Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 6: Em có bạn trai? Chia tay rồi
Nguồn: Sưu Tầm
- Em trai, anh đi thăm cha, mấy ngày nữa sẽ tới tìm em.
Diệp Kiến Hoan và Diệp Khai nói mấy câu rồi đi cùng với chú Lê.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Diệp Khai nhìn mấy người kia đi khuất rồi quay sang nói với Chung Ly Dư.
Ngồi trên xe điện, Chung Ly Dư bỗng nhiên cảm giác bất lực, tuy đây là khu quân đội quản chế nhưng nàng không hề biết về người thanh niên đã lấy đi sự trong trắng của nàng. Chuyện đến nước này, Chung Ly Dư cũng chỉ có đi theo hắn, để xem cuối cùng sẽ là gì?
Không bao lâu, hai người đến một tòa biệt thự ba tầng. Nhìn bên ngoài, tòa biệt thự hết sức bình thường, dáng vẻ cũ kỹ, sau khi đi vào mới biết hết sức sang trọng.
- Rốt cuộc anh là ai?
Chung Ly Dư tiến vào phòng, không nhịn được tò mò. Trên cả đoạn đường, Chung Ly Dư không có cơ hội để hỏi Diệp Khai, thậm chí ngay cả tên hắn cũng không biết.
Diệp Khai cười cười, ngồi vắt chân trên ghế sofa.
Hắn lấy mấy tờ giấy từ máy fax, nhìn qua rồi nhìn Chung Ly Dư vẻ hơi ngạc nhiên:
- 22 tuổi, thạc sĩ kinh tế?
- Anh điều tra em?
Chung Ly Dư sửng sốt, không ngờ Diệp Khai không hề nói gì nhưng đã tiến hành điều tra mình.
Nghĩ đến chuyện quân đội bảo vệ đến đây, nàng cảm thấy chuyện này là tất nhiên, nếu không sao nàng có thể đi vào khu biệt thử bảo vệ nghiêm ngặt như vậy? Nhìn qua cũng biết chỉ có những nhân vật quyền cao chức trọng mới có thể vào đây.
- Chưa nói tới điều tra, chỉ là hiểu qua mà thôi.
Diệp Khai lắc đầu, tiếp tục xem nội dung bản fax.
Chung Ly Dư, 22 tuổi, tốt nghiệp xuất sắc đại học Yên Kinh. Đậu đại học Yên Kinh năm 16 tuổi, sau đó chuyển thẳng thạc sĩ kinh tế. Sau khi tốt nghiệp thì vừa làm tiến sĩ vừa tiếp quản xí nghiệp của gia tộc.
Gia tộc của Chung Ly Dư ở Yên Kinh coi như rất có danh tiếng nhưng chỉ thuần túy kinh doanh, thời gian nổi lên chưa dài, chỉ trong vòng chừng mười năm. Cha của Chung Ly Dư là Chung Ly Thiên lúc trước dùng thân phận học giả xuôi nam Hongkong, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đầu tư bất động sản đạt được thành công liền trở về nội địa phát triển, tính tỷ giá hiện giờ cũng có mấy trăm triệu, rất có thực lực.
Đáng tiếc chính là Chung Ly gia tộc chưa có đủ quan hệ trong chính giới, khí chất học giả của Chung Ly Thiên dù rất có lợi đối với việc phát triển hình tượng bản thân nhưng lại hạn chế ông trong việc tạo quan hệ với đám quan nhỏ.
- Xí nghiệp nhà em có vấn đề?
Diệp Khai cau mày hỏi.
Tuy đây là sự thật, hơn nữa nàng xuất hiện tại Đế Hào cũng vì điều này nhưng sau khi nghe Diệp Khai nói ra thì trong lòng Chung Ly Dư cảm giác không quá thoải mái.
- Tài chính đứt đoạn? Cần bao nhiêu tiền? Diệp Khai cúi đầu hỏi.
- Đại khái cần 5000 vạn...... Nhưng vấn đề chủ yếu không phải là tiền...
Chung Ly Dư đột nhiên thấy hi vọng, từ tình huống vị đại ca của hắn có thể dễ dàng gọi tới một thiếu tướng quân đội làm chỗ dựa thì có thể khẳng định Diệp gia cũng là nhân vật khó lường, biết đâu có thể giải quyết vấn đề của Chung Ly gia.
- Ngoại trừ tài chính, còn cần người chính thức ra mặt?
Diệp Khai ngẩng đầu lên hỏi.
- Đúng vậy...
Chung Ly Dư nhìn Diệp Khai, cảm giác nghi ngờ. Nàng không biết Diệp Khai thông qua con đường nào để biết về chuyện của mình, nhưng rất hiển nhiên, có thể trong thời gian ngắn như vậy, chỉ qua một cái tên đã có tài liệu chi tiết, quả thực khó lường.
- A...
Diệp Khai khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Chung Ly Dư lại nhìn hắn vẻ lo lắng.
Con số 5000 vạn không phải là nhỏ, nhưng cũng không cách nào giải quyết. Đối với Chung Ly gia mà nói, điều thiếu khuyết quan trọng nhất là quan hệ, không biết người trẻ tuổi này có thể giải quyết vấn đề này?
Chung Ly Dư ngồi khép nép nhìn sang Diệp Khai đối diện, lấy tay khẽ kéo lại nếp váy, cảm giác hơi đau đớn giữa hai chân nhắc nàng vừa trải qua chuyện gì.
Dù Diệp Khai làm chuyện đó rất dịu dàng thì cũng không thể khiến cho Chung Ly Dư tránh khỏi đau đớn khi bị xé rách.
Diệp Khai ngồi trầm ngâm suy nghĩ, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc thấy Chung Ly Dư nhíu mày cùng với tư thế ngồi không được tự nhiên thì lập tức hiểu ngay.
- Ở đây có rất nhiều phòng, đêm nay em nằm ngủ đây đi.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Phòng tắm rất tiện nghi, em đi tắm đi, để anh lấy áo ngủ cho em.
Không bao lâu, Diệp Khai mang áo ngủ tới.
Chung Ly Dư tiến vào phòng tắm thấy Diệp Khai cũng không đi vào. Nàng cẩn thận đóng cửa lại rồi bật vòi sen ngồi xuống để mặc nước phun vào người. Nàng cũng không biết nói sao với chuyện xảy ra hôm nay.
Một khi bước ra một bước này, cơ thể nàng dường như đã biến đổi. Nhìn qua tấm gương hơi mờ vì hơi nước, Chung Ly Dư thấy khuôn mặt mình hơi tiều tụy, cảm giác như bị vùi dập. Nàng lau hơi nước trên mặt gương, thấy đôi má hơi ửng hồng. Nàng vẫn chưa từng trải qua một hồi gió mưa như vậy.
Dòng nước chảy từ trên xuống dưới, chảy qua vùng bí ẩn vừa trải qua tẩy lễ mưa gió, vẫn còn lưu lại màu trắng phấn nhạt đang mờ đi, dấu tích của cuộc đời thuần khiết. Chỉ là sau này nàng phải từ biệt cuộc đời như vậy rồi.
Lúc đi ra, Diệp Khai vẫn còn xem tư liệu về nàng vừa fax tới.
Chung Ly Dư tràn ngập tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Nàng không hiểu gì về người trẻ tuổi thần bí này nhưng trong lòng vẫn hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện.
- Em...... Có một bạn trai?
Diệp Khai nghe thấy tiếng bước chân của Chung Ly Dư liền cau mày hỏi.
- Cái này...... Không phải...
Chung Ly Dư nghe xong thì sắc mặt trở nên ngượng nghịu, trong lòng chợt nhói lên:
- Chúng tôi...... Chỉ là bạn học...... không làm chuyện gì khác.
- Anh biết.
Diệp Khai gật đầu.
Chung Ly Dư thấy vẻ mặt bình thản của Diệp Khai thì trong lòng đột nhiên thấy tức giận. Dĩ nhiên đối phương biết thân thể trinh bạch của mình đã bị hủy hoại!
- Đã chia tay rồi.
Diệp Khai bỗng nhiên nói với Chung Ly Dư.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 7: Khó có thể quyết đoán
Nguồn: Sưu Tầm
- Đã chia tay rồi.
Diệp Khai đột nhiên nói với Chung Ly Dư.
- Cái gì?
Chung Ly Dư đang bị ảnh hưởng bởi vấn đề của Diệp Khai, tâm trạng đang bất an, giờ nghe hắn hỏi vậy không kịp phản ứng.
- Anh nói là em và người bạn trai kia...... Đã chia tay rồi.
Diệp Khai nói.
-......
- Em cầm lấy cái này.
Diệp Khai cầm lấy một lọ thuốc nhỏ đưa cho Chung Ly Dư.
- Để làm gì?
Chung Ly Dư khó hiểu.
- Bôi lên vết thương.
Diệp Khai đáp, sau đó nhìn nàng:
- Có cần anh giúp em bôi thuốc?
- Không cần, tự em bôi được.
Chung Ly Dư giờ mới hiểu, khuôn mặt đỏ bừng.
Tuy hai người đã làm qua chuyện kia nhưng Chung Ly Dư vẫn chưa biết gì về Diệp Khai, làm sao có dũng khí để hắn bôi giúp, nhất là lại ở vào vị trí kia.
Chung Ly Dư trốn vào trong phòng bôi thuốc, Diệp Khai cầm lấy bản fax mới nhất, bắt đầu nghiên cứu chuyện của Chung Ly gia.
Chuyện đêm nay coi như hắn đã rõ ràng. Chung Ly Thiên, cha của Chung Ly Dư, là một thương nhân có suy nghĩ của một học giả, có thể coi như một nho thương truyền thống. Nếu như Chung Ly Thiên cứ ở Hongkong phát triển sự nghiệp thì chắc là đã không gặp phải nan đề trước mắt. Tình thế nguy hiểm của Chung Ly gia có liên quan nhất định tới hồi phong ba chính trị năm trước.
Bởi vì sự kiện chính trị năm trước mà cục diện chính trị trong nước có những biến động tinh tế. Động lực của phái cải cách rõ ràng chưa đủ, trong nước lại dấy lên một làn sóng đòi xét lại cải cách, phái bảo thủ lại một lần nữa ngóc đầu dậy, ý đồ phủ định thành quả cải cách, quay lại từ đầu.
Trong tình huống như vậy, mấy hạng mục lớn của Chung Ly gia đều lâm vào ngưng trệ. Kết quả dẫn đến tài chính đầu tư cạn kiệt, các ngân hàng cũng bắt đầu siết chặt điều kiện cho vay, xuất hiện sự áp chế với các xí nghiệp dân doanh.
Chỉ qua một năm, đã có một số lượng lớn xí nghiệp dân doanh phải đóng cửa. Rất nhiều người bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, hoặc là cầm chừng, thậm chí đem quyên tặng trở thành tài sản quốc hữu.
Nói tóm lại, đây là lần khó khăn lớn nhất mà cải cách gặp phải. Chung Ly gia vừa lúc gặp phải sóng gió nên mới xảy ra chuyện.
Là con gái độc nhất của Chung Ly Thiên, tuy Chung Ly Dư cảm nhận được tình thế nguy hiểm trong nhà nhưng lại không có được cái nhìn toàn cục.Chỉ là nàng cũng biết, chỉ cân nhắc theo phương diện tài chính e là khó giải quyết được chuyện.
Vừa khéo Đại Hoa Tạ gia Tạ Quân Hào ngẫu nhiên gặp Chung Ly Dư liền nổi lòng tà dâm. Sau đó hắn biết Chung Ly gia gặp phải khó khăn, liền thông qua quan hệ liên lạc với Chung Ly Dư, lấy mồi nhử là muốn đầu tư bỏ vốn cùng trợ giúp Chung Ly gia đả thông quan hệ để chiếm đoạt thân thể Chung Ly Dư. Nào ngờ không biết ông trời đưa đẩy thế nào lại khiến nàng gặp phải Diệp Khai.
Lúc này, tư liệu đầy đủ về Chung Ly Dư cũng đã được fax xong.
Sau khi Diệp Khai đọc kỹ, cũng có hảo cảm với Chung Ly Dư thậm chí là Chung Ly Thiên, đồng thời nghĩ qua một số cách.
Thẳng thắn mà nói, vấn đề Chung Ly gia cũng không lớn, chỉ là đầu tư 5000 vạn mà thôi, dù là vốn ngân hàng hay tư nhân đều có thể giải quyết. Một khi lão Diệp gia khai kim khẩu thì coi như xong, nhưng ảnh hưởng phức tạp sau lưng khiến Diệp Khai cảm thấy không thể không cẩn thận.
Sau khi xảy ra sự kiện chính trị năm trước, uy vọng của thủ trưởng tối cao Phương Hòa theo phái cải cách bắt đầu tuột dốc, phái bảo thủ bắt đầu nắm được quyền quyết định quyết sách phát triển.
Vào cuối tháng hai năm nay, trên tờ Nhân dân nhật báo, coi như phát ngôn chính thức của đảng, có bài xã luận dài ký tên Trường Văn có nhan đề là [ Về phản đối tự do hóa giai cấp tư sản ], đây cũng là vấn đề tranh cãi gay gắt nhất từ đầu thập niên 90, đó chính là phổ biến cải cách tư bản chủ nghĩa hay phổ biến cải cách chủ nghĩa xã hội khoa học?
Bài báo này đánh tráo khái niệm “hủy bỏ kinh tế kế hoạch, thực hiện thị trường hóa” thành cải cách theo con đường tư bản chủ nghĩa.
Nhật báo Nhân Dân là tiếng nói chính thống, chiếm vị trí chủ yếu trong tuyên truyền, quả nhiên làm cho rất nhiều người cảm nhận được sắp có bão tố giáng xuống.
Trong hoàn cảnh như vậy, xã trưởng nhân dân nhật báo cũng rất dũng cảm. Ông đưa ra một quan điểm mới: Người Trung Quốc trong tương lai có hai nhiệm vụ, đấu tranh giai cấp cùng toàn diện kiến thiết. Chỉ có đánh giá chính xác và tiến hành đấu tranh giai cấp mới có thể đảm bảo tính chất cùng phương hướng của sự nghiệp hiện đại hoá kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học cũng như thúc đẩy sức sản xuất của xã hội.
Nhưng dân chúng trải qua nhiều năm chịu sóng gió như vậy đều không phải đồ ngốc, người chậm hiểu nhất cũng nhìn ra manh mối trong đó, trong lòng không khỏi nghi ngờ “Có phải quốc gia đã chuyển từ lấy kinh tế làm trung tâm thành hai nhiệm vụ trung tâm”?
Thậm chí còn có một số luận điểm đi xa hơn “Trên lĩnh vực chính trị, tiến hành đến cùng đấu tranh giai cấp”, cái này chẳng phải là thực hiện chuyên chính vô sản với giai cấp tư sản sao? Sao thứ đã mất đi hơn mười năm giờ lại quay đầu trở lại?
Những vấn đề đưa ra liên tiếp này vẫn chưa có đáp án lại đã nảy sinh vấn đề mới. Lãnh đạo chủ chốt của nghành tuyên huấn viết bài báo [ Về phản đối tự do hóa giai cấp tư sản], đăng trên trang nhất của Nhật báo Nhân Dân.
Dù nói dài dòng thế nào, thực chất bài báo này đề cập đến một vấn đề: Những người tiến hành tự do hóa giai cấp tư sản có được lực lượng kinh tế nào ủng hộ hay không?
Bài báo gây tiếng vang cực lớn trong dân chúng bình thường.
- Đại cách mạng văn hóa đã qua đi nhiều năm, người Trung Quốc đã không còn thói quen dùng cái nhìn đấu tranh giai cấp để quan sát, chỉ lo thoát nghèo làm giàu, nào có nghĩ đến chuyện phần tử tự do hóa giai cấp tư sản.
Bài báo càng về cuối càng ác liệt. Vị lãnh đạo này trịnh trọng nhấn mạnh, căn nguyên kinh tế của tự do hóa tư sản là giai cấp tư sản dân tộc, xí nghiệp tư doanh và hộ cá thể ở Trung Quốc. Đọc tới đây, các chủ xí nghiệp tư doanh và hộ cá thể đều sợ hãi.
Hộ kinh doanh cá thể thoáng cái thiếu đi 300 vạn, xí nghiệp tư doanh cũng đóng cửa chừng một nửa. Ông chủ lần lượt cuốn gói rời đi, công nhân lâm vào cảnh thất nghiệp.
Điều này cũng làm thỏa mãn tâm nguyện một số người, theo lý tưởng của bọn họ, dù bị thất nghiệp cũng không làm thuê để cho nhà tư bản bóc lột.
Cũng may thất nghiệp phần lớn là nông dân, không nằm trong công tác thống kê của chính phủ. Có không ít người ở nhà còn ruộng nên quay về nhà tiếp tục làm nông, nhưng vẫn còn một số người nấn ná ở lại thành phố.
Nói là “có một số người”, kỳ thật lên tới con số vài trăm vạn. Cục diện như vậy có quan hệ rất lớn trong việc tạo dư luận. Chuyện của Chung Ly Thiên kỳ thật cũng là bị vạ lây từ đây.
Trong lòng Diệp Khai cũng thấy khó khăn, Diệp gia ra tay cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng điều này tương đương với việc bày tỏ thái độ cho mọi người thấy là bọn họ ủng hộ phái cải cách hay ủng hộ phái bảo thủ. Nếu vì vấn đề như vậy mà phá vỡ thái độ im lặng của Diệp gia lão gia tử Diệp Tương Kiền thì quả thật tương đối khó khăn.
Bởi vì, thực ra đây còn là vấn đề lựa chọn đội ngũ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 8: Ra vẻ thánh nữ?
Nguồn: Sưu Tầm
- Phải làm thế nào đây?
Diệp Khai miên man suy nghĩ, không nhận ra cả Chung Ly Dư đã đứng sau lưng.
Chung Ly Dư đứng sát sau lưng Diệp Khai nên nhìn thấy nội dung trên bản fax mà hắn cầm.
Mức độ chi tiết của bản fax khiến Chung Ly Dư kinh ngạc. Nàng chưa từng nghĩ qua có người biết nhiều về cuộc sống của mình như thế, hơn xa hồ sơ bình thường của nàng.
- Thấy tốt hơn chưa?
Diệp Khai quay đầu lại hỏi.
- Ừ.
Chung Ly Dư gật đầu, cũng khó mở miệng để nói chuyện này nhưng Diệp Khai đã hỏi thì lại không thể không đáp, khiến nàng rất khó xử.
Ngừng một lát, Diệp Khai lại hỏi:
- Đêm không về ngủ, người nhà em có nói gì không?
- Bình thường em ở trong trường học.
Chung Ly Dư đáp.
Cho dù nàng đã bắt đầu tiếp xúc với một số sự vụ của gia tộc nhưng hiện giờ vẫn đang trong thời gian làm tiến sĩ nên phần lớn ở trong trường, vừa thuận tiện vừa có không gian sinh hoạt độc lập. Đến một tuổi nào đó, phụ nữ thường hướng về sự tự do.
Hai bên đã có quan hệ thực chất nhưng lại chưa biết lai lịch của đối phương, trong lòng Chung Ly Dư thật sự thấy không được tự nhiên. Nhất là người trẻ tuổi này tựa hồ có được năng lực khổng lồ ảnh hưởng đến cả tướng lĩnh cao cấp trong quân đội.
Dĩ nhiên, năng lực của hắn chẳng phải cũng như người kia, chẳng phải bọn họ là anh em?
- Anh tên gọi Diệp Khai, diệp trong lá cây, khai trong hoa khai.
Diệp Khai trịnh trọng nói.
- Diệp Khai?
Chung Ly Dư nghe hắn nói xong đột nhiên cười hỏi:
- Truyền nhân duy nhất của "Tiểu Lý phi đao"?
Nụ cười của Chung Ly Dư cực kỳ tươi tắn, Diệp Khai chợt sững người.
- Người nhà anh làm gì? Là ở trong bộ đội sao?
Chung Ly Dư hỏi.
- Người nhà anh chỉ là quan nhỏ, không đáng nhắc tới.
Đối với vấn đề này, Diệp Khai rất kín đáo.
- Có thật vậy không?
Tuy Chung Ly Dư tuy không tin tưởng lắm nhưng thấy Diệp Khai dường như không muốn nói thêm nên cũng không hỏi.
- Anh sẽ bảo người giải quyết chuyện nhà của em.
Diệp Khai suy nghĩ cả buổi, cảm thấy dù sao cũng phải nói rõ với nàng. Nếu không Chung Ly Dư trong cơn hoảng loạn có thể sẽ làm ra việc gì dại dột.
Dù Đại Hoa Tạ gia có chút năng lực nhưng giải quyết khốn cục của Chung Ly Thiên không phải dễ dàng như vậy. Điều này nói rõ Tạ Quân Hào định lừa gạt chiếm đoạt thân thể Chung Ly Dư, cũng không biết vì sao nàng thi đậu tiến sĩ rồi mà còn ngây thơ như vậy?
Nếu Diệp Khai không đọc được tư liệu đầy đủ về Chung Ly Dư, chứng minh nàng có năng khiếu về phương diện kinh tế thì chắc hắn sẽ cho là nàng không dùng thực lực để thi đậu tiến sĩ.
Hai người phân ra ngủ hai phòng. Cũng không phải Diệp Khai không thể làm gì nhưng Chung Ly Dư vẫn còn đang bị thương, nếu cứ cưỡng ép thì vết thương sẽ rất lâu lành.
Buổi sáng, sau khi Chung Ly Dư thức dậy thấy đã là chín giờ. Nàng đánh răng rửa mặt xong thì thấy Diệp Khai đã đi khỏi, trong nhà có một cô gái mặc quân phục đang dọn dẹp. Cô gái nhìn thấy nàng thì chào hỏi mấy câu rồi nói trong phòng bếp có cơm. Lúc Diệp Khai rời đi có dặn sẽ cho người đưa nàng trở lại trường.
Chung Ly Dư cứ vậy mơ mơ màng ăn xong bữa cơm, sau đó được cô gái kia gọi xe đem về đại học Bắc Thanh.
Nhìn chiếc xe nhập khẩu sang trọng mang biển số quân sự rời đi, ánh mắt Chung Ly Dư lưu luyến một hồi lâu.
- Chuyện tối hôm qua là một giấc mộng sao?
Chung Ly Dư cảm giác mê mang. Sáng nay nàng vô tình thấy bức ảnh trong đó Diệp Khai chụp chung với người đang là đương kim thủ trưởng số 2, trong lòng cực kỳ kích động, không ngờ mình lại gặp được nhân vật như vậy, nhìn tướng mạo mà đoán thì chắc chắn bọn họ có quan hệ.
Nếu Diệp Khai thật sự đồng ý ra tay tương trợ thì vấn đề của Chung Ly gia quả thật không tính là gì.
Chỉ không biết Diệp Khai có hay không đem tâm tư, đặt ở phía trên này.
Dù sao đối với đại nhân vật như bọn họ thì mình chỉ là thứ mua vui một đêm mà thôi, Chung Ly Dư nghĩ tới đây bất giác ảm đạm, lắc đầu, chậm rãi đi trở về trường học.
Hiệu quả của thuốc bôi tối hôm qua cũng không tệ. Lúc này, Chung Ly Dư cảm giác đi trên đường đã không có gì trở ngại, chỉ khi vô tình va chạm thì mới có chút bất tiện.
Từ cổng đại học Bắc Thanh đến ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh chừng năm trăm mét, Chung Ly Dư vừa mới đi vài bước thì gặp phải bạn cạnh phòng là Trịnh Hoa lẫn bạn trai Lý Cường của cô ta.
- Chung Ly, sao cậu tối qua không về? Đã hứa cho mượn sách tham khảo nên mình phải chờ đến 11h khuya mới ngủ.
Trịnh Hoa thấy Chung Ly Dư liền nhăn nhó.
- Ừ, trong nhà có chuyện, để chút nữa mình đem sách cho cậu.
Chung Ly Dư gật đầu rồi đi tiếp.
Lý Cường nhìn hút theo Chung Ly Dư, thở dài sầu não, cảm thấy Chung Ly Dư từ dung mạo cho đến dáng vóc đều vượt xa Trịnh Hoa.
Hơn nữa, nghe Trịnh Hoa nói thì dường như gia cản Chung Ly Dư rất giàu có.
- Một cô gái hấp dẫn như vậy sao không để mình cua được nhỉ?
Lý Cường chua chát.
Trong trường, Chung Ly Dư khá nổi danh, trước kia từng học múa, còn đoạt giải thưởng trong trường. Sau đó vì nàng chuyên tâm theo kinh tế nên không tập tiếp, nếu chuyên tâm thì về phương diện này cũng rất có tiền đồ.
- Nghe nói Tô Khải Văn vẫn theo đuổi cô ta, đã thành bạn trai phải không?
Lý Cường nghĩ tới lời đồn trong trường liền quay sang hỏi Trịnh Hoa.
- Tô Khải Văn là mặt hàng gì, dù nhà hắn cũng có chút quan hệ, cũng mở công ty nhưng quá bình thường, sao Chung Ly Dư có thể nhìn trúng?!
Trịnh Hoa phì một tiếng nhưng không quên cảnh cáo Lý Cường:
- Anh đừng hão huyền, tầm mắt của Chung Ly Dư rất cao, hơn nữa cô ấy còn là xử nữ đấy.
- Xì, mắt em để đâu!
Lý Cường nhếch miệng:
- Em không thấy chiếc xe đưa cô ta tới sao? Cadillac mang biển quân sự! Anh đoán cô ta đã sớm bị người ném lên giường rồi, ra vẻ thánh nữ gì chứ!
- Thật hay giả? Em không nhìn nhầm chứ?
Trịnh Hoa ngạc nhiên.
- Chắc chắn là không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 9: An bài đường lui
Nguồn: Sưu Tầm
- Con gái.
Lúc Chung Ly Dư vừa đến dưới lầu của ký túc xá thì chợt nghe giọng của cha mình. Trước ký túc xá là một vườn hoa nhỏ, trong đó có một gốc tùng lâu năm, cành lá um tùm. Chung Ly Thiên đang đứng dưới đó, đưa tay vẫy nàng.
Chung Ly Thiên vẫn chưa tới 50 tuổi, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh nhạt trông rất nho nhã. Quả thực, ông cũng là một nho thương, ngoại trừ kinh doanh thực thể thì cũng có làm qua kinh doanh văn hóa, chỉ là hiện giờ vẫn chưa thành công.
Lúc Chung Ly Thiên còn là giáo sư ở đại học Bắc Thanh rất chuyên tâm nghiên cứu kinh tế, về sau cảm giác môi trường đại học nặng tính hàn lâm, muốn đột phá phải xông vào thực tế nên xuôi nam kinh doanh, nào ngờ lại lại làm ra gia sản mấy trăm triệu.
Nào ngờ lúc này đột nhiên xuất hiện nguy cơ chính trị khiến sự phát triển của xí nghiệp Chung Ly gia gặp phải tổn thất nặng nề, sắp bị hủy hoại. Trong lòng ông cảm giác rất nặng nề.
- Cha, sao cha tới đây?
Chung Ly Dư bất ngờ.
Dù Chung Ly Thiên rất quen thuộc đại học Bắc Thanh, thậm chí còn quen hơn cả Chung Ly Dư nhưng mấy năm gần đây rất ít khi xuất hiện tại đây, chỉ vẻn vẹn trong vài lần quyên góp. Hôm nay ông đột nhiên xuất hiện tại đây, quả thật làm cho Chung Ly Dư cảm nhận được kinh ngạc.
- Buổi tối con đi ra ngoài hả?
Chung Ly Thiên hỏi.
Đêm qua, không thấy Chung Ly Dư về nhà. Sáng nay, khi Chung Ly Thiên tới tìm nàng thì được người trong phòng cho biết tối qua nàng không về ký túc xá, điều này khiến Chung Ly Thiên hơi bất ngờ.
Từ trước đền giờ, đứa con gái của ông chưa từng như vậy, giờ đột nhiên có một đêm không về nhà khiến Chung Ly Thiên rất lo lắng.
Dù Chung Ly Dư đã 23 tuổi nhưng trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là một đứa bé, nhất là một bé gái. Chung Ly Thiên rất lo lắng nàng bị bên ngoài lôi kéo làm ra chuyện không hay.
- Dạ.
Chung Ly Dư thoáng bối rối nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh. Nàng cũng không hy vọng cha mình biết chuyện tối ngày hôm qua.
Chung Ly Thiên không hỏi gì thêm, dù sao con gái đã lớn, cũng cần tôn trọng cuộc sống của nó, chỉ là trong lòng vẫn không yên.
- Con về nhà chuẩn bị, trước tiên đi với mẹ sang Hongkong, sau đó đi sang nước Mỹ.
Chung Ly Thiên nói với con gái.
- Cái gì?!
Chung Ly Dư kinh ngạc, không biết vì sao cha mình đột nhiên sắp xếp như vậy.
Chung Ly Thiên nhìn con gái, thở dài nói:
- Chuyện trong nhà hiện giờ chắc là rất khó giải quyết, cũng may mấy năm trước cha có đầu tư bất động sản bên nước Mĩ, giờ cũng có gần 500 vạn Mĩ kim. Cha đã liên hệ đại học kinh tế Harvard để con sang đó học tập.
- Vậy cha làm sao bây giờ?
Chung Ly Dư vội vàng hỏi.
Nhìn sự sắp xếp của Chung Ly Thiên, tựa hồ ông đã thực sự buông bỏ sự phát triển của Chung Ly gia, nếu không đã không làm như vậy. Nhưng ông để vợ con ra nước ngoài vậy thì ông làm sao?
- Dù sao cũng phải có người ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm này, cha chỉ lo chuyện sẽ ảnh hưởng đến hai mẹ con này nên phòng ngừa chu đáo mà thôi. Cha tin sẽ có thể chèo chống qua cửa ải khó khăn này.
Chung Ly Thiên thở dài, vỗ vỗ vai con gái.
Sự thực, Chung Ly Thiên không hề tin tưởng lời của mình.
Trong tình huống cả nước còn đang mịt mờ chưa xác định phương hướng, Chung Ly Thiên rất khó nghĩ ra, bản thân có cơ hội nào chuyển bại thành thắng?
Lầu cao bị nghiêng, một cây chẳng thể chống vững. Chung Ly Thiên nhìn rõ tình thế trong nước hiện giờ, tiến trình cải cách lại lần nữa bị nghi ngờ, thậm chí phản đối, thế lực bảo thủ lần nữa chiếm cứ trận địa, xí nghiệp dân doanh cất bước khó khăn, cũng không phải chỉ riêng xí nghiệp nhà mình gặp nguy hiểm.
- Cha cũng đừng quá lo lắng, biết đâu sẽ có thay đổi.
Chung Ly Dư nghĩ tới đại nhân vật trong ảnh với Diệp Khai, đột nhiên dâng lên một tia hi vọng, an ủi Chung Ly Thiên.
Nếu như Diệp Khai chịu ra tay thì chuyện này thực sự không phải khó khăn gì.
Nhưng Chung Ly Dư cũng thấp thỏm, không biết vị trí mình trong lòng Diệp Khai thế nào, có đủ nặng cho hắn ra tay? Chuyện này vốn không xác định.
*****************
Lúc Chung Ly Dư đang gặp cha mình, Diệp Khai đang làm một số chuyện.
Sáng sớm, hắn đi tới trường học. Việc học hành ở cấp 3 tương đối khẩn trương, dù hắn tối qua ra ngoài ăn chơi, may mắn có được Chung Ly Dư còn là xử nữ thì giờ vẫn phải đi học. Cha hắn là Diệp Tương Kiền rất để ý chuyện này.
Lão Diệp gia mặc dù có hai anh em Diệp Tương Kiền cùng Diệp Tương Khôn nối dòng nhưng vợ của Diệp Tương Khôn chết sớm. Diệp Tương Khôn sau đó vẫn ở vậy, không tái giá nên không có con nối dõi. Trong hai anh em, chỉ lão đại Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền là có người thừa kế.
Đời thứ hai của Diệp gia có ba con trai và một con gái, coi như có người chăm lo hương khói, nhưng đời thứ ba chỉ có hai nam đinh, một người là Diệp Kiến Hoan, một người chính là Diệp Khai.
Diệp Kiến Hoan đã xem như đi vào giới kinh doanh, không có hi vọng vào giới chính trị. Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử chỉ có thể đem tất cả hi vọng của Diệp gia đặt lên người Diệp Khai.
Ý tứ của Diệp lão gia tử là muốn Diệp Khai theo chính trị, điều này không thể nghi ngờ. Nhị lão gia tử lại hi vọng Diệp Khai tòng quân, phát triển sự nghiệp trong quân đội. Trong quân đội cũng không yêu cầu năng lực rất cao, với thế lực của lão Diệp gia trong quân đội, muốn nâng đỡ một người là chuyện không phức tạp gì.
Hơn nữa có một điểm hết sức rõ ràng, trong quân đội có rất nhiều lão đại, chẳng những ổn thỏa, hơn nữa không dễ làm náo động, chỗ tốt lại rất nhiều, tương lai con đường đi theo nhị lão gia tử rất sáng sủa.
Ngoài ra, nhị lão gia tử từng nhiều lần nhấn mạnh, Diệp Khai có tố chất thân thể rất tốt, có thể đánh giết, điểm này rất quan trọng.
Bởi vì nguyên nhân này nên nhị lão gia tử vẫn luôn tranh đoạt với Diệp lão gia tử. Chỉ là với thân phận của Diệp lão gia tử vẫn vững vàng áp chế nhị lão gia tử, khiến ông không có cơ hội. Huống hồ, tuổi của Diệp Khai còn nhỏ, chưa tốt nghiệp cao trung sao có thể vào quân đội?
Nếu cưỡng ép sẽ cực kỳ bất lợi đối với con đường phát triển của hắn sau này, dù sao yêu cầu của quân đội đối với phát triển lực lượng mới không chỉ trẻ hóa mà còn cần thành tích cao.
Nếu như Diệp Khai trước hết có thể hoàn thành bằng cấp mới vào quân đội sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Diệp Khai cân nhắc thật lâu, cảm thấy muốn giải quyết chuyện của Chung Ly Dư nên tìm nhị lão gia tử thì thích hợp hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 10: Nhị lão gia tử biến báo
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp gia nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, hiện giữ chức phó thủ trưởng quân ủy, quyền cao chức trọng. Bất quá nói đi thì nói lại, hiện giờ có tổng cộng bốn phó thủ trưởng quân ủy, ngoại trừ người xếp đầu tiên là người kế nhiệm bên dân chính, còn lại thì Diệp gia nhị lão gia tử xếp đầu, là người lên tiếng trong thực tế. Nên dù là cháu trai của nhị lão gia tử, Diệp Khai muốn gặp ông cũng không dễ.
Gọi xong điện thoại hẹn trước với thư ký của Diệp Tương Khôn, Diệp Khai mới xác định được thời gian và địa điểm gặp mặt.
Tới buổi ăn cơm trưa, thư ký của Diệp Tương Khôn phái xe tới đón Diệp Khai, chở hắn tới một doanh trại. Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn đang thị sát ở đây, thuận tiện gặp cháu trai.
Doanh trại này mới xây dựng, nhìn chung có điều kiện tốt hơn trước nhiều. Từ sau khi xảy ra sự kiện chính trị vào năm ngoái, kinh phí đầu tư cho quân đội tăng rất lớn, sự cải thiện không những trên phương diện trang bị vật chất mà cả đãi ngộ cho sĩ quan và binh sĩ.
Sau khi Diệp Khai tới thì mấy người ngồi vào bàn ăn cơm. Cùng ăn cơm với Diệp Tương Khôn có một trung tướng, ba thiếu tướng. Ngoài ra còn có ba người phụ trách chính ở nơi đây, đều mang quân hàm đại tá. Tuy nhiên biểu hiện của mấy người trước mặt Diệp Tương Khôn đều căng thẳng, vừa ăn vừa sợ.
- Mọi người thoải mái đi.
Diệp Tương Khôn thấy vậy thì không hài lòng, nhìn thấy Diệp Khai tới liền chỉ vào hắn vừa cười vừa nói:
- Đây là cháu trai của tôi, Diệp Khai.
Sau đó Diệp Tương Khôn lại nói với Diệp Khai:
- Tới đây, ngồi bên cạnh ông ăn cơm.
Diệp Khai dạ một tiếng, lại gật đầu xem như chào mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tương Khôn.
Mọi người thấy vậy thì thần sắc đều thay đổi, biết rõ thân phận của thằng nhóc này tương đối cao. Diệp Tương Khôn là em trai đương kim thủ trưởng số 2 Diệp Tương Kiền, cháu trai của Diệp Tương Khôn dĩ nhiên cũng là cháu trai của Diệp Tương Kiền, chính là tiểu thái tử của đời thứ ba trong các gia tộc đỏ.
Người bình thường có thể vì không có tin tức linh thông nên không biết quá rõ những tình huống loại này nhưng đám sĩ quan cao cấp quân đội thì đều biết rõ lực lượng cực lớn của Diệp gia. Cũng không phải chỉ vì lão gia tử Diệp Tương Kiền là thủ trưởng Số 2, Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn là phó thủ trưởng quân ủy, hơn nữa vì thế hệ thứ hai của lão Diệp gia cũng rất xuất sắc, quan lớn đầy rẫy ở các bộ, tỉnh. Các chi mạch cũng rất ưu tú, thế lực phủ khắp những vị trí quan trọng trong chính giới lẫn quân giới.
Có thể nói, bỏ qua những hư danh, tổng hợp thực lực thì thật sự lão Diệp gia mới là mạnh mẽ nhất trong các đại gia tộc.
Cũng vì như thế nên thời gian gần đây thì các thế lực khắp nơi đều đặc biệt quan tâm tới lập trường của lão Diệp gia, đồng thời tiến hành lôi kéo rất rõ ràng.
Sau khi ăn cơm xong, Nhị lão gia tử có thói quen tản bộ liền bảo Diệp Khai ra ngoài sân.
Hai cảnh vệ đi cách phía sau chừng hơn mười bước.
- Tiểu Khai, cháu chạy tới đây tìm ông có chuyện gì?
Nhị lão gia tử cũng thấy kỳ lạ.
Diệp Khai tuy là hi vọng tương lai của lão Diệp gia nhưng dẫu sao tuổi còn quá nhỏ, học sinh cấp 3 mà thôi, bình thường căn bản chưa có quyền lên tiếng gì. Dù hiện giờ hắn có được ký ức mấy chục năm sau thì cũng chưa hề tiếp xúc với sự vụ cụ thể trong nhà, lại càng không có trọng lượng đàm đại sự với mấy lão gia tử trong nhà.
Chính bởi vì điểm này, Diệp Khai không đi tìm lão gia tử Diệp Tương Kiền mà đến tìm Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn. Nhị lão gia tử vẫn tương đối dễ nói chuyện hơn, hơn nữa ông không có con nối dõi, lại luôn xem trọng Diệp Khai, muốn kéo hắn gia nhập quân đội phát triển nên lại càng dễ tiếp xúc.
- Nhị gia gia, có chuyện này cần ông hỗ trợ.
Diệp Khai nói ngay.
Hắn biết tính cách của Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, luôn đi thẳng vào vấn đề. Dù đã tới vị trí như vậy thì khẳng định lòng dạ cũng sâu, nhưng trước mặt con cháu cũng không phải vòng vo, nên Diệp Khai cũng không dài dòng.
Quả nhiên, Diệp Tương Khôn nghe xong Diệp Khai trình bày thì khẽ nhíu mày nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của hắn.
- Chuyện này đối với ông cũng không phải lớn lao gì nhưng lại khá nhạy cảm, dù không bị người nắm thóp nhưng nếu để bên đồng chí Sở Phong biết được thì sẽ gây bất lợi cho lão Diệp gia chúng ta, nhất là cha cháu.
Diệp Tương Khôn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Có quan hệ thế nào với cháu mà lại vội vàng chạy tới đây tìm ông giúp vậy?
- Chuyện này cũng là trời đưa đất đẩy, cháu ngủ với con gái nhà người ta thì cũng không thể thấy chết mà không cứu được?
Diệp Khai cũng không chút nào giấu diếm với Nhị lão gia tử.
Nghe Diệp Khai giải thích, nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn lập tức cười lên ha hả:
- Hảo tiểu tử, lá gan của cháu lớn đấy, để cha cháu biết thì chắc sẽ lột da!
- Cho nên cháu đâu đi tìm cha mà tới tìm nhị gia gia đây.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Diệp Tương Khôn cười thêm vài tiếng rồi mới nói tiếp:
- Rồi. Nhưng chuyện này phải biến báo để xử lý, không thể cho người nắm được thóp.
Diệp Khai sau khi nghe, dĩ nhiên là yên lòng.
Diệp Tương Khôn là nhân vật bậc nào? Thủ trưởng số 3 của Quân ủy, người lên tiếng thực tế của quân đội, dĩ nhiên không thiếu thao lược. Lúc ông đã lên tiếng nhận lời thì coi như chuyện đã xong. Diệp Khai rất có lòng tin về điều này.
Khó khăn của Chung Ly gia dẫn phát vì tài chính đứt đoạn, đồng thời cũng có nguyên nhân là vì chính quyền địa phương tận lực áp chế các xí nghiệp dân doanh.
Cách nghĩ của Diệp Khai là muốn để cho nhị lão gia tử ra mặt giải quyết áp lực của chính quyền địa phương. Với năng lực đầu tư của Chung Ly Thiên, cộng với sự ra mặt của nhị lão gia tử thì vấn đề tài chính coi như xong.
Nhưng nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn lại không làm như vậy, bút tích của ông lớn hơn, càng khiến cho người ta không cảm thấy bất hợp lý.
Diệp Khai nghe xong cách của nhị lão gia tử thì bất giác thầm khen quả nhiên gừng càng già càng cay, nhị lão gia tử có thể đi tới vị trí này quả thực không đơn giản chỉ nhờ vào may mắn.
Một ngày sau đó, cha vợ Chung Ly Thiên từ trên trời rơi xuống của Diệp Khai nhận được thông báo của quân đội tới bộ tư lệnh quân khu thủ đô có chuyện cần bàn bạc.
- Bộ tư lệnh quân khu?
Chung Ly Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius