Ngôi nhà nhỏ nơi Diệp Mặc từng ở tại Ninh Hải đã được Ninh Khinh Tuyết mua lại, cô cảm thấy tiếp tục ở lại Du châu là một sự đày đọa, trong lòng muốn tìm Diệp Mặc, nhưng không biết rốt cục anh ta đã đi đâu.
Không thể ở lại Du Châu, Ninh Khinh Tuyết đã quay về Ninh Hải, tuy lần này cô về lại ngôi nhà đó, chỗ cũ vẫn còn, người thì đã không còn ở đó nữa.
Hứa Vy thì không biết Ninh Khinh Tuyết đã mua lại chỗ này, cô vẫn ở căn phòng cũ, nhưng gần đây người ta cứ đến chất vấn, tra hỏi, sau đó đến máy tính theo dõi cũng đem đi mất. Hứa Vy có cảm giác, chuyện này chắc có liên quan đến Diệp Mặc.
Nghĩ lại tất cả những chuyện từ lúc quen biết với Diệp Mặc đến nay, còn ở chung với nhau mấy tháng trời, cô mới nghĩ ra là đến chuyện Diệp Mặc làm nghề gì cô cũng không biết.
Mở cánh cửa ra, đang lúc chuẩn bị mua một ít rau cải, thì nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết đứng một mình ngay cửa. Ngây ra một lúc, cô mới hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
Ninh Khinh Tuyết biết Hứa Vy có thành kiến với cô, nhưng cô biết Hứa Vy không có gì sai cả, bởi vì theo cô thấy, mình không hiểu Diệp Mặc bằng Hứa Vy.
- Tôi ở đây, bởi vì chưa đến kỳ hạn.
Ninh Khinh Tuyết không muốn Hứa Vy biết cô đã mua lại nơi này, nếu như cô nói, thì với tính cách của Hứa Vy, không chừng cô ta sẽ lập tức dọn đi. Cô muốn mọi thứ vẫn như cũ, không thay đổi gì cả, nhưng cô biết đó là không thể, cho dù tất cả đều như cũ, nhưng Diệp Mặc đã không còn ở đây.
Hứa Vy muốn nói Ninh Khinh Tuyết vài câu, nhưng cô lại không biết Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc có quan hệ thế nào với nhau, vả lại căn nhà này Diệp Mặc đã trả tiền thuê nhà cả năm, cho nên rốt cục cô đã không nói gì, nhưng cô cũng không tiếp tục nói chuyện với Ninh Khinh Tuyết nữa, mà là đi ra ngoài mua rau củ.
Ninh Khinh Tuyết về phòng, nhìn cảnh vật vẫn như xưa, trong lòng có chút nhói đau kỳ lạ. Chiếc giường này, cô và Diệp Mặc đã dựa vào nhau chụp một tấm hình. Lúc đó, thậm chí cô còn có chút phim giả tình thật, Lý Mộ Mai đã vì thế mà trách cô, chẳng lẽ cảm giác lúc đó mới thật sự là cảm giác tận đáy lòng của cô?
Cô ngồi trên giường một lát, Ninh Khinh Tuyết quét dọn căn phòng, đồ vật đều để lại chỗ cũ, chỉ có hòm thuốc của Diệp Mặc là để trong cái hành lý của cô, đối với cô, có thể đây là món đồ cuối cùng mà Diệp Mặc để lại.
Lại mở cái hòm thuốc của Diệp Mặc ra một lần nữa, Ninh Khinh Tuyết không kìm được đã lấy ra là thư của Diệp Mặc, cô đã kiềm chế để không mở nó ra, lần này cô về Ninh Hải trở lại nơi cô và Diệp Mặc đã từng sống chung, không kiềm được cô mở nó ra.
Nét chữ đẹp và có sức đập ngay vào mắt cô, Ninh Khinh Tuyết không ngờ chữ của Diệp Mặc lại có sức như thế, thậm chí in cả mặt sau
- Chào Thi Tú, trước khi đi tôi để lại lá thư này cho cậu, vốn dĩ tôi còn có một vài thứ cho cậu, nhưng cậu đã không đến trường trong một thời gian.
- Đến nơi này, tôi là một người cô độc, cậu là người bạn duy nhất của tôi, tôi bị đuổi khỏi gia tộc, đã từng bị cha vợ từ chối hôn ước trước mặt công chúng, người bạn duy nhất không rời bỏ tôi chính là cậu, cho nên cậu là người bạn thật sự của tôi.
- Thật sự tôi rất cảm kích hôm đó cậu kêu tôi dậy, nếu như không có cậu, có thể là vĩnh viễn tôi cũng không tỉnh lại nữa.
- Ây, mấy ngày nay không có chỗ ở, viết chữ không tiện lắm, đợi khi tôi tìm được chỗ ở sẽ viết sau, thôi chào cậu.
Lá thư viết được một ít rồi thôi, Ninh Khinh Tuyết biết rằng, Diệp Mặc không có chỗ ở, là bởi vì mình đã đến đây, trong lòng càng áy náy.
Hắn ta là một người cô độc, mà mình đã làm tổn thương hắn, giờ đây mình cũng là một người cô độc, Ninh Khinh Tuyết dọn dẹp đồ đạc, bước ra khỏi nhà.
Hứa Vy đã về, nhưng tự mình đi làm cơm, không nói gì với Ninh Khinh Tuyết hết. Ninh Khinh Tuyết đi đến bên cạnh cái bồn hoa của Diệp Mặc trong sân, cô muốn dọn dẹp lại một chút, chuẩn bị trồng một số hoa.
Một cái mầm non yếu ớt đã bị Ninh Khinh Tuyết nhìn ngắm rất lâu, chỗ cái mầm ấy sinh ra, chính là chỗ của cây cỏ màu bạc lúc trước, Ninh Khinh Tuyết nhớ rằng cây này có là màu bạc, Diệp Mặc rất quý nó. Và cô còn nhớ, cây cỏ ấy biến mất không lâu, thì Diệp Mặc cũng rời khỏi.
Chẳng lẽ cái mầm này chính là loại cỏ lần trước? Ninh Khinh Tuyết cẩn thận rào lại chung quanh cây cỏ, làm thành cái rào chắn, y như cái rào chắn trước kia của Diệp Mặc.
Không cần biết cây cỏ này có phải là cây cỏ trước kia của Diệp Mặc hay không, Ninh Khinh Tuyết đã quyết định sẽ chăm sóc tốt cho nó, bởi vì vị trí của nó chính là vị trí của cây lá màu bạc trước kia.
Hứa Vy làm xong cơm, nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết vẫn đang mày mò tỉ mỉ trong vườn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ quan hệ của cô ta với Diệp Mặc trên cả bình thường sao? Nếu không, sao sở thích của cả hai lại giống nhau như thế?
- Tôi đã làm xong cơm rồi, hay là cô ở lại ăn cơm nhé.
Hứa Vy đã làm xong cơm, nhìn Ninh Khinh Tuyết đang trồng cỏ cây mà nói.
- Cảm ơn cô, tôi không đói lắm.
Ninh Khinh Tuyết đáp một câu, nghĩ ngợi một lúc đột nhiên hỏi:
- Hứa Vy, Diệp Mặc rất hay dùng cơm ở chỗ cô sao?
- Diệp Mặc à?
Hứa Vy không biết Ninh Khinh Tuyết hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn đáp:
- Anh ta chỉ ăn qua một lần, còn nói là mời tôi nữa, nhưng đến giờ vẫn chưa mời, đến một câu chào cũng không có mà bỏ đi. Đúng rồi, Ninh Khinh Tuyết, cô và Diệp Mặc có quan hệ thế nào?
- Tôi…
Ninh Khinh Tuyết ngây người ra, đúng rồi, cô và Diệp Mặc có quan hệ gì chứ? Hôn ước đã hủy bỏ, kết hôn cũng là giả, cô và Diệp Mặc đã không còn quan hệ gì nữa, vậy cô còn ở đây để làm gì?
…
Một tuần nay, Hứa Vy phát hiện cách sống của Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc giống nhau đến kỳ lạ, hai người đều ở nhà là chính, thậm chí không ra ngoài.
Và còn một điểm chung nữa là hai người rất thích trồng hoa, Ninh Khinh Tuyết thường đến bên chậu hoa đứng xem cả buổi trời, cô ta không cảm thấy chán.
Điều duy nhất không giống nhau chính là, trước kia khi Diệp Mặc còn ở đây thì không hề có bất cứ người nào đến thăm, nhưng sau khi Ninh Khinh Tuyết đến ở, Lý Mộ Mai đã đến đây vài lần. Còn có người tên Tô Tĩnh Văn cũng có đến đây. Vẻ đẹp của Tô Tĩnh Văn, càng làm cho Hứa Vy có chút ngạc nhiên, cô ấy không biết tại sao một lúc lại có nhiều người xinh đẹp đến đây.
…
Căn biệt thự nhà họ Tống tại Yến Kinh, Tống Hải, người phụ trách việc ngoài của Tống gia đang nhìn chằm chằm vào một cái bản đồ. Mấy ngày trước, y nhận được tình báo, nói rằng có một thanh niên giống với Diệp Mặc, một tháng trước đã từng ra vào trấn Phong Đường, và còn đi một chiếc xe buýt tư nhân tới thành phố Kỳ.
Căn cứ theo tin tức của tên tài xế, thì người này chưa đến thì đã xuống xe, nơi xuống chân là phạm vi Quý Tương Đại Lĩnh. Nhưng khi đến đó, thì tin tức lại một lần nữa bị cắt đứt.
Tống Hải đang chăm chú nhìn vào bản đồ chỗ Quý Tương Đại Lĩnh, nơi đó toàn núi non rừng rậm, nếu Diệp Mặc mà trốn vào đó, thì việc tìm kiếm có lẽ sẽ phức tạp.
Reng Reng
Điện thoại của Tống Hải kêu lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.
Tống Hải nhíu mày, bây giờ y vì muốn tìm tên hung thủ Diệp Mặc, gần như cả ngày ăn ngủ không yên, cuộc gọi đến lúc này thật sự làm y cảm thấy không thoải mái.
- Có chuyện gì thế?
Tống Hải bắt điện thoại lên giọng có vẻ không kiên nhẫn.
- Hải gia, Ninh Khinh Tuyết của Ninh gia đã đến Ninh Hải, và còn ở tại nơi ở của Diệp Mặc trước kia, bây giờ chúng tôi nên làm thế nào? Xin Hải gia chỉ bảo.
Người gọi đến là tay sai của y ở Ninh Hải, trước mắt vì muốn theo dõi Diệp Mặc, nhưng không ngờ không theo dõi được Diệp Mặc, mà thành ra theo dõi Ninh Khinh Tuyết.
Tống Hải day day đầu, một lúc sau mới nói:
- Hãy canh chừng cô ta, không được làm gì cả, đợi thêm vài ngày nếu như vẫn không có tin gì, bảo vài tên tìm cái cớ gì để đem cô ta đi.
- Vâng, thưa ông.
Một giọng nói dứt khoát.
Tống Hải buông điện thoại xuống, hừ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình:
- Ninh gia tạm thời tôi không động đến, chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết tôi cũng không thể làm gì sao, hãy để cô vì Văn thiếu gia thu về chút lợi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mỗi ngày Ninh Khinh Tuyết đều dậy muộn hơn Hứa Vy, nhưng hôm nay lúc Ninh Khinh Tuyết thức dậy rửa mặt, thì phát hiện Hứa Vy vẫn chưa đi làm, không khỏi tò mò cô hỏi:
- Hứa Vy, hôm nay cô không đi làm sao?
- Hôm nay nghỉ phép, Ninh Khinh Tuyết, mỗi ngày cô đều nhìn ngắm những thứ hoa cỏ kia không thấy chán sao?
Bởi vì có một thời gian sống cùng với nhau, Ninh Khinh Tuyết và Hứa Vy đã dần dần thân thiết hơn, không còn lạ lẫm như lúc đầu nữa.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu,
- Không đâu, mỗi ngày thấy chúng lớn lên, tôi cảm thấy rất vui.
Hứa Vy hơi khựng lại, cô thật sự không thể lý giải được hành động của Ninh Khinh Tuyết. Cứ cho là ban đầu Diệp Mặc cũng yêu thích cỏ cây, nhưng cũng không nhìn ngắm chúng một cách mê mẩn như Ninh Khinh Tuyết, nhiều nhất cũng là mỗi ngày tốn chút thời gian chăm chút, thời gian còn lại thì làm những việc khác.
Hứa Vy đang định nói gì đột nhiên bị tiếng động phá cánh cửa làm cho giật mình, cái chậu cầm trên tay rơi xuống đất.
Hai người đàn ông hung dữ xông vào, nhưng khi nhìn thấy Hứa Vy đang sợ hãi đứng một bên thì có vẻ ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ người ở cùng với Ninh Khinh Tuyết hôm nay lại không đi làm, nhưng ánh mắt bọn họ cũng chỉ thoáng lướt qua, rồi lập tức không nhìn Hứa Vy nữa.
- Tên tiện nhân kia, mày lừa tiền của ông, còn dám trốn ở đây à, đi, theo bọn tao về.
Một trong hai tên tiến về trước lôi Ninh Khinh Tuyết đi.
Ninh Khinh Tuyết lập tức muốn tránh ra, không ngờ tên kia nhìn thấy luống hoa mà Ninh Khinh Tuyết đang chăm sóc, gã thuận tay với lấy một cây gậy, định đập vào nhánh hoa, còn la lớn rằng:
- Mày lừa tiền của ông, còn dám trốn ở đây trồng hoa, ông đây đập hết hoa lá thối của mày.
- Không được.
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy cây gậy kia muốn đập vào luống hoa, đập kiểu này, cho dù là hoa sắt thì cũng bị nát vụn, cô hốt hoảng chắn ngay trước mặt luống hoa.
Bụp.
Một gậy đánh trúng ngay lưng của Ninh Khinh Tuyết.
‘Phụt’ Ninh Khinh Tuyết phun ra một ngụm máu, rơi ngay vào luống hoa, lập tức ngất đi. Hứa Vy la lên một tiếng ‘Á’, cô phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Hai gã kia không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế, một gậy này gã đã dùng hết sức, đánh vào một người phụ nữ, kết quả là thế đấy. Bọn họ chỉ muốn đưa cô ta đi, nhưng họ không ngờ, người phụ nữ kia lại vì luống hoa mà đỡ một gậy của gã.
- Đi thôi.
Hai gã đàn ông thấy rằng sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi bỏ đi.
Lúc cảnh sát và Lý Mộ Mai, còn có Tô Tịnh Văn đến thì Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.
- Xương lưng bị nứt, gân cốt bị gãy 60%, phổi bị tổn thương nghiêm trọng. Cho dù có chữa trị hết sức thì cũng chỉ sống được ba năm, vả lại cũng chỉ nằm được trên giường. Còn nếu không chữa trị, thì còn sống một tháng nữa thôi.
Bệnh viện giỏi nhất Ninh Hải, sau khi chuyên gia kiểm tra, đã đưa ra kết luận như thế.
- Cho dù tôi có tán gia bại sản, cũng phải tìm cho ra tên hung thủ trừng trị đích đáng.
Ninh Trung Phi vô cùng phẫn nộ, Ninh Khinh Tuyết là con gái duy nhất của ông ta, vì đứa con gái này mà ông thậm chí không ngần ngại trở mặt với cha và anh em trong nhà.
Một người phụ nữ nhìn có vẻ trên dưới ba mươi, chỉ biết ôm lấy cánh tay của Ninh Khinh Tuyết mà khóc. Bà ta là mẹ của cô, Lam Dụ.
- Khinh Tuyết, mẹ sẽ không để con bị đánh oan đâu.
Khóc được một lúc Lam Dụ đứng dậy, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chồng mình một lúc rồi nói:
- Em phải tìm Tố Tố ra mặt để trả thù này cho Khinh Tuyết, cho dù nhà họ Tống to bằng trời, thì em cũng không để yên đâu.
Trước kia mỗi lần vợ nhắc đến Tố Tố, thì Ninh Trung Phi cũng đều khuyên giải, đều nói cô ta là người ẩn môn, không tiện ra mặt, nhưng lần này kỳ lạ là Ninh Trung Phi đã không nói gì, mà tím tái mặt mũi gật gật đầu nói:
- Cho dù có trả giá tất cả, anh cũng không để Khinh Tuyết bị đánh oan đâu.
- Mẹ…
Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên mở mắt, thì nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng màu trắng, toàn thân đau nhức dữ dội.
- Khinh Tuyết, con tỉnh rồi?
Lam Dụ mau chóng chạy lại giường, nắm chặt tay con gái.
- Con đau lắm…
Ninh Khinh Tuyết nói được một câu, mồ hôi túa cả ra.
Lam Dụ thấy nhói trong lòng, con gái đau trên thân xác, bà thì đau trong lòng, lúc này bà ước gì được thay con chịu cảnh đau đớn này, nhưng bà chỉ biết an ủi rằng:
- Khinh Tuyết, đừng sợ, mẹ nhất định sẽ trị khỏi cho con.
Ninh Khinh Tuyết giẫy giụa lắc đầu:
- Con muốn về nhà, mẹ, hãy đưa con đến căn nhà đó, con biết mình, con không muốn chữa trị nữa.
Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến viễn cảnh trong lòng, mình đã bị thương như thế, cho dù có trị khỏi, kết quả tốt nhất cũng chỉ là nằm trên giường nửa quãng đời còn lại. Cô không còn sợ chết, nhưng không muốn tiếp tục ở lại đây, thật đáng tiếc, trước khi chết không thể gặp Diệp Mặc lần cuối cùng, để nói lời xin lỗi.
- Khinh Tuyết, không được kích động, hãy nghe lời mẹ, ở lại bệnh viện, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho con. Con hãy yên tâm, mẹ sẽ ở đây với con.
Lam Dụ làm sao không biết tấm lòng con gái, lòng đau như cắt.
Ninh Khinh Tuyết muốn lắc đầu, nhưng một cơn đau ập đến, cô cắn chặt răng nói:
- Mẹ, mẹ muốn con chết không nhắm mắt sao? Con chỉ muốn về căn nhà đó thôi, mẹ hãy đưa con về đó đi, xin mẹ đấy.
Thở gấp một hơi, Ninh Khinh Tuyết nói lại lần nữa:
- Mẹ, hãy đem cái hòm thuốc đến cho con…
Nói xong Ninh Khinh Tuyết khép mắt lại, cơn đau đã không cho phép cô nói thêm nữa, lại một lần nữa ngất đi.
Lam Dụ đứng dậy, chùi đôi mắt đẫm lệ,
- Trung Phi, tại sao khi Khinh Tuyết trở về, nó cứ một mực ở tại căn nhà đó? Nó và Diệp Mặc đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Trung Phi lắc đầu, im lặng một lúc rồi nói:
- Con bé chỉ có ước nguyện đó thôi, nếu như bệnh viện không thể chữa trị triệt để, thì cứ đưa nó đến đó đi. Chúng ta sẽ tìm bác sĩ có thể chữa trị trên cả nước, chỉ cần một tia hi vọng, anh cũng không từ bỏ, hãy để hòm thuốc cạnh đầu giường của nó đi, đừng để khi tỉnh dậy nó lại không nhìn thấy.
Lam Dụ gật gật đầu, đồng ý cách nghĩ của chồng.
…
Diệp Mặc không trực tiếp đến Lạc Thương mà Trì Uyển Thanh giới thiệu, hắn muốn tự mình tìm xem, có thể tìm được việc hay không. Nếu thực sự tìm không được, thì đến công ty của chị họ Uyển Thanh làm. Nhưng trước tiên, hắn phải đi Ninh Hải, lấy chút đất trong bồn hoa ở trong vườn nhỏ của nhà mình đi, còn cái hòm thuốc của mình cũng phải đem đi.
Mục đích lấy bùn đất của hắn là để xét nghiệm, hắn muốn tìm một phòng thí nghiệm xét nghiệm xem những bùn đất này rốt cục có những thành phần gì, đề ‘cỏ Ngân Tâm’ sống lại, mà tại sao nơi Lưu Xà lại không thể làm cho ‘cỏ Ngân Tâm’ nảy mầm được.
Về đến Ninh Hải, Diệp Mặc đoán rằng giờ này Hứa Vy đã đi làm rồi, mới lặng lẽ đi đến khu vườn nhỏ.
Nhưng khi Diệp Mặc đến bên cạnh luống hoa, một bệch máu trên luống hoa khiến hắn có chút sợ hãi, tuy vết máu đã khô, nhưng có vẻ như không lâu lắm, huống hồ tại sao trên luống hoa lại có nhiều máu thế kia?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Diệp Mặc, anh đã trở về rồi sao?
Một giọng nói cắt đứt dòng suy tư của Diệp Mặc, hắn đang mải nhìn vết máu mà không để ý rằng Hứa Vi đã về.
- Hứa Vi, hôm nay cô không phải đi làm à?
Nhìn Hứa Vi bằng ánh mắt có chút kì lạ, bởi như bình thường thì giờ này cô phải đi làm rồi mới phải.
Hứa Vi thần sắc mỏi mệt, lắc lắc đầu nói:
- Sáng qua Khinh Tuyết bị người ta đánh trọng thương, giờ ở bệnh viện vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, tôi vừa từ viện thăm cô ấy về, mà sao tôi không thấy anh?
Diệp Mặc sửng sốt, Ninh Khinh Tuyết bị đánh trọng thương ư? Mà Hứa Vi làm sao lại biết được chuyện này? Nghĩ vậy, hắn liền hỏi
- Hứa Vi, vì sao cô lại biết Ninh Khinh Tuyết bị người ta đánh?
- Chẳng lẽ anh không biết hay sao?
Hứa Vi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi. Cô vốn tưởng rằng Diệp Mặc vì biết Ninh Khinh Tuyết bị thương nên mới trở về, không ngờ hắn ta lại chẳng hay biết gì về chuyện này. Như vậy là sao?
Diệp Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:
- Cô ta bị thương vì sao tôi nhất định phải biết cơ chứ? Cô ta bị thương nặng không?
Mặc dù chẳng mấy thiện cảm với Ninh Khinh Tuyết nhưng khi cô ta gặp khó khăn, dáng vẻ đau khổ của cô ta thật giống Lạc Ảnh, bởi vậy mà hắn mới có chút quan tâm tới Ninh Khinh Tuyết. Nếu không ngay từ đầu hắn đã từ chối giúp đỡ cô ta rồi.
Xác nhận Diệp Mặc thật sự không biết chuyện Ninh Khinh Tuyết bị thương rồi Hứa Vi mới nói:
- Khinh Tuyết cứ ở đây suốt, anh nói tôi làm sao không biết được?
Diệp Mặc nhíu mày, Ninh Khinh Tuyết ở đây ư? Mình đã đi rồi, màn kịch cũng đã kết thúc, cô ta còn ở lại đây làm gì? Với điều kiện của gia đình cô ta chẳng lẽ không lo nổi chỗ nào cho cô ta ở hay sao?
Thấy Diệp Mặc cũng đang băn khoăn, Hứa Vi lên tiếng:
- Sau khi Khinh Tuyết tới đây thì cứ ở trong phòng cậu hồi trước đó. Cô ấy ít ra ngoài lắm, mỗi ngày chỉ ra trò chuyện với đám cây hoa mà anh trồng thôi, có lúc còn ngồi nói chuyện với hoa đến tối luôn.
Ninh Khinh Tuyết cũng thích hoa ư? Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn lại bồn hoa một lần, hắn thích hoa chỉ là vì hồi đó hắn phải trồng cỏ Ngân Tâm để điều chế thuốc mà thôi. Chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng thích trồng hoa ư? Vậy sao ở cùng cô ta hai mươi mấy ngày trời mà chẳng thấy cô ta đến gần đám hoa cỏ này bao giờ?
Vết máu trên khóm hoa gây sự chú ý cho Diệp Mặc. Dù cây cỏ này mới nảy mầm nhưng Diệp Mặc đã nhận ra ngay đây là cỏ Ngân Tâm. Thấy vậy, Diệp Mặc có chút kích động, hóa ra đất ở đây không chỉ trồng được cỏ Ngân Tâm mà còn khiến giống nảy mầm ư?
Diệp Mặc lập tức nghĩ đến nguyên nhân vì sao Ninh Khinh Tuyết lại phải gieo trồng loài cỏ này. Không lẽ cô ta cũng là Tu Chân giả? Mà không, nhìn kĩ lại Diệp Mặc mới phát hiện ra, hóa ra chồi non mới nhú ấy là do hồi trước khi thu hoạch hạt cỏ Ngân Tâm hắn vô tình làm rơi, thật không ngờ hạt giống ấy lại có thể nảy mầm như vậy.
Nhưng Ninh Khinh Tuyết làm sao biết được đây là cỏ Ngân Tâm? Lại còn coi trọng và chăm lo tới nó như thế?
Trong lúc Diệp Mặc còn đang chưa hết thắc mắc thì Hứa Vi đã giải thích luôn:
- Khinh Tuyết có vẻ quan tâm tới cây cỏ mới nảy mầm kia lắm, còn làm rào bao quanh để bảo vệ cho nó cơ. Ngày nào cô ấy cũng phải ra xem cây cỏ ấy một lần, có khi còn ngồi ngắm nó cả ngày mà chẳng chán. Sáng hôm qua cô ấy đang ngồi ở bồn hoa này ngắm nó thì đột nhiên có hai tên lạ mặt chẳng biết ở đâu xuất hiện, nom tướng mạo hết sức dữ dằn.
Thấy Diệp Mặc vẫn đang chăm chú nghe mình nói, Hứa Vi lại tiếp:
- Một tên bước tới nói Khinh Tuyết lừa tiền của gã, còn trốn ở đây để trồng hoa, bèn cầm một cây gỗ phá nát hết hoa trong bồn. Chẳng biết nghĩ thế nào mà Khinh Tuyết lại lấy cả thân mình ra để đỡ, liền trúng ngay phát côn gỗ vào lưng. Lúc ấy thật sự là kinh hãi vô cùng, miệng cô ấy phun ra bao nhiêu là máu, phun cả lên bồn hoa này, thế rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự luôn.
Sắc mặt của Diệp Mặc đã trở nên tái mét, mặc dù không biết vì sao Ninh Khinh Tuyết lại yêu thương cây cỏ Ngân Tâm ấy đến thế, thậm chí còn dám lấy thân mình ra bảo vệ cho nó, nhưng nghĩ đến việc có kẻ cả gan đập phá bồn hoa mà mình dày công chăm sóc là Diệp Mặc lại tức không chịu nổi.
- Vậy đã điều tra ra hai tên đó là ai chưa?
Lấy lại bình tĩnh, Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
Hứa Vi lắc lắc đầu:
- Vẫn chưa. Diệp Mặc, anh phải cẩn thận một chút, sau khi anh đi có nhiều người đến hỏi thăm về anh lắm, thậm chí còn mang cả chiếc máy tínhtheo dõi đi mất rồi. Tôi nghĩ họ không phải là người tốt đâu, anh ra ngoài thận trọng một chút là hơn.
Nghe Hứa Vi nói tới đây Diệp Mặc trong lòng đã rõ như ban ngày, chắc hẳn Tống gia đã biết là hắn là người giết Tống Thiếu Văn rồi nên mới cho người đi truy tìm hắn như thế. Điều Diệp Mặc không ngờ tới là còn có một chiếc máy tính theo dõi, lúc đó thần thức của hắn chỉ cho phép quan sát trong giới hạn năm mét mà thôi nên việc không phát hiện ra có camera cũng là bình thường.
Nếu Tống gia đã biết Tống Thiếu Văn là do mình “xử lý” thì chắc hẳn hai tên tới đây hôm qua cũng là do Tống gia phái tới giám sát mình. Sự việc lúc ấy có lẽ là hai tên ấy cho rằng mình sẽ về gặp Ninh Khinh Tuyết nên đứng ngoài đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy gì nên mới bắt Ninh Khinh Tuyết đi. Sau đó mới xảy ra chuyện cô ta vì lấy thân mình ra đỡ đòn nên bị trọng thương kia.
Diệp Mặc đem chuyện này phân tích kỹ lưỡng xong thì có thể khẳng định chắc chắn hai kẻ hại Ninh Khinh Tuyết hôm qua là người của Tống gia. Chỉ có một điều duy nhất mà hắn vẫn chưa giải thích được chính là vì sao cô ta lại liều mạng bảo vệ cho cây cỏ Ngân Tâm ấy như vậy?
Khả năng duy nhất là Ninh Khinh Tuyết biết mình cần dùng loài cỏ này, sau đó mới chuyên tâm chăm sóc, thậm chí không tiếc mình bảo vệ cho nó. Mặc dù cách giải thích như vậy nghe có vẻ hợp lí nhất, nhưng vẫn có gì đó không thỏa đáng. Ninh Khinh Tuyết không thể đối tốt với mình như vậy được, huống hồ đây chỉ là một cây cỏ, đối với cô ta chẳng có chút tác dụng gì.
Tống gia, các người đã muốn đấu, Diệp Mặc ta mà sợ thì coi như đã uổng công tu luyện rồi. Bất luận Ninh Khinh Tuyết có phải là vì mình hay không, nhưng cô ta đã cứu cỏ Ngân Tâm, lại còn vì nó mà bị đánh trọng thương như vậy. Chuyện này hắn không quản không được.
- Hứa Vi, tôi đi xem Khinh Tuyết thế nào, cô đừng nói với cô ấy là tôi đến nhé.
Từ biệt Hứa Vi xong, Diệp Mặc đi thẳng tới bệnh viện.
Hứa Vi tuy rằng không biết Diệp Mặc vì sao không cho mình nói với Khinh Tuyết nhưng cô vẫn đồng ý với hắn, bởi cô biết Khinh Tuyết cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa....
Diệp Mặc vừa mới đi tới cổng bệnh viện thì trông thấy mấy bác sĩ đang đưa chiếc giường mà Ninh Khinh Tuyết đang nằm lên xe. Lẽ nào phải chuyển viện ư?
Diệp Mặc dùng thần thức quét qua một lượt kiểm tra tình trạng hiện giờ của Ninh Khinh Tuyết liền lập tức hiểu ra vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn mình tưởng rất nhiều. Trong lòng hắn sát khí bỗng nổi lên, Ninh Khinh Tuyết là vì cỏ Ngân Tâm của mình mà thành ra như vậy, quyết không thể để yên cho lũ sát nhân kia được.
Chiếc hòm mà Ninh Khinh Tuyết ôm trong tay chính là chiếc hòm mà hắn muốn mang đi. Thần thức của hắn quét tới đây thì trong đầu hiện lên hình ảnh ba hạt chân trâu trên chiếc vòng do chính tay hắn làm ra, bụng thầm nghĩ: “Đây là đồ mà mình tặng cho Tô Tĩnh Văn, tại sao giờ lại trong tay Ninh Khinh Tuyết? Mà tại sao lại chỉ có ba viên?”
Ninh Khinh Tuyết ơi là Ninh Khinh Tuyết, nếu lúc đó cô trực tiếp cầm ba hạt chân trâu ấy trên tay thì có phải đã không phải chịu cảnh như bây giờ rồi không?
Diệp Mặc đang định âm thầm đi theo chiếc xe cứu thương 120 ấy thì chợt nghe thấy tiếng hai y tá đang bàn luận vọng ra.
- Cô gái này hẳn là một nhân vật không tầm thường, đến viện trưởng còn phải đích thân chạy tới chạy lui lo cho cô ta nữa là.
- Đúng vậy, nghe nói cùng lắm chỉ sống thêm được một tháng nữa thôi. Cô gái này không chịu làm trị liệu, nhất định đòi về. Hazz, dù sao thì cứ phải nằm bất động trên giường như thế thì một tháng hay mấy năm cũng chẳng khác gì nhau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bấy giờ Diệp Mặc mới hiểu hóa ra chính Ninh Khinh Tuyết là người chủ động yêu cầu được về nhà. Dù sao đó cũng là quyết định của cô ta, vậy thì Diệp Mặc cũng chẳng phải lo lắng sốt ruột làm gì. Đợi đến đêm khi không có người, hắn sẽ âm thầm lẻn vào giúp cô ta trị thương. Còn về việc có mang cỏ Ngân Tâm đi không thì còn phải suy nghĩ đã.
Biết được đây là xe cứu thương đưa Ninh Khinh Tuyết về nhà nên Diệp Mặc không bám theo nữa mà suy nghĩ xem hai kẻ lạ mặt xông vào nhà đánh trọng thương Ninh Khinh Tuyết hôm qua giờ đang lẩn trốn nơi nào. Mặc dù chắc chắn rằng chuyện này là do người của Tống gia gây ra, nhưng hành tung của gia tộc này như thế nào, Diệp Mặc hoàn toàn không nắm rõ.
Diệp Mặc tìm một quán ăn sạch sẽ để dùng bữa. Lúc vừa mới bước ra khỏi quán thì trông thấy một đám ba người hai nam một nữ cũng đang bước ra khỏi khách sạn cách đó không xa
Diệp Mặc nhận ra một tên trong số đó, đó chính là Uông Bằng. Thế nhưng điều làm hắn chú ý không phải là Uông Bằng mà là người đàn ông bên cạnh y. Gã này tầm trên dưới bốn mươi, dáng người không cao lắm, khuôn mặt dài, tóc húi cua, huyệt Thái Dương hơi lồi, vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ.
Dường như cảm nhận được có người đang quan sát mình, gã đàn ông lập tức nhìn thẳng vào Diệp Mặc. Diệp Mặc vội vã quay mặt đi, lòng thầm nhủ từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn biết được, tay này quả thực lợi hại, thậm chí có khi còn lợi hại hơn cả Văn Đông kia.
Diệp Mặc lần đầu tiên gặp loại cao thủ như vậy, cánh tay bị thương của Uông Bằng lúc trước rất có thể là do gã chữa khỏi cho. Còn cô gái dáng người cao gầy kia thì có vẻ ít nói, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ theo sau Uông Bằng. Xem chừng không có gì đặc biệt, Diệp Mặc chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi.
Ba người bước tới chỗ một chiếc Audi đen, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Diệp Mặc vờ như vô tình tiến lại gần một chút. Hiện giờ thần thức của hắn đã có thể hoạt động trong phạm vi 8 mét. Hắn muốn biết xem mấy người này đang nói chuyện gì với nhau.
May là gần đó có một sạp báo. Diệp Mặc liền ghé vào đó để tiện quan sát hành động của mấy người kia.
- Lần đó may mà có anh Hồ ra tay giúp đỡ, nếu không cái tay này của tôi đã bị liệt rồi. Lần này anh đi vội vàng thế này làm tôi chẳng kịp cảm tạ. Thất lễ, thất lễ.
Đây là tiếng của Uông Bằng.
Đúng như Diệp Mặc suy đoán, cánh tay bị thương của Uông Bằng đúng là do gã đàn ông này trị khỏi. Vậy gã hẳn phải là một cao thủ nội gia mà Diệp Mặc lần đầu tiên được gặp. Cho dù là Văn Đông cũng chỉ là có thuật ám sát và đấu tay đôi là còn lợi hại chút, chứ cô ta còn xa mới luyện được nội khí đến trình độ cao thâm như gã cao thủ này.
Người đàn ông trung niên khoát tay chặn lại nói:
- Bằng thiếu gia khách khí rồi, cha cậu dù sao cũng có quan hệ với Đàm thiếu gia, giúp đỡ nhau chút chuyện cỏn con này có đáng là gì. Có điều từ nay về sau cố gắng đừng rây vào đám người bán cao da chó trên đường nhé, trong số ấy có lắm kẻ cũng không vừa đâu.
- Vâng, điều anh Hồ dạy bảo em sẽ ghi nhớ trong lòng. Đàm thiếu gia đã phải cử anh Hồ đích thân tới đây giúp đỡ cha con em như vậy, giờ em qua đó để cảm ơn thì không tiện lắm, thôi thì xin được cảm ơn anh Hồ trước vậy.
Giọng điệu của Uông Bằng rất là cung kính.
Người đàn ông trung niên khoát khoát tay rồi bước vào trong xe. Chiếc xe phóng như bay về phía trước, chẳng mấy chốc trên mặt đường đã chỉ còn lại một đám khói.
Diệp Mặc không có tâm tư đi quản Uông Bằng, điều mà hắn chú ý là gã đàn ông mà y gọi là anh Hồ kia. Hắn lập tức đuổi theo. Hai mươi phút sau, Chiếc Audi kia dừng lại tại một căn biệt thự. Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt xung quanh căn biệt thự, chỗ nào cũng lắp đầy camera, hắn căn bản không có cách nào vào được.
Cân nhắc một lát, Diệp Mặc quyết định buổi tối sẽ quay lại. Hắn sẽ hủy toàn bộ số camera rồi sẽ vào trong tìm tay anh Hồ kia. Sở dĩ phải cất công tìm gã là bởi Diệp Mặc không rõ về kết cấu võ thuật ở đây, hắn không biết được mình phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể đảm bảo an toàn ở đây.
Cho dù phải ép hỏi, hắn cũng phải ép hỏi cho đến cùng, tránh khỏi có ngày gặp phải cao thủ thực sự thì trở tay không kịp. Thế nhưng lúc này xông vào thì không được, đành phải đợi đến tối vậy.
Lúc này vẫn còn sớm, vết thương của Ninh Khinh Tuyết thì chắc chắn hắn phải ra tay điều trị mới xong. Nhưng lúc này cũng lại không thích hợp, bên cạnh cô ta bây giờ nhất định đang có rất nhiều người túc trực, mình đến đó cũng không tiện. Vậy là hắn quyết định đợi đến tối sau khi chữa khỏi vết thương cho Ninh Khinh Tuyết thì sẽ quay lại căn biệt thự này.
Muốn tới đại học Ninh Hải thăm Thi Tu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi. Hiện tại thực lực của Diệp Mặc còn thấp, ngộ nhỡ bị người của Tống gia phát hiện ra Thi Tu và hắn có quan hệ, nói không chừng còn làm liên lụy tới Thi Tu cũng nên.
Diệp Mặc rời khỏi biệt thự của anh Hồ để chuẩn bị đi Ninh Hải mua vài món đồ. Trên người hắn bây giờ chỉ còn lại chút tiền, giúp Ninh Khinh Tuyết trị thương xong, hắn định tới Lạc Thương xem xét tình hình, nếu có thể thì sẽ tìm một công việc ở đó, còn nếu không được thì phải tới công ty của chị họ Trì Uyển Thanh làm việc rồi.
Một khi đã ổn định thì sẽ thuê một chỗ thích hợp để trồng cỏ Ngân Tâm với số lượng lớn. Dù sao thời kì sinh trưởng và phát triển của loại cỏ này cũng rất dài, trong lúc đó hắn sẽ đi sa mạc Takla Makan một chuyến. Hắn không muốn đợi cỏ Ngân Tâm trưởng thành rồi mới đi thì đúng là quá lãng phí thời gian.
Nếu còn tiếp tục lãng phí thời gian tại nơi thiếu linh khí của Trái Đất này thì chẳng biết đến khi nào mới tu luyện được đến trình độ mà hắn mong muốn. Cho dù có cố gắng hơn đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có kết quả gì.
Ninh Khinh Tuyết cũng gieo trồng một gốc Cỏ Ngân Tâm. Tuy rằng không biết cô ta trồng cây cỏ ấy với mục đích gì, chỉ biết vì cây cỏ ấy mà thậm chí đến tính mạng cô ta còn không cần, vậy nên Diệp Mặc không nỡ nhổ cây cỏ Ngân Tâm mà Khinh Tuyết trồng mang đi.
- A, là cậu, tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Một thanh âm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, hóa ra là người quen, hình như tên là Phương Úy Thành thì phải. Lần trước ở công viên hồ Thanh Độ Diệp Mặc đã gặp y. Lần ấy là y muốn tìm Diệp Mặc để so tài, nhưng không quá một chiêu đã bị hắn đánh bại.
- Là anh à, Phương Úy Thành?
Diệp Mặc gật gật đầu, nói.
Thấy Diệp Mặc vẫn nhớ rõ họ tên mình, Phương Úy Thành vui mừng nói:
- Thật không ngờ là cậu vẫn nhớ rõ tên tôi. Sau hôm đấu võ ấy tôi ngày nào cũng ở công viên đợi cậu. Hôm nay gặp được cậu ở đây quả là may mắn.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Anh tìm tôi có việc gì sao?
Phương Úy Thành biết rõ thân thủ của Diệp Mặc tương đối dũng mãnh, cho dù là mấy Phương Úy Thành hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Là như vậy, cậu xem có thể dành ra chút thời gian nói chuyện được không?
Phương Úy Thành tỏ ra hết sức mong đợi.
Diệp Mặc nghĩ thầm, giờ đang có thời gian, Phương Úy Thành đã có ý như vậy thì hắn cũng sẵn sàng nhận lời. Nghĩ rồi đáp luôn:
- Được.
Thấy Diệp Mặc đồng ý nhanh chóng như vậy, Phương Úy thành vui như mở cờ trong bụng.Y đưa Diệp Mặc tới một quán ăn Tây, chưa hỏi hắn đã từng ăn thử bao giờ chưa đã liền gọi luôn mấy món.
Mặc dù chưa từng nếm qua đồ Tây nhưng Diệp Mặc cũng thấy khá ngon. Ăn được vài miếng, hắn lên tiếng:
- Anh tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?
Nếu Phương Úy Thành nói muốn bái sư thì hắn sẽ không chút do dự mà từ chối ngay. Hiện giờ hắn thực sự không có thời gian để nhận đồ đệ nữa.
Phương Úy Thành nắm tay thành nắm đấm, đáp:
- Còn chưa thỉnh giáo tên họ của cậu là gì mà.
- Tôi tên Sư Ảnh.
Diệp Mặc không muốn để lại tên thật của mình ở Ninh Hải. Cái tên Sư Ảnh này có mấy ý nghĩa, một là vì sư phụ của hắn tên Lạc Ảnh, thứ hai là đồng âm với “Tư Ảnh” nghĩa là nhớ sư phụ Lạc Ảnh.
Nghe xong tên của Diệp Mặc, Phương Úy Thành có phần hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó y đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Cái tên Sư Ảnh nghe có vẻ nữ tính, nhưng suy nghĩ này Phương Úy Thành giữ lại trong lòng không dám nói ra, bởi hôm nay y tìm Diệp Mặc là để xin hắn giúp đỡ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Sư tiền bối...
Phương Úy Thành không biết xưng hô thế nào cho phải liền gọi Diệp Mặc theo cách gọi giang hồ.
Nhưng vừa thốt ra ba chữ đã bị Diệp Mặc ngắt lời:
- Anh Phương cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi, cái gì mà tiền bối với hậu bối chứ.
Thấy Diệp Mặc không câu nệ chuyện xưng hô, Phương Úy Thành liền nói rất tự nhiên:
- Đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Sư Ảnh, lần này tôi tìm cậu là vì có chuyện cần sự giúp đỡ của cậu. Lần thứ hai gặp mặt đã nhờ vả cậu như vậy, thật sự là có phần mạo muội...
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng tự nhủ, nhà ngươi mà cũng biết mạo muội ư. Y và mình rõ ràng là chẳng thân quen gì, nói khó nghe hơn là hai kẻ xa lạ gặp mặt được hai lần, vốn chẳng có quen biết gì mà mở mồm ra đã nhờ vả người ta như vậy, không nhíu mày mới là chuyện lạ đó.
Thấy Diệp Mặc chau mày, Phương Úy Thành không dám vòng vo mà đi thẳng ngay vào vấn đề:
- Cậu biết đấy tôi là một lái xe. Con trai ông chủ tôi mặc dù chỉ mới học đại học thôi nhưng tính tình hào sảng khí khái lắm, quan hệ của cậu ta với tôi cũng khá tốt. Cậu ta học bốn năm ở đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải và đã từng làm chủ tịch hiệp hội võ thuật của trường. Tháng trước con trai ông chủ tôi đấu với người ta bị trọng thương giờ vẫn đang nằm viện...
Diệp Mặc ngắt lời:
- Anh là muốn tôi giúp cậu ta lấy lại danh dự ư?
Phương Úy Thành gật gật đầu, đang định nói tiếp thì bị Diệp Mặc chen vào:
- Tôi không tham gia vào chuyện vô vị đó đâu, chuyện này đến đây kết thúc, đừng nói thêm gì nữa.
Phương Úy Thành do dự một chút rồi lại lên tiếng:
- Anh Ảnh, đợi tôi nói hết đã, nếu cậu vẫn không có hứng thú thì tôi cũng không dám miễn cưỡng.
Trong lúc tình thế cấp bách, Phương úy thành buột miệng gọi Diệp Mặc là anh Ảnh.
Diệp Mặc bất đắc dĩ gật đầu:
- Được rồi, anh nói đi, tối nay tôi còn có việc.
- Ông chủ của chúng tôi cũng xuất thân từ trong quân đội nên con trai ông ấy từ nhỏ đã yêu thích võ thuật.Việc này vốn dĩ cũng chẳng có gì, chỉ là tháng trước, Bổng tử của khoa lớn bên cạnh lập ra một đạo quán tên là “Hàn Phong”. Kỳ thực đạo quán Taekwondo ở Ninh Hải thì rất nhiều, nhưng võ quán của tay Bổng tử này lại có điều đặc biệt là trong quán cho đề hai dòng chữ: “Thiên hạ võ thuật, nguyên ở Hàn Quốc - thế giới quyền thuật, Taekwondo là thứ nhất”
- Người muốn vào võ quán ấy ai cũng phải tiếp thụ võ thuật Hoa Hạ mà thực chất đại bộ phận đều bắt nguồn từ Hàn Quốc, chỉ có ai thừa nhận Hàn Quốc là cái nôi của võ thuật mới được vào võ quán học tập. Mọi người vốn tưởng rằng chỉ duy cái điều kiện vô ý ấy mà sẽ chẳng có ai thèm bước chân tới cái võ quán đó, chẳng ngờ người đến đăng kí lại nhiều đến thế. Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Tề Vệ Đông cũng không hiểu nổi, vậy là cậu ta đã tới võ quán Hàn Phong đòi tỉ thí.
Nói đến đây, Phương Úy Thành khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng Phương Úy Thành không kể lại chi tiết sự việc sau đó nhưng Diệp Mặc cũng có thể nắm được đại khái tình hình. Cậu Tề Vệ Đông này chắc hẳn là con trai của ông chủ Phương Úy Thành rồi. Vốn dĩ Diệp Mặc cũng chẳng ưa gì tên Bổng Tử kia. Gã là kẻ quá sĩ diện, đừng nói Trung y gã có thể nói thành Hàn y, đến Cát Lượng gã cũng dám đổi thành quốc tịch Hàn Quốc lắm. Cái này còn chưa là gì, tức nhất là đến tiết mục truyền thống của Hoa Hạ cũng bị tay này cho là của Hàn Quốc nốt rồi.
Phương Úy Thành thở dài nói:
- Tề Vệ Đông tới khiêu chiến với quán chủ. Tay quán chủ đó vui vẻ chấp nhận ngay, còn nói là hậu quả thế nào y sẽ không chịu trách nhiệm. Thân thủ của Tề Vệ Đông thế nào tôi biết rõ, cậu ấy tám tuổi đã bắt đầu luyện võ, đến giờ đã được mười mấy năm rồi, nhưng vẫn không thể là đối thủ của phó quán chủ Bổng Tử kia được. Vì y đã nói trước là hậu quả thế nào Tề Vệ Đông tự đi mà gánh chịu nên giờ cậu ta bị đánh ra nông nỗi này cũng chẳng thể trách y được.
- Vì chuyện Tề Vệ Đông bị thương này mà rất nhiều cao thủ Ninh Hải đã lần lượt tới khiêu chiến nhưng chẳng có ai là lành lặn trở về cả. Tên Bổng Tử đó quả thực lợi hại, trong vòng một tháng mà đã đánh bại toàn bộ cao thủ của Ninh Hải. Hơn nữa sau đó y còn tổ chức thách đấu trong khắp các trường đại học để tăng cường sức ảnh hưởng. Cứ như vậy, võ quán của y không những không bị đóng cửa mà càng ngày càng có nhiều người tìm đến đăng kí. Tôi thật chẳng hiểu những người đó nghĩ gì nữa.
Khẩu khí của Phương Úy Thành tỏ ra vô cùng căm phẫn.
Diệp Mặc lại cười rất thản nhiên, bụng nhủ: “Việc tẩy chay hàng Nhật chẳng phải đã tuyên truyền bao nhiêu năm rồi sao, vậy mà giờ người ta vẫn dùng hàng Nhật, vẫn dâng tiền cho bọn Nhật ném bom Hoa Hạ đấy thôi. Bây giờ thế giới đang có chiến tranh, lại là chiến tranh phiến diện, nam nữ thanh niên sống trong thời đại hòa bình không thể nghĩ đến nhiều việc được.
Chuyện quốc gia mấy người đó chỉ là nói suông mà thôi, nói xong là liền quên sạch. So với những tiền bối đã vào sinh ra tử trong những năm tháng chiến tranh thì họ chưa đáng là gì. Có lẽ khi muốn mua một thứ đồ gì đó, họ chỉ xem xem nhãn hiệu của nó có nổi tiếng hay không, có hợp mốt hay không, còn xuất xứ từ đâu thì chắc chẳng có mấy người thèm bận tâm. Nói như vậy không phải là bảo họ không yêu nước mà căn bản những người ấy không hề có ý thức đó.
Cảm xúc của Phương Úy Thành lúc này, Diệp Mặc hoàn toàn có thể lý giải được. Bổng Tử nói cái gì cũng là của Hàn Quốc, điều này làm Phương Úy Thành không hài lòng. Diệp Mặc cũng có thể coi là người Hoa Hạ, hắn biết rõ lịch sử nguồn gốc lâu đời của Hoa Hạ. Võ quán của Bổng Tử khẳng định là bắt nguồn từ võ thuật Hoa Hạ, thế mà giờ lại bị y làm đảo lộn lên như vậy rồi.
Việc này giúp một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nghĩ vậy, Diệp Mặc liền hỏi:
- Anh Phương, giờ đã là mấy giờ rồi?
Phương Úy Thành nhìn đồng hồ, đáp:
- 7h30.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Tôi còn ba tiếng rưỡi nữa. Nếu anh có thể sắp xếp cho tôi tỉ thí với bọn họ trong ba tiếng rưỡi đồng hồ thì tôi sẽ nhận lời giúp.
Phương Úy Thành nghe vậy thì tươi tỉnh hẳn lên:
- Anh Ảnh, tôi nhất định làm được, giờ Bổng Tử đang có người đứng ra thách đấu với y, mà giờ mỗi lần tỉ thí đều phải khua chiêng gõ trống để phô trương thanh thế cơ. Y sẽ tổ chức tỉ thí ở trường đại học để thu hút sự chú ý...
Nói rồi gã cầm di động lên.
…
Đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải.
Võ đài có sức chứa ba ngàn người hiện tại đang phải chứa tới bốn năm ngàn khán giả. Lúc này đèn đã thắp sáng trưng, bởi hai võ sĩ đang đứng trên võ đài kia, một người là hội trưởng hiệp hội võ thuật Lý Bang Khải, còn người kia là phó quán chủ võ quán “Hàn Phong” Phác Đông Hoành.
Sở dĩ là phó Quán chủ thi đấu là vì muốn quán chủ ra mặt thì trước hết phải đánh bại được phó quán chủ đã. Nhưng từ khi võ quán Hàn Phong được thành lập tới giờ vẫn chưa có ai khiêu chiến thắng được Phác Đông Hoành cả, mà lúc ra về chẳng sứt đầu mẻ trán thì cũng gãy chân gãy tay.
Lý Bang Khải mặc dù chỉ là 1 hội trưởng hiệp hội võ thuật của đại học Ninh Hải nhưng đã được đại diện cho Ninh Hải tham gia thi đấu trong đại hội võ thuật thanh niên toàn quốc, hơn nữa lại giành được giải ba.Vì vậy cuộc tỉ thí giữa Lý Bang Khải và Phác Đông Hoành đã thu hút được tất cả sự chú ý của các bạn sinh viên Ninh Hải. Chỉ tiếc là sân thể dục này hơi nhỏ nên không thể chứa được nhiều người hơn, rất nhiều người đã phải đứng ngoài theo dõi trên màn hình lớn.
Lý Bang Khải và Phác Đông Hoành cứ người này tấn công thì người kia phòng thủ, ngoại trừ dùng vũ khí thì thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.
Trên khán đài có tiếng hô cổ vũ cho Lý Bang Khải. Hiện tại hai người đang ở thế giằng co, nhưng ai cũng biết hồi gay cấn và quan trọng nhất đã sắp đến. Bởi mỗi khi tỉ thí Phác Đông Hoành đều để cho đối thủ giở hết chiêu trò trong hai mươi phút đầu, sau đó sẽ bất ngờ hạ gục đối thủ trên sàn để kết thúc trận đấu. Và bây giờ thời khắc ấy đã sắp tới.
Vốn biết Bổng Tử đã đánh bại rất nhiều cao thủ của Ninh Hải nhưng Lý Bang Khải cũng chẳng mấy bận tâm tới điều này. Hôm nay khi thực sự tỉ thí y mới biết, đám bổng bử này không chỉ thân thủ linh hoạt mà lại rất tinh thông võ thuật Hoa Hạ, chỉ tức một nỗi là gã dám tuyên bố tinh hoa võ thuật Trung Hoa vốn là của Hàn Quốc.
Lý Bang Khải càng đánh càng căng thẳng, y đã trúng phải hai quyền của Phác Đông Hoành. Mặc dù có thân thể khỏe mạnh nhưng vào lúc này điều đó cũng chẳng mấy ý nghĩa.Chỉ có bản thân y biết rằng, ngoài cú đá ban nãy trúng được vào người Phác Đông Hoành ra thì hiện giờ y chẳng có gì uy hiếp với gã cả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius