09-02-2010, 05:07 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 6
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Ngà y tháng nhanh chóng trôi qua, tôi chưa kịp thÃch ứng vá»›i thân pháºn công chúa thì sứ Ä‘oà n rước dâu cá»§a Ngõa Lặc đã đến đô thà nh Chu Quốc.Theo như Tố nhi Ä‘i nghe ngóng được thì bá»n hỠđến không Ãt ngưá»i do tam hoà ng tá» Ngõa Lặc dẫn đầu, ai cÅ©ng vênh váo như thể mắt má»c trên đỉnh đầu, ai cÅ©ng không hiểu phép tắc nhìn là biết Ngõa Lặc là nÆ¡i man di má»i rợ.
Tôi cưá»i, cÅ©ng chẳng trách ngưá»i ta được, nếu như thắng tráºn là chúng ta, đến đô thà nh bá»n há» thì cÅ©ng vênh như thể nhị ngÅ© bát vạn. Tố nhi há»i nhị ngÅ© bát vạn là gì, lưá»i chẳng buồn giải thÃch tôi chỉ nói rằng túm lại là rất vênh. ( nhị ngÅ© bát vạn - nhị ngÅ© bát là chược trong trò chÆ¡i mạt chược, có quy định khi chÆ¡i bắt buá»™c phải có má»™t đôi chược thì má»›i coi là huá» ván nên nhị ngÅ© bát rấtquan trá»ng, và vì quan trá»ng nên vênh là đúng thôi, do váºy mà xuất hiện câu nói nà y - ngưá»i dịch).
Tố nhi nói, không giống nhau, ngà y trước chúng ta cÅ©ng từng đánh thắng Ngõa Lặc, nhá»› năm nà o Thượng vương gia lÄ©nh quân đánh bại mưá»i vạn kị binh Ngõa Lặc, nhưng vương gia là ngưá»i tốt, đối xá» vá»›i má»i ngưá»i ôn hòa,nhân háºu.
"Váºy thì bây giỠông ta ở đâu? Sao để cho Ngõa Lặc chiếm Uyển thà nh?", tôi há»i. Tố nhi sầm mặt nói rằng năm trước Thượng vương gia qua Ä‘á»i rồi. Äúng là ngưá»i tốt mệnh ngắn, kẻ xấu thì sống nghìn năm.
Tố nhi lại nói, nghe nói vị tam hoà ng tá» nà y đẹp như tranh, vừa lạnh lùng vừa tuấn tú ở Ngõa Lặc đã là m Ä‘iên đảo không Ãt cô gái. Tôi vừa nghe đã thấy hứng thú, những tin lá cải kiểu nà y Ä‘i đến đâu chẳng được yêu thÃch, bèn sai Tố nhi mau mau Ä‘i dò há»i thêm xem xem tam hoà ng tá» nà y rút cục là ngưá»i thế nà o.
Tố nhi thấy tôi kÃch động, tưởng răng chuyện liên quan đến quốc gia đại sá»± cuống cuồng chạy Ä‘i. Chá» cô Ä‘i rồi tôi má»›i thấy mình là m việc thừa, bà nó chứ, lại thêm má»™t anh giai chỉ để ngắm chứ không là m gì được.
Kết cục Tố nhi chưa kịp Ä‘i nghe ngóng được gì thì tôi đã có cÆ¡ há»™i táºn mắt nhìn đứa "con trai" tương lai. Hoà ng đế anh trai bà y yến tiệc thiết đãi sứ Ä‘oà n ở Ä‘iện Minh Trị, vá» lý mà nói thì công chúa chưa kết hôn không được tham gia nhưng khổ ná»—i thằng con tương lai lại Ä‘Ãch danh đòi tôi xuất hiện.
Chuyện nà y tuy không đúng vá»›i lá»… chế nhưng ngưá»i ta đã nói thế thì ai dám không theo! Tố nhi vừa chỉ huy cung nữ giúp tôi mặc lá»… phục vừa cà u nhà u, đưá»ng đưá»ng là công chúa má»™t nước mà để ngưá»i ta gá»i thì phải có mặt, cứ như thể cô má»›i là ngưá»i chịu oan ức chứ không phải tôi.
Tôi nhìn cung nữ cà i kim trâm lên đầu mình và nghe Tố nhi lải nhải, nghÄ© bụng sao mà lắm chuyện thế, chẳng phải những ngưá»i sống trong thâm cung Ä‘á»u là nhân tinh hay sao? Nhìn cái cô Tố nhi nà y thẳng như ruá»™t ngá»±a chẳng có chút mưu trà nà o, không hiểu sao lại là tâm phúc cá»§a công chúa nữa?
Nói tháºt tôi chẳng há» thấy tá»§i thân mà ngược lại, còn phải cảm Æ¡n đứa con chưa từng gặp mặt nà y. Hai tháng trá»i trong chốn thâm cung, nếu không được ra ngoà i chắc tôi phát Ä‘iên lên mất. Con ngưá»i tôi á, không sợ nhất là náo nhiệt, khó khăn lắm má»›i có cÆ¡ há»™i vá» quá khứ chẳng kịp xem cái gì đã phải quay vá» thì có thiệt không.
Äợi bá»n há» thu xếp xong xuôi, nhìn và o gương. Aaaa! Cả cái đầu kim quang lấp lánh, hÆ¡n mưá»i cây trâm xếp thà nh hình cánh quạt nhìn như thể Ä‘uôi công. Haiz, nếu không vì mấy cái trâm nà y toà n bằng và ng thì bà đây đã quẳng Ä‘i từ lâu rồi.
Ba lá»›p trong, ba lá»›p ngoà i cá»§a lá»… phục mặc và o, thêm bá»™ trang sức lấp lánh nữa công nháºn cÅ©ng có phong thái hoà ng gia phết.
Äến Ä‘iện Minh Trị, từ sá»›m đã đèn Ä‘uốc sáng trưng, bữa tiệc cÅ©ng bắt đầu. Vừa và o cá»a Ä‘iện, bên trong láºp tức im ắng, má»i ánh mắt có Ä‘au khổ, có đắc ý... Ä‘á»u táºp trung và o tôi.
Hoà ng đế anh trai cao cao trên long tá»a, ngay sát bên phải là má»™t thanh niên, đứng từ xa nên nhìn không rõ. Hai mé dưới long tá»a là các đại thần, má»™t bên là Chu quốc, bên kia là sứ Ä‘oà n Ngõa Lặc. Phục sức Chu quốc áo rá»™ng, tay áo dà i; còn Ngõa Lặc thì tay áo hẹp, áo bó sát và o ngưá»i, má»›i nhìn đã biết đến từ quốc gia giá»i cưỡi ngá»±a bắncung.
Tôi chầm cháºm tiến và o, má»—i bước chân Ä‘á»u cố tá» ra dáng vẻ má»™t công chúa. Tá»± biết mình cÅ©ng chẳng phải công chúa gì sất nhưng đã trót và o vai rồi thì cÅ©ng phải diá»…n cho tốt đúng không? Không thì sau nà y sao dám lấy tiá»n công.
Bên trái là ngưá»i Chu, có văn thần, có cả võ tướng, má»™t và i lão thần mắt ngân ngấn nước còn các võ tướng thì đã nắm chặt nắm đấm lại. Há» chắc chắn nghÄ© rằng sá»± xuất hiện cá»§a tôi trong bữa tiệc là sá»± coi thưá»ng cá»§a Ngõa Lặc vá»›i Äại Chu. Má»™t cô công chúa chưa kết hôn xuất hiện trong bữa tiệc cá»§a ngoại thần, đây không chỉ là sá»± sỉ nhục vá»›i công chúa mà còn là ná»—i sỉ nhục cá»§a Äại Chu.
Trái ngược lại, phÃa bên phải, ai ai cÅ©ng cưá»i vui, dùng ánh mắt thăm dò đánh giá tôi.
Äi đến chân bục, cuối cùng cÅ©ng nhìn rõ sắc mặt hoà ng đế anh trai và cả anh chà ng ngồi cạnh nữa. Những gì Tố nhi nghe ngóng được quả không sai, công nháºn là rất đẹp trai, lại thêm đôi mắt hoa đà o như cưá»i mà không phải cưá»i Ä‘ang nhìn tôi nữa. Tôi vừa hà nh lá»… vừa thầm đánh giá tam hoà ng tá».
"Vinh nhi, đến ngồi cạnh trẫm.", hoà ng đế anh trai nói vá»›i tôi rồi chỉ và o chá»— ngồi bên trái. Tôi ngoan ngoãn gáºt đầu, vòng qua mé bên trái quỳ xuống. Haiz! Lại phải quỳ, không biết tà nữa có đứng dáºy nổi không đây?
"Phúc Vinh công chúa quả đúng tương truyá»n xinh đẹp tuyệt trần.", tên tam hoà ng tá» cưá»i, nói.
Hắn vừa dứt lá»i đã có tiếng cưá»i từ trong những ngưá»i Ngõa Lặc phát ra, còn đại thần Chu quốc thì biến sắc. Ai chẳng biết Phúc Vinh công chúa nổi tiếng vì tà i năng chứ không vì tướng mạo, câu nói nà y rõ rà ng có ý châm chá»c.
XÃ! Tôi chá»i thầm trong bụng, đúng là thể loại không ra gì, chỉ là nói đểu ngưá»i khác má»™t câu thôi liệu có cần thiết mừng rỡ như thế không? Quay sang thấy nét mặt hoà ng đế không sáng như trước nhưng cÅ©ng chẳng tỠý nói gì.
"Äa tạ tam hoà ng tá» khen ngợi, bổn cung tháºt không dám nháºn." Tôi mỉm cưá»i, thấy mình thể hiện phong thái hoà ng gia quá tốt, chỉ tiếc không thể tá»± vá»— tay khen ngợi mình. "Bổncung cÅ©ng nghe nói tam hoà ng tá» anh minh thần võ, tháºt không hổ thẹn là hoà ng tỠđược sá»§ng ái nhất quý quốc."
Hoà ng đế anh trai cầm cốc lên nhấp rượu, còn tam hoà ng tá» hÆ¡i nhếch mép tỠý không quan tâm đến lá»i nịnh bợ nà y.
"Bổn cung lần nà y Ä‘i cầu thân, trước cÅ©ng vì tương lai sau nà y mà lo lắng nhưng nay nhìn thấy tam hoà ng tá» má»›i biết những lo lắng ấy là thừa." tôi tiếp tục nói, tiếng không to nhưng có thể nghe thấy rõ rà ng từ má»i nÆ¡i trong Ä‘iện.
Tam hoà ng tá» hÆ¡i nhÃu mà y, nhìn tôi không biết câu nói nà y có ẩn ý gì.
"Sau nà y cho dù hoà ng đế quý quốc có quy tiên thì bổn cung cÅ©ng có nÆ¡i nương tá»±a. Tuy chỉ là mẹ kế nhưng Ngõa Lặc từ trước tá»›i nay Ä‘á»u dá»±a và o đạo hiểu trị nước nên tam hoà ng tá» sẽ đối xá» vá»›i bổncung không tồi? Bổn cung tá»± nhiên có thêm má»™t đứa con ưu tú thế nà y đúng là phúc tu hà nh từ kiếp trước."
Chẹp, cổ văn há»c không tốt, không biết nói thế nà y có được không? Tôi chưa nói xong thì tam hoà ng tỠđã biến sắc.
Con trai chưa kịp có phản ứng gì thì hoà ng đế anh trai đã thất sắc, quát: "Vinh nhi, không được nói linh tinh." rồi quay sang xin lá»—i tam hoà ng tá»: "Vinh nhi còn bé không hiểu biết, xin Ä‘iện hạ đừng chấp."
Tam hoà ng tá» chỉ lạnh lùng hừ má»™t tiếng, cÅ©ng không đáp lá»i. Tôi đà nh giả vá» biết lá»—i cúi gằm mặt, không dám nói gì thêm.
Hứ! Tôi nhìn trộm cái tên tốt mã kia, vênh đi, cứ vênh đi, bà đây chỠxem mi vênh đến mức độ nà o.
"Hoà ng thượng, bổn quốc muốn sá»›m nghênh đón công chúa vá» Phồn Äô hà nh đại lá»… để hai nước sá»›m kết tình thân, con dân hai nước cÅ©ng bá»›t bị chiến tranh xâm hại.", tam hoà ng tá» nói vá»›i nụ cưá»i đã thà nh công thức trên mặt.
Hoà ng đế anh trai gáºt đầu: "Ngà y 23 tháng nà y được không? Trẫm đã cho ngưá»i xem, đây là ngà y hoà ng đạo."
"Nhưng theo bổn quốc thì lại là mùng 9 tháng nà y, xin hoà ng thượng tôn trá»ng phong tục cá»§a bổn quốc. HÆ¡n nữa chắc hoà ng thượng cÅ©ng không hi vá»ng công chúa vì vá»™i và ng Ä‘i cho kịp mà phải lao khổ?"
Các đại thần Chu Quốc phÃa dưới tá» vẻ bất bình, Ngõa Lặc đúng là ép ngưá»i quá đáng.
Mùng 9, chẳng phải là ngà y kia sao? Tôi thì chẳng cần hoà ng đạo hoà ng Ä‘iếc gì sất chỉ mong sá»›m ra khá»i cung. Thẩm lão đầu đã nói chỉ có thể giúp tôi chạy thoát sau khi lên đưá»ng. Äi sá»›m ngà y nà o sẽ sá»›m nhìn thấy trá»i đất mênh mông bên ngoà i ngà y ấy, giÆ¡ hai tay tán thà nh luôn.
Hoà ng đế anh trai gáºt đầu: "CÅ©ng tốt, Ä‘iện hạ đã nói váºy thì Vinh nhi mau quay vá» chuẩn bị, ngà y kia mùng 9 trẫm sẽ tiên ngươi rá»i đô."
Tôi gáºt đầu, đứng lên lui Ä‘i mà khổ ná»—i quỳ cả ná»a buổi, chân tê dại vẫn phải giả bá»™ không có gì. Haiz! Cổ nhân cÅ©ng không phải dá»… dà ng gì.
Sau khi ra khá»i Ä‘iện Minh Trị vá»›i phong thái công chúa tôi chạy há»™c tốc vá» cung khiến đám cung nữ tưởng công chúa bị ức hiếp gì trong bữa tiệc, quay vá» lại nghÄ© quẩn. Nà o ai ngỠđược là do bổn cô nương đây phấn khÃch quá. VỠđến địa bà n cá»§a mình, bắt đámcung nữ đứng bên ngoà i, tôi bắt đầu xếp hà nh lý, cần mang thì mang, cần lấy thì lấy, cổ đại hay hiện đại Ä‘i đến đâu cÅ©ng không thể thiếu được tiá»n.
Túi đồ vẫn chưa xếp xong bên ngoà i đã có ngưá»i báo Thẩm lão đầu đến. Äến tháºt đúng lúc, đỡ mất công sai ngưá»i Ä‘i má»i ông ta. Thẩm lão đầu cưá»i cưá»i, nhìn đống đồ trên bà n, ánh cưá»i trong khóe mắt cà ng sâu là m hằn thêm những nếp nhăn. Tôi bị ông chiếu tướng có phần ngượng ngùng, nói: "Tiá»n bối đừng cưá»i, tiểu nữ thấy Ä‘i đến đâu cÅ©ng cần đến tiá»n có đúng không ạ?"
Thẩm lão đầu chỉ cưá»i, đột nhiên láºt tay để lá»™ con dao sáng loáng dà và o cổ tôi/
"Nha đầu, mi rút cục là ai?", ông há»i.
Cái ông già nà y sao láºt mặt còn nhanh hÆ¡n cả ngưá»i ta láºt sách? Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, há»ng rồi, nhất thá»i đắc ý quên mất công chúa Phúc Vinh từ nhỠđã sống trong hoà ng gia, lá»›n lên từ nôi và ng nôi bạc tuyệt đối không phải loại thấy tiá»n mắt sáng như sao. Tôi quay ra cưá»i vá»›i ông má»™t cách ngốc nghếch, che Ä‘áºt sá»± hoang mang cá»§a mình. " Tiá»n bối đừng đùa là m tiểu nữ sợ. Tiểu nữ có thể là ai chứ? Tiá»n bối chứng kiến tiểu nữ khôn lá»›n gần hai mươi năm rồi lại còn há»i câu đấy sao?"
"Ngươi tuy giống Vinh nhi nhưng tÃnh cách thì hoà n toà n khác, đừng có lừa ta, cho dù Ä‘áºp đầu và o cá»™t thì tÃnh cách cÅ©ng không thể biến đổi nhiá»u váºy được."
Tôi nhẹ nhà ng đáp: "Vinh nhi cÅ©ng biết mình biết đổi rất nhiá»u, không phải Vinh nhi muốn thay đổi mà do tình thế ép buá»™c. Hoà ng thượng anh trai từng nói sẽ sá»§ng ái Vinh nhi cả cuá»™c Ä‘á»i mà nay thì sao? Ngưá»i Ngõa Lạc vừa đến lá»i hứa cá»§a ngưá»i ta đã không còn giá trị rồi. Vì an nguy cá»§a Äại Chu, không cần biết Phồn Äô là thác rồng hay huyệt hổ ngưá»i ta Ä‘á»u sẵn sà ng tặng Vinh nhi cho kẻ khác."
Nét mặt Thẩm lão đầu đã có phần xúc động, tôi phải đổ thêm tà dầu nữa má»›i đủ: " Từ ngà y tỉnh lại, tiểu nữ biết có nhiá»u chuyện mình không nhá»› lại được, cÅ©ng có thể vì Vinh nhi cá»§a ngà y trước không muốn nghÄ© đến nữa, nhá»› ra chỉ cà ng thêm Ä‘au khổ chi bằng quên lãng. Giống như má»™t ngưá»i được hồi sinh, tiểu nữ là Vinh nhi mà cÅ©ng không phải là Vinh nhi. Tiểu nữ chỉ biết nói váºy, tin hay không là ở tiá»n bối."
Thẩm lão đầu nhìn tôi, chắc Ä‘ang xác định lại độ chÃnh xác những gì tôi nói ra, má»™t lúc sau má»›i thu dao lại, há»i: "Ngà y kia sẽ xuất phát?"
Tôi gáºt đầu, thở phà o nhẹ nhõm, xem ra tạm thá»i ông già nà y tuy nghi ngá» nhưng sẽ không tìm cách đối phó vá»›i tôi. Cái ông già nà y liệu có lợi hai như lá»i ông ta nói không? Có tháºt sẽ cứu thoát tôi trước mắt bao ngưá»i thế không? Chưa biết bản lÄ©nh ra sao mà đã giao phó tất cả cho ông ấy, đến lúc có biến cố thì biết là m sao???
Thẩm lão đầu không là m khó tôi nữa còn tôi thì ôm hi vá»ng vá» tương lai tốt đẹp Ä‘i ngá»§. Tối đó nằm mÆ¡ tôi cÅ©ng mÆ¡ thấy mình Ä‘ang đếm tiá»n, bao giai đẹp, không kìm được cưá»i thà nh tiếng, ngà y hôm sau tỉnh dáºy ướt đẫm má»™t góc gối.
Mùng 8 là má»™t ngà y gà bay chó nhảy, báºn rá»™n túi bụi. Há»™i Tố nhi như thể có bánh xe dưới chân, đến chá»— nà o cÅ©ng chỉ thấy có cÆ¡n gió lướt qua. Thá»i gian qua gấp gáp mà lại có quá nhiá»u thứ cần thu xếp. Äây giống Ä‘i cầu thân ở chá»— nà o chứ có mà giống như Ä‘i tị nạn thì đúng hÆ¡n. Các cung nữ cho tất cả má»i thứ linh tinh và o trong rương còn tôi chá»n những thứ bé bé đáng tiá»n giấu và o má»™t chá»—. Haiz, tháºt đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa được ra ngoà i mở mang thà nh ra chẳng biết cái nà o đáng tiá»n hÆ¡n cái nà o, thôi đà nh lấy và ng cho an tâm.
Tố nhi giúp tôi thu dá»n tranh chữ trong thư phòng, thá»±c ra tôi rất muốn nói rằng đừng dá»n mấy thứ vô dụng ấy nữa, có thá»i gian Ä‘i kiếm thêm và ng bạc tốt hÆ¡n, nhưng mấy lần mở miệng ra lại ngại không dám nói nữa. Bà đây tuy không biết chữ nà o nhưng Phúc Vinh công chúa lại là tà i nữ có tiếng, tôi mà nói sẽ há»§y hoại hình tượng ngưá»i ta mất do váºy đà nh mặc kệ Tố nhi là m việc không cần thiết,
Tôi thấy hứng thú khi Tố nhi lấy từ trong ngăn kéo ngầm má»™t cái há»™p vừa bé vừa dà i, những thứ phải giấu Ä‘i thưá»ng là bảo váºt, bèn bảo cô mang đến cho tôi xem. Mở há»™p thấy bên trong chỉ có má»™t bức tranh khiến tôi thất vá»ng. Trong tranh là má»™t cô gái mặc cung phục, rất đẹp, nét quyến rÅ© tá»a ra từ xương cốt.
"Ngưá»i trong bức tranh nà y là ai?", tôi há»i.
Tố nhi vá» lý trà đã chấp nháºn việc tôi mất trà nhá»› nhưng vá» tình cảm vẫn có phần khó thÃch nghi: "Công chúa, đây là bức há»a quý phi nương nương, mẫu thân công chúa."
Mẫu thân? Äẹp như váºy sao? Tôi cầm bức tranh đứng trước gương đối chiếu, tá»± dưng thấy tháºt thiệt thòi mình không có lấy má»™t phần nhan sắc cá»§a bà . Bà mẹ cá»§a tôi đúng là không có trách nhiệm, bản thân thì xinh đẹp như váºy mà không truyá»n cho con gái được tà nà o.
PhÃa dưới bức há»a viết mấy chữ bé, tuy hiếu kỳ nhưng cÅ©ng không thể nói vá»›i Tố nhi rằng tôi không biết chữ nên đà nh gác lại.
"Có Ä‘em theo bức há»a nà y không?", Tố nhi há»i.
Tôi gáºt đầu, đã là chân dung mẫu thân mà không mang theo thì Tố nhi sẽ nghÄ© thế nà o nữa. Lại nhìn và o ngưá»i đẹp trong tranh, mẹ Æ¡i tuy mẹ không cho con chút nhan sắc nà o nhưng ngay cả Ä‘i cầu thân con cÅ©ng không quên mang theo mẹ.
Dá»n dẹp đến tối má»›i xong. Äể có thể lá»±c dồi dà o ứng phó vá»›i buổi lá»… ngà y mai, tôi lên giưá»ng ngá»§ từ sá»›m. Có lẽ do quá hồi há»™p nên nằm mãi mà không ngá»§ được. Äang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng thì nghe có tiếng ngưá»i Ä‘i và o, tưởng là Tố nhi, liá»n ngồi dáºy quay ra nói: "Tố nhi, tôi không ngá»§ được, bây giá» mấy giá» rồi?"
Tố nhi không trả lá»i khiến tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Không nhìn không sao, vừa ngẩng lên tôi giáºt mình tà nữa thì rÆ¡i từ trên giưá»ng xuống.
Hôm nay đổi cho bất cứ ai đến cÅ©ng không là m tôi kinh ngạc đến mức nà y, cho dù ngưá»i đó có là hoà ng thượng đến từ biệt hay Thẩm lão đầu đến thương thảo chuyện chạy trốn. Nhưng, khiến tôi không thể ngỠđược ngưá»i đến lại là tam hoà ng tá» cá»§a Ngoẵ Lặc.
Thị vệ cá»§a Äại Chu đâu hết rồi, sao có thể để hoà ng tá» nước địch đến thâm cung cá»§a công chúa và o lúc đêm khuya thế nà y?
Äối mặt vá»›i ánh mắt lạnh băng cá»§a tam hoà ng tá» tôi thấy mình tê dại. Có khi nà o đến giết ngưá»i diệt khẩu? Nhưng tôi có biết gì đâu? Äến báo thù? Nếu thế tháºt thì đúng là đồ hẹp hòi, tôi chỉ công kÃch má»™t chút thôi chứ có gì to tát đâu.
Äang suy nghÄ© thì hắn ta đã đến trước giưá»ng, đầu cá»§a tôi dần ngả ra sau theo từng bước chân tiến lại gần và cuối cùng dừng ở góc bốn mươi lăm độ. Do tác động cá»§a trá»ng lá»±c, cằm hướng xuống dưới, miệng tôi hé mở.
"Sao không hét?" anh ta cưá»i nhạt.
Hét? Có tác dụng không? Tôi lấy tay đẩy cằm mình lên, cưá»i gượng: "Ná»a đêm ná»a hôm, là m phiá»n đến ngưá»i khác là không tốt mà cho dù không phiá»n đến ai phiá»n đến hoa hoa cá» cá» cÅ©ng không tốt, đúng không?"
Tam hoà ng tá» sững ngưá»i, ngay sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, "Ngươi tháºm chà không thèm há»i ta là m cách nà o và o đây?"
"Bay mái trèo tưá»ng chứ còn gì, trên ti vi toà n diá»…n như váºy, sau đó Ä‘iểm huyệt ngá»§ cá»§a má»i ngưá»i trong cung cho nên tôi có hét cÅ©ng vô Ãch.", tôi bÄ©u môi nói. Tưởng ngưá»i ta ngu chắc, chưa ăn thịt lợn cÅ©ng biết lợn chạy thế nà o chứ.
Nhìn nét kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt tam hoà ng tá» tôi biết mình Ä‘oán đúng. Tháºt không ngá» tên nà y lợi hại váºy, không biết là đến má»™t mình hay...
"Äêm hôm khuya khoắt đến chá»— tôi là để buôn chuyện hay uống trà ? Äừng nói anh bị má»™ng du rồi vô tình Ä‘i đến đây nhé, cung cá»§a tôi buổi tối Ä‘á»u phải khóa cá»a.", tôi xoa xoa cái cổ tê cứng nói.
Tam hoà ng tá» cưá»i, liá»n sau cúi ngưá»i xuống là m tôi vá»™i và ng lùi lại, khổ ná»—i chưa kịp lùi thì cái cổ tá»™i nghiệp đã nằm trong tay hắn ta.
Tà i sản của JIMMYDU
09-02-2010, 05:16 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 7
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Khai tháºt? Tuy không biết biết hai chữ nà y viết thế nà o nhưng tôi nà o dám cạnh khóe ngưá»i ta và o lúc quan trá»ng thế nà y, đà nh cưá»i hì hì váºy.
"Äừng nói anh đến đây là để giết tôi nhé? Ngà y mai tôi sẽ nằm trong tay rồi mà anh không chá» thêm má»™t buổi tối được à ?" Äừng tưởng nhầm Phùng Trần Sở Dương tôi là anh hùng hảo hán gì, tôi sợ chết, cho dù chết ở thế giá»›i nà y chẳng qua là quay lại thế giá»›i hiện tại nhưng vừa má»›i đến chưa kịp là m gì đã chết không tức sao được.
Tôi nhìn thấy gì đây? Ôi trá»i Æ¡i! Tên nà y lại cưá»i, không chỉ cưá»i mà còn cưá»i rất đẹp, là m tôi ngẩn ngưá»i ra nhìn. Mẹ cá»§a hắn chắc chắn là đại mÄ© nữ nếu không sao lại sinh được thằng con đẹp trai thế nà y? NghÄ© tá»›i đây tôi không khá»i chạnh lòng vì sá»± hẹp hòi cá»§a bà mẹ quý phi cá»§a mình.
Hắn ta chẳng thèm để ý đến tôi bị mê hoặc, di chuyển tay từ cổ lên gò má là m tôi nổi hết da gà .
"Ngươi chẳng có vẻ gì là sợ hãi?"
"Sợ, nói tháºt tôi rất sợ.", tôi thà nh tháºt nói mà không hiểu tên nà y rút cục muốn gì.
"Yên tâm, ta đến không phải để giết ngươi, có giết ngươi cÅ©ng không cần ta Ä‘Ãch thân ra tay.", ngón tay cái cá»§a hắn nhẹ nhà ng lướt qua môi tôi.
"Váºy thì tốt, tháºt cám Æ¡n trá»i đất.", tôi chắp hai tay lại thở phà o, nhẹ nhà ng lùi vá» phÃa sau thoát khá»i tầm tay cá»§a hắn.
Hắn ta cưá»i, nói khẽ: "mà đến để phá trinh cá»§a ngươi."
Aaa! Äồ bệnh hoạn ! Sao lại có thể tá»± nhiên mà nói ra chuyện vô liêm sỉ váºy chứ? Tôi đẩy tay hắn ra, cố lùi sau, kinh ngạc không nói được gì.
Hắn ta nhà n nhã ngồi lên giưá»ng, bắt đầu tháo giầy. Tên nà y, tên nà y lại muốn lên giưá»ng nữa. Tôi hốt hoảng nói: "Anh đừng hẹp hòi thế, tôi chỉ đá đểu có mấy câu. HÆ¡n nữa con gái Ngõa Lặc chết hết rồi sao để đưá»ng đưá»ng tam hoà ng tá» phải đến háºu cung Äại Chu "hái hoa" ( hái hoa ở đây mang nghÄ©a đến cưỡng hiếp con gái nhà là nh - ngưá»i dịch). Không chỉ thế, nhan sắc cá»§a tôi cÅ©ng đâu xứng vá»›i anh, anh "hái" tôi thế nà y không thấy thiệt thòi sao? Chúng ta thương lượng nhé, trong cung tôi có ba mươi sáu kế, ngưá»i ngưá»i xinh đẹp, anh Ä‘i "hái" bá»n hỠđược không?"
"Ba mươi sáu kế?"
"A! Nhầm, là ba mươi sáu phi tần."
Anh ta tá» vẻ ngạc nhiên, nhÃu mà y nói: "Ngươi Ä‘ang ra Ä‘iá»u kiện vá»›i ta?"
Còn tôi chỉ muốn tát và o khuôn mặt đẹp đẽ ấy.
"Không phải ra Ä‘iá»u kiện mà là khuyên nhá»§ . Tôi muốn tốt cho anh."
"Ừ.", hắn ta bắt đầu cởi quần áo.
"Anh lên giưá»ng vá»›i tôi xong sẽ bị ám ảnh."
"Ừ.", áo ngoà i của hắn đã cởi ra rồi.
Tôi vừa lùi và o trong giưá»ng vừa uy hiếp: "Anh đừng có đến gần. Tôi không phải ngưá»i bình thưá»ng. Tôi biết yêu thuáºt đấy." Trá»i Æ¡i, chẳng lẽ phải gá»i Äinh tiểu tiên đến? Bà đây vẫn chưa chÆ¡i đã đã phải vá» sao?
Hắn ta cưá»i, áo đã cởi chỉ còn hai vai trần, giÆ¡ tay ra kéo lấy ngưá»i tôi. Tôi đạp chân, hét: " Quân tỠđộng khẩu không động tay."
"Sao ngươi động chân?"
"Tôi, tôi là con gái với lại tôi không động tay, động chân đấy chứ."
"Ngươi đúng là hay ho hÆ¡n ta tưởng, hôm nay đà nh miá»…n cưỡng bản thân váºy.", hắn nói. Tôi bá»±c mình, cái loại ăn mà y còn đòi xôi gấc, nhân lúc hắn không chú ý liá»n đạp má»™t phát Ä‘oạn tá»± tuyệt tông.
"Cút! Bà đây không từ chối lên giưá»ng vá»›i giai đẹp nhưng không thÃch bị cưỡng bức." ,tôi quát.
Hắn ngẩn ra má»™t lúc có phần không tiêu hóa được lá»i tôi vừa nói. Nhân cÆ¡ há»™i tôi vá»™i và ng bò đến đầu kia giưá»ng, nhìn má»™t cách phòng bị.
Sắc mặt tên nà y sa sầm xuống, cưá»i gằn: "Äừng tưởng ta thÃch ngươi, đã nói rồi, ta đến chỉ là để phá trinh."
"Sao phải phá trinh?", tôi ôm chăn há»i.
"Ngươi giả vỠngốc?"
"Giả v�"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, ngà y mai trước khi xuất phát sẽ có cung nữ hai nước đến kiểm tra thân thể rồi Ä‘iểm dấu thá»§ cung để biểu thị khi ra khá»i cá»a ngươi vẫn là gái trinh."
"Thế thì sao?" đầu óc tôi Ä‘ang loạn lên, không thể suy nghÄ© được gì chỉ máy móc há»i.
"Thế nà o?",hắn cưá»i."Ngươi nói thá» xem? Ngõa Lặc liệu có cần đến má»™t công chúa không còn trinh trắng?"
Ặc, đã không cần đến váºy ép tôi Ä‘i cầu thân là m gì?
" Thế mà anh dám ngang nhiên đến, cũng không thèm đeo mặt nạ? Ngà y mai tôi là m chứng là do anh hại thì anh nói sao?"
"Ha ha, liệu ai tin?"
Bà cà o cho hai phát, rồi cắn cho mấy phát nữa, dấu vết rà nh rà nh ra đấy xem bon hỠtin hay không tin.
"HÆ¡n nữa ta dám Ä‘Ãch thân đến thì sẽ có cách để ngươi ngà y mai không giải thÃch được."
Hắn là m thế nà y là do hoà ng đế Ngõa Lặc chỉ thị? Nếu thế thì khác gì cởi quần đánh rắm. Còn nếu không phải thì là vì cái gì?
"Anh không muốn việc cầu thân thà nh công đúng không?", tôi đoán mò.
Ãnh mắt anh ta có vẻ chấn động. Xem ra Ä‘oán đúng rồi.
" Äể chuyện cầu thân thất bại không chỉ có cách nà y. Tôi có cách khác.", tôi nghiến răng nói.
Anh ta nhìn tôi hoà i nghi còn tôi trèo xuống giưá»ng, lôi túi hà nh lý cá»§a mình từ gầm giưá»ng ra, nói: "ÄÆ°a tôi ra khá»i cung, tôi sẽ chạy trốn má»™t mình, tuyệt đối không bại lá»™, ngà y mai cÅ©ng không hà nh đại lá»… được, thế nà o? Anh cÅ©ng chẳng phải hạ mình ngá»§ vá»›i tôi."
Chà ng ta cúi đầu xem túi đồ trên tay tôi vá»›i nét mặt không thể tin nổi, rồi lại quay lên nhìn tôi như thể nhìn má»™t quái váºt.
"Thế nà o? Anh không hỠchịu thiệt trong cuộc mua bán nà y."
"Trong túi nà y có những gì?", hắn lạnh lùng há»i.
Tôi giấu cái túi sau lưng vẻ đỠphòng, bà mất bao công sức má»›i gom góp được Ãt tiá»n cá»§a, đừng có mà thấy và ng lóa mắt. ( tác giả: Phùng Trần Sở Dương, cái đồ ngốc, ngưá»i ta đưá»ng đưá»ng là tam hoà ng tá» cá»§a Ngõa Lặc, có bảo bối nà o chưa nhìn thấy, lẽ nà o lại Ä‘i để ý chút và ng bạc nà y?)
"Không cho tôi xem?"
Tên nà y vừa cưá»i mỉm, ngay cả uy hiếp cÅ©ng chưa cần dùng đến đã khiến tôi mất hết dÅ©ng khÃ, thà nh tháºt đưa túi đồ ra. Hắn mở túi đồ khiến trâm và ng, lá và ng trong túi rÆ¡i hết xuống đất. Tôi xót cá»§a, ngay tức khắc quỳ xuống lượm lên.
"Cẩn tháºn chút không được sao? Phòng thì tối, nhỡ rÆ¡i thiếu mất cà i gì thì biết là m sao?", tôi vừa nhặt vừa trách.
Thấy không có phản ứng gì tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt thăm dò cá»§a anh ta. Chẳng thèm để ý, tôi để gá»n những lá và ng và o túi, buá»™c cẩn tháºn rồi Ä‘eo lên vai, nói: "Anh có thể và o má»™t cách dá»… dà ng thì đưa tôi ra cÅ©ng không phải vấn đỠlá»›n. Thế nà o? ÄÆ°a tôi ra ngoà i, tôi bảo đảm sau nà y tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh."
"Cô muốn ra ngoà i là m gì?"
"Giang hồ, hà nh tẩu giang hồ, ăn uống chÆ¡i bá»i, kiếm tiá»n, bao giai..." Tôi cố hạ thấp giá»ng, hai mắt phát sáng nhìn tam hoà ng tá».
"Với chỗ và ng nà y?"
"Ừ.", tôi gáºt đầu đầy cảm động, nếu tôi có Ä‘uôi thì chắc hẳn nó Ä‘ang vẫy má»™t cách kinh thiên động địa
"Cô có biết má»™t váºt nhá» bà y trên cái kệ nà y cÅ©ng đáng giá hÆ¡n cả cái bao và ng cá»§a cô không?", anh ta chỉ và o kệ đồ bách bảo trong phòng và nói.
"Tháºt không? Là cái nà o?", tôi vá»™i vạng chạy đến trước kệ đồ, nhìn N váºt trang trà bằng ngá»c bà y trên đấy. Trá»i! Cái chá»— ngá»c nà y đáng tiá»n thế à ? Äã thế phải cầm và i cái Ä‘i theo má»›i được. Dáng vẻ kÃch động, tôi sá» cái nà y, cầm cái kia quên sạch sà nh sanh cái tên Ä‘ang ngồi trên giưá»ng.
"Anh bảo cái nà o đáng tiá»n nhất?", tôi quay đầu há»i, không ngá» hắn đã đứng sau tá»± khi nà o, va đầu và o cằm hắn Ä‘au Ä‘iếng.
"Phúc Vinh công chúa mà lại lấy trộm đồ trong cung của mình? Lại không biết trên kệ đồ cái nà o đáng quý nhất?"
"Anh xem lại mình xem, vai trần thế kia mà không lạnh sao? Tốt nhất là mặc áo và o." tôi cố tình nói lái đi.
Anh ta chỉ cưá»i gằn rồi tiến lên trước là m tôi phải lùi xuống, sau lưng là kệ đồ, không còn đưá»ng lùi nữa rồi. Chống hai tay và o hai bên ngưá»i tôi, hắn khóa tôi trước ngưá»i, hÆ¡i thở lướt qua và nh tai.
"Nói, cô là ai? Công chúa tháºt ở đâu?"
Cái tư thế nà y có phần hÆ¡i thân máºt quá. Trong phim Hà n Quốc nháºn váºt nam chÃnh nà o chẳng giở trò nà y. Tôi cố lùi ra sau cho đến khi lưng dá»±a và o kệ đồ thì không dám ngá» nguáºy gì nữa, chỉ sợ không cẩn tháºn là m đổ kệ đồ. Haiz... trên đó toà n là và ng là bạc, là cổ váºt, không được xâm phạm đến văn váºt, đấy là phạm pháp.
Anh ta phát hiện tôi không để ý đến lá»i nói cá»§a mình, lại lần nữa háºn háºn nói: " Khai! Công chúa tháºt ở đâu?"
"Xa táºn chân trá»i gần ngay trước mắt." tôi đắc ý đáp.
"á»’? Nhất quyết không khai tháºt, có phải không?" anh ta ghé gần tai tôi cưá»i, đôi môi lướt qua và nh tai là m tôi rùng mình. Cái tên nà y muốn gì? Thế nà y, thế nà y rõ rà ng là đến mê hoặc con gái nhà là nh.
"Tam hoà ng tá», xin hãy tôn trá»ng má»™t chút. Cá»§ cải tuy bé nhưng là báºc bá» trên, tôi dù sao cÅ©ng là mẹ kế cá»§a hoà ng tá»."
Nghe tôi nói xong ngưá»i anh ta sững lại, đứng cách xa tôi hÆ¡n má»™t chút. Khó khăn lắm má»›i dám thở phà o, tôi nhanh chóng hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, lúc nãy sợ quá tà thì quên phải thở. Nhưng khi chỠđến khi nhìn rõ gương mặt hằm hằm ấy tôi chỉ háºn muốn tát cho mình má»™t cái. Haiz! Sao lại nói đểu ngưá»i ta rồi, nhỡ là m ngưá»i ta bá»±c mình thì chết chắc.
Tôi sợ hãi nhắm mắt, mÃm môi chỠđợi cÆ¡n thịnh ná»™, đợi mãi mà không thấy gì, mở mắt ra nhìn trá»™m thì không ngá» thấy tên nà y Ä‘ang cưá»i, vá»™i và ng niệm Pháºt, đêm không sợ nghe tiếng mèo khóc chỉ sợ nghe tiếng mèo cưá»i. Cưá»i thế nà y chắc chẳng có gì tốt đẹp? Quả nhiên nghe thấy tiếng hắn vừa cưá»i vừa nói : "Nếu bây giá» ta giết cô thì ngà y mai công chúa tháºt có xuất hiện không?"
"Không." tôi láºp tức đáp lại.
"á»’?"
"Vì tôi chÃnh là công chúa Phúc Vinh."đã đến nước nà y thì giả cÅ©ng phải biến thà nh tháºt chứ đừng nói tôi vốn dÄ© là công chúa tháºt, chỉ sợ chần chừ má»™t chút thôi là mất mạng.
"Nghe nói Phúc Vinh công chúa là tà i nữ."
"Äúng.", tôi xác nháºn, tên nà y có khi nà o muốn kiểm tra?
"á»’?" anh ta nhìn qua những thứ bà y trên thư án cạnh kệ đồ rồi nói: "Váºy thì công chúa chắc phải thuá»™c lòng cuốn "Thượng tá»"?"
""Sá»a Tá»" đã là gì, bổn cung há»c thuá»™c lòng từ khi má»›i bảy tuổi." tôi vá»™i khẳng định mà lòng ngá» vá»±c sao lại có sách gì tên là "Sá»a Tá»". ( nhân váºt nữ đã nghe nhầm Thượng Tá» thà nh Sá»a Tá» nghÄ©a là đồ ngốc - ND).Khóe mép hắn giáºt giáºt liên hồi rồi nói: "Váºy xin há»i công chúa Sá»a Tá» chương thứ 73 viết vá» cái gì?"
Viết cái gì? Trá»i Æ¡i! Há»i tôi viết cái gì?
"HA HA HA..." tôi bắt đầu cưá»i lá»›n như thể vừa nghe truyện cưá»i, cố kéo dà i thá»i gian đã, bá»n cung nữ kia chết hết rồi hay sao? Sao bà đây cưá»i to như váºy mà không thấy động tÄ©nh gì? Cho dù trúng thuốc mê thì cÅ©ng phải sắp tỉnh rồi chứ?
Tên đó thấy tôi cưá»i cÅ©ng cưá»i theo.
Má»™t lúc sau tôi không cưá»i nổi nữa đà nh giả vá» mình Ä‘ang cố gắng nÃn cưá»i, nói: "Tam hoà ng tá» có vẻ xem thưá»ng tôi quá. Tôi đã nói mình há»c thuá»™c cuốn sách nà y từ khi 8 tuổi mà hoà ng tá» vẫn cố tình há»i câu há»i đơn giản nà y đúng là khinh thưá»ng ngưá»i khác quá đáng."
"8 tuổi? Không phải 7 tuổi sao?", anh ta cố ý giả vá» kinh ngạc há»i.
"hehe", tôi gượng cưá»i: "7 tuổi là đá»c thuá»™c lòng từ trên xuống, còn 8 tuổi là đá»c ngược từ dưới lên."
Hắn cưá»i thà nh tiếng."Tức là có thể Ä‘á»c chương 73 ngược từ dưới lên?"
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên." tôi tá»± hà o nói.
Äá»™t nhiên có tiếng gõ cá»a khe khẽ là m tôi lo lắng, không biết là Thẩm lão đầu hay có ai khác đến cứu nguy? Nhìn theo tam hoà ng tá» thấy hắn im lặng nghiêng đầu nghe.
"Công tá», thá»i gian không còn sá»›m, đến lúc phải Ä‘i rồi." từ bên ngoà i vang lên giá»ng nam trầm.
Haiz, hóa ra là đồng bá»n. Tam hoà ng tá» nhìn thấy ná»—i thất vá»ng trên mặt tôi chỉ cưá»i, quay lại giưá»ng mặc áo. Tôi không dám tin mình được buông tha dá»… dà ng thế nà y, chăm chăm nhìn theo.
Lát sau, anh ta mặc xong áo liá»n Ä‘i ra ngoà i cá»a.
"Anh không giết tôi nữa à ?"
Hắn gáºt đầu, "Giữ lại cô để sau nà y dùng và o việc khác."
"CÅ©ng không hái hoa nữa?", chết tháºt, không để ý gì cả, nghÄ© gì nói nấy.
Anh ta quay đầu, đá lông nheo cưá»i đểu: "Thất vá»ng rồi à ? Hay tôi miá»…n cưỡng mình thêm chút nữa?"
"Äừng!" tôi xua tay, " Má»i anh Ä‘i mau cho, đừng miá»…n cưỡng bản thân là m việc mình không thÃch."
Anh ta không nói gì thêm, mở cá»a, lách ra ngoà i, bên cạnh còn má»™t ngưá»i nữa cúi đầu bẩm báo mấy câu rồi hai ngưá»i biến mất trong chá»›p mắt.
Tôi lê chân lên giưá»ng nghÄ© thầm đây đúng không phải nÆ¡i ngưá»i ở, nhỡ đâu có thÃch khách đến muốn giết tôi thì chẳng phải đến là giết ngay được sao?
Tà i sản của JIMMYDU
09-02-2010, 05:44 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 8
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Vừa kinh vừa sợ, tôi mơ mơ mà ng mà ng chìm và o giấc ngủ, không biết ngà y mai còn có những gì đang chỠđón mình, mặc kệ, ngủ đã rồi
tÃnh sau.
Cả đêm ngá»§ không ngon giấc, trá»i chưa kịp sáng thì đã bị cung nữ gá»i dáºy, sau đó là tắm rá»a thay quần áo. Trá»i đất Æ¡i, ngưá»i chưa kịp tỉnh
ngá»§ đã phải Ä‘i tắm mà tối qua trước khi ngá»§ má»›i tắm xong, chẳng lẽ ngưá»i ở đây mắc bệnh sạch sẽ?
Buổi tối nghỉ ngÆ¡i không tốt là m mắt đỠngầu, sưng vù. Bá»n Tố nhi nhìn thấy tưởng tôi khóc cả đêm, ai cÅ©ng buồn như nhà có đám. Không
hiểu có cần thiết phải tá» ra Ä‘au thương như váºy không khi mà tối qua tôi đứng giữa ranh giá»›i bị cưỡng hiếp hoặc bị giết thì bá»n hỠở đâu?
Tá»›i giá» má»›i thèm nhá»› tá»›i ngưá»i ta lại còn giả bá»™!
Tắm xong thay vì mặc lá»… phục lại có 2 tốp cung nữ y phục sặc sỡ Ä‘i đến, tháºt đúng như lá»i tên kia nói, ngưá»i cá»§a cả hai nước cùng đến kiểm
tra thân thể công chúa. Hi vá»ng cái cô Phúc Vinh kia chưa Ä‘i hò hẹn vá»›i ai nếu không thì tôi thảm bại mất.
Quá trình kiểm tra đúng là không có chút nhân quyá»n. Dù là công chúa nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lá»i đám nữ quan, may mà kết quả
không là m tôi mất mặt: Phúc Vinh công chúa vẫn nguyên Ä‘ai nguyên kiện. Sau đó nữ quan hai nước cùng lấy từ má»™t cái lá» nhá» bằng ngá»c
rất tinh xảo một thứ mà u đỠrồi điểm trên cánh tay tôi. Thứ cao mà u đỠđó vừa chạm và o da đã khiến tôi thấy nhói buốt.
Chẳng lẽ đây là dấu thá»§ cung? ( dấu ấn nà y chứng minh ngưá»i con gái vẫn còn trinh và chỉ biến mất sau khi ngưá»i con gái quan hệ lần đầu -
ND) Tôi thở dà i, cảm giác mình từ sáng tá»›i giá» như má»™t con heo trong lò mổ, là m thịt xong rồi, tắm rá»a xong rồi, kiểm tra xong đóng má»™t cái
dấu đạt tiêu chuẩn lên ngưá»i. Xong! Cuối cùng cÅ©ng mang Ä‘i bán được rồi!
Hai tốp cung nữ cáo lá»—i rồi lui Ä‘i nhưá»ng cho bá»n Tố nhi lên trang Ä‘iểm. Äừng tưởng đồ trang Ä‘iểm cá»§a ngưá»i cổ đại Ãt. Ãt chẳng qua do
không có tiá»n. Hoà ng gia có khi nà o thiếu tiá»n không? ÄÆ°Æ¡ng nhiên không, cho nên đồ trang Ä‘iểm nhiá»u như thể chuẩn bị trang trà cho ba,
bốn, năm ngôi nhà . Phong tục cá»§a Chu Quốc không giống các nước khác, tóc cá»§a cô dâu không được phép chải mà chỠđến lúc sắp ra khá»i
cá»a do mẫu thân tá»± tay chải. Do váºy mà tôi đà nh để xõa mái tóc Ä‘en bóng dà i đến mắt cá chân. Äẹp thì có đẹp tháºt nhưng cái cảm giác đầu
mình bị kéo ngược lại phÃa sau chẳng dá»… chịu chút nà o.
Vẽ xong mặt thì có nữ quan tá»›i giúp tôi mặc lá»… phục, ngay cả cung nữ thân cáºn như Tố nhi cÅ©ng không được phép. Lá»… phục đúng là trong 8
lá»›p, ngoà i 8 lá»›p, mặc xong không khác gì ngưá»i gá»—.
Chá» trang Ä‘iểm xong xuôi bá»n Tố nhi cÅ©ng mệt lá». Bá»n há» là cung nữ trong cung cá»§a tôi nên Ä‘á»u phải theo tôi Ä‘i Ngõa Lặc, ngoà i ra còn "ba
mươi sáu kế" đứng xếp hà ng sau lưng tôi nữa. Cảnh tượng phải nói là hoà nh tráng!
Chưa kịp uống miếng nước nà o thì đã có lá»… quan thông báo đã đến giá», má»i công chúa di giá hà nh đại lá»…, tôi bèn dẫn đầu Ä‘oà n bồi giá (cung
nữ, tùy tùng, ngưá»i cá»§a bên nhà gái Ä‘i theo cô dâu xuất giá sang nhà chồng - ND) theo lá»… quan đến nÆ¡i hà nh lá»….
Chá» tôi hì hục trèo hÆ¡n trăm báºc thang tá»›i lá»… đà i thì hoà ng đế anh trai dẫn đầu văn võ bá quan Chu Quốc cùng sứ Ä‘oà n Ngõa Lặc đã đứng
chỠtự khi nà o. Dưới lễ đà i là từng hà ng dà i bộ binh đen kịt cả một góc giống hệt như cảnh trong phim Trương Nghệ Mưu. Hoà nh tráng!
Hoà ng đế anh trai đứng đó chá» tôi. Cái phong thái ấy chỉ có ngưá»i sinh ra đã là m vua má»›i có được. Bên cạnh là má»™t thái phi (thái phi là phi
tần cá»§a tiên hoà ng - ND), quý phi mẹ tôi và thái háºu đếu qua Ä‘á»i từ sá»›m nên hoà ng đế anh trai đà nh gá»i thái phi đến chải đầu cho tôi.
Tôi bước từng bước Ä‘oan trang hướng vá» hai ngưá»i. Äến giá» má»›i hiểu ngưá»i trong hoà ng gia tại sao lại có khà chất uy nghiêm váºy. Nó không
phải thiên sinh, cũng không phải do giáo dục mà do sức nặng của quần áo và đồ trang sức. Ngay bộ quần áo tôi đang mặc đây có cắm con
dao dà i 5cm và o chưa chắc đã được.
Tôi quỳ trước mặt hoà ng đế, cung nữ bên cạnh thái phi bưng ra một cái khay bà y mũ phượng bằng và ng, bảo thạch, trân châu. "Rất thực
dụng, lúc chạy trốn phái nhớ mang theo mới được", tôi nghĩ. Trên khay còn có một cái kéo và ng, Tố nhi đã nói cái kéo đó dùng để cắt tóc.
Ngưá»i con gái lấy chồng xa sẽ cắt má»™t lá»n tóc lưu lại để tá» lòng lưu luyến quê hương.
Tôi cầm lấy kéo chỉ muốn thá»§ Ä‘i má»—i tá»™i đông ngưá»i quá, không có cÆ¡ há»™i, nắm lấy mái tóc mà không biết phải cắt bao nhiêu. Tóc dà i quá đú
ng là phiá»n phức, nặng cả đầu, thế là tôi tay trái nắm tóc, tay phải cầm kéo, ra sức cắt. Xong, bây giá» thì thoải mái rồi, đầu được giải phóng, t
óc chỉ còn đến ngang lưng.
"Công chúa!", Tố nhi hét, đám cung nữ gà o khóc tại chỗ.
Tôi sững ngưá»i không hiểu gì, nhìn má»› tóc trong khay, lại nhìn đám cung nữ Ä‘au khổ tuyệt vá»ng, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt hoà ng đế anh
trai cÅ©ng không tốt, còn thái phi thì mắt ngấn lệ. Chết rồi! Giá» má»›i nhá»› ra Tố nhi có nói con gái lấy chồng cà ng xa thì cắt cà ng nhiá»u cà ng thể
hiện lưu luyến quê hương, bình thưá»ng gả con gái Ä‘i là việc hỉ, hÆ¡n nữa con gái nước Chu quý trá»ng mái tóc, khi cắt cÅ©ng chỉ cắt má»™t chút
tượng trưng chẳng có ai cắt phăng mái tóc như tôi.
Thảo nà o mà bá»n há» khóc lóc thế, chắc tưởng tôi không nỡ rá»i nước. Bây giá» thì đẹp rồi! Tôi vô tình khuấy lên sá»± thương cảm cá»§a má»i
ngưá»i, giá» ngay cả mấy lão thần đứng cạnh cÅ©ng bắt đầu rÆ¡i lệ. CÅ©ng chẳng trách bá»n há» má»m yếu, công chúa má»™t nước bị ép Ä‘i cầu thân
cũng chẳng vui vẻ gì.
Thái phi nhẹ nhà ng lau lệ ở khóe mắt, đi tới đứng cạnh tôi, bắt đầu vấn tóc. Lại thêm một cung nữ bưng khay đựng đồ cà i tóc lấp lánh ánh v
à ng là m tim tôi Ä‘áºp liên hồi. Không ngá» bà thái phi nà y chẳng thèm chá»n cái nà o mà chỉ dùng và i cái kẹp cố định tóc lại rồi nhẹ nhà ng đội mÅ©
phượng lên đầu tôi. Ngay láºp tức thấy đầu nặng trịch, cổ phải ngắn Ä‘i 2 cm chứ chẳng vừa. Công nháºn là nặng.
"Hà i nhi, bảo trá»ng.", thái phi khẽ nói.
Tôi đứng dáºy, bước vá» phÃa hoà ng đế giống như đã diá»…n táºp, đưa tay ra đỡ cây gáºy như ý bằng ngá»c. "Hehe! Lại thêm má»™t bảo bối nữa! Cái
nà y chắc đổi được không Ãt tiá»n? " tôi thầm nghÄ©.
Tay tôi đã cầm và o ngá»c như ý mà hoà ng đế vẫn chưa chịu buông tay, cố dùng lá»±c vẫn không chịu buông. Muốn gì? Tiếc cá»§a chắc? Tôi
ngước mặt lên hồ nghi. Qua hà ng trân châu trước mắt thấy khuôn mặt và cả đôi mắt hoà ng đế anh trai trà n ngáºp Ä‘au thương.
Tôi đỠngưá»i ra má»™t chút rồi ngay sau đó tay kéo mạnh hÆ¡n nữa. Lúc nà y hoà ng đế má»›i bừng tỉnh, gương mặt đổi sang nụ cưá»i hiá»n từ rồi
đặt ngá»c như ý và o tay tôi. Nháºn ngá»c như ý xong tôi quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa trước. Bên cạnh là văn võ bá quan Chu Quốc, dưới lá»… đà i lÃ
tướng sÄ© Chu Quốc, vá» lý tôi phải hướng mặt vá» phÃa há», nháºn những lá»i chúc.
Trên đầu, mÅ© phượng ngà y cà ng nặng còn quần áo thì không khác gì má»™t bá»™ giáp sắt. Tôi biết dáng Ä‘i cá»§a mình nhất định sẽ trang trá»ng lại
thanh nhã, vì mặc nhiá»u quần áo thế nà y, muốn suồng sã cÅ©ng khó.
"Các vị đại thần, các tướng sÄ©, hôm nay Phúc Vinh rá»i xa quê hương..." tôi Ä‘á»c những lá»i được dạy từ trước như má»™t cái máy. Haiz! Bụng
đã bắt đầu kêu rồi. Vừa mệt vừa đói, ngưá»i lắc lư là m tôi có cảm tưởng cái mÅ© trên đầu rÆ¡i xuống đến nÆ¡i rồi. Tôi bước má»™t bước nhá», vốn
dĩ muốn lấy lại thăng bằng cho cái mũ, ai ngỠđâu dẫm luôn và o vạt váy.
Kết quả là câu "suốt Ä‘á»i không quên nước" vừa nói dứt tôi ngã ngưá»i quỳ xuống đất. Thế là xong Ä‘á»i, vở kịch nà y bị mình là m há»ng mất rồi!
Tà i sản của JIMMYDU
09-02-2010, 05:46 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 9
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Má»i thứ như dừng lại, im ắng không má»™t tiếng động. Bá»—ng nhiên từ trong hà ng ngÅ© quan văn vang lên tiếng khóc như đứt gan đứt ruá»™t: "Công chúa, lão thần bất tà i để công chúa phải chịu sá»± sỉ nhục!"
Tôi quay đầu xem, má»™t ông già bảy mươi tuổi quỳ dưới đất khóc, vừa khóc vừa đấm ngá»±c rồi lại Ä‘áºp đầu xuống sà n.
Tôi chưa kịp định thần lại thì lại thêm cả má»™t đám ngưá»i nữa quỳ xuống. Các đại thần cá»§a Äại Chu ai ai cÅ©ng ngấn nước mắt còn phÃa dưới khán đà i, binh sÄ© cÅ©ng nhất loạt quỳ, động tác Ä‘á»u tăm tắp. Tôi Ä‘oán biểu diá»…n khai mạc Olympic 2008 cÅ©ng chỉ Ä‘á»u được đến thế là cùng.
Cả Ä‘iện chỉ còn sứ Ä‘oà n Ngõa Lặc cùng hoà ng đế anh trai và thái phi vẫn đứng nguyên còn lại Ä‘á»u quỳ xuống cùng tôi. Trên đà i dưới đà i chỉ có tiếng khóc ai oán.
Tôi biết mình bây giá» tuyệt đối không được ngồi không trố mắt ra nhìn má»i ngưá»i như thế. Bây giá» không khà tốt như nà y bản thân cÅ©ng phải là m gì đó phối hợp vá»›i má»i ngưá»i không thì phÃ. Khóc! Bắt buá»™c phải khóc! Tôi phải là m thế nà o để khóc như hoa lê sau mưa má»›i được. Nhưng sao mà mình không khóc được thế nà y? Rõ rà ng tâm trà đang sướng phát Ä‘iên vì thoát khá»i cái cÅ©i, chẳng có là do để khóc. Phải tìm là do!
Hu hu hu..., trong cung có nhiá»u đồ cổ như thế không biết bá»n Tố nhi đã kịp thu dá»n chưa? Mà giả có thu dá»n rồi thì tôi cÅ©ng đâu mang được hết đống đồ nặng trịch ý chạy trốn. Hu hu hu... Cả đống tiá»n chứ Ãt gì! Thẩm lão đầu bây giỠở đâu? Có khi nà o tin nhầm ngưá»i không?
Nhỡ đâu ông ta chẳng giúp được gì thì sao? Tôi có trốn được không? Giả dụ không chạy trốn được thì phải lấy tên hoà ng đế già sá»m kia tháºt sao? Liệu ông ta có đẹp trai như tam hoà ng tá» ? Hu hu hu..., sao không cho tôi ăn cÆ¡m? Có biết lúc nà y tôi Ä‘ang đói lắm không? Hu hu hu.. ngay cả nước cÅ©ng không được uống má»™t giá»t. Hu hu hu.. cà i mÅ© nà y sao mà nặng thế không biết. Cả quần áo nữa, dầy thế nà y, nặng thế nà y đè bẹp ngưá»i ta rồi còn đâu. Äinh tiểu tiên, đồ không có lương tâm, dám đà y Ä‘á»a tôi thế nà y đây......hu hu hu.....
Nước mắt cuối cùng cÅ©ng rÆ¡i như nước Trưá»ng Giang là m ướt cả má»™t khoảnh sà n nÆ¡i tôi quỳ.
( Tác giả: Phùng Trần Sở Dương, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, hơi bị khoa trương rồi đấy)
Cuối cùng, khi tôi Ä‘ang tÃnh xem mình diá»…n giá»i thế nà y thì lúc vá» hiện tại nên Ä‘i là m đạo diá»…n hay diá»…n viên thì nghe tiếng lá»… quan: "Lá»… bế! Má»i công chúa khởi hà nh..."
Trá»i! Cuối cùng cÅ©ng kết thúc. Tôi cố đứng dáºy mà quần áo nặng quá, phải có Tố nhi và má»™t cung nữ nữa đỡ má»›i đứng dáºy nổi. Ngưá»i ngoà i nhìn và o chắc tưởng công chúa vẫn chưa hết Ä‘au buồn. Hà HÃ!!!
Tố nhi cùng Hoà n Nguyệt dìu tôi xuống đà i Ä‘i ra xa giá, Ä‘i ngang qua chá»— tam hoà ng tá», tôi ngó trá»™m vẻ mặt ná»a cưá»i ná»a không cá»§a hắn. Haiz, không biết trên đưá»ng Ä‘i sẽ thế nà o đây? Tên nà y có khi nà o dá»… dà ng bá» qua cho tôi?
Tam hoà ng tá» Ä‘Ãch thân đỡ tôi lên xa giá khiến tôi sướng run ngưá»i.
(Phùng Trần Sở Dương: cái đồ tác giả vô tâm, ngưá»i ta run vì sợ chứ sướng cái gì mà sướng.)
"Diễn kịch rất đạt, Phúc Vinh công chúa." hắn nói nhỠvà o tai tôi.
"Hi hi! Hi hi! Quá khen, quá khen." tôi cưá»i.
"Äau buồn đến mức nà y rồi mà tay cÅ©ng không quên giữ chặt ngá»c như ý." hắn cưá»i khẽ.
Tôi lúc nà y má»›i nhìn xuống tay mình, chẹp, ngá»c như ý chưa há» dá»i tay. Mặt tôi phút chốc đỠbừng. Haiz, bản tÃnh tham lam khiến tôi cầm ngá»c như ý má»™t cách vô thức. Äể tránh phải nghe tên kia móc mói thêm Ä‘iá»u gì tôi vá»™i và ng trèo lên xe kiệu.
Gá»i là xe kiệu vì nó vừa giống xe lại vừa giống kiệu. Xe bốn ngá»±a kéo, khoang xe là m giống như kiệu, không những thế còn phân là m hai gian. Gian bé bên ngoà i giống như cá»a và o má»™t căn há»™ còn bên trong là nÆ¡i tôi ngồi. Không gian không bé, khoảng 2m rá»™ng 3 m dà i. Bên không không chỉ phá»§ má»™t lá»›p thảm dầy, gối tá»±a còn có bà n bé...Tóm lại có vẻ giống má»™t căn phòng ngá»§ đơn giản.
Cái xe nà y mà so vá»›i hiện đại thì phải tương đương vá»›i má»™t cái máy bay cỡ nhá» hay Ãt nhất cÅ©ng là Rolls-Royce.
Xe bắt đầu rung chuyển, chắc là xuất phát rồi. Tôi vừa đặt mông xuống thì Tố nhi và Hoà n Nguyệt cũng tiến và o, nhìn dáng vẻ của tôi tưởng lại xảy ra chuyện gì bèn vội và ng quỳ xuống xem.
"Nước! Thức ăn!" Tôi thá»u thà o, "Vá»›i cả bóc bá»™ da trên ngưá»i tôi xuống, bà thở chết mất."
Tố nhi vội rót trà rồi lấy điểm tâm đưa cho tôi, nói: "Công chúa, chịu khó ăn tạm trước cái nà y."
Tôi uống má»™t mạch hết cốc trà rồi nghiến ngấu chá»— bánh quế. Hai ngưá»i bá»n bá» thì giúp tôi tẩy trang. Lá»… phục vừa cởi ra, ngưá»i láºp tức thấy nhẹ như chim.
Äá»™i xe ra khá»i cung, Ä‘i qua đưá»ng phố. Bên ngoà i ồn à o kinh khá»§ng. Nhìn qua hai bên cá»a sổ, trong số ngưá»i dân Ä‘ang quỳ hai bên đưá»ng có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang khóc. Tôi chợt nghÄ© hoà ng đế anh trai gả tôi đến Ngõa Lặc không chỉ để tá» ra yếu thế hÆ¡n mà còn là kế kÃch động lòng dân. Không khó để thấy biểu hiện cá»§a văn võ báquan lúc nãy và cá»§a cả ngưá»i dân bây giá» vá»›i sá»± ra Ä‘i cá»§a tôi không há» là m há» nhụt chà mà còn là m há» có thêm ý chÃ, lý do để phấn đấu.
Năm năm, năm năm sau, có thể những lá»i cá»§a hoà ng đế anh trai sẽ biến thà nh hiện thá»±c. Tôi giáºt mình không biết mình nghÄ© nhiá»u thế nà y là m gì? Tất cả những thứ nà ychẳng có gì liênquan tá»›i Phùng Trần Sở Dương. Trân trá»ng sinh mệnh, rá»i ra cung đình má»›i là thượng sách.
Tà i sản của JIMMYDU
09-02-2010, 05:50 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 10
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Trong thà nh ná»™i, tốc độ cá»§a Ä‘oà n xe không nhanh phải Ä‘i mất gần má»™t tiếng má»›i ra khá»i cổng bắc rồi nháºp và o hai nghìn kỵ binh Ngõa Lặc Ä‘
óng quân ngoà i thà nh.
Thẩm lão đầu, không biết ông lão nà y ở đâu? Trong đoà n xe nà y hay là đi theo sau?
Buổi trưa Ä‘oà n xe không cắm trại nghỉ ngÆ¡i mà chỉ dừng phút chốc rồi lại lên đưá»ng. Ở Ä‘iểm nà y, cổ đại chẳng tốt chút nà o. Giao thông
không phát triển, đi ngà y đi đêm mà phải một tháng sau mới tới Ngõa Lặc.
Gần tối, Tố nhi từ ngoà i và o, thấy bên cạnh tôi chỉ còn Hoà n Nguyệt liá»n lấy ra má»™t phong thư: "Công chúa, Thẩm thị vệ cho ngưá»i mang
tá»›i."
Thẩm lão đầu? Vừa mới nghĩ đến ông ta xong. Tôi cầm lấy thư, bên ngoà i không có gì ngoà i dấu niêm phong bằng xi. Vừa mở ra đã thấy
mưá»i mấy chữ thưa thá»›t, tôi nhìn và o. Mẹ Æ¡i, chẳng có chữ nà o mình biết?
Thẩm lão đầu, cố tình chơi tôi hả? Không nói gì lệ rơi khắp mặt...
"Công chúa?" Hoà n Nguyện gá»i khẽ, Tố nhi cÅ©ng nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi định thần lại, tay vẫn cầm bức thư. Trong thư viết những gì, không biết có quan trá»ng không? Tôi nhìn qua Tố nhi và Hoà n Nguyệt,
không biết ai trong hai ngưá»i thân thiết vá»›i Phúc Vinh hÆ¡n? Bây giá» muốn biết thư viết gì chỉ có cách trông cáºy há». Nhưng tôi nên tin tưởng
ai? Còn nữa, là m sao để giấu việc mình không biết chữ?
TÃnh toán má»™t lúc má»›i nghÄ© ra kế. Tố nhi cùng Hoà n Nguyệt Ä‘ang chằm chằm nhìn thì tôi đưa thư cho Tố nhi. Tố nhi xem xong láºp tức thất sắc, thất thanh nói: "Công chúa!"
Tôi gáºt gáºt đầu mà bụng tò mò không biết thư viết gì. Hoà n Nguyệt ở bên cạnh không hiểu má»i chuyện ra là m sao. Tôi nhìn sang rồi bảo Tố
nhi: "Äá»c cho Hoà n Nguyệt nghe!"
Tố nhi lúc nà y đã bình tÄ©nh lại, nhìn Hoà n Nguyệt má»™t cái rồi nói vá»›i tôi: "Nô tì vô phép." Rồi Ä‘á»c nhá»: "Nha đầu, hoà ng thượng có vẻ phát
giác ra sá»± việc, ta không rá»i ra được, đã thông báo má»i ngưá»i sẽ có má»™t chà ng trai tên Nam Cung Việt thay ta đến cứu ngươi. Ngươi tá»± mình
chuẩn bị cho tốt."
Thẩm lão đầu, ông có đùa không? Nam Cung Việt, lại chui đâu ra má»™t Nam Cung Việt? Mà cÅ©ng không nói rõ thá»i gian, ngưá»i như thế nà o
thì tôi chuẩn bị cái gì?
Tố nhi Ä‘á»c xong, tay cầm thư vẫn còn run run, Hoà n Nguyệt thì mặt trắng bệch. Hai ngưá»i há» cùng nhìn nhau rồi đồng thá»i quỳ xuống: "Xin
công chúa thương lấy bá»n nô tì."
"Sao?" Lá»i cá»§a bá»n há» là m tôi không hiểu. Tôi còn không biết tìm ai thương mình đây, hai ngưá»i lại sao nữa?
Tố nhi hai tay chống xuống sà n, vừa Ä‘áºp đầu vừa khóc: "Công chá»§ mà mất tÃch thì mạng cá»§a nô tì cÅ©ng chẳng còn. Xin công chúa vì chúng
nô tì đã hết lòng phục vụ mà thương lấy chúng nô tì. Xin đừng có ý định chạy trốn."
"Xin công chúa thương chúng nô tì." Hoà n Nguyệt cÅ©ng không ngừng khóc và đáºp đầu.
"Thế nà y là sao?", tôi cuống nói: "Äá»u đứng hết dáºy, đừng nói ta trốn được hay không cÅ©ng chưa thể chắc chắn, kể cả trốn được thì ta có
thể bá» rÆ¡i hai ngưá»i không? Nếu Ä‘i ta tá»± nhiên sẽ Ä‘em hai ngưá»i Ä‘i cùng." Tôi dá»— dà nh. Bây giá» cÅ©ng chỉ có cách dá»— bá»n há», không thể để tin
tức lộ ra.
Tố nhi và Hoà n Nguyệt nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, nét mặt không dám tin: "Công chúa nói tháºt?"
"Äồ ngốc! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt. Ta nói dối hai ngưá»i khi nà o? Phúc Vinh xin thá» nhất định không bá» rÆ¡i hai ngưá»i." Tôi thá» mà lòng thầm
nhủ Chúa ơi, đấy là Phúc Vinh thỠchứ không phải Phùng Trần Sở Dương, có trách cũng đừng trách con.
Tố nhi và Hoà n Nguyệt sụt sùi cưá»i, xem ra cả hai ngưá»i Ä‘á»u không chịu Ä‘i Ngõa Lặc. Tôi nghÄ© không biết Nam Cung Việt có là m được trò
trống gì không chỉ sợ đến lúc đấy bà đây vẫn phải tá»± lá»±c cánh sinh. Äem theo hai ngưá»i? Tôi mà đem theo thì chẳng thà đem theo luôn "ba
mươi sáu kế", rồi đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh Ä‘i gặp tam hoà ng tá» mở bữa tiệc tạm biệt cho rồi. Äúng là nằm mÆ¡!
Nhìn vẻ mặt cảm động cá»§a hai ngưá»i há» tôi thấy tháºt tá»™i lá»—i. Xin lá»—i! CÅ©ng không thể trách tôi được, không phải do tôi Ãch ká»· mà ai chẳng
muốn mình sống sung sướng.
Há»™ vệ, thị nữ, ca tần thêm cả đội nghênh thân cá»§a Ngõa Lặc tổng cá»™ng ba nghìn ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng thà nh hà ng dà i mấy dặm. Äến tối Ä‘oà n
xe đã cách đô thà nh năm, sáu mươi dặm.
Trá»i đã muá»™n, Ä‘oà n xe cắm trại cạnh sông nghỉ qua đêm. Tôi ăn tối trong lá»u cá»§a mình rồi Ä‘uổi Tố nhi ra ngoà i, định chuẩn bị xếp đồ đạc.
MÅ© phượng chiếm diện tÃch quá, là m thế nà o cho nó bẹp xuống để còn nhét dưới đáy túi đây? Túi đồ không được to quá mà cÅ©ng không
được nặng quá để đến lúc trốn không bị vướng vÃu. Nhưng nhìn cả đống và ng bạc châu báu tôi chẳng nỡ bá» cái nà o. Äang chần chừ cầm lên
đặt xuống thì nghe thấy tiếng cưá»i sau lưng, tôi quay lại nhìn. Lại là tên tam hoà ng tá». Hắn không biết thế nà o là tránh mặt sao?
"Sao anh và o mà cÅ©ng không thông báo trước má»™t câu?" tôi tức giáºn.
Tên đó nhÃu mà y: "Há»?"
Tôi láºp tức nhá»› ra tình cảnh cá»§a mình. Bây giá» có chá»i vá»›i anh cÅ©ng không thể chá»i vá»›i hắn. Mạng cá»§a mình Ä‘ang nằm trong tay hắn.
"Hi hi", tôi láºp tức đổi giá»ng, cưá»i gian manh. "Báo trước má»™t câu để tôi còn ra cá»a đón tiếp chứ."
Có lẽ do tôi đổi giá»ng nhanh quá, tên đấy nhất thá»i ngẩn ngưá»i ra rồi ngay sau đó cưá»i khinh thưá»ng. Hắn Ä‘i tá»›i ngồi cạnh tôi. Tôi láºp tức
ngồi dịch vá» phÃa sau nhưng lại bị tên nà y kéo lại, xắn tay áo lên, kiểm tra vết thá»§ cung trên tay tôi.
Dưới ánh đèn, dấu thủ cung cà ng thêm đỠthắm.
"Là m gì? Anh muốn gì?"
Hắn không thèm để ý đến tôi, đột nhiên đưa tay định lau dấu thủ cung là m tôi vội và ng dùng tay che đi. "Là m cái gì thế? Lau mất rồi anh có
chịu trách nhiệm không?"
Tôi còn lâu má»›i tin cái trò thá»§ cung nà y, chẳng có chút căn cứ khoa há»c nà o. Do đó cà ng phải để ý nó, Ãt nhất là trước khi tôi chạy trốn không
thể để nó biến mất.
Tên đó cưá»i: " Dấu thá»§ cung cá»§a gái trinh lau không sạch được. Nhưng tôi có cách là m nó biến mất. Tin không?"
Tôi rùng mình, da gà nổi khắp ngưá»i.
"Tin, tôi tin." Tôi vội vã nói.
Hắn không mói móc lá»i tôi mà rất tá»± nhiên gối đầu lên tay nằm xuống thảm, chẳng có vẻ gì là khách khà là m tôi bối rối không biết nên là m sao.
Rồi đột nhiên hắn nói má»™t câu không ra đầu cÅ©ng chẳng ra Ä‘uôi: "Bên ngoà i trá»i rất tối."
Tôi sững ngưá»i. Má»™t đứa ngốc cÅ©ng biết trá»i tối rồi, hắn lại nghÄ© cái gì thế?
"Quanh đây Ä‘á»u là núi, nếu như ná»a đêm chạy ra ngoà i chỉ sợ rằng chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã nằm trong bụng dã thú rồi." Hắn vừa dứt
lá»i thì có tiếng sói gầm từ ngoà i vá»ng và o. Tôi giáºt mình. Phối hợp ăn ý tháºt đấy!
Tôi liếc hắn, không tin tên nà y đến chỉ để nói mấy câu không ăn nháºp gì vá»›i nhau. Hay là đến để cảnh cáo? à tháºt cá»§a hắn chỉ sợ là : Phúc
Vinh, cô ngoan ngoãn ngồi im má»™t chá»—, bên ngoà i toà n ngưá»i cá»§a tôi, đừng có ý định chạy trốn.
Tiếc rằng bà đây từ nhỠđã không sợ trá»i, không sợ đất. Nhưng buổi sáng tôi má»›i nháºn được thư cá»§a Thẩm lão đầu, trá»i vừa tối hắn đã đến
cảnh cáo tôi. Có khi nà o lại ngẫu nhiên trùng hợp thế? Hay là hắn biết cái gì rồi?
Rồi lại nghÄ©, tối qua hắn đột nháºp và o cung là vì cái gì? Hắn nói rồi, nếu phải giết tôi thì không cần hắn phải Ä‘Ãch thân ra tay, nhưng chẳng lẽ
"hái" tôi thì cần tá»± mình là m ? Bá»n há» bao nhiêu ngưá»i thế mà chỉ có mình hắn là gà trống? Mà sao có chuyện nà y được. Váºy thì mục Ä‘Ãch
tối qua tuyệt đối không như những gì hắn nói. Rốt cục là vì sao?
Có khi nà o có ná»™i gián Ngõa Lặc trong đám cung nữ cá»§a tôi. Phúc VInh công chúa sau khi Ä‘áºp đầu và o cá»™t có phần khác trước. Tên nà y
nghe thấy tin bèn tá»± mình đến kiểm tra xem công chúa tôi có phải hà ng giả không? CÅ©ng không đúng, nếu váºy cÅ©ng đâu cần phải Ä‘Ãch thân l
à m.
Nhất thá»i không nghÄ© ra nhưng có má»™t Ä‘iá»u có thể khẳng định là quanh tôi có ná»™i gián. Ná»™i gián liệu là ai đây? Tố nhi? Hoà n Nguyệt? Hay
một ai khác?
Tên nà y thấy tôi im lặng, đột nhiên vươn tay kéo tôi má»™t phát. Chẳng há» phòng bị, tôi láºp tức ngã lên ngá»±c hắn, là m hắn khó chịu nói:
"Không ngỠcô cũng nặng đấy."
Tôi chỉ tiếc mình không nặng thêm chút nữa, đặt mông ngồi xuống cho hắn chết dà luôn.
Nghiêng đầu qua thì mặt hắn ở trước mắt là m tôi có phần không tá»± nhiên. Tôi chống tay cố bò dáºy, vừa dùng lá»±c thì nghe tiếng kêu, cúi đầu
nhìn hóa ra mình vội và ng không để ý đã chống tay và o bụng ai đó.
Hắn nghiến răng lại kéo tôi xuống lần nữa. Chá»›p mắt đã láºt tôi xuống dưới. Lần nà y tình hình cà ng tồi tệ, thà nh ra tôi ở dưới, hắn ở trên,
không những thế trá»ng lượng cá»§a cả ngưá»i hắn Ä‘á»u đè lên ngưá»i tôi.
Tôi chỉ thấy khó thở, bụng bị đè rất khó chịu. Tôi cố hết sức hÃt và o nhưng hÃt mãi mà chẳng được tà không khà nà o, cà ng thêm bá»±c mình,
chá»i: "Äồ khốn nạn, ngồi dáºy, đè bẹp tôi rồi."
Hắn không thèm động Ä‘áºy. Tôi hối háºn mình ăn tối qua nhiá»u, bị hắn đè cho má»™t phát thấy thức ăn như muốn trà o lên miệng.
"Cái...tư thế... anh không... cảm thấy... tình cảm quá sao?" Tôi há»i má»™t cách đứt quãng. Hắn nhìn tôi như thể tôi khó chịu là điá»u rất đáng
vui.
"Có gì... từ từ nói...bà .... tôi nháºn thua rồi." Hết rồi, hết rồi, không ngá» Phùng Trần Sở Dương lại có ngà y chết vì bị ngưá»i khác đè.
Hắn hÆ¡i nhấc ngưá»i lên khiến tôi hÃt thở dá»… hÆ¡n. Tôi vừa tranh thá»§ hÃt lấy không khà vừa vòng tay chắn trước ngá»±c, tạo khoảng cách giữa hai
ngưá»i, đầu gối thì co lên, thúc mạnh lên phÃa trên.
Tên nà y phản ứng công nháºn nhanh. Ngưá»i nghiêng qua má»™t bên, kịp thá»i tránh khá»i chiêu Ä‘oạn tá»± tuyệt tông cá»§a tôi, sau đó dùng chân đè
chặt chân tôi, chỉ dùng má»™t cánh tay mà giữ tôi chặt cứng, muốn động Ä‘áºy cÅ©ng không được.
Tháºt vô lý! Äây đúng là yếu Ä‘iểm cá»§a con gái. Thiên sinh sức lá»±c đã yếu hÆ¡n ngưá»i ta là m tôi tức muốn chết.
"Cô to gan tháºt" tên nà y không âm không dương nói.
"Hứ". Tôi cưá»i, "Tam hoà ng tá» cÅ©ng to gan không kém, dám ba lần bảy lượt trêu ghẹo mẫu phi. Äừng tưởng tôi nằm trong tay anh thì tôi sẽ
sợ anh. Má»i ngưá»i cÅ©ng giữ thể diện cho nhau. Chúng ta sau nà y còn gặp mặt nhiá»u, tam hoà ng tá» hà tất phải là m váºy."
Hừ! Äừng tưởng bà nhưá»ng hai lần tức là dá»… bắt nạt nhé.
"Nếu tôi không giữ thì sao?"
"Váºy thì anh muốn thế nà o? Giết tôi? Tam hoà ng tá» Ä‘i đón dâu, đến ná»a đưá»ng cô dâu đột tá». Phụ vương cá»§a anh chắc cÅ©ng chẳng tin
nổi."
"Tôi đương nhiên không giết cô." Tam hoà ng tỠlướt tay qua mặt tôi xuống cổ rồi tiếp tục lần xuống dưới, không có vẻ gì muốn dừng lại.
"Lại muốn phá trinh?", tôi cưá»i nhạt, "Chẳng lẽ tam hoà ng tá» chỉ có thá»§ Ä‘oạn thôi sao?". Tôi giÆ¡ cánh tay lên chỉ và o dấu thá»§ cung, "Äừng
quên tôi còn cái nà y. Nó mà biến mất, chỠđến Phồn Äô, hoà ng đế mà há»i thì tôi là thân con gái, lại không có chá»§ kiến chẳng dám chắc sẽ nói ra những chuyện gì. Äến lúc ấy sợ rằng lão hoà ng đế...."
Tam hoà ng tá» nghe tôi nói xong đột nhiên cưá»i ra tiếng, má»™t lúc sau má»›i dừng lại được, thì thầm và o tai tôi: "Cô tưởng cái đấy dá»… biến mất
lắm sao?" Nói rồi tay lần và o áo trong cá»§a tôi. Tôi chỉ thấy phÃa trước ngá»±c hÆ¡i cháºt, chưa kịp phản ứng gì thì môi cá»§a hắn đã lại gần...
Tên khốn kiếp! Dám ăn Ä‘áºu phụ cá»§a bà đây. Bà quay vá» quá khứ là để ăn Ä‘áºu phụ cá»§a giai đẹp, không ngá» chưa kịp động đến thì Ä‘áºu phụ
cá»§a chÃnh mình bị bán Ä‘i trước.
"Äừng động Ä‘áºy. Không ai nói vá»›i cô rằng khi ở dưới đà n ông thì không được động Ä‘áºy lung tung sao?" hắn khà n tiếng nói.
Hình như đúng là có ngưá»i đã từng nói váºy. Tôi tức giáºn nhìn nhưng tên nà y coi như không thấy, cố tình cúi đầu xuống định hôn tiếp. Tôi vá»™i
và ng quay mặt Ä‘i, là m cái hôn rÆ¡i và o má. Äôi môi má»m mại thuáºn theo cổ từ từ Ä‘i xuống phÃa dưới như muốn xuống há»™i tụ vá»›i bà n tay Ä‘ang
đang để ở ngực tôi của hắn.
"Ngưá»i đâu?" Tôi gà o thét.
Hắn không có động tĩnh gì.
"Cút Ä‘i! Khốn nạn!", tôi chá»i.
Hắn vẫn không thèm để ý đến tôi.
"Chúng ta có gì từ từ nói được không?" tôi cố kiá»m chế sá»± hoảng loạn. Tay cá»§a hắn không biết chạm và o chá»— nà o mà tôi chỉ thấy toà n thân
má»m nhÅ©n, không còn chút sức lá»±c.
"Chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i thông minh, hi hi, đừng là m thế. Tôi sai rồi, tôi sai rồi không được sao?"
Tên đó không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn tôi ná»a cưá»i ná»a không, luồn tay ra sau lưng, nhấc ngưá»i tôi lên khá»i thảm rồi lại vùi đầu xuống ngá»±c
tôi tiếp tục hôn.
Ä‚n hiếp ngưá»i quá đáng! Hổ không ra uy ngươi tưởng ta là mèo hen à ? Tôi vòng hai chân kẹp chặt eo hắn, hai tay dùng hết sức ấn mặt hắn v
à o ngực mình.
Bà đây là m thế cho ngươi ngạt thở chết luôn.
Hắn không ngá» tôi có phản ứng thế nà y, muốn ngẩng đầu lên nhưng bị tay tôi giữ chặt, đôi tay vốn đặt ở mé ngưá»i tôi cố hết sức má»›i rút ra
được, mặt thì đỠbừng bừng, có phần tức giáºn.
"Cô là cái thể loại công chúa gì thế?" hắn giáºn giữ.
"Còn anh là cái loại hoà ng tỠgì?" tôi quát lại.
Lúc nà y mặt hắn đã đổi sang vẻ cà n quấy má»i khi, nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên cưá»i, tay lại vươn vá» phÃa ngưá»i tôi. Tôi sợ hãi, muốn dù
ng lại chiêu cÅ© nhưng hắn đã rút kinh nghiệm, lên gân là m cổ cứng như cái cá»™t, là m tôi nÃu mãi mà không được. Tôi hốt hoảng hai tay ôm lấy
cổ hắn, chân cà ng quắp chặt eo, cả ngưá»i dÃnh và o ngưá»i hắn không để lại má»™t khe hở.
Lần nà y tay ngươi hết cách ăn Ä‘áºu phụ cá»§a bà rồi nhé! Tôi thầm nhá»§.
Hắn thấy tôi giở trò đó, bèn hai tay chống đất, ná»a quỳ ná»a bò. Nhưng tôi vẫn bám chặt, bà hôm nay cho ngươi cả cái lưng còn phÃa trước,
nói gì thì nói cÅ©ng không thể cho ngươi ăn Ä‘áºu phụ, lợi dụng nữa.
Hắn lấy tay định gỡ cánh tay tôi nhưng tôi cà ng ôm chặt, đến cả đầu cÅ©ng dÃnh và o má»™t bên đầu hắn, là m hắn muốn hôn cÅ©ng chẳng hôn
được.
"Chưa thấy ai ương bướng như cô." hắn có phần dở khóc dở cưá»i
"Chưa thấy ai vô lại như anh." Tôi nói, cứ như thế nà y câu giỠcũng được rồi.
Hắn đứng hẳn dáºy. Tôi giống như con chuá»™t vẫn bám chắc không dá»i tay chân. Hắn lắc lắc nhưng tôi không động Ä‘áºy.
"Buông tay"
"Không! Chết cÅ©ng không buông. Trừ phi anh hứa sẽ không là m thế nà y nữa.", tôi đáp. Bà từ trước đến giá» chưa nhẫn nhịn thế nà y bao giá».
Hôm nay nhịn như thế là đủ rồi.
"Tháºt không chịu buông?" giá»ng nói cá»§a hắn có phần uy hiếp.
"Äầu có thể rÆ¡i, máu có thể chảy, Ä‘áºu phụ không thể mất." Tôi gà o. Xem ai sợ ai nà o? Nhất quyết không buông đấy, xem ngươi là m gì được.
"Äáºu phụ?"
"A! Danh tiết." tôi sá»a lại.
"ÄÆ°á»£c."Hắn lùi hai bước, tay dang ngang như chữ đại, cằm cúi xuống, nhắm đôi mắt hoa đà o.
"Anh là m gì?" tôi sợ hãi. Cái tên nà y lại nghÄ© ra trò quá»· gì nữa? Hắn ta không đáp, chỉ mỉm cưá»i rồi đột nhiên ngã xuống trước. Tôi chỉ thấy
thân mình hướng vá» phÃa sau rồi tiếp đó Ä‘au Ä‘iếng.
"A!" Tôi thảm thiết hét, cÅ©ng chẳng thèm để ý gì nữa, tay chân láºp tức buông ra. Tôi sắp nôn ra máu rồi. Tôi chắc chắn sắp nôn ra máu rồi.
Tôi dùng tay xoa xoa eo. Xong rôi! Sống lưng quả nà y gãy là m đôi rồi.
Hắn trưá»n từ trên ngưá»i tôi xuống, chống tay nằm cạnh nhìn tôi cưá»i cợt. Tôi vừa lưá»m vừa rên rỉ. Hắn dần nghiêm mặt há»i: "Äau lắm à ?"
Tôi lưá»m, nói: "Anh tá»± mình thá» xem. Äồ dở hÆ¡i! ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘au rồi! Ấy da! Äau chết mất thôi!"
Tên nà y đứng dáºy bế tôi lên. "Là m cái gì nữa? Äồ khốn kiếp! Lại định Ä‘áºp chết tôi à ?"
Hắn không nói gì chỉ ôm tôi rồi ngã vá» phÃa sau. Lần nà y tôi ngã lên ngưá»i hắn, chạm và o vết thương lúc nãy Ä‘au Ä‘iếng. Äấm hắn má»™t cái tôi quát: "Anh bệnh à ? Óc bã Ä‘áºu!"
Hắn lần nà y không có phản ứng gì. Há»ng rồi? Hay là ngã Ä‘áºp và o đầu thà nh đồ ngốc rồi? Tôi tò mò nhìn nhưng lại thấy nét dịu dà ng chưa
từng có trên mặt hắn.
"Tôi tên Thừa Äức, còn cô?", hắn dịu dà ng há»i.
Thừa Äức? SÆ¡n trại nghỉ mát Thừa Äức. (Trung Quốc có má»™t trang trại tránh nóng tên Thừa Äức - ND)
"SÆ¡n trại nghỉ mát!" tôi thuáºn miệng nói.
Tam hoà ng tỠngạc nhiên: "Sơn trại nghỉ mát?"
"He he! Tôi là Phúc Vinh, anh không nhớ sao? Hay là ngã xong đầu óc có vấn đỠrồi?" vừa nói vừa giơ tay ra sỠvà o trán hắn.
Hắn nét mặt lạnh lùng, nghiêng đầu tránh bà n tay tôi. Tôi mất hứng, bÄ©u bÄ©u môi rồi không thèm nói gì nữa. Hắn cÅ©ng chẳng đáp lá»i, im lặng
nằm cạnh. Tôi nghĩ cứ nằm thế nà y không không phải cách tốt, cho đến lúc tôi chạy trốn chắc chẳng thiếu sự tra tấn của tên nà y. Tốt nhất
bây giá» nói thẳng má»i chuyện.
"E hèm!" Tôi hắng giá»ng nói: "Tôi tuy không thông minh nhưng cÅ©ng không đến ná»—i là há» hà ng cá»§a Trư Bát Giá»›i, chúng ta ngưá»i ngay
không nói chuyện ngầm. Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, cứ Ä‘i đưá»ng vòng thế nà y là m gì?"
Hắn tò mò: "HỠhà ng của Trư Bát Giới là ai?"
"Không là ai. Chỉ là một tên ngốc ở kinh đô tôi." Tôi nói không lấy gì là m hứng khởi. "Anh rốt cục muốn gì? Cứ nói thẳng ra biết đâu tôi lại
hợp tác."
Hắn chống ngưá»i dáºy, quay sang nhìn tôi. Tôi ương bướng mắt đối mắt. Tôi không tin anh ta tiếp cáºn mình chỉ để trêu ghẹo, chắc chắn còn lý
do khác không thể nói ra.
Tôi đang mong chỠ"sơn trại nghỉ mát" khai báo, không ngỠmình ngây thơ quá, hắn chỉ nhìn tôi một lúc, đến rắm cũng không đánh rồi lại
nằm xuống. Tôi bá»±c mình, coi hắn như không khÃ, bò dáºy, trèo lên giưá»ng giở chăn ra định Ä‘i ngá»§. "SÆ¡n trại nghỉ mát" cÅ©ng đứng dáºy theo.
"Anh tốt nhất đừng có đến gần. Tôi biết cắn ngưá»i đấy." , tôi bá»±c tức.
"SÆ¡n trại nghỉ mát" chỉ cưá»i, chỉnh đốn lại y phục rồi Ä‘i ra ngoà i. Tôi thầm nghÄ© yêu quái cuối cÅ©ng cÅ©ng Ä‘i, không ngá» trước khi ra khá»i cá»a
hắn đứng lại, quay ngưá»i. Äừng! Xin đừng quay lại nữa! Nhìn đôi mắt hoa đà o như Ä‘ang phát quang cá»§a hắn tôi ôm chặt lấy chăn má»™t cách
vô thức.
"Sơn trại nghỉ mát" nói: "Tôi phát hiện lần nghênh thân nà y không vô vị như mình tưởng. Công chúa của tôi, ngủ đi. Tối đứng có đạp chăn
nhé. Gá»i thị nữ cá»§a cô và o ngá»§ cùng tốt hÆ¡n."
Mãi mới có một câu nghe tạm tạm. "Cám ơn, ngủ ngon." Tôi đáp.
"Tối mai tôi lại đến thăm cô." "SÆ¡n trại nghỉ mát" nháy mắt cưá»i rồi bước ra ngoà i.
Tôi thở phà o nhẹ nhõm. Nhưng lại thấy có gì không ổn. Hắn vừa nói gì? Tối mai lại đến nữa? Tôi không biết mình nên khóc hay nên cưá»i.
Trá»i Æ¡i! Äất Æ¡i! Các ngưá»i đúng là không có mắt! Tôi cúi đầu nhìn những vệt đỠđỠtrên ngá»±c, thấy mặt nóng bừng. Không được, tôi không
thể chỠđến lúc Nam Cung Việt đến cứu, phải tá»± cứu mình thôi. NghÄ© rồi tôi mò dáºy, sắp xếp lại những bảo bối Ä‘ang vương đầy trên bà n, cho
hết và o túi rồi lại lấy má»™t Ãt và ng để và o trong ngưá»i. Lúc cần thiết, mạng sống vẫn quan trá»ng, tiá»n dù sao cÅ©ng chỉ là váºt ngoà i thân.
P/S All : Do truyện nà y vip wá nên ko xét thưởng được, vì nếu thưởng thì chừng 1 và i lần là hết truyện mất.
Tà i sản của JIMMYDU
Từ khóa được google tìm thấy
áåòàëèíê , àâòîñàëîí , ãèáää , äæîëè , boomtet.cm.vn , boomtet.com trong boom , cau can than chuong , cong chua cau than 18 , cong chua cau than 4vn , êàçàíü , êîíäèöèîíåð , èíòåðüåð , èæåâñê , ìåòàëëè÷åñêèå , ïëàòüÿ , ìîíèòîð , ñâèíãåðû , ñâÿçíîé , ñêðûòàÿ , ñóâåíèðû , ñòðàõîâûå , òåñëà , òåòðèñ , ôîòîïðèêîëû , òî÷êà , wed boomtet.com , øîêîëàäå