Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 243 Nguồn: MT
Chương 243: Vũ tiêu chảy.
- Hệ thống trợ thủ, ta muốn bộ tài liệu kỹ thuật cùng tư liệu công nghệ về hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm.
- Đáp án của câu hỏi này yêu cầu tiêu hao bốn mươi điểm tích phân hệ thống, có chấp nhận hay không?
- Xác nhận tiếp thu!
- Xác nhận thành công, hệ thống khấu trừ bốn mươi điểm tích phân. Số dư tích phân hiện tại của chủ nhân hệ thống là không điểm. Bộ tài liệu kỹ thuật cùng tư liệu công nghệ về hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm bắt đầu được tải về…
Qua ước chừng năm sáu phút sau, trong đầu Trương Dương hiện ra một đống lớn đồ vật…
Hắn qua quýt tiêu hóa một chút dữ liệu, đại khái là toàn từ ngữ chuyên ngành mà nhiều thứ trong ấy chính hắn không hiểu rõ được, nhưng mà chắc chắn những điều hắn còn không rõ thì không phải là những điều mà các chuyên gia lĩnh vực công nghiệp quân sự kia cũng không biết, cho nên hắn ngược lại cũng không quá mất tinh thần, cũng không muốn nghĩ rằng chính hắn lần thứ hai hao phí tích phân một các vô ích.
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ đêm một chút, so với thời gian giao hẹn với Kiều Vân Phong thì còn cách chừng hai mấy giờ.
Trong khoảng thời gian hai mươi mấy giờ này nếu đem toàn bộ những tài liệu trong đầu hắn chỉnh lý lại rồi biên ra cũng là có chút khó khăn đây.
Nhưng mà hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều thêm nữa, lập tức cầm lấy IPAD đem từng dòng tư liệu trong đầu hắn soạn thảo ra.
Chỉ có điều hắn hiện tại cũng chỉ có thể chọn miêu tả một chút ít những miêu tả trọng yếu mà thôi, dù sao thì cần là với một số mô tả trọng yếu ấy thôi thì hắn tin tưởng là với trình độ của nhạc phụ đại nhân tương lại cùng với thủ hạ là đội ngũ chuyên viên nghiên cứu thì ắt hẳn sẽ có thể giải thích hết được. Còn nếu mà bọn họ có những điều không giải thích được thì chính hắn sẽ soạn lại cho bọn họ một cái chi tiết cho đầy đủ hơn, đương nhiên, như vậy yêu cầu thêm nhiều thời gian hơn một chút.
Giằng co một hồi cũng đã hơn hai giờ đồng hồ, nội dung cơ bản cũng đã được hoàn thành đại khái cũng hơn năm nghìn chữ, so với toàn bộ nội dung của tài liệu trong đầu hắn là hơn mười vạn chữ thì cũng đã là sự cố gắng lớn rồi.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ mười lăm phút.
Lại nghiêng đầu nhìn nhìn Cao Kỳ vẫn đang ngủ say như trước, mà người trong biệt thự cũng biết là hôm nay hắn cùng Cao Kỳ đi ra ngoài chơi cho nên cũng không có ai gọi điện thoại đến quấy rầy hắn và cô cả, chỉ có Hứa Đan Lộ mới vừa rồi gửi đến cho hắn một cái tin nhắn hỏi có yên ổn hay không thôi.
Sau khi nhấn số điện thoại của Kiều Vân Phong, hắn cũng không ngờ là giờ này nhạc phụ tương lai của hắn còn chưa có đi ngủ, vừa nghe nói Trương Dương đã tìm được cho ông bộ tài liệu kỹ thuật cùng tư liệu công nghệ về hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm thì Kiều Vân Phong từ đầu bên kia điện thoại dường như rất sửng sốt, mấy phút đồng hồ sau mới có phản ứng lại.
- Cậu nói xem?
- Đương nhiên là cháu sẽ gửi tài liệu qua cho bác ngay.
- Không… không. Tài liệu trọng yếu như vậy, ta vẫn cứ nên trực tiếp gặp mặt cậu mà lấy cho an toàn.
Nói còn chưa dứt câu, ông đã phát hiện trên hòm thư điện thoại di động của mình báo hiệu có tin mới, còn có cả tài liệu đính kèm nữa.
Kiều Vân Phong vội vàng ngồi xuống trước màn hình máy tính của ông, chỉ nhìn trong chốc lát ông liền vỗ đùi, kêu một tiếng.
- Quả là thứ tốt! Thứ này nếu mà xuất hiện sớm vài năm thì cái bọn chó má ác điểu kia còn có thể kiêu ngạo được như vậy hay sao?
Qua một lúc sau, hắn buông lỏng thân mình, chậm rãi ngả lưng trên ghế, nghĩ nghĩ rồi châm một điếu thuốc mà hút lấy một hơi, chậm rãi đi tới cửa sổ phía trước.
Mấy thế hệ nay đã cố gắng theo đuổi nó, hôm nay cuối cùng đã có bước thành công siêu việt rồi.
--------
Đông Hoa Viên. Ấm Hương Các.
Thái Vĩnh đã sớm có mặt tại phòng trà, đây cũng được coi là một trong những lần hiếm hoi hắn xuất hiện tại nơi này sớm một chút, lần xuất hiện trước chính là khi làm đầy tháng cho tiểu công chúa của Lưu Ảnh gia để có cơ hội lộ diện nên mới tới sớm.
Một số ít gia tộc giàu sang quyền thế chốn Bắc Kinh hoa lệ này mỗi dịp cuối năm đến đều tụ họp lại tại Đông Hoa Viên này một cái để hàn huyên ôn chuyện, đương nhiên, không phải thật sự là hàn huyên ôn chuyện theo nghĩa đen.
Mà thông qua cuộc gặp gỡ này để đạt được hai mục đích chính. Đầu tiên là trao đổi tin tức, dù sao đối với các gia tộc giàu sang quyền thế có cơ hội có mặt tại đây mà nói thì chuyện kiếm tiền từ gì và như thế nào đối với bọn họ chẳng phải là chuyện khó, chuyện khí chính là làm sao để kiếm được thật nhiều tiền hơn kia và làm sao để bảo vệ được vị trí gia tộc hiện nay cũng như là tìm cách đưa gia tộc mình phát triển hơn nữa trong tương lai. Cho nên, cuộc gặp mặt này thoạt nhìn cứ như những cuộc gặp gỡ hàn huyên ôn chuyện bình thường nhưng thực ra là nơi để mà ai ai cũng cố gắng tranh thủ nắm bắt được một số tin tức giá trị cao, bởi vì chỉ cần lơ đãng một câu nói thôi thì tương lai gia tộc cả một năm tiếp theo sẽ đổi khác nhiều lắm.
Mục đích thứ hai chính là chải chuốt mối quan hệ giữa các gia tộc với nhau. Tuy rằng nói là mỗi gia tộc giàu sang quyền thế bọn họ đều có những người dẫn đầu trong các lĩnh vực, cũng có doanh nghiệp tập đoàn do chính gia tộc mình làm chủ, nhưng cũng chính vì thế mà tranh chấp lợi ích giữa các gia tộc với nhau càng không ít đi. Hơn nữa, theo đà phát triển của tình hình kinh tế mấy năm gần đây mà nói thì mối cạnh tranh lợi ích giữa các gia tộc với nhau càng thêm gay gắt hơn trước, thậm chí những trường hợp quyết sống mái với nhau một phen cũng không phải không xảy ra bao giờ.
Chỉ có điều trước đây những xung đột loại này chỉ xuất hiện giữa một số gia tộc nhỏ thôi, còn mấy năm gần đây thì không còn giống như vậy nữa. Một số ít các tập đoàn địa phương hạng ba có gia tộc lớn mạnh một chút cũng xuất hiện xung đột mạnh mẽ, trực tiếp cạnh tranh nhau trong các lĩnh vực ví dụ như kiến trúc, bất động sản, hay lĩnh vực tài chính… Thậm chí cho tới thời điểm hiện tại, giữa một số tập đoàn hạng hai cũng bắt đầu lục đục xuất hiện xung đột thế lực của nhau, có khi còn dẫn tới xung đột trực tiếp.
Mà những xung đột như vậy nếu mà một khi không khống chế được thì không chỉ có ảnh hưởng đối với mỗi người trong gia tộc đó không thôi mà rất có thể còn trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của khu vực, thậm chí cũng có thể ảnh hưởng đến cả sự phát triển kinh tế quốc gia nữa.
Cho nên tất nhiên là các gia tộc quyền thế hạng nhất phải có trách nhiệm ức chế các tình huống cạnh tranh như vậy phát sinh, bởi vậy Đông Hoa Viên này liền trở thành sân khấu cho các gia tộc hạng nhất chèo chống chải chuốt các mối quan hệ giữa các gia tộc thấp hơn.
Chỉ có điều mối quan hệ canh tranh hay xung đột giữa các gia tộc như thế chẳng mấy khi xuất hiện ở bề ngoài, nhất là cái loại cấp bậc cao như Thái gia thì càng gọi là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng cũng dễ dàng nhận thấy rằng lần này mối cạnh tranh giữa Thái gia và Kiều gia đã đánh vỡ hoàn toàn những tiền lệ đã có.
Đầu tiên là Thái gia chủ động xuất binh, lợi dụng chính ưu thế truyền thông của mình mà ngấm ngầm hại người, gây áp lực dư luận đối với Kiều gia, ngay sau đó lại ra tay tại tỉnh Đông Nam đoạt lấy thủ hạ của Kiều gia là Đỗ gia, bởi thế cho nên lúc này sức mạnh của hai nhà Kiều - Thái tại tỉnh Đông Nam mới có chút cân sức ngang tài.
Tất nhiên là Kiều gia không có lý nào để cho Thái gia trắng trợn cưỡi lên đầu họ, ngay lập tức đã tung đòn phản kích. Hơn nữa rất rõ ràng chính là lực đánh của họ không hề nhỏ, đầu tiên là đem toàn bộ các phương tiện truyền thông mà Thái gia sở hữu đánh sập, tuy rằng điều này cũng có mang đến một chút ảnh hưởng ngược lại cho Kiều gia nhưng đồng thời cũng là đòn cảnh cáo nhớ đời cho Thái gia rằng Kiều gia không phải là loại dễ ức hiếp như bọn họ nghĩ.
Ngay sau đó thừa dịp Thái gia dốc sức vào thu mua lại tập đoàn Dịch Mậu, Kiều gia liền ra tay sau lưng mua lại quỹ Hâm Kim của Thái gia khiến cho Thái gia tiền mất tật mang, tổn thất không hề nhỏ.
Có thể nói là trên cơ bản hai bên đều đã không nề gì thể diện, đầu tiên thì Thái gia có chiếm ưu thế hơn một chút, nhưng rất nhanh đã bị Kiều gia giáng cho một đòn quay trở lại vị trí cũ.
Cho tới hiện tại, hai nhà cũng chỉ có thể xem như là cân sức ngang tài, Thái gia đã đoạt được phò tá tại tỉnh Đông Nam là Đỗ gia, còn Kiều gia thì lại đoạt được quỹ Hâm Kim từ trong tay Thái gia. Chỉ có điều hai thứ này nếu mà đem ra so sánh bên nào hơn bên nào kém thì người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được rõ ràng. Dù sao thì giá trị của quỹ Hâm Kim bé nhỏ cũng chẳng thể so sánh với việc đầu tư toàn diện vào tỉnh Đông Nam được, cho nên kết thúc hiệp đấu này coi như Kiều gia chịu thiệt thòi hơn một chút.
Chỉ có điều cạnh tranh giữa hai gia tộc xem chừng vẫn có chút khách sáo, tuy rằng ngoài mặt đã không còn e dè gì thể diện cho nhau nhưng cũng chưa đến mức trực tiếp đấu đá nhau mọi góc cạnh.
Nhưng mà ngày hôm qua đã phát sinh một việc khiến cho những sợi dây xấu hổ nhỏ bé kia đã hoàn toàn tan biến, chính là đệ tử ưu tú đời thứ ba của Thái gia bị người ta làm xấu mặt một phen, chính là người chèo chống quan trọng của quỹ Vĩnh Hưng thuộc Thái gia, Thái Vũ.
Tại thành phố Mai Ninh hắn đã bị người ta triệt để làm nhục một phen.
Mối cạnh tranh giữa hai đại gia tộc tuy rằng thủ đoạn được sử dụng vô cùng quyết liệt nhưng cũng vẫn luôn cố gắng duy trì bảo vệ cử chỉ bên ngoài của nhau, nhưng Thái Vũ vừa rồi tại Mai Ninh đã bị sỉ nhục một phen không thể kém hơn được nữa, chính là không còn nể mặt nhau chút nào nữa rồi.
Trước mắt bao nhiêu người như vậy lại bị người ta cho uống thuốc xổ, ngay tại chỗ kéo ra đầy *** đái trong đũng quần, còn khiến cho phóng viên báo chí truyền thông đem toàn bộ cảnh tượng hiếm có này nhanh chóng truyền bá khắp các phương tiện rồi cả internet nữa.
Có thể nói hiện tại Thái Vũ đã trở thành một danh nhân tên tuổi trên internet rồi, còn được người ta gắn cho một cái biệt danh là Vũ tiêu chảy (Mưa tiêu chảy).
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 244 Nguồn: MT
Chương 244: Ngươi có thể làm gì ta nào?
Một người đường đường là siêu cấp quý công tử gia tộc giàu sang quyền thể như vậy mà bỗng chốc hình tượng lại biến thành như thế, nội tâm không thể không phẫn nộ cho được.
Tuy rằng phải nói là Thái gia cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh chính xác sự tình quấy phá lần này là do Kiều gia đứng sau lưng giật dây, nhưng sự tình lại xảy ra tại địa điểm chính là Hải Thiên Các ở Mai Ninh, mà cái Hải Thiên Các này vừa vặn lại chính là một trong những tài sản của Kiều gia. Điều này không khác gì đã chứng minh rằng sự tình có quan hệ tới Kiều gia, mà điều càng khiến cho người nhà Thái gia tức tối chính là Kiều gia chẳng hề có ý giải thích hay thậm chí chỉ là muốn làm sáng tỏ sự việc đó. Hay nói cách khác, Kiều gia chấp nhận rằng cứ mặc cho người ta thấy người đứng sau lưng sự kiện này chính là Kiều gia bọn họ.
Sau khi Thái Vĩnh biết được tin tức này thiếu chút nữa là hắn trực tiếp lăn ra bất tỉnh rồi, vốn là muốn ngay tức khắc mò mặt tới Kiều gia hưng binh hỏi tội, nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ cạnh tranh hiện tại giữa hai nhà Kiều - Thái thì hắn bấy giờ chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận dữ xuống mà thôi.
Mà quan trọng hơn hết chính là ngay sau đó hắn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, mà toàn là những cuộc gọi từ các đại gia tộc vốn cách biệt với giai tầng bọn họ. Hơn nữa, đa số những hào môn thế tộc cách biệt đó đều không muốn tranh chấp giữa hai nhà tiếp tục kéo dài thêm nữa, đều là hy vọng hai nhà Thái - Kiều ngồi xuống thư thả nói chuyện với nhau cho rõ ngọn ngành.
Dù sao sự tình cũng chưa tới mức không thể cứu vãn được. Mà còn nói tóm lại thì dù sao hết thảy sự tình đều là do Thái gia bắt đầu nên mới thành ra nông nỗi này.
Mong muốn giải hòa mối quan hệ giữa hai nhà này thậm chí còn có cả đồng minh của Thái gia là Thân gia.
Đã đi đến tình trạng như thế này, Thái Vĩnh cũng chỉ còn cách thuận theo sự bố trí sẵn.
Cùng lúc đó, Kiều lão gia tử của Kiều gia là Kiều Chính Quốc cũng muốn dẹp yên chuyện gia đình, bằng lòng hòa giải hai bên. Cho nên hai nhà ước định đến đúng ngày họp mặt tại Ấm Hương Các ở Đông Hoa Viên mà tiến hành thương lượng.
Đáng lẽ ra hòa giải hai bên sẽ diễn ra như vậy, chủ trì buổi hòa giải theo luân phiên thay đổi giữa các gia tộc đến lần này chính là người chèo chống Nguyên gia Nguyên Chấn Phong cùng với hai người cầm lái của hai nhà Kiều - Thái.
Nhưng xét về sức mạnh của Nguyên gia mà so sánh với hai nhà Kiều - Thái mà nói thì liền có sự chênh lệch, cho dù là hai nhà Kiều - Thái tự nguyện cùng nhau hòa giải một chỗ và cũng không có quan hệ thân thiết với họ.
Cuộc hòa giải sẽ bắt đầu lúc mười giờ đúng, nhưng mà chưa đến tám giờ rưỡi thì Thái Vĩnh đã chạy tới đây rồi.
Sở dĩ Thái Vĩnh chạy tới Đông Hoa Viên sớm như vậy ngoài nguyên nhân bởi cái chuyện canh cánh trong lòng là đứa cháu trai độc tôn của gia tộc bị người ta hạ nhục một phen ngày hôm qua, thì quan trọng hơn chính là buổi hòa giải giữa hai nhà Kiều - Thái hôm nay có sự tham dự của tập đoàn hạng nhất, chính là đại gia tộc cách biệt tầng lớp với gia tộc hạng hai như bọn họ.
Chính là Thân gia đó. Chẳng những Thân gia cùng Thái gia có quan hệ thông gia với nhau, mà chính Thái Vĩnh này cùng với các bậc cha chú trước đây cũng coi như là đã đi theo Thân gia đấu tranh giành thiên hạ, cho nên đối với Thân gia dù là về lý hay về tình hắn đều phải cố gắng gìn giữ mối quan hệ này một cách nghiêm túc.
Đến chín giờ hơn một chút, người chủ trì buổi hòa giải - người chèo chống Nguyên gia Nguyên Chấn Phong xuất hiện. Rồi đến chín giờ rưỡi thì đại biểu Thân gia là Thân Phong Vân cũng đã có mặt, duy chỉ có người trụ cột của Kiều gia là chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Sắc mặt Thái Vĩnh liền trở nên có chút khó coi, mà ngay cả người cùng đi là Thân Phong Vân cũng biểu hiện có chút không hài lòng, bởi rằng nếu là gia tộc có chuyện mà chậm chễ một chút thì đã đành vì dù sao ở vị trí là người chèo chống cho cả gia tộc thì Kiều Chính Quốc cũng như Thân Phong Vân hắn, chỉ là Kiều gia này chẳng là cái gì trong mắt người Thân gia cả. Vì rằng lúc Thân gia đang đấu tranh giành thiên hạ kia thì người của Kiều gia cũng chỉ là tùy tùng sai vặt mà thôi.
Hiện tại lại dám thái độ, Thân Phong Vân đã đích thân đến giúp hai nhà hòa giải vậy mà kết quả là Kiều gia còn giả bộ ông lớn mà chậm trễ.
- Nguyên lão này, xem ra Kiều gia này có giá cao quá nhỉ. Lẽ nào ông không có thông báo trước cho bọn họ thời gian hòa giải hay sao?
Thái Vĩnh ngắm người chủ trì hòa giải là Nguyên Chấn Phong, ánh mắt mang theo một tia bất mãn mà mở miệng hỏi, có vẻ như hắn hoàn toàn đã quên rằng buổi hòa giải lần trước Thái gia hắn cũng chỉ cử ra Thái Hưng Đằng đi, mà hắn cũng là người đi trễ nữa.
- Ấy chết, Thái lão à. Ông nghĩ như vậy thực là oan uổng cho tôi quá. Ngày hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Kiều lão gia tử rồi, cũng đã xác nhận thời gian lẫn địa điểm rõ ràng. Sáng sớm hôm nay tôi cũng đã xác nhận lại với ông ấy, ông ấy đều không có ý bất đồng nào mà.
Nguyên Chấn Phong cau mày nói tiếp.
- Nói không chừng, lúc này ông ấy đang bị kẹt xe…
Ông ta lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua rồi lại đưa mắt nhìn Thân Phong Vân bên cạnh, dò hỏi.
- Nếu không thì tôi gọi lại cho ông ấy hỏi thăm tình hình một chút vậy?
- Được đấy, vậy làm nhanh lên.
Thân Phong Vân nhìn đồng hồ, không chút kiên nhẫn mà phất tay áo.
- Còn có mười phút nữa là mười giờ đấy.
Nguyên Chấn Phong không biết làm sao nữa đành phải gọi điện thoại cho Kiều Chính Quốc, điện thoại hắn báo không kết nối được, thực là Kiều Chính Quốc không nghe hay sao?
Nguyên Chấn Phong bất đắc dĩ mà quơ quơ di động, cười khổ rồi nói.
- Có lẽ là tín hiệu không tốt rồi…
- Gì? Cái gì mà tín hiệu không tốt hả? Ông đừng có vì bọn họ mà tìm cớ bênh vực làm gì.
Trong lòng Thái Vĩnh giận sôi lên, cuộc đời này của hắn chưa từng phải đợi người khác như thế này.
- Này, Thái lão, tôi thấy hôm nay người chèo chống công việc gia đình của Kiều gia chắc là sẽ không có mặt tại đây, cho nên bọ họ coi chúng ta như đám khỉ để đùa giỡn đây mà.
Thân Phong Vân trong lòng lúc này cùng không thoải mái gì, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cứ phải cố kìm nén cảm xúc bất mãn của mình.
- A, Thân đại ca, Thái đại ca. Các ông đã đến cả rồi à?
Giữa lúc hai người Thân Phong Vân cùng Thái Vĩnh vẻ mặt như bị táo bón thì thanh âm kẽo kẹt khi mở cửa lớn của Ấm Hương Các truyền vào cùng với một giọng điệu chất chứa hàm ý trêu chọc.
Thái Vĩnh nghe tiếng nói mà nhìn lại, thần tình thối hoắc, nháy mắt biểu cảm như nước sôi bốc hơi, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, vừa vặn mười giờ đúng, hắn trực tiếp hướng về phía người vừa tới mà nói.
- Kiều gia các ngươi không còn ai khác hay sao mà lại phái cái con búp bê chưa dứt sữa này đến đây?
Thì ra người vừa mới tới không phải là người mà bọn hắn mong đợi - Kiều Chính Quốc, thậm chí cũng chẳng phải là người con cả của ông là Kiều Vân Đăng, mà người mới tới chính là con thứ tư của ông ấy Kiều Vân Phi. Người này nổi tiếng là một tên ăn chơi trác táng hiện có sở hữu một công ty phần mềm khổng lồ.
Ghê tởm hơn chính là hắn vừa tới là gọi Thân Phong Vân là “đại ca” điều này thì Thái Vĩnh hắn không có ý kiến, dù sao thì Thân Phong Vân đích xác cũng xem như là cùng thế hệ với hắn, nhưng mà sao hắn lại có thể cố ý đem mình ra mà gọi là “đại ca” được? Chuyện này rõ ràng là có chút hương vị nhục nhã đây.
- Uầy, Thái đại ca, hoàn toàn không phải là Kiều gia chúng ta không còn ai khác, mà chính là Kiều gia chúng ta có một cái tập quán là thấy hạng người gì liền phái người cấp bậc tương ứng đi ra ứng đối. Lần này Thái đại ca đứng ra cho nên theo đúng lẽ thì là đến lượt nhân vật thấp kém như tôi đây đến gặp thôi.
Nghe được giọng nói bất mãn của Thái Vĩnh, Kiều Vân Phi không chút hoang mang mà nhanh chóng đáp lại hắn một câu.
- Ngươi…
Thái Vĩnh giận điên lên.
- Kiều Chính Quốc đó không có dạy ngươi cách nói chuyện với trưởng bối thế nào hay sao?
- Trưởng bối? Bề trên?
Kiều Vân Phi nhìn nhìn khắp bốn phía trong phòng, cười ảm đạm rồi nói.
- Ngoại trừ Nguyên lão ra thì ở nơi này còn có ai là trưởng bối hay sao? Thái Vĩnh này, Nguyên lão kia còn chưa có mở miệng mà ông đã đứng đấy làm ầm ĩ lên gì chứ?
- Được rồi, Kiều Vân Phi… Cậu đừng có đứng ở chỗ này mà ra vẻ thông minh nữa. Tôi hỏi cậu, cha của cậu đâu rồi?
Một bên Thân Phong Vân nhìn không vừa mắt được, cau mày mở miệng hỏi.
- Chẳng lẽ ông ấy không biết buổi gặp mặt hôm nay chính là bàn chuyện hòa giải mối quan hệ giữa hai nhà Kiều - Thái hay sao?
- Anh hỏi cha của tôi hả? Ông ấy rất bận, không rảnh tới tham gia đâu.
Kiều Vân Phi không buồn đếm xỉa tới mà đi thẳng đến bên cạnh Thái Vĩnh, đĩnh đạc ngồi xuống ghế.
- Có chuyện gì thì nói với tôi cũng thế mà.
- Láo xược, buổi hòa giải này thời gian đã được ấn định trước, theo đúng phép tắc từ trước thì bất luận là gia tộc lớn hay nhỏ đều phải là người nắm giữ vị trí trụ cột của gia tộc ra mặt, chẳng lẽ ông ta có thể phá bỏ phép tắc đã định hay sao?!
Kiều Vân Phi nhìn Thái Vĩnh một cái, mắt hơi nhắm lại, cười hì hì mà trả lời.
- Nếu tôi nói đúng, ông có thể làm gì được tôi nào?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 245 Nguồn: MT
Chương 245: Khỏi cần nể mặt ta.
- Kiều Vân Phi, cậu đừng có mà láo xược quá mức như vậy!
Thân Phong Vân đập mạnh tay xuống bán rồi đứng lên mà nói.
- Cái trường hợp như thế này mà cậu có thể là người phù hợp để tới hay sao?
- Thân Phong Vân, anh cũng đừng có quá bức ép người khác như thế. Tôi không thể tới đây được, thế còn anh tại sao lại có thể có mặt ở đây?
Kiều Vân Phi thản nhiên mà nhìn Thân Phong Vân một cái, từ tốn mà đáp lại lời hắn.
- Cậu… Các cậu cũng chỉ là người Kiều gia mà thôi, tuy rằng có thể nói là một gia tộc không nhỏ, nhưng có điều trong mắt Thân gia chúng ta thì Kiều gia cũng chỉ là con ong cái kiến mà thôi.
Thân Phong Vân trái lại không thể ngờ được rằng cái tên Kiều Vân Phi này lại có thể lớn mật đến như thế, rõ ràng ngay cả thể diện Thân gia bọn hắn cũng không thèm nể nang gì cả.
- Vậy thì muốn như thế nào đâu? Nếu như Thân gia của anh giỏi đến như thế thì chẳng cần phải giữ sĩ diện cho tôi đâu, cứ việc xông thẳng đến chỗ tôi này.
Kiều Vân Phi đột nhiên vươn ra một chân dẫm mạnh lên mặt bàn, hai mắt liếc xéo Thân Phong Vân, không nóng không kiêu mà đáp lại lời hắn. Hành động thanh thoát chẳng khác nào một cô gái nhảy giương bắp đùi đối mặt với một khách làng chơi rồi la lớn: Đến đây đi, Thân!
- Kiều Vân Phi!
- Vân rùa!
- Cậu…
Thân Phong Vân thiếu chút nữa là chảy máu nào, bàn về thế hệ thì hắn đích thật là ngang hàng cùng với Kiều Vân Phi, nhưng nếu là nói về tuổi tác thì hắn đã hơn năm mươi rồi còn Kiều Vân Phi mới chưa đến bốn mươi, hai người hơn kém nhau cũng chừng mười lăm tuổi chứ chẳng ít hơn, nếu là Kiều Vân Phi này gọi hắn một tiếng “chú” cũng không có quá lời đâu.
- Nếu Kiều Chính Quốc giáo dục các người lời ăn tiếng nói như thế này thì cũng khó trách gia tộc Kiều gia các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một gia tộc thuộc nhóm hạng hai mà thôi.
- Thân Phong Vân, Thân gia các người chẳng lẽ có khá khẩm hơn chút nào hay sao, hiện giờ các người cũng đã suy bại đến nỗi phải làm tôi tớ cho Thái gia còn gì.
- Họ Kiều này, ta không để yên cho ngươi.
Thân Phong Vân vươn tay ôm lấy cái trán, bụng hắn phình lên như trực phát nổ, vốn là hắn với thân phận người hòa giải hai bên mà có mặt tại chốn này, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, hai nhà Kiều - Thái còn chưa có kết cuộc gì mà rõ ràng đã biến thành trận đấu khẩu giữa hai người là chính hắn cùng con trai thứ tư của Kiều lão gia tử. Thế này là thế nào đây, quá là mất giá trị rồi.
- Kiều Vân Phi, cậu quả thực là quá hỗn xược rồi đấy.
Thái Vĩnh một bên nhìn nãy giờ không nhịn được nữa, đây đáng ra là chỗ bàn chuyện ân oán giữa Thái gia bọn hắn và Kiều gia cơ mà, như thế nào lại biến thành cuộc đấu nước miếng giữa hai nhà Thân - Kiều đây. Mặc dù là hắn cũng sẽ có vui vẻ khi nhìn hai nhà Thái - Kiều căm thù lẫn nhau, nhưng hiển nhiên hoàn cảnh này có chút không hợp cho lắm. Muốn đánh đấm, đấu đá gì thì gì ít nhất cũng phải chờ sau khi xử lý sự tình Thái gia hắn với Kiều gia đã.
Kiều Vân Phi nhìn hắn một cái, nhưng chỉ cười lạnh nói.
- Thái Vĩnh, ngươi lấy vai trò gì đây, lăn qua chỗ khác đi! Chỗ đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử như ngươi cấm chĩa mõm vào.
- Ngươi… Ngươi…
- Khụ… khụ, Kiều công tử!
Một bên Nguyên Chấn Phong nhìn sự tình như vậy nếu còn duy trì lâu hơn nữa không chừng tại Đông Hoa Viên này sẽ nảy sinh sự tình lần đầu tiên có trong lịch sử chính là có người thuộc gia tộc giàu sang quyền thế bậc cao đánh nhau, đối với bản thân người chủ trì cuộc hòa giải mà nói thì đây chính là sự việc mới nhìn thấy lần đầu. Cho nên hắn vội vàng nói như cầu xin cả ba người.
- Kiều công tử, Thái lão, Thân lão, các vị đừng có tức giận lẫn nhau thêm nữa. Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự mới là chuyện quan trọng kìa.
Thân Phong Vân cùng Thái Vĩnh liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ căm giận bất bình, Thân Phong Vân mở đầu cười lạnh một tiếng mà nói.
- Nếu Kiều gia đã không có một chút thành ý nào như vậy thì Thân mỗ tôi có làm người hòa giải đôi bên hay không cũng thế thôi.
- Ngươi không làm thì cứ không làm đi, liên quan quái gì đến ta.
Kiều Vân Phi mang theo một ánh mắt khinh bỉ mà nhìn khắp người Thân Phong Vân.
- Hơn nữa, cũng không có ai mời ngươi đến.
Thân Phong Vân nghe vậy thì trong ngực hắn chẳng khác nào có một khối đá khổng lồ đổ xuống, dễ chịu đến chết mất thôi. Giả dụ bây giờ trong tay hắn mà có con dao thì giờ phút này hắn nhất định sẽ không có chút do dự nào mà vươn tay đâm cho cái tên ăn chơi trác táng yêu dấu này một dao đâu.
- Kiều công tử… Kiều công tử...
Nguyên Chấn Phong bên cạnh thấy tình hình lại có chiều hướng nghiêm trọng trở lại, vội vàng vọt tới đứng chắn ở giữa Kiều Vân Phi và Thân Phong Vân.
- Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự đi có được không?
Kiều Vân Phi nghe Nguyên Chấn Phong nói vậy, lúc này mới có chút nhịn lại mà nói.
- Nguyên thúc, mời ông cứ nói.
- Là như thế này…
Nguyên Chấn Phong nhìn nhìn Thái Vĩnh, do dự một chút rồi vẫn quyết định giải quyết dứt khoát mà nói.
- Trước lúc cậu đến, Thái lão đã nói với tôi về điều kiện hòa giải của bọn họ, giờ tôi liền nói lại cho cậu hay…
Thấy Kiều Vân Phi không có lên tiếng, Nguyên Chấn Phong lại tự mình nói tiếp.
- Thái lão nói rằng điều kiện của bọn họ thực cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ cần Kiều gia các cậu giao ra cái người tên Trương Dương kia thì bọn họ bằng lòng rút khỏi tỉnh Đông Nam.
- Giao ra Trương Dương cho họ?
Kiều Vân Phi liếc mắt nhìn Thái Vĩnh bên cạnh một cái, nói.
Thái Vĩnh hai mắt liền nhắm lại, những lời này giả dụ là do Kiều Chính Quốc đối mặt nói thì chẳng tính làm gì, tốt xấu gì cũng còn có chút thể diện, nhưng hôm nay người nghe lại chính là Kiều Vân Phi, hơn nữa sau khi hắn nghe xong còn ra cái vẻ như rất không thể tưởng tượng được… Điều này làm cho hắn không làm sao mà chịu đựng được, thật là muốn cứ bỏ mặc vậy mà đi, nhưng mà hắn phải cố nhịn cho bằng được bởi vì giả sử hắn bỏ đi trước thật thì bên đuối lý nhất chính là bản thân hắn, sau này những người khác trách móc tới tại thì Thái gia bọn họ chắc chắn sẽ gánh vác phần lớn trách nhiệm.
- Giao ra Trương Dương ư? Chuyện này cũng không khó, chỉ cần các ngươi đem Thái Băng và Thái Vũ giao cho chúng ta trước thì điều đó chúng ta có thể tính toán được.
- Cậu điên rồi, bọn họ là con cháu Thái gia ta…
Thái Vĩnh nhịn không được nữa mà chõ mồm vào nói.
- Là ai điên rồi đây? Trương Dương rõ ràng là con rể Kiều gia chúng ta, ông bắt chúng ta phải giao ra con rể thì có khác nào là ta giao cháu trai cho các ngươi hay không? Không có chuyện đó được đâu.
- Đó chính là chuyện để nói đấy. Chỉ vì một người tên Trương Dương đó mà Kiều gia các ngươi cam nguyện mạo hiểm gia tộc sẽ bị xuống cấp hay sao?
Thân Phong Vân nắm lấy điện thoại di động, nhìn nhìn Kiều Vân Phi rồi phán một câu.
- Theo tôi được biết thì cái người tên Trương Dương này đối với các người chẳng có chút quan hệ nào, chỉ là một người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ mà thôi.
- Việc cái rắm gì anh…
Kiều Vân Phi không hổ danh là cao thủ chửi bóng chửi gió, lập tức quay ngược nòng súng hướng về phía Thân Phong Vân.
- Anh không nói lời nào thì người khác sẽ tưởng anh bị câm chắc?
Nghe vậy thôi Thân Phong Vân rốt cuộc nhịn không được nữa, chỉ kêu khẽ một tiếng đau đớn rồi khó chịu mà ngồi xuống ghế.
Nhưng hắn không nghĩ tới rằng Kiều Vân Phi còn chưa hề có ý muốn dừng lại.
- Ngươi xem nếu là người chèo chống cho cả gia tộc ắt hẳn sẽ không đến nơi này. Chỉ có Thân gia các ngươi mới không giống thế, mua danh chuộc tiếng, còn nghĩ bản thân mình còn bao nhiêu cân nặng đây mà còn nhận làm người hòa giải. Tốt nhất là ngươi nên về điều trị cho mẹ ngươi cho tốt đi rồi nói chuyện sau.
- Ta…
Thân Phong Vân cuối cùng không chịu nổi nữa, nhịn không được mà tuôn một hơi lập thề.
- Thân Phong Vân ta ở đây lập lời thề rằng Thân gia chúng ta cùng với Kiều gia các ngươi nhất định không đội trời chung.
- Ha, rốt cuộc cũng đã đem điều trong lòng nói ra rồi đấy.
Kiều Vân Phi vừa nghe thấy vậy, không những không có nửa điểm sợ hãi mà ngược lại còn cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Thân Phong Vân rồi thản nhiên mà nói rằng.
- Thân gia các người còn có sức mà làm những chuyện như vậy hay sao?
- Đừng tưởng rằng chúng ta không ai biết sở dĩ Thái gia có thể thuận lợi tiến vào tỉnh Đông Nam kia chính là do Thân gia các ngươi giật dây làm mối hay sao. Còn cả chuyện cuộc hòa giải lần trước nữa, rõ ràng Thân gia các ngươi đã sớm ngang nhiên đứng về phía Thái gia. Lần này, các ngươi như thế nào còn có mặt mũi mà khăng khăng lấy thân phận trung gian hòa giải mà tới chốn này chèn ép người khác chứ?!
Kiều Vân Phi nói hết câu, không thèm đợi Thân Phong Vân có dịp tiêu hóa hết lời hắn nói, liền nói tiếp ngay.
- Lần này ta cũng chính là đại diện cho cha ta, chính thức nói cho các ngươi một tiếng rằng từ cái ngày hôm đó thì Thân gia các ngươi đã chính thức là đối thủ của chúng ta rồi…
- Cái gì?
Thân Phong Vân ngẩn người.
- Các người muốn thách thức vị trí của chúng ta sao?
- Thách thức? Các ngươi có xứng đáng hay không?
Kiều Vân Phi cười lạnh một trận.
- Được rồi, lời cần nói cũng đã nói, không còn việc gì nên ta đây cũng muốn đi khỏi đây rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 246 Nguồn: MT
Chương 246: Không biết tự lượng sức.
Thân Phong Vân nghe vậy, hắn tức tối đến độ thiếu chút nữa là nướng bản mặt hắn thành than, còn Thái Vĩnh thì vươn tay mà xoa xoa lấy ngực cố sức mà giữ gìn nhịp thở để tránh lần thứ hai lộ ra khuyết điểm tuổi già ra ngoài.
- Kiều… Kiều công tử…
Làm người chủ trì hòa giải, Nguyên Chấn Phong vẻ mặt lúc này không giấu nổi đau đớn. Tình huống này rồi, đừng nói đến chuyện có thể tiếp tục cuộc hòa giải thêm nữa hay không, chỉ cần là ba người này không có đánh nhau đã xem như thành công lớn rồi.
- Nguyên lão, tôi hiểu. Xin lỗi, chuyện của ngày mai…
Kiều Vân Phi nhìn nhìn hai cái vẻ mặt táo bón của Thái Vĩnh và Thân Phong Vân trước mắt, thản nhiên mà nói tiếp.
- …Kiều gia chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một cái thông báo hợp lý. Xin từ biệt!
Kiều Vân Phi nói xong, liền trực tiếp đi khỏi.
Dù rằng bóng dáng cả người Kiều Vân Phi đã tan biến từ khi nào rồi, Thái Vĩnh và Thân Phong Vân còn chưa hết vẻ mặt táo bón mà tỉnh lại được, Kiều Vân Phi này rốt cuộc là có ý tứ gì đây?
Hắn cho là Kiều gia bọn họ có bao nhiêu cân lượng cơ chứ? Lại có thể dám ngang nhiên thách thức cùng lúc hai đại gia tộc hào môn như thế, hơn nữa một trong hai gia tộc bị thách thức lại chính là một trong những tập đoàn hạng nhất - Thân gia.
Kiều gia này dù chỉ đối mặt với một mình Thái gia thôi cũng đã vất vả lắm rồi, hiện giờ thực chế giễu, rõ ràng không biết tự lượng sức mình mà ngay cả Thân gia bọn họ cũng dám thách thức, quả nhiên là chán sống hết lượt!
- Người này của Kiều gia quả thực là kiêu ngạo. Không có nể mặt Thái gia chúng ta thì thôi, lại có thể không buồn nể mặt cả Thân gia hay sao? Quả thực là không biết tự lượng sức mình!
Thái Vĩnh không bỏ lỡ cơ hội mà chớp lấy thời cơ xúi giục. Tuy rằng lời nói này nghe có phần hơi thô một chút, nhưng không hể nghi ngờ rằng dù là lời nói như thế nhưng Thân Phong Vân nhất định vẫn hiểu được ý nghĩa trong đó.
- Thái lão, ông không cảm thấy Kiều gia này làm chuyện như thế có chút kỳ quái hay sao?
Thân Phong Vân không phải là thằng ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thái Vĩnh. Nhưng mà cho dù Thái Vĩnh kia có nói hay không thì trong lòng hắn cũng sớm đã hận chết đám người Kiều gia rồi.
- Đúng vậy, nhìn tình thế hiện nay mà nói nhất định là bọn họ đã tìm được một chỗ dựa cực kỳ vững chắc cho nên mới dám kiêu ngạo đến như thế.
Trong lòng Thái Vĩnh rùng mình, không biết là người chèo chống đại gia tộc nào lại lập liên minh với Kiều gia đây, giả sử là thực sự có chuyện như thế, ví dụ là hai nhà Kiều - Cố liên minh chống lại hai nhà Thái - Thân thì e rằng toàn bộ thủ đô Hoa Hạ này sẽ rơi vào chấn động cực đại mất thôi.
- Thái lão, tôi biết trong lòng ông đang lo lắng điều gì. Chỉ có điều là những gì ông nghĩ đó chắc chắn sẽ không có cơ hội phát sinh.
Thân Phong Vân thản nhiên mà cười nói.
- Cho dù chúng ta có muốn làm như vậy đi nữa, thì những người khác cũng sẽ nhất quyết ngăn cản.
- Ừ, cậu nói có lý.
Tuy rằng trong lòng Thái Vũ còn nghẹn một hơi căm giận, nhưng nếu giả thiết rằng hai nhà Thái - Thân chống lại hai nhà Kiều - Cố thực xảy ra thì phần thắng phe của bọn họ không lớn, nhưng phần thuộc về hai nhà Kiều - Cố kia nhất định cũng sẽ không khá hơn chút nào. Lại nói những chuyện loại này chẳng khác nào những chuyện chỉ có trên trời thôi, chắc chắn không có khả năng xảy ra.
- Như vậy, cách duy nhất có thể khắc phục tình thế chính là phải để hết thảy mọi chuyện khôi phục nguyên dạng. Cái tên Trương Dương kia, hoặc là ngoan ngoãn làm con rể Kiều gia đừng gây thêm chuyện rắc rối, hoặc là mang tặng hắn cho mấy thứ đó, vĩnh viễn biến mất luôn đi…
Phía xa, tại Mai Ninh, Trương Dương không biết sao đột nhiên hắt hơi một cái…
- Khốn kiếp ! Người nào chửi mắng ta đấy?
Trương Dương từ giữa một núi lớn linh kiện điện tử ù ù cạc cạc mà ngẩng đầu, thở ra một hơi, giờ phút này hắn còn đang bận bịu với cái «hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye» mà Về phần bộ phận phần mềm thì Hứa Đan Oánh đã làm tốt bản dự thảo đầu tiên rồi, cho nên hiện giờhắn đang cố gắng nghiên cứu, nghiền ngẫm các bộ phận phần cứng. Chỉ cần sau khi kết nối truyền hình hai trong một thì sử dụng bộ hệ thống được lắp đặt khắp mọi ngóc ngách trong tòa biệt thự này có chỗ nào mà đàn ông con trai như hắn không được nhìn thì hắn sẽ nhìn cho bằng được.
Đáng nhẽ là theo đòi hỏi của hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye đối với các bộ phận phần cứng yêu cầu là: độ phân giải của máy ảnh hồng ngoại ít nhất phải đạt tới 2160p, tuy rằng trên thị trường cũng đã có loại này nhưng mà dòng mã để đạt được 200 Mbps thì gấp bốn lần loại có độ phân giải 1080p. Hơn nữa một đoạn hình được thu lại trong thời gian 90 phút sẽ chiếm khoảng 500G dung lượng bộ nhớ để có thể phân tích cùng một thời gian mà nói thì số hình ảnh phải đạt ít nhất là 25 hình ảnh trên một giây. Cho nên nếu nó không được trang bị kèm theo một siêu máy tính loại nhỏ thì sau này khi thực sự sử dụng hệ thống sẽ khiến nó không thể chịu nổi.
Chỉ có điều là vấn đề bên trên lại có người dễ dàng thực hiện được. Với sự trợ giúp của Kiều Vân Phong, Trương Dương đã âm thầm đặt mua được một bộ vi xử lý của siêu máy tính cùng với vi bốn mươi tám vi mạch kết nối cần dùng đến.
Tổng cộng là mười tám bộ máy ảnh hồng ngoại đã được sửa đổi, sau khi chuyển đổi tất cả các dữ liệu được chuyển vào chế độ truyền dẫn không dây (truyền dẫn vô tuyến). Phòng điều khiển chính được đặt trên tầng năm, nhưng có điều từ phòng của Trương Dương hoặc là phòng của Hứa Đan Lộ cũng có thể đăng nhập vào giám sát và điều khiển hệ thống được.
Có thể nói là bộ phận phần cứng đã gần như hoàn thành rồi, hiện tại chỉ còn bộ phận phần mềm nữa thôi. Mà Hứa Đan Oánh cũng đã chuẩn bị khá tốt bản dự thảo đầu tiên rồi, so với mong đợi cũng đã nhanh hơn nhiều lắm, nhưng là bởi vì phải cùng làm với các bộ phận phần cứng khác cho nên cụ thể thì vẫn còn phải chờ sau khi tự cô bé đến biệt thự rồi làm cùng với hắn.
Lại nói kỳ nghỉ đông đã sắp tới gần, mấy ngày nay chẳng khác nào chạy đua với thời gian, Trương Dương còn có một môn học tự chọn là kỹ thuật và trang thiết bị lên men, cùng với một môn học bắt buộc là sinh vật học phân tử và di truyền, cũng có cả một cuộc thi tiếng Anh cấp ba nữa.
Tuy rằng hiện tại Trương Dương cũng được gọi là một danh nhân rồi, nhưng hắn cũng còn có một thân phận khác chính là một sinh viên năm thứ tư chuyên năng hóa chất của đại học Mai Ninh, hơn nữa còn là sinh viên chưa tốt nghiệp và thậm chí là các học phần của hắn cho đến nay vẫn còn nợ chưa trả hết.
Chỉ có điều ba cái chương trình học này đối với Trương Dương hiện tại mà nói thì cho dù hắn đã lâu lắm rồi không có đến lớp học cũng không có bất cứ vấn đề gì, mà tiếng Anh thì càng không cần phải nói hắn đã có Dương Phi đích thân dạy dỗ rồi. Tuy rằng nếu là nói trình độ chuyên nghiệp thì hắn còn thua xa nhưng với trình độ cấp bốn thì tuyệt đối đối với hắn là không có vấn đề gì.
Về phần môn học kỹ thuật và trang thiết bị lên men thì chương trình học môn này hắn vẫn còn có thể đi được, hơn nữa cái lớp học này cũng giáo sư Kha đối xử rất tốt, đi học cơ bản là không có điểm danh. Về phần môn sinh vật học phân tử và di truyền kia hắn lại càng chẳng có gì phải lo lắng, vị giáo sư đứng lớp hiện nay - phó giáo sư Chúc cũng chính là người thường xuyên hỗ trợ cho tổ nghiên cứu khoa học tại phòng thí nghiệm Nam Tinh số 1, Trương Dương với ông ấy đã quá quen thuộc rồi, hơn nữa Trương Dương đối với nội dung chương trình học cũng đã hiểu tận gốc rễ rồi mà trình độ thực tiễn cũng đủ để cho phó giáo sư Chúc này lau mắt mà nhìn cho rõ.
Hoàn thành các khóa học này thì hắn còn phải xây dựng một cái đồ án tốt nghiệp. Chỉ có điều là giáo sư Trịnh cũng đã nói qua với hắn rằng khỏi cần phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp làm gì, chỉ cần là những tài liệu kỹ thuật về Nam Tinh số 1 kia thôi cũng đã thừa đủ điều kiện để hắn vượt qua được rồi.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thời gian của kỳ nghỉ đông. Kỳ nghỉ đông tại Đại học Mai Đại từ mười lăm tháng giêng đến tận mười một tháng hai, tổng cộng là hai mươi bảy ngày. Nhưng mà chuyện này đối với Trương Dương mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì lớn, hiện tại hắn cũng là người đã đi làm cho nên có kỳ nghỉ đông hay không cũng vậy mà thôi.
Có điều là cũng có cái hay của nó đấy chứ, chính là có thể không hề cảm thấy hổ thẹn khi không tới trường học, hơn nữa sau khi kết thúc kỳ nghỉ này thì mấy người Lưu Thanh, Chu Vĩ và cả Lý Kính Đông mang theo tấm bằng tốt nghiệp tại Đại học Mai Đại là có thể chính thức đến nhận chức tại Công ty Nữ Oa.
Mà hiện tại người được nhận vào Công ty Nữ Oa chủ yếu đều thuộc về Nữ Oa dược nghiệp, hơn nữa đều là nhân viên bộ phận nghiên cứu phát triển mà đều có chung khuyết điểm chính là những người này đều là những người vừa mới tốt nghiệp hoặc là người sắp tốt nghiệp, năng lực làm việc ban đầu còn tương đối kém. Chẳng qua đáng để kiêu hãnh một chút chính là bọn họ đều là những sinh viên chất lượng thuộc khoa Y Đại học Mai Đại, đại học Hóa chất, hoặc là Đại học Y khoa trực thuộc Thanh Hoa. Với lại số người đã tuyển cũng đã hơn sáu mươi người rồi…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 247 Nguồn: MT
Chương 247: Ai là người quản lý đây?
Ngoại trừ số người khổng lồ thuộc bộ phận nghiên cứu phát triển ra thì hiện tại trực thuộc Nữ Oa dược nghiệp ra, thì bộ phận hành chính của công ty đã có hơn hai mươi nhân viên, bộ phận thị trường cũng có hơn ba mươi người rồi. Còn các bộ phận khác như bộ phận quản lý chất lượng, bộ phận tài vụ, bộ phận vật tư và máy móc, bộ phần bảo an, thậm chí bộ phân sản xuất cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa cùng với số nhân viên thuộc Trung tâm khôi phục sức khỏe thì tổng số nhân viên của Nữ Oa dược nghiệp đã vượt con số ba trăm người rồi. Về sau nếu mà chính thức bắt tay vào sản xuất thì số nhân viên này sẽ còn liên tục tăng thêm nữa.
Nhưng mà có điều là nhân viên tăng thêm cũng đồng nghĩa với việc quản lý sẽ khó khăn hơn. Nào là chỗ ăn, chỗ ở… của mấy trăm người này đều là vấn đề cần phải giải quyết, nếu không phải là Cao Kỳ cùng với Hứa Đan Lộ dốc sức mà làm giúp cho thì Trương Dương phỏng chừng đến mức ngã quỵ bất thình lình ấy.
Tuy rằng Trương Dương đã học qua thuật quản lý cao cấp của hệ thống, nhưng hắn vẫn là không có cách nào khác để quản lý công ty tốt hơn được. Với lại hắn cũng không dự định một mình quản lý cả cái công ty này, cái chuyện này không phải là thể loại hắn yêu thích hay là thế mạnh của hắn mà.
Chủ yếu nhất chính là cho dù hắn có muốn quản lý đi nữa thì hiện tại hắn cũng chẳng có thời gian mà quản lý nữa kìa.
Đến phải tìm một người quản lý chuyên nghiệp đi thôi! Nhưng vẫn lại là vấn đề cũ, có thể tín nhiệm được người nào đây?
Hay là đưa Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ đi học MBA đây? Dù sao thì eMBA của Đại học Mai Đại so với toàn bộ các trường đại học tại Hoa Hạ này cũng gọi là có tên tuổi.
Thừa dịp cuối tuần, Trương Dương cùng với Cao Kỳ và cả Hứa Đan Lộ ba người ngồi quây quần lại trong phòng của Hứa Đan Lộ, hắn liền đem chuyện này ra bàn bạc với hai người, ngay lập tức hai cô nàng ra sức lắc đầu từ chối.
- Chồng này, nghe nói người ngồi ở cái vị trí như vậy đều là các ông chủ có mặt mũi hoặc là đại lão gia. Anh xem sắc đẹp của em là Lộ Lộ thế này, khí chất thế này, dáng người thế này rồi đại meo meo thế này mà ngồi cùng một chỗ với bọn họ thì bọn họ còn không trông mà thèm chết hay sao? Ngộ nhỡ bọn họ ngắm trúng vợ của anh, rồi bạo miệng vào một ngày nào đó mời vợ của anh đi ăn cơm rồi sau đó chuốc cái thuốc gì gì ấy, lại đem lột sạch toàn bộ áo quần của vợ anh, trực tiếp đâm gậy thịt vào… vậy chẳng phải là anh bị vợ cắm sừng hay sao?
Trời đất! Chuyện này quả thực chưa có nghĩ đến. Trương Dương vừa nghe liền cảm thấy tốt nhất là không nên đưa các cô đi học eMBA để đi theo các lão gia kia được, cho dù là đám người kia không có chuốc thuốc, không có đâm gậy thịt vào người các nàng thì chính hắn dù chỉ nhìn thôi cũng sớm biến hai cô vợ thiên kiều bá mị này thành mục tiêu ảo tưởng mà thẩm du đêm ngày ấy chứ.
- Được rồi, anh cũng không mong chờ gì hơn ở các em nữa. Nhưng mà các em cứ giúp anh tìm kiếm lấy vài người, nếu không cuối cùng thì các em vẫn phải đi học cho bằng được đấy.
- Nếu không thì để Kiều tỷ giúp đỡ nghĩ ra một cái biện pháp đi. Dù sao mẹ của cô ấy cũng là chủ tịch tập đoàn Lam Thần, thuộc hạ chuyên môn quản lý không có đến một ngàn thì cũng có vài trăm người ấy chứ. Tha hồ mượn lấy vài người lại đây, đây còn không phải là phương án tốt hay sao?
Hứa Đan Lộ nhìn đến vẻ mặt và bộ dáng sầu khổ của Trương Dương, nhịn không được mà kiến nghị.
- Anh ngược lại lại nghĩ rằng Kiều tỷ sẽ không vui lòng đâu. Cô sẽ nói là công ty Nữ Oa phải do chính chúng ta xây dựng, Lam Thần là của Diệp gia. Cô ấy đã nói là sẽ chứng minh cho mẹ của cô ấy thấy rằng khả năng kinh doanh thiên phú của cô chẳng thua kém gì so với mẹ cô ấy… Mà chính anh cũng thấy điều cô ấy nói rất có lý, tự chúng ta sinh ra đứa nhỏ này cho nên phải tự dựa vào sức của mình mà nuôi nấng, phát triển chúng, đúng không? Không có về sau đến lúc chúng ta thành công rồi thì khẳng định người khác sẽ khinh thường chúng ta, nói chúng ta chỉ biết ngồi chờ ăn sẵn mà thôi.
- Đúng là nói có lý!
Cao Kỳ chu môi, khe khẽ lẩm bẩm nói.
- Ngay đến một chút sự tình này của công ty mà cô ấy cũng chẳng buồn quan tâm, tối ngày chỉ nghĩ đến phòng thí nghiệm của cô ấy thôi.
- Làm sao được đây ?
Trương Dương bất đắc dĩ mà đem toàn thân mình ném lên ghế sa lông, vươn tay xoa xoa đầu rồi lại đem mặt vùi vào trong gối ôm.
- Haiz!
- Đương nhiên đến lượt chính mình vận động thôi.
Hứa Đan Lộ vươn vai một chút, bởi vì nguyên nhân là đang ở trong phòng ngủ của cô cho nên cô rõ ràng không có mặc đồ lót. Cô mới vươn vai một cái, cái eo thon nhỏ vừa thẳng ra được một chút liền tức khắc lộ ra cặp meo meo săn chắc trong ngực áo, mà lúc này đang đội lớp áo giữ ấm mỏng manh dậy, từ góc nhìn của Trương Dương còn có thể thấy rõ ràng hai quả nho nhỏ xinh xắn.
Chỉ có điều Trương Dương cũng chỉ có thể nhìn trông mà thèm thôi, cô ấy lại đang đến ngày đèn đỏ thì dù hắn có muốn thế nào cũng không có cách nào giải quyết được đâu.
Ngược lại thì Cao Kỳ có thể đấy, nhưng cô vẫn là đang trong thời kỳ nguy hiểm. Đối với Trương Dương mà nói thì hắn không thích mang theo «ba con sâu» để ooxx, hắn thích cảm giác trực tiếp để cây gậy của hắn đi vào bên trong hơn. Không biết chừng ngày mai là hắn có thể thăng chức làm cha ấy chứ.
Cũng không phải là Trương Dương sợ hãi việc làm cha, mà tình hình hiện tại đang rối bời thế này mà thực sự có một đứa nhỏ không hộ khẩu ra đời thì có chút...
Nhưng mà cái điều này là điều tưởng đi đâu đâu ấy, Trương Dương đưa tay vỗ vỗ đầu, nheo nhéo vợ cả thiên kiều bá mị của hắn, hỏi.
- Mặc kệ đi. Dù sao chuyện này cũng giao cho các em, hoặc là các em tự đi học eMBA hoặc là tìm đến cho anh một lão nào đấy đáng trung thành tin cậy mới được....
Trương Dương cong ngón trỏ thành một cái giống như cái ngoắc, quơ quơ.
- Mà... đối với một công ty phần lớn mà mỹ nữ như chúng ta không phải là cao thủ có lực sát thương lớn cho nên tốt nhất là nên tìm tới một cô nàng...
- Còn phải có dáng người đẹp, làn da trắng, meo meo vừa to lại vừa tròn, săn chắc không được rũ, lại có bằng cấp cao và phải còn là một xử nữ, tốt nhất nữa là còn có thể cho anh làm mỗi ngày một phát, đúng không Trương tổng?
Cao Kỳ vươn tay bẹo lấy khuỷu tay Trương Dương, cười tủm tỉm mà tiếp lời hắn nói bổ sung.
- Uầy, quả nhiên là đúng như ta mong đợi đấy!
- Anh cứ nằm mơ đi!
- Dương tử, thực ra cũng không phải không có cách nào khác.
Hứa Đan Lộ luôn luôn chất chứa trong mình mưu ma chước quỷ dựng thẳng một ngón trỏ lên mà khoa tay múa chân ra dấu.
- Thế là thế nào?
Lập tức Trương Dương và Cao Kỳ cùng lúc đem hai ánh mắt tập trung nhìn cô.
- Thực ra, chuyện người làm không phải là không có mà điều chúng ta lo lắng duy nhất chính là độ trung thành của hắn, đúng không?
Hứa Đan Lộ nghiêng đầu, nhìn từ phía Trương Dương rồi lại liếc qua trên mặt Cao Kỳ.
- Ừ, cái đó gọi là “nhân tâm cách cái bụng”, Công ty Nữ Oa này của chúng ta chính là do tự tay chúng ta vất vả mới xậy dựng được, không khác nào bảo bối tim gan của chúng ta cả, nếu giao cho một người quản lý khá tốt nhưng đáng tin cậy thì không nói, nhưng nếu là chúng ta lại nhỡ giao nhầm vào tay một người lòng muông dạ thú thì chúng ta đây chẳng phải sẽ khóc không ra nước mắt hay sao?
- Nói rất đúng, chúng ta là cần tìm một người trung thành có thể tin cậy được, chuyên gia, xinh đẹp, hơn nữa còn phải giàu có vốn kinh nghiệm quản lý kinh doanh giúp đỡ mới được.
- Điều này chẳng phải là vô ích sao? Nếu đã có người thì anh còn tìm hai người các em bàn bạc làm gì?
Trương Dương mang vẻ mặt nản lòng, còn tưởng là Lộ Lộ này có biện pháp gì hay ho hơn cơ.
- Trong nhà của chúng ta đây hiện tại có không ít mỹ nữ xinh đẹp, độ trung thành tin cậy đối đãi với Công ty Nữ Oa như chính con trai ruột của mình cũng không thiếu, ít nhất cũng có một vài người có khả năng quản lý công ty được rồi.
- Em hỏi anh không phải là anh đang nghiên cứu cái gì mà hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye hay sao?
- Ừ, đúng vậy, để phòng ngừa phần tử xấu. Nhưng chuyện này cùng chuyện tìm người chuyên ngành quản lý tiền bạc kia có quan hệ gì hay sao?
Trương Dương duỗi tay ra, tự nhiên mà chui qua vạt áo lót giữ ấm của Hứa Đan Lộ nắm chặt lấy cặp meo meo săn chắc của cô. Hiện tại không thể ooxx với cô, nhưng không có lẽ không được sờ meo meo chứ?
- Này, chừa em một tay, cho em một tay đi...
Cao Kỳ vừa thấy liền không vui lòng, vội vàng kéo một tay Trương Dương ra khỏi ngực Lộ Lộ rồi say đắm mà xoa bóp lấy bên ngực còn lại của Lộ Lộ.
Hứa Đan Lộ chực trào nước mắt, điên cuồng đánh lại hai ma thủ.
- Lăn, lăn mau đi. Hai người các ngươi là đồ con dê! Đang nói chuyện nghiêm chỉnh cơ mà.
- Cứ nói đi, vẫn đang nghe đây mà.
Hai người Trương Dương và Cao Kỳ chẳng hề có ý muốn buông tay, càng xoa bóp mạnh hơn. Dù sao thịt này cũng không phải là sinh trưởng trên cơ thể mình đúng không? Chẳng phải là luôn có những cảm xúc đặc biệt hay sao…