Ánh sáng chiều xuống môt căn thợ rèn có chút tồi tàn. Một lão già nâng lên bầu rượu, hắn há miệng đổ ừng ực về phía miệng của mình. Khóe mắt khẽ liếc về phía lò lửa đang bốc lên mạnh mẽ. Ngọn lửa bốc ra mạnh mẽ đến khủng khiếp. Một thanh niên với mái tọc bạch kim phất phơ trong ngọn lửa, cả người hắn toát ra ướt đẫm mồ hôi.
Thân mình thanh niên hoàn mỹ đến mức bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy thân thể của hắn lúc này thì ánh mắt cũng phải dán vào không rời đi được. Từng chùy, từng chùy,,,, đánh lên đầu thương được đặt trên đe. Khóe miệng của thanh niên tràn ngập một nụ cười hạnh phúc.
Đôi hàng lông mày nhăn nhúm cổ lão của lão già hăn lại, khóe miệng của lão cong lên. Hắn đặt chiếc bầu rượu xuống đất. Đôi mắt mang theo sự tò mò nhìn về phía thanh niên. Bàn tay đưa lên lau sạch rượu dính trên mép. Tuy nhiên toàn bộ rượu lau dính trên mép đều bị hắn liếm cực kỳ sạch sẽ cho thấy được lão đầu này yêu rượu đến mức nào.
Thanh niên vừa mỉm cười vừa chăm chú vào đánh tạo lưỡi thương đột nhiên nghe thấy âm thanh của lão già. Đầu hắn quay về phía lão già nhìn một chút thì thấy lão già mở miệng hỏi hắn: “Tiểu tử này, tinh thần ngươi hôm nay không tệ chút nào! Có chuyện gì vui hay sao?”
“A” Văn Sơn nghe được lời này thì hơi ngẩn người sau đó mới mở miệng, giọng nói của hắn tràn đầy hào hứng cũng ngượng ngùng. Dù sao đây là lần đầu tiên mặc dù hắn không còn là xử nam. Hắn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi ngượng ngùng nhìn về phía lão già lên tiếng nói: “Đường lão, ngày mai ta kết hôn!”
“Sớm như vậy?” Đường lão nhíu mày lên tiếng hỏi.
Văn Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai sau đó mỉm cười lên tiếng nói: “Hahaha… Không có cách nào! Đường lão ngươi cũng hiểu phụ thân của ta mà! Ngươi nên biết a… Hiện giờ phụ thân ta còn không hy vọng ta sớm biến thành ngựa giống giúp Văn gia duy trì nòi giống mới là lạ. Ai, ai… Vậy mà bị biến thành ngựa giống. Hài…” Đồng với Văn Sơn cũng thở dài một hơi cảm thán.
Đầu của lão già nhẹ nhàng lắc lắc, mái tóc vừa đen vừa trắng của lão già phẩy phẩy trong không khí. Lão già chu mỏ lên tiếng dạy dỗ nói: “Tiểu tử không nên mất hy vọng! Lão phu nhìn ra ngươi sau này không phải hạng tầm thường. Ngươi nhất định sẽ để cho mọi người nhìn ngươi bằng con mắt khác!”
Nghe được những lời khích lệ của Đường lão thì khóe miệng Văn Sơn xuất hiện một nụ cười khổ. Một nụ cười mang theo khuất nhục và chán nản nói: “Ta vốn sinh ra đã không có võ hồn. Thân thể của ta tốt thì có làm được gì đây? Ta có thể chiến thắng được nàng ta sao? Nàng ta chỉ cần tiến vào thần thông kỳ đến lúc đó hoàn toàn có thể miễu sát ta a! Ta lấy gì mà thắng được nàng ta?”
Đầu lão già liên tục lắc lắc, hắn hừ nhẹ một tiếng, ngón tay chỉ về phía Văn Sơn sau đó lên tiếng nói: “Ngươi không nên coi rẻ mình! Mặc dù ta không rõ vì sao nàng chọn ngươi nhưng từ trước đến nay hễ người trong gia tộc nàng chọn đều không sai chút nào. Ngươi chính là người đặc biệt sau này chính là vấn đỉnh cường giả ở đại lục võ hồn cũng là chuyện rất bình thường!?”
Đầu Văn Sơn hơi nghiêng, ánh mắt nheo lại, trên khuôn mặt của hắn tràn ngập tò mò. Hắn không ngờ lại dừng lại việc đánh tạo vũ khí. Hắn nhìn về phía lão già lên tiếng hỏi: “Đường lão, nàng ta chọn ta? Gia tộc? Đường lão ngài đang chỉ ai!”
“Ài, thôi! Thôi!” Lão già Đường Tam liên tục phẩy phẩy tay sau đó ánh mắt tràn đầy tức giận nói: “Tiểu tử ngươi để mấy vũ khí quá lửa!”
“A” Hắn nhìn về phía trong lò đã thấy mấy thanh thép đã có dấu hiệu hóa lỏng. Hắn vội vã đem mấy thanh vũ khí rút ra một chút trong không khí sau đó mới cắm lại vào. Một số thanh vũ khí lại được hắn tiếp tục đánh ra sau đó đem vũ khí đút vào trong nước. Nước bốc ra khói trắng xèo xèo.
Lão già Đường Tam nâng lên vò rượu há miệng đổ vào ừng ực. Văn Sơn rõ ràng nghe được lão già Được Tam nuốt rượu đến ừng ực phát ra âm thanh rõ to. Sau khi lão già này lau sạch rượu trên miệng mới tiếp tục đáp lại: “Sau này ngươi sẽ hiểu! Ngươi lấy một thê tử không sai a!”
Văn Sơn có chút tò mò. Hắn có chút không hiểu ý nghĩ này của Đường Tam. Rõ ràng người mà hắn nói đến chính là Mặc Linh thê tử sắp cưới của hắn. Chẳng lẽ Mặc Linh có thân phận gì thần bí. Tuy nhiên hắn cũng đã nghe lén phụ thân cùng với Uông lão nói chuyện về thân phận Mặc Linh. Mọi việc họ điều tra về Mặc Linh thì hắn biết một chút. Theo như tranh vẽ miêu tả, mọi thứ đều trùng khớp không có bất cứ sai sót gì. Nếu như thân phận nàng có gì sơ sót có lẽ phụ thân hắn điều tra phải ra được thứ gì đó.
Bởi vì một tháng này không có gì xảy ra thế nên phụ thân hắn mới đồng ý trước mặt mấy lão già tuyên bố hắn sẽ kết hôn với Mặc Linh. Điều kỳ lạ lại làm cho mấy lão già có chức vị không phản đối một chút nào khiến cho Văn Sơn có chút kỳ lạ.
Đôi môi nở rộ để hiện một hàm răng trắng đều thẳng tắp như hạt bắp, khóe miệng cong lên hình nửa vầng trăng. Văn Sơn mỉm cười nói: “Đa ta Đường lão đã khen thưởng! Ta cũng nghĩ nàng như vậy!”
“Hài…” Lão già Đường Tam thở dài ra một tiếng, đầu lão liên tục lắc lắc. Lão già lại tiếp tục nâng bầu rượu lên tiếp tục uống ừng ực. Ánh mắt nhìn về phía Văn Sơn trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man: “Nếu lão phu nhìn không nhầm thì nàng ta chắc chắn chính là Mục Lung Linh. Mặc dù lão phu không biết được tiểu nha đầu này làm sao có thể cùng lúc xuất hiện hai người đến lão phu cũng khó mà nhân biết được ai thật ai giả. Hiển nhiên nàng dùng một loại đồ vật che dấu đi khiến lão phu không nhận được. Tuy nhiên ánh mắt của người thì sẽ không gạt được a! Thê tử mà ngươi nhặt được về tuyệt không đơn giản a! Tiểu tử tự cầu phúc đi. Nữ nhân Mục gia đặc biệt người nắm giữ thất sắc lung linh nhãn không phải dễ đối phó như thế!”
Ánh mắt của Văn Sơn nhìn thấy lão già liên tục trầm ngâm nhìn về phía mình lắc đầu rồi lại thở dài làm cho Văn Sơn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Văn Sơn nhẹ nhàng bóp hai cánh mũi lại với nhau rồi mỉm cười nói: “Đường lão, nếu như lão có thời gian hãy đến uống rượu mừng của ta nhé. Dù sao lão cũng cho ta làm việc ở đây cùng lão qua ba năm rồi mà! Nhớ đến đó dự tiệc nhé mặc dù ta không có uống rượu nhưng rượu ngon ta sẽ để phần cho lão!”
Khóe miệng lão già nhếch lên, hắn cười nhìn về phía Văn Sơn nói: “Tiểu tử ngươi còn chưa cai sữa biết thế nào là rượu ngon mà để phần cho lão phu!?”
“A” Miệng Văn Sơn hơi phát ra. Ngay sau đó mỉm cười nói: “Mặc dù ta không biết lão đầu tử ngươi như thế nào phân biệt ra rượu ngon nhưng ta lại biết được đặc tính mùi vị ngươi hướng tới. Ngươi đặc biệt tập trung bởi hai vị đó chính là độ nặng của rượu cùng với mùi hương. Mùi hương của ngươi thích giống như một loại hương hoa quả có mùi tự nhiên hoặc mùi của mấy loại lương thực. Trong đó có hương quả hồng thiên chu, vô sắc hoa, ngũ vị cốc… Nồng độ mấy thứ này không thể quá nặng sẽ khiến ngươi bị ngạt mũi không quá nhẹ sẽ khiến ngươi không ngửi ra được mùi vị…” Nói đến đây hắn cười gian nói: “Mặc dù ba năm với lão nhưng ta còn phân biệt được sở thích của lão kia. Tại ngày trăng tròn lão già có sở thích uống một loại quả có mùi hương khá đặc biệt hình như là hồng thiên chu và ngũ vị cốc kết hợp thỉ phải… Hiện giờ Đường lão có phải đang uống thứ ta vừa nói hay không?”
Khóe miệng của lão già liên tục giật giật, ánh mắt của lão già tràn ngập kinh hãi. Lão già có chút không hiểu tại sao vị giác và khứu giác của tên tiểu quỷ này còn thính hơn cả mũi chó. Lão già mở miệng nói: “Này… Tiểu quỷ ngươi ngửi ra hay sao?”
Văn Sơn gật đầu mỉm cười nói: “Ừ… Ta cũng không rõ lắm có lẽ ông trời ban cho ta thiên phú đi! Nói thế nào nhỉ?” Ngón cái của hắn quẹt qua mũi của mình sau đó lên tiếng nói: “Thực sự mà nói thì dù có hai người phụ nữ tắm rửa sạch sẽ sau đó dùng cùng một loại túi thơm gì đó cho mình thì mũi của ta vẫn phân biệt được mùi hương trên ngươi nào, ai là ai mà không nhầm lẫn chút nào. Ta cũng chẳng biết được ngũ giác của ta mạnh hơn bao nhiêu người bình thường nhưng ta đoán là hơn vài lần. Có lẽ cái này có thể coi là cái đền bù khi không có võ hồn đi! ”
Văn Sơn cũng từng nghĩ đến việc Mặc Linh có phải hay không Mục Lung Linh. Tuy nhiên sau đó hắn đã nhầm một điều rằng Mục Lung Linh không phải Mặc Linh. Bởi vì hai người lại có thể cùng lúc xuất hiện. Ngoài ra mùi của Mặc Linh có mùi thơm thoang thoảng giống như Mục Lung Linh nhưng không thơm bằng nàng.
Dường như Văn Sơn thấy được lão già hơi cau mày sau đó rơi vào suy tư. Ngay sau đó hắn gật đầu một tiếng nói: “Được rồi! Lão phu sẽ tới!”
Văn Sơn mỉm cười nói: “Đường lão, ta xem lão có thân phận tuyệt đối không nhỏ nha! Có phải hay không ẩn sĩ cao nhân gì đó? Đến lúc đó đưa tới gia tộc ta thì lễ không được bé đâu nhé!”
Đầu lão già Đường Tam lắc lắc, lão già Đường Tam phất tay về phía Văn Sơn nói: “Tiểu tử ngu ngốc! Nếu như ta là ẩn sĩ cao nhân có phải sống ở một nơi tồi tàn bẩn thỉu như thế này hay không?”
Tuy nhiên Văn Sơn vẫn cười hắc hắc đáp lại: “Ai biết!? Có lẽ có nguyên nhân gì đi!”
“Hài…” Lão già Đường Tam thờ dài một hơi. Lão già thầm nghĩ nói: “Tiểu tử này thế nào nhìn ra ta là ẩn sĩ cao nhân a! Tiểu tử thối này! Ngay cả lão bà ngủ bên cạnh mình còn không nhìn ra còn nói nhìn ra được ta là ẩn sĩ cao nhân sao? Ngươi a, cẩn thận bị lão bà bán lúc nào còn không biết. Nữ nhân của Mục gia không phải người nào cũng dễ dàng thuần hóa như thế!”
…
Một thân quần áo hoa phục có vài phần kỳ lạ mặc lên người của Văn Sơn. Theo như tục lệ của đại lục Võ Hồn thì nó hoàn toàn không giống tại địa cầu trước kia. Theo như địa cầu thì cô dâu và chú rể tại mỗi nước sẽ có kiểu cách riêng biệt. Giống như ở đại lục võ hồn này thì cùng giống như thế. Giống như địa cầu có tục lệ cướp dâu thì đại lục võ hồn này cũng có tục lệ cục kỳ khác biệt.
Nam nhân và nữ nhân sẽ mặc một thân y phục có vài phần khác biệt. Nam nhân mặc một thân quần áo màu xanh da trời kết hợp với màu trắng được thiết kế cực kỳ sang trọng và đẹp mắt. Nữ nhân sẽ mặc một thân quần áo màu xanh lá cây được thiết kế cùng cực kỳ đẹp mắt. Tùy vào mức thiết kế sang trọng cùng với đồ trang sức trên y phục của hai người sẽ tỏ rõ thân phận của hai người.
Theo như tục lệ hôn lễ thì màu xanh da trời và màu trắng kết hợp biểu hiện ra sự tồn tại của trời đất. Màu xanh lá cây lại biểu hiện ra sự tồn tại của cây cối và động vật. Nó tượng trưng cho sự sống. Nam nhân sẽ cùng nữ nhân ngồi trên một con chim lớn. Người nam nhân sẽ điều khiển con chim lớn còn nữ nhân sẽ ngồi trên lưng chim liên tục tung những đồng tiền xuống phía dưới. Vì sao không nhờ tuần thú sư đây bởi vì làm như vậy mới chúng tỏ được sức mạnh của nam nhân, chứng tỏ hắn sau này mới có thể bảo vệ nữ nhân của hắn mới có thể đem cho nàng cảm giác an toàn.
Hiển nhiên không phải gia đình nào cũng có tài phú để làm việc này. Một số gia đình nghèo cũng sẽ chỉ dạo quanh một đường sau đó hai người chỉ tung ra những đồng tiền để làm cho có lệ mà thôi. Nếu như trong ngày mà hai người thực hiện nghi lễ này trời mà mưa chính là điềm cát lành. Điều đó chứng tỏ thiên địa cảm động đến mối tình của họ cho xuống mưa lành. Chính vì thời gian này mà các gia đình đều lựa chọn ngày lành tháng tốt để rước dâu như vậy mới có thể nhận được mưa xuân.
Một thân quần áo màu xanh da trời kết hợp với màu trắng được mặc lên người Văn Sơn khiến cho hắn trở nên tuấn tú hơn thường ngày. Mái tóc màu bạch kim nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Đầu tóc được trải truốt cực kỳ tỉ mỉ khiến cho mái tóc của hắn trở nên mượt mà. Mỗi khí gió thổi qua khiến cho khuân mặt anh tuấn của hắn trở nên vài phần đẹp hơn.
Đứng bên cạnh Văn Sơn là một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân quần áo màu xanh lá cây, nàng mặc một chiếc váy xẻ tà bóng bẩy . Thân thể được bao bọc, từng đường cong hiện ra cực kỳ mê người. Bộ ngực ngạo nghễ cao vút đón gió. Trên đầu đội được tạo thành đầu phượng với bộ trang sức cực kỳ đẹp và mê người. Đôi môi được tô nên một lớp son mê người đỏ mọng.
Hai người đứng chắp tay hành lễ trước một nam nhân khoảng ngoài hai mươi. Nam nhân này nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu của mình sau đó mỉm cười gật đầu (mặc dù râu của hắn khá ít!). Trong con mắt của người nam nhân này tràn đầy thỏa mãn và yêu thương.
Văn Sơn mỉm cười nhẹ nhàng lùi lại sau đó hướng về phía một con yêu thú đã được đỗ ở xa. Con yêu thú này chính là yêu thú cấp hai Hoa Trảo Lam Ưng. Nó được huấn luyện bởi các tuần thú sư. Hiển nhiên với Văn Sơn thì Văn Quyền bỏ không ít vốn liếng. Đối với yêu thú cấp hai quả thực với Văn Sơn chính là một phần món quà quá quý trọng rồi.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên thân mình của Hoa Trảo Lam Ưng. Thân mình Hoa Trảo Lam Ưng khá lớn khi nó sải cánh rộng dài đến sáu trượng. Nó hoàn toàn có thể trở hai người bay quanh thành Bạch Sơn mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Ánh mắt Văn Sơn nhìn thấy được chiếc diều của Hoa Trảo Lam Ưng khá lớn kia thì mỉm cười gật đầu. Dường như Hoa Trảo Lam Ưng đã được cho ăn khá kỹ thế nên hôm nay đủ họ có thể bay một vòng quanh thành Bạch Sơn. Trên lưng nó đã để một đống các loại bọc túi.
Bàn tay Văn Sơn đưa lên kéo tay của Mặc Linh. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mặc Linh, nàng thật đẹp!” Hai má của Mặc Linh xuất hiện nét đỏ bừng. Nàng nhẹ nhàng bước lên trên lưng của con chim Hoa Trảo Lam Ưng. Ngay sau đó Văn Sơn cũng bước lên thân của chim ưng.
Thời gian gần đây hắn đều phải học thứ này cực kỳ nhuần nhuyễn. Dù sao đây chính là măt mũi của Văn gia thì không thể làm qua loa được. Văn Sơn quát nhẹ một tiếng: “Đi!” Ngay lập tức con chim ưng ngẩng đầu dậy. Nó vỗ mạnh cánh khiến cho đám đất cát phía dưới đều bị đẩy lui. Nhất thời đám người đều phải đưa tay lên che tầm mắt của mình.
“Kiuuuu…”
Con chim ưng kêu lớn một tiếng sau đó bay vút lên không trung. Văn Sơn dù mới có trải qua một tuần rèn luyện điều khiển thú nhưng vẫn cực kỳ thuần thục. Ánh mắt hắn nhìn về phía đám cái túi thấy được một đống túi lớn để đủ cả các loại tiền thiết, đồng cũng có một ít cả ngân nữa. Tuy nhiên phần lớn là thiết và đồng.
Thấy được con chim ưng bay lên không trung cao như vậy thì một thiếu nữ có vài phần xinh đẹp đứng ở dưới bĩu môi khinh bỉ nói nhỏ: “Có cái gì ghê gớm chứ?”
Một thanh niên có vài phần tuấn tú đứng ở bên cạnh nàng nói: “Đại tỷ, ngươi không cần phải ghen tức a! Đại tỷ ngươi cứ yên tâm sau này ta nhất định sẽ trở thành cường giả mạnh mẽ đưa Văn gia chúng ta trở nên mạnh mẽ. Đến lúc đó khi mà tỷ tỷ gả ra ngoài, ngươi sẽ ngồi lên một con chim lớn hơn nhiều. Đừng nói là yêu thú nhị giai ngay cả yêu thú lục giai ta cũng có thể kiếm cho ngươi a!”
Nghe được lời này thì thiếu nữ mặc y phục màu tím ở bên cạnh che miệng cười nói: “Hì, hì… Vũ Nhi cũng rất mong chờ đến ngày Ngọc tỷ tỷ xuất giá đây!”
Nghe được hai người này nhì về phía mình đầy bỡn cợt như vậy thì Văn Ngọc bĩu môi khinh thường nói: “Ta còn không thèm gả ra ngoài đấy! Mấy tên xú nam nhân thì có gì tốt chứ! Mấy tên thấy nữ nhân xinh đẹp đều sáng mắt ra đúng là phía dưới đều là cầm thú!”
Mấy người nghe được lời này của Văn Ngọc thì cảm giác hết sức quái dị. Họ cảm nhận được trong lời nói của Văn Ngọc ẩn chứa tức giận. Ngày hôm nay vốn là ngày đại hỷ của Văn Sơn không biết vì cái gì mà nàng lại tức giận như vậy? Ai làm cho nàng tức giận đây?
“Uy” Văn Vũ Nhi che miệng của mình cười nói: “Văn Ngọc tỷ tỷ, ai làm cho tỷ tỷ tức giận như vậy a! Vũ Nhi rất muốn biết đây!”
Đôi môi đỏ mọng và mê ngươi của Văn Ngọc phát ra tiếng hừ hừ, đôi chân thon dài của nàng đá bay đi một vật. Nàng mở miệng nói: “Không ai cả! Hôm nay tâm trạng của ta không được tốt chỉ là như vậy thôi!”
Văn Long lắc lắc đầu nhìn về phía Văn Ngọc. Hắn cảm giác được vị tỷ tỷ của mình cực kỳ quái lạ. Dường như tỷ tỷ đều có sở thích đi tìm Văn Sơn gây sự. Mặc dù sau đó mang theo khuôn mặt bực tức trở về nhưng cả tháng này trở lại đều không có gặp người này. Chẳng lẽ do không tìm được Văn Sơn gây sự nên tỷ tỷ cảm giác khó chịu trong lòng. Sau khi suy nghĩ một hồi thì Văn Long cho ra kết luận: “Khả năng chính xác là như thế!”
Ánh mắt đen nhánh của Văn Long quay sang nhìn thấy Văn Vũ Nhi. Không ngờ trong lúc này đôi mắt của Văn Vũ Nhi đỏ lên, trong tròng mắt hơi hướng ướt át giống như muốn khóc. Văn Long tò mò lên tiếng hỏi: “Vũ Nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Văng Long ca ca, Vũ Nhi không sao!” Đầu Văn Vũ Nhi liên tục lắc lắc, nàng mỉm cười nhìn về phía Văn Long, ngón tay đưa lên khóe mắt của mình dụi dụi sau đó từ đôi môi đỏ mọng kia hé mở đáp lại lời của Văn Long: “Ta chẳng qua chỉ bị bụi bay vào mắt mà thôi!”
Văn Vũ Nhi cũng thực sự không hiểu chính mình tại sao lại như vậy. Khi mà nhìn được Văn Sơn kéo theo tay của Mặc Linh lên trên lưng chim thì trái tim của nàng thắt lại. Cái cảm giác này giống như ai đó bóp chặt trái tim của mình. Đôi mắt của nàng không cầm giữ được nước mắt. Nước mắt cứ như vậy từ từ chảy ra. Chính nàng muốn nuốt nước mắt vào trong bụng nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuân trào.
Khi mà Văn Vũ Nhi thấy được Mặc Linh vươn tay ra cầm lấy tay của Văn Sơn thì Văn Vũ Nhi không hiểu được tại sao trong lòng mình cực kỳ khó chịu. Thời gian giống như chậm đi rất nhiều lần. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía Mặc Linh vươn tay ra túm vào tay Văn Sơn. Nàng muốn ngăn cản, ngăn cản việc hai bàn tay sẽ chạm vào nhau. Nàng muốn vươn tay ra nhưng sau đó lại có thứ gì đó như muốn ngăn cản lại nàng. Nàng không dám vươn tay ra. Bàn tay trắng mềm mại co rụt lại.
Khi mà bàn tay Mặc Linh chạm lên tay Văn Sơn, trên khuôn mặt Mặc Linh xuất hiện một nụ cười hạnh phúc thì trái tim Văn Vũ Nhi giống như hoàn toàn tan vỡ. Nó giống như có hàng trăm cái kim nhọn đâm vào tim nàng. Nàng cảm giác được không khí trung quanh mình hoàn toàn ở trạng thái chân không khiến cho nàng không có cách nào hít thở nổi. Mà điều nàng cảm giác được đó chính là có thứ gì đó mất đi mà chính nàng không có cách nào lấy lại được.
Nữ nhân vốn là rõ nữ nhân nhất. Chính Văn Ngọc cũng có cảm giác như vậy. Hai hàm răng nàng khẽ cắn một cái. Mặc dù chính đệ đệ của nàng không có võ hồn nhưng nàng lại chê Văn Sơn không có võ hồn. Ngoài ra gia gia nàng cũng ngăn cách nàng cùng với Văn Sơn. Khi mà nàng thấy được nụ cười cực kỳ hạnh phúc của Văn Sơn với nữ nhân kia thì nàng cảm giác được cả người nóng ran, một cảm xúc tức giận bộng phát trong lòng nàng. Nàng cũng không biết rằng từ trước đến nay thì nàng luôn có một cảm xúc Văn Sơn chính là của nàng.
Nếu như sau này nàng có ý trung nhân cũng không sai đi! Tuy nhiên nếu như Văn Sơn có ý trung nhân đặc biệt dẫn theo nữ nhân khác trở về nàng sẽ tức giận sẽ cảm giác khó chịu. Nàng không chịu được Văn Sơn khi có được một nữ nhân khác nào bên cạnh. Nếu như bên cạnh hắn lẻ loi cô độc cũng không sao nhưng một khi có nữ nhân bên cạnh vậy nàng sẽ cáu kỉnh, sẽ khó chịu, sẽ tức giận…
Ánh mắt mê người Văn Ngọc trong lúc này lại nhìn sang Văn Vũ Nhi, khóe miệng Văn Ngọc giật giật, ánh mắt mang theo tức giận. Nàng thầm mắng trong lòng mình: “Tên đáng ghét! Hắn làm gì mà được nhiều nữ nhân thích như vậy?”
Nữ nhân quả thật chính là loại động vật khó hiểu nhất trên đời này. Các nàng cực kỳ khinh bỉ loại nam nhân xấu, vô sỉ có nhiều nữ nhân khác. Tuy nhiên rõ ràng các nàng khinh bỉ loại nam nhân này vậy tại sao khi nam nhân này tìm đến ve vãn các nàng thì các nàng lại trao trái tim cho hắn. Nữ nhân đúng là bị thần kinh rất nặng.
Văn Sơn cũng vậy! Hắn mặc dù không có võ hồn nhưng hắn thích trêu trọc nữ nhân khác, thích làm cho các nàng cười đùa nhưng cũng không có mở lời ve vãn các nàng. Ngoài ra hắn cũng thích chọc giận các nàng. Văn Ngọc có lẽ thời gian dài gây gổ với hắn khiến cho nàng bắt đầu có hình bóng hăn trong lòng. Văn Vũ Nhi chính là người hắn theo đuổi, hắn hết lòng bỏ ra rất nhiều thứ cũng không có được nàng đáp lại. Hắn tin tưởng một điều mình nhất định sẽ làm cho Văn Vũ Nhi yêu mình nhưng hắn đã sai lầm rồi, lý tưởng của hắn chính là đống rác không hợp thời thế mà thôi!.
Văn Vũ Nhi có lẽ có chút tình cảm với hắn nhưng nàng chính nàng không biết. Đến khi hắn không đối tốt với nàng nữa thì trong lòng nàng cảm giác cực kỳ khó chịu. Nàng giống như có cảm giác mất đi cái gì đó. Khi mà Văn Sơn tiến lên trên lưng con chim ưng thì dường như nàng cảm giác được cả thế giới rơi vào bóng tối vậy.
Tuy nhiên hiện giờ Văn Sơn cũng không có biết đươc điều này. Trên khuôn mặt của hắn tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Hắn nhìn về phía Mặc Linh. Hắn không nghĩ đến ngày hôm này Mặc Linh lại xinh đẹp như thế. Một tay Văn Sơn cầm cương, một tay đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Hai má Văn Sơn đỏ lên.
Mặc Linh thi thoảng lấy tay túm lấy mấy nắm tiền sau đó ném xuống phía dưới. Văn Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Linh Nhi, trước chúng ta hãy đến khu nhà của mấy đứa trẻ được không?”
Mặc Linh mỉm cười mê người nói: “Được a!”
Văn Sơn nắm lấy dây cương điều động con chim ưng bay qua bầu trời dừng lại tập trung tại chỗ nhà của đám tiểu hài tử vô gia cư và các gia đình có điều kiện khó khăn. Mặc Linh vươn tay ra nắm một đống tiền tung xuống phía dưới. Mấy người ở phía dưới đều hò hét: “Thiếu gia Văn Sơn tung tiền mừng a, tiền mừng a… Văn Sơn ca ca tung tiền mừng tung tiền mừng kìa, mọi người ra nhận lấy a!”
Hàng loạt tiếng reo vui ra khắp nơi. Ánh mắt của Văn Sơn nhìn xuống phía dưới phát hiện được đám người nhỏ giống như hột gạo khắp nơi nhao nhao ra đông như kiến. Tiếng hò hét vang lên khắp nơi. Một số tiểu hài tử thông minh còn lấy nên xong nồi sắt ụp lên đầu của mình, ánh mắt ngước nhìn lên trên bầu trời. Vì sao đây?
Một đám tiền bóng loáng từ trên trời rơi xuống phía dưới đất. Mấy đứa trẻ cùng người lớn thì không có ít người bị u đầu bởi những mảnh tiền rơi trúng đầu họ. Đám tiểu hài tử đồi xoong lên đầu thì đám tiền rơi trúng đầu của bọn trúng phát ra tiếng leng keng.
Văn Sơn mỉm cười một cái nói: “Linh Nhi, tung nhiều cho họ một ít!”
“Ưm” Mặc Linh nhẹ nhàng gật đâu. Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng vươn ra túm lấy một đống tiền đem ném xuống phía dưới. Họ bay lượn trung quanh đây hơn mười phút mời rời đi.
Hai người cứ thế bay trung quanh thành Bạch Sơn. Cứ đến một đoạn thì họ lại tung ra tiền mừng. Đám người reo lên vì sung sướng nhận được tiền mừng. Khóe miệng của Văn Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.
Kiu…
Bất chợt con chim ưng kêu khe khẽ một tiếng. Văn Sơn trên lưng của hắn cảm giác được đang rung lắc lư rất mạnh. Văn Sơn mở miệng hỏi: “Hoa Cương, ngươi làm sao vậy!?” Văn Sơn cố trấn an con chim ưng tên là Hoa Cương này. Nó bắt đầu lảo đảo lắc lư khủng khiếp.
Khuôn mặt của Mặc Linh xuất hiện sự lo lắng. Nàng có chút hốt hoảng lên tiếng nói: “Phu quân, nó làm sao vậy!?”
Đầu Văn Sơn liên tục lắc lắc, trong ánh mắt của hắn cũng tràn ngập kinh hoàng nói: “Ta, ta… cũng hoàn toàn không biết đây là chuyện gì?”
Con chim ưng liên tục lảo đảo. Thân mình nó giống như một kẻ uống rượu say vậy điên cuồng lảo đảo. Nó hoàn toàn không chịu sự không chế của Văn Sơn. Dù Văn Sơn làm cách nào đi nữa thì nó cũng không có cách nào điều khiển được. Đột nhiên con chim ưng bay vút lên cao toàn bộ đám đồ trên lưng của hắn cũng bị rơi vút xuống phía dưới.
Văn Quyền lúc này thấy phía xa xảy ra sự kiện như vậy thì cực kỳ kinh hãi. Hắn hốt hoảng lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt của hắn cũng tràn ngập kinh hoàng nhìn về phía đám lão già. Mấy người trong tộc Văn gia thì đều mang theo ánh mắt quái dị nhìn về phía nhau.
Ở dưới thành Bạch Sơn thì đám người đều nhìn về phía con chim ưng đang bay vút lên không trung kia. Ánh mắt của họ tràn ngập kinh hãi. Nhất thời tất cả đều phát ra cực kỳ sợ hãi. Họ chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ cả.
Bàn tay Mặc Linh bám chặt vào lông chim, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Văn Sơn cắn răng điều động con chim ưng nhưng nó hoàn toàn không nghe lời. Hiện giờ nó giống như một cái mày bay mất không chế bắt đầu từ trên không trung rơi thẳng xuống phía dưới. Nó hất văng Văn Sơn cùng với Mặc Linh ra ngoài ra phía ngoài.
Văn Sơn cũng không ngờ đột nhiên con chim ưng khổng lồ này phản ứng lại như vậy. Lần này nó không phải bình thường nữa mà chính là một cuộc ám sát. Có người mù cũng nhìn ra được. Hiện giờ con chim ưng khổng lồ đã chết. Hắn cũng không biết nó chết như thế nào.
Khi con chim ưng bay vút lên cao đồng thời rú lên một tiếng hất tung hắn cùng với Mặc Linh xuông thì Văn Sơn hoàn toàn kinh hãi. Bàn tay hắn vươn ra kéo lấy Mặc Linh. Bàn tay hắn quơ vào trong không khí nắm được một cái túi cực lớn.
Đám tiền trong lúc này hoàn toàn rơi vào xuống dưới đất biến thành một cơn mưa tiền. Tuy nhiên lại không có ai dám đến gần đó nhặt. Bởi vì thân hình khổng lồ của con chim ưng đang bay thẳng xuống phía dưới. Nói đúng hơn là rơi tự do.
Khuôn mặt của Mặc Linh hoàn toàn trở nên tím tai kinh hô: “Aaaa…” Hai bàn tay của nàng túm chặt lấy thân mình của Văn Sơn.
Văn Sơn cắn chặt hai hàm răng hét lên một tiếng nói: “Mặc Linh túm chặt lấy ta!” Hắn mặc kệ Mặc Linh có nghe rõ không. Bởi vì bàn tay kia của Văn Sơn đã túm được một cái túi lớn nhất. Toàn bộ tiền trong cái túi khổng lồ này đã tung ra gần hết. Cái túi này chính là túi dùng để chứa tiền thiết. Hiện nhiên trong thời gian tung nhiều đi tiền thiết hiện giờ nó chẳng còn là bao nhiêu.
Trên miệng cái tủi một bên được gắn một chiếc dây thừng cực kỳ rắn chắc. Đám dây này buộc dính vào một phần mặt bên túi. Nó còn được thắt nút với nhau. Văn Sơn cảm giác được gió thổi phù phù vào mặt của hắn. Hắn cách mặt đất ngày một gần hơn. Khung cảnh dưới đất thì ngày một rõ ràng
Bàn chân Văn Sơn nhanh chóng đạp mạnh móc vào cái dây thừng của túi. Hai cánh tay rắn chắc của hắn thì túm lấy hai bên mép túi khổng lồ. Thân mình của hắn thẳng cong lên đem miệng túi căng ra hết cỡ. Thân mình của của hắn mở rộng đem chiếc túi căng rộng miệng giống như một chiếc dù.
Thân mình của Mặc Linh ôm chặt lấy hắn. Thân mình của hai người đang bay nhanh cấp tốc giảm tốc dưới tác dụng của lực cản không khí. Văn Sơn thở phào một hơi bởi vì phát hiện được mình hình như vừa mới thoát ra khỏi cánh tay của tử thần.
Đám người Văn Quyền vọt tới chỗ của Văn Sơn khi mà họ thấy con chim ưng có triệu chứng bất thành. Khi thấy được con chim ưng hất văng hai người xuống tới thì Văn Quyền hét lên một tiếng: “Aaaaa…” Thân mình hắn toàn lực phóng về phía chỗ mà Văn Sơn sẽ rơi xuống.
Ánh mắt mọi người cũng cực kỳ kinh hãi nhìn về phía cảnh này. Có không ít người bịt mắt lại không dám nhìn. Ánh mắt của vị tam trưởng lão thì tràn ngập vui mừng khi thấy được thân mình của hai người bị hất văng xuống phía dưới. Hình ảnh hai điểm đen rất nhỏ trên bầu trời đang rơi xuống như một viên sao băng đang thắp sáng niềm vui vẻ trong sâu thâm tâm của lão.
Văn Vũ Nhi cũng cực kỳ kinh hoàng nhìn thấy cảnh này. Nàng đang muốn mở miệng nói gì đó: “Băng…” Ngay sau đó nàng cắn chặt hai hàm răng lại không có tiếp tục mở miệng. Nếu như nàng mở miệng cầu người hộ vệ của nàng thì hắn nhất định có thể cứu được Văn Sơn đáng tiếc nàng không có cầu. Hai hàm răng trắng cắn lại, nàng quyết định không nhờ người cứu giúp Văn Sơn. Không ai biết trong lòng nàng suy nghĩ những gì.
Một người ở phía dưới hét lên: “Mọi người nhìn kìa!” Tất cả đều kinh hãi nhìn về phía hai điểm đen trên bầu trời. Bởi vì trên bầu trời hai điểm đen rõ ràng rơi chậm lại. Sau đó lờ lững rơi chậm xuống giống như một chiếc lá khôn rụng xuống phía dưới đất.
Thấy vậy thì tất cả mọi người đều mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Ánh mắt của họ tràn ngập kinh ngạc. Ngay cả con mắt của tam trưởng lão của Văn gia cũng nòi cả ra nhìn về phía cảnh này. Ngay sau đó hắn cắn chặt hai hàm răng, trong lòng hắn tràn ngập tức giận và khó chịu. Khóe miệng của lão già này liên tục giật giật.
Đi bên cạnh Văn Long và Văn Vũ Nhi thì Văn Ngọc không ngờ lại thở phào một hơi, nàng mở miệng nói: “May quá không có sao?” Tuy nhiên ngay sau đó nàng lại cắn răng mở miệng đáp lại khi thấy được hai người một là biểu đệ ruột thịt, một là Văn Vũ Nhi nhìn về phía mình. Trong giọng nói Văn Ngọc hiển nhiên đầy thóa mạ: “Đúng là người tốt sống không lâu kẻ xấu di họa ngàn năm. Tam đại nổi danh của thành Bạch Sơn đúng là sống dai. Mạng sống dai còn hơn con vĩ xà trùng a!?” (Một loại yêu thú có mạng sống rất dai)
Văn Long mỉm cười tò mò lên tiếng hỏi: “Biểu tỷ, tại sao ngươi rất thích gây gổ với Văn Sơn biểu đệ a!? Không biết quan hệ của hai người sao lại đến mức này a! Không phải hắn làm việc gì có lồi với tỷ tỷ đấy chứ?”
“Hừ” Khóe miệng Văn Ngọc nhếch lên, nàng hừ lạnh ra một tiếng sau đó nói: “Chỉ là nhìn thấy hắn không vừa mắt mà thôi!”
Nghe được lời này thì Văn Vũ Nhi cũng nhíu mày lại. Hiển nhiên nàng thân cũng là nữ nhi nên nàng quá rõ tại sao Văn Ngọc lại hay gây với Văn Sơn như vậy. Thật ra chính thức mà nói Văn Ngọc cũng yêu thích Văn Sơn chỉ là nàng không chịu nhận mà thôi. Nói đúng hơn là Văn Ngọc không có dũng khí bộc lộ với Văn Sơn ngoài ra thì do phụ mẫu và gia gia nàng cấm đoán quan hệ giữa hai người. Văn Sơn không có võ hồn như vậy ngày sau có khả năng sinh ra người không có võ hồn rất lớn. Ngoài ra không sớm thì muộn địa vị Văn Sơn sẻ trở nên thấp vô cùng đến lúc đó Văn Ngọc gả cho Văn Sơn không thể có được hạnh phúc.
Đang lơ lửng trong không khì thì Mặc Linh đột nhiên nghe được tiếng của Văn Sơn thở phào một hơi. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp mở ra. Ánh mắt của nàng tràn ngập tò mò. Nàng muốn diễn thật khéo nhưng không ngờ quả thực lại giống như không có gì cả. Ánh mắt của nàng mở ra thấy được Văn Sơn đang thở ra hồng hộc. Hai bàn tay của hắn đỏ lừ hình như cánh tay đang chảy cả ra máu thì phải.
Khi nàng mở mắt ra thì thấy được mình đang nằm trên người của Văn Sơn. Hai nắm đấm của hắn túm chặt lấy hai bên cái bao lớn, thân mình dựng thẳng ra. Cái túi mở miệng lớn khiến cho thân mình hai người nhanh chóng giảm tốc. Hiện giờ hai người rơi xuống từ từ chẳng khác nào một chiếc lá khô từ từ rơi xuống cả.
Văn Sơn mỉm cười nhìn về phía Mặc Linh nói: “Linh Nhi chúng ta rốt cuộc sống sót a!”
Mặc Linh mím mím môi nhìn về phía Văn Sơn. Tuy nhiên khiến cho nàng giật mình kinh hãi hô lên: “Cẩn thận!”
Vút!
Không biết từ đâu ở phía dưới lấp trong bóng tối, trong một góc nhỏ của tòa thành phóng lên một mũi tên mang theo sức mạnh rít gió bắn thẳng tới thân mình của Văn Sơn. Tuy nhiên cũng không biết tại sao dường như mũi tên đổi chiều cũng có lẽ là do sức gió. Nó sượt qua cổ của Tiêu Sơn để xuất hiện một vết rạch sâu hoắm. Máu từ đó nhanh chóng phun ra ngoài.
Phật!
Mũi tên đâm sượt qua cổ của Văn Sơn nhưng không có ngừng lại. Nó đâm xuyên qua tấm vải bố cực kỳ dày của tấm vải. Thấy vậy thì khuôn mặt của Văn Sơn trắng bệnh. Khuôn mặt hắn không có trắng vì mất máu mà vì tấm túi bao lớn này.
Thấy được mũi tên bay lên thì Văn Quyền giận dữ cực kỳ hét lớn một tiếng: “Khốn kiếp là ai!?”
Tấm vải bố dày và chắc này bình thường bị bàn tay Văn Sơn nắm không có sao. Tuy nhiên chỉ cần trên tấm vải bố có một vết tích nho nhỏ đủ gây ra án mạng. Tấm vải bố ngay lập tức phát ra một tiếng roạt khá lớn. Từ vết rách nho nhỏ ngay lập tức lan tràn toàn thân túi. Hiện giờ cây dù do Văn Sơn chế tạo hoàn toàn đã bị hỏng. Thân mình Văn Sơn cùng với Mặc Linh rơi xuống phía dưới với cấp bậc cấp tốc. Mặc Linh kinh hãi hô lên một tiếng: “Aaaaa…”
“Khốn kiếp!” Văn Sơn cắn chặt hàm răng ôm lấy Mặc Linh. Thân mình hắn xoay lại đảm bảo cho mình rơi xuống trước so với Mặc Linh. Hắn không biết có phải do mình ảo giác hay không. Dường như có một lực nào đó giúp hắn giảm tốc. Tuy nhiên tốc độ rơi của hắn vẫn vô cùng nhanh. Có lẽ hắn nhầm lực này với lực của gió khi táp vào lưng hắn.
Thân mình của hắn bị lực gió thổi nhanh chóng rơi vào một cây đại thụ cực lỳ lớn.
Rắc, rắc… ầm!
Mọi người nghe rất rõ ràng âm thanh này. Văn Quyền dẫn theo đám người vọt tới. Họ thấy rõ được Văn Sơn đang dùng thân mình đỡ cho thiếu nữ. Hắn dùng thân mình che chở cho thiếu nữ. Ngay sau đó thân mình của hai người rơi vào một cái cây cực kỳ khổng lồ. Thân mình hai người đánh nát đám cánh cây sau đó mạnh mẽ nện lên nền đất phát ra một tiếng nổ vang.
Đám người Văn Quyền vội vàng chạy tới. Lúc này toàn thân của hai người bị ngâm trong máu tươi. Văn Sơn tràn ngập trong màu. Người hắn trở thành người máu. Dường như Mặc Linh không có bị thương mấy nhưng toàn bộ máu của Văn Sơn đã biến bộ áo xanh lá cây sinh đẹp của nàng nhuộm thành màu đỏ.
Hai người trong lúc này cũng rơi vào trạng thái hôn mê. Thân mình Văn Quyền vọt tới vội vàng dùng năng lượng võ khí nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Văn Sơn bảo vệ võ mạch cùng thân thể của hắn. Khuôn mặt Văn Quyền hoàn toàn biến sắc khi độ võ khí vào trong cơ thể của Văn Sơn.
Toàn thân của Văn Sơn đều thương là thương. Văn Quyền vội vã lấy ra một viên thuốc bỏ tọt vào trong miệng của Văn Sơn. Xương cốt của hắn hoàn bộ vỡ vụn. Thịt của hắn bị thương khá nặng. Máy mắn có bộ lão không có vấn đề gì. Nếu như Văn Sơn còn có thể sống sót sau này sợ rằng cũng trở thành phế nhân. Văn Quyền gầm lớn lên: “Mau, mau… gọi người tới đây!”
…
Ánh trăng màu bạc lên thật cao, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu xuống phía dưới của Văn gia. Một nam nhân liên tục đi đi lại lại trước một cửa phòng. Trên khuôn mặt của hắn tràn ngập sợ hãi cùng với lo âu. Hắn hiện giờ chỉ còn có duy nhất Văn Sơn chính là người thân.
Két!
Cánh cửa mở ra, một lão già với râu tóc bạc phơ bước ra ngoài. Lão già cúi đầu liên tục thở dài. Văn Quyền ngay lập tức vọt tới hướng về phía lão già hỏi: “Y sư, y sư… con ta cùng với con dâu ta. Hai đứa sao rồi?”
Lão già y sư thở dài lắc đầu nói: “Thiếu phu nhân không có sao chỉ là thiếu gia e rằng?”
Vẻ mặt Văn Quyền tái lại, hắn tràn ngập hoàng sợ hốt hoảng hỏi: “Y sư, y sư… cầu ngài! Cầu ngài, ngài muốn gì vạn niên linh sâm, hoàng hà sa đằng… bất cứ dược liệu cao cấp nào ta cũng có thể đáp ứng ngài. Chỉ cầu y sư ngài có thể cứu mạng của nó mà thôi!”
“Hài…” Lão già xuất hiện một hơi thở dài. Ánh mắt nhìn về phía Văn Quyền tràn ngập thông cảm. Lão già lên tiếng nói: “Lão hủ sẽ cố hết sức của mình. Tuy nhiên cái này còn phải xem thiên ý. Văn tộc trưởng cũng cần chuẩn bị tâm lý trước. Thứ cho lão hủ nói một câu dù thiếu gia có giữ được mạng nhưng e rằng ngày sau cũng khó mà sống như người bình thường được! Sợ rằng cả đời phải nằm trên giường cần có người chăm sóc!”
Khuôn mặt của Văn Quyền xuất hiện sự kinh hãi. Bộ mặt của Văn Quyền trở nên đờ đẫn. Hai ngón tay chỏ và cái ôm lấy hai mắt. Hai mắt của Văn Quyền hơi đỏ lên. Hắn cảm giác được cả thế giới này giống như chống lại hắn. Hắn không hiểu tại sao tiểu tử này sinh ra đã không có võ hồn, gia gia chết, nãi nãi chết, mẫu thân cũng mất nốt. Hắn cũng chỉ còn tiểu tử này là người thân duy nhất. Hắn không cho tiểu tử này một cuộc sống hạnh phúc lại để hắn sống một cuộc sống tràn ngập bất hạnh cùng với con mắt ghẻ lạnh của mọi người.
Cổ họng Văn Quyền xuất hiện nấc, liên tục vài cái nấc hắn không ngừng lại được. Hai mắt nhắm chặt một chút sau đó mở ra nhìn về phía y sư nói: “Vậy ngờ ngài y sư. Hy vọng ngài có thể cứu chữa giúp nó. Chỉ cần có thể giữ mạng của nó là được!”
Lão già y sư khe khẽ gật đầu một tiếng: “Hài, ta sẽ cố gắng hết sức!” Nói xong câu này thì y sư lại mở cửa ra tiếp tục tiến vào bên trong. Một lúc sau đám người thị nữ qua qua lại lại. Trong chậu gỗ của họ tràn ngập một màu màu đó cùng với khăn trắng được thẫm ướt máu. Khung cảnh có vài phần kinh dị.
Tam trưởng lão không ngờ nhìn thấy cảnh này thì trong con mắt chứa một chút vui mừng. Tuy nhiên chỉ thoáng qua mà thôi. Khuôn mặt của hắn lại xuất hiện sự buồn rầu. Hắn hướng về phía Văn Quyền nói: “Văng Quyền, lão phu thấy được thường ngày đại thiếu gia đều làm việc tốt không ít. Người tốt thì có hảo báo! Lão phu tin tưởng đại thiếu gia sẽ qua khỏi!” Hai vị trưởng lão nghe thấy lời này cũng tiếp tục an ủi.
Văn Quyền ngồi ở dưới ghế, hai tay của hắn ôm lấy đầu của mình. Hai mắt tràn ngập lệ. Hắn thực sự cảm giác có lỗi đối với Văn Sơn. Bởi vì hắn không có đem cho Văn Sơn được cái gì gọi là hạnh phúc mà toàn bộ là bất hạnh. Có lẽ Văn Sơn đã từng trải qua cái gọi là hạnh phúc đi nhưng thời gian trải qua bất hạnh khiến cho Văn Sơn quả thực sống không bằng chết. Hắn cũng không thể tin được Văn Sơn lại có thể vượt qua được những thứ như thế này.
Hai hàm răng Văn Quyền cắn chặt lại với nhau. Chúng phát ra tiếng ken két. Hắn mở miệng nói: “Nhất định phải điều tra xem ai đã gây ra vụ việc này!”
Đại trưởng lão mở miệng đáp lại: “Nhất định rồi! Không ngờ lại có người dám nhắm vào Văn gia chúng ta. Việc này chúng ta tuyệt đối không thể để yên được!”
Mặt trời lên cao, một thiếu nữ nằm ở trong một căn phòng nhỏ. Trên người của nàng có vài chỗ bị băng bó. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. Nàng vươn dậy thân thể của mình. Cảm giác được toàn thân ê ẩm và đau nhói. Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói: “Nước!”
Dường như đám thị nữ nghe được lời của thiếu nữ, họ vội vã lấy một chén nước cho thiếu nữ. Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Đây là đâu!? A…” Dường như nàng nhớ đến cái gì đó lên tiếng hỏi: “Phu quân, phu quân… hắn… hắn làm sao rồi!?”
Vị thiếu nữ này liếc mắt nhìn về phía đằng sau màn che. Thấy vậy khuôn mặt của thiếu nữ tái đi. Nàng hốt hoảng cố gắng vươn lấy thân thể đau đớn của mình nói: “Mau, mau… để ta… ta muốn gắp hắn! A…” Nàng cảm giác được thân mình đau đến ê ẩm. Tràn của nàng rịn cả ra mồ hôi.
Lão già y sư đang sửa soạn trong tấm màn thì bước ra với Văn Quyền và ba vị trưởng lão. Thấy được vị thiếu nữ này đã tỉnh dậy thì mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm?”
Nghe được lời này thì hai mắt của Mặc Linh tràn ngập lệ, nàng khóc lên ô ô: “Ô… ô… vậy thì tốt quá! Hắn… hắn không có sao chứ?”
Thấy vậy thì lão già y sư chỉ khe khẽ thở dài một hơi nhìn về phía Mặc Linh. Ngay cả Văn Quyền cũng nhìn về phía Mặc Linh thở dài ra một hơi. Mặc dù Văn Quyền biết được Mặc Linh chính là một nữ nô lệ. Nàng được gả vào Văn gia chính là phúc phận của nàng. Tuy nhiên sau này nàng sẽ phải hầu hạ một tên liệt có lẽ đối với nàng cũng quá không công bằng. Nghĩ tới mấy thứ này thì Văn Quyền cũng có cảm giác tội nghiệp cho Mặc Linh.
Tuy nhiên khi nghĩ đến Văn Sơn đã không tiếc cứu sống Mặc Linh như vậy nàng có nghĩa vụ chăm sóc nhi tử của mình chính là điều đương nhiên. Đây chính là suy nghĩ trong đầu của Văn Quyền.
Thấy được vẻ mặt của mọi người như vậy thì Mặc Linh cực kỳ hốt hoảng lên tiếng nói: “Hắn… hắn bị sao? Các ngươi mau nói cho ta biết hắn làm sao rồi?” Trong giọng nói của Mặc Linh tràn ngập kinh hãi cùng lo âu. Mọi người nghe được trong lời nói của Mặc Linh tràn ngập đau khổ và chua chát.
Mặc Linh lại tiếp tục khóc: “Ô, ô… tất cả là tại ta! Tất cả là tại ta! Nếu hắn không có cố gắng cứu ta vậy cũng sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu hắn không dùng thân mình che chắn cho ta vậy ta như vậy hắn không có bị thương nặng như thé!?” Nàng liên tục mở miệng tự trách mắng chính mình.
Đầu Văn Quyền khe khẽ lắc lắc, hắn nhìn về phía Mặc Linh mà tràn ngập thông cảm. Hắn mở miệng nói: “Không phải là lỗi của ngươi! Việc này hoàn toàn do tiểu tử này tự nguyện. Hắn chính là vì cứu ngươi mới bị như vậy. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ đối tốt với hắn!” Mặc Linh nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên sau đó nhẹ nhàng gật đầu xuống. Thấy được Mặc Linh như vậy thì Văn Quyền không hiểu tại sao trong lòng mình lại xuất hiện có chút tội lỗi. Hắn chỉ khe khẽ thở dài một hơi.
Ánh mắt của Mặc Linh nhìn về phía Văn Quyền. Nàng cảm giác được Văn Quyền già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm. Trên đầu của hắn đã xuất hiện tóc bạc thấy rõ. Trên mặt xuất hiện sự mệt mỏi, trong ánh mắt của hắn tràn ngập tơ máu. Hiển nhiên Văn Quyền đã một đêm không ngủ. Chỉ một đêm mà khiến cho đầu của hắn xuất hiện rất nhiều tóc trắng. Mặc Linh mím mím môi, ánh mắt nhìn về phía Văn Sơn.
Mặc Linh quả thực không nghĩ đến Văn Sơn sẽ vì mình mà làm như vậy. Nàng không nghĩ đến hắn không tiếc hy sinh bản thân mình vì nàng. Hiện giờ trái tim của nàng đang thắt lại khi thấy hắn vẫn còn bị thương và hôn mê. Ban đầu có lẽ nàng đang lợi dụng Văn Sơn nhưng không hiểu từ lúc nào trong tim nàng đã có hình bóng của hắn. Ban đầu là rung động nhè nhẹ bây giờ trái tim của hắn đã tràn ngập trái tim và tâm trí của nàng. Nàng thầm mắng trong lòng: “Tên ngu ngốc này! Không ngờ lại dùng thân thể che cho người ta! Đúng là một tên ngốc mà!”
Bầu trời chiếu đầy sao, trong một căn phòng nhỏ và trang nhã, một thiếu nữ ngồi tại trên giường, bàn tay nàng vươn ra vuốt ve khuôn mặt được băng bó đầy băng vài trắng. Trong con mắt của nàng tràn ngập nhu hòa. Cả người thanh niên này giống như được bao bọc chẳng khác gì xác ướp cả.
Thiếu nữ nhìn không có ai thì mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng sau khi kiểm tra kỹ không có bất cứ ai tại trong căn phòng này. Mấy cánh cửa xổ cũng đều đóng lại. Bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng vươn ra. Trên ngón tay xuất hiện một cái nhẫn cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt. Ngón tay vuốt nhẹ nhàng chiếc nhẫn, một viên đan dược lóe sáng trong tay của nàng.
Bởi vì nàng sợ mùi thuốc tản ra ngoài mà ngay lập tức há miệng bỏ tọt nó vào miệng của mình. Viên đan dược khi vào miệng của nàng thì ngay lập tức kết hợp với nước miếng của nàng hóa thành một đám nước trong suốt.
Hai má của thiếu nữ trở nên ửng đỏ, nàng dùng ngón tay nhỏ của nàng tách ra cái miệng đang sưng vêu tím tái kia ra. Khi miệng của hắn khẽ mở, đầu thiếu nữ hơi cúi xuống. Nàng đem đôi môi đỏ mọng mê người của nàng áp thẳng lên đôi môi của hắn. Toàn bộ nước miếng của nàng cùng với dược dịch chảy vào miệng của hắn.
Nhất thời hai người dây dưa với nhau thật là lâu. Chiếc lưỡi mềm mại và thơm tho của nàng đem toàn bộ dược dịch đẩy vào bên trong. Toàn bộ dược dịch bị hắn nuốt. Sau khi chiếc lưỡi mềm mại và ướt át của nàng khuấy động trong miệng của hăn kiểm tra được hắn nuốt hết dược dịch thì nàng mới dừng hôn lại.
Hai má thiếu nữ đỏ ửng như ứ huyết nói: “Phu quân, coi như đây là một chút bồi thường cho ngươi a!” Lớp phấn hồng hiện tới tận mang tại
Hiển nhiên người thanh niên đang băng bó đầy mình Văn Sơn trong tình trạng hiện giờ cũng không biết gì cả. Hắn chỉ lẳng lặng uống theo bản năng mà thôi! Nếu như hắn trong lúc này tỉnh lại thì ngay lập tức hô to: “Xấu hổ?” Người thiếu nữ đang ngồi bên cạnh chính là thê tử mới cưới của hắn Mặc Linh thì còn là ai nữa?
Nếu hắn thấy hình dáng đáng yêu của nàng trong lúc này thì nhất định sẽ nổi thú hứng mà đem nàng đè xuống giường tiến hành nghiên cứu làm sao sinh ra bảo bảo. Quả thực có vài phần quái dị đến từng nơi của nàng hắn đều hôn hít qua, đến cả dịch nơi đó hắn cũng uống rối vậy mà khi nàng hôn hắn vẫn còn xấu hổ. Tất nhiên là Văn Sơn cảm giác cực kỳ kỳ quái rồi.
Viên đan dược mà nàng cho hắn uống chính là cửu tử hoàn tinh đan. Nó thuộc về đan dược cấp bậc cấp mười đỉnh cao. Nói đúng hơn nó thuộc về cái loại đan dược mà chỉ còn một hơi thì đều có thể cứu chữa thành công. Đây chính là viên đan dược bảo mạng của nàng. Vậy mà nàng không tiếc đem nó cho Văn Sơn. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Văn Sơn, nàng nói rất nhỏ: “Ngốc!”
Cũng không biết nàng nhìn hắn bao lâu. Nàng chỉ biết mình ngủ gật bên cạnh hắn mà thôi. Đến khi ánh sáng le nói tiến vào trong căn phòng. Âm thanh đánh thức Mặc Linh tỉnh dậy: “Nước, nước…”
Nghe được lời này thì đôi mắt mơ màng của Mặc Linh mở ra. Khung cảnh trong căn phòng dần dần rõ ràng lại. Thiếu niên toàn thân quần băng trắng mặc dù đang trong tình trạng hôn mê nhưng vẫn có thể mở miệng nói: “nước, nước…”
Đôi mắt thiếu nữ nhìn chắm chú vào người thanh niên. Nàng vội vã tiến về phía chiếc bàn nhanh chóng giót lấy một chén nước. Đôi mắt thanh niên vẫn không có mở ra. Thiếu nữ có vài phần hốt hoảng: “Phu quân, chàng chờ thiếp!” Nàng có vài phần vụng về đem chén nước tiến về phía hắn đem chén nước đỏ vào miệng của hắn.
Tuy nhiên động tác của nàng quả thực có vài phần vụng về tràn cả ra bên ngoài. Nàng ngay lập tức lấy ra một chiếc khăn lau sạch nước đã ướt đẫm lên vải băng của hắn. Dường như uống được một ngụm nước sau đó hắn lại rơi vào tình trạng hôn mê.
Ngày thứ năm, vị lão già sau khi xem xét toàn bộ thân thể của người thanh niên thì khe khẽ thở phào một người. Đứng bu trung quanh lão già là một nam nhân tầm ba mươi tuổi cùng mấy vị lão già khác cùng một đám nha hoàn. Người nam nhân ngoài ba mươi tuổi kia cực kỳ lo lắng lên tiếng nói: “Y sư, nhi tử của ta thế nào!”
Y sư sau khi xem xong thương thế của người thanh niên thì gật đầu nói: “Thương thế không đáng ngại chỉ là thân thể hắn không có gì tiến triển mới. Có lẽ một hai ngày sau là có thể tỉnh lại rồi!”
Người thanh niên hơn ba mươi tuổi này thở dài một hơi, trong ánh mắt của hắn tràn ngập đau thương khi nhìn thanh niên được băng bó băng vải đầy mình kia. Một vị nha hoàn đem lớp băng vải màu trắng loang lổ thuốc và mùi đem rời đi. Người thanh niên hơn ba mươi tuổi này khe khẽ thở dài một hơi nói: “Đa tạ y sư!”
“Hài…” Lão già với bộ râu tóc bạc phơ vuốt vuốt cằm lên tiếng nói: “Đây là lần đầu tiên lão phu thấy được bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống sót!”
Vị nam nhân ngoài ba mươi tuổi này cười khổ lên tiếng nói: “Y sư, chẳng lẽ không còn có một tia hy vọng nào có thể hay sao?”
Lão già cười khổ lên tiếng nói: “Thứ cho lão phu bất lực. Y thuật của lão phu cực kỳ thấp kém. Văn tộc trưởng, nếu như ngài tìm được đan dược cao cấp do các vị dưỡng tâm sư luyện chế ra thì có lẽ còn có hy vọng!”
“Hài…” Vị nam nhân ngoài ba mươi tuổi này khe khẽ thở dài một hơi. Sao hắn không nghĩ ra được mời một vị dưỡng tâm sư chứ? Phải biết dưỡng tâm sư tại thành Bạch Sơn này hiếm như phượng mao lân giác. Với thương thế bình thường có lẽ dưỡng tâm sư có thể ra sức nhưng với thương thế của Văn Sơn hiện nay thì e rằng không phải dưỡng tâm sư nào cũng có thể trị khỏi.
Sau khi đưa tiễn vị y sư kia rời đi thì Văn Quyền chán nản nhìn về phía Mặc Linh đang ngồi ở bên giường. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Mặc Linh, ngươi không cần túc trực bên người tiểu tử này như vậy. Hiện giờ đã mấy đêm ngươi không có được ngủ rồi! Ngươi nên đi ngủ đi ta sẽ chông coi tiểu tử này!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mắt của nàng còn có thâm quầng, nàng hơi mím đôi môi đỏ mọng của mình sau đó lên tiếng nói: “Công công, con không có sao? Chàng bởi vì che chắn bảo vệ con mới trở nên như vậy! Thân là một thê tử làm sao con có thể bỏ mặc chàng được. Công công, ngài cứ rời đi đi để mặc con ở lại đây!”
“Hà…” Văn Quyền thở dài một hơi. Mấy ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều. Bất chợt hắn lên tiếng hỏi: “Sau này ngươi có dự định gì hay không?”
Thiếu nữ thấy được Văn Quyền nói như vậy thì đôi môi hơi mím lại. Nàng nhìn về phía Văn Sơn giống như xác ướp nằm trên giường nói: “Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Con đã là người của chàng rồi! Sau này chàng và ngài là thân nhân của con. Dù chàng có phải nằm trên giường cả đời thì con cũng vẫn sẽ chăm sóc cho chàng!”
Từ miệng của thiếu nữ phát ra những lời này khiến cho Văn Quyền vừa cảm giác vui mừng lại vừa cảm giác áy náy. Quả thực ai muốn nguyện ý chăm sóc cho một người tàn tật cơ chứ? Văn Quyền suy ngẫm một chút rồi mở miệng nói: “Cảm ơn ngươi Mặc Linh! Sau này Sơn Nhi giao cho ngươi. Ngươi yên tâm chỉ cần ta còn sống một ngày tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị uất ức.”
Hai tay Mặc Linh đan xen vào nhau, đôi mắt hơi chớp chớp nhìn về phía Văn Quyền nói: “Cảm ơn ngài!”
“Đừng nói tiếng cảm ơn!” Tay Văn Quyền phất ra. Ánh mắt của người thanh niên này nhìn về phía Văn Sơn. Ngay sau đó Văn Quyền nói: “Kể từ giờ chúng ta là người một nhà. Ngươi cũng đã chính thức trở thành con dâu ta. Sau này ngươi cũng là một người của Văn gia ta!”
“Vâng!” Thiếu nữ khom người cung kính nói. Văn Quyền lắc lắc nhẹ đầu của mình. Ánh mắt hắn hơi nhìn về phía Văn Sơn một chút sau đó rời đi.
Tại một căn phòng khác của Văn gia, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh xinh đẹp quay về phía thanh niên có mái tóc màu đen, khuôn mặt có vài phần tuấn tú kia hỏi: “Văn Long, hắn thực sự không có sao hay sao?”
“Hài…” Người thanh niên này hít một hơi khí lạnh vào rồi mở miệng nói: “Biểu tỷ, ngươi đã hỏi ta không dưới mười lần câu như vậy rồi a! Ta đã nói với biểu tỷ rồi chỉ cần một vài hôm nữa hắn sẽ tỉnh lại. Nếu như sư tỷ lo lắng có thể đến tìm hắn là được mà!”
“Hừ…” Người thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu xanh kia mang theo vài phần bực tức phản bác nói: “Hắn là cái quái gì mà ta phải đi xem hắn chứ? Chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc vì nữ nhân mới trở thành như vậy. Đúng là tên ngu ngốc!” Trong giọng nói của nàng không hiểu lại xuất hiện một chút đau thương và vị ghen tuông.
“Thật là…” Văn Long đưa bàn tay lên gãi gãi đầu của mình.
Bất chợt một âm thanh truyền vào đầu của Văn Long: “Sách, sách… tiểu tử kia quả thực là đào hoa a! Không ngờ biểu tỷ của ngươi lại yêu thích hắn. Hahaha… quả thật hắn so với ngươi tuấn tú hơn nhiều. Tuấn tú của hắn so với ngươi chẳng khác nào trời so với đất cả. Khắp đại lục đấu khí hắn có lẽ được xếp vào mỹ nam tử số một, số hai tại đại lục đấu khí cũng không kém. Quả thật rất tuấn lãng a!”
Nghe thấy vậy thì Văn Long nhíu mày lại, hắn thầm liên lạc với âm thanh này: “Sư phụ, biểu tỷ ta thích Văn Sơn biểu đệ? Không phải đâu, mỗi lần biểu tỷ ta gặp hắn đều giống như nổi điên tức giận vậy! Nói biểu tỷ ta thích hắn…” Văn Long tò mò nhìn về phía Văn Ngọc, bàn tay hắn gãi gãi đầu của mình: “Làm sao có thể chứ?”
Âm thanh trong chiếc ngọc bội kia truyền vào tai của hắn cực kỳ bí mật: “Tiểu tử, ngươi ngu ngốc! Ngươi không hiểu lòng nữ nhân a, đây gọi là một cách biểu hiện tình yêu của nữ nhân đối với nam nhân. Hừ, hừ… ngươi không hiểu được lòng nữ nhân ta xem tiểu nữ oa theo ngươi sợ rằng sớm rời đi ngươi. Nếu như không phải nàng có võ hồn…” Nói đến đây thanh âm dừng lại cũng không có tiếp tục nói tiếp.
Văn Long có chút tò mò. Hắn đang muốn hỏi thì bất chợt thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu xanh lam hỏi: “Biểu đệ, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”
“Khụ, khụ…” Bàn tay Văn Long nắm lại đặt trước miệng liến tục ho khan. Mắt hắn hơi liếc nhìn về phía Văn Ngọc. Sau một lúc hắn mới dám mở miệng nói: “Biểu tỷ, ngươi… ngươi có phải hay không đã thích Văn Sơn?”
Nghe lời này thì Văn Ngọc giật mình. Hai má của nàng mềm mại trắng hồng trở nên ửng đỏ. Hiện giờ nàng chẳng khác gì ăn phải một quả ớt khiến cho làn da trở nên ửng đỏ. Vết đỏ lan khắp mặt xuống ngực và lan đến tận cả tai. Ngay sau đó đột nhiên nàng giận dữ quát lớn: “Tiểu tử, ngươi có phải hay không thiếu đánh. Ta từ khi nào thích hắn chứ?” Nói xong nàng giơ tay lên hù dọa Văn Long.
Hai tay Văn Long vội vàng giơ lên. Hắn hoàn toàn muốn đầu hàng trước Văn Ngọc. Hắn cười khổ nói: “Không thích thì thôi! Sao tỷ tỷ ngươi lại muốn đánh ta?”
“Hừ…” Thiếu nữ Văn Ngọc hừ lạnh. Đôi môi đỏ mọng mê người mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn hôn lên kia chu ra phản đổi. Nàng tức giận nói: “Sau này không cho phép ngươi nói đến vấn đề này nữa! Hừm, hừm…”
Văn Long lại tiếp tục đưa tay gãi gãi đầu của mình. Hắn cảm giác nữ nhân thật sự là khó hiểu. Âm thanh kia mang theo trào phúng: “Tiểu tử, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều nữa! Lòng nữ nhân vốn là cực kỳ khó dò. Ngươi cũng không muốn đoán!”
Nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu xanh đang có vẻ khó chịu và bực tức, Văn Long tò mò hỏi: “Sư phụ, ngài nói xem Văn Sơn biểu đệ có khả năng khôi phục hay không?”
Âm thanh đầy mê người và quyến rũ phát ra tiếng cười giống như chuông bạc. Nàng truyền âm vào tai hắn: “Tiểu tử, tên kia quả thực là biến thái! Ta đã dùng linh hồn lực quét xem phát hiện được toàn thân cốt hắn vỡ vụn, võ mạch cũng bị hủy. Quả thực ta chưa bao giờ gặp phải thương thế như vậy. Người này sinh mệnh lực quả thật ương ngạnh. Tư chất tu luyện của hắn so với thiên tài của thiên tài còn không biết gấp bao nhiều lần. Thân thể của hắn sợ rằng tiên thiên thuộc về chí tôn thân thể!”
Bất chợt Văn Ngọc rời ghế nhìn về phía Văn Long nói: “Ngươi tu luyện đi! Ta có việc rời đi!” Nói xong nàng xoay người rời đi để mặc Văn Long ở trong phòng.
Âm thanh nữ tử truyền vào tai Văn Long: “Sách, sách… thể nào nàng cũng muốn đi nhìn tiên tiểu tử kia một chút a!”
Văn Long nghe được lời này thì nhíu mày lên tiếng hỏi: “Thân thể chí tôn?”
Nghe thấy lời này thì âm thanh nữ tử mới vang lên trong đầu của Văn Long: “Sách sách… ngươi cũng không biết thế nào là chí tôn thân thể a! Được rồi nói cho ngươi biết cũng không có gì đáng ngại. Thân thể của mỗi hồn sư tại mỗi một cấp bậc đều có tăng tiến cực mạnh. Sau mỗi lần lên cấp thì võ khí tự động rèn luyện thân thể khiến cho thân thể ngươi trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên thân thể của mỗi người tại mỗi cấp bậc đều có hạn định riêng biệt!”
“Nói đơn giản một chút. Tại luyện thể kỳ thì cực hạn thân thể là bao nhiêu. Mỗi người đều có hạn định của mình. Luyện thể kỳ chính là đánh tới cực hạn của thân thể bản thân sau đó mỗi cấp hồn sư thì thân thể sẽ tự động hấp thụ một phần võ khí mà mạnh lên ngoài ra võ mạch cũng sẽ tự động mở rộng tùy thuộc vào tích lũy của hồn sư. Mà thể chất thì chia giống như võ hồn làm cửu phẩm, trên cửu phẩm là siêu phẩm!”
“Mỗi hồn sư tại một cấp bậc đều có giới hạn thân thể. Giống như tại luyện khí kỳ thì thân thể có thể đạt đến cực hạn là bao nhiêu. Giải thích đơn giản cho ngươi một chút về nữ nhân mà đã đến nhà ngươi từ hôn. Thiên phú của nàng cực kỳ cao sợ rằng thuộc về thân thể thất phẩm hoặc bát phẩm. Căn cứ vào đâu mà xác định thân thế đó thuộc vào loại nào thì phải căn cứ vào ba tiêu chuẩn đó là võ mạch, thân thể. Hễ võ mạch mạnh mẽ thì khí hải cũng cực kỳ rộng lớn. Nếu lấy người bình thường và khỏe mạnh ra làm tiêu chí đánh giá thì giới hồn sư phân biệt cực kỳ rõ ràng. Người này sẽ thuộc về thân thể nhất phẩm.”
“Thân thể nhị phẩm sẽ có thân thể cùng với võ mạch mạnh gấp đôi so với thân thể nhất phẩm. Thân thể tam phẩm sẽ có thân thể cùng với võ mạch gấp ba lần so với thân thể nhất phẩm. Tới cửu phẩm chính là gấp chín lần thân thể nhất phẩm. Tại cấp cao hơn chính là biến đổi về chất. Cấp cao hơn lại phân chia làm vương phẩm, đế phẩm và chí tôn. Vương phẩm có võ mạch và thân thể gấp khoảng trên dưới hai lần thân thể cửu phẩm, nói đúng là gấp khoảng trên dưới hai mươi lần thân thể nhất phẩm. Thân thể đế phẩm có khoảng gấp đôi thân thể vương phẩm tất nhiên là trong khoảng gấp bốn mươi lần thân thể nhất phẩm. Thân thể chí tôn thì lại gấp đôi thân thể đế phẩm. Nó tức khoảng tám mươi lần thân thể nhất phẩm.”
“Ngươi phải biết tiểu tử kia sinh ra chính là thân thể chí tôn đi. Bình thường người có cấp bậc luyện thể không thể nào thắng được thân thể luyện khí. Tuy nhiên hắn lại có khả năng khiêu chiến người có cấp bậc luyện khí mà bất bại đủ thấy hắn mạnh mẽ cỡ nào. Bây giờ đã biết vì sao ta nói nếu như hắn có võ hồn thì đáng sợ đến mức nào chưa?”
Khóe miệng của Văn Long liên tục giật giật, ngay sau đó hắn tò mò hỏi: “Sư phụ vậy… vậy ta thuộc loại nào?”
Giọng nữ vang lên trong đầu của hắn: “Có thể miễn cưỡng coi là vương phẩm đi!”
Nghe được lời này thì Văn Long ủ rũ cúi đầu nói: “Chỉ là như vậy thôi sao?”
“Hừ…” Giọng nữ bất mãn vang lên nói: “Ngươi nghĩ thân thể đế phẩm và chí tôn dễ dàng đạt đến như vậy sao? Thân thể chí tôn chỉ thương có hậu thiên mới hình thành nhưng ta không ngờ lại là tiên thiên hình thành ở tên quái thai không có võ hồn kia. Tại thời điểm dẫn khí vào trong cơ thể chính là thời điểm ngươi đột phá thân thể xác định tư chất thân thể của mình thuộc loại nào. Ngày đó vi sư sẽ giúp ngươi đột phá cơ thể. Đến lúc đó thì ngươi có thể nâng cao cơ thể có khi bước vào đế phẩm cũng không trừng!”
“A” Văn Long nghe được lời này thì há hốc miệng kinh hãi.
Âm thanh giống như suối chảy lại vang lên bên tai của Văn Long: “Không phải vì thế mà khinh thường. Ngày sau ngươi tiến vào tiến hóa kỳ mới là chật vật! May mắn là võ hồn của ngươi vốn đã là cao cấp rồi!”
Văn Long nghe được điều này thì cau mày lại, hắn cực kỳ tò mò lên tiếng hỏi: “Mỹ nữ sư phụ, võ hồn cũng phân cấp hay sao?”
Giọng nói mang theo khinh khỉnh nói: “Võ hồn tất nhiên cũng có phân cấp rồi! Võ hồn phân chia như sau. Nó phân chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Nếu xét trên cùng thuộc tính và cùng cấp bậc, cùng tư chất thân thể thì võ hồn cũng giống như thể chất vậy. Nhị phẩm manh gấp đôi nhất phẩm. Tam phẩm mạnh gấp đôi nhất phẩm. Vương phẩm mạnh gấp hai mươi lần nhất phẩm. Đế phẩm mạnh gấp bốn mươi lần nhất phẩm. Chỉ tôn mạnh gấp tám mươi lần nhất phẩm?”
Nghe thấy vậy thì con mắt của Văn Long đột nhiên mở lớn: “Sư phụ vậy chẳng phải nếu một người có võ hồn chí tôn lại thêm thân thể chí tôn chẳng phải sẽ vô địch hay sao?”
“Hừ…” Tiếng hừ lạnh mang theo vài phần khinh bỉ của nữ nhân vang lên: “Ngươi nghĩ thật hay a! Bởi vì thường thường sinh ra võ hồn quá mạnh mẽ. Nó yêu cầu năng lượng vô cùng lớn. Nếu ngươi sinh ra có võ hồn tốt thì thân thể sẽ cực kỳ yếu kém. Nếu như ngươi không có võ hồn như Văn Sơn. Sách, sách… có lẽ ngươi cũng đạt thân thể chí tôn như hắn a!”
Nghe thấy lời này thì Văn Long ngoác mồm ra. Âm thanh êm ái ru rương của thiếu nữ lại vang lên: “Thân thể và võ hồn mạnh mẽ có lẽ có khả năng điệp gia nhưng không có lớn như ngươi nghĩ vậy. Nếu xét về năng lượng và tài nguyên thì có lẽ tiêu tốn là điệp gia. Thân thể cửu phẩm, võ hồn cửu phẩm thì tiêu tốn gấp tám mươi mốt lần so với thân thể nhất phẩm và võ hồn nhất phẩm. Mặc dù nói là như vậy nhưng thân thể chí tôn và võ hồn chí tôn rất mạnh mẽ có khi vượt cấp giống như ăn cơm uống nước. Thân thể chí tôn khiến cho võ khí của ngươi cực kỳ xung túc. Nó có lẽ tăng thêm khá nhiều uy lực nhưng không phải là tám mươi nhân tám mươi. Nó chỉ tăng phúc lên khoảng chín mươi lần mà thôi! Kể cả võ hồn của ngươi có là thú vũ hồn theo hướng phụ thể đi nữa!”
Nghe được lời của nữ nhân này thì Văn Long cực kỳ tò mò hỏi: “Sư phụ, tại sao a!? Không phải có thân thể manh gấp tám mươi lần lại thêm võ hồn tám mươi lần thì thành sáu trăm bốn mươi lần sao?”
Lời nói của thiếu nữ này hiện giờ mang theo giễu cợt và khinh bỉ: “Nào có giống như ngươi nghĩ. Võ hồn mạnh yếu cùng thân thể có liên quan với nhau. Nếu giải thích chính xác và dễ hiểu thì thân thể chính là hồ chứa nước. Võ hồn chính là nơi thoát nước. Hai thứ này liên quan cực kỳ mật thiết. Nếu võ hồn quá mạnh mẽ mà thân thể quá yếu như vậy võ hồn không thể phát huy ra hoàn toàn. Ngược lại thân thể quá mạnh mà võ hồn quá yếu thì lực chiến đấu không cao. Có lẽ thời gian ngươi chiến đấu so với hồn sư bình thường gấp mấy lần nhưng vẫn bị giết chết bởi vì võ hồn ngươi quá yếu. Tuy nhiên thân thể chí tôn cũng có được cái tốt của nó. Ngươi có thể dùng võ kỹ cấp bậc đề bù đắp thiếu sót. Ngươi thử nghĩ xem người có thân thể chí tôn dùng đòn đánh nào cũng là võ kỹ cấp bậc thiên giai. Tràng cảnh như vậy tráng quan cỡ nào? Tất nhiên tại tiến hóa kỳ thì ngươi vẫn có cơ hội thay đổi đời một lần!”
Nghe được từ miệng của mỹ nữ sư phụ này nói dài dòng như vậy thì Văn Long tương đối hiểu. Thân thể con người chính là hồ nước mà võ hồn chính là người dùng hồ nước đó. Cả hai đều phải có một độ tương đối nếu không đều không tốt.