Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 351: Có ai mặt trơ trán bóng như anh không?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
- Không sao, tôi không mệt.
Kiều An An miễn cưỡng cười một tiếng, hiện giờ đầu óc nàng rất loạn, Dương Minh Hào đột nhiên hôn mê một cách bất thường, mà bây giờ lại đột nhiên khôi phục như cũ, lại càng bất thường hơn. Trở về tỉnh thành mới mấy chục tiếng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Điều này làm nàng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Theo kế hoạch mà Kiều An An dự định, ít nhất nàng phải chiếu cố mẹ vài ngày rồi mới đi. Nhưng bây giờ, nàng lại phát hiện, nếu nàng tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ càng nhiều phân tranh.
Chẳng qua, mẹ lại đang nằm trên giường bệnh, nàng thật sự không thể nào mở miệng nói rời đi.
- Mẹ, con đi hỏi bác sĩ một chút, xem mẹ chừng nào thì ra viện được. Nếu có thể ra viện, con chăm sóc mẹ tại nhà cũng thuận lợi hơn.
Kiều An An vẫn không thể nào mở miệng nói rời đi được. Nhưng Dương Minh Hào đang ở trong phòng, điều này làm nàng mất tự nhiên, cho nên nàng tìm cái cớ để rời đi.
- An An, anh đi cùng em.
Thấy Kiều An An ra khỏi phòng bệnh, Dương Minh Hào lập tức đi theo.
Dương Minh Hào bước nhanh mấy bước đã đuổi theo Kiều An An, đi sóng vai với nàng.
- An An, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
Sóng vai đi hơn mười mét, còn chưa đến phòng làm việc của bác sĩ, Dương Minh Hào đã không nhịn được thấp giọng nói.
- Nói cái gì?
Người tiếp lời không phải Kiều An An, mà là một thanh âm hơi đột ngột. Mà theo thanh âm này, Dương Minh Hào và Kiều An An đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực đạo vọt tới bên họ, cỗ lực đạo vô hình này khiến thân thể hai người tách biệt sang hai bên.
Dương Minh Hào mất khống chế lảo đảo vài bước sang bên phải. Cho đến khi đụng vào tường mới đứng vững thân thể. Mà Kiều An An lại nghiêng sang bên trái, thân thể trong nháy mắt tạo thành góc 45 độ với mặt đất.
Kiều An An sắp ngã xuống đất, đột nhiên nàng lại cảm thấy eo siết lại, một cánh tay có lực ôm lấy nàng. Đồng thời, nàng lại cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
- Thất tiên nữ, đi đứng cẩn thận a. Mặc dù chị là tiên nữ, nhưng tiên nữ bị ngã cũng sẽ đau.
Thanh âm hì hì truyền vào trong tai, thân thể Kiều An An lập tức được đỡ thẳng lên. Chẳng qua, cái tay ôm ngang hông nàng vẫn chưa buông bỏ.
- Buông ra mau.
Kiều An An nhỏ giọng nói, giọng nàng thật cấp bách. Người đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác, chính là Đường Kim.
Cũng khó trách Kiều An An lo lắng, Dương Minh Hào còn ở bên cạnh mà. Đường Kim ôm nàng như vậy, đây quả thực là tát vào mặt Dương Minh Hào a!
Chẳng may Dương Minh Hào không nhịn được, làm náo loạn ở ngay đây, vậy thể diện của mọi người sẽ mất hết.
Đáng tiếc, Đường Kim lại ra vẻ không nghe thấy Kiều An An nói. Hắn vẫn im lặng ôm Kiều An An, hơn nữa còn ôm rất chặt, Kiều An An căn bản không thể tránh ra được.
- Anh muốn nói gì với thất tiên nữ, cứ nói với tôi là được.
Đường Kim lại nhìn Dương Minh Hào cách đó không xa, bộ dạng nhởn nha nhởn nhơ. Cuối cùng, hắn lại bổ sung một câu:
- Đúng rồi, anh là ai vậy? Hình như tôi không nhận ra anh.
Kiều An An nhất thời dở khóc dở cười, tên này còn dám nói không nhận ra Dương Minh Hào?
- Buông cô ấy ra!
Lúc này, Dương Minh Hào gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt anh tuấn kia hơi vặn vẹo, thân thể cao lớn hình như hơi khom lại, hai mắt đỏ lên. Hắn hung hăng nhìn Đường Kim như muốn nuốt sống, bộ dạng như lúc nào cũng có thể nhào lên liều mạng vậy.
Không thể nhận nhịn, không thể nào nhịn được nữa. Cho dù Dương Minh Hào có thâm trầm hơn, hắn cũng không cách nào nhịn được chuyện này.
Mặc dù Dương Minh Hào nhận định Đường Kim không sống được mấy ngày, nhưng khi tận mắt thấy hôn thê của mình bị Đường Kim ôm, trong lòng hắn vẫn căm giận ngút trời. Giờ khắc này, quả thực hắn hận không thể bằm thây Đường Kim thành vạn đoạn, mà sở dĩ hắn không ra tay, là bởi vì một tia lý trí cuối cùng nói cho hắn, nếu như đánh nhau, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Kim.
- Tôi buông hay không buông mắc mớ gì tới anh?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên:
- Mặc dù tôi vốn cũng muốn buông chị ấy ra, nhưng bây giờ anh nói buông là tôi buông, chẳng phải tôi quá mất mặt sao? Cho nên, hiện tại tôi kiên quyết không buông.
- Đường Kim, đừng nghịch nữa, để người khác thấy không hay đâu.
Kiều An An nhỏ giọng nói.
Thanh âm của nàng rất nhỏ, lại thêm đang bị Đường Kim ôm, nhìn qua giống như đang thì thầm với hắn. Trong mắt người khác thì hành động này quá thân mật, lại làm Dương Minh Hào suýt nữa nổi điên!
- Tôi nói lại lần nữa, buông An An ra!
Rốt cục Dương Minh Hào cũng rống to lên. Vì tiếng gầm giận dữ này của hắn, ngay cả bác sĩ y tá bệnh nhân xung quanh cũng đều bị kinh động. Nhất thời, không ít người thò đầu ra khỏi phòng bệnh, nhìn sang bên này.
Mà nhìn cái tình hình như thế này, mọi người lập tức hiểu được, hai thằng đang tranh giành cô gái kia.
Nhìn kỹ Kiều An An, một đám y tá không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cô gái kia quá đẹp, chẳng trách biến hai người đàn ông thành bộ dạng liều mạng như bây giờ.
- Mắt mũi kiểu gì vậy? Người kia rõ ràng đẹp trai...
Có một y tá nhỏ giọng nói thầm.
- Đẹp trai cũng không lấy ra ăn được, người còn lại chắc chắn có tiền...
Một y tá khác nhỏ giọng phản bác.
- Có tiền? Tôi thấy đó là một đứa trẻ mà?
Y tá đầu tiên bĩu môi.
- Không nhỏ, thoạt nhìn đã trưởng thành rồi. Nhưng hắn là một tên ngự tỷ khống.
Y tá bên cạnh đón lời.
Mấy y tá đứng kia chém gió, nhưng không biết đại mỹ nữ Kiều An An cũng là một y tá. Nếu các nàng biết, không chừng lại càng hâm mộ hơn. Cùng là y tá, vì sao các không được trai đẹp tới tranh chứ?
Bộ dáng của Dương Minh Hào hiện tại rất hung ác. Nếu người bình thường thấy hắn như bây giờ, nói không chừng sẽ thật sự hơi sợ, bởi vì, tên này thoạt nhìn như sắp nổi điên vậy. Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Đường Kim.
Lúc này, bộ dạng Đường Kim vẫn bình chân như vại:
- Tôi không buông, anh làm gì được? Cắn tôi chắc? Đúng là không giải thích được, bạn gái tôi, tôi thích ôm thì ôm, anh nhìn bạn gái tôi đẹp là muốn đoạt, có ai mặt trơ trán bóng như anh không?
Kiều An An thật sự câm nín, lời này phải dành cho chính Đường Kim a. Năng lực đổi trắng thay đen của tên này cũng quá mạnh đi.
- Tốt, rất tốt!
Dương Minh Hào nắm chặt hai tay, tầm mắt đột nhiên rời đến người Kiều An An:
- An An, anh hỏi em, em quyết tâm ở bên thằng nhãi này có phải hay không?
- Tôi...
Kiều An An há miệng, nhưng cuối cùng chẳng biết trả lời thế nào. Thừa nhận chắc? Không ổn. Phủ nhận sao? Hình như cũng có vấn đề.
Mà thái độ này của nàng lại càng làm Dương Minh Hào điên cuồng. Đột nhiên hắn đấm ra một quyền nặng nề lên tường, nắm tay đau đớn, hình như cũng làm hắn bình tĩnh lại. Hắn dùng ánh mắt như rắn độc nhìn Đường Kim một cái, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
Một đám người trợn mắt há mồm. Cứ thế là đi hả? Thế... thế này... con mẹ nó còn là đàn ông không?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 352: Rõ ràng hắn không đủ yêu chị.
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim cũng ngẩn người, mạnh, quá mạnh mẽ, thế mà cũng nhịn được!
Lúc này, ngay cả Đường Kim cũng bắt đầu bội phục Dương Minh Hào. Có thể nhịn cái đàn ông không nhịn được a, có thể nói là thái giám trong đàn ông, đàn ông trong thái giám.
- Cậu còn chưa buông?
Kiều An An nói chuyện, giọng nói hơi khổ não. Nàng cũng rất bất mãn khi Đường Kim làm vậy.
- Thất tiên nữ, tôi chỉ giúp chị thử xem hôn phu này có thật lòng thích chị hay không mà thôi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Căn cứ theo kiểm tra, hắn rõ ràng yêu chị không đủ. Cho nên, hôn ước của hai người nên trực tiếp giải trừ đi.
Nói thì nói như thế, nhưng Đường Kim vẫn hơi tiếc nuối buông vòng eo mềm mại của Kiều An An ra.
Chẳng may thất tiên nữ giận thật thì không hay.
- Có phải chị về Ninh Sơn là cậu cũng về theo không?
Kiều An An hỏi.
- Nơi nào có thất tiên nữ, nơi đó có Đổng Vĩnh.
Đường Kim nghiêm trang hồi đáp.
- Hôm nay chị sẽ về.
Kiều An An quyết định, mặc kệ có khó mở miệng tới đâu, nàng cũng sẽ nói với mẹ. Nàng mà còn không đi, tên cực phẩm như Đường Kim không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện.
Nói xong câu đó, Kiều An An liền xoay người đi tới phòng bệnh của Chu Tuệ Lan.
Nhưng mới đi vài bước, điện thoại của nàng lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn Kiều An An nhất thời ngẩn ngơ. Cuộc điện thoại này là do người bạn phóng viên mãi chưa liên lạc được kia gọi tới.
Nhận điện thoại, Kiều An An còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm vội vàng:
- An An, cô nói có người có thể cứu tỉnh chị tôi?
- Vẫn chưa dám nói chắc, nhưng hắn nói nếu chị gái cô trúng đột thật thì hắn nhất định sẽ cứu được.
Kiều An An vô thức nhìn Đường Kim một cái, nhỏ giọng hồi đáp.
- Người kia đâu? Hắn có ở tỉnh thành không?
Thanh âm bên kia vẫn vội vàng.
- Có, nhưng mà...
Kiều An An vốn định nói Đường Kim sắp rời đi, nhưng nàng còn chưa nói xong, người bạn phóng viên kia đã nóng vội ngắt lời:
- Hắn ở đâu? Tôi lập tới tới tìm!
Kiều An An nhất thời chẳng biết làm sao, nàng biết người bạn này vì chị gái đã tổn hao vô số tâm huyết, hiện giờ đột nhiên biến có người có thể cứu tỉnh chị gái nàng, tâm tình vội vàng tới đâu có thể nghĩ.
- Dương Mính, vậy đi, cô ở nhà chị gái chờ bọn tôi.
Rốt cuộc Kiều An An cũng quyết định dẫn Đường Kim qua. Còn về kế hoạch rời đi, xem ra còn cần hoãn lại một chút.
- Tốt, tôi chờ cô!
Thanh âm bên kia vẫn vội vàng, dường như sợ nói chuyện điện thoại làm trễ nải thời gian, nói xong là nàng cúp máy. Kiều An An cũng chỉ đành buông điện thoại xuống, sau đó quay đầu nhìn Đường Kim:
- Người bạn kia của chị đã trở lại, lát nữa chúng ta cùng đi xem chị gái của cô ấy trước.
- Tốt.
Đường Kim một lời đáp ứng.
- Cậu đứng đây chờ, chị đi nói với mẹ một tiếng.
Kiều An An vừa nói đã đi về phía phòng bệnh của mẹ. Đường Kim vẫn đóng vai cậu bé biết nghe lời, gật đầu, sau đó đứng đây chờ. Chờ khoảng mười phút, Kiều An An mới xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Cũng không phải Kiều An An cố ý troll Đường Kim, chẳng qua, trước khi rời đi, nàng phải tìm người khác chăm sóc mẹ. Đầu năm nay, trông cậy vào y tá bệnh viện tới chăm sóc bệnh nhân là không quá thực tế.
- Đi thôi.
Kiều An An tới trước mặt Đường Kim, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Khu Thiên Hồ nằm ở khu vực thành nam thành phố Minh Hồ. Từ khu Thiên Hồ đi tiếp về phía nam chính là vùng ngoại ô thành phố Minh Hồ. Đi tiếp nữa thì là tới thành phố Ninh Sơn.Thật ra thì khu Thiên Hồ vốn cũng là vùng ngoại ô của thành phố Minh Hồ. Nhưng thành thị phát triển, phạm vi nội thành cũng bắt đầu mở rộng, sau đó thì có khu Thiên Hồ này. Chẳng qua, dù như thế nhưng trong mắt rất nhiều người, khu Thiên Hồ vẫn chỉ là vùng ngoại ô mà thôi.
Sơn trang Thiên Hồ chính là một trong những khu dân cư nổi tiếng nhất trong khu Thiên Hồ. dĩ nhiên, nổi tiếng không phải là xa hoa, sở dĩ nơi này nổi tiếng là vì đây là khu dân cư lớn nhất khu Thiên Hồ. Giá nhà nơi này thật ra cũng không đắt, cũng coi như khu có giá rẻ nhất trong khu vực thành thị Minh Hồ. Dĩ nhiên, rẻ thì cũng chỉ tương đối, muốn mua một căn hộ ở đây, ngoại trừ cần một công việc có tiền lương ổn định, thông thường có thể còn cần một gia đình có tài sản vài chục vạn gửi ngân hàng ủng hộ thì mới mua được.
Dương Mính có công việc không tệ, thân là phóng viên nổi danh của báo đô thị Minh Hồ, tiền lương của nàng không tệ. Nhưng nàng cũng không thể mua phòng ở nơi này, bởi cha mẹ nàng đã sớm qua đời, chỉ còn một chị gái. Nhưng chị gái Dương Vân của Dương Mính lại mua một căn hộ ở đây. Dương Vân là một nhà văn, ba năm trước đây viết một bản tiểu thuyết khá nổi, được tiền nhuận bút không ít, rồi trực tiếp dốc túi mua một căn hộ nơi này. Sau đó nàng bắt đầu du lịch khắp nơi, cuối cùng, nàng ngủ một giấc không tỉnh, tính tới bây giờ cũng đã hai năm rồi.
- Người này đặt tên không tốt!
Trên đường tới sơn trang Thiên Hồ, nghe Kiều An An giớ thiệu tình huống của Dương Mính, Đường Kim cảm khái một câu.
- Tên này không phải rất tốt sao?
Kiều An An không thấy cái tên Dương Mính có vấn đề gì.
- Tên này quá giống Dương Minh Hào rồi, coi như một nửa Dương Minh Hào nha. Tên này mà tốt sao?
Lý do của Đường Kim khá là đầy đủ.
- Hai người bọn họ chẳng liên quan gì tới nhau cả.
Kiều An An có chút câm nín. Năng lực liên tưởng của tên này cũng quá mạnh rồi. Diện tích của sơn trang Thiên Hồ rất lớn. Do đó, xe Beetle đỏ của Kiều An An lái vào cổng chính sơn trang, lại phải lái thêm mấy phút nữa mới tới nơi.
- An An!
Vừa xuống xe, Đường Kim đã thấy một cô gái trẻ tuổi chạy tới bên này.Cô gái này hơi gầy, da cũng hơi sạm, nhìn hơi tiều tụy. Ngũ quan nàng cũng đoan chính, nhưng nàng đúng là vô duyên với hai chữ mỹ nữ này.
- Dương Mính, sao điện thoại của cô lúc trước lại không gọi được?
Kiều An An không nhịn được hỏi.
- Hôm trước tôi ở vùng núi không có tín hiệu, sau khi đi ra thì điện thoại lại hết pin. Cho đến khi trở về thì mới sạc được. Khi nhận được tin nhắn cô gửi cho tôi, tôi lập tức gọi lại đó.
Dương Mính trả lời thật nhanh, chẳng qua lại vừa nói vừa nhìn Đường Kim, trong lòng lại có chút mê hoặc. Cậu trai thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy này chẳng lẽ lại là cứu tinh của chị gái?
- Dương Mính, cậu ấy là Đường Kim, bạn tôi. Cậu ấy cũng là người mà tôi đã nói với cô.
Kiều An An giới thiệu Đường Kim một chút.
- Chào cậu, tôi là Dương Mính, đã làm phiền cậu.
Mặc dù cảm thấy Đường Kim hơi không đáng tin, nhưng Dương Mính vẫn rất khách khí, bởi nàng biết Kiều An An sẽ không dẫn loạn người tới.
- Đi xem chị gái chị một chút trước đã.
Đường Kim dứt khoát nói. Hắn không muốn lãng phí thời gian, bởi hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu. Ở thành phố Ninh Sơn, vẫn còn bạn gái xinh đẹp đang chờ hắn cùng trải qua chủ nhật mà!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 353: Chị ấy thật sự ngủ hai năm?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim không muốn phí thời gian, Dương Mính lại càng cầu còn không được. Nàng lập tức dẫn Đường Kim và Kiều An An vào một khu nhà, sau đó bấm thang máy lên lầu 18.
Dương Vân thích ở nơi cao, mua phòng cũng ở trên tầng cao nhất. Căn hộ không lớn, hai buồng ngủ, một phòng khách và một phòng sách nhỏ. Tổng cộng không tới 80 mét vuông, dĩ nhiên, với một cô gái độc thân thì nơi này cũng khá lớn rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Mính, Đường Kim và Kiều An An trực tiếp vào phòng ngủ chính, sau đó thấy được một cô gái nằm trên giường.
Tướng mạo của cô gái này rõ ràng hơi giống với Dương Mính, nhưng rõ ràng là đẹp hơn nàng một chút, da cũng trắng nõn, có thể xứng với từ mỹ nữ. Mà nhìn chút đỏ ửng trên mặt nàng, nghe hô hấp bình thường kia, Đường Kim nhất thời hơi ngẩn người, cô gái này ngủ hai năm thật hả?
Đừng nói Đường Kim không tin, ngay cả Kiều An An đã biết rõ Dương Vân ngủ hai năm cũng hơi khó mà tin được. Bởi vì bộ dạng Dương Vân như bây giờ, thế nào cũng thấy giống cô gái đang ngủ bình thường, căn bản không giống như bệnh nhân.
- Đường Kim, sao rồi?
Kiều An An nhìn Đường Kim đang sững sờ, không nhịn được mà hỏi.
- À, chờ tôi kiểm tra một chút.
Đường Kim nắm một tay của Dương Vân, một luồng chân khí nhanh chóng tràn vào cơ thể nàng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tràn khắp kinh mạch toàn thân. Cuối cùng, nét mặt hắn trở nên khá là cổ quái.
Thấy nét mặt cổ quái này của Đường Kim, Kiều An An và Dương Mính đều cảm thấy có gì đó không đúng.
- Đường tiên sinh, chị gái tôi bị sao vậy?
Dương Mính vội vàng hỏi.
- Là trúng độc sao?
Kiều An An cũng hỏi.
- Đúng là trúng độc.
Đường Kim gật đầu:
- Có thành phần là thiên nhật túy, nhưng lại trộn lẫn một ít thứ khác. À, hình như đối phương cũng không muốn chị ấy chết, chỉ là muốn chị ấy cứ ngủ như vậy. Cái thứ khác mà tôi nói... có thể làm cô ấy duy trì trạng thái như người thường, cho nên thoạt nhìn vẫn rất tốt.
- Nói vậy, cậu có thể cứu tỉnh chị ấy?
Kiều An An liền vội vàng hỏi.
Dương Mính cũng dùng ánh mắt hơi kích động nhìn Đường Kim. Hai năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nói ra chính xác bệnh của chị gái!
- Dĩ nhiên là có thể.
Đường Kim rất tự tin:
- Tôi đã sớm nói, chỉ cần trúng độc, tôi nhất định có thể giải độc.
- Vậy sao bộ dạng của cậu kỳ quái như vậy?
Kiều An An có chút buồn bực:
- Có phải còn vấn đề gì khác không?
- Đúng là có chút vấn đề.
Đường Kim nhìn Dương Vân, vẻ mặt khó hiểu:
- Chị ấy ngủ hai năm thật sao?
- Đương nhiên là thật, chị cũng biết.
Kiều An An khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Mính một cái, nhất thời cảm thấy có gì đó là lạ:
- Dương Mính, cô làm sao vậy?
Bộ dạng Dương Mính bây giờ thoạt nhìn hơi quái dị, có vẻ ngơ ngác, sắc mặt hơi phát hồng, bộ ngực phập phồng nhanh chóng, rõ ràng không quá bình thường.
- Tôi... tôi không sao. Tôi... chẳng qua là... quá kích động thôi. Tôi cảm thấy hơi khó tin...
Dương Mính lắp bắp nói. Sau đó nàng liên tục hít sâu mấy hơi, rốt cuộc mới làm mình hơi bình tĩnh lại. Nàng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Kim:
- Đường tiên sinh, ngài có thể cứu chị tôi tỉnh lại trước không? Chỉ cần ngài cứu tỉnh chị ấy, mặc kệ ngài muốn thế nào cũng được. Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ làm. Cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ cách để làm. Chỉ cần ngài...
- Yên tâm, tôi sẽ cứu tỉnh chị ấy.
Đường Kim ngắt lời Dương Mính. Hắn cũng không hứng thú việc Dương Mính hồi báo thế nào. Hơn nữa nói từ mặt nào đó, thật ra hắn đã được chỗ tốt rồi. Cô gái này, tuyệt đối có thể khiến Hoa Hoa được ăn no a.
- Hoa Hoa, tới đây!
Đường Kim hô hoán trong lòng.
Giữa Đường Kim và Hoa Hoa vẫn luôn có một loại cảm ứng kỳ diệu. Dù bọn họ cách rất xa nhau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của đối phương. Mà chỉ cần hắn gọi một tiếng, Hoa Hoa có thể dùng thời gian nhanh nhất xuất hiện trước mặt hắn. chẳng qua, hiện giờ Hoa Hoa còn ở thành phố Ninh Sơn, khoảng cách từ đó tới đây cũng phải mấy trăm cây số, Mặc dù tốc độ của Hoa Hoa rất nhanh, nhưng ít nhất cũng cần mấy phút cũng tới đây được.
- Đường Kim, rốt cuộc có vấn đề gì?
Lúc này, Kiều An An mở miệng hỏi.
- Chị ấy mang thai.
Đường Kim hời hợt nói ra mấy chữ, lại làm sắc mặt Kiều An An và Dương Mính đồng thời đại biến.
- Cái gì?
Khuôn mặt Kiều An An tỏ ra khó tin, ngủ mê man hai năm, làm sao mang thai được?
- Điều này sao có thể?
Dương Mính kinh hô ra tiếng, vẻ mặt cũng khó mà tin được.
- Thật ra thì, tôi suy đoán một chút. Có lẽ là, mặc dù chị ấy ngủ mê man, nhưng cơ năng thân thể đều không khác người thường mấy, cũng có thể mang thai.
Đường Kim nói rất chân thành, chẳng qua cuối cùng, hắn lại không nhịn được cảm khái một câu:
- Chẳng qua, cái tên kia lại có hứng thú với cô gái đã hôn mê hai năm, thật đúng là lợi hại!
- Đường tiên sinh, ngài... ngài xác định chị gái tôi mang thai?
Dương Mính vẫn có chút khó mà tin được. Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, nàng đã trải qua hai sự kiện làm nàng khiếp sợ dị thường. Trái tim nàng cũng hơi khó mà thừa nhận được.
- Nếu chị không tin, chờ tôi cứu tỉnh chị ấy, chị lại đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Đường Kim lười biếng nói.
- Dương Mính, hay là chờ Đường Kim cứu tỉnh chị cô đã rồi nói.
Lúc này, Kiều An An cũng nói.
Dương Mính lại hít sâu vài ngụm khí, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Chốc lát sau, nàng mới dò hỏi Đường Kim:
- Đường tiên sinh, không biết ngài cần tốn bao lâu mới giúp chị tôi tỉnh lại?
- Ồ, tôi xem đã nào. Đại khái cần mười mấy...
Đường Kim ra vẻ suy tư.
- Mười mấy ngày?
Dương Mính hấp tấp ngắt lời Đường Kim, sau đó thở dài một hơi:
- Hoàn hảo, cũng nhanh thôi. Đường tiên sinh yên tâm, trong khoảng thời gian ngài trị liệu cho chị tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm ăn ở cho ngài.
- Là mười mấy phút.
Đường Kim lười biếng nói. Vừa dứt lời, hắn đã nhận thấy gì đó nhìn ra cửa sổ. Một đạo bạch quang bắn nhanh vào, hắn rất tùy ý vung tay lên, cầm bạch quang vào trong tay. Sau đó bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ Dương Vân.
- Bắt đầu giải độc rồi, hai người có thể ra ngoài chờ.
Đường Kim thuận miệng nói một câu:
- Dĩ nhiên, hai người muốn nhìn cũng được.
Dương Mính ngẩn ngơ, chỉ cần mười mấy phút?
Nhưng lúc này, nàng cũng không nói gì nữa, chỉ hơi căng thẳng nhìn động tác của Đường Kim, dường như muốn nhìn xem hắn giúp chị gái nàng giải độc bằng cách nào.
Thật ra thì, không riêng gì nàng, Kiều An An cũng có hứng thú với chuyện này. Mặc dù nàng biết Đường Kim có chút năng lực phi phàm, nhưng thực tế thì nàng chưa từng thấy hắn thực sự bày ra.
Chỉ là, rất nhanh, Kiều An An và Dương Mính đều thấy thất vọng. Tên này vẫn chỉ đặt tay lên cổ Dương Vân, sau đó chẳng nhúc nhích gì nữa, cái gì cũng không làm.
Mười phút trôi qua rất nhanh, cuối cùng Đường Kim cũng thu tay lại, đột nhiên xoay người ra ngoài:
- Thất tiên nữ, chúng ta đi thôi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 354: Các người thật sự muốn chết sao?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
- Hả?
Kiều An An khẽ nhếch môi anh đào, có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng đuổi theo:
- Vậy là xong rồi?
Một điểm bạch quang bắn ra khỏi tay Đường Kim, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An An, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Đúng vậy a, giải độc gì đó, với tôi chẳng khác gì ăn cơm cả.
- Nhưng... nhưng cũng quá đơn giản đi chứ?
Kiều An An có chút khó mà tin được, tên này không phải đến lừa nàng và Dương Mính đấy chứ?
Cũng khó trách Kiều An An khó tin, thoạt nhìn Đường Kim chẳng làm gì cả, kể cả thần y trong truyền thuyết, tốt xấu cũng biết dùng châm cứu trị liệu một phen. Nhưng Đường Kim chỉ lấy tay đặt lên người, đợi mười phút là xong. Thấy thế nào cũng có vẻ bất thường.
- Đường tiên sinh...
Dương Mính cũng ra khỏi cửa phòng, muốn nói cái gì đó. Chẳng cần nghi ngờ, nàng cũng giống Kiều An An, có chút không tin.
Nhưng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền vào tai mọi người:
- Sao mình lại về nhà rồi?
Thanh âm này có chút suy yếu, còn có chút mê mang, thậm chí còn hơi khàn khàn khô khốc, không tính là dễ nghe. Nhưng giờ phút này, trong tai Dương Mính, thanh âm này có khác nào tiếng trời?
- Mính Mính, em đó hả?
Trong phòng ngủ, Dương Vân hơi khó nhọc khởi động thân thể, nhưng hiện giờ nàng như chẳng có khí lực gì:
- Chị... không phải chị còn ở khách sạn sao? Sao đột nhiên lại về nhà rồi? Còn có, Mính Mính, sao thoạt nhìn em lại hơi khác với lúc trước?
- Chị. Chị tỉnh rồi! Hu hu...
Dương Mính đột nhiên nhào lên người Dương Vân, không nhịn được nức nở.
Trong phòng ngủ, Dương Mính vui quá mà khóc, mà trong phòng khách, Kiều An An cũng có chút xuất thần. Mặc kệ nàng thấy khó tin thế nào, nhưng sự thật chính là: Dương Vân thật sự tỉnh lại.
- Thất tiên nữ, chúng ta nên về Ninh Sơn.
Lúc này, Đường Kim lại nói.
Nhìn Dương Mính đang khóc, Kiều An An hơi do dự một chút, sau đó gật đầu. Dương Vân mất hai năm mới tỉnh lại, chắc chắn hai chị em có rất nhiều chuyện cần nói tỉ mỉ. Lúc này, nàng và Đường Kim nên rời đi thì tốt hơn.
Mười hai giờ trưa, Kiều An An một lần nữa ra khỏi bệnh viện chi nhánh đại học Thiên Nam.
Hơn nửa giờ trước, nàng và Đường Kim lại trở về bệnh viện. Trên đường trở lại, nàng nhận được điện thoại của Dương Mính. Trong điện thoại, Dương Mính tất nhiên là cảm kích Kiều An An và Đường Kim, còn nói chờ khi chị gái hoàn toàn hồi phục, sẽ lại tự mình gặp mặt tạ ơn hai người.
Đường Kim chẳng có nửa điểm hứng thú với chuyện này. Nếu nói hứng thú, hắn còn tò mò về người hạ độc Dương Vân hơn. Mặt khác, hắn cũng muốn biết, rốt cuộc là thằng biến thái nào làm Dương Vân mang thai trong lúc nàng hôn mê?
Sau khi trở về bệnh viện, Kiều An An lại tới phòng bệnh của Chu Tuệ Lan. Lần này, rốt cuộc nàng cũng nói phải về Ninh Sơn, còn về nguyên nhân, nàng cũng chẳng giấu diếm.
Mặc dù Chu Tuệ Lan cảm thấy người con rể tương lai Dương Minh Hào này không tệ, nhưng Chu Tuệ Lan cũng không muốn ép buộc con gái. Có lẽ đây là nguyên nhân mà Kiều An An có cảm tình tốt nhất với nàng.
Chu Tuệ Lan cũng cảm thấy, hiện giờ nháo thành như vậy, thôi thì cứ để Kiều An An và tên Đường Kim chưa từng gặp kia rời đi là tốt nhất. Trên thực tế, ngay cả người Kiều gia cũng thấy như vậy. Bởi họ cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nếu chuyện của Đường Kim và Kiều An An náo đến mức cả tỉnh thành đều biết, vậy thì khó tránh làm mất mặt Kiều gia.
Mà một khi Đường Kim về Ninh Sơn, lúc đó dù Dương Minh Hào và Đường Kim đấu kiểu gì ở đó thì cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Cũng chính vì vậy, Kiều An An nói rời đi cũng chẳng có ai ngăn cản cả.
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã.
Kiều An An đi tới trước mặt Đường Kim:
- Ăn trưa xong, chúng ta lại trở về Ninh Sơn.
- Tốt.
Đường Kim cũng không có ý kiến. Mục tiêu khi tới tỉnh thành của hắn rất rõ ràng, chỉ muốn mang Kiều An An bình an vô sự về Ninh Sơn. Hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú ở lại tỉnh thành.
Nửa giờ sau, trong một tiệm cơm tây, Đường Kim và Kiều An An ngồi đối diện nhau.
Hiện giờ trong nhà hàng khá nhiều người, không ít nam nữ thỉnh thoảng lại nhìn Đường Kim và Kiều An An. Đàn ông thì đều ghen tỵ với Đường Kim, còn đàn bà thì ghen tỵ với Kiều An An.
Trước mặt Đường Kim là một suất bít tết đã biến mất hơn nửa, mà Kiều An An lại rõ ràng chả muốn ăn. Phần bít tết của nàng chẳng qua chỉ bị cắt một góc nhỏ.
- Chị vào phòng vệ sinh một chút.
Kiều An An đột nhiên đứng lên.
Đường Kim cũng không nói gì, lúc Kiều An An biến mất trong tầm mắt của hắn, suất bít tết kia cũng hoàn toàn biến mất, chui vào trong bụng hắn.
Qua đại khái một phút, Đường Kim lại đột nhiên biến sắc, sau đó đứng dậy chạy ra khỏi nhà hàng tây.
- Nè, cậu còn chưa tính tiền..
Người phục vụ vội vàng la lên, sau đó đuổi ra ngoài cửa. Chẳng qua Đường Kim cũng đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong nhà hàng tây, một đám đàn ông khinh bỉ Đường Kim. Con hàng này hóa ra là đồ quỷ nghèo, bạn gái xinh đẹp kia sớm muộn cũng bị cướp đi. Mà những cô gái vừa rồi ghen tỵ với Kiều An An lại khinh thường, xinh đẹp thì có tác dụng gì? Tìm bạn trai mà ngay cả một bữa cơm tây cũng không có tiền trả.
Mà giờ khắc này, đằng sau nhà hàng tây, một chiếc xe con vừa khởi động. Tài xế là một cô gái trẻ có đôi mắt đào hoa. Mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng hết sức quyến rũ. Phía sau xe con lại có một cô gái, mà không ngờ, cô gái đó lại là Kiều An An.
Nếu quan sát cẩn thận, có thể phát hiện, Kiều An An đang nhắm mắt, nhìn như đã mê man.
Xe nhanh chóng rời đi, rời khỏi trung tâm thành phố Minh Hồ, hướng tới khu Thiên Hồ, sau đó lại đi tiếp, phóng ra vùng ngoại ô.
Vùng ngoại ô có vài ngọn núi nhỏ. Trong đó trên một ngọt núi, có một ngôi biệt thự độc lập. Xe con trực tiếp vào biệt thự rồi mới ngừng lại.
Cô gái quyến rũ nhảy xuống, sau đó nhìn ra sau xe, nhất thời sắc mặt đại biến. Kiều An An vốn nên ở đó, lại không cách mà bay!
- Cô đang tìm thất tiên nữ của tôi hả?
Thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên.
Cô gái quyến rũ bỗng nhiên xoay người, sắc mặt không khỏi biến đổi lần nữa. Cách phía trước không xa, một thiếu niên mang nụ cười nhàn nhạt đứng đó. Mà trong ngực thiếu niên có ôm một cô gái xinh đẹp dị thường. Cô gái này, lại chính là Kiều An An vốn nên nằm trên xe.
- Đường Kim?
Cô gái quyến rũ lập tức trấn định lại, chậm rãi phun ra hai chữ.
- Thật ra thì, tôi đã chuẩn bị rời đi. Nhưng sao các người lại không nỡ để tôi đi chứ?
Đường Kim thở dài:
- Hay là nên nói, các người thật sự muốn chết?
- Chết?
Trên mặt cô gái quyến rũ đột nhiên hiện lên vẻ cổ quái:
- Đường Kim, bọn ta không muốn chết, bọn ta chỉ muốn mi chết mà thôi!
Cô gái quyến rũ vừa nói xong, ba người đột nhiên xuất hiện, dùng thế trận tam giác bao vây Đường Kim lại.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 355: Hắn tên Liễu Hạ Huệ.
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
Ba người đàn ông này thoạt nhìn đều rất bình thường, thuần một màu áo gió đen, sắc mặt lạnh lùng. Mà một người trong đó lại mang theo ánh mắt thù hận, hắn chính là Liễu Thập Tam đã ăn thiệt trong tay Đường Kim mấy tiếng trước.
Mà hai người khác thì Đường Kim không nhận ra, nhưng trên người bọn họ cũng có khí tức tương tự như Liễu Thập Tam. Trước đó không lâu, Vân Vũ Tuyết đã nói cho hắn, Liễu Thập Tam còn có mười hai anh em, hai người này, hơn phân nửa là anh em của Liễu Thập Tam.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Trong ngực đột nhiên truyền đến thanh âm mê hoặc. Kiều An An đã tỉnh lại, nàng quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, mà bốn phía cũng toàn người lạ. Nàng nhất thời bất an:
- Đã phát sinh chuyện gì?
- Không có chuyện gì. Có mấy con cóc muốn ăn thịt tiên nữ, muốn cướp thất tiên nữ của tôi đó mà.
Đường Kim hời hợt nói, trên mặt hắn còn có nụ cười nhàn nhạt, nhìn như rất thoải mái. Nhưng trong lòng hắn, lúc này thực ra cũng chẳng thấy dễ dàng gì. Bởi bằng năng lực của hắn, đủ để nhìn ra hai người mới xuất hiện kia còn mạnh hơn Liễu Thập Tam một chút. Muốn đối phó ba người này liên thủ, sợ rằng cũng không dễ dàng. Mà quan trọng nahats là, bây giờ hắn còn phải bảo vệ Kiều An An, vì vậy hắn có hơi bó tay bó chân.
- Chị nhớ lúc ấy vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi ra là đã bị bịt miệng lại, sau đó hình như hôn mê đi...
Kiều An An nhớ lại, sau đó nàng mơ hồ hiểu ra, có người muốn bắt cóc nàng, chẳng qua lại bị Đường Kim phát hiện đuổi theo. Sau đó Đường Kim nàng, nhưng lại bị mấy người bao vây. Vấn đề là, người muốn bắt cóc nàng rốt cuộc là ai?
- Đường Kim, tao vốn muốn để mày sống thêm hai ngày, nhưng mày không nên tìm đến cái chết!
Thanh âm lạnh lùng của Liễu Thập Tam truyền đến. Giờ phút này, hắn đang đứng đối diện Đường Kim:
- Nơi này non xanh nước biếc, là một nơi chôn thây không tệ, mày hẳn nên cảm tạ bọn tao!
- Nói chuyện với loại tiểu nhân vật bị anh một chưởng đánh bay, đúng là chẳng hay ho gì.
Đường Kim lười biếng nói.
- Còi to thật.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên từ phía sau:
- Tao là Liễu Thập Nhất, nhớ kỹ tên tao, tránh làm quỷ chết oan.
- Liễu Bát.
Gã cuối cùng cũng mở miệng:
- Có tao đưa mày lên thiên đường, đó là vinh hạnh của mày.
- Xem ra, anh em Liễu gia các chú, cũng có xếp hạng thực lực a.
Đường Kim cũng hơi ngạc nhiên, trong ba người, thực lực của Liễu Bát rõ ràng mạnh hơn một chút.
- Bây giờ mày cũng sáng mắt ra một tý.
Liễu Bát cười nhạt:
- Chỉ tiếc, trước đây mày lại có mắt không tròng. Một tiểu nhân vật chẳng hiểu cái đếch gì, cũng không có bối cảnh, vậy mà lại dám làm kẻ địch của Liễu gia. Thật là chết cũng không đáng tiếc!
- Liễu gia nổi tiếng lắm hả?
Đường Kim ngạc nhiên:
- Lại nói, bản thân anh đây cũng biết một danh nhân của Liễu gia.
- Mày biết người của Liễu gia?
Liễu Bát khẽ cau mày.
- Anh nói là biết một người họ Liễu, nhưng người kia có phải người Liễu gia hay không thì anh cũng không biết.
Đường Kim cười hì hì.
- Người mà mày biết tên là gì?
Liễu Bát nhàn nhạt hỏi.
- À, hắn tên Liễu Hạ Huệ, nhất định các chú biết, đúng không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Liễu Hạ Huệ?
Kiều An An còn đang bị Đường Kim ôm nhất thời buồn cười, nhưng ngay sau đó lại khóc cười không xong. Đã đến lúc nào rồi? Tên này vẫn còn tâm tình trêu chọc người khác.
Sắc mặt Liễu Bát âm trầm, mà sắc mặt của Liễu Thập Nhất và Liễu Thập Tam cũng khó coi.
- Sao? Các chú không nhận ra hả?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Đại thái giám nổi danh như vậy, Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn (ngồi mà không loạn), anh cảm thấy là người trong nhà các chú a. Vừa nhìn đã thấy các chú có truyền thống của Liễu Hạ Huệ, cũng là thái giám a!
- Đường Kim, vốn định để mày chết thống khoái một chút, nhưng giờ xem ra, chính mày muốn chết không thoải mái!
Thanh âm Liễu Bát lạnh như băng, đồng thời bước về phía trước, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên mãnh liệt phát ra. Xem ra, hắn muốn động thủ rồi.
- Ấy, chờ chút!
Đường Kim vội vàng hô một câu:
- Tạm dừng một chút!
Kiều An An lại hơi dở khóc dở cười. Người ta muốn giết hắn, hắn lại còn tạm dừng? Đây cũng không phải trò đùa nha!
- Hiện giờ cầu xin tha thứ, cũng muộn rồi!
Liễu Bát hừ lạnh một tiếng.
- Chú nghĩ nhiều rồi, chuyện như cầu xin tha thứ, anh tuyệt đối không làm.
Vẻ mặt Đường Kim vẫn thờ ơ như không, chẳng có chút giác ngộ cường địch trước mắt:
- Anh chỉ cảm thấy, anh vừa rồi có lẽ đã hiểu lầm các chú thật. À, các chú hẳn không phải là truyền nhân của Liễu Hạ Huệ. Nói cách khác, các chú hẳn không phải là thái giám. Anh nghĩ, nếu các chú không phải thái giám, chắc chắn sẽ không lén hạ độc thủ với thất tiên nữ đâu nhỉ?
- Mày đang cầu tình cho cô gái trong ngực mày sao?
Liễu Bát cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm, mục tiêu của bọn tao chỉ có mày. Nếu mày thật sự không muốn cô ta chết, vậy cho cô ta trốn sang một bên đi!
Rốt cuộc Kiều An An cũng hiểu, Đường Kim đang lo ba người kia làm tổn thương nàng. Nhất thời, trong lòng Kiều An An không khỏi có chút cảm động.
- Ồ, quả nhiên các chú không phải thái giám!
Đường Kim nghiêm trang nói một câu, đột nhiên tiện tay vung lên, ném Kiều An An trong ngực ra ngoài.
"Á!" Kiều An An duyên dáng hô to một tiếng. Nàng còn đang cảm động cơ mà, nào biết tên này đột nhiên lại ném nàng đi!
Hành động đột ngột này của Đường Kim cũng làm ba anh em Liễu gia ngẩn ra. Mà lúc này, Đường Kim cũng đánh một chưởng nhanh như gió lốc về Liễu Thập Tam.
Một chưởng này lại nhẹ hều, nhìn chẳng có chút lực đạo nào. Nhưng Liễu Thập Tam mấy tiếng trước đã chịu thiệt, tất nhiên không mắc mưu nữa. Chân khí toàn thân nhanh chóng hội tụ ở một chưởng, hắn giơ tay đón nhận. Cho tới bây giờ, Liễu Thập Tam vẫn kiên định cho rằng, nếu hắn liều mạng, hắn cũng không bại bởi Đường Kim. Lúc trước chẳng qua hắn khinh địch nên mắc mưu mà thôi!
Chẳng qua, một chưởng toàn lực của Liễu Thập Tam lại chỉ đón nhận một mảnh không khí. Đường Kim đột nhiên biến mất trước mắt hắn. Liễu Thập Tam đáng thương phát hiện, hắn lại bị lừa rồi!
- Biến chú thành thái giám chân chính trước đã!
Đường Kim đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đạp một cước về phía Liễu Thập Nhất. Mà phương hướng mũi chân, rõ ràng là "ngã ba" của Liễu Thập Nhất. Nếu một cước này đá trúng, Liễu Thập Nhất tuyệt đối sẽ biến thành thái giám chân chính.
Nhưng Liễu Thập Nhất lại không tránh lui. Hắn hừ lạnh một tiếng, hàn quang lóe lên, trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén. Kiếm quang hiện lên, một kiếm dùng tốc độ thật nhanh chém về phía chân của Đường Kim.
"Ư!" Một tiếng rên thảm ngắn ngủi đột nhiên vang lên. Ba người Liễu gia theo bản năng nhìn lại, phát hiện một cô gái đang ngửa mặt ngã ra đất, chính là cô gái quyến rũ đã bắt cóc Kiều An An kia.