Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 326: Phải điên mới luyện thành năm sao
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tên này chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Lang Thang kéo xuống mắt đất, mà không có cách nào chống cự. Muốn nói chuyện mà không thể nói lên lời, muốn động thủ thì lại phát hiện tay chân của mình đều mềm như bún.
Phía dưới có hơn mười tên thủ hạ, mặc dù chưa được đại ca phân phó, nhưng đại ca đã bị không chế như vậy, liền lập tức xông tới. Hơn mười tên này đều có vũ khí ở trong tay. Thậm chí có một tên còn cầm súng.
Lang Thang hừ lạnh một tiếng, tiện tay bóp nát bàn trà gỗ ở phía trước rồi vung ra ngoài. Tiếng lách cách không ngừng vang lên, tay chân của hơn mười người kia đều bị gỗ vụn đâm trúng. Vũ khí trong tay cũng lập tức bị rơi xuống mặt đất.
Trước sau chỉ mới một phút đồng hồ mà thôi, đám lưu manh trong tòa biệt thự, toàn bộ đã bị ngã xuống mặt đất. Dương Vân và Hạ Tinh càng trợn mắt há mồm. Lúc này Lang Thang mới ngồi ở vị trí của tên nam tử khôi ngô, sau đó nói với Dương Vân và Hạ Tinh:
- Hai người cũng ngồi đi.
Đợi cho Dương Vân và Hạ Tinh ngồi xuống bên người mình, Lang Thang mới hỏi tên nam tử khôi ngô kia:
- Chính là ta, ngươi có gì chỉ giáo không?
Tên nam tử khôi ngô đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh hồn. Nghe Lâm Vân hỏi vậy, liền run rẩy cả người, không nói được một câu.
Lang Thang thở dài. Nếu không phải có Dương Vân và Hạ Tinh ở đây, thì hắn đã giết toàn bộ đám người này diệt khẩu rồi. Nhưng bây giờ lại không được. Cho dù muốn giết, cũng phải giết lúc không có mặt hai người này.
Lúc này, bên ngoài lại chạy tới bảy tám tên thủ hạ. Tình huống trước mặt khiến chúng đều ngẩn ngơ. Vô ý thức nắm chặt vũ khí. Tuy nhiên Lang Thang lại vung ra hơn mười mảnh gỗ vụn. Mấy tên này cũng không thoát được số phận.
Sau đó hắn mới lạnh lùng nhìn một tên trông cửa nói:
- Còn đứng đó làm gì, mau thả người ra.
Tên đàn em này còn chưa kịp phản ứng, thì tên nam tử khôi ngô đã phản ứng trước. Y đã biết mình đã đá phải thiết bản. Chỉ có thể tranh thủ thời gian nói cho Nhị Gia. Để cho Nhị Gia thu thập người này. Mình thì không có cách nào chống lại được rồi.
- Mau thả Hạ Vệ Đông và vợ của ông ta ra. Đi nhanh…
Nam tử khôi ngô cố nén đau nhức toàn thân, nói với tên đàn em. Trong lòng y thì sợ hãi, không biết mình có bị tê liệt nửa đời sau không.
Tên đàn em lúc này mới phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài. Không mất thời gian lâu, liền dẫn theo đôi nam nữ trung niên có thần sắc uể oải đi tới.
- Cha, mẹ.
Hạ Tinh vừa thấy cha mẹ của mình, liền chạy tới đón.
- Tinh Tinh, sao con lại ở chỗ này?
Người phụ nữ trung niên kia vẻ mặt lo lắng hãi hùng hỏi. Tuy nhiên, bà ta lập tức nhìn thấy hơn mười người nằm trên mặt đất. Khuôn mặt liền chuyển thành kinh ngạc và khó hiểu.
Lang Thang thấy thế, liền nói với Dương Vân:
- Chị Vân, chị trước dẫn người nhà của Hạ Tinh về đi. Tôi còn muốn làm vài chuyện rồi mới về.
Dương Vân nhìn Lang Thang, nàng biết mình ở đây cũng không giúp ích được gì cho hắn. Nói không chừng còn liên lụy tới hắn, liền đứng lên nói với Hạ Tinh vài câu. Mấy người rất nhanh rời đi căn biệt thự. Hạ Tinh vừa đi vừa quay đầu, lo lắng nhìn Lang Thang.
Lang Thang nhíu mày. Lúc hắn động thủ, hắn tựa hồ phát hiện trong đan điền của mình có năm ngôi sao. Nhưng đảo mắt lại không thấy. Chẳng lẽ đây chính là công phu mà mình tu luyện?
Lang Thang nghĩ tới đây, lần nữa vận chuyển chân khí rồi đập xuống cái bàn. Cái bàn quả nhiên vỡ vụn. Đồng thời năm ngôi sao trong cơ thể lại xuất hiện, nhưng chỉ ở trong nháy mắt mà thôi.
Thì ra là thế. Vốn từ trước mình làm việc gì đều do bản năng. Kể cả việc mình nhìn bệnh cho người khác và đánh nhau cũng dựa vào bản năng. Đến bây giờ mới phát hiện, mình thực sự luyện một môn công pháp nào đó có liên quan tới các ngôi sao. Nếu đã tìm được sự tồn tại của công pháp, thì Lang Thang sẽ không dong dài. Lập tức liên tiếp vung quyền, vung cước tại chỗ.
Đảo mắt, căn phòng khách đã bị Lang Thang đánh cho hoàn toàn thay đối. Không ngừng có gỗ vụn và thủy tinh rơi xuống hơn hai mươi tên lưu manh kia.
Những tên này đều âm thầm kêu khổ. Không biết bọn họ gặp phải một tên biến thái hay kẻ điên nữa. Vì sao lại dùng phòng khách của mình làm nơi trút giận? Toàn những đồ trang trí đắt tiền đều bị Lang Thang đánh nát. Mà Lang Thang càng đánh càng hưng phấn.
Trong nháy mắt, những đồ trang trí treo trên tường và trần nhà cũng bị Lang Thang đánh rơi xuống. Hiện tại chân khí của Lang Thang đang tung hoành trong cơ thể. Một tiếng Oanh vang lên trong cơ thể hắn. Một ngôi sao sáng ngời lơ lửng trên đan điền của hắn. Bên cạnh còn có một ngôi sao có ánh sáng ảm đạm hơn.
'Cửu Tinh Thần Quyết'
Lang Thang thét dài một tiếng. Nguyên lai công pháp mà mình tu luyện là 'Cửu Tinh Thần Quyết'. Hơn nữa đã tu luyện tới năm sao. Chỉ là ngôi sao thứ năm tuy đã hình thành nhưng có vẻ chưa ổn định.
Ngũ Tinh Điên rõ rằng khắc ở trong đầu của Lang Thang. Nguyên lai tu luyện năm sao là như vậy. Nếu như không phải mình ngẫu nhiên phát hiện. Thì cho dù mình tu luyện tới năm sao, thì nó vẫn Hóa Trần. Điều này không có biện pháp giải quyết nào cả.
Hắn nhớ không rõ 'Cửu Tinh Thần Quyết' từ đâu mà tới. Nhưng hiện tại hắn đã biết, phương pháp tu luyện năm sao trên đó, tuyệt đối không đáng tin. Nếu như mình dựa vào pháp quyết ghi trên đó, thì vẫn là Ngũ Tinh Hóa Trần mà thôi.
Ngũ Tinh không điên tức Hóa Trần. Câu khẩu quyết này trong 'Cửu Tinh Thần Quyết' càng ngày càng rõ ràng. Lang Thang đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nguyên lai, tới Ngũ Tinh nhất định phải bị điên. Nếu không điên thì sẽ lập tức bị chết. Công pháp này thật đáng sợ. Chứng tỏ nó có vấn đề. Nhưng một khi vượt qua được vấn đề đó, thì có thể đạt tới cảnh giới vô địch.
Nhưng việc Ngũ Tinh Hóa Trần đáng sợ như thế, có mấy ai có thể vượt qua. Lang Thang đoán chừng, cho dù hàng triệu người luyện công pháp này, cũng không tìm ra được người vượt qua trở ngại đó. Mà mình vì sao lại hóa thành điên khùng như bây giờ, mình cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Lang Thang khẳng định, việc bị điên này nhất định là một thành tựu không dễ dàng. Phải có một ngoại lực nào hỗ trợ thì hắn mới trở thành một người Tu Tinh tới năm sao.
Mất trí nhớ? Lang Thang càng thêm tinh tường, đây là một sự kích thích để hình thành ngôi sao thứ năm. Chỉ cần hắn hình thành ngôi sao thứ năm, hắn sẽ hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ.
- Ha ha ha…
Lang Thang đứng đó, xung quanh là đống bừa bộn rồi cười như điên khùng. Không ngờ trong lúc vô tình mình rõ ràng đã vượt qua chướng ngại vật của Ngũ Tinh. Chỉ cần tốn chút thời gian củng cố lại tu vi Ngũ Tinh là được.
Tuy không biết vì nguyên nhân gì mà mình bị điên. Nhưng có thể thấy mình thật là may mắn. Rõ ràng đánh bậy đánh bạ liền thành tựu năm sao. Hơn nữa còn là từ trong lúc điên tỉnh lại.
Một ý niệm càng thêm rõ ràng truyền tới đầu. Không phải tất cả người tiến vào Ngũ Tinh Điên cũng có thể tỉnh lại. Ngũ Tinh Điên tỉnh càng sớm càng tốt. Nếu như qua một thời gian nhất định, có lẽ có khả năng vĩnh viễn không thể thanh tỉnh. Lang Thang xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Trong lòng vô cùng cảm kích Hạ Tinh và Dương Vân.
Nếu như mình bế quan tu luyện Ngũ Tinh, cho dù bị điên cũng không có cách nào tỉnh lại. Cho dù mình đạt tới Ngũ Tinh mà không điên, thì sẽ Hóa Trần. Điều này chứng 'Cửu Tinh Thần Quyết' quá mức biến thái. Vượt qua Ngũ Tinhh Điên không chỉ dựa vào cố gắng mà còn phải may mắn nữa.
Hơn hai mươi người nam tử bị đánh ngã trên mặt đất, đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lang Thang thét dài và cuồng tiếu. Trong lòng đều âm thầm run rẩy. Đây quả thực là một tên điên, hoàn toàn là một tên điên.
Lang Thang dừng tiếng cười lại, trong lòng suy nghĩ. Củng cố lại ngôi sao thứ năm nhiều nhất chỉ mất một tháng. Sau một tháng đó là mình lấy lại trí nhớ, có thể nhớ ra mình rốt cuộc là ai, và cô gái tên Vũ kia nữa. Chắc không cần phải vội vã đăng tìm người thân trên ti vi. Ai biết mình có phải hay không bị người quen ám hại?
Nguyên lai hắn thực sự có thể bay. Trong lòng hắn vừa động, thần thức đã phô thiên cái địa phóng ra bên ngoài. Rồi nhìn thấy mấy người Dương Vân an toàn về nhà.
Trong lòng Lang Thang cao hứng, nên không còn tận lực tra tấn đám người này nữa. Mà đi tới trước mặt người nam tử khôi ngô nói:
- Ba ngày sau ta sẽ lại đến. Lúc đó ngươi phải tập trung toàn bộ thủ hạ của ngươi ở đây. Không làm thì đừng trách ta không khách khí.
Mặc dù biết mình sắp hồi phcuj trí nhớ, nhưng Lang Thang lại không muốn gây phiền toái cho mấy người Dương Vân. Mình là phải đi, nếu như trước khi đi không giải quyết những tên cặn bã này, nói không chừng bọn chúng sẽ trả thù chị Vân và gia đình Hạ Tinh.
Cho nên Lang Thang theo bản năng vẫn nổi lên sát tâm. Hắn muốn những người này triệt để biến mất. Tuy biết giết người không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, ít ra là ở nơi này không phải. Nhưng trong lòng Lang Thang tự nhiên cho rằng những người này nên giết. Nghĩ tới đây, trong đầu của hắn lần nữa giật giật, chẳng lẽ mình vốn sinh ra ở một thế giới toàn giết chóc sao?
- Vâng, vâng…
Nam tử khôi ngô đã sớm dập tắt suy nghĩ tới gây sự với Lang Thang. Thật không ngờ tên Lang Thang này lại không buông tha cho bọn họ. Còn muốn ba ngày sau bảo mọi người tập trung đến nơi này. Trời ạ, hắn rốt cuộc là ai, chẳng lẽ hắn không biết câu, giặc cùng đường chớ đuổi sao?
Chỉ có thể lập tức báo cáo cho Nhị Gia. Ngoại trừ Nhị Gia ra, đã không có ai có thể đối phó với người trẻ tuổi đáng sợ này. Đây quả thật là một Sát Thần. Nghe nói Nhị Gia có mối liên hệ với rất nhiều tổ chức sát thủ trên thế giới. Nhờ một sát thủ đứng đầu thế giới, chắc có thể giải quyết được người này.
Lang Thang lại lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, nếu hiện tại mình gặp Trương Nhạc, bệnh của anh ta khẳng định có thể trị liệu tốt. Đâu cần phải uống ba ngày thuốc làm gì.
Vừa nghĩ tới mình sắp trở thành tu sĩ Ngũ Tinh, tâm tình của Lang Thang rất kích động. Tới Ngũ Tinh, hắn đã có thể dễ dàng bay lên mặt trăng, đi dạo trong vũ trụ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 327: Có bao nhiêu người em gái tốt
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Hàn Vũ Tích lắc đầu không trả lời Liễu Nhược Sương, mà lấy Tiên Nhan Đan ra rồi đưa cho Liễu Nhược Sương, nói:
- Em uống trước đi.
- Đây là thuốc gì vậy?
Liễu Nhược Sương cầm đan dược có mùi thơm ngát trên tay, ngây người hỏi.
- Là thuốc do Lâm Vân lưu lại, em uống đi.
Hàn Vũ Tích nói xong, lấy điện thoại ra gọi.
Liễu Nhược Sương không hỏi thêm, lập tức uống viên đan dược vào. Rất nhanh nàng có cảm giác thân thể rất nhẹ nhàng và thoải mái. Đang muốn hỏi Hàn Vũ Tích đây là thuốc gì thì Lâm Hinh đã đi vào.
- Chị Vũ Tích, chị tìm em à?
Lâm Hinh nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ngồi bên cạnh hỏi.
- Ừ, Lâm Hinh, hai viên đan dược này là do anh trai của em lưu lại. Em uống một viên, còn một viên đưa cho Mông Văn.
Hàn Vũ Tích nói xong đưa cho Lâm Hinh một cái bình ngọc
- Chị Vũ Tích, anh của em đã gọi điện thoại cho chị à?
Lâm Hinh rất kinh hỉ hỏi. Lần này anh trai lại đi ra ngoài mấy tháng đều không gọi điện thoại trở về. Mẹ nói rằng phải nhắc anh ấy thường xuyên gọi điện trở về. Nhưng chắc anh lại quên rồi.
- Ừ, chị muốn cùng Nhược Sương đi tới chỗ của anh trai em. Chuyện của công ty tạm thời giao cho em và Diệp Điềm quản lý. Chị và anh trai của em không có ở nhà, nên em phải quan tâm tới mẹ và bà hơn nhé.
Ngữ khí của Hàn Vũ Tích rất bình thản, giống như lần này chỉ xa nhà một thời gian ngắn rồi trở về vậy.
- Vâng ạ, lần này chị với anh trai đi ra ngoài lâu không?
Lâm Hinh nhận lấy cái bình ngọc, có chút lo lắng hỏi. Trong lòng nàng đang kỳ quái vì sao chị Nhược Sương cũng đi cùng. Chẳng lẽ chị Vũ Tích dẫn theo chị Nhược Sương là muốn ngả bài với anh trai? Chị Nhược Sương ở nhà mình lâu như vậy, Lâm Hinh lại là một cô gái có tâm tư nhẵn nhụi, đương nhiên cũng nhìn ra được một ít. Chị Nhược Sương rất thích anh trai.
- Chắc phải mất một khoảng thời gian. Chị và anh trai em làm xong việc, khẳng định sẽ trở về, em không cần phải lo lắng. Về sau anh trai em và chị có lẽ sẽ không thường xuyên tới công ty quản lý những việc vặt nữa. Tuy hiện tại cổ phần của công ty vẫn trên danh nghĩa bọn chị, nhưng vẫn cần phải có em quản lý.
Hàn Vũ Tích nghĩ nghĩ, vẫn là giao phó Lâm Hinh như vậy
- Chị Vũ Tích, em sao có thể quản lý một công ty lớn như vậy. Chị và anh trai phải sớm trở về nhé.
Lâm Hinh thấy mình phải quản lý một công ty lớn như tập đoàn Vân Môn, nên có chút lo lắng.
- Không cần phải lo lắng đâu, còn có Diệp Điềm và Lý Thanh hỗ trợ em cơ mà. Có gì thì nhờ hai người đó san sẻ.
Hàn Vũ Tích đành phải lần nữa an ủi Lâm Hinh, muốn cho Lâm Hinh yên tâm.
Lâm Hinh biết anh trai và chị dâu mình không phải là người bình thường, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Đợi Lâm Hinh đi rồi, Liễu Nhược Sương mới hỏi:
- Vũ Tích, chị nói Lâm Vân, anh ấy….
- Đúng vậy, Lâm Vân khẳng định còn sống, chị có thể cảm giác được. Có lẽ hắn vẫn còn đang ở chỗ đó, nhưng gặp phải một chút phiền toái.
Hàn Vũ Tích khẳng định nói.
- Nhưng chị Vũ Tích, sao vừa rồi chị lại nói với cô ấy như vậy?
Liễu Nhược Sương nhớ tới những lời vừa rồi của Hàn Vũ Tích với các cô gái. Tuy nàng hiểu một chút nhưng lại không dám khẳng định.
Hàn Vũ Tích thở dài, không có trả lời. Liễu Nhược Sương cũng thở dài, nàng minh bạch ý của Hàn Vũ Tích.
- Không biết Lâm Vân có thể hay không trách chị. Kỳ thật chị biết đi vào trong đó rất nguy hiểm, nên chị phải nói trước. Các cô đấy…Chị…
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác mình rất ích kỷ. Thế giới này có mấy cô gái có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy người yêu? Huống hồ còn là một cái hứa hẹn hư vô?
Mình đã để các cô ấy lựa chọn quá tàn khốc, mình làm như vậy có thực sự đúng không?
Liễu Nhược Sương cũng cảm thấy sự thống khổ và mâu thuẫn trong nội tâm của Hàn Vũ Tích. Biết chị ấy đang suy nghĩ gì, liền vươn tay nắm lấy tay của Hàn Vũ Tích nói:
- Chị Vũ Tích, kỳ thực chị đừng nhận hết lỗi về mình. Trái tim em mách bảo rằng chị làm đúng, chị đừng suy nghĩ nhiều quá. Nếu như không thể vì người mình yêu trả giả hết thảy, em cảm thấy tình yêu này rất yếu ớt. Ít nhất, em cho rằng như vậy.
- Chị biết Nhược Sương. Chị nghĩ hay là em ở lại chờ chị và Lâm Vân trở về. Buổi tối chị sẽ đi.
Hàn Vũ Tích phục hồi tinh thần, gật đầu nói.
- Em muốn đi với chị, chúng ta vừa nói rồi mà.
Liễu Nhược Sương cắn môi, kiên quyết nói.
- Nhược Sương, người khác không biết, nhưng em cũng biết Lâm Vân là ai. Hiện tại chị đã luyện tới Luyện Khí tầng sau, điều này chắc em không hiểu, toàn là do Lâm Vân dạy anh. Chị nói vậy là muốn nói chị có thể tự bảo vệ bản thân mà không có nguy hiểm gì cả. Chị chỉ muốn tới đó xem Lâm Vân gặp phiền toái gì rồi sẽ giúp anh ấy.
Hàn Vũ Tích đành phải an ủi Liễu Nhược Sương. Nếu như bên trong Địa Ngục Môn thực sự rất nguy hiểm. Như vậy nàng đi tới đó có thể tự bảo vệ mình. Nhưng Liễu Nhược Sương thì lại không được.
- Vũ Tích, chị không cần khuyên em đâu. Em nhất định đi cùng chị. Cho dù em có làm phiền tới chị, em cũng muốn đi.
Trong lòng Liễu Nhược Sương rất kiên định. Vô luận là Hàn Vũ Tích khuyên nhủ như thế nào, nàng đều muốn đi xem Lâm Vân. Nếu như chị Vũ Tích thật sự không trở lại, thì nàng chẳng phải vĩnh viễn không thể thấy Lâm Vân sao? Vũ Tích nói Lâm Vân không chết. Dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác. Cho nên Liễu Nhược Sương không muốn mất đi cơi hội nhìn thấy Lâm Vân lần này.
Nếu như không vì Lâm Vân, Liễu Nhược Sương vô luận như thế nào cũng không tới tập đoàn Vân Môn làm việc. Thậm chí nàng chỉ đơn giản ở trong nhà hắn.
…..
Tô Tĩnh Như không ở lại công ty nữa, mà trực tiếp về nhà.
Trong lòng của nàng rất loạn, không có cách nào minh bạch suy nghĩ chính thức của mình. Gia đình đã vô số lần giới thiệu đối tượng cho nàng, nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Những người kia, không phải là có bản lĩnh đầy mình, thì cũng là thiếu gia của một gia tộc lớn. Hoặc là phú hộ có gia sản hàng tỉ.
Nhưng vì sao nàng muốn cự tuyệt? Vì sao muốn tới tập đoàn Vân Môn làm việc? Chẳng lẽ là do mình thích làm cho công ty trang phục sao? Nếu như mình thích làm trong ngành đấy thì, thì gia đình của mình cũng có công ty trang phục. Làm cho gia đình chả phải tốt hơn sao?
Tô Tịnh Như tâm loạn như ma, nàng không cách nào trả lời bản thân. Nàng biết mình đến đó là vì Lâm Vân, nhất định là vì hắn. Nhưng nhũng lời Vũ Tích nói hôm nay, rõ ràng là nguyện ý muốn các nàng ở cùng một chỗ với Lâm Vân. Nhưng mình lại ma xui quỷ khiến đi ra khỏi căn phòng.
Trở về suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm cái gì? Hay là vì Lâm Vân cho tới bây giờ còn chưa cho mình một điều hứ hẹn, hay là mình không thể đưa ra sự lựa chọn như chị Vũ Tích được? Dùng tính mạng của mình vì một người nam nhân chưa từng hứa hẹn với nàng, nàng có thể làm được sao? Ngày mai, ngày mai mình có thể nghĩ ra được đáp án của vấn đề này sao?
Lâm Vân, hiện tại em rất muốn có một lời hứa hẹn của anh. Tô Tĩnh Như sững sờ, nàng đột nhiên phát hiện mình quan tâm chỉ là lời hứa hẹn của Lâm Vân. Có lẽ có lời hứa hẹn này, nàng sẽ không do dự cùng Hàn Vũ Tích đi tìm kiếm Lâm Vân rồi. Đồng thời nàng cũng minh bạch tâm tư của mình. Nàng không thể nào yêu Lâm Vân như Hàn Vũ Tích được. Nàng chưa trả giá nhưng đã hy vọng có được hồi báo trước.
Tô Tĩnh Như vẫn thở dài nhẹ nhõm. Tuy còn chưa làm ra quyết định ngày mai trả lời chị Vũ Tích như thế nào, nhưng trong nội tâm đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Không biết trong phòng kia còn lưu lại mấy người? Chợt nhớ tới một câu hát trong một bài hát đã lâu “Anh rốt cuộc có bao nhiêu người em gái tốt”, đáy lòng âm thầm thở dài.
….
Tuy Xung Hi đã đi ra căn phòng, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Nàng biết hành động của mình khẳng định sẽ bị cho rằng là sợ chết. Nhưng chính bản thân nàng biết là không phải như vậy.
Lúc đầu tiên nhìn thấy Hàn Vũ Tích, trong lòng nàng đã không thể bình tĩnh. Nàng thực sự thích Lâm Vân. Ngày đó nàng cho rằng Lâm Vân cho mình xuân dược, nhưng vẫn nguyện ý nuốt vào. Tuy hành vi của nàng lúc đó có chút hờn dỗi, nhưng tâm ý đối với Lâm Vân đã rất rõ ràng.
Chỉ là không nghĩ tới Lâm Vân lại có một lão bà xinh đẹp như vậy, thậm chí nữ nhân yêu mến hắn không chỉ một người. Tính cả vợ của Lâm Vân và nàng thì có tận sáu người. Nàng vừa giận vừa đau khổ, vì sao mình lại thích một người nam nhân đa tình như vậy.
Nhưng hắn đa tình sao? Xung Hi nghĩ tới đây liền sững sờ. Hình như Lâm Vân cho tới tận bây giờ đều chưa tỏ tình với nàng qua một lần. Từ đầu đến cuối, thậm chí nửa câu hứa hẹn cũng không có. Thậm chí có một lần mình nửa nói thật, nửa nói đùa rằng nàng không ngại hành vi của hắn. Nhưng hắn giống như không có suy nghĩ gì khác với mình.
Còn có, hắn đưa viên thuốc trân quý kia cho mình uống là có ý gì? Lần kia hắn đi mà không chào từ biết, và hắn tắt không nghe điện thoại của mình, vì sao hai lần đó mình lại thương tâm như thế?
Mình đã nói với Hàn Vũ Tích, mình không thể tiếp nhận nhiều nữ nhân cùng chung một người chồng. Nhưng những lời đó mình có cần phải nói không? Lúc gần đi, Hàn Vũ Tích có nói câu kia, nàng cuối cùng mới minh bạch. Cái câu không có cô gái nào yêu mến có chung một người với các cô gái khác phải là do Hàn Vũ Tích mới tư cách nói. Mình dựa vào gì mà nói những lời đó?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 328: Người mà Nhị Gia cũng phải sợ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Bản thân mình khi nào đã giữ được trái tim Lâm Vân rồi? Hoặc là nói khi nào mình đã được Lâm Vân yêu? Vợ của Lâm Vân quả thực là một nữ nhân lương thiện. Rõ ràng có thể cho các nữ nhân khác một cơ hội. Mình không thể bằng cô ấy. Dung mạo của mình đã kém cô ấy, cả tính cách cũng không có chỗ nào hơn Hàn Vũ Tích cả.
Xung Hi đột nhiên suy nghĩ, nếu như mình có thể lựa chọn lại, mình sẽ nghĩ như thế nào? Hoặc là nàng sẽ chọn cái nào? Vuốt ve chiếc vòng thô ráp trong tay thật lâu. Còn không có cam lòng trả cái vòng này cho Hàn Vũ Tích. Dù sao đây cũng chỉ là một đồ vật hộ thân bình thường mà Lâm Vân làm cho nàng mà thôi.
Nàng yêu Lâm Vân, nhưng nàng thực sự không muốn cùng những nữ nhân khác chung một người chồng. Hay là nàng có nhiều thứ không dứt bỏ được? Gia đình Xung Hi đã không còn một người thân, nàng còn có cái gì không dứt bỏ được? Tập đoàn Ý Quang mà gia gia lưu lại sao? Nếu như không phải vì nó, thì nàng muốn dùng cái gì để lấy cớ?
Nàng rất muốn đi hỏi cô gái tên Tô Tĩnh Như kia, muốn hỏi xem cô ấy nghĩ như thế nào? Liệu cô ta đã quyết định xong ngày mai sẽ đi cùng Vũ Tích hay chưa? Cũng không biết khi mình rời đi, các cô gái đằng sau còn có ai rời đi không? Hay chỉ còn một mình vợ của Lâm Vân ở căn phòng đó?
Xung Hi đột nhiên có chút đau lòng. Nàng cảm giác người bị thương tổn nhất không phải là các cô gái kia, mà là Hàn Vũ Tích.
Trong lòng Xung Hi rất rối loạn. Nàng không biết là nên tiếp tục lưu lại Yên Kinh, ngày mai cùng đi với Vũ Tích, hay là lập tức trở lại Thanh Hóa.
Lang Thang trở lại chỗ Dương Vân, Dương Vân chính đang trò chuyện với cha mẹ của Hạ Tinh. Tinh thần của cha mẹ Hạ Tinh thoạt nhìn không phải là tốt. Hai người thấy Lang Thang trở về đều vội vàng cảm ơn. Xem ra bọn họ đã biết lai lịch của Lang Thang.
Đêm đó Lang Thang tu luyện cả đêm. Cảm thấy tu vi của mình tiến bộ vô cùng nhanh. Nếu như tìm một địa phương tốt để tu luyện, phỏng chừng không tới một tháng hắn có thể hoàn toàn củng cố Ngũ Tinh. Sau đó thì khôi phục lại trí nhớ.
Ngày hôm sau Lang Thang đi làm hai cái thẻ ngân hàng. Hắn muốn rời đi hôm nay. Đã biết mình là một người Tu Tinh, thì không muốn tiếp tục lưu lại ở Trung Ninh nữa. Vốn định đợi ba ngày để xử lý xong chuyện ở đây rồi rời đi Trung Ninh. Nhưng hiện tại Lang Thang rất bức thiết rời đi.
Là Hạ Tinh và Dương Vân cứu hắn, cho nên hắn làm hai cái thẻ, mỗi thẻ có hai trăm nguyên. Mặc dù biết dùng tiền trả ơn có chút tục khí, nhưng Lang Thang lại không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Vì không cho ba người Dương Vân bị thương tổn, hắn liền luyện chế ra ba cái vòng tay. Với tu vị năm sao hiện tại của Lang Thang, luyện chế những cái vòng này rất đơn giản.
Hắn muốn rời đi nơi này rồi tim một nơi có linh khí sung túc. Nhanh chóng đem tu vi của mình vững chắc tới năm sao. Để có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ. Ngay cả ba ngày ngắn ngủi hắn cũng không chờ được. Bởi vì hắn luôn có cảm giác, mình phải mau chóng tìm được cô gái tên là Vũ kia. Về phần tại sao, hắn lại không biết.
- Anh Lang Thang, anh đã trở lại.
Từ lúc Lang Thang cứu cha mẹ của Hạ Tinh, cô ta càng không muốn xa rời Lang Thang.
- Hạ Tinh, cha mẹ em đâu?
Lang Thang nhìn Hạ Tinh, cũng cảm giác đươc tinh thần của Hạ Tinh rất tốt.
- Hai người đi thu thập phòng rồi. Cô Dương đang hỗ trợ. Em ở chỗ này chờ anh trở về.
Hạ Tinh vội vàng giải thích.
- Ừ, Hạ Tinh, anh phải đi đây. Đợi chị Vân trở về thì em nói với chị ấy rằng, hiện tại anh có việc gấp. Anh muốn tìm lại trí nhớ của mình, chắc là rất nhanh sẽ tìm được. Chờ khi anh nghĩ ra được anh là ai rồi, anh sẽ trở lại gặp các em.
Hiên tại Lang Thang rất bức thiết muốn tìm được trí nhớ của mình, chỉ vì cô gái tên là Vũ kia.
- A, anh Lang Thang, anh muốn đi luôn sao? Nhưng mà, cô Dương vẫn chưa về…
Hạ Tinh thật sự không muốn anh Lang Thang rời đi. Hiện tại trong lòng cô ta đã coi Lang Thang như một người thân vậy.
- Hạ Tinh, anh rất nhanh sẽ quay về gặp các em. Hai cái thẻ này, em đưa cho chị Dương một cái, còn một cái thì em lưu lại mà dùng. Mật mã đều là 61. Đợi cha mẹ em tới đây, thì mấy người dùng số tiền đó mà mua nhà, biết chưa? Anh tìm được trí nhớ rồi thì sẽ trở lại thăm em và chị Vân.
Lang Thang nói xong, lưu lại hai tấm thẻ ngân hàng vừa làm buổi sáng.
- Anh Lang Thang, em không cần tiền, em em…
Hạ Tinh rất muốn lưu anh Lang Thang lại, nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì.
- Không phải lo lắng đâu. Anh rất nhanh sẽ trở vể. Mấy vòng tay này, em, chị Vân và Chân Chân, mỗi người đeo một cái. Là anh Lang Thang tặng cho mọi người.
Lang Thang lại lấy ra ba cái vòng tay.
- Anh Lang Thang, hay là vẫn đợi cô Dương đến đây rồi đi. Em rất không muốn anh rời đi, hơn nữa cô ấy sắp về tới nơi rồi.
Hạ Tinh nói xong, vành mắt đỏ lên.
Lang Thang thở dài. Hiện tại hắn thực sự muốn nhanh củng cố năm sao. Hắn luôn có cảm giác có một việc rất quan trọng, hoặc là một người trọng yếu nào đó đang đợi hắn vậy. Hắn sợ nhìn thấy Dương Vân lại phải lưu lại một ngày.
Từ biệt Hạ Tinh, Lang Thang trực tiếp đi tới tòa biệt thự của tên nam tử khôi ngô bắt cha mẹ Hạ Tinh kia. Hắn muốn giải quyết sạch sẽ chuyện ở đây. Mặc dù hắn rất bức thiết ly khai, nhưng không thể để hậu hoạn ở nơi này được. Như vậy thì sẽ làm hại tới mẹ con Dương Vân và Hạ Tinh.
Lang Thang rất nhanh đi tới căn biệt thự đó, rồi đỗ xuống. Hiện tại nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, còn vài thiết bị đang được công nhân sửa chữa. Tốc độ làm việc của đám lưu manh này thật là nhanh, chỉ mới một đêm đã dọn dẹp đâu ra đấy rồi.
- A, ngài…Ngài đã tới…
Tên nam tử khôi ngô kia vẫn chưa đi. Bởi vì Lang Thang không ra tay độc ác với y, nên vẫn có thể đứng đó, đang sầu mi khổ kiểm suy nghĩ. Nhìn thấy Lang Thang tới, thần sắc rất là kinh hoàng.
Lang Thang gật đầu nói:
- Ta vốn định ba ngày sau mới tới, nhưng hiện tại ta có việc muốn rời đi. Cho nên ngươi ngay lập tức tập trung toàn bộ đàn em của ngươi tới dây. Ta có việc cần tuyên bố.
Mồ hôi trên trán tên nam tử khôi ngô liền chảy xuống. Tuy y không biết người trước mặt này là ai, nhưng hắn là người mà y tuyệt đối không thể đấu được. Đêm qua lúc Lang Thang rời đi, y đã lập tức thông báo và gửi hình ảnh của Lang Thang cho Nhị Gia.
Nhị Gia vừa trông thấy hình ảnh của Lang Thang liền ngây người. Rồi quyết định lập tức từ nước Mĩ trở về Trung Ninh.
Trước khi tắt máy, Nhị Gia đã nói một câu:” Người này không thể đắc tội được. Phải đối xử với hắn thật tốt đấy, đợi tôi trở về”
Tên nam tử khôi ngô lúc đó sợ ngây người. Trong ấn tượng của y, vẫn chưa có người nào có thể làm cho Nhị Gia kinh sợ như vậy. Cho dù là người trong xã hội đen cũng không có ai. Nhưng Nhị Gia vừa nhìn thấy cái ảnh của tên Lang Thang này, đã dọa đến mức muốn lập tức trở về Trung Ninh. Tên này rốt cuộc là ai?
Mình vừa nói một câu mời sát thủ, thì đã bị Nhị Gia rống giận chửi mắng. Có thể tưởng tượng, nếu lúc đó mình ở bên cạnh Nhị Gia thì đã bị xơi vài cái tát rồi.
Nhìn bộ dáng kinh sợ của tên nam tử khôi ngô, trong lòng Lang Thang âm thầm kỳ quái. Hôm qua người này tuy cũng sợ hãi mình, nhưng ánh mắt thể hiện y muốn báo thù. Vì sao mới qua một đêm, thái độ của y đã như một đứa cháu nội vậy?
- Ngài khỏe không? Nhị Gia của chúng tôi đang từ nước Mĩ trở về, chỉ để bái phỏng ngài.
Giọng nói của tên nam tử khôi ngô còn mang theo vẻ run rẩy.
- Ủa, cái tay Nhị Gia kia có quen biết tôi à?
Lang Thang kỳ quái hỏi.
- Tôi không biết, nhưng chắc là Nhị Gia đã nghe nói qua danh tiếng của ngài. Ông ấy bảo tôi xin lỗi ngài trước. Mong ngày bỏ quá cho sai lầm của tôi ngày hôm qua.
Tên nam tử khôi ngô nói mà cơ hồ muốn khóc.
Lang Thang âm thầm suy nghĩ. Xem ra danh tiếng của mình trước kia có vẻ lan xa. Ngay cả tên Nhị Gia, lấy đức thu phục người kia cũng có vẻ sợ mình. Tuy nhiên hắn không muốn ở chỗ này đợi cái gì Nhị Gia. Mặc dù Nhị Gia kia có thể biết sự lợi hại của hắn, nhưng cũng có khả năng là hắn không biết lai lịch của hắn. Theo tính cách làm việc của mình, sao có thể để lại dấu vết cho người khác tra ra. Có lẽ tay Nhị Gia kia chỉ nghe qua danh tiếng của mình mà thôi.
Đã không hỏi ra được điều gì có ích, còn không bằng mau chóng tu luyện tới năm sau. Hơn nữa tay Nhị Gia kia còn không biết bao giờ mới trở về, nên chẳng cần phải đợi y.
- Đã nghe qua danh tiếng của tôi, như vậy cũng tốt. Tôi lập tức muốn rời đi nơi này. Qua một thời gian ngắn tôi sẽ quay trở lại. Nếu lúc đó gia đình Hạ Tinh hoặc gia đình nào đó bị các ngươi làm hại, thì đừng trách tôi không khách khí.
Lang Thang hung dữ cảnh cáo. Mặc dù các gia đình khác bị thế nào không liên quan gì tới hắn, nhưng vẫn thuận miệng cảnh cáo một câu. Cho đám lưu manh này dè chừng.
Hơn nữa Lang Thang khẳng định cha mẹ Hạ Tinh vay nặng lãi là bị bọn này lừa dối. Nhưng bị lừa dối như thế nào, Lang Thang cũng lười điều tra. Hiện tại thời gian của hắn rất quý báu.
- Vâng, vâng, tôi nhớ rồi…
Nam tử khôi ngô một mực đợi cho bóng lưng Lang Thang biến mất, thì mới dám giơ tay lau mồ hôi trên trán. Trong lòng y đã rất kiêng kị với người trẻ tuổi thần bí kia. Trong lòng còn đang lo sợ bất an, không biết Nhị Gia sẽ thu thập mình như thế nào.
Không ngờ đến Nhị Gia cũng không thể đắc tội người trẻ tuổi kia. Không biết hắn là ai?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 329: Đường Uyển hối tiếc
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tuy Lang Thang không biết thân phận trước kia của mình, nhưng từ ánh mắt và hành động của tên nam tử kia, thì cũng nhìn ra, bọn họ rất kiêng kị mình. Cũng chứng tỏ rằng bọn chúng sẽ không dám gây bất lợi cho gia đình Hạ Tinh nữa. Có thể khẳng định, bọn chúng vì để cho mình nhìn thấy thiện ý của bọn chúng, sẽ trả những đồ mà bọn chúng cướp được từ gia đình Hạ Tinh. Bất kể như thế nào, một tháng sau mình sẽ vẫn quay lại đây một chuyến.
Thần thức của Lang Thang đã quét tới Trương Nhạc. Thấy y đang nằm trong một căn phòng suy nghĩ gì đó. Trên mặt bàn thì để một ít thuốc đông y vừa mới mua. Lang Thang mỉm cười, ba ngày sau mình có khả năng không ở Trung Ninh. Như vậy hiện tại đi tới đó trợ giúp Trương Nhạc chữa bệnh luôn cũng được.
…
Mãi đến khi Lang Thang đi thật lâu, Trương Nhạc vẫn còn đang sững sờ. Y thật không ngờ Lang Thang nhanh như vậy đã tới đây giúp mình chữa bệnh. Mà không biết hắn tìm được phòng mình bằng cách nào?
Nhưng Trương Nhạc đã cảm giác rõ ràng được bệnh tật trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất. Y thuật của anh chàng Lang Thang không ngờ lại thần bí đến như vậy. Trước sau mất chưa đến nửa tiếng, căn bệnh đã tra tấn Trương Nhạc vài năm, cứ như vậy biến mất. Cũng không càn phải đợi ba ngày nữa.
Trực giác nói cho Trương Nhạc biết, Lang Thang không phải là người bình thường. Mà còn là một người vô cùng giỏi. Tuy hắn nói hắn có việc phải rời Trung Ninh, nhưng mình vẫn nên tới nhà của Dương Vân, cảm ơn cậu ấy. Dù sao Lang Thang vẫn là bạn trai của Dương Vân.
………
Tối hôm qua là một buổi tối dày vò đối với Đường Uyển. Cô ta thật không ngờ bạn trai của Dương Vân lại là một kẻ lưu manh như vậy. Rõ ràng lấy chuyện kinh nguyệt của mình để đùa giỡn. Tối hôm qua,sau khi mắng Lang Thang, cô ta chuẩn bị vạch trần bộ mặt sắc lang của Lang Thang cho Dương Vân. Nhưng Dương Vân lại vội vàng dẫn bạn trai của cậu ấy rời đi.
Đường Uyển lập tức nghĩ, nhất định là tên Lang Thang kia đùa giỡn mình không thành. Sợ mình ở trước mặt Dương Vân vạch trần hắn, nên mới đi theo. Đường Uyển thở dài, buông tha cho việc gọi điện thoại cho Dương Vân.
Từ ánh mắt của Dương Vân nhìn về phía Lang Thang, là Đường Uyển biết bạn của mình rất để ý tới hắn. Vậy thì mình cần gì phải để cho cậu ấy đau lòng? Đường Uyển cũng không còn tâm tư gì tiếp tục họp hành với bạn học. Lấy cớ thân thể không khỏe liền ly khai.
Nhưng điều khiến Đường Uyển không ngờ, ngày kinh nguyệt của cô ta lại xảy ra vào tối hôm qua. Điều này khiến cô ta sợ tới mức tưởng rằng Lang Thang động chân động tay. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lang Thang căn bản là chưa đụng tới mình. Hơn nữa từ đầu đến lúc trở về nhà, mình còn chưa từng uống một cốc nước nào. Nên không thể bị hạ thuốc được. Vậy chỉ có thể giải thích duy nhất, chính là Lang Thang thực sự nhìn ra bệnh của mình.
Chẳng lẽ tay Lang Thang kia thực sự là một cao thủ y đạo sao? Đường Uyển nghĩ tới những câu nói đằng sau của Lang Thang, liền bất chấp thẹn thùng, vội vàng chạy vào phòng tắm,, rồi dùng cái gương soi mông. Quả nhiên ở đó xuất hiện một vết màu đỏ.
Lúc này Đường Uyển mới bắt đầu sợ hãi. Vội vàng lấy đơn thuốc mà Lang Thang viết trong cái túi. Cô ta giữ cái đơn thuốc này vốn là để làm bằng chứng Lang Thang đùa giỡn mình giao cho Dương Vân. Hiện tại cô ta coi phương thuốc như chí bảo vậy, vội vàng đi ra ngoài mua những dược thảo ghi trên đó. Rồi lại vội vàng đun thuốc rồi uống. Chỉ một tiếng sau, Đường Uyển đã phát hiện vết đỏ trên mông biến mất, không còn dấu vết gì cả.
Hiện tại cô ta mới hiểu y thuật cua Lang Thang đáng sợ như thế nào. Chỉ là Lang Thang lại không nói nguyên nhân mình bị bệnh. Nhưng cô ta cũng không kịp suy nghĩ sâu thêm, mà nghĩ tới việc lúc đó mình lại nói với hắn một Cút đi. Thật không biết nên đối mặt với Lang Thang và Dương Vân như thế nào.
Muốn tìm một chỗ tu luyện quả thực là khó khăn. Linh khí nơi này thật là thiếu thốn. Thật sự không có nơi nào có linh khí sung túc để cung cấp cho hắn. Mà hiện tại tu vi của hắn càng ngày càng cao, đòi hỏi linh khí ngày càng nhiều.
Hấp thu tinh hoa năng lượng của mặt trăng và mặt trời là tốt nhất. Tinh hoa của Nhật Nguyệt thậm chí còn tốt hơn cả linh khí. Nhưng tinh hoa Nhật Nguyệt ở đây, nếu như mình vẫn ở thời kỳ Tinh Vân, thì có thể hấp thu tu luyện. Hiện tại hấp thu thì quả thực là một chuyện đùa.
Tinh hoa của Nhật Nguyệt mỏng như vậy, còn không đủ cho việc tu luyện Tinh Hồn, chứ nói gì tới việc tu luyện năm sao như hiện tại.
Nếu như lên mặt trăng tu luyện? Lang Thang đột nhiên nhớ tới mình đang có tu vị gần Ngũ Tinh, thậm chí là Tứ Tinh điên phong, hẳn là có thể đi lên mặt trăng. Ở trên đó hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt, chắc chắn tốt hơn ở trên Địa Cầu rất nhiều.
Đúng, chọn lựa mặt trăng vậy.
Lang Thang tính toán một lát. Mặt trăng cách Trái Đất chưa tới bốn trăm nghìn km. Dựa vào tu vị hiện tại của hắn, đi lên mặt trăng ước chừng cần hai ngày.
Khi mình củng cố vững chắc năm sao, thì tốc độ phi hành sẽ nhanh hơn, lúc quay về chắc cần vài tiếng là đủ. Tính ra việc đi lại không tốn bao nhiêu thời gian, mà hiệu quả tu luyện còn nhanh hơn ở Trái Đất rất nhiều lần.
Nghĩ tới đây, Lang Thang không do dự nữa, tìm một địa phương yên tĩnh, rồi bay lên không trung.
….
- Cái gì? Hạ Tinh, em nói Lang Thang đã rời đi rồi?
Dương Vân sững sờ cầm thẻ ngân hàng và hai cái vòng tay mà Hạ Tinh đưa.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất hư không. Không còn Lang Thang ở bên cạnh, nàng cảm thấy thiếu vắng gì đó. Cuộc sống của mình tư trước vốn rất bình thản, nhưng Lang Thang từ khi bước vào cuộc sống của các nàng, tạo cho nàng có thêm một tia rung động, một tia sung sướng. Thậm chí còn có cảm giác như mình có một gia đình hoàn chỉnh vậy.
Không nghĩ tới Lang Thang lại vô thanh vô tức rời đi. Tôi cần thẻ tiết kiệm của cậu làm gì? Tôi đâu cần cậu mua xe và quần áo cho tôi? Tôi chỉ cần cậu mà thôi, Lang Thang.
Dương Vân ngây dại. Mình chỉ cần Lang Thang? Chẳng lẽ mình đã yêu người nam nhân trẻ tuổi gọi mình là chị kia rồi sao? Hay là nàng coi hắn như một người em trai? Nhưng hắn rời đi, ngay cả một câu chào từ biệt cũng không nói. Còn Chân Chân thì sao? Tí nữa về biết giải thích thế nào với con bé bây giờ?
- Cô Dương, cô không cần đau lòng như vậy. Anh Lang Thang nói rằng anh ấy sẽ trở lại.
Hạ Tinh thấy thần sắc của cô Dương không đúng, chẳng lẽ cô Dương đã yêu anh Lang Thang rồi? Hạ Tinh không còn là một cô bé ngây thơ nữa. Cô ta sắp học đại học rồi, nên cũng đã bắt đầu hiểu chuyện.
- Cô…Cô, Hạ Tinh,, em nói Lang Thang sẽ trở lại à?
Dương Vân nghe Hạ Tinh nói vậy, mới phản ứng.
- Vâng, anh Lang Thang nói rằng anh ấy muốn đi tìm lại trí nhớ. Anh ấy còn nói sẽ trở lại thăm chúng ta. Cô rất nhớ anh Lang Thang à?
Hạ Tinh cũng rất nhớ Lang Thang.
- Rất nhớ hắn.
Dương Vân vô ý thức trả lời. Không hề có cảm giác lời này của mình có phù hợp hay không. Nói xong, có vẻ nàng đang suy nghĩ điều gì đó, ngây ngốc tại chỗ.
Một tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên đánh thức Dương Vân. Dương Vân không kịp suy nghĩ, liền cầm điện thoại nghe.
- Dương Vân…
Đầu bên kia điện thoại vang lên một thanh âm ngập ngừng.
- Là Đường Uyển à? Xin lỗi cậu nhé, tối hôm qua mình có việc bận nên không kịp chào từ biệt mọi người. Mình còn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đây. A, cậu đến nhà mình rồi à? Tốt, mình lập tức xuống ngay…
Dương Vân cúp điện thoại, vội vàng xuống tầng.
Đường Uyển đang chờ ở dưới nhà. Thấy Dương Vân cũng ở nhà, mới thở phào một tiếng.
Đi theo Dương Vân vào trong nhà, Đường Uyển liền đánh giá thoáng qua căn nhà của Dương Vân. Trong nhà được trang trí rất đơn giản và mộc mạc. Cô ta đã nghe nói qua Dương Vân đã kết hôn một lần.
- Dương Vân, không phải cậu nói bạn trai Lang Thang của cậu đang ở chung sao? Như thế nào không thấy hắn?
Mục đích của Đường Uyển tới đây vẫn là tìm Lang Thang. Nhưng rõ ràng lại không trông thấy Lang Thang ở trong nhà. Quan hệ của cô ta với Dương Vân vốn rất tốt, nên không ngại hỏi thẳng.
- Đường Uyển, Lang Thang không phải là bạn trai của mình, cậu đừng nói mò như vậy. Ngày hôm qua là hắn đi theo giúp mình mà thôi. Chắc cũng biết lý do trong đó. Mà hôm nay cậu tới nhà mình là có việc gì à?
Dương Vân không biết việc giữa Đường Uyển và Lang Thang, nên mới hỏi vậy.
- Chẳng lẽ hắn không ở đây?
Đường Uyển đột nhiên có chút khẩn trương.
- Lang Thang vốn sống ở chỗ này. Nhưng hôm nay hắn đã đi rồi. Mình cũng không biết hắn đi nơi nào.
Thần sắc của Dương Vân có chút ảm đạm.
Tay của Đường Uyển run lên, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay. Không nghĩ tới, vì sự lỗ mãng của mình, mà đuổi đi một vị Thần Y. Lúc tới đây, cô ta còn suy nghĩ, nếu như Dương Vân giúp mình nói vài lời,hẳn là có thể nhờ được Lang Thang chữa bệnh cho ông nội của mình. Từ việc tối hôm qua Lang Thang nhìn chuẩn xác bệnh của cô ta, là cô ta có một dự cảm mãnh liệt. Lang Thang có thể trị khỏi bệnh cho ông nội.
Nhưng hiện tại Lang Thang rõ ràng không còn ở đây. Vậy phải làm sao bây giờ?
- Dương Vân, hắn có nói lúc nào quay trở lại không?
Đường Uyển nghe Dương Vân nói Lang Thang không phải là bạn trai của cậu ấy, hơn nữa hắn cũng đã rời đi rồi, trong lòng liền rơi xuống đáy cốc. Cô ta biết Dương Vân không phải là một người thích nói dối. Cậu ấy nói Lang Thang không phải là bạn trai, thì thực sự là không phải.
Dương Vân có chút kỳ quái nhìn Đường Uyển. Trong lòng tự nhủ, vì sao Đường Uyển gấp gáp tìm Lang Thang như vậy? Tối hôm qua cậu ấy nói muốn nhờ Lang Thang hỗ trợ, nhưng không phải hai người đã trò chuyện riêng rồi sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 330: Tu vị năm sao chân chính
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Mình cũng không biết. Hắn đã nói rằng sẽ quay trở lại, chỉ là không biết khi nào mà thôi. Có lẽ một tháng, cũng có thể lâu hơn. Mình cũng không biết Lang Thang rốt cuộc là ai.
Dương Vân nhìn thần sắc kích động của Đường Uyển, rốt cuộc xác định Đường Uyển thực sự có việc nhờ Lang Thang.
Đường Uyển trầm mặc, trong lòng đã không biết hối hận bao nhiều lần. Cô ta có một dự cảm, muốn gặp lại Lang Thang đã rất khó. Huống hồ Lang Thang vốn chính là người mà Dương Vân nhặt được ở ven đường.
- Không phải Lang Thang đã nói ba ngày sau sẽ giúp Trương Nhac chữa bệnh sao? Đường Uyển,, cậu cứ ở đây với mình vài ngày. Nói không chừng ba ngày sau Lang Thang sẽ trở về chữa bệnh cho Trương Nhạc. Lúc đó là được gặp lại hắn rồi.
Dương Vân chợt nhớ tới chuyện của Trương Nhạc, tâm tình liền trở nên sáng sủa.
Ba ngày sau vẫn có thể gặp lại Lang Thang. Cho dù Lang Thang muốn đi tìm kiếm trí nhớ của hắn, thì hắn vẫn nên để lại phương thức liên lạc mới đúng. Hiện tại ngay cả một chiếc điện thoại hắn cũng không có.
- Đúng rồi, vậy thì ba ngày này làm phiền cậu vậy, Dương Vân…
Mặc dù như vậy nhưng Đường Uyển không ôm quá nhiều hy vọng. Cô ta chỉ cảm thấy rất khó gặp lại Lâm Vân.
Đi ra tầng khí quyển, Lang Thang cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn không ít. Một ngày sau, Lang Thang đã đi tới mặt trăng. Mặc dù biết trọng lực ở nơi này rất thấp, nhưng mới đầu vẫn còn chưa quen lắm. Tuy nhiên, nửa tiếng sau thì Lang Thang đã quen dần với trọng lực nơi này.
Quả nhiên, ở bất kỳ chỗ nào trên mặt trăng, tinh hoa Nhật Nguyệt cũng nồng hậu hơn Trái Đất nhiều lắm. Nhưng đã tới nơi này rồi thì tất nhiên phải tìm một chỗ tốt nhất để tu luyện.
Còn chưa tìm được chỗ để tu luyện thì Lang Thang đã phát hiện một chỗ có dấu vết con người đi tới. Chẳng lẽ chỗ này chính là nơi mà các phi hành gia của nước Mĩ và nước Nga đã tới sao? Nhưng thoạt nhìn không giống lắm.
Bởi vì phát hiện ra dấu vết đã từng có người ở đây, nên Lang Thang càng thêm cẩn thận. Hắn không dám khẳng định có người cũng từ Trái Đất lên mặt trăng tu luyện hay không. Vạn nhất là một đại năng Tu Chân, vậy thì với tu vị năm sao của mình, làm sao có thể chạy thoát.
Nhưng lo lắng của Lang Thang là dư thừa. Hắn tìm cả ngày trời cũng không phát hiện ra có dấu vết sinh sống ở đây. Chắc nếu có người nào ở mặt trăng thì cũng rời đi rồi.
Lang Thang không tiếp tục tìm kiếm nữa, mà tìm một chỗ phù hợp để tu luyện, rồi đào một cái hang ở đó. Còn bố trí một vài trận pháp ẩn nấp, mới yên tâm chui vào đó tu luyện.
Quả nhiên có tinh hoa Nhật Nguyệt nồng hậu, Lang Thang hấp thu rất dễ dàng. Hắn cảm thấy cả người đều thoải mái giống như tắm trong nước nóng vậy. Tinh hoa Nhật Nguyện đi vào trong cơ thể, chậm rãi biến thành lực lượng Tinh Vân. Tu vi của hắn cũng chậm rãi tăng lên.
Nguyên bản có bốn sao, viên thứ năm thì đang vẫn ảm đảm, đang kịch liệt xoay tròn. Phần lớn tinh hoa Nhật Nguyêt đi vào cơ thể đều chuyển thành tinh lực rồi rót vào ngôi sao thứ năm kia. Ngôi sao thứ năm càng ngày càng lóe sáng.
Một ngày, hai ngày…
Hai mươi ngày sau, Lang Thang thét dài một tiếng. Ngôi sao thứ năm trong cơ thể rốt cuộc đã hình thành. Tinh lực hiện tại của hắn đã tăng lên rất nhiều lần. Khiến cho Lang Thang có một cảm giác rung động thật sâu. Đến hiện tại hắn mới cảm thấy thực lực chân chính của mình.
Ngũ Tinh, đây mới thực sự là Ngũ Tinh. Thần thức cực kỳ mạnh mẽ quét ra ngoài. Phạm vi 1600km xung quanh mặt trăng đều bị thần thức bao trùm. Không nghĩ tới, Ngũ Tinh lại mạnh hơn Tứ Tinh nhiều lần như vậy. Có thể nói là biến hóa hoàn toàn về thể chất.
Từng khoảng trí nhớ dần được khôi phục. Nguyên lai mình bị một lão quái Nguyên Anh đánh thành như vậy.
Lâm Vân, Địa Ngục Môn, Vũ Tích…
Lâm Vân đột nhiên đứng lên.
‘Kết giới Côn Luân?’ Trong kết giới đó là một thế giới như thế nào? Mà mấy tháng rồi mình không có liên lạc với Vũ Tích, chắc nàng ấy đã rất lo lắng. Dựa theo tính tình của nàng ấy, nói không chừng đã đi tới Địa Ngục Môn tìm mình. Nguyên lai, người con gái mà mình nhớ mãi không quên là vợ của mình, Vũ Tích.
Những nhân vật nguy hiểm ở Địa Ngục Môn đều đã bị mình giết. Hiện tại Vũ Tích tới đó hẳn là không gặp nguy hiểm gì. Dù sao Vũ Tích đã là Luyện khí tầng năm, nói không chừng hiện tại cũng là tầng sáu rồi.
Tuy biết Vũ Tích sẽ không có việc gì, nhưng mình vẫn nên nhanh chóng trở về Yên Kinh. Nếu Vũ Tích thật sự đi Địa Ngục Môn, mình cũng phải đi tìm nàng. Đã lâu như vậy rồi không gặp nàng, trong lòng hắn cũng rất tưởng niệm.
Không nghĩ tới, trong một thời gian ngắn như vậy, mình có thể đạt tới năm sao. Đây là điều mà trước kia Lâm Vân không dám nghĩ. Tạo Hóa Đan rốt cuộc là một đan được như thế nào mà có thể nghịch thiên như vậy?
Nếu như khổng phải nhờ tấm bản đố đó, phỏng chừng mình đã biến thành tro bụi rồi.
Mà nghe lão đạo kia nói tấm bản đồ tên là Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Không biết Sơn Hà Đồ này còn ở trên người mình không. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Vân lập tức lửa nóng. Dùng thần thức quét một cái, thì vẫn thấy bản đồ trên cánh tay của mình.
Lâm Vân đột nhiên cảm thấy mình đi vào một thế giới mới tinh. Sông nước, cây cối ở đây giống như cảnh thần tiên vậy. Trong đầu lập tức xuất hiện mấy “Một đồ một thế giới”. Nguyên lai Hỗn Độn Sơn Hà Đồ lại là một thế giới khác. Khó trách lúc trước mình không có cách nào bỏ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vào trong cái Tinh Giới.
Lâm Vân rất hưng phấn. Hắn biết tấm bản đồ này là một bảo bối phi thường quý giá. Nếu không nó đã không ngăn cản được lão tổ Côn Luân kia rồi.
Vô luận là bảo bối gì, chỉ cần có liên quan tới không gian khác đã là bảo bối quý báu rồi. Điểm ấy Lâm Vân cũng biết. Huống chi trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không chỉ là một không gian, mà là cả một thế giới.
Tuy nhiên, thế giới này có vẻ nhỏ. Xem ra là có liên quan tới tu vị của mình. Mình phải tới tận năm sao mới có thể đi vào thế giới này. Chứng tỏ yêu cầu thấp nhất của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ là năm sao, hoặc là cao thủ cấp Kim Đan.
Chỗ biên giới của bản đồ là một trạng thái hỗn độn. Chứng tỏ bản đồ này còn có thể vươn rộng hơn nữa. Chỉ cần mình tu luyện tới một trình độ nhất định là có thể mở ra. Mà nơi này có linh khí thật là sung túc. Lâm Vân thật không ngờ linh khí trong này còn phong phú ở bên ngoài rất là nhiều. Ừ, nói tới đây phải nhớ tới Tạo Hóa Đan kia. Nếu không phải nhờ bản đồ hút bớt linh khí trong Tạo Hóa Đan, thì mình đã bị nổ chết rồi.
Chẳng lẽ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ co thể tự động hấp thu linh khí? Hiện tại Lâm Vân không thể biết. Chỉ có thể đợi về sau tu luyện, xem linh khí trong này có bị giảm bớt không.
Từ lúc củng cố xong ngôi sao thứ năm, Lâm Vân phát hiện tinh hoa Nhật Nguyệt đã không còn đủ để cho hắn tu luyện rồi. Giống như lúc trước hắn tu luyện từ Tinh Vân tới Tinh Hồn ở Trái Đất vậy. Ban đầu lúc còn ở trạng thái Tinh Vân, thì còn có thể hấp thu tinh hoa Tinh Thần để tu luyện. Nhưng tới thời điểm Tinh Hồn, tinh hoa đó đã không còn có nhiều tác dụng. Thậm chí còn không bằng hấp thu linh khí mỏng manh.
Hiện tại cũng giống như vậy. Từ Tứ Tinh điên phong tới Ngũ Tinh, tinh hoa của Nhật Nguyệt trợ giúp mình rất lớn. Nhưng một khi tới Ngũ Tinh, Lâm Vân phát hiện tinh hoa ở trên mặt trăng đã không còn đủ để tu luyện rồi.
Cũng may mình có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trong tay. Chỉ là còn chưa biết biết tác dụng của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Cũng không biết cách đem nó ra sử dụng để công kích hoặc phòng ngự. Nhiều nhất chỉ biết nó vẫn ở trong cơ thể mình mà thôi. Lâm Vân có một loại cảm giác, nếu hắn muốn sử dụng hoàn toàn Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, thì hắn phải luyện tới chín sao.
Tuy nhiên nếu không có Sơn Hà Đồ này, Lâm Vân tin tưởng chỉ cần linh khí trên cái hòn đá kia cũng đủ để tu luyện.
Không biết tu vị hiện tại của Vũ Tích đến mức nào rồi.
Dưới chân của hắn còn có một cái Kim Ấn, một thanh kiếm và một cái giới chỉ. Lâm Vân biết mấy thứ này là của lão tổ Côn Luân.
Lâm Vân nhặt lên giới chỉ, nhưng tạm thời không dùng được. Bởi vì giới chỉ đã nhận chủ. Muốn luyện hóa giới chỉ của một tu sĩ Nguyên Anh, không mất thời gian mấy tháng thì không luyện hóa được. Cho nên trước để ở chỗ này.
Thanh kiếm sắt của mình vẫn còn, nhưng Phi Vân Trùy đã bị đánh nát. Từ nay về sau phi hành chỉ có thể tự đạp tinh phi hành mà thôi. Tuy nhiên thanh phi kiếm của lão tử Côn Luân này có vẻ không tồi lắm. Cấp bậc cao hơn Phi Vân Trùy không biết bao nhiêu lần. Có thể luyện hóa nó dùng cũng được.
Phi kiếm này rõ ràng không phải là pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh. Nên Lâm Vân luyện hóa cũng không vất vả gì lắm, chỉ mất hai ngày là thanh phí kiếm bị luyện hóa. Đứng lên thanh phi kiếm, Lâm Vân cảm thấy rất hài lòng. Vô luận là tốc độ bay hay là khả năng công kích, đều hơn Phi Vân Trùy gấp nhiều lần. Đây là một pháp khí không tầm thường. Còn về cấp bậc của nó, hiện tại Lâm Vân còn chưa biết.
Lại cầm cái Kim Ấn kia lên. Lâm Vân đoán chừng muốn luyện hóa nó phải mất ít nhất nửa tháng. Hắn không có nhiều thời gian như vậy để luyện hóa. Trước gặp lại lão bà rồi nói sau.
Lâm Vân buông Kim Ấn xuống rồi đi ra Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Đột nhiên hắn ngây ngẩn cả người. Hắn luôn có một cảm giác không đúng. Mặc dù hắn không quen thuộc với những người Tu Chân cấp cao, nhưng thông qua công pháp Tinh Hà Thần Quyết mà Vũ Tích đang luyện. Hắn vẫn biết những tu sĩ cấp cao đều có một pháp báo bổn mệnh của mình. Hắn đã giết lão tổ Côn Luân rồi, vì sao không thấy pháp bảo bổn mệnh của y? Hóa ra chỗ không đúng là chỗ này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius