Đỗ Lôi Ty cảm thấy thế giới này thật điên cuồng ! Đi bộ trên đường cũng có thể gặp được người xa lạ đến cầu hôn, nhưng khủng khiếp nhất chính là, người bị cầu hôn là cô có thể ngu ngốc nghĩ rằng đây là một show truyền hình thực tế, không một chút lo lắng nhận lấy chiếc nhẫn kim cương. Lúc này, chú rể tìm được đến cửa nhà , rốt cuộc là lấy chồng, hay là không lấy chồng đây?
Durex: nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, được tiêu thụ tại hơn 150 quốc gia trên toàn cầu, cũng chiếm vị trí đầu trong hơn 40 thị trường. Nhãn hiệu Durex chiếm 26% trong thị trường 4 tỉ bao cao su trên thế giới, là nhãn hiệu bao cao su hàng đầu.
(Đỗ Lôi Ty (杜蕾丝) là phát âm tiếng Trung của từ Durex)
Đỗ Lôi Ty đi bộ ở trên đường phố, vẻ mặt như đưa đám.
Có ba nguyên nhân chính làm cho bạn Đỗ Lôi Ty có vẻ mặt như đưa đám.
Nguyên nhân thứ nhất là, bạn trai Trịnh Húc Húc mới quen nhau được ba tháng đột nhiên nói lời chia tay với cô, nguyên nhân là hắn không thể chịu đựng được việc mỗi lần mang bạn gái ra ngoài gặp gỡ bạn bè, phải giới thiệu với mọi người: Đây là bạn gái của tớ – Đỗ Lôi Ty. Điều này làm cho hắn cảm thấy mình như là một nhân viên tiếp thị bao cao su.
Nguyên nhân thứ hai dẫn đến vẻ mặt như đưa đám của bạn Đỗ Lôi Ty là, ba giờ trước, cô đã bị sa thải khỏi công việc đã gắn bó ba năm tại một tòa soạn nhỏ, nguyên nhân là do khủng hoảng tài chính, tòa soạn báo muốn giảm biên chế, mà chủ biên mới tới vừa nhìn thấy tên của cô, cảm thấy rằng cái tên này quá mức thấp kém, làm xấu văn hóa của tòa soạn, không hài hòa với xã hội. Cho nên, bạn Đỗ Lôi Ty thật bất hạnh, bị chủ biên sa thải.
Nguyên nhân thứ ba làm cho vẻ mặt của Đỗ Lôi Ty trông như đưa đám là, khi cô ôm thùng giấy chuẩn bị cuốn gói về nhà, ngân hàng bỗng nhiên gọi điện thoại tới, thông báo thẻ tín dụng của cô trong tháng này đã bội chi, không thể sử dụng được nữa, hạn cho cô trong một tháng phải trả hết nợ trong thẻ tín dụng, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến định giá tín dụng cá nhân trong tương lai.
Trong vòng một ngày, Đỗ Lôi Ty từ một người có bạn trai, có công việc, có thẻ tín dụng, một nữ ký giả biến hóa nhanh chóng, thành một người không có bạn trai, không có công việc, không có tiền, giống như một người vô gia cư, cảnh ngộ như vậy thật sự không bình thường, giờ phút này, những mất mát của cô quả thực không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Tuy nhiên vận rủi của ngày hôm nay dường như vẫn chưa hết, đúng lúc cô đang thất thần đi ở trên đường phố, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất hiện một chiếc xe đạp, đi sát đến bên người cô, sau đó phóng như bay chạy mất.
Đỗ Lôi Ty nhìn chiếc xe đạp đang phóng như bay kia, cảm thán: Đầu năm nay ngay cả xe đạp cũng có thể đi với vận tốc 70 km/h!
Bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, vỗ vào bả vai của cô, “Cô gái, túi của cô đã bị cướp rồi.”
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc, lúc này mới phát hiện, chiếc túi cô đặt ở hộp giấy, chiếc túi Gucci cô mua từ nửa năm trước với giá ba mươi đồng ở chợ đêm đã không cánh mà bay.
Chiếc túi như vậy cũng bị cướp mất, chẳng trách được công cụ gây án cho đến bây giờ vẫn là một chiếc xe đạp!
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên cảm thông cho tên cướp đã giật túi của cô, có thể tưởng tượng được, tên cướp đó sau khi mở khóa và đổ tất cả những đồ dùng trong túi ra, thấy bên trong chỉ có một chiếc điện thoại Nokia đã được sử dụng năm năm, không có cả chức năng gửi tin MMS, và mấy chiếc băng vệ sinh được giấu trong ngăn phụ, chắc là anh ta sẽ nổi giận đến mức đập chiếc xe đạp kia?
Nhưng cô cũng không có thay tên cướp thương tâm được lâu, bởi vì cô vừa nhận ra được, băng vệ sinh trên người cô sắp không chịu đựng nổi một dòng nước chảy xiết tràn ra, đã sắp vỡ đê. Mà hôm nay cô lại mặc một chiếc quần trắng.
Bỗng nhiên, Đỗ Lôi Ty rất muốn khóc, một người tại sao có thể xui xẻo đến mức độ này? Bình thường cô có gây ra điều tội lỗi gì đâu, ngay cả một con gián cô cũng không nỡ giết, tại sao cô lại gặp phải những chuyện như thế này?
