Văn Xương Đế Quân một mực trầm mặc rốt cục mở miệng nói:
- Hứa Tiên, nương tử Bạch Tố Trinh của ngươi cầu xin ta rồi, ta đã biết rõ. Không có sao, hoàn toàn không cần để ở trong lòng, chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên phận, ta tự đi tìm chỗ lịch kiếp mà được.
Trên mặt mang theo nét ôn hòa, nhưng trong giọng nói nghe ra được ý không vui.
- Đa tạ Đế Quân thông cảm.
Khóe miệng Hứa Tiên nheo nheo, dáng vẻ này không có sao thật sao. Nếu như mình để hắn thuận lợi làm nhi tử của mình, đại khái sẽ được ăn gian. Những tiên quan này cũng nhắm một mắt, mở một mắt! Ta phi, thần tiên quả nhiên đều là lòng dạ hẹp hòi. Nhưng thủ đoạn lại rất quang minh chính đại, nhưng không cách nào làm cho hắn sinh ra oán niệm được.
Văn Xương Đế Quân mỉm cười nói:
- Hứa Tiên, thời gian còn mấy ngày (Dịch giả: chương trước thì nói là còn một ngày, nhưng chương này nói là vài ngày, mọi người không nên bắt bẻ, vì dịch theo ý tác giả), ngươi nên chuẩn bị cho tốt, ngàn vạn lần không nên thư giãn. Khoa cử chính là tuyển người tài cho thiên hạ, cần phải công bình công chính, đến lúc đó ngàn vạn lần chớ có ý niệm khác trong đầu, an tâm vào cuộc thi là được, chúc ngươi có thể tên đề bảng vàng.
Bộ dáng thật thà dạy bảo hắn Hứa Tiên, làm cho Hứa Tiên nhớ lại giáo viên cấp ba kiếp trước của mình, nhưng hiển nhiên, lão thần tiên trước mặt của mình còn lợi hại hơn giáo viên kiếp trước của mình, ít nhất mình không có nhìn ra sâu trong mắt của hắn bốn chữ: "Ngươi thi không đậu"!
Văn sĩ bên cạnh Văn Xương Đế Quân lay động cây quạt, cười nói:
- Hứa Tiên, trong thiên hạ có sĩ tử được chính miệng Đế Quân khích lệ, chỉ có mình ngươi, chuyện này vinh quang cỡ nào, ngươi ngàn vạn lần không nên làm Đế Quân thất vọng mới tốt.
- Đa tạ Đế Quân.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nếu như làm như ngươi nói, ta đây cam đoan, các ngươi sẽ rất thất vọng. Vốn định nói, tâm của hắn lại không chuyên tâm học tập từ Vân Yên, mỗi ngày đều "Hướng lên". Cũng chưa chắc có thể đạt tới tiêu chuẩn của tiến sĩ, huống chi toàn bộ tâm tư của hắn đạt lên lão sư Vân Yên chứ.
Thấy Hứa Tiên đáp mây bay đi, tên văn sĩ kia hỏi Văn Xương Đế Quân:
- Tuy hắn làm thơ rất tốt, nhưng văn vẻ của hắn lần trước ngươi cũng thấy rồi, làm sao có thể khảo thí trúng tuyển!
Văn Xương Đế Quân vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Không thể nói theo lẽ thường được.
Hứa Tiên trở lại phòng, nghĩ đến sắp sửa bị Tiểu Thanh khinh bỉ hoặc là bị Ngao Ly cười nhạo, trong nội tâm vô cùng phiền muộn.
Trong phòng còn ngọn đèn chiếu sáng, cho nên nội tâm của hắn ôn hòa một hồi, chợt nghe có âm thanh giãy dụa cầu xin tha thứ. Vội vàng đẩy cửa đi vào, đã thấy Vân Yên bị người ta đề ngửa mặt lên giường, hai tay bị một cái đai lưng cột trên đầu giường, hai chân cũng giống như vậy, trong mồm bị nhét khăn tay, vừa nhìn thấy Hứa Tiên tiến đến, hai mắt lập tức tỏa sáng, phát ra tiếng cầu cứu "Ô ô".
Đây là tràng cảnh khiến nam nhân tràn ngập ý chí chiến đấu cỡ nào, nhưng Hứa Tiên chỉ dựa vào cánh cửa, bất đắc dĩ nói:
- Này, Minh Ngọc, các ngươi đang làm cái gì thế?
Cũng không xui xẻo tới mức, gặp người có cùng sở thích với mình chứ!
Phan Ngọc đứng dậy sửa nếp uốn trên quần áo, nói:
- Trừng phạt ah!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Trừng phạt cái gì?
Phan Ngọc lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra, Hứa Tiên nhận ra, đây chính là văn chương mình mới vừa làm hôm qua.
Phan Ngọc ảo não nói:
- Ta bảo nàng dạy ngươi đọc sách thật tốt, kết quả chỉ biết nằm ngửa cho ngươi làm tình, hiện tại viết ra thứ như vậy, làm sao có thể khảo trúng! Loại tiểu thiếp này có chi bằng không có!
Vân Yên giãy dụa, nhìn Hứa Tiên lắc đầu mãnh liệt.
Những ngày này Phan Ngọc chuyên tâm tu luyện, cho nên lưu thời gian cho Vân Yên cùng Hứa Tiên, rất ít khi đi quấy rầy.
Hôm nay tới xem xét, thấy văn chương Hứa Tiên viết không như mong muốn, liền hỏi Vân Yên đây là chuyện gì, Vân Yên chống chế, phàn nàn một phen. Kết quả Phan Ngọc giận tím mặt, hoặc là nói ghen tuông đại phát, lập tức sử dụng gia pháp với nàng, Vân Yên cũng không có tập qua võ công, cận thân không phải đối thủ của nàng, lập tức bị chế trụ.
Hứa Tiên cầm tờ giấy kia, dở khóc dở cười nói:
- Cái gì gọi là ‘ thứ như vậy ’? Ta cảm thấy rất tốt đấy, hơn nữa cũng không trách Yên nhi được! Mau thả nàng ra.
Vẻ mặt may mắn nói:
- Nói không chừng giám khảo đầu bị bất tỉnh, cho thông qua.
Vân Yên gật đầu một hồi, làm ra vẻ mặt vô tội, đồng thời phát ra âm thanh "Ô ô" vô nghĩa.
Phan Ngọc không khách khí nói:
- Cái này còn gọi là rất tốt? Hơn nữa giám khảo cũng không có đầu bất tỉnh, ngươi không nên chủ quan a, tính tình của lão sư ngươi, ngươi cũng hiểu được rõ ràng. Sẽ không thả lỏng cho ngươi, ngược lại càng thêm nghiêm khắc. Tính toán, dù sao ngươi có pháp thuật ăn gian, đến lúc đó ta sẽ làm quyển sách cho ngươi, ngươi chép theo là được.
Hứa Tiên có chút cảm động, thi Hội không giống với cuộc thi tầm thường, cho dù nàng là thiên tài, cũng không thể trống không ghi được một bài thật tốt a, chỉ có thể áp súc thời gian của mình, nàng làm như vậy cơ hồ chẳng khác gì buông tha cho việc làm Trạng Nguyên, thậm chí có khả năng không đậu tiến sĩ.
Hứa Tiên nói:
- Không cần, đại khái không có khả năng ăn gian.
Sau đó đem chuyện trước đó nói ra một lần, ăn gian trước mắt chính thần của thiên đình, hắn tạm thời không có được năng lực này.
Phan Ngọc nhíu mày suy tư, nói:
- Cái này có phiền toái.
Vân Yên trên giường cũng ngừng giãy dụa, nàng vốn cảm thấy Hứa Tiên sẽ đậu tiến sĩ, mới không có yêu cầu nghiêm khắc trong việc học, theo tâm ý của hắn mà chơi đùa, nhưng trong nội tâm hôm nay sinh ra hối hận, ngày thường vui đùa khá tốt, nếu phu quân không đậu, thì chẳng phải mình là "Kẻ gây tai hoạ" sao? Cho dù Hứa Tiên không có trách cứ nửa phần, nhưng lý niệm "Hồng nhân họa thủy" ghi lại trong sách quá thường xuyên, cùng với dẫn chứng sâu sắc! Nam nhân nói dối nhiều, nữ nhân cũng có chút tin tưởng.
Hứa Tiên lại đi tới giường, kéo khăn tay trong miệng của Vân Yên ra, vuốt ve đôi má trơn bóng của nàng, cười nói:
- Đừng nghĩ lung tung, đều là ta làm sai, nhưng mà, ta lại không hối hận chút nào.
Những ngày này cùng Vân Yên kiều diễm với nhau, bất luận làm nam nhân nào cũng không có khả năng trải qua hương diễm như hắn vậy.
- Cùng lắm không trúng tuyển thôi chứ gì.
Bỗng nhiên Phan Ngọc nói:
- Cũng không phải không có biện pháp khác.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Biện pháp gì?
Phan Ngọc pháp lực không sánh kịp mình. Chẳng lẻ muốn vận dụng lực lượng thế tục sao? Như vậy thì không cần lo lắng Văn Xương Đế Quân nhúng tay vào rồi, Văn Xương Đế Quân chỉ biết quản người sử dụng pháp thuật ăn gian, người bình thường ăn gian thì hắn không quản tới làm gì. Nhưng mặc dù là nàng, muốn ăn gian trong quá trình thi Hội là chuyện khó khăn. Hơn nữa muốn ăn gian dưới con mắt của người khác, chắc chắn là chuyện ít có khả năng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Thực sao? Nếu quả thật có chuyện này, ta sẽ không trách việc ngươi làm khó dễ vừa rồi.
Phan Ngọc không chút khách khí nói:
- Đáng đời ngươi!
Sau đó mở cây quạt ra, lườm Vân Yên đang nằm trên giường, nói:
- Nếu ở trong thôn, nữ nhân của người đi thi không khảo trúng tiến sĩ, nhất định sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!
Nàng nói lời này thật sự không phải là nói ngoa, nếu Hứa Tiên sinh ra trong đại gia tộc, bởi vì một người con gái mà hoang phế việc học, lập tức sẽ có người ra mặt bắt buộc hắn buông tha người con gái đó. Với thân phận tiểu thiếp như Vân Yên, quả nhiên còn có hậu quả khó liệu.
Hứa Tiên đổ mồ hôi, nhìn thấy Phan Ngọc dễ dàng ấn tội danh khủng bố "Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước" lên người Vân Yên, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện nhét vào lồng heo ngâm xuống nước cứ giao cho ta, Minh Ngọc, ngươi mau nói biện pháp đi a!
Phan Ngọc tháo mảnh vỡ Âm Dương Kính trên cổ của mình xuống, nói:
- Lần này chỉ sợ cần dùng tới nó rồi.
Thấu kính chiếu lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Dựa vào nó? Nhưng cái thấu kính này chỉ có tác dụng làm cho người ta sinh ra ảo giác trái ngược mà thôi!
Phan Ngọc nói:
- Đúng, chính là ảo giác. Từ khi Hán Văn ngươi nói rõ lai lịch của Âm Dương Kính, ta đã cân nhắc tới tác dụng của cái kính này rồi. Trong tay ngươi có khối mãnh vỡ nhìn thấu nhân tâm. Mà Địa Phủ có tấm kính chiếu tội nghiệt, năng lực đều phi thường kỳ lạ mà cường đại. Nếu như thấu kính tron tay của ta chỉ có tác dụng biến nữ nhân thành nam nhân, không phải là tró đùa quá mức hay sao? Vì vậy ta gần đây tu luyện, truyền linh lực vào một chút.
Hứa Tiên suy nghĩ nói:
- Ngươi nói là...
Trong mắt Vân Yên sáng ngời, nói:
- Chẳng lẽ tác dụng của thấu kính này chính là ảo giác.
Phan Ngọc nói:
- Coi như ngươi thông minh, ta phát hiện sinh ra ảo giác cũng không nhất định là cố định, mà có thể sử dụng linh lực tiến hành điều chỉnh nó, tuy rất cố sức, nhưng đối với Hán Văn ngươi mà nói có lẽ không thành vấn đề, nếu như cho người khác giả dạng thành ngươi, như vậy vừa vặn có nữ nhân cần phải nhét vào lồng heo ngâm xuống dưới nước, nữ nhân kia lại trùng hợp có thể viết ra văn vẻ không trở ngại, nhưng lại có thể bắt chước chữ viết của Hán Văn ngươi.
Vân Yên phản bác nói:
- Không có trở ngại? Trên lần Sơ Tuyết Thí nếu không phải ngươi dựa vào phu quân ăn gian, ngươi đã sớm thua bổn tiểu thư. Tốt, chuyện này giao cho ta.
Phan Ngọc không để ý tới bất mãn của Vân Yên, mà chỉ nói:
- Hiện tại vấn đề duy nhất là, vị Văn Xương Đế Quân kia có năng lực khám phá ra ảo giác này hay không mà thôi?
Hứa Tiên nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, cho tới bây giờ, dù là Pháp Hải tu luyện Thông Thiên Nhãn đến mức tận cùng cũng không thể khám phá ra chân thân của ngươi, người khác lại càng không cần phải nói, cho nên ảo giác của phiến thấu kính này, có lẽ có hiệu quả không thể bị khám phá.
Ngư Huyền Ky cũng chỉ bằng vào năng lực bói toán cường đại, đạt được một tia manh mối, cho nên phỏng đoán ra chân thân của Phan Ngọc, nhưng không có năng lực phá ảo giác do Âm Dương Kính hình thành.
Đạo hạnh của Pháp Hải là trình độ của thần tiên, Văn Xương Đế Quân cũng chỉ là trình độ này. Mà số lượng "Thiên Tiên" trong tam giới chỉ có thể dếm được trên đầu ngón tay, Tử Vi Đại Đế dương nhiên là Thiên Tiên không thể nghi ngờ, cũng đồng cấp với Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Vương Mẫu là tầng thứ này. Trên Thiên Tiên chính là "Đại La Kim Tiên", chỉ có phật tổ và đạo tổ hai người mà thôi. Mà "Âm Dương Kính" lại xuất ra từ tay của đạo tổ.
Hứa Tiên lại nói:
- Minh Ngọc, vậy ngươi nói nên làm sao?
Ánh mắt của hắn nhìn qua Phan Ngọc nhiều hơn mấy phần ôn nhu, đặc biệt là núi non nổi bật trước ngực, chính là hình thái tốt nhất của mỹ nhân khắc vào trong lòng của hắn.
Phan Ngọc nói:
- Không cần lo lắng cho ta, dung mạo chỉ cần dịch dung một chút là được.
Nàng vốn có gương mặt tinh mỹ, Âm Dương Kính cũng chỉ cải biến rất nhỏ, điểm này cũng không vấn đề.
Hứa Tiên nói:
- Âm thanh làm sao bây giờ?
Âm thanh của Phan Ngọc hết sức nhỏ nhẹ, cũng không có học qua kịch tam lưu trên truyền hình, làm sao có thể xuất ra giọng nói nam nữ khác nhau được chứ.
Phan Ngọc nói:
- Âm thanh có thể dùng nội lực cải biến.
Quả nhiên nàng còn thêm một điểm nữa.
- Ngày hôm nay khí trời còn lạnh, cho nên đặc thù của thân thể, dùng y phục dày che dấu là được rồi.
Trường An thuộc về phương bắc, lại nằm ở trên cao nguyên, ngày hôm nay khí trời còn rét lạnh, hoàn toàn có thể dùng khăn quàng che hầu kết của mình lại.
Phan Ngọc cúi đầu xuống, nói:
- Bộ ngực này, chỉ sợ phải quấn lại thôi.
Đây là thứ không thể dùng thêm bất cứ thứ gì che dấu được.
Tuy đây thoạt nhìn là thủ đoạn ứng phó đôi chút, nhưng lại gia tăng tỷ lệ bị người ta phát hiện chân thân của Phan Ngọc, trong nội tâm Hứa Tiên cảm động, muốn nói cái gì đó, nhưng một ngón tay ngọc che miệng của hắn lại, nói:
- Nếu như muốn hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ giận đấy.
Hứa Tiên thuận thế ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của Phan Ngọc, nhấm nháp hương vị trong miệng của nàng. Nàng đã lâu chưa thân mật với Hứa Tiên, không bao lâu đã rơi vào trong tay giặc.
Sau khi rời môi, Phan Ngọc vô ý thức sờ sờ bờ môi của mình, nhìn Hứa Tiên nói:
- Chuyện này còn không kém lắm.
Bộ dáng xinh đẹp, làm cho tim của Hứa Tiên đập thình thịch.
Vân Yên giãy dụa nói:
- Nhàm chán chết, còn không mau buông ra, chúng ta nên thử công dụng của thấu kính này.
Không chút khách khí đã quấy rầy lấy các nàng hào khí.
Phan Ngọc trừng mắt nhìn nàng, lại nói:
- Hiện tại quá muộn, muốn thử cũng không vội vào lúc này, ngày mai nên thở đi. Dù sao còn có thời gian mấy ngày, ta cũng nên đi chuẩn bị một chút.
Nói xong lại mang thấu kính vào cổ của nàng, ngẫm lại, nàng kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi của Hứa Tiên, nói:
- Ngủ ngon.
Hứa Tiên sững sờ, nói:
- Ngủ ngon.
Phan Ngọc ngoái đầu nhìn lại cười cười, sau đó biến mất trong màn đêm.
Đột nhiên Hứa Tiên cảm giác mặt của mình nồng lên, phát nhiệt, quay đầu lại chỉ thấy Vân Yên đang nhìn mình với ánh mắt u oán, cười dập tắt ánh nến, đi qua nói:
- Minh Ngọc chỉ nói giỡn, ngươi không nên để trong lòng.
Dùng đai lưng mềm mại trói nàng lại, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì với nàng, thậm chí cũng không có mất thoải mái, thoạt nhìn Phan Ngọc chỉ muốn khi dễ nàng ta một lúc mà thôi, cũng không có trừng phạt cái gì chính thức cả, tuy nhiên, nhìn nàng lúc này rất tức giận.
Vân Yên oán hận nói:
- Ta biết rõ, nhưng mà thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng Nguyên cái gì đó. Không cần nghĩ, xem ta giành chức hội Nguyên và Trạng Nguyên cho phu quân đây.
Sau đó cẩn thận một chút, nói:
- Phu quân, ngươi thật sự không trách ta sao?
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên trách, cho nên ngươi nên đền bù tổn thất cho ta a.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vừa rồi còn chưa phát giác, vào lúc này chợt phát hiện, tư thái này của Vân Yên, là kinh diễm thế nào, nàng bị trói thành một chữ "Nhân", chân ngọc tách ra, quần áo tán loạn, đai lưng trói tay chân của nàng. Thân thể của nàng căng lên, bởi vì hai tay bị trói lại, đôi ngọc phong đầy đặn, càng hiển lộ ngạo nhân.
Hứa Tiên lộ ra nụ cười "Tà ác", hai tay cũng ngừng cỏi trói giúp nàng, ngược lại đặt tay lên hông của nàng.
Vân Yên lập tức hiểu được ý đồ của hắn, đỏ mặt giãy dụa nói:
- Phu quân, mau cởi bỏ giúp ta.
Nhưng không biết nàng vặn vẹo cái eo thon của mình, càng kích thích thú tính của Hứa Tiên như thế nào.
Hứa Tiên cười nói:
- Chuyện này không được a, đêm nay ngươi nên phục thị phu quân ta thật tốt mới được.
Khi đang nói chuyện liên cởi áo của nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng giật cái yếm xuống, thân thể tuyết trắng kiều nộn của nàng, bộ ngực quả nhiên cao ngất ngưỡng. Đang vươn lên ngạo nghễ như thách thức Hứa Tiên.
Bởi vì bị buộc chặt, quần áo không cách nào cởi ra hoàn toàn, nhưng bộ dáng quần áo nửa khép nửa mở, thoạt nhìn đặc biệt mê người.
Vân Yên bị trói hai tay lại, y phục rực rỡ tầng tầng lớp lớp bị mở ra hai bên, váy dài đổ xuống giống như đuôi phượng, bộ dáng của nàng lúc này chẳng khác gì phượng hoàng tung cánh trong truyền thuyết, đẹp đẽ quý giá mà tuyệt diễm. Nhưng vào thời khắc này, đây là con phượng hoàng bị trói chặt.
Vân Yên không chịu nổi ánh mắt của Hứa Tiên, nhận mệnh nhắm mắt lại, đời này chỉ tiếp nhận đủ loại "Khi dễ" của hắn mà thôi. Nếu như hắn nguyện ý làm, nàng cũng nguyện ý an tâm thừa nhận. Huống chi, tuy loại thể nghiệm này rất cổ quái, nhưng cũng không tính là khó chịu.
Hứa Tiên yên lặng thưởng thức một phen, hai tay khẽ vuốt da thịt của nàng, tán thán nói:
"- Yên nhi, ngươi đẹp quá.
Nàng vào lúc này, vô cùng đẹp đẽ.
Vân Yên mở to hai mắt ra, nói:
- Vậy sao? Chỉ cần phu quân ưa thích.
Hô hấp đã có chút dồn dập hơn trước.
Hứa Tiên cúi hạ thân, vuốt ve cái trán của nàng, nói:
- Cũng muốn Yên nhi ưa thích, ít nhất không khó chịu là được.
Nhớ tới lần trong thư phòng, nàng nhịn đau phục thị mình, đã cảm thấy rất áy náy.
- Nếu như cảm thấy không thoải mái, nói cho ta biết, biết không?
Vân Yên gật gật đầu, nói:
- Ân... Phu quân, có chút lạnh đấy!
Hứa Tiên vuốt ve ngọn tuyết phong của nàng, nghe vậy khẽ mĩm cười nói:
- Lập tức sẽ nóng lên.
Đột nhiên động tác của hắn biến thành kịch liệt, da thịt của Vân Yên biến thành đỏ ửng.
Đợi cho nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, có chút ai oán nhìn qua Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng lật váy nàng lên, váy lụa tuột đến mắt cá chân, bắt đầu phiên vân phúc vũ.
Thời điểm này Hứa Tiên không vào được, Hứa Tiên hơi cảm giác khó chịu, Vân Yên nói:
- Phu quân, thả ta ra a, một lát sau cột ta lại cũng được.
Hứa Tiên cười nói:
- Không cần.
Váy dài dưới hông của nàng rách, âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên trong màng đêm, thân thể màu hồng mềm mại của nàng cũng hiện ra.
Vân Yên thét lên kinh hãi, không kịp đáng tiếc quần áo của mình, lúc này đã bị hắn tiến hành chinh phạt, chỉ tiếc không được ứng chiến, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả công kích của hắn, hưởng thụ cảm giác bị chinh phục triệt để mà thôi.
Hồi lâu sau, đã đưa nàng lên đỉnh phong của cực lạc một lần, trong mơ màng nàng cảm thấy cổ tay được buông lỏng, mở to đôi mắt ra, nói:
- Phu quân?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Hôm nay cứ như vậy đi!
Miễn cưỡng khắc chế lợi khí của mình. Tuy dục hỏa trong thân thể bành trướng, nhưng nữ tử dưới thân của Hứa Tiên, năng lực thừa nhận có hạn, đương nhiên không thể thấy lợi trước mắt được. Trói buộc hai chân của nàng lúc nay cũng được mở ra.
Hoàn toàn khôi phục tự do cho nàng, hơi có chút ngây người, giống như còn đang đắm chìm vào trong thể nghiệm kỳ dị vừa rồi.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nhíu mày. Chỉ thấy cổ tay trắng nõn của Vân Yên, lưu lại hai đạo thanh ngấn nhàn nhạt, hai tay khẽ vẫy, dấu vết nhanh chóng biến mất, loại trò chơi này về sau sẽ loại bỏ.
Vân Yên ôm Hứa Tiên, dán mặt vào trong ngực của hắn, nói:
- Phu quân, vừa rồi thực sự không khó chịu, nếu khó chịu, ta sẽ nói.
Đai lưng buộc mình không tính là quá chặt, dấu vết trên cổ tay là do lúc nãy giãy dụa cho nên mới sinh ra mà thôi, mà trong loại cảm giác cực lạc, thì làm gì có thể cảm nhận được trên tay của mình có khó chịu chứ.
Hứa Tiên vỗ vỗ lưng nàng, nói:
- Vậy là tốt rồi, ngủ đi!
Vân Yên vô ý thức liếm liếm đôi môi, trên bờ môi hồng nhuận phơn phớt, nói:
- Phu quân, ta sẽ phục thị ngươi thêm một lần.
Đêm tối vẫn còn tiếp tục, giống như còn chưa kết thúc. Thẳng đến khi sắc trời sáng rõ, Vân Yên trong ngủ say tỉnh lại, bên người đã không thấy Hứa Tiên.
Một âm thanh ôn hòa, nói:
- Ngươi tỉnh!
Vân Yên quay đầu đi, đã thấy Hứa Tiên ngồi cạnh một nam tử khác. Mạnh mẽ kích linh, chăn mềm bó sát ngươi nàng, sau đó mới kịp phản ứng, bất mãn nói:
- Phan công tử, sao ngươi tới đây?
Áo ngủ bằng tơ tằm lúc này để lộ ra bờ vai vẫn còn mang theo dấu vết hoan ái vào tối hôm qua.
Phan Ngọc nheo mắt lại, nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên đêm qua ta nói gì với ngươi? Đúng là nữ nhân chỉ biết đắm chìm vào trong dục vọng.
Vân Yên thầm nghĩ: đứng nói chuyện không đau thắt lưng, trên mặt khẽ mĩm cười nói:
- Phu quân sủng ái, Yên nhi đành phải hầu hạ thôi, thiếp thân chỉ hiếu kỳ, không biết đến lúc đó, bộ dạng của ngươi sẽ như thế nào nữa đấy?
Ánh mắt đụng vào nhau, hoa lửa bắn tung tóe.
Tiên vội vàng điều đình, nói:
- Tốt, tốt, Yên nhi, nhanh chóng dùng cơm đi.
Vân Yên nói:
- Phiền toái phu quân giúp ta xuống giường.
Tuy biết rõ Phan Ngọc là nữ tử, nhưng hiển lộ thân hình trước mặt của nàng, Vân Yên cũng có cảm giác kỳ quái.
Hứa Tiên đi qua kéo nàng xuống giường, qua trong chốc lát, Vân Yên lại thò đầu nói ra, đỏ mặt, nói:
- Phu quân, y phục của ta.
Hứa Tiên vội vàng mang bộ váy mới cho nàng, Phan Ngọc lại nói:
- Ngươi nên giúp nàng mặc quần áo đi.
Vân Yên nhìn hắn cươi ngọt ngào, mặc xong quần áo, mới thoải mái đi tới, vẻ mặt sáng bóng, bộ dáng vô lực rủ rượi, càng làm nàng xinh đẹp động lòng người. Tuy là một thân nam trang, cũng chỉ có mù lòa mới không nhịn thấy nàng hạnh phúc! Tuy dáng người của nàng cao gầy, nhưng cao lớn không bằng Hứa Tiên.
Phan Ngọc lấy tinh phiến trên cổ của mình ra, ném cho Vân Yên nói:
- Mang lên thử xem đi!
Vân Yên mang lên thử một lần, trên người của nàng có hào quang biến ảo một hồi, nhan sắc của nàng vặn vẹo, giống như cầu vòng.
Hứa Tiên nói:
- Đây là chuyện gì?
Phan Ngọc giải thích nói:
- Lần đầu tiên ta mang vào cũng như thế này!
Quả nhiên, sau một lát, quang ảnh đã bình tĩnh như nước. Lại nhìn Vân Yên, tuy chỉ có biến hóa rất nhỏ, Vân Yên đã hóa thành bộ dáng công tử tuyệt sắc, chính cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, đứng dậy xoay tròn một vòng, lại đi tới gương đồng trước mặt, che miệng cười nói:
- Quả nhiên là thần kỳ.
Phan Ngọc lắc đầu, nói:
- Giống như ngươi thế này, nam nhân làm gì có bộ dáng của ngươi chứ? Ai, hôm nay ta còn khá nhiều chuyện phải làm, ăn cơm trước đi!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vân Yên liền tháo tinh phiến xuống giao cho Hứa Tiên, cười nói:
- Phu quân cũng thử xem đi!
Hứa Tiên cầm tinh phiến, nói:
- Ta mới không thử.
Ai có hứng thú biến thành nữ nhân chứ!
Vân Yên làm nũng nói:
- Thử xem sao. Chỉ thử một lần. Phan công tử cũng muốn xem, đúng hay không.
Phan Ngọc cũng lộ ra thần sắc hiếu kỳ, nói:
- Chỉ là ảo thuật mà thôi, ngươi không xem trọng, linh lực của ngươi rất thâm hậu, xem như thí nghiệm thật tốt.
Kỳ thật cũng nên nhìn một chút.
Trải qua năn nỉ của các nàng, Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, nói:
- Được rồi, chỉ một lần.
Sau đó mang vào trong thân thể, lập tức xuất hiện biến hóa.
Vân Yên cảm giác trong bụng đói khát, cúi đầu ăn lấy bữa sáng. Phan Ngọc ngồi ở một bên, tiêu sái bắt chéo hai chân, uống một ngụm nước trà. Nhưng ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi Hứa Tiên.
Thẳng đến khi tâng thải quang kia hiện ra, muốn nhìn chân dung của Hứa Tiên.
- Phốc!
Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân Yên cười sặc sụa, Phan Ngọc thì phun nước ra, ho khan vài tiếng, sau đó cùng một chỗ cười lên ha hả.
Hứa Tiên vội vàng cầm gương lên xem, lập tức toàn thân phát lạnh, sắc mặt đen tới đáng sợ, mặc dù hắn không có tuấn mỹ kinh diễm như Phan Ngọc, nhưng cũng xem như anh khí đầy mặt, rất có khí khái nam tử, nhưng sau khi mang tinh phiến này vào, lập tức biến thành một người thân hình cao lớn, là nữ nhân có tướng mạo xấu xí cổ quái, lập tức muốn tháo tinh phiến xuống.
Phan Ngọc cố nén cười, nói:
- Đừng... Không nên vội.
Sau đó đưa gương đồng tới cho hắn:
- Thử dùng linh lực cải biến một chút đi! Chỉ cần tưởng tượng trong lòng bộ dáng mình muốn biến thành là được.
Vân Yên ngẩng đầu nói:
- Nói không chừng sẽ biến thành mỹ nữ dấy!
Sau đó cúi đầu xuống mặt bàn mà cười to.
Hứa Tiên buông ngoan thoại.
- Lát nữa sẽ đánh đòn.
Sau đó cầm gương đồng. Bắt đầu truyền linh lực vào trong tinh phiến, ảo giác chấn động một hồi, bắt đầu thay đổi theo suy nghĩ của hắn.
Hứa Tiên không khỏi nhớ tới tràng cảnh ở kiếp trước xem trên TV, chính là dùng kỹ thuật máy tính biến ảo gương mặt, thuận theo tự nhiên bày ra bộ dáng của rất nhiều người, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tuổi, màu da và giới tính, nhưng không làm cho người nào cảm thấy đột ngột.
Bản thân của Hứa Tiên muốn biến lại thành hình dáng của mình, đột nhiên phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào biến ảo được, dứt khoát tưởng tượng ra dung mạo của ác quỷ, biến thành gương mặt ác quỷ mặt xanh nanh vàng, trong gương giương nanh múa vuốt một phen, mới cảm thấy thoả mãn. Sau đó bắt hai nữ nhân bên cạnh, sau đó khuyển trách, đại chấn phu cương.
Vân Yên ăn cơm xong, bắt đầu thử vặn vẹo ảo giác kia, trong đó cần đại lượng linh lực, nhưng không cách nào nhẹ nhàng như Hứa Tiên. Hứa Tiên nắm tay nàng truyền vào một cổ linh lực, mới có thể kiên trì, dù vậy, đầu của nàng cũng mệt mỏi đầy mồ hôi.
Hứa Tiên đưa mặt tới trước mặt Vân Yên, thuận tiện tham khảo phương hướng biến ảo.
Phan Ngọc đứng ở một bên không ngừng đề điểm, Vân Yên khi thì dừng lại tiến hành so sánh với tấm gương. Trong nội tâm nghĩ đến, mặt còn muốn rộng một ít, bả vai cũng giống như vậy, cứ như vậy giống như nặn tượng đất, chậm rãi đem tầng ảo giác kia biến ảo thành Hứa Tiên, có lẽ thân thể to lớn, bắt đầu châm chước chi tiết, tỉ mĩ, cái mũi cao hơn nửa tấc, con mắt thì phải lớn hơn một chút, bờ môi cũng dày hơn một ít...
Hứa Tiên có chút kinh ngạc nhìn qua bộ dáng của Vân Yên chậm rãi biến thành chính mình, một ít sơ hở cũng cần tiến hành đền bù. Đến cuối cùng. Hứa Tiên có cảm giác như mình đang soi gương.
Vân Yên mỉm cười, nói:
- Phu quân, như thế nào đây?
Vội vàng che miệng, nói:
- Âm thanh còn cần phải điều chỉnh.
Đợi đến lúc âm thanh của mình biến đổi hoàn toàn, trong phòng có tới hai Hứa Tiên.
Vân Yên ngả ngớn câu dẫn cái cằm của Phan Ngọc, nói:
- Phan Minh Ngọc, ta chán ghét ngươi.
Hứa Tiên: "..."
Phan Ngọc lạnh lùng nói:
- Ngu ngốc, bộ dáng của ngươi làm gì có điệu bộ của Hứa Tiên, động tác vừa rôi ít nhất có ba sơ hở. Sơ hở tích lũy càng nhiều, thì người bình thường cũng có cảm giác không đúng, chớ nói đường đường là Văn Xương Đế Quân. Nếu như bị khám phá, cũng sẽ bị coi là dùng pháp thuật ăn gian, còn lại vài ngày nên học tập tốt một chút!
Muốn lừa gạt được chính thần của thiên giới, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, ưu thế duy nhất chính là Văn Xương Đế Quân chưa quen thuộc với Hứa Tiên, hơn nữa cũng không thời khắc nào chú ý Hứa Tiên đang thi.
Vân Yên nói:
- Thực không thú vị, phu quân ngươi thích nữ nhân như vậy sao. Ưa thích mặt lạnh, thích ăn dấm chua...
Có Hứa Tiên bên cạnh, nàng không kiêng nể gì lải nhải, trả thù chuyện tối hôm qua.
Sắc mặt của Phan Ngọc càng ngày càng lạnh, Hứa Tiên trước khi Phan Ngọc bộc phát, đem Vân Yên kéo qua bên cạnh bàn, nói:
- Thử viết chữ xem nào!
Vân Yên tự tin nói:
- Chuyện này không cần lo lắng.
Cầm lấy bút ghi lên giấy mấy chữ, chữ viết có bảy tám phần tương tự với chữ của Hứa Tiên.
Vân Yên là người có tiêu chuẩn trên cầm kỳ thi họa, không phải Hứa Tiên có thể so sánh, bắt chước chữ viết đối với nàng mà nói không phải chuyện gì khó. Những ngày này nàng ở chung với Hứa Tiên, cho nên vô cùng rõ ràng với bút tích của Hứa Tiên, hôm nay bắt đầu bắt chước giống như ngựa quen đường cũ, tin tưởng chỉ cần luyện tập thêm một chút, có thể dùng giả đánh tráo.
Phan Ngọc gật đầu nói:
- Cho dù có chút tác dụng, chuyện này cứ quyết định như thế, cho dù Vân Yên thay thế phu quân đến trường thi đi thi, hiện tại chính là thời điểm tôi luyện tốt nhất.
Thời gian buổi trưa, dưới sự giám sát của Hứa Tiên, Vân Yên bắt chước động tác của Hứa Tiên, Phan Ngọc ở một bên chỉ ra chỗ sai. Vân Yên ngộ tính phi phàm, chỉ cần địa phương bị vạch trần sẽ bắt đầu sửa lại. Hơn nữa tuyệt đối không tái phạm, nàng bắt chước Hứa Tiên không chỉ cảm thấy hăng hái, càng muốn đền bù lỗi lầm mình dùng sắc đẹp câu dẫn phu quân.
Hứa Tiên ngồi ở một bên, trong đầu thở ra một hơi, Vân Yên ra tay, cầm danh tiến sĩ không thành vấn đề. Xem hai nữ nhân chuyên tâm vì mưu đồ của minbhf, chính mình chỉ cần ngồi ở một bên nhìn là được, xem ra ăn cơm mềm cũng thật ngọt ngào mà!
Hứa Tiên nói:
- Các ngươi ở chỗ này chậm rãi tập đi, ta đi ra ngoài một chút.
Hắn cũng không quên hứa hẹn vào ngày hôm qua.
Vân Yên, Phan Ngọc cùng một chỗ quay đầu nhìn qua hắn hỏi:
- Đi ra ngoài, đi nơi nào?
- Phủ quận chúa!
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Ngày hôm qua không phải đã đi rồi sao?
Hứa Tiên liền đem chuyện của Nhu Gia công chúa nói một lần, cũng không dấu diếm hai nàng cái gì.
Trong mắt Vân Yên có hào quang bắn ra, nói:
- Phu quân thật đúng là ôn nhu ah!
Phan Ngọc hoài nghi nói:
- Không phải là sắc tâm không chết sao?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Làm sao có thể, nàng còn nhỏ như vậy.
Phan Ngọc từ chối cho ý kiến cười cười,
- Ta nói là Doãn Hồng Tụ.
Vân Yên cười nói:
- Ta thấy Doãn lão sư có ít nhất năm thành nắm chắc không thoát khỏi tay của phu quân rồi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Hứa Tiên đem chuyện vỗ tay minh ước hôm qua với Doãn Hồng Tụ nói ra, cười nói:
- Chuyện này càng không thể nào?
Phan Ngọc cau mày nói:
- Bằng hữu?
Vân Yên cười nói:
- Bảy thành.
Hứa Tiên buông tay nói:
- Các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp, tốt, ta đi, các ngươi ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, không nên đánh nhau. Minh Ngọc, không được khi dễ Yên nhi ah!
Một chuỗi âm thanh khuyên nhủ tiểu hài tử làm cho các nàng cười khổ.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Phan Ngọc nói:
- Chúng ta nên thương lượng với nhau một chút a!
- Có thể ah, Minh Ngọc mỹ nhân!
- Ngươi trước tháo vật kia xuống đi!
Mấy ngày sau, một ngày trước kỳ thi Hội.
Trước cửa phủ quận chúa đã có một ít người bồi hồi. Thỉnh thoảng có người đi ra phía trước, muốn vào cửa, nhưng môn quan chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Quận chúa hôm nay không tiếp khách.
Sau đó cự tuyệt tất cả mọi người ơ ngoài cửa.
Cho dù là hoa ngôn xảo ngữ hay uy bức dụ lợi, cũng không thể làm môn quan dao động, nếu như làm quá phận, chắc chắn không tránh được chuyện quyền cước. Nhưng làm như vậy, lại có người bồi hồi không chịu rời đi, chỉ có thể chờ ở trước cửa, mà bọn họ cũng nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên liếc nhau nhìn ra địch ý.
Văn hội của Doãn Hồng Tụ có chút thanh danh ở kinh thành, tất cả những người được mời sẽ xem đây là chuyện vinh quang, bọn họ đang suy đoán trong bóng tối, đây phải chăng có ý định chọn phu quân.
Tin tức Doãn Hồng Tụ có thể "Chọn phu" không phải bí mật, ai không muốn cùng vị quận chúa này có chút quan hệ chứ, hơn nữa tốt nhất la loại quan hệ này. Cho dù là nàng xấu xí thấp kém, nhưng bằng thân phận của nàng cũng có vô số người chạy theo như vịt, nếu như ai lấy được nàng, lập tức một bước lên trời, quý không thể nói, cũng đỡ phải tận lực phí thời gian đi học tập. Huống chi nàng còn là nữ tử thông minh xinh đẹp. Cao nhã mà giàu có.
Vì vậy văn hội của Doãn Hồng Tụ chưa bao giờ thiếu khách nhân, những khách nhân này tranh nhau biểu hiện trên văn hội, đại đa số chỉ vì muốn nàng nhìn mình nhiều hơn vài cái, thậm chí thực hiện được lý tưởng cuối cùng nhất, đem nữ tử thành thục cao ngạo này đưa vào trong phòng.
Nhưng văn hội gần đây bỗng nhiên kết thúc, cho nên có vô số người gấp lên.
Thời điểm này, một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa, một thư sinh hào hoa phong nhã bước xuống xe, chắp tay sau lưng đi lên phía trước, mang trên mặt bộ dáng tươi cười tự tin. Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua hắn, hắn giống như mình có thể đi vào.
Môn quan lạnh lùng nói:
- Quận chúa hôm nay không tiếp khách, vị công tử này mời trở về đi!
Chung quanh có âm thanh cười nhạo vang lên.
Thư sinh khom người thi lễ, lấy ra một phong thải tiên màu đen, hai tay dâng lên, nói:
- Vị đại ca kia, tiểu sinh cũng không muốn gặp quận chúa, đây là thi phú tân tác của tiểu sinh, chỉ thỉnh đại gia chuyển giao giúp, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Sau đó rời đi, lễ nghi thật là chu toàn.
Môn quan do dự một chút, vẫn tiếp nhận thải tiên, có nhìn hay không là chuyện của quận chúa, hắn không thể không tiếp. Một lát nữa từ ngoài cửa này đi đưa thải tiên này cho quản sự, chờ quận chúa xem là được.
Thời điểm nay mọi người hiểu ra, sau đó không khỏi cảm thấy hối hận, tại sao mình không nghĩ ra chuyện nay? Đã không thấy được người, thải tiên truyền thư là chuyện phong nhã, nói không chừng một phong thải tiên kia sẽ đả động được quận chúa, có thể được gặp. So với người ngoài đứng ở trước cửa, thì như thế càng có lợi hơn.
Thư sinh cảm tạ, ngồi thẳng lên, nhìn quét qua một vòng, khóe miệng xuát hiện một nụ cười ngạo nghễ. Một đám kẻ đần, chẳng lẽ tâm hồn thiếu nữ của quận chúa có thể mất vào tay của các ngươi sao? Cần phải can đảm cẩn trọng mới được.
Trên thải tiên kia đúng là ghi thi phú, nhưng cũng không phải thi phú bình thường, mà là thơ tình cảm tình dày đặc. Hắn phân tích tính cách của Doãn Hồng Tụ, thi phú như thế không có khả năng làm nàng đổ, nhưng nếu làm nàng cảm động, thì hiệu quả nhất. Cho dù không cẩn thận chọc giận nàng, thì hắn cũng mượn lý do này xin lỗi, thường xuyên qua lại, không duyên cớ là hơn rất nhiều cơ hội, các ngươi là kẻ đần đã đến chậm rồi a!
Thời điểm nỳ, bỗng nhiên ở đầu phố xuất hiện một đạo nhân ảnh, con đường này chỉ có phủ đệ duy nhất của quận chúa, hơn nữa con đường này cũng không có lối ra.
Thư sinh quay đầu nhìn lại, người nọ lưng cõng ánh mặt trời đi tới, dung mạo có chút mơ hồ, nhưng tuyệt đối không tuấn mỹ như mình. Chỉ có dáng người cao lớn kia là đặc dị.
Thư sinh rất nhanh bài trừ tên tình địch tương lai này ra ngoài, bởi vì đối phương không có cưỡi ngựa, không có ngồi kiệu, không có xe ngựa, mà là đi bộ.
Thư sinh nghèo cùng tiểu thư giàu là câu chuyện có thể biên thành sách, cho dù Doãn quận chúa không có quan tâm tới gia thế của phu quân tương lai, nhưng không có tiền tài thì có ý nghĩa không thể hưởng thụ sinh hoạt, không cách nào thâm nhập vào chuyện thăm hoa đoán cá, cầm kỳ thư họa, cũng không có bao nhiêu tiếng nói chung với quận chúa, cho nên đừng nghĩ tiến thêm một bước. Người si tâm vọng tưởng như vậy hắn đã thấy nhiều, cũng không kỳ quái.
Những người khác cũng suy nghĩ không khác lắm, vì vậy dưới ánh mắt xem thường của mọi người, Hứa Tiên cười gọi tên môn quan một tiếng, môn quan vốn đang nghiêm khắc như mùa đông khắc nghiệt, thì lúc này đã ôn hòa như mùa xuân, nói:
- Hứa công tử, sao hôm nay ngươi đi qua đây.
Hứa Tiên chỉ chỉ vào trong ngực, nói:
- Thuận tiện mua ít đồ.
Bình thường hắn đều đi bằng mây, hôm nay đi chợ mua ít đồ, mới thuận đường đi cửa chính. Bắt chuyện xong liền đi vào cửa.
Trước cửa yên lặng một chút, Hứa Tiên có chút kỳ quái nhìn quét qua một vòng, chung quy không hiểu được bộ dáng ngốc trệ của những người này là thế nào, thấp giọng hỏi:
- Những ngững người này làm cái gì thế?
Môn quan bĩu môi lên, cũng không nhiều nói, mà chỉ cười nói:
- Phong thư này là vị "Tiểu sinh" mkia muốn tiểu nhân chuyển giao cho quận chúa, dù sao Hứa công tử muốn đi gặp quận chúa, thuận đường mang vào mới tốt.
Tuy hắn là người thô kệch, nhưng không phải người ngu, tự nhiên biểu rõ nên làm gì mới tốt, đem thứ này giao cho Hứa Tiên, xem như lấy lòng. Hứa công tử thich xé thích ném, đều bằng tâm ý của hắn.
Gần đây trong phủ ai không biết, quận chúa cùng vị Hứa công tử này đi lại rất gần, cô nam quả nữ thường xuyên ở trong phòng nói chuyện cả canh giờ. Đây là chuyện chưa bao giờ trước kia, không thể nói trước đây mới là nhân vật nam chính trong phủ sau này. Những hạ nhân như bọn họ biết là ngươi, đương nhiên phải lấy lòng rồi.
Hứa Tiên tiếp nhận thải tiên, mỉm cười nói:
- Tốt, không có vấn đề.
Có chút tò mò nhìn sang thải tiên trong tay, liền thu vào trong ngực, đi vào bên trong.
Môn quan biết hắn đại khái không để ý tới ý của mình, cười nói cảm tạ, thực sự không quá để ý. Vị Hứa công tử này đối xử với người khác rất hòa khí, cũng không ngạo mạn như người đọc sách bình thường. Những người kia cười lấy lòng với mình, cũng có thể nhìn ra thực chất bên trong là khinh thường mình, chẳng phải xuất ra mấy thủ thơ, thì chính là thiên tài tao nhã sao?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư