Mấy người thủ vệ đứng bên ngoài cửa nhà Kế Nhiên nhìn thấy Dương Dạ đi đến, tất cả đều cung kính chắp tay, Dương Dạ chắp tay đáp lễ lại, trên dưới vương cung, tất cả thị vệ tỳ nữ tùy tùng đều thấy rằng vị Phạm đại nhân này rất gần gũi bình dị, lúc nhìn thấy hắn cũng tương đối dễ dàng thoải mái một chút.
"Xin thông báo với Kế Nhiên lão sư, nói là có Phạm Lại bái kiến" Dương Dạ vừa nói vừa phất cái tay áo rộng thùng thình của mình, trong lòng thì đang nhớ về mấy cái áo sơ mi ngày trước.
"Vâng!" Một người thủ vệ ngoài cửa chắp tay cúi đầu một cái, sau đó xoay người đi vào trong cửa.
Đúng lúc này, bên trong cửa truyền ra giọng nói của Kế Nhiên lão sư :"Phạm đại phu quả nhiên là đến thẩm tra đúng theo ước định" Theo giọng nói truyền ra, nụ cười trên khuôn mặt hồng hào của Kế Nhiên xuất hiện ngay ngoài cửa, chắp tay với Dương Dạ.
"Lão sư, con phụng mệnh của đại vương, đến đây kiểm tra xem Tây Thi và Trịnh Đáng có xuất sư thành công không" Dương Dạ cũng chắp tay, ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng đang chửi : Lão bất tử, một tháng này sướng chết ông rồi!
"Đương nhiên đương nhiên, Kế mỗ làm sao dám làm lỡ đại kế giang sơn của đại vương" Kế Nhiên làm ra vẻ đã chuẩn bị trước, cười nói với Dương Dạ, sau đó xoay người vào trong hô : "Tây Thi! Trịnh Đán! Đi ra gặp Phạm đại phu đi!"
Theo tiếng kêu của Kế Nhiên, Dương Dạ nhìn vào bên trong cửa, quả nhiên nhìn thấy có hai bóng người đi ra, nhưng mà Dương Dạ không thể tin vào mắt của mình được, hai người này chính là Tây Thi và Trịnh Đán sao?
Tây Thi và Trịnh Đán đi đến, bước chân đi rất nhẹ, lắc lắc cái eo thon của mình, ôn ôn nhu nhu, mềm mại giống như là không có xương cột sống vậy. Hai tay thì khoanh trước bụng, cúi nhẹ người xuống, ở trên thì để lộ ra một phần lớn da thịt trắng tuyết ngay ngực, khóe miệng hơi hé ra, đầu lưỡi hồng hào bất chợt lộ ra, liếm môi một cái rồi thu trở vào, hai má ửng hồng, mắt hơi híp lại, lông mi chớp động, ánh mắt như nước ướt át vô cùng, chứa đựng nhiều sự dao động nhộn nhạo...
Dương Dạ hoàn toàn trợn tròn mắt, một mình Trịnh Đán đủ để tim của hắn đập nhanh gấp hai trăm lần rồi, chứ đừng nói là Tây Thi xinh đẹp khả ái.
Hai vị mỹ nữ nhẹ nhàng đến trước mặt của Dương Dạ, đồng thời cúi người xuống, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ nhẹ nghe mà mát cả ruột cả gan : "Sư huynh"
Một tiếng kêu này thì đã đủ làm cho Dương Dạ tê dại ngay tại chổ rồi, mà hai vị mỹ nữ tuy rằng đã cúi đầu, nhưng vẫn còn ngẩng cằm lên, ngượng ngùng nhìn về hướng của hắn, nhất là Tây Thi, đưa ánh mắt động tình của mình nhìn về hướng Dương Dạ, miệng mấp máy để lộ ra hàm răng trắng tuyết, khẽ cắn nhẹ môi dưới của mình.
Khi hai vị mỹ nữ đến gần trong gang tấc, Dương Dạ liền cảm thấy có một mùi thơm mê người đang lan tỏa ra bốn phía, nhất thời choáng váng cả đầu óc, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy những tiếng "bụp bụp", những thủ vệ ngoài cửa đã té lăn ra mặt đất, mặt đỏ bừng, hôn mê bất tỉnh, và máu cam vẫn không ngừng chảy ròng ròng từ trong lổ mũi ra.
Những người có tố chất tốt hơn một chút thì chống tay dựa vào trường mâu, nhắm chặt hai mắt của mình lại, tay còn lại thì che lấy cái mũi của mình, nhưng mà máu cam vẫn cứ chảy ròng ròng ra từ kẻ tay.
Tây Thi và Trịnh Đán đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải một chút, lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đưa tay lên, che ngang ngay miệng của mình, và cùng nhau phát ra âm thanh của tiếng cười.
Vì vậy, một loạt những tiếng cười câu hồn đoạt phách được truyền ra, làm cho những thủ vệ đứng trên đài cao và những người đứng xung quanh góc nhà đều từng bước từng bước gục ngã xuống, mũi chảy đầy máu, mồ hôi bốc lên như khói, có vài người có ý chí hơi kiên cường một chút thì không ngã ngay ra, mà trực tiếp phun máu ngay từ miệng chứ không còn ra bằng đường mũi nữa, rồi cố gắng dùng sức dựa vào trường mâu, đưa lưng ngã dựa lên tường.
"Phạm đại phu, có phải là đã cảm nhận được sự thay đổi của hai vị mỹ nữ không?" Kế Nhiên nhẹ nhàng vuốt chòm râu của mình, cười một cách đắc ý vô cùng.
Dương Dạ vất vả hồi phục tinh thần lại, dùng lực lượng trong cơ thể để ép buộc cơ thể bình tĩnh lại một chút, chắp tay với Kế Nhiên, trong lòng nghĩ : Nếu như có cơ hội thì phải mang Hiểu Hiểu, Ôn Nhu và Quân Hinh đến đây mới được, để cho lão già này dạy dỗ một chút, như vậy thì mình sẽ phát tài rồi! Nghĩ như vậy, hắn liền phạm ngay một sai lầm chết người là đưa mắt nhìn Tây Thi và Trịnh Đán một cái, trong lòng nhất thời bị đè nén, toàn thân liền bốc cháy lên.
.............................................
Dương Dạ quyết định không thể đưa Tây Thi và Trịnh Đán bây giờ cho Việt vương Câu Tiễn được, bằng không thì cá 1000% rằng Việt vương sẽ không nguyện ý giao hai mỹ nữ này cho Ngô vương Phù Sai đâu. Vì vậy, Dương Dạ chỉ mang theo Kế Nhiên lão sư, bẩm báo với Câu Tiễn rằng quán quân và á quân của cuộc tuyển tú "Siêu cấp nữ tử", Tây Thi và Trịnh Đán, đã được Kế Nhiên dạy dỗ thuần hóa thành công, có thể cống nạp các nàng cho Ngô vương rồi. Để sớm ngày diệt Ngô quốc rửa nhục cho Câu Tiễn, chuyện này tuyệt đối không thể để chậm trễ được nữa!
Việt vương Câu Tiễn nhìn thấy Phạm Lãi đại phu thành khẩn như vậy, liền đồng ý cho "kế hoạch nằm vùng" của Phạm Lãi bắt đầu, phái Phạm Lãi đại biểu cho Việt quốc đi đến cống nạp cho Ngô vương, âm thầm kiểm tra động tĩnh của Ngô quốc.
Cái này rất là hợp với tâm ý của Dương Dạ, vì vậy sau khi cáo biệt với Việt vương xong, Dương Dạ liền mang Tây Thi và Trịnh Đán, ngoài ra còn có Đông Thi chuyên phụ trách an ủi cho Tây Thi, và hơn trăm người tùy tùng cận vệ, khởi hành đến nước Ngô.
Thống lĩnh thị vệ vương cung hỏi Dương Dạ, có cần mấy vị huynh đệ khôn khéo đi theo hỗ trợ hay không, Dương Dạ nhẹ nhàng từ chối, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, dựa theo những gì lịch sử ghi chép thì chuyến đi này của hắn cũng không có gặp nguy hiểm gì nhiều cả. Nhưng mà có một chuyện khiến cho Dương Dạ không an tâm chính là, Ngô vương hiện nay hoàn toàn không có gần nữ sắc, một lòng cần chính vì nước vì dân. Mà lần này mang Tây Thi cùng Trịnh Đán đi, cơ hội thành công không biết là được bao nhiêu nữa!
Dọc đường đi, Dương Dạ được ở chung sáng trưa chiều tối với hai vị mỹ nữ Tây Thi Trịnh Đán, dần dần cũng bắt đầu làm quen với mị nhãn chết người của hai nàng, chậm rãi thích ứng với tiếng cười cướp hồn kia, và dần dần đè nén được cái cảm giác khô nóng cả người và thằng em thì căng cứng. Mặc dù là như vậy, nhưng trong lúc Dương Dạ đại biểu cho mọi người đi nói chuyện với Tây Thi và Trịnh Đán, chuẩn bị nói thật cho các nàng biết về mục đích của chuyến đi này, thì vẫn cắn chặt hàm răng, mắt ngước lên trời, và cố gắng không nhìn hai vị mỹ nữ. Bởi vì hắn sợ rằng mình nhất thời không khống chế được và làm ra loại chuyện không bằng cầm thú, dù sao thì trong vương cung Việt quốc, Dương Dạ cũng đã bị cấm dục mấy tháng rồi, hơn nữa Tây Thi và Trịnh Đán đều là cực phẩm mỹ nữ, cử chỉ cực kỳ quyết rũ, những lời nói ra, những tiếng cười, cái liếc mắt cũng rất là chết người, nếu đổi lại là kẻ khác sợ rằng đã không kìm chế được.
Trong lòng Dương Dạ luôn lẩm bẩm một câu : Hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày về nhà!
Tâm tư của Trịnh Đán cao hơn, cho nên đã sớm đoán ra được ý đồ của việc cống nạp mình và Tây Thi cho Ngô vương, cho nên khi Dương Dạ vừa mở miệng ra, Trịnh Đán liền hiện ra một tia đau khổ, kìm nén nước mắt và tỏ thái độ với Dương Dạ rằng : Vì nước vì vua và vì sư huynh, tiểu nữ tử nguyện bỏ thân thuần khiết và hạnh phúc của mình. Những lời này làm cho Dương Dạ cảm động không ngớt, thật ra thì đã từ lâu rồi, Trịnh Đán luôn để lộ hảo cảm với Dương Dạ, nhưng mà bởi vì tâm tư của Dương Dạ luôn đặt về hướng của Tây Thi nên không có phát hiện ra thôi.
Mà Tây Thi, sau khi nghe được mục đích thật sự của chuyến đi đến nước Ngô này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, mà làm cho Dương Dạ cảm thấy áp lực lớn chưa từng có, Tây Thi nói như vậy nè : "Sư huynh bảo ta làm thế nào thì ta làm thế ấy, Tây Thi biết, sư huynh tuyệt đối sẽ không để cho ta bị thương tổn"
Vì vậy, dọc đường đi, cho đến khi tiến vào lãnh thổ nước Ngô, tâm tình của Dương Dạ vẫn không thể nào tốt trở lại được, hắn lo cho Ngô vương, lo cho mình, và càng lo cho Tây Thi hơn. Trong chuyến đi này, vào mỗi buổi tối, lúc nghỉ ngơ, Dương Dạ thường ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, trong lòng nghĩ : Lão thái thái, bà nói có thể thay đổi, chỉ cần không làm ảnh hưởng, nhưng mà con bây giờ thật sự không biết nên làm cái gì cả. Bây giờ con phải đem người con gái mình thích dâng cho người đàn ông khác, còn có chuyện gì khiến cho con người buồn phiền hơn không?
Khi tiến vào vương cung Ngô quốc, gặp mặt Ngô vương Phù Sai, Dương Dạ vẫn còn đang trong sự mâu thuẫn và đau khổ cực độ. Nhưng mà hắn quên mất một chuyện rằng, trên thực tế, theo những gì sử sách ghi chép thì Ngô vương Phù sai bây giờ cũng đặc biệt chú ý đến thân phận đại phu của hắn, nói chính xác hơn là luôn dòm ngó về đại phu Phạm Lãi của Việt quốc, luôn mong muốn Phạm Lãi sẽ về bên cạnh của mình. Mà Dương Dạ căn bản là không có tâm tư để nhớ những cái chi tiết sâu xa như vậy, trên thực tế, Dương Dạ cứu Ngô vương, cũng chính là hại Ngô vương, và đạp hư Ngô vương.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Trong vương cung Ngô quốc, khi bái kiến Ngô vương, tâm tình của Dương Dạ vẫn không vui được chút nào cả, nhưng mà Ngô vương Phù Sai khi nhìn thấy Dương Dạ, cũng chính là Phạm Lãi, liền vui mừng vô cùng. Hắn ta luôn cho rằng Phạm Lãi là người ta, từ lúc trước khi Việt vương Câu Tiễn phải nuôi ngựa giùm cho hắn vài năm, thì hắn đã một mực đứng ra thuyết phục Phạm Lãi lúc đó đang ở bên cạnh Câu Tiễn rằng hãy bỏ Việt về Ngô, nhưng mà Phạm Lãi mang tâm lý "Gái tốt không thờ hai chồng" ... ơ, trục trặc kỹ thuật rồi... mang tâm lý "Trung thần không phò hai vua", quyết tâm đi theo Việt vương, cái này khiến cho Ngô vương Phù Sai thất vọng không thôi. Vì vậy lần này, khi Ngô vương nhìn thấy Phạm Lãi đến Ngô để tiến cống, trong lòng tràn đầy vui mừng, quyết tâm mượn cơ hội lần này, nhất định phải chiêu hàng được Phạm Lãi, thêm vào trong đội ngũ của mình.
Thật đáng buồn chính là, Ngô vương Phù Sai nào biết rằng, Phạm Lãi bây giờ đã không còn là Phạm Lãi lúc trước, mà là một kẻ coi hắn như tình địch, là đại thiếu gia của Dương thị gia tộc đến từ một không gian khác.
Dương Dạ đứng trong vương cung Ngô quốc gặp mặt Ngô vương, Ngô vương vui mừng đi đến trước mặt của Dương Dạ, tươi cười nói : "Phạm đại phu, từ biệt nhiều ngày, quả nhân rất nhớ người!"
Dương Dạ giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ không có chuyện gì tự nhiên nhớ tui chi zậy ông nội? Nhưng bên ngoài cũng làm ra vẻ kích động, chắp tay cúi đầu nói :"Đại vương quá khách khí, Phạm mỗi cũng thường xuyên nhớ đại vương!"
Phù Sai nghe xong cũng giật mình hoảng sợ, cái gì vậy? Phạm Lãi mềm cứng không ai mà tự nhiên lại có thể nói ra những lời này, như vậy thì đã có hy vọng chiêu hàng rồi! Vì vậy tiếp tục nói : "Làm phiền Phạm đại phu tự mình đến tiến cống quả nhân, nếu như dưới trướng của quả nhân mà có một một người trung nghĩa tài như Phạm đại phu, vậy thì thời cơ thống nhất thiên hạ của quả nhân sắp đến rồi, ha ha ha ..."
Dương Dạ cũng : "Ha ha ha ..." Ha ha mà trong lòng chửi : Ông muốn thống nhất thiên hạ hả? Đúng là bởi vì ông thống nhất thiên hạ, cho nên mới làm hại tui bỏ nhà bỏ cửa, chạy đến đây để phá ông đấy!
Ngô vương thấy Dương Dạ cười như vậy cũng rất hài lòng, càng thêm vui mừng, thầm nghĩ khí số của Việt quốc đã hết, Phạm Lãi rõ ràng là đang hướng về mình! Vì vậy vung tay lên, dặn dò nô tỳ : "Mau, mau chuẩn bị yến hội, quả nhân muốn cùng Phạm đại nhân uống vài chén, ôn chuyện với nhau!"
Khi nô tỳ thị vệ lui ra chuẩn bị yến hội, thì Dương Dạ cũng phất tay, để cho tùy tùng thủ hạ mang theo vật phẩm tiến cống đi vào, trình diện trước mặt cho Ngô vương Phù Sai xem, cuối cùng là mang Tây Thi cùng Trịnh Đán đến, để trước mặt của Ngô vương, chắp tay nói : "Đại vương, đây là hai vị tuyệt sắc mỹ nữ của Việt quốc, hôm nay đặc biệt mang đến cho đại vương, mong rằng có thể làm cho đại vương thỏa mãn!"
Ngô vương Phù sai nhìn thấy hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng trước mặt của mình, dáng người thướt tha, mắt trong môi đỏ, thơm như hoa lan, hai mắt nhất thời sáng lên, mặt đầy vui mừng, nhưng chỉ trong một giây sau, hai mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm xuống, sắc mặt cũng trầm xuống, vung tay áo nói : "Phạm đại phu hẳn cũng biết, quả nhân đang cần chính, không có hứng thú với việc hoan dâm, hơn nữa còn không gần nữ sắc!"
Dương Dạ nhìn thấy, Ngô vương này quả nhiên không phải là thứ háo sắc, liền nghĩ : Tại sao lại có sự sai biệt lớn đến như vậy? Nhìn sắc mặt của Ngô vương càng ngày càng khó coi, sợ hắn ta nổi giận lên cho chém luôn hai sư muội của mình, vì vậy vội vàng phất tay áo, ý bảo Tây Thi và Trịnh Đán lui ra ngoài đợi.
"Đại vương quả nhiên là lãnh đạo tốt! À, là vị vua cần chính!" Vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, cho nên Dương Dạ bắt đầu giở trò nịnh nọt của mình ra.
Ngô vương nghiêm mặt âm trầm một hồi, cuối cùng cũng nở nụ cười nói : "Được rồi, Phạm đại phu, không nói những cái này nữa, từ biệt nhiều ngày, hôm nay quả nhân muốn cùng người uống không say không về!"
............................
Chờ khi yến tiệc được mở ra, Dương Dạ mới phát hiện ra ra, Ngô vương Phù Sai này rất xem trọng mình, à không, xem trọng Phạm Lãi mới đúng, bởi vì yến tiệc này tự nhiên chỉ có hai người Ngô vương Phù Sai và Dương Dạ mà thôi, những đại thần của nước Ngô không ai được gọi đến để cùng uống cùng ăn hay cùng chơi cả. Cái cảnh tượng này khiến cho Dương Dạ nghi hoặc vô cùng, có đúng là Phù Sai đang có âm mưu gì không.
Trong yến tiếc, Ngô Vương Phù Sai và Dương Dạ cùng nâng chén chúc mừng, và cùng nhau chém gió khen tặng nhau không thôi, nói đến nổi làm cho Dương Dạ khô miệng khô lưỡi luôn, chém gió riết mà hết đạn hết kiếm luôn, còn Phù Sai thì cũng cùng cái lưỡi có thể uốn được bảy tấc của mình để khích lệ Phạm Lãi, trên thực tế là Dương Dạ, ca ngợi một cách thao thao bất tuyệt, giống như nước sông liên miên không dứt, càng có vẻ tràn lan giống Hoàng Hà không thể thu hồi lại được.
Dương Dạ gật đầu mỉm cười liên tục, tuy rằng biết đây chỉ là chém gió mà thôi, nhưng mà trong lòng cũng đang khoái bà cố luôn, đây chính là do vua một nước khen hắn. Nhưng mà có lẽ bởi vì do ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, cho nên rượu được làm từ gạo ra, chẳng có cồn gì ở trong cả, vì thế Dương Dạ càng uống càng tỉnh, uống hơn mười bình rồi mà mặt vẫn còn tươi như hoa, nhưng mà mặt của Ngô vương thì đã hơi ửng hồng rồi, đã có chút say.
"Phạm đại phu, quả nhân thật sự rất nhớ người, không phải là nói xạo đâu!" Phù Sai vươn tay áo rộng thùng thình của mình lên, vuốt chòm râu, nói : "Từ khi người theo Câu Tiễn trở về Việt quốc, quả nhân đau lòng mất mấy ngày, vì không thể giữ lại được một nhân tài như Phạm đại phu mà cảm thấy thương tiếc!"
"Đại vương nói quá lời! Thần làm sao mà xứng được gọi là nhân tài!" Dương Dạ chắp tay cười đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ : Mẹ kiếp, không phải là theo lịch sử ghi chép thì Phạm Lãi và Câu Tiễn đều bị Phù Sai bắt phải nuôi ngựa giữ mộ ba năm sao? À đúng rồi! Dương Dạ bỗng nhiên nhớ ra, trong lịch sử có ghi chép rằng, Ngô vương Phù Sai đã nhiều lần muốn chiêu hàng Phạm Lãi về dưới trướng của mình! Mẹ nó, mấy ngày nay toàn lo lắng cho Tya6 Thi, cho nên quên mất một chi tiết quan trọng như vậy, quên sạch không còn chút nào cả!
"Không! Trong mắt của quả nhân, người chính là nhân tài trăm năm khó gặp!" Ngô vương phất tay áo lên, biểu tình vô cùng nghiêm túc, sau một hồi, liền nhẹ giọng nói : "Phạm đại phu, người có nhớ lúc trước quả nhân đã đề cập chuyện gì với người không?"
Trong lòng Dương Dạ lúc này đã rõ ràng, cho nên cười nói : "Ý của đại vương có phải là muốn thần làm chuyện đi ăn máng khác không?"
"Đi ăn máng khác?"
"À, chính là muốn thần đén Ngô quốc, vì giang sơn xã tắc của đại vương mà ra sức!"
"À, à, chính là chuyện này, không biết hôm nay Phạm đại phu có thể suy nghĩ một chút không?" Vẻ mặt của Phù Sai lúc này đã tràn đầy sự chờ mong, nhìn Dương Dạ.
"Ừ, đại vương, chuyện này, để ta, à, để tiểu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định sẽ cho đại vương một câu trả lời thuyết phục thỏa mãn!" Dương Dạ giả vờ chăm chú, trong ánh mắt biểu hiện ra một tia cảm kích.
Cái này đã làm cho Ngô vương vui đến điên luôn, nhận định rằng lần này Phạm Lãi đến Ngô, lấy danh nghĩa tiến cống để dựa đầu về mình, lời nói và ánh mắt này cũng đã nói lên tất cả một cách rõ ràng!
Ngô vương càng vui vẻ, càng thêm hăng hái, lôi kéo Dương Dạ uống rượu điên cuồng, uống đến nổi không chú ý đến hình tượng của mình, thậm chí là đang ngồi ở chiếu trên, mà lê la ngồi xuống chiếu dưới luôn!
Bản thân Dương Dạ không hề có cảm giác say, nhưng mà trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, hắn không phải đến đây để uống rượu với Ngô vương, càng không phải đến để quy phục! Vấn đề hiện tai chính là, Ngô vương quả thật là không gần nữ sắc, vậy thì Tây Thì cùng Trịnh Đán sẽ được an toàn, nhưng mà lại không có chổ lợi nào cả! Thế này thì làm sao khiến cho Ngô vương lơi là triều chính, lẽ nào cần phải hy sinh thân mình à?
Nghĩ như vậy, da gà của Dương Dạ liền nổi lên, bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhìn thấy Phù Sai đã say mèm rồi, do dự nửa ngày, không nhịn được nữa, cẩn thận hỏi một câu :" Đại vương, tiểu nhân có việc muốn hỏi, không biết có nên nói hay không!"
"Nói đi nói đi! Nếu Phạm đại phu nguyện ý đến Ngô quốc, định làm tâm phúc của quả nhân, vậy thì còn có chuyện gì không thể nói!" Ngô vương ngồi khoanh chân, chống tay ngã người về sau, tay còn lại thì múa qua múa lại.
"Đại vương, tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ, quẩn tử hảo cầu, nhưng đại vương không gần nữ sắc, chẳng lẽ là vì để chuyên tâm triều chính? Một lòng muốn thống nhất giang sơn xã tắc sao?" Dương Dạ nhẹ giọng hỏi.
"Việc này ... việc này không đề cập đến ... không đề cập đến cũng được!" Ngô vương vừa nghe vậy, biểu tình liền trở nên xấu hổ, nhắm hai mắt lại, múa tay cho qua.
"Nhưng mà, đại vương lẽ nào không nghĩ đến ..." Trong lòng Dương Dạ gấp vô cùng! Phù Sai mà không háo sắc thì làm sao mà mình được về nhà? Vì vậy suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị kích Ngô vương một chút : "Đại vương lẽ nào không nghĩ đến, nếu đại vương chỉ đặt hết tâm tư vào giang sơn xã tắc, không gần nữ sắc, vậy thì cho dù đại vương có thâu tóm thiên hạ, thống nhất giang sơn, nhưng đến khi đại vương trăm tuổi, thì làm sao có được hậu thế thừa kế lại non sông do ngài cực khổ thu gôm?"
Ngô vương nghe vậy, liền im lặng lại, chậm rãi ngồi thẳng lên, đưa tay vỗ vỗ cái bàn trước mặt, khiến cho Dương Dạ hết hồn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Phù Sai, cảm thấy lời nói của mình đã bắt đầu có tác dụng.
"Phạm đại phu ... người .. người nguyện ý đến Ngô quốc ta, trở thành tâm phúc của quả nhân, sau này trở thành đại thần thủ chính?"
Dương Dạ nghe vậy, cảm thấy Phù Sai có khả năng muốn tâm sự "chuyện đời tôi" với mình, vì vậy lập tức nói : "Thần đích thật là nguyện ý cống hiến cho đại vương, nhưng mà ..."
"Được rồi! Không cần nhiều lời! Quả nhiên muốn ngươi trở thành tâm phúc!" Ngô Vương Phù Sai cắt lời Dương Dạ, vỗ vỗ cái bàn, im lặng một hồi, rồi từ từ có phản ứng, khuôn mặt đầy vẻ u sầu ngẩng lên nhìn Dương Dạ : "Phạm đại phu, việc người nói, người cho rằng quả nhân không muốn sao? Nhưng mà, quả nhân cũng có nỗi niềm khó nói ..."
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Dương Dạ đờ người ra, thật ra khi vừa mới gặp Ngô vương Phù Sai, hắn cũng đã bị chấn động, thật ra thì Ngô vương cũng giống như Việt vương, đứng trên đại điện, vươn hai tay ra, nhìn thoáng qua rất có khí chất vương giả, cái khí thế này người bình thường tuyệt đối không thể bắt chước được, có học cũng không được. Cho nên không phải ai cũng có thể làm hoàng đế, không phải ai cũng có thể trở thành vua một nước.
Nhưng bây giờ, Ngô vương Phù Sai, thân là vua một nước, nhưng khuôn mặt u sầu ngồi đối diện Dương Dạ, mắt mở nhưng đò ra, tay cầm chén rượu thì thào nói rằng mình có điều khó nói, nhưng mà cuối cùng vẫn không đề cập đến nội dung, hoàn toàn không còn cái khí thế vương giả khi nãy.
Dương Dạ nhìn Phù Sai, tự hỏi mình vài giây, sau đó trong nháy mắt liền hiểu được nổi khổ của đối phương. Từ khi Dương lão thái thái qua đời ở thế giới bên kia, Dương Dạ lăn lộn một mình trong cái xã hội tàn khốc ấy, thấy và tiếp xúc với vô số người, cảm xúc và hiểu biết nói cho hắn biết, làm một người đàn ông, chỉ có hai chuyện khiến cho nội tâm đau khổ cực độ, mà vĩnh viễn không thể nào chủ động mở miệng nói với người khác được : Cái thứ nhất là tự ti, không có tiền không có địa vị, không có bất kỳ cái gì cả, mọi người đều khinh thường hắn, thậm chí là ngay cả đàn bà của hắn cũng khinh thường hắn. Cái thứ hai cũng là tự ti, nhưng cái tự ti này là tự thân, nói trắng ra là đàn ông mà không phải đàn ông, không có khả năng tình dục, là một tên thái giám sống.
Trong cái thế giới mà Dương Dạ sống lúc trước, cái này đã trở thành một bí mật hoàn toàn được công khai, bởi vì có rất nhiều chổ chữa trị bệnh lây lan qua đường tình dục, trị được bệnh liệt dương của đàn ông, có đủ loại quảng cáo nói rằng có thể trị được liệt không thể lên, lên không thể cứng, cứng mà không thể lâu, lâu mà chẳng có gì bên trong cả.
Theo tình hình mà nói, Ngô vương Phù Sai tuyệt đối không có khả năng là loại tự ti thứ nhất, như vậy tự nhiên chỉ có loại tự ti thứ hai mà thôi.
Sau khi suy đoán đại khái trong lòng, Dương Dạ nhìn Phù Sai, cũng cảm thấy khó mở miệng, sau một hồi do dự mới dám hỏi : "Đại vương, ngài nói là ... ngài ... ngài ... cái đó ... cái đó không được ... không được ..."
Dương Dạ còn chưa nói hết nội dung ra, thì Ngô vương đã gật đầu hiểu lòng nhau rồi, sau đó cúi đầu sát xuống, không còn ngẩng lên nữa, và vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Dương Dạ ngơ ngác nhìn người đàn ông bất lực đang đau khổ trước mặt mình, sửng sốt một hồi, bỗng nhiên chợt nhớ đến mấy cái thuốc tráng dương nằm trong túi quần lót của mình, trong lòng bỗng kích động mạnh!!!
Chắc chắn sẽ có người thắc mắc, tại sao Dương Dạ lại mang mấy thứ này đến Ngô quốc? Ha ha, thật ra cái này rất là bình thường, ở vương cung Việt quốc, Dương Dạ mang theo những thứ này cứ như là anh hùng không có đất dùng vậy, sau đó có Tây Thi, Dương Dạ suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nàng ấy mà thôi, hơn nữa bây giờ đến Ngô quốc, Dương Dạ không cho rằng vương cung Ngô quốc là kỷ băng hà giống như công viên kỷ Jura ở vương cung Việt quốc? Dù sao thì mấy thứ đó có để trong phòng ngủ cũng vô dụng, mang theo tất cả đến Ngô quốc cho chắc ăn, để tránh bị phát hiện ra thì lại lộn xộn nữa.
Không ngờ rằng tự nhiên đến lúc này tụi nó lại có tác dụng! Dương Dạ hưng phấn chắp tay với Ngô vương, nói : "Đại vương, loại chuyện này căn bản không phải là vấn đề! Thần có biện pháp!" Nói xong, tay liền mò xuống dưới bàn, thò vào trong trường bào, len lén móc túi quần lót của mình.
May mà không ai thấy, nếu không khẳng định sẽ cho rằng Dương Dạ đang thẩm du ngay tại chổ.
Ngô vương nghe Dương Dạ nói vậy, sửng sốt một chút, sau đó hai tay chống mạnh xuống bàn, bật dậy nói :" A? Phạm đại phu nói thật chứ?"
"Đương nhiên!" Dương Dạ móc một cái bao đựng thuốc tráng dương từ trong túi quần lót của mình ra, lấy ra đưa đến trước mặt của Ngô vương : "Đại vương, đây là đan dược do thần dùng dược liệu trân quý tìm kiếm khắp nơi luyện thành, chuyên trị bệnh liệt dương không lên, lên mà không cứng, cứng mà không lâu, lâu mà không có cái gì cả, cùng với các công năng của nam nhân, không độc cũng không có tác dụng phụ, lấy lại lòng tin đàn ông của ngài, cho ngài uy lực không tưởng, làm đàn ông tốt cỡ nào, để cho ngài tự hưởng thức ..."
Dương Dạ còn chưa nói xong, Ngô vương đã dùng cái tốc độ nhanh như sét đánh lao đến, chụp lấy cái bao trong tay của hắn, mở ra nhìn, những viên thuốc nhỏ màu xanh lá hiện ra trước mắt.
Ngô vương nhìn nó như nhìn thấy bảo vật vậy, cầm thuốc trong tay, kích động đến nổi nước mắt chảy ròng ròng, cũng khó trách, Ngô vương từ nhỏ sinh ra, khi đó đã bị một cơn sốt cao, sau này khỏe lại thì không có để lại di chứng gì ngoài việc thằng nhỏ có thể đi tiểu thì chẳng thể đi thêm cái gì cả, sống đến tận bây giờ rồi mà Ngô vương vẫn còn là trai tân, chưa từng nếm thử mùi nam nữ thế nào, tuy rằng là là vua một nước, muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân, nhưng mà muốn thôi cũng không có tác dụng gì cả, cái này đúng là một sự tàn phá và dày vò kinh khủng đối với một người đàn ông, bởi vì bệnh liệt dương khiến cho Ngô vương muốn giải quyết vấn đề cá nhân của mình mà cũng gặp nhiều khó khăn, không thể tự xoay tay giống như những người đàn ông bình thường được, trải qua nhiều năm thăm dò và thực tiễn, tổng kết ra nhiều phương pháp ví dụ như "vuốt ve", "bóp nắn", "đè ép", "ấn chặt" nhưng cũng không có tác dụng, và hiệu quả cũng chẳng được lý tưởng.
Bây giờ khi Dương Dạ đưa những viên thuốc tráng dương này ra, quả thật giống như đã cho Ngô vương một mạng sống mới vậy, thử hỏi làm sao mà không kích động cho được?
"Phạm ... Phạm ... Phạm đại phu, những viên đan dược này của người, thật sự có công hiệu thần kỳ vậy sao?" Ngô vương kích đ6ọng nhìn Dương Dạ, kích động đến nổi run giọng.
"Đại vương có thể thử ngay bây giờ!" Dương Dạ cười cười, thấy Ngô vương còn do dự, liền nói thêm : "Nếu như đại vương sợ là độc dược, vậy để thần thử trước cho" Nói xong liền đưa tay về hướng của Ngô vương.
Ngô vương lập tức tránh tay của Dương Dạ qua, cười nói : "Tin! Tin!" Quả nhân sao lại không tin con người của Phạm đại phu! Hơn nữa, đang ở trong vương cung, nếu Phạm đại phu muốn hại quả nhân, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết sao!"
Dương Dạ cười cười thu hồi tay lại, Ngô vương kích động thò tay lấy một viên thuốc màu xanh ra, đặt trước mắt nhìn, như là nhìn thuốc trường sinh bất tử vậy, trịnh trọng bỏ vào trong miệng của mình, sau đó uống một ngụm rượu vào cho thuốc dễ xuống.
Dương Dạ cười tủm tỉm nhìn Ngô vương Phù Sai, trong lòng không ngừng vui vẻ, mẹ kiếp! Thì ra Ngô vương không gần nữ sắc cũng bởi vì bị liệt dương! Như vậy thì rất tốt, để cho Ngô vương biến trở về đàn ông, hắn ta mà háo sắc, thì lịch sử hoàn toàn có thể trở lại quỹ đạo phát triển bình thường, và nhiệm vụ của mình chẳng khác nào hoàn thành!
Ước chừng khoảng một phút sau, Dương Dạ cảm thấy không khác biệt lắm, hắn biết những viên thuốc do Dương Tự cho này, tất cả đều là sản phẩm nổi tiếng có hiệu lực rất mạnh! Trị bệnh liệt dương cho một người đàn ông bình thường hoàn toàn là không có vấn đề, hơn nữa Ngô vương vừa uống rượu vừa uống thuốc tráng dương, hiệu quả càng nhanh chóng phát huy hơn. Vì vậy, hắn quay lại chắp tay với Ngô vương, cười nói : "Đại vương, bây giờ có cảm giác gì không? Có cầm thí nghiệm gì không?"
"Thí nghiệm? À à! Quả nhân hiểu rồi!" Ngô vương cảm thấy trong thân thể của mình cũng có chút khác thường, vội vàng phất tay hô lớn : "Người đâu!"
Hai thị vệ khom lưng đi vào, quỳ gối xuống trước mặt của Ngô vương.
"Các ngươi mang hai vị mỹ nữ của Việt quốc mà Phạm đại phu vừa mang đến vào điện!" Ngô vương hào hùng hô lớn.
Hai tên thị vệ liền cung kính lui ra ngoài.
Không lâu sau, Tây Thi và Trịnh Đán lắc eo thon, nâng mông ngọc, bước nhẹ nhàng tiêu sái vào trong điện, mà dọc đường đi, đã khiến cho những tên thị vệ có ý chí kém cỏi của Ngô quốc phun máu mũi ra.
Hai mỹ nữ đi đến đại điện, liền cúi đầu chào Ngô vương một cái, rồi đi đến trước mặt của Dương Dạ, cùng nhau nhẹ nhàng kêu lên : "Sư huynh"
"Nào, hai vị sư muội đến gần để Ngô vương nhìn kỹ một chút" Dương Dạ cười, để cho Tây Thi và Trịnh Đán đến gần hơn một chút.
Tây Thi và Trịnh Đán nghe lời, đến gần Ngô vương hơn, mị thuật của hai nàng từ thói quen thành tự nhiên, không cần làm gì mà cũng có thể thi triển ra được thần thái quyến rũ câu hồn đoạt phách, hơn nữa ánh mắt lung linh, cả người đầy mùi thơm, làm cho Ngô vương chậm rãi đứng dậy khỏi ghế ngọc, hai mắt nhìn đăm đăm, mồm há to ra, lỗ mũi chậm rãi để lại hai hàng vết máu.
Sau đó, Ngô vương kêu "A" một tiếng thật lớn, cúi đầu nhìn xuống thằng em của mình, liền mở to mắt nhìn về hướng của Dương Dạ, vẻ mặt từ kinh ngạc dần dần chuyển sang mừng như điên, giơ cao hai tay hô lớn : "Phạm đại phu! Phạm đại Phu! Dược tốt! Dược tốt! Quả nhân rốt cục đã có thể Long Dương chi Thế rồi!"
Dương Dạ vội vàng chắp tay, nói : "Chúc mừng đại vương có thể lấy lại dương cương hùng phong!" Nhưng lòng nghĩ : Chỉ mới là cứng thôi, ngày vui còn dài mà!
Ngô vương Phù Sai không che giấu được tâm tình vui sướng của mình, tiếp tục la to : "Ha ha ha ha ... Giang sơn xã tắc Ngô quốc ta rốt cục đã có người kế nghiệp rồi!" Nói xong bước nhanh lại chổ Dương Dạ, hai tay đỡ lấy vai của Dương Dạ, nói : "Phạm đại phu! Quả nhân nhất định phải trọng thưởng cho người! Nhất định!"
Dương Dạ vội vàng cúi đầu tạ ơn, lại len lén đưa mắt nhìn về hướng Phù Sai, trong ngực nghĩ : Ha ha, chỉ vừa mới cứng thôi mà xúc động quá vậy, cả quốc gia này đâu muốn bệnh theo ông đâu.
Dương Dạ đang cảm thấy rất tốt đẹp, bỗng nhiên nghe thấy một câu nói của Ngô vương, cái câu nói này đã làm cho Dương Dạ hối hận vạn phần, nếu biết trước thì có đánh chết hắn cũng không giao thuốc tráng dương cho Ngô vương, hối hận đến tim chảy máu phổi nổ tung và ruột gan lẫn lộn, hối hận đến nổi máu chạy ngược lên não đến nổi thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự sát.
Ngô vương Phù Sai hưng phấn hô lên thế này này : "Người đâu! Mang hai vị mỹ nhân Việt quốc này đến tẩm cung của quả nhân! Đêm nay quả nhân nhất định phải thi triển hùng phòng trên sa trường!"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương: 54: Tặng một người còn trinh cho đại vương
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Hai mắt của Ngô vương Phù Sai lóe lên ánh sáng của sự dâm dục, đang múa tay múa chân trong đại điện, một lát thì ôm lấy Dương Dạ, một lát thì nhảy tưng tưng ra ngoài, còn bắt chước mấy động tác ưỡn thằng nhỏ ra giống Michael Jackson vậy, một tay thì vuốt đầu, tay kia thì che ngay chổ dưới bụng mà ưỡn ưỡn ra.
Dương Dạ vừa nhìn đã chảy mồ hôi lạnh ra, hắn không phải là hối hận bình thường, mà là cực kỳ hối hận! Vì sao mình lại ngu như vậy chứ, tại sao xúc động cho Ngô vương mấy cái thuốc tráng dương làm gì? Bây giờ thì hay chưa? Cái này không phải là đã đẩy Tây Thi vào hố lửa à?
"Quả nhân đã có cây thương cứng của mình! Quả nhân sẽ làm ra một đám hậu đại thật lớn cho Đại Ngô Đế Quốc!" Ngô vương Phù Sai hưng phấn cầm chén rượu lên hét lớn.
Dương Dạ cười một cách rất miễn cưỡng, nhưng trong lòng buồn bực không ngớt, nhất là khi thị vệ mang Tây Thi và Trịnh Đán đi vào trong tẩm cung, Tây Thi đã cho Dương Dạ một ánh mắt ai oán cuối cùng ngay tại đại điện, cái này quả thật giống như là dao cắt vào tim hắn vậy.
Một người buồn bực và đau khổ, người kia thì vui sướng điên cuồng. Dương Dạ và Ngô vương ở trên đại điện đã hình thành hai trạng thái đối lập nhau.
Giữa lúc Ngô vương Phù Sai đang nâng chén rượu lên, hát lớn : " Ta yêu, yêu trần trụi! Trần trụi xích lỏa ta yêu!" Thì bên cạnh, Dương Dạ đang trong trạng thái hối hận cực độ, thì bỗng nhiên cái đầu của hắn nhảy số giống như dòng số của ma trận chạy xuống vậy, hai mắt sáng lên! Trong cái thời khắc nguy hiểm cùng cực như vậy, một âm mưu đê tiện đen tối mờ ám và cực kỳ thiếu đạo đức đã đột nhiên nhảy ra trong đầu Dương Dạ.
Dương Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên, cười một cách âm hiểm, đi đến trước mặt của Ngô vương Phù Sai, chắp tay nói : "Đại vương! Đại vương! Tiểu nhân còn có một việc quên nói!"
"Dô Dô Dô, à lê à lế à lê ... Ơ, Phạm đại phu, có chuyện gì cứ nói đi!" Ngô vương dừng động tác "khiếm nhã" của mình lại, đứng dậy, phất tay áo cười nói với Dương Dạ.
"Đại vương, vừa rồi tiểu nhân quên nói một chuyện, cái thuốc này, dược hiệu tương đối thần kỳ, nhưng mà có một khuyết điểm" Dương Dạ làm ra vẻ cẩn thận, cố ý ấp úng nói :"Cái này ... Đại vương, thuốc này có một khuyết điểm, chính là khi dược hiệu phát tác, thì người uống thuốc trong lúc "ấy ấy" không thể thấy ánh sáng, nếu không thì dược hiệu sẽ biến mất, có dùng nữa cũng không có hiệu quả!"
Ngô vương nghe Dương Dạ nói vậy, biểu tình vốn trở nên khẩn trương cực độ, nhưng nghe hết lời nói của Dương Dạ, liền biến thành sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả nói : "Ha ha ha .... Thì ra là chút chuyện nhỏ ấy! Vậy trong lúc làm việc quả nhân không thắp đèn là được!"
"Thần cũng có ý này, xin đại vương nhớ kỹ chuyện này, bằng không thì việc trị liệu cho đại vương bị cản trở, thế thì sẽ không còn cứu vãn đượng, mà thần nhìn thấy cũng đành bó tay thôi!"
"Ừ! Phạm đại phu nhắc nhở rất đúng lúc!" Ngô vương Phù Sai trầm tư một lát, ngẩng đầu lên cười nói : "Quả nhân nhất định sẽ cẩn thận, đây chính là chuyện liên quan đến người kế tục giang sơn Đại Ngô ta!"
"Đại vương anh minh!" Trong lòng Dương Dạ cũng vui như nở hoa, vội vàng chắp tay quỳ xuống, cao giọng hô lên.
................................................
Sau khi rời khỏi yến tiệc mà Phù Sai mở để chiêu đãi hắn, Dương Dạ trực tiếp đi đến nơi ở của người đến tiến công do Ngô vương an bài, đi vào trong phòng, trực tiếp mở cái rương nhét Đông Thi bên trong, lôi nàng ta ra bên ngoài.
Đông Thi vừa ra khỏi rương, tóc tai bù xù quần áo rối loạn, nhưng mà lập tức làm thành một hình dạng "Quyến rũ", câu đầu tiên nói chính là : "Phạm đại phu, lương khô người đặt trong rương ta đã ăn hết rồi, tiểu nữ tử đói quá!"
Dương Dạ cũng không thèm để ý đến lời nói của Đông Thi, mà gấp gáp lôi kéo tay nàng đến một cái ghế, ngồi xuống, nhẹ giọng nói :"Đông Thi, bây giờ có một nhiệm vụ vô cùng gian khổ muốn giao cho ngươi, ngươi không thể nào làm phụ lòng tin của tổ chức vào ngươi được!"
"Chuyện gì?" Đông Thi chưa từng nhìn thấy Dương Dạ khẩn trương như vậy với mình bao giờ cả, cho nên lập tức có chút khiếp đảm.
"Là như vậy ... ừ, lần này ta mang ngươi đến Ngô quốc, thật ra là muốn thu xếp cho ngươi một đầu về thật tốt" Dương Dạ bắt đầu tài lảm nhảm của mình : "Ta đã thu xếp thay cho ngươi rồi, Ngô vương rất ... à, thích ngươi, mong rằng ngươi có thể ở bên cạnh làm bạn, làm một người nữ nhân sau lưng một người nam nhân thành công, đồng thời còn giúp hắn nối dõi tông đường!"
Đông Thi sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu, hai tay xoa xoa vạt áo của mình :" Phạm đại phu, cái ... cái này hơi nhanh thì phải. Ta còn chưa thấy được Ngô vương thế nào, hắn sẽ thích ta sao? Ta sẽ hạnh phúc sao? Ta và hắn sẽ có tiếng nói chung sao? Hơn nữa ... ta ... ta còn là thân xử nữ"
Mặt của Dương Dạ dần dần trắng xuống, cố gắng nén cảm giác muốn nôn mửa ra, hét lớn : "Nói lảm nhảm cái gì vậy? Ta mặc kệ ngươi là xử nữ hay súc sinh! Nói chung là cho ngươi một cơ hội làm nữ nhân của hoàng đế! Ngươi có muốn hay không?"
"Muốn! Ta muốn!" Đông Thi vội vàng ôm lấy tay của Dương Dạ, hét lên, nhưng lập tức buông ra, mặt đầy sự xấu hổ : "Nhưng mà, nếu ta theo Ngô vương rồi, vậy thì đại vương Việt quốc của chúng ta phải làm sao? Lẽ nào hắn không thương tâm tức giận à?"
Dương Dạ cảm thấy đầu óc mình trở nên mê muội, cố gắng cười một cách miễn cưỡng, nói :"Đông Thi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Ngô quốc đã đánh bại Việt quốc rồi, bây giờ Việt quốc đã là thần quốc của Ngô quốc! Ngô vương khẳng định là tốt hơn Việt vương rồi! Một nữ nhân sao không biết suy nghĩ về hạnh phúc của mình vậy chứ?"
Đông Thi nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng hạnh phúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi : "Phạm đại phu, vậy đại vương Việt quốc của chúng ta thì sao đây? Hắn có thể tìm được một nữ nhân tốt như ta không?"
Đầu của Dương Dạ như muốn nổ tung ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi vì không chịu nổi nữa, lúc ra đến cửa, hắn quay đầu lại nói :"Ngươi yên tâm, yên tâm đi ... cái đó ... ta sẽ để cho Tây Thi đến bồi tiếp Việt vương. Ngươi chuẩn bị một chút đi, buổi tối ta sẽ đón ngươi đến gặp Ngô vương"
Đông Thi gật đầu : "Vậy cũng tốt ... ít nhất ... Việt vương cũng không nhớ ta quá mức, thật ra trong thôn chúng ta, ta và Tây Thi muội muội đều là thiên tư thông tuệ, băng thanh ngọc khiết cả. Những nữ nhân xuất chúng như chúng ta, nhất định phải có một đoạn tình cảm không tầm thường"
Dương Dạ quay đầu lại nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nghĩ : Chẳng lẽ cái làng của bọn họ chỉ có Tây Thi và Đông Thi là con gái thôi sao trời ...
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Đến chổ tẩm cung của Ngô vương Phù Sai và trở về, Dương Dạ trực tiếp chạy đến chổ của Đông Thi. Lúc này Đông Thi đã thu dọn xong xuôi rồi, đang ở trong phòng cầm cái gương vuốt vuốt mái tóc của mình, chuẩn bị cho bước cuối cùng.
Dương Dạ vừa đẩy cửa vào, khi đưa mắt nhìn Đông Thì liền có cảm giác như da đầu muốn nổ tung lên, cả người không ngừng run lên, nếu như lúc này Đông Thi quay lại nói một câu, thì chắc chắn Dương Dạ sẽ tưởng rằng mình đã gặp phải quỷ dạ xoa nửa đêm rồi!
"Ngươi làm mặt cái gì vậy hả?" Dương Dạ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Đông Thi, chỉ để lộ ra hai vành mắt đen mà thôi.
"Phạm đại nhân, da của tiểu nữ tử không được trắng, cho nên cần phải trang điểm một chút, đại nhân thấy có hiệu quả không?" Đông Thi quay người lại, nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Dương Dạ cố gắng nén xúc động muốn đập Đông Thi một trận lại, nhỏ giọng răn dạy : "Nhanh tẩy cho ta! Ngô vương không thích nữ nhân da trắng!" Thật ra thì Dương Dạ sợ rằng, Đông Thi trang điểm thành cái dạng như vậy, trên giường trong phòng ngủ tối thui đen kịt của Ngô vương, cái khuôn mặt trắng bệch như vậy không phải hù chết Ngô vương à.
Đông Thi mân mê cái môi của mình, làm ra vẻ cực kỳ ủy khuất, cố gắng đứng dậy đi rửa mặt. Còn Dương Dạ thì lắc đầu cảm thán, hy vọng rằng sẽ không có kiếm trong phòng ngủ của Ngô vương, bằng không thì trong tình huống này, nếu là bất kỳ ai cũng sẽ có hai lựa chọn mà thôi, hoặc là chém chết Đông Thi, hoặc là rút kiếm tự sát.
Sau khi thúc giục vài lần, Đông Thi rốt cục đã tẩy lớp trang điểm trên mặt, Dương Dạ cho nàng ta ăn mặc thành một thị nữ bình thường, rồi dẫn nàng ta đi thẳng đến tẩm cung của Ngô vương Phù Sai.
.............................................
Tẩm cung của Ngô vương được canh gác một cách nghiêm ngặt và cẩn thận, Dương Dạ nhìn thấy như vậy, trong lòng rất là lo lắng, nhưng mà cũng may là Ngô vương vô cùng tin tưởng Dương Dạ, cho nên đã hạ lệnh để cho hắn tự do ra vào các nơi trong cung, vì thế Dương Dạ không gặp mấy trở ngại khi mang Đông Thi quẹo trái rẽ phải trong này, đi đến chổ cửa sổ phòng ngủ của Ngô vương.
Đèn trong phòng ngủ Ngô vương vẫn chưa tắt, Dương Dạ nhẹ nhàng gõ cửa sổ vài cái, cửa sổ quả nhiên liền mở ra. Tây Thi nhìn thấy Dương Dạ ngoài cửa sổ, vẻ mặt lo lắng lập tức biến thành vui sướng, thậm chí là còn có chút xúc động muốn khóc, Dương Dạ không chịu nổi dáng vẻ động tình của Tây Thi nữa, vội vàng vươn tay ra, bế Tây Thi từ trong phòng ngủ ra ngoài, sau đó giơ chân lên đạp một phát cho Đông Thi lọt vào trong. ( Phân biệt đối xử vậy cha nội !!! )
"Phạm đại phu, đây là?" Đông Thị bị Dương Dạ đạp từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng ngủ, đứng dậy kinh ngạc nhìn Dương Dạ.
"Đông Thi, chuyện còn lại giao cho ngươi, nhưng chỉ có thể sử dụng phương pháp này đưa ngươi vào. Bởi vì Ngô vương là vua một nước, không muốn để cho người khác thấy mình là kẻ ham mỹ sắc không để ý đến triều chính, ngươi hiểu không?"
"Ta ... hiểu rồi!" Khi Dương Dạ nói đến hai chữ "mỹ sắc", Đông Thi liền xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại.
"Còn nữa, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Ngô vương không thích nữ nhân nói nhiều, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, khi cùng ngủ với Ngô vương thì không được nói bất kỳ cái gì cả! Hắn có hỏi cái gì thì ngươi cũng chỉ ừ là được! Nhớ kỹ! Nếu không muốn bị mất đầu đấy!" Dương Dạ còn dạy dò thêm vài câu hâm dọa trước khi đóng cửa sổ lại.
Đông Thi gật đầu, Dương Dạ liền chắp tay, sau đó ý bảo Đông Thi lên giường nằm xuống trước đi, còn mình thì đóng cửa sổ lại, kéo Tây Thi, thừa dịp đêm tối, cẩn thận xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ, chạy một hơi về đến chổ ở của mình. Đi vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, kéo màn trúc xuống, sau đó hai người mặt đối mặt đứng nhìn nhau trong phòng, cùng thở phì phò như trâu.
Thở gấp thở gấp, thở một hồi cuối cùng cũng trở lại đều đặn, nhưng mà mặt của hai người vẫn ửng hồng. Lại nhìn nhau, nhìn nhìn, và lại tiếp tục thở gấp nữa.
"Sư huynh, sao huynh lại cứu ta, có phải là chuyện rất nguy hiểm hay không?" Tây Thi thở gấp liên tục, nhìn Dương Dạ, hỏi.
"Sư muội, mặc kệ là nguy hiểm thế nào, ta nhất định cũng phải cứu muội!" Dương Dạ thở gấp liên tục, nhìn Tây Thi, nói.
"Sư huynh, ta biết, ta biết mà, huynh nhất định không để cho ta chịu thương tổn, đúng không?" Mặt của Tây Thi càng ngày càng hồng, vừa nói chuyện thân thể cũng vừa nhích lại gần một chút.
"Sư muội, thật ra ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy muội, ta đã hạ quyết tâm rồi, tuyệt đối không để cho muội chịu bất kỳ thương tổn nào cả" Dương Dạ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tây Thi, nhẹ giọng nói.
"Sư huynh, thật ra ... ta ... ta cũng lần đầu nhìn thấy huynh, liền nghĩ huynh rất thiện lương, rất chân thành, huynh rất đáng yêu!" Trong ánh mắt của Tây Thi hàm chứa nhiều sự yêu thương, vừa thở gấp vừa nói.
Dương Dạ động tình nói : "Sư muội, lẽ nào muội không thiện lương? Không chân thành? Không đáng yêu?"
Tây Thi cười một cách nghịch ngợm : "Ta thiện lượng ở đâu? Chân thành ở đâu? Đáng yêu ở đâu?"
Dạ : "Chổ nào của muội không thiện lương? Không chân thành? Không đáng yêu?"
Thi : "Cho dù ta có thiện lương thế nào, chân thành thế nào, đáng yêu thế nào, thì cũng không thiện lương bằng huynh! Không chân thành bằng huynh! Không đáng yêu bằng huynh!"
Dạ : "Ta thiện lương hơn muội? Chân thành hơn muội? Đáng yêu hơn muội? Muội mới là người thiện lương nhất, chân thành nhất, đáng yêu nhất mà ta từng thấy!"
Thi : "Không! Ta tuyệt đối không thiện lương như huynh! Không chân thành như huynh! Không đáng yêu như huynh!"
Dạ : "Được rồi, sư muội, vậy muội nói ta thiện lương thế nào? Chân thành thế nào? Đáng yêu thế nào?"
Thi : "Sư huynh! Huynh còn nói huynh không thiện lương, không chân thành, không đáng yêu? Tiếp xúc với huynh lâu như vậy, huynh vẫn luôn biểu hiện một mặt thiện lương, chân thành, đáng yêu của huynh mà!"
(Bốp bốp ... tác giả bị đánh ... tác giả : "Con mẹ nó, bị liệu theo phong cách đối thoại kinh điển của Quỳnh Dao con bà nó rồi ... đừng đánh em nữa ... hix hix ... tiếp tục )
........................................
Cửa phòng cửa sổ đã đóng chặt, Dương Dạ và Tây Thi mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, củi khô bốc lửa. Vốn dĩ Dương Dạ luôn tìm một cơ hội, dù sao thì hắn cũng thích Tây Thi ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Còn cảm giác của Tây Thi đối với Dương Dạ, cũng đã bị cái miệng rộng của Đông Thi nói toạc ra rồi, cho nên bây giờ hai người ở cùng một chổ với nhau, trong lòng rất là kích động, khẩn trương và chờ mong.
Thật ra thì, nói trắng ra là, cảm tình cũng chỉ là một tầng cửa sổ thôi, không đâm thì sẽ không thể nào hiểu nổi, đâm vào lập tức hiểu rõ ngay. Có đôi khi gặp phải sự cố ái tình, cả hai người đều không muốn đâm, có đôi khi một người muốn đâm, mà người kia lại không muốn bị đâm, rồi khi muốn bị đâm, thì người ấy lại chẳng buồn đâm vào, nói chung là cái nào cũng không tốt cả, cho nên vô số ái tình có thể lớn lên theo thời gian, nhưng sẽ rõ ràng chỉ trong do dự đâm vào hay không đâm vào thôi. Một người muốn đâm người kia lại không muốn bị đâm, rồi khi cả hai muốn đâm thì bỗng nhiên đùng một cái có chuyện, không thể đâm, vì vậy cứ đâm tới đâm lui cuối cùng lại không thành công. Thôi nhức đầu quá, nói ngắn gọn lại một câu là tình huống của Dương Dạ và Tây Thi bây giờ rất là dễ hiểu, Dương Dạ muốn đâm, và Tây Thi muốn bị đâm, cho nên tự nhiên nó thành thế, tình yêu và cảm xúc của hai người hòa quyện lại cùng một chổ với nhau.
( Lời dịch giả : Mẹ kiếp, tên tác giả này viết rối loạn thế nhĩ, đâm rồi lại không đâm, nhức cả đầu!)
Lúc này, Dương Dạ và Tây Thi đã rất gần với nhau, gần đến nổi có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, tự nhiên như vậy. Tay của Tây Thi khoát lên vai của Dương Dạ, mà tay của Dương Dạ cũng đỡ lấy vòng eo mềm mại của Tây Thi. Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa có cặp mị nhãn lung linh của tuyệt sắc mỹ nữ Tây Thi, làm rung chuyển vô số cảnh xuân, khiến cho bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng không thể kìm giữ được.
Hoàn cảnh như vậy, ngôn ngữ đã là dư thừa rồi, lúc bộ não hai người vẫn còn đang trống rỗng, thì hai đôi môi đã chăm chú dán chặt vào nhau, lúc bắt đầu còn khá là câu nệ, nhưng khi bốn cánh môi tiếp xúc với nhau, thì càng lúc càng nhiệt tình, càng lúc càng cuốn vào nhau.
Tây Thi vốn là một cô gái không hiểu sự đời, học tập mị thuật cũng đều xuất phát từ bản năng, bị Dương Dạ ôm một cách nhiệt liệt vào người, hôn môi một cách điên cuồng, cả người xụi lơ không còn chút sức, ngã xuống, Dương Dạ cũng kích động đến tột đỉnh, cuộc sống bị cấm dục trong thời gian dài cuối cùng cũng đã thả ra, đối mặt với tuyệt đại mỹ nữ trong truyền thuyết, Dương Dạ chỉ cảm thấy rằng bản thân không thể nào hít thở được nữa, có một ngọn lửa đang rực cháy một cách mãnh liệt bên dưới bụng hắn ...
Không nói nhiều nữa, Dương Dạ vừa hôn môi Tây Thi, vừa cúi người, đưa tay quàng qua, nhấc cả người Tây Thi lên, vừa hôn vừa ngửi lấy mùi thơm cơ thể của Tây Thi, chậm rãi đi đến giường ...
..........................................
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Ngô vương Phù Sai cũng tối thui, dựa theo lời của Dương Dạ, Ngô vương đã ra lệnh là tắt hết đèn, lúc này hắn ta đan ngồi trên giường, ôm lấy Đông Thi trần trụi mà điên cuồng.
Ngô vương hưng phấn vuốt ve thân thể của Đông Thi, run giọng nói :" Quả nhân ... quả nhân rốt cục ... mỹ nhân, ban ngày quả nhân nhìn thấy nàng nhu nhược như thế, không ngờ khi xoa vào lại đầy áp như vậy ..."
Đông Thi nghe lời dặn của Dương Dạ, không lên tiếng, nhưng mà khi Ngô Vương kích động bắt đầu đâm vào, Đông Thi nhanh chóng cảm nhận được niềm vui vẻ và sung sướng của đàn bà, đã không nhịn được ôm chặt lấy Ngô vương, Ngô vương có được sự cổ vũ, tưởng của mình còn ghê gớm hơn người thường, cho nên bắt đầu bán mạng.
Vì vậy, đêm hôm đó, xung quanh tẩm cung của Ngô vương đều lẩn quẩn những tiếng gào điên cuồng của Ngô vương và Đông Thi.
Khi Ngô vương nằm trên thân thể của Đông Thi mà làm việc, thì Đông Thi điên cuồng gào to : "Thiếp muốn! Thiếp muốn!"
Khi Đông thi nằm trên thân thể của Ngô vương mà làm việc, thì Ngô vương liều mạng kêu to : "Eo của ta! Eo của ta!"
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief