Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Vì Thiên Hạ chia 3, các bang hội trong server thay đổi nên tuy còn chưa đến bang hội chiến cuối tuần- không rõ thực lực các bang- nhưng mọi người cũng có thể đoán trước 1 ít. Tuy “thiên hạ thứ nhất” chia manh xẻ mún nhưng cao thủ thì vẫn còn, hơn nữa bọn họ cũng kêu gọi người chơi vào bang, thế là số thành viên ở các bang khác giảm hẳn. Thiên Hạ Vô Song còn chọn ra các tinh anh trong “ thiên hạ thứ nhất” đưa sang “ thiên hạ thứ hai”. Vì trước giờ hắn vẫn nổi tiếng là người có tiền, tay chân trong bang cũng không ít, chưa kể 1 đống huynh đệ thân thiết nên Thiên Hạ Vô Song vẫn là trụ cột của “ thiên hạ thứ nhất”.
Từ sau tối hôm qua, Nho Nhã Lễ Độ đã tụ tập những người từng ở Đường Thi và “mộng luyến” định lập bang mới. Những người này đều là cao thủ bang hội chiến. Bởi vậy, có lẽ Nho Nhã Lễ Độ sẽ làm mưa làm gió 1 phen.
Cuối cùng là “ Đường Thi ba trăm thủ”. Tuy bang chủ Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng vắng mặt nhưng trong bang vẫn còn Bắc Phong Giang Thượng Hàn, Thu Sắc Tòng Tây Lai và Tân Mĩ Nhân Như Ngọc- 3 vị cao thủ trong cao thủ- tuy “ Đường Thi ba trăm thủ” không đông người như 2 bang khác nhưng tất cả thành viên đều là tinh anh, chưa kể “tổ tình cảm lưu luyến” nổi tiếng trong Mộng cảnh Tạm biệt cũng vào Đường Thi. Tóm lại, Đường Thi không đông người nhưng chỉ toàn cao thủ.
Cho nên, thiên hạ 3 phần, tam bang chân vạc.
Đó là bài viết của “phóng viên phía nhà phát hành” trên diễn đàn.
Sau hôm vào tháp, Đường Thi lại vắng vẻ quạnh hiu, chỉ mỗi Ta Là Thương Nhân login. Nói đúng ra thì bọn họ đều thức đến gần sáng rồi mới ngủ bù, Ta Là Thương Nhân thì phải vào mua bán với khách hàng nên vẫn không logout. 8 giờ sáng, anh chứng kiến 1 sự kiện gây chấn động cả server:
[ hệ thống] người chơi Nho Nhã Lễ Độ thành lập bang “đốt than nướng cá con”.
Nho Nhã Lễ Độ quả nhiên lập bang mới. Tối hôm qua lúc vào tháp Ta Là Thương Nhân đã nghi Nho Nhã Lễ Độ đi ăn máng khác rồi. Nhưng sao hôm nay hắn tự lập bang nhỉ?
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Nho Nhã Lễ Độ lập bang à? Chẳng lẽ Thiên Hạ đã tiêu tan, Thương nhân quỳ gối cầu giải thích, có còn lại chống Đường Thi chăng?
[ loa] sát thủ vì xoát Joaquin: Thương nhân ca, lâu rồi không thấy anh ngâm thơ, không ngờ vẫn… cảm hứng lênh láng thế.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Tối qua Thiên Hạ chạy ra tháp xong liền “ngồi thiền” tại chỗ cả nửa tiếng không nhúc nhích, sau đó rất nhiều người còn rời bang… diễn đàn có bài đăng, thương nhân ca lên đó mà xem.
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Thương nhân ca, em muốn xem cảnh mọi người leo tháp tối qua.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Cảm ơn sát thủ ngợi khen, chuyện Thiên Hạ nát sớm nên… lâu rồi, Thủy em- anh muốn nghe thêm, về phim về ảnh Tây Lai đăng bài.
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Em nói thương nhân ca ơi, anh đừng khoe văn thơ nghệ sĩ nữa, bày quầy bán trang bị đi cho lành.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: (đỏ mặt) thương nhân ca ghẹo em làm chi, em ở thương nhân lễ vật, anh muốn thì qua đây em nói cho nghe.
Đến chiều, Bình Hải Tịch Mạn Mạn và Bắc Phong Giang Thượng Hàn chờ manh chi ha ha login. Cô đã hẹn hôm nay nhận nuôi nhưng chờ suốt buổi cũng chẳng thấy con gái tương lai đến, chẳng lẽ họ thật không có duyên làm người 1 nhà?
Vì acc vũ công của Phong Mạn Mạn và thần quan của Giang Hàn đã chen lên bảng xếp hạng, kỹ năng cũng đã khá đầy đủ nên 2 người không luyện nữa- dù sao đánh quái luyện cấp rất chán- Phong Mạn Mạn háo hức đợi bang hội chiến để trổ tài.
Hôm nay cũng là ngày cưới của Thu Sắc Tòng Tây Lai và Mộng Sa. Do Thu Sắc Tòng Tây Lai xoát loa thông báo liên tục nên rất nhiều người biết, lễ đường thủ đô cũng tụ tập không ít người, Bắc Phong Giang Thượng Hàn và Bình Hải Tịch Mạn Mạn cũng đến xem.
[ hệ thống] Thu Sắc Tòng Tây Lai cầu hôn Mộng Sa: Tiểu Mộng Sa, anh hứa sẽ yêu em trọn đời!
[ hệ thống] Mộng Sa nhận lời cầu hôn của Thu Sắc Tòng Tây Lai, chúc bọn họ hôn nhân mỹ mãn, trăm năm thuận hòa.
Phong Mạn Mạn nhìn Mộng Sa mặc bộ áo cưới màu trắng mà thèm… cô rất muốn lại được kết hôn lần nữa- đám cưới của cô rất loạn, lúc đó hình như server quá tải, hại cô bỏ cả buổi đi dạo phố. Nhìn Thu Sắc Tòng Tây Lai mặc áo bành tô màu đen, Phong Mạn Mạn lại nghĩ- trông chẳng ra sao cả.
Ai kêu tóc Thu Sắc Tòng Tây Lai màu đỏ, đã vậy còn để kiểu tóc như con nhím, nếu anh chàng mặc áo giáp cưỡi đại bàng thì trông rất đẹp trai, rất oai hùng…
…Nhưng bây giờ Tây Lai lại mặc áo bành tô đen… nhìn rất chướng. Nếu là Bắc Phong Giang Thượng Hàn mặc thì đã khác rồi, ít nhất trông anh sẽ càng nhã nhặn và cao quý.
Ai, đáng tiếc là đám cưới của 2 người khá qua loa. Mai mốt 2 người làm đám cưới cô phải bắt Giang Hàn mặc áo bành tô mới được. Nghĩ đến đây, Phong Mạn Mạn lại hết hồn… sao cô cứ nghĩ chuyện không đâu… mà chắc gì Giang Hàn sẽ cưới cô chứ? Phong Mạn Mạn lại rối rắm hệt như những cặp đôi khác.
Cô có nên hỏi anh không nhỉ? Nhưng hỏi xong cô sẽ xấu hổ lắm……
Tiếng hệ thống nhắc nhở làm Phong Mạn Mạn thôi miên man suy nghĩ, thì ra là Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm dùng kỹ năng “vách phòng ngự” cho cả nhóm, Phong Mạn Mạn thấy cô mời vào đội thì chọn “đồng ý” ngay.
[ đội ngũ] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Chị Mạn Mạn, chị em mình lập đội đi dạo phố nha.
“Dạo phố” nghĩa là trong 1 giờ, chú rể và cô dâu mặc đồ cưới đi dạo. Trong 1 giờ này, họ không thể công kích, không thể dùng kỹ năng, bước đi cũng chậm hơn người khác 1 nửa nên bị gọi đùa là “dạo phố”.
Mọi người mới đến cửa giáo đường thì trà xanh và hồng trà đã hồng danh đứng chờ ở cửa. Vì cả đội đang “dạo phố” nên tốc độ rất chậm, rất khó tránh né mà mục tiêu của 2 người kia thì rất rõ ràng- cả 2 xông thẳng vào công kích Mộng Sa.
Thế là các thần quan trong đội đều vội vàng cứu máu cho cô dâu, cả người xung quanh cũng không khoanh tay đứng nhìn được nữa. Luyến Chi Hữu Tình nhanh tay nhất- cô dùng ngay “thuốc đại khai sát giới”- tuy chỉ là trí giả không công kích được nhưng ít nhất có thể cản công kích của người khác. Cô dùng “dịch nhiên chi võng” lần lượt trói trà xanh và hồng trà, những người khác thì chạy vội vào giáo đường.
Vì lúc trước có rất nhiều người kêu ca nên nhà phát hành không thể không sửa đổi việc pk lẫn nhau- trừ các thành trấn, hầu hết map đều có thể tự do công kích, về phần trong các map thành trấn thì phải dùng “thuốc đại khai sát giới” mới công kích được nhưng người dùng thuốc này không thể vào giáo đường.
Theo nhà phát hành thì là vì giáo đường là nơi thần thánh, không được giết chóc nhưng thật ra là để bảo hộ người chơi khỏi những người thích giết chóc.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: MK, hồng trà trà xanh! DM! Đám cưới của tao cũng dám đến phá! Chờ đó! 1 giờ sau tao sẽ cho mày chết không toàn thây.
[ loa] trà xanh: Con Mộng Sa kia lừa lấy áo choàng sinh mệnh của em, anh hỏi lại nó xem nó bán áo hết bao nhiêu tiền rồi? 700 là ít!!
[ loa] hồng trà: Đường Thi coi chừng bị anh em con Mộng Sa lừa, đến lúc đó đừng bảo sao tụi tôi không nhắc nhở mấy người.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: MK! Đừng láo nữa, có ngon thì 1 giờ sau đừng trốn.
[ đội ngũ] Mộng Sa: Tôi không lấy trang bị của các cô.
[ đội ngũ] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đương nhiên, Tiểu Mộng Sa của anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
[ loa] trà xanh: Không nói nhảm với mấy người, tôi đã đăng chứng cớ lên diễn đàn rồi.
[ đội ngũ] Mộng Luyến: Tôi xem bài của các cô rồi, lúc trước Mộng Sa có bị Nho Nhã Lễ Độ hack 1 lần, tôi nghĩ là Nho Nhã Lễ Độ lấy.
[ đội ngũ] Luyến Chi Hữu Tình: Đừng để ý chuyện hack không hack nữa! Em dùng viên thuốc không vào giáo đường được, bây giờ 2 đứa kia đang 2v1 đây này! Cứu với!!!
[ đội ngũ] Ta Là Thương Nhân: Thích bắt nạt người khác thế à? Đến đến đến, mọi người đến giao dịch nào, Thương nhân có nhiều thuốc lắm đây, mọi người cùng đại khai sát giới nào!
Khi Ta Là Thương Nhân và Bắc Phong Giang Thượng Hàn giao dịch thì Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng giao cho Ta Là Thương Nhân rất nhiều tài liệu cao cấp, hầu hết đều là đánh boss mới có.
[ thì thầm]from Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Thương nhân, đã tìm được tài liệu chế roi rồi đây, cậu xem thử có chế được gì thì chế, mấy thứ này để bên mình chiếm chỗ quá.
Ta Là Thương Nhân kinh ngạc- chiếm chỗ? Hàn đại thần a hàn đại thần, toàn là đồ tốt hơn cả tốt thế này mà còn chiếm chỗ thì kho của ngài chứa bạc vàng châu báu gì đây?!
Lúc trước, Giang Hàn có lén đặt Ta Là Thương Nhân mua trọn bộ trang bị cao cấp cho vũ công nhưng vì vũ khí và áo choàng rất khó tìm nên Ta Là Thương Nhân đi tẩy điểm (Cộng lại điểm kỹ năng tạo đồ cần tốn 30 nhân dân tệ) để chế roi cho Hàn phu nhân luôn.
Lúc Bình Hải Tịch Mạn Mạn lấy được viên thuốc thì không dùng ngay mà login cả acc vũ công. Đã đến lúc cô ra mắt mọi người rồi.
Khi Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn chạy đến cửa giáo đường thì trà xanh, hồng trà và Đường Thi đã bắt đầu đánh nhau rồi. Trà xanh bị Luyến Chi Hữu Tình dùng “dịch nhiên chi võng” trói mà hồng trà thì bị Mộng Luyến làm tê liệt.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Dừng lại! Dừng lại !
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Phu nhân?
Bắc Phong Giang Thượng Hàn đang công kích hồng trà nửa chừng nhưng anh vẫn ngừng tay. Anh biết cô muốn làm gì.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Để em thử kỹ năng xem.
Mọi người đều ngừng lại nhưng hồng trà và trà xanh thì vẫn không chạy được.
Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn dùng “tháp la bài” mong có thể lật được lá “thần chết” nhưng rất không may, lần đầu tiên cô liền rút trúng “thuấn di chi bài” (thuấn di- di chuyển trong nháy mắt)- bởi vì hồng trà bị Mộng Luyến dùng kỹ năng làm tê liệt nên cả hồng trà và Mộng Luyến đều bị chuyển đến 1 góc nào đó trên map thủ đô.
Thế là mọi người rất ăn ý “toát mồ hôi hột” (* rút khăn lau trán * Mạn Mạn rất “thần”), Giang Hàn thì bình tĩnh đến cạnh Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn ngồi xuống xem diễn.
[ đội ngũ] Mộng Luyến: Nói nghe nè Mạn Mạn, em bắt cóc hồng trà là được rồi, cần chi bắt cả anh hử?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Sơ sót, sơ sót.
[ đội ngũ] Luyến Chi Vô Tình: Mộng Luyến, anh ở đâu vậy? Cần giúp đỡ không?
[ đội ngũ] Mộng Luyến: Không cần, anh bá vương quyền cái là hồng trà chết ngắt rồi.
[ đội ngũ] Luyến Chi Hữu Tình: Ác quá ác quá, thế là đi tong 5 cấp của nó rồi.
Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn không cam lòng, tiếp tục “lật bài” với trà xanh, lần này cũng không trúng lá “thần chết” mà là… lá “lưu manh”, thế là trang bị của trà xanh bị cởi sạch.
Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn nản, cô không lật bài nữa mà dùng roi quất.
[ đội ngũ] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Mạn Mạn, cần giúp 1 tay không? Anh thấy em đánh vất vả quá.
[ đội ngũ] Ta Là Thương Nhân: Khụ khụ, Hàn đại thần cẩn thận nhe, thì ra Hàn phu nhân thích sm (… yêu cho lắm phải đánh cho đau * đổ mồ hôi *)… hơn nữa còn là loại cởi quần áo mới quất roi.
Cảnh tượng lúc này là 1 cô gái mặc váy dài màu đỏ uốn éo eo thon, cầm roi quất từng nhát từng nhát 1, hơn nữa âm thanh còn rất sống động có tiết tấu “ba~ ba~ ba”. Tóm lại là rất đậm chất sm.
Trà xanh không nói gì mà chỉ dùng bạch thủy liên tục, hắn đang đợi cứu binh đến. Lúc này, ngoài cửa giáo đường thủ đô xuất hiện 1 đám người- là người của “đốt than nướng cá con”.
Đốt than nướng cá con? Nhìn tên này Phong Mạn Mạn thấy rất quen A!! Không phải tên qq cô từng dùng sao?
Khi 2 bên sắp xông vào quần nhau túi bụi thì bà Phong cũng vừa đi siêu thị về.
” Mạn Mạn, con có thư này.” Bà Phong đem thư vào phòng.
Phong Mạn Mạn cầm phong thư lên nhìn, thì ra là kỷ niệm 100 năm thành lập trường cấp 2 nên mời học sinh cũ về dự lễ.
Cô vào thử qq, phát hiện qq lớp cũ đang rất náo nhiệt, mọi người đều đang bàn bạc xem hôm đó nên đi đâu. Lúc trước Mạn Mạn cũng không nhìn qq lớp, bây giờ thấy mọi người đông vui thế thì cũng quăng 1 câu:
Mạn Bộ Mạn Mạn: 2~ hôm đó mọi người cũng về trường há?
Cây anh đào thưa thớt bao nhiêu hồi: Về, Mạn Mạn có về không?
Phong: Tụi tui đang bàn vụ nên đi đâu họp mặt sau buổi lễ. Bà nhớ đến đó.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Hôm sau hả? Được, tui cũng đến.
Phong: Lần này ai cũng dẫn người yêu theo hết, bà nhớ dắt người kia của bà theo luôn đấy.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Người nào?
Phong: Còn giả vờ giả vịt hả? Lần trước tui không đến họp mặt nhưng vẫn nghe nói người kia của bà rất bảnh mà. Nhớ dắt theo đó!!
Mạn Bộ Mạn Mạn: Để tui suy nghĩ đã, tối nay trả lời sau, giờ tui out đây~ có việc rồi.
Phong: Ê~ đồng ý cái đi đã.
Phong Mạn Mạn quên béng mất đang pk trong game. Cô có cắn viên thuốc lại chết 1 lần, rớt hẳng 5 cấp.
May mà Bắc Phong Giang Thượng Hàn đã dùng “ám vách” bảo hộ cô nên không chết thêm lần nữa.
[ thì thầm]from Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Phu nhân? Sao không đánh?
[ thì thầm]to Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Em mới ra ngoài có việc… à này, mai là ngày thành lập trường cấp 2 của em, mọi người đều về dự lễ cả.
[ thì thầm]from Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừm? Rồi sao nữa?
[ thì thầm]to Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Bạn em muốn mời anh cùng đi. Mai anh có rảnh không?
[ thì thầm]from Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Có rảnh.
Phong Mạn Mạn hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô hẹn Giang Hàn đi chơi. Tuy bọn họ đã hẹn hò vô số lần nhưng lần nào cũng do Giang Hàn mời cả.
[ thì thầm]to Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy được, em hỏi tụi nó lúc nào đi rồi nói cho anh biết sau.
Giang Hàn nhìn màn hình mỉm cười, cuối cùng Mạn Mạn cũng chịu chủ động rồi sao?
2 bang còn đang giằng co nhưng có vài người “hồn” đã không ở chiến trường.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……” Di động Phong Mạn Mạn rung lên “Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”
” Alô……” Mạn Mạn bị tiếng chuông đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi.
Tiếng nói trầm thấp của Giang Hàn vang lên bên tai cô: “Mạn Mạn, không phải em hẹn 1 giờ chiều hôm nay đến trường cũ sao?”
” Vâng…… Đúng.” Mạn Mạn thuận miệng trả lời.
Giang Hàn biết rất rõ thói quen “nằm nướng” của Phong Mạn Mạn, anh cười cười hỏi: “Em còn chưa tỉnh ngủ sao? Hơn 12 giờ rồi.”
” Vậy hả…… Biết rồi.” Nghe giọng thì biết ngay cô còn chưa tỉnh.
Hơn 12 giờ? Rốt cuộc cô cũng nghe ra “Hơn 12 giờ?!”
Cô dùng tay vuốt sơ mái tóc, lôi chiếc áo lông ấm áp dễ chịu từ trong ổ chăn ra mặc vào rồi tiếp tục ngồi trong chăn, “A này, chờ em vài phút, 12 rưỡi qua trường đón em.”
“Ok. Cứ từ từ, còn đến kịp. Gặp em sau.” Chắc cô đã tỉnh ngủ, Giang Hàn cười cười.
“Vâng, tạm biệt anh.” Mạn Mạn nói xong thì cúp máy, đặt điện thoại lên bàn.
Hôm nay là kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường cấp 2 của cô, Phong Mạn Mạn và các bạn đã hẹn 1 giờ sẽ tập trung trước cổng. Sáng nay ông bà Phong đã đi thăm nhà bà con, trước khi đi cũng đã cố gọi Mạn Mạn dậy nhưng “ngủ thần công” của cô quá cao siêu, nằm nướng không thể thiếu, tỉnh rồi lại ngủ là chuyện bình thường.
Vì nhà cô khá gần trường nên đi bộ cũng mất chừng 10 phút mà thôi. Mạn Mạn thở hồng hộc chạy xuống cầu thang, Giang Hàn luôn đến sớm hơn cô, hôm nay cũng vậy.
Bởi vì quá gấp gáp nên cô không kịp cột tóc, mái tóc dài đến lưng bị gió thổi hơi rối, Giang Hàn thấy vài sợi tóc sau gáy cô bướng bỉnh vểnh lên thì đưa tay vuốt nhẹ.
Phong Mạn Mạn rất tự nhiên kéo tay Giang Hàn. Anh mặc đồ khá giống cô- quần jean màu xanh nhạt, áo lông- chỉ có điều Giang Hàn mặc áo màu đen mà cô thì mặc màu trắng. Giang Hàn cởi chiếc áo khoác màu vàng nhạt vắt trên tay mà Phong Mạn Mạn vì rất sợ lạnh nên còn mặc bộ áo ngủ giữ ấm bên trong và bộ quần áo lông dê bên ngoài.
Trừ màu sắc ra, 2 chiếc áo lông giống hệt nhau, đều là kiểu đơn giản thoải mái, người ngoài nhìn không kỹ sẽ nghĩ là áo tình nhân ngay.
Bình thường đều là Giang Hàn chủ động mà mỗi lần như thế cô đều thẹn thùng đỏ mặt, nếu không thấy ánh mắt cô nhìn anh khác với lúc nhìn những người khác, Giang Hàn cũng không dám nghĩ Phong Mạn Mạn thích anh.
Cúi đầu nhìn Phong Mạn Mạn ôm tay anh, Giang Hàn nhếch miệng cười cười- không biết hôm nay có chuyện gì mà Mạn Mạn lại chủ động như vậy?
Nhưng dù sao, anh thích cô như vậy, rất rất thích.
Lúc này, Phong Mạn Mạn cũng không để ý vẻ mặt anh vì hồn cô đã bay bổng đến quán trà sữa gần trường.
Giang Hàn hỏi: “Mạn Mạn em chưa ăn cơm đúng không? Còn thời gian, mình qua tiệm thức ăn nhanh……”
” Không cần đâu anh, em hẹn tụi bạn bên quán rồi, trong quán có cả búp phê… với lại em mới tỉnh ngủ nên còn chưa đói.” Phong Mạn Mạn nói.
Giang Hàn búng nhẹ lên trán Mạn Mạn, “Em cũng biết “mới” tỉnh ngủ hả.” (ý là trách yêu cô nàng vụ ngủ nướng á)
” Ai da, đau quá! Em “ngủ đông” mà, phải vậy thôi!!” cô đưa tay che trán, tay kia chộp lấy tay anh… tay anh mới ấm áp dễ chịu làm sao.
Giang Hàn cũng nắm lấy tay Mạn Mạn. Cứ vào mùa đông là nhiệt độ cơ thể cô lại xuống thấp, dù mặc quần áo rất dầy thì những nơi lộ ra ngoài cũng lạnh như băng, nhất là 2 tay, cho nên, bàn tay to ấm áp của anh bao bọc đôi tay lạnh lẽo của cô. Loại săn sóc này không chỉ khiến tay ấm mà lòng cô cũng ấm theo.
Vào cửa trường, Phong Mạn Mạn vui vẻ cầm ly trà sữa nóng, Giang Hàn thì khoát tay lên vai cô.
Lúc này trong trường đã rất đông người, Trình Tình Bích không thấy Phong Mạn Mạn ngay mà nhận ra Giang Hàn xong mới thấy bạn mình, bởi vì “bạn trai” Mạn Mạn dáng người khá cao, dù đứng trong đám đông cũng dễ khiến người ta chú ý.
” Mạn Mạn, hôm nay đến đúng giờ ha, không chậm chạp như mọi khi…” Trình Tình Bích chen qua đám người chạy đến cạnh Phong Mạn Mạn, “Chào anh bạn trai.”
Giang Hàn rất dễ thích nghi với bạn bè cô. Anh mỉm cười: “Chào bạn.”
” Mạn Mạn, mọi người tập trung ở phòng học cũ cả rồi. Bà còn nhớ chỗ đó không? Dãy B phòng 306 đó. Tui ở đây chờ mấy người khác, 2 người lên trước đi.” Trình Tình Bích nói.
Đang lúc họ đến cửa phòng học thì di động Giang Hàn reng.
” Alô……” Giang Hàn bắt máy.
“guten tag,hans!”( Tiếng Đức: Chào anh, Hans.) Nghe giọng là 1 cô gái người nước ngoài.
Giang Hàn hỏi thử:” Caroline?”
“V…Vâng” Cô gái nói tiếng Trung không chuẩn lắm, “Em đến sân bay rồi, anh đến đón em được không?”
Caroline là bạn cùng ngành của Giang Hàn hồi anh còn du học ở Đức, tuy cô là người Đức- thông thường người Đức rất nghiêm túc- nhưng do có sang Pháp 1 thời gian nên có đôi khi hơi lãng mạn.
Vì gặp được Giang Hàn nên Caroline rất tò mò về Trung Quốc và tiếng Trung. Hồi ở Đức cô nàng đã học tiếng Trung vài năm nên trừ việc phát âm không chuẩn ra thì vẫn nói chuyện khá tốt.
Lần này cô đến 1 trường đại học ở thành phố G làm giáo viên dạy tiếng Đức. Mấy hôm trước cô có gửi e-mail hỏi thăm anh nên mới biết Giang Hàn cũng ở cùng thành phố G.
Giang Hàn nhìn Mạn Mạn rồi nói với Caroline: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không rảnh.”
Caroline nói: “sehr gut,ich warte auf dich,danke.”( Thật tốt quá, em chờ anh tới.)
“entschuldigung( Thực xin lỗi),” Nếu biết Caroline hiểu sai ý anh thì Giang Hàn đã sớm dùng tiếng Đức nói với cô “ich habe keine zeit……( Tôi không có thời gian)”
…Nhưng cô nàng đã cúp máy. Giang Hàn nhìn di động nhíu mày.
Phong Mạn Mạn hỏi: “Làm sao vậy? Có việc hả anh?”
” 1 người bạn ngoại quốc đến Trung Quốc dạy ngoại ngữ đang chờ ở sân bay, anh nói mà người kia không hiểu, cứ cho là anh sẽ đến đón.” Giang Hàn giải thích.
” Bạn anh đi 1 mình?” Giang Hàn gật gật đầu, Phong Mạn Mạn nói: “Bạn anh đi 1 mình lại lạ nước lạ cái, không chừng còn không hỏi đường được.” Phong Mạn Mạn lại nghĩ đến cảnh nếu cô ra nước ngoài 1 mình thì chắc chắn chẳng biết hỏi đường thế nào… ừm… điểm môn Anh của Mạn Mạn hơi thấp.
Giang Hàn nói: “Nhưng hôm nay anh hẹn trước với em rồi, hơn nữa anh cũng không định đi đón.”
” Rốt cuộc người đó có phải bạn anh không đó?!” Phong Mạn Mạn cau mày, “Nếu đúng thì lẽ ra anh phải ra sân bay đón người ta chứ? Em không sao, đi họp lớp thôi mà.”
Anh thấy hơi khó hiểu hỏi thử: “Ý em là sao?” Hôm nay anh vừa cảm thấy cô chủ động chút xíu thì nửa tiếng sau cô đã “đuổi” anh rồi.
Phong Mạn Mạn chần chờ nói: “Ai, mấy đứa bạn em điên lắm, nếu anh đi thể nào tụi nó cũng nhốn nháo cả lên. Lần trước chỉ mỗi Tiểu Bích còn đỡ, hôm nay cả băng 5 đứa đều đến cả, em không muốn bị tụi nó nghía đâu. Hơn nữa nói thế nào thì anh cũng nên đi đón bạn anh, dù sao người ta nói “bạn từ phương xa tới, nên vui đón chào mừng”.”
Thật ra chủ yếu vì cô sợ bị mấy đứa bạn chọc, cô vẫn không quen người ta nhìn ngang ngó dọc lúc cô đi cùng anh… Giang Hàn hơi bực nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn theo ý cô.
” Được rồi, hôm nay anh không đi cùng em không sao chứ?” Giang Hàn nói.
Phong Mạn Mạn lắc đầu, “Không sao mà.”
Ai~ Giang Hàn thất vọng thở dài 1 cái, “Vậy em cứ đi chơi cho vui vẻ, có điều nhớ phải ăn đúng giờ, đừng nhịn đói.”
” Anh nghĩ em sẽ nhịn đói sao?” Phong Mạn Mạn làm mặt nghiêm hỏi lại.
Giang Hàn bị cô chọc cười, “Cũng đúng, ai chứ em thì sẽ không bao giờ nhịn đói.” Nhéo nhéo mũi cô, “Anh đi đây, bye.”
” Vâng, tạm biệt anh.” Có lẽ đến giờ cô còn chưa biết người bạn của anh là nữ.
Lúc Giang Hàn xuống cầu thang thì đụng mặt 1 anh chàng- anh nhớ rõ anh chàng này là bạn cấp 2 của Mạn Mạn- anh chàng hung hăng nhìn trừng trừng Giang Hàn mà Giang Hàn thì vờ như không nhìn thấy anh.
Dãy B phòng 306, mấy chục bạn học cũ của Mạn Mạn xúm lại tán dóc, loại cảm giác này rất vui vẻ thoải mái, giống như trở lại hồi còn đi học- không áp lực, không gánh nặng.
Đại Khả cũng theo Phong Mạn Mạn vào phòng, mọi người còn ồn ào chọc Đại Khả là cái đuôi của Mạn Mạn mà anh chàng thì chạy đến cạnh cô định bắt chuyện thì “Mạn Mạn, ra đây 1 chút.”
Giang Hàn cầm 1 túi đồ ăn vặt đưa cho cô, dặn: “Không biết lúc nào em mới chịu đi ăn nên anh mua đồ cho em ăn đỡ đói. Nhịn đói không tốt cho bao tử đâu.”
Nói xong, anh hôn nhẹ lên môi cô- chỉ là môi chạm môi không đầy 3 giây đồng hồ “Mạn Mạn, anh đi thật đây, tạm biệt.”
” Oa, bạn trai bà chu đáo thiệt, còn hôn nhẹ nữa~” Triển Tuyền Thi nháy nháy mắt chọc.
Trình Tình Bích cũng cảm thán: “Rất lãng mạn, tui thích bạn trai bà rồi đó.”
1 bạn học khác của cô là Hứa Tử Đinh đột nhiên hỏi: “Mạn Mạn à, sao tui thấy người kia của bà quen quen, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải.”
Cả đám lại tiếp tục hi hi ha ha, Phong Mạn Mạn mở túi- là món cô thích nhất: cơm gói rong biển (?)- cô thấy hơi đói nên cầm hộp cơm nóng hầm hập ăn luôn, Giang Hàn thật sự rất chu đáo.
Thật ra thì mọi người đều nghĩ bạn trai săn sóc cô chỉ riêng Giang Hàn mới biết- hộp cơm này có “tác dụng đặc biệt”, chẳng hạn như công bố quan hệ giữa 2 người trước mặt bạn học cô, nhất là để “cảnh cáo” người khác.
” Mạn Mạn, hôm nay ai cũng có bạn, mỗi mình bà 1 người đó.” Triển Tuyền Thi khinh bỉ.
Phong Mạn Mạn nói: “Không sao cả, tui lo ăn là được rồi.”
Triệu Trữ An ghẹo cô: “Còn ăn? Hộp cơm tình yêu của bạn trai còn chưa làm bà no hả?”
Đại Khả thì nói: “Dù sao mình cũng không có bạn gái, hôm nay mình với Mạn Mạn làm 1 đôi đi.” Nói xong liền đưa tay muốn ôm vai cô.
Mạn Mạn bực mình định gạt tay anh chàng nhưng cánh tay trên vai cô đã bị di dời.
” Mạn Mạn của nhà tui, đừng sờ mó lung tung!” Giang Triệt không biết từ đâu chui ra, nắm cổ tay Đại Khả quăng đi, sau đó lại rất tự nhiên gác tay lên vai cô “Lùn quá, gác chẳng thoải mái gì cả.” Giang Triệt cúi đầu khinh bỉ chiều cao cô.
Thế là cuộc chiến giữa Phong Mạn Mạn và Giang Triệt lại mở màn, Mạn Mạn đạp mạnh vào bàn chân Giang Triệt, hung hăng nói: “Ông~ rất~ cao~~”
Thật ra thì Giang Triệt và Giang Hàn cũng cao xấp xỉ nhau nhưng Giang Triệt thường cười nhạo chiều cao của cô còn Giang Hàn thì không.
Mọi người thấy Giang Triệt xuất hiện thì rất kinh ngạc, từ khi tốt nghiệp xong thì anh không tham gia họp lớp bao giờ.
Hứa Tử Đinh hiểu ra: “Giang Triệt, ông biết bạn trai Mạn Mạn hả?”
Giang Triệt ngẩng đầu nhìn cô, nói gằn từng tiếng: “Biết chứ, ổng là anh tui.”
” Hèn chi tui thấy quen quen, té ra là anh ông! Ủa vậy Mạn Mạn là chị dâu ông hả?!” Hứa Tử Đinh kinh ngạc.
Thế là Mạn Mạn đỏ bừng mặt, thẹn thùng lấy cớ đi toilet chạy trốn đề tài mắc cỡ chết người này.
Giang Triệt còn xấu xa nói to: “Chị dâu, đừng chạy nhanh vậy, chị mà té thì anh trai sẽ đau lòng lắm đấy.”
Phong Mạn Mạn nghe anh chàng chọc xong thì xém nữa trượt chân thật. Cô nghĩ thầm: Tên Giang Triệt này đúng là ác quỷ mà!
Bọn họ cùng đi phòng giáo viên thăm thầy cô lúc trước. 1 giờ sau, lễ kỷ niệm đã xong, cả đám lại rủ nhau vào quán XX karaoke. Đại Khả vẫn muốn tìm cớ nói chuyện phiếm với Mạn Mạn, chủ yếu là nhắc chuyện 2 người cùng chơi game lúc trước- trước kia Mộng Cảnh thế nào, cùng luyện cấp ra sao- Phong Mạn Mạn ậm ừ mấy câu cho có lệ- bực 1 nỗi là chuyện xa lắc xa lơ rồi, ai còn nhớ mà anh chàng cứ huyên thuyên.
Tới bây giờ Đại Khả còn nói chuyện Mộng cảnh Tạm biệt, Phong Mạn Mạn càng thêm không muốn nói năng gì, Giang Triệt chen vào giữa 2 người nói với Đại Khả “Mộng cảnh Tạm biệt? Gần đây tui cũng có chơi nè.” Sau đó lại thêm vài đứa bạn thích chơi game online nhào vào bàn tán, thế là Phong Mạn Mạn thoát nạn.
Bọn họ ca hát, nói chuyện phiếm, ăn uống đến khuya, tóm lại là rất vui vẻ.
9 giờ tối, Phong Mạn Mạn và Giang Triệt cùng về nhà- dù sao họ cũng là hàng xóm.
Đến dưới cầu thang, Giang Triệt ngẩng đầu phát hiện Giang Hàn đang nhìn 2 người qua cửa sổ, anh cười gian, đưa tay giật nhẹ tóc cô.
Phong Mạn Mạn khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Ông làm gì vậy?”
” Trên tóc bà có con bọ rùa.” Giang Triệt nói như thật.
Mạn Mạn sợ cứng người, “Bắt nó xuống cho tui nhanh đi.”
Giang Triệt lại đến gần cô 1 chút, tính từ chỗ Giang Hàn nhìn xuống thì sẽ thấy họ đang ôm nhau.
Sao Giang Triệt với Mạn Mạn lại…? Từ sau hồi gặp nhau trong game lúc đầu năm chưa gặp nó, hình như A Triệt nói hôm nay phải đi làm thêm mà? Giang Hàn lúng túng- anh đang lo lắng cái gì vậy? Thấy bọn họ như vậy, Giang Hàn hơi chua xót- Giang Triệt định làm gì?
Giang Triệt về đến nhà, Giang Hàn vờ như không để ý hỏi bâng quơ: “Hôm nay không đi Chí Nguyện sao? Về trễ vậy?”
” Ừm, hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường, em với Mạn Mạn đi họp lớp.” Giang Triệt thản nhiên.
Giang Hàn hỏi thử: “Em biết Mạn Mạn là chị dâu tương lai của em chứ?”
” Anh cũng biết là “tương lai” hả? chẳng lẽ không biết cô ấy có khả năng thành “em dâu tương lai” sao?”
” Em thích Mạn Mạn?”
Giang Triệt không trả lời, “Lúc trước anh dặn em thay anh chăm sóc cổ, em chăm sóc cổ lâu ngày sinh tình không được sao? Em chơi với Mạn Mạn mệt lắm rồi, anh, em phải tắm trước đây.” Giang Triệt cố ý nhấn mạnh 2 chữ “Mạn Mạn”.
Giang Hàn không nói gì nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn… Anh phải đổi kế hoạch- không thể chờ Mạn Mạn đi học chủ động nữa- có 1 số việc phải giải quyết nhanh chóng.
Trước khi xoay người đi, Giang Triệt để ý thấy vẻ mặt của Giang Hàn- nhìn vẻ mặt đó của anh mình, anh cười thầm trong bụng.
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Điểm sống lại ở cửa nam thủ đô vẫn là nơi Đường Thi “đóng đô” như trước nhưng giữa đám người này lại có thêm 2 “người ngoài bang hội”- Mộng Sa và Mộng Luyến, nhất là Mộng Luyến, mới ở chung vài ngày nhưng anh đã khá thân thiết với mọi người.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Mạn Mạn à, sao con gái nhà em chưa đến? Mọi người đợi cả nửa ngày rồi, anh cũng chuẩn bị xong quà gặp mặt luôn.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em cũng không biết nữa, chờ 1 chút xem sao.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Con bé tên gì, anh mở loa gọi nó.
[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Manh chi ha ha, tên đáng yêu không?
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai:― ―! Đáng yêu……
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Bé Manh chi ha ha ơi, mẹ kêu bé về nhà ăn cơm kìa!
[ loa] Hoa Khai Hoa Lạc: Phốc…… Tây Lai lại chán đời xoát loa à? Câu này lạc hậu rồi…
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Manh chi ha ha là ai? Con anh với Mộng Sa sao?
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: no no no, là con gái nhà Hàn đại thần của mấy người đó. Tui với Mộng Sa còn đang hưởng tuần trăng mật, nhận con nuôi làm bóng đèn ngàn Watt sao?
Phong Mạn Mạn ngồi máy tính hơi lâu nên thấy mệt, cô thẳng lưng duỗi người nhưng sơ ý đá trúng thùng máy (CPU).
Lúc trước Mạn Mạn vẫn thường xuyên đá trúng CPU nhưng không thấy hư hao gì, riêng lần này……
…1 đá liền đứng máy! Màn hình vẫn bình thường nhưng không di chuyển chuột (pointer) được, cô thử ấn ctrl+alt+del nhưng máy vẫn không phản ứng gì.
Được rồi, cô ấn nút reset cho máy khởi động lại.
” Đích……” Máy tính có khởi động lại nhưng không vào được win xp mà dừng lại ở dos (nền đen chữ trắng í)… đây là cái gì?
Mạn Mạn nhìn màn hình, đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy phản ứng gì, cô lại reset mấy lần nhưng vẫn vậy.
” Không phải đâu, die rồi? Trước kia cùng lắm thì mày (máy tính) cáu kỉnh (đứng máy) xíu, giờ cả xp cũng vào không được sao!!” Cô lầm bầm lầu bầu.
Tuy Mạn Mạn đã hơn 20 sắp 30 nhưng lại… vỗ vỗ thùng máy dụ dỗ “nó”: “Mày ngoan ngoãn nghe lời đi, tao khởi động thêm lần nữa, mày phải ngoan ngoãn nghe lời nha.”
Reset, vẫn vậy.
Thử thêm vài lần, Phong Mạn Mạn bó tay. Phải dùng tuyệt chiêu thôi! …Cầu cứu cao thủ.
Trên điện thoại……
” Alô, máy tính em không chạy được, “đích” xong liền dừng ở cái màn hình 1 đống chữ á.”
Cao thủ ở đầu dây kia đương nhiên chính là trúc mã lúc nhỏ kiêm bạn trai bây giờ của cô.
” Sao? Sao tự nhiên bị vậy?” Giọng người kia rất nghiêm túc nhưng nghe kỹ sẽ biết Giang Hàn đang nhịn cười- thì ra đây là cảm giác khi được người ta tin tưởng.
Phong Mạn Mạn hơi nhõng nhẽo: “Không phải đâu mà! Vừa rồi em sơ ý đá trúng thùng máy, thế là reset xong nó cứ như vậy hà.”
Giang Hàn đứng đắn nói: “Vậy à, hay anh qua xem thế nào?”
” Vâng, làm phiền anh rồi.” Phong Mạn Mạn lễ phép nói.
Giang Hàn cười khẽ, nói: “Mạn Mạn, mình là gì của nhau mà em còn khách khí như vậy? Anh thay đồ cái đã, chờ anh qua, bye.”
” Bye.” Mạn Mạn nói. Thay đồ? Vậy anh đang mặc bộ áo ngủ màu xanh bằng vải mềm lúc trước hay sao?
Giang Hàn chỉ nói thay đồ thôi nhưng cô lại nghĩ xa tít mù khơi.
Vài phút sau, cô dẫn anh vào phòng mình.
Bà Phong cũng biết Giang Hàn đến nhưng bà đang mải mê xem vở kịch, không nỡ rời mắt khỏi TV, bà lớn tiếng: “Mạn Mạn à, rót ly nước mời người ta uống!”, sau đó lại dịu dàng nói với Giang Hàn: “Tiểu Hàn, cứ tự nhiên như ở nhà nha con, dì đang xem TV, không nói chuyện nhiều với con được.”
” Kìa dì, dì không cần khách khí vậy đâu ạ.” Giang Hàn lễ phép.
Anh bị Mạn Mạn kéo đến chỗ máy tính “Để em đi rót nước.”
Lát sau, cô bưng ly nước vào phòng, vừa buông tay liền bị ai đó kéo, Phong Mạn Mạn đứng không vững nên té ngồi trên đùi anh.
Cô còn chưa kịp đứng dậy thì 2 tay đã bị Giang Hàn đặt trên ngực anh, sau đó lại bị anh dùng tay còn lại ấn đầu cô đến trước mặt mình- môi chạm môi.
Mạn Mạn sợ quá nhìn Giang Hàn trừng trừng. Giang Hàn tiếp tục hôn, mặt cô lại càng hồng, cô nhắm tịt 2 mắt lại.
Anh mút môi cô thật sâu- nụ hôn không nhẹ như chuồn chuồn vờn nước lúc trước. Mạn Mạn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Cô quên cửa phòng còn đang mở, quên cả mẹ đang xem TV ngoài phòng khách. Cô không nghe được tiếng động bên ngoài- chỉ nghe được hơi thở của anh và tiếng tim mình đập nhanh gấp đôi bình thường.
Giang Hàn nới lỏng đôi tay- ngay khi Phong Mạn Mạn nghĩ nụ hôn sắp chấm dứt, suy nghĩ cô cũng từ từ rõ ràng lại- thì anh lại hôn, đánh tan lí trí cô. Đầu lưỡi anh như có như không quét nhẹ lên hàm răng đang cắn chặt theo bản năng của Mạn Mạn buộc cô phải hé miệng, anh vươn lưỡi xộc vào quấn quít lưỡi cô, thong thả dịu dàng dụ dỗ cô theo mình. (!!! Vân k biết tả!!!)
Thời gian như dừng lại khi 2 người hôn nhau- không biết khi nào thì tay anh chuyển xuống eo cô mà tay Mạn Mạn cũng bò lên cổ anh.
Cuối cùng, Giang Hàn chuyển từ hôn sâu sang hôn nhẹ (_ _ #), môi anh chạm lên trán cô, nhìn ánh mắt mê ly của cô trong sáng trở lại, anh cười cười (thỏa mãn quá mờ!).
Phong Mạn Mạn rụt tay về, 2 má hồng hồng. Cô giận dỗi: “Mẹ em ở ngay bên ngoài anh lại dám như vậy hử?!!” Cô đánh anh 1 cú (nhẹ thôi, đánh là thương mắng là yêu mừ).
Giang Hàn lại hôn nhẹ lên má cô- nắm tay Mạn Mạn, anh nửa thật nửa giả dọa: “Lần sau, “ăn” em luôn.”
“……” 2 má cô từ hồng chuyển hẳn sang đỏ. “Gì chứ……”
Đến lúc này, Giang Hàn mới chính thức giải quyết cái máy bị bỏ quên của cô. Lúc trước anh đã đoán có chuyện, y như rằng… “Mạn Mạn em lấy cái tuốc-nơ-vít nhỏ nhất cho anh.”
Phong Mạn Mạn nhận nhiệm vụ, chạy đi kiếm thùng dụng cụ của ba cô- thuận tiện cũng lấy lại bình tĩnh, nụ hôn vừa rồi quá nhiệt tình, hại người ta mắc cỡ chết được.
Giang Hàn rút dây điện, nhận vít, mở vỏ máy “Mạn Mạn à, máy em dơ lắm rồi đó.” Anh giễu cợt cô.
” Không phải tại em! Nó ở dưới đất mà, không dơ sao được.” Cô giũ sạch trách nhiệm.
Anh chỉ vào mớ dây nhợ bên trong, “Dây nối ổ cứng bị lỏng rồi. Em đạp nó mấy cú rồi hả, nói thật anh nghe xem?” Giang Hàn bất đắc dĩ nói.
Nhớ hồi Giang Hàn còn chưa biết Bình Hải Tịch Mạn Mạn là Phong Mạn Mạn, có lần dì Phong gọi sang muốn gặp Giang Triệt nhưng anh chàng không ở nhà, thế là bà nói- mở máy tính không được, tắt cũng không được nốt- Mạn Mạn đang học nên bà phải hỏi anh. Giang Hàn kiểm tra xong mới phát hiện là lỏng dây, cắm chặt lại là được. Đó cũng là lần đầu tiên anh vào phòng cô, ừm, lúc đó phòng cũng khá bừa bộn.
Làm sao anh biết Bình Hải Tịch Mạn Mạn là Phong Mạn Mạn? Là vì Mạn Mạn đặt hình nền là cảnh chụp cô trong trò chơi- cả tên bang hội lẫn tên nhân vật anh đều thấy rất rõ ràng. Biết Phong Mạn Mạn chính là Bình Hải Tịch Mạn Mạn, Giang Hàn đột nhiên tin tưởng- đúng là duyên trời định.
Phong Mạn Mạn vẫn chống chế: “Đâu có, tại đặt dưới chân nên lâu lâu em sơ ý đụng phải thôi mà.”
” Vậy đi- anh giúp em vệ sinh máy- bụi bám nhiều quá máy tản nhiệt không được, em dọn bàn học cho gọn, mai mốt đem máy đặt trên bàn luôn.” Giang Hàn nói.
Lát sau, máy tính cô đã được lau sạch đặt ở trên bàn- thoát khỏi mối nguy hiểm bị cô đạp.
Giang Hàn ngồi xổm xuống nhặt vít, lúc đứng lên anh không để ý cạnh bàn, thế là “Oành……” Giang Hàn đụng đầu.
” Ai……” Anh ôm trán, đau tới mức phải ngồi bệt xuống.
Mạn Mạn cũng vội vàng ngồi xổm xuống cạnh anh, lấy tay xoa nhẹ lên chỗ bị đụng, lo lắng hỏi: “Có bị sưng không anh? Đau không?”
Giang Hàn chợt nằm xuống, Mạn Mạn liền áp sát lại xem trán anh- muốn bao nhiêu “đen tối” thì có bấy nhiêu.
Cảnh này mà bị người khác bắt gặp thì sẽ rất xấu hổ, bị mẹ cô nhìn thấy lại càng xấu hổ hơn. Bà Phong nghe tiếng Giang Hàn đụng bàn liền bỏ kịch chạy qua xem lại thấy con gái ghé sát vào người bạn trai… Chuyện gì đây? Tuy 2 bên cha mẹ đều không phản đối 2 người thành đôi nhưng cứ vầy thì nhanh quá mức! Dạy con sơ sót a sơ sót.
Bà Phong quát: “Phong Mạn Mạn! Làm gì hử?”
” Ngạch……” Phong Mạn Mạn cũng xấu hổ, “Mẹ à, Giang Hàn bị đụng đầu. Mẹ để dầu ở đâu?”
Cô luống cuống muốn đứng dậy- nơi này chống chống, nơi kia đẩy đẩy 1 hồi mới đứng lên được. Giang Hàn bất đắc dĩ phát hiện mình giỡn hơi quá- rõ ràng là Mạn Mạn giận rồi.
Giang Hàn cũng đứng lên, thế này bà Phong mới phát hiện cục u trên trán anh- bà không nói gì nữa, bỏ về xem TV tiếp.
Mạn Mạn tìm thấy dầu liền bảo Giang Hàn ngồi lên giường, cầm dầu nhưng chưa dám bôi (sợ anh í đau).
” Không sao, để anh.” Anh muốn cầm chai dầu nhưng cô gạt phăng, “Để em xoa cho.”
Đây đâu phải xoa dầu? Cùng lắm chỉ tính được là quẹt dầu thôi- Giang Hàn nghĩ.
Cô tiếp tục xoa thật nhẹ nhàng (! nàng í nghĩ xế!): “Anh không đau chứ? Em xoa mạnh hơn nhe.”
Giang Hàn “Ừ”, quả thật đây đâu phải là xoa dầu, người ta bảo bị sưng phải xoa bóp- hiển nhiên là Mạn Mạn chưa nghe câu này.
” Đúng rồi, hôm trước họp lớp vui không?” Giang Hàn hỏi.
Phong Mạn Mạn tiếp tục xoa trán anh: “Bình thường thôi.”
” Anh nhớ em với thằng Triệt cùng lớp hả? Hôm đó nó có đi không?”
” Có chứ. Anh là anh ổng mà, anh hỏi thẳng ổng không được sao.”
(Nó)”…May thật.” Giang Hàn than thở.
Tiếc là Phong Mạn Mạn không nghe ra vị giấm chua trong câu nói của anh “Thật ra thì cũng chán lắm, chỉ tán dóc thôi hà.”
Giang Hàn lại hỏi: “Em thấy gần đây thằng Triệt có gì là lạ không?”
” Chắc là không, ổng vẫn ác quỷ như xưa. Không phải em nói xấu ông em nhà anh nhưng ổng ác lắm, trước kia nhờ ổng giúp gì thì ổng cứ xù xụ cái mặt- hôm đó hả- ổng lén đổ nước trái cây vào trà sữa của em, may mà em thấy vị là lạ nên ngừng uống, nếu không chắc chắn lại bị tiêu chảy.” Phong Mạn Mạn cự nự.
Giang Hàn nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa không?”
” Còn gì nữa chứ? Em không biết anh cũng nhiều chuyện vậy đó?” Cô tò mò hỏi lại.
Giang Hàn nghe xong cười cười, nhéo nhéo mũi cô “Đây gọi là quan tâm em trai, như em bây giờ mới là nhiều chuyện.”
” Xí~ em quan tâm bạn học thôi. Anh đừng lộn xộn.” Phong Mạn Mạn nói.
Anh ngồi thẳng lưng, hưởng thụ Mạn Mạn xoa nhẹ cục u trên trán, vươn tay cầm 1 quyển vở màu xanh dương trên bàn. Trên bìa vở in: nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, giấy thông hành đến Hồng Kông.
” Mạn Mạn, em giữ cái này kỹ không?” Giang Hàn tò mò mở ra xem, trang đầu ghi lại các chuyến đi ra nước ngoài của cô- đi Hồng Kông, hơn nữa thời gian hết hạn cũng sắp đến.
” À, có mà, em giữ kỹ lắm.” Phong Mạn Mạn ừ hử.
Khi anh mở đến trang cuối cùng thì Mạn Mạn liếc sang, cô vội vàng giật lại sổ, “Nhìn cái gì nhìn! Sổ nào cũng như sổ nào thôi.”
” Không phải, anh thấy hình em rất đáng yêu mà.” Giang Hàn muốn xem lại.
Cô vội vàng bỏ vào hộc tủ, “Không cho anh xem.”
Giang Hàn đột nhiên hỏi: “Mạn Mạn, sắp hết hạn rồi sao em chưa đi?”
” Ai~ em định đi với ba mẹ nhưng kẹt thời khoá biểu học, cho nên chỉ có ba mẹ em đi.” Mạn Mạn tiếc nuối.
Anh suy nghĩ 1 lúc “Anh cũng định đi. Em sắp hết hạn đi rồi, để không thì phí lắm. Không bằng đến cuối tuần mình cùng đi Hồng Kông chơi, 2, 3 ngày thôi mà, đi nhanh về nhanh.”
Cô chần chờ “Đi Hồng Kông? Đi Thượng Hải? Đi DisneyLand? Xem cảnh đêm ở Hồng Kông?”
” Ừ, sao, em muốn đi không?” Giang Hàn lại dụ dỗ.
” Để tối nay em hỏi mẹ… nhưng chỉ 2 người đi thôi sao?” Cô hỏi.
” Yên tâm, anh sẽ không ăn em liền đâu.” Giang Hàn cười khẽ.
Phong Mạn Mạn không nói gì, “Cái gì hử?!”
Giờ cơm chiều……
Mạn Mạn gặm củ cải trắng, “Mẹ ơi, lúc trước con chưa đi Hồng Kông được mà passport sắp hết hạn rồi… Giang Hàn rủ con đi Hồng Kông trước khi vào học.”
” Tùy, sắp 30 rồi, con tự quyết định đi. Nhưng chỉ có con với Tiểu Hàn thôi sao?” Bà Phong hỏi.
” Chắc vậy.” Tiếp tục gặm củ cải.
” Nhớ tự giữ mình nha con.” Bà Phong dặn. Tuy bà rất tin tưởng Giang Hàn nhưng có khi rất khó tự kiềm chế- bà là người từng trải nên rất hiểu.
Mạn Mạn chợt nhớ tới chuyện lúc trưa, chắc chắn mẹ hiểu lầm 2 người rồi.
” Mẹ…… Kia……” Cô bị nghẹn rồi. ” Khụ khụ khụ……” Bị hiểu lầm rồi, oan uổng quá à!!
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Bữa cơm chiều ở Giang gia.
” Mẹ ơi, 2 ngày nữa con đi Hồng Kông với Mạn Mạn nha.” Giang Hàn “báo cáo” với người nhà.
Bà Giang hỏi: “Hồng Kông? Ừ, mà chỉ 2 đứa đi thôi hả?”
” Vâng.” Giang Hàn liếc mắt xem phản ứng của Giang Triệt.
” Đi du lịch cũng tốt, từ hồi con về nước tới giờ cũng chưa đi đâu xa… Đi cẩn thận nhé, nhớ để ý chăm sóc cả Mạn Mạn nữa.” Bà Giang dặn tiếp “A Hàn, con đi Hồng Kông sẵn tiện mua giúp mẹ vài món hen.”
” A, không thành vấn đề.” Giang Hàn tiếp tục xem vẻ mặt của đứa em, anh thừa nhận- anh rất để ý chuyện A Triệt thích Mạn Mạn.
” Kìa mẹ! Lần trước qua Hồng Kông không phải mẹ đã mua 1 đống thứ linh tinh lang tang đem về sao? Mẹ còn muốn mua gì nữa vậy?” Giang Triệt hơi kinh ngạc lại có chút bất đắc dĩ. Ai~~ lần trước anh chàng cùng đi với ba mẹ sang Hồng Kông, đau khổ nhận được 1 bài học “chua xót”- hễ là phụ nữ, ai cũng thích mua sắm.
Giang Hàn nhìn đứa em, khẽ nhíu mày, anh sợ em mình đang nghĩ đến Mạn Mạn nên mới có vẻ mặt đó- thế là vừa lo lắng vừa khó chịu.
Dù bình thường rất bình tĩnh nhưng anh cũng chỉ là 1 chàng trai ghen tuông vì người yêu.
Bà Giang lại nói: “Sắp hết hè rồi, A Triệt không đi đâu hả con? Ai, lâu rồi không qua Hồng Kông chơi, biết vậy mẹ cũng làm passport rồi.” Bà Giang thở dài.
Giang Hàn ra vẻ bình tĩnh nhìn Giang Triệt- ban đầu anh tính chỉ cùng Mạn Mạn qua Hồng Kông chơi, giờ lại thêm thằng Triệt- ai biết nó có đi làm kỳ đà cản mũi không?
Giang Triệt không trả lời ngay mà quay sang nhìn anh, 2 người nhìn nhau vài giây, anh chàng thì nhịn cười, Giang Hàn thì lo lắng.
” Này, anh, chỉ anh với Mạn Mạn đi thôi hả?” Giang Triệt hỏi.
Giang Hàn: “Ừ.”
” Nếu con đi có mà làm bóng đèn á? Thôi khỏi!” Giang Triệt nói, càng lúc càng muốn cười, anh chàng còn cố ý ra vẻ “cho cũng không thèm đi”.
Giang Hàn không ngờ đứa em lại nói vậy- bởi vì hoàn toàn không giống Giang Triệt “lâu ngày sinh tình” với Mạn Mạn. Chẳng lẽ lúc trước là nó cố ý trêu tức anh sao?
Giang Triệt cũng nói thẳng: “Anh nên cám ơn em mới đúng, có 1 số cảm giác cần có ở 1 số giai đoạn.” (nói trắng ra là GT còn khuyên GH cám ơn vì làm anh ghen đấy mà!!)
Tính ra thì cũng không phải Giang Triệt vô duyên vô cớ đi trêu tức anh mình, 1 trong những nguyên nhân là: anh đã thay anh trai chăm sóc Mạn Mạn rất lâu rồi- từ cấp 2 đến cấp 3, thậm chí là cả đại học- lời đồn “Giang Triệt là người yêu của Phong Mạn Mạn” cũng dọa lui không ít tình địch cho anh mình làm chuyện tình của 2 người quá sức êm ả- mà chuyện yêu đương thì phải thêm gia vị mới được, nếu không rất dễ phai nhạt.
Nhưng có 1 nguyên nhân quan trọng nhất là vì anh bị anh trai dụ dỗ kiêm ép buộc chăm sóc Mạn Mạn lúc anh không có mặt, có lần còn có người bạn của anh từng tỏ vẻ muốn theo đuổi Phong Mạn Mạn nhưng anh chỉ đành đứng ra ngăn cản… thêm nữa người con gái anh thích hồi còn học cấp 2 lẫn bạn bè cùng lớp đều hiểu lầm, hại anh tới giờ còn độc thân!! Ai bắt đền cho anh đây? May mà bây giờ “trả bớt” cho Giang Hàn 1 cú… mai mốt sẽ đến phiên Mạn Mạn!
Giang Hàn hiểu rồi, té ra là trả thù! Anh sẽ cho A Triệt ghi nợ, từ từ đòi lại sau. “Vậy hả? Thì ra A Triệt muốn giúp anh à? Vậy cám ơn hén.”
Anh còn cố ý nhấn mạnh 2 chữ “cám ơn”.
Giang Triệt đáp trả: “Anh em mình nói cám ơn làm gì? Đừng khách sáo.”
” 2 anh em nói gì mà úp úp mở mở thế?” Bà Giang khó hiểu.
Giang Triệt nói: “Mẹ à, ảnh biết là được rồi, mẹ biết làm gì! Đây, mẹ ăn cái đùi gà này.” Anh chàng gắp đùi gà cho mẹ.
” Không có việc gì ạ. Anh hiểu rồi, mai mốt không cám ơn nữa.” Giang Hàn cũng chúi đầu vào mâm cơm. (* rùng mình * mốt bị GH “giúp” thì khỏi “cám ơn”)
Sau bữa cơm, Giang Hàn lại chuẩn bị bang hội chiến.
[ hệ thống] Thứ 1: “ Đường Thi ba trăm thủ” Bắc Phong Giang Thượng Hàn, trọng sinh 1 lần, ma vương đạo sĩ cấp 99.
Thứ 2: “ đốt than nướng cá con” Nho Nhã Lễ Độ, trọng sinh 1 lần, thần công tượng cấp 99.
Thứ 3: “ Đường Thi ba trăm thủ” Tân Mĩ Nhân Như Ngọc, trọng sinh 1 lần, ma vương đạo sĩ cấp 99.
Thứ 4: “ thiên hạ thứ nhất” Thiên Hạ Vô Song, trọng sinh 1 lần, tông sư võ thuật cấp 99.
Thứ 5: “ Đường Thi ba trăm thủ” Thu Sắc Tòng Tây Lai, trọng sinh 1 lần, thánh điện chữ thập cấp 97.
Thứ 6: “ mộng luyến” Mộng Luyến, trọng sinh 1 lần, tông sư võ thuật cấp 95.
Thứ 7: “ thiên hạ thứ nhất” Trong Mộng Tìm Anh, trọng sinh 1 lần, vũ công cấp 95.
Thứ 8: “ đốt than nướng cá con” Thiên Hạ Tiểu Tĩnh, thần quan cấp 95.
Thứ 9: “ đốt than nướng cá con” thiên hạ nhâm ta đi, chữ thập sát thủ cấp 95.
Thứ 10: “ Đường Thi ba trăm thủ” Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn, vũ công cấp 95.
Gần đây trong Mộng cảnh Tạm biệt có vẻ lộn xộn, lạng quạng là lôi nhau ra chém. Lúc này đây, “ Đường Thi ba trăm thủ” và “ thiên hạ thứ nhất” cùng “ đốt than nướng cá con” tranh đấu lẫn nhau.
Đêm nay là trận chiến đầu tiên của 3 phe, lấy thủ đô làm chiến trường.
[ loa] hái hoa Tiểu Bạch bạch: Hạng cuối cùng là acc phụ của đại thần thì phải? Sốc thiệt!
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Đần, xem chức nghiệp kìa- nữ vũ công đó- Hàn đại thần nhà chúng ta mới sẽ không chơi acc nữ. Xem tên thì là Hàn phu nhân chăng?
[ loa] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: MK! Đừng phân biệt “chủng tộc” gay-les thế chứ.
[ loa] Nhất Quả Trang Đường: Bạn Tiểu Ngọc thân mến, không phải phân biệt đâu! Nghe nói thật lâu trước đây bạn đã kết hôn rồi hả? Ai can đảm thế?
[ loa] sát thủ vì xoát Joaquin: Mình thấy rồi nè, chồng Tiểu Ngọc cũng là Đường Thi.
[ loa] Luyến Chi Hữu Tình: đặc sản của Đường Thi là BL: Thương nhân x Tây Lai x Tiểu Ngọc, ha ha ha ha, phải ghi lại “chuyện tình” tay 3 này mới được.
[ loa] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: MK! Chồng tui là nữ! Có bà mới BL, cả nhà đều BL! Có ngon ra cửa nam pk xem!
[ loa] Luyến Chi Hữu Tình: Không bao giờ! Ai kêu ông mãn cấp chi!
……
……
Kênh loa náo nhiệt, cửa nam thủ đô càng đông vui.
[ phụ cận] Mộng Luyến: Tôi giải tán bang hội, Đường Thi thu lưu tụi tôi ha?
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Thu lưu cái gì mà thu lưu, rõ ràng là Mộng Sa gả vào bang! Không sao, em không ngại đón gia đình nhà vợ về ở chung.
[ phụ cận] Mộng Luyến:……
Chưa đến 8 giờ mọi người đã sẵn sàng chiến đấu.
Giang Hàn login Bắc Phong Giang Thượng Hàn xong lại login thần quan mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn, về phần chữ thập sát thủ Du Nguyệt Giang Thượng Hàn thì cho Giang Triệt mượn.
Thế là điểm sống lại có 3 người màu da, kiểu tóc, chức nghiệp… khác nhau xuất hiện, kéo theo 1 đám người vây xem- đặc biệt là mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn và Du Nguyệt Giang Thượng Hàn cùng di chuyển.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Đại thần quá lợi hại! 2 acc đều di chuyển- đại thần quả nhiên là đại thần, 2 tay điều khiển 2 nhân vật. (* đổ mồ hôi *)
Giang Hàn bất đắc dĩ cười cười, dù anh giỏi đến đâu thì cũng không điều khiển 2 nhân vật cùng lúc được, nhất là khi 1 đang dùng truyền tống trận, 1 lại đánh chữ nói chuyện phiếm.
8 giờ, bang hội chiến chính thức bắt đầu.
Ngay từ đầu Phong Mạn Mạn đã rất háo hức: vũ công của cô được “xuống núi” rồi.
Chiến thuật đêm nay của “ Đường Thi ba trăm thủ” là ” thủ”. Từ lúc bắt đầu mọi người đã chạy đến Nhất Hào Thành, trong thành có 3 hàng phòng ngự, đương nhiên lớp phòng ngự đông đảo nhất là phòng triệu hồi- do “tổ tình cảm lưu luyến”, Tân Mĩ Nhân Như Ngọc, Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm… canh gác- lớp phòng ngự ngoài cùng do Mộng Luyến chỉ huy, chủ yếu là thăm dò đối thủ, lớp thứ 2 do các đồng chí ham chơi như Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn, Thu Sắc Tòng Tây Lai… gánh vác.
Chỗ nào có Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn thì sẽ có mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn làm bảo vệ. Nơi đâu có Thu Sắc Tòng Tây Lai thì Mộng Sa cũng sẽ bị “bắt buộc” đi theo.
Thu Sắc Tòng Tây Lai đồng thời bảo hộ cả 3 người rồi rảnh rỗi ngồi xuống tán dóc, mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn thêm trạng thái cho mọi người xong lại chuyển sang dùng Bắc Phong Giang Thượng Hàn cùng Tướng Kì Mạc Ngân và Du Nguyệt Giang Thượng Hàn chia nhau ra đánh lén các thành khác.
Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn ngồi hoài thấy chán liền bỏ đi dạo, đi chưa đến đâu cả thì nghe Mộng Luyến nói anh đã hy sinh, “ đốt than nướng cá con” đang đánh vào thành. Cũng khó trách, 1 chọi 1 đám mười mấy người thế kia, chắc chắn Mộng Luyến đánh không xuể.
Phong Mạn Mạn nghe xong liền chạy ngược về mà Giang Hàn cũng trở lại vị trí chuẩn bị nghênh chiến- trò hay sắp bắt đầu……
Chỉ 1 lúc sau, “ đốt than nướng cá con” đã vào đến chỗ mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn. 4 người họ rõ ràng yếu thế hơn đối phương, Thu Sắc Tòng Tây Lai bảo hộ 3 người đã rất cố sức, nói chi còn muốn công kích? 2 vũ công lật bài, nhiều nhất cũng chỉ giết 2, 3 tên mà thôi.
Khó hiểu ở chỗ mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn lo cứu máu, đáng lẽ phải bị vây đánh đầu tiên nhưng anh chẳng có dịp xài “ám vách” nữa (ai đánh đâu mà xài!), cứ đứng 1 bên thêm máu cho Thu Sắc Tòng Tây Lai thôi.
Vì mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn không cứu kịp máu, Thu Sắc Tòng Tây Lai cũng không có lam, bạch thủy nên…
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đại ca chạy đi, có bao xa chạy bao xa!
[ bang hội] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn :== (nhướng mày)
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Khiếp, mình còn ― ― (liếc) hắn đâu!
Mạn Mạn cùng đi với Giang Hàn lâu như vậy, cô biết ý anh.
[ bang hội] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Ý ảnh là cứ từ từ. (=: đằng)
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Có sao không? Cần tụi này ra giúp không?
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Ra đi!
Lúc này đám người quay sang vây đánh mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn vì anh mặc 1 bộ quần áo cực kỳ “dỏm”( 50% khả năng làm đối phương bị nguyền rủa), “nguyền rủa” không làm giảm máu, càng sẽ không gây tử vong, vậy nên là trạng thái dỏm nhất trong các trạng thái.
Nhưng mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn sẽ đứng yên chịu chết sao? Sai lầm rồi, tuy là thần quan nhưng anh vẫn có thể đánh người.
Giang Hàn thấy cả đám đều trúng nguyền rủa xong liền đợi đúng dịp Thu Sắc Tòng Tây Lai chỉ còn 1 nửa thì… mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn ngừng thêm máu cho Thu Sắc Tòng Tây Lai. Anh dùng “chữ thập khu ma công kích”- tuy thời gian vịnh xướng hơi lâu nhưng anh có cặp cá kiếm, không sợ đánh gãy vịnh xướng vì bị công kích.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đại ca, hình như cậu dùng sai kỹ năng rồi hả? Làm gì mà “liều chết” vậy chứ? (liều chết – > liều để chết)
[ bang hội] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Không, Tây Lai dùng thuốc mà chống.
Khi vịnh xướng sắp xong thì Nho Nhã Lễ Độ chợt hiểu ra anh muốn làm gì.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Mau tránh ra, đừng đánh nữa.
Nhưng lúc này chỉ Nho Nhã Lễ Độ hiểu mà tránh kịp- chữ thập khu ma công kích rất mạnh lại với undead mà “nguyền rủa” làm đối phương trở thành “undead”.
Giang Hàn đã tìm hiểu rất lâu trước khi chơi chức nghiệp này, tối hôm qua anh còn tranh thủ dùng acc sát thủ thử xong mới dám dùng trong bang hội chiến.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Thần a!!!
[ bang hội] mộng luyến: Kỹ năng lợi hại thật.
[ bang hội] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Em cũng muốn bắt chước……
Nho Nhã Lễ Độ vội vàng dùng kỹ năng triệu hồi của bang chủ- điều động tất cả 21 người của “ đốt than nướng cá con” đến- dù rất nhiều người vừa bị giết ra, sống lại còn chưa kịp thêm đầy máu đã bị bắt buộc vào chiến trường. Tuy có vài người kêu ca Nho Nhã Lễ Độ không biết làm bang chủ linh tinh nhưng kêu là kêu vậy- bọn họ vẫn nghe lời quay sang đánh đấm.
4 người chống không nổi nên bị giết.
Nhưng nhóm Tân Mĩ Nhân Như Ngọc cũng vừa lúc chạy đến. “Đốt than nướng cá con” chưa kịp cứu máu đã bị Tân Mĩ Nhân Như Ngọc dùng Bạo Phong Tuyết ném ra ngoài hơn phân nửa.
Chiến trường ở Nhất Hào Thành chỉ có “ Đường Thi ba trăm thủ” và “ đốt than nướng cá con” giằng co mà “ thiên hạ thứ nhất” thì chỉ thủ Nhị Hào, Tam Hào Thành.
Sau 2 giờ bang hội chiến, kết quả cuối cùng là “ Đường Thi ba trăm thủ” vẫn nhỉnh hơn “đốt than nướng cá con” 1 chút mà “thiên hạ thứ nhất” thì có vẻ xuống dốc. Bang hội chiến chấm dứt……
[ hệ thống] Nhất Hào Thành bị “ Đường Thi ba trăm thủ” Tướng Kì Mạc Ngân đóng chiếm
[ hệ thống] Nhị Hào thành bị “ đốt than nướng cá con” Nho Nhã Lễ Độ đóng chiếm.
[ hệ thống] Tam Hào thành bị “ thiên hạ thứ nhất” Thiên Hạ Vô Song đóng chiếm.
[hệ thống] Tứ Hào thành bị “Đường Thi ba trăm thủ” Du Nguyệt Giang Thượng Hàn chiếm
[ hệ thống] ngũ hào thành bị “ đốt than nướng cá con” Trà xanh đóng chiếm.
“Đường Thi ba trăm thủ” thành công bảo vệ Nhất Hào Thành, sau khi bang hội chiến kết thúc, bọn họ lại quay sang nói chuyện phiếm, trang bị được thưởng bị bán lấy tiền chi trả cho cuộc chiến.
[ nêu lên]mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn muốn giao dịch với bạn, đồng ý hay không?
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Phu nhân, giao dịch.
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Hả?
Phong Mạn Mạn chọn đồng ý, lần này Giang Hàn cho cô roi vũ động cao cấp cho vũ công, chí mạng (khá giống bạo kích- đánh mạnh)+40, may mắn +30, đây chính là vũ khí mà Ta Là Thương Nhân chế ra từ mớ nguyên liệu Giang Hàn cho.
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Đáng lẽ phải đưa em trước khi bang hội chiến mà anh quên.
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Cám ơn anh, roi tốt quá.
Roi này màu đỏ, gần như trong suốt, không chỉ xinh đẹp mà còn rất có lợi cho kỹ năng lật bài của cô. (đỡ phải xảy ra sự kiện “lưu manh + thuấn di” lúc trước, lật hoài k ra bài tốt)
[ thì thầm]from mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Phu nhân, quyết định cuối tuần đi Hồng Kông nha?
[ thì thầm]to mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : A vâng, được.
Tim Mạn Mạn lại đập thình thịch- cô đã quen Giang Hàn gọi mình là phu nhân trong trò chơi nhưng lại bối rối vì mong chờ chuyến du lịch 2 người sang Hồng Kông với Giang Hàn, vì nhớ đến lúc Giang Hàn nói đùa sẽ “ăn” cô. Aaaa! Sao cô lại nghĩ đến chuyện đó chứ?!
Số chương: 57
Thể loại: ngôn tình, võng du (game online)
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Hôm nay la cà ở công viên DisneyLand suốt cả ngày, Phong Mạn Mạn và Giang Hàn xem bắn pháo bông xong liền về khách sạn nghỉ. Người đòi đi là Phong Mạn Mạn, Giang Hàn phụ trách đặt mua vé qua mạng, họ mướn phòng ở 1 khách sạn gần đó.
Trong thang máy……
” Mệt chết được! Em phát hiện hình như mình già thật rồi, không biết sao bọn trẻ sung sức đến vậy chứ? Ai……” Phong Mạn Mạn lại ngáp, “Cứ như mình già thật rồi hay sao ấy.”
Giang Hàn nắm tay Mạn Mạn nói: “Tại em cứ ở lì trong nhà không đi đâu đấy. Buồn ngủ không?”
” Vâng. Chơi cả ngày rồi, mệt chết, biết vậy sáng nay em không dậy sớm.” Phong Mạn Mạn nói.
Ra thang máy, họ đến trước cửa phòng. Đến lúc này Mạn Mạn mới nhận ra anh chỉ cầm chìa khóa 1 phòng.
” A? Đây là phòng em hả?” Cô hỏi.
Giang Hàn gật gật đầu. “Hô……” Phong Mạn Mạn vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói: “Đây là phòng chúng ta.”
” A?!” Mạn Mạn kinh ngạc rồi: “Chúng ta?”
” Đúng vậy, hôm trước anh chỉ mướn 1 phòng. Có gì không ổn hả?” Giọng Giang Hàn nghe mới ngây thơ “vô số tội” làm sao! …Vẻ mặt anh thì “lộ tẩy bản chất” cả.
Cô sốt ruột hỏi lại: “1 phòng? Em với anh? Vậy sao được……”
” Chẳng lẽ mình phải ở riêng sao?” Anh đẩy nhẹ cô vào phòng, “Không phải em nói mệt rồi sao? Vào tắm nước ấm đi. Ngủ ngon nhé, mai mình còn nhiệm vụ phải làm đó.”
Tắm?! Mạn Mạn bị từ này “giội nước lạnh” tỉnh hẳn- trong đầu cô chợt nhớ lại cảnh Giang Hàn vừa tắm xong mặc bộ áo ngủ xanh biển.
” Nhưng……” Phong Mạn Mạn lại bị anh đẩy nhẹ, cô giận dỗi đi hẳn vào tham quan phòng. Khi thấy có 2 giường thì cô quay sang nói “Là 1 phòng 2 giường?!” (Mạn Mạn “tà ác”)
” Nếu không thì mấy giường?” Anh cú đầu Mạn Mạn “Chẳng biết đầu em làm sao mà cứ suy nghĩ lung tung!… Hay là… em không muốn 1 phòng 2 giường? Vậy mình đổi thành 1 phòng 1 giường đi!” Giang Hàn nhấn mạnh 4 chữ “1 phòng 1 giường”.
” Không…… Không có.” Cô chối.
Giang Hàn đặt túi du lịch lên giường, “Mạn Mạn, em tắm trước đi.” Sau đó lại ngồi lên giường, lôi máy tính xách tay ra đánh đánh gõ gõ.
” A? Cả máy tính anh cũng đem?” Cô lấy bộ áo ngủ từ trong túi ra.
Cầm quần áo, cô nhìn sang máy anh, “Anh đang làm gì vậy? Login hả?”
Thấy Mạn Mạn nhìn sang, Giang Hàn lập tức chuyển sang màn hình nền, mặt đỏ lên, cứ như đứa bé phạm lỗi bị phát hiện. ” Không, anh xử lý vài việc thôi.”
” Vậy hả, vậy em đi tắm đây.” Phong Mạn Mạn ôm quần áo vào phòng tắm.
Lúc này, anh mở lại chương trình đang đánh máy- là 1 văn bản có tên là: tháng x ngày y [chuyến du lịch 2 người ở Hồng Kông]……
Trong phòng tắm, Mạn Mạn vui vẻ mở vòi sen nước ấm chảy vào bồn tắm lớn, cô chậm rãi cởi quần áo- tuy trong phòng có máy sưởi nhưng cô vẫn nhanh chân phóng vào bồn. Do quá hấp tấp nên cô sơ ý làm rớt quần áo xuống nước, cả quần áo dơ lẫn sạch đều ướt nhẹp.
Chết~ cô vội vàng vớt lên nhưng chẳng tích sự gì.
Mạn Mạn đắn đo suy nghĩ thật lâu không biết mặc gì ra ngoài đây?
Mà Giang Hàn chờ hoài không thấy cô ra, anh sợ cô có chuyện gì- đến gõ cửa phòng tắm, “Mạn Mạn?”
” A…… Làm sao vậy?” Cô có vẻ hốt hoảng, giọng nói cao hơn bình thường 1 chút.
” Không có gì. Mạn Mạn, gần nửa tiếng rồi em còn chưa tắm xong hả?” Giang Hàn hỏi.
Mạn Mạn ỉu xìu: “Chưa xong, anh đợi xíu nữa đi.”
Người nói không sao nhưng người nghe bắt đầu nghĩ ngợi, vừa rồi anh còn cười Mạn Mạn nghĩ đâu đâu, giờ chính anh cũng bắt đầu mơ màng.
Khi Giang Hàn dừng “mơ màng” thì Mạn Mạn cũng quyết định xong- cô mặc áo ngủ đi ra.
Tóc hơi ướt- dù cô đã cố vắt ráo nhưng chỗ vạt áo vẫn nhễu nước- trên vai cô còn vắt thêm chiếc khăn tắm màu trắng, để chân trần bước ra.
” Cái kia… em lỡ để đồ rớt vô bồn tắm.” Cô ngại nhắc áo a quần a khăn a… với anh- người ta mắc cỡ lắm.
Giang Hàn cũng hơi đờ đẫn: đã 1 nam 1 nữ ngủ cùng phòng và hoàn cảnh còn “đen tối” thế kia mà nữ lại là cô bạn gái mình thích suốt mười mấy năm nay- đối với anh mà nói thì quả thật là 1 thử thách gay go.
” Em không có đồ khác để thay sao? Cứ mặc vầy không được đâu, trời lạnh thế này- em sẽ bị cảm đấy.” Giang Hàn cố nói thật bình tĩnh nhưng nhiệt độ cả người anh đang tăng vụt lên.
Nghe anh nói, Mạn Mạn run lên 1 chút- đúng là trời lạnh thật- cô nói: “Không có, em chỉ còn bộ quần áo ngày mai mặc đi chơi thôi.” Làm sao cô biết sẽ thế này mà đem thêm áo ngủ chứ- bọn họ chỉ đến Hồng Kông chơi 2 ngày thôi mà.
Giang Hàn lấy 1 bộ quần áo dài tay từ trong túi ra “Đây, em cầm áo thay nhanh đi.”
Cô nhận đồ rồi chạy vào phòng tắm thay- đây là lần thứ 2 cô mặc áo của Giang Hàn, bộ đồ thể dục lần trước cô còn quên chưa trả nữa. Khi thay đồ xong, cô ngửi thấy 1 hương thơm quen thuộc- như khi Giang Hàn ôm lấy cô vậy. Không phải cô chưa mặc quần áo anh bao giờ- có thể là vì không khí, cũng có khi là vì quần áo hay vì cảm giác người anh hàng xóm thật sự biến thành bạn trai mình- việc mặc quần áo anh làm cô vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
Cứ thế, cô mặc áo của Giang Hàn, khăn tắm quấn ngang hông. Giang Hàn cũng cầm quần áo bước vào phòng tắm, “Mạn Mạn, anh đi tắm đây. Máy tính có thể nối mạng, nếu em thấy chán thì cứ logout acc anh lên acc em cũng được.” Anh đã hỏi thử nhân viên khách sạn nên biết ở đây có wifi.
” Ừm……” Mạn Mạn ngồi lên giường anh, cầm máy tính, nhìn màn hình……
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu thanh mai và tiểu trúc mã rất làm người ta hâm mộ
Tên Tây Lai này lại muốn chọc ghẹo họ chuyện gì đây? Phong Mạn Mạn tò mò xem lại nội dung nói chuyện phiếm……
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Hàn đại thần, sao cả ngày nay cậu không lên vậy, bang mình đang chém giết bang Nho Nhã Lễ Độ ở ngoài thủ đô kìa.
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mấy ngày nay mình với phu nhân đều sẽ không login. Đánh cẩn thận 1 chút, đừng để rớt cấp.
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Đương nhiên, bang mình cứ kéo nhau ra ngoài thủ đô chờ bọn nó thôi- dùng viên thuốc quá phí tiền lại càng phí kinh nghiệm.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Hàn đại thần, anh với Mạn Mạn đang du lịch hả?
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừ, đi thử tuần trăng mật lấy kinh nghiệm.
Nhìn đến đây, mặt cô đỏ lên, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi- đi thử tuần trăng mật sao- cô nhìn cửa phòng tắm, có chút háo hức mong chờ xem anh và cô sẽ như thế nào.
Lát sau, cô lại nhìn màn hình.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Nôn…… Tiểu trúc mã thật đúng là “sến chảy nhớt”.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Đại thần ra tay chưa? “Nấu nướng” gì chưa? (nấu- > ăn)
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Đúng vậy, đã trễ thế này còn tại lên đây làm gì, tranh thủ thời gian đi chứ…
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mọi người nghĩ xa quá. Không nói nữa, mình đi tắm đây.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu trúc mã, rất ít khi thấy cậu thẹn thùng ~ khó được có lần này, phải để mọi người phân tích mổ xẻ 1 chút chứ.
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Tắm hay lắm, tắm xong thì~ ha ha ha ha, tắm tốt lắm.
[ bang hội] Ta Là Thương Nhân: Tắm cặp hôn? Hàn đại thần, cậu ra tay thiệt rồi sao?
[ bang hội] Luyến Chi Hữu Tình: Làm tốt lắm, tốt nhất là “ăn sạch sẽ”~ ha ha ha ha.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu thanh mai và tiểu trúc mã rất làm người ta hâm mộ
Đáng lẽ không nên xem… Phong Mạn Mạn mày đừng nghĩ lung tung được không? Sao càng lúc càng nghĩ đâu đâu vậy? Cô đập đầu vào gối, buông máy tính, lôi trà sữa ra uống- cô muốn bình tĩnh 1 chút nên không xem nữa, chính vì vậy, Phong Mạn Mạn không thấy đoạn này:
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Thương nhân sốt sắng đi làm thơ, kì này bật mí chuyện nhà Hàn, đêm nay thật là ngày quá tốt, chờ mong đại thần sẽ ra tay.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Khuya khoắt rồi Thương nhân còn bà 8 hả? Tui đang chuẩn bị đi ngủ đây…
[ loa] Phong Tử (người điên): MK! Đường Thi muốn chém nữa hả mày? Hôm nay còn chưa đánh đủ sao?
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Người điên a, hiểu lầm ý ca rồi- có điều nếu muốn đấu võ thì ca cũng chiều.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Thương nhân ca, nói nhanh lên a, sắp đi ngủ rồi.
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Thủy em vui lòng chờ 1 chút, thương nhân ca phải lựa lời hay.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy:…… Thương nhân ca đừng ngâm thơ nữa, nói thẳng, nói thẳng đi
[ loa] Ta Là Thương Nhân: Đại thần, phu nhân đi trăng mật, đêm nay chắc chắn rất nhiệt tình, 1 nam 1 nữ cảnh hữu tình, củi khô lửa bốc đến bình minh.
[ loa] Nhất Mộc Bất Thủy: Hưởng tuần trăng mật?! Thật hả? Bọn họ cưới rồi?
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Oh my god, thương nhân lộ liễu quá đấy, ở đây nhiều em nhỏ lắm, lộ thế dạy hư mấy em hết.
……
……
Càng về đêm càng phấn khích, càng bàn tán lại càng dữ dội!
Đột nhiên có người chạy tới chém giết Bắc Phong Giang Thượng Hàn, máy tính phát âm thanh cảnh báo làm Mạn Mạn vội vàng buông trà sữa. Cô thấy không kịp cầm máy lên nên trực tiếp nằm xuống giường nhìn, phát hiện Nho Nhã Lễ Độ đang ở cạnh Bắc Phong Giang Thượng Hàn, không đợi cô phản ứng kịp, hắn đã xông vào chém giết Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Phong Mạn Mạn vừa ấn dùng thuốc vừa gõ bàn phím.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: ??? Điên hả?
Nho Nhã Lễ Độ vẫn công kích Bắc Phong Giang Thượng Hàn. Phong Mạn Mạn điều khiển acc Bắc Phong Giang Thượng Hàn rất không quen, chỉ biết dùng “ám vách” cho đỡ mất máu.
Cô nhìn máu Bắc Phong Giang Thượng Hàn giảm vùn vụt, biết Nho Nhã Lễ Độ với Giang Hàn đánh ngang tay, Mạn Mạn vội vàng hét lên: “Ê ê, anh tắm xong chưa? Mau ra đây cứu mạng!”
Vừa lúc Giang Hàn cũng ra khỏi phòng tắm “Mạn Mạn, anh giặt áo giúp em……” Anh chưa kịp nói xong đã bị Phong Mạn Mạn ngắt lời.
” Sắp chết rồi, anh không mau lại đây thì rớt cấp ráng chịu.” Cô cố tránh công kích của Nho Nhã Lễ Độ.
” Chuyện gì?” Giang Hàn đi nhanh đến cạnh cô- cũng như Mạn Mạn- anh nằm hẳn lên giường.
Phong Mạn Mạn nói: “Tên Nho Nhã Lễ Độ kia phát điên hay sao ấy, không ừ hử gì mà cứ xông vào chém anh.”
Giang Hàn cầm chuột bấm cho nhân vật chạy ra xa rồi nhanh chóng nâng máy tính lên, ngồi xếp bằng trên giường, tay nhấn các phím dùng kỹ năng. Thế là Bắc Phong Giang Thượng Hàn đang chạy đi lại đột nhiên xoay người dùng kỹ năng đánh trả- thấy thuốc trên người bị Mạn Mạn dùng sắp hết rồi, vậy nên anh phải xử tên Nho Nhã Lễ Độ này thật nhanh.
Thật ra thì anh cũng không biết tại sao Nho Nhã Lễ Độ cứ chỉa mũi dùi vào mình? Không lẽ vì anh đứng thứ 1 trong bảng xếp hạng?
Phong Mạn Mạn cũng ngồi dậy, ngả đầu lên vai anh nhìn 2 nhân vật đánh nhau, thỉnh thoảng cô còn la lên: “Hết máu rồi”, “coi chừng”… nhắc anh.
Rõ ràng Nho Nhã Lễ Độ vẫn kém hơn Giang Hàn 1 chút. Bắc Phong Giang Thượng Hàn tấn công tới tấp. Đáng lẽ Nho Nhã Lễ Độ nên “coi chừng”, thế mà anh chàng lại cứ liều để chết, vậy nên khi Bắc Phong Giang Thượng Hàn tung Bạo Phong Tuyết xong thì rốt cục hắn “hết máu rồi”. (ý là MM cứ hô hào sai người í í)
Nho Nhã Lễ Độ ngã xuống rồi còn quăng 1 câu mới trở về điểm sống lại.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Bắc Phong Giang Thượng Hàn, chẳng qua mày chỉ “nhặt giày cũ” của tao mà thôi. (#.* ý hắn là second-hand í, mà NNLD là ai mọi người biết chưa ha?)
Giang Hàn khó hiểu quay sang hỏi Mạn Mạn: “Mạn Mạn, em quen Nho Nhã Lễ Độ hả?”
” Không hẳn là quen, lúc em vừa trọng sinh có đi chung nhóm với hắn.” Cô nói.
” Nó nói anh cướp bạn gái nó mà… anh chỉ có 1 bạn gái là em thôi.”
” Gì chứ? Em không biết hắn thật mà.” Mạn Mạn bực mình- không biết tên Nho Nhã Lễ Độ này là ai vậy trời?
Giang Hàn nhẹ nhàng đặt máy tính xuống, 2 tay anh cầm lấy tay cô.
Mạn Mạn thấy anh không nói gì nên lặp lại, “Em không biết hắn là ai hết.”
” Không sao cả, anh tin bạn gái mình mà.” Anh cố ý nhấn mạnh 3 chữ “bạn gái mình”.
Sau đó, Giang Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, tay phải ôm lấy eo Mạn Mạn mà Mạn Mạn thì ôm lấy cổ anh.
Ánh mắt anh dần nóng cháy lên, giọng trầm thấp đầy dụ dỗ: “Mạn Mạn, còn nhớ em còn nợ anh cái gì không?”
” Cái gì?” Phong Mạn Mạn khó hiểu.
” Lần em “mướn” anh luyện cấp giùm ấy? Nửa giờ 1 nụ hôn… nhớ chưa? Anh nhớ hình như luyện 4 giờ đấy. Khi nào em trả đây?” Giang Hàn nói.
Mạn Mạn hiểu rồi! Tay cô hơi đẩy anh ra, “Gì chứ, em có nhận lời đâu.”
Giang Hàn không hỏi ý cô nữa. Tay trái anh vuốt tóc cô rồi chuyển sang ấn nhẹ lên gáy cô, ép cô về phía mình. 1 giây trước khi hôn, anh rất nghiêm túc đếm: “Nụ hôn thứ nhất.” Anh cố ý nhấn mạnh từng tiếng.
Anh hôn thật sâu, rất nhiệt liệt. Tư thế này làm Mạn Mạn không thoải mái lắm, sức nặng cả người cô dồn hết vào hông (vì GH nghiêng người tới, MM nghiêng ra sau mà), mặc dù anh có vòng tay ôm lấy cô nhưng vẫn mỏi chết được, thế là cô thôi đẩy anh ra, rất “ngoan ngoãn” ôm lấy cổ anh, rút ngắn khoảng cách giữa 2 người.
Thấy vậy, Giang Hàn hơi nhíu mày, anh dịu dàng đặt cô nằm xuống, không cẩn thận đạp trúng khăn tắm của cô.
Phong Mạn Mạn thấy lưng hơi lạnh (áo mỏng mừ), gió thổi vào đùi làm cô tỉnh hẳn. Cô muốn quấn lại khăn nhưng đâu có dễ! Vì tay anh không cẩn thận (sao “không cẩn thận” nhiều dzạ??) quẹt trúng đùi cô, thế là… cô đờ đẫn……
Đang lúc Phong Mạn Mạn sắp bị cởi sạch thì……
” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào…… Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”
Giang Hàn ngừng tay lại, anh lấy di động đưa cho cô.
Phong Mạn Mạn còn đang thẫn thờ, “Alô……”
“Mạn Mạn, đi chơi vui không con?”
” Vâng……”
” Sao giọng con lạ vậy? Bị mẹ đánh thức hả?”
” Vâng…… Đúng vậy……”
” Vậy thôi, mẹ cúp máy… mà nè, nhớ lời mẹ nói nghen- giữ mình- thế, bye.” Giọng bà Phong rất lớn, lớn đến mức cả Giang Hàn ngồi cạnh cũng nghe rõ, lớn đến nỗi làm Mạn Mạn tỉnh ra.
Phong Mạn Mạn cúp máy- chuyện gì đã xảy ra? Xém nữa cô với Giang Hàn…… Cô cúi đầu lúng túng.
” Cái kia……” Phong Mạn Mạn vẫn cúi đầu.
Giang Hàn đành giúp Mạn Mạn mặc lại áo, đắp chăn cho cả 2, ôm cô nằm xuống.
Phong Mạn Mạn đẩy nhẹ anh ra, “Cái kia…… mẹ em nói……”
” Anh nghe rồi, ngủ đi.” Giọng anh có chút bất đắc dĩ.
” Nhưng là……”
Giang Hàn hôn nhẹ lên trán cô, “Hay em muốn tiếp tục?”
” Không…… Không có.” Phong Mạn Mạn vội vàng nhắm mắt lại, “Kia…… Em ngủ.”
Giang Hàn tắt đèn, ôm Mạn Mạn, nhắm mắt.
Anh biết thật ra đêm nay anh cũng không định “ăn” cô nhưng không phải chuyện gì anh cũng tỉnh táo kiềm chế được. May mà dì Phong gọi đến- anh không hối hận, nhưng muốn càng quý trọng cô thôi. (nấu cơm lúc này thì đêm tân hôn không trọn vẹn lắm hỉ?)
Ai, anh thở dài, biết vậy không cố ý đặt 1 phòng rồi. Dần dần, anh tỉnh táo lại, ôm Mạn Mạn ngủ thiếp đi.
…Nhưng hiển nhiên, cô bé nằm trong lòng anh tuy đã nhắm tịt mắt giả bộ ngủ nhưng vẫn còn suy nghĩ miên man.
2 người cùng ngủ 1 giường, thật ấm áp nhỉ và đáng hâm mộ nhỉ? Suỵt…… Chúc mọi người ngủ ngon.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoathuonggia82