10-02-2010, 12:18 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 11
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Ngà y thứ hai, má»i ngưá»i tiếp tục lên đưá»ng. Cả má»™t ngà y trá»i "sÆ¡n trại nghỉ mát" không có động tÄ©nh gì. Tôi cứ băn khoăn không biết ná»™i gián bên cạnh mình là ai ? Rồi là m cách nà o chạy trốn?
Gần tối thì Ä‘oà n xe đến má»™t thôn nhá» - thôn NgÅ© Ngưu. Äại bá»™ pháºn kỵ binh đóng trại ngoà i thôn, chỉ có má»™t số thị vệ thân cáºn cùng chúng tôi và o trong thôn. Những ngưá»i không có pháºn sá»± trong thôn bị quân tiá»n trạm Ä‘uổi Ä‘i từ sá»›m còn dân bản địa cÅ©ng không được phép tùy tiện ra ngoà i bởi thế trong thôn yên tÄ©nh không má»™t tiếng động.
Khách trong quán bị Ä‘uổi Ä‘i, đến cả trưởng quầy cùng tiểu nhị cÅ©ng bị nhốt lại canh giữ, ăn uống Ä‘á»u không cần đến há» phục vụ. Xe tuy tiện nghi nhưng Ä‘i cả ngà y trá»i là m đầu óc tôi nôn nao khó chịu. Ngồi trong quán trá» tốt nhất cá»§a thôn rồi mà tôi vẫn thấy mình Ä‘ang lắc lư như thể vẫn Ä‘ang ngồi trên xe, cái cảm giác nà y giống như ngồi tà u chẵn ba ngà y ba đêm.
Hoà n Nguyệt lấy gối má»m lót sau lưng, lại có tiểu cung nữ kịp thá»i bóp chân cho tôi nữa. Còn Tố nhi thì sắp xếp những đồ dùng cần thiết. Tôi dá»±a và o tưá»ng, im lặng nhìn mấy ngưá»i Ä‘ang báºn rá»™n trước mắt, không biết ai là con cáo đội lốt cừu cho đến khi Tố nhi Ä‘i đến cắt ngang dòng suy nghÄ©.
"Công chúa, má»i dùng bữa. Mệt cả ngà y trá»i, buổi tối nghỉ sá»›m má»™t chút."
Tố nhi vừa nói buổi tối tôi má»›i giáºt mình nhá»› ra lá»i "sÆ¡n trại nghỉ mát" nói tối qua, đưa tay xuống ngá»±c má»™t cách vô thức. Bà đây tuyệt đối không phải hạng ngồi chá» chết. Hôm nay thế nà o cÅ©ng phải đỠphòng: đầu tiên không ngá»§ má»™t mình, gá»i mấy ngưá»i bá»n há» và o ngá»§ cùng?
HÆ¡i bất bình thưá»ng tÃ, gá»i hai ngưá»i thôi.
Nhìn bà n thức ăn tôi chợt nảy ra ý..., há»i: "Tố nhi, có tá»i không?"
"Tá»i?"
"Ừ, Ä‘i lấy cho ta má»™t Ãt." tôi dặn dò.
Tố nhi nét mặt khó xá», còn có phần không hiểu, "Công chúa muốn cái đấy để là m gì?"
"Tránh tà ." tôi trả lá»i. "Mau Ä‘i! Há»i nhiá»u thế là m gì?"
Tố nhi nghe giá»ng tôi gắt gá»ng, không dám há»i thêm, vá»™i vã Ä‘i ra, má»™t lúc sau quay lại trên tay đã cầm mấy cá»§ tá»i. Tôi cầm lấy bóc vá», nghiến răng rồi ăn chá»— tá»i sóng cùng mà n thầu.
"Công chúa!" Hoà n Nguyệt nhìn thấy tôi ăn tá»i, đồng thanh kêu. Tôi nhìn bá»n há» mà mắt cay cay, tá»i nòng là m cay mắt chết mất thôi. "SÆ¡n trại nghỉ mát", nhá»› đấy, món nợ nà y bà nhất định đòi lại.
Ä‚n xong ngay láºp tức có ngưá»i thu dá»n má»i thứ mang ra ngoà i. Tôi nằm lên giưá»ng, tối qua bị "sÆ¡n trại nghỉ mát" đè, hôm nay lại ngồi xe cả ngà y, lưng có cảm giác sắp gãy là m đôi.
"Công chúa, má»i uống trà súc miệng", Tố nhi vá»™i vã bưng tách trà lại, tôi lè lưỡi lắc đầu, súc miệng? Là m thế có mà phà công ăn tá»i.
Liếc mắt lên thấy Hoà n Nguyệt Ä‘ang sắp xếp thư án, trên bà n bà y bút, má»±c, giấy, nghiên đột nhiên nhá»› đến tối hôm trước "sÆ¡n trại nghỉ mát" há»i tôi vá» "Sá»a Tá»" bèn há»i: "Hoà n Nguyệt, lần nà y cómang sách ta hay xem?"
Hoà n Nguyệt nghe thấy quay ngưá»i lại, buông tay đứng, há»i má»™t cách cung kÃnh: "Äá»u mang theo. Công chúa muốn xem quyển nà o?"
"Có mang "Sá»a Tá»" không?" Tôi nghÄ© sá»a tá» không giống tên sách lắm, mưá»i thì phải tám, chÃn phần là mình nghe nhầm nên cÅ©ng không dám nói rõ rà ng, cố nói nhanh cho qua.
"Mang theo "Thượng Tá»"", Hoà n Nguyệt nói rồi lấy từ trên giá má»™t quyển sách xuống.
Tôi không cầm lấy chỉ nói: "Ta mệt rồi, ngươi Ä‘á»c cho ta nghe chương bảy mươi ba."
"Chương bảy mươi ba?" Hoà n Nguyệt ngạc nhiên rồi cưá»i, "Công chúa lại trêu nô tì, "Thượng Tá»" tổng cá»™ng có bảy mươi hai chương, nô tì là m sao Ä‘á»c được chương bảy mươi ba?"
Tôi sững ngưá»i, nhá»› lại vẻ gian manh ná»a cưá»i ná»a không cá»§a "sÆ¡n trại nghỉ mát" tối đó. Chết tiệt! Hắn lừa mình!
"Trá»i cÅ©ng không sá»›m nữa, Tố nhi, Hoà n Nguyệt lưu lại hầu cáºn còn những ngưá»i khác lui xuống cả Ä‘i." tôi dặn.
Các cung nữ khác Ä‘á»u lui xuống chỉ còn lưu lại Tố nhi và Hoà n Nguyệt hai ngưá»i. "Khóa chặt cá»a sổ." tôi nói, phòng trá»™m, phòng cướp, phòng Thừa Äức. Hôm nay nói gì cÅ©ng phải tránh hắn. Tố nho cìa xong cá»a sổ, ôm chăn định dải dưới đất, má»™t ngưá»i nằm canh giưá»ng, ngưá»i kia nằm canh cá»a.
Tôi nói: "Thôi, hai ngưá»i cÅ©ng đừng nằm đất. Trá»i lạnh cẩn tháºn lại cảm. Lên giưá»ng ngá»§ chung vá»›i ta."
Tố nhi vội và ng đáp: "Nô tì không dám."
"Có gì dám không dám. Ta cho phép hai ngưá»i rồi, đừng để ta phải nói nhiá»u."
Tố nhi và Hoà n Nguyệt thấy váºy cÅ©ng không dám nói gì, nhẹ chân nhẹ tay đến. Hai ngưá»i nằm xuống góc giưá»ng, cố hết sức nằm ra mép, sợ rằng sẽ chạm và o tôi. Tôi cưá»i, không thèm để ý đến bá»n há», nhắm mắt lại, chỉ lúc sau đã thấy buồn ngá»§.
Äến khi tôi mở mắt ra, trước mặt lại là gương mặt đáng ghét cá»§a "sÆ¡n trại nghỉ mát". Nhìn vá» cuối giưá»ng thì quả nhiên không thấy bóng dáng hai ngưá»i kia đâu. "SÆ¡n trại nghỉ mát" cúi đầu định hôn. Tôi nhìn hắn cưá»i rồi lấy hết sức hà hÆ¡i. Äúng như dá»± Ä‘oán, "sÆ¡n trại nghỉ mát nhăn mặt tránh xa luồng khà độc.
"SÆ¡n trại nghỉ mát" thấy tôi hà há»ng thì hiểu ra, nhÃu nhÃu mà y, dùng má»™t tay giữ chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu còn tay kia không biết kiếm đâu ra được cái khăn nhét và o miêng tôi. Hắn cưá»i, má»™t chân đè chặt hai chân tôi, còn miệng thì nhằm vai tôi mà cắn, tay lần và o áo trong, lần nà y không Ä‘i lên trên mà mò xuống phÃa dưới.
Äừng! Tôi khổ sở nói không ra tiếng. Thế nà y khác gì chữa lợn là nh thà nh lợn què. Tôi cố sức vÅ©ng vẫy nhưng không tà i nà o thoát ra được.
Trong lúc giẫy đạp chân vô tình chạm và o bá»™ pháºn mẫn cảm đã biến hóa cá»§a hắn là m tôi sợ không dám động Ä‘áºy, mắt bắt đầu ngấn nước.
Hắn ta phát hiện tôi đột nhiên không động Ä‘áºy, ngẩng đầu lên, con ngươi như thể phát ra ánh sáng xanh Ä‘en.
"Còn dám dở trò vá»›i tôi không?" , hắn khẽ há»i.
Tôi vội và ng lắc đầu liên tục.
Tên nà y bấy giá» má»›i mãn ý gáºt đầu, vươn tay lấy cái khăn khá»i miệng tôi, Ä‘ang định nói thì nghe thấy tiếng thị vệ từ ngoà i vá»ng và o :" Có thÃch khách."
"SÆ¡n trại nghỉ mát" sững ngưá»i, buông tôi ra nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoà i, tiếng la hét ngà y cà ng lá»›n, lẫn cùng vá»›i tiếng kêu thảm thiết cá»§a thị vệ. Nét mặt cá»§a "sÆ¡n trại nghỉ mát" ngà y cà ng tối sầm, chỉ vá»™i đứng dáºy nhét tôi xuống gầm giưá»ng dặn dò "Tuyệt đối không được chạy trốn. Äây không phải Nam Cung Việt." rồi chạy ra ngoà i.
Nhìn hắn biến mất ngoà i cá»a tôi vá»™i bò ra. Không được trốn? Không trốn có mà dở hÆ¡i! Không nhân lúc loạn lạc thì còn chỠđến lúc nà o?
Tôi vá»™i và ng lấy áo khoác ngoà i, Ä‘eo túi đồ đã chuẩn bị sẵn định chạy ra ngoà i. Chưa ra khá»i cá»a không hiểu nghÄ© gì lại bá» túi đồ đạc xuống, vất xuống giưá»ng. Bà quyết tâm ra Ä‘i, không thèm mà ng tá»›i tiá»n. Rồi bá» giầy ra, vất má»™t chiếc trong nhà má»™t chiếc ngoà i cá»a, chân không chạy ra ngoà i.
Bên ngoà i toà n ánh Ä‘ao kiếm, máu bay đầy trá»i. Tôi men theo tưá»ng định Ä‘i ra. Thị vệ và những thÃch khách áo Ä‘en không ai để ý đến tôi. Nhưng bên ngoà i quán trá» cÅ©ng toà n thị vệ, tôi Ä‘oán mình chưa chắc đã chạy thoát được bèn đánh liá»u lần mò đến phòng cá»§a "sÆ¡n trại nghỉ mát". Tên nà y không có trong phòng, thÃch khách và thị vá» mải miết đánh nhau trên mái nhà , lại thêm má»™t số cứ nhảy lên nhảy xuống lầu, thà nh ra chẳng ai thèm để ý tôi men theo cầu thang Ä‘i lên.
Mò và o trong phòng, quả nhiên bà y biện khác hẳn những chá»— khác, không sai, đây Ä‘Ãch thị là phòng tên đó. Chăn đệm trên giưá»ng chưa kịp giở ra. Tôi vá»™i vã chui xuống gầm giưá»ng. Tối nay bà sẽ ở chá»— nà y.
Bên ngoà i dần im ắng, tôi nằm bò trên ná»n gạch mà thấy toà n thân lạnh buốt. Haiz! Quên béng không lôi chăn xuống. Äang hối háºn thì nghe thấy tiếng bước chân, tôi vá»™i nÃn thở. Cá»a bị đẩy ra, hai ngưá»i trước sau Ä‘i và o. Qua khe mà n rá»§ xuống tôi chỉ thấy hai đôi già y Ä‘en, trong đó có má»™t đôi đặc biệt tinh tế, mé già y còn Ä‘Ãnh ngá»c thạch.
Äúng là đồ phá gia chi tá»! Tôi mắng thầm.
"Tổng cá»™ng đến mưá»i lăm tên, không tên nà o sống sót, chắc uống thuốc độc trước khi đến.", má»™t giá»ng nói khà n khà n vang lên, nghe có vẻ quen quen, hình như là thị vệ mấy hôm trước đứng ngoà i cá»a gá»i Thừa Äức rá»i cung.
Liá»n sau đó nghe thấy Thừa Äức hừ má»™t tiếng, "Xem ra đại ca không chỠđược, đến cả Phồn Äô cÅ©ng không cho ta quay vá»." giá»ng nói đầy vẻ tức giáºn không lẫn Ä‘i đâu được.
Ngưá»i đó thấy chá»§ nhân giáºn giữ không không dám đáp lá»i chỉ yên lặng đứng đó. Thừa Äức bước mấy bước đến trước giưá»ng, tôi chỉ kịp thấy giưá»ng rung má»™t cái, hắn đã ngồi xuống. "Phụng Thiện, ngươi lui Ä‘i. Cái đám bá»™ hạ ngu xuẩn đấy không thể là m gì ta được. Äem đống thi thể Ä‘i, xá» lý sạch sẽ má»™t chút, không được lá»™ tin tức ra ngoà i."
Ngưá»i bị gá»i là Phụng Thiện khẽ đáp, Ä‘ang định lui ra ngoà i thì ngoà i cá»a vang lên tiếng chân vá»™i vã.
"Chủ nhân!" một tiếng nói cuống quýt, sợ hãi vang lên.
"Và o đã rồi nói tiếp. Äồ vô dụng!", Phụng Thiện mắng.
Cá»a bị đẩy ra, má»™t thị vệ vừa lăn vừa bò và o phòng, run sợ: "Chá»§ nhân, ngưá»i bên đó không thấy nữa."
"Ai không thấy nữa?" Thừa Äức há»i.
"Phúc... Phúc Vinh công chúa!" chắc vì quá sợ hãi mà tên thị vệ nà y lắp bắp nói mãi mới xong.
"Gầm giưá»ng rồi các chá»— khác trong phòng đã kiểm tra chưa?" Thừa Äức há»i, giá»ng bắt đầu run run.
"Äá»u kiểm tra rồi. Không có", giá»ng như muốn khóc.
Má»™t tiếng "choang" vang lên, Thừa Äức không biết ném cái gì, váºt đó Ä‘áºp và o ngưá»i thị vệ rồi rÆ¡i xuống ná»n kêu "leng keng". Tôi nhìn thì hóa ra là gối ngá»c trên giưá»ng, tiếc lấy tiếc để cái gối. Cái tên phá gia chi tá» nà y, chẳng biết xót cá»§a.
Cái gối ném không há» nhẹ nhưng ngưá»i đó không có không dám phản ứng gì, chỉ quỳ má»™t chá»— như tượng mặc cho máu chảy ròng ròng.
Yên lặng má»™t lúc lại nghe thấy Thừa Äức há»i: "Còn thấy bao đồ bằng da mà u xanh trong phòng không?"
"Có, vất ở góc giưá»ng. Giầy và quần áo cá»§a công chúa Ä‘á»u còn nguyên."
"Xem ra bị bá»n há» bắt Ä‘i rồi. Nếu như cô ta tá»± chạy trốn nhất định không để lại chá»— và ng đấy." Thừa Äức nói. Tôi đắc ý, may mà bà nghÄ© ra sá»›m, không mang theo cái túi đồ. Thừa Äức Æ¡i là Thừa Äức, anh hÆ¡i bị xem thưá»ng tôi đấy!
"Xem ra chúng ra trúng kế rồi. Mục tiêu của chúng là công chúa chứ không phải chủ nhân." Phụng Thiện nói.
Thừa Äức chỉ "Ừ" má»™t tiếng, "Nếu do đại ca là m thì chắc sẽ vá»™i vá» Phồn Äô, còn do ngưá»i Chu là m sẽ Ä‘i vá» nam. Phái ngưá»i là m hai nhóm, má»™t nhóm theo hướng Phồn Äô, nhóm còn lại hướng vá» Chu QUốc.", Thừa Äức trầm ngâm nói.
"Nô tà i tuân lệnh." thị vệ vội và ng chạy ra ngoà i.
"Quay lại", ngưá»i tên Phụng Thiện quát. "Phái thêm hai đội nữa theo hướng tây, đông truy tìm. Không được kinh động ngưá»i khác, chỉ nói là trong nhà có nha hoà n lấy trá»™m đồ cá»§a phu nhân rồi bá» trốn."
Tôi không giấu vui mừng may mà mình không chạy ra ngoà i. Bá»n ngưá»i nà y đúng là thiếu đức, bốn hướng Ä‘á»u phái ngưá»i Ä‘i tìm thế nà y thì chạy sao nổi.
Phòng lại không má»™t động tÄ©nh, nhìn đôi già y cá»§a Thừa Äức trước mặt mà tôi đến thở cÅ©ng không dám thở mạnh. Sà n nhà lạnh mà ngưá»i lại ướt đẫm mồ hôi.
"Bên công chúa thì là m thế nà o? Nếu chúng ta cháºm trá»… sợ cả bên Phồn Äô cÅ©ng..." Phụng Thiện há»i.
Thừa Äức ngừng má»™t lúc má»›i đáp: " Phong tá»a tin tức. Giám sát thị nữ thân tÃn cá»§a cô ta, không cho phép bất kì ai tiếp cáºn. Ngà y mai vẫn lên đưá»ng như bình thưá»ng."
Phụng Thiện lui Ä‘i, chỉ còn lại Thừa Äức Ä‘ang ngồi trên giưá»ng và tôi nằm dưới gầm. Không nghe thấy tiếng anh ta cởi quần áo, chắc là để nguyên mà nằm. Tôi bò trên ná»n nhà lạnh ngắt mà thèm thuồng chăn ấm đệm êm. "SÆ¡n trại nghỉ mát"! Chắc chắn có má»™t ngà y bà sẽ đòi lại tất cả! Tuy nói váºy nhưng tôi biết lần nà y mà không thà nh công sợ rằng sẽ phải chịu hình phạt gì nữa, mà cho dù có thà nh công thì cuá»™c Ä‘á»i nà y cÅ©ng chẳng có cÆ¡ há»™i để báo thù.
Thừa Äức nằm trên giưá»ng quay qua quay lại liên tục, xem ra không ngá»§ được. Còn tôi nằm phÃa dưới không dám động Ä‘áºy, ngưá»i tê liệt. Thế vẫn còn đỡ, lo nhất là mắt ngà y cà ng dÃp lại. Tuyệt đối không được ngá»§. Lúc nà y rồi nhỡ ngá»§ quên rồi ngáy thì có phải là lạy ông tôi ở bụi nà y? Cố hết sức tỉnh táo, tôi không dám thở mạnh vì sợ ngưá»i luyện võ tai mắt thÃnh hÆ¡n ngưá»i thưá»ng.
Ãnh nến dần má» Ä‘i bên ngoà i thì má» má» sáng. Có ngưá»i và o phục vụ Thừa Äức rồi thấy đôi già y Ä‘en ấy Ä‘i khá»i cá»a. Bá»n ngưá»i hầu và o dá»n dẹp các thứ trong phòng, may không có ai chăm chỉ đến mức Ä‘i quét gầm giưá»ng.
Thừa Äức Ä‘i ra xong, bên ngoà i sau má»™t lúc im lặng dần huyên náo. Tiếng ngưá»i, tiếng xe, thêm cả tiếng lừa, ngá»±a hòa và o nhau. Lại thêm má»™t lúc nữa, tất cả những tiếng động đấy biến mất, để lại má»™t không gian yên tÄ©nh đến mức khiến tôi có phần không kịp thÃch ứng. Tôi vẫn nằm dưới gầm giưá»ng, không, nói má»™t cách chÃnh xác là cứng đơ ngưá»i, tứ chi có vẻ như cá»§a ngưá»i khác chứ không thuá»™c vá» tôi nữa. Cho đến trưa, má»›i có ngưá»i và o dá»n dẹp. Nhìn già y là biết chắc là tiểu nhị cá»§a quán trá». Tôi vẫn không dám động Ä‘áºy cho đến khi tiểu nhị ra ngoà i rồi má»›i mò ra.
Tà i sản của JIMMYDU
10-02-2010, 01:04 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 12
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Nhìn lại mình: chân không già y, trên ngưá»i chỉ có má»™t cái áo xanh nhạt tối qua lấy cá»§a Tố nhi mặc tạm, trong yếm có má»™t Ãt và ng, thêm con dao nhá» trong tay ngoà i ra không còn cái gì khác.
Tôi biết là m sao? Chẳng lẽ cứ thế nà y Ä‘i ra để dá»a trưởng quầy và tiểu nhị?
Tôi lấy dao rạch hai miếng vá» chăn, quấn và o chân rồi dò dẫm xuống cầu thang. May mà quán nà y tôi qua bị bá»n Thừa Äức bao quán, bây giá» vẫn sá»›m chưa có khách má»›i đến. Tôi Ä‘i đến tiá»n đưá»ng, má»™t ngưá»i có vẻ giống trưởng quầy Ä‘ang đứng sau quầy dùng bà n tÃnh tÃnh tiá»n còn tiểu nhị thì mải miết lau bà n ghế. Tôi Ä‘i lùi vá» phÃa cá»a ra và o, đến lúc gần Ä‘i ra thì trưởng quầy nghe thấy động tÄ©nh ngẩng đầu lên là m tôi vá»™i và ng đứng lại, cố là m ra vẻ mình má»›i bước từ ngoà i và o, há»i: "Trưởng quầy, còn phòng không?"
Trưởng quầy sững ngưá»i, nhưng rồi tưởng tôi là khách má»›i từ ngoà i và o lại vá»™i và ng tươi cưá»i bước từ trong quầy ra. "Có, có phòng thượng hạng. Không biết cô nương muốn phòng thế nà o?" Nhưng ông ta nhìn thấy tôi chân trần lại sững ngưá»i ngạc nhiên. Phải biết rằng ở Chu quốc chân cá»§a con gái còn quan trá»ng hÆ¡n cả ngá»±c, tuyệt đối không thể cho ngưá»i khác nhìn thấy. Tôi tuy không để lá»™ chân nhưng lại không mang già y, trong con mắt ngưá»i bình thưá»ng thế cÅ©ng đã kỳ dị lắm rồi.
Tôi cưá»i vá»›i ông ta, giải thÃch: "Trên đưá»ng không cẩn tháºn giẫm và o váºt lạ chỉ còn cách vất già y Ä‘i. Xin nhá» trưá»ng quẩy cho tiểu nhị Ä‘i má»™t chuyến mua giúp tôi đôi già y má»›i.", nói rồi lôi má»™t Ãt và ng đưa ra.
Trưởng quầy vừa nhìn thấy và ng láºp tức thay đổi thái độ, cưá»i Ä‘on đả: " ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đương nhiên. Hay quý khách lên phòng ngồi chá»? Tôi sai tiểu nhị Ä‘i mua ngay."
Tôi gáºt đầu, "Mua thêm cho tôi má»™t bá»™ quần áo cá»§a bà già , thêm má»™t túi Ä‘i đưá»ng và má»™t con lừa nữa."
"Cái nà y..." trưởng quầy lá»™ vẻ khó khăn, nhìn xuống chá»— và ng lá trên tay. Tôi cưá»i hiểu ý ông ta, xem ra chá»— tiá»n nà y không đủ, liá»n lấy thêm và ng, cưá»i: "Chá»— nà y có đủ không?"
"Äá»§ rồi, đủ rồi." Trưởng quầy vá»™i và ng cưá»i, rồi quay ngưá»i sai bảo tiểu nhị: "Cẩu tá», còn không mau Ä‘i, theo như cô nương dặn dò mua má»—i thứ má»™t phần quay vá». Lừa thì sau nhà có má»™t con vừa hay cho cô nương dùng."
"Biết rồi.", tiểu nhị đáp, quay ra chá» trưởng quầy đưa tiá»n.
"Ngươi cứ Ä‘i mua, quay vá» ta tÃnh tiá»n sau." Trưởng quầy mắng rồi quay ra dẫn tôi vá» phòng.
Tôi buồn cưá»i, được đấy, xem ra là đồ hám cá»§a, sợ tiểu nhị ăn bá»›t tiá»n nhất quyết tá»± mình Ä‘i thanh toán. Tôi chỉ cưá»i cưá»i rồi không thèm để ý nữa.
"Äúng rồi, ông mua giúp tôi Ãt đồ nữa." tôi gá»i trưởng quầy đến gần, ghé và o tai ông ta nói thầm. Sắc mặt cá»§a ông ta từ tươi cưá»i chuyển sang kinh ngạc và cuối cùng là vẻ gian manh "Tôi đã hiểu", gáºt đầu đáp ứng.
Ä‚n trưa xong tôi bắt đầu chuẩn bị. Äồ đạc Ä‘á»u mua xong: quần áo thô kệch cá»§a bà già , khăn trùm đầu lại còn má»™t miếng vải thô để bá»c đồ đạc.
ÄÆ°á»£c đấy! Tôi đưa cho ông ta cả đống tiá»n mà mua vỠđược mấy thứ nà y. Haiz! Thá»i khắc bất thưá»ng, không thèm tÃnh toán nữa.
Tôi bắt đầu hóa trang cho mình: búi hết tóc lên, buá»™c khăn lên đầu rồi cà i mấy bông hoa lòe loẹt to tướng lên. Tôi vẽ lông mà y vừa to vừa Ä‘áºm, trát má»™t lá»›p phấn trắng dà y cá»™p, rồi má hồng, rồi chấm cả nốt ruồi to nÆ¡i mép nữa. Trong gương chỉ còn hình ảnh má»™t bà già lòe loẹt Ä‘á»m dáng, đến tôi nhìn còn thấy buồn nôn.
Ngưá»i khác không phải Ä‘á»u gái giả trai sao? Tục! Quá tục! HÆ¡n nữa rõ rà ng là con gái, chỉ cần mắt không lé sao không nháºn ra được? Tôi cứ đóng giả thà nh bà già , má»™t bà già thô tục không gì thô tục hÆ¡n đấy. Ha ha! Thừa Äức, anh bốn phương tám hướng Ä‘á»u phái ngưá»i truy tìm tôi đã thế tôi không thèm chạy, cứ Ä‘i theo sau xem anh có Ä‘oán được không.
Tôi đắc ý nhìn và o gương cưá»i, chỉ thấy trên bà n ngay láºp tức có má»™t đống phấn trắng rÆ¡i lả tả. Không được cưá»i nữa, mà cÅ©ng không được cho tay lên nếu không cái lá»›p phấn trát trên mặt nà y rÆ¡i hết mất. Tôi lại cất mấy lá» thuốc trưởng quầy mua há»™ và o áo: xuân dược, thuốc sổ, thuốc mê... đủ các loại thuốc không thể thiếu khi hà nh tẩu giang hồ, tìm thù, bao giai. Ha ha! Giang hồ! Giai ngon! Bà mà y đến đây!
Tôi ra đến tiá»n đưá»ng vừa kịp nhìn thấy tiểu nhị cầm ấm trà đi đến, liá»n cưá»i, nháy mắt vá»›i anh ta mấy cái. Tiểu nhị mặt không biểu cảm, cứ thế Ä‘i qua. Quái lạ, sao không có tà phản ứng gì? Xấu hay đẹp cÅ©ng phải biểu hện ra chứ? Cho dù hét má»™t tiếng "quá»·" cÅ©ng được mà . Tôi khó chịu quay đầu Ä‘i thì tiểu nhị lúc nà y má»›i rùng mình má»™t cái là m nước trong ấm trà sánh ra không Ãt.
Äến quầy thanh toán, trưởng quầy vẫn Ä‘ang kiểm hóa đơn. Tôi Ä‘áºp và o mặt quầy, ông ta má»›i ngẩng mặt lên nhìn. Äúng là trưởng quầy có con mắt tinh Ä‘á»i! Ông ta nhìn tôi xong chỉ sững ngưá»i rồi ngay tiếp tươi cưá»i: "Cô nương, phấn không đủ dùng sao? Hay cô cứ vá» phòng ngồi chá» tôi cho ngưá»i Ä‘i mua thêm."
"Không cần. Tôi có việc phải đi gấp. Ông dắt lừa đến cho tôi là được." tôi nói.
"ÄÆ°á»£c." trưởng quầy ngay láºp tức đáp rồi quay và o trong hét: "Cẩu tá», Cẩu tá», Ä‘i cùng cô nương và o trong dắt lừa."
Gá»i má»™t lúc mà không nghe thấy tiếng thưa, trưởng quầy thắc mắc: "Quái lạ? Tên tiểu tá» nà y vừa Ä‘i qua xong mà giá» chạy Ä‘i đâu rồi?" Nói rồi Ä‘i ra khá»i quầy thanh toán, "Äể tôi dẫn cô nương Ä‘i."
Äi cùng trưởng quầy ra háºu viện, tôi nhìn thấy trong chuồng ngá»±a "thần lừa" ngà y Ä‘i má»™t trăm, đêm Ä‘i tám mươi. Cái con lừa nà y, lông rụng gần hết còn "thần lừa" cái gì. Không chỉ lông, "thần lừa" đến Ä‘uôi cÅ©ng không còn nữa.
"Cô nương đừng coi thưá»ng tướng mạo cá»§a nó. Thá»±c ra con lừa nà y rất thuần, tuyệt đối không biết đá háºu." Trưởng quầy cưá»i gian manh, kéo con lừa lại gần, phá»§ lên lưng nó má»™t miếng vải hoa xanh rồi lại lôi ở đâu ra cái ghế nhá», "Tôi đỡ cô nương lên?"
Con lừa nà y đá háºu? Không phải không muốn mà chắc có đá cÅ©ng chẳng đá nổi. Thôi, thá»i kỳ đặc biệt không thèm chấp, đà nh dùng tạm váºy. Tôi tá»± an á»§i mình rồi gạt tay trưởng quầy ra, dẫm lên ghế con rồi trèo lên lưng lừa.
"Cô nương, cô phải ngồi nghiêng vá» má»™t bên má»›i đúng quy tắc. Chỉ cưá»i ngá»±a má»›i ngồi như cô nương còn cưỡi lừa thì các cô gái khác Ä‘á»u ngồi nghiêng."
"Biết rồi, biết rồi." Tôi bá»±c mình nói. Ngồi nghiêng? Xin miá»…n cho, chẳng có dây cương để bám, nhỡ ngã ngá»a ra sau thì là m sao? Trưởng quầy thấy tôi không thÃch cÅ©ng không dám nói thêm, dắt lừa ra táºn ngoà i cổng. "Cô nương Ä‘i từ từ.", ông vẫy vẫy tay.
Trá»i! Tôi Ä‘ang muốn Ä‘i nhanh mà lừa cá»§a ông có nhanh nổi không? Vá»›i cái tốc độ nà y chắc đến xuân sang năm má»›i đến được Phồn Äô.
Trong thôn hiển nhiên náo nhiệt hÆ¡n hôm qua nhiá»u. Xem ra ngưá»i dân nÆ¡i đây sinh sống cÅ©ng không tồi. Tôi thêm con lừa trở thà nh tiêu Ä‘iểm cá»§a thôn. Trên đưá»ng Ä‘i không có ai khôngquay lại nhìn. Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ bà vặn gãy cổ? Tôi rá»§a thầm. May mà bà trát phấn dà y, có đỠmặt ngưá»i khác cÅ©ng không nhìn thấy.
Cuối cùng cÅ©ng ra khá»i thôn. Bên ngoà i chỉ có mà u xanh cá»§a cá». Khắp nÆ¡i trà n ngáºp sắc xuân. Tôi thấy ngưá»i sảng khoái, nhắm mắt hÃt lấy mùi cá» dại lẫn trong gió. Cổ đại đúng là tốt, không khà chẳng hỠô nhiá»…m. Äang hưởng thụ không khà trong là nh đột nhiên thấy con lừa không động Ä‘áºy, mở mắt ra nhìn tà nữa thì tức chết. Cái con đần độn nà y dám dừng lại nhai hoa dại bên đưá»ng. Ä‚n, ăn, cái đồ chỉ biết đến ăn là giá»i.
Tên trưởng quầy khốn kiếp, cho mình con lừa nà y đánh hai phát mới đi được ba bước, bước thứ tư cúi đầu, bước thứ năm thì gặm hoa dại.
Ngà y Ä‘i má»™t trăm? Hứ! Chỉ cần ngà y Ä‘i được mưá»i dặm là tôi lại trá»i khấn Pháºt rồi.
Dạy dá»— con lừa mấy câu lại đánh thêm mấy cái, kết quả Ä‘á»u không ăn thua. Tôi chợt nhá»› ra má»™t chuyện ngà y trước được nghe, bèn lôi mà n thầu chuẩn bị cho bản thân từ trong bao đồ ra, kiếm thêm cà nh liá»…u bên đưá»ng xuyên qua mà n thầu rồi dứ trước mặt nó. Quả nhiên! Con lừa bị mùi mà n thầu thu hút, thà nh tháºt chạy vá» phÃa trước.
Haiz! Lúc cần thì phần thưởng váºt chất có tác dụng hÆ¡n má»i thứ.
Tôi Ä‘ang than thở vá» con lừa ngu ngốc thì nghe thấy tiếng vó ngá»±a từ sau vá»ng đến. Quay đầu nhìn thì thấy má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a tiến đến, ngá»±a cao to còn ngưá»i cưỡi nó thì anh tuấn. Tôi thầm khen: "Äẹp trai! Äây má»›i đúng là dáng hà nh tẩu giang hồ."
Cái con lừa cá»§a tôi cÅ©ng biết thá»i cuá»™c, chẳng cần tôi Ä‘iá»u khiển tá»± động tránh và o mé nhưá»ng đưá»ng. "Cái đồ nhát cáy", tôi mắng.
Ngưá»i đó vừa hay Ä‘i qua, nghe thấy tiếng mắng, cháºm dần lại nhìn vá» phÃa tôi. Thấy anh ta nhìn mình tôi vá»™i và ng ngẩng đầu tiên Ä‘iá»u chỉnh tư thế cá»§a mình rồi cưá»i ngá»t ngà o. Äúng là có dáng vóc! Nhiá»u lắm là hai mươi lăm tuổi, mà cÅ©ng to cao, tướng mạo hay dáng ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c loại đỉnh cá»§a đỉnh. ChÃn mươi chÃn Ä‘iểm.
Anh ta thấy tôi cưá»i nhưng không há» có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn rồi quay đầu tiếp tục Ä‘i. Tháºt cute! Cá»™ng thêm năm Ä‘iểm, nhưng hÆ¡i vênh, không lịch sá»±, trừ mưá»i Ä‘iểm cuối cùng đạt chÃn mươi tư Ä‘iểm.
Tôi chá»›p chá»›p mắt nhìn bóng dáng anh ta má» dần trên đưá»ng, vá»™i vã Ä‘iá»u khiển con lừa Ä‘uổi theo. Nhưng vừa kẹp hai chân và o, chẳng thấy động Ä‘áºy gì,quay xuống nhìn thì con váºt ngu ngốc ấy đã gặm cá» dại bên đưá»ng tá»± khi nà o.
"Nhanh lên, nhanh lên. Nếu như không đuổi kịp anh chà ng kia thì tối nay tao sẽ cho mà y là m thịt nướng." tôi bực mình quát.
ChỠđến được thôn Loan Tuyá»n thì trá»i đã nhá nhem tối. Và o trong thôn há»i thì được biết Ä‘oà n ngưá»i Ngõa Lặc không dừng ở đây, buổi tối chắc là nghỉ ở dốc Tam Là phÃa bắc. Hóa ra quá»· không và o thôn chẳng trách ngưá»i trong thôn vẫn Ä‘i lại như thưá»ng.
Do dốc Tam Là bị "sÆ¡n trại nghỉ mát" trưng dụng nên những lữ khách nghỉ ở đó Ä‘á»u bị Ä‘uổi đến đây. Bởi thế mà các quán trá» Ä‘á»u cháºt khách, việc kinh doanh không thể tốt hÆ¡n. Tôi khó khăn lắm má»›i tìm được má»™t quán trá» còn phòng, dặt xong phòng bèn ngồi dưới lầu chỠăn cÆ¡m. Nhìn quanh thấy có bảy hay tám cái bà n Ä‘á»u ngồi kÃn ngưá»i, cái bà n ạnh cá»a sổ không có thức ăn chỉ có má»™t nữ tá» mặc áo xanh ngồi
cạnh. Ngưá»i nà y khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo rất đẹp có Ä‘iá»u tuổi hÆ¡i lá»›n, mặt nhuốm đẫm nét phong sương. Haiz! Tháºt đáng tiếc! Tôi nghÄ© thầm.
Tiểu nhị vừa bà y thức ăn lên thì thấy ầm Ä© nÆ¡i cá»a ra và o. Năm tên đại hán bước và o, tên nà o cÅ©ng mặt mà y hung dữ, vừa bước và o cá»a đã gá»i tiểu nhị bà y thịt rượu. Tên cầm đầu nhìn quanh tiệm, ngoà i tôi và cô ngồi cạnh cá»a sổ ngồi má»™t mình, các bà n khác Ä‘á»u ngồi cháºt ngưá»i.
Tên đó liếc mắt nhìn tôi, tá» vẻ kinh tởm rồi dẫn cả há»™i Ä‘i vá» phÃa cô áo xanh.
"Vị đại thẩm nà y, cho anh em chúng tôi ngồi chung thế nà o?", hắn vừa nói vừa đặt mông ngồi cạnh cô đó, còn những tên khác cÅ©ng hà há»ng ngồi xuống.
"Nhìn cÅ©ng không đến ná»—i nà o, chỉ tiếc là hÆ¡i già má»™t tÃ. Ha ha!" má»™t trong số bá»n hắn trêu ghẹo.
Cô đó nhÃu mà y không nói gì. Tôi thấy chướng tai gai mắt, hà nh tẩu giang hồ không phải vì má»™t chữ "nghÄ©a" sao?
"Äại..." tôi định gá»i đại thẩm thì chợt nhá»› ra dáng vẻ mình hiện giá» bèn đổi lại " Äại cô nương qua bên đây ngồi Ä‘i."
Cô đó nghe tiếng ngẩng đầu nhìn vá» phÃa tôi cưá»i rồi quay ra nói vá»›i mấy tên vô lại: "Mấy huynh đệ cứ ngồi đây. Tôi qua bên kia ngồi. Má»i ngưá»i ăn uống vui vẻ.", vừa nói vừa phẩy phẩy tay áo trên mặt bà n, xong má»›i đứng dáºy Ä‘i qua chá»— tôi.
Tôi không ngá» cô nà y lại có phản ứng đấy. Nhìn ngưá»i có vẻ thoát tục, tưởng phải cá tÃnh lắm ai ngá» cÅ©ng là loại gió chiá»u nà o che chiá»u đấy như tôi. Tôi cưá»i vá»›i cô ta rồi tiếp tục ăn. Anh chà ng đẹp trai gặp trên đưá»ng không biết Ä‘i đâu rồi? Tất cả tại con lừa đáng ghét. Ngà y mai bà nhất quyết bán mà y Ä‘i đổi lấy ngá»±a. Nhưng má»™t bà già đi cưỡi ngá»±a có kỳ quái quá không?
"Tiểu nha đầu, ngươi vừa gá»i ta là gì?" cô áo xanh đó tá»± rót trà cho mình, khẽ há»i tôi.
Tôi quay bốn phÃa, Ä‘ang nói chuyện vá»›i tôi chăng? Nhìn dáng vẻ cá»§a tôi thế nà y còn gá»i là tiểu nha đầu cái ná»—i gì? Chẳng lẽ mình kém cá»i thế? Ngưá»i ta vừa nhìn đã biết mình hóa trang? Cô đó thấy tôi ngÆ¡ ngác, mÃm môi cưá»i: "Hóa trang mà , không chỉ ở trên mặt."
Tôi vừa nghe đã thấy hứng thú, có khi nà o gặp cao thủ? Quay ra nói: "Xin nghe chị dạy bảo."
"Chị? Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không mà dám gá»i tỉ tỉ?" cô nà y nói giá»ng khó chịu nhưng trong ánh mắt lại lẫn sá»± vui mừng. Tôi thầm nghÄ©, bà đây chẳng lẽ không hiểu tâm lý cá»§a ngươi? Phụ nữ mà , ai chẳng muốn mình mãi trẻ như khi mưá»i tám? Rõ rà ng nhìn mặt là bốn mươi tuổi nhưng khi nói thì phải giảm Ä‘i má»™t ná»a, thế nà y ngưá»i nghe má»›i hà i lòng.
"Chị chắc khoảng hÆ¡n hai mươi tuổi?" tôi há»i, mặt ra vẻ ngây thÆ¡. Tuy nhiên Ä‘ang đóng giả bà già mà mặt có biểu hiện nà y thì nhìn cÅ©ng hÆ¡i buồn cưá»i.
Quả nhiên chị ta cưá»i sung sướng: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
"Äây không phải biết ăn nói mà là thà nh tháºt, bụng nghÄ© gì miệng nói váºy, chị đừng trách em nhé. Mà sao chị nhìn ra em hóa trang?". Tôi mở miệng ra là gá»i chị ngá»t xá»›t. Hà hÃ, ra ngoà i sống, miệng ngá»t má»™t tà cÅ©ng chẳng hại gì.
"Vì ngươi hiểu chuyện là m chị như ta đà nh nói cho ngươi biết. Phần hóa trang trên ngưá»i ngươi gá»i là chấp nháºn được nhưng đôi tay lại tiết lá»™ tuổi tháºt cá»§a ngươi."
Tôi cúi đầu nhìn, Phúc Vinh đúng là tầng lớp cao cấp, mặt không xinh nhưng tay thì trắng mịn như hà nh non. Bà chỉ chú ý trát phấn và o mặt mà quên béng mất tay.
Tôi Ä‘ang hối háºn thì có tiếng thét từ bà n bên kia, quay sang nhìn đúng là mấy tên côn đồ lúc nãy cướp bà n. Không biết là m sao mà tên nà o tên nấy ra sức gãi như thể bị ghẻ.
"Ngứa chết ta rồi! Thiết Ngưu, mau gãi lưng cho ta!" tên cầm đầu nói.
Tên Thiệt Ngưu cÅ©ng Ä‘ang báºn gãi tay mình, "Äại ca, em cÅ©ng bị ngứa. Ngứa chết mất!"
Mấy tên đó ngứa đến mức ngồi cÅ©ng không yên, chỉ lúc sau mặt, cổ Ä‘á»u đầy vết trầy xước, có tên không chịu được lấy tay tát mạnh và o mặt.
Má»i ngưá»i xung quanh Ä‘á»u kinh ngạc, vá»™i vã tránh Ä‘i, đứng ra xa nhìn.
Tôi tròn mắt nhìn đám ngưá»i nà y rồi lại nhìn sang ngưá»i ngồi cạnh mình. Cô ta nét mặt vẫn bình tÄ©nh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói được câu nà o, chỉ biết trố mắt nhìn. Cuối cùng hôm nay cÅ©ng gặp được cao nhân!
Cô ta khẽ cưá»i vá»›i tôi: "Cô bé không phải ngạc nhiên thế. Phụ nữ mà ! Trá»i sinh sức lá»±c đã yếu hÆ¡n đà n ông thì phải biết dùng chút thá»§ Ä‘oạn
đúng không?"
"Äúng đúng." Tôi vá»™i gáºt đầu. Tháºt không thể nhìn bá» ngoà i mà đánh giá con ngưá»i! Nhìn có vẻ yếu á»›t mà ra tay lợi hại thế nà y. Tôi nhìn cô ta suốt mà không phát hiện được cô ta hạ độc khi nà o. Chẳng lẽ lúc lấy ông tay áo phẩy mặt bà n?
"Chị Æ¡i," tôi nói giá»ng cầu khẩn, "Em biết lần đầu gặp mặt mà nói thế nà y không hay lắm nhưng ngưá»i như tiên giáng trần như chị chỉ gặp mà không thể cầu. Lần nà y mà không nắm lấy cÆ¡ há»™i thì sợ rằng cả Ä‘á»i em sẽ hối háºn. Cho nên em nói ra, xin chị chấp nháºn."
Cô ta nhìn tôi không hiểu tôi sao tá»± dưng lại nói những lá»i nà y.
"Chị Æ¡i, xin chị nháºn em là m đồ đệ."
Cô nghe tôi nói xong sững ngưá»i rồi cưá»i ra tiếng: "Tiểu nha đầu ngươi đáng yêu tháºt. Sao đột nhiên lại có yêu cầu nà y?"
Tôi cúi gầm mặt khẽ đáp: "Không giấu gì chị, em như thế nà y Ä‘i ra ngoà i vì sợ ngưá»i nhà tìm thấy. Em từ nhá» không cha, sống cùng anh trai và chị dâu. Mấy ngà y trước anh trai tham tiá»n cá»§a ngưá»i ta định Ä‘em gả em cho lão già năm mươi tuổi. Em không đồng ý thế là bị bá»n hỠđánh Ä‘áºp." Tôi nói mà nước mắt rÆ¡i như mưa. Từng giá»t nước mắt lăn qua má rÆ¡i xuống bà n đã thà nh mà u đục đục như sữa. Haiz! Trót trát nhiá»u phấn trắng quá!
Hoà ng đế anh trai, xin lá»—i, tạm thá»i đà nh phải nói xấu ngưá»i váºy. Dù sao tôi cÅ©ng không bốc phét toà n bá»™, hoà ng đế Ngõa Lặc tháºt ra cÅ©ng ngoà i năm mươi rồi còn gì.
"Em không có cách nà o khác đà nh chạy trốn khá»i nhà . Nhưng trên đưá»ng trốn chạy cÅ©ng không tránh khá»i bị ức hiếp. Khi nãy nhìn thấy bản lÄ©nh cá»§a chị em không có gì khâm phục hÆ¡n. Chị Æ¡i, xin chị nháºn em là m đồ đệ."
Nghe tôi nói xong, cô ta nhìn má»™t lúc rồi lắc đầu nói: "Nha đầu, ngươi diá»…n kịch cÅ©ng không tồi nhưng hÆ¡i sá»›m để qua được mắt ta. Äồ đệ như ngươi ta không nháºn."
Tôi trố mắt nhìn, mất công toi diá»…n kịch à ? Lòng bá»±c bá»™i mà không dám biểu hiện ra mặt, chỉ sợ mình lại bị hạ độc. Cô ta đã không nháºn là m đồ đệ thì chẳng để ý đến nữa sẽ tốt hÆ¡n.
Thấy tôi không nói gì cô ta cưá»i: "Tuy ta không thể nháºn ngươi là m đồ đệ nhưng tÃnh cách cá»§a ngươi rất hợp ý ta. Dù sao Ä‘i má»™t mình cÅ©ng buồn, ngươi có thể lên đưá»ng cùng ta."
Äi vá»›i cô? Chúa Æ¡i! Thế thì phải đội sương gió chạy khắp nÆ¡i á? Rồi không biết khi nà o cô ta chán ghét mình lại bổ sung cho mình Ãt nguyên tố vi lượng, chịu sao nổi? Tuy nghÄ© váºy nhưng tôi vẫn nói: "Thế nà y tốt quá. Có chị là m bạn là em yên tâm."
Bà ngà y mai sẽ Ä‘i từ sáng sá»›m, ngươi nói vá» bắc bà sẽ Ä‘i vá» nam, ngươi nói vá» nam bà sẽ đổi lên bắc, tóm lại nhất quyết không Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i ngươi. Ngươi thÃch tìm ai thì Ä‘i mà tìm, có Ä‘iá»u bà rất có hứng thú vá»›i chá»— độc dược trên ngưá»i ngươi. Chẹp! Không biết có lừa được má»™t Ãt không?
Post luôn cho lẹ để còn tung quả boom khác :)
Tà i sản của JIMMYDU
10-02-2010, 01:09 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 13
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Má»™t lúc sau, mấy tên kia được đưa đến lang trung rồi quán má»›i trở lại không khà yên lặng như ban đầu. Tôi Ä‘ang nghÄ© cách lừa cái cô nà y thì có bóng hình quen thuá»™c từ cá»a Ä‘i và o. Ngẩng đầu lên nhìn, tôi mừng húm, hóa ra là anh chà ng đẹp trai gặp trên đưá»ng, đúng là đi khắp nÆ¡i tìm không ngỠở ngay trước mặt. Nhưng anh ta rõ rà ng Ä‘i trước mình mà sao lại đến sau?
Tôi chăm chú nhìn theo, hi vá»ng anh ta ngồi lại, nhưng Thượng Äế không nghe thấy lá»i cầu nguyện cá»§a tôi. Anh ta chỉ thuê má»™t phòng rồi Ä‘i vá» phòng luôn.
Lần nà y nhìn kỹ thấy tên nà y tháºt đẹp trai. Công bằng mà nói, xét vá» ngÅ© quan thì không tinh tế bằng "sÆ¡n trại nghỉ mát" nhưng đặt trên mặt anh ta lại cho ngưá»i ta cảm giác phóng túng mà không ngang ngược. ÄÆ°á»£c! Anh giai đầu tiên được Phùng Trần Sở Dương bao sau khi quay vá» quá khứ chÃnh là anh ta.
Tôi vừa hạ quyết tâm thì ngưá»i đối diện thấy vẻ mặt hau háu cá»§a tôi liá»n nhìn theo, lúc nà y chỉ còn thấy bóng hình anh ta Ä‘ang lên lầu. Cô ta cưá»i, nói khẽ: "Sao? Có cảm tình vá»›i tình lang? "
Tôi nghe tiếng quay đầu lại, ngượng ngùng chỉ cưá»i không trả lá»i.
"Cái đồ nha đầu nà y, có cảm tình thì có cảm tình. Khi nãy nghe ngươi nói tưởng không phải ngưá»i thưá»ng mà sao giá» lại lôi vẻ mặt má»™t cô bé con ra thế?"
Cô ta lại quay sang giáo dục tôi cÆ¡ đấy. Chúng ta chẳng biết ai giả vá» giá»i hÆ¡n ai đâu. Tôi mắng thầm.
Không thấy tôi nói gì, cô ta bà hiểm lại gần, hạ thấp giá»ng: "ThÃch rồi thì buổi tối Ä‘i qua, thổi Ãt thuốc mê và o, cái gì hắn ta cÅ©ng phải chiá»utheo ngươi. Ha ha!", nói xong còn cưá»i vá»›i tôi đầy ẩn ý.
Tôi há miệng. Chúa Æ¡i! Con tưởng mình đã khá»§ng lắm rồi mà còn có ngưá»i còn dã man hÆ¡n. Cô ta, cô ta dám cổ vÅ© con ná»a đêm Ä‘i "hái hoa". Cô ta là ngưá»i cổ đại? Có khi nà o cÅ©ng giống con?
"Có biết Lưu Äức Hoa không?" tôi há»i.
Cô ta sững ngưá»i rồi lắc lắc đầu.
Xem ra không phải rồi. Thôi váºy! Nhưng sao nghe cô ta nói tôi lại thấy động lòng như thế? Ná»a đêm, anh ta ngá»§ say cạnh tôi, mặc tôi thá»a sức ăn Ä‘áºu phụ. Ha ha! Không chỉ ăn tà chút mà không khéo lại là tiệc Ä‘áºu phụ.
Äá»™ng lòng, động lòng rồi! Tay sá» sỠđống chai lá» trong ngưá»i, má»›i thế đã phải dùng đến?
Mất một hạt và ng tiểu nhị mới đổi phòng cho tôi sang cạnh phòng anh chà ng kia. Haiz! Cứ cái tốc độ nà y thì chưa đến một tháng tôi đã phải theo hội ăn mà y đi là m thêm thôi.
Ná»a đêm, bên ngoà i vạn váºt Ä‘á»u yên lặng, phòng kế bên không có chút động tÄ©nh gì, mà không biết anh ta đã ngá»§ chưa, nhìn bảo kiếm trên ngưá»i chắc là ngưá»i biết võ, tôi phải cẩn tháºn má»›i được. Rón rén ra khá»i phòng, tôi đứng ở cá»a sổ phòng kế. Ãnh trăng vừa vặn chiếu và o cá»a sổ, óng ánh như dát má»™t lá»›p bạc.
Có khi nà o lần đầu bao giai phải dùng biện pháp "hái"? Có khi nà o hÆ¡i bất bình thưá»ng không? Trong truyện Ä‘á»u là nam chÃnh có cảm tình trước vá»›i nữ chÃnh. Lần đầu là m thế nà y không tránh được kinh hoảng, lòng bà n tay thì ướt đẫm mồ hôi. Không sao! Không sao! Mình chỉ muốn ăn trá»™m Ãt Ä‘áºu phụ cá»§a anh ta cÅ©ng không định là m gì khác. Tôi tá»± an á»§i mình, mà cho dù có bao ngưá»i ta thì cÅ©ng phải Ä‘i khảo sát trước chứ.
Tay run run lôi ống trúc trong ngưá»i ra, lại lấy má»™t Ãt thuốc mê trong lá» cho và o. Nhấm Ãt nước bá»t đục má»™t lá»— trên giấy dán cá»a, tôi nhẹ nhà ng đưa ống trúc và o, vừa định thổi thì vai bá»—ng bị Ä‘áºp má»™t cái. Tôi giáºt mình, hÃt mạnh rồi đứng báºt dáºy.
"Khụ khụ! Khụ khụ!" tiếp sau đó là cảm giác bị sặc khiến tôi ho muốn đứt hÆ¡i. Thôi xong! Tá»± mình hÃt toà n bá»™ đống thuốc mê và o miệng rồi.
Tôi quay đầu, thấy gương mặt Ä‘iển trai kia Ä‘ang lạnh lùng nhìn, không dám ngắm mà chỉ gượng cưá»i: "Äúng là trùng hợp, lại gặp anh. Anh ở phòng nà y? A! Nhầm rồi! Tôi Ä‘i nhầm phòng rồi!" Nói rồi
tôi vá»™i quay ngưá»i Ä‘i vá» phòng mình, nhưng vừa định bước Ä‘i đã bị anh ta kéo lại, đôi tay như là m bằng sắt khiến tôi Ä‘au thấu xương.
"Cô nương, đêm hôm không Ä‘i ngá»§ lại định là m gì đây?" anh ta lạnh lùng há»i.
Tôi cưá»i gượng: "Hi hi! Hi hi! Tôi bị mất ngá»§, định thổi Ãt thuốc mê và o phòng mình. Bây giá» thì tốt rồi, tá»± mình ăn hết chá»— thuốc mê đấy khá»i cần thổi nữa. Äi ngá»§ thôi, tạm biệt."
Anh ta vẫn không chịu buông tay, tôi đà nh chịu, chỉ biết quay ra cưá»i. .Lần nà y thì xong rồi! Chút nữa không khéo lại lăn ra đất mất. Báo ứng, đúng là báo ứng. Äang yên Ä‘ang là nh lại bắt chiếc ngưá»i ta Ä‘i "hái hoa". Anh ta có khi nà o tức giáºn quá mà diệt khẩu không?
"Äại hiệp, tôi xin khai tháºt. Chẳng vòng vo nữa, tôi chỉ muốn và o phòng anh ăn trá»™m Ãt tiá»n. Anh là đại nhân không kì kèo vá»›i tiểu nhân, tha cho tôi lần nà y, tôi chóng mặt rồi." tôi nói, vẻ mặt Ä‘au khổ.
Äầu óc đúng là hÆ¡i quay cuồng, mà sao cà ng ngà y cà ng thấy nóng? Quần áo mặc cÅ©ng đâu có nhiá»u? Chỉ thấy mặt nóng bừng bừng. Dưới ánh trăng, từ khoảng cách gần thế nà y ngắm giai đẹp, cà ng ngắm cà ng thấy Ä‘iển trai, chỉ muốn sá» và o, nhưng nhìn mặt anh ta thế kia có cho tiá»n tôi cÅ©ng chẳng dám.
"Cô ăn thuốc mê gì?" Anh ta há»i có phần kinh ngạc.
"Äây, cho anh. Lần sau tôi cÅ©ng chẳng dám nữa. Anh cho tôi vá» Ä‘i ngá»§ Ä‘i. Xin anh đấy. Tôi ăn không Ãt thuốc mê rồi." Tôi vá»™i và ng lấy má»™t lá» nhá» trong ngưá»i ra. Anh ta mở nắp, ngá»i rồi nhÃu mà y nói: "Äây đâu phải thuốc mê."
Tôi giáºt mình, không phải thuốc mê? Tên trưởng quầy kia lừa tôi hay là tôi lấy nhầm thuốc? Chẳng lẽ lấy nhầm thuốc sổ? Tôi vá»™i và ng lôi hết đống chai lá» trong lòng ra.
"Cái bình nà y rõ rà ng viết "nữ nhi mị", cô không biết chữ?" Anh ta chỉ và o cái nhãn dán trên lá».
Trá»i Æ¡i! Tôi không biết chữ tháºt mà !
Báo ứng! Lúc trưởng quầy nói trên bình có dán nhãn, tôi biết mình không biết chữ đã há»i kÄ© cà ng mà sao giá» lại nhầm lẫn? "Nữ nhi mị", "mê hoà n dược". Bà nó chứ, Ä‘á»u là ba chữ mà công dụng khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú phÃa trước, dưới ánh trăng gương mặt ấy cà ng nổi báºt các đưá»ng nét. Miệng ngà y cà ng khô, chân tay bá»§n rá»§n, còn tim thì Ä‘áºp thình thịch.
Không được! Không được! Má»›i gặp ngưá»i ta có hai lần, nói thế nà o cÅ©ng không thể cưỡng ép anh ta. Không biết dược tÃnh cá»§a xuân dược có mạnh không? Mà liệu có chết ngưá»i không? Bây giá» cầu xin anh ta trói và o giưá»ng hay gá»i Äinh tiểu tiên đến Ä‘em mình Ä‘i?
Anh ta nhÃu mắt quan sát.
"Anh trai, anh tháºt phong độ!" Tôi ngá» nghệch cưá»i, không đúng, mình đâu có định nói thế nà y. Sao thế nhỉ? CÆ¡ thể không cưỡng lại được cứ dá»±a và o ngưá»i anh ta. Không thể được, phải chạy trốn thôi nhưng là m thế nà y để triệu hồi Äinh tiểu tiên? Hình như là đưa ngón tay lên trán... A a a! Sao tay lại sá» và o mặt ngưá»i ta?
"Anh trai, da anh đẹp tháºt!" Tôi đã quấn lên ngưá»i anh ta, tay đỡ lấy mặt, cà ng nhìn cà ng thấy yêu, không kìm được ham muốn đưa môi lên. Nhắm mắt lại, nhón chân, không ngá» hôn và o không khÃ, mở mắt định nhìn nhưng tôi chỉ có cảm giác chân rá»i đất và ngưá»i bị anh ta vác lên vai như vác má»™t bao tải đồ. Tôi nằm trên vai anh chà ng, đầu chúi xuống đất, lần nà y hết hẳn rồi, đến chút ý chà đấu tranh cuối cùng cÅ©ng biến mất.
"Woa, vòng eo vừa tay quá! Cái đưá»ng cong... cái mông nà y... cong tháºt... hấp dẫn... rất hấp dẫn... sá» và o cảm giác tháºt...."
Sao anh ta không nói gì? Sao cơ bắp cứ gồng lên, sỠchỗ nà o cũng thấy chắc nịch?
"Tá»§m!" má»™t tiếng vang lên tôi thấy nước từ khắp các phÃa trà o đến, đầu ngay tức khắc chìm dưới nước, tôi ngay láºp tức đứng dáºy. Nước lạnh là m đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Hứ! Ai dám vất bà đây và o nước lạnh.
Tôi nhìn bốn phÃa xung quanh chỉ thấy gương mặt rám nắng kia.
Anh ta cÅ©ng đứng trong nước vá»›i tôi. Nước chỉ đến ngang lưng anh ta nhưng lại đến ngá»±c tôi. Äúng là khác biệt!
"Tỉnh ra chưa?" anh chà ng nghiêm mặt há»i.
Tôi xấu hổ gáºt đầu, tỉnh rồi, tháºt sá»± tỉnh rồi, cÆ¡ thể không còn nóng rá»±c nữa mà thay đó là cảm giác lạnh buốt. Anh ta không nói gì nữa,quay ngưá»i Ä‘i và o bá».
"Nà y... anh đừng Ä‘i!" Tôi gá»i to, anh ta cứ Ä‘i như thể không nghe thấy gì.
"Äại hiệp, anh cứu ngưá»i thì cứu cho trót, đừng bá» tôi ở đây má»™t mình", tôi cuống cuồng. Trá»i thì tối mà giữa chốn đồng không mông quạnh thế nà y sao tôi dám ở má»™t mình.
"....."
"Äại hiệp, tôi là con gái. Ở đây không an toà n."
"....."
"Anh rút cục có phải con trai không? Sao nỡ để tôi ở đây một mình?" Tôi quát lớn.
Cuối cùng anh ta cÅ©ng dừng lại nhưng không há» quay ngưá»i chỉ ném má»™t váºt vá» phÃa sau. Tôi vá»™i bắt lấy mà không được. Váºt đó rÆ¡i trúng ngưá»i tôi, chỉ kịp thấy nhói má»™t cái đã thấy mình hét không ra tiếng, ngưá»i cÅ©ng không động Ä‘áºy được.
Tên tiểu nhân! Tên khốn kiếp! Äồ đại hiệp chết tiệt! Äồ hạ lưu, hạ đẳng! Tôi lôi hết những gì mình biết ra mắng chá»i hắn, tiếc rằng mắng không ra tiếng. Không có tiếng thì kịch có hay đến mấy cÅ©ng chẳng diá»…n được.
Thế là ở má»™t nÆ¡i hoang vắng, trên con sông nhá», tôi đứng như tượng, nước oà m ạp vá»— và o ngưá»i; còn muá»—i thì như Ä‘oà n máy bay ném bom, vo ve oanh tạc quanh tôi.
Khi trá»i tá» má» sáng tôi má»›i bò từ dưới sông lên. Vầng dương ló ra từ phÃa đông cÅ©ng là lúc tôi vỠđến quán trá».
Trải qua sá»± đối xá» phi nhân tÃnh mà tôi không bị cảm, có thể thấy sức sống cá»§a bản thân mãnh liệt nhưá»ng nà o. Tôi ngồi trên giưá»ng quấn chăn suy nghÄ©, phòng bên cạnh từ sá»›m không còn ai. Không biết chà ng ta Ä‘i từ khi nà o? Haiz! Äúng là đi bắt trá»™m gà cuối cùng bị ngưá»i ta lấy mất đống chai thuốc.
Tôi bò xuống giưá»ng, để anh chà ng đẹp trai kia qua má»™t bên, tên Thừa Äức vẫn Ä‘ang tìm kiếm, mình không thể ở lại đây. HÆ¡n nữa con lừa kia Ä‘i cháºm như rùa, chẳng biết có Ä‘uổi kịp Ä‘oà n rước dâu không? Trá»±c giác nói vá»›i tôi khoảng cách vá»›i Ä‘oà n Ngõa Lặc cà ng gần thì cà ng an toà n. Tôi lại mặc bồ quần áo bà già , trát phấn lên mặt, đến lúc dùng đến phấn trắng thì phát hiện ra không còn đủ. Haiz! Lại phải tốn tiá»n Ä‘i mua thêm. Bây giá» chẳng có gì là không cần đến tiá»n!
Vừa ra khá»i cá»a tôi đã thấy bà cô há» Hồ hôm qua Ä‘ang ngồi ăn sáng ở tiá»n đưá»ng. Nhìn thấy tôi cô ta vẫy tay, chẳng dám đắc tá»™i, tôi đà nh lại gần. Cô ta nhìn tôi rồi cúi đầu cưá»i nắc nẻ khiến tôi không hiểu ra là m sao.
"Sao thế chị Hồ? Mặt em có gì à ?" tôi cưá»i nói.
"Không có cái gì." Cô ta nói được hai câu rồi lại cưá»i hà hÃ.
"Äêm qua chắc không tồi? Xem bá»™ dạng cá»§a ngươi, mắt đỠmôi sưng, chắc là xong rồi chứ gì?"
Mắt đỠmôi sưng? Mắt đỠvì ngá»§ không được còn môi sưng vì bị muá»—i đốt. Bá»n muá»—i đáng ghét, không chỉ đốt khắp ngưá»i đến cả môi cÅ©ng không chừa. Môi trên môi dưới má»—i bên má»™t phát rất công bằng.
Tôi bá»±c tức nhìn cô ta cưá»i đắc ý. Cưá»i! Cưá»i! Cưá»i thêm tà nữa trứng cá»§a cô rÆ¡i ra cho mà xem, tôi mắng thầm.
Ä‚n xong cô ta lên đưá»ng Ä‘i Phồn Äô, há»i tôi có Ä‘i cùng đưá»ng không, tôi đương nhiên là khéo léo khẳng định mình Ä‘i đưá»ng khác. Tiá»…n cô ta Ä‘i rồi tôi vá»™i vã tìm má»™t tiá»n trang ( giống như ngân hà ng bây giá» - ND) đổi toà n bá»™ hạt và ng sang tiá»n đồng. Bao đồ cháºt nÃch tiá»n đồng, nặng lên không Ãt. Cảm giác được sức nặng cá»§a đồng tiá»n vẫn yên tâm hÆ¡n. Äoán rằng bà cô kia Ä‘i xa rồi tôi má»›i cưỡi lên con lừa cá»§a mình lên đưá»ng. Không biết do ăn no quá hay vẫn nhá»› cái mà n thầu hôm qua mà trên đưá»ng Ä‘i lừa ta không thèm gặm hoa dại nữa. Tuy thế chú ta vẫn nhát cáy, không cần biết là xe hay ngá»±a, chỉ nghe thấy tiếng là tá»± động lùi và o mé nhưá»ng đưá»ng cho ngưá»i khác Ä‘i là m tôi mấy lần tức muốn chết.
Nhá» con lừa không biết chịu thua kém ai, lúc nà o cÅ©ng bảo toà n khoảng cách má»™t ngà y đưá»ng vá»›i Ä‘oà n Ngõa Lặc nên Ä‘i đưá»ng cÅ©ng thuáºn lợi. Trên đưá»ng Ä‘i tuy có ba, năm ngưá»i dáng vẻ quan sai Ä‘i qua nhưng chưa từng quay ra kiếm chuyện. Tôi cứ thế Ä‘i khoảng bảy, tám ngà y thì đến má»™t thà nh lá»›n - Uyển thà nh.
Uyển thà nh là thà nh lá»›n số má»™t miá»n bắc Chu quốc nhưng sau tráºn chiến lần trước đã bị ngưá»i Ngõa Lặc chiếm đóng, đến nay vẫn chưa trao trả lại Chu quốc, do đó bây giá» coi như lãnh thổ cá»§a Ngõa Lặc. Theo dòng ngưá»i và o thà nh, trong thà nh vẫn huyên náo như thưá»ng, xem ra tráºn chiến má»™t năm trước không Ä‘em đến nhiá»u tổn thất lắm.
Vì vá»™i Ä‘i, từ lúc chạy trốn đến giá» tôi chưa ăn má»™t bữa tá» tế. Lần nà y khó khăn lắm má»›i đến thà nh phố lá»›n, nói gì cÅ©ng phải nếm thá» các món ăn ngon cá»§a cổ đại. Xốc lại bao đồ sau lưng, rồi sá» chá»— và ng còn lại trong ngưá»i, tôi quả quyết Ä‘i và o má»™t tá»u lầu nhìn rất hà o nhoáng. Äẳng cấp như nà y ở cổ đại mà đem so vá»›i hiện đại chắc cÅ©ng phải tương đương vá»›i nhà hà ng năm sao.
Quán ăn sang trá»ng đến cả tiểu nhị cÅ©ng kiêu ngạo theo. Anh chà ng đứng quản lý việc "đỗ xe" cho khách ngoà i cá»a quán nhìn thấy con lừa rụng gấn hết lông cá»§a tôi xong dắt con lừa ra sau viện má»™t cách không cam tâm. Thái độ cá»§a anh ta là m tôi bá»±c cả mình.
"Cẩn tháºn đấy! Con lừa nà y bá» ngoà i tuy có vẻ không được việc nhưng rất quý giá. Nó mà rÆ¡i má»™t cá»ng lông nà o là ngươi không xong vá»›i ta đâu." Tôi chống nạnh chá»i.
Tiểu nhị đó cúi gáºp ngưá»i: "Bà cô cá»§a tôi, đừng vá»™i. Hay bà đếm chá»— lông cá»§a con lừa nà y rồi tôi dắt nó Ä‘i sau? Dù sao trên ngưá»i nó cÅ©ng chẳng còn bao nhiêu lông."
Äồ mất dạy! Là m tôi tức nghẹn há»ng. Hắn ta lại cúi ngưá»i chà o tôi lần nữa rồi má»›i dắt lừa Ä‘i để lại tôi đứng má»™t mình ở cá»a, giáºn run ngưá»i.
Tôi Ä‘ang muốn kiếm ngưá»i trút giáºn thì thấy ở bên kia phố có ngưá»i dáng vẻ quý công tá» Ä‘i đến. Thân hình cao ráo, mặc bá»™ đồ mà u nguyệt bạch, vòng quấn tóc bằng và ng, đứng nổi báºt giữa dòng ngưá»i. Tôi thầm khen trong lòng. Äợi đến lúc nhìn rõ mặt ngưá»i đó rồi tôi cảm thấy chân mình nhÅ©n ra, chỉ mong có cái động nà o để chui xuống. Không sai, ngưá»i có dáng vẻ công tỠđấy là "sÆ¡n trại nghỉ mát" Thừa Äức. Theo sau anh ta còn có má»™t ngưá»i Ä‘en gầy, cà ng tôn thêm vẻ môi đỠrăng trắng, mặt như hoa đà o cá»§a anh ta.
Tà i sản của JIMMYDU
10-02-2010, 01:11 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 14
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Tiếc rằng tôi chẳng còn tâm trà đâu để ngắm giai đẹp. Anh ta giá» nà y đáng lẽ phải ở trong Ä‘oà n rước dâu chứ? Sao lại má»™t mình chạy ra dạo phố? Tôi chưa kịp hoà n hồn thì anh ta đã quay ra, lúc nhìn thấy tôi hÆ¡i sững ngưá»i lại. Tôi ngay láºp tức gáºt đầu cưá»i vá»›i anh ta. Là m xong động tác nà y tôi chỉ muốn tát cho mình má»™t cái. Vá»›i hình dáng hiện tại anh ta có khi nà o nháºn ra tôi không? Tôi cưá»i vá»›i ngưá»i ta là m gì? Chẳng lẽ ngà y trước bị anh ta bắt nạt nhiá»u đâm sợ?
Tôi vá»™i và ng quay ngưá»i, chỉ cầu Thượng Äế mong anh ta chưa chú ý đến. Quả nhiên Thượng Äế không quay vá» quá khứ cùng tôi cho nên không nghe thấy lá»i cầu nguyện. Tôi chưa kịp Ä‘i và o quán thì anh ta đã Ä‘uổi kịp.
Lần nà y thì chết chắc! Tối qua mới dùng hết phấn trắng mà hôm nay chưa kịp mua thêm, không biết chỗ phấn trát trên mặt có đủ dà y?
"Äứng lại!" Thừa Äức gá»i từ phÃa sau.
Tôi giả vá» như không biết vẫn tiếp tục Ä‘i và o trong, chưa kịp hiểu ra thì đã thấy ngưá»i Ä‘en gầy đó đứng chặn phÃa trước. Thần thánh Æ¡i! Hắn biết phép dịch chuyển tức thá»i sao? Tôi đà nhquay ngưá»i lại. Lúc nà y Thừa Äức đã Ä‘i đến trước mặt tôi. Anh ta nhìn tôi má»™t lúc rồi báºt cưá»i.
Tôi chỉnh đốn lại mình rồi lao và o lòng Thừa Äức, khóc lóc: "Cuối cùng tôi cÅ©ng tìm thấy các ngưá»i."
"á»’?"
"Äêm hôm đó tôi bị bá»n áo Ä‘en bắt Ä‘i xong khó khăn lắm má»›i chạy trốn được, lại không tìm thấy má»i ngưá»i, đà nh Ä‘i theo sau. Äi đến đây cuối cùng thì cÅ©ng bắt kịp anh." Tôi nước mắt ngắn nước mắt dà i nói.
"Thế thì cô phải chịu khổ nhiá»u rồi. Lần nà y thì theo tôi quay vá» chứ?" Thừa Äức cưá»i.
"Ừ, có thể cho tôi ăn má»™t bữa cÆ¡m no không?" tôi ngượng ngùng đáp. Việc đã đến nước nà y thì đến đâu hay đến đó, hi vá»ng có thể nhân lúc ngưá»i trong quán đông mà chạy trốn. Khổ ná»—i tất cả đống thuốc cá»§a mình Ä‘á»u nằm trong tay anh chà ng đẹp trai kia, nếu không thì đã tốt.
Thừa Äức cưá»i chế giá»…u, Ä‘i thẳng và o tá»u lầu. Tôi nhìn gương mặt Ä‘en gầy lạnh băng trước mặt rồi vá»™i chạy theo sau Thừa Äức. Giá» là thá»i Ä‘iểm má»i ngưá»i dùng bữa, khách trong tá»u lầu đông nghịt, các phòng riêng đã có khách bao từ sá»›m. Äúng là bạc vẫn có tác dụng, Thừa Äức vừa ném má»™t thá»i bạc ra ngay láºp tức có má»™t phòng riêng gần cá»a sổ.
Tôi ra sức gá»i món ăn, dù sao thì ăn bữa nà o tốt bữa ấy không biết lúc quay vá» tên nà y còn hà nh hạ tôi đến mức nà o. Tôi còn lâu má»›i tin anh ta tin những lá»i tôi nói lúc nãy. Lúc chá» thức ăn tôi ngồi đấu láo vá»›i Thừa Äức, còn ngưá»i kia chỉ đứng bên cạnh mắt lạnh băng nhìn là m tôi sợ hãi, đà nhquay ra nhìn bên ngoà i cá»a sổ. Ông trá»i không tuyệt đưá»ng sống cá»§a ai bao giá». Tôi vừa nhìn ra đã thấy bóng dáng bà chị há» Hồ hôm ná» gặp ở quán trá» Ä‘ang Ä‘i từ phÃa đông tá»›i.
"Chị Hồ! Chị Hồ!" Tôi nhoà i ngưá»i ra ngoà i cá»a sổ gá»i to. Bên nà y, Thừa Äức nhÃu mà y, ngưá»i gầy Ä‘en kia ngay láºp tức kéo tôi vá» chá»— ngồi. Chị Hồ bên kia đã kịp nghe thấy tiếng gá»i, vẫy tay vá»›i tôi.
"Kéo cái gì mà kéo? Trên đưá»ng Ä‘i tôi quen má»™t chị, tÃnh tình rất tốt. Các ngưá»i có cần phải thế không?" tôi cáu bẳn.
Thừa Äức thấy tôi váºy cÅ©ng không nói gì chỉ ngồi im nhìn tôi. CÆ¡n giáºn giữ trong tôi láºp tức biến mất, ngoan ngoãn má»™t chút tốt hÆ¡n, anh ta không phải ngưá»i tôi dám chá»c tức. Tiểu nhị bắt đầu bà y thức ăn, lúc thì đĩa, lúc thì bát, chỉ má»™t loáng đã đầy cả bà n.
"Ngồi Ä‘i. Anh cÅ©ng ngồi xuống Ä‘i, đứng như thế tôi không ăn được." Tôi quay ra nói vá»›i ngưá»i Ä‘en gầy kia. Anh ta vẫn đứng yên như không nghe thấy gì. Tôi đà nh quay ra nhìn Thừa Äức. Thừa Äức chỉ cưá»i rồi quay ra nói: "Phụng Thiện, ngươi cứ ngồi xuống, ở bên ngoà i không cần giữ phép tắc."
Nghe xong anh ta hà nh lá»…, khẽ nói "Nô tà i mạn phép" rồi má»›i ghé nguá»i ngồi xuống.
Rèm che cá»a bị kéo ra, má»™t tiếng nói dịu dà ng cất lên: "Tiểu nha đầu, sao ngươi lại ở đây?" Chị Hồ thò đầu và o, không ngá» bên trong còn có hai nam tá», bèn đứng ngoà i cá»a do dá»± không biết có nên và o không.
"Chị Hồ, và o đây cùng ăn cÆ¡m luôn. Và o Ä‘i mà !" Tôi vá»™i chạy ra kéo chị ta ngồi và o chá»— cá»§a tôi. "Chị Hồ, không ngá» lại gặp chị ở đây. Äây là anh trai em, anh ấy đến đón em vá»."
Chị Hồ chỉ cưá»i, mặt không để lá»™ cảm xúc gì, không biết đã hiểu ý tôi chưa nữa?
"Äây là anh trai em, như em đã kể mình trốn khá»i nhà để khá»i phải kết hôn. Bây giá» anh ấy tìm đến đón em cùng vá» nhà .", tôi cưá»i.
"Ừ. Con gái vốn dÄ© không lên chạy lung tung bên ngoà i." Chị ta nhẹ nhà ng nói, quay ra nhìn Thừa Äức má»™t cái rồi mỉm cưá»i. Thừa Äức theo phép tắc cÅ©ng gáºt đầu lại.
"Vâng, anh trai cÅ©ng nói em như váºy. Không nói nữa, ăn thức ăn thôi!" Tôi cưá»i, gắp thức ăn má»i chị Hồ.
"Chị nếm thá» xem món nà y thế nà o? Sao em thấy có vẻ hÆ¡i nhạt?" Hừ! Hi vá»ng bà cô nà y không giả vá» hồ đồ, chỉ cần lần nà y cô ta chịu giúp bà đây nhất định xem cô ta như thánh, lần sau mà gặp tuyệt đối nói cô ta má»›i mưá»i tám tuổi.
Chị Hồ nếm má»™t miếng nhá», cưá»i: "Không tồi, nhưng vị không Ä‘áºm đà bằng thức ăn tôi nấu. Dù sao cÅ©ng tạm ăn được."
Tôi nghe thấy mà sướng run, xem ra chị ta hiểu ý tôi rồi. Thừa Äức mặt vẫn cưá»i cưá»i nhìn tôi như thể hai ngưá»i là anh em tháºt sá»±, chỉ có tôi biết tên nà y dưới lá»›p da ngưá»i là cái gì. Phụng Thiện nghiêm trang ngồi không dám động Ä‘áºy chỉ có đôi mắt dò xét tôi và chị Hồ không ngÆ¡i nghỉ.
Tôi hăng hái tiếp thức ăn cho má»i ngưá»i. Chị Hồ bụng dạ đúng là tốt, đĩa thức ăn nà o cÅ©ng nếm thá» má»™t chút; động tác tao nhã: má»™t tay cầm đũa, tay kia giữ ống tay áo dáng vẻ như tiểu thư khuê các. Tôi vá»™i vã theo sau, chị ta động và o món nà o liá»n vá»™i và ng gắp món đó cho Thừa Äức. Khổ ná»—i hai tên nà y chẳng có vẻ gì định ăn là m tôi sốt ruá»™t muốn chết. Tôi bá»±c mình, nghiến răng bắt đầu ăn rồi gắp măng đưa đến trước mặt Thừa Äức: "Anh, ăn thá» cái nà y Ä‘i, má»m lắm."
Nói rồi giÆ¡ cao đũa lên định đút cho anh ta. Thừa Äức không ngá» tôi sẽ là m như váºy, sững ngưá»i lại. Tuy biết mình không đổi đũa mà lấy đũa mình vưà dùng gắp thức ăn cho ngưá»i khác là bất lịch sá»± nhưng bữa ăn sắp xong mà hắn còn chưa động đũa nên tôi cÅ©ng chẳng để ý đến những phép tắc ấy nữa. Thừa Äức tuy sững ngưá»i má»™t lúc nhưng cuối cùng vẫn há miệng. Tôi vá»™i nhét miếng măng và o miệng hắn, định thu đũa vá» mà kéo mãi không được, hóa ra tên nà y cắn và o đầu đũa, lại còn quay ra cưá»i vá»›i tôi nữa. Äến chết vá»›i tên nà y mất thôi!
Tôi giả vá» không để ý đến, tiếp tục gắp thức ăn đút cho Phụng Thiện. Khi đưa thức ăn đến gần miệng, mặt mÅ©i anh ta bá»—ng đỠbừng, nhất quyết không chịu ăn. Thừa Äức lạnh lùng liếc mắt má»™t cái anh ta liá»n vá»™i cúi xuống và thức ăn trong bát và o miệng.
Tôi ngồi bên nà y vừa ăn vừa đút cho Thừa Äức. Tuy trong lòng chỉ muốn nhét cả đĩa và o miệng anh ta rồi xin chị Hồ má»™t lá» thuốc mê bắt anh ta uống nhưng sợ Thừa Äức phát hiện ra nên không dám biểu lá»™ gì.
"ÄÆ°á»£c rồi, nha đầu. Äừng đút nữa, đủ rồi!" Chị Hồ vừa dứt lá»i Thừa Äức đã gục xuống bà n. Phụng Thiện mặt biến sắc, vừa đứng dáºy định tấn công đã ngã xuống đất.
"Nha đầu, ngưá»i ngươi đắc tá»™i không phải là ngưá»i thưá»ng. Bá»n há» chắc là quý tá»™c cá»§a Ngõa Lặc?" Chị Hồ lúc nà y má»›i nhÃu mà y nói.
Äâu chỉ là quý tá»™c không, mà còn là quý tá»™c cá»§a quý tá»™c. Tôi nhá»§ thầm.
"Chị tháºt có con mắt tinh Ä‘á»i. Em đúng là đắc tá»™i vá»›i quý tá»™c Ngõa Lặc. Toà n bá»™ chá»— thuốc mê trên ngưá»i em mất rồi, lần nà y may mà có chị ra tay nếu không lại bị anh trai bắt vá» nhà .", tôi cưá»i.
"May mà thuốc mê cá»§a ngươi bị mất chứ vá»›i chá»— thuốc mê ấy sao là m khó được tên áo Ä‘en nà y. Äừng nhìn bá» ngoà i không ra gì, công lá»±c cá»§a hắn cá»±c thâm háºu." Chị Hồ nói: "Xong rồi! Nha đầu, ngươi không phải báo đáp, ta không muốn dÃnh dáng đến ngưá»i Ngõa Lặc. Ta Ä‘i đây, ngươi tá»± bảo trá»ng. Dùng nước là có thể là m bá»n há» tỉnh lại có Ä‘iá»u thuốc sau mưá»i hai tiếng má»›i mất công hiệu nên cho dù tỉnh lại thì tứ chi cÅ©ng má»i nhừ, không thể động Ä‘áºy giống phế nhân." Nói xong chị Hồ Ä‘i ra luôn.
Tôi nhÃu mắt nhìn ngưá»i gục mặt trên bà n, kẻ nằm lăn ra đất. Ha ha! Thừa Äức Æ¡i là Thừa Äức, ngươi cuối cùng cÅ©ng lá»t và o tay bà ! Tôi gá»i tiểu nhị và o, kêu khiêng hai ngưá»i say rượu nà y đến phòng khách phÃa sau tá»u lầu. Tiểu nhị là m xong việc Ä‘i ra ngoà i, trong phòng chỉ còn tôi và Thừa Äức, Phụng Thiện thì bị tôi vất và o má»™t phòng khác.
Cầm bình trà trong phòng định hất và o mặt Thừa Äức nhưng lại sợ chị Hồ tâng bốc công dụng thuốc mê cá»§a mình, nhỡ đâu tỉnh lại rồi mà vẫn như ngưá»i thưá»ng thì là m sao? Tôi xé rách ga giưá»ng, trói chặt chân tay rồi ngồi lên ngưá»i, xong đâu đó má»›i vã nước trà và o mặt cho anh ta tỉnh lại.
Thừa Äức tỉnh dáºy ,kinh ngạc khi thấy mình bị trói còn tôi thì cầm con dao múa may rồi sau đó trấn tÄ©nh lại ngay là m tôi không khá»i khâm phục.
"Hê hê! Tam hoà ng tá», chắc không ngá» rằng mình có ngà y rÆ¡i và o tay tôi?" Tôi cưá»i gian manh, tiện tay tát mấy cái và o mặt hắn. Gương mặt trắng trẻo trong phút chốc vừa sưng vừa Ä‘á». Tôi lại lấy dao dà và o mặt hắn: "Gương mặt đẹp thế nà y mà bị rạch mấy phát chắc chẳng còn gì đẹp đẽ nữa?"
Không ngá» tên nà y lại cưá»i: "Dù sao cÅ©ng chẳng phải nữ nhi, đẹp để là m gì?"
XÃ! ChÆ¡i trò nà y vá»›i tôi? Tôi tháo mÅ© và ng giữ tóc ra, tóc hắn láºp tức xõa xuống. Rồi tôi đưa con dao qua lại trên đầu anh ta: "Nếu như gá»t đầu thì sao?"
Thừa Äức sắc mặt vẫn không đổi. Chẳng lẽ tôi không thể là m anh ta sợ? Nhìn gương mặt Ä‘iển trai nà y tôi chợt nảy ra ý đồ Ä‘en tối, đợt trước bị tên nà y ăn không Ãt Ä‘áºu phụ, lần nà y rÆ¡i và o tay mình, nói gì cÅ©ng phải ăn lại anh ta.
"Anh chà ng đẹp trai, lần nà y bà quyết lấy lại gốc!". Tôi cưá»i, dùng dao cắt đứt cúc áo Thừa Äức. Chà ! Giá anh ta phối hợp thêm Ãt tiếng động có phải tốt không? Và dụ như kêu má»™t tiếng thảm thiết hoặc hét lên: "Nữ lưu manh, thả ta ra!" hay cái gì đại loại như thế, tôi nhất định cà ng sung sướng. Mà sao tên nà y không có động tÄ©nh gì thế?
"Cô định dùng cách nà y để trừng phạt tôi?"
"Lợi hại còn ở phÃa sau." Tôi dằn giá»ng, nói rồi liá»n kéo áo anh ta ra. Chà ! Da đẹp tháºt! Vừa nhìn là biết thuá»™c đẳng cấp cao. Tôi dùng tay sá» mó thân trên anh ta, vừa sá» vừa nói: "Äáºu phụ, ăn Ä‘áºu phụ, Ä‘áºu phụ vừa trắng vừa má»m." Lần đấy anh còn cắn tôi, giá» phải cắn trả lại.
Tôi ngẩng đầu lên, mãn nguyện nhìn những vết răng lưu lại, quay ra nhìn thấy mắt tên nà y lại sắp phát ra ánh sáng xanh. Hắn hạ thấp giá»ng nói: " Cô chỉ có gan là m thế nà y thôi sao? Chỉ dám cởi má»—i áo tôi?"
"Ngươi không phải khÃch. Äừng tưởng bà đây không dám cởi quần ngươi, chẳng phải chưa bao giá» nhìn thấy con trai trần truồng. Tôi lại sợ anh chắc? Xem tôi lá»™t hết quần áo ra rồi vất anh ra ngoà i đưá»ng."
"Cô cứ thá» xem." anh ta vẫn cưá»i.
Tôi nghiến răng, lần xuống phÃa dưới, tim không hiểu sao lại Ä‘áºp thình thịch, tay cứ run run. Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vừa biến thà nh mà u xanh Ä‘en cá»§a anh ta Ä‘ang nhìn tôi chằm chằm. Có lúc tôi gần như bị đôi mắt ấy mê hoặc, chút nữa thì đánh rÆ¡i trái tim mình.
Cái tên khốn kiếp nà y, không ngá» lại có phản ứng sinh lý. Tôi không cẩn tháºn chạm tay và o đã nghe anh ta rên khe khẽ.
"Hứ! Bà nhất quyết không bị lừa. Bà không thèm cởi quần cho ngươi nữa. Chẳng phải ngươi Ä‘ang muốn sao? Äã thế cho ngươi đến chá»— nà y để ngươi thá»a thÃch luôn."
Anh ta có phần tỉnh ra, há»i: "NÆ¡i nà o?"
"Kỹ viện. Thế nà o?" Tôi cưá»i, cuối cùng cÅ©ng mãn nguyện khi thấy anh ta phải biến sắc.
Tôi nói xong liá»n xuống giưá»ng ra cá»a gá»i tiểu nhị. Thừa Äức thấy tôi định là m tháºt vá»™i nói: "Cô đừng có đùa quá mức!"
Vẫn còn dám uy hiếp? Tôi quay ngưá»i nhét miếng vải và o miệng anh ta. Tiếc rằng không biết kung fu nếu không sẽ Ä‘iểm huyệt anh ta giống như anh chà ng đẹp trai kia từng Ä‘iểm huyệt tôi.
Những nÆ¡i thế nà y đẳng cấp cà ng cao cà ng an toà n, cÅ©ng giống như hiện đại, đến cảnh sát cÅ©ng không thèm đến kiểm tra. Và dụ như tôi bây giá», gá»i tiểu nhị thuê má»™t xe ngá»±a lại gá»i thêm hai ngưá»i cao to lá»±c lưỡng và o khiêng Thừa Äức được bá»c trong chăn ra xe mà không có ai dám há»i han gì. Tôi nghÄ© chắc mình bị Thừa Äức đà n áp nhiá»u quá phát Ä‘iên rồi, chỉ nghÄ© đến là m sao để chÆ¡i lại anh ta mà không biết nhân cÆ¡ há»™i nà y chạy trốn. Thế là sau khi há»i thăm được kỹ viện nổi tiếng nhất cá»§a Uyển thà nh tôi liá»n Ä‘i tá»›i đó.
Lúc nà y, tôi ngồi trong kỹ viện nổi tiếng nhất, bên cạnh là mụ tú. Gặp bà ta tôi má»›i thấy đẳng cấp cá»§a nÆ¡i nà y không phải là thấp, đến tú bà cÅ©ng có vẻ thoát tục không giống các chá»— khác, chẳng có gì giống má»™t mụ tú phấn trắng đầy máºt như tôi tưởng tượng. Tôi không khá»i đỠmặt nếu so sánh cách ăn mặc thì bản thân mình còn giống tú bà hÆ¡n là bà ta.
Có lẽ vẫn chưa đến giá» mở cá»a nên các cô gái vẫn ở trong phòng riêng chưa ra.
"Chúng ra không nói vòng vo nhiá»u, nói thẳng luôn." tôi nói.
Tú bà mÃm môi cưá»i: "Xin má»i khách quan cứ nói."
"E hèm..." Tôi ho khan mấy tiếng hắng giá»ng, chỉ và o Thừa Äức Ä‘ang ngồi trên ghế rồi nói: "Bà xem hà ng nà y cá»§a tôi thế nà o?"
Bà ta nghe xong đứng dáºy, đến gần Thừa Äức, láºt chăn ra nhìn xong sững ngưá»i lại. Thừa Äức sắc mặt xám xịt từ khi nà o, mắt đỠngầu lưá»m theo bà ta rồi lại nhìn tôi. Nếu ánh mắt ấy mà có thể biến thà nh dao thì tôi sợ rằng mình biến thà nh từng miếng thịt dê rồi.
Tú bà cẩn tháºn xem xét ngÅ© quan cá»§a Thừa Äức, gáºt gáºt đầu: "Hình dáng rất tuấn tú tuy nhiên hÆ¡i dữ dằn. Bà trẻ nà y, chá»— chúng tôi là kỹ viện chứ không phải quán kỹ nam, liệu có khi nà o Ä‘i nhầm chá»— không?"
Tôi cưá»i: "Không nhầm. Äâu là nam sá»§ng cá»§a tướng công nhà ta, ngà y thưá»ng không Ãt lần khiến ta bá»±c mình. Äến giá» lão gia không sá»§ng ái hắn nữa má»›i lá»t và o tay ra. Nếu bà chịu nháºn thì tôi xin để lại còn nếu không thì tôi còn việc khác muốn nhá» bà giúp đỡ."
Tú bà cưá»i cưá»i, đợi tôi nói tiếp. Tôi cÅ©ng không vá»™i nói, lôi mấy hạt và ng trong ngưá»i ra, đếm má»™t lúc thấy còn khoảng mưá»i mấy hạt, ném cả lên bà n, cÅ©ng chẳng thèm nhìn Thừa Äức, quay sang nói vá»›i tú bà : "Tôi có chút và ng, bà gá»i mấy cô gái tương xứng vá»›i chá»— và ng nà y ra, không cần đẹp xấu. Bà yên tâm, sẽ không tốn nhiá»u thá»i gian cá»§a bá»n hỠđâu."
Tú bà hai mắt phát sáng nhìn chá»— và ng trên bà n. Bà ta cÅ©ng chẳng ngốc. Bây giá» chẳng phải giá» cao Ä‘iểm, mấy cô gái ở đây cÅ©ng Ä‘ang ngồi không nên tú bà mặt mà y tươi cưá»i Ä‘i gá»i mấy cô gái đến. Chẳng mấy chốc mà có má»™t đám xanh xanh đỠđá», cưá»i cưá»i nói nói Ä‘i đến.
"Các cô nương, tất cả đứng yên cho tôi."Tôi quát to mà bá»n há» không nhưng không đứng yên ngược lại cà ng ồn à o thêm.
"Äừng cưá»i nữa, đừng cưá»i nữa." Tôi đứng hẳn lên ghế, dáng vẻ như Ä‘ang diá»…n thuyết, "Bình thưá»ng có phải bá»n đà n ông thối tha hay giở trò vá»›i các cô đúng không?" Tôi hét to.
"Äúng." Bá»n há» cưá»i ầm lên. Có cô cưá»i nhiá»u gáºp cả bụng lại không đứng lên được.
"Váºy thì các cô có muốn chÆ¡i đùa lại bá»n đà n ông không?" tôi lại hét.
Lần nà y không có ai trả lá»i, cả đám ngưá»i chỉ lấy khăn che mặt.
"Sợ cái gì. Muốn thì đã sao?"
"Muốn!" Cuối cùng cÅ©ng có má»™t cô to gan đáp lại. Mấy cô gái đứng cạnh ngưá»i thì cưá»i gáºp cả ngưá»i, ngưá»i thì Ä‘áºp khẽ và o ngưá»i cô ta.
Tôi nhảy xuống ghế, luồn ra trước mặt Thừa Äức, nâng mặt anh ta lên: "ÄÆ°á»£c lắm các cô gái. Thấy anh ta thế nà o?" Thừa Äức lúc nà y tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, đến xương trên trán cÅ©ng lá»™ ra mà không thể nói cÅ©ng không động Ä‘áºy được chỉ nhìn tôi chằm chằm là m tôi chá»™t dạ không dám nhìn và o mắt anh ta.
Tôi lôi miếng giẻ trong miệng Thừa Äức ra, nói to vá»›i đám kỹ nữ: "Tá»›i đây các cô nương. ThÃch hôn thì hôn, thÃch sá» thì sá»."
Ão cá»§a Thừa Äức đã bị tôi cởi ra từ lâu, tuy có dáng vẻ công tá» nhưng ngưá»i đâu ra đấy, các cÆ¡ bắp săn chắc...
Äám kỹ nữ nghe tôi nói váºy có phần không dám tin, trong phút chốc má»i ngưá»i im lặng không nói gì, cÅ©ng chẳng dám động Ä‘áºy. Yên tÄ©nh má»™t lúc bá»—ng có ngưá»i kêu lên, lao và o Thừa Äức. Có ngưá»i Ä‘i đầu những ngưá»i khác láºp tức như bầy ong ùa lên theo: sá» mặt, sá» ngưá»i, tháºm chà có ngưá»i thuáºn tay sá» xuống phÃa dưới...
Tôi ngồi má»™t bên nhìn đám nữ nhi Ä‘iên cuồng nà y nhưng trong lòng không vui mừng như đã nghÄ©. Ãnh mắt Thừa Äức xuyên qua bá»n há», rÆ¡i và o ngưá»i tôi, xuyên qua cÆ¡ thể đến táºn tim gan là m tim tôi cÅ©ng run theo.
"Vinh nhi..."không ngá» giá»ng nói khà n đặc trá»™n lẫn Ä‘au khổ Ä‘au khổ cá»§a anh ta lại vượt qua được sá»± huyên náo thẳng tiến đến mà ng nhÄ© tôi, như má»™t âm thanh ma quái cứ vang vá»ng trong tai tôi.
Thấy anh ta bị hà nh hạ đánh lẽ tôi phải vui má»›i đúng, váºy mà sao trong lòng chẳng há» thấy thoải mái? Sao tim lại Ä‘au khi nghe tiếng gá»i cá»§a anh ta đến váºy? Tôi là m sao thế nà y? Phùng Trần Sở Dương từ trước đến giá» Ä‘á»u được má»™t trả mưá»i cÆ¡ mà ?
"Äá»§ rồi!" Tôi quát to là m bá»n há» giáºt mình đứng yên. Tôi lao lên gạt bá»n há» ra, nhìn Thừa Äức. Giây phút thấy tôi lao lên trên mặt anh ta vẫn còn nụ cưá»i lãnh đạm.
"ÄÆ°á»£c rồi. Hai chúng ta như thế là hòa. Lần nà y tôi tha, anh phải nhá»› lấy." Tôi cố là m ra vẻ dữ dằn nói vá»›i anh ta, rồi quay sang tú bà , "Äem anh ta đến phòng cá»§a ngưá»i tên Phụng Thiện ở lầu Lục Phúc. Äừng có định giở trò gì nếu không các ngươi không yên thân đâu."
Tà i sản của JIMMYDU
10-02-2010, 01:14 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Nov 2009
Äến từ: Hoa Kỳ
Bà i gởi: 1,474
Thá»i gian online: 1 ngà y 5 giá» 50 phút
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
Chương 15 (1)
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Vnthuquan. net
Nhìn bá»n há» tiá»…n chân Thừa Äức, tôi tá»± nhiên thấy mình rất chán nản, đến đây là m trò há» như váºy, thú vị gì chứ, chỉ đấu khẩu, sau đó thì thua hết tà i sản, tôi nghÄ© đến mưá»i mấy lá và ng đó là tôi thấy Ä‘au lòng, cà ng nghÄ© cà ng chán, má»™t mình theo đưá»ng cái trở vá», thấy trong ngá»±c còn cất kim quan (1) lấy từ trên đầu Thừa Äức xuống, ước chừng rất nặng, phÃa trước còn có viên ngá»c ước tÃnh giá trị không Ãt, ngang qua tiệm cầm đồ thì và o đổi thà nh bạc.
Tôi đối vá»›i tiá»n bạc cá»§a thá»i đại nà y thì không có khái niệm gì cả, lão già ngồi trước quầy cao cao ra giá 100 lượng, tôi rốt cuá»™c cÅ©ng không biết có lá»i hay không có lá»i, đà nh dá»±a và o kinh nghiệm mua đồ khi Ä‘i du lịch mà mặc cả vá»›i ông ta, ông ta trả 100, tôi nói 500. Cuối cùng ông ta nói hai ngưá»i má»—i ngưá»i lui má»™t bước, cùng nhau thương lượng, tôi nghÄ© cÅ©ng được, nhưng tôi thấy nà y con số thì tức giáºn, phản đối yêu cầu lão già đó tăng thêm, lão đó nói nói không thể tăng thêm. Tôi dù tức giáºn cÅ©ng phải kiá»m xuống giảm má»™t lượng, bá» Ä‘i má»™t lượng đó tôi cÅ©ng không muốn, tôi cÅ©ng không muốn tÃnh toán vá»›i tên ngốc nà y.
Cất ngân phiếu cùng má»™t Ãt bạc vụn ra khá»i tiệm cầm đồ, tôi liá»n giữa trưa chạy thẳng đến tá»u lầu (quán rượu) đó, gói đồ và con lừa vẫn còn ở trong đó. Lúc nà y trá»i vẫn chưa tối, xa không đến được theo lá»i Hồ tá»· tá»· nói 12 canh giá» (2), Thừa Äức và Phụng Thiện vẫn còn nằm trên giưá»ng, tôi trở vá» sẽ không có gì nguy hiểm, nói gì cÅ©ng không thể là m tán gia bại sản được, thế nhưng Ä‘á»u là tiá»n mua được! Nhưng tôi vừa rẽ đến con phố đó, thì cảm thấy không ổn, ở đầu phố có rất nhiá»u ngưá»i vây quanh, ló đầu vô nhìn, có mấy quan binh Ngõa Lặc Ä‘ang niêm phong tá»u lầu đó, tôi kêu thầm má»™t tiếng không hay rồi, không dám ở lại nữa, xoay ngưá»i thấp đầu xuống bá» Ä‘i. Trên đưá»ng Ä‘i vá»™i vá»™i và ng và ng, chân ná» xá» chân kia va phải nhiá»u ngưá»i, cÅ©ng nhìn không được nhiá»u như thế, lúc nà y nếu rÆ¡i và o tay Thừa Äức, tôi dứt khoát rút dao tá»± sát cho xong.
Tuy đã đến trước biên giá»›i Uyển Thà nh rồi, nhưng cÅ©ng không hoang vắng như váºy, không tìm bao lâu thì thấy ánh đèn má» nhạt cá»§a khách Ä‘iếm, mặt tiá»n không lá»›n, thu dá»n cÅ©ng gá»n gà ng. Tôi sợ ngưá»i cá»§a Thừa Äức sẽ đến tìm tôi, đứng ở cá»a nhìn rất lâu má»›i dám và o.
"Äại nãi nãi (3), bà ở trá» Ã ?" chá»§ tiệm xem ra rất Ãt có khách đến, nên vá»™i vã ra nghênh đón.
Tôi gáºt đầu, bảo hắn chuẩn bị cho tôi phòng sạch má»™t chút, có thức ăn, chú ý ngưá»i Ä‘i đưá»ng, ngay cả cÆ¡m tối vẫn chưa ăn. Chá»§ quán liá»n đồng ý, nhưng chẳng thấy động Ä‘áºy gì cả, chỉ nhìn tôi cưá»i ha hả, ngại ngùng nói : "Äại nãi nãi, chúng tôi sẽ Ä‘i chuẩn bị cho bà , bà phải đưa tiá»n đặt cá»c trước? Không phải chúng tôi không biết là m ăn, chỉ là tiệm nà y là m ăn nhá», sá»›m đã có quy định."
Tôi cưá»i cưá»i, cÅ©ng không chấp nhất là m gì, thò tay và o trong ngá»±c lấy ra bạc vụn. Lần nà y không há» gì, nụ cưá»i trên mặt bá»—ng cứng ngắt, trong ngá»±c không có gì hết, đừng nói bạc vụn, ngay cả ngân phiếu cÅ©ng không có! Toà n bá»™ đã mất hết rồi, lúc nà y má»›i bừng tỉnh suy nghÄ© lại lúc nãy chạy trên phố va phải mấy ngưá»i, không biết có nhân sÄ© nà o tiện tay lấy Ä‘i không, đúng lúc nà y, trên ngưá»i ngay cả má»™t đồng cÅ©ng không có.
Chá»§ tiệm nhìn nét mặt tôi thì hiểu trên ngưá»i tôi không có tiá»n bạc, vẻ mặt tươi cưá»i láºp tức biến mất, bÄ©u môi giá»…u cợt, nói : "Lại quênmang tiá»n phải không, hay là tiá»n bị ngưá»i ta lấy rồi?"
Loại ngưá»i nà y, tôi tức quá trừng mắt nhìn hắn, vừa trừng mắt xong lại nghÄ© không thể đắc tá»™i vá»›i hắn được, tôi vẫn còn trông chá» và o chá»— trá» nà y, đà nh miá»…n cưỡng cưá»i đáp : "Không giấu gì ông, quả tháºt là bị ngưá»i ta trá»™m tiá»n mất rồi, ông cho tôi ở trước má»™t đêm, ngà y mai tìm há» hà ng tôi nhất định bảo anh ta trả cho ông má»™t phần bạc không Ãt đâu.
Tên chá»§ tiệm đó lạnh lùng cưá»i : "Tôi thấy cô hay là đừng phiá»n phức đưa anh ta đến, cô trá»±c tiếp Ä‘i tìm ngưá»i há» hà ng cá»§a cô Ä‘i!" nói xong thì đẩy tôi ra ngoà i.
"Nếu không thì ông cho tôi ở lại trước Ä‘i, tôi sẽ giúp ông là m việc!" tôi liá»n nói.
"Không được, không cần đâu, cô hay là tìm nhà khác Ä‘i, thấy cô là má»™t ngưá»i phụ nữ con nhà đà ng hoà ng, tôi nói cho cô biết, có chá»— có thể cho cô ở đó, ra khá»i cá»a nà y quẹo trái đến phÃa trước, lại quẹo phải, chá»— đó không cần tiá»n!"
Thì ra ngưá»i ở đây cÅ©ng nháºn tiá»n không nháºn ngưá»i! Tôi tức trong bụng, nhưng cÅ©ng không dám là m cà n, đà nh mắng thầm lão chá»§ tiệm và tên trá»™m tiá»n cá»§a tôi mấy trăm lần.
Vá» lúc nà y, nhà dá»™t bị nghiêng do mưa suốt mấy đêm liá»n, xui xẻo sáºp nhà ! (do dịch ngang nên câu nà y hem được hiểu lắm ^^) Nhưng mà nói Ä‘i nói lại đầu Ä‘uôi gì cÅ©ng tại tên Thừa Äức đó, nghÄ© đến đây lại bắt Ä‘á»u mắng Thừa Äức, hối háºn mình đãhoang phÃ, Ä‘em hắn đến kỹ viện, lãng phà mất và ng cá»§a mình, rõ rà ng giúp đám kỹ nữ đó ăn Ä‘áºu phụ mà , hừ! Sá»›m biết bà cô ngồi ở đó thế nà o cÅ©ng thu chút tiá»n.
Miệng vừa mắng vừa Ä‘i tá»›i chá»— tên chá»§ tiệm nói, đến bây giá» cÅ©ng chỉ có Ä‘i xem xem mà thôi. Bụng Ä‘ang đói Ä‘i cÅ©ng ná»a ngà y rồi, trá»i cÅ©ng đã tối hoà n toà n, may mà má»›i qua ngà y 15 không lâu, trăng vẫn còn rất sáng, cảnh váºt tuy má» nhạt nhưng cÅ©ng nhìn thấy rõ. Tôi quẹo qua Ä‘i được má»™t lúc, bất giác chá»i thà nh tiếng : "Tên khốn đó cố ý đùa mình mà , ở đây có ngưá»i ở à !"
Thì ra nÆ¡i hắn nói là má»™t cái miếu hoang, vừa nhìn đã biết là không có nhang khói, đừng nói chi hòa thượng, ngay cả tưá»ng bao quanh cÅ©ng sáºp quá nhiá»u, chỉ còn lại đại Ä‘iện (4), cả đêm bảo tôi ở đây, tháºt muốn rèn luyện lòng can đảm cá»§a tôi.
Tôi do dá»± muốn hay không muốn trở lại đưá»ng cÅ© cầu xin vá»›i lão chá»§ tiệm, nhưng nghÄ© đến khuôn mặt cá»§a hắn là tôi tức Ä‘iên, nếu không thì và o xem thá», chúa miếu à , hoang vắng má»™t chút, dù sao cÅ©ng là nÆ¡i thá» cúng Bồ Tát, chắc không có ma quá»· gì đâu nhỉ? Tháºt tôi cÅ©ng không tin trò đùa nà y, nhưng nghÄ© đến có loại nhân váºt như Äinh tiểu tiên đó, tôi bây giá» cái gì cÅ©ng Ä‘á»u tin. Äánh bạo tiến và o gần má»™t chút, thì phát hiện trong Ä‘iện có ánh lá»a, mà còn là từng đợt từng đợt giống như là có mùi thÆ¡m nhẹ nhà ng theo gió bay lại, bụng liá»n réo ùng ục hưởng ứng theo. Mùi thÆ¡m so vá»›i má»i thứ Ä‘á»u có Ãch, ná»—i sợ cá»§a tôi đã đến sau ý thức, sợ cái gì mà sợ, cùng lắm thì theo Äinh tiểu tiên vá» nhà ! Tôi nghÄ© thầm.
"Có ngưá»i không? Ra vẻ lá»… phép, tôi ở trong sân còn gá»i to hai tiếng, ở phÃa trong vẫn không có động tÄ©nh gì, tôi đẩy cá»a Ä‘iện đổ nát ra má»™t chút, Ä‘iện không lá»›n lắm, chÃnh diện có má»™t tượng Quan Âm cao đến hai ngưá»i, má»™t cái bà n cúng xiêu vẹo, ở góc phÃa đông Ä‘iện có má»™t Ãt cá» khô, không xa chÃnh Ä‘iện má»™t chút là má»™t đống cá»§i lá»a nhá», trên giá là cái nồi bể, trong nồi không biết nấu cái gì nữa, khà nóng mạo hiểm Ä‘ang "xúi giục", mùi thÆ¡m đó phải là từ trong nồi đó bay ra. Tất cả xem ra rất bình thưá»ng, nhưng khiến ngưá»i ta cảm thấy không bình thưá»ng, tôi chợt nghÄ© đến má»™t vấn Ä‘á», ngưá»i đâu? trong nồi vẫn còn Ä‘ang nấu, ngưá»i Ä‘i đâu rồi?
Tôi vừa nghĩ đến vấn đỠnà y, cảm thấy da đầu cứ ngứa ran, hôm nay không biết xui xẻo thế nà o! Tay bất giác lần tìm con dao găm trong ngực, nhưng mò tới mò lui vẫn trống không, chợt nghĩ đến nó mất cùng với ngân lượng, trong lòng cà ng hoảng sợ.
Xem ra kiểu nà y, trong nà y còn có ngưá»i ở, đã đốt lá»a nấu đồ ăn, thì không phải ma quá»· gì hết, nên là sau khi nghe tiếng hét trong sân cá»§a tôi, không biết trốn ở đâu, không chắc bây giá» Ä‘ang ở trong xó xỉnh nà o đó nhìn tôi chằm chằm. NghÄ© đến đây, trong lòng tôi vững và ng hÆ¡n.
"Bồ Tát à ! Con đến đây tìm ngưá»i thân, ngưá»i thân không tìm được lại bị kẻ cắp lấy mất tiá»n bạc, đà nh đến chá»— cá»§a ngưá»i trú nhá» má»™t đêm, hy vá»ng ngưá»i đừng quở trách!" tôi chắp hai tay lại, nói lá»›n trước tượng Bồ Tát, nói là nói cho Bồ Tát nghe, thá»±c ra là muốn nói cho ngưá»i ở trong nà y nghe, tôi đến ở đây không có ác ý, chỉ muốn trú nhá» má»™t đêm, hy vá»ng hắn có thể hiá»u ý tôi.
Tôi nói xong, im lặng đợi hồi lâu, trong Ä‘iện ngoà i tiếng kêu "ục ục" cá»§a cái nồi, không có tiếng động nà o khác, chẳng lẽ ngưá»i đó chạy rồi? Tôi nghÄ© thầm. Chỉ cảm thấy bụng cà ng đói, đến giá» nà y, cÅ©ng không quan tâm được nhiá»u như thế nữa, đến trước cái nồi, trong nồi cÅ©ng không biết nấu những gì nữa, cháo trắng, thấy có vẻ giống như là cháo còn sót lại, tôi từ trước giá» là m sao không biết cháo thừa cÅ©ng có thể nấu ra mùi thÆ¡m như váºy!
Nhìn tứ phÃa xung quanh, tôi tìm được má»™t cái chén bể và má»™t cái thìa bể. Xin lá»—i ngươi nha, tại ngươi trốn ta, váºy để ta ăn thế ngươi váºy, tôi nói. Vừa cúi đầu xuống thổi cháo nóng, vẫn chưa ăn, đột nhiên phát hiện phÃa trước có ngưá»i, tôi giáºt mình nhưng không cần vá»™i, tôi "A" lên má»™t tiếng đặt mông ngồi xuống đất, mắt nhìn thẳng ngưá»i phÃa trước, tay vẫn không ném chén cháo, vẫn còn cầm chặt, tôi liá»u mạng không bá» cá»§a!
Phản ứng đầu tiên cá»§a tôi là nhìn trên đất trước, có bóng, là ngưá»i. Ôi, thở dà i má»™t hÆ¡i, nếu là ngưá»i thì phải nói chứ, lúc nà y má»›i cẩn tháºn ngắm nghÃa ngưá»i trước mặt, là má»™t đứa trẻ, chừng hÆ¡n 10 tuổi, quần áo trên ngưá»i đã rách nát rồi, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhá» Ä‘en nhẻm không nhìn rõ diện mạo, đôi mắt trái lại Ä‘en trắng phân minh, rất là linh động, nhìn dáng vẻ váºy mà là con gái.
"Những thứ nà y Ä‘á»u là cá»§a em hả?" tôi há»i.
Nó lạnh lùng nhìn tôi, gáºt gáºt đầu.
Tôi vá»— vá»— chá»— bên cạnh, cưá»i vá»›i nó: "Qua đây ngồi." nó không trả lá»i, đến giáºt lấy cái chén trong tay tôi, ngồi xuống đối diện, tá»± nhiên ăn má»™t hÆ¡i. Tôi nhất thá»i ngây ra, không ngá» rằng nó sẽ là m như váºy, tôi dá»±a và o! Nhiá»u năm nay, má»™t bé gái ăn xin cá»±c như váºy.
Nó ngồi đó, "xì xụp xì xụp" ăn cháo trắng, thèm đến ná»—i tôi nuốt nước miếng má»™t cái, nhưng lại ngại già nh đồ ăn cá»§a nó, hÆ¡n nữa, đồ ăn nà y cÅ©ng là cá»§a ngưá»i ta Ä‘em đến, tôi nếu như Ä‘i tranh già nh, còn có nhân cách sao?
May mà nó không ăn hết ná»a nồi cháo, chỉ ăn có hai chén thì thôi, để cái chén bên cạnh tôi, cÅ©ng không nói gì hết, tá»± Ä‘i đến đống cá» khô bên kia nằm xuống ngá»§, xem như tôi là má»™t ngưá»i thông minh váºy. Tôi nhìn trong nồi vẫn còn cháo, nhìn lại chá»— bé gái Ä‘ang nằm đằng kia ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn tôi lấy má»™t cái, tôi cÅ©ng không để ý nhiá»u như váºy nữa, lấp cái bụng trước rồi hãy nói.
Ä‚n cháo xong, tuy không no, nhưng so vá»›i lúc nãy thì tốt hÆ¡n nhiá»u. cá»§i lá»a từ từ tắt hết, ánh lá»a yếu dần, ánh trăng bên ngoà i rá»i và o, cà ng hiện ra những Ä‘iá»u sợ hãi trong Ä‘iện nà y. Tôi vốn muốn tìm má»™t Ãt cá»§i khô nữa để đốt, nhưng tháºt ra không dám ra ngoà i má»™t mình, đà nh đến chá»— tiểu cô nương đó là má»™t chút ngồi xuống dá»±a và o tưá»ng, nhìn lại tiểu cô nương đó hình như ngá»§ rồi, thân hình nhá» gầy cuá»™n tròn thà nh má»™t vòng, bây giá» tuy đã là mùa xuân, nhưng buổi tối trá»i vẫn rất lạnh, quần áo trên ngưá»i nó đã rách tả tÆ¡i rồi, tháºt không biết nó là m sao chịu được, còn vì sao lại biết có má»™t ngưá»i trong miếu hoang nà y. Nhìn tiểu cô nương nà y, trong lòng tôi chợt dâng lên ná»—i xót xa, chỉ cảm thấy mắt mình cay xè, lúc tôi bằng tuổi nó như vầy suốt ngà y là m nÅ©ng trong lòng mẹ, buổi tối không ngá»§ được thì bám dÃnh lấy mẹ, Ä‘uổi cha sang phòng sách.
Má»™t cÆ¡n gió thổi đến, tắt hết lá»a, tiểu cô nương đó hình như cảm thấy lạnh, cà ng co ngưá»i lại. Tôi tháºt ra không nhẫn tâm, cởi áo khoát cá»§a mình, nhẹ tay nhẹ chân Ä‘i lại, đắp lên ngưá»i nó, còn nằm xuống bên cạnh, nhè nhẹ ôm nó và o lòng.
Oái, nha đầu nà y, chắc mấy ngà y rồi không có tắm rá»a, hôi quá! Tôi nói thầm. CÆ¡n buồn ngá»§ kéo đến, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng ngá»§ luôn.
Mở mắt ra, trá»i đã sáng hẳn rồi, tiểu cô nương bên cạnh thì không thấy bóng dáng, cái áo đắp trên ngưá»i tôi, trong lòng chợt ấm áp. CÅ©ng không thể ở trong nà y mãi, tôi suy nghÄ©, Phùng Trần Sở Dương đến đây, không phải là để gia nháºp cái bang, sá»›m biết sẽ có ngà y rÆ¡i và o tình cảnh nà y, vẫn không bằng ngoan ngoãn theo Thừa Äức vá» Phồn Äô, Ãt nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Không được, không thể sa sút tinh thần được, đây không phải là cÆ¡ há»™i rèn luyện sao? "Lấy tà i trà cá»§a ngưá»i hiện đại cá»§a mình ra, tá»± mình Ä‘i kiếm tiá»n!" tôi la to, tá»± động viên mình, Ä‘i ra khá»i miếu hoang. Bây giá», tôi cần tìm việc là m.
Tôi Ä‘i trên đưá»ng, đã nhanh chóng uể oải rồi, nói gì là tìm việc, mặc quần áo bà già nghèo hèn như váºy trên ngưá»i, hôm qua đã là m dÆ¡ rồi, tôi đây vừa bước và o cá»a chưa kịp mở miệng, ngưá»i ta đã Ä‘uổi tôi ra ngoà i rồi, căn bản là không cho tôi cÆ¡ há»™i bán tà i trà cá»§a mình. Thá»i đại nà y, là m gì có chá»— chịu cho phụ nữ là m việc chứ! CÅ©ng không dám Ä‘i lần nữa và o khu vá»±c sầm uất trong thà nh, ai biết được Thừa Äức sẽ không trốn ở đó tìm tôi hay không chứ.
Cứ Ä‘i loanh quanh cho tá»›i trưa, cÅ©ng chưa tìm được chá»— nà o nháºn tôi. Trá»i Æ¡i! Ông nói xem hoà ng đế ca ca đó cá»§a tôi nếu biết bây giá» tôi thảm hại thế nà y, không biết có Ä‘au lòng hay không, Thừa Äức nếu thấy được bá»™ dạng tôi bây giá», không biết cưá»i thà nh cái giống gì nữa.
Tôi ngồi xổm ở góc đưá»ng, nhìn tiệm mà n thầu đối diện, bụng réo vang trá»i. Trưa hôm qua lo đút cho tên Thừa Äức đó, bản thân có ăn cái gì đâu, buổi tối lại chỉ có ăn má»™t chén cháo cá»§a ngưá»i ta, sáng ra ngay cả cháo cÅ©ng không có, bây giá» bụng lép kẹp, có cảm giác ngá»±c dÃnh và o lưng từ khi nà o. Cái gì mà xuyên thá»i gian, toà n gạt ngưá»i, tiá»n bạc là m như dá»… kiếm như váºy sao? Cái gì mà thương nghiệp trá»ng Ä‘iểm, chỉ nói hươu nói vượn, ngươi nói được có ngưá»i nghe má»›i được à ! Ôi! Thừa Äức chết tiệt, ta nếu không vì dẫn "gà " đến cho ngươi, ta tháºm chà cÅ©ng không tiêu hết và ng như váºy? Ngươi cÅ©ng không nhá»› đến lòng tốt cá»§a ta, còn muốn kiện ta!
Tôi lúc nà y đói đến choáng váng mặt mà y, chỉ lo chá»i Thừa Äức, phÃa trước đột nhiên giÆ¡ ra má»™t cánh tay, má»™t cánh tay không lá»›n, Ä‘en Ä‘en, nhưng mắt tôi lại nhìn thẳng, vì trong cánh tay đó Ä‘ang vầm ná»a cái bánh bao lá»›n!
Tôi vui mừng ngẩn đầu lên, lại là bé gái đêm qua, nó Ä‘ang ăn ná»a cái bánh bao, thấy quần áo trên ngưá»i nói so vá»›i hôm qua còn rách hÆ¡n, trên đầu còn dÃnh chút máu, nó đứng đó, vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại đưa cái bánh bao trước mặt tôi.
Chả lẽ tôi lại được ăn đồ cá»§a ngưá»i ta ư? Tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng lên, nhưng tay lại không can đảm đưa lại. Bánh bao, còn là bánh bao nhân thịt, ngá»i thấy mùi thÆ¡m, là tôi đã dao động, váºy má cÅ©ng không biết phải ăn từ chá»— nà o.
"á»i!" PhÃa sau đột nhiên có ngưá»i vá»— vai tôi má»™t cái, tôi hết hồn, giáºt bắn cả ngưá»i, cái bánh bao trong tay rá»›t xuống đất, lăn lông lốc khá xa, Thừa Äức, hắn đến rồi sao? Tôi lúc nà y chỉ muốn vùng chạy, nhưng ngưá»i đó kéo tôi lại, không chịu buông tay.
"Chạy cái gì? Ngươi biết đưá»ng Ä‘i Äại Viện Giang gia không?" tiếng cá»§a má»™t thiếu niên ở sau lưng, tôi hoà i nghi quay đầu lại, chỉ thấy má»™t tên nhóc 13 => 14 tuổi, thấp hÆ¡n tôi ná»a cái đầu, dáng vẻ đại gia Ä‘ang đứng đó nhìn tôi.
Tôi vá»™i cúi đầu xuống tìm cái bánh bao cá»§a tôi, nhưng không thấy đâu cả, vừa nhìn lại, thấy cách đó không xa, má»™t con chó và ng Ä‘ang ăn ngon là nh, ná»a cái bánh bao hết trÆ¡n, chỉ còn lại chút nhân bên ngoà i, nó còn Ä‘ang liếm.
Tôi lúc nà y nhất thá»i không phản ứng gì, chỉ ngây ngưá»i nhìn con chó và ng Ä‘ang liếm phần nhân thịt trên đất, liếm xong còn cố ý như chưa hết nhìn tôi kêu lên hai tiếng "ẳng ẳng". Tôi từ từquay đầu lại, mắt đỠngầu nhìn tên nhóc trước mặt, nó bị tôi nhìn thì có chút ái ngại, nên nói : "Không phải ná»a cái bánh bao sao? Ta Ä‘á»n cho ngươi, ngươi biết đưá»ng Ä‘i Äại ViệnGiang gia không?"
"Äá»n cho ta? Váºy thì Ä‘á»n trước Ä‘i rồi hãy nói!" Tôi chìa tay ra, nó xem thưá»ng nhìn tôi bằng má»™t mắt, lấy trong ngá»±c ra mấy đồng tiá»n, tiện tay ném xuống đất. Lúc nà y thì lá»a trong ngưá»i tôi bốc lên, có tiá»n thì giá»i lắm hả? cÆ¡n tức giáºn trong lòng cà ng lúc cà ng lá»›n, nhưng mặt lại cưá»i, tôi cưá»i nói: "Ta biết, ta dẫn ngươi Ä‘i."quay đầu qua nói vá»›i tiểu nha đầu Ä‘ang đứng đó, "Chúng ta cùng dẫn nó Ä‘i, hôm qua chúng ta không phải Ä‘i qua chá»— đó rồi sao."
Tiểu nha đầu gáºt gáºt đầu cÅ©ng không nói, xoay ngưá»i và o trong hẻm Ä‘i trước, tôi gá»i tên nhóc lên Ä‘i cùng ở phÃa sau, tên nhóc đó xem ra cÅ©ng thiếu kinh nghiệm nhỉ, chẳng chút cảnh giác gì cả, tháºt thà đi theo chúng tôi. Tôi vừa Ä‘i vừa suy nghÄ©. Tôi vừa Ä‘i vừa suy nghÄ©, sao có cảm giác mình giống chặn đưá»ng cướp cá»§a váºy, mà còn rất thà nh thạo nữa chứ, hÆ¡n nữa tiểu nha đầu phÃa trước cÅ©ng tham gia và o cÆ¡n giáºn dữ cá»§a tôi, tôi chỉ biểu hiện má»™t chút nó Ä‘á»u hiểu, dẫn tên tiểu tá» ngốc nà y Ä‘i thẳng vá» hướng miếu hoang.
Trong hẻm Ä‘i cà ng lúc cà ng sâu, cà ng lúc cà ng hoang vắng, tên tiểu ngốc đó cuối cùng cÅ©ng có chút nghi ngá», há»i: "Không đúng thì phải? Äại viện Giang gia là m sao ở chá»— hoang vắng như váºy?"
Tôi cưá»i nói: "Äây là đưá»ng tắt, sắp tá»›i rồi." nói xong, thì miếu hoang ở ngay trước mắt, tiểu tá» ngốc nà y nói cái gì cÅ©ng không chịu Ä‘i tiếp. Tôi nhìn tứ phÃa dù sao cÅ©ng không có ngưá»i, mà tôi lại lá»›n hÆ¡n tiểu tá» ngốc nà y, lại thêm tiểu nha đầu đó, chÆ¡i thể lá»±c chắc không vấn đỠgì, dồn sức ngón tay phÃa sau nó, hoảng sợ kêu lên: "A!"
Tiểu tá» ngốc nghe tiếng liá»n quay ngưá»i lại nhìn, tôi đã tấn công nó, chỉ má»™t lúc đã áp đảo ngưá»i nó xuống, vừa tÃnh đánh nó hai đấm, chỉ cảm thấy bụng Ä‘au nhói, ngưá»i đã bị nó đạp má»™t cái bay lên, mông Ä‘áºp xuống đất, cảm thấy mông như nở hoa. Không biết xui xẻo đến như váºy, tùy tiện đụng đến ngưá»i biết võ công chứ!
Tôi té ngã đến choáng váng, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu nhảy lên, đánh nhau vá»›i tiểu tá» ngốc đó, má»—i chiêu má»—i thức, Ä‘á»u được bà y ra, tôi trợn tròn mắt, chả lẽ tiểu nha đầu nà y là cao thá»§ ẩn mình?
Bên kia hai ngưá»i Ä‘ang đấu rất gấp rút. Do cả hai ngưá»i Ä‘á»u không cầm vÅ© khÃ, chỉ đấu quyá»n thuáºt, tôi tuy không biết võ công, nhưng cÅ©ng nháºn ra chiêu thức cá»§a tiểu nha đầu đó tuy kỳ diệu, đáng tiếc là còn nhá», tay chân Ä‘á»u ngắn hÆ¡n má»™t ná»a ngưá»i ta, giống như tôi chÆ¡i trò "đánh nhau" váºy, chá»n yêu quái đấu vá»›i ngưá»i nhà bé gái, chỉ thấy mình máu Ãt! Tìm cả buổi má»›i biết nguyên nhân là do chân mình ngắn, đá cả buổi mà chân không đá lên!
Nhưng chung quy là hai đứa nhóc, đánh không có chiêu thức, tiểu nha đầu nà y cà ng bất lợi, công phu má»™t hồi thì bị tên tiểu tỠđó ấn xuống. Tôi thấy việc nà y sắp há»ng váºy, liá»n cầm cây gáºy to trên đất, nhắm lưng tiểu tỠđó mà đánh, chỉ nghe tiếng trong cổ há»ng cá»§a nó, đổ ngưá»i xuống, tôi và nha đầu kia nhà o tá»›i, tà n bạo đè ngưá»i nó xuống......
Ná»a tiếng sau, cả ba ngưá»i Ä‘á»u đánh đến thở dốc hổn hển, không còn sức lá»±c, đánh qua má»™t tráºn như váºy, tôi thấy mình lại như hồi chÃn tuổi, nghÄ© nghÄ© cÅ©ng buồn cưá»i, mình đã 20 tuổi, váºy mà đánh nhau vá»›i hai đứa nhóc, tháºt không hiểu ra sao nữa, chẳng lẽ là gần đây áp lá»±c quá nhiá»u?
"Chúng ta giảng hòa, được không?" tên nhóc đó thở hổn hển nói, "Ta không có là m sao đắc tá»™i vá»›i hai ngưá»i, không thì là đụng rá»›t ná»a cái bánh bao cá»§a ngươi? Hai ngưá»i đến ná»—i xuống tay độc ác như váºy?"
Tôi gáºt đầu, thì ra ngươi không có cảm giác đói đến hoảng sợ.
Tên nhóc nhìn nhìn chúng tôi, bá»—ng nhiên cưá»i, nói: "Gan hai ngươi to tháºt, các ngươi biết cha ta là ai sao?"
Tôi liếc nó, đồ vô dụng, chỉ biết Ä‘em cha ra, Ä‘oán chừng nếu nó biết cha nó là ai, thì sẽ không nói váºy rồi.
Tà i sản của JIMMYDU
Từ khóa được google tìm thấy
áåòàëèíê , àâòîñàëîí , ãèáää , äæîëè , boomtet.cm.vn , boomtet.com trong boom , cau can than chuong , cong chua cau than 18 , cong chua cau than 4vn , êàçàíü , êîíäèöèîíåð , èíòåðüåð , èæåâñê , ìåòàëëè÷åñêèå , ïëàòüÿ , ìîíèòîð , ñâèíãåðû , ñâÿçíîé , ñêðûòàÿ , ñóâåíèðû , ñòðàõîâûå , òåñëà , òåòðèñ , ôîòîïðèêîëû , òî÷êà , wed boomtet.com , øîêîëàäå