Hạ Nhất Minh trầm xuống, trong lòng hắn xuất hiện cơn lạnh thấu xương. Bất luận là ai khi nghe được tin tức " tốt" như vậy e rằng cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trừ Liên minh bên ngoài Linh Tiêu Bảo Điện còn có tất cả các thế lực khác mong muốn bọn họ phải chết. Đây là sự việc đáng sợ ra sao, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không chịu nổi đả kích này.
Nếu như trước đây những người này còn bị ước thúc. Trừ Tây phương Tôn giả truy sát Kim Chiến Dịch, ít nhất tại Đông phương Đại Thân quốc chưa có vị Tôn giả nào ra tay quá đáng với gã.
Nhưng tới lúc này, bọn họ không từ thủ đoạn. Nhớ tới sát khí lóe lên trong mắt ba vị Tôn giả, Hạ Nhất Minh nhất thời thời thở dài một hơi.
Đối mặt với ba vị Tôn giả, hắn tính là một cái rắm. Cho dù hắn có được Phiên Thiên Ấn cùng Cửu Long Lô hai thứ có thể khắc chế tuyệt chiêu đối phương, nhưng khi hắn thật sự đối mặt với Tôn giả cấp bậc, sơ rằng cơ hội thi triển còn không có.
Khi nghĩ tới lúc trong Linh Tiêu Bảo Điện, hắn từng gặp qua Trác Thịnh Phong, Hạ Nhất Minh không khỏi sởn tóc gáy.
Sự cường đại của Tôn giả tuyệt đối vượt xa người thường có thể tưởng tượng. Lúc đều nếu không phải Trác Thịnh Phong " ném chuột sợ vỡ đồ", e rằng bản thân hắn không còn cơ hội chạy thoát.
Hạ Nhất Minh rung động trong giây lát, rốt cuộc nói:
- Các ngươi lúc này có được vài khỏa Ngưng Huyết Châu, phân chia thế nào?
- Sáu khỏa, mỗi người hai khỏa...
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, xem ra vấn đề này Hác Huyết cũng không nói dối.
- Phương pháp ngưng luyện ra sao? Làm thế nào mới có thể dung nhập sinh mệnh lực vào thần binh lợi khí.
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Sử dụng Hỏa hệ lực lượng có thể đem dung hòa sinh mệnh lực, hơn nữa có thể thăng cấp bảo khí ba cấp hoàn toàn trở thành thần binh lợi khí.
Chư Quan Hảo bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh khinh ngạc lắc đầu, nghĩ không ra quá trình này lại đơn giản như vậy. Hắn mạnh mẽ kiềm chế kích động trong lòng nói:
- Đưa Ngưng Huyết Châu của ngươi cho ta.
- Vâng.
Chư Quan Hảo đưa tay lên người. Nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn dường như có chút thay đổi, trong vẻ mê man còn có một chút dấu hiệu linh hoạt.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu không tốt. Khẳng định bắt Chư Quan Hảo giao ra Ngưng Huyết Châu đã động tới kiêng kỵ trong lòng gã, bởi vậy lúc này làm gã tỉnh táo lại.
Bất quá, tốc độ tỉnh táo của Chư Quan Hảo rõ ràng không sánh được với tốc độ của Hạ Nhất Minh.
Mắt thấy đối phương sắp tỉnh táo lại, Hạ Nhất Minh nhất thời biết không còn cơ hội tra khảo tiếp, tay hắn vươn ra, Đại Khảm Đao theo đó vung lên.
Một cỗ lực lượng khổng lồ như thủy triều dâng mạnh mẽ trùng kích, trong giây lát trái tim Chư Quan Hảo đã hoàn toàn bị chấn nát.
Một dòng máu tươi từ miệng Chư Quan Hảo trào ra, tại giây phút cuối cùng trước khi mất mạng, gã đã hoàn toàn tỉnh lại.
Chư Quan Hảo hai tay ôm ngược như muốn nói điều gì đó, nhưng bởi trái tim vỡ nát nên không thể nói được gì, cuối cùng đổ rạp trên đất không bao giờ tỉnh lại.
Hạ Nhất Minh tiến lên vài bước, nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của Chư Quan Hào thở dài một hơi.
- Ngươi đã biết yêu quý tính mạng bản thân, sao lại tổn thương người khác.
Hạ Nhất Minh thấp giọng nói một câu.
Sau đó hắn ngồi xổm trên mặt đất, lục soát trên thân thể Chư Quan Hảo. Người này không hổ là truyền nhân của đại thế gia, trên người không chỉ mặc một bộ nhuyễn giáp đặc chế mà trên thân thể còn có không ít chai lọ.
Hạ Nhất Minh ném tất cả những thứ tìm được vào Không gian giới chỉ. Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh, tìm được một nơi đất mềm đào hố chôn thi thể của Chư Quan Hảo.
Trong Quỷ Khốc Lĩnh muốn tìm nơi chứa thi thể Chư Quan Hảo đó là chuyện không thể, cho dù là đại gia tộc của Chư Quan Hảo cũng đành bất lực.
Làm xong hết thảy, Hạ Nhất Minh vung tay ném Đại Khảm Đao lên cao, khi rơi xuống nó đã vững vàng cắm trên mặt đất.
Ánh sáng bạc lóe lên, Bách Linh Bát lập tức xuất hiện.
Hạ Nhất Minh nhìn gã gật đầu, nói:
- Bách Huynh. Chúng ta trở về thôi. E rằng tiểu gia hỏa kia đã sốt ruột rồi.
Bách Linh Bát gật đầu, bước đi không một tiếng động nhẹ nhàng theo sau Hạ Nhất Minh.
Lúc này Bách Linh Bát đã khác biệt rất nhiều so với khi mới rời động phủ. Ít nhất phương thức di chuyển của gã chưa ai có thể phát hiện được.
Chỉ giây lát khi hai người bọn họ rời khỏi, nơi này đã tràn ngập trong hắc vụ, không còn xuất hiện bất kỳ dấu vết nào nữa.
Điên cuồng truyền toàn bộ chân khí xuống chân, Hác Huyết liều mạng chạy trốn.
Ánh mắt Hắc Huyết dù đã để ý tới hắc vụ xung quanh dường như không nồng đậm như trong truyền thuyết nhưng gã cũng không dám mạo hiểm dừng lại. Truyền thuyết kia vô cùng kinh khủng, ngay cả Tôn giả đại nhân cũng không dám tiến vào, cao thủ đỉnh phong dưới Tôn giả như hắn tính là gì? Ánh sáng chiếu xuống đầu khiến gã cảm nhận được trận trận đau đớn.
Đây là lần đầu tiên từ khi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh gã thấy được ánh sáng mặt trời, giờ phút này trong lòng gã chợt hiểu rõ.
Trong bóng tối đột nhiên bước ra ánh sáng, không ngờ mang lại cảm giác đau đớn cho đôi mắt tới vậy.
Loại cảm giác đau nhức kỳ lạ này dường như khiến hắn vô cùng thoải mái.
Trong mấy ngày ở trong Quỷ Khốc Lĩnh, Hác Huyết không từ thủ đoạn tính kế người khác, tinh thần của gã sớm đã không chịu nổi. Nhìn bên ngoài ba người bọn hắn giống như tỉnh táo nhất, nhưng trong lòng đã sớm như cây cung kéo căng, chỉ thêm một chút lực nữa sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Ngàn năm hạo kiếp đột ngột xuất hiện chính là một chút lực kia. Tâm trạng Hác Huyết lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn, bảo sao gã không chạy, thậm chí ngay cả nguyên nhân gã cũng không đủ can đảm xác nhận.
Giờ phút này, ý nghĩ duy nhất trong đầu gã là phải rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh đáng chết này.
Nhưng thực sự hắn đã rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, hơn nữa còn cảm nhận được ánh nắng rực rỡ trên đầu.
Mơ hồ trong lòng Hác Huyết chợt hiểu, gã yên lặng đắm chìm trong ánh nắng, để mặc đôi mắt cảm nhận sự đau đớn kia.
Không phá không lập, phá rồi mới lập. Sau khi từ cõi chết trở về quả thực khiến Hác Huyết như đang trong một thế giới mới.
Giờ phút này, Hác Huyết quên đi hắc vụ phía sau, quên đi hạo kiếp ngàn năm kinh khủng trong truyền thuyết, thậm chí quên đi tất cả tránh nhiệm gánh vác trên lưng. Thể xác cùng tinh thần gã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này.
Cổ tay khẽ động, trong tay đã xuất hiện binh khí giống như kiếm, giống như đao, nhưng không phải kiếm cũng chẳng phải đao.
Chân khí trong cơ thể Hác Huyết trong nháy mắt tràn ngập binh khí này, dưới ánh sáng mặt trời nó dường như đang xuất hiện biến hóa thần kỳ.
Chậm rãi, binh khí này giống như vân vụ, tuy mờ mịt nhưng hoàn toàn có thực.
Hác Huyết cứ như thế ngẩng đầu nhìn trời, với binh khí trong tay, gã hoàn toàn thuộc về thế giới của mình.
Một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên người Hác Huyết, đúng là người cùng hắn chạy khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, Phương Thịnh.
Lúc này Phương Thịnh tỏ ra hết sức chật vật, trong ba người dĩ nhiên tốc độ của gã là chậm nhất, nhưng rốt cuộc gã cũng chạy khỏi Quỷ Khốc Lĩnh.
Bất quá, vốn có hẹn trước nên sau khi chạy khỏi gã mới xuất hiện ở nơi này.
Nhìn tình trạng của Hác Huyết, Phương Thịnh nhất thời hiểu được, vị hảo hữu này của gã đang có được cảm ngộ mà ai cũng mong cầu. Hác Huyết lúc này đã bước đầu dẫn nhập thiên địa lực dung nhập vào binh khí, khiến nó bắt đầu vụ hóa.
Phương Thịnh kinh ngạc nhìn Hác Huyết, trong lòng gã ngổn ngang cảm xúc.
Hơn mười năm trước, sau khi biết được tác dụng của Ngưng Huyết Châu, ba người bọn họ đã không còn lòng dạ tu luyện, một mực muốn có được nó. Lần này tới Quỷ Khốc Lĩnh, rốt cuộc đã có được Ngưng Huyết Châu.
Dường như bọn họ đã quên đi cuộc sống tu luyện gian khố lúc trước, đem tất cả hi vọng ký gửi vào Ngưng Huyết Châu truyền thuyết.
Mặc dù bọn họ cũng đã từng hối hận, thử dựa vào chính mình đột phá.
Nhưng Ngưng Huyết Châu như hấp lực quá lớn, khiến bọn họ không thể bình tĩnh trở lại.
Suốt mười năm qua, tu vi võ đạo của bọn họ dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến thêm.
Hôm nay Hác Huyết có được cảm ngộ, Phương Thịnh trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Gã quay đầu nhìn lại hắc vụ vô tận, trong đầu xuất hiện vô vàn ý nghĩ, ba người bọn họ liệu có lựa chọn đúng không?
Sau hồi lâu, gã than nhẹ một tiếng, đôi mắt vừa chuyển chân mày đã nhíu lại.
Thời gian lâu như vậy mà Chư Quan Hảo còn chưa tới đây tụ họp. Hơn nữa tầm mắt gã cũng chưa nhìn thấy bóng người nào đi ra từ Quỷ Khốc Lĩnh.
Bất quá, Phương Thịnh cũng không lo lắng, dù sao Quỷ Khốc Lĩnh thật sự rất lớn, mà bọn họ chia nhau ra chạy, có trời mới biết Chư Quan Hảo chạy tới nơi nào. Nếu vận khí không tốt, thậm chí chạy vòng quanh cũng không chừng.
Nếu thật như thế, muốn chờ gã chạy một vòng lớn không biết phải mất bao lâu thời gian.
Một âm thanh khẽ vang lên, Phương Thịnh thu liễm tâm trạng quay đầu nhìn lại.
Hác Huyết đã cúi đầu, binh khí trong tay gã giống như vụ khí tỏa ra nồng đậm.
Phương Thịnh vẻ mặt hâm mộ, chắp tay nói:
- Chúc mừng Hác huynh.
Hác Huyết cười cười, binh khí trong tay vung lên, trong lòng tràn ngập vui sướng.
- Phương huynh. Chư huynh tới chưa?
- Hắn có thể ra ở nơi khác rồi.
Phương Thịnh ánh mắt nhìn về xa xa nói:
- Có lẽ hắn đã sớm tới nơi ước định của chúng ta rồi.
Hác Huyết khẽ gật đầu, nói:
- Phương huynh. Chúng ta cũng đi thôi.
Trước khi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh, ba người bọn họ đã từng ước định, nếu ở bên trong thất lạc khi ra ngoài sẽ chờ nhau ở một nơi khác.
Phương Thịnh gật đầu, thoáng chốc hai thân ảnh đã hướng vách núi phóng đi.
Last edited by Minh Huệ; 16-04-2011 at 03:42 AM.
Đã có 85 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Nhìn vách núi cao dựng đứng, hai người Hác Huyết vẫn tiếp tục tăng tốc.
Sau khi bọn họ rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, cho dù là Phương Thịnh cũng quyết định không trở lại thu thập Ngưng Huyết Châu mà lặng lẽ đi theo Hác Huyết. Hai mươi ngày kinh nghiệm có được trong Quỷ Khốc Lĩnh khiến Phương Thịnh chỉ cần có thể, nhất định không bao giờ gã nghĩ tới nữa.
Không lâu sau, bọn họ đã tới được nơi hẹn trước.
Nhưng khiến hai người thất vọng chính là ở nơi này không xuất hiện bóng dáng Chư Quan Hảo.
Phương Thịnh khẽ cau mày nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Chư huynh còn chưa rời khỏi đó?
Dường như cả hai đều cảm nhận được chút không đúng. Nhưng nghĩ tới tu vi võ đạo của bọn họ vốn như nhau, Chư Quan Hảo không có lý do gì để không thoát được.
Hác Huyết trầm ngâm trong chốc lát, cố tay khẽ động đã xuất hiện một chiếc bình nhỏ. Gã mởi chiếc bình đổ ra một khỏa châu màu đỏ, nói:
- Phương huynh. Tặng cho huynh.
Vẻ mặt Phương Thịnh khẽ biến, gã do dự một chút rốt cuộc đưa tay cẩn thận nhận lấy. Sau đó gã cũng lấy ra một bình ngọc cất giữ khỏa Ngưng Huyết Châu này.
Trong chiếc bình vốn đã có hai khỏa Ngưng Huyết Châu, lúc này được Hác Huyết tặng một khỏa tổng cộng ba khỏa, đủ cho gã tấn giai Tôn giả cấp bậc.
Phương Thịnh thu bình ngọc lại, trịnh trọng nói:
- Đa tạ.
Hác Huyết vung tay áo, nói:
- Ba người chúng ta quen biết đã hơn hai trăm năm, mặc dù không phải huynh đệ ruột thịt nhưng ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không bằng.
Gã chỉ tay vào bình ngọc, nói:
- Trong đây còn một khỏa Ngưng Huyết Châu, lưu lại cho Chư huynh.
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, sau khi có được ba khỏa Ngưng Huyết Châu, biết mình đủ điều kiện tấn giai Tôn giả, tâm trạng gã biến hóa rất lớn.
Phương Thịnh khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói:
- Hác huynh. Đợi khi ba người chúng ta tấn giai Tôn giả, sẽ lại cùng nhau đi khắp thiên hạ.
Vừa nói ánh mắt gã vừa lóe lên một đạo tinh mang:
- Một khi thần công đại thành, ta sẽ cùng Kim Chiến Dịch đánh một trận. Xem hắn có phải vô địch thiên hạ hay không?
Ngữ khí của Phương Thịnh tràn ngập oán khí. Trước đây gã từng nhận đau khổ trong tay Kim Chiến Dịch, tới tận lúc này vẫn không quên.
Hác Huyết dĩ nhiên hiểu, vô địch thiên hạ trong miệng Phương Thịnh hiển nhiên là dưới cấp bậc Tôn giả. Sau khi tấn giai Tôn giả, mỗi người đều có biến hóa thật lớn. Có người trước khi tấn giai Tôn giả không ai biết tới, nhưng sau khi đạt tới Tôn giả cấp bậc nhất thời một bước tới trời. Nhưng có người dưới Tôn giả cấp bậc uy danh hiển hách nhưng cả đời không trở thành Tôn giả, cũng sớm bị người quên lãng.
Đương nhiên, sự thay đổi này cho dù là người trong Thần Đạo cũng không hiểu, không có kết luận nào.
Bởi vậy Phương Thịnh mặc dù dưới cấp bậc Tôn giả không đấu lại Kim Chiến Dịch nhưng gã vô cùng tự tin sau khi tấn giai Tôn giả có thể cùng Kim Chiến Dịch so sánh.
Vẻ mặt Hác Huyết cũng đồng dạng như vậy, ánh mắt gã nhìn về Quỷ Khốc Lĩnh, miệng khẽ lẩm bẩm như thì thầm lời gì, đôi mắt xuất hiện chiến ý ngay cả Phương Thịnh nhìn thấy cũng phải giật mình.
Nửa canh giờ sau, vẻ mặt hai người đã trở lên hết sức khó coi.
Tới tận lúc này Chư Quan Hảo vẫn chưa xuất hiện, bọn họ cho dù có ngu ngốc hơn cũng biết gã khẳng định gặp chuyện lành ít dữ nhiều.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ tới một người.
Cái gã cao thủ thần bí của Hoàng Tuyền Môn kia.
Nếu như hạo kiếp xảy ra, hai người bọn họ sợ rằng cũng khó tránh được tai kiếp, nhưng hạo kiếp không xuất hiện khẳng định Chư Quan Hảo mất tích có liên quan với kẻ thần bí kia.
Phương Thịnh vẻ mặt âm trâm, nói:
- Hác Huynh. Ngươi nói người kia có phải tới từ Hoàng Tuyền Môn?
Hác Huyết khẽ gật đầu, nói:
- Chướng Nhãn Pháp cùng Xoa Kiếm, nếu chỉ một trong hai thứ đó có lẽ không phải. Nhưng cả hai cùng có, khẳng định không sai.
Phương Thịnh trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu. Bất quá vẻ lo lắng trong mắt hắn không chút nào vơi bớt:
- Nếu người này đích thực là thích khách của Hoàng Tuyền Môn, tại sao muốn ám sát Chư huynh? Với thực lực của hắn trong hoàn cảnh Quỷ Lĩnh Khốc, e rằng khả năng thành công rất lớn.
Người kia tại Quỷ Khốc Lĩnh đã từng ra tay với Phương Thịnh. Nếu không phải khinh công thân pháp gia truyền tuyệt thế vô song, hóa thành ngàn bóng ảnh né tránh e rằng lúc này hắn cũng sớm nằm lại tại Quỷ Khốc Lĩnh rồi.
Hác Huyết nhíu mày nói:
- Phương huynh. Ta đã nói rõ quan hệ của gia tộc với Hoàng Tuyền Môn, hẳn hắn sẽ không ra tay với Chư huynh đâu.
Phương Thịnh khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ không ra tay.
- Nhưng người này đã biết tác dụng của Ngưng Huyết Châu, hơn nữa trên người Chư huynh còn có hai khỏa Ngưng Huyết Châu.
Hác Huyết sắc mặt khẽ biến, nói vào mấu chốt vấn đề.
Phương Thịnh chậm rãi gật đầu, âm thanh âm trầm:
- Không sai. Hơn nữa sau khi giết người, hắn đã có gần đủ ba khỏa Ngưng Huyết Châu. Hấp lực này hắn còn gì phải kiêng kỵ.
Vẻ mặt Hác Huyết vô cùng khó coi. Phương Thịnh nói rất có lý, một người đã tu luyện tới cấp bậc đỉnh phong, đang vì tấn giai mà lo lắng, đột nhiên biết được phương pháp tiến giai lẽ nào có thể bỏ qua. Chỉ giết một người đã đạt được mục đích bất luận là ai cũng có thể xuống tay.
Vẻ mặt Hác Huyết trở lên xanh mét, nếu quả thực như thế, Chư Quan Hảo chẳng phải gián tiếp bị gã hại chết sao.
Phương Thịnh sau khi nắm được tâm lý này của Hác Huyết liền ưỡn thẳng ngực nói:
- Hác Huyết. Tiểu đệ muốn quay lại Quỷ Khốc Lĩnh.
Hai hàng chân mày Hác Huyết khẽ nhíu lại, không nói một lời, gã lập tức quay đầu thẳng bước.
Phương Thịnh vẻ mặt vui mừng, khổ tu hơn hai trăm năm gã sớm đã hiểu rõ nhân tình thế thái. Nhưng đối với con người mà nói, mặc kệ là tốt hay xấu, trong đời này ít nhiều cũng sẽ có được bằng hữu thâm giao.
Loại bằng hữu này không chỉ cùng ngươi chung vui mà khi ngươi gặp nạn cũng sẽ chung vai gánh vác.
Đời người, chí ít cũng phải có một bằng hữu như vậy.
Thân hình Phương Thịnh khẽ động, thân pháp quỷ dị xuất ra trong nháy mắt gã đã vượt qua cả Hác Huyết.
Chẳng qua, hai người vừa chạy được mười trượng, trước mắt bỗng hoa lên, một người bịt mặt, vóc dáng gầy yếu không biết từ khi nào đã xuất hiện chặn đường bọn họ.
Phương Thịnh cùng Hác Huyết khẽ rùng mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Bái kiến Đinh tôn giả.
Ngươi này mặc dù bị kín mặt, nhưng khí tức của lão không chút biến hóa, đúng là Hoàng Tuyền Môn Đinh Lực Ẩn tôn giả.
Đinh Lực Ẩn nhìn bọn họ, nói:
- Các người nếu đã rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh sẽ không còn cơ hội bước vào.
Gương mặt Hác Huyết khẽ nhăn lại, nói:
- Tại sao?
Đinh Lực Ẩn trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Quỷ Khốc Lĩnh cấm kỵ, các ngươi quên rồi sao?
Vẻ mặt Hác Huyết cùng Phương Thịnh đồng thời biến đổi, mới vừa rồi kích động quả thực bọn họ quên mất điều này.
Quỷ Khốc Lĩnh là nơi tu luyện tối thượng bởi thế nơi này có cấm kỵ mà tất cả các thế lực Đông Tây phải tuân theo.
Tôn giả trở lên không thể vào. Dưới Tôn giả chỉ có cao thủ Tam hoa mới có thể vào. Chỉ khi Đông Tây đại chiến, Quỷ Khốc Lĩnh xuất hiện hắc vụ mới có thể vào. Đỉnh Quỷ Khốc Lĩnh không được tiến vào. Thời gian ở lại Quỷ Khốc Lĩnh không quá một tháng.
Ngoại trừ những điều này còn có thêm một cấm kỵ chính là không được liên tục ra vào Quỷ Khốc Lĩnh.
Đặc biệt sau khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh không được phép tiến vào lần nữa, nếu không có thể dẫn phát hạo kiếp ngàn năm. Nếu tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh như vậy có thể giết chết toàn bộ những người đang ở trong đó.
Vẻ mặt Hắc Huyết khẽ đổi, gã nói:
- Đinh tôn giả. Chúng ta còn có một huynh đệ chưa quay lại. Xin ngài thông cảm một chút.
Đinh Lực Ẩn không chút do dự lắc đầu, nói:
- Huynh đệ kia của các ngươi nếu chưa bị Âm Sát Khí xâm nhập cơ thể, nhất định sẽ trở lại. Các ngươi lúc này tiến vào chỉ sợ ngược lại sẽ dẫn phát hạo kiếp. Tới lúc đó không những hại hắn mà ngay cả bản thân các ngươi cũng sẽ chịu liên lụy.
Hai người Hác Huyết đưa mắt nhìn nhau, lão nhân gia hắn nói chuyện quả thật chối tai nhưng đúng là nói lời thật.
Đinh Lực Ẩn than nhẹ một tiếng, nói:
- Trên người các ngươi tràn ngập Âm Sát Khí, bất cứ Tôn giả nào liếc mắt cũng biết các ngươi vừa bên trong trở ra. Cho dù bây giờ ta không ngăn cản các ngươi, các ngươi cũng không cách nào tiến vào.
Lão quay đầu lại nói:
- Ở xung quanh đây đã có hơn mười gã Tôn giả. Bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu những thế lực lớn. Các ngươi đi ra bọn họ mặc kệ, nhưng nếu muốn trở lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay, bởi các ngươi làm ảnh hưởng tới đồ đệ của họ.
Sắc mặt hai người Phương, Hác trở lên vô cùng khó coi. Bất quá bọn họ biết Đinh Lực Ẩn cũng không phải nói đùa.
Sau một lát, Hác Huyết hỏi:
- Đinh tôn gia đại nhân. Hoàng Tuyền Môn cử tới đâu mấy vị Xoa Kiếm thích khách? Tu vi của bọn họ ra sao?
Đinh Lực Ẩn giật mình, lão có ý không trả lời, nhưng nghĩ tới Hoàng Tuyền Lão Tổ cùng Hác gia có quan hệ liền do dự một chút, nói:
- Tổng cộng bốn người. Đều là Tam hoa cường giả.
Phương, Hác hai người ánh mắt trao đổi, lập tức đoán được người trong Quỷ Khốc Lĩnh kia là một Xoa Kiếm thích khách mới tạo thành đỉnh thế. Trong lòng bọn họ lúc này mới an tâm đôi chút, nếu chỉ vừa mới hình thành đỉnh thế, với thực lực Chư Quan Hảo nhất định có thể ứng phó được.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Quỷ Khốc Lĩnh, hắc vụ vô cùng vô tận hiện ra trong mắt, trong lòng bọn họ đồng thời yên lặng cầu khẩn.
Last edited by Minh Huệ; 16-04-2011 at 03:42 AM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trong hắc vụ chợt xuất hiện hai bóng người, chính là Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát đang trở lại.
Sau khi Hạ Nhất Minh rời đi, vân vụ xung quanh đã tiêu tán, bởi vậy hắc vụ nơi này chậm rãi khôi phục, hơn nữa càng nồng đậm hơn trước khiên hắn sau khi tới đây cũng có chút nhíu mày
Nơi này chỉ còn chút dấu vết móng chân bảo trư để lại trên đất.
Nhưng ngoài chút dấu vết này, Hạ Nhất Minh đã sớm không thấy tung tích tiểu gia hỏa kia.
Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không lo lắng nhiều. Đừng nhìn bảo trư thân thể nhỏ bé mà coi thường, lực lượng bên trong cơ thể nó đủ khiến bất cứ ai cũng không thể tượng tượng ra.
Bất luận là sức mạnh hay tốc độ, biểu hiện của nó vô cùng dũng mãnh. Đặc biệt tốc độ của nó, có thể sánh ngang tia chớp, cho dù là Hạ Nhất Minh sử dụng Phong hệ thân pháp đỉnh cấp cũng chưa chắc đã nhanh hơn nó.
Đương nhiên chủ yếu là lai lịch của tên tiểu gia hỏa này vô cùng thần bí, ngay cả Hỏa Long Lô đối với nó cũng vài phần coi trọng.
Bởi vậy Hạ Nhất Minh tin tưởng, ngay cả ở nơi nguy hiểm trùng trùng như Quỷ Khốc Lĩnh bảo trư cũng đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Ánh mắt khẽ chuyển, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Phiền ngươi tìm bảo trư về được không?
Bách Linh Bát gật đầu, không nói một lời lập tức tiến vào hắc vụ, giây lát đã không còn thấy đâu nữa.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không lo lắng nhiều về an nguy tên tiểu tử kia, nhưng cũng không muốn nó biến khỏi tầm kiểm soát của mình. Mà có Bách Linh Bát ra tay, hắn dĩ nhiên rất yên tâm.
Hạ Nhất Minh xoay người tới bên cạnh cỗ thi thể gần đó.
Đây là người cuối cùng bị ba người Hác Huyết hạ thủ, nhìn gương mặt người này trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng.
Do dự trong giây lát, Hạ Nhất Minh ngồi xổm trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu thi thể, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng cảm nhận.
Sau một lát, chân khí tay hắn chợt bạo phát, đầu người nọ nhất thời nứt ra, sau đó một khỏa châu màu đỏ như máu nhất thời rơi ra.
Hạ Nhất Minh vung tay, khỏa châu này lập tức xuất hiện trên tay hắn.
Mặc dù hắn với cách làm của đám người Hác Huyết hết sức ghê tởm, nhưng nếu người này đã chết, hơn nữa trong đầu cũng hình thành Ngưng Huyết Châu, Hạ Nhất Minh cũng sẽ không cổ hủ tới mức làm như không thấy.
Hạ Nhất Minh đi tới một góc khuất, ra tay đào một hố to chôn cất thi thể người kia.
Kỳ thực phong tục mỗi nơi mỗi khác, nghe nói ở các quốc gia phương Tây, người chết không phải thổ táng mà hỏa táng. Thậm chí còn có nơi có thiên táng. Nhưng dựa vào những điều Hạ Nhất Minh biết, hắn chọn cho người này phương thức thổ táng.
Làm xong hết thảy, Hạ Nhất Minh tiến về một nơi khác, hắn bình tĩnh ngồi xuống, đem tất cả những thứ thu hoạch được bỏ ra.
Mấy thứ này đều từ trên người Chư Quan Hảo có được. Mặc dù Hạ Nhất Minh chưa từng nhìn qua, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết, có thể được truyền nhân của đại thế gia mang theo, sao có khả năng là hàng thứ phẩm.
Nếu như những thứ khác Hạ Nhất Minh có thể sẽ không nhận ra, nhưng trong số những chai lọ này, hắn tự tin nhận ra đa số.
Bởi vì hắn đối với dược liệu cùng đan dược đã từng nghiên cứu qua. Đem đống chai lọ mở ra, Hạ Nhất Minh trong ánh mắt không cách nào che giấu vẻ vui mừng.
Chư Quan Hảo quả thực mang tới cho Hạ Nhất Minh niềm vui bất ngờ. Trong số hơn mười một chiếc bình này, ngoại trừ một bình chứa hai khỏa Ngưng Huyết Châu, số còn lại toàn bộ là dược vật. Trong đó hắn nhận ra chín lọ chứa linh đan thánh dược trị thương, hai bình còn lại chứa thứ hắn chưa từng gặp qua trong dược thư .
Điều này khiến Hạ Nhất Minh đối với thực lực các thế gia tăng thêm một phần nhận thức.
Ngoài ra trong chiếc bình ngọc còn lại chứa một khỏa đan dược vàng kim.
Hạ Nhất Minh cầm khỏa đan dược quan sát hồi lâu nhưng cũng không nhận ra chút dấu hiệu nào.
Chẳng qua khi mở chiếc bình này ra, một mùi thơm xông thẳng vào mũi khiến hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Có nhiều đan dược như vậy nhất thời khiến Hạ Nhất Minh nghĩ tới Hác Đồng thiên tân vạn khổ mới luyện chế được Trú Nhan Đan.
Hạ Nhất Minh có cảm giác, mặc dù hắn không biết lai lịch khỏa đan dược này, nhưng giá trị của nó hẳn không dưới Trú Nhan Đan.
Cẩn trọng phân loại từng loại, Hạ Nhất Minh lại mở ra không gian giới cất trữ toàn bộ đan dược vào trong.
Ánh mắt thoáng nhìn qua, Hạ Nhất Minh thấy được trong không gian giới còn có một chiếc roi da.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh nhất thời cầm chiếc roi quan sát vừa thuận tay lấy Phong Thủy bảo phiến có được trên người Chư Quan Hảo đặt trước mặt. Cho dù là Hạ Nhất Minh lúc này trong mắt cũng không thể che giấu vẻ hưng phấn. Bất quá có chút tiếc nuối là trên thi thể khi nãy hắn cũng không thu được thần binh lợi khí hay thứ gì hợp ý cả. Mặc dù cũng có một chút dược vật cùng y giáp nhưng hiện nay với Hạ Nhất Minh đó cũng không tính là gì nữa rồi.
Lúc này, thứ duy nhất khiến Hạ Nhất Minh động tâm chính là hai kiện binh khí đặc thù này.
Phong Thủy bảo phiến của Chư Quan Hảo không cần phải nói, có thể dung nhập hai loại thuộc tính bất đồng làm một, năng lực đặc thù này ngay cả Ngũ Hành Hoàn cũng không làm được.
Nhưng bên cạnh bảo phiến đó là chiếc roi da đang tỏa ra ánh sáng lập lòe. Mỗi một lần nhìn thấy ánh sáng này, trong lòng Hạ Nhất Minh lại có thêm suy nghĩ muốn chiếm làm của riêng.
Mặc dù giờ phút này nó đã thuộc về hắn, nhưng ý nghĩ kia vẫn không chút thay đổi.
Hạ Nhất Minh tin tưởng, nếu có bảo trư ở đây khẳng định nó sẽ vô cùng hứng thú với hai kiện binh khí này.
Cầm Phong Thủy bảo phiên trên tay, Hạ Nhất Minh thử đem chân khí truyền vào trong đó. Dĩ nhiên lúc đầu chân khí trong bảo phiến sẽ chống cự lại.
Mặc dù bảo phiến là vật vô chủ, nhưng chân khí bên trong nó như có linh tính. Cỗ chân khí này không cùng Hạ Nhất Minh cứng đối cứng, nó một mực xoáy tròn khiến trong bảo phiến hình thành một dòng nước nhỏ. Mặc cho chân khí Hạ Nhất Minh cường đại thế nào nhất nhất đều bị lực lượng này bào mòn.
Hạ Nhất Minh lấy làm lạ, năng lực của Phong Thủy bảo phiến vượt xa tưởng tượng của hắn.
Nếu đổi lại là một cường giả dưới Tôn giả cấp bậc khác trong tình huống như vậy khẳng định sẽ bó tay bất lực nhưng Hạ Nhất Minh thì khác. Hắn không những kiêm tu Ngũ hành, hơn nữa còn ngưng tụ được Phong chi hoa, Phong, Thủy nhị hệ lực lượng nắm giữ sớm đã đạt tới tình trạng khủng bố.
Trong lòng trầm xuống, Hạ Nhất Minh chậm rãi vận lên chân khí, từ đan điền của hắn cường đại chân khí xảy ra biến hóa thần kỳ.
Một cỗ Phong Thủy lực lượng rất nhỏ truyền vào Phong Thủy bảo phiến.
Khi lực lượng này xâm nhập, bên trong bảo phiến cũng không xảy ra xung đột, mà chậm rãi hai cỗ lực lượng đồng hành cùng nhau.
Trong quá trình vận động, Phong Thủy lực lượng chậm rãi tan ra, giống như dung nhập vào lực lượng của bảo phiến, hình thành một chỉnh thể hoàn mỹ.
Hạ Nhất Minh có thể dung hợp Phong Hỏa lực lượng bởi vì hắn ngưng tụ được Phong, Hỏa chi hoa.
Khi hai đóa hoa này thành hình đồng thời đạt được lực lượng ngang bằng, hắn mới có thể dung nhập làm một.
Lúc này Hạ Nhất Minh chưa ngưng tụ Thủy chi hoa theo lý mà nói, hắn không thể dung nhập được Phong, Thủy lực lượng. Nhưng sử dụng Phong Thủy bảo phiến vấn đề này rất dễ dàng giải quyết.
Bên trong bảo phiến Phong, Thủy lực lượng dường như vô cùng vô tận, hơn nữa thông qua phương thức nào đó Hạ Nhất Minh không thể lý giải dung nhập làm một.
Khi Hạ Nhất Minh chính thức tiếp xúc cùng bảo phiến, hắn có cảm giác Phong, Thủy lực lượng trong đó vốn hòa tan làm một, nếu độc lập riêng rẽ đó mới là chuyện không hợp lý.
Cũng bởi loại cảm giác kỳ diệu này mới khiến Hạ Nhất Minh không dũng mãnh công kích Phong, Thủy lực lượng trong bảo phiến mà chậm rãi dung nhập lực lượng trong nó.
Khi hắn dung hợp Phong Thủy lực lượng làm một, chân khí trong cơ thể nhất thời cuồn cuộn truyền vào.
Mà cùng lúc đó, Phong Thủy lực lượng trong bảo phiến đột nhiên xoáy tròn ngược lại.
Chân khí còn sót lại của Chư Quan Hảo dĩ nhiên không cách nào đối chọi với lực xoáy này, từng bước bị chân khí của Hạ Nhất Minh xâm lấn.
Suốt nửa canh giờ, Hạ Nhất Minh dung nhập đại bộ phận tinh lực vào bảo phiến, một ít chân khí cuối cùng của Chư Quan Hảo đã toàn bộ tiêu tan. Phong Thủy lực lượng trong bảo phiến rốt cuộc đã luân chuyển theo sự điều khiển của hắn.
Tới lúc này, trên mặt Hạ Nhất Minh mới lộ ra vẻ tươi cười. Hắn biết, Phong Thủy bảo phiến đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Phong, Thủy chân khí dũng mãnh truyền vào bảo phiến khiến nó phát sáng như ngọc. Nhìn ánh sáng từ bảo phiến phát ra, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, lực lượng hắn truyền vào bảo phiến dường như gia tăng gấp bội.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, tốc độ truyền Phong Thủy chân khí càng được đẩy cao. Hắn cảm nhận được, lượng chân khí truyền vào càng nhiều, khả năng tăng trưởng càng lớn.
Lúc bắt đầu Hạ Nhất Minh còn lo lắng việc chân khí vượt quá giới hạn của bảo phiến, nhưng sau một lát hắn hoàn toàn ném suy nghĩ này khỏi đầu.
Trong bảo phiến dường như tồn tại không gian vô hạn, cho dù Hạ Nhất Minh có đem toàn bộ chân khí dung nhập vào đó cũng không thể đạt tới cực hạn.
Bảo phiến này khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận được bốn chữ " thâm sâu khôn lường ".
Trong số những binh khí Hạ Nhất Minh đã từng tiếp xúc, duy nhất một thứ có thể vượt qua nó có lẽ cũng chỉ có Ngũ Hành Hoàn mà thôi.
Ngũ Hành Hoàn ẩn chứa Ngũ hành không gian, thậm chí độ lớn vượt xa Phong Thủy không gian trong bảo phiến có thể so sánh. Bất quá nếu chỉ tính uy lực công kích mà nói, Phong Thủy bảo phiến cũng có điểm độc đáo không chút kém hơn so với Ngũ Hành Hoàn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ tỏa sáng, có được một kiện thần binh lợi khí như vậy, bất luận là ai cũng không tránh được hưng phấn lạ thường, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn đứng dậy, Bảo phiến trong tay nhẹ nhàng huy vũ, trong nháy mắt, Phong Thủy chân khí cuồn cuộn tuôn ra phảng phất như vô cùng vô tận.
Đã có 100 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trong khoảnh khắc vòng xóay xuất hiện . Sương mù dày đặc xung quanh , hướng nơi này chen chúc mà đến , một cách vô cùng vô tận . Giống như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn
Quá trình này nhanh chóng tới trạng thái cực hạn, nhưng vẫn trong sự khống chế của Hạ Nhất Minh.Dù sao, tại nơi đây, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được phong thủy trong Bảo Tấm .
Thậm chí , Hắn còn dùng Bách Linh Bát biến hóa thành Đại Quan Đao thi triển ra kỹ năng tương tự Bảo Tấm , điều đó làm cho khả năng cảm nhận và sử dụng phong thủy chi hoa của Hạ Nhất Minh tựa như nước chảy mây trôi
Vòng xóay chung quanh ngày càng mạnh và lớn , cũng là lúc Bảo Tấm càng ngày càng phát sáng, Hạ Nhất Minh truyền vào bao nhiêu chân khí thì Bảo Tấm phát huy bấy nhiêu khả năng
Tuy nhiên , chỉ một lát sau , Hạ Nhất Minh đã vô phương vận dụng cảm giác với nó.Trong lòng hắn thầm than một tiếng , biết đó chính là sự khuyết thiếu Thủy chi hoa mà ra . Muốn làm cho phong thuỷ cùng nhau phát ra uy lực đến mức tận cùng, như vậy nhất định Phong và Thuỷ lực phải có độ lớn mạnh bằng nhau .
Bây giờ Hạ Nhất Minh ngưng tụ ra Phong chi hoa, nhưng cũng không có ngưng tụ Thủy Chi Hoa , ở thủy hệ trên phương diện lực lượng, tự nhiên là kém rất nhiều.Hắn nhẹ nhàng than thở một tiếng , chậm rãi đem chân khí bên trong Bảo Tấm thu về.cùng lúc đó thì lực lượng của vòng xoay cũng theo đó mà tan biến mất
Do dự một lát, Hạ Nhất Minh đem Bảo Tấm này để vào nhẫn không gian.
Lấy hắn năng lực hiện giờ cũng không có cách nào phát huy hết tiềm năng của Bảo Phiến. Ít nhất,trước khi hắn ngưng tụ ra Thủy chi hoa, thì đừng nghĩ đem hết uy năng phong thuỷ Bảo Tấm thả ra.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đem ánh mắt chuyển đến cái roi bằng da.
Cây roi da này bề ngòai rực rỡ , lấp lánh , cả roi da chiều dài không tới 1 mét , thân không thô , thon dài , đô dày chỉ vẻn vẹn ba ngón tay chụm lại với nhau
Nếu như mặt trên lớp roi da không có những lớp vảy , thì chắc Hạ Nhất Minh đã xem thường mà bỏ qua nó . Nhưng mà phía trên nó lân giáp quả thực phải làm cho người ta chú ý , dương như nó có một sức hút thần kỳ nào đó làm cho người ngắm không thể nào rời măt khỏi nó
Cầm lấy roi da, Hạ Nhất Minh giống nhau đem chân khí đưa vào trong đó.
Chân khí của hắn một khi tiến vào trong đó, ngay lập tức gặp phải sự phản ứng mạnh mẽ ..Với lọai lực lượng ngăn chặn quái dị này , như là ẩn chứa một phản lực vô cùng lớn của lò xo
Một khi lực lượng của ngươi được truyền vào bên trong , lò xo sẽ bị ép xuống .Khi lò xo đạt tới một cực hạn nào đó, thì luồng lực lượng này sẽ bạo phát trở lại . Lúc ấy lực lượng bộc phát sẽ là gấp mười, hai mươi lần, thậm chí càng thêm mạnh mẽ.
Mặc dù như vậy , nhưng thần binh lợi khí sẽ không bị loại lực lượng này phá hủy, nhưng nếu như không có khả năng nắm chắc thì Hạ Nhất Minh cũg quyết không làm càng.
Nếu thật sự vô ý đem cái roi da phá hủy , Hạ Nhất Minh chắc sẽ khóc không ra nước mắt.Đã từng thử lực lượng bên trong của roi da, Hạ Nhất Minh trong lòng là vừa mừng vừa sợ.Dựa theo kinh nghiệm của hắn, thần binh lợi khí cũng là không cùng cấp bậc.Nếu là có thể dễ dàng chinh phục được lực lượng bên trong của thần binh lợi khí thì tiềm năng của nó cũng sẽ chỉ ở một mức nào đó mà thôi.Với thần binh lợi khí tương đối khó trục xuất chân khí bên trong , một khi thành công không chế nó , thì tiềm năng của món bảo khí đó về sau sẽ là vô hạn lượng
Bất kể là Hạ Nhất Minh trong tay có Ngũ Hành Hoàn, hay Kim Chiến Dịch trong tay có Long Thương, trước mắt roi da và Bảo Tấm chỉ như là hững kẻ hậu bối.
Thần binh lợi khí,.Chỉ phát huy ra uy năng lớn nhất khi nó có cùng hệ lực lượng với tôn giả . Nghĩ đến đây ,Hạ Nhất Minh một lần tiến vào Quỷ Khóc Lĩnh, lại có được thu hoạch như vậy , hắn trong lòng đã nhịn không được nhảy loạn.
Chỉ tiếc là, hắn nhìn roi da có một chút nuối tiếc.Cái này chẳng lẽ thực sự muốn hắn tốn mấy tháng thời gian,đem tất cả chân khí đó tiêu hao nhưng rồi sau đó lại vô phương sử dụng sao???
Trong lòng hắn bỗng động , đem Bảo Phiến lấy ra , nhẹ nhàng vung lên , bên trong ngay lập tức lộ ra một sợi phong thủy chi lực
Hắn dùng luồng lực lượng này linh họat tiến vào bên trong roi da , chúng cũng không có một chút nào gọi là áp chế lực lượng bên trong roi da , mà chỉ chậm rãi chuyển hóa nó , rất nhanh bên trong roi da dần xuất hiện một vòng xóay nhỏ
Vòng xóay này cũng không phải là quá mạnh , dù sao cũng là thông qua lực lượng bảo phiến mà hình thành , nếu như quá mạnh mẽ sẽ dẫn tới phản lực của roi da , lúc đó chẳng biết còn là thần khí hay chỉ là một sợi roi da bình thường hay không nữa
Tuy nhiên bề ngòai thì trông như vòng xóay này nhược tiểu , nhưng lực hút thì thật sự kinh người , cứ mỗi vòng xóay là nó lại hút đi một ít chân khí trong roi da , mặc dù mỗi một lần hấp thu là rất bé ,nhưng mà nếu trong một thời gian dài tích lũy , thì quả thật không phải nhỏ bé chút nào
Hạ Nhất Minh cứ như vậy ở nơi này ngồi im lặng suốt hai giờ.Sau hai canh giờ , cuối cùng vòng xoay đã không còn lưu lại một chút gì chân khí của roi da lúc ban đầu
Hạ Nhất Minh đem Bảo Tấm cầm lên, trong lòng có chút quái dị, không thể tưởng được chính mình ý nghĩ kỳ lạ , một biện pháp quái đản như vậy lại được chính mình thực hiện , Bảo Phiến này như vậy lại có thêm một công dụng tiêu trừ chân khí của kẻ khác ah
Hạ Nhất Minh cầm roi da , chân khí khổng lồ ngay lập tức đựoc truyền vào trong đó.
"Hô "
Roi da bỗng nhiên duỗi thẳng , biến thành một cây thương thẳng tắp.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt, trong lòng của hắn nổi lên cơn sóng gió động trời. Nếu như hắn không có tính sai mà nói ,lọai roi da này dường như hắn đã thấy qua , nếu như là đem lân giáp trên roi da rũ bỏ xuống , ở đầu roi da lắp thêm một mũi thương , thì thứ này cùng với Long Thương của Kim Chiến Dịch nào có khác nhau là bao
Trong đầu của hắn hiện lên một ý nghĩ, Chẳng lẽ cây roi da này cũng sử dụng da của thần long trong truyền thuyết mà tạo thành sao????
Lòng Hạ Nhất Minh thay đổi thật nhanh, Hắn càng truyền nhiều chân khí vào bên trong , sau một khắc , chuyện ngạc nhiên đã xảy ra…. Cây roi da đang biến dài ra , giống Bách Linh Bát hóa thân mà thành Đại Đao vậy , có cùng một tính chất là có thể biến đổi
Đương nhiên, thứ này bành trướng và biến đổi , đều là lấy chân khí Hạ Nhất Minh làm cơ sở , nếu như là mất đi khổng lồ kia chân khí thì roi da sẽ phục hồi nguyên trạng, điểm này đã cùng bách linh bát kém khá xa, không có cách nào đánh đồng.
Thò tay khua tay vài cái, Hạ Nhất Minh thậm chí còn đem thứ này coi như đại đao đến vui đùa.Sau một lát, hắn đã hiểu thấu : roi da này cực hạn chiều dài cùng với đại quan đao không kém nhau là mấy, từ một mét đến bốn mét , dài gấp ba lần chiều dài bình thường, coi như là vô cùng mạnh mẽ.
.Khi roi da bành trướng đến cực hạn , mỗi một lớp vảy cũng càng phát ra vẻ dữ tợn của nó , tựa như những gai nhọn tua tủa
Nếu như là sử dụng binh khí này cùng người đánh nhau, chắc chắn sẽ làm người cảm thấy sợ hãi, hơn nữa bó tay bó chân.
Nhẹ nhàng vũ động một lát, Hạ Nhất Minh đột nhiên toát ra một ý nghĩ khác , mắt của hắn vừa chuyển, chân khí trong cơ thể đang dồi dào và mạnh mẽ bỗng chuyển đổi , trong nháy mắt đã biến thành như nước nhẹ nhàng và uyển chuyển
Ngay lập tức, trong tay trường thương mềm xuống, biến thành trường tiên.
Hạ Nhất Minh cổ tay không động, chỉ dựa vào chân khí trong cơ thể điều khiển, trường tiên bắt đầu khắp nơi quay cuồng . Tuy rằng Hạ Nhất Minh cũng không có tập trung tinh thần tu luyện roi pháp, nhưng đối với võ đạo, thường hay là một ý thông suốt, vạn ý thông suốt.
Cây trường tiên ở trong tay Hạ Nhất Minh, lại linh hoạt , giống như ngày xưa quái xà vương của Đằng Nhân tộc giống nhau, dày đặc nhấp nhô không ngừng , lúc ẩn lúc hiện . Với lại cái này binh khí lấy nhu và uyển chuyển làm chính cho nên không thô to , nhưng chiều dài thực sự quá khủng khiếp, thậm chí có gần hai trượng khoảng cách.
Như thể độ dài binh khí có thể tự do điều tiết , Hạ Nhất Minh nghĩ ngòai Bách Linh Bát ra thì roi da có lẽ là cái thứ hai có đặc tính nàyTừ đó có thể thấy rõ , trên thế giới này không có gì là độc nhất vô nhị , cho dù là không giống nhau vẻ bề ngòai nhưng về năng lực và đặc tính thì chưa chắc là có một không hai
Đi một ngày đàn , hơn đọc vạn quyển sách , quả thật là 1 câu chí lý cho hòan cảnh Hạ Nhất Minh bây giờ .Bất kể Long roi và Bảo Tấm, phỏng đoán là ở ngoài ngọai giới cực kì nổi tiếng thần binh lợi khí. Cho dù là uy năng cực đại, cũng không cách nào quang minh chính đại sử dụng, có lẽ đây chính là điều duy nhất đáng tiếc
Hai tai bỗng khẽ nhích , Hạ Nhất Minh nghe được rất nhỏ tiếng bước chân. Hắn đem tất cả mọi thứ thu vào nhẫn không gian , đem nhẫn bạc treo ở trên cổ. Lúc này, tinh thần của hắn đề phòng một cách cao độ.
Hắn vừa rồi ở nơi này thử hai cái siêu cấp thần binh, quấy nhiễu thiên địa linh khí , nếu như là vì vậy mà rước lấy họa sát thân từ những kẻ tham lam , chằc có lẽ cũng không phải chuyện lạ
Nhưng mà, nghiêng tai lắng nghe, sau một lát, Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra một chút như trút được gánh nặng, khuôn mặt lại xuất hiện nét tươi cười, hắn cất cao giọng nói: "Bách huynh, ngươi trở về."
Từ trong sương mù dày đặc xuất hiện một bóng người , chính là Bách Linh Bát khuôn mặt trườc sau như một như được điêu khắc từ thạch không có một chút cảm xúc , có lẽ hỉ , nộ , ái , ố chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt hắn
Hạ Nhất Minh ánh mắt ở trên người của hắn liếc qua, không tránh khỏi nao nao.
Ngoài dự liệu của hắn , trên người của Bách Linh Bát rỗng tuếch,không như mọi ngày thường bị Bảo Trư ôm lấy không rời .Hạ Nhất Minh hướng về Bách Linh Bát phía sau lưng nhìn một cái, vẫn không thấy Bảo Trư
Hắn chân mày cau lại, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt lành.
"Bách huynh, bảo Trư ở nơi nào?"
Hạ Nhất Minh rộng rãi đứng lên, nói: "Mất tích? Chẳng lẽ ngươi không có tìm được.
"Không có." Bách linh bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh sắc mặt ngay lập tức trở nên có chút khó coi , hắn đối với Bách Linh Bát năng lực biết rất kỹ càng, đặc biệt ở trong hoàn cảnh như vậy, nếu như ngay cả Bách Linh Bát đều tìm không thấy Bảo Trư mà nói , như vậy chỉ sợ cũng không ai có thể tìm được tiểu gia hỏa này
Có thử dịch mới biết là chua , thấy thương dịch giả , 1 chương đi đứt hết 2 tiếng đồng hồ hơn T__T , cho ý kiến với , được thì mai lại típ 2 pi
Last edited by Tiểu Dê; 12-09-2010 at 02:07 PM.
Đã có 101 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sieusaoboy
Hắn lúc trước khi đi , đã từng nói qua với Bảo Trư, kêu tiểu gia hỏa này ở nơi này chờ đợi . Lấy tính cách thông minh của nó, cho dù có tình huống bất ngờ gì đi nữa , cũng phải để lại một ít thông tin , nhất định sẽ lưu lại một chút gì đó đễ người khác có thể tìm thấy.
"Có." Bách Linh Bát chậm rãi nói: "Ta đã tìm được dấu chân của Bảo Trư , nhưng đáng tiếc là dấu chân ở nửa đường tan biến."
Hạ Nhất Minh hai hàng lông mày khẽ nhăn lại nói: "Xảy ra vấn đề gì????"
"Ở phía trước, đang có hai kẻ điên đang đánh nhau , bọn hắn đem dấu vết phá hủy tòan bộ " trong âm thanh của Bách Linh Bát đột nhiên có chứa một chút sâu lắng
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, trong lòng của hắn nổi lên cảm giác cam chịu. Ở Quỷ Khóc Lĩnh này, nếu như là gặp được chuyện như vậy, thật sự là không hề có đạo lý để nói.
Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Bách huynh, ngươi không có đặt trên người Bảo Trư thiết bị truy tung sao???”
"Không có." Bác Linh Bát trả lời
"Vì sao ???" Hạ Nhất Minh hỏi
"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, mà không phải bảo vệ bảo Trư." Bách linh bát nhàn nhạt nói ra.
Hạ Nhất Minh ngay lập tức á khẩu không nói, hắn đứng lên, đi đi lại lại , đi vài bước, thuận miệng nói: "Đợi khi tìm được Bảo Trư . Huynh hãy gắn trên người nó thiết bị truy tung đi…”
"Được." Bách Linh Bát vô cùng dứt khoát trả lời.
Hạ Nhất Minh nhìn xa bốn phía, không tránh khỏi có một ít ngỡ ngàng, Quỷ Khóc Lĩnh to lớn vượt xa sức tưởng tượng của hắn , muốn ở nơi này tìm được Bảo Trư,khác nào là mò kim đáy bể đây T_T , đây thực sự là một việc bất khả thi.
Nhưng mà lại nghĩ tới để Bảo Trư một mình một người lưu lại ở chỗ này, Hạ Nhất Minh trong lòng chính là một mối bất an không nói nên lời.Cùng Bảo Trư sống chung với nhau , mặc dù chỉ là vài năm ngắn ngủi , nhưng mà bọn họ quan hệ trong đó cũng tuyệt đối không phải là so với bạn bè bình thường có thể so sánh.
Từ việc Bảo Trư lén rời Thiên Trì Sơn, đi theo bọn họ phiêu lưu tứ hải , với việc đó thì Hạ Nhất Minh cũng đã tuyệt đối không có cách nào bỏ mặc nó mà đi.
"Gràooo Gràoooo Gràooooo "
Đang lúc Hạ Nhất Minh phiền não không thôi , thì phương xa truyền đến một tiếng rào thét thê lương , hơn nữa lấy cực nhanh tốc độ hướng phía hắn nơi này đi mà phóng đến.
Hạ Nhất Minh đôi lông mày khẽ nhăn lại , bây giờ hắn đối với một ít kẻ điên cũng xem như là có tương đối hiểu rõ.
Chỉ cần vừa nghe âm thanh này liền lập tức biết, đây là một vị vừa mới chịu đựng không nổi âm sát khí nhập thể mà biến thành một người điên mất hết lý trí.
Sau khi đám Hách Huyết rời đi , lọai người điên vì bị kẻ khác quấy phá là không có khả năng, cho nên người này hẳn là do định lực , ý chí kém cõi , hoặc tu vi không đủ nên cuối cùng đã xảy ra bi kịch này
Giữa tiếng kêu gào thê thảm ẩn chứa sự đau khổ đến cực đại , đây là sự chiến đấu cuối cùng giữa tinh thần , trí tuệ và âm sát khí. Ở trong tình huống như thế này ,chỉ có cường độ ý chí của người đó mới có thể giúp chính bản thân hắn thoát khỏi tình trạng điên cuồng . Đối với tất cả điều này, Hạ Nhất Minh mặc dù là có tâm nhưng cũng đành bất lực
Chỉ là, tiếng gào thét dần dần đến gần, Hạ Nhất Minh trong lòng biết đã không tránh được . Hắn đã quyết định biện pháp, muốn ở chỗ này chờ đợi Bảo Trư trở về, tự nhiên sẽ không cho phép những... người điên này ở đây quấy phá.
Thân hình hơi động một chút, Hạ Nhất Minh đã di chuyển xa chỗ đứng ,trực tiếp hướng tiếng điên cuồng mà tới.
Thân pháp của hắn nhanh như tia chớp,chỉ vài hơi thở , đã thấy được người điên , thân thể đầy mụn nhọt , mưng mủ , tay đang nắm lấy đầu , điên cuồng lao về phía trước, chỉ là nhìn bộ dáng của hắn, dường như còn có sót lại một tia khí lực và ý chí
Tuy nhiên khi người điên nhìn thấy Hạ Nhất Minh đang vọt tới , người này lại phát ra một tia phẫn nộ , gào thét, hai tay đang cầm đầu buông xuống , bắt đầu nắm chặt hai tay, giống như cự thạch tấn công Hạ Nhất Minh.
Quả đấm của hắn trực tiếp mà mạnh mẽ, Đây chính là đặc điểm chung của những kẻ điên ở nơi đây. Với lại bởi vì điên cuồng vì vậy cũng kích thích tiềm năng lực lượng, nên nắm tay người này chân khí mạnh mẽ, so với chân khí lúc bình thường chưa điên lọan lại cách xa một trời một vực.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, hắn bàn tay vung lên, trên không trung một luồng nhu kình nhẹ nhàng thóat ra.Phong thủy lực lượng kết hợp cùng một chỗ, nháy mắt ở giữa hình thành một vòng xóay chuyển động cuồn cuộn , vòng xoáy một khi hình thành, ngay lập tức là chuyển năng lượng tiếp xúc với nó sang hướng khác, người kia quyền mặc dù là mang một nguồn lực khổng lồ , nhưng mà vừa va chạm với vòng xoáy, tất cả lực lượng ngay lập tức chuyển hướng mà đi, cũng lại không có một chút hướng phía Hạ Nhất Minh mà đến.
Hạ Nhất Minh khóe miệng lộ ra vẻ mĩm cười, nhờ cảm nhận được phong thuỷ trong Bảo Tấm sau khi phóng xuất vòng xoáy, Hạ Nhất Minh đối với sự phối hợp của hai hệ lực lượng này đã nâng kên một tầm mới
Nếu như là gặp được cùng bậc cao thủ vời tinh thần và trí tuệ bình thường (không điên) , Hạ Nhất Minh tự nhiên không có khả năng sử dụng thủy lực chưa phóng xuất Thủy chi hoa mà đối chiến , nhưng mà lúc này ở trước mặt hắn , lại là một ngừơi mất lí trí . Loại này đánh mất tinh thần và trí tuệ, chỉ biết là lấy toàn thân lực tấn công , dúng là tốt nhất đối thủ để thí nghiệm chiêu thức đi.
Hạ Nhất Minh hai tay khua vòng tròn , từng cái lớn nhỏ vòng xóay từ từ hiện ra.
Mỗi một lần khua tay là mỗi một lần xuất hiện một vòng xoáy, mặc dù loại vòng xoáy này lực lượng không có cách nào cùng với việc sử dụng Đại Quan Đao và Bảo Tấm so sánh , nhưng mà dùng để đối phó tình huống trước mặt lại thập phần dư dả.
Vừa bắt đầu chiến đấu , Hạ Nhất Minh vẻn vẹn chỉ sử dụng vòng xoáy tiến hành phòng ngự, lợi dụng sự xoay tròn của vòng xóay đem chính lực lượng của đối phượng phản phác quy chân , Theo loại thủ pháp này không ngừng thuần thục, Hạ Nhất Minh đối vận dụng thủy lực lượng phương thức càng thêm rõ ràng .
Hắn bắt đầu hướng vòng xóay phía ngoài lan rộng, đến cuối cùng giống như là những dây thừng vĩ đại, dần dần buộc đối phương vào thế cô lập.
Điều này cũng không khác gì ba điểm giam cầm lực, nhưng nếu là đơn thuần lấy uy lực mà nói, thì cách của hắn lại cao hơn một bậc .
Đến tận đây, Hạ Nhất Minh đối với phong thuỷ dung hợp lực vận dụng càng ngày càng sâu sắc . Với lại, theo loại thủ pháp này vận dụng, hắn càng cảm thấy trong đó sâu sắc khó đoán, giống như là ẩn chứa uy năng càng lớn hơn hắn tưởng tượng. Chỉ là lấy thực lực Hạ Nhất Minh hiện nay , còn không có cách nào đem loại lực lượng này hoàn toàn phát huy đi ra thôi.
Hai tay Hạ Nhất Minh khua càng ngày càng nhanh, người kia động tác lại là càng ngày càng chậm , hắn giống như là một con muỗi bị nhốt ở trong mạng nhện , vùng vẫy bao nhiêu , thì mạng nhện lại thu chặt bấy nhiêu , cho đến khi hắn kiệt sức mà chết.
Hạ Nhất Minh trong lòng vui thích cực kỳ, trong tiếng cười lớn đem kẻ điên này như một đường quăng ra ngòai. Một âm thanh trầm nặng vang lên , bụi bặm bắn tung tóe đầy trời , người điên từ trên mặt đấy nhảy dựng lên , dĩ nhiên là không có gì tổn thương.
Hạ Nhất Minh đôi lông mày khẽ nhăn , hắn vừa rồi quả thật không có dùng một tí lực lượng nào , nhưng mà bị quăng như thế , đối phương đến cả lông tóc không tổn hao gì,vẫn là ra ngoài dự kiến của hắn.
Bởi vậy thấy rõ, một khi biến thành kẻ điên , chẳng những bản thân lực lượng và tốc độ tăng nhiều,ngay cả thân thể sức chịu đựng cũng sẽ đề cao một cách khủng khiếp.Tuy nhiên có được cũng có mất , chính vì thế mà những kẻ điên này lại không dùng được chiến kỹ của mình để chiến đấu
Người kia phát ra một tiếng gào thét thê lương , một đường nước bọt từ trong miệng của hắn tuôn trào.( chả biết dịch sao cho hợp)
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, biết hắn cuối cùng vẫn còn không cách nào tránh khỏi triệt để biến thành kẻ điên chân chính .
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh phát hiện người này hình dáng dường như là có chút quen thuộc.
Chỉ là khuôn mặt người này đã có một ít sưng phù, hơn nữa lại với vẻ mặt dữ tợn, cho dù là có lại gần nhìn kỹ, cũng là đừng hòng nhận ra.
Người kia lần thứ hai đột nhiên vọt đi lên, mạnh mẽ phát ra Không Âm Bạo tạo tiềng hét chói tay.
Hạ Nhất Minh giữa đôi lông mày lại nhăn( không biết tại sao tác giả cứ tả chi tiếc này hòai nhỉ????) , bàn tay giơ lên cao , theo sau là Khai Sơn thức thứ ba mươi sáu đón đầu bổ tới.
“Ầm!!!! ầm!!!!ầm!!!!”
Tiếng vang thật lớn, người kia giống đụng vào một bức tường đồng vách sắt vĩ đại, bị đánh bật về phái sau, một lần nữa nặng nề đụng xuống mặt đất.
Lần này Hạ Nhất Minh vẫn như cũ là nương tay , bởi vì ở trong lòng của hắn, đang hoài nghi người này phải chăng là người thân quen nào đó.Tuy nhiên , rất đáng tiếc là người này diện mạo biến hóa quá lớn, trong cảm nhận của hắn thật sự không thể nào đáon ra đây là ai.
Sau khi tấn công thất bại, người điên lần thứ hai xoay người đứng lên, ngẩng đầu, phát ra một tiếng gào thét như sấm sét . Theo sau đó , người này quay người bỏ chạy, lấy gần như tốc độ nhanh nhất để mà trốn.
Hạ Nhất Minh nao nao, hắn trước kia đã gặp gỡ nhiều kẻ điên , bởi vì không có tinh thần , trí tuệ và tư tưởng, chỉ biết là giết hại, cho nên thể tấn công là quấn chặt lấy người, không giết chết được sinh vật trước mắt , hoặc là nghe được lân cận giống nhau tiềng gào thét, nhất định là tử chiến không lùi.
Nhưng mà, người này nhiều lần thất bại , lại là lựa chọn tránh né , chính mình bỏ chạy.
Trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh ngay lập tức hiểu rõ, người này có lẽ còn có một chút tinh thần và trí tuệ không có bị đánh mất , cho nên động tác của hắn mặc dù cùng giống như người điên . Nhưng mà khi hắn nhận ra được kẻ địch hơn xa chính mình , một chút tinh thần và trí tuệ còn lại để cho hắn lựa chọn bỏ chạy.
Thầm thở dài một tiếng, chỉ tiếc hắn cuối cùng vẫn còn không có cách nào tránh né xui xẻo vận mệnh.
Trong lòng bỗng chợt lóe sáng , Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi Bách Linh Bát : "Bách huynh, ngươi cảm thấy người này phải chăng có chút quen mắt.
"Đương nhiên." Bách Linh Bát nói: "Các ngươi nhận biết hơn một năm, từng chào nhau không ít, tự nhiên cảm thấy quen mắt."
Hạ Nhất Minh kinh ngạc á khẩu, hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói, nhưng Bách Linh Bát lại dường như sớm đã nhận ra người kia
"Bách huynh, người này rốt cuộc là ai?" Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi, trong lòng của hắn có chút thấp thỏm
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẻ biến, được Bách Linh Bát nhắc nhở, hắn lập tức là xác nhận thân phận đối phương .
Trương Trọng Cẩn cùng hắn tình bạn mặc dù xa không có bằng Kim Chiến Dịch vững chắc, nhưng dù sao cũng là bạn cũ từ Thiên Trì Sơn , với lại một mạch đi về phía đông, cũng là dành cho Hạ Nhất Minh sự chăm sóc chu đáo. Nếu như là không biết thân phận của hắn, Hạ Nhất Minh tự nhiên là yên tâm thoải mái mặc cho hắn tự sanh tự diệt, nhưng đã biết , như vậy bất kể như thế nào cũng không cách nào dễ dàng buông tay.
Mũi chân nhẹ nhàng đẩy xuống , Hạ Nhất Minh giống như lò xo giống bật lên, hơn nữa hướng phía phương hướng Trương Trọng Cẩn bỏ đi ,tăng tốc đuổi theo.
:00 (3)::00 (3)::00 (3)::00 (3): Hôm nay ta ngủ không được , thức 4 tiếng dịch truyện chơi , dù hay dù dở không được chê ta , đây là lần đầu ta dịch , Một chương 2 tiếng ôi thật chậm biết bao T__T , bây giờ mệt rùi đi ngủ 1 chút đã , 5 giờ sáng rùi
Last edited by Tiểu Dê; 13-09-2010 at 11:06 AM.
Đã có 128 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sieusaoboy