Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 57: Thích đánh thì đánh
Nguồn: MT
- Xảy ra chuyện gì?
Trong ba người, dẫn đầu rõ ràng là một người để chòm râu, rất là uy nghiêm hỏi tên mập mạp.
Tên mập mạp nhìn người đàn ông để chòm râu kia một cái, sợ hãi rụt rè chỉ vào Trương Dương nói rằng:
- Trưởng phòng Hà, chính là người kia, đến bên này gây sự, còn đả thương bốn huynh đệ chúng tôi ... Đúng rồi, đúng rồi, còn có Ôn đội trưởng …
Hắn chỉ chỉ người đội trưởng giống như một con chó ngồi phịch ở dưới đầu gối Trương Dương, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đồng tình, hai người bọn họ chính là đồng hương mà.
Trưởng phòng Hà vừa nhìn, tựa hồ mới lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng, lập tức trừng khởi hướng phía Trương Dương:
- Lớn mật, ngông cuồng, cư nhiên dám gây chuyện ở tập đoàn Bạch thị chúng ta, không muốn sống nữa sao? Không mau thả Ôn đội trưởng của chúng tôi?
Hắn khoa tay múa chân gào thét, nhưng người cũng không dám tới gần nửa bước.
Trương Dương thì cười lạnh mà nhìn hắn một cái, nói rằng:
- Ngươi có bệnh à, là ai gây sự ở chỗ này?
Hắn phất phất côn điện cảnh sát tay trong, lại chỉ chỉ đao trong tay tên mập mạp, hỏi ngược lại:
- Các ngươi là xã hội đen sao? Không biết côn điện cảnh sát và đao đều là khí giới quản chế sao, các ngươi còn ngang nhiên sử dụng.
- Ha ha, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện này à?
Người đàn ông có chòm râu vừa nghe thấy lời nói của Trương Dương, nhịn không được nở nụ cười lạnh,
- Mẹ nó chứ, Đổng nhị, còn thất thần để làm chi, lập tức bắt hắn lại cho ta.
Cái người kêu Đổng Nhị mập mạp kia ngẩn người, vươn tay chỉ vào vị đội trưởng trên mặt đất, nao núng nói:
- Trưởng phòng Hà, Ôn đội trưởng còn ở trong tay của hắn mà…
Nghe vậy, người có chòm râu tức đến khó thở mà quát:
- Nhổ vào, nhanh chóng lên, xảy ra chuyện gì ta phụ trách, ta cũng không tin hắn dám lấy đầu Ôn Long …
Hắn vừa nói như thế, trên mặt đất Ôn đội trưởng liền duỗi thẳng cổ chân đạp, điên cuồng hét lên :
- Đổng Nhị, ngươi dám? Trưởng phòng Hà, ông nhanh chóng cho bọn họ dừng tay, cũng đừng cho bọn họ làm xằng bậy!
- Ôn đội trưởng, anh yên tâm, tên thư sinh này khẳng định không dám làm gì anh, anh yên tâm, thống khổ anh chịu tôi sẽ để hắn phải chịu gấp trăm lần.
Trưởng phòng Hà nhìn Ôn đội trưởng trên mặt đất một cái, thản nhiên mà nói vậy.
Hai người bọn họ một hỏi một đáp , bị gạt ở một bên Trương Dương xem như nghe ra được, ước chừng người tên Trưởng phòng Hà này cùng với người họ Ôn này tựa hồ có chút mâu thuẫn không nhỏ. Nếu như thật là như vậy, chính mình chẳng phải là đen đủi sao, thật sự là nằm cũng trúng đạn mà.
- Đổng nhị, còn chưa động thủ, muốn cho ta khai trừ ngươi sao?
Trưởng phòng Hà có chút khẩn cấp mà quát.
Cái người kêu Đổng Nhị kia nhìn nhìn Ôn đội trưởng trên mặt đất một cái, cắn răng một cái, quát:
- Các huynh đệ, building Đăng Nguyên chúng ta là như thế nào mà có thể dễ dàng tha thứ người này đến làm càn, xông lên!
Nói xong, chính mình quơ đao dẫn đầu vọt lên.
Những người khác thì ngươi xem ta, ta xem ngươi, mặt lộ vẻ do dự, cũng không có động thủ theo, tên mập mạp mới vọt tới trước mặt Trương Dương, côn điện cảnh sát lóe màu lam một cái đã đưa tới ngực hắn. Còn chưa chạm được da thịt, hắn cảm thấy được một lực lượng cường đại nhanh chóng truyền đến toàn thân.
Hắn quát to một tiếng, điện lưu cường đại nháy mắt đánh bại hắn, ngã trên mặt đất vô pháp nhúc nhích.
Những người khác bao gồm cả tên Trưởng phòng Hà kia nháy mắt hóa đá. Bởi vì bọn họ đã không thấy được Trương Dương ra tay như thế nào, hơn nữa hắn một kích kia vừa vặn, họ Đổng mập mạp chỉ là bị đánh bại mà thôi, thân thể tựa hồ cũng không có bị thương tổn rất lớn, hắn nằm trên mặt đất, uốn éo vài cái, liền dùng sức mà đứng lên, ngay cả đao trên mặt đất cũng không dám cầm.
Trương Dương thu hồi điện côn, đem tắt đi chốt mở, gõ trên mặt dài tên họ Ôn, nói rằng:
- Ha ha, xem ra ngươi còn phải cảm tạ ta, không phải có ta ở đây, ngươi đã sớm bị cái tên Trưởng phòng Hà kia hại chết .
Cái tên họ Ôn đầu đầy mồ hôi, lại cũng chỉ có thể gật đầu không thôi, hắn xem như đã nhìn ra, tên thư sinh này không thể đụng vào, ai đụng vào là người đó phiền phức.
Lúc này Trương Dương cũng dần dần càng tự tin, vừa rồi giao phong chứng minh thuật đánh nhau cao cấp của hắn phi thường thực dụng, cũng phi thường cường đại, ít nhất đối mặt vài tên này, có thể tự bảo vệ mình toàn thây.
Nhưng có chút đáng tiếc chính là, vừa rồi đánh bại họ Đổng mập mạp cùng họ Ôn kia cũng không có được điểm hệ thống tích phân, điều này cũng chứng minh một điều, muốn được điểm từ hệ thống tích phân, đối tượng ít nhất phải có sai lầm lớn trước đó.
- Hôm nay tha cho ngươi một cái mạng.
Nghĩ đám người kia đối với mình hẳn là không có gì uy hiếp, Trương Dương cũng không muốn dây dưa, hắn buông lỏng tay buông đội trưởng kia ra, mang theo điện côn cười lạnh nhìn chằm chằm tên Trưởng phòng Hà, chậm rãi đi lui.
Đám người kia nhìn Trương Dương kiêu ngạo rời đi, không một tên nào có gan tiến lên , một đám nhìn tên Trưởng phòng Hà, thân mình không trụ mà lui về phía sau.
- Hừ, nuôi không công lũ phế vật …
Trưởng phòng Hà cười lạnh quét qua đám bảo an kia một vòng, bản thân hắn đương nhiên càng không dám lên rồi, nhưng ngay khi Trương Dương vứt bỏ điện côn, sắp thuận lợi rời đi, hai chiếc xe cảnh sát lại ở phía sau gào thét đi tới, đứng ở bên cạnh con R8 của Kiều Hi Nhi.
Cửa xe mở ra, ba gã cảnh sát và bốn quân cảnh vọt lại đây, thấy thế, trên mặt Trưởng phòng Hà nhất thời lộ ra tươi cười, cao giọng hô:
- Trương sở trưởng, anh đã đến, cũng đừng cho tiểu tửđó chạy.
Vừa nói, một bên chỉ ngón tay hướng Trương Dương.
Trương Dương còn không có kịp phản ứng, liền phát hiện một cái họng súng tối om đối diện hắn, một cảnh sát tuổi trẻ làn da trắng nõn hướng về phía hắn quát:
- Quỳ xuống! Giơ tay lên …
Đây là từ nhỏ tới nay, lần đầu tiên Trương Dương bị người ta lấy súng chĩa vào, còn bắt hắn quỳ xuống.
Nháy mắt, một loại khuất nhục chưa bao giờ có nảy lên trong lòng, ngay khi họng khẩu súng của người cảnh sát tuổi trẻ kia nhắm ngay hắn, hắn cũng không giơ tay lên, càng không có quỳ xuống, mà nhìn chằm chằm đối phương, thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Tôi có thể phối hợp với anh, nhưng anh cần biết rõ ràng sự tình trước, mới có tư cách làm như vậy.
Người cảnh sát tuổi trẻ kia sắc mặt nháy mắt thay đổi, hắn giơ giơ lên họng súng, lần thứ hai cao giọng quát:
- Nếu cậu chống lại lệnh bắt, đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng, quỳ xuống!
Nói xong mở chốt bảo hiểm của súng.
Không khí lập tức lạnh xuống, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Trương Dương, Kiều Hi Nhi ở một bên thì sắc mặt trở nên xanh mét, nàng chỉ chần chờ một chút, trực tiếp chặn trước người Trương Dương, nhìn tên cảnh sát, cười lạnh nói:
- Các ngươi còn nói đạo lý không?
Người cảnh sát nhìn thấy Kiều Hi Nhi, không khỏi là ngẩn người, dù sao Kiều Hi Nhi thật sự là rất hấp dẫn, váy ngắn thêm sơ mi hồng, thân cao một mét bảy mươi lăm, đùi đẹp thon dài tuyết trắng, hơn nữa khuôn mặt có thể nói tuyệt sắc, tuyệt đối xưng được là cực phẩm mỹ nữ, mỹ nhân như thế, ai hạ thủ được.
Mặt của hắn đột nhiên đỏ một chút, họng súng không kìm lòng nổi mà buông xuống. Thấy hắn như thế, những cảnh sát còn lại cũng đều đưa ánh mắt lập tức ngắm nhìn Kiều Hi Nhi, tựa hồ quên Trương Dương ở đây.
Nhìn thấy đám cảnh sát tuổi trẻ đều lăng lăng nhìn Kiều Hi Nhi đến nỗi ngẩn người, tên trưởng phòng Hà cũng đi ra chỗ Trương sở trưởng, nhìn Kiều Hi Nhi, mỉm cười thản nhiên mà nói rằng:
- Tiểu cô nương, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, cô đừng làm trở ngại chúng tôi, nếu không chúng tôi có quyền bắt cô!
- Các ngươi không phân tốt xấu, đã nghĩ bắt chúng ta, dựa vào cái gì?
Kiều Hi Nhi không cam yếu thế mà nhìn chằm chằm tên cảnh quan, nói.
Mọi người vào[COLOR=DarkOrange] vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này [/COLOR
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 57-2: Đây là đang chơi ta à
Nguồn: MT
Tên kia cảnh quan nghe vậy, khẽ cau mày, nhẫn nại giải thích:
- Có người báo nguy, nói có người gây sự cửa ở tập đoàn Bạch thị, tập đoàn Bạch thị là xí nghiệp nổi tiếng khu vực chúng tôi, người khác dễ dàng mạo phạm à?
- Buồn cười, người ta nói gây sự là gây sự sao? Rõ ràng là người của tập đoàn Bạch thị đánh người trước, trắng đen ở đâu? Tôi thấy là có người cấu kết thương nhân một cách không hợp pháp, ức hiếp dân chúng mới là thật đấy!
Nghe nói như thế, sắc mặt cảnh quan kia lập tức thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Kiều Hi Nhi trong chốc lát, thản nhiên mà nói rằng:
- Tiểu cô nương, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không có thể bừa bãi, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với cô, cô gây trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ, chúng tôi có quyền bắt cô trở về hiệp trợ điều tra với chúng tôi!
- Phải không đó? Anh xác định muốn bắt chúng tôi?
Kiều Hi Nhi đột nhiên cũng nở nụ cười lạnh, vươn tay tuyết trắng ở trước mặt hắn quơ quơ:
- Mời !
Tên cảnh sát sửng sốt, hắn nghe ngữ khí của Kiều Hi Nhi sao giống như không một chút sợ hãi, khi mới vừa xuống xe, hắn không phải không có nhìn thấy con R8 kia, cho nên thân phận mỹ nữ này hẳn là cũng không kém, bắt nàng vấn đề nhỏ, nhưng vạn nhất nàng cũng là người có bối cảnh , vậy không dễ làm .
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi do dự lên, .
Nhìn ánh mắt của hắn, một bên trưởng phòng Hà bật người không mất thời cơ mà bu lại, thấp giọng nhắc nhở vị cảnh quan kia nói rằng:
- Trương sở trưởng, tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, cậu như thế này, Bạch tổng muốn đi tham gia một hội nghị cực kỳ trọng yếu ở trường Mai Đại. Nếu bị đám người kia làm mất hứng, lãnh đạo khu Nguyệt Điền chúng ta cũng không vui, đến lúc đó Âu cục trưởng cũng không vui đâu!
Tên cảnh quan họ Trương kia vừa nghe, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi , kỳ thật vừa rồi người báo nguy là ở quầy lễ tân của tòa nhà Đăng Nguyên, nói là có xã hội đen gây sự ở cửa, hắn tưởng tượng còn rất nhiều tên, lập tức dẫn theo một đám người đánh tới, kết quả xã hội đen hình như là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn nhìn lại mấy bảo an trên mặt đất nằm thẳng kêu to, để hắn nhất thời cảm thấy không hiểu gì.
Một tên thư sinh như vậy làm sao có thể một người đánh năm, Bạch thị các ngươi muốn giả vờ cũng có thể , nhưng không cần làm đến quá mức .
Nhưng hắn ngoài miệng cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao tập đoàn Bạch thị tại khu Nguyệt Điền, thậm chí Thành phố Mai Ninh đều là xí nghiệp lớn số một. Chủ tịch tập đoàn – Bạch Văn Thanh , tại giới kinh doanh cũng được hưởng thanh danh không mấy người sánh kịp. Hơn nữa càng mấu chốt chính là, Âu phó cục trưởng của bọn họ cùng Bạch Văn Thanh là bạn hữu.
Cho nên hiện tại hắn nghe được trưởng phòng Hà và bảo an tập đoàn Bạch thị vừa nói như thế, trong lòng hắn tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
- Trưởng phòng Hà, anh yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý tốt .
Trương cảnh quan nghĩ nghĩ, quyết định vô luận như thế nào, việc này không thể làm kinh động đến Âu cục trưởng.
- Vậy là được rồi.
Trên mặt trưởng phòng Hà cuối cùng là lộ ra tươi cười, bộ dáng rất quen thuộc lạc vỗ vỗ bả vai Trương cảnh quan nói rằng,
- Anh phải biết, hôm nay cái hội nghị này của Bạch tổng trọng yếu bao nhiêu!
- A, anh Hà, đã trễ thế này, còn có hội nghị gì chứ?
Sau khi Trương cảnh quan quyết định, lắm miệng lại hỏi một câu.
- Hắc hắc, Trương cảnh quan, ngươi không nên không biết a.
Trưởng phòng Hà vẻ mặt đắc ý nhìn nhìn Trương cảnh quan, cố lộng huyền hư mà nói rằng,
- Âu cục trưởng các cậu hẳn là vì việc này bận cả buổi chiều nhỉ?
- Anh sẽ không nói là chuyện chủ tịch UICC thăm Mai Đại chứ?
Trương cảnh quan đột nhiên tỉnh ngộ.
- Cao sở trường buổi chiều vừa lên ban liền dẫn theo đại bộ phận người trong sở đi quét đường phố, nhưng chuyện này cùng Bạch tổng có quan hệ gì? Hà đại ca, tiết lộ chút đi!
Một tiếng Hà đại ca, nhất thời để trưởng phòng Hà có chút lâng lâng lên, hắn vừa lòng mà gật gật đầu, tiến đến bên cạnh Trương cảnh quan, thản nhiên mà nói rằng:
- Trương sở trưởng, cậu quên, tập đoàn chúng tôi hiện tại chính là đối tác của công trình Long duệ bên học viện Mai Đại, công trình long duệ này là cái gì cậu có biết không? Nói ra hù chết cậu, chính là chuyện gần đây oanh động toàn bộ thế giới, dược vật miễn dịch kháng ung thư. Nó là gien dược vật hoàn toàn mới làm đảo điên phương pháp trị liệu truyền thống chứng ung thư. Bạch thị chúng tôi chỉ cần có thể sản xuất được dược vật này, tương lai tiến vào năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới, đó là chuyện không cần nói.
- Thứ năm trăm?
Trương cảnh quan hai mắt trừng ngược, hiện tại dược nghiệp Bạch thị tuy rằng cũng là công ty đưa ra thị trường, nhưng đừng nói xếp hàng thứ 500 trên thế giới, ngay cả xếp thứ 500 của Hoa Hạ đều là không tưởng.
- Không tồi, không những là thứ 500 Hoa Hạ, còn là top 500 của thế giới.
Người để chòm râu trên mặt lộ vẻ đắc ý, thật giống như tập đoàn Bạch thị đã là xí nghiệp đứng đầu thế giới.
- Hiện tại chủ tịch UICC , tiến sĩ Hi Nhĩ đích thân đến Mai Đại thăm, tin tức này ngày mai khẳng định sẽ xuất hiện tại mặt trên các báo tin tức truyền thông, mà tập đoàn Bạch thị chúng tôi là đối tác của Mai Đại, hừ hừ, cổ phiếu sẽ tăng đến mức nào. Có thể nghĩ, Trương cảnh quan, buổi tối Bạch tổng chính là muốn đến Mai Đại đồng thời tham gia cái hội nghị này. Cậu nói xem nếu hành trình của ông ấy bị tên du côn này chặn lại, trong lòng không thoải mái , các cậu toàn bộ đồn công an Tiên Thủy chỉ sợ đều chịu trách nhiệm không nổi đâu!
Trương cảnh quan vừa nghe, mồ hôi lạnh nhất thời xông ra, tuy rằng cái tên trưởng phòng Hà này lời nói có chút khó nghe, nhưng mà không phải không có lý, nếu thật sự để Bạch Văn Thanh không thoải mái , nhất định là sẽ tới Âu cục trưởng kia cáo trạng .
- Vậy Hà đại ca có ý tứ gì?
Trương cảnh quan liếc Trương Dương và Kiều Hi Nhi một cái, lại xoay đầu lại, hỏi.
- Hừ, nhìn ngứa mắt, bên kia còn có một lão nhân, đầu tiên là ông ta đến gây sự, tiếp sau hai nam nữ này tới. Tôi hoài nghi bọn họ là một nhóm, muốn cố ý ngăn trở Bạch tổng đi tham gia hội nghị trọng yếu như vậy, không bài trừ có khả năng xí nghiệp khác phía sau màn làm chủ, hy vọng các cậu có thể điều tra.
- Được rồi, Hà đại ca, tôi biết nên làm như thế nào .
Nghe vậy, Trương cảnh quan cực kỳ quyết đoán mà đi trở về đến trước mặt hai người Trương Dương và Kiều Hi Nhi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hai vị, theo chúng tôi đi một chuyến đi.
Kiều Hi Nhi vừa thấy hắn cùng người có chòm râu nói nhỏ nửa ngày, thế nhưng cho ra cái kết quả như vậy, phát hỏa, lấy điện thoại di động ra liền định gọi điện thoại, nhưng nàng còn không kịp gọi, điện thoại đã bị một người cảnh sát bên cạnh đoạt đi.
- Sao thế, còn muốn mật báo cho đồng lõa?
Hắn đem di động vừa đoạt lấy ra nhìn nhìn, cười châm biếm, nói:
- Ồ, còn là Iphone 5 mới nhất đây, đi thôi, cô xinh đẹp như vậy hẳn là không cần chúng tôi kéo đi, như vậy liền khó coi .
Hắn chỉ chỉ xe cảnh sát ven đường, nói.
Kiều Hi Nhi vừa thấy di động bị đoạt, sắc mặt liền trầm xuống:
- Các ngươi tốt nhất đừng hối hận.
- Hối hận?
Trương cảnh quan đã đi tới, nhìn nhìn hai người Trương Dương và Kiều Hi Nhi, lại nhìn nhìn xe R8 phong cách thể thao của nàng, cười lãnh nói:
- Đừng tưởng rằng đi xe sang, là có thể phạm pháp , hôm nay không đem vấn đề nói cho rõ ràng, các ngươi cũng đừng hòng trở về.
Kiều Hi Nhi còn muốn nói thêm, một bên Trương Dương vội vứt cho nàng một ánh mắt ra hiệu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 58: Cướp súng, ngươi không muốn sống nữa à?
Nguồn: MT
Kiều Hi Nhi nhìn thấy ánh mắt Trương Dương, hình như bảo nàng đừng nói gì. Nàng chịu ủy khuất, nhăn lại cái mũi, thở phì phì mà miết hướng Trương Dương, hỏi:
- Làm sao vậy? Không phải cậu biết đánh nhau sao, đánh lũ nhóc con này đi, chúng ta đi nhanh lên, bọn họ chờ lâu rồi!
Trương Dương còn không kịp đáp lời, một bên Trương cảnh quan vừa nghe, cười lớn, nha đầu kia trăm phần trăm là xuất thân từ cái loại gia tộc lớn, trực tiếp đặt cho bọn họ tên là nhóc con , còn muốn đánh bọn họ?
Đánh lén cảnh sát, những người này có bao nhiêu kiêu ngạo?
- Nha đầu kia, ngươi cho là ngươi là ai?
Trương cảnh quan còn chưa nói, tên cảnh sát vừa rồi đoạt di động của Kiều Hi Nhi phát hỏa, trực tiếp vươn tay sẽ tóm cổ áo Kiều Hi Nhi.
Nhưng tay hắn còn chưa kề đến vật liệu may mặc, liền phát hiện tay mình không thể nhúc nhích , vừa nhìn, phát hiện một bên tiểu tử ẻo lả kia đang nhéo tay hắn, giống một con chim ưng kiếm ăn giữa không trung, gắt gao mà theo dõi hắn:
- Anh bạn, đừng làm quá đáng.
- Quá đáng? Ta ỉa vào!
Tên cảnh sát nhìn thấy Trương Dương cũng dám cầm lấy cánh tay của hắn, nháy mắt bạo nộ, trực tiếp phản thủ muốn cho Trương Dương một bàn tay, kết quả tay còn không kịp đưa qua. Trương Dương nhẹ nhàng tiến lên một bước, giơ lên từ chỗ giữa hai chân hắn, để hắn trực tiếp té ngã trên đất.
- Mẹ mày, dám đánh lén cảnh sát.
Vừa nhìn thấy tên đồng bọn kia bị Trương Dương dễ dàng đánh té ngã trên đất, cảnh sát mặt trắng nõn bên cạnh sớm nhìn Trương Dương mà thấy khó chịu bật người lôi khẩu súng vừa nhét trở về ra, nhưng lần trở lại này hắn tính sai , súng mới vừa lên tay, đã bị Trương Dương trực tiếp đoạt đi.
Lần này, mọi người ở đây tất cả đều trợn tròn mắt, nhất là Trương cảnh quan, cả khuôn mặt đều biến thành tái rồi. Đoạt súng, đây cũng không phải chỉ là vấn đề đánh lén cảnh sát, mà là ngang nhiên khiêu chiến cơ quan chấp pháp, đương trường có thể trực tiếp đánh gục.
Nhưng vấn đề là, lần này người bị thương chỉ có tên cảnh sát làn da trắng nõn kia, mà hiện tại duy nhất một khẩu súng này, vẫn còn đang trong tay kẻ phạm tội.
- Tiểu tử, đây là cậu đang phạm tội cậu biết không?
Trương cảnh quan nhìn thấy thân súng đã đến tay Trương Dương, theo bản năng mà trốn phía sau đám người, đồng thời trộm nháy mắt với mấy đồng sự bên cạnh, kêu trợ giúp!
Trương Dương nhìn nhìn súng trong tay, thứ này trên TV tuy rằng thường xuyên nhìn thấy, nhưng hắn thiệt tình không biết sử dụng thế nào, hơn nữa súng đã lên đạn, mở ra chốt bảo hiểm, nếu lại đánh nhau cùng bọn họ, tùy thời có khả năng bị cướp cò.
Nhưng nếu lại đưa cho bọn hắn, những người này muốn làm cái gì thì rất khó nói , có thể nói từ khi hắn xúc động mà đoạt súng, chính là một con đường đi không quay đầu lại được.
- Đừng nói nhảm, anh chỉ cần nói cho tôi biết chốt lại khóa bảo hiểm như thế nào là tốt rồi.
Trương Dương vừa nói như thế, vài tên cảnh sát đều ngẩn người, gia súc này không biết dùng súng à? Vậy là tốt rồi! Nhưng mỗi người mới thở ra một hơi, lập tức đã nghĩ đến một vấn đề khác.
Không biết dùng súng, hiện tại súng đã mở ra khóa bảo hiểm, tên này nếu cướp cò thì ai đen đủi đâu?
- Khụ. . . Tiểu tử, cậu đem cái chốt bên cạnh kia gẩy trở về là ok .
Trong ba gã cảnh sát có một người tuổi khá lớn vội nói phương pháp chốt lại khóa bảo hiểm cho Trương Dương.
Trương Dương chốt lại chốt bảo hiểm, nhìn người cảnh sát tuổi khá lớn kia một cái, nói rằng:
- Súng thì tôi có thể trả lại cho anh, nhưng tôi không hy vọng cây súng này lại chỉa vào đầu tôi.
Nói xong Trương Dương đem súng đưa trả lại cho người cảnh sát thoạt nhìn tương đối có tuổi, người nọ hiển nhiên có chút bất ngờ, sau khi tiếp nhận nhìn Trương cảnh quan một cái, cũng không đưa lại khẩu súng cho người cảnh sát tuổi trẻ kia, mà nhìn Trương Dương khuyên nhủ:
- Tiểu tử, nhìn ra được cậu cũng không muốn khiêu chiến chúng tôi chấp pháp, nếu như vậy, hy vọng cậu có thể theo chúng tôi trở về, phối hợp chúng tôi làm một chút điều tra.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi một cái nghĩ thầm rằng, tình huống hiện nay đã không phải mình điều khiển, vì thế gật đầu nói:
- Được, tôi đồng ý theo các anh trở về, nhưng chuyện này cùng cô gái này không quan hệ, hy vọng các anh không nên làm khó xử cô ấy.
- Không có vấn đề gì liên quan, ngươi được nói à, ta không tin.
Trương cảnh quan nhìn thấy thế cục lại do mình khống chế, một lần nữa đi ra, nhìn chằm chằm Trương Dương hai người nói:
- Hiện tại ngươi đánh lén cảnh sát, đoạt súng, tội đã lên đến tội phạm hình sự, bằng hữu của ngươi cũng đáng nghi, phải cùng chúng ta đồng thời trở về.
- Ngươi. . .
Trương Dương lạnh lùng mà trừng mắt nhìn tên Trương cảnh quan một cái, tên kia không kìm lòng nổi mà lui về phía sau một bước, dù sao vừa rồi Trương Dương lợi hại như thế nào hắn đã thấy rất rõ ràng.
- Lão Hàn!
Trương cảnh quan nhìn nhìn người cảnh sát tuổi khá lớn kia, nói:
- Đưa bọn họ về.
Người lão cảnh sát họ Hàn dò xét nhìn Trương cảnh quan, sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của người nọ, thở dài, nói với Trương Dương rằng:
- Vị tiểu huynh đệ này, hy vọng các cậu có thể phối hợp chúng tôi điều tra, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu, nhân viên chấp pháp của chúng tôi nhất định công bằng xử lý.
Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, gật gật đầu với nàng, việc đã đến nước này, xem ra không đi nằm đồn công an là không có được.
Xe của Kiều Hi Nhi tạm thời cũng bị đồng thời đưa đến đến đồn công an khu Nguyệt Điền.
Người của đồn công an này cũng chuyên nghiệp, hai người vào đó không bao lâu đã được an bài lấy khẩu cung .
Giúp Trương Dương hai người lấy khẩu cung chính là tên cảnh viên làn da trắng nõn kia, thái độ của hắn đối với Kiều Hi Nhi coi như không tồi, nhưng đối với Trương Dương lại không khách khí, thật giống như là hắn có thù giết cha vậy.
- Vì cái gì cậu tới tập đoàn Bạch thị gây sự, mục đích là cái gì, người chủ mưu sau lưng là ai?
Trương Dương sửng sốt, người này bỏ qua quan báo tư thù, đem tất cả tội danh đều đẩy lên trên người hắn, mấu chốt những tội danh này hoàn toàn là có cơ sở.
- Đầu tiên, gây sự không phải tôi, là bảo an của Đăng Nguyên building!
- Tiếp theo, tôi chưa gây ra chuyện gì, nào có mục đích.
- Cuối cùng, cái gì mà người chủ mưu, quá giả dối …
Người cảnh sát trẻ tuổi trở mặt , quắc mắt đứng lên, vỗ cái bàn:
- Làm càn, ngươi cho là đây là nhà ngươi sao? Biết chính sách của chúng ta là cái gì không?
- Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị, nhưng hiện tại đã thay đổi rồi, anh không biết pháp quy mới sao? Nghiêm cấm tra tấn bức cung, hơn nữa nếu anh muốn chứng minh tôi có vấn đề, hình như phải là tự mình tìm chứng cớ nhỉ?
Trương Dương nhìn hắn tức giận, trên mặt một chút bối rối đều không có, thản nhiên mà hồi đáp.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này, thực lực tăng lên, tâm tính cũng có chút không giống trước, đổi làm trước đây, bị cảnh sát rống lên như vậy, đã sớm dọa chảy nước tiểu .
- Ngươi!
Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy như vậy, nắm tay căng thẳng, nhưng đột nhiên nghĩ đến lực sát thương của bản thân Trương Dương tựa hồ xa vượt xa hắn, chỉ có thể chậm rãi để nắm tay mở ra, cười lạnh nói:
- Được, ngươi đã không nói, ta có biện pháp cho ngươi nói, nhưng hôm nay quá muộn rồi, trước hết ngươi ở đây trong thêm hai mươi bốn giờ đi.
- Cái quyền này lợi, chúng tôi vẫn phải có.
Người cảnh sát trẻ cười lạnh đem bản khẩu cung ném lên trên bàn, đi ra ngoài.
Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, sắc mặt Kiều Hi Nhi khó coi đến giống như mướp đắng bị sương giá tháng mười hai.
Người cảnh sát kia đi ra cửa không bao lâu, liền tìm một chỗ ngoặt, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
- Hắc hắc, anh Phong, là em, Lưu Đống ở đồn công an Tiên Thủy mà!
- Ừ . . . ừ, tôi nhớ ra rồi, là Lưu cảnh quan à, làm sao vậy, có việc à?
Lầu hai biệt thự của Bạch gia, Bạch Lượng Phong đang lười biếng mà nằm ở sô pha, hôm nay hắn nhận được điện thoại của cha, để hắn về nhà một chuyến, nói là phải đợi hắn họp xong sẽ dẫn hắn đi cho biết. Lúc này Bạch Lượng Phong hồ nghi mà nhìn nhìn dãy số điện thoại báo, như thế nào đều cảm thấy cái dãy số này rất xa lạ .
- Một thời gian trước anh mở PARTY không phải nhắc tới một người, tên là Trương Dương à?
- Trương Dương?
Cái lỗ tai Bạch Lượng Phong không tự chủ được mà dựng thẳng lên, xoay người từ trên ghế sa lông đứng lên;
- Hắn làm sao vậy?
- Hắc hắc, anh Phong, em nhớ rõ lúc ấy anh thực tức giận mà nói, cái tên Trương Dương kia đắc tội anh, anh muốn tìm một cơ hội xử hắn, hiện tại cơ hội này đến rồi.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 59: Đại hội sắp bắt đầu, nhân vật chính ở nơi nào (1)
Nguồn: MT
- Có ý gì?
Trong lòng Bạch Lượng Phong đột nhiên nhảy lên một chút, bán tín bán nghi.
Tin tức này tựa như đột nhiên có người gọi điện thoại nói cho ngươi biết ngươi trúng một giải thưởng lớn vậy, ai biết có phải kẻ lừa đảo hay không.
- Hắc hắc, có thể anh còn không biết, lúc chạng vạng, bảo an tập đoàn Bạch thị các anh, trưởng phòng Hà cho người gọi điện thoại báo nguy, nói là có người đến công ty của các anh gây sự. Em cùng Trương Lôi Thiêm sở trưởng đến hiện trường vừa nhìn, phát hiện cái tên Trương Dương kia cùng một người con gái rất xinh đẹp đang đánh năm người bảo an công ty của các anh đến kêu chết cha chết mạ, vì thế em ….
- Từ từ…
Hắn nói còn chưa dứt lời, Bạch Lượng Phong liền cắt lời hắn:
- Cậu nói Trương Dương chạy đến Đăng Nguyên building chúng tôi gây sự à? Còn mang theo một người con gái xinh đẹp à?
Nếu là một cô gái xinh đẹp, đại khái chính là Hứa Đan Lộ đây, Bạch Lượng Phong vừa nghĩ tới dáng diệu nóng bỏng thân hình tuyết trắng của Hứa Đan Lộ, hiện tại đại khái đã gần như thành vật cho Trương Dương hưởng thụ, trong lòng không khỏi một trận hỏa đại.
Tên vương bát đản, chính mình cũng chưa chạm qua, như thế nào tiện nghi cho tiểu tử nghèo như ngươi, dựa vào cái gì?
- Vâng, nhưng nói trở về, anh Phong, bảo an công ty của các anh cũng quá không ra gì, mười mấy người đánh một người, bị người ta đánh ngã năm người, còn cầm điện côn và đao đấy. Nói ra đều dọa người, đến thời điểm nên thay một đám những tên ăn bám rồi.
Bạch Lượng Phong nghe xong, trong lòng đã hiểu, tên Trương Dương kia thân thủ lợi hại, xem ra thật đúng là không phải A Cẩu nói bừa.
Bảo an công ty của ông già hắn có biết một phần, đều là từ trường học nghiệp vụ bảo an ra, hoặc nhiều hoặc ít học chút công phu, người thường chống lại bọn họ căn bản không phải đối thủ, mà nếu theo Lưu Đống nói, mười mấy người đánh một mình Trương Dương, còn bị hắn đánh ngã năm, này. . . Trương Dương đã không thuộc về nhân loại .
- Lưu cảnh quan, vậy anh nói nghe, nên trị như thế nào?
- Rất đơn giản…
Điện thoại đầu kia, Lưu Đống phát ra một chuỗi cười trầm thấp âm hiểm:
- Anh chỉ cần để người của công ty của các anh làm chứng Trương Dương là phần tử xã hội đen, em và Trương sở trưởng lại cố gắng bịa thêm một chút, đạt đến tội phạm hình sự. Vụ này chỉ cần kết án, cuộc đời của hắn liền là một chỗ bẩn, về sau ai dám dùng hắn.
Bạch Lượng Phong nghe xong, trầm mặc một hồi, Lưu Đống nói , vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, hơn nữa tốt nhất có thể làm cho Trương Dương ăn miễn phí cơm lao ngục. Nhưng … Lưu Đống nói có thể thực hiện được không?
Trong lòng hắn tỏ vẻ hoài nghi, lúc trước hắn cùng lão nhân đề cập qua sự tình về Trương Dương, kết quả lão nhân tựa hồ cũng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, ngược lại còn muốn trong khoảng thời gian này hắn hơi ngoan hiền một chút, để tránh ảnh hưởng hợp tác của Bạch thị cùng Mai Đại.
Cho nên hiện tại nếu đem việc này nói cho ông ấy biết, ông ấy sẽ giúp mình sao? Bạch Lượng Phong không dám xác định.
Nhưng thực rõ ràng, cơ hội lần này khó có được.
Châm chước một hồi, Bạch Lượng Phong quyết đoán mà trả lời Lưu Đống:
- Ok , Lưu cảnh quan, việc này nếu làm xong, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, anh muốn cái gì mà nhân chứng vật chứng à, tôi cho người đi chuẩn bị.
- Vậy em chờ tin tức tốt của anh!
Cúp điện thoại, Bạch Lượng Phong liền gọi điện thoại hỏi trưởng phòng Hà, phòng bảo vệ của công ty.
Sau khi xác định lời nói của Lưu Đống là hư hay thực, trong lòng Bạch Lượng Phong không khỏi mừng rỡ, lập tức yêu cầu trưởng phòng Hà toàn lực phối hợp đồn công an Tiên Thủy.
- Trương Dương, lần này ngươi nhất định phải chết.
Hắn hung hăng nắm chặt nắm tay, ánh mắt phát ra như tia sáng như dã lang kiếm ăn.
Phải nói trưởng phòng Hà người này làm việc còn rất hữu hiệu, Bạch Lượng Phong điện thoại vừa cúp, hắn liền lập tức đem theo danh sách những người liên can, bay nhanh chạy tới đồn công an Tiên Thủy. Sau đó còn từ máy ghi hình ở cửa ra vào chính của công ty, cắt đầu đuôi làm một ít xử lý, rồi đồng thời đưa đến đồn công an.
Mà đồn công an Tiên Thủy bên này hiệu suất cũng rất cao, đồ vật cùng nhân chứng vừa đến tay, bọn họ liền bắt đầu một mình thẩm vấn Trương Dương.
- Nhân chứng, vật chứng đều có, ngươi còn có cái gì có thể nói?
Phụ trách thẩm vấn là Lưu Đống. Hắn đem băng ghi hình cùng chứng nhân nhất nhất bày ra, phát hiện Trương Dương không thèm nhìn hắn, tức giận vô cùng, không khỏi cười lạnh nhìn Trương Dương, nói:
- Chỉ bằng mấy thứ này, liền đủ để chứng minh ngươi trắng đen ra sao, phi pháp có được vũ khí, nếu thương thế của bảo an bị ngươi đả thương giám định là nghiêm trọng, tối thiểu ngươi được một năm rưỡi bóc lịch!
- Đây chính là công bằng các anh nói đấy à?
Trương Dương nhìn nhìn băng ghi hình kia bị cắt hoàn toàn không ăn khớp, thản nhiên mà nói rằng:
- Nói đi, Bạch thị cho các anh cái gì rồi, để các anh làm lớn như vậy?
Nghe vậy, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh chờ phán xét, phó sở trưởng Trương Lôi Thiêm nhịn không được đứng lên, đi đến bên cạnh Trương Dương, lạnh lùng mà mở miệng cảnh cáo nói:
- Trương Dương, ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhiều người và vật chứng chứng minh như vậy, cho dù ngươi không thừa nhận, cơ quan kiểm sát cũng có thể khởi tố ngươi, đến lúc đó bởi vì thái độ ngươi làm căng, ăn thêm một hai năm lao cơm cũng không phải cái gì ngạc nhiên đâu!
- Được đó, vậy chờ cơ quan kiểm sát tại pháp viện định tội cho tôi đi!
- Ngươi!
Trương Lôi Thiêm giơ lên nắm tay, nghĩ nghĩ lại đặt xuống.
- Trương Dương, hiện tại vẫn là ở đất của chúng ta, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, thành thật nói hết vấn đề, đây mới là đường ra duy nhất của cậu, đừng tưởng rằng chúng tôi không có cách nào bắt cậu …
Nói xong, nháy mắt với Lưu Đống, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
- Tiểu tử này thực khó giải quyết, làm như thế nào?
Trương phó sở trưởng nhìn chằm chằm Lưu Đống sắc mặt giống như quả mướp đắng, trên mặt thần sắc cũng không tốt hơn so với hắn chỗ nào.
Hiện tại ngay cả bản khẩu cung đều không có, cho dù là làm tốt , không có Trương Dương kí tên, thì cũng là vô dụng, cho dù thật có thể khởi tố Trương Dương, nếu hắn vẫn phủ nhận thì không thiếu được một phen phiền toái.
Lưu Đống nhìn nhìn Trương Lôi Thiêm, trên mặt trắng nõn lộ ra một tia tàn nhẫn, hạ thấp thanh âm, nói:
- Trương đại ca, Cao sở trường không có ở đây, không bằng cho tiểu tử kia nếm chút kích thích, được không?
- Kích thích ?
Trương Lôi Thiêm do dự một chút, làm bộ như hồ đồ mà chất vấn, nói:
- Cái gì kích thích , quốc gia nghiêm cấm tra tấn bức cung cậu không biết sao.
- Ha ha, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết?
- Cậu định làm như thế nào?
Trương Lôi Thiêm chuyển một chút tròng mắt, nhẹ giọng hỏi.
- Hiện tại quán bar Địa Hạ lưu hành một loại dung dịch trí huyễn, gọi là ác mộng, chỉ cần cho tiểu tử kia một châm, tôi bảo đảm hắn cái gì cũng ký.
- Thứ này từ đâu ra? Chẳng lẽ hiện tại đi quán bar Địa Hạ tìm?
Lưu Đống lắc lắc đầu, thấp giọng nói rằng:
- Ha ha,Trương sở trưởng, anh quên, một thời gian trước mới vừa thu được một đống, Cao sở trưởng không ở đây, chỉ cần ngài gật đầu, vật kia thiếu một chút không có vấn đề .
Nghe vậy, Trương Lôi Thiêm không khỏi nhíu mày, tính phiêu lưu quá lớn.
- Trương sở trưởng, không có vấn đề đâu ...
Nhìn thấy bộ dáng Trương Lôi Thiêm do dự, Lưu Đống nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng:
- Ông chủ nhỏ của Bạch thị khẳng định sẽ không quên ơn chúng ta, lại nói Bạch tổng và Ân cục trưởng của chúng ta quan hệ thân thiết như vậy, đừng quên, ông ấy cùng Phó thị trưởng mã bên quản lý vệ sinh quan hệ cũng tốt lắm, ngày sau chỉ cần cao kế thành, vị trí sở trưởng Tiên Thủy này chính là ngài .
- Tiểu tử, bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, có phải cậu cầm gì đó từ người của Bạch gia rồi hay không?
Trương Lôi Thiêm cười mắng Lưu Đống một câu, nhìn nhìn cửa phòng thẩm vấn, lại có chút do dự mà nói rằng:
- Đừng quên, Hàn Niệm Khanh còn ở đây, lão già này cả người không có nửa điểm sơ hở, nếu là hắn biết được, chỗ nào có thể bỏ qua.
- Đó là một phiền toái, nhưng em đã thay anh nghĩ ổn rồi, anh tùy tiện tìm cái lấy cớ để lừa hắn đi ra ngoài, tỷ như phố Tiên Thủy có người đánh nhau linh tinh cái gì đó, để hắn đi ra.
- Thông minh.
Trương Lôi Thiêm không khỏi dựng thẳng lên một ngón tay cái đối với hắn.
- Như vậy đi, chuyện đánh thuốc ác mộng cho Trương Dương liền do cậu làm, Hàn Niệm Khanh để tôi đi tính!
- Hả . . . cái này. . .
- Đi thôi! Đừng ngây ra đó!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 60: Đại hội sắp bắt đầu, nhân vật chính ở nơi nào (2)
Nguồn: MT
Trường Mai Đại.
Đại sảnh hội nghị đa năng, giờ phút này đầy khách khứa, ngoài một loạt lãnh đạo Mai Đại, ngoài hơn mười người chuyên gia cùng UICC tạo thành đoàn thể chuyên gia, mặt khác lãnh đạo chủ chốt của Thành phố Mai Ninh cũng đến. Đám người Phó thị trưởng thường vụ Thành phố Mai Ninh - Hạ Quốc Thanh, Phó thị trưởng Mã Vĩ Thiên đều trình diện, biểu lộ coi trọng của quốc gia đối với công trình Long Duệ.
Ngoài phòng hội nghị, giới truyền thông cả nước cùng với truyền thông nước ngoài trường thương đoản pháo đều đứng chờ đại lễ, chỉ chờ hội nghị chấm dứt, liền xông lên thu thập tin tức có giá trị nhất.
Trong đại sảnh hội nghị, khách quý liên can đang châu đầu ghé tai, nhiệt liệt thảo luận , qua mười phút nữa, một khắc có tính lịch sử có lẽ sẽ đến, nhân loại sẽ hoàn toàn cáo biệt chứng bệnh ung thư.
Các vị khách có người cao hứng phấn chấn, có người tràn ngập chờ mong, mà là nhân vật chính hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này, tổ nghiên cứu khoa học công trình Long Duệ của Mai Đại giờ phút này lại phiền muộn mà tránh mặt ở trong phòng nghỉ sau phòng họp.
Bọn họ không nghĩ tới chính là, vốn là hội nghị nghiên cứu và thảo luận hiện tại lại bị tiến thêm một bước thăng cấp , biến thành một hội nghị nghiên cứu khoa học trọng đại. Còn có một hội nghị chuyên môn. Cứ như vậy, có nghĩa nếu hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này không thể đưa ra một cái kết quả khiến người ta vừa lòng, công trình Long Duệ tất biến thành một truyện cười của Mai Đại , Thành phố Mai Ninh, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ, toàn thế giới.
Mà hiện tại nhân vật chính quan trọng nhất cái hội nghị này, Trương Dương, không biết chạy đi đâu, giáo sư Thượng Quan Hoành mặt tối đen như than.
Từ hơn hai giờ trước, ông ta liền gọi điện thoại cho Kiều Hi Nhi, khi đó nàng còn đáp ứng mình sẽ rất nhanh từ nhà ga đuổi tới trường học. Hai giờ sau, nếu không thấy bóng dáng người đã đành, hiện tại gọi điện thoại cũng không ai tiếp .
Điện thoại Trương Dương còn tắt điện thoại, điều này không khỏi để cho giáo sư Thượng Quan lo lắng lên, hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, chẳng lẽ là xảy ra tai nạn xe cộ?
Nhưng bọn họ vừa mới cùng ngành giao thông liên lạc, đối phương báo cho bọn họ, đoạn đường từ nhà ga đến Mai Đại này cũng không có phát sinh sự cố giao thông lớn.
- Tiểu Kiều không phải là người như thế, bình thường nó đều là điện thoại không rời tay, kêu là đến , cái cậu Trương Dương kia tôi hỏi qua bạn học cậu ấy, tuy rằng tùy tiện một chút, nhưng cũng không đến mức quá đáng, hay là bọn họ là bị người ta bắt cóc ?
Giáo sư Thượng Quan Hoành lo lắng mà nhìn đồng hồ, theo thời gian càng ngày càng gần, trên trán cũng toát ra càng nhiều giọt mồ hôi, lúc này so với những thực nghiệm trọng đại ông ta từng làm còn càng thêm khẩn trương.
- Có lẽ, chúng ta đi tìm người hỗ trợ .
Giáo sư Đinh Bằng Sơn trầm ngâm một chút, gõ cái bàn nhắc nhở, nói.
Thượng Quan Hoành lắc lắc đầu nói rằng:
- Tìm người hỗ trợ? Bọn họ mất tích không vượt quá 24 giờ, cục công an không lập án .
- Không, lão Đinh không phải nói báo án...
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái nhìn nhìn Thượng Quan Hoành, nói:
- Ông quên Phó thị trưởng Hạ ở bên ngoài sao?
Trước ngã tư đường Tiên Thủy Phố, lúc này Trương Dương phải đối mặt với bốn bề là những bức tường đen. Trong lòng hắn tức giận nói không lên lời, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện này. Bây giờ tự nhiên lại như bị cầm tù thẩm vấn trong văn phòng.
Lúc này đây, trên người hắn ngoài bộ quần áo ra thì dù là cái ví rách nát cũng đã mất, cái tên cảnh sát trẻ kia lấy cả di động của hắn thậm chí còn trả lại hắn một ánh mắt khi miệt.
Nhưng tất cả Trương Dương đều cảm thấy không quan trọng vì hắn biết mình bây giờ vẫn còn tốt. Nhưng Kiều Hi Nhi rốt cục bây giờ ra sao thì hắn cũng không biết. Lúc này đây, đúng lúc hắn lo lắng nhất dường như Kiều Hi Nhi, những tên nhòm ngó cô ấy nếu nhân cơ hội này thì không phải là sẽ có khả năng sao.
Sớm biết thì đã không nghe lời cái tên cảnh sát kia, ngoan ngoãn mà vào cái đồn công an này.
Đang lúc chán nản, tiếng cửa sắt được mở ra, Lưu Đống mang theo hai người được trang bị như một cảnh sát.
Thấy Trương Dương ngồi ngay ngắn trước bàn Lưu Đống cười lạnh một chút, y nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đi đến bên cạnh Trương Dương nói rằng:
- Thế nào? Có gì muốn nói với chúng tôi không?
- Có ý gì vậy?
Trương Dương hỏi với vẻ mơ hồ.
- Có ý gì ư?
Lưu Đống ở bên cạnh chống hông, giơ tay chỉ vào trán Trương Dương và giơ cái còng trong tay ra hỏi:
- Biết đây là cái gì không?
- Anh muốn gì?
Trương Dương không biết vì sao người kia lại luôn châm khích mình như vậy, nhưng nếu nói là không có nguyên nhân thì cũng không phải.
- Muốn thế nào, không phải ngươi đã rõ rồi sao?
Lưu Đống giơ cái còng trong tay nói rằng:
- Theo quy định, tội phạm hình sự bị tình nghi phải mang còng.
- Tội phạm hình sự? Chiêu này quá non rồi.
Trương Dương nhìn hai tên côn đồ đang cầm côn điện phía sau Lưu Đống rồi lại thở dài, nhìn y chằm chằm nói:
- Vì sao lại làm như vậy?
- Vì sao mà lại làm như vậy, ta đây còn có việc gấp.
- Hừ, làm việc theo pháp luật? Chỉ e là nhờ người khác thôi.
Lưu Đống đột nhiên nhìn Trương Dương với ánh mắt sắc bén, y hãi hùng không tự chủ được liền né sang một bên đáp:
- Không biết mày đang nói cái gì?
Y nhìn hai tên bảo vệ phái sau bĩu môi nói:
- Cho hắn một còng đi!
Trương Dương nhìn y lần thứ 2, cuối cùng cũng khiến cho bọn chúng vứt bỏ ý định muốn bắt người khác. Đương nhiên, nếu không như dự kiến của hắn thậm chí Lưu Đống đã bố trí cả những người khác chỉ cần hắn dám có dị động thì bọn chúng sẽ danh chính ngôn thuận bắt mình.
Hai người cảnh sát khóa Trương Dương vào góc phòng đợi thẩm vấn, thấy Trương Dương đã mất năng lực phản kháng, Lưu Đống vui vẻ phất tay để hai người cảnh sát kia ra ngoài.
Từ từ bắt lấy Trương Dương và đảm bảo duy trì khoảng cách an toàn với hắn, y nhẹ giọng cười nói:
- Trương Dương, không phải là thực sự ngươi đang muốn biết ta làm như vậy là vì cái gì sao?
Không đợi Lưu Đống nói ra, Trương Dương liền nhìn, lườm y một cái rồi nói:
- Bạch Lượng Phong?
- Hả …
Lưu Đống ngẩn người ra, gật đầu đáp:
- Không sai, chính ngươi cũng đã biết rồi ta đỡ phải tốn thêm nước bọt nói thêm. Hơn nữa nếu ngươi không sợ đắc tội, vậy thì chút nỗi khổ về da thịt cũng có đáng gì?
Trương Dương nhíu mày nhìn mặt vô cảm của Lưu Đống, có lẽ trong lòng đã bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã còng tay:
- Dù các ngươi có muốn làm gì nhưng ta chỉ muốn nói với các ngươi một câu, những thứ mà các ngươi tặng cho ta thì nhất định ta sẽ trả lại gấp đôi.
- Ha ha, rất có cá tính, đến đất này mà còn dám đùa như vậy, nếu đã vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ngươi được lắm.
Lưu Đống quay đầu nhìn băng ghi hình thẩm vấn mình rồi quay lại nói với Trương Dương rằng:
- Biết cái gì gọi là ác mộng không?
Không đợi cho Trương Dương trả lời, y liền cố cười nói:
- Cho dù là có chích thuốc phiện thì sau khi tiêm vào cả người cũng lâng lâng lên, hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì, đối phó với ngươi sao đây? Ta còn nghĩ đã.
Y nhìn Trương Dương phát hiện dường như người này cũng không có vẻ gì là sợ hãi, trong lòng y cảm thấy như bị mất mát cái gì đó, y không nhịn được liền vạch ra toàn bộ kế hoạch:
- Đầu tiên sẽ có một liều thuốc ác mộng được tiêm vào trong người, người sẽ yếu dần, tiếp theo thứ này sẽ khiến cho cơ thể mê man bất tỉnh. Nửa tiếng sau, ngươi sẽ phát hiện mình đã đi cướp bóc, buôn bán thuốc phiện tham gia vào tổ chức của xã hội đen.
- Tiếp sau đó, không cần nói nhiều, một học sinh tốt nghiệp đại học danh tiếng mà lại cho hành vi buôn lậu thuốc phiện và cướp bóc…
Trương Dương nhìn y một cái thấy khóe mắt y có tia tàn ác, trong lòng hắn đang vô cùng giận giữ.
Lưu Đống nhìn nhìn theo bản năng y co rụt lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R