Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #71  
Old 24-04-2008, 10:06 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 70

DÙNG TIỂU THUẬT BĂNG NHI ĐẮC THỦ



Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Xin đại sư ghi nhớ kỹ những chữ ở đáy rương.

Nhà sư áo xám đáp:

- Bần tăng nhớ hết rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hay lắm! Đại sư có thể ra đi.

Thương Bát hỏi:

- Như vậy mà đại ca đã tha lão về ư?

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

- Đại sư không chịu nói ra, chúng ta lại không thể dùng hình tra khảo thì đành để đại sư đi.

Thương Bát hỏi:

- Lão không tín nhiệm bọn ta nên không chịu nói, chẳng lẽ ta lại tin lão ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Thương huynh đệ nghi ngờ lão không phải tăng nhân chùa Thiếu Lâm chăng?

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Không phải thế.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đã không nghi ngờ lão giả mạo tăng nhân chùa Thiếu Lâm thì không nên làm khó dễ đại sư nữa.

Thương Bát không dám nói gì thêm, đứng sang một bên.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói:

- Đại sư! Đại sư đã nhớ văn tự trên đáy rương, vậy sau khi đại sư đi rồi tại hạ phải phá hủy cái rương nàỵ

Nhà sư áo xám kinh hãi hỏi:

- Tại sao vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đại sư đã nói cái rương gỗ này quan hệ trọng đạị Vạn nhất nó lọt vào tay Bách Hoa sơn trang thì nguy hại vô cùng. Tại hạ biết trong Bách Hoa sơn trang có người hiểu Thiên Trúc cổ văn tất khám phá ra được điều bí mật. Tại hạ đành phá hủy đi cho an toàn.

Nhà sư không biết làm thế nào, trầm ngâm một hồi lâu rồi thở dài nói:

- Phá hủy đi thật đáng tiếc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Nhưng để nó càng nguy hại hơn thì làm thế nào?

Chàng thở dài nói tiếp:

- Sau khi đại sư dời khỏi đây, mong rằng cẩn thận giữ mình vì trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình đại sư hiểu bí mật nàỵ

Nhà sư áo xám nói:

- Nếu vậy thì để bần tăng coi kỹ lại một lần nữa mới được.

Thương Bát cản lại nói:

- Đủ rồi! Tiêu đại hiệp lấy lòng quân tử đối đãi với ngườị Đại sư đã biết Tiêu đại hiệp rồi còn không chịu nói ra nội tình tất là có lòng man trá. Tâm cơ của đại sư không thể qua mắt Thương mỗ được.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay gạt đi:

- Thương huynh đệ không nên làm khó dễ cho đại sư nữa.

Thương Bát không làm sao được, đành lạng người tránh sang một bên, đến bên Bách Lý Băng khẽ nói:

- Bách Lý cô nương! Chúng ta phải ngấm ngầm lật lão này mới được. Bề ngoài lão ra chiều trung thực mà bên trong rất gian trá. Chúng ta đừng mắc bẫy lão.

Bách Lý Băng mỉm cười đáp:

- Tiểu nữ tự có biện pháp.

Nhà sư rảo bước tiến lại, cầm cái rương gỗ lật đi lật lại coi kỹ hồi lâu rồi nói:

- Bần tăng ghi nhớ cả rồi.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:

- Đại sư nhớ kỹ đừng quên, cũng không nên lưu lại thành Trường Sa mà nên về ngay chùa Thiếu Lâm đị Sau này có dịp bọn tại hạ sẽ lên chùa bái phỏng.

Hòa thượng áo xám cáo từ rồi trở gót ra ngoài.

Thương Bát thấy nhà sư đi lẹ ra khỏi phòng mà Bách Lý Băng vẫn không có động tĩnh gì thì trong lòng nóng nẩy, khẽ hắng dặng một tiếng.

Bách Lý Băng mỉm cười gọi:

- Đại sư phụ! Khoan rồi hãy đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Băng Nhi! Chuyện gì vậy?

Bách Lý Băng đáp:

-Tiểu muội muốn đưa chân đại sư một quãng đường.

Miệng nói chân cô đã rảo bước tiến lên.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày nhưng không tiện lên tiếng cản trở.

Bách Lý Băng rượt theo nhà sư ra ngoài sảnh đường.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đứng phưỡn bụng ra, tựa hồ cử động của Bách Lý Băng không liên quan gì tới hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc, một mình Bách Lý Băng đã quay lại.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Băng Nhi! Vị đại sư kia đâu rồỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Lão đã lên đường.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Băng Nhi không làm khó dễ gì cho lão chứ?

Bách Lý Băng đáp:

- Nếu có chuyện động thủ thì dấu tai mắt đại ca thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu, Thương Bát khẽ hỏi:

- Hai vị huynh đệ! Tiểu huynh tin là vị đại sư kia hiểu Thiên Trúc cổ văn. Nếu không thì sao lão lại có ý cướp cái rương gỗ ở trong tay Thương huynh đệ.

Đỗ Cửu nói:

- Đại ca nói đúng đó.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu lão nói đúng sự thực mà để cái rương này lọt vào tay Thẩm Mộc Phong thì nguy hại vô cùng.

Thương Bát hỏi:

- ý đại ca là sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh muốn phá hủy chiếc rương này đi.

Bách Lý Băng lên tiếng:

- Đại ca bất tất phải vội vã.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Vì…vì… Cô ấp úng một hồi lâu mà không biết nói sao.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị hỏi:

- Hay là Băng Nhi hạ sát vị đại sư đó rồỉ

Bách Lý Băng vội đáp:

- Không có chuyện đó.

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:

- Băng Nhi đối phó với nhà sư đó thế nào? Nói thực đi.

Bách Lý Băng đáp:

- Lúc tiểu muội năm lấy tay lão đã khẽ đâm lão một mũi châm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Mũi châm có chất độc phải không?

Bách Lý Băng đáp:

- Sự thực là không có chất độc nhưng tiểu muội lại gạt lão là có và nói trong vòng bốn giờ nếu không được uống thuốc giải là chất độc phát tác mà chết.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao Băng Nhi lại lừa gạt lão?

Bách Lý Băng đáp:

- Nếu lão là người Bách Hoa sơn trang tự nhiên không trở lại nữạ Bằng lão chẳng phải là người Bách Hoa sơn trang nhất định sẽ quay lại.

Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ không bằng lòng hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Nếu lão quả là một vị cao tăng đắc đạo mà chịu lời trọng thác của đại ca tất hối hả trở lại để nói rõ nội tình cho đại ca hay… Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu lão hoài nghi chúng ta cố ý bày đặt cạm bẫy, tất đem lòng tức giận khi nào còn trở lại nữa?

Bách Lý Băng đáp:

- Lão bị tử thần uy hiếp, tấ nảy ra ý niệm cầu sinh mà quay trở lại xin thuốc giảị Dù lão có hoài nghi đại ca nhưng vẫn phải chấp nhận. ít ra chúng ta có thể ra điều kiện.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bất luận Băng Nhi đưa ra lý do gì thì việc này cũng không nên làm. Đối với Thẩm Mộc Phong và người Bách Hoa sơn trang thì chúng ta mới bất đắc dĩ phải dùng lối trá nguỵ. Còn đối với đồng đạo võ lâm nhất thiết không nên thi triển thủ đoạn.

Bách Lý Băng đáp:

- Lão đã tin đại ca quả là Tiêu Lĩnh Vu tới bảy tám phần mà không chịu đem nội dung cổ văn… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tuy lão dè dặt quá độ, nhưng hành động cẩn thận không thể trách được.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca lấy gì làm bằng để khẳng định lão là một nhà sư chân chính chùa Thiếu Lâm?

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi lại:

- Nếu lão chẳng phải tăng lữ chùa Thiếu Lâm thì Băng Nhi cũng uổng một phen tâm cơ chứ có hại gì cho lão đâu?

Bách Lý Băng cười đáp:

- Tiểu muội đã dùng thủ pháp độc môn ngấm ngầm điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người lãọ Lão đi một lúc rồi cảm thấy chân khí có điều trở ngại, tất cho là bị trúng độc phát tác.

Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Những đồng môn đi theo lão đều đã chết sạch cả, lão chỉ còn đường sống theo chúng ta, trừ phi những lời lão nói đều là chuyện hoang đường.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Hỡi ơi! Băng Nhi từ nay có làm điều gì hãy thương lượng cùng tiểu huynh trước mới được.

Bách Lý Băng mỉm cười hỏi:

- Nếu lần này tiểu muội hành động lầm lỗi thì từ đây phải theo ý đại cạ Nhưng nếu muội tiêu liệu đúng thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu chau mày muốn trách cô mấy câu nhưng rồi cố nhẫn nại nói:

- Nếu Bằng Nhi làm đúng thì sau này sẽ xét lại.

Bách Lý Băng không nói gì nữa, từ từ ngồi xuống bên Tiêu Lĩnh Vụ

Tuy bề ngoài cô giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng nóng nẩy vô cùng. Cô ngấm ngầm cầu trời khấn phật cho nhà sư áo xám kia quay lại.

Tiêu Lĩnh Vu cũng phân tích những lời Bách Lý Băng nói thấy rất hợp lý liền nghĩ thầm:

- “Có thể Băng Nhi làm như vậy là phảị” Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đột nhiêncó tiếng chân người vọng lại.

Bách Lý Băng tinh thần phấn khởi, chú ý nhìn rạ Quả nhiên nhà sư áo xám đang lảo đảo đi tớị Lão giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Mọi người đều khen Tiêu đại hiệp là bậc quân tử, nhưng e rằng họ đã bị lừa gạt. Tiêu Lĩnh Vu cũng hèn hạ chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu liếc nhìn Bách Lý Băng rồi chuyển mục quang nhìn nhà sư áo xám hỏi:

- Vì lẽ gì đại sư phiền trách tại hạ như vậy?

Nhà sư áo xám đáp:

- Đại hiệp buông tha bần tăng đi rồi, tại sao còn sai người phóng độc châm vào mình bần tăng? Bậc quân tử có lý đâu miệng nói một đàng làm một nẻo?

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

Đại sư làm gì có chuyện trúng độc.

Nhà sư áo trắng tức giận đáp:

- Chất độc đã phát tác, chẳng lẽ bần tăng lại giả vờ ư?

Bách Lý Băng thủng thẳng hỏi:

- Đại sư! Bây giờ đại sư đã tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?

Nhà sư đáp:

- Chính cô nương hạ độc thủ… Bách Lý Băng ngắt lời:

- Tiểu nữ hỏi đại sư tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?

Nhà sư đáp:

- Dĩ nhiên bần đạo tin rồi.

Bách Lý Băng hỏi:

- Thế thì tại sao đại sư không chịu giải thích những văn tự trên rương?

Nhà sư áo xám đáp:

- May mà bần tăng chưa giải thích. Té ra Tiêu Lĩnh Vu cũng là một kẻ đê hèn.

Tiêu Lĩnh Vu bị nhà sư chụp mũ lên đầu, thủy chung vẫn không nổi giận.

Bách Lý Băng liếc trộm Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng áy náy nghĩ thầm:

- “Vì ta động thủ dộng cước mà đại ca phải chịu thoá mạ.” Cô từ từ tiến lại nói:

- Không phải đại sư trúng độc đâu.

Nhà sư áo xám tức giận hỏi:

- Chất độc đã phát tác mà còn bảo là không trúng.

Bách Lý Băng đáp:

- Đó là tiểu nữ điểm huyệt đại sư mà thôi.

Cô giơ tay lên vỗ vào vai nhà sư giải khai huyệt đạo cho lão rồi nói:

- Thực ra đại sư chỉ lưu tâm một chút là nhận ra tiểu nữ chỉ điểm huyệt chứ không phải trúng độc.

Nhà sư áo xám ngó lại vết kim châm đâm ở cánh tay trái thì quả nhiên không có hiện tượng gì là trúng độc. Lão không khỏi ngần người sửng sốt.

Bách Lý Băng mỉm cười nói tiếp:

- Tiểu nữ điểm huyệt bằng thủ pháp rất nhẹ. Chỉ cần đại sư bình tĩnh ngồi điều hòa chân khí một lúc là hết ngaỵ

Cô thở phào một tiếng rồi nói tiếp:

- Việc tiểu nữ dọa người một chút chẳng liên quan gì tới Tiêu đại ca. Y là một nhân vật đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào lại làm trò cười như vậỵ Vì vụ này tiểu nữ đành để đại sư trách mắng.

Nhà sư áo xám chưng hửng nói:

- Té ra là thế! Bách Lý Băng nói:

- Đại sư đã thừa nhận y chính là Tiêu Lĩnh Vu mà còn không chịu nói ra những bí mật trong rương thì ngược lại bọn tiểu nữ làm sao mà tín nhiện đại sư được? Sở dĩ tiểu nữ điểm huyệt rồi nói là hạ độc chỉ vì muốn thử coi đại sư có phải là hạng nô bộc của Bách Hoa sơn trang hay không mà thôi… Nhà sư áo xám ngắt lời:

- Vậy bần tăng có phải người của Bách Hoa sơn trang hay không?

Bách Lý Băng đáp:

- Bây giờ đã chứng minh được đại sư không phải hạng người đó.

Nhà sư áo xám hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Nếu đại sư là gian tế của Bách Hoa sơn trang dĩ nhiên không trở về đâỵ Đại sư quay lại thì không phải rồi.

Nhà sư áo xám ngơ ngác nói:

- Bần tăng vẫn chưa hiểu lý thuyết nàỵ

Bách Lý Băng đáp:

- Giản dị lắm. Nếu đại sư là người của Bách Hoa sơn trang thì trở về đó cũng trị thương được, bất tất phải quay trở lại đâỵ

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:

- Bất luận chỗ dụng tâm của tệ tiểu muội thế nào thì tại hạ cũng cảm thấy hành động này không xứng đáng. Xin có lời thỉnh tội cùng đại sư.

Nhà sư áo xám thở dài đáp:

- Xem chừng các hạ đúng là Tiêu Lĩnh Vu rồị

Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:

- Phải chăng trong cái rương có một cuốn sách?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Nhà sư áo xám hỏi:

- Liệu Tiêu đại hiệp có thể lấy cho bần tăng coi được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dĩ nhiên là được.

Chàng cầm lấy cuốn kinh văn đưa cho nhà sư.

Nhà sư đón lấy coi kỹ một hồi rồi lật trang giữa ra nói:

- Chỗ bí mật ký tải trên rương là ở chỗ nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chỗ đó cũng viết bằng Thiên Trúc văn ư?

Nhà sư áo xám đáp:

- Chỗ này viết bằng Hán văn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Kể ra nên viết bằng Thiên Trúc văn mới đúng vì ngoài chùa Thiếu Lâm trên thiên hạ ít người hiểu được văn tự nàỵ

Nhà sư áo xám đáp:

- Người hiểu được Thiên trúc cổ văn chưa chắc đã là bậc tài trí siêu quần. Dưới đáy rương ghi bằng Thiên Trúc văn còn chỗ bí ẩn võ công để trong rương nàỵ

Lão từ từ mở kinh văn hai tay đưa lên.

Tiêu Lĩnh Vu đỡ lấy coi thì chỉ thấy những chữ Hán tự vừa nhỏ vừa dày như đầu ruồị Kinh văn nói phải là người có đạo hạnh cao siêu và căn bản võ công tinh thâm mới luyện tập được võ công trong cuốn sách nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt kinh văn xuống hỏi:

- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo pháp hiệu đại sư?

Nhà sư áo xám đáp:

- Bần tăng pháp hiệu Đại Nhẫn.

Bách Lý Băng cười thầm trong bụng:

- “Pháp hiệu của lão là Đại Nhẫn mà ngay cả đến việc nhỏ cũng không nhịn nổi thì còn “Đại Nhẫn” nỗi gì?” Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đại sư đã nhớ những chữ bằng Hán văn trong này chưa?

Đại Nhẫn thiền sư đáp:

Bần tăng mới coi hai hàng rồi không dám coi nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Hay lắm ! Té ra lão đã coi hai hàng rồị” Miệng chàng hỏi:

- Những văn tự này có đúng sự thực không?

Đại Nhẫn đáp:

- Chắc là đúng. Trừ phi cả cái rương lẫn cuốn kinh văn này đều là nguỵ tạo thì không kể.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:

- Người nào nguỵ tạo kinh văn dĩ nhiên phải thông hiểu Thiên Trúc văn?

Đại Nhẫn đáp:

- Đúng thế! Vì vậy mà bần tăng nhận xét quốn kinh văn cùng chiếc rương này không phải của giả.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý coi xuống thấy kinh văn viết:

- “Đây là tổng cương về võ công. Nếu người đọc không đủ công lực, miễn cưỡng tập luyện khó lòng tránh khỏi tẩu hỏa nhập mạ Kẻ trí tuệ không đủ, chẳng thể hiểu rõ đạo lý, phải nghĩ ngợi cực nhọc, càng nghĩ càng chìm đắm sâu vào vòng mê muội rồi kiệt quệ tinh lực mà chết.” Tiêu Lĩnh Vu coi xong gấp kinh văn lại cười nói:

- Đại sư vừa ngó thấy đã nhận ra lai lịch cái rương gỗ, tất hiểu rõ về nó?

Đai Nhẫn sư đáp:

- Việc cung cấm bị khai mở đã đồn đại đến chùa Thiếu Lâm. Tệ phương trượng cực kỳ kinh hãi vì lo ngại võ công của Thập đại kỳ nhân lọt vào tay Bách Hoa sơn trang, tất Thẩm Mộc Phong sẽ thành bá nghiệp. Tệ phương trượng liền triệu tập các vị trưởng lão thương nghị đại sự. bần tăng cũng tham dự hội nghị nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Qúi phái hàng trăm năm nay được võ lâm coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩụ Những vụ phân tranh trên chốn giang hồ phần lớn đều do quí phái đứng ra giải quyết. Vậy mà lần này Bách Hoa sơn trang bành trướng, dường như quí phái không hỏi gì đến?

Đại Nhẫn đáp:

- Tệ chưởng môn có chỗ khổ tâm. Còn bần tăng chức phận nhỏ bé, không hiểu rõ nội tình.

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng bảo bản phái không hỏi gì đến việc này thì không khỏi có điều võ đoán. Theo chỗ bần tăng biết thì bản phái vì vụ này đã mấy lần triệu tập trưởng lão và đã bí mật hành động. Vì ngấm ngầm hành động nên ít người biết mà thôi.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi:

- Cuộc đại hội có cả đại sư tham gia đó kết quả ra sao?

Đại Nhẫn đáp:

- Cuộc đại hội này mở ra vì cho là Thẩm Mộc Phong đã mở được cung cấm.

Hắn tài trí hơn đời, võ công tuyệt đỉnh, nếu lấy được võ công trong cung cấm thì có thể luyện thành tuyệt kỹ trong thời gian ngắn. Hắn mà luyện thành thì chẳng khác gì Thập đại kỳ nhân cùng nổi dậy và toàn thể võ lâm sẽ chìm đắm vào vòng hắc ám.

Bất luận ai cũng không ngăn cản nổi.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Chùa Thiếu Lâm đã chuẩn bị lựa lấy bốn chục đệ tử nhỏ tuổi, thông minh, có căn cơ để gửi đi một nơi, do hai vị trưởng lão kinh nghiệm quảng bác, võ công tinh thâm lãnh đạọ Ngoài việc luyện kỹ không hỏi gì đến việc võ lâm.

Thương Bát hỏi:

- Như vậy là để chuẩn bị sau khi phái Thiếu Lâm có bị hủy diệt trong trận chiến với Bách Hoa sơn trang còn có cơ hội phục hưng?

Đại Nhẫn thiền sư buồn rầu đáp:

- Đúng thế!
Tài sản của ngocvosong1986

  #72  
Old 24-04-2008, 10:14 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 71

THẨM MỘC PHONG ĐẢ THƯƠNG ĐỖ CỬU



Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi:

- Qúi phái đã chuẩn bị như vậy thì còn liên quan gì tới bản kinh văn này nữả

Đại Nhẫn đáp:

- Dĩ nhiên là có mối liên quan.

Đỗ Cửu hỏi:

- Liên quan ở chỗ nàỏ

Đại Nhẫn đáp:

- Trong đại hội bần tăng đã đưa ra một tia hy vọng, tức là ở cuốn sách nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Nó quan hệ đến thế ư?

Đại Nhẫn đáp:

- Đúng thế! Bần tăng đã ở trong Tàng Kinh Các rất lâu và điều tra ra nội vụ:

Nguyên hơn trăm năm trước có một vị cao tăng Thiên Trúc tới chùa Thiếu Lâm nghiên cứu kinh văn, lại học tập Hán văn. Vị cao tăng đó ở tệ tự hơn ba chục năm, suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu kinh sách… Đỗ Cửu ngắt lời:

- Cái đó thì có liên quan gì tới bản kinh văn nàỵ

Đại Nhẫn đáp:

- Sao thí chủ nóng thế. Lai lịch võ công trong kinh văn này để bần tăng nói rõ đầu đuôi, các vị sẽ hiểu rõ nội tình.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Xin đại sư thủng thẳng nói cho nghẹ

Đại Nhẫn nói tiếp:

- Vị hòa thượng đó biết có một cuốn bí lục của Thiên Trúc lưu truyền vào Trung Nguyên, mới mượn tiếng nghiên cứu kinh Phật để ở lại ba chục năm rồi tìm ra cuốn bí lục kia… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Qúi tự không phát hiện ra cuốn bí lục đó ư?

Đại Nhẫn đáp:

- Trong Tàng Kinh Các tất cả có mấy chục vạn cuốn sách mà cuốn bí lục đó lại viết bằng Thiên Trúc văn nên không ai nhận ra, xếp vào một góc rồi bị lão phát giác ra lấy mất.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao cuốn bí lục đó lại bị đưa vào cung cấm và dịch ra thành Hán văn?

Đại Nhẫn đáp:

- Sau khi nhà sư kia vào chùa, mấy vị cao tăng bản tự tài trí hơn người học tập Thiên Trúc văn một cách hứng thú. Thực ra trước đây ở bản tự đã có người thông hiểu Thiên Trúc văn nhưng về sau phong trào này suy kém đi, không ai học Thiên Trúc văn nữạ Mãi đến khi nhà sư kia tới chùa, phong trào học Thiên Trúc văn mới trở lạị Bần tăng có chút khả năng liền được phương trượng chỉ định chuyên tâm nghiên cứu Thiên Trúc văn tự. Năm năm trước đây bần tăng chỉnh lý lại những kinh sách cũ mới phát giác ra nhà sư kia lưu lại một cuốn nhật ký, viết lại câu chuyện nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Vì lẽ gì mà đại sư biết cuốn kinh sách đó lưu lạch trong cung cấm và đ ã được dịch ra Hán văn?

Đại Nhẫn đáp:

- Sau khi bần tăng phát giác ra câu chuyện bí mật kia liền bắt đầu tìm đọc các kinh văn Thiên Trúc mà chẳng thu lượm được kết quả gì. Bần tăng định tìm ra toàn bộ nội tình rồi sẽ phúc bẩm với phương trượng, nhưng phí nửa năm trời nữa vẫn không sao kiếm được, đành phải trình lên phương trượng.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Phương trượng đại sư quí phái chắc cũng chẳng có cách nào giải quyết giúp đại sư?

Đại Nhẫn đáp:

- Bần tăng được phương trượng cho hay một chuyện bí mật là trước đây mấy chục năm nước Thiên Trúc hai lần phái người đến chùa Thiếu Lâm để tra hỏi vị Mộc Mộc đại sư kia lạc lõng nơi đâủ… Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Cái đó chứng minh là tuy Mộc Mộc đại sư lấy được bí lục võ công nhưng chưa trở về Thiên Trúc. Nếu lão không lưu lại Trung Nguyên tức là đã bị hại rồị

Đại Nhẫn thở dài nói tiếp:

- Bần tăng liền phân tích tình hình lợi hại với phương trượng và xin phái người điều tra tung tích Mộc Mộc đại sư. Tệ phương trượng liền phái mười vị tăng lữ bản tự đi mở cuộc điều trạ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các vị có điều tra được gì không?

Đại Nhẫn đáp:

- Suốt hai năm mới điều tra ra Mộc Mộc đại sư dời khỏi chùa Thiếu Lâm thì bị một vị đại sư lông mày dài bắt đưa đị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đưa đi đâủ

Đại Nhẫn đáp:

- Cho tới nay vẫn chưa có tin tức gì về Mộc Mộc đại sư. Tính khoảng thời gian thì mười phần chắc chín là đã chết rồị

Bách Lý Băng hỏi:

- Vị đại sư lông mày dài kia là aỉ

Đại Nhẫn đáp:

- Khi ấy không ai hiểu hành tung lão, nhưng sau nghe lão lại xuất hiện trên giang hồ và tham dự vào cuộc tỷ đấu của Thập đại cao thủ… Lão nói tới đây dường như sực nhớ tới một điều quan trọng liền dừng lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cái rương gỗ này là của Mộc Mộc đại sư mang từ Thiên Trúc tớị

Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi:

- Sự việc xảy ra hơn trăm năm trước đây mà sao đại sư vừa ngó thấy đã nhận rả Huống chi đại sư chưa từng ngó thấy cái rương gỗ này bao giờ?

Đại Nhẫn đáp:

- Đúng rồi! Bần tăng làm sao ngó thấy cái rương đã cách đây cả trăm năm.

Nhưng trên mặt rương có viết danh tự của Mộc mộc đại sư. Bần tăng vừa ngó thấy là nhận rạ

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Bần tăng muốn hỏi các vị một câu, mong các vị trả lời đúng sự thực.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đại sư cứ hỏi đị Bọn tại hạ biết là nói thực hết.

Đại Nhẫn hỏi:

- Các vị lấy cái rương gỗ này ở đâu rả

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Trong cung cấm.

Đại Nhẫn hỏi:

- Các vị có thể cho bần tăng biết những việc đã xảy ra lúc lấy được cái rương gỗ này không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dĩ nhiên là được.

Rồi chàng đem những việc đã xảy ra thuật lại một lượt.

Đại Nhẫn trầm ngâm nói:

- Phải rồi! Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đại sư đã có chứng cứ, dĩ nhiên những lời suy luận đáng tin, không hiểu đại sư có thể cho bọn tại hạ nghe được chăng?

Đại Nhẫn đáp:

- Bần tăng chỉ suy đoán mà thôị Nếu có chỗ sai lầm xin các vị chỉ giáo chọ

Lão ngừng lại một chút rồi nói:

- Trường Mi hòa thượng có thể đã biết chỗ dụng tâm của Mộc Mộc đại sư trong cuộc đông dụ Không chừng lão còn đẩy Mộc đại sư vào chùa Thiếu Lâm rồi chờ ở ngoài mấy chục năm. Mộc đại sư lấy được bí lục bằng văn tự Thiên Trúc ở chùa Thiếu Lâm trở ra liền bị Trường My hòa thượng ra tay cướp đoạt… Đỗ Cửu hỏi:

- Bọn họ đã quen biết nhau thì chỉ dụng tâm lừa gạt là lấy được, hà tất phải tranh cướp?

Đại Nhẫn đáp:

- Bất luận bằng phương pháp gì, Trường My đại sư lấy được pho bí lục kia cũng thế mà thôị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ngoài bìa sách viết bằng Thiên Trúc cổ văn thì làm sao Trường My hòa thượng nhận ra được?

Đại Nhẫn đáp:

- Trường My hòa thượng là đệ tử phái Nga Mị Bần tăng đã điều tra thì được biết lão là một nhân tài, tinh thông Thiên Trúc cổ văn.

Thương Bát hỏi:

- Trường My hòa thượng cũng tinh thông Thiên Trúc cổ văn như đại sư hay saỏ

Đại Nhẫn đáp:

- Bần tăng so với Trường My hoà thượng vạn phần không được một… Đại Nhẫn dừng lại một chút rồi tiếp:

- Bần tăng tư chất kém cỏi nên tuy có lương sư ích hữu mà luyện võ không thành. Còn Trường My hòa thượng là một bậc kỳ tài phái Nga Mị Đem bần tăng mà so với lão thì quả là một trời một vực.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Rồi sao nữả Phải chăng Trường Mi hòa thượng đại diện cho phái Nga Mi tham gia cuộc tỷ đấu giữa mười đại cao thủ?

Đại Nhẫn đáp:

- Bần tăng không hiểu lắm việc trên chốn giang hồ. Nhưng vì vụ Mộc mộc đại sư , tệ chưởng môn mới sai bần tăng hạ sơn mở cuộc điều trạ Theo lời đồn thì Trường mi hòa thượng có tham dự vào cuộc phân tranh giữa Thập đại cao thủ. Các vị vào được cung cấm và lấy được chiếc rương gỗ này đã chứng tỏ Trường mi hòa thượng đã vào đó hay ít ra là mộc mộc đại sư đã tới cung cấm.

Bách Lý Băng đột nhiên xen vào:

- Đại sư đã biết Thiên Trúc văn, vậy sao không đem bản của Mộc Mộc đại sư lưu lại Hán văn so với bản kia là đủ chứng minh bản đó cáo phải là của Mộc Mộc đai sư hay không?

Đại Nhẫn đáp:

- Nữ thí chủ còn có chỗ chưa rõ là bản bí lục bằng Thiên Trúc cổ văn đã bị Mộc Mộc đại sư lấy đi rồị

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thế những võ công bí ẩn trong kinh này là do Trường Mi hòa thượng viết rả

Đại Nhẫn đáp:

- Có thể như vậỵ

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:

- Đa tạ đại sư có lòng chỉ giáo chọ

Đại Nhẫn đáp:

- Tệ phương trượng nghe tin đồn là Thẩm Mộc Phong đã tiến vào cung cấm.

Bần tăng vâng lệng bôn tẩu giang hồ là để tìm ra cái rương gỗ nàỵ Nay rương gỗ đã lọt vào tay Tiêu đại hiệp thì bần tăng không phải chen chân vào chốn giang hồ nữạ

Lão nói rồi cáo từ lui rạ

Lão đi mấy bước đột nhiên quay lại hỏi:

- Tiêu đại hiệp! Bần tăng có điều thỉnh cầu quá đáng, chưa hiểu Tiêu đại hiệp có ưng thuận chăng?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Có điều chi xin đại sư cứ nóỉ

Đại Nhẫn đáp:

- Tiêu đại hiệp đã lấy được cái rương này thì dĩ nhiên bí lục võ công trong đó thuộc về Tiêu đại hiệp. Nhưng phần viết bằng Thiên Trúc cổ văn cùng cái rương thì Tiêu đại hiệp giữ lại cũng chẳng ích gì. Đại hiệp có thể giao cho bần tăng đem về chùa Thiếu Lâm được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu ưng thuận.

Đại Nhẫn cả mừng nói:

- Tiêu đại hiệp quả nhiên là một nhân vật nghĩ hiệp, hào khí ngất trờị

Tiêu Lĩnh Vu lật cuốn kinh ra coi rồi hỏi:

- Trong cuốn kinh văn này có bốn trang về võ công viết bằng Hán văn. Nếu xé ra há chẳng làm tổn thất nặng nề?

Đại Nhẫn đáp:

- Không có cách nào toàn vẹn được thì đành làm như vậỵ Sau này Tiêu đại hiệp có thì giờ xin lên chùa Thiếu Lâm một chuyến, bần tăng sẽ bổ xung đầy đủ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thế cũng được.

Chàng xé bốn trang về võ công viết bằng Hán văn giữ lại rồi giao cuốn kinh và cái rương gỗ cho Đại Nhẫn.

Đại Nhẫn đón lấy kinh và rương rồi chắp tay từ biệt ra đị

Thương Bát nhìn theo bóng Đại Nhẫn cho tới khi mất hút rồi hỏi:

- Đại ca! Nếu dưới đáy rương cũng ghi chép võ công, chẳng hóa ra chúng ta mắc bẫy nhà sư đó thì saỏ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Dù có bí lục võ công ký tải trong đó nhưng viết bằng Thiên Trúc cổ văn thì ta giữ lại cũng bằng vô dụng. Chẳng thà để phái Thiếu Lâm giữ còn hơn.

Chàng đảo mắt nhìn Đỗ Cửu và Bách Lý Băng nói:

- Băng Nhi cùng Đỗ huynh đệ ngấm ngầm bảo vệ cho nhà sư đó ra khỏi thành Trường Sạ

Bách Lý Băng và Đỗ Cửu dạ một tiếng rồi băng mình đi ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu ngồi xuống ghế rồi hỏi:

- Thương huynh đệ! Thương huynh đệ có cảm tưởng gì về tình hình thành Trường Sa hiện naỷ

Thương Bát đáp:

- Lúc trước bọn tiểu đệ Ở thế kém, mà lạ một chỗ là Thẩm Mộc Phong lại không mở cuộc truy sát. Sau khi đại ca tới đây lại đả phá mấy sào huyệt của chúng dường như bên ta đã biến thành ưu thế.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thẩm Mộc Phong đối với phái Võ Đương cùng huynh đệ bọn ta căm hận thấu xương. Chúng chưa ra ra tay tất có duyên cớ. Không chừng Thẩm Mộc Phong bị thương ngoài cung cấm tới nay vẫn chưa phục nguyên.

Thương Bát đáp:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hiện giờ chúng ta gặp cơ hội rất tốt. Tiểu huynh muốn lựa lấy những tay cao thủ võ công cao cường mở cuộc truy sát. Thẩm Mộc Phong đang dời xa Bách Hoa sơn trang, việc điều động không phải dễ dàng. Hành động này phân nửa có thể thành công, không ngờ Hoàng thiên chưa chịu đem cơ hội đến cho mình.

Thương Bát hỏi:

- Có chỗ nào trở ngại đâủ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Việc bất ngờ thứ nhất là Tứ Hải quân chủ, Tiêu Dao Tử về phe với Thẩm Mộc Phong. Hai thế lực này rất tà ác mà hợp lại làm một thì khiến ta phải ghê cho cơ trí của Thẩm Mộc Phong. Điều bất ngờ thứ hai là Thẩm Mộc Phong lại chịu hạ mình đi cầu một cố hữu của hắn. Người đó là một nhà sư. Tiểu huynh không dám nói quyết nhưng cũng đoán là lão là một cừu nhân của nghĩa phụ cùng ân sư… Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Bất luận người đó là ai, Thẩm Mộc Phong đã thân hành đến cầu kiến thì dĩ nhiên chẳng phải là một nhân vật tầm thường. Chí ít bản lãnh cũng ngang ngửa với Thẩm Mộc Phong.

Thương Bát đáp:

- Đại ca nói phải lắm.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu huynh tự biết võ công mình cũng có tiến triển. Về kiếm pháp của Đàm Vân Thanh lão tiền bối phái Hoa Sơn đã thấu hiểu được phần mấu chốt. Về Đàn Chỉ thần công nội lực cũng tinh thâm hơn trước. Khi giao thủ với Thẩm Mộc Phong tiểu huynh không nắm vững phần thắng nhưng cũng tự tin có thể chiến đấu với hắn ngoài trăm chiêụ Đáng tiếc là Tôn lão tiền bối không có mặt ở đâỵ Thẩm Mộc Phong đã liên thủ với bọn Tứ Hải quân chủ và Tiêu Dao Tử, lại thêm vào một bằng hữu của hắn, cái đó chứng minh Thẩm Mộc Phong chưa đến ngày tận số. Võ lâm còn phải trải qua một cơn sóng gió.

Thương Bát nói:

- Hiện giờ anh hùng thiên hạ và các đại phái đều đã tỉnh ngộ, việc đại ca truy sát Thẩm Mộc Phong tưởng bất tất phải quá cấp bách. Chúng ta chờ những lực lượng kháng cự Thẩm Mộc Phong kết hợp lại là có thể phá tan được Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Lời Thương huynh đệ quả có lý nhưng còn nhiều vấn đề phức tạp. Một là anh hùng thiên hạ tuy đã tỉnh ngộ nhưng chưa tích cực hành động toàn diện. E rằng thời gian kéo dài mà Thẩm Mộc Phong hành động cấp tốc. Mình chưa có tổ chức gì mà hắn đã lũng đoạn các đại phái lớn để xảy ra phân tranh. Hai là Thẩm Mộc Phong không tự tôn tự đại nữa mà sẽ liên kết với mọi thế lực là bất lợi cho tạ

Thương Bát nói:

- Theo nhận xét của tiểu đệ thì việc tổ chức các anh hùng thiên hạ thành một thế lực thống nhất để chống đối Thẩm Mộc Phong có thể do Vô Vi đạo trưởng ra mặt phụ trách.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Về võ công và danh vọng Vô Vi đạo trưởng đều có thể đương nổi trọng trách nàỵ Nhưng Vô Vi đạo trưởng không hiểu rõ Thẩm Mộc Phong nên việc dĩ độc công độc còn kém hắn một bậc.

Thương Bát hỏi:

- Vậy ai có thể đảm nhận trọng trách nàỷ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu Vũ Văn Hàn Đào chịu đem toàn lực hành động thì hay lắm. Lão đã ước hẹn với tiểu huynh hội diện ở chùa Linh ẩn đất Hàn Châụ Nếu quá kỳ hẹn lão sẽ xuống tóc đi tu, không hỏi gì đến chuyện giang hồ nữạ Việc này cần phải mời lão ta mới được.

Thương Bát đáp:

- Nếu vậy chúng ta nên đi mời lão ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Chờ Đỗ Cửu và Băng Nhi trở về, đến Trường Sa để thuyết phục bọn Mã Vân Phi và Vô Vi đạo trưởng.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng bước chân trầm trọng.

Thương Bát vọt ra khách sảnh.

Lát sau hắn đỡ Đỗ Cửu chậm chạp tiến vàọ

Đỗ Cửu vẻ mặt xám xanh, miệng ứa máu tươị

Tiêu Lĩnh Vu nhảy xổ lại hỏi:

- Đỗ huynh đệ bị thương nặng lắm ư?

Đỗ Cửu gật đầu đáp:

- Bách Lý cô nương… Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên đập vào vai Đỗ Cửu ngắt lời:

- Không nên nói nữạ

Đỗ Cửu toan gắng gượng nói nữa nhưng Thương Bát cản lại:

- Đỗ lão tam! Phải nghe lời đại ca mới được. Nếu lão tam gắng gượng nói nữa e rằng không nói nổi hết lờị

Đỗ Cửu gật đầu nhắm mắt lạị

- Tiêu Lĩnh Vu vừa vận khí hành công giúp Đỗ Cửu vừa điều tra thương thế.

Đỗ Cửu bị thương rất nặng, miệng mũi đều ứa máu tươị

Thương Bát khẽ hỏi:

- Đại ca! Y bị thương nặng lắm ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nặng lắm! Nhưng chúng ta cứu trị kịp thời cũng không đến nỗi nguy hiểm.

Thương Bát hỏi:

- Không hiểu địch nhân là ai mà công lực ghê gớm, có thể đả thương lão tam trầm trọng như vậỵ

Tiêu Lĩnh Vu ra hiệu cho Thương Bát đừng nói nhiều làm Đỗ Cửu có thể phân tâm.

Sau chừng nửa giờ, Đỗ Cửu từ từ mở mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát khẽ nói:

- Bách Lý cô nương bị bắt đem đi rồị

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- “Võ công Bách Lý Băng không phải tầm thường. Đả thương y cũng đã là việc khó chứ đừng nói bắt sống ỵ Nhất định là một nhân vật ghê gớm.” Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt chàng nói:

- Bất tất phải hoang mang. Người ta đã bắt sống là không có ý đả thương ỵ Đỗ huynh đệ cứ thủng thẳng nói ra các vị đã gặp aỉ

Đỗ Cửu đáp:

- Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát sửng sốt hỏi lại:

- Gặp Thẩm Mộc Phong ư?

Đỗ Cửu đáp:

- Chính hắn! Hắn bắt sống Bách Lý cô nương rồi đánh tiểu đệ một chưởng.

Hắn còn bảo đã biết nơi cư trú của chúng ta, nhưng hiện giờ hắn còn bận chuyện khác, tạm thời chưa đến được. Hắn đánh tiểu đệ một chưởng khá nặng nhưng chưa chết ngay được. Có lẽ hắn muốn để tiểu đệ còn đủ sức gắng gượng chạy về… Hắn nói tới đây thở lên hồng hộc.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một tiếng rồi nói:

- Đỗ huynh đệ cứ thủng thẳng nói, bất tất phải cấp bách.

Đỗ Cửu thở một lúc rồi nói tiếp:

- Hắn bảo là tiểu đệ chạy về đến đây là kiệt lực, cần phải điều tức trong vòng một giờ và phải nhờ đại ca vận công trợ lực. Trong thời gian đó không thể nói được, trừ phi đại ca không nghĩ tới sự sống chết của tiểu đệ. Hắn tính đại ca là người hiệp nghĩa, quyết chẳng để… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Dường như hắn đã tiêu liệu được hết.

Thương Bát nói:

- Còn một điểm Thẩm Mộc Phong đoán không trúng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điểm nào?

Thương Bát đáp:

- Hắn ước lượng công lực của đại ca phải mất một giờ mới cứu tỉnh được lão tam. Nhưng Đỗ lão tam đã tỉnh lại trước thời gian hắn phỏng đoán.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Hắn không hạ sát Đỗ huynh đệ lại buông tha cho về, dĩ nhiên là có nhiều điều muốn nhắn ta.
Tài sản của ngocvosong1986

  #73  
Old 24-04-2008, 10:16 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 72

UỐNG TRÀ ĐỘC CHỦ QUÁN HÔN MÊ



Đỗ Cửu đáp:

- Đúng thế! Tiểu đệ biết rõ đó là cạm bẫy, nhưng chẳng thể không nói được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Không sao đâu! Đỗ huynh đệ cứ nói đi.

Đỗ Cửu đáp:

- Thẩm Mộc Phong bảo hắn đem Bách Lý cô nương lên núi Tuyết Phong. Nếu đại ca muốn gặp cô thì lên núi Tuyết Phong mà kiếm.

Thương Bát hỏi:

- Dãy núi Tuyết Phong dài hàng ngàn dặm mà Thẩm Mộc Phong không nói rõ chỗ nào thì kiếm làm sao được.

Đỗ Cửu đáp:

- Hắn không nói rõ nhưng có bảo là nếu đại ca dám đi thì hắn sẽ cho người tới đón.

Thương Bát nói:

- Bọn chúng tìm một nơi hiểm trở nhất trong dãy Tuyết Sơn bố trí mai phục rồi cho người ra đón tiếp thì chỗ dụng tâm của hắn là cản trở những tay trợ thủ của chúng ta.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Thẩm Mộc Phong lợi hại ở chỗ đó. Hắn bày đặt cạm bãy một cách lộ liễu, ai cũng thấy rõ nhưng lại chẳng thể không đi.

Thương Bát trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bách Lý Băng cô nương gặp nguy hiểm, chúng ta không thể không đi giải cứụ Nhưng đại ca đi một mình là đúng ý hắn, thật nguy hiểm vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh không đi một mình thì người của Thẩm Mộc Phong tất chẳng chịu ra mặt. Chẳng lẽ chúng ta đi xục tìm trong tất cả hàng ngàn hàng vạn hang động trên dãy Tuyết Phong?

Thương Bát nói:

- Vậy đại ca nên để ám ký dọc đường để bọn tiểu đệ biết mà theo dõi.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài đáp:

- Thẩm Mộc Phong tâm cơ ghê gớm, có lý đâu hắn không tiêu liệu trước điểm nàỷ E rằng chúng còn đặt cả tai mắt dọc đường ngấm ngầm giám thị hành động của chúng ta.

Thương Bát nói:

- Bọn tiểu đệ sẽ hóa trang ngấm ngầm theo dõi hành tung.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Được rồi! Tình thế hiện giờ chúng ta cũng chưa nghĩ ra được lương sách gì khác. Có điều vụ này đừng để cho nhiều người hay biết, chỉ báo cho Vô Vi đạo trưởng và Mã Vân Phi là đủ.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:

- Những người theo dõi tiểu huynh cũng không cần nhiều, chỉ lựa độ năm tay cao thủ mà thôi.

Thương Bát hỏi:

- Theo nhận xét của đại ca thì nên lựa những nhân vật thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu Tôn Bất Tà lão tiền bối về đến thì hay quá. Vô Vi đạo trưởng chịu đi thì càng tốt, nhưng đừng miễn cưỡng. Ngoài ra còn Đường Nguyên Kỳ, Lục Khôi Chương và Thương huynh đệ nữạ Đỗ huynh đệ đang bị trọng thương không nên đi theọ Y cần một nơi tĩnh dưỡng cho lành thương thế. Đồng thời báo cho Mã Vân Phi tụ hội quần hào ở thành Trường Sa phải tạm thời ẩn lánh đường để cho bọn Bách Hoa sơn trang thấy mặt.

Thương Bát hỏi:

- Nếu Tôn Bất Tà chưa về đến thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thiếu một người cũng được.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:

- Sau nữa Thương huynh đệ phải khó nhọc một phen tìm đến chùa Linh ẩn ở Hàng Châu yêu cầu Vũ Văn Hàn Đào giúp cho một taỵ

Thương Bát hỏi:

- Có yêu cầu lão đến dãy Tuyết Phong không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cho lão hay vụ này, còn đi hay không để lão quyết định.

Thương Bát nói:

- Tiểu đệ ghi nhớ cả rồi.

Tiêu Lĩnh Vu lại dặn:

- Nếu gặp Kim Hoa phu nhân cũng nên nói cho y haỵ

Thương Bát gật đầu:

- Tiểu đệ hiểu rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu hỏi:

- Hiện giờ tình hình Đỗ huynh đệ thấy sao rồi?

Đỗ Cửu đáp:

- Tiểu đệ có thể miễn cưỡng hành động được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hay lắm! Vậy chúng ta đi thôi.

Thương Bát khẽ dặn:

- Đại ca! Chúng ta phải ước định một ám ký đặc biệt để dễ nhận và người ngàoi không phát giác được.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Hai người bàn tính một lúc, quyết định phương pháp đặt ám ký rồi dìu Đỗ Cửu dời khỏi khách sạn.

Tiêu Lĩnh Vu đưa Thương Bát ra ngoài thành chạy thẳng đến Sa Châụ thì gặp trạm ngầm của Mã Vân Phi, chàng khẽ bảo Thương Bát:

- Có người đến tiếp ứng rồị Đại khái là không phải chạm trán ngay với Thẩm Mộc Phong. Tiểu huynh đi trước một bước. Nếu đuổi kịp Thẩm Mộc Phong mà ngăn cản lại là hay nhất.

Thương Bát biết chàng ruột nóng như lửa, không khuyên can được đành nói:

- Đại ca bảo trọng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh nhớ rồị

Miệng nói, người chàng đã vọt ra xa mấy trượng.

Thương Bát nhìn theo bóng Tiêu Lĩnh Vu, khẽ buông tiếng thở dài rồi ôm Đỗ Cửu chạy ra chỗ bến sông.

Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới những thủ đoạn tàn độc của Thẩm Mộc Phong. Bách Lý Băng lọt vào tay hắn tất phải chịu đau khổ vô cùng. Chang thi triển khinh công vọt đi như tên bắn chạy suốt nửa đêm, không biết bao nhiêu đường đất.

Vào lúc trời sáng thì đến một ngã tư, thấy một tòa nhà ngói dựng bên đường.

Đây là một tiệm bán cơm rượụ

Một lão già mặc quần áo vải, lối ngoài ngũ tuần đang lau bàn ghế.

Tiêu Lĩnh Vu tiến lại chắp tay hỏi:

- Lão trượng! Có gì ăn không?

Chàng chạy suốt đêm nên vừa mệt vừa đóị

Lão già ngửng đầu lên ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi hỏi:

- Sao khách quan đến sớm thế?

Tiêu Lĩnh Vu từ từ ngồi xuống bên bàn đáp:

- Tại hạ lỡ độ đường không tìm được chỗ trọ nên phải chạy suốt đêm tới đâỵ

Lão già mỉm cười nói:

- Khách quan ngồi chờ một chút để lão đi pha trà.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại hạ muốn hỏi mấy câụ Có phải đường này đi vào dãy Tuyết Phong?

Lão già đáp:

- Khách quan đi lẹ thì có thể tới dãy Tuyết Phong vào lúc trời tốị Nhưng khách quan tới chỗ nào trong dãy Tuyết Phong nàỷ

Tiêu Lĩnh Vu không biết đáp thế nào đành hỏi lại:

- Lão trượng nói chỗ nàỏ

Lão già cười đáp:

- Khách quan hỏi thăm đường mà lại hỏi một cách hồ đồ. Lão hán nói chỗ đó là chỗ phân chị Từ chỗ đó tới ngọn chủ phong còn cách hơn năm trăm dặm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Ta đã chạy được hơn trăm dặm. Thẩm Mộc Phong còn đem theo Băng Nhi thì dù có lên đường trước ta một giờ thì ta cũng đuổi kịp rồi mới phảị Chẳng lẽ ta lại lạc đường.” Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng hỏi:

- Từ thành Trường Sa tới dãy Tuyết Phong chỉ có một con đường này phải không?

Lão già nghe chàng hỏi bất giác lấy làm kỳ, lão lắc đầu hỏi lại:

- Dường như khách quan cũng chẳng hiểu mình cần tới đâu, phải vậy không?

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp:

- Đúng thế! Tại hạ có một ông bạn hẹn đến hội diện trên núi Tuyết Phong, nhưng y vội quá không kịp nói rõ địa phương.

Lão già lắc đầu nói:

- Hoang đường! Thật là hoang đường. Trên đời sao lại có chuyện hồ đồ thế được ....

Lão nói chưa dứt, dường như biết mình lỡ lời vội đổi giọng:

- Nếu khách quan muốn tìm đến ngọn chủ phong dãy Tuyết Phong thì lầm đường mất rồị Còn nếu muốn tới Thất Tinh Đàm thì đúng đó.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm hỏi:

- Thất Tinh Đàm là chỗ nàỏ

Lão già đáp:

- Thất Tinh Đàm là một nơi danh thắng trong vùng Tuyết Phong. Nơi đây có bẩy giòng suối nhỏ tụ lại thành bẩy ao nước như hình thế bảy ngôi sao Bắc Đẩu nên kêu bằng Thất Tinh Đàm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Từ Trường Sa lên Thất Tinh Đàm chỉ có một con đường này thôi phải không?

Lão già đáp:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Nếu ta đi lầm đường, bây giờ phải quay trở lại thì dĩ nhiên không đuổi kịp Thẩm Mộc Phong. Bằng mình đi đúng đường thì vượt qua hắn mất rồị Chi bằng ta cứ ở đây chờ một lúc rồi sẽ liệụ” Lão già vào trong nhà một lúc rồi bưng trà rạ

Tiêu Lĩnh Vu toan rót uống, bất giác động tâm nghĩ bụng:

- “Trên chốn giang hồ đầy chuyện âm mưu gian trá, ta chẳng thể không đề phòng” Chàng quay đầu nhìn lại thì lão già đã đi vào trong nhà rồị

Tuy chàng bụng đói miệng khát nhưng không dám uống chung trà trước mặt.

Lát sau lão già lại bưng ra một khay bánh bao nóng và nói:

- Khách quan đi suốt đêm chắc đói bụng rồị Vậy hãy dùng tạm mấy tấm bánh bao nàỵ

Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi:

- Mời lão trượng ngồi xuống đây nói chuyện được chăng?

Lão già đưa mắt nhìn chàng hỏi:

- Khách quan có điều chi chỉ bảỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão trượng dậy sớm làm lụng, chắc cũng đói rồị Vậy mời lão dùng mấy tấm bánh nàỵ

Lão già nói:

- Lão hán là chủ quán, khi nào dám thế?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đây là tại hạ mờị Lão trương cứ ăn đị

Lão già ngi nghờ nhìn Tiêu Lĩnh Vu, cầm bánh ăn rồi cười khanh khách:

- Lão đệ! Phải chăng lão đệ nghi ngờ đây là hắc điếm, bánh bao bằng nhân thịt ngườỉ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Lão trượng quá lờị Mời lão trượng uống chung trà này được chăng?

Lão già lắc đầu nói:

- Xem chừng đúng là lão đệ nghi ngờ lão rồị

Lão bưng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:

- Tại hạ nghe người ta kể một thiên cố sự. Có người vào ngụ trong hắc điếm bị giết làm nhân bánh. Sau quan nha điều tra ra được, nhưng không biết bao nhiêu nhân mạng đã bị hại rồị Vì thế mà tại hạ phải cẩn thận một chút.

Lão già đứng phắt dậy hỏi:

- Nếu lão hán còn trẻ tuổi hơn một chút thì hôm nay tất cho ngươi một bài học rồị Ngươi nói vậy thì có khác gì trước mặt nhà sư thoá mạ kẻ trọc đầủ

Lão nói rồi xăm xăm đi vàọ

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Mình đã có điều xúc phạm lão, vậy lúc ra đi phải trả thêm ít tiền, gọi là an ủi lão mới được.” Chàng cầm lấy bánh bao ngồi ăn, hồi lâu vẫn không thấy lão già trở rạ

Tiêu Lĩnh Vu ăn hết khay bánh, rót một chung trà toan uống, bỗng chàng thấy đằng trước có hai con ngựa đang chạy nhanh tới nơị

Hai con ngựa chạy rất mau, hất tung cát bụi mịt mờ. Chỉ trong chớp mắt đã tới cửa quán.

Người cưỡi ngựa đi trước thân hình cao lớn, chòm râu bạc chùng xuống trước ngực. Trên lưng là một cặp Thanh cương nhật nguyệt luân và đeo một túi kim tiêụ

Lão chính là Thánh Thủ Thiết Đởm Sở Côn Sơn. Ngày trước lão đã ngăn chặn Khâu Tiểu San toan đoạt chiếc chìa khoá cung cấm. Lâu ngày không gặp, nay Tiêu Lĩnh Vu vẫn thấy lão tinh thần vẫn tráng kiện.

Người kỵ mã thứ hai là một thanh niên mặc áo xanh, tóc kết búị Gã chính là Đông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Sao hai người này lại đi với nhaủ

Bỗng nghe Tư Mã Càn nói:

- Sở huynh! Chúng ta hãy vào đây nghỉ chân đã.

Sở Côn Sơn đảo mắt nhìn quanh rồi đáp:

- Lão phu theo ngươi đi cả ngày trời mà sao vẫn chưa thấy bóng Tiêu Lĩnh Vu đâụ

Lão vừa nói vừa nhảy xuống ngựạ

Tư Mã Càn cười hỏi:

- Tại hạ đã bảo Sở huynh như thế nàỏ

Sở Côn Sơn đáp:

- Ngươi nói trong vòng một tháng sẽ tìm ra Tiêu Lĩnh Vụ

Tư Mã Càn nói:

- Đúng thế! Đến nay được mấy ngày rồỉ

Sở Côn Sơn đáp:

- Mười bẩy ngàỵ

Tư Mã Càn hỏi:

- Vậy còn mươi ba ngày nữa, sao Sở huynh nóng nảy vậỷ

Sở Côn Sơn đáp:

- Chúng ta đi kiếm đã mười bảy ngày mà chưa thấy tung tích Tiêu Lĩnh Vụ

Vậy trong vòng mười ba ngày còn lại làm sao thấy ỷ

Tiêu Lĩnh Vu ngồi nghe hai người tranh cải rất rõ. Nhưng chàng đã hóa trang nên người khác không nhận ra được.

Chàng thấy hai người đột ngột xuất hiện nơi đây trong lòng rất lấy làm kinh dị.

Chàng liền nhắm mắt giả vờ ngủ để xem hai người còn nói chuyện gì nữạ

Lại nghe Sở Côn Sơn lớn tiếng hô:

- Chủ quán đâu! Không có tên tiểu nhị nào đón khách ư?

Lão hô luôn mấy câu vẫn không có tiếng đáp lạị

Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự hỏi:

- “Lạ thiệt! Lão chủ quán hiển nhiên vào phòng mà sao có khách gọi lại không trả lờỉ Chẳng lẽ lão tức mình không thèm làm ăn nữả” Lại nghe đánh “sầm” một tiếng, Sở Côn Sơn đập tay xuống bàn quát:

- Lão phu suốt đời bôn tẩu giang hồ, chưa thấy nhà quán nào lại thế nàỵ Lão phu mà nổi nóng sẽ đập tan cái chiêu bài của nhà ngươị

Tư Mã Càn thủng thẳng nói:

- Chuyện này có điều khác lạ. Sở huynh hãy ngồi đây để tại hạ vào coi xem saỏ

Sở Côn Sơn đáp:

- Còn coi gì nữả Lão phu đã hô hoán như vậy chẳng lẽ chúng không nghe tiếng?

Tư Mã Càn đáp:

- Không chừng chủ quán đã gặp tai họa bất ngờ.

Sở Côn Sơn đáp:

- Có lý! Ngươi vào thử coị

Tư Mã Càn đứng dậy rảo bước tiến vàọ Lúc lướt qua cửa đột nhiên gã quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vụ

Giữa lúc ấy Tiêu Lĩnh Vu cũng nhìn vào phía trong, thành ra bốn mắt chạm nhaụ

Tư Mã Càn vào nhà trong rồi, lát sau ôm lão già chủ quán rảo bước đi rạ

Sở Côn Sơn đứng phắt dậy hỏi:

- Lão đệ! Vụ này là thế nàỏ

Tư Mã Càn đáp:

- Lão bị trúng thuốc mê.

Gã đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu, đặt lão già nằm xuống rồi hỏi:

- Các hạ đến đây lâu chưả

Tiêu Lĩnh Vu từ từ bỏ cái nón che mặt xuống. Chàng đứng dậy nhìn lão già một cái rồi hỏi:

- Lão chết rồi ư?

Tư Mã Càn chau mày đáp:

- Lão chưa tắt thở. Phải chăng đây là kiệt tác của các hạ?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Không phải đâụ Tại hạ gia hại lão làm chỉ

Tư Mã Càn nói:

- Nơi đây không gần thôn xóm, bốn mặt hoang lương, rất thuận tiện cho kẻ mưu tài hại mệnh.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Có khi là lão tự tử.

Tư Mã Càn lạnh lùng hỏi:

- Các hạ đến đây lâu chưả

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chừng độ nửa giờ.

Tư Mã Càn ngó trên bàn Tiêu Lĩnh Vu còn khay bánh bao, chung uống trà liền nói:

- Lúc các hạ đến đây chủ quán vẫn bình yên phải không?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Đúng thế! Chính lão đã pha trà và lấy bánh bao cho tại hạ.

Tư Mã Càn hỏi:

- Rồi sao nữả

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Về sau ư? Tại hạ mời lão uống một chung trà rồi lão đi vào phòng. Không ngờ lão trúng thuốc mê. Vụ này đáng sợ thật.

Tư Mã Càn hỏi:

- Chẳng lẽ trong bình trà có trò ma quỷ?

Gã vừa nói vừa cần lấy bình trà rót ra chung, đưa lên ngửi mấy cái rồi nói:

- Thuốc mê này lợi hại thật. Đã chẳng màu sắc lại không hương vị khiến không ai nhìn thấy được. Nhãn lực các hạ thật khiến tại hạ khâm phục vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Các hạ quá khen rồị

Tư Mã Càn nói:

- Không hiểu lão chủ quán còn sống hay đã chết. Lão ngó thấy hành trang của các hạ liền bỏ thuốc mê vào trà định ám toán. Nhưng bị các hạ cảnh giác bức bách uống trước nên mê đi và té xuống.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nhưng có điểm không đúng.

Tư Mã Càn hỏi:

- Điểm nàỏ

Tại hạ không đổ trà cho lãọ Chính lão muốn chứng minh trong trà không có độc, tự lão nâng chung trà lên uống.

Tư Mã Càn cười nói:

- Lão già này ngốc thật. Lão đã biết trong chung trà có độc, còn cố ý giả vờ không haỵ

Tiêu Lĩnh Vu cười thầm trong bụng, ngoài miệng chàng đáp:

- Có khi lão tưởng đủ thời gian vào trong nhà lấy thuốc giảị Không ngờ chất độc phát tác quá lẹ làm lão ngất đị

Tư Mã Càn gật đầu đáp:

- Lời suy luận của các hạ rất có lý… Đột nhiên gã lạnh lùng nói:

- Các hạ đã biết trước trong trà có thuốc mê phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ chỉ hoài nghi nên chưa dám uống. Sau khi thử lão chủ quán mới chứng minh được mối nghi ngờ. Giả tỷ các vị đến chậm hơn một chút thì tại hạ không nhịn được tất cũng uống rồị

Tư Mã Càn hỏi:

- Tại sao lão lại ám toán các hạ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão chưa tắt thở, vậy ông bạn có thể cứu tỉnh lại lão để hỏi coị

Tư Mã Càn bưng chậu nước lạnh dội vào mặt và đập tay vào trán lãọ

Lão già bị nước lạnh làm hồi tỉnh, run lên rồi từ từ ngồi dậỵ L ão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu, Sở Côn Sơn, Tư Mã Càn rồi nói:

- Vụ này không liên quan gì tới lão hán… Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Lão cứ nói thực đầu đuôi là tự nhiên không liên quan gì tới lãọ

Lão già nói:

- Trước khi khách quan tới đây có một vị khách gia vào đây đưa cho lão hán một gói thuốc bảo lão phải cho vào trà làm cho khách quan mê đi… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Người đó đâu rồỉ

Lão chủ quán đáp:

- Y ẩn trong phòng của lão hán. Lão hán không muốn làm nhưng vì sự bắt buộc mà phải theo lời ỵ

Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên ngó Tư Mã Càn hỏi:

- Tư Mã huynh! Khi Tư Mã huynh cứu tỉnh lão trượng này có thấy gì không?

Tư Mã Càn sửng sốt hỏi lại:

- Các hạ là ai mà biết tại hạ?

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

- Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu đâỵ

Sở Côn Sơn giương mắt lên nhìn sửng Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chính tại hạ!
Tài sản của ngocvosong1986

  #74  
Old 24-04-2008, 10:21 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 73

BẮT HUNG THỦ MỞ CUỘC ĐIỀU TRA



Tư Mã Càn cười ha hả nói:

- Thảo nào tại hạ nghe thanh âm quen quá… Gã quay lại ngó Sở Côn Sơn hỏi:

- Sở huynh! Thuật thần bốc của tại hạ thế nào?

Sở Côn Sơn mỉm cười đáp:

- Kỳ thiệt! Lão phu vẫn thấy khó tin quá.

Tiêu Lĩnh Vu lột tấm mặt nạ ra hỏi:

- Lão tiền bối đã tin được chưa?

Tư Mã Càn cười nói:

- Bữa nay mà chưa gặp được Tiêu huynh thì tiểu đệ còn gặp lắm chuyện bực mình.

Sở Côn Sơn vội chạy lại nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lão đệ! Quả nhiên đúng lão đệ thật. Ngày trước lão phu đã nhận ra lão đệ chẳng phải hạng tầm thường. Quả nhiên đúng thế! Lão nói rồi nổi chàng cười hô hố.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đây là cuộc nhân duyên giữa chúng tạ Vãn bối bất quá may mắn hơn người khác một chút.

Hai người đang nói chuyện bỗng thấy Tư Mã Càn một mình xông vào phòng.

Tiêu Lĩnh Vu biết ngay là gã đi kiếm địch nhân nên không hỏi gì.

Sở Côn Sơn lớn tiếng quát:

- ¤ hay! Tư Mã lão đệ! Ngày nào lão đệ cũng nóng nẩy đi kiếm Tiêu Lĩnh Vu.

Sao bây giờ thấy y lại chạy loạn lên?

Tiêu Lĩnh Vu nói ngay:

- Y đi tìm người.

Đột nhiên cát bụi mịt mờ. Lại có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới.

Tiêu Lĩnh Vu vội đeo mặt nạ vào nói:

- Lão tiền bối! Hiện nay vãn bối chưa thể để lộ chân tướng. Mong lão tiền bối lượng thứ cho.

Sở Côn Sơn gật đầu nói:

- Lão phu biết rồị Lão đệ là một đệ nhất cường địch của Thẩm Mộc Phong, là tiêu biểu cho chính nghĩa võ lâm, dĩ nhiên không nên bộc lộ hành tung một cách khinh xuất.

Hai người đang nói chuyện thì bốn con ngựa chạy nhanh như bay tới.

Tiêu Lĩnh Vu trông ra thì thấy người đi đầu là một lão già mặc áo xanh, trạc lục tuần. Lão chính là Chu Văn Xương ở Lạc Dương.

Tiếp theo là Tần Sĩ Đình ở Tế Nam, Vưu Tử Thanh ở Kim Lăng, Hứa Thi Đường ở Giang Châu.

Sở Côn Sơn lâu ngày qua lại Giang Nam nên quen biết Võ Lâm Tứ Đại Hiền, liền chắp tay nói:

- Tuyệt quá! Tuyệt quá! Bữa nay là ngày gì mà lại được may mắn gặp được cả Tứ Đại Hiền Nhân?

Chu Văn Xương ngồi trên yên ngựa, nghiêng mình thi lễ đáp:

- Tưởng ai té ra Sở huynh. Lâu nay chúng ta không được hội diện.

Sở Côn Sơn cười khanh khách nói:

- Tứ vị Đại Hiền Nhân trước nay không hỏi đến chuyện giang hồ thị phị

Chẳng hiểu các vị định du ngoạn danh thắng nào?

Chu Văn Xương khẽ thở dài đáp:

- Bọn tại hạ chí đồng đạo hợp, quyết tâm chẳng hỏi đến chuyện giang hồ, chỉ đi du sơn ngoạn thủy, tiêu khiển tháng ngày… Sở Côn Sơn ngắt lời:

- Phải lắm! Biết bao anh hùng hào kiệt thoát ly giang hồ, quy ẩn chốn lâm tuyền. Nhưng rồi tình thế bắt buộc mà phải tái xuất giang hồ cho tới chết. Còn tứ vị mình mang tuyệt kỹ mà mấy chục năm không bị lôi cuốn vào vùng nước xoáy, thật chẳng hổ là những cao nhân xưa nay hiếm có.

Chu Văn Xương lắc đầu cất giọng buồn rầu nói:

- Bọn tại hạ mấy chục năm lui khỏi giang hồ, không muốn len lỏi vào chốn thị phi. Nhưng lần này Thẩm Mộc Phong đột khởi giang hồ, gây nên kiếp nạn cho võ lâm. Tiêu Lĩnh Vu tuổi mới hai mươi đã ra mặt kháng cự ác ma khiến bọn tại hạ rất cảm động, cùng nhau thương lượng suốt bảy ngày bảy đêm… Sở Côn Sơn hỏi:

- Bốn vị thương lượng kết quả thế nàỏ

Tần Sĩ Đình đáp:

- Bọn tại hạ sau khi ngồi nghị luận nhận thấy không nên chỉ giữ khoái hoạt cho mình mà nên giúp Tiêu Lĩnh Vu một taỵ

Sở Côn Sơn hỏi:

- Thế là bốn vị quyết tâm trở lại giang hồ rồi ư?

Vưu Tử Thanh đáp:

- Đúng thế! Anh em tại hạ quyết tâm đem hết sức ủng hộ cho chính nghĩa võ lâm.

Sở Côn Sơn cười rộ nói:

- Kỳ quái!Thật là kỳ quái! Hứa Thi Đường hỏi:

- Sở huynh thấy kỳ quái chuyện gì?

Sở Côn Sơn đáp:

- Võ Lâm Tứ Đại hiền dúng tay vào chuyện thị phi trên chốn giang hồ thật khiến người ta khó tin lắm.

Chu Văn Xương thủng thẳng nói:

- Bọn tại hạ tuy đã quyết định dúng tay vào chuyện giang hồ, nhưng còn một điểm chưa giải quyết xong.

Sở Côn Sơn hỏi:

- Chuyện gì vậỷ

Chu Văn Xương đáp:

- Trước hết phải tìm cho được Tiêu Lĩnh Vu rồi mới có quyết định tối hậụ

Sở Côn Sơn nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi hỏi:

- Tứ vị hiền nhân muốn bàn định gì với Tiêu Lĩnh Vu, có thể cho Sở mỗ biết để khi gặp y sẽ nói cho y haỵ

Tần Sĩ Đình lắc đầu đáp:

- Không được! Vụ này bọn tại hạ phải gặp y để tự mình phỏng vấn.

Vưu Tử Thanh hỏi:

- Theo lời Sở huynh thì dường như đã biết tung tích Tiêu Lĩnh Vủ

Sở Côn Sơn đáp:

- Lão phu cũng hơi biết một chút. Còn có gặp y hay không thì chưa dám khẳng định.

Hứa Thi Đường nói:

- Bọn tại hạ kiếm Tiêu Lĩnh Vu vất vả mấy tháng trời, đêm qua mới nghe phong thanh y ở thành Trường Sạ Anh em tại hạ đành tìm đến những nơi lân cận Trường Sa để tìm kiếm.

Chu Văn Xương nói :

- Thất Tinh Đàm là nơi danh thắng. Không chừng Tiêu Lĩnh Vu cũng tới đó.

Bọn tại hạ đi tìm Tiêu Lĩnh Vu, còn gặp hay không đành nhờ vận khí.

Sở Côn Sơn lấy làm khó nghĩ, bụng bảo dạ:

- “Tiêu Lĩnh Vu đứng ngay trước mắt, nhưng y chưa chịu lộ diện tức là không muốn để lộ chân tướng. Ta cũng không tiện nói rõ nội tình.” Lão nói:

- Tứ vị đại hiền! Việc tuy gấp nhưng không phải trong một giờ. Vậy xin mời bốn vị hãy uống chén trà rồi lên đường cũng chưa muộn.

Chu Văn Xương hỏi:

- Ba vị hiền đệ tính saỏ

Tần Sĩ Đình đáp:

- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc cũng phảị

Bốn người xuống ngựa vào ngồi quang bàn.

Chủ quán đang ngơ ngác đứng bên Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng bối rối không biết làm thế nàọ

Bốn người vừa ngồi xuống thì thấy Tư Mã Càn từ trong bước rạ Tay trái gã cầm một bình trà lớn, tay mặt bưng một khay bánh bao đi tới trước mặt mọi người nói:

Tiểu điếm ở nơi hoang dã, không có gì mời khách. Xin các vị dùng tạm mấy thứ nàỵ

Hứa Thi đường liếc mắt nhìn Tư Mã Càn hỏi:

- Các hạ dường như không phải nhân vật chuyên nghề bán quán?

Sở Côn Sơn mỉm cười đỡ lời:

- Y không phải đâụ Tư Mã huynh đệ đây cùng đi với Sở mỗ… Lão dừng lại một chút rồi bảo Tư Mã Càn:

- Tư Mã lão đệ! Mau lại yết kiến bốn vị đây là Võ Lâm Tứ Đại Hiền.

Tư Mã Càn liền chắp tay vái chào Tứ Đại Hiền.

Tứ Đại Hiền Nhân cũng nghiêng mình đáp lễ.

Tư Mã Càn quay lại nhìn Sở Côn Sơn nói:

- Sở huynh! Người đó cõng vợ chủ quán đi rồị

Lão già chủ quán đột nhiên hốt hoảng chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi:

- Hắc nữu! Hắc nữu! Tiếng lão gọi rất thê thảm tỏ ra đối với vợ vẫn một mối tình thắm thiết.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tư Mã huynh! Quán chủ thật là khả lân. Chúng ta nên đi tìm kiếm bà vợ giúp lãọ

Rồi chàng cất bước chạy theo lão già.

Tư Mã Càn động tâm nói:

- Xin các vị hãy ngồi ăn uống. Tại hạ phải đi giúp huynh đệ kia kiếm bà vợ cho lão quán chủ.

Đoạn gã chạy theo Tiêu Lĩnh Vu vào khu rừng tạp ở sau nhà.

Tư Mã Càn đuổi kịp Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi chàng:

- Võ Lâm Tứ Đại Hiền là người thế nàỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Họ chỉ muốn yên thân, song đã bị Thẩm Mộc Phong làm cho đau khổ.

Tư Mã Càn nói:

- Họ đang muốn kiếm Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu đệ biết rồi nhưng nếu ra mặt tương kiến tất không tránh khỏi một cuộc tranh cãi, mà lúc này tiểu đệ không rảnh để lý luận với họ.

Tư Mã Càn hỏi:

- Dường như Tiêu huynh có tâm sự gì trầm trọng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Tiểu đệ đang nóng lòng kiếm một ngườị

Chàng chợt nhớ tới tài thần bốc của gã liền nói:

- Tiểu đệ tìm một vị cô nương. Tư Mã huynh thử bói dùm một quẻ coị

Tư Mã Càn đáp:

- Việc bói toán phải thành tâm mới linh nghiệm. Nếu Tiêu huynh đặt lòng tin vào tiểu đệ thì quyết không thất vọng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dĩ nhiên tiểu đệ hoàn toàn tín nhiệm Tư Mã huynh.

Tư Mã Càn nói:

- Vậy chúng ta vào khu rừng trước mặt kiạ

Hai người đi vào rừng thì thấy lão chủ quán đang lao về phía căn nhà gianh.

Tiêu Lĩnh Vu liền đề khí vọt đi như tên bắn xông vào trước vì chàng hoài nghi trong nhà có địch nhân nên vọt đi trước để đỡ đòn cho lãọ

Vào đến nơi đã thấy một mụ già áo vải nằm ngửa dưới đất, tắt hơi chết rồị

Lão chủ quán khóc rống lên. Tiêu Lĩnh Vu khuyên giải:

- Lão trượng khóc cũng vô ích. Người chết không thể sống lạị Lão cầm hai đỉnh vàng này chạy trốn đi thôị

Chủ quán cõng xác vợ lên, đón lấy hai đỉnh vàng nói:

- Lão hán thật lấy làm hổ thẹn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vụ này không thể trách lão trượng được.

Quán chủ lại dặn:

- Người đó ăn mặc rách rưới như kẻ ăn xin. Trạc bốn chục tuổị Hắn mặt đen sạm, mí mắt bên trái có nốt ruồi to bằng hạt đậụ

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Tại hạ nhớ rồị Sau này gặp hắn nhất định sẽ báo thù cho lão trượng.

Chủ quán nói:

- Lão hán xin cáo biệt.

Lão cõng thây vợ ra khỏi căn nhà gianh đi ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu giục Tư Mã Càn:

- Tư Mã huynh! Tư Mã huynh bói thử cho tiểu đệ một quẻ.

Tư Mã Càn khẽ đáp:

- Việc kiếm hung thủ sát hại vợ lão chủ quán còn gất rút hơn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Hiện giờ hung thủ ở đâủ

Tư Mã Càn đáp:

- Tại hạ đoán hắn còn lẩn khuất đâu đâỵ Hắn sợ chủ quán tiết lộ tướng mạo, tất tìm cách hạ sát lãọ Chúng ta cứ ngấm ngầm theo dõi lão là gặp hắn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tư Mã huynh nói đúng lắm.

Tư Mã Càn nói:

- Tiêu huynh cứ ngồi đây chờ một lát.

Rồi gã vọt đi rượt theo lão chủ quán.

Chỉ trong khoảnh khắc đã có tiếng chân người tiến lại trước căn nhà gianh.

Khi tới gần thì Tiêu Lĩnh Vu mới nhận ra là lão chủ quán. Lão lại mặc y phục của Tư Mã Càn. Chàng tỉnh ngộ nghĩ thầm:

- “Phải rồi! Tư Mã Càn thay đổi y phục của lão chủ quán, lại mượn luôn xác chết của mụ vợ lão để dẫn dụ hung thủ.” Bỗng nghe chủ quán nói:

- Vị tráng sĩ kia thay quần áo của lão hán. Y bảo sẽ tìm cách trả thù chọ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y làm thế là đúng. Chúng ta về quán chờ ỵ

Chàng sợ lão để lộ hình tích liền dắt tay lão, vừa đi vừa hỏi:

- Sao lão trượng biết thi thể phu nhân ở đây mà đến tìm?

Lão chủ quán đáp:

- Nơi đây bốn mặt đều là rừng hoang, chỉ trong khu rừng tạp này có căn nhà gianh, lão hán nghĩ tới liền lật đật tới tìm.

Hai người về đến quán thì Sở Côn Sơn và Võ Lâm Tứ Đại Hiền đã ăn hết quá nửa khay bánh baọ

Sở Côn Sơn lớn tiếng gọi:

- Tư Mã lão đệ! Vào đây ăn mấy tấm bánh.

Chủ quán ngơ ngác nhìn Tiêu Lĩnh Vu không biết đáp saọ

Sở Côn Sơn không thấy trả lời, đứng dậy đi ra, gần tới nơi mới nhận ra không phải Tư Mã Càn. Lão chau mày hỏi:

- Vụ này là thế nàỏ

Tiêu Lĩnh Vu khẽ đáp:

- Lão tiền bối cứ bồi tiếp, trò chuyện với Tứ Đại Hiền. Lát nữa Tư Mã huynh sẽ trở về ngaỵ

Sở Côn Sơn ngơ ngác trở về bàn.

Chu Văn Xương liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và lão chủ quán rồi hỏi:

- Sở huynh! Tại sao Tư Mã huynh lại cải trang làm chủ quán?

Sở Côn Sơn nghĩ thầm:

- “Võ công của Tứ Đại hiền quả nhiên rất tinh thâm. Ta phải chờ lão đến gần mới nhìn rõ mà bọn họ ngồi xa hơn đã nhận ra rồị” Lão cười ha hả đáp:

- Vụ này không liên can gì tới các vị. Chúng ta hãy uống trà đã.

Lão cầm chung trà đưa lên uống ừng ực một hơi cạn sạch không còn giọt nàọ

Câu trả lời của lão dĩ nhiên không làm cho người ta thoả mãn. Nhưng Tứ Đại Hiền không giống người khác. Trước nay họ không để lôi cuốn vào vòng ân oán trên chốn giang hồ nên không thích tọc mạch chuyện bí mật của người khác. Họ nghe xong chỉ cười chứ không hỏi gì nữạ

Tiêu Lĩnh Vu tuy bề ngoài vẫn thản nhiên nhưng trong lòng nóng nảy lạ thường. Chàng mong Tư Mã Càn bắt được hung thủ trở về cho sớm để hỏi rõ nội tình. Bằng không bắt được hung thủ thì cũng phải có hành động chứ ngồi chờ đây thật không phải lương sách.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, mọi người thất Tư Mã Càn rảo bước chạy về.

Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy hỏi ngay:

- Tư Mã huynh! Có bắt được hung thủ không?

Tư Mã Càn nhún vai một cái, hất người đang cõng trên lưng xuống đất đánh “bịch” một cái, đáp:

- Đó. Tiêu huynh thẩm vấn đị

Gã đảo mắt nhìn chủ quán nói:

- Thi thể tôn phu nhân hiện đặt ở dưới gốc cây lớn phía chính tâỵ Lão trương ra đó thu liệm.

Chủ quán vươn tay ra kéo người nằm kia ngửng mặt lên coi rồi tức giận nói:

- Đúng thằng cha nàỵ

Đột nhiên lão cắn vào mũi hung thủ một cái, máu tươi tuôn ra đầy mặt hắn.

Tư Mã Càn cầm tay lão chủ quán nói:

- Lão trượng cắn đứt mũi hắn là hả được phần nào nỗi hận rồị Bọn tại hạ nhất định sẽ trả thù cho tôn phu nhân. Lão trượng không nên dây dưa vào những mối ân oán giang hồ nàỵ Lão nên đi cho lẹ.

Lão chủ quán hằm hằm uất hận nhìn người đó một lần nữa rồi mới quay mình bỏ đị

Tư Mã Càn giải khai huyệt đạo cho người đó rồi khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:

- Hắn ẩn mình trên ngọn cây lớn, đột nhiên nhảy xuống tập kích rồi bị tiểu đệ điểm huyệt.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn xuống quả nhiên thấy người này quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù. Hắn ăn mặc như đệ tử Cái Bang, trên mí mắt bên trái có một nối ruồị

Chàng nói ngay:

- Bọn ta đã biết ngươi ở Bách Hoa sơn trang… Đại hán đột nhiên vung chưởng đánh Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình né tránh rồi giơ tay mặt ra bắt lấy cổ tay đại hán bóp mạnh một cáị

Một tiếng cắc vang lên. Xương cổ tay đại hán lập tức bị trật khớp. Thủ pháp Phân thân thác cốt này thật khiến người ta đau khổ vô cùng. Đại hán rú lên một tiếng, trán toát mồ hôi hột.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

- Ta không có thì giờ thẩm vấn ngươị Nếu ngươi tự tin đủ sức chịu được đau khổ về thủ pháp Phân thân thác cốt thì ta lại bẻ gẫy tay trái rồi đến hai vai, hai chân… Bây giờ đại hán mới biết gặp phải tay cao thủ. Bất giác hắn thở dài hỏi:

- Sau khi tại hạ trả lời rồi các hạ sẽ phát lạc tại hạ thế nàỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta để ngươi chết một cách bình yên.

Đại hán lắc đầu đáp:

- Con ong cái kiến còn ham sống, huống chi tại hạ là con ngườị

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Ta sẽ phế bỏ võ công rồi tha mạng cho ngươi khiến ngươi không thể còn hành động tàn ác làm kế sinh nhaị

Đại hán đáp:

- Thế cũng được. Các vị hỏi đị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ai sai ông bạn đến đâỷ Để làm gì?

Đại hán đáp:

- Thẩm đại trang chúa sai tại hạ đem khá nhiều thuốc mê đến đây ám toán Tiêu Lĩnh Vụ

Chu Văn Xương nghe tới ba chữ Tiêu Lĩnh Vu liền hỏi ngay:

- Tiêu Lĩnh Vu hiện giờ ở đâủ

Đại hán đáp:

- Tại hạ không biết. Thẩm đại trang chúa phái tất cả tám người chia đi các ngả để chờ Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- ¤ng bạn có biết mặt Tiêu Lĩnh Vu không?

Đại hán đáp:

- Tại hạ không biết.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đã không biết mặt thì làm sao ám toán được?

Đại hán đáp:

- Bọn tại hạ vâng lệnh là cứ thấy người nào khả nghi là hạ độc phóng thuốc mê.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bọn họ bao giờ tới đâỷ

Đại hán hỏi lại:

- Aỉ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thẩm Mộc Phong phái tám vị chia đi các ngả, chẳng lẽ không hiểu vì chuyện gì ư?

Chàng xiết mạnh tay hơn.

Đại hán đau quá vội nói:

- Trước khi mặt trời lặn sẽ có một cỗ xe qua đâỵ Nhưng trong xe có gì quả thật tại hạ không biết.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi lại:

- Nhất định họ qua ngả này hay saỏ

Đại hán đáp:

- Đúng thế! Chính Thẩm đại trang chúa bảo tại hạ như vậỵ

Tư Mã Càn nói:

- Nếu trước khi trời tối mà không có xe đến là ngươi phải chịu đau khổ đó.

Đại hán đáp:

- Những gì tại hạ nói đều là sự thực.

Tiêu Lĩnh Vu kéu tay đại hán đặt lại đúng khớp rồi điểm huyệt hắn, lạnh lùng nói:

- Nếu ông bạn nói dối thì đừng trách tại hạ độc ác.

Đại hán đáp:

- Cách đây chừng trăm trượng về phía tây có một gốc cây lớn. Cứ treo một giải lụa vàng lên ngọn là nhất định họ sẽ tới.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Giải lụa vàng đâu?

Đại hán đáp:

- Ở trong bọc của tại hạ.
Tài sản của ngocvosong1986

  #75  
Old 24-04-2008, 10:23 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 74

ĐÓN ĐỊCH NHÂN HÀO KIỆT CẢI TRANG



Tiêu Lĩnh Vu sờ tay vào bọc của đại hán, quả nhiên lấy ra một giải lụa vàng.

Tư Mã Càn giơ tay ra nói:

- Tại hạ chạy đi một lát.

Gã đón lấy giải lụa vàng trong tay Tiêu Lĩnh Vu lật đật chạy đi ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu điểm vào á huyệt đại hán rồi đem gã vào trong điếm rồi trở ra chắp tay nhìn bốn vị Đại Hiền Nhân nói:

- Phải chăng bốn vị muốn kiếm Tiêu Lĩnh Vu?

Chu Văn Xương hỏi lại:

Các hạ có biết y ở đâu không?

Tiêu Lĩnh Vu tháo tấm mặt nạ ra nói:

- Chính tạ hạ! Bốn vị có điều chi chỉ giáo?

Võ Lâm Tứ Đại Hiền nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu một hồi rồi nói:

- Quả nhiên Tiêu đại hiệp đây rồi.

Tần Sĩ Đình đứng dậy nói:

- Tiêu đại hiệp ở ngay bên cạnh mà bọn tại hạ không haỵ

Lão nói rồi chắp tay xá một cái.

Chu Văn Xương, Vưu Tử Thanh, Hứa Thi Đường đều đứng dậy chắp tay thi lễ.

Tiêu Lĩnh Vu cũng đứng lên đáp lễ rồi đeo mặt nạ vào, nói:

- Vãn bối đang đối phó với bọn người trong Bách Hoa sơn trang, tạm thời phải ẩn dấu chân tướng. Mong bốn vị lượng thứ cho.

Tần Sĩ Đình nói:

- Hỡi ơi! Tiêu đại hiệp tuổi còn trẻ lại không có ân oán gì mà đứng lên chống đối Thẩm Mộc Phong. Bọn tại hạ có tuổi rồi mà lại chỉ biết mình, thật là vô dụng.

Sở Côn Sơn cười thầm nói:

- Lạ quá! Tiêu Lĩnh Vu quả có ma lực kinh ngườị Cả Võ Lâm Tứ Đại Hiền vốn không chịu để dính vào ân oán giang hồ mà vẫn hoan hỉ giúp đỡ ỵ

Vưu Tử Thanh nói:

- Sau khi bọn tại hạ thảo luận đã nhận ra phải giúp Tiêu đại hiệp một taỵ

Nhưng còn mấy điểm chưa rõ cần được Tiêu đại hiệp giải thích.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bốn vị có điều chi dạy bảọ Vãn bối xin rửa tai nghe đâỵ

Bốn người trông nhau đồng thanh đáp:

- Bọn tại hạ bốn người đã lạt mùi danh lợi, không muốn tranh chấp với ai.

Ngoại trừ những đòn trí mạng còn phải chịu đựng mấy quyền cước cũng không sao nên chẳng muốn cùng người động thủ, lại càng không ưa dấn thân vào vòng ân oán giang hồ.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Té ra bốn vị này tâm nguyện quảng đạị Cái danh Võ Lâm Tứ Đại Hiền không phải tự nhiên mà được.” Chu Văn Xương nói:

- Ban đầu bọn tại hạ bị người đời chê là si ngốc, nhưng cũng chẳng quan tâm, ai cười cũng mặc. Sau mười năm được bằng hữu võ lâm tặng cho danh hiệu Tứ Đại Hiền.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chí nguyện bốn vị thật quảng đạị Nếu không phải hiền nhân quyết không có nôỉ

Hứa Thi Đường nói:

- Tiêu đại hiệp quá khen rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vãn bối nói bằng lòng thành thực.

Hứa Thi Đường thở dài nói:

- Danh hiệu Tứ Đại Hiền lưu truyền ra ngoài giang hồ. Sự thực bọn tại hạ không giúp gì cho võ lâm cũng có chỗ áy náy, nhưng đã quyết tâm như vậy nên không nỡ phế bỏ tâm nguyện, chỉ muốn ẩn dật để khỏi phải mắt thất tai nghe những điều phiền muộn.

Tần Sĩ Đình nói tiếp:

- Nhưng sau khi bọn tại hạ bị Thẩm Mộc Phong hạ thủ ám toán lần trước mới nhận thấy trên chốn giang hồ vẫn tiếp diễn những cuộc chém giết ngày càng kịch liệt. Vì thế bọn tại hạ mới phải nghị luận lại xem hành vi có chỗ nào lỗi lầm không.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Kết quả cuộc nghị luận của các vị ra sao?

Chu Văn Xương đáp:

- Bọn tại hạ giữ mình mấy chục năm, nay nhất đán phế bỏ đi thật đáng tiếc.

Nhưng thấy sát khí trên chốn giang hồ ngày càng mờ mịt, chẳng thể tọa thị điềm nhiên. Thẩm Mộc Phong là một tay kiêu hùng, nhưng hắn không chịu làm điều haỵ

Bọn tại hạ chẳng gây được ảnh hưởng gì cho giang hồ ngừng cuộc chém giết nên phải tái xuất giang hồ, đen chút sức mọn ủng hộ chính nghĩa võ lâm.

Sở Côn Sơn vỗ tay nói:

- Đúng lắm! Nếu bốn vị nghĩ tới điểm này từ mấy chục năm trước thì tình hình trên chốn giang hồ không đến nối quá tệ như ngày naỵ

Tần Sĩ Đình nói:

- Dù bọn tại hạ có hết sức hành động cũng không phải đối thủ của Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:

- Bốn vị đã đi đến quyết định rồị Không hiểu tại hạ muốn nghe được chăng?

Hứa Thi Đường đáp:

- Nếu bọn tại hạ đã có kết quả thì đâu đến nỗi phải chạy khắp bên trời góc biển kiếm Tiêu đại hiệp?

Tiêu Lĩnh Vu nghi ngờ hỏi:

- Bốn vị lão tiền bối kiếm tại hạ có chuyện gì?

Chu Văn Xương đáp:

- Bọn tại hạ muốn hỏi Tiêu đại hiệp hai điềụ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hay lắm! Xin các vị cứ nói rạ Tiêu Lĩnh Vu này hiểu được sẽ xin nói hết.

Chu Văn Xương hỏi:

- Nguyên nhân nào đã đưa Tiêu đại hiệp đến chỗ chống đối Thẩm Mộc Phong?

Sở Côn Sơn đáp:

- Đặt ra vấn đề này mới thật là kỳ. Thẩm Mộc Phong tàn hại giang hồ, mưu đồ độc bá võ lâm. Tiêu đại hiệp hoài bão tấm lòng bác ái chống đối Thẩm Mộc Phong, hai bên chính tà rõ rệt.

Chu Văn Xương nói:

- Cái đó tại hạ biết rồị Nhưng lòng người thâm hiểm, không để kẻ khác thấy chỗ dụng tâm. Trong khi bọn tại hạ cùng Tiêu đại hiệp đàm luận, Sở huynh không nên xen vàọ

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn Võ Lâm Tứ Đại Hiền một lượt rồi đáp:

- Khi tại hạ mới vào giang hồ, bị hãm mình trong Bách Hoa sơn trang. Thẩm Mộc Phong rất chiều chuộng, gán cho địa vị Tam trang chúạ

Chu Văn Xương nói:

- Điều này tại hạ đã được nghe người ta nói rồị

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu vãn bối cứ theo Bách Hoa sơn trang thì ít ra cũng có địa vị và lợi lộc.

Nhưng vãn bối thoát ly Bách Hoa sơn trang, đoạn bào tuyệt giao với Thẩm Mộc Phong, phiêu lưu trên chốn giang hồ. Thân mình mấy phen hút chết. Nếu có nguyên nhân thì chỉ vì không chịu được những thủ đoạn tàn ác của Thẩm Mộc Phong.

Chu Văn Xương đáp:

- Điều này bọn tại hạ cũng hiểu rồị Còn một việc muốn thỉnh giáo Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bốn vị lão tiền bối còn điều chi muốn nóỉ

Chu Văn Xương hỏi:

- Nếu Thẩm Mộc Phong giết được Tiêu đại hiệp thì võ lâm gặp kiếp nạn không tiền khoáng hậu, giang hồ chìm đắm vào nạn thê thảm đen tốị Nhưng sau khi Tiêu đại hiệp trừ diệt được Thẩm Mộc Phong thì Tiêu đại hiệp tính làm gì?

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

- Nếu quả có ngày đó, võ lâm không cần đến Tiêu Lĩnh Vu nay nữa, v ãn bối tự nhiên sẽ tìm nơi quy ẩn. Hỡi ơi! Thực ra bấy lâu nay vãn bối đã chán chường chốn giang hồ nguy hiểm này lắm rồị

Chu Văn Xương không hỏi gì nữa, vẫy tay với đồng bọn kề tai thương nghị một hồi rồi quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu chắp tay xá dài một cáị

Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi:

- Bốn vị có điều chi dạy bảo xin cứ nói rả

Chu Văn Xương đáp:

- Bọn tại hạ từ giờ khắc này xin nghe theo mệnh lệnh của Tiêu đại hiệp sai pháị

Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp đáp thì Tần Sĩ Đình đã nói trước:

- Dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng bọn tại hạ cũng không lùi bước.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Sai phái thì vãn bối không dám. Chỉ mong được các vị liên thủ hợp tác cùng mưu đồ chính nghĩa võ lâm là vãn bối hoan nghênh lắm rồị

Hứa Thi Đường nói:

- Bọn lão phu nói sao là làm vậỵ Nếu Tiêu đại hiệp chẳng ưng cho thì Hứa mỗ xin móc trái tim tự tử.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi vội đáp:

- Hãy khoan! Hãy khoan! Vãn bối ưng thuận rồị

Hứa Thi Đường thu đao về nói:

- Từ giờ khắc này bọn tại hạ nhất nhất tuân theo mệnh lệnh. Ngày nào Thẩm Mộc Phong chưa chết, bọn tại hạ xin tùy tòng Tiêu đại hiệp ngày đấy, cho đến khi toàn bộ lực lượng Bách Hoa sơn trang tan vỡ mới thôị

Chu Văn Xương hỏi:

- Mấy tháng nay bọn tại hạ chỉ lo thế lực Thẩm Mộc Phong, nay đã tìm được đường lối, bọn tại hạ không còn đắn đo gì nữạ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:

- Trước khi bốn vị dấn thân vào chốn giang hồ thị phi, vãn bối có điều muốn trình bàỵ

Chu Văn Xương đáp:

- Có điều gì xin Tiêu đại hiệp cứ nói cho nghẹ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thẩm Mộc Phong là tay kiêu hùng. Về cơ trí cũng như võ công hắn đều cao thâm hơn ngườị Hắn lại lắm âm mưu độc kế, hành động tàn ác. Bốn vị quen tính hiền nhân quân tử, e rằng không hợp với những hành vi tàn độc.

Chu Văn Xương nói:

- Cái đó bọn tại hạ cũng nghĩ tới rồị Binh bất yếm trá, càng lừa gạt được càng haỵ

Sở Côn Sơn cười rộ nói:

Tứ Đại Hiền chen chân vào chốn giang hồ, tạo hạnh phúc cho đồng đạo thật là một chuyện đáng mừng. Lão phu dùng trà thay rượu, uống ba chung lớn gọi là dâng lời chúc hạ.

Lão nói rồi quả nhiên uống cạn ba chung.

Tư Mã Càn khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tiêu đại hiệp! Thời gian không còn sớm nữạ Chúng ta đối phó với bọn người sắp đến bằng cách nàỏ

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn sáu con tuấn mã buộc ở gần đó nói:

- Trước hết hãy đem những con ngựa kia dấu đi chỗ khác.

Tư Mã Càn hỏi:

- Dắt chúng vào ngôi nhà gianh trong khu rừng tạp được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Phải lắm! Phiền Tư Mã huynh phụ trách hộ việc này chọ

Tư Mã Càn dắt ngựa đi vào rừng.

Chu Văn Xương hỏi:

- Dường như Tiêu đại hiệp chuẩn bị để đợi aỉ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thẩm Mộc Phong bắt một người bạn của tại hạ để uy hiếp một mình tại hạ tới tương hộị

Chu Văn Xương hỏi:

- Nếu Tiêu đại hiệp có việc gì sai khiến, bọn tại hạ xin làm tiên phong.

Đang lúc nói chuyện thì Tư Mã Càn đã về đến nơị

Sở Côn Sơn nói:

- Đối với Thẩm Mộc Phong chúng ta phải cẩn thận lắm mới được. Bây giờ phải nghĩ kế hoạch trước rồi mới thực hành.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hiện giờ bọn ta khá đông người, cần phải giữ hành tung bí mật.

Tư Mã Càn hỏi:

- Tại hạ có một kế hoạch, không biết có thi hành được không.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Xin cho nghe lời cao luận.

Tư Mã Càn hạ giọng để đưa kế hoạch rạ

Sở Côn Sơn nói:

- Kế ấy hay lắm! Chúng ta nên thi hành ngaỵ

Sau một lúc trong khách điếm đã biến đổi tình thế.

Chu Văn Xương giả làm chủ quán, Tiêu Lĩnh Vu và Sở Côn Sơn giả làm khách thương. Hai người ngồi trong nhà rạp dựng lên trước quán. Mỗi người ngồi riêng một bàn.

Tần Sĩ Đình và Tư Mã Càn ẩn thân trên ngọn cây cao cách khách điếm chừng hai chục trượng để giám thị tình hình trong quán. Cây này không những cành lá rườm rà mà còn cao ngất. Ngồi trên đó có thể thấy rõ cảnh vật trong vòng mấy dặm vuông.

Vưu Tử Thanh, Hứa Thi Đường ẩn mình trong khách điếm đồng thời canh giữ đại hán đã bị điểm huyệt.

Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về tây, ngày sắp tới hoàng hôn.

Tiêu Lĩnh Vu trong dạ bồn chồn, chàng nghĩ thầm trong bụng:

- “Thẩm Mộc Phong rất lắm cơ mưụ Chỉ sợ hắn cố ý bầy ra quỉ kế.” Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên ngó thấy phía chính đông cát bụi mịt mờ. Chàng phấn khởi tinh thần, lại rót một chung trà. Chàng vận mục lực nhìn ra quả thấy trong đám cát bụi có một cỗ xe ngựa đang tớị

Chung quanh cỗ xe này đều che bằng vải đen. Hiển nhiên họ không muốn để người ngoài ngó thấy nhân vật trong xẹ

Chỉ trong khoảnh khắc cỗ xe đã tới gần khách điếm.

Tiêu Lĩnh Vu ngoài mặt vẫn thản nhiên, liếc mắt ngó ra thì thấy phía trước cỗ xe có bốn đại hán đeo bội đao mở đường. Sau xe cũng có tám đại hán đeo đao hộ tống.

Sau tám đại hán cưỡi ngựa này còn hai cỗ xe nữạ Hai cỗ xe này mui nhỏ hơn và chỉ thắng hai ngựạ Riêng cỗ xe đi trước là thắng tứ mã.

Sở Côn Sơn ngó thấy cỗ xe, miệng lẩm bẩm:

- Nếu những cỗ xe kia không dừng lại thì hóa ra chúng ta phí một phen tâm cơ để bố trí hành động.

Đột nhiên cỗ xe dừng lạị Rèm xe lay động. Một lão già toàn thân vận hắc y nhảy rạ

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thì thấy cặp mắt lão lấp lánh thần quang, hai huyệt Thái dương nhô caọ Mới nhìn đã biết ngay là một cao thủ kiêm nội, ngoại công phu, nhưng chàng chưa từng gặp lão nàỵ

Lão già áo đen nhảy xuống xe rồi ngó Sở Côn Sơn và Tiêu Lĩnh Vu, lớn tiếng hỏi:

- Chủ quán đâủ

Chu Văn Xương buột miệng hỏi lại:

- Khách quan có điều chi dạy bảỏ

Lão vừa đáp vừa rảo bước chạy rạ

Lão già áo đen lạnh lùng quát:

- Đứng lại! Chu Văn Xương dừng bước hỏi:

- Lão hán có điều chi không phảỉ

Loã già áo đen giương cặp mắt loang loáng nhìn thẳng vào mặt Chu Văn Xương hỏi:

- Chủ quán! Ngươi sợ sống lâu quá chăng?

Chu Văn Xương đáp:

- Lão hán là người thô hào, lâu nay vẫn được bình yên.

Lão già áo đen hỏi:

- Sáng nay lão phu phái người đến đây đặt cơm rượụ Vậy đã chuẩn bị xong chưả

Chu Văn Xương đáp:

- Tệ quán chuẩn bị từ lâu rồị Mời lão nhân gia ngồi chơị

Lão già áo đen hỏi:

- Người của lão phu phái đến hiện giờ ở đâủ Bảo hắn ra gặp lão phụ

Chu Văn Xương hỏi lại:

- Phải chăng đại gia muốn hỏi đại hán ăn mặc rách rướỉ

Lão già áo đen đáp:

- Đúng đó! Bảo y ra đâỵ

Chu Văn Xương nói:

- Y đã đi rồị

Lão già áo đen hỏi:

- Lão phu đã bảo y chờ ở đây, sao lại bỏ đỉ

Chu Văn Xương đáp:

- Vị đại gia đó tính nết tệ quá, mở miệng ra là mắng ngườị Lão hán không dám hỏi nhiềụ

Lão già áo đen hỏi:

- Y đi một mình hay saỏ

Chu Văn Xương lắc đầu đáp:

- Không phải! Bọn họ đi hai ngườị

Lão già áo đen hỏi:

- Còn người kia hình dạng thế nàỏ

Chu Văn Xương đáp:

- Lão hán không rõ. Chỉ biết là một chàng thiếu niên lối chừng 17,18 tuổị

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Lão hán đang ở dưới bếp, không hiểu chàng thanh niên đó đến từ lúc nàọ

Khi lão hán ra thì đại gia kia cùng chàng trai trẻ tuổi đã song song ra đị Lão hán chỉ thấy sau lưng hai ngườị

Lão già áo đen cười lạt nói:

- Thôi được! Lấy rượu nhắm ra đâỵ

Trong quán thực tình chuẩn bị rất nhiều rượu thịt nhưng mụ chủ quán mất tích nên chưa nấu nướng. Bây giờ lão áo đen đòi rượu thịt, dĩ nhiên Chu Văn Xương không làm sao được. Lão mỉm cười đáp:

- Vị đại gia kia lúc ra đi chẳng dặn câu nào, thành ra lão hán chưa kịp làm thức ăn.

Lão già áo đen ngắt lời:

- Bây giờ lão làm đị

Chu Văn Xương đáp:

- Lão hán có làm đồ nhắm cũng phải đợi một lát mới được.

Lão già áo đen hỏi:

- Mất chừng bao nhiêu thời giờ?

Chu Văn Xương đáp:

- Đại khái hơn một giờ?

Lão già áo đen lạnh lùng nói:

- Được rồi! Vậy bọn ta đành chờ vậỵ

Lão già nói câu này chẳng những khiến Chu Văn Xương ngạc nhiên mà cả Tiêu Lĩnh Vu giả làm thực khách cũng kinh hãi nghĩ thầm:

- “Nếu trong cỗ xe kia quả có Băng Nhi thì tại sao lại dừng ở đây lâu đến một canh giờ? Chẳng lẽ Thẩm Mộc Phong sắp đặt quỉ kế gì?” Lại nghe Chu Văn Xương hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Các vị có bao nhiêu ngườỉ

Lão già áo đen cười lạt hỏi lại:

- Cái đó có liên quan gì tới lãỏ

Chu Văn Xương đáp:

- Tại hạ muốn biết số người để làm thức ăn cho đầy đủ.

Lão già áo đen cười ha hả đáp:

- Trong xe kia còn có mấy nữ quyến nữạ

Đột nhiên lão vươn tay ra chụp vào cổ tay mặt Chu Văn Xương.

Võ Lâm Tứ Đại Hiền vẫn giữ thái độ quân tử, dĩ nhiên không phòng bị đối phương tập kích nên Chu Văn Xương bị lão già áo đen nắm được Uyển mạch.

Tiêu Lĩnh Vu thấy lão già áo đen động thủ thần tốc thì nghĩ thầm trong bụng:

- “Lão này võ công không phải tầm thường, ta không nên khinh địch.” Chàng ngấm ngầm đề khí, chuẩn bị ra tay giải cứu cho Chu Văn Xương.

Chu Văn Xương hỏi:

- Khách quan làm vậy là có ý gì?

Lão già áo đen cười lạt đáp:

- Lão phu không để cát lọt vào mắt bao giờ. Ngươi chỉ là hạng sâu bọ nhỏ mọn, đừng hòng gạt lão phu… Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Ngươi là aỉ Mau báo danh đị Nếu còn kéo dài thời gian thì lão phu đánh một chưởng chết tươị

Chu Văn Xương thấy cổ tay mình bị xiết chặt như đóng đai, đành vận khí chống cự. Lão nghĩ cử động này không khỏi tiết lộ thân thế đành đáp:

- Lão phu là Chu Văn Xương ở Lạc Dương.

Lão già áo đen sửng sốt hỏi:

- Lão là một trong Võ Lâm Tứ Đại Hiền ư?

Chu Văn Xương đáp:

- Đúng rồi! Bốn anh em tại hạ đều ở đâỵ

Lão già áo đen cười lạt hỏi:

- Hay lắm! Võ Lâm Tứ Đại Hiền nổi danh một thời nhưng không hiểu bản lãnh chân thực thế nàỏ Lão phu hãy đánh chết lão trước rồi thử sức với mấy vị kia sau.

Hắn vừa nói vừa bóp chặt cổ tay Chu Văn Xương.

Chu Văn Xương nửa người tê chồn, mất hết năng lực phản kích.

Lão già áo đen giơ tay mặt lên, dưới ánh chiều tà trông rõ lòng bàn tay lão tím đen.

Chu Văn Xương tuy ít cùng người động thủ, nhưng mấy chục năm qua lại giang hồ lão hiểu biết rất nhiềụ Vừa ngó thấy bàn tay lão áo đen đã hô lên:

Hắc Sát Chưởng Thường Bình!
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu, Đàn chỉ thần công, bach luyen thanh tien, dan chi than cong, dang chi than cong 4vn, , , phim dan chi than cong,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™