Liễu Vận Ngưng rốt cục cũng nhìn rõ cái thứ cứ kéo nàng nãy giờ chính là con ngựa rơi cùng bọn họ, hình như nó bị thương rất nặng, nằm ì ra trên mặt đất, dúi dúi miệng vào người nàng, thấy Liễu Vận Ngưng tỉnh lại thì hí vang phấn khởi, hí vang đau đớn.
Thấy Hiên Viên Kỳ nhắm nghiền mắt, dung nhan anh tuấn nhăn nhó, Liễu Vận Ngưng thì thào: “Kỳ ca ca……”
Vừa gọi xong lại chau mày, mở miệng đổi cách xưng hô: “Bệ hạ—-” Chịu đựng cơn đau nhức, nàng ngồi dậy, gian nan dịch Hiên Viên Kỳ sang bên cạnh, đỡ y dậy để y dựa vào mình: “Bệ hạ, người sao rồi? Dậy, dậy đi!”
Hiên Viên Kỳ không có phản ứng gì, vẫn nhắm nghiền mắt, xụi lơ dựa vào nàng.
Y phục dính tuyết ướt nhẹp hoàn toàn, Liễu Vận Ngưng không bận tâm đến điều đó, chỉ ôm chặt con người đã không còn ý thức kia vào lòng, nàng quay đầu quan sát bốn phía, thấy bên cạnh nàng là một cái hồ, tiếng nước nhỏ giọt ban nãy, chính là tiếng nước từ trong khe núi chảy xuống hồ. Nàng không khỏi kinh hãi, nếu nàng nhích người ra một chút nữa, có lẽ giờ này nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Người trong lòng khẽ hừ một tiếng, kéo dòng suy nghĩ miên man của nàng về, nàng cúi đầu, thấy người ấy đã tỉnh lại, muốn mở mắt nhìn nàng: “Rời, rời khỏi nơi này……” Lời y còn chưa dứt, sắc mặt Liễu Vận Ngưng bỗng đại biến.
Mặt Hiên Viên Kỳ trắng bệch, biểu hiện của việc bị trúng độc, từng giọt mồ hôi chảy từ trên trán y xuống, hình như khứu giác bỗng trở nên nhạy cảm, Liễu Vận Ngưng ngửi thấy một mùi tanh ngọt, ban đầu không hề chú ý đến, hiện giờ nó lại dính đầy ra tay. Không đúng, nếu là tuyết tan thì sẽ không dính tay……
Liễu Vận Ngưng vội thu tay, nhanh chóng nhìn y, toàn thân bất giác phát run —-
Tay nàng dính đầy máu sẫm màu, hơn nữa, y phục trên người Hiên Viên Kỳ lại ướt nhẹp, vì y mặc y phục màu đen tuyền nên nàng không để ý mấy.
“Họ sao lại—-” Liễu Vận Ngưng nhịn không được, đến thanh âm cũng phát run: “Ta, ta băng bó cho người.”
“Rời khỏi nơi này trước đã……” Y nén đau nói.
Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn sắc mặt u ám của y, nghiến răng, choàng tay y qua vai mình, miễn cưỡng đứng dậy.
Cả cơ thể Hiên Viên Kỳ mềm nhũn vô lực, toàn bộ sức nặng của y đều đổ xuống người Liễu Vận Ngưng, mồ hôi chảy xuống mặt nàng.
Đầu óc choáng váng, Liễu Vận Ngưng đi đứng lảo đảo, cố hết sức đỡ y đi trên tuyết, nền tuyết lún xuống dưới từng bước chân, bước chân ngày càng nặng, có vài bước lún sâu dưới tuyết, mất nhiều sức lực mới rút ra được.
Mơ mơ hồ hồ, Hiên Viên Kỳ mắt nhắm mắt mở, thấy nàng chịu đau, lòng bỗng nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Hình như có hơi an tâm……
Nhưng không đợi y nhận định lại kỹ càng, bức màn tối đen lại phủ xuống y……
Bả vai bỏng rát, Hiên Viên Kỳ nửa tỉnh nửa mơ, phát hiện bản thân hình như đang ở trong một hang động, bốn bề tối đen như mực, bên cạnh y có một đống lửa, dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, mơ hồ có thể thấy một bóng hình đang ngồi châm thêm củi khô, củi khô ẩm ướt gặp lửa phát ra tiếng kêu ‘đôm đốp’ rõ ràng trong cái hang động yên tĩnh này.
Y phục trên người y ướt đẫm hoàn toàn, dính sát vào người vô cùng khó chịu, y lay lay thân hình muốn đông cứng của mình, bực bội phát hiện bản thân không còn chút khí lực nào.
Mi mắt chậm rãi khép lại một cách nặng nề, y cố gắng kiềm chế, cuối cùng mi mắt không khép lại hoàn toàn và đã chừa lại một khe hở nhỏ để nhìn, trong cơn mê man, người đó đứng dậy, ngồi xổm xuống cạnh y, sau đó lại loay hoay làm gì đó, y bỗng phát giác ra, một bàn tay mềm mại lạnh buốt khẽ cởi y phục trên người y ra, không khí buốt giá tập kích phần vai hở ra của y, y không khỏi chau mày, nắm lấy bàn tay lạnh buốt kia, thần chí mơ hồ: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Bệ hạ, đừng sợ, là ta, ta đang giúp người xử lý vết thương.” Giọng nói dịu dàng như từ nơi nào đó xa xôi truyền đến, bất ngờ ve vuốt tâm trạng bực dọc của y, nháy mắt bừng tỉnh, y không khỏi buông bàn tay lạnh lẽo kia ra.
Đợi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra xong, Liễu Vận Ngưng dời mắt nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn của y, máu xung quanh biến thành màu đỏ sậm, đoản kiếm vẫn còn cắm sâu trên vai y, chỉ để lộ cái chuôi kiếm ra ngoài, hàng lông mày của nàng không tự chủ được mà chau lại.
Vết thương dễ dàng được xử lý tốt, nhưng đoản kiếm lại có độc, càng khó khăn chính là, nàng không mang dược vật nào hữu dụng, mê dược dùng để phòng thân thì cũng đã dùng rồi, nhưng nếu độc trên người Hiên Viên Kỳ mà không được giải, e rằng Kỳ triều phải đổi Hoàng Đế.
—- Thật đúng là nan giải.
Chau mày quan sát vết thương của y, Liễu Vận Ngưng im lặng suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại như chẳng nghĩ gì cả. Hiên Viên Kỳ cố gắng mở mắt ra, ngay sau đó thì cảm nhiềuận được một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai mình, thoáng giảm bớt cảm giác bỏng rát nơi vai, giọng nói khe khẽ vang: “Bệ hạ, người ráng nhịn một chút.”
Liễu Vận Ngưng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, bàn tay dính đầy máu phát run, nghiến răng, dùng sức nhổ nó ra —-
Máu bắn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ xiêm y của Liễu Vận Ngưng.
“A……” Nỗi đau sâu sắc xuyên thấu thần kinh, luẩn quẩn trong đầu, Hiên Viên Kỳ khẽ rít một tiếng, cảm giác đau ngày càng sâu sắc vừa tập kích y, vừa thành công làm cho cái đầu đang hỗn loạn của y bảo trì được sự thanh tỉnh.
Y gắng sức mở mắt ra, thấy Liễu Vận Ngưng cúi đầu, sau đó y cảm giác vết thương được một luồng hơi ấm vây quanh, y còn định nói gì đó, Liễu Vận Ngưng đã ngẩng đầu, phun cái gì đó sang bên cạnh, rồi quay lại, cúi đầu.
Y bỗng hiểu ra nàng đang làm cái gì.
Một bên mặt của nàng thoáng vẻ mệt mỏi và chuyên tâm, ánh lửa hừng hực, hắt lên mặt nàng, không ngừng lay động.
Củi lửa vang ‘đôm đốp’, như muốn tăng thêm một ít sinh khí cho cõi đất trời tĩnh mịch này, Hiên Viên Kỳ nhìn nàng hết lần này đến lần khác hút máu độc giúp y một cách thụ động, môi của nàng dính máu của y, một màu đỏ thẫm, một ý nghĩ phức tạp khó hiểu thầm rơi xuống đầu y, lan nhanh……
E rằng từ đây về sau sẽ không có cách nào nhổ ra được.
Liễu Vận Ngưng chuyên tâm hút từng ngụm máu độc ra cho y, không hề nề hà, mùi máu tanh trong miệng ngày càng nồng, nàng không có y định dừng lại, cho đến khi vai y chỉ còn lưu lại màu máu đỏ tươi mới thôi.
Xé một mảnh váy quần tương đối sạch sẽ, băng bó sơ cho y xong, Liễu Vận Ngưng thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc mặt của Hiên Viên Kỳ chuyển biến tốt đẹp không ít, rồi nhìn nhìn bộ y phục ẩm ướt trên người Hiên Viên Kỳ, có hơi do dự, vẫn khẽ giọng nói: “Bệ hạ, để thần thiếp giúp người cởi đồ ra, vận đồ ướt dễ bị cảm lạnh lắm.”
Y kinh ngạc nhìn nụ cười mỉm thản nhiên của nàng, có hơi thất thần, kìm lòng không đậu, y vươn tay lau vết máu trên mặt nàng, nhưng lại tác động đến vết thương, cơn đau tập kích, y nhịn không được khẽ chau mày.
“Bệ hạ—-” Liễu Vận Ngưng vội cầm lấy tay y, để y dựa vào nàng: “Đừng cử động, sẽ tác động đến vết thương đó.”
Hiên Viên Kỳ không nghe lời nàng, nhịn đau đứng dậy, mặt lạnh tanh: “Trẫm không phải phế nhân! Không muốn nằm bất động!”
Liễu Vận Ngưng ngẩn người, liền mỉm cười nói: “Đúng, thần thiếp quên mất.” Thanh âm nhỏ dần, mặt Hiên Viên Kỳ nhăn nhó, y lạnh lùng nhìn Liễu Vận Ngưng, hồi lâu ráng nhịn đau cởi bỏ bộ y phục ướt đẫm ra.
Liễu Vận Ngưng thấy thế, vội dìu Hiên Viên Kỳ chỉ còn vận mỗi chiếc áo mỏng màu trắng đến bên đống lửa, rồi phơi y phục của y lên giá gỗ.
Hiên Viên Kỳ thấy nàng bận bịu, bỗng nói: “Y phục của ngươi cũng ướt? Cởi ra đi!”
Hai tay đang bận bịu dừng lại, Liễu Vận Ngưng cúi đầu đưa lưng về phía y, đáp: “Dạ……” Do dự một hồi, nàng cởi hết chỉ chừa lại cái áo đơn, gió lạnh thổi đến, lạnh đến nỗi khiến nàng co rúm người lại.
Hiên Viên Kỳ lạnh lung liếc nàng một cái, nói: “Lại đây.”
Liễu Vận Ngưng không do dự bước đến, vừa định ngồi xuống bên cạnh y, Hiên Viên Kỳ liền kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng.
“Sưởi ấm!” Thốt lên hai chữ, Hiên Viên Kỳ liền nhắm mắt thờ ơ.
Đợi đến khi hơi thở của thiếu nữ trong lòng đều đều ổn định dần, Hiên Viên Kỳ chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là bóng đêm dày đặc, ngoại trừ phạm vi quanh đống lửa được ánh lửa mong manh xua tan một chút hắc ám.
Buông mắt, đôi mắt đen láy chứa đầy tia sáng lạnh lẽo tha thiết nhìn dung nhan mỹ lệ tỏ vẻ mệt mỏi đến cực điểm, rất lâu rất lâu sau, những tia sáng lạnh lẽo tan dần, thay vào đó là nỗi phức tạp khiến kẻ khác khó hiểu.
Bông tuyết trộn lẫn vào trong gió lạnh thổi vào hang động, thiếu nữ rúc vào lòng y, y cúi đầu, phát hiện vòng tay mình đang siết lại, ôm nàng chặt hơn……
Thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt y có hơi lo lắng.
—- Có một số việc, hình như đã ngoài tầm kiểm soát.
Cơn đau buốt rát nơi vai kéo đến, khiến tâm tình của y rơi xuống đáy cốc.
—- La Tát Môn! Đúng là vướng víu thật!
Ánh mắt y dần trở nên cay nghiệt khát máu.
—- Nếu đã dám chống đối y, vậy phải chấp nhận chịu hậu quả nghiêm trọng.
Bầu không khí giá lạnh có phần không được tự nhiên, Hiên Viên Kỳ giấu nhẹm nét ưu tư trong mắt, thản nhiên nói: “Tại sao đến trễ vậy?”
“Thuộc hạ biết tội!”Namtử vận áo xanh cúi đầu xuất hiện, thanh âm bình tĩnh: “Người của La Tát Môn phái ‘Độc Vương’, một trong tứ đại môn chủ.” Không cần giải thích dong dài vì Hiên Viên Kỳ đã hiểu rồi.
“La Tát Môn thu được bao nhiêu? Mà lại xem trọng mạng của trẫm đến thế?” Y hừ lạnh một tiếng, hàm ý khinh thường.
—- Y chắc chắn không tin cái cớ vì dân tị nạn ở GiangNam, chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau giật dây.
“Người đứng đằng sau giật dây là ai?”
Namtử vận áo xanh ngẩng đầu nhìn y, rồi đáp: “Thuộc hạ bất tài, không thể xác định được.”
“Không thể xác định?” Cuối cùng y cũng ngẩng đầu nhìn nam tử vận áo xanh: “Nói vậy là đã tra được những kẻ tình nghi?”
“Đúng vậy.”Namtử vận áo xanh lấy một phong thư trong ngực ra: “Đây là bức thư giao dịch mà thuộc hạ lấy được lúc lẻn vào La Tát Môn.” Y mở phong thư ra đưa cho Hiên Viên Kỳ.
Đọc sơ qua bức thư, ánh mắt Hiên Viên Kỳ trở nên ngưng trọng, sau đó y nhét phong thư vào trong ngực: “Ngươi chắc chắn đây là bức thư giao dịch của La Tát Môn?”
“Dạ!”
—- Đúng là lòng muông dạ thú!
Y cười lạnh, chủ đề kết thúc.
Ôm chặt thiếu nữ đang ngủ không được an ổn vào lòng, đảo mắt thấy nam tử vận áo xanh vẫn đứng yên đó không có ý định rời đi, chau mày hỏi: “Còn có chuyện muốn bẩm báo sao?”
“Dạ!”Namtử vận áo xanh đáp: “Bệ hạ, chuyện lần trước người bảo thuộc hạ tra, vô tình thuộc hạ tra được một số việc.”
“Việc gì?” Y nổi hứng thú khi nghe được những lời nam tử vận áo xanh nói: “Chẳng lẽ còn có việc mà các ngươi chưa tra ra?”
“Đúng vậy, bệ hạ!” Nam tử vận áo xanh siết chặt nắm đấm: “Lần trước thuộc hạ chưa tra ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, nhưng thuộc hạ lại tra được, không lâu trước đó Liễu Uẩn Nịnh và Hàn Tịnh Triệt, môn chủ của La Tát Môn đã thành thân với nhau.”Namtử vận áo xanh đã sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của Hiên Viên Kỳ.
Quả nhiên, thanh âm của Hiên Viên Kỳ trầm hẳn, ánh mắt nguội lạnh đủ đông chết người: “Ngươi nói cái gì?”
“Thuộc hạ nói—-” Y dừng một chặp, tuôn hết một hơi: “Không lâu trước đó Liễu Uẩn Nịnh và Hàn Tịnh Triệt, môn chủ của La Tát Môn đã thành thân với nhau.”
Những tin tức trước không hề làm cho y chấn động như tin tức nhận được lần này, nhưng giây tiếp theo đã nhanh chóng tỉnh táo lại: “Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn, là vì tên Hàn Tịnh Triệt này?”
“Hình như không phải!”Namtử vận áo xanh suy ngẫm, rồi đáp: “Có lẽ Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn, là vì có liên quan đến Thái hậu.”
Y chớp mắt: “Lời đó có ý gì?”
“Trước khi Liễu Uẩn Nịnh rời khỏi Đế Kinh, Thái hậu nương nương đã âm thầm đến tìm nàng, triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh trong một biệt viện nhỏ, hai người ở trong biệt viện tận hai canh giờ. Sau đó, Liễu Uẩn Nịnh rời khỏi biệt viện, từng cầu kiến bệ hạ—-”
Hiên Viên Kỳ chau mày.
Y nhớ rất rõ chuyện này, ngày ấy lúc Liễu Uẩn Nịnh đến Hoàng cung cầu kiến, y đang phê duyệt tấu chương, sau khi triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh, nàng đã hỏi y một câu, rồi nhanh chóng rời đi.
—- Chuyện này có liên quan đến việc Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn sao?
“Bệ hạ, ngày ấy sau khi bệ hạ triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh, nghe chúng hạ nhân của phủ Thừa tướng nói, lúc nàng trở về phủ Thừa tướng thì như người mất hồn, ngày hôm sau liền rời khỏi Đế Kinh.
“……”
“Liễu Uẩn Nịnh vừa rời, Liễu Thừa tướng liền bí mật phái người ra ngoài tìm kiếm, nhưng Liễu Uẩn Nịnh như biến mất vào cõi hư vô, dù cho Liễu Thừa tướng có phái bao nhiêu người ra ngoài tìm kiếm, thì vẫn không thu được kết quả. Và rồi cho đến trước khi tiến hành hôn lễ mấy ngày, Liễu Thừa tướng vẫn chưa tìm ra Liễu Uẩn Nịnh, còn Liễu phi hiện tại—-” Nam tử vận áo xanh nhìn thiếu nữ trong lòng Hiên Viên Kỳ, rồi tiếp lời: “Từ khi nàng mười bốn tuổi đã cùng sư phụ dạo chơi tứ hải, chưa từng quay về phủ Thừa tướng lần nào, rồi cách đấy mấy hôm trước ngày thành thân, được Nhị phu nhân của Liễu Thừa tướng phái người triệu về phủ. Sau đó nữa, như bệ hạ đã biết, nàng tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh—-”