 |
|

29-05-2009, 10:23 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 26
- Cháu thân yêu, cưỡi ngựa vui chứ?
- Rất vui. Và cháu gặp má»™t ngưá»i đà n ông rất lạ.
- Tháºt ư? Ai! - Dì Beth tỠý nghi ngá». Äà n ông lạ rất hiếm, quanh trại nà y lâu lâu má»›i gặp má»™t lão trượng.
- Anh ấy là khách cá»§a má»™t ngưá»i nà o trong miá»n, và đặc sệt vẻ Ä‚ng-Lê. anh trông rất đẹp trai.
Dì Beth nhìn Jessie mỉm cưá»i:
- Tốt, tốt. Má»™t ngưá»i cao lá»›n, tóc Ä‘en, má»™t ngưá»i xa lạ đẹp trai ở miá»n trại cá»§a dì? Trá»i Æ¡i! Anh ta ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Jessie cưá»i khúc khÃch:
- Cháu má»›i thấy lần đầu. HÆ¡n nữa anh ta không phải ngưá»i tóc Ä‘en, mà là tóc mà u và ng, lại cao lá»›n hÆ¡n cháu nhiá»u.
- Váºy thì là ngưá»i cá»§a cháu rồi, cháu thân yêu. Dì không ưa đà n ông cao lá»›n.
- Cháu mê thÃch những ngưá»i như váºy.
Dì Beth ngó qua trên phÃa trên tròng mắt kiếng Ä‘á»c sách, vẻ tháºn trá»ng và nghiêm nghị.
- Cháu cÅ©ng khó mà chá»n lá»±a.
Hai ngưá»i cùng cưá»i vang, ngắm cảnh hoà ng hôn trên những ngá»n đồi.
Jessie lại được má»™t đêm yên bình nữa, và sáng hôm sau chị thức dáºy và o lúc bảy giá». Chị muốn Ä‘i thăm nhiá»u chá»—, nhưng lần nà y không cưỡi con ngá»±a cái mà u hạt dẻ nữa. Chị tá»± là m lấy má»™t ly cà phê - lần đầu tiên chị uống cà phê trước dì Beth - và lấy chiếc xe Morgan ra Ä‘i, tháºt lặng lẽ. Chưa bao giá» chị lái xe Ä‘i chÆ¡i quanh miá»n và lần nà y chị muốn Ä‘i thăm nhiá»u nÆ¡i.
Mặt trá»i lên cao trên bầu trá»i, Jessie má»›i tìm ra thứ muốn tìm. Nó ở trong tình trạng rất xấu, nhưng nó là ngôi nhà đẹp. Tưởng như đã bị bá» hoang phế giữa đám cá» cao, nhìn rất chán, và đã hư hại. Bây giá» nó Ä‘ang sừng sững trước mặt chị, cô đơn, không muốn nhìn đến, vá»›i má»™t tấm bảng "CHO MƯỚN" treo há» hững má»™t bên, ngay báºc thá»m phÃa trước. Äó là má»™t ngôi nhà nhá», nhưng Ä‘á»u đặn, xây theo kiểu thá»i nữ hoà ng Victoria. Jessie thá» mở cá»a trước, nhưng thấy khóa kỹ. Chị ngồi chá»— báºc thá»m, đội chiếc nón rÆ¡m rá»™ng và nh, mỉm cưá»i. Không hiểu sao, chị cảm thấy dá»… chịu và vui vẻ vô cùng.
Lúc mưá»i lăm giá», chị lái xe lại nhà trên con đưá»ng quê bụi báºm và lái và o nhà , nhăn mặt. Dì Beth Ä‘ang soát lại thư từ, ngước nhìn lên, tá» vẻ ngạc nhiên:
- Tốt, từ sáng đến giỠcháu ở đâu? Sao vỠsớm và mặt mà y nhăn nhó thế kia?
Äôi mắt xanh cá»§a bà lão tá» vẻ vui thÃch và ngá» vá»±c, rất khó hiểu.
- Äể rồi cháu sẽ kể dì nghe cháu đã tìm được thứ gì.
- Má»™t ngưá»i đà n ông khác trên giang sÆ¡n cá»§a dì? Và lần nà y chắc là má»™t ngưá»i Pháp! Biết rồi, cháu gái thân yêu, cháu bị lóa mắt trước ánh mặt trá»i mất rồi.
Dì Beth cưá»i khúc khÃch tá» cảm tình, và Jessie cưá»i phá ra, thảy chiếc nón lên cao.
- Không. Không phải là má»™t ngưá»i đà n ông! Dì Beth ạ, đó là má»™t ngôi nhà ! Má»™t ngôi nhà kiểu Victoria đẹp vô cùng, đẹp vô tả, đẹp tuyệt vá»i! Và cháu mê thÃch.
- Ôi, lạy Chúa! Không biết có phải đúng ngôi nhà dì nghÄ© tá»›i không đây, Jessie? Ngôi nhà cổ nằm trên Quốc lá»™ phÃa Bắc chứ gì? - Bà đã nói ngay chóc.
- Cháu cÅ©ng không rõ nữa, chỉ biết là cháu rất thÃch.
- Và cháu tÃnh mua, và muốn nhà trang trà nhà cá»a ở Nữu Ước phải Ä‘em ngay những đồ váºt đến trang hoà ng cho cháu và o sáng mai? - Dì Beth không muốn giữ vẻ nghiêm nghị nữa.
- Không. Cháu chỉ muốn nói rằng ngôi nhà đó rất xinh xắn dá»… thương. Äã bao giá» dì đứng xa ra để ngắm chưa? Sáng nay cháu đã là m váºy trong má»™t giỠđồng hồ, và ngồi lại ở báºc thá»m phÃa trước cÅ©ng trong khoảng thá»i gian lâu như thế. Chẳng biết bên trong ra sao. Tệ quá, cá»a nẻo khóa chặt. Cháu cÅ©ng đã thá» nhìn và o, qua lối cá»a sổ nữa.
- Có Chúa má»›i biết bên trong như thế nà o. Gần mưá»i lăm năm nay chẳng ai ở. Hiện thá»i coi nó vẫn còn đẹp đấy, nhưng đất Ä‘ai Ãt quá, nên chẳng ai mua. Tuy nhiên có thể cháu sẽ mua được số đất Ä‘ai, và vì gia đình Parker có nhà ở sát mé sau Ä‘ang định bán bá»›t má»™t khoảnh đất rất đẹp, đâu chừng bốn chục sà o, nếu dì nhá»› không lầm. Dì nhá»› mang máng thì ngôi nhà cổ Wheeling nà y bá» hoang đã lâu năm lắm rồi. Hồi dì tá»›i mua trại nà y, nhân viên địa ốc có chỉ cho dì thấy, nhưng dì không quan tâm đến khu đất đó. Nhà rá»™ng quá, đất Ä‘ai chung quanh lại Ãt quá. Vả lại, dì thÃch thứ nà o hiện đại hÆ¡n kìa. Vì lý do gì cháu lại muốn má»™t ngôi nhà kiểu Victoria ở giữa vùng hoang vu đó?
- Nhưng dì Beth ạ. đẹp lắm cÆ¡! - Jessie có vẻ trẻ trung và lãng mạn, chị mỉm cưá»i vá»›i ngưá»i bạn già .
- A! Ảo tưởng cá»§a tuổi trẻ! Có lẽ cháu cÅ©ng nên tá» ra trẻ trung và yêu Ä‘á»i, bằng cách muốn má»™t căn nhà như váºy. Dì thÃch thứ gì có vẻ thá»±c tiá»…n. Nhưng dì hiểu vì sao cháu ưa căn nhà đó rồi - Và vừa nháºn ra vẻ rá»±c sáng trong cặp mắt xanh cá»§a cô bạn trẻ - Jessie tháºt tình cháu nghÄ© gì trong đầu?
Giá»ng bà trầm tÄ©nh và nghiêm nghị trở lại.
- Cháu cÅ©ng chưa rõ. Nhưng cháu đã suy nghÄ©. Cháu nghÄ© đến nhiá»u Ä‘iá»u, có thể chỉ là những ý nghÄ© Ä‘iên rồ, nhưng má»™t Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang hình thà nh.
Jessie tá» vẻ hà i lòng. Sáng nay là má»™t buổi sáng tuyệt diệu, và má»™t Ä‘iá»u gì rất đặc sắc Ä‘ang xảy ra trong tâm trà chị. Chị chưa biết chắc đó là điá»u gì chỉ thấy mình sống động, kÃch thÃch và rất má»›i mẻ. Quả tháºt đó là chuyện Ä‘iên rồ. Thánh kinh có Ä‘oạn chị đã há»c được má»™t sáng chá»§ nháºt, đã đến vá»›i chị lúc chị ngồi nhìn ngôi nhà : "Con hãy chứng kiến Ä‘iá»u cÅ© qua Ä‘i. Má»i váºt sẽ trở nên má»›i mẻ". Chị nghÄ© tá»›i lá»i dạy đó, thấy rất đúng. Má»i chuyện cÅ© Ä‘ang thoát ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i chị... ngay cả ná»—i kinh hoà ng vá» vụ án... ngay cả Ian...
- ÄÆ°á»£c rồi, Jessie, hãy cho dì biết cháu tÃnh chuyện gì khi má»i việc Ä‘ang "hình thà nh". Hoặc là trước khi đó, để dì coi có thể giúp cháu Ä‘iá»u gì chăng?
- Lúc nà y chưa đâu. Nhưng mai sau có thể.
Dì Beth gáºt đầu, trở lại vá»›i đống thư từ, và Jessie lên thang gác, nói thầm và i câu gì đó. Rồi chị ngừng chân, nhìn lại dì Beth:
- Cháu có thể vô coi bên trong căn nhà đó không nhỉ?
- Cháu chỉ việc gá»i cho địa ốc. Chúng mừng rÆ¡n. Theo dì nghÄ© cả năm năm chưa chắc đã có ai đòi coi. Cháu cứ dở cuốn niên giám ra mà coi: Äịa ốc Hoover nhé! Cái tên nghe phát gá»›m!
Dì Beth bắt đầu thắc mắc... nhưng bà không thể coi chuyện cá»§a Jessie là đứng đắn. Chắc chắn đây chỉ là má»™t ý ngông cuồng nhất thá»i, má»™t sá»± thay đổi tÃnh tình, nhưng cÅ©ng giúp cho Jessie vui thÃch, chỉ cần là m sao cho chị nghÄ© chuyện khác, đừng để tâm đến chuyện dằn vặt cá»§a chị nữa, là cÅ©ng đủ tốt cho chị rồi. Má»™t Ä‘iá»u dì Beth thấy chắc chắn là từ hôm đến đây, chị không có vẻ phiá»n muá»™n nữa. Sáng nay cÅ©ng không, và hẳn là đêm trước cÅ©ng không.
Chiá»u hôm đó, Geoffrey Battes phôn tá»›i, Jessie lại Ä‘i vắng. Lúc năm giá», anh gá»i lại lần nữa thì chị vừa vá». Anh lịch sá»± há»i rằng anh có thể "tá»›i chÆ¡i" uống ly rượu, hay được phép dẫn chị tá»›i thăm gia đình anh Ä‘ang ở chÆ¡i. Jessie chá»n cách thứ nhất, má»i anh tá»›i là m chầu rượu tại nhà dì Beth. Chị tá» vẻ vui thÃch lắm.
Anh chà ng rất quyến rũ, vui vẻ, đặc sắc, và anh mê ngay dì Beth, khiến Jessie rất hà i lòng. Nhưng anh còn mê Jessie hơn nữa, khiến dì Beth hà i lòng. Trông anh còn rực rỡ hơn Jessie mô tả. Anh mặc áo gió, quần gabardin mà u trắng ngà , áo sơ mi xanh, thắt nơ xanh. Trông anh rất lịch sự và quyến rũ. Hai anh chị rất xứng với nhau: cùng cao lớn và tóc hung và ng. HỠduyên dáng tự nhiên, lúc quay đầu nhìn chỗ khác, cũng như lúc ngồi thoải mái tại phòng khách ở trại.
- Tôi cưỡi ngá»±a tìm cô suốt ngà y mà không gặp, Jessie ạ. Cô trốn chá»— nà o váºy?
- Äi coi căn nhà có bồn tắm sâu hÆ¡n thước, và má»™t nhà bếp như lấy ở viện bảo tà ng ra.
- Chắc hẳn cô muốn chÆ¡i trò "Cô bé Ä‘i thăm nhà Chú Gấu". Khi cô rá»i nhà ra vá», có thấy ba chú gấu vá» tá»›i không? Và ngôi nhà đó thế nà o?
- Tuyệt diệu!
Jessie cưá»i ròn, và khi anh chà ng đụng tay và o tay chị, chị hÆ¡i đỠmặt. Nhưng anh buông ra liá»n.
- Hôm qua gặp cô ở ngoà i đồi, tôi cứ tưởng nà ng tiên giáng trần. Cô rất giống một nữ thần.
- Dì Beth nhạo tôi là lóa mắt vì ánh mặt trá»i đấy.
- Vâng. Nhưng chắc hẳn bà dì không hỠnghĩ là mình sẽ gặp thần tiên.
Dì Beth cắt ngang, há»i những chuyện bình thưá»ng, coi anh ăn nói ra sao. Anh nói năng rất khéo, tá» ra rất duyên dáng, và trước bữa tối má»™t chút, anh xin từ biệt, ngá» lá»i muốn cả hai ngưá»i tá»›i ăn trưa và o ngà y mai, vá»›i chá»§ nhân chá»— anh Ä‘ang ở chÆ¡i. Dì Beth xin lá»—i liá»n, vì bà có hẹn chuyện riêng tại trại và o ngà y hôm sau, nhưng Jessie vui vẻ nháºn lá»i. Khi anh lái chiếc xe hiệu Porsche mà u sô cô la Ä‘i khá»i, chị nhìn theo, ánh mắt long lanh như cô thiếu nữ.
- Tốt. Dì nghĩ sao?
- Quá cao lá»›n - Dì Beth cố giữ vẻ nghiêm khắc, nhưng bà thua liá»n, chị liá»n nhăn mặt - Dầu sao dì cÅ©ng phải tháºt lòng công nháºn anh chà ng rất dá»… thương, Jessie ạ! Dá»… thương, thế thôi.
Giá»ng dì Beth rất phấn khởi, Jessie cÅ©ng cảm thấy như bà dì. Chị cố gạt bá» cảm tưởng ấy Ä‘i, nhưng rất khó khăn.
- Anh ấy dễ thương, phải không? - Chị mơ mà ng một lúc, rồi xoay mình trên một chân - Nhưng chưa dễ thương bằng ngôi nhà của cháu đâu.
- Jessie, cháu là m rá»™n đến dì! Dì già quá rồi, không ưa mấy trò cá»§a bá»n thanh niên đâu! Căn nhà nà o! Và là m sao cháu dám so sánh má»™t ngưá»i đà n ông vá»›i má»™t căn nhà ?
- Dá»… hiểu thôi, vì cháu có cảm tưởng như váºy. Vì cháu Ä‘ang nói đến căn nhà cá»§a cháu. Căn nhà mà cháu má»›i mướn hôm nay, để vá» nghỉ suốt mùa hè.
Dì Beth nghe váºy, nghiêm hẳn nét mặt:
- Cháu đã thuê ngôi nhà cổ để nghỉ và o mùa hè nà y, hả Jessie?
- Vâng. Và cháu thÃch ngôi nhà đó, sẽ ở lại lâu hÆ¡n. Dì Beth ạ, cháu ở đây rất sung sướng, và dì nói đúng lắm: bây giá» là lúc cần thay đổi.
- Äúng, cháu ạ. Nhưng có phải bằng cách như váºy đâu? Äá»i sống nà y là dà nh cho ngưá»i già , không phải cho cháu. Cháu không thể ép mình sống nÆ¡i thôn quê. Cháu sẽ tìm được ngưá»i nà o để trò chuyện? Và cháu sẽ là m gì?
- Cháu sẽ nói chuyện vá»›i dì và cháu bắt đầu vẽ tranh trở lại. nghá» há»a cá»§a cháu bỠđã nhiá»u năm nay, mà cháu lại yêu nghỠđó. Cháu sẽ vẽ chân dung cho dì.
- Jessie, Jessie! Cháu luôn luôn nhẹ dạ! Rồi cháu sẽ là m phiá»n đến dì cho coi. Má»›i rồi đùng đùng đòi vá», đòi ly dị cho bằng được, bây giá» không biết sẽ là m những chuyện gì nữa đây? Cháu yêu quý, dì van cháu, phải suy nghÄ© cho chÃn chắn.
- Cháu suy nghÄ© rồi, và cháu là m, cháu muốn là m. Cháu chỉ thuê có má»™t mùa hè thôi, sau đó sẽ xét lại. Không phải là cháu thay đổi như chong chóng, mà cháu chỉ thá» xem sao. Cháu má»›i đạt được quyết định dứt khoát duy nhất là bán lại cá»a hà ng thôi.
- Lạy Chúa, cháu lôi thôi nhiá»u chuyện quá. Cháu đã tin chắc chưa?
Dì Beth hoảng hốt. Dì gợi ý cho Jessie bán lại cá»a hà ng không dè chị lại coi đó là chuyện đứng đắn. Bà là m sao đây?
- Cháu tin chắc hoà n toà n. Lần nà y vá», cháu sẽ bán Lady J cho chị Astrid, hoặc nhưá»ng lại cho chị.
- Và rồi nó sẽ bán lại cho ngưá»i khác. Cháu cứ tin chắc như váºy Ä‘i, Jesie. Dì không buồn gì chuyện đó, mà còn cho rằng như váºy là tốt cho chị nó. Nhưng cháu không buồn hay sao? Hình như cá»a tiệm đối vá»›i cháu có ý nghÄ©a quan trá»ng lắm, cháu thân yêu ạ.
- Quả tháºt nó có ý nghÄ©a vá»›i cháu, nhưng bây giá» nó thuá»™c vá» quá khứ má»™t phần nà o rồi. Cái phần cá»§a quá khứ đó, cháu muốn dứt bá» cho rồi. Cháu nghÄ© rằng cháu sẽ không hối tiếc đâu.
- Dì cÅ©ng mong váºy.
Bầu không khà có thay đổi, cả hai cùng cảm thấy. Nhưng từ lâu rồi, đây là lần đầu tiên Jessie cảm thấy mình rất sống, hay Ãt nhất không buồn phiá»n nữa.
- Ngôi nhà đó có ở được không?
- Tà m tạm. Chỉ cần lau chùi kỹ, tháºt kỹ.
- Cháu tÃnh sao vỠđồ đạc?
- Cháu sẽ chui và o bao bố mà ngủ. - Chị không có vẻ băn khoăn chút nà o.
- Äừng nói nhảm. Dì có má»™t số đồ đạc dư chất ở nhà kho, trên gác thượng còn chất nhiá»u hÆ¡n nữa. Cháu tá»± lo lấy. Ãt nhất phải cho tiện nghi.
- Và sung sướng.
- Jesie... dì hy vá»ng như váºy. Và dì xin cháu đừng là m những việc quan trá»ng quá hấp tấp. Cứ thá»§ng thẳng. Phải suy nghÄ©. Cân nhắc các quyết định.
- Dì cÅ©ng là m như váºy ư?
Dì Beth không giữ nỗi tÃnh vui vẻ xưa nay cá»§a bà nữa:
- Không. Nhưng đây có thể là lá»i khuyên cá»§a ngưá»i già đối vá»›i các cô còn trẻ. Thưá»ng thưá»ng dì là m tưới sượi, thÃch gì là m nấy, rồi sá»a chữa sau. Thú tháºt vá»›i cháu, dì rất thÃch có cháu vỠở chÆ¡i và o mùa hè nà y.
Bà lão mỉm cưá»i hiá»n dịu và Jessie trầm ngâm.
- Nếu cháu lại muốn ở lại sau vụ hè nữa thì sao?
- á»’, dì sẽ đóng cá»a lại, đứng ở chá»— cá»a sổ nhà bếp nhắm bắn cháu. Cháu nghÄ© vá» dì ra sao? Tất nhiên là dì thÃch thú lắm chứ. Nhưng dì không thể khuyến khÃch cháu vỠở dưới nà y, chỉ vì dì. Ngay cả vá»›i Astrid, dì cÅ©ng không là m váºy.
Tháºt ra bà chẳng tin rằng Jessie sẽ đổi vỠở đây. Cuối mùa hè cô sẽ chán.
Hôm sau, anh chà ng tá»›i dẫn Jessie Ä‘i ăn trưa; và lúc vá» vá»›i dì Beth, chị rất hứng thú. Chị yêu các bạn cá»§a anh. Và há» cÅ©ng rất thÃch thú vá» viá»…n tưởng chị sẽ đổi vá» sống ở đây và o mùa hè nà y. Há» má»i chị lúc nà o thÃch cứ ghé lại chÆ¡i. Há» là cặp vợ chồng chừng năm chục tuổi, thưá»ng má»i bạn bè từ Los Angeles vá» chÆ¡i, trong đó có Geoffrey. Anh nói:
- Chắc thế nà o mùa hè nà y tôi cÅ©ng vỠđây chÆ¡i tháºt lâu.
- á»’!
- Vâng. Và từ đây tới San Francisco phải chạy một cuốc xe rất lâu.
Khi vỠđến nhà dì Beth, anh đã cầm tay chị dẫn ra khá»i xe:
- Cô Clarke, bao giỠcô trở lại thà nh phố.
- Ngà y mai - Những chữ "cô Clarke" khiến chị khó chịu. Cô? Nghe sao xa lạ... và trống rỗng quá.
- Ngà y mai tôi cÅ©ng trở lại Los Angeles. Nhưng tháºt tình... - Anh dá»± tÃnh sẽ có mặt ở San Francisco và o ngà y thứ sáu - Tôi muốn má»i cô Ä‘i ăn tối, cô nghÄ© sao?
- Rất vui thÃch.
- Tôi cÅ©ng váºy. Anh tá» vẻ nghiêm trang lạ lùng lúc hai ngưá»i tiến lại ngôi nhà , và rồi lặng lẽ đưa tay nắm chặt lấy tay chị.
oOo
Astrid rất ngạc nhiên trước đỠnghị cá»§a Jessie, nhưng bà vồ lấy liá»n . Lần đầu tiên được thấy cá»a tiệm, bà đã có ý muốn mua rồi .
- Nhưng em chắc chưa?
- Chắc chắn . Chị cứ lấy Ä‘i. Em sẽ cho chị biết giá trị cá»§a số hà ng còn lại áng chừng bao nhiêu, sẽ nói chuyện vá»›i luáºt sư, và chúng ta sẽ đưa đến chá»— thá»a thuáºn vá» giá tiá»n .
Chị nói chuyện vá»›i ông Philip Wald, hai ngà y sau ra giá, và Astrid nháºn ngay không chút ngần ngừ . Bà há»i ý các luáºt sư để lo thá»§ tục giấy tá» . Lady J thuá»™c vá» bà , vá»›i giá tổng cá»™ng là 85 ngà n đô la. Astrid và Jessie Ä‘á»u hà i lòng . Äiá»u duy nhất khiến Jessie cảm thấy nhức nhối là việc bà Astrid đổi tên cá»a hà ng thà nh Lady A. Äối vá»›i khách hà ng thì hai tên nghe cÅ©ng na ná, nhưng cÅ©ng không thể nà o giống hẳn được . Tuy nhiên, nó là cá»§a bà Astrid, bà muốn đặt tên gì chẳng được . Äối vá»›i Jessie thì má»™t ká»· nguyên vừa chấm dứt .
Hai ngưá»i Ä‘ang ngồi ở văn phòng phÃa sau bà n bạc vá» chương trình buôn bán, thì Katsuko xuất hiện ở cá»a, vá»›i má»™t nụ cưá»i trên môi.
- Chị Jessie, có ngưá»i muốn gặp chị . Xin nói thêm rằng ông ta rất đẹp .
- á»’! - Jessie ló đầu ra khá»i cá»a và thấy Geoffrey - á»’! Hello!
Chị má»i ông ta và o văn phòng, giá»›i thiệu bà Astrid, nói thêm rằng bà Williams là má cá»§a Astrid.
- Anh biết má tôi? - Astrid tá» vẻ ngạc nhiên, không nghe bà má nói lần nà o vá» bà quen biết má»™t ngưá»i như Geoffrey.
- Tôi có hân hạnh được tiếp kiến cụ thân mẫu của bà và o dịp nghỉ cuối tuần qua, tại trại .
Astrid nhÃu cặp lông mà y, nhìn Jessie tỠý ngạc nhiên. Geoffrey vá»™i nói tiếp:
- Tôi xuống đó thăm mấy ngưá»i bạn .
Äá»™t nhiên Astrid thừ nét mặt, bà đã hiểu vì sao Jessie tÃnh chuyện vá» nghỉ hè dưới đó, tại ngôi nhà cÅ© kỹ kiểu Victoria chị má»›i thuê mướn . Bà cÅ©ng nghi ngá» không biết có phải vì váºy mà Jessie bán lại cá»a hà ng chăng. Nhưng bà có cảm tưởng để soát má»™t Ä‘oạn trong câu chuyện chưa nắm rõ . Jessie đã dấu kỹ vá»›i bà ? Bà nhìn qua Geoffrey thì thấy anh chà ng nhìn Jessie vá»›i vẻ nồng nà n . Astrid đà nh giữ lại câu há»i trên đầu môi. Thế nà o ? Khi nà o ? Sau đây ra sao ? Anh ta đã ... anh ta có ... anh ta có thể ...
Geoffrey đã cắt đứt tư tưởng cá»§a Astrid, vá»›i má»™t nụ cưá»i khó chịu khác:
- Tôi có vinh hạnh được má»i cả hai ngưá»i đẹp dá»… thương Ä‘i ăn trưa chăng?
Anh ta có cách cư xá» rất khéo, không má»i luôn cả Katsuko, mà tỠý hối tiếc qua ánh mắt; biết rằng phải có má»™t ngưá»i ở lại để trông coi cá»a hà ng . Cách xá» sá»± cá»§a anh không chê và o đâu được, bà Astrid cÅ©ng phải ưa thÃch . Bà ná»a muốn nháºn lá»i ăn trưa, để coi câu chuyện cá»§a anh chị như thế nà o, ná»a ngại không dám là m chuyện đó vá»›i Jessie. Nhưng Jessie đã vá»™i lắc đầu:
- Äừng rá»§ rê chúng tôi, Geoffrey. Chúng tôi Ä‘ang thảo luáºn công việc là m ăn, việc mua bán trong cá»a tiệm ...
Astrid bác ngay lá»i phản kháng viện dần trách nhiệm cá»§a Jessie.
- á»’, vừa phải thôi chứ, Jessie! Chá»› nói nhảm như thế . Chuyện là m ăn ta bà n bạc sau cÅ©ng được . Vả lại, chị phải chạy công việc và i nÆ¡i, phải xuống phố - Bà nhìn Geoffrey tỠý buồn rầu - Hai ngưá»i có thể Ä‘i vá»›i nhau, ăn má»™t bữa trưa cho ngon. Sẽ gặp em trở lại, tại đây và o lúc hai giá» hoặc hai rưỡi .
- Cứ cho là hai rưỡi Ä‘i, bà Bonner. Geoffrey vá»™i vã bước và o, Jessie lại ngồi xuống, coi xem sao. chị thÃch cách giải quyết công việc cá»§a anh. Anh thưá»ng tá» lá»™ uy quyá»n, không dấu diếm gì . Và điá»u đó khiến chị cảm thấy được an toà n, mà không bị Ä‘e doạ . Bây giá» chị không cần ai săn sóc đến sá»± quan tâm chú ý cá»§a anh là thừa thãi không phải huyết tương Ä‘em lại sá»± sống nữa . Chị vui thÃch trước sá»± thay đổi má»›i mẻ đó, và tá»± há»i vá»›i Ian thì có khác gì chăng, chị có còn thấy thất vá»ng nữa chăng, chị đã tá»± tin được chưa. Nhưng Jessie vá»™i xua Ä‘uổi ngay những ý nghÄ© đó ra khá»i tâm trà .
Hai ngưá»i ăn trưa gần nhà , tại má»™t khách sạn trên đưá»ng Thống Nhất, và bữa ăn rất vui vẻ .
Há»c xong trung há»c Eton, Geoffey đã vô đại há»c Cambridge. Anh rất mê thÃch ngá»±a . Anh lái máy bay riêng và dá»± định tổ chức má»™t chuyến du hà nh sang Phi Châu và o mùa đông tá»›i . Rõ rà ng anh đã say mê Jessie, và má»—i lần anh nở nụ cưá»i tuyệt diệu cá»§a riêng anh, thì Jessie Ä‘á»u xúc động .
- Tôi phải nói thẳng, Jessie ạ, cô lên đây ở thà nh phố trông cô khác hẳn .
- Tháºt lạ lùng, má»—i lần tôi chải tóc, tôi thấy mình đổi khác! - Hai ngưá»i cùng mỉm cưá»i nhá»› lại lần đầu gặp nhau - Ở đây tôi cÅ©ng vẫn mang già y váºy .
- Thế ư? ThÃch nhỉ . Cho coi chút nà o! - Anh chá»c ghẹo chị, ngả ngưá»i qua má»™t bên khăn trải bà n, liếc nhìn chân chị thì thấy đôi già y Gucci rất đẹp bằng da hoẵng mà u chanh, gần như cùng mà u vá»›i chiếc váy da hoẵng mà chị mặc chung vá»›i chiếc áo choà ng bằng lụa mà u hồng hồng . Mà u hồng là mà u ưa thÃch cá»§a Ian, sáng nay chị tá»± ép lòng mình phải mặc chiếc áo nà y . Thứ ưa thÃch cá»§a Ian đã ra sao nà o ? Không lý do gì liệng nó Ä‘i. Chiếc áo nà y chị không mặc tá»›i đã mấy tháng nay, là m như không mặc tá»›i là má»™t cách từ bá» anh váºy . Bây giá», chị thấy chuyện đó có vẻ Ä‘iên rồ, vô lý .
- Phải công nháºn đôi già y cá»§a cô rất đẹp . Mà chiếc áo choà ng cÅ©ng đẹp nữa .
Chị đỠmặt vì lá»i khen, mà phần lá»›n là vì nó gợi nhá»› Ian. Geoffrey có má»™t Ä‘iá»u đặc sắc nà o đó ... Anh thoáng thấy má»™t bóng mây chạy qua mắt chị:
- Cô Ä‘ang nghÄ© gì váºy ?
- Không.
- Cô tệ lắm, đã dối tôi. Má»™t Ä‘iá»u gì nghiêm trá»ng đã chạy qua tâm trà cô. Chuyện gì buồn chăng? Anh đã nhìn theo hướng đó .
- Tất nhiên là không - Chị rất bối rối vì anh đã nhìn được nhiá»u, quá nhiá»u Ä‘iá»u . Anh rất có tà i quan sát .
- Cô đã lấy chồng lần nà o chưa, Jessie? Có phúc lá»›n lắm má»›i tìm ra má»™t ngưá»i đà n bà như cô: không chồng và không rà ng buá»™c gia đình . Hay là tôi Ä‘oán sai? - Tháºt ra, thì Ä‘iá»u thì Ä‘iá»u nà y anh đã muốn biết ngay từ lúc má»›i gặp chị .
- Anh đoán rất đúng: tôi tự do và không rà ng buộc . Và đúng, tôi đã có chồng .
Anh tà i tháºt, như Ä‘á»c được trong đầu chị váºy .
- Có con không? - Anh nhướng cặp lông mà y, tỠvẻ thắc mắc .
- Không. Không đứa nà o .
- Tốt .
- Tốt? - Nói gì kỳ váºy? - Anh không thÃch trẻ con, hả Geoffrey?
- RâÌt nhiá»u . Con ngưá»i khác kìa - Anh mỉm cưá»i, không bối rối chút nà o - Nói cho đúng tôi là ngưá»i chú tuyệt vá»i . Nhưng có thể tôi là ông bố khá»§ng khiếp .
- Anh dá»±a và o đâu mà nói như váºy .
- Tôi Ä‘i nhiá»u nÆ¡i. Tôi quá Ãch ká»· . Khi yêu má»™t ngưá»i đà n bà nà o, tôi muốn dà nh hết nà ng cho tôi, rất ghét chia sẻ tình yêu cá»§a nà ng vá»›i má»™t ngưá»i khác, và nếu như cô là má»™t bà mẹ rồi, cô phải giải quyết sao cho gá»n gà ng giữa chồng và con cái . Có lẽ chÃnh tôi còn con nÃt quá, nhưng tôi muốn hưởng thụ lâu dà i những đêm lãng mạn, những chuyến du hà nh bất ngá» tá»›i Ba Lê, những lần trượt tuyết tại Thuỵ SÄ©, mà không có đứa tà nhau oa oa trong xe hÆ¡i... Tôi có thể kể ra hà ng ngà n lý do khá»§ng khiếp, Ãch ká»· vô cùng . Nhưng trên hết, tôi thà nh tháºt . Cô có thấy mÃch lòng không?
Anh không biện minh cho những Ä‘iá»u anh vừa nói, mà sẵn sà ng chấp nháºn chuyện chị không công nháºn . Tháºt ra anh đã thấy rằng có thể chẳng bao lâu nữa sẽ có sá»± thông cảm . Anh đã suy nghÄ©, và bây giá» không có Ä‘iá»u gì để há»i han nữa .
- Không. Chuyện đó không khiến tôi xúc động . ChÃnh tôi cÅ©ng luôn luôn nghÄ© như thế . Quả tháºt, đúng là cách cảm nghÄ© cá»§a tôi.
- Nhưng?
- Anh muốn nói gì ?
- Tôi thấy trong giá»ng nói cá»§a cô có má»™t tiếng "nhưng" - Anh nói tháºt êm, và chị mỉm cưá»i - Có không? Tôi không biết chắc . Bất cứ vấn đỠgì tôi thưá»ng có những ý nghÄ© rất chÃnh xác . Nhưng tôi không hiểu ... Tôi đã thay đổi nhiá»u .
- Thay đổi là chuyện tá»± nhiên, nếu như cô đã ly dị . Nhưng tại sao cô lại nảy ra ý muốn có con ? Theo tôi nghÄ© thì cô muốn thưá»ng xuyên được tá»± do.
- Không nhất thiết . Và tôi cÅ©ng không có thay đổi lá»›n lao vá» quan niệm cá»§a tôi đối vá»›i việc có con. Tôi chỉ má»›i bắt đầu tá»± đặt cho mình nhiá»u câu há»i .
- Hiện thá»i, Jessie ạ (Anh nắm nhẹ tay chị) tôi nghÄ© rằng không có con, cô sẽ sung sướng hÆ¡n. Cô giống tôi rất nhiá»u: cương quyết và tá»± do. Cô hưởng thụ những gì cô là m . Dẫu sao, tôi không thể tưởng tượng nỗi cô lại liệng bá» tất cả những Ä‘iá»u đó chỉ vì má»™t đứa bé trong tã lót .
Chị nhăn mặt trước ý nghĩ đó:
-Trá»i!
- Thôi, không nói đến nữa .
Hai ngưá»i cùng cưá»i vang má»™t lúc, uống má»™t ngụm rượu vang, trong lúc đợt khách ăn trưa thứ hai lục tục kéo đến . HỠđã ngồi đây gần hai giỠđồng hồ . Tháºt vô lý, khi không lại nói chuyện vá»›i anh vá» con cái, đủ thứ . Chị có cảm tưởng vấn đỠnà y là quan trá»ng đối vá»›i anh, và anh muốn Ä‘em ra giải quyết ngay từ đầu .
Và chắc chắn anh đã chung quan niệm với chị, quan niệm mà lâu nay chị vẫn gắn bó tha thiết .
Jessie duá»—i chân, uống nốt ly rượu vang, tá»± há»i không hiểu đã nên trở lại cá»a tiệm chưa, và đột nhiên chị nghÄ© đến chuyện có thể chị đã giữ anh quá lâu, lỡ mất công việc riêng cá»§a anh. Nhưng thá»i gian ngồi bên nhau tháºt vui, khó dứt bá» cho được .
- Tuần tá»›i, tôi sẽ Ä‘i Ba Lê vì công việc là m ăn, Jessie ạ . Cô thÃch thứ gì để tôi mang vá» nà o ?
- à nghÄ© tháºt là hay! Ba Lê! - Chị long lanh ánh mắt - Coi nà o ... anh có thể mang vá» cho tôi ... Ä‘iện Louvre ... vương cung thánh đưá»ng Sacré-Coeur ... quảng trưá»ng Elysée ... á»’, và toà n bá»™ Ngoại ô St Honoré - Chị cưá»i rinh rÃc .
- Tôi thÃch như váºy đó; má»™t ngưá»i đà n bà biết rõ Ä‘iá»u mình muốn . Há»i tháºt nhé: tôi muốn rá»§ cô Ä‘i cùng, cô nghÄ© sao?
- Anh nói rỡn đấy chứ ?
- Tất nhiên là không. Tôi cũng chỉ đi chừng ba, bốn ngà y . Cô có thể đi chơi xa lâu như thế, được không?
- ÄÆ°á»£c . Nhưng vá»›i má»™t ngưá»i xa lạ hay sao? Có Chúa má»›i biết anh ta như thế nà o .
- Tôi cÅ©ng có ý định Ä‘i Nữu Ước vì công việc cá»§a cá»a tiệm, nhưng bây giá» không cần nữa rồi, và ... Ba Lê ... ?
Chị không biết nói sao. Sau những thằng cha quấy rầy chị, và chị khinh bỉ tất cả, quả tháºt anh là ngưá»i đà n ông hoà n hảo, và anh lại có nhã ý dẫn chị Ä‘i chÆ¡i Ba Lê nữa .
- Chúng ta không... - Anh tá» vẻ vụng vá», nhưng hiá»n dịu - chúng ta không bắt buá»™c phải chung phòng . Cô có thể thấy thoải mái ...
- Geoffrey! Anh là má»™t thiên thần . Nhưng xin anh tốp lại Ä‘i, kẻo tôi vồ lấy đỠnghị đó, bá» hết má»i chuyện tôi cần là m ở đây. Tôi rất cảm động thấy anh đã há»i tá»›i, nhưng quả tháºt tôi không thể ...
- ÄÆ°á»£c rồi, ta hãy đợi coi. Có thể cô sẽ thay đổi ý kiến .
Geoffrey rất ngạc nhiên. Ba Lê mà chê ư? Jessie cÅ©ng muốn nháºn lá»i nhưng... Tại sao không? Việc gì mà phải từ chối ? Ba Lê đẹp quá Ä‘i mất . Nhưng tại sao chị lại có cảm tưởng lừa dối Ian ?
Chuyện gì thay đổi váºy ? Chị tá»± do mà . Anh cÅ©ng không thể biết được chuyện nà y . Chị có gặp anh nữa đâu. Nhưng, chị có cảm tưởng bằng cách nà o đó, anh vẫn ở đây, mắt buồn rưá»i rượi, không muốn thấy chị Ä‘i. Jessie cố gạt bá» hình ảnh Ian ra khá»i tâm trÃ, mỉm cưá»i vá»›i Geoffrey.
- Cám Æ¡n anh, vá» lá»i đỠnghị đó .
- Tôi ao ước được cô nháºn lá»i . Tôi muốn được hưởng cái thú cá»§a chuyến Ä‘i chÆ¡i xa không dá»± tÃnh trước . Tôi thÃch những chuyện như thế . Sẽ mất vui nếu cô phải lôi theo má»™t đám lóc nhóc, hoặc bá» chúng ở nhà và cảm thấy tá»™i lá»—i . Là m ngưá»i chú quả tháºt đơn giản hÆ¡n nhiá»u . Cô có cháu trai, cháu gái nà o không?
Chị lắc đầu .
- Anh, chị, em?
- Tôi có má»™t ngưá»i anh em trai nhưng đã chết tráºn .
Geoffrey tỠvẻ bối rối một lúc:
- Trong tráºn thế chiến thứ hai, hay trong chiến tranh Triá»u Tiên? Trong cả hai trưá»ng hợp, anh ấy phải lá»›n tuổi hÆ¡n cô.
- Không. Chiến tranh Việt Nam.
- Tất nhiên. Sao tôi ngu thế! Dở thế! Cô có thân vá»›i cáºu em không?
Anh nắm tay chị chặt hơn, như muốn nâng đỡ . Chị rất hà i lòng trước vẻ trầm tư của anh.
- Vâng. Chúng tôi rất thân nhau. Lúc cáºu ấy mất, đã để cho tôi lắm ná»—i buồn thương.
Lần đầu tiên chị có thể nói chuyện nà y ra. Những tháng gần đây đã giải phóng tư tưởng cá»§a chị theo nhiá»u cách chị không biết tá»›i .
- Rất ân háºn .
Chị gáºt đầu, mỉm cưá»i:
- Còn anh, được mấy anh chị em?
- Hai cô em và một ông anh rất nghiêm khắc . Em gái tôi như đồ điên khùng, nhưng rất vui.
- Anh vẫn thưá»ng ở Âu Châu những khoảng thá»i gian lâu chứ ?
- Ãt thôi. Và i ngà y chá»— nà y, và i ngà y chá»— kia. Tôi rất thÃch nếp sống đó . À, nà y Jessie, có lẽ tôi phải dẫn cô vá» cá»a hà ng, để cô bà n chuyện vá»›i bà Astrid chứ nhỉ?
- Chúa ơi! Tôi quên khuấy đi mất . Anh nói phải đó .
Chị nhìn đồng hồ Ä‘eo tay tỠý hối tiếc, và lại mỉm cưá»i vá»›i anh. Mấy giỠđồng hồ tháºt vui vẻ:
- Tôi cũng e rằng đã giữ anh, để mất công việc của anh.
- Vâng, tôi... Nhưng anh cao ngưá»i, gạt bá» vẻ nghiêm nghị, rồi anh nhìn chị vá»›i nụ cưá»i tinh ranh - Tôi chẳng định là m má»™t chuyện gì . Tôi tá»›i đây chỉ để thăm cô thôi.
Anh ngả ngưá»i ra sau ghế, tá»± nhạo mình, nhưng tá» vẻ hà i lòng .
- Tháºt ư? Jessie tá» vẻ kinh ngạc .
- Quả tháºt như váºy . Mong cô chá»› để tâm.
- Không. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.
Rất ngạc nhiên chứ, và có chút hững hỠlà khác . Thế là nghĩa là m sao? Anh lên đây để thăm chị ... và gợi ý đi chơi Ba Lê? Anh có giống mấy kẻ khác đem bữa ăn dụ khị đổi lấy cơ thể chị không đây?
- Ồ! Coi nét mặt cô kìa, Jessie!
- Nét mặt là m sao?
Trong giá»ng nói cá»§a chị có vẻ cưá»i cợt, vừa có vẻ bối rối . Nếu quả tháºt anh biết chị Ä‘ang nghÄ© gì thì sao. Hình như anh biết nhiá»u thứ lắm .
- Cô nhất định muốn biết nét mặt ra sao ư?
- Ô kê. Coi anh đoán có trúng không? - Chị muốn là m mặt dạn, nói thẳng ra.
- Tốt . Nếu tôi nói với cô là tôi có phòng ở khách sạn Huntington, cô có thấy khá hơn không?
- á»’! Anh! - Chị cầm khăn tay Ä‘áºp anh - Tôi không...
- Có mà !
- Quả tháºt tôi có .
Hai ngưá»i cùng cưá»i, và anh thẩy má»™t tá» giấy bạc lá»›n và o cái đĩa cá»§a ngưá»i hầu bà n, đứng dáºy nắm áo Jessie.
- Tôi phải thú nháºn ý nghÄ© cá»§a tôi - Jessie cúi đầu, nhăn mặt .
- Tất nhiên cần phải váºy - Nhưng lúc ra đến ngoà i, anh siết tay chị trong tình bạn bè, và trên đưá»ng vá» tiệm, há» cưá»i rỡn, trêu chá»c nhau. Khi hai ngưá»i bước và o Astrid đứng đợi, mỉm cưá»i thoải mái . Bà hà i lòng thấy Jessie vui vẻ trở lại, và nhất là vui bên má»™t ngưá»i đà n ông.
- Bây giá» xin từ biệt để hai ngưá»i há»™i há»p, lo công việc và là m má»i việc cho thoải mái . Và Jessie, mấy giá» tôi có thể tá»›i đón cô?
- Ở đây ư?
Chị tá» vẻ ngạc nhiên. Tháºt lạ lùng, bây giá» lại có ngưá»i săn đón, há»™ vệ và tham dá»± và o công việc cá»§a chị, có ngưá»i rước Ä‘i rồi dẫn vá» . Từ lâu rồi chị thiếu những chuyện đó, và bây giá» chị thấy lá»ng cá»ng không biết phải cư xá» thế nà o . CÅ©ng như mấy tháng Ä‘i chân đất bây giá» mang già y trở lại váºy .
- Anh cho tôi cuối giỠlà m việc gặp anh có được không?
- Cách nà o cũng được .
Chị sung sướng nhìn anh và má»™t lúc lâu hai ngưá»i không nói tiếng nà o . Chị muốn má»i anh sá» dụng chiếc xe cá»§a chị, nhưng chị không thể quyết định là m chuyện đó . Không... không thể đưa chiếc Morgan. Chị cảm thấy bá»±c tức đã không má»i anh sá» dụng xe, nhưng quả tháºt không thể được .
- Có lẽ tôi nên vá» nhà nghỉ ngÆ¡i để cô được rá»™ng thá»i giá» . Tôi có thể đón cô ở đây chứ ?
Anh đã rõ tÃnh chị hÆ¡i trẻ con, hai ngưá»i cùng cưá»i ròn, và chị gáºt đầu:
- Rất đẹp .
- Bây giỠnhé ? Ăn tối và o lúc tám giỠ.
- Tuyệt! - Và đột nhiên chị nảy ý . Anh đã ra đến ngoà i cá»a chị vá»™i chạy theo - Anh không biết rõ San Francisco, phải không?
- Không nhiá»u . Nhưng chắc là tôi cÅ©ng tìm được đưá»ng Ä‘i - Anh có vẻ vui vui thấy chị quan tâm đến anh.
- Anh có muốn Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng và o lúc chiá»u tối chăng?
- Với cô?
- Tất nhiên.
- à nghÄ© tuyệt vá»i!
- Hay lắm . Chừng năm giá» chiá»u nay, anh ở chá»— nà o ?
- Cô dạy sao, tôi là m váºy .
- Tốt lắm . Tôi sẽ đón anh ở trước khách sạn St Francis lúc năm giỠ. Ô kê ?
- Hơn thế nữa .
Anh chà o chị, chạy xuống những báºc thá»m và chị quay lại vá»›i bà Astrid. Chị không nhá»› nỗi mình nói những gì, trong lúc hai ngưá»i thảo luáºn vá» giá cả các mặt hà ng ở Lady J.
- Äúng chưa, Jessie.
- HỠ? - Astrid nhăn mặt lúc Jessie nhìn lên - Ồ, còn thiếu!
- Äừng nói vá»›i chị là em Ä‘ang yêu.
- Không phải như váºy đâu. Nhưng anh rất đẹp trai, phải không?
Chị muốn Astrid cÅ©ng công nháºn như váºy .
- Có vẻ như váºy đấy, Jessie.
Jessie ngá»ng nhìn bà bạn, cưá»i khúc khÃch như cô nữ sinh. Hình như phải mất nhiá»u tiếng đồng hồ công việc má»›i ngã ngÅ©, nhưng cả hai ngưá»i Ä‘á»u hà i lòng vá»›i kết quả . Jessie vui mừng đứng dáºy, rá»i khá»i bà n giấy, xoay mình trên má»™t gót chân, và liếc nhìn đồng hồ Ä‘eo tay.
- Bây giá», em phải Ä‘i!
Chị nhấc túi xách, chị đã ra khá»i cá»a, xuống thá»m, không nháºn định được mình vừa nói gì . Bà Astrid lắc đầu, tá»± há»i Jessie có quên hẳn được Ian không. HÆ¡n thế nữa, bà thắc mắc không biết anh Ä‘ang là m gì . Bà nhá»› tiếc anh. Và vì nhá»› đến anh mà bà buồn rầu . Không hứng thú vá»›i chuyện Jessie có bạn má»›i .
|

29-05-2009, 10:24 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 27
- Tôi tới trễ chăng?
Jessie tá» vẻ bối rối trong lúc de xe sát lỠđưá»ng trước khách sạn St. Francis. Chị đã bị kẹt đưá»ng bất ngá». Geoffrey có vẻ vui sướng và khoan khoái, như má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng coi ngưá»i qua lại, chứ không ra vẻ chỠđợi .
- Ồ, tôi ở đây cả giỠđồng hồ rồi.
- Xạo!
- Trá»i! Vá»›i đà n ông mà nói tiếng gì nặng ná» thế!
Nhưng anh có vẻ vui thÃch được thấy chị, dám liá»u mạng nhoà i lại véo má chị. Chị thÃch cách thân thiện đó: ôm nhẹ, đụng tay, hôn nhẹ lên má, là những cách mở đưá»ng đưa tá»›i Ä‘am mê mà không đến ná»—i sá»— sà ng. Hai ngưá»i đã là bạn, chị đã bắt đầu thÃch anh.
- Cô tÃnh đưa tôi Ä‘i đâu?
- Má»i nÆ¡i - Chị vui thÃch nháy mắt vá»›i anh, lái xe lên Äồi Nob.
- Tình cỠlà m sao! Chỗ nà y tôi biết. Khách sạn của tôi ở đây mà .
Chị lỠđi và anh nhăn mặt.
- Äây là đồi Nob! - Rồi chỉ tiếp cho anh biết Nhà Thá» Æ n Äức Mẹ, Câu lạc bá»™ Thống Nhất Thái Bình Dương và ba trong số những khách sạn sang nhất thà nh phố. Từ chá»— đó, há» Ä‘i xuống đưá»ng California, tá»›i bến tà u, Bin-Ä‘inh Ferry, và nhìn tổng quát vùng bến tà u. Rồi trở lên công viên Ghirardelli, Nhà máy Äóng há»™p, ở đó chị chỉ cho anh coi má»™t dãy những cá»a hà ng san sát, ngay sau khi há» vượt qua Cầu tà u cá»§a Ngư phá»§.
- Chuyến Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng thà nh phố tháºt tuyệt diệu! Tôi mê mẩn đấy.
Chị cÅ©ng vui sướng như anh váºy.
Sau đó, há» tá»›i chá»— những ngưá»i già chÆ¡i ném đĩa ở bãi biển rồi lên vùng biển dà nh cho Câu lạc bá»™ Äua thuyá»n St. Francis. Rồi há» Ä‘i má»™t vòng coi những dãy nhà kiểu biệt thá»±, cuối cùng má»›i nghỉ lại tại công viên Golden Gate. Cách sá» dụng thì giá» cá»§a chị tháºt tuyệt diệu. Gần tá»›i lúc hoà ng hôn,ánh nắng chiếu trên những bông hoa, những bãi cá» là m nỗi báºt hai mà u hồng và và ng. Äây là thá»i gian ưa thÃch nhất trong ngà y cá»§a Jessie.
Hai ngưá»i dạo chÆ¡i qua những luống hoa dà i bất táºn, những lối Ä‘i lượn vòng, và những chá»— phun nước, những hồ nước nho nhá», cuối cùng tá»›i má»™t khu vưá»n dùng là m trà thất cá»§a ngưá»i Nháºt Bản.
- Jessie, cô đã cho tôi đi chơi một vòng rất thú vị.
- Sẵn sà ng phục vụ ngà i - Chị cúi chà o kiểu cách, và anh đặt tay lên vai chị.
Hôm nay là một ngà y rất đẹp và chị bắt đầu cảm thấy hiểu anh.
Chị thÃch những phản ứng cá»§a anh, thÃch cách anh suy nghÄ©, tinh thần hà i hước, và cách quan tâm đến những cảm nghÄ© cá»§a chị, tháºt dịu dà ng. Và hình như anh cÅ©ng rất ưa thÃch chị. CÅ©ng như chị, anh thÃch tá»± do, thÃch những cách cư xá» dá»… dãi, và đòi há»i độc láºp. Hình như anh rất thÃch công việc là m cá»§a anh, và chắc chắn anh không có vẻ thiếu hụt vá» tiá»n bạc. Quả tháºt anh là ngưá»i bạn hoà n hảo. Ãt ra cÅ©ng đúng trong lúc nà y. Và anh tá» ra tá» tế vá»›i chị. Chị đã bắt đầu thấy cảm Æ¡n anh vá» chuyện đó, và không gây phiá»n đến anh.
- Trên Ä‘á»i, cô thÃch nhất là là m gì, Jesie?
Hai ngưá»i nhâm nhi tách trà xanh, và cắn mấy chiếc bánh ngá»t Nháºt Bản.
- ThÃch nhất hả? Tôi nghÄ© có lẽ là há»™i há»a.
- Tháºt ư? - Anh tá» vẻ ngạc nhiên - Cô vẽ giá»i không? Vẫn biết là câu há»i ngá»› ngẩn, nhưng nhiếu khi ngưá»i ta vẫn cứ muốn há»i, dù chẳng nhằm mục Ä‘Ãch nà o. Ngưá»i khá thưá»ng khi cứ nháºn mình dở, kẻ dở lại nói mình giá»i nhất.
- Váºy tôi biết nói sao đây? - Hai ngưá»i cùng cưá»i ròn, chia nhau chiếc bánh cuối cùng - Tôi chẳng biết mình giá»i hay không, nhưng tôi yêu há»™i há»a.
- Cô vẽ những loại nà o?
- Còn tùy. Chân dung, phong cảnh, má»i thứ. Tôi thưá»ng dùng mà u nước và dầu.
- Lúc nà o cho tôi coi với nhé.
Anh nói rất nghiêm trang, nhưng giá»ng nói lại dịu dà ng. Anh có cách nói nhẹ nhà ng rất hay, đôi khi có vẻ cá»§a ngưá»i trưởng thượng, khiến chị cảm thấy mình là cô bé con. Tháºt kỳ cục, bây giá» chị đã quen được là ngưá»i trưởng thà nh, thì lại có kẻ muốn khiến chị là má»™t cô bé. Nhưng chị cÅ©ng biết chắc, có thể chị vẫn muốn là má»™t cô bé cÅ©ng không chừng.
Khi trà thất đóng cá»a, hai ngưá»i cháºm rãi bước ra xe, và Geoffrey có vẻ như má»›i thấy chiếc xe lần đầu.
- Cô biết không, Jessie, quả tháºt chiếc xe rất đẹp. Äây là kiểu xe cá»§a giá»›i rà nh chÆ¡i xe đấy. Cô kiếm đâu ra váºy?
- Tôi không biết có thể công nháºn như lá»i anh nói hay không, chỉ biết có ngưá»i cho tôi là m quà tặng - Chị nói vá»›i vẻ hãnh diện lắm.
- Chúa ơi, lại là chiếc xe rất đẹp nữa.
Chị gáºt đầu, và anh liếc nhìn chị không há»i gì nữa. Nhưng dù là ngưá»i nà o tặng Ä‘i nữa, thì anh cÅ©ng biết rằng ngưá»i đó đóng vai trò quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i chị, nhiá»u phần chắc đó là chồng chị. Jessie không phải loại đà n bà có thể nháºn món quà lá»›n cá»§a bất cứ ngưá»i nà o. Äiá»u đó anh đã hiểu rất rõ vá» chị. Chị là ngưá»i có giáo dục, má»™t mẫu ngưá»i đặc biệt.
- Cô đã bay bao giá» chưa? Tôi muốn nói là lái máy bay riêng - Chị cưá»i câu há»i lạ, và lắc đầu - Cô muốn thá» không?
- Anh nói đứng đắn đấy chứ?
- Äứng đắn chứ. Thỉnh thoảng tôi sẽ đưa cô lên máy bay riêng cá»§a tôi. Lái máy bay không khó đâu. Cô há»c chẳng mấy chốc.
- à kiến lạ đấy chứ?
Anh thưá»ng có nhiá»u ý nghÄ© lạ lùng, và chị Ä‘á»u thÃch cả. Và chị thÃch anh nữa. Hai ngưá»i đã qua má»™t buổi tối đặc sắc bên nhau. Món ăn ở quán Etoile tuyệt diệu, đà n dương cầm ở quầy rượu tháºt êm ái, và có anh Geoffrey ở bên tháºt thÃch thú. Anh luôn luôn biết tạo ra bầu không khà thân máºt, mà không là m cho chị thấy khó chịu.
Sau bữa ăn tối há» tá»›i khiêu vÅ© ở vÅ© trưá»ng Alexis. Má»™t đêm khác xa vá»›i đêm chị đã Ä‘i chÆ¡i cùng anh chà ng đần độn do bà Astrid giá»›i thiệu. Geoffrey nhảy đẹp và từ nhiá»u năm rồi chị không được hưởng má»™t buổi tối như buổi tối nay: sang trá»ng, lãng mạn và hứng thú. Chị rất chán thấy cuá»™c vui mà u tà n, rất nản phải vá» nhà . Hai ngưá»i có cảm nghÄ© như nhau.
Há» lặng lẽ lái xe vá» nhà , và lúc đứng ở cá»a anh đã hôn phá»›t chị. Lần đầu tiên anh hôn chị, và chị không thấy lùng bùng trong đầu, nhưng thấy rần ráºt ở bắp vế. Geoffrey là ngưá»i đà n ông nhiá»u nhân Ä‘iện. Anh từ từ đẩy chị ra xa, nhếch má»™t nụ cưá»i:
- Cô là ngưá»i đà n bà đặc sắc, Jessie ạ.
- Anh thÃch vô là m ly rượu chăng? - Chị không biết rõ có phải chị muốn anh vô hay không, cách nói cá»§a chị cÅ©ng cho anh hiểu ý chị ngần ngại. Hầu như chị mong ước anh từ chối. Quả tháºt lúc nà y chị chưa muốn. Nhưng anh hấp dẫn quá, và thá»i gian sao kéo dà i lâu thế?
- Cô biết chắc mình không mệt chứ? Khuya rồi đấy, cô tiểu thư trẻ trung.
Trông anh tháºt hiá»n dịu, tháºt tư lá»±, tháºt giống... giống Geoffrey. Chị nghÄ© trở lại vá» hiện tại, và đôi mắt như mỉm cưá»i.
- Tôi không mệt lắm.
Nhưng chị hÆ¡i đỠđẫn, và anh cảm nháºn được. Anh đứng sau lưng chị mỉm cưá»i, trong lúc chị lấy chìa khóa riêng ra mở cá»a. Không có gì phải sợ anh. Anh muốn nhiá»u hÆ¡n những Ä‘iá»u chị có thể cho anh đêm nay. Anh không thúc đẩy chị, hiểu rõ những Ä‘iá»u mình muốn, và điá»u anh muốn chÃnh là vá» lâu vá» dà i.
Chị mở cá»a, báºt và i ngá»n đèn và anh thắp nến, trong lúc chị rót rượu "Cognac" và o hai chiếc ly đẹp.
- Cognac được chứ?
- Tuyệt. Quang cảnh cÅ©ng tuyệt. Äúng là má»™t ngôi nhà - Nhưng anh không ngạc nhiên. Anh thưá»ng mong má»i má»™t ngôi nhà như thế nà y - Vá»›i má»™t cô gái xinh đẹp như cô: kiểu cách... lịch sá»±... xinh đẹp... thông minh... đủ má»i nết tốt.
- Và má»™t cái đầu đặc sệt nếu anh không là m Æ¡n tốp bá»›t - Chị đưa cho anh ly Cognac và ngồi xuống chiếc ghế ưa thÃch cá»§a chị - Từ chá»— nà y nhìn ra phong cảnh bên ngoà i rất đẹp.
- Quả có váºy. Tôi Ä‘ang tìm má»™t chá»— như thế nà y, cần tìm ra trong vòng và i tuần nữa.
- Anh là m gì váºy? - Chị không giữ nỗi, cưá»i phá ra - Và anh bịa ra câu chuyện dá»n vá» San Francisco nữa chứ gì?
Anh mỉm cưá»i ngây thÆ¡:
- Không. Tháºt đấy mà . Những căn nhà thế nà y có dá»… kiếm không?
- Anh định mua - Chị cho rằng có lẽ anh muốn mướn.
- Còn tùy - Anh nhìn và o mắt chị, rồi nhìn và o ly rượu trong lúc chị nhìn anh.
- Có lẽ tôi sẽ cho mướn nhà nà y trong vụ hè - Chị nói đùa, và anh nhướng lông mà y.
- Cô nói đứng đắn đấy chứ?
- Không - Chị đưa cặp mắt buồn rầu nhìn ngá»n đèn cầy, nói - Anh ở đây sẽ không được sung sướng đâu, Geoffrey.
Chị không muốn anh ở trong ngôi nhà vá»§a vợ chồng chị. Äiá»u đó có thể khiến chị khó chịu.
- Và cô ở đây sung sướng chứ, Jessie?
- Tôi không nghÄ© theo cách đó - Chị lại nhìn và o mắt anh, và anh ngạc nhiên thấy vẻ Ä‘au khổ ánh lên trong mắt chị. Äá»™t nhiên chị có vẻ già đi nhiá»u tuổi - Äối vá»›i tôi, bây giá» chá»— nà y đúng là má»™t căn nhà : má»™t cái mái, và i căn phòng, má»™t số nhà . Những thứ khác mất Ä‘i rồi.
- Váºy thì cô nên dá»i Ä‘i chá»— khác. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra má»™t... Tôi sẽ tìm ra má»™t chá»— rá»™ng hÆ¡n. Cô có tÃnh bán căn nà y không.
- Không. Chỉ cho mướn thôi. Không phải là của tôi hoà n toà n, nên không bán được.
- Tôi hiểu - Anh tợp môt ngụm rượu nữa, rồi mỉm cưá»i - Tôi nên vá» sá»›m, Jessie ạ, kẻo ngà y mai cô rất mệt. Cô có báºn nấu bữa Ä‘iểm tâm không?
Chị cưá»i ròn:
- Thưá»ng thì không.
- Tốt. Váºy tại sao chúng ta không kiếm má»™t chá»— nà o vui vui mà dùng Ä‘iểm tâm vá»›i nhau, trước khi tôi đáp máy bay vá» Los Angeles? Tôi có thể đón cô Ä‘i xe buýt chứ?
Jessie rất thÃch ý kiến dùng Ä‘iểm tâm vá»›i Geoffrey. à chị muốn nấu cho anh ăn má»™t món gì, ngồi bà n nhà bếp vá»›i anh, hoặc nằm trên giưá»ng vá»›i má»™t khay thức ăn, nằm nhai trái dâu và ăn bánh kem. Nhưng chị tá»± há»i có thể là m váºy vá»›i Geoffrey được không?
- Bữa sáng anh ăn gì?
Câu há»i đó nhảm nhÃ, nhưng chị muốn biết. Äá»™t nhiên chị thấy thÃch quan tâm. Chị muốn biết má»i chuyện vá» anh.
- Tôi ăn gì ư? - Anh có vẻ vui vui - Thưá»ng thưá»ng tôi ăn những món nhẹ: trứng nhúng nước sôi, bánh mì nướng và trà .
- Thế thôi ư? Không thịt chiên? Không bánh cuốn? Không bánh mì nướng theo kiểu Pháp? Không đu đủ? Chỉ trứng nhúng nước sôi và bánh mì nướng? Dở!
Anh cưá»i rá»™ trước phản ứng cá»§a chị, và bắt đầu thấy vui thÃch.
- Và cô ăn gì cho bữa Ä‘iểm tâm được nhiá»u món ăn ngoại quốc?
- BÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng, mứt mÆ¡ phết trên bánh kẹp cá»§a ngưá»i Anh. Hoặc phô mai kem và mứt ổi phết trên bánh cuốn. Lại thêm nước cam, thịt chiên, trứng chiên, mứt trái bôm, chuối khô... - Cứ thế chị tuôn ra à o à o theo trà tưởng tưỡng.
- Ngà y nà o cÅ©ng váºy?
- Nhất định rồi! - Chị cố là m ra vẻ nghiêm trang, nhưng chỉ được trong giây lát.
- Tôi không tin.
- Äúng. Anh nói đúng... phần lá»›n là đúng. Nhưng bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng và phô mai kem thì có tháºt. Anh có thÃch bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng không?
- Khó lòng. Như xi măng ướt váºy.
- Anh ăn nhiá»u rồi chứ? - Chị nhìn xéo anh, tỠý quan tâm.
- Gì?
- Xi măng ướt.
- Tất nhiên. Phết lên bà nh mì xắt má»ng thì ngon tuyệt. Thôi, nói cho đứng đắn: cô có đồng ý theo tôi Ä‘i ăn Ä‘iểm tâm và o sáng mai không? Tôi bảo đảm có bÆ¡ Ä‘áºu phá»™ng cho cô phết lên bánh croissant. ÄÆ°á»£c không?
- Tuyệt - Chị lại trở vá» là Jessie. Và anh thấy thÃch. Äiá»u gì ở chị, anh cÅ©ng thÃch cả. Chị đá văng đôi già y , gác chân lên ghế - Geoffrey! - Chị cố nói giá»ng tháºt trang nghiêm - Anh có Ä‘á»c truyện giải trà không?
- Thưá»ng xuyên. Äặc biệt là truyện Superman.
- Sao? Không Ä‘á»c Batman hả?
- á»’, tất nhiên có chứ. Nhưng Superman là truyện ưa thÃch cá»§a tôi - Anh ngừng đùa rỡn má»™t lúc, rồi nhìn và o ly rượu cá»§a mình - Jessie... tôi thÃch cô. Tôi rất thÃch cô.
Anh muốn cho chị ngỡ ngà ng những câu nói đột ngá»™t như thế, và chị rất cảm động. Cách tá» tình cá»§a anh là sá»± phối hợp không chặt chẽ giữa tÃnh nồng nhiệt và nghi thức. Chị không nghÄ© rằng cách phối hợp đó lại có thể đứng vững, váºy mà rõ rà ng là nó thà nh công.
- Tôi cÅ©ng thÃch anh.
Hai ngưá»i ngồi đối diện vá»›i nhau, và anh không xê dịch tìm cách lại gần chị. Anh không muốn thúc đẩy chị. Chị là ngưá»i đà n bà , ta chỉ có thể sáp lại lần lần sau nhiá»u đắn Ä‘o.
- Cô không nói gì nhiá»u, cụ thể là không có gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô phải chịu đựng nhiá»u Ä‘au khổ. Rất nhiá»u là khác.
- Äiá»u gì khiến anh nghÄ© váºy?
- Những Ä‘iá»u cô không nói ra, những lần cô đột nhiên quay lại, những cách mà thỉnh thoảng cô lẩn trốn. Tôi không là m thương tổn cô đâu. Xin hứa. Tôi sẽ cố gắng, tuy rằng rất khó khăn, không đụng đến cô.
Chị không nói gì, nhìn anh và tá»± há»i có phải những lá»i hứa đó lâu lâu lại đổi thà nh lá»i nói dối hay không. Nhưng chị muốn anh chứng tá» cho thấy là chị đã lầm. Và riêng anh cÅ©ng cố gắng.
oOo
- Tốt. Buổi tối hôm qua của em ra sao?
Hôm sau Jessie tá»›i cá»a hà ng thiì Astrid đã có mặt ở đó. Chị không cần tá»›i sá»›m nữa, chẳng cần và cÅ©ng chẳng muốn.
- Tuyệt diệu! – Chị tươi rói nét mặt, còn vui thÃch nhá»› lại bữa Ä‘iểm tâm sang nay, nhưng cảm thấy không muốn kể vá»›i Astrid – Thú lắm, rất thú - Chị là m ra vẻ bà aẩn và trong thâm tâm rất hà i lòng.
- Thì chị cũng nói anh chà ng rất dễ thương, dễ thương lắm lắm.
- Thôi Ä‘i, má! Ãừng xúi con.
Hai ngưá»i cưá»i vang, và Astrid đưa cao má»™t tay, thá» là không có ý nghÄ© đó.
- Ai thèm xúi biểu? Tự anh chà ng là m mất phẩm giá mình. Em đã yêu chưa, Jessie?
Astrid là m mặt rất nghiêm, Jessie cÅ©ng váºy.
- Thà nh tháºt nhé? Chưa. Nhưng em ưa thÃch. Anh là ngưá»i đà n ông dá»… thương nhất, lâu nay em chưa từng gặp.
- Váºy thì Ä‘oạn sau sẽ tá»›i. Cho anh ấy má»™t dịp may.
Jessie gáºt đầu, nhìn phần thư từ cá»§a mình. Chị không muốn chung cá»a hà ng vá»›i Astrid má»™t chút nà o. Bây giỠđã đổi khác rồi, chung đụng chỉ là kéo dà i them má»™t việc đã chấm dứt. Chị muốn từ giã Lady J và rá»i khá»i thà nh phố. Chị có cảm tưởng như thêm má»™t lần ly dị nữa.
Trong đống thư từ cá»§a chị có thêm má»™t lá thư cá»§a Ian. Chị cầm lấy đặt riêng ra. Astrid nháºn biết, nhưng không nói gì. Lần đầu tiên Jessie không xé thư cá»§a Ian. Chị đã thấy ánh mắt cá»§a Astrid, nhún vai, và rót cho mình má»™t tách cà phê.
- Chị biết không, em nghĩ là có lẽ em sẽ viết cho ảnh mấy chữ cám ơn vỠchiếc xe. Có lẽ em cũng chỉ là m nỗi đến đó thôi. Cuối tuần rồi, em với bà má có bà n tới chuyện đó.
- Má nói sao?
- Má cÅ©ng không nói chi nhiá»u – Có nghÄ©a là Jessie không muốn nói.
Cuối cùng chị liệng bỠlá thư.
oOo
Hai buổi chiá»u liên tiếp, hai ngưá»i tá»›i nói chuyện vá»›i luáºt sư riêng cá»§a há», và má»i việc được hoà n tất. Sáng thứ bảy, Jessie tá»›i gặp ba nhân viên địa ốc, ghi và o sổ địa Ä‘iểm căn nhà , rao cho mướn trong vụ hè. Chị đặt Ä‘iá»u kiện ngưá»i mướn nhà phải đà ng hoà ng. Chị sẽ để lại toà n bá»™ đồ đạc, phòng là m việc cá»§a Ian thì khóa kỹ. Chị cảm thấy mắc nợ anh chuyện đó.
Gần giữa đêm chá»§ nháºt, chị má»›i ngồi viết cho anh mấy chữ vá» chiếc xe. Cuối thư chị them năm sáu dòng, nói rằng chị rất hà i lòng, chiếc xe rất đẹp, và lẽ ra anh không cần phải là m chuyện đó. Chị muốn cắt đứt nợ nần giữa hai ngưá»i, anh không nợ gì chị. Nhưng chị phải mất gần bốn tiếng đồng hồ má»›i viết nỗi lá thư ngắn ngá»§i đó.
Năm ngà y sau, căn nhà má»›i cho thuê xong, tÃnh từ ngà y mưòi lăm tháng bảy đến ngà y mồng má»™t tháng chin, và chị sẵn sang rá»i khá»i thà nh phố. Chị mong rằng má»™t tuần nữa chị có thể ra Ä‘i. Geoffrey muốn lên thăm chị má»™t lần nữa. Anh cÅ©ng má»i chị vá» nghỉ cuối tuần ở Los Angeles, nhưng chị báºn quá, chị đã tìm được mối lái mấy nÆ¡i: hai căn nhà , má»™t căn phòng cho anh chá»n lá»±a, nhưng chị quá báºn bịu vá»›i công việc riêng, nên chưa thể lo cho anh. Vả lại mấy chá»— đó có vẻ không phải phòng dà nh cho anh lúc nà y, và chị muốn anh cứ đứng ở xa, đợi chị thuê xong căn nhà , dứt khoát hẳn vá»›i cá»a tiệm, và đoạn tuyệt hẳn vá»›i quá khứ. Chị muốn tá»›i vá»›i anh, tháºt “sạch “ và má»›i mẻ, nếu như anh để chị có thá»i giá». Chị phải là m theo cách đó. Chị muốn ở má»™t mình để tá»± tay cắt đứt những rang buá»™c cuối cùng. Là m váºy cÅ©ng Ä‘au lòng, nhưng anh chưa nháºp vô cuá»™c Ä‘á»i chị. Chị có thể gặp anh ở thôn quê, lúc nà o chị ổn định tại đó.
Bây giá» há»a hoằn chị má»›i ghé tiệm, theo thỉnh cầu cá»§a Astrid thôi. Bà Astrid đã biết rà nh công việc. Katsuko lại là tay phụ tá đắc lá»±a. cô còn lưu luyến vá»›i Lady J. Jessie không muốn ở lại đó chút nà o. Mấy bác công nhân Ä‘ang báºn đổi lại bảng hiệu, và những tấm thiệp má»›i được gởi tá»›i tất cả khách hà ng, báo cho há» biết có thay đổi chút đỉnh vá» tên gá»i. Có thương tổn đấy, nhưng Jessie tá»± nhá»§ cuá»™c thay đổi nà o mà chẳng váºy, có khi lại tốt hÆ¡n nữa là khác. Má»™t khi chị đã quyết định rá»i khá»i thà nh phố rồi thì còn gì để luyến tiếc nữa? Nhưng chị sẽ là m gì đây? Vẽ tranh? Ãúng. Nhưng trong bao lâu? Chị không dá»… gì thà nh má»™t Grandma Moses khác. Nhưng sẽ có chuyện thay đổi… má»™t Ä‘iá»u tốt đẹp hÆ¡n. Geoffrey? Câu trả lá»i có thể là váºy.
Má»™t chiá»u thứ sáu, Jessie ngừng xe trước tiệm, lần cuối cùng. Hai hôm nữa chị Ä‘i rồi, chị sẽ Ä‘i và o ngà y chá»§ nháºt. Chị vất hết Ä‘i những báu váºt nho nhá», không muốn để lại cho ngưá»i mướn nhà . Luôn cả những bức hình chụp cá»§a Ian. Trước kia thu nhặt bao nhiêu, bây giá» chị Ä‘em chôn hết. Thứ gì cÅ©ng gây thương tổn. Hình như má»i giây phút có mặt trong nhà cÅ©ng đầy rẫy những ká»· nhiệm Ä‘au khổ cá»§a thá»i quá khứ.
Jessie lái chiếc xe và o lối Ä‘i, đà u sau xe cá»§a Astrid rồi lặng lẽ bước và o cá»a tiệm. Trông khác hẳn. Astrid đã đặt them và i đồ váºt, và má»™t bức tranh rất đẹp tại chá»— bây giá» là văn phòng cá»§a bà , thứ gì ở đây cÅ©ng là cá»§a Astrid rồi. Và món tiá»n bán cá»a tiệm bây giá» là cá»§a Jessie tất cả, cá»§a riêng chị thôi. Tức cưá»i là món tiá»n lá»›n váºy mà đối vá»›i chị lúc sáu tháng trước… chị van lạy có má»™t phần mưá»i món tiến đó thôi… và bây giá»â€¦ cả món tiá»n lại không có ý nghÄ©a lý. Các hóa đơn đã thanh toán, Ian đã bá» Ä‘i, chị còn cần gì nữa? Không cần gì hết. Chị không biết là m gì vá»›i món tiá»n nà y, và quả tháºt chị chẳng quan tâm đến. Chị chưa há» coi trá»ng món tiá»n bán cá»a tiệm. Sau nà y có thể chị thÃch lắm đấy, lúc nà y thì chưa. Và chị vẫn có cảm tưởng đã Ä‘em bán đứa con duy nhất cá»§a mình. Bán cho ngưá»i bạn tốt, tuy nhiên… chị đã bá» rÆ¡i váºt duy nhất mà chị đã nuôi dưỡng, và chăm nom cho trưởng thà nh.
- Có thư cho em đây.
Astrid mỉm cưá»i đưa cho Jessie . Mấy lúc nà y bà có vẻ sung sướng, trẻ hÆ¡n hồi má»›i gặp Jessie . Khó mà tin nỗi, bà vừa có ngà y sinh nháºt bốn mươi hai tuổi. Và tá»›i tháng bảy nà y, Jessie vừa qua ba mươi ba, thá»i gian Ä‘i qua tháºt mau.
- Cám Æ¡n – Jessie nhét thư và o túi. Ãể Ä‘á»c sau. - Rồi, em đã gói ghém đồ đạc, sẵn saÌ€ng ra Ä‘i.
Astrid Ä‘oán phá»ng chừng – Và nhá»› nhà nữa chứ? Bà dẫn Jessie ra ngoà i ăn trưa, và hai ngưá»i đã uống nhiá»u rượu vang trắng, nhưng Jessie cảm thấy khác hÆ¡n. Rượu đã giúp chị, và chị vá» nhà vui vẻ hÆ¡n.
Chị mở cá»a sổ, ngồi trên sà nh nhà , chá»— có ánh mặt trá»i chiếu và o, nhìn quanh phòng khác, nÆ¡i chị thưá»ng ngá»—i chÆ¡i vá»›i Ian. Chị tưởng như thấy anh Ä‘ang nằm nhoà i ngưá»i trên ghế nệm, nghe chị kể vá» cá»a tiệm, hoặc nói cho chị nghe và i Ä‘oạn đặc sắc anh má»›i viết trong má»™t chương má»›i. Chị tiếc không còn nhhững cảnh đó, vợ chồng hà o hứng kể cho nhau nghe những việc mình là m, hoặc cưá»i ròn rã biến thà nh hai đứa trẻ và o má»™t ngà y nắng ấm, hoặc má»™t buổi tối mùa đông rất lạnh, lúc anh Ä‘ang nhóm lá»a lò sưởi. Má»™t ngưá»i đà n ông như Geoffrey có thể chiá»u chuá»™ng chị, đưa chị Ä‘i nhà hà ng, và khách sạn đẹp nhất thế giá»›i, nhưng chà ng ta không biết bắt con nhện ra khá»i gót chân chị, hay gãi lưng cho chị đúng chá»— ngứa… chà ng không thể nhấp lon la-ve nằm coi phim kinh hoà ng trên truyá»n hình, hay coi vẻ mặt cá»§a má»™t cáºu con trai lúc sang thức dáºy. Chà ng có thể đẹp trai lắm, sá»±c nức mùi nước hoai lúc ngồi ăn tối… nhưng chà ng đã không có mặt lúc cáºu Jake mất Ä‘i hay ba má chị… nhưng Ian đã là m việc đó. Chà ng Æ¡i, hcà ng không thay thế nỗi ảnh đâu. Có thể chà ng cÅ©ng Ä‘ang cố gắng đấy.
Jessie mÆ¡ mà ng nghÄ© đến chuyện đó, lúc chị nhìn ra vùng biện và chợt nhá»› mấy bức thư Astrid đã đưa cho chị trước giỠăn trưa. Chị đã để tâm đến, thá»c tay và o túi áo khoác… mong rằng… chị đã không… hay đã… Nhưng đây... lá thư cá»§a Ian. chị liếc nhìn tháºt nhanh mấy dòng. Anh đã nháºn được mấy chữ chị viết cho anh vá» chiếc xe.
… Anh viết những dòng nà y cho chÃnh anh Ä‘á»c, chỉ thoáng thắc mắc trong giây lát không hiá»…u em có Ä‘á»c tá»›i chăng. Và đột nhiên nháºn được thư cá»§a em mấy chữ, giá»ng bá»±c bá»™i, nhưng biết em đã giữ chiếc xe. Váºy là thá»a lòng anh rồi. Em không biết đâu, Jessie ạ., anh tha thiết mong ở em Ä‘iá»u đó. Cám Æ¡n em đã vì anh mà nháºn chiếc xe.
Anh nghÄ© rằng em sẽ chẳng thèm mở thư anh đâu. Biết em quá mà : xé, vò nát, liệng Ä‘i. ( Chị mỉm cưá»i trước hình ảnh nà y. Tất nhiên là anh nghÄ© đúng).
Nhưng anh cảm thấy cứ cần phải viết, như huýt sáo trong chá»— tối tăm, hoặc nói chuyện má»™t mình. Bây giá» em nói chuyện vá»›i ai hả Jessie? Ai nắm tay em? Ai chá» em cưá»i, hoặc nắm tay em khi em khóc? Má»—i lần em khóc, trông em sao thiá»…u não quá, và Chúa Æ¡i, anh tiếc nhá»› biết mấy! Anh tưởng tượng ra em lúc nà y, lái chiếc Morgan má»›i, và qua mấy chữ em viết cho anh ngà y ná»â€¦ giá»ng em sao nghe giống như viết cho ngưá»i bạn than nhất cá»§a bà ná»™i em váºy: “Ông Clarke than mến, cám Æ¡n ông vá» chiếc xe tuyệt đẹp dá»… thương, tôi Ä‘ang cần má»™t chiếc xe đúng mẫu đó, rất hợp vá»›i chiếc váy đẹp nhất, đôi găng tay ưa thÃch, và chiếc nón cá»§a tôiâ€. Em yêu quý, anh yêu em. Anh chỉ mong sao em được sung sướng hÆ¡n. Vá»›i ai cÅ©ng được, ở chá»— nà o cÅ©ng được. Em có quyá»n hưởng Ä‘iá»u đó. Và anh biết em rất cần má»™t ngưá»i ở bên em. Cái quyá»n đó có chÃnh đáng không nhỉ? Tim anh tan nát má»—i lần nghÄ© đến. Nhiá»u khi anh thấy mình tá»± nhiên đứng báºt dáºy, dáºm chân dáºm cẳng. Sau tất cả những chuyện đó, anh còn biết nói gì nữa đây? Không còn gì, chỉ còn biết chúc em hạnh phúc… và anh yêu em.
Chuyện đó không khiến anh buồn bã nữa, vì bây giá» sách đã bán được. Anh đã ngồi suy nghÄ©, nhìn lại cuá»™c Ä‘á»i mình, tiếc rằng không có em ở đây để chia xẻ niá»m vui nhìn thấy anh thay đổi. Ở đây anh đã trưởng thà nh. Chá»— nà y là trưá»ng há»c nghiêm khắc đã dạy dá»— anh, nhưng đã há»c để biết được nhiá»u Ä‘iá»u vá» em, và bản than anh. Kiếm ra tiá»n chưa đủ đâu, Jessie ạ. Và anh cÅ©ng chẳng cần biết đến chuyện ai đã thanh toán các hóa đơn. Anh muốn được đứng ra trả tiá»n nhưng không còn thấy như mắc chứng ung thư má»—i lần nhìn em ký má»™t tấm chi phiếu. Ãá»i có ý nghÄ©a đầy đủ hÆ¡n, nhưng giản dị hÆ¡nnhiá»u, hay là đá»i có thể như thế. Tháºt lạ lùng, Ä‘á»i anh lúc nà y tháºt đầy đủ, nhưng lại tháºt trống rá»—ng, vì thiếu em. Em yêu quý, nà ng Jessie khó khăn, anh vẫn yêu em. Anh muốn khuyên em bá» anh lại mong muốn em quay vá». Trá»i anh, anh mong em là m váºy biết mấy. Nhưng em không chịu đâu, anh biết lắm. Anh chẳng giáºn. Anh chỉ thắc mắc không hiá»…u có đổi khác chăng, nếu như hôm đó anh đừng bá» Ä‘i, bá» em ở lại, cầm ống Ä‘iện thoại trong tay. Anh vẫn còn như thấy nét mặt em ngà y hôm đó… nhưng không, chẳng phải chỉ có cái ngà y chết tiệt đó đâu. Cả hai chúng ta Ä‘á»u phải trả nợ cho những tá»™i rất xa xưa cá»§a chúng ta… bởi vì anh vẫn tin rằng cả hai đứa Ä‘á»u chịu thiết thòi. Bây giá» em đã thoát hẳn được chưa? Có lẽ em cÅ©ng chẳng quan tâm đến nữa. Anh không thể kể hết cho em hiểu cảm giác trống rá»—ng anh đã thấy, nhưng anh nghÄ© rằng đôi khi nói vẫn xảy tá»›i. Chúng ta chẳng ngưá»i nà o cần quan tâm đến chuyện đó nữa, những Ä‘iá»u mà nếu ta nhìn tương lai sẽ không gặp Ä‘iá»u gì tương tá»±, những chuyện cá»§a những năm tốt đẹp. “ Cát bụi trở vá» cát bụi†, và nên tống khứ cho rồi. Và anh vẫn còn thấy em, thấy em mãi mãi. Anh thấy anh đụng và o tóc em, mỉm cưá»i nhìn và o mắt em. Có lẽ bây giá» em cÅ©ng có thể cảm thấy Ä‘iá»u đó: nụ cưá»i cá»§a anh trong mắt em, trong lúc em Ä‘i theo con đưá»ng riêng cá»§a mình. Cứ bình thản mà tiến bước, Jessie rất thân yêu, và coi chừng những con kiến và thằn lằn. Chúng không cắn em đâu, anh bảo đảm, nhưng hà ng xóm có thể kêu cá»›m, nếu em la hét. Chỉ cần giữ bình xịt tóc cho khéo, và yên tâm.
Ngưá»i luôn yêu em, quý em; Ian.
Chị Ä‘ang khóc mà cÅ©ng báºt cưá»i khi Ä‘á»c tá»›i… thằn lằn và kiến, hai thứ mà chị luôn luôn sợ. HÆ¡n cả sá»± cô đơn nữa. Nhưng bây giá» chị phải sống vá»›i sá»± cô đơn đó, có thể chị sẽ là m quen vá»›i thằn lằn và kiến nữa… nhưng vá»›i cuá»™c sống thiếu Ian, chẳng biết có quen nỗi không đây? Có lẽ khó khăn hÆ¡n nhiá»u. Chị chưa nháºn định rõ chị tiếc nhá»› biết bao giá»ng nói cá»§a anh, trong lúc chị mê mải Ä‘á»c thư cá»§a anh. Vẫn còn nguyên đây, từng lá»i nói, tiếng cưá»i, chị cảm thấy bà n tay anh đùa vá»›i mái tóc chị trong lúc anh cất tiếng nói, cả ánh mắt anh nhìn chị khiến chị cảm thấy an toà n.
Không suy nghÄ©, chị đứng dáºy, bước tá»›i bà n giấy. Vẫn còn mấy tá» giấy ở đó. Chị cầm lấy cây bút, viết cho anh, cho biết chị đã bán cá»a hà ng, và kể vá» ngôi nhà ở gần trại cá»§a dì Bethanie. Chị mô tả ngôi nhà từng chi tiết nhá» nhặt, như cách anh đã dạy chị hồi mà chị nảy ý muốn viết. Chị không khéo vá» nghá» văn, nhưng cÅ©ng há»c được cách mô tả kỹ lưỡng để ngưá»i Ä‘á»c có thể thấy những Ä‘iá»u chị muốn viết. Chị muốn anh thấy được ngôi nhà kiểu Victoria đã Ä‘iêu tà n có thể ở trong tình trạng rá»±c rỡ như thế nà o. Chị sẽ quét rá»a, là m cho nó được đẹp. CÅ©ng báºn rá»™n má»™t thá»i gian đấy. Chị cho anh biết địa chỉ, và kể đến chuyện đã cho mướn căn nhà cá»§a anh chị, ngưá»i thuê là má»™t cặp vợ chồng vui vẻ, không con và không nuôi gia súc. Há» giữ căn nhà rất hoà n hảo, và chị cho anh biết chắc rằng hpòng là việc cá»§a anh đã được khóa kỹ, mấy cái tá»§ cá»§a anh rất an toà n. Và chị cÅ©ng cố gắng không sợ thằng lằn và kiến nữa. Những suy nghÄ© cá»§a chị cứ tuôn ra Ä‘á»u Ä‘á»u trên trang giấy viết thư. chị tưởng như mình Ä‘ang viết cho má»™t ngưá»i bạn lãng quên lâu ngaỳ. Và quả tháºt vá»›i chị, anh là như váºy. Chị dán tem lên bao thÆ¡, ra khá»i nhà , tiến lạimá»™t thùng thÆ¡ ở góc Ä‘uá»ng. chị nhét lá thư và o thì nháºn ra bà Astrid Ä‘ang lái xe vá» nhà . Chị vẫy tay và bà Astrid ghé xe lại, Ä‘áºu ở góc đưá»ng.
- Tối nay em định là m gì, Jessie? Muốn đi ăn tối không?
- Chị không báºn việc nữa ư? Em ngạc nhiên đấy.
Jessie cưá»i ròn, cảm thấy sung sướng, lâu nay chưa từng thấy. Lúc nà y chị Ä‘ang nhìn vá» phÃa trước, sẵn sang rá»i khá»i nÆ¡i đây. Mấy tuần qua, chị cứ thắc mắc, cho rằng mình đã là m Ä‘iá»u sai lầm. Việc ra Ä‘i nà y có vẻ tà n nhẫn quá, quyết liệt quá. Bây giá» chị đã biết mình là m đúng, và chị vui mừng. Chị cảm thấy yên ổn, dưá»ng như chị đã nắm vững tâm hồn chị, Ian vẫn ở đây, táºi đáy sâu tâm hồn chị, ngay cả lúc nà y. Jessie cố gạt bá» hình ảnh cá»§a anh trong tư tưởng, và mỉm cưá»i vá»›i Astrid .
- Không, chỉ chẳng báºn. Chị Ä‘ang thèm ăn mì sợi đây. Việc gói ghém đồ đạc cá»§a em đến đâu rồi?
- Xong xuôi hết. Và nghe chừng mì sợi hấp dẫn đấy.
Hai ngưá»i Ä‘i ăn tối ở quán Vanessi, trong không khà ồn à o náo nhiệt, rồi quan sác má»™t quán cà phê ở bên kia đưá»ng. Há» ngắm nhìn khách du lịch bắt đầu xuất hiện, trong đợt đầu những ngưá»i Ä‘i nghỉ hè. Tiết trá»i ấm áp lạ lung.
- Rồi, em cưng, em cảm thấy thế nà o? Thương tổn, khổ sở, hay vui vẻ?
- Vá» vấn đỠrá»i bá» thà nh phố ư? Cả ba thứ. HÆ¡i giống vá»›i rá»i nhà mãi mãi. Và giống vá»›i rá»i xa Ian lần nữa. Những báu váºt riêng tư đã gói lại hết, và những chuyện linh tinh lại là m sống lại biết bao cảm tưởng, những cảm thưởng mà lẽ ra nên chôn vùi hẳn Ä‘i. Chị không thể mở lại những cái há»™p đó nữa và đã tách rá»i những đồ váºt cá»§a chị ra khá»i đồ váºt cá»§a Ian. Nếu có cần bán nhà thì bây giá» cÅ©ng dá»… dà ng rồi. Chẳng bao lâu nữa cá»§a cải trần thế cá»§a há» không đáng má»™t xu.
- Rồi, căn nhà má»›i cá»§a em sẽ là m em báºn bịu lắm đó. Má nói rằng nó tùm lum tà la.
- Có váºy. Nhưng chẳng bao lâu.
Jessie nói mấy câu đó, tá» vẻ kiêu hãnh. Chị sẵn saÌ€ng yêu thÃch chá»— ở má»›i, coi như má»™t ngưá»i bạn má»›i quen.
- Chị sẽ rang xuống dưới đó, coi căn nhà ra sao, trước khi theo anh ấy đi xa và o tháng bảy nà y.
- Nếu váºy, em rất thÃch.
Jessie mỉm cưá»i, cảm thấy nhẹ nhõm và sung sướng. Má»™t gánh nặng mà chị cÅ©ng không xác định được là gánh nặng gì, đã cất khá»i đôi vai chị. Suốt đêm qua chị đã thấy nó mất hẳng, không còn cho chị c3m giác như Ä‘au răng hay tê cóng mà mấy tháng qua chị đã phải chịu đựng. Chị không nháºn định rõ Ä‘iá»u đó, nhưng rất khốn khổ vá»›i nó.
- Jessie, em có vẻ sung sướng đấy. Em biết không, có má»™t hồi chị cảm thấy vô cùng tá»™i lá»—i, đã lấy mất cá»§a em cá»a tiệm. Chị chỉ sợ vì chuyện đó mà em ghét chị.
Astrid có vẻ trẻ trung và thiếu tá»± tin, nhìn và o mặt Jessie . Nhưng Jessie chỉ mỉm cưá»i, lúc lắc mái tóc và ng.
- Không, chị khá»i cần lo lắng chuyện đó. Chị vá»— nhẹ và o bà n tay bà bạn. – Chị không lấy mất cá»§a em đâu, chị Astrid . Em bán cho chị, vì cần phải là m váºy mà . Không bán cho chị, cÅ©ng phải bán cho má»™t ngưá»i khác. Bán cho chị đỡ Ä‘au lòng hÆ¡n, cà ng tốt hÆ¡n chá»› sao? Em rất vui mừng thấy lúc nà y nó đã vá» tay chị. Em nghÄ© là em đã là m phát triển cá»a tiệm rất nhiá»u. Em đã là m thay đổi nhiá»u.
Astrid gáºt đầu công nháºn:
- Chị cÅ©ng biết là em đã là m được. Mong rằng má»i việc cứ phát đạt.
- Vâng, em cÅ©ng mong như váºy.
Jessie mỉm cưá»i vui vẻ và hai ngưá»i cùng uống nốt ly cà phê. Há» như hai chiến sÄ© đã cùng tối quyết nằm sương bên nhau trong má»™t cuá»™c chiến tranh, bây giá» không còn chuyện gì để nói, chỉ bà n vá»›i nhau coi hòa bình sẽ tiến triển như thế nà o. Có tá»›i được chăng? Jessie hy vá»ng được, Astrid còn hoang mang. Hai ngưá»i đã Ä‘i chung má»™t con đưá»ng trong nhiá»u tháng qua. Bây giá» Astrid biết rằng mình đã được những Ä‘iá»u mong muốn. Jessie không tin tưởng lắm.
- Có tin tức gì của Geoffrey trong tuần nà y chăng?
- Có. Anh ấy gá»i cho em nói rằng tuần tá»›i anh sẽ thăm em dưới quê. Anh ta rất tế nhị, biết rằng ở thà nh phố Jessie muốn ở má»™t mình.
- Tốt cho em đó.
Jessie gáºt đầu, không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, lúc chiÌn giá» năm mươi lăm có tiếng chuông reo ngoà i cá»a. Hà nh lý đã gói xong, Jessie Ä‘ang rá»a chén bát đựng bữa Ä‘iểm tâm, lần nà y là lần cuối cùng, chị Ä‘ua mắt nhình quanh cảnh váºt, chị muốn nhá»› lại má»i váºt trong nhà , má»™t giá» nữa sẽ bá» hết, ra Ä‘i tháºt nhanh. Chị cảm thấy giống hệt như cách chị đã là m và o buổi sáng chị rá»i khá»i trưá»ng trung há»c: thá»i gian cÅ© để cho má»t nhấm, má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i trước mặt. Chị trù tÃnh sẽ quay vá», hay Ãt ra thì cÅ©ng đúng theo như lá»i chị nói, nhưng liệu có là m nỗi chăng? Chị cÅ©ng chẳng dám chắc. Chị có cảm giác kỳ cục là sẻ ở quá má»™t mùa hè. Có thể sẽ ra Ä‘i mãi mãi. Tiếng chuông ngoà i cá»a lại reo, chị chùi tay và o quần Jeans, chạy ra cá»a trước, hất mái tóc ra sau, Ä‘i chân đất, nút áo sÆ¡ mi gà i chưa kỹ. Ãúng hệt như cách vẫn thưá»ng là m, hồ mà Ian hết lòng thương yêu chị. Ãúng là cô nà ng Jessie ngà y trước.
- Ai đấy?
Jessie đứng bên cạnh cá»a trước, mỉm cưá»i. Chị biết có thể là Astrid hay K . Lại tá»›i chà o biệt lần nữa đây. Nhưng lần nà y nhất định chị sẽ cưá»i ròn, chứ không khóc, như cả ba ngưá»i đã là m ở ngoà i cá»a hà ng.
- Thanh tra Houghton .
Má»i thứ bên trong cÆ¡ thể chị Ä‘á»u hóa đá. Tay run run, chị gạt then cà i và mở cá»a. Phần vui vẻ trong tâm trà chị biến Ä‘i mất, và lần đầu tiên từ nhiá»u tháng nay, ánh mắt chị lại thấy vẻ kinh hoà ng. Tháºt lạ lung, không hiểu ở đâu mà nó ồ ạt chạy vá» nhanh thế. Mấy tháng trá»i xây dá»±ng lại từ ná»n móng rất cháºm chạp mà lại thà nh đổ nát cả. hay Ãt ra đó là điá»u chị cảm nháºn.
- Hở? Ãôi mắt chị như phiến thạch mà u xám xanh và khuôn mặt chị như má»™t chiếc mặt nạ.
- Chà o bà . Tôi… á»â€¦ á»â€¦ đây không phải má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra chÃnh thức. Tôi… tôi thấy chiếc quần cá»§a chồng bà ngà y nỠđể lại ở phòng cất giữ tà i sản vô thừa nháºn, và tôi nghÄ© rằng nên nhặt lấy Ä‘em lại cho bà .
- Tôi hiểu. Cám ơn ông.
Ông ta đưa ra má»™t bá»c mà u nâu, mỉm cưá»i lúng túng, không được Jessie đáp lại.
- Bà định đi chơi một chuyến?
Ãôi mắt ông ta lấp lánh nhìn đống hà nh lý và va li đặt chá»— hà nh lang. Chị quay đầu nhìn lại, rồi nhìn nhanh và o mắt ông ta. Ãồ khốn nạn. Anh có quyá»n gì mà đến đây? Ãể đáp lại câu há»i cá»§a ông ta, Jessie chỉ gáºt đầu, rồi nhìn xuống chân mình. Ãây là dịp rất tốt để chấm dứt chiến tranh, bắt tay than thiện, để lặng lẽ ra Ä‘i. Nhưng chị không thể là m nỗi. Thấy mặt là chị muốn la hét, thoi cho mấy đấm, cà o lên mặt. Chị không chịu nỗi phải thấy mặt ông ta ở đây. Kinh hoà ng và háºn thù lại ụp lên chị như thá»§y triá»u, và đột nhiênchị muốn sụp chân xuống, nằm má»™t đống ở chân tưá»ng và kêu khóc. Chị xúc động, tưởng như bị cÆ¡n lốc cuốn Ä‘i xa, rồi thả xuống má»™t chá»— khác, vô tri vô giác. Chị ngước nhìn thẳng và o mặt ông kia, đôi mắt Ä‘au khổ mở trừng trừng.
- Tại sao ông tới đây hôm nay?
Nét mặt chị là nét mặt đứa trẻ không hiểu gì cả, ông kia vội quay đi, nhìn và o đôi tay mình.
- Tôi tưởng bà muốn… của chồng mình.
Giá»ng ông ta nhá» xuống và nét mặt Ä‘anh lại. Tá»›i thăm chị là má»™t việc là m tối ngu, bây giỠông đã biết chắc. Nhưng lúc nà y ông giữ nguyên cảm tưởng đã có mấy ngà y nay: muốn thăm chị: “Quần cá»§a chồng bà bá» lăn lóc tại phòng Tà i sản. Tôi nghÄ© rằng…â€
- Tại sao? Tại sao ông lại nghÄ© váºy? Có phải chồng tôi sắp được vá» và cần đến quần áo nà y không? Hay là tù nhân trong đó không mặc quần áo vải nữa? Tôi không rõ. Mấy lúc gần đây, tôi không lên đó.
Chị nói xong hối tiếc liá»n. Ãnh mắt ông kia lại tá» vẻ nồng háºu và tha thiết.
- á»’!
- Tôi rất ân háºn - Chị nhìn Ä‘i chá»— khác.
- Có chuyện rắc rối? - Ãồ ác độc! Chị lại nhìn soi mói và o mắt ông kia.
- Ông mắc chứng gì váºy? - Chị không thể rá»i bỠđôi mắt ông ta. Chị muốn móc mắt.
- Có lẽ tôi đã mắc chứng. Có thể… rất tiếc. Bà biết cho: tôi rất ân háºn, thương hại bà qua toà n bá»™ vụ án nà y. Hình như bà đã tin ông quá. Bà đã lầm lẫn. Bây giá» bà đã hiểu, phải không? Chị ghét giá»ng ông ta.
- Không. Tôi không lầm lẫn.
- Bồi thẩm đoà n đã cho biết rằng bà lầm lẫn.
Thằng cha nà y có vẻ tá»± phụ quá, tin chắc ở chế độ và hệ thống là m việc. Tin chắc má»i chuyện, kể cả tá»™i lá»—i cá»§a Ian. Chị muốn Ä‘áºp cho má»™t tráºn. Chị hăm hở chỉ muốn Ä‘áºp liá»n:
- Bồi thẩm đoà n cũng không thể nói là tôi sai lầm, thanh tra Houghton ạ.
Chị nắm chặt cái bá»c mà u nâu ông ta má»›i đưa cho, buông nắm đấm.
- Bà có… bà có được tự do lúc nà y không, bà Clarke?
- Ông muốn nói là tôi bỠchồng phải không?
Ông ta gáºt đầu, và rút bao thuốc lá ra khá»i túi áo, Jessie nói tiếp:
- Sao?
- Tò mò váºy thôi.
- Vì thế mà ông tá»›i đây? Tá»c mạch không nhịn được? Coi tôi đã bá» chồng chưa? Lấy thế là m sung sướng lắm đấy?
Chị đã sôi lên rồi. Tại sao ông không mang cá»§a nợ nà y tá»›i tiệm? Chị đưa ra bá»c giấy gói quần áo Ian.
- Tôi đã là m váºy rồi. Tôi tá»›i đó tối hôm qua. Há» nói là bà không là m việc ở đấy nữa. Ãúng không?
Chị gáºt đầu:
- Tôi không là m nữa. Ãã sao nà o?
Chị lại nhìn và o mắt ông kia, và đột nhiên bao ná»—i sợ hãi kéo dà i cả năm nay biến Ä‘i mất. Thá» là m Ä‘iá»u gì coi, chị giết liá»n. Hả hê mà giết. Chị cảm thấy hả dạ được đương đầu vá»›i ông ta. Chị nhìn lần nữa, sáu tháng Ä‘au khổ từ mắt chị chuyển sang mắt ông kia. Ông thấy má»™t sá»± tháºt trần truồng, không phải ảo giác gì nữa: hình ảnh má»™t con ngưá»i bị đối xá» tà n tệ, bị thương tổn. Houghton rÃt má»™t hÆ¡i thuốc tháºt dà i, nhìn ra chá»— khác.
- Mấy giỠbà đi? Ăn trưa có kịp giỠkhông?
Ôi! Lạy Chúa! Tức cưá»i chưa? Nhưng Jessie vẫn cảm thấy muốn khóc.
Chị từ từ lắc đầu, nhìn xuống rồi lại cháºm rãi nhìn lên, nước mắt đã dâng lên, và lăn trên má chị. Hết hẳn rồi. Còn sót lại chút gì là giáºn dữ, kinh hoà ng, khiếp đảm và đau khổ thì Ä‘á»u lăn xuống má chị tất cả rồi. Phiên tòa, bồi thẩm Ä‘oà n, việc tuyên án, việc bắt giữ, và ngay cả thanh tra Houghton nữa, cÅ©ng tan ra, trôi theo mấy giá»t nước mắt thầm lặng, từ từ lăn xuống trên mặt chị. Nhìn chị, ông ta không chịu đựng nỗi. HÆ¡n cả cái tát và o mặt. Ông ta ân háºn đã tá»›i đây. Quá ân háºn.
Jessie hÃt và o tháºt sâu, không để ý đến chuyện trước mắt. Chị cần đến những giá»t lệ đó rá»a sạch những Ä‘iá»u nhÆ¡ bẩn.
- Tôi rá»i thà nh phố nà y để tránh cÆ¡n ác má»™ng, ông thanh tra ạ. Có chuyện gì để ăn mừng đâu? Chúng ta có thể ăn bữa trưa vá»›i nhau được không nhỉ? Ãể nhắc lại chuyện xưa chăng? Hồi tưởng phiên toà chăng? Nói vá» chồng tôi chăng? Ãể…
Chị nghẹn ngà o không nói được, tá»±a mình và o tưá»ng, nhắm chặt đôi mắt, tay vẫn cầm chắc cái bá»c bằng giấy. Chị rung động toà n thân. Bao nhiêu đồ váºt cá»§a Ian ông ta đã nhét cả và o chiếc túi giấy mà u nâu nà y Ä‘em vá» cho chị. Chị đặt má»™t tay lên trán, bóp chặt, hai mắt vẫn nhắm nghiá»n, thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i, rồi lại mở mắt ra. Ông kia đã Ä‘i khá»i. Chị nghe cá»a xe cá»§a ông ta đóng mạnh, và lát sau chiếc xe mà u xanh dương Ä‘i mất. Thanh tra Houghton không há» quay nhìn lại. Jessie từ từ đóng cá»a trước, ngồi xuống phòng khách.
Chị lôi chiếc quần ra khá»i túi giấy. Nhìn đến, chị nhá»› lại lần đầu gặp Ian trong tù, trong bá»™ pyjama bằng vải trắng. Chiếc quần nà y là món quà tiá»…n biệt rất tốt.
Má»™t lần nữa chị hiểu vì sao chị phải rá»i bá» thà nh phố, và chị thấy vui mừng. Chị còn ở lại thì má»i ká»· niệm còn á» lại vá»›i chị, dưới hình thức nà y hay hình thức khác, chị cứ luôn luôn thắc mắc lỡ thanh tra Houghton có thể xuất hiện trở lại thì sao. Thỉnh thoảng, ở chá»— nà o đó, bằng cách nà o đó. Bây giỠông ta Ä‘i khá»i rồi. Ãi luôn. CÆ¡n ác má»™ng cÅ©ng váºy. Vụ án cÅ©ng Ä‘i luôn. Má»i thứ Ä‘á»u Ä‘i luôn. Kể cả Ian nữa. Chị phải bá» hết. Không có vấn đỠtách cái tốt ra khá»i cái xấu. Tất cả Ä‘á»u xấu, hư há»ng, có ná»c độc, bị ung thư. Và chị đột nhiên chị không thấy giáºn Ian chút nà o nữa. Thanh tra Houghton cÅ©ng chẳng đáng giáºn. Chị lau mắt, nhìn quanh phòng, nháºn ra má»™t Ä‘iá»u gì. Không phải cá»§a chị nữa rồi. Không thứ gì là cá»§a chị. Chiếc quần nà y cÅ©ng không, những chuyện rắc rối, thanh tra Houghton, và ngay cả những ká»· niệm xấu cÅ©ng kocòn là việc cá»§a chị. Không còn gì thuá»™c vá» chị nữa rồi, chúng thuá»™c vá» cấu chuyện bẩn thỉu, mà chiếc quần chị Ä‘ang cầm ở tay đây có liên quan đến. Chị sẽ ra Ä‘i, sẽ bá» lại hết.
Tất cả để lại sau lưng: giấy tá» cá»§a anh trong phòng là m việc, những váºt dụng cÅ© cá»§a chị nhét trong thùng đặt ở dưới sà n, tất cả những thứ đó Ä‘á»u bá» luôn mãi mãi. Thứ mà chị muốn mang theo là những ngà y tươi đẹp, những ká»· niệm êm Ä‘á»m cá»§a thá»i xa xưa, là bức tranh cá»§a Ian chị đã vẽ hồi má»›i cưới – là những cuốn sách ưa thÃch, những báu váºt yêu quý. Toà n những món tốt đẹp thôi. Ãó là tất cả những thứ mà chị quyết định cho ở chung vá»›i chị. Bây giá» hầu như chị rất vui vẻ ra Ä‘i. Chị biết mình được tá»± do. Không phải là muốn tá»± do, mà ra vẻ tá»± do hay cố công gắng sức để được tá»± do, mà là có tá»± do.
|

29-05-2009, 10:25 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 28 (chương kết)
Rá»i San Francisco tháºt dá»… dà ng, Jessie cÅ©ng không dè. Chị không phải báºn tâm suy nghÄ©, cứ việc ra xa lá»™, lái xe phom phom. Không có ngưá»i tá»›i vẫy khăn tay, mếu máo, và chị lấy thế là m vui thÃch.
Sau khi thanh tra Houghton tá»›i viếng, chị là m má»™t ly cà phê, rá»a chén bát, Ä‘i già y, soát lại nhà cá»a, coi kỹ mấy cái cá»a sổ, rồi ra Ä‘i.
Chuyến xe xuôi Nam tháºt vui. Chị cảm thấy trẻ trung, ưa phiêu lưu mạo hiểm, lúc tá»›i được ngôi nhà đổ nát trên Quốc lá»™ Bắc. Chị rất cảm động lúc bước và o bên trong, thấy những công việc dì Beth đã là m. Ngôi nhà sạch sẽ không má»™t vết nhÆ¡, và cái mùng chị để lại trước kia xem ra tháºt vô dụng. Trong phòng ngá»§ có kê má»™t chiếc giưá»ng hẹp, chăn nệm sáng choang. Giưá»ng đó là chiếc giưá»ng chị đã sá» dụng trong phòng ngá»§ cá»§a chị ở nhà dì Beth. Ở má»™t góc phòng có kê chiếc bà n giấy, và có hai ngá»n đèn khiến căn phòng sáng trưng. Nhà bếp đã được chất cá»§i, và tại phòng khách có hai chiếc ghế xÃch Ä‘u, má»™t cái bà n rá»™ng, và má»™t chiếc ghế rá»™ng, thoải mái kê gần bên lò sưởi. Chá»— nà o cÅ©ng có đặt sẵn đèn cầy, và bên lò sưởi có sẵn cá»§i. Jessie có đủ thứ cần thiết.
Ngà y hôm sau, Jessie tá»›i ăn tối vá»›i dì Beth rất vui. Äêm đầu tiên, chị ở má»™t mình tại nhà má»›i. Chị thÃch là m váºy, và đã Ä‘i coi hết phòng nà y tá»›i phòng kia như má»™t đứa trẻ, không cảm thấy cô đơn, mà còn thấy hà o hứng, tưởng chừng như mở đầu má»™t cuá»™c phiêu lưu, và chị cảm thấy như sống lại.
- Tốt, cháu thÃch chá»— đó chứ? Äã sắp sá»a vá» nhà chưa? Dì Beth uống trà , cưá»i nói vá»›i Jessie.
- Cháu không muốn là m báºn đến dì. Cháu sẵn sà ng ở đây mãi mãi, và cảm Æ¡n dì, nhá» dì mà căn nhà ấm cúng chưa từng thấy.
- Phải thêm nhiá»u thứ nữa, má»›i gá»i là ấm cúng được, cháu yêu quà ơi.
Nhá» những đồ đạc Jessie mang tá»›i, căn nhà đẹp hẳn lên: những bức hình chụp, những móc quần áo, má»™t con cú bằng đá hoa, má»™t bá»™ sưu táºp sách quÃ, hai bức tranh, và bức chân dung cá»§a Ian. Có thêm cả những tấm rèm, những chân đèn bằng đồng và nhiá»u đồ linh tinh mà chị thÃch. Chị bầy cháºt nhà bằng những cây kiểng và bông hoa. Cuối tuần đó, chị còn tá»›i nhà bán đấu giá mua thêm đồ đạc má»›i Ä‘em vá» bà y chung vá»›i các báu váºt cÅ© cá»§a chị. Chị đặt tại phòng khách, đứng lùi lại ngắm, tá» vẻ hà i lòng. Bây giá» trông đã ra nhà lắm rồi. Chị cất sách và o trong rương, đóng những há»a phẩm cá»§a chị lên cao, ở góc nhà , nhưng chị chưa có thá»i giá» vẽ tranh má»›i, quá báºn rá»™n vá»›i căn nhà .
Ông quản trại cá»§a dì Beth đã cá» con trai bá» mấy ngà y nghỉ cuối tuần tá»›i là m cá», xén tỉa vưá»n cá» cho Jessie. Hai ngưá»i đã khám phá ra má»™t viên đình đổ nát ở phÃa sau nhà . Chị muốn trồng hai cây Ä‘u; má»™t treo ở dưới cây cổ thụ gần viên đình, để chị có thể Ä‘u và ngắm nhìn cảnh hoà ng hôn trên ngá»n đồi, và má»™t cây Ä‘u khác chị có thể ngồi trước nhà , loại cây Ä‘u mà cặp vợ chồng trẻ thưá»ng ngồi thì thầm: anh yêu em, em yêu anh và o những tối mùa hè ấm áp, Ä‘u nhè nhẹ và tưởng trên Ä‘á»i chỉ có hai đứa mình.
Sáng thứ bảy có lá thư của Ian gởi tới. Chị đã ở nhà mới được sáu ngà y.
Váºy là em đã ở đó, cô bé tÃnh tình kỳ quái cá»§a tôi, đầu óc bụi bám, cái mÅ©i lem luốc, nhăn mặt mà tỠý kiêu hãnh đã Ä‘em lại tráºt tá»± cho chá»— đổ nát hoang tà n. Anh tưởng như thấy em lúc nà y Ä‘i chân đất tá» vẻ sung sướng, răng cắn cá»ng rÆ¡m. Hay là em mang già y Gucci mà lại ghét già y? Căn nhà má»›i như thế nà o nhỉ? Anh tưởng tượng ra được căn nhà , nhưng không nghÄ© nỗi là em sung sướng nằm mùng mắc ngay trên sà n. Äừng nói vá»›i anh là em quên trải thảm nhé. Nhưng chuyện đó nghe chừng cÅ©ng vui đấy chứ, Jessie? Và có thể cÅ©ng tốt cho em đó. Nghe nói đến cá»a tiệm, anh rất xúc động. Em không nhá»› tiếc hay sao? Nhưng bán được giá đó thì cÅ©ng tốt. Em sẽ là m gì vá»›i món tiá»n lá»›n đó? Anh nghe tin ngưá»i ta Ä‘ang tÃnh dá»±a và o cuốn sách cá»§a anh để chuyển thà nh phim truyện. Äừng nÃn thở, anh chẳng giáºt mình đâu. Những chuyện đó chẳng xảy ra đâu. Há» cÅ©ng má»›i bà n bạc thế thôi. Mặt khác, không bao giá» anh nghÄ© nỗi tá»›i chuyện em bán cá»a tiệm. Em cảm thấy thế nà o? Anh dám cá là em Ä‘au khổ đấy. Nhưng có lẽ cÅ©ng vì thế mà an dạ, phải không? Vì có thá»i giỠđể là m chuyện khác: du lịch, vẽ tranh, và sá»a sang lại tòa lâu đà i mà em định ngá»± suốt mùa hè nà y. Hay tÃnh ở lâu hÆ¡n? Trong lá thư cuối cá»§a em, anh thấy giá»ng là lạ. Hình như em rất yêu căn nhà , và miá»n quê chung quanh, và dì Beth. Chắc hẳn bà là ngưá»i đà n bà đặc sắc. Còn mấy con kiến và thằn lằn, em đã tránh xa chưa? Hay vẫn cứ phải xà i tá»›i bình xịt tóc.
Jessie cưá»i khúc khÃch. Có lần ở phòng khách sạn tại Florida, chị đã tìm cách giết má»™t con thằn lằn bằng bình xịt tóc. Ãc má»™t ná»—i con thằn lằn khoái mùi dầu thÆ¡m, còn chÃnh anh chị lại thấy ngạt thở, đà nh bá» phòng chạy ra ngoà i.
Chị đã Ä‘á»c xong lá thư, tá»›i ngồi chá»— bà n rá»™ng cá»§a dì Beth cung cấp. Chị muốn viết thư kể cho anh biết vỠđồ đạc dì Beth đã đặt trong căn nhà cá»§a chị, những váºt dụng chị má»›i mua đấu giá. Äể anh tưởng chị nằm ngá»§ trên sà n mà không hay.
Lá thư viết tháºt giản dị, không cần quyết định chấm dứt liên lạc. Chị không há» nghÄ© đến chuyện đó, chỉ viết để cho anh biết tin tức thôi, chẳng hại gì. Và chị rất hà i lòng biết sách anh chuyển thà nh phim truyện. Chuyện đó có thể xảy ra, chị cÅ©ng hy vá»ng cho anh.
Chị ngạc nhiên thấy thư trả lá»i cá»§a chị quá dà i: sáu trang giấy đặc sệt chữ viết nhá», và gần tối chị má»›i dán bao thÆ¡ lại, dán con tem lên. Chị nấu bữa tối trên bếp lò đã cÅ©, Ä‘i ngá»§ sá»›m, và sáng hôm sau dáºy sá»›m. Chị lái xe lên tỉnh, gởi lá thư và ngừng xe lại nhà dì Beth để xin má»™t ly cà phê. Nhưng dì Beth đã cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i.
Buổi chiá»u rất đẹp và yên tÄ©nh. Chị ngồi ở cá»a trước, Ä‘ong đưa hai chân, vẽ phác và i bức há»a. Chị có cảm tưởng mình là bà chị cá»§a Huck Finn, mặc quần áo lao động, sÆ¡ mi trần và đi chân đất. Mặt trá»i chiếu thẳng và o mặt, tóc chị như những sợi bằng và ng, buá»™c túm trên đỉnh đầu. Má»™t ngà y tuyệt đẹp.
- Chà o cô.
Jessie nhảy dá»±ng, tấm bảng vẽ bay khá»i tay. Chị cứ tưởng quanh nhà không thể có ngưá»i nà o lai vãng. Nhưng nhìn lên, chị cưá»i rá»™. Thì ra là Geoffrey.
- Trá»i Æ¡i! Anh là m tôi hết hồn!
Chị nhảy xuống báºc thá»m trước cá»a, anh đã nhặt tấm bảng vẽ lên, tá» vẻ ngạc nhiên:
- Trá»i! Cô biết vẽ! Nhưng Ä‘iá»u hấp dẫn hÆ¡n nữa là cô rất đặc sắc, và tôi quà trá»ng cô.
Anh ôm chặt lấy chị, và chị nhìn lên mỉm cưá»i vá»›i anh, đôi chân không mang già y ẩn dưới đám cá» cao, vì việc rẫy cá» vẫn chưa là m xong hoà n toà n:
- Jessie, cô đẹp vô cùng!
- Như thế nà y! Chị cưá»i ròn, gỡ ra khá»i tay anh. Chị bắt đầu nháºn ra rằng mình rất nhá»› anh.
- Äúng, tôi quà trá»ng cô như váºy. Lần đầu gặp cô, tôi thấy cô Ä‘i chân đất, tóc cÅ©ng buá»™c túm lên như thế nà y. Tôi cho cô biết: trông cô giống má»™t vị nữ thần Hy Lạp.
- Trá»i!
- Tốt. Cô dẫn tôi đi coi nhà một vòng chứ?
- Tất nhiên, tất nhiên! - Chị cưá»i vui thÃch, trịnh trá»ng chỉ ngôi nhà - Má»i vô chứ!
- ChỠmột lát đi! - Anh kéo chị lại, hôn dịu dà ng.
- Sẵn sà ng đi coi nhà rồi đây!
Chị cưá»i vá»›i anh, rồi ngừng chân, nhìn anh chăm chú:
- Không, anh chưa sẵn sà ng.
- Tôi chưa? - Anh tỠvẻ bối rối - Tại sao?
- Trước hết phải cởi bỠcà vạt đã.
- Ngay bây gi�
- Nhất định.
- Trước khi vô nhà ?
Chị gáºt đầu, cương quyết. Anh nhìn chị mỉm cưá»i, cởi bá» chiếc cà vạt mà u xanh, đốm trắng, mà chị Ä‘oán chắc là cà vạt cá»§a nhà may Dior.
- Chiếc cà vạt rất xinh, nhưng ở đây không cần đến. Và tôi hứa chắc không nói vá»›i ai rằng anh cởi bá».
- Hứa chứ?
- Long trá»ng! - Chị đưa cao má»™t bà n tay, và anh nắm lấy, hôn lên.
- Ồ! đẹp quá!
- Ồ, anh cứ hay đùa.
- Äồng ý. Bây giá» Ä‘i được chưa?
Chị nhìn lại anh, lắc đầu, anh há»i lại:
- Cái gì?
- Cởi bỠáo khoác.
- Cô khó quá. - Nhưng anh cũng cởi áo khoác, vắt cánh tay, và cúi chà o chị - Vừa ý chưa, My lady?
- Gần được. - Chị nhái cách phát âm cá»§a anh, và anh cưá»i ròn, theo chị và o nhà . Chị dẫn anh coi hết phòng nà y tá»›i phòng khác, hÆ¡i nÃn thở chỉ sợ anh không vừa ý. Chị muốn anh phải ưa thÃch căn nhà . Äiá»u đó có ý nghÄ©a rất nhiá»u, nó biểu tượng những Ä‘iá»u thay đổi cá»§a chị. Nó còn trống trải đôi chút, nhưng chị thÃch váºy. Chị có nÆ¡i để cư trú, và nhặt nhạnh những váºt má»›i. Chị cảm thấy ở đây tá»± do hÆ¡n ở San Francisco. Chá»— nà y, thứ gì cÅ©ng má»›i mẻ và tươi mát.
- Tốt. Anh nghĩ sao?
- Trang hoà ng chưa nhiá»u, phải không? - Anh cưá»i nói, và chị mỉm cưá»i. Chị muốn anh phải thÃch căn nhà cá»§a chị kìa, đừng có riá»…u cợt nó. ÄÆ°á»£c rồi, Jessie đừng tế nhị quá. Căn nhà dá»… thương, mùa hè nà y chắc hẵn là vui lắm.
Nhưng, nếu sống suốt Ä‘á»i thì sao? Chị chưa nói cho anh biết là chị tÃnh ở lại lâu tại đây, Chị cÅ©ng chưa dám chắc ý chị ra sao, vả lại cÅ©ng không phải Ä‘iểm then chốt. Quả tháºt chẳng gì quan trá»ng. Nếu anh mê chị, anh có thể lái máy bay vá» thăm chị. Như váºy, chị sẽ có cả má»™t tuần rảnh rang để vẽ tranh và đi dạo, hoặc suy nghÄ©, hay ở chÆ¡i vá»›i dì Beth, và cuối tuần ở vá»›i anh.
- Cô nghÄ© gì váºy?
Chị giáºt nẩy mình tưởng anh Ä‘oán được tư tưởng cá»§a chị.
- Cô có nụ cưá»i ná»a miệng coi tháºt ghê gá»›m.
- Váºy hả?
Chị không thể nói anh biết chị nghÄ© gì trong đầu. Nó Ä‘ang từ từ lá»›n lên, chị chưa thể phác há»a cho anh thấy lúc nà y.
- Có váºy. Và tôi yêu căn nhà nhá» bé cá»§a cô. Dá»… thương lắm.
Nhưng anh nói giá»ng đãi bôi, khiến chị thất vá»ng. Anh cÅ©ng biết váºy, nhưng chưa rõ ý chị.
- Một tách trà nhé?
Hôm nay trá»i nóng, nhưng anh thấy dưá»ng như trà nóng thá»i tiết nà o cÅ©ng thÃch hợp.
Nếu không, thì Scotch hay Martini cũng được.
- Tôi cÅ©ng thÃch trà . Và nà y, Jessie yêu quÃ, tôi có món quà bất ngá» cho cô.
- Anh có ư? Tôi thÃch quà bất ngá»! ÄÆ°a tôi coi liá»n Ä‘i nà o.
Chị lại có vẻ má»™t đứa bé, ngả ngưá»i trên ghế nệm chỠđợi.
- Lúc nà y chưa được đâu. Nhưng tôi nghÄ© tối nay, chúng ta có thể là m má»™t Ä‘iá»u gì đặc biệt.
- Như chuyện gì?
Chị cÅ©ng muốn là m má»™t việc đặc biệt váºy, và nó thể hiện ngay trên nụ cưá»i, nhưng anh lá» Ä‘i.
- Tôi muốn dẫn cô vỠLos Angeles. Có buổi dạ hội tại lãnh sự quán và tôi nghĩ là cô hưởng ứng.
- Ở Los Angeles? Nhưng tại sao lại ở Los Angeles? - Chị muốn ở thôn quê cơ.
- Buổi dạ há»™i sẽ rất vui. Tất nhiên, nếu cô không thÃch thì...
Nhưng cách nói cá»§a anh đâu có cho chị quyá»n chá»n lá»±a.
- Không, không... Tôi rất thÃch... Chỉ nghÄ© rằng...
- Tốt. Ta sẽ là m gì đây? Tôi nghÄ© rằng chạy lên thà nh phố thì cÅ©ng vui đấy. Và tôi muốn giá»›i thiệu cô vá»›i và i ngưá»i bạn.
Anh nói khéo quá, khiến chị cảm thấy tá»± khó chịu vá»›i vẻ miá»…n cưỡng cá»§a mình. à chị muốn cùng anh chia sẻ má»™t đêm yên tÄ©nh tại căn nhà má»›i, nhưng thiếu gì dịp, để lúc khác cÅ©ng được váºy.
- ÄÆ°á»£c rồi. Nghe sao ghê gá»›m thế? - Chị đã thấy vui vẻ hưởng ứng - Loại dạ há»™i như thế nà o?
- Lá»… phục. Ä‚n tối trá»…. Và có nhiá»u nhân váºt quan trá»ng tham dá»±.
- Lá»… phục? Nhưng nếu váºy thì cần phải có quần áo sang trá»ng.
- Äúng. Theo tục lệ mà .
- Nhưng Geoffrey, tôi biết mặc thứ gì bây gi� Ở đây tôi chẳng có thứ gì. Toà n quần áo nhà quê không hà !
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi.
- Váºy thì, tôi phải là m gì?
Chị tá» vẻ khiếp sợ. Lá»… phục. Chúa Æ¡i! Kể từ sau lần Ä‘i dá»± vÅ© há»™i nhảy nhót lăng nhăng bị má chị tá»›i lôi vá» cách đây mưá»i lăm năm, chị có thấy lá»… phục bao giỠđâu? Và lúc nà y chị chẳng có thứ quần áo nà o khả dÄ© mặc được. Những thứ có thể mặc cho đà ng hoà ng má»™t chút Ä‘á»u để lại ở San Francisco tất cả.
- Jessie, nếu cô không chê trách, tôi đánh bạo...
Anh tá» vẻ nóng nảy chưa từng thấy. Anh biết chị có sở thÃch đặc biệt, và rất sợ những việc mình là m:
- Mong rằng cô không giáºn, tôi nghÄ© rằng trong trưá»ng hợp nà y... có thể chấp được, tôi xin...
- Chuyện quái gì váºy?- Chị ná»a vui, ná»a kinh hãi.
- Tôi có mua cho cô chiếc áo dà i.
- Anh là m gì? - Chị tỠý bực bội.
- Tôi biết. Äó là má»™t việc là m kỳ cục, nhưng tôi cho rằng có lẽ ở đây cô không có thứ gì, và ... - Nhưng chị đã cưá»i riá»…u anh, có giáºn anh đâu? - Cô không chê trách chứ?
- Là m sao tôi có thể chê trách? Trước nay chưa ai là m chuyện đó cho tôi. Tất nhiên má»™t ngưá»i đà n ông má»›i quen sÆ¡ sÆ¡ không thể là m váºy. Sao đột nhiên anh lại biến ra má»™t con ngưá»i đặc sắc thế nhỉ? Việc là m đó dá»… thương quá Ä‘i chứ - Chị ôm anh và cưá»i lần nữa - Cho tôi coi được không?
- Tất nhiên.
Anh chạy ra cá»a, năm phút sau trở lại, vì anh đã Ä‘áºu xe xa xa má»™t chút. Anh muốn khiến chị ngạc nhiên lúc anh đến, mà chiếc xe Porsche chẳng thể gây bất ngỠđược. Nhưng anh đã trở lại, ôm theo má»™t há»™p to tướng, và má»™t cái túi rá»™ng hình như có đựng và i chiếc há»™p nhá».
- Anh là m chuyện quái quỉ gì váºy?
- Tôi đi sắm đồ.
Anh tá» vẻ hà i lòng, đổ hết ra ghế nệm, và đứng lùi lại, nÃn thở vá»›i vẻ vui sướng. Jessie mở toang chiếc há»™p lá»›n, kinh ngạc. Chiếc áo dà i bằng lụa má»m mại, và nhẹ chưa từng thấy, tưởng như nó trôi bồng bá»nh giữa các ngón tay chị, lại mà u ngà rất hợp vá»›i mà u da sạm nắng cá»§a chị. Nhìn đến tên hiệu cá»§a nhà chế tạo, chị cà ng kinh ngạc. Chiếc áo dà i nà y anh phải mua vá»›i giá rẻ nhất cÅ©ng là hai chuÌ£c ngà n đô la.
- Chúa Æ¡i! Geoffrey! - Chị không nói nên lá»i.
- Cô chê!
- Anh nói đùa đấy chứ? Lộng lẫy! Nhưng là m sao anh có thể mua cho tôi thứ nà y?
- Cô có thÃch không?
Anh không hiểu rõ ý chị ra sao, và anh bực bội vì phải chỠđợi tìm hiểu.
- Tất nhiên tôi thÃch chứ. Tôi rất yêu thÃch. Nhưng tôi không thể nháºn đâu, vì nó quá tốn kém.
- Váºy ư? Cô cần đến tối nay.
Chị cưá»i cái lý lẽ đó.
- Không hẳn đúng. Tiá»n áo nà y cÅ©ng bằng tiá»n má»™t chiếc xe má»›i.
- Nếu cô thÃch áo nà y, tôi muốn cô mặc và o. Có vừa không?
Chị chỉ ngắm chiếc áo, chứ không mặc thá», dù chị rất muốn coi xem nó ra sao, cảm thấy như thế nà o. Chị ngần ngại má»™t lát.
- Tôi sẽ mặc thá», nhưng tôi sẽ không giữ lại đâu. Tuyệt nhiên không.
- Vô nghĩa lý.
Chị ra chá»— khác mặc thá», và lúc trở lại mỉm cưá»i. Anh nhìn cảnh tượng đó cÅ©ng mỉm cưá»i theo.
- Trá»i Æ¡i! Cô đẹp quá Jessie! Tôi chưa thấy ai mặc áo đẹp như thế - Quả tháºt dưá»ng như chiếc áo may sẵn cho chị - Äợi chút. Cô phải thá» vá»›i thứ nà y nữa! - Anh lục trong túi đồ đạc, lấy ra má»™t há»™p già y. Äó là dép bá»c xa tanh mà u trắng ngà , gót nhá»n, và rất vừa vặn vá»›i đôi chân Jessie. Quả là Geoffrey có tà i mua sắm. Chị quen mặc quần áo tốt rồi, nhưng mấy món hà ng má»›i nà y đẹp chưa từng thấy, và mắc kinh khá»§ng.
- Tốt. Vừa vặn lắm.
Anh vững bụng, và rất hà i lòng:
- Trà tôi đâu?
- Anh muốn tôi mặc thế nà y để pha trà cho anh hay sao?
- Không. Tạm thá»i cởi bá» Ä‘i.
- Äúng, anh yêu quà ạ. Tôi sẽ cởi bá». Äẹp lắm, nhưng tôi không thể.
- Cô có thể, và cô sẽ nháºn, tôi không cãi cá» vá»›i cô nữa. Thế thôi.
- Geoffrey, tôi...
- Im! - Anh hôn chị để là m im miệng, và chị có cảm tưởng rằng không thể bà n cãi vá»›i anh nữa. Lúc muốn, anh tá» ra cương quyết - Bây giá», trà cho tôi!
- Anh khó quá!
Chị cởi bỠáo dà i, pha trà cho anh. Nhưng cuối cùng anh đã thắng: và o lúc sáu giá» chị ra khá»i bồn tắm vẽ mặt chải đầu, và khoác chiếc áo dà i. Chị mÆ¡ hồ cảm thấy mình đã bán rẻ tấm thân.
Chiếc áo dà i hai chuÌ£c ngà n đô la chẳng phải là món quà nhá». Tuy nhiên anh chỉ coi nó như má»™t chiếc khăn quà ng hay chiếc khăn tay. Nhưng nà o phải khăn tay? Chị choà ng chiếc áo qua đầu, và như mê Ä‘i.
Hai chục phút sau đến lượt anh mê mẩn khi nhìn thấy chị ở cá»a phòng ngá»§. Căn nhà nà y không phải là nÆ¡i để thay quần áo. Geoffrey phải tá»›i nhà vợ chồng ngưá»i bạn để thay áo, và lúc trở lại, anh đẹp không chê và o đâu được: áo Ä‘uôi tôm, thắt nÆ¡ trắng. Trông anh như má»™t nhân váºt trong phim ảnh và o năm 1932. Và Jessie mỉm cưá»i khi thấy anh.
- Ngà i đẹp quá, thưa ngà i.
- Thưa bà , bà đẹp lộng lẫy, bỉ nhân không dám có ý kiến.
- Tôi nói tháºt: quần áo chúng ta quá sang trá»ng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình là cô bé lá» lem. Anh có dám chắc là tá»›i ná»a đêm cá»— xe cá»§a tôi không biến thà nh trái bà chăng?
Chị vẫn bối rối trước vẻ lá»™ng lẫy sang trá»ng, và vì má»™t lý do nà o đó mà chị đã chiuÌ€ theo lá»i năn nỉ cá»§a anh. Nhưng chị phải công nháºn rằng cÅ©ng vui vui.
- Sẵn sà ng ra đi chưa, em cưng?
Chữ "cưng" là chữ má»›i mẻ, nhưng chị không để ý. Chị có thể là m quen. Chị cho rằng có thể quen vá»›i nhiá»u thứ khác, nếu cố gắng.
- Thưa ngà i, vâng.
Chị nhìn xuống hai bà n tay không nữ trang, rồi chị muốn có cả hai thứ: găng tay và nữ trang. Trong những buổi dạ há»™i chÃnh thức như thế nà y, ngoà i lá»… phục cho trang trá»ng, hiển nhiên còn phải cần đến... nữ trang. Lúc hai ngưá»i sá»a soạn ra Ä‘i, chị bá»—ng nẩy ý:
- Äợi má»™t chút đã, Geoffrey.
Chị có mang theo nữ trang, mà quên đi mất. Chị đã dấu kỹ cho được an toà n.
- Äiá»u chi bất ổn?
- Không, không.
Chị mỉm cưá»i bà ẩn, và chạy và o buồng ngá»§. Chị tháºn trá»ng cúi xuống, tìm cái gói nhá», cất kỹ dưới gầm giưá»ng. Äây là chá»— duy nhất chị có thể nghÄ© tá»›i để cất giấu. Chị lôi ra má»™t há»™p nhá», mở ra, lại lôi trong đó ra cái há»™p nữ trang bá»c da hoẵng, rồi mân mê báu váºt trên tay. Äẹp hÆ¡n bao giá» hết, và khi nhìn tá»›i, chị cảm thấy tim mình ngừng Ä‘áºp trong giây lát. Nó mang lại cho chị biết bao ká»· niệm Ä‘au đớn, nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Chị có thể nhá»› lại đã thấy trên tay má chị... rồi chị đã lấy ra chỉ vì Ian... và sau khi vụ án đã qua Ä‘i, chị lại Ä‘em đặt trả vá» chá»— cÅ©. Äó là chiếc nhẫn cẩm thạch cá»§a bà mẹ. Chị nghÄ© rằng không bao giá» chị mang nó, vá»›i ý nghÄ© chỉ coi là món nữ trang, má»™t đồ váºt, má»™t váºt không có giá trị. Nhưng tối nay chị phải mang nó, coi là má»™t váºt đẹp đẽ đáng hãnh diện, má»™t váºt đặc biệt được trao lại cho chị. Tối nay nó có ý nghÄ©a mở đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i cá»§a chị, má»™t cuá»™c Ä‘á»i hoà n hảo. Chị rưng rưng nước mắt lúc xá» chiếc nhẫn và o ngón tay, cảm thấy bà mẹ cÅ©ng công nháºn cho chị.
- Jessie, cô là m gì đấy? Chúng ta phải đi một chặng rất xa từ đây tới Los Angeles, và nhanh lên mới được.
Chị mỉm cưá»i nói vá»›i mình lúc xá» chiếc nhẫn và o tay. Äúng là thứ chị Ä‘ang cần. Chị cÅ©ng có đôi bông tai, cá»§a Ian tặng mấy năm trước. Äó là những nữ trang duy nhất chị mang theo vỠđây, ngoà i chiếc nhẫn cẩm thạch, và chị cÅ©ng không có ý muốn Ä‘eo. Chị soi gương lần chót, mỉm cưá»i vá»›i chÃnh mình, và chạy ra gặp Geoffrey.
- Äây!
- Má»i việc xong xuôi chứ?
- Hoà n toà n.
- Sẵn sà ng?
- Vâng, thưa ngà i.
- Ồ! Tôi chợt nhớ ra đã quên đưa cô thứ nà y.
"Thứ nà y" đó là hai chiếc há»™p nữa, má»™t chiếc dà i và dẹp, chiếc kia hình láºp phương.
- Nữa? Anh Ä‘iên rồi, Geoffrey! Äịnh là m gì đây?
Cứ như quà Giáng sinh váºy. Và tại sao anh lại là m như thế? Chị đâu có muốn nháºn quà ? Nhưng anh Ä‘au khổ quá khi chị từ chối không chịu mở gói quà . Trước nay chưa ngưá»i đà n ông nà o là m váºy vá»›i chị.
Chị bắt đầu mở chiếc hộp dà i và dẹp, đột nhiên Geoffrey kêu lên:
- Jessie, đẹp quá! Món nữ trang của cô đẹp biết mấy! - Anh đang khen ngợi chiếc nhẫn của bà mẹ chị; bà n tay run run, chị đưa lên cao cho anh dễ ngắm.
- Cô coi trá»ng món đồ nà y lắm, phải không?
Chị gáºt đầu. Anh ngừng giây lát, giá»ng êm dịu hẳn:
- Có phải chiếc nhẫn hồi má»›i Ä‘Ãnh hôn chăng?
- Không - Chị nhìn anh, nghiêm nghị - Của má tôi.
- Cá»§a?... Bà đã... - Anh hiểu vì sao chị đã không nói đến gia đình chị. Chị có nói tá»›i cáºu em, nhưng không há» kể vá» bà má. Bây giá» anh đã hiểu.
- Vâng. Má tôi và ba tôi mất cách nhau có mấy tháng. Lâu lắm rồi, tuy nhiên tôi không cảm thấy váºy. Nhưng tôi chưa bao giá»... chưa bao giá» Ä‘eo chiếc nhẫn, như tối nay.
- Hân hạnh cho tôi, cô đã vì tôi mà đeo chiếc nhẫn - Anh đưa đầu ngón tay, nhẹ nhà ng kéo khuôn mặt chị lại gần, và hôn vá»›i vẻ tháºn trá»ng, khiến chị cảm thấy rần ráºt khắp cÆ¡ thể. Rồi anh lùi lại mỉm cưá»i - Tiếp tục nà o. Mở nốt mấy gói hà ng Ä‘i - Chị đã quên hẳn hai cái há»™p, bây giá» má»›i trở lại.
Chiếc há»™p dà i đựng đôi găng tay, chị nghÄ© là để mang chung vá»›i chiếc áo dà i. Hình như anh đã Ä‘á»c được cả ý nghÄ© cá»§a chị.
- Anh nghÄ© chu đáo quá! - Chị muốn cưá»i nhạo anh, nhưng lúc mang và o tay, lại tá» vẻ thÃch thú - Là m sao anh biết rõ kÃch thước cá»§a tôi?
- Má»™t cô tiểu thư không bao giá» há»i câu như thế, Jessie ạ. Bắt buá»™c tôi phải hiểu biết vá» các bà các cô.
- Ha, ha!
à tưởng đó khiến chị rất vui. Chị mở tiếp chiếc há»™p kia. Nó nhá», lá»t trong lòng bà n tay chị. Geoffrey chăm chú coi Jessie xé giấy bao, lấy ra má»™t chiếc há»™p nhá» bá»c da mà u xanh dương. Nó có chốt gà i, và chị đẩy chốt mở toang ra.
- Lạy Chúa! Geoffrey, không được đâu!
Anh không thể bảo là chị giáºn hay chị hà i lòng. Nhưng anh lặng lẽ nhấc chiếc há»™p khá»i tay chị, lấy ra đôi bông tai nạm há»™t xoà n.
- Äúng là thứ cô Ä‘ang cần. Äeo vô Ä‘i.
Äó là má»™t mệnh lệnh ám định. Nhưng Jessie lùi lại má»™t bước, nhìn anh.
- Geoffrey, tôi không thể. Quả không được - Há»™t xoà n ư? Chị không hiểu ý anh. Không phải chị chê há»™t xoà n nhá», chúng còn quá lá»›n là khác, nhưng chị không thể nháºn được - Geoffrey, tôi rất ân háºn.
- Äừng nhảm nhÃ. Cứ như Ä‘eo tối nay thôi. Nếu cô không thÃch, trả lại sau cÅ©ng được mà .
- Nhưng lỡ tôi đánh mất một chiếc?
- Jessie, của cô đấy mà .
Nhưng chị lặng lẽ lắc đầu, và tỠý cương quyết.
- Tá»™i quá mà ! - Trông anh quá thiểu não, chị thấy ân háºn, nhưng không thể nháºn há»™t xoà n cá»§a ngưá»i đà n ông nà y. Chị đã sẵn sà ng nháºn chiếc áo Ä‘ang mặc, là món quà đắt tiá»n, như váºy là quá lắm rồi. Còn há»™t xoà n nà y ư? Anh là ngưá»i thế nà o vá»›i chị mà chị dám nháºn đây? Không xét chuyện đó Ä‘i nữa thì chị cÅ©ng phải biết mình là ai chứ? Có thể là m gì, và không thể là m gì chứ? Quả tháºt chị không thể. Nhất định không. Nhưng anh cứ nhìn chị, tháºt rầu rÄ©, khiến chị đã thấy nao núng trong giây lát - Cứ thá» xem sao đã nà o!
- ÄÆ°á»£c rồi, Geoffrey. Nhưng tôi không Ä‘eo tối nay đâu, và cÅ©ng không giữ lại đâu. Anh cứ để đó, có thể má»™t ngà y nà o đó... - Chị cố nói cho anh an lòng, và đưa tay lên tháo má»™t đôi bông tai Ä‘ang Ä‘eo, chợt nhá»› ra rằng chị Ä‘ang Ä‘eo bông tai hạt trai cá»§a Ian mua cho.
Há»™t pẹc (perle) là m sao sánh được vá»›i há»™t xoà n, nhưng chị yêu quà chúng. Chị gắn thá» má»™t bông tai cá»§a Geoffrey, Ä‘eo tòng teng và lấp lánh ở tai bên trái, trong khi ở tai bên phải vẫn nằm yên chiếc há»™t pẹc nhá» bé xinh xinh cá»§a ngưá»i đà n ông đã thương yêu chị... cá»§a anh Ian...
- Cô không thÃch đôi bông nà y - Giá»ng anh xuôi xị.
- ThÃch lắm chứ. Nhưng lúc nà y thì chưa.
- Hình như có chuyện gì khiến cô buồn rầu quá đỗi.
- Äừng nói kỳ cục - Chị mỉm cưá»i đưa trả lại anh chiếc bông tai, rồi ghé qua hôn phá»›t lên má anh, vá»›i vẻ thuần khiết - Chưa ngưá»i đà n ông nà o tốt vá»›i tôi như anh. Geoffrey ạ. Tôi cÅ©ng chẳng biết là m sao nữa đây.
- Cứ ngồi mà hưởng thụ. Thôi, cho qua.
Anh không ép chị chuyện bông tai nữa, và hai ngưá»i đồng ý cất kỹ trong ngăn kéo bà n giấy cá»§a chị. Không Ä‘eo đôi bông má»›i, Jessie cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Geoffrey nói đúng: lá»™t bá» bông tai há»™t pẹc cá»§a Ian khiến chị buồn rầu. Chị chưa sẵn sà ng đâu. Vá»›i thá»i gian, chuyện đó sẽ tá»›i, chứ lúc nà y chị vẫn còn vướng vÃu vá»›i má»™t số ká»· niệm. CÅ©ng như bức chân dung cá»§a anh Ä‘ang treo phÃa trên lò sưởi kia váºy.
oOo
Dạ há»™i giống như cảnh trong phim đắt tiá»n. Rượu thịt ê há», ngưá»i hầu đông đảo, mặc đồng phục Ä‘en. Sà n lát đá hoa, trải thảm, đèn Ä‘uốc sáng rá»±c. Geoffrey đã dẫn chị lại đó, và hình như anh quen hết má»i ngưá»i. Những cô minh tinh mà n bạc mà Jessie chỉ nghe danh trên báo chà đã chạy lại chà o anh, hẹn sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho anh, và hôn phá»›t lên má. Những ông đại sứ cÅ©ng xúm lại chà o há»i, và má»i Jessie ra khiêu vÅ©. Äá»§ má»i hạng ngưá»i: những nhà ngoại giao, xã há»™i, chÃnh trị, minh tinh mà n bạc, cho đến dân áp phe cÅ©ng Ä‘á»u có mặt. Ngưá»i ta không gá»i Geoffrey là "ông" mà là "ngà i".
- Tại sao anh không nói cho em biết?
- Tại sao? Äừng nói báºy. Em cÅ©ng nghÄ© váºy nữa ư?
- Váºy thì em đã biết rồi.
- Có quan trá»ng gì chăng? - Anh tá» vẻ vui thÃch, và chị lắc đầu.
- ÄÆ°á»£c rồi. Bây giá» má»i quà nương nhảy vá»›i tôi má»™t bản, được không Lady Jessie?
- Thưa ngà i, vâng. Tâu bệ hạ. Thưa Äức Ông. Bẩm Ông lá»›n.
- Ồ, im đi!
Buổi dạ há»™i kéo dà i tá»›i hai giá» sáng, và hai ngưá»i ở lại đến phút chót. Gần bốn giá», há» má»›i trở lại ngôi nhà kiểu Victoria bên sưá»n đồi.
- Bây giỠem biết em là cô bé LỠLem.
- Nhưng em có vui không?
- Má»™t đêm tuyệt vá»i!
Chị hÆ¡i có cảm tưởng là anh đã Ä‘em chị ra trình diá»…n, như trưng má»™t con búp bê đẹp, nhưng anh đã giá»›i thiệu chị vá»›i má»i ngưá»i, rất đà ng hoà ng, chị còn trách anh nỗi gì? Äã mấy ngưá»i dám cho chị chiếc áo dà i đáng giá hai chuÌ£c ngà n đô la và đôi bông tai chưa? Má»™t đêm đẹp biết mấy. Jessie lại cúi nhìn chiếc nhẫn cá»§a bà mẹ, lúc hai ngưá»i ra khá»i xe. Chị mừng là mình đã Ä‘eo chiếc nhẫn nà y. Không phải tại nó gắn cẩm thạch, mà vì nó là nhẫn cá»§a má chị.
- Jessie, tối nay em đẹp lộng lẫy. Anh rất hãnh diện.
- Chỉ nhỠchiếc áo dà i thôi.
- Shit! (ẹ quá)
- Chi? - Chị cưá»i cục cục, nhìn anh tỠý vui thÃch.
- Ngà i mà nói "***!" hay sao? Không dè ngà i có thể nói câu như váºy đây.
- Tôi cứ nói, và tôi còn nói nhiá»u câu cô không biết tá»›i.
- Lạ nhỉ? - Hai ngưá»i đưa mắt liếc nhau, vẻ tha thiết. Há» Ä‘ang đứng trước cá»a nhà - Em không biết nên má»i anh thứ gì: cà phê, trà hay thuốc Aspirine. Thứ nà o thÃch hợp đây?
- Ta vô trong rồi sẽ biết.
Chị bước lên những báºc thá»m nhà , duyên dáng trong chiếc áo dà i trắng lá»™ng lẫy, chẳng khác nà o má»™t con bướm phấp phá»›i. Cho tá»›i táºn cuối buổi dạ há»™i, chị vẫn như má»™t nà ng tiên, và hình như không mệt má»i chút nà o. Anh rất hà i lòng vì chị. Anh đã chỠđợi Jessie lâu lắm rồi. Anh biết chị chưa hẳn sẵn sà ng đâu, nhưng có thể mau chóng thuần phục thôi. Anh quyết định không để đợi lâu hÆ¡n. Chị là tất cả những gì anh muốn, và lúc nà y là lúc cá»§a anh. Anh có thể giúp chị quét mạng nhện cho cuá»™c Ä‘á»i hiện tại cá»§a chị. Äôi khi anh thưá»ng thấy những bóng ma trong ánh mắt chị, nhưng bây giá» là lúc chị nên gạt bá» chúng Ä‘i. Anh cần đến chị. Và chị đã có những cá» chỉ đẹp đẽ trong buổi dạ há»™i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói váºy.
- Anh có thưá»ng hay lui tá»›i những nÆ¡i như thế nà y không?
Chị ngáp dà i, hất ra xa đôi dép của anh đưa cho.
- Thưá»ng khi. Quả tháºt em có vui thÃch không?
- Äà n bà nà o mà không vui cho được? Geoffrey... xin lá»—i, ngà i Geoffrey - Chị nhăn mặt - Giống như là m hoà ng háºu má»™t ngà y. Äá»§ má»i hạng ngưá»i có mặt. Em phải thú nháºn là em rất xúc động.
- Há» cÅ©ng váºy.
- VỠchuyện gì?
- Vá» em. Em là ngưá»i đà n bà đẹp nhất nÆ¡i đó.
Nhưng chị biết đó không phải là sá»± tháºt, và thiên hạ có chú ý đến chị thì quá phân ná»a là nhá» chiếc áo dà i. Anh đã dìu dắt chị trong bước đầu tháºt là hay, nghÄ© được cả đến chiếc áo dà i trinh trắng nữa. Nhưng trong buổi dạ há»™i thiếu gì kẻ quốc sắc thiên hương. Chị chẳng bén gót. Nhưng chị không phải loại đà n bà đó.
- Cám Æ¡n anh. Äừng tranh cãi có vẻ giản dị hÆ¡n. Trà nhé?
- Anh không thấy thèm - Anh đang nhìn chị, vẻ tư lự, và hơi lơ đãng.
- Anh muốn em đốt lá»a chăng? - Chị cảm thấy thÃch ngồi nói chuyện vá»›i anh, như vẫn thưá»ng là m vá»›i... Không! Chị không chịu cho chị là m việc đó.
- Ai đây? - Anh vẫy tay, chỉ khuôn mặt thanh niên phÃa trên lò sưởi, và Jessie mỉm cưá»i - Cáºu em trai hả?
- Không. Má»™t ngưá»i khác.
- Ông Clarke? - Chị gáºt đầu, dại nét mặt.
- Em vẫn giữ chân dung?
- Em vẽ bức hình nà y.
- Không đủ lý do để giữ lại. Em vẫn thăm anh ấy chứ? - Anh nghÄ© rằng chị không là m váºy, tuy rằng hai ngưá»i chưa há» nói vá»›i nhau vá» chuyện đó.
- Không. Em không thăm viếng nữa.
- Váºy là hay nhất.- Rồi anh là m má»™t chuyện khiến Jessie đứng im. Tháºt lặng lẽ, không há»i han, không nói tiếng nà o, anh gỡ bức tranh khá»i chá»— Ä‘ang treo, đặt nhẹ nhà ng lên sà n nhà , gần bà n giấy cá»§a chị, quay mặt bức tranh và o tưá»ng.
- Anh nghĩ rằng đây là lúc tốt nhất để cất nó đi, cưng ạ. Phải không nà o?
Nhưng giá»ng anh nhẹ nhà ng, không có vẻ gì là câu há»i, và chị kinh ngạc, má»™t lúc lâu không mở miệng nói được tiếng nà o. Chị muốn treo nó lên cÆ¡. Chị thÃch váºy. Chị đã trân trá»ng mang nó từ San Francisco vỠđây. Hoặc giả anh đúng? Có phải đúng là không còn chá»— nà o cho bức tranh nà y nữa? Có lẽ không thể như váºy được, hai ngưá»i Ä‘á»u biết rõ.
- Anh không muốn uống trà hay sao? - Chị không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì khác để nói và giá»ng chị khà n khà n.
- Không.
Nở má»™t nụ cưá»i hiá»n dịu, anh lắc đầu, từ từ tiến lại phÃa chị. Anh ngừng lại trước mặt chị, ôm hôn tháºt lâu, khuấy động đến táºn ngõ ngách tâm hồn chị. Bây giá» chị thấy cần đến anh. Anh Ä‘ang lấy Ä‘i cá»§a chị Ä‘iá»u mà chị cần bám lấy để sống sót. Và bây giá» chị bắt đầu cần đến anh. Anh không thể lấy Ä‘i cá»§a chị hình ảnh Ian, nhưng anh Ä‘ang là m váºy, và chị đã để cho anh là m. Hai ngưá»i đứng bên nhau, miệng tìm miệng tháºt tham lam, đói khát, và tháºt nhẹ nhà ng, anh mở cái móc trên chiếc áo dà i, ở chá»— vai...
- Geoffrey... Geoffrey...
Anh vẫn tiếp tục hôn chị, chiếc áo dà i từ từ rá»›t xuống... Bây giá» chị trần truồng, anh Ä‘ang sấn tá»›i, sau khi đã lấy mất cá»§a chị bức chân dung treo trên tưá»ng.
- Không.
- Jessie!
- Không! Không!
- Jessie, chuyện quái quỉ gì váºy?
Chị sợ hãi ngồi sát cá»a sổ, nước mắt ròng ròng:
- Tôi không thể chung giưá»ng vá»›i anh được. Rất ân háºn... tôi...
- Chuyện gì xảy ra váºy? Má»›i lúc nãy...
Lần đầu tiên anh chịu thất bại như thế. Chuyện chưa bao giỠxảy ra. Không hỠnhư thế nà y.
- Tôi biết. Rất ân háºn. Có kẽ là chuyện Ä‘iên rồ đấy, nhưng quả đúng như thế.
- Như thế là như thế nà o? Mẹ kiếp!
Anh đứng trước mặt chị, bực bội vô cùng.
- Chuyện gì xảy đến vá»›i cô váºy?
- Tôi không thể...
- Nhưng em cưng, anh yêu em - Anh lại bước tới, tìm cách đặt tay lên mình chị, nhưng chị không để cho anh là m chuyện đó.
- Anh chẳng yêu tôi.
Äó là điá»u chị cảm thấy, nhưng không thể giải thÃch được. Và quan trá»ng hÆ¡n nữa là chị cÅ©ng không yêu anh. Chị muốn yêu anh, biết rằng mình có thể yêu anh. Chị biết anh thuá»™c loại đà n ông mà các bà các cô sẵn lòng yêu thương, van lạy anh cưới là m vợ. Nhưng chị không yêu, và không thể yêu, và chị biết rằng chẳng bao giá» yêu anh.
- Em nói anh không thương yêu em là nghÄ©a là m sao? Jessie, anh muốn cưới em. Em tưởng anh định chÆ¡i trò gì? Em đâu có phải loại đà n bà chỉ để kết nhân tình? Em tưởng anh dẫn em Ä‘i dá»± dạ vÅ© tối nay, mà anh không có ý đứng đắn hay sao? Äừng vô lý thế chứ.
- Nhưng anh không hiểu tôi - Giá»ng chị rá»n rÄ©.
- Anh hiểu em rõ lắm chứ.
- Không. Anh không hiểu. Anh không hiểu chút nà o.
- Anh tưởng anh đã chứng tỠđầy đủ rồi chứ?
- Nhưng còn tâm hồn tôi thì sao? Còn Ä‘iá»u tôi nghÄ©, Ä‘iá»u tôi cảm nháºn, Ä‘iá»u tôi cần, anh đâu có biết? Tôi là ngưá»i thế nà o, anh đâu có biết.
- Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau lần lần.
- Sau nà y ư? - Chị tỠvẻ khiếp đảm.
- Ngưá»i ta thưá»ng là m như váºy.
- Nhưng tôi không muốn là m như thế.
- Cô không hiểu việc là m cá»§a cô. Nếu cô có đầu óc, biết nghÄ© đến má»i chuyện, cô sẽ lấy má»™t ngưá»i đà n ông dạy cho cô biết nên là m gì, và là m và o lúc nà o. Như váºy cô sẽ sung sướng hÆ¡n.
- Không. Äúng hệt trưá»ng hợp cá»§a tôi đấy. Tôi đã quen là m như váºy, Geoffrey ạ. Nhưng tôi không muốn váºy nữa. Tôi muốn được trao cho cÅ©ng như nháºn và o. Tôi muốn trưởng thà nh, như má»™t đứa bé lá»›n lên. Tôi không muốn ngưá»i khác đẩy tôi từ chá»— nà y qua chá»— khác, ăn mặc cho đà ng hoà ng và phô ra trước mặt má»i ngưá»i. Äó là điá»u anh đã là m tối nay. Tôi biết anh hiểu sá»± Ä‘á»i rõ lắm, nhưng Ä‘iá»u anh muốn ở tôi chỉ là là m má»™t con búp bê xinh đẹp, và đó là điá»u tôi không bao giá» là m nỗi. Không! Anh không thể là m váºy.
- Rất ân háºn đã xúc phạm đến cô.
Anh cúi xuống, nhặt chiếc áo khoác lên. Anh bắt đầu thắc mắc vỠchị, hầu như thấy chị bị điên điên.
Nhưng chị không cảm nháºn mình Ä‘iên khùng chút nà o. Chị cảm thấy dá»… chịu, và biết rằng mình là m phải. Có thể không ai nghÄ© như váºy, nhưng chị biết rõ.
- Anh cũng chẳng muốn có con mà .
Quả là lá»i kết tá»™i kỳ cục, Ä‘em ra chất vấn nhau và o lúc năm giá» sáng, quấn chiếc má»n quanh ngưá»i, đứng nói vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông mặc chiếc áo Ä‘uôi tôm, thắt nÆ¡ trắng.
- Còn cô muốn có con chăng?
- Có lẽ.
- Nhảm nhÃ, toà n bá»™ câu chuyện nà y là nhảm nhÃ, cô Jessie! Nhưng tôi không ở đây cãi vã vá»›i cô. Cô hiểu thái độ cá»§a tôi rồi. Tôi yêu và muốn cưới cô. Sáng mai, lúc nà o cô tỉnh trÃ, thì gá»i dây nói cho tôi - Anh nhìn chị vá»›i vẻ châm chá»c, và lắc đầu, bước lại góc giưá»ng, hôn lên đỉnh đầu chị, vá»— nhẹ lên vai:
- Chúc em ngủ ngon, em cưng. Sáng mai em sẽ thấy dễ chịu hơn.
Lúc anh rá»i khá»i, chị không nói tiếng nà o. Nhưng khi anh Ä‘i rồi, chị xếp tất cả những tặng váºt cá»§a anh trong chiếc há»™p lá»›n anh đã mang tá»›i. Sáng mai, chị sẽ gởi trả tất cả vá» ngôi nhà anh Ä‘ang nghỉ chÆ¡i. Có lẽ là m váºy là điên rồ, nhưng chị tin chắc việc mình là m là phải. Trong Ä‘á»i chị, chưa lần nà o chị tin chắc bằng lần nà y. Chị bỠđôi bông tai há»™t pẹc lên bà n ngá»§. Lúc nà y chị chẳng thấy buồn ngá»§ chút nà o. Chị sung sướng đứng giữa phòng khách uống ly cà phê bốc khói, trong lúc mặt trá»i Ä‘ang nhô lên trên các ngá»n đồi.
Bức ảnh cá»§a Ian được treo lên tưá»ng trở lại.
oOo
- Chà ng thanh niên của cháu thế nà o?
Jessie và dì Beth ngồi uống trà đá sau má»™t chặng đưá»ng dà i cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i, và Jessie tá» ra lặng lẽ khác thưá»ng.
- Chà ng thanh niên nà o? Nhưng tháºt ra chị chẳng có ý đùa rỡn vá»›i bất cứ ai.
- Dì hiểu. TÃnh giả ngô, hay là anh chà ng cút mất rồi?
Ãôi mắt dì Beth nhìn và o mắt chị soi mói, và Jessie chợt mỉm cưá»i vu vÆ¡. Quả tháºt chị đã giả mù xa mưa.
- Dì thấy hình chụp đặc biệt cá»§a hai ngưá»i, trong má»™t buổi dạ há»™i sang trá»ng tại Los Angeles mà .
- Dì thấy ở đây váºy?
Jessie tỠvẻ không vui.
- Kìa, kìa. Anh chà ng bị thất chá»§ng hay sao? Dì thấy hình chụp trên má»™t tá» nháºt báo ở Los Angeles. Hình như má»™t bữa tiệc khoản đãi ở lãnh sá»± quán, phải không? Hình như rất nhiá»u nhân váºt tiếng tăm vây quanh cháu mà .
- Cháu không nháºn biết. Giá»ng chị có âm sắc buồn phiá»n.
- Dì rất xúc động. Thì Jessie cÅ©ng váºy. Nhưng chẳng vui vẻ gì. Chị thắc mắc không hiểu những ai khác cÅ©ng nhìn thấy bức hình. Bây giá» chẳng hay ho gì cái chuyện dÃnh lÃu đến Geoffrey. á»’, tốt thôi. Tiếng tăm nhiá»u khi cÅ©ng mất dá»… như chÆ¡i. Và có thể Geoffrey còn gặp khó khăn hÆ¡n chị nhiá»u. Anh phải sống vá»›i những ngưá»i kia, chứ chị cần gì?
- Anh ta có là m Ä‘iá»u gì báºy bạ hay chỉ đơn giản là gây phiá»n cho cháu? Hay cháu không thÃch dì há»i han lôi thôi?
- Tất nhiên không có chuyện đó đâu. Chỉ tại cháu không thể là m nỗi, cắt đứt cho rồi. Cháu muốn Ä‘em lòng yêu anh ấy, nhưng không là m nỗi. Anh ấy hoà n hảo quá. Anh có đủ thứ, là m đủ thứ, nhưng… cháu… cháu không giải thÃch được, dì Beth ạ. Cháu có cảm tưởng anh ấy Ä‘ang cố gắng biến Ä‘á»i cháu như ý anh muốn.
- Cảm giác rất khó chịu!
- Cháu vẫn còn giữ cảm tưởng là anh ấy coi thưá»ng cháu. Ở bên anh mà cháu cảm thấy… rất cô đơn. Phải chăng là chuyện Ä‘iên rồ? Và không có lý do gì cả. Chị kể cho dì Beth nghe vá» chuyện chiếc áo dà i và đôi bông há»™t xoà n: lẽ ra cháu phải cảm động lắm, nhưng không, cháu chỉ thấy khiếp sợ. Như váºy là quá nhiá»u… cháu không hiểu. Hai đứa còn là chá»— xa lạ.
- MÆ¡Ìi đầu, ai chẳng xa lạ?
Jessie gáºt đầu tá» vẻ suy nghÄ©, uống nốt ly trà đá.
- Anh chà ng xem cÅ©ng khá dá»… thương, nhưng nếu không có cái mã ngoà i đó, không có vẻ quyến rÅ© đặc biệt kia… thì quả tháºt cũng chẳng nên được thứ gì.
Câu nói của dì Beth khiến Jessie nhớ lại cái đêm đó.
- Cháu e rằng cháu đã cư xá» không được lịch sá»±. Cháu Ä‘iên lên, là m tầm báºy tầm bạ.
Chị mỉm cưá»i nghÄ© đến chuyện cÅ©, và bà lão cưá»i ròn.
- Có lẽ cháu đối xỠvới anh ta đúng đấy. Anh ta có vẻ kiêu hãnh dễ ghét.
- Chắn chắn anh ta là váºy. Anh mặc áo Ä‘uôi tôm thắt nÆ¡ trắng lúc mà cháu như con mẹ Ä‘iên, tÃnh liệng hết đồ đạc Ä‘i. Hôm sau cháu Ä‘em gởi tất cả những món hà ng đẹp đẽ cho anh ta.
- Cháu có liệng qua cá»a sổ món nà o không?
Dì Beth tá» ra rất vui thÃch, hầu như chỉ mong cháu bà là m chuyện đó. Con ngưá»i ưa những pha cụp lạc.
- Không.
Jessie đỠmặt một lúc.
- Cháu nhỠmột bác là m công trong trại của dì đem đi.
- Thì ra mấy buổi chiá»u hôm ná» báºn là m những việc đó.
- Cháu ân háºn.
- Không sao mà . Dì tin chắc rằng ngưá»i nà o thấy mấy chuyện nà y cÅ©ng khoái.
Hai dì cháu ngồi im lặng bên ly trà đá má»™t lúc, rồi Jessie nhÃu mà y:
- Dì có biết Ä‘iá»u gì khiến cháu báºn tâm nhất không?
- Dì đang lo lắng muốn nghe đây.
- Dì đừng ghẹo cháu nữa. Cháu nói đứng đắn mà . Nhưng chị lại thÃch đùa cợt vá»›i bà bạn.
- Anh ấy không muốn có con.
- Cháu cÅ©ng chẳng muốn mà . Váºy, vì sao cháu lại bá»±c bá»™i?
- Dì há»i váºy rất hay, nhưng có chuyện má»›i xảy ra rồi, ý tưởng có con không là m cháu khiếp hãi nữa. Cháu vẫn nghÄ© rằng… cháu không biết nói sao cho gẫy gá»n. Tuy rằng cháu cÅ©ng khá già rồi, nhưng cháu vẫn nghÄ© rằng…
Chị biết rằng mình chưa già , nhưng muốn má»™t ngưá»i nà o phải nói ra, xác nháºn vá»›i chị, thì chị má»›i chịu.
Dì Beth kinh ngạc:
- Cháu muốn có con? Cháu định nói váºy?
- Cháu không biết.
- Tốt. Với tuổi cháu, chuyện đó chưa trễ đâu. Cháu chưa được đúng ba mươi hai kia mà . Nhưng dì phải nói là dì rất ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Bởi vì sá»± sợ hãi cá»§a cháu quá sâu Ä‘áºm. Dì nghÄ© là cháu chưa đủ tá»± tin để cÆ¡ thể thắng được lòng minh. Nếu như cháu có má»™t đứa con gái xinh đẹp thì sao? Cháu có chịu đựng được không? Cứ suy nghÄ© cho kỹ. Ãiá»u đó có thể khó chịu vá»›i má»™t ngưá»i mẹ đấy.
- Nhưng có thể lại là phần thưởng lá»›n lao chứ? Có gì là khó chịu đâu? Có má»™t hồi, cháu rất bá»±c bá»™i, nhưng không đủ can đảm để nói vá»›i má»™t ngưá»i nà o. Ai cÅ©ng giữ nguyên ý kiến vá» cháu, không thay đổi chút nà o. Há» cứ Ä‘inh ninh rằng cháu là ngưá»i đà n bà có sá»± nghiệp, là dân thà nh phố lanh lợi, ghét trẻ con, và bây giá» lại thêm là đứa bá» chồng, vui vẻ trẻ trung. Dù ta không còn là con ngưá»i cÅ© nữa, thì cÅ©ng chẳng ngưá»i nà o chịu cho ta lá»™t bá» nhãn hiệu ấy.
- Thì Ä‘em đốt cái nhãn đó Ä‘i. Mà quả tháºt cháu đã là m việc đó. Cháu đã bá» hẳn, không dÃnh lÃu gì đến chồng, cá»a hà ng và thà nh phố. Chẳng còn mấy thứ để thay đổi nữa. Bà nói giá»ng vui vẻ, trìu mến. Kệ thây nhãn hiệu kẻ khác gán cho mình. Có nhiá»u thứ ta không thể là m thay đổi được, nếu có Ä‘iá»u gì cháu muốn thay đổi và có thá» là m được, cháu cứ việc xông tá»›i và hưởng thụ.
- Dì tá» tưởng tượng coi, nếu như mình có má»™t đứa bé… chị ngồi, mỉm cưá»i thÃch thú vá»›i ý nghÄ© đó.
- Cháu có thể tưởng tượng được, chứ dì không nhớ nỗi, và dì không chắc là dì có mu6ón chuyện đó nữa không. Không bao giỠdì cảm thấy lãng mạn với chuyện đó, chỉ biết là dì rất yêu thương Astrid thôi.
- Dì biết đấy, cháu đã sống nhiá»u chương trong cuá»™c Ä‘á»i cháu theo cách đó, và bây giá» cháu sẵn sang thay đổi. Không phải là liệng bá» quá khứ, mà là tiếp tục tiến tá»›i. Như má»™t cuá»™c hà nh trình váºy. Sống ở má»™t nÆ¡i quá lâu, có má»™t lúc chúng ta sẽ muốn di chuyển. Cháu nghÄ© rằng đó là điá»u Ä‘ang xảy đến vá»›i cháu: cháu muốn di chuyển đến những nÆ¡i khác, có những nhu cầu khác. Cháu cảm thấy mình má»›i mẻ dì Beth ạ. Ãiá»u đáng buồn duy nhất là không có ngưá»i nà o để chia sẻ vá»›i cháu.
- Cháu đã có Geoffrey đấy. Chỉ cần nghÄ© lại coi mình thiếu Ä‘iá»u gì. Nhưng dì Beth không nghÄ© nỗi là Jessie thiếu Ä‘iá»u gì. Anh nà y chưa có đủ nhiệt tình, không có những mÆ¡ ước hoang dại và liá»u mạng. Anh ta du hà nh trên quãng đưá»ng đã hoạch định rõ rà ng, có Ä‘iá»u gì khác thì khó chịu lắm. Dì Beth biết rằng Jessie đã là m đúng, chỉ thắc mắc vá» phải ứng cá»§a Jessie dữ dá»™i ra sao thôi. Gần đây đã có Ä‘iá»u gì khiến cháu phiá»n muá»™n, có không?
- Cháu không rõ dì muốn nói gì.
- Có, cháu biết chắc. Hầu như chắc chắn. Không những cháu biết chắc dì muốn nói, mà cháu còn biết chắc những suy Ä‘oán phải có. Ãể rõ rà ng hÆ¡n, dì dám nói rằng đã có chuyện vá»›i Geoffrey, phải không?
Jessie cưá»i ròn, không biết nói sao.
- Dì đã hiểu cháu rất rõ.
- Ãúng, và cuối cùng chị cÅ©ng bắt đầu hiểu bản thân chị. Và dì lấy là m mừng. Bây giá» cháu định là m gì?
- Cháu đang nghĩ đến chuyện đi xa chừng hai ngà y?
- Cháu không cần xin phép dì hay sao?
Dì Beth cưá»i ròn, và Jessie lắc đầu.
Sáu giá» sáng hôm sau, lúc mặt trá»i ló lên đồi, Jessie đã bắt đầu lái xe Ä‘i. Chị phải Ä‘i má»™t chặng đưá»ng dà i, mất chừng sáu tiếng đồng hồ, bảy tiếng không chừng và chị muốn tá»›i đúng giá». Ãể lái xe chị mặc chiếc áo sÆ¡ mi nhẹ và chiếc váy mát mẻ hÆ¡n mặc quần. Chị mang theo má»™t bình téc mốt đầy cà phê đá, bánh xăng uých và má»™t giỠđây trái bôm, và hạt dẻ, bánh kẹo đựng trong há»™p thiếc mà con trai ông quản trại đã mua giùm chị mấy hôm trước. Chị ra Ä‘i hà nh trang đầy đủ, và lòng rất cương quyết, cÅ©ng có sợ hãi nữa. Từ hai tháng nay, hai vợ chồng có trao đổi thư từ, má»—i tuần hai, ba lần, nhưng thư viết cho nhau đã có giá»ng khác hẳn. Bốn tháng nay chị chẳng gặp mặt anh. Bốn tháng kể từ ngà y anh quay mặt bá» Ä‘i, sau khi hai ngưá»i đã ném đá và o mặt nhau, tưởng chừng không bao giá» cúi nhặt lên nữa. Bao chuyện đã thay đổi. Trong thư, cả hai Ä‘á»u có giá»ng giữ gìn: tháºn trá»ng, e ngại nhưng cÅ©ng không thiếu giá»ng vui vui. Trong trang giấy đôi khi có những câu đùa rỡn, những lá»i nháºn xét ngá»› ngẩn, kể lể lôi thôi, những câu Ä‘iên rồ, rồi lại tháºn trá»ng trở lại, hình như e ngại phô ra quá nhiá»u cho ngưá»i kia biết lo giữ gìn không đụng đến những vấn đỠtế nhị: chị thì căn nhà , anh thì cuốn sách. Vẫn chưa có tin chắc chắn vá» hợp đồng biến sách thà nh phim truyện, nhưng mùa thu nà y sách sẽ ra mắt độc giả. Chị hà o hứng mừng cho anh, cÅ©ng như anh đã vui thÃch vá»›i chị vá» căn nhà . Anh luôn luôn cẩn tháºn gá»i đó là căn nhà “cá»§a emâ€. Mà quả tháºt là cá»§a chị. Tạm thá»i trong lúc nà y.
Cuá»™c Ä‘á»i hai ngưá»i đã chia rẽ, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ dệt chung thà nh má»™t tấm lụa. HỠđã xa cách nhau chỉ vì những chuyện đã xảy đến vá»›i há», chỉ vì những Ä‘iá»u ngưá»i nỠđối xá» vá»›i ngưá»i kia. Bởi những Ä‘iá»u mà không ngưá»i nà o có thể chịu đựng lâu hÆ¡n. Jessie tá»± há»i: sau những chuyện như thế, liệu có con đưá»ng nà o để nối lại tình xưa chăng? Có thể là không, nhưng chị muốn biết cho tháºt chắc. Ngay bây giá» kẻo mà cả hai không thể chỠđợi lâu hÆ¡n. Lỡ anh không muốn nhìn chị nữa thi sao? Trong thư anh nói giá»ng hầu như an pháºn. Anh không bao giá» yêu cầu chị tá»›i thăm. Nhưng anh sắp được thăm viếng rồi. Chị muốn thấy mặt anh, nhìn và o mắt anh để coi nết mặt đó thế nà o, chứ không muốn chỉ nghe tiếng vá»ng cá»§a anh qua thư từ.
Má»™t giá» rưỡi trưa, chị lái xe tá»›i tòa nhà cao tầng quen thuá»™c. Há» há»i han giấy tá» cá»§a chị, lục lá»i cái túi xách, và chị và o bên trong, tá»›i má»™t bà n giấy, viết tên lên má»™t tấm phiếu. Chị ngồi đợi ná»a giá», lâu tháºt là lâu, đưa mắt nhìn quanh quẩn, từ chiếc đồng hồ treo tưá»ng tá»›i cánh cá»a. Tim chị Ä‘áºp thùm thụp. Chị lại ngồi đây, và chị thấy kinh hãi. Tại sao lại tá»›i đây? Nói gì bây giá»? Có thể anh không muốn gặp chị, có thể vì váºy mà anh không há» nhắc nhở đến chuyện mong ước chị tá»›i thăm. Tháºt Ä‘iên rồ khi không vác xác lại đây… Ãiên tháºt… ngu tháºt.
- Có ngưá»i thăm Clarke … Có ngưá»i thăm Ian Clarke!
Ngưá»i canh ngục cất giá»ng lanh lảnh gá»i tên anh và Jessie đứng báºt dáºy, cố giữ cho bước chân mình được bình thưá»ng, lúc chị tiến lại chá»— ngưá»i đà n ông mặc quân phục đứng gác ở cá»a. Cánh cá»a nà y khác vá»›i cá»a chị thưá»ng Ä‘i qua trước kia, và lúc chị nhìn tá»›i cá»a đó, chị nháºn ra rằng bây giá» anh Ian đã ở má»™t khu khác. Có lẽ sẽ không có cá»a kiến chắn giữa hai ngưá»i nữa.
Ngưới lÃnh canh mở cá»a, nắm cổ tay chị để kiểm soát con dấu ngưá»i ta đóng lên lưng bà n tay chị ở chá»— cổng chÃnh, rồi đứng tránh má»™t bên cho chị qua. Cá»a đó dẫn tá»›i má»™t bãi cá» kê những chiếc ghế dà i bên cạnh những bồn hoa. Không thấy biên giá»›i rõ rà ng, chị thấy má»™t bãi cá» chạy dà i trông rất đẹp mắt. Chị cháºm rãi bước khá»i ngạch cá»a, và thấy những cặp vợ chồng dạo chÆ¡i hai bên bãi cá». Và rồi chị thấy Ian chá»— xa xa, đứng yên nhìn chị có vẻ ngạc nhiên lắm. Chị tưởng như má»™t cảnh trong phim, và đôi chân nặng như chì.
Chị cứ đứng yên tại chá»—, và anh cÅ©ng váºy. Cuối cùng trên mặt anh má»›i nở má»™t nụ cưá»i rá»™ng miệng. Trông anh giống như má»™t anh chà ng lang thang, cao lá»›n, đứng nhìn chị thăm chú và nhăn mặt. Ãôi mắt anh ươn ướt, nhưng còn thua đôi mắt chị. Tháºt Ä‘iên rồ, cách nhau có nữa bãi cá», và hai ngưá»i đứng yên, không ai chịu nhúc nhÃch… chị đà nh phải là m việc đó váºy…Chị tá»›i đây là để thăm anh, nói chuyện vá»›i anh, chứ có phải để đứng đó ngó anh, và nở má»™t nụ cưá»i đâu? Chị cháºm rãi bước dá»c theo lối Ä‘i, và anh cÅ©ng bắt đầu tiến lại phÃa chị, miệng cưá»i tươi tắn hÆ¡n, và cuối cùng đột nhiên chị sà và o vòng tay anh. Ian đây rồi, chà ng Ian mà chị đã biết! Ngá»i mùi là mùi Ian, cảm nháºn cÅ©ng thấy đúng là Ian . Cằm chị vừa vặn ở chá»— cÅ© trên vai anh. Chị cảm thấy không khà gia đình.
- Chuyện gì xảy ra váºy? Em xà i hết bình xịt tóc không được việc gì, hay là lÅ© thằn lằn không chịu nỗi em nữa rồi?
- Có cả hai chuyện đó. Em lên để cầu cứu anh đây.
Chị đã phải phấn đấu gay go để cầm nước mắt, và anh cÅ©ng váºy, và nụ cưá»i cá»§a há» vẫn còn như ánh mặt trá»i rá»i qua nước bong sen và o ngà y hè.
- Jessie, em Ä‘iên tháºt tình. Anh ôm chị cứng ngắt, và chị cưá»i ròn.
- Em nghÄ© rằng em phải váºy.
Chị Ä‘eo chặt cánh tay anh, và anh cảm thấy khoái quá. Chị đặt má»™t bà n tay lên đầu anh, cảm nháºn vẻ mượt mạt cá»§a tóc anh. Dù ở má»™t phòng nhiá»u đà n ông, chị nhắm mặt lại, sá» thá». CÅ©ng nháºn ra mái tóc mượt mạt đó. Ãó là tóc Ian.
- Trá»i Æ¡i! Trông anh khá»e mạnh lắm. Chị đẩy anh ra xa vừa đủ để ngắm anh. Coi anh đặc sắc lắm. Gầy gò, hÆ¡i mệt má»i, hÆ¡i rám nắng, và ngÆ¡ ngác quá chừng. Tháºt đặc sắc. Anh kéo chị lại gần trở lại, và chị nép đầu lên vai anh.
- á»’, em bé cá»§a anh! Khi em viết thư trở lại anh không tin nỗi là có chuyện đó. Anh mấy hết hy vá»ng rồi.
- Em biết. Em là đứa khốn nạn!
Ãá»™t nhiên chị cảm thấy khó chịu vá»›i mấy tháng trưá»ng im hÆ¡i lặng tiếng. Bây giá», nhìn và o nét mặt anh, chị má»›i thấy nỗi chuyện đó là m anh thương tổn đến báºc nà o. Chẳng qua chỉ trại chị bắt buá»™c phải là m thôi: má»™t đứa vô cùng khốn nạn!
- Ãúng, nhưng dù khốn nạn cÅ©ng xinh đẹp vô cùng! Em đẹp lạ luÌ€ng, Jessie ạ. Và em cÅ©ng hÆ¡i lên cân đấy.
Anh lại vòng tay ôm lấy chị, và nhìn chị chăm chú. Anh không muốn rá»i bá», chỉ sợ chị biến Ä‘i mất. Anh muốn ôm chặt lấy chị, muốn chắc dạ rằng chị là hiện thá»±c. Và trở lại vá»›i anh. Nhưng có thể… có thể chị chỉ tá»›i thăm… chà o há»i… hoặc nói lá»i từ giã. Ãá»™t nhiên đôi mắt anh tá» rõ những ná»—i Ä‘au đớn anh Ä‘ang nghÄ© tá»›i, và Jessie tá»± há»i anh Ä‘ang nghÄ© gì trong đầu. Nhưng chị không biết phải nói gì. Lúc nà y chị chưa biết nỗi.
- Ãá»i sống thôn dã khiến em máºp ra. Và sung sướng nữa. Ãá»c thư em, anh thấy giá»ng đó.
Anh kéo chị lại gần chút nữa, và vét lên mũi chị:
- Ta tá»›i chá»— kia ngồi xuống đã. Ãầu gối anh run dữ, đứng không nỗi.
Chị cưá»i ròn, và anh lau nước mắt trên má chị.
- Anh run! Em chỉ sợ anh không muốn nhìn mặt em!
- Ãể cho những thằng khác được mê mẩn ư? Ãừng nói nhảm chứ.
Anh nháºn ra chị có Ä‘eo hạt Ä‘áºu bằng và ng và anh vá»™i vã đưa tay nắm lấy tay chị.
Hai ngưá»i tìm được chiếc ghế dà i bên cạnh bồn cá» ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt tay. Má»™t tay anh ôm ngang ngưá»i chị và anh cảm thấy bà n tay chị run run trong tay kia cá»§a anh rồi những lá»i tuôn ra dá»… dà ng. Chị không thể giữ được lòng mình. Những chuyện bá»±c bá»™i nên gạt bá» hết Ä‘i.
- Ian, em yêu anh. Tháºt nhảm nhà cái chuyện không cần đến anh nữa. Chị nói giá»ng như tha thiết đến anh, nhưng quả tháºt đó là điá»u chị định nói vá»›i anh. Bây giá» chị biết chắc lắm rồi. Chị biết mình muốn gì. Vấn đỠbây giá» là muốn hÆ¡n là cần. Chị vẫn cần đến anh, nhưng theo cách khác hẳn. Chị biết chị ham muốn có anh, tháºt tha thiết.
- Cuá»™c Ä‘á»i em nghe chừng không buồn chán chút nà o, em ạ. Xem ra còn tốt đẹp nữa là khác: Ä‘á»i sống thôn dã, ngôi nhà … nhưng… - Anh nhìn và o mắt chị, và trên mặt anh thoáng hiện nét vui mừng cảm Æ¡n Ä‘á»i… anh rất vui mừng nếu cuá»™c sống đó không buồn chán, hay nếu chỉ hÆ¡i buồn chán má»™t chút thôi cÅ©ng được. á»’ Jessie, anh mừng lắm. Anh kéo chị lại gần.
- Anh có còn yêu em chút nà o không? Chị nói giá»ng như má»™t cô gái bé nhá». Lâu lắm rồi, không ai được nghe giá»ng đó, và cÅ©ng lâu lắm rồi anh chẳng được nghe. Nhưng nếu anh không ham muốn chị chút nà o nữa thì sao? Chị sẽ là m gì? Trở lại vá»›i những ngưá»i như Geoffrey hay như thằng cha viết kịch đầu tóc bù xù từ Nữu Ước tá»›i? Và trở vá» vá»›i lòng trống trải tại căn nhà có viên đình, có cây Ä‘u, tưởng tượng ra má»™t thế giá»›i cho Ian … nhưng không có anh? Trở lại đó để là m gì? Nhìn chân dung anh? Tưởng tượng ra giá»ng anh nói? Ãeo đôi bông ta há»™t pẹc cá»§a anh cho?
- Nà y em, em có vẻ bất an trong lòng đấy. Em đang nghĩ gì?
- Ãến anh. Chị nhìn thẳng và o mắt anh. Chị cần hiểu rõ.
- Ian, anh có còn yêu em không?
- Rất nhiá»u, không nói hết được, em ạ. Em nghÄ© sao, Jessie? Anh yêu em hÆ¡n cả trước kia đã yêu em. Nhưng em muốn li dị, thì cÅ©ng là điá»u phải thôi. Anh không thể đòi há»i em phải sống, vượt qua tất cả những chuyện đó.
Anh phác há»a má»™t cỠđộng mÆ¡ hồ, chỉ nhà tù phÃa sau, Ä‘em lại bối rối trong ánh mắt chị.
- Còn anh thì sao? Vẫn sống qua nỗi chứ?
Chị đẩy anh ra xa má»™t chút để ngắm. Anh có vẻ gầy Ä‘i nhiá»u. Khá»e mạnh, nhưng gầy Ä‘i nhiá»u.
- Anh đã là m cho cuá»™c sống tốt đẹp hÆ¡n, hÆ¡n là anh nghÄ© có thể là m được. Thì anh đã hoà n tất cuốn sách. Bây giá», ngưá»i ta má»i anh dạy tại má»™t trưá»ng, và anh được ngưá»i ta hứa cho má»™t việc… Anh tá» vẻ ngần ngại, nhìn ra xa, phÃa trên đầu chị, rồi hÃt và o tháºt sâu: anh sẽ chịu má»™t cuá»™c thẩm vấn và o tháng chin nà y. Há» có thể thả anh ra. Hầu như chắc chắn là anh sẽ được ta. Nhá» má»™t phép lạ nà o đó, từ hồi anh và o đây, há» không tin những lá»i buá»™c tá»™i tại phiên tòa. Vì thế, xem chừng anh sẽ sá»›m được trở lại nhà .
- Sớm là chừng bao lâu?
- Có thể sáu tuần, có thể ba, bốn tháng, mà tệ nhất là sáu tháng. Nhưng đó không phải là điá»u quan trá»ng Jessie ạ. Chuyện còn lại kìa, em tÃnh sao? Chuyện giữa hai đứa mình kìa? Việc anh ở tù chưa phải là vấn đỠcá»§a chúng ta.
- Nhưng đã thay đổi quá nhiá»u.
Anh biết đó là sá»± tháºt. Qua thư cá»§a chị anh đã hiểu, qua những việc là m cá»§a chị anh đã biết, và bây giá» anh lại thấy trên nét mặt chị. Chị có nhiá»u nữ tÃnh hÆ¡n trước nay anh chưa từng thấy. Nhưng má»™t Ä‘iá»u gì tháºt nhiệm mà u nói vá»›i anh rằng chị vẫn như cÅ©. Hay má»™t phần cá»§a chị vẫn như cÅ©. Chỉ còn má»™t cá»§a nà ng Jessie cÅ© thuá»™c vá» chị vẫn như cÅ©. Chỉ còn má»™t cá»§a nà ng Jessie cÅ© thuá»™c vá» chị lúc nà y thôi, nhưng anh lại thÃch như váºy. Phong cách cÅ© cá»§a chị kéo dà i lâu lắm rồi, bây giá» chị có thay đổi, nhưng đổi ra tốt đẹp hÆ¡n: đầy đủ hÆ¡n, mạnh mẽ hÆ¡n, và già u có hÆ¡n. Chị hoà n toà n. và chị vẫn ham muốn anh. Quả tháºt cả hai ngưá»i đã có được má»™t Ä‘iá»u gì. ChÃnh anh cÅ©ng thà nh chin chắn hÆ¡n nhiá»u.
- Anh nghÄ© rằng đã có nhiá»u chuyện thay đổi, Jessie ạ. Nhưng có má»™t số không thay đổi. Và má»™t số không thể thay đổi đó là hai giá» sang, anh vá»™i vã trở dáºy, tay còn ôm cái gối. Vì chuyện đó không thể có tháºt nữa, nên anh thưá»ng mÆ¡ thấy. Nhưng anh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra, trong khi anh lại muốn nó xảy ra, nhưng… em ạ, nói cho anh biết có phải chuyện tháºt đấy không?
- Chuyện tháºt đấy mà … nhưng anh là m gẫy cánh tay trái cá»§a em kìa.
- Rất tiếc. Anh tránh xê chị ra má»™t lát, và hai ngưá»i cùng cưá»i – Em cưng, anh yêu em. Anh cÅ©ng chẳng cần để ý chuyện em muốn có con má»™t chút nà o. Anh yêu em, tại căn nhà đổ nát em má»›i thuê được, hay tại má»™t biệt thá»±, hay bất cứ chá»— nà o. HÆ¡n thế, anh chợt thấy em dá»… thương quá. Không hiểu Ä‘iá»u gì đã khiến em trở lại vá»›i anh, chỉ biết rằng anh rất sung sướng thấy em trở lại.
- Em cÅ©ng váºy! - Chị lại bá cổ anh, đớp tai anh, rồi cắn má»™t miếng – Em yêu anh. Chị thì thầm bên tai anh, và anh véo chị. Lâu lắm rồi anh không được đụng tá»›i chị, ôm ấp và ngá»i mùi chị. Ngay cả chuyện cắn véo cÅ©ng thấy hay hay, như má»™t món đồ trang sức váºy.
- Trá»i Æ¡i, có chuyện gì vá»›i anh váºy, Ian?
- Em muốn nói gì? – Anh tỠý lo lắng.
- Em véo anh mà không thấy anh la. Má»—i lần em véo, anh Ä‘á»u la cÆ¡ mà ? Hay là anh không yêu em chút nà o nữa?
Nhưng đôi mắt chị long lanh sang, tưởng như đã nhiá»u năm rồi đôi mắt đó không được dịp để rá»±c sáng. Ian còn nghÄ© rằng có thể trước kia cÅ©ng không hỠđược váºy.
- Em đến đây chỉ để bắt anh la?
- Tất nhiên. Có váºy em má»›i la lại anh được chứ? Và ôm anh, hôn anh, năn nỉ anh rá»i khá»i đây, vá» nhà vá»›i em. Anh chịu chứ? Chịu không?
Lạy Chúa! Mưá»i hai giá» trước, chị không dám chắc là anh còn muốn chị. Nhưng anh vẫn muốn! Cảm Æ¡n Chúa, anh đã muốn.
- Chịu mà , chịu mà ! Việc gì khiến em hối hả thế?
- Em có chuyện gì váºy? Rắn ở chá»— nà y ư? Hay là nhện? ChÃnh vì váºy mà em muốn anh, phải không? Thằng nà y diệt trừ côn trùng số dách! Biết em quá mà !
- Báºy nà o! Không phải nhện, không phải rắn, mà là … Chị nhăn mặt.
- Ha, ha!
- Kiến. Tối hôm ná», em bước và o bếp, là m miếng bánh xăng uých phết bÆ¡ Ä‘áºu phá»ng, rồi em hét to quá. Em … À, anh cưá»i tôi phải không? Ãốt anh Ä‘i, anh cưá»i gì em?
Ãá»™t nhiên hai ngưá»i cùng cưá»i rá»™, và anh ôm lấy chị, hôn lần nữa.
Hai ngưá»i cùng cười qua nước mắt.
Chiến tranh đã qua rồi.
Và tám tuần sau, anh vỠnhà .
HẾT
|
 |
|
| |