Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 16: bức cung.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Chuyện lớn rồi! Mắt thấy Lăng Bác, Lăng Tường, hai trưởng lão lâu ngày không xuất hiện, không ngờ cùng tới với Đỗ Kiều Lan. Tộc nhân Lăng gia không khỏi khẩn trương, xem ra chuyện lớn rồi.
Đỗ Kiều Lan sau khi thám thính quáng động huyền diệu, vẫn ẩn nhẫn không động, chính là chờ ngày hôm nay! Nàng muốn đợi thành viên Lăng gia tụ tập đông đủ, rồi tiến hành đại kế bức cung của nàng!
Lăng Thừa Nghiệp đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh. Lăng Tường, Lăng Bác đều là võ giả Lăng gia, lúc tuổi trẻ đều có cống hiến kiệt xuất, bởi vì trọng thương tê liệt, mấy năm nay ẩn cư không ra, trước giờ không để ý chuyện trong tộc. Chính vì như thế, hắn mới dần quên hai người. Không ngờ, Đỗ Kiều Lan đã ngầm mua chuộc được bọn họ.
- Thảo nào con cháu hai vị trưởng lão gần đây có thêm linh khí, tu vi cũng tăng nhanh. Xem ra hai vị trưởng lão cũng vì tương lai con cháu a, ngầm thu chỗ tốt của người khác rồi.
Trong đám người, đột nhiên vang lên tiếng nói của Lăng Phong. Tuy giọng nói không to, nhưng vô cùng nổi bật giữa sảnh đường đang im phăng phắc.
Lăng Phong tính tình cương trực, nói lời này giải đáp không ít nghi hoặc trong lòng mọi người. Mẹ con Đỗ Kiều Lan ánh mắt không tốt nhìn khẽ lướt qua hắn. Lăng Phong cũng hừ một tiếng đáp lại.
- Liên quan gì đến ngươi chứ? Đừng nói nữa!
Lăng Dĩnh bên cạnh hắn vội kéo chéo áo hắn, để tránh hắn tiếp tục làm chim đầu đàn, bị người Đỗ gia căm ghét.
- Bãi miễn tộc trưởng cũng không đơn giản như vậy. Chỉ khi tộc trưởng phạm phải sai lầm lớn, làm gia tộc lâm vào hiểm cảnh hoặc dùng quyền mưu lợi, làm gia tộc hổ thẹn, hay làm gia tộc chịu thụ chế, trưởng lão mới có thể thương nghị bãi nhiệm tộc trưởng.
Trưởng lão Lăng Khang An trước giờ đều ủng hộ Lăng Thừa Nghiệp, cũng biết hắn tận tâm tận lực cho tộc, chưa từng có tư tâm nên nói.
Hắn nhìn hai vị trưởng lão còn lại, sắc mặt lạnh lùng khẽ hừ:
- Hai vị huynh đệ thân thể không tốt đã đành, chẳng lẽ đầu óc cũng bị thương? Thật sự không thấy cống hiến của Thừa Nghiệp mấy năm nay sao?
Lăng Bác, Lăng Tường trong lòng có quỷ, không dám nhìn hắn, không khỏi cúi thấp đầu.
- Vậy ta muốn nói rõ vài điều!
Đỗ Kiều Lan lại cười lạnh, thu hút chú ý của mọi người.
Nàng đi đến trước mặt Lăng Thừa Nghiệp, đối mắt với hắn, khí thế không chút thua kém, quát lạnh:
- Linh thảo trên dược sơn là căn cơ của Lăng gia, Lăng gia hàng năm đều dùng linh thảo nộp lên Tinh Vân các. Dược sơn do tiểu thúc cai quản, đây là đại ca chỉ đạo, nhưng hiện tại linh thảo khô héo, Tinh Vân các đã đòi mấy lần. Lăng gia nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ Tinh Vân các không kiên nhẫn được nữa a…
Chuyện liên quan đến linh thảo, rất nhiều người đều không biết, nay nghe Đỗ Kiều Lan nói vậy, cả đám không khỏi biến sắc. Lăng gia y phụ Tinh Vân các, nếu như không nộp đủ linh thảo, chẳng những có thể không được Tinh Vân các bảo vệ nữa, mà còn bị Tinh Vân các xuất binh hỏi tội. Lời này của Đỗ Kiều Lan làm cả đám ngầm suy xét hậu quả.
- Đây là đầu tiên!
Ngay khi mọi người bắt đầu nghi hoặc năng lực của Lăng Thừa Nghiệp, Đỗ Kiều Lan lại nói:
- Đại ca, muội muốn hỏi rõ, quáng động trong dược sơn là như nào? Hằng nhi đêm trước lẻn tiến vào, các ngươi đoán trong dược sơn như nào?
Lăng Thừa Nghiệp không khỏi biến sắc, nàng liền được thế quát lên:
- Hiện tại trong dược sơn có mấy trăm con đường! Con đường nhiều hơn, nghĩa là gì, nghĩa là khai thác chưa từng dừng lại! Hừ, mấy năm này đại ca phí không ít nhân lực vật lực a, vì sao muội không thấy viên quáng thạch nào xuất hiện trong nhà kho Lăng gia?
Lời này của nàng làm tất cả thành viên Lăng gia kinh hãi.
- Nếu như nói trong quáng động không có gì, thì vì sao phải đào bới nhiều như vậy? Nếu như phát hiện quáng thạch, vậy quáng thạch đâu rồi? Có phải bị đại ca lấy rồi không?
Đỗ Kiều Lan cười lạnh nói:
- Xem ra đại ca bề ngoài giao quáng động cho ông cháu Tần Sơn là để che dấu thành viên Lăng gia a. Còn để che dấu cái gì, ta nghĩ mọi người đều hiểu rõ.
- Thừa Nghiệp, liên quan đến dược sơn, ngươi có định giải thích không?
Trưởng lão Lăng Tường lúc này ngẩng đầu lên phối hợp với Đỗ Kiều Lan chất vấn. Hắn cũng có chút ý nghĩ với linh thạch trong quáng động, sợ bị Lăng Thừa Nghiệp nuốt hết.
Những thành viên khác lúc này cũng nảy sinh nghi hoặc, nhìn chằm chằm Lăng Thừa Nghiệp.
- Tình huống trong dược sơn, gần đây ta cũng mới biết. Quả thật có thêm rất nhiều con đường, ta gần đây cũng đang điều tra, nhưng chưa có kết quả.
Lời này vừa nói ra, cả đám tộc nhân cùng ồ lên, Lăng Thừa Nghiệp lại nói tiếp:
- Năm năm trước ta nhường quáng động cho ông cháu Tần Sơn, từ đó ta chưa từng tiến vào quáng động. Hiện tại trong lòng ta cũng nghi hoặc.
Nói xong, hắn nhìn hướng Tần Liệt, cũng thuận thế xem xem Tần Liệt có biến hóa gì không.
- Đại ca lừa ai vậy chứ? Ngươi nếu không tham gia, bọn họ có thể đào nhiều đường vậy sao? Lăng gia vài chục năm qua mở được chục con đường, ông cháu bọn họ có năm năm mở mấy chục con đường? Mà Tần Sơn đã qua đời hai năm trước, ai tin được chứ?
Đỗ Kiều Lan lạnh lùng nói.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn phía mọi người, thấy mọi người dồn dập lắc đầu, hiển nhiên không tin lời hắn nói.
- Nếu như tu vi Tần Sơn đạt đến phá toái cảnh thì sao? Hắn có thực lực đó!
Lăng Thừa Nghiệp đành chịu nói.
- A, buồn cười a! Phá toái cảnh sẽ ở lại Lăng gia sao?
Đỗ Kiều Lan đầy trào phúng nói.
Mọi người cùng lắc đầu biểu thị không tin.
- Còn có hôn sự giữa Tiểu Thi và Tần Liệt nữa, không biết có phải đại ca già rồi lẩm cẩm không? Tiểu Thi của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại đi đính hôn với kẻ ngu này?
Đỗ Kiều Lan thừa dịp truy kích:
- Có phải đại ca và Tần Sơn có hành động gì mờ ám, mới chịu hy sinh Tiểu Thi không? Một kẻ ngu, lấy về được gì chứ? Muội cũng thật hiếu kỳ, hắn chuẩn bị sính lễ gì! Phúc thúc, mở sính lễ ra xem.
Đỗ Kiều Lan nhìn hướng Lăng Phong phụ trách nhận sính lễ, trong ánh mắt tràn ngập chế nhạo. Nàng muốn Lăng Thừa Nghiệp mất mặt trước toàn tộc.
Nữ nhân này tâm cơ âm ngoan, dự mưu cướp đoạt chức gia chủ đã không phải ngày một ngày hai. Hôm nay nàng đến, đầu tiên thông qua chuyện linh thảo làm khó Lăng Thừa Nghiệp, sau đó dùng quáng động để bôi nhọ danh dự của Lăng Thừa Nghiệp. Hiện tại dùng hôn sự giữa Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt đến công kích Lăng Thừa Nghiệp, nói ông không tiếc hy sinh hạnh phúc nữ nhi để đạt được mục đích. Nàng muốn triệt để phá hoại hình tượng Lăng Thừa Nghiệp, để cho tộc viên Lăng gia hoài nghi gia chủ.
- Muội muốn xem đại ca dùng giá gì bán Tiểu Thi đi. Phúc thúc, mở sính lễ cho mọi người xem đi?
Đỗ Kiều Lan hừ lạnh nói.
Lăng Phong cầm sính lễ, một bộ khó xử không biết phải làm gì.
- Lăng Phong! Mau mở ra xem! Xem xem chuyện này có phải có người cố ý an bài không, giúp mọi người hiểu rõ.
Trưởng lão Lăng Bác quát lên.
Ánh mắt mọi người đột nhiên tập trung vào sính lễ. Dưới nhãn thần bức bách, Lăng Phong đành chịu mở hộp gỗ ra, lộ ra vàng bạc và đồ trang sức.
- Ai u, đều là vàng bạc châu báu a. Trong mắt phàm nhân còn có giá trị, nhưng với võ giả chúng ta, không chút đáng nói a!
Đỗ Kiều Lan cũng không nhìn sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu của Lăng Thừa Nghiệp, liền nói:
- Ta nghĩ mọi người đều có thể thấy được, những thứ này không phải Tần Liệt dâng lên. Hôn sự này có ẩn tình gì mọi người hẳn cũng đã rõ.
- Không phải còn một túi vải sao? Mở ra xem xem.
Lăng Khang An nhìn vào hộp gỗ, thấy bên trong vẫn còn một túi vải, mang theo tia hy vọng sau cùng nói.
- A, vậy mở hết ra, xem xem có bảo bối gì. Nếu kẻ ngu này có thể lấy thứ tốt gì ra làm sính lễ, vậy ta không nhiều lời.
Đỗ Kiều Lan ngẩng đầu hài lòng nhìn gương mặt xanh đen của Lăng Thừa Nghiệp. Nàng phảng phất cảm thấy sắp đánh bại Lăng Thừa Nghiệp, sắp có thể chưởng khống Lăng gia, biến Lăng gia thành công cụ của nàng.
Lăng Thừa Nghiệp phát hiện bản thân vô lực chống đỡ, nhìn vào tộc nhân từng tín nhiệm hắn, lúc này mỗi người đều nghi hoặc nhìn hắn. Hắn không khỏi nảy sinh tuyệt vọng, hắn vắt hết sức suy nghĩ cũng không tìm được biện pháp phản kích.
Lăng Ngữ Thi cắn chặt môi dưới, nhìn vào gương mặt tuyệt vọng của phụ thân, gương mặt hoài nghi của tộc nhìn, bộ dáng tươi cười đắc ý của Đỗ Kiều Lan… Nàng dần dần thất vọng.
Tay nàng nắm chặt lấy tay Tần Liệt, càng lúc càng chặt, cả móng tay đâm vào bàn tay hắn nàng cũng không biết.
Nhưng lúc này, Lăng Phong đành phải mở túi vải ra, từ từ lấy ra một tảng đá, cúi đầu buồn bã nói:
- Là ngọc thạch…
Nhìn khối đá hình lăng óng ánh tỏa sáng, linh khí đa động dần dờn rõ ràng từ khối đá tỏa ra.
- Linh thạch! Ít nhất là linh thạch phàm cấp lục phẩm!
Đột nhiên có người kinh ngạc hô lên.
- A! Sao có thể chứ? Không nhìn nhầm đấy chứ, trời ạ!
Lại có người hét lên.
Đám người Đỗ Kiều Lan cũng không khỏi biến sắc, nàng lạnh giọng nói:
- Không ngờ là linh thạch phầm cấp lục phẩm. Gia chủ an bài nghi thức lớn như này là để hợp thức hóa gia sản sao?
Lăng Thừa Nghiệp cũng không khỏi kinh ngạc, hắn cũng biết Lăng gia túng thiếu, linh thạch đại đa đổi từ linh thảo, đều là phàm cấp tam phẩm trở xuống.
Vốn linh thạch đều dùng để cung cấp Lăng Huyên Huyên tu luyện, bởi vì quá ít, nên để mình Lăng Huyên Huyên tu luyện cũng có chút miễn cưỡng, cả hắn là gia chủ mà cũng không dám dùng.
Nếu như trong tay hắn có linh thạch phầm cấp lục phẩm, hắn đã sớm nộp lên Tinh Vân các rồi, còn cần phải đau đầu vì linh thảo khô héo sao?
Trong tròng mắt mờ mịt của Lăng Ngữ Thi đột nhiên ngời sáng, nàng không khỏi chăm chú nhìn túi vải trên tay Lăng Phong.
- Còn có nữa không?
- Còn có nữa không? Mau lấy ra a?
- Phúc thúc, lấy ra đi chứ?
Rất nhiều lứa trẻ Lăng gia không kiềm nén được hiếu kỳ, dồn dập hô lớn.
Lăng Phong lại cho tay vào túi…
- Lại một viên linh thạch phàm cấp lục phẩm! A, lại một viên, ba viên!
- Còn có hồi nguyên đan! Mười viên a!
- Bách mạch đan! Ta không nhìn lầm đấy chứ, không ngờ là bách mạch đan phàm cấp ngũ phẩm! Chính là đan dược dùng để tôi luyện gân mạch cho luyện thể cảnh, khai nguyên cảnh, thứ này chỉ có Tinh Vân các, Toái Băng phủ mới có! Một viên bách mạch đan còn giá trị hơn linh thạch phàm cấp lục phẩm!
- Trời ạ, trong đó có bách mạch đan!
- Là gì, là gì đây? Tích hải đan! Tích hải đan phàm cấp lục phẩm! Là đan dược mở rộng linh hải! Trong khi đột phá khai nguyên cảnh, nếu như có tích hải đan, có thể tăng thêm khả năng thành công a!
- Nếu như đây là sính lễ cưới con gái ta. Đừng nói Tần Liệt là kẻ ngu, dù là người chết ta cũng ép con gái gả cho hắn!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 17: hóa giải.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Đại đường Lăng gia, theo Lăng Phúc lấy ra linh đan, linh thạch trong túi vải ra đặt lên trên hộp gỗ, hương khí linh đan dần tản ra khắp phòng.
Lúc này, tộc nhân Lăng gia không khỏi sôi trào, đỏ mặt tía tai nhìn nhau, tất cả đều tham lam khẽ liếc nhìn linh đan, linh thạch trong hộp.
- Những thứ này Lăng gia không thể có!
Trưởng lão Lăng Khang An không khỏi run rẩy nói.
Mọi người đều có thể thấy những thứ lấy ra từ túi vải đều là tài liệu tu luyện, Lăng gia không lấy ra được thứ nào trong những thứ này, điều này không cần hoài nghi! Linh thạch phàm cấp lục phẩm mười viên, mười viên hồi nguyên đan, một viên bách mạch đan, một viên tích hải đan… Những thứ này đủ làm toàn tộc Lăng gia chấn động.
Tần Liệt giết chết võ giả Toái Băng phủ đều là người bên cạnh Nghiêm Tử Khiên, đều là thành viên nòng cốt của Toái Băng phủ. Những người này đều là con nhà giàu, bậc cha chú đều nắm giữ chức trách trong Toái Băng phủ, mà hai tên võ giả luyện thể tầng bảy, tầng tám đều có trưởng bối là cao tầng Toái Băng phủ.
Tài liệu tu luyện những người này mang theo bên người, cũng đều là đồ vật trân quý, mà bách mạch đan hay tích hải đan đều là trưởng bối bọn họ hao phí không ít tâm huyết mới đổi được, vốn định trợ giúp bọn họ đột phá khai nguyên cảnh. Những thứ này ở Toái Băng phủ cũng là trân quý, đột nhiên hiện ra ở thế lực nhỏ Lăng gia đương nhiên sẽ làm nổi sóng to gió lớn.
- Những linh thạch, linh đan này có thể tạo ra một võ giả khai nguyên cảnh.
Lăng Khang An hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kích động của mọi người nói:
- Thừa Nghiệp, Tiểu Thi thiên phú không quá cao, vốn ta nghĩ nàng không thể đột phá khai nguyên cảnh trước hai mươi. Hiện tại có những linh thạch, linh đan này thì khác, nếu không có gì ngoài ý, nàng dựa vào tài liệu tu luyện có thể đến khai nguyên cảnh trước hai mươi!
Tộc nhân Lăng gia nghe vậy không khỏi hai mắt sáng ngời nhìn Lăng Ngữ Thi, trong mắt họ có nhiều loại thần thái khác nhau, hâm mộ có, độ kị có, cảm thán có…
Tâm tình Lăng Thừa Nghiệp như từ vực sâu địa ngục trèo lên thiên đường, hắn vì quá hưng phấn mà mặt đỏ hồng không ngừng gật đầu, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Mà đám người Đỗ Kiều Lan thì hai mắt trừng lớn nhìn linh thạch, linh đan trên hộp gỗ, nhất thời không chịu được thực tế!
- Sính lễ có thể tạo ra võ giả khai nguyên cảnh, Lăng gia chúng ta không thể có, mọi người còn có lời gì để nói sao? Còn cảm thấy cách làm của Lăng Thừa Nghiệp không tốt sao?
Lăng Khang An thanh âm cao lên, hai mắt sáng ngời nhìn mọi người. Sau đó ông phát hiện mọi người cùng gật đầu đồng ý, tựa như đồng ý đính hôn này.
- Ngu thì sao chứ? Có thể qua hôn ước được nhiều tài liệu như vậy, ta xem ra đáng giá.
- Là ta thì ta cũng đồng ý! Không phải chỉ là đính hôn sao? Ngữ Thi muội, nếu muội không đồng ý, thì để ta đính hôn với hắn! Chỉ cần cho ta những thứ kia, đừng nói là đính hôn, dù là kết hôn cũng được!
Có người cao giọng nói.
- Tần Liệt mới mười lăm, ngươi sắp mười chín, có biết xấu hổ là gì không vậy? Ngữ Thi tỷ, muội mới mười sáu, tỷ nếu thấy ủy khuất thì để muội thay thế cho.
…
Nghe những thiếu nữ này kêu gào, mắt đẹp Lăng Ngữ Thi khẽ lóe sáng, nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn Tần Liệt, gương mặt vô hồn của hắn lúc này thật thu hút…
Trong lòng nàng biết rõ, linh đan, linh thạch kia là một cái tát vang dội vào mặt người nhà Đỗ gia, giúp phụ thân nàng giải quyết hai phiền toái lớn.
Sính lễ dày như vậy, có thể xóa bỏ nghi hoặc của thành viên Lăng gia, giải trừ nguy cơ mất tín nhiệm của phụ thân hắn, đây là đầu tiên. Thứ hai, những linh thạch này có thể thay thế linh thảo nộp lên Tinh Vân các, cũng làm cho Đỗ Kiều Lan không thể hoài nghi năng lực phụ thân nàng.
- Tách! Thanh âm một giọt máu tươi rơi xuống đất thu hút chú ý của Lăng Ngữ Thi. Nàng vừa cúi đầu xuống, liền nhanh chóng phát hiện máu tươi rơi từ tay trái Tần Liệt đang được nàng nắm.
Nàng có tu vi luyện thể tầng bảy, gần đây tu luyện linh quyết làm móng tay sắc bén, mà lòng bàn tay lại là nơi mềm mại nhất trên cơ thể mỗi người. Lăng Ngữ Thi không khỏi sửng sốt, sau đó ý thức được lúc trước nàng quá khẩn trương tuyệt vọng nên nắm quá chặt tay Tần Liệt, làm móng tay nàng đâm vào lòng bàn tay hắn.
- Tách! Lại thêm một giọt máu tươi rơi xuống. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tần Liệt, nhưng gương mặt hắn vẫn vô hồn như vậy, không lộ ra chút đau đớn nào, cũng không nhắc nàng một câu, lại không giãy dụa!
Đôi mắt vô hồn của Tần Liệt lúc này tràn đầy ma lực hút hồn nàng! Trái tim nàng như bị thứ gì đó hung hăng nhéo một cái, một hình bóng lặng lẽ đi vào tim nàng.
- Ta muốn nói những sính lễ này là khi đó ta và Tần Sơn tiền bối đã ước định sẵn. Tần Sơn tiền bối chọn ở Lăng gia chúng ta, vì hy vọng ở đây có thể chữa bệnh cho Tần Liệt.
Lăng Thừa Nghiệp cũng là gia chủ Lăng gia, sau một lúc thất thần, hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn chỉ về phía đầu mình, ý nói Tần Sơn ở trong quáng động chữa trị cho não Tần Liệt.
- Tần Sơn tiền bối từng nói với ta, vấn đề Tần Liệt có thể chầm chậm tốt lên, có thể khỏi hẳn!
Tâm tư Lăng Thừa Nghiệp suy chuyển, lời nói dối càng lúc càng hoàn thiện:
- Chỉ là ta không ngờ Tần Sơn tiền bối mạnh như vậy, ta cũng chỉ mới tiến vào quáng động trước đây không lâu, lúc đó cũng bị kinh ngạc! Ta nghĩ tiền bối nhất định cảnh giới cao thâm, nếu không không thể tạo ra nhiều con đường như vậy, không thể tạo ra kỳ trận được.
- Không giấu các vị, vài ngày trước ta lần đầu tiến vào quáng động cũng bị số con đường làm chấn động. Ta thử đi sâu vào quáng động nhưng lại bị kỳ trận làm hoa mắt chóng mặt cuối cùng chỉ có thể bại lui.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn mọi người xung quanh, trong giả có thật nói:
- Còn về lòng núi có linh thạch hay không không liên quan đến ta. Nếu như mọi người nghi hoặc, có thể tự mình tiến vào, những kỳ trận kia không gây thương ai, chỉ ngăn cản thôi, nếu như vào đó tìm được thứ gì, chính là phúc duyên của Lăng gia.
Hắn đẩy hết mọi chuyện lên Tần Sơn đã chết, dẫn đường cho mọi người nghi hoặc rồi chăm chú nói:
- Về phía Tinh Vân các, ta đã an bài tam đệ và Huyên Huyên đến đó, bọn họ không tham gia nghi thức đính hôn hôm nay cũng vì chuyện này. A, mọi người không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ xử lý tốt.
Theo lời hắn giải thích, mọi người dần chuyển nghi hoặc về hướng Đỗ Kiều Lan, chế nhạo Lăng Tường và Lăng Bác hai vị trưởng lão thấy lợi quên nghĩa, nói bọn họ nghe lời gièm pha vô cớ náo loạn, nói bọn họ càng già càng hồ đồ.
Ba mẹ con Đỗ Kiều Lan sắc mặt xanh đen nghe lời mọi người chỉ trích, nàng biết đại kế bức cung lần này đã thất bại thảm hại!
- Nếu như đại ca không hoan nghênh muội, vậy muội cũng không ở lại nữa, chúng ta đi!
Đỗ Kiều Lan nghiêm mặt, tròng mắt lạnh lùng liếc nhìn Tần Liệt, sau đó tức giận dẫn người nhà Đỗ gia rời đi.
"Đại kế đoạt ngôi vị gia chủ không ngờ bị một kẻ ngu phá hoại! Đáng chết!" Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi thầm mắng.
Lăng Tường, Lăng Bác tự biết đuối lý, cũng không dám ở lại, vội vàng bảo người Đỗ gia đẩy xe lăn rời đi.
- Nghi thức tiếp tục!
Lăng Thừa Nghiệp nhìn chăm chú Tần Liệt, nhãn thần có chút đành chịu, sau đó quát lên.
Dưới bà lão an bài, trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, nghi thức đính hôn được tiếp tục, đợi tiếng pháo nổ vang lên lần nữa, nghi thức đính hôn giữa Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi đã xong. Mọi người dần tán đi.
Khi chỉ còn lại cha con Lăng Thừa Nghiệp, vài thành viên nòng cốt, Lăng Ngữ Thi mới buống tay Tần Liệt ra. Tần Liệt không nhìn đá người Lăng gia đang kinh ngạc, cũng không nhìn Lăng Ngữ Thi kêu lên, cũng không dừng lại băng bó tay, mà vô hồn rời đi.
- Tần Liệt, dù chuyện gì xảy ra, dù cháu nghe được hay không, lần này thúc cảm ơn cháu!
Trước khi hắn rời khỏi sảnh đường, gia chủ Lăng gia đột nhiên lên tiếng, trịnh trọng cảm ơn hắn.
Thân ảnh Tần Liệt không chút dừng lại, vẫn đi hướng dược sơn, nhanh chóng biến mất.
- Thừa Nghiệp, ngươi cảm thấy Tần Liệt giả ngốc sao? Giả ngốc năm năm liền? Vì sao chứ? Ta không tin.
Trưởng lão Lăng Khang An kinh ngạc lắc lắc đầu nói.
- Cha, cha nói Tần Liệt hắn? Hắn không ngốc thật sao?
Lăng Ngữ Thi đột nhiên kích động, run rẩy nói.
- Cha cũng không biết! Cha hiện tại nhìn không thấu hắn, cũng không biết những linh đan, linh thạch này từ đâu tới? Kỳ quái, kỳ quái a.
Lăng Thừa Nghiệp cười khổ đáp.
- Không phải Tần Sơn để lại cho hắn sao?
Lăng Khang An sửng sốt.
Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu nói:
- Những lời lúc nãy là để vỗ an tộc nhân thôi. Ta chưa từng giao lưu với Tần Sơn, cũng không hiểu Tần Sơn. Nhưng Tần Sơn tuyệt không đơn giản, cảnh giới hắn cao đến đâu ta cũng không đoán được.
- Lần này nếu không có những linh đan, linh thạch kia, thì không ứng phó được Đỗ Kiều Lan bức cung rồi. Không ngờ Lăng Bác, Lăng Tường cũng bị mua chuộc, lần này quá nguy hiểm. Bất kể thế nào, Tần Liệt đều giúp chúng ta, một lúc giải quyết hai phiền toái, xem ra phải ủy khuất Tiểu Thi hai năm rồi, không trả ân tình này không được.
Lăng Khang An càng nghĩ càng sợ nói.
- Không ủy khuất.
Lăng Ngữ Thi khẽ dậy sống trong lòng, nhìn vào vết máu nơi ngón tay, nghĩ đến lúc trước Tần Liệt không thốt một tiếng, mặc cho móng tay nàng đâm vào, nàng đột nhiên có chút đau lòng, cũng không cảm thấy ủy khuất nữa.
- Thi nhi, dù hắn ngốc thật hay giả ngốc, con hãy chăm sóc hắn hai năm này thật tốt, coi như là Lăng gia trả nợ hắn.
Lăng Thừa Nghiệp cảm thán nói.
- Ừm.
Lăng Ngữ Thi khôn khéo gật đầu, trong mắt nàng cũng có tia vui vẻ, xem như vừa lòng với an bài này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 18: thể diện của Lăng Liệt.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Tách! Đỗ Kiều Lan bóp nát chén trà trong tay, sắc mặt âm trầm, hàn quang lộ rõ trong mắt.
- Kế hoạch chuẩn bị cẩn thận như vậy, lại bị một kẻ ngu phá hoại, ta muốn hắt chết!
Đỗ Kỳ Sơn và Đỗ Hằng, Đỗ Phi cùng mấy tên võ giả Đỗ gia sắc mặt âm trầm, phân tán đứng trong sảnh.
- Phu nhân, kẻ ngu kia tại sao có nhiều linh thạch, linh đan như vậy?
Đỗ Kỳ Sơn nghi hoặc hỏi, hắn cũng là khai nguyên cảnh sơ kỳ như Đỗ Kiều Lan, được Đỗ Hải Thiên an bài phụ tá Đỗ Kiều Lan, giúp Đỗ Kiều Lan chưởng khống Lăng gia:
- Bên trong dược sơn rất thần kỳ, ta cũng không nhìn ra được, nếu thật do Tần Sơn bố trí thì Tần Sơn không đơn giản.
- Còn phải hỏi sao? Linh thạch, linh đan kia chính là Tần Sơn lưu lại, hắn dù sao cũng là luyện khí sư, sao có thể không có của cải để dành chứ. Dù cho Tần Sơn không đơn giản, thì hắn cũng đã chết hai năm rồi, không thể ảnh hưởng đến chúng ta.
Đỗ Kiều Lan hừ lạnh nói.
- Chờ phu nhân sai khiến.
Đỗ Kỳ Sơn cung kính nói.
- Ngươi mau liên lạc với Hải Thiên, nói rõ tình huống dược sơn với hắn, bảo hắn an bài bên Tinh Vân các, đừng để Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên gặp được Hàn trưởng lão. Chỉ cần họ không gặp được Hàn trưởng lão, thì Lăng gia không thể đúng hạn nộp linh thảo lên, chúng ta lúc ấy lại bức bách Lăng Thừa Nghiệp, nói Tinh Vân các chỉ cần ngọc thủ hoa trên dược sơn, nói hắn làm việc không tốt.
Đỗ Kiều Lan nói xong, lại nhìn hướng Đỗ Hằng nói:
- Ngươi gần đây coi chừng dược sơn chút, Lăng Thừa Nghiệp sau khi mở dược sơn, nhất định sẽ có người vào điều tra, không chừng có thể phát hiện điều gì. Bên trong dược sơn khẳng định có cổ quái, bằng không linh thảo sẽ không vô cớ khô héo, ông cháu Tần Sơn cũng sẽ không tử thủ không buông.
- Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý.
Đỗ Hằng gật đầu nói.
Nhìn hướng Đỗ Phi nhỏ nhất, Đỗ Kiều Lan khẽ nhíu mày rồi nói:
- Con chú ý kẻ ngu kia, nếu như kẻ ngu kia đi một mình thì báo cho mẹ.
Đỗ Phi cũng gật đầu.
…
Băng Nham thành.
Tinh Vân các nằm ở phía nam thành, từng kiến trúc sừng sững hiên ngang. Bên trên những tháp canh đều có võ giả ngựa có đồ án tinh vân canh gác.
- Xin báo cho Hàn trưởng lão một tiếng, nói Lăng Thừa Chí của Lăng gia xin gặp.
Cửa nam Tinh Vân các, Lăng Thừa Chí cười nói với thị vệ trước mặt.
Lăng Huyên Huyên mặc váy ngắn màu cam vô cùng hấp dẫn, cánh tay nàng đeo khá nhiều vòng bạc, lúc này nàng ngây thơ cười, trên mặt lộ vẻ đáng yêu. Ở Lăng gia, nàng là nhị tiểu thư thân phận cao quý, có thể hung dữ làm càn, nhưng ở đây không thể! Trước khi đến, Lăng Thừa Chí đã dặn nàng khi đến Băng Nham thành phải thu liễm tính tình, tránh rước phải phiền toái.
- Đã nói Hàn trưởng lão hiện không ở trong môn phái, các ngươi lần sau đến đi. Các ngươi cũng không phải gia chủ Lăng gia, cho dù Hàn trưởng lão có ở trong môn phái, cũng không gặp các ngươi đâu.
Thị vệ canh cửa đã sớm được Đỗ Hải Thiên ra lệnh, nên lúc này xụ mặt ra nói.
- Các ngươi sao có thể như vậy chứ? Chúng ta vất vả từ Lăng gia đến đây, các ngươi không hỏi một tiếng, sao biết Hàn trưởng lão không ở trong môn phái?
Lăng Huyên Huyên cắn chặt hàm răng, trừng mắt kêu la với hai tên thị vệ.
Cả hai tên thị vệ Tinh Vân các cũng dám kiêu ngạo với bọn họ như thế, điều này nói rõ trong mắt người ta, Lăng gia không là gì cả. Lăng Huyên Huyên chịu ủy khuất lần đầu, nàng cũng bắt đầu ý thức được làm thế lực phụ dung không có đãi ngộ tốt đến đâu.
- Chúng ta biết là được, đây là lý do.
Một tên thị vệ trong đó cười đùa với nàng:
- Tiểu muội muội, ca không phải không muốn giúp muội, nhưng là không có biện pháp. Ài, hay là hai người xuống Băng Nham thành ở tạm đã, khi nào Hàn trưởng lão trở về, ca đến báo cho? Hắc hắc, chẳng qua ban ngày ca bận, chỉ rảnh ban đêm thôi, không biết ban đêm muội muội có rảnh không?
Lăng Huyên Huyên xinh đẹp dẫn đến hứng thú của hai tên thị vệ, hai tên người một câu, ta một câu, bắt đầu bỡn cợt nàng. Nhưng mỗi khi nói đến Hàn trưởng lão, thái độ của bọn họ lại rất kiên quyết. Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên tranh luận cả nửa ngày với bọn họ cũng không tìm được biện pháp.
Lúc đó, có không ít võ giả Tinh Vân các ra ra vào vào. Những người này nghe thấy là thế lực phụ dung thì đều không quan tâm, chỉ nhìn Lăng Huyên Huyên xinh đẹp vài lần, thậm chí có người còn cùng hai tên thị vệ trêu chọc mấy câu rồi cười ha hả rời đi.
Không ai để Lăng gia vào mắt!
- Các ngươi cứ ở đây đến tối cũng không gặp được Hàn trưởng lão đâu. Các ngươi mau về Lăng gia đi, bảo gia chủ các ngươi tự thân đến, đừng đứng cản cửa nữa, nếu không chúng ta không khách khí nữa đâu.
Thị vệ canh cửa lâu cũng nhàm chán, bắt đầu không khách khí nói.
- A, Trí thiếu, ngài muốn đi uống rượu sao, nhìn sinh lực bừng bừng của ngài, tối nay nhất định có thể hô phong hoán vũ a.
Một tên thị vệ nhìn thấy một vị mập mạp đi ra, lập tức cười nịnh nọt nói. Vừa nói, hắn vừa khua tay như đuổi ruồi nhặng với Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên, vừa tránh đường cho tiểu mập mạp đi qua.
- Ê, mau tránh ra cho ta, Trí gia có hẹn với người đi Túy Hương uyển, đừng để lỡ thời gian của ta.
Khang Trí mặc áo gấm vàng, trong tay còn đong đưa quạt phối hợp, hắn híp mắt lại chậm rì rì đi tới.
Bên cạnh cũng có mấy võ giả Tinh Vân các muốn ra vào, vừa nhìn thấy hắn đều chủ động tránh đường để hắn đi qua.
- Hai người Lăng gia kia cút xa chút, đừng cản đường của Trí thiếu.
Một tên thị vệ quát.
Sắc mặt Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên vô cùng khó coi, nghe thị vệ hét lên như vậy, bọn họ cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tránh đường. Đứng lâu như vậy, bọn họ cũng chưa thấy hai tên thị vệ nịnh nọt ai như vậy, cho nên hai người lập tức đoán ra thân phận thiếu niên này không tầm thường.
- Lăng gia? Có phải Lăng gia ở Cực Hàn sơn mạch không? Các ngươi có phải có dược sơn đúng không?
Khang Trí đột nhiên nghi hoặc nhìn hai người hỏi.
Lăng Thừa Chí khẽ cúi đầu, trong lòng không hiểu, cười bồi nói:
- Chúng ta đến từ Lăng gia đó.
- Chát!
Khang Trí đột nhiên đi tới tát thị vệ quát Lăng Thừa Chí tránh sang một bên, một cái tát này không nhẹ, làm tên thị vệ máu tươi tung tóe. Sau đó hắn còn đạp mạnh một cái tên kia, làm tên thị vệ không ngừng ôm bụng đau đớn.
Mấy võ giả ngoài cửa cũng đột nhiên sửng sốt, dừng lại xem chuyện.
Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên cũng ngây ngốc, không biết vì sao tiểu mập mạp này lại nổi giận đánh thị vệ. Nhưng thấy tên thị vệ bị đánh như vậy, hai người lại thấy thoải mái trong lòng.
- Ai cần hai ngươi mồm thối!
Khang Trí đánh xong liền biến ra mặt cười, đến gần nói:
- Các ngươi tới Tinh Vân các có chuyện gì?
- Chúng ta tới tìm Hàn trưởng lão, xin trưởng lão hoãn hạn nộp linh thảo của Lăng gia…
Lăng Thừa Chí đành giải thích.
Khang Trí sau khi nghe xong hung ác nhìn hai tên thị vệ, vừa đánh vừa hùng hổ nói:
- Hai ngươi chán sống sao? Hàn thúc rõ ràng ở trong môn phái, mắt chó của hai ngươi mù sao?
Hai tên thị vệ cũng không dám tránh né, cố gắng chịu đựng Khang Trí giày vò, tâm lý âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Đỗ Hải Thiên.
- Hàn Vũ! Các ngươi dẫn bọn hắn đi gặp chú ngươi!
Khang Trí chỉ hướng một người trong đám đi theo hắn, nói.
- Được!
Một thiếu niên cười nói.
- Ta còn có việc, không đi cùng các ngươi được. Lăng Liệt tên kia giờ tốt không?
Khang Trí đột nhiên cười sáng lạn, hỏi.
- Lăng Liệt? Vẫn tốt, vẫn tốt…
Lăng Thừa Chí có chút đờ đẫn gật đầu.
- Ha ha, ngươi gặp hắn thì nói mau đến Tinh Vân các, ca nhớ hắn a…
Tiểu mập mạp cười nói phất phất tay rồi rời đi.
Hàn Vũ mang theo Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên nghi hoặc khó hiểu đi vào trong các, vượt qua hai tên thị vệ mặt mũi bầm dập còn đang sợ hãi rụt rè cúi thấp đầu.
- Xin hỏi, vị Trí thiếu kia là ai?
Lăng Thừa Nghiệp đột nhiên hỏi.
- Hắn là nhi tử của phó các chủ chúng ta. Các ngươi có thể có giao hảo của Trí thiếu thật không đơn giản, tính tình tên này rất quái. A, tý nữa gặp chú ta, các ngươi cứ nói rõ điểm này, chỉ cần không phải việc quá khó, chú ta sẽ giải quyết giúp.
Hàn Vũ cười đắng chát, hiển nhiên hắn đã chịu thiệt trong tay Khang Trí.
Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đều chấn kinh nhìn nhau.
Tinh Vân các có các chủ, phó các chủ, trưởng lão, đường chủ… Các chủ chỉ có một người, phó các chủ có hai người, như vậy quyền lợi phó các chủ trong Tinh Vân các lớn đến đâu có thể tưởng tượng được. Khang Trí là nhi tử của phó các chủ Khang Huy, tự nhiên có tư cách ngang ngược kiêu ngạo.
Đỗ Hải Thiên áp chế Lăng gia không ngẩng đầu lên được cũng chỉ là một vị trưởng lão ở Tinh Vân các, mà trong năm vị trưởng lão, Đỗ Hải Thiên còn xếp khá thấp, thân phận không thể sánh với Khang Huy được. Đừng nói Khang Trí không biết thị vệ bị Đỗ Hải Thiên dặn dò, dù biết hắn cũng không cần nể mặt.
Không lâu sau, Hàn Vũ dẫnhai người đến một gian phòng bày đầy tủ sách.
Trưởng lão Hàn Khánh Thụy chuyên môn phụ trách quản lý thế lực phụ dung, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy có người đến. Vốn còn có chút khó chịu, nhưng vừa nghe thấy là người Lăng gia đến, thái độ phát sinh biến hóa đến kinh người.
- Có chuyện gì vậy?
Hàn Khánh Thụy tỏ ý bảo Hàn Vũ đi ra, sau đó tự rót hai chén trà nói.
Lăng Thừa Nghiệp thấy như vậy lại thêm sợ hãi, lo sợ nói rõ tình huống, sau đó nói:
- Gần đây linh thảo dược sơn đã không khô héo nữa, chỉ cần hoãn lại ít ngày, Lăng gia có thể nộp đủ.
- Ta còn tưởng chuyện gì lớn chứ.
Hàn Khánh Thuy phẩy tay ý bảo hai người cứ ngồi xuống uống trà, sau đó khẽ cười nói:
- Từ bây giờ trong hai năm các ngươi không cần phải nộp linh thảo nữa.
Lời vừa nói ra, hai người bị dọa nhảy dựng, nước trà trong tay cũng bắn văng ra, Lăng Thừa Chí vội vàng nói:
- Hàn trưởng lão, xin đừng như vậy, Lăng gia chúng ta nhất định sẽ nộp đủ, xin ngài yên tâm!
Hàn Khánh Thụy không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức biết bọn họ hiểu sai, nên cười giải thích:
- Lăng Liệt ở Lăng gia các ngươi lập công lớn. Công lao của hắn ngoại trừ giúp hắn kiếm điểm cống hiến, còn giúp Lăng gia bớt hai năm nộp linh thảo. Đây là quy định mới trong các, nếu như trong thế lực phụ dung có võ giả có cống hiến lớn với các, thế lực phụ dung sẽ được miễn hai năm nộp vật tư.
- Hàn trưởng lão! Hàn trưởng lão!
Bên ngoài có người kêu lên.
Hàn Khánh Thụy đứng lên cười nói:
- Ta còn có việc phải đi trước. Tên Lăng Liệt ta cũng đã thêm vào danh sách thành viên nòng cốt, còn có một ngàn một trăm điểm cống hiến đã ghi lại, các ngươi về nói với hắn, hắn tùy thời có thể đến Tinh Vân các đăng ký.
Trong ánh mắt ngây ngốc của hai người Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên, Hàn Khánh Thụy lại nói:
- Cũng thay ta cảm ơn hắn, tiểu tử nhà ta gần đây nói về hắn rất nhiều, nếu như không có hắn, chỉ sợ tiểu tử kia cũng chết trong tay Toái Băng phủ.
Nói xong, Hàn Khánh Thụy cười vỗ bả vai Lăng Thừa Chí, bảo bọn họ tự mình uống trả xong rồi rời đi, chính mình còn có việc đi trước.
- Lăng Liệt, Lăng gia trấn chúng ta chỉ có một Lăng Liệt duy nhất, không phải là một ông già sắp chết sao?
Lăng Thừa Chí tràn ngập nghi hoặc nói.
- Thành viên nòng cốt, một ngàn một trăm điểm cống hiến? Bọn họ có nhận lầm người không?
Lăng Huyên Huyên không khỏi ngất ngư đầu não như uống say hỏi.
- Chỉ sợ là nhầm thật.
Lăng Thừa Chí vô lực nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 19: bế quan.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Do Lăng Thừa Nghiệp không cấm tộc nhân vào quáng động dưới dược sơn nữa, nên quáng động đột nhiên vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày có không ít tộc nhân Lăng gia mang theo hy vọng tiến vào điều tra, nhưng kết quả đều là tay trắng quay về. Cả Lăng Thừa Nghiệp khai nguyên cảnh còn không thể xuyên qua kỳ trận nữa là những tộc nhân bình thường.
Sau năm lần bảy lượt thấy bại, cuối cùng rất nhiều người thay đổi phương pháp, coi Tần Liệt là chìa khóa. Sau đó, có không ít người Lăng gia cứ sáng sớm là theo sau Tần Liệt tiến vào quáng động, nghĩ theo chân Tần Liệt vào trung tâm quáng động. Đáng tiếc, mỗi lần bọn họ đều đột nhiên mất dấu Tần Liệt, trong thạch động rõ ràng tồn tại huyễn trận, làm không thể thấy được người đã tiến vào bên trong. Sau vài lần cố gắng, dần dần mọi người bắt đầu chán nản, tuy vẫn hiếu kỳ với Tần Liệt, nhưng do không thể theo sau hắn, nên dần cũng bỏ mặc.
Lăng Thừa Nghiệp biết rõ Đỗ Kiều Lan lòng dạ hẹp hòi, sợ nàng lén hạ độc thủ với Tần Liệt, nên lệnh Lăng Phong, Lăng Dĩnh mỗi ngày bảo vệ Tần Liệt tiến vào quáng động. Lăng Thừa Nghiệp an bài như vậy làm Đỗ Kiều Lan không tìm được cơ hội ra tay, nàng càng thêm căm hận người nhà Lăng gia, cũng càng thêm coi Tần Liệt là gai trong mắt.
Sau khi nghi thức đính hôn hoàn thành, số lần Lăng Ngữ Thi đến nhà Tần Liệt càng lúc càn nhiều, có đôi khi sáng sớm nàng đã mang cơm canh đến, giúp Tần Liệt không phải đến sảnh đường ăn. Chạng vạng tối, khi Tần Liệt trở về thì nàng đã đến rồi. Chuẩn bị nước, sắp xếp chăn chiếu, quét dọn vệ sinh… những việc này nàng càng lúc càng quen thuộc, mà nàng vẫn duy trì thói quen nói một mình, giúp Tần Liệt hiểu rõ các việc trong Lăng gia.
Có đôi khi Lăng Ngữ Thi đột nhiên không nói gì, chỉ hai tay chống cằm nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt nàng như muốn nhìn xuyên thấu hắn, hiểu rõ bí mật ẩn sâu trong lòng hắn. Những lúc như vậy, Tần Liệt sẽ đột nhiên khẩn trương, hắn chỉ đành cẩn thận duy trì thần tình đờ đẫn. Lăng Ngữ Thi khi thì thất vọng than nhẹ, lúc thì khẽ cười mỉm, càng làm Tần Liệt không thể đoán ra trong lòng nàng nghĩ gì.
Tần Liệt bình thường tu luyện không chịu chút ảnh hưởng nào từ dược sơn náo nhiệt, hắn vẫn tiếp tục khắc khổ tu luyện, chưa từng buông lỏng.
Từng ngày trôi qua, sâu trong dược sơn, Tần Liệt dựa vào một trụ đá, nín thở ngưng thần, dùng thú hạch u ảnh điện điêu để tu luyện. Bên cạnh hắn, có một lượng lớn phấn xám, đây đều là do thú hạch sau khi bị hấp thu hết lực lượng tạo thành. Đến giờ hơn bốn mươi viên thú hạch đã dùng gần hết, mà băng hành thảo thì đã hết sạch.
Không biết qua bao lâu, thú hạch trong tay hắn lại vỡ vụn thành bụi phấn, hắn thần tình nghiêm túc, lặng lẽ vận chuyển linh lực. Từng tia linh lực từ linh hải đan điền hắn vận chuyển theo gân mạch, dần dần hội tụ tay trái hắn. Linh lực dần gia tốc, như sóng to gió lớn lao đến ngón trỏ tay trái hắn!
Tách tách tách! Thanh âm dòng điện vang lên từ ngón trỏ của hắn, lúc này ngón tay hắn bị linh lực làm căng đau, đỏ hồng lên.
Ầm! Linh lực cuộn trào như chạm phải vách ngăn vô hình, không thể đột phá ngón tay, lại đột nhiên quay về làm tay hắn tê liệt, nháy mắt mất đi cảm giác.
"Vẫn chưa được…"
Tần Liệt chậm rãi mở mắt ra, đung đưa tay trái, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn ngập âu lo đành chịu.
Gần đây hắn sau khi mượn thú hạch làm đầy linh lực trong linh hải, hắn chuẩn bị xung kích luyện thể tầng bảy, đáng tiếc xung kích mấy lần đều thất bại.
Luyện thể chia làm chín tầng, sáu tầng đầu tu luyện tương đối đơn giản, chủ yếu là tụ tập linh lực, khai thác linh hải, sau đó không ngừng dùng linh lực nuôi dưỡng máu thịt, làm gân mạch cứng cỏi, sáu tầng đầu đột phá tương đối dễ dàng. Trong lúc này, võ giả giao chiến chủ yếu cậy vào cường độ thân thể, còn chưa thể sử dụng linh kỹ, cũng không thể bạo phát linh lực gây sát thương với người khác được. Sở dĩ như vậy vì lúc này võ giả còn chưa thể thả linh lực ra ngoài được. Linh lực không thể ra ngoài thân thể, như vậy không có lực sát thương, cũng không thể rót vào linh khí tăng sức chiến đấu được.
Chỉ khi đột phá luyện thể tầng bảy, võ giả mới có thể bạo phát linh lực, thông qua bộ phận thân thể tạo thành sát thương, hoặc đưa linh lực vào linh khí, phát huy uy lực của linh khí. Võ giả cấp bậc này còn có thể dùng linh lực tôi luyện xương cốt, cốt tủy và nội tạng, làm cường độ thân thể cường tráng hơn. Bởi thế luyện thể tầng sáu và tầng bảy cách biệt hoàn toàn dù chỉ kém một tầng.
Lúc đó, khi đấu với võ giả Toái Băng phủ, sấm sét quấn quanh người hắn không phải do linh lực tạo thành, mà là sấm sét đánh xuống hắn, nhờ một phần nhỏ linh lực hắn dẫn đường tạo thành, chủ yếu vẫn là sấm sét tự nhiên.
Không có sấm sét, hắn không thể làm được như vậy, sau này khi chiến đấu với địch nhân, hắn cũng không thể hy vọng mỗi lúc trời đều đổ mưa, cho nên phải nhanh chóng đột phá tầng bảy. Luyện thể tầng bảy, còn có thể đưa linh lực vào xương cốt, nội tạng, trợ giúp hắn tu luyện thiên lôi cức.
Trong mắt rất nhiều người, chỉ có võ giả bước vào luyện thể tầng bảy mới có thể được xưng là võ giả, còn từ tầng sáu trở xuống chỉ được gọi là quân nhân mà thôi. Lăng Dĩnh hâm mộ Lăng Phong là vì Lăng Phong đã đột phá luyện thể tầng bảy, trở thành võ giả chân chính.
"Nhất định phải mau chóng đột phá!" Tần Liệt nghỉ ngơi một lát, đợi cảm giác tê liệt trôi qua, hắn lấy ra thú hạch u ảnh điện điêu kiểm kê: "Còn ba viên, phải mau chóng đột phá. Những linh thạch, linh dược đem về từ Cực Hàn sơn mạch cũng phải đột phá luyện thể tầng bảy mới có thể sử dụng."
Hắn chỉ lấy một phần linh đan, linh thạch ra làm sính lễ, vẫn còn giữ lại kha khá để bản thân dùng.
Tách tách tách! Lát sau, ngón tay hắn vang lên tiếng giòn vang, như muốn nứt gãy vậy, nhưng là linh lực xông vào vẫn không thể phá được rào cản, không thể xông ra ngón tay được.
Trong sơn động, Tần Liệt lần lượt xung kích, lần lượt thử, lần lượt thất bại.
"Không được, như này không ổn, phải có phương pháp tốt hơn." Tần Liệt híp mắt lại nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra: "Trấn Hồn châu! Vô pháp vô niệm!"
Cũng bất kể bao lâu mới tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, tinh thần ý thức tập trung, dần dần, linh hồn như phiêu hốt rời khỏi não, bay hướng Trấn Hồn châu. Thời gian trôi qua, hắn tụ tập càng nhiều linh hồn ý thức, không ngừng bay hướng Trấn Hồn châu. Trấn Hồn châu ẩn trong mi tâm hắn lúc này dần sáng lên, như con ngươi đen nhánh. Trong động, Trấn Hồn châu âm u lóe sáng, vô cùng quỷ dị.
Dần dần, cảm giác linh hồn xuất khiếu lại dần đến, linh hồn hắn phảng phất đi đến một không gian hỗn độn, có thể nhìn thấy từng hoạt động nhỏ của thân thể, thậm chí có thể đơn giản khống chế thân thể, làm thân thể theo bản năng tu hành.
Trong không gian kỳ diệu, hắn có thể cảm nhận rõ nét linh khí thiên địa trong sơn động đang dùng tốc độ nhanh tụ tập đến thân thể hắn, còn có thể nhìn thấy từng tia linh khí nhỏ bé dần tán ra khỏi lỗ chân lông của hắn. Lỗ chân lông bình thường có trừng mắt cũng không thấy được thì dưới trạng thái này như được phóng to mấy lần, có thể thấy rõ.
Trong cảnh giới vô pháp vô niệm thần kỳ, linh hồn hắn thủy chung nằm ở trạng thái phiêu dật, nhưng hiểu biết đối với thân thể của hắn không ngừng tăng nhanh. Dưới trạng thái này, thân thể hắn như kêu gọi thiên địa, trong quá trình tu luyện hấp dẫn thêm càng nhiều linh khí…
Linh hồn ẩn sâu trong Trấn Hồn châu, Tần Liệt nhìn vào thân thể hắn đang theo bản năng tu luyện, nhìn vào linh lực lưu chuyển trong gân mạch dần dần gia tốc, lần lượt xông hướng ngón tay!
Hắn phát hiện theo tu luyện tăng cường, tầng ngăn luyện thể tầng bảy càng lúc càng mỏng. Tâm hắn như trong sáng, dần dần nhận thức trạng thái tu luyện vô pháp vô niệm, linh lực tụ tập càng lúc càng nhanh, tốc độ lưu chuyển trong gân mạch cũng nhanh hơn nhiều. Thân thể theo bản năng tu luyện có thể không ngừng điều chỉnh để đạt đến trạng thái tốt nhất, thần kỳ đến hắn cảm thấy linh hồn tồn tại là dư thừa.
Thật kỳ diệu!
Phốc! Không biết qua bao lâu, từ đầu ngón tay hắn bắn ra một tia thiểm điện, điện quang chợt lóe, đánh nát một khối đá trước mặt.
Linh hồn phiêu hốt nhìn thấy một tia thiểm điện này vui mừng đến cực điểm, sau đó liều mạng giãy dụa, mượn tâm tình hưng phấn và kích động không ngừng xung kích hạt châu.
Oành! Não hải chấn động mạnh một cái, cảm giác linh hồn quay về trào dâng.
Tần Liệt nháy mắt tỉnh lại. Năm năm, đây là lần đầu tiên hắn không dùng ngoại lực kích thích, có thể thoát khỏi trạng thái vô pháp vô niệm.
- Ha ha ha.
Tần Liệt dựa lưng vào thạch trụ không ngừng cười lớn.
Nhờ trạng thái vô pháp vô niệm, hắn chẳng những thành công đột phá luyện thể tầng bảy, mà còn có thể cảm thụ cảnh giới vô pháp vô niệm, lại thêm năng lực tự bản thân thoát khỏi cảnh giới này, làm lòng tin vào tương lai của hắn tăng lớn.
- Óc ách!
Bụng hắn kêu lên đói khát đánh thức hắn từ mộng đẹp, lúc này hắn mới phát hiện thân thể hắn gầy quắt lại, cũng không biết đã đói bao lâu. Quá lâu không ăn gì, bước chân hắn có chút phiêu hốt, nắm lấy tường đá, sắc mặt hắn tái nhợt chậm rãi đi ra khỏi sơn động.
Ở cửa động, Lăng Ngữ Thi sắc mặt tiều tụy, trong mắt tràn ngập lo lắng nhìn nơi xa, cũng không biết nàng trông chờ đã bao lâu.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 20: kỳ nhân kia là ai?
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Dưới ánh trời chiều, Lăng Ngữ Thi váy xanh dài, thân ảnh thon dài ưu mỹ, chỉ là tròng mắt vô thần, gương mặt cũng nhuốm buồn bã.
Tần Liệt khẽ dừng lại, nhìn bóng lưng hấp dẫn của nàng, hờ hững nhìn hồi lâu sau đó bước chân thêm nặng đi ra.
Lăng Ngữ Thi đang thất thần đột nhiên bừng tỉnh, nàng vội vàng quay đầu, tròng mắt u ám nhanh chóng thay bằng vui vẻ.
- Ngươi sao giờ mới đi ra chứ? Sắp bốn ngày rồi, ngươi còn chưa ăn uống gì, sao có thể sống được. Mau uống nước đi, ta còn mang ít thịt chín, ăn lót dạ trước.
Lăng Ngữ Thi vội vàng đi tới bên cạnh Tần Liệt, đau lòng nói.
Nàng lấy vội túi nước mang theo ra cho hắn. Tần Liệt đang chết khát và chết đói, liền vội vàng đón lấy túi nước, dốc ngửa uống cả ngụm lớn rồi lại cầm lấy thịt bò nấu chín nàng đưa, liên tục cắn xé.
Một lúc sau, Tần Liệt ăn uống no đủ, quay đầu nhìn thấy Lăng Ngữ Thi nhíu lông mày lo lắng nhìn hắn.
- Ài, ngươi thật là, một mình ở trong sơn động lâu như vậy, đã bốn ngày rồi. Ngươi nếu muốn làm như vậy, thì báo cho ta biết, ta còn chuẩn bị đủ thức ăn cho ngươi, ta còn lo ngươi bị chết đói nữa. Mau về nhà tắm rửa đi, nhìn ngươi kìa, bẩn hết người rồi, cũng không biết ở trong đó làm gì nữa.
Lăng Ngữ Thi khẽ thì thào, nhẹ nhàng vuốt đi thịt vụn rơi trên áo hắn.
Thần tình Tần Liệt đờ đẫn, mặc cho nàng chỉnh sửa vạt áo cho mình, nhưng một tia ấm áp khẽ trào dâng. Sóng vai cùng Lăng Ngữ Thi rời khỏi thạch động, hắn phát hiện giờ đã là hạng vạng. Hắn cũng không thấy người tộc Lăng gia ở xung quanh động, hiển nhiên những người này đã dần bỏ qua.
- Đại tiểu thư, chúng ta ở đây!
Lăng Dĩnh ở bên một tảng đá, ra sức vẫy tay với Lăng Ngữ Thi. Bên cạnh nàng là Lăng Phong, hai người được an bài thủ ở chỗ này, đề phòng Tần Liệt bị người Đỗ gia ám toán.
Thời gian chạng vạng, áng hồng rực trời, ánh đỏ chiếu khắp dược sơn. Bốn người dưới ánh chiều ta theo đường núi trở về trấn. Biểu tình Tần Liệt vẫn đờ đẫn như trước, Lăng Dĩnh hoạt bát, thỉnh thoảng nhìn hướng Tần Liệt, nàng cười khanh khách nói chuyện với Lăng Ngữ Thi, còn Lăng Phong chỉ trầm ổn đi bên cạnh, chỉ cười không nói.
- Đại tiểu thư, người dùng bách mạch đan và tích hải đan chưa? Hiệu quả ra sao?
Lăng Dĩnh đột nhiên hứng thú nói, nàng khẽ nhìn Tần Liệt bên cạnh, tựa như đang nghi hoặc, nghi hoặc vì sao Tần Liệt có linh đan tu luyện quý giá như vậy.
Cả Lăng Phong cũng hiếu kỳ, nhưng hắn nhìn hướng Lăng Ngữ Thi, chờ câu trả lời của nàng.
Lăng Ngữ Thi cũng khẽ nhìn Tần Liệt, trong mắt tràn ngập cảm kích sau đó nói:
- Hiện đang chuẩn bị dùng bách mạch đan, còn về tích hải đan… chuẩn bị đợi đến luyện thể tầng chín rồi dùng, hiện tu vi ta hơi kém. Thiên phú tu luyện của ta kém, nếu như không có linh dược phụ trợ, chỉ sợ khó lòng đột phá khai nguyên cảnh.
Nàng không khỏi mỉm cười tự giễu.
- Đại tiểu thư khiêm tốn rồi. Theo ta thấy, thiên phú tu luyện của đại tiểu thư thật ra không kém nhị tiểu thư, chỉ là đại tiểu thư bị sự vụ gia tộc ràng buộc, không thể toàn tâm tu luyện. Ngoài ra, cũng có thể ở tài nguyên tu luyện, gia chủ ưu đãi nhị tiểu thư hơn, cho nên cảnh giới hai người mới bằng nhau.
Lăng Phong nghiêm túc nói.
- Ngươi không cần an ủi ta, ta biết thiên phú của mình không bằng nàng. Trong Lăng gia chúng ta, hai người thiên phú cũng rất xuất sắc, nếu như các ngươi nỗ lực, tương lai cũng có thể tiến vào Tinh Vân các.
Lăng Ngữ Thi khẽ cười nói.
Nhắc đến Tinh Vân các, Lăng Dĩnh và Lăng Phong đều lộ rõ quyết tâm.
Ở trong lòng bọn họ, Tinh Vân các là thánh địa tu luyện, có thể đi vào Tinh Vân các là mộng tưởng trong lòng bọn họ. Ba người Lăng Ngữ Thi vừa đi vừa trò chuyện. Khi trời sắp tối, bốn người về đến Lăng gia trấn, vừa vào cửa trấn đã nghe tin Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đã quay về.
- Hai người họ vừa về là cùng gia chủ đến nhà Lăng Liệt ở đầu trấn phía đông. Lăng Liệt đã hơn bảy mươi rồi, mấy năm nay đều nằm liệt giường, không biết gia chủ đến đó làm gì nữa.
Một thanh viên Lăng gia giải thích.
Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng không hiểu nổi, chỉ có Tần Liệt hơi kinh ngạc, liên hệ đến chuyện Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đến Tinh Vân các, hắn không khỏi nhớ tới đám người Đồ Trạch: chẳng lẽ bọn họ gặp mấy người Đồ Trạch?
- Ta đi xem sao, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, các ngươi đưa Tần Liệt về nhà trước.
Lăng Ngữ Thi nảy sinh nghi hoặc, vội vàng bước đi.
Khi nàng đi tới nhà Lăng Liệt, ba người Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đúng lúc đi ra, trên mặt ba người tràn ngập thất vọng không ngừng lắc đầu. Lăng Huyên Huyên vừa thấy nàng đến, đột nhiên thần tình kích động như muốn khóc lên.
- Cha, các người?
Lăng Ngữ Thi lên tiếng hỏi.
- Về rồi nói!
Lăng Thừa Nghiệp phất phất tay đáp.
Qua nửa buổi, người nhà Lăng gia tụ tập trong sảnh đường, Lăng Huyên Huyên sớm đã nước mắt lưng tròng, kêu lên:
- Tỷ, ai bảo tỷ thay muội đính hôn với kẻ ngu kia.
- Tự tỷ bằng lòng.
Lăng Ngữ Thi hờ hững mỉm cười đáp.
- Ai có thể bằng lòng đính hôn với kẻ ngu chứ? Hắn chỉ là kẻ ngu! Tỷ có phải ủy khuất bản thân không, hay cha ép tỷ?
Lăng Huyên Huyên đột nhiên khóc rống lên.
- Câm miệng lại! Ngươi cũng đi Tinh Vân các rồi đấy, cũng thấy trong mắt họ, Lăng gia chúng ta có là gì không? Tỷ ngươi vì gia tộc hy sinh, ngươi biết gì chứ? Đừng làm loạn thêm nữa!
Lăng Thừa Nghiệp không khỏi tức giận quát mắng.
Lăng Huyên Huyên rất hiếm thấy ông tức giận như vậy cũng không khỏi sợ hãi, lại nhớ dến cảnh đến Tinh Vân các, nàng không khỏi nức nở.
- Hoặc là Tinh Vân các sai rồi, hoặc là Lăng Liệt này là người khác!
Lăng Thừa Chí đột nhiên nói.
- Chuyện gì vậy?
Lăng Ngữ Thi hỏi.
- Tam thúc con đến Tinh Vân các gặp chuyện lạ. Hàn trưởng lão chẳng những miễn trừ hai năm nghĩa vụ của Lăng gia, còn nói Lăng Liệt lập công lớn, trực tiếp tiến vào thành viên nòng cốt của Tinh Vân các, thu được một ngàn một trăm điểm cống hiến. Tam thúc và muội muội con, nếu như không phải vì Lăng Liệt, sợ là còn không vào được Tinh Vân các, còn chịu nhục nhã dài…
Gia chủ Lăng gia giải thích qua một lượt.
Lăng Ngữ Thi tràn ngập khó hiểu hét lên:
- A! Trực tiếp vào thành viên nòng cốt, còn được nhiều điểm cống hiến như vậy, Lăng gia chúng ta từ khi nào có kỳ nhân này?
- Lăng gia trấn cũng có một Lăng Liệt, vừa rồi chúng ta đi gặp hắn. Hắn đã nằm trên giường hai năm nay, chưa chết đã là kỳ tích. Mà mười năm nay hắn chưa từng bước ra Lăng gia trấn, căn bản không thể là hắn. Trừ hắn ra, ở Lăng gia, không còn ai tên là Lăng Liệt, thậm chí là có chữ Liệt cũng không có.
Gia chủ Lăng gia nhíu chặt mày nói.
- Đại ca, Tần Liệt, có thể là hắn không? Tên hắn có một chữ Liệt?
Lăng Thừa Chí đột nhiên nói.
- Kẻ ngu kia quả thực kỳ quái, nhưng hắn không có một điểm nào kỳ nhân a, sao có thể là hắn chứ? Hắn nếu như có thể trở thành thành viên nòng cốt Tinh Vân các, giành được nhiều điểm cống hiến như vậy thì ai ở Lăng gia cũng có thể vào Tinh Vân các rồi! Hắn nếu như làm được như vậy thì con đã sớm đính hôn với hắn rồi.
Lăng Huyên Huyên sau một hồi nức nở, quệt quệt môi, cười lạnh khinh thường nói.
Từ khi nàng biết Lăng Ngữ Thi thay nàng đính hôn cùng Tần Liệt, hiện nàng vô cùng phản cảm chán ghét với tên Tần Liệt.
- Lăng Liệt, Tần Liệt…
Gia chủ Lăng gia như có chút hiểu ra, rồi lại phẩy phẩy tay tỏ ý bảo Lăng Huyên Huyên đi ra trước, đừng ồn ào nữa rồi mới nói:
- Có thể là hắn thật. Lần này lúc đính hôn, sính lễ của hắn giáng một đòn nặng vào Đỗ gia, càng nghĩ ta càng cảm thấy Tần Liệt không đơn giản. Nếu nói ai có thể là Lăng Liệt kia, thì hắn có khả năng nhất.
- Đệ cũng cảm thấy Tần Liệt không phải người bình thường. Rất nhiều chuyện, không phải một kẻ ngu có thể làm được, không có nhiều điều ngẫu nhiên như vậy. Có thể hắn giấu diếm gì đó, cũng có thể đầu óc hắn đôi lúc không rõ ràng, nhưng không thể nói hắn ngu… Đệ hiện tại không tin điều này.
Từ khi Tần Liệt tỉnh lại, dị thường càng lúc càng nhiều, cũng bắt đầu để lộ nhiều điểm, huynh đệ Lăng gia cũng không ngốc, bọn họ dần dần khám phá ra được trên người Tần Liệt tất có bí mật.
Lăng Ngữ Thi nghe hai người nói, mắt đẹp rạng rỡ, khẽ nở nụ cười, tâm tình nàng cũng tốt hơn không ít.
- Tiểu Thi, con để ý hắn, nhớ báo cho chúng ta biết nếu có bất thường!
Lăng Thừa Chí dặn dò.
- Ừm, đã biết, đã biết!
Lăng Ngữ Thi đang chìm đắm trong suy tưởng bỗng bị đánh thức, liền vội vã gật đầu.
- Con nhóc này đang nghĩ gì vậy?
Lăng Thừa Chí khẽ nhíu mày.
- Không có gì mà, con ra ngoài trước.
Lăng Ngữ Thi khẽ lè lưỡi đáng yêu, nhãn thần hưng phấn chạy ra ngoài. Nàng đến nhà ăn cầm thức ăn qua cho Tần Liệt.
Trong phòng đá, Tần Liệt nhắm mắt nằm trên giường, thử liên tục ra vào trạng thái vô pháp vô niệm. Có lẽ vì cảnh giới tăng cao, cũng có thể bởi vì tinh thần ý thức mạnh hơn không ít, hiện giờ hắn tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm nhanh hơn nhiều, thoát ra cũng tương đối dễ dàng.
Tùy ý ra vào trạng thái vô pháp vô niệm giúp hắn tăng nhanh hiệu suất tu luyện, điều này giúp ích rất nhiều cho việc đột phá cảnh giới võ đạo của hắn. Mà hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được theo ra vào trạng thái vô pháp vô niệm, linh hồn ý thức của hắn còn như được tôi luyện.
Phát hiện này càng làm hắn thêm phấn chấn! Tinh thần ý thức là lực lượng mở khóa phong ấn Trấn Hồn châu, có thể tìm về ký ức mười năm trước hay không phải xem tinh thần đủ mạnh hay không, cho nên hắn không ngừng thử ra vào trạng thái vô pháp vô niệm.
Trước khi Lăng Ngữ Thi đến, hắn lại thoát khỏi trạng thái vô pháp vô niệm. Nghe thanh âm bước chân nhanh nhẹn, Tần Liệt không khỏi kinh ngạc, không biết vì sao nàng lại vui mừng?
Vừa vào, đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn hắn, cái nhìn này làm Tần Liệt không khỏi khẩn trương.
- Chúng ta đã kết hôn, có những chuyện không cần né tránh nữa, ừm, hôm nay để ta chà lưng giúp ngươi.
Lăng Ngữ Thi chăm chú nhìn hắn, mắt đẹp lấp lánh giảo hoạt, như tiểu hồ ly vậy, phảng phất nhìn thấu tâm tư hắn.
Thân thể Tần Liệt không khỏi đột nhiên cứng đờ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế