Bá Y Thiên Hạ - Tác giả: Độc Cô Lãnh Giả - New: Chương 458 (HẾT)
Bá Y Thiên Hạ
Tác giả : Độc Cô Lãnh Giả
Chương 1 : Bạo vũ cuồng bôn chiêu lôi phách
Dịch : hoathieugia
Nguồn : Tàng Thư Viện
- Tại sao ? Đoạn Vân thật sự không sao giải thích nổi, Kỳ Kỳ tại sao lại đòi chia tay với mình ?
- Không tại sao cả, bởi vỉ ta đối với ngươi không còn cảm giác nữa - Nữ hữu Kỳ Kỳ dáng vẻ kiên quyết trả lời.
Tim Đoạn Vân cơ hồ vỡ nát, hắn ngẹn ngào, rất là thống khổ nhưng cũng ráng hết sức kiên trì nói :
- Chẳng lẽ không còn một nửa điểm có thể vãn hồi ư, ta có thiếu sót gì không thể sửa chữa ?
- Không còn gì cả, ngươi rất tốt, là ta không tốt. Vân, ngươi hãy quên ta đi” - Kỳ Kỳ vẫn kiên quyết như cũ.
- Không, ta không quên, nàng rõ ràng là còn yêu ta, ta không tin!
Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng, trong lòng niềm đau xót như thuỷ triều dâng lên. Sáu năm rồi, bao nhiêu sự kiện đã đi qua, hai người đã trải qua biết bao sóng gió mới có ngày hôm nay, như thế nào có thể muốn nói chia tay là chia tay ?
Đoạn Vân vốn là một cô nhi, khi hắn bốn tuổi thì mẫu thân hắn qua đời vì bệnh tim, sáu tuổi thì cha hắn cũng không qua khỏi vì căn bệnh ung thư não. Cho nên Đoạn Vân từ nhỏ đã có một hoài bão to lớn là - trở thành thầy thuốc, cứu tử phù thương, giúp đỡ mọi người. Cũng vì như thế, hắn từ nhỏ đã tập trung vào học y thuật. Để học y thuật, hắn bái lão trung y (thầy lang - bốc thuốc dân tộc) làm thầy, thậm chí còn tìm đến vị thú ý nổi danh trong thôn để hỏi y lý. Đoạn Vân từ nhỏ đã thông minh, y thuật học đâu hiểu đó, thành tích học tập hàng năm cũng rất tốt . Mỗi năm đều “ba hảo” (đạo đức, văn hóa, sức khoẻ ). Sau lại được chính phủ và một số người hảo tâm giúp đỡ, Đoạn Vân cuối cùng đã thuận lợi học xong cao trung (PTHH) lại đạt loại ưu trong kỳ thi tuyển vào Đại Học Y Khoa.
Cũng tại thời điểm này, Đoạn Vân đã gặp Kỳ Kỳ. Ngời thanh niên tuấn tú, nghị lực Đoạn Vân sớm đã khiến Kỳ Kỳ có hảo cảm. Mà tiểu thư xinh đẹp, hoạt bát Kỳ Kỳ cũng làm cho Đoạn Vân chú ý. Rồi hai người lại học chung một khối. Kỳ Kỳ có thể nói là phú gia tiểu thư, cha nàng là kinh lý trong công ty của gia tộc, gia đình rất giàu có. Mà Đoạn Vân bấy giờ là một cô nhi, gia sản chẳng có gì. Cho nên, Đoạn Vân luôn phải chịu không ít lời đồn đãi vô căn cứ, trong làng vì thế cũng có không ít tự ti. May có Kỳ Kỳ thường xuyên an ủi, trợ giúp Đoạn Vân, lại khuyên hắn đừng nên để ý đến những lời đồn đại vô căn cứ kia.
Một cô gái có thể làm như vậy đủ để chứng tỏ, Kỳ Kỳ quả là thiếu nữ chân tình hiếm có. Hai người cứ như vậy bên nhau sáu năm, ngay cả khi thi cử đều cùng một khu nhà trong trường học. Cho nên, đối với Đoạn Vân mà nói, Kỳ Kỳ cơ hồ là tất cả đối với hắn.
Thân hình Kỳ Kỳ rõ ràng run lên một chút, rồi như quyết định điều gì đó, chậm rãi quay đầu sang một bên, giọng nói có chút cứng rắn :
- Hừ! Đoạn Vân, ngươi nghĩ ràng ta thật sự thích ngươi sao ? Đừng nằm mộng nữa, ngươi chỉ là một kẻ mặt trắng không tiền bạc, không địa vị. Ai mà chân chính đem tình yêu giao phó cho ngươi, thôi đi! Ta chính là thiên kim đại tiểu thư, còn ngươi . . . hừ! ngươi tự nghĩ mình có bao nhiêu điểmt ốt a? buồn cười chết đi được!
Nghe Kỳ Kỳ nói, trong đầu Đoạn Vân bỗng “Oanh” một tiếng, cảm giác như vỡ ra, nước mắt cứ thế tuôn trào. Thời khắc đó, Đoạn Vân cảm giác được nỗi đau trong lòng như khắc cốt ghi tâm. Đoạn Vân im lặng, hắn rất bình tĩnh, lặng lẽ xoay người từng bước, từng bước . . bước đi. Vô thanh vô tức, cứ như vậy bước đi.
Song khi hắn xoay người, Đoạn Vân không có phát hiện ra từ trong mắt Kỳ Kỳ, nước mắt từng hàng đang tuôn ra ràn rụa. Khi Đoạn Vân đã đi xa, Kỳ Kỳ rút cục cũng không còn khống chế được bi thương vô tận trong lòng mình, khóc rống lên thân hình lảo đảo ngã xuống.
o0o
Tâm tình Đoạn Vân cực kỳ không ổn, hắn chưa bao giờ uống rượu mà cuối cùng đã uống thật say. Sự ra đi của Kỳ Kỳ khiến hắn không chịu nổi, hồi tưởng lại lời nói của nàng. Đoạn Vân lại cảm thấy thương tâm, những giọt nước mắt đàn ông hiêếmhoi lại chảy ra. Cõi lòng hắn tan nát ! Đêm sâu tĩnh lặng, ánh đèn đường ngày thường rất sáng, không hiểu sao hôm nay lại trở rất nên lờ mờ. Đêm đã khuya, Đoạn Vân một mình tập tễnh trên đường trở về ký túc xá. Đột nhiên, một tia chớp sáng ngời xẹt qua, một tiếng nổ lớn khiến Đoạn Vân đang say rượu cũng giật mình. Trong chốc lát, bầu trời quang đãng bổng nổi nên một trận mưa to. Đoạn Vân vội tìm chỗ để trú mưa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Đoạn Vân bỗng vang nên, Đoạn Vân cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên bạn cùng phòng của Kỳ Kỳ là Mẫn Mẫn, liền dập máy, không có nghe tiếp. Nhưng lại một hồi chuông điện thoại nữa vang lên, lúc này Đoạn Vân có chút nóng nảy, cầm điện thoại liền nghe, đang muốn phát tiết, lúc này thanh âm Mẫn Mẫn truyền tới :
- Đoạn Vân, mau tới trung tâm bệnh viện, Kỳ Kỳ trên đường đột nhiên ngã, bác sĩ chẩn đoán là bị bệnh bạch huyết giai đoạn cuối, có thể không chữa được.
Đoạn Vân bỗng ngây dại, tất thảy đều đã rõ ràng ! Nguyên lai, Kỳ Kỳ đã sớm biết bệnh tình của mình, mà nàng vốn thuần khiết thiện lương nên không muốn chứng kiến bộ dạng thương tâm của hắn, cho nên mới nói ra những lời cay nghiệt đó, nghĩ vâỵ, Đoạn Vân vội nhắm hướng bệnh viện chạy tới. Lúc này, bầu trời vô cùng quỷ dị, mưa rất lớn, gió cũng rất to, hơn nữa trên bầu trời thỉnh thoảng lại nổi lên những tia chớp sáng loà. Đoạn Vân trong trận cuồng phong bạo vũ, chạy như điên dại, chính là chạy như điên. Lúc này trong lòng Đoạn Vân chỉ có hai chữ : Kỳ Kỳ.
Mưa gió ngày càng lớn, Đoạn Vân cũng không để tam, ngã xuống rồi lại đứng lên tiếp tục chạy. Có thể là lão Thiên đang nhìn cũng không nhịn nổi nữa, một tia chớp xẹt vòng qua, bỗng quay trở lại đánh trúng vào vị trí của Đoạn Vân. Mà tại nơi Đoạn Vân đứng, không gian cũng trở nên quỷ dị. Đoạn Vân trong một khắc bỗng mất đi ý thức, vẫn tiếp tục tư thế chạy như điên, bỗng cả người bỗng loé sáng rồi sau đó biến mất.
“Ai ui !” Đoạn Vân sau khi khôi phục được ý thức, đột nhiên cảm giác được chân mình dường như không đặt trên mặt đất, một loại cảm giác mất trọng lượng khiến cho hắn không tự giác được bị quăng xuống, bất hạnh không biết tại địa phương nào lăn xuống. Vạn hạn là chỗ đó toàn bùn đất nên rất mềm, Đoạn Vân quát to, lăn người đi. Cảm giác trên người một chút đau đớn, hắn cố hết sức đứng dậy, định tiếp tục chạy đi. Nhưng – đây là nơi đâu ? Ta không phải là đang ở trên đờng sao? khung cảnh xung quang hết thảy đều khiến Đoạn Vân nghi hoặc. Đoạn Vân cố nén cảm giác đau đớn toàn thân
Đây là nơi nào ? Ta không phẩi đang trên đường sao? – mọi thứ xung quanh hết thảy đều làm cho Đoạn Vân cảm thấy rất là nghi hoặc. Đoạn vân cố nén sự đau đớn toàn thân cùng mơ hồ do say rượu, cẩn thận quan sát xung quanh. Ánh trăng nhà nhạt khiến cho không gian xung quanh phủ một màu bàng bạc. Trong sơn cốc xa xa, truyền đến âm thanh tiếng kêu có không ít động vật, thanh âm rất tán loạn, Đoạn Vân khẳng định loại âm thanh này hắn chưa từng nghe qua. Chung quanh rất trống trải, dường như là chốn rừng núi. Dưới ánh trăng, Đoạn Vân vẫn có thể nhìn thấy không ít cây đại thụ, có bộ dạng rất kỳ quái.
Hống – sơn cốc xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống rung trời, thanh âm khiến Đoạn Vân vừ say rượu tỉnh lại chút ít : “Ta không phải là đã chạy đến chốn rừng rậm đất chứ ? lúc đó không phải là trời đang mưa rất to sao? Không phải là lại giống trong tiểu thuyết, đợc tia chớp đưa qua không gian khác!”
Vừa nghĩ đến tia chớp, Đoạn Vân không kiềm được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thiên nột (trời ạ!)! Chỉ thấy hai mặt trăng, một đông một tây hơn nữa cách nhau không xa ở trên bầu trời. Đoạn Vân lúc này, đầu óc rất loạn, tửu khí lúc này đã đi lên đầu, trong trạng thái mơ hồ hắn đã quên chuyện hắn vừa chia tay Kỳ Kỳ, rồi chuyện Kỳ Kỳ đang ở trong bệnh viện, mà dường như cả Kỳ Kỳ là ai cũng đã quên mất.Tình huống này của Đoạn Vân trong y học thường gọi là “Quên có lựa chọn”. Nghĩa là, khi có một việc hoặc người khiến cho người ta quá sợ hãi, hoặc là những nguời này khiến người ta khắc cốt ghi tâm mà lại không muốn suy nghĩ đến do người đó sảy ra hoặc làm chuyện gì đó không như ý. Người này sẽ đem chuyện đó thay đổi đi hoặc là tạm thời, vĩnh viễn quên chuyện đó đi
Đoạn Vân chóang váng, cười cười : “ta nhất định là đang nằm mơ” - Chủ nghĩa duy vật biện chứng của Karl Mark khiến cho Đoạn Vân tin tưởng rằng mình đang nằm mộng. Ngủ đi! Ngủ đi! để cho ý nghĩ đáng sợ trong ký ức rời đi, Đoạn Vân tự thôi miên chính mình.
Có một số nghiên cứu của chúng ta cho thấy rằng, những giấc mơ cũng dựa vào những âm thanh chúng ta nghe được trong khi ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, Đoạn Vân bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau, nhưng hắn nhìn thấy hai cự thú đánh nhau thì lại tự cười : ta nhất định là chơi games quá độ rồi, như thế nào mà ngay cả trong mơ cũng nhìn thấy m,a thú, ta sẽ không nằm mộng thấy cả thiên sứ đấy chứ? Ai, nhân phẩm không tốt. Ngẫm nghĩ một cút rồi Đoạn Vân lại tiến vào giấc mộng.
Vừa rồi, chúng ta đã nhắc đến lưỡng cự thú! đây là hai quái thú, một lớn một nhỏ. Con lớn rất giống con trâu, chỉ là trên đầu có bai cái sừng, khoé miệng nhô ra hai chiếc răng nanh sắc bén, lại thêm đôi cánh tay rất kỳ quái. Còn con nhỏ kia là một bạch lang khá lớn so với đồng loại, mà nhìn kỹ nó so với bạch lang thông thường càng thêm kinh khủng, uy vũ hơn rất nhiều. Bạch Lang cao chừng năm thước, song vẫn quá nhỏ so với Ngưu hình quái thú,nó cao đến tám thước. Nếu có dân bản xứ ở đây, hẳn họ đã nhận ra – là bảy cấp Phong Lang Vương cùng bảy cấp Cuồng Bạo Hoả Ngưu. Hai quái thú lao vào nhau không ngừng công kích, cắn xé, khi thì phát ra phong nhận (đao gió) hoặc hoả cầu. Sức phá hoại thật lớn, bọn chúng phát hiện ra Đoạn Vân, nhìn hắn với ánh mắt coi thường, vô luận như thế nào cũng không đánh thức hắn khỏi mộng đẹp. Đoạn Vân của chúng ta hoàn toàn không biết đến những biến cố sảy ra xung quanh hắn, lúc này hắn chính là đang ngủ rất say, trong mơ dường như hắn đang thấy thiên sứ MM.
Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, trên bầu trời còn có vài đám mây màu vàng đang bay lượn dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, chung quang sương sớm từ từ tản mát ra xung quanh, mà Đoạn đại lương nhân (người may mắn) của chúng ta cũng đang bối rối tỉnh lại từ trong giấc mộng. Cố gượng lại cái đầu nhức buốt, ráng đứng lên, lắc đầu Đoạn Vân dần dần nhớ lại mọi sự tình, cuối cùng nhớ đến việc Kỳ Kỳ còn đang ở trong bệnh viện.
Đoạn Vân vừa định cất bước, bỗng khung cảnh xung quanh khiến hắn trở nên ngốc nghếch. Trời ạ ! hắn vẫn ở trong khu rừng đó, cây đại thụ kia vẫn còn đứng nguyên ở đó, mà cách đó không xa là mặt đất bị tàn phá cùng cây cỏ héo rũ, đủ để Đoạn Vân đóan đợc tối hôm qua lưỡng quái thú đã phá huỷ như thế nào rồi. Hết thảy đều là sự thật, chính mình vừa từ quỷ môn quan trở về, nếu bọn chúng tới gần thêm chút nữa . . . . .
Đoạn Vân lúc này lại nhớ tới Kỳ Kỳ tính mạng đang bị đe doạ, khuôn mặt xinh đẹp thiện lương vẫn in sâu trong trí nhớ của hắn. Cõi lòng tan nát, Đoạn Vân xướng lên một khúc ca :
Phiên âm Hán Việt
đáo tối hậu chung vu hoàn thị yếu ly khai
bất yếu khốc tha thuyết ngã môn bất yếu khốc
điểm liễu nhất bôi già phê phóng hạ nhất cá tiểu tiểu đích chung
ước định liễu thì gian bất yếu thuyết tái kiến nhiên hậu ngã môn các tây đông
đáo kim thiên hồi đáo tương ước đích địa điểm
tài phát hiện thân thượng đái trứ na cá chung
điểm liễu nhất bôi già phê gia liễu nhất điểm nhất điểm tâm toái
tưởng khởi na nhất thiên một hữu thuyết tái kiến nhẫn bất trụ hữu điểm tâm toan
vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha
phóng liễu ba tựu tượng phóng khai thủ trung sa
như quả a như thử thâm ái hoàn thị hư giả
ngã tương vĩnh viễn mê thất tại vô biên đích hải dương
vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha
phóng liễu ba nhất thiết đô thị thủy trung hoa
thị tha ba bàng phật khán kiến tha đích trường phát
tòng tối thục tất tẩu đáo tối mạch sanh đích tranh trát
Dịch nghĩa
Đến lúc cuối cùng vẫn phải ly khai
Đừng khóc, nàng nói chúng ta không được khóc
Uống một ngụm cà phê nhỏ nhỏ trong chén
Ước định thời gian chúng ta sẽ gặp lại nhau
hôm nay, trở lại nơi ước định khi xưa
Mới phát hiên trên người vẫn mang theo chiếc chén khi xưa
Nhấp thêm ngụm cà phê, lại thêm chút nát tan trong lòng
Nhớ tới lúc xưa nói sẽ gặp lại nhau không kìm được cảm giác buồn đau tận đáy lòng
Quên nàng sao, muốn ta quên nàng sao
Buông tay, hãy buông tay ra
Nếu như quả tình thâm chỉ là dối lừa
Ta vĩnh viễn sẽ bị lạc trong đại dương khôn cùng
Quên nàng sao, muốn ta quên nàng sao.
Buông đi, tất cả chỉ là hoa trong nước (ảo ảnh)
Là nàng sao, phảng phất như đã nhìn thấy mái tóc dài của nàng
vốn rất quen thuộc mà dường như xa lạ
Trải qua nửa ngày không ngừng than thân trách phận chửi trời chửi đất, Đoạn Vân rốt cục cũng phải chấp nhận một sự thật tàn khốc - mình đã bị xuyên việt* rồi, hơn nữa xuyên việt một cách không giải thích được. Còn nơi này tuyệt đối không phải là địa cầu, mình cùng Kì Kì cũng cuối cùng đã hoàn toàn chia lìa rồi. Mặc dù Đoạn Vân từng nhiều lần có ảo tưởng mình cũng được như những người xuyên việt trong các quyển tiểu thuyết, nhưng mà chuyện mơ mộng thì ai mà chẳng có. hơn nữa có quỷ mới biết nơi này người hay không.
Mặc dù rất không cam tâm, nhưng Đoạn Vân có thể làm được gì đây ? Chấp nhận sự thật ư! Mặc dù cuộc sống có rất nhiều lắm việc không như ý, nhưng chúng ta luôn luôn muốn tiếp tục sống cơ mà. Còn Kì Kì ư! Cha nàng là giám đốc hẳn có thể sẽ tìm được thuốc trị căn bệnh ung thư bạch huyết đã di thực vào xương.
Thôi thì hướng về tương lai thôi. Đoạn Vân bắt đầu tự kiểm tra trang bị của mình: một điện thoại di động Nokia muốn sạc phải mất hơn hai ngày ; trong túi quần có một cái bật lửa mới mua do ngày hôm qua mới bắt đầu học hút thuốc, còn không còn thấy mẩu thuốc lá nào. có lẽ ngày hôm qua bỏ lại trong tửu điếm rồi. Hừm, mặc kệ đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe; Túi bên trong áo khoác ngoài có thể là " vũ khí " duy nhất trên người hắn - Kim châm cứu chuyên dụng và một cây dao mổ bằng inox, đây đều những vật do Kì Kì tốn rất nhiều tiền mua tặng Đoạn Vân nhân dịp sinh nhật hắn. Y phục khá hoàn hảo cùng với sự tồn tại của cái bật lửa làm cho trong lòng Đoạn Vân thư thái không ít. Dù sao không cần phải như những người xuyên việt phải sử dụng công cụ nguyên thủy làm cả một công trình để kéo gỗ lấy lửa, hoặc xé vỏ cây để che thân một cách nghệ thuật.
Thấy dao phẫu thuật và ngân châm, Đoạn Vân một lần nữa lại cảm thấy rất đau lòng : Kì Kì, vĩnh biệt ! Ta vĩnh viễn giữ nàng trong nơi sâu kín nhất của tâm linh ta
Thấy cách đó không xa vừa lúc có một dòng suối nhỏ, Đoạn Vân bụng rỗng không, hơn nữa còn đói đến cả người phát run, bao tử sôi ùng ục, chạy vội tới. Rửa mặt rửa mũi xong, Đoạn Vân đi dọc theo hạ lưu của con suối nhỏ cẩn thận liếc nhìn bốn phía, hy vọng tìm được cái gì đó có thể bỏ vào bụng. Dã quả này không biết có độc hay không? Mặc kệ, bị độc chết so với đói chết cũng thế thôi. Tìm nửa ngày, Đoạn Vân rốt cục tìm được vài thứ quả gì đó rất giống táo. Đang muốn mở miệng đớp ngay, đột nhiên, ở một bụi cỏ cách đó hai thước truyền đến vài tiếng động loạt xoạt, những thanh âm rất nhẹ. Chắc không phải là rắn chứ? Ực, ực món súp rắn. Đã lâu rồi không có ăn món này rồi.
Nghĩ vậy, Đoạn Vân cẩn thận đưa tay vén bụi cỏ, chỉ thấy một " con chó nhỏ " trắng như tuyết đang khoanh chân nằm trên thảm cỏ. Nói nó là chó cũng không đúng, vì so với những con chó ở địa cầu thì có bất đồng rất lớn. Con chó nhỏ này toàn thân trắng muốt, toàn thân thuần túy một màu trắng, hơn nữa cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, còn nhỏ hơn cả chó bắc kinh nhiều. Thấy con chó nhỏ kia trông rất bắt mắt, nhưng ở chân trước lại có một vết thương loang lổ. Đoạn Vân liên tưởng có lẽ nó bị rắn độc cắn phải. Chà, tiếc quá, sao lại là rắn độc chứ. Súp rắn không có, thịt chó cũng không thể ăn. Trời, quả là ta xấu số quá!
Đang muốn xoay người rời đi, Đoạn Vân đột nhiên bị cử động của con chó nhỏ làm cho ngây cả người. Nó đứng lên run rẩy, bàn chân trước cố hết sức múa lên, hơn nữa Đoạn Vân lại hiểu được ý của nó. Nó nhờ Đoạn Vân tìm một cái gì nhọn nhọn đâm vào vào ngực nó hoặc là cầm lấy hòn đá đập vỡ đầu nó. Nó muốn dùng cái chết để chấm dứt sự thống khổ. Nhìn kỹ lại, Đoạn Vân sững cả người. Hắn nhìn thấy gì trong mắt tiểu bạch cẩu? Nơi đó không chỉ có nước mắt, mà còn không ngừng toát ra vẻ cương quyết và sự lưu luyến đối với thế giới này. Loại ánh mắt này lại làm cho Đoạn Vân nhớ tới Kì Kì, lại còn thần thái đau thương của tiểu bạch cẩu kia làm sao Đoạn Vân bỏ đi cho đành.
Một hồi lâu Đoạn Vân mới lấy lại tinh thần, lúc này đột nhiên nhớ tới mình vốn là một thầy thuốc ! Mặc dù lưu lạc tha hương, nhưng mình sao lại thấy chết mà không cứu được ? Không có nhân tính a! Mặc dù không rõ sinh vật trước mắt vì sao lại có nhân tính như thế, nhưng đã là một thầy thuốc, Đoạn Vân quyết định phải cứu nó.
Xà độc kỳ thật rất phiền toái, hơn nữa để càng lâu càng khó trị liệu. Hiển nhiên vết cắn này chắc là khoảng vài giờ rồi, Đoạn Vân thấy nó còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích. Nhưng đối với Đoạn Vân vốn học cả trung-tây y mà nói thì việc này cũng không khó. Dùng ngân châm khai huyệt, làm cho số lượng lớn máu độc chảy ra. Rửa sạch cẩn thận vết thương xong, Đoạn Vân tìm xung quanh hái tạm vài lá thảo dược băng lại cho nó. Làm xong việc này, Đoạn Vân lại dùng thuật châm cứu trung y kích thích các bộ vị của con chó, làm cho bộ phận huýêt độc còn lại chảy ra từ lỗ kim. Pháp môn này là nhờ có một lương y già trước kia dạy cho hắn, cũng phải hy sinh khá nhiều động vật nho nhỏ mới tìm đúng được huyệt đạo, hiểu được phương pháp trị liệu. Đối với việc này, Đoạn thú y của chúng ta có nghiên cứu rất sâu sau vô số những ca thất bại làm con vật xấu số bị chết oan. Ngoài ra, hắn còn có thể dưới những thời kỳ bình thường, dùng dược vật làm cho gia súc động cỡn, hơn nữa làm cho xác suất thụ tinh cực kỳ cao. Đương nhiên chỉ áp dụng được cho động vật có vú, đối với gà vịt gia cầm thì phương pháp của Đoạn Vân tự nhiên cũng không có hiệu quả cho lắm.
Là một thầy thuốc thú y, Đoạn Vân hiển nhiên là rất vĩ đại. Trong quá trình trị liệu, Đoạn Vân rất chăm chú nên hoàn toàn không phát hiện thấy ánh mắt đầy nghi hoặc lẫn vẻ mặt khó tin của con tiểu bạch cẩu kia.
Rốt cục hoàn thành rồi. Đoạn Vân vặn vặn người, xoay đôi chân hơi tê dại, rồi đứng lên. Còn tiểu bạch cẩu được Đoạn Vân châm cứu đã ngủ rồi. Đoạn Vân đi đến bên bờ con suối nhỏ lúc nãy, hái lấy vài quả hoang, rửa sơ rồi cạp lia lịa. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Đoạn Vân quyết định mang theo con chó nhỏ mà có nhân tính theo bên mình để có bạn, một người cô đơn thật sự quá thống khổ.
Đoạn Vân vốn còn muốn truyền máu cho con chó nhỏ nữa, nhưng vừa nghĩ tới lại nuốt vào bụng ngay. Bộ tưởng máu người và máu thú có thể giống nhau sao? Mà nói cho cùng, cho dù hai loại máu có thể dung hợp, nhưng ở nơi hoang giao dã ngoại này thì làm gì có công cụ chứ!
Ăn no xong, ôm lấy tiểu cẩu cẩu, Đoạn Vân tiếp tục đi dọc theo bờ suối xuống phía dưới. Dựa theo Đoạn Vân tính toán, xuống hạ lưu ( lời tác giả: không cần giải thích, sai rồi đó ) mới có thể gặp loài người văn minh.
* xuyên việt: đi xuyên qua một mặt phẳng khác, hay không gian khác (lưu ý không phải cái thứ hành trình “xuyên Việt” của chúng ta đâu)
Last edited by thaolakinh89; 23-11-2008 at 01:30 PM.
Trong khi trị thương cho con chó nhỏ, Đoạn Vân phát hiện nơi này có vô số loại thảo dược Trung Quốc, hơn nữa đều là cực phẩm. Đi dọc theo con suối nhỏ, Đoạn Vân có một cảm xúc muốn giết người. Xem kìa, trên thạch nham kia là cái gì ? Linh chi, lớn vậy sao, sợ ít nhất cũng phải mấy ngàn năm rồi ; lại nhìn tảng lớn trên mặt đất phía trước kia là cái gì ? Mẹ ơi! Ai mà trồng nhân sâm hảo hạng như vậy ở đây thế này? Bất quá nếu là người trồng thì tại sao lại có những năm tuổi khác nhau chứ? Hơn nữa lại có rất nhiều loại hơn một ngàn tuổi như vậy ; mau nhìn đi, lại một khoảng đất kia là cái gì kìa …. ?
Tim Đoạn Vân đã sớm bị kích thích đập thình thịch như muốn lọt cả ra người.. mặc kệ, cứ thu hoạch trước rồi tính sau. Cái gì ? Không có đồ để đựng hả? Cởi quần ra, mặc cái quần lót là được, hái sạch mấy củ nhân sâm ngàn năm nhồi vào đó cái đã. Cái gì nữa dây? Linh chi sẽ bị đè dẹp hả. Đúng đó! Bất quá không thể làm khó được người tài hoa hoành dật, thượng thông thiên văn hạ hiểu địa lý như Đoạn Vân, Đoạn đại tài tử. Dùng nhánh cây và dây leo đan một cái giỏ, chứa những cực phẩm linh chi vào đó, những cây nào chưa đủ năm ngàn năm không có tiêu chuẩn vào được cái giỏ này. Ngoài ra hắn còn tùy tiện hái các loại thảo dược khác bỏ vào giỏ.! Rốt cục mới thấy được nhân phẩm tham lam của hắn bộc phát ra !
Chẳng lẽ nơi này là một hậu hoa viên của một bác thần tiên đại nhân nào đó sao?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao bây giờ Đoạn Vân đã có một hình tượng mới. Chỉ thấy hắn, chân xỏ giày da cá sấu, mang vớ trắng, bất quá vớ trắng của hắn đã thành màu *** ngựa; không có quần, chỉ có một tam giác màu đen bó sát người che chắn bộ phận cần che. Trong khi đi thỉnh thoảng lại ẩn ẩn hiện hiện, hở hở hang hang như các người mẫu trên sàn diễn, làm cho người ta rất thẹn thùng khi phải chào hỏi. Bất quá nơi này vốn không có ai ; Áo thì hoàn hảo, trên lưng có một giỏ đầy dược thảo và linh chi, lại còn có một tiểu bạch cẩu kỳ quái đang ngủ say ; Đoạn Vân đầu tóc bờm xờm, tay trái kéo cái “túi” trước kia vốn là quần của hắn bây giờ chứa đầy nhân sâm, tay trái cầm một cây gậy gỗ quơ quơ về phía trước đi tới. Nhìn kia vẻ mặt cười cười ngớ ngẩn của hắn, không ai hoài nghi hắn sẽ tùy thời nói với bất kỳ người nào mình gặp phải " Tiên sinh, cho xin vài xu đi!".
Đã giữa trưa rồi, Đoạn Vân buông tất cả hành lý trên người xuống nghỉ ngơi. Lúc này tiểu bạch cẩu đã tỉnh lại, vừa tỉnh lại nó liếc mắt đánh giá thân thể rất kỳ quái bên cạnh mình, rồi khựng lại ấp úng nhìn Đoạn Vân. Khi nó phát hiện Đoạn Vân không mặc quần lót vào giờ tý, mà lại mặc giữa trưa thì gò má của nó nhất thời đỏ hây hây.
Nghe tiếng động phát ra từ giỏ thuốc, Đoạn Vân biết nhất định là con chó nhỏ đã tỉnh rồi. Hắn ôm con chó nhỏ lên, cũng không hề chú ý tới biểu hiện ngượng ngùng trên mặt của nó, cứ thế nói nửa ngày về chuyện dược thảo một cách hưng phấn với tiểu bạch cẩu. Giảng nửa ngày xong hắn mới phát hiện tiểu bạch cẩu vẻ mặt rất nghi hoặc, Đoạn Vân biết ngay nó căn bản nghe không hiểu gì cả. hắn không khỏi thở khịt ra nói : " Tính ra không nói nữa. Vết thương của ngươi hẳn là không sao nữa đâu. Được rồi, ngươi sau này cứ đi theo ta. Cam đoan ăn gió uống sương. Được rồi, a a! Ta nói việc này làm gì chứ, ngươi đâu có hiểu đâu. Lúc nãy thấy cử động của ngươi có vẻ rất nhân tính, ta còn tưởng rằng có thể tìm kiếm một bạn để nói chuyện nữa! Ai! Tính ra, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục đi thôi !"
Còn con chó nhỏ lúc này càng thêm nghi hoặc, đang muốn múa tay nói cái gì, nhưng vừa thấy vẻ mặt đau thương của Đoạn Vân vội dừng lại, lém lỉnh dựa vào ngực Đoạn Vân rúc nhẹ, như đang an ủi hắn. Đoạn Vân cười với tiểu bạch cẩu rồi nói : " Không nghĩ tới ngươi còn biết nịnh nọt nữa, tốt lắm, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch. Chúng ta nghỉ ngơi một hồi rồi tìm đường đi, chỉ mong có thể tìm được loài người sớm một chút. Ngươi đói bụng hả ? Lấy củ nhân sâm này ăn đi, thân thể ngươi đang rất suy nhược, cần ăn đại bổ. Cái gì ? Sợ đắng hả, đắng mấy cũng phải ăn, đây là nhân sâm ngàn năm đó! Đừng tưởng xấu xí. Sợ nhiễm trùng hả, ta giúp ngươi sát trùng. Muốn rửa hả? Ngươi là một con chó nhỏ như vậy mà lắm thứ vệ sinh thế?"
Đoạn Vân dụ dỗ nửa ngày mới cưỡng chế Tiểu Bạch ăn được củ nhân sâm ngàn năm kia. Mấy ngày nay sau, bọn Đoạn Vân đói ăn dã quả, khát cũng ăn dã quả. Còn mỗi ngày Đoạn Vân đều bắt Tiểu Bạch ăn một gốc nhân sâm và một chút dược thảo phối trí. Đương nhiên Đoạn Vân cũng nhân đó lấy vài nhánh nhân sâm hoặc linh chi làm lương thực. Trong lòng Đoạn Vân thầm hô xa xỉ, cảm thấy mình quả là lãng phí. Vào ngày thứ ba, vì quá nặng, Đoạn Vân không thể không vứt bỏ cái quần nhân sâm, chỉ lựa ra vài nhánh nhân sâm quí nhất bỏ vào giỏ linh chi. Hắn có cảm giác tựa như đang vứt đi một nắm nhân dân tệ, à không, là đô la mỹ. Những nhánh nhân sâm đó đều là trân bảo, còn quí hơn tiền nhiều lắm! Lấy ra mấy nhánh cực phẩm nhân sâm bỏ vào giỏ sau lưng, Đoạn Vân rốt cục lại xỏ quần vào như trước.
Đã bảy ngày rồi, Đoạn Vân cũng vẫn không tìm được người nào. Tiểu Bạch được Đoạn Vân cẩn thận liệu lý đã sớm có thể tự do hoạt động rồi, nó cả ngày hoạt bát chạy tới chạy lui quanh quẩn bên chân của Đoạn Vân tựa như một tiểu thiên sứ. Hơn nữa cách trao đổi giữa bọn họ cũng có điều biến thái: Đoạn Vân lúc này có khả năng giải thích các ngôn ngữ cơ thể của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch nhưng lại không thể hiểu Đoạn Vân cả ngày đang nói những gì.
Hôm nay một người một thú đang nghỉ ngơi. Tiểu Bạch thấy Đoạn Vân lại hướng về phía nó xổ ra một tràng ngôn ngữ không thể giải thích được, ánh mắt chớp chớp nghi hoặc, con ngươi trong veo như thủy tinh cứ xoay chuyển vòng vòng, dường như có một quyết định gì đó. "Tiểu Bạch, tới đây nào. Tiểu Bạch! Tiểu Bạch, ngươi có nghe không." Mặc dù không hiểu tiếng Hán, nhưng Tiểu Bạch thông minh đã có thể hiểu được Đoạn Vân khi gọi "Tiểu Bạch" Là chỉ mình, hơn nữa cũng đã tiếp nhận cái tên mới này. Bình thường chỉ cần Đoạn Vân gọi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức sẽ nhảy tưng tưng lên chạy về phía Đoạn Vân. Khả Đoạn Vân rất kỳ quái là hôm nay hình như Tiểu Bạch không có phản ứng gì cả?
Tiểu Bạch bị Đoạn Vân lớn tiếng gọi sực tỉnh lại. Con ngươi một lần nữa xoay tròn, đứng dậy nhảy đến trước mặt Đoạn Vân. Nhìn Đoạn Vân rồi nhếch miệng, đưa chân trước lên nắm chặt lấy tay của Đoạn Vân. Đoạn Vân vừa thấy tức thì hiểu ngay là nó muốn gọi hắn. Mặc dù không rõ nó muốn làm gì. Đầu của Tiểu Bạch rụt lại, lúc này Tiểu Bạch bắt đầu nhảy múa những vũ điệu kỳ quái, một hồi quay vòng vòng, một hồi sau lại dùng mũi chân sau trụ xuống đất, giơ cả hai chân trước cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quái rất có tiết tấu.
“Tiểu Bạch đang làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nó muốn nhảy múa cho ta xem ? Nó không phải không hiểu ta nói gì sao? Bất quá này vũ đạo này cũng rất hấp dẫn ! Ha ha !" Đang lúc Đoạn Vân nghi hoặc, trên người Tiểu Bạch bỗng nổi lên trận trận bạch quang, đến lúc này thì cho dù Đoạn Vân là thằng ngu cũng hiểu được sự tình không đơn giản rồi, nụ cười trên mặt nhất thời tắt lịm. Nhưng trước giờ do luôn luôn tín nhiệm Tiểu Bạch nên Đoạn Vân cũng cũng không lui lại. Đột nhiên, một đạo bạch quang từ mi tâm của Tiểu Bạch chợt bắn ra, hơn nữa lại bắn thẳng vào mi tâm của Đoạn Vân. Khoảng cách quá gần, Đoạn Vân còn chưa không có phản ứng xem xảy ra chuyện gì, thì đã cảm giác đầu mình như bị cái gì đập trúng, sau đó là trống rỗng, rồi ngây ngốc.
Last edited by thaolakinh89; 23-11-2008 at 01:33 PM.
Chương 4 : Nhân tích sơ hiện lưỡng câu thương
[Hiện ra dấu vết con người
Ngờ đâu hai kẻ đồng thời bị thương]
Dịch : workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Tiểu Bạch đáng chết, dám đánh lén ta ! Ủa mà có chuyện gì thế? Làm sao trong đầu mình dường như lại hiện ra một thứ ký tự gì thế nhỉ?"
Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại. Khi hắn tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là muốn tìm Tiểu Bạch tính sổ. Trong quá trình hôn mê, hắn cảm giác thấy đầu mình dường như bị cái gì rất lớn xoáy vào làm xóc óc rất khó chịu, trong ý thức thỉnh thoảng có những nét chữ kỳ quái hiện lên. Hơn nữa sau khi khôi phục lại ý thức, hắn cảm giác mình đã nắm bắt được cái đó. Đúng rồi, là ngôn ngữ ! Trải qua cơn chấn động do Tiểu Bạch gây ra, Đoạn Vân trong nháy mắt đã thành thạo được một thứ ngôn ngữ mới.
" Quá thần kỳ, nhớ hồi trước ở trường đại học mà được vậy thì đỡ quá, Anh Ngữ cấp bốn không cần phải thi lại rồi. Cứ như vậy vài lần thì mình chẳng phải trở thành siêu nhân rồi sao? Ha ha ! Tiểu Bạch, ngươi thấy có gì mắc cười hả ? Sao không làm vậy thêm vài lần đi, như vậy ta có thể trở thành một bác học đó. Đây là ngôn ngữ gì, sao mà kỳ quái như vậy! Không phải là ngôn ngữ thú vật chứ?"
Đoạn Vân khúc trước chỉ dùng tiếng Hán để nói, còn vài câu khúc sau Đoạn Vân lại thử dùng tân ngữ mới học được để nói với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu được, trừng mắt nhìn hắn có vẻ rất tức giận. Thấy Tiểu Bạch dường như chuẩn bị đại chiến với mình, với vẻ mặt cực kì mất hứng, Đoạn Vân xoa dịu : " Thôi thôi, đừng có hẹp hòi như vậy, nói một hai câu đâu có chết ai đâu.."
Từ việc Tiểu Bạch nghe được khúc sau, hắn biết Tiểu Bạch hiểu những gì hắn nói. Do đó Đoạn Vân cứ thế cả ngày đè Tiểu Bạch ra mà hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa thường xuyên hỏi một vài vấn đề rất ngu ngốc. Việc này làm Tiểu Bạch cực kì buồn bực, lòng chán ngán lên không biết bao nhiêu lần. Đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục hỏi vài câu nữa không, để hắn chính thức trở thành ngu ngốc, Đoạn Vân bỗng nói. " Nghe coi, phía trước có tiếng đánh nhau, hơn nữa là tiếng binh khí va chạm, thật tốt quá. Rốt cục cũng gặp được người rồi !" Đoạn Vân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bạch, cực kỳ cẩn thận bước nhè nhẹ về phía trước nơi có đám đánh nhau.
Trong chốc lát, bọn họ chỉ còn cách nơi có tiếng đánh nhau rất gần. Khi xuyên qua một đám bụi cây hỗn loạn và vùng cỏ rậm rạp mọc thấp, Đoạn Vân đã thấy được một vài thân ảnh. Những người đó đang giằng co nhau trong một căn nhà. Cẩn thận nhìn khắp căn mao thảo hình bát giác, cảnh tượng trên mặt đất làm Đoạn Vân cũng có thể có một vài suy đoán nhất định.
Chỉ thấy sáu gã Hắc y nhân đang cầm trường kiếm đứng quây tròn bao vây một ông già mặc trường bào, còn có ba gã Hắc y nhân nằm dưới đất, hiển nhiên đã chết. Ông già tay cầm một cây pháp trượng, trên người lộ vẻ rất mệt nhọc, tiếng thở hào hển nặng nề thỉnh thoảng lại đứt quãng.
Lúc này một Hắc y nhân tiến từng bước một về phía ông già quát tháo, những gì hắn nói làm cho Đoạn Vân rất kích động. Những lời nói đó hiển nhiên là ngôn ngữ mà Tiểu Bạch truyền cho hắn. Nhìn Tiểu Bạch cảm kích xong, Đoạn Vân tiếp tục quay sang chú ý đến tình huống bên dưới.
"Phổ Hi Kim, ngươi nên đầu hàng đi! Ngươi trốn không thoát đâu. Chỉ cần ngươi giao Hiệp nghị thư giữa Thiên Long Đế Quốc và Long Tộc ra, ta sẽ cho ngươi đi." Hắc y nhân đang nói hiển nhiên là đầu lĩnh của đám Hắc y, hắn đang thuyết phục để ông già tự nguyện khuất phục. Bất quá khi hắn nhắc tới Long Tộc làm cho Đoạn Vân rất cảm thấy hứng thú, thế giới này lại có rồng à!
“Ha ha ! Phong chi Kiếm thánh Bỉ Đặc, ngươi cũng quá coi thường Phổ Hi Kim ta rồi. Ta là Thánh ma pháp sư, chẳng lẽ đầu hàng đám sát thủ các ngươi sao? Buồn cười quá, nếu ngươi là ta thì ngươi có đầu hàng không ? Đến đây đi ! Đừng có nhiều lời nữa !" Ông già nói rất kiên cường.
“Ta kính nể khí tiết của ngươi, bất quá, ta phải xin lỗi rồi. Ta chỉ là một sát thủ ! Lên, giết chết rồi tính sau !" Vẻ mặt Hắc y đầu lĩnh có chút tiếc nuối. Tay Hắc y thủ lĩnh bỗng vung lên hạ lệnh cho thuộc hạ. Năm tên kiếm sĩ còn lại thực lực cũng rất khá, lập tức vọt lên, bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt. Chỉ thấy một màn kiếm khí màu vàng kim công kích thẳng tới ông già. Ông già không ngừng di chuyển tìm mọi biện pháp để nới rộng khoảng cách, trên người thỉnh thoảng hiện lên một chút bạch quang chống cự với kiếm khí, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phát ra vài luồng khí kình mạnh mẽ cuốn lấy xung quanh các Hắc y nhân khiến cho các vết thương cũ của bọn chúng vỡ ra, máu tươi tóe ra rải rác.
Kiếm khí hoa lệ cùng ma pháp tinh kì tỏa ra bốn phía, chỉ đứng một bên nhìn lén mà Đoạn Vân đã phải trợn mắt há mồm. Quang cảnh cuộc chiến quả thực quá huy hoàng, quá chấn động. Nếu có cái camera quay lại cảnh này nhỉ. Chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả phim HồngKông ấy chứ. Cái gì, ngươi nói gì cơ? Hơi bạo lực hả? Nói đùa … thầy thuốc như ta còn ngại gì chuyện máu me, mà dạo này trên TV chiếu mấy cảnh phim còn đậm đặc máu tanh hơn cả vạn dặm ấy chứ!
Thấy năm tên thủ hạ lần lượt ngã xuống gần hết, Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục cũng phải ra tay. Cao thủ đúng là cao thủ có khác, chỉ thấy hắn vừa nhảy lên liền có màn kiếm khí màu trắng vung ra, đánh thẳng vào người ông già, còn ông già đang mải đối phó với mấy tên thủ hạ du đấu, vì không để ý, nên bạch quang hộ thể trên người bị kiếm khí bạch sắc chém rách. Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc vừa xuất một kiếm, kiếm khí chém xuống lưng Phổ Hi Kim gây nên một vết thương rất sâu. Tấm áo ma pháp của ông già bị phá vỡ, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, trên lưng lưu lại một vết thương rất rõ ràng, chỉ chốc lát, máu đỏ tươi đã phún trào ra. Đang lúc Đoạn Vân cho rằng ông già này coi như đã tiêu đời, thì ông già gầm lên một tiếng, lẩm bẩm phóng xuất vài câu chú ngữ. Đột nhiên, một đạo sóng công kích mà mắt thường có thể thấy được từ ông già này hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh. Nhất thời bốn phía bụi đất bốc lên mù mịt, tất cả đám Hắc y nhân vội vã dừng lại. Ông già bỗng ngã gục xuống, nằm dài trên mặt đất một cách vô lực, hiển nhiên đã không diên trì được nữa rồi. Chuyện kế tiếp mới làm cho năng lực chịu đựng trong lòng Đoạn Vân lại một lần nữa bị khiêu khích. Chỉ thấy vây quanh chỗ ông già nằm là xác năm tên Hắc y nhân đều bị chém thẳng vào eo, thân thể chia làm hai đoạn, kinh khiếp hơn nữa còn có vài người cũng chưa hoàn toàn chết, bọn họ trong miệng liên tiếp hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nửa trên thân thể còn lấy tay cào loạn ra phía trước. Còn Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc cũng không thể hoàn toàn ngăn cản và né tránh lần công kích này. Kết quả là hai chân của hắn đang muốn nhảy lên tránh né vẫn bị trúng thương nặng, cả hai chân đều bị chém nát mất quá nửa, ngay cả xương đùi cũng đã lộ ra.
" Không, không hổ là Thánh ma đạo sư sắp trở thành Pháp thần, đã bị kiếm thánh của ta đánh cho một kích trí mạng mà vẫn có khả năng liều mạng việt giai (vượt qua năng lực của mình) xuất ra một thần kỹ - Cuồng Phong Công Kích Ba (sóng cuồng phong công kích). Mặc dù ngươi đã phế đi đôi chân của ta, nhưng ngươi cũng không sống nổi nữa,... ục!."
Nói xong, Bỉ Đặc ói ra một búng máu, vì hai chân gần đứt lìa khúc dưới nên gục xuống, nằm trên mặt đất lăn lộn rất khổ sở. Còn ông già cũng nhắm mắt lại mặt lộ vẻ thống khổ bi thương....
Last edited by thaolakinh89; 23-11-2008 at 01:34 PM.
Chương 5 : Cứu tử phù thương y sanh chức
[Tự hào chức nghiệp y sanh
Trị thương, cứu tử phúc lành tạo ra!]
Dịch : workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn : Tàng Thư Viện
Quá kích động! Thật là quá huyết tanh mưa máu, bạo lực quá đi thôi. Cho dù đã xem qua vô số phim ảnh, và mặc dù là một thầy thuốc, Đoạn Vân cũng vị tất có thể chịu được cảnh máu me như vậy dù rằng đã được trang bị đầy đủ lực miễn dịch tới tận chân răng. Thấy đâu đâu cũng đều là máu tươi tràn lan tanh khét, rải rác nơi nơi đều là cánh tay gãy lòi xương rồi những miếng thịt vụn be bét, Đoạn Vân rốt cuộc không chịu được nữa, bao nhiêu dã quả vừa ăn xong, không thể giữ lại trong bao tử được nữa, ọe lên một tiếng rồi ói ra bằng sạch.
Hiển nhiên lúc này Đoạn Vân đã bị bại lộ rồi. Bị phát hiện thì cũng bị phát hiện rồi, mặc kệ chứ, dù sao bọn họ đều ngắc ngoải sắp chết cả rồi. Hơn nữa, mình lại không có cừu hận gì với bọn họ, hẳn là họ sẽ không gây khó dễ cho mình đâu! Đi ra ngoài thôi! Xem ông già có còn cứu được hay không. Hắc y nhân thì không cần quan tâm, theo như các phim ảnh bình thường thì đám Hắc y nhân đều là người xấu cả. Nghĩ vậy, Đoạn Vân hướng về phía lão ma pháp sư kia đi tới. Còn Tiểu Bạch cứ ở nguyên tại chỗ, không dám lò dò đi về phía trước, cứ ở chỗ đó mà kêu Đoạn Vân. Ông già cố gắng mở mắt ra một cách khó khăn, giật mình nhìn Đoạn Vân, còn Bỉ Đặc cũng có vẻ kinh ngạc: " Lại có người ở chung quanh sao? Vậy mà ta không có hề phát hiện ra." Ông già Phổ Hi Kim thử muốn nhổm người lên, nhưng vết thương nghiêm trọng trên lưng cùng với bị ma lực cắn trả mãnh liệt làm cho lão già đáng thương không thể nhúc nhích được chút nào. Đoạn Vân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và những cơn đau quặn thắt trong bụng tiến đến trước mặt lão pháp sư già.
Đoạn Vân cẩn thận đánh giá vết thương của ông già, thấy lão muốn đứng lên, vội ngăn lại nói : " Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ngài bây giờ bị thương rất nặng, nếu không lập tức trị liệu, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó, do đó xin ngài đừng có lộn xộn mà cử động!"
Lão pháp sư cười cười vẻ khó khăn, nói đứt quãng : "Tiểu.. tiểu tử... ta... ta chắc... chắc không xong rồi. Ngươi có thể... có thể giúp... giúp ta một việc, ngươi... ngươi cầm khế ước trong ngực ta mang về …"
Còn không đợi cho lão pháp sư nói xong, Đoạn Vân ngắt lời luôn : " Ngươi nhờ ta cầm cái khế ước đó mang về Thiên Long quốc phải không ?"
Lão pháp sư khẽ gật đầu một cách khổ sở. " Không thể, ta muốn ngươi phải tự mình đi. " Nghe Đoạn Vân không đáp ứng, Phổ Hi Kim lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đoạn Vân, cố hết sức nói : " Tiểu tử, chúng ta... chúng ta có thể hứa cho ngươi bất kỳ điều kiện gì. Bản khế ước đó, thật sự... thật sự rất trọng yếu." Thấy vẻ kích động của lão già, Đoạn Vân lập tức lấy tay đè lại vết thương của lão, vội vàng nói : " Lão gia gia, ngài đừng kích động. Ý của ta là ta có thể chữa lành cho ngươi, sau đó ngươi tự mình đi làm."
Nghe Đoạn Vân nói, Bỉ Đặc cách đó không xa lập tức trào phúng nói leo vào:" Ha ha ha, khắc khắc! Nói đùa chứ, đã bị trúng một kích trí mạng của Kiếm thánh Bỉ Đặc ta, hơn nữa còn dám vượt cấp sử dụng ma pháp nữa, nay đang bị ma lực cắn trả nghiêm trọng. Trừ phi ngươi là thần, không, ngươi phải là thần cấp tế tự mới có thể chữa được. Bằng không, không có khả năng cứu hắn đâu. Anh bạn trẻ, ta khuyên ngươi không cần uổng phí sức lực nữa. Biến đi ! Bỉ Đặc trước nay không giết người bình dân tay không, sức không trói chặt con gà như ngươi đâu."
“Đúng vậy, tiểu... tiểu tử, ngươi... ngươi không cứu được ta đâu." Vẻ mặt ông già rất thống khổ, trong ánh mắt lại toát ra mấy phần nhu tình, rồi còn chảy ra vài giọt nước mắt long lanh trong suốt nữa chứ.
Mẹ kiếp, cảm giác bị người coi rẻ rất là khó chịu. Rồi khi nghe lão pháp sư già nói đế theo làm Đoạn Vân càng không phục. Nhìn ánh mắt lão pháp sư đầy thâm tình càng làm Đoạn Vân thêm kiên định với ý nghĩ cứu người. Hắn lấy ngân châm và thủ thuật đao ra, lập tức múa lên.
Hắn trước tiên dùng ngân châm đâm vào các mạch máu chủ yếu của lão pháp sư để cầm máu. Sau đó hắn cẩn thận rạch bỏ những chỗ thịt da bị kiếm rạch nát. Lúc đầu lão pháp sư còn muốn giãy dụa, Đoạn Vân vì đảm bảo trị liệu có hiệu quả nên phải dùng ngân châm chế trụ vài huyệt đạo của ông già làm cho lão không thể cựa quậy nữa. Kế tiếp là dùng thuốc. Châm cứu, bó thuốc. Những khâu này đúng là những gì mà Đoạn Vân sớm đã thành thục. Lục xục một lát sau, Đoạn Vân cầm tay Phổ Hi Kim bắt mạch, phát hiện nội tức của ông già rất loạn. Vì vậy phải dùng phương pháp châm cứu điều trị cho ông già một chút. Cuối cùng, nén nỗi đau lòng lấy vài nhánh cực phẩm nhân sâm và linh chi cùng với vài thứ thảo dược có tác dụng tiêu viêm điều chế một hồi, rồi cũng vắt ra chút nước ép ông già uống vào. Có câu: "Nhân sâm tục mệnh, linh chi bổ khí dưỡng huyết". Với số cực phẩm dược tài nhiều như vậy, chỉ cần miệng còn thở vẫn có thể cứu sống, huống chi ông già này đúng là một lão gia hỏa có thực lực cường hãn.
Sau khi làm những việc này xong, Phổ Hi Kim chìm vào giấc ngủ một cách rất thanh bình. Còn Tiểu Bạch cũng đã ở dưới chân Đoạn Vân. Lúc nãy tên chủ nhân vô lương tâm của nó đã bế nó ra đây khi quay về lấy dược tài.
Đoạn Vân suốt quá trình điều trị lão ma pháp sư được Bỉ Đặc xem không sót một chi tiết nào. Thấy vẻ giật mình của Bỉ Đặc, Đoạn Vân nhìn hắn cười cười. Đoạn Vân cầm lấy công cụ, lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Bỉ Đặc, nhanh chóng lẩn đến sau lưng hắn, lấy một cây châm đâm vào cổ anh chàng Kiếm thánh một phát rất nhanh. Bỉ Đặc thóat khỏi cảm giác khiếp sợ, vừa phục hồi tinh thần lại đã cảm thấy đau đau ở sau cổ, hoảng sợ định cầm lấy kiếm, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện ra mình cả người toàn thân trên dưới đều không thể động đậy được. Cả cái cổ có cảm giác như bị phong chập làm hắn hiểu ra thủ đoạn của Đoạn Vân thần kỳ như thế nào. Kỳ thật với thực lực của Đoạn Vân, hắn chỉ cần né một chút là thoát khỏi cây châm của Đoạn Vân mà Đoạn Vân cũng chẳng làm gì được hắn. Bất quá hắn không có cơ hội nữa.
“Thế nào, sát thủ tiên sinh. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ đây? Giết ngươi à? Hay là ……"
Từ khi tên y sư vô lương tâm Đoạn Vân này chữa cho lão già bất tử lúc nãy, trong lòng Đoạn Vân đã nổi lên chủ ý lợi dụng vị kiếm thánh này rồi. Kiếm thánh hẳn là rất có giá trị, nếu có khả năng biến hắn thành thủ hạ của mình cũng tốt.
" Ngươi muốn gì ? Muốn giết ta thì cứ động thủ phắt đi cho xong ".
Đoạn Vân cũng không làm cho hắn câm mồm, nhưng cả người trên dưới đều không thể nhúc nhích làm Bỉ Đặc rất sợ hãi. Hắn dùng cái phương pháp gì mà có thể khống chế thân thể mình như vậy, hắn không phải là vong linh ma pháp sư đó chứ? Bất quá trên người ta lại không có ma lực ba động gì cả, Bỉ Đặc thầm nghĩ!
"Được, ta muốn ngươi đứng trước các thần linh mà thề, làm thủ hạ cho ta … "
“Không bao giờ, Bỉ Đặc ta mặc dù hai chân bị phế, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp bậc Kiếm thánh. Với lại, ta đã là phế nhân, ngươi muốn ta làm gì đây?" Đoạn Vân còn chưa nói xong Bỉ Đặc đã cự tuyệt rồi.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói: " Nếu ta có thể trị khỏi cho ngươi thì sao?"
“Không có khả năng, ta đã bị thương tổn từ pháp thần, chỉ có tế tự cấp mười, mà theo ta được biết trên đời này không hề có tế tự cấp mười. Nếu muốn chữa khỏi vết thương của ta, trừ phi ngươi là thần."
“Vết thương của ngươi đối với ta mà nói không phải là cái gì khó khăn quá mức. Ngươi xem, ông già kia cũng được ta cứu sống rồi đó? Hắn xem ra còn bị thương nặng hơn ngươi nhiều !" Đoạn Vân chỉ Phổ Hi Kim đang ngủ vùi.
Người này có năng lực kỳ lạ như thế, tế tự thuật với phương thức cứu người kỳ quái vô cùng, hơn nữa lại không có cấp bậc gì, tiền đồ quả thực không thể hạn lượng. Ta đi theo hắn, nếu so với việc làm sát thủ không biết lúc nào chết sống thì …. Bỉ Đặc ngẫm nghĩ cẩn thận, rốt cục đưa ra một quyết định mà hắn cho rằng là một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời hắn : "Được, ta lấy danh nghĩa nữ thần xin thề: nếu … ủa mà xin hỏi ngài tên gì ? "
“Đoạn Vân!"
“Nếu Đoạn Vân thiếu gia có thể chữa khỏi cho ta, cho ta khôi phục năng lực của hai chân, Bỉ Đặc ta sẽ phục vụ cho Đoạn Vân thiếu gia, cả đời thuần phục !"
Đoạn Vân thấy rằng cổ nhân rất mê tín, họ không dám dùng thần linh để gạt gẫm. Bỉ Đặc đã phát thệ như vậy thì sẽ không phản bội mình đâu, nếu hắn không trung thành với mình, cũng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ân nhân cứu mạng. Sau đó bắt tay vào trị thương ngay.
Ài! Số ta làm sao mà khổ như vậy chứ, còn phải trị thương cho thủ hạ nữa ? Đây là cái đạo lý gì vậy ! Thấy thủ hạ mới nằm còng queo, Đoạn Vân không khỏi cảm khái thở than mãi trong lòng.
Last edited by thaolakinh89; 23-11-2008 at 01:38 PM.