Cho nên, cô quyết định đi đường tắt, dùng tốc độ nhanh nhất đi về nhà, để phòng ngừa phát sinh thảm kịch máu chảy thành sông.
Cô cố ý chọn lấy một đường đi không giống như bình thường, ôm lấy thùng giấy ở trong tay, chuẩn bị chạy nhanh, bỗng nhiên có một người chắn ở trước mặt cô.
Không! Chính xác mà nói, người này đàng quỳ gối trước mặt cô.
Quỳ một chân trên đất!
“Lấy anh nhé?!”
Không cho cô có thời gian kịp phản ứng, một vật thể lòe sáng, ánh sáng ngọc chói mắt đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Một viên lớn như vậy, chắc cũng hơn mười karats?
Đời này Đỗ Lôi Ty mới chỉ đeo nhẫn bạc 925*, hoàn toàn bị sốc!
(*Bạc 925 là một hợp kim của bạc, chứa 92.5% trọng lượng là bạc và 7.5% trọng lượng là kim loại khác – thường là đồng)
Lúc này trong đầu óc của cô chỉ có một ý nghĩ: nhân phẩm quá tốt, gặp được một show truyền hình thực tế!
Trong ti vi cũng diễn như vậy nha, có một khách mời tham gia chương trình XX, đài truyền hình nói với anh ta có thể lựa chọn một người ngẫu nhiên đi qua đường, trên thực tế, sẽ có một số máy camera được chuẩn bị trước.
Vừa nghĩ tới có camera, Đỗ Lôi Ty trở nên khẩn trương.
Chẳng may bỗng nhiên cô bị một dòng nước tràn ra ngoài, chẳng phải là khán giả của cả nước sẽ được trông thấy sao? Cô sẽ rất mất mặt!
Đúng lúc cô đang đau khổ nhất, người đàn ông quỳ gối ở trước mặt cô cũng không còn kiên nhẫn, cố ý ho khan một chút.
Âm thanh ho khan này, đã đem ánh mắt của Đỗ Lôi Ty chuyển từ chiếc nhẫn kim cương đến khuôn mặt của người đàn ông, sau đó, lại một lần nữa cô bị sốc, không đúng! Là kinh hãi!
Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai có phải không?
Da thịt màu lúa mạch, hai con ngươi đen như ngọc, hốc mắt có chút sâu sắc, sống mũi cao ngất lộ vẻ khí phách, hai mảnh môi mỏng, môi mím thật chặt, vừa đẹp trai vừa thanh lịch. Lúc này, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trước kia cô đã từng nhìn thấy những anh chàng đẹp trai ở trên ti vi, nhưng bỗng nhiên lại nhảy ra một người sống xuất hiện ở trước mặt mình, Đỗ Lôi Ty có chút không thích ứng kịp.
Quả nhiên là người của show truyền hình thực tế! Người bình thường sao có thể dễ nhìn như vậy được? Hơn nữa, người này nhìn qua có chút quen mặt, rất có thể đây chính là một đại minh tinh?
Lúc này nội tâm của cô đang giãy dụa kịch liệt, rốt cuộc có nên tiếp nhận lời cầu hôn giả này hay không? Nếu chấp nhận, dù sao đạo cụ dùng trong các show truyền hình cũng là giả, coi như là giữ cho anh chàng đẹp trai này một chút mặt mũi, để cho anh ta có thể hoàn thành được chương trình. Nhưng nếu như không chấp nhận, với việc anh ta cứ quỳ mãi ở đây, rất nhanh sẽ có một số lượng quần chúng rất lớn xúm lại xem, đến lúc đó cô không những không đi được, rất có thể còn sẽ phát sinh huyết án.
Đỗ Lôi Ty suy nghĩ một chút, nhận lấy vật trên tay của anh ta, nói đúng hơn là túm lấy chiếc nhẫn kim cương, chuẩn bị chạy về nhà.
“Đợi một chút!” Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của cô.
“Em tên là gì?”
Wow! Bây giờ người ở đài truyền hình cũng rất chuyên nghiệp, ngay cả tên của người đi đường cũng muốn hỏi, Đỗ Lôi Ty trả lời cực kỳ nhanh: “Tôi tên là Đỗ Lôi Lôi.” Đây là câu trả lời của cô khi có người xa lạ hỏi thăm tên của mình, làm gì có ai nguyện ý nói cho người sau này sẽ không gặp lại, mình gọi Đỗ Lôi Ty đâu? Sử dụng lời biện hộ của Trịnh Húc Húc chính là: Tôi không phải là nhân viên tiếp thị bao cao su!
Anh chàng đẹp trai trầm tư trong chốc lát: “Số điện thoại?”
Số điện thoại cũng muốn hỏi, khó có thể tin đài truyền hình còn muốn tiến hành tiết mục thăm hỏi, đáp lễ? Không đến nỗi biến thái như vậy chứ?
Nhưng anh chàng đẹp trai này khí thế rất mạnh mẽ, giống như rất quyết tâm, cô không chịu nói ra số điện thoại sẽ không để cô đi.
Đỗ Lôi Ty có thể rõ ràng cảm giác được, chuyện vỡ đê đã sắp xảy ra rồi.
Cô quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải về nhà ngay lập tức: “Số di động của tôi là: 136XXXXXXXX.”
Sau đó, thừa dịp anh ta buông lỏng tay, Đỗ Lôi Ty chạy nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng biến mất ở trong biển người mênh mông.
Cùng lúc đó, bóng người cao lớn kia đứng nghiêm tại chỗ, sững sờ nhìn về hướng Đỗ Lôi Ty biến mất. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của anh khôi phục lại trầm tĩnh như bình thường, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười.
Last edited by Trương Cáp; 11-11-2011 at 08:45 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương Cáp
Đỗ Lôi Ty nhanh chóng về đến nhà, vội vã giải quyết vấn đề cá nhân xong, cô úp một bát mì ăn liền.
Lúc mì đã chín, cô vẫn nhìn cái bát kia đến sững sờ. Cuộc sống sau này, ít nhất là trong lúc tìm việc mới, thì căn bản vẫn phải làm bạn với mì tôm sao? Sớm biết như vậy, hôm trước đi siêu thị có đợt khuyến mãi mì tôm, mua hai tặng một, đáng nhẽ cô phải mua nhiều một chút mới đúng.
Đang lúc cô hối hận không thôi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đỗ Lôi Ty đi qua mở cửa, thấy bà chủ nhà cười híp mắt đứng ở cửa.
Tim cô đập thình thịch nhanh một chút — bà chủ nhà chỉ có lúc đi thu tiền thuê nhà mới lộ ra nụ cười hiền lành như vậy.
“Tiểu Đỗ, ăn cơm chưa cháu?”
“Mới vừa ăn ạ…” Đỗ Lôi Ty có chút chột dạ.
“Ai u, sao cháu lại ăn mì tôm hả? Mì tôm không có chất dinh dưỡng đâu, sau này nếu trong nhà cháu không nấu cơm thì sang nhà dì ăn cũng được, dù sao nhà dì cũng nấu nhiều cơm.” Nụ cười của bà chủ nhà đặc biệt ấm áp.
Đỗ Lôi Ty vội vàng lắc đầu, bởi vì cô biết, trước khi ăn cơm nhất định sẽ trừ vào tiền phòng.
Hàn huyên mấy câu xong, bà chủ nhà rốt cục quyết định đi vào vấn đề: “Tiểu Đỗ, tiền thuê nhà quý này…”
“Dì cho cháu dời tiền thuê nhà mấy ngày nữa được không? Mấy ngày qua, tiền mặt của cháu có kẹt một chút…”
Bà chủ nhà mặt liền biến sắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên thở dồn dập.
Chỉ chốc lát sau, bà ta lại khôi phục vẻ ưu nhã đoan trang như vừa rồi, “Không sao, không sao, nếu cháu kẹt tiền thì trả trễ một chút cũng không sao.”
Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm.
“Ba ngày, ba ngày sau dì tới lấy thì thế nào?”
Cô vừa nới lỏng tâm trạng lại lập tức lo lắng, ba ngày? Ba ngày làm sao đủ! Nhưng khi nhìn vẻ mặt cười mà bên trong giấu dao ấy, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là khúm núm gật đầu, “Được ạ, đến lúc đó cháu sẽ đưa cho dì.”
Bà chủ nhà cười cười rồi mới đi, đóng cửa lại, Đỗ Lôi Ty thành ra chỉ có một cái đầu lại có hai chuyện lớn phải lo.
Vốn là, dựa vào thu nhập công việc ở tòa soạn báo, cô có thể miễn cưỡng sống, hiện đang không có việc làm, còn khoản nợ trong thẻ tín dụng, nếu như nộp tiền thuê nhà quý này, cô sợ mình ngay cả mì tôm cũng không có mà ăn.
Mãi cho đến buổi tối lúc đi ngủ, Đỗ Lôi Ty vẫn đang lo lắng vấn đề có liên quan đến tiền, cô lăn qua lộn lại ở trên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến vấn đề giải quyết nguy cơ tài chính cá nhân như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô mơ mộng hão huyền, nếu lúc này đột nhiên rụng tiền xuống là tốt nhất?
Đang lúc này, một vật chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô nhớ lại chuyện sáng hôm nay, gặp chàng trai kia ở trên đường, trong tay của hắn có thứ lòe lòe sáng kích thích khát vọng tiền bạc ẩn trong nội tâm Đỗ Lôi Ty.
Nếu như cái nhẫn này là kim cương thật, thật là tốt!
Cô nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy có vô số nhẫn kim cương bay bay ở trước mắt…
Bay bay… cô liền ngủ mất.
Chờ Đỗ Lôi Ty tỉnh lại, đồng hồ báo thức vang lên, tóc tai bù xù chui ra từ trong chăn, thuận tay đặt lại đồng hồ báo thức A đã rơi lên đầu giường, đồng hồ báo thức B rơi do lúc nãy tung mình đặt lên trên tủ đầu giường, ngay sau đó từ trên giường lăn xuống, nhặt lên đồng hồ báo thức C để ở dưới giường.
Lúc này, cô đã tỉnh lại, luống cuống tay chân bò dậy từ trên mặt đất, vọt vào WC đổi lại băng vệ sinh, tiếp theo đánh răng rửa mặt, chải đầu thay quần áo, sau đó cô vừa buồn ngủ vừa xách giỏ ra cửa, chợt phát hiện — không thấy giỏ đâu nữa.
Lúc này cô mới nhớ, hôm qua bị tên chạy như bay kia cướp mất rồi, cho nên cô thuận tiện nhớ lại chuyện hôm qua bị ông chủ cho nghỉ việc, còn có Trịnh Húc Húc hôm qua cũng chia tay với cô, còn có thẻ tín dụng, còn có tiền thuê nhà.
Tâm tình của Đỗ Lôi Ty thêm một lần nữa rơi xuống đáy cốc.
Sao mà vừa tỉnh dậy đã có nhiều phiền toái như vậy chứ? Cô cởi áo khoác ra, buồn bực ngã xuống giường.
Hay là ngủ tiếp lấy lại cảm giác!
Đang lúc cô muốn ngủ lại, tiếng chuông cửa liên tục không ngừng bỗng nhiên vang lên, Đỗ Lôi Ty vốn định làm lơ không để ý, không ngờ chuông cửa càng ngày càng không ngừng vang lên, không có dấu hiệu dừng lại. Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là bò dậy từ trên giường, mở to hai mắt, tinh thần uể oải đi mở cửa.
“Ai vậy…”
Cô lời còn chưa nói hết, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, chỉ thấy trước cửa có một ông chú mặc đồ Tây đứng, phía sau ông chú còn có hai tên đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, thắt cà vạt màu đen, đeo kính mắt màu đen, mặt không chút thay đổi.
Từ đầu tiên hiện ra trong đầu Đỗ Lôi Ty là — xã hội đen!
“Ông… Các ông muốn làm gì?” Đỗ Lôi Ty nắm chặt cổ áo sơ mi vốn nhiều nếp nhăn, hoảng sợ nhìn ba người ngoài cửa.
“Xin hỏi cô là Tiểu thư Đỗ Lôi Lôi phải không?” Ông chú nghiêm túc hỏi.
“Không… Không phải…” Cô liều mạng lắc đầu.
“Vậy xin hỏi, cô là Tiểu thư Đỗ Lôi Ty phải không?”
Bình sinh lần đầu tiên, có người có thể trấn định như vậy gọi tên của cô, Đỗ Lôi Ty cảm thấy rất thần kỳ.
“Cũng không phải, ông… Các ông tìm nhầm người rồi…”
“Như vậy, xin hỏi cô họ Đỗ phải không?”
“Không phải, tôi không phải họ Đỗ!” Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh nhất để đóng cửa.
Vừa lúc đó, bà chủ nhà bỗng nhiên từ cửa đối diện đi ra, rất nhiệt tình gọi một tiếng: “Tiểu Đỗ!”
Vẻ mặt Đỗ Lôi Ty hóa đá.
“Đỗ tiểu thư, xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Ông chú đưa tay làm tư thế mời.
“Tôi không đi! Các ông nhất định là tìm nhầm người!” Đỗ Lôi Ty nhanh chóng đóng cửa.
Bốn ngón tay chặn lại đúng lúc cô đóng, hai tên lực lưỡng đeo kính mát đã đứng ở trước mặt cô, nhất trí hành động: “Đỗ tiểu thư,mời!”
Lúc này, cô hoàn toàn bất lực.
Đỗ Lôi Ty bị hai tên to xác một trái một phải che chở đi ra khỏi nhà, ông chú nghiêm túc đi ở phía trước, đi ngang qua cửa khu nhà, đúng lúc gặp bảo vệ Khán Kiến Liễu.
“Ơ! Tiểu Đỗ, cháu đang đóng phim gangster à?” Ở trong mắt mấy ông chú bảo vệ, lấy gia thế, tướng mạo cùng vóc người của Đỗ Lôi Ty, đánh chết cũng không thể bị xã hội đen ngắm trúng.
Đối mặt với sự chào hỏi nhiệt tình của chú bảo vệ, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên rất muốn gào khóc, cô chọc phải người nào rồi? Ở nhà cũng có thể chọc tới xã hội đen, chẳng lẽ là mì tôm cô ném đi làm nghẹn chết chó của lão Đại xã hội đen sao? Nhưng mà nghĩ lại, chó của lão Đại xã hội đen nuôi cũng sẽ lục thùng rác sao? Nhưng mà cô cũng đã cẩn thận buộc chặt túi rác rồi mà.
Đang suy nghĩ miên man, ông chú nghiêm túc đang đi bỗng nhiên dừng bước, một chiếc limousine thân dài dừng lại trước mặt bọn họ, xa hoa đến nỗi khiến Đỗ Lôi Ty không nhận ra xe này có thương hiệu gì.
Ông chú nghiêm túc đi tới trước cửa sổ xe, giống như bắt chuyện với người ở bên trong, sau đó mở cửa xe, làm một tư thế mời với Đỗ Lôi Ty đứng ở một bên.
“Đỗ tiểu thư, chủ tịch chờ cô ở bên trong.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương Cáp
Cái từ này lọt vào trong lỗ tai Đỗ Lôi Ty, trở thành “Lão đại”, “Đại ca”, “Rắn đầu đàn”.
Cho nên cô càng căng thẳng, thần kinh càng bị ép chặt hơn.
“Cái đó… Tôi còn có chút chuyện…”
Lời còn chưa nói hết, hai gã lực lưỡng đeo kính đen phía sau đã nhẹ nhàng đẩy, dễ dàng đưa cô vào trong limousine.
Vừa vào trong xe, cửa xe đã “sầm” một tiếng đóng lại.
Nói thật, lúc này Đỗ Lôi Ty đã căng thẳng đến mức không thấy căng thẳng hơn được nữa, từng là một ký giả nên bệnh nghề nghiệp lúc này lại nổi dậy, trong đầu cô toàn là cái tít trên trang nhất tin tức ngày mai – “Ở nơi đổ rác xuất hiện một xác chết nữ vô danh do có liên quan đến xã hội đen”, hoặc là cái tựa – “Nữ ký giả đắc tội với xã hội đen phơi thây đầu đường, chuyện xưa khó nói” nghe đầy mưu mô.
Lúc Đỗ Lôi Ty còn đang suy nghĩ xem cái tựa nào mới đập vào mắt người xem, một tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ của cô, cô lúc này mới nhớ tới, kẻ phơi thây đầu đường kia chính là mình đó!
Lúc gặp xã hội đen thì nên làm thế nào? Đang lúc căng thẳng lọc trong đầu xem đã từng đụng phải xã hội đen ở đâu, Đỗ Lôi Ty hai tay ôm ngực, hiện lên hình dáng con chim cút, sau đó dùng âm thanh thút thít mềm mỏng cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Chàng trai ngồi ở chỗ đối diện cô trong xe khóe miệng hơi co giật.
“Đỗ tiểu thư.” Anh ưu nhã gọi một tiếng.
“Đừng giết tôi, tôi không có tài cũng không có sắc, xin anh đừng giết tôi…”
“Đỗ tiểu thư!” Chàng trai lên giọng.
Đỗ Lôi Ty rốt cục ngừng xin tha, run rẩy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cái nhìn này làm cô ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ hai cô thấy một người đàn ông đẹp trai như thế, lần trước là ở trên đường, lần này là ở trong xe, ly kỳ nhất chính là hai người này lại là cùng một người.
Lúc này Đỗ Lôi Ty mơ hồ, anh ta không phải là khách mời của show truyền hình sao? Sao lại nhanh chóng biến thành lão đại của tổ chức xã hội đen? Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bỗng nhiên, một ánh mắt trong trầm tĩnh có bén nhọn lia tới, lần nữa cắt đứt suy nghĩ lung tung của Đỗ Lôi Ty.
“Đỗ tiểu thư, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh đẹp trai vừa mở miệng, khí chất đã khác người rồi.
Suy nghĩ cái gì? Đỗ Lôi Ty mở to đôi mắt không thể nào lớn hơn, vẻ mặt mơ hồ nhìn đối phương.
Anh đẹp trai sắc mặt trầm lại, vẫy tay về phía cửa xe.
Đỗ Lôi Ty quay đầu, doạ người! Chẳng biết từ lúc nào ông chú nghiêm túc kia đã ngồi ở cạnh cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
“Jason, giải thích cho Đỗ tiểu thư một lần nguyên nhân tôi đến.”
“Dạ! Cậu chủ!” Sau đó ông chú nghiêm túc gọi là Jason kia thay đổi ánh mắt tối tăm vừa rồi, sinh động như thật nói cho cô nghe một lần chân tướng mọi việc.
Chuyện là như vầy…
Nói ông chủ lớn cũng chính là nói anh đẹp trai mặt lạnh ngồi cạnh Đỗ Lôi Ty, thật ra là sếp tổng của tập đoàn Liêm thị tên là Liêm Tuấn, Liêm tổng tài tuổi còn trẻ một mình gầy dựng sự nghiệp của tập đoàn Liêm thị, có thể nói là tuổi trẻ đầy triển vọng, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng… (ở đây lược bớt ba nghìn chữ)
Một tháng trước người bà tám mươi tám tuổi của Liêm tổng đột ngột phát bệnh tim, đưa đến bệnh viện gấp, sau khi phát bệnh không dậy nổi, thân thể ngày càng sa sút. Nhưng bà cũng không thanh thản yên ổn nằm trên giường bệnh, chuyện không yên lòng nhất chính là cháu nội Liêm Tuấn đã gần ba mươi còn chưa chịu kết hôn.
Bởi vì bà mỗi lần Tết đến đều ở trên giường bệnh càm ràm “Bà chết rồi nhà này vẫn chưa có người nối dõi”, “Chết không nhắm mắt” các loại vân vân, cuối cùng làm cháu nội chịu không xiết, quyết định tìm cháu dâu cho bà.
Sau khi tìm hiểu không ít đối tượng, Liêm tổng cuối cùng tìm thấy một người, cho nên cầm lấy nhẫn kim cương chuẩn bị cầu hôn đối tượng tìm hiểu X, đâu hiểu được phái nữ bây giờ cũng tiết hạnh như vậy, cảm thấy mọi người đều biết vài ngày nữa sẽ kết hôn nên nói không ra lời, hơn nữa làm gì có người nào cầu hôn một cách không lãng mạn như vậy, đi ở trên đường tiện tay liền đưa nhẫn kim cương, quá không tôn trọng phái nữ! Mỹ nữ tức giận, tại chỗ cự tuyệt Liêm tổng.
Liêm đại tổng từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng lần đầu tiên hạ mình cầu hôn lại bị cự tuyệt không chút lưu tình, anh liền làm liều, lại xui xẻo vừa vặn đi cạnh bạn Đỗ Lôi Ty, cho nên mọi chuyện trở thành như bây giờ.
Chờ Jason thao thao bất tuyệt nói xong mọi chuyện, sau đó lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư suy nghĩ kỹ việc cùng sếp tổng của chúng tôi kết hôn chưa?”
Đỗ Lôi Ty đã trở thành một pho tượng.
Bây giờ trong đầu cô không phải nghĩ sao mình lại may mắn như thế, cũng không phải là Liêm Tuấn này tiền nhiều, lại càng không phải bà đã sắp chín mươi tuổi còn mong cháu mau kết hôn đáng thương đến cỡ nào, trong đầu cô chỉ nghĩ chiếc nhẫn kim cương này…
Má ơi! Hàng giả kia hiển nhiên là đồ thật!
Sau đó một chậu nước lạnh tưới xuống khắp não, cô ngày hôm qua… Hình như… Đem chiếc nhẫn… Cùng thùng giấy… Cùng nhau… Ném ném ném ném ném ném ném rồi!!!
Cô run rẩy quay đầu, hỏi Liêm Tuấn: “Tôi… Có thể hay không… Không kết hôn…”
“Có thể.” Liêm Tuấn trả lời vắn tắt: “Nhưng phải đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi.”
Ầm ầm…
Đỗ Lôi Ty trái tim cứ bị chèn ép nặng nề không dứt, rồi vỡ nát.
“Anh chờ một chút, tôi… Tôi vào trong nhà tìm… Tìm cho anh…”
“Tôi với em cùng đi.”
Sau đó chuyện diễn biến thành, Đỗ Lôi Ty lòng như lửa đốt, lật tung nhà lên tìm chiếc nhẫn kim cương, Liêm đại tổng nhàn nhã đi chơi ở phía sau nhìn cô tìm.
Tìm khoảng một giờ, Đỗ Lôi Ty quay đầu lại lau mồ hôi, “Hay là… Tôi lại đi tìm trong thùng rác xem…”
Sau đó cô vừa hấp tấp chạy tới thùng rác của cư xá ở bên cạnh, lúc này công nhân bảo vệ môi trường còn chưa tới, đồ bỏ đi chồng chất như núi đặt khắp nơi chung quanh thùng rác.
Đỗ Lôi Ty đột nhiên cảm thấy, nếu như cô không tìm được việc, có lẽ có thể tới nhặt đồ bỏ đi, kể từ bây giờ theo tình hình này, cô xem ra rất là có thiên phú. Chẳng những từ trong đống rác phát hiện ra điện thoại di động, quạt điện, radio bị ném xuống… Thậm chí còn phát hiện bài thi số học 0 điểm của thằng con mập mạp bà chủ nhà.
Chỉ là, nhẫn kim cương rất quan trọng mãi không tìm thấy.
Lại nói chó quẫn trèo tường, thật ra thì người nóng nảy thần kinh cũng ngắn, Đỗ Lôi Ty quay người lại, ra lệnh cho đại sếp tổng: “Anh cũng giúp tôi tìm đi, một thùng giấy nhỏ, cao như vầy, chiều rộng như vầy…”
Cô chỉ lo khoa tay múa chân, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình một trời u ám trên mặt Liêm Tuấn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, đại sếp tổng đã sau cơn mưa trời lại sáng, anh ta khẽ mỉm cười, chỉ chỉ bên cạnh chân mình: “Có phải cái hộp này không?”
“A!” Đỗ Lôi Ty hai mắt tỏa sáng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa dấy lên hy vọng, lệ nóng nhanh chóng trào ra.
Thật là trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu hộp giấy lại đang ở bên quần của sếp tổng.
Chỉ là, cảm xúc cao vút này cũng không duy trì được bao lâu, cô nhanh chóng phát hiện cái hộp giấy này không sai, nhưng nhẫn kim cương… sao lại không có???
Cô lật xem trong ngoài hộp giấy, cũng lấy hộp giấy làm trung tâm tìm kiếm xung quanh phạm vi mười thước, vẫn như cũ cũng không thấy đến nửa cái bóng của chiếc nhẫn kim cương.
“Hay là… Tôi lại đi hỏi bên an ninh nhé?”
“Không cần hỏi.” Liêm Tuấn vẫn trầm mặc rốt cục mở miệng, “Tìm không được thì thôi.”
(Tiu Ú: sao mình nghi ngờ anh này quá nha… = =)
Hở?!
Đỗ Lôi Ty vui mừng khấp khởi, quả nhiên là đại sếp tổng, nhẫn kim cương mười mấy carat cư nhiên nói thôi là thôi, quả nhiên là quá giàu có, mạnh như trâu, anh hùng đoản khí…* (-_- [] [] [] cái này cũng là thành ngữ loại gì đây?)
(*đoạn này là chị ấy rối quá nên thành ngữ nói loạn cả lên)
“Em đền lại một cái là được.”
Đỗ Lôi Ty trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
“Đền đền đền… Đền một… Muốn muốn muốn bao nhiêu tiền nha a a?” Cô hỏi mà sợ hết hồn hết vía.
“Không nhiều lắm, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, coi như em đền phân nửa là được.” Sếp tổng giơ hai ngón tay.
“Hai mươi vạn???” Đỗ Lôi Ty trợn to hai mắt.
Sếp tổng lắc đầu, “Thêm một số không nữa.”
Hai trăm vạn!!!
Lúc này hai mắt Đỗ Lôi Ty không mở to nữa, ánh mắt của cô khép lại, ngất.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương Cáp
Mặc dù nói hai trăm vạn quả thật không phải là ít, nhưng vì hai trăm vạn mà ngất đi thì thật sự cũng hơi quá đúng không?
Nhưng bạn Đỗ Lôi Ty không hề ý thức được điểm này.Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ là phải làm sao mới có thể kiếm được hai trăm vạn. Hai trăm vạn! Hai trăm vạn đối với một nữ thanh niên không có tài, không có sắc, không có gia thế và thất nghiệp mà nói, chỉ là một khái niệm xa vời không thể với tới mà thôi.Cho dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi cách nào để kiếm được số tiền kia.
Hiển nhiên, Liêm đại tổng tài cũng không định cho cô thời gian suy nghĩ, anh nhướn đôi mày kiếm, thản nhiên nói: “Đỗ tiểu thư chuẩn bị trả tiền mặt hay là chi phiếu?”
Đỗ Lôi Ty yếu ớt ngẩng đầu: “Cái đó… Thật ra thì tôi… không có, không có tiền…”
Cô cho rằng sếp tổng cũng giống như bà chủ nhà, mặt sẽ biến sắc rồi sau đó tuyệt tình buông ra một câu: “Vậy thì tòa án, thấy sao!”
Nhưng, Liêm đại tổng tài lại không làm như vậy, anh không thay đổi sắc mặt nói: “Đỗ tiểu thư cũng có thể lựa chọn không trả số tiền kia, có điều…” Anh nói tới đây thì ngừng lại.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty mới nhớ ra, điều sếp tổng vừa nói là một mệnh đề lựa chọn, cô có thể lựa chọn trả nhẫn kim cương, cũng có thể lựa chọn không trả. Dĩ nhiên, nếu như không trả nhẫn kim cương thì cô phải trả bằng người.
Đỗ Lôi Ty lớn từng này, lần đầu tiên phát hiện giá trị con người mình hóa ra cao đến như vậy.
Nhưng thân là một cô gái thành thị có đạo đức thì sao có thể cứ như thế mà bán mình đi chứ? Bất luận thế nào cũng phải phản kháng một chút, cho nên cô hỏi: “Không có lựa chọn nào khác sao? Ví dụ như để tôi làm việc miễn phí cho anh…”
“Xin hỏi Đỗ tiểu thư có thể làm được gì?” Sếp tổng hỏi.
“Có…” Đỗ Lôi Ty suy tư một chút, “Thật ra thì trước kia tôi là phóng viên, có viết lách này nọ, nếu để tôi bưng trà dâng nước cũng không thành vấn đề!”
“Đấy là công việc của một thư kí?” Sếp tổng quay sang hỏi Jason bên cạnh, “Tính giúp Đỗ tiểu thư xem, phải làm thư ký bao lâu mới có thể trả đủ số tiền kia.”
“Dạ!” Jason nhận lệnh, hỏi: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư, cô có bằng kế toán không?”
“Không có.”
“Có nói được vài ngoại ngữ không?”
Đỗ Lôi Ty cúi đầu suy nghĩ một chút: “Tiếng Anh cấp bốn có được không?”
“Có biết lập trình vi tính không?”
“Đánh máy có được không?”
“Vậy xin hỏi cô có uống rượu xã giao được không?”
“Coi như có thể uống vài cốc bia…”
“Đó chính là công việc của một văn thư. Ở tập đoàn Liêm thị chúng ta, văn thư một tháng tiền lương hai nghìn rưỡi, một năm là ba vạn. Nếu Đỗ tiểu thư có thể không ăn không uống làm việc cho tập đoàn Liêm thị chúng ta sáu mươi bảy năm thì chắc là có thể hoàn trả được số tiền kia. Dĩ nhiên, nếu như Đỗ tiểu thư đồng ý mỗi tuần đều làm thêm giờ thì có lẽ còn có thể ít đi được mấy năm.”
Jason nói xong, trước mắt Đỗ Lôi Ty hiện lên hình ảnh một bà lão chín mươi mấy tuổi ngồi bên máy vi tính đánh văn kiện cho tập đoàn Liêm thị, cô rùng mình một cái.
“Sao hả? Đỗ tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Đại sếp tổng đúng lúc này lên tiếng.
Đỗ Lôi Ty vẻ mặt đưa đám, ngẩng đầu: “Anh căn bản không nói với tôi chiếc nhẫn kim cương này là thật…”
“Nhưng tôi cũng không nói với em nó là giả.”
-_- [] [] []
Đang lúc trong lòng Đỗ Lôi Ty giằng xé không ngừng, hai mắt cô bỗng sáng lên: “Thật ra thì cũng không nhất định phải kết hôn thật nhỉ? Chẳng phải anh chỉ muốn cho bà anh yên tâm thôi sao! Tôi với anh đóng giả là được mà! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn y như thật.” Lúc cô nói những lời này trong lòng hết sức đắc ý, hồi trước suốt ngày đọc truyện quả nhiên có ích mà, trong đó không phải toàn viết như vậy sao!
Nhưng sếp tổng mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu: “Em cho rằng bà tôi sẽ không gọi đến Cục Dân Chính* để kiểm tra ư?”
(*như Ủy Ban Nhân Dân của VN mình)
Oái…
Đỗ Lôi Ty lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp! Những tiểu thuyết tình yêu kia đúng là gạt người! Gạt người!
Trong lúc gần như mất hết cả cảm xúc, bạn Đỗ Lôi Ty nhượng bộ một điều vô… đạo đức nhất cuộc đời này: “Kết hôn rồi, có ly hôn được không?”
“Dĩ nhiên, chỉ cần đợi đến sau khi bà tôi qua đời thôi.”
Đỗ Lôi Ty tính toán,bà của sếp tổng đã tám mươi tám, đang bị bệnh nằm liệt giường. Nếu vận khí cô mà tốt thì có khi còn chưa kịp cưới là bà ấy đã đi gặp Phật tổ rồi. Tuy nói ý nghĩ này đúng là có hơi độc ác, nhưng là biện pháp tốt để kéo dài thời gian, tình hình bây giờ, cô cũng chỉ có thể đếm từng ngày một thôi.
Cho nên Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu, nói: “Được, tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Bạn Đỗ Lôi Ty nghĩ thế này, người có tiền muốn kết hôn, nhất định sẽ rất trịnh trọng ra mắt cha mẹ đối phương rồi lại cùng chọn một lượt ngày hoàng đạo, sau đó chuẩn bị hôn lễ, mời khách,… Toàn bộ cộng lại có khi cũng phải chuẩn bị cả tháng. Nhưng cô tính đi tính lại lại không tính đến người quan trọng nhất là chú rể.
Sếp tổng là ai? Người làm ăn! Người làm ăn làm việc luôn khôn khéo nhất, năng suất có hiệu quả nhất.
Cho nên sếp tổng vung tay một cái, lập tức liền đến Cục Dân Chính đăng kí.
Đỗ Lôi Ty nghiêm trọng hoài nghi rằng thật ra sếp tổng từ trước khi đến đây cũng đã đoán trước rằng cô nhất định sẽ đi vào khuôn khổ. Nếu không làm gì có ai mang theo sổ hộ khẩu với giấy chứng minh theo người, nói đăng kí là đăng kí luôn? Chẳng qua là, sự giác ngộ đáng thương này đối với Đỗ Lôi Ty mà nói thật sự đã quá muộn, đợi đến khi cô phát hiện trong chuyện này có điểm là lạ thì hai bản đăng kí kết hôn màu đỏ đã đưa tới trước mặt bọn họ.
“Chúc mừng hai vị, chúc hai vị đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”
Lúc này Đỗ Lôi Ty mới giật mình tỉnh lại, mình đã từ ô “chưa lập gia đình” tung người nhảy vào ô “đã kết hôn”, từ nay về sau cô chính là một người phụ nữ đã có chồng!
Tất cả các bước trước khi kết hôn: hẹn hò, xem phim, đi dạo phố, hôn, cầu hôn,…cô đều không được nếm trải. Ngay cả lần duy nhất có thể được gọi là bước “cầu hôn” đó cũng vì cho rằng anh là ngôi sao trên TV mà xem nhẹ, về phần chú rể lại càng không cần phải nói, từ lần đầu gặp mặt đến khi kết hôn, bọn họ biết nhau chưa đến hai mươi tư giờ!
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên rất muốn khóc, thì ra đời người có thể trôi qua nhanh đến nhoáng một cái như vậy.
Cô quay đầu nhìn người “chồng” ánh mắt vô cảm đang ngồi ngay bên cạnh mình, nhịn không được cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Dĩ nhiên cái cô cảm khái không phải là “bay lên đầu cành làm phượng hoàng”, cũng không phải là “gả vào nhà giàu có”, lại càng không phải “thấy người sang bắt quàng làm họ”, điều cô cảm khái chính là — sếp tổng đại nhân làm sao có thể trấn tĩnh đến như thế chứ!
Cảm nhận được ánh mắt khác thường đến từ người bên cạnh, Liêm Tuấn quay mặt sang, thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, điều này làm cho sếp tổng đại nhân cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Em đang nhìn cái gì thế?”
“Không có… Không có gì…” Đỗ Lôi Ty vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trầm mặc một hồi, cô lại không nhịn được len lén liếc mắt một cái.
Lần nhìn thoáng qua này, trong bụng cô cả kinh, sao sếp tổng đại nhân vẫn còn đang nhìn mình thế chứ? Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết nói, hoàng tử anh tuấn nhiều tiền liếc thấy cô bé lọ lem xinh đẹp dịu dàng, vừa thấy đã yêu, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mãi mãi về sau?
Chỉ tiếc Đỗ Lôi Ty đã nghĩ hơi thiếu một chút, cô không dịu dàng cũng không xinh đẹp, cho nên sếp tổng đại nhân không thể nào có loại ánh mắt đạt đến trình độ này được.
Nhìn ánh mắt ngu ngốc của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn hiểu trong đầu cô bây giờ nhất định đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất nhàm chán. Thế nên, anh thở dài, bất đắc dĩ quay đầu lại.
Cái thở dài này của sếp tổng kéo Đỗ Lôi Ty từ trong ảo tưởng tốt đẹp quay về. Cô chán nản cúi đầu lần nữa, quả nhiên tiểu thuyết tình yêu đúng là gạt người, gạt người đó!
Hai người vẫn trầm mặc, cho đến khi xe dừng lại trước một biệt thự xa hoa.
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc vừa nhìn quanh bên ngoài cửa xe vừa hỏi: “Đây là đâu?”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm bổng đặc biệt của sếp tổng: “Nhà của chúng ta.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp