Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 16: Cảo định
Nguồn: Sưu Tầm
Trước khi tắt đèn, Diệp Khai đưa Chung Ly Dư về ký túc xá.
Nhưng Chung Ly Dư đi vào chưa bao lâu lại trở ra, sắc mặt có chút xấu hổ.
- Làm sao vậy, không nỡ rời xa anh sao?
Diệp Khai có chút ngạc nhiên cười hỏi.
Chung Ly Dư lườm hắn, sau đó mới hồi đáp:
- Bất tiện trở về ký túc xá, hay anh đưa em về nhà là được rồi.
- Trong phòng…có người đang làm?
Trong lòng Diệp Khai có chút hiểu ra, dùng ngón tay chỉ chỉ lên lầu hỏi.
- Làm cái gì làm, nói khó nghe như vậy…
Chung Ly Dư đỏ mặt nói.
Ký túc xá tiến sĩ sinh của Chung Ly Dư là hai người cùng ở, bạn cùng phòng trong ký túc xá của nàng là Trịnh Hoa mà Diệp Khai từng gặp qua lần trước.
Vừa rồi khi Chung Ly Dư đi lên, mới phát hiện cửa phòng bị khóa trái, gõ cửa chợt nghe được thanh âm bối rối, sau đó Trịnh Hoa năn nỉ nàng đi nơi khác qua đêm.
Làm như vậy Chung Ly Dư dĩ nhiên đã hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn Trịnh Hoa cùng bạn trai Lý Cường của nàng đêm nay thiên lôi động địa hỏa, một phát không thể vãn hồi, cho nên nàng đành quay trở xuống nhờ Diệp Khai đưa nàng về nhà.
- Đã trễ thế này về nhà cũng không quá thuận tiện…
- Thôi đi, ở khách sạn tuy thuận tiện nhưng lỡ bị người quen chứng kiến thì xấu hổ lắm!
Chung Ly Dư lắc đầu kiên trì nói.
Chuyện xảy ra lần trước trong lòng nàng vẫn lưu lại bóng ma, nàng cảm giác ngủ lại ở nhà vẫn an tâm hơn một chút.
Diệp Khai cũng không kiên trì, lái xe đưa nàng về nhà.
Quả nhiên sau khi Chung Ly Dư vào cửa, đã bị mẹ nàng dò hỏi, hỏi nàng người trẻ tuổi lái chiếc xe thể thao Porsche rốt cục có địa vị thế nào, quan hệ gì với nàng?
Trong nháy mắt đã tiến vào cuối tháng mười hai.
Sinh hoạt cấp ba luôn luôn khẩn trương, ngoại trừ làm bài tập thì lại ôn tập.
Nhưng là năm cuối cùng của thời cấp ba, luôn luôn có rất nhiều thứ đáng kỷ niệm, tỷ như hội diễn Nguyên Đán.
Sau tiết thứ ba buổi chiều, Diệp Khai đang định chuồn đi, đã bị ủy viên văn nghệ Trần Phương ngăn chặn lại.
- Diệp Khai, ở lại một chút, có chuyện cần nói với anh!
Trần Phương nhìn Diệp Khai kêu lên.
- A, tôi đang nghe đây, tranh thủ thời gian, tôi còn vội về nhà ăn cơm nữa…
Diệp Khai gật đầu đáp.
Trong trường học học sinh ngoại trú không ít, chỉ là thời gian tự học buổi tối thường xuyên có giáo viên chiếm dụng cho nên mọi người luôn vội vàng, thường xuyên phải chạy về nhà ăn cơm xong sau đó lại chạy vào trường đến lớp tự học buổi tối.
Bởi như vậy tiết khóa thứ tư tự học luôn có thật nhiều người chuồn mất.
- Là thế này…
Trần Phương níu lấy Diệp Khai, nói:
- Năm nay hội diễn Nguyên Đán là hội diễn cuối cùng của học sinh cấp ba chúng ta rồi, cho nên phải làm long trọng hơn một chút, vị suất ca như anh cũng không thể làm như không biết gì đi, dù sao cũng phải biểu diễn một tiết mục có đúng không?
- Biểu diễn tiết mục?
Diệp Khai lập tức nhíu mày, trực tiếp liền từ chối:
- Giọng hát của tôi không xong đâu, không có chút thiên phú biểu diễn, cô bảo tôi biểu diễn tiết mục gì chứ? Đây không phải làm khó người sao, người nghĩ ra tiết mục nhiều như vậy, cần gì phải kêu tôi làm đây?
Kỳ thật Diệp Khai không phải giọng hát không được, ngược lại hắn có vài ca khúc sở trường khá hay, đều là lúc hắn cùng lão đại Diệp Kiến Hoan ra ngoài khoái hoạt chơi đùa, cùng mấy cô gái bồi rượu luyện ra được, nhưng nếu hát trong hội diễn Nguyên Đán thì có chút không thích hợp.
Dù sao bên trong trường học đi hát hò nhạc tình ca gì gì đấy, tựa hồ cũng không tốt cho lắm.
- Diệp đại thiếu gia, cho một chút mặt mũi đi…
Trần Phương quấn quýt Diệp Khai nói:
- Lần này là hội diễn liên hợp, đối thủ của chúng ta chẳng những có những lớp khác, còn có mấy trường học bên cạnh đây, dù sao cũng phải xuất ra vài tiết mục có lực lượng, anh là suất ca bài danh đầu của trường, đặt lên trên sân khấu cho đẹp mắt cũng là tốt lắm…
- Đẹp mắt? Lại là loại lý do này…
Diệp Khai nghe xong, lập tức có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nếu như Trần Phương đã nói tới mức độ này, Diệp Khai cũng ngại mở miệng cự tuyệt, nếu cự tuyệt thật quá bất cận nhân tình rồi.
Vì vậy Diệp Khai lại hỏi:
- Bài hát tiếng Quảng Đông tôi có thể hát vài bài, cô có thể tìm được người phối hợp không?
- Bài hát tiếng Quảng Đông?
Trần Phương nhíu mày, sau đó đôi mắt sáng ngời nói:
- Thiết Huyết Đan Tâm thì thế nào? Tôi tìm người phối hợp cùng anh!
- Vậy không có vấn đề, bài hát cũ thôi, làm sao có thể hát không tốt?
Diệp Khai gật đầu nói.
- Vậy thì quyết định rồi, cuối tuần chúng ta rút thời gian tập luyện một chút, tôi đem người hợp ca tìm tới, anh không được chuồn mất đó!
Trần Phương nhìn Diệp Khai nói.
- Không có vấn đề, mặt mũi của cô là phải cho cô thôi, nhưng cô phải tìm người phối hợp coi cho được, đừng đem những người thê thảm đến buồn nôn tôi đó!
Diệp Khai gật đầu đáp ứng.
Sau khi Diệp Khai đi ra, rất nhanh đã đến khách sạn gần bên, sau đó lái xe đi đón Chung Ly Dư.
Bởi vì phải đến trường, xe thể thao Porsche của hắn bình thường đều đặt trong bãi đỗ xe khách sạn gần trường, như vậy muốn sử dụng cũng thật thuận tiện, không đến nỗi bị các học sinh nhìn thấy.
Nếu để trong trường học thì thật quá làm người chú ý, Diệp Khai còn chưa tới mức đốt tiền kiểu như vậy.
Xe thể thao chạy tới dưới lầu của Chung Ly Dư, rước tới thật nhiều người chú ý chỉ trỏ.
Diệp Khai hoàn toàn không để ý tới chuyện này chút nào, dù sao hắn cũng không phải sinh viên đại học Bắc Thanh.
Về phần Chung Ly Dư, đương nhiên nàng cũng không để ý tới điểm này, nàng là nghiên cứu sinh tiến sĩ, có thể bỏ ra hết thảy ánh mắt của người bên ngoài.
- A, để cho em nghĩ một chút đã, hôm nay bận rộn cả ngày, xác thực nên chọn món gì đó ăn cho ngon một chút…
Tâm tình Chung Ly Dư có vẻ không tệ lắm, theo vấn đề rắc rối của Chung Ly gia được giải quyết, tâm tình của nàng tự nhiên cũng khá hơn rất nhiều.
Mặc dù nói ba trăm triệu tài chính vẫn nằm nguyên trong tài khoản tại hải ngoại, thế nhưng Chung Ly Dư lại thật có lòng tin với Diệp Khai, mấu chốt là nàng có lòng tin với địa vị của vị lão gia kia, cảm thấy sẽ không có khả năng xảy ra đường rẽ gì bên trong chuyện này.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, vẫn mang theo Chung Ly Dư đến một nhà hàng tây.
Đàn ông ăn là thực vật, phụ nữ ăn chính là lãng mạn.
Đối với món ăn Trung Hoa mà nói, một cô gái tuổi tác như Chung Ly Dư, tự nhiên càng ưa thích loại không khí lãng mạn trong nhà hàng tây hơn.
- Chuyện kỳ hạn giao hàng dầu mỏ hôm nay đều đã làm thỏa đáng hết rồi!
Chung Ly Dư ngồi xuống, liền nói với Diệp Khai:
- Chỉ là rốt cục là lời hay lỗ, phải xem anh dự đoán có chuẩn xác hay không thôi.
- Việc này em không cần quản, anh không có khả năng gây khó khăn cho tiền của mình. Tối đa trong hai mươi ngày, sẽ cho em chứng kiến kỳ tích xuất hiện!
Diệp Khai đối với việc này ngược lại không hề có chút hoài nghi, tin tưởng tràn đầy nói với Chung Ly Dư.
- Hi vọng như thế!
Chung Ly Dư gật đầu nói.
Nhân viên phục vụ vừa mới đem rượu đỏ tới, chợt nghe bên cạnh có người gọi tên của nàng.
- Chung Ly Dư, sao cô ở nơi này?
- Lời còn chưa dứt, một người trẻ tuổi hơn hai mươi đã đi tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 17: Bất tranh
Nguồn: Sưu Tầm
Tô Khải Văn chứng kiến Chung Ly Dư cùng một nam tử trẻ tuổi ngồi chung một chỗ, nỗi lòng ghen tỵ hừng hực thiêu đốt.
Lĩnh vực nghiên cứu của hắn trong trường là văn phòng tự động hóa.
Đối với hai nghiên sinh mà nói, trên cơ bản học tập đã có được thành quả rồi, nhất là trong lĩnh vực văn phòng tự động hóa, muốn làm ra một chút thành tích thật ra vô cùng đơn giản.
Thị trường văn phòng tự động hóa trong nước trên cơ bản là một mảnh hoang vu, chỉ cần có tâm khai thác, không cần lo lắng không có cơ hội kiếm tiền.
Trên thực tế Tô Khải Văn cũng không phải loại người không có bản lĩnh.
Có thể học tập bên trong đại học Bắc Thanh, thực lực của bản thân đáng giá khẳng định thực sự.
Đêm nay hắn đến nhà hàng này là vì muốn cùng một người phụ trách một nhà công ty bàn luận chuyện hợp tác.
Chỉ là không hề nghĩ đến rõ ràng lại thấy được Chung Ly Dư, hơn nữa nàng còn cùng một nam tử trẻ tuổi ăn cơm.
Nhìn thấy Tô Khải Văn đột nhiên xuất hiện, Chung Ly Dư cũng thoáng sửng sốt.
Nói thật lòng, cho dù trước kia hai người là bạn học, thế nhưng về sau Chung Ly Dư một mực học nhảy lớp, hiện tại đã cao hơn Tô Khải Văn hai cấp, đối với hắn nàng cũng không có cảm giác đặc thù gì, chỉ xem hắn như một người bạn học cũ mà thôi, ở thời gian trước cũng có chuyện phiếm vài câu, nhưng nếu nói tới là bạn trai bạn gái, còn kém thật nhiều.
Chỉ có điều Tô Khải Văn rất biết tạo thế, mở miệng khép miệng luôn tự xưng là bạn trai của Chung Ly Dư, mà Chung Ly Dư cân nhắc những phiền toái khác, cũng không công khai phủ nhận điểm này, dù sao có người làm tấm mộc đối với nàng cũng không có gì không tốt.
Thế nhưng hôm nay Chung Ly Dư đã đặt quyết tâm đi theo Diệp Khai, Tô Khải Văn xuất hiện làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng không khỏi liếc nhìn Diệp Khai, âm thầm phỏng đoán không biết hắn có tức giận hay không?
- Tô Khải Văn, anh cũng ở đây ăn cơm?
Chung Ly Dư xuất phát từ lễ phép, vẫn ứng phó lại một câu.
- Đúng vậy, vị này là em trai của cô sao? Sao không giới thiệu một chút?
Tô Khải Văn nói lời này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Khai.
Chung Ly Dư nghe xong, trong nội tâm lập tức vô cùng bất mãn đối với Tô Khải Văn.
Người này bụng dạ nhỏ hẹp, ở trước mặt Diệp Khai làm nàng mất hết mặt mũi, tự nhiên làm cho nàng rất không cao hứng, nhất là với quan hệ giữa nàng cùng Diệp Khai hiện tại đã không cách nào phân cách, làm sao có thể cho Tô Khải Văn cơ hội?
Chung Ly Dư còn chưa kịp phản bác, Diệp Khai đã lên tiếng nói chuyện.
- Nhân viên phục vụ, tính tiền!
Diệp Khai nhìn nhân viên phục vụ đứng gần đó vẫy tay.
- Tiên sinh, ngài còn chưa dùng cơm…
Nhân viên phục vụ lập tức chạy qua, có chút nghi hoặc nói.
- Hoàn cảnh của nhà hàng này không tốt, ảnh hưởng tâm tình người dùng cơm!
Diệp Khai không nhiều lời, ném tiền lại sau đó lôi kéo Chung Ly Dư rời đi.
Từ đầu tới cuối Diệp Khai không hề nói nửa chữ với Tô Khải Văn, đó là một loại thái độ coi rẻ cực độ, làm trong lồng ngực Tô Khải Văn giận dữ bất bình, nắm chặt tay hận không thể xông lên hung hăng đập Diệp Khai một trận mới có thể hả giận.
Nhưng hắn nhẫn nhịn xuống, lần đầu tiên nghe được tin tức Chung Ly Dư có xe thể thao tới đón, hắn đã biết thân phận Diệp Khai tuyệt đối không đơn giản, hắn căn bản không thể ứng phó được, hôm nay nếu không phải tận mắt chứng kiến Chung Ly Dư ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Diệp Khai, hơn nữa còn cười cười nói nói, hắn cũng sẽ không xúc động tới mức chạy tới.
Thế nhưng thật không ngờ Diệp Khai căn bản không hề để ý tới tâm tư của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự thất bại.
- Sẽ có một ngày, ta muốn cho tất cả mọi người biết rõ, Tô Khải Văn này cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc!
- Ánh mắt của em không được tốt lắm đâu, người như vậy cũng có thể chọn làm bạn trai…
Lúc Diệp Khai nói lời này, không nghe được tâm tình của hắn có gì dao động.
Chung Ly Dư kéo cánh tay Diệp Khai, có chút không vui nói:
- Hắn một bên tình nguyện mà thôi, em chưa từng đáp ứng chuyện gì!
Nếu không có Diệp Khai xuất hiện, có lẽ Chung Ly Dư sẽ xem Tô Khải Văn là một bạn trai tiềm ẩn đáng giá bồi dưỡng, nhưng hiện tại so sánh, Tô Khải Văn còn kém hơn cả một học sinh cấp ba, chênh lệch giữa hai người quá lớn, ngay cả Chung Ly Dư cũng hiểu được người như vậy xuất hiện bên cạnh mình thật làm người cảm thấy phi thường mất mặt.
- Nhưng mà anh ngay cả ăn cơm cũng chưa ăn đã gọi tính tiền, hình như lòng dạ cũng không quá khoáng đạt a…
Chung Ly Dư kéo cánh tay Diệp Khai, đem bộ ngực đầy đặn dán vào bên ngoài cánh tay hắn, thấp giọng vừa cười vừa nói.
- Anh chỉ là không muốn ảnh hưởng tâm tình ăn cơm…
Diệp Khai cười cười nói.
Trên thực tế hành vi Diệp Khai không hề để ý tới Tô Khải Văn quả thật làm Tô Khải Văn rất khó chịu, thật giống như một quyền đánh trúng không khí, không có chỗ phát tiết, chỉ sẽ cắn ngược trở về làm chính hắn bị thương.
Bọn họ đổi một nhà hàng tây khác dùng cơm, lần này chọn một không gian riêng tư ngăn cách, có thể nghe được thanh âm bên ngoài nhưng không cho người khác tùy tiện nhìn thấy họ ở nơi này dùng cơm với nhau.
Thanh âm tiếng đàn violon trầm thấp du dương, không biết đang chơi bài nhạc nào, Diệp Khai nghe mãi vẫn không biết.
- Anh sắp tốt nghiệp trung học rồi, có cân nhắc qua sẽ thi vào trường nào không?
Chung Ly Dư đột nhiên hỏi.
- Việc này…thật không cân nhắc qua…
Diệp Khai vừa ăn vừa đáp:
- Chuyện trong nhà anh cũng không làm chủ được!
Nếu dựa theo ý tứ của Diệp gia lão gia tử, đứa cháu Diệp Khai này nhất định là phải theo chính giới, tiếp nhận các loại tài nguyên của Diệp gia trong chính trị, tiếp tục đem đại kỳ kéo dài xuống dưới. Nhưng nhị lão gia tử lại có ý nghĩ riêng của mình, hắn cảm thấy thanh danh Diệp gia quá lớn, đời thứ hai nắm giữ đại lượng tài nguyên chính trị thì không nói rồi, nếu như đời thứ ba còn muốn tiếp tục đón lấy, có thể sẽ khiến xảy ra một ít tình huống không tốt, tốt nhất như hắn, không bằng ngược lại tiến vào quân giới, thực lực không bị suy giảm lại có vẻ ít xuất hiện một chút, không dễ dàng bị người ngoài lên án.
Hai vị lão gia tử không ngừng tranh chấp trong vấn đề này, cuối cùng còn chưa chính thức làm ra quyết định, huống hồ tuổi tác Diệp Khai còn quá nhỏ, còn chưa tới mức gấp gáp như thế.
Hiện tại xu thế chính trị trong nước khá phức tạp, các thế lực khắp nơi xung đột không ngừng, tình thế còn chưa rõ ràng, chuyện hai vị lão gia tử cần quan tâm thật quá nhiều, chuyện của Diệp Khai tuy phi thường trọng yếu nhưng còn chưa tới mức bay lên vị trí trọng yếu nhất, cho nên Diệp Khai phải chọn thi vào trường nào còn chưa được quyết định.
Hiện tại việc hắn cần quan tâm chỉ là học tập cho tốt, cam đoan bản thân không làm cho lão Diệp gia mất mặt là được.
Nhưng thật sự có thể làm mất mặt sao? Diệp Khai cảm thấy khả năng không lớn, thành tích học tập của hắn vốn đã không tệ, hơn nữa đã nhận được kinh nghiệm mấy chục năm nhân sinh về sau, vậy hắn càng thêm nắm chắc.
Huống hồ tham gia kỳ thi đại học tại thủ đô, so sánh với tỉnh ngoài mà nói ưu thế không chỉ là nhỏ mà thôi.
- Hoặc là, về sau anh chọn theo chính giới, có lẽ trường học có tính tổng hợp khả năng sẽ lớn hơn một ít!
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói, trường học quân sự viện càng hấp dẫn người hơn một chút, nhưng Diệp Khai không cần phải đem con đường phát triển tương lai của mình hạn định ở góc chết, trường học có tính tổng hợp thích hợp với hắn nhiều hơn.
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 18: Há có thể trò đùa?
Nguồn: Sưu Tầm
Có nên thi vào trường đại học Bắc Thanh hay không Diệp Khai còn chưa suy nghĩ kỹ, nhưng hiện tại hắn gặp phải một sự kiện khác làm hắn đau đầu.
Diệp lão gia tử bỗng nhiên lên tiếng cho người dẫn hắn trở về nói chuyện.
Nhìn xe quân dụng việt dã cùng bốn sĩ quan quân đội đằng đằng sát khí, Diệp Khai có loại cảm giác không tốt lắm, tựa hồ mình đã làm ra chuyện xấu gì bị lão gia tử phát hiện.
Quả nhiên Diệp Khai lên xe đi về liền nhận được điện thoại của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.
- Ha ha, tiểu Khai…
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn cười khan nói.
- Nhị gia gia, ông hình như ngoài cười mà trong lòng không cười ah!
Diệp Khai liền nghe ra được.
- Ha ha, chuyện của chúng ta ông nội của cháu đã biết, cháu tự giải quyết cho tốt đi!
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nói ra.
Diệp Khai nghe xong gãi gãi đầu, nhưng cũng không có bao nhiêu cảm giác ngoài ý muốn.
Với lực lượng của Diệp lão gia tử, muốn biết chút sự tình gì cho dù có nhị lão gia tử che giấu vẫn có thể biết được rõ ràng, dù sao liên quan tới ba trăm triệu tài chính lưu chuyển, làm sao khả năng giấu diếm được nhân vật lớn như hắn đây?
Vấn đề duy nhất là Diệp lão gia tử cần bao lâu thời gian mới có thể phát hiện được chuyện này.
Bất quá hiện tại mặc dù Diệp lão gia tử có quát mắng thế nào cũng không thay đổi được đại cục, bởi vì Diệp Khai đã đem sự tình đầu tư kỳ hạn giao hàng dầu mỏ giải quyết xong, ngược lại không cần lo lắng sẽ xảy ra gợn sóng.
Trừ phi người Mỹ váng đầu không đánh Iraq nữa.
Chuyện này khả năng phát sinh sao?
Hiện tại Diệp lão gia tử dù sao cũng là người lãnh đạo quốc cấp thứ hai của quốc gia, cho nên cũng không giống như những lão gia tử khác đã về hưu ở lại trên núi hoặc bờ biển, mà vẫn ở trong đại nội.
Xe quân đội một đường đi qua, trải qua vài trạm canh gác rốt cục dừng lại trong một sân viện.
Mặc dù là cháu trai của Diệp lão gia tử, Diệp Khai cũng là lần đầu tiên đến nơi đây, hơn nữa cơ hồ là bị người bắt tới.
Ở trong trí nhớ của hắn, trong lúc Diệp lão gia tử tại nhiệm hắn chưa từng có cơ hội như vậy, có thể đi thẳng vào trong đại nội.
Không nghĩ tới lần này đến lại bởi vì chính mình cùng nhị lão gia tử lưu chuyển tài chính làm việc kia, đã làm Diệp lão gia tử thật sự tức giận.
Diệp lão gia tử bề bộn nhiều việc, Diệp Khai ngồi trong phòng tiếp đãi đợi chốc lát đã thấy được vài vị quan lớn cấp bộ đang thành thành thật thật ngồi ở gần đó chờ Diệp lão gia tử triệu kiến.
Diệp Khai ngồi chính giữa một nhóm lão đầu tử, lộ ra có chút đột ngột, nhưng mọi người liếc nhìn thấy hắn là có thể phát hiện gương mặt hắn có vài phần tương tự Diệp lão gia tử, làm sao còn không rõ thân phận của hắn.
Chỉ là khác ở thân phận, không tiện cùng hắn nói chuyện mà thôi, nơi này dù sao cũng là đại nội, là chỗ ở của thủ trưởng số hai.
Trên thực tế ngoại trừ cần làm việc gì đó chính thức hoặc tiếp đãi khách nước ngoài trọng yếu nào đó, bình thường Diệp lão gia tử làm việc đều trong tòa nhà này.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ mới xem như tới phiên Diệp Khai.
Sau khi đi vào, chỉ thấy lão gia tử ngồi trên sô pha đeo kính lão đang lật xem tờ báo vừa mới đưa đến.
- Ông nội…
Diệp Khai đứng nơi đó ngoan ngoãn hô một tiếng.
Đối với Diệp lão gia tử, nếu nói trong nội tâm không hề có chút ý sợ hãi hắn, điều này không có khả năng.
Diệp lão gia tử là nhân vật tung hoành trên chiến trường, một thân sát khí mặc dù sau khi lập nước xuất phát từ sự cần thiết của công việc nên đổi nghề làm kiến thiết kinh tế, nhưng loại khí thế lăng lệ ác liệt cũng không phải nói muốn biến mất là có thể biến mất.
Nếu không phải trong đầu có thêm vài chục năm kinh nghiệm nhân sinh, khi Diệp Khai nhìn thấy Diệp lão gia tử bắp chân cũng sẽ bị chuột rút.
- A…
Diệp lão gia tử vừa xem báo vừa trầm giọng hỏi:
- Cháu với nhị gia gia của cháu rốt cục đang giở trò quỷ gì?
Khi biết rõ được chuyện này, Diệp lão gia tử vô cùng tức giận, thế nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại, cũng không còn kích động như lúc ban đầu, nhất là sau khi hắn biết rõ người thúc đẩy phía sau màn lại là Diệp Khai, trong nội tâm Diệp lão gia tử ngoại trừ cảm thấy có chút tò mò, ngược lại cũng không còn bao nhiêu phẫn nộ.
Nếu không phải có nhị lão gia tử kể rõ lại với hắn, Diệp lão gia tử thật sự không thể tin tưởng chuyện này xuất từ thủ bút của Diệp Khai.
Đứa cháu trai này của hắn bất quá chỉ mới là học sinh cấp ba thôi, làm sao có thể làm ra được đại sự như vậy?
- Kỳ thật là giúp người giải quyết một chút phiền toái, thuận tiện kiếm lại một chút tiền!
Diệp Khai không hề giấu diếm đem sự tình của Chung Ly gia nói qua, trong mơ hồ cũng nhắc tới mình cùng Chung Ly Dư có quan hệ rất tốt.
- Giúp người giải quyết một chút phiền toái thì dám từ trương mục quân đội lấy ra ba trăm triệu, lá gan hai người các ngươi thật sự rất lớn!
Diệp lão gia tử nghe xong cười lạnh nói.
- Mượn một đoạn thời gian ngắn mà thôi, huống hồ cháu còn đáp ứng giao tiền lãi, cũng không tính là quá phận đi?
Diệp Khai hồi đáp.
- Còn có tiền lãi? Vì sao lão nhị không nói với ông?
Diệp lão gia tử nghe xong quả nhiên có chút kinh ngạc.
Theo hắn nghĩ đến trong vòng hai tháng ngắn ngủi cho dù Diệp Khai cầm số tiền kia đi cho vay nặng lãi cũng không khả năng lấy được bao nhiêu lợi nhuận, huống hồ chuyện của Chung Ly gia còn chưa giải quyết xong, thanh toán xong tiền lãi ngân hàng cùng các chi tiêu khác, ba trăm triệu kia xem như tràn đầy nguy cơ rồi.
Đến lúc đó Diệp Khai lấy tiền đâu mà trả lại?
- Số tiền này cháu lấy đi đầu tư kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế rồi, trong một tháng là có thể thấy được kết quả!
Diệp Khai đem việc này nói rành mạch.
Diệp lão gia tử làm công tác kiến thiết kinh tế hơn nửa cuộc đời, đối với kỳ hạn giao hàng tuy không quá quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ, tuy trong nước không làm chuyên ngành này nhưng thị trường quốc tế cũng là trọng điểm chú ý của hắn, không có khả năng không tìm hiểu qua, cho nên hắn nghe xong lời nói của Diệp Khai lông mày chợt nhíu lại.
- Thật sự là hồ đồ!
Diệp lão gia tử trừng mắt quát lớn:
- Kỳ hạn giao hàng dễ làm như vậy sao? Bao nhiêu người rơi trong việc này, táng gia bại sản là việc nhỏ, bao nhiêu người nhảy lầu, còn cần ông tới nhắc tỉnh cháu sao? Đừng đem mình nghĩ tới quá cao, trong thị trường kỳ hạn giao hàng ngoại trừ nhà cái không có người thắng!
Diệp Khai bị lão gia tử mắng một trận nhưng không hề tức giận, chỉ hăng hắc cười.
- Ranh con, ngươi còn cười!
Diệp lão gia tử nhìn thần sắc của Diệp Khai, lập tức nổi nóng.
Diệp Khai cười vài tiếng, cũng rất nghiêm túc hỏi lại:
- Ông nội, ngài cảm thấy cháu sẽ không có chuyện kiếm chuyện chơi, biết rõ thị trường kỳ hạn giao hàng quốc tế hung hiểm như vậy còn đem tiền đi đưa cho người ta sao?
- Ah, vậy cháu nghĩ thế nào?
Diệp lão gia tử nghe xong lời này của Diệp Khai, cảm xúc ổn định lại.
Chuyện này xác thực rất kỳ quái, Diệp lão gia tử cũng hiểu được cháu trai của mình bỗng nhiên có chút nhìn không thấu, không biết hắn đang giở trò quỷ gì? Chỉ là nhìn thao tác của hắn hiện tại, đã cảm thấy không giống như một học sinh cấp ba có thể làm được.
Một đám con nít, làm sao có thể phán đoán ra được đại thế quốc tế, còn dùng chuyện này để đi mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế kiếm lời?
- Trước ngày 20 tháng sau, người Mỹ nhất định sẽ phát động chiến tranh với Iraq, giá dầu quốc tế sẽ đại ngã, đây chính là lý do cháu làm việc này!
Diệp Khai chuẩn xác khẳng định với Diệp lão gia tử:
- Danh dự lão Diệp gia chúng ta, há có thể trò đùa?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 19: Diệp gia chúng ta, không cần đứng thành hàng!
Nguồn: Sưu Tầm
- Ranh con, cháu nói khai chiến thì khai chiến, tổng thống Mỹ là cháu nuôi đó sao?
Diệp lão gia tử mắng hai câu, phát tiết bất mãn một trận, rồi lại hỏi:
- Căn cứ ở đâu?
Diệp Khai thấy Diệp lão gia tử hỏi mình, liền đem chuyện mình cùng Chung Ly Dư bàn bạc trước đó lật ra nói lại một phen với Diệp lão gia tử, đơn giản chính là chi tiêu quân phí, lợi ích vốn liếng tập đoàn, việc tiêu thụ súng ống đạn dược vân vân…
- Người Mỹ đang lo lắng không cách nào danh chính ngôn thuận tham gia vào sự kiện vùng Trung Đông, kết quả Iraq lại đưa lên lý do thích hợp như vậy, cháu cũng đang hoài nghi hai bên đang diễn kịch đó thôi. Như vậy tốt rồi, quân đội mẫu hạm Mỹ đều chạy tới vịnh Ba Tư rồi, đao bén đã rút thật khó trở vào vỏ, huống chi cây đao của người Mỹ sắc bén vô cùng!
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử.
Diệp lão gia tử nghe xong lời phân tích của cháu trai ngược lại lộ ra một ít thần sắc ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại hỏi:
- Cho dù người Mỹ muốn đánh một trận, nhưng cháu làm sao có thể khẳng định giá dầu quốc tế nhất định sẽ đại ngã?
Theo đạo lý mà nói, một khi bộc phát chiến tranh lại nằm ngay gần vịnh Ba Tư, sản lượng dầu thô quốc tế nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, dựa theo quan hệ cung cầu mà xem, giá dầu sẽ tăng vọt lên mới đúng, đối với điều này các nhà phân tích quốc tế đều cho rằng như vậy, nhưng không biết Diệp Khai làm sao dám chuẩn xác khẳng định giá dầu nhất định sẽ đại ngã?
- Bên trong này còn có một nguyên nhân, là có quan hệ tới đám phương Tây!
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử.
- Ah? Nói nghe một chút!
Quả nhiên Diệp lão gia tử cảm thấy thật hứng thú hỏi thăm.
Diệp Khai nói:
- Tình thế kinh tế đám tây dương phi thường không xong, nơi phát ra ngoại hối trên cơ bản đều dựa vào xuất khẩu dầu thô mà có được, hôm nay giá dầu tăng vọt đối với bọn hắn mà nói đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng đối với người Mỹ mà nói lại rất không ổn, cho nên bên Nhà Trắng có thể sẽ mượn cơ hội khai chiến với Iraq mà công khai đưa ra chính sách khống chế giá dầu, đem giá dầu quốc gia một lần nữa kéo tới khoảng 20 đô la!
- Khách quan mà nói, Iraq quấy rối như vậy, xuất binh đánh Kuwait, giá dầu quốc tế tăng vọt, người Liên Bang Xô Viết lấy được chỗ tốt, cho nên bọn hắn ôm thái độ trong vấn đề này chính là càng loạn càng tốt, giá dầu bị nâng cao, lối ra dầu thô của Liên Bang Xô Viết sẽ chịu kích thích rất lớn, thu nhập tăng vọt thì tình thế kinh tế trong nước sẽ chuyển biến tốt đẹp, áp lực của chính phủ sẽ nhỏ hơn!
Cho nên mặc dù là người Mỹ có ý định xuất binh đánh Iraq, thay Kuwait xuất đầu, người Liên Bang Xô Viết phản ứng cũng không mãnh liệt, ở trong đó tự nhiên là bị ảnh hưởng bởi giá dầu. Nhưng người Mỹ cũng không phải kẻ đần, theo trong ấn tượng của Diệp Khai, tựa hồ tổng thống Mỹ đã cân nhắc vận dụng chiến lược dầu mỏ dự trữ đến bình ức giá dầu quốc tế.
Tuy những chuyện này nếu tách ra mà phân tích cũng không phải là chuyện đại sự gì, thế nhưng một khi xâu chuỗi lại mà xem, không đơn giản như vậy, rất nhiều tình thế quốc tế mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng.
- Nếu là như vậy người Liên Bang Xô Viết xem như phải nhảy dựng rồi…
Diệp lão gia tử nghe xong lời phân tích của Diệp Khai, không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn thật không ngờ Diệp Khai có thể phân tích được thấu triệt như thế.
- Đâu chỉ nhảy dựng đơn giản như vậy, nếu như sự tình dựa theo phân tích của cháu phát triển, cháu đoán chừng Liên Bang Xô Viết trong vòng một năm sẽ giải thể, đế quốc lão đại sụp đổ, nước Mỹ sẽ trở thành siêu cường quốc duy nhất trên thế giới, chủ đạo toàn bộ tình thế của thế giới!
Diệp Khai mượn cơ hội này đem lời trong lòng mình nói ra hết thảy.
- Nói chuyện giật gân!
Diệp lão gia tử nghe xong rất không khách khí phê bình Diệp Khai một câu.
Nói thật ra tin tình báo của Diệp lão gia tử tự nhiên càng thêm phong phú hơn một ít, cũng càng thêm chuẩn xác một ít, đối với tình thế của Liên Bang Xô Viết ông vẫn tương đối hiểu rõ, chỉ là tuy ông cảm thấy tình thế kinh tế của Liên Bang Xô Viết khó khăn, nhưng thực sự không tới mức phải suy sụp như vậy, dù sao cũng là quốc gia lớn nhất thế giới, quân lực truy đuổi theo ngang ngửa với siêu cường quốc như nước Mỹ, làm sao dễ dàng nói suy sụp thì suy sụp đây?
Thế nhưng nghe lời phân tích của Diệp Khai, tựa hồ chuyện Liên Bang Xô Viết giải thể sẽ diễn ra trước mắt, ông làm sao có được lòng tin như vậy?
- Mỏi mắt mong chờ!
Diệp Khai cũng không tranh luận với lão gia tử, chỉ rất có lòng tin trả lời một câu.
Diệp lão gia tử nhìn cháu trai, cũng không tiếp tục bác bỏ hắn, chỉ hỏi:
- Số tiền này lúc nào có thể trả trở về?
Ông muốn hỏi dĩ nhiên là ba trăm triệu tài chính thông qua tay nhị lão gia tử từ tài khoản bí mật của quân đội chuyển đi ra ngoài kia.
Chuyện này mặc dù không có mấy người biết rõ, thế nhưng cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Đứng ở vị trí của Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử mà xem, cho dù số tiền kia vốn gốc không về, cũng có thể tìm được lý do qua loa tắc trách cho qua, nhưng bọn họ căn bản không phải loại người xử lý công việc hồ đồ như vậy, cũng không hề có ý nghĩ tham ô tư lợi, cho nên vấn đề về số tiền kia nhất định phải hiểu rõ tinh tường.
Phải biết rằng dự trữ ngoại hối trong nước năm nay chỉ khoảng mười một tỷ đô la, Diệp Khai thoáng chốc đã vận dụng tới sáu ngàn vạn đô la, đây tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, tuy nằm trên tài khoản bí mật của quân đội, nhưng sẽ không tránh khỏi đôi mắt của người có lòng dạ.
Cho dù Diệp lão gia tử đối với một phen phân tích của Diệp Khai cũng có chút thưởng thức, thế nhưng nếu như không phải do nhị lão gia tử cùng Diệp Khai một mình động thủ, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho bọn họ làm bừa như vậy.
- Ngày 20 tháng sau, nhất định sẽ đem tiền trả trở về!
Diệp Khai lại cam đoan lần nữa.
- Thật sự có nắm chắc như vậy?
Diệp lão gia tử lại hỏi, hắn không biết niềm tin của Diệp Khai từ đâu mà đến.
- Yên tâm đi, ông nội!
Diệp Khai cười hồi đáp:
- Cho dù người Mỹ không động thủ, dựa theo xu thế giá dầu quốc tế hiện tại cũng không khả năng duy trì vận hành trên giá cao như vậy, ngã xuống là chuyện nhất định, ít nhất cháu sẽ không thâm hụt tiền, có chút lợi nhuận là không cần lo lắng. Nếu như lợi nhuận quá ít thì tối đa cháu đem tài chính trả trở về, sẽ đem hai thành cổ phần hạng mục bất động sản thành tây giao cho quân đội là tốt rồi, sẽ không ai có thể tìm ra được tật xấu bên trong cả!
Diệp lão gia tử sau khi nghe xong trong nội tâm thoáng cân nhắc, lập tức nở nụ cười:
- Cháu đúng là tiểu hồ ly!
Nếu như dựa theo lời nói của Diệp Khai, sự tình không được thuận lợi, cần bồi cho quân đội hai thành cổ phần công ty, đối với hắn cũng không phải tổn thất gì, dù sao hắn biết rõ hạng mục bất động sản chỉ cần tiếp tục vận chuyển, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, chỉ là tình huống thực tế không cho phép mà thôi, nhưng nếu như dính tới bên quân đội, tình huống sẽ khác hẳn.
Chính phủ địa phương cho dù muốn làm khó dễ, ai lại dám nói này nói kia với hạng mục có quân đội tham gia?
Biểu hiện bên ngoài Chung Ly gia có hại, thế nhưng nếu tinh tế tính toán ra, hạng mục kia nói thế nào đều rất có lợi nhuận.
- Nếu như cháu đã có lòng tin như vậy, vậy ông nội chờ cháu một tháng lại có làm sao?
Cuối cùng Diệp lão gia tử mở miệng, có chút hào khí nói:
- Tâm tư của tiểu tử ngươi ông nội cũng biết đến, vậy bây giờ ông nói thẳng với cháu, mặc kệ người khác giày vò như thế nào, Diệp gia chúng ta, không cần đứng thành hàng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Môn Tác Giả: Thao Lang
-----oo0oo-----
Chương 20: Thực lực Diệp gia
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp gia chúng ta không cần đứng thành hàng!
Nghe xong những lời này của Diệp lão gia tử, trong nội tâm Diệp Khai không nhịn được nhảy mạnh lên.
Lão gia tử nói thật hào khí, nhưng trong lòng Diệp Khai lại nửa tin nửa ngờ.
Mặc dù nói thực lực của Diệp lão gia tử rất mạnh, nhưng đối với hai thế lực lớn như phái cải cách cùng phái bảo thủ thế như nước lửa hiện tại, không có khả năng đánh đồng đi?
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của cháu trai, Diệp lão gia tử cười nói:
- Có nhiều thứ không thể chỉ nhìn xem mặt ngoài!
Nghe hắn vừa nói như vậy, trong nội tâm Diệp Khai ngược lại đã tin tưởng vài phần.
Chuyện khác không cần nói, chỉ cần là những lực lượng đã trồi lên mặt nước của Diệp gia cũng đủ làm cho người cảm thấy rung động.
Diệp lão gia tử thì không cần phải nói, là nhân vật lão thành trong quân đội, hiện tại nắm giữ việc kiến thiết kinh tế mấy chục năm, ảnh hưởng sâu xa, lực lượng bộ hạ cũ không thể khinh thường, mà nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn bất quá chỉ mới 66 tuổi, lại là phó thủ trưởng quân ủy, quyền cao chức trọng.
Đời thứ hai của Diệp gia, con trai trưởng Diệp Tử Kiện chừng 50 tuổi, tư lệnh quân khu Đông Nam, cấp bậc thượng tướng.
Con thứ hai Diệp Tử Sơ chừng 43 tuổi, tham mưu trưởng quân khu Liêu Đông, quân hàm trung tướng.
Về phần cha của Diệp Khai là Diệp Tử Bình, năm nay mới 40 tuổi cũng đã là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền.
Diệp gia trưởng nữ Diệp Tử Ngọc khoảng 40 tuổi, là chị em song sinh với Diệp Tử Bình, phó viện trưởng tổng quân y viện, chuyên gia nổi tiếng ngoại khoa tim não, chồng của Diệp Tử Ngọc tên La Hoa, là chuyên gia tài chính và kinh tế, thành viên hạch tâm của Quốc Vụ Viện.
Con gái thứ hai Diệp Tử Dung đã 38 tuổi, hiện tại là cục trưởng Bộ ngoại thương mậu dịch, chồng của Diệp Tử Dung là Lý Dịch Thần, từng đảm nhiệm chức tổng lãnh sự tại Mỹ, hiện tại là phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, là nhân vật khó lường.
Chỉ nhìn lực lượng của trực hệ Diệp gia bộc lộ bên ngoài, cũng đủ làm người ngoài chấn động, huống chi ai không có bạn bè nhiều năm thân thiết, bà con thân thích thế giao, đồng liêu quen biết, bộ hạ trung tâm?
Diệp gia từ trước khi lập quốc vẫn sừng sững không ngã, mặc dù trong mười năm hạo kiếp cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, điều này có quan hệ tới sách lược xử thế ít xuất đầu lộ diện của Diệp lão gia tử, cũng có chút ít quan hệ tới nhóm bộ hạ học trò cũ khắp cả thiên hạ của ông.
Cuộc sống chính trị suốt mấy chục năm, mạng lưới quan hệ mà Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử gầy dựng khổng lồ tới cỡ nào?
Có thể nói, lực lượng của Diệp gia ở phương diện chính giới cùng quân đội có thể nói là không gì sánh kịp!
Diệp Khai chợt nghĩ kỹ lại, bản thân cũng có chút khiếp sợ, thật sự không tính ra không biết, khi tính toán liền thấy giật mình, đúng như lời của lão gia tử, Diệp gia không cần đứng thành hàng, muốn đứng thành hàng cũng là người khác lựa chọn đội ngũ Diệp gia mà đứng mới đúng.
- Cháu chóng mặt, nguyên lai Diệp gia chúng ta mới đúng là đệ nhất đại gia tộc…
Diệp Khai gật đầu nói.
Điều này cũng khó trách, sở dĩ Diệp Khai suy đoán sai lầm lực lượng của nhà mình mấu chốt là ở trong trí nhớ của hắn, chính mình chưa từng làm ra chuyện gì đáng giá khoe khoang, cho nên đời thứ ba Diệp gia thật tự nhiên bị tàn lụi mà thôi.
Bất kỳ một gia tộc chính trị nào không có người kế tục, đều khó có khả năng đem huy hoàng của gia tộc kéo dài mãi mãi, đó chính là điều tất nhiên.
Cho nên gia tộc có bao nhiêu tài nguyên cùng nội tình, tự nhiên Diệp Khai cũng không hiểu rõ ràng.
Dĩ vãng Diệp Khai chỉ cảm thấy gia tộc có thể trở thành thủ trưởng số một mới được xưng tụng là đệ nhất gia tộc, thế nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại mới thấy có chút không đúng.
Mỗi một lần chín đại đầu sỏ bước lên sân khấu, đều là kết quả của vô số tập đoàn lợi ích đánh cờ đưa ra kết quả cuối cùng, mặc dù là leo lên vị trí cao nhất, cũng chỉ là người có quyền nói chuyện lớn nhất trong ban thường ủy mà thôi, cũng không thể nói có thể một tay che trời.
Ngược lại một ít tập đoàn thế lực to lớn ẩn giấu dưới nước mới là quái vật khổng lồ điều khiển hết thảy, mới là đại tộc thế gia chân chính, lực lượng của bọn họ có thể ảnh hưởng tới quốc kế dân sinh, xu hướng chính sách, cũng giống như chính lão Diệp gia.
Xâm nhập trao đổi cùng cháu trai một phen, tựa hồ Diệp lão gia tử tương đối thỏa mãn đối với Diệp Khai, dù sao vẫn chỉ là học sinh cấp ba thôi, tuổi như vậy có con cái nhà ai dám đi đầu tư kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế? Chỉ dám có ý nghĩ này, cũng sẽ bị gia đình giáo huấn một trận tơi bời đi?
Thế nhưng cháu trai của lão Diệp gia lại có được khí phách này! Chẳng những dám suy nghĩ, hơn nữa còn dám làm!
Về phần cuối cùng có thể làm thành việc này hay không, tuy Diệp lão gia tử khó thể đoán trước, nhưng hắn biết lần này Diệp Khai ra tay ít nhất sẽ không bồi vốn gốc, nói thế nào cũng sẽ có chút lợi nhuận.
Bởi vì một phen phân tích của Diệp Khai xác thực làm Diệp lão gia tử phải nhìn với ánh mắt khác.
- Tới giờ này thì ở lại cùng ăn cơm đi, có người bạn cũ ghé thăm, cháu cũng gặp mặt một lần!
Diệp lão gia tử bỗng nhiên nói ra.
- Dạ!
Diệp Khai gật đầu đáp lại, cũng không đi hỏi thăm là người nào sẽ tới?
Sau khi Diệp lão gia tử nói xong dựa lưng vào sô pha tiếp tục đeo kính xem báo chí.
Diệp Khai cũng không nói thêm lời gì, chỉ rót cho lão gia tử thêm chén trà, tự mình cũng tìm một phần báo chí ngồi xuống nhìn xem.
Qua chừng mười phút đồng hồ, Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi:
- Cháu cũng không hỏi thăm người đến là ai sao?
- Đã đến chẳng phải sẽ biết rồi ư, dù sao cũng không phải đến tìm cháu.
Diệp Khai bình thản hồi đáp.
- Hắc, có đạo lý!
Diệp lão gia tử nở nụ cười.
Kỳ thật trong nội tâm Diệp Khai cũng hiểu rõ thân phận địa vị của người sắp đến tuyệt đối sẽ không thấp.
Với tư lịch của Diệp lão gia tử, nhân vật có thể được hắn xưng là người bạn cũ chỉ sợ dùng một bàn tay là có thể đếm qua được rõ ràng.
Diệp Khai đoán chừng, người đến nếu không phải là thủ trưởng tối cao đã lui xuống như đồng chí Phương Hòa, thì phải là đồng chí Sở Phong của Trung cố ủy (ủy ban cố vấn trung ương), cho dù là thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành đương kim tư lịch cũng thua kém hơn Diệp lão gia tử rất nhiều, không nằm trong cùng một cấp bậc.
Cẩn thận tính toán, đồng chí Giang Thành được xem như đời tiếp theo của Diệp lão gia tử bọn họ.
Kết hợp tình thế trước mắt mà xem, đồng chí Sở Phong đang chiếm thượng phong, thế lực phái bảo thủ trướng mạnh, tự nhiên không có bao nhiêu thời gian đến tìm Diệp lão gia tử ôn chuyện, cho nên lần này tới bái phỏng hơn phân nửa phải là đồng chí Phương Hòa sau sự kiện xảy ra năm trước làm danh vọng chính trị bị ảnh hưởng thật lớn kia.
Quả nhiên, đại khái sau nửa giờ bên ngoài sân truyền vào thanh âm.
- Đi, theo ông ra ngoài nghênh đón!
Diệp lão gia tử đứng lên, nhìn Diệp Khai nói.
Diệp Khai vội đứng dậy, hắn đã hiểu thanh âm bên ngoài truyền đến quả nhiên là thanh âm của đồng chí Phương Hòa, tuy ông đã 80 tuổi nhưng thanh âm vẫn thật hào sảng to rõ, hơn nữa còn có loại mị lực đặc biệt rất dễ dàng cuốn hút người khác.
Đối với đồng chí Phương Hòa, Diệp Khai kính ngưỡng đã lâu nhưng không có nhiều dịp gặp mặt.
Nguyên nhân bên trong là bởi vì tuổi tác của hắn còn nhỏ, còn chưa có tư cách tham gia sự vụ trong gia tộc, chờ sau khi hắn lớn tuổi hơn thì Diệp lão gia tử đã qua đời, mà đồng chí Phương Hòa cũng đã quá cố, không còn cơ hội đối mặt.
- Diệp lão hổ, thân thể của anh xem như không tệ ah!
Thấy được Diệp lão gia tử, đồng chí Phương Hòa lớn tiếng nở nụ cười, trong thanh âm để lộ ra tình nghĩa vô cùng thắm thiết.
- Nhờ phúc, nhờ phúc thôi. Thân thể của Phương huynh không phải rất tốt sao, như vậy thật tốt lắm!
Diệp lão gia tử chắp tay, cười đón đồng chí Phương Hòa đi vào phòng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius