Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 11: Quân đội trưng dụng
Nguồn: Sưu Tầm
- Bộ tư lệnh quân khu?
Chung Ly Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Nhìn hai thiếu tá quân đội trước mắt, trong lòng Chung Ly Thiên có chút tâm thần bất định, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Tuy quan hệ giữa Chung Ly gia cùng quân đội cực nhỏ, thế nhưng đang ở trong thủ đô, thực sự cũng có quen biết vài quan viên cấp sở hay cục, tuy không được bao nhiêu công dụng nhưng cũng không tính là không có quan hệ.
- Có thể hỏi thăm một chút là chuyện gì không?
Chung Ly Thiên hỏi.
Vẻ mặt hai thiếu tá nghiêm túc, giống như người khác thiếu tiền bọn hắn, nghe được câu hỏi của Chung Ly Thiên vẫn không chút phản ứng chỉ đáp:
- Không biết, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc!
Từ chỗ bọn họ nhất định sẽ không hỏi được gì, Chung Ly Thiên cũng đành phải thôi.
Kỳ thật trong lòng của ông cũng cảm thấy thật khó chịu.
Trước kia khi trong nhà vô sự, hết thảy đều thật an an ổn ổn, hiện tại gặp khó khăn kết quả đầu trâu mặt ngựa nào cũng trồi lên mặt nước, giống như không đem Chung Ly gia đè sập xuống sẽ không chịu bỏ qua.
Cứ đến đây đi, dứt khoát đem gia đình này đè sập hết, như vậy cũng sẽ không có người tiếp tục nhớ thương nữa!
Chung Ly Thiên có chút phẫn uất nghĩ đến, nhưng ông lại không có cách nào không để ý tới người ta, dù sao cũng là người của quân đội ra mặt tìm mình, hơn nữa còn là quan quân trong bộ tư lệnh quân khu.
Có thể mệnh lệnh hai thiếu tá đồng thời ra mặt đến mời người, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật.
Đi ra tới cửa, Chung Ly Thiên thấy được hai chiếc xe của quân đội, quả nhiên trên xe mang biển số của bộ tư lệnh quân khu, hơn nữa nhìn thứ tự biển số cũng nằm gần phía trước, mặc dù Chung Ly Thiên không hiểu rõ tinh tường danh sách sắp xếp xe trong quân đội, nhưng ông hiểu được xe này cũng không phải người thường có thể có được.
Lúc Chung Ly Thiên đang ở trong công ty bị người của quân đội mang đi.
Chuyện này lập tức đưa tới sóng to gió lớn bên trong công ty.
- Vì sao lão bản lại bị người của quân đội mang đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Gần đây tài chính trong công ty xảy ra chút vấn đề, có phải vì vậy hay không?
- Quân đội rất ít nhúng tay vào sự vụ địa phương, chẳng lẽ lão bản liên lụy tới sự kiện nào lừa gạt quân đội?
- Không thể nào đâu, có lẽ do sự tình khác…
Công ty bất động sản Thiên Vũ của Chung Ly Thiên có thật nhiều nhân viên, tổng bộ tại thủ đô có tới hơn trăm người, đó là chỉ tính viên chức trong tiêu thụ cùng quản lý, còn chưa tính cả các nhân viên bên dưới.
Mọi người xì xầm bàn tán, lời đồn đã bắt đầu bay đầy trời, vốn công ty Thiên Vũ đang trong thời buổi rối loạn ngay lập tức lộ ra cảm giác lung lay sắp đổ, giống như tòa lầu cao nghiêng ngả, tan đàn xẻ nghé.
- Cái gì, bị người của quân đội mang đi? Điều này sao có thể?
Vợ của Chung Ly Thiên, Quách Hải Dong nghe được công nhân báo tin về nhà, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bà tự nhiên rất rõ ràng Chung Ly Thiên không có quan hệ giao tiếp gì với quân đội, nhưng không hiểu rõ trong công việc kinh doanh chẳng lẽ cũng có liên quan hay sao?
Ngược lại Chung Ly Dư đang ở nhà hỗ trợ thu thập hành lý nghe được tin, trong lòng chợt động, chẳng lẽ bên Diệp Khai đã động thủ? Bằng không mà nói như thế nào cũng không tới phiên người của quân đội xuất hiện tại công ty Thiên Vũ, dù sao Chung Ly Thiên không có giao tiếp gì với quân đội, căn bản không thể kéo được quan hệ gì.
- Mẹ, đừng quá lo lắng, có lẽ không có chuyện gì đâu!
Nói thì nói vậy nhưng Chung Ly Dư cũng không cách nào xác định chân tướng sự tình rốt cục là gì, nàng có thể làm chỉ là an ủi Quách Hải Dong mà thôi.
- Ai, mẹ có lo lắng cũng không có tác dụng gì, chuyện lần này đối với trong nhà mà nói là một khe sâu không cách nào vượt qua, sư ngDiệp của Chung Ly gia chỉ sợ là sẽ vỡ thôi!
Tuy Quách Hải Dong không hiểu rõ vì sao người của quân đội muốn dẫn đi Chung Ly Thiên, nhưng có một điểm bà hiểu thật rõ ràng, công ty Thiên Vũ xác thực gặp phải đại nguy cơ thật lớn.
Đồng dạng Chung Ly Thiên cũng đang hoàn toàn không hiểu ra sao, bị người của quân đội đưa tới bộ tư lệnh quân khu.
Ngồi bên trong xe nhìn quân nhân đang lui tới, trong nội tâm Chung Ly Thiên không chút nào bình tĩnh.
Trải qua vài trạm gác kiểm tra, rốt cục xe chạy vào, cuối cùng ngừng lại trước một dãy kiến trúc phía trước, là một tòa lầu ba tầng nho nhỏ.
Chung Ly Thiên liếc mắt nhìn qua, thấy được tấm biển trắng chữ đen: Bộ hậu cần quân khu.
- Thế nào lại là nơi này?
Chung Ly Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Rất nhanh, Chung Ly Thiên theo hai gã thiếu tá dẫn dắt đi tới ngoài một phòng làm việc lớn trên lầu hai.
Chung Ly Thiên nhìn thoáng qua tấm biển trên cửa phòng: văn phòng bộ trưởng.
- Báo cáo, Chung tiên sinh đã đến!
Một thiếu tá gõ cửa lớn tiếng nói.
- Mời vào!
Bên trong truyền ra thanh âm một người trung niên.
Cửa mở ra, Chung Ly Thiên thoáng do dự một chút, theo sự dẫn dắt của một gã quan quân trẻ tuổi đi vào.
Không gian bên trong văn phòng thật lớn, đoán chừng phải trên trăm thước vuông, ngoài ra còn có phòng xép, nhìn có vẻ trống trải, một mặt tường dựa theo hướng bắc cơ hồ bày đầy tủ sắt, bên trên dán đầy hình ảnh, hiển nhiên là địa phương gởi tư liệu.
Ở mặt tường phía đông là một chiếc bàn làm việc lớn dài hơn hai thước, trên bàn được thu thập rất sạch sẽ, bên dưới tấm kính lót còn có chút ít ảnh chụp cùng bảng ghi chép giờ giấc, trên mặt bàn có bốn bộ máy điện thoại màu đỏ, thoạt nhìn có chút bắt mắt ấn tượng.
Sau bàn công tác là một sĩ quan quân đội trung niên gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy gò rắn chắc, sắc mặt lại trắng nõn, tràn đầy vui vẻ, Chung Ly Thiên nhìn qua liền phát hiện quân hàm trên bả vai hắn là hai gạch bốn sao, nguyên lai là một vị đại tá.
- Chào Chung Ly tiên sinh, mời ngồi!
Đại tá bắt tay với Chung Ly Thiên, sau đó ra dấu mời ông ngồi xuống, lúc này mới tự giới thiệu mình:
- Tôi là Diệp Tổ Đình, phó bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu!
- Chào Diệp bộ trưởng!
Chung Ly Thiên gật nhẹ đầu, chào hỏi.
Bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu hẳn phải có quân hàm thiếu tướng, phó chức thường là đại tá, như vậy cũng nằm trong nhận thức của Chung Ly Thiên, nhưng nhìn vị Diệp phó bộ trưởng này ngồi trong văn phòng, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
- Lý bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu đã điều đi rồi, tôi tạm thời chủ trì công tác nơi này.
Diệp Tổ Đình nhìn Chung Ly Thiên, giải thích:
- Lần này mời Chung Ly tiên sinh tới đây là cần bàn chuyện hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ các vị!
Chung Ly Thiên nghe được mà không hiểu ra sao, không biết vì sao người của quân đội lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
- Hạng mục bất động sản của công ty Thiên Vũ có quan hệ gì với quân đội sao?
Chung Ly Thiên có chút kinh ngạc hỏi.
- Trước kia đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng hiện tại thì có quan hệ.
Diệp Tổ Đình mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói với Chung Ly Thiên:
- Chung Ly tiên sinh, hiện tại tôi đại biểu Bộ hậu cầu quân khu chính thức thông tri với ông, bởi vì quân sự cần dùng, hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ từ bây giờ trở đi chính thức được quân đội trưng dụng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 12: Là anh làm đấy, đúng không?
Nguồn: Sưu Tầm
- Cái gì?
Chung Ly Thiên nghe xong lập tức kinh ngạc.
Ông làm sao cũng không nghĩ đến khi hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ đang lâm vào thời khắc nguy cơ nghiêm trọng, người của quân đội lại đột nhiên chen chân vào.
- Diệp bộ trưởng, đây là vì sao? Tại sao quân đội phải trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành của công ty Thiên Vũ chúng tôi?
Chung Ly Thiên không hiểu nổi chân tướng trong chuyện này, trong lòng tự nhiên có chút sốt ruột:
- Phải biết rằng công ty của chúng tôi đã đầu tư trong hạng mục này hơn hai trăm triệu, ngoài ra còn vay ngân hàng một trăm triệu. Nếu như quân đội trưng dụng không điều kiện, công ty của chúng tôi sẽ lập tức phá sản, hơn một ngàn công nhân sẽ lập tức thất nghiệp, như vậy sẽ lập tức xảy ra vấn đề!
- Chung Ly tiên sinh an tâm một chút khoan nóng nảy, nghe tôi giải thích.
Diệp Tổ Đình ngược lại vẫn vững như bàn thạch, hắn ra dấu cho lính cần vụ dâng trà cho Chung Ly Thiên, sau đó mới chậm rãi nói:
- Quân đội trưng dụng tự nhiên là phải có nguyên nhân, nhưng liên quan tới cơ mật quân sự tôi tự nhiên không thể nói rõ ràng với ông. Nhưng có một điểm thật tinh tường, quân đội cũng không phải trưng dụng vô điều kiện!
- Ah?
Chung Ly Thiên nghe xong sắc mặt lập tức khá hơn một chút.
Trên thực tế bởi vì đủ mọi nguyên nhân, hạng mục bất động sản tây thành đã trở thành khoai lang phỏng tay trong tay Chung Ly Thiên, tuy tiền cảnh bừng sáng, nhưng thật sự quá phỏng tay, đã không còn là vật mà ông có thể tự mình nuốt trôi, hơn nữa áp lực trong phương diện tài chính cùng áp lực đến từ ngành chính phủ làm cho ông có chút không thở nổi, vì vậy những thao tác tiếp theo sau ngày càng khó khăn.
Nếu như nói quân đội trưng dụng có thể đưa ra đền bù tổn thất hợp lý nhất định, như vậy ngược lại Chung Ly Thiên rất thích ý tiếp nhận.
Chỉ là Chung Ly Thiên cũng hiểu rõ ràng một việc, áp lực phương diện tài chính của quân đội thậm chí là khá lớn, cho dù gần đây đã được cải thiện không ít, cũng không quá khả năng xuất ra một số tiền lớn đền bù trưng dụng như thế.
Đương nhiên, với tình huống hiện tại của hạng mục bất động sản tây thành mà xem, nếu như quân đội có thể xuất ra hai trăm triệu, thậm chí là một trăm tám mươi triệu, Chung Ly Thiên vẫn không chút do dự lựa chọn tiếp nhận.
Một trăm triệu vay của ngân hàng, ước chừng phải trả hai mươi mươi triệu tiền lãi, mà bản thân ông bỏ vốn đầu tư một ít con đường riêng tư đại khái cũng có được ba mươi triệu, có thể còn lại được ba mươi triệu tài chính Chung Ly Thiên có thể duy trì công ty vận chuyển bình thường, đồng thời còn có cơ hội đợi chờ đông sơn tái khởi, dù sao hắn còn năm triệu đô la gởi ngân hàng bên Mỹ, cũng có thể xoay sở sử dụng.
Nhưng trong lòng Chung Ly Thiên cũng hiểu được thật rõ ràng, quân đội nếu có thể xuất ra được một trăm triệu đã là bánh nóng từ trên trời rơi xuống.
- Quân đội nhất định sẽ không để dân chúng phải bị tổn hại…
Diệp Tổ Đình thoáng do dự, lại nói với Chung Ly Thiên:
- Tôi có một phần hợp đồng văn bản tiếp thu, Chung Ly tiên sinh xem một chút, nếu như không có gì dị nghị thì ký tên đi!
Mặc dù biết mình không khả năng chiếm được tiện nghi gì, nhưng trong lòng Chung Ly Thiên vẫn ôm lấy một phần hi vọng.
Ông mở ra phần hợp đồng có đánh dấu hai chữ “Tuyệt mật”, chỉ nhìn lướt qua đã lập tức chấn kinh.
Giá cả bên trong hợp đồng mà Diệp Tổ Đình đưa cho hắn, không nhiều không ít, đúng lúc là ba trăm triệu!
Hơn nữa bên trong hợp đồng, Diệp Tổ Đình cũng ghi chú rõ, bởi vì nguyên nhân cần phải giữ bí mật nên khoản tiền này sẽ dựa theo tỉ suất hiện tại hối đoái, chuyển đổi trở thành đô la, từ trong tài khoản hải ngoại trích ra cấp cho Chung Ly Thiên.
Nhưng cũng không phải không có điều kiện hạn chế.
Với tư cách trao đổi, gia đình Chung Ly Thiên trong vòng một năm không được rời khỏi đại lục.
- Vì sao có thể như vậy?
Chung Ly Thiên cảm thấy đây đúng là bánh nóng từ trên trời rơi xuống, đầu của hắn có chút mịt mờ, hiện tại không kịp phản ứng.
Bởi vì theo hợp đồng này cũng tương đương với việc hắn có thể thu hồi toàn bộ đầu tư của mình, tuy nguyên nhân vay nợ ngân hàng hắn phải trả tới hai mươi triệu tiền lãi, cũng tổn thất không nhỏ, nhưng so sánh mà nói với khốn cảnh mà hắn phải đối mặt trước mắt đã tốt hơn quá nhiều.
Quân đội không cần phải làm như vậy, đây rõ ràng là âm thầm trợ giúp hắn từ trong bóng tối.
Chung Ly Thiên đột nhiên hiểu được điểm này, nhưng hắn cũng không biết vì sao lại phát sinh sự chuyển hướng như vậy?
Hắn nhìn Diệp Tổ Đình, hỏi:
- Vì sao?
Diệp Tổ Đình cũng cảm thấy trong này có chút bí ẩn, nhưng khi hắn nhìn Chung Ly Thiên tựa hồ cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, đành cười cười nói:
- Tình huống cụ thể tôi cũng không hiểu được rõ ràng, dù sao đây là ý tứ của cấp trên, tự nhiên có đạo lý của họ, nếu như Chung Ly tiên sinh cảm thấy không có vấn đề, ký tên là được, tôi xem như hoàn thành công tác của mình.
Chung Ly Thiên đương nhiên không có lời nào dị nghị, chuyện tốt như vậy hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt.
Thẳng đến khi từ trong Bộ tư lệnh quân khu đi ra, Chung Ly Thiên đều có chút ngây ngốc, người của quân đội lái xe đưa hắn trở về tổng bộ công ty Thiên Vũ.
Nhìn thấy lão bản bình yên vô sự quay về, các công nhân viên trong công ty cũng hoàn toàn á khẩu, những lời đồn vừa rồi đương nhiên cũng biến mất, mọi người lập tức liền an phận như trước.
Chung Ly Thiên ngồi sau bàn làm việc sửng sốt thật lâu, lúc này mới nghĩ tới trước khi mình rời đi, Diệp Tổ Đình đã lơ đãng nhắc nhở một câu:
- Đúng rồi, chuyện này nên nói cho lệnh thiên kim một tiếng tốt hơn!
Câu nói của Diệp Tổ Đình làm Chung Ly Thiên chợt động, trong lòng cũng đang suy nghĩ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới con gái của mình?
Chung Ly Thiên suy nghĩ thật lâu, lúc này mới cầm điện thoại gọi về nhà:
- Hải Dong, Dư nhi có ở nhà không? Phải, gọi con nghe điện thoại.
Chung Ly Dư đang cùng mẹ mình thu dọn đồ đạc, trong lòng lại có chút tâm thần bất định.
Nếu như trong nhà không phát sinh những chuyện này, đối với việc đi Mỹ du học nàng cũng không có suy nghĩ gì, nhưng theo tình hình bây giờ cha của mình đã không cách nào duy trì công ty vận tác bình thường, lần này mình cùng mẹ rời đi chẳng khác gì là chạy nạn.
Làm sao có thể bỏ lại một mình cha chạy trốn ra nước ngoài đây? Trong lòng Chung Ly Dư vô cùng rối rắm.
Vừa lúc đó điện thoại của cha gọi về, Chung Ly Dư tiếp điện thoại trong tay mẹ nàng, chợt nghe thanh âm có chút khẩn trương nhưng mang theo vẻ hưng phấn của cha:
- Dư nhi, hai mẹ con tạm thời không cần đi rồi! Quân đội trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành của chúng ta, nguy cơ gia đình ta đã qua! Có phải do con đã tìm người làm thành chuyện này hay không?
- Quân đội trưng dụng?
Chung Ly Dư nghe được tin tức này cũng có chút kinh ngạc.
Tuy đồng dạng nàng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng trong nội tâm Chung Ly Dư lập tức thở ra một hơi, lời của cha làm cho nàng hiểu được quân đội đã cấp ra số tiền thật lớn, tuyệt đối không thể không có nguyên nhân, không biết như thế nào nàng lập tức nghĩ tới Diệp Khai, người trẻ tuổi đã hồ đồ u mê đoạt lấy thân thể của nàng.
Nghĩ tới vị lão nhân chụp ảnh chung cùng Diệp Khai, Chung Ly Dư lập tức cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ tới Diệp Khai.
- Là anh làm, đúng không?
Chung Ly Dư cố lấy dũng khí gọi số điện thoại Diệp Khai lưu cho nàng, không đầu không đuôi hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 13: Ghen tỵ lan tràn
Nguồn: Sưu Tầm
Trên thế giới này, có lẽ có bánh nóng từ trên trời rơi xuống thật tốt, nhưng tuyệt đối rất ít, may mắn tồn tại ngoại lệ cũng đều phải có nguyên nhân sau lưng của nó.
Giống như có một câu nói rất chuẩn xác, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Xảy ra chuyện quân đội trưng dụng kia, đầu tiên Chung Ly Dư nghĩ tới chính là thân phận thần bí Diệp Khai.
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Khi Diệp Khai nhận được điện thoại của Chung Ly Dư, hắn đang ở trong nhà ứng phó một đống lớn bài thi.
Hôm nay đã tiến vào thời gian đếm ngược của kỳ thi đại học, bài học cấp ba đã xong, mỗi ngày các giáo viên đều đưa ra một đống lớn bài tập cùng mô phỏng theo đề thi giao cho hắn, thật làm người không thể ứng phó nổi.
Lại nói, cảm giác của Diệp Khai đối với Chung Ly Dư xác thực rất không tệ.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, làm cho Diệp Khai có loại cảm giác thể xác cùng tinh thần sung sướng, ngọn nguồn của loại cảm giác này dĩ nhiên là đến từ Chung Ly Dư.
Đối với Chung Ly Dư, Diệp Khai cũng đã cân nhắc một phen, cô gái thiên tài này làm cho hắn có một suy nghĩ mới, dù sao một cô gái có chút sở trường trong phương diện kinh tế, còn là nữ tiến sĩ sinh trẻ tuổi, xác thực không dễ dàng tìm được, bị hắn gặp phải, hơn nữa còn từng xảy ra quan hệ đặc biệt, chỉ có thể nói là vận khí thịnh vượng.
- Trừ anh ra, em nghĩ không ra sẽ có người nào làm như vậy!
Chung Ly Dư nói ra.
Trên thực tế nàng rất rõ ràng, người có năng lực vận dụng quan hệ quân đội giải quyết chuyện này, có lẽ có, nhưng có thể làm cho quân đội xuất ra ba trăm triệu trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành, thật sự là không có mấy ai.
Hoặc là cũng chỉ có khả năng sự tồn tại của Diệp Khai, nếu như hắn thật sự có quan hệ mật thiết với vị lão nhân kia.
- Ha ha, chuyện này ngày sau chúng ta bàn lại!
Diệp Khai cười hồi đáp:
- Nhưng anh có chuyện muốn hỏi em, đối với kỳ hạn giao hàng của thị trường quốc tế, em có hiểu rõ hay không?
Kỳ hạn giao hàng của thị trường quốc tế? Chung Ly Dư thoáng sửng sốt, không rõ vì sao Diệp Khai lại hỏi tới phương diện này? Suy nghĩ của hắn toát ra nhanh như vậy, thật sự làm Chung Ly Dư không sao theo kịp.
Vấn đề mấu chốt chính là Chung Ly Dư không nắm bắt được ý nghĩ chân thật của Diệp Khai rốt cục là gì?
- Phương diện kỳ hạn giao hàng của quốc tế em vẫn tương đối hiểu rõ, em cũng có tài khoản ở bên Hong Kong, đã từng luyện tập qua một thời gian, xem như là quen thuộc.
Chung Ly Dư thoáng suy nghĩ một chút mới trả lời.
- Rất tốt, buổi tối anh đi đón em, có chuyện thương lượng!
Sau khi Diệp Khai nghe được, hài lòng nói.
Gác điện thoại xuống, Chung Ly Dư dùng hai tay ôm đầu, nghiêng người trên giường nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.
Diệp Khai đột nhiên hỏi về vấn đề kỳ hạn giao hàng của thị trường quốc tế, khẳng định không phải không có nguyên nhân, mặc dù Chung Ly Dư hiểu rõ về phương diện này, nhưng nàng thực sự không biết mục đích của Diệp Khai là như thế nào?
Chung Ly Dư ngẫm nghĩ, quay về trường học, bắt đầu bắt tay vào trong tập san báo chí cẩn thận nghiên cứu kỳ hạn giao hàng của thị trường quốc tế trong thời gian gần đây.
Trời mới chạng vạng, Diệp Khai lái xe đến Bắc Thanh đại học đón Chung Ly Dư.
Lần này hắn lái xe thẳng vào trong trường, trực tiếp chạy tới dưới ký túc xá tiến sĩ sinh.
- Đây là xe gì vậy, ngoại hình thật kỳ quái đi?
Có học sinh đi ngang qua nhìn thấy, nghị luận xôn xao.
Khi Diệp Khai đi ra, lái chiếc xe thể thao Porsche màu lam nhạt, loại xe này hiện tại còn chưa thấy được nhiều, nếu không phải hối lộ hải quan thì là xe buôn lậu, chỉ cần bỏ tiền là có được xe.
Đương nhiên, nếu người bình thường cũng không có lá gan mua thứ này, dù sao không có quan hệ đặc biệt căn bản không có khả năng lấy được giấy phép, lái đi ra ngoài sẽ có rất nhiều phiền toái.
Diệp Khai đeo kính râm che nửa khuôn mặt, hắn bước xuống xe lập tức làm thật nhiều học sinh chú ý.
Tuy thời buổi này bầu không khí tham giàu sang trong sân trường còn chưa nghiêm trọng như đời sau, nhưng một suất ca cộng thêm xe thể thao sang trọng tổ hợp lại, xác thực phi thường hấp dẫn người, làm thật nhiều cô gái chủ động hướng tới trước mặt dựa vào.
Nhưng Diệp Khai vừa lướt mắt nhìn qua, đã cảm thấy số lượng cùng chất lượng trái nghịch lẫn nhau, mỹ nữ thật sự là quá ít.
Từ trên lầu Chung Ly Dư cũng đã nghe được động tĩnh, nhìn qua cửa sổ quan sát, liền thấy được Diệp Khai đeo kính râm đứng bên dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, đêm hôm khuya khoắc đeo kính râm, chẳng khác gì là trang khốc đó thôi.
Sau khi nhận được điện thoại nàng đã sớm ở trong ký túc xá chờ Diệp Khai tới.
Chung Ly Dư mặc một chiếc áo khoác màu xám, cầm túi xách đi xuống lầu.
Hai người cũng không dây dưa, ngồi lên xe liền rời đi.
- Nữ tiến sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nhất Bắc Thanh đại học, cứ như vậy rơi vào tay giặc rồi…
- Thoạt nhìn hình như là kẻ có tiền…
- Người ta chẳng những có tiền, hơn nữa người càng soái, vóc dáng cao ráo…
- Cao phú soái (điển trai, giàu có), mỗi người đều yêu nha…
Những người vây xem dưới lầu không ngừng bàn tán xôn xao, sau đó chầm chậm tản đi.
Lúc này là thời gian dùng cơm của sân trường, mà lúc ăn cơm là lúc thật dễ dàng truyền bá tin tức nho nhỏ, kết quả còn chưa qua được bao lâu, toàn bộ các học sinh đều đã nghe được một việc.
Nữ tiến sĩ sinh Chung Ly Dư tuổi trẻ xinh đẹp kiêu ngạo, suốt bảy năm đứng đầu hoa bảng Bắc Thanh đại học, được một cao phú soái trẻ tuổi lái xe thể thao Porsche đến đón.
- Tô thiếu, Chung Ly Dư không phải là bạn gái của anh sao?
Một người trẻ tuổi để râu nhìn đồng bạn hỏi.
- Hừ…bạn học mà thôi!
Tô Khải Văn hừ một tiếng, đem lửa giận trong lòng cưỡng chế áp xuống.
Kỳ thật khi vừa nghe được tin tức này, trong lòng Tô Khải Văn chợt siết chặt, trước kia hắn là bạn học cấp hai của Chung Ly Dư, về sau Chung Ly Dư bỗng nhiên nhảy lên hai cấp, dùng độ tuổi mười sáu thi vào Bắc Thanh đại học, một đường hát vang tiến mạnh, rốt cục khi tới hai mươi ba tuổi trở thành tiến sĩ sinh đại học Bắc Thanh, làm cho người ta kinh ngạc không ngớt.
Bởi như vậy, mặc dù Tô Khải Văn trở thành nghiên cứu sinh của đại học Bắc Thanh, nhưng thực sự thấp hơn Chung Ly Dư hai cấp, huống chi kỳ thật hắn còn lớn hơn Chung Ly Dư một tuổi.
Bằng cấp chênh lệch, làm Tô Khải Văn luôn cảm thấy hắn thấp hơn Chung Ly Dư một đầu, cho dù hắn có thể bỏ qua điểm này, người khác cũng sẽ chỉ trỏ, cho nên mặc dù hắn chiếm điều kiện thật tốt, nhưng vẫn không gia nhập vào trong sinh hoạt của Chung Ly Dư, chẳng qua so sánh mà nói thì là bạn học có tiếp xúc nhiều mà thôi.
Đương nhiên, bởi vì bản thân Chung Ly Dư cũng không có bạn trai chính thức, cho nên Tô Khải Văn đi gần nàng vì vậy ở trước mặt người khác tự phong mình là bạn trai của Chung Ly Dư.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Chung Ly Dư cũng không công khai phủ nhận điểm này.
Hiển nhiên đêm nay trong căn tin nhận được tin tức kia làm trong lòng Tô Khải Văn ghen tỵ tràn đầy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 14: Bọn hắn sẽ đánh nhau
Nguồn: Sưu Tầm
- Cái gì, toàn bộ đều mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ?
- Em đừng kêu lớn tiếng như vậy được hay không, mọi người trên toàn thế giới đều nghe được!
Diệp Khai đưa Chung Ly Dư đến một nhà hàng mới mở, trang trí theo tiêu chuẩn cấp năm sao, phục vụ được xem là nhất lưu trong thủ đô.
Chọn vài món thức ăn, gọi một chai rượu đỏ, Diệp Khai lại cùng Chung Ly Dư nhắc tới việc kỳ hạn giao hàng dầu mỏ.
Quả nhiên Chung Ly Dư bị ý nghĩ của Diệp Khai làm giật mình.
Diệp Khai thật trực tiếp nói thẳng – lần này từ bên quân đội lấy ra ba trăm triệu kia, ý định của hắn là toàn bộ dùng mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, lợi nhuận rất lớn.
Chung Ly Dư nghĩ thầm, quả nhiên là Diệp Khai động tay chân, nếu không quân đội làm sao chịu xuất ra ba trăm triệu thao tác hạng mục này? Dù sao cũng là ba trăm triệu tài chính, đối với Bộ hậu cần quân khu thủ đô mà nói đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Chỉ là Chung Ly Dư lập tức có chút bận tâm, thoạt nhìn số tiền kia xem ra là chưa thể lấy được tới tay.
Diệp Khai nhìn thấy sắc mặt Chung Ly Dư có chút không tốt, tự nhiên biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy lên tiếng nói:
- Chuyện này em cũng không cần quá băn khoăn, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào đối với Chung Ly gia của em mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu!
Chung Ly Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Diệp Khai nói có đạo lý.
Ít nhất sau khi quân đội trưng dụng hạng mục bất động sản tây thành, toàn bộ phong hiểm cùng áp lực đến từ phương diện chính phủ đều từ Chung Ly gia chuyển qua bên quân đội, cho dù tạm thời còn chưa lấy được số tiền kia, thực sự cũng không cần quá mức lo lắng, tối đa là thờ ơ lạnh nhạt mà thôi, so với trước kia Chung Ly Thiên dự đoán hậu quả trách nhiệm mình phải gánh vác đã khá hơn nhiều.
Tổn thất đúng là lớn hơn một ít, nhưng phong hiểm khác đã không còn, cũng sẽ không bị ép buộc gánh chịu trách nhiệm liên quan tới pháp luật.
- Thế nhưng bởi vì vậy nguyên khí nhà chúng tôi sẽ đại thương…
Chung Ly Dư thở dài nói.
Mặc dù nói bên Mỹ còn có năm triệu đô la gởi ngân hàng, còn có biệt thự, nhưng tổn thất hai trăm triệu xem như công ty Thiên Vũ hoàn toàn phá sản, nghĩ tới phụ thân Chung Ly Thiên, Chung Ly Dư thật không biết cha mình có thể tiếp nhận nổi đả kích như vậy hay không.
- Kỳ thật em không cần phải lo lắng, đây chỉ là một loại thủ đoạn rửa tiền mà thôi!
Diệp Khai cảm thấy nên nói thấu triệt một chút với Chung Ly Dư thì tốt hơn, tránh cho nội tâm của nàng cảm thấy khổ sở khó chịu.
- Là sao?
Chung Ly Dư nghe xong lập tức sững sỡ, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại.
- Trên thực tế quân đội khẳng định không có khả năng xuất ra ba trăm triệu trưng dụng một mảnh đất đai không hề có ý nghĩa quân sự như vậy.
Diệp Khai nói thẳng không chút e ngại:
- Sở dĩ anh làm như thế là vì muốn thông qua thủ đoạn như vậy, tiêu trừ áp lực đến từ ngân hàng cùng đến từ chính phủ, ba trăm triệu đó bất quá là mượn một thời gian mà thôi, tối đa là hai tháng sau sẽ trả lại. Nhưng trong đoạn thời gian này, ba trăm triệu sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện, nói thí dụ như đầu tư kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế. Nếu như vận khí thật tốt, có thể kiếm được không chỉ là trong ba trăm triệu…
Nói tới đây Chung Ly Dư mới hiểu được ý nghĩ của Diệp Khai, cẩn thận nghĩ lại, thực sự phi thường tán thưởng đối với thủ đoạn của hắn.
- Nói như vậy cuối cùng hạng mục bất động sản kia vẫn quay về công ty Thiên Vũ, mà ba trăm triệu tài chính vẫn sẽ trở lại trương mục của quân đội?
Chung Ly Dư hỏi.
Diệp Khai gật đầu:
- Không sai, nhưng trong vòng hai tháng này chúng ta có thể yên tâm lớn mật dùng ba trăm triệu kia đến kiếm tiền, đây là một cơ hội rất tốt!
- Nhưng nếu toàn bộ đầu tư vào kỳ hạn giao hàng dầu mỏ…phong hiểm rất cao…
Chung Ly Dư nhíu mày.
Hôm nay nàng đã cẩn thận nghiên cứu thị trường kỳ hạn giao hàng quốc tế sắp tới, phát hiện kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quả nhiên đang nóng nảy bạo phát, nhưng phong hiểm cũng phóng đại vô hạn.
Bởi vì sự kiện Iraq xâm lấn Kuwait, chính trường quốc tế mây gió biến ảo, thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế cũng gió tanh mưa máu, sau khi Iraq xâm lấn Kuwait, giá cả dầu thô từ hơn hai mươi đô la một hơi tăng tới bốn mươi bốn đô la, hiện tại vẫn còn dâng cao không hạ xuống.
Mà quân đội do Mỹ cầm đầu lúc này đang tụ tập bên ngoài vùng Vịnh, hoặc tiến vào chiếm giữ căn cứ quân Mỹ tại Saudi, mài đao soàn soạt, tuy không động võ với Iraq, nhưng tình thế lại phi thường khẩn trương, trạng thái hết sức căng thẳng.
Dưới loại tình huống này, hướng đi của giá dầu mỏ vẫn còn là một điều bí ẩn.
Đi lên, hay là đi xuống? Đó là một vấn đề.
- Cơ hồ không có người nào dám làm loại đánh bạc kiểu này…
Chung Ly Dư nói với Diệp Khai:
- Nếu như làm giao dịch bên trong, hệ số đòn bẩy của kỳ hạn giao hàng dầu mỏ đại khái là gấp mười lần, mà làm giao dịch bên ngoài, hệ số đòn bẩy là gấp năm mươi lần. Nếu như buôn bán lời tự nhiên là một đêm phất nhanh, thế nhưng nếu như bồi, vậy xem như vốn gốc không về, táng gia bại sản!
Diệp Khai gật đầu:
- Tiền lời càng cao, phong hiểm càng lớn, đạo lý này anh đương nhiên là biết được. Em đối với xu thế giá cả dầu mỏ trước mắt có điều gì tâm đắc hay không?
- Em?
Chung Ly Dư liếc mắt nhìn Diệp Khai, ngẫm nghĩ mới lên tiếng:
- Giá dầu quốc tế đang vận hành trên cao vị, theo đạo lý là sẽ hạ xuống, nhưng nếu như nước Mỹ tấn công Iraq, vậy cũng không bài trừ khả năng giá dầu quốc tế lại tiếp tục tăng cao…
- Hiện tại một ít chuyên gia phân tích quốc tế đều đang đưa ra dự đoán về giá dầu quốc tế tương lai, phổ biến cho rằng nếu như nước Mỹ tấn công Iraq trong thời gian ngắn khẳng định không cách nào chấm dứt chiến tranh, dù sao lực lượng quân sự của Iraq rất mạnh, từ số lượng bộ đội mặt đất mà xem, người Mỹ không chiếm ưu thế.
- Một khi chiến tranh lâm vào cục diện bế tắc, như vậy việc thúc đẩy giá dầu sẽ phi thường rõ ràng, giá dầu quốc tế sẽ kéo lên, tiếp tục lên cao.
- Hiện tại vấn đề mấu chốt chính là người Mỹ có đánh hay không? Chừng nào thì bắt đầu đánh? Sẽ đánh bao lâu? Nếu như có thể xác định được điểm này thì việc phân tích mới có ý nghĩa, nếu không chỉ là suy đoán lung tung mà thôi!
Chung Ly Dư tổng kết một câu.
- Vậy em cảm thấy, người Mỹ có khai chiến với Iraq hay không?
Diệp Khai cảm thấy thật hứng thú hỏi.
- Em cảm thấy sẽ khai chiến, hơn nữa chỉ trong sắp tới!
- Từ trước tới nay người Mỹ đều chú ý hành sự phải có hồi báo, lần này quân đội tụ tập khu vùng Vịnh, không có khả năng không công mà lui, nhất định phải đánh một trận chiến, căn cứ theo chuyên gia dự đoán một khi khai chiến mỗi ngày chi tiêu quân phí đều phải đột phá ngoài hai trăm triệu đô la, đầu nhập lớn như vậy không thể nào uổng phí tiêu hao, hàng không mẫu hạm cùng phi cơ chiến đấu lái qua cả đống như vậy, cũng phải hao tốn thật nhiều tiền tài, cho nên cuộc chiến sắp tới khó mà tránh khỏi!
Chung Ly Dư phân tích:
- Thời gian kéo lâu người Mỹ khẳng định không chịu nổi, cho nên trong thời gian ngắn nhất định sẽ có một trận chiến!
- Em nói không sai, anh cũng phi thường đồng ý!
Diệp Khai nghe xong mỉm cười khẳng định:
- Bọn hắn nhất định sẽ đánh nhau!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 15: Người phát ngôn
Nguồn: Sưu Tầm
Phân tích của Chung Ly Dư vẫn thật đáng tin cậy.
Căn cứ phân tích của nàng cũng rất đặc biệt, không phải theo chủ đề của những chính trị gia để tìm kiếm đáp án, cũng không để ý tới ý kiến của những nước lớn nào khác, hay là ý kiến của Liên Hiệp Quốc, chính yếu nhất chính là nàng bắt lấy đặc điểm của người Mỹ, không bao giờ chịu có hại hay chịu thiệt thòi.
Đế quốc hồng sắc lão đại như Liên Bang Xô Viết đã có cảm giác như vầng mặt trời sắp lặn, vị tổng thống Gorbachev đầu hói có dấu bớt như địa đồ Châu Âu kia bất quá chỉ là nhân vật bi kịch mà thôi, căn bản không cách nào đem Liên Bang Xô Viết tiến vào một thời đại mới như đã hứa hẹn.
Là siêu cường quốc có quốc lực tổng hợp cường đại nhất trên thế giới, người Mỹ không bao giờ chấp nhận mình bị thiệt thòi, có khi nào nhìn thấy họ xuất quân đội đi đánh nhau với một quốc gia Châu Phi nghèo khó nào hay chưa? Địa phương người Mỹ xuất hiện, khẳng định phải là địa phương có tranh chấp lợi ích.
Iraq là quốc gia có số lượng dầu mỏ dự trữ cực kỳ phong phú, tự nhiên là mục tiêu mà người Mỹ đã sớm thèm thuồng từ lâu, chuyện lần này bất quá chỉ là một cái cớ cho bọn họ tìm được lý do nhúng tay vào sự kiện tranh chấp vùng Trung Đông mà thôi.
Ở trong trí nhớ của Diệp Khai, lần này cuộc chiến tranh vùng Vịnh giằng co suốt bốn mươi ngày, về sau theo bảng thống kê, người Mỹ chi tiêu cho quân phí đại khái hơn sáu mươi tỷ đô la, xem như chi tiêu mỗi ngày là một tỷ rưỡi đô la.
Đó không phải là chiến tranh, đó là đốt tiền!
Người Mỹ đánh trận, kéo không nổi, cho nên phân tích của Chung Ly Dư thật sự có đạo lý.
- Ba trăm triệu của quân đội tương đương sáu ngàn vạn đô la, bỏ vào tài khoản vùng Vịnh, kỳ hạn sử dụng hai tháng, về sau cần đem tiền trả lại!
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Lần này anh muốn mua không!
- Mua không?
Chung Ly Dư nghe xong lập tức có chút giật mình, nhưng trong ánh mắt không có bao nhiêu ý tứ cười nhạo mà là có chút khiếp sợ hỏi:
- Tại sao anh lại cảm thấy một khi khai chiến giá dầu sẽ ngã xuống?
- Điều này anh cự tuyệt trả lời, em nghe theo là được, xảy ra chuyện sẽ do anh đến gánh chịu, sẽ không đối với em hoặc Chung Ly gia tạo thành tổn thất gì!
Diệp Khai tránh né trả lời câu hỏi này.
Nói thật ra vấn đề này cũng không nên nói tiếp.
Diệp Khai cũng không thể nói với Chung Ly Dư, hắn bỗng nhiên nhận được toàn bộ kinh nghiệm vài chục năm nhân sinh sau này, tỉnh ngộ lại sao?
- Sáu ngàn vạn đô la, mua giá dầu ngã xuống, thủ bút thật lớn ah!
Chung Ly Dư biết rõ Diệp Khai không muốn lộ ra nội tình bên trong, nhưng đại thủ bút của Diệp Khai làm cho nàng cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.
- Kỳ thật chỉ cần là nhìn đúng phương hướng, có chút thao tác ngắn hạn vẫn sẽ không tệ lắm!
Diệp Khai trả lời.
Hào khí trong nhà hàng không tệ, người không nhiều, cũng không quá ít, lại có phong cách, không huyên náo, phong cách của nhà hàng tây luôn là như thế, mọi người ngồi trong này đều sẽ có cảm giác phải “quý tộc”.
Tâm tình Chung Ly Dư thoáng buông lỏng, chậm rãi ăn gì đó hoặc ngẫu nhiên uống ngụm rượu đỏ.
Diệp Khai chọn bò bít tết, một món cá, chỉ bất quá khi hắn ăn thì lại bỏ đồ gia vị lung tung, hoàn toàn không có thứ tự nào.
Món cá này là thực phẩm truyền thống Nhật Bản, cũng là đồ ăn được xử lý thanh đạm nhất, rất được người Nhật Bản hoan nghênh.
Nhưng trên thực tế vào đầu thế kỷ 20 tại Nhật Bản, trước khi tủ lạnh chưa ra đời cũng rất ít có người ăn món ăn này, chỉ là được lưu hành khá nhiều ở khu vực duyên hải mà thôi.
Hiện tại sau khi điều kiện kỹ thuật giữ tươi cùng vận chuyển được cải tiến, người dùng món cá này cũng nhiều hơn.
Diệp Khai đem mù tạt lẫn xì dầu trộn chung nhau cọ quẹt một chút sau đó nhét vào trong miệng mình.
- Phốc…
Chung Ly Dư nhìn thấy không nhịn được bật cười:
- Phải rồi, em còn chưa hỏi anh, hiện tại anh đang làm việc ở đâu?
- Làm việc? Không có, anh đang đi học!
Diệp Khai hồi đáp, trong miệng nhai thịt cá, thanh âm ậm ừ không rõ.
- Đến trường sao? Ở nơi nào?
Chung Ly Dư nghĩ thầm, bộ dạng của Diệp Khai tuy rất trẻ tuổi, nhưng làm việc chu đáo, rất có thứ tự, đoán chừng cũng tương đương như nàng, đã lấy được văn bằng thạc sĩ nghiên cứu sinh hoặc là tiến sĩ nghiên cứu sinh nào đó.
- Anh làm sao là học sinh cấp ba chứ? Rốt cục anh lưu ban bao nhiêu năm?
- Tỷ tỷ, năm nay tôi mười bảy tuổi, đi học cấp ba không phải chuyện bình thường sao?
Diệp Khai cười hỏi.
- Mười bảy tuổi…
Chung Ly Dư phát mộng.
Vốn nàng luôn cho rằng Diệp Khai tối đa chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp mà thôi, hoặc là thạc sĩ nghiên cứu sinh, bởi vì phong cách hành sự của hắn tiêu sái quyết đoán, thủ bút kinh người, Chung Ly Dư cảm thấy tuổi của hắn phải tương đương với mình.
Thế nhưng nàng thật không ngờ, hắn là một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi!
Nhỏ hơn nàng tới sáu tuổi! Điều này bảo Chung Ly Dư làm sao mà chịu nổi?
Chung Ly Dư dùng tay bụm mặt, cả buổi không nói chuyện, nàng như thế nào cũng không hề nghĩ đến rõ ràng mình lại trao thân xử nữ cho một thiếu niên mười bảy tuổi.
Loại chuyện này thật sự là mất mặt mũi!
Trong đầu Chung Ly Dư rất loạn, nếu tuổi tác của Diệp Khai không chênh lệch bao nhiêu với nàng, tuy hai người bởi hiểu lầm mà quen biết, nhưng không phải không khả năng tu thành chính quả, nhưng bây giờ nhìn lại giữa bọn họ trở ngại trùng trùng điệp điệp, sẽ rất khó vượt qua.
Chênh lệch nhau sáu tuổi, nếu như đảo lại là nam nữ thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ loại tình huống này đối với Chung Ly Dư đả kích rất lớn, nếu như nàng đoán không sai, Diệp Khai nhất định là cháu trai của vị lão nhân kia, gia thế như vậy làm sao không có ý định quan hệ thông gia chính trị đây?
Cho dù Diệp Khai không cần quan hệ thông gia chính trị, thế nhưng Diệp gia tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một cô gái lớn hơn cháu trai nhà mình tới sáu tuổi làm con dâu, đây quả thật là một chuyện cười.
Thế nhưng sự tình đã tới nông nỗi này, bảo Chung Ly Dư còn có lựa chọn nào khác?
Diệp Khai thấy Chung Ly Dư biểu lộ khó coi như thế, cũng hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì, đối với loại chuyện này hắn cũng từng vò đầu không ít, thế nhưng chuyện này cũng không cách nào tránh né được.
- Dư tỷ, có lẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân tôi không cách nào cho em một danh phận chính thức, nhưng tôi cũng không phải người không chịu trách nhiệm.
Diệp Khai đưa tay qua nắm lấy tay Chung Ly Dư, phi thường thành khẩn nói:
- Không cần nói chuyện khác, lần này toàn bộ tiền lời thao tác kỳ hạn giao hàng anh đều để qua tên của em. Về phần quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ có bước nào đi bước đó!
Nghe xong lời của Diệp Khai, tâm tình phiền muộn của Chung Ly Dư rốt cục chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Nàng nhìn nhìn Diệp Khai, phát hiện hắn đang nhìn thẳng mình, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
- Chẳng lẽ đây là tình yêu của mình đó sao?
Tâm tình Chung Ly Dư nặng nề, thực sự không nghĩ ra được mình còn con đường nào khác để đi.
Nếu như Diệp Khai thật sự nể trọng mình như vậy, cho dù không thể trở thành vợ của hắn, nàng đành lui mà cầu tiếp theo, có thể trở thành người phát ngôn trong phương diện kinh tế của hắn, tựa hồ đây cũng là một sự lựa chọn đáng giá cân nhắc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius