Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 226: Tiêu vương giá trên trời (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Trước tiên ăn một chút, hôm nay vất vả cho hai người...
Thừa dịp đám thương nhân ngọc khí đi thăm dò mao liêu, Tống Quân mời Trang Duệ và Dương Hạo đi đến bên cạnh một khối đá, trải báo lên, dọn ra vài món thức ăn nhanh, còn có vài chai bia.
- Dương Vĩ, các anh có ăn không?
Trang Duệ nhìn những món thức ăn nhanh bày trên mặt đá mà có chút xấu hổ, vì chuyện của mình mà Dương Vĩ và Lão Tứ phải ở đây cả ngày.
- Được rồi, cậu ăn đi, những thứ này đều là do chúng tôi ra ngoài gọi.
Dương Vĩ liếc mắt nhìn, vừa rồi hắn ra ngoài đi dạo thì bị Tống Quân chụp được.
- À, anh Dương, anh uống nhiều một chút...
Trang Duệ giữa trưa đã uống rượu, bây giờ miệng mũi khó chịu, sau khi uống vào một chai bia thì cảm thấy thư thái hơn. Khi thấy Dương Hạo đã uống xong một chai thì hắn nhanh chóng đưa đến một chai nữa, vì nếu hôm nay không có Dương Hạo giúp đỡ, sợ rằng nửa đêm còn chưa mở xong mao liêu.
Sau khi ăn uống no say thì Trang Duệ lại đến bên cạnh khối phỉ thúy, trong lòng cảm thấy tự hào, một khối phỉ thúy lớn như vậy được sinh ra từ bàn tay mình, điều này làm cho hắn thật sự không nỡ bán đi.
Khối phỉ thúy phiêu hoa kia thật sự không có bất kỳ quy tắc phân phối nào, xanh lục và xanh nhạt đan xen vào nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn công suất lớn thì bừng sáng như bầu trời đêm, sáng ngời sâu sắc, thật sự làm cho người ta không tự giác được phải mê say.
- Sắc nước rất tốt, hầu như là cấp băng, chỉ cần khi làm vòng tay chú ý một chút đến sự phân bố phiêu hoa, có thể sẽ tạo ra nhiều tinh phẩm.
- Anh Hàn nói đúng, nhưng giá cả của nó chắc chắn sẽ không rẻ.
- Đúng vậy, anh Hàn là người giàu có, mấy người chúng tôi thật sự không so được, đến lúc đó mọi người ăn thịt cũng nên để cho chúng tôi chút canh.
Trang Duệ nghe những người bên cạnh nghị luận, sau đó nhìn thầy Bành đang đi về phía Tống Quân.
- Anh Tống, bây giờ đã muộn, hai khối phỉ thúy kia để ở chỗ nào?
Thầy Bành đã mở ra khối mao liêu bên kia ra được chín phần, phẩm chất của hai khối phỉ thúy ở hai mảnh mao liêu thật sự không khác gì nhau, chỉ hơn kém nhau hơn chục kg mà thôi, căn bản không có gì khác.
Tống Quân chỉ vào một chiếc xe thế chấp tài sản của ngân hàng đang dừng cách đó không xa rồi nói với Trang Duệ:
- Hôm nay sợ rằng không đấu giá được, tôi đã tìm ngân hàng gửi vào kim khố, vừa rồi tôi lại thương lượng với ban tổ chức hội chợ, ngày mai sẽ mượn dụng cụ của bọn họ để mổ phỉ thúy ra, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc đấu giá nho nhỏ.
Trang Duệ sau khi nghe xong thì gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt nhất, tuy bây giờ hơn mười vị thương nhân ngọc khí còn chưa bỏ đi, nhưng sau khi được hội chợ tuyên truyền thì có lẽ người mời đến càng nhiều, như vậy lợi ích cũng lên cao, bọn họ cũng nhận được nhiều lợi ích hơn.
Một giờ sau thầy Bành xem như mở ra toàn bộ khối phỉ thúy bên kia, lúc này ai cũng mệt mỏi, tên mập là người dẫn đầu, Lão Tứ làm hướng dẫn viên, vài người lái xe đến Nghiễm Châu.
Tống Quân và Trang Duệ ở lại cẩn thận đưa phỉ thúy lên xe thế chấp, lại đi theo đến tận ngân hàng.
Sau khi đến ngân hàng thì người ra mặt tiếp đãi là lãnh đạo ngân hàng, hơn nữa lại rất nịnh nọt Tống Quân, mời vài người vào phòng uống trà.
Nếu không phải vị giám đốc ngân hàng tỏ ra nịnh nọt Tống Quân, Trang Duệ thật sự quên mất thân phận của Tống Quân. Những năm nay kinh doanh chưa chắc có tiền đã làm được tất cả, nếu đổi lại là tên mập thì ngân hàng cũng không mấy quan tâm.
Sau khi làm xong thủ tục, lại từ chối lời mời của ông chủ ngân hàng, Trang Duệ quay về khách sạn, sức cùng lực kiệt.
Khi về đến khách sạn thì Trang Duệ cũng không buồn trấn an Tiểu Bạch Sư, hắn tắm rửa rồi leo lên giường ngủ say, đối với hắn thì ngày mai đấu giá sẽ càng thêm kích thích thần kinh.
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ bị Tống Quân gọi dậy, hai người đến ngân hàng đưa hai khối phỉ thúy ra, vẫn là xe của ngân hàng áp tải đến hội trường, nhưng không phải là hội trường mở nguyên thạch, là hội trường đấu giá.
Bây giờ không có người nào ngoài vài tên bảo vệ, chỉ có Trang Duệ, Tống Quân, tên mập và vài vị chuyên gia đi theo mà thôi, dù có vài vị thương nhân ngọc khí đến sớm nhưng không được phép đi vào.
Vài chục chiếc ghế được sắp xếp trước đó đã bị dọn hơn một nửa, lúc này trên mặt đất trống có vài dụng cụ cắt laser, không những tốc độ cao còn không gây hư tổn cho phỉ thúy.
- Ông chủ, hai khối phỉ thúy này có thể cắt thành hai mươi khối, trong đó có hai khối có phẩm chất bình thường, còn lại đều là phiêu hoa cấp băng, anh xem thế nào?
Thầy Bành đã đến đây chờ từ trước, bọn họ đã tiến hành đo đạc phỉ thúy, sau hai mươi phút thì xin chỉ thị của Tống Quân.
- Được, các anh cắt đi, nhớ đều nhau một chút.
Tống Quân cũng không có ý kiến gì, cứ để cho thầy Bành cắt phỉ thúy, mà bây giờ bên ngoài có cả trăm thương nhân ngọc khí chờ đợi.
Những dụng cụ cắt phỉ thúy bằng laser này là do hội chợ đổ thạch cung cấp, chuyên dùng để phân giải những ngọc thạch quý, giá cả xa hoa, có lẽ cũng là hai triệu đô. Nếu không phải khối phỉ thúy này quá lớn, có lực ảnh hưởng mạnh, chỉ sợ cũng không dễ dàng cho mượn như vậy.
Thầy Bành vốn là một nhà điêu khắc ngọc khí, vì vậy mà xem xét phỉ thúy rất sâu, dưới thao tác của hắn thì từng khối phỉ thúy long lanh được phân giải ra, hơn nữa lát cắt hình cung, như vậy thương nhân ngọc thạch mua về cũng sẽ có thể tăng tối đa số lượng vòng tay, giảm bớt hư tổn.
Một lúc lâu sau thì hai khối phỉ thúy được chia thanh hai mươi phần, mỗi phần khoảng từ ba mươi đến bốn mươi cân. Tất nhiên nhóm Trang Duệ sẽ đem đi cân, sau đó dán nhãn lên từng khối phỉ thúy, đánh số và ghi chú rõ ràng, gồm tính chất, màu sắc, hoa văn, độ lớn, khối lượng.
Ban tổ chức không những cho mượn hội trường và dụng cụ, còn lấy ra hai mươi chiếc dĩa sứ cực lớn, phủ vải đỏ lên mặt dĩa và đặt những khối phỉ thúy kia lên trên, lại xếp đặt một hàng dài nơi đài chủ tịch, để cho các thương nhân ngọc khí lựa chọn.
Không những vậy ở hội trường còn có sắp đặt vài chiếc máy quay, Trang Duệ nhìn qua, thấy có đài truyền hình Nghiễm Châu, phóng viên nữ xinh đẹp đang kéo tên mập lại phỏng vấn, điều này làm Trang Duệ sợ hãi phải chạy vào ngồi trong góc. Mà Dương Vĩ và Lão Tứ thì có chút kích động, liên tục đứng bên cạnh tên mập.
Đến mười giờ sáng thì những thương nhân ngọc khí ở bên ngoài được bảo vệ cho vào, nhưng tình huống hôm nay lại đỡ hơn hôm qua, vì thương nhân ngọc khí có tư cách để được đi vào chỉ hơn trăm người, tính cả người bọn họ mang theo thì chỉ hơn hai trăm người.
Nửa giờ đó đám thương nhân phỉ thúy bắt đầu đi đến xem xét hai mươi khối phỉ thúy, trên mỗi khối phỉ thúy đều có dán nhãn, bọn họ xem xét vô cùng cẩn thận, ghi chép vào trong vở, có lẽ đang cân nhắc giá trị của những khối phỉ thúy.
Ngoài hai khối phỉ thúy có hơi kém hơn một chút thì tất cả đều là phiêu hoa cấp băng, mỗi khối có độ nặng như nhau, còn có phiêu hoa màu xanh bên trong, chỉ cần chế tạo thành trang sức thì sẽ kéo được nhiều khách hàng.
Trang Duệ nhìn ánh mắt có chút cuồng nhiệt của đám thương nhân ngọc khí, hắn giữ chặt tay Tống Quân khẽ hỏi:
- Anh Tống, tôi biết vòng tay phỉ thúy đáng giá, nhưng phỉ thúy của chúng ta có thể tạo ra vài trăm chiếc vòng tay, như vậy còn giá cao nữa sao?
- Như vậy thì tính là gì, cậu Trang, cậu cũng quá xem thường tài năng tiêu xài của chúng ta, đừng nói là những thứ này được phân phối trong khắp cả nước, chỉ nói về Bành Thành thì một trăm cái vòng tay giá năm sáu trăm ngàn sẽ được bán sạch, cậu có tin không? Những năm này có rất nhiều phú hào ẩn mình.
Tống Quân ngeh được vấn đề của Trang Duệ thì không cho là đúng, còn nói thêm:
- Đây còn chưa tính là phỉ thúy tốt nhất, những trang sức làm từ phỉ thúy cấp thủy tinh, dù là màu sắc hơi nhạt cũng có thể bán được với giá trên triệu. Nếu là phỉ thúy đỏ hoặc tím, chỉ sợ sẽ là cả chục triệu, những người tôi quen biết cũng thích chơi những thứ này.
Tống Quân nói làm cho Trang Duệ động tâm, chờ khi mình rảnh rỗi sẽ lấy khối phỉ thúy đỏ ra, sau đó làm vài cái vòng tay để cho Tống Quân xem xét.
Sau khi bán đi những khối phỉ thúy phiêu hoa kia, với tài sản của Trang Duệ thì sợ rằng cũng không cần bán phỉ thúy đỏ để kiếm tiền, mở ra rồi chế tạo thành trang sức cho mình cũng tốt.
- Trang Duệ, điện thoại của anh, là Huyên Băng gọi đến.
Khi Trang Duệ đang nói chuyện với Tống Quân thì Lôi Lôi đi vào hội trường, nàng thấy Trang Duệ thì vội vàng giơ điện thoại lên nói.
- Huyên Băng sao không trực tiếp điện thoại đến cho mình?
Trang Duệ nhìn điện thoại của mình, nó vẫn còn pin, vì vậy mà khẽ lầm bầm, hắn kỳ quái tiếp nhận điện thoại từ trong tay Lôi Lôi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 227: Tiêu vương giá trên trời (3).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Alo, Huyên Băng, sao em lại điện thoại đến số của Lôi Lôi?
Trang Duệ nói trong điện thoại, trong đầu hiện ra gương mặt xinh đẹp để người ta không đành lòng khinh nhờn của Tần Huyên Băng. Tuy hắn và nàng đã rất quen và mơ hồ xác định quan hệ, nhưng khi hắn đối mặt với nàng vẫn luôn trở nên đứng đắn, rất ít khi đùa giỡn.
- Vì sao em không thể điện thoại cho Lôi Lôi? Em thông qua Lôi Lôi mới biết anh, đúng rồi, Trang Duệ, em nghe nói anh trúng một khối mao liêu, cắt ra có phỉ thúy phiêu hoa phải không?
Tuy âm thanh của Tần Huyên Băng tron điện thoại vẫn giống như ngày thường nhưng Trang Duệ vẫn có thể nghe thấy bên trong có hương vị làm nũng, vì thế tâm tình cũng tốt hẳn lên:
- Là anh, anh Tống và anh Mã cùng trả giá, cũng không tệ lắm, chút nữa sẽ đấu giá...
Trang Duệ đã mơ hồ đoán được mục đích mà Tần Huyên Băng điện thoại đến, nhưng những khối phỉ thúy kia không phải hoàn toàn là của hắn, vì vậy hắn cũng không thể mở miệng đảm nhiệm nhiều việc. Dù sao thì hai mươi khối phỉ thúy kia cũng có giá trị tiền triệu, Trang Duệ tuy có thể tặng cho Tần Huyên Băng, nhưng hắn khó thể trộn lẫn chuyện tình cảm vào vấn đề lần này.
Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì dừng lại một chút không nói lời nào, sau đó nàng mới mở miệng nói:
- Là thế này, Trang Duệ, nhà em lần này không tham gia hội chợ đổ thạch Bình Châu, ngày hôm qua em nghe Lôi Lôi nói như vậy, vì thế em muốn nhờ anh một việc, đó là giữ lại hai khối không đấu giá.
- Sáng nay bố em đã từ Hongkong đến Bình Châu, có lẽ hơn một giờ sau sẽ đến, đến lúc đó sẽ mua không kém giá đấu của các anh, anh xem như vậy có được không?
Tần Huyên Băng nói cũng có chút không yên, nàng biết rõ yêu cầu của mình sẽ làm cho Trang Duệ khó xử, nhưng đây cũng thật sự không còn biện pháp nào khác. Lúc này nàng đang ở nước Anh, nàng cũng biết hiện tượng giá cả phỉ thúy lên cao, bản thân gia tộc đang thiếu phỉ thúy xa hoa, nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết sau đó giá cả phỉ thúy sẽ lên đến mức nào.
- Này, Trang Duệ, anh nói đi, nếu quá khó khăn thì khỏi cũng được...
Tần Huyên Băng đợi hơn hai phút thấy Trang Duệ không đáp lời, nàng cho rằng hắn không đồng ý, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Thật ra Tần Huyên Băng lại hiểu lầm Trang Duệ, vì lúc này Trang Duệ cũng không suy xét đến chuyện giữ lại hai khối phỉ thúy, hắn đang nghĩ đến tình huống bố của Tần Huyên Băng đến Bình Châu. Xưa nay đều là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng mến, nhưng bố vợ nhìn con rể thì hơi khó nói.
- Huyên Băng, bố của em đến sao? Ông ấy có biết quan hệ giữa chúng ta không?
Trang Duệ cũng không quan tâm đến câu hỏi của Tần Huyên Băng, hắn chỉ nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Trang Duệ, anh đang nghĩ gì vậy? Cha em căn bản không biết chuyện chúng ta, em đang nói đến phỉ thúy.
Lúc này Tần Huyên Băng ở xa cách mù khơi biết rõ Trang Duệ hiểu sai, vì vậy mà tức giận giậm chân.
- Chuyện gì của chúng ta?
Trang Duệ khó có được cơ hội chọc ghẹo Tần Huyên Băng, vì vậy mà nở nụ cười xấu xa nói.
- Anh...Anh đúng là xấu tính...
Tần Huyên Băng nói thiếu chút nữa làm cho Trang Duệ té xuống đất, hắn không ngờ Tần Huyên Băng lại mở miệng nói như vậy.
Trang Duệ biết rõ Tần Huyên Băng da mặt mỏng, nói thêm chỉ sợ sẽ tức giận, vì vậy mới mở miệng nói:
- Được, chuyện phỉ thúy anh đồng ý, đợi đến khi bố em đến thì cứ gọi điện thoại cho anh...
Lôi Lôi đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, Trang Duệ lại nói thêm vài câu với Tần Huyên Băng, sau đó hỏi ngày nào sẽ quay về, cuối cùng tắt điện thoại đưa cho Lôi Lôi.
Khi thấy nụ cười vui vẻ của Lôi Lôi thì Trang Duệ tức giận nói:
- Cười, có gì mà buồn cười, cô và Lưu Xuyên sắp kết hôn đến nơi rồi, còn cười chúng ta sao?
- Đúng rồi, các người có muốn mua một khối phỉ thúy không? Có muốn chúng tôi để lại cho một khối phỉ thúy không?
Sau khi đồng ý giữ lại hai khối phỉ thúy cho Tần Huyên Băng, Trang Duệ cũng không quan tâm đến chuyện giữ lại nhiều thêm, dù sao thì bọn họ cũng bỏ tiền mua, có lẽ Tống Quân và tên mập sẽ nể mặt mình.
- Không cần, ngày hôm qua ông ngoại đã gom góp tài chính, có thể mua về được hai khối, xem như lần này anh kiếm được món tiền lớn.
Lôi Lôi trả lời thật sự vượt ra ngoài dự đoán của Trang Duệ, hắn vốn cho rằng nàng muốn mình quan tâm một chút, không ngờ lại trả lời như thế.
Nếu gia tộc Lôi Lôi muốn tham gia cạnh tranh thì Trang Duệ xoay người đi tìm Tống Quân để nói ra vấn đề này, Tống Quân cũng quen biết Tần Huyên Băng, sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý. Đúng như những gì Trang Duệ đã nói, cũng không phải cho không, lại ném ra một phần nhân tình, không có gì không tốt.
Tên mập cũng không có ý kiến, sau khi nghe nói đến quan hệ giữa Tần Huyên Băng và Trang Duệ, hắn thậm chí còn lớn tiếng nói sẽ bán phỉ thúy với mức đấu thấp nhất cho bố Tần Huyên Băng. Trang Duệ nghe vậy mà khoát tay, đến bây giờ hắn và Tần Huyên Băng vẫn chưa phát sinh quan hệ thực chất, những hành vi kia sẽ khó tránh khỏi làm cho người ta phát sinh lòng nghi ngờ vô căn cứ.
Khi thấy những thương nhân ngọc khí lục tục quay về chỗ ngồi của mình, Tống Quân biết đấu giá sắp bắt đầu, vì vậy mà vội vàng tìm những người phụ trách đấu giá lần này, nói cho bọn họ biết sẽ giữ lại hai khối phỉ thúy. Lời của Tống Quân dù làm cho đối phương có chút dị nghị nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Ban tổ chức sắp xếp một chiếc bàn trước hàng phỉ thúy, lúc này người đấu giá cũng đã đứng bên cạnh bàn.
Chủ trì chính là người đàn ông thông báo mở thầu hôm qua, giọng của hắn vẫn khàn khàn nhưng có lẽ vì được đài truyền hình phát sóng trực tiếp nên rất có tinh thần. Lúc này hắn đang giới thiệu vật phẩm đấu giá, trong tay không biết lấy đâu ra một cây búa đấu giá, phối hợp với một bộ bành tô đen, thật sự có vài phần bộ dạng của nhà đấu giá.
- Thưa các vị tiên sinh, thưa các quý ông quý bà, các vị khách, hoan nghênh tham gia đấu giá nguyên liệu phỉ thúy với các vật phẩm được anh Tống cung cấp, do tôi làm chủ trì đấu giá.
- Lần này đấu giá gồm có mười tám khối phỉ thúy, trong đó có mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa, hai khối phỉ thúy phỉ thúy bấp bậc thấp hơn một chút, tôi tin chắc vừa rồi mọi người đã giám định qua. Mỗi khối phỉ thúy miêu hoa với giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một trăm ngàn...
- Xin chờ một chút, xin lỗi vì cắt ngang lời anh, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, rõ ràng là có mười tám khối phỉ thúy phiêu hoa, sao lại biến thành mười sáu khối?
Người bên dưới lên tiếng cắt ngang lời của người chủ trì bên trên, phải biết rằng thiếu mất hai khối phỉ thúy phiêu hoa sẽ tước đoạt đi hai cơ hội của bọn họ lần này, vì thế mà các thương nhân ngọc khí dưới đài đều rất quan tâm.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 227: Tiêu vương giá trên trời (4).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Người chủ trì cười cười, sau đó chỉ vào Tống Quân nói:
- Tôi cũng không có quyền xử lý những khối phỉ thúy quý giá này, Tông tiên sinh tạm thời giữ lại hai khối phỉ thúy mười bảy và mười hai, nguyên nhân cụ thể thì mời vị tiên sinh này liên hệ với Tống tiên sinh để hiểu rõ hơn.
Sau khi nghe nói Tống Quân muốn giữ lại hai khối phỉ thúy thì mọi người thật sự không làm gì được, tất cả phỉ thúy đều là của Tống Quân, có bán hay không là chuyện của hắn, cũng không ai có thể chen vào. Hơn nữa lời nói tiếp theo của người chủ trì lại kéo lực chú ý của mọi người vào khối phỉ thúy thứ nhất.
Chỉ là sau khi người chủ trì hô giá, không biết mọi người có ý gì mà chẳng mở miệng báo giá, tạo thành tình huống tẻ ngắt.
- Vật phẩm đấu giá số một, là khối phỉ thúy phiêu hoa, giá khởi điểm là năm triệu, có ai ra giá không?
Người chủ trì cuối cùng cũng thay đổi giữa chừng, khi thấy bên dưới không có phản ứng thì không khỏi sốt ruột, lại hô lên một lần nữa, nhưng bên dưới vẫn không có ai lên tiếng.
Thật ra những vị thương nhân ngọc khí lúc này ở bên dưới đều đang quan sát, dù bây giờ giá cả nguyên thạch lên cao nhưng giá cả phỉ thúy trong nước vẫn chưa tăng, vì vậy bây giờ phỉ thúy phiêu hoa được bán với giá ra sao, bọn họ cũng chưa chắc chắn được. Vì vậy mà lúc này không gian mới tẻ ngắt, cũng không ai lên tiếng hô giá.
- Tôi ra giá mười triệu...
Khi người chủ trì chuẩn bị lên tiếng thì một âm thanh vang lên phá vỡ không gian yên lặng, mọi người đều nhìn lại, người hô giá còn rất trẻ, thậm chí là trẻ đến mức quá phận, chỉ hơn mười chín tuổi mà thôi, người này đang giơ tay qua đầu, giống như sợ người chủ trì ở bên trên không nhìn thấy mình vậy.
- Người kia là ai?
- Còn trẻ như vậy có tư cách tham dự đấu giá sao?
- Mười triệu? Giá cả như vậy có phải quá cao không?
- Đúng vậy, tiểu tử kia hô giá tầm bậy, có phải là người của những ông chủ bán vật phẩm kia không?
Khi thấy người trẻ tuổi đặt giá có chút xa lạ thì những người nơi đây bắt đầu nghị luận, rõ ràng tên kia không phải giới kinh doanh ngọc khí, thậm chí có người còn suy đoán lai lịch của hắn.
- Mười triệu, vị tiên sinh này ra giá mười triệu...Còn ai ra giá nữa không? Phải biết rằng lần này chỉ có mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa cấp băng, nếu qua hôm nay thì sẽ không còn cơ hội nữa, mười triệu...Có ai cao hơn mười triệu không?
Khi thấy có người ở bên dưới ra giá thì người chủ trì cũng hưng phấn hẳn lên, hắn vung tay phải, không ngừng cổ động những ông chủ bên dưới, nhưng hình như hiệu quả của những hành động đó cũng không quá tốt.
Những người bên dưới đều là thường xuyên có mối liên hệ với phỉ thúy, ai cũng là người thành tinh, giá khởi điểm năm triệu đã bị thét lên mười triệu, điều này khó tránh khỏi làm cho bọn họ thật sự khó tiếp nhận. Dựa theo ý nghĩ của bọn họ thì giá cả của khối phỉ thúy kia chỉ có thể trên dưới chục triệu, bây giờ người chủ trì lên tiếng năm phút mà không ai tiếp tục lên giá.
- Mười triệu lần đầu tiên...Còn có bằng hữu nào ra giá nữa không? Mười triệu lần thứ hai, đây là cơ hội cuối cùng, mười triệu lần thứ ba, chúc mừng vị tiên sinh này, khối phỉ thúy đầu tiên thuộc về anh, bộp!
Khi thấy không còn ai ra giá với khối phỉ thúy đầu tiên thì người chủ trì có hơi chút không tình nguyện dùng búa gõ xuống, theo ý nghĩ của hắn thì tình huống tốt nhất là phải giằng co lẫn nhau, như vậy hắn mới thể hiện được bản lĩnh của người chủ trì.
- Mời vị tiên sinh bên dưới lên đây làm thủ tục.
Lân này hiện trường tổ chức đấu giá phỉ thúy thật sự không bằng những tình huống chính quy, cũng không phát số cho những người cạnh tranh bên dưới. Vì vậy sau khi đấu giá thắng, người chủ trì lập tức gọi người trẻ tuổi kia lên làm thủ tục, vì hắn cũng không biết đối phương là ai, nếu chỉ đến quấy rối đặt giá mà không mua, như vậy sẽ tạo nên chuyện cười cho thiên hạ.
- Tiểu tử kia, cũng không được hô giá bậy bạ, cậu có nhiều tiền như vậy sao?
- Hừ, nếu đã hô giá mà không trả tiền thì phải truy cứu trách nhiệm mới được...
- Con cái nhà ai mà không có quy củ như vậy...
Sau khi nghe được lời của người chủ trì thì lúc này có rất nhiều người lên tiếng, rất nhiều ông chủ chĩa mũi dùi vào người thanh niên kia.
Dù là thế nào thì khối phỉ thúy thứ nhất cũng đã được bán đi, đó là sự thật không thể nào thay đổi được, mà những ông chủ nãy giờ đứng nhìn thì thật sự có chút hối hận, giống như những lời vừa rồi của người chủ trì, chỉ có mười sáu vật phẩm, bán ra một thì cơ hội sẽ giảm một, người ta mua đi một phần thì mình sẽ thiếu đi một phần.
- Này, đấu giá khối phỉ thúy thứ hai đi, tôi còn muốn mua.
Tên thanh niên đi sang bên cạnh làm thủ tục nhưng vẫn không quên nói một câu lên đài, bộ dạng kiêu ngạo của hắn thật sự làm cho đám người hận ngứa răng, nhưng lại thật sự không biết lai lịch của đối phương là gì.
- Tiểu tử kia đang làm trò gì vậy?
Trong đám người nơi đây ngoài người nhà của Lôi Lôi thì chỉ có Trang Duệ là biết rõ lai lịch của tên thanh niên kia, nhưng hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao Vệ Tử Giang trực tiếp nâng giá lên mười triệu, hơn nữa lại không cùng ngồi một chỗ với nhóm Lôi Lôi, nếu nói đây là mưu kế mà gia tộc của Lôi Lôi đặt ra, Trang Duệ tuyệt đối không tin.
Tống Quân cũng có ấn tượng với Vệ Tử Giang, vì vậy hắn thúc cùi chỏ hỏi Trang Duệ:
- Trang Duệ, cậu thanh niên kia không phải luôn đi cùng Lôi nha đầu sao?
- Là em họ của Lôi Lôi, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Trang Duệ cười khổ trả lời, dựa theo dự tính của bọn họ thì những khối phỉ thúy đầu tiên sẽ có giá từ bảy đến chín triệu, không ngờ khối phỉ thúy đầu tiên lại có giá mười triệu, nếu dựa theo xu thế này chỉ riêng mười sáu khối phỉ thúy phiêu hoa sẽ có thể bán ra với giá gần hai trăm triệu.
Trang Duệ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, hắn không phát hiện ra Lôi Lôi, vì vậy mà gọi điện thoại cho nàng.
- Đừng hỏi tôi, tôi cũng không hiểu nguyên nhân, ông ngoại chỉ nhắn nhủ như vậy mà thôi.
Sau khi điện thoại nối thông thì không chờ Trang Duệ lên tiếng, Lôi Lôi đã nói ngay.
- Vật phẩm đấu giá thứ hai, là một khối phỉ thúy phiêu hoa nặng bốn mươi cân, giá khởi điểm là năm triệu, mời các vị ra giá.
Khi đám người Trang Duệ còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Vệ Tử Giang đã làm xong thủ tục và đi xuống ngồi lên ghế, mà đợt đấu giá thứ hai cũng được bắt đầu.
- Tôi ra giá năm triệu năm trăm ngàn...
- Sáu triệu...
- Mười hai triệu...
Lại là một âm thanh làm người ta tức giận vang lên, hơn nữa lại là một cái giá làm người ta trợn mắt há mồm.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 228: Một khối đá làm bùng lên hàng ngàn con sóng.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Mười hai triệu...
Đây chính là mức giá làm cho người ta lặng ngắt như tờ, khi nhìn tiểu tử Vệ Tử Giang kia giơ cao tay phải, ngoài đám người Trang Duệ thì tất cả đều hận không thể tiến lên cho hắn một bài học.
- Mười hai triệu là giá đấu của vị tiên sinh này, mười hai triệu, có ai ra giá cao hơn không? Mười hai triệu lần thứ nhất...
Đừng nói là những ông chủ ngọc khí ở đây, ngay cả người chủ trì ở trên đài cũng không có hảo cảm gì với Vệ Tử Giang, anh muốn hô giá thì cứ hô, nhưng anh chỉ cần lên tiếng là gấp đôi người ta, điều này làm cho người chủ trì cảm thấy giống như tất cả kỹ thuật đấu giá của mình bị kẻ khác cướp đi mất.
- Mười hai triệu lần thứ hai...Mười hai triệu lần thứ ba, chúc mừng anh, tiên sinh, khối phỉ thúy thứ hai thuộc về anh, bốp!
Khi thấy mọi người bên dưới không có ý nâng giá thì người chủ trì quyết định kết thúc cạnh tranh, chỉ là khi gõ búa xuống mặt bàn thì trong lòng có chút khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Trang Duệ phát hiện đám con cháu thế gia cũng có chút đáng yêu như vậy, tất nhiên lúc này hình tượng Vệ Tử Giang ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến làm thủ tục mua bán lại rất đáng hận trong mắt những người khác ở đây.
Những người ở bên dưới nhìn mười bốn khối phỉ thúy phiêu hoa còn lại mà thạ thật sự hiểu ra được điều gì đó, hơn trăm người tranh nhau hơn chục khối phỉ thúy, nếu như đấu giá chậm rãi thì dưới mười triệu cũng chưa chắc mua được. Người thanh niên kia hô giá cao hơn gấp đôi làm cho người ta khó thể chấp nhận nhưng lại có thể thu về hai khối phỉ thúy, rõ ràng bây giờ phỉ thúy trên đài ngày càng ít, như vậy cạnh tranh sẽ càng dữ dội.
- Bây giờ sẽ đấu giá vật phẩm thứ ba, là khối phỉ thúy phiêu hoa thứ ba, nặng bốn mươi hai cân, giá khởi điểm là năm triệu, mời các bằng hữu ra giá...
Khi thấy Vệ Tử Giang làm xong thủ tục và về ngồi lại trên mặt ghế thì vị chủ trì ở bên trên cũng bắt đầu cho đấu giá khối phỉ thúy phiêu hoa thứ ba.
- Năm triệu một trăm ngàn....
- Năm triệu ba trăm ngàn...
- Tám triệu....
- Chín triệu....
Lần này hô giá có hơi khác với trước đó, thật sự lên khá đều, bây giờ giá đã qua con số chín triệu.
Nhưng khi đến con số chín triệu thì tất cả mọi người không khỏi dừng lại và nhìn về phía Vệ Tử Giang, tiểu tử kia không biết vô tình hay cố ý, hắn giang rộng hai tay và duỗi lưng mệt mỏi trên ghế, điều này làm cho người ta có chút chấn động, nhưng cũng khá tốt, tên khốn này đã không còn lên giá bậy bạ.
Tất cả mọi người đều thầm dựng ngón giữa với tên khốn Vệ Tử Giang này, lại hận không để cho đối phương một trận đòn, mà ông chủ hô giá chín triệu cũng cảm thấy ổn định hơn. Khi không còn tên khốn kia quấy rối thì hắn rất có khả năng sẽ thu về một khối phỉ thúy với giá chín triệu.
- Chín triệu hai trăm ngàn...
Đáng tiếc là sự việc cũng không tiến triển như ông chủ đặt giá chín triệu, thời gian chưa qua giây thứ mười ba thì có người báo giá mới.
- Chín triệu hai trăm ngàn, vị bằng hữu kia hô giá chín triệu hai trăm ngàn...
Người chủ trì ở trên đài lúc này mới thấy có chút hương vị cạnh tranh, vì vậy mà thông qua micro để cập nhật giá mới của khối phỉ thúy.
Không gian trong hội trường chợt yên ắng, nhưng đây rõ ràng chỉ là khoảng lặng trước khi bão tố kéo đến, quả nhiên người chủ trì vừa dứt lời thì ông chủ Hàn của công ty châu báu Hàn Thị cuối cùng cũng đã ra giá:
- Tôi ra giá mười triệu...
Biết đâu cái giá mười triệu này trước đó có thể làm cho người ta kinh sợ, nhưng vừa rồi đã có kẻ mua phỉ thúy với giá mười hai triệu, vì vậy mà cái giá mười triệu của ông chủ Hàn vừa đưa ra chưa bao lâu, thậm chí người chủ trì bên trên còn chưa kịp lặp lại thì đã bị kẻ khác đánh vỡ.
- Mười triệu hai trăm ngàn...
- Mười triệu ba trăm ngàn...
- Tôi ra giá mười triệu năm trăm ngàn...
- Tốt, vị tiên sinh này ra giá mười triệu năm trăm ngàn, còn bằng hữu nào ra giá nữa không?
Người chủ trì thấy tình huống báo giá liên tục thì bị kích thích mà trở nên hưng phấn, đây mới là tình huống mà hắn mong muốn.
- Mười triệu bảy trăm ngàn...
- Tôi ra giá mười một triệu...
Giống như các ông chủ công ty châu báu đã ý thức được một vấn đề rõ ràng, đó chính là muốn mua phỉ thúy nơi đây với giá rẻ hầu như là không tưởng, vì vậy mà giá cả dần được đẩy lên cao.
Mãi đến khi có người hét giá mười một triệu thì bọn họ mới chợt phát hiện ra số tiền này đã cao hơn cái giá của khối phỉ thúy đầu tiên, mà lúc này tên thanh niên ra giá đầu tiên cũng không tiếp tục đặt giá.
- Con bà nó, tiểu tử kia nào có phải là chim non chưa đủ lông cánh? Thật sự là cáo già mới đúng.
Tất cả mọi người lúc này mới hiểu ra sách lược của tiểu tử kia, đó chính là từ lúc đầu đánh vào tâm lý không chịu thừa nhận của mọi người, ra giá mao liêu có vẻ như rất cao nhưng rõ ràng là đang đấu tranh tâm lý với mọi người, hơn nữa khi hét giá thì thường là gấp đôi, tạo cho người ta sức ép rất nặng nề.
- Cậu Trang, trong nhà bạn bè của cậu rõ ràng có cao nhân...
Từ lúc mà Vệ Tử Giang hét giá thì tên mập đã đoán được ý nghĩ của đối phương, ngay cả hắn cũng không khỏi không bội phục người đã nghĩ ra kế hay như vậy. Hai lần hô giá đều vượt qua gấp đôi giá quy định hoặc giá đấu của người liền kề, như vậy không những vượt xa giá trị cân nhắc của mọi người, đồng thời cũng làm cho người ta suy nghĩ miên man, cũng không nhan chóng đấu theo.
- Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Trang Duệ nghe vậy thì không khỏi nhìn những người ngồi sau lưng Lôi Lôi, Vệ lão gia tử giống như cảm nhận được ánh mắt của Trang Duệ, vì vậy mà khẽ quay đầu sang nhìn và khẽ cười một tiếng.
Thật ra Vệ lão gia tử cũng có nổi khổ tâm của mình, công ty châu báu Vệ Thị cũng không có bao nhiêu danh tiếng ở Hongkong, cũng chỉ có thể coi là một thành viên hành nghề mua bán đá quý mà thôi, thật sự không thể nào so sánh được với gia tộc của Tần Huyên Băng. Hơn nữa vài tháng trước bọn họ còn đổ thạch thất bại ở Myanmar, không chỉ công ty gặp phải khốn cảnh thiếu nguyên liệu, mà ngay cả chuyện xoay vòng tài chính cũng không còn được linh hoạt.
Vì vậy lúc này Vệ lão gia tử mới tự thân xuất mã tham gia hội chợ đổ thạch lần này, nhưng hôm qua thu về vài khối mao liêu cũng không được như những gì mình mong muốn, nếu không phải Lôi Lôi mở ra phỉ thúy, chỉ sợ lần này lại quay về tay không.
Khi tin tức Trang Duệ đổ thạch tiêu vương ra phỉ thúy bùng ra, Vệ lão gia tử nhanh chóng quyết đoán mượn tạm ba chục triệu từ ngân hàng tư nhân(cho vay nặng lãi) ở Hongkong, dùng số tiền đó để cạnh tranh vào ngày hôm nay. Khá tốt, Vệ Tử Giang biểu diễn rất hay, dùng đòn tâm lý để thắng được hai khối phỉ thúy, nó là những khối nguyên liệu cần thiết để cho công ty không còn ưu sầu ở phân khúc thị trường phỉ thúy xa hoa.
Có người sẽ hỏi nếu vay nặng lãi như vậy để đấu giá, nếu thật sự không trả nổi thì sao? Thật ra cho vay nặng lãi của ngân hàng tư nhân ở Hongkong cũng không đến mức khoa trương như trong phim điện ảnh, phần lớn là số tiền đó thường dùng cho những nhà kinh doanh cần một số tài chính xoay vòng ngay lập tức, lợi tức tuy cao nhưng cũng là hai bên tình nguyện.
Nếu Vệ lão gia tử về đến Hongkong thì hoàn toàn có thời gian để xử lý chuyện tiền bạc, có thể dùng một khối phỉ thúy đấu giá được ở đây hoặc sản nghiệp của mình để thế chấp vay từ ngân hàng một khoản tiền đẻ trả số tiền đã vay nặng lãi.
- Mười một triệu một trăm ngàn, vị tiên sinh này báo giá mười một triệu một trăm ngàn, còn có bằng hữu nào ra giá nữa không?
Chưa nói đến đám người Trang Duệ đều có tâm tư, lúc này giá đấu vẫn liên tục tăng, giá đã là mười một triệu một trăm ngàn, chỉ ít hơn giá đấu vật phẩm phỉ thúy thứ hai của Vệ Tử Giang chín trăm ngàn mà thôi, mà xu thế hiện tại thì vẫn có thể tiếp tục tăng giá.
- Mười hai triệu năm trăm ngàn.
Quả nhiên người chủ trì còn chưa dứt lời thì ông chủ Hàn đã đứng lên hét lên cái giá cao nhất vào lúc này.
- Mười hai triệu năm trăm ngàn...Vị tiên sinh này cho giá mười hai triệu năm trăm ngàn, còn có bằng hữu nào tăng giá nữa không? Mười hai triệu năm trăm ngàn lần thứ nhất...Lần thứ hai,...Lần thứ bạch sư...Chúc mừng tiên sinh, mời anh sang bên kia làm thủ tục...
Cuối cùng thì vật phẩm thứ ba cũng được ông chủ Hàn mua vào với giá mười hai triệu năm trăm ngàn, nhưng ông chủ Hàn cũng có chút khổ sở, cái giá này thực chất cũng vượt xa những áp đặt tâm lý của hắn trước đó.
Nhưng đây là sự kiện khó thể nào khác được, lúc này thị trường phỉ thúy trong nước lên giá là chuyện ván đóng thuyền, sẽ đến ngay lập tức, nhất định là sản phẩm phỉ thúy xa hoa sẽ lên giá rất cao. Nếu bây giờ không trữ nguyên liệu phỉ thúy, tiếp tục chờ thêm một thời gian nữa thì ai biết giá cả sẽ lên đến mức nào? Tuy bây giờ thật sự có chút tổn hại nhưng thật sự không ai nói cho chính xác được, cũng có thể nói cái giá mua bây giờ là rất rẻ rồi.
- Trời, Lão Yêu, ba khối phỉ thúy vừa bán ra với giá thế nào? Để tôi tính, mười triệu, mười hai triệu, mười hai triệu năm trăm ngàn, chính là ba mươi bốn triệu năm trăm ngàn, số tiền này đã là phân nửa tiền vốn rồi...
Dương Vĩ ngồi bên cạnh Trang Duệ có tính toán đơn giản, sau đó không khỏi kêu lên sợ hãi, tuy nhà hắn làm ăn không nhỏ nhưng cũng thật sự giật mình choáng váng vì tốc độ tăng trưởng tài sản của Trang Duệ. Nếu bây giờ tất cả phỉ thúy đều được bán đi, dù Trang Duệ chỉ chiếm được một phần ba tiền lời thì cũng là một phú ông tiền triệu.
Trang Duệ sau khi nghe vậy thì tinh thần cũng có chút hốt hoảng, tuy hắn tham gia hội chợ đổ thạch lần này chỉ vì kiếm tiền nhưng cũng thật sự chưa chuẩn bị tâm lý với tình huống mình sẽ trở thành một phú ông trăm triệu. Nghĩ đến vài tháng trước đó hắn bán hồ lô dế với giá hơn trăm ngàn đã quá vui mừng, nếu so với tình huống bây giờ thì cách biệt quá lớn, lúc này thật sự là nhiều tiền hơn, cũng không phải chỉ là những con số ngắn ngủn như trước.
Tất nhiên Trang Duệ cũng có thể nghĩ trong lòng mà thôi, nếu hắn dám nói ra thì sẽ bị Dương Vĩ cười vào mặt, bây giờ dù là ai nhìn vào thành tựu tài phú của Trang Duệ thì cũng không ngừng hâm mộ.
- Lúc này bắt đầu đấu giá vật phẩm phỉ thúy thứ năm...
Khi Trang Duệ đang ngây người ra thì khối phỉ thúy thứ tư đã được đấu giá xong.
- Khối phỉ thúy thứ tư giá cả thế nào?
Trang Duệ thuận miệng hỏi Dương Vĩ.
- Mười ba triệu một trăm ngàn.
Dương Vĩ đáp lời làm cho Trang Duệ thật sự không thể khép miệng lại, hành vi của Vệ Tử Giang thật sự là một viên đá làm bùng lên hàng ngàn con sóng.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 229: Phú ông trăm triệu được sinh ra.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng chính là phỉ thúy phiêu hoa, nặng ba mươi chín cân, giá khởi điểm năm triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một trăm ngàn, mời các bằng hữu ra giá...
Đấu giá vẫn tiến hành kể từ khối phỉ thúy thứ ba thì giá đấu đều hơn mười ba triệu, vừa rồi khối phỉ thúy thứ bảy còn có giá mười lăm triệu. Lúc này cảm xúc của đám thương nhân dưới dài đều rất rối, tất cả đều động, như vậy thì nhóm Trang Duệ càng nhìn càng vui.
- Mười ba triệu...
- Mười ba triệu một trăm ngàn...
- Mười sáu triệu năm trăm ngàn...
Những ông chủ ngọc khí nơi đây đều muốn thu phỉ thúy vào túi với giá thấp nhưng đó là không thể, vì ngay từ đầu đặt giá thì tình huống đã gay cấn, nhưng âm thanh không lưu loát vào lúc cuối cùng lại làm người ta hoảng sợ, mới đấu ba lượt giá mà đã lên đến mười sáu triệu, vì vậy mà ai cũng nhìn lại.
- Tại sao lại là một người nước ngoài?
Điều làm cho người ta giật mình chính là kẻ hô giá là một người nước ngoài da trắng mắt xanh, nhìn vẻ bề ngoài rất khó đoán được tuổi tác. Người này ăn mặc cũng bình thường, thậm chí đầu gối quần jean cũng có vài lỗ hổng.
Lúc này người nước ngoài thật sự dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người, hắn thật sự cảm thấy khó hiểu vì ánh mắt có chút bực tức của đám người chung quanh, vì không ai quy định người nước ngoài không được ra giá.
- Này anh gì ơi, tôi không được ra giá sao?
Người nước ngoài cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt từ khắp bốn phía mà đứng dậy lên tiếng hỏi người chủ trì, tuy hắn dùng tiếng Trung không được lưu loát và rõ ràng nhưng người chung quanh vẫn có thể hiểu ra.
Lúc này vị chủ trì ở bên trên cũng thật sự không biết phải làm sao, hội chợ giao dịch lần này được mang danh là quốc tế, như vậy chẳng lẽ không cho các vị khách quốc tế tham gia?
- Tiên sinh, tất nhiên là có thể, anh cứ ra giá tự nhiên, bây giờ mời anh ngồi xuống...
Sau khi trao đổi một câu với người phía sau, người chủ trì cho ra đáp án, tuy làm cho đám ông chủ trong đây có chút bất mãn nhưng điều này là khó thể tránh được, người trả giá cao sẽ có được vật phẩm, đây luôn là chân lý đấu giá.
- Đừng để cho người ta mua mất phỉ thúy chứ?
- Đúng vậy, ra giá đi, nhiều người thế này mà để cho một người ngoài thu mất phỉ thúy là sao?
Những tiếng nghị luận liên tục vang lên nhưng kết quả thì rõ ràng là sấm to mưa nhỏ, chỉ là nó không mà thôi. Ba phút sau, có lẽ vì không nhịn được nên ông chủ Hàn mới đội giá lên:
- Mười bảy triệu...
- Mười bảy triệu năm trăm ngàn...
Một lúc lâu sau vị khách nước ngoài tiếp tục lên giá, cái giá này cũng làm cho ông chủ Hàn không lên tiếng, vì hắn chỉ chú tâm kinh doanh mà không có thù oán gì với đối phương, hắn đã mua vào trong tay hai khối phỉ thúy, cũng thật sự không có yêu cầu quá lớn với khối phỉ thúy lần này.
Thật ra trong đám người nơi đây cũng có nhiều kẻ đủ thực lực tăng giá, nhưng ai cũng ôm một tâm lý may mắn, cho rằng còn lại bảy khối mao liêu, có lẽ mình sẽ mua được một món với giá rẻ. Nhưng lúc này có lẽ bọn họ đã quên tình huống đầu tiên, đó là Vệ Tử Giang nâng giá lên cao để mua hai khối phỉ thúy, thực chất lại là mua được phỉ thúy với giá rẻ.
- Hình như đã gặp qua người này ở chỗ nào rồi thì phải?
Tống Quân ở bên cạnh Trang Duệ chợt nhíu mày.
- Đúng rồi, nhớ ra rồi, tôi đã gặp người này ở Myanmar, anh Hàn có lẽ cũng biết đối phương.
Tống Quân tự nhủ.
- Anh Tống, người này có lai lịch thế nào?
Chỉ cần bỏ tiền thì có thể mua phỉ thúy, Trang Duệ cũng không quá quan tâm đến việc ai mua được ai không, phỉ thúy cũng không phải quốc bảo, ai thích thì cứ mua mà thôi. Người vừa đặt giá là người nước ngoài, biết đâu sẽ đưa giá lên cao hơn một chút, nhưng Trang Duệ cũng thật sự có chút tò mò về lai lịch của người nước ngoài duy nhất ở đây vào lúc này.
- Ha ha, anh ta là người Anh, tên là Kristy, có danh tiếng khá lớn ở Myanmar, đừng nhìn anh ta ăn mặc xuềnh xoàng mà xem thường, anh ấy là triệu phú đấy.
Tống Quân nói lai lịch của người nước ngoài kia cho đám người Trang Duệ, thật ra hắn cũng được người ta kẻ cho nghe mà thôi, nhưng nếu nói thật ra thì vị Kristy người Anh này đúng là một nhân vật truyền kỳ.
Mọi người đều biết nguyên nhân phỉ thúy lên giá và nguyên thạch tăng giá chóng mặt cũng vì phía Myanmar, trước đó rất nhiều người ước mơ làm giàu đều chạy đến Myanmar đi mạoi hiểm, phần lớn là muốn ném ra vài trăm đến vài triệu để mong muốn phất lên sau một đêm.
Nhưng đổ thạch chính là một hành vi lợi ích đi theo rủi ro, những vị vung tiền mua những tảng đá bình thường, nếu có vận may thì sẽ mở ra phỉ thúy với giá trên trời, nhưng tỉ lệ như vậy thường chưa đạt đến con số một phần trăm.
Kristy vốn là một thương nhân châu báu nhỏ của nước Anh, người này đến Myanmar thì cũng từng đổ thạch nhiều lần nhưng phần lớn là thất bại, sau này hắn cải biến sách lược, chỉ chuyển sang mua sắm nguyên liệu phỉ thúy.
Kristy cố gắng tìm tòi tin tức ở Myanmar, chỉ cần người nào mở được phỉ thúy xa hoa, sẽ chạy đến hội đàm ngay.
Đổ thạch ở Myanmar khác với Trung Quốc, những người mở ra phỉ thúy thường sẽ rất thích được trao tay tiền mặt, và Kristy có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Vì mua được phần lớn là phỉ thúy tốt, giá tiền cũng cao, thu hoạch cũng gấp vài lần, vì thế mà mức chênh lệch giá của Kristy là khá cao. Vài năm qua hắn trở thành triệu phú, được đồn thành giai thoại ở Myanmar.
Lúc này cũng có người nhận ra Kristy, vì vậy mà bọn họ đều nghị luận nhưng không ai tiếp tục báo giá, người chủ trì thấy vậy thì chờ một chút, sau đó đập báu, quyết định khối phỉ thúy được Kristy mua với giá mười bảy triệu năm trăm ngàn.
Nhưng sau đó những ông chủ còn ôm tâm lý may mắn phải ăn vào quả đắng, vì những khối phỉ thúy sau đó cũng không rẻ hơn cái giá mà Kristy đưa ra vào lúc vừa rồi.
Có người nói bán giá đắt sẽ không mua, nhưng bây giờ nếu không mua thì sau này nếu muốn mua sẽ phải bỏ ra số tiền rất lớn. Giá cả của hội chợ đổ thạch Bình Châu thật sự tiến lên như gió, giá cả của ngày hôm nay thật sự có thể làm một cái định vị lớn cho nguyên liệu phỉ thúy cả nước sau này.
Đấu giá trở nên nóng nảy, đây không những nằm ra ngoài dự đoán của những ông chủ ngọc khí, thậm chí còn hoàn toàn bất ngờ với nhóm Trang Duệ, vì từ khối phỉ thúy thứ ba thì giá cả bắt đầu tăng lên chóng vánh.
Đến khối phỉ thúy thứ mười hai thì chính thức đột phá mức giá hai chục triệu, thậm chí đến hai khối mao liêu phiêu hoa cuối cùng còn được bán với giá lần lượt là hai mươi hai triệu một trăm ngàn và hai mươi bốn triệu năm trăm ngàn.
- Vật phẩm đấu giá cuối cùng ngày hôm nay là khối phỉ thúy phiêu hoa cấp dầu, giá khởi điểm là năm trăm ngàn...
Bây giờ đấu giá cuối cùng chính là hai mảnh phỉ thúy còn sót lại, vì hai khối chỉ hơn mười cân mà tính chất cũng không kém nên coi như xác nhập vào cùng đấu giá.
- Năm trăm năm chục ngàn...
- Sáu trăm ngàn...
- Sáu trăm năm chục ngàn...
Có thể vì bị tình huống trước đó kích thích nên lúc này hai khối phỉ thúy phiêu hoa cấp dầu cũng được người ta liên tục tranh chấp, giá cả tăng lên chóng vánh.
- Lão Yêu, thật...Thật sự không ngờ, cậu biết mười sáu khối phỉ thúy kia giá bao nhiêu không?
Lúc này đấu giá xem như sắp kết thúc, Trang Duệ đang to nhỏ trò chuyện với Tống Quân thì Dương Vĩ cầm lấy điện thoại tính toán tổng giá trị của mười sáu khối phỉ thúy, sau đó vẻ mặt có chút khó tưởng.
- Bao nhiêu tiền? Hơn một trăm triệu không?
Trang Duệ thuận miệng hỏi.
- Không tính đến hai khối phỉ thúy còn lại, mười sáu khối phỉ thúy kia được bán với giá trên hai trăm triệu, Lão Yêu, lần này cậu phát tài rồi...
Dương Vĩ kích động giống như số tiền kia thuộc về mình, hắn đưa điện thoại có số tiền tổng ở bên trong cho Trang Duệ.
- Trời, thật sự nhiều vậy sao?
Trang Duệ cũng thật sự kêu lên sợ hãi vì con số trước mắt, lúc đầu hắn còn tính toán xem thế nào nhưng sau này cũng thật sự mỏi mệt, cũng không ngờ mười sáu khối phỉ thúy lại được hơn hai trăm triệu, nếu tính cả hai khối phỉ thúy để lại cho Tần Huyên Băng thì chẳng phải là...
Trang Duệ cũng không tiếp tục nghĩ tiếp, từ lúc bắ đầu đấu giá thì trong lòng cũng thầm nghĩ sẽ lời lớn, nhưng bây giờ kết thúc đấu giá và số tiền kia sắp thuộc về mình, cảm giác thật sự rất vui sướng, dù chỉ được chia một phần ba trong số đó mà thôi.
- Bốp!
Trên đài vang lên tiếng gõ búa.
- Chúc mừng vị tiên sinh này, khối phỉ thúy cuối cùng cấp dầu đã thuộc về ngài, một triệu một trăm hai chục ngàn. Các vị, đấu giá hôm nay đã xong, mười bảy vật phẩm không giữ lại vật nào, cám ơn các bằng hữu đã giúp đỡ, cám ơn.
Người chủ trì ở trên đài nói câu kết thúc đấu giá, xem như hôm nay đấu giá kết thúc mỹ mãn, tất nhiên hai chữ viên mãn cũng chỉ có thể dùng cho những người mua được phỉ thúy, thậm chí đám người này cũng có vẻ mặt căng cứng, không có chút vui mừng.
Kẻ mua được phỉ thúy tỏ ra không cam lòng, mà không mua được cũng không cam lòng, có lẽ ngoài nhóm Trang Duệ thì cũng chỉ có ông ngoại Lôi Lôi là có lời. Chưa nói đến những thứ khác, nếu bọn họ tình nguyện bán ra sẽ có kẻ mua ngay với giá hơn hai chục triệu, đây rõ ràng có liên quan đến ánh mắt, kinh nghiệm.
- Trang Duệ, điện thoại cũng không nên tắt máy, có người cần tìm anh.
Lôi Lôi khoa chân múa tay với Trang Duệ, sau đó cũng theo mọi người đi ra. Bây giờ ở lại chỉ có Trang Duệ, Tống Quân và tên mập, lúc này tên mập đang trò chuyện với người của ban tổ chức, vừa nhanh chóng phát tiền mừng cho vài vị nhân viên công tác. Trang Duệ thấy tên mập đút vào túi quần của vị chủ trì nói khản cả cổ hai phần phong bì khá dày.
Tiền mừng hôm qua đã chuẩn bị xong, trong đó mỗi phong bao là mười ngàn. Dựa theo cách nói của tên mập thì cái này gọi là lợi tức, khi những ông chủ thắng tiền bài ở Macao thì thường phát tiền như vậy cho nhân viên công tác.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc