Diêp lăng phi đã đi đến cửa cầu thang, không thèm để ý đến Lý Khả Hân đang gọi lớn phía sau, hắn vừa châm một điếu thuốc, vừa đi về phía chiếc xe.
Lý Khả Hân đi giày cao gót, vội vã đuổi theo xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi gần tới chiếc xe, nàng đã quýnh lên, không để ý dưới chân, ngã nhào về phía trước.
- A.
Lý Khả Hân thét lên một tiếng chói tai, cơ thể bị mất trọng tâm, sắp ngã xuống phía dưới sàn xi măng của thang lầu.
Nghe được tiếng thét chói tai của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, thấy Lý Khả Hân đang sắp ngã xuống. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lao người đến như mũi tên rời khỏi dây cung. Thoáng chốc, đã tới trước mặt Lý Khả Hân, hai tay ôm lấy thắt lưng nàng. Phía trong chân cầu thang chật hẹp nên hắn phải dựa vào tường, ôm chặt lấy Lý Khả Hân, không để cho Lý Khả Hân có một chút thương tổn nào.
- Cẩn thận một chút, lần sau không nên như vây.
Sắc mặt Diệp Lăng Phi có phần khó coi, hắn buông người Lý Khả Hân ra, tay phải để sau lưng, xoay người đi về phía chiếc xe.
Lý Khả Hân nhìn dáng dấp Diệp Lăng Phi có phần kì quái, nàng đảo mắt sang nhìn bức tường sau lưng Diệp Lăng Phi, thấy bức tường bị bong ra một mảng sơn, lộ ra đầu của nửa cái đinh, vừa khớp với vết rách trên áo của Diệp Lăng Phi, trên đinh còn dính máu. Trong lòng Lý Khả Hân đã hiểu rõ toàn bộ, vừa nãy Diệp Lăng Phi vì cứu mình, bị cái đinh phía sau lưng mình đâm vào. Trong lòng sinh ra cảm giác áy náy vô cùng, quýnh lên, không suy nghĩ gì nói to:
- Diệp đại ca, anh không sao chứ.
Nói rồi chạy đến sau lưng Diệp Lăng Phi, thì thấy áo sau lưng Diệp Lăng Phi có một lỗ nhỏ, máu chảy ướt đẫm.
Diệp Lăng Phi mỉm cười, ung dung nói:
- Không có việc gì, yên tâm đi. Được rồi, tôi về trước đây.
Lý Khả Hân vội vàng chạy đến đứng chắn trước mặt Diệp Lăng Phi, không cho Diệp Lăng Phi mở cửa xe.
- Diệp đại ca, xin lỗi, tất cả là tại em.
Lý Khả Hân vẻ mặt ngượng ngùng, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói:
- Diệp đại ca, em biết ban nãy anh tức giận vì thái độ của em. Thật ra, em cũng biết tính anh Đại Hải không được tốt, hai nhà chúng là hàng xóm mấy chục năm, anh Đại Hải đã bảo vệ em từ nhỏ, hai người có quan hệ rất tốt. Cho nên, khi nghe thấy anh nói anh Đại Hải, em nhịn không được nên mới nói như vậy, em thật không có ý muốn chọc giận Diệp đại ca đâu.
- Cô gọi tôi là Diệp đại ca?
Diệp Lăng Phi đưa tay sờ ra phía sau lưng, đúng vào chỗ cái đinh đâm vào lưng chảy máu, nhấn mạnh với Lý Khả Hân:
- Không phải cô thích gọi tôi là trưởng phòng sao? Hình như vừa rồi cô nói mà không suy nghĩ thì phải, tôi có cảm giác lạ lạ.
- Chúng ta không nên nói chuyện ở chỗ này, mau chóng theo em lên nhà, lấy nước nòng trườm vào, nhỡ chẳng may bị nhiễm trùng là không ổn đâu.
Lý Khả Hân kéo tay Diệp Lăng Phi, lại đi vào trong lầu lần nữa.
Đi một mạch lên lầu bốn, Lý Khả Hân mở cửa ra, thấy ba mẹ mình đang bận việc trong nhà. Nhìn thấy Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi vào nhà, cha Lý Khả Hân là Lý Tường vội vàng nói:
- Khả Hân, con không nói khi nào trở về, ba với mẹ con nghĩ chắc con cũng về muộn như mọi ngày, không nghĩ hai đứa lại về sớm như vậy.
- Bác trai, không có vấn đề gì ạ.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy bao thuốc ra nói:
- Cháu cũng không biết nên mua cái gì, đành phải mua gói thuốc lá này đến làm quà, không biết bác có thích hay không?
Lý Tường vừa nhìn thấy gói thuốc lá, những nếp nhăn trên trán đều giãn ra. Gói thuốc lá này là loại cực tốt, tuy rằng ông không biết giá gói thuốc bao nhiêu tiền, thế nhưng thường ngày ngồi đánh cờ cùng với Trương lão đầu cũng có nghe qua, giá gói thuốc này một hộp cỡ vài chục ngàn.
- Trưởng phòng Diệp, tôi cũng có nghe Lý Khả Hân nhắc đến cậu, lần trước cậu trả mấy nghìn đồng tiền rượu giúp cho nó, lần này tới chơi cậu lại tặng tôi gói thuốc tốt như vậy, tôi cũng không biết nấu cái gì cho ngon, chỉ sợ cậu ăn không quen thôi.
Lý Khả Hân không nói cho cha mẹ biết lần trước uống rượu hết hai mươi mấy vạn, nếu như hai ông bà biết được, chắc sẽ bị hù chết mất, cả năm hai ông bà mới kiếm được mấy vạn, thế mà một đêm tiêu hết hai mươi mấy vạn, thử hỏi ai nghe xong mà không hồn tiêu phách lạc. Thế nên Lý Khả Hân mới nói cho cha mẹ là có mấy nghìn đồng, mới chỉ có như vậy mà đã bị Lý Tường giáo huấn cho một trận, căn dặn Lý Khả Hân từ nay về sau không được nhờ vả người khác, dù sao thì người ta kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng gì.
Diệp Lăng Phi vừa nghe lão nhân này nói như vậy, biết rằng cha Lý Khả Hân là người thật thà. Hắn cười ha hả nói:
- Bác trai, đừng ngại, chỉ là một bữa ăn thôi mà, có gì mà quen với chả không quen. Hơn nữa, nếu như cháu là người như vậy, thì sẽ không bao giờ đến nhà bác, bác nói có đúng không?
- Nói đúng lắm.
Lý Tường nói, ông quay sang nhìn con gái mình:
- Khả Hân, con đưa Diệp trưởng phòng vào trong phòng ngồi chơi, đợi ba mang đồ ăn lên.
Lúc đầu, Lý Khả Hân đang lo lắng cho vết thương của Diệp Lăng Phi, bây giờ nghe được cha mình nói như vậy, lập tức nói:
- Vâng, ba à, con đưa anh ấy vào trong phòng ngồi, chờ khi nào làm cơm xong thì gọi chúng con ra.
Nói xong, kéo áo Diệp Lăng Phi, đi về phía phòng ngủ của nàng.
Vừa đi vào bên trong phòng ngủ của Lý Khả Hân, đã ngửi thấy mùi thơm thấm vào gan ruột. Phòng ngủ của các cô gái luôn luôn được bố trí rất tỉ mỉ, trên vách tường gián dấy màu xanh lam, chiếc giường được kê sát vào tường phía tây, trên giường toàn là chăn đệm màu trắng, một con mèo kitty vô cùng dễ thương đặt ở đầu giường. Ở phía đông căn phòng là một chiếc máy vi tính được đặt trên bàn. Tách cà phê, chén cà phê cùng với văn kiện giấy tờ được sắp xếp chỉnh tề ở phía bên phải bàn để máy vi tính, cách bố trí như vậy, làm cho người ta có cảm giác rất khoa học, không có cảm giác gì là lộn xộn.
- Nhìn cái gì vậy?
Lý Khả Hân tìm thấy một bình nhỏ thuốc đỏ, cầm một mảnh bông băng đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang quan sát phòng ngủ của mình, nàng khẽ đẩy vào vai Diệp Lăng Phi một cái, nhẹ nhàng nói:
- Đây là phòng ngủ của em, phòng ngủ của con gái không thể tùy tiện nhìn được.
- Anh chỉ là hiếu kỳ thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Anh không biết tại làm sao nữa, vừa mới bước vào phòng ngủ là không muốn rời khỏi nữa, nếu như có thể ngủ ở chỗ này thì thật là tốt biết mấy.
- Không nghiêm chỉnh tí nào hết.
Lý Khả Hân thấp giọng nói:
- Anh tưởng chỗ này là đâu? Em là ai?
Nói rồi lấy tay đẩy vào lưng Diệp Lăng Phi:
- Ngồi xuống, em chữa vết thương cho anh.
Diệp Lăng Phi lấy hai tay vỗ vỗ quần của mình, sau đó nhấc đệm lên, ngồi xuống ván giường. Lý Khả Hân nghĩ Diệp Lăng Phi thoạt nhìn thì là người tùy tiện nhưng thực ra không phải như vậy, là một người rất cẩn thận tỉ mỉ.Trong lòng sinh ra một cảm giác rất lạ, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, không sao đâu, cứ ngồi lên giường đi.
Diệp Lăng Phi nghe nói như vậy, mới đặt chăn đệm xuống, ngồi trên chiếc giường trắng tinh. Lý Khả Hân để Diệp Lăng Phi ngồi xuống, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, cởi áo ra đi.
Lời này nói xong, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không ngờ được Lý Khả Hân sẽ nói như vậy. Lý Khả Hân nói rồi mới thấy mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
- Ý tôi là anh cởi áo của anh ra để tôi giúp anh chữa vết thương.
- Thì ra là như vậy, thế mà tôi lại hiểu lầm.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, đưa tay cởi cúc áo, định lột cả áo ra, nhưng vừa nghĩ như vậy không ổn, liền vén áo lên, đưa tấm lưng trần của hắn về phía Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân vừa nhìn thấy lưng Diệp Lăng Phi, nhảy dựng lên, nàng không thể nghĩ được rằng một người nho nhã như Diệp Lăng Phi mà sau lưng lại có nhiều vết sẹo như vậy. Cô làm sao biết được quá khứ của Diệp Lăng Phi, mỗi vết thương trên người Diệp Lăng Phi đều có những cố sự khác nhau, đó đều là đại biểu cho những khó khăn, gian khổ trong cuộc đời mà hắn phải chịu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Lý Khả Hân nhẹ nhàng đặt bàn tay vào sau lưng Diệp Lăng Phi, dịu giọng hỏi:
- Diệp đại ca, tại sao lưng anh lại có nhiều vết sẹo như vậy?
Diệp Lăng Phi rùng mình lên một chút, những vết sẹo này đều là đại biểu cho những việc mà hắn đã trải qua trước đây. Diệp Lăng Phi nhớ rất rõ ràng lý do của từng vết sẹo, trong đầu hắn hiện lên một màn kịch của sáu năm trước. Trên vách núi cheo leo, Diệp Lăng Phi và Dã Thú, hai người tay không leo lên vách đá. Ở phía dưới, hơn mười người đàn ông đủ các màu da khác nhau đang cầm súng đuổi theo hai người.
Ở nơi đó, bọn họ không có tên, không có quốc tịch, phân biệt nhau chỉ dựa vào mã số. Mã số của Diệp Lăng Phi là số mười ba. Đây là con số mà người phương Tây coi là con số tử vong. Nơi đây được coi là nơi huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới mang tên ‘trường học Tử Vong’, tỉ lệ tử vong lên đến 60%. Trường học Tử Vong là một ngôi trường huấn luyện ngầm, mục đích ban đầu là đào tạo ra những học viên tinh anh nhất trên thế giới, bất kỳ ai cũng đều có thể đăng ký vào học, nhưng trường học lại không đảm bảo mạng sống cho học viên. Khi vào đâysẽ phải chịu những phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất, vì vậy những người sau khi tốt nghiệp từ ngôi trường này ra, đến bất kỳ nơi nào, dù có khắc nghiệt đến đâu họ cũng có thể sinh tồn được.
Lúc này, trong trường đang huấn luyện cho học viên cách thức chạy trốn, trong vòng hai tư tiếng đồng hồ, phải trốn thoát khỏi người truy sát. Những người truy sát này đều ẩn trốn trong rừng, bọn họ chỉ có hứng thú với tiền, sẽ không bao giờ nương tay với những học viên. Nếu như rơi vào tay bọn chúng, chắc chắn học viên sẽ thập tử nhất sinh.
Diệp Lăng Phi đã leo lên đến gần sát vách núi, chỉ một chút nữa là sẽ leo lên đến đỉnh núi, trốn thoát khỏi đám người này, đúng lúc này thì đột nhiên Dã Thú bị trượt tay, gần như rơi xuống vách núi. Diệp Lăng Phi quay người lại, dùng tay tóm lấy người Dã Thú. Đá trên vách núi vô cùng sắc nhọn, lưng Diệp Lăng Phi bị chà sát vào những gờ đá, đau thấu xương, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, kéo Dã Thú lên trên đỉnh núi.
Khi cả hai lên được đến đỉnh núi thì toàn thân Diệp Lăng Phi đã ướt đẫm máu. Dã Thú đột nhiên lao đến ôm lấy Diệp Lăng Phi, trong lúc này cả hai đều không nói gì. Từ đó trở đi, Dã Thú trở thành bằng hữu trung thành nhất của Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, anh đang suy nghĩ cái gì thế?
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không hề có phản ứng gì, liền hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này đã kéo Diệp Lăng Phi quay về với hiện thực, hắn ung dung cười cười, nói:
- Đều là những vết thường từ quá khứ mà, lâu quá rồi, cũng không nhớ rõ nữa.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không muốn đề cập đến, cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, việc này cứ coi như cho qua. Tay phải cầm cây bông tẩm thuốc đỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương sau lưng Diệp Lăng Phi. Nàng bôi rất cẩn thận, sợ làm đau Diệp Lăng Phi. Nhưng cho dù như vậy, vẫn nghe Diệp Lăng Phi ‘A’ khẽ một tiếng. Lý Khả Hân vội vàng ngừng tay, ân cần hỏi:
- Diệp đại ca, không có việc gì chứ?
- Rất đau, hình như cái đinh lúc nãy đã đâm vào cột sống của anh.
Diệp Lăng Phi cau mày, xem ra vô cùng khó chịu.
- Không phải đâu, em xem hình như vết thương không có chạm vào cột sống.
Lý Khả Hân tuy nói như vậy, nhưng bản thân vẫn lo lắng kiểm tra một chút, rất sợ nếu như thật sự như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ phải lo nghĩ. May mà vết thương không có chạm vào cột sống, Lý Khả Hân cảm thấy yên tâm, nói:
- Diệp đại ca, anh đừng lo lắng, không có việc gì đâu.
- Anh biết là không có việc gì mà.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Chẳng lẽ anh lại không biết mình đau ở đâu sao, chỉ là anh muốn cho đôi bàn tay nhỏ bé của em sờ nhiều hơn thôi, cố ý lừa em đấy.
- Anh…..Anh gạt em.
Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi lừa, bĩu môi, hai bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lại, đấm vào lưng Diệp Lăng Phi:
- Anh bắt nạt em.
Diệp Lăng Phi quay người lại, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của Lý Khả Hân, khuôn mặt hai người sát lại rất gần, bốn mắt nhìn nhau. Lý Khả Hân cảm thấy mặt mình nóng bừng, hai tay bị Diệp Lăng Phi chộp lấy không thể cử động, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đó, kéo Lý Khả Hân vào trong lòng. Lý Khả Hân cảm giác ngực nóng ran, tim đập loạn lên. Nàng đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa có bao giờ yêu ai, chỉ biết tình yêu nam nữ thông qua kịch và phim trên tivi thôi. Lần trước, ở trong xe hôn Diệp Lăng Phi mới là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân, cái cảm giác này giống như có một luồng điện chạy qua cơ thể khiến cho đến bây giờ Lý Khả Hân vẫn còn nhớ ký. Lần này, cái cảm giác như có luồng điện chạy qua lại tái diễn, mà lại còn mãnh liệt hơn so với lần trước.
Diệp Lăng Phi hạ thấp môi, nhe nhàng hôn lên môi trên Lý Khả Hân. Lý Khả Hân mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, càng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khả Hân, da dẻ vô cùng mịn màng, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ từ cơ thể nàng, những hormone nam tính của Diệp Lăng Phi bắt đầu tiết ra, dục hỏa trong lòng bốc kên. Tay phải nâng khuôn mặt kiều diễm của Lý Khả Hân lên, hôn nhẹ lên đôi môi ướt át của Lý Khả Hân. Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi hôn, nàng gần như mất hoàn toàn lý trí, thần chí có chút hôn mê. Không tự chủ được vươn tay ôm cổ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Lý Khả Hân, vừa hôn vừa luồn tay phải vào trong áo Lý Khả Hân, mò mẫm, dò xét bộ ngực căng tròn của nàng.
Thân thể Lý Khả Hân mềm nhũn, buông tay phải ra, đồng thời đẩy tay Diệp Lăng Phi đang sờ mó bộ ngực của nàng ra, môi nàng cũng rời khỏi môi của Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Không nên.
Diệp Lăng Phi cũng không ép buộc nàng, chỉ không rút tay ra, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngực Lý Khả Hân, môi hắn gần như dán vào mặt nàng, thấp giọng nói:
- Khả Hân, em thừa nhận là em thích anh rồi sao?
Diệp Lăng Phi làm như vậy khiến cho tim Lý Khả Hân đập loạn lên, nàng rất thích cảm giác này, nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy được. Trong lúc này đang có sự tranh đấu giữa tình cảm và lý trí xảy ra trong nội tâm nàng, nàng để mặc cho Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực của nàng, khẽ nói:
- Em không thích kiểu tình cảm này, Diệp đại ca, tuy rằng em biết anh là một chủ quản có năng lực nhưng em không thích cách anh đối xử với các cô gái khác.
- Cách anh đối xử với các cô gái?
Nghe được những lời này của Lý Khả Hân, hắn rút tay phải ra khỏi ngực Lý Khả Hân, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, nói:
- Không phải là anh không có tình cảm với các cô gái, chỉ là từ sáu năm trước, anh đã được học cách sống như vậy, nhưng trong lòng anh luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc. Anh biết anh không thể làm được điều đó, thậm chí anh còn không dám ước hẹn cùng với bất cứ ai.
- Có lẽ anh sai rồi, nếu như anh không thể ước hẹn cùng với người ta thì tại sao lại để cho người ta hiểu lầm.
- Diệp đại ca, không phải là như vậy.
Lý Khả Hân nghe thấy vậy, vội vàng lấy tay che miệng Diệp Lăng Phi, nói:
- Em nói, em cần một chút thời gian để thích ứng, em…em thích…thích được nhìn thấy Diệp đại ca.
- Thế nhưng em muốn chúng ta cần phải hiểu nhau trước đã, có đúng vậy không?
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, xuất kỳ bất ý hôn lên môi Lý Khả Hân, nói:
- Anh chỉ đùa với em thôi, anh là người như thế nào mà lại nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Anh đang nói dối.
Lý Khả Hân có cảm giác mình đang bị Diệp Lăng Phi lừa dối, nàng há miệng cắn vào cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày, ôm lấy người Lý Khả Hân, nói:
- Em đúng là con chó con.
Đúng lúc Lý Khả Hân định nói lại thì đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lý Tường thò đầu vào trong thì nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Lăng Phi vội vàng buông Lý Khả Hân ra, Lý Khả Hân có chút hoảng loạn, nàng bối rối nói:
- Ba, tại sao ba lại không gõ cửa?
- À, ba quên mất.
Lý Tường cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Ba định gọi hai đứa xuống ăn cơm.
Nói rồi, ông đóng cửa phòng lại.
Lý Khả Hân đỏ mặt, nói với Diệp Lăng Phi:
- Đều là tại anh, anh với em phải giải thích với ba chuyện này, nói rằng chúng ta không có quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi đứng lên, cười ha hả nói:
- Cái gì mà không có quan hệ, hôn thì cũng đã hôn, sờ thì cũng đã sờ rồi, tại sao lại bảo không có quan hệ.
- Anh….
Lý Khả Hân đang định nói Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã mở cửa phòng đi ra ngoài. Lý Khả Hân không còn cách nào khác, đành đi theo ra ngoài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tuy rằng Lý Tường lúc đầu nói cơm nước chưa chuẩn bị gì, nhưng thực ra không phải như vậy. Trên bàn đã đầy những món ăn, từ hải sản đến thịt, rau tất cả đều đã được dọn lên. Lý Tường đặc biệt lấy ra một chai rượu Mao Đài lâu năm được một lão bằng hữu tặng, nhưng ông không dám uống. Lý Tường đặt trước mặt Diệp Lăng Phi một chén rượu, nhìn về phía con gái mình, cười nói:
- Khả Hân, uống một chút chứ?
Lý Khả Hân vội vàng khoát tay chặn lại, nói:
- Ba, con không biết uống rượu.
Lý Tường cười cười, đặt chén rượu trước mặt mình, sau đó cầm đũa nói:
- Trưởng phòng Diệp, nếm thử món này xem, tay nghề mẹ Khả Hân không tệ đậu, trước khi lấy tôi, mẹ Khả Hân là quản lý canteen của chúng tôi, khi đó, mỗi lần tôi đi ăn, bà ấy đều len lén cho thêm một ít thức ăn.
Lý Tường nói liền một hơi, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng nở nụ cười.
- Lão già này, lại ăn nói lung tung.
Nghe được người bạn già của mình nói như vậy, Lý Tường cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Diệp không phải là người ngoài, cậu ấy không để ý đâu.
Nói rồi, Lý Tường gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát của Diệp Lăng Phi.
- Trưởng phòng Diệp, cậu ăn đi, tôi đúng là lão già lắm chuyện, có chuyện gì mong cậu thứ lỗi.
- Bác trai, bác đừng nói như vậy. Chúng ta có gì mà không thể nói được với nhau, hơn nữa, bác là trưởng bối, nếu như bác muốn đánh cháu vài cái, thì cháu cũng sẽ không phản đối.
Nói xong một phen, vợ chồng Lý Tường liên tục gật đầu, đều khâm phục chàng trai này nói nghe xuôi tai. Chỉ có Lý Khả Hân ngồi bên cạnh chỉ hừ một tiếng nói:
- Đồ lẻo mép.
Diệp Lăng Phi làm bộ như không nghe thấy, đưa miếng xương sườn vào trong miệng, cắn một miếng, nhả xương ra, giơ ngón tay cái lên nói:
- Món này ngon lắm, cháu thấy ngay cả món ăn ở khách sạn cũng không thể ngon được như thế này.
Vợ chồng Lý Tường cảm thấy rất hài lòng, Lý Tường nhìn thoáng qua Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, mau gắp cho lãnh đạo đi.
Lý Khả Hân có chút không tình nguyện cầm lấy chiếc đũa, gắp mấy miếng thịt đặt vào bát Diệp Lăng Phi, lẩm bẩm nói:
- Cho anh nghẹn chết.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Lý Khả Hân lầm bầm như vậy, cố ý nhét miếng thịt vào trong miệng, lẩm bẩm nói:
- Thức ăn ngon quá, xem ra tối nay mình có lộc về ăn uống, cho dù là có nghẹn chết cũng cam tâm tình nguyện.
- Trưởng phòng Diệp nói gì vậy, nếu như cậu cảm thấy ngon, sau này có thể thường xuyên tới đây ăn cơm.
Lý Tường không biết Diệp Lăng Phi nói những lời này cốt là để cho Lý Khả Hân nghe, còn tưởng rằng là khen ngợi món ăn ngon, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Lý Tường ăn vài miếng, cầm lấy chén rượu, uống một ngụm cùng với Diệp Lăng Phi.
- Trưởng phòng Diệp, con gái tôi sau này cần phải nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn.
Lý Tường buông chén rượu, chuyển chủ đề sang Lý Khả Hân:
- Tôi biết rõ tính tình của nữ hài tử này mà, lòng tự trọng của nó quá cao, chuyện gì cũng háo thắng. Nhưng càng như vậy thì lại càng phải chịu nhiều thiệt thòi, tôi chỉ sợ nó lại gây ra chuyện gì ở công ty.
- Bác trai, bác đã quá lo lắng rồi. Theo ý cháu, Khả Hân là người làm việc rất có trách nhiệm nên mới được làm nhân viên phòng thị trường. Còn về phần nói lòng tự trọng của nàng quá cao thì cháu cũng thấy đúng, Khả Hân có chút sĩ diện.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lý Khả Hân, thấy Lý Khả Hân cũng đang nhìn mình, hắn tiếp tục nói:
- Điểm ấy đúng là không tốt lắm, có lòng tự trọng thì là chuyện tốt, nhưng nếu như không thể bỏ được sĩ diện đi, thì những đơn đặt hàng chắc chắn sẽ giảm xuống ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng.
Lý Tường vừa nghe thấy vậy thì có phần lo lắng, ông chỉ là một công nhân phổ thông bình thường làm việc trong nhà xưởng, nào biết đâu đến những công việc trong một công ty lớn. Hiện tại nghe những điều Diệp Lăng Phi vừa nói, ông cũng tin là thật, quay sang Lý Khả Hân khiển trách:
- Khả Hân, có nghe hay không, sau này con nên sửa tính cách của con đi, còn phải nghe lãnh đạo chỉ bảo nhiều hơn đấy.
Lý Khả Hân bị ba vô duyên vô cớ răn dạy một phen, nàng cũng không có cách nào khác để giải thích với ba, tức nghẹn lên cổ, không thể làm gì hơn ngoài cúi đầu, vừa gật đầu vừa đưa cơm vào miệng.
Nhìn bộ dạng của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy tức cười. Hắn vừa cười vừa nói:
- Bác trai, nói thế nào thì cháu cũng là lãnh đạo của nàng, sau này cháu sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn.
Lý Tường liên tục cảm ơn, không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Lăng Phi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Ăn cơm xong, Lý Khả Hân giúp mẹ nàng thu dọn bàn ăn, Diệp Lăng Phi ngồi nói chuyện cùng với Lý Tường ngoài phòng khách. Lý Tường là một công nhân phổ thông, không có bản lĩnh gì, nhưng không chịu để cho con gái mình thua kém ai. Lý Khả Hân đúng là cũng không chịu thua kém ai, từ nhỏ cho đến khi vào đại học, thành tích học tập đều là ưu tú, mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu trường. Khi học đại học thì năm nào cũng được học bổng.
Diệp Lăng Phi biết được Lý Tường rất hi vọng vào con gái mình, mong muốn Lý Khả Hân có được thành tích tại công ty. Thương cho tấm lòng của cha mẹ, Diệp Lăng Phi nghĩ đến gia thế của mình, ngày xưa nhà hắn cũng như vậy, cha mẹ hắn cũng mong những điều tốt đẹp nhất đến với hắn. Nói chuyện phiếm với Lý Tường một lúc, Diệp Lăng Phi phải đi về. Lý Tường bảo Lý Khả Hân tiễn Diệp Lăng Phi ra cửa, trước cửa nhà, hai ông bà mời Diệp Lăng Phi nếu có thời gian thì lại đến đây ăn cơm, Diệp Lăng Phi nhận lời.
Lý Khả Hân đưa Diệp Lăng Phi thẳng xuống dưới lầu, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, ở trên xe, hắn nhìn Lý Khả Hân vừa cười vừa nói:
- Khả Hân, anh rất thích ăn cơm ở nhà em.
- Hừ, lần sau em sẽ không mời anh nữa.
Lý Khả Hân vẫn còn đang tức giận, nàng lẩm bẩm nói trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng:
- Bây giờ em mới biết mời anh đến nhà em là một sai lầm.
- Ha ha, bây giờ anh cũng mới biết là em thích anh, thích nhưng mà không chịu nói ra.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Em là một cô gái có lòng tự trọng cao, bây giờ anh thích em rồi đó. Sau này, em phải cẩn thận một chút đấy, nói không chừng anh không thể dùng lý trí khống chế tình cảm của mình, đến lúc đó, xảy ra chuyện gì là anh không phụ trách đâu.
Lý Khả Hân còn chưa hiểu được những lời này thì Diệp Lăng Phi đã lái xe đi rồi. Lý Khả Hân lại đi lên tầng bốn, nàng vừa mới tới cửa nhà thì thấy cửa phòng bên cạnh mở, Triệu Khánh Hải đứng ở cửa.
- Anh Đại Hải, làm em giật cả mình, tại sao lại không nói gì?
Lý Khả Hân vừa nhìn Trriệu Khánh Hải vừa đưa tay lên ngực, cười nói.
- Người kia là bạn của em?
Triệu Khánh Hải không một chút tươi cười, trong mắt chợt lóe lên một tia giận hờn.
- Đó là lãnh đạo của em, cũng coi như là bạn của em.
Lý Khả Hân thấy Triệu Khánh Hải không giống như mọi ngày, cũng suy nghĩ một chút, giải thích:
- Chỉ là mời tới nhà em ăn cơm thôi, anh Đại Hải, em không thể cùng nói chuyện với anh nữa, em phải quay về nhà để dọn dẹp đây, lúc khác nói chuyện sau.
Nói xong, Lý Khả Hân mở cửa phòng, quay lại cười nhẹ với Triệu Khánh Hải rồi mới đóng cửa lại.
Triệu Khánh Hải nhìn Lý Khả Hân đóng cửa phòng lại, tay phải nắm chặt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi bây giờ đang ở trong phòng, trước đây nó vốn là phòng cho thuê đã có đầy đủ mọi thứ nên cũng không cần mua thêm cái gì. Thế nên việc dọn nhà bây giờ rất đơn giản. Diệp Lăng Phi lấy ở dưới giường lên một túi hồ sơ mật, hắn mang theo cái này xuống nhà. Còn những đồ đạc khác đều ủy thác cho công ty dọn nhà chuyên nghiệp, để bọn họ xử lý.
Diệp Lăng Phi lái xe tới căn biệt thự, khu biệt thự này là sản nghiệp của tập đoàn Thế Kỷ, vì mới bắt đầu mở giao dịch chưa được bao lâu nên khu biệt thự này còn bán ra chưa được nhiều, dường như có chút vắng vẻ.
Dừng xe ở trước cổng căn biệt thự ba tầng, Diệp Lăng Phi xuống xe, đưa tay bấm chuông cửa, không lâu sau, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Diệp Lăng Phi lái xe vào trong biệt thự, một người đàn bà khoảng hơn bốn mươi tuổi từ bên trong đi ra, đứng ở trước xe Diệp Lăng Phi..
- Cậu là Diệp tiên sinh.
Thấy Diệp Lăng Phi xuống xe người đàn bà trung niên hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn không nhận ra nữ nhân này là ai, đoán rằng Bạch gia đã an bài người này đến đây, liền hỏi:
- Bà là?
- Tôi họ Ngô, người ta gọi tôi là Ngộ Mụ, tôi chính là bảo mẫu của tiểu thư. Hiện tại tiểu thư muốn chuyển đến đây nên lão gia bảo tôi theo tiểu thư, để chiếu cố cho tiểu thư.
Ngô Mụ tự giới thiệu.
- Thì ra là như vậy à? Cũng tốt, tôi nghĩ hai người chúng tôi cũng cần có bảo mẫu.
Diệp Lăng Phi tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Xem ra Bạch Tình Đình hiển nhiên lo lắng về mình, đây đâu phải là bảo mẫu, rõ ràng là người bảo vệ của cô ấy.”
Ngô Mụ định giúp Diệp Lăng Phi mang mấy cái hồ sơ mật vào nhưng Diệp Lăng Phi xua tay nói:
- Việc này không cần, tôi có thể tự làm được.
- Diệp tiên sinh, hành lý của ngài đâu ạ?
Ngô Mụ nhìn vào trong xe, thấy không có hành lý gì cả, lấy làm lạ hỏi thăm.
- Tôi ủy thác cho công ty dọn nhà rồi, một lúc nữa sẽ đến. Ngô Mụ, tôi vẫn chưa biết gì về căn nhà này, nhân tiện đưa tôi đến phòng của tôi.
Diệp Lăng Phi nhấn mạnh chữ phòng, có ý muốn nói là tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Bạch Tình Đình, đừng tưởng rằng tôi muốn làm gì nàng. Ngô Mụ cũng không nhiều lời, cũng không biết bà có hiểu được ý tứ hàm xúc trong lời nói của Diệp Lăng Phi hay không, sau đó dẫn Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự.
Tầng một của biệt thự chủ yếu là phòng khách, phòng ăn, Ngô Mụ chỉ giới thiệu qua loa một chút về tầng một, rồi dẫn Diệp Lăng Phi lên tầng hai. Bà chỉ gian phòng của Bạch Tình Đình, còn gian phòng của Diệp Lăng Phi thì nằm sát vách phòng của Bạch Tình Đình, về phần Ngô Mụ thì ở tại tầng một, chứ không ở tầng hai. Bố cục tầng ba cũng không có gì khách biệt lắm so với tầng hai, bất quá, tầng ba có thêm một gian phòng lớn, Ngô Mụ cười giới thiệu với Diệp Lăng Phi đây là căn phòng mà lão gia muốn sau này sẽ trở thành phòng cưới của Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình, tòa biệt thự này chính là quà cưới của Bạch Cảnh Sùng.
“Quà cưới lớn như thế này, chỉ sợ mình không có cơ hội nhận được.” Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ vậy, nhưng bề ngoài lại làm bộ như được yêu thương quá vừa mừng lại vừa lo.
Diệp Lăng Phi quay trở lại gian phòng của hắn, vừa mới ngồi xuống giường thì xe của công ty dọn nhà đã đến. Ngô Mụ vội vàng thu xếp gian phòng của Diệp Lăng Phi. Thật ra, gian phòng của Diệp Lăng Phi cũng không phải sắp xếp gì cả, đơn giản chỉ có một chiếc tủ quần áo cùng với chăn đệm trên giường. Ngô Mụ giúp đỡ Diệp Lăng Phi thu dọn đồ đạc, rồi nói thêm:
- Diêp tiên sinh, trưa này cậu muốn ăn cái gì?
- Tôi ăn gì cũng được.
Diệp Lăng Phi xua tay nói, ý bảo bản thân mình không quan trọng những việc đấy.
Ngô Mụ nhíu mày nói:
- Nếu như vâỵ, tôi làm món cay Tứ Xuyên, trưa này lão gia cùng với tiểu thư sẽ đến đây. Hôm qua tiểu thư cũng có mang một số đồ đạc đến, nhưng nàng quên mang theo con Mao Mao nên quay về lấy.
- Mao Mao?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
- Mao Mao là cái con gì đây?
- Là con chó xồm mà tiểu thư rất thích.
- Oh, ra là vậy
Diệp Lăng Phi lên tiếng.
(Remake by tuanff10)
Ngô Mụ xem Diệp Lăng Phi không có gì phân phó nữa, bèn đi xuống lầu chuẩn bị bữa trưa. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, trong bụng tính toán xem tiếp theo nên làm cái gì. Theo tình hình hiện nay, dường như mình đang lo lắng về việc kết hôn với Bạch Tình Đình, nếu như vậy thì mình sẽ có một gia đinh. Nhưng Diệp Lăng Phi nhanh chóng phủ định giả thuyết này, vì hắn nghĩ Bạch Tình Đình không muốn chuyện này. Đương nhiên có vấn đề quan trọng hơn, đó chính là có người sẽ không bỏ qua cho Diệp Lăng Phi. Mấy năm nay buôn bán vũ khí không tránh khỏi có kẻ thù huống chi còn hình cảnh quốc tế nữa.
Diệp Lăng Phi nẳm nghĩ ngợi, thiếp đi lúc nào không biết.
Diệp Lăng Phi bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, hắn xuống giường, mở cửa phòng, thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ quần áo màu trắng đang đứng ở cửa. Bạch Tình Đình đang ôm con chó xồm trong ngực nàng. Con chó nhỏ đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
- Sớm vậy.
Bạch Tình Đình chào hỏi.
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình đang có ý trêu đùa, mấy giờ rồi mà còn sớm. Hắn đảo mắt, cười nói:
- Lão bà đại nhân, lẽ nào nàng cũng vừa dậy sao, xem ra sau này hai người chúng ta ngủ cùng một chỗ chắc là rất hợp đây.
- Đừng nằm mơ.
Bạch Tình Đình bĩu môi.
- Đừng tưởng rằng như vậy là có thể kết hôn với tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không có ý định kết hôn với anh, anh vẫn còn chưa bỏ cuộc sao?
- Không sao cả, nếu như chúng ta không kết hôn thì đồng sàng cũng được.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu vậy tối nay chúng ta bắt đầu ngủ cùng giường được không?
- Hừ, anh là tên khốn kiếp, tôi xem anh nằm mơ cũng giỏi đấy.
- Tôi lên để bảo anh xuống dưới nhà ăn, nếu như anh vẫn còn muốn ngủ tiếp thì tôi cũng không ngại đâu.
Nói rồi, xoay người đi xuống dưới lầu. Ngay khi Bạch Tình Đình xoay người thì Diệp Lăng Phi nói:
- Lão bà, chưa hôn mà đã đi rồi sao?
Bạch Tình Đình nghe xong, hận không thể ném cái giày cao gót vào mặt Diệp Lăng Phi, nàng nghĩ không ra, rốt cuộc da mặt người này dày đến mức nào mà lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy.
- Khốn kiếp, tôi thấy hình như anh đang nằm mơ thì phải? Tôi nói rồi, tôi tuyệt đối không bao giờ kết hôn với anh.
- Lão bà, làm gì mà tức giận như vậy, tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà.
Diệp Lăng Phi nói xong, đi tới phía sau Bạch Tình Đình, tay phải dường như vô tình huých vào mông Bạch Tình Đình một cái. Bạch Tình Đình biến sắc, tức giận, quay đầu lại nói:
- Khốn kiếp, anh vừa làm gì?
- Xin lỗi lão bà, tôi không cố ý.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt thành khẩn nói:
- Nếu như cô không tha thứ cho tôi, thì tôi đây cũng không ngại chạm thử một cái nữa xem sao.
- Tại sao tôi lại gặp phải một tên lưu manh như anh.
Bạch Tình Đình đỏ mặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi mà không có cách gì, tức giận đi xuống dưới lầu.
Diệp Lăng Phi khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, thầm nghĩ: “Quả nhiên đúng như ta dự liệu, mông của Bạch Tình Đình đúng là loại cực phẩm.”
Hắn nghĩ sau này, ngày nào cũng được nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình lúc nào cũng lầu bầu, bộ dạng tức giận của nàng, nhịn không được cười thành tiếng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Bạch Cảnh Sùng ngồi ở vị trí trung tâm, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh. Ngô Mụ đem những thức ăn thơm phức đặt lên bàn, tám món ăn và một bát canh, có thể nói là rất phong phú.
- Ngô Mụ, bà cũng ngồi xuống ăn cùng.
Bạch Cảnh Sùng nhìn về phía dưới Ngô Mụ ý bảo bà ngồi xuống, Ngô Mụ chần chừ một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình.
Bạch Cảnh Sùng nhìn Bạch Tình Đình một chút rồi lại quay sang quan sát Diệp Lăng Phi, lúc sau mới nói:
- Ngày hôm nay là ngày có ý nghĩa vô cùng đặc biêt, cuối cùng Tình Đình cũng sống độc lập. Tuy rằng, đối với hai đứa mà nói thì đây là thời gian để hai đứa thích ứng với nhau, vẫn chưa chính thức thành hôn, nhưng ba cho rằng đây là khúc dạo đầu trong cuộc sống của hai đứa. Tiểu Diệp, đứa con gái này của bác thường ngày được nuông chiều quá nên sinh hư, mẹ nó mất sớm, công việc của bác thì lại bận rộn, rất ít có thời gian quan tâm đến Tình Đình, thế nên tính tình nó mới như thế này. Mà cháu thì lại khác, căn cứ vào những hiểu biết của bác về cháu, cháu là người đã trải qua rất nhiều đau khổ, kinh nghiệm sống phong phú. Dù sao thì nó cũng là con gái bác, bác mong rằng sau này cháu có thể làm cho Tình Đình được hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi nghe được những lời Bạch Cảnh Sùng nói, trong lòng thầm nghĩ: “Hay lắm, mình sẽ cho cô ta biết tay.”
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
- Bác trai, bác yên tâm, cháu sẽ không ăn hiếp Tình Đình đâu, dù sao thì cháu cũng là người bề trên, sao có thể đi tính toán, so bì với một tiểu hài tử được.
- Ai là tiểu hài tử.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói mình là tiểu hài từ, không phục reo lên:
- Anh cùng lắm là hơn tôi vài tuổi, dựa vào cái gì mà gọi tôi là tiểu hài tử.
Thấy đôi thanh niên lại muốn cãi nhau, Bạch Cảnh Sùng cười ha hả nói:
- Được rồi, không nên cãi nhau, có tý chuyện mà đã cái nhau. Thôi được rồi, ba cũng không nói nhiều nữa, chúng ta ăn thôi. Chờ khi nào ăn cơm xong, ba muốn đi gặp một vị bằng hữu, Tiểu Diêp, nếu như cháu muốn có thể đi cùng bác, cháu sẽ học được một số kiến thức đấy.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Bác trai, buổi chiều nay cháu còn có việc, phải đi một chút.
- Cũng tốt, tuổi trẻ cần phải tự mình xử lý công việc.
Bạch Cảnh Sùng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy đôi đũa. Nhìn thấy Bạch Cảnh Sùng cầm lấy đũa, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng cầm lấy đũa, không nói gì đã bắt đầu ăn.
(Remake by tuanff 10 – 4vn.eu)
Thật sự là buổi chiều nay Diệp Lăng Phi có việc, lần trước Tiễn Thường Nam mời hắn đi ăn, bởi vì có việc nên không đi được. Kết quả là Tiễn Thường Nam lại gọi điện tới, lần này thì Diệp Lăng Phi không thể từ chối như lần trước được nên đành phải đồng ý. Bất quá, lần này không phải là đi ăn mà là đi chơi bowling ở một nhà hàng.
Diệp Lăng Phi lái chiếc xe màu trắng tới đại lộ 23 Sơn Đông, vừa đi đến Hương Cẩm thành thì đã nhìn thấy có một hàng dài những chiếc xe đỗ ở đấy. Tìm mãi mà không có được một chỗ nào để đỗ xe, quanh đấy toàn là những chiếc xe ngoại quốc rất hiếm thấy.
- Tiên sinh, ngài là hội viên của câu lạc bộ?
Một gã bảo vệ nam chuyên đứng ở cửa để phụ trách việc đỗ xe chạy đến bên cạnh Diệp Lăng Phi hỏi vì hắn nghĩ Diệp Lăng Phi không phải là hội viên của câu lạc bộ này, chỉ đến đây để tìm chỗ đỗ xe mà thôi.
- Tôi không phải là hội viên câu lạc bộ của các anh.
Gã bảo vệ nam còn muốn hỏi Diệp Lăng Phi thì từ cửa chính một người đàn ông mặc âu phục đi vào, người này chính là Tôn Hằng Viễn. Tôn Hằng Viễn nhìn thấy gã bảo vệ nam như vậy, vội đi đến mắng hắn:
- Cậu không biết Diệp tiên sinh đây là khách quí của Tiễn tiên sinh à, có còn muốn làm nữa hay không?
Gã bảo vệ nam kia nhận ra Tôn Hằng Viễn, hắn lại càng biết rõ hơn về Tiễn tiên sinh, ông ta là khách quen của câu lạc bộ thường xuyên mời khách quí đến câu lạc bộ. Hắn sợ quá luôn miệng nói xin lỗi.
Diệp Lăng Phi cười cười, vỗ vỗ vai gã bảo vệ nói:
- Không sao, cậu chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi mà, muốn trách thì trách tôi không có tiền mua xe xịn.
Lời nói này khiến cho gã bảo vệ cảm thấy xấu hổ, Diệp Lăng Phi ý nói hắn không có con mắt nhìn người, hắn cũng không phải là người ngu ngốc, đương nhiên là hiểu được câu này của Diệp Lăng Phi.
Tôn Hằng Viễn khoác vai Diệp Lăng Phi, vẻ mặt tươi cười nói:
- Huynh đệ, anh cũng thật là, tại sao lại đi chiếc xe này tới đây. Không phải công ty chúng ta đã cấp cho anh một chiếc Audi sao, tại sao lại không đi nó?
- Chiếc xe đó tôi vẫn để ở công ty, tôi không dám tùy tiện sử dụng đến nó, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi không có tiền để bồi thường.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dù sao thì tiền lương của tôi thấp hơn nhiều so với giám đốc Tôn, nếu tôi có xảy ra chuyện gì, mong anh giúp đỡ tôi ít tiền.
Tôn Hằng Viễn hận không thể nói: “Con mẹ mày chứ, không biết đường đi mua bảo hiểm à? Lỡ có chuyện gì thì có công ty bảo hiểm bồi thường.”
Nhưng hắn lại kìm xuống, cười bồi nói:
- Huynh đệ, anh đừng có nói như vậy chứ, bây giờ anh là lãnh đạo của tôi, làm sao mà không có chút tiền áy được Đúng là nói đùa mà, ha ha.
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Tôn Hằng Viễn, trong lòng thầm bội phục nghĩ: “Công phu hàm dưỡng của người này quả là thâm hậu, rõ ràng là rất tức giận mà trên mặt lại không có chút biểu tình gì, hôm nào đó ta phải đưa người này đến gặp Bạch Tình Đình cho cô ta mở mang kiến thức mới được.”
Tôn Hằng Viễn và Diệp Lăng Phi tiến vào câu lạc bộ, đi tới chỗ chơi bowling trên tầng ba. Từ xa đã nhìn thấy Tiễn Thường Nam mặc một chiếc áo thể thao cộc tay, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng. Bên cạnh Tiễn Thường Nam là ba người, cả ba đều mặt đồ thể thao.
Cả ba người này Diệp Lăng Phi đều đã gặp mặt, một người phụ trách bộ phận sản xuất Chu Tuấn, người này là thuộc hạ của Tiễn Thường Nam, không có gì là lạ khi hắn xuất hiện ở đây. Một người là giám đốc phòng tổng hợp Chu Thế Hùng, người này tuy rằng đã năm mươi ba tuổi rồi nhưng nổi tiếng là háo sắc; Người còn lại là quản đốc phân xưởng Phạm Văn Thông, Diệp Lăng Phi đã gặp qua người này trong hội nghị, người này khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt trầm lặng, không thích nói nhiều. Diệp Lăng Phi không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, xem ra tầm ảnh hưởng của Tiễn Thường Nam không nhỏ, những người trong tập đoàn Tân Á rất dễ bị hắn ngầm khống chế, có lẽ vì vậy mà Trương Khiếu Thiên lo lắng nội bộ tập đoàn Tân Á sẽ kết bè kết đảng.
Tiễn Thường Nam đưa tay ném quả bóng, chợt nghe phía đối diện truyền đến một loạt những tiếng lách cách, ba người xung quanh Tiễn Thường Nam reo hò ủng hộ.
- Hay, cú đánh này của phó tổng Tiễn rất hay.
- Đúng vậy, tôi nghĩ nếu như tham gia giải quốc tế chắc cũng không thua kém mấy tuyển thủ chuyên nghiệp đâu.
Lúc Tiễn Thường Nam đang dương dương tự đắc thì Diệp Lăng Phi xuất hiện. Hắn dùng giọng nghi vấn hỏi:
- Thật là kỳ lạ, tôi thấy những tuyển thủ chuyên nghiệp đều là những người chơi rất giỏi, họ đánh đổ toàn bộ, thế mà phó tổng Tiễn cũng có thể coi là tuyển thủ, không lẽ bây giờ trình độ của các tuyển thủ thấp như vậy sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10