Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 51: Địa hỏa luyện đơn.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Linh điền mấy mẫu được chia thành nhiều phần, lấp lánh nhiều loại linh quang, rõ ràng có bố trí mấy pháp trận.
Vào trong linh điền, có chỗ nóng rát người như dưới mùa hạ, có chỗ hàn khí bức nhân, kết một lớp băng dày, có chỗ bố trí thành dị thường âm ám, ẩm ướt như trong sơn động.
Bố trí như thế vì mỗi loại linh dược có hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, chỉ sống được trong hoàn cảnh nhất định. Linh điền này có tới mười mấy hoàn cảnh, coi như không tệ chút nào.
Xuyên qua linh điền, Ngụy Tác vào trong một đình viện, ở giữa còn có hoa viên nhỏ theo kiểu tứ hợp viện (kiểu kiến trúc có sân sướng được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng - ND).
Trừ đại sảnh, một gian thư phòng và một sương phòng để nghỉ ngơi, còn một gian tĩnh thất chuyên dụng cho tu luyện, hiệu quả cách âm cực tốt, trải thảm dệt từ Ngân ti thảo mềm mại.
Tĩnh thất kề sát sườn núi, trên vách núi còn có một thạch môn.
Đẩy thạch môn nặng nề ra, đi theo dũng đạo mười mấy bước, Ngụy Tác chợt thấy nhiệt khí phả vào mặt. Trong này có hai gian phòng, một gian trống trơn rộng chừng ba mươi trượng vuông, trên bốn vách đá cứng đanh còn lỗ chỗ dất vết do thuật pháp oanh kích tạo thành, là gian chuyên dụng cho tu sĩ thử uy lực thuật pháp và pháp khí, gian còn lại là nơi Ngụy Tác cần, địa hỏa lô phòng.
Địa hỏa lô phòng vuông vắn, diện tích chừng bảy, tám trượng, trừ bên trái cửa vào có một cái bàn đá, giữa gian là một thanh đồng địa hỏa lô cao chừng nửa thân người.
Bốn chân lò điêu khắc hoa văn hình vảy, trông như trảo kỳ lân. Miệng lò tròn xoe liên tục bốc lên nhiệt khí. Bên trên nắp lò có mười tám ống lửa xanh biếc đang phun xuống, phi thường sinh động.
"Không hổ là chỗ ở giá tám mươi viên hạ phẩm linh thạch một tháng! Không biết chỗ ở thiên cấp còn thế nào nữa.”
Đứng ở địa hỏa lô phòng có thể dùng để luyện khí hoặc luyện đơn, Ngụy Tác buông tiếng than.
Có linh điền, có địa hỏa lô phòng, nếu cấm chế lợi hại hơn chút nữa thì gần như động phủ rồi.
Tu luyện ở đây không biết dễ chịu hơn ở tiểu thạch ốc tại thành tây bao nhiêu lần, bất quá Ngụy Tác không đến để hưởng thụ, đối với gã, tám mươi viên hạ phẩm linh thạch một tháng đủ khiến gã xót ruột.
Tuy vẫn là ban ngày, lục bào lão đầu còn tĩnh dưỡng trong Dưỡng quỷ quán, nhưng Ngụy Tác không ngồi rồi, cảm thán một lúc xong, gã quay lại tĩnh thất, lấy ta một viên trung phẩm linh thạch, nhắm mắt tu luyện.
Gã đã dùng nạp bảo nang mang mọi thứ trong căn tiểu thạch ốc đến đây, kể cả bốn bức tranh Thủy Linh Nhi cũng mang theo. Bất quá cả ngày gã đều chỉ tu luyện Tử Huyền chân quyết, không lấy Kim ti phù bút và nguyên liệu ra luyện chế phù lục, lục bào lão đầu cho gã biết luyện đơn tiêu hao tinh thần không kém gì luyện phù.
Trời tối hẳn, gã đưa lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra, đi vào địa hỏa lô phòng.
"Thanh thiềm địa hỏa lô, coi như tạm dùng được.” Lục bào lão đầu liếc thanh đồng sắc lô đỉnh, bĩu môi, "ngươi phải làm quen với hỏa lực của cái lò này đã.”
Ngụy Tác gật đầu, theo lời hai đệ tử Thiên Nhất môn dặn, dồn chân nguyên vào một ống phun lửa trên nắp thanh đồng sắc lô đỉnh.
"Phụt... "
"Chà!" Ngụy Tác giật mình vì một lưỡi lửa đỏ sẫm phun ra trong tích tắc, hỏa sát khí tức chọc vào mũi tỏa khắp toàn lô phòng.
"Đó là địa hỏa từ địa tâm hỏa mạch dẫn lên?"
Gã cảm giác được nhiệt lực trong lưỡi lửa như đốt dầu đó hơn hỏa cầu sinh ra từ Hỏa cầu phù không biết bao nhiêu lần. Còn may là lưỡi lửa phun ra từ cái ống thập phần ổn định, ngưng thành một luồng bốc cháy chính giữa miệng lò.
Gã lại dồn chân nguyên vào cái ống dáng phun lửa, quang hoa tắt ngóm, ngọn lửa trong ống cũng tiêu tan.
Mười tám cái ống có thể phun ra mười tám ngọn lửa, tức là có mười tám loại nhiệt độ để khống chế.
Thấy gã đã quen với Thanh thiềm địa hỏa lô, lục bào lão đầu trầm giọng: "Ban đầu dùng năm ống là đủ, sau đó đặt đơn lô lên miệng lò.”
Ngụy Tác gật đầu, liên tục dồn năm luồng chân nguyên vào, năm ngọn lửa đỏ sậm từ miệng ống phun ra, đan nhau thành hình đóa hoa.
Gã lấy ô kim đơn lô phổ thông, cẩn thận đặt lên ngọn lửa trên miệng lò.
Bổ thiên đơn không có yêu cầu gì đặc biệt đối với đơn lô, chỉ cần chịu được hỏa lực của địa hỏa.
"Tốt, Hàn lộ căn hai khối!"
Nghe lục bào lão đầu chỉ huy, hai miếng rễ cây màu xanh nhạt, bề ngoài như thổ đậu, rõ ràng đã được chọn lựa và sơ chế kỹ càng được thả vào ô kim đơn lô.
Vào lò, hơi nước trong hai khối Hàn lộ căn bốc lên ngùn ngụt, chỉ sau nửa tuần hương đã vỡ nát, bị nung thành hai nhúm bột xanh nhạt.
"Ngân nguyệt thảo ba cọng, chuẩn bị sẵn năm đóa Thất diệp lan, được rồi! Mau lên, đồng thời cho vào!"
Ngụy Tác vung tay, ba cọng thực vật đặc biệt trắng như bạc cùng năm đóa Thất diệp lan có bảy chiếc lá, đã nở hoa tím nho nhỏ đồng thời rơi vào đơn lô.
Ba cọng Ngân nguyệt thảo và năm đóa Thất diệp lan dưới hỏa lực cực cao nhanh chóng thành tro rồi biến thành bột màu bạc và màu tím.
"Tử hư thảo mười cọng, yêu đơn Thanh giáp trùng một viên, chuẩn bị sẵn. Đợi lúc ta bảo ngươi bỏ vào thì lập tức đậy nắp lò lại.” Lục bào lão đầu tỏ ra dị thường ngưng trọng.
"Dược.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, giơ tay thập phần khẩn trương, mọi thứ đều không đáng gì nhưng một viên yêu đơn Thanh giáp trùng giá trị sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch, không cẩn thận luyện hỏng coi như đã đốt tiền.
"Còn không thả vào?" Ngụy Tác tập trung chú ý cao độ đợi một chỗ, thấy bột Thất diệp lan đều bị đốt cháy thành từng viên đen xì, thì không nén được hỏi nhanh.
"Đừng có rườm lời.” Lục bào lão đầu quát, đợi thêm gần một tuần hương, đến khi bột Ngân nguyệt thảo cũng trắng ngần thì đột nhiên quát: "Mau bỏ vào!"
Ngụy Tác như theo phản xạ có điều kiện, cho Tử hư thảo và yêu đơn Thanh giáp trùng đầu vào rồi đóng nhanh nắp lò, trong tích tắc đó chỉ thấy Tử hư thảo và yêu đơn Thanh giáp trùng vừa vào liền hóa thành hơi sương màu tím và màu vàng xanh.
Thời gian trôi đi, trong tiểu đỉnh phát ra mùi thuốc thơm khiến người ta phấn chấn.
"Thêm hai ống lửa!" Ngụy Tác cho rằng đơn dược sắp luyện thành thì lục bào lão đầu quát to.
Gã không chần chừ gì, lập tức làm theo.
Được địa hỏa phun mãnh liệt hơn, ô kim đơn lô vốn không to cơ hồ bị bao trùm trong hỏa diễm.
"Lục bục", đột nhiên trong đơn lô vang lên tiếng như tiếng dầu sôi.
"Chuyện gì hả?" Ngụy Tác cả kinh.
"Các loại linh dược bị nung thành dược dịch, tiếp theo sẽ ngưng đơn.” Lục bào lão đầu nói nhanh, chăm chú nhìn đơn lô được hỏa diễm bao phủ.
"Mau lên, dập ba ống lửa!" Lục bào lão đầu kêu to.
"Cái gì!" Ngụy Tác vội dồn chân nguyên vào ống lửa, nhưng mới đến ông thứ hai thì trong đơn lô vang lên một tiếng nổ khá lớn.
"Tắt hết đi.” Lục bào lão đầu nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt trở nên khó coi hơn, "viên Bổ thiên đơn này luyện hỏng rồi.”
"Luyện hỏng rồi?" Ngụy Tác cực kỳ đau lòng tắt hết lửa, mở nắp lò nóng rãy ra, bên trong là những mảnh vỡ màu vàng xanh lấp lánh như tinh thạch.
"Ta không thể tự luyện đơn, cần nắm chuẩn thời gian nhắc nhở vốn đã rất khó, hơn nữa lâu rồi ta không luyện đơn, chưa nắm vững lắm về hỏa hậu.” Lục bào lão đầu lần này không chế nhạo Ngụy Tác, vì lần đầu tiên phối hợp, gã có thể làm không sai gì, đến lúc thành đơn mới thất bại, là đã ngoài dự liệu của lão.
“Tiếp nào!” Lãnh tĩnh nhìn Ngụy Tác đoạn lục bào lão đầu lại nói.
...
“Tiếp nào!”
Trong địa hỏa lô phòng yên tĩnh, một lúc lâu sau, giọng lục bào lão đầu lại lãnh tĩnh vang lên.
“Tiếp nào!”
...
"Sau cùng cũng thành rồi hả?"
Cùng nguyên liệu, cùng các bước, lục bào lão đầu hô liên tục ba lần tiếp nào, toàn thân Ngụy Tác đẫm mồ hôi, đến khi tắt liền ba ống lửa mà đơn lô không có gì bất ngờ mà ngược lại mùi thơm nồng tỏa ra.
Ánh mắt lãnh tĩnh của lục bào lão đầu cũng thoáng hoan hỉ, thở phào ra nói, "tắt hết địa hỏa!"
Trụ lửa đỏ sậm tắt ngóm.
Mùi thơm thuần hậu từ ô kim đơn lô được mở nắp lan tỏa toàn địa hỏa lô phòng.
Ngụy Tác nhìn đơn lô, cơ hồ rơi lệ.
Trên đỉnh đơn lô ô kim sắc, một viên đơn dược màu vàng xanh, tròn xoe lấp lánh, ẩn hiện cả những tia màu bạc đang tỏa quang hoa nhàn nhạt.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 52: Uống liền bảy viên, đi chợ đêm.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Trong tĩnh thất, trong hộp ngọc trước mặt Ngụy Tác đang ngồi trên đệm Ngân ti thảo, bảy viên Bổ thiên đơn tỏa ánh sang và mùi thơm say người.
Liên tục hai đêm, gã được lục bào lão đầu chỉ đạo luyện chế Bổ thiên đơn.
Mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng, luyện hỏng tám, thành phẩm bảy viên Bổ thiên đơn, xác suất thành công không đầy một nửa.
Bất quá xác suất thành công này là nhờ lục bào lão đầu chỉ đạo mới đạt được, coi như lão mượn tay gã luyện đơn, hiện tại Ngụy Tác chỉ biết đại khái nên làm những gì vào lúc nào, bảo gã đơn độc luyện đơn, thì mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng mà luyện chế thành công một viên Bổ thiên đơn là khá lắm rồi.
"Chả trách đơn dược đều quý giá thế, mỗi môn phái đều bảo vệ luyện đơn sư và luyện khí sư hết mức. Đó đâu phải luyện đơn, mà là đốt linh thạch.”
Ngụy Tác nghĩ đến chỉ hai đêm mà đốt trụi gần năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, thì xót ruột chết được.
Giao nạp tám mươi viên hạ phẩm linh thạch phí dụng một tháng xong, gã chỉ còn bốn trăm mấy chục viên, với tốc độ tu luyện bình thường của gã, một tháng tiêu hao ba trăm viên hạ phẩm linh thạch, số còn lại không đủ mua nội đơn Thanh giáp trùng.
"Con bà nó chứ, mặc kệ, thử công hiệu Bổ thiên đơn đã rồi hẵng tính cách kiếm thêm linh thạch.”
Với xác suất luyện phù thành công của gã, dù luyện Hỏa cầu phù đi giết yêu thú, tốc độ kiếm linh thạch cũng không chậm, khẳng định đủ linh thạch tu luyện mỗi ngày nhưng không chắc mỗi tháng đều mua được nhiều yêu đơn Thanh giáp trùng, nên gã lắc đầu, sờ túi linh thạch đã teo tóp lại. Gã mặc kệ không nghĩ gì nữa, cầm một viên Bổ thiên đơn trong hộp ngọc ra.
Cảm giác trên tay mát lạnh như viên ngọc thạch lấp lánh, trong viên đơn trong xoe có từng sợi màu bạc rất đẹp.
"Trông thì dễ coi nhưng không biết mùi vị thế nào.”
Nhìn viên đơn được lần đầu tiên luyện chế thành, Ngụy Tác thoáng hưng phấn, thè lưỡi liếm.
"Chà!" Không ngờ vị thuốc đắng ngằm khiến mắt gã trợn tròn lên, đành nuốt cả viên Bổ thiên đơn xuống bụng.
Gã lập tức nhắm mắt luyện hóa dược lực, bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, ánh sáng lấp lánh màu vàng xanh từ da gã ánh lên, hơn nửa canh giờ sau, bốn thần hải đột nhiên tử quang đại thịnh, đồng thời tiếng chân nguyên lưu động ri rỉ như nước chảy đã rõ hơn nhiều.
"Quả thật hữu dụng!"
Gã kinh ngạc xen lẫn vui mừng mở bừng mắt, hơn nửa canh giờ này gã đã luyện hóa toàn bộ dược lực của Bổ thiên đơn, không chỉ cảm thấy khí lực hơn nhiều mà ngay cả bốn tử sắc thần hải cũng lớn thêm một vòng.
Bổ thiên đơn quả nhiên là đơn dược huyền diệu có thể tăng cường thần hải, khiến công pháp hạng bét tiến giai!
Công hiệu đặc biệt này đã được lục bào lão đầu nói qua, Bổ thiên đơn có thể dùng liên tục rồi luyện hóa, không có hạn chế gì nên Ngụy Tác thoáng do dự rồi không nén được, liên tiếp luyện hóa từng viên Bổ thiên đơn.
Nếu có tu sĩ nhìn thấy tình cảnh trong tĩnh thất trung, tuyệt đối sẽ chấn kinh không nói thành lời.
Từng viên nối nhau, liên tục sáu viên Bổ thiên đơn được nuốt xuống, quanh mình Ngụy Tác tử khí liễu nhiễu, tiếng chân nguyên lưu động lúc mới tu luyện như nước rỉ rỉ liên tục to dần, sau cùng biến thành tiếng dòng suối nhỏ róc rách.
Đối với tự thân Ngụy Tác, cảm giác thần hải liên tục lớn lên, chân nguyên đề thăng từng tầng thật quá dễ chịu.
Bốn tử sắc thần hải so với lúc chưa luyện hóa bảy viên Bổ thiên đơn đã khác rất xa.
Lúc gã kinh hỉ cực độ mở mắt ra, bên ngoài đã tối thui, lục bào lão đầu cũng từ Dưỡng quỷ quán chui ra, đã nhìn gã. Thấy gã mở mắt, vốn quan sát gã một lúc lâu, lão hừ một tiếng, "biết ngay ngươi không nhịn được, một hơi luyện hóa hết số Bổ thiên đơn.”
"Có thì nên sử dụng chứ.” Ngụy Tác vặn vẹo chân tay, thập phần hưng phấn, "Lão đầu, ta cảm giác thần hải khá hơn nhiều, Tử Huyền chân quyết so với trước kia khác nhau thế nào?"
"Ngươi không tự thử được hả?" Lục bào lão đầu chế nhạo.
"Có lý.” Ngụy Tác không đấu khẩu với lục bào lão đầu, nhảy vọt lên lao vào gian phòng chuyên dụng để thử thuật pháp và pháp bảo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tia sét Kim xà loạn vũ lien tục giáng vào vách đá cứng đanh. Thanh thủy nhận tiêu hao chân nguyên không nhiều nên Ngụy Tác thi triển Kim Xà lôi quyết, với tu vi Thần hải cảnh đệ tứ trọng gã đã tu luyện đến tầng thứ ba, lôi cầu phát ra nổ tung có thể phân tán thành hai mươi tia sét, bao trùm phạm vi hai trượng vuông.
Uy lực lôi thuật này không tệ, chỉ vào đối với công pháp cấp thấp như Tử Huyền chân quyết thì chân nguyên tổn hao quá nhiều. Bình thường phát ra mười lăm, mười sáu đạo là Ngụy Tác gần cạn chân nguyên.
Lần này gã liên tục kích phát gần ba mươi đạo Kim Xà lôi quyết mới dừng lại với vẻ không dám tin, thể nội còn chưa hoàn toàn hao tận chân nguyên.
Chân nguyên tu vi của gã hơn trước không chỉ một lần, tu sĩ bình thường tu luyện chân nguyên công pháp huyền giai trung cấp đạt tới Thần hải cảnh đệ tứ trọng cũng chỉ có thể liên tục thi triển ba mươi lần kim xà lôi cầu.
Bảy viên Bổ thiên đơn đã khiến Tử Huyền chân quyết đề thăng nhất giai!
"Lão đầu, tức là, Tử Huyền chân quyết của ta hiện tại không còn là công pháp huyền giai cấp thấp mà thành huyền giai trung cấp rồi hả?" Triệt để cảm giác rõ ràng biến hóa của thần hải, Ngụy Tác như đang nằm mơ, hỏi lục bào lão đầu.
Lục bào lão đầu nhìn gã đầy thâm ý, "trong mắt người khác, Tử Huyền chân quyết của ngươi đương nhiên vẫn là công pháp rác rưởi, bất quá thực tế thì đã ngang với hòa huyền giai trung cấp công pháp.”
"Chà!" Ngụy Tác há hốc miệng, "vậy ta luyện thêm mấy chục viên đề thăng Tử Huyền chân quyết thành địa giai công pháp luôn, lúc đó tu sĩ tu luyện huyền giai cao cấp công pháp đã cho rằng là đáng đắc ý, thấy ta tu luyện Tử Huyền chân quyết tất cho rằng ta không đánh lại, chẳng phải sẽ bị ta cho một trận sao?"
"Ngươi muốn đề thăng đến địa giai công pháp đương nhiên lợi hại hơn tu sĩ cùng cấp tu luyện huyền giai cao cấp.” Lục bào lão đầu bĩu môi, "mấy chục viên Bổ thiên đơn? Cứ mơ đi.”
Ngụy Tác tròn mắt, "Là ý gì?"
"Hiện tại bảy viên Bổ thiên đơn đã giúp Tử Huyền chân quyết đề thăng nhất giai, nhưng mỗi bậc của công pháp cách nhau mấy lần, muốn Tử Huyền chân quyết đề thăng đến huyền giai cao cấp, chí ít cũng tăng gấp đôi, là gần ba mươi viên Bổ thiên đơn. Từ huyền giai cao cấp đến địa giai cấp thấp hoàn sẽ gấp mấy lần nữa, tệ nhất cũng một trăm hai mươi khỏa Bổ thiên đơn trở lên.”
Ngụy Tác lại há miệng, không nói thành lời.
...
Lại một lần nữa thấy mình nghèo mạt, Ngụy Tác ủ rũ đi về phía úc tự do tập thị ở Linh Nhạc thành bắc.
Lúc rời nhà, gã đã dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù, muốn gặp Nam Cung Vũ Tinh để hỏi vay linh thạch.
Nếu luyện thêm được ba, bốn chục viên Bổ thiên đơn, đề thăng công pháp lên huyền giai cao cấp, thực lực cũng cao hơn một mức. Thực lực tăng tiến là cơ bản của tu sĩ, lúc đó sẽ đối phó được yêu thú có đẳng cấp cao hơn, tốc độ kiếm linh thạch cũng nhanh hơn.
Ngụy Tác đã thử rồi, thần hải được tăng cường, tốc độ luyện hóa linh khí nhanh hơn một chút. Có nghĩa là tốc độ tu luyện cũng tăng lên.
Nam Cung Vũ Tinh vẫn có dư mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch, ít nhất cũng đủ cho gã mua chút yêu đơn Thanh giáp trùng, đỡ cơn khát trước mắt.
Nhưng đợi mãi ở khối bố cáo bài lớn nhất mà không thấy Nam Cung Vũ Tinh đến, chắc rằng nàng cùng người của Thiết Sách chuẩn bị đối phó Phệ tâm trùng nên chưa về, có thể không đọc được tin tức trên truyền tấn ngọc phù. Ngụy Tác nghiên cứu kỹ lưỡng mọi giao dịch trên công cáo bài nhưng không phát hiện cách nào thích hợp để kiếm linh thạch thật nhanh, nên gã thương lượng với lục bào lão đầu, chuẩn bị đích thân đi săn Thanh giáp trùng. Đằng nào ở một số nơi hiện giờ vẫn có thể bắt được Thanh giáp trùng, tam cấp yêu thú đối với Ngụy Tác không khó đối phó, coi như sử dụng thuật pháp tu luyện.
Trời tối rồi, lục bào lão đầu chưa từng dạo qua tập thị trong Linh Nhạc thành nên Ngụy Tác nhét Dưỡng quỷ quán vào ngực áo, mang theo.
Rất nhiều tán tu ban ngày tìm nguyên liệu, săn yêu thú ở ngoài Linh Nhạc thành đến tối vì ở ngoài nguy hiểm nên quay về thành, thành ra thành bắc tập thị lại đông đúc nên ban đêm còn náo nhiệt hơn nhiều.
Trừ một số cửa tiệm cố định, nhiều tu sĩ ba ngày giao dịch ở tự do thị trường ngoài thành, tối đến cũng về đây bày gian hàng ở chỗ trống. Tuy cũng phải trả chút ít linh thạch làm phí dụng, nhưng đỡ hơn số lượng các tiệm phải nộp nên giá bán của những gian hàng này thấp hơn một chút. Chỉ là hàng bán tốt xấu lẫn lộn, rất dễ bị gạt gẫm mua phải hàng giả. Ngụy Tác đưa lục bào lão đầu theo vì nhãn quang của lão thập phần cao minh, có thể giúp gã nhận ra hàng thật hay giả, mua gì cũng tiết kiệm được linh thạch.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 53: Lão đầu cuồng mua đồ.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Thành bắc dạ thị ồn ào, mọi cửa tiệm và gian hàng đều đông nghị người vây quanh, chí ít có chừng hai nghìn tu sĩ tại tụ tập tại nơi náo nhiệt phi phàm này.
Mặc tấm áo vải bố xanh cực kỳ tầm thường không khiến ai chú ý, Ngụy Tác đi theo con đường bày đầy các gian hàng, đến quảng trường tập trung nhiều gian hàng nhất.
Trong các gian hàng không tiếu thứ gì, ví như các loại nguyên liệu luyện khí, các loại binh khí, pháp khí… trong đó có không ít đồt. Ngụy Tác đã quen rồi, linh thạch cũng không còn nhiều, nhiều thứ biết rõ là không mua được nên không buồn ngó qua một lần.
Nhưng mới được nửa đường, lục bào lão đầu đã liên tục kêu lên.
"Mua! Lưu sa phù, được đấy, săn yêu thú rất hữu dụng, mau mua đi!"
"Nhị giai Phi vân phù! Chẳng phải tiểu tử ngươi không biết phi độn thuật pháp hả, mua nhanh.”
"Dã sinh băng thứ lê, tốt quá, cho Hàn băng nha ăn mấy quả là sẽ đột phá nhất giai, mua nhanh mua nhanh... "
"Hắc vẫn thiết! Nguyên liệu luyện chế pháp thuẫn cả địa hỏa cũng không nung chảy được, không gờ tiểu tử kia trông còn đang ghét hơn ngươi mà lại có nguyên liệu cỡ này! Mua nhanh đi chứ.”
“...”
Cũng may lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán biết cách truyền âm, thanh âm trực tiếp vang trong tai Ngụy Tác, bằng không mọi gian hàng nhất định sẽ hớn hở vây lấy tiểu tử cái gì cũng muốn mua này.
"Chà!" Ngụy Tác không nén được nữa, "Lão đầu, ngươi bảo mua Lưu sa phù và Phi vân phù thì ta còn chấp nhận được, hai thứ đó ta có thể sử dụng, nhưng Dã sinh băng thứ lê và Hắc vẫn thiết thì ngươi nói đi, có tác dụng gì với ta. Ta mua Dã sinh băng thứ lê xong lại đi bắt một con Hàn băng nha để ngươi cho ăn hả? Hắc vẫn thiết cả địa hỏa cũng không luyện hóa được, ta mua về làm gì, làm gối đầu chắc? Ngươi muốn mua cả cái tập thị này, ta sao đủ linh thạch hả? Ta còn đang lo không kiếm đâu ra linh thạch để luyện Bổ thiên đơn.”
"Khụ khụ...” Lục bào lão đầu tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, "trước đây ta thích đi dạo tập thị kiểu này mua đồ, lần này ở trong Dưỡng quỷ quán quá lâu, mấy vạn năm không mua gì, thực ngứa ngáy trong lòng. Bất quá tiếp theo ta sẽ chú ý, thứ vô dụng sẽ không mua nữa, được chăng?"
"Thôi vậy", thấy lục bào lão đầu chịu nhún, Ngụy Tác sinh lòng trắc ẩn, "ngươi thích mua đồ như thế, lần sau ta đi mua gì sẽ mang ngươi theo, ta sẽ cố kiếm nhiều tinh thạch để ngươi được một lần mua thỏa thích. Bất quá hiện tại ta đang hơi túng, ngươi giúp ta chọn mấy thứ hữu dụng mà không đắt.”
Ngụy Tác cúi đầu nói nhỏ, người khác nhìn vào chỉ thấy gã đang tự nói một mình, tán tu đẳng cấp như gã không khiến ai chú ý. Vừa hay lúc đó có hai tán tu khá sung túc đi qua, nghe thấy thì nhìn nhau, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình, "đáng thương thật, thiếu linh thạch đến mức đầu óc có vấn đề, lại một mình lẩm bẩm, ảo tưởng sau này kiếm nhiều linh thạch để mua thỏa thích.”
"Ai hả?" Lục bào lão đầu cảm giác được tâm tình gã đang biến hóa.
"Một tên Chu thiên cảnh nhất trọng huênh hoang, hôm trước đã cướp địa hỏa lô phòng của ta, không vì vẫn còn một gian thì hiện giờ chúng ta không có địa hỏa lô phòng để dùng nữa, là tên mặc hồng sắc pháp y ở đằng kia.”
Ngụy Tác nhìn thấy hồng y trung niên tu sĩ mặt mày cau có, từng gặp ở phách mại hội trường sau đó lại tranh mất địa hỏa lô phòng của gã.
"Lão đầu, y đang mua gì?" Lặng lẽ đến gần, Ngụy Tác thấy hồng y trung niên tu sĩ đó đang mua hỏa hồng tinh sa trong tay một tu sĩ, cùng một viên khoáng thạch lớn cỡ nắm tay màu đen ngòm, bên trong khảm một viên ngân sắc tinh thạch cỡ hạt gạo.
"Là Hỏa vân tinh, có thể nâng cao nhiệt lực của hỏa diễm. Khối đó là Hoàng nha đồng khoáng thạch, Hoàng nha đồng dễ dung hợp với các loại tinh kim, thường được dùng để gia tăng độ dẻo cho phi kiếm, thai thể của pháp bảo nào nặng thì không cần độ dẻo cao lắm.” Lục bào lão đầu cười lạnh, "Nhiệt lực của Thanh thiềm địa hỏa lô không đủ, phải dùng cả Hỏa vân tinh, cộng thêm Hoàng nha đồng, xem ra y luyện chế phi kiếm.”
"Chắc y là kiếm tu, trước đây y định mua cả Ngân cương tinh. Xem ra sau này gặp y phải cẩn thận mới được.” Ngụy Tác gật đầu, gã hiểu rõ uy lực của phi kiếm.
Cũng lúc đó, hình như cảm nhận được ánh mắt chứa địch ý của Ngụy Tác, hồng y trung niên tu sĩ đang nhận Hỏa vân tinh và Hoàng nha đồng khoáng đột nhiên xoay người lại, mục quang âm trầm nhìn về phía gã.
Ngụy Tác thầm kinh hãi, lập tức ra vẻ thản nhiên, cùng mấy tu sĩ đi sang hai gian hàng khác cạnh đó.
Hồng y trung niên tu sĩ tựa hồ tịnh không nhận ra gã, chỉ hơi liếc qua đầy hung hãn rồi đi vào một con ngõ.
Ngụy Tác không muốn trêu vào kẻ có thể là kiếm tu đó, đợi khi y khuất bóng trong ngõ rồi mới ngẩng lên.
"Ngươi tưởng ta là đồ ngốc hả, đồ nát bét thế này mà đòi ba trăm viên hạ phẩm linh thạch, còn bảo là mảnh vỡ pháp bảo thần bí. Muốn chết hả?"
"Ngươi không cần thì thôi, hà tất nặng lời như thế? Tưởng ta dễ bắt nạt lắm hả?"
Tiếng tranh cãi kịch liệt vang lên từ một giang hàng cách đó không xa.
"Mảnh vỡ pháp bảo?"
Nghe thấy mấy tiếng này, Ngụy Tác cả kinh, đi nhanh đến gian hàng đó. Pháp bảo là thứ mỗi tu sĩ đều mơ có, gã lại tận mắt thấy uy lực mảnh vỡ pháp bảo của Nam Cung Vũ Tinh, tuy mỗi ngày chỉ có thể kích phát một lần nhưng vẫn giữ được một phần uy năng của pháp bảo, vượt xa bán linh khí pháp bảo phỏng chế của Lâm Đạo Nhất.
Chủ hàng là một trung niên tu sĩ mặt vuông, chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo da, làn da ngăm ngăm, chân tay thô kệch, còn tranh cãi với y là một lam y tu sĩ gầy nhom như cây sào trúc, mặt mũi hơi vàng vọt, chừng hai bảy, hai tám tuổi.
Ngụy Tác theo phản xạ có điều kiện dùng Vọng khí thuật, phát hiện hai tu sĩ này đều có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, có điều thần hải quang hoa không sáng lắm, nhiều khả năng tu luyện huyền giai đê cấp công pháp. Pháp y cả hai mặc cũng gần như nhau, tấm áo da của chủ hàng làm từ da Hắc thủy ly, pháp y của tu sĩ gầy nhom làm từ Lam ti trúc, đẳng cấp phòng ngự tương đương với nhất giai phòng hộ pháp phù.
Lam y tu sĩ mắt đầy sát khí nhìn chủ hàng, đối phương không chịu lép, trừng mắt nhìn lại, tay y còn cầm một mảnh màu xám trông như nửa con dao.
"Bắt nạt ngươi? Nếu là tu sĩ khác, không có kiến thức, chẳng phải bị người lừa mất mấy trăm viên linh thạch rồi hả?" Tu sĩ cao gầy lạnh giọng.
"Mua bán là một bên đánh, một bên đồng ý chịu đòn. Ngươi có dám phủ nhận đây không phải là mảnh vỡ pháp bảo?" Chủ hàng cười lạnh, xòe tay lấy ra một mảnh hồng sắc ngọc bội, dáng vẻ không cần nói.
"Hỏa long bội!"
Mấy tu sĩ đứng quanh đều hít một hơi lạnh. Chủ hàng vừa lấy ra một món pháp bảo phỏng chế nổi danh của Quy Nhất môn. Hỏa long bội cùng cấp với Hỏa phượng đỗ đâu của Ngụy Tác, thuộc nhóm bán linh khí, chỉ có điều một là pháp bảo tấn công, một phòng. Chủ hàng lấy ra vật này với hàm ý rất rõ, muốn tu sĩ cao gầy biết điều một chút.
"Thế nào, ngươi tưởng có pháp bảo thì ta sợ chắc?" Mắt tu sĩ cao gầy lóe hàn quang, vung tay lấy ra hai vật, một tấm tiểu thuẫn hình tròn lành băng, và một tấm phù lục đầy bạch sắc cốt phiến, cả hai đều có phù văn khô lâu đầu ban.
"Bạch cốt pháp thuẫn, Cốt tiễn phù! Là đệ tử Bạch Khô tán nhân!"
Tu sĩ đứng quanh lại ồ lên. Hai vật tu sĩ cao gầy lấy ra đều là chiêu bài của tán tu Bạch Khô tán nhân nổi danh luyện khí, Bạch Khô tán nhân là cao thủ nổi danh ở gần Lạc Nguyệt thành, nhiều năm trước đã tu luyện đến Chu thiên cảnh ngũ trọng. Cốt tiễn phù là hàng lão bán ra, uy lực tương đương với nhị giai pháp phù, uy lực phòng ngự của Bạch cốt pháp thuẫn cũng ngang với nhị giai phòng ngự pháp phù nhưng có thể liên tục sử dụng, vật này chỉ đệ tử của Bạch Khô tán nhân mới có.
"Thế nào, đem Bạch Khô tán nhân ra dọa ta? Vô danh như ta, Bạch Khô tán nhân dù muốn đối phó cũng không tìm được.” Thân phận của tu sĩ cao gầy đã bộc lộ, nhưng chủ hàng không hề e dè, lạnh giọng: "Ngươi muốn ngang ngược thì mời về Lạc Nguyệt thành mà ngang ngược.”
"Muốn giết ngươi mà phải cần sư tôn của ta? Ngươi có dám theo ta xuất thành đấu pháp?" Tu sĩ cao gầy chợt nổi giận.
"Ngươi muốn chết thì ta thành toàn.” Chủ hàng cũng lộ rõ sát khí, xung đột xem ra không thể tránh khỏi. Nhưng đột nhiên có giọng nói chen vào, "Các vị, hòa khí sinh tài, tu vi hai vị đều đã là Thần hải cảnh đệ ngũ trọng, đột phá đến Chu thiên cảnh không còn lâu nữa, hà tất vì một chút tức giận mà xung đột, dù thắng thì cũng khó lòng tránh khỏi tổn hao pháp khí. Hai vị đều là cao nhân, vì mảnh vỡ pháp bảo này mà dẫn đến tranh cãi thì chi bằng để tại hạ xem qua, tại hạ có sở thích thu gom mảnh vỡ pháp bảo từ thời thượng cổ như thế này, nếu thích hợp thì để tại hạ mua luôn, hai vị hóa can qua thành ngọc bạch, được chăng?"
"Các hạ muốn xem mảnh vỡ pháp bảo này?" Chủ hàng hơi kinh ngạc ngoái lại, người nói là một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh thông thường. Vốn y cũng có chỗ e dè Bạch Khô tán nhân, giờ có người đứng ra dàn hòa thì thật không còn gì bằng.
Tu sĩ cao gầy hừ một tiếng, kèm thêm một câu trút giận, "mảnh vỡ pháp bảo kiểu này quá cổ xưa, tuy có vẻ còn giữ được một phần uy năng, nhưng không ai biết cách sử dụng, có khác gì ngói nát gạch vỡ thông thường đâu.”
"Ngươi... " Chủ hàng toan nổi giận, nhưng thanh y tu sĩ lại mỉm cười, cầm lấy mảnh vỡ pháp bảo, "không hề gì, tại hạ thích thu gom đồ cổ.”
Thấy thanh y tu sĩ không nghe lời khuyên, người ta lại có ý tốt dàn hòa, tu sĩ cao gầy không tiện nói gì nữa, thậm chí thầm thấy cảm tạ, khẽ gật đầu với thanh niên rồi hung hãn nhìn chủ hàng, đoạn bước đi.
"Mảnh vỡ kiểu này tại hạ chưa từng thấy, chi bằng các hạ bán rẻ cho tại hạ??" Thanh y tu sĩ thoáng nhìn rồi mỉm cười với chủ hàng.
Tu sĩ áo xanh này trông khá mi thanh mục tú, tất nhiên là Ngụy Tác. Nghe gã nói vậy, chủ hàng quay về phía tu sĩ cao gầy nhổ nước bọt, bảo ta ghét nhất hạng cậy thế hiếp người như ngươi nhưng lại không có mấy tí bản lĩnh, rồi nói to với Ngụy Tác, "bán cho hạng người đó phải ba trăm viên hạ phẩm linh thạch, bất quá cho người như huynh đệ chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch là được.”
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 54: Nguy cơ trong ngõ tối.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Ba viên hạ phẩm linh thạch! Con bà nó chứ!"
Trong một góc đường khá yên tĩnh ở thành bắc tập thị, lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán cũng hơi điên cuồng, dùng cả câu Ngụy Tác quen nói.
"Lão đầu, thật ra đây là vật gì.” Cầm mảnh vỡ pháp bảo phát ra ánh sáng màu xám cùng khí tức khiến mình không dễ chịu, Ngụy Tác cũng thấy hưng phấn kích thích.
Lục bào lão đầu vừa thấy vật này đã như phát cuồng bảo gã có thể không mua gì nhưng nếu không mua vật này thì sẽ hối hận nửa đời. Lục bào lão đầu đã sống mấy vạn năm, gã không lo về cách dùng mảnh vỡ pháp bảo hiện không còn ai biết sử dụng này, chỉ là muốn biết xem vật khiến lão đầu thích mua đồ này hưng phấn như thế là vì sao.
"Âm mị nhận! Đây là mảnh vỡ của Âm mị nhận, Âm mị nhận là linh giai thượng phẩm pháp bảo, ta vừa xem qua, vật này còn giữ lại quá nửa uy năng của Âm mị nhận!" Lục bào lão đầu hổn hển nói.
"Linh giai pháp bảo? Linh khí thật sự, còn là thượng phẩm?" Nghe lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác cũng há hốc miệng không nói thành lời.
Thượng phẩm linh khí, nếu còn quá nửa uy năng thì uy lực chẳng phải yếu tương đương với linh giai hạ phẩm pháp bảo sao? Uy lực hơn pháp bảo phỏng chế của Lâm Đạo Nhất không chỉ hai lần.
"Thật ra là pháp bảo kiểu gì, sử dụng thế nào?" Ngụy Tác mất một lúc mới định thần lại được, lòng tay ướt mồ hôi nắm mảnh vỡ pháp bảo màu xám trông như nửa con dao, hỏi nhanh.
"Đợi đã, để ta xem mức độ phá tổn và uy năng còn lại của mảnh vỡ pháp bảo này thế nào đã.”
Giọng lục bào lão đầu vang trong tai gã, một đạo lục quang mờ mò từ Dưỡng quỷ quán bay ra, meo theo áo gã, theo cánh tay quấn lấy mảnh vỡ pháp bảo.
Mảnh vỡ pháp bảo này không hiểu do tinh kim nào luyện chế thành, bề mặt điêu khắc phù văn còn nhỏ hơn tơ nhện nhiều lần, đặt tay vào thấy lạnh băng, lục quang lưu động mấy lần giữa phù văn rồi thu về Dưỡng quỷ quán.
"Một tin tốt và một tin xấu, ngươi thích nghe tin nào??" Lục bào lão đầu lại nói.
Ngụy Tác đã hơi nóng lòng, nghiến răng nghiến lợi bảo: "Con bà nó chứ, nghe cùng lúc!"
Lục bào lão đầu tắt tiếng, nhưng rồi nói ngay: "Tin tốt là quá nửa pháp trận trong pháp bảo không tổn hại, uy lực đích xác tương đương với linh giai hạ phẩm pháp bảo thật sự, ngang ngửa tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng toàn lực phát động thuật pháp. Tin xấu là vì một số pháp trận đã hỏng, thi triển pháp bảo này tiêu hao nhiều chân nguyên, với chân nguyên tu vi của ngươi tối đa chỉ phát động được hai lần là cạn. Thai thể của pháp bảo này đôi chỗ bị nứt, nếu va chạm với pháp bảo hoặc thuật pháp lợi hại thì sẽ tổn hại hơn, nhẹ cũng giảm uy năng, nghiêm trọng hơn thì hỏng hẳn, không thể sử dụng được nữa. Có cơ hội nên tu bổ đã rồi tính.”
"Tu bổ, bằng cách nào?” Ngụy Tác đang hơn hở, hỏi lại một câu.
Hiện tại gã thiếu thuật pháp và pháp khí có lực công kích mạnh mẽ, pháp bảo tương đương với linh khí chân chính thì chỉ cần phát động một hai lần cũng đủ khiến gã vui mừng, hơn nữa sau này tu vi cao lên, sẽ sử dụng thêm được nhiều lần. Nếu dễ phá tổn, không thể va chạm với đối thủ thì dùng để xuất kỳ bất ý đánh lén. Vật ở đẳng cấp này đâu có dễ tu bổ.
Quả nhiên, không ngoài ý liệu của gã, lục bào lão đầu đáp: "Ta biết cách tu bổ, bất quá cho ngươi biết cũng vô dụng, không có tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng cùng môt môn chân hỏa thuật pháp lợi hại thì không thể tu bổ.”
Ngụy Tác nhìn mảnh vỡ pháp bảo rực ánh xám trong tay: "Thật ra pháp bảo này thuộc loại nào?
Lục bào lão đầu đáp: "Vật này do một trưởng lão của Âm Nguyên tông trước đây luyện chế, Âm Nguyên tông chuyên tu luyện âm khí pháp quyết cùng luyện chế âm lệ pháp bảo. Âm mị đao này là do xương Thiết cốt giao dung hợp với mấy loại tinh kim, đã hút vô số hồn phách cùng âm khí của yêu thú, thi triển lúc nó còn lành lặn không chỉ phát ra một đạo ô quang uy lực kinh nhân, thậm chí còn xuất hiện mấy chục hắc sắc âm phong khô lâu đầu uy lực cực cao, âm phong ràn rạt, cát bay đá chạy, quỷ khóc sói gào!"
Ngụy Tác nuốt nước bọt ừng ực, gã mặc kệ pháp bảo này do ai luyện chế, âm hay không âm, chỉ cần đủ thực dựng, đủ uy lực, càng âm càng tốt.
"Lão đầu, chúng ta nên mua những thứ cần thiết thật nhanh, về nhà ngươi dạy ta cách sử dụng mảnh vỡ pháp bảo này nhé? Âm mị nhận có uy lực của linh khí, vậy thì giết tứ giai yêu thú như Độc giác lôi khuê không thành vấn đề, ta sẽ bỏ linh thạch mua tin tức ở đâu có tứ giai yêu thú.”
Lục bào lão đầu kháng nghị: "Giúp ngươi chỉ phải bỏ có viên hạ phẩm linh thạch mua được thứ đáng giá không dưới nghìn viên, ngươi phải để ta đi xem một lúc nữa, biết đâu phát hiện được thứ gì hay ho không kém.”
Ngụy Tác nghĩ cũng đúng, nhanh chóng thu lại mảnh vỡ pháp bảo, chuẩn bị đến chỗ có nhiều gian hàng.
"Phệ tâm trùng... Thiết Sách...”
Nhưng lúc rời khỏi góc đường vắng vẻ, trong một ngõ nhỏ không người ở bên kia đường, có một trung niên tu sĩ mặc áo vàng, hàm râu để dài, đầu đội ngọc quan, trông cực kỳ nho nhã đang dùng giọng nói cực khẽ dặn dò một hôi sam tu sĩ. Tuy không nghe rõ hoàng sam trung niên tu sĩ nói gì nhưng thỉnh thoảng có vài chữ vẫn lọt vào tai Ngụy Tác khiến gã ngẩn ra dừng bước.
Cơ hồ cùng lúc gã nhìn rõ diện mạo hai tu sĩ trong ngõ thì hoàng sam trung niên tu sĩ đã dặn dò xong, đi ra theo đầu kia con ngõ.
"Lão đầu, hình như y nói đến chuyện có liên quan đến Phệ tâm trùng và Thiết Sách. Ta thấy y lén lén lút lút thế nào ấy, bám theo xem có chuyện gì đã.” Ngụy Tác khẽ nói với đối lục bào lão đầu rồi không đợi lão trả lời, lập tức bám theo.
"Ngươi lo lắng Nam Cung Vũ Tinh có chuyện gì hả. Được thôi, bám theo thì bám theo.” Lục bào lão đầu khẽ lầm bầm.
Nhìn qua ngõ, thấy hoàng sam trung niên tu sĩ và hôi sam tu sĩ ra khỏi ngõ ở đầu kia thì chia tay như không hề quen nhau.
Lén dùng Vọng khí thuật pháp nhìn hai người, Ngụy Tác tức thì biến sắc. Hôi y tu sĩ không rõ mặt hiện rõ sáu luồng sáng vàng rực ở thần hải, là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng. Còn hoàng sam trung niên tu sĩ được một tầng khí diễm sáng rực bao phủ, Vọng khí thuật pháp không có tác dụng!
Ngụy Tác hiện đã đạt tới tu vi Thần hải cảnh đệ tứ trọng, Vọng khí thuật có thể nhìn được tu sĩ Chu thiên cảnh mà vô dụng với y chứng tỏ ít nhất trung niên tu sĩ này cũng đạt mức Chu thiên cảnh lưỡng trọng!
Trong lòng gã lạnh buốt, hơi sững lại trong tích tắc, hôi sam tu sĩ đã rời thành bắc tập thị, còn hoàng sam trung niên tu sĩ như thể đang đi dạo, thong thả đi vào một ngõ khác. Ngụy Tác dụng tâm quan sát phát hiện một đạo nhân tóc dài mặc tử sắc đạo bào vội đi theo.
Dùng Vọng khí thuật nhìn lão đạo chừng hơn năm mươi tuổi, tử sắc đạo bào có hình long hổ, Ngụy Tác chợt giật mình. Lão đạo này cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng!
Sáu thần hải trên mình lão đều màu tím, dùng Vọng khí thuật nhìn vào thấy quang hoa sôi trào, tu luyện ít nhất cũng là huyền giai cao cấp chân nguyên công pháp.
Liên tục thấy ba tu sĩ Chu thiên cảnh bình thường hiếm gặp, hơn nữa đều tỏ ra thần thần bí bí, càng khiến Ngụy Tác thấy việc này có vấn đề.
Không hề do dự, gã không nhìn hai người đó nữa mà cúi đầu, đi về ngõ mà hoàng sam trung niên tu sĩ đi vào.
Đến gần đầu ngõ, Ngụy Tác liếc nhanh vào trong thì kinh ngạc nhận ra, hoàng sam trung niên tu sĩ và lão đạo vào theo, tựa hồ đi nhanh ở trong đó, nhìn vào con ngõ âm u nào thấy bóng ai.
Gã hơi kinh ngạc vào theo, đến chỗ rẽ thấy hai ngả đều không một bóng người. Lúc mắt gã còn đảo lung tung, do dự có nên đi ra không thì đột nhiên một giọng nói lạnh tanh cất lên bên tai, "Thế nào, theo đuôi ta hả?"
Một bóng người từ bóng tối phía trước bước ra nhìn Ngụy Tác, chính thị hoàng sam trung niên tu sĩ ít nhất cũng có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng!
Tu sĩ nở nụ cười tháp thoáng này trông vẫn thập phần nho nhã, nhưng lọt vào mắt Ngụy Tác thì lòng gã lạnh buốt, lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Đồng thời sau lưng Ngụy Tác cũng có tiếc bước chân thật nhẹ, lão đạo mặc tử sắc đạo bào không biết từ nơi nào đi ra, đứng ở cửa ngõ phía sau gã, một tiền một hậu kẹp gã lại.
Không hề ngần ngừ, Ngụy Tác lập tức tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, quay lại nói với lão đạo: "Tại hạ có một mảnh vỡ pháp bảo rất được, ban nãy thấy vị đạo huynh này là người hiểu biết, nên muốn hỏi xem vị đạo huynh này có cần không. Chỉ là tại hạ mới thấy đạo huynh đi trước mặt, còn theo đuôi gì đó thì tại hạ không hiểu.”
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 55: Liều thôi.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Mảnh vỡ pháp bảo? Lấy ra xem nào.” Tử bào lão đạo mặt mũi lạnh tanh đi tới mấy bước, lạnh giọng bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác móc ra một vật, là mảnh Âm mị nhận.
“Cút!”
Chỉ liếc qua, tử bào lão đạo mắt lóe hàn quang, thốt lên một chữ cực kỳ giản đơn, sáu dải quang hoa rực lên, uy áp phun trào.
Ngụy Tác vội vàng ôm đầu chạy đi, không dám quay lại.
"Hoàng sam tu sĩ phi thường cẩn thận. Dáng vẻ bán hàng của người giả rất giống, bằng không với tu vi của chúng, chưa biết chừng xuất thủ giết ngươi xong mà người Thiên Nhất môn không đến kịp. Sau này không nên mạo hiểm bám theo tu sĩ có thực lực hơn mình quá xa.” Đến lúc ra khỏi ngõ, chung quanh có đông tu sĩ rồi, giọng lục bào lão đầu mới vang lên, xem ra cũng vẫn chưa hết sợ.
"Con bà nó chứ, may mà trước kia ta thường làm việc bán chác kiểu này.” Ngụy Tác cũng lau mồ hôi lạnh, tình hình vừa rồi thật quá nguy hiểm, nếu hai kẻ đó muốn giết gã diệt khẩu, dù toán lục bào lão đầu cho biết cách sử dụng Âm mị nhận, gã cũng chưa chắc thoát thân được khi bị hai tu sĩ Chu thiên cảnh giáp kích.
"Tiểu tử này lén lén lút lút, thập phần khả nghi.”
"Y chỉ là tiểu tán tu cấp thấp, không phải giả bộ, lại định bán một mảnh vỡ pháp bảo không thể sử dụng, hừ! Nếu giết y ở đây, vạn nhất kinh động người Thiên Nhất môn thì phiền hà.”
Lục bào lão đầu đột nhiên nói vậy trong tai gã.
Ngụy Tác ngẩn người, "Lão đầu đang nói gì hả?"
"Hôm nay hung hiểm quá, dù sao cũng phải xem hai tên đó nói gì. Ta chấp nhận tổn hao nguyên khí, thần thức ngoại du một lần, ngươi đừng đi xa, bằng không ta không cảm tri được chúng nói gì.” Lục bào lão đầu nói nhanh.
Ngụy Tác tức thì phấn chấn tinh thần, mắt ánh lên cảm động, trước kia hỏi lục bào lão đầu vì sao muốn uống máu Hỏa hạt, y nghe lão nói là chỉ khi nguyên khí sung mãn đến mức độ nhất định, khí linh như lục bào lão đầu mới có thể thần du khỏi thai thể pháp bảo ở cự ly nhất định, hiện tại trận phá Dưỡng quỷ quán pháp tổn, dù có máu Hỏa hạt bổ sung, nguyên khí của lục bào lão đầu mỗi ngày đều tiêu tan, không ngờ lão lại liều mạng vì gã trong lúc này.
"Người của Thiết Sách đã dốc hết ra, trực tiếp đến Thanh Phong lăng, chắc sáng mai sẽ động thủ.”
"Vạn nhất thất thủ, chúng ta không còn đất chôn, có chắc trăm phần trăm không?"
"Nếu không nắm chắc, chúng ta làm cách nào mà xuất thủ? Yên tâm đi, toán nhân vật lợi hại của Thiết Sách nhận ủy thác đến Thất Tinh thành, sớm nhất hai ngày nữa cũng mới về kịp, tin tức này thập phần xác định, trong đàn Phệ tâm trùng, đích xác có một con đã tiến giai đến trưởng lão cấp.”
"Tin tức xác định, thì không có vấn đề gì.”
"Còn một điểm nữa, có một tu sĩ trong đó nhất định phải bắt sống, sẽ trả thêm cho ngươi năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Ta sẽ chỉ người cho người, đừng hạ độc thủ là được.”
"Lúc nào gặp mặt?"
"Mặt trời mọc ngày mai gặp nhau, ở đó có không ít cao giai yêu thú hoạt động vào ban đêm, bọn chúng cũng không lựa chọn hoạt động vào ban đêm.”
"Được!"
Hoàng sam trung niên tu sĩ và tử bào lão đạo nói xong, mỗi người đi theo một đầu ngõ. Ngụy Tác đứng trước một gian hàng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Tuy chỉ mấy câu nhưng gã đã nghe ra đại khái.
Mấy hôm nay người của Thiết Sách đều chuẩn bị vây giết ngũ giai Phệ tâm trùng, chỉ riêng ngũ giai yêu đơn đã giá trị năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, Phệ tâm trùng khác hẳn ngũ giai yêu thú phổ thông, trên mình chúng còn mấy bộ phận là nguyên liệu luyện chế pháp bảo lợi hại.
Thể nội nó còn một khối pháp tinh, có thể dùng để luyện chế pháp bảo kiểu như ma âm. Lớp da là nguyên liệu tuyệt vời để luyện chế pháp bảo ẩn hình. Đối với cao giai tu sĩ biết luyện khí, ý nghĩa của nhưng yêu thú hiếm có, lại khó săn được, không chỉ ở mấy trăm hoặc mấy nghìn tinh thạch.
Thế lực như Thiết Sách không thiếu tu sĩ Chu thiên cảnh. Nhưng theo tin tức nghe được thì người của Thiết Sách chỉ biết rằng có một còn Phệ tâm trùng còn thực tế không phải, hơn nữa còn cả một con Phệ tâm trùng đã tiến giai cũng như kiểu Xích giáp trùng lão đại.
Tu sĩ ở Thiên Huyền đại lục quen gọi yêu thú sống lâu, đột phá đẳng cấp vốn có là yêu thú trưởng lão cấp.
Phệ tâm trùng vốn là ngũ cấp đê giai yêu thú, lại có thiên phú ẩn thân, dù chỉ đột phá nhất giai thì cũng là ngũ cấp trung giai yêu thú.
Ngũ cấp trung giai yêu thú, thực lực tựu tương đương với Chu thiên cảnh tam trọng, Ngụy Tác biết yêu thú trưởng lão cấp sau khi tiến giai thì đều có thêm một hai loại thiên phú dị năng. Tức là Phệ tâm trùng trưởng lão khó đối phó hơn ngũ cấp trung giai yêu thú bình thường.
Nếu chỉ chuẩn bị Bạch lân thú cốt phấn cho một con Phệ tâm trùng hiển hình, kết quả gặp phải mấy con cộng thêm một con cấp trưởng lão, thì dù có mấy tu sĩ Chu thiên cảnh tọa trấn, cũng đều thập phần nguy hiểm.
Khẩu khí hai tên này tựa hồ cố ý giăng bẫy, định nhân lúc người của Thiết Sách và Phệ tâm trùng quyết tử xong thì mới xuất hiện thu thập tàn cục, quét sạch Thiết Sách!
Chỉ mình Ngụy Tác trong chốc lát đã thấy ba tu sĩ Chu thiên cảnh chuẩn bị đối phó Thiết Sách!
Những người khác của Thiết Sách sống hay chết, đối với Ngụy Tác không mảy may quan hệ, nhưng trong số họ có Nam Cung Vũ Tinh.
Do dự một chốc, Ngụy Tác nghiến răng lấy ra truyền tấn ngọc phù, dồn chân nguyên vào.
"Ngươi quyết định nhúng vào việc này?" Giọng lục bào lão đầu hơi lạnh lùng cất lên trong tai gã, lão đã cảm nhận được suy nghĩ của gã.
"Mẹ nó chứ, liều thôi! Ta còn phải mượn linh thạch của nàng ta!"
Ngụy Tác dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù xong, lao nhanh đến chỗ công cáo bài ở thành bắc.
"Thế thì lần này ngươi đừng tiết kiệm nữa, ít nhất cũng để ta tiêu sạch số linh thạch của ngươi.” Lục bào lão đầu lại nói, giọng lão thoáng có sát khí.
"Được, chốc nữa đi chuẩn bị đồ.”
Ngụy Tác đáp ứng lục bào lão đầu, đến chỗ công cáo bài, kéo một tán tu cấp thấp đang nghiên cứu xem có cách nào thích hợp để kiếm linh thạch không, trực tiếp móc ra một viên trung phẩm linh thạch, "Huynh đệ, có muốn có viên linh thạch này không!"
"Muốn chứ!" Tu sĩ cấp thấp còn chưa đạt cả Thần hải cảnh nhị trọng đó gật như bổ củi.
"Trả trước ngươi năm viên hạ phẩm linh thạch! Ngươi đứng đây đến sáng mai, cầm một tấm bài có chữ Ngụy, nếu có nữ tu họ Nam Cung đến thì bảo nàng ta dồn chân nguyên vào vật thế này, ta sẽ đến ngay. Mặc cho nàng ta có đến hay không, chỉ cần ngươi đứng đây một đêm, ngày mai ta sẽ cho thêm năm viên hạ phẩm linh thạch.”
"Chỉ giơ tấm bài này, nói một câu thôi hả?" Tu sĩ cấp thấp đó hớn hở, cầm viên hạ phẩm linh thạch, rồi cầm ngay một tấm bài có chữ Ngụy, đứng bất động dưới bố cáo bài.
"Hiện tại Kim Ngọc các chắc chưa đóng cửa.”
Nhìn xa thành nam ở xa, Ngụy Tác lẩm bẩm, rồi chạy nhanh đến chỗ Kim Ngọc các ở thành nam.
"Ngươi hơi loạn lên rồi, tu sĩ cấp thấp ban nãy dù ngươi cho hai viên hạ phẩm linh thạch, y cũng sẽ đứng đến mai. Ngươi có thêm mấy viên linh thạch, chưa biết chừng sẽ mua thêm được một món pháp khí hữu dụng, cơ hội sống sót cao hơn mấy phần.” Trong lúc Ngụy Tác chạy như điên, lục bào lão đầu lại nói, "càng nguy hiểm, càng không được rối loạn.”
Ngụy Tác rùng mình, lãnh tĩnh hơn nhiều. "Biết rồi.” Thốt xong ba chữ đó, Ngụy Tác vẫn lao nhanh nhưng đôi mắt như hai vì sao lạnh.
"Là Ngụy tiền bối? Không biết tối thế này mới đến là có chuyện gì?"
Thành nam phường thị, thường không đóng cửa muộn, đặc sắc của Kim Ngọc các là các nguyên liệu luyện khí, có những nguyên liệu mang về phải xử lý ngay nên tận nửa đêm mới đóng cửa. Ngụy Tác đến nơi, Kim Ngọc các quả nhiên chưa đóng cửa, ngân sam thiếu niên chịu trách nhiệm tiếp đãi tỏ ra rất kinh ngạc.
Ngụy Tác nói nhanh, "mỗ muốn ủy thác quý các phát tin, mua một số thứ và cầm đồ vài món. Còn nữ, mỗ muốn hỏi pháp y nhờ sửa chữa lần trước đã xong chưa.”
"Hôm nay đã xong bộ pháp y đó.” Ngân sam thiếu niên vẫn hơi kinh ngạc: "Không rõ Ngụy tiền bối muốn cầm đồ và mua những món gì?"
Ngụy Tác lạnh tanh lấy nạp bảo nang ra, lấy tiếp ra hai vật, "mỗ muốn mua pháp khí hoặc pháp bảo lợi hại một chút, nếu Kim Ngọc các có đồ hợp ý, không chỉ hai vật này mà cả nạp bảo nang, Kim ti phù bút được các vị đấu giá cũng đem ra cầm luôn.”
"Ngọc vân chi? Hộp ngọc này là gì?" Ngân sam thiếu niên nghe vậy, nhìn vật gã lấy ra thì kinh ngạc.
Ngụy Tác liếc y, "Là Bảo nguyên ngọc hạp giữ cho linh dược không mất linh khí, không rõ các hạ nghe đến chưa.”
"Là Bảo nguyên ngọc hạp? Ngụy tiền bối, vật của tiền bối giá trị quá lớn, thân phận của tại hạ và Lưu phó chưởng quỹ không quyết được.” Ngân sam thiếu niên lại biến sắc, "tiền bối đợi tại hạ vào mời Điền chưởng quỹ.”
Ngụy Tác gật đầu, "vậy thì các hạ thay mỗ phát ra một tin tức, mỗ sắp rời thành săn một yêu thú, cần thuê hai tu sĩ đi cùng, các hạ giúp mỗ chỉ định người của Thiết Sách. Bảo họ đến đây tìm mỗ.”
"Được!" Thấy ngần ấy thứ của Ngụy Tác, ngân sam thiếu niên biết phí dụng phát tin với gã không là gì nên không lắm lời mà gật đầu, nhanh chóng dặn dò, đoạn chạy vào trong mời Điền chưởng quỹ.
Ngụy Tác lãnh tĩnh ngồi đợi, nhìn theo ngân sam thiếu niên, lại dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù.
Hiện tại gã hi vọng Nam Cung Vũ Tinh nhận được tin, hoặc Thiết Sách không dốc hết lực lượng đi như hoàng sam tu sĩ đó nói, Linh Nhạc thành còn có người của Thiết Sách ở lại.
Nếu không ổn thì dù dốc hết gia tài gã cũng chấp nhận!