31-12-2010, 09:44 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2010
Äến từ: Ma Tráºn
Bà i gởi: 57
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 61 Times in 49 Posts
Chương 54:
Sao hôm nay mà y nói hay váºy?
Hoà ng Văn ChÃ, 20 tuổi, vốn dÄ© sinh sống ở Äà Lạt, nhưng do mẹ gã là má»™t giảng viên đại há»c được luân chuyển công tác qua trưá»ng Hà ng Hải ở Long Thà nh, nên cả gia đình đã chuyển ra ngoà i nà y. Cha gã là má»™t ngưá»i kinh doanh qua mạng nên ở đâu cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á». Từ nhá» Văn Chà đã được bác cá»§a gã là má»™t võ sư quyá»n thái dạy dá»—, thêm và o đó vá»›i khả năng tiếp thu nhanh chóng những gì được truyá»n dạy, tá»›i năm gã 17 thì đã đánh bại cả sư phụ, khắp thà nh phố Äà Lạt, Văn Chà không tìm thấy đối thá»§. Vì tuổi còn trẻ mà đã có khả năng lá»›n như váºy, chưa từng phải nếm mùi thất bại bao giá», thà nh ra không thể tránh khá»i có tÃnh cách phách lối, mặt lúc nà o cÅ©ng ngá»a lên trá»i. Ra tá»›i Long Thà nh sinh sống, há»c ở đại há»c Hà ng Hải, gã luôn khoe khoang mình là đệ nhất cao thá»§, không ngán bất kì ai, khiến cho bá»n bạn rất phản cảm. Rồi mấy tên bạn đã thách thức Văn Chà đánh thắng ngưá»i cá»§a câu lạc bá»™ Nắm Äấm Sắt, nếu thắng chúng sẽ tin khả năng cá»§a gã và nói cho cả trưá»ng biết Văn Chà là đệ nhất cao thá»§ võ thuáºt. ÄÆ°á»£c tung hô như thế là m sao gã không thÃch thú cho được, hÆ¡n nữa Văn Chà luôn tin rằng mình thá»±c sá»± không có đối thá»§, trưá»ng hợp nà y áp dụng câu nói “Ếch ngồi đáy giếng†là hoà n toà n hợp lÃ.
Cao thá»§ thì gã há» Hoà ng gặp qua đã nhiá»u, nhưng thể loại không thèm đánh trả, mặc kệ cho đối phương ra tay rồi thản nhiên…ngá»§, thì đúng là trần Ä‘á»i gã má»›i gặp có lần đầu tiên. Chẳng lẽ đối phương thá»±c sá»± là tuyệt đại cao thá»§ như hai tên vừa rồi nói, rốt cuá»™c thì ngưá»i nà y há»c môn võ công gì mà có thể chịu đựng đủ các loại công kÃch, không má»™t chút biến sắc. Có hay không việc hắn chẳng coi võ công cá»§a mình ra gì, muốn nói rằng những đòn vừa rồi chưa đủ khả năng gá»i hắn dáºy thì nói gì tá»›i chuyện so tà i. Hoà ng Văn Chà cà ng lúc cà ng cảm thấy hoang mang, suốt thá»i gian hắn biết tá»›i quyá»n thái đến giá» chưa từng gặp qua má»™t quái nhân thế nà y. Suy Ä‘i tÃnh lại, Văn Chà quyết định tung ra má»™t sát chiêu cuối cùng, trước nay gã được há»c nhưng chưa bao giá» dùng tá»›i, bởi lẽ vá»›i sức công phá cá»§a đòn nà y e là gây ra án mạng như chÆ¡i.
-HÂY AAAAA……
Tên sinh viên hét lên má»™t cách khà thế, nhún chân rồi tung ngưá»i lên không trung, cÆ¡ thể xoắt vặn má»™t vòng, chân trái gáºp lại, giÆ¡ đầu gối ra phÃa trước, trông cứ như thể Hoà ng Văn Chà đang bay tá»›i chá»— Hắc Vân. Äòn nà y hiểm ở chá»— kết hợp giữ lá»±c lao tá»›i, lá»±c xoắn cá»§a cÆ¡ thể và sức mạnh cá»§a cÆ¡ đùi, tất cả trá»™n lẫn vá»›i nhau tạo ra má»™t sát chiêu tối cưá»ng trong quyá»n thái, nó dá»… dà ng phá tan hai phiến đá kiên cố chứ đừng nói tá»›i má»™t cÆ¡ thể bằng xương bằng thịt. Liệu sau đòn nà y gã “mặt trắng†có chịu tỉnh ngá»§ hay không? Có trá»i má»›i biết được.
Äám “khán giả†đứng dưới thì trợn mắt khi thấy tên sinh viên tung ra sát chiêu, há» Ä‘á»u là ngưá»i há»c võ, đương nhiên nắm được đòn thế trước mắt dồn nén cá»— lá»±c lượng khiếp đảm tá»›i nhưá»ng nà o, trúng phải đòn nà y e là gã tạp vụ sẽ vỡ ngá»±c mất. Và i ngưá»i không kiá»m chế nổi sá»± căng thẳng tá»›i thót tim, tá»± nhiên đưa tay lên mà vò đầu bứt tóc.
“Bá»Pâ€
Äầu gối cá»§a há» Hoà ng như thể má»™t viên đạn pháo tống thẳng và o ngá»±c Hắc Vân, khiến cho gã Ä‘ang chìm trong giấc ngá»§ cÅ©ng phải “hự†lên má»™t tiếng, cả võ đà i bị dư chấn cá»§a đòn nà y mà rung lên bần báºt, đủ thấy sức công phá cá»§a nó kinh khá»§ng đến đâu. Khi chiêu thức đã Ä‘i hết lá»™ trình, Văn Chà liá»n lùi lại phÃa sau quan sát, gã thá»±c sá»± tin tưởng sau đòn nà y đối phương có muốn tỉnh dáºy cÅ©ng vạn phần khó khăn. Vừa rồi lúc há» Hoà ng xuất động, gã còn tưởng nhìn thấy chiêu thức cưá»ng mãnh, Hắc Vân sẽ phải bá» trò giả bá»™ ngá»§ mà tránh qua má»™t bên. HÆ¡n nữa do tin rằng đối thá»§ là cưá»ng giả, chuyện ngầm giữ lá»±c lượng nhất định sẽ bị phát hiện, dẫn đến coi khinh không thèm tránh né, nên Hoà ng Văn Chà đã sá» ra toà n bá»™ những gì mình có, không lưu lại má»™t phần lá»±c nhá» nà o để là m đưá»ng lui. Giá» thấy đòn đã trúng Ä‘Ãch, dá»… dà ng đắc thá»§ chẳng chút khó khăn, đối phương thì không thấy gáy nữa, xem ra đã ngất lịm. gã sinh viên đột nhiên cất lên má»™t trà ng cưá»i sảng khoái.
-Ha ha ha…Tá»± coi mình là cao thá»§, không thèm tránh né chiêu cá»§a tôi. Äể xem anh còn dám coi thưá»ng quyá»n thái nữa hay không! Ha ha ha…
-Mà y đừng có đắc chà quá sá»›m, đại ca tao không dá»… dà ng chịu bại như váºy đâu… - Hùng “đinh†gắt lên.
-Äại ca Ä‘ang cho mà y cưỡi voi rồi má»›i đạp mà y xuống chó đấy… há há há… - Mạnh “nồi†cưá»i lên mấy tiếng ma mãnh.
Hai tên nà y tuy có há»c qua mấy tháng ở Tiệt Quyá»n võ đưá»ng, nhưng chẳng tiếp thu được là bao, thà nh thỠđạo chiêu vừa rồi chúng không thể hiểu được đáng sợ cỡ nà o. Mà dù có biết Ä‘i chăng nữa thì vá»›i sá»± sùng bái cá»§a mình vá»›i thần tượng, hai gã cÅ©ng mãi mãi tin rằng đại ca má»›i là kẻ chiến thắng, dù cho có trúng bao nhiêu đòn cÅ©ng váºy cả thôi.
Vá» phÃa các tuyển thá»§ lúc nhìn thấy gã tạp vụ bị trúng đòn, há» bất giác cảm thấy lạnh cả sống lưng, rùng mình ghê sợ. Chỉ nhìn và o thôi đã có cảm giác rá»n rợn đến váºy rồi, thá» há»i ngưá»i tiếp nháºn còn Ä‘au đớn, quằn quại tá»›i mức nà o nữa? Những tưởng phen nà y kẻ nắm chắc phần thắng lại là gã sinh viên hống hách, nhưng lại nghe thấy lá»i nói cá»§a hai tên há»c viên má»›i và o kia, thì sá»± tuyệt vá»ng cá»§a há» có nguôi ngoai Ä‘i đôi chút. Các tuyển thá»§ vẫn cố gắng chỠđợi và o cái gá»i là kì tÃch, hi vá»ng Hắc Vân vẫn gượng dáºy được, quan sát, má»i ngưá»i lại tiếp tục quan sát.
Thấy hai tên đứng dưới vẫn hết lá»i đỠcao gã “mặt trắng†và hạ thấp mình, há» Hoà ng trong lòng không khá»i ấm ức. Mấy ngưá»i nghÄ© hắn là thần thánh, là quái váºt sao? Dù có là thần thánh, quái váºt mà dÃnh sát chiêu vừa rồi thì cÅ©ng không tránh khá»i đại bại, trừ khi cÆ¡ thể hắn là sá»± kết hợp giữa ba lá»›p bê tông và bốn lá»›p cốt thép thì may ra, hừ! Hoà ng Văn Chà không giữ nổi bình tÄ©nh, chỉ tay vá» phÃa hai tên Hùng, Mạnh cao giá»ng thách thức.
-Các ngưá»i đừng quá tá»± mãn như váºy! Anh ta chắc chắn đã ngất lịm rồi, còn không mau đưa Ä‘i bệnh viện thì chẳng may có chuyện gì xảy ra đừng có mà đổ vạ cho tôi…ha ha ha…
Cái gì mà “tá»± mãn như váºyâ€, tên sinh viên nà y đúng tháºt là mặt dà y có khác, nếu để hắn soi gương rồi nói chắc sẽ không thốt ra mấy từ nà y. Thấy cái giá»ng Ä‘iệu tá»± coi mình là ông trá»i, khinh thưá»ng đại ca, lại còn cưá»i má»™t cách sung sướng, thá»±c là là m cho hai tên đà n em tức Ä‘iên ngưá»i.
-Ngất lịm, hô hô… có mà mà y má»›i sắp ngất lịm thì có! Tưởng cái chiêu mèo cà o đó có thể hạ gục được đại ca hả? Äừng có nằm mÆ¡ giữa ban ngà y chứ, nếu nói là xoa bóp thì còn tạm chấp nháºn được! – Hùng “đinh†gân cổ lên cá»± lại.
-…Sao hôm nay mà y nói hay váºy? – Mạnh “nồi†thì thà o bên cạnh.
-Mịe, mà y khen tao có mà khen cả Ä‘á»i! – Hùng “đinh†vênh mặt.
Trước nay Hùng “đinh†vốn nói chuyện rất thô kệch, bốp báp, ngắn gá»n, giá» thấy thằng bạn xuất thần nói được mấy câu nghe cÅ©ng ra hồn thì Mạnh “nồi†có chút tán dương. Äang được đà , thấy thằng bạn khen cho má»™t câu thì gã cà ng hứng chÃ.
-ÄÆ°á»£c! Mấy ngưá»i to mồm như váºy, tôi cÅ©ng không ngại mà đánh cược vá»›i các ngưá»i má»™t phen. Chỉ cần ná»™i trong hôm nay anh ta có thể tỉnh lại, tôi láºp tức quỳ xuống lạy anh ta ba lạy mà bái là m sư phụ…hắc hắc… bằng không các ngưá»i phải quỳ xuống mà bái tôi là m sư, sao chÆ¡i không? – Văn Chà trà n trá» tá»± tin, hÃp mắt nhìn.
-Vãi đạn tháºt, tao còn chưa thách mà y thì thôi, giá» mà y lại thách thức tao. Sợ Ä‘Ãu gì mà y mà tao không chÆ¡i, không những gá»i mà y bằng sư phụ, tao gá»i mà y bằng bố luôn đấy, hứ! – Hùng “đinh" tiếp tục phản pháo.
-Ai da, nhưng mà mà y không thấy là m váºy là có lợi cho nó quá sao? Khi không nó được vinh dá»± nháºn đại ca là m sư phụ, cái vụ cá độ nà y có khi phải xem xét lại…hắc hắc… - Mạnh “nồi†thêm mắm thêm muối cho sá»± việc lên tá»›i cao trà o.
Mấy tay tuyển thá»§ theo dõi sá»± việc quả tháºt không biết tình hình nghiêng vá» bên nà o, nhưng trong lòng há» thì luôn mong muốn kẻ chiến thắng là ngưá»i mình. Má»i ngưá»i còn Ä‘ang suy nghÄ©, ba tên kia thì Ä‘ang đôi co vá»›i nhau, thì cÆ¡ thể gã “mặt trắng†chợt động. Ngưá»i Hắc Vân giáºt nhẹ lên má»™t cái, lồng ngá»±c bá»—ng căng ra, hai má bá»—ng phồng lên như thể sắp ói. Tất cả các con mắt có trong phòng táºp láºp tức dán chặt và o cÆ¡ thể ở góc võ đà i, sá»± căng thẳng má»—i lúc má»™t gia tăng.
Chắc chắn bị mình thụi cho má»™t phát và o bụng, giá» hắn sắp ói máºt xanh máºt và ng ra tá»›i nÆ¡i rồi, mà có khi ói máu chứ chẳng chÆ¡i. Äể xem sau khi hắn ói máu rồi nằm chết váºt ra đây thì mấy ngưá»i còn há mồm được nữa hay không. NghÄ© váºy, trong lòng Hoà ng Văn Chà không khá»i hả hê, xem ra thá»±c lá»±c cá»§a gã vẫn là vô đối.
Má»i ngưá»i phÃa dưới thì lo lắng quan sát, phá»ng chừng Hắc Vân không thể chịu nổi áp lá»±c ở bụng mà sắp ói ra tá»›i nÆ¡i, có lẽ thương thế cá»§a gã không há» nhẹ. Hai tên đà n em thì căng mắt, siết chặt bà n tay, căng thẳng quan sát từng hoạt động cá»§a đại ca.
Tà i sản của sockking
Chữ ký của sockking Nhân gian vô đạo...
...Thiên đạo vô ngôn...
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a sockking
01-01-2011, 01:07 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Dec 2010
Äến từ: Ma Tráºn
Bà i gởi: 57
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 61 Times in 49 Posts
Chương 55:
Äa tạ sư phụ
-Ợ….
Miệng cá»§a “bạch tạng†há ra ợ lên má»™t tiếng rõ to, rồi tiện thể ngáp dà i, đôi mắt hÆ¡i hé mở, chá»›p chá»›p mấy cái xong…lại nhắm và o. Thần sắc vẫn bình thưá»ng như chẳng có chuyện gì xảy ra, phá»ng chừng cÆ¡n buồn ngá»§ như má»™t liá»u giảm Ä‘au cá»±c mạnh khiến cho gã không có chút cảm giác gì.
-Khịttt…khòoo…
Những tưởng đối phương sắp ói máu đến nÆ¡i nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho gã sinh viên phải thất vá»ng trà n trá», hÆ¡n nữa còn kinh hoà ng như gặp phải ác quá»· ba đầu sáu tay, cái tiếng “khò, khò†kia còn khá»§ng khiếp hÆ¡n cả ngà n vạn cú đánh. Ngay đến chiêu thức mạnh nhất, hung hiểm vô và n, dồn nén đạo lá»±c khá»§ng bố cÅ©ng bất lá»±c trước gã thanh niên có nước da trắng trông yếu á»›t kia, thá» há»i há» Hoà ng là m sao lại không kinh hãi cho được. Trước nay gã sinh viên ngạo mạn luôn tin tưởng võ há»c vốn dÄ© cÅ©ng chỉ có thể đạt tá»›i má»™t trình độ nà o đó, cái gì cÅ©ng có Ä‘iểm cá»±c hạn cá»§a nó, hiển nhiên Văn Chà tin tưởng Ä‘iểm giá»›i hạn đã được gã chạm tay và o.
Những tưởng cả Ä‘á»i nà y còn không tìm được đối thá»§, nhưng giá» thì gã hiểu rằng đó chỉ là những suy nghÄ© tá»± sướng, viển vông, không biết cái gì gá»i là “vá» quýt dà y có móng tay nhá»nâ€, “Núi cao còn có núi cao tráºp trùngâ€. Sở há»c từ xưa tá»›i nay là chẳng có bá» bến, dù con ngưá»i ta có Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp há»c há»i, trau dồi thì cÅ©ng không bao giá» biết được Ä‘iểm dừng nằm ở đâu, Ä‘iá»u nà y có lẽ tá»›i đứa trẻ con cÅ©ng ý thức được. Nhưng Hoà ng Văn Chà từ nhá» tá»›i giá» luôn đắm chìm trong chiến thắng, trong những lá»i tán dương cá»§a đồng môn, thà nh thá» suy nghÄ© cá»§a gã có phần “eo hẹpâ€. GiỠđây bị má»™t “cao nhân†dạy dá»—, chỉ Ä‘iểm, cho gã biết thế nà o má»›i thá»±c sá»± là cưá»ng giả, là cao thá»§, thì tư tưởng được đả thông, đôi mắt như thể má»›i thấy ánh sáng lần đầu tiên.
Ngay tá»›i cách mà “cao nhân†chỉ dạy gã cÅ©ng vạn phần đức độ, không đánh trả, không nói câu nà o, chỉ lẳng lặng tiếp nháºn công kÃch. Chịu đựng Ä‘au đớn để cảm hóa đối phương, để loại bá» sá»± ngạo mạn trong suy nghÄ©, để biết cái gì là nhân từ và để hiểu rõ đâu má»›i là thá»±c lá»±c chân chÃnh. Có lẽ đây má»›i là cảnh giá»›i tối thượng cá»§a võ há»c, không cần phải dùng đến cái miệng khoa trương thanh thế, chẳng phải dùng chiêu thức mà hù dá»a, tá»± để cho kẻ tấn công nháºn ra chân thân cá»§a mình.
Cà ng nghÄ© gã sinh viên cà ng khá»§ng hoảng tinh thần, chấn động toà n thân, đó là “cao nhân†còn không chấp nhặt mà ra tay, bằng không gã đã tan xương nát thịt. Bất giác Văn Chà cảm thấy con ngưá»i trước mặt trở lên to lá»›n như má»™t cây đại thụ đã trải qua trăm năm trÆ¡ gan cùng thiên nhiên, còn mình chỉ là má»™t cái chồi nhá» má»›i nhú khá»i mặt đất mà thôi. Bao nhiêu sá»± tá»± tin, niá»m kiêu hãnh vá» võ há»c cá»§a gã Chà bá»—ng chốc như mây khói tan biến và o hư vô, chỉ còn lại má»™t tên thanh niên mong muốn cầu tiến, ham há»c há»i, coi như những năm tháng trước đây há» Hoà ng sống tháºt là uổng phÃ. Sá»± kinh hãi dần chuyển qua sá»± kÃnh ngưỡng, bái phục, nếu được “cao nhân†dạy dá»— chắc chắn Hoà ng Văn Chà sẽ đạt tá»›i má»™t cảnh giá»›i cao hÆ¡n hiện tai rất nhiá»u.
Có Ä‘iá»u tên “mặt trắng†vốn dÄ© cÅ©ng chẳng đức độ quái gì, còn nhá»› khi ở đạo quán Thượng Nháºt mặc dù đối phương chỉ khiến hắn chảy có và i ba giá»t máu, nhưng cÅ©ng đã bị đánh cho bán thân bất toại, hôn mê bất tỉnh, thá»i gian nằm viện khéo tÃnh bằng năm. Chẳng qua bây giá» gã Ä‘ang ngá»§, không cảm giác được Ä‘au đớn, thà nh thá» ngưá»i như cái bịch bông tha hồ cho đối phương đấm đá. Nếu gã mà không buồn ngá»§, e là đúng như lá»i cá»§a Mạnh “nồiâ€, đánh cho Hoà ng Văn Chà lết cÅ©ng không ra được tá»›i cá»a. Có Ä‘iá»u há» Hoà ng chắc kiếp trước cÅ©ng tu tâm tÃch đức, thà nh ra hôm nay má»›i may mắn như váºy.
Hoà ng Văn Chà trước sá»± chứng kiến cá»§a đông đảo má»i ngưá»i, đột nhiên quỳ xuống, giá»ng nói đầy vẻ tha thiết. Vừa rồi hắn chỉ buá»™t miệng thách thức còn giỠđây lại thá»±c sá»± muốn bái sư.
-Xin anh hãy nháºn tôi là m đệ tá»!
Vừa rồi thấy Hắc Vân vẫn chẳng có vẻ gì là bị thương, các tuyển thá»§ đã thở phà o nhẹ nhõm, giá» thấy gã sinh viên chịu khuất phục mà quỳ xuống cầu xin đối phương thu nháºn là m đệ tá», thì má»i ngưá»i hả hê không Ãt. Lúc nà y những câu nói dè bỉu chê bai má»›i cất lên.
-Sao vừa rồi còn hống hách lắm mà …
-Quyá»n thái cao cưá»ng cá»§a mà y đâu rồi…
-Äánh không lại liá»n quỳ xuống xin là m đệ tá»â€¦ ha ha ha… mặt mà y dà y quá đấy…
GiỠđến lượt hai tên đà n em vênh mặt, nhìn gã sinh viên bằng ná»a con mắt, nghênh ngang châm chÃch.
-Vừa rồi còn ra Ä‘iá»u cá cược, tao còn tưởng mà y má»™t chiêu là đánh chết ngưá»i chứ! Hóa ra cÅ©ng chỉ là to mồm thôi sao…hô hô… - Hùng “đinh†cưá»i nhạt
-Tao đã bảo mà , nó bái đại ca là m sư phụ là lá»i cho nó quá rồi. Nhưng dù nó có quỳ ở đấy cả ngà y thì đại ca cÅ©ng không thu nháºn đâu… hắc hắc… – Mạnh “nồi†đắc chà châm biếm.
Lúc trước hai gã phải cầu khẩn, vai nà i, xin xá», dùng hết sá»± chân thà nh nhưng bao lâu sau đại ca má»›i miá»…n cưỡng tiếp nháºn. Thá» há»i thằng sinh viên hống hách đáng ghét kia là m sao mà được chấp nháºn cho nổi. Hai gã tin chắc câu trả lá»i cá»§a đại ca chúng sẽ là không.
Có Ä‘iá»u, trong cuá»™c sống chẳng gì là không thể, chuyện hoang đưá»ng nà o cÅ©ng có khả năng xảy ra. Không biết là do gã há» Hoà ng may mắn, hay là “bạch tạng†đen đủi, khi câu nói cá»§a Mạnh “nồi†vừa dứt thì đại ca cá»§a hắn lại “ợ†thêm má»™t cái nữa, xem ra bụng gã có vẻ bị đầy hÆ¡i thì phải, hoặc do cú thụi gối vừa rồi cÅ©ng không biết chừng. Nhưng dù có do nguyên nhân gì thì việc nà y cÅ©ng dẫn tá»›i má»™t sá»± hiểu lầm “nho nhá»â€, khi Hắc Vân ợ lên má»™t tiếng thì cái đầu hÆ¡i hất lên má»™t chút, sau đó nó lại gục xuống. Vô tình từ má»™t cá» chỉ mang tÃnh chất bản năng cá»§a cÆ¡ thể, lại hóa ra má»™t cái gáºt đầu đồng ý. Vốn dÄ© tất cả má»i ngưá»i ở đây không ai nghÄ© rằng gã ngá»§ tháºt, mà chỉ là giả bá»™ ngá»§ để chêu tức tên sinh viên, giá» thấy Hắc Vân “gáºt đầu†thì hiển nhiên tin rằng do gã muốn như thế.
Thấy đại ca láºp tức đồng ý thu nháºn thằng sinh viên đáng ghét, Hùng “đinh†không khá»i có chút ghen tức.
-Äại ca, sao anh lại nháºn nó là m quái gì! Vá»›i cái mặt vênh váo cá»§a nó, đáng ra phải Ä‘áºp cho nó má»™t tráºn…
Äang oang oang khua tay múa chân, chỉ mặt gã há» Hoà ng mà đốp chát, thì lại nghe thấy Mạnh “nồi†thì thầm bên cạnh.
-Mà y cÅ©ng không thể trách đại ca được. Thằng nà y tuy phách lối nhưng không thể phá»§ nháºn là nó có thá»±c lá»±c, tiá»m năng không nhá». So ra, tố chất hÆ¡n chúng ta rất nhiá»u, đại ca tiếp nháºn là có là do cá»§a anh ấy, bá»n mình thân pháºn đà n em lấy tư cách gì mà chỉ bảo? Tốt nhất là yên lặng Ä‘i. – Xem ra kẻ có há»c suy nghÄ© vẫn luôn thấu đáo hÆ¡n cả.
Thấy bạn mình phân tÃch như váºy, Hùng “đinh†cÅ©ng chẳng thể cãi bà n, hắn bá»±c dá»c nhìn gương mặt khó ưa cá»§a tên sinh viên. Còn các tuyển thá»§ thì không mấy quan tâm Hắc Vân có tiếp nháºn tên kia là m đệ tá» hay không, há» chỉ cần biết thanh danh cá»§a câu lạc bá»™ đã được cứu lại từ tay gã, giỠđây trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u thầm cám Æ¡n gã tạp vụ, coi hắn là cứu tinh cá»§a há» và danh dá»± cá»§a nÆ¡i nà y.
Thấy “cao nhân†nhanh chóng thu nháºn gã là m đệ tá», không há» chấp nhặt chuyện lá»— mãng ra tay, thì há» Hoà ng mừng ra mặt. Gã láºp tức dáºp đầu, láºy Hắc Vân ba cái, miệng không ngừng nói lá»›n.
-Äa tạ sư phụ, Ä‘a tạ sư phụ…
Hai tên đà n em bước lên võ đà i, hà há»ng nịnh bợ Hắc Vân.
-Äại ca thá»±c lá»±c hùng háºu như váºy, thá»±c là là m em bái phục sát đất…
-Nhất định đại ca phải dạy võ công cho em đấy…
Mấy câu cá»§a Hùng, Mạnh chẳng được đáp trả, đại ca cá»§a chúng vẫn say giấc má»™ng là nh, không báºn tâm Ä‘ang diá»…n ra chuyện gì.
-Äại ca…bá»› đại ca…
-Khá»i phải giả bá»™ nữa đâu đại ca, xong tráºn rồi mà !
Hai gã đà n em lay lay ngưá»i Hắc Vân, nhưng vẫn không thấy có bất kì phản ứng gì.
-…hình như đại ca…ngá»§ tháºt thì phải…
Nghe thấy Hùng “đinh†nói câu nà y, toà n bá»™ má»i ngưá»i có mặt trong phòng táºp Ä‘á»u há mồm, tròn mắt, cứ tưởng mình Ä‘ang nghe nhầm. Kẻ kinh ngạc nhất có lẽ vẫn là Hoà ng Văn ChÃ, hắn lắp bắp há»i lại, xác định những gì vừa chui và o tai.
-Sư phụ…thực sự đang…ngủ sao… - tên sinh viên vẫn nhất mực quỳ trên võ đà i.
-Ai chà , chắc tại mà y đấm bóp thÃch quá, đại ca má»›i chuyển từ ngá»§ giả vá» qua ngá»§ tháºt luôn đấy mà … - Mạnh “nồi†nhún vai, nheo mắt nhìn Hắc Vân.
Ngá»§ giả đã khiến cho gã há» Hoà ng vái dà i rồi, giá» nghe thấy sư phụ chuyển từ ngá»§ giả qua ngá»§ tháºt thì sá»± kinh ngạc kèm theo bái phục còn tăng lên mấy lần. Hai tên đà n em đà nh dìu Hắc Vân xuống khá»i võ đà i, gã sinh viên toan đứng dáºy Ä‘i theo thì Hùng “đinh†đã gắt lên.
-Ai cho mà y đứng dáºy? Muốn là m đệ tá» cá»§a đại ca phải quỳ đủ má»™t ngà y má»›i coi là chÃnh thức nháºp môn. – Xem ra Hùng “đinh†rất ghét gã Văn ChÃ.
-Có chuyện đó sao…mà …anh là thế nà o vá»›i sư phụ… - Gã sinh viên đâu dám hống hách như trước, giá»ng nói và i phần kÃnh nể.
-Tao hả…à thì… mà y cứ coi như là sư huynh của mà y đi! – tên Hùng hất hà m đáp.
Nghe thấy váºy thì Văn Chà không dám có ý kiến gì thêm, chỉ biết quỳ ngay tại võ đà i, gương mặt cúi gằm xuống sà n, ra chiá»u hối lá»—i. Gã mặc kệ những lá»i chê bai, dè bỉu từ phÃa các tuyển thá»§, nhất nhất không đứng dáºy mà rá»i khá»i phòng táºp. Tên sinh viên nà y tuy rằng hống hách, nhưng má»™t khi đã là m việc gì là sẽ là m tá»›i cùng, nhất quyết không hối háºn.
Tà i sản của sockking
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a sockking
09-12-2011, 12:40 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Oct 2010
Äến từ: TP HCM
Bà i gởi: 85
Thá»i gian online: 2 giá» 50 phút 36 giây
Thanks: 23
Thanked 1,052 Times in 76 Posts
Chương 56: Cho nó đỡ quấy
Hai tên đà n em dìu “bạch tạng†và o má»™t góc phòng táºp, để gã nằm ngá»§ má»™t cách thoải mái. Má»i ngưá»i lại trở lại vá»›i công việc dá»n dẹp cá»§a mình, mặc kệ gã sinh viên quỳ trên võ đà i, coi như hắn không tồn tại. Các tuyển thá»§ bị thương nhẹ thì chỉ sau má»™t hồi là bình phục, duy có Kiên “đô†là phải đưa tá»›i bệnh viện để chỉnh lại sống mÅ©i.
Tá»›i 12 giá» trưa, hai tên đà n em cùng các tuyển thá»§ ra ngoà i ăn, trong phòng chỉ còn lại Hắc Vân cùng gã sinh viên. “Bạch tạng†ngá»§ thì không nói, còn gã Há» Hoà ng mặc dù trong bụng rất đói, nhưng vẫn nhất nhất quỳ má»™t chá»—, mắt không rá»i khá»i cái cÆ¡ thể Ä‘ang nằm ngá»§ má»™t cách ngon là nh lấy má»™t giây. Sau đó mãi tá»›i táºn 3 giá» chiá»u công việc dá»n dẹp phòng táºp má»›i xong xuôi, má»i ngưá»i rục rịch ra vá» hết, chỉ còn lại có bốn mạng vẫn ở lại, ba trong số đó là đợi kẻ Ä‘ang nằm ngá»§. Mãi đến 4 giá» gã “bạch tạng†má»›i chịu trở mình ngồi dáºy, rá»i bá» giấc ngá»§ ngon là nh, đôi mắt chá»›p chá»›p, ngÆ¡ ngác nhìn xung quanh, cái tay thì đưa lên gãi gãi đầu.
-Óaaa….òaaa…chẹp…chẹp…sướng tháºt… - Hắc Vân ngáp dà i, vươn vai.
-A! Äại ca dáºy rồi…
-Äại ca ngá»§ ngon quá đấy…
Những câu nói kia được đáp lại bằng ánh mắt ngái ngá»§, Hắc Vân lại chép miệng mấy cái, hai gương mặt nà y thá»±c là là m gã phát ngán. Nhìn xung quanh phòng không thấy má»™t ai, thì “bạch tạng†cÅ©ng hiểu gã ngá»§ cÅ©ng đã khá lâu, má»i ngưá»i ra vá» hết cả. Hắc Vân toan đứng dáºy thì đột nhiên cảm thấy cÆ¡ thể Ä‘au nhức, cÆ¡ bụng quặn thắt, như thể gã vừa trải qua má»™t tráºn tra tấn dã man. Äứng lên được ná»a chừng gã lại ngồi phịch xuống, vặn vẹo các khá»›p xương.
-Cái quái gì thế nhỉ? – Hắc Vân há»i vu vÆ¡.
-Gì thế đại ca? – Hai tên đà n em đồng thanh.
-Sao ngá»§ dáºy mà tao lại thấy ngưá»i ê ẩm hết cả? Chả lẽ ngá»§ ngà y thì sẽ Ä‘au nhức thế nà y sao… - Hắc Vân nhăn mặt, lắc mạnh khá»›p cổ.
-…chắc là do mấy cú đánh cá»§a gã sinh viên kia giá» má»›i ngấm cÅ©ng nên… - Mạnh “nồi†gãi gãi má, phá»ng Ä‘oán.
-Vớ vẩn! Cái thằng tép riu ấy tuổi gì là m đại ca đau đớn! – Hùng “đinh†gạt tay quả quyết.
-Bá»n mà y nói vá» cái gì thế? – Hắc Vân khẽ nhăn trán.
-Thì cái thằng sinh viên mà đại ca nháºn là m đệ tá» chứ ai! – Mạnh “nồi†vừa nói vừa chỉ tay vá» phÃa võ đà i.
Hắc Vân giá» má»›i để ý đến tên thanh niên Ä‘ang quỳ gối ngay trên võ đà i phÃa trước mặt, đôi mắt không ngừng chiếu vá» phÃa mình. Cà ng nghe, gã cà ng không hiểu trong lúc mình ngá»§ đã xảy ra chuyện gì.
-Sự việc rốt cuộc là thế nà o? – Hắc Vân đảo mắt nhìn qua hai tên đà n em.
-Thì sá»± việc cÅ©ng đơn giản thôi. Thằng kia nó tá»± dưng đến đây gây chuyện, đánh các tuyển thá»§, rồi là m cho anh Kiên phải nháºp viện. Sau đó đại ca lên đấu vá»›i nó, đại ca cho nó đánh chán chê. Nó đánh không lại thế là chịu thua, rồi xin là m đệ tá» cá»§a đại ca và đại ca đồng ý luôn. – Hùng “đinh†tóm tắt má»™t cách xúc tÃch, dá»… hiểu.
-…em tưởng đại ca phải rõ hÆ¡n ai hết chứ? Chẳng lẽ… từ đầu tá»›i cuối đại ca hoà n toà n ngá»§ tháºt sao…? – Mạnh “nồi†hướng đôi mắt hoà i nghi nhìn Hắc Vân.
Nghe thằng em trình bà y, gã cÅ©ng sÆ¡ bá»™ nắm được vấn Ä‘á», thầm hiểu vì sao cÆ¡ thể lại Ä‘au nhức đến váºy, phá»ng chừng do quá buồn ngá»§ đâm ra bản thân không cảm thấy Ä‘au đớn khi bị ăn đòn. Nghe thấy tên Mạnh há»i thì Hắc Vân có chút suy nghÄ©, đưá»ng đưá»ng là đại ca cá»§a bá»n chúng, khả năng thì không cần phải bà n tá»›i, ấy váºy giỠđây chỉ vì buồn ngá»§ lại để cho má»™t thằng sinh viên đánh cho ê ẩm cả ngưá»i, mà vẫn không há» hay biết thì tháºt là mất mặt. NghÄ© tá»›i đây, “bạch tạng†liá»n tạo ra má»™t là do để chống cháy, gã hắng giá»ng rồi nghiêm nghị phân trần.
-Thá»±c ra tao có cái tÃnh hay quên, nhất là mấy việc nhá» nhặt như…“mắt muá»—i†thế nà y thì tao không bao giá» phải nhá»› là m gì cho cháºt não. Cứ má»—i lúc tao ngá»§ dáºy là má»™t số các sá»± việc không cần phải chú ý Ä‘á»u được chá»§ động xóa khá»i bá»™ nhá»›, để dà nh chá»— mà lưu giữ những kiến thức quý báu khác…cái nà y gá»i là là m chá»§ được suy nghÄ©, là m chá»§ được trà não.
Hắc Vân chém gió, chặt bão mà thần sắc vẫn thản nhiên như không, mắt chẳng hỠchớp, khả năng xỠlà tình huống của gã xem ra đã đạt tới thượng thừa. Hai tên đà n em nghe đại ca giảng giải thì bái phục không thôi, xuýt xoa liên tục.
-Bao giỠem mới được một góc của đại ca đây…
-Äi theo đại ca là lá»±a chá»n sáng suốt nhất trong Ä‘á»i em…
Hắc Vân lắc đầu, thởi dà i thầm nghÄ©, hai tên nà y đúng là có đầu mà không có óc, gã bịa đặt như thế mà cÅ©ng tin cho được. Äôi mắt lướt nhìn qua gã sinh viên, Hắc Vân lại nhá»› tá»›i Hùng “đinh†vừa có nói, tên nà y đã khiến cho Kiên “đô†phải nháºp viện. Gã Kiên tuy không phải là cao thá»§ gì trong mắt cá»§a Hắc Vân, nhưng không thể phá»§ nháºn gã đó cÅ©ng có chút thá»±c tà i, tên sinh viên kia mà đánh bại được thì khả năng phá»ng chừng không há» nhá».
-Tao đã nháºn tên sinh viên kia là m đệ tá» Ã ? – Hắc Vân bất giác há»i.
-ChÃnh thế ạ ! Chẳng lẽ việc nà y…đại ca cÅ©ng quên luôn? – Hùng “đinh†xoa xoa cái đầu Ä‘inh cá»§a mình.
-Ài, quên thế nà o được! Tao há»i…cho biết thôi!
Hắc Vân thá»±c tình chẳng muốn nháºn đệ tỠđệ tung gì, nhưng trong lúc mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng lại Ä‘i thu nháºn, bây giá» vì sÄ© diện mà khó lòng thoái thác. “Dù sao mình cÅ©ng đã nháºn hai tên nà y là m đà n em, giá» nháºn thêm má»™t thằng nữa là m đệ tá» cÅ©ng chẳng vấn đỠgì. Mà thằng kia coi bá»™ rất khá, sau nà y có việc gì không muốn ra mặt thì cứ bảo nó Ä‘i giải quyết cho là nh…hắc hắc…†– Suy nghÄ© thiệt hÆ¡n trong thoáng chốc, Hắc Vân bèn đứng dáºy bước tá»›i chá»— võ đà i, đôi mắt quét qua há» Hoà ng má»™t lượt, rồi trầm giá»ng.
-Sao mà y cứ quỳ mãi trên đó thế?
-Dạ…là sư huynh bảo muốn nháºp môn phải quỳ đủ má»™t ngà y…nên… - Văn Chà cúi mặt gãi đầu.
-Sư huynh? Sư huynh là thằng Ä‘Ãu nà o? – Hắc Vân nheo mắt dò xét.
Gã há» Hoà ng không nói gì, đôi mắt hướng vá» phÃa Hùng “đinhâ€, Hắc Vân liếc nhìn hai gã đà n em Ä‘ang đứng sau lưng, liá»n hiểu ngay vấn đỠ- “Hai thằng ất Æ¡ nà y, lại ma cÅ© bắt nạt ma má»›i đây mà .â€
-Thôi không cần phải quỳ, xuống đây đi!
Tên Chà vui sướng, đứng phắt dáºy, rá»i khá»i võ đà i, đứng trước mặt Hắc Vân, cúi chà o má»™t cách cung kÃnh.
-Sư phụ!
-Thôi thôi, Ä‘áºu vá»›i phụ quái gì. Mà y cứ gá»i tao là đại ca giống hai thằng nà y là được. – Hắc Vân vẩy tay, xuá» xòa nói.
-Dạ…đại ca…nhưng…gá»i thế nà y nghe có phần…xã há»™i Ä‘en quá… - Há» Hoà ng ái ngại bảo.
-Tao nghe sư phụ không có quen, mà y cứ gá»i thế cho tiện.
-Dạ, đệ tỠhiểu rồi đại ca!
-Äã gá»i là đại ca thì phải xưng em hiểu chưa thằng óc teo! – Hùng “đinh†châm biếm.
-Dạ…em nhá»› rồi…váºy chúng ta bắt đầu táºp ngay bây giá» phải không ạ? – Äôi mắt gã Chà trà n đầy hi vá»ng.
-Hả? Bắt đầu táºp cái gì…? – Hắc Vân khoanh tay, cau mà y há»i lại.
-Äúng rồi, đại ca! Äại ca cÅ©ng nên dạy bá»n em luôn giá» Ä‘i. Äể bá»n em còn nhanh chóng bằng má»™t góc cá»§a đại ca chứ ạ! – Hai tên Hùng, Mạnh đồng thanh.
-Nhưng giỠmuộn rồi…
-Äại ca dạy má»™t tiếng thôi cÅ©ng được… - Ba tên đồng thanh.
Hắc Vân cÅ©ng hiểu là những tên nà y quy thuáºn mình cÅ©ng bởi vì sức mạnh cá»§a gã, việc chấp nháºn cho chúng Ä‘i theo cÅ©ng là đồng ý dạy chúng rồi. Không sá»›m thì muá»™n Hắc Vân cÅ©ng phải dạy mấy tên nà y chút Ãt võ vẽ, nếu không chúng sẽ còn ca cẩm dà i dà i. Gã chép miệng mấy cái rồi nhà n nhạt đáp.
-Thôi được rồi…dạy thì dạy!
Dù sao cÅ©ng mất má»™t công dạy mấy tên đà n em, tốt nhất nghÄ© ra trò nà o khó khó má»™t chút cho bá»n chúng đỡ là m phiá»n. Hắc Vân liá»n dạy chúng hÃt đất bằng … má»™t ngón tay, sau khi đã là m mẫu và i lần gã bèn đứng lên, ra Ä‘iá»u giảng giải.
-Cái căn cÆ¡ cá»§a vạn loại võ há»c trên Ä‘á»i Ä‘á»u bắt nguồn từ chữ lá»±c, má»™t thể lá»±c tráng kiện, má»™t cÆ¡ thể dẻo dai má»›i có thể tiếp thu được những tinh túy cá»§a võ công. Vì thế các ngươi phải không ngừng rèn luyện thể lá»±c, khi nà o là m được như tao là m vừa rồi thì má»›i có thể há»c tiếp.
-Äại ca nói thế quá bằng đánh đố bá»n em. – Hùng “đinh†nhăn mặt lắc đầu.
-Äại ca cÆ¡ thể tráng kiện, sức khá»e như voi như hổ má»›i có thể là m được như thế, chứ em … thì đại ca xem, bắp bằng cỡ quả táo tầu thế nà y thì là m sao mà là m được… - Mạnh “nồi†rầu rÄ© than.
-Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bá»n, ban đầu tao cÅ©ng giống tụi mà y thôi, phải trải qua cả má»™t khoảng thá»i gian dà i khổ cá»±c, nằm gai nếm máºt má»›i được như bây giá». Bá»n mà y không muốn táºp mà muốn giá»i ngay thì có mà tà i thánh. – Hắc Vân nhún vai thở dà i.
Thấy sắc mặt đại ca có phần trùng xuống, sợ là m pháºt ý gã nên hai tên Hùng, Mạnh không dám cháºm trá»…, láºp tức lăn ra sà n mà táºp hÃt đất, dù sao đại ca đã nói thế thì chúng cÅ©ng chỉ còn biết cố gắng và cố gắng mà thôi.
Hắc Vân xoay ngưá»i bước và o trong phòng WC, tÃnh rá»a cái mặt cho tỉnh ngá»§, gã bước được cỡ chục mét thì thấy há» Hoà ng vẫn lẽo đẽo theo đằng sau, không há» táºp hÃt đất như hai tên kia thì lấy là m lạ.
-Mà y không táºp Ä‘i còn Ä‘i theo tao là m gì nữa? – gã quay qua nhìn tên đệ tá» má»›i nháºp môn.
-Em há»c võ đã 15 năm rồi, thiết nghÄ© vấn đỠthể lá»±c tạm có thể chấp nháºn, liệu…đại ca có thể dạy em võ công luôn được không ạ… - Hoà ng Văn Chà cúi mặt, gãi gãi đầu, có lẽ gã sợ nói câu nà y ra sẽ là m Hắc Vân nổi giáºn.
“15 năm…thằng nhóc nà y cÅ©ng thuá»™c hạng cao thá»§ đây. Xem ra không thể dùng mấy cái trò vặt vãnh vừa rồi mà hù nó được. Có lẽ phải dùng chút Ãt bản lÄ©nh cho nó đỡ quấy.â€
Tà i sản của nhocvuive
Chữ ký của nhocvuive
09-12-2011, 12:41 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Oct 2010
Äến từ: TP HCM
Bà i gởi: 85
Thá»i gian online: 2 giá» 50 phút 36 giây
Thanks: 23
Thanked 1,052 Times in 76 Posts
Chương 57: Äại ca gá»i em?
Hắc Vân gãi gãi đầu, lặng lẽ bước tá»›i gần má»™t bao cát, hiển nhiên gã Chà vẫn bước theo phÃa sau. Vá»— vá»— mấy cái và o chiếc bao cát to lá»›n, chắc nịch, “bạch tạng†nhạt giá»ng há»i.
-Cáºu há»c võ 15 năm rồi phải không?
-Vâng ạ!
-Cú đấm cá»§a cáºu chắc phải rất mạnh?
-Cái nà y…
-Cáºu có thể kiểm soát được sức mạnh cá»§a mình hay không?
-Có lẽ là được ạ…
-Tốt, váºy dùng hết khả năng mà đấm và o đây xem nà o?
Hắc Vân lùi lại má»™t bước, đút hai tay và o túi quần, xem xét tên sinh viên tung đòn. Văn Chà thấy đại ca muốn mình đánh thá» và o bao cát, thì hiểu ngay là Hắc Vân muốn xem khả năng cá»§a mình tá»›i đâu, trong đòn đánh có chá»— nà o khiếm khuyết để chỉ bảo. Gã há» Hoà ng phấn khởi trong lòng, quyết dùng hết khả năng để đại ca đánh giá. Siết mạnh bà n tay, dồn nén sức mạnh, sau đó từ từ thu cánh tay vá» sau, chỉ cần nhìn cung cách ra đòn cá»§a Văn ChÃ, cÅ©ng đủ thấy gã dùng bao nhiêu phần thá»±c lá»±c. Chắc chắn là toà n bá»™.
“BINHâ€
Má»™t đạo quyá»n xé gió lao Ä‘i, nhanh còn hÆ¡n cả Ä‘iện, cá»— lá»±c lượng tống thẳng và o cái bao cát Ä‘en xì, chắc nịch, khiến cho nó văng tuốt ra xa, nếu không phải là có những sợi xÃch nÃu giữ lại e là cái bao cát đã bay Ä‘i 5, 6 mét. Nhìn khối hình trụ không ngừng lắc qua lắc lại trước cú đấm cá»§a mình, Hoà ng Văn Chà tá» ra hà i lòng vá»›i kết quả trước mặt.
Hắc Vân cháºm rãi bước tá»›i, giữ cái bao cát lại, nhà n nhạt há»i.
-Cáºu nhìn kÄ© xem, trên chiếc bao cát giá» có thêm cái gì?
Tất nhiên gã hỠHoà ng thấy rõ giỠđây trên bao cát, chỗ mà hắn vừa thụi và o là một vết lõm sâu và o trong, độ tầm ba đốt ngón tay.
-Là vết hằn của nắm đấm ạ…
-Ừ, đúng! Váºy cáºu có biết tại sao chiếc bao cát lại tung lên khi bị đấm và o không? – Hắc Vân gãi gãi đầu, nhẹ giá»ng.
-ÄÆ¡n giản vì do lá»±c đấm quá mạnh... – há» Hoà ng nhún vai.
-Äúng, là quá mạnh. Váºy tại sao cáºu lại dùng má»™t lá»±c quá mạnh mà không phải là dùng má»™t lá»±c đủ mạnh? – gã khẽ lắc đầu, cưá»i nói, ánh mắt nhìn tên đệ tỠđầy thâm ý.
-Cái nà y…em quả thá»±c chưa hiểu ý đại ca…cho lắm… - Văn Chà chau mà y ra chiá»u suy nghÄ©.
-Váºy xem thá» giữa cú đấm cá»§a tôi và cá»§a cáºu có gì khác nhau!
Dứt lá»i cánh tay cá»§a Hắc Vân láºp tức phát động, không rưá»m rà như tên sinh viên, gã giữ nguyên tư thế mà thụi ngay má»™t quyá»n và o bao cát, rồi lại nhanh chóng thu tay vá». Nhanh tá»›i mức Văn Chà không kịp trông rõ động tác, chỉ nghe “Bụp†má»™t tiếng và nhìn thấy má»™t bóng má», nếu không phải là má»™t kẻ từng luyện qua võ công lâu năm thì chắc chắn sẽ tưởng rằng Hắc Vân Ä‘ang đứng yên, không há» phát chiêu.
-Äại ca…ra đòn nhanh quá…em không kịp trông thấy gì cả… - Văn Chà tròn mắt, cú đấm vừa rồi dù có chăm chú thế nà o hắn cÅ©ng không thể nhìn rõ được.
-Tôi không cần cáºu nhìn và o cánh tay cá»§a tôi, nhìn và o chiếc bao cát kìa. – gã “bạch tạng†hồn nhiên đưa má»™t ngón tay lên ngoáy mÅ©i.
Äể ý má»›i thấy, chá»— bị nắm đấm cá»§a Hắc Vân thụi tá»›i, lõm sâu và o trong tá»›i cả gang tay, hằn rõ hình thù, phá»ng chừng còn mạnh gấp đôi cú đánh cá»§a gã há» Hoà ng, hÆ¡n thế mặc dù cú ra đòn kinh khá»§ng như váºy nhưng tuyệt nhiên bao cát không há» bị tung lên, nó chẳng lay động dù chỉ má»™t chút Ãt, ngay cả tiếng động phát ra cÅ©ng khá nhá». Äiá»u nà y là m cho Hoà ng Văn Chà kÃch thÃch vô cùng, khó hiểu không thôi, rốt cuá»™c thì đại ca vừa sá» ra má»™t cú đấm như thế nà o?
-Là m thế nà o mà … - hỠHoà ng hết nhìn qua bao cát lại quay sang nhìn Hắc Vân.
-Cú đấm cá»§a cáºu mạnh nhưng không bạo, sắc mà chẳng bén, lá»±c thì đủ nhưng lại phân tán tứ phÃa. Vừa rồi tôi dùng má»™t lá»±c đủ bằng lá»±c cá»§a cáºu, có chăng thì chỉ hÆ¡n kém chút Ãt, sá»± khác biệt chắc cáºu thấy rõ.
-Mong đại ca chỉ bảo kĩ hơn… - Văn Chà háo hức.
-Cú đấm cá»§a cáºu khi chạm và o bao cát thì má»™t ná»a lá»±c lượng phân tán và o toà n bá»™ bao cát, ná»a còn lại tụ và o chá»— tiếp xúc, vì váºy má»›i có chuyện nó bị bắn tung lên. Äây chÃnh là hệ quả cá»§a việc không là m chá»§ được lá»±c cá»§a bản thân. Khi ra đòn phải kiểm soát được sức mạnh cá»§a mình nên tán hay tụ, cần dùng bao nhiêu là đủ, lúc sá» ra không nên rướn ngưá»i theo đòn đánh cá»§a mình. Nếu cáºu để ý sẽ thấy tôi đấm và o bao cát rất nhanh và thu vá» còn nhanh hÆ¡n nữa. Việc nà y có ba ưu Ä‘iểm, thứ nhất nó sẽ là m cho sức mạnh cá»§a cáºu không bị tán xạ ra xung quanh mà táºp trung hoà n toà n và o má»™t Ä‘iểm, thứ hai không đánh động những kẻ khác nếu cáºu Ä‘ang thá»±c chiến, thứ ba tránh được các tình huống phản đòn bất ngá» từ đối phương bởi cáºu đã thu vá» phòng thá»§ từ trước đó. Tóm lại má»™t chiêu thức tốt không phải được đánh giá bằng việc đối phương bay Ä‘i bao xa, mà là bằng việc hắn bị thương tá»›i mức độ nà o, má»™t đòn có thể láºp tức đắc thá»§ hay không. Hãy chú ý và o chất lượng cú đánh cá»§a cáºu má»™t chút, hiểu rồi chứ? – Hắc Vân chau mà y nhìn tên sinh viên.
ÄÆ°á»£c đại ca chỉ Ä‘iểm thá»±c là là m cho cái đầu cá»§a gã há» Hoà ng “nở†ra không Ãt, những kiến thức trước nay cá»§a hắn vá» võ công thá»±c là chỉ bằng má»™t hạt cát bé nhá» nếu so sánh vá»›i ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt đây. Lúc nà y Văn Chà đang thầm cám Æ¡n lÅ© bạn đã dẫn tá»›i đây, để có thể gặp được ngưá»i sẽ dẫn dắt hắn tá»›i đỉnh cao cá»§a võ đạo. Gương mặt cá»§a Hoà ng Văn Chà tá» ra vạn phần kÃnh ngưỡng, sá»± thÃch thú căng trà n trong lồng ngá»±c.
-Äa tạ đại ca, Ä‘a tạ đại ca, Ä‘a tạ…
-Thôi thôi, táºp luyện Ä‘i, nói nhiá»u quá.
Hắc Vân há» hững đáp lại rồi lững thững bước và o trong nhà vệ sinh, chẳng mấy báºn tâm tá»›i ánh mắt cùng giá»ng nói cảm thán cá»§a tên sinh viên.
Tá»›i 5 giá» chiá»u, sau má»™t tiếng luyện táºp, bốn gã cùng nhau rá»i khá»i câu lạc bá»™ Nắm Äấm Sắt.
-Äại ca, tại sao em là m theo những gì đại ca nói nhưng vẫn không được? Cái bao cát vẫn bắn tung lên… - Văn Chà gãi đầu, khó hiểu.
-Cái gì cÅ©ng cần thá»i gian, là thuyết là như thế nhưng thá»±c hà nh thì lại là chuyện khác, chú mà y cứ chăm chỉ táºp Ä‘i rồi sẽ thà nh công thôi. Luyện táºp vá»›i tao thì phải nắm rõ hai chữ đó là kiên nhẫn. – Hắc Vân lúc lắc cái đầu.
-Äại ca Æ¡i, có thể chỉ em táºp cái khác được không? Trò hÃt đất nà y thá»±c là …nản quá Ä‘i… - Hai tên Hùng, Mạnh thi nhau nà i nỉ.
-Hai thằng mà y yếu như cá»ng bún, không táºp thể lá»±c Ä‘i thì đừng mong khá được. – gã liếc nhìn qua hai tên đà n em Ä‘ang Ä‘i bên cạnh.
-Hix… Vânggggg… Ạaaaaa… - Hùng, Mạnh kéo dà i giá»ng.
Äi được má»™t Ä‘oạn, nghÄ© tá»›i chuyện vá» nhà “bạch tạng†má»›i sá»±c nhá»› ra má»™t vấn đỠcần phải giải quyết. Äăm chiêu trong chốc lát gã liá»n nghÄ© ra má»™t kế sách vẹn toà n, đôi mắt tinh quái liếc nhìn qua tên sinh viên Ä‘ang Ä‘i phÃa sau, “bạch tạng†hắng giá»ng.
-E hèm…nà y Chấy qua đây tao bảo? - Hắc Vân hướng đôi mắt cá»§a mình vá» phÃa gã há» Hoà ng.
-Äại ca gá»i em? – Văn Chà khẽ chau mà y.
-Không gá»i mà y thì gá»i ai? Không phải mà y tên Chấy sao? – gã “bạch tạng†chép miệng.
-Chà …chấy… há há há…trá»i ạ…há há há - Nghe thấy Hắc Vân nói thì hai tên kia ôm bụng cưá»i rÅ© rượi.
-Em tên là Hoà ng Văn Chà không phải Chấy! – tên sinh viên có chút bực bội đáp.
-Ài, Chà vá»›i Chấy thì nó cÅ©ng giống nhau cả thôi, mà y phân biệt là m gì! – “bạch tạng†nhạt giá»ng.
-Äúng đúng… há há há… không nên phân biệt…từ nay má»i ngưá»i sẽ gá»i mà y là Chấy… há há há… - Cà ng lúc hai tên Hùng, Mạnh cưá»i cà ng to.
-Nhưng đó là tên riêng, sao lại gá»i lái Ä‘i như thế được! – há» Hoà ng giáºn thá»±c sá»±.
-Thôi được rồi, mặc kệ là gì, giỠtao có việc nhỠchú mà y đây! – “bạch tạng†xua xua tay nói.
-Dạ! – Văn Chà vừa đáp lá»i vừa liếc xéo hai tên “sư huynh†đang bịt miệng mà cưá»i khúc khÃch vá»›i nhau.
-Muốn táºp luyện vá»›i tao trước hết phải biết vứt bá» sá»± xấu hổ, e ngại, mà tháºm chà là tá»± trá»ng cá»§a bản thân. Liệu chú mà y là m được không? – “bạch tạng†hÃp mắt, há»i.
-Tất nhiên là không vấn đỠgì, đại ca! – Văn Chà quả quyết.
Äể có thể đạt tá»›i đỉnh cao cá»§a võ đạo, cùng sá»± cầu tiến cá»§a bản thân, há» Hoà ng tin rằng không có bất kì việc gì mà đại ca giao phó hắn lại không là m được. Hắc Vân gáºt gù tá» vẻ hà i lòng.
-Váºy thì tốt. Giá» tao nhá» mà y qua má»™t quán đồ lót cá»§a phụ nữ mua cho tao 3 bộ…à không 5 bá»™ vỠđây! – “bạch tạng†thản nhiên bảo.
-HẢAAA…… - gã hỠHoà ng há hốc mồm miệng.
Nghe thấy nhiệm vụ đại ca giao cho tên “sư đệ†má»›i và o, hai gã “sư huynh†thá»±c lòng không thể kìm nén, phá lên cưá»i lăn cưá»i bò.
-á»i mẹ Æ¡i...há há há…đúng là chết mất thôi…há há há…
-Äại ca…sao lại bắt em là m chuyện…quái gở như váºy chứ… - tên sinh viên gương mặt tá» ra khổ sở, hai tai đỠlên như gấc.
-Là tao đang xem thỠsự quả quyết của chú mà y vững chắc tới đâu đó mà ! Sao có chịu đi hay là không? – “bạch tạng†chép miệng, là m như chỉ tình cỠnghĩ ra việc thỠthách nà y.
-Việc nà y…
Há» Hoà ng gãi đầu gãi tai, e ngại vô cùng, đôi mắt thì cứ hằm hằm nhìn và o hai tên “sư huynh†chết tiệt, chỉ biết cưá»i trên Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i khác. Cái khó ló cái khôn, nếu đã bị xấu hổ thì chẳng tá»™i gì mà hắn chịu xấu hổ má»™t mình.
-Việc nà y tất nhiên là em có thể là m được. Nhưng tại sao chỉ có má»™t mình em phải Ä‘i mà hai ngưá»i đó lại không? – Văn Chà liếc nhìn hai gã “sư huynh†má»™t cách nham nhiểm.
-CÃI GÌ… - Hai tên Hùng, Mạnh trợn mắt, Ä‘ang tÃnh phản bác thì đã nghe thấy đại ca cất giá»ng.
-CÅ©ng phải, hai thằng nà y cÅ©ng chưa chịu thá» thách lần nà o cả. Thôi thì cả ba đứa cùng Ä‘i mua Ä‘i, nhanh rồi vá»! – Hắc Vân gáºt gù tán thưởng ý kiến cá»§a Văn ChÃ.
-Äại ca, má»™t ngưá»i Ä‘i là được rồi cần gì Ä‘i tá»›i ba ngưá»i chứ? – Mạnh “nồi†cố gắng cứu vá»›t tình hình.
-Äúng váºy, để tên Chấy đó Ä‘i là được rồi…
Không để cho Hùng “đinh†nói hết câu, Hắc Vân láºp tức chặn há»ng.
-Không phân bua lôi thôi, không Ä‘i thì từ nay đừng gá»i tao hai tiếng đại ca! – Giá» thì “bạch tạng†lá»™ rõ bản chất, gã bức ép ba tên đà n em má»™t cách không khoan nhượng.
Tà i sản của nhocvuive
09-12-2011, 12:42 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Oct 2010
Äến từ: TP HCM
Bà i gởi: 85
Thá»i gian online: 2 giá» 50 phút 36 giây
Thanks: 23
Thanked 1,052 Times in 76 Posts
Chương 58: Lưới
Há» Hoà ng khoái chà nhìn gương mặt khổ sở cá»§a hai tên “sư huynhâ€, trong lòng hả hê không Ãt. Biết đại ca đã nói là là m, hai gã cÅ©ng đà nh muối mặt mà đi mua, Mạnh “nồi†cất giá»ng ỉu như cÆ¡m nguá»™i.
-Váºy…phải mua đồ lót loại nà o ạ…
-Dà nh cho phụ nữ độ tầm 20 tuổi, áo lót thì mua loại to to má»™t chút, thôi Ä‘i nhanh Ä‘i. – Nhá»› lại bá»™ ngá»±c đẫy đà cá»§a ngưá»i con gái Ä‘ang ở nhà mình, “bạch tạng†tạng bá»—ng cảm thấy cÆ¡ thể nóng ran.
Tạm chia tay đại ca, hẹn trong 30 phút nữa sẽ gặp nhau ở trước cá»a nhà Hắc Vân, dù đã Ä‘i má»™t Ä‘oạn nhưng Hắc Vân vẫn nghe được tiếng ba tên đà n em cãi nhau chà chóe, cứ như thể sắp đánh nhau tá»›i nÆ¡i. Riêng gã cÅ©ng chạy tá»›i má»™t cá»a hà ng bán quần áo dà nh cho nữ mà mua và i bá»™, vì bản thân thÃch ăn mặc đơn giản, nên mấy bá»™ mà “bạch tạng†mua cÅ©ng toà n là áo phông, quần bò chỉ có má»™t chút kiểu cách mà thôi.
Ná»a giá» sau, bốn gã táºp kết trước cá»a nhà Hắc Vân, ba tên đà n em thì vẫn không ngừng cãi nhau om sòm.
-Cái bá»™ đó xấu như ma mà mà y cÅ©ng chá»n được! – Hùng “đinh†dè bỉu.
-Các anh thì hay lắm đấy, đúng là chả có tà thẩm mĩ nà o! - Văn chà phản bác.
-Thôi mau đưa đồ cho đại ca đi. – Mạnh nồi thở dà i.
Chúng đưa cho Hắc Vân má»™t chiếc túi Ä‘en, phÃa trong có gì thì chắc chả cần phải nói, nhưng tá»± nhiên lại bảo chúng Ä‘i mua đồ lót nữ thì thá»±c là có phần kì quái.
-Sao đại ca lại kêu bá»n em Ä‘i mua mấy đồ nà y váºy? – Mạnh “nồi†tò mò há»i.
-Chú mà y không cần phải quan tâm, tao bảo thì cứ hoà n thà nh là được, thôi té đi. – Hắc Vân đuổi một cách sỗ sà ng.
Ba gã không dám nán lại, liá»n cúi chà o rồi bá» Ä‘i, hai tên Chà và Hùng thì vẫn luôn mồm cãi vã vá» cái gu thẩm mÄ©, thẩm miếc gì đó. Hắc Vân mở cá»a tiến và o trong nhà , việc đầu tiên gã nghÄ© tá»›i là qua phòng cá»§a mÄ© nhân xem xét. Vừa bước lại gần phòng ngá»§ thì đã nghe thấy những tiếng đếm số cá»§a Tuyết Dung.
-103, 104, 105…
Äẩy cá»a bước và o, cảnh tượng trước mắt khiến cho Hắc Vân có chút ngạc nhiên, mÄ© nhân Ä‘ang hÃt đất bằng má»™t tay, mồ hôi mồ kê nhá»… nhại. Thương thế nặng như váºy mà vẫn có thể luyện táºp cho được, thá»±c là ngay đến cánh đà n ông cÅ©ng phải ngả mÅ© chà o thua. Mà ngưá»i bình thưá»ng chống đẩy bằng hai tay đã khó rồi, đây nà ng ta chỉ cần dùng má»™t tay, lại còn tá»›i 105 cái, ngưá»i con gái nà y chắc chắn không tầm thưá»ng. Vừa thấy Hắc Vân tiến và o phòng, Tuyết Dung liá»n dừng táºp luyện, đứng dáºy, nở má»™t nụ cưá»i xã giao.
-Cáºu vá» rồi đấy à !
Do mồ hôi ướt đẫm chiếc áo phông, thà nh thá» bá»™ ngá»±c tuyệt mÄ© cá»§a nà ng dÃnh chặt và o lá»›p vải, lá»™ rõ đừng đưá»ng cong chết ngưá»i, phÃa dưới cÅ©ng chỉ mặc có má»—i chiếc quần lót, vá»›i cái cÆ¡ thể cháy bá»ng khiêu gợi thế nà y, kẻ nà o có thể kìm nén được dâm tÃnh thì quả tháºt rất đáng mặt anh tà i. “Bạch tạng†không dám nhìn lâu, sợ rằng “cáºu nhá»â€ lại tỉnh ngá»§ nên vá»™i đặt hai túi quần áo xuống sà n.
-Tôi vừa mua cho cô được Ãt quần áo, cô mặc thá» xem có vừa không! – Nói rồi gã vá»™i bước khá»i phòng.
Tuyết Dung nhìn theo, trong lòng băn khoăn tại sao đối phương cứ tránh né nhìn mình như váºy.
Ra tá»›i phòng khách, ngả lưng xuống cái ghế salon đẹp đẽ, “bạch tạng†báºt ti vi lên, tìm qua mấy kênh ca nhạc, xem có kênh nà o Ä‘ang phát mấy bà i rap. Tuy mắt nhìn chằm chằm và o chiếc ti vi, nhưng đôi tai cá»§a gã lại Ä‘ang căng ra mà nghe ngóng những tiếng động trong…nhà tắm.
Sau khi là m nóng cÆ¡ thể bằng những bà i táºp thể lá»±c, Tuyết Dung đã và o phòng tắm để tắm rá»a và lau qua vết thương. Tiếng nước chảy cá»§a vòi sen cùng tiếng rên nho nhá» cá»§a mÄ© nhân do nước tưới và o vết thương, vô tình là m cho gã thanh niên Ä‘ang ngồi ngoà i phòng khách kÃch thÃch cao độ.
Gã mưá»ng tượng ra má»™t cÆ¡ thể nõn nà , vá»›i các đưá»ng cong gợi dục cá»§a mông, eo, ngá»±c, kết hợp cùng gương mặt kiêu sa, xinh đẹp Ä‘ang đứng dưới vòi hoa sen, để cho những giá»t nước trong vắt chảy lên ngưá»i. Rồi nà ng ấy nhẹ nhà ng di chuyển cánh tay mà kì cá», vuốt ve từng bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể, mà biết đâu những tiếng rên kia lại là tiếng rên cá»§a sá»± khoái cảm, kÃch thÃch. Ôi thôi, chỉ nghÄ© tá»›i nhiêu đó đã khiến cho “thần thương†dá»±ng đứng, tim Ä‘áºp dồn dáºp, cÆ¡ thể râm ran, bức bối đến khó tả, “bạch tạng†chỉ muốn láºp tức lao và o phòng tắm.
Dâm ý cà ng lúc cà ng phun trà o như núi lá»a, Hắc Vân dùng hết sức mạnh cá»§a là trà mà dằn lòng. Gã liá»n cầm ngay chai nước Ä‘ang để trên bà n, dốc lên miệng, tu ừng á»±c, giải hạn cho cái cổ há»ng Ä‘ang khô rang cá»§a mình. Trong trà não cá»§a Hắc Vân bắt đầu nổi lên các dòng suy nghÄ© đối láºp, má»™t là cá»§a bản năng, má»™t là cá»§a là trÃ.
-Xông và o mà hưởng thụ thôi chứ chỠđợi gì nữa! – Bản năng hối thúc.
-Không thể để chữ “con†lá»›n hÆ¡n chữ "ngưá»i", Ä‘á»i nà o mình lại là m chuyện vô liêm sỉ như váºy! – Là trà bà i bác.
-Miếng ăn trước miệng mà còn không biết đưá»ng cho và o mồm là ngu muá»™i! – Tà ý má»™t lần nữa lên tiếng.
-Là m thằng đà n ông nếu không thể kiá»m lòng trước sắc dục thì chỉ là đồ phế thải! – Là trà cương quyết chống trả.
-Có…
-Không…
-Có...
-Không bao giá»...
Sau má»™t hồi đấu tranh tư tưởng, “bạch tạng†đã kiá»m chế được thú tÃnh, gã cố gắng nghÄ© tá»›i chuyện khác, lảng tránh những tà ý Ä‘ang len lá»i trong đầu.
-Cô ta xấu xÃ, cô ta máºp ú, cô ta chẳng có gì hấp dẫn… - “bạch tạng†lẩm bẩm, tá»± đánh lừa bản thân.
Gã chăm chú nhìn và o ti vi, cố gắng táºp trung và o những bản rap Ä‘ang được phát, lá» Ä‘i cái âm thanh kÃch thÃch phÃa trong nhà tắm.
Tầm 30 phút sau, Tuyết Dung rá»i khá»i nhà tắm, nà ng váºn trên ngưá»i là bá»™ quần áo mà gã thanh niên mua cho, các vết thương cÅ©ng đã được nà ng tá»± băng lại cẩn tháºn. MÄ© nhân thong thả tiến ra phòng khách, ngồi xuống ngay cạnh “bạch tạngâ€, gương mặt Ä‘iá»m nhiên, lạnh lẽo vô cùng.
-Cáºu thÃch thể loại nhạc nà y à ? – Tuyết Dung hướng mắt vá» phÃa mà n hình.
Khi thấy mĩ nhân đi ra gã đã có chút bối rối rồi, giỠlại thấy nà ng ngồi xuống ngay cạnh mình thì gã lại cà ng ái ngại, “bạch tạng†dịch mông ngồi cách ra một đoạn, sau đó mới đáp lại.
-Thể loại nà y nghe rất được đấy chứ! – gã mỉm cưá»i má»™t cách gượng gạo.
Tuyết Dung ngả lưng ra sau, hai chân gác lên bà n, hai cánh tay Ä‘an lại, gương mặt vẫn không chút thay đổi. Nà ng ta là m như đây chÃnh là nhà mình váºy, mà dù có là nhà mình thì má»™t ngưá»i con gái lại có những hà nh động thế nà y, tháºt là mất lịch sá»±. Tuy nhiên Hắc Vân cÅ©ng không phải là kẻ để ý tá»›i mấy vấn đỠtiểu tiết, căn bản gã từng là má»™t thằng ăn mà y, giá» thấy đối phương là con gái mà lại có những hà nh động hết sức phóng khoáng, thì trong lòng có chút hứng thú vá» tÃnh cách cá»§a mÄ© nhân.
Khuôn mặt kiêu sa, kiá»u diá»…m cá»§a Tuyết Dung có chút khó chịu khi nghe thấy những bản nhạc rap, nà ng thở dà i má»™t hÆ¡i.
-Äây cÅ©ng gá»i là ca nhạc sao? Không có kênh nà o phát nhạc cổ Ä‘iển hay nhạc thÃnh phòng à ?
-CÅ©ng có đấy! – “bạch tạng†mỉm cưá»i đáp lá»i.
Gã nhanh chóng dùng Ä‘iá»u khiển đổi qua và i kênh ca nhạc khác, chỉ qua ba lần chuyển kênh, mà n hình ti vi đã hiện lên má»™t buổi hòa nhạc thÃnh phòng, những âm thanh du dương, trầm bổng đặc trưng cá»§a dòng nhạc nà y không thể lẫn và o đâu được. Äối vá»›i Hắc Vân, đây là loại nhạc chán nhất mà gã được biết, tẻ nhạt, cá»±c kì tẻ nhạt, chẳng có tà cảm xúc chân thá»±c nà o, nghe mà thấy buồn ngá»§. Nhưng mÄ© nhân lại muốn nghe, thà nh thá» gã cÅ©ng đà nh chấp nháºn bị tra tấn lá»— tai. Thiết nghÄ© lá»… nghÄ©a chá»§ khách ở đây đảo lá»™n rồi thì phải. Ngược hẳn vá»›i Hắc Vân, khi Tuyết Dung nghe được những âm hưởng kia thì cÆ¡ mặt giãn ra thấy rõ, chúng là m nà ng rất thoải mái, đầu óc cÅ©ng nhẹ Ä‘i không Ãt, đôi môi cá»§a mÄ© nhân khẽ kéo lên, má»™t nụ cưá»i rất má» nhạt, nếu không nhìn kÄ© thì chẳng thể nà o thấy được. Tá»±a đầu và o thà nh cá»§a salon, Tuyết Dung nhắm đôi mắt lại để cảm nháºn rõ hÆ¡n vá» từng nốt nhạc, những giai Ä‘iệu má»›i tuyệt vá»i là m sao.
Vá»›i thế ngồi lúc nà y cá»§a mÄ© nhân, bá»™ ngá»±c 90 đẫy đà cá»§a nà ng nổi lên má»™t cách sinh động và chân thá»±c tá»›i khó tin, hai trái tuyết lê cứ nhô lên, hạ xuống theo từng nhịp thở khiến cho gã thanh niên Ä‘ang ngồi cách đó chưa tá»›i má»™t mét không khá»i động lòng. “Chị hai Æ¡i ! Chị đừng có bắt em phạm tá»™i chứ!†– “bạch tạng†than vãn, cưá»i khổ. Cứ má»—i lần liên quan tá»›i vấn đỠtình ái là miệng gã lại trở nên khô khốc, Hắc Vân lại vá»› lấy chai nước đưa lên miệng uống lấy uống để. Còn Ä‘ang ừng á»±c tu, lá»a dục còn chưa lắng, thì đột nhiên Tuyết Dung lại bâng quÆ¡ há»i má»™t câu, khiến cho Hắc Vân có cảm giác như bị cái búa tạ Ä‘áºp và o đầu.
-Mà nà y, sao mấy cái quần áo lót cáºu mua cho tôi lại toà n là loại lưới, má»ng còn hÆ¡n tá» giấy váºy? Mặc cÅ©ng như không à ! – MÄ© nhân nhà n nhạt nói, tá»±a hồ không mấy nghÄ© ngợi vá» chuyện nà y.
“PHỤTâ€
Cả đống nước trong miệng Hắc Vân tất cả phun hết ra ngoà i, bắn đầy lên mặt bà n và sà n nhà , sau đó là liên tục các trà ng ho vì bị sặc nước.
Tà i sản của nhocvuive
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîñàëîí , àíàëüíûé , çàâîä , cuc do pham toi , cuc do tôi pham , cuc do toi pham 4vn , ìåòðî , ïîðíîãàëåðåè , kicknice , ñáåðáàíêà , ñàéòà , ñìàéëèê , truyen cuc do toi pham , vu dong can khon