Trải lòng với nỗi niềm thơ
Sắc bằng lăng tím - cơn mưa phố chiều
Chị thương người chẳng được yêu
Cái duyên trắc trở, cái nghèo níu chân
Chị thương ai đã lỡ lầm
Nụ hôn trinh nữ trót dâng cho người
Buồn sinh vào thuở rối bời
Lòng dân xao xác, nỗi đời trớ trêu
Có người áo gấm, khăn thêu
Thong dong ngắm áng mây chiều dạo chơi
Có người phận bạc như vôi
Tìm nơi đâu? Một phương trời nương thân.
Chị từng ao ước trong tâm
Mong cho ai cũng có tầm nhìn xa
Những làng, những phố ta qua
Ai ai cũng sống chan hòa bên nhau
Thắp tin yêu, chớ muộn sầu
Rủi ro, vấp ngã, khổ đau… sẽ tàn
Vui như sông nước dâng tràn
Như chim sải cánh theo đàn lượn bay
Chị đưa làn gió, màu mây
Quyện vào hơi ấm, vòng tay con người
Nối thanh tân những khoảng trời
Nối tình yêu với nụ cười hồn nhiên
Và trong nhịp đập con tim
Câu thơ chị viết - nỗi niềm rưng rưng
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: