Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - SÆ°u Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 19-04-2008, 09:35 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5


Móng tay được nước sơn Phong Tiên hoa thoa đỠchóe, màu sắc đặc biệt nổi bật rực rỡ.
Nhưng nhìn móng tay đó, gương mặt của Lữ Tố Văn đã biến ra thành trắng bệch như tỠgiấy.
Nàng chụp lấy móng tay nằm trong bàn tay của Dương Tranh lên, dưới ánh đèn vừa mới được đốt lên nhìn một hồi thật lâu.
Bàn tay của nàng run rẩy lên, cả toàn thân cÅ©ng Ä‘á»u run rẩy, nàng bá»—ng quay ngÆ°á»i lại há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Anh tìm cái này ở đâu ra ?
- Trong cá»— xe của Äịch Thanh Lân.
Dương Tranh đáp:
- Giấu giữa kẽ hở của chiếc ghế làm bằng dây đằng la trong xe của y.
Y còn chưa nói hết câu, nước mắt của Lữ Tố Văn đã chảy ròng ròng xuống má.
- Tư Tư đã chết rồi.
Nàng vừa khóc vừa nói:
- Em biết cô ấy nhất định đã bị Äịch Thanh Lân giết chết.
- Sao em biết chắc được ?
- Äây là móng tay của TÆ° TÆ°, cô ấy sÆ¡n móng tay lấy thứ Phụng Tiên Hoa này của em cho để xài, em nhận ra mà.
Lữ Tố Văn nói:
- TÆ° TÆ° trÆ°á»›c giá» rất giữ gìn móng tay của cô ấy lắm, nếu không có chuyện gì, tại sao lại bị gãy rá»›t trong xe của Äịch Thanh Lân ?
Gương mặt của Dương Tranh cũng trắng bệch luôn.
- Hạng ngÆ°á»i có thân phận nhÆ° Äịch Tiểu hầu tại sao lại Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng nhÆ° TÆ° TÆ° ?
Y há»i chính mình:
- Có phải là có Ä‘iá»u gì bí mật bị TÆ° TÆ° phát hiện ra ? Lấy thân phận của y ra mà nói còn có chuyện gì y làm mà không dám cho ngÆ°á»i khác biết ?
Y lại thở ra:
- Dù y quả thật đã giết Tư Tư rồi, chúng ta cũng không làm gì được y.
Lữ Tố Văn đã khóc không ra tiếng, nhÆ°ng vẫn còn muốn há»i:
- Tại sao ?
- Bởi vì chúng ta chẳng có chứng cớ gì cả.
- Anh phải tìm cho ra chứng cớ cho em.
Lữ Tố Văn nắm chặt lấy tay Dương Tranh:
- Em xin anh làm giùm cho em chuyện này.
Bàn tay của nàng lạnh ngắt, bàn tay của Dương Tranh cũng lạnh ngắt.
- Anh vốn Ä‘ang nghi ngá».
Dương Tranh nói:
- Nhưng bây giỠanh đã hiểu ra rồi.
- Anh nghi ngỠchuyện gì ? Anh hiểu chuyện gì ?
- Liên Cô tối hôm qua bị chết đuối trong giếng, cô ấy là một cô bé lương thiện, chẳng ai đi giết cô làm gì, ngay cả cha mẹ cô ấy cũng cho là cô ấy tự tận, nhưng anh thì đang nghi ngỠchuyện đó.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì lúc đó cô ấy đang mắc lo chiếu cố cho anh, nhất định không thể đang lúc anh bị bệnh mà lại đi nhảy xuống giếng tự tử.
Y lại bổ sung:
- Lúc đó thần trí của anh không được tỉnh táo cho lắm, nhưng anh còn nghe cô ấy la lên một tiếng thảm thiết.
Má»™t ngÆ°á»i nếu đã muốn tá»± tá»­, sẽ không phát ra tiếng la đầy kinh hãi tuyệt vá»ng nhÆ° vậy.
- Anh nghÄ© là cô ấy bị ngÆ°á»i ta hại chết ?
Lữ Tố Văn há»i DÆ°Æ¡ng Tranh.
- Äúng vậy.
- NgÆ°á»i nào lại Ä‘i giết má»™t cô bé lÆ°Æ¡ng thiện nhÆ° vậy ?
- Má»™t ngÆ°á»i tính giết em.
Giá»ng nói của DÆ°Æ¡ng Tranh đầy vẻ thù hận:
- Hắn biết em lại nhà anh, hắn thấy Liên Cô từ trong đi ra, tưởng Liên Cô là em bèn giết quách.
- Tại sao hắn muốn giết em ?
- Bởi vì em đã bắt đầu nghi ngá» Äịch Thanh Lân.
Dương Tranh nói:
- Em không thể ở lại đây được nữa, bởi vì Äịch Thanh Lân nhất định sẽ không để cho em sống đâu, má»™t lần chÆ°a giết được, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Y nhìn đăm đăm vào Lữ Tố Văn:
- Vì vậy em phải đi theo anh, anh sẽ không để cho ai làm hại được em.
Ãnh mắt của y thành khẩn biết bao, tình cảm của y thành thá»±c biết bao.
Lữ Tố Văn chùi sạch nÆ°á»›c mắt, nàng nói giá»ng cÆ°Æ¡ng quyết:
- Äược, em Ä‘i theo anh, bất kể anh Ä‘em em Ä‘i đâu, em cÅ©ng sẽ Ä‘i đó.
Trái tim của Dương Tranh đã vỡ tan ra.
Cái thứ tình cảm thấm nhập vào cốt tủy nhÆ° thế, cÅ©ng nhÆ° là bị Ä‘au Ä‘á»›n dằn xé vậy, có thể làm ngÆ°á»i ta tan vỡ trái tim ra, thình lình bá»n hỠđã ôm nhau cứng má»™t chá»—.
Äây là lần đầu tiên bá»n hỠđã thân mật vá»›i nhau nhÆ° vậy.
... Má»™t thứ áp lá»±c từ bên ngoài vào, thÆ°á»ng thÆ°á»ng sẽ làm cho khoảng cách giữa má»™t cặp tình nhân tuy đã thÆ°Æ¡ng rồi mà còn chÆ°a có cách để bày tá» vá»›i nhau, thu ngắn lại, làm cho tình cảm giữa bá»n há» lại càng sâu đậm.
Trong má»™t khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bá»n hỠđã cÆ¡ hồ quên hết tất cả má»i thứ, tất cả má»i thứ Æ°u sầu phiá»n não cừu hận.
NhÆ°ng bá»n há» quên không được.
Bởi vì chính lúc đó, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Má»™t đứa bé tối Ä‘a chỉ chừng mÆ°á»i hai mÆ°á»i ba tuổi, gÆ°Æ¡ng mặt thật dá»… thÆ°Æ¡ng làm ai cÅ©ng thích, Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cá»­a, nó lấy giá»ng thật lá»… phép há»i Lữ Tố Văn Ä‘ang vừa mở cá»­a ra:
- Em lại tìm má»™t vị cô nÆ°Æ¡ng tên là NhÆ° Ngá»c.
- Chị là NhÆ° Ngá»c đây.
Lữ Tố Văn nói:
- Em tìm chị có việc gì ?
Nếu không phải Ä‘ang ở trong tình cảnh này, nàng đã bật cÆ°á»i lên rồi, những ngÆ°á»i đàn ông tìm đến nàng tuy đủ các thức các dạng không giống nhau, thậm chí còn có lão há»c cứu bảy tám chục tuổi, nhÆ°ng trÆ°á»›c giá» chÆ°a có ngÆ°á»i nào nhá» nhÆ° đứa bé này.
Bởi vì nàng nằm mộng cũng không nghĩ được rằng, đúa bé này muốn, không phải là bản thân nàng, mà là tính mạng của nàng.
- Em tên là Tiểu Diệp Tử.
Äứa nhá» cÆ°á»i hi hi nói:
- NgÆ°á»i ta nói cô nÆ°Æ¡ng NhÆ° Ngá»c vừa thông minh vừa đẹp, quả thật ngÆ°á»i ta không gạt gẫm mình.
Y nói ra tên thật của mình, vì trong tay của y đã cầm cây Ä‘ao, má»™t cây Ä‘ao giết ngÆ°á»i chÆ°a từng sẩy tay bao giá».
Có Ä‘iá»u lần này y đã bị sẩy tay.
Cây Ä‘ao của y vừa đâm ra, bá»—ng nghe có tiếng ngÆ°á»i gầm lên, má»™t ngÆ°á»i từ trong xông ra.
Vung quyá»n đấm vào cục trên cổ há»ng của y.
... Má»™t đứa bé mÆ°á»i ba tuổi làm gì có cục trên cổ há»ng ?
Tiểu Diệp Tá»­ dÄ© nhiên không ngá» rằng trong phòng má»™t kỹ nữ lại có má»™t ngÆ°á»i đàn ông xông ra xuất thủ vừa nhanh mà vừa dữ dá»™i nhÆ° vậy.
Nhưng y không kinh hãi, cũng không hoảng loạn.
Y là má»™t kẻ giết ngÆ°á»i, bất kỳ ở trong hoàn cảnh nào, bất kỳ bị biến cố gì, y cÅ©ng phải hoàn thành sứ mệnh trÆ°á»›c đã.
Y đã được huấn luyện không thể nào quên được điểm đó.
Thân hình của y xoay má»™t vòng nhÆ° gió, đã tránh khá»i cú đấm của DÆ°Æ¡ng Tranh, y xoay ngược tay lại đâm vào sau gáy của Lữ Tố Văn.
Nhát Ä‘ao đó không bị trật ra ngoài, ánh Ä‘ao lóe lên, lưỡi Ä‘ao đã đâm sâu vào da thịt của má»™t ngÆ°á»i, vào dÆ°á»›i vai.
Không phải là vai của NhÆ° Ngá»c, là vai của DÆ°Æ¡ng Tranh.
Dương Tranh bỗng xông lại, đưa đầu vai ra đỡ lưỡi đao, dùng sức gồng lại.
Lưỡi Ä‘ao bá»—ng bị dính cứng vào trong thịt, Tiểu Diệp Tá»­ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, không biết mình đã đắc thủ chÆ°a, bởi vì trÆ°á»›c giá» y chÆ°a gặp phải tình cảnh nhÆ° vậy bao giá».
Chính trong cái khoảnh khắc nhá» bé đó, nắm tay nhÆ° sắt của DÆ°Æ¡ng Tranh đã đấm mạnh vào cái cục trên cổ há»ng của y.
Cặp mắt của y lồi ra, nhìn trừng trừng kinh ngạc vào Dương Tranh.
NgÆ°á»i của y đã má»m nhÅ©n ra ngã gục xuống đất.
Dương Tranh rút cây đao trên vai ra, xé một mảnh áo, dùng sức buộc chặt vào vết thương, cho máu cầm lại trước rồi đưa tay ra nắm lấy tay Lữ Tố Văn nói:
- Mình đi thôi.
Nhưng Lữ Tố Văn giằng tay y ra, nghinh mặt lên nói:
- Anh đi một mình đi !
DÆ°Æ¡ng Tranh ngẩn mặt ra, nhịn không nổi há»i nàng:
- Sao vậy ?
- Chẳng sao cả, nó chỉ là đứa bé, sao anh lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy ?
Lữ Tố Văn lạnh lùng há»i:
- Làm sao tôi có thể Ä‘i theo má»™t ngÆ°á»i lòng dạ hiểm ác nhÆ° anh để sống chung má»™t nÆ¡i ?
DÆ°Æ¡ng Tranh biết tính khí của nàng, nếu nàng đã có quan niệm gì rồi, dù ai có dùng lá»i giải thích cách nào Ä‘i nữa cÅ©ng không Ä‘i đến đâu.
Y chỉ còn nước dùng cách chứng minh thực tiễn nhất.
Y bỗng kéo đũng quần của Tiểu Diệp xuống:
- Em xem nó có phải là một đứa bé không ?
Lữ Tố Văn nhìn cái "đứa bé" này kinh ngạc, bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u nhận ra, nó không còn là má»™t đứa bé nữa.
Nó là má»™t ngÆ°á»i đã rất thành thạo.
- Sao anh biết được hắn không phải là một đứa bé ?
- Hắn đã có cái cục trên cổ há»ng, cây Ä‘ao hắn xài quá thuần thục.
Dương Tranh nói:
- Anh đã biết từ lâu, trong giang hồ có hạng ngÆ°á»i nhÆ° hắn, không những vậy còn không chỉ có má»™t ngÆ°á»i.
- Hắn là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào ?
- Bá»n chúng Ä‘á»u là những đứa châu nhai bị ngÆ°á»i ta dùng thuốc khống chế lại sức tăng trưởng, từ nhỠđã được huấn luyện thành những kẻ hung thủ chuyên môn Ä‘i giết ngÆ°á»i. Má»—i ngày bá»n chúng phải uống má»™t thứ thuốc dưỡng nhan làm bằng những hạt trân châu, vì vậy mặt mày của bá»n chúng không bao giá» bị già Ä‘i, xem ra nhÆ° những đứa bé.
Y lại bổ sung:
- Cái thứ thuốc đó rất là quý giá, vì vậy má»—i lần giết ngÆ°á»i Ä‘á»u bắt trả giá rất cao, trừ những hạng ngÆ°á»i giàu có quyá»n thế nhÆ° Äịch Thanh Lân ra, hiếm có ai dùng được những hạng ngÆ°á»i nhÆ° bá»n há».
Tay chân của Lữ Tố Văn đã lạnh hẳn đi.
Nàng không thể không tin vào lá»i nói của DÆ°Æ¡ng Tranh, cây cá» bị ngÆ°á»i ta nuôi trong chậu, cÅ©ng mãi mãi không cao lá»›n lên được.
NhÆ°ng ngÆ°á»i rốt cuá»™c không phải là đồng má»™t loại.
- Ai mà tàn nhẫn quá như vậy ?
Lữ Tố Văn há»i:
- Lại đi nhẫn tâm dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một đám con nít ?
- Chính là bá»n Thanh Long Há»™i mà anh đã từng nói qua vá»›i em.
Dương Tranh nói:
- Bá»n há» Ä‘á»u thuá»™c bá»n Thanh Long há»™i, thÆ°á»ng thÆ°á»ng giả trang làm thÆ° đồng của mấy tay thủ não trong há»™i.
Y bá»—ng cÆ°á»i lên má»™t tiếng, vá»— vá»— vào vết thÆ°Æ¡ng trên vai của mình mấy cái nói:
- May mà bá»n đó từ nhá» bị thuốc khống chế, thành ra bản năng hạn chế, nếu không làm sao anh dám chịu đỡ má»™t Ä‘ao ?
Lữ Tố Văn thở nhẹ ra một tiếng:
- Có lúc em cÅ©ng nghÄ© không ra, sao anh biết nhiá»u chuyện trong giang hồ vậy ?
Trong giang hồ có bao nhiêu chuyện ngụy bí, hình như không có chuyện gì qua mắt được anh.
Gương mặt của Dương Tranh bỗng lộ ra một biểu tình vừa tôn kính vừa bi thương, một hồi thật lâu mới nói:
- Những chuyện đó dá»u do má»™t ngÆ°á»i nói cho anh biết đấy.
- Ai nói cho anh biết ?
DÆ°Æ¡ng Tranh không nói gì thêm, y gỡ bá»c đồ trên ngÆ°á»i xuống, lấy bánh và đồ ăn khô Ä‘Æ°a cho nàng, còn mình thì nằm dài xuống đất, ngẩng mặt lên trá»i nhìn những vì sao Ä‘ang lấp lánh đến xuất cả thần.
... Có phải y Ä‘ang nghÄ© đến ngÆ°á»i đó ?
Bấy giỠđêm đã khuya lắm, bá»n há» từ trong con hẻm chá»— Di Hồng viện chạy ra khá»i thành, đến má»™t vách núi có má»™t con suối.
Rượu trong ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng Tranh đã tan mất, kỳ quái là cÆ¡n bệnh cÅ©ng tùy đó mà giảm Ä‘i, y chỉ bất quá cảm thấy thật mệt má»i.
Lữ Tố Văn nhìn y âu yếm vô cùng, nhịn không nổi thò tay ra khẽ mân mê lên má của y.
- Tốt nhất anh nên ngủ một lát, lỡ có chuyện gì, em sẽ kêu anh dậy.
DÆ°Æ¡ng Tranh gật gật đầu, cặp mắt của y đã nhắm lại, hình nhÆ° y không nghe trên vách núi có tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘ang bÆ°á»›c xuống.
oo Tiếng chân còn nhẹ hÆ¡n cả tiếng chân hồ ly, chầm chậm bÆ°á»›c trên thảm cá», cặp mắt sắc bén nhÆ° sói Ä‘ang trừng trừng nhìn không chá»›p vào bàn tay của DÆ°Æ¡ng Tranh.
Có hai ngÆ°á»i đến.
Dương Tranh còn chưa ngủ, trái tim của y đang đập, đập nhanh vô cùng.
Tiếng chân của hai ngÆ°á»i này quá nhẹ, thân thủ nhất định không phải thứ vừa, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Tranh thì đã kiệt tận sức lá»±c.
Y chỉ hy vá»ng hai ngÆ°á»i này cho rằng y đã ngủ, thừa cÆ¡ lại ám toán y, y má»›i có cÆ¡ há»™i ám toán lại bá»n há».
Không ngá» rằng, bá»n hỠỞ tuốt đằng xa đã ngừng chân lại, không những vậy còn lá»›n tiếng nói:
- DÆ°Æ¡ng đầu nhi, đêm khuya sÆ°Æ¡ng nặng há»™t nhÆ° vậy, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đó, chúng ta đặc biệt lại đây Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến má»™t chá»— thật tốt, má»i ngÆ°Æ¡i đứng lên giùm má»™t cái.
Hai ngÆ°á»i này hình nhÆ° tá»± trá»ng thân phận, không chịu làm cái chuyện ám toán ngÆ°á»i khác.
Trái tim của Dương Tranh chùn xuống.
Hạng ngÆ°á»i này má»›i đáng sợ, nếu không phải là thứ cao thủ đệ nhất đẳng, nhất định sẽ không làm vậy.
Bá»n há» chắc chắn đã nắm trong tay tính mạng của DÆ°Æ¡ng Tranh, chẳng thèm Ä‘i ám toán y làm gì.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang đứng dÆ°á»›i cây liá»…u bên cạnh chân núi, trong tay cầm má»™t thứ bình khí hình thù quái dị sáng loáng, đợi DÆ°Æ¡ng Tranh đứng dậy rồi, bá»n há» má»›i từ từ bÆ°á»›c lại, bÆ°á»›c chân vừa nhẹ vừa trầm ổn.
Bá»n há» Ä‘á»u trầm tÄ©nh dị thÆ°á»ng.
DÆ°Æ¡ng Tranh đành phải ráng sức cho mình được trấn tÄ©nh, đứng chắn trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i Ä‘ang sợ hãi quá mà toàn thân co lại là Lữ Tố văn, y lá»›n tiếng há»i:
- Các ngươi là ai ?
- Ngươi đã muốn biết, chúng ta nói cho ngươi biết.
Bá»n há» chẳng há» sợ DÆ°Æ¡ng Tranh biết bí mật của bá»n há», bởi vì ngÆ°á»i chết không thể tiết lá»™ bí mật cho ai.
Bá»n há» dùng má»™t cái giá»ng rất kỳ dị nói ra tám chữ, giá»ng nói đầy vẻ kiêu ngạo tá»± tin, làm nhÆ° chỉ cần nói ra tám chữ đó là bất kỳ ai cÅ©ng sẽ sợ muốn chết Ä‘i được.
- Thiên Thanh Như Thủy.
- Phi Long Tại Thiên.
Nghe đến tám chữ đó, Dương Tranh quả thật biến hẳn sắc mặt.
- Thanh Long há»™i ? Các ngÆ°á»i là ngÆ°á»i trong Thanh Long Há»™i ?
DÆ°Æ¡ng Tranh há»i:
- NgÆ°á»i trong Thanh Long há»™i tại sao lại tìm ta làm gì ?
- Bởi vì chúng ta thích ngươi.
Má»™t gã cÆ°á»i giá»ng âm hiểm:
- Vì vậy chúng ta sẽ đưa ngươi đến một nơi ngươi sẽ không bao giỠbị cảm lạnh nữa, không những vậy còn đưa tình nhân của ngươi theo chung với ngươi luôn.
Dương Tranh nắm chặt hai nắm tay lại, trong lòng y đau nhói.
Y còn có mạng để liá»u, còn có thể liá»u mạng, nhÆ°ng Lữ Tố Văn thì sao ?
Trên đầu cây liá»…u bên cạnh chân núi bá»—ng vá»ng lại má»™t trận cÆ°á»i, có ngÆ°á»i Ä‘ang nói:
- Chỗ đó y không muốn lại, hay là các ngươi lại một mình thôi !
Hai ngÆ°á»i đó lập tức phân tán ra hai bên, quay phắt ngÆ°á»i lại, Ä‘á»™ng tác vừa nhẹ nhàng vừa linh xảo, phản ứng cÅ©ng rất cÆ¡ cảnh tinh minh.
Bá»n há» phảng phất thấy hình nhÆ° có ngÆ°á»i Ä‘ang đứng phất phÆ¡ nhẹ nhàng trên đầu cây liá»u, nhÆ°ng không rõ ràng cho lắm.
Bởi vì trong một cái chớp mắt, đã có một làn kiếm quang xanh lè chói rực như ánh chớp, từ trên không xẹt xuống.
Kiếm quang múa lên một vòng, bỗng trùm xuống như hòn núi, hai kẻ sát nhân đã nằm gục trên vũng máu của mình.
Dương Tranh vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ thất thanh la lên:
- Ông đó sao ?
Má»™t ngÆ°á»i đầu Ä‘á»™i mÅ© rá»™ng vành mặc áo xanh Ä‘ang đứng dá»±a vào thân cây nhìn y, ánh mắt ôn hòa đã mất hết sát khí:
- Thanh Long Hội tại sao lại tìm đến ngươi ?
Lam Äại tiên sinh há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- NgÆ°Æ¡i đắc tá»™i bá»n há» lúc nào vậy ?
- Tôi chẳng làm gì đắc tá»™i bá»n há».
- Chẳng thể nào vậy được.
Lam Nhất Trần nói:
- Thành Long Há»™i tuy thông thÆ°á»ng giết ngÆ°á»i, nhÆ°ng trÆ°á»›c giá» không giết ngÆ°á»i vô duyên vô cố, nếu ngÆ°Æ¡i không đắc tá»™i bá»n há», bá»n há» sẽ không đụng gì đến ngÆ°Æ¡i.
Lam Äại tiên sinh trầm ngâm:
- Trừ phi bá»n há» có bí mật gì bị ngÆ°Æ¡i biết ra.
Äồng tá»­ của DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng thu nhá» lại, hình nhÆ° y sá»±c nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, má»™t Ä‘iá»u y tạm thá»i không muốn nói ra.
Lam Äại tiên sinh thở ra:
- Ta xem ngÆ°á»i nên Ä‘i theo ta thôi, hiện tại Thanh Long há»™i đã tìm đến ngÆ°Æ¡i, thiên hạ chỉ e có má»™t mình ta má»›i cứu được mạng của ngÆ°Æ¡i.
- Cám ơn ông.
- Cám ơn nghĩa là gì ?
Lam Äại tiên sinh lại há»i:
- Là chịu ? Hay là không chịu ?
- Tôi chỉ muốn Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng của tôi.
Dương Tranh nói:
- Cho dù là con Ä‘Æ°á»ng chết, tôi cÅ©ng phải Ä‘i tá»›i xem sao.
Lam Äại tiên sinh nhìn y lom lom, lắc đầu cÆ°á»i khổ.
- Hạng ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, thật tình ta cÅ©ng nên để cho ngÆ°Æ¡i chết mặc ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng không chừng sau này ta còn phải cứu ngÆ°Æ¡i lần nữa.
Lão ta nói:
- Bởi vì thật tình ngÆ°Æ¡i rất giống má»™t ngÆ°á»i.
- Ai ?
- Má»™t ngÆ°á»i bạn ta quen biết lúc trÆ°á»›c.
Lam Äại tiên sinh hình nhÆ° có vẻ cảm khái:
- Tuy y không thể coi là ngÆ°á»i tốt, nhÆ°ng y là bạn của ta, cả Ä‘á»i y chỉ có má»™t mình ta là bạn thôi !
- Tôi phải là bạn của ông, cũng không xứng đáng làm bạn của ông.
Dương Tranh nói:
- Ông cứu mạng của tôi, tôi cũng không có cơ hội báo đáp lại ông, vì vậy sau này ông không cần phải cứu thêm tôi lần nữa.
Nói xong câu đó, y kéo tay Lữ Tố Văn, đi một mạch không quay đầu lại.
Äi má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng thật xa, Lữ Tố Văn má»›i nhịn không nổi há»i y:
- Em biết anh không phải là hạng ngÆ°á»i không biết Ä‘iá»u, tại sao anh đối xá»­ vá»›i ông ta nhÆ° vậy ?
Nàng há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Có phải anh biết thế lực của Thanh Long hội lớn quá cho nên anh không muốn liên lụy đến ông ta ?
Dương Tranh không mở miệng ra.
Lữ Tố Văn nắm chặt lấy tay y:
- Bất kể ra sao, em đã theo anh rồi, dù có Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng chết, em cÅ©ng Ä‘i theo anh.
DÆ°Æ¡ng Tranh ngẫng mặt nhìn trá»i, nhìn sao trá»i lấp lánh trong đêm, y thở phào ra má»™t hÆ¡i dài:
- Vậy thì mình vỠnhà trước đã.
- VỠnhà ?
Lữ Tố Văn há»i:
- Nhà mình ở đâu ?
- Hiện tại tuy chưa có, nhưng sau này nhất định sẽ có.
Lữ Tố Văn cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i đầy ngá»t ngào tình tứ:
- Chúng mình trước kia cũng có tình yêu, anh có nhà, em cũng có nhà, nhưng từ nay vỠsau, hai đứa mình chỉ có một nhà thôi.
Äúng vậy, sau này hai ngÆ°á»i chỉ có thể có má»™t nhà thôi ... Nếu hai ngÆ°á»i còn chÆ°a chết, nhất định sẽ có má»™t nhà thôi.
Một cái nhà nho nhỠmà ấm cúng.
oo NhÆ°ng nhà của Äịch Thanh Lân không phải vậy.
Không chừng y không có nhà, y có chỉ bất quá là một tòa trạch đệ to lớn thế thôi, không phải là nhà.
Trạch đệ của y tuy to lá»›n hùng vÄ©, nhÆ°ng làm cho ngÆ°á»i ta cảm thấy lạnh lẽo, lạc lõng thế nào đó, đến lúc trá»i tối, ngay cả Phúc tổng quản cÅ©ng không dám ở trong đó má»™t mình.
Phúc tổng quản không phải há» Phúc, y há» Äịch.
Äịch Phúc đã sống trong phủ Äịch hầu hai mÆ°Æ¡i năm nay, từ nhá» lá»›n lên cho tá»›i lúc làm tổng quản không phải là má»™t chuyện gì dá»… dàng.
Y biết Tiểu Hầu cùng Ä‘i vá»›i Ưng tiên sinh vá» nhà, hiện giá» tuy còn chÆ°a thấy mặt Ưng tiên sinh, nhÆ°ng y không dám há»i. Bởi vì y đã nhìn ra giữa tiểu hầu gia và Ưng tiên sinh nhất định có má»™t sá»± liên hệ gì đó rất đặc biệt.
Y không há» muốn biết sá»± liên hệ giữa bá»n há» rốt cuá»™c là thứ gì.
Dù cho y có biết, y cũng làm bộ như không biết, không những vậy, còn nhất định sẽ tìm cách mau mau quên đi.
Äịch Thanh Lân má»—i khi vá» lại nhà Ä‘á»u đến chá»— Phật Ä‘Æ°á»ng nÆ¡i mẹ y hồi sinh tiá»n hay lại, tu tÄ©nh ná»­a ngày, trong khoảng thá»i gian đó, bất cứ là ai cÅ©ng không được làm phiá»n nhiá»…u y, không có ai ngoại lệ.
Äịch phu nhân lúc chÆ°a vào làm dâu nhà Äịch hầu là má»™t mỹ nữ nổi danh trong giang hồ, cÅ©ng là má»™t tay hiệp nữ nổi tiếng giang hồ, má»™t thủ Tiên Nữ kiếm pháp nghe nói đã được hết chân truyá»n của chưởng môn phái Nga Mi là Mai sÆ° thái.
Bà lấy lão hầu gia rồi, còn có lúc hay cưỡi ngựa ra ngoài một mình, trượng kiếm hành hiệp giang hồ, ôn lại mộng cũ ngày xưa.
NhÆ°ng đến lúc sinh xong tiểu hầu gia, bà ta bèn chuyên tâm để vào chuyện Phật, có khi quanh năm không bÆ°á»›c ra khá»i Phật Ä‘Æ°á»ng má»™t bÆ°á»›c.
Lão hầu gia qua Ä‘á»i rồi, thái phu nhân cÅ©ng Ä‘i theo. Bá»n hỠđã hưởng tận vinh hoa phú quý trên thế gian, lúc chết cÅ©ng hoàn toàn không bị khổ sở chuyện gì.
NhÆ°ng lúc bá»n há» còn sống, hình nhÆ° cÅ©ng không được khoái lạc cho lắm.
Tiểu hầu gia vá» nhà được hai ngày, má»›i gá»i Phúc tổng quản lại, há»i những chuyện y không thể không há»i, thật ra cÅ©ng không đáng phải há»i.
Lần này y ra khá»i phủ xong, có má»™t chuyện thật quái lạ đã xảy ra.
- Mấy hôm trÆ°á»›c bá»—ng có ngÆ°á»i Ä‘em lại chín trăm thạch gạo, đáng lý ra tiểu nhân không dám nhận, nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘em lại có nói, đây là của ngÆ°á»i bạn rất thân của hầu gia là Long đại gia đặc biệt Ä‘em lại chúc cho thêm phúc thêm thá».
Phúc tổng quản nói:
- Vì vậy tiểu nhân cũng không dám không nhận.
... Chín trăm thạch gạo rốt cuá»™c là bao nhiêu gạo ? Nuôi được bao nhiêu ngÆ°á»i ?
Chuyện đó e rằng rất ít ngÆ°á»i có thể trả lá»i cho được.
Trên Ä‘á»i này Ä‘a số ngÆ°á»i e rằng chÆ°a từng thấy qua bao nhiêu đó gạo, ngÆ°á»i đã Ä‘em chín trăm thạch gạo tặng ngÆ°á»i ta, e rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng tiểu hầu gia không hỠthay đổi nét mặt, chỉ hững hỠnói:
- Gạo đâu ?
- Äá»u đã được Ä‘em vào chá»— phòng khố nÆ¡i dùng để tích trữ lÆ°Æ¡ng thá»±c khi nào lão hầu gia chuẩn bị xuất chinh.
Äịch Thanh Lân gật gật đầu, lá»™ vẻ mãn ý.
Phúc tổng quản lại nói:
- Sáng sá»›m hôm nay có hai ngÆ°á»i khách lại tìm tiểu hầu gia, cÅ©ng nói là bạn thân của tiểu hầu gia, không những vậy còn nói là do cái vị Long đại gia tặng gạo ấy phái lại.
Vì vậy tiểu nhân không dám không giữ bá»n há» lại đây.
Äịch Thanh Lân cÅ©ng không lá»™ vẻ kinh ngạc gì, chỉ há»i y:
- NgÆ°á»i đâu ?
- Äá»u ở Thính Nguyệt Tiểu Trúc.
Trăng không có âm thanh, làm sao nghe được nhĩ ?
Chỉ vì trăng không có âm thanh mà mới nghe được, nghe là nghe mặt trăng của vô thanh, nghe là nghe vô thanh của mặt trăng.
... Có lúc vô thanh không phải còn hay hơn cả có sao ?
oo Không có trăng, nhÆ°ng có sao, ánh sao chiếu yên lặng trên giấy bá»c cá»­a.
Trăng không có âm thanh, sao cÅ©ng không có lá»i.
Trong phòng của Thính Nguyệt tiểu trúc có hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi yên lặng ở đó, ngồi yên lặng uống rượu, uống Nữ Nhi hồng, Hoa Tứ gia uống không nhiá»u, nhÆ°ng ngÆ°á»i kia thì lại uống không ít, làm nhÆ° ít có cÆ¡ há»™i uống được thứ rượu ngon ở Giang Nam vậy.
Lúc Äịch Thanh Lân bÆ°á»›c vào, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng dậy nghinh tiếp, Hoa Tứ Gia há»i câu đầu tiên là:
- Long gia đem đến chín trăm thạch gạo, tiểu hầu gia đã thu nhận được chưa ?
Lấy bản tính khéo léo và lá»… phép của Hoa Tứ gia, đáng lý ra là phải nói ra vài câu khách sáo trÆ°á»›c rồi má»›i nói đến chuyện chính, nhÆ°ng y vừa gặp mặt đã há»i ngay đến chín trăm thạch gạo, mà đây là do ngÆ°á»i khác Ä‘em cho Äịch Thanh Lân, hoàn toàn không có gì liên hệ đến y, vậy mà y xem còn quan trá»ng hÆ¡n cả Äịch Thanh Lân.
- Tôi đã thu nhận cách đây hai ngày rồi.
Äịch Thanh Lân nói:
- Nhưng đến bây giỠvẫn chưa có ai động đến nó.
- Vậy là quá tốt rồi.
Hoa Tứ gia thở phào một tiếng, tươi mặt nói:
- Tiểu hầu gia chắc đã đoán ra được mấy thạch gạo đó từ đâu ra ?
Äịch Thanh Lân hững há» cÆ°á»i lên má»™t tiếng nói:
- Nếu là gạo, dĩ nhiên là từ ruộng trồng mà ra, còn như muốn dấu vàng bạc gì trong bao gạo thì cũng không biết sao mà nói.
Hoa tứ gia cÆ°á»i lá»›n:
- Tiểu hầu gia quả thật là anh hùng hào kiệt, tôi biết chuyện gì cÅ©ng khó mà giấu khá»i cặp mắt của tiểu hầu gia.
Y hạ giá»ng xuống nói tiếp:
- Thanh Long há»™i tiêu tiá»n rất nhiá»u, có lúc chúng tôi cÅ©ng không thể không làm mấy chuyện không có vốn đó, chỉ bất quá, phải làm sao cho không có kẽ hở, không những vậy còn phải không để lại hậu hoạn.
Äịch Thanh Lân mỉm cÆ°á»i:
- Kỳ này các ông làm cũng không đến nổi tệ gì.
Hoa Tứ gia rót cho Äịch tiểu hầu má»™t ly rượu:
- NhÆ°ng lần này chúng tôi không thể không lại đây quấy nhiá»…u tiểu hầu gia, bởi vì mấy thứ này xốn mắt quá tạm thá»i không thể Ä‘em trở vá» lại, chỉ còn nÆ°á»›c gởi lại phủ đệ của hầu gia trÆ°á»›c, nhÆ° vậy má»›i không mất Ä‘i đâu được.
- Tôi hiểu.
Äịch Thanh Lân hững há» nói:
- Lúc nào các ông muốn lấy, tôi bảo đảm không mất đi lượng nào.
- Dĩ nhiên là không.
Hoa Tứ gia cÆ°á»i giả lã nói:
- ÄÆ°á»ng chủ của Tam Nguyệt Ä‘Æ°á»ng là ngÆ°á»i tổ chức vụ này trÆ°á»›c giá» rất ngưỡng má»™ tiểu hầu gia, nhất định sẽ hối hả lại đây gặp mặt hầu gia để cám Æ¡n.
... Ba trăm sáu mÆ°Æ¡i lăm phân đà của Thanh Long há»™i, trá»±c thuá»™c mÆ°á»i hai Ä‘Æ°á»ng.
Äịch tiểu hầu chÆ°a há»i đến tên vị Ä‘Æ°á»ng chủ này, nhÆ°ng y đã Ä‘i há»i ngÆ°á»i đã uống rượu không biết bao nhiêu mà kể:
- Lần này ông vào quan, cũng là vì chuyện này đấy sao ?
- Vâng.
NgÆ°á»i này cÅ©ng cÆ°á»i giã lã nói:
- Kế hoạch lần này như một chuỗi thất luyện, vòng nào cũng thắt chặt cứng, tôi chỉ bất quá là một vòng thế thôi, thật ra cũng không làm gì cho lắm.
Thân hình của y cao lá»›n, tÆ°á»›ng mạo uy vÅ©, chính là Nhị tổng quản của Lạc Nhật mã trÆ°á»ng Cầu Thiên Kiện.
Hoa Tứ gia lại cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Tối diệu nhất là, kế hoạch này của chúng tôi, vô ý lại làm được cho tiểu gia một chuyện.
- Sao ?
- Hiện tại chúng tôi đã vu khống cho DÆ°Æ¡ng Tranh mắc phải vụ án này, quan phủ đã hạn kỳ cho y mÆ°á»i ngày phải Ä‘i truy nã thủ phạm và tang vật.
Hoa Tứ gia cÆ°á»i rất khoan khoái:
- Äừng nói là chỉ có mÆ°á»i ngày, má»™t trăm ngày cÅ©ng truy không ra.
- Tại sao ?
- Bởi vì cái gã Dương Tranh đó hiện giỠcó lẽ chẳng còn thấy đâu.
Hoa Tứ gia nói:
- Quan phủ dĩ nhiên cho rằng y đã đào tẩu đâu rồi, chuyện này chẳng có quan hệ gì đến chúng ta nữa.
- Tại sao y bỗng chẳng thấy đâu ?
- Bởi vì tôi đã xin tổng đà phái lại hai tay cao thủ.
Hoa Tứ gia càng cÆ°á»i khoan khoái:
- Lấy bản lãnh giết ngÆ°á»i mau mắn, kinh nghiệm phong phú của hai vị đó, giết ngÆ°á»i sẽ không để lại má»™t dấu vết gì.
- Ông nghÄ© bá»n hỠđã đủ đối phó DÆ°Æ¡ng Tranh ?
- Qúa dư sức.
Äịch Thanh Lân há»›p má»™t miếng rượu, hững há» nói:
- Nếu vậy tốt nhất xin ông chuẩn bị đi thu xác dùm cho hỠđi !
- Tại sao ?
- Bởi vì các ông đã quá khinh thÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng Tranh.
Äịch Thanh Lân nói:
- Bất cứ ai khinh thÆ°á»ng địch thủ, Ä‘á»u làm má»™t lá»—i lầm trí mệnh, cái thứ lá»—i lầm đó, không ai phạm vào được.
Y bỗng quay đầu đối diện với song cửa:
- VÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°á»ng chủ Tứ Nguyệt Ä‘Æ°á»ng, ý của ông thế nào ?
Ngoài song cá»­a quả nhiên có ngÆ°á»i thở ra:
- à của tôi cũng giống tiểu hầu gia vậy.
NgÆ°á»i đó nói:
- Bởi vì tôi đã Ä‘i thu xác cho bá»n há» rồi.
Gió thổi qua song cá»­a, má»™t ngÆ°á»i khôi ngô cao lá»›n nhảy nhẹ nhàng từ ngoài song cá»­a vào, quả nhiên là Ä‘Æ°á»ng chủ Tứ Nguyệt ÄÆ°á»ng há» VÆ°Æ¡ng của Thanh Long há»™i.
NgÆ°á»i chủ mÆ°u kế hoạch cÆ°á»›p tiêu kỳ này, lại chính là ngÆ°á»i bảo tiêu tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuá»™c VÆ°Æ¡ng Chấn Phi.
Äịch Thanh Lân chẳng thấy bất ngá» gì, nhÆ°ng Hoa Tứ gia lại rất kinh ngạc:
- Tiểu hầu gia làm sao biết được Ä‘Æ°á»ng chủ của Tứ Nguyệt Ä‘Æ°á»ng là ông ta ?
- Bởi vì chỉ có Vương tổng tiêu đầu mới có cơ hội tráo bạc dễ dàng như vậy.
Äịch Thanh Lân nói:
- Nhưng lúc cướp tiêu, y không thể có mặt tại đó, vì vậy Cầu tổng quản mới đặc biệt từ quan ngoại dem ngựa vào bán, Bảo Mã Kim đao quý mã thành tật rồi, một phen hội hè như vậy làm sao mà bỠqua cho được.
Y cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Cũng chính như Vạn Quân Vũ cũng không bỠmất cơ hội vậy.
... Vì vậy lần mùa xuân Ä‘i mua ngá»±a này, không những cho VÆ°Æ¡ng Chấn Phi má»™t cÆ¡ há»™i không có mặt lúc bị cÆ°á»›p tiêu, mà còn cho Äịch Thanh Lân cÆ¡ há»™i đâm chết Vạn Quân VÅ©.
Äịch Thanh Lân nâng ly má»i Cầu Thiên Kiện:
- Vì vậy Cầu tổng quản cái vòng này rất là trá»ng yếu, Cầu tổng quản cÅ©ng không nên tá»± hạ mình thái quá.
- Tiểu hầu gia, ông tài thật.
Cầu Thiên Kiện ực một hơi cạn ly:
- Tôi bội phục ông.
- NhÆ°ng cuá»™c tiêu này cÅ©ng không thể nhÆ° vậy mà bị cÆ°á»›p Ä‘i, dÄ© nhiên phải được cÆ°á»›p lại, không những vậy mà nhất định không phải do VÆ°Æ¡ng tổng tiêu đầu tá»± mình cÆ°á»›p vá».
Äịch Thanh Lân nói:
- Cuá»™c tiêu này là của quan phủ, do quan phủ cÆ°á»›p lại má»›i là hay nhất, đợi đến lúc quan phủ khám pha ra bạc đã bị tráo, thì đó là chuyện riêng của bá»n há» rồi, đã có ngÆ°á»i ở đó chịu trách nhiệm.
Äịch Tiểu hầu lại nhấp thêm miếng rượu:
- Cái kế hoạch này quả thật rất tuyệt diệu, chỉ có má»™t chuyện chÆ°a được hoàn toàn, là ngÆ°á»i Ä‘ang chịu trách nhiệm là DÆ°Æ¡ng Tranh vẫn còn sống nhăn ra đó.
VÆ°Æ¡ng Chấn Phi cầm ly rượu của Hoa Tứ gia lên, uống liá»n ba ly liên tiếp:
- Hắn còn sống đến bây giá», thật là má»™t chuyện khó chịu.
Vương Chấn Phi nói:
- May mà hắn sẽ không sống lâu đâu.
- Tại sao ?
- Bởi vì hiện tại đã có ngÆ°á»i sẽ Ä‘i giết hắn.
- Kỳ này các ông lại phái cao thủ gì đi giết hắn vậy ?
Äịch Thanh Lân lạnh lùng há»i.
- Lần này không phải chúng tôi phái ai đi cả, chúng tôi cũng phái không ra cao thủ nào khác.
- Sao ?
- Y muốn giết Dương Tranh, bởi vì y nhận ra Dương Tranh là con cháu của kẻ thù của y.
Vương Chấn Phi nói:
- Không những vậy, y là ngÆ°á»i chủ Ä‘á»™ng lại tìm tôi thăm dò hành tung của DÆ°Æ¡ng Tranh.
- Tại sao y muốn tìm Dương Tranh ?
- Tôi cÅ©ng không biết y làm cách nào tìm ra tôi, đại khái là vì y biết tiêu ngân của tôi bị tráo, ngÆ°á»i bị hiá»m nghi nhất là DÆ°Æ¡ng Tranh.
Vương Chấn Phi nói:
- Y vốn là má»™t tay thần thông quảng đại, chuyện y biết so vá»›i ngÆ°á»i khác nhiá»u không biết bao nhiêu mà kể.
Ãnh mắt của Äịch Thanh Lân bá»—ng sáng rá»±c lên, nhìn dính vào VÆ°Æ¡ng Chấn Phi:
- NgÆ°á»i này là ai ?
- Chính là Thần Nhãn Thần Kiếm Lam Nhất Trần lừng danh thiên hạ, Lam Äại tiên sinh.
- A !
Cặp mắt của Hoa Tứ gia mở trừng ra gấp đôi bình thÆ°á»ng.
Äịch Thanh Lân thở ra má»™t hÆ¡i:
- Nếu là y, Dương Tranh quả thật chết chắc rồi.
oo Lúc này Dương Tranh vẫn còn chưa chết.
Y Ä‘ang dùng sức đập cá»­a nhà ngÆ°á»i ta, đập rất hối hả, làm nhÆ° y biết đằng sau có ngÆ°á»i Ä‘ang rượt theo, tùy thá»i có thể đâm y má»™t nhát chết ngay vậy.
Tài sản của Icefox

  #7  
Old 19-04-2008, 09:36 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6


Khoái Äao đã tỉnh từ lâu. DÆ°Æ¡ng Tranh vừa gõ cá»­a là y đã tỉnh ngay.
Nhưng y còn chưa lại mở cửa.
Äao nằm ngay dÆ°á»›i gối của y, y ấn nhẹ vào vá» Ä‘ao, chầm chậm rút cây Ä‘ao ra, Ä‘i chân không xuống giÆ°á»ng, nhảy ra cá»­a sổ phía sau, vượt qua bức tÆ°á»ng sân sau, lòn ra trÆ°á»›c cá»­a chính.
Má»™t ngÆ°á»i y chÆ°a gặp mặt bao giá», Ä‘ang lấy sức đập mạnh vào cá»­a lá»›n, cây cổ thụ mÆ°á»i mấy thÆ°á»›c đằng sau y, còn có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang núp.
Y không biết hai ngÆ°á»i này lại đây tính làm gì, nếu có Ä‘iá»u gì bất lợi cho y, ắt hẳn là không đập cá»­a ồn ào nhÆ° vậy.
Äiểm đó y có thể nghÄ© ra được, nhÆ°ng y không dám mạo hiểm.
Y quyết định cho tên này nếm má»™t Ä‘ao trÆ°á»›c, dù có lầm Ä‘i chăng nữa, ít ra cÅ©ng còn hÆ¡n là ngÆ°á»i khác chém lầm y.
... Äấy chính là cái lối suy nghÄ© của ngÆ°á»i trong giang hồ, bởi vì bá»n há» muốn còn được sống sót.
... Má»™t ngÆ°á»i trong giang hồ muốn còn được sống sót không phải là má»™t chuyện dá»… dàng.
DÆ°Æ¡ng Tranh còn Ä‘ang đập cá»­a thình thình, y tin là ngÆ°á»i trong nhà nhất định không thể ngủ say đến mức đó. Y cÅ©ng biết Khoái Äao Vạn Thành là đệ tá»­ đắc ý nhất của Vạn đại hiệp. NhÆ°ng nhát Ä‘ao của Vạn Thành đã chém trật lất.
Ãnh Ä‘ao vừa lóe lên, DÆ°Æ¡ng Tranh đã lắc ngÆ°á»i lùi ra sau.
Äao đã nhanh, phản ứng của DÆ°Æ¡ng Tranh còn nhanh hÆ¡n, không những vậy còn dùng phÆ°Æ¡ng pháp trá»±c tiếp nhất để chứng minh thân phận của mình.
Y đưa ra tấm thẻ công văn bộ đầu ở các huyện dùng khi đi hành sự bên ngoài.
Vạn Thành rất kinh ngạc.
- Không ngỠông là một bộ đầu.
Y nói:
- Không ngá» trong đám con cháu Æ°ng trảo lục phiến môn cÅ©ng có ngÆ°á»i thân thủ được nhÆ° ông.
DÆ°Æ¡ng Tranh cÆ°á»i khổ:
- Nếu nhát đao của ông lúc nãy chém mất cái đầu của tôi thì làm sao ?
Vạn Thành trả lá»i rất mau mắn:
- Thì tôi sẽ đào má»™t cái huyệt, Ä‘em cái ngÆ°á»i bạn Ä‘ang núp phía sau cây cổ thụ kia của ông má»™t lượt chôn luôn thể, ai bảo ông ná»­a đêm ná»­a hôm lại nhà tôi đập cá»­a ầm ầm nhÆ° vậy !
Y là ngÆ°á»i trá»±c tính, vì vậy DÆ°Æ¡ng Tranh cÅ©ng nói thẳng ra vá»›i y:
- Tôi lại đây tìm ông, vì tôi muốn há»i ông, Vạn đại hiệp rốt cuá»™c đã chết ra làm sao ?
- Äại khái là rượu uống nhiá»u quá.
Vạn Thành buồn rầu thở ra:
- Lão nhân gia tuổi càng lớn, càng hiếu thắng, ngay cả uống rượu cũng không chịu thua ai.
- Nghe nói ông ta chết lúc đang đi phương tiện.
DÆ°Æ¡ng Tranh há»i:
- Tại sao các ông không theo chiếu cố cho ông ta ?
- Bởi vì lão nhân gia đã uống là phải mửa ra, lúc mửa nhất định không để cho ai thấy.
- Trước giỠông ta vẫn vậy sao ?
- Mấy chục năm nay vẫn cứ vậy thôi.
Vạn Thành lại thở ra:
- Nếu chúng tôi khuyên ông uống ít đi một chút, ông sẽ mắng chúng tôi thậm tệ.
- Biết cái tật ấy của ông ta còn có ai nữa không ?
- Äại khái là không ít.
- Lần đó Hoa Tứ gia má»i khách còn có ai nữa ?
- Khách tuy không ít, được Hoa Tứ gia má»i đến không có bao nhiêu ngÆ°á»i.
- Có bao nhiêu ngÆ°á»i ?
- Trừ chúng tôi ra, hình nhÆ° còn có tổng tiêu đầu Trung Nguyên tiêu cuá»™c VÆ°Æ¡ng Chấn Phi, và Äịch Tiểu Hầu.
Vạn Thành nói:
- NgÆ°á»i khác tôi cÅ©ng nhá»› không rõ lắm.
- Lúc Vạn đại hiệp đứng dậy Ä‘i phÆ°Æ¡ng tiện, VÆ°Æ¡ng tổng tiêu đầu và Äịch tiểu hầu Ä‘ang ở đâu ?
- VÆ°Æ¡ng tổng tiêu đầu còn đó, nhÆ°ng Äịch tiểu hầu thì đã Ä‘em cô mỹ nhân vá» phòng rồi.
DÆ°Æ¡ng Tranh đã phát giác ra trái tim của mình Ä‘ang đập mạnh lên, y nắm chặt lấy hai nắm tay tá»± không chế lấy mình, rồi lấy vẻ bình tÄ©nh há»i:
- Giữa Vạn đại hiệp và Äịch tiểu hầu có chuyện gì xích mích vá»›i nhau không ?
- Không.
Vạn Thành không nghÄ© ngợi gì trả lá»i ngay:
- Không những không có xích mích gì, mà còn có rất nhiá»u cảm tình vá»›i nhau, Äịch tiểu hầu còn tặng cho sÆ° phụ tôi má»™t con ngá»±a quý đáng giá cả vạn lượng.
- Vạn đại hiệp qua Ä‘á»i rồi, có phải Äịch tiểu hầu bèn Ä‘em vị mỹ nhân đó Ä‘i ngay không ?
- Ngày hôm sau là đi.
- Trong Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang của Hoa Tứ gia, còn có ai để ý đến vị mỹ nhân đó ?
- Äàn bà của Äịch tiểu hầu ai mà dám đụng vào ?
Vạn Thành nói rất thản nhiên:
- Dù cho có ngÆ°á»i muốn đụng vào cÅ©ng đụng không được.
DÆ°Æ¡ng Tranh vốn đã thấy không còn câu nào để há»i Vạn Thành, nhÆ°ng Vạn Thành bá»—ng nói tiếp:
- Nếu ông nghÄ© sÆ° phụ tôi chết vá» tay ngÆ°á»i ta, ông đã lầm rồi.
Vạn Thành nói rất khẳng định:
- Lão nhân gia cả Ä‘á»i lòng dạ rá»™ng rãi, lấy thành thá»±c đối đãi ngÆ°á»i ta, trừ có chút xích mích vá»›i Thanh Long há»™i ra, nhất định không có kẻ thù nào cả.
Äồng tá»­ của DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng thu nhá» lại, hai nắm tay của y nắm lại càng chặt:
- Một chút xích mích ? Xích mích ra sao ?
- Thật ra cũng chẳng coi là xích mích gì cho lắm.
Vạn Thành nói:
- Tôi chỉ bất quá có nghe lão nhân gia ngẫu nhiên nói rằng, Thanh Long hội trước giỠmuốn lão nhân gia vào hội, mà lão nhân gia không chịu.
Vạn Thành lại bổ sung:
- Nhưng Thanh Long hội trước giỠkhông hỠra mặt xung đột với lão nhân gia.
DÆ°Æ¡ng Tranh đứng đó ngốc ngÆ°á»i ra cả ná»­a ngày, bá»—ng ôm quyá»n nói:
- Cám ơn ông, xin lỗi nhé, tái kiến.
Nhưng Vạn Thành đã kéo tay y lại:
- Ông nói vậy là có ý gì ?
DÆ°Æ¡ng Tranh trả lá»i rất tuyệt:
- Cám ơn ông là vì ông nói cho tôi nghe bao nhiêu chuyện đó, xin lỗi ông là vì tôi thức ông dậy, tái kiến có nghĩa là tôi muốn đi đây.
- Ông không đi được !
Vạn Thành nghinh mặt lên nói:
- Nhất định không thể đi được.
- Tại sao ?
- Bởi vì ông thức tôi dậy, tôi ngủ không được nữa.
Vạn Thành nói:
- Bất kể ra sao, ông phải uống với tôi hai ly rồi mới được đi.
Dương Tranh thở ra:
- Hai hôm nay ngày nào tôi cũng ăn thịt khô bánh khô, ăn muốn rớt cả hàm răng ra, thật tình tôi cũng muốn ăn cơm nhà ông một bữa.
Y than thở rồi nói tiếp:
- Chỉ tiếc là có ngÆ°á»i nhất định không chịu.
- Ai không chịu ?
- Chính là cái ngÆ°á»i Ä‘ang núp phía sau cây đằng kia.
- Ông sợ y ?
- Sợ chút xíu.
Dương Tranh nói:
- Không chừng không phải là chút xíu.
- Tại sao ông lại đi sợ y ?
Vạn Thành không phục:
- Y là ngÆ°á»i gì của ông ?
- Y không phải là gì của tôi.
Dương Tranh nói:
- Chỉ bất quá là nội nhân của tôi thế thôi.
Y còn đặc biệt giải thích:
- Nội nhân có nghĩ là bà vợ đấy.
Vạn Thành đứng ở đó nhìn y cả ná»­a ngày, bá»—ng ôm quyá»n má»™t cái nói:
- Cám ơn ông, xin lỗi nhé, tái kiến.
- Ông nói vậy là có ý gì ?
DÆ°Æ¡ng Tranh nhịn không nổi phải há»i.
- Cám ơn ông là vì ông chịu đem cái chuyện mất mặt ấy ra nói cho tôi nghe, xin lỗi ông là vì tôi thà bị mất ngủ còn hơn là uống rượu với một gã sợ vợ.
Vạn Thành nhịn cÆ°á»i, cố ý nghinh mặt lên nói:
- Còn tái kiến có nghĩa là ông cứ việc đi thôi !
DÆ°Æ¡ng Tranh cÆ°á»i lá»›n.
Mấy ngày hôm nay, chỉ có lần này là y cÆ°á»i thoải mái, cÆ°á»i tá»± trong lòng ra !
oo Äêm đã khuya, ngÆ°á»i trong Thính Nguyệt tiểu trúc còn chÆ°a nghỉ ngÆ¡i, vì má»™t vò Nữ Nhi Hồng đã bị bá»n há» uống gần cạn sạch.
Kế hoạch đã hoàn thành, một trăm tám mươi vạn lạng bạc đã nằm yên ổn trong phòng khố của hầu phủ, Dương Tranh đã sắp bị chết dưới lưỡi kiếm của Lam đại tiên sinh.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u rất thoải mái.
Chỉ trừ Äịch Thanh Lân là ngoại lệ, trên Ä‘á»i này hình nhÆ° chẳng còn chuyện gì làm cho y phải cảm thấy kích thích phấn khởi.
oo MÆ°a thu đã ngÆ°ng, trong rừng u ám và ẩm thấp, ban ngày còn không thấy mặt trá»i, ban đêm cÅ©ng không thấy ánh sao, dù cho ngÆ°á»i trong thôn xóm cÅ©ng không dám Ä‘i vào sâu trong rừng quá, bởi vì nếu mà lạc Ä‘Æ°á»ng là hết còn cách nào ra được.
DÆ°Æ¡ng Tranh không sợ bị lạc Ä‘Æ°á»ng.
Từ nhỠy đã thích chạy nhảy đùa giỡn trong rừng, đến năm tám chín tuổi, lại càng phải đến chỗ khu rừng này, mỗi ngày ở một hai tiếng đồng hồ, có lúc ban đêm cũng len lén trốn ra đây.
Không ai biết y ở trong rừng làm gì, y cũng không chịu cho ai theo mình, ngay cả Lữ Tố Văn cũng không ngoại lệ.
Äây là lần đầu tiên y Ä‘em nàng lại.
Y đem nàng vào trong khu rừng rậm, quay qua bên trái, ngoặc qua bên phải, đi một hồi hơn cả nửa tiếng đồng hồ, đến bên cạnh một con suối nằm giấu trong chính giữa đám cây cối chằng chịt, đến một căn nhà gỗ vừa cũ kỹ đổ nát, vừa đơn giản xấu xí.
Lữ Tố Văn tuy cÅ©ng là ngÆ°á»i sinh trưởng ở đây, nhÆ°ng trÆ°á»›c giá» nàng chÆ°a há» lại bao giá».
Cá»­a lá»›n có má»™t cái khóa rỉ sét lá»›n, trong căn nhà gá»— có má»™t cái giÆ°á»ng, má»™t cái bàn, má»™t cái ghế, má»™t cái bát, má»™t cái đèn và má»™t cái lò bằng đất sét, má»—i thứ Ä‘á»u bám đầy bụi bặm, góc phòng mạng nhện giăng đầy, trÆ°á»›c cá»­a rong rêu dày đặc xanh rì, hiển nhiên đã lâu lắm chÆ°a có ai qua đây.
TrÆ°á»›c đây ngÆ°á»i ở chá»— này chắc cÅ©ng sinh hoạt rất Ä‘Æ¡n giản, tịch mịch và gian khổ.
Lữ Tố Văn rốt cuá»™c nhịn không nổi há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Äây là đâu vậy anh ? Sao anh tìm ra được chá»— này ?
- Bởi vì lúc trÆ°á»›c anh thÆ°á»ng thÆ°á»ng lại đây má»—i ngày.
Dương Tranh nói:
- Có lúc còn lại hai lần trong một ngày.
- Lại đây làm gì ?
- Lại thăm má»™t ngÆ°á»i !
- Ai ?
Dương Tranh trầm ngâm một hồi thật lâu, gương mặt lộ một nét biểu tình vừa tôn kính vừa đau khổ, một hồi thật lâu nữa, y mới nói từng tiếng một:
- Anh lại đây thăm phụ thân của anh.
Dương Tranh đấm nhẹ vào miếng rêu trên cửa sổ:
- Năm đó lúc lão nhân gia sắp chết, má»—i ngày ngÆ°á»i thÆ°á»ng lại khung cá»­a sổ này đợi anh lại thăm.
Lữ Tố Văn giật nãy mình lên.
Lúc DÆ°Æ¡ng Tranh còn nhá», bà mẹ y ở vậy nuôi con, giặt đồ may vá cho ngÆ°á»i ta kiếm tiá»n nuôi con sống qua ngày.
Lữ Tố Văn trÆ°á»›c giá» không biết DÆ°Æ¡ng Tranh cÅ©ng có phụ thân. Nàng muốn há»i DÆ°Æ¡ng Tranh, phụ thân của y tại sao má»™t mình cÆ° trú giữa khu rừng này không gặp ngÆ°á»i ngoài.
NhÆ°ng nàng không há»i.
Trải qua bao nhiêu năm phong trần, nàng đã há»c được cái lối nghÄ© giùm cho ngÆ°á»i khác, giữ giùm bí mật cho ngÆ°á»i khác, không Ä‘i tìm hiểu Ä‘á»i riêng của ai, không há»i chuyện gì ngÆ°á»i khác không muốn trả lá»i.
Nhưng chính Dương Tranh tự ý nói ra:
- Phụ thân của anh tính khí rất thiên khích, kẻ thù đầy dẫy khắp thiên hạ, vì vậy lúc anh ra Ä‘á»i, ngÆ°á»i má»›i bảo mẹ anh Ä‘em anh lại thôn xóm này ẩn cÆ°.
Dương Tranh buồn rầu nói:
- Anh lên tám tuổi, lão nhân gia bá»—ng bị ná»™i thÆ°Æ¡ng rất nặng, rồi cÅ©ng trốn đến nÆ¡i này dưỡng thÆ°Æ¡ng, đến lúc đó, anh má»›i gặp được ngÆ°á»i.
- Lão nhân gia có trị khá»i ná»™i thÆ°Æ¡ng không ?
Dương Tranh buồn bã lắc đầu:
- NhÆ°ng ngÆ°á»i trốn đến nÆ¡i này, kẻ thù của ngÆ°á»i tìm khắp thiên hạ cÅ©ng tìm không ra, vì vậy anh Ä‘em em lại đây, bởi vì lúc anh Ä‘i rồi, nhất định cÅ©ng không có ai tìm ra được em.
Äôi môi của Lữ Tố Văn bá»—ng run rẩy lạnh ngắt, nhÆ°ng nàng còn ráng khống chế lấy mình.
Nàng là má»™t ngÆ°á»i đàn bà rất hiểu chuyện, nàng biết DÆ°Æ¡ng Tranh làm vậy là có lý do, nếu không tại sao y lại nói y muốn Ä‘i ?
Y vốn thà chết cũng không muốn ly khai nàng kia mà.
Trá»i đã tối, dầu trong đèn đã cạn bao giá», Lữ Tố Văn ở trong bóng tối lẳng lặng lau dá»n căn phòng đầy bụi bặm.
Nhưng Dương Tranh thì đang mở một tấm gỗ trên sàn nhà ra, từ dưới tấm gỗ lấy ra một cái rương sắt cũ kỹ sét rỉ.
Trong rương có cây đèn.
Y đốt đèn lên, Lữ Tố Văn bèn thấy một thứ binh khí trước giỠnàng chưa bao giỠthấy.
oo Má»™t căn phòng cá»±c kỳ rá»™ng rãi, bốn bá» trắng toát không có lấy chút bụi bặm, ná»n nhà được lót bằng gạch bông, bóng lá»™n nhÆ° gÆ°Æ¡ng.
Trong phòng không có gì cả, chỉ có hai cái bồ đoàn.
Ưng Vô Vật xếp bằng ngồi trên má»™t cái bồ Ä‘oàn, cây gậy trúc xanh có giấu thanh Linh Xà kiếm để ngang trên gối, phảng phất nhÆ° má»™t nhà sÆ° Ä‘ang nhập định, vật ngã Ä‘á»u quên.
Äịch Thanh Lân cÅ©ng ngồi xếp bằng trên má»™t cái bồ Ä‘oàn khác, hai ngÆ°á»i ngồi đối diện nhau, không biết đã được bao lâu.
Bên ngoài song cá»­a, trá»i đã dần dần tối, Äịch Thanh Lân bá»—ng há»i Ưng Vô Vật:
- Có phải ông đã gặp qua Dương Hận ?
- MÆ°á»i tám năm trÆ°á»›c đã có gặp má»™t lần.
Ưng Vô Vật nói:
- Lần đó chính mắt ta trông thấy y chỉ dùng có má»™t chiêu đã móc bay cái đầu lâu của Minh Phi Tá»­ trong VÅ© ÄÆ°Æ¡ng Thất tá»­, chỉ bất quá, y nghÄ© là ta không thấy Ä‘Æ°á»ng, nếu không chỉ sợ ta không còn sống đến bây giá».
- Vũ công của ông ta lợi hại đến thế sao ?
- VÅ© công của y cÅ©ng nhÆ° con ngÆ°á»i của y vậy, thiên khích Ä‘á»™c ác, chuyên Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng cá»±c Ä‘oan.
Ưng Vô Vật nói:
- VÅ© khí của y cÅ©ng là thứ binh khí Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng xéo, khác hẳn vá»›i lá»™ số của các môn các phái, trong giang hồ chÆ°a có ai sá»­ dụng thứ vÅ© khí đó.
- Ông ta sử dụng thứ binh khí gì ?
- Một cây câu, mà lại không phải câu.
Ưng Vô Vật nói:
- Bởi vì đấy đáng lý ra là cây kiếm, không những vậy, cây kiếm đó phải thuộc vỠLam Nhất Trần.
- Tại sao ?
- Lam Nhất Trần bình sinh thích nhất là kiếm, lúc đó y còn chÆ°a được cây Lam SÆ¡n Cổ kiếm bây giá», nhÆ°ng vô ý kiếm được má»™t khối kim loại tên là Thiết Thai Äông PhÆ°Æ¡ng Kim Thiết Chi Anh.
Lúc đó trong giang hồ, không mấy ai có tài bổ được miếng kim loại ấy ra, đem luyện thành kiếm. Lam Nhất Trần tìm lâu năm, mới gặp được một vị kiếm sư đã quy ẩn lâu năm, lão ta vừa thấy đã biết khối sắt Thiết Thai này là vật phi phàm, không những vậy còn cam đoan là sẽ luyện nó được thành một thứ lợi khí sắc bén thổi lông tóc qua là đứt ngay.
Lão ta không nói ngoa tí nào, trong vòng bảy ngày, lão đã lấy chất sắc đen tinh anh trong khối kim loại ấy ra.
Nhưng luyện kiếm phải mất ít nhất là ba tháng.
Lam Nhất Trần không chỠđược, y đã có ước hẹn với Ba Sơn kiếm khách luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn ở Hoài Nam.
Bấy giá» y đã tín nhiệm vị kiếm sÆ° này lắm, vì vậy y bèn giao khối kim loại cho lão rồi bá» Ä‘i. Lúc đó y còn chÆ°a biết vị kiếm sÆ° này sở dÄ© Ä‘i ở ẩn là vì lão mắc phải chứng bệnh Ä‘iên khùng, lâu lâu bị phát tác má»™t lần, nhất là lúc gặp phải chuyện gì khẩn trÆ°á»ng lại càng dá»… bị phát ra.
Luyện kiếm đến chá»— lÆ° há»a thuần thanh, bảo kiếm Ä‘ang sắp luyện thành, trong cái khoảnh khắc khẩn trÆ°Æ¡ng đó, thành công hay thất bại Ä‘á»u chỉ nằm trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé.
Ưng Vô Vật nói đến đây, Äịch Thanh Lân đã biết cái vị kiếm sÆ° đó lần này chắc đã luyện hÆ° thanh kiếm rồi.
- Kỳ này y luyện khối kim loại tinh túy đó thành ra một thứ binh khí kỳ dị không có hình thù gì cả.
Ưng Vô Vật nói:
- Äã không giống Ä‘ao, cÅ©ng không giống kiếm, cái lưỡi phía trÆ°á»›c tuy cong cong nhÆ° câu nhÆ°ng lại không phải là câu.
- Sau đó rồi sao ?
- Lam Nhất Trần nổi giận đùng đùng, bắt cái vị kiếm sư đó phải dùng cái thứ vũ khí hình dạng quái dị đó mà tự tận !
Ưng Vô Vật nói:
- Lam Nhất Trần vừa phẫn ná»™ vừa Ä‘au lòng, hàm hận bá» Ä‘i, cây câu quái dị đó bèn lạc vào trong tay má»™t gã thiếu niên bần khổ thÆ°á»ng theo vị kiếm sÆ° pha trà rót rượu, nào ngá» y lại nhá» vào cây câu quái dị này mà luyện thành má»™t thân vÅ© công trÆ°á»›c giá» chÆ°a từng có, không những vậy còn dùng nó để giết mấy chục vị kiếm khách lừng danh thiên hạ.
- Cái gã thiếu niên bần khổ ấy là Dương Hận ?
- Äúng vậy.
Ưng Vô Vật hững hỠnói:
- Nếu Lam Nhất Trần biết có chuyện như vậy sẽ xảy ra, chỉ sợ y đã quăng cái gã thiếu niên và vị kiếm sư hết một lượt vào trong lò luyện kiếm rồi.
Äêm đã khuya, ba mÆ°Æ¡i sáu đứa đồng tá»­ mặc áo trắng, tay cầm bảy mÆ°Æ¡i hai cây đèn cầy thắp trên đồ để nến bằng đồng, yên lặng bÆ°á»›c vào, bày nến ra chung quanh bên cạnh bốn bức tÆ°á»ng, xong rồi thá»ng tay bÆ°á»›c ra.
Äịch Thanh Lân bá»—ng đứng dậy, cung kính bái Ưng Vô Vật má»™t cái, cung kính nói:
- Äệ tá»­ Äịch Thanh Lân thá»­ kiếm lần thứ mÆ°á»i má»™t, cầu sÆ° phụ chỉ giáo.
oo Äèn vừa được đốt lên, trong rÆ°Æ¡ng hiện ra má»™t thứ binh khí hình thù quái dị, lấp loáng hàn quang, bức tá»›i mi mắt của Lữ Tố Văn.
Nàng bất giác rùng mình lên má»™t cái, nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Äây là thứ gì vậy ?
- Äây là má»™t thứ vÅ© khí, phụ thân của anh lúc còn sống đã sá»­ dụng thứ vÅ© khí này.
Dương Tranh mặt mày buồn bã nói:
- Äây cÅ©ng là di vật duy nhất phụ thân của anh để lại, nhÆ°ng lão nhân gia đã dặn Ä‘i dặn lại mấy lần, không phải gặp chuyện sống chết, không những không được đụng vào nó, mà ngay cả nói chuyện tá»›i nó cÅ©ng không được nói ra.
- Em cÅ©ng đã gặp qua không biết bao nhiá»u ngÆ°á»i trong giang hồ, em cÅ©ng thấy đủ các thức các dạng vÅ© khí.
Lữ Tố Văn nói:
- Nhưng em chưa từng thấy qua thứ vũ khí nào như vậy.
- Dĩ nhiên là em chưa thấy qua.
Dương Tranh nói:
- Nó vốn là thứ vÅ© khí Ä‘á»™c nhất vô nhị chÆ°a từng có trÆ°á»›c giá».
- Äấy là kiếm hay là câu ?
- Äáng lý ra là kiếm, nhÆ°ng phụ thân anh đặt cho nó má»™t cái tên đặc biệt riêng, tên là Ly Biệt câu.
- Nếu là câu, thì phải câu dính lại mới phải.
Lữ Tố Văn há»i:
- Tại sao lại kêu là "ly biệt" ?
- Bởi vì cái câu này dính phải vào thứ gì, sẽ tạo thành sự ly biệt.
Dương Tranh nói:
- Nếu nó câu dính bàn tay của em, bàn tay của em sẽ phải rá»i khá»i cổ tay; nếu có câu dính chân của em, chân của em sẽ phải rá»i khá»i đùi.
- Nếu nó câu dính cổ há»ng của em, thì em sẽ phải rá»i bá» thế giá»›i này ?
- Äúng vậy.
- Tại sao anh phải dùng thứ vũ khí gì tàn bạo thế ?
- Bởi vì anh không muốn ly biệt.
Dương Tranh nhìn sâu vào mắt Lữ Tố Văn:
- Anh không muốn xa em.
Giá»ng nói của y tràn đầy tình cảm vừa âu yếm vừa hầu nhÆ° Ä‘au Ä‘á»›n:
- Anh muốn dùng thứ vÅ© khí ly biệt câu này, chỉ bất quá vì anh muốn được tÆ°Æ¡ng tụ vá»›i em, ngàn Ä‘á»i cùng em ở má»™t nÆ¡i, vÄ©nh viá»…n không còn bị xa cách nữa.
Lữ Tố Văn hiểu rõ những gì y đang nói, nàng cũng hiểu tình cảm của y đối với nàng, không những vậy còn hiểu rất rõ.
NhÆ°ng cặp mắt nàng vẫn không khá»i Æ°á»›t đẫm nÆ°á»›c mắt, chảy ròng ròng xuống hai bên má.
May mà lúc đó cây đèn đã tắt đi, Dương Tranh không thấy được mặt nàng, cũng không thấy rõ nàng đang khóc.
Cây ly biệt câu lấp lánh hàn quang hình như cũng đã biến vào trong màn đêm.
... Nếu nó biến đi luôn thì hay biết mấy ?
Lữ Tố Văn hy vá»ng nó biến Ä‘i thật, vÄ©nh viá»…n sẽ biến mất, vÄ©nh viá»…n không còn ly biệt câu, vÄ©nh viá»…n không còn có ly biệt.
VÄ©nh viá»…n không còn chém giết cừu hận, hai ngÆ°á»i vÄ©nh viá»…n sống bình an vá»›i nhau, dù là trong bóng tối, cÅ©ng là ngá»t ngào vậy.
Không biết trải qua bao lâu, DÆ°Æ¡ng Tranh má»›i nhẹ nhàng há»i nàng:
- Sao em không nói gì cả ?
- Anh muốn em nói gì ?
- Em biết anh sẽ đi, em biết anh sẽ đem cây ly biệt câu này đi, anh làm vậy là để mãi mãi cùng em ở một nơi, nhưng lần ly biệt này cũng rất có thể sẽ không có ngày gặp lại.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì em cÅ©ng biết đối thủ của anh là ngÆ°á»i đáng sợ vô cùng.
Giá»ng nói của y nghe chừng rất xa xôi, thật xa xôi:
- Vì vậy em có thể nói vá»›i anh, em không thích ở má»™t mình nÆ¡i đây, em có thể nói em muốn anh ở lại đây, nếu chẳng có ai tìm được đến nÆ¡i này, sao chúng mình không ở luôn đây vá»›i nhau vÄ©nh viá»…n má»™t Ä‘á»i ?
Khu rừng thật yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi qua cây cỠcũng không nghe thấy đâu, gió không thổi tới nơi đây.
Trong nhà cũng thật yên tĩnh, không biết đã trải qua bao lâu, Lữ Tố Văn mới thở nhẹ ra:
- Nếu em trẻ hÆ¡n bây giá» mÆ°á»i tuổi, em sẽ nhất định nói thế, nhất định sẽ nghÄ© trăm phÆ°Æ¡ng ngàn kế giữ anh lại đây, bắt anh phải bất chấp má»i chuyện, ở lại cái chá»— quá»· quái này vá»›i em cả Ä‘á»i.
Nếu quả thật nàng làm vậy, Dương Tranh không chừng lại cảm thấy dễ chịu trong lòng.
NhÆ°ng nàng lại quá trấn tÄ©nh, cái thứ trấn tÄ©nh làm ngÆ°á»i ta muốn vỡ tan trái tim ra, thậm chí còn muốn làm ngÆ°á»i ta phát Ä‘iên lên.
Má»™t ngÆ°á»i phải bá» ra trị giá bao nhiêu thống khổ má»›i giữ được trấn tÄ©nh nhÆ° vậy ?
Trái tim của Dương Tranh đang nhói buốt !
Nàng thà má»™t mình cô Ä‘Æ¡n má»™t mình ở cái nÆ¡i quỹ quái này, tuyệt vá»ng chá» y vá» lại đây, còn hÆ¡n là ép buá»™c y ở lại vá»›i nàng.
Bởi vì nàng biết y phải di làm những chuyện y không làm không được, nếu nàng nhất định không cho y Ä‘i làm, y sẽ nhất định Ä‘au khổ cả má»™t Ä‘á»i.
Thà nàng chịu nhẫn nhịn khổ Ä‘au má»™t mình mình, cÅ©ng không muốn cản trở ngÆ°á»i đàn ông của nàng Ä‘i làm chuyện y phải làm.
... Má»™t ngÆ°á»i đàn bà phải cần bao nhiêu dÅ©ng khí má»›i làm được chuyện nhÆ° vậy ?
Äêm mát dịu nhÆ° nÆ°á»›c. DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng cảm thấy có má»™t thân hình má»m mại Ä‘ang chầm chậm dá»±a vào bên ngÆ°á»i mình, rồi ôm cứng lấy mình.
Há» chẳng nói thêm lá»i nào.
Bá»n hỠđã chìm đắm hoàn toàn vào cái sung sÆ°á»›ng và thá»a mãn của hai bên, đây là lần đầu tiên há» thân mật vá»›i nhau, cÅ©ng rất có thể là lần cuối cùng.
Gió lạnh thổi vào cửa sổ, bên ngoài đã có gió nhẹ thổi vào.
Lữ Tố Văn nằm má»™t mình trên giÆ°á»ng, trong ngÆ°á»i nàng còn có cảm giác của má»™t đêm ngá»t ngào cuồng nhiệt hôm qua, nhÆ°ng lòng nàng lại tràn đầy những Ä‘au thÆ°Æ¡ng và tuyệt vá»ng.
Dương Tranh đã rón rén bỠđi mất.
Nàng biết y đang đi, nhưng nàng làm bộ như mình đang ngủ say, y cũng không làm kinh động nàng.
Bởi vì bá»n há» không thể chịu Ä‘á»±ng thêm được cái Ä‘au khổ phải nói lá»i ly biệt.
Trên bàn có má»™t bao bố màu xanh, y để hết đồ ăn lại cho nàng, đủ cho nàng duy trì đến lúc y trở vá».
Kỳ hạn chỉ còn có bảy ngày, trong bảy ngày y nhất định phải trở vá».
Nếu sau bảy ngày y không vỠthì sao nhĩ ?
Nàng không dám nghĩ đến, nàng nhất định phải ráng tập trung tư tưởng, không ngớt nhắn nhủ với mình:
- Bá»n mình đã được hưởng cái lạc thú của má»™t lần tÆ°Æ¡ng tụ, tại sao không thể nhẫn nhịn được cái Ä‘au khổ của chia ly ? ChÆ°a biết cái Ä‘au Ä‘á»›n của biệt ly, làm sao biết được cái sung sÆ°á»›ng của Ä‘oàn tụ ?
Câu.
Câu là thứ vÅ© khí, vÅ© khí giết ngÆ°á»i, giết để khá»i giết.
Tài sản của Icefox

  #8  
Old 19-04-2008, 09:36 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7


Bình minh.
Trong rừng mát lạnh và đầy mùi thơm cây cỠẩm ướt, trong bùn còn lẫn lộn lá cây tàn rụng trong mùa thu vừa qua.
NhÆ°ng năm tá»›i, lá sẽ má»c ra, cây cổ thụ lâu Ä‘á»i sẽ có lại sinh mệnh má»›i mẻ thêm lần nữa.
Nếu không có lá rÆ¡i, làm sao có lá má»›i khác má»c ra ?
DÆ°Æ¡ng Tranh lấy má»™t miếng vải rách bá»c cây Ly Biệt câu lại, nắm chặt trong tay mình, rồi ưỡn ngá»±c bÆ°á»›c mạnh tá»›i trÆ°á»›c.
... Y nhất định phải trở vá», trong bảy ngày, bất kể ra sao, y cÅ©ng phải trở vá».
Nếu y không vỠđược thì sao ?
Chuyện đó, ngay cả nghÄ© y cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i, cÅ©ng không cách nào nghÄ© được, bởi vì y đã cảm thấy má»™t luồng sát khí Ä‘ang xông lại ngÆ°á»i mình.
Sau đó y thấy Lam Äại tiên sinh.
Không biết từ lúc nào, Lam Nhất Trần bỗng xuất hiện trước mặt y, yên lặng đứng đó nhìn y, nhìn y bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.
DÆ°Æ¡ng Tranh dÄ© nhiên có chá»— bất ngá», y há»i Lam Nhất Trần:
- Sao ông cũng lại đây ?
- Ta theo ngÆ°á»i lại.
Lam Nhất Trần nói:
- Không ngỠngươi quả thật là con của Dương Hận.
Giá»ng nói của y đượm má»™t vẻ rất kỳ lạ; cÅ©ng không biết là châm chá»c, hay là Ä‘au khổ, hay là an ủi.
- Ta theo dõi ngươi, ta vốn có ý muốn gặp lại y lần nữa.
Lam Nhất Trần than thở:
- Không ngỠy đã đi trước ta một bước.
DÆ°Æ¡ng Tranh đứng yên lặng ngẫn ngÆ°á»i ra đó.
Trong hoàn cảnh đó, thật tình y cũng không biết mình nên nói gì.
Lam Äại tiên sinh đã Ä‘Æ°a ánh mắt tá»›i bàn tay của y, lão nhìn dính vào thứ vÅ© khí Ä‘ang được bá»c trong tấm vải rách:
- Äấy có phải là cây Ly Biệt câu của y để lại cho ngÆ°Æ¡i không ?
- Vâng.
DÆ°Æ¡ng Tranh không thể không thừa nhận, không những vậy, y còn không muốn phủ nhận, bởi vì trÆ°á»›c giá» y vẫn lấy đó làm má»™t Ä‘iá»u vinh dá»±.
Bất kể ngÆ°á»i trong giang hồ đã nói gì vá» phụ thân y, Ä‘iá»u đó không há» thay đổi được quan Ä‘iểm của y đối vá»›i cha mình.
Y tin tưởng rằng phụ thân của mình không phải là một kẻ ty bỉ.
- Ta biết y nhất định sẽ giao cây Ly Biệt câu cho ngươi.
Lam Nhất Trần nói:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i không chịu sá»­ dụng nó ? Có phải ngÆ°Æ¡i không muốn ngÆ°á»i khác nhận ra ngÆ°Æ¡i là con của DÆ°Æ¡ng Hận ?
- Ông lầm rồi.
- Sao ?
- Tôi chÆ°a bao giá» sá»­ dụng nó, bởi vì tôi không muốn làm cho ngÆ°á»i ta bị ly biệt.
- Bây giỠtại sao ngươi sử dụng nó ?
DÆ°Æ¡ng Tranh từ chối trả lá»i.
Äây là chuyện riêng của y, y không cần phải nói cho ai biết.
Lam Nhất Trần bá»—ng cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Bất kể ra sao, hiện tại ngươi đã chuẩn bị sử dụng nó, vậy ngươi hãy thử vào ta trước xem sao.
Bắp thịt trên cánh tay của Dương Tranh thình lình co thắt lại:
- Thử vào ông ?
Y há»i Lam Nhất Trần:
- Tại sao tôi muốn thử nó vào ông ?
Lam Nhất Trần lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta cÅ©ng không dấu gì ngÆ°Æ¡i làm gì, nếu không phải vì ta, DÆ°Æ¡ng Hận đã không bị trá»ng trÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không phải trốn tá»›i nÆ¡i này hàm hận mà chết.
Cánh tay của Dương Tranh đã nổi gân xanh lên chằng chịt.
Bá»—ng nghe "soảng" má»™t tiếng nhÆ° long ngâm, thanh Lam SÆ¡n cổ kiếm đã rút ra khá»i vá», kiếm khí lạnh lẽo lập tức trùm lên má»™t góc rừng.
- Ta còn có một câu muốn nói cho ngươi nghe, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ trong lòng.
Giá»ng nói của Lam Nhất Trần cÅ©ng lạnh lẽo nhÆ° lưỡi kiếm của lão:
- Dù cho ngÆ°oi không muốn ngÆ°á»i ta bị ly biệt, ngÆ°á»i ta cÅ©ng muốn ngÆ°Æ¡i bị ly biệt. NgÆ°Æ¡i đã dấn thân vào chốn giang hồ, là không còn chuyện gì cho ngÆ°Æ¡i được quyá»n chá»n lá»±a.
oo Trá»i đã sáng. Bảy mÆ°Æ¡i hai cây nến đã tắt lịm.
Từ tối hôm qua, lúc Äịch Thanh Lân rút cây Linh Lung nhuyá»…n kiếm giấu trong thắt lÆ°ng của y ra tá»›i giá», những cây nến đã từng cây từng cây bị dập tắt, bị kiếm khí đè nén cho tắt lịm Ä‘i.
Bá»n hỠđã đánh nhau luôn má»™t đêm.
Cao thủ tÆ°Æ¡ng tranh, thÆ°á»ng thÆ°á»ng chỉ má»™t chiêu là đã quyết định, sống chết thắng bại thÆ°á»ng thÆ°á»ng được kết thúc trong má»™t khoảnh khắc.
NhÆ°ng bá»n há» tranh nhau đây, không phải là thắng bại, lại càng không phải là sống chết. Bá»n há» Ä‘ang thá»­ kiếm, thá»­ kiếm của Äịch Thanh Lân.
Vì vậy Äịch Thanh Lân Ä‘ang tấn công, không phải vào ngÆ°á»i Ưng Vô Vật, mà là vào bảy mÆ°Æ¡i hai cây nến trắng.
Y muốn chém đứt những cây nến trắng đó, từng cây từng cây, chém đứt tất cả.
Nhưng lưỡi kiếm của y vừa đến gần cây nến, đã bị kiếm quang của Ưng Vô Vật cản trở.
Ãnh nến đã bị dập tắt hết cả, trong phòng chỉ còn má»™t màu Ä‘en tối nghịt.
Bá»n há» không há» ngừng lại, dù có ngẫu nhiên ngừng lại, thoáng chốc gió kiếm lại nổi lên.
Hiện tại vừng đông đã chiếu rạng lên từ đỉnh mái ngói, chiếu vào cá»­a sổ, kiếm quang của Äịch Thanh Lân vá»n quanh má»™t vòng rồi bá»—ng ngừng hẳn lại.
Ưng Vô Vật thoái lùi mấy bÆ°á»›c, chầm chậm ngồi xuống lại bồ Ä‘oàn, Ä‘iệu bá»™ của lão ta xem ra có vẻ mệt má»i quá chừng.
NhÆ°ng Äịch Thanh Lân thần sắc vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, y phục trắng tinh nhÆ° tuyết, không nhiá»…m má»™t tí bụi trần, gÆ°Æ¡ng mặt cÅ©ng không há» thấy má»™t giá»t mồ hôi.
NgÆ°á»i này hình nhÆ° tinh lá»±c mãi mãi không bao giá» dùng cho hết được.
Ưng Vô Vật hình nhÆ° đã bị mù lại, phảng phất Ä‘ang nhìn y, mà cÅ©ng phảng phất không nhìn y, má»™t hồi thật lâu má»›i há»i:
- Lần này có phải ngươi đã thành công rồi chăng ?
- Vâng.
Äịch Thanh Lân không lá»™ vẻ gì đắc ý ngoài mặt, nhÆ°ng ánh mắt của y sáng rá»±c.
... Sao lão ta biết y đã thành công ?
... Y công vào những cây nến trắng suốt cả đêm, nhưng bảy mươi hai cây nến trắng cây nào cũng còn nguyên vẹn, ngay cả một cây cũng không thấy bị chém đứt đi.
Ưng Vô Vật bỗng thở ra:
- Äây là lần thứ mÆ°á»i má»™t ngÆ°Æ¡i thá»­ kiếm, không ngá» ngÆ°Æ¡i đã thành công rồi.
Lão cũng không biết là đang mừng rỡ, hay là cảm thán:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a ta xem thá»­.
- Vâng.
Y nói xong bèn bước lại cây nến gần nhất, lấy hai ngón tay nhè nhẹ nhấc cây nến lên.
Y chỉ nhấc lên có một nửa cây.
Nửa đầu cây nến bị y giữ giữa hai ngón tay, đầu kia còn nằm yên trong đồ để nến.
Cây nến ấy đã bị đứt từ lâu, mặc dù xem ra vẫn không hỠhần gì, thật ra đã bị chém đứt, chém đứt dưới tim nến ba tấc, chỗ cắt bằng phẳng bóng láng như gương.
Cây nến trắng bị chém đứt nhưng không đổ xuống, bởi vì nhát kiếm quá nhanh.
Tất cả các cây nến, không có cây nào đổ xuống, nhÆ°ng cây nào cÅ©ng Ä‘á»u bị chém đứt, chém đứt dÆ°á»›i tim nến ba tấc, chá»— cắt bằng phẳng bóng loáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng, làm nhÆ° y đã lấy thÆ°á»›c Ä‘o sẵn đâu vào đó hẳn hòi. Lúc đó trong phòng không có ánh sáng, dù có lấy thÆ°á»›c Ä‘o cÅ©ng không chính xác nhÆ° vậy.
Gương mặt của Ưng Vô Vật bỗng biến thành xám ngoét như cặp mắt của lão.
Äịch Thanh Lân là đệ tá»­ của lão, do má»™t tay lão huấn luyện ra, hiện tại kiếm pháp của Äịch Thanh Lân đã thành tá»±u, đáng lý ra lão ta phải cao hứng má»›i phải.
NhÆ°ng trong lòng lão ta lại có cái cảm giác gì đó thật hoang mang, giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i đàn bà không muốn thừa nhận rằng mình đã quá tuổi hoa niên, bá»—ng phát hiện ra, con gái mình đã thành cô dâu nhà ngÆ°á»i ta vậy.
Một hồi thật lâu, Ưng Vô Vật mới chầm chậm nói:
- Hiện tại ngươi không còn phải sợ Dương Tranh nữa. Dù y có thật là con của Dương Hận, dù Dương Hận có sống lại, ngươi cũng chém chết được y.
- Chỉ tiếc là Dương Tranh không cần tôi ra tay cũng đã chết chắc rồi.
Äịch Thanh Lân nói:
- Hiện tại e rằng y đã chết dÆ°á»›i tay Lam Äại tiên sinh.
GÆ°Æ¡ng mặt của Ưng Vô Vật bá»—ng hiện ra má»™t nét biểu tình không thể hình dung, cặp mắt của lão bá»—ng sáng rá»±c hàn quang, lão bá»—ng há»i Äịch Thanh Lân:
- Ngươi có biết tại sao lần trước ta không giết Dương Tranh không ?
- Bởi vì ông không cần tự mình phải ra tay.
Äịch Thanh Lân nói:
- Ông biết Lam Nhất Trần nhất định sẽ không buông tha cho y.
- Ngươi lầm rồi.
Ưng Vô Vật nói:
- Ta không giết y, bởi vì ta biết Lam Nhất Trần nhất định sẽ không để cho ta đụng vào y.
- Tại sao ?
- Bởi vì Lam Nhất Trần là ngÆ°á»i bạn duy nhất của DÆ°Æ¡ng Hận.
Ưng Vô Vật nói:
- DÆ°Æ¡ng Hận bình sinh giết ngÆ°á»i vô số, kẻ thù đầy cả thiên hạ, y chỉ có má»—i má»™t mình Lam Nhất Trần là bạn.
Äịch Thanh Lân không nói gì thêm, y bá»—ng bÆ°á»›c mạnh ra ngoài, Ä‘i qua má»™t bên Ưng Vô Vật, y bá»—ng xoay ngược tay lại đâm má»™t nhát kiếm, từ sau lÆ°ng Ưng Vô Vật ra tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c, chá»— trái tim.
oo Trong khu rừng già, tuy không thấy có mặt trá»i, giữa tàng cây vẫn còn có ánh sáng chiếu qua.
DÆ°Æ¡ng Tranh chầm chậm mở từng chút từng chút miếng vải rách bá»c bên ngoài cây Ly Biệt Câu, y mở rất chậm, rất cẩn thận, nhÆ° má»™t chú rá»… mở áo cho cô dâu Ä‘ang thẹn thùng vậy.
Bởi vì y muốn dùng khoảng thá»i gian đó để làm lòng mình được trấn tÄ©nh.
Y đã thấy Lam Äại tiên sinh xuất thủ qua má»™t lần, nhát kiếm đó quả thật không hổ danh hai chữ “Thần kiếmâ€.
Trước giỠy không hỠnghĩ rằng mình sẽ đánh bại thanh thần kiếm đó, nhưng hiện giỠy nhất định phải thắng.
Bởi vì y không thể chết, nhất định không thể chết được.
Lúc miếng vải cuối cùng đã được mở ra, DÆ°Æ¡ng Tranh lập tức xuất thủ, dùng má»™t thứ thủ pháp quái dị phi thÆ°á»ng, từ má»™t phÆ°Æ¡ng vị không ai ngá» tá»›i được, móc cây câu ra, rồi bá»—ng lại chuyển qua má»™t phÆ°Æ¡ng vị hoàn toàn không đồng dạng khác.
Trong giang hồ, ít có ai thấy qua thủ pháp nhÆ° vậy, những ngÆ°á»i đã từng thấy qua thủ pháp đó, Ä‘á»u đã ly biệt thế gian !
NhÆ°ng thanh cổ kiếm của Lam Äại tiên sinh ổn định nhÆ° má»™t trái núi xanh.
Hình như lão ta đã biết thủ pháp của Dương Tranh sẽ biến hóa ra sao, lão cũng biết được thủ pháp ấy biến hóa ngụy dị phức tạp không ai có thể tưởng tượng được, cũng nhất định không ai có thể chống đở được.
Vì vậy lão lấy tĩnh chế động, lấy định ứng với biến, lấy bất biến đối phó với vạn biến.
NhÆ°ng lão đã quên Ä‘i mất má»™t Ä‘iá»u.
DÆ°Æ¡ng Hận tung hoành giang hồ, không thèm để mắt vào ai, nhÆ°ng trÆ°á»›c giá» lão ta chÆ°a từng nghÄ© đến chuyện liá»u mạng vá»›i ngÆ°á»i nào.
Lão ta chÆ°a há» phải liá»u mạng.
Nhưng Dương Tranh thì khác.
Y đã phát hiện ra mình có "biến" cách mấy cÅ©ng không cách nào thắng nổi cái "bất biến" của Lam Äại tiên sinh.
... Có khi "bất biến" cũng là biến, so với "biến" còn biến tuyệt diệu hơn nữa là khác.
Dương Tranh bỗng nhiên cũng không biến luôn.
Cây câu của y bỗng dùng một thứ thủ pháp không quái dị, từ một phương vị ai ai cũng nghĩ ra được đánh tới.
Cây câu của y đánh ra, ngÆ°á»i của y cÅ©ng chồm lại.
Y Ä‘ang liá»u mạng.
Dù cây câu của y không đánh trúng, nhÆ°ng y còn có má»™t cái mạng đây, y cÅ©ng muốn liá»u luôn vào.
Y không muốn chết.
NhÆ°ng đến lúc không liá»u mạng cÅ©ng sẽ chết thì y cÅ©ng chỉ đành liá»u.
Cái thủ pháp đó chẳng thể xem là thủ pháp gì cao minh, trong các thứ biến hóa ảo diệu kỳ dị của cây ly biệt câu, không hỠcó chiêu này trong đó.
Bởi vì không có chiêu này, vì vậy mà làm cho ngÆ°á»i ta không thể ngá» tá»›i, nhất là Lam Nhất Trần lại càng không ngá» tá»›i.
Lão đã quá quen với những biến hóa của cây Ly Biệt Câu, mỗi chiêu mỗi thức lão đã quá quen thuộc.
Trong hoàn cảnh nào đó, biết rõ một chuyện không chừng không bằng chẳng biết gì cả.
... NgÆ°á»i ta cÅ©ng vậy, bởi vậy, những ngÆ°á»i bán đứng mình thÆ°á»ng thÆ°á»ng là những ngÆ°á»i bạn rất quen thuá»™c, bởi vì mình không bao giá» ngá» tá»›i y sẽ bán đứng mình, không ngá» y sẽ làm được nhÆ° vậy.
Hiện tại cũng chính là hoàn cảnh đó.
Tuy chiêu thức của DÆ°Æ¡ng Tranh dÅ©ng mãnh thật, nhÆ°ng bên trong có chá»— sÆ¡ hở, nếu Lam Nhất Trần lập tức xuất thủ, kiếm của lão nhanh hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Tranh nhiá»u, rất có thể đã đâm chết DÆ°Æ¡ng Tranh.
NhÆ°ng Lam Äại tiên sinh ngÆ°á»i đã trải qua trăm trận, lần này lão lại có vẻ tán loạn, đã không ra tay phản kích, còn lấy thân pháp Can Äịa Bạt Hốt ra cất bá»—ng thân hình lên trên không.
Äây là thứ khinh công khó luyện vô cùng, thân pháp chỉ nhá» vào má»™t hÆ¡i thở.
Lão vốn không chuẩn bị nhảy lên, vì vậy hÆ¡i thở ấy hít vào không khá»i có chậm Ä‘i má»™t chút. Tuy chỉ có chậm Ä‘i má»™t khoảnh khắc nhá» bé, khoảnh khắc ấy cÅ©ng là má»™t cái chá»›p nhoáng chết ngÆ°á»i.
Lão có thể cảm thấy cái hơi hướm lạnh lẽo như băng của cây câu dính vào đùi mình.
Lão biết cái đùi của mình từ đây đã sắp phải ly biệt với thân hình của mình, vĩnh viễn phải ly biệt.
Máu tươi bắn ra tung tóe, che hết cả mặt mũi của Dương Tranh.
Äợi đến khi y trừng mắt được ra để nhìn, Lam Nhất Trần đã nằm sóng soài bên cạnh má»™t gốc cây, gÆ°Æ¡ng mặt trắng bệch, không còn má»™t chút máu, má»™t cái chân đã bị chặt đứt ngang từ đầu gối.
Má»™t tay kiếm khách tung hoành trong giang hồ cả má»™t thá»i, bây giá» lại kết cuá»™c nhÆ° thế sao.
Trong lòng DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng nổi lên má»™t cảm giác thật thÆ°Æ¡ng tiếc, nhÆ°ng y còn chÆ°a quên những lá»i bi phẫn của phụ thân y lúc lâm tá»­. Y xông lại trÆ°á»›c mặt Lam Nhất Trần há»i:
- Phụ thân tôi có thù hận gì vá»›i ông ? Tại sao ông lại đánh ngÆ°á»i đến trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy ?
Lam Nhất Trần nhìn y, ánh mắt đã lạc thần, gÆ°Æ¡ng mặt trắng bệch của lão bá»—ng lá»™ má»™t nụ cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng:
- Äấy là chuyện mÆ°á»i năm trÆ°á»›c đây.
Giá»ng của lão thật yếu á»›t.
- Năm ấy vào ngày trùng dÆ°Æ¡ng, ta bị năm ngÆ°á»i còn lại trong bá»n VÅ© ÄÆ°Æ¡ng thất tá»­ truy sát, chạy đến đỉnh Chung Nam nÆ¡i Vong Ưu Nham.
Nham cốc cao ngàn trượng, ngó xuống vá»±c thẳm phía dÆ°á»›i, không còn Ä‘Æ°á»ng nào trốn thoát, Lam Nhất Trần chắc chắn sắp chết không còn nghi ngá» gì nữa.
- Nào ngá» phụ thân của ngÆ°Æ¡i rượt tá»›i, sóng vai cùng ta đánh vá»›i kẻ địch, đánh chết mất bốn ngÆ°á»i, cuối cùng lại bị má»™t ngÆ°á»i trong bá»n là Vô Căn tá»­ đánh cho má»™t cú ná»™i gia Kim Ty Miên Chưởng.
Lam Nhất Trần rầu rầu nói:
- Nếu không phải y đã cứu ta, chắc chắn y sẽ không bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy.
Thật ra y không thiếu ta món nợ gì, lúc ta đưa cây câu cho y, chỉ bất quá vì ta cảm thấy nó là thứ đồ vứt đi, không ngỠphụ thân của ngươi đem nó luyện thành một thứ lợi khí thiên hạ vô song như vậy.
Dương Tranh mặt mày thảm thê, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống đẫm ướt cả áo quần.
- NgÆ°á»i bị trá»ng thÆ°Æ¡ng là vì muốn cứu ông ?
- Äúng vậy.
Lam Nhất Trần nói:
- SÆ° phụ của y là má»™t vị kiếm sÆ°, y luyện há»ng Ä‘i má»™t khối kim loại quý báu của ta nên xấu hổ phải tá»± tận, không phải ta bức bách y. Từ lúc ta chôn sÆ° phụ y, rồi Ä‘Æ°a cho y cây câu bị hÆ° hoại đó, y cứ nghÄ© là mình thiếu ta má»™t món nợ. Y biết VÅ© ÄÆ°Æ¡ng thất tá»­ có cừu oán vá»›i ta, vì vậy y giết di mất hai ngÆ°á»i trong bá»n là Minh Hữu và Minh Phi.
Lam Nhất Trần than dài:
- Tuy tính tình y quái dị, nhưng y là một hảo hán ân oán phân minh.
Trái tim của Dương Tranh hình như đã bị xé ra từng mãnh.
Phụ thân của y là má»™t hảo hán ân oán phân minh, nhÆ°ng y lại Ä‘em ngÆ°á»i bạn vong niên còn là ân nhân của phụ thân mình Ä‘em đánh cho thành tàn phế.
Làm sao y có mặt mũi nào nhìn phụ thân y dưới suối vàng ?
NhÆ°ng Lam Äại tiên sinh chẳng thấy có vẻ gì oán hận y, ngược lại lão còn ôn tồn nói vá»›i y:
- Ta biết ngÆ°Æ¡i Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đừng vì chuyện đánh ta trá»ng thÆ°Æ¡ng mà khó chịu, cái mạng của ta vốn là do ngÆ°Æ¡i cứu đấy thôi.
Lão nói:
- Hôm đó nếu không có ngươi, ta đã chết dưới lưỡi kiếm của Ưng Vô Vật rồi.
Lão cÆ°á»i khổ nói:
- Bởi vì nhãn lá»±c của ta đã không xong, ta khoe khoang thần nhãn gì đó lung tung, chính là muốn che giấu cái Ä‘iểm đó, đêm đó không có sao không có trăng, ta chẳng thấy Ưng Vô Vật xuất thủ ra sao, y vừa rút kiếm ra, ta đã biết chết chắc chắn. Chính nhÆ° mÆ°á»i năm trÆ°á»›c bị VÅ© ÄÆ°Æ¡ng thất tá»­ rượt tá»›i Vong Ưu Nham vậy.
Giá»ng của lão càng suy nhược, lão chập choạng lấy trong ngÆ°á»i ra má»™t bình thuốc màu Ä‘en tuyá»n, bá» vào miệng nhai má»™t hồi, Ä‘em má»™t ná»­a thoa vào chá»— đầu gối bị chặt cụt, xé mảnh áo băng bó cẩn thận, còn ná»­a kia nuốt vào trong bụng, sau đó má»›i nói tiếp:
- Vì vậy hiện tại ta đã thiếu cha con ngÆ°Æ¡i hai mạng ngÆ°á»i, chỉ có má»™t cái chân thì ăn nhằm gì ?
Lam Äại tiên sinh nói:
- Huống gì ngươi chặt đi một cái chân của ta, cũng là giúp ta được một chuyện.
Lão còn cÆ°á»i cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Từ cái trận ở Vong Ưu Nham đến bây giá», ta đã muốn thoái ra khá»i giang hồ, nhÆ°ng ngÆ°á»i khác không muốn vậy. Bởi vì ta là Lam Nhất Trần, Thần Nhãn Thần Kiếm lừng danh thiên hạ, má»—i năm không biết có bao nhiêu ngÆ°á»i muốn giết ta để thành danh, bức bách ta phải xuất thủ, Ưng Vô Vật chỉ bất quá là má»™t trong những ngÆ°á»i đó thế thôi.
NgÆ°á»i ở trong giang hồ, nhất là hạng ngÆ°á»i nhÆ° lão, hình nhÆ° vÄ©nh viá»…n làm nhÆ° là má»™t con ngá»±a bị ngÆ°á»i ta quất roi vào mông, không những không thoái lùi được, ngay cả ngừng cÅ©ng ngừng lại không được.
- Nhưng hiện tại ta đã có thể nghỉ ngơi được rồi.
Lam Äại tiên sinh mỉm cÆ°á»i nói:
- Má»™t kiếm khách chỉ còn có má»—i má»™t chân, ngÆ°á»i khác đã chẳng thèm để mắt vào y, dù có thắng được, cÅ©ng chẳng vinh hạnh gì, vì vậy không chừng ta còn có thể nhá» vậy mà sống thêm được vài năm, sống qua được vài năm thái bình.
Lão nói đấy là sự thực.
Nhưng Dương Tranh không hỠnghe lão nói vậy mà cảm thấy dễ chịu chút nào.
- Tôi sẽ trả lại ông một cái chân.
Dương Tranh bỗng nói:
- Äợi tôi làm chuyện của tôi xong rồi, tôi nhất định sẽ trả lại ông.
- Ngươi muốn đi làm chuyện gì ?
Lam Nhất Trần há»i:
- Có phải là Ä‘i tìm Äịch Thanh Lân và VÆ°Æ¡ng Chấn Phi không ?
- Sao ông biết được ?
- Chuyện của ngươi ta biết rất rõ ràng.
Lam Äại tiên sinh nói:
- Ta cÅ©ng biết VÆ°Æ¡ng Chấn Phi là ngÆ°á»i của Thanh Long há»™i, bởi vì ta chính mắt trông thấy y Ä‘i thu xác hai gã thuá»™c hạ của Thanh Long há»™i, ta lại cố ý Ä‘i tìm y để thám thính tin tức của ngÆ°Æ¡i, y quả nhiên nghÄ© lầm ta sẽ Ä‘i tìm ngÆ°Æ¡i để giết.
Lão cÆ°á»i cÆ°á»i rồi nói tiếp:
- Bởi vì ngÆ°á»i trong giang hồ Ä‘á»u nghÄ© rằng vị kiếm sÆ° đó bị ta bức tá»­, trừ Ưng Vô Vật ra, không còn ai biết được ta và DÆ°Æ¡ng Hận có giao tình vá»›i nhau.
Dương Tranh trầm ngâm.
Lam Äại tiên sinh lại nói:
- Ta cÅ©ng biết ngÆ°Æ¡i có Ä‘i tìm Khoái Äao Vạn Thành. Từ những chuyện y nói cho ngÆ°Æ¡i biết mà suy Ä‘oán, nhất định ngÆ°Æ¡i đã nghÄ© là Vạn Quân VÅ© đã bị Äịch Thanh Lân đâm chết, chỉ vì y không chịu gia nhập vào Thanh Long há»™i. "Thuận ngã giả sinh, nghịch ngã giả tá»­" (theo ta thì sống, nghịch ta thì chết), Thanh Long há»™i muốn giết Vạn Quân VÅ©, chỉ có Äịch Thanh Lân má»›i có thể làm được mà không để lại hậu hoạn. Do đó có thể thấy, Äịch Thanh Lân vá»›i Thanh Long há»™i có liên hệ vá»›i nhau.
Lối suy nghÄ© và phán Ä‘oán của lão hoàn toàn giống nhÆ° DÆ°Æ¡ng Tranh, chỉ bất quá lão còn chÆ°a biết má»™t Ä‘iểm trá»ng yếu trong đó.
DÆ°Æ¡ng Tranh vốn tìm không ra lý do tại sao Äịch Thanh Lân lại Ä‘i giết TÆ° TÆ° làm gì.
Nhưng bây giỠy đã nghĩ ra thông suốt.
Lúc đó TÆ° TÆ° chắc chắn là ngÆ°á»i Ä‘ang ở bên cạnh của Äịch Thanh Lân, chuyện của Äịch Thanh Lân chỉ có má»™t mình cô là biết nhiá»u nhất.
Lúc Vạn Quân VÅ© chết, Äịch Thanh Lân nhất định không ở bên mình cô.
Cô là má»™t thiếu nữ cá»±c kỳ thông minh, ắn hẳn đã nghÄ© ra được dá»… dàng cái chết của Vạn Quân VÅ© và Äịch Thanh Lân chắc chắn là có liên hệ.
Cô muốn Ä‘eo dính bên ngÆ°á»i Äịch Thanh Lân, rất có thể cô sẽ dùng cÆ¡ há»™i này để ép y. Muốn giữ má»™t ngÆ°á»i đàn ông, có những ngưỡi đàn bà không tiếc làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ tiếc là cô nhìn lầm con ngÆ°á»i của Äịch Thanh Lân.
Vì vậy mà từ đó cô phải biến đi mất.
Những Ä‘iá»u đó chỉ là suy tưởng của DÆ°Æ¡ng Tranh thế thôi, y không chính mắt mình trông thấy, cÅ©ng không có chứng cá»› gì.
NhÆ°ng trừ nhÆ° vậy ra, thật tình y không nghÄ© ra được lý do gì Äịch Thanh Lân muốn giết TÆ° TÆ°.
Nếu y chỉ bất quá không muốn bị cô đeo dính vào mình, y sẽ có ít nhất là trăm cách để đẩy cô ra chỗ khác, cần gì phải giết cô đi ?
Lam Äại tiên sinh chỉ biết DÆ°Æ¡ng Tranh muốn giành lại những đồ bảo tiêu đã bị cÆ°á»›p mất, lão không há» biết y còn muốn tra xét chuyện TÆ° TÆ° bị mất tích.
Vì vậy lão chỉ bất quá tra giùm cho Dương Tranh những chuyện liên quan đến Vương Chấn Phi và bí mật vỠThanh Long hội.
Chính lão cÅ©ng không ngá» lão tra ra cái Ä‘iểm đó lại là chá»— quan trá»ng nhất, không những vậy nó còn là má»™t Ä‘Æ°á»ng dây.
... Cái chết của Vạn Quân VÅ©, cái chết của TÆ° TÆ°, cái chết của Liên Cô, tình cảnh nguy hiểm của NhÆ° Ngá»c, Tiểu Diệp Tá»­ muốn giết nàng, bảo tiêu bị cÆ°á»›p, bạc bị tráo, gã thích khách của Thanh Long há»™i, ngÆ°á»i thu xác thích khách, chá»— dấu bạc. Bao nhiêu chuyện đó vốn không có Ä‘iểm gì liên hệ vá»›i nhau, nhÆ°ng hiện tại Ä‘á»u đã được Ä‘Æ°á»ng dây nối liá»n thành má»™t chuá»—i.
Sức thuốc trong bình màu Ä‘en tuyá»n đã bắt đầu có công hiệu.
Má»™t kẻ giang hồ thÆ°á»ng vào sống ra chết, bên ngÆ°á»i thÆ°á»ng thÆ°á»ng mang theo linh dược cứu mạng, có thứ trả giá cao, có thứ bạn bè tặng mình, có thứ chính mình Ä‘iá»u chế lấy, bất kể là làm cách gì có được, Ä‘á»u nhất định là hữu hiệu.
GÆ°Æ¡ng mặt của Lam Äại tiên sinh dã có bỠđỡ ra nhiá»u lắm.
- Lúc nãy ta có ý khích cho ngÆ°Æ¡i tức giận lên, bức bách ngÆ°Æ¡i xuất thủ, chính là vì muốn thá»­ xem ngÆ°Æ¡i đã được bao nhiêu chân truyá»n của phụ thân ngÆ°Æ¡i.
Lão nói:
- Oai lực của Ly Biệt câu, phải cần được phát huy trong lúc phẫn nộ, tức tối tràn đầy trong ngực thì mới có hiệu lực.
Chân của lão do đó mà phải ly biệt, nhưng lão không hỠhối tiếc.
Khắp thiên hạ này không có mấy ngÆ°á»i có thể chỉ trong má»™t chiêu đã cắt bay được cái chân của Lam Äại tiên sinh.
- Lấy tình huống của ngươi hiện giỠmà nói, Vương Chấn Phi không đáng sợ.
Lam Nhất Trần nói:
- Chân chính đáng sợ nhất chỉ có Ưng Vô Vật và Äịch Thanh Lân.
- Giữa Ưng Vô Vật và Äịch thanh Lân cÅ©ng có liên hệ gì sao ?
- Không những có liên hệ, mà còn liên hệ rất mật thiết.
Lam Nhất Trần nói:
- Trong giang hồ thậm chí còn có rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang đồn rằng Ưng Vô Vật là bạn thân của mẹ Äịch Thanh Lân lúc bà ta chÆ°a lấy chồng.
- Lá»i đồn đãi không thể tin được.
Dương Tranh nói:
- Tôi không tin.
Ãnh mắt của Lam Äại tiên sinh lá»™ vẻ tán thưởng, lão đã phát hiện ra con trai của ngÆ°á»i bạn quá cố của mình cÅ©ng là má»™t tay hảo hán, không dò xét Ä‘á»i tÆ° ngÆ°á»i khác, không dèm pha, cÅ©ng không dá»… dàng tin lá»i đồn nhảm.
- NhÆ°ng bất kể ra sao, Äịch Thanh Lân nhất định đã được chân truyá»n kiếm pháp của Ưng Vô Vật.
Lam Nhất Trần nói:
- Hiện tại không chừng ngay cả Ưng Vô Vật cũng không phải là đối thủ của y.
- Tôi sẽ để ý cẩn thận.
Lam Äại tiên sinh trầm ngâm má»™t hồi, ánh mắt của lão bá»—ng sáng rá»±c lên, lão trầm giá»ng nói:
- Nếu kiếm pháp của Äịch Thanh Lân mà thắng được Ưng Vô Vật, ngÆ°Æ¡i sẽ có cÆ¡ há»™i rồi đó !
- Tại sao ?
- Bởi vì trong Ä‘á»i của má»™t vị thế tập nhất đẳng hầu, nhất định sẽ không để cho mình bị có tí ô danh gì phía sau lÆ°ng.
Lam Äại tiên sinh nói:
- Nếu Ưng Vô Vật không còn là đối thủ của y, lão ta còn hữu dụng gì được nữa cho y ?
Dương Tranh nắm chặt hai nắm tay:
- Äịch Thanh Lân có thể làm được chuyện nhÆ° vậy sao ?
- Y làm được.
Lam Nhất Trần nói:
- Thân thế và tính tình của ngươi khác hẳn với y, vì vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giỠhiểu được lối suy nghĩ và cách làm của y.
Lão bỗng thở ra một tiếng:
- Muốn làm hạng ngÆ°á»i nhÆ° Äịch Thanh Lân cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dàng, y cÅ©ng có cái khổ của y.
... Còn ai không bị thống khổ ?
... Chỉ cần là con ngÆ°á»i, là sẽ có thống khổ, chỉ xem mình có dÅ©ng khí để khắc phục được nó hay không thế thôi, nếu mình có được dÅ©ng khí, nó sẽ biến thành má»™t thứ lá»±c lượng to lá»›n, còn không suốt Ä‘á»i mình chỉ là má»™t thứ nô lệ bị nó chà đạp dÆ°á»›i chân.
Lam Äại tiên sinh chầm chậm di Ä‘á»™ng thân hình, cho ngÆ°á»i mình ngồi thẳng dậy thoải mái được má»™t chút:
- Hiện tại ngươi có thể đi được rồi đấy, để ta nghỉ ngơi ở đây thôi.
Lão nhắm mắt lại:
- Bất kể ngươi còn có gì để nói hay không, đợi ngươi vỠlại đây rồi nói cũng không muộn.
- Ông còn sống để đợi tôi vỠđây ?
Lam Äại tiên sinh cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Tính đến bây giá», cÆ¡ há»™i còn sống sót của ta xem ra lá»›n hÆ¡n của ngÆ°Æ¡i.
DÆ°Æ¡ng Tranh hít vào má»™t hÆ¡i thật dài, quay ngÆ°á»i lại, bÆ°á»›c mạnh dạn ra khá»i khu rừng âm u.
Ngoài bìa rừng, mặt trá»i chiếu xuống rạng ngá»i khắp nÆ¡i.
Ãnh mặt trá»i sáng lạn huy hoàng nhÆ° vậy, sinh mệnh rá»±c rỡ muôn màu nhÆ° vậy, y tin tưởng Lam Äại tiên sinh nhất định sẽ lo liệu được thân mình, nhất định sẽ tiếp tục sống.
Nhưng còn y, đối với sự sống chết của mình, y lại không có lấy chút chắc chắn gì trong tay.
Tài sản của Icefox

  #9  
Old 19-04-2008, 09:37 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8


Mặt trá»i Ä‘ang lên, chiếu vào con Ä‘Æ°á»ng nhá» gập ghá»nh khó Ä‘i, cÅ©ng chiếu vào dãy trÆ°á»ng lang hoa lệ rá»™ng rãi trong hầu phủ.
Chỉ có ánh mặt trá»i má»›i thật là công bình, dù mình có là kẻ đã chết tá»›i nÆ¡i, nó cÅ©ng sẽ chiếu vào ngÆ°á»i mình y nhÆ° vậy, cho mình cái cảm giác ấm áp sáng sủa.
Lúc DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘ang Ä‘i dÆ°á»›i ánh mặt trá»i, Äịch Thanh Lân cÅ©ng Ä‘i dÆ°á»›i ánh mặt trá»i. Tuy y đã qua hết má»™t đêm kịch chiến không ngủ, y vẫn cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, mặt mày tÆ°Æ¡i rói, còn có thể Ä‘i làm biết bao nhiêu chuyện.
Tinh lá»±c của y hình nhÆ° không bao giá» dùng được cho hết, nhất là lúc y cảm thấy rất thá»a mãn vá»›i chính mình.
Y đối vá»›i nhát kiếm xoay ngược lại lúc nãy rất là thá»a ý. Nhát kiếm ấy, tốc Ä‘á»™ ấy, lá»±c lượng, thá»i cÆ¡, Ä‘á»u hợp thích vô cùng, thậm chí có thể nói đã đạt đến chá»— đăng phong của kiếm thuật.
Làm được đến chỗ không còn nhỠvào may mắn, y đã bỠra một phí tổn tương đương.
Hiện tại y quyết định mình nên đi hưởng thụ chút đỉnh, y xứng đáng được hưởng thụ lắm đấy chứ.
Bởi vì y đã thắng.
Thắng lợi vĩnh viễn thuộc vỠphần của y.
Tiểu Thanh cũng thuộc vỠy.
Lúc Hoa Tứ gia lại, y cÅ©ng Ä‘em cô lại, hiện tại nhất định cô Ä‘ang khát vá»ng chỠđón y.
NghÄ© đến cô con gái có cái eo uốn éo nhÆ° con rắn và gÆ°Æ¡ng mặt đầy khao khát, Äịch Thanh Lân bá»—ng cảm thấy có má»™t luồng khí nóng Ä‘ang chạy từ dÆ°á»›i bụng lên.
Äấy má»›i là chân chính hưởng thụ.
Äối vá»›i Äịch Thanh Lân, trừ sống và chết ra, trên Ä‘á»i này không có chuyện gì chân thật bằng chuyện hưởng thụ.
Giết ngÆ°á»i không những không làm y yếu Ä‘uối mệt má»i Ä‘i, trái lại còn làm cho y phấn khởi sung túc, má»—i lần giết ngÆ°á»i xong, y Ä‘á»u cảm thấy nhÆ° vậy.
... Äàn bà tại sao lại dính chung vá»›i cái chết nhÆ° vậy ? TrÆ°á»›c giá» y cứ cảm thấy đàn bà và cái chết làm nhÆ° có gì liên hệ rất bí mật vá»›i nhau.
Tận cùng của trÆ°á»ng lang, y đẩy má»™t cánh cá»­a rồi bÆ°á»›c vào, Tiểu Thanh trần truồng nhÆ° nhá»™ng ngã vào lòng y.
Sau vài trận nóng bá»ng dồn dập, cô đã hoàn toàn kiệt quệ. Cô chinh phục được đàn ông, không chừng chỉ vì má»—i lần nhÆ° vậy, cô Ä‘á»u để cho đàn ông cảm thấy mình đã bị chinh phục hoàn toàn.
NhÆ°ng đợi đến lúc Äịch Thanh Lân tắm rá»­a xong xuôi bÆ°á»›c ra, cô đã trở lại nguyên vẻ kiá»u diá»…m, không những vậy, cô đã rót cho y má»™t ly rượu, quỳ trÆ°á»›c mặt y, Ä‘Æ°a hai tay nâng ly rượu lên đến bên miệng y.
Không ai yêu cầu cô phải làm vậy, đó là cô cam tâm tình nguyện, cô thích phục vụ đàn ông, thích được đàn ông hành hạ khinh khi.
Hạng ngÆ°á»i đàn bà đó không nhiá»u, hạng ngÆ°á»i đàn bà đó má»›i chân chính làm đàn ông mê say khoái lạc.
Äịch Thanh Lân Ä‘ang than thở trong bụng, y tiếp lấy ly rượu, uống cạn má»™t hÆ¡i, Ä‘ang tính ôm cô vào lòng nữa.
Lần này Tiểu Thanh lại tuá»™t ra khá»i lòng y nhÆ° má»™t con rắn, đứng ở xa xa, lấy ánh mắt thật kỳ dị nhìn y.
GÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo của Äịch Thanh Lân bá»—ng nhăn nhó lại, mồ hôi lạnh Ä‘ang chảy dầm dá» trên mặt.
- Trong rượu có độc.
Giá»ng của y đã biến ra ú á»›.
- Có phải ngươi đã hạ độc vào trong rượu ?
Nét sợ hãi trên gÆ°Æ¡ng mặt của Tiểu Thanh lập tức biến Ä‘i đâu mất, cô lại nở má»™t nụ cÆ°á»i mê hồn:
- Anh là ngÆ°á»i đàn ông thật tuyệt, thật em không nỡ nào để anh chết, chỉ tiếc là anh biết chuyện nhiá»u quá.
Tiểu Thanh cÆ°á»i quyến rÅ© nói:
- Anh còn sống, đối vá»›i bá»n em chỉ có chuyện xấu, không có chuyện tốt.
- Các ngươi ?
Äịch Thanh Lân há»i:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i trong Thanh Long há»™i sao ?
Tiểu Thanh cÆ°á»i càng thêm ngá»t ngào:
- Sao em lại không phải được ?
Äịch Thanh Lân gắng gượng giữ cho mình không ngã.
- Tiá»n bạc của các ngÆ°Æ¡i còn Ä‘ang ở trong ngân khố của ta, ta chết Ä‘i, các ngÆ°Æ¡i làm sao Ä‘em được Ä‘i ?
- Tiá»n bạc vốn ở tại nÆ¡i đây, bởi vì anh vốn là ngÆ°á»i chủ mÆ°u vụ cÆ°á»›p tiêu, em vì phải tra xét vụ án này mà không tiếc thất thân vá»›i anh, do đó má»›i phá được vụ án này.
Vì tự vệ, em phải giết anh.
Tiểu Thanh nói:
- VÆ°Æ¡ng tá»­ phạm pháp, Ä‘á»u đồng tá»™i nhÆ° thứ dân, tuy anh là má»™t vị hầu gia, nhÆ°ng cÅ©ng biết làm sao hÆ¡n.
- NhÆ°ng tiá»n bạc các ngÆ°Æ¡i phải giao lại cho quan phủ, các ngÆ°Æ¡i không lấy được rồi sao.
- Chúng em thật tình cÅ©ng không muốn Ä‘i lấy má»™t trăm tám chục vạn lượng bạc đó, bởi vì chúng nó nóng bá»ng quá.
Tiểu Thanh nói:
- Chúng em chỉ lấy ba phần là đã thá»a mãn lắm rồi.
- Ba phần ?
- Không lẽ anh còn chÆ°a biết quan phủ đã Ä‘á» bảng bố cáo, bất kỳ ai tìm lại được bảo tiêu bị mất cÆ°á»›p, Ä‘á»u được thưởng ba phần.
Tiểu Thanh nói:
- Ba phần là năm mÆ°Æ¡i bốn vạn lượng, bao nhiêu đó cÅ©ng nhiá»u lắm rồi, bá»n há» vui lòng giao cho, chúng em nhận lấy thoải mái, má»i ngÆ°á»i không ai phiá»n khổ gì, không phải là tất cả Ä‘á»u sung sÆ°á»›ng sao ? Dù trong đó có gì đáng nghi ngá» cÅ©ng chẳng còn ai công đâu Ä‘i truy cứu nữa.
- Còn Dương Tranh ?
- Cái tên tiểu tá»­ đó bất quá chỉ bị chúng em dùng làm tấm má»™c, chúng em nhất định phải làm cho anh nghÄ© là chúng em muốn dùng y để giá há»a. NhÆ°ng anh má»›i là ngÆ°á»i chúng em đặt mÅ©i dùi vào.
Äịch Thanh Lân hình nhÆ° còn muốn nói thêm gì đó, nhÆ°ng ngay cả má»™t chữ cÅ©ng thốt không ra lá»i, cổ há»ng của y hình nhÆ° Ä‘ang bị đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Tiểu Thanh nhìn y, hình như lộ vẻ đồng tình:
- Thật ra anh cũng không nên trách chúng em làm vậy với anh.
Cô nói:
- Không những anh biết nhiá»u quá, anh còn là tiểu hầu gia. Má»™t vị thế tập nhất đẳng hầu gia trong nhà ít nhiá»u cÅ©ng có thứ bảo vật truyá»n Ä‘á»i, không chừng không chỉ có má»™t trăm tám chục vạn lượng thôi. Anh chết rồi, không chừng bao nhiêu đó Ä‘á»u thành của chúng em hết.
Cô cÆ°á»i ngặt nghẽo nói tiếp:
- Anh lấy lương tâm ra mà nói, chúng em làm chuyện này có hay tuyệt không ?
Äịch Thanh Lân nhìn cô, gÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo cao ngạo đó bá»—ng biến thành không còn má»™t nét biểu tình gì, nhÆ°ng khóe miệng của y bá»—ng nhếch lên má»™t nụ cÆ°á»i tàn bạo:
- Còn có má»™t chuyện ngÆ°Æ¡i phải nên há»i ta.
Y nói.
- Chuyện gì ?
- NgÆ°Æ¡i phải nên há»i ta, uống xong ly rượu lủng ruá»™t tắt cổ há»ng Ä‘iá»u chế đặc biệt cho ta đây, đáng lý ra ta đã chết từ hồi nào, tại sao đến bây giá» còn chÆ°a chịu chết ?
Da thịt trên gÆ°Æ¡ng mặt của Tiểu Thanh bá»—ng cứng Ä‘á» ra, nụ cÆ°á»i ngá»t ngào quyến rÅ© đã biến ra nhăn nheo thật là dá»… sợ.
Chỉ trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé ấy, cô thiếu nữ mỹ miá»u non ná»›t kia hình nhÆ° đã già Ä‘i mất mấy chục tuổi, hình nhÆ° già Ä‘i đến mức muốn chết được rồi.
- Không lẽ ngươi đã biết từ lâu ?
Cô há»i Äịch Thanh Lân.
- Äại khái là sá»›m hÆ¡n ngÆ°á»i ta tưởng tượng chút xíu.
- Tại sao ngươi không giết ta ?
- Tại vì ngươi còn dùng được.
Giá»ng nói của Äịch Thanh Lân bình tÄ©nh mà tàn bạo:
- Bởi vì lúc đó ta còn có chỗ dùng được ngươi.
GÆ°Æ¡ng mặt kiá»u diá»…m mỹ lệ của Tiểu Thanh bá»—ng có mấy sợi gân xanh nổi lên, má»™t ngÆ°á»i đàn bà dá»… thÆ°Æ¡ng đẹp đẽ nhÆ° tiên vậy bá»—ng biến thành nhÆ° ác quá»· thật dá»… sợ, cô ta bá»—ng rút trong ngÆ°á»i ra má»™t cây kim dài chừng bảy tám tấc, chồm lại đâm vào tim của Äịch Thanh Lân.
- NgÆ°Æ¡i không phải là con ngÆ°á»i, thật không phải là con ngÆ°á»i !
Cô gào lên:
- Ngươi là một đứa súc sinh !
Äịch Thanh Lân lạnh lùng nhìn cô Ä‘ang chồm lại, y chẳng thèm Ä‘á»™ng đậy tí nào, chỉ lạnh lùng nói vá»›i cô:
- Má»™t ngÆ°á»i đàn bà nếu không phân biệt được rõ ràng ai là ngÆ°á»i ai là thú, ngÆ°á»i đàn bà đó đã hết dùng được rồi.
oo Triệu Chính sống trong má»™t gian nhà bốn phòng phía sau vệ môn của tỉnh phủ, căn nhà này do quan phủ xây cho y lúc y được thăng chức lên làm tổng bá»™ đầu, cái chức vị này tuy không cao nhÆ°ng rất có quyá»n lá»±c, y làm nhÆ° vậy đã được mấy chục năm, y đã sống trong căn nhà này từ lúc nó còn má»›i nguyên cho đến bây giá», cây cá»™t trÆ°á»›c nhà đã sắp bị má»t ăn thành trống lá»ng.
Nhưng y vần còn sống trong đó rất thoải mái.
Bởi vì y đã sắp gần đến tuổi vỠhưu rồi, vỠhưu rồi chẳng còn phải ở trong cái nhà cũ rích này làm gì nữa.
Y đã dùng đủ thứ các tên há» Ä‘i các nÆ¡i khác mua mấy tòa nhà khí phái Ä‘Æ°á»ng bệ, ruá»™ng nÆ°Æ¡ng nhà cá»­a quanh vùng phụ cận cÅ©ng là của y, bao nhiêu đó cÅ©ng đủ cho y ăn xài cả ná»­a Ä‘á»i còn lại.
Triệu Chính hồi còn trẻ cÅ©ng có lấy vợ, nhÆ°ng chừng được ná»­a năm, bà vợ vì ăn trá»™m Ä‘i của y ba lượng bạc để mua đồ phấn son bị y thôi, vá» nhà cha mẹ không lâu, bèn treo cổ lên rÆ°á»ng nhà tá»± tá»­.
Từ đó vỠsau, y chẳng lấy thêm bà vợ nào, cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho y.
NhÆ°ng y chẳng phiá»n hà gì cả.
Bên cạnh y lúc nào cÅ©ng có mấy cô trẻ tuổi mày thanh mắt sáng phục thị y, rót trà pha nÆ°á»›c trải giÆ°á»ng đắp chăn đấm lÆ°ng bóp chân cho y.
Hôm nay trá»i cÅ©ng tốt, y đặc biệt gá»i lão đẩy xe mài dao khập khiá»…ng Ä‘i qua trÆ°á»›c cá»­a, kêu lão vào nhà, y giữ trong ngÆ°á»i má»™t cây phác Ä‘ao, cây Ä‘ao chẻ củi và ba con dao trong phòng bếp cÅ©ng Ä‘á»u phải cần mài lại.
Lão già thá»t chân há» Lăng, cả ngày đẩy chiếc xe Ä‘i quanh vùng mài dao cho thiên hạ, lão mài rất cẩn thận, con dao dù có sét rỉ cụt nhủn tá»›i đâu, vào tay lão là lập tức biến dạng ngay.
Triệu Chính sai ngÆ°á»i Ä‘em cái ghế đằng la lại, pha má»™t bình trà đậm, ngồi ngoài sân dÆ°á»›i đám hoa nhìn lão mài dao.
Trong sân không có ai, vì vậy cửa lớn không đóng lại, vì vậy Dương Tranh không cần phải gõ cửa chỉ đi thẳng một mạch vào trong nhà.
Triệu Chính hiển nhiên cảm thấy rất bất ngá», nhÆ°ng y vẫn gắng gượng đứng dậy, cÆ°á»i ná»­a miệng há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú thật là khách quý, hôm nay đại giá quang lâm, có phải là có tin mừng gì cho tôi không ?
- Không có, ngay cả một tin mừng cũng không.
Dương Tranh nói:
- Tôi chỉ bất quá lại đây ngồi nói chuyện chơi với ông môt lát.
Triệu Chính chẳng còn thấy nụ cÆ°á»i đâu nữa, y sa sầm nét mặt nói:
- Lão đệ, không lẽ chú đã quên mất hạn kỳ của chú chỉ còn có bốn năm ngày gì nữa sao, chú còn tâm tình đâu lại đây nói chuyện chơi ?
Dương Tranh chẳng thèm để ý, y đi thẳng vào trong phòng khách ở trước nhà.
Triệu Chính nhìn chăm chăm vào sau lÆ°ng y, vào cái đồ y gói cầm trong tay má»™t hồi, rồi cÅ©ng theo vào, thái Ä‘á»™ của y lại thay đổi, nét mặt lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lên:
- Chú đã lại đây, ăn má»™t miếng cÆ¡m rồi Ä‘i. Tôi kêu ngÆ°á»i Ä‘i lấy rượu cho chú.
- Không cần.
DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘ang nhìn bức há»a trên tÆ°á»ng:
- Ông nghe tôi nói chuyện này xong, đại khái sẽ không má»i tôi uống rượu nữa.
Triệu Chính chau mày há»i:
- Rốt cuộc chú muốn nói chuyện gì vậy ?
DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng quay ngÆ°á»i lại, nhìn thẳng vào y:
- Tôi bá»—ng có má»™t thứ suy tưởng thật kỳ quái, bá»—ng phát hiện ra ông là má»™t ngÆ°á»i thật là siêu đẳng.
- Sao ?
- Nghê Bát cướp tiêu xong, hành tung vẫn giữ rất bí mật, vậy mà ông biết được.
Dương Tranh nói:
- Chụp được yếu phạm như Nghê Bát là một công lao thật to lớn, vậy mà ông không chịu lại tranh công với tôi.
Y lạnh lùng nói tiếp:
- Hình nhÆ° ông đã sá»›m biết bạc đã bị tráo từ Ä‘á»i nào, quả thật là siêu đẳng.
Triệu Chính biến hẳn sắc mặt:
- Chú nói thế là có nghĩa gì ?
DÆ°Æ¡ng Tranh cÆ°á»i nhạt:
- Tôi có ý gì ông là ngÆ°á»i còn rõ ràng hÆ¡n ai.
Y nói:
- Chuyến tiêu lá»›n dÆ°á»ng đó, VÆ°Æ¡ng Chấn Phi còn không chịu thân tá»± Ä‘i áp, nhÆ°ng bạc vừa được Ä‘em vá», ngay tối hôm đó y đã vá» ngay lại, lúc bắt thủ phạm cÆ°á»›p tiêu chẳng thấy ông đâu, nhÆ°ng khi VÆ°Æ¡ng Chấn Phi vừa đến, ông đã lò dò lại, không những vậy lập tức đã truy ra ngay bạc đã bị tráo rồi.
Dương Tranh lại nói:
- Muốn tráo bao nhiêu đó bạc không phải là chuyện dá»… dàng, phải tốn biết bao thì giá», tôi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, chỉ nghÄ© ra được có má»™t ngÆ°á»i có đủ thì giá» làm chuyện đó.
Triệu Chính mặt mày xanh lè, nhÆ°ng còn cố ý hững há» há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú nói đó chắc là Nghê Bát ?
- Nếu Nghê Bát tráo bạc, y đã chẳng vì mấy xe bạc giả đó mà Ä‘i liá»u mạng, cÅ©ng không đến nổi chết oan nhÆ° vậy.
Dương Tranh nói:
- Nếu là mấy tên tiêu sÆ° Ä‘i áp tiêu làm, thì bá»n há» cÅ©ng không vì thế mà bị chết.
Y bỗng thở ra một tiếng:
- Triệu đầu nhi, ông đã có nhà có đất, tại sao còn Ä‘i cấu kết Thanh Long há»™i, làm những chuyện nhÆ° vậy ? Không lẽ ông cho là tôi còn không biết VÆ°Æ¡ng Chấn Phi là ngÆ°á»i của Thanh Long há»™i ?
Triệu Chính không phủ nhận nữa, y há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú muốn tôi phải làm sao ?
- Tôi muốn ông nói ra Vương Chấn Phi hiện giỠđang ở đâu.
Dương Tranh nói:
- Tôi còn muốn ông đi thú nhận tội lỗi.
- Äược, ta làm được chuyện đó.
Triệu Chính bằng lòng tỉnh bơ:
- Chỉ tiếc là dù ta có cho chú biết Vương Chấn Phi đang ở đâu, chú cũng chẳng làm gì được y.
- Tại sao ?
Triệu Chính cố ý thở ra:
- Cá»­a hầu phủ thâm sâu nhÆ° biển, chú vào được đó bắt ngÆ°á»i sao ?
Äịch Tiểu Hầu, Äịch Thanh Lân, bao nhiêu chuyện đó vốn không có liên hệ gì đến y, bởi vì y vÄ©nh viá»…n ở trên cao. Những chuyện dÆ¡ dáy xấu xa trong chốn giang hồ làm sao lại dính vào tấm thân trắng toát không nhiá»…m má»™t chút bụi trần kia ?
Có Ä‘iá»u bao nhiêu chá»— trá»ng yếu Ä‘á»u tập trung vào má»™t con ngÆ°á»i của y.
DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng sá»±c nhá»› lại lá»i nói của phụ thân y lúc còn sống:
... Có những ngÆ°á»i rất giống con nhện, suốt ngày ngồi dệt võng không ngá»›t, đợi ngÆ°á»i khác sa vào lÆ°á»›i của y, nhÆ°ng ngÆ°á»i đầu tiên bị nằm dính kẹt trong cái lÆ°á»›i đó chính là y.
... Có những ngÆ°á»i cho rằng nhện ngu muá»™i, chính con nhện ắt cÅ©ng biết là vậy, nhÆ°ng nó không thể không làm vậy, bởi vì cái mạng lÆ°á»›i ấy không những là lÆ°Æ¡ng thá»±c của nó, mà còn là cái lạc thú của nó, không dệt võng là không cách nào sống nổi.
- Ta sẽ đi tự thú đấy.
Triệu Chính lại nói:
- Ta và bá»n há» không phải là má»™t thứ, ta ăn lÆ°Æ¡ng bá»—ng nhà quan, làm chuyện quan, pháp luật nhà quan đã má»c rá»… trong ngÆ°á»i ta, có những chuyện ta làm không được.
Y gắng gượng cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Huống gì tuy ta có cấu kết chút ít vá»›i bá»n há», thật ra ta cÅ©ng chẳng làm chuyện gì quá tệ, nếu ta ra tá»± thú, tá»™i trạng cÅ©ng không lá»›n gì, còn chú thì sao ? Có thật chú sẽ vào hầu phủ bắt ngÆ°á»i không ?
DÆ°Æ¡ng Tranh trả lá»i rất mau lẹ ngắn gá»n, mà cÅ©ng rất bình tÄ©nh:
- Äúng vậy.
Y nói:
- Hiện tại tôi đi đây.
- Vậy thì ta tiễn chú đi trước.
Triệu Chính nói:
- Nhưng chú lại đó, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Dương Tranh chẳng nói gì thêm, nói đến bao nhiêu đó, bất cứ nói thêm gì nữa cũng dư thừa thôi.
Y bước ra ngoài.
Bá»n há» lẳng lặng Ä‘i qua cái sân nhá», lão già mài dao Ä‘ang còn ngồi cúi đầu mài dao, làm nhÆ° chẳng nghe chẳng thấy Ä‘iá»u gì, bởi vì lão ta Ä‘ang tập trung tinh thần mài hai cây Ä‘ao không lấy gì làm trân quý lắm.
Còn thanh phác Ä‘ao những ngÆ°á»i trong lục phiến môn hay xài đã được mài xong, lưỡi Ä‘ao lấp lánh dÆ°á»›i ánh mặt trá»i.
DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘i qua bên cạnh lão, Triệu Chính cÅ©ng Ä‘i qua, bá»—ng xoay ngÆ°á»i há»›t lấy cây phác Ä‘ao chém má»™t nhát vào sau cổ DÆ°Æ¡ng Tranh.
Ãt nhất y cÅ©ng cho rằng nhát Ä‘ao đó đã chém vào sau cần cổ của DÆ°Æ¡ng Tranh, bởi vì y tin chắc nhát Ä‘ao đó không thể nào trật được.
Chỉ tiếc là y vẫn bị trật.
DÆ°Æ¡ng Tranh hình nhÆ° đã tính đúng Triệu Chính sẽ làm vậy, y bá»—ng khom lÆ°ng lại, xoay ngược tay phản kích, lấy cây Ly Biệt Câu Ä‘ang được bá»c lại bằng miếng vải đánh vào giữa rẻ xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n thứ tÆ° và thứ bảy giữa ngá»±c Triệu Chính.
XÆ°Æ¡ng sÆ°á»ng gãy nát, cây phác Ä‘ao rá»›t xuống.
Gương mặt của Triệu Chính vì đau đớn và kinh hãi mà nhăn nhúm lại, nhăn nhúm xong bỗng cứng đơ ra, vĩnh viễn không còn trở lại như xưa.
Vì vậy sau này y ở trong tù, bạn bè trong đó đặt cho y má»™t cái biệt hiệu, gá»i là "quái kiểm".
Dương Tranh nhìn y thở ra:
- Tôi thật tình Ä‘ang hy vá»ng ông chiếu theo lá»i ông đáp ứng tôi mà làm, chỉ tiếc là tôi cÅ©ng biết ông nhất định không chịu làm vậy, ông đã lá»t chân vào đó sâu quá rồi.
Lão già nãy giỠđang cúi gằm đầu mài dao bỗng thở ra một tiếng, nói ra một câu không ai ngỠlão sẽ nói ra.
Lão bỗng than thở rồi nói:
- Con trai của Dương Hận quả thật không hổ là con trai của Dương Hận.
DÆ°Æ¡ng Tranh xoay ngÆ°á»i lại, kinh ngạc nhìn lão già mài Ä‘ao thá»t chân ốm yếu suy nhược:
- Sao ông biết tôi là con của ngÆ°á»i đó ?
- Bởi vì dáng điệu của ông bây giỠin hệt lúc tôi gặp y không sai tí nào.
Lão già nói:
- Ngay cả tính khí cũng vậy.
- Ông gặp ngÆ°á»i lúc nào ?
- Äấy là chuyện đã xa xÆ°a lắm rồi.
Lão già mài đao nói:
- Lúc đó tuổi tác của y còn nhá» hÆ¡n ông bây giá». Còn Ä‘ang há»c kiếm, còn Ä‘ang há»c luyện kiếm, sÆ° phụ của y là Thiệu Không DÆ° kiếm thuật không hay ho gì, nhÆ°ng tài luyện kiếm thì đệ nhất thiên hạ.
Lão già lại thở ra một hơi nói:
- Chỉ tiếc là phụ thân của ông không để ý chí vào chuyện luyện kiếm, vì vậy mà thuật luyện kiếm của Thiệu đại sÆ° từ đó tuyệt truyá»n luôn.
Dương Tranh bái lạy xuống:
- Gia phụ đã qua Ä‘á»i từ lâu, lúc còn sống cÅ©ng lấy đó làm Ä‘iá»u ân hận, thÆ°á»ng thÆ°á»ng nói vá»›i tôi rằng, nếu ngÆ°á»i há»c là thuật luyện kiếm chứ không phải là thuật đánh kiếm, thì cuá»™c Ä‘á»i nhất định sẽ hoan lạc hÆ¡n nhiá»u.
Lão già cũng bất giác cảm thương không ngớt.
- Ngày tháng qua mau, vật đổi ngÆ°á»i vong, má»—i ngÆ°á»i má»™t số, không ai miá»…n cưỡng gì được.
Lão già nói:
- Chính như là kiếm vậy.
Dương Tranh không hiểu, lão già giải thích:
- Kiếm cÅ©ng có cái mệnh vận của kiếm, không những vậy cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i vậy, cÅ©ng có tốt có xấu.
Lão già nói:
- Lần đó, ta đi lại gặp Thiệu đại sư, cũng là thử xem cây kiếm Linh Không y vừa mới luyện thành đó.
- Linh Không ?
DÆ°Æ¡ng Tranh há»i:
- Sao trước giỠtôi chưa nghe ai nói qua ?
- Bởi vì đó là thanh hung kiếm, thân kiếm có những lá»›p nhăn, mÅ©i kiếm lá»›p nhăn lại phát ra ánh sáng nhÆ° lá»­a, đấy là thanh kiếm thật hung, ngÆ°á»i Ä‘eo nó nhất định sẽ gặp Ä‘iá»u bất tÆ°á»ng, thậm chí còn bị cái há»a nhà phá thân vong.
Lão già nói:
- Vì vậy Thiệu đại sÆ° lập tức hủy ngay thanh kiếm đó, sau đó lại dùng chá»— sắt còn dÆ° luyện thành má»™t thanh Ä‘ao má»ng nhÆ° tá» giấy.
- Thanh đao đó ở đâu ?
- Nghe nói đã bị Ưng Vô Vật dùng một bộ kiếm phổ hồi xưa bị tàn khuyết đổi lấy.
Gương mặt của Dương Tranh bỗng biến đổi, hình như y vừa sực nghĩ ra chuyện gì vừa thần bí vừa kỳ diệu vừa đáng sợ.
- Nghe nói bộ kiếm phổ đó nửa bên trái bị cháy mất, vì vậy trong kiếm phổ, mỗi chiêu thức chỉ vẽ có một nửa chiêu, không thể nào luyện thành được kiếm thuật.
Lão già nói:
- Chỉ tiếc là ta chưa thấy qua cũng không biết bây giỠnó đang ở đâu.
Dương Tranh bỗng nói:
- Tôi biết.
Lão già mài Ä‘ao lá»™ vẻ kinh ngạc, lập tức há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Sao ông biết ?
- Bởi vì bộ kiếm phổ đó nằm trong tay phụ thân của tôi, vũ công của gia phụ từ đó mà ra.
- Ta biết sau này Dương Hận hoành hành giang hồ với cây câu kỳ quái.
Lão già càng kinh ngạc hơn:
- Dùng một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, làm sao luyện được một thứ vũ công vô địch thiên hạ như vậy ?
- Chỉ vì bá»™ kiếm phổ ấy chiêu thức không toàn vẹn, luyện kiếm tuy không được, dùng má»™t thứ kiếm tàn khuyết đã biến hình dạng để luyện, lại luyện thành được chiêu thức chÆ°a từng có bao giá», má»—i chiêu Ä‘á»u thoát ly ra khá»i thÆ°á»ng tình, má»—i chiêu Ä‘á»u không ai có thể liệu được tá»›i.
Dương Tranh nói:
- Vì vậy nó mà đánh ra, rất ít ai chống đở nổi.
- Thanh kiếm tàn khuyết đã biến hình ?
Lão già há»i:
- Không lẽ chính là khối kim loại tinh anh mà Lam Äại tiên sinh đã nhá» y luyện, rồi y luyện không thành chăng ? Y cÅ©ng vì đó mà phải tá»± tận.
- Äúng vậy.
Lão già than dài một tiếng:
- Lấy tàn bổ tàn, lấy khuyết bổ khuyết, có bá»™ kiếm phổ không toàn vẹn, má»›i có thanh kiếm không toàn vẹn, không lẽ đó là ý trá»i ?
DÆ°Æ¡ng Tranh không trả lá»i được, đấy vốn là câu há»i không ai có thể trả lá»i được.
Ãnh mắt của lão già bá»—ng lá»™ ra má»™t vẻ kỳ quái phi thÆ°á»ng, làm nhÆ° lão đã nhìn ra được má»™t chuyện ngÆ°á»i khác không thể thấy.
- Äấy không chừng không phải là ý trá»i.
Lão nói:
- Không chừng đấy là ý của vị kiếm sư hỠThiệu.
- Tại sao lại là ý của ông ta ?
- Bởi vì ông ta đã có một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, vì vậy mới cố ý tạo ra một thanh kiếm không toàn vẹn, để lại cho đệ tử duy nhất của y.
Lão già thở dài:
- Kiếm thuật của y không ra gì, nếu làm cho đệ tử của y trở thành một tay danh hiệp tung hoành trong giang hồ, y cũng coi như đã cầu nhân được nhân rồi, chết còn có gì luyến tiếc. Vì vậy y mới không tiếc hy sinh lấy thân mình.
Dương Tranh bỗng cảm thấy lạnh buốt luôn tới cả cốt tủy, một hồi thật lâu y mới nói:
- Thanh Ä‘ao má»ng tôi cÅ©ng biết nó Ä‘ang nằm đâu.
- Äao ở đâu ?
- Nhất định là nằm trong tay đệ tử duy nhất của Ưng Vô Vật.
- Äệ tá»­ của y là ai ?
- Thế tập nhất đẳng hầu Äịch Thanh Lân.
- Sao ông biết ?
- Bởi vì tôi biết y dùng thanh Ä‘ao đó Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i.
Dương Tranh nói:
- Dùng thanh Ä‘ao đó giết ngÆ°á»i, nếu Ä‘á»™ng tác đủ nhanh, bên ngoài sẽ không để lá»™ vết thÆ°Æ¡ng, máu cÅ©ng ra không được, nhÆ°ng ngÆ°á»i bị đâm nhất định sẽ vì máu ra nhiá»u quá trong ngÆ°á»i mà chết ngay lập tức, không thể nào cứu được.
- Ông biết ngÆ°á»i y giết là ai ?
- Y giết Vạn Quân Vũ.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì không ai thấy vết thương y đâm Vạn Quân Vũ, vì vậy không ai biết nguyên nhân cái chết của Vạn Quân Vũ.
Dương Tranh lại nói tiếp:
- NhÆ°ng tôi biết, bởi vì phụ thân tôi đã từng nói cho tôi biết, trên Ä‘á»i này có thứ Ä‘ao má»ng nhÆ° tá» giấy đó.
GÆ°Æ¡ng mặt lão già mài Ä‘ao cÅ©ng biến thành nhÆ° gÆ°Æ¡ng mặt của DÆ°Æ¡ng Tranh lúc nãy, lão bá»—ng há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Ngươi có biết ai nhỠThiệu đại sư luyện giùm thanh đao Linh Không đó không ?
- Ai ?
- Chính là Vạn Quân Vũ.
Lão già nói:
- Lúc đó y còn trẻ, đao pháp của y đã luyện thành, còn muốn luyện kiếm, y biết thanh kiếm bị Thiệu đại sư tiêu hủy nhưng chẳng nói gì, bởi vì y cũng tin đó là thanh hung kiếm, không những vậy, lúc đó y đã có thanh Ngư Lân Tử Kim đao.
- NhÆ°ng ông ta lại không biết Thiệu đại sÆ° dùng chá»— sắt còn lại luyện thành cây Ä‘ao má»ng đó.
- DÄ© nhiên y lại càng không biết sau này chính mình lại bị chết dÆ°á»›i tay cây Ä‘ao má»ng đó.
Lão già lại há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Äấy có phải là ý trá»i không ?
- Tôi không biết.
Dương Tranh nói:
- Tôi chỉ biết hiện tại chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện Ưng Vô Vật nhất định không hỠnghĩ tới.
- Ông muốn làm chuyện gì ?
- Tôi muốn Ä‘i giết Äịch Thanh Lân.
Dương Tranh nói:
- Lấy chiêu thức trong kiếm phổ mà Ưng Vô Vật đã dùng để đổi lấy thanh Ä‘ao má»ng ấy vá»›i Thiệu đại sÆ°, Ä‘i giết đệ tá»­ duy nhất của ông ta.
Y cÅ©ng há»i lão già:
- Äấy là xảo hợp ? Hay là ý trá»i ?
Lão già ngẫng đầu nhìn trá»i, trá»i xanh má»™t màu xanh biếc.
GÆ°Æ¡ng mặt tiá»u tụy suy nhược của lão bá»—ng nhiên lại lá»™ vẻ vừa thành kính vừa sợ hãi vừa hoang mang.
- Äấy là xảo hợp, cÅ©ng là ý trá»i, xảo hợp thÆ°á»ng thÆ°á»ng là ý trá»i.
Lão già nói:
- à trá»i muốn mượn tay ngÆ°á»i làm.
... à trá»i vô thÆ°á»ng, ý trá»i khó liệu, ý trá»i cÅ©ng khó nói, nhÆ°ng lại có ai muốn tin ?
oo Trong phòng vẫn là một màu trắng tinh như tuyết, không tí dơ dáy, không có máu tanh, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Äịch Thanh Lân mặc bá»™ y phục trắng tinh nhÆ° tuyết Ä‘ang ngồi xếp bằng trên bồ Ä‘oàn, đối diện cÅ©ng có má»™t cái bồ Ä‘oàn, trên đó ắt hẳn vẫn còn có hÆ¡i hÆ°á»›m của Ưng Vô Vật, nhÆ°ng con ngÆ°á»i của Ưng Vô Vật đã vÄ©nh viá»…n tan biến.
Thi thể của y không há» ra khá»i gian phòng này, nhÆ°ng hiện tại đã vÄ©nh viá»…n tan biến.
Nếu Äịch Thanh Lân muốn tiêu diệt má»™t ngÆ°á»i nào, nhất định y sẽ chá»n má»™t phÆ°Æ¡ng pháp Ä‘Æ¡n giản nhất, trá»±c tiếp nhất, hữu hiệu nhất.
TrÆ°á»ng lang phía ngoài cá»­a đã có tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c lại, tiếng chân của ba ngÆ°á»i.
Tiếng chân rất nhẹ nhàng, nhÆ°ng không ổn định lắm, có thể thấy được tâm tình của bá»n há» không được ổn định cho lắm.
Khóe miệng của Äịch thanh Lân lại lá»™ ra nụ cÆ°á»i thật tàn bạo, ba ngÆ°á»i ở ngoài nếu thấy được nét mặt hiện giá» của y, nhất định há» sẽ không dám bÆ°á»›c vào cá»­a.
Chỉ tiếc là hỠkhông thấy.
Tài sản của Icefox

  #10  
Old 19-04-2008, 09:37 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8


Mặt trá»i Ä‘ang lên, chiếu vào con Ä‘Æ°á»ng nhá» gập ghá»nh khó Ä‘i, cÅ©ng chiếu vào dãy trÆ°á»ng lang hoa lệ rá»™ng rãi trong hầu phủ.
Chỉ có ánh mặt trá»i má»›i thật là công bình, dù mình có là kẻ đã chết tá»›i nÆ¡i, nó cÅ©ng sẽ chiếu vào ngÆ°á»i mình y nhÆ° vậy, cho mình cái cảm giác ấm áp sáng sủa.
Lúc DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘ang Ä‘i dÆ°á»›i ánh mặt trá»i, Äịch Thanh Lân cÅ©ng Ä‘i dÆ°á»›i ánh mặt trá»i. Tuy y đã qua hết má»™t đêm kịch chiến không ngủ, y vẫn cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, mặt mày tÆ°Æ¡i rói, còn có thể Ä‘i làm biết bao nhiêu chuyện.
Tinh lá»±c của y hình nhÆ° không bao giá» dùng được cho hết, nhất là lúc y cảm thấy rất thá»a mãn vá»›i chính mình.
Y đối vá»›i nhát kiếm xoay ngược lại lúc nãy rất là thá»a ý. Nhát kiếm ấy, tốc Ä‘á»™ ấy, lá»±c lượng, thá»i cÆ¡, Ä‘á»u hợp thích vô cùng, thậm chí có thể nói đã đạt đến chá»— đăng phong của kiếm thuật.
Làm được đến chỗ không còn nhỠvào may mắn, y đã bỠra một phí tổn tương đương.
Hiện tại y quyết định mình nên đi hưởng thụ chút đỉnh, y xứng đáng được hưởng thụ lắm đấy chứ.
Bởi vì y đã thắng.
Thắng lợi vĩnh viễn thuộc vỠphần của y.
Tiểu Thanh cũng thuộc vỠy.
Lúc Hoa Tứ gia lại, y cÅ©ng Ä‘em cô lại, hiện tại nhất định cô Ä‘ang khát vá»ng chỠđón y.
NghÄ© đến cô con gái có cái eo uốn éo nhÆ° con rắn và gÆ°Æ¡ng mặt đầy khao khát, Äịch Thanh Lân bá»—ng cảm thấy có má»™t luồng khí nóng Ä‘ang chạy từ dÆ°á»›i bụng lên.
Äấy má»›i là chân chính hưởng thụ.
Äối vá»›i Äịch Thanh Lân, trừ sống và chết ra, trên Ä‘á»i này không có chuyện gì chân thật bằng chuyện hưởng thụ.
Giết ngÆ°á»i không những không làm y yếu Ä‘uối mệt má»i Ä‘i, trái lại còn làm cho y phấn khởi sung túc, má»—i lần giết ngÆ°á»i xong, y Ä‘á»u cảm thấy nhÆ° vậy.
... Äàn bà tại sao lại dính chung vá»›i cái chết nhÆ° vậy ? TrÆ°á»›c giá» y cứ cảm thấy đàn bà và cái chết làm nhÆ° có gì liên hệ rất bí mật vá»›i nhau.
Tận cùng của trÆ°á»ng lang, y đẩy má»™t cánh cá»­a rồi bÆ°á»›c vào, Tiểu Thanh trần truồng nhÆ° nhá»™ng ngã vào lòng y.
Sau vài trận nóng bá»ng dồn dập, cô đã hoàn toàn kiệt quệ. Cô chinh phục được đàn ông, không chừng chỉ vì má»—i lần nhÆ° vậy, cô Ä‘á»u để cho đàn ông cảm thấy mình đã bị chinh phục hoàn toàn.
NhÆ°ng đợi đến lúc Äịch Thanh Lân tắm rá»­a xong xuôi bÆ°á»›c ra, cô đã trở lại nguyên vẻ kiá»u diá»…m, không những vậy, cô đã rót cho y má»™t ly rượu, quỳ trÆ°á»›c mặt y, Ä‘Æ°a hai tay nâng ly rượu lên đến bên miệng y.
Không ai yêu cầu cô phải làm vậy, đó là cô cam tâm tình nguyện, cô thích phục vụ đàn ông, thích được đàn ông hành hạ khinh khi.
Hạng ngÆ°á»i đàn bà đó không nhiá»u, hạng ngÆ°á»i đàn bà đó má»›i chân chính làm đàn ông mê say khoái lạc.
Äịch Thanh Lân Ä‘ang than thở trong bụng, y tiếp lấy ly rượu, uống cạn má»™t hÆ¡i, Ä‘ang tính ôm cô vào lòng nữa.
Lần này Tiểu Thanh lại tuá»™t ra khá»i lòng y nhÆ° má»™t con rắn, đứng ở xa xa, lấy ánh mắt thật kỳ dị nhìn y.
GÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo của Äịch Thanh Lân bá»—ng nhăn nhó lại, mồ hôi lạnh Ä‘ang chảy dầm dá» trên mặt.
- Trong rượu có độc.
Giá»ng của y đã biến ra ú á»›.
- Có phải ngươi đã hạ độc vào trong rượu ?
Nét sợ hãi trên gÆ°Æ¡ng mặt của Tiểu Thanh lập tức biến Ä‘i đâu mất, cô lại nở má»™t nụ cÆ°á»i mê hồn:
- Anh là ngÆ°á»i đàn ông thật tuyệt, thật em không nỡ nào để anh chết, chỉ tiếc là anh biết chuyện nhiá»u quá.
Tiểu Thanh cÆ°á»i quyến rÅ© nói:
- Anh còn sống, đối vá»›i bá»n em chỉ có chuyện xấu, không có chuyện tốt.
- Các ngươi ?
Äịch Thanh Lân há»i:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i trong Thanh Long há»™i sao ?
Tiểu Thanh cÆ°á»i càng thêm ngá»t ngào:
- Sao em lại không phải được ?
Äịch Thanh Lân gắng gượng giữ cho mình không ngã.
- Tiá»n bạc của các ngÆ°Æ¡i còn Ä‘ang ở trong ngân khố của ta, ta chết Ä‘i, các ngÆ°Æ¡i làm sao Ä‘em được Ä‘i ?
- Tiá»n bạc vốn ở tại nÆ¡i đây, bởi vì anh vốn là ngÆ°á»i chủ mÆ°u vụ cÆ°á»›p tiêu, em vì phải tra xét vụ án này mà không tiếc thất thân vá»›i anh, do đó má»›i phá được vụ án này.
Vì tự vệ, em phải giết anh.
Tiểu Thanh nói:
- VÆ°Æ¡ng tá»­ phạm pháp, Ä‘á»u đồng tá»™i nhÆ° thứ dân, tuy anh là má»™t vị hầu gia, nhÆ°ng cÅ©ng biết làm sao hÆ¡n.
- NhÆ°ng tiá»n bạc các ngÆ°Æ¡i phải giao lại cho quan phủ, các ngÆ°Æ¡i không lấy được rồi sao.
- Chúng em thật tình cÅ©ng không muốn Ä‘i lấy má»™t trăm tám chục vạn lượng bạc đó, bởi vì chúng nó nóng bá»ng quá.
Tiểu Thanh nói:
- Chúng em chỉ lấy ba phần là đã thá»a mãn lắm rồi.
- Ba phần ?
- Không lẽ anh còn chÆ°a biết quan phủ đã Ä‘á» bảng bố cáo, bất kỳ ai tìm lại được bảo tiêu bị mất cÆ°á»›p, Ä‘á»u được thưởng ba phần.
Tiểu Thanh nói:
- Ba phần là năm mÆ°Æ¡i bốn vạn lượng, bao nhiêu đó cÅ©ng nhiá»u lắm rồi, bá»n há» vui lòng giao cho, chúng em nhận lấy thoải mái, má»i ngÆ°á»i không ai phiá»n khổ gì, không phải là tất cả Ä‘á»u sung sÆ°á»›ng sao ? Dù trong đó có gì đáng nghi ngá» cÅ©ng chẳng còn ai công đâu Ä‘i truy cứu nữa.
- Còn Dương Tranh ?
- Cái tên tiểu tá»­ đó bất quá chỉ bị chúng em dùng làm tấm má»™c, chúng em nhất định phải làm cho anh nghÄ© là chúng em muốn dùng y để giá há»a. NhÆ°ng anh má»›i là ngÆ°á»i chúng em đặt mÅ©i dùi vào.
Äịch Thanh Lân hình nhÆ° còn muốn nói thêm gì đó, nhÆ°ng ngay cả má»™t chữ cÅ©ng thốt không ra lá»i, cổ há»ng của y hình nhÆ° Ä‘ang bị đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Tiểu Thanh nhìn y, hình như lộ vẻ đồng tình:
- Thật ra anh cũng không nên trách chúng em làm vậy với anh.
Cô nói:
- Không những anh biết nhiá»u quá, anh còn là tiểu hầu gia. Má»™t vị thế tập nhất đẳng hầu gia trong nhà ít nhiá»u cÅ©ng có thứ bảo vật truyá»n Ä‘á»i, không chừng không chỉ có má»™t trăm tám chục vạn lượng thôi. Anh chết rồi, không chừng bao nhiêu đó Ä‘á»u thành của chúng em hết.
Cô cÆ°á»i ngặt nghẽo nói tiếp:
- Anh lấy lương tâm ra mà nói, chúng em làm chuyện này có hay tuyệt không ?
Äịch Thanh Lân nhìn cô, gÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo cao ngạo đó bá»—ng biến thành không còn má»™t nét biểu tình gì, nhÆ°ng khóe miệng của y bá»—ng nhếch lên má»™t nụ cÆ°á»i tàn bạo:
- Còn có má»™t chuyện ngÆ°Æ¡i phải nên há»i ta.
Y nói.
- Chuyện gì ?
- NgÆ°Æ¡i phải nên há»i ta, uống xong ly rượu lủng ruá»™t tắt cổ há»ng Ä‘iá»u chế đặc biệt cho ta đây, đáng lý ra ta đã chết từ hồi nào, tại sao đến bây giá» còn chÆ°a chịu chết ?
Da thịt trên gÆ°Æ¡ng mặt của Tiểu Thanh bá»—ng cứng Ä‘á» ra, nụ cÆ°á»i ngá»t ngào quyến rÅ© đã biến ra nhăn nheo thật là dá»… sợ.
Chỉ trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé ấy, cô thiếu nữ mỹ miá»u non ná»›t kia hình nhÆ° đã già Ä‘i mất mấy chục tuổi, hình nhÆ° già Ä‘i đến mức muốn chết được rồi.
- Không lẽ ngươi đã biết từ lâu ?
Cô há»i Äịch Thanh Lân.
- Äại khái là sá»›m hÆ¡n ngÆ°á»i ta tưởng tượng chút xíu.
- Tại sao ngươi không giết ta ?
- Tại vì ngươi còn dùng được.
Giá»ng nói của Äịch Thanh Lân bình tÄ©nh mà tàn bạo:
- Bởi vì lúc đó ta còn có chỗ dùng được ngươi.
GÆ°Æ¡ng mặt kiá»u diá»…m mỹ lệ của Tiểu Thanh bá»—ng có mấy sợi gân xanh nổi lên, má»™t ngÆ°á»i đàn bà dá»… thÆ°Æ¡ng đẹp đẽ nhÆ° tiên vậy bá»—ng biến thành nhÆ° ác quá»· thật dá»… sợ, cô ta bá»—ng rút trong ngÆ°á»i ra má»™t cây kim dài chừng bảy tám tấc, chồm lại đâm vào tim của Äịch Thanh Lân.
- NgÆ°Æ¡i không phải là con ngÆ°á»i, thật không phải là con ngÆ°á»i !
Cô gào lên:
- Ngươi là một đứa súc sinh !
Äịch Thanh Lân lạnh lùng nhìn cô Ä‘ang chồm lại, y chẳng thèm Ä‘á»™ng đậy tí nào, chỉ lạnh lùng nói vá»›i cô:
- Má»™t ngÆ°á»i đàn bà nếu không phân biệt được rõ ràng ai là ngÆ°á»i ai là thú, ngÆ°á»i đàn bà đó đã hết dùng được rồi.
oo Triệu Chính sống trong má»™t gian nhà bốn phòng phía sau vệ môn của tỉnh phủ, căn nhà này do quan phủ xây cho y lúc y được thăng chức lên làm tổng bá»™ đầu, cái chức vị này tuy không cao nhÆ°ng rất có quyá»n lá»±c, y làm nhÆ° vậy đã được mấy chục năm, y đã sống trong căn nhà này từ lúc nó còn má»›i nguyên cho đến bây giá», cây cá»™t trÆ°á»›c nhà đã sắp bị má»t ăn thành trống lá»ng.
Nhưng y vần còn sống trong đó rất thoải mái.
Bởi vì y đã sắp gần đến tuổi vỠhưu rồi, vỠhưu rồi chẳng còn phải ở trong cái nhà cũ rích này làm gì nữa.
Y đã dùng đủ thứ các tên há» Ä‘i các nÆ¡i khác mua mấy tòa nhà khí phái Ä‘Æ°á»ng bệ, ruá»™ng nÆ°Æ¡ng nhà cá»­a quanh vùng phụ cận cÅ©ng là của y, bao nhiêu đó cÅ©ng đủ cho y ăn xài cả ná»­a Ä‘á»i còn lại.
Triệu Chính hồi còn trẻ cÅ©ng có lấy vợ, nhÆ°ng chừng được ná»­a năm, bà vợ vì ăn trá»™m Ä‘i của y ba lượng bạc để mua đồ phấn son bị y thôi, vá» nhà cha mẹ không lâu, bèn treo cổ lên rÆ°á»ng nhà tá»± tá»­.
Từ đó vỠsau, y chẳng lấy thêm bà vợ nào, cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho y.
NhÆ°ng y chẳng phiá»n hà gì cả.
Bên cạnh y lúc nào cÅ©ng có mấy cô trẻ tuổi mày thanh mắt sáng phục thị y, rót trà pha nÆ°á»›c trải giÆ°á»ng đắp chăn đấm lÆ°ng bóp chân cho y.
Hôm nay trá»i cÅ©ng tốt, y đặc biệt gá»i lão đẩy xe mài dao khập khiá»…ng Ä‘i qua trÆ°á»›c cá»­a, kêu lão vào nhà, y giữ trong ngÆ°á»i má»™t cây phác Ä‘ao, cây Ä‘ao chẻ củi và ba con dao trong phòng bếp cÅ©ng Ä‘á»u phải cần mài lại.
Lão già thá»t chân há» Lăng, cả ngày đẩy chiếc xe Ä‘i quanh vùng mài dao cho thiên hạ, lão mài rất cẩn thận, con dao dù có sét rỉ cụt nhủn tá»›i đâu, vào tay lão là lập tức biến dạng ngay.
Triệu Chính sai ngÆ°á»i Ä‘em cái ghế đằng la lại, pha má»™t bình trà đậm, ngồi ngoài sân dÆ°á»›i đám hoa nhìn lão mài dao.
Trong sân không có ai, vì vậy cửa lớn không đóng lại, vì vậy Dương Tranh không cần phải gõ cửa chỉ đi thẳng một mạch vào trong nhà.
Triệu Chính hiển nhiên cảm thấy rất bất ngá», nhÆ°ng y vẫn gắng gượng đứng dậy, cÆ°á»i ná»­a miệng há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú thật là khách quý, hôm nay đại giá quang lâm, có phải là có tin mừng gì cho tôi không ?
- Không có, ngay cả một tin mừng cũng không.
Dương Tranh nói:
- Tôi chỉ bất quá lại đây ngồi nói chuyện chơi với ông môt lát.
Triệu Chính chẳng còn thấy nụ cÆ°á»i đâu nữa, y sa sầm nét mặt nói:
- Lão đệ, không lẽ chú đã quên mất hạn kỳ của chú chỉ còn có bốn năm ngày gì nữa sao, chú còn tâm tình đâu lại đây nói chuyện chơi ?
Dương Tranh chẳng thèm để ý, y đi thẳng vào trong phòng khách ở trước nhà.
Triệu Chính nhìn chăm chăm vào sau lÆ°ng y, vào cái đồ y gói cầm trong tay má»™t hồi, rồi cÅ©ng theo vào, thái Ä‘á»™ của y lại thay đổi, nét mặt lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lên:
- Chú đã lại đây, ăn má»™t miếng cÆ¡m rồi Ä‘i. Tôi kêu ngÆ°á»i Ä‘i lấy rượu cho chú.
- Không cần.
DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘ang nhìn bức há»a trên tÆ°á»ng:
- Ông nghe tôi nói chuyện này xong, đại khái sẽ không má»i tôi uống rượu nữa.
Triệu Chính chau mày há»i:
- Rốt cuộc chú muốn nói chuyện gì vậy ?
DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng quay ngÆ°á»i lại, nhìn thẳng vào y:
- Tôi bá»—ng có má»™t thứ suy tưởng thật kỳ quái, bá»—ng phát hiện ra ông là má»™t ngÆ°á»i thật là siêu đẳng.
- Sao ?
- Nghê Bát cướp tiêu xong, hành tung vẫn giữ rất bí mật, vậy mà ông biết được.
Dương Tranh nói:
- Chụp được yếu phạm như Nghê Bát là một công lao thật to lớn, vậy mà ông không chịu lại tranh công với tôi.
Y lạnh lùng nói tiếp:
- Hình nhÆ° ông đã sá»›m biết bạc đã bị tráo từ Ä‘á»i nào, quả thật là siêu đẳng.
Triệu Chính biến hẳn sắc mặt:
- Chú nói thế là có nghĩa gì ?
DÆ°Æ¡ng Tranh cÆ°á»i nhạt:
- Tôi có ý gì ông là ngÆ°á»i còn rõ ràng hÆ¡n ai.
Y nói:
- Chuyến tiêu lá»›n dÆ°á»ng đó, VÆ°Æ¡ng Chấn Phi còn không chịu thân tá»± Ä‘i áp, nhÆ°ng bạc vừa được Ä‘em vá», ngay tối hôm đó y đã vá» ngay lại, lúc bắt thủ phạm cÆ°á»›p tiêu chẳng thấy ông đâu, nhÆ°ng khi VÆ°Æ¡ng Chấn Phi vừa đến, ông đã lò dò lại, không những vậy lập tức đã truy ra ngay bạc đã bị tráo rồi.
Dương Tranh lại nói:
- Muốn tráo bao nhiêu đó bạc không phải là chuyện dá»… dàng, phải tốn biết bao thì giá», tôi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, chỉ nghÄ© ra được có má»™t ngÆ°á»i có đủ thì giá» làm chuyện đó.
Triệu Chính mặt mày xanh lè, nhÆ°ng còn cố ý hững há» há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú nói đó chắc là Nghê Bát ?
- Nếu Nghê Bát tráo bạc, y đã chẳng vì mấy xe bạc giả đó mà Ä‘i liá»u mạng, cÅ©ng không đến nổi chết oan nhÆ° vậy.
Dương Tranh nói:
- Nếu là mấy tên tiêu sÆ° Ä‘i áp tiêu làm, thì bá»n há» cÅ©ng không vì thế mà bị chết.
Y bỗng thở ra một tiếng:
- Triệu đầu nhi, ông đã có nhà có đất, tại sao còn Ä‘i cấu kết Thanh Long há»™i, làm những chuyện nhÆ° vậy ? Không lẽ ông cho là tôi còn không biết VÆ°Æ¡ng Chấn Phi là ngÆ°á»i của Thanh Long há»™i ?
Triệu Chính không phủ nhận nữa, y há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Chú muốn tôi phải làm sao ?
- Tôi muốn ông nói ra Vương Chấn Phi hiện giỠđang ở đâu.
Dương Tranh nói:
- Tôi còn muốn ông đi thú nhận tội lỗi.
- Äược, ta làm được chuyện đó.
Triệu Chính bằng lòng tỉnh bơ:
- Chỉ tiếc là dù ta có cho chú biết Vương Chấn Phi đang ở đâu, chú cũng chẳng làm gì được y.
- Tại sao ?
Triệu Chính cố ý thở ra:
- Cá»­a hầu phủ thâm sâu nhÆ° biển, chú vào được đó bắt ngÆ°á»i sao ?
Äịch Tiểu Hầu, Äịch Thanh Lân, bao nhiêu chuyện đó vốn không có liên hệ gì đến y, bởi vì y vÄ©nh viá»…n ở trên cao. Những chuyện dÆ¡ dáy xấu xa trong chốn giang hồ làm sao lại dính vào tấm thân trắng toát không nhiá»…m má»™t chút bụi trần kia ?
Có Ä‘iá»u bao nhiêu chá»— trá»ng yếu Ä‘á»u tập trung vào má»™t con ngÆ°á»i của y.
DÆ°Æ¡ng Tranh bá»—ng sá»±c nhá»› lại lá»i nói của phụ thân y lúc còn sống:
... Có những ngÆ°á»i rất giống con nhện, suốt ngày ngồi dệt võng không ngá»›t, đợi ngÆ°á»i khác sa vào lÆ°á»›i của y, nhÆ°ng ngÆ°á»i đầu tiên bị nằm dính kẹt trong cái lÆ°á»›i đó chính là y.
... Có những ngÆ°á»i cho rằng nhện ngu muá»™i, chính con nhện ắt cÅ©ng biết là vậy, nhÆ°ng nó không thể không làm vậy, bởi vì cái mạng lÆ°á»›i ấy không những là lÆ°Æ¡ng thá»±c của nó, mà còn là cái lạc thú của nó, không dệt võng là không cách nào sống nổi.
- Ta sẽ đi tự thú đấy.
Triệu Chính lại nói:
- Ta và bá»n há» không phải là má»™t thứ, ta ăn lÆ°Æ¡ng bá»—ng nhà quan, làm chuyện quan, pháp luật nhà quan đã má»c rá»… trong ngÆ°á»i ta, có những chuyện ta làm không được.
Y gắng gượng cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Huống gì tuy ta có cấu kết chút ít vá»›i bá»n há», thật ra ta cÅ©ng chẳng làm chuyện gì quá tệ, nếu ta ra tá»± thú, tá»™i trạng cÅ©ng không lá»›n gì, còn chú thì sao ? Có thật chú sẽ vào hầu phủ bắt ngÆ°á»i không ?
DÆ°Æ¡ng Tranh trả lá»i rất mau lẹ ngắn gá»n, mà cÅ©ng rất bình tÄ©nh:
- Äúng vậy.
Y nói:
- Hiện tại tôi đi đây.
- Vậy thì ta tiễn chú đi trước.
Triệu Chính nói:
- Nhưng chú lại đó, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Dương Tranh chẳng nói gì thêm, nói đến bao nhiêu đó, bất cứ nói thêm gì nữa cũng dư thừa thôi.
Y bước ra ngoài.
Bá»n há» lẳng lặng Ä‘i qua cái sân nhá», lão già mài dao Ä‘ang còn ngồi cúi đầu mài dao, làm nhÆ° chẳng nghe chẳng thấy Ä‘iá»u gì, bởi vì lão ta Ä‘ang tập trung tinh thần mài hai cây Ä‘ao không lấy gì làm trân quý lắm.
Còn thanh phác Ä‘ao những ngÆ°á»i trong lục phiến môn hay xài đã được mài xong, lưỡi Ä‘ao lấp lánh dÆ°á»›i ánh mặt trá»i.
DÆ°Æ¡ng Tranh Ä‘i qua bên cạnh lão, Triệu Chính cÅ©ng Ä‘i qua, bá»—ng xoay ngÆ°á»i há»›t lấy cây phác Ä‘ao chém má»™t nhát vào sau cổ DÆ°Æ¡ng Tranh.
Ãt nhất y cÅ©ng cho rằng nhát Ä‘ao đó đã chém vào sau cần cổ của DÆ°Æ¡ng Tranh, bởi vì y tin chắc nhát Ä‘ao đó không thể nào trật được.
Chỉ tiếc là y vẫn bị trật.
DÆ°Æ¡ng Tranh hình nhÆ° đã tính đúng Triệu Chính sẽ làm vậy, y bá»—ng khom lÆ°ng lại, xoay ngược tay phản kích, lấy cây Ly Biệt Câu Ä‘ang được bá»c lại bằng miếng vải đánh vào giữa rẻ xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n thứ tÆ° và thứ bảy giữa ngá»±c Triệu Chính.
XÆ°Æ¡ng sÆ°á»ng gãy nát, cây phác Ä‘ao rá»›t xuống.
Gương mặt của Triệu Chính vì đau đớn và kinh hãi mà nhăn nhúm lại, nhăn nhúm xong bỗng cứng đơ ra, vĩnh viễn không còn trở lại như xưa.
Vì vậy sau này y ở trong tù, bạn bè trong đó đặt cho y má»™t cái biệt hiệu, gá»i là "quái kiểm".
Dương Tranh nhìn y thở ra:
- Tôi thật tình Ä‘ang hy vá»ng ông chiếu theo lá»i ông đáp ứng tôi mà làm, chỉ tiếc là tôi cÅ©ng biết ông nhất định không chịu làm vậy, ông đã lá»t chân vào đó sâu quá rồi.
Lão già nãy giỠđang cúi gằm đầu mài dao bỗng thở ra một tiếng, nói ra một câu không ai ngỠlão sẽ nói ra.
Lão bỗng than thở rồi nói:
- Con trai của Dương Hận quả thật không hổ là con trai của Dương Hận.
DÆ°Æ¡ng Tranh xoay ngÆ°á»i lại, kinh ngạc nhìn lão già mài Ä‘ao thá»t chân ốm yếu suy nhược:
- Sao ông biết tôi là con của ngÆ°á»i đó ?
- Bởi vì dáng điệu của ông bây giỠin hệt lúc tôi gặp y không sai tí nào.
Lão già nói:
- Ngay cả tính khí cũng vậy.
- Ông gặp ngÆ°á»i lúc nào ?
- Äấy là chuyện đã xa xÆ°a lắm rồi.
Lão già mài đao nói:
- Lúc đó tuổi tác của y còn nhá» hÆ¡n ông bây giá». Còn Ä‘ang há»c kiếm, còn Ä‘ang há»c luyện kiếm, sÆ° phụ của y là Thiệu Không DÆ° kiếm thuật không hay ho gì, nhÆ°ng tài luyện kiếm thì đệ nhất thiên hạ.
Lão già lại thở ra một hơi nói:
- Chỉ tiếc là phụ thân của ông không để ý chí vào chuyện luyện kiếm, vì vậy mà thuật luyện kiếm của Thiệu đại sÆ° từ đó tuyệt truyá»n luôn.
Dương Tranh bái lạy xuống:
- Gia phụ đã qua Ä‘á»i từ lâu, lúc còn sống cÅ©ng lấy đó làm Ä‘iá»u ân hận, thÆ°á»ng thÆ°á»ng nói vá»›i tôi rằng, nếu ngÆ°á»i há»c là thuật luyện kiếm chứ không phải là thuật đánh kiếm, thì cuá»™c Ä‘á»i nhất định sẽ hoan lạc hÆ¡n nhiá»u.
Lão già cũng bất giác cảm thương không ngớt.
- Ngày tháng qua mau, vật đổi ngÆ°á»i vong, má»—i ngÆ°á»i má»™t số, không ai miá»…n cưỡng gì được.
Lão già nói:
- Chính như là kiếm vậy.
Dương Tranh không hiểu, lão già giải thích:
- Kiếm cÅ©ng có cái mệnh vận của kiếm, không những vậy cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i vậy, cÅ©ng có tốt có xấu.
Lão già nói:
- Lần đó, ta đi lại gặp Thiệu đại sư, cũng là thử xem cây kiếm Linh Không y vừa mới luyện thành đó.
- Linh Không ?
DÆ°Æ¡ng Tranh há»i:
- Sao trước giỠtôi chưa nghe ai nói qua ?
- Bởi vì đó là thanh hung kiếm, thân kiếm có những lá»›p nhăn, mÅ©i kiếm lá»›p nhăn lại phát ra ánh sáng nhÆ° lá»­a, đấy là thanh kiếm thật hung, ngÆ°á»i Ä‘eo nó nhất định sẽ gặp Ä‘iá»u bất tÆ°á»ng, thậm chí còn bị cái há»a nhà phá thân vong.
Lão già nói:
- Vì vậy Thiệu đại sÆ° lập tức hủy ngay thanh kiếm đó, sau đó lại dùng chá»— sắt còn dÆ° luyện thành má»™t thanh Ä‘ao má»ng nhÆ° tá» giấy.
- Thanh đao đó ở đâu ?
- Nghe nói đã bị Ưng Vô Vật dùng một bộ kiếm phổ hồi xưa bị tàn khuyết đổi lấy.
Gương mặt của Dương Tranh bỗng biến đổi, hình như y vừa sực nghĩ ra chuyện gì vừa thần bí vừa kỳ diệu vừa đáng sợ.
- Nghe nói bộ kiếm phổ đó nửa bên trái bị cháy mất, vì vậy trong kiếm phổ, mỗi chiêu thức chỉ vẽ có một nửa chiêu, không thể nào luyện thành được kiếm thuật.
Lão già nói:
- Chỉ tiếc là ta chưa thấy qua cũng không biết bây giỠnó đang ở đâu.
Dương Tranh bỗng nói:
- Tôi biết.
Lão già mài Ä‘ao lá»™ vẻ kinh ngạc, lập tức há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Sao ông biết ?
- Bởi vì bộ kiếm phổ đó nằm trong tay phụ thân của tôi, vũ công của gia phụ từ đó mà ra.
- Ta biết sau này Dương Hận hoành hành giang hồ với cây câu kỳ quái.
Lão già càng kinh ngạc hơn:
- Dùng một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, làm sao luyện được một thứ vũ công vô địch thiên hạ như vậy ?
- Chỉ vì bá»™ kiếm phổ ấy chiêu thức không toàn vẹn, luyện kiếm tuy không được, dùng má»™t thứ kiếm tàn khuyết đã biến hình dạng để luyện, lại luyện thành được chiêu thức chÆ°a từng có bao giá», má»—i chiêu Ä‘á»u thoát ly ra khá»i thÆ°á»ng tình, má»—i chiêu Ä‘á»u không ai có thể liệu được tá»›i.
Dương Tranh nói:
- Vì vậy nó mà đánh ra, rất ít ai chống đở nổi.
- Thanh kiếm tàn khuyết đã biến hình ?
Lão già há»i:
- Không lẽ chính là khối kim loại tinh anh mà Lam Äại tiên sinh đã nhá» y luyện, rồi y luyện không thành chăng ? Y cÅ©ng vì đó mà phải tá»± tận.
- Äúng vậy.
Lão già than dài một tiếng:
- Lấy tàn bổ tàn, lấy khuyết bổ khuyết, có bá»™ kiếm phổ không toàn vẹn, má»›i có thanh kiếm không toàn vẹn, không lẽ đó là ý trá»i ?
DÆ°Æ¡ng Tranh không trả lá»i được, đấy vốn là câu há»i không ai có thể trả lá»i được.
Ãnh mắt của lão già bá»—ng lá»™ ra má»™t vẻ kỳ quái phi thÆ°á»ng, làm nhÆ° lão đã nhìn ra được má»™t chuyện ngÆ°á»i khác không thể thấy.
- Äấy không chừng không phải là ý trá»i.
Lão nói:
- Không chừng đấy là ý của vị kiếm sư hỠThiệu.
- Tại sao lại là ý của ông ta ?
- Bởi vì ông ta đã có một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, vì vậy mới cố ý tạo ra một thanh kiếm không toàn vẹn, để lại cho đệ tử duy nhất của y.
Lão già thở dài:
- Kiếm thuật của y không ra gì, nếu làm cho đệ tử của y trở thành một tay danh hiệp tung hoành trong giang hồ, y cũng coi như đã cầu nhân được nhân rồi, chết còn có gì luyến tiếc. Vì vậy y mới không tiếc hy sinh lấy thân mình.
Dương Tranh bỗng cảm thấy lạnh buốt luôn tới cả cốt tủy, một hồi thật lâu y mới nói:
- Thanh Ä‘ao má»ng tôi cÅ©ng biết nó Ä‘ang nằm đâu.
- Äao ở đâu ?
- Nhất định là nằm trong tay đệ tử duy nhất của Ưng Vô Vật.
- Äệ tá»­ của y là ai ?
- Thế tập nhất đẳng hầu Äịch Thanh Lân.
- Sao ông biết ?
- Bởi vì tôi biết y dùng thanh Ä‘ao đó Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i.
Dương Tranh nói:
- Dùng thanh Ä‘ao đó giết ngÆ°á»i, nếu Ä‘á»™ng tác đủ nhanh, bên ngoài sẽ không để lá»™ vết thÆ°Æ¡ng, máu cÅ©ng ra không được, nhÆ°ng ngÆ°á»i bị đâm nhất định sẽ vì máu ra nhiá»u quá trong ngÆ°á»i mà chết ngay lập tức, không thể nào cứu được.
- Ông biết ngÆ°á»i y giết là ai ?
- Y giết Vạn Quân Vũ.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì không ai thấy vết thương y đâm Vạn Quân Vũ, vì vậy không ai biết nguyên nhân cái chết của Vạn Quân Vũ.
Dương Tranh lại nói tiếp:
- NhÆ°ng tôi biết, bởi vì phụ thân tôi đã từng nói cho tôi biết, trên Ä‘á»i này có thứ Ä‘ao má»ng nhÆ° tá» giấy đó.
GÆ°Æ¡ng mặt lão già mài Ä‘ao cÅ©ng biến thành nhÆ° gÆ°Æ¡ng mặt của DÆ°Æ¡ng Tranh lúc nãy, lão bá»—ng há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Ngươi có biết ai nhỠThiệu đại sư luyện giùm thanh đao Linh Không đó không ?
- Ai ?
- Chính là Vạn Quân Vũ.
Lão già nói:
- Lúc đó y còn trẻ, đao pháp của y đã luyện thành, còn muốn luyện kiếm, y biết thanh kiếm bị Thiệu đại sư tiêu hủy nhưng chẳng nói gì, bởi vì y cũng tin đó là thanh hung kiếm, không những vậy, lúc đó y đã có thanh Ngư Lân Tử Kim đao.
- NhÆ°ng ông ta lại không biết Thiệu đại sÆ° dùng chá»— sắt còn lại luyện thành cây Ä‘ao má»ng đó.
- DÄ© nhiên y lại càng không biết sau này chính mình lại bị chết dÆ°á»›i tay cây Ä‘ao má»ng đó.
Lão già lại há»i DÆ°Æ¡ng Tranh:
- Äấy có phải là ý trá»i không ?
- Tôi không biết.
Dương Tranh nói:
- Tôi chỉ biết hiện tại chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện Ưng Vô Vật nhất định không hỠnghĩ tới.
- Ông muốn làm chuyện gì ?
- Tôi muốn Ä‘i giết Äịch Thanh Lân.
Dương Tranh nói:
- Lấy chiêu thức trong kiếm phổ mà Ưng Vô Vật đã dùng để đổi lấy thanh Ä‘ao má»ng ấy vá»›i Thiệu đại sÆ°, Ä‘i giết đệ tá»­ duy nhất của ông ta.
Y cÅ©ng há»i lão già:
- Äấy là xảo hợp ? Hay là ý trá»i ?
Lão già ngẫng đầu nhìn trá»i, trá»i xanh má»™t màu xanh biếc.
GÆ°Æ¡ng mặt tiá»u tụy suy nhược của lão bá»—ng nhiên lại lá»™ vẻ vừa thành kính vừa sợ hãi vừa hoang mang.
- Äấy là xảo hợp, cÅ©ng là ý trá»i, xảo hợp thÆ°á»ng thÆ°á»ng là ý trá»i.
Lão già nói:
- à trá»i muốn mượn tay ngÆ°á»i làm.
... à trá»i vô thÆ°á»ng, ý trá»i khó liệu, ý trá»i cÅ©ng khó nói, nhÆ°ng lại có ai muốn tin ?
oo Trong phòng vẫn là một màu trắng tinh như tuyết, không tí dơ dáy, không có máu tanh, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Äịch Thanh Lân mặc bá»™ y phục trắng tinh nhÆ° tuyết Ä‘ang ngồi xếp bằng trên bồ Ä‘oàn, đối diện cÅ©ng có má»™t cái bồ Ä‘oàn, trên đó ắt hẳn vẫn còn có hÆ¡i hÆ°á»›m của Ưng Vô Vật, nhÆ°ng con ngÆ°á»i của Ưng Vô Vật đã vÄ©nh viá»…n tan biến.
Thi thể của y không há» ra khá»i gian phòng này, nhÆ°ng hiện tại đã vÄ©nh viá»…n tan biến.
Nếu Äịch Thanh Lân muốn tiêu diệt má»™t ngÆ°á»i nào, nhất định y sẽ chá»n má»™t phÆ°Æ¡ng pháp Ä‘Æ¡n giản nhất, trá»±c tiếp nhất, hữu hiệu nhất.
TrÆ°á»ng lang phía ngoài cá»­a đã có tiếng chân ngÆ°á»i bÆ°á»›c lại, tiếng chân của ba ngÆ°á»i.
Tiếng chân rất nhẹ nhàng, nhÆ°ng không ổn định lắm, có thể thấy được tâm tình của bá»n há» không được ổn định cho lắm.
Khóe miệng của Äịch thanh Lân lại lá»™ ra nụ cÆ°á»i thật tàn bạo, ba ngÆ°á»i ở ngoài nếu thấy được nét mặt hiện giá» của y, nhất định há» sẽ không dám bÆ°á»›c vào cá»­a.
Chỉ tiếc là hỠkhông thấy.
Tài sản của Icefox

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãèáää, àêêóìóëÿòîð, ëîãè÷åñêèå, ôîòîøîïà


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™