Lúc này, cảnh sát bên trong Building mới phản ứng lại, không phải bởi vì bọn họ chậm chạp, mà là động tác của đại hán thật sự quá nhanh, từ khi xuất hiện cho đến khi mang đi mấy trăm phóng viên, tất cả quá trình tổng cộng chỉ khoảng một hai phút. Thanh thế của đại hán làm cho mấy chục cảnh sát tại hiện trường không dám hành động thiếu suy nghĩ, số cảnh sát tại hiện trường quá ít chỉ có hơn ba mươi người, nếu cương quyết cản trở đại hắn chắc chắn sẽ dẫn đến phản hiệu quả. Hơn nữa ở bên ngoài, để ý thấy những người này sử dụng các loại ô tô xa hoa đắt tiền, cảm thấy bọn họ đến đây chí ít không phải hạng cướp bóc, làm sao có thể đem Rolls-Royce đi cướp bóc phóng viên.
Thân là nhân viên cảnh vụ đương nhiên không thể bỏ qua những gì xảy ra, cảnh sát trưởng thấy những người này đi vào building, ám hiệu cấp dưới đề cao cảnh giác, chính mình tiến đến hỏi: "Các vị là người nào? Tại sao ở nơi công cộng tự tiện đem người đi."
Người đàn ông trung niên trắng trẻo đi đầu là tên là Braid được Thạch Thiên gọi điện tới để quét sạch phóng viên, hắn ở Hongkong không có gì việc làm, cảm thấy nhàm chán, đột nhiên nghe chủ nhân có việc phân phó, tự nhiên hắn mừng rỡ như điên, lập tức triệu tập đại đội chạy đến.
Thạch Thiên đồng minh cùng quỹ TS tuy rằng thực lực hùng hậu, thế lực trải rộng toàn cầu, bình thường vẫn rất bề bộn, người thường thậm chí cũng không biết bọn họ tồn tại. Hôm nay có người ở quấy rầy chủ nhân của bọn họ, hơn nữa đích thân chủ nhân phân phó bọn họ đến làm việc, đối với những người này có thể nói đây là cơ hội ngàn năm mới có cơ hội đền đáp chủ nhân, đâu thèm để ý chỗ này có phải là công cộng hay không, cho dù Thạch Thiên phái bọn họ đem tổng thống đuổi ra khỏi Nhà Trắng bên nước Mỹ, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà lao vào Nhà Trắng.
Braid cũng không phải là anh chàng lỗ mãng, nếu không làm sao có thể quản lý đương kim thế giới - tổ chức hắc đạo thần bí, khi triệu tập đại đội đồng thời đã đem sự tình nói cho cho Pierre. Bản thân hắn chỉ để ý đem lũ phóng viên quấy rầy Thạch Thiên cưỡng chế di dời, toàn bộ sự việc Pierre xử lý rất công bằng.
Thấy cảnh sát trưởng hỏi, Braid cười cười nói: "Chúng tôi là ai không quan trọng, các ông là cảnh sát chẳng phải muốn ngăn cản phóng viên tiến vào sao? Tôi thay các ông đuổi bọn họ đi. Không tạ ơn, lại còn trách cứ tôi đến đây sao?"
Cảnh sát trưởng giật mình, nghiêm nghị nói: "Các anh không có quyền bắt phóng viên, HongKong là pháp chế xã hội, tôi mặc kệ các anh là người nào, nguyên nhân vì sao, hành động của các anh đều là phạm pháp, hiện tại phải lập tức phóng thích các phóng viên trở về, hợp tác với cảnh sát để điều tra… Mời anh trình ra chứng minh thư" Nói xong, cảnh sát trưởng một tay đưa đến trước mặt Braid, tay kia phóng tới thắt lưng cầm súng lục, tỏ vẻ cảnh cáo.
Braid vẫn mang vẻ mặt tươi cười, phất tay chụp cảnh sát trưởng đến một bên, nói: "Không mang chứng minh thư. Trở về hỏi cấp trên của ông sẽ biết tôi là ai, phỏng chừng một hồi nữa hắn sẽ cho điện thoại cho ông. Về phần các phóng viên, ông không cần lo lắng cho sự an toàn của bọn họ, chỉ là mang về giáo dục mà thôi, chỉ cần bọn họ đáp ứng về sau không hề đến quấy rầy chủ nhân, đương nhiên để bọn họ về nhà, chẳng lẽ tôi còn có thể làm gì bọn họ."
Thấy đến một đám người tiến về phía thang máy, Braid không thèm để ý tới cảnh sát trưởng liền phân phó mấy tay dưới quyền: "Các ngươi đi chặn lại những người đó, hỏi xem tới có việc gì."
Cảnh sát trưởng nghe khẩu khí của Braid, chỉ là không nghĩ làm cho phóng viên không dám quấy rầy Thạch Thiên, cũng đáp ứng sẽ phóng thích các phóng viên, thoáng yên tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn thấy khó hiểu, thầm nghĩ: “Thiếu niên Thạch Thiên quen từ đâu nhiều người ngoại quốc tìm đến phục vụ hắn như vậy, hắn không phải hắn là một bảo vệ tạp chí xã sao?” Không đợi hắn suy nghĩ tìm hiểu, chợt nghe Braid muốn đi chặn lại chủ tịch hiệp hội bóng đá Hongkong cùng đám người Nghiêm Quốc Vĩ, kinh hãi nói: "Đừng có làm bậy, người kia chính là chủ tịch hiệp hội bóng đá Trung Quốc - Nghiêm Quốc Vĩ…"
Braid vừa nghe là chủ tịch hiệp hội, cũng chấn động, hô: "Ông như thế nào không nói sớm, thiếu chút nữa để cho bọn họ tự tiện đi lên, nơi này đối với các ông còn có chuyện gì nữa đâu, quay về đi tuần tra đi." Nói xong Braid liền vọt trở lại, hắn đoán được chủ tịch hiệp hội khẳng định là hướng về phía Thạch Thiên, nếu để cho bọn họ đi lên lầu trên tìm chủ nhân thì sự việc khá nghiêm trọng, nhanh như chớp, toàn bộ gần trăm người "Oanh" một tiếng đã theo sau Braid vọt trở lại.
Tình hình lúc này, cảnh sát trưởng không quan tâm cũng không được, chẳng may chủ tịch bị đám người kia bắt cóc đi, trong đó lại có sự hiện diện của mình ở đây thì làm sao mình có thể gánh vác nổi trách nhiệm, phỏng chừng tất cả đều chịu không gánh nổi. Vì thế thân thủ cảnh sát trưởng rút súng rất nhanh, hắn muốn đuổi kịp theo ngăn cản. Bỗng nhiên một bàn tay đặt trên vai hắn, cảnh sát trưởng cảm giác trên vai tê rần, sau đó cánh tay mất đi tri giác, không thể nhúc nhích, dường như cánh tay đã không còn bình thường, súng trên tay cũng bị người kia cầm đi.
Đối với cảnh sát, khẩu súng là vật cực kỳ quan trọng, việc đánh mất súng hoặc bị cướp mất súng là sự việc rất nghiêm trọng. Cảnh sát trưởng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên tóc vàng cao hơn hắn nửa cái đầu, người này đứng đối diện hắn mỉm cười, súng của mình đang ở trên tay hắn, cảnh sát trưởng kinh ngạc nói: "Cậu… cậu muốn làm gì… Muốn đi cướp súng của tôi.” Một cánh tay căn bản đã không thể nâng lên, cánh tay kia lại không thuận tiện.
Nào ai biết thanh niên tóc vàng đã làm gì khẩu súng của cảnh sát trưởng rồi mới đưa lại cho cảnh sát trưởng, tiếp đến lời nói có chút đông cứng: "Yên tâm, súng của anh uy lực quá nhỏ, đem tặng tôi cũng không lấy, đừng lấy nó hù dọa chúng tôi." Nói xong, thanh niên vỗ vỗ vào bả vai cảnh sát trưởng, tiến thẳng đến chỗ thang máy.
Cảnh sát trưởng cảm giác trên vai đỡ tê rần, cánh tay lập tức khôi phục tri giác, hắn vội vã cầm lấy khẩu súng, xem xét thực sự mình mình đang cầm khẩu súng, mới thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn giơ súng lên, quát lớn: "Đừng có động đậy…"
Đám đại hán kia không thèm để ý tới tên cảnh sát trưởng, tất cả đã bao vây quanh đám người Nghiêm Quốc Vĩ ở trước thang máy, chỉ có người thanh niên tóc vàng vừa rồi quay đầu lại cười nói: "Cảnh sát trưởng, mời anh về “tu” lại cách dùng súng, đừng mang ra mà hù dọa người khác."
Cảnh sát trưởng sửng sốt, đồng thời cảm thấy cầm súng trên tay có điểm bất thường, nhìn kỹ mới biết khẩu súng này theo mình nhiều năm là một khẩu súng bình thường, chỉ tội không có cò súng, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không bật thành lời. Hắn đang không biết mình phải làm sao bây giờ, thì một tên cảnh sát khác chạy nhanh tới nói: "Cảnh sát trưởng, tổng bộ vừa ra mệnh lệnh thu quân…"
Cảnh sát trưởng kinh ngạc nói: "Đã trình báo tình hình nơi này với tổng bộ chưa?"
Tên cảnh sát kia gật gật đầu, nói tiếp: "Đây là mệnh lệnh của tổng thự cấp".
Cảnh sát trưởng nhíu mày, nhìn nhìn chủ tịch hiệp hội bị bao vây phía thang máy, quay đầu lại nhìn nhìn bên ngoài Building đầy rẫy những siêu xe xa hoa, lập tức cảm giác thoải mái, liền thu lại chiếc khẩu súng không cò, thở dài: "Thu quân…"
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Đám người Nghiêm Quốc Vĩ bắt đầu chú ý tới nhóm Braid như đàn sói lang hổ báo, trong lòng hoài nghi không biết có phải tập đoàn Tinh Hồng Cát mời đến đuổi phóng viên hay không, tuy rằng cảm thấy được động tĩnh không khỏi huyên náo, nhưng bởi vì nóng lòng muốn gặp Thạch Thiên, cũng sẽ không để ý, chính là cảm thán Quách gia quả nhiên không hổ là phú hào siêu cấp, mời đến ngay cả những "tay đấm" đều đi Rolls-Royce tới, xuyên qua đại sảnh có thể nhận loại xe này, tổng giá trị ít nhất cũng lên đến triệu đô.
Cũng không nghĩ những người này bắt hết nhóm phóng viên, tiến thẳng đến bao quanh bọn họ, thoạt nhìn đám người này còn hung dữ hơn hồi nãy. Nghiêm Quốc Vĩ khó hiểu nhìn nhìn tên quản lí đứng bên cạnh, phát hiện ra vẻ mặt của tên quản lí cũng mờ mịt. Hắn vội vã đưa ánh mắt đi tìm cảnh sát, lại chỉ nhìn bóng cảnh sát rời đi, bảo vệ thì đều bị dọa chạy hết, đứng cách rất xa không dám lại đây giải vây, làm bộ như không thấy gì hết.
Tên quản lí to gan, tiến lên nửa bước che phía trước người Nghiêm Quốc Vĩ, nhìn đám người đại hán thốt ra những lời lẽ nghiêm khắc: "Các anh muốn làm gì? Nơi này… Nơi này không phải chỗ cho các anh có thể xằng bậy? Mau… Mau tránh ra, các anh đang vây quanh người nào biết không?"
Lưu chủ nhiệm đứng bên cạnh Nghiêm Quốc Vĩ cũng tiến lên quát lớn: "Vị này chính là Nghiêm chủ tịch hiệp hội bóng đá Trung Quốc."
Braid cười lạnh nói: "Tôi mặc kệ các ông là ai, dù sao hôm nay, tôi không cho các ông lên lầu, ai ở đâu thì về nơi đó đi" Dù sao hiệp hội bóng đá Trung Quốc cũng thuộc bộ thể dục thể thao quốc gia. Braid biết rằng vị chủ tịch hiệp hội xem như quan chức không nhỏ, Braid vẫn không cho hắn chút mặt mũi, mọi người cũng đã nhìn đám người này đối phó với các phóng viên đuổi ra ngoài như thế nào?
Nghiêm Quốc Vĩ gặp những người này chẳng phân rõ phải trái, hiển nhiên cực kỳ căm tức, chỉ là đối phương người đông thế mạnh, lại không phải do Building mời đến, hơn nữa nhìn qua cũng biết hạng người không lương thiện, nhất thời không tiện manh động, cưỡng chế cơn tức giận nói: "Chúng tôi lên tìm người, đã được sự đồng ý của Building. Các anh không có quyền cản trở, xin tránh đường."
Braid ha ha cười nói: "Tôi đoán được ông lên tìm người, nếu không cản trở các ông để làm gì? Đi mau!... Đi mau!... Building đồng ý cũng vô dụng, tôi không đồng ý."
Nghiêm Quốc Vĩ chưa từng bị đối xử quá đáng như vậy, thấy mình như trở thành tên hành khất đang bị xua đuổi, cơn thịnh nộ lên đến cực điểm, hơi rượu đồng thời xông, sắc mặt tím bầm, giận dữ hét: "Mày là ai, dựa vào cái gì phải được sự đồng ý của mày?"
Đại hán kia thấy lão Đại bị sỉ nhục, con ngươi trừng lên, chỉ chờ Braid ra lệnh một tiếng, sẽ xông lên xé xác Nghiêm Quốc Vĩ. Braid cũng không phản ứng gì nhiều, Braid nghĩ cho Thạch Thiên đỡ gặp phải một chút phiền toái không cần thiết, chỉ cần không cho những người này đi lên quấy rầy đến Thạch Thiên là được, hắn vừa mỉm cười định nói chuyện thì… Một tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, mấy người đi tới. Tất cả mọi người sửng sốt, dẫn đầu đúng là Thạch Thiên, phía sau hắn chính là Samantha cùng Kim Hinh, cuối cùng là Thạch Hiểu Mẫn cùng Quách Gia Chí.
Thạch Thiên nhìn đến thang máy trạm kế tiếp nhiều người như vậy, cũng sửng sốt, Braid vội bỏ lại đám người Nghiêm Quốc Vĩ, bước nhanh đến trước mặt Thạch Thiên khom người nói: "Chủ nhân, ngài… ngài đã xuống!"
Thạch Thiên đáp: "Ừ, các ngươi đang làm việc à? Còn chưa có “dọn dẹp sạch sẽ” sao?"
Braid vội hỏi: "Tất cả các phóng viên đều bị đuổi đi, hơn nữa tôi cam đoan tất cả các phóng viên tới hôm nay, sau này sẽ không dám đến phiền ngài" Phóng viên bị bọn họ tóm gọn về phía sau, nếu không đáp ứng về sau không dám đến làm phiền Thạch Thiên. Đám người cũng giao hẹn rõ ràng với bạn bè, thân bằng cố hữu của các phóng viên, nếu các phóng viên còn dám tiếp tục tìm đến quấy rầy Thạch Thiên, thì sẽ không được thả trở về nữa.
Thạch Thiên gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy các ngươi còn ở lại nhiều người như vậy để làm gì?"
Braid đỏ mặt, đang muốn nói đám người Nghiêm Quốc Vĩ muốn tới tìm chủ nhân, chưa kịp đuổi đi thì Lưu Chủ nhiệm nhanh nhảu bước tới lớn tiếng trách cứ nói: "Thạch Thiên, tất cả bọn họ là người của cậu, cậu hãy giải thích đi?"
Khóe mắt Thạch Thiên đảo qua Lưu chủ nhiệm, rồi quay lại hỏi Braid: "Tên này là ai?"
Hiện tại, Thạch Thiên muốn xuống dưới, người của Thiên Thạch đồng minh không dám tái tự tiện hành động trước mặt chủ nhân, cho nên không đi ngăn cản, Lưu chủ nhiệm lại tiến lên vài bước nữa, hắn đứng ở trước mặt Thạch Thiên, vênh mặt trước Braid, nói: "Tôi họ Lưu, là Chủ nhiệm của hiệp hội, mọi tầng lớp gặp vị kia cũng phải nể mặt vài phần, cho tới hôm nay đã bị sỉ nhục như thế, cho nên tôi mặc kệ làm sao được…" Hắn lấy tay một ngón tay chỉ về Nghiêm Quốc Vĩ, nói tiếp: "Cậu có biết vị này là ai không? Chính là chủ tịch hiệp hội bóng đá quốc gia - Nghiêm Quốc Vĩ! Bởi vì thấy cậu ở trên sân bóng phát huy tài năng xuất trúng, ngài cố ý từ Bắc Kinh bay tới để gặp cậu, thế mà bọn đốn mạt này cũng dám…"
Không đợi Lưu chủ nhiệm nói hết, Thạch Thiên phất tay "Cút…" Một tiếng giòn vang, một cái tát in hằn trên mặt, khiến hắn xoay quanh tại chỗ, Thạch Thiên lên tiếng: "Muốn chết có phải không, người của lão tử để cho ngươi có thể mắng sao?"
Lưu chủ nhiệm quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong óc "ong ong" choáng váng, miệng mấp máy tựa hồ muốn nói cái gì, rồi phun ra một ngụm máu ở dưới chân Thạch Thiên, trong đó còn trộn lẫn chiếc răng nanh vừa gãy.
Nghiêm Quốc Vĩ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, kinh hô: "Cậu… Cậu… Cậu dám động thủ đánh người…"
Thạch Thiên tung ra một cước vào Lưu chủ nhiệm ở dưới chân, khiến vị họ Lưu này như muốn lao vào trạng thái hôn mê, coi vị này như trái bô-linh mà sút đến dưới chân Nghiêm Quốc Vĩ, Thạch Thiên cười lạnh: "Tôi mặc kệ ngươi là chủ nhiệm, chủ tịch gì, còn dám đến phiền lão tử, lão tử đánh cho không còn cái răng. Cút!"
Tuy rằng Thạch Thiên bề ngoài thoạt nhìn vẫn là thiếu niên non nớt, nhưng công phu tôi luyện ngàn năm làm cho hắn có một cỗ uy nghiêm, cả người Nghiêm Quốc Vĩ run lên, bị Thạch Thiên khí thế ép tới nói không thành lời. Thầm nghĩ Thạch Thiên chẳng lẽ là thành viên của gia tộc hắc bang quốc tế sao? Nghiêm Quốc Vĩ nhìn nhìn Thạch Thiên, lại nhìn nhìn những đại hán ngoại quốc vẫn đang vây quanh mình, càng nghĩ càng cảm thấy điều đó là rất có thể, nhất thời cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác say giờ cũng phải tỉnh táo vài phần.
Từ xưa đến nay dân chúng sợ làm quan, làm quan sợ tạo phản, Nghiêm Quốc Vĩ không có việc gì thì đọc sách, giáo huấn của cổ nhân rằng: "Hảo hán đánh không lại nhiều người", "Hảo hán không chấp trước mắt”, đối phương càng giống những "hảo hán Lương Sơn”, đã biết phe mình chẳng những ít người, lại đều là trung niên, lão niên, thực lực kém xa, vội vàng bảo tên dưới quyền nâng Lưu chủ nhiệm dậy, chính mình thoái lui phía sau mấy người trong hiệp hội bóng đá HongKong.
Thạch Thiên không hề để ý đến hắn, từ túi xuất ra cuộn giấy, vẩy vẩy đầu một ngón tay chỉ về phía Chu Quốc Hào: "Ông! lại đây".
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Chu Quốc Hào thấy Thạch Thiên chỉ mình lại gần, nhất thời không biết nên vui mừng hay sợ hãi, thấy ngữ khí Thạch Thiên tựa hồ không giống muốn xử mình, hắn đi đến trước mặt Thạch Thiên, hỏi: "Tìm tôi có việc gì phân phó? Cứ việc nói… Cứ việc nói…"
Thạch Thiên cầm cuộn giấy trong tay, nói: "Cầm lấy, trở về dùng phương pháp ghi trên này huấn luyện các cầu thủ, chăm chỉ luyện tập thuần thục, về sau đi đá bóng chắc chắn sẽ không thua nữa".
Chu Quốc Hào kích động tiếp nhận này cuộn giấy, hưng phấn hỏi: "Thật… Thật vậy không?" Hắn nhất thời không biết có nên tin lời Thạch Thiên hay không, nhưng nghĩ đến Thạch Thiên đá bóng như thần, bên trong cuộn giấy này ghi lại phương pháp luyện tập, nếu các cầu thủ của mình đều có thể học được một chút bản lĩnh của Thạch Thiên, đừng nói thua cầu, quả thực có thể rạng danh bóng đá HongKong! Đáy lòng cũng tình nguyện tin lời Thạch Thiên nói, dù sao hắn cũng nhìn đến bóng đá HongKong, ý niệm muốn đem Thạch Thiên nhập vào đội tuyển bóng đá HongKong chắc chắn không thành hiện thực.
Thạch Thiên nghe vậy trách mắng: "Chẳng lẽ lão tử còn lừa ngươi sao? Không biết các ngươi có thể tiếp thu được hay không, nếu tiếp thu được đương nhiên sẽ không phải thua trận".
Chu Quốc Hào vội vàng gật đầu nói: "Được… được… được… chúng tôi nhất định chuyên tâm học tập, tuyệt không phụ bạc tâm ý dày công khổ cực của cậu".
Thạch Thiên nói: "Dày công khổ cực cái đầu ngươi, chẳng qua lão tử thấy thương hại các ngươi thua bóng, lại sợ các ngươi làm phiền, cho nên lão tử mới biên ra một bộ thân pháp thích hợp cho các cầu thủ đá bóng. Đúng lúc ngươi tới, lão tử đỡ phải chạy đi tìm ngươi".
Dù sao Thạch Thiên cũng là người Trung Quốc, nhìn thấy "hậu thế" của mình đá thua, cảm thấy chạnh lòng. Đêm qua, hắn chỉ kịp ghi lại một số bí kíp vào bộ thân pháp ngắn ngủi về những kinh nghiệm đã trải qua trong bóng đá, mặt khác luôn đề cao độ nhạy bén của thân thể cùng sự chịu đựng trong phương pháp luyện tập. Vì tránh lưu lại phiền phức, Thạch Thiên viết lại đồng thời cũng vẽ một ít làm mẫu. Học bộ bộ thân pháp này không khó, người bình thường đều có thể xem và học trong vài ngày có thể nắm được cốt yếu, nhưng muốn vận dụng thành thục, đương nhiên phải trải qua khắc khổ luyện tập.
Yêu cầu của các cầu thủ coi như đã được đáp ứng. Thạch Thiên không dài dòng cùng Chu Quốc Hào nữa, hắn mang theo đám người Samantha ra khỏi Building, ngồi trên một chiếc Rolls-Royce. Braid đương nhiên không hề quan tâm đến đám người Nghiêm Quốc Vĩ. Đội quân của Braid phân bố ở xung quanh Building cũng nhận được lệnh trở lại xe, hơn trăm chiếc xe xa hoa tạo thành một đoàn đồ sộ, từ từ rời khỏi quảng trường Ái Đinh Bảo.
Nhìn thấy Thạch Thiên cùng đám người rời đi, những người còn lại sửng sốt hồi lâu mới định thần lại được. Tên quản lí một bên hướng mọi người giải thích, một bên điều động nhân nhân viên y tế của Building nhanh chóng đến chữa thương cho Lưu chủ nhiệm. Những người khác cảm giác trong lòng không giống nhau, trong đó có Chu Quốc Hào trong lòng tràn ngập vui sướng.
Nghiêm Quốc Vĩ từ phía sau mọi người đi ra, cười lạnh, nói: "Thạch Thiên trước mặt mọi người dám động thủ đánh người. Quả thực là không có kỷ cương phép nước, cảnh sát HongKong mặc nhiên không quan tâm, thật sự là làm cho người ta khó có thể lý giải, khó trách nghe người ta nói rằng thế lực hắc đạo ở HongKong quả hung hăng ngang ngược".
Chu Quốc Hào trong lòng đối Thạch Thiên có chút cảm kích, mặc kệ cuộn giấy trong tay có dùng được hay không. Ít nhất Thạch Thiên đã làm cho đội bóng của hắn chiến thắng một cách vẻ vang nổi tiếng, nhịn không được nói: "Thạch Thiên quả thật tuổi trẻ khí thế bất phàm, chỉ tội cư xử hơi kém một chút. Không thể nói hắn là xã hội đen, ít nhất hắn không phải xã hội đen HongKong. Chúng ta không được sự đồng ý của người ta liền tự tiến đến quấy rầy, cũng không hợp, hiện tại hắn lại bị nhiều phóng viên dây dưa như vậy, tâm tình của hắn không tốt cũng đúng thôi, muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta chọn lựa chưa đúng thời cơ…"
Tên phó chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong liếc nhìn Chu Quốc Hào, cướp lời: "Mặc kệ như thế nào, đánh người luôn không đúng, Nghiêm chủ tịch yên tâm, HongKong là pháp chế xã hội, rất nhiều bạo lực điện ảnh đều lấy HongKong làm bối cảnh, mới khiến cho người ta có ảo giác, kỳ thật cũng không đến nỗi như lời đồn đại bên ngoài. Vừa rồi Thạch Thiên đánh người lúc ấy cảnh sát đã rời đi, nếu không sẽ không để yên. Tình hình vừa rồi chúng ta đều chứng kiến, nếu Nghiêm chủ tịch muốn lấy lại công bằng cho Lưu chủ nhiệm, nếu kiện lên toà án chúng tôi có thể đứng ra làm chứng cho ngài".
Nghiêm Quốc Vĩ "hừ" một tiếng, quay sang hỏi vị bác sĩ đang khám cho Lưu chủ nhiệm, nói: "Tình trạng của hắn thế nào?"
Vị bác vĩ nói: "Chỉ là gãy mấy chiếc răng, ngoài ra không có gì trở ngại".
Nghiêm Quốc Vĩ gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng vừa rồi âm thanh động trời như thế, chỉ sợ có điều gì an bài, nếu không cảnh sát cũng chẳng đứng nhìn đến bọn họ cường bạo đem các phóng viên đi. Sự tình hôm nay cho dù đem kiện lên toà án, cũng không thể quy kết Thạch Thiên tội nặng, nhiều nhất chỉ bồi chút phí chữa bệnh, làm như thế chẳng khác nào khiến người khác chê cười, tính ra mất nhiều hơn được. Bất lợi hơn nữa hiện tại ở HongKong, Thạch Thiên được coi là thần tượng trong lòng người hâm mộ, nếu kiện hắn lên toà án ở HongKong, chỉ cần mỗi người hâm mộ nhổ bãi nước bọt cũng đủ khiến ta chết đuối. Vì thế trầm giọng nói: "Tôi không phải người keo kiệt, cũng không rảnh kiện lên tòa án HongKong, đợi Lưu chủ nhiệm dưỡng thương xong để hắn quyết định".
Người trong hiệp hội bóng đá HongKong cũng không muốn làm cho sự tình náo loạn lên, nghe vậy đều tán dương Nghiêm Quốc Vĩ khoan hồng độ lượng.
Nghiêm Quốc Vĩ nhìn thấy Chu Quốc Hào cầm cuộn giấy Thạch Thiên lưu lại, trong lòng dậy lên chủ ý muốn xem, vừa rồi Thạch Thiên cùng Chu Quốc Hào trò chuyện hắn nghe được rất rõ ràng, nếu đúng như lời Thạch Thiên chỉ cần luyện tập theo phương pháp trong cuộn giấy thi đấu sẽ không thua, nói vậy thì giá trị của cuộn giấy này không thể đánh giá rồi. Thành tích của đội bóng đá Trung Quốc làm cho người hâm mộ Trung Quốc rất thất vọng, hắn là chủ tịch hiệp hội đang lâm vào thế nước sôi lửa bỏng, áp lực rất lớn, cho nên Nghiêm Quốc Vĩ mới vội vã bay tới HongKong cướp người.
Hiện tại, Nghiêm Quốc Vĩ không thể đem Thạch Thiên về đội tuyển quốc gia, hắn hận Thạch Thiên đến thấu xương. Bây giờ cho dù Thạch Thiên đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nguyện ý đi theo hắn về đội tuyển quốc gia thi đấu, hắn cũng không muốn thu nhận tiến cử vào đội tuyển quốc gia. Nhưng mặc kệ là xuất phát từ việc công hay là việc tư, hắn đều muốn thay đổi hiện trạng bóng đá Trung Quốc, làm sao để đội tuyển bóng đá Trung Quốc có vị thế trong làng bóng đá thế giới, để người hâm mộ hài lòng về thành tích của đội nhà. Khi ấy công trạng cùng tên tuổi của hắn đều có thể khắc vào bảng vàng trong lịch sử bóng đá Trung Quốc.
Nghiêm Quốc Vĩ càng nghĩ càng hưng phấn, Thạch Thiên ở sân bóng biểu hiện thật sự là quá cường hãn, ngoại trừ tố chất thân thể tố chất không giống người thường, khẳng định hắn có bản lĩnh rất đặc biệt, có lẽ bản lĩnh ấy được viết ở cuộn giấy mà hắn đưa cho Chu Quốc Hào. Ở điểm này Nghiêm Quốc Vĩ cùng Chu Quốc Hào rất giống nhau, cả hai đều tin tưởng Thạch Thiên, với tính cách ngang ngược của Thạch Thiên, hắn cũng không cất công mà lừa dối Chu Quốc Hào.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Nghiêm Quốc Vĩ đi đến trước mặt Chu Quốc Hào, nhìn trong tay hắn và nói: "Thạch Thiên thật sự quá cuồng vọng, vừa rồi ta nghe hắn nói với ông nói chỉ cần học trong cuộn giấy này, thì khi thi đấu sẽ không thua… Điều này làm cho người ta rất khó tin… Chu huấn luyện viên có thể đưa cuộn giấy trong tay cho tôi xem một chút, tôi thật muốn biết trên đó rốt cục viết cái gì mà có thể thần kỳ như vậy."
Chu Quốc Hào hơi sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý của Nghiêm Quốc Vĩ, thầm nghĩ cuộn giấy này có quan hệ mật thiết đến chính mình cùng tương lai đội HongKong, nếu để ngươi xem rồi không trả lại hoặc là đánh tráo thì ta biết phải làm sao. Nghĩ như thế, Chu Quốc Hào cắn răng nói: "À… Người trẻ tuổi nói chuyện khoa trương cũng là chuyện bình thường, Nghiêm chủ tịch không phải so đo…" Nói xong, hắn nhét rất nhanh cuộn giấy vào túi quần, rõ ràng không muốn cho Nghiêm Quốc Vĩ mượn đọc.
Nghiêm Quốc Vĩ cố nén giận, mỉm cười nói: "Tôi không phải so đo với hắn có khoa trương hay không, chẳng qua thấy hắn thể hiện trên sân bóng quả thật thần kỳ, mới nhịn không được muốn xem hắn lưu lại phương pháp gì. Tất cả mọi người đều hiểu rõ địa vị hiện tại của bóng đá Trung Quốc, thật sự là làm cho người ta nóng lòng… có biện pháp gì mới hơn để thay đổi trình độ bóng đá Trung Quốc, đều làm cho tôi rất muốn tìm hiểu đến cùng, tôi tin rằng Chu huấn luyện viên cũng có cùng ý nghĩ như tôi?"
Chu Quốc Hào đương nhiên rất hiểu tình hình bóng đá Trung Quốc, thấy Nghiêm Quốc Vĩ tươi cười cứng ngắc trông rất khó coi. Thầm nghĩ: “Ông cảm thấy nóng lòng chẳng qua là do áp lực người hâm mộ trong nước đè nên. Các ông là quan chức của hiệp hội bóng đá Trung Quốc, nếu thực sự một lòng lo lắng cho bóng đá Trung Quốc, trong quản lý cần phải nghiêm khắc công minh, đằng này lại biểu hiện ra sự quản lý lỏng lẻo, xuất hiện nhiều mờ ám, hậu quả là bóng đá Trung Quốc đang thể hiện đúng bộ mặt.”
Trong đầu nghĩ như thế nhưng ngoài miệng Chu Quốc Hào lại nói phụ họa thêm vào: "Đương nhiên, đương nhiên, bóng đá HongKong cũng là một phần trong bóng đá Trung Quốc. Cùng đội tuyển quốc gia giao hữu nhiều trận như vậy, vẫn chỉ là thua nhiều mà thắng ít. So với đội tuyển quốc gia, trình độ đội HongKong còn kém xa, cho nên đội HongKong mới là đội làm cho lòng người sốt ruột hơn."
Nói đến trận đấu của đội HongKong cùng đội tuyển quốc gia. Không khỏi làm người ta nhớ tới năm 1986 thi đấu vòng loại World Cup, lúc ấy đội tuyển quốc gia chỉ cần hoà đội HongKong đội là có thể tiến vào vòng tiếp theo, thế nhưng đội HongKong lại cố tình giành lấy chiến thắng 2 - 1, cho nên trận đấu đó tạo thành không ít các cuộc bạo loạn của người hâm mộ trong thành phố, không ít người hâm mộ trong đại lục từ đó đến nay đều cảm thấy hổ thẹn.
Nghiêm Quốc Vĩ nhịn không được, vẻ mặt đỏ ửng lên, cảm giác trong lời nói của Chu Quốc Hào có chút chướng tai, Nghiêm Quốc Vĩ lúng túng nói: "Trình độ bóng đá HongKong không hề kém, đội tuyển quốc gia chưa bao giờ dám xem thường đội bóng đá HongKong, có khi còn như một cường quốc bóng đá, chúng tôi đều kém khá xa cần phải cùng nhau trao đổi cùng nhau tiến bộ, cho nên Thạch Thiên lưu lại gì đó nên để mọi người cùng nhau nghiên cứu. Nhìn xem có được hay không, vạn nhất nếu được thì công lao của Chu huấn luyện viên là không nhỏ!"
Chu Quốc Hào thầm nghĩ: "Cùng nhau nghiên cứu? Mấy người các ông trong hiệp hội bóng đá, có ai thấu hiểu được kỹ thuật bóng đá? Nếu cuộn giấy này rơi vào tay các ông chỉ sợ nó sẽ trở thành công cụ cho một cuộc tranh giành báu vật, cuối cùng trình độ bóng đá cũng không được nâng cao. Sau này rất có thể hiệp hội đem trách nhiệm đổ lên trên đầu của ta." Lâu nay, lời đồn rằng tác phong của hiệp hội bóng đá Trung Quốc rất quan liêu, nếu thành công thì Nghiêm Quốc Vĩ đem công lao nhận lấy hết, một khi xảy ra sự việc bất trắc, người bị truy cứu trách nhiệm lại chính là Chu Quốc Hào.
Mặc kệ Nghiêm Quốc vĩ nói như thế nào, Chu Quốc Hào cũng không đem cuộn giấy công khai ra để mọi người nghiên cứu, bởi vì quan hệ đến tiền đồ của đội HongKong. Ở trong lòng hắn cảm thấy hiệp hội bóng đá nội địa nếu nằm trong tay những người này thì cho dù đem toàn bộ cầu thủ đội tuyển quốc gia huấn luyện thành những cầu thủ Thạch Thiên giống nhau, cũng chẳng có nổi tiền đồ. Về sau chẳng may cuộn giấy này bị người nào đó tiết lộ đi ra ngoài, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều học được, đội HongKong chẳng phải là bất lợi sao. Cuộn giấy này càng ít người biết càng tốt.
Lúc này, Chu Quốc Hào nhìn đến vị chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong đứng phía sau Nghiêm Quốc Vĩ nháy mắt, lắc lắc cái đầu. Chu Quốc Hào hiểu được rằng chủ tịch có cùng suy nghĩ với mình, chủ tịch cũng không muốn mình đem cuộn giấy ra công khai, vì thế ông cười nói với Nghiêm Quốc Vĩ: "Đội HongKong cũng hy vọng được giao hữu với các đội bóng khác trong nội địa, mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm trong thi đấu, Nghiêm chủ tịch quan tâm đến bóng đá HongKong như vậy, thật sự làm cho người ta cảm động, tôi đại diện cho mỗi người dân HongKong cảm tạ ngài!" Đúng là một chữ cũng không đề cập tới cuộn giấy trong túi quần của Chu Quốc Hào.
Nghiêm Quốc Vĩ không kiên nhẫn được nữa, cảm thấy tên Chu huấn luyện viên này thật sự rất không hợp tác, trong nội địa có huấn luyện viên nào dám khước từ yêu cầu của mình, đáng tiếc nơi này là HongKong, đành phải nhẫn nại nói: "Không có gì, đó là việc ta nên làm, ta nghĩ ngoài việc tổ chức các trận đấu giao hữu, ta cũng nên trao đổi nhiều hơn về kỹ thuật của các cầu thủ, lấy thừa bù thiếu mới có hiệu quả tốt…" Tiếp đến vội ho một tiếng thúc giục: "Hiện tại, Chu huấn luyện viên có thể đem…"
Chu Quốc Hào thấy hắn vẫn chưa hết hy vọng, rõ ràng nói: "Thạch Thiên đã lưu lại có hai ba tờ giấy, nhất định có thâm ý khó hiểu, tôi cũng không biết mình có thể lĩnh hội được hay không. Ngài là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia là người có chuyên môn cao, so với tôi cao minh gấp trăm lần, cầu thủ của đội tuyển quốc gia cũng tinh nhuệ hơn so với cầu thủ đội HongKong, nếu nguyện ý cùng nhau đến nghiên cứu, tôi đương nhiên ước cũng chẳng được."
Nghiêm Quốc Vĩ nghe Chu Quốc Hào lời lẽ hùng hồn tựa hồ châm chọc mình không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng nghe xong ngữ khí của hắn có chút buông lỏng, cũng không thèm so đo.
Nào biết rằng Chu Quốc Hào quay ngoắt lại, nói tiếp: "Bất quá… Vừa rồi Thạch Thiên tiên sinh nói với ta chỉ có thể đem tấm giấy này chuyển giao cho cầu thủ đội HongKong luyện tập, vì thế tấm giấy này thuộc loại tặng phẩm tư nhân, ta không có quyền đem nó công khai, ở HongKong nếu công khai thiên tư tặng phẩm chính là hành vi trái pháp luật, tôi nghĩ ở nội địa cũng có quy định như thế, hy vọng Nghiêm chủ tịch thông cảm."
Nghiêm Quốc Vĩ cố gắng nhẫn nại cả buổi đến giờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời nóng giận, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhưng ta không nghe thấy Thạch Thiên nói không cho người khác xem."
Chu Quốc Hào cười nói: "Nhưng Thạch Thiên tiên sinh cũng không nói có thể cho người khác cùng xem, không tin ngài có thể hỏi chủ tịch của chúng tôi."
Chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong trừng mắt nhìn Chu Quốc Hào, thầm nghĩ ông thật thông minh, lôi tôi cùng với ông trở thành ác nhân. Chủ tịch thần tình tươi cười nói: "Thạch Thiên vừa rồi quả thật không bàn giao rõ ràng, tôi nghĩ… tôi nghĩ… Không bằng hỏi trực tiếp Thạch Thiên, hay là Nghiêm chủ tịch đi tìm Thạch Thiên hỏi xem, chẳng phải là tốt nhất sao…"
Chu Quốc Hào giơ ngón tay cái lên, thầm khen chủ tịch, chiêu này đúng là "biết thời biết thế" so với mình cao tay hơn vạn lần, trực tiếp đổ lên đầu Thạch Thiên, vội vỗ đầu, phụ họa nói: "Đúng đúng, đi tìm Thạch Thiên hỏi cho rõ, hắn cũng là hạng con cháu, khẳng định sẽ truyền thụ cho cầu thủ HongKong, chỉ cần Nghiêm chủ tịch mở lời nhờ hắn giúp, khẳng định hắn sẽ nguyện ý truyền thụ cho đội tuyển quốc gia."
Nghiêm Quốc Vĩ thấy hai người bọn họ “kẻ tung người hứng”, không chịu để mình xem trên tấm giấy đó viết gì. Nghiêm Quốc Vĩ tức giận đến đỏ bừng mặt, hôm nay hắn bị sỉ nhục như vậy, làm sao có thể đi tìm Thạch Thiên, cười lạnh nói: "Thạch Thiên quá cuồng vọng, lưu lại gì đó thực sự không cần thiết, tôi chỉ là sợ các ông mắc mưu hắn thôi, nếu không phải các ông quên những lời tôi nói đi, tôi còn có công vụ phải trở về xử lý, không có thời gian đi tìm hắn, xin cáo từ các vị".
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Văn phòng của Sanmatha đối diện quảng trường Ái Đinh Bảo, chính mắt cô cũng nhìn thấy Braid đem người đến trấn áp các phóng viên ở phía dưới, Thạch Thiên không đợi Braid thông báo liền đưa theo đám người Samantha nhanh chóng đi xuống.
Hôm nay, những người trong đồng minh Thiên Thạch tới, nhớ lại ở lễ mừng năm mới tới tham gia tụ hội căn cứ tổ chức mới, Samantha tuy rằng không nhớ hết diện mạo, tên tuổi từng người, nhưng từ trong nhóm đại hán cô cũng nhận ra mấy gương mặt quen thuộc, trong đó có mấy người từng nói chuyện với cô. Ngày đó, trong tụ hội người nào người nấy đều mặc âu phục, cung cách nho nhã lễ độ, Samantha còn tưởng rằng đều là giới kinh doanh công ty thành Bạch Lĩnh thuộc Quỹ TS. Hôm nay nhìn tướng mạo của bọn họ, làm cho cô không khỏi giật mình.
Đi trên đường không tiện hỏi nhiều, sau khi lên xe Samantha rốt cuộc nhịn không được nỗi lo lắng, cô hỏi Thạch Thiên: "Người của anh đem… đem các phóng viên đi đâu?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không biết".
Samantha nói: "Vậy anh hỏi bọn họ đi, nhưng đừng… làm to tát sự việc, các phóng viên này cũng là vì công việc chuyên môn, đuổi họ đi thì được, nhưng vì cớ gì lại bắt bọn họ."
Thạch Thiên không cho là đúng nói: "Cần gì phải hỏi, ném toàn bộ xuống biển mới tốt."
Samantha vội la lên: "Anh… anh…" Thạch Thiên ở trong mắt nàng thì việc gì cũng có thể làm được, hôm nay thấy Braid đem theo những người kia đến, tác phong làm việc rất giống Thạch Thiên, thầm nghĩ “thượng bất chính hạ tắc loạn” chủ nhân của bọn chúng còn như thế không chừng những kẻ dưới tay hắn có thể làm như thế thật, nhất thời khuôn mặt biến sắc đổi màu trắng bệch.
Kim Hinh thấy thế vội hỏi: "Đừng nghe Thạch Thiên, mình cũng biết hắn người vô tâm, miệng phun ra toàn lời hàm hồ. Bạn thấy Braid là người làm đại sự, khẳng định sẽ hành động đúng mực."
Samantha cũng hiểu được việc nhỏ nhặt này không đến mức đem người ném xuống biển. Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi Kim Hinh: "Thật vậy không? Sao bạn biết được?"
Kim Hinh cười nói: "Thủ hạ của Thạch Thiên chính là những người trong tổng bộ của Bắc Kinh đến Hongkong, hiển nhiên là có sự chuẩn bị ở Hongkong, hơn nữa các cảnh sát đều nhìn thấy tình huống bắt đi các phóng viên, làm sao có thể đem các phóng viên ném ra ngoài biển được? Tiếc cho bạn là chủ biên của một tạp chí, có kiến thức rộng rãi mà không nhận ra?" Chẳng qua Kim Hinh cùng Hạng Hồng có quan hệ thân thiết, đối với tác phong của hắc đạo ít nhiều biết được, cho nên càng không thể đem sự tình làm toáng lên, nếu người của Thạch Thiên chọn lựa tình hình trong lúc không ai nhìn thấy chắc chắn lặng lẽ đem phóng viên bắt đi, lúc ấy mới không biết thực sự sẽ đi đến đâu.
Samantha sắc mặt trầm ngâm nghĩ ngợi, hoá ra sự tình là vậy. Nếu không chẳng khác nào không có kỷ cương phép nước, những kẻ dưới tay Thạch Thiên làm được sự nghiệp khổng lồ như thế, hẳn là không phải là những người lỗ mãng. Vốn dĩ nàng không tin Thạch Thiên là người tạo lập dẫn dắt sự nghiệp toà thành Thiên Thạch, bởi vậy nàng cũng không thể hiểu những người này vì sao lại tôn kính, thậm chí lại e sợ Thạch Thiên như thế.
Điều này vẫn nằm trong nghi vấn, Thạch Thiên nghĩ cái gì thì có thể đi lấy cái đó, hắn không có hứng thú đi kinh doanh kiếm tiền. Toà thành Thiên Thạch trải qua trăm năm cố gắng phát triển mới có được những tập đoàn khổng lồ nhất trê thế giới cùng với thế lực tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới, để lại cho Thạch Thiên một tài sản thần kỳ làm trụ cột để phát triển lên, bản thân Thạch Thiên căn bản không trực tiếp tham dự vào các việc.
Kim Hinh lại nói tiếp: "Trừ khi Thạch Thiên phái bọn họ làm như vậy…"
Samantha nhất thời lại khẩn trương đứng lên, tóm lấy cánh tay Thạch Thiên nói: "Sao anh không đi phân phó mọi người ngừng lại đi?"
Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: "Lão tử không rảnh quan tâm đến sự sống chết của bọn họ."
Kim Hinh nhìn Samantha cười lên ha hả: "Bạn cứ ôm chặt vào, đừng để hắn có cơ hội đi phân phó “hành hung” phóng viên không phải được sao."
Samantha đỏ mặt lên, biết rằng Kim Hinh đang giễu cợt cô, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lại thực đem cánh tay Thạch Thiên ôm chặt vào trong ngực, không chịu buông ra…
Toà thành Thiên Thạch ở Tân Giới HongKong là một toà thành rộng lớn, tuy rằng trong đó là những người mới đến từ tổng bộ, nhưng chủ yếu là lấy từ TS quỹ tương ứng của tập đoàn cùng với nhân viên là chính. Những người trong Thiên Thạch đồng minh ở Hongkong cũng không phải toàn bộ ở trong căn cứ. Cho nên sau khi đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi quảng trường Ái Đinh Bảo, đại bộ phận các xe tản dần đi, chỉ còn hơn mười chiếc xe tiến vào trong khu vực tổng bộ Tân Giới.
Hiện tại, tất cả mọi người đã biết rõ tính tình của Thạch Thiên, tuy rằng biết Thạch Thiên trở về, nhưng không sắp xếp đại đội đứng ở bên ngoài đón chào, khi Thạch Thiên trở về mọi người cũng đều phân tán đi, chỉ có Braid cùng đi với đám người Thạch Thiên vào nhà. Trong phòng khách, ngoại trừ người hầu cũng chỉ có Lee cùng Laurent đang ngóng chờ.
Laurent nhìn Thạch Thiên liền khuôn mặt tỏ ra vui vẻ hẳn lên, đi nhanh về phía trước nghênh đón: "Chủ nhân, các vị tiểu thư đều đến đây, ăn cơm trước hay về phòng nghỉ ngơi trước?" Lee vội đuổi theo đỡ lấy tay Laurent. Tuy rằng mọi người trong tòa thành đều biết võ công của Laurent thâm hậu nhất thành, tinh thần rất tốt, thực sự không ai có thể là đối thủ của hắn, nhưng dù sao tuổi cũng quá cao, bởi vậy giao phó Lee một tấc cũng không rời bên cạnh hắn, không cho phép có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn xảy ra với tổ gia gia tại đây.
Lòng trung thành và sự nhiệt tình của Laurent gần như đã thành thói quen, đối với một quan hệ chủ tớ lâu năm khiến Thạch Thiên rất khó mà nói nặng lời với hắn, Thạch Thiên gật gật đầu nói: "Ừ, ta vẫn chưa đói bụng, các cô ấy cũng không cần người hầu hạ, ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi, cho đỡ mệt".
Laurent lớn tiếng nói: "Chủ nhân xin yên tâm, thân thể của Laurent thật sự vẫn rất tốt, cho dù đi theo chủ nhân vòng quanh thế giới cũng không thấy mệt…" Ánh mắt Thạch Thiên trợn tròn.
"Laurent chưa thể đi nghỉ ngơi, tôi còn có chuyện bẩm báo với chủ nhân. . . . . ."
Thạch Thiên thấy hắn còn dài dòng, đang định mắng hắn, bỗng nhiên nhớ tới việc mình từng giao cho hắn đi điều tra lai lịch một chuyên gia nhân loại học, y học …v.v….tên là Alex đã mất tích, có lẽ chính vì việc này mà Laurent muốn bẩm báo, lập tức gật đầu đáp ứng. Thạch Thiên ngồi xuống một chiếc ghế sopha ở phòng khách, Lee và Laurent cũng ngồi xuống bên người hắn.
Về phần Braid, hắn tự mình chạy tới nhà ăn chuẩn bị cơm trưa cho Thạch Thiên cùng các vị giai nhân, đám người Kim Hinh không biết Laurent bẩm báo đại sự gì với Thạch Thiên, không tiện ở lại phòng khách, đều thức thời tiến ra hoa viên phía sau nghỉ ngơi, Samantha bởi vì vẫn đang lo lắng cho sự an nguy của các phóng viên, cô đi theo Braid vào nhà ăn.
Thấy Samantha tới, Braid vội hỏi: "Cô Samantha đói bụng không, tôi sẽ lập tức làm cơm cho cô, xin hỏi cô muốn ăn món gì?"
Samantha lúng túng nói: "À không… không đói lắm, tôi tới tìm … Tôi nghĩ hỏi một chút, các anh đem các phóng viên ở quảng trường đi đâu thế, đối xử với bọn họ như thế nào rồi."
Braid cười nói: "Cô Samantha cứ yên tâm, tôi cam đoan bọn họ sau này tuyệt đối không dám đến quấy rầy cô cùng chủ nhân nữa."
Samantha nghe thấy thế càng thêm lo lắng, vội vàng nói: "Các phóng viên tuy rằng khiến cho người ta… người ta đau đầu, nhưng bọn họ cũng là vì công việc, tôi khẩn cầu anh có thể đừng làm khó dễ bọn họ, cho bọn họ một con đường sống…"
Braid giật mình bật cười, nói: "Cô Samantha thật sự là lương thiện làm cho người ta sinh lòng kính phục, khó trách ngay cả chủ nhân cũng si mê!"
Samantha đỏ bừng mặt, lộ ra nét kiều diễm khó thấy, vừa nói đến vẻ đẹp nữ nhân đã xuất hiện nay trên nét mặt thiếu chút nữa khiến cho Braid hồn siêu phách tán. Samantha nói tiếp: "Anh Braid quá khen, tôi là chủ biên của tạp chí xã, biết các phóng viên bị khó xử, cho nên mới tìm Braid đưa ra thỉnh cầu như vậy."
Braid chấn tĩnh lại, giải thích: "Tôi hiểu được ý của cô rồi, kỳ thật chúng tôi đem các phóng viên đi chính là muốn cho bọn họ biết rằng chủ nhân của chúng tôi không muốn bị người khác quấy rầy, chỉ cần bọn họ nghe khuyên giải, đáp ứng yêu cầu không làm phiền chủ nhân, thì chúng tôi để bọn họ trở về, sẽ không làm thương tổn bọn họ, điều này tôi có thể cam đoan với cô."
Lúc này, Samantha mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nói: "Thực… thực xin lỗi, là tôi lo lắng quá, nhìn anh Braid chính trực như vậy, đương nhiên sẽ không làm khó xử bọn họ."
Braid xấu hổ cười liên thanh, chính trong lòng của hắn cũng có điểm lo lắng, hắn tìm lấy cớ rời đi, trốn vào một gian phòng hẻo lánh, gọi điện thoại cho các thủ hạ giao phó không được làm tổn thương các phóng viên mà chỉ giáo dục, khuyên bảo xuống tay nhẹ một chút, nói rằng: "Nếu ai đả thương phóng viên một bàn tay, ta sẽ đánh gãy hẳn hai cái đùi của kẻ đó…"
Trong đại sảnh Laurent bẩm báo với Thạch Thiên về tin tức của Alex, Laurent nhíu mày do dự hồi lâu mới thở dài nói: "Laurent thật sự bất tài, xin chủ nhân trừng phạt, tôi đã tìm tới địa chỉ của Alex, nhưng lại không tìm được Alex…"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Việc này không liên quan đến ông, ông đem địa chỉ của hắn cho tôi, tự tôi đi tìm hắn, chẳng lẽ hắn vĩnh viễn không trở về nhà."
Laurent cười khổ nói: "Chỉ sợ… Chỉ sợ chủ nhân tới nhà, cũng không đợi được Alex trở về."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Tại sao? Hắn đã chết sao? Tiểu tử, ngươi đừng có dài dòng nữa, rốt cuộc sao lại thế?"
Laurent vội hỏi: "Đúng vậy chủ nhân, ngày đó chủ nhân phân phó cho tôi, tôi đã điều động người đi Anh quốc tìm Alex, mới biết được Alex là người Pháp, hơn nữa chắc chắn người này làm công tác nghiên cứu khoa học ở vào Paris, vì thế tôi lại cho người tiếp tục điều tra. Alex vốn là danh nhân trong giới giáo dục, tìm hiểu chỗ ở của hắn thật ra không khó, điều không ngờ là nhận được tin Alex cùng hai gã trợ thủ của hắn đã mất tích bốn năm, tính thời gian vừa vặn là lúc hắn rời khỏi tòa thành."
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Như vậy sao, chẳng lẽ có liên quan đến tòa thành?"
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp