Trong phòng học, thầy giáo đang giảng bài, học sinh bên dưới hầu hết đều bận việc riêng, chẳng ai nghe giảng. Các thầy cô giáo giảng dạy cho bậc học này sớm đã quá quen với cảnh đấy, thông thường bài của thầy thầy cứ giảng, các em có việc riêng của các em, đôi bên chẳng làm phiền lẫn nhau. Lúc Thạch Thiên bước vào lớp, thầy giáo chỉ liếc cậu học trò đến muộn một cái, rồi lại tiếp tục giảng bài như thể chẳng trông thấy gì.
Thạch Thiên ngồi vào chỗ ngồi của mình, Lao Thư ngồi bên cạnh liền chồm tới nói khẽ: “Thiên ca, có phải đại ca đã đắc tội với bọn Tiểu Hương Tiêu không thế? Lúc nãy tụi nó tới tìm đại ca, xem chừng thái độ rất tức giận”.
Thạch Thiên đáp: “Lão tử lẽ nào còn đi sợ mấy đứa con gái đó, với bản lĩnh của lão tử dù có vác binh mã tới cũng chỉ khiến lão thêm một lần vất vả dạy cho chúng một bài học mà thôi”.
Lao Thư vội nói: “Phải phải phải... Thiên ca anh hùng cái thế, đương nhiên là sợ gì chúng nó, chỉ có điều “minh thương dị đóa, ám tiễn nan phòng” (Ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh, mũi tên trong bóng tối lại khó phòng), hảo hán không đấu với nữ nhi, phải không đại ca….”
Thạch Thiên gật gật đầu, cảm thấy thực sự là không nên tranh chấp với ba đứa con gái đó, nếu tụi nó tới tìm mình để đánh nhau còn dễ, dạy cho chúng một bài là xong, ngộ nhỡ chúng nó không động thủ trước, chỉ chửi không đánh thì sao, mình sẽ không thể dần cho chúng một trận được, càng chẳng có hứng thú cãi nhau với tụi nó, người quân tử như hắn xưa nay chỉ động thủ không động khẩu. Còn nữa, mấy đứa con gái này cũng ti tiện lắm, nhất là con bé Hạng Kiều, rõ ràng cái mông bị Lão tử đá cho sưng vù, mà hôm qua còn ngang nhiên bắt Lão tử là bạn trai của chúng nó, xem ra ăn đòn tụi nó cũng không sợ, thật không dễ đối phó, tốt nhất là mặc kệ chúng nó còn hơn. Thạch Thiên kéo ngăn kéo, định lấy sách xem, không ngờ bên trong trống rỗng, liền thốt lên: “Sách của Lão tử đâu rồi?”
Lao Thư chỉ chỉ tụi Hạng Kiều ngồi phía trước, nói rất khẽ: “Lúc nãy tụi nó đợi đại ca không được, đem sách của đại ca vứt hết ra thùng rác rồi”.
Thạch Thiên buồn bã: “****… quả nhiên là ám tiễn khó phòng…”
***
Phòng điều tra Hội tam hợp và tội phạm có tổ chức thuộc Văn phòng Cảnh Chính, gọi tắt là Điểm O, là một trong ba phòng mạnh nhất của Cảnh sát Hong Kong, đội trưởng đội hành động số 5 Triệu Gia Minh gác điện thoại, nhanh chóng khoác áo ngoài, bước ra phòng làm việc của nhân viên hô lớn: “Có việc, lập tức xuất phát”.
Sáu người đội viên mỗi người đang bận việc riêng liền đồng thanh hô: “Vâng, thưa sếp.” Vội gác lại công việc dở dang, họ cùng bước theo Triệu Gia Minh ra khỏi phòng làm việc, gương mặt lộ chút háo hức, công việc đối với họ giờ không nhằm các mục đích tầm thường nữa, mà là thử thách, là sứ mệnh, bởi họ là đơn vị mạnh nhất trong số các đơn vị mạnh của Cảnh sát Hong Kong. Đương nhiên, họ hiểu vinh dự này là nhờ công lao của người mới ba mươi tuổi đã được xưng danh thần thám, Triệu Gia Minh. Nên họ làm việc càng nỗ lực, giảm bớt áp lực cho Triệu Gia Minh, như thế mới xứng danh danh hiệu đội viên đội hành động xuất sắc.
Khu xưởng hoang dưới chân ngọn Sư Tử đã bị cảnh sát Cửu Long Đường phong tỏa, bốn phía đã dựng rào chắn, một vài người dân sống gần đó đứng từ xa quan sát chăm chú, và suy đoán chuyện diễn ra bên trong khu xưởng hoang.
Triệu Gia Minh dẫn đội tiến đến rào chắn, xuất trình thẻ với cậu cảnh sát đứng canh rào rồi hỏi: “Hiện trường ở đâu”. Cậu cảnh sát cung kính đáp lời: “Thưa sếp, trên nóc lầu”.
Triệu Gia Minh gật đầu cảm ơn, rồi dẫn đội tiến vào khu xưởng, tòa nhà khu xưởng này tổng cộng có 8 tầng, vì bỏ hoang đã nhiều năm, nên thang máy đã không còn sử dụng, hai lối cầu thang bộ đi lên giờ chỉ còn một, lối kia đã bị bịt kín.
Triệu Gia Minh trông thấy khá nhiều dấu chân trên lối đi lên, thoạt nhìn đã biết là dấu chân cảnh sát, anh chau mày thầm nghĩ, sao cảnh sát Cửu Long Đường lại làm việc thế này nhỉ, dẫm chân lung tung thế làm sao lấy được chứng cứ, liền quay đầu dặn dò cấp dưới: “Mọi người lên lầu nhớ cẩn thận, đừng giẫm lung tung” Rồi dựa sát một bên cầu thang đi lên, sáu người đội viên theo sau xếp hàng giẫm lên dấu chân của đội trưởng để lên lầu.
Lên đến nửa tầng 7, từ trên vọng xuống tiếng cười: “Gia Minh, chẳng cần cẩn thận thế đâu, dấu chân đã được tớ thu thập trước rồi, cậu yên tâm”.
Triệu Gia Minh ngẩng đầu nhìn, nhận ra quản giáo của mình hồi ở trường cảnh sát, Trương Đức Hải, liền mắc cỡ đáp: “Trương quản giáo, thì ra thầy ở đây” Trương Đức Hải giờ không còn là quản giáo trường cảnh sát nữa, ông đã sang làm lãnh đạo cao cấp sở cảnh sát Cửu Long Đường từ lâu, nhưng Triệu Gia Minh vẫn quen miệng gọi ông là Trương giáo quản.
Trương Đức Hải chờ Triệu Gia Minh lại gần, vỗ vai nói: “Đi, tớ đưa cậu lên tầng thượng”.
Triệu Gia Minh dẫn đội theo Trương Đức hải lên tầng thượng, trông thấy trên nóc tòa nhà đã có hơn chục cảnh sát đang cầm dụng cụ thu thập chứng cứ, cách cửa cầu thang đi lên 3m, một tử thi nằm nghiêng đầu hướng về cửa cầu thang bộ, cạnh đầu là một vũng máu tươi, Triệu Gia Minh lại gần nhìn tử thi, kinh ngạc hô lên: “Đây… đây chẳng phải là Hung Điền Đại Lang sao…”
Trương Đức Hải đáp: “Không sai, cho nên tớ gọi cậu đến, chẳng phải cậu đang truy tìm hắn sao”.
Triệu Gia Minh gật đầu đáp: “Phải, không ngờ hắn lại chết ở đây, thế giới lại xuất hiện nhiều vụ án không manh mối nữa rồi, ài… có phát hiện gì không?” Tên Hung Điền Đại Lang này liên quan đến một vụ mưu sát cách đây hai năm, Gia Minh cũng đeo đuổi vụ án suốt hai năm qua, có thể nói đấy là vụ án điều tra kéo dài nhất của anh, chỉ vì không tìm được tên Hung Điền Đại Lang này mà chẳng thể nào phá án, giờ tìm được hắn lại chết rồi, chẳng cách nào tiếp tục điều tra nữa, theo anh biết thì hiện có chí ít chục quốc gia đang truy nã hắn, ai cũng biết tên Hung Điền Đại Lang này chỉ là sát thủ, hắn chết rồi, các vụ án liên quan đến hắn chẳng thể tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, đều thành án tắc.
Trương Đức Hải cười khổ: “Tớ làm án bao năm, chưa bao giờ đau đầu như hôm nay, tuy có phát hiện ra chút ít, nhưng nói ra e là cậu cũng đau đầu theo”.
Triệu Gia Minh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên cậu nghe Trương Đức Hải nói một câu như thế, cậu lấy làm lạ hỏi: “Nói thử ra xem…”
Trương Đức Hải liền đem tất cả nghi vấn ông thu lượm được tại hiện trường cùng những phán đoán của mình kể lại tỉ mỉ cho Triệu Gia Minh, Triệu Gia Minh càng nghe mắt càng trợn lên, mày càng thêm chau lại…
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Sau khi Trương Đức Hải rời đi, Triệu Gia Minh ở lại hiện trường kiểm tra một lần nữa, hắn không phải không tin năng lực trinh sát của Trương Đức Hải, nhưng thực sự rất khó tin kết quả đó. Thế nhưng sau khi tự mình kiểm tra mới biết được, tất cả các địa phương mà hắn nghĩ tới đều được Trương Đức Hải nghĩ tới rồi, cũng đã điều tra cẩn thận, chỉ còn việc gọi người đến tiếp tục phong tỏa cao ốc, đem thi thể về lấy đạn ra kiểm tra toàn thân, sau đó thu lại đội hình quay về cảnh cục.
Mọi người trở lại trong phòng làm việc của tổ hành động số 5 Điểm O, sau đó đều bắt tay vào việc chỉnh lý lại tư liệu, đem một vài vật chứng thu thập được ở hiện trường đưa đến phòng giám định, Triệu Gia Minh cầm tư liệu trở lại phòng làm việc của mình, tỉ mỉ kiểm tra, cũng không bỏ sót một chỗ nào. Không biết qua bao lâu bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Triệu Gia Minh hô: "Vào đi."
Cửa được mở ra, Triệu Gia Minh cũng không ngẩng đầu lên, hắn vẫn tiếp tục xem tài liệu, người mới vào cũng không mở miệng, Triệu Gia Minh cảm giác có điều không đúng, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, đứng ở bên cửa chính là thủ trưởng Lưu Ngọc San ở cảnh ti mới vừa lúc sáng chia tay Trương Đức Hải, đang mỉm cười nhìn hắn. Triệu Gia Minh đứng dậy nói: "Xin lỗi, thì ra là Lưu thủ trưởng cùng Trương huấn luyện tới, tôi còn tưởng rằng người cấp dưới tới tìm..."
Lưu Ngọc San phẩy tay cười nói: "Tôi biết cậu là người làm việc rất liều mạng, nghe nói vụ án ngày hôm nay rất quái dị, rất khó khăn, cấp trên cũng rất coi trọng vụ án này, sợ một mình cậu làm việc mệt nhọc, cho nên bọn họ điều Trương huấn luyện tới giám sát giúp cậu, Trương huấn luyện đúng là đến hiện trường đầu tiên, mà địa điểm cũng là nơi trực thuộc do hắn quản lý, tin tưởng hắn có thể giúp đỡ chúng ta bắt giữ kẻ gây án phá giải được vụ án này, cậu có ý kiến gì không?"
Triệu Gia Minh mừng rỡ nói: "Đương nhiên là không có ý kiến rồi, tôi rất sẵn lòng phối hợp với Trương huấn luyện làm vụ này."
Trương Đức Hải ha ha cười nói: "Cậu cũng chớ nên đem cả vụ án này đẩy lên người tôi nhé, vụ án này vẫn do cậu làm chủ, tôi chỉ đến trợ giúp thôi."
Lưu Ngọc San nói: "Tốt lắm, hai người cứ bàn tiếp đi, cần gì cứ trực tiếp đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp các cậu phá vụ án này, mấy tổ cảnh lực khác có thể tùy ý các cậu điều động, bao gồm cả đội đột kích. Yakuza của Cương Điền Thái Lang thuộc Nhật Bản chủ yếu là sát thủ, động cơ của bọn chúng tới Hongkong chỉ sợ không đơn giản là ám sát mà là giải quyết mâu thuẫn giữa bang phái, hiện tại Cương Điền Thái Lang chết ở Hongkong, rất có khả năng sẽ phát sinh một loạt vụ án, cho nên trọng trách của các cậu rất lớn, không riêng chỉ điều tra ra ai giết Cương Điền Thái Lang, mà còn phải điều tra rõ Cương Điền Thái Lang tới Hongkong là muốn giết ai nữa."
Triệu Gia Minh nói: "Hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng."
Lưu Ngọc San gật đầu bắt tay tạm biệt Trương Đức Hải , sau đó đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trương Đức Hải đi tới trước bàn làm việc, hắn ngồi đối diện với Triệu Gia Minh, cười nói: "Việc này là tự tôi yêu cầu cấp trên tới giúp cậu, vụ án này thực sự khiến tôi thấy hứng thú, cậu có phát hiện gì mới không?"
Triệu Gia Minh hơi nản trở lại ngồi trên ghế, lắc đầu nói: "Không có..."
Trương Đức Hải nói: "Chúng ta nên phân tích lại từ đầu, đầu tiên... Cương Điền Thái Lang mai phục tại mái nhà xưởng, mang theo súng bắn tỉa, nhất định là muốn ám sát một mục tiêu nào đó, phía bên phải mái xưởng có vết tích do Cương Điền Thái Lang để lại, chọn địa điểm này để xạ kích, từ chỗ này chúng ta thử dò xét xem phạm vi xạ kích đến chỗ nào, có khả năng nhất chính là con đường trước cổng trường Long Loan Khoa Kỹ.
Triệu Gia Minh nói: "Tôi đồng ý với phân tích của cậu, chỉ có bắn chết một mục tiêu đang ở trên đường mới chọn địa điểm mai phục trên mái xưởng, thế nhưng đoạn đường trước cửa Long Loan Khoa Kỹ là chuyên dụng, cơ bản chỉ có học sinh của Long Loan Khoa Kỹ mới có thể đi trên đó, chẳng lẽ Cương Điền Thái Lang chỉ là vì giết một gã học sinh hoặc thầy giáo mới tới Hongkong sao? Cậu có biết người nào có bối cảnh phức tạp trong trường học không?"
Trương Đức Hải gật đầu nói: "Trong trường này có không ít con cái của bậc thế gia, còn có mấy người là con cái của lão đại xã đoàn Hongkong nữa, bao gồm ba đứa cháu gái của ba nhà như Hạng Hoa Cường nữa. Bất quá mục tiêu không phải là bọn họ, động cơ của Cương Điền Thái Lang rõ ràng cho thấy muốn giết người chứ không phải bắt cóc, coi như là một xã đoàn Hongkong nào đó cùng tam khẩu tổ có mâu thuẫn, cũng không đáng để phái vương bài sát thủ tới giết con cái của hắn, giết mấy người này chỉ làm tăng thêm cừu hận cũng không mang ảnh hưởng lớn đến xã đoàn. Hơn nữa lúc tôi đến hiện trường, vết máu của Cương Điền Thái Lang vẫn còn chưa khô, chứng tỏ vừa mới chết xong, khi đó học sinh cùng đám giáo viên cũng đang trong giờ học, tôi cũng đã phái người tới trường điều tra xem có cậu học sinh nào trở thành mục tiêu khả nghi không, nhưng một người cũng không đến trễ, sổ chấm công của giáo viên tôi cũng đã nhìn qua, đúng thật là không có học sinh nào đến muộn cả".
Triệu Gia Minh nói: "Xem ra chỉ có thể tra chuyện này từ tay kẻ đã giết Cương Điền Thái Lang thôi, thế nhưng điểm kỳ quái nhất của vụ án này chính là từ nguyên nhân cái chết của hắn, từ trên tư liệu và người canh gác trông coi xưởng mỗi ngày đều tuần tra cao ốc một lần, sau khi phát hiện ra thi thể liền nhấn chuông báo động ngay, mọi người điều tra qua thì đúng là như vậy, người canh gác này cũng không có gì khả nghi, nhưng toàn bộ cao ốc, bao gồm cả căn phòng bị niêm phong cũng chỉ có hai vết chân mới, chính là của Cương Điền Thái Lang và tay bảo vệ, vậy thì ai là người giết Cương Điền Thái Lang đây?"
Trương Đức Hải cười khổ nói: "Đúng vậy, từ độ lớn của góc khi Cương Điền Thái Lang ngã xuống, ngoại trừ mái xưởng, không có địa điểm nào khác có thể từ nơi đó bắn chết Cương Điền Thái Lang, thi thể cũng không có vết tích di chuyển, cho nên tôi mới nói tên này bị quỷ giết, trên mái nhà chỉ tìm được một vỏ đạn, đúng là vỏ đạn của khẩu súng trường trên tay Cương Điền Thái Lang, sau khi lấy viên đạn trong não hắn ra, có lẽ có thể tìm ra nơi phát ra khẩu súng này, đây có lẽ là manh mối để đột phá vụ án này."
Triệu Gia Minh trầm tư một hồi, rồi nói: "Tôi còn có một phát hiện, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra..."
Trương Đức Hải hỏi: "Là cái gì vậy?"
Triệu Gia Minh châm một điếu thuốc, rít hai hơi sau đó mới nói: "Vị trí mà Cương Điền Thái Lang ngã xuống chính là ngay chỗ hành lan, sau khi ngã xuống cũng có vết trượt, ánh mắt hắn sau khi chết cũng rất kỳ quái, dường như có chứa một tia sợ hãi, giống phát hiện một chuyện rất đáng sợ vậy, dường như đang chuẩn bị chạy trốn thì bị người ta dùng súng bắn chết".
Trương Đức Hải lấy làm lạ hỏi: "Điều này đúng thật là kỳ quái, Cương Điền Thái Lang là cao thủ rất ranh ma tỉnh táo, vì cái gì mà lại khiến hắn sợ hãi bỏ trốn, với tinh thần võ sĩ đạo của Nhật Bản, rất ít chuyện khiến bọn họ sợ hãi, chẳng lẽ là có một đám người truy sát hắn sao? Thế nhưng trên mái nhà không có một vết chân nào, nói chi là một đám người, chẳng lẽ là từ một chiếc trực thăng sao... Thế nhưng lại không thấy có người nghe thấy thanh âm do trực thăng phát ra..."
Lúc này một gã tổ viên của đệ ngũ hành động tổ gõ cửa, sau khi tiến vào liền nói: "Lão đại, đạn đã được lấy ra, giám định khoa đã làm xong giám định rồi."
Triệu Gia Minh vội nói: "Nói mau đi." Đây chính là manh mối lớn nhất để bọn họ đột phá.
Vẻ mặt của tổ viên này rất quái dị nói: "Viên đạn cùng với vỏ đạn của hiện trường rất ăn khớp, đúng là từ khẩu súng trong tay của Cương Điền Thái Lang bắn ra".
"Cái gì..." Triệu Gia Minh cùng Trương Đức Hải đồng thời kêu lên.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Triệu Gia Minh cùng Trương Đức Hải tự mình chạy đến khoa giám định một lần nữa xác định lại kết quả, sau đó hai người mới tin tưởng điều đó là sự thực, nhưng kết quả giám định này thật khó khiến người ta tin tưởng được, vì vậy mà mấy tay giám định không khỏi trợn mắt há mồm.
Sau khi trở lại phòng làm việc, Triệu Gia Minh tức giận vỗ bàn nói: "Điều này sao có thể chứ, Cương Điền Thái Lang chẳng lẽ là tự sát sao, hắn chạy trốn rất nhanh, như vậy tại sao có thể dùng súng trường hướng tới gáy của mình mà nổ súng? Thật không biết bọn họ giám định thế nào nữa!"
Trương Đức Hải trầm giọng nói: "Kết quả giám định hẳn là sẽ không sai, tôi cũng vừa nhìn đầu đạn, xác thực là cùng một loại với vỏ đạn trên hiện trường, án theo kỹ thuật giám định bây giờ, sai sót khi giám định có xác suất rất nhỏ".
Triệu Gia Minh thở dài nói: "Tôi cũng biết vậy, thế nhưng kết quả này thật khó tin, Cương Điền Thái Lang xác thực là chết do súng bắn, mà hộp đạn cũng chỉ thiếu một viên, súng lại chỉ có dấu vân tay của hắn, từ vết xước của vỏ đạn mà xem, đúng là từ khẩu súng kia bắn ra, từ đó chỉ có thể kết luận là Cương Điền Thái Lang tự sát. Thế nhưng vết thương ở phía sau não, vỏ đạn lại cách thi thể hơn mười thước, vừa trùng khớp với thời gian chạy trốn khi Cương Điền Thái Lang trúng đạn , điểm này lại chứng minh hắn không có khẳ năng tự sát... Tôi sắp điên lên rồi..."
Trương Đức Hải khuyên: "Không nên gấp, chúng ta cứ chậm rãi để ý lại từng manh mối, trước tiên nên làm một vài giả thiết, sau đó từ từ loại dần xem sao, cuối cùng có lẽ sẽ có manh mối. Chúng ta trước tiên giả thiết đúng là hung thủ dùng khẩu súng kia của Cương Điền Thái Lang, sau khi dùng xong liền cẩn thận đem khẩu súng đặt vào tay hắn".
Triệu Gia Minh nói: "Nhưng khẩu súng kia chỉ thiếu một viên đạn, hơn nữa là lại do Cương Điền Thái Lang bắn ra, nếu như thành lập giả thiết này, đó chính là nói hung thủ chờ sau khi Cương Điền Thái Lang nổ súng rồi mới đoạt súng của hắn, rồi bắn chết hắn, sau đó lại giả để lại một viên đạn, cuối cùng là nhét khẩu súng vào trong tay Cương Điền Thái Lang..."
Trương Đức Hải nói: "Ừm. Trên mái nhà không có vết chân người nào khác nữa, vậy không thể có người làm việc này".
Triệu Gia Minh cười khổ nói: "Trừ phi người này có công phu đạp tuyết vô ngân (dẫm lên tuyết không để lại dấu chân) như trong truyền thuyết, bất quá cho dù có loại công phu này, giả thiết kia cũng không có khả năng, súng trường kia đúng là đặt ở dưới thân Cương Điền Thái Lang, thi thể cũng không có vết tích xê dịch, cho nên khẩu súng trường này không có rời khỏi thân thể Cương Điền Thái Lang… ít nhất… Khi Cương Điền Thái Lang ngã xuống, súng đã có ở trên người hắn rồi".
Trương Đức Hải cũng cười khổ nói: "Như thế xem ra... Nguyên nhân cái chết của Cương Điền Thái Lang không cần lập giả thiết khác rồi, chỉ cần là đạn trong súng hắn, mà khẩu súng lại chưa rời khỏi người hắn vậy chỉ có nguyên nhân tự sát mà thôi, tuy rằng tự bắn lên gáy của mình rất khó, thế nhưng cũng không đến mức là thể không làm được... Đúng không..." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng chính hắn cũng hiểu chuyện như vậy quá hoang đường rồi, Cương Điền Thái Lang hoàn toàn không có lý do để tự sát, hơn nữa là lại đang trong thời gian ám sát, từ hiện trường mà xem hắn còn đang chạy trốn nữa.
Triệu Gia Minh nói: "Chẳng lẽ là súng cướp cò, trong lúc hắn đang chạy trốn, súng đặt ở sau lưng bỗng cướp cò? Cũng không đúng, súng rõ ràng là đặt tại trước người hắn..."
Cửa phòng bị đẩy ra, một người thuộc khoa giám định đi đến nói: "Triệu sĩ quan, mới vừa rồi còn có một việc chưa nói cho anh biết, tôi nghĩ là rất quan trọng".
Triệu Gia Minh cho rằng kết quả giám định có thay đổi nên vội nói: "Mau nói đi".
Chuyên gia này nói: "Loại súng trường chặn đánh này uy lực của viên đạn rất lớn, nếu như ở khoảng cách gần mà bắn ra, nhất định là bắn xuyên qua đầu của một người".
Triệu Gia Minh trừng con mắt hỏi: "Vậy án theo tình huống hiện tại, vậy là viên đạn này được bắn ở cự ly xa sao?"
Chuyên gia gật đầu nói: "Đúng vậy, trừ phi là ở khoảng các ba trăm thước, đầu đạn mới có thể lưu lại trong não của hắn như thế".
Trương Đức Hải nhịn không được nói: "Thế nhưng cậu cũng xem qua tư liệu ở hiện trường rồi, án theo kết quả giám định của các cậu, đúng là viên đạn từ khẩu súng trường trên tay hắn bắn ra..."
Chuyên gia này nói: "Tôi cũng hiểu được tâm trạng mấy anh bây giờ, tôi cũng rất nghi hoặc, bất quá kết quả giám định không sai được, các anh hẳn cũng là người tin tưởng vào khoa học. Thôi, tôi xin phép đi trước, có phát hiện gì mới tôi sẽ lập tức báo cho các anh, hẹn gặp lại" Nói xong hắn cũng xụ mặt đi ra ngoài, rõ ràng cho thấy hắn hơi bất mãn với việc hai người hoài nghi vào kết quả giám định.
Hai người cùng nhìn ra cửa, ngây ngốc một hồi, Triệu Gia Minh bỗng nhiên cười ha ha nói: "Nói như vậy... Cương Điền Thái Lang đặt khẩu súng ở khoảng cách hơn ba trăm thước tự bắn chính mình, sau đó lại chạy tới nhặt khẩu súng quay lại mái xưởng cuối cùng mới chết... Đây là chuyện quái quỷ gì vậy..."
Trương Đức Hải gãi gãi đầu, cũng cười nói: "Tôi hiện tại hối hận tại sao mình lại xin cấp trên tới hỗ trợ cậu rồi, thực sự là quá kì quái".
***
Thạch Thiên không có sách giáo khoa, đương nhiên là hắn sẽ không tới thùng rác lượm lại rồi, vì vậy mà hắn chạy đi tìm Tiêu Vi.
Tiêu Vi thấy Thạch Thiên, vội vàng chạy tới trước mắt hắn hỏi: "Miệng vết thương của anh hiện tại như thế nào rồi, hay là nghe lời khuyên của em đi, anh đến bệnh viện kiểm tra một chút xem sao, vạn nhất bị nhiễm trùng thì phiền phức to rồi".
Thạch Thiên cười mỉm mở lòng bàn tay ra để cho Tiêu Vi nhìn vết thương trên đó một chút, nói: "Cô xem, ổn rồi mà".
Tiêu Vi nhìn miệng vết thương trên lòng bàn tay Thạch Thiên đã biến mất, chỉ còn một điểm màu trắng hồng nhỏ, lúc này mới yên lòng, nàng ôm lấy thắt lưng của Thạch Thiên, ngả đầu lên vai hắn ôn nhu nói: "Hôm nay sao anh lại tốt vậy, lại đến chỗ này tìm em, có đúng hay không trong lòng đang nhớ đến em!"
Thạch Thiên cũng không ngại ngần phong tình nói: "Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, có cái gì mà nhớ chứ, tôi có việc nên mới đến đây tìm cô thôi".
Tiêu Vi tức giận đến nỗi hung hăng cắn lên cổ hắn một ngụm, sẵng giọng nói: "Chuyện gì?"
Thạch Thiên nói: "Sách vở của lão tử bị mấy tên trộm vặt vô liêm sỉ lấy mất rồi, cô có thể giúp ta kiếm một bộ không?"
Tiêu Vi giật mình nói: "Thế nào mà lại bị trộm mất thế... Được rồi, cậu ở chỗ này đợi tôi, bây giờ tôi sẽ giúp cậu".
Thạch Thiên nói: "Mất bao nhiêu tiền vậy, trên người tôi chỉ mang theo một ít tiền mặt thôi, một hồi nữa sẽ trả cô".
Tiêu Vi u oán liếc mắt nhìn Thạch Thiên, nói: "Còn nói lời khách khí như vậy, tôi giúp cậu thanh toán là được rồi, chờ tôi một chút nhé" Nàng hôn nhẹ lên môi Thạch Thiên một cái mới xoay người rời đi.
Thạch Thiên nghĩ thầm Tiêu Vi đối với mình thật tốt, vài ngày mình mới tới tìm nàng vậy mà nàng cũng không có tới quấn quít lấy mình, càng không yêu cầu một câu hứa hẹn từ miệng mình, thế mà bản thân lại cứ luôn chiếm tiện nghi của nàng, thật là không được tốt lắm, vì vậy hắn đi tới trước bàn làm việc của Tiêu Vi, cầm lấy điện thoại gọi tới Pirnie phụ trách quỹ TS.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Pirnie và Braid đã để lại địa chỉ để Thạch Thiên có thể dễ dàng tìm được bọn họ, đều là ở tại Hongkong, cho nên rất dễ nhớ không cần quay số quốc tế, vả lại để giảm thiểu phiền phức cho Thạch Thiên cho nên bọn họ mới dùng số điện thoại của Hongkong, Thạch Thiên tại Hongkong sử dụng bất luận loại điện thoại gì cũng có thể liên lạc được với bọn họ.
Chuông điện thoại vang lên, sau một lát máy đã được kết nối, không đợi Thạch Thiên mở miệng, đầu bên kia đã vang lên âm thanh kích động của Pirnie: "Ông chủ, ngài... Ngài rốt cục cũng điện cho tôi rồi, làm chúng tôi mong đến chết, ngài có điều gì phân phó vậy?"
Thạch Thiên nói: "Ít nói lời buồn nôn đi, mấy thứ trong pháo đài ta giao đã bán sạch chưa?"
Pirnie nói: "Ngân hàng sẽ sớm thu hồi sao?"
Thạch Thiên nói: "Đúng vậy."
Pirnie than thở đáp: "Nhiều châu báu như vậy thoáng cái làm sao có thể bán hết, tôi cũng có lý giải một chút về châu báu cổ, ông chủ, mấy thứ trong rương đều có giá trên trời đó, có một ít là đồ trân bảo đã biệt tích từ mấy trăm đến mấy nghìn năm rồi, có thể nói là vô giá, nếu như đồng thời bán ra, khẳng định là thị trường sẽ không tiêu hóa được. Vì vậy nên bán ra từng nhóm một, hơn nữa trước tiên bán một ít thôi, tôi đã lấy ra hơn mười kiện châu báu sau đó ủy thác cho Thoseby đem đến hội bán đấu giá của thế giới rồi, hiện tại Thoseby đang an bài thời gian bán, cũng chỉ khoảng mấy ngày nữa thôi. Ông chủ, ngài cần tiền sao? Chẳng phải trong thẻ của ngài còn rất nhiều tiền sao, không cần phải chờ tiền bán châu báu mà..."
Thạch Thiên không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, ta chỉ hỏi ngươi chuyện bán châu báu thôi, không nên nhiều lời. Xử lý như thế nào ngươi tự lo liệu đi, không cần phải báo lại cho ta, ngươi giúp ta chọn một ít châu báu trong rương sau đó tìm người cầm qua đây."
Pirnie thân là một kẻ gian thương, kỳ thực cũng không phải là người thích lắm lời, chỉ là Thạch Thiên trong lòng bọn họ có địa vị rất cao, mà cơ hội gặp mặt lại ít, cho nên mới dài dong như vậy, hắn vội hỏi: "Được mà được mà, sau đó tôi không dám nói nữa, xin hỏi ông chủ ngài muốn loại châu báu gì?"
Thạch Thiên nói: "Cái gì cũng được, ngươi xem để tặng bạn thì dùng cái gì cho tốt."
Pirnie hỏi lại: "Là bạn trai hay là bạn gái vậy ạ?"
Thạch Thiên buồn bực nói."Lão tử đâu có điên mà tặng châu báu cho nam nhân chứ, tất nhiên là nữ nhân rồi, nam nhân đâu có người nào mà thích mang châu báu?"
Pirnie thầm nghĩ, nam nhân cũng không ít người đeo châu báu đó thôi, trong rương của ông chủ cũng có không ít đồ châu báu dành cho nam nhân mà. Nhưng ngoài miệng hắn lại không dám phản bác, nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi hiểu rồi, lập tức sẽ đi sắp xếp ngay đây... Đi ngay đây..."
Thạch Thiên nói: "Ngươi cũng nên chọn vài món mà tặng cho vợ."
Pirnie vội nói: "Điều này sao có thể chứ..."
Thạch Thiên nhịn không được mắng: "Cho ngươi chọn thì cứ chọn đi, làu bàu cái gì!"
Pirnie vội hỏi: "Vâng, vâng... Ông chủ còn gì phân phó nữa không?"
Thạch Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế thôi, cứ như vậy đi" Hắn sợ Pirnie tiếp tục lầu bầu vội vàng cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát Tiêu Vi đã cầm một bao sách thật lớn trở lại rồi giao cho Thạch Thiên, Thạch Thiên cầm lấy đống sách vở này đang định quay về, lại bị Tiêu Vi túm lấy góc áo, kéo hắn ngồi xuống ghế sa ***, ôn nhu nói: "Thế nào mà vừa lấy được đồ đã muốn đi ngay vậy, cũng không có chút biểu thị lòng biết ơn sao".
Thạch Thiên giật mình nói: "A... Mấy ngày hôm nữa tôi sẽ tặng cô một ít đồ, bây giờ không có ở trên người".
Tiêu Vi sẵng giọng nói: "Ai muốn cậu tặng đồ chứ, tôi không phải có ý này".
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Vậy cô muốn tôi biểu thị cái gì đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vi nổi lên một tầng phấn hồng, nghiêm mặt đứng dậy đi tới trước mặt Thạch Thiên, ngượng ngùng nói: "Hôn tôi đi".
Thạch Thiên nghe lời hôn một cái lên khuôn mặt nàng, rồi hỏi: "Được chưa?"
Tiêu Vi trừng liếc mắt Thạch Thiên trách mắng: "Một điểm thành ý cũng không có, chưa được! Buổi tối hôm này tôi phải kèm cậu học bù".
Thạch Thiên đương nhiên biết nàng nói "Học bù" là có ý gì, hắn dùng một tay kéo nàng vào lòng, ha ha cười nói: "Thật là bây giờ học bù luôn đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vi từ màu phấn hồng bây giờ trở nên đỏ bừng, sẵng giọng nói: "Cậu sao lại vội vã như vậy, tôi còn muốn đi dạy đó... Một hồi nữa khi tan học, cậu tới đây tìm tôi, chúng ta cùng nhau, được không?"
Thạch Thiên thầm nghĩ, rõ ràng là nàng sốt ruột rồi, lão tử cũng không gấp gáp chút nào, bất quá hắn nghĩ đến nàng tại Hongkong không có chỗ nương tựa, không có bằng hữu gì, một người ở trong một căn hộ cũng có chút buồn chán, liền gật đầu nói: "Được rồi."
Tiêu Vi thấy Thạch Thiên đã đáp ứng, mừng rỡ liền hôn lên mặt hắn ba ngụm, sau đó nói: "Sau khi cậu tan học hãy cầm sách vở đến đây, miễn cho người khác lại lấy cắp" Nàng kỳ thực đoán sách vở của Thạch Thiên do đắc tội với người ta nên mới bị mất, bằng không chẳng ai đi trộm sách vở cả, nếu cứ để trong phòng học khó tránh khỏi bị kẻ khác lấy mất.
Thạch Thiên suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, ba ả tiện nhân kia đúng là rất khó chơi, bất quá các nàng lại là nữ hài tử, mình không thể động tay động chân được, cho nên hắn gật đầu nói: "Được, tôi cũng không thể để hết sách vở trong phòng học được, tạm thời cứ để ở đây vậy" Hắn vừa nói vừa lấy mấy quyển sách cần học ngày hôm nay ra, còn lại đều giao cho Tiêu Vi.
Tiêu Vi chạy tới một ngăn tủ trống, sau đó đem đống sách vở của Thạch Thiên nhét vào, xong xuôi nàng liền nói: "Sách vở sau này của cậu đều để ở tủ quần áo này, lúc tôi không có ở đây, cậu cứ tự động vào mà lấy, ngày mai tôi sẽ đánh một chiếc chìa khóa phòng cho cậu" Nàng quay trở lại ngồi trên sa long, ôm lấy cái cổ của Thạch Thiên, hỏi: "Vừa rồi cậu có nói muốn tặng tôi mấy thứ gì đó, quên đi, cậu cũng là một người lang bạt, không có chỗ nương tựa, hẳn là nên tiết kiệm một chút, không nên vung tiền quá đáng, chỉ cầm trong lòng có tôi, người ta cũng đã rất vui vẻ rồi, tôi cũng chỉ là một vị giáo viên nho nhỏ, trong tương lai cũng chỉ sợ làm vướng bận cậu thôi, ài..."
Thạch Thiên nghe được nàng nói như vậy cũng có chút cảm động, liền cười nói: "Mấy thứ đó không phải là dùng tiền để mua...Mà là đồ gia truyền nhà tôi mà".
Tiêu Vi vừa mừng vừa sợ, không nghĩ ra Thạch Thiên lại đem đồ gia truyền gì đó tặng cho mình, nhất thời trong đầu nàng tràn ngập huyễn tưởng, ánh mắt mê ly nhìn Thạch Thiên nói: "Cậu... cậu muốn tặng tôi mấy thứ đồ... Là đồ tổ tiên truyền xuống sao?"
Thạch Thiên cũng không giải thích, chỉ cười nói: "Cứ xem như là như vậy đi" Hắn nghĩ thầm tuy rằng mấy thứ này không phải tổ tiên mình truyền xuống nhưng cũng không sai biệt lắm.
Tiêu Vi tuy rằng không biết Thạch Thiên muốn tặng mình thứ gì, thế nhưng nếu là đồ gia truyền nhà hắn, vậy khẳng định là rất quý trọng,... ít nhất... Cũng là có ý nghĩa là vật kỷ niệm của Thạch Thiên, nàng lắc đầu nói: "Điều này sao có thể được, cậu sao không để tặng cho người vợ tương lai của mình chứ..."
Thạch Thiên cười nói: "Cô cũng không cần quản chuyện này, vật gia truyền này của tôi không tặng cũng không được".
Tiêu Vi ngạc nhiên nói: "Là vật gì mà cư nhiên không tặng lại không được?" Nàng nghĩ thầm, mấy thứ đồ này không phải là sành sứ sứt mẻ gì chứ!
Thạch Thiên gãi gãi đầu nói: "Hiện tại tôi cũng không biết mấy thứ đó là gì nữa".
Tiêu Vi sẵng giọng nói: "Hừ! Còn làm ra vẻ thần thần bí bí, thôi quay lại học đi, tôi cũng phải lên lớp đây".
Thạch Thiên hôn một cái lên đôi môi mềm mại của Tiêu Vi, ngắt hai cái lên ngực nàng, sau đó mới cười ha hả đi ra ngoài.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Thạch Thiên trở lại lớp học Vương Húc đã chạy đến tìm hắn, nói cho hắn biết trận bóng đã bị hủy bỏ rồi, trường của đối phương đột nhiên nói có hoạt động khác, không thể tham gia thi đấu rồi. Nhưng thật ra trận bóng xế chiều ngày hôm qua, khán giả đã sớm đoán được đội bóng nào thắng rồi, đối với cách chơi bóng dã man như của Thạch Thiên đã hù dọa bọn họ sợ khiếp vía rồi, đâu còn dám cùng mình tham gia thi đấu nữa chứ.
Điều này đối với Thạch Thiên mà nói đúng là cầu còn không được, dù là trận bóng không bị hủy, hắn cũng không muốn tham gia, hắn quay sang gật đầu với Vương Húc biểu thị là mình đã biết, sau đó đi tới chỗ ngồi của mình, hắn vừa đi qua chiếc bàn của Hạng Kiều đang ngồi, nàng bỗng nhiên giơ tay chộp lấy góc áo của hắn, Thạch Thiên sao có thể để nàng bắt được chứ, hắn chợt lóe lên tránh thoát bàn tay của nàng. Hạng Kiều hổn hển giậm chân tức giận, đứng dậy đuổi tới bàn của hắn, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi hai người cũng theo tới, Hạng Kiều trừng mắt chất vấn: "Thạch Thiên! Ngày hôm qua anh đã chạy đi đâu?"
Thạch Thiên trợn mắt nói: "Lão tử ở đâu, các cô quản được sao?"
Hạng Kiều nổi giận mắng: "Anh... Anh là đồ vô lương tâm, chúng em tại sân vận động đợi anh hơn một giờ, anh có biết hay không!!!"
Thạch Thiên kỳ quái nói: "Lão tử làm sao biết mấy người các cô đợi ở sân vận động chứ..."
Hạng Kiều dừng lại suy nghĩ một chút, Thạch Thiên quả thực chưa có nói các nàng ở đó chờ hắn, thế nhưng hắn cũng không nói một tiếng, lại đột nhiên biến mất, vì vậy nàng tức giận mắng: "Bọn em đối tốt với anh như vậy, thế mà anh còn nói những lời đó".
Thạch Thiên khó hiểu nói: "Các cô đem sách vở của lão tử đều vứt đi, vậy cũng là đối tốt sao?"
Hạng Kiều Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ biết có người tố giác, ba ánh mắt tàn bạo đều nhìn chằm chằm Lao Thư bên cạnh, Lao Thư vừa nhìn liền biết hỏng bét rồi, hắn đang định đứng dậy chuồn đi, nháy mắt ba bàn chân đã đá trên người hắn, cả người Lao Thư lẫn ghế bị đá đổ xuống đất, may mà hôm nay ba nữ không có đi giày cao gót, cho nên hắn cũng không bị thương, hắn vội vàng nhảy sang bàn bên kia chạy trốn.
Ba nữ cũng không đuổi theo, Hạng Kiều đỏ mặt trả lời Thạch Thiên, nói: "Bọn em đều đáp ứng làm bạn gái của anh rồi, chuyện như vậy không tính nữa, có được không?"
Thạch Thiên giật mình vội la lên: "Ta van cô, cái gì gọi là các cô đã đáp ứng làm... làm bạn gái của tôi chứ, cho đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này, nếu các ngươi muốn tốt cho tôi, thì đừng đến làm phiền tôi nữa".
Hạng Kiều ba nữ ngẩn ra, cùng kêu lên: "Anh không muốn bọn em làm bạn gái sao?"
Thạch Thiên lắc đầu như lắc trống, mười phần khẳng định đáp lại: "Nói lời vô ích, các cô đáng ghét như vậy, lão tử sao có thể để các cô làm bạn gái ta được chứ, đừng mơ mộng nữa!"
Hạng Kiều ba nữ nhất thời ngây dại, các nàng không nghĩ tới chính mình chủ động đưa tới tận cửa lại có người cự tuyệt, nhất thời cả ba đều xấu hổ không biết nói gì, chỉ muốn đi tới một ngụm cắn chết cái tên ghê tởm kia đi. Cuối cùng Quách Thiến Vi nhỏ giọng hỏi: "Bọn em sau này không làm phiền anh nữa, như vậy có thể làm bạn gái của anh được không?"
Thạch Thiên nói: "Các cô vĩnh viễn không cùng ta nói chuyện, khi gặp ta phải tự động biến mất, như vậy ta còn có thể nghĩ lại."
Quách Thiến Vi mừng rỡ đáp lời: "A! Biết rồi!"
Thạch Thiên phất tay nói: "Vậy còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh chóng biến đi."
Quách Thiến Vi gật đầu nói: "Ừm!" Liền muốn xoay người quay trở về chỗ ngồi, lại bị Hạng Kiều giữ lại, rồi đập một cái lên tay nàng, mắng: "Cậu sao ngu vậy, tiểu tử này chỉ đùa giỡn với cậu thôi, có người bạn gái nào mà vừa gặp bạn trai của mình liền biến mất giống như chuột thấy mèo chưa!"
Nghe Hạng Kiều nói như vậy Quách Thiến Vi cũng hiểu ra, nếu như vĩnh viễn không gây bất hòa với hắn, nhìn thấy hắn là lập tức tránh mặt, vậy sao có thể nói lời yêu thương đây, nhất thời trong lòng nàng sinh ra cảm giác oán độc, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thạch Thiên.
Hạng Kiều cùng hắn đánh nhau khiến cái mông bị sưng lên vài ngày, nhưng vẫn muốn làm bạn gái của hắn, thế nhưng lại bị cự tuyệt, từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế, nàng thầm nghĩ: "Bản tiểu thư sẽ không cho ngươi được như ý đâu, cùng ngươi đấu đến chết mới thôi!”
Nàng cũng không cần mặt mũi nữa rồi, liền cắn răng đi tới bên cạnh Thạch Thiên mà nói: "Anh không đáp ứng cũng không được, dù sao em cũng đã chấm anh rồi".
Thạch Thiên buồn bực nói: "Dựa vào cái gì chứ, lão tử cũng không có nợ tiền của cô mà".
Hạng Kiều cũng không quản bất cứ giá nào nữa, mặt cười ửng đỏ nói: "Anh... anh đã sờ qua em rồi, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm chứ!"
Thạch Thiên thất kinh nói: "Lão tử sờ cô lúc nào, cô không nên hãm hại người tốt..."
Hạng Kiều trách mắng: "Phì! Anh mà là người tốt cái nỗi gì, sờ đến nỗi cái mông của em cũng bị sưng lên, mọi người ở trong trường đều thấy cả, bọn họ có thể làm chứng cho em, anh chẳng lẽ vẫn còn chưa chịu thừa nhận?"
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi không nghĩ ra Hạng Kiều còn có một chiêu này, rất bội phục nàng, hai người đều tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy! Bọn em đều nhìn thấy rõ, có thể làm chứng cho bạn ấy".
Thạch Thiên tức giận đến nỗi hoả tinh bay đầy trước mặt, cả giận nói: "Lão tử đó là đánh cô chứ đâu phải là sờ!"
Hạng Kiều phản bác: "Đánh là yêu, anh sờ em cũng như là đã hôn em, dù sao cũng đều như nhau cả thôi".
Hai mắt Thạch Thiên bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nói: "Lão tử đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thế nào lại đi hôn... hôn cái mông của cô..."
Hạng Kiều hừ lạnh nói: "Không phải hôn mà là sờ, dù sao anh cũng phải thừa nhận chuyện này, ngày đó trong quán rượu anh còn ôm em nữa, chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi, bây giờ còn muốn nói nữa".
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi vội chêm vào: "Đúng thế! Anh nếu như là nam tử hán, dám làm dám chịu, không thể chối cãi, không thể phủ nhận như thế được!"
Thạch Thiên quay sang phía Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cả giận nói: "Các cô rống cái gì mà rống, chuyện này liên quan gì đến các cô".
Lý Hiểu Lệ nói: "Đương nhiên chuyện này có liên quan đến bọn em rồi, bọn em cũng đều là bạn gái của anh, chuyện của anh chính là chuyện của bọn em" Quách Thiến Vi ở một bên gật đầu, biểu thị vẻ đồng ý với quan điểm của Lý Hiểu Lệ.
Thạch Thiên buồn bực nói: "Dù sao lão tử cũng chưa có sờ qua các ngươi mà?"
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cũng bất chấp tất cả, cùng kêu lên: "Hiện tại chính là anh đang sờ bọn em đó!"
Vừa nói xong, bóng người đã lóe lên, Thạch Thiên cũng không kịp thấy hai người nữa...
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive