Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 491: Rốt cuộc dẫn ai đi thuê phòng đây?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Dương Văn Quân cũng thông minh hơn, hiểu một chút, biết lời này không tốt đẹp gì, hai thứ này cũng chắc chắn có liên quan đến người nguyên thủy, liền vội vàng kéo áo Vương Lan Lan, ra hiệu cho cô đừng hỏi nữa.
Ninh Não Nhi lườm Trần Du , thầm nói, sớm muộn gì cậu cũng làm hư hỏng đứa nhỏ trong sáng.
Trần Du liếm đôi môi cong, cười ha ha, bưng một ly rượu vang lên, không nói gì.
- Nào Kim Hân, gắp cho em cái đùi, em rất gầy, phải bồi bổ nhiều.
Có thể cảm thấy không khí thoáng chốc nặng nề, Ninh Não Nhi chủ động mời Kim Hân, âu cũng là lãnh đạo quan tâm cấp dưới thôi.
- Dạ, cám ơn Ninh tổng.
Kim Hân lập tức vừa mừng vừa lo, ánh mắt đều có chút mê ly, đầu cũng hơi choáng, sau đó cúi đầu hưởng thụ.
Thầm nói, chiếc đũa này dường như vẫn còn hương ngọt ngào của Ninh tổng, ăn vào có cảm giác khác thường, thì ra Ninh tổng thích béo mập, ta chỉ có da bọc xương, mặc quần áo tuy dễ coi nhưng không hợp với khẩu vị của Ninh tổng, ừ, ta nhất định phải nghĩ cách béo thêm chút, coi như vì nữ thần thầm yêu mến đi.
- Nào, Lan Lan, Văn Quân, hai em cũng ăn nhiều vào.
Ninh Não Nhi tất nhiên không nhất bên trọng nhất bên khinh, lại lần lượt gắp hai miếng cá tươi ngon, đặt vào trong bát Vương Lan Lan và Dương Văn Quân.
Tuy cô gắp món ăn cũng thật rất tinh tế, trước đó lúc ăn cơm cô lưu ý sở thích của mỗi người, ví dụ, Kim Hân rất thích ăn thịt, cho nên Ninh Não Nhi mới gắp một cái đùi, còn Vương Lan Lan và Dương Văn Quân thích ăn cá, cho nên Ninh Não Nhi mới gắp cá, đó cũng là sự quan tâm cẩn thận của Ninh Não Nhi.
- Cám ơn Ninh tổng.
- Cám ơn Ninh tổng.
Vương Lan Lan và Dương Văn Quân lần lượt nói lời cảm ơn
Ninh Não Nhi nói:
- Sau này đừng gọi là Ninh tổng này Ninh tổng nọ, quá cách biệt, cứ gọi tôi là chị thôi, chị Ninh, chị Não Nhi đều được.
- Được ạ.
Ba cô gái đều đồng thanh đáp, đặc biệt là Kim Hân, thương thầm trộm mến Não Nhi đã lâu, sớm muốn thay đổi gọi là chị Não Nhi , chỉ có điều chưa có cơ hội.
Trần Du cười hi hi nói:
- Chị Não Nhi, sao không có phần của tôi hả?
- Cô á, mình không tự đi gắp.
Ninh Não Nhi không khách khí trừng mắt nhìn, cười nói.
Diệp Thanh nói:
- Để tôi gắp cho cô.
Nói xong liền gắp một con trạch to cho Trần Du, dù sao hắn cũng là ông chủ mà, thấy Ninh Não Nhi như thế cũng học theo, gắp cho mỗi nhân viên một món, tỏ vẻ quan tâm thôi.
- Ha ha, vậy tôi không khách khí nữa.
Trần Du vui mừng đón lấy con chạch, lúc này cắn ở trên miệng đồng thời còn nhìn Ninh Não Nhi vô cùng lẳng lơ, chỉ có hai người mới hiểu được ánh mắt háo sắc đó, nhìn đi, nam nhân của cô đối với tôi có ý nghĩ, muốn tôi mút trạch của hắn.
- A ~
Ninh Não Nhi lập tức muốn tóm lại, tuy nhiên, đó chỉ là tiếng lóng chỉ hai người mới hiểu được, cô tất nhiên không tiện nói phá, vậy chẳng phải rất mất mặt.
Bởi vậy, chỉ lén hung hăng liếc mắt trách Diệp Thanh, thầm nói, anh gắp món gì không gắp, lại gắp trạch để cô ấy mút, còn dài lớn như vậy, lẽ nào anh thực sự muốn cô ấy giúp anh mút trạch, cũng là, môi cô ấy vừa mỏng vừa cong, đỏ, ngậm đồ của anh, anh nhất định vô cùng sung sướng đúng không, tên xấu xa này sớm đã động lòng rồi.
Diệp Thanh sao có thể nghĩ được đó, tất nhiên chẳng hiểu gì cả, thầm nói, sao vậy, chẳng lẽ, Trần Du không thích đồ tanh? Nhưng nhìn ánh mắt của cô ấy kìa dường như rất vui mà.
Lắc lắc đầu, lại nhìn Chu Vi cười nói:
- Nào, Vi Vi, cảm ơn em đã vì công ty chúng tôi cống hiến lâu như vậy, chúng tôi đều biết ơn em!
Nói xong, liền gắp cho Chu Vi món bông cải xanh, hắn biết Chu Vi thích ăn nhất là rau xanh, đặc biệt là bông cải xanh.
- Cảm ơn anh!
Chu Vi cười duyên dáng, trong lòng chua xót, lúc này mới giảm bớt nhiều, môi đỏ khẽ nhếch lên, trang nhã ăn bông cải xanh.
Không khí lại trở nên sôi động, một chàng trai sáu cô gái nâng ly đổi chén, chuyện trò vui vẻ.
Cửa phòng ăn, ngoài hành lang, ba cô phục vụ tụ tập lại một chỗ chuyện trò to nhỏ.
Một cô phục vụ trẻ tay đeo nhẫn kết hơn đính kim cương, chỉ vào căn phòng của bọn Diệp Thanh, vô cùng bát nháo nhìn xung quanh nói nhỏ:
- Hắc, các người không biết sao, bên trong có một chàng trai và sáu cô gái đó, anh chàng đẹp trai ở bên trong thực sự phúc lớn, một người đồng thời cùng ăn cơm được với sáu cô gái xinh đẹp.
- Đúng vậy, các cô gái ở bên trong, ai ai cũng tuyệt sắc, ngay cả tôi là con gái trông thấy đều động lòng, đặc biệt là, một người trong số đó, xinh đẹp vô cùng trong sáng, xem dáng vẻ hình như là Chu Vi vậy.
Một cô phục vụ khác hùa theo.
- Chu Vi nào?
- Tiểu Chu nổi tiếng trên các diễn đàn âm nhạc mới đây, gần đây còn đại diện cho không ít quảng cáo, còn đóng phim, hình như có sản phẩm làm trắng da, dầu dưỡng thể, tinh dầu ngực tôi đều dùng qua, hiệu quả rất tốt, chỉ có điều hơi đắt.
- Ái chà, thảo nào tôi phát hiện gần đây da dẻ đẹp hơn nhiều. Ừ, ngực cũng to hơn, sắp thành bá chủ rồi.
- Chết đi, người ta vốn là bá chủ chứ, không cần dùng tinh dầu kia nhiều, tuy nhiên cô màn hình phẳng thế cũng thử dùng xem.
- Thử thì thử, sớm muộn một ngày sẽ vượt qua cô.
- Ôi, ngực lớn như vậy có ích gì? Trừ bị nam nhân sờ, cho trẻ con ăn, mình một chút ích lợi cũng không.
- Đừng oán trách nữa, cậu có phúc mà không biết hưởng, bao nhiêu người ước ao đấy
- Ha hả.
- Phải để tôi nói, chàng đẹp trai ở bên trong, tuyệt đối là phúc lớn, không phải con cháu nhà quan cũng là con nhà giàu có, xuất thân vô cùng cường quyền, nếu không sao có khả năng giỏi như vậy?
- Đúng vậy, ôi, nếu tôi cũng có thể dựa dẫm một chút thì tốt biết bao.
- Vậy, cô tự đi giới thiệu đi.
- Thiết, tôi mới không đi, người ta là loại người đó sao?
Thực ra, cô phục vụ này chỉ là đối với dung nhan của mình có chút không tự tin như vậy, biết mình đi vào, nhất định sẽ bị lép vế so với sáu cô gái xinh đẹp bên trong.
- Này, các cô nói, anh chàng đẹp trai ăn cơm xong, tối sẽ dẫn cô nào đi khách sạn đây?
- Chắc chắn là cô gái nhan sắc xinh đẹp dáng người đẫy đà, là đàn ông đều sẽ kích động.
- Đó cũng chưa chắc, cô đi tất đen, môi cong đùi dài dường như càng gợi cảm, các người không biết sao, tôi vừa nãy mang món ăn vào, nghe thấy, cô ta nói chuyện rất lẳng lơ, loại đàn bà này trên giường nhất định rất lợi hại, càng kích thích, đàn ông thích nhất.
- Ha ha, nếu là tôi, tôi chọn Chu Vi, dù sao cũng là minh tinh, cưỡi trên người cảm giác sẽ khác.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 492: Cửa hàng chuyên bán trang phục hấp dẫn.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Dẫn hai cô bé như búp bê, xinh đẹp càng không phải kích thích hơn sao?
- Nhất định sáu người cùng dẫn đi, cùng một giường đồng thời chiến đấu.
- Cậu thực sự có thể nghĩ, một nam sáu cô gái, làm gì có giường lớn như vậy? Hơn nữa, cũng không dùng được hết, chàng trai nào lại khỏe như vậy được.
- Choáng, muốn giường gì hả? Sô pha, phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, vô số nơi không thể thành chiến trường chứ.
- Hả, bó tay, các người rất ác độc, tôi nói các cô còn là nữ nhân không hả? Sao lại dâm đãng như vậy.
- Khà khà, hôn cái nào, chẳng lẽ cô thấy mùa xuân đến rồi sao?
- Đây là mùa hè rồi.
- Chỉ cần trong lòng còn xuân, nơi đâu cũng là mùa xuân.
- Cô thực sự lẳng lơ.
- Thiết, đừng gia vẻ đứng đắn, thiếu phụ cô , tôi lần trước đến nhà cô, trên ghế sô pha trong phòng khách ngửi thấy mùi khác lạ, rõ ràng là hai người làm chuyện đó trên đó còn giữa ban ngày.
- Làm gì có. Cô nói khoác.
- Vậy, sao mặt cô lại đỏ lên, chột dạ đúng không ?
Vài cô liền cười lên, khuấy động lên.
Chỉ thấy đầu hành lang, một cô trung niên dáng vẻ giám đốc khách sạn khuôn mặt lạnh lùng đi tới, các cô phục vụ lập tức ngừng líu tíu, vui đùa,bắt đầu đứng thẳng dậy, mặt nghiêm trang mỉm cười, trở về trạng thái làm việc bất cứ ai cũng không ngờ được, bọn họ vừa tụ tập bên dưới tán chuyện, nội dung nóng như thế.
... ... ... ... ... ...
Trong phòng riêng, Diệp Thanh vô cùng mãn ý, vì dưới bàn, có một bàn chân không ngừng kéo khiến hắn vô cùng ngứa ngáy.
- Tiểu Não Nhi này ngày càng táo tợn, kéo mình, ta không thể kéo em sao? Không được, anh phải phản kích lại.
Trên mặt Diệp Thanh cười hì hì, nói cười cùng mọi người, bên dưới bàn, lại cởi giày ra, cùng ngón chân linh hoạt đi kẹp bụng dưới Ninh Não Nhi.
- A, ha, cuối cùng cũng kẹp được rồi, trơn quá mềm quá.
Diệp Thanh vô cùng hưởng thụ, đột nhiên nổi lên tâm ý xấu xa, muốn thúc vào mạnh hơn một chút, lập tức phát ra tiếng “ a”
Ninh Não Nhi không kêu, Chu Vi bên cạnh cô phát ra tiếng, khuôn mặt trong sáng như nước, xấu hổ đỏ bừng.
…
Diệp Thanh lập tức choáng, tuy nhiên hắn phản ứng rất nhanh, lập tức biết là lầm người rồi, vội vàng thu chân về, sau đó không nói gì, nghiêm trang bưng chén trà, cẩn thận nhấm nháp, làm như không có việc gì, ánh mắt không dám nhìn mọi người xung quanh nhất là Chu Vi.
Kẹp nhầm người rồi, ông ơi.
Sau này sao còn dám gặp người đây, Diệp Thanh thầm nghĩ có khẽ hở chui xuống thôi.
- Vi Vi, em làm sao vậy, thân thể không khỏe sao?
Ninh Não Nhi quan tâm hỏi, các cô gái cũng đều dồn về Chu Vi.
- Không không, chỉ là vừa xong uống hơi nhiều ăn cũng ít.
Chu Vi nhếch miệng cười ngây ngô, tất nhiên không dám thừa nhận có người lén dùng chân kẹp cô.
Cặp chân to như vậy da trơn nhẵn thế nào, chỉ bằng xúc cảm cũng biết nhất định là chân của nam nhân rồi, nhưng, nhưng… ở đây chỉ có một nam nhân.
Chẳng lẽ là Diệp Thanh, anh ấy, anh ấy, cố ý với mình? Ối chà, anh ấy thổ lộ với mình sao? Trong lòng Chu Vi lập tức rối loạn, bất ngờ không biết, nam nhân bày tỏ như vậy nào dùng phương pháp đường đột như vậy, chẳng phải là Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, cô tuyệt đối không phải là Phan Kim Liên, Diệp Thanh cũng chắc chắn không phải là Tây Môn Khánh.
(Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên là hai nhân vật trong Thủy Hử, là hai người có quan hệ tằng tịu bất chính)
- Uống nhiều rồi? Ăn nhiều rồi?
Ninh Não Nhi thông minh cỡ nào, tất nhiên không tin cô rồi, nào không biết uống nhiều rồi, hay là ăn nhiều rồi, mắt nhìn trân trân, ánh mắt lóe lên, không có ý tốt gì nhìn Diệp Thanh, ý chất vấn, phải chăng tiểu tử nhà ngươi không thật thà, làm chuyện xấu đúng không ?
Diệp Thanh lập tức tỏ ra vô cùng vô tội oan ức:
- Anh là người thế nào, em còn không rõ sao, cho anh một ngàn lá gan anh cũng không dám.
Ninh Não Nhi ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, người này tuy háo sắc, lòng không có gan đó, thực không thể làm ra chuyện này, tạm tha cho hắn, cô cũng không biết, Diệp Thanh không dám làm nhưng không cẩn thận làm lầm.
Dùng xong bữa, các cô gái khác đều tự về nhà, Diệp Thanh và Ninh Não Nhi lên xe, định đi dạo phố, Kim Hân và Chu Vi có chút không muốn, trong lòng chua xót, nhưng cũng không còn cách nào, bạn tình người ta hẹn ước, mình không thể mặt dày đi theo, làm bóng đèn.
Hai người đều buồn bã bỏ đi.
... ... ... ... ... ...
Tình lữ hẹn ước đặc biệt như Diệp Thanh và Ninh Não Nhi đã có vô số lần “ ông xã bà xã” “ quan hệ thân mật” đi dạo phố, mua đồ, ăn uống, xem phim các loại.
Diệp Thanh và Ninh Não Nhi ở cửa hàng lớn đầu phố đa dạng về dịch vụ hàng hóa đi dạo một vòng, đi ra trở lại xe, trên người Diệp Thanh còn rất nhiều túi lớn túi nhỏ đều là quần áo, giầy dép, túi sách, trang sức, tất nhiên hầu hết đều là của Ninh Não Nhi, Diệp Thanh chỉ có hai chiếc áo sơ mi.
Sau khi đem các chiến lợi phẩm đặt vào sau xe, Diệp Thanh và Ninh Não Nhi đi tiếp, miếu phu tử, nơi đó, có rất nhiều thứ khác thường, Diệp Thanh và Ninh Não Nhi sớm đã muốn đi.
Đáng để nhắc đến là, bên trong có một cửa tiệm chuyên bán các trang phục độc, tất nhiên không những là các chế phục nổi tiếng, còn là “trang phục hấp dẫn”. cảnh sát, y tá, giáo viên, tiếp viên hàng không, luật sư gì… quả thực cần gì có nấy, vô cùng thích thú.
Tất nhiên, bề ngoài Diệp Thanh là chính nhân quân tử, các thứ này chỉ xem xem không dám mua, Ninh Não Nhi nháy mắt với hắn, chọn một chế phục Bác sĩ, nói:
- Nè, trang phục này rất nam tính, anh cầm lấy, tặng cho nữ bác sĩ giả nam của anh thế nào?
Diệp Thanh lập tức từ chối, tuy trình độ bao gái của hắn không cao, nhưng cũng biết, trước mặt một cô gái tuyệt đối không thể nhắc đến một cô khác, đừng nói, trước mặt cô ấy mua đồ cho người kia, đánh chết cũng không thể được.
Quả nhiên, Ninh Não Nhi liền khóe miệng chu lên, đắc ý cười. Cô vừa xong chỉ thăm dò thử, muốn thử xem, Diệp Thanh rốt cuộc lúc nào cũng nghĩ đến Bác sĩ giả trai kia.
Chủ của cửa hàng là phụ nữ trung niên, thấy bọn họ cười, Diệp Thanh càng ngượng vội kéo Ninh Não Nhi đi.
- Sao lại thế hả, em còn phải xem thêm nữa.
Ninh Não Nhi hất tay, em không đi, người này giả chân chính, xấu hổ chết anh.
Diệp Thanh bất đắc dĩ đành phải ngốc nghếch theo sai, rất không tự nhiên.
- Diệp Thanh, anh nói em mặc cái này đẹp không?
Ninh Não Nhi cầm lấy một trang phục, khoa chân múa tay, thỉnh thoảng còn eo, cười hỏi.
Diệp Thanh lập tức ngây người nhìn, kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- A !
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 493: Trú nhan đan, băng sương ngân mãng sáng mắt hoàn.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Sao, không đẹp sao?
- Đẹp đẹp đẹp đẹp, rất thích, anh mua tặng em nhé.
Diệp Thanh nhìn nhìn, thấy người xung quanh đều không chú ý đến mình, liền nói nhỏ.
- Là anh thích chứ, em mới không thích.
Ninh Não Nhi bĩu bĩu môi, nói:
- Không hợp với em, hợp với nữ Bác sĩ giả trai của anh hơn, bằng không anh mua tặng cô ấy đi.
Nói xong, liền nhét trang phục vào lòng Diệp Thanh, sau đó lại đi chọn chiếc khác.
Hóa ra, đó là một bộ giả Y tá, tuy nhiên, khác hẳn các trang phục làm việc của các y tá trong viện, chất liệu kém hẳn, càng bốc lửa, đơn giản là chiếc váy kia, thực sự ngắn không thể ngắn hơn, thực đáng tiếc Ninh Não Nhi không mặc.
…
Thư phòng Hà Minh Sơn, Hà gia.
Sau khi Lý Quốc Đống báo cáo tình hình công việc và phương hướng phát triển của Y Minh Tần Hoài hiện nay, Hà Minh Sơn không khỏi tức giận lần nữa dữ dằn mắng:
- Cậu làm gì thế hả ngay cả chút việc cỏn con như vậy cũng làm không xong? Người ta cũng là Bác sĩ, người ta khám chữa, tôi cũng để các người khám chữa, còn không ngừng ủng hộ điều kiện kinh tế, mọi kinh phí đầu tư đều không biết cao hơn hiệp hội y sư bao nhiêu lần, cậu không ngờ làm bể hết của tôi?
- Anh cả, em…
Lý Quốc Đống có ý nghĩ muốn chết, tuy nhiên nghĩ lại, vẫn cứng đầu giải thích:
- Đó cũng không thể trách em được, phải trách chỉ có thể trách tên giảo hoạt Diệp Thanh kia, luôn ngầm đối phó.
- Vậy cậu không thể ngầm cao tay? Ra chiêu cao hơn hắn sao?
Hà Minh Sơn tức giận hỏi ngược lại.
- Em…
Lý Quốc Đống buồn bực, cũng thầm hối hận, trước đó cho rằng rất sự việc rất đơn giản, nào ngờ, kết quả sự việc không ngờ như tạo hóa ngoài ý muốn, khiến cho y hiện giờ nói không nên lời.
- Thôi thôi, loại lợn nhà ngươi trông mong vào ngươi nghĩ cách thực không thể nào, vẫn là chính ta vậy.
Hà Minh Sơn bước mấy bước, trầm ngâm, tuy nhiên, vừa nghĩ đến thuộc hạ của mình là hóa mỹ phẩm Sơn trại cũng bị công ty của Diệp Thanh áp chế, hoàn toàn bị đè vây, càng tức giận, lúc này lông mày dựng lên, nảy ra ý hay, ý ác theo gan sinh ra, nghĩ ngợi nói, ông không ra độc chiêu, người còn coi ông là tên ngốc.
- Làm thế nào hả anh?
Lý Quốc Đống có chút vui mừng tiếp cận lên trước, anh cả ra tay nhất định là tuyệt chiêu rồi.
- Cậu lại đây, tôi bàn giao tỉ mỉ lại cho cậu
Hà Minh Sơn tùy cơ hành động, Lý Quốc Đống đắc ý cười hi hi.
Khoảng mười phút sau, Lý Quốc Đống vừa lòng rời khỏi Hà phủ, hơn khi đến, trong tay cầm bình sứ nhỏ tinh phẩm, họa các nét rồng bay phượng múa, hé nắp một chút còn có một hương thơm nghi ngút bay ra.
Lý Quốc Đống vừa ngửi, lập tức bít lại, không dám để mình tiếp xúc quá nhiều với thuốc này, lên xe rồi, không khỏi liên tục lắc đầu thở dài.
- Chậc chậc, quả thực là tiên phẩm, đáng tiếc, căn bản không thể uống, ai biết được công hiệu thần kỳ của bảo đan như thế không ngờ là phế đan? Còn khó có thể phát hiện được tác dụng phụ, có thể phá hoại hệ thống miễn dịch của cơ thể người, uy lực của nó quả thực không thua kém gì bệnh Aids.
- Hi hi, lần này tất nhiên có thể khiến hiệp hội y sư rác rưởu kia còn cả tên tiểu tử thối họ Diệp bôi xấu hoàn toàn nhổ tận gốc, nếu không thì thật xin lỗi anh cả đã cho ta diệu kế này, Lý Thanh Bình kia chẳng phải rất phù hợp sao, nghe nói hắn không được làm Phó trưởng ban thư ký của hiệp hội y sư, nghĩ không chừng còn ghi hận trong lòng tên tiểu tử Diệp Thanh kia, ha ha.
... ... ... ... ... ... ...
Quán nghệ thuật hoa mai Ninh Thành.
Nằm ở cốc hoa mai của sườn Sơn Nam Hoa Mai Thành phố Ninh Thành, bình thường đều dùng để triển lãm các bức họa hoa mai, cảnh chậu mai, lấy hoa mai làm chủ đề chính… Vì người dân Ninh Thành đạp tuyết tìm mai, đánh giá các tác phẩm nghệ thuật tinh xảo về hoa mai.
Tuy nhiên hôm nay, trong trung tâm triển lãm không có hoa mai, mà toàn bộ tràn đầy mùi hương thơm ngát của thuốc đông y, bí phương, đan hoàn, các bức họa lấy thuốc đông y làm đề tài chính , các bản chép tay của các thầy thuốc nổi tiếng, thư tín, các bản lẻ về y học, các tài liệu quý báu… đến triển lãm không chỉ là người dân thường còn có rất nhiều phú thương, người hâm mộ hoặc các người đặc biệt được mời đến để cổ động.
Đó là do hiệp hội y sư Ninh Thành một mình tổ chức, Công ty TNHH kế hoạch kinh doanh Ninh Thành và Công ty TNHH đấu giá quốc tế Hồng Chính Ninh Thành cùng tham gia đấu giá từ thiện thuốc Đông y lần thứ nhất.
Sau khi khám chữa từ thiện, danh tiếng của Hiệp hội y sư Ninh Thành tăng vọt, Hiệp hội y sư Ninh Thành nhân cơ hội tổ chức đấu giá thuốc Đông y lần này có sự sáng tạo khác thường.
Hôm nay, ngày tháng là ngày các lãnh đạo của Tỉnh tuyên bố chính thức khai mạc như Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm, Phó chủ tịch Tỉnh Vũ Đồng, Hiệu trưởng trường đại học Ninh Thành Trần Tuấn Nghĩa, Hội trưởng của hiệp hội y sư Ninh Thành Chương Ngọc Tân… cùng cắt băng khánh thành.
Thời gian triển lãm là ngày /tháng đến ngày / tháng, : chiều ngày / tháng sẽ bắt đầu đấu giá.
Có sự tham dự của Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm và Phó chủ tịch Tỉnh Vũ Đồng, lại thêm tính chất từ thiện, sẽ lấy % các khoản đấu giá, dùng để mở quỹ khám chữa miễn phí của Hiệp hội y sư, giúp cho các gia đình có hoàn cảnh khó khăn, hoặc xây dựng các cơ sở khám chữa ở các vùng nghèo khó, cho nên còn có không ít các phú thương được mời đến tham dự.
Dù sao “ Danh lợi” “ Danh lợi” “ danh” còn sếp trước “ lợi”, mặc dù dựa vào các thủ đoạn tập trung của cải đen của khối tài sản vô tận, cũng muốn làm một nhà từ thiện, quầng sáng của các danh nhân trong xã hội càng không nói đến, phiên đấu giá lần này quả thực có không ít ưu điểm.
Dưới sự đề nghị của Diệp Thanh, hiệp hội y sư Ninh Thành sớm đã công bố một bộ phận sản phẩm đấu giá trên các phương tiện truyền thông như báo chí, đài truyền hình, đài truyền thanh, Internet.
Ví dụ như, có một lọai Băng sương ngân mãng trong gan làm thành viên sáng mắt. Nghe nói đối với người bị cận thị cực kỳ có hiệu quả, gần như có công hiệu ngay tức khắc, tác dụng của thuốc sớm đã được Hiệp hội y sư Ninh Thành kiểm tra, đồng thời đưa ra các báo cáo kiểm tra, quả thực có tác dụng kỳ diệu, cũng không có tác dụng phụ.
Còn có một loại Trú Nhan Đan có thể trẻ lâu, tóm lại vô cùng kỳ diệu, dù người dân tin thực sự hay không, dù sao đều có tác dụng, không ít người ôm thái độ ngạc nhiên xem xét đều mỏi mắt chờ mong.
Có vài phú thương giàu có, thì thầm nghĩ, ông có rất nhiều tiền sẽ mua được, đích thân thưởng thức thử xem sao, dù sao, đã trải qua kiểm tra cho dù không có tác dụng mạnh cũng không chết người được, dù sao cũng là từ thiện mà coi như làm việc thiện.
Trên báo chí đọc thấy chuyện này, trực tiếp quan sát lại là chuyện khác, không ít người đều bị các sản phẩm triển lãm quý báu, rực rỡ muôn màu thuyết phục, ríu rít lấy làm lạ.
- Anh minh, anh nhanh đến xem nè, nơi này không ngờ có ba hạt “ Trú Nhan Đan” được lưu truyền trong truyền thuyết, chẳng lẽ còn thực sự có tác dụng khiến con người trẻ lâu?
Một đôi bạn tình qua cửa triển lãm, cô gái lập tức bị hương thơm của ba viên hoàn ở bên trong hộp gỗ hấp dẫn, lúc này la lên.
- Anh xem thật hay giả đã, không có thần kỳ như vậy đâu?
Bạn trai kia tất nhiên không tin rồi, hét lớn:
- Chắc chắn là lừa bịp rồi, gạt người.
- Nếu chẳng may là thật thì sao?
Cô gái vô cùng động lòng, đáng thương, nhìn cầu xin bạn trai, ý nói, dù thật hay giả, anh hãy mua trước cho em đã hãy nói.
Loại đan dược này, đối với cô gái vô cùng xinh đẹp, quả thực có lực hấp dẫn không gì sánh kịp, dù sao, cô gái nào không hy vọng trẻ lâu, dung nhan vĩnh viễn không già, có thể nói là giấc mộng của hết thế hệ này đến thế hệ khác.
- Em đừng nhìn anh như thế, đó nhất định là giá trên trời, không phải chúng ta tầng lớp trung lưu có thể trả nổi, coi như là bán xe, bán nhà, chắc chắn không mua nổi, cạnh tranh không nổi với người khác.
Bạn trai kia nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Tất nhiên cậu ta cũng chỉ nói như vậy, để cậu ta bán cả gia sản mua một viên hoàn, cậu ta sẽ không làm đâu, coi ta là thằng ngốc hả, cho ta Trú Nhan rồi, chính ta sẽ thành kẻ nghèo hàn, đến lúc đó em một chân dẫm lên anh, anh tìm ai khóc đây, dù sao thời đại này, bạn không có tiền, cô gái nào đồng ý làm bạn gái của bạn, đặc biệt là giống như bọn họ tốt nghiệp rồi, tuổi tác đã thể nghiệm được vô số áp lực cuộc sống, đều vô cùng thực dụng.
Ví dụ như, các trang diễn đàn của các Web cuộc sống của các Thành phố lớn, tùy tiện tìm một bạn trai để chinh phục hoạc làm ông xã tương lai đều có thể thấy được, yêu cầu đầu tiên chính là yêu cầu đối phương có nhà có xe, nếu không có xe nhưng nhà nhất định phải có còn là các cô gái đưa ra các yêu cầu, người nào càng xinh đẹp các có nhiều yêu cầu, điều kiện vật chất ra còn thêm rất nhiều các điều khoản khác, thậm chí có thể tỉ mỉ đến móng tay, mũi, mặt mày….
Khiến người phẫn nộ nhất là bên trong các cô gái này không có một chút lòng tự trọng, đều lấy điều kiện vật chất làm đầu, thật sự không biết các cô làm sao có thể lo lắng như vậy.
….
- Oa, thứ này tuyệt quá, hoàn sáng mắt Băng sương Ngân mãng, vừa nghe đến tên đã biết có thể điều trị cận thị, rất tốt.
- Nghe nói dùng một gan của Trăn Băng sương là thành phần chính, luyện thành, cũng không biết thật hay giả nữa.
- Tất nhiên là giả rồi, dù có cái kia đó cũng là động vật được nhà nước bảo tồn, sao có thể tùy tiện săn bắt.
- Đúng vậy.
…
- Loại Trú Nhan Đan này, tên thật hay, sao thấy bề ngoài đen thui à, một chút cũng không đẹp.
- Em thấy em đó, lớp ngoài không phải, đó là lớp xáp.
- Cái gì là lớp xáp hả?
- Lớp sáp chính là lớp bên ngoài có tác dụng bảo vệ thuốc, nghe nói bắt nguồn từ đầu thời Thanh, cách hiện tại đã ba bốn trăm năm lịch sử. Thứ này công nghệ sản xuất vô cùng đặc biệt, dùng sáp ông và sáp gỗ tôi thành, đầu tiên cắt thành hình bán cầu, sau đó để các mật hoàn bọc lại bên trong, lại dùng sáp ong bít kín lại. Như vậy hoàn dược có thể bảo vệ được lâu mà không biến chất.
Bởi vì hầu hết các thuốc đông y đều chứa hàm lượng đường, tinh bột cực kỳ dễ mốc, hút ẩm, bị côn trùng xâm nhập, nhưng dùng sáp bọc bên ngoài có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này, mãi mãi thắng được đóng hộp, nghe nói còn giữ được hàng trăm năm còn không bị biến chất, đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng từ thời xa xưa trải qua bể dâu mà không bị đào thải.
- Ồ ồ hóa ra là thế, tôi nói vậy.
Nam tử kia lập tức tỉnh ngộ, giơ tay lên tán dương nói:
- Anh Hoàng không hổ là con cháu của gia đình Đông y.
- Ha ha, quá khen, quá khen, đây đều là kiến thức phổ thông của các gia đình thầy thuốc chúng tôi.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 494: Người Hà gia không ngờ cũng đến?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Oa, mau đến xem, đây còn có một đỉnh đồng thau bị tàn phá, vô cùng cổ nè, trên mặt còn khắc giáp cốt văn, hình như là y thuật cổ.
- Theo sự hiểu biết của tôi ít nhất cũng là đời Thương, không nói các văn tự trên mặt, giá trị y thuật ghi chép lại, riêng khối đồng thau này cũng vô cùng quý báu rồi.
- Tôi dựa vào sự hiểu biết đồ cổ, đáng giá này thực sự muốn cướp nó đi sau đó đem ra bán, nhà lầu xe hơi thoáng chốc sẽ có.
- Cá nhân tự bán văn vật là phạm pháp.
- Phạm pháp thì phạm pháp, ngựa không ăn đêm cỏ không tốt, người không tham thì không giàu, vì nhà lầu, xe hơi, chi phiếu, còn các cô bé xinh đẹp, đành liều mạng.
- Vậy cậu cướp đi, anh ủng hộ cậu.
- Tôi sợ bảo vệ ở đây quá nhiều, hơn nữa có có trực thăng tiếp ứng cho tôi.
- Còn phi cơ trực thăng hả? Anh dùng xe đạp tiếp ứng cho cậu có được không?
- Được, chỉ cần anh dám tiếp ứng, lập tức hành động.
- Tôi choáng, hai tên cướp các người nhìn chưa đủ hả. Còn cướp bóc? Cẩn thận bị giết ngay tại chỗ.
- Nói đùa thôi không được sao, em coi anh là thằng ngốc hả, thực sự đi cướp?
….
Cùng lúc đó, rất nhiều người đều tham quan, bàn luận, thậm chí còn không ít phóng viên của đài truyền hình hoặc mạng báo chí truyền thông đến trước, tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường, theo dõi toàn bộ quá trình.
Không cần nói ý nghĩa của của phiên đấu giá, chỉ riêng Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm và Phó chủ tịch Vũ Đồng tham dự cắt băng chính là tin tức vô cùng quan trọng rồi, phải lên trang nhất.
Sau bốn ngày, ngày tháng, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.
Qua sự tuyên truyền của các phương tiện truyền thông, ngày hôm nay người đến ngày càng nhiều, nếu là triển lãm lớn, gần như không chứa nổi hết, vai kề vai nốt gót nhau, vô cùng nhộn nhịp, tuy nhiên, có thể thực sự đi vào triển lãm đều là người có tiền đã phải đặt cọc.
Một người tiền đặt cọc ít nhất mười ngàn.
Diệp Thanh đang ở hậu trường bận rộn chuẩn bị công việc, cùng với hội trưởng Chương Ngọc Tân, Phó ban thư kí Lý Cổ Kim, cùng với các cốt cán của Hiệp hội y sư khác nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang sàn đấu giá, muốn nhìn xem có thấy người quen hay không, tất nhiên đối với hắn mà nói, chủ yếu là các cô gái quen, ủa, không phải, phải nói là các cô gái thân quên.
Đáng tiếc, căn bản không thấy bóng người tình, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn biết, Mã Tiểu Linh phải chủ trì công việc của Bệnh viện, không có thời gian rảnh, không đến là điều bình thường, Ninh Não Nhi cũng có việc của công ty hóa mỹ phẩm bận rộn, chắc cũng không có thời gian, còn Chu Vi hình như đi quay ngoại cảnh của ca khúc mới?
An Tiếu Trúc con bé này đâu, chắc ở Phù Liễu chơi không biết thời gian, nghe Diệp Thanh nói bạn học tụ tập, các thông báo trúng tuyển đại học đến rồi, đều mời khách ăn cơm, hát hò, không chừng sớm đã quên mất “ tên khốn này” rồi.
Nhan Tuyết Khâm? Hình như lâu lắm rồi không gặp, hơn nữa, người ta đối với mình thế nào, mình cũng không rõ nữa, dường như chẳng là gì cả, người ta thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm, sao có thể thích một Bác sĩ nhỏ kém cô nhiều tuổi như vậy? Trước kia quan hệ với mình rất gần chắc là thấy mình đã cứu bà nội cô thôi?
Ôi, thường thôi, cảm thấy nhiều người đẹp vậy, chính mình làm đều làm không được, nhưng lần này mình tổ chức phiên đấu giá quan trọng như vậy, không ngờ không có một nữ nhân nào đến cổ động, người cô đơn rồi, bi ai.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Thanh không kìm nổi buồn bã như mất mát, đến nỗi Chương Ngọc Tân quan tâm hỏi han:
- Tiểu Diệp à, có phải cậu không khỏe sao? Nếu không khỏe có thể nghỉ phép, về nhà nghỉ đi.
Diệp Thanh tất nhiên liên tục xua tay, nói:
- Không không, không sao, tôi có chút lo lắng, sợ phiên đấu giá này không suôn sẻ.
Lý Cổ Kim cười nói:
- Diệp Thanh cậu quá lo rồi, chúng tôi đều đã chuẩn bị trước rất đầy đủ rồi, thuận lợi bao nhiêu, đặc biệt là tôi nghĩ cũng không ngờ được, tiềm lực của hiệp hội y sư Ninh Thành chúng ta không ngờ lớn như thế này, khẽ động viên một chút, liền có rất nhiều vật phẩm quý báu được cất giữ lâu nay lấy ra làm đấu giá, đều là sự việc rất có nhiều thể diện.
Chương Ngọc Tân cũng cười lớn khà khà, thầm nói, tiểu tử họ Lý này nói còn xác thực là, mấy ngày nay không ít bạn bè cũ, bạn học xưa đều gọi điện đến chúc mừng tôi, đều có ý khâm phục. Tuy nhiên, đây đều là công lao của Diệp Thanh, không có cậu ấy, chắc tôi Hội trưởng của Hiệp hội y sư này phải nhận lỗi từ chức rồi, như hiện nay là thiên hạ của thanh niên, ông lão tuy y thuật cao nhưng tư tưởng đã dần dần không theo kịp thời đại rồi.
Nghĩ đến đây liền vô cùng vui mừng nhìn Diệp Thanh một cái, đối với người kế nghiệp tương lai vô cùng hài lòng.
- Ý, hai người họ cũng đến đây rồi, cuối cùng cũng gặp được người quen rồi.
Diệp Thanh nhìn nhìn đại sảnh, bất ngờ sáng mắt lên, chỉ thấy ở cửa đang tiến vào một nam một nữ.
Người nam đó thân hình cao lớn, cường tráng khôi ngô, dáng vẻ có chút của người từng trải, người tuy đen, bộ dáng cũng không thanh tú, nhưng rõ ràng mắt như quét nước sơn, sắc bén có thần, rõ ràng là tràn đầy trí tuệ, dù gặp được một anh chàng đẹp trai, mặt âu phục cao quý, giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đặc biệt có khí chất, vừa nhìn là biết là con cháu nhà quyền quý.
Cô gái bên cạnh, trẻ trung xinh đẹp, chắc cũng hai mốt hai hai tuổi, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, ngũ quan tinh tú, mái tóc thẳng tắp rất có phong cách thục nữ.
Chính là đến từ Vương gia của Bắc Kinh Vương Trí Bằng, còn cô gái là Trần Hâm, lúc mới quen tuy Diệp Thanh kết oán với bọn họ nhưng sau đó từ từ hiểu được, càng không nói Vương Trí Bằng là em họ của Nhan Tuyết Khâm, còn Trần Hâm là bạn học của Chu Vi, còn là cháu gái bên ngoại của mẹ kế An Tiếu Trúc Chung Hàn Mai.
Các tầng quan hệ này Diệp Thanh cũng phải tiến lên trước chào hỏi một cái, liền đứng dậy nói tội danh với Chương Ngọc Tân và Phí Tiêu Vân, sau đó đi ra ngoài đón.
- Khà khà, Bằng thiếu gia, Tiểu Hâm,chào mừng hai người đã đến.
Diệp Thanh sải bước đi tới, vỗ mạnh vai Vương Trí Bằng, tiếp đó lại nhìn Trần Hân cười cười. Hắn được như ngày hôm nay tuy đối nhân xử thế còn có chút e ngại, nhưng trải qua nhiều rồi cũng tự tin hơn, sớm đã dưỡng được bảy tám phần rồi.
Vương Trí Bằng cười nói:
- Nể mặt Viện trưởng Diệp anh chúng tôi cũng không dám không đến, yên tâm, đã chuẩn bị rất nhiều vốn rồi, đặc biệt đến để cổ động cho anh.
Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động, lúc này nói:
- Thật ra cũng không cần gắng tiêu pha, thích thì đấu giá, không thích thì thôi, dù thế nào tôi cũng rất cảm ơn.
- Xem anh nói này còn coi chúng tôi là bạn bè không?
Vương Trí Bằng cười to, sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Thanh, nhân tiện cũng nói về việc đại lý hóa mỹ phẩm, cậu ta từ sản phẩm làm đẹp “ Phỉ lệ bạch” của Diệp Thanh đã nhận được không ít lợi ích, tất nhiên muốn tiến thêm bước nữa, lấy được sản phẩm khác, quyền đại lý tinh dầu ngực Ngũ kỳ thủy.
Bàn bạc với Diệp Thanh một là vì Diệp Thanh là ông chủ thực sự của Công ty TNHH Hóa mỹ phẩm Nghiên Đại, hai là vì Ninh Não Nhi cô gái đó quá nhanh nhạy, cậu ta sợ không lấy được giá thích hợp với mình, đoán Diệp Thanh người này chắc dễ nói chuyện hơn.
Nào ngờ, vừa nói đến, Vương Trí Bằng gượng cười lắc đầu, Diệp Thanh này thoạt nhìn thật thà, người lại “ giảo hoạt” như vậy, vừa đến thời khắc mấu chốt, lúc bày tỏ thái độ liền nói việc kinh doanh mình không hiểu, bảo cậu ta đi tìm Ninh Não Nhi bàn bạc tỉ mỉ, thực là đùa với lửa, chắc tiểu tử này đi làm kinh doanh cũng vô cùng mạnh mẽ, không kém gì thành tựu trong y học của hắn.
Tuy nhiên kinh doanh là kinh doanh, bạn bè là bạn bè, Vương Trí Bằng cũng không thể vì Diệp Thanh không muốn cho hắn giá thấp làm đại lý mà oán trách, hận thù, như thế chắc khinh thường Vương Trí Bằng rồi.
Thực ra, cậu ta thực sự hiểu làm Diệp Thanh rồi, Diệp Thanh đối với các việc kinh doanh, đàm phán thương mại còn thực sự không hiểu, nhưng hắn hiểu cách dùng người, hiểu được ủy quyền, điểm này cao minh hơn hẳn rất nhiều ông chủ.
- Ý ~, bọn họ cũng đến sao?
Mắt Diệp Thanh nhíu lại, nhìn về phía cửa.
Vương Trí Bằng cũng nhìn lại, cười nói:
- Thì ra là người của Hà gia, không ngờ, ngay cả Hà Minh Sơn cũng đến, chắc sẽ không đến gây rối chứ?
Trần Hâm hơi tò mò, hỏi:
- Sao thấy các người không hoan nghênh người kia vậy?
Vương Trí Bằng giải thích nói:
- Viện trưởng Tiểu Diệp tất nhiên không hoan nghênh rồi, đối thủ cạnh tranh mà, nam tử phía sau Hà Minh Sơn và Hà Diễm Xung, hơi hói, chính là Viện trưởng của Bệnh viện Hoa Đống Lý Quốc Đống, đồng thời cũng là Hội trưởng của Y Minh Tần Hoài, em nói Diệp Thanh có hoan nghênh không ?
- Ồ, ra là thế.
Trần Hâm giật mình, sự cạnh tranh, xung đột giữa Hiệp hội y sư và Y Minh Tần Hoài cho dù không quan tâm đến chuyện bên ngoài cô cũng đều nghe nói rất nhiều lần.
Diệp Thanh thầm nói, Hà Chỉ, ông và Hà gia sớm đã kết oán rồi, chắc chắn thù sâu như biển, Hà Minh Sơn kia chắc sớm muốn giết mình rồi, muốn giết mình nhưng không dễ dàng như vậy, đem đầu đến còn không biết ai giết ai đâu. Nếu dám động đến người nhà ông hoặc người thân của ông ông sẽ giết hết chúng mày.
Tất nhiên, hắn đoán, Hà Minh Sơn cũng là người có sự nghiệp lớn, trước kia không xử lý hắn, chắc không nghĩ cá chết lưới rách, động thủ với người nhà ông dù sao Diệp Thanh ta không phải là quả hồng thối.
Đúng lúc này, ánh mắt của Hà Minh Sơn nhìn lại, cùng gặp Diệp Thanh một chỗ, ầm vang tựa như châm chọc giữa hai người, cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy vô hình.
- Người này là cao thủ, rất cao ẩn sâu không lộ diện, so với tình nhân Nguyễn Yến Thu mạnh hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn cũng kinh ngạc khác thường, tuy y biết Diệp Thanh lợi hại nhưng dù sao trước kia chưa thấy tận mắt.
- Tiểu tử họ Diệp này hơi thở rất mạnh mẽ, như con rồng ngủ đông,cho dù là ta đích thân ra tay chắc cũng không đánh được hắn.
Tuy trước kia hai người đều chưa giáp mặt qua, nhưng lúc này đều có thể cảm thấy sự đề phòng và lòng thù địch của đối phương, Diệp Thanh và Hà gia khúc mắc rất nhiều, làm sao không cẩn thận phòng bị được.
- Bác à, tiểu tử kia chính là Diệp Thanh, chắc sau này Chương lão quỷ sẽ nhường chức hội trưởng cho hắn.
Hà Diễm Xung ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, trong lòng không ngừng ghen ghét.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 495. Giáo trình rất quý.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Hà Diễm Xung có thể không ghen tị sao?
Trước kia, Tại Phù Liễu mới gặp người này tưởng rằng đây chỉ là một con kiến nhỏ, một ngón út của mình cũng có thể giết chết hắn. nhưng thật không ngờ, giờ đã giờ đã lớn như thế
Lý Quốc Đống trước giờ chưa từng gặp Diệp Thanh. Bây giờ không khỏi có chút oán trách, nói:
- Không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại trẻ như vậy, trẻ hơn cả tuổi thật.
Hà Minh Sơn gật đầu nhìn Diệp Thanh một cái, liền dẫn hai người đi tìm chỗ ngồi. Bọn họ là nhân vật bá vương của Ninh Thành . Vừa mới đến lập tức có không ít phú thương tiến đến nịnh bợ. Tuy nhiên đến khi bọn họ ngồi xuống, xung quanh còn vài ghế trống thì không ai dám ngồi.
Diệp Thanh tất nhiên không thể tiến lên trước chào hỏi bọn họ, không cần thiết phải đi lên với lại họ cũng không hợp ý nhau. Đang trò chuyện với Vương Trí Bằng bất ngờ vui mừng, bởi vì chị em Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cặp chị em này đã đến rồi.
Ái chà, không dễ gì có hai người đẹp đến đây cổ vũ, Diệp Thanh tất nhiên vội vàng tiếp đón.
- Ha ha, Viện trưởng tiểu Diệp, mà không, sau này phải gọi cậu là Hội trưởng tiểu Diệp mới đúng.
Nhạc Tửu Tịch chớp chớp mắt, hai ngươi hiện ra, đáng yêu và xinh đẹp tuyệt trần. Có vẻ như lúc nào cũng cười hi hi.
! -
- Câu này không thể tùy tiện nói được, bây giờ vẫn chưa phải là Hội trưởng đâu. Nếu để Lão Chương nghe được thì thật không tốt đâu.
Diệp Thanh xua tay, khiêm tốn cười nói.
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Bây giờ không phải, sau này chắc gì cũng không phải. Ai mà chẳng biết lão Chương luôn xem anh là người kế nhiệm.
Diệp Thanh liền cười, xem như là mặc nhận. Sau đó nhìn Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh còn tưởng em không đến chứ.
Lời này có chút lộ liễu, xem như chủ tâm có ý phơi bày. Nhan Tuyết Khâm trong lòng vui sướng, lại có chút ngượng ngùng, mỉm cười nói:
- Em mới tan ca thì một đồng nghiệp mời đi ăn nên em đến trễ.
Diệp Thanh nói:
- Không trễ, không trễ, mới bắt đầu thôi, vẫn còn kịp…
Đang nói chuyện thì nghe tiếng gọi của Lý Cổ Kim, nhìn anh vẫy tay.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh có việc thì đi làm đi, không cần phải lo cho bọn em, bọn em có thể tự tìm được chỗ ngồi.
Diệp Thanh lúc này mới ngập ngừng bỏ đi.
Nhạc Tửu Tịch kéo tay Nhan Tuyết Khâm, nói trêu:
- Chị, anh ấy đang chờ chị đến đấy. nghe giọng điệu vừa rồi của anh ấy kìa: “ anh tưởng em không đến chứ” , nhiều thâm ý, quả thực là như vậy.
- Em à, em nghĩ nhiều rồi.
Nhan Tuyết Khâm mắng yêu. Chợt nhớ lại cũng không hẳn là không có, lập tức đôi mắt càng thêm sáng. Tuy nhiên ngoài miệng dù có chết cũng không nhận. Lập tức kéo Nhạc Tửu Tịch đi tìm chỗ ngồi.
Cửa trước đại sảnh phòng bán đấu giá bị đóng, không ai chú ý đến một cô gái trẻ tuổi mặc đầm hồng đang lách mình đi vào.
Cô gái này thân hình hoạt bát như mây khói, thấp thoáng như phong hoa tuyệt đại. Vừa đứng lại thì sẽ phát hiện. gương mặt non nớt, môi đỏ răng trắng, nước da như ngọc. Chiếc váy đỏ càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ, giày xăng-đan xinh xắn màu trắng. Thật là làm rung động lòng người.
Tuổi chắc chắn không quá mười tám, giống như minh châu hàn lộ, hạt sương vào buổi sáng sớm
Cô thật sáng ngời thế nhưng lại không ai chú ý đến. Mặc dù là nam nhân mê sắc cũng không phát hiện ra vẻ đẹp của cô. Đây là một loại che giấu cực kì thông minh. Thật sự không phải cô mờ nhạt nhưng làm cho người ta không chú ý đến cô liền cho rằng cô như một bé gái bình thường.
Nhưng đối với Hà Minh Sơn thì Diệp Thanh quả thực là cao thủ, có thể ngay lập tức có thể nhận ra.
- Sứ giả dược thần?
Hà Minh Sơn giật mình kinh hãi, muốn tiến lên chào nhưng Niếp Tiểu Ẩn dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại làm Hà Minh Sơn không dám tiến đến.
Diệp Thanh chỉ liếc mắt một cái liền tiếp tục đi đến hậu trường, nghĩ thầm : “ không biết là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nào. Đời này mỹ nhân đẹp còn nhiều các người đẹp chưa tiếp xúc được bởi vì vòng của bạn không đúng.
Hai giờ chiều, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Kính thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị tham gia hội đấu giá Đông y lần này của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành tổ chức. Tôi là Lý sựDiệp Thanh ở Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
Diệp Thanh được mời lên, âu phục, giày da, tiếng nói sang sảng, lời nói hào phóng; người khác còn tưởng rằng hắn chính là người dẫn chương trình. Kết quả là người đại diện của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành bất giác ghé mắt rì rầm bàn luận
- Làm kiểu gì vậy, ngay cả người dẫn chương trình cũng không mời, keo kiệt như vậy, hoàn toàn không tôn trọng những người cạnh tranh mua bán chúng ta.
- Chắc là không phải đâu, tôi cảm thấy đây chính là đại diện phát biểu, tiếp đến sẽ tuyên truyền.
- Hiệp hội y sỹ này hiện tại uy tín ngày càng cao. Hơn nữa chiêu một chọi một này vừa làm cho hội đấu giá này có nhiều mánh khóe, có nhiều sức ảnh hưởng, đánh bại hoàn toàn Y Minh Tần Hoài .
- Hừ, nói nhỏ thôi, người của Hà gia đang ở bên kia, bọn họ mà nghe được thì ngươi không được yên ổn đâu.
- Ồ, chúng ta nghe Diệp Thanh này nói cái gì đi.
- Aaaa, lạ quá. Cho dù chỉ là một bài phát biểu, bình thường không phải do lãnh đạo đến nói hay sao, sao lại cử một lý sự nhỏ này?
- Cái này cậu không biết đâu, chàng trai này không đơn giản chút nào, là một bệnh viện, cũng chính là Viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh , được nội bộ tin cậy, rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Ồ, giỏi như vậy à!
- Đúng vậy.
- Đúng vậy, tuổi trẻ tài cao.
- Lần này Chương Ngọc Tân không có lên khán đài mà lại trao cơ hội hiếm co này cho Diệp Thanh. Thứ nhất đây là cơ hội khá tốt để rèn luyện, thứ hai là nhân cơ hội này muốn giới thiệu với mọi người đến người kế nhiệm Hội trưởng Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Anh Hoàng phân tích rất có lí.
…
bên dưới mọi người đang lắng tai nghe, phía trên Diệp Thanh tiếp tục đọc, đọc rõ ràng, rành mạch, giọng điệu ôn hòa, lễ độ nhưng tiếng vang không dứt, đến cửa đại sảnh làm bằng thủy tinh cũng rung động.
- …, tin rằng qua mấy ngày trưng bày đấu giá và việc đưa tin của giới truyền thông mọi người đối với Hiệp hội y sỹ Ninh Thành hẳn hiểu sâu hơn. Sở dĩ hội chúng tôi tổ chức phiên đấu giá lần này mục đích lớn nhất là vì để góp quỹ, quyên góp cho các gia đình khó khăn hoặc là chữa bệnh ở những vùng vô cùng lạc hậu. Nói cách khác có thể nói đây là một phiên đấu giá từ thiện. Cũng hy vọng mọi người nhiệt tình đấu giá. Khi đến vui vẻ, khi về hài lòng. Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hiệp hội y sỹ Ninh Thành chúng tôi.
Diệp Thanh nói xong liền cúi chào, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. vô cùng thản nhiên bình tĩnh đi xuống.
Ánh mắt Hà Minh Sơn không khỏi linh hoạt, sắc bén. Tiểu tử này quả thực văn võ song toàn. Mới tuổi này mà đã bình tĩnh và khoan thai như thế này, lúc y còn trẻ cũng không được như thế.
Diệp Thanh nói xong người chủ trì buổi bán đấu giá liền lên bục bắt đầu giới thiệu, đưa ra giấy chứng nhận bán đấu giá, đọc số đăng kí giấy chứng nhận, quy tắc bán đấu giá, những việc cần chú ý, …
Sau đó buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
- Các vị khách quý, đây là sản phẩm đấu giá thứ nhất, là một giáo trình rất quý giá, chính là vật trên tay tôi đây: giáo trình y học trong nhà trường Ninh Thành, được in trong thời dân quốc, được viết bằng chữ phồn thể. Vô cùng cũ. Nội dung bên trong bao gồm giáo trình trong trường học tây y về Đông y và giáo trình chẩn đoán bệnh. Bên cạnh đó còn có chú thích của các bô lão thời dân quốc. Đây tuyệt đối là bản duy nhất, là quyển sách quý giá. Giá khởi điểm là năm mươi ngàn tệ.
Đây là một hội viên cấp cao của hiệp hội thầy thuốc Ninh Thành. Ông vốn là một bác sĩ có thâm niên của bệnh viện Đông y Ninh Thành. Bởi vì cả nhà đều làm quan, đầu thế kỉ trước, thời kì dân quốc, cha ông từng làm thầy giáo của trường y dược Ninh Thành . Khi Nhật Bản đánh chiếm Ninh Thành tiến hành thảm sát hàng loạt. Việc làm đầu tiên là dẫn đầu học sinh chạy qua Tứ Xuyên, kiên trì dạy học, kế thừa văn hóa. Tài liệu này được biên soạn trong quá trình đang chạy trốn.
Trong tiếng xót xa người chủ trì tiếp tục nói, làm cho tất cả mọi người một lần nữa sống trong cuộc chiến tranh đau thương ấy. Cái năm tủi nhục ấy mà một thầy giáo dẫn theo mấy chục i sinh viên gian khổ lánh nạn, ăn cỏ, tước vỏ cây nhưng cho đến chết vẫn không quên dạy học không quên kế thừa y thuật Hoa Hạ. Một con người như vậy, một khí phách như vậy sao có thể không đáng được tôn kính?
Ngay tức khắc có một vị phú thương nâng giá:
- Một trăm ngàn.
Cừ thật, thoắng cái liền nâng giá lên gấp đôi.
Có một người khởi đầu những người khác cũng không chịu thua kém. Hai trăm ngàn, hai trăm năm mươi ngàn, hai trăm tám mươi ngàn, ba trăm ngàn, ba trăm mười ngàn, ba trăm năm mươi ngàn, ba trăm bảy mươi ngàn, bốn trăm ngàn, bốn trăm ba mươi ngàn, năm trămm ngàn, năm trăm năm mươi ngàn.
Tám trăm ngàn
Giá càng lúc càng tăng. Cuối cùng một gã béo, khoảng chừng trung niên, nhà giàu mới nổi hô giá cao ngất. Lập tức trong đại sảnh im phăng phắc.
Tên nhà giàu mới nổi kia không khỏi tức giận:
- Tôi ra giá tám trăm ngàn, ai dám cùng tôi tranh vật này?
Chính là vật này, ta đây đã muốn rồi. Sau này sẽ bày trong thư phòng, đẹp mặt biết bao hơn nữa tám trăm ngàn không phải là không đắt, mua một chiếc xe hơi cho người tình còn rẻ hơn.
- Tám trăm ngàn lần thứ nhất…, tám trăm ngàn lần thứ hai… Không có ai sao? Không ai trả thêm giá nữa à? Tám trăm ngàn lần thứ ba. Xin chúc mừng vị tiên sinh này đã mua được một bộ giáo trình y học Đông y này. Đây là bản sao hiện có của thời kì dân quốc. Ý nghĩa lịch sử và ý nghĩa văn hóa là rất lớn, chỉ cần được cất giữ tốt sau này còn có rất nhiều giá trị.
Người chủ trì vừa phát ra âm thanh thì vật phẩm được xác định. Tên nhà giàu mới nổi kia cũng thích thú vô cùng. Hình như có giáo trình này thì bản thân sẽ trở nên có văn hóa.
- Mời mọi người xem vật phẩm thứ hai này cũng là một đơn thuốc: Đại Thanh Long thang là phương thuốc gia truyền mấy trăm năm của Lý Chương Xương, Lý lão thần y của Lý gia lĩnh, Cửu Long Trại, xã Hạnh Lâm rất nổi tiếng của tỉnh tỉnh Giang Nam chúng ta.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương