Tiếng động đều đều đán thức Bóng Ma khỏi cơn mê man. Cả người hắn dường như bị một vật gì đó cố định, muốn nhúc nhích cũng không thể, thậm chí động đậy mí mắt cũng không.
Cảm giác thân thể lạnh như băng, gã không khỏi thầm nghĩ, có lẽ mình đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi?
Ừ, chết thì chết. Gã cũng không sợ.
Làm sát thủ, dù là đỉnh cấp sát thủ hay sát thủ huyền thoại gì gì đi nữa, gã cũng thường nghĩ đến ngày này.
Ký ức như cuốn phim quay chậm không ngừng tua ngược lại.. Từ khi là một đứa trẻ đầu đường xó chợ đến đỉnh cao huyền thoại, cứ chầm chậm trôi qua trong đầu gã.
Gã khát máu, thậm chí có nhiều kẻ coi gã là loài động vật máu lạnh, một thứ quái thai. Gã biết, có điều không để tâm.
Trên đời này, thứ khiến gã để tâm, vốn không có.
Cái chết, ngược lại là sự giải thoát?
Có điều, cái chết thật dễ chịu quá đi. Gã cảm giác toàn thân thư thái, vốn lạnh như băng từ từ chuyển thành lành lạnh, rồi giống như nước suối mùa hè. Gã sắp lên thiên đàng à?
Buồn cười, gã không rớt xuống mười tám tầng địa ngục là còn may.
Không, gã không chết!
Cảm nhận được các giác quan từ từ trở lại, chậm rãi nhưng có thể cảm nhận được, thậm chí hình như mấy cái xương xường đâm vào phổi cũng đã lành lặn, trong đầu gã là một loạt dấu hỏi.
“Tỉnh rồi?...”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, giống như có sức mạnh vô hình nâng gã dậy.
Gã bình tĩnh nhìn quanh.
Căn phòng sơn trắng, ánh lên màu bàng bạc của kim loại, mặc dù rất nhiều thiết bị tối tân, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng rợn người. Trần nhà làm bằng thủy tinh trong suốt hình cầu, giống như chứa cả vũ trụ thăm thẳm, có thể nhìn thấy trái đất màu xám nhạt vẫn đang lặng lẽ trôi nổi trong khoảng không.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, ngồi trên xe lăn điềm tĩnh nhìn gã.
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, không hiểu sao Bóng Ma có cảm giác nội tâm của mình bị xuyên thấu. Thậm chí gã còn có cảm giác hoang đường, dường như người đàn ông kia có thể đọc được suy nghĩ của mình.
Đây là một người đáng sợ! Bóng Ma không vì bộ dạng tàn tật của người đàn ông mà coi nhẹ. Trực giác mách bảo hắn, người này tuyệt đối hùng mạnh.
Bởi vì, đây chính là Lạc Long, cái tên đã đi vào huyền thoại!
“Chàng thanh niên, thương thế của cậu đã được ta chữa rồi, cũng nên cảm ơn mới phải chứ?” Lạc Long mỉm cười, nhìn như một vị học giả đáng kính.
“Không phải do ông gây ra sao?” Nghĩ vậy nhưng Bóng Ma không nói gì. Chuyện, vào nhà người ta, ám sát người ta, không bị giết đã là may lắm rồi.
“Ừm, thanh niên thời nay thật thiếu lễ độ, ít nói quá nhỉ?” Lạc Long cũng không có vẻ gì tức giận, cười nhạt.
“Lâm Y Quân, sinh năm 2310, không rõ cha mẹ, được Cô nhi viện Ý hoa – Bắc Kinh nhận nuôi”
“Năm 2315, biểu hiện tố chất thân thể, tinh thần đều đạt mức ưu tú, được tổ chức Long Đằng - Mật vụ chính phủ thu nhận. Trải qua nhiều đợt huấn luyện ngặt ngèo, ngoan cường sống sót, trở thành sát thủ bậc nhất của Long Đằng. khi mới mười năm tuổi.”
“Bằng cách nào ngươi lại có những thông tin này ” Bóng Ma nhìn chăm chăm vào Lạc Long. Tư liệu của hắn thuộc hạng tốt mật, được chính phủ bảo vệ, không thể ngờ đối phương lại rõ ràng như vậy.
“Chút tư liệu sơ sài, có gì mà ngạc nhiên? ” Lạc Long nhàn nhạt nói “Tổ chức Long Đằng, được tự xưng là quốc hồn của Trung quốc, lần lượt phân làm mười tám tiểu ban gồm nhiều lĩnh vực khác nhau, như Công nghệ, Tình báo, Sát thủ….Ừm, Sát thủ quả thực không tệ, đã nghiên cứu tối đa khả năng của con người, kết hợp võ thuật cổ đại và công nghệ hiện đại…Đúng là không tồi!...”
Giống như một vị giáo sư giảng bài cho học trò, y khoan thai giải thích. Không thể phủ nhận, y rất có sức thu hút. Tiếp xúc một chút ngắn ngủi, nhưng không hiểu sao Bóng Ma lại có một cảm giác hoang đường, người này sẽ không gây bất lợi cho mình.
Tình trạng của Bóng Ma, có thể hình dung bằng bốn chữ, “Nước ấm nấu ếch”. Chậm rãi và bình tĩnh, đến cuối cùng con ếch cũng không biết mình chết lúc nào.
“Trí tuệ của tiền nhân thật đáng khâm phục. Ngay từ thời xa xưa, đã biết cách nghiên cứu để cơ thể con người phát huy được tiềm lực lớn nhất. Tất cả tài liệu cổ xưa đều thống nhất một điều, cơ thể con người là tối hoàn mỹ, tiếp cận với vũ trụ nhất. Mỗi một cá thể, dường như ẩn chứa sức mạnh của vũ trụ, có điều bình thường nhân loại không thể cảm nhận được sức mạnh này, giống như đứng trước một kho báu khổng lồ nhưng lại vô phương có được chìa khóa mở cửa”.
“Tất nhiên, nhận loại luôn có cách. Chìa khoa mang tên “Yoga”, “Thiền”, hay “Thái cực quyền”… Tất cả đều cùng một mục đích, mở cửa kho tàng kia”
“Tổ chức Long Đằng giống như một con mãng xà khổng lồ, cuộn quanh Trung Quốc. Bắt đầu thành lập đã không ngừng tìm kiếm những đứa trẻ có tiềm lực, đưa về trung tâm huấn luyện, rồi lại tùy theo từng tình huống mà phân vào các ban khác nhau…”
Bóng Ma không khỏi một phen kinh hãi, người đàn ông này biết không ít về Long Đằng. Như vậy chỉ có hai trường hợp, một là minh hữu, hai là kẻ thù.
Hiển nhiên, hắn không cho rằng Lạc Long lại có thể là minh hữu của Long Đằng.
“Chàng thanh niên, cậu có vẻ bất mãn khi ta nói Long Đằng là rắn? ” Giống như nhìn thấu được nội tâm của Bóng Ma, Lạc Long khẽ cười nhạt.
“Ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu tuổi lại gọi ta là cậu thanh niên? Thật nực cười!”
Hiện tại Lạc Long mới chỉ ba mươi tuổi, gọi Bóng Ma là “Cậu thanh niên”, quả thực có điểm quái dị.
Lạc Long cũng không tranh luận, dường như vẫn coi gã sát thủ máu lạnh kia như một cậu nhóc.
“Như ta đã nói, Long Đằng muốn tổng hợp tri thức của tiền nhân, khai mở tối đa sức mạnh của con người, kết hợp với vũ khí hiện đại, từ đó Sản xuất ra những sát thủ đáng sợ nhất. Hừ, ta dùng từ “Sản xuất” cũng không quá chứ? Cậu thanh niên, có lẽ cậu là sản phẩm tối ưu nhất của Long Đằng, phải không? ”
Bóng Ma không trả lời, Lạc Long lại tiếp tục.
“Ta biết, trong cơ thể cậu đã có gen cường hóa số 5, giúp phản ứng thần kinh, thân thể tăng gấp 3 lần bình thưởng. Từ nhỏ, lại được luyện tập Yoga, vũ kỹ cổ đại, sau đó đẩy ra chiến trường, dùng máu huyết để tôi luyện…”
“Có điều, cậu bây giờ là một mớ hỗn độn!”
Mấy câu này như có sức mạnh giáng thẳng vào tâm linh, khiến Bóng Ma khựng lại. Hắn không khỏi tự hỏi, mình đúng là một mớ hỗn độn sao?
“Yoga, chú trọng đến sự cân bằng, hòa nhập với thiên nhiên. Mà hầu hết các phương pháp cổ xưa đều như vậy, mục đích cuối cùng là khiến con người quay trở về bản ngã. Nhưng cậu lấy giết chóc làm thú vui, lại còn cái gì mà kết hợp vũ kỹ cổ đại với vũ khí hiện đại, ta gọi một mỡ hổ lốn, quá chính xác!”
Bóng Ma lạnh tanh đáp: “Sức mạnh mới là vương đạo. Ta ám sát không thành, lại không có năng lực đào thoát. Ngươi muốn xử lý thế nào, tùy ý.”
“Xem ra bị thiệt dưới đám sinh vật đột biến gen của ta, cậu vẫn ấm ức?”
Lạc Long nửa như chế diễu, nửa như thương hại hỏi.
Bóng Ma không nói gì, mặc nhiên thừa nhận.
“Được, dù sao cậu cũng sẽ là bạn đồng hành của ta, chút ấm ức này giải quyết luôn vậy!” Vừa nói, Lạc Long vừa vỗ tay.
“Cạch…”
Cửa phòng bật mở, một bóng trắng bước vào.
Đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, làn da trắng mịn, dường như đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng, thoạt nhìn có điểm yếu ớt.
Đây giống như một nữ sinh trung học, nào có điểm gì đáng sợ?
Nhưng, khi Bóng Ma nhìn vào mắt cô gái, gã không kìm nổi rùng mình mấy cái.
Đôi mắt, lạnh như băng. Không phải là vẻ lạnh lùng huyết sát của gã, cũng không phải là vẻ xa cách ngàn dặm. Đơn giản, chỉ là tịch mịch, hoàn toàn không cảm xúc.
Bóng trắng này, chính là kẻ đã đánh ngất gã lúc trước.
“Đây là trợ thủ của ta, Băng. Chỉ cần cậu có thể thắng, ta sẽ tha cho cậu một mạng”
“Được!” Bóng Ma cũng không hỏi thêm.
Quay sang cô gái, Lạc Long phân phó: “Băng, khống chế hắn, không được đánh chết.”
Buồn cười, muốn khống chế ta? Bóng Ma cười lạnh.
“Huyễn ảnh thuật!...”
Chớp mắt, gã đã xuất hiện phía sau Băng, bàn tay như lưỡi dao chém xéo xuống.
“Vù vù…”
Không cần quay lại, bằng một động tác không tưởng, Băng lướt theo đà chém của gã, thân thể như không có trọng lượng vòng ngược về phía sau.
Sát chiêu vốn mãnh liệt tột bậc, lại đánh vào khoảng không. Cảm giác này tựa như một người dùng hết sức đạp vào bức tường, đến khi va phải mới phát hiện ra chỉ là bức tường bằng giấy, cực độ khó chịu.
Có điều Bóng Ma cũng là cao thủ hàng đầu, không liều lĩnh truy theo mà nhảy lùi về mấy bước phòng thủ. Ban nãy ra tay chớp nhoáng, gã vạn lần không ngờ đối phương lại có thể tránh được.
Băng đứng đó, lẳng lặng nhìn gã.
Chưa có đối thủ nào làm làm gã khó chịu như vậy. Không hề có dao động, giống như hồ nước tĩnh lặng phản chiếu hết thảy mọi vật.
“Mê tung ảnh!…”
Lần thứ hai, Bóng Ma xông đến. Gã bước theo một bộ pháp quái dị, thoắt bên này, thoắt bên kia, trong nháy mắt đã tiếp cận Băng.
“Vụt!...”
Một cước tung ra, cắt qua không khí, nhẳm thẳng vào ngực cô gái. Hiển nhiên Bóng Ma không hề có ý niệm Thương hương tiếc ngọc gì trong đầu. Đối với gã, phải bằng mọi thủ đoạn tiêu diệt đối thủ này.
Trong khoảng khắc, Băng trả đòn. Không phải là cứng rắn ngạnh kháng, mà tiếp tục nương theo kình lực của Bóng Ma, di chuyển thành một vòng cung tuyệt đẹp, rồi hoàn toàn phá giải.
Trong chớp mắt, hai thân ảnh một đen một trắng như hòa vào nhau, nhanh đến cực độ khiến người ta chỉ kịp nhìn thấy những vạch đen xen ngang vạch trắng. Mỗi chiêu của Bóng Ma đều là chí mạng, tàn độc vô xong, thậm chí còn ôm tâm lý chết chung. Nhưng càng đánh gã càng thêm kinh hãi, Băng dường như đọc được suy nghĩ của gã, hoặc giả phản ứng của thân thể đã đến mức siêu tưởng. Rõ ràng hắn ra đòn trước, nhưng lần lượt dễ dàng bị phá giải.
Hơn nữa, đều là nhẹ nhàng hóa giải, khiến gã cảm giác như có lực nhưng không dùng được. Giống như giao chiến với một cái bóng, mông lung mờ mịt.
“Ưng trảo công!..”
Vừa tung ra một ngọn Phá không cước khiến Băng phải lách người qua một bên để tránh, bàn tay của gã xòe ra như vuốt ưng, từ trên vồ xuống, chộp vào cổ tay nàng bẻ mạnh.
Tin tưởng rằng, ngay cả sắt thép cũng bị gã bẻ gãy.
“Vụt…”
Ngay lúc đó, mắt gã hoa lên. Chỉ thấy Băng hất mạnh đầu, mái tóc đen nhánh giống như một chiếc dây thừng xé gió ập đến.
“Game over!”
Giọng cười nhàn nhạt của Lạc Long vang lên, Bóng Ma biết mình đã thua rồi!
Hai mắt tối sầm, cảm giác nhìn thấy pháo hoa, đau rát. Bóng Ma không ngừng lại, bất ngờ lao về phía Lạc Long.
Phải khống chế được người đàn ông này, hoặc đơn giản hơn, giết chết!
Vào lúc này, gã vận dụng sức mạnh đến mức tận cùng, lại ôm tâm lý liều chết, Ngay cả Băng cũng không thể ngăn cản.
“Chết đi!...”
Ánh mắt gã đỏ quạch như máu, thân thể không chịu được áp lực, vài mạch máu vỡ ra, nhưng gã không quan tâm.
Bằng mọi giá, phải hoàn thành nhiệm vụ.
“Đoạn hồn chỉ!...”
Ngón tay trỏ giống như một thanh lợi kiếm, xộc thẳng vào trán Lạc Long. Kình phong rít lên ghê người, một chiêu tàn độc không chết không thôi.
“Đứng im!...”
Đương lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu gã. Ngay lập tức thân thể gã không tự chủ được, khựng lại.
Đang vận dụng tốc độ cực hạn, bất ngờ dừng lại đột ngột, một cơn đau thấu tim tràn lên, cảm giác như nội tạng đảo lộn hết cả. Gã không kìm nổi phun ra một ngụm máu.
Khóe miệng Lạc Long nhếch lên, có vẻ rất hài lòng.
“Khống chế thành công!”
Bóng Ma không khỏi rét lạnh trong lòng. Thân là sát thủ, gã không lạ gì với Thuật thôi miên, thậm chí còn nhiều lần sử dụng trong các nhiệm vụ khác nhau. Có điều, gã vạn lần không thể ngờ rằng, có ngày chính bản thân lại bị thôi miên.
Thôi miên bắt nguồn từ chữ Hypnos theo tiếng Hy Lạp, có nghĩa là “ngủ”, nhưng thực chất thôi miên là một trạng thái gần như nằm giữa ngủ và thức. Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi người đều đã từng rơi vào trạng thái gần giống thôi miên, chẳng hạn như lúc sáng khi ngủ dậy - trạng thái giữa ngủ và thức, khi chạy bộ, cuốn hút khi đọc một quyển sách hay xem một đoạn phim hấp dẫn hoặc tập trung cao độ làm việc.
Khi rơi vào trạng thái thôi miên, người ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nghe, nhận biết được mọi điều xung quanh. Điều quan trọng là chỉ có thể thôi miên một người khi người đó muốn.
Những người bị thôi miên đa phần tinh thần rất yếu đuối. Bóng Ma với tố chất thân thể và tinh thần đều thuộc dạng ưu tú, Lạc Long làm thế nào thôi miên được gã?
Cảm nhận được nỗi nghi hoặc của gã, Lạc Long rất “tốt bụng” giải thích: “Chàng thanh niên, cậu đừng lầm tưởng Thuật thôi miên với Khống chế trí não của ta!”
“Khống chế trí não?” Đầu óc Bóng Ma rung động một phen.
“Tất cả hành vi của con người đều thuộc sự chỉ đạo của Trung khu thần kinh. Đại não truyền đạt mệnh lệnh đến các dây thần kinh, từ đó cơ thể sẽ đưa ra các “phản hồi lại”. Nhưng thử nghĩ xem, nếu ta có thể thay thế Trung khu thần kinh của cậu đưa ra mệnh lệnh thì sao nhỉ?”
“Điều này giống như chiếc máy tính bị viruts, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân”
Bóng Ma lạnh toát sống lưng. Nếu vậy, chẳng phải hắn ta là chúa tể sao?
“Mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ, trí óc con người há cứ muốn xâm nhập là xâm nhập được? Thứ nhất, ta cho cậu giao chiến với đám sinh vật đột biến AND, đưa cậu về trạng thái cực độ suy yếu, sau đó lại chuyển về trạng thái lành lặn nguyên vẹn. Trong khi trò chuyện, không ngừng đưa ra các ám thị tinh thần, từ đó đột nhập vào phòng tuyến tinh thần của cậu.
“Tiếp theo khi giao đấu với Băng, thân thể lẫn tinh thần cậu lại phải chịu áp lực cực lớn. Đến khi dùng cực hạn để tấn công ta, cậu đã không thừa nhận nổi”.
“Cuối cùng, mấu chốt để làm được điều này chính là tinh thần lực của ta hơn cậu rất nhiều. Bị khống chế trí não, thân thể và tinh thần cậu vẫn đạt trạng thái tối ưu, có điều giới hạn trong các mệnh lệnh của ta!”
“Ngươi muốn gì ở ta?” Bóng Ma không khỏi tự hỏi. Nếu muốn giết gã, quá đơn giản, không cần rườm rà như vậy.
“Cùng ta tới một nơi…”
Lạc Long nhắm mắt lại, hai chân mày nhíu thành một đường, giống như đứng giữa ngã ba lựa chọn phức tạp.
“Tích tắc…” Đồng hồ không ngừng gõ nhịp.
Không biết bao lâu, y chợt mở bừng mắt ra. Giống như đã quyết tâm buông bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý tiến về phía trước.
“Đi thôi!” Y khoát tay phân phó.
Cả ba cùng tới một cánh cửa trắng bạc, quang mang lóng lánh như thủy ngân lưu chuyển không ngừng.
“Mật mã!...”
Là giọng nói vô cảm của trí tuệ nhân tạo.
“Âu lạc - 2316”
“Rì rì…”
Tiếng động trầm thấp vang lên, cánh của tác ra làm hai. Bên trong trống trơn, hoàn toàn không có bất kỳ đồ vật gì, chỉ một màu xám trắng.
“Đến đây thôi” Lạc Long không quay đầu lại, chậm rãi nói.
“Chủ nhân, tôi có thể đi theo được không? ” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, có phần hao hao như âm thanh phát ra từ chiếc máy tính bên cạnh.
Bóng Ma không khỏi giật mình. Gã vẫn tưởng cô gái này cũng là sinh vật đột biến ghen, hoặc thứ quái quỷ gì đó. Con người, sao có thể lợi hại như vậy?
“Không!”
“Tôi biết, tôi chỉ là một phế phẩm, một thứ phục chế không thành công của ngài. Lẽ ra tôi không nên sinh ra… ” Vẫn giọng điệu bình thản của Băng.
“Xin lỗi.”
Dù chỉ là hai từ cụt lủn, nhưng dường như đã lấy hết sức lực của Lạc Long. Nét mặt hắn vặn vẹo, thống khổ dị thường.
“Ta không thể đưa cô đi theo. Chuyến đi này đồng nghĩa với cái chết.”
Băng im lặng, nét mặt vô cảm như pho tượng. Hồi lâu sau mới ngẩng lên: “Mệnh lệnh của ngài là tối cao, tôi sẽ thực hiện!”
“Ở lại, sống cho tốt. Quên hết ký ức đi, quên hết tất cả đi…” Lạc Long nói trong hơi thở.
“Rè rè…” Chiếc xe lăn từ từ di chuyển, hai người bước vào căn phòng màu trắng.
Không ai để ý được, bàn tay của y run run.
Cánh cửa khép dần lại, chỉ là một cánh cửa nhưng lại làm người ta có cảm giác đây là vách ngăn giữa hai thế giới.
Đến khi chỉ còn một khe nhỏ, y mới quay lại nhìn Băng.
Trong đôi mắt vô hồn, bỗng hiện lên một tia thê lương, một tia cô độc, không cam lòng, khẩn cầu…
Giống như tia nắng tịch dương, cố gắng níu kéo, dẫu biết là vô ích.
“Cạch…”
Khe nhỏ, rốt lại cũng không còn.
Căn phòng đã hoàng toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng không có. Tất cả đều có màu xám trắng của kim loại, vừa lạnh lẽo vừa mênh mông.
“Bỏ đi… Theo ta, cô sẽ không có hạnh phúc, mãi mãi là một thứ phế phẩm…” y nhắm mắt lại, như chìm vào giấc ngủ.
“Giai đoạn kiểm tra…”
Giọng nói đều đều của trí tuệ nhân tạo vang lên.
“Tinh thần lực 22 – thân thể 11 – hợp cách”
“Tinh thần lực 15 - thân thể 15 – hợp cách”
“Giai đoạn chuẩn bị…”
Ngay lập tức, không khí như bị rút sạch, trọng lực triệt tiêu. Cả căn phòng rơi vào trạng thái chân không, ý thức của hai người bắt đầu mơ hồ.
“Giai đoạn phân giải!...”
Một chùm sáng lóe lên, chiếu thẳng xuống. Thân thể của hai người mờ ảo dần, rồi đột ngột tan thành từng chấm nhỏ, mỗi lúc một phân rã nhỏ hơn, cho đến khi hoàn toàn tiêu biến.
“Di chuyển – Teleport!...”
“Ầm ầm ầm…”
Đứng ở bên ngoài, Băng ngơ ngác. Tiếng động đó, hẳn chủ nhân đã an toàn rời đi rồi.
“Chủ nhân, chuyến đi này của ngài đồng nghĩa với cái chết. Nhưng, tôi ở lại há cũng không phải là chết sao?”
“Chủ nhân, tôi sẽ hoàn thành mệnh lệnh của ngài…”
Bóng trắng đó, hòa nhập với căn phòng, cũng rơi vào tĩnh lặng.
Mặt đất một màu đỏ quạch, khoảng không xám xịt, ánh nắng dường như đã hoàn toàn tiêu biến.
Không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại!
Hoang sơ như thời kỳ mới hình thành, có khác chỉ là một vài di tích còn sót lại. Những thành phố sầm uất, những khu thương mại khổng lồ, những địa điểm du lịch nổi tiếng… giờ nằm đó, im lìm bất động.
Một cơn mưa thình lình trút xuống, vang lên những tiếng xèo xèo kèm theo một thứ mùi khó ngửi.
Mưa phóng xạ!...
“Bíp bíp…”
Trong làn mưa mờ đục đấy, một vật nhỏ từ từ chuyển động.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch chết chóc này, vật nhỏ tuyệt đối nổi bật. Nhìn kỹ, thì ra đây là một thiết bị thu phát sóng, đang liên tục tiếp nhận tín hiệu. Từng chùm sáng không ngừng lóe lên, giống như ánh chớp lập lòe trong đêm.
Một lúc sau, vật nhỏ ngừng lại.
Tất cả, lại một lần nữa rơi vào màn đêm vô tận.
… …
Bên dưới, sâu 3000 mét, không ai ngờ có một căn cứ ngầm khổng lồ tồn tại. Bất chấp kỷ phóng xạ, bất chấp nền văn minh hủy diệt, nó vẫn lặng lẽ nằm đó, như một con quái vật thời tiền sử còn sót lại.
Vào lúc này, tại một căn phòng màu trắng bạc bên trong căn cứ ngầm, vô số tín hiệu đang được tổng hợp lại.
“Giai đoạn làm sạch!...”
“Giai đoạn vận chuyển…”
“ Giai đoạn tổng hợp!...”
Giọng nói đều đều, vô cảm của máy tính không ngừng vang lên.
“Xoẹt xoẹt…”
Giữa khoảng không, hai vật thể mờ ảo giống như hàng tỉ hạt cát li ti đột nhiên xuất hiện, rồi từng chút từng chút hiện rõ.
Quá trình này giống như ti vi nhiễu sóng dần bắt được tín hiệu vậy.
“Hoàn thành!...”
Lạc Long thở hắt ra một hơi. Teleportation hoàn toàn không phải như trong tiểu thuyết khoa học mô tả, cứ một ý niệm là thích đến đâu thì đến, mà cần phải có hai điểm đầu – cuối, lần lượt làm nhiệm vụ phân rã và tổng hợp. Hơn nữa, quá trình di chuyển cũng cực kỳ tổn hao tinh thần lực, khoảng cách di chuyển cũng không được quá xa, chỉ cần một sai sót cực nhỏ cũng dẫn đến tử vong.
“Đi!...”
Chậm rãi, y bước ra khỏi phòng. Bóng Ma lặng lẽ bám theo đằng sau.
Hành lang sâu hun hút, đôi chỗ đã rỉ sét, tiếng bước chân của hai người đều đều vang lên giống như một âm điệu quái dị.
Chừng mười phút sau, Lạc Long dừng lại. Đối diện với hắn là một cánh cửa khổng lồ, không hiểu làm bằng chất liệu gì, chỉ thấy một màu đen xám lạnh lẽo.
“Yêu cầu mật mã” - Giọng nói của máy tính.
Lạc Long không nói gì, nhắm mắt lại. Một luồng sáng màu xanh nhạt từ cánh cửa lóe lên, rọi thẳng vào đầu hắn.
Một lát sau, giọng của trí tuệ nhân tạo lại vang lên.
“Hợp lệ!”
“Rì rì rì…”
Một loạt tiếng động trầm thấp vang lên, cánh cửa nặng nề từ từ tách ra.
Bên trong là một khoảng không rộng lớn, áng chừng gần ngàn mét vuông, ánh sáng mờ mờ xanh nhạt khiến người ta có cảm giác hư hư thực thực.
Sàn nhà khắc vô số hoa văn kỳ dị, ở giữa là đồ án một ngôi sao mười hai cánh, xen giữa các cánh sao là họa tiết lông công hoặc những đường vạch chéo có hình tam giác lồng vào nhau.
Bao quanh các ngôi sao có hình người, vật, động vật và hoa văn hình học.
Những hoa văn này, hoàn toàn trùng khớp với hoa văn ở Trống đồng đông sơn của người Việt cổ.
Trung tâm ngôi sao là một vật thể hình cầu, đường kính chừng năm mét, lớp vỏ ngoài có màu xanh xám. Ánh sáng của căn phòng được phát ra từ đây.
Lạc Long thần sắc không dấu nổi vẻ kích động, đưa tay xoa nhẹ vào vật thể hình cầu.
“Bip bip…”
Vật thể hình cầu đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, đến mức Bóng Ma vô thức phải lấy tay che mắt lại.
“Y18 xin chào chủ nhân!”
“Mở cửa ” – Mệnh lệnh của Lạc Long.
Vật thể hình cầu này không ngờ lại là một phi thuyền. Hình dáng kỳ dị thật, Bóng Ma nhủ thầm.
Khi cả hai đã ngồi chắc chắn, Phi thuyền hình cầu chậm rãi bay lên.
“Tốc độ rùa bò, không hiểu tên học giả này định làm gì?” Bóng Ma nghi hoặc vô cùng, nhưng vẫn ngồi yên.
Khoảng cách ba ngìn mét mất chừng hai mươi phút để đi qua, cuối cùng Y18 đã trồi lên trên mặt đất.
Bên ngoài, vẫn mưa tầm tã. Hơi phóng xạ không ngừng tụ lại, rồi tản ra, tạo thành vô số hình thù quái dị.
Ngày tận thế, đã từng được vô số lần phỏng đoán. Nostradamus, người Maya cổ đại…Thật nực cười, cuối cùng chính con người đã tự đẩy mình vào vực thẳm diệt vong.
Nhìn làn mưa xám xịt, có lẽ kéo dài cả mấy năm, Lạc Long trầm ngâm tự nhủ.
“Chàng thanh niên, hẳn cậu đang thắc mắc ta định làm gì phải không?” Lắc đầu như muốn loại đi những suy nghĩ tiêu cực , y quay sang Bóng Ma hỏi.
“À, ta quên mất, hiện tại cậu vẫn bị khống chế… Ừm, cậu nên cảm thấy vinh dự khi được ngồi ở đây!...”
“Lấy được đầu của ngươi ta mới thấy vinh dự ” Bóng Ma khinh thường nhủ thầm.
“Nhìn cậu có vẻ bất mãn nhỉ? ” Hơi nhướng mắt, Lạc Long tiếp tục “Việc chúng ta làm là…Quay ngược thời gian!...”
“Điên, lão này điên thật rồi!...” Nếu có thể hét được, Bóng Ma đã la rầm lên.
Không để ý đến ánh mắt hoang mang của gã, Lạc Long vẫn đều giọng: “ Đây là một trong những ước mơ cuồng nhiệt nhất của nhân loại, bởi lẽ trên thực tế, nó không thể thực hiện được.”
Quả thực, một trong những bí ẩn mà nhân loại vẫn chưa thể chạm đến, đó là thời gian!
Trước nay, cũng có vô số học giả nghiên cứu đến vấn đề này, hai giải pháp nổi tiếng là Lỗ đen và Lỗ sâu đục.
Giải pháp lỗ đen do Frank Tipler, Đại học Maryland, Mỹ, đưa ra năm 1973, liên quan với một vật kỳ dị trần trụi quay rất nhanh (kỳ dị là điểm có mật độ vô hạn, ví như lỗ đen).Khi đó cấu trúc không thời gian bị trường hấp dẫn quá mạnh làm xoắn, khiến một chiều không gian được thay bằng thời gian. Con tàu vũ trụ bay thận trọng gần đó có thể may mắn gặp một quỹ đạo mà phi hành đoàn tưởng vẫn đang xuyên qua không gian, nhưng lại là xuyên thời gian. Khi rời xa điểm kỳ dị, con tàu sẽ xuất hiện ở một thời gian khác, như thời người tiền sử đang sống trong hang chẳng hạn.
Khả năng thứ hai liên quan với lỗ sâu (wormhole), tức hệ đường hầm xuyên không - thời gian. Theo thuyết tương đối rộng, lỗ sâu có thể nối một lỗ đen ở vùng không - thời gian này với một lỗ đen hay lỗ trắng ở vùng không - thời gian khác (ngược với lỗ đen luôn hút vật chất và năng lượng, lỗ trắng là nơi phun năng lượng. Big Bang chính là một lỗ trắng như vậy).
Có điều, cả hai đều phi thực tế. Thứ nhất, sức hút của lỗ đen là vô cùng, ngay cả ánh sáng cũng bị nuốt vào, từ trước tới nay cũng chưa thấy nhà khoa học nào cam đảm đi thử.
Còn về lỗ sâu đục, quá nhỏ bé. Ngay cả khi con người tìm được cách biến mình nhỏ như nguyên tử, trường lực trong đó cũng sẽ xé nát ngươi.
Hơn nữa, bất cứ ai muốn quay ngược thời gian, cần phải biết đến hai điều.
Thứ nhất, là “mâu thuẫn của nhà bác học điên”.
Nói một cách dễ hiểu, Có một nhà bác học điên đã thành công trong việc khống chế thời gian . Hắn lắp ráp một khẩu súng rồi quay ngượi thời gian đến chính thời điểm hắn đang lắp ráp khẩu súng đó, giết chính hắn. Vậy, về nguyên lý, khẩu súng đó chưa được hoàn thiện. Như thế, làm thế nào hắn bắn được?
Điều thứ hai là định luật bảo toàn vận tốc.
“Không có một vật chất nào có thể vượt quá tốc độ ánh sáng!”
Một vật thể càng gần tốc độ ánh sáng, thời gian của nó càng trôi chậm. Đến khi đạt đến tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ ngưng lại, còn khi vượt quá, ngươi sẽ đi ngược lại thời gian!
Đây chính là phương pháp của y. Không có chuyện gì là tuyệt đối, vận tốc ánh sáng cũng vậy, giới hạn của nó chỉ tồn tại trong vũ trụ này.
Lạc Long cho rằng, nguyên bản vốn tồn tại rất nhiều vũ trụ đang vận hành song song với vũ trụ mà chúng ta đang cảm nhận. Chỉ cần một vật thể vượt qua vận tốc giới hạn, có nghĩa sự tồn tại của nó sẽ không được vũ trụ này chấp nhận và sẽ xé toạc bức màn ngăn cách, đến với vũ trụ khác.
Hay nói cách khác, quay ngược thời gian của vũ trụ khác!
Nhưng, cần năng lượng khủng khiếp như thế nào để khiến một vật vượt qua tốc độ ánh sáng?
Đáp án là một giọt chất lỏng kỳ dị, lóng lánh như thủy ngân, trôi nổi trong môi trường chân không, nhìn vô cùng yêu dị.
Khi nhìn thấy chiếc hộp chân không chứa giọt chất lỏng này, Bóng Ma không khỏi cảm thấy lạnh mình.
Là một sát thủ đỉnh cấp nhất của Long Đằng, đương nhiên hắn biết thứ này là gì.
Phản vật chất, năng lượng khủng khiếp nhất của thời đại!
Một giọt “nhỏ bé” thế này, tương đương với sức công phá của hai ngàn quả bom nguyên tử từng tàn phá thành phố hiroshima trong lịch sử.
Nó vừa là công cụ sáng tạo, vừa là hủy diệt!
“Để khởi động cỗ máy này, cần hai người có tinh thần lực và thân thể lực lớn hơn mười, mỗi người điểu khiển một bên. Ngươi chú ý một chút, quá trình khởi động gồm ba bước, hai bước đầu còn đơn giản, đến bước thứ ba cần tập trung tuyệt đối. Chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ khiến chúng ta thất bại”
Thật bại, đồng nghĩa với cái chết!.
Không rườm lời nữa, Lạc Long hướng dẫn cho hắn cách điều khiển cỗ máy. Bóng Ma tuy bị khống chế, nhưng trí tuệ vẫn không hề giảm, một lát sau đã nắm được cách vận hành.
“Giai đoạn chuẩn bị!”
Một loạt thao tác phức tạp được thực hiện, trí tuệ nhân tạo liên tục xử lý các mệnh lệnh của hai người.
Ù ù ù…
Y18, hay cỗ máy thời gian, rung động dữ dội. Phản vật chất bên trong cũng sóng sánh dao động theo.
“Giai đoạn tăng tốc!...”
Y18 chuyển động mỗi lúc một nhanh, tốc độ tăng lên chóng mặt.
100km/h
200km/h
1000 km/h
20000 km/h
100000km/h
Rầm rầm rầm…
Lực cản không khí đã xuất hiện, lớp vỏ ngoài của y18 thoáng cái đỏ rực như sắt nung, phía sau để lại một quầng lửa dài như sao chổi.
“Giai đoạn thứ ba, bắt đầu chưa? ” Không thấy Lạc Long nói gì, Bóng Ma không kìm được hỏi.
“Xong rồi, cứ tăng tốc đến cực đại thôi, giai đoạn quái gì nữa?”
“Sao ngươi bảo giai đoạn thứ ba cần tập trung hết mức, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc?”
Lạc Long tỏ vẻ nghi hoặc nhìn gã: “Ta nói gì, cậu cũng tin hả?”
“Ngươi…ngươi…”
“Cái gì mà khống chế trí não? Cậu tưởng ta là siêu nhân sao? Cùng lắm cho ngươi chấn động não bộ một phen thôi ” Lạc Long dường như nhịn cười đến run người.
“Khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi!...”
Bóng Ma điên cuồng gào lên. Khốn kiếp, tưởng lừa được người khác, đến cuối cùng lại nhận ra chính mình mới là kẻ bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Rầm!...
Một cơn rung động dữ dội, khiến hắn bật ngã.
“Liều cái gì? Nằm im đấy đi. Hừ, đang lúc ta phân vân có lên tiến hành cuôc thử nghiệm này không, cậu lại đâm đầu vào. Ta còn chưa tính sổ với cậu, cậu điên tiết cái gì?”
Bóng Ma á khẩu. Mẹ kiếp, mình bị gã tính kế từ đầu đến cuối, sao bây giờ lại giống như chính mình mới là kẻ gây chuyện vậy?
Bây giờ thì hay rồi. Ủa, nhưng cho dù thí nghiệm có thành công thì sao? Chẳng phải tên học giả điên khùng cũng sẽ tiêu biến trong vũ trụ này còn gì?
Nhiệm vũ cũng tính được hoàn thành! Nghĩ đoạn, gã cũng không rầm rĩ nữa, thểu não ngồi xuống.
200.000 km/h
Y18 đã có dấu hiệu tan chảy.
Lạc Long ánh mắt mông lung, trong đầu hồi tưởng vô số chuyện xưa.
290.000 km/h
Trong vũ trụ sâu thẳm, vệt sáng rực rỡ không kém gì sao chổi rừng rực lướt đi.
Trước khi chết, ý thức về thời gian của con người thường rất mơ hồ.
Điều này cũng có phần tương tự như giấc ngủ, một vài phút ngắn ngủi cũng tương đương với khoảng thời gian rất dài.
Lạc Long đang rơi vào trạng thái đó.
… …
Mùa đông năm 2308.
Tọa lạc trên một quả đồi thuộc tiểu bang California, với khuôn viên hơn ba dặm, Đại học lincoln mỗi năm lại thu nhận vô số thiên tài ở khắp nơi trên toàn thế giới. Sau khi trải qua bảy năm học tập, mỗi học viên sẽ tùy theo năng lực và nguyện vọng của mình mà phân bố đến các nghành khác nhau, phục vụ cho nước mỹ. Cũng có một số học viên lựa chọn ở lại trường, hoặc quay về cố quốc, đối với chuyện này cơ chế của trường lincoln tương đối thoáng.
Năm nay, mùa đông đặc biệt lạnh. Từng bông tuyết không ngừng phủ xuống, đậu trên nóc nhà, trên tán cây, hoặc lấp kín mặt đất. Bầu trời một màu xám xịt, gió lạnh ù ù thổi qua từng ô cửa.
Trong thời tiết giá lạnh này, hầu hết học viên đều ở trong thư viện, thẳng đến tối mới về ký túc xá, cũng có khi ngủ luôn ở đây.
Thư viện đại học lincoln là một tòa nhà cao bảy tầng, được xây dựng dựa theo phong cách phục hưng, nằm ở khu vực trung tâm, xung quanh là từng dãy sồi cao vút, vừa cổ kính lại vừa thơ mộng.
Bên trong, một chiếc lò sưởi cực lớn đặt ở góc phòng, ánh lửa bập bùng không ngừng nhảy múa, xua ta đi khí lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
Từng tốp học viên tụm năm tụm ba, có đám thì chăm chú đọc sách, có đám sôi nổi bàn luận, cũng có một số người không làm gì, chỉ đơn giản là ôm gối ngủ.
Dựa lưng vào tường là một đứa bé chừng tám tuổi, đang say mê với trò chơi ghép hình. Điều kỳ lạ là dường như không ai dám đến gần quấy rầy nó, thậm chí mấy người đang bàn luận cũng cố sức hạ âm điệu.
“Này, hôm nay đám tân sinh bắt đầu chọn lớp đó…”
“Náo nhiệt nhỉ, vậy chúng ta qua đó coi một chút, nhân tiện xem có đồng hương nào không…”
“Nói nhỏ thôi, đừng làm thằng nhóc kia phân tâm…”
“Sợ cái gì chứ, hừ, thư viện cũng không phải của riêng nó!” Thanh âm đã có vẻ bất mãn, vang lên khá cao.
“Ờ, ngươi không sợ nhưng ta sợ. Nếu giáo sư Steven tìm đến, đừng nhắc đến tên ta là được”.
Đám học viên đang bàn tán gồm có bốn người, đều là những thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, nước da đen sậm, dường như là người Nam mỹ.
Nhắc đến giáo sư Steven, cả đám không khỏi lạnh mình.
Vị giáo sư này đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng trường lincoln đã hơn hai mươi năm, nổi tiếng nghiêm khắc, đám học viên sợ ông ta như chuột sợ mèo.
Năm nay Steven đã hơn sáu mươi tuổi, nhiệt tình đối với công việc không hề giảm, có điều đi kèm với đó, bản tính nóng như lửa cũng mỗi lúc một tăng, ngay đến hiệu trưởng cũng phải nhún nhường mấy phần.
Khổ thay, ông giáo sư này còn có một sở thích đặc biệt, đó là thị uy với đám tân sinh.
Có câu, ấn tượng ban đầu bao giờ cũng mạnh nhất. Thử nghĩ xem, ngay khi mới chân ướt chân ráo đến một địa phương xa lạ đã bị hù cho bở vía, sau này không gặp ác mộng mới là lạ.
Ngày đầu tiên đến với đại học lincoln đứa bé kia cũng gặp phải thảm trạng như vậy.
Trên giảng đường, hai người, một già một trẻ đứng đối diện với nhau.
“Cậu tên gì?” Vẫn quen thói cũ, Steven gườm gườm hỏi.
“Thưa giáo sư, Lạc Long”
“Quốc tịch?”
“Thưa giáo sư, Việt Nam”
“Ờ ờ, Việt Nam hả? Không tệ. Đất nước này mấy thập kỉ gần đây phát triển vượt bậc, tuy vẫn không bằng với những cường quốc như Mỹ, Nga hay Trung Quốc, nhưng về tính an toàn lại xếp thứ nhất toàn châu á” Steven lẩm bẩm.
“Nói xem, cậu đến lincoln có hoài bão gì? Sau này tính cống hiến gì cho quốc gia?”
Lạc Long trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Thú thực, tôi không có hoài bão, cũng chưa tính cống hiến gì ”
“Hử?” Steven nhảy dựng lên.
“Tự nhiên nhận được thư mời, tôi vẫn còn chưa biết đại học lincoln có hình dạng gì nữa, sao tính đến chuyện cống hiến với hoài bão được?” Lạc Long điềm tĩnh trả lời.
Steven nhìn chăm chăm vào đứa nhóc mới năm tuổi trước mặt, không khí ngột ngạt đến nỗi nếu không có cái bục giảng, người ta sẽ nhầm lẫn đây với nhà tù. Dĩ nhiên, Steven là cai ngục còn Lạc Long là phạm nhân.
“ha ha ha…Được, rất được, rất thành thật!” Một hồi sau, Steven chợt cười rộ lên, nét mặt nhăn nheo khi cười đủ để đóng phim kinh dị “Ta rất tò mò, muốn biết thiên tài Tinh thần lực 15 đến từ Việt Nam thế nào. Ừm, rất không tệ, không làm ta thất vọng…Hừ, nguyên một đám sáo rỗng, cái gì mà cố gắng học tập để đền bù cho mỹ quốc, rồi cải tạo cả thế giới? Ta nghe mà muốn tát cho mỗi đứa một cái!...”
Sau cuộc “Phỏng vấn” ngắn ngủi đó, giáo sư Steven có cảm tình đặc biệt với Lạc Long, coi đây là một đứa bé rất “thành thật”, rất dễ dạy.
Mặt khác, Lạc Long cũng không làm Steven thất vọng, biểu hiện ưu tú toàn diện, lại dường như kế thừa luôn tính cách quái dị của ông. Không khó hiểu khi Steven cưng đứa nhóc này như cưng trứng mỏng.
Nhắc đến hung danh của Steven, đám học viên kia cũng không dám nói thêm gì, lẳng lặng tản đi.
Trời tối dần, gió mỗi lúc một mạnh thêm, người ở thư viện cũng chỉ còn lác đác.Lửa trong lò sưởi vẫn nhảy múa, nhưng dường như không thể xua tan được sự tịch mịch.
Lạc Long chăm chú vào bức ghép hình trước mặt, hoàn toàn không để tâm đến xung quanh.
“Anh đang làm gì vậy?”
Cũng không biết bao lâu, một giọng nói chợt vang lên.
Lạc Long coi như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm ghép hình.
“Oa, anh đang ghép tranh à? Loại tranh hơn hai vạn mảnh?” Giọng nói biến thành trầm trồ.
“Nhiều chuyện thật, phiền phức…” Nghĩ trong bụng, nhưng Lạc Long vẫn không phản ứng gì. Tảng lờ luôn là cách hay nhất.
Quả nhiên, không thấy nói gì thêm.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, trời đã tối hẳn. Bên ngoài, từng khỏa quang cầu được thắp lên, phản chiếu mặt đất trắng muốt khiến người ta có cảm giác như mộng ảo.
Thư viện lúc này không còn ai, từng kệ sách đứng im lìm, thù lù như những con quái vật khổng lồ. Tiếng tích tắc của đồng hồ đều đều vang lên từng nhịp.
“Cạch!..”
Lắp miếng ghép cuối cùng vào, rốt cuộc cũng hoàn thành. Hai ngày liên tục với đám tranh ghép nhằng nhịt này, Lạc Long cũng có cảm giác mệt mỏi.
Định vương vai làm mấy động tác thư giãn, chợt cảm giác một vật nặng trịch đè lên chân mình, lại thêm ươn ướt, suýt nữa nó đã bị dọa cho nhảy dựng lên.
Một hồi sau, khi đã trấn định lại, Lạc Long cúi xuống nhìn.
Một cô nhóc, chừng sáu bảy tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, tóc đen búi lên ngọn gàng, say sưa ngủ trên đùi nó. Nước dãi từ miệng chảy thành một vệt, thỉnh thoảng cô nhóc còn tóp tép miệng, áng chừng mãn nguyện lắm.
Trong đầu Lạc Long ong ong một đống câu hỏi. Con bé này là ai, sao lại nằm ngủ trên đùi mình, sao lại chảy dãi ra mình?...Nhất thời, hắn cũng ngẩn ra không biết nên làm thế nào.
“Này…”
“Ưmmm” Bị lay, cô nhóc lại quay sang bên kia, tiếp tục giấc mơ của mình
“Này…”
Vẫn không phản ứng gì.
“Con nhóc này, có dậy không thì bảo?” Lạc Long điên tiết hất mạnh chân.
“Bộp…” Cô nhóc trượt khỏi đùi hắn, rơi cái bộp xuống sàn. Dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhóc lồm cồm bò dậy, xoa đầu. Hai mắt rưng rưng như con mèo vừa bị đánh thức, vừa tội vừa buồn cười.
Vài phút sau, áng chừng đã tỉnh hẳn, lại bắt gặp đôi mắt đằng đằng sát khi đang nhìn mình, cô nhóc chột dạ.
Thôi chết rồi, mình đã nằm lên đùi hắn ngủ, lại còn chảy nước dãi ra hắn nữa…Chết rồi, thảm rồi…
“Em…em là người Việt Nam!...” Có lẽ không biết nói gì, cô nhóc cuống lên.
“Hử…” Lạc Long tròn mắt ngó.
“A a… Việt Nam chúng ta không phải có câu Lá lành đùm lá rách, người trong một nước phải thương nhau cùng… hay sao? Em tựa anh có một chút thôi mà, anh đừng giận mà…”
“Nói linh tinh cái gì thế? Đã không biết thành ngữ tục ngữ thì đừng có dùng loạn!” Nói vậy nhưng nét mặt Lạc Long đã dịu hơn nhiều.
“Vâng, vâng…Lần sau em sẽ không dám gối lên anh nữa, không dám chảy nước dãi vào anh nữa…” Cô nhóc gật đầu như gà mổ thóc.
“Đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Lúc em mới nhập học, nghe người ta nói có đàn anh đồng hương rất lợi hại, nên muốn, muốn..”
Lạc Long thầm buồn cười, không phải muốn mình chiếu cố một chút hay sao? Có điều nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, rất khó để từ chối.
“Được rồi!”
“Thật chứ, anh không gạt em chứ? Oa ha ha, vậy là em khỏi lo bị bắt nạt rồi” Cô nhóc cười híp cả mắt.
“Ai bảo thế?”
“Hả, Không phải anh rất lợi hại sao? Làm thế nào vẫn còn người bắt nạt em nữa?” Cô nhóc ỉu xìu.
“Là tôi!...”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Alec_