Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 11:Nguyễn Bặc (Thượng) Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Sáng sớm, trước cổng nhà Trần gia
Một người thiếu niên, nước da ngăm đen, đang gõ cửa. Đó không phải ai khác, chính là Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc sau khi chia tay đám người Đinh Bộ Lĩnh, đã chờ vài ngày mà không thấy bọn họ trở về. Trong lòng cũng cảm thấy lo âu, đứng ngồi không yên. Mới hôm qua, Đàm thị, mẫu thân của Đinh Bộ Lĩnh và người thân của Đinh Điền, Trịnh Tú tới hỏi thăm tin tức từ Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc cũng nôn nóng không kém. Hắn nhất thời nhớ tới lời Tiểu Thúy có nói qua về nhà thân mẫu Trần tiểu thư ở làng Nghĩa Minh. Hắn vội vã cấp tốc lên đường.
Nguyễn Bặc gõ cửa, một gia đinh còn trẻ, gương mặt dài hao hao như con ngựa. Cặp mắt ti hí, mang theo vẻ ngái ngủ, nhìn nhìn Nguyễn Bặc, rồi hắn nói :" Ngươi tới có việc gì ?"
" Xin hỏi Trần tiểu thư có nhà không ? Xin huynh đài báo lại có Nguyễn Bặc tới thăm hỏi một chút !" Nguyễn Bặc giọng điệu mười phần thành khẩn, hướng gia đinh Trần gia nói.
" Ngươi muốn gặp tiểu thư !" Gia đình liếc mắt khinh thường nhìn Nguyễn Bặc, nói : " Ngươi nghĩ vài câu nói của ngươi mà gặp được Trần tiểu thư sao ? Nhìn lại bản thân mình đi. Ta hảo tâm nói cho ngươi biết, vương tôn, công tử muốn gặp tiểu thư, cũng phải mang theo lễ vật đắc tiền tới. Còn nhà ngươi bộ dáng ăn mày này, tốt nhất là đi đi thôi " Nói xong cười lạnh, đóng của lại.
Nguyễn Bặc đại nộ rồi, máu nóng xông lên não. Hắn bước nhanh tới. " Rầm" Một cước cực mạnh đạp lên đại môn Trần gia, làm cho đại môn mở toan ra. Gã gia đinh mặt ngựa ngả chỏng vó lên trời, tay hắn chỉ chỉ vào Nguyễn Bặc, kinh ngạc thốt : " Ngươi, ngươi ... dám ... xông .. xông vào ... vào ... Trần gia ?".
Nguyễn Bặc tức giận, nhìn tên gia đinh mặt ngựa đó, bước tới lôi hắn dậy, trầm giọng nói : " Hồi nãy ngươi nói ta nhưng lời gì, ngươi có biết ta đang có chuyện gấp không ? " Một quyền thụi thẳng vào gương mặt ngựa đáng ghét của hắn. Một quyền ẩn chứa sự bực bội và lo lắng của Nguyễn Bặc, kình lực mạnh tới cỡ nào. Gã gia đinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sấm lại. Thân hình như con diều đứt dây, bay thẳng ra sau, rơi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi.
Gia nhân Trần gia nghe thấy có người dám tới quấy rối, đánh người Trần gia. Lũ lượt kéo ra, tay ai nấy đều cầm một cây mộc côn, hướng Nguyễn Bặc bao vây lại. Nguyễn Bặc thầm kêu không hay, thầm trách bản thân mình nóng nảy hồ đồ, gây ra đại họa rồi. Một trung niên nam tử, trông có vẻ là người thủ lĩnh, bước lên hỏi Nguyễn Bặc " Ngươi vì sao lại tới Trần gia đánh người ? "
" Tại hạ tới xin yết kiến Trần tiểu thư, do có sự tình khẩn cấp. Nhưng vị huynh đài này không cho tại hạ vào, còn nói lời nặng nhẹ. Nên tại hạ ra tay giáo huấn hắn một chút " Nguyễn Bặc cười cười nói, giọng điệu thật thà.
Trung niên nam tử nhìn nhìn gã gia đinh mặc ngựa đang nằm dưới đất rên rỉ kia, long thầm nói :" Người này khí lực thật đáng sợ." Trung niên nam tử biết, gã gia đinh mặt ngựa tính tình kiêu căng,mắt đặt trên trán, Bên ngoài cũng làm không ít chuyện xấu xa, nhưng nhờ có Trần gia chống lưng, nên cũng không ai dám giáo huấn hắn. Nay được Nguyễn Bặc đánh cho một trận, cũng như thay mọi người trút giận vậy. Trong lòng thầm hả hê, người nam tử này bèn liếc nhìn các gia nhân Trần gia xung quanh, nói : " Chuyện này chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, các ngươi cứ trở về lo việc đi" Nói rồi, đám đông giải tán đi. Đa phần những gia đinh này ngày thường hay bị tên mặt ngựa kia ăn hiếp không ít, chịu không ít khổ sở. Nay thấy hắn bị đánh như thế quả thực hả lòng hả dạ. Tâm tình đối với Nguyễn Bặc cực kỳ tán thưởng, hận không thể tiến tới kề vai bá cổ với Nguyễn Bặc. Có người còn thầm hối tiếc, tại sao Nguyễn Bặc không nên cho tên mặt ngựa ấy cả năm khỏi ra khỏi giường luôn ...
Nguyễn Bặc nếu biết mọi người nghĩ như thế, sẽ không biết có tư vị gì. Trung niên nam tử hướng Nguyễn Bặc, cười ha hả nói :" Mời cậu vào khách sảnh chờ một chút, ta đi báo lại cho tiểu thư". Nguyễn Bặc gật đầu, theo sau trung niên nam tử tiến vào khách sảnh. Trên đường đi, cảnh sắc bài trí trang nhã và u tĩnh, Nguyễn Bặc nhịn không được hỏi trung niên nam tử : " Đại thúc, nơi này cảnh sắc thật đẹp, không biết vị nghệ danh nào tạo ra thế ?". Trung niên nam tử đi trước dừng lại, tủm tỉm cười nói :" Nơi này là Trần phu nhân tự tay vung trồng."
Nguyễn Bặc Ồ lên một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa. Vào khách sảnh, Nguyễn Bặc ngồi ở vị trí khách nhân, mới ngồi một chút, một a hoàn xinh đẹp, đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó mừng rõ hét lớn : " Nguyễn ca ca, huynh tới khi nào vậy ?" Tiểu Thúy nhãn tình hưng phấn, ngồi xuống một bên hỏi.
Nguyễn Bặc quả thật rất mến cô gái xinh xắn nhỏ nhắn này, mỉm cười nói : " Huynh tới hỏi thăm tin tức mấy người Đinh Bộ Lĩnh, tại sao mấy ngày nay bọn họ chưa trở về ?" Nói tới đây, một tia lo lắng ẩn hiện trên gương mặt. Tiểu Thúy cũng không còn vẻ vui tươi, nhăn mày đáp.
" Ngưu gia trong đêm đó bị thiêu rụi hoàn toàn, nhưng bên trong không có thi thể. Cón đám người Đinh ca cũng không biết ra sao ? Tiểu thư mấy ngày cũng vỉ chuyện này mà buồn bã không thôi !"
Bên ngoài, một dáng người thướt tha, bước tới. Tiểu Thúy vội đứng dậy, hô lên :" Tiểu thư mới đến" Trần Vân Phượng , hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu thiên thanh, càng tôn thêm vẻ cao quý của bản thân. Trần tiểu thư bước tới ngồi vào ghế gia chủ. Gương mặt nhìn có vẻ tiều tụy hốc hác, nàng gượng cười hỏi : " Nguyễn huynh đến là để hỏi thăm tình hình của Đinh Ân Công, Điền đại ca đó ư ?"
Nguyễn Bặc cũng không vòng vo, nói gọn : " Đúng vậy, đã qua vài ngày, đáng nhẽ đám người Đinh ca phải trở về nhà rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đâu. Người thân của họ cũng cảm thấy lo lắng, không biết sự thật là thế nào ?"
Trần Vân Phượng cũng nào khác gì, nàng mấy đêm nay luôn mơ thấy người con trai tuấn lãng và đôn hậu ấy. Trần Vân Phượng thầm nói :" Điền ca ca, huynh nhất định phải sống sót" . Nguyễn Bặc thấy Vân Phượng lâm vào trầm tư, khẽ nhắc lại một lần. Vân Phượng cũng từ suy tư mà trở lại. Cười ngượng ngùng nhìn Nguyễn Bặc nói : " Xin lỗi huynh, tại muội phân tâm ". Nguyễn Bặc thời điểm này cũng không chấp nhặt, hắn nói : " Tiểu thư có thể nói tình hình đêm đó được không ?"
" Về sự tình đêm đó, theo thám tử báo lại. Thì đêm đó có một đám người thần bí, tới bao vây khu vực Ngưu Đài Sơn. Có thể nói đó là thế lực võ lâm hùng mạnh nào đó.Theo dấu vết để lại thì đã xảy ra sự xung đột. Tại hiên trường, tuy bị tàn phá bởi vụ cháy, nhưng vẫn còn để lại dấu máu khô và vài vết chém sắc bén trên mặt đất. Điều này làm cho muội nghi hoặc, cũng không biết tại sao lại có thế lực nào muốn giết hại đám người Đinh ca chứ ? "
Nguyễn Bặc cảm thấy sự tình có chút không đúng, hắn biết rõ Đinh Bộ Lĩnh , Lưu Cơ, Đinh Điền, Trịnh Tú là những người từ nhỏ đến lớn chỉ loanh quanh ở vài thôn xóm phụ cận. Ít ra thì cũng chưa bao giờ gặp phải cái gì gọi là nhân sĩ võ lâm cả. Nguyễn Bặc bực doc, hắn thầm phát thệ, phải đi nâng cao bản lãnh, sau này báo cừu rửa hận cho các huynh đệ của hắn. Nguyễn Bặc đứng dậy, dự tính cáo từ rời đi. Nhưng Vân Phượng nói : " Nhưng theo pháp y khám nghiệm hiện trường cho thấy, trong vụ cháy không có thi thể. Xung quanh Ngưu đài sơn đã lục soát kỹ càng, cũng không thấy dấu vết phi tang thi thể. Điều này mang đến hy vọng rằng đám người Đinh ca còn sống. Muội dự tính hôm nay quay về Bố Hải Khẩu, nhờ phụ thân muội phát lệnh tìm kiếm khắp Giao châu.
Nguyễn Bặc nghe vậy mừng rỡ, vội vàng tạ ơn Trần Vân Phượng. Vân Phượng nói : " Mai mốt huynh có khó khăn gì thì cứ đến Bố Hải Khẩu tìm ta, đây là miếng Phượng ngọc, khi huynh tới chỉ cần đưa ngọc này ra, tức thì sẽ có người cho huynh vào" " Cảm tạ" Nguyễn Bặc không nói nhiều lời, cúi người cáo từ trở về thông báo tinh tức. Hắn thầm tự hứa, phải đi học võ công nâng cao thực lực bản thân lên.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 12 :Nguyễn Bặc (Hạ) Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Tiểu Thúy nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Bặc, trên gương mặt hiện lên vẻ bực dọc khó tả. " Đúng là tên đầu gỗ, làm gì mà chạy nhanh thế kia ? Không thèm nói với ta một tiếng tam biệt. Hừ hừ ... " Tiểu Thúy tà ác nghĩ ngợi. Vân Phượng ở bên cạnh cũng khó hiểu nhìn Tiểu Thúy. Mọi ngày cô nàng hiền lành,dễ mến nhưng hôm nay không biết ai chọc giận nàng nữa. Vân Phượng vỗ vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thúy, nói : " Tiểu Thúy,chúng ta thu dọn hành trang, rồi khởi hành đi thôi"
Nói xong, cất bước vào nội sảnh.
Nguyễn Bặc cấp tốc chạy về Kim Lư thôn, hướng phía trúc lâm chạy tới. Trong Trúc Lâm, có một thân ảnh đang gắn sức bước lê trên con đường. Y chính là Lam Vũ- Kim Diện thư sinh. Sau khi nghịch chuyển nội công, tuy rằng thực lực đề thăng nhanh chóng, nhưng y chỉ duy trì trong chốc lát. Sau khi bỏ chạy khỏi Ngưu Đài Sơn, y hướng Trúc Lâm mà chạy. Chỉ sau ba khắc thời gian sau, hậu quả của nghịch chuyển nội công phát tác. Thần trí y rơi vào hỗn loạn và hôn mê đi, té ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Tới bây giờ y mới hồi tỉnh lại, nhưng thể lực suy yếu tới mức không còn chút sức lực nào. Y lê thân hình tới con suối phía trước mặt. Y khát, và y cũng chưa từng bao giờ cảm thấy bản thân mình vô lực như lúc này. Y ngã lăn xuống dưới đất, chân cũng không còn sức để bước tới phía trước nữa. Y gần như tuyệt vọng.
Nguyễn Bặc đi trong Trúc Lâm, hắn nghe phía trước tiếng nước chảy rì rào. Nguyễn Bặc đi tới hướng tiếng nước chảy. Một thân hình toàn thân loang lỗ máu nằm bất động phía trước. Nguyễn Bặc khẽ nhíu mày, bước tới đỡ người nọ dậy. Hắn đưa tay lên sờ vào cổ hắc y nhân này. " Mạch còn đập, may quá" Nguyễn Bặc nhanh chóng để hắc y nhân nằm ngửa dậy, sau đó hướng dòng suối chạy đi. Lát sau, Nguyễn Bặc trong tay mang theo mọt bầu nước đầy, đi tới trước mắt hắc y nhân. Nguyễn Bặc một tay đỡ lấy cổ, một tay dốc từng chút nước cho người này uống.
Lam Vũ cảm thấy một dòng mát lạnh, chảy tử yết hầu xuống tạng phủ của hắn. Làm cho tâm tình hắn biến đổi tốt hơn một chút. Hắn gian nan mở cặp mắt ra, thấy người trước mắt là một thiếu niên, làn da ngăm đen. Cậu ta nhìn hắn và nói : " Thúc không sao chứ ? Thấy trong người thế nào ?"
Lam Vũ mở miệng, khô khốc nói : " Đa tạ". Sau đó nằm im bất động. Nguyễn Bặc nhìn người này một cách lạ lùng, hắn chưa bao giờ gặp người tính tình quái gở nào như gã này cả. Nhưng Nguyễn Bặc cảm thấy còn phải về Kim Lư thôn báo tin, nên cũng không day dưa với người này nữa, nói : " Đại thúc bảo trọng, ta có việc phải đi. Ở đây có vài mẩu lương khô, người cứ lấy dùng tạm vậy !" Nói xong, liền lập tức dời đi. Lam Vũ nằm dưới đất một hồi lâu mới mở mắt ra, nhìn theo hướng người thiếu niên nọ mà trầm tư.
Nguyễn Bặc chạy tới Kim Lư thôn thì ánh tà dương đã khuất, trước sân nhà Nguyễn gia, Đàm thị, Đinh Thúc Dự, phụ thân Trịnh Tú, và phụ mẫu Đinh Điền đều tập trung đầy đủ. Họ đang chờ Nguyễn Bặc về. Khi thấy Nguyễn Bặc bước vào nhà, mọi người đứng lên. Nguyễn Bặc biết mọi người đang lo lắng, nên cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ những gì Trần tiểu thư và Tiểu Thúy , trong đó còn có vài chỗ tình tiết mà Nguyễn Bặc nghe được. Mọi người tuy trút được một nỗi lo lắng. Nhưng đám người Đinh Bộ Lĩnh sống chết chưa rõ, cũng không thể làm cho họ vui lên được. Đàm thị nghe thấy thế, quá đổi thương tâm mà ngất ngay tại chỗ. Đinh Thúc Dự tiến tới, cõng bà về nhà.
************************************************** *******************
Tại Dương Phủ, thành Đại La.
Đêm khuya thanh vắng, Dương phủ chìm trong một mảnh tịch mịch, người người ở đây đều ngủ say. Từ trên tán cây rậm rạp , xì xào vài tiếng. Một cánh tay giơ lên cao, làm một thủ pháp ám hiệu thần bí, cũng không biết làm như thế có ai thấy hay không ?!.
Trên sông Tô Lịch, cách ngoài thành Đại La chừng trăm dặm. Hơn mười chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng lướt tới bờ sông cập bến. Mười người lẹ làng bước xuống, trên lưng đều đeo một thanh đao, nhìn qua hình dáng và chất liệu, quả là hảo đao chuyên dùng trong quân đội. Một trăm người này cước bộ nhẹ nhàng, hướng tới cổng bắc thành Đại La.
Dương Đình Nghệ đêm nay không tài nào ngủ được. Bên người ông, vị tiểu thiếp xinh đẹp đang say giấc nồng. Ông nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, khẽ kéo tay nàng, trở mình ngồi dậy. Ông không biết tại sao đêm nay trong lòng ông lại thấy bất an đến thế ? " Chả lẽ ta quá già rồi chăng ?" Ông tự hỏi, nhưng biểu tình trên khuôn mặt của ông vẫn còn vẽ tráng kiện. Dương gia dưới tay ông đã trở thành một đại gia tộc, thành tựu ngày hôm nay cũng có thể nói làm ông mãn nguyện. Bước ra ngoài lan can, ông liếc nhìn lên trời đêm. Đêm nay cực kỳ an tĩnh, nhưng cũng cực kỳ quỷ dị.
Trong một căn nhà u tĩnh, trang nhã ngoại thành Đại La. Một người đang đứng, ngẩn đầu nhìn trời, trong mắt dường như xuất hiện sự chờ mong. Phía sau người này, có một nam tử, thân vận võ giáp. Hắn cung kính hướng đạo nhân trước mắt, không dám quầy rầy, vì hắn hiểu chuyện đêm nay thành hay bại cũng do thiên số mà phán xét.
Người này chính là Phong Châu hào trưởng Kiều Công Tiễn ?!. Đạo nhân trước mặt chính là Trương đạo nhân. Kiều Công Tiễn nghe thấy một tiếng thở dài, gương mặt biến sắc, hắn nhìn Trương đạo nhân hỏi : " Trương tiên sinh, có gì trở ngại sao ?" " Không có gì, đêm nay đúng là thiên thời, địa lợi để thay đổi triều đại Dương gia. Nhưng nhân tâm Giao Châu không ổn định, đó là nguyên nhân làm bần đạo cảm thấy tiếc nuối " Trương đạo nhân gương mặt già nua, lắc lắc cái đầu của mình.
Vẻ mặt Kiều Công Tiên vơi đi phần nào phiền muộn, nhưng không có nghĩa hắn an tâm, sự việc đêm nay nhất định phải thành công. Hắn và Trương tiên sinh sóng vai bước vào căn phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn luận những gì, cũng không ai nghe rõ.
Đêm khuya, ở Trúc Lâm
Lam Vũ ngồi vận khí điều tức, khôi phục phần nào khí lực. Nội công của hắn hiện giờ hỗn loạn, cảm giác kinh mạch bản thân đang giãn nở ra một cách đột ngột làm cho Lam Vũ đau đớn, mồ hôi đầm đìa. Hắn miễn cưỡng cường hoành áp chế nội lực bản thân." Phụt". Một búng máu tươi từ miệng Lam Vũ bắn ra. Hắn nhẹ nhàng mở mắt, khẽ thở dài. Hắn biết bản thân mình tạm thời thoát khỏi việc tẩu hỏa nhập ma, nhưng bản thân hắn bây giờ chả khác gì một người thường, nội công bị phong bế, ngoại thương nghiêm trọng. Hắn cũng đành cười khổ, thầm nghĩ may mắn là không chết, mấy chuyện khác thì để sau.
Lam Vũ tay lấy mẩu lương khô hồi sáng Nguyễn Bặc đưa cho, bẻ một miếng bỏ vào miệng nhai. Lương khô tuy thô, cứng nhưng làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Đã từ lâu rồi, hắn mới cảm nhận sự ấm áp như vậy. Hắn nhớ tới cậu thiếu niên ấy, quả thật có cốt cách của người học võ. Một tiếng bước chân xào xạc vang lên ! Lam Vũ ngưng trọng nhìn về phía đó. Có một thân ảnh đang từ từ tiến tới. Người này chính là Nguyễn Bặc.
Nguyễn Bặc đêm nay, quyết tâm bỏ nhà ra đi, hắn thầm nhủ cần phải đi tầm sư học nghệ, báo thù những kẻ đã vây giết Đinh Bộ Lĩnh. Hắn tiến vào Trúc Lâm, bỗng nhớ tới đại thúc hắc y hồi sáng, không biết hắn hiện giờ ra sao. Nguyễn Bặc tiến tới hỏi thăm. Hắn phát hiên đại thúc đó ngồi dựa lưng vào một cây đại thụ, cạnh bờ suối. " Đại thúc người khỏe hơn chưa ?"
" Ờ, tạm ổn" Lam Vũ cũng không nhiều lời, đáp lại. Hắn nhìn Nguyễn Bặc vai mang hành lý hỏi : " Ngươi đi xa à ? "
" Cháu muốn đi học võ công." Nguyễn Bặc cười đáp, hắn cảm thấy con người đại thúc trước mặt tuy ăn nói cực kỳ tiết kiệm, nhưng không hiểu sao, hắn lại quan tâm đến y. Lam Vũ cười hỏi : " Ngươi định đi đâu mà học võ ?" " À, chắc lên trấn thành, hỏi thăm xem sao ! " Nguyễn Bặc mơ hồ đáp, y cũng không biết tới nơi nào mà học võ cả !!!
Lam Vũ nhìn y, khẽ mỉm cười, nói : " Ta tuy không phải võ lâm cao thủ gì, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ dạy vài chiêu võ mèo cào phòng thân" Lam Vũ quả thực cảm thấy mến Nguyễn Bặc. " Vậy thì may quá" Nguyễn Bặc vui vẻ nói, y biết rằng hắc y đại hán này có thể là người võ lâm. Dù sao, có còn hơn không. Nguyễn Bặc tính quỳ gối bái sư, nhưng Lam Vũ đã nói trước : " Ta với người chỉ bèo nước gặp nhau, ngươi cứu ta một mạng, hôm nay dạy võ cũng coi như trả món nợ này. Sau này, đường ai người đó đi vậy " Lam Vũ nói thế bởi vì hắn đã có một con đường, hắn không cần ai quan tâm. Nguyễn Bặc cũng gật đầu nói :
" Đại thúc, tùy ý người vậy."
" Ngươi tên họ là chi ?" Lam Vũ nhìn hắn hỏi .
" Nguyễn Bặc" Hắn đáp gọn lỏn, " Còn đại thúc ? "
" Ta à ... Lam Vũ " Lam Vũ đôi chút chần chừ, nhưng cũng không giấu diếm nói ra.
Đêm khuya, trong Trúc Lâm gió vẫn thổi, lá vẫn rơi.