Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 29: Vân Bàn Tử
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Phàm nhân tối đa chỉ "Linh giác”, đấy còn là những cư sĩ khổ hạnh, mấy chục năm thanh tâm quả dục mới có.
Tu sĩ tu luyện mới chuyển hóa linh giác thành "linh thức".
Tu luyện linh thức giờ không được tu chân giới coi trọng, vì từ một tu chân văn minh kỷ trước đó bị hủy diệt, tuyệt đại đa số công pháp tu luyện linh thức mất truyền thừa.
Linh thức rất sắc bén, có thể biết trước nguy hiểm, tu luyện mới tiến giai thành thần thức.
Thần thức rất nhiều tác dụng, chạm tới thế giới quy tắc gần như “tiên đoán”, biết trước nguy hiểm rất chuẩn xác. Thần thức rất hữu hiệu. Linh thức của gã có thể tiến xuống lòng đất mấy chục trượng thì giờ tới trăm trượng.
Thần thức càng mạnh, Tôn Lập có trực tiếp tấn công âm thần của tu sĩ khiến không thể dề phòng.
Trên thần thức là nguyên hồn, khi thần thức chuyển hóa thành nguyên hồn sẽ thay đổi về chất, chưa đạt tới sẽ không thể tưởng tượng được lợi ích.
Tôn Lập mở mắt, ôm quyền vái Dư Trung Tái: "Đa tạ lão nhân gia hậu tứ!"
Dư Trung Tái ăn xong, đang uống trà, một tay gõ lên tảng đá làm bàn, như định làm gì đó.
Y kinh ngạc nhìn Tôn Lập "Công pháp kỳ dị lắm..."
Tôn Lập khẽ mỉm cười, ngồi lên: "Dư lão cho vãn bối nhiều thế, có gì cần tiểu tử chăng?"
Dư Trung Tái không thể tự nhiên mời gã “ăn cơm”, bữa cơm này cũng là tặng gã một cơ duyên. Y khen Tôn Lập công pháp kỳ dị, vì theo y tính toán, ít nhất gã tăng được ba cấp!
Tôn Lập tăng tiến xong là ổn định ngay, đủ thấy gã tu luyện công pháp kỳ dị.
Đến cấp như Dư Trung Tái thì làm gì cũng có thâm ý.
Như lần này, y muốn ban ơn cho Tôn Lập, bữa ăn này đủ khiến Tôn Lập tăng ba tầng cảnh giới thì ân huệ cỡ nào?
Đấy không phải toàn bộ.
Tôn Lập ăn ngần ấy thức ăn trân quý, là ai thì tăng tiến một lúc ba tầng đều hung hiểm, y định lúc Tôn Lập không chống nổi thì sẽ ra tay, đấy là ơn lớn.
Từ đầu, mọi thứ phát triển như dự định, Tôn Lập quả nhiên "thèm" quá nhưng không ngờ ăn ngần ấy mà chỉ khiến gã tăng được một cấp, không cần y giúp.
Chút "ân huệ" đó khiến Dư Trung Tái mất thú vị, trong lòng y không bình tĩnh như bề ngoài.
Linh khí đủ tăng tiến ba tầng mà Tôn Lập chỉ được một tầng - - dù gã tu luyện công pháp gì thì căn cơ đều vô cùng vững vàng.
Tức là tu hành của gã khó gấp ba lần người khác!
Dù thế gã chỉ mất bốn năm đã đạt Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, tốc độ đó tại Thiên vực cũng hiếm có.
Căn cơ như thế thì tương lai tất bay cao.
Nể mặt linh cấu sư, Dư Trung Tái vốn đánh giá Tôn Lập rất cao, giờ mới thấy hóa ra vẫn thấp.
Y nhìn Tôn Lập, những lời đã định lại không nói ra nữa.
"Ngươi có biết linh cấu sư là gì không?"
Tôn Lập gật đầu: "Biết."
Dư Trung Tái lắc đầu: "Không, ngươi không biết."
"Ngươi biết cũng chỉ là những lời đồn rằng linh cấu sư địa vị tôn sùng, rất quan trọng với tu sĩ."
Thật ra Võ Diệu không cho Tôn Lập biết ý nghĩa của linh cấu sư nên gã chỉ biết có thế. Chỉ vì Thú thần ấn và bí ẩn huy cấu, gã hiểu về linh văn trận trang hơn linh cấu sư khác nhiều.
"Kỳ thực linh văn trận trang có ý nghĩa lớn nhất là trong một cảnh giới sẽ tăng chiến lực cực độ cho tu sĩ. Thế giới của chúng ta, kể cả Thiên vực, cực hạn là cảnh giới hiện tại của lão phu, Thánh nhân cảnh đệ thất trọng điên phong. Đột phá Tiên nhân cảnh là phi thăng."
"Còn những gì ở ngoài thế giới... ngươi có thể thấy ma tu tiên nhân hạ giới, họ đến đây để chinh phục, họ có pháp khí, pháp quyết tiên tiến hơn xa chúng ta, kể cả linh văn trận trang. Vì thế giới quy tắc, họ bị áp chế phần lớn sức mạnh nhưng vẫn rất đáng sợ."
"Chúng ta không muốn bị chinh phục thì phải phản kháng, cần đến linh văn trận trang để tăng cường chiến lực."
Dư Trung Tái nhìn y: "Quá kinh thế hãi tục? Hiểu không?"
Không có Võ Diệu và La Hoàn nói cho biết trước, Tôn Lập tất không hiểu nhưng giờ gã gật đầu: "Tức là Thiên vực có hậu đài tại tiên giới?"
Tôn Lập thoáng hiểu, thế giới này hiển nhiên "thuộc về” tiên nhân trong tiên quốc nào đó, Thiên vực là tổ chức quản lý thế giới này cho người đó.
Kẻ tấn công hiển nhiên là tiên quốc đối địch.
Không có tiên nhân đứng sau, dù Thiên vực chúng nhân cũng không chống nổi.
Dư Trung Tái ngẩn người, không thừa nhận hay phủ nhận: "Những thứ đó ngươi tạm thời đừng hỏi, đến lúc sẽ biết."
Y suy nghĩ rồi cười khổ, quyết định nói thật, hà huống đến bậc của y thì không mấy ai khiến y e dè.
"Hổ gia lão tổ tông Hổ Thiên Thu là Thiên vực đệ nhất linh cấu sư, tứ trọng thiên cảnh giới. Vốn y có thể đáp ứng nhu cầu của bọn lão phu nhưng... Hổ gia nhờ vào Hổ Thiên Thu quật khởi, năm trăm năm trước lọt vào được Thanh Sơn các, tựa hồ đã quen dùng linh văn trận trang của Hổ Thiên Thu bắt chẹt người khác, lúc trước thời bình thì chỉ thỉnh thoáng nhưng hai trăm năm nay, dù thời chiến cũng ngấm ngầm đưa ra điều kiện hà khắc."
Dư Trung Tái tổng kết: "Y tham tiền, bọn lão phu có thể nhẫn. Nhưng lúc sắp giao chiến còn giở thủ đoạn đó thì lão phu không nhịn được."
Tôn Lập gật đầu: "Cho tiểu tử năm năm, tiểu tử sẽ thành ngũ trọng thiên linh cấu sư."
Dư Trung Tái ngây người, một chốc sau mới hỏi: "Ngươi chắc không? Linh cấu sư càng sau này càng khó đột phá."
Tôn Lập gật đầu: "Tại hạ đã cân nhắc cả rồi... năm năm là khoảng thời gian dài nhưng..." Gã nhìn Dư Trung Tái, quyết định không nói ra.
Thực tế gã thấy chỉ cần hai năm.
Dư Trung Tái nhíu mày, cho rằng nên dẫn đạo vãn bối: "Tôn Lập, bọn ta không hoài nghi thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng thành ngũ trọng thiên linh cấu sư. Ngươi không cần vội, bọn ta có thể chờ, ta, Vân Bằng Tử, Chu Vũ Quân, chờ được ba mươi năm."
Võ Diệu dở khóc dở cười: "Hiện tại ta đã quen với thời đại lạc hậu này chứ lúc đầu lão tổ ta tất không chịu nổi, chỉ ngũ trọng thiên, hai năm là quá đủ, cần gì ba mươi năm..."
Tôn Lập thoáng nghĩ, quyết định nhận lời: "Tiểu tử hiểu."
Dư Trung Tái gật đầu: "Tốt lắm, lão phu đưa ngươi về Triệu phủ."
Được vài bước, Vân Bằng Tử đi ra, cười cười: "Dư lão, để tại hạ đưa." Dư Trung Tái lắc đầu: "Vân bàn tử, việc tốt là không thể thiếu phần ngươi."
"Hắc hắc, tại hạ thuận đường đến Lão triệu gia lấy tùng tử."
Vân Bằng Tử lấy ra một cung điện kim bích huy hoàng, mời Tôn Lập lên rồi chia tay Dư Trung Tái.
Tôn Lập liếc qua, trong cung điện toàn nguyên liệu từ nhất phẩm trở lên, thủ đoạn luyện khí hơn Đồ Tô ba cấp - - đúng như Võ Diệu nói, cao cấp thế giới được gọi là cao cấp vì tu chân văn minh chứ không phải nguyên liệu.
Vân Bằng Tử thở than: "Tiểu ca có biết mình xuất hiện là tin tốt thế nào với bọn tại hạ không?"
Đường đường Thánh nhân cảnh, Thiên vực môn phiệt chi chủ, lại khách khí nói với một Hiền nhân cảnh như thế, Tôn Lập liền cảnh giác!
Vân Bằng Tử như một lão phú ông nói với Tôn Lập về việc bị Hổ Thiên Thu bắt chẹt mua linh văn trận trang với giá cao.
Vân Bằng Tử giật giật da mặt, xót ruột vô cùng, ra vẻ thật thà: "Tiểu ca, ta là Thánh nhân cảnh cường giả, cũng có khí độ thì sao có thể keo kiệt? Nhưng Hổ Thiên Thu..."
Vân Bằng Tử dấm ngực: "Tam cấp linh văn trận trang, năm trăm vạn linh tủy!"
Thiên vực đổi một linh tủy bằng một trăm linh thạch.
Tôn Lập giật mình: Gã tưởng Vân Bằng Tử nói khoác, xem ra giá của Hổ Thiên Thu quá cao.
"Tứ cấp linh văn trận trang, bảy trăm vạn linh tủy."
"Tứ cấp bán linh văn trận trang, một nghìn vạn linh tủy!"
Tôn Lập thầm than, chả trách Dư Trung Tái cũng than thở về Hổ Thiên Thu vì quả thật Hổ Thiên Thu hút máu của họ quá ghê gớm.
Vân Bằng Tử nghiến răng: "Hổ gia vốn chỉ là nhị lưu môn phiệt, nhờ vào tài phú từ linh văn trận trang mà quật khởi, lọt vào Thanh Sơn các rồi thì không thu liễm mà càng tệ! Tiểu ca không nên học theo chúng, tam cấp linh văn trận trang thì thu phí bao nhiêu?"
Vân Bằng Tử nhìn Tôn Lập đầy mong chờ, lằng nhằng lâu như thế, câu cuối mới là quan trọng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 30: Tứ Cấp Linh Văn Trận Trang
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập đang tính toán, La Hoàn đã lạnh giọng: "Ngươi mềm lòng thì không phải học sinh của bọn ta!"
Võ Diệu chép miệng: "À..."
Tôn Lập cân nhắc rồi bảo Vân Bằng Tử: "Linh văn trận trang chế tác rất tốn kém. Tam cấp linh văn trận trang, ba trăm tám mươi vạn linh tủy."
Vân Bằng Tử giật giật da mặt, xót xa: "Tiểu ca, Vân Bằng Tử rất coi trọng tiểu ca không phải hạng tham lam hạn hẹp như Hổ Thiên Thu, không ngờ tiểu ca khiến không thất vọng, Vân bàn tử già rồi, lại nhìn lầm..."
Tôn Lập quẫn bách: "Tiền bối, đắt hả?"
"Đâu chỉ đắt? Mà quá đắt! Giá này khác gì Hổ Thiên Thu, cũng hút máu của bọn ta!"
Tôn Lập tắt tiếng, La Hoàn cười hắc hắc: "Đừng nghe tên mập nói nhăng!"
"Thôi vậy, chỉ trách ta, tu hành nghìn năm còn dễ tin người như thế..." Vân Bằng Tử buồn bã, thất vọng cực độ.
Tôn Lập khó xử: "Hay là ba trăm năm..."
"Đừng!" La Hoàn gầm lên, Vân Bằng Tử không đợi gã nói xong đã nắm tay gã lắc lắc: "Ha ha ha, tiểu ca đúng là người tốt, khác hẳn Hổ Thiên Thu."
Tôn Lập thầm thở dài: Quả nhiên vẫn mắc hỡm.
La Hoàn thở dài: "Non quá!"
Tôn Lập ngượng ngùng liếc Vân Bằng Tử: "Tiền bối là Thánh nhân cảnh cường giả. Có khí độ mà sao như thế?"
Vân Bằng Tử hoang mang: "Ngươi nói ta? Ta tốt thế hả?"
Tôn Lập:"..."
Sự thực bốn trăm vạn linh tủy vẫn là cái giá phải chăng, Tôn Lập ra giả thấp hơn kỳ vọng năm mươi vạn.
Vân Bằng Tử lấy ra một thiết kế đồ: "Linh văn trận trang này do tiên tổ lưu truyền lại, tiểu ca cứ xem qua, rồi tại hạ sẽ phái người đến, tiểu ca chế tác để gắn cho người đó."
Tôn Lập gật đầu, Vân Bằng Tử lấy ra một trữ vật giới chỉ: "Trong này là một trăm vạn linh tủy, coi như tiền cọc."
Tôn Lập thu lấy. Quả nhiên Vân Bằng Tử keo kiệt, tiền cọc thường là ba phần, thậm chí có những linh cấu sư thu tới một nửa, một trăm vạn hiển nhiên hơi ít.
Về Triệu phủ, Vân Bằng Tử còn đòi Triệu Sơn Nhược một trăm cân tùng tử, rồi mới đi.
Triệu Sơn Nhược hỏi: "Vân bàn tử mặc cả rồi hả?"
Tôn Lập gật đầu.
"Ta biết, lão bàn tử tài mê tâm khiếu, không có mục đích đời nào ân cần. Giá thế nào?"
"Tam cấp linh văn trận trang, ba trăm năm mươi vạn linh tủy."
Triệu Sơn Nhược không bất ngờ: "Ngươi thiệt rồi."
"Tiểu tử biết." Tôn Lập cúi đầu.
Triệu Sơn Nhược nổ hứng nhìn gã: "Nói xem giá cho Triệu gia là bao nhiêu?"
Tôn Lập ngẩng lên kinh ngạc nhìn Triệu Sơn Nhược: "Bá phụ không nên thế..."
Triệu Sơn Nhược thản nhiên: "Sao ta lại không thể? Ngươi đưa ra giá ba trăm năm mươi vạn cho người ngoài như Vân bàn tử thì với Triệu gia đương nhiên ít hơn."
Tôn Lập nhăn nhó: "Không phải tiểu tử càng thiệt sao?"
"Ngươi chỉ kiếm ít đi thôi, hơn nữa không có lý do gì bọn ta phải trả nhiều hơn Vân bàn tử."
Tôn Lập nghiến răng: "Ba trăm bốn mươi vạn!"
"Ba trăm vạn, thêm một nữa cũng không."
Tôn Lập: "Thiên vực quả nhiên toàn diện siêu việt hạ giới, mặc cả cũng vậy..."
Triệu Sơn Nhược cười ngạo nghễ, khí phái cao thủ vừa thắng một trận quan trọng - - đến giờ đấy là lần duy nhất Tôn Lập thấy ở y khí phái cao thủ.
Triệu Thục Nhã quả nhiên có phong cách của cha!
"Ta để Vĩnh Khang đưa ngươi về."
Tôn Lập thoáng nghĩ: "Cho tiểu tử một gian phòng vì có việc cần xử lý."
Triệu Sơn Nhược nghi hoặc nhìn gã, phất tay: "Lão phương, đưa y đi, sắp xếp một gian phòng."
"Vâng. Lão gia."
Phương Đồng Chiến dẫn Tôn Lập đến một biệt viện.
Tôn Lập chỉ cần một gian phòng, nhưng ai dám coi nhẹ vị cô gia linh cấu sư này.
Tôn Lập lấy phong ấn trận bàn ra, không cho ai nhiễu, lấy từ trữ vật không gian ra một mới viết tay. Lần đầu tiên gã vào Cựu thư lâu thì linh cảm bạo phát, đều được ghi lại, có cả cái hoàn thiện lẫ cái khiếm khuyết, có cái là linh quang lóe lên. Lúc linh thức hóa thành thần thức thì linh cảm hỏa hoa bừng lên, nhưng chưa đủ hoàn thiện.
Tôn Lập nhớ lại linh cảm trước đó, hi vọng va chạm với linh cảm hiện tại.
Đoạn lấy từ tầng hai Cựu thư lâu ra nhiều thiết kế đồ bí ẩn huy cấu để tham khảo.
Sau ba ngày gã vỗ trán: "Hóa ra vậy!"
Đoạn vội vàng lấy nguyên liệu từ kho ra, chất trước mặt, tiếp đó gã dùng trận pháp đao bút chế tác linh văn trận trang.
Cố cục chỉnh thể, xử lý chi tiết thì gã đã hoàn thiện, động thủ vẫn thấy ngượng ngập.
Lãng phí hai phần nguyên, Tôn Lập hít sâu, đặt trận pháp đao bút xuống đả tọa, nhắm mắt ngưng thần, tính toán linh văn trận trang này rồi tìm cách xử lý, đoạn mở mắt, lần thứ ba chế tác.
Ba ngày sau, linh văn trận trang mới xuất hiện trước mặt gã.
Đường nét trơn tru, kết cấu nghiêm cẩn, cấu tứ tinh xảo.
Tôn Lập thở phào - - vất vả thế vì đây là tứ cấp linh văn trận trang đầu tiên của gã!
Linh văn trận trang này cần căn cứ vào người được gắn để thay đổi, không thì chỉ phát huy được bảy phần uy lực.
Gã đã Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, linh thức thành thần thức, chỉnh thể thực lực tăng lên, nên có tư cách khiêu chiến cao cấp linh văn trận trang.
Chỉ là tứ cấp linh văn trận trang quả nhiên tam cấp không so được, lần này khó khăn hơn gã tưởng tượng.
Tôn Lập thu phong ấn trận bàn, ra cửa là người hầu Triệu gia liền bẩm cáo Triệu Sơn Nhược.
Tôn Lập lo lắng bọn Giang Sĩ Ngọc đợi tại Vạn cổ hồng hoang nóng ruột, nên theo người hầu đó tới gặp Triệu Sơn Nhược. Triệu Sơn Nhược không biết đang làm gì mà sắc mặt khó coi, gã đưa hộp ngọc đựng linh văn trận trang ra: "Bá phụ, xin đưa vật này cho Dư lão rồi... tùy bá phụ. Tiểu tử phải đi."
Triệu Sơn Nhược đoán là linh văn trận trang, cũng không để tâm. Tôn Lập là linh cấu sư, chế tác linh văn trận trang thì có gì lạ?
Yphất tay: "Được, ta để Vĩnh Khang đưa ngươi về."
Người hầu lĩnh mệnh, dẫn Tôn Lập đi tìm Triệu Vĩnh Khang. Triệu Sơn Nhược thu hộp ngọc.
Mấy canh giờ sau, Tôn Lập đã vào Vạn cổ hồng hoang, Triệu Sơn Nhược đặt hộp ngọc trước mặt Dư Trung Tái. Dư Trung Tái hơi bất ngờ: "Linh văn trận trang xong nhanh thế?"
Triệu Sơn Nhược không xem trước: "Chắc là tam cấp, chúng ta không dùng được, xem trong số lớp trẻ có ai cần, trả giá hợp lý là được."
Dư Trung Tái gật đầu: "Tiểu tử này xem ra rất khá, tin tốt..."
Một cái đầu thò vào cười hì hì: "Có việc tốt gì mà hai vị cứ thần thần bí bí?"
Triệu Sơn Nhược cười: "Đúng là không việc tốt nào giấu được Vân bàn tử."
Vân Bằng Tử vẫn hì hì: "Ta biết, ta tu luyện pháp môn đặc thù, nguyên hồn rất nhạy với những việc thế này."
"Ngươi đến đúng lúc, Tôn Lập đã chế tác xong tam cấp linh văn trận trang, trong số hậu bối của ngươi có ai cần"
Vân Bằng Tử không vui lắm, y đặt sẵn Tôn Lập tam cấp linh văn trận trang, Tôn Lập muốn chế tác thì nên ưu tiên y mới phải.
Nhưng y không tỏi vẻ gì không vui, cười hì hì đi tới ngồi xuống, ghế kêu kẽo kẹt, suýt sập.
Y mở hộp ngọc, linh văn trận trang xuất hiện.
Vân Bằng Tử: "Hình như không phải tam cấp..."
"Hả? Không phải chứ, nếu nhị cấp, y chắc không để ta đưa tới?" Triệu Sơn Nhược lấy làm lạ.
Vân Bằng Tử nhíu mày, cầm linh văn trận trang xem kỹ ba lần, suýt chỉ tay vào mũi Triệu Sơn Nhược: "Lão triệu có ý gì hả? Trêu bọn ta? Đây là tam cấp? Rõ ràng là tứ cấp linh văn trận trang!"
Triệu Sơn Nhược cả kinh, Dư Trung Tái cũng bất ngờ: "Tứ cấp?!"
"Tự xem đi!" Y đưa linh văn trận trang ra nhưng đổi ý, co lại: "Ban nãy các vị cho tại hạ chọn, giờ không được đổi ý!"
Triệu Sơn Nhược cuống lên: "Mau cho ta xem!"
"Phải nói rõ đã, không thì kiên quyết không cho các vị xem!"
"Được, nữ tế của ta mà chưa được lợi gì, chỉ béo ngươi!"
Vân Bằng Tử cười hì hì đưa linh văn trận trang ra.
Triệu Sơn Nhược và Dư Trung Tái cùng nghiên cứu, Triệu Sơn Nhược ve cằm: "Quả nhiên là tứ cấp linh văn trận trang, thủy thuộc tính linh nguyên tăng bốn thành uy lực!"
"Còn có thể dự trữ thủy thuộc tính linh nguyên cho bốn pháp thuật uy lực siêu cường, kích phát là không cần pháp quyết chú ngữ, phát liền bốn pháp thuật."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 31: Quỷ Nhung Thảo Nguyên
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Công dụng của linh văn trận trang đó không phức tạp, thậm chí đơn nhất, nhưng thiết kế để giao chiến, uy lực mười phần kinh nhân.
Dư Trung Tái á khẩu một lúc rồi cười: "Tiểu tử này, quật cường lắm!"
Y vừa "giáo dục" Tôn Lập không nên quá mơ mộng, kết quả chỉ sau vài ngày thì gã đã bày tứ cấp linh văn trận trang trước mặt, như muốn nói rõ: Năm năm tuyệt đối đủ cho gã thành ngũ trọng thiên linh cấu sư! Thậm chí không cần năm năm.
Triệu Sơn Nhược chép miệng, Vân Bằng Tử nói ngay: "Ta lấy linh văn trận trang này, lão Triệu đừng có bảo ta ngoại sinh của ngươi tu hành thủy hệ linh nguyên, con riêng của ta cũng luyện thủy hệ công pháp."
Triệu Sơn Nhược chen vào: "Con riêng của ngươi nhiều quá!"
"Hắc hắc!" Vân Bằng Tử không hề có phong độ thánh nhân tổ sư, còn tỏ vẻ tự hào: "Ai bảo ta tướng mạo đường đường, sinh dục hơn người."
Triệu Sơn Nhược biết không lấy lại được linh văn trận trang nên nói: "Vớ vẩn, trong ba chúng ta hiển nhiên ta anh tuấn nhất!"
"Khụ khụ!" Dư Trung Tái không vui, bàn luận về anh tuấn là coi như bỏ qua y.
"Được rồi, Vân bàn tử muốn thì là của ngươi nhưng cần trả người ta giá hợp lý."
"Hắc hắc, Dư lão yên tâm." Vân Bằng Tử hớn hở, chả trách Tôn Lập không để tam xem trước, tứ cấp linh văn trận trang, coi như có lợi.
...
Triệu Vĩnh Khang hộ tống Tôn Lập rời Vạn cổ hồng hoang, xuất hiện trong một dày núi ở phía tây bắc biên thùy Thiên La.
Thiên La là một nước, thực tế thì chính quyền thế tục lại hỗn loạn, có đến mười mấy quốc gia, nguyên nhân lớn nhất vì Thiên La đạo đình.
Dưới đạo đình là thập nhị đạo cung, mỗi đạo cung đều ngầm nâng đỡ thế tục quốc độ.
Đạo đình là cả Thiên La tu chân giới. Tất cả do thập nhị đạo cung thay mặt quản lý. Thiên La có mầm non tu hành nào tốt đều được thế tục quốc độ tuyển chọn rồi theo từng lớp đạo cung đưa lên, càng lên cao chứng tỏ tư chất càng tốt.
Với thể chế đó thiếu tự do và linh hoạt nhưng bồi dưỡng ra vô số cường giả tu hành, một khi khai chiến là có thể động viên toàn dân, đấy là nguyên nhân Thiên La luôn áp chế Quỷ Nhung ma tu.
Ma tu tam đại thế lực: Thần Hoang đạo, Thiên Hạ hội, Ma hoàng triều chia rẽ, sao đấu nổi Thiên La đạo đình?
Triệu Vĩnh Khang lo lắng: "Muội phu, ta chỉ đưa đến đây thôi, vào Thiên La sẽ khiến Thiên vực môn phiệt khác bất mãn. Thiên La tu sĩ hiếu chiến không kém Quỷ Nhung ma tu, tất cả cẩn thận."
Tôn Lập gật đầu: "Tiểu đệ hiểu, bọn tiểu đệ chỉ muốn về Đại Tùy, không sao đâu."
Triệu Vĩnh Khang không yên tâm, lén nhét cho Tôn Lập một phong thú linh hoàn: "Ta lấy từ thư phòng của cha, nhất phẩm linh thú Long mạch cổ ngạc. Đệ giữ mà phòng thân."
Tôn Lập dở khóc dở cười: "Đại cữu ca định để thái sơn đại nhân giận đệ?"
Triệu Vĩnh Khang xua xua tay: "Cha có nhiều lắm, không chắc nhớ được nó, việc này không phải ta làm lần đầu..."
Y lỡ mồm nên cười khan: "Được rồi, ta về trước, các vị cẩn thận!"
Song phương chia tay, bọn Tôn Lập đi về phía đông.
Tuy còn cách Thiên La và Quỷ Nhung nhưng tất cả đều biết cứ đi sẽ về đẻn nhà, không như lúc ở Ô Hoàn hoặc Đồ Tô.
Sùng Dần không cười, cảnh giác nhìn quanh.
Đây là Thiên La mà Quỷ Nhung ma tu cũng không chống nổi! Y phải cẩn thận.
Lúc Tôn Lập dự Bạt kỳ tái sát, họ ở lại Dạ Khiếu bộ lạc tu luyện, cộng thêm lúc ở Vạn cổ hồng hoang cũng khổ tu, ai nấy tăng tiến cảnh giới.
Sùng Bá đã Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, Sùng Dần đệ tứ trọng điên phong, cách biệt giữa hai người càng lúc càng ít, Sùng Dần thầm hoan hỉ.
Giang Sĩ Ngọc đạt Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, sắp phá quan Hiền nhân cảnh, y mười phần hưng phấn, chú ý thiên địa mỹ cảnh, hi vọng có cảm ngộ, lập địa phá cảnh.
Tô Tiểu Mai đột phá tới Đạo nhân cảnh đệ lục trọng điên phong, không lâu nữa sẽ thành đệ thất trọng, theo sát Giang Sĩ Ngọc.
Chung Lâm trong lúc Dạ Khiếu bộ lạc quét sạch Cổ Sơn thị thì thu được không ít chiến lợi phẩm, trong đó phong ấn oan hồn của địch nhân.
Chung Lâm nhờ thế tu luyện đến đệ thất trọng điên phong, lại chưa dùng hết, có lẽ còn đạt Hiền nhân cảnh sớm hơm Giang Sĩ Ngọc.
Đông Phương Phù dã đã Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng điên phong, rất vững vàng. Tính nàng ta hiền lành, không tranh với ai, được thế đã vui lắm rồi.
Lý Tử Đình từ khi được linh phù truyền thừa, dĩ phù nhập đạo, tiến bộ thần tốc, đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng sơ kỳ, còn hơn Đông Phương Phù.
Trong chúng nhân có tam vị Hiền nhân cảnh, tại Đại Tùy cũng là lực lượng đáng kể, nhưng tại Thiên La thì vẫn nên cẩn thận.
Thiên La địa vực rộng lớn, chúng nhân ngày nghỉ đêm đi, tranh bị chú ý.
Thiên La đạo đình thống trị, ngày đêm đều có tu sĩ tuần tra. Bọn Tôn Lập bị ba đội xét hỏi, biết được đại khái quy luật của họ thì tránh đi
Chiến trường giữa Thiên La và Quỷ Nhung tại tứ đại tuyệt phong ở phía đông.
Bốn đỉnh núi này đều cao vạn trượng, trên đỉnh được tiên gia thủ xây thành bảo lũy quy mô lớn.
Trong đó có đại hình chiến tranh pháp khí và siêu cấp trận pháp phòng ngự có thể uy nhiếp mấy nghìn dặm, muốn bay vượt qua cũng không được.
Giữa yếu tái thì tu sĩ có thể lẻ tẻ lẻn qua chứ đi đông tất bị phát hiện.
Trong tứ đại Tuyệt phong yếu tái thì Thiên La chiếm hai, Quỷ Nhung chiếm hai. Quỷ Nhung chủ thủ, Thiên La chủ công.
Bọn Tôn Lập mất nửa tháng mới tới sát Tuyệt phong yếu tái, chia thành bốn toán, mất bốn ngày nữa mới qua được chiến trường.
Qua khỏi chiến trường, là Quỷ Nhung thảo nguyên!
Chiến trường rất căng thẳng, đội tuần tra đông đặc, sắp có đại chiến. Bọn Tôn Lập cứ đi, không chạm mặt ai, đến Quỷ Nhung thảo nguyên, Tôn Lập luyện hóa Long mạch cổ ngạc vào Cửu đế mông đồng, thay cho Giao thủ thiết ngạc. Cửu đế mông đồng càng uy lực kinh nhân.
Chỉ là họ không dám nghênh ngang dùng siêu cấp pháp khí này phi hành, sợ bị chú ý.
Dọc đường chỉ cần nghỉ cần là Tôn Lập nghiên cứu linh văn trận trang.
Bổ Thiên chưởng có hai linh văn trận trang, Tôn Lập vốn cho là tứ cấp, giờ gã có thể chế tác tứ cấp linh văn trận trang thì phát hiện mình suy nghĩ quá đơn giản, hai linh văn trận trang này ít nhất cũng ngũ cấp, nằm ngoài phạm vi năng lực của gã.
Tôn Lập quá hiểu tất cả, chỉ là trong số linh cảm bạo phát trước đó không có gì thích hợp với họ.
Tôn Lập thầm nhẫn nại, bọn Sùng Dần đều là người thân, gã không muốn dùng linh văn trận trang thô thiển cho họ.
Từ lúc vào Thiên La, Tôn Lập luôn dậy sóng lòng, vì biết sẽ phải qua Quỷ Nhung, gã không có tình cảm gì với Quỷ Nhung nhưng có một người lại ở Quỷ Nhung thảo nguyên.
Người đó danh tiếng vang lừng thiên hạ tu chân nhưng với gã lại là tình yêu mát lành như nước sau mùa hè nóng bỏng.
Vào Quỷ Nhung thảo nguyên, gã càng lúc càng khó khống chế bản thân, thường ngây ra hoặc không nhiên nổi đóa...
Có thứ mang tên là nỗi nhớ, lúc bạo phát thì tình cảm và lý trí quấn lấy nhau khiến gã bất an.
Một hôm họ tới Ô Lan tập, thế lực lớn nhất là phân đà của Thiên Hạ hội. Cả Ô Lan tập đang vui vẻ.
Đê cấp ma tu xao gõ đồng la tuyên bố:
"Nghe rõ đây, ngày sinh ma chủ bệ hạ thọ thì nhà nào cũng treo cờ, bắn pháo hoa, không có cờ thì đến phân đà nhận, càng nhiều càng tốt, chỉ cần trướng bồng của các ngươi có chỗ treo..."
Ám Vực ma chủ mười năm tổ chức một lần, lần này là lần thứ mười bảy, Thiên Hạ hội vui mừng, Tôn Lập dễ dàng hỏi được.
Gã quyết định không đi nữa, bảo tất cả rồi chui vào phòng trong khách sạn, dùng phong ấn trận bàn cách tuyệt với ngoại giới.
Tình cảm bạo phát, hóa thành nét khắc trận pháp dưới trận pháp đao bút thành một linh năng kết cấu...
Gã không để ý đến người khác nhìn mình thế nào nữa.
Gã cần lớn tiếng nói lên tình cảm, dù không cần dùng ngôn ngữ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 32: Ngày Vui Sinh Nhật
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Hắc nham đứng giữa dãy núi cao, cực kỳ nổi bật.
Trên hắc nham là một tòa nhà thép lớn, trông như một khối nhưng thực tế có ba tầng, hai tầng dưới hẹp, có mấy chục ma tu ra vào, các mệnh lệnh thông qua truyền âm trận pháp, pháp khí lan đi, đến tu chân chiến sĩ ở Tuyệt phong yếu tái.
Trên cao nhất, A Tổ đã trầm ổn hơn ngồi trên ghế trải da gấu trắng mềm mại, y liên tục chỉ huy ba trận chiến quy mô hạng trung, cũng như pháp khí, thuật pháp, linh phù tổ hợp tấn công, hất lùi Thiên La tu sĩ.
Tính toán như thế, A Tổ cũng thấy mệt.
Thần Hoang đạo quét sạch Thiên La xích hậu tại biên cảnh.
Hắc giáp thanh niên được bốn thủ hạ đi cùng tiến vào, ma tu đi ra nhìn thấy đều cúi mình: "Vân công tử."
Hắc giáp thanh niên gật đầu đi qua.
Đến dưới căn nhà sắt, y gặp một người khác, người đó gầy hơn xưa, mặt hơi nhợt đi, hốc mắt hõm vào nhưng mắt đầy lạnh nhạt.
Hắc giáp thanh niên nhìn Điền Anh Đông, dừng chân, tỏ vẻ lạnh lùng, thân thể căng cứng dưới hắc giáp tỏ rõ y e dè.
Điền Anh Đông vẫn thản nhiên cất bước.
Một thủ hạ sau lưng hắc giáp thanh niên chặn trước mặt Điền Anh Đông: "Điền Anh Đông, chức vị của ngươi dưới công tử nhà ta, ngươi phải tránh đi!"
Điền Anh Đông phất tay, kẻ đó văng đi mười mấy trượng.
"Sau này không phải nữa." Điền Anh Đông nhạy giọng đi tiếp.
Hắc giáp thanh niên ngẩn người, Điền Anh Đông thản nhiên nhưng y nhận rõ sức mạnh Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!
Dù chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ, nhưng đã vượt y.
Cả hai gần như đồng thời đột phá Hiền nhân cảnh, hắc giáp thanh niên muốn đột phá đệ nhị trọng trước Điền Anh Đông nhưng không ngờ nỗ lực chưa thành công thì Điền Anh Đông đã đột phá.
Trừ A Tổ, Phú nhân vương Cừu Nhân Tài còn vài "nghĩa tử”, chỉ là được thu nhận sau A Tổ nên không có nhiều tình cảm với Cừu Nhân Tài, y cũng chỉ coi họ là đối tượng bồi dưỡng mà thôi.
Trong số này, tối xuất sắc là hắc y thanh niên Vân Phá Hạc.
Trước đó, Vân Phá Hạc là thiên tài tu chân dưới trướng Phú nhân vương, không bằng A Tổ vì tu đạo muộn hơn, từ Phàm nhân cảnh đến Đạo nhân cảnh, y liên tục lập kỷ lục, gần như muốn gì được nấy!
Từ khi Cừu Nhân Tài đưa Điền Anh Đông về phản đồ Đại Tùy đó lặng lẽ cướp hết của y.
Mọi kỷ lục của y đều bị Điền Anh Đông phá dễ dàng, có nguồn lực từ Phú nhân vương, Điền Anh Đông như cá gặp nước.
Giờ y thành Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trẻ nhất dưới trướng của vương gia.
Vân Phá Hạc vốn định ở Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng thượng sẽ cùng Điền Anh Đông "quyết chiến”, không ngờ y phát lực, đối phương lại nhẹ nhàng vượt lên.
Vân Phá Hạc thở hồng hộc, như muốn thổ huyết!
Điền Anh Đông thong thả vào nhà, mấy ma tu đều đứng ở cửa, không ai ưa Điền Anh Đông.
Sự thực thì dưới trướng Phú nhân vương không mấy ai thích Điền Anh Đông, bị bắt, phản đồ, bất kỳ ai bị dính vào những thứ đó đều không được hoan nghênh.
Ma tu dưới trướng Phú nhân vương thích Vân Phá Hạc hơn, họ cùng thấy y trưởng thành, y mới là người nhà, nên họ không tiếc lời lẽ khen ngợi y. Với Điền Anh Đông, họ coi như không thấy, coi y không đáng một xu.
Mấy ma tu này định chặn đường Điền Anh Đông nhưng thấy y đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng thì lùi đi.
Tu vi của họ không sợ gì Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, nhưng ai cũng thấy Điền Anh Đông quật khởi như tuệ tinh, không thể ngăn nổi.
Chống lại Điền Anh Đông thì tương lai không xa sẽ có một siêu cấp cường địch.
Điền Anh Đông, có khả năng thành "A Tổ" thứ hai dưới trướng Phú nhân vương.
Điền Anh Đông như không thấy các ma tu "trở mặt" mà thong thả đi vào, tích tắc vào cửa, không ai chú thấy sắc mặt lạnh nhạt của y thoáng tàn nhẫn.
Vân Phá Hạc có là gì!
Đối thủ của ta là Tôn Lập, so với gã thì Vân Phá Hạc như hạt cát dưới sông, mục tiêu của ta là Tôn Lập, Tôn Lập!
Tích tắc y đi vào nhà, tất cả lại bình tĩnh.
Y lên lầu ba gặp A Tổ, y không chỉ đạt Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà một mình quét sạch một xích hậu tiểu đội của Thiên La đạo cung.
So ra, chiến tích Vân Phá Hạc cùng bốn thủ hạ diệt một xích hậu tiểu đội không là gì.
Hai người lần lượt vào rồi ra, Điền Anh Đông thản nhiên, Vân Phá Hạc chán nản. A Tổ không thiên vị Điền Anh Đông, nhưng cũng không cổ vũ Vân Phá Hạc. Y không thích Điền Anh Đông cũng như Vân Phá Hạc, nhưng không sao, hơn năm nay y học được điểm quan trọng nhất từ nghĩa phụ: Không cần thích bộ hạ, chỉ cần họ hữu dụng là được.
Thủ hạ minh tranh ám đấu, không phải là cách quản lý sao?
A Tổ day mi tâm, hơi lo lắng: "Điền Anh Đông, dưới băng có lửa!"
Một vị chân nhân tâm tổ sau lưng y bất động, người này tu vi cao nhưng nhãn quang tâm cơ kém xa A Tổ, không cho là một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng có gì đáng lo.
…
Ba hôm sau, Tôn Lập xuất quan, trông rất tiều tụy, một mình đi vào phân đà Thiên Hạ hội, chế phục mọi ma tu, để lại một hộp ngọc.
Trong hộp ngọc có một tờ giấy: tặng nàng.
Thiên Hạ thành vui vẻ, hôm nay là sinh thần thứ mười bảy của ma chủ bệ hạ, tu sĩ chi thành hùng vĩ này rực rỡ sắc màu, pháp khí điểm xuyết.
Thiên Hạ hội ma tu dùng mọi cách khiến trường thịnh hội thêm đặc sắc.
Trừ tam đại thế lực, Quỷ Nhung thảo nguyên còn nhiều thế lực, tất cả đều cử đại biểu đến chúc mừng, chỉ có Thần Hoang đạo và Ma hoàng triều chưa có động tĩnh.
Thiên Hạ hội bang chúng có phần bất mãn, tam đại thế lực không hề công khai chống đối nhau, thịnh hội cỡ này, phải nể mặt nhau mới đúng chứ?
Nhưng chỉ đến mức "vương, hầu, tướng, tướng" mới hiểu. Tả tướng Kỷ Tiên Hà cười ha hả, có tâm phúc thủ hạ hỏi thì y mới nói: "Đừng vội, họ sẽ tới."
Hôm nay đêm hội tới đỉnh điểm, Thiên Hạ thành tụ taapoj hơn mười vạn bang chúng, cả bốn nghìn khách của các thế lực, hoa đăng bảo xa đi lại biểu diễn.
Các phân đà dâng lên lễ vật như núi.
Trăng lên giữa trời, phía tây bắc vang tiếng hô: "Thần Hoang đạo ngũ đại vương tọa Phú nhân vương điện hạ, đại biểu ngã chủ chúc ma chủ bệ hạ vạn thọ vĩnh khang, phúc vận vô song!"
Pháo hoa rực rỡ bay lên tỏa khắp trời.
Phía đông bắc vang tiếng xướng hòa: "Ma hoàng triều lục đại thân vương Vinh thân vương điện hạ, đại biểu Ma hoàng triều, chúc ma chủ bệ hạ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề!"
Lại có pháo hoa bắn lên, Thiên Hạ thành náo nhiệt đến đỉnh điểm.
Sát lục vương tọa của Phú nhân vương tại Thần Hoang đạo trung chỉ đứng dưới Vạn thú long tọa; Ma hoàng triều lục đại thân vương cũng là đệ nhất nhân dưới Ma hoàng, lưỡng vị cự đầu đích thân đến chúc mừng Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, Thiên Hạ hội đều thấy vinh dự.
Chỉ có vương hầu tướng tướng biết thân thế của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đều cười: Họ dám không tới sao?
Thần Hoang đạo có ngũ đại sát lục vương tọa, Ma hoàng triều có lục đại thân vương, Thiên Hạ hội chỉ có vương, hầu, tướng, tướng nhưng mấy năm nay Thiên Hạ hội khuếch trương cực nhanh, tuy không bức ép quá nhưng về không gian khiến lưỡng đại thế lực kia gần như bị chạm tới gân mạch, họ dám hành động rõ rệt nhưng chỉ thế thì những người thông minh cũng nhận ra.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thoáng cười, chỉ thế thôi.
"Hữu tướng, tả tướng, thế trẫm nghênh tiếp quý khách."
"Tuân mệnh."
Hữu tướng, tả tướng rời Thiên Hạ thành, đón Phú nhân vương và Vinh thân vương.
Cả hai gặp Ám Vực ma chủ, quỳ xuống hành đại lễ.
"Hai vị có lòng, Mộc Nhiên xin đa tạ."
Nàng ngồi trong Thiên Hạ thành, trên vương tọa vĩnh viễn thuộc về mình, hơi vòng tay.
Phú nhân vương và Vinh thân vương đáp lễ: "Bệ hạ khách khí quá!"
Khách khí một chốc là có người dâng trà, xe hoa vẫn đi phía dưới, nhiệt náo phi phàm.
Yêu Yêu Lục vẫn xinh đẹp, hơn năm nay không ai dám để ý, nàng ta không tìm được cớ ngược đãi kẻ khác nên càng chán.
Nàng ta đứng trong bóng tối, nhìn đội ngũ, muốn khóc mà không có nước mắt: Ít nhất trong tầm mắt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thì rác đều do nàng ta quét!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 33: Phong Hoa Của Nàng
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Yêu Yêu Lục từ bé được nuông chiều, bao giờ chịu khổ như thế? Hơn năm nay, tam gia gia nóng tính nhất đã tới, gầm gào liên hồi, lôi vân cuồn cuộn, định xé xác Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhưng rồi bị đuổi về, lúc lão nhân gia đi thì khắp trời là ma lôi, là tiếng gào thê thảm, Yêu Yêu Lục rướm lệ tiễn tam gia gia, tiếp tục làm người hầu ở Thiên Hạ thành.
Tiểu Đản càng lúc càng mập, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi tựa hồ rất “yêu thương”, không hành hạ mà bao nhiêu thức ăn ngon đều mang cho nó.
Tiểu Đản ăn no căng, chợt có lúc nhớ ra: Thế tục không phải thường nuôi chó mèo bằng thức ăn thừa hay sao?
Nàng ta, nàng ta lại coi bản miêu thành chó mèo thông thường!
Tiểu Đản nổi giận xù lông, rồi xìu ngay: Tạ Vi Nhi xinh đẹp lại cao cao tại thượng, nước bọt cũng thơm ngọt, hà huống ăn không nhiều.
Mèo béo thở dài: Nó quả nhiên là một con mèo mềm lòng.
Nên nó lại tiếp tục những ngày ăn uống chờ chết, nhiệt huyết không phải là việc của mèo.
Nó nằm cách Yêu Yêu Lục không xa, ngẩng nhìn pháo hoa, không hiểu đang nghĩ gì.
Một lúc sau, nó cúi đầu, ngửi theo một mùi.
Yêu Yêu Lục uể oải hé mắt. Tiểu Đản không phải con mèo tốt. Chủ nhân thê thảm như thế mà nó kiên quyết không giúp. Yêu Yêu Lục kéo lông nó rồi mặc kệ.
Mèo béo đến cách sau lưng Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi không xa, nàng không cần hộ vệ, quanh đó cảnh giới kỳ thực không hề sâm nghiêm.
Nó đứng trước đống lễ vật, hít hà.
Người Thiên Hạ thành đều biết nó, có người cười ha hả: "Ngốc, trong đó không có gì ngon đâu. Ha ha ha!"
Bạch miêu lắc đầu.
Vung trảo hất núi lễ vật xuống, lộ ra một hộp ngọc.
...
Nhìn xe hoa sắp đi hết, Phú nhân vương đứng lên vòng tay với Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi: "Bệ hạ, ngã chủ sai Cừu mỗ mang tới chút lễ vật, không thành kính ý, hi vọng bệ hạ thích."
Y phất tay, thủ hạ bưng lên một cái khay, ai nấy nhìn vào, Thần Hoang đạo Vạn thú long tọa tặng lễ vật, tất không tầm thường.
Cái khay phủ vải đỏ nên không nhìn rõ đựng gì.
Cừu Nhân Tài phất tay, vải đỏ vén lên, lộ ra Cửu nhĩ ngọc bôi xanh biếc. Mỗi thùy tai ngọc đều có vòng vàng đầy năng lượng, liên tục hóa thành kim sắc hỏa long bay ra.
Tuy tất cả biết Vạn thú vương tọa không keo kiệt nhưng không ngờ là nhất phẩm pháp khí! Thiên Hạ hội bang chúng đều kinh hô.
Vinh thân vương đứng lên cười: "Bệ hạ, bản triều chuẩn bị một chút lễ vật. Bất quá so với của Cừu huynh thì không dám lấy ra..."
Nói tuy khách khí nhưng vẫn sai người hầu bưng lễ vật.
Một bức tượng bạch ngọc mỹ nhân cao một thước bưng bình ngọc, trên cái ao ở đáy bình có nước, là ba giọt linh lộ.
Có người nhận ra hô khẽ: "Cửu hoa ngưng lộ!"
Cửu hoa ngưng lộ được Thiên hạ kỳ vật chí xếp là nhất phẩm trung, là nguyên liệu luyện đơn cực kỳ trân quý.
Vinh thân vương cười ha hả: "Bệ hạ, bức tượng này tự động hấp nạp thiên địa linh khí, mỗi sáu tháng sẽ ngưng được một giọt Cửu hoa ngưng lộ, mong bệ hạ nhận cho."
Tạ Vi Nhi mỉm cười: "Quý thượng hữu tâm, đa tạ."
Thứ này quả thật quý hơn Cửu nhĩ ngọc bôi, nhưng cả hai với Tạ Vi Nhi kỳ thực không khác gì nhau.
Vinh thân vương lại thấy hơn được Phú nhân vương thì thoải mái quay về còn Phú nhân vương hầm hừ mãi.
"Meo - - "
Tiểu Đản nhảy đến trước mặt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, trên đầu là hộp ngọc có dán chữ.
Không đợi thủ hạ của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi mắng, Yêu Yêu Lục đã điên tiết: "Tiểu Đản đáng chết..."
Chưa kịp nói ra những lời khắc bạc thì nàng ta bị Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi giơ tay, pháp tắc tác dụng khiến nàng ta tắt tiếng.
Cừu Nhân Tài và Vinh thân vương biến sắc, quy tắc khiến Yêu Yêu Lục im tiếng cực kỳ cao cấp, chạm tới bản nguyên quy tắc của thế giới nay, nhưng Tạ Vi Nhi thi triển quá dễ dàng, chả trách bề trên không làm gì được trước việc Thiên Hạ hội quật khởi.
Yêu Yêu Lục rất hiểu Tạ Vi Nhi, tuy suýt trào nước mắt nhưng vẫn phải im - - không thì Tạ Vi Nhi sẽ khiến nàng ta muốn động không xong.
Yêu Yêu Lục tiểu thư hung tàn một thời, có bao giờ "ngoan ngoãn" như thế?
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhìn tờ giấy trên hộp ngọc thượng, tuy chưa thấy chữ Tôn Lập viết nhưng có cảm giác là chữ của y.
Ba chữ đó, giản đơn giản đơn, nhưng từ khi chia tay, là thứ đầu tiên có liên quan đến Tôn Lập. Nhất thời tình cảm dâng lên, Thiên Hạ thành trong mắt nàng trở nên yên lặng, tất cả đều không còn trong tầm mắt, đều mơ hồ.
Chỉ thấy ba chữ đó và hộp ngọc.
Có lẽ nàng ta không vui trong sinh nhật vì còn mong chờ?
Giờ thì mong chờ đã hiện trước mắt.
Tạ Vi Nhi cười, dù gã đưa gì tới, nàng cũng vui, vì biết một trái tim khác còn nhớ tói mình, chỉ là nam có kiêu ngạo riêng, nên không muốn tới Thiên Hạ thành mà thôi.
Nàng cầm hộp ngọc, khẽ mở ra, hổ thẹn xen lẫn hoan hỉ, lại thoáng mong chờ: Là thứ của gã, liệu gã sẽ đưa gì tới?
Trong hợp là một miếng Cửu nha bạch tượng bì đầy hoa văn phức tạp tổ thành một hình trừu tượng.
Nàng thoáng hiếu kỳ, không tính toán tác dụng của linh văn trận trang vì biết Tôn Lập sẽ khiến nàng bất ngờ.
Ngón tay dồn linh lực tinh thuần vào.
Linh văn trận trang này như nụ hoa bằng nở, các nét khắc trận pháp xòe ra, sáng rực lên, từng linh năng kết cấu bắt đầu có tác dụng, quang mang xung thiên, hơn xa độ cao của pháo hoa thông thường, rồi trên chín tầng trời, cạnh vầng trăng bừng lên pháo hoa linh quang sáng chói nhất!
Chín mươi chín màu sắc bừng lên, mỗi màu là một bó hoa, gộp lại thì còn đẹp hơn bất kỳ đóa hoa nào trên đời.
Quang hoa hồi lâu không tan, vầng trăng cũng thất sắc.
Thiên Hạ thành chúng nhân ngẩng nhìn, cùng cảm thán, họ không hiểu đó là gì, chỉ thấy quá đẹp.
Nam tử đều nghĩ: Nếu có ngày ta được như thế, sẽ vì nàng mà đốt một đóa pháo hoa tương tự.
Nữ tử lại nghĩ: Nếu có được đóa hoa như thế thì lòng cũng sẽ nở bừng theo.
Tạ Vi Nhi ngây ra nhìn hồi lâu mới cúi xuống lật Cửu nha bạch tượng bì, phía sau là chữ của Tôn Lập:
Phong hoa của nàng rực rỡ như pháo hoa.
Mắt nàng hơi ướt, Tôn Lập tặng nàng lễ vật đặc biệt nhất, gã biết Tạ Vi Nhi không cần gì nhưng không ai vì nàng mà chế tác tứ cấp bán linh văn trận trang chỉ vì vẻ đẹp trong một sát na.
Cừu Nhân Tài vàVinh thân vương ngây ra nhìn linh văn trận trang trong tay nàng.
Họ đều là Chí nhân tông sư, dù linh văn trận trang đó mười phần phức tạp, nhưng họ hiểu đại khái:
Linh năng kết cấu của linh văn trận trang này gồm ba tầng, tầng đầu tiên có thể chia bất kỳ linh năng nào thành ngũ hành chi lực, tầng hai để tụ năng, có thể thật nhanh hút thiên địa linh khí lại khiến ngũ hành linh lực trước đó tăng mấy chục lần, tầng thứ ba lại lợi dụng nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc khiến ngũ hành linh lực tác dụng lẫn nhau, diễn sinh ra quang mang linh lực đủ màu.
Sau cùng pháo hoa bay lên, chín mươi chín màu sắc chói lòa!
Khó nhất là tầng thứ nhất, trong một linh văn trận trang phải đồng thời thôi động ngũ hành linh nguyên, chỉ thế cũng xứng với tứ cấp bán.
Nhưng vị linh cấu sư đó vì một nụ cười của hồng nhan, mà phái vô số công sức cùng vô số nguyên liệu trân quý, chế tác linh văn trận trang đó, dù ngũ trọng thiên linh cấu sư cũng không làm thế - - hiển nhiên yêu thương Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi hết lòng.
Nếu chỉ lấy lòng, cứ chế tác một tấm tứ cấp linh văn trận trang thực dụng là xong.
Chỉ một tấm đặc biệt.
Linh văn trận trang này hóa thành lệ nóng trong mắt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi.
Trong mắt Cừu Nhân Tài và Vinh thân vương lại là một dạng đáng sợ.
Từ Thiên La đến Đại Tùy, linh cấu sư đứng đầu Chu Diên Khánh cũng chỉ tam trọng thiên. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi có một vị tứ trọng thiên linh cấu sư, hơn nữa còn tiền đồ vô lượng, không lâu sau sẽ đạt tới ngũ trọng thiên.
Họ thoáng hiểu thân phận của Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, giờ cạnh nàng có người như thế thì Thần Hoang đạo và Ma hoàng triều đấu gì nổi với Thiên Hạ hội?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba