Bỗng nhiên từ trong TV truyền đến những tiến y y nha nha, hóa ra đây là một cái đĩa đồi trụy!
"Xin lỗi, xin Iỗi" ,Đội trưởng đội bảo vệ vội vã xấu hổ cầm cái đĩa, có chút ái ngại nói:"Cũng không biết thằng nhóc nào lại bỏ vào đây, đồng chí, tôi giao nó cho đồng chí tiêu hủy nhé ."
Đông ca xanh mặt tiếp nhận cái đĩa, tiện tay vứt xuống dưới đất, lấy chân dậm một cái, nhất thời cái dĩa nát bấy.Đội trưởng đội bảo vệ có chút tiểc nuối nhìn cái đĩa biến thành phế liệu, đây chính vật phẩm do hắn cất kỹ bao lâu rồi, trong lòng hắn đang chảy máu, sau này làm sao vượt qua được cuộc sống cô đơn đây!
Trải qua một thời gian dài tìm rốt cục cũng phát hiện ra đoạn phim ghi hinh ngày hôm qua, tuy hình ảnh kia không được nét lăm, nhưng mà Mạnh gia là nhà giàu có, đương nhiên ở xung quanh cũng cho lắp camera, cho nên ghi được đoạn tôi vào trong rừng cây.
"Thời gian này vùa khớp."Đông ca nhìn hai người bên cạnh cùng đi người gật đâu, sau đó nhìn đội trưởng đội bảo vệ nói:"Cái đĩa này chúng tôi mang đi, không có vấn đề gì chứ?"
"Không có... Không có...” Đội trưởng đội bảo vệ vội vã lắc đầu.
Mẩy người đi ra khỏi phòng an ninh, một người trong đó mới lên tiếng:"Đại sư huynh, người này dường như không phải người trong miệng sư phụ có phải không? Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ?"
"Có đúng hay không đã có sư phụ định đoạt, chúng ta.không được vọng động suy đoán, hơn nữa có khi tổ sư gia thần công cái thê, phản lão hoàn đồng cũng không chừng."Đông ca lúc này đã khôi phục khẩu khí của đại sư huynh.
"Được rồi, đại sư huynh, anh lúc nãy nói chuyện với bảo vệ sao lại lấy thân phận là cảnh sát? Khi nào anh biến thành cảnh Sát vậy?"Người sư đệ có chút nghi hoặc hỏi.
Đông ca nghe xong cười hắc hắc, từ trong túi lẩy ra một cái thẻ, đưa cho sư đệ này nói:"Tặng cho đệ."
"Cho đệ?"Sư đệ này tiểp nhận cái thẻ thì không khỏi sửng sốt, trên mặt có viết ba chử:"Thẻ xử nam "
"Đúng vậy, mất 2 đồng tiền thì có thể mua được nó." Đông ca cười nói.
"Chuyện này đội trưởng đội bảo vệ sao lại không nhận ra?"Sư đệ có chút kinh ngạc.
"Ta mê hoặc hắn một chút, hắn làm sao nhận ra, có khi hắn không biết chữ! "Đông ca nói.
"Như vậy cũng được sao!"Sư đệ kia tiện tay đem cái thẻ ném vào thùng rác nói:"Đệ đã có bạn gái, cái thẻ này không cần rồi."
Bảo vệ của tiểu khu mặc dù trình độ văn hóa không cao, dù gì cũng có
nghiệp vụ, đội trường đội bảo vệ này thấy mấy cảnh sát này tìm cái đĩa về Mạnh gia, cho nên cũng thông báo cho Mạnh gia.Mạnh Xuyên nghe đội trưởng đội bảo vệ hồi báo xong, nghi hoặc nhìn Mạnh lão gia tử một cái nói:"Có phải người của cha phái đi tìm hiểu bạn trai của Thanh Thanh hay không?"
"Ta điều tra hắn làm cái gì!"Mạnh Như Tùng trực tiêp hủy bỏ.
Mạnh Xuyên củng hiểu được cha của mình không cần phải điều tra một tiểu nhân vật như vậy, nhưng chuyện này là thế nào đây. Dù sao công việc còn đang bận rộn, chuyện này hắn không nghĩ tới nữa.
... .. ...
Tôi dựa theo lời nói của nhân viên phục vụ đi tới một căn phòng cổ kính, trên đó có viết 4 chữ như rồng bay phượng múa: Ph Yến Thu Tàng.
"Tiên sinh, hoan nghênh quang lâm."Một cô gái nhìn tôi ân cần thăm hỏi nói.
Tôi đối với nàng gật đầu nói"Các cô có bán châu báu không?"
Cô gái phục vụ trên dưới đánh giá tôi một chút, sau đó mới nói:
"Mua châu báu thi qua các tiệm ở bách hóa Tân Hằng bên kia."
Hiên nhiên là nàng không cho rằng tôi sẽ mua được cái gì ở trong này.
Tôi cười không tức giận, tôi cũng biết rõ nhân viên của những của hàng như thể này luôn có ngữ khí như vậy, nhưng mà cũng khó trách, nêu như mỗi ngày bọn họ đều phải giải thích với khách hàng như vậy, thì thực sự là mệt chết rồi!
Lúc này một nam nhân trung niên vừa lúc từ trên cầu thang đi xuống nhìn thấy tôi,không khỏi hơi sửng sờ. Sau đó khách khi nói:"Tiên sinh, ngài cần phục vụ gì hay sao?"
Nhân viên phục vụ này rất kỳ quái, ông, chủ của mình bình thường kiêu ngạo như vậy, tại sao hôm nay lại khách khí với khách hàng tầm thường này như vậy?Nảng không nhận ra y phục trên người của tôi, nhưng mà ông chủ thì lại nhận ra.tuy rằng y phục trên người như phổ thông, nhưng cái cục trên người thì lại không phổ thông,nó có đại diện và xuất xứ cả,đây là đại diện cho tiêu chí trong hoàng thất ở Châu Âu,với kiểu thiết kế này lại càng khó cầu, được đích thân nhà thiết kế XXX làm ra,trên thế giới này thực khó cầu.
Hắn cũng không hỏi nhiều nửa mà nói"Tiên sinh, chúng ta lên tầng 2 nói chuyện."
Tôi gật đầu vừa đi vừa nhìn hắn nói"Xin hỏi ông chủ, nơi này có cái nhẩn nào tương đối trân quý không?"
"Nhẫn? Không biết tiên sinh dùng nó làm gì, cất giữ hay là tặng người khác?" ông chủ này hỏi.
"Là tặng người, làm một chiểc nhẫn đính hôn."Tôi nói.
"Hóa ra là như vậy, chiếc nhẫn đại diện cho tình yêu, ở đây chúng tôi có một chiếc,nhưng mà lại vô cùng trân quý, bày ở chổ này đã có hơn hai năm, có người hỏi, nhưng đối với giá cùa nó thì..:"ông chủ nói đến đây ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:"Tiên sinh, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là giá cả của nó."
Tội cười cười nói:"Tôi biết giá của ông, trước cứ nói giá đi, nếu như không thích hợp, thì không cần lấy ra
"600 triệu..."ông chủ do dự một chút nói.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
ủa! từ chương 253-->260 đã có người đả tự đâu? .
Haizz! muốn bạt đao tương trợ nhưng lực bất tòng tâm!
còn hai tuần nữa là thi xong rùi! lúc đấy nhất định giúp các bác một tay, cho em đăng kí một chân đả tự trước nhá!
chương 145:
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 2: Siêu Cấp Dị Năng
Chương 145: Đại Minh Tinh ý loạn tình mê
Share by tân tân
Nhóm dịch: huntercd
Đả tự/biên tập:tantana5
Nguồn: 4vn
“cái gì? Cửa ngầm?”.
Tôi cả kinh!
Không trách được Tô Dĩnh ở trước mặt bao nhiêu người biến mất, hóa ra trong khách sạn này có nội gián, trong Wc ngầm!
“Mày nói thật không?”
Tôi tàn bạo hỏi.
“Đương nhiên là thật…Tôi không dám gạt cậu.”
Phục vụ sinh kinh hãi nói.
Người trước mặt này chỉ dùng một tay, mà lại không tốn sức giơ mình lên cao. Hơn nữa trông một thời gian dài như vậy trông chẳng có chút gì mệt nhọc, phục vụ sinh đã sớm coi người này như thần nhân rồi.
“Hừ!”
Tôi tiện tay vung lên, cái tên phục vụ sinh kia bay vèo ra ngoài, đập mạnh vào hành lang cách đó hơn 20m, “đông” một tiếng, ngất đi.
Trời ạ, tay của tôi có sức lực lớn như vậy từ lúc nào? Nhưng mà hắn có sống hay chết đâu có liên quan gì đến tôi.
Tôi xoay người đi vào trong WC, quả nhiên tôi phát hiện một cái cửa tương đối thấp, nếu như không nghe phục vụ sinh nói lại, thì không thể nào nhận ra được.
Tôi đẩy cánh cửa, nhưng nó không nhúc nhích, dường như đã bị khóa từ bên trong.
Tôi sử dụng dị năng, một chân đá bay cánh cửa. không đợi vào phòng, tôi đã nghe hai tiếng “oa oa” thảm thiết, rồi im bặt.
Sao vậy? không có chuyện gì chứ?
Tôi cẩn thận nghe ngóng, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ của con gái, mặc dù rất yếu, nhưng mà tôi có thể cảm giác được sự thống khổ của người đó.
Chuyện gì vậy? Người ở bên trong không phải đã bị.. rồi đó chứ?
Tôi cúi đầu nhìn vào trong phòng nhỏ, thì nhìn thấy một cảnh tượng kì quái. Hai người con trai ngã chổng vó trên mặt đất, trên mặt hai người toàn máu, nằm im không nhúc nhích.
Trong đó có một nguoif đã cởi quần, nhưng cái vật thể ở dưới đã biến thành một đống bầy nhầy.
Không thể nào! Có chuyện gì vậy? Dường như hai người này bị mất đi năng lực hành động a.
Tô Dĩnh Tư thì nhắm chặt hai mắt, cắn môi, hai chân không ngừng cọ tới cọ lui, bộ dáng vô cùng thống khổ, khuôn mặt thì đỏ hồng.
Tô Dĩnh Tư cũng bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ, mở hai mắt ra nhìn, khi thấy tôi thì nói:
“tại sao lại là cậu…mau…mau cứu tôi..Tôi..Tôi…thật khó chịu!”
Tôi nhìn y phục trên người Tô Dĩnh Tư một chút, coi như tương đối đầy đủ, xem ra tôi tới kịp thời, cái tên kia vốn đã cởi quần, chỉ chậm một chút là hậu quả lãnh đủ.
Tô Dĩnh Tư nhìn thấy tôi, liền ôm chặt lấy người của tôi, giống như tôi là một cây đại thụ không bằng, tứ chi quắp lấy tôi, dùng thanh âm mê ly, nói:
Nói thật, bộ dáng hiện giờ của nàng làm cho dục hỏa của tôi bốc lên đùng đùng. Mấy ngày hôm nay tôi đâu có đụng tới nữ nhân, mà lại còn ở chỗ này câu dẫn tôi nữa chứ.
“Tôi… van cậu… Tôi chịu không được nữa… Tôi muốn…!”
Tô Dĩnh Tư cảm giác dục vọng bên trong thân thể ngày càng mãnh liệt, cả người nóng lên, giải đất giữa hai chân tựa như có vô số con kiến nhỏ đang bò qua bò lại, cảm giác ngứa ngáy không ngừng xâm nhập thần kinh của nàng.
Ý thức của nàng cũng dần mơ hồ, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, thấy người trước mặt không phải là hai tên bại hoại kia, mà lại là người mình vừa mới nghĩ tới, cho nên buông thả lý tính của mình, nói ra hai chữ:
“Tôi muốn!”
Nhìn Tô Dĩnh Tư đang dùng hai tay không ngừng xé rách y phục của mình, dục vọng của tôi bị kích thích cực điểm.
Nhưng mà tôi phải đè nén nó xuồng. Mặc dù tôi không phải là chánh nhân quân tử, nhưng mà cũng không có bao nhiêu hứng thú với những chuyện không có tình cảm.
Dưới tình huống như thế này, cho dù tôi đem nàng XXOO, sau này dù tôi hay nàng, cũng không cì lần bĩ xuân dược kích thích này mà yêu nhau, nếu như vậy thì tốt hơn là không làm.
Tôi cũng sớm nói, tôi không hi vọng nữ nhân của mình bị người khác cưỡi, nếu như tôi và Tô Dĩnh Tư bây giowff xảy ra chuyện, sau này không dán đảm bảo là nàng sẽ không bị người khác cưỡi.
“Tôi… muốn!”
Thấy tôi không có phản ứng dục hóa trên người Tô Dĩnh Tư bùng lên, nàng không khống chế nổi mình nữa, liều mạng dùng cái miệng nhỏ của mình chụp lên bờ môi của tôi, liều mạng hút lấy.
“Trời ạ!”
Tôi đẩy nàng ra, nếu không có dược tính, tôi còn nghĩ mình bị nàng cưỡng gian!
Tôi hít sâu một hơi, nhìn bộ dáng thống khổ của nàng, trong lòng có chút không đành lòng.
Tôi cũng hiểu rõ, nếu như người bị uongs xuân dược không được phát tác thì sẽ tổn hại tới thân thể, thậm chí là mất mạng! Cái loại xâm lược này thực biến thái!
Tôi xoay người ra khỏi phòng, chuyện này thật có chút khó làm, nhưng vấn đề phức tạp như vậy tôi không cần quan tâm, tôi hắc hắc cười lạnh, ở trong lòng niệm ba chữ.
“Sư thúc, người gọi sư điệt?”
Chỉ trong nháy mắt, Cước Nha Từ nhất định nói hết không có điểm gì dấu diếm!”
“Cước Nha Từ, ta hỏi ngươi một chuyện!”
Tôi nói.
“Sư thúc xin người cứ hỏi, Cước Nha Từ nhất định nói hết không có gì dấu diếm!”
Cước Nha Từ gật đầu nói.
“Ta hỏi ngươi, nếu như có một nữ nhân bị người khác cho uống xuân dược, nhưng lại không muốn cùng người khác quan hệ, thì phải làm thế nào?”
“Cái này… Sư thúc, người nói là…Cái kia… Tự an ủi sao?”
Cước Nha Từ đỏ mặt nói.
“Ôi trời! tự an ủi thì tính làm cái gì! Tự an ủi nếu có thề giải quyết được thì ta đã không tìm ngươi! Ý của ta là, tự an ủi không giải quyết được vấn đề! Vấn đề là người ta bị kẻ khác hạ xuân dược!”
Tôi cả giận nói.
“A, hóa ra là vậy! Nếu quả thật xảy ra tình huống như thế, như vậy người có thể dùng tinh thấn năng, giúp dục hỏa của nàng hạ xuống!”
Cước Nha Từ suy nghĩ một lúc nói.
“Tinh thần năng? Cái gì gọi là tinh thần năng?”
Tôi hỏi.
“chính là một trong những loại dị năng trên người sư thúc!”
Cước Nha Từ nói:
“Người chỉ cần như thế này… là được rồi!”
“được rồi ta biết rồi! Ngươi đi đi!”
Tôi phất tay, đuổi Cước Nha Từ đi.
Tôi cũng không hi vọng người khác thấy cảnh xuân sắc của Tô Dĩnh Tư, ngay cả tôi cũng không giải thích được điều này. Tôi cũng không rõ cảm giác của mình, có chút thích, cũng có chút bài xích!
Tôi xoay người vào phòng, lễ phục dạ hội trên người Tô Dĩnh Tư sớm đã bị nãng xé thành từng mảnh nhỏ, cái nội khố hoạt hình màu trắng cũng lộ ra ngoài. Thấy vậy máu mũi của tôi suýt phun ra ngoài.
Tôi bước nhanh đi tới trước người của Tô Dĩnh Tư, dựa theo lời của Cước Nha Từ, điểm mấy huyệt đạo của nàng, Sau đó đem bàn tay của tôi phủ lên giải đất của nàng, thúc giục tinh thần năng.
Đúng như theo lời Cước Nha Từ nói, khi cỗ tinh thần năng nhảy vọt vào trong cơ thể, có thể đem lại cho người khác những khoái cảm như đang trong ân ái, làm cho dục hỏa bùng phát tối đa coi như đã đạt được mục đích.
Sau khi tinh thần năng của tôi đi vào trong cơ thể của Tô Dĩnh Tư, quả nhiên thấy nàng khoái trá rên rỉ, tận tình dãy giụa cơ thể. Theo bản năng, tôi gia tăng mạnh hơn, thì Tô Dĩnh Tư cũng rên rỉ to lớn.
Tô Dĩnh Tư có cảm giác mình như vừa từ địa ngục lên Thiên Đường, mỗi lần hắn nhẹ nhàng lại làm cho mình sung sướng muốn chết, cho nên không kìm lòng được mà rên rỉ lớn.
Tôi thấy cửa phòng vẫn mở, sợ có người vào, cho nên gia tăng lượng rót vào. Trong giây lát, Tô Dĩnh Tư “A” to một tiếng, cả người cứng đờ, không ngừng run rẩy. Tôi biết nàng đã đạt đến cao trào.
Mới vừa rồi, Tô Dĩnh Tư chỉ cảm thấy trong thân thể khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ không được nữa, đột nhiên phía dưới dường như có một cảm giác không thể khống chế được nữa, dục vọng trong cơ thể cũng theo đó mà biến mất.
Tôi nhẹ nhàng đem nàng để ở trên mặt đất, tôi biết giờ phút này không còn một chút khí lực nào cả, cũng không quấy rầy nàng.
Sau khi đi ra khỏi phòng, tôi phát hiện một chiếc camera còn đang chạy. Tôi lấy nó xuống, rồi để lên trên người của Tô Dĩnh Tư nói:
“Nhớ đem nó tiêu hủy!” Nói xong, xoay người bước ra khỏi phòng.
Tô Dĩnh Tư mỏi mệt mở mắt, nhìn tôi, không nói gì. Lúc này Tô Dĩnh Tư tâm tình cực kì phức tạp, đối với người trước mặt này vừa cảm kích, vừa tức giận.
Cảm kích là hắn ở thời điểm mấu chốt cứu mình, tình huống quả thực như trong mộng, hắn dạp bay cửa! không cần bao nhiêu sức lực giải quyết vấn đề!
Mà điều kì lạ là, hắn lại có thể đấm bay hai tên bại hoại tới mức ngất đi! Nhưng điều đáng tức giận là, chẳng nhẽ mị lực của mình yếu tới vậy sao?
Mình cũng ra ám hiệu với hắn, nhưng kết quả lâ người ta đâu có để ý tới mình!
Tôi cũng không muốn sẽ có bất cứ quan hệ gì với Tô Dĩnh Tư cả, thì Tô Dĩnh Tư đã được mấy nhân viên đặc biệt của nàng tìm được.
Lúc này Tô Dĩn Tư đã đổi một bộ quần áo khác, lại phủ thêm một cái áo khoác ngoài, thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn có thể thấy được nàng đang xấu hổ.
Tô Dĩnh Tư không nói một câu nào về chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ nói là nàng bị hạ xuân dược, bị hai người Hoàng Vĩ Thành bắt cóc, nhưng thời khắc mấu chốt, cái cửa phòng kia tự nhiên bay đi, đập cho hai tên này ngất đi.
Rất nhanh, cảnh sát đã chạy tới, bí mật bắt hai tên Hoàng Vĩ Thành đi, nhưng mà tên Hoàng Vĩ Thành lại phải mang vào bệnh viện.
Nguyên nhân chính là vì cái vật kia của Hoàng Vĩ Thành bị đập mềm, cho nên sức khỏe rất yếu, cần phải nghỉ ngơi.
Khi koir khẩu cung của Lão Thử Nhân thì cũng không khác mấy so với lời khai của Tô Dĩnh Tư, cũng là đến thời khắc mấu chốt, cánh cửa đột nhiên bay lên, đập cho hắn và Hoàng Vĩ Thành ngất đi.
Về phần cái cửa này tại sao lại đột nhiên bay lên, thì chỉ có thể đoán bừa, có thể do một người nào đó trong lúc say rượu gây nên.
Nhưng có một hiện tượng vô cùng khả nghi, chính là cái dược lực kia tại sao lại biến mất.
Last edited by Tân Tân; 19-05-2011 at 04:47 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tân Tân