Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1295 + 1296: Ngư quốc
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Lục Nguyên không vội vã, chắp tay sau lưng đi dạo trên không trung, hắn có đi qua một số điểu thành nhưng không có tìm ra cách nào. Trong điểu thành đủ các loại điểu yêu, Lục Nguyên rảnh rỗi quá nên đi một chuyến ngư quốc.
Dưới nước thế giới côn bằng có nhiều ngư quốc.
Những ngư quốc do các loại ngư yêu tổ thành.
Ngư quốc có nhiều thứ thú vị, ví dụ ngư quốc có rất nhiều đường nước, những đường nước lợi dụng dòng chảy, pháp thuật làm thành từng con đường có thể khiến ngư yêu pháp thuật bình thường ở trong đường nước chốc lát đi đến nơi rất xa.
Rồi ví dụ phòng ốc ngư quốc thường dùng san hô thụ để xây dựng, khá là xinh đẹp.
Lục Nguyên chắp tay sau lưng quan sát chốc lát.
Lúc ở ngư quốc Lục Nguyên có nghe được tin tức dường như là cao tầng ngư quốc nhận được tin, người có văn minh chi thể bị bắt. Người có văn minh chi thể bị bắt? Người có văn minh chi thể tổng cộng hai người, một là hắn một là Hoang Chi Tử, bây giờ hắn hóa trang Lý Thái Sử lành lặn ở đây, vậy nghĩa là Hoang Chi Tử bị bắt rồi ư?
Ha ha ha ha!
Ha ha ha ha!
Hoang Chi Tử, thật là chuyện mừng vui khắp chón nha.
Nhưng tin tức này có chính xác hay không thì cần ra ngoài thăm dò, xem tình hình thực tế ra sao đã.
Lục Nguyên ra ngoài bay lung tung, xem coi may mắn đụng phải cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng không, chỉ có ử trong tay cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng mới có tin tức chính xác được.
Lục Nguyên một đường bay đi cảm ứng phái trước có nhiều khí thế mạnh mẽ, dường như có người tụ tập một chỗ.
Nơi này có tên là Vạn Vũ Đài, do lông chim bện thành, ở trên không trung. Vốn trong thế giới côn bằng chỉ có điểu yêu mới tới đây được nhưng bây giờ có vài cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đang đứng. Lục Nguyên bay qua, đáp xuống.
Khi Lục Nguyên đáp uống thì thấy chỗ này có rất nhiều cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng, ví dụ hạng mười chín Phi Vệ lú trước từng gặp, hạng mười bảy Tửu Tiên Nhân cũng trong số đó. Có một cô gái lưng cõng đàn cầm, khuôn mặt thon nhỏ xinh đẹp ngây thơ, xem khí thế còn hơn cả Tửu Tiên Nhân và Phi Vệ, trừ điều đó ra còn có vài người nữa.
Tại sao lần này năm, sáu cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng tụ tập cùng một chỗ? Họ rảnh lắm sao? Lục Nguyên lấy làm lạ, sau đó ngẫm nghĩ thì họ rảnh thật đấy chứ, nếu Hoang Chi Tử thật sự bị bắt, hắn không xuất hiện thì đương nhiên họ không thể tìm cái khác, vậy nên rảnh vô cùng.
Vấn đề mấu chốt hiện nay là rốt cuộc Hoang Chi Tử có bị bắt hay chưa? Có bi gìđánh chết không?
Lục Nguyên định đáp xuống thì thiếu nữ áo trắng như tuyết, lưng cõng đàn cầm, bới hai búi tóc trừng mắt.
- Lý Thái Sử!
Tiếng quát uy lực vô cùng.
Khi thiếu nữ nói chuyện thì toát ra pháp thuật thật sâu, mạnh hơn Phi Vệ, Tửu Tiên Nhân.
Lục Nguyên thắc mắc cô gái này là ai? Mình lấy thân phận Lý Thái Sử xuất thế rất ít, từ khi nào đắc tội nàng ta chứ? Chắc là không có đâu. Mà khoan, thiếu nữ cõng cầm thì là cầm chi văn minh ư? Lục Nguyên lục tìm ký ức, đó là lúc mới vào nho chi văn minh không lâu.
Khi đó có đại sư huynh Khổng Ni, nhị sư huynh Mạnh Vi, tam sư tỷ Túc Nguyệt Miên và lục sư đệ, tức là chính mình.
Nhị sư huynh Mạnh Vi bữa đó rảnh rỗi tán dóc:
- Lục sư đệ, ngươi diện mạo tuấn tú ní không chừng hấp dẫn không ít nữ tu.
Mới đầu hóa trang thành Lý Thái Sử dùng diện mạo mỹ nam tử phong độ, mặt trắng môi hồng, Lục Nguyên thấy chẳng sao cả, Mạnh Vi thì quá nhàm chán.
Tam sư tỷ Túc Nguyệt Miên cười trêu Lục Nguyên rằng:
- Nói không chừng là nữ tu cầm chi văn minh ấy, người ta đàn rất hay nhé, lấy thư ứng với cầm.
Đại sư huynh Khổng Ni quát:
- Quân tử không nói bậy, hơn nữa đó là chuyện cũ của sư tôn!
Còn về chuyện năm đó của sư tôn là gì thì Khổng Ni người bảo thủ không chịu nói ra, nhưng Lục Nguyên tò mò thế là sau này hỏi thăm Túc Nguyệt Miên, cuối cùng cũng biết đầu đuôi.
Thì ra Nho Chi phó chủ văn minh từng có quan hệ tình lữ với phó chủ cầm chi văn minh, đương nhiên thực lực của hai người khi ấy không giỏi lắm, chưa đến cảnh giới phó chủ văn minh. Phó chủ cầm chi văn minh có một thân đệ đệ quan hệ rất tốt, người này phạm pháp làm hại tu sĩ khác bị Nho Chi phó chủ văn minh bắt được. Nho Chi phó chủ văn minh thân là chính khí đương nhiên phải bắt tiểu cửu tử tra hỏi, đệ đệ của phó chủ cầm chi văn minh cho rằng mình là tiểu cửu tử nên xin tha, muốn nhờ quan hệ qua sông. Gã không tin tỷ phu sẽ giết mình, Nho Chi phó chủ văn minh hỏi ra tội ác của tiểu cửu tử xong dứt khoát chém chết luôn.
Phó chủ cầm chi văn minh chỉ có một đệ đệ, lập tức kết thù với Nho Chi phó chủ văn minh, sau này vì một số tình huống mà hai người thù hận chồng chất.
Vậy nên sau đó một người khai sáng ra nho chi văn minh, một sáng tạo cầm chi văn minh. Mặc dù hai văn minh đều ở trong phạm vi thế lực pháp Cổ, Võ cổ nhưng quan hệ rất kém. Cầm chi văn minh đụng phải nho chi văn minh thường có một thói quen là trước tấn công ba chiêu, không đỡ được liền sẽ bị thương. Tất nhiên cầm chi văn minh không giết người, chỉ tấn công ba chiêu mà thôi.
Bên nho chi văn minh có biết chuyện năm đó với cầm chi văn minh nên thường có nhường nhịn người cầm chi văn minh.
Lục Nguyên lục lại ký ức chuyện sư tỷ Túc Nguyệt Miên kể cho nghe, lại nhìn thiếu nữ áo trắng như tuyết, lưng cõng đàn cầm, bới hai búi tóc, bỗng nhớ ra chuyện này. Chắc là bạch y thiếu nữ cũng muốn thực hiện ước hẹn ba chiêu ước đi.
Vì đối phương là người cầm chi văn minh nên Lục Nguyên dễ dàng đoán ra thân phận, người này chính là trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng tám, Cầm Tiên Tử Mộ Dung Hồng Lệ.
Mộ Dung Hồng Lệ, thật là cái tên dễ nghe.
Nhưng công kích không đơn giản, Mộ Dung Hồng Lệ tay quơ xoay lưng một luồng cầm huyền bắn ra. Lục Nguyên đánh ra Truyền Chính Tiên Thư. Cầm huyền và Truyền Chính Tiên Thư ở không trung va chạm, Mộ Dung Hồng Lệ lập tức pháp lực của mình không thắng được đối phương thế là ngẩn ngơ.
Mộ Dung Hồng Lệ là con gái cầm chi văn minh, con gái cầm chi văn minh xưa nay hiếu thắng.
Nàng thấy một chiêu không làm gì được Lục Nguyên thì đánh ra chiêu thứ hai.
Chiêu thứ hai là toàn bộ cầm huyền đánh ra, ở trên không trung đàn ra tiếng. Chiêu thứ ba cũng hiện ra, vô số huyết lệ chảy từ khóe mắt nàng đánh hướng Lục Nguyên. Tên của nàng là hồng lệ, tuyệt chiêu cũng là hồng lệ, những hồng lệ như ẩn chứa vô tận ý thất tình, đúng là quỷ thần khó lường.
Có thể đỡ thất sát diệt trụ cầm của Cầm Tiên Tử, nhưng không thể đỡ được hồng lệ.
Đồn rằng trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng mười một Tiêu Quan Tài đấu với Cầm Tiên Tử Mộ Dung Hồng Lệ, mới đầu chỉ hơi yếu thế thôi nhưng khi hồng lệ ra thì Tiêu Quan Tài xếp hạng mười một cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thua ngay lập tức và chạy trối chết, từ đó sợ Mộ Dung Hồng Lệ, không dám xuất hiện trước mặt nàng. Bây giờ trong thế giới côn bằng gã vẫn đang trốn tránh Mộ Dung Hồng Lệ.
Không phải Mộ Dung Hồng Lệ muốn giết Lục Nguyên, chẳng qua đây là quy tắc giữa nho chi văn minh và cầm chi văn minh, trước đánh ba chiêu rồi nói, ai kêu năm đó Nho Chi phó chủ văn minh ân oán phụ phó chủ cầm chi văn minh làm gì? Cho nên là người Nho Chi phó chủ văn minh phải chịu thiệt chút.
Khi Mộ Dung Hồng Lệ ra tay thì Phi Vệ và Tửu Tiên Nhân không lên tiếng, họ đều quan sát cuộc chiến. Mới rồi họ nói Lý Thái Sử đánh bại Tửu Tiên Nhân thì không ai tin, Tửu Tiên Nhân tự nhận mình thua nhưng người khác cho rằng đó là không thể, một tân cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng bình thường có thể so với Tửu Tiên Nhân xếp hạng mười mấy sao? Không tin nổi.
Bây giờ Tửu Tiên Nhân, Phi Vệ thầm nghĩ Lý Thái Sử chắ chắn không phải đối thủ của Mộ Dung Hồng Lệ, nhưng khiến người khác thấy ra thực lực của hắn để tránh nghi ngờ hai người nói dối.
Thế giới côn bằng.
Thiên Bảng hạng tám Cầm Tiên Tử Mộ Dung Hồng Lệ vừa ra tay đã là tuyệt chiêu cực mạnh rồi.
Chiêu thứ hai thất sát diệt trụ cầm mạnh mẽ, đến chiêu thứ ba hồng lệ càng siêu mạnh khó thể hình dung.
Đối mặt chiêu thức như vậy thì Lục Nguyên cũng không khách sáo, giơ tay đánh ra một quyển sách, sách to vô cùng, chính là trời đất bao la đạo lý lớn nhất. Thất sát diệt trụ cầm đụng pahir trời đất bao la đạo lý lớn nhất thì dùng có mạnh hơn cũng không bằng đạo lý, chớp mắt công kích biến mất trong quyển sách, suýt chút ngay cả cầm cũng bị hút đi.
Lục Nguyên xinh đẹp phá chiêu thứ hai làm Mộ Dung Hồng Lệ giật mình. Hậu bối nho chi văn minh này thật giỏi, lại tinh thông tuyệt học tói cao của nho chi văn minh là trời đất bao la đạo lý lớn nhất.
Nhưng đối với chiêu hồng lệ của mình thì nàng rất là tự tin.
Cầm tay nhìn nhau mắt lệ, nức nở không nói nên lời.
Mắt lệ hỏi hoa hoa không nói, loạn hồng bay qua trời thu đi.
Nhìn nhau không nói chỉ có lệ rơi.
Lại nhìn không phải dương hoa điểm điểm mà là lệ ly biệt.
Xuân như trước người không gầy, lệ ngân hồng dật giao tiêu thấu.
Không thấy người năm trước, lệ ướt vạt áo.
Chớp mắt hơn mười giọt lệ đỏ cực kỳ xinh đẹp rầm rộ ập đến.
Dù là Lục Nguyên thì đối mặt chiêu thức này cũng thấy khủng bố, bên trong như có vô tận tình cảm đau thương, dường như thiên địa tức thương. Chiêu hồng lệ gần như có một phần uy lực của chiêu thức cấp văn minh! Tuyệt đối đừng xem thường một phần uy lực, đó đã là uy lực kinh thiên động địa rồi.
Lục Nguyên cảm thấy trời đất bao la đạo lý lớn nhất của mình như bị ăn mòn, thế này mới là bình thường. Truy tung và phản truy tung là chiêu thức của Nho Chi phó chủ văn minh, mà phó chủ cầm chi văn minh vì đối phó nho chi văn minh luyện thành một chiêu tuyệt kỹ, tên của nó gọi là lệ.
Ý đưn giản chính là: ta cứ khóc đây, khóc vì ngươi cái đồ phụ lòng.
Tuyệt chiêu của Nho Chi phó chủ văn minh có mạnh hơn đụng tới lệ thì mấy lần yếu thế.
Lục Nguyên nắm giữ chiêu này kém xa Nho Chi phó chủ văn minh, gặp phải hồng lệ chuyên khắc chiêu này tất nhiên là bị xâm thực rồi.
Nhưng Lục Nguyên phất tay đánh ra thức khác, một thức trong Truyền Chính Tiên Thư.
Thức này vốn tên là kiếm.
Kiếm cửu, thất tình chi kiếm!
Lấy thư thay kiếm, trong một chiêu đem khí ai oán hồng lệ thu sạch.
Ba chiêu đã qua.
Lục Nguyên tiêu sái đứng trước mặt Mộ Dung Hồng Lệ, nói:
- Mộ Dung sư tỷ, hữu lễ.
Bởi vì năm đó Nho Chi phó chủ văn minh nợ phó chủ cầm chi văn minh cộng thêm đối phương chỉ đánh ra ba chiêu chứ không có sát ý gì, vậy nên Lục Nguyên vui vẻ giữ phong độ quân tử.
- Mộ Dung sư tỷ ra ba chiêu, quả nhiên không phải là nhỏ.
Mộ Dung Hồng Lệ thầm rung động, nàng ở trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng tám, luôn rất tự hào nho chi văn minh trừ Tam Thư phó chủ văn minh ra không ai có thể đỡ một chiêu của nàng. Bây giờ ra tân cao thủ Lý Thái Sử chẳng qua như thế thôi, không thể đỡ ba chiêu của mình, dù sao Lý Thái Sử xếp hạng bốn mươi sáu còn nàng là thứ tám.
Sự thật thì sao? Thất sát diệt trụ cầm của nàng bị Lý Thái Sử nhẹ nhàngp há đi, không chỉ thế thôi, đại tuyệt chiêu cuối cùng hồng lệ cũng bị phá mất. Đó là hồng lệ cực kỳ xinh đẹp, mtorng chiêu thức ẩn chứa nhiều tương tư và thất vọng vậy mà bị phá.
Xem Lý Thái Sử dáng vẻ nhẹ nhàng, xem ra còn chưa thấy đáy.
Tuy nhiên, Mộ Dung Hồng Lệ xếp hạng tám cũng không lộ bản lĩnh thật sự ra.
Nhưng Mộ Dung Hồng Lệ bản năng cảm thấy đối phương mạnh hơn mình, thấy thanh niên áo trăng điển trai nho nhã đứng trước mặt, lòng nàng hơi khó chịu.
Mộ Dung Hồng Lệ khẽ hừ nói:
- Ngươi mạnh hơn ta, điều này ta công nhận, không cần làm bộ làm tịch. Lần này xem như nho chi văn minh các ngươi hơi chiếm ưu thế.
Nàng hừ một tiếng lùi ra xa, bộ dạng không muốn để Lục Nguyên Lục Nguyên.
Lục Nguyên sờ mũi, thật ra lần này ra tay là muốn thử nghiệm thực lực, liên tiếp không ngừng tăng sức mạnh từ hạng hai mươi mấy thăng lên đến bây giờ. Bởi vì thực lực tăng quá nhanh nên không dám xác định rốt cuộc mình tăng cao bao nhiêu, qua cuộc chiến với Mộ Dung Hồng Lệ cơ bản đã xác định bây giờ mình cữ hạng năm Thiên Bảng. Luyện thành chữ lười cuối thì chắc chắn đủ đối đầu với Côn Bằng Vương hạng hai.
Bên kia mấy cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng khác đều câm nín.
Tửu Tiên Nhân và Phi Vệ trước đó không lâu đấu với Lý Thái Sử, Tửu Tiên Nhân cảm giác mặt dù gã thua nhưng kém Lý Thái Sử một đường thôi, nhưng bây giờ thì sao? Lý Thái Sử mạnh mẽ như vậy, đối mặt ba chiêu của Mộ Dung Hồng Lệ mà không hề yếu thế còn chiếm ưu thế nữa chứ, làm nàng phải thừa nhận kém cạnh. Tửu Tiên Nhân đụng phải Mộ Dung Hồng Lệ chỉ có nước thua, không lẽ trận chiến không lâu trước đó Lý Thái Sử chẳng hề dùng hết sức ư? Gã đã hiểu lầm Lục Nguyên, lúc ấy hắn thật tình chỉ cao hơn Tửu Tiên Nhân một đường thôi, nhưng chữ rượu tỏa sáng, chính tự tỏa sáng thế là thực lực liên tục bước nhanh nên mới có biểu hiện như thế.
Mấy cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng khác con mắt trợn trừng, đây chính là tân cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng Lý Thái Sử đấy ư. Lúc trước còn xếp hạng bốn mươi sáu tại sao bây giờ thực lực đã trên Mộ Dung Hồng Lệ hạng tám rồi? Nên biết rằng Năm Mươi Thiên Bảng càng ở hàng đầu thì càng khó lên, khoảng cách một trời một vực. Lý Thái Sử quá khoa trương, giờ đã có thực lực mấy hàng đầu Thiên Bảng rồi, không uổng là Ám Chi Tử. Không chút nghi ngờ, đám người đều xem Lý Thái Sử là Ám Chi Tử. Thân phận của Yến Thương Thiên thành che giấu tốt nhất cho Lý Thái Sử, có thể hợp lý giải thích rất nhiều thứ, Yến Thương Thiên cũng sẽ không rảnh rỗi nhảy ra đính chính.
Bây giờ đám cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng chỉ có suy nghĩ là mới đầu họ tuyệt đói không tin Lý Thái Sử đánh thắng Tửu Tiên Nhân được, nhưng bây giờ thì cảm thấy Tửu Tiên Nhân thổi phồng. Mới đầu Tửu Tiên Nhân nói là chỉ kém hơn Lý Thái Sử một chút, bây giờ xem ra không phải một chút mà là rất nhiều.
Lục Nguyên hỏi:
- Phải rồi, ta đến hỏi Hoang Chi Tử sao rồi? Nghe nói là bị bắt?
Thì ra là hỏi chuyện này, xem ra Lý Thái Sử cũng có dã tâm với văn minh chi thể của Hoang Chi Tử. Phi Vệ cười thầm trong bụng, tự nhủ phải kết giao với Lý Thái Sử tiềm lực vô hạn, hơn nữa có nho chi văn minh làm chỗ dựa.
- Hoang Chi Tử bị bắt giữ, là Côn Bằng Vương ra tay nhưng Hoang Chi Tử không có giết văn minh chi thể Quán Quán.
Lục Nguyên ngây ra, hỏi lại:
- Văn minh chi thể tên là gì?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1297-1298 : Loan Loan
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Phi Vệ lặp lại một lần:
- Loan Loan.
- Cái tên lạ thật.
Lục Nguyên che giấu trong lòng dậy sóng, trong ký ức của hắn Loan Loan là một ma nữ. Không sai, chính là trong thử thách trung ương thiên triều thiếu nữ như không cốc u lan lại có vài phần khí chất quỷ mị, là tử địch với Sư Phi Tiên. Không ngừ rằng văn minh chi thể khác chính là Loan Loan. Chắc Sư Phi Tiên cũng biết tin tức này, Lục Nguyên dùng thần thức tản vào tân kiếm thế giới của mình phat ra thanh âm.
- Một văn minh chi thể khác là Loan Loan.
Nghe nói vậy Sư Phi Tiên vốn khoanh chân tĩnh tọa tu hành tăng thực lực ngây ra. Thiêu nữ thanh lệ như tiên qua một lúc mới thở hắt ra.
- Ta sớm đoán được văn minh chi thể khác sẽ là Loan Loan.
Đối với kẻ thù truyền kiếp Đại Dịch quốc này Sư Phi Tiên có cảm tình khó chia rõ, ân oán năm đó chuyển tới bối cảnh trung ương thiên triều cực kỳ khổng lồ dường như biến rất nhỏ hẹp.
Sư Phi Tiên hỏi:
- Nàng sống hay đã chết rồi?
Lục Nguyên đáp:
- Nghe nói dường như chưa chết.
Sư Phi Tiên thở ra một hơi, không biết nghĩ cái gì.
Lục Nguyên thu lại thần thức, hỏi:
- Hoang Chi Tử không giết văn minh chi thể khác tên gọi Loan Loan?
- Đúng vậy, không giết. Hắn là tên gian xảo, dùng đồng mệnh tỏa liên tiếp với Loan Loan. Chỉ cần hắn chết thì Loan Loan chết, hắn sống thì Loan Loan sống. Cho nên mặc dù bắt được hắn lại không thể giết, giết hắn rồi là không có văn minh chi thể, văn minh thần hoa cũng mất. Giết Hoang Chi Tử không có văn minh thần hoa lại đắc tội với văn minh cảnh, chuyện này không ai muốn làm, cho nên Côn Bằng Vương giam cầm hắn, giờ đang định buộc hắn dùng văn minh chi thể.
Phi Vệ muốn kết giao với Lý Thái Sử, nho chi văn minh nên sảng khoái nói ra những điều này.
Thì ra là vậy, Lục Nguyên coi như hiểu, trong lòng cũng tò mò về pháp thuật đồng mệnh tỏa.
Mình đi đâu tìm pháp thuật đồng mệnh tỏa nhỉ? Lục Nguyên bắt đầu tìm kho tư liệu pháp thuật của mình nhưng không phát hiện ra pháp thuật đồng mệnh tỏa, tuy nhiên lúc sưu tầm di vật của Thiên Hồn Pháp Sư thì có thấy thứ này, cũng phát hiện cách khống chế pháp thuật đồng mệnh tỏa. Thiên Hồn Pháp Sư thích nhất chươi đủ loại sinh mệnh nên có pháp thuật này không lấy làm kỳ.
Pháp thuật đồng mệnh tỏa khó khăn không quá lớn, sau khi học xong Lục Nguyên rất nhanh sử dụng với Sư Phi Tiên.
- Sư Phi Tiên, ta lập tức cùng ngươi dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa, trong thời gian nhất định sinh mệnh chúng ta sẽ liên kết để tránh cho lỡ mà ta không địch lại đối thủ thì có thể mượn ngươi giữ mạng sống.
Hoang Chi Tử làm như vậy thì tất nhiên mình cũng bắt chước theo, con người cẩn thận chút không có sai.
Sư Phi Tiên không phản đối, nàng vốn thiếu ân tình Lục Nguyên rất nhiều, nếu không có hắn giúp đỡ thì nàng sớm bị người tế luyện, rút đi văn minh thần hoa, chết lâu rồi.
Nàng hỏi:
- Có thể giải trừ pháp thuật đồng mệnh tỏa không?
Lục Nguyên nói:
- Tất nhiên là có thể nhưng quyền chủ động nằm ở ta.
Hắn lập tức thi triẻn pháp thuật đồng mệnh tỏa, chớp mắt liên kết mạng của mình và Sư Phi Tiên. Khi sinh mệnh hai người liền nhau thì có cảm giác là lạ.
Tửu Tiên Nhân chợt thắc mắc hỏi:
- Không biết Lục Nguyên đi nơi nào nữa?
Phi Vệ nói:
- Đúng vậy, Lục Nguyên đó núp kỹ thật.
- Nhưng tất cả chúng ta đều ở trong thế giới côn bằng tìm hắn, chắc là hắn sẽ không trốn bao lâu đâu. Hơn nữa vu trớ tông sư Âu Dương Lạc có được một ít máu của Lục Nguyên.
Phi Vệ nói:
- Âu Dương Lạc giỏi nhất là dùng máu nguyền rủa, Lục Nguyên không trốn thoát được bao lâu đâu.
Lục Nguyên nghe bọn họ nói vậy không có bao nhiêu phản ứng.
Là lúc đi luyện chữ lười rồi, hắn giơ tay lên nói:
- Các vị, ta còn có một số việc, trước tiên cáo từ.
Phi Vệ muốn kết giao với người nho chi văn minh sắp lên cao nên cười nói:
- Lý huynh không cùng chúng ta đi bắt giữ Lục Nguyên sao?
Mình đi bắt bản thân hả? Lục Nguyên toát mồ hôi, nói:
- Không được, ta còn có chuyện khác.
Chớp mắt Lục Nguyên đi mất, Mộ Dung Hồng Lệ thấy hắn đi mặt không biểu tình thật sự trong lòng rất giận. Tại sao nàng thua người nho chi văn minh này được chứ, dựa theo cổ huấn của cầm chi văn minh thì mình làm sao cũng không thể thua người nho chi văn minh được, Mộ Dung Hồng Lệ thầm siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch.
Lại nói Lục Nguyên từ biệt năm người cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xong đi dạo khắp nơi.
Thực lực của mình khoảng hạng năm Thiên Bảng.
Tiếp theo là chữ lười.
Chữ lười, nên luyện làm sao đây.
Thôi kệ, trước tiên nhớ lại đoạn ngày đầu Hoa Sơn đi, khi đó là thời gian mình lười biếng nhất. Sư phụ Lý Nguyên Bạch yêu cầu nghiêm khắc với mình thì không tính vào trong, mình rảnh rỗi sẽ đi dạo khắp nơi, chơi đùa, sống an nhàn. Khi đó mình rảnh rỗi ngủ nướng, không thì cùng Diệp Phương, Diệp Viên đi khắp Hoa Sơn tìm các món dân dã. Đoạn thời gian kia thú rừng trong Hoa Sơn rất tội nghiệp.
Giờ nhớ lại đột nhiên sâu trong lòng truyền đến rung động.
Rung động không ngừng bùng nổ, máu trôi nhanh chóng.
Có chuyện gì vậy?
Lục Nguyên lập tức vận đại nhân quả thiết tắc, trước mặt xuất hiện một hư không nhân quả chi bàn. Lục Nguyên đối với nhân quả thiết tắc ngày càng sâu sắc, lấy ra nhân quả chi bàn cảm giác cái bóng vu thuật, dường như có ai đang nguyền rủa mình. Hắn chợt nhớ lúc trước Phi Vệ nói là Âu Dương Lạc có được máu của mình, sẽ dùng máu đó để nguyền rủa, xem ra là thật rồi.
Đây là hạng bốn Thiên Bảng, vu trớ tông sư Âu Dương Lạc.
Gã quả nhiên có được máu của mình, nếu gã đã được gọi là vu trớ tông sư thì chắc dùng máu của mình để truy tìm bản thân.
Lục Nguyên giật mình, nếu là vậy thì ngụy trang Lý Thái Sử mất hết tác dụng rồi.
Cái này nên làm sao đây?
Tay Lục Nguyên đánh ra trong không trung, nói:
- Nhân quả đảo ngược, điên đảo càn khôn.
Nhân quả thiết tắc đánh ra muốn ngăn cản vu chú của vu trớ tông sư Âu Dương Lạc. Vu trớ tông sư nguyền rủa đang kích động máu của mình nhưng chắc chưa thấy giả trang hiện nay, tức là không phát hiện thân phận Lý Thái Sử.
Nhưng gã xếp hạng bốn Thiên Bảng, nổi tiếng về vu thuật nguyền rủa, muốn dựa vào nhân quả thiết tắc ngăn cản một lúc thì được nhưng lâu dời là không thể.
Tại sao máu của mình rơi vào tay Âu Dương Lạc? Phải rồi, ở đại chiến xếp hạng môn phái mình hộc ra nhiều máu, chắc là chuyện khi đó.
Bây giờ phải trước tiên đổi lại thân phận Lý Thái Sử mới được, nếu không thì mọi chuyện sẽ lộ ra hết.
Lục Nguyên lập tức bắn ra nhiều nguyên khí thiên địa rối loạn xung quanh, qua chốc lát làm Lý Thái Sử giả bay đi. Lục Nguyên thì thong dong xuất hiện, rốt cuộc đổi lại thân phận của mình. Hắn mởi đổi lại không bao lâu thì tấy một con chim xám to lớn che trời bay đến, tốc độ nhanh như tia chớp.
Chim xám to đáp xuống liền biến thành một người, người đàn ông trung niên khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì. Ở bên cạnh người đàn ông trung niên chính là Âu Dương Lạc mới rồi thông qua nhân quả chi bàn trông thấy gã, còn có một người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư.
- Ta là Côn Bằng Vương.
Người đàn ông trung niên khí thế mạnh nhất nói, thanh âm hùng hồn mạnh mẽ.
Âu Dương Lạc khùng khục cười nói:
- Ta là Âu Dương Lạc.
Người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư tự giới thiệu:
- Ta là Phương Chu.
Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương, hạng bốn Âu Dương Lạc, hạng bảy Phương Chu.
Trận thế này thật là hoa lệ.
Đụng phải tình huống này Lục Nguyên phải kêu một tiếng xui xẻo, bây giờ thực lực của hắn hơi kém Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, thắng Phương Chu.
- Ngươi núp rất giỏi, đáng tiếc có lọt ra máu, nó nằm trong tay ta cho nên ngươi không trốn thoát được quá lâu.
Côn Bằng Vương nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, tiếp một chiêu của ta đi!
Gã đánh ra một chưởng, chưởng như muốn che trời lấp đất, chính là trong côn bằng chưởng pháp tuyệt học của gã khởi thủ chi chưởng. Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm địch lại. Một kiếm va nhau Lục Nguyên bỗng lùi lại chút.
Côn Bằng Vương giật mình nói:
- Ủa, ngươi ở trong Thiên Bảng chẳng phải xếp hạng hơn hai mươi à? Không ngờ có thực lực như vậy!
Lúc trước thân phận Lục Nguyên giết đối thủ mạnh nhất là Thiên Hồn Pháp Sư, cho nên hắn ở hạng hai mươi mấy. Côn Bằng Vương vốn định một chiêu bắt lấy Lục Nguyên kết quả ra tay mới phát hiện thực lực của hắn khá cao minh.
Âu Dương Lạc và Phương Chu cũng kinh ngạc, không thể ngờ được Lục Nguyên có lực lonwjg như vậy. Nhưng rồi Âu Dương Lạc cười âm hiểm, máu của Lục Nguyên ở trong tay gã nên có thể làm rất nhiều trò.
Gã đọc một chuỗi dài:
- Lấy vu chi lực, vu chi tổ thần, vạn vu sùng bái, lấy máu hiến tế!
Theo Âu Dương Lạc đọc, Lục Nguyên phát hiện máu xảy ra biến đổi, một loại biến ododir không thể tự khống chế. Thực lực không cách nàophát huy hết ra, cố tình lúc này đang đấu với cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương. Vốn thực lực của hắn đã không bằng Côn Bằng Vương rồi bây giờ bị Âu Dương Lạc nguyền rủa thì sức mạnh càng giảm, không phải đối thủ của Côn Bằng Vương. Chưởng pháp của Côn Bằng Vương từng chưởng đánh ra, Phương Chu cũng tham gia cuộc chiến. Có Phương Chu tham gia khiến Lục Nguyên tăng lớn áp lực, chỉ chốc lát đã túng một chưởng của Côn Bằng Vương, không đợi Lục Nguyên kịp phản ứng thì vô số lông chim trói lấy hắn.
Côn Bằng Vương giam cầm Lục Nguyên xong đôi tay chộp hướng hắn, giây sau buồn bực nói:
- Ngươi cũng dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa.
Chết tiệt, lúc trước Côn Bằng Vương bắt Hoang Chi Tử kết quả gã dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa, bây giờ Lục Nguyên cũng dùng thứ này.
Phương Chu hỏi:
- Làm sao đây?
Côn Bằng Vương nói:
- Còn làm gì được? Lục Nguyên là nữ tế của chủ pháp cổ văn minh, chúng ta không tiện đắc tội, dù sao chỉ muốn có được văn minh thần hoa thôi. Nếu như bây giờ giết chết Lục Nguyên thì có pháp thuật đồng mệnh tỏa, không lấy được văn minh thần hoa, vậy nên chỉ đành giam giữ trước đã.
Lý do giống như Hoang Chi Tử, lần này tranh đấu bởi vì gom tài nguyên, có cơ hội được văn minh thần hoa nếu mà giết chết hắn thì sẽ tan thành mây khói. Một kỷ nguyên tối đa một lần xuất hiện hai văn minh chi thể, giết người không được ích lợi gì rồi còn đắc tội một đống chủ văn minh, chuyện này Côn Bằng Vương không là đồ ngu sao mà làm được?
Âu Dương Lạc âm trầm cười tới gần nói:
- Thật ra cũng không sao, ta biết thi triển vu tùng chi thuật. Vu tùng chi thuật mặc dù tón thời gian chút nhưng chỉ cần hoàn thành nó thì Hoang Chi Tử, Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn giao ra văn minh chi thể thôi.
Đây là lý do đám Côn Bằng Vương không có giết người, bởi vì Âu Dương Lạc còn có chiêu thức đó.
Âu Dương Lạc nói:
- Chúng ta còn cần hai người hạng ba, năm, cho nên phải tìm một nơi yên lặng không ai biết để thi triển vu tùng chi thuật của ta.
Côn Bằng Vương nói:
- Chuyện này thì dễ.
Đúng là đơn giản thật, vì nó là tiểu thiên thế giới của Côn Bằng Vương, địa bàn của ta thì ta làm chủ, thế giới của ta thì ta xưng vương, có chỗ hẻo lánh không ai biết, ví dụ như Cực Hải Chi Quốc. Cực Hải Chi Quốc là quốc gia tận cùng của thế giới côn bằng, phải qua rất nhiều ngư quốc mới đi vào được, còn có tầng tầng phòng vệ, nhiều tướng lĩnh thuộc hạ của Côn Bằng Vương, mê cung từng tầng. Dù là hạng ba, hạng sáu Thiên Bảng muốn vào Cực Hải Chi Quốc cũng không dễ dàng.
Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, Phương Chu bay xuống dưới, lúc lặn vào mặt sông thì Côn Bằng Vương đánh ra thủy chi kết giới, chỉ chốc lát sau ba người biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này trong thủy chi thế giới đi ra một người.
Người đó rất là gầy tẻo tèo teo, đứng đó như gió thổi sẽ bay đi luôn, không có cảm giác tồn tại gì cả. Người này chính là xếp hạng năm trong Thiên Bảng, Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ.
Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ nhíu mày nói:
- Côn Bằng Vương ở trong thế giới ucar hắn đúng là vô địch, ngay cả ta cũng đuổi theo không kịp. Nếu không phải trong thế giới côn bằng thì Côn Bằng Vương không thể làm được điều này.
Thật ra lúc đám Côn Bằng Vương đấu với Hoang Chi Tử thì Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ đang tìm cơ hội, nhưng Hoang Chi Tử suy yếu bị bắt mà gã vẫn chưa tìm ra chỗ hở.
Nhưng Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ vẫn đuổi theo, muốn sau này tìm cơ hội khác, ai ngờ Âu Dương Lạc lấy ra máu của Lục Nguyên tìm kiếm hắn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, chờ bắt được Hoang Chi Tử thì sẽ dùng. Lúc bắt giữ Lục Nguyên thì Phương Truy Thủ thì gã vẫn không tìm ra cơ hội.
Phương Truy Thủ không cam lòng, không lẽ để hai văn minh chi thể đều rơi vào tay ba người Côn Bằng Vương ư? Nếu là vậy thì khó chịu lắm nha.
Xem ra mình phải tìm một minh chủ, Mộ Dung Hồng Lệ không tệ, còn có một người xếp hạng ba.
Lục Nguyên phát hiện gặp người quen, Hoang Chi Tử, mà trạng thái cũng rất kỳ diệu!
Lục Nguyên có nghĩ tới ở trong tình huống nào gặp lại Hoang Chi Tử.
Nhưng nói thật tình là Lục Nguyên chưa từng nghĩ hai người sẽ gặp mặt như thế này.
Lúc ấy mình còn nghĩ sẽ ở tuyệt địa nào đó cùng Hoang Chi Tử cao thủ quyết đấu, có phong độ tuyệt thế cao thủ cái gì.
Kết quả giờ thì hai người đều là đối tượng bị bắt giữ.
Cho nên, lúc Hoang Chi Tử ra khỉo ống tay áo Côn Bằng Vương thì Lục Nguyên giật nảy mình.
Tất nhiên hiện tại Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đều là bị lông chim trói, chỗ bấu chốt bị lông chim quấn chặt, pháp lực không thể di chuyển.
Khi Hoang Chi Tử trông thấy Lục Nguyên thì cũng bị rung động.
Lục Nguyên cười cười nói:
- Hoang Chi Tử, không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc này.
Hoang Chi Tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Có Côn Bằng Vương dẫn dắt, trải qua rất nhiều ngư quốc, rốt cuộc tới Cực Hải Chi Quốc trong truyền thuyết. Cực Hải Chi Quốc ở dưới nước qua nhiều nơi, chính giữa cong cong quấn quấn. Âu Dương Lạc thầm nghĩ nơi này không uổng là cực kỳ bí ẩn, dù là hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ có đuổi theo e rằng không bám sát được.
Họ vào trong Cực Hải Chi Quốc, đi tới một góc hẻo lánh, đó là thâm cốc không có tên.
Côn Bằng Vương đáp xuống nói:
- Chính là chỗ này, bây giờ nhờ vào ngươi, Âu Dương Lạc.
Gã quăng Hoang Chi Tử, Lục Nguyên đập xuống đất.
Âu Dương Lạc gật đầu, chỉ thấy gã lật tay ở không trung hiện ra một tòa tế đàn, tòa tế đàn vừa xuất hiện thì chỉ to cỡ bàn tay nhưng đón gió biến lớn, cỡ một gian phòng, cao một trượng. Gã giơ tay lên bỏ Hoang Chi Tử, Lục Nguyên vào tế đàn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1299-1300 : Âu Dương Lạc
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Tế đàn của gã tên gọi là vu tổ tế đàn, chính là một trong các pháp khí gã ngưng luyện năm tháng vô cùng, cũng là một trong ba pháp khí lợi hại nhất của gã.
Âu Dương Lạc đứng trên tế đàn, cách Hoang Chi Tử và Lục Nguyên khá gần.
Âu Dương Lạc sắp thi triển cái gọi là vu tùng chi thuật!
Vu! Loại rất là nhiều kỷ nguyên trước.
Tùng, cân tùng! Khiến người tạm thời đánh mất lý trí, thính tùng.
vu tùng chi thuật chính là một loại vu thuật khiến người tạm thời mất đi lý trí!
Chỉ cần vu tùng chi thuật thi triển thành công, Hoang Chi Tử, Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn giao ra văn minh chi thể, đây là nguyên nhân lớn nhất tại sao Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc lúc trước không giết chết hai người. Họ cùng sử dụng pháp thuật đồng mệnh tỏa, nếu không có nó thì dưới tình huống chịu bó tay chúng tuyệt đối sẽ giết người đoạt bảo, văn minh chi thể mới là quan trọng nhất.
- Trong kỷ nguyên có vu giáng sinh, viễn cổ có linh, tên gọi là vu...Vu chi lực, lực có thể đoàn thể hóa cực...Vu chi trí, khả thi quỷ thần chi thuật...
Âu Dương Lạc lầm bầm vu tùng chi thuật tinh chú, vu chú cần thời gian khá lâu, có thể tạm thời khống chế cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hàng đầu vốn là không dễ, mất chút thời gian làm được cũng là chuyện rất kinh khủng.
Hoang Chi Tử nhắm mắt lại.
Lục Nguyên cũng nhắm mắt, hắn không muốn giao ra văn minh chi thể. Sư Phi Tiên là sư muội của hắn, là người trong kiếm đạo, cho nên phải cứu nàng.
Vậy thì phải nghĩ cách thoát khốn.
Nhưng bây giờ pháp lực toàn thân bị lông chim của Côn Bằng Vương giam cầm, không thể nhúc nhích cứng đời
Làm sao đây?
Mặc kệ nó, trước tiên tăng thực lực đã, nếu có sức mạnh thì chắc chắn sẽ phá được loại lông chim này.
Muốn tăng thực lực chỉ có một chữ lười. Nếu mình có thểk hiến lười tỏa ánh sáng thì tăng mạnh thực lực, đến hạng nhất, hạng hai trong Thiên Bảng, tuyệt đối không kém hơn Côn Bằng Vương, rất có thể còn trên gã nữa. Vậy thì tiến hành đợt tu hành cuối cùng đi, nhưng làm sao tu chữ lười đây?
Bất giác nhớ tới năm tháng ở Hoa Sơn, tiếp tục đoạn tu hành vừa rồi.
Lục Nguyên nhớ lại chuyện năm đó, bỗng nhiên nghĩ rằng, có lẽ chữ lười không cần tu luyện rắc rối như vậy.
Tu luyện chữ lười khác với những cái khác.
Mình chỉ cần làm một chuyện thôi, đó là chẳng làm gì cả.
Không sai.
Tu luyện quá mệt mỏi, sao mà thoải mái bằng làm biếng chứ, mặc kệ nó, không tu hành nữa.
Lục Nguyên mơ màng muốn ngủ, thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài Âu Dương Lạc còn tưởng là vu tùng chi thuật có hiệu quả nên rất vui mừng, tiếp tục niệm vu chú.
Lục Nguyên cảm thấy tu luyện mệt mỏi quá định làm biếng, thấy ngồi mệt nên nằm phịch ra đất ngủ. Âu Dương Lạc ở trên vu tổ tế đàn, nó hơi lạnh chút nhưng không thể nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Suy nghĩ cũng quá mệt mỏi, lười suy nghĩ, ngủ.
Bây giờ có thể nói là Lục Nguyên cực kỳ lười, lười tu luyện, lười ngồi muốn nằm, suy nghĩ cũng lười luôn. Vu chú của Âu Dương Lạc đã xâm nhập vào thân thể Lục Nguyên, tác động thần thức nhưng hắn phớt lờ nó, giống như có ruồi bọ vậy, lười để ý, tiếp tục ngủ.
Lười! Cực kỳ lười!
Bây giờ điều Lục Nguyên phải làm là vô cùng lười. Lúc này thân thể Lục Nguyên hàon toàn thả lỏng.
Thấy Lục Nguyên triệt để thả lỏng thì khóe môi Hoang Chi Tử cong lên khinh thường. Lục Nguyên quả nhiên là phế vật, gặp nghịch cảnh liền bỏ cuộc, gã thì không đâu.
Lục Nguyên đang lười hết thuốc cứu chữa, dường như tân kiếm thế giới sắp hoàn toàn ngủ, dù là Sư Phi Tiên ngồi xếp bằng trong đó cũng bị ảnh hưởng, mê man rồi thiếp ngủ. Cô Cô cũng ngủ, kiếm ý quái vật tiểu kiếm là sinh linh hoang dại dã tính nhất, nó muốn chống cự nhưng rồi liền ngoan ngoãn ngủ.
Lục Nguyên mà ngủ thì nguyên tân kiếm thế giới đều ngủ.
Đang lúc ngáy khò khò thì bỗng trong vô tận mê mang tân kiếm thế giới bùng phát chữ to bốn hàng
Ta ngủ một giấc mộng say, ngàn năm vạn năm tỉnh dậy.
Tỉnh lại biến đổi nghiêng trời lệch đất, liên quan gì ta ngủ tiếp thôi.
Thơ hay, thơ hay!
Ủa! Mình còn nói thơ hay, sao bỗng tỉnh rồi.
Lục Nguyên phát hiện đã tỉnh lại, phát hiện chữ lười trong thần thức tỏa ra ánh sáng trắng. Thành công! xem ra thực lực của mình lại tiến xa, hơi vận chuyển pháp lực thì thấy no có thể chảy, tốt hơn mới rồi rất nhiều. Dù sao pháp lực hiện nay của mình tuyệt đói không dưới Côn Bằng Vương, đương nhiên muốn phá lông chim thì cần thời gian rất dài. Côn Bằng Vương dùng để giam cầm Hoang Chi Tử, Lục Nguyên không phải lông chim bình thường mà gọi là bắc minh chi vũ, rất khó đối phó.
Mới rồi ngủ một giấc no mắt, vì từ khi vào trung ương thiên triều luôn có gánh nặng đè trên người nên cho tới nay Lục Nguyên chưa từng nghỉ ngơi tốt, cứ chạy ngowjc đi xuôi hoài. Bây giờ mới ngủ say một giấc, ngủ nướng đã luôn, sướng hơn cả ngủ ở Hoa Sơn. Mõi mệt tích lũy từ khi vào trung ương thiên triều tới nay lần này hoàn toàn phóng thích.
Trừ xông bắc minh chi vũ cần một canh giờ ra không còn vấn đề.
Đúng rồi, Âu Dương Lạc còn đang niệm vu chú, thật rắc rối, mặc dù có chính tự triệt tiêu một phần thương tổn nhưng vẫn rắc phiền phức. May là thần hồn của mình cường đại, coi như chống một canh giờ không vấn đề, một canh giờ sau mình ó thể thoát khốn, đến lúc đó phải đập bẹp Âu Dương Lạc.
thời gian còn lại khá dài nên làm gì nhỉ?
A phải rồi, là kiếm thuật! Thiết tắc!
Trong mười thiết tắc có một loại thiết tắc là tâm chi thiết tắc! Tâm chi thiết tắc cần hiểu tâm của vạn vật và của mình! Mình sớm đã lĩnh ngộ vạn vật chi tâm, nhưng mà vẫn không ngọ ra tâm của mình, vậy nên tâm chi thiết tắc vẫn không thành tựu được, có lẽ bây giờ là lúc lĩnh ngộ tâm của mình.
Tâm của mình là cái nhỉ?
Lần này gần như nước chảy thành sông hiểu rõ tâm của mình.
Tâm của mình nói thẳng là bốn chữ: rượu, kiếm, lười, chính.
Sâu trong tâm chi thiết tắc để lại bốn thứ này.
Lần này vì chứng văn minh chi đạo mà đem bốn chữ trong thần hồn tỏa ra ánh sáng trắng, vậy nên cũng thuạn tiện lĩnh ngộ bốn chữ này, hiểu tâm của mình.
Tâm chi thiết tắc, thành!
Đây là thiết tắc mình thành tựu rồi, vì lâu quá không luyện thiết tắc nên mất chút thời gian đếm, mình đã biết thời gian thiết tắc, không gian thiết tắc, nhân quả thiết tắc, trật tự thiết tắc, âm dương thiết tắc, luân hồi thiết tắc này lục đại thiết tắc, hiện tại thành tựu thiết tắc thứ bảy.
Còn có thích ứng thiết tắc, thiết tắc thứ tám này còn kém một chút là thành công nhưng tạm thời chưa xong.
Rồi lực chi thiết tắc vẫn chưa khởi động.
Vận mệnh thiết tắc, không cần nghĩ, từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên, không một người làm được, Lục Nguyên không cho rằng hắn đặc biệt đến mức đó.
Thiết tắc càng tới gần mười thì càng khó, mỗi tăng lên một cái thì thực lực khá cao.
Bây giờ Lục Nguyên từ sáu thiết tắc biến thành bảy, trong khoảnh khắc thực lực vọt lên một khúc, nếu nói mới rồi đem chữ lười tỏa ánh sáng trắng là tận cùng dưới văn minh cảnh, thực lực ngang ngửa với Côn Bằng Vương, vậy bây giờ sức mạnh đã vượt qua gã, đây là tự tin tuyệt đối.
Nhưng tăng mặt kiếm thuật thôi, kiếm thuật có diệu hơn nữa cũng bó tay với bắc minh chi vũ. Còn nửa canh giờ mới chấn vỡ bắc minh chi vũ ra được.
Âu Dương Lạc còn đang niệm vu tùng chi thuật, gã cho rằng sắp thành công rồi.
Côn Bằng Vương đang chờ đợi.
Hoang Chi Tử nhắm chặt mắt, bộ dạng giống như Lục Nguyên mê man bởi vu tùng chi thuật.
Thiên bảng hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ, hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch đang tìm kiếm tung tích của Côn Bằng Vương. Hai vị cao thủ này không dễ chọc, đặc biệt là hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch!
Đây là tình cảnh rất quái dị. Ở một nơi hoang vắng mà lạnh lẽo, phủ kín tuyết trắng.
Côn Bằng Vương và Phương Chu chắp tay sau lưng đứng, canhr giác bốn phía.
Trên vu tổ tế đàn vẽ đầy đồ án vu, Âu Dương Lạc không ngừng niệm vu chú cực kỳ quái dị, từng âm tiết thốt ra từ miệng gã tiến vào đầu Lục Nguyên, não Hoang Chi Tử. Hai người đều mơ màng ngủ say, Âu Dương Lạc vẫn đang không ngừng niệm.
- Ta lấy máu của ta, vu tổ tiến hiến!
Âu Dương Lạc đã đến lúc mốt chốt, ở trên không trung có một vu tổ khổng lồ xuất hiện, đó là hơi thở vu, hơi thử hùng bá vô số kỷ nguyên hoang dã, hoàn toàn khác với hơi thở ma thần. Ma thần là hơi thở tà ác, vu tổ là cổ phác, cổ phác mà đại khí, quỷ dị.
Hiện tại vu tổ lộ ra dữ tợn.
Đó là ảo ảnh hóa ra từ sâu trong thời không, trước tiên lộ ra một bàn tay vu tổ.
Bàn tay vu tổ này bên trên đầy ắp đồ án vu, vu chi quỷ dị.
Âu Dương Lạc biết đã đến lúc mấu chốt.
Trong khoảnh khắc đó Hoang Chi Tử chợt mở mắt ra, rõ ràng hồng hoang thần kích của gã nằm trong tay Côn Bằng Vương, nhưng tay gã bỗng xuất hiện một binh khí cấp văn minh. Một thanh trường kích mnag theo hơi thở thiên mệnh, hóa thành hàng vạn nước lũ vọt qua đâm hướng Âu Dương Lạc.
Đâm thẳng vô địch!
Biến cổ xảy ra.
Biến cố này làm Âu Dương Lạc không kịp phản ứng lại.
Nếu là bình thường thì thôi đi, cố tình phút mấu chốt vu tùng chi thuật. Chớp mắt này gã không thể ngừng vu tùng chi thuật để phản kích, nếu không thì sẽ bị vu tổ phản phệ, gã trông thấy nỗi thống khổ vu tổ phản phệ, khi đó sư phụ của gã bị vu tổ từng chút một ăn mất, ký ức còn mới mẻ đây.
Côn Bằng Vương không ngờ bắc minh chi vũ của gã giam cầm rồi mà Hoang Chi Tử còn phản kích được, nhanh chóng bay đi nhưng tốc độ chậm một kịp. Một kích của Hoang Chi Tử còn nhanh hơn lúc chưa bị bắt giữ, Côn Bằng Vương có chuẩn bị trước nhưng là hướng về tốc độ của đó của Hoang Chi Tử chứ không phải là tốc độ hiện giờ.
Phương Chu ở trong Thiên Bảng xếp hạng byar, trong năm người có mặt thực lực của gã yếu nhất, ngay cả Côn Bằng Vương còn không phản ứng lại thì đương nhiên gã càng chậm một nhịp.
Trường kích mang theo hơi thở đại biểu thiên mệnh nặng nề đâm vào người Âu Dương Lạc.
Âu Dương Lạc có thể xếp hạng bốn trong Thiên Bảng mặc dù lần này chịu thiệt vào phút mấu chốt bị Hoang Chi Tử tập kích, nhưng không phải gã không có bùa giữ mạng. Chớp mắt ở phía xa xuất hiện Âu Dương Lạc khác, mà chỗ cũ Âu Dương Lạc biến thành áo choàng đen rớt xuống đất, nhưng Âu Dương Lạc phía xa chỗ ngực bị thương, hiển nhiên gã chiuj thương rất nặng.
Hoang Chi Tử một kích đánh lén làm cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng bốn Âu Dương Lạc bị thương nặng nhưng không vội vã tấn công, trường kích giơ ngang, uy phong lẫm lẫm.
Phương Chu nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Làm sao có thể? Ngươi muốn phản kích tại sao ta không có phản ứng gì cả? Theo lý thì quy liệt thiên cơ dịch sổ của ta có thể suy tính ra mới đúng chứ! Phương Chu không thể tin nổi, mặc dù sức chiến đấu của gã chỉ là thứ bảy trong Thiên Bảng, tương đương với Mộ Dung Hồng Lệ nhưng biết trắc tính, tỵ hung gặp cát. Chính vì tin tưởng vào quy liệt thiên cơ dịch sổ quá nên gã mới không ngờ Hoang Chi Tử sẽ phản kích, điều này rõ ràng không có trong quy liệt thiên cơ dịch sổ.
Hoang Chi Tử kiêu ngạo cười nói:
- Kích trong tay ta gọi là thiên mệnh thần kích.
- Ta là kỷ nguyên chi tử, ta tức là thiên mệnh. Ngươi chỉ là suy tính thiên mệnh, dưới tình huống như thế làm sao ngươi có thể suy tính ra ta được, thật nực cười.
Giọng điệu thật cuồng vọng.
Côn Bằng Vương nhìn hướng Hoang Chi Tử, nói:
- Bắc minh chi vũ của ta không bình thường, là lấy Bắc Minh chi tinh, khống chế pháp lực người không thể nhúc nhích, tại sao ngươi phá được?
Côn Bằng Vương không nóng nảy, là là hạng hai Thiên Bảng phải có khí độ của hạng hai.
Hoang Chi Tử lạnh lùng cười, lật tay lại, không trung xuất hiện một văn tự.
Khí thế văn tự khác với văn tự bình thường.
Đây là!
Ban đầu văn tự!
Không ngờ trong tay Hoang Chi Tử không có ban đầu văn tự, Lục Nguyên ở bên cạnh rất kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại thì khí vận của Hoang Chi Tử không kém gì mình, mình có một ban đầu văn tự thì Hoang Chi Tử cũng có là chuyện rất bình thường. Nhưng không biết Hoang Chi Tử có ban đầu văn tự là cái nào nhỉ? Lục Nguyên hơi tò mò.
Bây giờ Lục Nguyên tạm thời bị bắc minh chi vũ giam cầm không thể nhúc nhích nên đành xem kịch vui.
Ban đầu văn tự trong tay Hoang Chi Tử dường như khác với ban đầu văn tự bình thường. Liếc sơ dường như ánh mắt bị nó hút lấy, tầm mắt xung quanh cũng bị vặn vẹo cắn nuốt. Đây là văn tự gì vậy? Lục Nguyên lấy lại bình tĩnh mới thấy rõ, hóa ra là thôn tự.
Ban đầu văn tự thôn tự, khoan đã! Bây giờ vô tướng thôn phệ quyết của mình đã tiểu thành, nghe nói đại thành cần có một thôn tự.
Mà hiện nay Hoang Chi Tử nắm giữ thôn tự, không lẽ đây chính là vận mệnh sao?
Tay phải Hoang Chi Tử cầm thiên mệnh thần kích, tay trái nắm thôn tự, nói:
- Ban đầu văn tự thôn tự ở trong tay ta, lại lấy kỳ công thôn thiên phệ địa quyết nuốt sống bắc minh chi vũ của ngươi cũng là bình thường. Ngươi muốn lấy bắc minh chi vũ giam cầm ta, nằm mơ hả?
Côn Bằng Vương gật gù nói:
- Thì ra là vậy.
Côn Bằng Vương không ngờ Hoang Chi Tử sẽ có một thôn tự, rồi còn có kỳ công thôn thiên phệ địa quyết nữa.
Côn Bằng Vương cao giọng nói:
- Nhưng cho dù bây giờ ngươi có thoát khốn cũng vô dụng, ngươi sẽ vẫn thất bại trong tay ta!
Đây là tự tin của hạng hai Thiên Bảng.
Nghe Côn Bằng Vương tự tin như vậy thì Hoang Chi Tử buồn cười nói:
- Lần trước thua trong tay ngươi nhưng ta đã đột phá, lần này ngươi không thể thắng ta được nữa!
Hoang Chi Tử quát to, khí thế phát ra, đây là khí thế tuyệt đối không dưới Côn Bằng Vương. Hay cho Hoang Chi Tử, không ngờ chơi cú giữa trận đột phá, Lục Nguyên nhìn rất là bực mình. Không sai, mình thường hay giữa trận đột phá, nhưng thấy người khác cũng thường giữa trận đột phá thì mất vui.
Hoang Chi Tử lấy ra thiên mệnh thần kích đâm thẳng hướng Côn Bằng Vương, một kích có thể phá nhật nguyệt, Lục Nguyên thấy rõ uy lực kích đó so với lúc ở văn minh thánh địa thì mạnh hơn rất là nhiều. Bây giờ Hoa pháp Thánh đấu với Hoang Chi Tử thì đừng mơ ngang tài ngang sức nữa, có nước bị tiêu diệt. Tốc độ tiến bộ của Hoang Chi Tử thật là nhanh cực kỳ, không uổng là Hoang Chi Tử, không biết Ám Chi Tử thật sự trong truyền thuyết là ai? Hoang Chi Tử tăng thực lực nhanh như vậy thì chắc Ám Chi Tử cũng là khủng bố lắm. Thực lực cao như vậy mà chưa xuất hiện thì đúng là lạ, Lục Nguyên thầm tăng cảnh giác, không hay biết rằng Ám Chi Tử chính là Yến Thương Thiên.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1301-1302: Đấu với Hoang Chi Tử
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Khi Lục Nguyên suy tư về Ám Chi Tử thì Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đã đấu với nhau.
Hai người đánh nhau cực kỳ đặc sắc.
Một là hạng hai Thiên Bảng, một là kỷ nguyên chi tử thực lực tăng nhanh. Lần này giao đấu vô số chiêu thức cấp văn minh đánh ra, mặc dù chỉ có thể phát huy tối đa hai phần uy lực nhưng cũng là trận chiến đặc sắc. Lục Nguyên ở một bên xem thấy rất hấp dẫn, lúc đó hắn đấu cùng cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng bảy Mộ Dung Hồng Lệ chỉ thấy tuyệt học hồng lệ của nàng rất hay, nhưng so với Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đấu nhau thì không bằng. Hồn lệ của Mộ Dung Hồng Lệ như là múa búa trước cửa Lỗ Bang.
Hơn nữa lúc đánh nhau Lục Nguyên phát hiện thực lực của Hoang Chi Tử trên cả Côn Bằng Vương, chắc cỡ bằng hắn luyện thành tâm chi thiết tắc, ngang ngửa nhau.
Côn Bằng Vương là người có kinh nghiệm dày dạn không khả năng không phát hiện điều này, thực lực của Hoang Chi Tử đúng là trên gã, gã bắt đầu muốn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lấy lại cân bằng nhưng bất đặc dĩ kéo không được. Không chỉ không cân bằng được mà dần rơi vào kích vọng thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử.
Nhưng Côn Bằng Vương nổi tiếng lâu như vậy tất nhiên là có thủ đoạn, gã bỗng rống to, vô số lông chim tạc nổ, gã như mũi tên chạy thoát, đánh không lại bỏ trốn là cách hành động của gã.
Mắt thấy Côn Bằng Vương định trốn, bỗng nhiên người gã cứng đờ khựng giữa không trung.
Hoang Chi Tử nhàn nhã nói:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao có mùi vị như thế nào?
Côn Bằng Vương hú dài:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao!?
- Đúng vậy, là vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao.
Hoang Chi Tử cười khẽ nói:
- Ngươi luôn lấy lông chim làm tuyệt chiêu, lại không ngờ ta sớm âm thầm ra tay, ẩn giấu vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao chờ ngươi tốn liền dùng để giết ngươi.
Cuối cùng Hoang Chi Tử vẫn là giết chết Côn Bằng Vương, đương nhiên gã dẫu sao cũng là hạng hai Thiên Bảng nên trước khi chết phản kích làm tổn thương Hoang Chi Tử. Vai phải của gã có lỗ hổng to lớn khiến Hoang Chi Tử giảm xuống tám phần sức chiến đấu, chẳng qua cho dù thực lực giảm tám phần thì gã dư sức đối phó Âu Dương Lạc và Phương Chu. Dù sao mới bắt đầu Âu Dương Lạc đã bị Hoang Chi Tử trọng thương, Phương Chu thì chỉ xếp hạng bảy thôi.
Hoang Chi Tử động, thiên mệnh thần kích trùm hướng Âu Dương Lạc, hơn mười chiêu liền giết chết gã.
Phương Chu chạy trốn, chạy vắt giò lên cổ.
Hoang Chi Tử không đuổi theo, giết chết Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn Thiên Bảng gã đã có được nhiều ích lợi, hơn nữa bây giờ gã không rảnh để ý Phương Chu, chỗ này còn có Lục Nguyên. Lục Nguyên là một trong đại địch của Hoang Chi Tử, sức nặng lớn hơn Phương Chu nhiều lắm.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, mỉm cười, cực kỳ tự tin nói:
- Lục Nguyên, trước đó không lâu hai chúng ta đều bị đám Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc bắt, ngươi đã nói không ngờ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy. Bây giờ ta cũng muốn nói một tiếng, không ngờ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý.
Khi Hoang Chi Tử cực kỳ đắc ý chém giết hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thì Lục Nguyên đang nhanh chóng dung luyện bắc minh chi vũ, phải nhanh lên, nếu không thì bị bắc minh chi vũ giam cầm coi như thực lực có vượt qua Côn Bằng Vương cũng phát huy không được. Bắc minh chi vũ rất là lạ, Côn Bằng Vương chết rồi mà nó vẫn không giảm bớt tác dụng.
Phải nhanh lên.
Mây giờ còn một trăm giây, có kịp không?
Năm mươi giây.
Khi năm mươi giây thì Hoang Chi Tử đã đi hướng bên này.
Hoang Chi Tử làm sao không đắc ý cho được?
Gã mới giết chết không phải nhân vật bình thường mà là Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn trong Thiên Bảng.
Cường giả mạnh nhất trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều bị gã giết chết.
Chỉ dựa vào trận này gã có thể danh chấn chư thiên vạn giới.
Hơn nữa nổi tiếng lần này khác với trước.
Lúc trước nổi tiếng là mọi người biết có người như vậy, biết thực lực kẻ đó lớn.
Nhưng bây giờ nổi tiếng thật sự là uy lâm vạn giới, đăng đạt chí tôn.
Hơn nữa đây là một đợt phản kích cực kỳ tuyệt vời, ban đầu bị bắt đầu sau lấy thiên mệnh thần kích bị thương Âu Dương Lạc, rồi lại đấu cùng Côn Bằng Vương chiếm ưu thế cuối cùng khi Côn Bằng Vương bỏ trốn, cùng vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao khiến gã không thể trốn thoát, cuối cùng chém chết gã.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý, và lần này gã thu hoạch rất nhiều chỗ tốt. Hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng năm hàng đầu chết để lại biết bao ích lợi, tích lũy rất nhiều, nhưng gã phải trước tiên giết chết Lục Nguyên đã.
Gã đắc ý cất bước hướng vu tổ tế đàn, từng bước từng bước tới gần Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, không cần giả bộ hôn mê, ngươi đã tình rồi, vu tùng chi thuật của Âu Dương Lạc sớm ngừng, sao ngươi bất tỉnh được chứ? Chắc bây giờ ngươi rất khổ sở nhỉ, tại sao ngươi vẫn còn bị bắc minh chi vũ giam cầm chứ gì?
Lục Nguyên bất đắc dĩ mở mắt ra, hắn đúng là rất khổ sở.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên. Lục Nguyên bất đắc dĩ nhìn lại.
Hoang Chi Tử nhìn lướt qua, ở phía xa Dưỡng Ngô tiên kiếm và hồng hoang thần kích đặt cùng một chỗ, đều là bị Côn Bằng Vương bắt để ở đó, hồng hoang thần kích binh khí thần cấp đè lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm bị áp chế.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Con người của ngươi giống như binh khí của ngươi vậy, chỉ có nước bị ta đè ép thôi. Lục Nguyên, ngươi là một kẻ có tiềm lực đủ làm đá lót chân ch ota, đúng quy cách hơn Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Hoang Chi Tử, ta biết một bí mật liên quan hoang và kiếm, biết tại sao chủ thái cổ văn minh chỉ được đến năm pháp lực kỷ nguyên mà không được đến đáng lẽ ra là mười pháp lực kỷ nguyên.
Năm mươi giây không tính quá lâu, nói đơn giản là bắc minh chi vũ tứi giờ phút mấu chốt mở ra nhưng Lục Nguyên không vội vã, làm bộ nhưng nó chưa mở ra. Hắn không hiểu tại sao chủ thái cổ văn minh không được mười pháp lực kỷ nguyên, nguyên nhân nói lời này là gì? Đơn giản thôi, kéo thời gian. Không đúng, nói chính xác hơn là khiến Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian.
Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian thì sẽ cho rằng hắn không có thủ đoạn.
Chỉ cần Hoang Chi Tử có chủ kiến là cơ hội của mình tới.
Khóe môi Hoang Chi Tử nhếch lên, nói:
- Lục Nguyên, bí mật của hoang và kiếm ta không cần biết, ngươi muốn kéo dài thời gian hả? Tiếc rằng muộn quá rồi, ta đại biểu thiên mệnh, đánh chết ngươi. Khí vận của ngươi rồi sẽ thuộc về ta, ta tuyên án ngươi, tử hình, chết đi cho ta đồ tạp chủng!
Thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử đâm thẳng tới, đâm vào người Lục Nguyên, pháp lực to lớn chớp mắt ùa vào thân thể hắn.
Hoang Chi Tử cười lạnh nhìn Lục Nguyên, hắn đã hết đường xoay sở rồi, pháp lực trong người hắn là đông lại, Lục Nguyên xong đời rồi.
Pháp lực đông lại đại biểu vẫn bị bắc minh chi vũ giam cầm, đại biểu cho hắn không thể phản kích.
Trong chớp mắt một luồng kiếm quang kinh! Tuyệt! Cô! Độc! Hàn! Lãnh! Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử! Bỗng nhiên hiện ra.
Đó là kinh thiên nhất kiếm!
Đó là tuyệt diệt nhất kiếm!
Đó là cực cô nhất kiếm!
Đó là độc lai độc vãng nhất kiếm!
Đó là hàn chi cực nhất kiếm!
Đó là lãnh đến đỉnh điểm nhất kiếm!
Đây chính là siêu cấp sát chiêu của Lục Nguyên, tuyệt sát nhất kiếm!
Trong chớp mắt Hoang Chi Tử chỉ có một cảm giác. Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử!
Hoang Chi Tử muốn trốn, nhưng hoàn mỹ tuyệt sát chiêu này làm gã phát hiện không có đường trốn ra. Hoang Chi Tử luôn là tung hoành vô địch, ít khi bị đánh bại vậy nên không có luyện công phu trốn né, bị một kiếm cô tịch đâm túng, máu bắn tung tóe. Vốn gã bị tuyệt mệnh phản kích của Côn Bằng Vương làm bị thương rồi, bây giờ Lục Nguyên đánh trúng một chiêu càng thương nặng thêm.
Bị thương cực kỳ nặng.
Lục Nguyên lần thứ hai vung kiếm, vẫn là tuyệt sát nhất kiếm. Lúc này Hoang Chi Tử rốt cuộc phản ứng lại, tuyệt sát nhất kiếm có một điều kiện là phải cách đối phương rất gần và có lơ là mới phát ra tuyệt sát nhất kiếm được bây giờ Hoang Chi Tử không thể nào sơ sẩy thêm nữa, nếu không thì mạng cũng bỏ lại đây. Gã giơ lên thiên mệnh thần kích chặn Lưu Tinh tiên kiếm của Lục Nguyên.
*Đinh!*
Lưu Tinh tiên kiếm và thiên mệnh thần kích giao nhau, Lục Nguyên liền phát hiện Lưu Tinh tiên kiếm chịu thiệt chút. Nếu là Dưỡng Ngô tiên kiếm thì sẽ không bị lấn lướt bởi có chính tự chống đỡ, chính khí liên miên đưa vào trong kiếm khiến Dưỡng Ngô tiên kiếm cứng rắn va chạm binh khí cao một cấp sẽ không thiệt thòi, nhưng mà Lưu Tinh tiên kiếm không hợp với chính tự lắm, không thể làm như vậy được.
Thế nên lúc này Lục Nguyên đành tạm dừng thế công, giơ tay lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm quay về trong tay.
Mặc dù Hoang Chi Tử chảy nhiều máu, bị thương càng nặng nhưng nhân lúc này ổn định thân hình.
Hai người giằng co.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Thật ra thì, Hoang Chi Tử, không phải chỉ mình ngươi mới biết tập kích ra tay, ta cũng biết. Ngươi tập kích tổn thương Âu Dương Lạc, giết chết hắn. Ta tập kích tổn thương ngươi, xem ra ở mặt này ta có thiên phú hơn.
Lục Nguyên không phải vô duyên vô cớ nói những lời này, là muốn đả kích Hoang Chi Tử thôi. Hoang Chi Tử là kỷ nguyên chi tử, về bất cứ mặt nào cũng thắng người khác, bây giờ bị mình thắng ở mặt nào đó thì tâm lý bị đả kích. Mình và Hoang Chi Tử đều đứng ở đỉnh cao nhất dưới văn minh cảnh, cuộc chiến hai người mạnh nhất dưới văn minh cảnh, trong chiến đấu bất cứ một chút không khí thay đổi đều có thể ảnh hưởng cuộc chiến. Lục Nguyên muốn từ các mặt đả kích đối thủ, khiến tâm linh của Hoang Chi Tử xuất hiện sơ hở.
Hoang Chi Tử lạnh lùng cười nói:
- Muốn công kích tâm lý ta hả? Vô dụng, ta là đại biểu cho vận mệnh, là con cưng của ông trời, là con của kỷ nguyên, bất cứ âm mưu nào ở trước mặt ta không có đất nương náu, bất cứ ai đối diện ta chỉ có nước thua. Ta là chiến thần trong chiến thần, vô địch trong vô địch, chắc chắn trở thành người chủ văn minh.
Khoảnh khắc gã đẩy khí thế lên cực thịnh, đây là khí thế tột đỉnh của Thiên Bảng.
- Ngươi đúng là thương tổn đến ta, vốn ta đã bị thương bởi tay Côn Bằng Vương rồi, ngươi cho một kiếm nên thương càng nặng. Nhưng thế thì sao? Bây giờ ta có thực lực số một Thiên Bảng mà ngươi chỉ là hạng hai mươi mấy thôi ngẫu nhiên đánh ra một kiếm kinh diễm thì làm sao?
Hoang Chi Tử cười lạnh nói:
- Thực lực của ngươi như vậy đụng phải ta bị trọng thương rồi cũng sẽ chịu thương thua thôi.
Hoang Chi Tử tràn đầy tự tin nói:
- Tựa như chiến tích thua trận lúc trước ngươi đụng độ ta, ngươi ở dưới tay ta không khả năng thắng được.
Khí thế của gã lần thứ hai dâng cao.
- Mới rồi một kiếm kia ngươi đánh rất đẹp.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Người ta khen kiếm pháp của ngươi là đứng nhất dưới văn minh cảnh, đúng là sự thật, chắc kiếm pháp của ngươi so với Tà Kiếm phó chủ văn minh, phó chủ giản chi văn minh không kém cạnh gì, thật là kiếm pháp không tệ.
- Nhưng có thể đánh bại kiếm pháp số một kỷ nguyên chẳng phải là chuyện rất vui ư? Đây chính là số mệnh của kỷ nguyên chi tử ta.
Khí thế lần thứ ba tăng cao.
Khí thế tăng lên đến cực điểm thì Hoang Chi Tử đột nhiên đâm ra thiên mệnh thần kích, một kích thoáng như văn minh chi long, phun ra nuốt vào thiên địa!
Đấy là một kích uy mãnh cỡ nào!
Lục Nguyên ứng đối là một kiếm rất bình thường thản nhiên.
một kiếm rất bình thường thản nhiên này chặn lại thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử, và còn một kiếm đâm vào toàn thân gã.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Hoang Chi Tử, ngươi kêu gào lâu như vậy cũng vô dụng thôi, đụng tới ta chỉ có nước yếu thế.
Tiếp đến không có ngôn ngữ, hiện tại cũng không cần dùng ngôn ngữ làm gì.
Bởi vì Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đều phát hiện tâm trí đối phương kiên định tới mức từ ngữ không thể dao động rồi.
Thiên mệnh thần kích ở không trung vạch từng dấu vết văn minh.
Dưỡng Ngô tiên kiếm cũng ở hư không vạch từng dấu vết văn minh.
Vô số dấu vết văn minh xuất hiện ở không trung.
Kích dấu vết văn minh cùng kiếm dấu vết văn minh giao nhau.
Một thức một thức, một chiêu một chiêu!
Trong phút chốc hai người đã va chạm hơn năm mươi chiêu.
Trong đợt va chạm Hoang Chi Tử hoàn toàn yếu thế, gã bất đắc dĩ phát hiện trạng thái bị thương căn bản không phải đối thủ của Lục Nguyên, hắn chiếm ưu thế hoàn toàn. Chết tiệt, mới đầu mình bị thương trong tay Côn Bằng Vương rồi Lục Nguyên tập kích một kiếm làm thương nặng thêm, nếu không thì đã chẳng tới mức như vậy rồi. Nhưng mà Hoang Chi Tử không có lời nào để oán trách, Âu Dương Lạc đã chết dưới đòn tập kích của gã, nếu mới đầu Âu Dương Lạc không bị tập kích trọng thương thì liên hợp với Côn Bằng Vương chưa chắc Hoang Chi Tử thắng nổi. Kẻ tập kích người giờ bị người đánh lén là chuyện bình thường thôi.
Lục Nguyên một kiếm tiếp một kiếm đánh ra, tay hắn cầm kiếm rất ổn, kiếm cũng ổn định, ở không trung vach gìra từng chiêu thức dấu vết văn minh.
Đúng vậy, lần này đối mặt Hoang Chi Tử rốt cuộc chiếm ưu thế.
Còn nhớ lần đầu đối phó với Hoang Chi Tử thì mình bị hắn một chiêu trọng thương, chiêu thứ hai suýt bị tiêu diệt. Khi đó Hoang Chi Tử trên mình rất xa.
Lần thứ hai đối mặt Hoang Chi Tử là dựa vào chính tự thủ hộ, về mặt thần hồn không bị Hoang Chi Tử trọng thương.
Phi Vệ và Tửu Tiên Nhân đều từ bỏ, mới đầu họ tủy giết Lục Nguyên vì muốn trước khi mười hàng đầu Thiên Bảng nhúng tay vào thì giết chết hắn. Họ tự biết chênh lệch rất xa với mười hàng đầu Thiên Bảng, kết quả Côn Bằng Vương chơi một chú kéo họ vào thế giới côn bằng, cho nên đành từ bỏ.
Mộ Dung Hồng Lệ đang đánh đàn, nàng đánh đàn không phải vì đàn chơi mà là để tìm tung tích Lục Nguyên, Hoang Chi Tử. Mặc dù nói Hoang Chi Tử rơi vào tay Côn Bằng Vương nhưng nàng không muốn từ bỏ ý định, Thiên Bảng hạng tám tất nhiên là có thực lực hạng tám, cầm âm tản ra như bàn tay vô hình ở không trung truyền lực.
Lúc này Mộ Dung Hồng Lệ bỗng dừng tay.
Vì nàng phát hiện trời đang sụp, đất đang nứt, nguyên khí thế giới nhanh chóng giảm bớt.
Lát sau Phi Vệ, Tửu Tiên Nhân cũng phát hiện thế giới này quái dị.
Trời đang sụp từng mảng từng mảng, đất đang nứt từng khe hở to, nguyên khí thế giới ngày càng giảm với tốc độ nhanh, thậm chí trên bầu trời xuất hiện rất nhiều vòng xoáy nguyên khí.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1303-1304 : Thế giới Côn Bằng sụp đổ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Phi Vệ hoảng sợ bật thốt:
- Có chuyện gì vậy?
Tửu Tiên Nhân sắc mặt âm trầm.
Mộ Dung Hồng Lệ nói ra suy đoán:
- Thế giới côn bằng đang sụp đổ.
- Sao có thể? Côn Bằng Vương không chết thì thế giới côn bằng sẽ không đổ.
Phi Vệ hoảng sợ nói:
- Hạng nhất Thiên Bảng Vô Thượng Cổ Thủy không đến đây, Côn Bằng Vương ở trong thế giới côn bằng là vô địch mới đúng, ai có thể giết được gã? Không lẽ là xếp hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch ư? Nhưng Mặc Sĩ Tịch Mịch từng thua dưới tay Côn Bằng Vương ba lần, đều kém một chiêu, hắn muốn thắng Côn Bằng Vương thì rất khó, huống chi Côn Bằng Vương có tốc độ nhanh nhất Thiên Bảng, sao mà chết được?
Tửu Tiên Nhân cũng hoảng sợ nói:
- Sao xảy ra được chứ?
Mộ Dung Hồng Lệ bình tĩnh nói:
- Mọi chuyện đều có khả năng.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, từng khối vách thế giới rơi vào lòng bàn tay nàng, nhẹ như lông chim lại rất chắc chắn. Mộ Dung Hồng Lệ khẽ thở dài, Côn Bằng Vương hạng hai Thiên Bảng, xóa tên.
Trên bầu trời con chim, đủ các loại điểu chi thành, đủ các thứ điểu yêu đều như phát điên.
Những điểu yêu không cảm giác nhanh bằng Mộ Dung Hồng Lệ, nhưng thế giới côn bằng là nơi chúng sinh trưởng từ đời này đến đời khác, thế giới sụp đổ đương nhiên chúng có cảm giác được. Chúng đời đời sống tại đây, các điểu yêu cực kỳ kinh hoàng, điểu yêu có yêu lực cường đại thế giới cảnh thì thúc đẩy pháp lực bảo vệ thành trì của mình, bao lại một khoảnh trời. Đây là do tiểu thiên thế giới mới sụp đổ không tính nghiêm trọng, nếu là kỷ nguyên đổ thì mới khủng bố. Lúc ấy đừng nói là thế giới cảnh, dù là văn minh cảnh cũng không thể nào bảo vệ người khác, đó là thiên địa đại kiếp nạn, chỉ mình văn minh cảnh mới thoát được, người khác đều chết hết không chừa một ai, không có ngoại lệ.
Cùng lúc đó, trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch và hạng bốn Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ không ngừng truy tìm tung tích của Côn Bằng Vương.
Mặc Sĩ Tịch Mịch ho ra máu, trước khi văn minh chi thể xuất hiện thì gã có khiêu chiến một văn minh cảnh nên chịu chút vết thương, đến bây giờ còn chưa lành, kết quả lúc này văn minh chi thể xuất hiện. Chính vì gã bị thương nên mới luôn ngay mặt tranh hùng với Côn Bằng Vương, định cùng gã một người chia một văn minh chi thể.
Lần này gã phát hiện Hoang Chi Tử, Lục Nguyên mỗi người giữ một văn minh chi thể đều bị Côn Bằng Vương cướp mất, thế nên mới sốt ruột, cho dù Côn Bằng Vương có mạnh hơn nữa cũng phải liều mạng.
Gã và Phương Truy Thủ đang đi tìm Côn Bằng Vương, kết quả là thế giới côn bằng đang sụp đổ.
Kẻ thù cũ Côn Bằng Vương của mình chết rồi!
Mặc Sĩ Tịch Mịch vô cùng kinh ngạc, gã rất muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì thế giới côn bằng bắt đầu sụp đổ nên gã thiết lập nhiều trinh sát cũng biến mất, có Phương Truy Thủ ở rất nhanh chạy tới chỗ vu tổ tế đàn.
- Côn Bằng Vương thật sự chết rồi, đó là Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đấu nhau.
Phương Truy Thủ quát to:
- Ha ha, không ngờ Côn Bằng Vương đã chết, chúng ta hên rồi, hai văn minh chi thể đều sẽ rơi vào tay hai ta!
Mặc Sĩ Tịch Mịch lắc đầu, nói:
- Ngươi nhìn kỹ Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đánh nhau đi.
Phương Truy Thủ thắc mắc nhìn sang, qua một lúc mới sợ hãi nói:
- Thực lực hiện nay của họ mạnh quá, không tính bị thương thì đã vượt qua Côn Bằng Vương rồi!
- Đúng vậy, xem ra Côn Bằng Vương là chết trong tay Hoang Chi Tử hặc là Lục Nguyên.
Mặc Sĩ Tịch Mịch nói:
- Lấy thương thế hiện tại của ta đánh không lại người nào trong đó, dù sức chiến đấu của ngươi hoàn chỉnh cũng không đấu lại đâu, vậy nên chúng ta đành chờ đợi xem phút cuối có thể thừa dịp không.
Lục Nguyên và Hoang Chi Tử vẫn còn đang đánh nhau.
Lần thứ ba tức là ở trong văn minh thánh địa, mình và đám Hoa pháp Thánh lấy tám địch một, Hoa pháp Thánh làm trung tâm mới chiến thắng Hoang Chi Tử, nhưng dù là vậy thì gã cũng cướp đi hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ, rồi mới thong dong rời đi, từ đó có thể thấy Hoang Chi Tử lợi hại.
Tiếp theo mình luôn tu hành, tăng lên thực lực, từ có thể đỡ một chỉ cấp văn minh bắt đầu cho đến ở trong Thiên Bảng không ngừng tăng sức mạnh, ngày càng cường hơn nhưng vẫn luôn lắng nghe tin tức về Hoang Chi Tử. Biết Hoang Chi Tử luôn rất là mạnh, trong Thiên bảng luôn xếp hạng trên mình.
Bây giờ là lần thứ tư đụng độ.
Lần thứ tư đối diện Hoang Chi Tử bị mình vây khốn.
Ha ha ha ha, cùng Hoang Chi Tử đánh nhiều phen như vậy xem như chiếm ưu thế một lần.
Đương nhiên lần này thì thực lực của mình và Hoang Chi Tử sàn sàn như nhau, nhưng do gã bị thương trước lại bị mình đánh lén mới đưa đến cục diện này.
Ha ha ha ha, sảng khoái.
Lục Nguyên sảng kháoi trong lòng, cầm kiếm lại ổn định lạ thường, không có một chút sơ hở, tinh thần hoàn toàn cùng kiếm hợp làm một, mỗi nhát kiếm diệu lạ lùng, chuẩn lạ lùng, huyền ảo lạ lùng.
Hoang Chi Tử không có chút cơ hội lật ngược, hoàn toàn bị kiếm chiêu ổn định của Lục Nguyên khắc chết.
Kiếm quang chớp mắt đâm vào ngực Hoang Chi Tử, trước kiếm đâm xuyên.
Hoang Chi Tử lần thứ hai bị thương, nhưng là vết thương phụ, gã ba lần bị thương mà chẳng tỏ ra kinh hoàng chút nào.
Gã lạnh lùng nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi tiêu rồi.
Trên đầu gã hiện ra một thôn tự, và thôn thiên phệ địa quyết vận chuyển. Chớp mắt pháp lực của Lục Nguyên liên miên bất tận thoát ra tiến vào người Hoang Chi Tử.
- Thật là pháp lực chính khí, đây là pháp lực mà ta hấp thu sướng nhất, chính khí, trần ngập cảm giác sắc bén.
- Mặc dù ngươi đâm trúng ta nhưng ngươi đã thua, bởi vì ngươi không hiểu sự lợi hại thôn thiên phệ địa quyết của ta. Thôn thiên phệ địa quyết một khi đã vận chuyển thì có thể hấp thu pháp lực của đối phương. Lý do bắc minh chi vũ mất đi tác dụng là bởi vì pháp lực bên trên nó bị ta hút sạch, bây giờ ngươi dám đâm một kiếm vào người ta, nay pháp lực của ngươi đã bị ta hút đi rồi.
Lục Nguyên phát hiện pháp lực của mình liên tục bị Hoang Chi Tử hút đi thì giật mình, muốn rút kiếm ra nhưng không được.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Vô dụng thôi, khoảng cách gần như vậy, ngươi còn nắm kiếm bị ta rút đi, không kịp thời buông tay thả kiếm, nay ngươi không kịp lùi lại rồi. Ngươi chỉ có nước bị ta hút sạch pháp lực toàn thân, trở thành phế nhân. Ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ nhốt ngươi để ngươi thấy ta leo lên cảnh giới chủ văn minh như thế nào, ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Bây giờ Hoang Chi Tử rất là sảng khoái, sao gã không sướng cho được? Vốn là yếu thế nhưng lần này lại hoàn toàn lật ngược, hút đi pháp lực của Lục Nguyên, đối thủ cũ này phế chắc rồi. Gã thì có thể vượt qua Cổ Thủy, có khả năng lệp tức leo lên văn minh cảnh.
Lục Nguyên là vô tướng thôn phệ quyết, có thể hấp thu văn tự.
Hoang Chi Tử là thôn thiên phệ địa quyết, có thể hút đi pháp lực. Tương đối thì công pháp của Hoang Chi Tử bá đạo hơn của Lục Nguyên.
Công pháp hai người rất gần nhau, xem như trời sinh là kẻ thù không đội trời chung.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử ra vẻ cực kỳ đắc ý, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng sẽ thắng ư? Vô tướng thôn phệ quyết, lên!
Lục Nguyên quát dài, vận vô tướng thôn phệ quyết. Khi đó tổ long truyền nửa bước cuối vô tướng thôn phệ quyết cho hắn có nói rằng nửa bộ sau có sức hấp dẫn rất lớn với thôn tự.
Bây giờ hãy xem vô tướng thôn phệ quyết của mình có thể đạp trên thôn thiên phệ địa quyết được không.
Thôn tự của Hoang Chi Tử muốn di chuyển hướng Lục Nguyên.
Đương nhiên Hoang Chi Tử không thể để thôn tự rơi vào tay Lục Nguyên, gã tràn đầy kinh sợ, Lục Nguyên lại có thể có thần dị như vậy. Gã tạm thời không lo hấp thu pháp lực của Lục Nguyên mà lo dùng thôn thiên phệ địa quyết lôi kéo thôn tự, Lục Nguyên cũng sử dụng vô tướng thôn phệ quyết lôi kéo thôn tự.
Hai người ở trạng thái giằng co.
Sau lưng Lục Nguyên dường như dần hiện ra bóng dáng một con rồng, kéo vô tướng thôn phệ quyết đến cực hạn. Bóng rồng này không phải văn minh chi long, chỉ xem hơi thở mặc dù hình dạng mờ ảo nhưng cảm giác như bao tùm trên văn minh.
Sau lưng Hoang Chi Tử cũng dần hiện hóa ra bóng đạo cổ văn minh. Mônt thôn thiên phệ địa quyết này không phải từ chủ thái cổ văn minh mà là Hoang Chi Tử có cơ duyên khác đạt được kỳ công.
Giằng co vẫn đang tiếp tục.
*Bùm!*
Một tiếng nổ vang, thôn tự hoàn toàn bị thu vào vô tướng thôn phệ quyết của Lục Nguyên. Vô tướng thôn phệ quyết hấp thu thôn tự tỏa ra ánh sáng càng chói lòa, đã đến cảnh giới có thể nuốt càng nhiều văn tự, bây giờ dù là sơ cấp văn tự cũng sẽ bị vô tướng thôn phệ quyết nuốt sạch.
Hoang Chi Tử biến sắc mặt, gã không ngờ rằng chẳng thể cướp lại ban đầu văn tự với Lục Nguyên, hé miệng hộc ngụm máu.
Bây giờ Hoang Chi Tử chịu hai kiếm của Lục Nguyên cộng thêm mới đầu bị đòn phản kích sắp chết của Côn Bằng Vương, gã bị ba vết thương cực kỳ nặng, khiến sức chiến đấu vốn không kém gì Lục Nguyên nhưng bây giờ tuyệt đối không là địch thủ của hắn.
Ngay cả thôn tự cũng bị hấp thu, Hoang Chi Tử biến sắc mặt.
Gã quát to:
- Lục Nguyên, ta liều mạng với ngươi!
Chỉ thấy gã rống lên, tay lấy ra một báu vật quý giá.
Hiện tại pháp lực của gã không còn nhiều, chịu trọng thương thêm vào thiên mệnh thần kích không đánh lại Lục Nguyên, Hoang Chi Tử bình thường chiến đấu chưa bao giờ dùng pháp bảo nhưng điều đó không có nghĩa là gã không có. Ví dụ bây giờ gã lấy ra là một pháp bảo, còn không phải vật bình thường mà là tiên thiên linh bảo.
Cái gọi là tiên thiên linh bảo!
Không phải vật bình thường.
Trong cõi trời đất pháp bảo nhất cấp mạnh nhất tức là tiên thiên linh bảo.
Cái gọi là tiên thiên linh bảo chính là tự nhiên ín hra, mỗi kỷ nguyên mởi lập thì hóa ra một ít tiên thiên linh bảo.
Trong tiên thiên linh bảo có chia ra mạnh yếu.
Cường giả như kỷ nguyên tiên thiên linh bảo mỗi một cái đầu có uy lực vô cùng, bất giác trời long đất lở. Lấy tiên cổ văn minh làm đại biểu, trong tiên cổ văn minh kỷ nguyên tiên thiên linh bảo chỉ có một cái đó là tạo hóa ngọc điệp.
Cấp giữa thì như Bàn Cổ Phiên, Thái Cực Đồ vân vân của tiên cổ văn minh, đây là cấp bậc tiên thiên linh bảo này.
Còn có một số tiên thiên linh bảo hạ cấp, ví dụ như cái Hoang Chi Tử phóng ra là tiên thiên linh bảo hạ cấp, không bằng Bàn Cổ Phiên, Thái Cực Đồ nhưng uy lực cũng khá lớn.
- Tiên thiên linh bảo!
Từ xa cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch đứng xem miệng lưỡi khô khốc. Gã không ngờ Hoang Chi Tử có tiên thiên linh bảo, là tiên thiên linh bảo đấy nhé! Cấp bậc cao nhất trong tất cả pháp bảo. Mặc Sĩ Tịch Mịch làm hạng ba Thiên Bảng lâu như vậy coi như là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng siêu cấp, nhưng không có một cái tiên thiên linh bảo nào, chỉ Cổ Thủy xếp hạng nhất mới có. Cổ Thủy và những người trong Thiên Bảng khác hoàn toàn không giống nhau, thế nên mới có một tiên thiên linh bảo.
Không bao giờ ngờ nổi Hoang Chi Tử lại lấy ra một tiên thiên linh bảo.
Rốt cuộc là tiên thiên linh bảo như thế nào?
Xếp hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ cũng nuốt nước bọt khan, không ngờ Hoang Chi Tử có tiên thiên linh bảo!
Cái này!
Mới bắt đầu thì Mặc Sĩ Tịch Mịch, Phương Truy Thủ tới thấy thực lực của Lục Nguyên và Hoang Chi Tử đã bao trùm trên Côn Bằng Vương thì giật mình, rồi phát hiện Lục Nguyên đấu với Hoang Chi Tử thế mà Lục Nguyên chiếm ưu thế, Hoang Chi Tử yếu thế thì càng giật mình hơn.
Theo chiến đấu tiếp tục, Lục Nguyên sắp lấy được chiến thắng nhưng bây giờ Hoang Chi Tử lấy ra tiên thiên linh bảo vậy thì chưa chắc.
Bảo khí odds ngày càng thịnh.
Cuối cùng mọi người cũng thấy đó là loại tiên thiên linh bảo gì.
Đó là một chiến xa to cỡ trăm trượng do một trăm bánh xe thúc đẩy. Một trăm bánh xe, mỗi một cái bánh xe đều có ảo diệu vô cùng, dường như đại biểu con số thiên đạo. Một trăm bánh xe mỗi bên năm mươi cái ứng đối, sâu sắc thiên địa âm dương đạo. Trên chiến xa có một mũi thương cực kỳ sắc bén, mũi thương đó không có bất cứ huyền ảo gì, chỉ có hai chữ thôi, sắc bén!
Mũi thương dường như có thể đâm phá vạn cổ rạch khung trời, chấn thước thiên thiên vạn vạn năm. Bên cạnh mũi thương còn có đao phong! Kích phong! Vân vân và vân, rồi còn cung tiễn chi phong.
Mỗi một thanh đều vô cùng hung!
Những thứ này có ít nhất mấy chục vạn thanh!
Vô lượng chi hung!
Vô lượng chi tàn!
Vô lượng chi diệt!
Đây là… Hồng hoang chiến xa!
Hồng hoang chiến xa! Không ngờ là hồng hoang chiến xa!
Cái này là hồng hoang chiến xa! Có rất nhiều thần thoại về nó, đồn rằng chủ tái cổ kỷ nguyên khi kỷ nguyên sinh diệt thì sinh ra, y sinh ra liền vâng chịu khí vận thiên địa, và có một chiếc hồng hoang chiến xa vào trong tay y, trong hồng hoang chiến xa có một chữ chiến.
Ban đầu văn tự chiến tự.
Ban đầu văn tự có chia mạnh yếu.
Chiến tự ở trong ban đầu văn tự tuyệt đối có thể xếp vào năm hàng đầu.
Mặc dù không bằng đạo tự nhưng cũng là văn tự khá là khủng bố uy chấn thái cổ kỷ nguyên.
Hiển nhiên, chiến tự so với tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa càng quý giá hơn rất nhiều, chủ thái cổ văn minh cưỡi hồng hoang chiến xa tay cầm chiến tự giết vào trong văn tự môn được đến càng nhiều ích lợi, khi đó nổi tiếng một thời, tung hoành kỷ nguyên này. Trừ có mấy chủ văn minh cổ lão ra thì cấp văn minh khác không khiến chủ thái cổ văn minh để vào mắt.
Mọi người không ngờ rằng chủ thái cổ văn minh sẽ đem tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa cho Hoang Chi Tử. Đương nhiên sự thật là lấy tu vi hiện nay của chủ thái cổ văn minh có giữ hồng hoang chiến xa cũng không ba nhiêu tác dụng nên có truyền đi thì cũng dễ hiểu. Nhưng dù là vậy thì khi Hoang Chi Tử lấy ra tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa vẫn khiến mọi người giật mình.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, vốn ta chưa bao giờ sử dụng tiên thiên linh bảo, ngươi thật may mắn là đối tượng đầu tiên sau nhiều năm hồng hoang chiến xa ra tay. Ngươi sẽ bị hồng hoang chiến xa đè bẹp, hồng hoang chiến xa là có thể đè ép vạn cổ. Tác dụng diệu kỳ của tiên thiên linh bảo đâu phải kẻ như ngươi có thể đối phó chứ, đi chết đi!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