Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 9 : Đoan Mộc Tích
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Siêu cấp đạo tặc đã trở lại đây
Hạ Hầu Cẩn cơ hồ là một nhân vật phong vân trong thần thánh học viện, cơ hồ hầu như mỗi đệ tử thậm chí là cả các đạo sư cũng đang nói về tân sinh đã đại phát thần uy trong điển lễ khuất phục ngoại công cao thủ Hách Liên Kiếm.
Chỉ là lần đầu tiên lộ diện nhưng Hạ Hầu Cẩn lại trở thành thần tượng của rất nhiều đệ tử bình thường, hắn là người thẳng thắng, dũng cảm, đều giống như tất cả những người của hạ hầu gia tộc, mang đến cho tất cả mọi đệ tử bình thường cảm giác thân thiết, trong lúc nhất thời, thanh danh của Hạ Hầu Cẩn vang dội khắp thần thánh học viện.
Nhưng đương sự lại không hề để ý đến chuyện này, hắn đối với danh khí chẳng khác nào một thứ đồ vật không dùng được nên chẳng thèm để ý, nên hắn hoàn toàn không biết mình đã là tiêu điểm của quần chúng, nên vẫn khổ tu ngày qua ngày như bình thường, tính cách không màng danh nghĩa, tâm tính kiên định này cũng chính là một trong các nguyên nhân tạo nên thanh danh cho hạ hầu gia tộc.
Tối hôm nay, sau khi Cổ Diêu chỉ dạy cho Hàn Đan về các lý luận võ học, thì nàng cũng hỏi:”Cổ Diêu ca ca, đại gia hỏa được gọi là Hạ Hầu Cẩn kia quả thật là lợi hại!”
“Đúng vậy, hắn ở cùng túc xá với ca, cũng là bạn cùng phòng của ca!”
“Oh, thật sao?”
“Đúng!”
Nhắc đến Hạ Hầu Cẩn, Cổ Diêu cũng có cảm giác kiêu ngạo, đó là điều phát ra từ nội tâm, bởi vì hắn cũng tôn kính Hạ Hầu Cẩn nhu là một đại ca, trên người Hạ Hầu Cẩn lại có hào khí ngút trời, phong phạm của một cao thủ, nhưng lại là một người có ý chí phấn đấu cao, trở thàng một cao thủ như Hạ Hầu Cẩn cũng chính là mục tiêu của Cổ Diêu.
Hàn Đan cười hì hì nói:”Cổ Diêu ca ca, muội nói cho ca nghe một bí mật, có liên quan đến Hạ Hầu Cẩn.”
“muội có bạn cùng phòng vô cùng thích Hạ Hầu Cẩn đấy, từ sau khi điển lễ khai giảng, thì cả ngày luôn nhắc đến hôm đó.”
“Là như thế sao? Hà hà”. Cổ Diêu nhất thời không nhịn cười được.
Nếu như là sùng bái Hạ Hầu Cẩn thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng việc thích hắn thì quả thật là ngoài ý muốn rồi, dù sao thì đa số nữ sinh đều thích cái loại bạch diện tiểu sinh như Hách Liên Kiếm, cho dù hắn có bị Hạ Hầu Cẩn áp đảo tại điển lễ.
Bất quá nữ tử một lòng say mê kia chỉ sợ là giống như nước chảy về biển đông thôi, Hạ Hầu Cẩn chuyên tâm với võ đạo, đối với chuyện nam nữ vô cùng ngây ngô, chỉ sợ kết quả chỉ là “hoa lạc hữu ý, lưu thủy vô tình”. <@Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình>
“Vị bạn cùng phòng kia của muội võ công cũng rất khá, nhưng không biết tại sao lại bị phân đến khu vực của đệ tử bình thường.” Hàn Đan nói đến đây thì lộ vẻ khó hiểu.
“Việc này cũng không có gì.” Cổ Diêu thản nhiên nói:”cũng giống như đại ca của huynh, có lẽ nàng không muốn bị hào quang của đệ tử ưu tú làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của mình, Đan Đan, chúng ta cũng phải cố gắng, vô luận thế nào cũng không thể kiêu ngạo, như thế mới có thể không ngừng tiến bộ, hiểu không?”
Hàn Đan gật đầu:”Muội biết rồi, Cổ Diêu ca ca.”
Khi trở lại ký túc xá, Cổ Diêu chưa kịp mở cửa đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền ra. Phải biết rằng lúc này Tạp La hẳn là còn đang nghiên cứu về luyện kim thuật của hắn, mà Hạ Hầu Cẩn thì trước sau như một mà tu luyện, nên có điểm kỳ quái.
Đành mở cửa, Cổ Diêu phát hiện Hạ Hầu Cẩn đã trở về, mà ngồi bên cạnh hắn là một người xa lạ, là một thanh niên so với Hạ Hầu Cẩn thì tuổi tác tương đương, anh khí bồng bột, trên mặt mang theo một vẻ tự tin mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy được.
Hạ Hầu Cẩn lại có thể bỏ qua quá trình luyện tập hằng ngày, mà vị khách nhân kia có vẻ giống như Hạ Hầu Cẩn, hai người trò chuyện rất là vui vẻ, hẳn là người quen đã lâu.
Nhìn thấy Cổ Diêu bước vào, Hạ Hầu Cẩn chào hỏi nói:”Lão nhị, về rồi sao?”
Cổ Diêu gật đầu nói:”Đúng vậy, huynh hôm nay cũng về sớm.”
Hạ Hầu Cẩn cười nói:”Hà hà! Lão bằng hữu đến thăm, đương nhiên phải nể mặt hắn rồi.” hắn chỉ vào Cổ Diêu nói với thanh niên kia nói:”Đây chính là lão nhị trong túc xá của ta, gọi là Cổ Diêu.”
Đương nhiên không phải ai cũng như Hạ Hầu Cẩn dễ dàng thân cận với bình dân, thanh niên xem ra hẳn vốn là một người có thuộc giai cấp thượng tầng, nể mặt Hạ Hầu Cẩn mới nhìn Cổ Diêu gật đầu, nhìn qua cũng không có vẻ nhiệt tình.
“Ngươi đừng coi thường lão nhị của chúng ta, hắn phi thường thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh khắp học viện cho mà xem!” Hạ Hầu Cẩn tựa hồ như đối với Cổ Diêu rất tin tưởng, hắn vừa nói xong lại chỉ vào người thanh niên nói:”Lão nhị, đây là bạn tốt của ta, tên là Đoan Mộc Tích.”
Đoan Mộc Tích? Cổ Diêu mở to hai mắt nhìn.
Người này hắn không nhận ra nhưng chính là họ của hắn, cái họ mà Cổ Diêu vĩnh viễn không thể nào quên được, nữ nhân đầu tiên của hắn, một thiễu nữ ôn nhu động lòng người, cũng là họ Đoan Mộc.
Nhìn thấy Cổ Diêu kinh ngạc đứng tại chỗ, Hạ Hầu Cẩn nghĩ là hắn bị thanh danh của Đoan Mộc gia tộc chấn nhiếp, cũng không để ý nhiều:”Đoan Mộc Tích cũng là tân sinh của thần thánh học viện, chúng ta bây giờ cũng đã lớn hết rồi, nhớ tới lúc trước, mỗi lần gặp nhau là đánh nhau một trận hà hà!”
Đoan Mộc, Hạ Hầu hai đại gia tộc có quan hệ rất tốt, thường xuyên viếng thăm nhau, lúc Hạ Hầu Cẩn bảy tuổi từng dẫn hắn đến Đoan Mộc gia tộc, đã gặp mặt Đoan Mộc Tích, vì một nguyên nhân nên đã đánh nhau một trận, nhưng sau đó lại vì chuyện đó mà trở thanh tri kỷ.
Nhắc đến chuyện đó, Đoan Mộc tích cũng vô cùng vui vẻ:”năm đó cính là ta thắng, Đoan Mộc đấu khí của ta khiến cho ngươi chịu không ít đau khổ, nghe nói ngươi không thể xuống giường suốt nửa tháng, hắc hắc.”
“Nói bậy!” Hạ Hầu Cẩn lập tức phản bác:”Đừng quên ngươi bị ta đánh cho cái mũi ăn trầu, còn bị gãy luôn hai cái răng cửa, nằm chổng mông trên mặt đất không thể động đậy được, chính là ta thắng, mặc dù là thắng thảm!”
Đoan Mộc Tích không phục nói:”hừ, nói chung là chúng ta vốn ngang tài ngang sức, chúng ta gặp nhau vài lần, cũng đã so tài vài lần, nhưng không lần nào phân định thắng thua cả, nhưng mấy năm nay Đoan Mộc đấu khí của ta tăng mạnh, nhất định sẽ thắng!”
Hạ Hầu Cẩn hai mắt trợn tròn:”đừng tưởng chỉ có mình ngươi mới tiến bộ, kim cương bất diệt của ta cũng được để cao!”
“Nhiều lời vô ích, nếu không hôm nào chúng ta tìm cơ hội so tài một lần!”
“Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ! Đừng chờ đến hôm khác, lập tức đến sân huấn luyện đánh nhau một trận đi!”
“Được, cũng hợp ý ta!”
Hai người tuy là bạn tốt nhưng đều là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào nên tính háo thắng cũng cao, nhưng bọn họ có quyết đấu với nhau cũng là chuyện tốt, có thể dựa vào sức lực của đối thủ mà biết được khả năng của mình đồng thời cũng không ngừng phát triển bản thân.
Ầm ĩ một hồi, trận đấu của hai người cuối cùng cũng không thành được, dù sao thì trời cũng đã tối rồi, hơn nữa Hạ Hầu Cẩn luyện tập suốt ngày cũng đã mệt mỏi, cho nên Đoan Mộc Tích nếu có thắng thì cũng chả có tác dụng gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành thôi vậy.
Hai người vừa hàn huyên một hồi, Hạ Hầu Cẩn đột nhiên nói:”Tiểu tình làm sao vậy?”
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 10 : Khai Thác Ban
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Siêu cấp đạo tặc đã trở lại đây
Nhắc tới đề tài này Cổ Diêu không thể nào không dựng lỗ tay lên mà nghe, hắn không hiểu bởi vì sao mà dù không muốn nhớ tới Đoan Mộc Tình nhưng hắn vẫn nhớ vẫn muốn biết tin tức liên quan tới nàng.
Hạ Hầu Cẩn hỏi tất nhiên là việc mà mấy tháng trước Đoan Mộc Tình đột nhiên mất tích.
Vừa nhắc tới muội muội thân yêu, Đoan Mộc Tích thần sắc trở nên ảm đạm:”Vẫn là bộ dáng đó, từ ngày trở lại Tiểu Tình chỉ trốn trong phòng rất ít đi ra ngoài, lại thường xuyên bỏ ăn bỏ ngủ dù là cha mẹ hay các bật trưởng thượng nói thế nào cũng là vô ích. Phải biết là lúc trước muội ấy ngoan vô vùng, vì gia tộc dù là chuyện không muốn muội ấy cũng sẽ làm mà còn cố tình làm bộ vui vẻ nhưng mà bây giờ thì …”
Nói tới chỗ này Đoan Mộc Tích thânh âm trở nên nghẹn nghào:” Đương nhiên ta hiểu chứ nàng còn quá trẻ mà lại gặp đả kích như thế, dù là gì đi chăng nữa cũng không thể nào chịu nổi.”
Hắn cũng không để ý Cổ Diêu bên cạnh chuyện của Đoan Mộc Tình đã oanh động cả đại lục ai ai cũng biết.
Từng lời của Đoan Mộc Tích cứ như từng nhát dao cứa vào tim của Cổ Diêu, lòng hắn đang dậy sóng, hắn vừa tiếc thương vừa đau long còn hòa lẫn cả nỗi thống khổ khôn cùng. Chỉ vì hắn tự tư chỉ vì hắn mà một cô gái có tương lai sáng láng giờ này lại tự phong bế bản thân. Nếu có thể quay lại hắn thà chết dưới chưởng của Philip.
Cổ Diêu là một tiểu sắc lang, vì di ngôn của mẫu thân hắn vẫn rất yêu quí mạng của mình, nếu giữa tính mạng và thương hương tiếc ngọc hắn không do dự chọn tính mạng, nhưng là Đoan Mộc Tình thì khác --- bởi vì hắn đã yêu cô gái kia không thể tự kiềm chế chính mình trước nàng.
Hạ Hầu Cẩn hỏi :”Tiểu Tình biết nam nhân kia là ai hay không?”
Đoan Mộc Tích hít một hơi miễn cưỡng nén lại tâm tình kích động của mình :”Muội ấy không nói gì, chỉ là giữ nguyên im lặng, nhưng mà khẳng định tên vô sỉ kinh tởm kia sẽ không cho muội ấy thấy mặt!”
Hạ Hầu Cẩn gật đầu nói:”Hắn không thể nào dám làm lộ thân phận của mình đựơc.”
“Tiểu tình là cô gái tốt như vậy mà cũng bị hủy hoại không biết sau này nàng có thể thoát được bóng ma ám ảnh này hay không…?” Nói xong mấy câu cuối Đoan Mộc Tích trở nên phẫn nộ một chưởng vỗ mạnh lên bàn:”Nếu ta biết tên đạo tặc khốn kiếp đó là ai ta sẽ bâm hắn thành vạn đoạn!”
Cái bàn bằng lam mộc lập tức hoá thành phấn mà bay tung tóe.
Khác với ngoại công của Hạ Hầu Cẩn, đoan mộc đấu khí của Đoan Mộc Tích biểu hiện ở âm nhu, vật bị đánh túng sẽ bị hủy hoại từ bên trong, dù thuộc tính bất đồng nhưng biểu hiện đều khủng khiếp như nhau.
Hạ Hầu Cẩn cũng coi Đoan Mộc Tình là thân muội muội từ khi nàng tao ngộ bi thảm hắn vẫn đau lòng không thôi giờ này cũng bộc phát phẫn nộ :” Đúng, lão tử muốn một quyền phanh hắn thành thịt vụn, như thế mới có thể thỏa hận trong lòng.”
Cổ Diêu nhìn hai ngưòi mà vừa sợ vừa xầu hổ, nếu để cho Hạ Hầu Cẩn đại ca kính mến này biết mình là hung thủ cường bạo Đoan Mộc Tình thì huynh ấy xử mình thế nào, Cổ Diêu không dám tưởng tượng.
Trở về phòng Cổ Diêu miên man trằn trọc không ngủ được, cứ bị hình ảnh Đoan Mộc Tình ám ảnh mãi.
Cổ Diêu biết mình điên mất rồi, đây là tình đầu, mối tình khắc cốt ghi tâm, cũng là mối tình đầu vô vọng.
Chính mình hủy hoại Đoan Mộc Tình giờ này mình lại lãnh hậu quả, một mình cho cô đơn thống khổ cùng với nỗi nhớ thương tương tư hành hạ, thật là đáng mà … đáng mà …
Thần Thánh học viện chia làm ngũ hoa bát môn tùy theo tính chất bất đồng có thể chia làm 4 ngành lớn: Ma pháp bộ, vũ kỹ bộ, ngoại công bộ, kỳ môn bộ.
Ma pháp chính là bộ cùa ma pháp sư, vũ kỹ chuyên nghiên cứu nội tu cùng đấu khí, ngoại công thì tên nói lên ý nghịa, riêng kỳ môn bộ thì hơi hiếm thấy.
Ma pháp sư là sủng nhi của thần không phải ai cũng có thể trở thành người có nghề nghệp cao quí này.
Ngoại công tu luyện lại quá là gian khổ trừ khi thân thể cường hãn trời sinh như Hạ Hầu Cẩn mới có thể theo đuổi,
Kỳ môn mà đơn giản ai kêu là kỳ môn rồi. Chỗ luyện kim nguyên tố ban của Tạp La không quá hai người, ít tới đáng thương.
Ma pháp ngoại công và kỳ môn tổng số học viên cộng lại còn thua vũ kỹ bộ, dù sao đấu khí cũng là chủ lực trên đại lục.
Còn Cổ Diêu thuộc khai thác hệ có thể nói là thuộc bộ vũ kỹ.
Đây là một cái hệ cấu hổ vô cùng tất cả thí tập sinh tu luyện đấu khí thi không qua kiểm tra mà đăng ký thí luyện đều bị ném vào đây nên có thể xem là thí luyện ban.
Dù nói vậy có chút khó nghe nhưng như vậy có thể nói rõ tính chất của ban này.
Mặc kệ nghề ngiệp gì, cũng kệ là tu luyện loại hình đấu khí gì chỉ cần là thí tập sinh có đấu khí đều bị ném vô nồi hổ lốn khai thác ban này.
Không có bất cứ chuyên môn nào thì hiệu quả của hệ cũng có thể biết. Không ai giống ai chút nào mà lại đi học một chỗ, đạo sư cũng chưa chắc đúng nghề với học viên thì làm thế nào có thể giảng giải hết tất cả đặc điểm cũng từng nghệ, hay nói cách khác đạo sư chỉ dạy căn bản của đấu khí không có chút tính thực dụng. Hết giờ thì vỗ mông biến mất, so với mấy con thỏ còn nhanh hơn nhiều, mặc kệ đám đệ tử tự mình học tập. Giáo phong nghiêm túc của Thần Thánh học viện không có ở thí tập ban, dù là cái bóng cũng không thấy.
Đương nhiên chuyện này có thể giải thích vì thí tập ban còn đông hơn chính qui, mấy trăm ban cộng lại là vài vạn mà đạo sư thí có hạn họ không thể hao quá nhiều tinh lực cho những thí tập sinh này.
Bởi thế học viên không có coi trọng khai thác ban chỉ như là thái độ thả trâu ăn cỏ, nếu có tiềm chất nhảy từ chổ này lên ban chính quy thì phải nói là có tài, sau này sẽ phân vào ban khác là trọng điểm bồi dưỡng.
Nghe liền 6 bảy ngày lý luận thì Cổ Diêu nổi giận, phải biết là, đạo sư của Thần Thánh học viện có thực lực nhưng nếu so với siêu cấp biến thái cao thủ như Philip thì còn có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa Philip dạy Cổ Diêu chỉ một mình có thắc mắc có hỏi là có đáp, dù tu luyện có chuyện thì cũng có thể giúp tất nhiên là tốt hơn kiểu dạy hổ lốn này nhiều.
Lãng phí mấy ngày Cổ Diêu cuối cùng quyết định chỉ ở Thần Thánh học viện cho có màu, khỏi phải đi học ở cái ban khai thác chết tiệc đó nữa mà là tự mình tu luyện nếu không khẳng định ba tháng sau sẽ bị đào thải, rớt kiểm tra là cái chắc.
Vì vậy Cổ Diêu nghiên cứu linh động tiếp, từ ngày vào Tiêu Dao môn hắn đã hạ vị trí tưu luyện linh động mà Dương Phong dạy xuống một bậc.
Thật ra linh động cũng không phải của Dương Phong mà từ đệ đệ sớm mất đi của hắn, còn Dương Phong chuyên tu kim hệ đấu khí.
Linh động chỉ có tâm pháp, khi mà Dương Phong truyền cho Cổ Diêu thì không lâu cũng gặp bất hạnh, mai mà lúc đó Cổ Diêu nhiệt tình học võ, lưu lại tòan bộ những gì Dương Phong dạy, sau này lại được Philip chỉ điểm mới có thể từ từ hiểu rõ.
Có Tiêu Dao vô cực đan tẩy tủy, thân thể Cổ Diêu sớm thoát thai hoán cốt, tu luyện đỡ công một nữa, hắn cũng phi thường thông minh, trườc kia chỉ là thiếu tính nhẫn nại nay vì Đoan Mộc Tình mà kích thích cho nên chuyên chú tu luyện, nên trên đường võ tiến rất nhanh, mỗi ngày đều sống rất sung mãn ở Thần Thánh học viện.
Đảo mắt một cái, sắp hết học kỳ, đã gần ba tháng, cũng sắp phải kết thúc cuộc sống thí tập sinh.
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 11 : Linh Động
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: philongma
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Siêu cấp đạo tặc đã trở lại đây
Ngày thi càng ngày càng gần nhưng đạo sư khai thác ban căn bản là bỏ mặc đệ tử , cho bọn họ tự mình tu luyện.
Cổ Diêu tu luyện càng ngày càng thêm khắc khổ , trước ngày kiểm tra hắn tới luyện võ trường tới nữa đêm mới trở về.
Đi qua khỏi khu rừng cây của học viện, hắn mới chuyển thân bay chui vào đó.
Khi đã vào sâu trong rừng rậm , Cổ Diêu ngầm vận đấu khí, hai nắm tay hắn sáng lên, trong đêm tối phát ra ánh sáng nhàn nhạt huỳnh quang.
“Linh Động!’’ Theo tiếng quát của Cổ Diêu một mảnh hỗn độn bay ra từ tay hắn đánh vào gốc cây gần đó.
Cây cổ thụ run lên lá rơi tứ tán, trên thân lưu lại một vết lõm của quyền ảnh sâu 4 5 tấc.
Cổ thụ cứng như thế mà hắn lưu lại dấu vết như thế có thế nói là có chút thành tựu.
Linh động là cách công kích hắn ngộ ra từ linh động dù nội lực ngưng động còn hạn chế và lực công kích hơi yếu ớt, nhưng mà Cổ Diêu dùng thấy rất vừa tay.
Phải biết là năm tháng trước Cổ Diêu còn chưa biết nguyên tố cảm nhận là gì, mà cái loại đấu khí này cũng chỉ mới tập ba tháng, mà có thể có thành tựu như vậy có thể nói là hi hữu. Dù nói hắn có chút may mắn gặp kỳ ngộ nhưng mà không chỉ có như vậy, nếu đưa tới bất kỳ học viện nào cũng sẽ trở thành tân binh trọng điểm bồi dưỡng.
Nhưng mà đây là Thần thánh học viện không phài học viện bình thường, trình độ này chỉ là đạt yêu cầu làm đệ tử chính thức. Bởi vì thế cho nên Cổ Diêu không biết mấy ngày sau này mình có nhập pháp nhãn của mấy vị đạo sư hay không.
Nhìn quanh không thấy ai Cổ Diêu mới bay lên một gốc cây gần mười thước gần đó, vững vàng trụ lại. Sau đó dang rộng hai tay, dùng chân khinh phiêu lao xuống theo kiểu chúc đầu, tốc độ rới càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp đầu gần chạm đất mà Cổ Diêu chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trừ tên Hạ Hầu Cẩn có cái đầu cứng hơn thép thì dù là ai mà bị va chạm thế này thì không chết cũng trở thành ngu ngốc vì chấn thương sọ khỉ.
Đương nhiên Cổ Diêu không muốn tự dát hay ngu ngốc gì hết, khi đầu hắn còn cách mặt đất nữa thước thì tự nhiên hắn lại lượng lên bay cao hơn mười thước nhẹ nhàng lao về trước cứ như khinh yến.
Nếu có ai mà thấy thì phải kinh ngạc không cùng, đang lao nhanh tốc độ kinh khủng mà đổi hướng chính là trò mà chỉ có siêu cao thủ mới dám diễn nhưng mà đây là huyền diệu của Tiêu Dao Vô Ảnh.
Khi mà tới đất hai tay Cổ Diêu bắt chéo, chém ra một quang ảnh bán nguệt phá phong liếm thẳng vào một gốc cổ thụ khác.
Cổ thụ bị cắt đứt gần hết chỉ dính lại một điểm nhỏ cuối cùng chịu không nổi chi nha một tiếng rồi đổ ầm cát bụi mịt trời.
Bất kể chổ nào trong học viện, trừ tu luyện trường, phá hủy cái gì đều phải đền tiền cho nên Cổ Diêu vội phóng một trái đạn khói chạy ra nhanh, khi đã ra khỏi rừng hắn mới thở phào nhẹ nhỏm.
So với Linh Động , Tiêu Dao Vô Ảnh của hắn đã lợi hại hơn nhiều, không còn cùng cấp bậc nữa mà đã tới cảnh giới biến dị, chiêu phong nhận vừa rồi là minh chứng hay nhất, chỉ nói sức hủy diệt đã ngang hang với cao cấp chiến sĩ chuyên tu phong hệ, nếu xét thêm khinh công và cách biến hóa của chiêu thức thì cao cấp chiến sĩ thua hắn xa.
Ai da nếu có thể thi triển trong thi kiểm tra là tốt rồi chỉ có cái vấn đề nó là tuyệt kỹ của đạo tặc.
Tổ sư của Tiêu Sao Môn ai mà không gan to mật lớn, phỏng chắc là Thần Thánh Học Viện cũng có xớ rớ qua là tất nhiên.
Thở dài Cổ Diêu dùng Tiêu Dao Du lao ra khỏi cửa, chỉ có môn khinh công này là dám chơi thoải mái mà thôi.
Vì để cho Hàn Đan có thể ở lại Cổ Diêu mang linh động truyền cho Hàn Đan cũng không có lòng mà dạy cho nàng cái sở ngộ của chính mình, ngày mai kiểm tra hôm nay hắn tất nhiên phải coi nàng thế nào.
Hàn Đan đứng ở chỗ hẹn thường ngày thấy Cổ Diêu nàng gọi to :”Cổ Diêu ca ca, huynh tới rồi!’’
Cổ Diêu cười nói :”Ngày mai kiểm tra rồi Đan Đan muội chuẩn bị tốt chưa vậy?”
Hàn Đan gật đầu tự tin:”Cổ Diêu ca ca muội tin mình có thể qua kỳ này.”
Mấy tháng độc lập làm cho Hàn Đan không còn là tiểu cô nương cái gì cũng nhờ người khác, vẻ mặt tự tin đã xuất hiện trên nét mặt còn chưa hết nét ngây thơ.
“Ân, đem lực lượng mạnh nhất của muội thể hiện cho huynh xem.”
“Hảo!” Cùng lúc nói chuyện một màng huỳnh quang bao phủ thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng.
Có thể cho đầu khí bao phủ toàn thân, đó là tiêu chuẩn đặc thù của vũ giả, cũng là cấp bậc của cao cấp chiến sĩ.
“Linh Động!”
Hàn Đan kêu một tiếng, một quyền ảnh phóng ra từ tay nàng đánh nát bấy một tảng đá.
Linh động của nàng hình như còn lợi hại hơn Cổ Diêu.
Mới có mấy ngày không gặp nàng lại tiến vào một giai mới.
Dưới sự chỉ điểm của Hàn Đại Hộ căn cơ của Hàn Đan là vô cùng tốt, nhưng mà tốc độ tiến bộ của nàng vẫn là ngoài dự liệu của Cổ Diêu. Hơn nữa thể chất của nàng khác hắn thường nhân,
khi luyện linh động Cổ Diêu gặp chút ít khó khăn còn nàng thì hoàn toàn không có.
Cổ Diêu vì Hàn Đan mà vui vô vùng dù nàng còn thiếu kinh ngiệm thật chiến nhưng mà thi kiểm tra chắc là không làm khó nàng :”Đan Đan , vậy là ta yên tâm, hảo hảo luyện tập đi nha.”
“Dạ!” Hàn Đan chăm chú gật đầu:”Cổ Diêu ca ca, ta nhất định sẽ cố gắng làm cho cha mẹ đều biết ta ở trong Thần thánh học viện .”
Nhằc tới cha mẹ nàng miệng cười Cổ Diêu có chút cứng ngắt thầm kêu không ổn, sớm muộn gì nàng cũng biết cha mẹ tao ngộ bất hạnh.
Thật là một tiểu cô nương khốn khổ, bây giờ Cổ Diêu đã xem Hàn Đan là thân muội muội, trong lòng thấy tiếc thương cho nàng.
May mà Hàn Đan ngày càng kiên cường, có lẽ khi biết sự thật nàng cò thể chấp nhận.
Mới vào Thần thánh học viện hắn lo xem Hàn Đan có qua kiểm tra hay không nhưng bây giờ Cổ Diêu lại phải tự lo cho chình mình.
Ngày mai kiểm tra rồi….Kết quả thế nào đây………………..?
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 12 : Trắc Thí <@Thi Kiểm Tra>
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
Sáng sớm, trong thần thánh học viện đã tràn ngập không khí khẩn trương, mà loại không khí này đến từ các thí tập đệ tử.
Hôm nay chính là ngày thí tập sinh phải thi kiểm tra, nếu có thể qua được kỳ thi này thì có thể ở lại và trở thành đệ tử chính thức của thiên cổ kỳ danh học viện này, nếu không thì đành phải cuốn gói về nhà, cho nên kỳ thi này vô cùng quan trọng, có thể nói đây chính là một bước ngoặc ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của bọn họ.
Các khóa học của thần thánh học việc buộc phải tạm dừng vì tất cả các sân huấn luyện đều được dùng làm nơi kiểm tra.
Kỳ thi kiểm tra bắt đầu lúc bảy giờ, bên ngoài sân huấn luyện đứng đầy đệ tử.
Cổ Diêu thi ở sân huấn luyện số ba mươi lăm<@Số đẹp> . Vì tránh cho ngoại giới ảnh hưởng đến các thí sinh khiến cho họ không thể phát huy hết khả năng của mình cho nên trong sân huấn luyện đã được phong bế, chỉ có thi sinh đến lượt thi mới có thể đi vào. Còn những người khác, chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà kiên nhẫn chờ đợi, không thể nhìn thấy được sự tình bên trong sân huấn luyện.
Những người đứng ngoài chờ đợi có vẻ mặt cũng không giống nhau, có người trù trừ, cũng có người bàng hoàng bất an, đi tới đi lui … hàng trăm sắc thái khác nhau. Trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp, vừa hy vọng có thể mau chóng đến phiên mình, cũng lại vừa hy vọng từ từ mà đến phiên mình.
Một đệ tử từ trong sân huấn luyện đi ra, tất cả ánh mắt không tự chủ mà nhìn sang vị đệ tử đó, chỉ thấy vị đệ tử đó dáng vẻ khổ sở, vẻ mặt uể oải, cơ hồ như muốn khóc, lững thững bước ra.
Đó chính là đệ tử vừa vào thi kiểm tra, xem ra chắc là có một vé về quê rồi.
“Hai trăm sáu mươi bảy, Lỗ Mân!” Vị đạo sư phụ trách đọc mã số của thí sinh tiếp theo vào kiểm tra.
Một đệ tử có trang phục chiến sĩ cố gắng trấn tỉnh tinh thần, sau đó đi vào sân huấn luyện, nhưng sau đó khi đi ra lại cúi đầu ủ rủ.
Lại một người nữa giống như trước, được một vé về quê.
“Hai trăm sáu mươi tám, Ba Khắc!”
Rớt!
“Hai trăm sáu mươi chin, Cổ Ngả Tư!”
Lên đường về quê!
Mỗi người sau khi đi vào thì đều giống nhau chưa đầy hai phút đã đi ra.
Bây giờ đã là giữa trưa, từ sáng đến giờ, đã có hơn hai trăm người đi vào, nhưng khi đi ra thì chỉ có hai người trên mặt hiện lên nụ cười!
Đại khái xem ra cũng chỉ mới có khoảng ba người thông qua kiểm tra, những người khác hoàn toàn rớt hết, tỉ lệ thí tập sinh thông qua kiểm tra ngay cả một phần trăm cũng không đến!
Mặc dù biết rằng việc thí tập sinh thông qua kiểm tra là vô cùng khó khăn và tàn khốc, nhưng lúc này chúng đệ tử mới cảm giác trái tim có chút lạnh, nhìn dáng vẻ cô đơn lẻ loi của một đệ tử vừa bị rớt trong kỳ kiểm tra đi ra thì trong lòng có cảm giác thỏ tử hồ bi. <@noland huynh : ý chỉ hồ ly vì cái chết của thỏ mà cảm thấy bi thương nhưng bi thương đó không phải cho thỏ mà cho chính mình, thỏ chết thì thợ săn sẽ săn mình >
Tiếp đến không lâu nữa, không biết mình có giống như họ không, sẽ có cảm giác mất mác khi rời xa Thần Thánh Học Viện.
“Ba trăm hai mươi bốn, Cổ Diêu!”
Đến xế chiều, rốt cục cũng đến phiên Cổ Diêu. Dưới ánh nhìn của mọi người, Cổ Diêu chậm rãi bước lên thềm đá của sân huấn luyện.
Thấy tỉ lệ đậu thấp kinh người, hắn cũng cảm thấy kinh hãi, bất quá hắn không phải loại người suy tính hơn thua, sải bước đi vào trong sân huấn luyện.
Dựa vào bản thân, chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Thi kiểm tra vô cùng đơn giản, chỉ có một cơ hội duy nhất, khi thi thì thí sinh dùng chiêu thức đắc ý nhất của chính mình để công kích đạo sư, sau đó thì tiếp nhận một lần công kích của đạo sư, sau đó đạo sư sẽ quyết định, đậu hay rớt thì lúc đó chỉ biết trông vào số trời mà thôi.
Vì không để gọi là uổng phí nhân tài cho nên trong sân huấn luyện còn có thêm hai vị đạo sư, nếu như cho rằng vị đạo sư trắc thí quyết định không thỏa đáng thì cũng có thể kiến nghị, nhưng trong lịch sử thần thánh học viện chuyện này rất hiếm có, dù sao mỗi đạo sư trắc thí đều có ánh mắt độc đáo, nên sẽ có kết quả chính xác.
“Dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi công kích ta, có thể sử dụng bất kỳ phương thức nào nhưng ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, bắt đầu!” đạo sư trắc thí nói chuyện vô cùng tiết kiệm, giống như là nói nhiều sẽ có hại cho cơ thể vậy.
Sau khi Cổ Diêu thi lễ thì cũng không có nói nhiều, thầm vận linh động, trong tiếng bạo quát, hai đạo kình lực phát ra, hướng đến chỗ đạo sư oanh kích.
Ngoại trừ Tiêu Dao Vô Ảnh thì Linh Động chính là kỹ năng mạnh nhất mà Cổ Diêu có thể thi triển được, nhưng vị đạo sư này lại không hề nhăn mặt, vươn ngón trỏ tay phải ra, bàn tay giữa không trung điểm hai cái, Linh Động do Cổ Diêu phát ra biến mất không còn tăm hơi.
Cổ Diêu cũng không có cảm giác ngoài ý liệu, dù sao thì thực lực của hắn so với đạo sư trắc thí chênh lệch nhau không nhỏ, kình lực của mình bị đối phương dễ dàng hóa giải là chuyện có thể đoán được.
“Đến phiên ta!”
Đạo sư trắc thi nói ra vài chữ như là nhắc nhở. Cũng không thấy hắn làm thế nào, thân hình phút chốc biến thành một cơn gió, ngón trỏ điểm về phía Cổ Diêu.
Căn cứ theo quy tắc kiểm tra, Cổ Diêu có quyền đỡ đòn, né tránh hoặc là lấy công làm thủ.
Kinh nghiệm thực chiến thì Cổ Diêu vô cùng nghèo nàn. Cho nên so chiêu không phải là thượng sách, vi thế hắn phi thân lùi về phía sau, hơn nữa trong không trung lại liên tục biến hướng, xáo trộn phán đoán của đối phương.
Nhưng dù sao thì đạo sư của thần thánh học viện cũng là cao thủ, cứ như âm hồn không tiêu tán mà bám chặt lấy Cổ Diêu không tha.
Sau khi biến hướng năm sáu lần mà không thể nào gia tăng khoảng cánh với đạo sư được, cuối cùng một đạo kình khí từ ngón trỏ của đạo sư bắn đến đúng ót của Cổ Diêu.
Cổ Diêu dừng chân hắn biết, đợt kiểm tra này đã kết thúc, còn lại chỉ là trông chờ vào kết quả.
“Sức mạnh quá yếu, không bằng của trung cấp chiến sĩ.” Đạo sư chậm rãi nói.
Cổ Diêu nghe thế thì trong tâm đã có nửa phần cảm thấy nguội lạnh, ”Nhưng kinh công thân pháp lại không tệ.”
Kinh công vừa rồi của Cổ Diêu chính là dùng đấu khí của Linh Động kết hợp với Tiêu Dao Du, hiệu quả suy giảm nhiều, nhưng dù sao thì Tiêu Dao Du cũng chính là khinh công đứng đầu thiên hạ, nên dĩ nhiên cũng chiếm được bình phẩm tốt của đạo sư.
Nghe đến đó thì Cổ Diêu lại thắp lên tia hy vọng, bây giờ chính là lúc đưa ra quyết định, cuối cùng không biết kết quả thế nào.
“Quyền kình cương mãnh, thân hình linh hoạt, hai đặc điểm hoàn toàn bất đồng có thể dung hợp với nhau được, xem như là có đủ tư cách.”
Đạo sư nói thì rất bình thản nhưng khi Cổ Diêu nghe được ba từ cuối cùng thì lại cảm thấy hưng phấn vô cùng, chút nữa là không kiềm chế được mà nhảy cẫng lên rồi, liên tục nói:”Cám ơn, cám ơn!”
“Ngươi sử dụng công pháp khá tốn nhiều công sức nhưng sức lực không đủ, điểm này cần phải chú ý, lui ra đi.”
Khi nói những lời này, đạo sư vốn là có chút kinh ngạc, thí tập sinh này có lực lượng so với kỹ xảo thì cách biệt một trời một vực. Theo lý thì hắn vô cùng yếu kém, vốn không thể nào sử dụng đấu khí linh hoạt như thế được, nhưng hết lần này lần khác lại có thể làm được điều đó, nên đây là lần đầu tiên đạo sư mở miệng nhắc nhở, nếu đổi lại là người khác thì loại đấu khí cỡ này thì hắn đã không thêm để ý đến.
“Vâng!” Cổ Diêu thi lễ, sau đó hưng phấn mà rời khỏi sân huấn luyện.
Gánh nặng trong lòng đã được tháo bỏ, ngay cả không khí chung quanh cũng cảm thấy tươi mát hơn.
Các thí tập sinh khác thấy vẻ mặt của Cổ Diêu là biết hắn đã thông qua trắc thi, trong mắt tỏ ra vẻ hâm mộ, người may mắn như hắn ở trường thi số ba mươi lăm này chính là người thứ ba.
Cổ Diêu không có tâm tư hưởng thụ sự hâm mộ của người khác, vội vã tách ra ngoài, bởi vì Hàn Đan thi ở sân huấn luyện số bốn mươi mốt.
Vừa đến sân số bốn mốt, thì cũng vừa thấy Hàn Đan đi ra.
“Đan Đan, thế nào rồi?” Cổ Diêu không thể nhịn được hỏi.
Hàn Đan cúi đầu, cắn môi dưới không nói gì.
Cổ Diêu thấy thế liền cảm thấy có điểm không ổn:”Đan Đan, cuối cùng là sao?”
Hàn Đan không có lên tiếng.
Cổ Diêu thấy thế thì nhíu mài. Chẳng lẽ Đan Đan không có qua được.
Mặc dù Hàn Đan bây giờ đã có đấu khí đủ tư cách của một vũ giả, nhưng kết quả trắc thí thì không thể nào đoán trước được, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra được.
Xem bộ dáng khổ sở của Hàn Đan, xem ra chắc là không qua được kỳ thi rồi, ngày hôm qua còn tưởng rằng chính mình mới là khó qua còn nàng thì dễ dàng, nhưng không ngờ tình huống hôm nay lại hoàn toàn trái ngược, mình thì may mắn thông qua được, mà Hàn Đan thì lại ngoài sở liệu là không thể qua được, nên không thể trở thành đệ tử của thần thánh học viện được.
Như vậy phải làm sao bây giờ? Học viện vốn không cho phép thí tập sinh lưu lại trong học viện, nếu Hàn Đan không thể ở lại thì sao đây? Bây giờ nàng đã không còn cha mẹ, đã đủ đáng thương rồi, không thể để cho nàng không còn người thân nào nữa.
Nghĩ vậy Cổ Diêu thản nhiên nói:”Đan Đan, muội không cần khổ sở, dù sao thì Cổ Diêu ca ca cũng không có thông qua trắc thí!”
Hàn Đan nghe thế thì lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nói:”Sao, Cổ Diêu ca ca, huynh không qua được trắc thí sao?”
Cổ Diêu đương nhiên là gạt nàng, nếu như muốn để cho Hàn Đan phải sống một mình thì hắn tình nguyện bỏ qua việc trở thành đệ tử chính thức của thần thánh học viện, việc mà hàng ngàn người mong muốn.
Nếu như đã đáp ứng Hàn đại hộ chiếu cố Hàn Đan thì chính mình hiện nay đã là ca ca của nàng rồi, hai người hiện nay đều là cô nhi, Cổ Diêu đối với muội muội này hiển nhiên là vô cùng quý trọng rồi. Nếu giữa Hàn Đan và thần thánh học viện thì dĩ nhiên Cổ Diêu không hề có chút do dự nào mà chọn Hàn Đan rồi.
Hàn Đan nắm nắm góc áo:”Cổ Diêu ca ca, thật ra, thật ra muội đã thông qua kỳ thi kiểm tra.”
“Cái gì, vừa rồi muội …”
“Muội chỉ muốn đùa với huynh một chút, để cho huynh có được vui mừng lẫn sợ hãi mà thôi …”
Cổ Diêu nghe vậy thì vừa mừng vừa buồn cười, muốn nói là hắn cũng ở lại học viện.
Hàn Đan nhỏ giọng nói:”Nhưng bây giờ, huynh không có thông qua, thì phải làm sao bây giờ? Nghe nói thí tập sinh không thể ở lại trong học viện được.”
Cổ Diêu cười nói:”Hà hà, thật ra huynh cũng thông qua trắc thí.”
Hàn Đan mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt tỏ vẻ khó hiểu:”Vậy vừa rồi …”
“Ta cũng vậy, ta cũng muốn đùa với muội.”
“Tại sao vậy?”
Cổ Diêu sờ sờ mũi:”Huynh cũng muốn cho muội một cảm giác vừa mừng vừa sợ hãi.”
“Là như thế sao?” Hàn Đan đột nhiên nghĩ ra cái gì, cúi đầu nói:”Cổ Diêu ca ca, là huynh không muốn muội phải chịu khổ, nên cam chịu từ bỏ việc trở thành đệ tử chính thức của thần thánh học viện, có đúng không? Cổ Diêu ca ca, huynh thật là ngốc, nhưng là một tên ngốc rất tốt.”
Hàn Đan tuy đơn thuần, nhưng cũng có thể hiểu được khổ tâm của Cổ Diêu nên rất là cảm động.
Cổ Diêu sờ sờ mũi nói:”KHông có chuyện như thế, thần thánh học việcn cũng không tính là gì, nhưng mà …” nói đến đó thì ngữ khí của hắn lại chuyển:”Đan Đan lại cũng biết gạt người rồi, nghịch ngợm như thế phải giáo huấn một trận mới được.”
Nói xong Cổ Diêu liền đánh một chưởng lên cái môn nhỏ của nàng một cái, nhưng dùng sức quá nhẹ.
Hàn Đan cũng không cảm thấy đau, nhưng lại cảm thấy ngứa ngứa, cười hì hì né tránh, nhốn nháo một hồi, cũng đã quên mất chuyện vừa rồi. tâm tình của hai người hiện nay vô cùng tốt, cả hai đều đã thông qua kỳ kiểm tra, đây quả thật là chuyện đáng ăn mừng.
Cho đến tối, Cổ Diêu cũng không có tu luyện nữa, học viện cũng không có an bài gì khác cho nên hắn và Hàn Đan đi ra ngoài chơi suốt, còn mua cho Hàn Đan không ít quần áo và trang sức, mặc dù không có gì trân quý, nhưng Hàn Đan lại vô cùng thích. Dù sao nàng cũng còn nhỏ tuổi, trước kia lại bị Hàn đại hộ quản thúc không thể ra ngoài, tại học viện mặc dù cố gắng nhưng dù sao cũng có chút buồn, bây giờ được ra ngoài chơi nên vô cùng vui vẻ, bắt Cổ Diêu dẫn đi lung tung khắp nơi.
Cứ như thế cho đến tối, Hàn Đan tuy còn hăng hái nhưng cái bụng đã kháng nghị lại, vì vậy hai người đến một quán ăn nổi tiếng của thánh vực ăn một bữa cơm thịnh soạn. Ký túc xá của học viện mặc dù rất tốt nhưng thức ăn lại không có gì đặc biệt.
Cho đến chín giờ tối hai người mới trở lại ký túc xá.
Hạ Hầu Cẩn đang ở đại sảnh đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa. Tạp La có chút tốt hơn, chỉ ngồi một chỗ, có điều cũng không cùng Hạ Hầu Cẩn nói câu nào.
Nếu như là bình thường, Hạ Hầu Cẩn nhất định là đang mặc trọng giáp mà khổ luyện, còn Tạp La thì chắc chắn là đang ở trong phòng thí nghiệm của mình, cho nên tình cảnh lúc này có chút dị thường.
Cổ Diêu nghi hoặc hỏi:”Hai người, hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?”
“Kháo, lão nhị, ngươi cuối cùng cũng đã trở về, chúng ta tìm người hầu như là khắp cả học viện này rồi!” Hạ Hầu Cẩn nhìn thấy Cổ Diêu liền lập tức tiến đến.
Cổ Diêu cau mày nói:”TÌm ta? Tìm ta để làm gì?”
Hạ Hầu Cẩn tiếp tục nói:”cho dù không có thông qua kì thi kiểm tra thì cũng không có sao, Phúc Đặc học viện ở Tấn Ngộ quận cũng là một học viện danh tiếng, tứ thúc của ta cùng với viện trưởng Âu Ni Tư Đặc có giao tình rất tốt có thể nói là bạn nối khố, chỉ cần tứ thúc lên tiếng, cộng với thực lực của ngươi thì vào đó học là chuyện đơn giản thôi, tính mạng rất quý, nhất định phải trân trọng!”
Tạp La cũng an ủi nói:”Đúng vậy, lão nhị, không phải chỉ có trở thành đệ tử của Thần Thánh học viện mới có thể thành công được, luyện kim thuật sĩ vĩ đại nhất của đại lục trong lịch sử Sư Mặc Phỉ, chính là từ Phúc Đặc học viện ra! ”
Thì ra sự tình đặc biệt của hôm nay có liên quan đến mình.
Hạ Hầu Cẩn cùng Tạp La tự nhiên cũng biết hôm nay chính là kì thi của thí tập sinh, sau khi kiểm tra kết thúc nhưng lại không găp mình, bọn họ tưởng mình không thể qua được kỳ thi nên nghĩ rằng mình muốn đi tự tử.
Cổ Diêu dở khóc dở cười, nhưng trong tận đáy lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp nồng đậm, hai vị bạn cùng phòng, vốn một là xuất thân từ một trong bát đại cổ tộc, còn một là luyện kim thuật sư, cả hai đều là tuấn kiệt trẻ tuổi, còn mình chỉ là một tên ma cà bông bình thường, chỉ vì học viện an bài ký túc xá nên có thể ở cùng với họ mà thôi, nhưng bọn họ chưa bao giờ xem hắn như là một thí tập sinh, mà lại dành cho sự hắn quan tâm nhiệt tình, vì thế mới kiên trì đi tìm mình khắp cả học viện sau khi kỳ thi kiểm tra kết thúc.
Vị mãng hán tráng kiện này, còn có vị luyện kim quái nhân gầy ốm kia, đều là những hảo hửu thuần phác.
Nếu sớm biết như thế thì trước khi cùng với Hàn Đan ra ngoài thì đã nói cho bọn họ biết để họ khỏi phải lo lắng, nghĩ đến đó Cổ Diêu cảm thấy trong lòng rất là áy náy:”Đại ca, lão tam, ta đã thông qua kỳ thi kiểm tra rồi.”
Mặc dù rất xúc động nhưng Cổ Diêu vẫn tận lục kiềm chế giọng nói của mình tỏ vẻ bình thản, bởi vì những tao ngộ kinh tởm thưở nhỏ cho nên hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác với tất cả những người xung quanh, nhưng bây giờ hắn lại một lần nữa bắt đầu học cách nhận thức thế giới này, dù sao trên thế giới này cũng có người tốt, Dương Phong, Lôi Mông cùng các thành viên của Dạ Lang dong binh đoàn , sư phụ Philip, còn có hai vị bạn cùng phòng này nữa.
“Thật sao?” Hạ Hầu Cẩn nghe vậy ngây ra một chút.
“Ừ” Cổ Diêu gật đầu, “bởi vì vô cùng cao hứng cho nên đệ cùng muội muội ra ngoài chơi một chút, rồi cùng dùng cơm ở Kỳ Trân quán mới về.”
“Kháo!” Hạ Hầu Cẩn đấm vào ngực Cổ Diêu một quyền:”ngươi thì tiêu diêu tự tại, nhưng lại hại bọn ta ngay cả cơm cũng không ăn.”
Hạ Hầu Cẩn nói thế cũng không phải nói láo, khi hắn nói chuyện thì bụng cũng kêu “ục ục’, bất quá hắn lại vô cùng cao hứng:”thật sự là quá tốt, ta biết đệ thế nào cũng vượt qua được mà, quả nhiên là không sai, hà hà.”
Cổ Diêu áy náy nói:”xin lỗi, làm mọi người phải lo lắng rồi!”
Hạ Hầu Cẩn vỗ vỗ vai của hắn nói:”chúng ta vốn là huynh đệ mà, nói chuyện này làm gì?”
Tạp La tỏ vẻ giận dữ:”một câu xin lỗi không thể nào bỏ qua hết được! quả thật là không thể tha thứ, trừ khi …” hắn nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:”ngươi giúp chúng ta mua cơm về đây!”
Cổ Diêu đưa tay vào trong:”đúng lúc, ta cũng mới từ Kỳ Trân quán đem theo chút đồ ăn về, mùi vị cũng rất được, các người có muốn nếm thử không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là muốn rồi!”
Luyện ngoại công vô cùng tiêu hao thể lực, Hạ Hầu Cẩn một bữa có thể ăn ba cân thịt, bây giờ đã sớm đói đến mức gần như bất tỉnh, nghe thế thì hai mắt tỏa sáng, không chờ đợi được mà giựt lấy túi đồ ăn trong tay Cổ Diêu.
Tốc độ ăn của Hạ Hầu Cẩn thì khỏi phải nói rồi, nhất là lại trong lúc đói vô cùng, nếu chậm một chút chắc không còn gì để nhét kẽ răng cho nên Tạp La cũng nhanh chóng đuổi theo.
Mà Cổ Diêu thì lại nhìn theo hướng Hạ Hầu Cẩn tự nói.
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 : Thần Thánh Học Viện
Chương 13 : Dứu Tinh
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc <无齿盗贼>
Dịch: xbntx
Biên Tập: xbntx
Converter: xbntx
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Báo lỗi trực tiếp vào mục luận bàn dùm Thanks!
"Cổ Diêu, Vũ Áo Tự Do Hệ năm nhất ban chín."
Tại điển lễ, nghe được tên của mình, Cổ Diêu bước lên đài, tiếp nhận giáo huy từ trong tay viện trưởng.
Giáo huy của đệ tử chính thức bất đồng, dùng liêu trân quý rất nhiều, thợ làm ra cũng rất khéo tay, thúy ngọc bóng loáng nhuận trạch ở bên dưới, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang xinh đẹp, thiểm thiểm sanh huy.
Vuốt nhẹ lên giáo huy, cổ diêu trong lòng động, bắt đầu từ hôm nay, chính mình cũng trở thành một thành viên trong giáo viện thiên cổ kỳ danh rồi.
Năm vạn thí tập sinh trung, đủ tư cách không tới ba nghìn, có thể thấy được có thể lưu lại vốn là chuyện may mắn cỡ nào.
Sau khi thí tập sinh thi kiểm tra kết thúc, phòng ăn lớn cũng được dỡ bỏ, thí tập sinh trở thành đệ tử chánh thức, được phân đến các chánh thức ban của Học viện, tiếp nhận sự bồi dưỡng chuyên nghiệp của các đạo sư.
Trước khi La Áo đế quốc chưa thống nhất đại lục, vì muốn có quân đội mạnh mẽ nên đã triệu tập hầu như tất cả các cao thủ đứng đầu lúc bấy giờ, cùng nghiên cứu để phát triển ra các tâm pháp đấu khí.
Trong đó ... sơ cấp nhất, không có thuộc tính <@Tác Giả:Dũng giả đấu khí>, cho dù là binh lính thiên tư thấp nhất cũng có thể tu luyện, đồng thời tăng mạnh lực chiến đấu của binh lính, cũng dễ dàng cho đào tạo ra nhân tài. Những người tu luyện dũng giả đấu khí có thành tựu, là có thể được đề bạt, đồng thời luyện các loại đấu khí tốt, tỷ như Thủy Pháp, Mộc Quyết tùy thuộc vào thuộc tính của tâm pháp đấu khí, theo chức hàm ngộ tính có khác biệt, nếu là quan quân có quân hàm cao, thì có thể được tu luyện hoàng kim đấu khí, ngự phong đấu khí cấp bậc càng cao đấu khí được học lại càng tốt, thậm chí còn được các cao thủ chỉ điểm.
Mà tuyệt đại đa số đệ tử của thần thánh Học viện vũ áo hệ, tu luyện chính là Quan Phương đấu khí từ lúc La Áo đế quốc giải thể lưu truyền tới nay, bất đồng là bọn chúng điều kiện có thể so với ngay quan quân lúc đó rồi, có cao thủ, cũng chính là đạo sư truyền thụ.
Quan phương đấu khí có đặc điểm chính là ổn định, bởi vì la áo đế quốc trước khi nghiên cứu đấu khí này, đầu tiên lo lắng không phải như thế nào làm cho tướng sĩ nhanh chóng đạt được lực lượng, mà là bọn hắn phải an toàn, phải biết rằng đây chính là tập thể đồng tu đấu khí, nếu có nhiều nguy hiểm thì chắc chắn là có nhiều phiền toái.
Bởi vậy tý lệ tẩu hỏa nhập ma của Quan Phương đấu khí rất thấp, nhưng cũng mang khuyết điểm, đó chính là tiến bộ vững vàng có thừa, nhưng lại không mau lẹ.
Đối với các học viên muốn nhanh chóng đề cao đấu khí Thì Quan Phương đấu khí không thể thỏa mãn yêu cầu rồi, tự do hệ chính là bộ phận đệ tử này.
Tự do hệ đệ tử tuyệt đại bộ phận là người mang đấu khí gia truyền, hoặc cách nào khác mà có được đấu khí.
Bởi vì tự do hệ mỗi vị đệ tử đấu khí đặc điểm bất đồng, bởi vậy đạo sư không thể như hệ khác trực tiếp dạy đệ tử tu luyện mỗi một môn đấu khí, mà là dựa theo từng người mà chỉ điểm, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Linh Động chính là một loại độc môn đấu khí, hơn nữa Cổ Diêu cho rằng Dương Phong chính là một cao thủ, tâm pháp của hắn còn hơn một loại đấu khí tốt, Vì vậy liền lựa chọn tự do hệ.
Làm hắn lược cảm giác tiếc nuối chính là, Hàn Đan bị phân tới tự do hệ ban bảy, đồng hệ bất đồng ban cấp, cũng may phòng học không quá xa, nên cũng dễ dàng gặp mặt.
Đảo mắt cái hai tháng trôi qua, Cổ Diêu cũng dần dần quen thuộc với cuộc sống của đệ tử chính thức. Thần Thánh Học Viện cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, mỗi vị đệ tử đều cố gắng hướng thượng, ngươi truy ta đuổi, không ai nhường ai. Nếu như có thể trở thành đệ tử nổi bật trong hệ, thậm chí có thể sẽ được đạo sư chỉ điểm nhiều hơn so với các học viên bình thường khác, sau khi tốt nghiệp thì cũng sẽ phất lên như diều gặp gió, trở nên nổi bật tự nhiên cũng không phải dễ dàng.
Cho dù là bình thường ban, cũng là tinh anh đông đảo, còn hơn lớp học tuyệt đại bộ phân bảy tám tuổi mà bắt đầu tập võ, trong nhà lại còn cam kết rồi có đạo sư chuyên nghiệp chỉ đạo, nửa năm trước Cổ Diêu mới bắt đầu kiếp sống vũ đạo địa nhưng thời gian lại trôi qua giống như một cái chớp mắt.
Sau khi trở thành đệ tử chính thức, mỗi tháng kết thúc cũng được tiến hành một lần ước định thi kiểm tra, đương nhiên kỳ thi này so với kỳ thi thí tập tàn khốc kia bất đồng, thi kiểm tra định kỳ không phải để tuyển chọn hay loại người mà chỉ có phân ra cao thấp mà thôi, Học viện làm như vậy mục chính là kích thích dục vọng cạnh tranh của mỗi đệ tử.
Lần thứ nhất, chính là hai tháng sau khi trải qua kì thi thí tập, do các thí tập sinh tấn cấp thành đệ tử, dù sao bọn họ hơn các đệ tử thông qua khi khai giảng có không ít chênh lệch.
Cổ Diêu ở kỳ thi kiểm tra thí tập sinh thành tích chính là kém nhất, khó khăn lắm mới đạt vừa đủ tiêu chuẩn, cũng không phải là hắn không đủ cố gắng, mà là hắn bắt đầu luyện tập vũ kĩ quá trễ, trụ cột rất thấp, muốn trong thời gian hai tháng ngắn ngủn vượt qua vốn là chuyện không có khả năng.
Sau hai lần kiểm tra, đạo sư đã cơ hồ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Cổ Diêu, nếu có chỉ dẫn thì cũng chỉ qua loa cho xong. Nhưng thật ra Hàn Đan ban đầu thì có trụ cột nhất định, lại thêm thiên sinh hông tuệ, thân thể tố chất ưu tú, liên tục dẫn đầu các kỳ thi, rất nhanh trở thành học viên được đạo sư ưu ái, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.
Cổ Diêu cũng không tức giận, chỉ là trong lúc người khác không chú ý mà yên lặng nghiên cứu Linh Động, khắc khổ mà tu luyện, tuy chậm nhưng vẫn có tiến bộ.
Cổ Diêu không phải đồ đần, tính ra thì hăn cũng thông minh hơn nhiều người, nếu không cũng không bị bị Philip nhìn trúng, nhưng hắn dường như thiếu cái gì đó, đấu khí vốn là tích lũy theo thời gian, một người muốn có đấu khí mạnh mẽ phải có thời gian tu luyện, có thể một năm, hai năm, thậm chí càng nhiều.
Loại cuộc sống yên bình này lại tiếp tục hơn mười ngày, sau đó một cuộc sống không yên tĩnh kéo đến.
Xế chiều sau khi chương trình học kết thúc, Cổ Diêu như thường lệ trở lại túc xá, vừa mở cửa, vừa vặn đụng phải Tạp La đang muốn đi ra ngoài.
"Lão Nhị, mau cùng ta đi xem náo nhiệt!"
Cổ diêu nghi hoặc nói: "Cái gì náo nhiệt?"
" Học viện chúng ta mới tới một tân sinh."
"Tân sinh?" Cổ xa cau mày nói: "Học viện chiêu sinh đã sớm kết thúc, học kỳ cũng hơn phân nửa rồi, như thế nào có thể còn có tân sinh có thể vào được?"
Đây là tục lệ của thần thánh Học viện, trừ mấy ngày chiêu sinh ra, khác thời gian vốn là không nhận thêm học viên.
Tạp La cười nói: "bất cứ sự tình gì cũng có ngoại lệ, phải xem đối phương là ai nữa, nếu như vốn là một đệ tử thiên tài, như vậy Học viện sẽ mở cửa tiếp nhận, hôm nay tới, vừa vặn là một đệ tử thiên tài, lại còn là một đại mỹ nữ nữa chứ."
Cổ Diêu nghe vậy cũng cảm thấy hiếu kỳ, Tạp La vốn là đam mê nghiên cứu, chẳng hề để tâm đến nữ nhân, cuối cùng là đại mỹ nữ cỡ nào, có thể làm cho hắn cũng cảm thấy hứng thú?
"Được rồi, đừng nói nhảm, theo ta đi mau, cam đoan ngươi sẽ không thất vọng!" Tạp la không vừa nói vừa kéo lấy tay Cổ Diêu, đi ra ngoài.
Cửa lớn của Thần thánh Học viện đông nghịt người, cực kỳ náo nhiệt, trong đó có nam sinh chiếm cứ rồi tuyệt đại đa số, xem bộ dáng đều là hướng về phía vị tân đệ tử kia mà tới.
Cổ Diêu thấy thế càng kinh ngạc rồi, một mỹ nữ mà có thể có tác động lớn đến thế, xem ra vị tân sinh này lai lịch cũng không nhỏ.
Trong học viện mỹ nữ cũng còn nhiều mà, có thể ở đây nhân học tập, hơn phân nửa cũng có gia thế, thậm chí không thiếu tám đại cổ tộc cùng với các đại phú gia, nhưng không người nào có sức hút mãnh liệt như thế cả.
Giáo đạo hai bên sớm đã nước chảy cũng không qua được, trong ba tầng ngoại ba tầng, người nào đều muốn tiến vào thêm, cổ xa cùng tạp la đều là thân thể gầy còm, làm sao mà có thể chen vào được chứ.
Tạp La không chút hoang mang, lấy ra một cái bình thủy tinh trong người, bên trong một chất lỏng không biết tên, hắn dùng ngón tay dính một chút, đưa lên mũi, sau đó đưa cho cổ diêu: "Lão Nhị, ngươi cũng dùng đi."
Cổ diêu nhìn cái bình thủy tinh hoài nghi nói: "đây là cái gì?"
"Mau dùng đi đi, nếu không đợi lát nữa ngươi sẽ chịu khổ đấy."
Tạp La đang nói chuyện đồng thời từ trong lòng lại móc ra một cái bình nhỏ, sau đó tại vô thanh vô thức mà ném nó đi.
Một mùi hôi không thể nào chịu nổi xông đến, phỏng chừng có hơn cả chục con chuột chết mấy ngày cùng nằm một chỗ, còn có mùi của mấy trăm con cá ương, rồi còn có mười mấy đôi tất dơ, cộng thêm một đống lớn đại thí <@Phân đóa ọe> cùng nằm một chỗ cũng không hôi bằng, đây chính là mùi hôi nhất mà Cổ Diêu ngửi được trong đời, trong người muốn nôn, thiếu chút nữa là đã bất tỉnh, cơ hồ hít thở không thông rồi.
Mùi hôi kinh khủng lạ thường này nhanh chóng lan đến các chỗ khác, người ngã xuống như rạ. <@Thật là lợi hại quá đi!>
"Đây là cái gì, thối chết!"
"Dis pá la un chu !@#$%^&, con mẹ nó, tên nào thế, thúi quá!"
"Tên nào có thể sản sinh ra cái mùi kinh khủng thể vậy, hắn ăn cái gì mà có được cái mùi này vậy chứ?"
"Ọe!"
Có người đem cơm canh vừa mới ăn chuyển lại ra ngoài theo cùng một con đường, cho dù có bịt mũi cũng không có cách ngăn cản mùi thối đó xông vào mũi.
Chỉ có Tạp La dường như không có việc ấy, xem bộ dáng hẳn là cùng bình thủy tinh có chứa chất lỏng kia hoàn toàn không liên quan đến nhau vậy, cổ diêu liền lập tức chấm chất lỏng kia lên mũi.
Luồng ác khí kia lập tức biến thành một mùi thanh lương dễ chịu lan tràn khắp cơ thể, cực kỳ thoải mái.
Cổ Diêu kinh ngạc nói: "Lão Tam, này là chuyện gì xảy ra?" hắn có thể khẳng định đây chính là trò quỷ của Tạp La.
Tạp La thấp giọng bên tai cổ diêu: "mới vừa rồi ta thả ra, vốn là một loại luyện kim đạo cụ gọi 'Dứu Tinh'. nó vốn là vô sắc khí thể, khiến cho kẻ khác phải chịu mùi thối kinh khủng, trong chiến đấu có thể làm nhiễu loạn lòng người. Nếu như dùng dược vật chuyển đổi thì lại có thể biến thành mùi hương có thể thanh tỉnh tinh thần, chiếc bình nhỏ kia chính là chứa dược vật chuyển đổi. Bây giờ dùng nó để mở đường, thật sự là quá thích hợp, hắc hắc ……"
Cổ Diêu nhìn chung quanh bốn phía, tuyệt đại bộ phân địa người đều không thể chịu nổi ác khí mà như chim thú tán loạn, chỉ còn lại những đệ tử có thực lực mạnh mẽ, ngừng thở, nhưng trên mặt lại đỏ bừng.
Cổ Diêu đối với hắn bội phục sát đất: "Hô, lão Tam, đồ quỷ của ngươi thật là nhiều."
Tạp la mỉm cười nói: "Trong lĩnh vực luyện kim thuật, còn có nhiều điều cổ quái và ngạc nhiên hơn nhiều, dứu tinh chỉ là đạo cụ bình thường mà thôi, chẳng phải là thứ cao cấp gì."
Hai người dễ dàng mà tìm được vị trí tốt, lúc này luồng ác thối cũng đã biến mất, tạp la chỉ là dùng để mở đường, đạt tới mục đích là được, ra tay cũng nhẹ nhành, nên cũng nhanh chóng ta biến đi.
Nhận thấy được thối vị biến mất, đám người vừa lại lần nữa tụ họp lại, lúc này nghe được có người kêu: "Tới rồi! Tới rồi!"
Thanh âm ồn ào vang lên, từ phía xa xa xuất hiện vài bóng người, Cổ Diêu đề khởi tinh thần, nếu xem được vị mỹ nữ đó xem ra có thu hoạch rồi.