Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Những lời này của Vương Thắng làm cho ba người rất xúc động, bọn họ nằm mở cũng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. trong quân đội, bọn họ tiếp nhận sự giáo dục của Đảng, một lòng trung với Đảng, hiếu với dân. Nhưng những quan viên luôn mồm nói yêu dân, yêu nước kia lại là những kẻ bại hoại đến như thế này sao?
Hứa Cường tức giận nắm chặt tay, chặt đến mức hai tay của hắn trắng bệch ra, hung ác nói: “Lảo Hô, mày yên tâm, sau này tao chính là thân huynh đệ của mày. Tao là người thô lỗ, cũng không biết nói gì khác, sàu này huynh đệ ta cùng nhau xông pha, chuyện gì người khác không lo được thì để tao lo, chuyện gì người khác không dám làm thì để tao làm.”
Đường Phong cũng có chút kích động nói: “Đúng, Cường tử nói rất đúng, chúng ta mặc dù ta sau này trở thành người hắc đạo sẽ đem những tên hỗn đại, bại hoại hại dân hại nước kia giết hết. Chính phủ đã không quản lý được thì để chúng quản lý. Lão tử muốn lạp ra một cái vương triều hắc đạo, thống nhất toàn bộ thế giới ngầm, xử lý những chuyện bất bình.”
“Được!”
“Được!”
“Được!”
Bốn nắm tay lớn cùng hợp lại một chỗ, nắm chặt lấy nhau.
Chờ tâm tình mọi người bình tĩnh lại một chút, Quan Trí Dũng mới nói: “Phong Ca, những danh phận trước kia của chúng ta cũng không dùng được nữa sao? Chúng ta phải triệt để đoạn tuyệt với mọi chuyện trước kia sao? Sau này chúng ta phải làm sao?”
“Ài…” Đường Phong hít một hơi thật sâu nói: “Đúng vậy, chuyện trước kia đã thành quá khứ, không dính dáng gì đến chúng ta nữa, phải chặt đứt hết tất cả các mối quan hệ. Hiện tại chúng ta cùng xem xét, tính toán kỹ lại rồi đưa ra quyết định.”
“Phong ca, em muốn nói ở đây là trước tiên tìm một chỗ để xây dựng bang phái nhỏ của chúng ta. Với thân thủ của chúng ta hẳn sẽ có không ít người tới nương tựa, chờ chúng ta xây dựng được những bước đầu vững vàng rồi thì sẽ tìm những cơ hội phát triển lớn hơn.” Hứa Cường nói ra rất trực tiếp, thẳng thắng nhưng đó cũng là biện pháp tốt nhất.
Đường Phong nhẹ gật đầu nói: “Cường tử nói rất đúng, đó là biện pháp tốt nhất. Chuyện chúng ta cần làm là bây giờ là thương lượng xem nên đặt tên gì cho bang hội của chúng ta?”
Nghe Đường Phong nói xong thì mấy người đều có chút ít hưng phấn lên, dù sao thì bọn họ cũng là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.
“Theo em thấy chúng ta nên đặt tên bang hội là Long Bang, một cái tên rất lòa oai phong.” Hứa Cường tươi cười, hớn hở nói.
“Không hay, quá thô tục. Ta cảm thấy vẫn nên gọi là mãnh hổ đi, như vậy có khí phách hơn.” Vương Thắng nghiêm trang nói.
“Xì!” ba người đồng thời giơ ngón giữa lên nhìn hắn khinh bỉ.
“Gọi là Hoa Hưng Xa đi, chúng ta đều là người Hoa hạ, tuy lăn lộn xã hội đen nhưng tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân. Chúng ta chính là muốn dùng lực lượng của bản thân giúp cho quốc gia quật khởi.” Đường Phong nghĩ nghĩ rồi nói.
“Uhm, tên rất hay. Em đồng ý.” Quan Trí Dũng nói.
“Hai người bọn mày? Có đồng ý hay không? Tao nói trước, bọn mày không đồng ý cũng phải đồng ý.” Đường Phong cười cười nói..
“Mịa, Phong ca, anh không dân chủ chút nào.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Hứa Cường và Vương Thắng cũng không có phản đối.
“Được, tên đã quyết rồi, bây giờ chúng ta nên tự phong cho mình một cái ngoại hiệu. Lão hổ, mục tiêu lần này của chúng ta chính là Tây Bắc. Thứ nhất là mày sinh ra và lớn lên ở đây, hơn nữa trước đây là đầu lĩnh của một thế lực không nhỏ ở đây, đối với tình hình cụ thể ở khu vực này cũng khá quen thuộc. Thứ hai là Tây Bắc là nơi ngư long hỗn tạp, loạn vô cùng, rất thích hợp cho sự phát triển của chúng ta. Cho nên ngoại hiệu trước kia của mày không thể dùng nữa.” Đường Phong nói.
“Lão tử cảm thấy ngoại hiệu của mình rất là hay mà, rất là oai phong. Hơn nữa ngày trước khi ở Tây Bắc tao cũng không có dùng ngoại hiệu, chỉ là gương mặt có không ít người nhận biết.” Vương Thắng có chút buồn bực nói.
Đường Phong cười cười nói: “Cái này mày không cần phải lo, còn nhớ khi ở trong nhà giam tao đã nói với mày những gì không? Ta đã sớm chuẩn bị một thân phận mới cho chúng ta, còn có bác sĩ phẩu thuật thẩm mĩ nữa. Chúng ta sẽ triệt để đoạn tuyệt với quá khứ, triệt để thay đổi. Huống hồ hiện tại chúng ta là tội phạm vượt ngục, tự nhiên là không thể nghênh ngang ra ngoài được, không cần chờ đến khi có người quen nhận ra ngươi thì đã bị bắt trở về cho ăn đạn sắt rồi.”
“Tử Thần, mày tính toán thật là chu đáo, ha ha. Mày tên gì?” Vương Thắng theo thói quen, sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình nói.
“Ta?” Đường Phong ngược lại, lại bị Vương Thắng hỏi khó. Đúng vậy, nhưng mà mình nên gọi là gì đây? Không thể là một cái tên bình thường được, phải là một cái tên thật là vang dội.
“Phong ca, em thấy anh cứ lấy ngoại hiệu là Tử Thần đi, cái ngoại hiệu này rất là thích hợp với anh, hơn nữa chúng ta cũng quen với nói rồi.” Quan Trí Dũng cười cười nói.
“Uhm, đúng vậy. Ngoại hiệu này theo ta nhiều năm rồi, nếu mà thay bằng một cái khác ta cũng thấy tiếc. Giữ nó lại làm chút kỷ niệm đi.” Đường Phong có chút cảm khái nói, tuy đã quyết tâm triệt để đoạn tuyệt với quá khứ nhưng cũng cần phải có thời gian.
Hứa Cường ngồi chồm hổm nhìn Đường Phong nói: “Được, vậy ta cũng gọi là Tank đi, anh Dũng thì vẫn gọi là……”
“Không được!” Hắn vừa nói tới đó thì Quan Trí Dũng đã ngắt lời, phản đối.
“Vì sao không được?” Hứa Cường có chút khó hiểu hỏi, Đường Phong cũng có chút tò mò nhìn Quan Trí Dũng.
“Mày cũng không chịu suy nghĩ gì cả. Nếu như một người giữ lại ngoại hiệu thì cũng không sao, nhưng mà nếu cả ba người đều giữ ngoại hiệu như trước, hơn nữa lại ở cùng một chỗ, những người quen biết chúng ta có thể không nghi ngờ sao?” Quan Trí Dũng làm bộ dáng như nhìn thấy một tên ngốc nhìn Hứa Cường.
Tuy Quan Trí Dũng không dùng ánh mắt này để nhìn mình nhưng Đường Phong cũng cảm thấy nóng nóng mặt, đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới chuyện này? Xem ra còn cần phải xem xét nhiều hơn.
“Vậy anh nói nên làm sao?” Hứa Cường cũng không so đo khi Quan Trí Dũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, vẻ mặt tò mò hỏi.
Quan Trí Dũng cười cười nói: “Ta à, ta sẽ gọi là Thứ Đao, các ngươi cũng biết là ta am hiểu nhất là xạ thủ và chủy thủ. Ta thấy cái tên này rất thích hợp với ta.”
Đường Phong nhẹ gật đầu: “Uhm, không sai. Tên này quả là rất thích hợp với cậu.”
Hứa Cường ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm cành cây chọt chọt trên mặt đất, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy cười: “Ha ha, ta biết ta nên gọi là gì rồi. Danh hiệu của ta là Tử Thần Tả Thủ, dù sao thì cả đời này ta cũng sẽ đi theo anh Phong, có thể làm một cánh tay của anh Phong cũng không oan uổng cho ta.”
Đường Phong bị những lời này của Hứa Cường làm cho có chút cảm động, đây mới chính là huynh đệ.
“Lão Hổ, mày thì sao? Đã nghĩ ra gì chưa?” Hứa Cường hỏi.
Vương Thắng trợn mắt nhìn Hứa Cường nói: “Chuyện đơn giản như vậy tao đã sớm nghĩ ra rồi, có tay trái thì sao lại thiếu tay phải được?”
Ba người Đường Phong nhìn Vương Thắng với ánh mắt quái dị. Hứa Cường nói như vậy thì Đường Phong và Quan Trí Dũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao thì ba người bọn họ cũng có tình cảm chiến đấu sinh tử mấy năm rồi, mà Vương Thắng thì…
“Lão Hổ, mày có biết trong đó có ý nghĩa gì không?” Đường Phong có chút thâm ý hỏi.
“Mịa, đừng có xem lão tử như thằng ngốc không biết gì. Lão tử tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, một điểm ấy cũng không hiểu sao. Mày yên tâm, lão tử đã quyết định bán mạng cho mày, dù sao thì lão tử đáng lẽ đã chết rũ trong tù rối, nếu như sau này tao có làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ thì cũng không cần bọn mày nói gì tao cũng sẽ tự chém mình.” Nói xong còn làm ra bộ dáng “lão tử đang rất tức giận”. Sau những lời nói này, mấy người Đường Phong mới chính thức coi Vương Thắng là huynh đệ.
Một bang phái làm cả giới hắc đạo của nước Z run sợ cứ như vậy mà ra đời.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Ba người ngồi tán dóc được nửa ngày, bang quy cùng với hướng phát triển của bang phái cũng đã hoàn thành sơ bộ. Sau khi kết thúc thảo luận thì bang hội tạm thời phân ra thành ba đường.
Chấp Pháp Đường tạm thời do Quan Trí Dũng phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu là giám sát các thành viên trong bang hội có ai vi phạm bang quy hay không, nếu có người vi phạm thì sẽ lập tức xử lý, cho dù là bang chủ phạm bang quy cũng không thoát tội.
Chiến Đường, tạm thời do Vương Thắng phụ trách, đường này chính là chiến lực chính của bang phái trong giai đoạn đầu, nhiệm vụ thu thập phí bảo vệ cũng do đường này phụ trách.
Tướng Đường, tạm thời do Hứa Cường phụ trách, có nhiệm vụ chủ yếu là thu nạp thành viên mới, sau đó do Hứa Cường thống nhất huấn luyện, rồi đem giao cho Chiến Đường của Vương Thắng hoặc Chấp Pháp Đường của Quan Trí Dũng. Nói thẳng ra chính là cái nôi nuôi dưỡng nhân lực của bang phái.
Đồng thời Quan Trí Dũng cũng kiêm luôn chức quân sư của bang phái, Hứa Cường, Vương Thắng hai người cũng kiêm nhiệm thêm chức phó bang chủ, mà Đường Phong tự nhiên là bang chủ.
Bang quy tạm thời có năm điều.
Một: thành viên của bang phái không được vô cớ khi dễ dân thường, ngươi vi phạm sẽ tùy theo mức độ nặng nhẹ mà trừng phạt.
Hai: thành viên bang phái không được dùng hay buôn bán thuốc phiện, người vi phạm sẽ bị phế tứ chi, trục xuất khỏi bang phái.
Ba: thành viên bang phái không được cưỡng hiếp đàn bà, phụ nữ, người vi phạm sẽ bị phế tứ chi, trục xuất khỏi bang phái.
Bốn: thành viên bang phái không được có quan hệ mờ ám với các bang phái khác, người vi phạm sẽ bị lột da làm thiên đăng(*).
Năm: thành viên bang phái nhất định phải đoàn kết, nếu phá hư tình đoàn kết của anh em trong bang thì tùy theo mức độ mà sẽ trừng phạt.
Năm điều này đã được bốn người nhất trí đề ra, vốn Đường Phong cảm thấy điều thứ tư có phần hơi hung ác nhưng Vương Thắng lại nói với hắn rằng: “Tử Thần, ngươi không hiểu, bán đứng đồng môn là điều tối kỵ trong giang hồ. Đối với những người này nhất định phải hung ác, nếu không sẽ không có tác dụng. Đồng thời cũng là để cảnh các với các tiểu khác, nếu bọn họ làm tay trong cho bang phái khác thì sẽ suy nghĩ xem làm như vậy có đáng hay không. Tao nghĩ mày cũng không muốn bị người ta đánh gục mà không rõ nguyên nhân chứ?”
Bốn người nằm dài trên cỏ, ngồi im một hồi lâu, không nói gì, xem bộ dạng giống như đang ảo tưởng về cuộc sống hắc đạo sau này.
“À này, anh Phong, chúng ta có nên đi kiếm cái gì ăn không? Một ngày không ăn thì em sẽ bị đói chết mất!” Hứa Cường có chút xấu hổ nhìn Đường Phong nói.
Không nói còn đỡ, vừa nghe Hứa Cường nói thì Đường Phong cũng phát hiện ra bản thân cũng rất đói bụng, quay đầu nhìn về phía Vương Thắng, Quan Trí Dũng, thấy hai người tuy không nói gì nhưng trong mắt cũng toát ra vẻ thèm thuồng.
“Được, trước tiên chúng ta tìm cái gì ăn đã, ta nghĩ bọn người Trương tướng quân hẳn là đã sớm rời đi rồi.” Nói xong thì đứng dậy, đi về phía đường cao tốc.
Hai mươi phút sau, bốn người tới ven đường, đoàn người Trương tướng quân đã sớm rời đi, chỉ còn lưu lại một cái khách sạn nhỏ, đơn sơ.
Đánh giá chung quanh một hồi, không thấy có ai cả, bốn người dùng tốc độ như báo đi săn mồi chạy nhanh về phía khách sạn.
Tùy tiện tìm lấy một bàn lớn rồi ngồi xuống, Vương Thắng hô to: “Ông chủ, kiếm một cái gì ngon ngon cho lão tử, nhanh lên, chậm chạp là ta đạp bể tiệm của ông.”
Ông chủ cũng là người thông minh, thấy bốn người trần toàn thân lỏa lồ, nhất là Vương Thắng trên người có săm hình một con hổ xuống núi rất nổi bật thì cũng biết đây là những người không thể trêu vào, vội cúi đầu, khom lưng nói: “Ha ha, bốn vị đại ca muốn ăn những gì? Hôm nay cứ coi như là ta mời khách, các vị đừng khách khí.”
“Huh? Rất thông minh, ta thích ông rồi đó, cũng không cần phải mời cơm, bạn thân của ta có tiền, mày cứ lấy thứ gì ăn được mang ra đây, thịt cá gì cũng được, thêm chút rượu nữa, không thì bia cũng được. Nhìn cái quán sập xệ như thế này thì chắc không có rượu gì ngon, cứ mang tới hai chai đi, không đủ thì sẽ gọi thêm. Tốt lắm, cứ như vậy đã, còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!” Sau khi Vương Thắng nói xong thấy ông chủ vẫn cứ đứng im thì hai mắt mở lớn, hét lên, hù cho ông chủ hoảng sợ vội chạy vào trong bếp.
“Hắc, quả thật là một tên lặn lộn xã hội đen nhiều năm, bộ dáng y hệt như một tên lưu manh.” Hứa Cường cười chọc.
Vương Thắng cũng không quan tâm những lời này: “Mịa, lão tử là xã hội đen chân chính, chẳng lẽ lão tử phải làm ra bộ dáng như người tốt sao? Đừng nói là lão tử không giống, không cần ăn mặc, làm vẻ gì thì cũng là xã hội đen rồi.”
Thời gian chờ món ăn mang lên thật là nhàm chán, cũng may là ông chủ đem rượu đưa lên trước. Nói đến rượu thì ba người Đường Phong không khác gì thái điểu, ba người họ uống còng chưa xong một chai thì Vương Thắng đã nốc hết ba chai rồi, hà một tiếng thật to sung sướng, sau khi nấc một cái rõ to Vương Thắng nói: “Các đại ca, bọn mày còn phải luyện nhiều lên, uống rượu mà như vậy thì sao có thể lăn lộn được. Xã hội đen là phải biết cách lôi kéo nhân tâm trên bàn rượu, nếu bọn mày mà uống thua các tiểu đệ thì uy tín cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.”
Lời này của Vương Thắng là sự thật, xã hội đen là gì? Chỉ cần có tiền, có rượu uống, có gái phục vụ, là bọn họ thỏa mãn rồi. Cho nên mấy người Đường Phong cần phải luyện tập nhiều, bất quá cái này cũng không thể trách bọn họ được, bọn họ là mới từ trong quân đội ra mà. Đúng là bọn họ chưa từng uống rượu, nhưng bọn họ là lính đặc chủng, nếu như với lực lượng thân thể của bọn họ uống rượu không bằng mấy tên tiểu đệ kia thì thật là buồn cười.
Vương Thắng vừa mới dứt lời thì ông chủ đã dẫn theo hai nhân viên bưng lên hai cái mâm thức ăn, đặt từng món ăn lên bàn đồng thời giới thiệu tên món ăn, Chỉ tiếc là bốn người Đường Phong lúc này đã rất đói rồi, cũng không để ý đến món ăn tên là gì, chỉ cần có thể ăn được là được.
Cơm nước no nê thì đã quá hai giờ. Vương Thắng ợ một cái rõ to rồi gọi lớn: “Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ hấp tấp chạy tới nói: “Các vị đại ca, không cần phải khách khí. Cái này là ta mời.” Cũng không phải vì lão bản không muốn kiếm tiền, mà là hắn sợ. Tuy nói bàn ăn này cũng có giá mấy trăm tệ, với tiền lời của nhà khách này thì hôm nay coi như không thu được gì, nhưng mà hắn không có cách nào khác. Bốn người trước mắt rõ ràng là xã hội đen, đuổi đi sớm chừng nào thì hay chừng nấy, vạn nhất khiến cho những người này mất hứng, đập phá quá thì là chuyện nhỏ, mà lỡ họ nổi giận làm thịt luôn cả mình mới là chuyện lớn.
Huống hồ, hồi trưa cũng có ba cảnh sát đến đây hỏi thăm xem có thấy qua bốn đối tượng nào khả nghi hay không, nghe nói là những người đó là phạm nhân vượt ngục. Tuy không có ảnh chụp nhưng mà bốn người trước mắt rõ ràng là có vấn đề, tám chín phần là tội phạm vượt ngục, chỉ cần mấy người này không giết người diệt khẩu thì cũng là phúc đức lắm rồi.
“Ông nói gì thế? Lão tử nói cho ông biết, mặc dù lão tử là xã hội đen nhưng cũng là xã hội đen biết đạo lý. Nói! Bao nhiêu tiền?” Vương Thắng trừng mắt, hung dữ nói.
“Ba, ba trăm.” Ông chủ khẽ lau mồ hôi trán, tay run run, khẩn trương nói.
“Gì?” Vương Thắng không có nghe rõ.
Vương Thắng thật sự là không có nghe rõ, nhưng ông chủ lại không cho là như vậy, tưởng rằng Vương Thắng cho rằng đắt quá, vội vàng nói lại: “Không, không, là một trăm, ha ha, là một trăm.”
“A!?” Vương Thắng a một tiếng, liền không nói tiếp nữa.
Trầm mặc một hồi lâu thì Hứa Cường trừng mắt nhìn hắn, nói: “Tay phải, mày làm gì vậy? Mau trả tiền rồi đi.” Lúc này hắn không dám gọi tên thật của Vương Thắng hoặc là ngoại hiệu Lão Hổ, dù sao thì mấy người cũng vừa vượt ngục, khẳng định đã có người được phái đi tra xét, cần phải rất cẩn thận.
“Gì? Mày bảo tao trả tiền, mày có lầm không. Lão tử ở trong tù lâu như vậy, lấy đâu ra mà có sẵn tiền trên người chứ?” Vương Thăng có chút buồn bực nói.
Ba người con lại đều cảm thấy choáng váng, hóa ra không ai có tiền cả. Vốn ba người Đường Phong còn tưởng rằng Vương Thắng có tiền, mà Vương Thắng cũng cho rằng ba người Đường Phong có tiền, nhưng hiện tại xem ra…
Đường Phong có chút xấu hổ nhìn ông chủ nói: “Chuyện này, ông chủ này, thật xấu hổ, chúng ta quên mang theo tiền, nếu không có gì thì ông để chúng ta đi sau này chúng ta có tiền rồi sẽ mang về trả cho ông.” Nói xong thì mặt của Đường Phong đã đỏ bừng, cả cuộc đời hắn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Trong nội tâm thì không ngừng mắng chửi Vương Thắng, đồ chó đẻ, trước đó không phải ông chủ đã bảo là không cần tiền sao, giờ lại làm cho lão tử phải mất mặt như vậy.
Ông chủ này cũng rất thông minh, nghe mấy lời của Đường Phong thì vội vàng nói: “Vâng, vâng… các vị đại ca nói như thế nào thì cứ làm như vậy đi.”
Cứ như vậy, ba người ra khỏi nhà khách nhỏ, Vương Thắng là người đi ra sau cùng, trước khi đi không quên cầm theo hai chai rượu chưa có uống hết, trong miệng lại còn lầm bầm: “Mẹ kiếp, trước khi ăn cơm cũng không có ai hỏi ta là có tiền hay không.”
(*)Thiên đăng: là một loại đèn dùng để cầu xua đuổi điềm xấu, cầu mong được yên bình, an lành.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Sau khi rời khỏi khách sạn, bốn người mới phát hiện ra vấn đề, lúc này đã là chín giờ tối, trời đã nhá nhem, bốn người đứng trên đường cao tốc ngơ ngác nhìn nhau. Nơi này là đâu bốn người còn không biết, huống hồ trên thân không có một đồng nào, tài sản duy nhất hiện có chính là hai chai rượu của Vương Thắng, mà lúc này hắn đã uống hết phân nửa rồi.
“Lão đại, hiện chúng ta nên đi đâu đây?” Hứa Cường hỏi. Thật ra thì Đường Phong không thích cái danh xưng “lão đại” này, nhưng mà đã lăn lộn trong xã hội đen thì không thích cũng không thể làm gì khác, huống hồ mấy người cũng không thể cứ xưng hô “anh Phong”, “Cường Tử” như trước đây. Cũng không thể bảo Hứa Cường cứ gọi mình Tử Thần được, tính ra thì “lão đại” vẫn dễ nghe hơn.
“Đi thành phố CH.” Đường Phong đáp.
Hứa Cường gãi gãi đầu hỏi tiếp: “Nhưng mà làm sao đi tới đó?”
“Không biết.” Đường Phong trả lời rất trực tiếp.
Mọi người té xỉu.
“Nếu không thì trở lại khách sạn một đêm, ngày mai lại hỏi mượn ông chủ ít tiền làm lộ phí, được không?” Vương Thắng nói.
Quan Trí Dũng trợn mặt nhìn hắn nói: “Mày ngu hả? Thân phận hiện tại của chúng ta là gì? Là tội phạm vượt ngục đó. Con thỏ lúc khẩn cấp cũng có thể cắn người, lúc trước đã ăn không trả tiền, bây giờ quay lại mày có dám chắc là ông chủ sẽ không báo cho cảnh sát không? Nói không chừng bây giờ cảnh sát đang trên đường đến đây rồi.
Lời của Quan Trí Dũng đồng thời cũng nhắc nhở mọi người nơi này không nên ở lâu, nếu không lỡ lát nữa cảnh sát xuất hiện thì có muốn chạy cũng không thoát được.
Mấy người bàn bạc một lúc lâu cuối cùng vẫn không thu được gì, Đường Phong hít sâu một hơi nói: “Ta cũng không có biện pháp, trước tiên chúng ta tìm một chỗ bí mật ở tạm một đêm, đợi đến sáng mai trời sáng rồi sẽ tính. Nếu may mắn thì có thể đi nhờ xe nào đó, đường này thì không sợ thiếu xe, chỉ sợ là không có ai chịu cho chúng ta đi nhờ thôi.”
Mấy người gật gật đầu, trở lại chỗ ẩn thân hồi trưa trong rừng cây.
Vừa mới tiếng vào rừng cây thì Hứa Cường hưng phấn hô lớn: “Ha ha, lão đại! Vận khí của chúng ta thật là tốt, anh xem, phía trước hình như có một trấn nhỏ.”
Ba người nhìn theo hướng Hứa Cường chỉ, xa xa có một dải ánh đèn, có thể là vì buổi trưa trời sáng quá, lại thêm bốn người quá mỏi mệt, lại không chú ý nên không có phát hiện ra, hiện giờ bầu trời tối đen, chỉ ánh đèn dầu cũng hiện ra rất rõ ràng, huống chi là một dải như vậy.
Nửa giờ sau, bốn người cuối cùng cũng đi tới phụ cận trấn nhỏ, Hứa Cường nói: “Lão đại, chúng ta cứ vậy mà vào sao?”
Đường Phong nhìn nhìn lại bộ dạng của bốn người, hiện tại bốn người toàn thân xích lõa, bên dưới chỉ mặt có một cái quần của tù nhân không ra gì cả, cứ như vậy mà đi vào thì quả thật là không được.
“Nếu không thì chúng ta chờ ở đây, đến đêm khuya thì vào trộm một vài bộ y phục rồi sau đó tính tiếp?” Quan Trí Dũng nghĩ nghĩ rồi nói.
Mấy người Đường Phong gật gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Trong khi mấy người đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi thì chợt có một âm thanh rất không dễ chịu chợt vang lên: “Ha, cô nàng này vẫn còn đang phát triển? Anh à, cho ta sờ thử một cái nào, chờ đại ca ta xong xuôi rồi mọi người cùng vui vẻ thôi.”
Còn không để cho mấy người kịp suy nghĩ gì thì đã có tiếng quần áo bị xé vang lên, ngay sau đó giọng ngây thơ của một cô gái truyền tới, giọng nói có phần run rẩy: “Xin các anh tha cho tôi, xin các anh mà...”
“Ba” một tiếng, tiếng khóc than của cô gái đã bị cắt ngang, hiển nhiên là bị đánh.
“Mẹ kiếp, con ** điếm này, ông mày hôm nay sẽ cho mày biết tay, còn khóc nữa hả? Khóc nữa ông mày sẽ cho mày đi luôn, mẹ mày, muốn trách thì trách thằng cha đáng chết của mày, bị tên đại tá đá cho mấy cước thì đã chết rồi, nên mới thành ra chuyện này. Lão đại đã nói rõ, không thể bỏ qua cho mày cùng đệ đệ của mày. Lão tử thấy mày cũng không tệ, không giết người diệt khẩu là may rồi. Chờ lão tử cùng các huynh đệ sung sướng xong, nếu như mày còn sống thì lão tử sẽ tha cho mày.” Thanh âm lúc nãy lại vang lên.
“Lão đại, âm thanh phát ra cách chúng ta hai mươi mét, ở bên trái.” Hứa Cường thấp giọng nói.
“Theo tiếng bước chân thì có thể đoán được có khoảng sáu người.” Quan Trí Dũng tiếp lời.
Vương Thắng buồn bực, hai người này sao lại giỏi như vậy, nghe âm thanh xác định vị trí thì cũng không có gì, nhưng mà nghe tiếng bước chân mà đoán định được nhân số đối phương thì thật là lợi hại. Hắn càng tin rằng bản thân không có nhìn nhầm người.
Còn không đợi Đường Phong nói chuyện thì bên kia lại truyền một giọng nói.
“Anh Trường Phát, làn da của cô nàng này thật là mềm mại, sờ lên thấy rất là thoải mái.” Tên lưu manh Giáp(*) nói.
“Đúng vậy, mẹ nó, cái vú thật là lớn, nhìn thì không nghĩ là nó mới có mười sáu tuổi. Ngắt một cái thật là sướng, lớn hơn tất cả những cái mà lão tử từng gặp qua.” Lưu manh Ất nói.
“Hai người bọn bây đi canh chừng cho ta. Ha ha, cô nàng bị dọa sợ bất tỉnh rồi. Hắc hắc, để lão tử sung sướng trước đã.”
Đường Phong nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, Tả Thủ, cậu đi bên trái mà lên, ta đi bên phải, Thứ Đao đi vòng qua mặt sau, đợi lát nữa nếu có cá lọt lưới thì cậu phụ trách, nhớ kỹ không được để tên nào chạy thoát.”
Hứa Cường, Quan Trí Dũng nhẹ gật đầu, lẳng lặng đi theo hướng đã được phân công. Trong bộ đội thì bình thường Đường Phong cũng không gọi danh hiệu của bọn họ, nhưng một khi đã gọi danh hiệu, lại dùng giọng điệu như ra lệnh thì có nghĩa là Đường Phong đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Lão đại, nhiệm vụ của em là gì?” Vương Thắng thấy ba người muốn đi thì vội hỏi.
“Hả? Cậu đi cùng với Thứ Đao, cho cậu xem miễn phí một màn biểu diễn, như vậy cậu sẽ hiểu được thực lực của chúng ta.” Hắn thật sự là đã quên mất Vương Thắng, bởi vì trước kia khi chấp hành nhiệm vụ thì bình thường đều là ba người bọn họ ở chung một tổ, được các chiến hữu gọi là “Tam Giác Sắt”, giờ có thêm một người thì tạm thời cũng chưa quen. Sau khi nói xong, hắn cũng không nói gì khác, tiếp tục đi về phía trước.
“Ha, các đại ca, đang làm gì vui vậy? Không biết có phần của bọn ta không?” Đường Phong cười, châm chọc.
Tên được gọi Trường Phát kia chuẩn bị cưỡi quần của cô gái thì bị bọn Đường Phong quấy rầy, trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn dù sao thì đây là bọn chúng đang cưỡng hiếp, nếu có người tố cáo thì bọn chúng sẽ phải trốn chui trốn lũi. Mà lỡ chạy không thoát thì xong rồi. Làm gì? Giết người diệt khẩu? Không phải là xem thường hắn nhưng mà lá gan của tên Trường Phát này cũng không lớn, đánh nhau, khi dễ người hiền lành thì được chứ bảo hắn giết người thì mười hắn cũng không dám.
Trường Phát cũng không quay đầu lại nói: “Mẹ kiếp, đã là đồng đạo gặp ở đây thì tự nhiên là có phần, mày yên tâm, chờ tao sung sướng xong thì sẽ có phần của tụi bây.” Nói xong thì tiếp tục hành vi tội ác của hắn.
“Anh Trường Phát thật là khách khí? Nhưng mà em lại không thích như vậy, phải làm sao bây giờ?” Đường Phong tiếp tục đùa giỡn nói. Kỳ thật đây là hắn đang kéo dài thời gian để quan sát địch nhân, tuy nói mấy tên này chỉ là một bọn côn đồ tầm thường nhưng Đường Phong không biết vạn nhất đối phương có súng thì sao, cho dù không thể gây thương tổn cho mấy người bọn họ nhưng cũng sẽ có chút phiền toái nho nhỏ.
Trường Phát nhíu mày xoay người, cũng không thèm kéo quần lên nói: “Con mẹ nó, mày là thằng nào? Con nhỏ này là mấy người lão tử bắt được, muốn chia phần thì chờ ta xong việc đã, chẳng lẽ còn muốn giành phần làm phát đầu? Đều là đồng đạo, đừng có quá phận như vậy!”
(*)Giáp: ở đây không phải là tên, chỉ là để phân biệt tạm thời giữa các giọng nói khác nhau thôi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Sau khi quan sát một vòng, thấy rõ đối phương chỉ có sáu người, trong đó có hai người có đao, bốn người còn lại ngoại trừ tên tóc dài thì đều cầm gậy gộc, xem tình hình thì không có khả năng có súng nên cũng yên lòng, giả dạng làm ra bộ dáng côn đồ nói: “Úi, nói như vậy thì không đúng rồi, ta có nói qua là muốn làm phát đầu lần nào đâu? Chỉ là ta thấy tiểu cô nương này thật là đáng thương, thấy đồng tình với nàng, lại thêm ta thấy mấy người tụi bây không vừa mắt nên muốn mạng của tụi bây.”
Chữ “mạng” vừa ra khỏi miệng thì Đường Phong đã lắc mình lao tới bên cạnh một tên lưu manh gần nhất, không đợi tên lưu manh kia vung đao trong tay lên thì đã đạp mạnh vào người hắn một cái, tên côn đồ đáng thương này bị một cước của Đường Phong bay lên bốn năm mét rồi mới rơi xuống đất, nằm im luôn, không phát ra chút rên rỉ nào.
Tên côn đồ còn lại thấy đồng bạn bị đá bay thì giơ đao bổ vào đầu Đường Phong, khóe miệng Đường Phong xuất hiện một tia cười lạnh, tay vươn ra, cong lại thành trảo, bắt lấy cổ tay tên côn đồ, thân thể lao mạnh về trước, tông mạnh vào tên côn đồ, khiến cho hắn ngã bật ra. Đường Phong cười dữ tợn nói: “Hắc hắc, tiểu tử, gặp ta thì chỉ có thể trách là bọn mày không may.”
Gã Trường Phát thấy hai huynh đệ của mình bị tên kia đánh ngã một cách đơn giản như vậy thì, ngã vật ra đất, không nói tiếng nào không biết là sống hay chết thì vội kéo quần lên, chạy ra sau, kết quả là bị vấp chân, té sấp xuống đất, may là “cây tăm” đang cương cứng của hắn vừa rồi bị dọa nên đã rụt trở về, nếu không thì trước khi chết hắn sẽ biết được mùi vị làm thái giám là như thế nào.
Ba người còn lại thấy Trường Phát té ngã ra đất thì vội chạy tới đỡ hắn dậy, bốn người cuống quýt bỏ chạy, chỉ là phương hướng bọn chúng bỏ chạy lại đúng về phía của Hứa Cường.
Đúng lúc này, Hứa Cường đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, cười lạnh nói: “Bang quy điều thứ ba, cưỡng hiếp con gái nhà lành thì phế tứ chi, trục xuất ra khỏi bang. Các ngươi không phải là người của bang phái chúng ta nên ta đây khai ân, không phế chân tay các ngươi.” Bốn người tưởng như được đại xá thì Hứa Cường lại bồi thêm một câu: “Không phế chân tay các ngươi thì có thể, nhưng loại người như các người không thể lưu lại được, miễn cho sau này lại gây tai họa cho người khác.” Nói xong thì khẽ vươn tay, nắm lấy cổ của hai tên đang ngây ngốc gần đó, nhấc bổng lên khoải mặt đất, chỉ nghe thấy “Rắc” một tiếng, tính mạng của hai tên côn đồ đã bị mất trong tay hắn.
Trường Phát vừa thấy cảnh tượng này thì không kiềm chế được, vội quỳ xuống đất khóc lóc, van xin: “Đại ca, lão đại, đại gia, xin anh tha cho em đi, đây là lần đầu của em, thật đó. Sau này em không dám nữa. Trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con gái ba tuổi, nếu mà em chết thì bọn họ cũng xong rồi. Là hắn, đúng, là hắn đầu độc bọn em.” Vừa nói vừa vươn tay chỉ vào một tên đồng bạn đang quỳ trên đất bên cạnh.
Người thanh niên kia giống như bị dọa sợ đến choáng váng, không nói được gì, chỉ không ngừng run rẩy, nếu như chú ý quan sát sẽ phát hiện hắn đã không khống chế mà đại, tiểu tiện ra một bãi rồi.
Hứa Cường cười hắc hắc nói: “Là hắn? Nói như vậy thì mọi việc đều không liên quan gì đến mày sao? Vậy để ta giúp mày giải quyết tên xấu xa này.” Nói xong thì tung một cước vào đầu của thanh niên kia, với lực lượng mạnh mẽ của Hứa Cường, đầu thanh niên liền bị đá nát, máu, óc, xương vụn văng đầy đất, tung tóe lên người tên Trường Phát. Mà tên Trường Phát này không dám hó hé, rên rỉ, hay di chuyển, giờ phút này, trong mắt hắn thì Hứa Cường chẳng khác nào ma quỷ.
“Mày nói mày trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con gái ba tuổi?” Hứa Cường cười vang hỏi.
Trường Phát run rẩy đấp: “Đúng vậy, đúng là như vậy…”
“Ha, thật là đáng thương, con gái ba tuổi thì không có gì, nhưng mà phiền mày giải thích cho ta một vấn đề. Nhìn bộ dáng của mày thì nhiều nhất là hai mươi tuổi, nếu vậy thì mẹ mày thật là khỏe, sáu mươi tuổi mà vẫn có thể sinh con? Mẹ nó, mày tưởng lão tử là đồ ngốc, dễ bị lừa gạt lắm hả?” Nói đến những chữ cuối cùng thì Hứa Cường quát to.
Không đợi Trường Phát giải thích, Hứa Cường đã nắm lấy cổ hắn, ngón tay dùng lực ấn mạnh vào, một thanh âm giòn tan vang lên, kết thúc tính mạng của tên tóc dài. Sau đó hắn ném thi thể tên tóc dài ra xa, còn thì thào tự nói: “Mẹ nó, đều là một lũ nhát chết, lão tử còn chưa nóng người nữa.”
Vương Thắng cùng với Quan Trí Dũng đứng từ xa thấy toàn bộ một màn này, đợi đến khi Hứa Cường kết liễu tính mạng của tên Trường Phát thì hắn nuốt nước miếng ực một cái, hỏi Quan Trí Dũng: “Thứ Đao, bình thường bọn mày làm việc đề hung ác như vậy sao?”
Quan Trí Dũng bình thản nói: “Hung ác? Không phải đâu? Tao ở chung với bọn họ vài năm rồi, lần này có thể nói là lần hiền nhất.”
“Vậy còn mày?” Vương Thắng thấp giọng hỏi.
“Tao? Ha ha, tao cũng không có giống như hai người họ, họ còn chưa đủ hung ác.” Nửa câu đầu làm cho Vương Thắng cảm thấy có chút nhẹ nhỏm, nhưng mà nghe được nửa câu sau xong thì hắn không dám hỏi gì nữa, trái tim không nhịn được mà trầm xuống.
Vương Thắng tốt xấu gì cũng từng lăn lộn mười mấy năm, nếu muốn nói là hung ác thì hắn cũng cho là bản thân là người ngoan độc, hắn cũng đã từng giết người nhưng mà cũng chưa từng giết người một cách thoải mái, dứt khoát như vậy. Không thấy được thủ pháp giết người của mấy người Đường Phong thì nói sao hắn cũng không tin được. Trước đây hắn cũng biết là bọn họ rất mạnh nhưng không nghĩ là lại mạnh đến mức này, đồng thời lòng tin của hắn càng thêm kiên định, quyết tâm phải theo học tập Hứa Cường, hắn không muốn sau này sống dưới sự che chở của mấy người Đường Phong.
Sau khi giải quyết hiện trường một cách qua loa, Đường Phong cởi quần áo của một tên côn đồ thì phát hiện ra trên người vài tên có tiền, sáu người có tổng cộng tám ngàn tệ, ha ha, đám côn đồ này cũng thật là giàu có, có được số tiền này thì thoải mái, nhẹ nhàng đi đến thành phố CH rồi. Nhưng hắn lại không biết vận khí của mình rất là may mắn, trùng hợp là mấy người Trường Phát vừa đi thu phí bảo kê về còn chưa kịp nộp lên cho lão đại. Nếu không, bình thường có thể tìm trên người chúng được hai trăm tệ cũng đã là nhiều rồi.
“Lão đại, nên làm gì với cô gái này bây giờ?” Hứa Cường cau mày hỏi. Hứa Cường không thích phụ nữ kỳ thật thì không phải là không thích, chỉ là ở trong bộ đội lâu ngày, ít nhìn thấy phụ nữ cho nên cũng không có khái niệm gì về đàn phụ nữ cả.
“Mang đi, cũng không thể để nàng ở đây được.” Quan Trí Dũng bước tới nói.
Hứa Cường và Vương Thắng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Mày bế nàng đi.”
Cuối cùng dưới vũ lực, uy hiếp của Hứa Cường, Vương thắng cuối cùng phải thỏa hiệp. Hứa Cường kỳ thật cũng chỉ nói một câu: “Hữu Thủ, tao nhớ là lão đại có nói để tao huấn luyện mày. Tao còn có vài phương pháp huấn luyện rất là hay, bất quá chúng ta là huynh đệ, tao sẽ lựa chọn phương pháp tốt nhất cho mày.”
Bốn người mặc xong quần áo, cuối cùng cũng bớt đi vẻ dọa người. Tuy trên người có dính vài vết máu nhưng đã khuya thế này, cũng rất khó thấy rõ, đường lại vắng, không có mấy người qua lại. Vòng vo qua lại một hồi cuối cùng bốn người cũng tìm được một khách sạn, đăng ký ba gian phòng, rồi theo nhân viên lên lầu. Khách sạn này cũng không lớn, ngồi tiếp tân ở tầng chệch là một nữ nhân trang điểm rất động, nhìn giống như là một con gà vậy. Đi trên hành lang lầu hai thì có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở gấp cùng thanh âm rên rỉ khiến cho ba xử nam Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng xấu hổ không thôi.
Sau khi đem tiểu cô nương đặt vào một phòng thì bốn người mới phát hiện ra cô bé này quả là một vưu vật hiếm thấy, nếu trở về thời cổ đại thì có thể nói là một cái họa nước, ương dân. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô gái xong, bốn người cũng phân biệt vào phòng của mình, đương nhiên là hai người một phòng.
Tuy cách vách thỉnh thoảng truyền đến âm thanh cao trào của đôi nam nữ khi giao hợp nhưng bốn người thật sự quá mệt mỏi, chỉ nằm xuống chốc lát liền thiếp đi.
Nửa đêm Vương Thắng đứng dậy đi tiểu, nghe được nam nữ cách vách vẫn còn làm chuyện ấy thì không nhịn được mắng thầm: “Mẹ kiếp, bọn chúng có còn là người không vậy? Từ mười một giờ đêm đến giờ, liên tục bốn giờ, có là người sắt cũng chịu không thấu. Là nam nhân này quá mạnh mẽ hay là ta quá yếu đây.” Nghĩ đến bản thân không kiên trì được nửa giờ, Vương Thắng có chút hâm mộ vị nam nhân mạnh mẽ ở cách vách. Nhưng chỉ lát sau thì hắn lấy lại được chút tự tin, chỉ nghe cách vách có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân đi xa dần. Sau đó chưa đầy năm phút, lại có tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó hắn nghe được một giọng nam nhân tục tĩu vang lên.
“Tiểu Hồng, em thật là khỏe, người vừa rồi là người thứ tám rồi sao? Mẹ nó, lão tử phải chờ em đến mười hai giờ đó, một lát nữa phải phục thị lão tử cho tốt đó.”
“Được mà, người ta biết anh là tốt nhất mà, lát nữa người ta sẽ cố hết sức là cho anh thỏa mãn mà, ứ ư!” Giọng nói của gái tên Tiểu Hồ quả thật rất hấp dẫn, quả là có tiền vốn để hấp dẫn nam nhân.
“Hắc hắc, tốt, bất quá anh muốn em dùng miệng đi.” Nam nhân nói.
“Ha ha.” Tiếp theo một tràng cười trong trẻo vang lên, Tiểu Hồng nói, “Không vấn đề gì, bất quá vẫn như cũ, hai trăm tệ.”
“Được. Mẹ kiếp. Đúng là tiểu hồ ly mà, từ lần trước được em phục vụ bằng miệng đến giờ, anh ngày nào cũng nhớ em cả.”
Tiếp đó tiếng đóng cửa vang lên, sau đó những tiếng thở dốc lại vang lên. Vương Thắng cười hắc hắc: “Mẹ kiếp, bốn giờ tiếp tám người khách, trừ bỏ thời gian cởi quần áo cùng tính tiền thì mỗi người hai mươi phút, tính ra thì lão tử vẫn rất là mạnh mẽ. Bất quá cô nàng này cũng thật bản lĩnh. Chờ lúc nào lão tử có thời gian nhất định sẽ cùng nàng quyết đấu một trận. Uhm, cứ vậy đi, giờ phải đi ngủ đã.”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Trời vừa sáng, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng đều thức dậy, cũng không phải bọn họ không muốn ngủ nhiều mà chỉ là vì ở thói quen do sống trong quân đội nhiều năm nên cũng không có thay đổi. Chỉ có Vương Thắng là vẫn đang ngủ say. Nhìn thấy vẻ cười cười mơ mộng của hắn, phỏng chừng là đang có một giấc mộng xuân. Ba người cũng không có đánh thức hắn dậy, dù sao thì trời vẫn còn sớm, cứ để hắn ngủ thêm một lát.
Sau khi ăn sáng qua loa ở nhà hàng ở dưới lầu, ba người gói lại phần ăn sáng mang lên phòng cho cô gái cùng với Vương Thắng. Vương Thắng thì vẫn đang ngủ, Hứa Cường và Quan Trí Dũng thì nhàm chán xem tivi. Còn Đường Phong thì mang bữa sáng qua cho cô gái.
Hắn đứng bên ngoài gõ cửa, từ bên trong truyền ra thanh âm sợ hãi, bất lực của cô gái: “Ai?”
“Là tôi, đừng sợ, tôi là người đã cứu cô tối hôm qua.” Nghe thanh âm khàn khàn của cô gái thì Đường Phong không nhịn được mà có chút đau lòng, cô bé này làm hắn nhớ tới em gái của Ngụy Cương.
Ngụy Cương là đội trưởng cũ của tiểu đội ba, hi sinh trong lần chấp hành nhiệm vụ ở Afghanishtan. Mà khi đó không ai trong đội biết thượng cấp còn có một muội muội, nàng có tên là Ngụy Tử Huyên. Hai anh em vốn là nương tựa vào nhau mà sống, hàng tháng Ngụy Cương vẫn gửi tiền sinh hoạt cho nàng nhưng từ sau khi Ngụy Cương hi sinh, sinh hoạt phí hàng tháng mà cũng không còn nữa, mà nàng cũng không biết là ca ca thân yêu cũng đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Một ngày, hai ngày, tiểu Tử Huyên cố gắng nhịn đói cuối cùng không chịu được, đến ngày thứ ba thì ngất xỉu trên đường đi đến trường. Tử Huyên được một nam nhân qua đường giúp đỡ, đưa nàng về nhà, cho nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon. Tử Huyên tưởng rằng mình đã gặp được người tốt nhất trong cuộc đời nhưng rồi nam nhân kia cũng lộ ra bộ mặt thật, đêm hôm đó, nam nhân đó cưỡng hiếp Tử Huyên khi nàng mới mười bốn tuổi. Sau đó một tháng, Tử Huyên đã trải sống một cuộc sống không thuộc về mình, ban ngày nam nhân đo dẫn về nhà những thúc thúc, bá bá rồi ép Tử Huyên phục vụ những người đó, mà buổi tối Tử Huyên còn phải chịu nhiều đau đớn hơn ban ngày để thỏa mãn thú tính của nam nhân. Cuối cùng đến một ngày kia, Tử Huyên không thể kiên trì nữa, vào một buổi chiều, khi một nam nhân bốn mươi tuổi đang nằm trên người nàng thì tính mạng yếu ớt của nàng cũng đã chấm dứt.
Đường Phong nhớ rất rõ, sau khi Ngụy Cương chết được hai mươi lăm ngày, hắn và đại đội trưởng mang tro cốt của Ngụy Cương đưa về quê thì mới biết được Ngụy Cương còn có một em gái. Thế là bọn họ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm. Bọn họ cũng không biết cô em gái một mực sống nhờ vào anh trai rốt cuộc làm sao có thể vượt qua những ngày. Cuối cùng bọn họ tìm được xác của cô gái bé nhỏ trong nhà xác của một bệnh viện, trên khuôn mặt nhỏ bé, ngây thơ ấy hiển lộ những nét đau thương, rõ ràng trước khi chết, nàng rất thống khổ.
Một khắc đó, Đường Phong cùng với đại đội trưởng không kiềm chế được, đó cũng là lần đầu tiên hai thiết hán khóc, khóc không thành tiếng. Ngay sau đó, dưới sự hỗ trợ của công an địa phương, rất nhanh họ đã tìm ra được nguyên nhân cái chết của Tử Huyên. Nàng là bị người ta cưỡng hiếp đến chết, hơn nữa còn bị tên câm thú kia vứt thi thể xuống sông, nếu không phải có người bơi trên sông phát hiện thì có lẽ nàng đã trở thành một oan hồn cứ như vậy mà bị quên lãng rồi.
Thượng cấp của Đường Phong khi biết rõ mọi chuyện thì vô cùng tức giận, Ngụy Cương là liệt sĩ, vì quốc gia mà hy sinh, muội muội của hắn lại chết thảm như vậy, nếu như Ngụy Cương ở dưới suối vàng mà biết thì nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
Dưới áp lực của lãnh đạo cấp cao, những người đã từng hạ nhục tiểu Tử Huyên đều bị tra ra bắt giữ và trừng trị. Tội không đáng chết cũng bị âm thầm trả thù, tất cả những người từng vũ nhục tiểu Tử Huyên không có một ai còn sống cả.
Chuyện này xảy ra cũng được hai năm rồi, nhưng Đường Phong vẫn không thể quên, đêm qua khi Đường Phong cứu cô gái này không để một tên nào sống sót một phần rất lớn cũng là vì điều này.
“Két” một tiếng, cô gái khẽ hé cửa ra, lộ ra nửa khuôn mặt, có chút nhút nhát, e lệ hỏi: “Là… là anh cứu… đã cứu tôi sao?”
Đường Phong nhìn cô gái, ôn nhu cười nhẹ nói: “Đúng ra là ta cùng chiến… a… bằng hữu của ta cứu. Ha ha…”
“Anh thật không phải người xấu?” Cô gái lại hỏi.
“Cô xem, bộ dáng của tôi giống người xấu lắm sao?” Nói xong, thì nhẹ giơ bữa sáng trong tay lên, ý muốn nói là nếu ta là người xấu thì còn đưa cô tới đây làm gì? Còn mua đồ ăn sáng cho cô làm gì? Huống hồ cho dù ta là người xấu thì còn có thể nói cho cô biết sao?
Cô gái cắn cắn môi rồi lại hỏi: “Vậy còn mấy người kia đâu?”
Đường Phong cũng không biết cô gái hỏi mấy người kia ở đây là nói bọn người Trường Phát hay là bằng hữu của mình, cũng không dông dài, trực tiếp trả lời luôn: “Mấy bằng hữu của tôi đang ở trong phòng của họ, còn mấy người tối qua hạ nhục cô thì đã bị chúng tôi dọa chạy mất rồi.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tựa hồ đoán xem hắn nói thật hay nói dối, sau một lúc lâu mới nói: “Anh vào đi.” Nói xong chạy thẳng lên trên giường, lấy chăn mền che trùm kín cả người.
Đường Phong lắc đầu đi vào, đem bữa sáng đặt ở đầu giường, sau đó mới hỏi: “Tối qua sợ lắm à? Cứ ăn cái gì đã, ăn no xong tôi sẽ mua cho cô một bộ quần áo để thay, bộ quần áo hôm qua đã bị tụi lưu manh kia xé rách hết cả rồi, ta sẽ chọn một bộ vừa với người của cô.”
Cô gái nghe vậy thì mặt đỏ lên, nhẹ “Ưm” một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Đường Phong cảm giác có chút ngượng ngùng, cũng không biết nói gì, cuối cùng hỏi: “Nhà cô ở đâu? Để lát nữa chúng tôi đưa cô về nhà, hôm nay tôi cùng bạn tôi phải rời khỏi đây rồi.”
Cô gái còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Hứa Cường đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, bật tivi lên nói: “Lão đại, lần này có chuyện lớn rồi, anh xem đi.”
Đường Phong nhìn về phía tivi, chỉ thấy một phụ nữ trung niên cầm microphone nói: “Xin chào mọi người, tôi là phát thanh viên Triệu Phỉ, hiện tại xin thông báo cho mọi người một tin tức quan trọng. Rạng sáng hôm nay, khoảng 5h30ph, Trấn Nam, một nhân viên vệ sinh đã phát hiện sáu thi thể ở khu vực phụ cận Tiểu Nam Môn hiện ở khu. Những thi thể này là sáu nam nhân tuổi từ mười tám đến hai mươi ba, trong đó, trên người những người này ngoại trừ đồ lót ra không còn vật gì khác, dưới đây là hình chụp các thi thể. Nếu như có ai biết sự tình thì hãy nhanh chóng liên lạc với chúng tôi hoặc cơ quan công an. Cùng thời gian, người dân đi tập thể dục buổi sớm phát hiện thi hài của một đàn ông trung niên và một thiếu niên khoảng nười lăm tuổi, trên cổ có dấu dây thừng rất rõ ràng, dưới đây là ảnh chụp người chết, hy vọng những người biết thông tin gì thì nhanh chóng liên lạc với chúng tôi hoặc cơ quan công an.”
Tiếp đó là một đoạn nói dài dằng dặc, lập đi lập lại. Đường Phong đưa lưng về cô gái nên hắn không biết nét mặt của cô gái bây giờ như thế nào, nhưng hắn đoán là cô gái sẽ nghĩ rằng bọn họ là những tên rất xấu xa, bởi vì thi thể sáu người chết được tìm thấy ở gần Tiểu Nam Môn chúng là bọn người Trường Phát. Chỉ cần không quá ngốc thì cô gái nhất định có thể đoán được bọn hắn đã làm gì.
Đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào thì đã nghe tiếng cô gái khóc lóc, kể lể: “Đệ đệ của tôi, đó là đệ đệ của tôi! Không… Không! Đây không phải là thật! Ô……ô...... ba ba bị bọn họ hại chết rồi, em tôi… em tôi cũng…” Tiếp đó là những tiếng nấc, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông trung niên và thiếu niên trên tivi chính là cha và em trai của cô bé, Đường Phong cũng chưa từng để ý đến những lời mà tên Trường Phát nói đêm qua. Giờ nghĩ lại thì hình như đêm qua tên Trường Phát có nói là lão đại hắn không thể buông tha chị em hai người. Đáng chết là bởi vì hôm qua hắn bị hành động của mấy tên côn đồ làm cho không kiềm chế được nên quên mất chuyện này. Nếu như lúc đó hắn chịu chú ý một chút thì có lẽ đứa bé đó đã không phải chết.
Nghĩ tới đây thì Đường Phong vô thức nắm chặt tay.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh