Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân miệng nói, tay làm, sáu năm qua rèn luyện ở Ma Thú Sâm Lâm nên nếu luận về thân thể hắn cũng không hề kém so với chiến sĩ, từng quyền đánh ra đều đánh vào chỗ yếu hại, khiến cho Lạc Lan Đặc đau đớn kêu thảm liên tục.
Lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Hai gã chiến sĩ nhìn Lai Ân xuống tay, không khỏi toàn thân phát lạnh, động tác, lực lượng kia mà là pháp sư sao, hơn nữa những chỗ bị đánh đều là chỗ yếu hại, không chết người thì cũng tàn phế.
Hai người sợ hãi, vội vàng nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta biết xông vào lãnh địa của Thánh Ma Đạo Sư là không đúng, nhưng chúng ta đều là người được thuê, nếu huynh đệ tha cho hai người chúng ta, chúng ta lập tức sẽ rời đi.”
Lai Ân nhìn hai gã chiến sĩ, hắc hắc cười nói:
“Ngươi nghĩ ta sẽ thả các ngươi sao? Nếu ta thả, vạn nhất các ngươi quay đầu lại đối phó với ta, ta cũng khó đối phó lại được?”
Lai Ân gọi hai con băng xà trườn tới chỗ Lạc Lan Đặc, bò lên người y, cắn cho hắn hai cái, khiến Lạc Lan Đặc biểu tình thống khổ, toàn thân nhiễm hàn khí, không ngừng run rẩy.
Hai chiến sĩ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta biết sai rồi, ngươi muốn chúng ta bồi thường thế nào cũng được.”
Lai Ân âm hiểm cười nói:
“Cần sao? Hai người các ngươi đều nằm trong tay ta, đem mọi thứ trong người của các ngươi lấy hết, lúc đó ta đâu còn cần gì nữa.”
Hai gã chiến sĩ mặt tái mét, trong long thầm nghĩ phen này xong rồi, thổ phỉ lại gặp cường đạo, hai gã vì năm vạn kim tệ mà Lạc Lan Đặc thuê, không ngờ lần này đến đồ đạc trên người cũng bị cướp mất.
Lai Ân cũng không khách khí, tiến tới lột sạch hai gã chiến sĩ, kiếm đao vứt qua một bên. Chẳng mấy chốc tiền bạc, của cải của hai tên này đã bị lột sạch sẽ.
Lai Ân ngồi tính, nói:
“Coi nào, mười bảo thạch trị giá mười vạn kim tệ, còn có hơn một trăm kim tệ, ba mươi ngân tệ, còn có năm lục cấp ma thú tinh hạch, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đáng cho thiếu gia ta động thủ.”
Lai Ân tính xong, đem tất cả đồ vật ném vào không gian giới chỉ, lưu lại một trăm kim tệ cùng với hơn ba mươi ngân tệ ném tới hai gã chiến sĩ, nói:
“Đừng nói là thiếu gia ta đuổi tận giết tuyệt, chỗ này còn hơn trăm kim tệ, các ngươi cầm lấy, chỗ còn lại coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho ta.”
Hai gã chiến sĩ trong lòng vô cùng đau khổ, mới trở thành thất cấp chiến sĩ chưa lâu, tiền kiếm được cũng không nhiều, lại chỉ vì một câu “phí tổn tinh thần” gì gì đó mà mất hết, phí tổn này thật sự quá cao mà.
Lai Ân cũng mặc kệ hai người này trong lòng nghĩ gì, chạy tới trước mặt hai gã pháp sư, đồng dạng đem hai gã lột sạch, đồ vật thu được ít hơn so với hai gã chiến sĩ, bởi vì pháp sư tu luyện ma pháp cần đại lượng tinh hạch phụ trợ, cho nên cũng có hai cái thất cấp tinh hạch, trị giá tầm sáu, bảy vạn kim tệ.
Hai cây pháp trượng cũng được hắn thuận tay thu vào giới chỉ, sau khi đã thu thập xong đồ của cả bốn người, Lai Ân bèn chuyển mình đi đến bên Lạc Lan Đặc.
Lạc Lan Đặc như bị sốt rét, toàn thân hàn khí tứa ra, một nửa là do Lai Ân ra tay quá nặng, còn một nửa là do Băng xà hàn độc quá lợi hại.
Đối với Lạc Lan Đặc, Lai Ân cũng không có buông tha, có thể đem theo thất cấp chiến sĩ, tùy tiện có thể lấy ra một khối ngọc bích, chúng tỏ trên người có không ít đồ vật.
Lai Ân vừa lòng lấy từ trong người của Lạc Lan Đặc ra một túi bảo thạch tệ, đếm được hơn năm mươi cái, còn có một khối ngọc thạch và một khối ngọc bài.
Lai Ân không chút khách khí đem tất cả thứ đó thu về, lúc này mới vừa lòng nói:
“Quả nhiên cướp bóc là ra tiền nhanh nhất, ha ha cướp đoạt hai lần là đời này mình không còn sợ thiếu tiền.”
“Đại, đại gia, ngài, ngài có thể buông tha cho chúng ta không, À những thứ này ngài cầm cả đi.”
Lạc Lan Đặc bị đánh, trong mắt tràn đầy oán hận, tuy nhiên bây giờ sinh mạng đang ở trong tay người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Đi đi, nhưng phòng ngừa các ngươi lại tìm đến ta gây phiền toái, ta phải chuẩn bị một chút.”
Lai Ân chỉ huy băng xà ở trên người hai gã ma pháp sư cắn hai cái, sau đó cấp thêm cho Lạc Lan Đặc hai cái nữa cho hắn hôn mê, lúc này mới quay lại hai gã chiến sĩ, nói:
“Hai người các ngươi đi đi, tìm một cái thành nhỏ, mua một bình trị xà độc là sẽ không vấn đề gì.”
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân, Lai Ân sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng tay phải để vào một khối tam cấp tinh hạch, tai trái cầm một cái quyển trục đề phòng, nhìn đến hướng phát ra tiếng bước chân.
Không lâu sau đó, liền xuất hiện một đoàn người, sáu chiến sĩ, hai pháp sư, còn có ba cung tiễn thủ, còn tên đầu lĩnh ăn mặc trông giống như một quản gia.
Một hàng mười hai người nhìn thấy Lai Ân, sau đó lại chứng kiến tình cảnh của đám người Lạc Lan Đặc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng hiểu được công tử của Lạc Khắc gia tộc xem ra cũng không được tốt lành lắm.
Quản gia cẩn thận đánh giá Lai Ân, thấy trong tay Lai Ân cầm quyển trục, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, quyển trục có dấu hiệu của Thập cấp Lôi Bạo thuật, trong lòng lão tự biết là người mà Lạc Lan Đặc chọc tới không nên dây vào, chỉ cần cái lôi bạo quyển trục kia cũng có thể thu phục toàn bộ đám người của lão.
Lai Ân trong tay nắm quyển trục, cũng đánh giá lão quản gia một lát, chỉ vào Lạc Lan Đặc nói:
“Các ngươi là cùng một hội sao.”
Quản gia vội vàng nói:
“Hiểu lần, hiều lầm, vị tiên sinh này, chúng ta thật sự không phải là một nhóm, chúng ta tới là vì đi tìm thuốc cho tiểu thư.”
Lai Ân nở nụ cười, chỉ vào Lạc Lan Đặc nói:
“Hôm nay là ngày gì vậy, người này tới vì lấy mật rắn, các ngươi tới đây tìm thuốc, sẽ không phải là hướng về phía Song Đầu Diễm xà chứ?”
Quản gia nghe thấy, vội gật đầu, nói:
“Tiên sinh, ngài nói đúng, tiểu thư chúng tôi bị trúng xà độc, chỉ có mật của Song Đầu Diễm xà mới có thể cứu được, vì vậy gia chủ mới sai chúng ta đi tìm Song Đầu Diễm xà, toàn bộ núi non ở đây nghe nói cũng chỉ có ngọn núi này là có Song Đầu Diễm xà hay lui tới, vì vậy chúng tôi mới tới đây.”
Lai Ân nghe xong liền vui vẻ, vừa bóc lột được một người, bây giờ lại có thêm, không khỏi ha hả cười, nói:
“Vậy các ngươi có biết đây là lãnh địa của ai không?”
Quản gia vội gật đầu, nơi đây là lãnh địa của Thánh Ma Đạo Sư , chỉ cần là người thì ai cũng biết.
Lai Ân đưa tay, nói: “Vậy xông vào địa bàn của người ta, các vị cũng nên cấp chút gì chứ.”
Quản gia nghe được, kinh ngạc, nói: “Tiên sinh, không biết ý ngài là?”
“Ta là đồ đệ của Tạp Mỗ lão nhân, bây giờ người không có ở trong này, bất quá ta thể nói cho người biết, đừng có nhìn bộ dáng mà đánh giá, nhìn năm tin kia đi, đều là vì có chủ ý với ta nên mới ra cái bộ dạng ấy.”
Quản gia nghe vậy, liền tươi cười liên thanh, nói:
“Đâu dám, đâu dám, Pháp Sư đại nhân, gia chủ có nghe nói Cát Tạp Mỗ đại nhân có một đệ tử thích thu thập một số đồ vật đặc thù, cho nên tiểu nhân cũng có chuẩn bị một ít.”
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lão Quản gia lấy ra một quả tinh hạch, bên trên khỏa tinh hạch này mơ hồ có hai tầng hắc vụ cùng với bạch vụ hòa lẫn vào nhau.
Lai Ân cười hắc hắc vài tiếng, nói: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi, đem đến đây, chỉ cần vừa ý ta, các ngươi có thể rời đi.”
Lão Quản gia đem khỏa tinh hạch đưa cho Lai Ân, nói:
“Pháp Sư đại nhân, đây là một quả tinh hạch tồn tại song song hai loại quang minh cùng hắc ám thuộc tính, tuy rằng chỉ là nhất cấp tinh hạch, năng lượng có chút yếu nhược, giá trị khi bán ra cũng không cao, nhưng gia chủ cam đoan với ngài trên thế giới này chỉ có một viên duy nhất, nếu để sưu tầm thì rất quý.”
Lai Ân nhìn ngắm một hồi lâu, cười hắc hắc nói:
“Tốt lắm, các ngươi có thể đi. Quyển trục này cho ngươi.”
Lai Ân tiện tay đem Lôi Bạo quyển trục ném cho lão quản gia.
Lão Quản Gia cứ cho là mình nghe lầm, chỉ biết đứng cười ngây dại, là Thập cấp quyển trục, trị giá hơn trăm vạn kim tệ, vị pháp sư này ra tay cũng thật là quá hào phóng, cầm quyển trục trên tay cả nửa ngày lão mới kịp phản ứng, lắp bắp nói:
“Cái này, ngài..ngài cho ta thật à?”
Lai Ân tức giận, nói: “Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà dám đối phó với Song Đầu Diễm xà sao, phỏng chừng các ngươi còn chưa tiếp cận được thì đã trở thành món thịt kho tàu cho nó rồi, ta đưa quyển trục cho ngươi vì nhìn ngươi thuận mắt, không giống đám người kia, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.”
Lão Quản gia nghe vậy, mừng rỡ cảm tạ liên hồi, trên đường đến đây bọn họ còn đang lo lắng không biết dùng biện pháp nào để đối phó với Song Đầu Diễm xà, nhóm bọn họ cao nhất cũng chỉ có hai thất cấp chiến sĩ, còn lại phần lớn là ngũ cấp, lục cấp, phải đối phó với hai đầu ma thú quả thật có chút miễn cưỡng, có Lôi Bạo quyển trục này thì khác hẳn, cho dù là bát cấp ma thú có lợi hại bao nhiêu cũng sẽ bị Lôi Bạo thuật đánh không chết cũng tàn phế.
Lão Quản gia và đám người đang muốn rời đi, liền bị Lai Ân gọi lại, chỉ vào đám người Lạc Lan Đặc, nói: “Đem theo cả năm tên kia, tùy tiện kiếm một thôn trấn nào vứt lại đó là được.”
Lai Ân nói xong liền nghênh ngang đi về phía khu rừng rậm bên kia.
Trong mười ngày tiếp theo, Lai Ân giết thêm được sáu con tứ cấp ma thú, sau đó sử dụng Quyết Chi Thủ gắn tinh hạnh tiếp tục xử lý mười đầu lục cấp ma thú, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch nói:
“Tiểu Bạch, ngươi đã là tứ cấp ma thú rồi, tiến cấp nhanh lên nào, không thì thiếu gia ta về sau làm sao dẫn ngươi đi quậy phá nữa đây?”
Tiểu Bạch kêu lên “chi..chi” hai tiếng sau đó nhảy ngay vào quyển sách trên tay Lai Ân.
Lai Ân nhìn Tiểu Bạch sắp tấn cấp không khỏi nở nụ cười.
Tứ cấp, tấn cấp lên ngũ cấp chỉ còn chừng mười ngày nữa.
Đây chính là một phát hiện tình cờ của hắn, một con ma thú liên tục chiến đấu thì tốc độ tiến hóa sẽ nhanh hơn, một tháng trước hắn còn ước chừng Tiểu Bạch cần tới bốn tháng mới có thể tấn cấp, bây giờ thì chỉ cần mười ngày nữa thôi.
“Ầm…
Sâu trong Ma Thú Sâm Lâm vang lên một tiếng nổ rung trời, một cột sét từ trên bầu trời giáng xuống.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lai Ân thiếu chút nữa bị té úp mặt xuống đất, vừa kịp ổn định thân hình, nhìn về hướng phát ra tiếng nổ, thì thào, nói:
“Mới hơn mười ngày mà đã tìm được Song Đầu Diễm xà, vận khí của đám người này cũng không tệ lắm.”
Lai Ân nói xong phủi bụi trên quần áo, sau đó nhắm hướng Pháp Sư Tháp trở về.
Trên đường về tình cờ gặp được vài đầu ma thú, Lai Ân cũng tiện tay thu thập, đến lúc về tới Pháp Sư Tháp thì trời đã chạng vạng.
Vừa đến nơi Lai Ân tình cờ nhìn thấy Lão sư cùng một lão nhân khác đang chỉ vào cột sét trong Ma Thú Sâm lâm mà múa tay múa chân đến nửa ngày.
Cát Tạp Mỗ liếc mắt nhìn Lai Ân đoạn nói:
“Tây tư, ngươi thấy chưa, ta nói hắn sẽ không có việc gì đâu, tiểu tử thúi này mạng lớn lắm, hai năm trước lúc hắn mới là nhị cấp ma pháp sư từng bị hai con lục cấp ma thú đuổi chạy qua ba ngọn núi, nhưng hắn vẫn thoát được, lo cho hắn không bằng ngươi lo cho đối thủ của hắn đi.”
Lão nhân tên gọi là Tây Tử vuốt bộ râu hỏi: “Vì sao phải lo cho đối thủ của hắn?”
Cát Tạp Mỗ chỉ tay về phía Lai Ân nói:
“Tiểu tử này là loại người có thù tất báo, nếu đã gây thù với hắn thì phải cẩn thận đề phòng, hai con lục cấp ma thú truy từng truy đuổi hắn đã bị hắn dùng bẩy rập cùng Quyết Chi Thủ xử lý ngay khi vừa trở thành tam cấp ma pháp sư đấy.”
Lai Ân nghe thấy vậy, bất mãn nói: “Lão già, ngươi hơn quá đáng rồi đó, chuyện của ta sao ngươi lại có thể tùy tiện nói cho người khác nghe! Đó là chuyện riêng tư, ngươi có hiểu không, đó là chuyện riêng tư của ta.”
“Vớ vẫn, ta là lão sư của ngươi, ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi cũng không được sao?”
Cát Tạp Mỗ tức giận gõ đầu Lai Ân một cái nói:
“Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là một trong thất đại tế tự của Quang Minh Thần Điện, tu luyện hỏa hệ, cũng là một Thánh Ma Đạo Sư như ta.”
“A, Quang Minh Thần Điện.”
Lai Ân nghe được không khỏi sửng sốt, Quang Minh Thần Điện, đây chính là địa phương thần thánh và thần bí nhất đại lục, một một tín đồ của Quang Minh chi thần điều mong ước được một lần trong đời được hành hương đến Quang Minh Thần điện để tỏ lòng kính ngưỡng.
Cát Tạp Mỗ gật gật đầu nói:
“Ta muốn nói cho ngươi biết, sắp tới ta phải rời khỏi đây một thời gian khá dài, có thể là một, có thể là năm năm, cho nên ra muốn tìm cho ngươi một chổ thật tốt. Con đứa cháu nội của em ta (T.T) là viện trưởng một pháp sư nghiên cứu viện tại Dã Lang Thành, tên hắn là Tháp Cát Khắc, ngươi đem lá thư này của ta đưa cho hắn, khoảng thời gian ta đi vắng ngươi hãy đến ở tạm chổ hắn."
Lai Ân cầm lấy lá thư, than: “Cứ gọi là chắt của đệ đệ người là được, cần gì phải vòng vo thế, cuối cùng không phải cũng giống nhau sao.”
Cát Tạp Mỗ nghe Lai Ân nói vậy liền mắng: “Ngươi chỉ biết dài dòng, suốt ngày làm chuyện vô nghĩa, nhớ cho kĩ, phải đi tìm Tháp Cát Khắc.”
Lai Ân gật gật đầu nói: “Lão già kia, ngươi bỏ đi rồi………. sau này đừng đến gặp ta nữa.”
Lai Ân tuy rằng ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng lại không hy vọng Cát Tạp Mỗ rời đi, trên đời này ngoài Cát Tạp Mỗ ra không còn ai đối xử tốt với hắn như vậy, cho dù là Cát Tạp Mỗ bình thường điều hung dữ với hắn, nhưng thật ra chưa từng ngược đãi hay đánh chửi hắn vô cớ, nhiều lắm cũng chỉ là giáo huấn hắn vài cái.
Lai Ân đã coi Cát Tạp Mỗ như là thân nhân, lần này đột nhiên nghe được Cát Tạp Mỗ phải rời đi một thời gian dài như vậy, tại sao có thể không thương tâm cho được.
Cát Tạp Mỗ thở dài, khẽ vỗ đầu Lai Ân, khóe mắt cũng đã ươn ướt, nhẹ giọng nói:
“Tiểu tử thúi, ngươi cũng đã lớn rồi, nên đi ra ngoài kiến thức một chút, nhớ là phải đến Dã Lang thành tìm Tháp Cát Khắc nghe chưa. Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, rồi lập tức xuất phát, ta cùng với Tây Tư cũng phải đi rồi.”
Lai Ân gật đầu, quay vào Pháp Sư Tháp thu dọn đồ đạc.
Cát Tạp Mỗ vội gọi hắn lại, đem một cái gói to đưa cho Lai Ân nói:
“Tiểu tử thúi, "giang hồ" hiểm ác, ngươi phải cẩn thận, lúc ta không ở bên cạnh phải chú ý một chút, trong túi này thấp nhất là bát cấp quyển trục, cao cấp thì có thập cấp quyển trục, ngươi cầm lấy mà phòng thân.”
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân đem quyển trục bỏ vào không gian giới chỉ, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cùng với Cát Tạp Mỗ hàn huyên vài câu lúc này mới trở vào trong tháp chuẩn bị hành trang.
Tây Tư nhìn theo bóng dáng Lai Ân nói:
“Cát Tạp Mỗ, ngươi có chắc là không muốn nói mục đích của chúng ta cho nó sao? Còn nữa, thật sự là nó có thể khống chế được hai mươi cái tiểu hỏa cầu?”
“Ta đã thấy tận mắt sao có thể là giả được, còn về sự kiện kia tạm thời không nói cho nó biết, nó vẫn còn nhỏ như vậy, để đảm nhận cương vị Chánh Án của Quang Minh Thần Điện, thì cần phải tôi luyện một thời gian nữa.”
“Cũng được, nhưng ta vẫn cảm thấy không an tâm, trong tay nó là hai kiện cổ bảo ở di tích của Chúng Thần, còn sở hửu toàn bộ các thuộc tính ma pháp, nếu không tìm cách che dấu, vạn nhất Hắc Ám Thần Điện nhìn ra lúc đó sẽ phiền toái to.”
Cát Tạp Mỗ liếc Tây Tư một cái đoạn nói:
“Không phải đã phái Thánh Điện Thánh Kỵ Sĩ Sa Gia âm thầm bảo hộ nó, ngươi còn thấy không đủ sao? Thánh Kỵ Sĩ, chính là Thập Nhị cấp, ta là Thánh Ma Đạo Sư nếu bị Sa Gia tiếp cận còn khó có thể chạy trốn, có hắn bảo hộ, trên thế gian này có mấy người có thể uy hiếp được nó.”
Tây Tư vuốt cằm gật gật đầu, đột nhiên hạ quyết tâm nói:
“Không được, ta phải trở về Thần Điện một chuyến, một Thánh Kỵ Sĩ không đủ, ta phải phái hai người mới được. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cùng với Hắc Ám Thần Điện tranh đấu nhiều năm như vậy, song phương cũng đã quá hiểu nhau rồi, cẩn thận vẫn hơn.”
Lai Ân thu thập một chút liền đi ra, hắn mang theo không nhiều đồ lắm, trừ vài món quần áo cùng một ít tiền tiêu vặt, những thứ đáng giá khác hắn điều để hết trong không gian giới chỉ.
Sau khi nói lời tạm biệt với Cát Tạp Mỗ cùng Tây Tư hắn liền men theo con đường mòn phía sau Pháp Sư Tháp xuôi về phía nam, hắn đã đến Dã Lang Thành nhiều lần cho nên cũng không quá xa lạ.
Từ Pháp Sư Tháp mà đến Dã Lang thành ít nhất cũng cần mười ngày, nhưng Lai Ân cũng không lãng phí chút thời gian nào.
Lai Ân dọc theo Ma Thú Sâm Lâm mà đi. Thỉnh thoảng lại cùng Tiểu Bạch tiếng vào rừng thu thập một ít Ma thú tinh hạch, cho nên lúc nhìn thấy tường thành của Dã Lang thành cũng là lúc Tiểu Bạch tiến hóa lên ngũ cấp ma thú.
Lai Ân vừa mừng vừa sợ, cầm lấy Tiểu Bạch nhét lại vào trong sách, hắn thiếu chút nữa là hộc máu khi thấy thời gian để tấn cấp lên lục cấp là mười tháng, nói cách khác cho dù từ nay về sau hắn có chăm chỉ mỗi ngày điều mang theo Tiểu Bạch vào Ma Thú Sâm Lâm chiến đấu thì phải mất hai tháng mới có thể làm cho Tiểu Bạch tấn cấp.
Thất cấp là bốn tháng, bát cấp là tám tháng, cửu cấp là một năm ba tháng. Thập cấp là hai năm sáu tháng, Thập nhất cấp là năm năm, Thập nhị cấp thì phải mất…..
Lai Ân càng tính càng rối loại, thầm hô:
“Trời ạ, như thế này biết luyện đến ngày tháng năm nào đây, nếu cso thứ thuốc nào ăn vào có thể lập tức tấn cấp thì tốt quá.
Dã Lang thành so với một năm trước không có thay đổi gì nhiều, Lai Ân tại cổng thành hoàng tất các thủ tục kiểm tra, sau đó giao lộ phí vào thành.
Hơn mười ngay ăn đồ nướng, cho dù là đám thú nhân mang rợ cũng không chịu được, mục tiêu lớn nhất của Lai Ân lúc này chính là mua cho được chục cái bánh bao tại một cửa hàng nổi danh trong thành, sau đó vừa đi vừa ăn.
Sau một hồi ăn uống, cuối cùng hắn cũng thanh toán xong, vỗ vỗ cái bụng no căng, rồi tìm đến ma pháp công hội nghiên cứu viện, đáng tiếc là ngoại từ lão nhân trông cửa ra thì không có một ai.
Lai Ân đêm nay chỉ có thể đến vùng phụ cận tìm một khách điếm qua đêm, tiền thì hắn không cần lo, hắn đã có số tiền cướp được của tên Lạc Lan Đặc ngu ngốc, huống chi trong không gian giới chỉ còn có một đống lớn tinh hạch, cho dù không tìm được Tháp Cát Khắc, cũng vẫn đủ để Lai Ân dùng.
“Lão già kia, không có tiền thì đừng đến ăn, lại còn ăn trộm.”
Lúc Lai Ân đang định chọn một khách điếm để qua đêm thì chứng kiến một ông lão đầu tóc bạc phơ đang bị một đám người xua đuổi.
Lão nhân này quần áo trông cũ nát, nhưng lại rất sạch sẽ, khi bị đuổi ra trong tay vẫn còn cầm chặt hai cái bánh bao.
“Lão già kia, mau cút đi, bằng không ta đánh gãy chân ngươi.”
Lão nhân này hì hì cười nói: “Đừng, vạn lần đừng làm vậy, ta chỉ lấy cắp có hai cái bánh bao, không đến mức phải đánh ta ác như vậy, ta đi, ta đi.”
Hai tên giúp việc vừa mới chuyển thân, lão già liền như cá chạch lách qua hai người, tiến vào trong tửu điếm, chạy thẳng đến một cái bàn tiệc đang chuẩn bị, nơi đó có một con heo sữa quay thơm phức.
“Lão gia hỏa, ngươi chán sống rồi.” Hai tên giúp việc lập tức vung gậy, chuẩn bị đánh gãy chân lão già.
Lão bản tức giận, đang chuẩn bị tiến tới động thủ, chợt nghe phía sau có người nói:
“Dừng tay, tiền của người nọ để ta trả.”
Hai gã cầm gậy gộc chỉ còn cách lão nhân có nửa thước lập tức bị thu về.
Lai Ân lấy ra một kim tệ nói: “Bấy nhiêu này đủ chưa, cứ để cho người này ăn no đi.”
Lão bản vừa thấy kim tệ, lập tức xòe tay, cúi đầu khom lưng tiếp lấy, nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Một kim đệ là đủ rồi.”
Lão nhân vừa mới cắn được hai miếng, liền đặt con lợn sữa xuống, nói:
“Lão nhân gia ta không ăn nữa, trả kim tệ cho ta.”
Lão bản còn chưa kịp phản ứng, lão già đã nhanh tay đoạt lấy kim tệ, sao đó kéo Lai Ân chạy ra khỏi tửu điếm, lúc chạy ra còn quay đầu lại, hướng về phía trong tửu điếm nhổ một bãi nước bọt, nói:
“Lão nhân gia ta đến ăn của các ngươi, phá của các ngươi vì thấy các ngươi không thuận mắt, trong thành này chưa có chổ nào lão nhân ta chưa đi qua, ta chưa thấy chổ nào nấu ăn khó nhai như chổ của ngươi.”
Lão bản giận đến tái mặt, đang chuẩn bị gọi người, liền thấy lão già đã dắt Lai Ân chạy mất, trong lòng thầm mắng mình, sớm biết vậy đã nhanh tay đem số tiền kia cất đi.
Lão già dắt Lai Ân vào một cái hẻm nhỏ rồi mới ngừng lại, nói :
« Tiểu tử, ngươi không biết ta là ai nhưng vẫn giúp đỡ, quả thật là một hài tử tốt, ta xem ngươi có vẻ thuận mắt, cho nên tối nay ta sẽ dẫn ngươi đi xem kịch vui, nhưng trước tiên phải tìm cái gì ăn cho no bụng đã.”
Lai Ân còn chưa kịp phản đối.
Lão nhân đã đẫn hắn đến một con phố rồi dừng lại trước một quán ăn kế bên tường thành, nơi này là khu dân nghèo, cho nên quán xá ở đây ít đến đáng thương, chỉ có một vài người đang ngồi uống rượu và ăn vài món ăn giá rẻ mạt.
Lão nhân chỉ tay vào một tiểu quán, nói:
“ Đừng nhìn nơi này mà đánh giá, lão già ta lăn lộn nhiều năm trong thành này, ngoại trừ chổ này ra, ta thấy đồ ăn của các tửu điếm khác quả thực chính là do bọn ngu ngốc làm ra.”
Lão nhân kéo Lai Ân ngồi vào một cái bàn nói:
“Lão bản, cho chúng ta vài món ăn đặc sắc, ăn xong ta còn có việc.”
Lão bản tựa hồ cũng nhận ra lão nhân này, cười nói: “Cách Lỗ Tạp, ngươi lại có tiền à.”
Cách Lỗ Tạp cười cười, thấp giọng nói: “Tiểu huynh đệ, ăn xong rồi buổi tối ta đưa ngươi đi xem kịch vui.”
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:43 AM.
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Mặt trời khuất núi.
Đêm tối kéo đến…
Hai bóng người một trước một sau chạy như bay trên mấy nóc nhà trong Dã Lang Thành.
Lai Ân quả thật không thể tin được, lão nhân đang chạy nhanh như gió này lại là người ban ngày suýt bị hai người bình thường khi dễ, nếu Cách Lỗ Tạp chạy nhanh hơn một chút nữa, Lai Ân chắc chắn theo không kịp, nếu Cách Lỗ Tạp nguyện ý, ban ngày hai gã kia ngay cả chéo áo của hắn chưa chắc đã nắm được.
Cách Lỗ Tạp vốn cũng chỉ muốn thử Lai Ân, một tam cấp ma pháp sư thể chất chắc là rất kém cỏi, đây là lần thứ ba Cách Lỗ Tạp tăng tốc, nhưng như trước vẫn không thể bỏ rơi được Lai Ân, trong lòng không khỏi đánh giá lại tiểu tử này.
Cách Lỗ Tạp dần dần thả chậm cước bộ cùng với Lai Ân sóng vai, nói:
“Tiểu huynh đệ, tốc độ của ngươi cũng không chậm, ngươi không phải là pháp sư sao? Tốc độ cùng sự linh hoạt của ngươi dù là ngũ cấp chiễn sĩ cũng chưa phải là đối thủ, không phải ngươi gạt ta chứ?”
“Đây là thành quả của ta sau sáu năm bị ma thú đuổi giết đó.”
“Sáu năm, ngươi thật có nghị lực, hắc hắc, tới rồi, tới rồi.”
Cách Lỗ Tạp chỉ về một bức tường cao phía trước, nói: “Trò hay còn ở phía sau.”
Cách Lỗ Tạp nói xong, lấy đà một cái, cộng thêm một cái bật, liền đu người lên trên bức tường.
Lai Ân cũng không yếu thế, hai chân dậm thật mạnh, thân thể như dán lên tường nhảy lên.
Cách Lỗ Tạp trợn mắt há hốc mồm nhìn từng động tác linh hoạt của Lai Ân, hắn không nghĩ thiếu niên này lại linh hoạt như vậy, đây căn bản là một chiến sĩ tiềm năng, vậy mà không biết tên vương bát đản nào cư nhiên lại cho hắn học ma pháp.
Hai người một già một trẻ, nép mình vào tường, ngó vào phía bên trong.
Bên trong là một nữ tử ngoài ba mươi đang tắm trong một bồn nước lớn, thỉnh thoảng lại có một cảnh xuân sắc lộ ra ngoài.
Lai Ân tuy rằng vẫn sinh sống ở vùng rừng núi, nhưng không có nghĩa hắn đối với việc này không chút hiểu biết nào, thấy một màn như vậy Lai Ân cảm giác trong nháy mắt toàn thân các mạch máu như sôi lên, điên cuồng gia tốc.
Cách Lỗ Tạp nói:
“Nữ nhân này chính là Tam phu nhân của Thành Chủ Dã Lang thành, dáng người không tệ chứ, ối, Lai Ân, ngươi chảy máu mũi kìa.”
“Vớ vẫn, thơm như vậy, đẹp như vậy mà không bị kích thích à, ngươi nên xem lại ngươi đi.”
Lai Ân một tay chùi máu mũi, một tay bám vào tường thành mà vẫn duy trì được sự cân bằng của cơ thể, điểm ấy không khỏi làm cho Cách Lỗ Tạp chấn động.
“Cái này gọi là sự trao đổi chất, rất có lợi cho sức khỏe.”
Cách Lỗ Tạp đá lại Lai Ân một cái nói: “Xem, xem, trò hay bắt đầu rồi.”
Lai Ân nghe Cách Lỗ Tạp nói như thế, hắn liền nhìn vào thấy Tam phu nhân đã tắm rửa xong, khoác một tầng sa mỏng, bước vào bên trong, cử chỉ thật phong tình vạn chủng.
Lúc Tam phu nhân vào trong, một nam nhân hơn hai mươi tuổi liền từ phía sau ôm lấy eo nàng, mặc dù ở xa, nhưng hai người điều có thể nghe rõ tiếng Tam phu nhân rên rỉ.
“Hắc hắc, nam nhân này mới đến Dã Lang thành không đến mười ngày đã có thể thông gian với nữa nhân này, đây chắc không phải là một người bình thường.”
Lai Ân mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tam phu nhân, đột nhiên thấy rõ bộ dạng gã nam nhân này, đây không phải chính là tên ngu ngốc Lạc Lan Đặc bị mình “cướp” rồi đánh cho một trận sao?
Vào thời điểm Lai Ân còn hoài nghi, Lạc Lan Đặc đã ôm Tam phu nhân đi về phía chiếc giường trong phòng.
Cách Lỗ Tạp nắm tay, hưng phấn nói: “Nhanh, nhanh, cho ta xem cảnh chính nào.”
Gâu gâu….
Hai tiếng chó sủa chói tai vang lên. Sau đó hai đạo bóng đen tiếng thẳng đến vị trí hai người trên bờ tường đánh tới.
Cách Lỗ Tạp cùng Lai Ân ngẩn người, ngay sau đó chợt nghe tiếng Cách Lỗ Tạp đẩy Lai Ân, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thời điểm mấu chốt lại bị phát hiện, tiểu huynh đệ, chia nhau ra chạy, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Cách Lỗ Tạp nói xong, hai chân đã đạp vào vách tường nhảy thật xa, lập tức có hai bóng đen đuổi theo sát Cách Lỗ Tạp.
Lai Ân cũng biết có phiền toái, nhanh nhẹn từ trên tường nhảy xuống, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
“Đứng lại, tên kia."
Phía sau Lai Ân một giọng nữ quát lên.
Lai Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ quần áo bó sát người, (DG: chưa nhìn thấy mặt đã bảo là mỹ nữ.) tay cầm kiếm đang đuổi theo hắn, mà càng lúc càng đến gần, phía sau mỹ nữ còn có hai gã dong binh mặc áo giáp chiến sĩ, tốc độ so với nữ nhân kia còn muốn nhanh hơn, chẳng mấy chốc nữa sẽ đuổi kịp.
Lai Ân sắc mặt đại biến, đột nhiên chuyển hướng, kinh nghiệm nhiều năm bị ma thú đuổi bắt giờ đã phát huy tác dụng, ba người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, hắn đã biến mất trong màn đêm.
Hai gã chiến sĩ lập tức đổi hướng đuổi theo.
Mỹ nữ cúi đầu do dự một chút, sau đó cũng chuyển sang một hướng khác.
Hai gã chiến sĩ chạy không được bao xa liền bị một bóng đen ngăn lại, nam tử trong bóng tối nói:
“Đứng lại, hai người các ngươi trở về đi, người khi không được phép truy đuổi.”
Hai gã này điều là bát cấp chiến sĩ, Lạc Lan Đặc sau khi ở Ma Thú Sâm Lâm nếm mùi đau khổ, đã đem hai thất cấp chiến sĩ cùng với thất cấp pháp sư đuổi biệc, sau đó thuê bốn gã bát cấp chiến sĩ làm bảo tiêu, là người thừa kế duy nhất của Lạc Khắc Gia tộc, Lạc Lan Đặc mới có thể tùy ý tiêu tiền như vậy.
Một trong hai gã bát cấp chiến sĩ bị ngăn lại, lạnh giọng nói :
“Chúng ta đuổi người cùng ngươi không có liên quan, tốt nhất đừng hỏi đến, nếu không chúng ta sẽ bắt ngươi về giao cho Lạc Lan Đặc.”
“Ta khuyên các ngươi, nếu các ngươi còn muốn truy đuổi, chỉ có một con đường.”
“Con đường gì?”
“Chết. Nhiệm vụ của ta là không cho phép bất kì ai uy hiếp người kia.”
“Khẩu khí thật là lớn đó, ngươi…” Hai gã bát cấp chiến sĩ chỉ nói được tới đó, những lời còn lại vĩnh viễn không bao giờ nói ra được.
Nam tử trong bóng tối cùng thanh kiếm đẩm máu nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Cách Lỗ Tạp lặng lẽ từ một ngõ nhỏ đi ra, nhìn về hướng nam tử vừa biến mất, rồi kiểm tra miệng vết thương của hai bát cấp chiến sĩ vừa bị giết, hít một ngụm lãnh khí, nói:
“Cừ thật, Thánh Điện Thẩm Phán đoàn cũng tự mình xuất thân, tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì đây?”
Trong lúc Cách Lỗ Tạp còn đang phán đoán, Lai Ân đã bị mỹ nữ đuổi chạy một vòng quanh thành tây, cho dù là cái mũi thính như của Phong Lang, nếu Lai Ân chạy trốn thì đã sớm mất dấu rồi.
Nhưng mỹ nữ phía sau lại là ngoại lệ, Lai Ân cắt đuôi mấy lần, mỹ nữ này điều có thể đuổi theo, hơn nữa nghị lực và sự cứng cỏi làm cho Lai Ân cảm thấy rất đau đầu.
Chạy quanh mấy ngỏ nhỏ của thành tây một hai vòng, Lai Ân cảm thấy chân mình như nhũn ra, quay đầu lại phía sau, mỹ nữ kia tuy rằng cũng đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn liều mạng đuổi theo như cũ.
Lai Ân hướng về phía mỹ nữ lớn tiếng nói:
“Ta và ngươi không thù không oán, ta cũng đâu có nhìn ngươi tắm rửa, sao ngươi cứ đuổi theo ta mãi không tha thế hả.”
“Ta được thuê để bảo hộ Lạc Lan Đặc, ngươi uy hiếp hắn thì ta đương nhiên phải ra tay.”
“Nhưng là hắn câu dẫn lão bà của người khác.”
“Điều đó với ta không liên quan, ta chỉ là dong binh mà Lạc Lan Đặc bỏ tiền ra thuê thôi."
“Vậy để ta cho ngươi tiền, ngươi đừng đuổi theo ta nữa”
“Nếu ta không đuổi theo ngươi, sau này ta không làm dong binh nữa.”
“Được, xem như ngươi lợi hại.”
Lai Ân thầm mắng một câu, đột nhiên lại chuyển hướng, quay phải quay trái hết nữa ngày, đột nhiên chui vào một bụi cỏ, vội vàng thu liễm thần thức, giống như che dấu khí tức của mình khi đối phó với ma thú.
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:43 AM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Bị truy đuổi đến mức đột phá, Lai Ân không biết có thể tính là người đầu tiên không?
Lai Ân cảm giác được sâu trong linh hồn mình có một cỗ năng lượng ba động như mặt biển cạn yên lặng nhiều năm nay nỗi cơn bảo tố, biến đổi to lớn này không khỏi làm cho Lai Ân mừng rỡ, đó là điểm báo hắn sắp đột phá, nghĩ đến đây Lai Ân cũng không để ý bên ngoài có ai không, lập tức bắt đầu tập trung tinh thần cảm thụ một chút biến hóa bên trong cơ thể.
Cùng lúc đó, mỹ nữ nọ rà xoát vùng phụ cận một hồi, xác định đã mất dấu Lai Ân lúc này mới thất vọng rời đi.
Lai Ân lúc này hoàn toàn không biết gì cả, hắn vẫn ẩn mình bên trong bụi cỏ cảm thụ biến hóa ở sâu bên trong linh hồn mình, không biết trải qua bao lâu, linh hồn hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lai Ân kinh hỉ phát hiện mình đã tiến giai, hơn nữa lại trong một trường hợp hi hữu, ở trong Ma Thú Sâm Lâm chạy một năm trời chỉ tiến giai được ba cấp, vậy mà bị một nữ nhân đuổi chạy ba giờ thì lại đột phá.
Nếu biết sớm hơn một năm, thì hắn đã đi ăn đậu hủ thật nhiều rồi, sau này nhất định phải làm cho người ta đuổi thêm vài lần nữa.
Lai Ân lập tức lấy ra Phong Ấn Chi Thư, bên trong một tầng kết giới rốt cục đã được giải khai.
Quyển Thứ Hai : Ma Pháp Phong Ấn
Chú thích: Có thể phong ấn được ma tháp của pháp sư lớn hơn người dùng hai cấp.
Hắc hắc…
Lai Ân nở nụ cười, sau này mình sử dụng quyển sách này thì ma pháp sư trước mặt mình chẳng khác nào là một chiến sĩ sao? Hắc hắc, thật là hay ho, chờ Tiểu Bạch lên 11 cấp, đến lúc đó một con Hoàng cấp ma thú thì tha hồ mà ngược đãi người khác.
Lai Ân càng cười âm thanh càng lớn, càng đắc ý.
Đám cỏ đột nhiên bị vạch ra, Cách Lỗ Tạp thò đầu vào nói: “Tiểu tử, ngươi cười thật đê tiện à, hắc hắc, có phải là do bị truy đuổi đến choáng váng rồi hả.”
Lai Ân thu hồi quyển sách, vuốt mặt nói: “Ta có như vậy sao?”
“Cho dù là không bình thường, cũng không ai cười như ngươi cả.”
“Đi nào, ta đâu giống tên dâm tặc như ngươi.” Lai Ân phất tay.
Cách Lỗ Tạp vừa thấy Lai Ân hết giận, dắt tay hắn nói: “Tiểu tử, đi cùng ta, ngươi muốn xem mỹ nữ nữa chứ?”
Lai Ân cả kinh nói: “Không, lão già, ngươi ban ngày mà cũng đi …sao.”
Cách Lỗ Tạp nghe thấy vậy trợn trắng mắt, nói: “Ngươi thật quá đáng à. Giờ này còn ban ngày ban mặt, muốn đi cũng phải chờ đến tối chứ.”
“Ngươi cũng thật là..” Lai Ân liếc Cách Lỗ Tạp một cái, nói: “Ta còn có chút công chuyện, phải ghé qua Nghiên cứu viện của Ma Tháp nghiệp đoàn.”
“Được, ta đi cùng ngươi, xong việc chúng ta cùng đi xem mỹ nữ.”
Lai Ân không nói gì, không ngờ người đầu tiên mình gặp ở Dã Lang thành là một tên dê cụ.
Ban ngày tại Nghiên Cứu Viện người ra vào tấp nập khác hoàng toàn so với buổi tối, Ma Pháp Sư cùng Nhân viên công tác cơ hồ có thể thấy từng đoàn, từng đoàn.
Lai Ân tìm tới nhân viên tiếp tân, nói ý định của mình khi đến đây thì được nói cho biết viện trưởng Tháp Cát Khắc đã đi tham dự hội nghị Nghiên cứu các vấn đề về Ma Pháp mỗi năm một lần, hắn lại công cốc thêm một chuyến nữa.
Lai Ân thở dài phiền muộn bước ra khỏi viện nghiên cứu, Cách Lỗ Tạp vừa thấy đã biết việc không thành, cũng không thèm quản Lai Ân có đồng ý hay không, cầm lấy hành lý của hắn chạy trước.
Lai Ân rất bội phục Cách Lỗ Tạp, mắt thẩm mỹ của lão đầu này không thể chê vào đâu được.
Hai người liền đi đến một tiểu điếm đối diện Song binh công hội trong thành, kêu vài phần điểm tâm sáng, vừa ăn vừa thưởng thức các mỹ nữ ra vào dong binh công hội. xem đến nỗi nước miếng hay người chảy ròng ròng.
“Tiểu tử, thế nào, ta lăn lộn nhiều năm ở Dã Lang thành như vậy, ta khám phá ra nơi này là nhiều mỹ nữ nhất, ngươi xem kìa, dáng người, bộ ngực kìa, cái mông nữa, cách phối hợp quần áo thật không thể chê được, chẹp chẹp, nếu lão gà ta trẻ lại mấy chục tuổi nhất định sẽ đuổi theo làm quen.”
:0 (45):
Lai Ân gật gật đầu đồng ý, chính hắn không biết từ lúc nào đã bị Cách Lỗ Tạp đồng hóa.
Xa xa bên góc sáng, có ba người cùng nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ: “Quang Minh Thần tại thượng, Chánh Án đại nhân của chúng ta sẽ không biết thành một đại sắc lang chứ, điều này, thật là quá đáng mà.”
“Mễ Tạp Lỗ, ngươi đi điều tra xem thân phận lão nhân kia thế nào, nếu không có thế lực nào đứng sau thì hãy nghĩ biện pháp giáo huấn lão một chút, còn tiếp diễn như vậy thì vị Chánh Án của Quang Minh Thần điện về sau sẽ trở thành một tên đại sắc lang mất thôi, đám Hắc Ám Thần Điện kia không chê cười chúng ta mới là lạ đó.”
Một người trong số đó gật đầu, lặng lẽ hướng về Quang Minh thần điện trong thành đi đến, mục sư ở đó chắc là có thể trả lời được câu hỏi của bọn họ.
Lai Ân cùng Cách Lỗ Tạp xem từ sáng đến giữa trưa, mỹ nữ nhiều đến nỗi hai người không kịp nhìn một người nào đến hai lần.
“Ý ý, ngươi xem hồng phát mỹ nữ kia như thế nào, oa, màu tóc rực lửa như thế rất ít gặp à.”
Lai Ân nghe thấy vậy liền nhìn theo hướng ngón tay Cách Lỗ Tạp , không khỏi giật mình nói: “Là nàng, chính là mỹ nữ hôm qua đuổi theo ta suốt ba giờ đồng hồ.”
“Nguyên lai là ngươi chạy trốn nữ nhân làm cho ta thật là lo lắng.”
“Cho ta xin đi, ngươi thử cho người ta đuổi chạy ba giờ đồng hồ xem, ta chạy không chết vì kiệt sức cũng xỉu vì mệt.”
“Nàng ta đi rồi, đi rồi kìa, có bám theo không.” Cách Lỗ Tạp phát hiện Lai Ân đối với mỹ nữ này thật có hứng thú.
“Đương nhiên là phải bám theo chứ.” Vừa dứt lời Lai Ân đã vội vã bám theo.
Cách Lỗ Tạp cũng nhanh chóng theo sau.
Hồng phát mỹ nữ bộ dáng rất vội vàng, từ Dong binh công hội đi ra, đầu tiên là vào một cửa hàng Ma khí bên cạnh bán mấy khỏa lục cấp tinh hạch, sau đó là ghé vào Dược điếm mua rất nhiều dược liệu.
Lai Ân đẩy vai Cách Lỗ Tạp nói: “Lão già, ngươi đi vào dược điếm xem nàng mua nhiều dược liệu như vậy để làm gì?”
“Cũng không phải là ngươi trúng độc, ngươi cần gì phải vội?” Cách Lỗ Tạp trợn mắt liếc Lai Ân một cái.
“Có mà ngươi trúng độc sắp chết đó.” Lai Ân trừng mắt liếc Cách Lỗ Tạp một cái, nói: “Nếu ngươi không đồng ý thì ngươi theo dõi, ta vào dược điếm.”
“Thôi cho ngươi theo dõi, , để lão nhân gia ta đến dược điếm vậy.”
Cách Lỗ Tạp nói xong liền chui đầu vào dược điếm.
Lai Ân tiếp tục bám theo hồng phát mỹ nữ xuống phố, giữa dòng người đông đúc, Lai Ân dễ dàng phát huy tuyệt chiêu ẩn tàng của mình, mỹ nữ phía trước căng bản là không thể phát hiện ra hắn.
Hồng phát mỹ nữ càng đi càng vào nơi hẻo lánh, cuối cùng cũng tiến vào một căng phòng thấp bé trong khu ổ chuột gần tường thành.
Lai Ân tìm một địa phương gần đó ngồi xuống, chờ đến khi hồng phát mỹ nữ đi ra.
Cách Lỗ Tạp lấy một tờ giấy, rất dễ dàng tìm ra vị trí của Lai Ân, nói nhỏ: “Huynh đệ, ngươi đoán xem ta phát hiện ra điều gì nào?”
Lai Ân thừa dịp Cách Lỗ Tạp chưa chuẩn bị, liền đoạt lấy tờ giấy trong tay hắn, nói: “Đoán cái rắm, trực tiếp xem là biết ngay, chà, cái này là thi độc.”
“Cái gì…” Cách Lỗ Tạp giật mình nói: “Ngươi đã gặp qua rồi à?”
“Có mà ngươi mới gặp ấy.”
Lai Ân cầm tờ giấy nói với Cách Lỗ Tạp: “Ta đã thấy phương thuốc này trong thư tịch của lão sư, giải độc thì không có khả năng, nhưng ngăn chặn độc tính thì vẫn có thể.”
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:44 AM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]