Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 75: Lục Mang Tinh Trận (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Bổ sung đầy đủ lục mang tinh trận!"
8 chữ ngắn ngủi, nhưng hết lần này đến lần khác lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng rung động, mặc dù cho đến bây giờ Thiến Phỉ cũng vẫn còn chưa rõ được lục mang tinh trận chân chính là như thế nào nữa.
Thở dài một cái, ánh mắt của Lâm Thanh Hàn lại trở nên kiên định lần nữa, "Mặc dù không biết rốt cuộc có đúng như suy nghĩ của ta hay không, nhưng mà, nếu như thật sự có thể khởi động lục mang tinh trận, vậy tất nhiên sẽ làm cho vật chất biến hóa lần nữa!"
Nói giỡn sao, đó là lục mang tinh trận a, là lục mang tinh trận thần bí nhất, cường đại nhất trong truyền thuyết đó! Mặc dù cũng không trông cậy nhiều lắm rằng lục mang tinh trận đồ của khẩu súng lục này có thể đạt tới hiệu quả của lục mang tinh trận đồ trong truyền thuyết. Bất quá, chỉ cần có thể gần sát với truyền thuyết thôi, thì uy lực cũng tuyệt đối không kém chỗ nào.
Trong mơ hồ, Lâm Thanh Hàn vẫn còn có một loại cảm giác rất rõ ràng, rằng khẩu súng trên tay mình căn bản vẫn còn chưa tiến vào trạng thái biến dị thật sự, mà cơ hội của biến hóa của nó tựa hồ như chính là chờ đợi lục mang tinh trận đó! Chỉ cần đợi được cho đến lúc lục mang tinh trận mở ra, thì biến hóa của nó mới chính thức triển hiện ra trước mặt mình!
Một loại cảm giác chờ mong không thể ức chế được dâng lên trong lòng Lâm Thanh Hàn, một loại dục vọng tuyệt đối không có chút thua kém nào so với lực hấp dẫn của mỹ nữ khỏa thân đứng trước mặt. Không! Nó đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, hẳn là còn hơn nhiều nữa kìa.
Cảm giác như thế căn bản là ngoại nhân không thể nào giải thích được. Nó giống như là ngươi không cách nào giải thích được, vì sao chỉ một bức tranh, một bộ chữ, một đoạn nhạc, lại có thể khiến cho các nhà nghệ thuật gia kích động đến điên cuồng vậy.
Nếu không phải là một tay súng đỉnh cấp, thì ngươi tuyệt đối không có khả năng được sự hấp dẫn của biến hóa của súng đối với Lâm Thanh Hàn đâu.
"Vậy ngươi định làm như thế nào để bổ sung toàn bộ nó?" Thiến Phỉ cũng không có hỏi gì nhiều, chuyện như thế vốn không phải dễ dàng hỏi ra được, cũng giống như ma pháp đã được ma pháp sư cải tiến vậy.
Ít nhất, là nếu có người chạy tới hỏi Phỉ Phổ Tư biến hóa trong việc cải tiến ma pháp phong chi khinh ngâm thành phòng ngự là như thế nào, thì tất nhiên là sẽ khiến cho hắn phát hỏa lên, thậm chí còn trực tiếp động thủ nữa kìa.
Ở điểm này, Thiến Phỉ hiển nhiên là hiểu rõ hơn so với người bình thường nhiều lắm.
Trên thực tế, bây giờ Lâm Thanh Hàn căn bản là không có ý thức chuyện đó, nhất là đối với Thiến Phỉ mà nói.
"Thấy 6 cái góc của nó không?" Lâm Thanh Hàn chỉ vào lục mang tinh trận nói, "Nếu như đoán không sai, thì hai điểm sáng này, một cái đại biểu cho hỏa hệ map pháp, còn một cái là đại biểu cho phong hệ ma pháp."
"Ý ngươi nói là......" Thiến Phỉ đột nhiên hiểu ra ý tứ của Lâm Thanh Hàn.
"Không sai, 6 điểm này đại biểu cho 6 hệ ma pháp: Địa, hỏa, thủy, phong, quang, ám!" Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
Nhíu nhíu mày, Thiến Phỉ có chút do dự nói, "Nói cách khác, ngươi còn cần phải có phương pháp tu luyện ma pháp của 4 hệ còn lại ư?"
"Phải." Lâm Thanh Hàn không chút che dấu nói, "Vô luận là như thế nào, ta nhất định cũng phải lấy cho được phương thức tu luyện của các loại ma pháp này! Ta nhất định phải bổ sung đầy đủ cho lục mang tinh trận đó!"
"Hai hệ kia thì dễ, nhưng mà quang minh ma pháp cùng hắc ám ma pháp thì......" Lông mày nhíu lại thật chặt, Thiến Phỉ nhẹ giọng nói, "Ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm thử xem."
Cảm giác như thế thật khiến cho Lâm Thanh Hàn cảm thấy ấm áp trong lòng vô cùng, đối với tương lai cũng tràn ngập tin tưởng cùng đấu chí!
"Cám ơn cái gì mà cám ơn, ngươi không chê ta phiền là được rồi?" Thiến Phỉ tức giận bĩu môi nói.
"......" Có chút bị kiềm hãm lại, Lâm Thanh Hàn lập tức trở nên ách nhiên thất tiếu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có một số việc đích thực là không cần phải nói hai chữ cảm ơn ra khỏi miệng.
"Không cần để ý, chuyện về quang minh ma pháp cùng với hắc ám ma pháp, ta tự mình nghĩ ra biện pháp được, ngươi không cần phải phí tâm." Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói.
"Biết rồi mà, ta đột nhiên phát hiện, ngươi thực rất dong dài a!"
"Không đúng...... Mình như thế nào lại dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn chứ......"
May mà, Lâm Thanh Hàn tựa hồ như cũng không có chú ý tới biến hóa trong đó, cũng như câu thơ này dùng ở đây có chút thích hợp: "Hạnh giá dạ hắc khán bất thanh." (Dịch: May mắn thay đêm tối không thấy rõ được)
Đương nhiên, cái này chỉ là một khúc rất cũ mà thôi. Sau khi biết rõ được việc cần làm, Lâm Thanh Hàn lại khôi phục lại cái bộ dáng mặt dày, tựa vào ghế cùng Thiến Phỉ tán dóc, cuộc sống cứ trôi qua như thế thật đúng là không tồi.
Sự thật chứng minh, dưới tình huống như thế, thời gian trôi qua nhanh vô cùng, ít nhất, Lâm Thanh Hàn cho rằng là như vậy.
Phảng phất chỉ thoáng một cái thời thần, màn đêm liền chậm rãi kéo xuống......
Đương nhiên, đáng giá để nhắc tới trong đó chính là, hôm nay Lâm Thanh Hàn cùng với Thiến Phỉ không có ra ngoài ăn cơm, mà là do Thiến Phỉ đích thân tự mình nấu vài món ăn đơn giản. Mặc dù mùi vị xa xa không thể bằng cơm trong quán, bất quá đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, tư vị quả thực là sơn trân hải vị không gì sánh bằng.
Mà lúc này, Lâm Thanh Hàn đột nhiên có một loại cảm giác, bản thân mình tựa hồ lệch ra khỏi quỹ đạo duy vật chủ nghĩa...... Chậc, cái này tuyệt đối là sai lầm nghiêm trọng nha, phải kiên quyết sửa đổi mới được.
Sau khi cáo biệt đơn giản cùng với Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn rời khỏi phòng thí nghiệm ma pháp.
Mặc dù là bằng vào tâm mà nói, hắn rất muốn tiếp tục lưu lại. Bất quá...... Cái đạo lý hăng quá hóa hỏng hắn vẫn nhớ kỹ được.
Ban ngày đã ở trong phòng thí nghiệm ma pháp của Thiến Phỉ cả buổi rồi. Nếu như buổi tối còn ở nữa, vô luận là đối với người khác, hay là Lâm Thanh Hàn cùng với Thiến Phỉ, chỉ sợ là cũng không thể kiềm chế được bản thân mình thôi.
Tâm tư của Lâm Thanh Hàn là như thế nào thì không đề cập tới, ít nhất Thiến Phỉ vẫn còn chưa có ý định tốt đẹp như vậy.
Đương nhiên, đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, thì hắn cũng vẫn còn một số việc khác phải hoàn thành.
Yêu cầu của tam hoàng tử Khải Đặc vẫn còn giữ nguyên như cũ. Từ sau lần dự tiệc ở hoàng cung hôm trước trở về, Lâm Thanh Hàn căn bản là không có đi tìm hắn, cái này mặc dù Lâm Thanh Hàn đã có tiếp xúc nhất định đối với Khải Đặc, thế nhưng quan trọng hơn là bởi vì đã giải quyết nguy cơ tạm thời của hắn, nên không cần phải đi tìm Khải Đặc mà thôi.
Bất quá...... Bây giờ tựa hồ là đã tới lúc đến nhà bái phỏng một chút rồi.
Lâm Thanh Hàn hiển nhiên sẽ không thật sự cho rằng, chuyện của gia tộc Phú Lan Khắc có thể dễ dàng quên đi như vậy. Hơn nữa còn có nhị hoàng tử Khải Đức cùng với tài chính đại thần Kiệt Phất Tốn, vì để bảo vệ an toàn cho bản thân, đích xác là phải dần dần tiếp cận hắn.
Đương nhiên, cái này cũng gần như là có thể mà thôi. Bất quá, chỉ cần có quang minh ma pháp cùng hắc ám ma Pháp...... Lý do này chắc hẳn là đủ rồi.
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 11-11-2010 at 08:03 AM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 76: Cùng Khải Đặc Gặp Mặt Lần Nữa
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Lại là ban đêm, điều này khiến cho Lâm Thanh Hàn có chút buồn bực, sao mình cứ thích hành động vào ban đêm nhỉ? Ở thế giới cũ cũng như thế, bây giờ chạy đến dị giới cũng như thế, cảm giác này thật sự là có chút không hay cho lắm..
Hừm, thôi thì...... Lần sau bắt đầu lại vậy.
Cầm tấm thiệp mời mạ vàng trong tay, trong ánh mắt của Lâm Thanh Hàn hiện lên vài phần tiếu ý mờ nhạt.
............
"Điện hạ, Lâm Thanh Hàn tới." Hoắc Bố Tư cung kính hướng Khải Đặc hành lễ nói.
"Vậy sao?" Khải Đặc có chút ngoài ý muốn nhìn Hoắc Bố Tư liếc mắt một cái, tiện tay đặt quyển sách lên trên bàn hỏi, "Hai ngày nay gia tộc Phú Lan Khắc có hành động gì sao?"
"Bẩm điện hạ, hết thảy đều bình thường." Hoắc Bố Tư lắc đầu nói, "Hai ngày này không hề có sự kiện gì đặc biệt phát sinh cả."
Thoáng trầm ngâm trong chốc lát, Khải Đặc đột nhiên nở nụ cười, "Được, dẫn ta đi gặp mặt hắn."
"Xem ra thế bình tĩnh cuối cùng cũng sắp bị đánh vỡ rồi......"
Lúc này Lâm Thanh Hàn đang thản nhiên ngồi trên ghế thưởng thức tách trà ngon do thị nữ vừa mới bưng lên, cảm giác có pha vài phần vui sướng.
"Lâm tiên sinh quả thực nhàn nhã a." Khải Đặc cười lớn bước vào trong đại sảnh, mở miệng nói.
"Thiệp mời của Khải Đặc gởi đi đã lâu, từ ngày ấy cùng tiên sinh nói chuyện đến nay, vẫn trông ngóng tiên sinh đến, nhưng không được như ý nguyện. Hôm nay tiên sinh rốt cuộc cũng quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho ta." Khải Đặc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Thanh Hàn, "Mời tiên sinh ngồi."
Thuận thế ngồi xuống, Lâm Thanh Hàn lắc đầu giải thích nói, "Kể từ sau ngày ấy, có nhiều sự tình quấn thân, không thể rảnh được một giây, bây giờ không phải Lâm Thanh Hàn đến nhà thỉnh tội rồi sao?"
"Tiên sinh đùa cợt rồi." Khải Đặc lắc đầu nói, "Nghe nói mấy ngày trước, tiên sinh cùng với người của gia tộc Phú Lan Khắc phát sinh một chút xung đột?"
Lâm Thanh Hàn cũng không có che dấu, thản nhiên nói, "Không dối gạt điện hạ, Thanh Hàn cùng Phú Lan Khắc phát sinh xung đột, sự kiện ám sát gia tộc Phú Lan Khắc nọ cũng là do ta làm."
Trên thực tế, chuyện này căn bản là mọi người trong lòng đều biết rõ. Khải Đặc sở dĩ nói ra bất quá chính là để thử dò xét ý đồ đến đây của Lâm Thanh Hàn mà thôi.
Mà câu trả lời của Lâm Thanh Hàn thì lại không giống như là một câu trả lời thuyết phục cho Khải Đặc - - Ta không phải đến cùng ngươi quanh quẩn cái con quỷ quái gì, có cái gì thì trực tiếp nói thẳng đi.
"Ồ, nghe đồn lần ám sát tiên sinh ở học viện đế quốc là do bọn chúng làm?" Khải Đặc nhíu nhíu mày đầu nói, " Tiên sinh yên tâm, chuyện này Khải Đặc chắc chắn sẽ nghiêm trị."
Đã minh bạch ý tứ chưa, chuyện của gia tộc Phú Lan Khắc ta có thể giúp ngươi bãi bình, bất quá ngươi sẽ tỏ vẻ cái gì đây?
"Đa tạ hảo ý của điện hạ, chỉ là chuyện nhỏ, không cần phiền điện hạ quan tâm, Lâm Thanh Hàn sẽ tự xử lý." Lâm Thanh Hàn vẫn cười nói như cũ.
Ý tứ trong đó cũng rõ ràng cực kỳ, chuyện của gia tộc Phú Lan Khắc mặc dù khó chơi. Bất quá, hôm nay ta không phải vì chuyện này mà tới.
"Không sao, chỉ là gia tộc Phú Lan Khắc cũng coi như là thâm căn cố đế, quan hệ rất nhiều, tiên sinh cũng nên cẩn thận một chút." Khải Đặc khoát tay nói.
Gia tộc Phú Lan Khắc ở đế quốc cũng coi như là một gia tộc mạnh mẽ, cùng với nhị ca Khải Đức của ta và tài chính đại thần Kiệt Phất Tốn có thể cũng có quan hệ, ngươi mặc dù lợi hại nhưng cuối cùng cũng chỉ một người mà thôi a.
"Tạ ơn điện hạ đã nhắc nhở. Bất quá, có điện hạ ở đây hẳn là sẽ không khiến cho Lâm Thanh Hàn lâm vào cảnh này chứ?" Lâm Thanh Hàn mỉm cười nói.
Không phải còn có ngươi sao? Ngươi chung quy là sẽ không nhìn bọn họ diệt ta đúng không?
"Hiển nhiên rồi." Khải Đặc thản nhiên nói, "Nếu như bọn hắn còn có tâm tư lộn xộn gì, Khải Đặc tất nhiên sẽ nghiêm trị."
Giúp ngươi ư? Đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, ngươi có thể cho ta cái gì?
"Mấy ngày nay ở trong học viện đế quốc, Thanh Hàn quả thực được khải phát không ít, chỉ là không có chỗ thí nghiệm ma pháp, nên cũng không biết là có tiến bộ hay không." Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng bưng tách trà lên uống một ngụm, đột nhiên chuyển dời đề tài.
Gần đây thực lực đề cao không ít, ngươi có muốn xem thử một chút không?
Thoáng ngẩn ra, Khải Đặc không khỏi cười to nói, "Cái này không phải dễ thôi sao, ta ở đây có một sân thí nghiệm ma pháp, tiên sinh không ngại thử một lần xem."
Nói đến đây, Khải Đặc trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, phân phó nói, "Người đâu, thu thập một chút sân thí nghiệm ma pháp phía sau cho ta."
Nói xong nhìn Lâm Thanh Hàn thoáng gật đầu, rồi làm ra một cái thủ thế, hòa nhã nói, "Tiên sinh, mời."
Bất luận lúc nào đi chăng nữa, thì thực lực cũng là tất cả trụ cột. Nếu Lâm Thanh Hàn đã nói ra, thì hẳn Khải Đặc sẽ không cự tuyệt, nếu như thật sự có đủ giá trị mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không ngại đề cao lợi thế mà mượn sức.
Trái lại...... Nếu như không có cái gì cụ thể, thì cũng không cần thiết phải đàm tiếp nữa, hoặc là ít nhất, tạm thời còn chưa thể tiến thêm một bước hợp tác.
............
"Phanh!"
Từ lúc rút súng ra bắn cho đến lúc chấm dứt, Lâm Thanh Hàn thủy chung không có ngẩng đầu lên liếc nhìn bia ma pháp một lần thứ hai.
Bảy viên đạn tinh chuẩn đem bia ma pháp bắn nổ nát bấy, phảng phất như đánh nát một tấm ván gỗ vậy.
Lạnh nhạt thu hồi súng, Lâm Thanh Hàn có chút lắc đầu, "Đáng tiếc thật, vẫn còn có một chút vấn đề chưa giải quyết xong, tạm thời chỉ có thể đạt đến trình độ này."
"Hỏa hệ, cường độ công kích, cửu cấp yếu!"
Gần như chỉ một câu nói đơn giản, thế nhưng biến hóa mang đến cũng tuyệt đối là nghiêng trời lệch đất.
"......" Gần như chỉ là một súng, vốn dĩ đám thị vệ có chút khinh thường nhìn Lâm Thanh Hàn thì ánh mắt của chúng nhất thời cũng lộ ra thêm vài phần cung kính.
Công kích như thế, cho dù là cường giả cửu cấp chính thức sợ cũng sẽ phải kiêng kị, nhưng mà, cao thủ cấp bậc cửu cấp này có được bao nhiêu đây? Thực lực như thế tuyệt đối đáng giá để cho bọn họ phải kính sợ.
Có chút ngẩn ra, khuôn mặt Khải Đặc nhất thời lộ ra nụ cười, "Lâm Thanh Hàn, thật sự rất khó tin, ngươi thật sự chỉ có 20 tuổi thôi ư?"
Cường độ công kích cỡ này trên thực tế vốn là nằm trong dự liệu của Khải Đặc, chuyện Xích Huyết bị giết hắn rất rõ ràng, không có công kích đạt tới cường độ cửu cấp thì không thể nào đánh chết hắn được?
Chính thức khiến cho hắn hài lòng chính là tốc độ khủng bố mà quỷ dị như thế này, thực lực như vậy đã đủ để cùng với mình hợp tác rồi.
Nếu như kế hoạch hoàn hảo, như vậy ích lợi của hắn mang đến cho mình thật sự khó có thể ước lượng nổi. Nhất là, một kẻ có đại lượng tiềm lực để khai thác......
Đương nhiên, bây giờ nói hợp tác vẫn còn quá sớm. Bất quá, nếu như thực lực của Lâm Thanh Hàn còn có thể tăng lên nữa, thì lập tức liền có thể nói chuyện ngang hàng với mình cũng không nhất định là chuyện không có khả năng a.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Được lắm, ta cũng không quanh co nữa!" Trở lại đại sảnh, Lâm Thanh Hàn trầm giọng nói, "Tình hình mấy ngày nay điện hạ cũng thấy được, không chút khoa trương mà nói, thì đúng là sơn vũ dục lai phong mãn lâu!"
"Sơn vũ dục lai phong mãn lâu?" Khải Đặc trầm ngâm thưởng thức lời này một chút, lập tức sắc mặt giãn ra mỉm cười nói, "Nói rất hay, thật nghĩ không ra tiên sinh còn có văn chương đến như thế."
"............" Lâm Thanh Hàn nhất thời không nói gì, có văn chương, nhiều năm qua như vậy, thật đúng là lần đâu tiên, cho dù hắn mặt dày cách mấy cũng không khỏi phải đỏ lên.
Câu nói này là của một vị tiền bối nào ấy từng nói? Ặc... mà thôi quên đi, vấn đề này quá thâm ảo rồi, cũng không làm khó được Lâm Thanh Hàn.
"Một người cuối cùng cũng không cách nào đối kháng được với một thế lực khổng lồ." sắc mặt Lâm Thanh Hàn chậm rãi ngưng trọng xuống, "Mặc dù ta coi như là có được thực lực nhất định, bất quá, ta cũng không cho rằng bản thân có thể cùng với các thế lực khắp nơi chống lại, cho nên......"
"Cho nên, ngươi lựa chọn cùng ta hợp tác?" Khải Đặc tiếp nhận đề tài nói, "Thẳng thắn mà nói, một cao thủ cửu cấp đích xác có thực lực rất mạnh, bất quá, đối với ta mà nói, nếu muốn mạt sát, ít nhất cũng có mười mấy loại phương pháp......"
Lời tuy nhiên không nói gì ra cả, nhưng mà ý tứ cũng hết sức rõ ràng biểu hiện ra ngoài ----- Bằng vào thực lực của ngươi bây giờ còn chưa có đủ tư cách để cùng ta hợp tác!
Lâm Thanh Hàn có chút bị kiềm hãm, lạnh nhạt nói, "Vậy điện hạ nghĩ muốn phải như thế nào? Bắt ta đầu nhập ngươi ư?"
Khải Đặc mỉm cười lắc đầu nói, "Lấy tính tình cao ngạo của tiên sinh, tuyệt sẽ không nguyện làm thuộc hạ người khác, nếu như ngay cả điểm ấy trong mắt cũng không có được, thì Khải Đặc cũng không nhất định ngồi đây cùng tiên sinh nói chuyện."
"Ồ?" Lâm Thanh Hàn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Khải Đặc.
"Không bằng chúng ta làm giao dịch, thế nào?" Khải Đặc nhẹ giọng nói.
"Xin rửa tai nghe." Lâm Thanh Hàn thản nhiên đáp ứng, nhưng trong lòng lại chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, thành thật mà nói, tâm tư của Khải Đặc bây giờ thì mình đã hoàn toàn không đoán ra được rồi.
Tay súng mặc dù có năng lực suy đoán tính kế, nhưng vẫn như cũ không phải thể nào là đối thủ của những mưu sĩ cùng chính khác dựa vào đầu óc để ăn cơm, điểm đó là không thể nghi ngờ.
"Tiên sinh ở đế đô đắc tội nhiều người lắm, mặc dù tạm thời tựa hồ như là bị đè ép xuống, bất quá, vẫn sẽ có một ngày có thể bộc phát." Khải Đặc không nhanh không chậm nói.
Cái này giống như bệnh tật vậy, sau khi bị áp chế xuống tạm thời, thì một lúc nào đó cũng sẽ đột nhiên bộc phát...
Đó cũng chính là chỗ Lâm Thanh Hàn lo lắng, cái khác không nói, chỉ riêng thế lực của Khải Đức thôi là đã không dễ dàng trêu chọc gì rồi, chuyện của Xích Huyết lần trước có thể nói là một hồi ngoài ý muốn, chứ cho dù là bây giờ thực lực của mình được đề cao nhiều như thế, nhưng nếu đem chuyện đó bày ra một lần nữa, không để thời gian cho mình kịp phản ứng mà đánh toàn lực một kích, sợ rằng hơn phân nửa là kháng không được.
Càng huống chi, bây giờ kẻ mình ứng phó đã không còn chỉ có một người là Khải Đức nữa rồi, còn có Kiệt Phất Tốn cùng gia tộc Phú Lan Khắc tham gia, trông cậy vào việc khinh địch đánh với đối phương giống như lần trước là hoàn toàn nằm mộng rồi.
"...... Trong tương lai trận xung đột này, ta có thể hoàn toàn không giữ lại bất cứ thứ gì ủng hộ tiên sinh." Khải Đặc dừng một chút, tiếp tục nói, "Bất quá, bỏ đại giới ra, thì tiên sinh cũng phải đáp ứng ta một việc."
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Lâm Thanh Hàn suy nghĩ một chút, chậm rãi hỏi.
"Ta muốn một lời hứa hẹn của tiên sinh!" sắc mặt Khải Đặc đột nhiên ngưng trọng lên, "Tại lúc cần thiết, thỉnh tiên sinh toàn lực trợ giúp ta một lần!"
ánh mắt Lâm Thanh Hàn chợt hiện lên một đạo tinh quang, trầm mặc xuống.
"Hoàng quyền... xem ra hắn đã muốn động thủ với Khải Đức rồi?"
Loại tranh đấu hoàng quyền này có thể nói là tàn khốc nhất mà cũng là tranh đấu kịch liệt nhất, sự thất bại chỉ có thể nhận lấy một con đường chết. Hơn nữa, kết quả của tranh đấu còn có thể ảnh hưởng đến cả đế quốc, không chút khoa trương nào mà nói, vô luận là bên nào đạt được thắng lợi đi nữa, thì việc kế tiếp tất nhiên là tẩy rửa lại thế lực một lần.
Ánh mắt Khải Đặc nhìn về phía Lâm Thanh Hàn vẫn cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như là chuyện nói ra rất bình thưoờn vậy.
Lại nói tiếp, việc này nói ra thì phức tạp, nhưng đồng thời cũng rất đơn giản.
Đây là một cuộc giao dịch, hơn nữa là một cuộc giao dịch có phong hiểm rất lớn!
Đối với Khải Đặc mà nói, nếu yêu cầu được Lâm Thanh Hàn xuất lực cho dù là không phải dốc hết toàn lực, nhưng lực lượng hao phí bỏ ra tuyệt đối không phải số ít, thậm chí loại đại giới này so với một cửu cấp cường giả còn trầm trọng hơn.
Nếu như Lâm Thanh Hàn không thể biểu hiện ra đủ giá trị như thế, thì kết quả nhúng tay lần này, rất có thể sau này sẽ khiến cho hắn ở trong cuộc tranh đấu hoàng quyền bại trong gang tấc.
Đồng dạng, nếu như có thể mượn cơ hội này để đả kích Khải Đức một cách trầm trọng, thì giá trị biểu hiện ra của Lâm Thanh Hàn đã đủ lớn rồi. Hơn nữa ở trong cuộc đấu hoàng quyền còn có ủng hộ cường lực của hắn, thì kết cục tuyệt đối lại là tình huống khác.
Đương nhiên, đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, đây cũng là một canh bạc.
Tỷ lệ nguy hiểm của thế lực của Khải Đặc vượt qua được lúc này sẽ tăng lên thật lớn, nhưng mà, một khi vượt qua, thì bản thân mình tất nhiên sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu tàn khốc của hoàng quyền, trừ phi trợ giúp Khải Đặc lấy được thắng lợi, nếu không, nguy hiểm tuyệt đối so với lúc này đây sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Đây là một cuộc giao dịch, giao dịch một cách trần trụi! Hơn nữa, cũng rất công bình!
Trầm mặc một hồi, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc chậm rãi gật đầu, "Được, ta đáp ứng ngươi!"
Đối với kết quả này, Khải Đặc tựa hồ đã sớm dự liệu đến, ra hiệu bảo thị nữ bưng 2 chén rượu đến cho mình cùng Lâm Thanh Hàn, sau đó mỉm cười nói, "Hay lắm, vì giao dịch của chúng ta, cạn ly!"
Thản nhiên cười cười, Lâm Thanh Hàn theo lời của hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Trên thực tế, đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, hắn cũng đồng dạng không còn đường lui nữa rồi, chỉ cần tiếp nhận sự trợ giúp của Khải Đặc, vô luận hắn nghĩ thế nào, thì từ biểu hiện cho thấy, hắn đã bị gắn cái mác là thuộc về phương thế lực của tam hoàng tử rồi.
Có thể, Khải Đặc vốn cũng không lo lắng hắn sẽ đổi ý.
Đương nhiên, đây chỉ gần như là suy đoán mà thôi...... Ít nhất, Lâm Thanh Hàn cũng không cảm thấy được mình là người bình thường. (Dịch giả: Không hiểu lắm chỗ này ý tác giả là đang nói cái gì, dịch giả chỉ dịch ra thui @_@!)
"Được rồi, ta hy vọng điện hạ có thể giúp ta tìm phương thức tu luyện ma pháp của quang hệ cùng ám hệ." Buông chén rượu xuống, Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Thứ này đối với sự tăng lên của thực lực của ta sẽ có trợ giúp một chút."
Trên thực tế, đây mới là mục đích chính thức Lâm Thanh Hàn đến lần này, những điều khác bất quá chỉ là che dấu mà thôi.
Chỉ cần thực lực bản thân đủ mạnh, thì hết thảy hiệp nghị cùng mưu kế đều là trò cười, đây mới là điểm căn bản của tất cả!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 78: Dây dưa cùng…… thủ đoạn của Đế Mễ (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Nhẹ nhàng thở ra, sau đó thản nhiên đứng dậy, Lâm Thanh Hàn nhất thời cảm giác như hết thảy mệt mỏi đều tan biến.
Tinh thần lực theo đó được đề cao, nhu cầu đối với giấc ngủ đã không ngừng giảm bớt xuống, đồng dạng cho thấy thời gian tu luyện của Lâm Thanh Hàn cũng càng ngày càng nhiều, không phải bởi vì hắn thích tu luyện buồn tẻ, mà là bởi vì để có thể sống sót được!
Lâm Thanh Hàn lúc nào cũng không phải là một kẻ chăm chỉ, song, mỗi khi áp lực kéo tới, thì hắn lại bộc phát sự điên cuồng cùng cứng cỏi đến mức bất luận kẻ nào cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
Người như thế, nếu là sinh hoạt trong một hoàn cảnh an toàn hòa bình thì có thể sống hết một đời sống tầm thường, song, nếu là bị vây trong thời loạn thế, tất nhiên sẽ có thể là một anh hùng cản đảm, hoặc giả chính là kiêu hùng!
Thậm chí ở dưới tình huống nào đó, còn có thể sẽ trở thành một ác ma!
Kiếp trước là như vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy!
Thu hoạch mấy ngày hôm nay của hắn có thể nói là rất lớn, song, áp lực theo đó tiến đến cũng không phải là buông lỏng mà là tăng lên thêm vài lần.
Thời gian không đủ, đây cơ hồ chính là cảm khái lớn nhất hiện giờ của Lâm Thanh Hàn.
Có một ví dụ rất nổi tiếng, ở trên một cái bản đen, có một cái điểm, đối với điểm này mà nói, thì đã không biết được chung quanh nó có thể tiếp xúc được với bao nhiêu điểm không gian, mà lúc ta từ cái điểm đó vẽ ra một vòng tròn, lại càng không biết được nó tăng thêm bao nhiêu điểm, bởi vì đường tròn càng lớn, những thứ không biết lại càng nhiều......
Trên thực tế, đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, thì cũng là đang thực hiện đạo lý này, thực lực không ngừng đề cao, đồng thời nguy hiểm cũng càng ngày càng lớn, tựa như quá trình biến thành hình tròn của cái điểm nọ vậy, càng biết được nhiều, thì không biết cũng càng nhiều!
Bất quá, đối với Lâm Thanh Hàn bây giờ mà nói, thì nó cũng không phải là trọng điểm, bởi vì khi nhìn thấy sắc mặt bất thiện đang tiêu sái bước tới của Đế Mễ thì mọi ý niệm lộn xộn loạn xà ngầu trong đầu hắn nhất thời liền bị ném đi chỗ khác.
"Ách...... Đế Mễ đạo sư, buổi sáng tốt lành." Lâm Thanh Hàn ngượng ngùng cố tìm vài phần tự nhiên cười nói.
"Ngươi không cảm thấy ngươi hẳn cần phải cho ta một lời giải thích sao?" Đế Mễ trực tiếp không thèm để ý mấy câu nói nhảm của Lâm Thanh Hàn, hỏi thẳng chủ đề.
"Ách...... chuyện đó... hôm nay khí trời thanh mát, Đế Mễ đạo sư, ngươi không thấy như vậy sao?" Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói sang chuyện khác, mặc dù phương thức này không có bất kỳ nội dung kỹ thuật gì.
"Cám ơn, bất quá trước khi thảo luận về vấn đề khí trời, ngươi có phải nên giải thích cái gì nên giải thích trước với ta hay sao?" Đế Mễ vẫn giữ nguyên như cũ, khóe miệng không tự giác dẫn ra một đường vòng cung xinh đẹp.
"Cái này... ta gần đây ở phương diện nghiên cứu ma pháp... uhm, vừa vặn tới chỗ trọng yếu, không cách nào phân thần, cho nên......" Lâm Thanh Hàn kiên trì đến cuối cùng, đành phải lấy ra một cái cớ để giải thích.
"Thế ư?" Đế Mễ không khỏi cười lạnh nói, "Bất quá, ta cũng không muốn nghe bất cứ lý do gì!"
"..............." Lâm Thanh Hàn nhất thời không nói gì, mới vừa rồi ai bảo mình đưa ra lời giải thích? Chẳng lẽ bản thân sinh ra ảo giác rồi ư?
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Lâm Thanh Hàn, Đế Mễ lạnh nhạt nói, "Sao hả, không phục à?"
"........." Lâm Thanh Hàn đành đơn giản cam chịu.
"Được lắm, lập tức chạy cho ta, ngươi có thể dùng cái thứ chân khí nọ, bất quá... ta không bảo dừng, thì không được phép dừng!" Đế Mễ lạnh lùng nói, đầu ngón tay chợt bắn ra một đạo đấu khí quang mang, bắn sượt qua đầu Lâm Thanh Hàn xuống mặt đất.
Chứng kiến cái này, Lâm Thanh Hàn không khỏi cười khổ một trận, nếu đã không có dũng khí chần chờ ở lại, thì đành lập tức chạy quanh sân huấn luyện thôi.
Mặc dù xét về thực lực, chính thức chiến đấu sinh tử, thì Đế Mễ chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Lại nói đối với Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn không hiểu sao luôn có một loại kính ý, căn bản là không thể phát ra lửa giận được.
Tựa hồ như là một vị sư phụ tốt vì ngươi, vô luận thái độ bất hảo như thế nào, thì ngươi cũng rất khó tức giận đối với hắn, ở điểm này mà nói, tư tưởng của Lâm Thanh Hàn tuyệt đối có thể nói là hết sức mẫu mực.
Thiên địa quân thân sư, nó vốn là văn hóa đã lắng đọng vô số năm trong lịch sử Trung Quốc, cho nên địa vị của sư phụ tuyệt đối là rất cao.(Thiên địa quân thân sư: trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)
Ánh sáng màu xanh trong nháy mắt hiện lên trên người Lâm Thanh Hàn, thích ý cùng tiêu sái khó mà nói thành lời.
Nhìn thân ảnh của Lâm Thanh Hàn, Đế Mễ không khỏi có chút lắc đầu mà đau đầu, cái tên này thực căn bản là không thể ấn theo lẽ thường để đo lường được, rốt cuộc phải xử lý hắn như thế nào đây?
Mơ hồ quan sát cường độ luồng chân khí màu xanh nọ trên người Lâm Thanh Hàn, Đế Mễ xoay người hướng phương hướng của các đệ tử khác, dựa theo tốc độ tiêu hao này thì mình chờ khoảng một tiếng là xong, cũng không có gì quá mức.
Thật sự trừng phạt Lâm Thanh Hàn cảm thấy có chút không đành lòng, có điều nếu bảo cứ như thế mà bỏ qua cho hắn, thì lại càng không thể. Nếu không cho hắn ăn chút đau khổ, thì hắn lại càng tiếp tục đem lời nói của mình thổi qua tai rồi?
Về phần nói, sau khi mình rời đi thì Lâm Thanh Hàn sẽ lười biếng, ý niệm này căn bản là không có xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Hàn.
Mặc dù chỉ tiếp xúc rất ngắn ngủi, nhưng nếu nói tính tình hắn thật giống như kiểu lười biếng vui đùa đó thôi thì mình không cần ở lại đây nữa, trực tiếp về nhà tìm người gả đi cho rồi.
Ngay cả nhiêu đó nhãn lực cũng không có, tự nhiên là cũng không có gì hay để nói rồi.
Ách...... Đương nhiên, cái này Lâm Thanh Hàn là không biết, chứ nếu không, y theo tính tình của hắn còn không náo động một phen nữa thì thôi rồi.
Quy củ cái gì, ước thúc cái gì, cái thứ đồ chơi đó đối với Lâm Thanh Hàn mà nói bất quá chỉ là trò cười mà thôi.
Trên thực tế, không chỉ có Lâm Thanh Hàn, mà đối với tất cả cường giả chân chính cũng thế, quy tắc đã có ngày được chế định ra, thì cũng có ngày bị đánh vỡ!
..................
"Chính là tiểu tử đó sao?" Một tên có chút hèn mọn, bỉ ổi đứng ở xa xa nhìn về hướng Lâm Thanh Hàn, sau khi phân phó người bên cạnh vài câu, rồi nhẹ giọng hỏi.
"Không sai, hình ảnh ma pháp đúng là tiểu tử này." Một tên khác đứng bên cạnh dùng sức chỉ chỉ nói.
"Hắc, cũng không biết tiểu tử này có lai lịch gì, không ngờ dám đắc tội với người của gia tộc Phú Lan Khắc." Tên bỉ ổi kia giả mù giả sương thở dài nói, "Thật đáng tiếc, kể ra nếu đứng trong học viện đợi mấy năm đi ra thì cũng là một kẻ không tệ rồi."
"Được rồi, đừng nói nữa, Đế Mễ đạo sư đi rồi, động thủ đi." Tên mập mạp bên kia tên bỉ ổi hồ giả hổ uy hét một cái, lòng tự tin phảng phất như chiếm được sự bành trướng chưa từng có, "Đắc tội với người không nên đắc tội, tính hắn xui xẻo."
Nói đến đây, ba người cùng nhau hướng phương hướng Lâm Thanh Hàn bước tới...
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 79: Dây dưa cùng…… thủ đoạn của Đế Mễ (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Thấy 3 người không chút tiếng động đi tới vây quanh mình, trong ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn tràn ra thêm vài phần lãnh ý lần nữa, mặc dù còn chưa có tiếp xúc, nhưng phần địch ý vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn vẫn như cũ không dừng cước bộ, giống như không hề chứng kiến bọn họ vậy, cùng với đám người lần trước vừa mới xuất hiện liền trực tiếp đánh chết là đã cách biệt đến một trời một vực rồi.
Đương nhiên, lần này cũng không phải bởi vì Lâm Thanh Hàn đột nhiên đổi tính chuyển thành người tốt.
Chỉ là tình hình lần này so với lần trước lại hoàn toàn bất đồng, đầu tiên, 3 người này hiển nhiên cũng là đệ tử của học viện đế quốc, bất đồng với những kẻ lén vào kia, nếu như không hỏi nguyên do trực tiếp giết chết đến lúc đó công đạo ra, cái gì địch ý, cái gì sát ý cũng không thể nào nói nổi được, đây là sự thật.
Điểm thứ hai, cũng là điểm trọng yếu nhất trong đó, ba người này cũng không có sát ý, trong phần địch ý nọ chỉ mang theo phần nhiều là muốn thu thập mình một trận, hoặc là giáo huấn một chút.
Xung đột như thế, ở trong học viện đế quốc cũng không tính là hiếm thấy, ở trong mắt của Lâm Thanh Hàn mà nói, đơn giản chỉ là cùng con nít đánh nhau thôi, vốn không cần phải so đo.
"Hắc, tiểu tử kia, ngươi chính là Lâm Thanh Hàn ư?" Tên mang bộ mặt bỉ ổi kia chặn Lâm Thanh Hàn lại, khinh thường nói.
Cả 3 người này thực lực cơ bản đều là lục cấp, dưới tình huống không động tới súng, mình căn bản là không có đường hoàn thủ, ngay cả tránh cũng không có khả năng.
Ý đồ của mấy tên này tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhất thời còn chưa nên nặng tay với chúng.
"Nhìn đấu khí của ngươi chỉ có nhị cấp thôi ư?" Khóe mắt tên bỉ ổi quét qua ánh sáng màu xanh nhàn nhạt trên người Lâm Thanh Hàn, khinh thường nói.
Chân khí cùng đấu khí khác nhau, đối với hắn mà nói căn bản là không cách nào nhận ra được, huống hồ, chỉ có cường độ nhị cấp, hắn cũng chẳng muốn cẩn thận quan sát làm gì.
"Ta cũng lười nói chuyện vòng vo với ngươi, ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội, bọn ca đây nhận được chỗ tốt của người ta, đến dạy ngươi biết cách làm người là như thế nào." tên bỉ ổi kia vỗ bả vai Lâm Thanh Hàn nói, "Thức thời mà nói, đàng hoàng một chút, bọn ca sẽ không hạ tử thủ, hoạt động chút gân cốt là được, thế nào?"
Nghe xong, Lâm Thanh Hàn không khỏi cười khổ, cư nhiên còn có loại này tồn tại? Vầy là sao? Còn cùng mình thương lượng xem làm thế nào thu thập mình nữa cơ chứ?
Một tia sát ý cuối cùng trong lòng chậm rãi tiêu tán, Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đối với mấy tên ngây thơ hệt như tiểu hài tử này, biết so đo thế nào đây? Ồ không, thật xin lỗi, hình như mấy vị này hoàn toàn đúng là tiểu hài tử thì phải......
"Bất quá, có người sai sử sao? Phú Lan Khắc, xem ra ngươi thật sự muốn chết rồi!"
"Các ngươi đi đi, chuyện này ta coi như chưa từng phát sinh." Miễn cưỡng phất phất tay, Lâm Thanh Hàn đẩy tên mặt bỉ ổi ở trướcc mặt mình ra, ánh sáng màu xanh lại hiện lên, tiếp tục vận động của mình.
"Dát!" Lần này cho dù là người bùn cũng muốn phát vài tính đất cứng rồi, xem thường người ta đến như vậy sao?
Nếu như là cao thủ thì thôi không nói, vậy mà lại bị một tên tiểu tử đấu khí mới nhị cấp xem thường, cái này thật quá mức rồi? Không tìm lại được mặt mũi thì sau này làm thế nào mà hỗn?
Nghĩ vậy, tên mang mặt bỉ ổi hướng phía Lâm Thanh Hàn đuổi theo, tung một cước mang theo lục cấp đấu khí hung hăng đá vào lưng Lâm Thanh Hàn.
Súng không một tiếng động hiện lên trên tay, gương mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn rốt cuộc xuất hiện vài phần thần sắc không kiên nhẫn, vốn dĩ lười cùng chúng so đo chứ không phải là sẽ không ra tay với chúng, một khi uy hiếp đến an toàn của mình, thì không có gì cần phải khách khí nữa.
Nếu không phải uy lực của bạo liệt đạn đối với bọn họ thật sự quá lớn, thì Lâm Thanh Hàn đã sớm dùng hành động để bọn họ cút đi rồi.
"Bốp!" một tiếng, thân thể của tên bỉ ổi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Bất quá người ra tay không phải là Lâm Thanh Hàn.
"Mấy tên hỗn đãn này? Còn có dũng khí đến chỗ ta giương oai?" Thanh âm lạnh như băng của Đế Mễ lập tức vang lên phía sau lưng Lâm Thanh Hàn.
Nghe thanh âm đó, sắc mặt cả ba người nhất thời đại biến, thiếu chút nữa là bị dọa đến ngất đi.
Đế Mễ đạo sư, cái vị biến thái được xưng là ma nữ đạo sư ở đấu thần hệ này đủ để trở thành cơn ác mộng cho bất kỳ vị đệ tử nào.
Nếu như không phải đã chứng kiến Đế Mễ đi xa rồi, thì có cho họ thêm hai lá gan đi nữa thì cũng không dám có dũng khí tiến lại.
Sung không một tiếng động cất vô, Lâm Thanh Hàn im lặng nhìn Đế Mễ, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười thản nhiên.
"Đế Mễ đạo sư...... Bọn ta...... bọn ta chỉ là đi ngang qua thôi." Tên mập đầu đầy mồ hôi tìm đại một lý do kiên trì nói.
"Đi ngang qua?" Đế Mễ không khỏi nở nụ cười, "Đi ngang qua mà cũng phải dùng đấu khí sao? Sao ta cảm giác được các ngươi hình như đang chặn hắn?"
"............"
Đế Mễ mới vừa rồi ra tay cũng không nặng, tên bỉ ổi cũng đã bò dậy khỏi mặt đất, "Đế Mễ đạo sư, bọn ta cũng không cố ý...... tâm tình không tốt cho nên mới gây khó...... bọn ta biết sai lầm rồi, ngài tha bọn ta đi."
"Tâm tình không tốt?" Nụ cười trên mặt Đế Mễ lại càng lạnh hơn vài phần, "Tâm tình của ta bây giờ cũng không tốt, có muốn ta gây khó một chút không?"
"............" Mồ hôi lạnh nhất thời thấm ướt áo cả 3 người.
"Đế mễ đạo sư, bất quá chỉ là mấy đệ tử hồ nháo mà thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?" Một thanh âm đột nhiên vang lên, sau đó có một người đi tới trước mặt Đế Mễ.
"Tát Khoa Kỳ đạo sư."
Nghe thanh âm đó 3 người không khỏi thở phào một hơi, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng mà không dám hỏi một chữ.
"Tát Khoa Kỳ, đây là chuyện của ta, còn không tới lượt ngươi nhúng tay vào!" Đế Mễ nhíu mày nói.
"Ta bất quá chỉ đi ngang qua đây thôi." Tát Khoa Kỳ nhún vai nói, "Chuyện của mấy đệ tử thôi mà, việc gì phải giống trống khua chiêng như vậy, để chúng giải quyết là được."
Ánh mắt miễn cưỡng dời tới trên người Tát Khoa Kỳ lần nữa, sát ý trong lòng Lâm Thanh Hàn lại nổi lên, khóe miệng đồng thời hiện lên nụ cười lạnh như băng.
Bất quá từ ngoài nhìn vào, cái tên Tát Khoa Kỳ này tuyệt đối xưng là đẹp trai rồi, cái này rõ ràng khiến cho hắn đố kỵ một trận.
Mỹ nữ ở thế giới này rõ ràng đã nhiều rồi, tại sao nam nhân cũng đẹp trai hệt như vậy?
"Phải, phải, bọn ta tự mình giải quyết là được, không dám phiền đến Đế Mễ đạo sư." Tên bỉ ổi vội vàng đáp ứng nói.
"Như vậy đi, chuyện gì đã xảy ra ta cũng lười hỏi," Tát Khoa Kỳ lạnh nhạt nói, "Đây là học viện đế quốc, vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi, các ngươi cùng vị đồng học này tỷ thí một lần, vô luận thắng thua thì chuyện này đều cho qua hết, thế nào?"
Last edited by Đường Ngọc Ninh; 09-12-2010 at 05:35 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh