Chương 24 : Liên tiến lưỡng giai thánh cấp thú (Phần 1)
(Hai bậc liên tiếp vượt qua
Cửu cấp thánh thú đúng là Ngưu Vương)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đoạn Vân muốn trước hết đào tạo huấn luyện cho sáu nàng Tinh Linh mỹ nữ, làm cho các nàng học tập kiến thức về dược liệu để có thể đi ra ngoài thu mua. Thật không ngờ chính là các nàng lại đúng y như lời dạy của Đoạn Vân làm quen với dược tài rất nhanh, nhưng lại không biết Đoạn Vân cần dùng những loại nào, cứ tha cả đống cây cỏ về mà có nhiều thứ sẽ không sử dụng tới. Sau đó cứ phải lựa chọn kỹ càng để tìm thứ có giá trị. Đoạn Vân liền có một ý tưởng dứt khoát.
"Tốt lắm, đã như vậy từ ngày mai các ngươi phải phô trương lá cờ hiệu 'Đoạn Vân Tế tự' tới các nông trang làng mạc ở ngoại thành mà thu mua dược tài. Để bảo vệ an toàn cho các ngươi, ngày mai sẽ có một tiểu đội thị vệ hộ tống cùng đi với các ngươi. Khắc Lý, ngày mai ngươi dẫn bọn họ xuất hành, giá cả thu mua thế nào tùy ngươi quyết định, nhân thủ thế nào cũng tùy ngươi lựa chọn và quản lý, trước hết ngươi hãy cầm lấy mười vạn kim tệ này mà chi dụng đi." Khắc Lý cung kính tiến đến, run lẩy bẩy tiếp nhận tấm thẻ vàng trị giá mười vạn kim tệ mà trong lòng cuồn cuộn trào dâng những cơn xúc động nghẹn ngào.
Đoạn Vân có một kế hoạch vĩ đại, đó là sản xuất hàng loạt thuốc men dược phẩm mang tên hiệu của mình, rồi tung ra như lũ lụt làm tràn ngập toàn bộ thị trường Thiên Long Đế Quốc, không, cả Đông đại lục, cũng không phải, mà là toàn bộ Đại lục này. Đương nhiên, muốn sản xuất ra hàng loạt những dược phẩm này tự nhiên không thể so sánh với siêu phẩm Tẩy Tủy Đan được. Gần đây nhất Đoạn Vân đã căn cứ dựa theo phương pháp chế dược hiện đại, nghiên cứu mà phát minh ra mấy loại thuốc trị thương có thể đặc trị hiệu quả những thương tổn nặng từ cấp sáu trở xuống, mà giá thành những dược phẩm này không cao, nguyên vật liệu cũng rất phổ biến, hơn nữa công năng rất cao, điều trị rất nhanh chóng có kết quả tốt, chỉ có điều sẽ không có tác dụng nâng cao thực lực cường đại. Ngoài ra còn có biệt dược "Kim thương bất khuất" nữa. Kỳ thật trong đầu Đoạn Vân còn có rất nhiều loại thuốc quái đản có thể đưa ra sản xuất. Ví dụ như thuốc chữa tiêu chảy hay giải độc... chỉ cần Đoạn Vân muốn là đều có thể sản xuất tung ra thị trường.
"Thiếu gia!"
"Ai? Ai thế? Ai gọi ta đấy?" Đoạn Vân nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ma nào vừa gọi cả, vừa cúi đầu xuống bất chợt phát hiện ra một đoàn Ải nhân lùn tịt đang cúi đầu đứng ở dưới chân. Các ngươi đó nha, sao lại vừa lùn vừa nhỏ thế này, cẩn thận không thì bị Ngưu Ma Vương dẫm cho một cước là bẹp dí, bẹp như con gián ấy nhỉ!
"Các ngươi có chuyện gì à?" Đoạn Vân cố nén cười hỏi lại, dù sao cũng là thủ hạ của chính mình, ngàn vạn lần không được phép lộ ra thái độ kỳ thị, phân biệt chủng tộc nha!
Một tên Ải nhân ra vẻ là người cầm đầu trả lời: "Thưa thiếu gia, chúng tôi đây tổng cộng mười người đều là những thợ rèn rất xuất sắc, cũng toàn là thợ lục cấp trở nên. Ta là Ải nhân Cáp Lợi, bát cấp Thiết tượng. Chúng tôi qua đây đáp tạ ân tình của thiếu gia!"
Đoạn Vân vui vẻ thốt: "Tốt lắm, không cần phải khách sáo như thế chứ, ta biết Ải nhân các ngươi đều là những người hào sảng mà. Các ngươi cứ yên tâm mà chế tạo, sản xuất trang thiết bị cho Thị vệ đội cho ta. Hơn nữa, ta hy vọng các ngươi có thể sáng tạo ra cho cái thế giới này vài món "thần khí", và thêm nữa bổn thiếu gia đã có quyết định, sau này bất luận là ai chế tạo ra được loại vũ khí cực phẩm nào, thiếu gia ta sẽ cho người đó đặc quyền được đặt tên. Hãy suy nghĩ đi! Nếu các ngươi chế ra được những loại vũ khí chất lượng thật tốt mà được mọi người trên thiên hạ sử dụng và hoan nghênh, những người đó sẽ quảng cáo ầm ĩ lên: đây đều là tác phẩm của những bậc đại sư đấy! Điều này là cả một chủ đề sôi động vui vẻ a! Đây là mười vạn kim tệ, các người nhận lấy, phải mua cái gì cho mình các ngươi biết rõ hơn ta, có phải không? Còn nữa, sau này các ngươi có nhu cầu cần thiết gì cứ việc tìm quản gia mà yêu cầu. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là Gia tộc Quân khí Tiểu đội của Đoạn Vân ta, tập hợp toàn là những chuyên gia cao cấp Thiết tượng đại sư! Hãy biểu hiện cho tốt nha! Trở thành thủ hạ thân tín của ta thì không ai được phép xem thường các ngươi được. Sau này các ngươi cứ thoải mái tha hồ mà ăn to nói lớn nha!"
Nghe xong Đoạn Vân nói, mười vị Ải nhân vừa kích động đến phát cuồng, vừa là cảm động khóc rống cả lên. Không ngờ rằng những tâm tình giấu kín trong lòng của bọn họ lại bị Đoạn Vân thông suốt mà nói ra, làm họ nước mắt rơi cơ hồ ướt đẫm cả mặt đất. Nhất là cái câu kia, cái gì "Ăn to nói lớn" đúng là rất hợp với tính cách phóng khoáng hào sảng của bọn họ, kích động làm thần kinh họ rung rinh hết cả lên. Lúc này, trong con mắt của những Ải nhân, hình tượng của Đoạn Vân không còn là một tên gian trá lừa đời dối người nữa mà mười phân vẹn mười hào tình vạn trượng, trở thành người anh hùng vĩ đại của Ải Nhân tộc.
Đoạn Vân đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, thì đúng lúc này, lại có năm Địa Tinh đi tới vây quanh, chưa kể còn có hơn hai mươi tên nữa đứng cách đó không xa. Lại không được yên thân rồi, mà sao lại có nhiều việc đến thế cơ chứ!
"Thiếu gia, Địa Tinh Cáp Nộ xin ra mắt thiếu gia! Thưa Ngài, chúng ta trước kia đều là Công tượng nô lệ, xin thiếu gia phân phó nhiệm vụ ạ!" Một tên Địa Tinh cung kính tâu bẩm với Đoạn Vân.
Ai da, thực sự là phiền toái đây, Đoạn Vân ngẫm nghĩ: "Công tượng? Tức là...?"
"Hồi bẩm thiếu gia, hai mươi lăm người Địa Tinh chúng tôi đều là những thợ thủ công rất xuất sắc đấy!"
"Nhiều như vậy a, các ngươi để cho ta suy nghĩ một chút. À các ngươi có thể làm được những cái gì nhỉ?" Đoạn Vân rất là đau đầu, ta cần một đống thợ thủ công như vậy để làm cái gì cơ chứ.
"Thiếu gia, chúng tôi đều là Công tượng a!" Cáp Nộ vẫn chỉ trả lời như thế.
"Nói nhảm nào! Ta là muốn hỏi các ngươi có thể đẻ ra cái quái gì... à làm ra được cái mặt hàng gì, có làm được Không Gian Giới Tử hay không hả?" Đoạn Vân thật muốn đá một phát cho tên này biến đi cho khuất mắt.
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:18 AM.
Chương 24 : Liên tiến lưỡng giai thánh cấp thú (Phần 2)
(Hai bậc liên tiếp vượt qua
Cửu cấp thánh thú đúng là Ngưu Vương)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Cáp Nộ trầm tư suy nghĩ một hồi thật lâu rồi mới đủng đỉnh chậm rãi trả lời: "Thiếu gia, chỉ cần cho chúng tôi đầy đủ tài liệu, hẳn là chúng tôi có thể làm được đấy!"
"Hẳn là? Có nghĩa là ngươi cũng không chắc chắn lắm có phải không?"
"Không phải thế, thưa thiếu gia, mà vì Không Gian Giới Tử quá mức phức tạp. Bí phương đã thất truyền, chẳng qua là ta còn được Gia tổ thượng lưu lại cho một mảnh Chế tác đồ, bất quá có chút không trọn vẹn đầy đủ. Cần phải tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm thì mới có thể chế tạo lại được." Cáp Nộ hơi có vẻ lo âu nóng nảy.
"Ha ha ha! Chế tạo lại được! Tốt lắm, ta nghe nói là các người Địa Tinh rất thông minh và có đầu óc sáng chế, điều này có đúng như thế không?" Đoạn Vân thay đổi đề tài.
"Đúng thế, thưa thiếu gia, Địa Tinh chúng tôi không chỉ là những thiên tài trong việc phát minh, hơn thế nữa chúng tôi đối với toán học cũng rất có thiên phú, rất giỏi hoạch định ra các kế hoạch và quản lý ngân sách rất cẩn thận!" Cáp Nộ không rõ lý do Đoạn Vân tại sao lại quan tâm vấn đề này thế, nhưng khi Đoạn Vân đã hỏi thì hắn phải trả lời chi tiết.
"Giỏi hoạch định kế hoạch? Tốt lắm! Hãy làm như thế đi! Các ngươi ở đây có năm, tuyển thêm mười người nữa từ đám Địa Tinh đằng kia lập thành một Chế tác tiểu tổ nhân số mười lăm người. Nhiệm vụ chính của các ngươi sẽ là nghiên cứu chế tạo các loại ma pháp chế phẩm, chỉ cần là hữu ích, có thể sử dụng được là có giá trị, các ngươi cứ việc tiến hành. Nếu số đỏ gặp may mà chế ra được cái đồ gì tôn tốt, thiếu gia ta sẽ thưởng lớn. Ở đây có mười vạn kim tệ, các ngươi hãy mua cái gì cần cho công việc của các ngươi. Khắc Lý, mười người Địa Tinh còn lại sẽ giao cho ngươi quản lý, bọn họ thiên bẩm thông thái hẳn là rất phù hợp để trở thành thương nhân hảo thủ!" Đoạn Vân quyết định làm cho mười Địa Tinh ấy trở thành thương nhân của Gia tộc, thương nhân không phải là cần có phẩm chất tinh ranh sao? Chính xác, đám người Địa Tinh này quá thừa sự khôn ngoan sáng dạ! Mà cho dù bọn họ không thể trở thành những thương gia tuyệt đối thành công, chỉ cần với tài năng trời cho về mặt toán học của họ, khẳng định một điều họ sẽ là những chuyên gia tối hảo trong việc tính toán và quản lý sổ sách!
Kế tiếp, Đoạn Vân giao hết những người còn lại cho Ước Hàn. Thân là Quản gia, lão không có sự lựa chọn nào khác là phải làm việc.
Thế rồi cứ như vậy mà đội ngũ nhân viên quản trị đầu tiên của Đoạn Vân Gia tộc được hình thành, các chức sắc cốt cán chủ chốt bắt tay vào xây dựng sự nghiệp cho Gia tộc. Đoạn Vân trực tiếp đặt tên giống như là một Trung Hoa gia tộc, nhưng trong gia huy của mình Đoạn Vân quyết định sử dụng biểu tượng năm lá Hồng kỳ đỏ tươi có gắn sao!
Đúng lúc này, trong trang viện phía Tây bất chợt truyền đến một tiếng gầm rống như sấm. Đoạn Vân rất là sợ hãi, không phải Ngưu Ma Vương đã xảy ra chuyện gì chứ! Chẳng lẽ công hiệu của mười hoàn Tẩy Tủy Đan hiệu quả quá mức làm nó bị làm sao? Đoạn Vân nhằm hướng tiếng gào thét vừa nãy mà chạy tới. Diệp Cô Thành không hổ mang danh Kiếm thánh, tiếng rống vừa phát ra đã thấy hắn có mặt ngay rồi.
Đi đến hậu viện, Đoạn Vân phát hiện ra bốn Cự tượng võ sĩ đang ngây ngốc đứng ở đó, Diệp Cô Thành lập tức rút kiếm ra đứng án trước mặt Đoạn Vân, vẻ mặt hơi có chút khẩn trương. Hắn nhìn thấy đằng trước là một cái đầu động vật đen sì giống hình dạng loài trâu, chỉ là cái đầu kia so với Ngưu Ma Vương thì nhỏ hơn nhiều.
"Ngưu Ma Vương? Là mi chăng?" Thấy cái đầu tiểu ngưu kia trên người phát ra xú khí nồng nặc hôi thối, toàn thân rất dơ bẩn, Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, chủ nhân. Là ta đây! Ta đây thực sự có tiến bộ, thực lực đại tăng!" Hóa ra cái đầu tiểu ngưu kia hiển nhiên đúng là ma sủng "Ngưu Ma Vương" của hắn. Chỉ có điều, bởi vì thực lực tăng tiến mà thân hình biến thành nhỏ đi, bây giờ Ngưu Ma Vương này đứng lên chỉ cao có ba thước, nhỏ bé xinh xắn so với lúc trước hơn phân nửa.
Diệp Cô Thành rõ ràng âm giọng chợt khàn đi, quay lại về Đoạn Vân nói: "Thiếu gia, hắn hẳn là đã đạt tới cửu cấp, bất quá có thể là do Tẩy Tủy Đan phát sinh hiệu quả bên trong, thế nên nhìn qua cũng tưởng là chỉ có thất cấp."
"Cái gì? Trực tiếp đốt cháy giai đoạn, lướt qua bát cấp, đạt tới cửu cấp ngay, cái này cũng quá khó tin a … Ngưu Ma Vương, ngươi bây giờ đạt tới cấp mấy?" Đoạn Vân rất là giật mình, hướng tới Ngưu Ma Vương muốn chứng thực.
"Chủ nhân, sau khi ăn những hoàn thần dược đắt tiền của ngươi, ta đây đã trở thành Cửu cấp thánh thú. Ngươi thực sự không có nói dối ta đây, ta đây thực sự có tiến triển thực lực!" Ngưu Ma Vương rất chi là hưng phấn, ngoác mồm cười trả lời.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ chút đỉnh rồi nở nụ cười tươi roi rói. Ma sủng của bổn thiếu gia chính là cửu cấp, nhưng lại được che dấu đi chân thực lực, xem sau này có tên nào dám trêu vào bổn thiếu gia nữa không! Ta không cho hắn một cái chết không minh bạch không được
"Tốt lắm, Ngưu Ma Vương, ngươi trước hết phải tẩy rửa, tắm táp thật sạch sẽ mới có thể được ăn cơm. Được rồi, ngươi có thể biến thành hình người hay không?" Không phải đã nói là cửu cấp ma thú có thể biến thành hình người sao? Đoạn Vân rất muốn biết rõ ràng, nếu cái đầu trâu ngốc này biến thành nhân hình thì sau đó sẽ là cái dạng gì nhỉ.
"Chủ nhân, ta đây không thể biến thành hình người được. Ta đây đại tăng thực lực thật nhưng còn không có ổn định, phải trải qua một thời gian nữa mới được. Chủ nhân, ta đây đi tắm a." Đầu ngưu kia mặc dù thực lực tăng lên cường đại rồi, nhưng xem ra trí khôn thì vẫn vậy, quanh quẩn mấy câu "ta đây tới" "ta đây đi" mà thôi.
Đoạn Vân không biết chính là, chuyện Ngưu Ma Vương tăng tiến thực lực đã khiến cho một ít cường giả chú ý đến, chỉ có điều bọn họ đại đa số không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bất quá những người bình thường thì không biết, nhưng còn có người, không phải người, mà là Long Hoàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Long Hoàng quay về các trưởng lão nói: "Không có việc gì, chỉ có điều, Thiên Long Đế Quốc của chúng ta vừa có một tiểu ngưu tăng tiến cường lực, nhưng ngay lập tức lại bị giảm sút rồi."
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:18 AM.
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Sự việc ma thú tăng tiến thực lực như vậy thực sự là vấn đề lớn không có chuyện không gây ra chấn động ảnh hưởng tới những người này, và đúng tại thời điểm đó, Phổ lão đầu đang ở trong thư phòng. Với khoảng cách gần như vậy, cho dù lão đầu chưa có hoàn toàn khôi phục thực lực ma pháp như trước kia nhưng chỉ cần dựa vào năng lực cảm nhận của các giác quan thì cũng là thừa sức nhận biết, cảm thụ được. Hơn nữa, nghe cũng có thể thấy mà. Vì vậy Phổ lão đầu là người thứ ba đi tới hiện trường. Mục kích toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt, đầu lão già lắc như chong chóng, không tin vào cả chính mắt mình phải hỏi: "Vân nhi, chuyện gì xảy ra thế này?"
Sau đó Đoạn Vân đem chuyện có được Ngưu Ma Vương như thế nào mồm năm miệng mười kể cho lão đầu nghe, lão đầu nghe xong vẻ mặt rất kỳ quái, lom lom dòm ngó Đoạn Vân cả nửa ngày rồi mới nói được: "Vân nhi, vi sư nghĩ rằng cần phải nói với ngươi câu này: ngươi... đúng là cái đồ biến thái! Lúc mới đầu ta còn tưởng rằng cái thứ đan dược kia của ngươi chỉ dùng để chữa thương, nhưng thật không ngờ lại còn có tác dụng làm thực lực tăng lên rất tốt. Được rồi, nhà ngươi cần nhiều nhân thủ như vậy để làm gì? Để cho náo nhiệt a!"
Đoạn Vân rất là không phục, ngươi nha, nhà ngươi mới là cái đồ biến thái, làm gì có cái loại sư phụ nói đồ đệ thế bao giờ, hắn bèn trợn mắt trả lời: "Bí mật! Hừ, không nói cho ngươi biết!"
Trong hai ngày này, không khí một cuộc cách mạng phủ khắp cả Gia tộc, tất cả mọi công việc đã vào guồng hoạt động, bất kể là việc gì, tất cả đều được tiến hành trong trật tự. Đại khái sau đó chừng hơn nửa tháng, Đoạn Vân đã sản xuất ra một số đơn dược có thể đem ra thị trường.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, cũng là ngày mở cửa phòng đấu giá. Đoạn Vân này cũng không biết toan tính cái gì mà lại lớn mật yêu cầu Đại Công chúa Khải Lợi từ Hoàng cung tới. Hắn nói cần phải có Đại Công chúa hỗ trợ hắn tiến nhập phòng đấu giá. Kỳ thật trên thực tế, với thủ đoạn và thân phận của hắn,cho dù không có hẹn trước hoặc thiệp mời, muốn vào một cái phòng đấu giá nho nhỏ như thế này cũng chưa phải là việc có thể gây khó khăn cho hắn, làm hắn phải nhíu mắt cau mày! Tới hẹn, Khải Lợi tuân thủ lời hứa mà đến, bất ngờ là Tam Công chúa Khải Sắt Lâm khi biết cũng đòi đi theo cùng. Càng làm cho Đoạn Vân cảm thấy xấu hổ chính là việc Tiểu Bạch sống chết cứ khăng khăng đòi đi cùng. Cứ như vậy, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch trong lòng cùng Đại Công chúa Khải Lợi và Tam Công chúa Khải Sắt Lâm vượt qua rất nhiều những ánh mắt sợ hãi kinh thán mà cùng nhau tiến vào phách mại tràng.
Bên trong bao gian đặc biệt dành cho khách quý, Đoạn Vân lại tiếp tục bông đùa kể chuyện tiếu hài toàn loại tục tĩu cho hai vị công chúa nghe. Hai nàng rất là xấu hổ, tay xua loạn cả lên nhưng vẫn tiếp tục nghe chuyện, khuôn mặt hồng rực tới tận mang tai và cười khúc khích liên hồi. Tiểu Bạch vẫn nằm trong lòng Tiểu Vân, cũng lẳng lặng nghe chuyện cười, hơn nữa mặt cũng không ngừng đỏ lên. Cũng không biết như thế nào mà hai vị công chúa thấy Tiểu Bạch đáng yêu quá đi tới muốn bế nó lên thì Tiểu Bạch cứ giãy giụa chết sống cũng không chịu. Làm cho Đoạn Vân cười to mãi không thôi, còn trêu đùa hai vị công chúa chắc là nhân phẩm không tốt nên nó không theo. Khiến cho hai nàng quay ra nhằm Đoạn Vân mà cấu xé, cù chọc làm Tiểu Bạch phát nộ, tỏ vẻ bảo vệ chủ nhân mà sủa hai nàng mỹ nhân xinh đẹp một trận ầm ĩ. Còn Diệp Cô Thành đứng một bên quan sát phách mại tràng.
Rốt cục cuộc đấu giá cũng bắt đầu rồi!
Khởi đầu các vật phẩm đưa ra đấu giá cũng bình thường, có chút quý giá đấy nhưng cũng không thực sự tiện ích. Đoạn Vân đối với những món đồ này cũng không quá để ý, hắn hôm nay chủ yếu là đến xem, quan sát nắm bắt thị trường và thăm dò khả năng bán thuốc của mình. Mặc dù đã được giao cho Diệp Cô Thành tiến hành bí mật, nhưng Đoạn Vân cũng muốn tìm hiểu rõ một chút.
Cuộc đấu giá đã qua đi một nửa thời gian, lúc này Đoạn Vân mới chú ý đến một Không gian thủ trạc vừa được đưa ra, lão bản nói đó là của một Thú nhân thủ lĩnh. Thủ trạc này hơi lớn, Đoạn Vân so sánh kích cỡ chắc vừa với cổ Tiểu Bạch, cảm thấy đúng là phải mua cho Tiểu Bạch đeo chơi. Vì vậy lập tức đập xuống ra hiệu muốn mua. Cái thủ trạc kia đã lên giá hai mươi vạn, cũng bởi vì hình dạng hơi lớn thế nên khi Đoạn Vân ra giá ba mươi vạn kim tệ là mua được ngay. Hai vị công chúa cũng lấy làm khó hiểu, không giải thích được Đoạn Vân mất số tiền lớn như vậy mua cái thủ trạc ấy để làm gì? Chẳng lẽ đem tặng cho mình, mà cái này thì đem đeo ở đâu trên người cơ chứ!
Thủ trạc được một thị nữ trao lên, hắn cầm lấy ngắm qua thấy bên trong lại có bốn không gian hình lập phương nữa. Đoạn Vân đang muốn đeo vào cho Tiểu Bạch thì nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của hai vị công chúa liền cười nói: "Hai vị công chúa, đừng nói là hai vị thích nó nha!"
"Ai thích nó kia chứ, trông cũ kỹ xấu xí quá!" Tam Công chúa Khải Sắt Lâm đỏ rực cả mặt mày trả lời. Đoạn Vân cũng thấy quái lạ, không có chuyện gì mà cũng phải đỏ mặt hồng má lên thế kia?
"Thích cũng không tặng cho ngươi, ta nghĩ có khi ta đưa cho..." Đoạn Vân vừa nói vừa cố ý nhìn về phía Đại Công chúa. Khải Lợi còn làm ra vẻ xấu hổ, hai tay xoa xoa xoắn xoắn vài cái thì lời Đoạn Vân nói kế tiếp mới làm cho nàng thiếu chút nữa thì phát điên lên.
"Ta đây là tặng cho Tiểu Bạch, các nàng đừng có mà hoành đao đoạt ái nha! Ha ha ha! Tiểu Bạch lại đây, để thiếu gia đeo cho ngươi." Đoạn Vân liền bế Tiểu Bạch lên đeo thủ trạc vào cổ cho nó, thấy rất vừa vặn bèn lấy làm cao hứng lắm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giết người của hai vị công chúa. Hắn còn nói: "Tiểu Bạch nha! Ngươi xem chủ nhân ta đối đãi với ngươi rất tốt a, sau này ngươi có đồ vật gì quý báu cứ cất bên trong nha! Ngoan nhá cưng!" Tiểu Bạch cũng tỏ vẻ thích chí, gọi tới gọi lui cũng vẫn nhảy nhót không ngừng.
Cuối cùng, chương trình đặc biệt nhất của phiên đấu giá cũng được Phách mại tràng đưa ra, đấu phẩm chính là mười hoàn Tẩy Tủy Đan của Đoạn Vân.
Chủ trì cuộc đấu giá Tẩy Tủy Đan chính là một lão bản béo mập, đi trước mặt là người điều hành vừa bị thay ra. Đúng lúc này Diệp Cô Thành quay lại thưa với Đoạn Vân rằng:
"Thiếu gia, vị kia chính là Đại lão bản của Phách mại tràng." Đoạn Vân khẽ gật đầu!
Chỉ thấy vị Đại lão bản béo mập đi đến khu vực trung tâm, cánh tay giơ lên đè xuống ra hiệu giữ trật tự. Toàn trường yên lặng xuống, lão béo trên mặt đầy hồng quang bắt đầu nói chuyện: "Xin chào tất cả mọi người, ta là lão bản ở đây tên Tạp Nặc, hiện diện ở đây cũng có không ít quý vị biết ta. Ta trước hết cảm tạ tất cả các vị khách hàng cũ và mới đã ủng hộ và tham gia Phách mại tràng của chúng ta, xin cám ơn mọi người. Kế tiếp, sắp được đưa ra chào bán là một thứ thực sự đúng là điểm nóng nhất, chắc chắn sẽ được quý vị hoan nghêng trong ngày hôm nay. Lời đầu tiên cho phép ta giới thiệu một chút. Cách đây bảy ngày trước, có một vị khách nhân thần bí đã đem đến mười hoàn đan dược ủy thác cho bổn tràng đấu giá. Mà loại thuốc dược kia nói đến tột cùng là có hiệu quả như thế nào? Là một nhà hóa học thực nghiệm, ta dám tuyên bố dược hoàn kia tuyệt đối không phải có khả năng do con người có thể chế tạo ra!"
Nghe nói đến đoạn này, toàn trường thốt nhiên rúng động sửng sốt. Không phải do con người chế tác ra, thế chẳng lẽ do Thần?
Dừng một chút, lão bản lại nói tiếp: "Nếu muốn biết dược hoàn kia có hiệu quả như thế nào, xin mọi người hãy nhìn ta đây này: tám ngày trước nếu có vị nào đã từng gặp qua ta thì biết. Không biết mọi người có phát hiện ra không? Đúng vậy, đầu tiên ta muốn hỏi hiện giờ mọi người có biết chính xác tuổi của ta hay không? Xin những người biết ta trước kia không được nói ra! Ba mươi? Không đúng! Hai mươi sáu? Cũng không đúng nốt! Nói thật cho mọi người biết nha, nếu là tám ngày trước các ngươi tuyệt đối không chần chừ mà nói đúng tuổi của ta. Chính là ta đã năm mươi ba tuổi rồi đó!"
Toàn trường lại một phen huyên náo hết cả lên, đúng là ai mà không biết về lão bản béo trước kia thì cũng không thể tin được. Lão mập khoát khoát tay nói tiếp: "Các ngươi thực sự không tin ư, điều này tuyệt đối là sự thật đó. Hơn nữa điều vừa nói chỉ là một hiệu quả quá bình thường sau khi dùng thuốc. Còn có điều này nữa, các ngươi có phát hiện ra không nhỉ? Chính là ta đã đại tăng thực lực! Kỳ thật, bảy ngày trước mới chỉ là một Cao Cấp Kiếm Sư sơ kỳ, mà bây giờ ta đã là Đại Kiếm Sư rồi đấy! Ha ha, mời các vị xem qua một chút đấu khí của ta!"
Nói xong, lão bản cầm lấy một thanh kiếm vận kình cho đấu khí nổi lên, liền có luồng đấu khí đúng là thuộc đẳng cấp Đại kiếm sư hiện ra. "Hãy nhìn đây này, đấu khí này thực quá tinh thuần, tuyệt đối rất nhanh tiến vào đẳng cấp Kiếm thánh." Lúc này Đoạn Vân nhìn thấy hai vị công chúa mắt tròn mắt dẹt ngó chằm chằm, hắn cười cười rất là quỷ dị!
Toàn trường đã không còn ai bàn tán gì nữa, tất cả ngơ ngác ngẩn ngơ ngù ngờ ngây ngốc nhìn Đại lão bản.
Lão bản cố nén kích động trong lòng xuống, tiếp tục nói: "Nói cho mọi người biết thêm một bí mật, ta trước kia thực sự là một người dương suy tiệt dục (liệt dương), nhưng bây giờ ta dám nói không có mấy người, kể cả mấy tên trai tơ mới lớn to cao cường tráng cũng không mạnh hơn ta ở cái khoản trên giường đâu nhá! Hơn nữa ta còn phát hiện, thần dược này tuyệt đối còn có công năng chữa bệnh cực kỳ hiệu quả. Hầu như tất cả các bệnh đều có thể chữa trị. Trước kia ta có bao nhiêu bệnh nan y bây giờ đã khỏi tiệt!"
"Ngươi tưởng ngươi còn trẻ mãi tuổi hai mươi? Ngươi tưởng thực lực sẽ rất nhanh tăng tiến? Ngươi có những cái gì là quái tật dị dạng, nan bệnh mãn tính không thể chữa trị được? Nghe ta nói đây, phục dược này thực sự có phản ứng tốt lắm. Sau khi dùng, mười phần sau đó ngươi sẽ cảm thấy như vừa thoát thai hoán cốt, bởi vì độc tố toàn thân nhà ngươi đã bị dược lực thần kỳ tiêu trừ sạch sẽ, hơn nữa quá trình này diễn ra không hề chịu nỗi đau đớn thống khổ nào. Tốt lắm! Ta đây cũng không nói những điều dư thừa nữa. Chỉ khi nào công hiệu hoàn toàn chắc chắn các ngươi sẽ biết đáp án! Bây giờ bắt đầu đấu giá nào! Từng hoàn một sẽ được đưa ra đấu giá, mỗi hoàn giá khởi điểm là hai mươi vạn kim tệ. Đấu giá... bắt đầu!!!" Nói xong, lão bản gõ một búa xuống.
Toàn trường yên tĩnh một hồi, rốt cục cũng có người ra giá: "Một trăm vạn!"
Cuối cùng thì cuộc đấu giá cũng bắt đầu rồi!
"Một trăm năm mươi vạn!"
"Ta trả bốn trăm vạn!"
Kết cuộc, hoàn thuốc đó được người ta mua với giá bốn trăm vạn. Nghe thấy dược hoàn kia có công hiệu kỳ diệu như thế, hai vị công chúa cũng tham gia đấu giá, hai nàng cũng không có nhiều tiền, căn bản không thể cạnh tranh. Nhìn hai vị công chúa kia vẻ mặt đau khổ tiếc nuối, cả nụ cười cũng nở ra méo xệch, Đoạn Vân lại càng thêm thích thú. Tất nhiên Đoạn Vân hắn cũng không có ngu mà đi nói cho hai nàng kia biết là chính mình đã chế tạo ra những hoàn thuốc kia. Dù sao hắn cũng hiểu được cái gì tên là phiền toái a!
Đến hoàn thuốc cuối cùng, giá cả tăng cao đến chóng mặt, dứt điểm là một ngàn vạn. Đoạn Vân nhẩm sơ qua một chút, tổng cộng mười hoàn thuốc bán được tới sáu ngàn vạn kim tệ.
Đoạn Vân không cao hứng không được, mình đã trở nên giàu có rồi. Cuộc sống ở kiếp trước đã cho hắn hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Sau khi đấu giá kết thúc, Đoạn Vân nháy Diệp Cô Thành bí mật đi lĩnh tiền. Đối với cường giả thực lực sắp đột phá cảnh giới Kiếm Thần như tên Diệp này thì đó quả thực là chuyện đơn giản. Từ biệt hai vị công chúa xinh đẹp, Đoạn Vân rất hưng phấn sung sướng trở về nhà.
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:19 AM.
Chương 26 : Mại dược tế tự Trung Hoa khởi
(Sự nghiệp bán thuốc bắt đầu
Trung Hoa tế tự gom thâu tiền tài)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Buổi đấu giá đã trôi qua một tháng rồi. Trong một tháng này, các hạng mục sự nghiệp của gia tộc Đoạn Vân cũng đã bắt đầu khởi sắc phong vân như diều gặp gió lớn.
Trước tiên là nói về việc kinh doanh thuốc men của Đoạn Vân. Trong khoảng thời gian này, vài Tinh Linh phụ trách khai thác dược tài dẫn theo nhân lực trong gia tộc đến những nông trang ngoài thành Thiên Long phát động thôn dân hái thuốc lấy tiền, với giá khá rẻ mạt. Đoạn Vân thật có nằm mơ cũng không nghĩ được chỉ trong vòng vài ngày đã thu được mấy xe lớn dược tài đủ loại, hơn nữa trong đó có một vài món nhân sâm, linh chi và các loại dược tài quí hiếm khác. Việc khai thác dược tài bán cho Đoạn Vân cũng làm cho thôn dân nơi đó thu được không ít tài phú.
Có vài thôn dân tinh minh lại còn chủ động thành lập các điểm thu mua. Theo phân phó của Đoạn Vân, những “hợp tác xã” khai thác vệ tinh rất năng động này không ngừng tăng lên, trở thành nhóm thương nhân đầu tiên chuyên cung cấp dược tài cho Đoạn Vân gia tộc.
Sau khi dược liệu được chuyển về, dưới sự chỉ đạo của Đoạn Vân, có một vài hạ nhân cẩn thận nhanh nhẹn tuyển chọn từ trong gia tộc bắt đầu tiến hành xử lý và cất trữ vào kho. Thậm chí Đoạn Vân còn đem một vài tri thức trung dược đơn giản dạy cho những người có đầu óc linh hoạt, cũng để bọn họ phụ trách vài công đoạn mấu chốt trong quá trình bào chế dược phẩm. Không còn cách nào khác, nếu việc gì cũng đè Đoạn Vân ra bắt phải làm, thì Đoạn Vân có làm trâu làm bò, mệt đến nỗi trên xì ra khói, dưới xì ra hơi cũng chẳng thể làm ra được bao nhiêu viên thuốc! Hơn nữa, bọn họ trước kia đều là nô lệ, sau khi được Đoạn Vân giải trừ thân phận nô lệ thì đối với Đoạn Vân có thể nói là chết cũng không phản bội, độ trung thành vào loại tuyệt đối, không cần phải nghi vấn gì cả. Đương nhiên những bước bào chế thuốc khó khăn và phức tạp, tỷ như tỷ lệ phối hợp các loại dược tài đều do Đoạn Vân tự làm lấy. Chủ yếu là để phòng ngừa công thức phương thuốc bị tiết lộ, cũng không phải Đoạn Vân không tín nhiệm bọn họ .
Cứ như vậy, trong vòng một thời gian rất ngắn, những viên thuốc mới lạ của Đoạn Vân đã được ra đời. Còn về việc bán thuốc, Đoạn Vân hoàn toàn tin tưởng giao cho Khắc Lí thành lập một thương xã tên là "Trung Hoa Thương Hành", chuyên môn phụ trách sinh ý cho gia tộc .
Đoạn Vân bào chế chủ yếu là vài loại thuốc sau đây :
Một là Hoàn Dương Đan. Thuốc này là do Đoạn Vân căn cứ vào dược lý rút ra sau khi luyện chế Tẩy Tủy Đan, chỉ dùng những dược tài rất bình thường, hơn nữa chỉ có hiệu quả trị thương, không hề có công hiệu tăng thêm thực lực. Loại thuốc này nếu xét về cấp bậc, có thể hoàn toàn chữa khỏi các thương tổn cấp tám, đối với cửu cấp thương tổn cũng có hiệu quả nhất định. Theo như giá thu mua được tài của gia tộc bây giờ, giá thành của thuốc này tuyệt đối không vượt qua một ngàn kim tệ. Còn tên Đoạn Vân gian thương này lại định giá bán là mười vạn, rồi còn nói như đinh đóng cột : nguyên liệu chế thuốc quá mức trân quý, xác xuất thành công khi bào chế cũng không cao, giỏi lắm mỗi tháng chỉ giới hạn bán ra một trăm viên, đều phải đặt hàng trước mới có! Vì Hoàn Dương Đan có thể chữa được nội thương trong khi quyển trục cho dù thần kỳ đến đâu cũng không có công hiệu, sau khi trị liệu cũng sẽ không làm giảm thực lực của người bị thương. Cuối cùng, Hoàn Dương Đan đắt hơn vàng, quí hơn kim cương kia trở thành chiêu bài bán thuốc của « Nhà thuốc » Đoạn Vân, chỉ vài ngày đầu tháng là đã có người mua hết. Đối mặt với tình huống như vậy, tên gian manh Đoạn Vân quyết định tăng giá, nhờ vậy, thuốc cũng đủ bán đến hơn nửa tháng .
Loại thuốc thứ hai mà Đoạn Vân đưa ra thị trường là một loại thuốc chữa thương bình thường mà hắn gọi là Thánh dược - Giải Độc Hoàn. Loại thuốc này có thể trị khỏi các thương tổn cấp bảy, dược hiệu cũng rất tốt, chỉ là công dụng hơi chậm. Đối với loại thuốc này, Đoạn Vân yêu cầu thủ hạ sản xuất với số lượng lớn. Sản lượng hàng ngày tuy đã có thể đạt tới hơn ngàn vạn viên, nhưng Đoạn Vân vẫn khống chế sản lượng của Giải Độc Hoàn một cách nghiêm khắc, luôn luôn đảm bảo cân bằng với nhu cầu của thị trường. Giá thành loại thuốc này đại khái hơn mười kim tệ, trên thị trường Đoạn Vân định giá là một ngàn kim tệ. Bởi vì loại thuốc này rất hữu hiệu trong việc trị liệu nội thương, mấy tháng sau này loại thuốc này được lưu thông trên cả Đông đại lục, nghe nói có vài kiện hàng còn đến cả Tây đại lục, bất quá khi đi tới đây thì giá Giải Độc Hoàn đã lên cao tới tận trời xanh rồi .
Đoạn Vân còn muốn một thời gian nữa sẽ đưa mấy loại thuốc "Kim thương bất khuất " và "Bổ thận Hoàn" mà hắn đã đưa cho lão bản ở chợ nô lệ giới thiệu ra thị trường. Đương nhiên "Bổ thận Hoàn" cũng sẽ chỉ cung ứng rất ít, mỗi tháng cũng chỉ khoảng hai trăm viên, giá là một vạn kim tệ. Nhưng đối với "Kim thương bất khuất ", Đoạn Vân định giá là một ngàn kim tệ một viên mà thôi, hơn nữa còn sản xuất không hạn lượng. Mặc dù rất quý, nhưng nghe nói loại thuốc này lại được tiêu thụ rất tốt, lại được phổ biến khắp nơi, lại còn thường xuyên thiếu, sau này trở thành vật bất ly thân của các vị công tử con nhà giàu có. Đoạn Vân sau đó lại còn đưa ra nữ tính xuân dược, và vài loại thuốc ích dương bổ thận vân vân.
Vì trên khối đại lục này không có nghề Dược sư, do đó « Nhà thuốc » Đoạn Vân có thể nói đã chiếm được địa vị lũng đoạn trong ngành dược phẩm, từng núi vàng cứ thế chảy vào túi tiền của Đoạn Vân. Chỉ tính sơ sơ, khoản thu của Đoạn Vân gia tộc mỗi tháng tuyệt đối vượt qua hai ngàn vạn. Hơn nữa này con số này việc tiếp tục tăng lên! Còn sau này Đoạn Vân hợp tác kinh doanh với người khác, thì lợi nhuận lại càng kinh khủng!
Cứ như vậy cái tên Đoạn Vân theo những viên thuốc của hắn được truyền khắp cả đại lục! Mọi người xôn xao bàn tán về Đoạn Vân, không biết nhân vật truyền kỳ này đến tột cùng là loại người thế nào! Theo như lời đồn thì Đoạn Vân chỉ có khoảng chừng hai mươi tuổi, do đó không ít danh viện khuê tú suốt ngày dỏng tai lên lắng nghe những sự tình về Đoạn Vân. Thậm chí còn có không ít thiếu nữ vì Đoạn Vân mà sinh ra tranh chấp. Đương nhiên việc này sẽ nói sau!
Sau mười ngày, Đoạn Vân có một chút điều chỉnh trong Hộ vệ đoàn của mình. Bốn gã Cự tượng vì những hành động quá mức hậu đậu, bị đuổi ra khỏi Hộ vệ đoàn, trở thành người khuân vác trong gia tộc. Ngưu đầu nhân Khai La, thủ lĩnh hộ vệ đứng ra thỉnh cầu Đoạn Vân đi chợ nô lệ đem mấy Thú Nhân trước là chiến hữu hoặc thân hữu của hắn về làm hộ vệ. Còn cái tên Đoạn Vân tiêu tiền vô độ lại thoáng cái đã ra chợ nô lệ khuân tất cả các nô lệ dị tộc về, hơn ba trăm người chứ ít ỏi gì! Như vậy, thành viên của Đoạn Vân gia tộc đã đạt tới một con số kinh khủng, hơn bốn trăm người, chỉ riêng võ sĩ Thú Nhân cũng có hơn một trăm người, những người khác được an bài ra các ngành khác.
Bởi vì đế quốc có quy định rõ ràng là số lượng hộ vệ của một Bá tước đại nhân không thể vượt qua hai trăm, Đoạn Vân cũng không dám vi phạm, do đó mặc dù Đoạn Vân sử dụng một số lượng dị tộc võ sĩ rất lớn, nhưng không ai có thể nói được gì. Nhưng thực lực của hộ vệ Đoạn Vân cũng phi thường kinh khủng. Trong đó đại bộ phận đều là võ sĩ cấp năm hoặc cấp sáu, hơn nữa toàn bộ đều là Thú Nhân, vô luận là sức mạnh thân thể hay nghị lực, những võ sĩ ở nơi khác đều không thể so với được. Đoạn Vân đem một trăm hai mươi võ sĩ Thú Nhân chia làm bốn đại đội, mỗi đại đội lại chia làm ba tiểu đội, cho chiến đấu với nhau, để cho bọn họ tiến bộ trong cạnh tranh. Cái làm cho người ta sợ hãi chính là, Đoạn Vân lại dựa vào y thuật cao siêu và đan dược cực tốt của mình buộc đám hộ vệ tiến hành ma quỷ huấn luyện, hơn nữa thỉnh thoảng lại có một hồi tập trận thực chiến.
Theo Đoạn Vân thấy, võ sĩ chỉ có không ngừng chiến đấu mới là cường giả chính thức, thực lực cùng kinh nghiệm tăng lên, dù sao đã có những đan dược vô địch của mình, hắn có thể đảm bảo tất cả đều rất an toàn. Dưới những điều kiện huấn luyện ở đây, mỗi ngày đều có đánh nhau đến chết sống, đám hộ vệ ngày nào cũng đổ máu không ít thì nhiều, mỗi ngày đều tiến bộ một chút. Vô luận là vũ lực hay là lòng can đảm, từ nghị lực cũng là khả năng nhẫn nại, tuyệt đối có thể thấy được sự tiến bộ vượt trội của một trăm hai mươi Thú Nhân chiến sĩ. Không đến một tháng sau, đại bộ phận mọi người đều đột phá qua một giai tầng. Mặc dù đan dược của Đoạn Vân cũng tiêu hao không ít, nhưng chỉ cần Đoạn Vân chịu khó ra tay một chút, muốn bao nhiêu đan dược là sẽ có bấy nhiêu. Bất quá, Đoạn Vân cũng không cho bọn chúng phục dụng Tẩy Tủy Đan, vì Đoạn Vân cho rằng phải dựa vào nỗ lực bản thân để đề cao thực lực mới là vương đạo. Kể cả khi cho những người này trong một tháng mà liên tục uống ba lạp Tẩy Tủy Đan, thì cũng chẳng khác gì ăn thuốc chuột cả!
Một tháng sau, thực lực Đoạn Vân đã đạt tới Cao cấp Kiếm sĩ cấp ba rồi. Nếu không tính đan dược, trong một tháng mà từ một " thư sinh " trói gà không chặt đạt tới Cao cấp Kiếm sĩ, đây tuyệt đối là một kỳ tích. Nhưng, nếu xét một viên Tẩy Tủy Đan đã có thể làm cho một người bình thường đạt tới kiếm sĩ cao cấp, Đoạn Vân tuyệt đối là một thằng đần về võ học!
Trong khoảng thời gian này, Diệp Cô Thành đã uống viên Tẩy Tủy Đan thứ ba, sau đó rốt cục đột phá thành công tới cảnh giới Kiếm Thần. Hơn nữa việc đột phá của Diệp Cô Thành cũng làm cho Đoạn Vân phát hiện tác dụng phụ của Tẩy Tủy Đan - Đấu khí nội liễm. Diệp Cô Thành hôm nay nhìn qua, tuyệt đối tưởng như chỉ có thực lực của Đại kiếm sư thôi, đây chính là một con át chủ bài của Đoạn Vân. Quản gia của Đoạn Vân sau khi dùng Tẩy Tủy Đan cũng đã khôi phục lại thực lực Đại kiếm sư, hơn nữa nghe nói Ước Hàn cũng sắp đột phá rồi. Ngưu Ma Vương trải qua một tháng củng cố thực lực đã có thể hóa thành hình người, bất quá mỗi khi Đoạn Vân thấy Ngưu Ma Vương, hắn đều cảm thán mình đặt tên cho nó quả là không hề lầm lẫn - Ngưu Ma Vương dưới trạng thái hình người lại là một thiếu niên mười mấy tuổi có cái đầu trâu xấu xí!
Trong khoảng thời gian này, còn có một việc cũng phải đề cập một chút. Đó là mấy hôm rồi, hai vị công chúa, cụ thể là Khải Lợi và Khải Sắt Lâm thường xuyên tìm đến gặp Đoạn Vân, còn Đoạn Vân cũng thường xuyên đi " chơi du ngoạn " với hai vị công chúa ở những nơi rất xa hoa. Quan hệ giữa ba người phát triển rất nhanh!
Buổi sáng hôm nay, Đoạn Vân đang luyện tập Thái Cực quyền trong hậu viện để giúp chân khí tăng lên. Lúc này Liên Na vội vàng chạy vào: " Thiếu gia, trong cung truyền lời muốn Ngài tiến cung! Nói là Bệ Hạ tìm kiếm Ngài có việc."
Đoạn Vân rất nghi hoặc, Tra Lí tìm ta có chuyện gì nhỉ? Ta đâu có nghe nói có ai bị bệnh đâu ta? Không phải là muốn cảnh cáo ta không được "tán tỉnh, câu dẫn " công chúa đó chứ?
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:20 AM.
Chương 27 : Thần kì dược hoàn nhạ nhân đố
(Thần kỳ hoàn dược bán ra
Sàm tâu đố kỵ chính là tiểu nhân)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đã nghĩ không ra thì Đoạn Vân quyết định không thèm nghĩ nữa, kêu Diệp Cô Thành đi theo, cùng Đoạn Vân đi thẳng vào Hoàng cung. Chỉ chốc lát sau, Đoạn Vân lên đến sân triều. Cả đám văn vũ bá quan đang cung kính đứng hầu hai bên, người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế uy nghiêm chính là Tra Lí Hoàng đế Bệ Hạ.
"Thần Đoạn Vân tham kiến Hoàng đế Bệ Hạ, chúc Hoàng đế Bệ Hạ thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Đoạn Vân đi đến trước bệ rồng, cúi chào Tra Lí bái một lễ, nhất thời không thể nghĩ ra được muốn bái kiến Hoàng đế thì phải nói cái gì, chợt nhớ mấy câu trong phim ảnh vội vàng phun ra mấy câu “vạn tuế” đã được điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh. Tra Lí vừa nghe xong, rất là cao hứng, cười ha hả nói: " Đoạn Vân, mấy chữ vạn tuế này nghe hơi lạ, bất quá bổn hoàng rất thích. Ha ha! Quả là đặc sắc!"
Đoạn Vân nghe vậy khẽ mỉm cười rồi cung kính nói: " Không dám ạ, đâu có gì đâu. Một vị vua hiền minh như Ngài đây, nói như thế nào cũng không quá đáng, Ngài tựa như một vì sao sáng ngời, không, là mặt trời chiếu sáng nơi nơi trên Thiên Long quốc, dẫn dắt con dân Thiên Long không ngừng phát triển. Chỉ cần có Ngài, đã là giang sơn chi phúc, dân chúng chi lộc rồi!" Đoạn Vân nói xong, hắn thấy quả là những lời nịnh hót của giới phong kiến thật ghê tởm, bao nhiêu đồ ăn trong bao tử cứ sôi lên òng ọc, muốn ói ra bằng sạch.
“Thôi, Đoạn Vân ái khanh, ngươi không cần dùng những lời này để tâng bốc bổn Hoàng nữa, nói nhiều quá bổn Hoàng mắc cỡ đó. Hôm nay ta truyền ngươi tiến cung, chủ yếu là vì hôm nay có một người dâng lên một bản tố cáo ngươi." Tra Lí cười cười, nói vào chính sự.
"Có người tố cáo ta? Có chuyện gì thế? Dường như ta không hề phạm pháp mà! Sao lại có người tố cáo ta nhỉ?" Đoạn Vân càng nghĩ càng nghi hoặc, mình trước đến nay dường như chưa hề đắc tội với người nào mà!
Lúc này, đế quốc Tả tướng đứng dậy, hướng về Tra Lí cung kính nói: " Bệ hạ, Đoạn Vân Tế tự mấy ngày nay có thể nói là rất tuân thủ pháp luật, hơn nữa hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Bệ Hạ. Phẩm hạnh của hắn được rất nhiều người tán dương, do đó thần khẩn xin Bệ Hạ đừng tin mấy lời bịa đặt của bọn tiểu nhân."
Đoạn Vân nhìn qua tỏ vẻ rất cảm kích Tả tướng Khoa Lí Lôn, chỉ thấy hắn đang rất tức giận trừng mắt nhìn Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì. Nguyên lai là lão thất phu Bố Khoa Duy Kì đứng ở sau lưng phỉ báng ta, ngươi dám tố cáo ta như vậy hả? Mà ta dường như không hề gây sự chòng ghẹo gì với ngươi mà! Ngươi coi bộ rảnh rỗi quá hết chuỵên làm rồi phải không!
Kỳ thật Đoạn Vân không biết nguyên nhân sâu xa là đối với những người khác, Đoạn Vân là đệ tử của Phổ Hi Kim, là người cùng phe với Tả tướng Khoa Lí Lôn. Hơn nữa Bố Khoa Duy Kì phát hiện ra Đoạn Vân là một người rất không đơn giản, do đó đã nghĩ đến việc chèn ép, tiêu diệt bớt một ít phe cánh của Tả tướng.
Thấy Tả tướng nói đỡ cho Đoạn Vân, Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì đứng dậy nói luôn: " Tả tướng đại nhân nói vậy là phỉ báng ta hay sao? Ta thân là đế quốc Hữu tướng đâu cần phải hạ thấp thân phận mình mà đi phỉ báng một Tế tự nhỏ nhoi vừa mới thượng cung?"
“Chuyện này chỉ có Bố Khoa Duy Kì ngươi biết thôi, hừ!" Khoa Lí Lôn nãy giờ vẫn lấy một thái độ khiêu khích với Hữu tướng, vừa nghe hắn nói như vậy lập tức xổ lại ngay .
Lúc này, Đoạn Vân mở miệng khuyên: " Hai vị đại nhân không cần vì Đoạn Vân mà làm tổn thương hòa khí, hòa khí sanh tài mà!" Dừng một chút, Đoạn Vân hỏi Bố Khoa Duy Kì: " Xin hỏi Hữu tướng đại nhân, chẳng biết hạ quan phạm lỗi ở đâu?"
“Ngươi sử dụng đại lượng Thú Nhân võ sĩ, phạm vào tội tư thông ngoại địch!" Bố Khoa Duy Kì nói rất nghiêm túc.
Tra Lí lúc này nhìn về phía Đoạn Vân, Đoạn Vân nhìn vào ánh mắt của Tra Lí, trong lòng phát rùng mình! Chẳng lẽ là phạm pháp thật sao? Vì vậy hắn vội vàng giải thích: "À, là việc này? Chẳng lẽ dùng vài Thú Nhân làm hộ vệ cũng là tư thông ngoại địch?" Đoạn Vân cảm thấy rất kỳ quái, cái này cũng tính là tư thông ngoại địch sao? Vậy thì phải làm sao mới được chứ?
“Đúng thế! Hơn nữa theo ta được biết đại bộ phận thành viên gia tộc các ngươi đều là dị tộc! Ngươi lại còn không ưu tiên cho Hoàng thất, trong tay có đại lượng thuốc chữa thương lại không báo cáo (?!). Lại còn có người thấy ngươi từng quấy rối tình dục Công chúa nữa…" Bố Khoa Duy Kì một lèo liệt kê mấy tội trạng lớn của Đoạn Vân, ngay cả chuyện hắn “quấy rối” Công chúa cũng dám nói ra.
Đoạn Vân càng nghe càng căm tức, người kia có phải là ăn lộn thuốc không vậy, ta trước nay không hề đắc tội với hắn mà. Chẳng lẽ hắn nhàn cư vi bất thiện, muốn tìm phiền toái cho vui?
Nén lửa giận trong lòng, Đoạn Vân nói: " Thứ nhất, Thú Nhân võ sĩ của Đoạn Vân gia tộc là do ta mua từ chợ nô lệ về, ta dám nói các vị đại nhân ở đây đều dùng Thú Nhân làm nô lệ! Ta muốn hỏi các vị đại nhân ở đây, mua nô lệ có tính là phạm pháp không?"
Nói xong Đoạn Vân liếc mắt về bốn phía tìm sự ủng hộ. Rất nhiều các vị đại thần xì xào trao đổi, cho rằng chuyện này rất hợp lý!
“Thứ hai, ngươi nói là trong tay ta có rất nhiều thánh dược chữa thương mà không giao ra, đầu tiên ta muốn nói đây là thuốc của ta, không phải của Bố Khoa Duy Kì Hữu tướng đại nhân đâu. Gia đình Hữu tướng đại nhân cũng có rất nhiều kim tệ và vô số sản nghiệp, sao Ngài không giao hết cho quốc gia đi mà lại bắt ta phải trao ra dược hoàn? Quả là không công bằng! Đoạn Vân ta là một Tế tự, việc chế tác mấy viên thuốc mốc đem ra ngoài bán, đó là sinh tồn chi đạo. Mỗi một khoản thu nhập của Đoạn Vân ta đều nộp thuế đầy đủ cả. Mặt khác việc bán thuốc cũng là để phục vụ cho dân chúng. Hơn nữa, ta bán thuốc ở trong nội địa Thiên Long quốc, người được lợi ích chủ yếu là nhân dân của Thiên Long chúng ta, ai dám nói là Đoạn Vân chỉ vì tư lợi! Mà nói cho cùng, cho dù vì tư lợi cũng không có phạm vào pháp luật của đế quốc. Thêm nữa, ngươi nói ta quấy rối Công chúa, ngươi có chứng cớ không? Ngươi nếu không thể đưa ra chứng cớ, hừ! Đoạn Vân ta mặc dù chỉ là một Tế tự nho nhỏ, ngươi lại là một Hữu tướng đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng trước bệ rồng ngươi cũng không thể đặt điều vu khống ta!" Càng nói Đoạn Vân càng cao giọng lên, làm Hữu tướng sợ bắn người .
“Ngươi! Ngươi...! Muốn chứng cớ phải không? Chẳng lẽ cả ngày ngươi và Công chúa chơi chung với nhau còn không phải là chứng cớ! Bệ Hạ, cho dù những lời thần nói vừa rồi không đủ định tội Đoạn Vân, nhưng Đoạn Vân vừa rồi lại dám lớn giọng trên triều, vậy là hắn coi rẻ triều thần và Hoàng đế Bệ Hạ rồi, đúng không?" Bố Khoa Duy Kì lúc đầu tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Đoạn Vân tiểu tử này, nhưng hắn không biết rằng, tên Đoạn Vân thuần túy là một người điếc không sợ súng, ngay cả trên triều mà cũng dám đứng cãi xoen xoét.
Đoạn Vân cười cười, nói: " Gặp gỡ với Công chúa, cười nói chút đỉnh mà cũng cho là quấy rối Công chúa, vậy không biết từ nãy tới giờ ngươi đứng giữa triều đường lấy không nói có, khinh miệt Bá tước của đế quốc có tính là coi rẻ Hoàng thất và Bệ Hạ không?"
“Ngươi...! Ngươi đây mới là lấy không nói có!"
“Nãy giờ ngươi bịa ra đủ chuyện để hành tội ta chẳng lẽ toàn là chuyện có thật sao?"
Tra Lí vỗ long y giận dữ đứng phắt lên: " Đủ rồi, chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bố Khoa Duy Kì, ta mặc dù chẳng biết ngươi vì sao lại muốn bôi bác đại trung thần của bổn Hoàng, nhưng lời nói của ngươi làm cho bổn Hoàng rất không hài lòng. Do đó, bổn Hoàng hôm nay phải trừng phạt ngươi. Ta phạt ngươi một năm bổng lộc, cũng buộc ngươi đình chức nửa tháng, ở nhà mà suy nghĩ đi. Coi như bị phạt cảnh cáo a! Sau này còn dám bịa chuyện, còn tìm cách nói xấu đại thần, thì hãy cẩn thận cái đầu của nhà ngươi đấy! Lui mau! Đoạn Vân, ngươi theo ta đến đây!"
Nghe Tra Lí nói, Đoạn Vân cảm thấy rất nghi hoặc. Hoàng đế đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ! Có cần phải như vậy không? Làm như Đoạn Vân ta với ngươi là bà con thân thiết vậy, còn bày ra bộ dáng rất tín nhiệm ta nữa chứ? Chẳng lẽ Tra Lí ngu ngốc đến ngay cả đạo lý đơn giản là duy trì sự cân bằng giữa các đại thần trong triều mà cũng không biết? Hẳn là có âm mưu đen tối gì đây!
Đoạn Vân nghĩ mãi cũng nghĩ không ra Tra Lí cuối cùng đang giở thủ đoạn gì, vì vậy cứ nhắm mắt đưa chân theo sau Tra Lí đi về nội đường!
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:21 AM.