[Đông Phương Huyền Huyễn] Vũ Vương -T/g: Độc Du - Nguồn: 4vn.eu
Vũ Vương
Tác giả: Độc Du
Nguồn: 4vn.eu
Giới thiệu:
Hóa võ nhập đạo, Đạp Hư Lăng Thần, ta chính là Vũ Vương chi Vương!
Mộ Hàn, Liệt Sơn Thành Mộ gia một đứa con riêng bị bỏ rơi, đột nhiên Tử Hư Thần Cung xuất hiện , vì hắn mở ra kỳ dị thần thông đại đạo. Thần bí ngàn vạn Thiên Vực thế giới, từ từ bày ra...
Ps: Truyện mới ra đến chương 76 đọc thấy tạm được làm cho anh em coi chung ngày 1 chương ngày nào khá thì 2 chương đảm bảo không thiếu nợ
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu lên mảnh sân hoang tàn, len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu vào bên trong phòng ngủ.
Trên giường gần cửa sổ...
Mộ Hàn hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trở nên vặ vẹo vì thống khổ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, hai tay bấu chặt vào thành giường đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch
- Ah!
Đột nhiên, Mộ Hàn kêu lên sợ hãi, hai mắt trợn trừng, giật mình tỉnh dậy, trên khuôn mặt thanh tú không còn chút huyết sắc nào, giống như là một con cá bị mắc cạn từng ngụm từng ngụm thở thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, Mộ Hàn hô hấp mới từ từ hòa hoãn, tâm thần dần dần ổn định trở lại, chậm rãi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt Mộ Hàn như cũ vẫn tràn đầy thần sắc hoảng loạn.
Liên tục trong ba ngày nay, hắn đều gặp ác mộng.
Ba ngày trước, Mộ Hàn còn là một người bình thường trên Địa Cầu, có công việc ổn định, sinh hoạt vô cùng bình lặng. Trong một lần đi tụ hội cùng với đồng sự, sau khi say rượu tỉnh lại, chợt phát hiện, hết thảy đều đã biến đổi
Địa Cầu quỷ dị biến mất, hắn đi tới một cái thế giới tràn ngập võ đạo
Máy tính, điện thoại, ô tô… tậ cả tựa hồ đều trở thành vật trong mộng, thậm chí ngay cả diện mạo của hắn cũng bị cải biến triệt để
Hắn từ một thanh niên hai mươi tám tuổi biến thành một người thiếu niên tuấn tú mười lăm tuổi, sở hữu tất cả trí nhớ của người thiếu niên này
Thiếu niên này cũng gọi là Mộ Hàn.
Tại Liệt Sơn Thành Mộ gia, hắn có thể nói là một người bị ghẻ lạnh
Mẫu thân hắn Mộ Chiêu Nghi là nữ nhi được sủng ái nhất của tộc trưởng Mộ Gia, yêu như châu báu. Mộ Chiêu Nghi dung nhan tuyệt thế, tư chất kinh tài tuyệt diễm, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người. Chỉ cần có thời gian, nàng nhất định có thể trở thành tu sĩ mạnh nhất từ trước tới nay của Mộ gia từ trước tới nay, gia tộc từ trên xuống dưới đặt nhất nhiều kỳ vọng vào bản thân nàng.
Nhưng mà, kỳ vọng cuối cùng lại trở thành thất vọng.
Năm Mộ Chiêu Nghi mười bảy tuổi, từng ra ngoài lịch lãm, nhưng mà sau khi trở về lại đột nhiên có bầu. (ăn kem trước cổng )
Tộc trưởng giận tím mặt, bức nàng nói ra lai lịch của tên nam nhân kia. Mộ Chiêu Nghi không chịu, tộc trưởng càng thêm giận dữ, trong cơn tức giận đã đem nàng trục xuất khỏi Mộ gia, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.
Năm đó, việc này truyền khắp Việt Quốc, khiến cho Liệt Sơn Mộ gia vô cùng mất mắt.
Mộ Chiêu Nghi cuối cùng vẫn quyết định sinh hạ Mộ Hàn, chỉ là do quá buồn phiền cho nên hai năm sau thì nàng dời khỏi trần thế, chỉ còn Mộ Hàn cùng vú nuôi sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc Mộ Hàn năm tuổi, vú nuôi chết vì bệnh, hắn được tộc trưởng phái người đưa trở lại Mộ gia. Chỉ là, hắn cũng không được ông ngoại chào đón, mười năm này chưa từng gặp hắn một lần.
Tại Mộ gia mười năm, hắn tuy không phải ăn đói mặc rách, nhưng phải chịu đủ sự ghẻ lạnh cùng trào phúng, không chỉ bởi vì hắn là đứa con hoang khiến cho Mộ gia bị sỉ nhục lớn lao, càng bởi vì hắn mặc dù kế thừa dung mạo xuất chúng của mẫu thân, lại không thể kế thừa tư chất tuyệt hảo của mẫu thân trên con đường võ đạo!
Hắn... Không có Tâm Cung!
Tâm Cung, là căn nguyên tu luyện võ đạo của nhân loại
Nó ẩn ở bên trong mi tâm
Tâm Cung càng rộng lớn đại biểu cho thiên tư càng trác tuyệt
Hài đồng tại thời điểm tám tuổi, Tâm Cung sẽ trở nên thành thục. Từ thời điểm, này đại đa số người cũng chính thức bắt đầu tiếp xúc với con đường tu luyện. Người khác không thể tu luyện, là vì Tâm Cung quá mức nhỏ hẹp, không thể dẫn động thiên địa linh khí, nhưng mà Mộ Hàn lại là trực tiếp không có Tâm Cung.
Tâm Cung nhỏ hẹp, còn có thể thông qua một số thủ đoạn tiến hành mở rộng, nhưng nếu không cóTâm Cung, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có cơ hội tu luyện võ học
Bởi vì duyên cớ này, Mộ Hàn từng không ít lần bị đám đệ tử Mộ gia cùng tuổi ăn hiếp
Năm ngày trước, lúc chạng vạng tối, hắn đã bị người đánh trọng thương, gắng gượng hai ngày, cuối cùng vẫn không thể nào vượt qua, hít xuống một hơi cuối cùng.
Đúng lúc hắn chết, cái thân hình bị thương này không hiểu sao lại bị Mộ Hàn trên Địa Cầu chiếm cứ, chỉ là vẫn suy yếu như cũ, ba ngày qua, Mộ Hàn chưa từng ly khai qua sân nhỏ.
- Tiểu tử này cũng thật là mệnh khổ!.
Mộ Hàn lắc đầu, có chút đồng tình thở dài.
Nghĩ đến sau này mình có thể cũng không trở về được nguyên lai thế giới, không còn được gặp lại cha mẹ, bạn bè, chỉ có thể lấy thân phận của cái thân thể này sinh hoạt tại địa phương xa lạ này, biểu tình trên khuôn mặt Mộ Hàn trở nên dị thường đắng chát , có lẽ, trên Địa Cầu chính mình thật sự đã say rượu mà chết đi.
Qua một hồi lâu, Mộ Hàn mới vơi bớt nỗi lòng, chậm rãi sờ tay vào ngực, móc ra một cái ngọc trụy ( mặt dây truyền làm bằng ngọc)
Chiếc ngọc trụy này rất nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái, óng ánh ,long lanh, sáng loáng dị thường. Mà ở trung tâm mặt ngọc trụy này , có khắc đồ án một cái cung điện màu tím vô cùng tinh mỹ
Trên Cửa điện, hai chữ "Tử Hư" được khắc vô cùng rõ ràng
Mai ngọc trụy này là di vật mà Mộ Chiêu Nghi lưu lại. Chiếm cứ cỗ thân thể này, sau khi dung hợp với trí nhớ của đối phương , thỉnh thoảng lại móc mai ngọc trụy này ra quan sát, cơ hồ đã trở thành bản năng của Mộ Hàn.
- Ồ?
Một lát sau, Mộ Hàn chợt thở nhẹ ra, mở to hai mắt có chút kinh ngạc, chính là cái tiểu cung điện kia tràn ra ánh sáng màu tím mới đem cả miếng ngọc trụy đều nhuộm thành màu tím.
Trong mười năm năm, mảnh ngọc trụy này không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ là sau khi hắn tỉnh lại ba ngày trước, đồ án cung điện khắc trên bề mặt miếng ngọc trụy này mà bắt đầu có ánh sáng màu tím từ từ tràn ra
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu tím cũng là càng ngày càng đậm. Đến bây giờ, từ một miếng ngọc trắng như tuyết đã hoàn toàn biến thành màu tím, tòa cung điện kia như muốn từ bên trong hiện ra.
Bỗng chốc, ngọc trụy chợt nhẹ nhàng rung động .
Mộ Hàn càng cảm thấy ngạc nhiên, hai con mắt không hề nháy một cái, chăm chú nhìn miếng ngọc trụy kia rung rung từ từ kịch liệt. Mười vài giây sau, rung động cơ hồ biến thành nhảy lên.
- Ông!
Lại là hơn mười giây qua đi, một hồi thanh âm thanh thúy chợt vang lên, miếng ngọc trụy liền thần kỳ thoát khỏi sợi dây bộc, nhanh chóng nhảy dựng lên
Mộ Hàn xem đến líu lưỡi, miếng ngọc trụy tỏa ra ánh sáng màu tím kia trong con mắt của hắn không ngừng phóng đại.
Ngay lập tức, miếng ngọc trụy giống như là thiểm điện chui vào mi tâm của hắn.
- Ti!
Mộ Hàn hít vào ngụm khí lạnh, giống như là tỉnh mộng, vội vàng đưa tay sờ sờ vào mi tâm, chỉ thấy nhẵn nhụi như thường, cũng không bởi vì miếng ngọc trụy tiến vào mà cảm thấy bất đồng.
Cấm lấy chiếc gương ở trên đầu giường, soi mi tâm, cũng không thấy gì dị thường.
Mộ Hàn trong nội tâm kinh nghi bất định, nếu không có sợi dây trống rỗng đeo ở trên cổ, đã chứng minh sự việc phát sinh vừa rồi, hết thảy cũng không phải là hư ảo, hắn cho rằng bản thân hoa mắt cũng không phải thực sự là không thể
Ngọc trụy thực sự tiến vào
Mộ Hàn vừa kinh ngạc vừa lo lắng, mi tâm run rẩy một hồi, chợt có từng tia khí tức thanh lương giống như là những sợi tơ, nhanh chóng lan tràn đến tứ chi bách hài.
Những nơi đi qua đều cảm thấy mát lạnh, Mộ Hàn như tắm gió xuân, thân hình bởi vì bị thương mà lưu lại đau đớn cùng suy nhược trong nháy mắt đã bị khu trừ được sạch sẽ.
Trong khoảnh khắc, Mộ Hàn tựu tinh thần sáng láng, thương thế lập tức khỏi hẳn.
Loại biến hóa này, khiến cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng. Sau khi cảm giác mát lạnh đó tán đi, Mộ Hàn cũng từ trọng kinh dị mà tỉnh lại, giống như là phản xạ có điều kiện đem lực chú ý tập trung đến mi tâm.
Hành động này, trong quá khứ Mộ Hàn kia đã thử qua vô số lần, hắn hiện tại chí ít sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, tâm thần liền hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn có loại cảm giác, biến hóa vừa rồi, khẳng định cùng với miếng ngọc trụy một khắc trước biến mất tại mi tâm chính mình có liên hệ cực lớn
Nghĩ xong, Mộ Hàn trong đầu chợt hiện ra một cái không gian trong suốt cực kỳ rộng lớn, phảng phất giống như là vô biên vô hạn, không có điểm cuối cùng.
- Tâm Cung!
Mộ Hàn tâm thần đại chấn, trong đầu vô ý thức địa hiện ra hai chữ này mắt.
Sau khi dung hợp trí nhớ, trong quá khứ Mộ Hàn kia từ khi tám tuổi đã bắt đầu cảm ứng tâm cung, đáng tiếc thủy chung không có thu hoạch, đến cuối cùng, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng hôm nay, chính mình trong đầu ý niệm chỉ cần thoáng qua, lại hiện ra một cái tâm cung khổng lồ như vậy?
Tương phản cực lớn, khiến cho Mộ Hàn lập tức ngây dại!
Cho dù mới tới thế giới này ba ngày, Mộ Hàn cũng nhịn không được nữa kinh hỉ dị thường. Đây là một cái thế giới nơi mà võ đạo tu sĩ tung hoành, cũng là một thế giới mạnh được yếu thua, trong trí nhớ của chủ nhân tiền nhiệm cái thân hình này, Mộ Hàn đã nhận thức qua vô số lần bị Mộ Gia Tử Đệ ăn hiếp khuất nhục.
Nếu có thể tu luyện, có được lực lượng cường đại, hết thảy đều có thể cải biến.
Mộ Hàn đè nén sự kích động trong lồng ngự, tâm thần lần nữa đắm chìm vào trong mi tâm, rất nhanh, hắn lại cảm nhận được cái tâm cung khổng lồ kia.
Tinh tế quan sát một lát, Mộ Hàn đột nhiên có chút nghi hoặc.
Nói chung, trước khi tu luyện, nếu không gian bên trong Tâm Cung có thể đạt phương viên ước chừng một mét, là có thể tu luyện võ đạo. Đạt tới phương viên hơn mười mét, chính là thiên tài, nếu có thể đạt phương viên mấy chục mét, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, mà tâm cung của bản thân mình đâu chỉ có phương viên một ngàn mét?
Tâm Cung tựa hồ to đến có chút không hợp thói thường!
Quan trọng nhất là, không gian bên trong Tâm Cung nghe nói đều là hơi nước mênh mông giống như là vân vụ, mà Tâm cung của bản thân mình lại gần như là trong suốt, cùng người khác hoàn toàn bất đồng.
Tâm Cung như vậy, thật sự có thể tu luyện?
Mộ Hàn không khỏi lo lắng, một hồi lâu qua đi, hắn mới nhớ tới ước nguyện chính mình lúc ban đầu, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình dáng miếng ngọc trụy màu tím kia
- Ông!
Cơ hồ ngay khi Mộ Hàn nghĩ đến miếng ngọc trụy, Tâm Cung lập tức phát ra cộng hưởng rất nhỏ, một điểm tử mang dần hiện ra, bị Mộ Hàn bắt được.
Nội tâm khẽ động, lực chú ý của Mộ Hàn chợt chuyển di tới.
Điểm tử mang kia đúng là một tòa cung điện tỏa ra ánh sáng tím chói chang, ngoại hình cùng cái đồ án cung điện khắc trên ngọc trụy giống nhau như đúc, phía trên cửa điện, đồng dạng điêu khắc hai chữ "Tử Hư"
Ngọc trụy quả nhiên vào được, nhưng lại sáp nhập vào Tâm Cung!
Bên trong cung điện này cũng không biết cất giấu bí mật gì? Mộ Hàn có chút hiếu kỳ, tâm thần tập trung lên đại môn bị khép kín của cung điện kia
- Oanh!
Ngay khi tâm thần Mộ Hàn tiếp xúc với cửa điện, một đoàn quang mang màu tím óng ánh đột nhiên từ trong cửa điện bắn ra. Nháy mắt sau đó, Mộ Hàn liền cảm giác có từng chuỗi kí tự nhấp nháy tỏa ra ánh sáng màu tím bắn ra, tựa như sóng vỡ bờ.
Những ký tự này càng không ngừng lượn lờ lưu chuyển bên trong đầu Mộ Hàn, giống như là muốn làm nổ tung đầu của hắn vậy
Mấy chục giây sau, cuối cùng một phù tự dần dần hiện ra
Cảm giác đau đầu sâu sắc lập tức được tiêu trừ, mà những cái ký tự kia giống như là trực tiếp khắc ở sâu bên trong linh hồn của Mộ Hàn, vô cùng rõ ràng, không bỏ sót một chữ nào.
- Tử Ngọc Sinh Yên? Đây là...
Giật mình sửng sốt một chút, Mộ Hàn kinh hỉ, những cái kia ký tự kia liền tổ hợp thành một bộ công pháp có tên "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết"
Ngay sau đó, chợt có một hồi thanh âm phiêu miểu từ bên trong cung điện màu tím truyền ra, đứt quãng:
- Tử Hư Thần Cung vi nguyên, Tử Ngọc Sinh Yên vi dẫn, hóa vũ nhập đạo...
- Nhập ta Linh Hư Động Thiên, dung ta Linh Hư huyết mạch, có được ta Linh Hư truyền thừa, mới là Linh Hư tộc nhân... Nếu nhị cửu chi niên chưa thành. . . ... Cung toái... Hồn tiêu..."
"..."
Mộ Hàn nghe được trợn mắt há hốc mồm, bốn cái âm phù giống như là bốn gáo nước lạnh dội lên đầu hắn vậy, lập tức khiến cho hắn toàn thân lạnh buốt
Ý tứ mấy câu nói đó, Mộ Hàn đại khái có thể lý giải.
Cái "Tử Hư Thần Cung " kia, có lẽ chính là tòa cung điện đã dung nhập vào trong Tâm cung của mình, "Tử Ngọc Sinh Yên" chính là để ám chí bộ công pháp "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" đã khắc ở bên trong linh hồn mình . Câu kế tiếp, vế trước chỉ là phương pháp làm như thế nào mới có thể chính thức trở thành Linh Hư tộc nhân, nửa câu sau thì chịu không biết cái gì.
Về phần một câu cuối cùng, nhị cửu chi niên, chính là năm mười tám tuổi.
Mười tám tuổi , nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới "Hóa võ nhập đạo" , như vậy liền có thể đi vào nơi gọi là Linh Hư Động Thiên, dung hợp Linh Hư tộc huyết mạch, đạt được Linh Hư tộc truyền thừa, trở thành chính thức Linh Hư tộc nhân.
Nếu không, "Cung toái hồn tiêu" .
Ngắn ngủn bốn chữ, lại khiến cho Mộ Hàn có cảm giác khiếp vía hãi hùng
Ý tứ của hai từ Cung toái, Mộ Hàn phi thường tinh tường, cái kia chính là Tâm Cung bạo toái. Tâm Cung vừa vỡ, kết cục của chủ nhân tựu chỉ có một, hồn phi phách tán.
- Mười tám tuổi phải hóa võ nhập đạo, làm sao có thể?
Mộ Hàn cười khổ ai thán .
Hắn cái này cỗ thân thể hiện tại là mười lăm tuổi, khoảng cách mười tám tuổi chỉ có ba năm, muốn tại ba năm thời gian đạt tới cảnh giới này, đây cơ hồ là nhiệm vụ bất khả thi. Phải biết rằng trên đời này vô số võ đạo tu sĩ, tốn hao cả đời quang âm đều không có thể vượt qua Vũ Cảnh đỉnh phong, hóa võ nhập đạo.
Đối với võ đạo tu sĩ mà nói, Vũ Cảnh chia làm cửu trọng.
Nhất trọng Ngoại Tráng, nhị trọng Nội Dưỡng, tam trọng Thực Khí, tứ trọng Đại Thông, ngũ trọng Yên Hà, lục trọng Bách Khiếu, thất trọng Ngọc Xu, bát trọng Không Cốc, cửu trọng Vũ Hóa.
Cái gọi là Ngoại Tráng, chính là dẫn thiên địa linh khí rèn luyện cơ bắp cốt cách; Còn Nội Dưỡng có nghĩa là dùng thiên địa linh khí tẩm bổ tạng phủ.
Thực Khí, danh như ý nghĩa, chính là hấp thu thiên địa linh khí, tiến hành luyện hóa, trong cơ thể bắt đầu sinh sôi ra chân khí; Đại Thông, toàn thân kỳ kinh bát mạch cùng thập nhị chính kinh thông suốt; Yên Hà, ý tức là biến hóa thất thường, đến cảnh giới này, có thể phóng xuất chân khí, có thể đem chân khí tùy ý ngưng tụ ra bất luận cái hình dạng gì.
Bách Khiếu, chính là đả thông tất cả ẩn khiếu có trong cơ thể; Ngọc Xu, dùng Tâm Cung làm then chốt, đem ẩn khiếu cùng kinh mạch hợp thành một cái chỉnh thể; Không Cốc, cũng có thể gọi là Tích Cốc, có thể dùng thiên địa linh khí là thức ăn, coi như là mười ngày nửa tháng không ăn không uống, đối với thân thể cũng sẽ không biết tạo thành bất luận tổn hại gì.
Tầng cuối cùng Vũ Hóa, chính là Vũ Cảnh đỉnh phong.
Đột phá cảnh giới này, chính là Đạo Cảnh trong truyền thuyết
Đạo Cảnh cường giả, nghe nói có thể ngăn sông lấp biển, hủy thiên diệt địa, thực lực cực kì khủng bố, trong mắt Vũ Cảnh tu sĩ , tồn tại giống như Thần Tiên vậy .
Bất quá, cường giả như vậy, mười vạn người chưa chắc có thể xuất hiện một người.
Trăm vạn nhân khẩu bên trong Liệt Sơn Thành , cũng chỉ có Mộ gia một vị Thái Thượng trưởng lão thành công hóa võ nhập đạo, bước chân vào Đạo cảnh cường đại, một bước lên trời.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia cũng là thiên tài tu luyện võ đạo , nhưng cũng cần đến một trăm năm mới hóa võ nhập đạo, mà Mộ Hàn chỉ có thời gian chính là ba năm thời gian.
- Ba năm, ba năm...
Nhẹ nhàng lẩm bẩm hai chữ này, Mộ Hàn đáy lòng lạnh cả người, mảnh ngọc trụy này sớm không vào muộn không vào, hết lần này tới lần khác lại đúng lúc bản thân mình chiếm cứ cỗ thân thể này mới ba ngày liền chui vào, vốn tưởng rằng có Tâm Cung, có thể tu luyện đã là một cái thiên đại hảo sự, chỉ là hiện tại xem ra, chuyện tốt cũng có thể có thể biến thành tai họa.
Cũng không biết trước khi đeo cái ngọc trụy này, vì sao thủy chung không có động tĩnh gì?
Hối hận lầm bầm một lát, Mộ Hàn đột nhiên tỉnh ngộ, từ khi miếng ngọc trụy màu tím kia chui vào mi tâm , đường lui của bản thân mình đã hoàn toàn không còn, nếu không tu luyện ba năm sau chỉ có một con đường chết, nếu tu luyện có lẽ còn có thể dành được một đường sinh cơ.
- Sớm muộn gì đều là chết, không bằng liều mạng!
Không có qua vài giây, Mộ Hàn liền thở sâu, hung hăng cắn răng một cái, từ trên giường nhảy xuông, sau khi ăn mặc chỉnh tề , chỉ là thoáng rửa mặt một phen liên bước ra sân nhỏ...
Last edited by ursawarrious; 21-07-2012 at 08:12 AM.
Sâu bên trong một sơn cốc hoang vắng, cây rừng che khuất bầu trời, ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe hở, đem mặt đất phủ đầy lá khô chiếu rọi
- Phanh! Phanh...
Tiếng va đập vang dội liên tiếp.
Mộ Hàn đang di chuyển vòng quanh một cái Đồng La Thụ thô to , bước chân linh động, thân pháp như du xà, không ngừng xuất kích, oanh quyền , chưởng phách, tay nện, chân đá, nện đầu gối, thân đụng...
Công kích như mưa rơi, không ngớt không dứt đánh vào những cành cây
Lúc này, Mộ Hàn thập phần kinh hỉ.
Tiền nhiệm chủ nhân cỗ thân thể này mặc dù không thể tu luyện võ đạo, nhưng cũng không cam lòng làm một kẻ bình thường để cho Mộ Gia đệ tử tùy ý ăn hiếp.
Lúc tám tuổi khi biết được chính mình không có Tâm Cung, hắn càng không ngừng quan sát phương pháp tu luyện đám Mộ Gia đệ tử, sau đó dốc sức liều mạng bắt chước khổ luyện.
Bảy năm ngày qua ngày, thủy chung không ngừng khổ luyện.
Cỗ thân thể này được hắn rèn luyện được phi thường cường tráng, cường độ cơ hồ có thể cùng Vũ Cảnh nhất trọng Ngoại Tráng Cảnh tu sĩ so sánh. Đáng tiếc chính là, hắn không có Tâm Cung, thủy chung không cảm ứng sự tồn tại của thiên địa linh khí, chính thức động thủ, vẫn không phải là đối thủ của Ngoại Tráng Cảnh tu sĩ
Mỗi lần cùng đám Mộ Gia Tử Đệ động thủ đánh nhau, cơ hồ đều là hắn thảm bại mà chấm dứt.
Bất quá, đây càng kích phát sự quật cường trong lòng hắn.
Bảy năm qua, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ chạy đến nơi này. Trong cốc mấy chục khỏa đồng la thụ, mỗi một gốc cây thân cây tầng ngoài đều bị hắn đánh đến gồ ghề, thậm chí có nhiều cây bên trên còn lưu lại lấy dày đặc huyết vân, những thứ này đều là dấu vết hắn khổ luyện mà lưu lại.
Hôm nay, Mộ Hàn đã trở thành tân chủ nhân của cỗ thân thể này
Chỉ cần trải qua thời gian ngắn thích ứng, động tác đã trở nên phi thường quen thuộc.
Vài ngày trước, sau khi thương thế lưu lại hoàn toàn khôi phục, Mộ Hàn tinh thần cùng lực lượng đều phi thường tràn đầy. Vài điểm công kích này, Mộ Hàn cảm giác không thấy bất luận cái gì đau đớn cả
Đây đều là thành quả khổ luyện của Mộ Hàn kia
Mộ Hàn vốn chỉ là một công nhân viên chức bình thường trên Địa Cầu, chạy nhanh vài bước đã thở hồng hộc, nhưng bây giờ đối với thân cây liên tục quyền đấm cước đá trong vài phút, vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Loại biến hóa cực lớn này, khiến cho Mộ Hàn cực kỳ ngạc nhiên, động tác cũng trở nên càng lúc càng nhanh.
Thế công như gió táp mưa sa triền khai trong thời gian chưa đến mười năm phút đồng hồ, loại cảm giác mới lạ kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mỗi lần tứ chi va chạm thân cây, Mộ Hàn đều có cảm giác xương cốt bản thân giống như muốn bạo liệt ra , cảm nhận sâu sắc cơ bắp bành trướng càng làm cho cơ thể khó có thể chịu được.
Kiếp trước, hai mươi năm trong đời, Mộ Hàn chưa từng một lần nếm qua khổ luyện như vậy.
Nhiều lần, Mộ Hàn thậm chí nghĩ dừng lại nghỉ ngơi một chút, chỉ là nhìn thoáng qua những cái ấn kí cùng vết máu trên thân cây kia, trong nội tâm không tự giác liền có một loại cảm giác xấu hổ.
Vì vậy, Mộ Hàn lần lượt cắn răng kiên cường chống đỡ.
Ước chừng sau nửa giờ, Mộ Hàn giống như là một đầu dã thú bị thương, trong miệng phát ra tiếng thở dốc, từng giọt mồ hôi to như hạt đâu địa từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài, đem y phục cùng mái tóc của hắn đều thấm ướt đẫm , giống như là mới từ trong sông vớt ra vậy
Những vết chai trên đôi bàn tay của Mộ Hàn sớm đã bị đồng la thụ cạo phá, máu tươi đầm đìa, hai cái cánh tay cũng là sưng đỏ không chịu nổi, lồng ngực vô cùng đau đớn khó chịu, hai chân giống như là muốn đứt gãy ra, toàn thân mệt mỏi rã rời , đau đớn thấm vào cốt tủy tỏa đi khắp cơ thể
Mộ Hàn cực lực đè nén cảm nhận trên thân thể, khấu quyết của "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" không ngừng hiện lên trong đầu.
Một lúc lâu sau, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, trong cốc thanh âm bang bang vẫn không hề dừng lại
Mộ Hàn bước chân trở nên có chút chậm chạp, nhưng động tác vẫn không hề dừng lại
Ra quyền, xuất tay, nhấc chân, xoay người...
Mộ Hàn trên người vết thương chồng chất, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên như lửa, từng đợt cảm giác mê muội xông lên đỉnh đầu, lồng ngực càng giống như bị đè nén đến mức muốn nổ tung
Kiên trì, kiên trì...
Mộ Hàn tâm thần chìm vào bên trong khẩu quyết của "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" , phảng phất vĩnh viễn không biết đau đớn cùng mệt mỏi là gì, huyết dịch trên người tùy ý bắn ra.
Mười năm phút, ba mươi phút…
Tốc độ càng ngày càng chậm!
"Bịch!"
Gần một giờ qua đi, Mộ Hàn một quyền chậm như ốc sên đánh trúng vết máu loang lổ trên thân đồng la thụ, xuất ra tia khí lực cuối cùng, ngửa mặt ngã quỵ xuống.
Hai mắt lập tức nhắm nghiền , thế nhưng mà, Mộ Hàn giờ phút này chẳng những không hề bất tỉnh, ngược lại ý thức trở nên rõ ràng trước nay chưa từng có.
Xoay mình, Mộ Hàn mi tâm khẽ run.
Ngay sau đó, Mộ Hàn liền cảm giác được, có một tia khí tức nhu hòa từ chung quanh trong trời đất tách ra , xuyên vào bên trong mi tâm, sau đó lại từ Tâm Cung nội chui ra.
- Thiên địa linh khí!
Ý niệm kích động tồn tại trong đầu chưa đến hai giây, Mộ Hàn liền bình tĩnh trở lại.
Nương theo sự vận chuyển của "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết", những tia linh khí này như những sơi tơi chậm rãi rót vào bên trong cơ bắp, cốt cách của Mộ Hàn. Cảm giác mát lạnh vận chuyển khắp tứ chi bách hải, đau đớn dần dần nhạt nhòa, đúng là như tắm gió xuân, như uống quỳnh tương, trong lúc nhất thời, toàn thân thoải mái đến cực điểm.
Thời gian lặng yên qua đi, thiên địa linh khí tiến vào trong cơ thể càng ngày càng nhiều.
Một loại lột xác vô chi vô giác bắt đầu xuất hiện...
Toàn thân cơ bắp của Mộ Hàn bắt đầu chậm chạp nhúc nhích , bộ vị khớp xương phát ra tiếng bạo tạc rất nhỏ. Cuối cùng,biên độ nhúc nhích của cơ bắp càng lúc càng lớn, khiến cho y phục của Mộ Hàn bạo toái, khớp xương ở bên trong đùng đùng rung động, giống như đốt pháo pháo.
Gần ba mươi phút qua đi, tòa sơn cốc này mới một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
- Hô!
Mộ Hàn hai mắt đột nhiên mở ra, hai tay tại mặt đất vỗ mạnh, thân hình giống như viên đạn . Tứ chi chỉ hoạt động nhẹ nhàng, lực lượng mạnh mẽ từ cơ bắp cùng cốt cách ngay lập tức sinh ra. Giờ khắc này, Mộ Hàn cảm giác trong cơ thể mình tựa hồ tràn ngập sức mạnh
- Vũ Cảnh nhất trọng, Ngoại Tráng Cảnh?
Mộ Hàn kinh ngạc, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin
- Hô!
Vẫy vẫy cánh tay, Mộ Hàn một quyền oanh tới một khỏa đồng la thụ trước mặt
Phịch một tiếng, đinh tai nhức óc.
Khỏa Đồng la thụ bỗng nhiên bạo tán ra, mảnh gỗ vụn tóe khắp nơi, thân cây bị nắm đấm của Mộ Hàn oanh kích thủng hơn phân nửa, giống như bị mãnh thú cắn một cái vậy.
Đồng la thụ lay động vài cái, liền ầm ầm sụp đổ.
- Ngoại Tráng Cảnh! Quả nhiên là Ngoại Tráng Cảnh!
Nhìn gốc cây gẫy rạp, Mộ Hàn mừng rỡ như điên, hưng phấn mà rống to .
Mộ Hàn cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, mình cũng có thể làm được chuyện này, trước kia vô số lần xúc động muốn buông tha, hôm nay rốt cục đã nhận được hồi báo to lớn. Không đến một ngày thời gian, hắn liền từ một người bình thường không có Tâm Cung, biến thành một võ đạo tu sĩ chính thức
Ngoại Tráng Cảnh, chỉ là Vũ Cảnh đệ nhất trọng.
Nhưng đối với hắn mà nói, chính là một kỳ tích
Đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, cơ bắp cùng cốt cách trải qua thiên địa linh khí rèn luyện, càng trở nên rắn chắc. Hôm nay, coi như là người bình thường cầm đao kiếm sắc bén dùng sức bổ chém tới, tối đa cũng chỉ có thể vạch phá làn da của Mộ Hàn, lưỡi đao không có khả năng cắt nhập vào bên trong cơ thể.
Về phần thân thể lực lượng của Mộ Hàn, càng là bạo tăng tối thiểu lên mấy chục lần.
Không ít Ngoại Tráng Cảnh Mộ Gia Tử Đệ ra tay, có thể một quyền đánh gẫy thân của một Mộc Đầu đã là không tệ rồi, mà hắn một đấm xuất ra, lại có thể đánh gẫy thân cây của một khỏa đồng la thụ.
- Tử Ngọc Sinh Yên Quyết quả nhiên thần kỳ, ba năm thời gian đạt tới hóa võ nhập đạo, tựa hồ cũng không phải không có khả năng...
Mộ Hàn nói thầm một tiếng, hắn phát hiện đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, Tâm cung trong suốt của bản thân có thêm một mảng hơi nước trắng mịt mờ, Tử Hư Thần Cung bị mảng hơi nước này che đi
Mộ Hàn không biết loại biến hóa này là tốt là xấu, hắn hiện tại chỉ có thể tiếp nhận biến hóa như thế.
Trong tâm niệm, Mộ Hàn nắm đấm lần nữa đánh ra.
- Rầm rầm rầm phanh...
Thanh âm va đập mạnh mẽ liên tục không ngừng nghỉ vang lên trong sơn cốc .
Nhịp thanh âm vang dội không ngừng truyền vào trong tai, Mộ Hàn có cảm giác giống như là thoát thai hoán cốt. Lúc này, hắn mới cảm giác được linh hồn, trí nhớ của bản thân cùng cỗ thân thể này mới hoàn toàn dung hợp, tuy hai mà một. Trải nghiệm nhân sinh hơn hai mươi năm trên địa cầu, có lẽ thật sự chỉ có thể trở thành một đoạn hồi lức chôn sâu ở trong đáy lòng
Mặt trời buổi chiều dần dần ngả về phía tây, Mộ Hàn mới hoàn toàn thích ứng với lực lượng được gia tăng mãnh liệt, trở về Liệt Sơn Thành.
Ps: Ai biết cây Đồng La là cái cây mần chi thì xin chỉ giáo em chịu không thấy
Last edited by ursawarrious; 21-07-2012 at 08:21 AM.
Liệt Sơn Thành là một tòa thành của Mộ Gia. Nhiều lần, đảm nhiệm thành chủ đều là do gia chủ Mộ gia thị kiêm nhiệm, trong thành những gia tộc khác cho dù lớn hay nhỏ cũng chỉ có thể núp dưới cái bóng của Mộ Gia.
Tuyển Phong Viện đặt ở trung ương của tòa thành này, là chỗ Mộ Gia đệ tử dưới mười sáu tuổi tu luyện.
Tuyển phong, danh như ý nghĩa, chính là lựa chọn ra người tinh nhuệ
Một mảnh phương viên mấy ngàn thước được tường cao vây quanh, cách ly tạo thành Tuyển Phong Viện. Bên ngoài bức tường này, đường phố tấp nập, nhà cửa san sát, quy tụ đại lượng tộc nhân trong Mộ Gia thị
Bên trong Tinh Phong viện, được phân thành bốn tầng khu vực.
Tầng thứ nhất chính là nơi huấn luyện Ngoại Tráng Cảnh Mộ Gia đệ tử, tầng thứ hai là Nội Dưỡng Cảnh, tầng thứ ba Thực Khí Cảnh, tầng thứ tư Đại Thông Cảnh.
Khu vực thứ tư, đặt ở sâu bên trong Tuyển Phong Viện
Nếu là có thể tại năm mười sáu tuổi đạt tới trước Đại Thông Cảnh, đều trở thành đối tượng Mộ gia trọng điểm bồi dưỡng
Tuyển Phong Viện giống như là một cái sàng, không ngừng đem những hạt cát đào thải, chỉ để lại những viên sỏi tráng kiện, những viên sỏi này, chính là tinh hoa, cũng là trụ cột trong tương lại của Mộ Gia thị.
Chỉ cần tư chất tốt, tiềm lực tốt, có thể chịu được cực khổ, nhất định có thể tiến vào bên trong Tuyển Phong Viện bộc lộ tài năng, trở thành người nổi bật bên trong Mộ Gia đệ tử.
- Hô! Hô...
Hôm sau, trời còn chưa sáng, sự yên lặng bên trong Tuyển Phong Viện đã bị đánh phá.
Trong nội viện khu vực tầng thứ tư, Mộ Hàn đang cực nhanh huy động chiếc chổi trong tay. Những chiếc chổi bên trong Tuyển Phong Viện đều được đặc chế , thân chổi là do tinh thiết rèn thành, chia làm ba loại: nhỏ, vừa, lớn. Loại nhỏ năm mươi cân, loại vừa hai trăm cân, mà loại chổi lớn có thể đạt đến năm trăm cân.
Khi Mộ Gia Tử Đệ bị phạt quét sạch Tuyển Phong Viện , công cụ đều do võ đạo giáo sư chỉ định. Nội Dưỡng Cảnh trở xuống dùng loại chổi sắt nhỏ, Thực Khí Cảnh dùng loại vừa, Đại Thông Cảnh dùng loại lớn. Không có khả năng lại để cho một đệ tử đạt đến Vũ Cảnh đệ tứ trọng Đại Thông Cảnh, đi sử dụng một cái chổi nhỏ năm mươi cân
Loại hành vi lười biếng này một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị trọng phạt.
Mộ Hàn không giống với những Mộ Gia đệ tử kia, hắn đến quét sạch Tuyển Phong Viện, cũng không phải là bị phạt.
Lúc tám tuổi khi biết được chính mình không có Tâm Cung, không thể tu luyện, hắn mỗi ngày đều chạy tới quấn lấy vị quản sự Tuyển Phong Viện lúc ấy. Người quản sự này động lòng chắc ẩn, liền giao cho hắn việc quét sạch Tuyển Phong viện, cấp cho Mộ Hàn cơ hội có thể tiếp cận những Mộ Gia đệ tử quan sát tu luyện võ đạo
Ngoại trừ mấy ngày gần đây, bảy năm qua, Mộ Hàn cơ hồ là mưa gió không quản.
Trước kia, Mộ Hàn một mực dùng loại chổi nhỏ. Hôm nay lực lượng tăng lên, Mộ Hàn trực tiếp sử dụng loại chổi hai trăm cân. Cho tới tận bây giờ, mỗi sáng hắn đều dậy sớm đi tới đây quét sạch sân bãi, cũng không phải hắn lấy việc giúp người làm niềm vui, mà là việc quét sạch sân nhỏ này cũng là một loại phương thức rèn luyện bản thân
Hắn ngày hôm qua có thể dùng "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" rất nhanh đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, ngoại trừ do Vũ Đạo Công Pháp thần kỳ, chính yếu nhất còn là vì bảy năm khổ luyện này. Thủ đoạn khổ luyện của hắn có hai loại, một cái là tại bên trong sơn cốc kia oanh kích đồng la thụ, loại còn lại chính là quét sạch Tuyển Phong Viện.
Chiếc chổi sắt trầm trọng theo hai tay đong đưa uy vũ sinh phong...
Lực lượng trong cơ thể Mộ Hàn tựa hồ vô cùng vô tận, động tác vung chổi quét giống như hành vân lưu thủy, không có chút nào cảm giác trì trệ, cái này trước kia, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Trước ngày hôm qua, cây chổi hai trăm cân, hắn cũng không phải là không cầm được . Thế nhưng, dùng để quét sạch Tuyển Phong Viện, thì quả thực là việc lực bất tòng tâm. Chỉ quét vài cái, lực lượng đã cạn kiệt, ngay cả cánh tay cũng khó có thể huy động, sao có thể tùy tâm sở dục như giờ phút này, thông thuận tự nhiên?
Không qua bao lâu, tầng khu vực tận cùng bên trong Tuyển Phong Viện đã được thanh lý sạch sẽ chỉnh tề.
Công tác quét dọn Tuyển Phong Viện kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem đất đá gồ ghề san bằng, sau đó đem đất cát còn sót lại từ ngày hôm qua thanh trừ ra ngoài
- A!
Hoàn thành công việc quét sạch tầng thứ ba của Tuyển Phong Viện, Mộ Hàn mới đình chỉ việc quét dọn, thở ra một ngụm trọc khí thật dài
- Mộ... Mộ Hàn?
Bỗng dưng, một tiếng hô thấp giọng đầy kinh ngạc chợt vang lên, trong ngữ điệu tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Mộ Hàn giương mắt xem xét, chỉ thấy hơn mười mét bên ngoài Tuyển Phong Viện khu vực tầng thứ hai xuất hiện bốn đạo thân ảnh, đi đầu chính là một thiếu niên mặc hắc y tuấn mỹ, dáng người thon dài, khuôn mặt Như Ngọc, đôi mắt vô cùng đào hoa. Phía sau hắn, còn đi theo ba gã thiếu niên cùng loại trang phục.
Bốn người này niên kỷ cùng Mộ Hàn không sai biệt lắm, đều là mười lăm mười sáu tuổi.
- Mộ Tinh Không!
Chứng kiến thân ảnh thiếu niên đi đầu, một đoạn trí nhớ nhất thời hiện ra, đồng tử Mộ Hàn hơi co lại, một tia tức giận không tự chủ được nổi lên trong lòng.
Sáu ngày trước hắn sở dĩ bị thương nặng như thế, chính là vì Mộ Tinh Không.
Ngày ấy chạng vạng tối, hắn theo thành Tây Sơn cốc phản hồi, đi ngang qua Cúc Hoa hồ bên ngoài thành, trong lúc vô tình phát hiện được Mộ Tinh Không cùng tiểu thiếp của Mộ gia Ngũ trưởng lão có gian tình. Hắn không muốn kinh động hai người này, vì vậy lặng lẽ rút đi, kết quả còn không đến được Liệt Sơn Thành, lại đột nhiên bị tập kích.
Lúc ấy, Mộ Hàn cũng không có nhìn rõ diện mạo kẻ ra tay
Chỉ là sau đó nghĩ lại, người nọ không ai khác có thể chính là Mộ Tinh Không. Nhất là lúc này Mộ Tinh Không hiển lộ ra biểu cảm kinh ngạc, càng làm cho Mộ Hàn vững tin phán đoán của mình. Có lẽ Mộ Tinh Không nghĩ rằng, bản thân mình giờ phút này chắc phải nằm liệt giường rồi, chứ không nên xuất hiện bên trong Tuyển Phong Viện này.
Nói chuyện là một thiếu niên mặt đen, tên là Mộ Thiên Lan. Hai người còn lại, người hơi lớn tuổi hơn chính là Mộ Tinh Phong, người còn lại tên gọi Mộ Thiên Vũ.
Bốn gã Mộ Gia đệ tử này, Mộ Hàn đều phi thường quen thuộc.
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan đã tu luyện đến Vũ Cảnh tam trọng Thực Khí Cảnh, về phần Mộ Tinh Không không lâu trước đó đã đột phá đến Vũ Cảnh đệ tứ trọng Đại Thông Cảnh.
Thời gian gần đây, Tuyển Phong Viện đều là do bọn họ cùng Mộ Hàn quét dọn.
Bình thường, ngoại trừ Mộ Hàn là chủ động yêu cầu, bốn kẻ còn lại, đều là bởi vì phạm sai lầm mà bị phạt. Thí dụ như Mộ Tinh Không, trong lúc luận bàn trong cố ý đánh trọng thương đồng tộc đệ tử, kết quả bị phạt đến quét sạch Tuyển Phong Viện nửa năm, hôm nay, kì hạn trừng phạt sắp chấm dứt.
Đối với việc trừng phạt này,trong nội tâm bọn hắn đều có chút bất mãn.
Bọn hắn không dám phàn nàn quyết định của võ đạo giáo sư Tuyển Phong Viện, đối với Mộ Hàn là con riêng lại càng thêm không vừa mắt, thỉnh thoảng mượn cớ đánh đập, khiêu khích Mộ Hàn, phát tiết oán khí. Từ khi Mộ Hàn tám tuổi sau khi được phân việc quét dọn Tuyển Phong Viện, liền thường xuyên cùng những Mộ Gia đệ tử bị phạt phát sinh đánh nhau.
Đương nhiên, cho dù người ông ngoại tộc trưởng kia không chào đón hắn, thì hắn rốt cuộc vẫn là con Mộ Chiêu Nghi, đám Mộ Gia đệ tử cho dù cùng hắn động thủ, cũng không dám hạ tử thủ, nhưng đả thương da thịt là không thể tránh khỏi.
Mộ Hàn đơn giản chỉ cắn răng chèo chống, mặc kệ bị đánh thảm đến mức nào, hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ là càng thêm tàn ác rèn luyện bản thân
Từ lúc năm tuổi phải quay lại Mộ gia, hắn đã biết rằng, không có thực lực, nước mắt không đổi được bất luận sự đồng tình nào.
- Hôm nay xác thực là hơi sớm, có lẽ là do ta đến sớm một chút.
Con mắt đảo qua bốn người, Mộ Hàn thở sâu, thoáng đè xuống tức giận trong lồng ngực, cười tủm tỉm, đối chọi gay gắt.