Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 05: Đây Là Triệu Gia
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Dũng nhân vương thản nhiên: "Cũng như năm xưa, ngươi không xong thì ta vẫn có cơ hội."
"Càn Long Tâm ngươi dám nhắc lại câu đó, ta không tha thứ cho ngươi!"
Dũng nhân vương nhướng mày: "Cừu Nhân Tài, ngươi làm gì được Càn mỗ?"
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không có khí độ của tu sĩ đỉnh nhọn nhất thiên hạ.
"Xoạt! - "
Bốn đạo điện lưu từ mắt hai người bắn ra, nổ tung trên không, hai người cùng lắc lư, Dũng nhân vương cười lạnh giậm chân, bậc thang quang mang tự động hình thành, y bước lên, đi vào không gian thông đạo.
Phú nhân vương nghiến răng, nhìn dãy bậc thang quang mang dần tan đi mà thở dài, phất tay, Ma tuyền điện nhắm hướng tây lướt đi: "Chân nhân cảnh ở lại, tìm Tôn Lập tiểu tử, nhất định còn sống!"
"A Tổ, theo ta."
A Tổ lấy làm may mắn, biết nghĩa phụ cố ý tỏ ra không thấy “tiểu xảo” ban nãy.
...
Yêu Yêu Lục ẩn trong bóng tối tròn mắt: "Tiểu Đản, làm sao bây giờ, xú tiểu tử đo mất tích, chúng ta tìm ở đâu..."
Yêu Yêu Lục đã tìm thấy Tôn Lập nhưng không đi ra.
Tạ Vi Nhi ngươi đáng sợ, túc trí đa mưu hả? Bản tiểu thư Yêu Yêu Lục cũng không kém. Ngươi bảo ta đi tìm xú tiểu tử đó, trong vòng ba tháng không thấy thì ta bị đày đọa? Không sao, ta tìm nhưng chỉ cần ở cạnh y là lạc ấn sẽ không phát tác, ta không ra gặp y thì sao?
Nàng ta dẫn Tiểu Đản ẩn thân, Thiên vực có thủ đoạn khiến tu sĩ không thể phát hiện ra mình, còn Phú nhân vương và Dũng nhân vương dù phát hiện cũng biết là xuất xứ từ Thiên vực nên không xuất thủ can thiệp.
Nhưng Tôn Lập vào không gian thông đạo, nàng ta không theo kịp nên mới ngây ra.
Yêu Yêu Lục tâm phiền ý loạn: "Được rồi, ta biết ngươi đã khuyên ta, hừ, tiểu đãng phụ, vì ta không hiện thân nên ngươi không thể câu tiểu yêu quái đó hả."
Bạch miêu meo meo, giơ trảo che mặt.
Yêu Yêu Lục ấm ức, biết vật thì đừng tỏ ra thông minh nữa.
"Ai da, Tiểu Đản, làm sao bây giờ..."
Nàng ta nhổ lông bạch miêu khiến nó kêu meo meo mãi, có nhổ trọc hết lông cũng không nghĩ ra cách đâu!
...
Đỉnh núi miên duyên bất tuyệt, từng ngọn như được đẽo thành, vươn lên trời cao, khiến người ta than rằng thiên địa uy lực vô cùng mới tạo ra nổi cảnh sắc hùng tráng đến thế.
Trong một dãy núi lại có nơi xanh om cây cối, rừng trúc như một khối phỉ thúy khảm vào vách núi.
Trong khoảng sân ngói xanh tường trắng, chỉ có một bãi đất không lớn lắm ở ngoài cửa, nền đá có dấu rêu lác đác, thanh nhã vô vàn.
Cửa trống trơn, hai cánh cửa già nua đã đen xỉn lại, như người già hay nói chuyện bể dâu.
Trên một góc ở tường ngoài có treo một bức rèm vải thêu chữ: Đây là Triệu gia, đừng tìm nhầm cửa.
Nơi này là nhà Triệu Thục Nhã, Triệu phủ nổi danh của "Thiên vực"!
Tôn Lập mà có mặt tất hiểu tính Triệu Thục Nhã thẳng thắn đồng thời hơi phổi bò, trừ mười mấy năm sống dưới lòng đất còn vì có huyết mạch "Triệu gia".
Cái sân gần như chiếm trọn sơn cốc, vươn tới tận hậu sơn.
Hậu sơn có ba ngọn núi, ngọn ở giữa cao nhất, kinh ngạc nhất là đỉnh núi nghìn trượng đó bị điêu khắc thành một bức tượng thần lớn!
Tượng thần cao lớn đối nghịch hẳn với khoảng sân thanh nhã phía trước, khiến người ta không hiểu tổ tông Triệu gia nghĩ thế nào là để hai phong cách đó cạnh nhau.
Dưới tượng thần là một đôi trung niên phu phụ.
Nam phong lưu tuấn lãng, đang ở thời kỳ phong độ nhất.
Nữ vẫn đầy phong vận, cử chỉ văn nhã vô cùng.
Sau lưng họ là một toán người hầu, có tu sĩ ở đây tất rớt tròng: đứng đầu là tứ vị chân nhân lão tổ, đều Chân nhân cảnh đệ thất trọng, chỉ thiếu một chút là đạt mức Chí nhân cảnh!
Sau nữa toàn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trở lên, ở bất cứ đâu cũng là siêu cấp cường giả.
Nhưng tại Thiên vực, tại Triệu gia, thì chỉ là người hầu không có địa vị gì.
Dưới bức tượng thần là thạch động chừng năm trượng, cửa động do hai cánh hình tròn đóng kín.
Cửa tuân theo ngũ hành phương vị, điêu khắc năm thần văn kỳ dị.
Thần văn đản sinh trong pháp tắc thâm ảo nhất của thế giới, từng tia linh quang lấp lóe trong thần văn...
Cứ thế tuần hoàn mãi.
Nhưng nhìn kỹ thì khung cửa làm bằng thứ dung tục nhất: vàng!
Quả thật là phong cách khiến người ta bó tay.
Trung niên phu phụ không thấy gì ngược đời, im lặng chờ đợi.
Nam nhân ngẩn nhìn trời: "Sắp rồi..."
Chợt khung cửa trượt sang một bên, Triệu Thục Nhã loạng choạng đi ra.
"Ha ha ha!" Trung niên nam nhân cười to: "Thục Nhã, vi phụ chỉ tính sai một chút thời gian."
Trung niên mỹ phụ mỉm cười cầm tay con gái, thở phào: "Không sao, mẹ lo quá. Thục Nhã qua được ngũ hành mệnh kiếp, sau này sẽ thay Triệu gia hành tẩu tại thế tục giới."
Trước đó Triệu Thục Nhã vì thể chất nên tuy là người của Thiên vực Triệu gia nhưng không thể thật sự "thiên hạ hành tẩu" như Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi và Yêu Yêu Lục.
Đến tận giờ thì thân phận của nàng mới được công nhận thật sự.
Triệu phụ thản nhiên: "Con gái Triệu Sơn Nhược này sao lại không qua nổi Ngũ hành mệnh kiếp?"
Triệu Thục Nhã chỉnh qua dung nhan, không hề nể mặt: "Cha, mẹ. Kỳ thực suýt nữa không qua được..."
Triệu phụ hơi ngượng, Triệu mẫu lo lắng, vỗ đầu nàng: "Nha đầu này..."
Triệu phụ hầm hừ: "Được rồi, mau về thu xếp, cần nhanh chóng phu quân, lần này về Đại Tùy còn xem xem y còn sống không..."
"Quỷ Nhung ma tu tấn công Đại Tùy, chắc Đại Tùy không chống nổi..."
Triệu Thục Nhã lao nhanh đi: "Sao cha không nói sớm!"
Triệu mẫu lắc đầu: "Con gái lớn có khác."
Triệu phụ hầm hừ: "Con ở ngũ hành mệnh kiếp đâu có ra được, hơn nữa con thổi phồng tiểu tử đó quá đá còn ta chưa gặp, nếu y không qua được lần này thì lấy tư cách gì làm nữ tế Triệu gia."
Triệu Thục Nhã đã khuất bóng, không thì tất tranh cãi một phen.
...
Ma tuyền điện lao đi vun cút trên không, để lại một cái đuôi dài đen nhánh.
Trong chủ điện, Phú nhân vương ngồi trên sát lục vương tọa, tay đỡ lên thái dương, thần thái uể oải.
Bên dưới có hai người: Điền Anh Đông và Phùng Trung.
Cả hai đã bị cởi bỏ pháp khí, được mặc bạch sắc bố bào sạch sẽ.
Sắc mặt Phùng Trung hơm sạm đi, Điền Anh Đông vẫn tuấn tú vô cùng.
A Tổ nói: "Nghĩa phụ. Hai người này đã hoàn toàn quy thuận, cảnh giới như thế mà trụ được, dù kém Tôn Lập nhưng cũng là tuấn kiệt."
A Tổ tại chiến trường có chú ý Điền Anh Đông và Lục Bạt Đỉnh.
Lục Bạt Đỉnh được Lục Khiêm Vĩnh liên thủ Từ Doanh Hầu cứu đi, ngay sau khi Phú nhân vương chán nản bỏ đi.
Trước đó, A Tổ đã phái chân nhân lão tổ bắt Điền Anh Đông.
Phùng Trung chỉ là kèm theo.
Cả hai cung kính quỳ, tựa hồ triệt để thần phục.
Phú nhân vương liếc cả hai, tuy chủ yếu chú ý đến Tôn Lập nhưng tu vi như y thì không ai thoát khỏi thần hồn giám sát.
"Bảo lưu tuệ căn? Cũng tạm. Tạm thời không bắt được Tôn Lập, bắt được y còn hơn không."
Điền Anh Đông cung kính quỳ ở dưới, tay đặt xuống đất cho tất cả nhìn rõ mọi ngón tay, tựa hồ, Phú nhân vương nói thế thì y cũng không hề bất mãn.
Còn Phùng Trung, Phú nhân vương không nhìn tới.
"Con xử lý đi, ta đi nghỉ."
A Tổ cúi người: "Vâng, phụ vương, bọn con ra trước."
Y dẫn Điền Anh Đông và Phùng Trung ra.
A Tổ nhạt giọng: "Phụ vương chỉ thuận miệng nói nhưng dù chân nhân lão tổ, phụ vương cũng hiếm khi khen, với hai ngươi thì như thế là quá coi trọng rồi."
Y hơi dừng lại: "Sau này sẽ có nguồn lực rót cho các ngươi, cứ trung thành thì không muốn thành chân nhân lão tổ cũng khó!"
Điền Anh Đông kích động đa tạ: "Đa tạ thiếu chủ nâng đỡ! Thiếu chủ yên tâm, bọn tại hạ quy thuận, sẽ một lòng phụ tá thiếu chủ thành tựu bá nghiệp!"
A Tổ nhìn y, Điền Anh Đông tỏ rõ chân thành.
A Tổ thầm cười lạnh: Tuy nhiên biểu diễn tốt nhưng...
Phùng Trung hưng phấn: "Tiểu nhân biết là Tố Bão sơn không có tiền đồ, kỳ thực muốn quy thuận điện hạ từ lâu nhưng không có cơ hội."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 06: Thiên Tài Và Phế Vật
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
A Tổ như không nghe thấy lời Phùng Trung, mục quang từ mình Điền Anh Đông lướt đi, Phùng Trung như bị bạt tai, ngượng ngùng vô cùng.
A Tổ dẫn cả hai đến một gian điện ngách, ngồi xuống đoạn nhìn cả hai nhưng không bảo ngồi mà cười cao thâm mạc trắc: "Nào, gặp người quen."
Không ai đi ra, A Tổ không vui: "Ngươi còn đợi gì nữa?"
Từ sau bình phong ngọc thạch có người từ từ đi ra.
Phùng Trung kinh hô: "Vọng Long sư..."
Vọng Long mặc hắc sắc trường bào, sắc mặt băng lãnh, mục quang nhìn thẳng như không thấy cả hai.
So với lần trước, Vọng Long không thay đổi nhiều, nhưng nhìn kỹ thì thấy trán cao hơn, tóc thưa hơn.
A Tổ nhìn ba người, cười cổ quái, tựa hồ cố ý gây chuyện: "Các ngươi cũng có duyên, vốn là đồng môn, hiện tại đều phục vụ ta."
Vọng Long vẫn lạnh lùng.
Điền Anh Đông máy môi như muốn nói nhưng rồi nén lại.
A Tổ cầm một trái cây lên, vừa nhai vừa nói: "Vọng Long, để ta nhớ lại xem vì sao ngươi theo bọn ta?"
Y gõ lên trán như nhớ lại: "À, đúng rồi, hình như ba mươi năm trước, sư phụ ngươi tẩu hỏa nhập ma, cần Cửu quy ngọc băng hoàn cứu mệnh, nhưng đấy là độc môn linh đơn của Lý thúc..."
Vọng Long vẫn lạnh lùng như nham thạch, mặc cho A Tổ nói.
Điền Anh Đông và Phùng Trung hiểu ra, Điền Anh Đông thản nhiên, như thể không việc gì có thể lay động tâm trí. Phùng Trung thấy nóng mặt.
"Tiếc là tuy có Cửu quy ngọc băng hoàn, sư phụ y vẫn không sống quá ba năm, Lý thúc phò tá ta thì Vọng Long sư thúc của các ngươi cũng thành người của ta."
Vọng im lặng, không cắt lời A Tổ, trầm mặc như màu trường bào.
A Tổ nhìn Vọng Long, chợt cười: "Được rồi, Vọng Long, lưỡng vị sư điệt này thế nào?"
Vọng Long lúc đó mới nhìn hai người: "Điền Anh Đông có thiên tư, có linh tính, có tuệ căn, không có khí tiết, sẽ là trợ thủ tốt."
Da mặt Điền Anh Đông hơi run lên, nhưng nhẹ lòng hẳn, tựa hồ hiểu A Tổ gọi Vọng Long ra là để kiểm tra. Vọng Long nói thế coi như y qua ải.
"Phùng Trung, phế vật."
Phùng Trung tức giận: "Ngươi là phản đồ, có tư cách gì bình luận ta? Ngươi có biết ta vất vả thế nào mới được như hôm nay không? Sao ngươi tưởng tượng được!"
Trong mắt Vọng Long lần đầu tiên có sắc thái tình cảm: chế nhạo.
"Ngươi không phải trả giá gì hết, người như ngươi chỉ biết trách người khác, thấy ông trời bất công. Ngươi mới không thấy người khác nỗ lực, chỉ cho là họ may mắn hơn ngươi."
Y hơi dừng lại, trong mắt tỏ rõ: thương xót.
"Tòa lâu ngươi ở tại Tố Bão sơn là chỗ ta ở khi xưa, mật thất thờ thần do ta và Sùng Ngọc bố trí. Linh đơn tăng tiến công lực cũng do bọn ta để vào. Trước khi Thần Hoang đạo vào Đại Tùy, nhiệm vụ của bọn ta là tìm người thử thuốc tại Tố Bão sơn."
"Sùng Ngọc?" Điền Anh Đông hơi bất ngờ.
Vọng Long lãnh đạm: "Vọng Hư làm chưởng giáo, Tố Bão sơn có mấy phản đồ, lạ lắm sao?"
Điền Anh Đông im lặng. Vọng Long tiếp tục: "Đấy không phải linh đơn, mà là độc đơn, trong thời gian ngắn tăng tiến cảnh giới cực nhanh nhưng thật ra, ngươi nhìn sắc mặt mình đi, không đến nửa năm là tan nát kinh mạch, triệt để thành phế nhân, không thể sống quá một năm!"
Phùng Trung há hốc miệng, không ngờ sự thật là thế.
"Ngươi tưởng bệ thờ thần là cơ duyên? Sai rồi, là kiếp nạn!"
Vọng Long lạnh giọng.
Phùng Trung hoang mang lùi liền ba bước, ngồi phệt xuống, tựa hồ tha toàn thân công lực tan theo câu nói của Vọng Long.
Y vốn cho là có ngày sẽ vượt Tôn Lập, vượt Điền Anh Đông, chứ không thấy người khác phấn đấu nỗ lực thế nào. Y chỉ biết trách trời, chưa bao giờ nhìn lại mình.
Bệ thời thần xuất hiện, y tưởng cơ duyên tới, không ngờ "cơ duyên" lại lấy đi tính mạng!
Mọi ảo tưởng tan hết, y càng bị đả kích trầm trọng.
Lời Vọng Long phá tan mọi tự tin và ảo tưởng của y, nói thẳng: Ngươi là phế vật!
Điền Anh Đông im lặng đứng cạnh đó, tất cả không liên quan đến y.
A Tổ liếc Phùng Trung: "Rõ rồi hả? Được, sai người ném phế vật này đi."
Hai Huyết ma đỉnh kéo Phùng Trung ra, y ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác.
Tới ngoài cửa y mới hét vang: "Không thể nào! Các ngươi lừa ta! Ta là ưu tú nhất, nhất định sẽ thành đệ nhất nhân lớp trẻ của thiên hạ tu chân! Ta sẽ vượt lên Lục Bạt Đỉnh, Tôn Lập, Điền Anh Đông, vì sao ta không thể thành đệ nhất nhân..."
Giọng nói càng lúc càng xa, ba người trong điện lạnh lùng như nền đá.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 07: Tỉnh Lại
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Bóng tối đặc quánh như dầu thô, tựa hồ tại đây thì nháy mắt cũng mất gấp ba lần sức mạnh.
Tôn Lập mệt mỏi, muốn ngủ luôn, không cần nghĩ tới gì nữa.
Nhưng gã vẫn thấy mình còn việc gì đó chưa hoàn thành.
"Oàng - - "
Tiếng nổ chói tai vang lên, Tôn Lập thống khổ vô cùng.
"Tôn Lập!" Võ Diệu gọi.
"Tôn Lập!" La Hoàn gọi.
Lại tiếng động khiến người ta đau đớn đó vang lên, Tôn Lập lăn lộn, hồi lâu tất cả mới bình tĩnh, chỉ có bóng tối, không có ánh sáng hay âm thanh nào.
"Oàng - - "
Âm thanh đó lại xuất hiện, Tôn Lập thấy mình kêu lên nhưng không nghe rõ, trong tiếng nổ có ánh sáng lóe lên trong bóng tối, như có bóng người lắc lư.
Tiếng nổ dừng lại, ánh sáng tan đi, tất cả quay về tối tăm, Tôn Lập thở phào.
Dằng dặc, im lặng, trống rỗng...
Bóng tối sáng lên, treo trên đầu, ánh sáng càng lúc càng rõ, đến mức nhất định mới nhìn rõ là huyết sắc quang điểm.
Quang điểm to dần, huyết nguyệt treo cao trên không!
Trong huyết sắc quang mang, thế giới từ từ hiện rõ hình hài, từ xa đến gần, ở Liên Hoa Đài thôn, phụ mẫu chăm chỉ lao động, tiểu đệ đã lớn, ngày nào cũng bị phu tử trách mắng.
Trên đỉnh núi cao, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đứng lặng, vẫn phong hoa tuyệt đại, chỉ có thể nhìn từ xa.
Trong phường thị phồn hoa, Triệu Thục Nhã đứng trên lầu cao, chăm chú nhìn sổ sách.
Ngoài xa là Tố Bão sơn, Kim Phong Tế Vũ lâu, Qua Lam phường thị...
Chợt chính giữa huyết nguyệt biến thành màu đen, rồi chiếm hơn nữa huyết nguyệt, là một vòng sáng đỏ.
Như khoét được một lỗ, hồng thủy tràn ra, bao trùm khắp nơi, hắc sắc hồng thủy rơi xuống, không phải nước mà là vô số hung thú!
Hung thú còn hung mãnh hơn hồng thủy, tung hoành tứ phương...
Trong huyết nguyệt tràn ra càng lúc càng nhiều hung thú, thế giới tựa hồ không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ.
Mặt đất tan nát, không gian vỡ vụn, cùng trôi vào hắc sắc hư vô vô biên vô tận.
Lan tới tận Kim Phong Tế Vũ lâu, Đại Lương thành, Tố Bão sơn, Qua Lam phường thị...
Rồi lan tới Thanh Việt phường thị, đến chỗ Triệu Thục Nhã. Lan đến ngọn núi cô độc, đến chỗ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi. Lan đến Liên Hoa Đài thôn, đến chỗ phụ mẫu tiểu đệ!
Tôn Lập gầm lên: "Không!"
Bao nhiêu người thân quen, yêu dấu cùng tan theo, rơi vào hư không vô tận.
"A - - " Tôn Lập gầm lên, cả thế giới tan nát, chỉ có huyết nguyệt và hung thú cuồng triều treo cao khiến mắt gã đau nhói!
Tôn Lập nắm chặt tay như bóp nát thép, gầm to: "Không!"
"Oàng - - "
Âm thanh cổ quái vang lên. Tôn Lập đau như nứt đầu, ý thức chìm vào tối tăm.
Không biết bao lâu sau, lại có tiếng gọi từ xa vọng về.
"Tôn Lập!" Tô Tiểu Mai lo lắng xuất hiện trong ánh sáng.
Rồi lại tới bóng đêm.
"Oàng..."
"Tôn Lập!" Lần này là Giang Sĩ Ngọc. Rồi tới Chung Lâm, Sùng Bá, Sùng Dần, Đông Phương Phù, Lý Tử Đình...
Mỗi người đều gọi gã.
Tiếng động càng lúc càng chói tai, Tôn Lập thấy như sắp điếc, ánh sáng rộng ra.
"A!" Gã rống lên thê thảm, mở mắt.
Chúng nhân hớn hở: "Tôn Lập, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh!"
Tôn Lập nhìn chúng nhân, nhãn thần hoang mang rồi ho sặc sụa, Tô Tiểu Mai vội đấm lưng cho gã, Đông Phương Phù bưng nước, tất cả xúm vào khiến gã ấm lòng.
Chợt thấy khác lạ, gã sờ vào ngực thì một con vật xù lông đang nằm trong lòng ngủ say, bất mãn kêu khẽ.
Tiểu Hắc!
Tôn Lập bật cười, huynh đệ vẫn còn, cảm giác thật dễ chịu!
Chúng nhân thở phào, cùng cười.
Tô Tiểu Mai sụt sịt: "Ta tưởng ngươi không tỉnh lại..."
Tôn Lập mắng: "Phỉ phui nha đầu, sau này ai dám lấy nữa! Mau lấy nước, khát chết rồi."
Tô Tiểu Mai nghiến răng, quay đi rót trà, vừa đi vừa nói: "Y đang trọng thương, không nên chấp..."
"Ha ha ha!" Chúng nhân đều cười.
…
Gió thổi tới, Tôn Lập đứng trên dốc núi nhìn thinh không xanh biếc, trường bào phất phới trong gió, Tiểu Hắc đang ngủ say, lớp lông dài khiến gã thấy ấm áp.
Mây trắng trên không bị xé thành sợi dài như tơ tằm, thiên địa linh khí lẫn trong gió mỏng hơn.
Còn thể nội Tôn Lập, linh nguyên còn mạnh hơn trước khi thụ thương.
Liên tục dùng linh đơn mở rộng kinh mạch, Tôn Lập thụ thương cực nặng, nhưng có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, lại có Kim nhưỡng dược điền và Tam túc kim ô đỉnh, nên luyện chế được vô số linh đơn sử dụng, mấy tháng này không chỉ thương thế hoàn toàn hồi phục, mà kinh mạch cũng gấp rưỡi trước, coi như nhân họa đắc phúc.
Gã tuy vẫn Đạo nhân cảnh đệ lục trọng nhưng thêm một thời gian nữa, chuyên tâm tu luyện thì đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ thất trọng không khó.
Sùng Dần đi lên núi, Tôn Lập quay lại khẽ mỉm cười: "Giảng tập."
Sùng Dần quan sát y: "Coi như ngươi khỏi rồi..." Ngữ khí nhẹ hẳn khiến Tôn Lập cảm thụ được niềm quan tâm.
"Sùng Bá đưa Tiểu Ngọc ra ngoài, không biết đang ở đâu, nếu chúng ta còn ở Đại Tùy thì nên cẩn thận. Còn không phải thì nghe ngóng phong thổ nhân tình."
Tôn Lập nhìn xuống dốc núi, có một cổ miếu đã hoang phế.
Những tảng đá đổ nát như kể lại chuyện cổ miếu huy hoàng khi xưa, chính giữa có không ít truyền tống trận pháp bị tổn hại - - họ từ trận pháp đó chui ra.
Quanh đó cây cối lá to hơn, rễ mọc vào trong đá, cây và đá tạo thành kiến trúc vững chắc.
Cấy cối ở đây khác xa Đại Tùy, Tôn Lập cho rằng họ đã rời cương vực Đại Tùy.
Tiểu Hắc chưa tỉnh, Tôn Lập không thể hỏi nó đưa bọn gã tới đâu.
Gã cũng đoán là Tiểu Hắc không biết...
"Đi thôi, về đã."
Giang Sĩ Ngọc nhổ cọng cỏ trong miệng ta, nhìn về phía khu rừng, lau tay lên trán.
Kỳ thực y toát mồ hôi vì trong núi nóng ẩm.
Sùng Bá vẫn rảo bước, mỗi bước năm trượng. Trông như thuận theo gò đồi mà nhảy.
Cách mấy chục dặm sau lưng họ có một tiểu thôn trang.
"Sao lại đến chỗ quỷ quái này?” Giang Sĩ Ngọc lẩm bẩm.
Lcả hai đi không lâu thì trong rừng vang tiếng ràn rạt, một bụi cây cao bằng thân người ngả ra, như có vật gì đó to lớn đang chạy tới!
Đột nhiên tiếng động quái dị tan biến.
Yên lặng một chốc rồi một bóng trắng từ trong cây cối nhảy ra.
Chát!
Bạch sắc lang trảo ấn lên gò đất, dấu rất sâu.
Trên gò đất có dấu chân Sùng Bá.
Cái miệng nhỏ dãi ghé lại ngửi, cổ họng gầm khẽ!
Cự thú ngẩng lên nhìn, qua mấy đỉnh núi là một gian nhà gỗ nhỏ...
Tôn Lập hôn mê mấy ngày, tất cả đốn cây làm nhà, tuy đơn giản nhưng khi họ tu luyện đích thì không bị quấy nhiễu.
Gã và Sùng Dần xuống núi, Sùng Bá và Giang Sĩ Ngọc bơ phờ quay về.
Giang Sĩ Ngọc đang rửa mặt, thấy Tôn Lập tì mặc kệ dính nhước, nhảy lên ôm: "Ha ha, ngươi tỉnh lại rồi!"
Nước bắn tứ tán, trông như con chó mới từ dưới nước lên.
Tôn Lập cười ha hả: "Yên tâm, ta không chết được đâu, ha ha ha!"
Sùng Bá mỉm cười, dù vết thương phá đi mỹ cảm, nhưng nụ cười vẫn rất ấm áp.
"Thế nào, biết đây là đâu chưa?" Sùng Dần hỏi.
Giang Sĩ Ngọc đưa tay, Đông Phương Phù lập tức đưa trà nóng tới, Tôn Lập ghen tị, mọi người khác đều thế.
Tôn Lập tính xem có nên tìm một thị nữ?
Yêu Yêu Lục cách nghìn vạn dặm không hiểu được mong muốn của gã, vẫn cưỡi bạch miêu tìm loạn xạ trong Đại Tùy, hi vọng tìm được gã.
"Nơi này quả nhiên không phải Đại Tùy, họ gọi là Ô Hoàn quốc."
Tôn Lập hiếu kỳ, hỏi: "La tổ, lẽ nào con cháu của lão nhân gia?"
La Hoàn hừ lạnh: "Chúng cũng xứng hả?!"
Tôn Lập thề: "Tiểu tử nhất định nỗ lực thành cao thủ chí cao vô thượng như lão nhân gia để sau này nói thế nào cũng được!"
"Xú tiểu tử có tin bản tọa sau này không chỉ dẫn cho ngươi nữa không?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Ô Hoàn quốc ở hải ngoại, phong thổ nhân tình khác Đại Tùy, Giang Sĩ Ngọc và Sùng Bá tìm tới thị trấn gần đó, cẩn thận nghe ngóng, bách tính không biết trên đời còn có Đại Tùy.
Tuy ở đây bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng hai người nhìn qua là thấy đời sống vẫn khó khăn, không bằng con dân Đại Tùy.
"Tức đây là một hòn đảo lớn?"
Tôn Lập nghi hoặc.
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không đơn giản thế, nếu bách tính không quá lời, diện tích Ô Hoàn quốc không kém Đại Tùy, ở đây chỉ có Ô Hoàn quốc, không có Quỷ Nhung, Tây man."
"Ở đây có tu sĩ không?"
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Không rõ, thôn đó quá nhỏ, bách tính không biết nhiều tin tức."
Tôn Lập định hỏi tiếp, Giang Sĩ Ngọc dốc một ngụm trà: "Không nghe được nhiều nhưng không trách ta được, ta thì trông hiền lành nhưng cạnh ta có một kẻ hung thần ác sát, người ta thấy bọn ta là sợ, ta đành về thôi."
Sùng Bá định phát tác, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gật gì khiến y đành nuốt lại, Sùng Dần nhắc: "Họ tán đồng nửa câu trước."
Sùng Bá hiểu ra, khinh thường cả hai hoa si rồi trừng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Gần đây không rèn luyện, các ngươi ngứa ngáy hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười khan, sức uy nhiếp của Sùng Bá không tệ: "Ở phía tây bắc phương có Lô Hoàn thành, đến đó có thể có tin tức chúng ta cần..."
Giang Sĩ Ngọc giới thiệu, Tôn Lập chợt cảnh giác, quay ra.
Chung Lâm chỉ chậm hơn một chút, đứng lên: "Không ổn..."
Chúng nhân đang bức bối thì tiếng sói hú vang ngoài sơn dã.
"Ô - -"
"Ô - -"
"Ô - -"
Tiếng sói tru vang lên, Sùng Bá biến sắc: "Chúng ta bị bao vây rồi."
Chúng nhân cảnh giác, Sùng Dần Sùng Bá chia ra yểm hộ.
"Ô - - "
Tiếng sói tru lại vang lên.
"Cẩn thận, vào rừng ẩn thân." Sùng Dần nhắc, chúng nhân tản đi rất nhanh
Sùng Bá về phòng cõng Chung Mộc Hà bối ra.
"Ngao - - "
Tiếng sói tru vang vọng trên đỉnh núi trước mặt, chúng nhân nhìn qua ngọn cây thấy có đốm trắng.
Xa thế còn nghe rõ, chứng tỏ bạch lang rất lớn.
"Linh thú?"
Lại một tràng tiếng tiếng sói tru vang lên, sáu ngọn núi quanh đó đều có bạch sắc cự lang, chúng nhân ngạc nhiên: đến Ô Hoàn quốc là bất ngờ, lẽ nào ma tu đuổi tới nhanh thế? Không thể nào...
Đàn bạch sắc cự lang vây sơn cốc, rõ ràng nhắm vào họ.
Tôn Lập vểnh tai nhìn sang mé trái.
Trong rừng vô thanh vô tức, nhưng sau Tôn Lập thì tất cả đều nhận ra có người đang lén tới.
Chúng nhân nhìn nhau, sắc mặt cổ quái: nếu là ma tu đuổi theo, phái người ẩn thân tế này thì tệ quá?
Sát thủ trong rừng cùng lắm Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, chúng nhân ai cũng thắng được – không phải y tới tự sát sao?
Tôn Lập thở dài: "Chúng ta e là bị liên lụy, cự lang không nhắm vào chúng ta mà vào kẻ đó."
Gã chỉ vào một cao thủ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Chúng nhân hiểu ra.
Người đó lén tới, ẩn độn công pháp của y với chúng nhân quá tệ.
Y như một con thở tự cho là cẩn thận nhưng bất tri bất giác lọt vào vòng vây của hổ.
Người đó mặc áo đen, chỉ hở đôi mắt nhưng thân hình yểu điệu, ngực nhô cao.
Bọn Tôn Lập ngẩn người: Hóa ra là nữ tử.
"Ngao ô - - "
Tiếng sói tru vang vọng, hòa vào nhau, nữ tử tựa hồ giật mình, ngẩng nhìn đỉnh núi.
Một bóng trắng từ trên đỉnh núi như bắn xuống, lao vào sơn cốc bọn Tôn Lập ở trước đó.
Từ năm đỉnh núi có năm con bạch lang lao xuống.
Bạch lang thể dài hơn một trượng, lông trắng ngần, có một sợi đen từ trán kéo tới đuôi, trảo to dày, móng sắc như đao lang, mỗi cún hảy mười trượng, mấy lần là tới chân núi.
Hắc y nữ tử cuống lên, dọc đường dốc hết thủ đoạn nhưng vì cảnh giới quá thấp nên vẫn bị truy binh dồn vào khu rừng này.
Địch nhân sắp tới, nàng ta thoáng nghĩ, cẩn thận lấy trữ vật giới chỉ ra nhìn quanh rồi nhặt một viên đá buộc trữ vật giới chỉ vào, ném lên một cành cây cách mấy chục trượng.
Đá và trữ vật giới chỉ dính chặt vào cành cây, dù tìm kỹ cũng khó phát hiện.
Nữ tử nhớ kỹ đặc điểm thân cây rồi lao đi nhanh.
Được nghìn trượng thì trèo lên một cây cổ thụ, vô thanh vô tức ẩn vào cành lá.
Sơn cốc dày đặc cây cối, căn nhà gỗ bọn Tôn Lập dựng ẩn trong đó, bạch sắc cự lang tới bãi trống trước nhà, trảo ấn lên nền đất mềm, vô thanh vô tức, nó cúi xuống ngửi, cơ nhục trên vai gò lên tựa thiết cầu.
Những chỗ yếu hại trên mình bạch sắc cự lang đều có áo giáp bảo vệ, nhưng không ảnh hưởng đến trọng lượng, trán nó lông thưa thớt, có hoa văn mờ mờ như ai đó khắc vào.
Tôn Lập thầm than, quanh căn nhà có mùi của chúng nhân, nếu chỉ có tu sĩ thì không hẳn là sơ hở nhưng linh thú khứu giác linh mẫn, khẳng định sẽ phát hiện.
Quả nhiên bạch sắc cự lang ngẩng lên gầm vang, hàm răng trắng ởn nhe ra, nước dãi nhỏ xuống.
Kỵ sĩ mặc áo giáp sáng choang, sau lưng đeo thiết kiếm dài, gần như cùng lúc cự lang gầm lên thì y cũng quát to, hai tay phát thiết kiếm, mang theo một đạo hỏa quang chẻ tan căn nhà.
Rồi xuyên qua căn nhà gỗ, phá nát mọi ngôi nhà dọc đường bay qua.
Tôn Lập nhíu mày, người này không hỏi xem trong nhà có người không, trực tiếp xuất thủ này thì đủ biết huênh hoang thế nào.
"Đào Bạch Ngưng, giao bảo đồ ra, sẽ để ngươi toàn thây."
Kỵ sĩ thủ lĩnh cầm dây xích, điều khiển bạch lang, sức mạnh Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng lđưa giọng y vang vang, quét khắp rừng, cây cối xạc xào.
Hắc y nữ tử chống chọi được bốnh chữ rồi run lên.
Kỵ sĩ thủ lĩnh quay phắt lại, hai ngón tay bên trái ném phi kiếm vào gốc cổ thụ.
"Ngao."
Sáu con cự lang gầm vang với gốc cây.
Gần như cùng lúc kỵ sĩ thủ lĩnh xuất thủ thì một ngọc ấn, một thiết thương, một đạo hắc quang lao theo.
“Oành!”
Thân cây gãy gục, chỗ gãy nát vụn.
Hắc y nữ tử văng ra, không rõ sống chết thế nào.
Tôn Lập lẩm bẩm: thủ đoạn của cô nương này quen quá.
"Hừ, chiêu này ngươi dùng rồi."
Bạch lang kỵ sĩ thủ lĩnh cầm sợi xích, cự lang từ từ đi lên, dừng cách hắc y nữ tử ba trượng.
"Chát."
Kỵ sĩ thủ lĩnh giơ cao phi kiếm, quay tít rồi chém xuống, mục tiêu là lưng nữ tử.
Nữ tử thấy thế nhảy lên, bắt pháp quyết, khẽ quát: "Phong lôi động."
"Xoạt - - "
Tia sét giáng xuống, điện quang hóa thành mũi dùi nhọn, đâm vào đỉnh đầu kỵ sĩ thủ lĩnh.
Y giơ tay, thanh phi kiếm còn lại lượn vòng trên đạo lôi quang, lam sắc lôi quang tỏa khắp trời.
Thanh phi kiếm đầu tiên rải quang mang sắn bắn vào nữ tử, nàng ta dốc sức cho "Phong lôi động", không thể tránh nổi.
Phi kiếm chợt vòng về, giáng vào nữ tử.
"Phụt."
Hắc y nữ tử phun máu lên lớp vài che mặt, nhuộm thành màu đỏ kinh rợn.
Phi kiếm điểm liên tục lên mình nữ tử, linh lực phong ấn nhất thân công lực của nàng ta lại.
"Bảo đồ ở đâu?"
Nữ tử bất động, phẫn nộ nhìn kỵ sĩ thủ lĩnh.
Ánh mắt kỵ sĩ thủ lĩnh tham lam nhìn lên mình nữ, bỉ ổi khôn tả.
"Hắc hắc, không nói cũng được, kỳ thực huynh đệ bọn ta đều muốn thử mùi vị con gái Kim Dương phái chưởng môn."
Một kỵ sĩ cười dâm dục: "Lão đại, nghe nói ả là Kim Dương phái đệ nhất mỹ nhân, da mịn vô cùng, chắc thích lắm..."
"Lão đại, xem ngực cô ả, bóp chắc thích lắm, ha ha ha..."
Đủ loại lời lẽ bẩn thỉu tuôn ra, hắc y nữ tử hổ thẹn vô cùng, nhìn chằm chằm các bạch lang kỵ sĩ nhưng chỉ cắn răng không nói.
Kỵ sĩ thủ lĩnh cười hắc hắc, phi kiếm lóe lên, ngực áo hắc y nữ tử tiền khâm bị cắt hở ra, màu da trắng nõn ẩn hiện.
Các kỵ sĩ cười dâm dục, mắt sáng lên.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 09: Lịch Sử Của Linh Văn Trận Trang
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Kỵ sĩ thủ lĩnh thủ tung nhát kiếm thứ hai!
"Đinh!"
Hàn quang điểm vào phi kiếm, cạnh hắc y nữ tử xuất hiện một người.
Bàn tay khẽ xoay, hàn quang thu về.
Tô Tiểu Mai!
Năm con bạch sắc cự lang rú vang lao vào rừng, kỵ sĩ thủ lĩnh cười gằn: "Biết ngay có kẻ lén lút..."
Tô Tiểu Mai lạnh lùng nhìn y.
Cự lang xông vào rừng, một tráng hán mặt sẹo từ trên cành cây nhả xuống, nhát phủ đóng đinh nó vào nền đất.
Kỵ sĩ nhảy lên nhưng bị tráng hán chụp gót chân văng xuống.
Một lần không đã, quăng đi quăng lại vài lần!
Sùng Bá ném kỵ sĩ không còn ra hình người đó đi: "Chưa đủ độ."
Y tìm kỵ sĩ khác thì nhận ra chiến đấu đã kết thúc.
Sùng Dần tay lóe lam quang, Lam lôi song xà thích tan biến.
Bạch sắc cự lang và kỵ sĩ không rõ là bị thương gì nhưng nội tạng đều tan nát.
Lý Tử Đình mới thu Thiên mục ngũ nghi lại, xuất ba kiếm là kỵ sĩ huênh hoang vô cùng và bạch sắc cự lang đã thành thi thể, nàng ta chưa kịp thể hiện uy lực của Thiên mục ngũ nghi nên tiếc rẻ.
Lam lôi song xà thích và Thiên mục ngũ nghi đều do Tôn Lập cho, gõ có đò tốt hơn.
Cạnh Giang Sĩ Ngọc là hai thi thể không đầu, gồm một kỵ sĩ và bạch sắc cự lang. Y từ từ thoát khỏi trạng thái yêu hóa.
Đông Phương Phù giẫm đôi giày đẹp đẽ lên một thi thể: "Ai bảo bắt nạt nữ nhân!"
Trước mặt Chung Lâm là hai xác khô, y chép chép miệng, tỏ vẻ chưa đã, y hệt Sùng Bá: mình hạ thủ nhanh thế mà sao không kịp tên thứ hai?
Tôn Lập không có cơ hội xuất thủ nên lắc đầu: "Máu tanh quá, bạo lực quá..."
Kỵ sĩ thủ lĩnh gần như tronng tích tắc nhận ra năm thủ hạ tắt ngóm sinh mệnh khí tức!
Y đầm đìa mồ hôi!
Năm huynh đệ đều chỉ thấp hơn y một cảnh giới, cộng thêm linh thú thì không thể coi thường, dù người đứng sau lưng y cũng không thể hạ được tất cả nhanh thế.
Y giật dây cương: "Đi!"
Bạch sắc cự lang rất nhạy cảm với nguy hiểm, chủ nhân nói là nó chạy ngay...
Tô Tiểu Mai nhướng mày!
"Chát! Chát! Chát!"
Dây thừng buộc bạch lang tan nát.
Kỵ sĩ thủ lĩnh và bạch lang trúng vô số đao. Bạch lang còn theo quán tính lao đi, thiên linh cái của kỵ sĩ rời thân thể đầu tiên, rồi tới mắt mũi tai, rồi tới cổ, vai...
Đủ loại mảnh vụn rơi xuống, sau cùng chỉ còn bốn ngọn trảo của bạch lang.
"Phụt!"
Máu lại phun ra!
Bọn Tôn Lập từ trong bóng cây đi ra, thấy thế thì ngẩn người, Giang Sĩ Ngọc nói nhỏ với Tôn Lập: "Ta thấy ban nãy còn hiền hòa chán..."
Tôn Lập gật đầu.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vỗ tay: "Tiểu Mai. Giết hay lắm! Loại người đó chết không hết tội!"
Tô Tiểu Mai lau tay, hàn quang tan đi, quay nhìn thì hắc y nữ tử đã ngất xỉu.
"Cô nương!" Tô Tiểu Mai kinh hô, đỡ nàng ta dậy, Đông Phương Phù giúp sức.
Giang Sĩ Ngọc định qua, bị Lý Tử Đình kéo lệch.
Chung Lâm sờ mũi, Giang Sĩ Ngọc thẹn vô cùng nhưng vẫn nói cứng: "Ta chỉ nể mặt..."
Sùng Dần dỏng tau: "Thứ gì rơi vỡ ấy nhỉ?"
"Là mặt mũi của Tiểu Ngọc!" Chung Lâm ôm bụng cười.
Nam nhân cười, nữ nhân tíu tít cứu hắc y thiếu nữ.
Tôn Lập đứng trước thi thể bạch lang, nhíu mày quan sát.
Chúng nhân xuất thủ, các kỵ sĩ gần như không thể phản kháng nhưng Tôn Lập vẫn thấy thực lực của bạch sắc cự lang không như biểu hiện.
Bạch sắc cự lang ngang với nhất cấp thú binh nhưng lại thể hiện được sức mạnh hơn nửa cấp.
Nếu chỉ có một con thì còn bảo là thiên phú dị bẩm.
Nhưng cả đàn bạch lang đều như thế thì phải có nguyên nhân.
Tôn Lập quan sát, chiến giáp của bạch lang rất tinh tế, trên nền bạc có khắc kim sắc hoa văn. Là cửu phẩm pháp khí.
Tuy đẳng cấp không cao, nhưng linh thú được trang bị cỡ này thì chứng minh với các tu hành giả đó, linh thú được coi trọng.
Tôn Lập chú ý đến trán bạch lang có hoa văn cổ quái ẩn tàng sau mớ lông trắng, lúc nó chạy thì hoa văn tựa hồ phát ra quang mang.
Tay gã ấn lên trán thi thể bạch lang, Tử cực thiên hỏa hóa thành sợi cỡ như sợi tóc lướt qua, đốt cháy mớ lông, có điều được khống chế h cực kỳ tinh xảo, không ảnh hưởng đến làn da.
Cạo lông đi, hoa văn lộ ra.
Tôn Lập thấy quen mắt, nhíu mày, Võ Diệu và La Hoàn định lên tiếng thì gã nói: "Là linh văn trận trang!"
Chính xác là một linh văn trận trang không đầy đủ.
Dù Tôn Lập cũng thấy linh văn trận trang này "quá tệ": Nét khắc trận pháp loạn xạ, làm giảm hẳn tỷ lệ lợi dụng sức mạnh, thiết kế thô thiển, hiển nhiên người chế tác rất kém, khiến linh văn trận trang tiên thiên bất túc; ở rìa có phần bị cháy, do lúc gắn lên bạch sắc cự lang thì thao tác không đúng, ảnh hưởng đến năng lượng giữa linh văn trận trang và thân thể bạch lang lưu thông.
Đích đích xác xác có thể coi là linh văn trận trang, vì nó có yếu tố cơ bản nhất: Tụ năng.
Tôn Lập tính thầm, linh văn trận trang cỡ này thì linh cấu sư tệ nhất Đại Tùy cũng mỗi ngày làm được một cái.
Sản lượng nghe ra không nhiều nhưng thực tế mười phần kinh nhân.
Vì thông thường với linh cấu sư câp thấp nhất tại Đại Tùy thì chế tác linh văn trận trang đạt mức cơ bản, ít nhất cũng mất ba tháng.
Trong đó gồm cả kết cấu, xử lý nguyên liệu, làm theo yêu cầu.
Dù sử dụng đồ hình của tiền nhân để lại thì cũng mất hai tháng.
Một ngày là xong, đủ thấy linh văn trận trang này thô thiển thế nào.
Nhưng cấp thấp thế nào thì dùng được cho linh thú sử dụng thì Tôn Lập vẫn thấy lần đầu, ở Đại Tùy thậm chí còn chưa nghe nói tới.
Linh văn trận trang rất trân quý, cường giả thường phí tận tâm huyết mà chưa chắc có được, đời nào đem cho linh thú?
Tôn Lập hiếu kỳ, Võ Diệu nói: "Nhận thức trước kia của ngươi là sai. Linh văn trận trang tối ban đầu dùng cho linh thú."
Tôn Lập bất ngờ: "Cái gì"
Võ Diệu giải thích thêm: "Linh văn trận trang uy lực cực lớn, nhưng ngươi tưởng tượng đi, lúc đầu tiên ai dám cho thứ phức tạp như thế, lại kết hợp với kinh mạch, huyệt đạo vào mình? Vạn nhất có vấn đề thì nhất thân tu vi tan hết!"
Tôn Lập nghĩ thấy cũng đúng, nếu gã là tu sĩ đầu tiên có ý tưởng về linh văn trận trang thì chắc không dám dùng cho mình ngay.
"Nên thứ này lúc đầu được thí nghiệm với linh thú. Linh thú được gắn đều tăng cao thực lực, sau đó qua nhiều đời thực nghiệm mới có một tên điên dám dùng cho người. Nhưng người và linh thú khác nhau, ví như khả năng kinh mạch chịu được lượng linh nguyên cực hạn. Nên lúc đầu có nhiều vấn đề, lại qua không biết bao nhiều đời thay đổi, linh văn trận trang mới có thể hoàn mỹ gắn lên mình tu sĩ."
"Sau đó một tu chân văn minh kỷ, tức là hủy diệt một tu chân văn minh, rồi mấy vạn năm nữa thì hình thành một tu chân văn minh mới, qua di tích mà phát hiện ghi chép về linh văn trận trang, có thể dùng cho tu sĩ, dần dần không ai biết thứ này có từ bao giờ."
"Xem ra tu sĩ ở đây gắn linh văn trận trang cho linh thú mà bản thân không có, vì họ chỉ biết được phần đơn giản nhất, chỉ dùng được cho linh thú chứ không thể cho tu sĩ dùng."
Võ Diệu không muốn nói nhiều, trước khi Tôn Lập tiêu hóa được những gì y nói thì y lại đưa ra lý niệm ngược hẳn: "Linh văn trận trang tuy là thành quả tối cao của tu chân văn minh, tăng cao chiến lực cho tu sĩ, hình thành nghề nghiệp cao quý nhất tu chân giới là linh cấu sư, nhưng thật ta với tu chân giới thì nó là họa hại."
Tôn Lập ngẩn người, Võ Diệu dừng lời như có ý kiểm tra Tôn Lập. Tôn Lập ngẫm nghĩ rồi tỉnh ngộ: "Đúng, linh văn trận trang tăng cường cho chiến lực tu sĩ khiến họ có cảm giác giả tạo chứ không ích gì với đại đạo."
Có thể nhờ cách khác có được sức mạnh sẽ không toàn tâm toàn ý tu luyện.
Võ Diệu tiếp lời: "Kỳ thực sử dụng linh văn trận trang có thể tăng cao cảnh giới, ví như ngươi Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, có thể thành Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng. Có cảm giác đó thì khi đột phá càng thuận lợi. Nhưng đấy chỉ là đi tắt, chỉ có tác dụng với cấp thấp, càng lên cao hiệu quả này càng kém, nên ngươi chỉ còn có được sức mạnh, tổng hợp lại thì linh văn trận trang với đại đạo có hại nhiều hơn."
Võ Diệu dừng lại: "Đấy là lý do vì sao dến giờ ta chưa truyền thụ linh văn trận trang cho ngươi."
Tôn Lập không khỏi lo lắng: "Lẽ nào tu chân giới có ngần ấy tiền bối mà không nhận ra?"
La Hoàn hầm hừ: "Khẳng định nhiều người biết nhưng nhân tộc thích sức mạnh hơn cả."
Võ Diệu cũng nói: "Các ngươi đang lúc nguy hiểm, linh văn trận trang giúp ích rất nhiều, đằng nào ngươi cũng phải học, giờ là cơ hội."
Bọn Tô Tiểu Mai khiêng hắc y thiếu nữ vào gốc cây, cho uống linh đơn, một lúc sau thì hơi thở của nàng ta liền mạch, sắc mặt hồng nhuận hẳn, tất cả thở phào.
Lý Tử Đình nhìn các nam nhân rồi lấy y phục từ trữ vật không gian ra mặc cho thiếu nữ, che đi chỗ rách trên ngực bị kỵ sĩ thủ lĩnh rạch.
Giang Sĩ Ngọc thấy Tôn Lập còn đứng cạnh thi thể bạch lang: "Tôn Lập, nhìn gì hả?"
Tôn Lập xua xua tay, không đáp, ngồi xổm cạnh thi thể kiểm tra linh văn trận trang trên trán bạch lang, Võ Diệu giảng giải kỹ khuyết điểm.
Sùng Dần thu hết trữ vật giới chỉ về, mở ra xem toàn linh thạch, linh phù, không mấy giá trị.
Phân chia xong, tất cả biết Tôn Lập không có hứng với những thứ đó nên không quấy nhiễu.
Võ Diệu giảng giải thấu triệt linh văn trận trang này, coi như lần đầu tiên bàn kỹ như thế với gã. Cũng như mở cửa kho báu, Tôn Lập nghe rất hào hứng, Võ Diệu nói xong mà gã còn thích thú!
"Xong rồi?”
Võ Diệu ấm ức: "Đồ vớ vẩn này có gì mà giảng? Ta nói nhiều thế cũng nhờ tri thức uyên bác..."
Tôn Lập biết y chưa khoác lác xong: "Được rồi, đa tạ lão nhân gia."
Võ Diệu ấp úng: "Cơ sở của ngươi rất tốt, trận pháp, linh phù tại thời đại này không tệ, nhưng ta thất tốt nhất là bắt đầu từ linh thú."
Về kinh mạch của linh thú bây giờ, Võ Diệu và La Hoàn không biếtt, Tôn Lập phải tự nghĩ.
Gã nhìn thi thể bạch lang: Ô Hoàn quốc có người gắn được linh văn trận trang cho linh thú thì chứng tỏ có linh thú kinh mạch đồ...
Gã ngẩng lên, chúng nhân đang đợi.
"Chúng ta rời đây đã, truy binh e còn đồng môn, bị cầm chân thì cũng phiền."
Chúng nhân gật đầu, Tô Tiểu Mai cõng hắc y thiếu nữ, chúng nhân cùng đi.
Lúc qua gốc gây hắc y thiếu nữ giấu trữ vật giới chỉ, Tôn Lập co tay, huyền thiết cổ kiếm bay ra móc về.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba