Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 24-04-2008, 08:26 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 32

Mẫu tử trùng phùng

Cũng bỏ công tìm kiếm với Hồ Thiếu Bạch nhưng miệng Dư Hoàng vẫn tuôn ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác:

- Thiếu hiệp tin chắc phụ nhân đó không phải là lệnh đường?

- Đúng vậy!

- Nhưng lão Tra và Gia Cát Hiệp vẫn đinh ninh điều đó

- Không sai!

- Và thiếu hiệp vì có ý nghi ngờ nên trong khi đấu chưởng vẫn vừa đấu vừa cầm chừng vừa dõi xem phản ứng trên sắc mặt phụ nhân nọ?

- Chính xác là như vậy

- Vậy cũng chính xác, người cướp phụ nhân đi là Hứa Vân Bình?

- Không gì chính xác hơn?

- Thiếu hiệp nghi Hứa Vân Bình đã thay đổi?

- Qua hành vi có thể đoán được hiện giờ Hứa cô nương đã thay đổi

- Thay đổi như thế nào?

Chàng thấy khó tiếp tục tìm kiếm nếu cứ bị Dư Hoàng hỏi không ngơi miệng.

Chàng dừng lại:

- Nghe này! Tại hạ chỉ giải thích một lần duy nhất nữa thôi Dư Hoàng cười gượng:

- Do mỗ cảm thấy khó hiểu, không lẽ thiếu hiệp cứ để mỗ ấm ức mãi, làm sao có tâm trạng để tìm?

Chàng ngồi xuống, dựa người vào vách đá. Chờ cho Dư Hoàng cũng ngồi xuống tương tự chàng mới bắt đầu nói:

- Trước hết hãy nói về Gia Cát Hiệp. Do y chưa biết Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm lợi hại như thế nào nên mới vờ làm ra vẻ quân tử. Bằng không, nếu đúng như lời y nói, y muốn phân cao hạ mà thôi thì tại sao y không dám giao trả phụ nhân đó cho tại hạ trước?

Dư Hoàng gật gù:



- Vậy là ý định của y, chờ khi mười chiêu phân thắng, nếu y thắng y chẳng có gì thua thiệt khi phải giao người. Ngược lại nếu y bại y sẽ dùng phụ nhân đó uy hiếp buộc thiếu hiệp phải giao công phu Hỗn Nguyên cho y?

Chàng cười lạt:

- Y rất có tâm cơ nhưng y nào ngờ, ngay từ nhỏ tại hạ đã bị gia sư mắng là ngỗ nghịch, là quá ranh ma, đến nỗi gia sư cũng không dám chỉ điểm võ học. Y đâu đủ ranh ma như tại hạ?

- Vậy còn phụ nhân kia?

Chàng gật gù:

- Đó là nguyên nhân dẫn đến điều nghi ngờ. Giả như đó là gia mẫu, Dư huynh đoán xem, tại sao Tra Khuất cố tình bắt giữ, không đường đường chính chính gặp tại hạ trước để song phương tỷ thí ?

Dư Hoàng bẽn lẽn:

- Bảo mỗ đoán có khác nào bảo người câm nói. Mỗ chịu thôi!

Chàng nghiến răng:

- Trước sau gì đó cũng là chủ ý của Tra Khuất khi cứ quanh quẩn ở Thần Kiếm trang viện. Lão muốn chiếm hữu pho kiếm quyết Lôi Công. Vì như Gia Cát Hiệp thừa nhận, chỉ có Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm là lợi hại nhất. Y cho lệnh bắt giữ người vì muốn tra hỏi mẫu thân về kiếm quyết

- Lệnh đường liệu có biết không?

Chàng gật gù:

- Rất có thể! Bằng không trước kia đâu cớ gì gia mẫu phải lẩm bẩm nhắc đến Tam Nguyên Tam Hóa ? Tra Khuất cũng biết như vậy, và do không tìm thấy gì ở Thần Kiếm trang viện, lão phải nghĩ chỉ có tra hỏi gia mẫu là rõ. Rất tiếc, phụ nhân đó không phải là gia mẫu, lão phải bó tay đành chấp nhận chuyện tỷ đấu may rủi giữa tại hạ và Gia Cát Hiệp Dư Hoàng đâm ra nghi ngờ:

- Chỉ vì người đó không hề biết gì về kiếm quyết, liệu có đủ cho thiếu hiệp tin chắc người đó không phải lệnh đường chưa?

Chàng thở dài:

- Đương nhiên là chưa đủ nếu không có thêm hai sự kiện khác bổ sung vào

- Là hai sự kiện nào?



- Thứ nhất phụ nhân đó biết võ công. Tuy phụ nhân đó đang bị khống chế huyệt đạo, đang bị hôn mê, nhưng qua nhịp hô hấp tuy nhẹ mà vẫn mạch lạc, tại hạ biết rõ điều đó Dư Hoàng thán phục:

- Phải là người có võ công cao thâm mới nhận ra điều này. Còn sự kiện thứ hai?

Chàng nhìn Dư Hoàng:

- Dư huynh không thấy là cho đến giờ Thần Cái vẫn chưa hề xuất hiện ư ?

Dư Hoàng ngớ người:

- Quả nhiên có lạ. Nhưng điều này liệu có liên quan gì đến việc phụ nhân đó không là lệnh đường?

Chàng đáp:

- Có liên quan đấy. Chỉ tại Dư huynh không nghĩ ra. Này nhé, tại hạ chưa hề cho Thần Cái biết gì về kế mưu của tại hạ. Vậy sao đã mười mấy ngày trôi qua mà Thần Cái vẫn không thấy tung tích gì?

Rồi chàng mỉm cười giải thích:

- Vì tại hạ nghĩ, sau khi bị tại hạ bất ngờ chia tay, có lẽ Thần Cái đã nhận ra sự khác biệt giữa phụ nhân bị Thần Bút bắt giữ và gia mẫu. Thần Cái chẳng hề thất tung.

Thần Cái chỉ quay về đảo Vô Ưu này để minh bạch điều nghi vấn

- Hay! Tiểu tử ngươi đoán quả không sai! Thần Cái ta bội phục. Ha …ha… Thần Cái xuất hiện trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dư Hoàng Đi bên cạnh Thần Cái là một phụ nhân cũng có phần nhợt nhạt như phụ nhân đã từng bị Tra Khuất bắt giữ Hồ Thiếu Bạch bàng hoàng:

- Lão tiền bối! Đây là … Phụ nhân nọ cũng nhìn chàng miệng mấp máy nói không nên lời:

- Là …là… Thần Cái tuy đang cười nhưng hai khóe miệng lại trễ xuống, khó thể giấu tâm trạng xúc động. Cuối cùng lão quay mặt đi, nói vỏn vẹn một lời:

- Thôi! Ngươi hãy mau lạy mừng mẫu thân ngươi đi Hồ Thiếu Bạch lập tức chạy đến:

- Mẫu thân !

Phụ nhân nọ khuỵu xuống, ngã ập vào chàng:

- Hài tử! Tạ.ta …hự !

Vẫn ôm lấy mẫu thân, chàng gọi Thần Cái:

- Lão tiền bối !

Thần Cái quay lại sẵn:

- Mẫu thân ngươi quá xúc động đấy thôi! Xem kìa! Còn không mau truyền lực giúp mẫu thân ngươi tỉnh lại?

Chàng bối rối, đến nỗi quên mất là phải truyền lực như thế nào Dư Hoàng chạy đến, lẹ tay điểm vào nhân trung, giúp mẫu thân chàng tỉnh lại Do vòng tay chàng xiết chặt, thân hình mẫu thân chàng đương nhiên phải chạm sát vào chàng Chàng nghe có tiếng mẫu thân kêu:

- Vật gì như linh vị? Hài tử mang linh vị của ai vậy?

Chực nhớ lại, chàng nhẹ nhàng dìu mẫu thân ngồi xuống, sau đó lấy tấm linh vị ra cho mẫu thân xem:

- Mẫu thân nhìn đi!

Mẫu thân chàng lập tức vồ lấy tấm linh vị, mắt rơi lệ nhưng miệng thì cười mãn nguyện:

- Thiếu Thu ca ! Giờ thì muội yên tâm rồi. Hài tử của chúng ta đã thành nhân, có thể đảm đương trọng trách thay cho chúng ta. Chốn cửu tuyền có lẽ Thiếu Thu ca cũng mãn nguyện như muội Dứt lời, vẫn ôm chặt linh vị, Tư Không Huệ mới bắt đầu bật khóc, thật lâu và rất lâu Hồ Thiếu Bạch nào kém gì, chàng khóc vì chưa bao giờ khóc.

* * * Tư Không Huệ đưa mắt âu yếm nhìn Hồ Thiếu Bạch:

- Chỉ tội cho Tiểu Thúy, chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho mẫu thân, vì muốn bảo vệ mẫu thân nên phải chịu nhiều khốn khổ Thần Cái cười gượng:

- Cũng tại ả cái gì cũng biết, không ai hỏi cũng nói. Đến ta là lão ca ca của muội mà cũng phải lầm tưởng ả chính là muội, nói gì Tra Khuất không lầm Dư Hoàng chép miệng:



- Bá mẫu có một thị tỳ một lòng trung thành như vậy kể cũng hiếm. Vì biết Tra Khuất có ác ý, Tiểu Thúy từ khi bị bắt cho đến sau này vẫn không chỉ cho lão Tra biết lão đã lầm lẫn tai hại như thế nào. Hà … Hồ Thiếu Bạch tỏ ra hối lỗi:

- Cũng một phần do hài nhi kém nghĩ. Nếu không đâu dễ gì hài nhi không biết, phải là người như thế nào phụ nhân đó mới cam chịu chấp nhận mọi hậu quả, thà chịu khổ một mình còn hơn để luỵ đến mẫu thân. Bây giờ rơi vào tay Hứa Vân Bình, nếu thật sự nàng ta thực sự thay tâm đổi dạ, Tiểu Thúy tỷ e khó toàn mạng Tư Không Huệ có phần lo ngại:

- Nếu Dư Hoàng nói đúng, Hứa cô nương đang là người đột ngột thất tung sao bây giờ bỗng dưng xuất hiện?

Thần Cái cau mày:

- Không những bỗng xuất hiện mà lại còn đột nhiên có bản lĩnh cao minh, Thiếu Bạch, ngươi nghĩ nha đầu đó có địch ý thật ư?

Chàng thở dài:

- Lão tiền bối cứ tự nghĩ thì biết. Nàng ta… Tư Không Huệ chạm vào chàng:

- Đã là lão ca ca vong niên chi bái với phụ thân hài tử, kể ra không phải người ngoài. Cách xưng hô của hài tử như vậy chưa được ổn Thần Cái bật cười:

- Đương nhiên là không ổn rồi. Ta đang muốn nghe ngươi gọi hai chữ bá bá đây Hồ Thiếu Bạch đành phải thay đổi lối xưng hô, trong khi thuận miệng vẫn nói những gì đang làm chàng lo ngại:

- Hứa Vân Bình có bản lĩnh vượt trội thật khó ngờ, đến nỗi Gia Cát Hiệp và Tra Khuất cũng không phát giác. Cũng may tiểu điệt đang có chủ trương giao đấu cầm chừng nên vẫn còn thính lực để nhận biết sự xuất hiện của nàng. Và lạ lắm, trong khi tiểu điệt nghĩ nàng xuất hiện là để tiếp trợ, bằng cách bất ngờ giải thoát người đang bị lão Tra uy hiếp, thì ngược lại vừa đoạt được người, nàng ta lập tức lao đi như thể nàng đã sẵn dự mưu ngay từ đầu Thần Cái trầm ngâm:

- Nếu chỉ có như thế, điều gì khiến ngươi nghĩ nha đầu có địch ý?

Dư Hoàng cũng phụ họa:



- Mỗ cũng muốn hỏi như vậy. Vì sau khi cứu được người, thông thường ai cũng có hành vi tương tự, chí ít là để an trí người được cứu ở một nơi thật an toàn, sau đó nếu xét thấy tình hình đã ổn đâu phải không còn dịp để đưa tin vui?

Chàng cười nhẹ:

- Giả như Hứa Vân Bình cũng tin đó là gia mẫu, và vẫn có ý định giống Gia Cát Hiệp và Tra Khuất thì sao? Phải chăng đương nhiên nàng cũng cấp tốc tìm nơi an trí người được cứu cũng là người nàng muốn bắt giữ Dư Hoàng lắc đầu:

- Theo mỗ hình như thiếu hiệp quá đa nghi nên lần này có thể là nghi lầm Thần Cái càng thêm trầm ngâm:

- Ta nghĩ, có lẽ vì trong đầu ngươi hãy còn nhiều điều bí ẩn. Và vì ngươi chưa thố lộ nên ta chưa thể minh định đâu là đúng đâu là sai Chàng chầm chậm gật đầu:

- Không sai! Có quá nhiều chuyện hoặc là tình cờ, hoặc ngược lại, đang âm thầm diễn ra khiến tiểu điệt có đôi lúc cũng tự hỏi, không biết tiểu điệt có quá đa nghi không?

Dư Hoàng giật mình:

- Là những chuyện gì? Mười mấy ngày qua thiếu hiệp đi đâu, ở đâu, làm gì cũng có mỗ bên cạnh như hình với bóng, sao mỗ không nghe thiếu hiệp nhắc gì đến và mỗ cũng đâu nhận thấy chuyện gì lạ?

Chàng thở dài:

- Đó là những chuyện chính Dư huynh cũng nghe, cũng thấy. Sở dĩ không nhận ra chỉ vì Dư huynh tưởng những chuyện đó là chuyện riêng lẻ. Dư huynh cứ thử gộp lại tất cả làm một, ắt thế nào Dư huynh cũng có cảm nhận tương tự tại hạ Dư Hoàng định nói những lời thán phục và chấp nhận không thể có những suy nghĩ sâu xa như chàng, bất ngờ Thần Cái nhìn y:

- Nào những ngày qua ngươi và Thiếu Bạch đã dò xét được những gì?

Miễn cưỡng, Dư Hoàng tuần tự kể:

- Chẳng có gì, nếu không kể vẫn chưa tìm thấy tung tích của Nhậm Thiên Hành và Gia Cát Quân

- Còn gì nữa?

Bị Thần Cái hỏi như cật vấn Dư Hoàng đành phải nói sau khi cố nhớ lại:

- Cũng còn, đó là những hành tung quá ư kỳ bí của Phong Hỏa – Bạch Y

- Chúng tìm người?

- Theo Tôn Qúy đoán, chúng muốn tìm Thiếu Bạch

- Tại sao Tôn Qúy biết?

- Chính Tôn Qúy nói, đó là do Tôn Qúy tự đoán

- Tự đoán? Hừ ! thái độ của Tôn Qúy lúc đó ra sao?

Dư Hoàng giật mình:

- Thái độ ư? Phải rồi! Quả là kỳ quái, chính Thiếu Bạch cũng nhận ra ở Tôn Qúy có thái độ kỳ quái. Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, Tôn Qúy hấp tấp bỏ đi Thần Cái cũng giật mình:

- Y bỏ đi ư? Ngoài những điều đó ra, thời gian qua còn xảy ra chuyện gì nữa không?

Thấy Dư Hoàng ngắc ngứ, Hồ Thiếu Bạch vội nhắc:

- Còn một chuyện tại hạ ngay từ đầu đã nhờ Dư huynh Dư Hoàng lại giật mình:

- Là chuyện truy tìm Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương đó ư ? Mỗ nghĩ đâu có gì quan trọng phải nhắc đến?

Cũng là lần thứ hai liên tiếp Thần Cái phải giật mình. Lần này lão ngờ ngợ hỏi Hồ Thiếu Bạch:

- Phải chăng ngươi nghi ngờ tất cả những chuyện đó, từ sự thất tung của Nhậm Ngã Hành, Gia Cát Quân, tiếp đó là chuyện Phong Hỏa – Bạch Y tỏa ra tìm người, sau cùng là thái độ kỳ quặc của Tôn Qúy đều có liên quan đến Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương?

Chàng trầm giọng:

- Bá bá chớ quên, còn chuyện Hứa Vân Bình đột ngột xuất hiện với thân thủ vượt trội khác thường Lắng nghe nãy giờ, Tư Không Huệ bỗng lên tiếng lo ngại:

- Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương? Lão ca ca! dường như lần đó chuyện có liên quan đến Cái Bang, lão ca ca được chuyết phu trượng nghĩa ra tay, chẳng phải là vì một người có ngoại hiệu cũng bắt đầu bằng hai chữ Cửu Cửu đó sao?

Có hai người cùng lớn tiếng kinh ngạc, một là Thần Cái, một là Dư Hoàng.

Nhưng có điều lạ là cả hai cùng gọi đúng cùng một câu, hay nói đúng hơn đó là ngoại hiệu của một người do Tư Không Huệ tình cờ nhắc cho họ nhớ:

- Cửu Cửu Quái Thư Sinh?

Hồ Thiếu Bạch động tâm:

- Đã là thư sinh sao lại có thêm chữ quái?

Sắc mặt của Thần Cái từ từ biến dạng:

-Thiếu Bạch! Từ khi ngươi hấp thụ cương hỏa của mụ Xú Diện, có điều gì làm ngươi khó chịu không?

Chàng cũng từ từ tái mặt:

- Hóa ra đó là ý đồ độc ác của Cửu Cửu Quái Thư Sinh?

Dư Hoàng đương nhiên cũng phải biến sắc:

- Hai chữ Cửu Cửu kia đủ chứng tỏ Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương là do Cửu Cửu Quái Thư Sinh cố tình chế tạo. Người nào dùng nó chắc chắn sẽ có kết quả không hay.

Thiếu hiệp chắc đã phát hiện điều gì?

Chàng ầm ừ:

- Vậy Dư huynh có biết vì sao tại hạ cố tình không dùng Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm lúc cùng Gia Cát Hiệp so tài không?

Thần Cái kinh hoảng:

- Ngươi đã bị Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương làm cho thoát lực?

Chàng giật mình:

- Thoát lực? Làm sao bá bá biết?

Thần Cái giẫm chân và đấm ngực liên hồi:

- Ta già rồi, vô dụng quá rồi. Phải chi ta nhớ đến tên khốn kiếp đó sớm hơn, đâu đến nỗi để bây giờ ngươi mang họa?

Tư Không Huệ lo lắng nhìn Thiếu Bạch:

- Gọi là quái vì Cửu Cửu Quái Thư Sinh là người được thiên phú cho một trí thông minh rất kỳ quái. Những gì do người khác nghĩ y sẽ nghĩ sâu hơn. Và những gì không ai khác nghĩ ra thì y lại đắc ý vì đã nghĩ ra. Đó là nguyên nhân khiến năm xưa Cái Bang và Thần Cái bang chủ suýt bị Cửu Cửu Quái Thư Sinh làm cho diệt vong Thần Cái bỗng đứng lên:

- Không được! Chuyện năm xưa là ân oán giữa ta, Cái Bang và y. Hồ Thiếu Thu tuy vì nghĩa xen vào nhưng đâu thể vì thế mà vô tình gây họa cho ngươi là hậu nhân của Hồ Thiếu Thu? Ta phải tìm y Chàng ngăn lại:

- Bá bá đừng nóng vội. Cửu Cửu Quái Thư Sinh đâu có nhắm vào tiểu điệt? Vả lại, tiểu điệt đâu có bảo tình thế của tiểu điệt là vô phương khắc phục?

Lão sững sờ:

- Cũng phải! Mà sao y dám động đến Phong Hỏa Môn? Còn ngươi bảo không phải là vô phương cách khắc phục ư?

Chàng kéo lão ngồi xuống:

- Trước hết tiểu điệt muốn biết thật rõ về nhân vật tự nhận là Quái này Lão thấy chàng vẫn bình thản, buộc lòng phải ngồi xuống:

- Ta cũng đâu biết rõ về y? chỉ nhớ có lần y tìm ta và xui ta hãy làm thiên hạ đệ nhất nhân một lần cho thỏa chí. Ta đã cười vào mũi y, bảo y thử tìm Tứ Đại Hùng mà xui họ, có thể sẽ phù hợp hơn. Nghe ta nói như vậy, bỗng dưng y nổi giận bảo ta quá xem thường y. Đã vậy, đây là lời y nói y sẽ hủy diệt toàn bộ Cái Bang để ta biết y lợi hại như thế nào và đừng quá xem thường y nữa. Đó! Đầu đuôi gốc ngọn chỉ có bấy nhiêu Chàng hồ nghi:

- Sau đó y đã làm gì? Y chứng tỏ sự lợi hại bằng cách nào?

Thần Cái rầu rĩ:

- Nhắc đến y, ta vẫn còn sợ đến rởn da. Biện pháp của y rất đơn giải, đầu tiên y biêu xấu ta trước mặt bang chúng, y vanh vách nói ra những lỡ lầm trước đây của ta.

Sau đó với biện pháp tương tự, y làm cho toàn thể bang đồ nghi kỵ lẫn nhay, gây hấn nhau và sau cùng tự diệt nhau. Ta … Chàng ngắt lời:

- Sau đó, tại sao gia phụ đích thân ra mặt?

Tư Không Huệ như cảm thông cho Thần Cái đang lúc phiền muộn, lên tiếng thuật lại:

- Cùng là tam thần, phụ thân hài tử vì ngấm ngầm sợ sau này Cửu Cửu Quái Thư Sinh sẽ không dừng ở đó, mà còn gây loạn cho giang hồ, nên cảm thấy có bổn phận phải ra tay. Cũng may phụ thân của hài tử cũng là người có cơ trí, đã dùng thủ đoạn của y quật lại y Tư Không Huệ bỗng thở dài:

- Đã là người, ai lại không có nhược điểm. Y cũng có! Thế là chỉ bằng một vào lời nói phụ thân hài tử đã làm cho y kinh sợ, phải nhận lỗi trước Cái Bang. Tiếc cho y là một nhân tài, Cái Bang đành phải thuận theo ý phụ thân hài tử buông tha cho y. Chỉ có vậy thôi.

Chàng gật gù hai mắt lim dim:



- Vậy là phụ thân đoán không sai! Cửu Cửu Quái Thư Sinh sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, độ hai năm trở lại đây đã bắt đầu tiếp mưu đồ. Và y lần này không cần nhắm vào những đối tượng nhỏ. Vì chỉ nhắm đến các nhân vật có bản lĩnh tột đỉnh mới chứng tỏ y có dã tâm độc bá thiên hạ Thần Cái bán tín bán nghi

- Ngươi muốn nói Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương không phải tình cờ rơi vào tay mụ Phong Hoa? Xú Diện?

Chàng lắc đầu:

- Không! Cửu Cửu Quái Thư Sinh vì đã quen dòm hành xoi mói chuyện người nên biết rõ Đàm Tất Hạ có ý gì. Chính y đã trao Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương cho Đàm Tất Hạ, để tùy thời tùy lúc Đàm Tất Hạ sẽ trao cho nội tổ y. Cứ thế mà nghĩ, Cửu Cửu Quái Thư Sinh cũng đã xui Thẩm Nguyên sát hại thân phụ và chuyện đó đã xảy ra Dư Hoàng bỗng tỏ ra thông minh lạ, y kêu lên:

- Phải rồi! Vì oán Thần Kiếm, có lẽ chính Cửu Cửu Quái Thư Sinh đã xui Thẩm Nguyên, Đàm Tất Khả sát hại lệnh tôn. Nhân đó, vì đây là yếu điểm của hai nhân vật này, lại với hun đúc lòng tham, cả hai lần lượt phạm vào chuyện đại nghịch bất đạo Thần Cái cũng hiểu rõ:

- Vậy là Nhậm Thiên Hành, Gia Cát Quân, cả hai đều có mưu đồ phản nghịch, Cửu Cửu Quái Thư Sinh biết nên bây giờ y đang nắm giữ và điều hành hai nhân vật này Chàng cười nhẹ:

- Kể cả Tôn Qúy cũng vậy! Không chừng thất đại phái bây giờ đã bị Cửu Cửu Quái Thư Sinh uy hiếp Thần Cái sửng sốt nhìn chàng:

- Nếu là vậy, nếu những gì vừa đoán đều đúng, Hồ Thiếu Bạch, dường như chỉ có một mình ngươi là đủ năng lực gỡ bỏ đại họa này?

Dư Hoàng thở ra:

- Với điều kiện Hồ thiếu hiệp thật sự có cách hóa giải điều tệ hại do Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương đã gây ra Chàng mỉm cười thần bí:

- Đương nhiên phải có cách! Và chính gia mẫu đã giúp tại hạ Thần Cái kinh ngạc:

- Là muội ư ?

Tư Không Huệ đâu nỡ nhìn Thần Cái đã cao niên lại phải thêm lo lắng, Tư Không Huệ đưa cho Thần Cái xem tấm linh vị của Thần kiếm Hồ Thiếu Thu:

- Muội cũng đâu giúp gì nhiều cho tệ nhi, chỉ là trọn bộ kiếm quyết Lôi Công vốn được chuyết phu lưu sẵn ở vật này Cầm tấm linh vị săm soi một lúc, Thần Cái bật cười sảng khóai:

- Lưu kiếm quyết trên một mảnh gỗ, sau đó mảnh gỗ lại được muội biến thành tấm linh vị quả là cao kiến. Thảo nào tiểu tử kia cứ bình tâm lạ. Y nhờ chân khí Hỗn Nguyên, phổ vào kiếm quyết, càng luyện chân lực càng tăng, đâu khó gì khi phải bù vào chỗ chân lực bị thoát đi? Ha ha….

Dư Hoàng trợn to hai mắt kêu lên:

- Vậy là hai ngày vừa qua thiếu hiệp hay thích ra phía sau một mình, thật ra là để luyện Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm?

Chàng mỉm cười.
Tài sản của anhhe1281

  #37  
Old 24-04-2008, 08:27 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 33

Cung Chủ Bắc Băng Cung

Nhìn Tư Không Huệ vẫn còn quỳ lạy trước ngôi mộ vừa mới đắp, Thần Cái trầm trầm nét mặt:

- Phải chi biết rõ đạo nhân là ai, lập nên một tấm mộ chí ghi rõ tên họ thì hay biết mấy Dư Hoàng vẫn còn rùng minh không hiểu vì sợ, vì căm phẫn hay vì những luồng gió lạnh cứ phơn phớt thổi qua Dư Hoàng lẩm bẩm:

- Quả là những thảm trạng vô thiên vô pháp, thảm tuyệt nhân hoàn. Kẻ thì giết phụ thân, kẻ thì hãm hại nội tổ, bây giờ thì lại là kẻ sát hại sư phụ. Hạng người này trời nào dung đất nào tha?

Bất ngờ Hồ Thiếu Bạch đưa tay nâng mẫu thân dậy miệng quát:

- Ai?

Thần Cái và Dư Hoàng giật mình, đưa mắt dáo dát nhìn quanh Vút!

Một bóng người lao đến, xuất hiện từ phía chỉ có Hồ Thiếu Bạch là đang nhìn Nhân vật ca lạ đó gật đầu nhìn chàng:

- Thiếu hiệp nghi biểu bất phàm, nội lực thâm hậu, Vũ Văn Bắc Hóa này hết lòng bội phục Hai chữ Bắc Hóa làm Hồ Thiếu Bạch động tâm:

- Tôn giá là cung chủ Bắc Băng Cung? Thân thủ quá tuyệt luân, Hồ Thiếu Bạch này cam bái phục Vũ Văn Bắc Hóa là người có tướng mạo uy nghi, vô tình làm cho diện mạo có phần già dặn hơn so với niên kỷ chỉ độ tam tuần. Vũ Văn Bắc Hóa đang cố giấu sự kinh ngạc:

- Trước khi nảy ý vào Trung Nguyên, tại hạ như quên hai chữ cung chủ quá trịnh trọng kia rồi. Nếu được, sao Hồ huynh đệ không gọi tại hạ là Vũ Văn huynh cho dễ nghe hơn?

Chàng không thể không ngưỡng mộ phong thái của Vũ Văn Bắc Hóa, vừa uy nghi vừa tỏ ra dễ mến. Chàng lắc đầu:



- Tại hạ những muốn chiều theo ý tôn giá. Nhưng có hai việc, tại hạ e tôn giá sau khi nghe qua sẽ không còn thái độ này nữa Vũ Văn Bắc Hóa chỉ có một thoáng nhăn mặt rất khó nhận ra:

- Tại hạ thật khó tin sẽ có hai chuyện nào đó để khiến nhận định ban đầu của tại hạ dành cho thiếu hiệp phải thay đổi. Mong thiếu hiệp hạ cố chỉ giáo cho Chàng hít một hơit hật sâu, đưa tay chỉ vào ngôi mộ mới đắp:

- Tôn giá đến đã lâu, có lẽ phải nhìn thấy tại hạ đã làm gì với ngôi mộ này?

Vũ Văn Bắc Hóa kinh ngạc:

- Hóa ra thiếu hiệp ngay từ đầu đã phát hiện ra tại hạ?

Chàng chỉ lẳng lặng gật đầu không nói gì Hiểu ý, Vũ Văn Bắc Hóa vội nhận lỗi:

- Xin thứ cho vì tại hạ chậm đáp lời. Có, tại hạ có thấy. Như mọi người cố tình quật mộ? Và sau khi xem qua di thể, lại tỏ vẻ nghiêm cẩn lấp lại? Tại sao?

Chàng buông từng tiếng:

- Vì đây là di thể của người từng cưu mang tại hạ mười sáu năm dài. Và bây giờ, sau khi quật mộ để xem lại, tại hạ mới biết người đã bị công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo sát hại hai năm trước.

Sắc mặt vụt hóa lạnh, Vũ Văn Bắc Hóa chợt tiết lộ:

- Gia thúc ba mươi năm trước được lệnh phải vào Trung Nguyên, mục đích là tìm cô cô tổ trăm năm trước bỗng thất tung. Cùng đi với gia thúc là truyền nhân được gia thúc đích thân chỉ định. Nếu di thể này bị sát hại vì Tuyết Hoa Lãnh Trảo, tuyệt kỹ bổn cung, cho hỏi, có lẽ thiếu hiệp biết hung thủ?

Hồ Thiếu Bạch tỏ ra nghi ngờ:

- Các hạ có thể cho biết truyền nhân của lệnh thúc có tính danh là gì? Và lệnh thúc là người trần tục hay đã chọn kiếp sống thanh tịnh của người theo đạo Tam Thanh?

Vũ Văn Bắc Hóa có vẻ không hài lòng vì không nghe chàng đáp lại câu hỏi trước đó. Tuy nhiên, dù chàng có phần khiếm lễ khi đặt ra câu nghi vấn thay cho câu đáp lời nhưng vẻ mặt thành khẩn của chàng như có điều gì quá bức xúc khiến Vũ Văn Bắc Hóa phải nhân nhượng:

- Gia thúc từ nhỏ đã rất mến mộ Tam Thanh lão tổ và những di huấn của người cho đến giờ vẫn còn lưu truyền. Vì chọn kiếp thanh tịnh nên gia thúc tổ rất miễn cưỡng khi phải thu nhận Nhậm Ngã Hành làm truyền nhân theo mệnh lệnh của gia phụ lúc đó chính là cung chủ bổn cung Cố tình chờ cho Vũ Văn Bắc Hóa nói hết những gì cần nói, thay vì ngắt lời ngay lúc đầu vì mọi nghi vấn kể như đã sáng tỏ, Hồ Thiếu Bạch đến lúc này mới vòng tay thi lễ:

- Tại hạ giờ đã rõ, gia sư chính là môn hạ Bắc Băng Cung. Một lễ này tại hạ xin thay mặt gia sư bái kiến cung chủ Vũ Văn Bắc Hóa dù là người tỏ ra rất trầm tĩnh nhưng khi nghe chàng nói rõ như vậy cũng phải bàng hoàng:

- Gọi là gia sư, ý thiếu hiệp muốn nói di thể trong nấm mộ kia chính là gia thúc và người đã thu nhận thiếu hiệp?

Không muốn xảy ra ngộ nhận, chàng vội giải thích:

- Có điều này tại hạ nghĩ cung chủ cần phải biết. Gọi lệnh thúc là sư phụ vì… Vắn tắt thuật lại nguyên nhân khiến bản thân chàng được thúc thúc của Vũ Văn Bắc Hóa phải miễn cưỡng cưu mang nuôi dưỡng sau đó chàng nói thêm:

- Gia sư từng bảo, vì nghiêm lệnh của sư môn việc truyền thụ võ học cho tại hạ là điều tuyệt đối người không dám. Nhưng để tại hạ có được như ngày hôm nay, công của lệnh thúc đâu kém gì công sinh thành của song thân. Mong cung chủ đại lượng, đừng trách tại hạ vẫn phải gọi lệnh thúc là sư phụ Vũ Văn Bắc Hóa thật sự cảm phục:

- Quả nhiên tại hạ không nhìn lầm người. Ngoài nghi biểu bất phàm thiếu hiệp còn tỏ rõ nhân phẩm đáng kính trọng. Nếu là vậy, sao thiếu hiệp còn tỏ vẻ xa cách, không gọi Vũ Văn Bắc Hóa một tiếng ca ca? Chẳng phải chúng ta, kẻ bắc người nam, vô tình biến thành huynh đệ rồi sao?

Hồ Thiếu Bạch sửng sốt, đến phải đưa mắt nhìn hỏi ý mẫu thân, Thần Cái cùng Dư Hoàng Tư Không Huệ đến lúc này mới có dịp lên tiếng:

- Tiểu phụ trước kia vì lâm vào tình thế chẳng đặng đừng, bất đắc dĩ phải chia lìa cốt nhục, nhờ lệnh thúc cưu mang nuôi dưỡng hộ, cung chủ không một lời quở trách, đã là tốt lắm rồi. Tệ nhi nào dám vượt quá phận xưng hô như cung chủ vừa bảo?

Vũ Văn Bắc Hóa cười hào sảng:

- Chẳng phải người Trung Nguyên có câu:

tứ hải giai huynh đệ đó sao? Phu nhân đã là thân mẫu của Thiếu Bạch đệ, hãy cho phép tiểu điệt hành lễ bái kiến Thần Cái lập tức ngăn lại trước khi Vũ Văn Bắc Hóa kịp thực hiện ý định:

- Chậm đã nào cung chủ Vũ Văn Bắc Hóa kinh ngạc:



- Tại sao vậy? Lão tiền bối đây là … Hồ Thiếu Bạch nghiêm mặt, đỡ lời hộ cho Thần Cái

- Cung chủ xin chớ ngộ nhận. Người trọng lễ nghĩa như cung chủ, thú thật, tại hạ và mọi người đây rất ngưỡng mộ. Nếu được cung chủ đây hạ cố kết giao, xem Hồ Thiếu Bạch này là huynh đệ, đó là diễm phúc muôn phần. Nhưng cung chủ chớ vội quên, hãy còn một sự kiện nữa tại hạ vẫn chưa đề cập đến Vũ Văn Bắc Hóa nhớ lại ngay:

- Không sai! Hồ huynh đệ nói có hai sự kiện khiến tại hạ khó có thái độ giao hảo.

Chẳng hay sự kiện thứ hai là gì?

Đây là điều mấu chốt duy nhất rất quan trọng mà như Hồ Thiếu Bạch và Thần Cái cùng nghĩ đến, nếu nói ra ắt sẽ gây không ít sửng sốt cho Vũ Văn Bắc Hóa, vì đó là chuyện có liên quan đến Tam Nguyên Tam Hóa. Do đó chàng có phần chậm trả lời Thái độ của chàng càng làm cho Vũ Văn Bắc Hóa mất đi sự trầm tĩnh. Đến nỗi, Vũ Văn Bắc Hóa phải lên tiếng hối thúc:

- Sao Hồ huynh đệ không nói? Phải chăng đó là do Hồ huynh đệ nghi ngại Vũ Văn Bắc Hóa này? Nếu là vậy… Đang nói, sắc mặt của Vũ Văn Bắc Hóa chợt xuất hiện một sự trầm trọng. Và đó cũng là lúc Hồ Thiếu Bạch quét mắt nhìn về một phía với tiếng quát rõ to cũng do chàng phát ra:

- Nhân vật nào vừa đến? Hãy công khai lộ diện đi nào Vũ Văn Bắc Hóa chợt cười lạnh:

- Các hạ không lên tiếng, phải chăng cho rằng bản lĩnh đó sẽ không ai buộc được các hạ phải hiện thân ? Nếu là vậy, Vũ Văn mỗ xin đắc tội. Hừ !

Vũ Văn Bắc Hóa lập tức hợp động thân hình, lao về phía Hồ Thiếu Bạch khi nãy đã nhìn và quát hỏi Vút !

Động tâm, Hồ Thiếu Bạch chợt hô hoán:

- Cung chủ mau dừng lại đề phòng ngụy kế của địch nhân Nhưng bóng của Vũ Văn Bắc Hóa cứ càng lúc càng khuất dần, khiến Hồ Thiếu Bạch cũng phải động thân lao theo Vút !

Vượt qua một eo núi, ngay khi phát hiện Vũ Văn Bắc Hóa đang đứng đối diện với một mình Gia Cát Quân, là người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, Hồ Thiếu Bạch bất giác tỏ ra kinh hãi Thầm kêu nguy, chàng vô tình buộc miệng rên thành tiếng:

- Là kế điệu hổ ly sơn?

Thật nhanh, chàng bật tung người định lao trở lại chỗ lúc nãy Bất ngờ có nhiều tràng cười cùng lúc vang ra:

- Ha…ha…

- Ngươi có biết thì cũng muộn rồi! Ha…ha.. Vút! Vút ! Vút !

Hiện thân và chắn lối là bốn nhân vật chàng cũng vừa nghĩ đến Nhận rõ bốn nhân vật này, mắt chàng lập tức rực lửa căm thù:

- Thẩm Nguyên, Đàm Tất Khả? Thù gia ơi là thù gia. Bọn ngươi đến thật đúng lúc.

Sớm hơn Hồ Thiếu Bạch này mong đợi nhiều. Ha …ha… Vũ Văn Bắc Hóa một là chưa biết Gia Cát Quân là ai, hai là dù biết Gia Cát Quân là người vừa có thái độ nấp lén đã bị phát hiện nhưng do nàng bây giờ vẫn bình thản chưa có hành vi gì tỏ rõ ý định nên Vũ Văn Bắc Hóa cũng chỉ biết đứng yên nhìn những gì đang xảy ra Và lúc này khi biết bốn nhân vật vừa xuất hiện kia rốt cuộc chỉ là kẻ thù của Hồ Thiếu Bạch, Vũ Văn Bắc Hóa lập tức rơi vào thái lưỡng lự không biết nên có thái độ nào cho thích hợp với tình cảnh hiện giờ. Phải chi lúc nãy Hồ Thiếu Bạch chấp nhận gọi Vũ Văn Bắc Hóa là ca ca, có lẽ giờ này đây Vũ Văn Bắc Hóa đâu phải có thái độ nan phân nan giải?

Vẫn có câu:

“ thiện bất lai, lai bất thiện “, Thẩm Nguyên chờ chàng ngưng cười cố tình nói thật lớn với ác ý không cần che giấu:

- Tiểu tử ngươi cười đủ chưa? Nếu đủ rồi, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi cuộc tội trước khi bọn ta buộc phải giết ngươi, diệt trừ hậu họa cho võ lâm. Mau mau giao hoàn công phu ngươi đã chiếm đoạt của nhị bang Kim Tiền và Ngân Bào Đang phẫn nộ tột cùng. Chỉ muốn động thủ ngay để báo thù cho thân phụ, câu nói của Thẩm Nguyên làm cho tâm trí chàng vụt hóa lạnh Vậy là bọn chúng xuất hiện với những gian kế đã sắp đặt chỉnh chu Chàng lạnh giọng hỏi Thẩm Nguyên:



- Phải chăng kẻ đứng sau câu chuyện này đã xui lão đòi lại công phu chính là Cửu Cửu Quái Thư Sinh?

Sắc mặt của Thẩm Nguyên và phụ tử Đàm Tất Khả bốn người chợt biến động. Đủ chứng tỏ lời chàng vừa nói có phần gây bất ngờ cho bọn chúng Chưa kịp nghe Thẩm Nguyên lên tiếng hoặc phủ nhận hoặc thừa nhận lời đề quyết của chàng, bất ngờ từ phía sau một tảng đá nằm lưng chừng ngọn núi, bỗng có một thanh âm vang lên:

- Sai rồi! Người đòi lại công phu chính là ta, hậu nhân Hứa gia Chưa hết, từ một tảng đá khác một thanh âm yếu ớt cũng vang lên:

- Dương gia cũng muốn đòi lại công phu. Nếu tiểu tử ngươi không giao hoàn, Dương mỗ đành phải nhờ đồng đạo võ lâm đòi lại công bằng Hồ Thiếu Bạch ngẩn người nhìn hai nhân vật vừa lên tiếng. Cửu Cửu Quái Thư Sinh quả nhiên không bỏ sót bất kỳ cơ hội nhỏ nào, dùng hoặc bắt buộc Hứa Vân Thông và Dương Thanh lên tiếng đòi lại công phu, gian kế của Cửu Cửu Quái Thư Sinh lập tức trở thành một đòi hỏi vừa quang minh lỗi lạc vừa danh chính ngôn thuận Đọc rõ tâm trạng của chàng lúc này, Thẩm Nguyên cười đắc ý:

- Chỉ vì tham toàn bộ võ học do Hỗn Nguyên Đạo Hóa lưu lại, ngươi không từ bất kỳ thủ đoạn nào kể cả gạt gẫm chiếm đoạt phần sở học của Kim Tiền và Ngân Bào nhị bang. Ngươi còn gì để nói chứ ?

Kế của bọn họ lập tức thu kết quả, Vũ Văn Bắc Hóa chợt tiến lại gần chàng:

- Hồ Thiếu Bạch ngươi là hậu nhân của Hỗn Nguyên Đạo Hóa? Và công phu ngươi có là do chiếm đoạt của người? Ta thật không ngờ ngươi là hạng người chỉ có thể tri nhân tri diện nhưng không thể tri tâm Đã hiểu đây là dụng ý chính của bọn họ, chàng hầu như biết trước phản ứng này của Vũ Văn Bắc Hóa. Vì thế thay vì đáp lời hoặc giải thích cho Vũ Văn Bắc Hóa hiểu, chàng đột nhiên nhìn Gia Cát Quân:

- Nếu cô nương vẫn bình yên vô sự và bây giờ xuất hiện ở đây, nhân tiện sao cô nương không gọi NhậmThiên Hành cùng ra mặt?

Bĩu môi, Gia Cát Quân thản nhiên phủ nhận:

- Nhậm Thiên Hành là ai? Liên quan gì đến ta mà ngươi hỏi?

Đây là lời nói khiến chàng phải bất ngờ. Như vậy, mười phần đến chín bọn họ đã biết Vũ Văn Bắc Hóa là ai? Và vì phát hiện có sự hiện diện của Vũ Văn Bắc Hóa chắc chắn sẽ gây bất lợi cho họ Nhậm, bọn họ đã tính trước, quyết không cho họ Nhậm xuất đầu lộ diện, cũng không một lần đề cập đến sự quen biết giữa bọn họ và NhậmThiên Hành, Gia Cát Quân vừa thực hiện đúng điều đó Vũ Văn Bắc Hóa bỗng cười dài:

- Khá lắm! Chỉ suýt nữa ta đã gây ra lầm lẫn. Vì nghĩ ngươi bây giờ đang có quá nhiều rắc rối cần phải giải quyết, nếu sau này còn gặp lại, chính Vũ Văn mỗ đích thân lãnh giáo tuyệt kỹ Hỗn Nguyên. Với điều kiện ngươi còn có sau này! Ha…ha… Vút!

Cùng lúc đó, ngay khi Vũ Văn Bắc Hóa đột ngột bỏ đi, dáng vẻ bàng quang của Gia Cát Quân cũng biến mất Từ phía sau, Gia Cát Quân bật tung người lao vào Hồ Thiếu Bạch:

- Đây là việc chẳng đặng đừng, ngươi chớ trách Gia Cát Quân ta sao quá độc ác, nạp mạng!

Vù… Dù biết thế nào Gia Cát Quân cũng ra tay, vì nàng đến đây đâu phải để ngoạn cảnh hay để làm người đứng ngoài, nhưng chính thái độ ra tay trước của nàng làm cho chàng hoang mang khó hiểu. Tại sao nàng đây là việc chẳng đặng đừng, phải chăng… Không còn thời gian để nghĩ ngợi, một khi chưởng của nàng đã cuộn đến quá gần, Hồ Thiếu Bạch phải bật lên tiếng quát:

- Được lắm! Hãy xem chưởng của ta! Đỡ!

Vù … Aàm!

Chàng bị bật lui làm cho bọn Thẩm Nguyên sinh nghi Và điều nghi ngờ đó lập tức biến thành sự thật, bọn Thẩm Nguyên cùng hô hoán khi phát giác có dấu hiệu chuẩn bị thi triển khinh thân pháp

- Tiểu tử muốn bỏ chạy?

- Mau ngăn lại! Đừng … Nhưng khinh thân pháp đã được chàng vận dụng Vút !

Và chàng không bỏ chạy như họ nghĩ, họ cùng thất sắc khi phát hiện ra chàng đang tung bổng người lên, vượt khỏi chiều cao năm trượng để bất ngờ xuất hiện trước mặt Hứa Vân Thông Tuy có bất ngờ nhưng Hứa Vân Thông vẫn bật cười:



- Ngươi tính cũng hay nhưng nếu như vậy chẳng hóa ra ngươi quá xem thường ta sao? Xem này!

Hứa Vân Thông lập tức lùi lại, và từ sau tảng đá lập tức có mấy cánh tay ngọc thủ cùng bất ngờ xuất chiêu:

- Xem chiêu!

Vù … Vù… Chàng thầm đắc ý, ung dung phát ra một kình đỡ thẳng vào hợp lực của bọn Xuân Mai bốn người:

- Ta đã đoán biết như thế mà. Đỡ !

Vù … Aàm !

Chấn kình vừa vang lên, toàn thân chàng bất ngờ bật vút cao, lao chênh chếch về phía tảng đá đang có sự hiện diện đơn độc của Dương Thanh Vút !

Lần này chàng cố tình không nhắm vào Dương Thanh, trái lại chàng bất ngờ hạ thân ở phía ngay tảng đá Vù… Chàng đoán đúng, phía sau tảng đá là một bọn gồm sáu nhân vật, ba vận xích y là người Phong Hỏa Môn, ba khoác bạch y là người của Bạch Y Giáo Nhìn thấy sáu cặp mắt đang ngơ ngác của bọn Phong Hỏa – Bạch Y, Hồ Thiếu Bạch gầm vang

- Hãy xem công phu Hỗn Nguyên !

Vù… Sáu nhân vật nọ vì che kín chân diện nên khó biết họ có tâm trạng gì. Tuy nhiên, tâm trạng đó tức khắc lộ rõ, khi Hồ Thiếu Bạch thấy cả sáu cùng luống cuống phát chiêu vì chưa có chuẩn bị gì:

- Đỡ!

- Chớ ngông cuồng! Đỡ!

Vù … Chàng vùng cười lên:

- Ha…ha… Cùng với tiếng cười, chàng bất ngờ thu kình và hồi bộ, ung dung chộp vào Dương Thanh để bất ngờ lao đi Vút!

Bọn Thẩm Nguyên sau một thoáng ngơ ngác bỗng đồng thanh cười rú lên:

- Ha…ha…

- Ha….ha… Đang đưa Dương Thanh tháo chạy, tràng cười của bọn Thẩm Nguyên do quá kỳ quái khiến chàng động tâm Chàng quay đầu nhìn thật kỹ vào diện mạo của người vừa được chàng cứu Dương Thanh đang nhắm mắt. Và đôi mắt đó bỗng mở to để nhìn chàng. Đọc rõ sự giễu cợt của hai tia mắt này, Hồ Thiếu Bạch nghe như khắp người chấn động Đó là sự chấn động thận hoàn toàn không do chàng tưởng tượng ra. Vì cánh tay đang vô lực của Dương Thanh đã nhẹ nhàng điểm vào chàng Chân khí lập tức thoát đi, toàn thân Hồ Thiếu Bạch vì thế bất ngờ rơi xuống Vù… Nhưng diễn tiến đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, thân hình đang rơi xuống của chàng bỗng như tìm lại được chút lực là là tiếp tục lao đi Vút!

Bọn Thẩm Nguyên vẫn đang cười và càng cười nhiều hơn:

- Khá lắm Thạch Nhân! Ngươi nghĩ được kế này mà may sao lại thành tựu công đầu chắc chắn thuộc về ngươi. Ha …ha… Sau khi đưa Hồ Thiếu Bạch tiếp tục đi một đoạn. Bây giờ đã rõ không phải chàng đưa Dương Tthanh đi mà ngược lại chính Dương Thanh đưa chàng đi. Dương Thanh dừng lại trên đỉnh một tảng đá khác Kế đó, Dương Thanh ung dung dùng ống tay lau qua những nét dị dung trên mặt để lộ diện mạo của Thạch Nhân, bằng hữu của Hứa Vân Thông Nhìn bọn Thẩm Nguyên đang hau háu đứng dưới nhìn lên, Thạch Nhân bỗng cười một tràng dài:

- Ha …ha…
Tài sản của anhhe1281

  #38  
Old 24-04-2008, 08:30 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 34

Thủ đoạn thâm độc

Gia Cát Quân không hiểu vì sao bỗng gào lên:

- Thạch Nhân! Ngươi định phản ư ?

Thanh âm của Gia Cát Quân lập tức như một hiệu lệnh, bọn Thẩm Nguyên, Đàm Tất Khả và cả Hứa Vân Thông nữa lúc này cũng gào lên:

- Ngươi dám ư, Thạch Nhân?

- Họ Thạch kia! Hứa mỗ đã hứa lời không bạc đâu, sao ngươi … Đang cười, Thạch Nhân lập tức ngưng lại:

- Bọn ngươi nghĩ Thạch mỗ phản ư ? Sai rồi, đây là Thạch mỗ làm theo ý chủ nhân đó chứ.

Câu phủ nhận của Thạch Nhân làm cho bọn Thẩm Nguyên ngơ ngác. Đến nỗi Đàm Tất Hạ phải lên tiếng hỏi lại:

- Ngươi bảo, đó là ý của minh chủ?

Thạch Nhân lại cười:

- Lại sai nữa rồi! Chủ nhân của Thạch mỗ nào phải một quái nhân tự xưng là minh chủ. Nếu muốn biết chủ nhân của mỗ là ai, bọn ngươi cứ nhìn ra phía sau thì rõ, ha…ha… Bọn Thẩm Nguyên lập tức cùng quay đầu về một phía Ở đó có ba nữ nhân đang chầm chậm tiến đến.

Nhìn rõ nữ nhân đi chính giữa đang dìu theo hai nữ nhân đi hai bên. Gia Cát Quân bật kêu:

- Hứa Vân Bình ? Ngươi … Tiếng kêu ngưng nửa vời, Gia Cát Quân chợt đổi giọng quát lên:

- Người Trung Nguyên các người đều phản phúc. Chẳng có kẻ nào là đáng tin. Ta quyết giết ngươi!

Vun vút lao đến, hữu kình ngay lập tức được Gia Cát Quân quật vào Hứa Vân Bình Khi đó, Thạch Nhân làm cho Hồ Thiếu Bạch đi từ sửng sốt này đến sửng sốt kia.

Giả dạng Dương Thanh để lừa chàng là Thạch Nhân. Chế ngự huyệt đạo chàng cũng là Thạch Nhân, và giờ đây chính Thạch Nhân lại tự giải khai huyệt đạo cho chàng Không những thế, Thạch Nhân còn vội vàng cho chàng biết:

- Hứa Vân Bình tam tiểu thư lần trước là do Cửu Cửu Quái Thư Sinh cứu mạng.

Để đáp đền, tam tiểu thư đã có lần đoạt người từ tay Tra Khuất, cũng may cho thiếu hiệp người đó không phải lệnh đường, chính Cửu Cửu Quái Thư Sinh gần đây mới phát hiện. Còn lần này khi Cửu Cửu Quái Thư Sinh giao nhiệm vụ dùng kế điệu hổ ly sơn để bắt giữ lệnh đường, tam tiểu thư đành phải tương kế tựu kế mạo hiểm để giúp thiếu hiệp. Cửu Cửu Quái Thư Sinh không phải hạng người dễ xem thường, thiếu hiệp cần gấp rút tính kế diệt trừ y Đúng lúc này, do Hứa Vân Bình cũng đã phát chiêu chống đỡ, kình của nàng đang chạm vào chưởng của Gia Cát Quân, tạo nên tiếng chấn kình vang dội Aàm !

Ngay tức khắc nhận rõ bản lĩnh của Hứa Vân Bình quả nhiên đã cao minh khác thường, Hồ Thiếu Bạch bỗng nghi ngại hỏi Thạch Nhân:

- Sao không thấy Thần Cái và Dư Hoàng nếu đây là cách tương kế tựu kế của Hứa cô nương?

Thạch Nhân lập tức hoang mang:

- Đúng rồi! Đáng lý tam tiểu thư phải đến đây với họ mới phải, sao lạ vậy?

Cảm nhận sự bất ổn chàng khẽ bảo Thạch Nhân:

- Nhờ Thạch huynh lưu tâm đến gia mẫu cho. Tình thế không đơn giản như tam tiểu thư vẫn nghĩ Dứt lời chàng từ trên tảng đá lao người xuống Tay vừa cầm lấy ngọn Lôi Công Trủy, Hồ Thiếu Bạch chưa kịp thực hiện ý định thì bất ngờ có một tràng cười thật quái đản bỗng lồng lộng vang lên:

- Ngươi to gan thế sao, Hứa Vân Bình? Hãy ngước mắt nhìn nhị sư huynh của ngươi xem. Hắc …hắc… Đang cùng giao đấu với Gia Cát Quân, tràng cười quái đản nọ bỗng làm cho toàn thân Hứa Vân Bình bủn rủn Chưa hết, khi Hứa Vân Bình ngước mắt nhìn lên như lời kia vừa bảo, hai mắt nàng bỗng như lạc thần khi nhìn thấy Hứa Vân Thông đã bị bọn Xuân Mai khống chế Gia Cát Quân nào bỏ lỡ cơ hội, nàng tung một chưởng vào Hứa Vân Bình đang bị điều diễn biến bất ngờ chi phối:

- Kẻ phản bội phải chết!

Vù… Đang lao xuống, tai chỉ cần nghe những loạt âm thanh liên tiếp vang lên, mắt chỉ cần nhìn thần thái bất an của Hứa Vân Bình, bấy nhiêu đó cũng đủ cho Hồ Thiếu Bạch đoán biết sự thật. Và chàng nhanh chóng có đấu pháp đối phó thật thần tốc Vẫn cầm Lôi Công Trủy trên tay, Hồ Thiếu Bạch vừa lao đến gần vung tả chưởng phát chiêu:

- Dừng tay ngay!

Vù… Aàm !

Bị Hồ Thiếu Bạch bất ngờ xen vào đỡ hộ, Hứa Vân Bình thoát chết, Gia Cát Quân phẫn nộ thét lanh lảnh:

- Lại là ngươi? Muốn chết?

Vù … Nhưng Hồ Thiếu Bạch đã nhanh tay hơn. Chàng lao vào ba nữ nhân, tay chộp người này rồi lại chộp và quăng người nọ Chỉ trong nháy mắt khi đã ném mẫu thân về phía Thạch Nhân, đã chế ngự huyệt đạo Hứa Vân Bình giao cho nữ nhân thứ ba chính là Tiểu Thúy, nguyên là thị tỳ thân tính của mẫu thân chàng, Hồ Thiếu Bạch bất ngờ hô hoán:

- Hãy chạy mau! Tại hạ sẽ đoạn hậu Vừa hô hoán chàng vừa liên tiếp dùng tả thủ phát ra một loạt ba kình, quật vào chưởng của Gia Cát Quân, đồng thời mở đường thoát cho Tiểu Thúy có chỗ bỏ chạy, mang theo Hứa Vân Bình Aàm! Aàm! Aàm !

Tràng cười quái đản nọ một lần nữa lại được phát ra:

- Ngươi đừng vùng vẫy vô ích. Trừ phi ngươi muốn lão Thần Cái và bằng hữu của ngươi Dư Hoàng phải chết thảm. Hãy ngoan ngoãn tự nạp mình thôi! Hắc …hắc… Ngọn Lôi Công Truỷ lập tức được chàng khoa lên:

- Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết! Không tin cứ thử xem Véo … Bum…bum… Vầng truỷ thủ mang theo những tiếng sấm nổ ầm ì, cứ liên tục được Hồ Thiếu Bạch quật ra khiến cho bọn Thẩm Nguyên định tiến đến vây đánh cũng phải chựng lại Họ chựng lại, dù chỉ là một sát na, đó lại là cơ hội cho Hồ Thiếu Bạch tiếp tục thực hiện ý định Chộp vào Tiểu Thúy, chàng quát khẽ:

- Hãy cẩn trọng! Đi nào!

Chàng lại ném mạnh Tiểu Thúy, khiến Tiểu Thúy cùng với Hứa Vân Bình trong tay đều lao đi thật nhanh, kịp chạy theo Thạch Nhân lúc này cũng đang cuống cuồng bỏ chạy với mẫu thân chàng Phát hiện mọi kế hoạch sẽ bị hỏng nếu để Hồ Thiếu Bạch lần này chạy thoát, Đàm Tất Khả bật tung song chưởng:

- Tiểu tử quả ngông cuồng! Xem chưởng Vù… Đàm Tất Vũ và Đàm Tất Hạ cũng tung chưởng hợp lực:

- Hãy xem Phong Hỏa chưởng!

Vù … Vù … Riêng Thẩm Nguyên do thâm trầm nham hiểm đã thành tánh, lão lẳng lặng phát xạ chỉ kình Bách Hoa, cuộn xoáy vào hậu tâm Hồ Thiếu Bạch Viu … Từ khi có đủ trọn bộ kiếm quyết Lôi Công, bản lĩnh của Hồ Thiếu Bạch đâu còn như đối phương đã biết Chàng lạnh giọng gầm vang:

- Bọn thù nhân muốn chết! Xem đây !

Ngọn Lôi Công Trủy được chàng khoa lên vài lượt, quật về tứ hướng, tạo ra những loạt sấm nổ ầm ì Bum …bum… Những loạt sấm này lập tức chạm vào những vầng kình của bọn đối phương Aàm! Aàm!

Gia Cát Quân hùng hổ lao vào:

- Ta không tin công phu Hỗn Nguyên của ngươi thật sự lợi hại. Xem chưởng!

Vù …vù… Chợt có tiếng kêu thất thanh của Thạch Nhân từ mãi phía trước lọt vào tai chàng:

- Là ngươi Nhậm Thiên Hành?

Chàng lập tức rúng động đành bật tung người lao vọt qua đầu Gia Cát Quân Vút !

Có tràng cười quái đản lúc nãy vang lên:

- Thạch Nhân! Ngươi không ngờ là Nhậm mỗ phải không? Hắc …hắc… Chàng chợt hiểu, mấy lượt cười quái đản lúc nãy đều do Nhậm Thiên Hành phát ra. Và nếu đúng như vậy, thanh âm của họ Nhậm bây giờ đã hoàn toàn khác trước, phải chăng tâm tính của họ Nhậm đã biến đổi?

Chàng định lao đến để tiếp ứng cho Thạch Nhân, bất ngờ từ phía trước bỗng có một bóng người lao ngược về phía chàng Kinh tâm, chàng dừng lại định phát kình vào bóng đó nếu bóng đó đúng là người của phe đối phương đang muốn đến tiếp ứng Bất ngờ chàng nghe có một tiếng quát quen tai vang lên:

- Nhậm Thiên Hành ! Bổn cô nương chờ đợi lâu lắm rồi. Hãy xem công phu của ta.

Vô tình nhờ nghe được thanh ân quen tai đó, Hồ Thiếu Bạch mới biết bóng người đang lao về phía chàng là ai Chàng vội vàng dịch người qua một bên, kịp nhượng lối cho bóng đó lao vút qua chàng Chàng đoán không lầm, bóng đó sau khi lao qua chàng vẫn tiếp tục lao về phía Đàm Tất Khả và một tiếng quát the thé liền được bóng nhân ảnh đó phát ra:

- Súc sinh! Ta đã sống lại về đây để giết ngươi! Đỡ !

Vù … Chàng cũng quay lại, tung Lôi Công Trủy sấm sét quật vào Thẩm Nguyên:

- Thẩm Nguyên mau nạp mạng!

Véo… Bum…bum… Có tiếng kêu hoảng của Thẩm Nguyên vang lên:

- Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm ?

Cùng lúc đó là tiếng gào thất thanh của Đàm Tất Khả, Đàm Tất Hạ và Đàm Tất Vũ ba người:

- Mẫu thân?

- Là nội tổ? Nội tổ vẫn còn sống?

- Sao lại là mụ… Aàm! Aàm!

Thẩm Nguyên bật lùi, miệng ứa máu… Đàm Tất Khả vì quá bất ngờ trước sự xuất hiện của mẫu thân là mụ Phong Hỏa Xú Diện nên hầu như không kịp phản ứng, kết quả lão suýt bị mẫu thân lấy mạng Tình thế chợt biến chuyển thuận lợi, Hồ Thiếu Bạch biết ở phía Thạch Nhân vậy là đã có Dương Liễu Liễu kịp xuất hiện tiếp trợ. Còn ở phía này, dù không có mụ Phong Hỏa Xú Diện xen vào một mình chàng vẫn đâu sợ bọn Thẩm Nguyên và Gia Cát Quân năm người. Như vậy, chỉ cần chàng dốc toàn lực một phen, lo gì không có cơ hội trả thù cho thân phụ năm xưa bị Thẩm Nguyên, Đàm Tất Khả hạ sát Phấn khích, chàng định lao tiếp vào lão Thẩm Nguyên. Bất ngờ từ phía trên cao chợt có tiếng quát đầy uy lực vọng xuống:

- Dừng tay!

Chàng thập phần kinh ngạc vì không hiểu sao vừa nghe tiếng quát này hầu như bọn Thẩm Nguyên và Gia Cát Quân đều phải lo sợ, riu ríu tuân lệnh. Họ đều dừng tay và ngước mắt nhìn lên Chàng cũng nhìn Và chàng phải buộc miệng kêu:

- Hứa Vân Anh?

Nghe rõ ba chữ Hứa Vân Anh, mụ Phong Hỏa Xú Diện đã định không dừng tay cũng phải dừng Và mụ bật cười sằng sặc khi nhận ra người đứng trên cao kia quả nhiên chính là ả Hứa Vân Anh độ nào Vẫn tiếp tục cười mụ Phong Hỏa Xú Diện bất ngờ bật tung người lên cao, tìm cách lao đến chỗ Hứa Vân Anh đang đứng:

- Ngươi đến thật đúng lúc, ngươi đến thật quá đúng lúc! Hé …hé… Vút!

Hứa Vân Anh bỗng hất tay, lập tức có một ngọn phướn nhỏ xuất hiện, bay phần phật theo gió:

- Đây là mệnh lệnh của Cửu Trùng minh chủ, Đàm Tất Khả mau xuất thủ giết chết mụ kia Sắc mặt chợt biến đổi, Đàm Tất Khả bật quát:

- Tuân lệnh!

Vút!

Sau những việc lạ lùng, nào là Hứa Vân Bình vừa nghe tràng cười quái đản của Nhậm Thiên Hành liền bủn rủn tứ chi, nào là thanh âm và dường như tâm tính của họ Nhậm đã biến đổi, giờ là việc Đàm Tất Khả chợt hung hăng lạ sau khi nhìn thấy ngọn phướn được Hứa Vân Anh phất trên tay. Tất cả những việc đó khiến Hồ Thiếu Bạch động tâm Kinh nghi, chàng thử vận lực quát to:

- Lão bà bà hãy cẩn trọng!

Và chàng phải thất sắc khi thấy Hứa Vân Anh lại vung ngọn phướn nhỏ:

- Mọi người còn lại mau hiệp lực giết tiểu tử Cũng với những khuôn mặt chợt biến đổi, Thẩm Nguyên Đàm Tất Hạ, Đàm Tất Vũ, kể cả Gia Cát Quân đều hầm hầm lao vào Hồ Thiếu Bạch :

- Tiểu tử phải chết!

- Giết!

- Đỡ!

Lạ nhất là Thẩm Nguyên, lão vừa lao đến vừa ném một hoàn linh đan gì đó vào miệng:

- Hà …hà…! Ngươi phải chết! Hà …hà… Vù… Aøo! Aøo!

Cứ nhìn ngọn kình gần như có lại uy lực lúc đầu do Thẩm Nguyên đang cuồn cuộn quật ra, Hồ Thiếu Bạch cũng ngờ ngợ đoán ra thủ đoạn lợi hại khôn lường của nhân vật đứng sau lưng tất cả những chuyện lạ này Kinh hoàng, chàng bất ngờ dụng toàn lực lao vọt đi, không muốn dây dưa giao chiến với bọn người vừa bất ngờ biến tâm đổi tánh Vút!

Do thi triển khinh thân pháp với toàn bộ chân lực chàng lao nhanh đến nỗi ả Hứa Vân Anh cũng không thể nào ngờ Tuy vậy, chàng cũng phải có một thoáng khựng lại khi nghe có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện gào ti:

- Súc sinh ngươi …a….a… Ầm!

Rúng động toàn thân chàng lảo đảo lao đi thật nhanh hơn Vút!

Sau vài lượt điểm chân vào mặt đất, chàng đã đến chỗ Nhậm Thiên Hành đang giao đấu với Dương Liễu Liễu Xuất kỳ bất ý, chàng quật vào họ Nhậm một kình, miệng thì gọi Dương Liễu Liễu:

- Hãy chạy mau!

Vù… Bùng… Thấy Nhậm Thiên Hành chỉ lảo đảo chưa có dấu hiệu bị tổn hại nghiêm trọng, Dương Liễu Liễu bật thét với hữu chưởng quật ra:

- Nạp mạng!

Tuy nhiên tay nàng lập tức bị Hồ Thiếu Bạch khóa chặt. Chàng vừa lôi nàng đi vừa lập lại lời hối thúc:

- Hãy chạy mau! Chạy mau!

Vút! Vút!

Dương Liễu Liễu quá đỗi kinh nghi, cố hỏi một câu:

- Đã xảy ra chuyện gì? Còn lão bà bà đâu?

Chàng vẫn giữ nguyên vẻ khẩn trương:

- Đàm Tất Khả đã hạ thủ rồi. Còn chuyện gì xảy ra, hãy theo tại hạ khắc biết Chàng vẫn lôi nàng đi Đến lúc chàng đuổi kịp Tiểu Thúy và Thạch Nhân, chàng buông tay Dương Liễu Liễu. Thay vào đó, chàng đổi qua chộp vào Thạch Nhân, miệng gọi Dương Liễu Liễu:

- Chúng ta cần phải đi thật xa, chạy thật nhanh. Cô nương mau giúp Tiểu Thúy tỷ Rõ ý chàng, Dương Liễu Liễu lập tức tiếp lực cho Tiểu Thúy, cố chạy cho kịp chàng Vút!

Đến gần, nàng chợt lên tiếng:

- Gần đây có một nơi rất kín đáo, thiếu hiệp hãy để ta dẫn đường Chàng chậm lại, nhượng cho Dương Liễu Liễu đưa Tiểu Thúy chạy trước * * * Thoạt nhìn qua lòng động, nơi Dương Liễu Liễu vừa đưa mọi người vào, Hồ Thiếu Bạch phải bật thốt, không thể giấu được sự vui mừng:

- Thảo nào cô nương bảo có chỗ ẩn rất kín đáo. Hóa ra cô nương đã giải cứu cho lệnh tôn, dùng nơi này để che giấu người Vẫn còn dồn dập thở sau một lúc khá lâu thi triển khinh công, Dương Liễu Liễu đáp:

- Liễu Liễu này đâu dám nhận công của người. Tất cả đều nhờ Tra cô nương đây giúp cho, nếu không … Bấy giờ Hồ Thiếu Bạch mới ngờ ngợ nhận ra vị cô nương vẫn luôn ngồi cạnh Dương Thanh, chàng ngập ngừng:

- Nếu tại hạ nhớ không lầm, cô nương đây là… là người đã cùng xuất hiện với bọn Xuân Mai ở gần trang viện Thần Kiếm?

Dương Liễu Liễu do không biết rõ nguyên nhân khiến chàng ngập ngừng nàng nhanh miệng giải thích:

- Phụ thân của Tra cô nương chính là Thần Bút Tra Khuất. Vì Thần Bút bị Gia Cát Quân nghi kỵ, gán cho hai tiếng phản đồ, bấy lâu nay Tra cô nương luôn bị bọn Xuân Mai giám sát. Lần này Gia Cát Quân lại bị kẻ khác khống chế, nhân đó Tra cô nương mới có cơ hội giúp Liễu Liễu giải cứu gia phụ Vị cô nương họ Tra chớp mắt nhìn Hồ Thiếu Bạch :

- Nhờ gặp Thạch huynh là người từ tâm, Tra Ngọc này mới biết bấy lâu nay gia phụ vẫn được Tư Không thiếu hiệp kính trọng. Bỏ chỗ tối về chỗ sáng. Tra Ngọc không mong gì hơn được Tư Không thiếu hiệp dẫn đường tìm kiếm gia phụ liệu kế giải cứu Gia Cát công chúa. Mong Tư Không thiếu hiệp chớ khướt từ Chàng nghe mà dở khóc dở cười, nếu Tra Ngọc biết rõ những gì gần đây mới xảy ra, có lẽ… Thạch Nhân thấy chàng chậm đáp lời vội lên tiếng nói hộ cho Tra Ngọc:

- Thạch mỗ nhờ đi với bọn Xuân Mai khá lâu, vừa biết rõ cảnh ngộ Oan khiên của Tra Ngọc vừa có dịp cho Tra Ngọc biết khá nhiều về thiếu hiệp. Lời thỉnh cầu này xét ra cũng không hề quá đáng sao thiếu hiệp tỏ ra ngần ngại?

Hồ Thiếu Bạch lần lượt nhìn mọi người sự bình yên của mẫu thân, của Hứa Vân Bình và của Tiểu Thúy khiến chàng yên tâm lạ Chàng nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Trước hết tại hạ có vài điều muốn hỏi Tra cô nương cho minh bạch. Đầu tiên tại hạ hiện không còn mang họ Tư Không, tính danh hiện giờ là Hồ Thiếu Bạch. Thưở sinh thời, phụ thân cùng vang danh với lệnh tôn, được gọi là Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu Thạch Nhân bật à lên:



- Thảo nào mấy lúc gần đây, mỗ luôn nghe Nhậm Thiên Hành cật vấn hỏi Tiểu Thúy tỷ có phải là phu nhân của Thần Kiếm không? Thì ra đó là lệnh tôn và chúng bắt giữ Tiểu Thúy là để đối phó với thiếu hiệp Tra Ngọc cũng gật đầu:

- Chính Hứa cô nương đã đưa Tiểu Thúy tỷ về. Nhưng Tra Ngọc không ngờ Hứa cô nương lại có dụng mưu từ trước, và bây giờ kịp giải thoát cho Thiểu Thúy tỷ cùng lệnh đường Tư Không Huệ cũng bắt đầu nhìn Tra Ngọc bằng cái nhìn khác lạ và vẫn lặng thinh chờ Hồ Thiếu Bạch tiếp tục nói những gì cần nói:

Hồ Thiếu Bạch chợt liếc nhìn về phía Hứa Vân Bình sau đó mới quay qua nhìn trực diện Tra Ngọc:

- Vẫn còn nhiều vấn đề nữa, tại hạ mong cô nương bình tâm nghe cho rõ ngọn ngành. Trước hết lệnh tôn không hề là phản đồ vì mọi hành động của lệnh tôn đều tuân theo lệnh một người mà cô nương không thể không biết Và chàng tuần tự kể cho Tra Ngọc nghe tất cả những chuyện có liên quan đến Thần Bút Tra Khuất, liên quan đến kế khôi phục uy danh hiển hách thưở nào của nhà Gia Cát do Gia Cát Hiệp chủ xướng Không riêng gì Tra Ngọc, Dương Liễu Liễu và Thạch Nhân nhờ dịp này mới được nghe, và tất cả cùng sửng sốt, dường như không tin vào nhận định được xem là thiên lệch của Hồ Thiếu Bạch về tư cách và nhân phẩm của Tra Khuất và Gia Cát Hiệp Chàng cười buồn:

- Có Tiểu Thúy tỷ ở đây mọi người cứ hỏi xin đừng ngại. Để xem thực ý của Gia Cát Hiệp là gì và Gia Cát Hiệp đã ra lệnh cho Thần Bút Tra Khuất như thế nào?

Lần đầu tiên nghe Tiểu Thúy lên tiếng và cũng là lần đầu tiên Tra Ngọc được biết về mưu sâu kế hiểm của Gia Cát Hiệp được phụ thân nàng tậm tâm thực hiện. Vì những lời do Tiểu Thúy nói ra chỉ thừa nhận những nhận định của Hồ Thiếu Bạch trước đó Chàng bối rối trước nét mặt u ám của Tra Ngọc:

- Phàm là người. Điều cần nhất là phải quang minh lỗi lạc. Tại hạ có thể giấu cô nương sự thật này nhưng đâu thể giấu được lâu. Chi bằng tại hạ nói hết ra để tùy cô nương quyết định. Nếu cô nương vẫn tin và giữ nguyên lời thỉnh cầu vừa rồi, được, tại hạ sẽ hứa đưa cô nương tìm lệnh tôn. Chỉ mong lệnh tôn đừng nghĩ tại hạ dùng cô nương như một thủ đoạn để uy hiếp chính lệnh tôn Vẫn với sắc mặt thiểu não và buồn thảm như thưở nào, Tra Ngọc ngồi lặng im như pho tượng, không một lời nào nữa bật thoát ra từ đôi môi xinh xắn kia Thấy vậy, chính Thạch Nhân là người lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề:

- Hồ thiếu hiệp! Còn tam tiểu thư khi nào thiếu hiệp mới giải khai huyệt đạo?

Chàng đưa mắt nhìn mọi người nói cho họ nghe những nghi vấn có liên quan đến tất cả việc lạ vừa xảy ra:

- Tại hạ nghĩ, Cửu Cửu Quái Thư Sinh đã dùng dược vật hoặc loại công phu tà môn nào đó làm cho bọn Nhậm Thiên Hành cùng bị mê hoặc phải tuân theo sự sai xử của y. Chưa hết, ngoài Hứa cô nương bất ngờ có bản lĩnh vượt trội, việc Thẩm Nguyên chỉ cần dùng một hoàn linh đan cũng làm cho chân nguyên cấp thời khôi phục, khiến tại hạ không thể không nghĩ đến Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương Ngừng lời một lúc chàng nói tiếp:

- Và nó chính là loại dược lực có diệu dụng tương tự Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương, tại hạ nghĩ, vào lúc này có lẽ toàn bộ công phu của Hứa cô nương đã hoàn toàn biến mất. Tại hạ chậm giải khai huyệt đạo là ngại Hứa cô nương khi tỉnh lại sẽ không chịu nổi đả kích quá thảm này Dương Liễu Liễu mở tròn hai mắt với thái độ hoài nghi:

- Cửu Cửu Quái Thư Sinh? Trên giang hồ thật sự có một nhân vật như vậy sao?

Bản lĩnh của nhân vật này thế nào? Tại sao y dễ dàng khuất phục sau đó khống chế và điều động những nhân vật mà ai ai cũng biết bản lĩnh công phu vào hàng thượng đỉnh?

Hồ Thiếu Bạch thở dài định giải thích, bất ngờ Hứa Vân Bình cựa mình tự tỉnh lại:

- Ôi chao! Điều gì đã xảy ra thế này. Ồ! Thạch nhị huynh, Tra Ngọc! Lại còn có Thúy tỷ tỷ và Tư Không huynh nữa? Sao mọi người lại nhìn ta?

Thạch Nhân lo ngại hỏi thăm dò:

- Tiểu thư cảm thấy toàn thân ra sao? Kinh mạch và chân lực có ổn không?

Phát hiện Hứa Vân Bình hoặc là không hiểu tại sao Thạch Nhân hỏi như vậy, hoặc có hiểu nhưng là hiểu rất mơ hồ đến độ không thể tin tại sao có câu hỏi này.

Hồ Thiếu Bạch đột ngột lên tiếng:

- Hứa muội! Ta …! Ta có thể xem qua kinh mạch của muội được không?

Hứa Vân Bình biến sắc:

- Vậy tất cả đều là sự thật? Lão quái … lão quái không hề dối gạt khi nói… Chàng động tâm:



- Lão Quái nào? Là Cửu Cửu Quái Thư Sinh? Lão nói gì với muội? Phải chăng lão nói cho muội biết trước chuyện sẽ thoát lực nếu muội cam tâm dùng những hoàn linh dược của lão?

Hứa Vân Bình bỗng chùng giọng xuống:

- Vậy là Tư Không huynh đã biết tất cả? Đó là lỗi của muội. Muội chỉ muốn báo thù cho Tư Không huynh vì muội nghĩ huynh đã chết sau lần muội vô tình làm cho khí giới có ám tàng hỏa khí của Thần Bút phát nổ. A …! Tất cả là do muội tự chuốc họa Hồ Thiếu Bạch cũng chùng người xuống:

- Phần ta, ta cũng nghĩ muội đã chết cho dù ta không muốn nghĩ đến điều đó chút nào. Hóa ra chính lão Cửu Cửu Quái Thư Sinh cứu muội?

Hứa Vân Bình có một thoáng ngập ngừng trước khi đáp lời:

- Không phải lão cứu muội! Sau khi biết chắc vẫn sống, tình cờ gặp lão đang kiếm tìm gì đó ở Thần Kiếm trang viện. Muội đã bắt chuyện với lão. Muội đã tự chuốc lấy họa và muội không còn muốn làm tay sai cho lão nữa. Có lẽ biết rõ ý muội, lão đã làm cho hậu quả này đến sớm hơn bằng Thất Tán Âm Công Hồ Thiếu Bạch dần dà hiểu rõ mọi thủ đoạn khống chế người của Cửu Cửu Quái Thư Sinh. Chàng lập tức nói ra cho mọi người nghe:

- Gọi là là Quái vì đây là một nhân vật có trí thông minh quái lạ và cũng có tính khí kỳ quái. Để thu phục hoặc để cưỡng ép một nhân vật nào đó phải nghe theo lão, chính lão đã bỏ công tìm tòi và dò xét những nhược điểm của nhân vật đó. Sau khi buộc được nhân vật đó phải nghe theo, để nhân vật đó biến thành công cụ đắc lực giúp lão thục hiện những loại linh dược cũng hết sức quái lạ khiến nhân vật đó chợt có võ công thâm hậu vượt tiến bất ngờ. Và sau cùng để những nhân vật công cụ đó không có cách nào phản lại, Thất Tán Aâm Công chính là thủ đoạn cuối cùng của lão, giúp lão trừng phạt những ai dám phản lại lão như Hứa cô nương đây Thở dài chàng đưa mắt nhìn Dương Liễu Liễu:

- Nếu cô nương đã xuất hiện ngay từ đầu, có lẽ cô nương cũng biết lão Quái dùng thủ đoạn gì để gây bất lợi cho tại hạ. Công phu Hỗn Nguyên đã lâu tuy rằng do Kim Tiền – Ngân Bào nhị bang lưu giữ nhưng lão Quái không hiểu nguyên ủy đã xui Hứa Vân Thông và người khác giả làm lệnh tôn bảo tại hạ phải giao hoàn. A …! Đó là yếu điểm duy nhất của tại hạ bị lão Quái lợi dụng?

Hứa Vân Bình bỗng thở dài:

- Tệ nhị huynh Hứa Vân Thông không ngờ càng lúc càng u mê, bị người lợi dụng mà không hay biết. Thật ra công phu Hỗn Nguyên bấy lâu nay vẫn là vật vô dụng trong tay bổn bang Kim Tiền. Có lẽ đó là nguyên gia tổ đã có lời trao tặng cho Tư Không huynh Tư Không Huệ bỗng chạm tay vào Hứa Vân Bình :

- Nghe tiểu thư nói như thế, là mẫu thân như ta đây cũng phải cảm kích. Mà này, tệ nhi không còn là Tư Không Bạch nữa, tính danh thật chính là Hồ Thiếu Bạch Hứa Vân Bình chớp mắt:

- Hồ Thiếu Bạch? Vậy huynh là di tử của Thần kiếm Hồ Thiếu Thu?

Chàng chưa kịp đáp chợt nghe Dương Liễu Liễu buộc miệng:

- Công phu Hỗn Nguyên đích thực thuộc về Hồ thiếu hiệp, lão Quái bỗng giở thủ đoạn này, thật ra lão định lừa ai? Hứa – Dương hai nhà dù muốn cũng đâu có tư cách gì hỏi lại vật đã trao tặng cho thiếu hiệp. Lạ thật!

Dương Liễu Liễu đột nhiên chấm dứt câu nói bằng hai chữ “lạ thật” hầu như không phải hợp lắm với nghi vấn đang hỏi Động tâm Hồ Thiếu Bạch chợt ngưng thần nghe ngóng. Và cũng bất ngờ như vậy, chàng vụt đứng lên:

- Không biết bọn Thẩm Nguyên có đuổi theo hay không? Tại hạ muốn ra ngoài xem thử Dương Liễu Liễu cũng đứng lên:

- Chờ đã! Liễu Liễu cũng muốn xem qua tình hình ở bên ngoài một chút Ngấm ngầm kinh ngạc trước thái độ kỳ lạ của nàng, chàng gật đầu tán thành và cũng nàng dùng khinh thân pháp lao ra Chàng càng thêm kinh ngạc khi nhận ra lần này khinh thân pháp của nàng không thua kém chàng bao nhiêu, chàng định hỏi cho rõ nguyên nhân, bỗng nghe Dương Liễu Liễu thì thầm:

- Thiếu hiệp bỗng nảy ý đi ra phải chăng có phát hiện đáng ngờ?

Chàng thì thào đáp lại:

- Có lẽ cũng giống cô nương, tại hạ nghe như có người vừa lẻn bỏ đi Nàng lắc đầu:

- Nhân vật đó có thân thủ rất cao minh, Liễu Liễu ắt sẽ không phát hiện nếu không tình cờ nhìn thấy có một vật mờ di động trên vách đá. Có lẽ đó là bóng của nhân vật đó bị ánh dương quang chiếu in vào vách đá Chàng phần nào vỡ lẽ. Hóa ra bản thân công lực của nàng tuy có tăng cao nhưng vẫn chưa đạt mức thượng thừa như chàng vừa nghi ngờ Định nói cho nàng biết những ý nghĩ đó, bất chợt chàng tăng cao cước lực Vút!

Kinh nghi Liễu Liễu cố bám theo:

- Thiếu hiệp lại phát hiện điều gì?

Chàng dừng lại, thoáng bâng khuâng:

- Thì ra là y? Sao y như muốn tránh, không muốn gặp ta?

Liễu Liễu lúc đó cũng nhìn thấy một bóng nhân ảnh vừa kịp khuất sau một cánh rừng:

- Là ai vậy?

Chàng trầm ngâm một lúc, sau mới nói:

- Tại hạ hiểu rồi. Đó là cung chủ Bắc Băng Cung. Dường như y đang muốn đưa chúng ta đến một địa điểm nào đó. Còn nguyên nhân tại sao, sau này tại hạ sẽ giải thích. Đã thế, cô nương hãy tiếp tục đuổi theo y. tại hạ quay lại căn dặn mọi người, sau đó sẽ lập tức theo chân Liễu Liễu nghe nói đó là cung chủ Bắc Băng Cung, vì háo hức muốn biết đó là nhân vật thế nào nên lập tức đáp ứng:

- Được! Muội sẽ dùng ám ký lưu lại cho huynh dễ đuổi theo bảo trọng Vút!

Câu nói của nàng khiến Hồ Thiếu Bạch có một thoáng ngẩn người, quên cả việc phải quay lại như vừa nói. Vì…. Liễu liễu vừa vô tình có lời xưng hô không như trước, có nghĩa là… vội xua đi những ý nghĩa rất có thể đơn thuần chỉ là tưởng tượng đó, Hồ Thiếu Bạch trở lại thực tại, quay lại chỗ mọi người Vút !

Sau khi cho họ biết điều gì vừa phát hiện, chàng nhìn Thạch Nhân:

- Cung chủ Bắc Băng Cung đã lẻn nghe tất cả. Rất có thể y đã nhận ra chuyện lầm lẫn lúc trước. Do đó, tại hạ nghĩ cần phải đuổi theo y để làm sáng tỏ hơn. Mọi việc ở đây nhờ Thạch huynh lo lắng cho Thạch Nhân gật đầu:

- Thiếp hiệp nói đúng. Rất có thể Vũ Văn Bắc Hóa đã nghĩ lại và lần này nhất định y sẽ không dễ gì bị lầm mưu lão Quái. Oán cừu nên giải không nên kết, thiếu hiệp cần phải làm như vậy. Đi đi! Mọi việc ở đây mỗ sẽ lo chu tất Chàng vừa quay qua thân mẫu nhưng chưa kịp nói lời từ biệt, bỗng nghe Tra Ngọc bất ngờ lên tiếng:



- Hồ thiếu hiệp! Tra Ngọc đã thông suốt rồi. Lời thỉnh cầu lúc nãy, mong thiếu hiệp đáp ứng cho Chàng thoáng giật mình. Nhưng kịp nghĩ lại chàng mỉm cười khích lệ:

- Được! Tại hạ đã hứa, tất phải giúp cô nương. Hy vọng rằng lần này lệnh tôn sẽ nghe theo lẽ phải. Tại hạ không muốn đối đầu với lệnh tôn và càng không muốn đối đầu với Gia Cát Hiệp Tư Không Huệ cũng mỉm cười:

- Hài tử càng lúc càng có tính tình quả đoán như thân phụ. Hay lắm, nếu có thể đổi thù thành bằng hữu, mẫu thân tin chắc dưới cửu tuyền, phụ thân hài tử càng thêm mãi nguyện. Hài tử mau đi đi. Chớ nên bận lòng vì mẫu thân Vòng tay thi lễ khắp lượt, chàng nhẹ nhàng cầm tay Tra Ngọc:

- Chúng ta đi!

Tra Ngọc vừa gật đầu, Hồ Thiếu Bạch lập tức đưa nàng đi!

Vút!
Tài sản của anhhe1281

  #39  
Old 24-04-2008, 08:31 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 35

Cửu Cửu Quái Thư Sinh

Vút! Vút !

Cũng với hai bóng nhân ảnh vừa xuất hiện ngáng đường. Hồ Thiếu Bạch bỗng tỏ ra phẫn nộ khi nghe một trong hai bóng nhân ảnh đó quát lên những lời lẽ hồ đồ đúng như chàng đã đoán trước:

- Tiểu tử đê tiện! Từ lúc nào ngươi biết dùng thủ đoạn của bọn tà ma, cố tình bắt giữ Ngọc nhi để uy hiếp Tra Khuất ta?

Đến Tra Ngọc cũng không ngờ có diễn biến này. Vì muốn minh oan cho Hồ Thiếu Bạch nàng bỗng giật tay ra khỏi chàng, chạy đến chỗ Tra Khuất:

- Phụ thân … Biết rõ đây chỉ là chuyên hiểu lầm và dường như cũng biết Tra Ngọc có hành động đó cũng chỉ để giúp chàng, do đó, chàng đã cố tình để Tra Ngọc chạy đi Nào ngờ, họa vô đơn chí, Gia Cát Hiệp vụt cười lớn:

- Vậy là cơ hội để uy hiếp người của ngươi đã không còn nữa. Mạng của ngươi phen này là hỏng thật rồi. Tiếp chiêu! Ha …ha… Vù… Vừa chạy đến chỗ phụ thân, phát hiện thái độ của Gia Cát Hiệp như vậy, Tra Ngọc hốt hoảng kêu lớn:

- Vương gia lầm rồi. Không phải như vương gia nghĩ. Đó là… Bị rơi vào tình thế chẳng đặng đừng, Hồ Thiếu Bạch vừa phát chiêu vừa quát gọi:

- Hãy chờ nghe tại hạ giải thích. Dừng tay nào.

Vù … Aàm !

Tra khuất lập tức kéo Tra Ngọc ra xa, hai mắt vẫn dán vào trận đấu vừa xảy ra quá nhanh Gia Cát Hiệp sa sầm nét mặt:

- Muốn bổn vương dừng tay ư ? Rất dễ! Ngươi cứ nạp mạng là xong! Đỡ!

Vù … Vẫn không có ý định giao đấu, Hồ Thiếu Bạch lập tức di hình hoán vị Vút !

Chàng há miệng hô hoán:

- Sao các hạ không cho tại hạ cơ hội giải thích?

Gia Cát Hiệp gầm vang:

- Đây là cơ hội của ngươi. Thượng Nguyên Chỉ, đỡ!

Viu… Chỉ pháp Thượng Nguyên được Gia Cát Hiệp phát xạ cực nhanh. Và chàng hiểu tại sao lần trước trên tàng cây Gia Cát Hiệp dễ dàng cách không điểm huyệt, khống chế Dư Hoàng Sợ uy lực sẽ rất lợi hại của ngọn chỉ kình này, không cho chàng kịp thoát đi, Hồ Thiếu Bạch một lần nữa phải phát kình:

- Đây là các hạ buộc tại hạ phải ra tay. Xem chưởng!

Vù … Aàm !

Nhân lúc chấn kình còn vang dội, Hồ Thiếu Bạch bỗng gọi Tra Ngọc:

- Tra cô nương mau tìm cách giúp tại hạ. Đừng quên những gì tại hạ đã thố lộ cho cô nương nghe Gia Cát Hiệp chợt động thân lao đến:

- Ngươi còn trông chờ có người giúp nữa sao? Hãy đỡ !

Vù… Động nộ vì cứ bị dồn ép mãi, chàng bắt đầu gầm vang:

- Xem Hỗn Nguyên công phu đây!

Vù … Aàm!

Gia Cát Hiệp bị chấn động, điều đó làm cho nộ khí của Gia Cát Hiệp tuôn tràn, toát ra trên nét mặt:

- Công phu khá lắm! Nhưng đến lượt ngươi cũng phải nếm thử lợi hại của công phu Thượng Nguyên. Đỡ !

Vù… Nhìn ngọn kình của Gia Cát Hiệp vừa xuất hiện đã bắt đầu cuộn xoáy như một cơn bão khí tràn về, Hồ Thiếu Bạch nâng cao song thủ:

- Lôi Công chưởng! Đỡ!

Aøo !

Aàm !

Gia Cát Hiệp bất ngờ bật vút lên cao và từ bên trên y quật xuống một kình nặng như một quả núi:

- Thượng Nguyên Hãm Địa!

Aøo…ào… Kinh tâm, Hồ Thiếu Bạch lập tức lấy Lôi Công Trủy ra:

- Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm đệ nhất chiêu! Hãy đỡ!

Véo … Bum …bum… Chấn kình làm cho thân hình Gia Cát Hiệp tha hồ đảo lộn trên không. Và như thần long hý thuỷ, sau khi đảo một vòng rộng, Gia Cát Hiệp từ trên lao vụt xuống Hồ Thiếu Bạch:

- Thượng Nguyên Trùng Trùng! Đỡ!

Aøo …ào … Chính lúc này, bất chợt có tiếng Tra Khuất cố tình gọi lớn:

- Nguy rồi! Vương gia, lệnh muội đã gặp nguy rồi!

Thân hình của Gia Cát Hiệp thoáng một sát na khựng lại Cũng nghe rõ tiếng hô hoán của Tra Khuất, Hồ Thiếu Bạch nhân cơ hội một thoáng dừng tay của Gia Cát Hiệp, thi triển Thất Bộ Thiên Tinh lao ra ngoài, vượt khỏi tầm uy lực của chưởng Thượng Nguyên Trùng Trùng do Gia Cát Hiệp sau đó quật xuống Vút !

Chưởng của Gia Cát Hiệp chạm vào đất Aàm !

Bằng thân thủ lợi hại, Gia Cát Hiệp nương theo phản kình vừa dội lên, đảo người bay về phía Tra Khuất Vừa hạ thân xuống, Gia Cát Hiệp vội hỏi lão Tra:

- Chuyện gì nguy?

Hồ Thiếu Bạch cũng đưa mắt nhìn lão Tra đang thì thầm bẩm báo, chợt chàng nhìn thấy Tra Ngọc đang nháy mắt với chàng Hiểu ý, chàng nhẹ gật đầu, đồng thời cũng lẳng lặng lao đi Vút !

Càng nghe Gia Cát Hiệp càng thất sắc. Sau cùng Gia Cát Hiệp quắc mắt nhìn Tra Ngọc:

- Hoàn toàn đúng như ngươi nói?

Tra Ngọc vừa gật đâu, Gia Cát Hiệp lập tức lao đi:

- Đi! Bổn vương phải tự tay trừng trị bọn to gan lớn mật đó! Hừ !

Tra Khuất vội lôi Tra Ngọc chạy theo và Tra Ngọc kịp thời lên tiếng gọi Gia Cát Hiệp quay lại:

- Vương gia đi không đúng hướng rồi. Tiểu nữ biết rõ phải tìm công chúa ở đâu Gia Cát Hiệp quay lại giận dữ bảo Tra Ngọc:

- Sao ngươi không nói sớm? Hừ ! giờ phải đi theo hướng nào?

Tra Ngọc sợ hãi, đáp lí nhí:

- Phụng Hoàng Sơn, Thần Kiếm trang viện Gia Cát Hiệp lập tức lao đi:

- Vậy thì đi!

Vút !

Tra Ngọc nhờ có phụ thân đi một bên tiếp lực, không bao lâu cũng đuổi kịp Gia Cát Hiệp vì Gia Cát Hiệp vẫn chưa thông tỏ đường đi đến Phụng Hoàng Sơn. Họ cùng đi, lần này là có Tra Khuất dẫn đường * * * Càng lúc càng lấy làm lạ, có thể nói dường như Hồ Thiếu Bạch càng về sau càng không cần nhìn vào những ám ký do Liễu Liễu lưu lại bởi chàng có thể đoán biết phải chạy về phía nào và đâu là đích phải đến Sau cùng, dù mọi việc chàng đoán đều đúng chàng vẫn kinh ngạc tột độ khi thấy ám ký cuối cùng của Liễu Liễu có gì thêm hai chữ Thần Kiếm Không còn hồ nghi gì nữa. Vũ Văn Bắc Hóa cố tình dẫn chàng qua Liễu Liễu đến Thần Kiếm trang viện Nhưng tại sao Vũ Văn Bắc Hóa muốn đi đến đây? Phải chăng đây là địa điểm thích hợp để Vũ Văn Bắc Hóa dùng công phu Vô Nguyên ấn chứng võ học với chàng là người kế thừa di học Hỗn Nguyên? Quái lạ?

Vì đã từng đến nơi này, Hồ Thiếu Bạch lập tức theo lối tắt hy vọng kịp đến cùng lúc với Liễu Liễu Vút !

Bất ngờ chàng nghe gai khắp người khi ở phía trước bỗng có tiếng quát uy mãnh vang lên:

- Nhậm Thiên Hành! Ngươi còn chưa biết tội ư? Đừng tưởng với lũ người đã bị mê hoặc này thì có thể giúp ngươi thoát nạn, hãy xem oai lực của võ học Vô Nguyên Aàm! Aàm! Aàm!

Chàng không ngờ ở tại Thần Kiếm trang viện này chàng lại tình cờ chạm trán với bọn Nhậm Thiên Hành. Không lẽ đây là chỗ lưu ngụ tạm thời gần đây nhất của Cửu Cửu Quái Thư Sinh? Hoặc giả Cửu Cửu Quái Thư Sinh vì mối hận thưở nào với phụ thân chàng, cố tình tìm đến Thần Kiếm trang viện để nghĩ cách rửa hận? Kinh nghi, chàng thoáng dừng lại ngẫm nghĩ Đúng lúc đó, bỗng có tiếng thét phẫn nộ của Liễu Liễu vang lên:

- Hạng đại nghịch bất đạo như lão đến mẫu thân cũng bị lão hãm hại. Hãy xem ta thay trời hành đạo. Đỡ!

Aàm! Aàm!

Vậy là Liễu Liễu cũng phải xuất đầu lộ diện. Và nàng như đang muốn báo thù cho mụ Phong Hỏa Xú Diện, quyết diệt trừ kẻ có hành vi đại nghịch bất đạo là lão Đàm Tất Khả Sau một thoáng ngẫm nghĩ. Hồ Thiếu Bạch bỗng đổi ý. Chàng chưa muốn đến tiếp ứng Liễu Liễu ngay bây giờ. Quay người lại, chàng lao về phía chân núi Phụng Hoàng Sơn Đây là chỗ loạn thạch tuôn đổ, nơi trước kia vì Hứa Vân Bình vô tình chạm vào cơ quan làm cho hỏa khí trong thân bút của Tra Khuất phát nổ, phá vỡ nguyên một động thất, Hồ Thiếu Bạch khom người chui vào một khe đá hẹp, cố tình không gây ra bất kỳ tiếng động nào Với võ công bay giờ hoàn toàn khác trước, ngay khi chui qua khe đá hẹp, nhờ có mục lực tinh tường, chàng lần lượt bước vòng qua những khối đá rơi ngổn ngang. Vẫn không một tiếng động nào bị chàng vô tình tạo ra Đây là địa đạo, nơi trước kia chàng tình cờ tìm thấy Tra Khuất ẩn nấp vì sợ Gia Cát Quân phát hiện. Chàng đề khí, bước nhẹ chân vào Sau khi lách qua một loạt những khe đá hẹp kế tiếp, chàng dừng lại hồ nghi nhìn phiến đá che kín địa đạo Phiến đá vẫn y nguyên, vẫn không xê dịch chút nào kể từ khi chàng cùng Hứa Vân Bình lăn vào đậy lại Chàng cau mày, nheo mắt tìm kiếm xung quanh. Dường như lần này vì nghĩ sai nên chàng đang tiến hành một việc vô ích?

Thôi việc đề khí, chàng tiến đến lăn phiến đá qua một bên Cạch … Tiếng đá lăn gây thành tiếng động khô khan khiến chàng cũng phải giật mình nghi ngại Vội ngưng thần nghe ngóng, sau đó, vì không phát hiện điều gì khả nghi, chàng thở phào và lách người bước qua nơi phiến đá vừa để lộ Xung quanh vẫn tối đen không gian vẫn tĩnh lặng, cho thấy nỗi lo sợ của chàng là có phần quá đáng Thoăn thoắt bước xuống theo địa đạo, chàng tiến vào gian thạch thất, nơi trước kia Tra Khuất đã phát động cơ quan, giam hãm chàng và Hứa Vân Bình cùng mọi người theo chân Tuy có sợ địa đạo bất ngờ đóng lại, nhưng Hồ Thiếu Bạch kịp nhớ ra, muốn phát động cơ quan cần phải có tấm linh vị đặt vào đúng vị trí trên chỗ thờ tự. Tấm linh vị không còn nữa dù có muốn phát động cơ quan để đóng chặt địa đạo cũng không thể nào thực hiện, nói gì đến ai cũng muốn làm như vậy để giam chàng Yên tâm, chàng xạ mục lực nhìn thật chậm, thật kỹ khắp nơi trong thạch thất Bất ngờ, có một tiếng động khẽ bỗng vang lên Cạch … Đưa mắt nhìn về hướng có phát ra tiếng động, chàng thở phào vì nhận ra đó chỉ là mảnh vỡ bỗng long ra từ vách thạch thất Boong … Lại một tiếng động khác vang lên lần này rõ hơn và hoàn toàn không bình thường chút nào Động tâm chàng lao người về phía có lối dẫn vào gian thạch thất Vút !

Đã muộn!

Aàm !

Cơ quan chợt phát động, lối dẫn vào gian thạch thất bất ngờ bị phong bế Không thể nghĩ đây là điều ngẫu nhiên chàng đưa mắt nhìn quanh và lên tiếng:

- Ai?

Chỉ có thanh âm của chính chàng vang dội lại từ bốn phía bức vách thạch thất kín mít Càng thêm hồ nghi chàng quát:

- Đã đến đây, sao tôn giá không đường đường xuất hiện, cùng Hồ Thiếu Bạch này đối diện?

Lần này thì có thanh âm hồi đáp và đó chỉ là tiếng kêu kinh ngạc:

- Ngươi là Hồ Thiếu Bạch?

Thanh âm bị bốn bức vách kín mít phản hồi liên tục làm cho chàng khó nhận biết đó là thanh âm của ai, phát ra từ phía nào?

Chàng cố tình hỏi tiếp:

- Tôn giá là ai?

Thật bất ngờ từ bốn bức vách cùng vang lên một tràng cười đắc ý:

- Ngươi là Hồ Thiếu Bạch? Ta gặp may đến thế sao? May thật đấy. Ha …ha… Chàng vụt hiểu. Và lần này chàng vận lực quát lớn, cố át tràng cười kia:

- Cửu Cửu Quái Thư Sinh? Chắc chắn là lão. Hãy xuất đầu lộ diện may, nếu lão muốn giết ta để rửa mối hận thưở nào do tiên phụ gây ra cho lão Đáp lại chỉ là một lời mai mỉa:

- Hồ Thiếu Thu đã chết ! Y chết vì bị ta xúc xiểm họ Thẩm và họ Đàm. Mối hận xưa ta đã rửa rồi. Cần gì ta phải giết ngươi trong khi ngươi là mẫu người thích hợp nhất ta đang cần đến?

Chàng thất sắc:

- Lão muốn biến ta thành công cụ của lão? Không bao giờ!

- Đừng nóng vội, tiểu tử. Rồi chính ngươi cũng phải tự nguyện thôi nếu nghe ta giải thích Chàng cố trấn tĩnh:

- Lão không bao giờ toại nguyện. Lão phải biết vì lão đã dùng thủ đoạn mê hoặc Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành, hậu nhân của Vô Nguyên, Thượng Nguyên sẽ không buông tha lão. Trước mắt đã có cung chủ Bắc Băng Cung tìm đến rồi

- Gã Vũ Văn Bắc Hóa đó ư? Ngươi yên tâm, Nhậm Thiên Hành là kẻ rất ngoan ngoãn. Do y luôn như vậy nên ta đã dốc lực tài bồi cho y. Chẳng phải vài năm trước đây, vì nghe lời ta, y đã thản nhiên hạ độc thủ chính sư phụ y đó sao? Bây giờ sẽ đến lượt gã Vũ Văn Bắc Hóa đó. Rồi ngươi xem, một tay ta sẽ xoay chuyển càn khôn, Tam Nguyên Tam Hóa là gì rồi cũng phải tuân theo sự sai khiến của ta. Ha …ha… Chàng phẫn nộ, không ngờ Nhậm Thiên Hành từ lâu đã là người chấp hành mệnh lệnh quá ư tàn nhẫn của lão quái vật này Định quát mắng cho hả tức, chàng nghĩ lại nên thôi Thay vào đó, chàng vờ hỏi lão:

- Lão muốn độc bá võ lâm? Tại sao lão luôn thiên phương bách kế hết xúc xiểm người này lại hại người khác?

Và chàng phải bất ngờ khi nghe lão giải thích một cách thản nhiên:

- Ta đâu chỉ muốn độc bá võ lâm. Ta còn muốn thay cả trời hành đạo nữa. Ngươi nghĩ xem, lòng người lúc này ai ai cũng đầy tham vọng, bọn thường nhân có tham vọng của bọn thường nhân, giới võ lâm cũng có tham vọng riêng của giới võ lâm. Mọi người hầu như quên hết bốn chữ luân thường đạo lý. Tại sao ta không thay trời hành đạo, quét sạch lũ gian tà ra khỏi nơi đã sinh ra chúng? Và đó là điều ta đang thực hiện Chàng rúng động:

- Lão hóa cuồng rồi. Chính những hành vi của lão càng làm cho luân thường đạo lý thêm bị chà đạp. Người của lão nhẫn tâm sát hại chính đấng sinh thành ra họ, huynh đệ tương tàn, đệ tử thí sư. Đó là hành vi thế thiên hành đạo sao?

- Hừ! Ngươi biết gì mà nói? Dùng ác để diệt ác, sau đó chính lũ ác nhân này sẽ bị ta loại bỏ. Đến lúc đó, chẳng phải bao nhiêu kẻ gian tà đều bị một mình ta xóa sạch đó sao? Ha …ha…! Sẽ không còn những tranh chấp như đã xảy ra cho Tam Nguyên Tam Hóa, như đã xảy ra cho Tuyết Hoa Phong Nguyệt, và vẫn xảy ra giữa các võ phái trên giang hồ. Ha…ha…

- Lão đã cuồng tâm rồi. Chính trí thông minh thiên phú của lão làm cho lão biến tâm. Lão đang là một ác nhân sao lão không hủy diệt chính lão?

Hồ Thiếu Bạch đã khích nộ lão.

- Câm! Hạng ấu trĩ như ngươi có tư cách gì bình phẩm những hành vi của ta?

Được! Đã vậy ta phải giết ngươi trước. Bằng không, sau này còn có ai ngưỡng mộ ta, khâm phục ta? Xem đây!

Xì …xì….

Với mục lực tinh tường, chàng phát hiện một lỗ thủng nhỏ ở đâu đó trên trần động đang có một luồng sương vụ mờ trắng được lão bắn ra Biết đó là chất độc, chàng tương kế tựu kế vờ lảo đảo, sau đó ho sặc sụa Luồng sương vụ vẫn tiếp tục tuôn vào, càng lúc càng ngập tràn khắp nơi trong gian thạch thất Bế khí, chàng từ từ khuỵu xuống nằm nghiêng người qua một bên, mắt vẫn thao láo nhìn vào lỗ thủng nọ Xì …xì… Được một lúc lâu, làn sương vụ đột ngột ngừng xuất hiện. Thay cho tiếng xì xì đều đều vẫn vang lên, chàng nghe lão quái lẩm bẩm:

- Ngươi là kẻ đầu tiên được ta hóa kiếp bằng Hóa Kiếp Tiêu Hồn Vụ. Phải nói là ngươi có phúc phận hơn người Chàng tái mặt, lẳng lặng dịch chuyển lui vào phần gầm của nơi thờ tự. Vì với lời nói vừa nghe, chàng muốn giả vờ thế nào cũng được nhưng để tự biến thành một bộ hài cốt cho phù hợp với năm chữ Hóa Kiếp Tiêu Hồn Vụ, đó là chuyện tuyệt đối chàng không thể giả vờ. Do vậy, nếu để lão nhìn thấy chàng vẫn nguyên vẹn thân thể, lão làm sao dám phát động cơ quan để tiến vào và vô tình tạo cơ hội cho chàng Rất tiếc, chàng đã quá chủ quan. Dường như lão đã bỏ đi và không cần nhìn lại kết quả vừa ban cho chàng. Lão qua tin tưởng vào độc chất Hóa Kiếp Tiêu Hồn Vụ.

Nhưng lão đâu biết Hồ Thiếu Bạch sau khi tình cờ nuốt phải Sâm Vương Vạn Niên, chàng kể như có tấm thân bách độc bất xâm Chờ một lúc thật lâu, chàng lại chui ra từ chỗ nấp Và không khó khăn gì trong việc tìm kiếm lỗ thủng lúc nãy được lão phun độc chất vào Dùng Lôi Công Trủy, chàng nhẹ nhàng xoáy to lỗ thủng nọ Lỗ thủng to dần, và từng phiến đá được chàng nhẹ nhàng gỡ ra, tạo một lối thoát thân không thể ngờ là có Chàng nhẹ nhàng chui lên. Và đây là lần đầu tiên chàng được ung dung đi lại, nhìn ngắm khắp chỗ mà nhiều năm trước song thân chàng từng lưu ngụ Chàng không tìm thấy lão quái, đổi lại chàng tìm thấy những người và những vật mà chàng không ngờ là có ở đây, đồng thời lại dễ tìm đến vậy.
Tài sản của anhhe1281

  #40  
Old 24-04-2008, 08:33 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Kết

Tam Nguyên Tam Hóa

Bên ngoài trang viện, một bầu sát khí đã xuất hiện, đầu tiên là từ ngọn phướn nhỏ đang được Hứa Vân Anh cầm trên tay cứ luôn phất lên phần phật. Sau đó, do ma lực kỳ quái từ ngọn phướn, bầu sát khí như dấu chân tử thần cứ xiết dần vào Dương Liễu Liễu, đang bị Thẩm Nguyên hợp lực với phụ tử Đàm Tất Khả ba người dồn vào tử địa Cạnh đó, là một Gia Cát Hiệp càng lúc càng lâm vào cảnh khó xử khi cứ bị Gia Cát Quân dốc toàn lực giao đấu vì không còn nhận ra huynh đệ. Tương tự dù không phải là khó xử nhưng xem ra một Vũ Văn Bắc Hóa vẫn không ngăn nổi thần lực vượt trội của Nhậm Thiên Hành và còn có Tôn Qúy thi thoảng ra tay hiệp lực Sau cùng, nơi xuất phát sát khí dày đặc nhất lại là nơi không có liên quan gì đến trận thư hùng không cân sức kia. Ởđó, một lão văn nhân đang ung dung đưa mắt nhìn từ trận đấu này qua trận đấu khác như một người đang thưởng lãm cảnh mỹ quan bất ngờ có Và như muốn chứng minh bản thân đang là người vô tình mục kích, cũng là người biết thưởng thức những điều hay đẹp, lão văn nhân gày gò nọ thỉnh thoảng buột miệng, buông những lời bình phẩm đại loại như:

- Trong nhu có cương, công phu Vô Nguyên kể ra cũng có đôi chút lợi hại. Nhưng sẽ lợi hại hơn nếu gặp người biết vận dụng linh hoạt đạo lý đó Lời của lão văn nhân như có ma lực và duy chỉ có một người bị ảnh hưởng. Đó là Nhậm Thiên Hành bỗng gầm lên vang dội:

- Vũ Văn Bắc Hóa! Rồi ngươi cũng phải nhận cùng một kết quả, như lão đạo nhân thúi, thúc thúc ngươi. Xem đây!

Vù … Vũ Văn Bắc Hóa bật thoát một chiêu thật nhanh:

- Chính ngươi phải chết thì có! Đỡ!

Vù… Aàm!

Tôn Qúy và Nhậm Thiên Hành lại tiếp tục quần thảo Vũ Văn Bắc Hóa Bấy giờ lão nhân đã đưa mắt nhìn vào Dương Liễu Liễu và lại buột miệng:



- Nha đầu quả đã gặp quá nhiều may mắn. Bẩm sinh đã bị chứng Lục Aâm tuyệt mạch, không ngờ nhờ đó càng thêm đắc địa, khiến dễ dàng luyện Bách Hoa công phu của lão Đàm, lại được luyện Hàn Băng Chưởng của Bắc Băng Cung và luyện Phong Công của mụ Phong Hỏa Xú Diện. Nếu phải hạ thủ nha đầu thật là uổng phí Lời nói ma lực của lão văn nhân vô tình làm cho Thẩm Nguyên phẫn nộ:

- Hãy đỡ Bạch Hoa chỉ pháp!

Viu … Đàm Tất Khả, Đàm Tất Hạ, Đàm Tất Vũ cùng phẫn nộ:

- Phong Công vốn dĩ của Phong Hỏa Môn, tiện tỳ ngươi sao dám tùy tiện luyện?

Đỡ!

Aøo … Dương Liễu Liễu dốc toàn lực vào song chưởng:

- Bọn ngươi đều là hạng tà ác, trời nào dung đất nào tha. Được! Ta quyết liều chết cùng với bọn ngươi! Xem chưởng!

Vù … Aàm! Aàm! Aàm!

Cứ thế, nửa là khích nộ, nữa là điều động trận chiến theo ý muốn, lão văn nhân lại buông lời bình phẩn võ họa Thượng Nguyên:

- Cương nhu tuy có linh hoạt nhưng tiếc rằng vẫn chưa đạt hỏa hầu. Thật phí tài hoa một thời kiệt xuất của Thượng Nguyên Vương Hóa Dò xét đã đủ, với chủ trương vừa định đoạt xong, Hồ Thiếu Bạch bất ngờ bật tung người lên cao, lao từ chỗ nấp ra và cố tình dùng khinh thân pháp thượng thừa đảo lượt quanh phạm vi cục trường nơi đang có ba trận chiến nọ Vút !

Với chủ đích là khích nộ lão văn nhân, tay chàng lần lượt ném ra những nắm bột trắng, sao cho tất cả hóa thành vân vụ mờ ảo phủ kín mọi người đương diện, chàng vừa vận lực vừa cười thật to:

- Lão quái vật! Lão nghĩ thế nào nếu tham vọng của lão bị Phản Hồn Định Nguyên này phá hủy? Ha …ha… Đang là một nhân vật bàng quang để thưởng lãm, lão văn nhân vụt biến đổi thành một nhân vật hoàn toàn khác. Thân hình gày gò của lão bỗng bật lao đi với một tiếng quát mà ngỡ tạng người như lão khó có thể bật thoát ra:



- Lại là ngươi, Hồ Thiếu Bạch? Lần này đừng trách ta phải phân thây ngươi thành muôn mảnh Vút!

Bóng nhân ảnh của lão vụt mờ đi, làm cho Hồ Thiếu Bạch thấy cũng phải kinh tâm động phách. Vì dù đoán biết thế nào lão cũng có bản lĩnh cao minh, vì có cao minh lão mới đủ sáng suốt để bình phẩm từng loại võ học như vừa rồi, nhưng cao minh đến mức độ này, chỉ chớp mắt đã có phản ứng lợi hại, đó là điều Hồ Thiếu Bạch không hề nghĩ đến Khinh thân pháp quá nhanh khiến lão chỉ một sát na sau đó có thừa cơ hội để quật ra một kình uy mãnh Vù … Hai tay đang vướng bận vì phải ném từng nắm Phản Hồn Định Nguyên Tán, chính là dược vật của lão bị chàng vô tình tìm thấy, Hồ Thiếu Bạch hầu như không còn cách nào phát kình chống đỡ Cùng tắc biến, Hồ Thiếu Bạch lập tức đảo ngược thân hình lên cao, tiện tay ném luôn lọ đựng Phản Hồn Định Nguyên Tán vào vầng kình mãnh liệt của lão Bộp!

Lọ dược vật vỡ tung, giải dược bay tung tóe, và khi gặp phải kình phát tán của lão, tất cả đều hóa thành màn vân vụ mờ ảo như lớp sương mai Càng thêm phẫn nộ, lão văn nhân cũng lăng không đảo ngược lên cao, bám đuổi theo Hồ Thiếu Bạch như hình với bóng Vút!

Đúng lúc này. Do hít phải Phản Hồn Định Nguyên Tán, tình hình lập tức có những chuyển biến bất ngờ Đầu tiên là tiếng kêu đờ đẫn của Nhậm Thiên Hành:

- Ô hay! Cung chủ… Tôn Qúy thì kêu:

- Sao ta bỗng ở đây?

Kỳ như những thanh âm còn lại đều là những tiếng gầm phẫn nộ:

- Thẩm Nguyên mau đền mạng cho cô cô và nội tổ ta

- Ả họ Hứa kia rồi. Phụ thân! Chúng ta mau giết ả, báo thù cho nội tô?

- A…! Đàm Tất Hạ! Hỏa nhất là ý trung nhân của ta, sao ngươi cố tình dồn y vào chỗ chết. Hãy xem chưởng của Hứa Vân Anh ta Vù… Aøo… Aàm! Aàm!

Mọi diễn biến bất ngờ gỗn loạn và hậu quả tất yếu là một tiếng kêu bi thảm vang lên:

- A…! Mong cung chủ thứ tội! Thuộc hạ….. Oa!

Aàm!

- Hứa Vân Anh, ngươi dám! A…

- Tiện tỳ phải chết!

Aàm!

Oa!

Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến cơn phẫn nộ của lão văn nhân cũng nhanh chóng dâng lên tột đỉnh. Lão bật thét:

- Súc sinh, xem chiêu!

Vù… Hồ Thiếu Bạch vì có tâm trạng ngược lại, kết quả đang xảy ra bên dưới làm chàng thêm phấn khích, nên ngọn Lôi Công Trủy cũng được chàng vận dụng lên đến tột độ:

- Lão quái vật đừng quá cao ngạo. Xem đây!

Véo… Bum…bum… Aàm!

Một kết quả không ngờ bỗng xảy đến với chàng, chấn kình làm cho thân thể chàng chấn động, khiến khinh thân pháp đang thi triển phải gián đoạn. Chàng nặng nề rơi xuống Lão văn nhân bật cười ghê rợn khi cũng trầm người xuống, quyết tặng cho chàng một kình tối hậu Vút!

Bất ngờ, từ dưới bỗng có người lao vượt lên và lao sượt qua chàng. Người đó chỉ để lại bên tai chàng một tiếng gầm kinh thiên động địa:

- Sao lão dám ám hại muội muội ta? Đỡ!

Vù… Lão văn nhân lập tức phát kình chống đỡ:

- Thượng Nguyên võ học ư ? Ta cũng khá am tường đấy! Xem này!

Vù … Aàm!

Bỗng có người lao đến giúp Hồ Thiếu Bạch hạ thân an toàn Nhận ra đó chính là Tra Khuất, chàng hốt hoảng bảo:

- Đừng chần chờ nữa, hãy mau hiệp lực giết lão. Ngoài việc lão kiêm luyện nhiều tuyệt kỹ, lão còn tự dùng rất nhiều Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương, tuyệt đối không thể xem thường! Đi đi!

Dương Liễu Liễu cũng nghe thấy nên bật quát lớn:

- Hãy mau hiệp lực giết lão Quái! Đỡ!

Vù … Tràng cười lồng lộng của Vũ Văn Bắc Hóa cũng vang lên:

- Lão đã từng bình phẩm võ học của Vô Nguyên. Hãy nếm thử một chưởng Vô Nguyên xem! Ha …ha… Vù… Hồ Thiếu Bạch vừa vội lo ổn định chấn kình, vừa đảo mắt nhìn quanh. Và chàng càng thêm phấn khích khi biết Thần Cái và Dư Hoàng cũng kịp thời xuất hiện và đã hạ thủ Tôn Quý. Thần Cái đang ngoác miệng hô hoán:

- Mọi người còn chờ gì nữa? Mau tiến hành như dự định Theo tiếng hô hoán của Thần Cái, lần lượt có nhiều nhân vật xuất hiện, và những nhân vật này cũng lần lượt gào lên:

- Cửu Cửu Quái Thư Sinh? Ngươi đã từng xin đầu nhập vào tệ phái. Nhưng do ngươi là kẻ bẩm sinh có tiên thiên bất túc không được tệ phái thu nhận ngươi lấy đó làm hận sao?

- Lão thiên tiên bất túc kia. Sao lão lại miễn cưỡng tự chuốc họa vào thân? Hãy nhìn lại xem, thất đại phái đã được Hồ Thiếu Bạch giải thoát rồi. Lão còn chưa cam tâm nhận bại ư?

Tiên thiên bất túc đây là điểm yếu duy nhất của lão Cửu Cửu Quái Thư Sinh. Và trước kia, khi Cửu Cửu Quái Thư Sinh gây náo loạn cho Cái Bang chính phụ thân của Hồ Thiếu Bạch đã dùng điểm yếu này quật ngược lại lão, giúp Cái Bang vượt qua kiếp nạm Lúc nãy Hồ Thiếu Bạch lùng sục khắp Thần Kiếm trang viện, chàng vô tình phát hiện điều này vào đó là thiên bí sự mà phụ thân chàng có lưu rõ trên một mảnh hoa tiên Sau đó, nhờ có dịp lùng sục, chàng vô tình phát hiện nơi lão Quái giam giữ người.

Đó là thất đại phái, Thần Cái, Dư Hoàng cùng bọn Hứa Vân Thông. Và chính thất đại phái lần lượt thừa nhận điều này:

Cửu Cửu Quái Thư Sinh là người có bẩm sinh thiên tiên bất túc, không thể miễn cưỡng luyện võ công Nhưng bây giờ, sự thật đã nói lên điều ngược lại, công phu của lão quái đã đạt mức tột đỉnh. Nhưng Hồ Thiếu Bạch tự hiểu vì sao lão Quái đạt được điều này, chính là nhờ Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương được lão chế luyện Những loạt chấn kình vẫn vang dội và rốt cuộc Gia Cát Quân và Tra Khuất cũng phải liên tay xuất thủ hiệp với Gia Cát Hiệp Aàm! Aàm!

Bất ngờ Hồ Thiếu Bạch phát hiện lão quái đang nhắm vào Dương Liễu Liễu đểå phát xạ một chỉ kình Vô Nguyên. Chàng kinh hoàng bật người lao đến:

- Lão quái vật muốn chết?

Véo … Bum …bum … Aàm! Aàm!

Nhờ có Hồ Thiếu Bạch kịp giải nguy, Dương Liễu Liễu bình ổn lùi lại Nàng vội hét vào tai chàng:

- Cần phải bảo Vô Nguyên, Thượng Nguyên hiệp lại, như Nguyệt Tuyết trước kia Chàng bừng tỉnh, lập tức lao đến chỗ Gia Cát Quân vừa bị chấn lùi Không cần nghe giải thích lâu, Gia Cát Quân đã nhanh chóng hiểu. Nàng quát:

- Vô Nguyên Khởi Nguồn! Thượng Nguyên Tột Đỉnh! Mau!

Như một tia chớp bất ngờ lóe lên giữa bầu trời u ám, Gia Cát Hiệp và Vũ Văn Bắc Hóa nhìn nhau Nhận ra ý nghĩ của nhau, cả hai cùng quát:

- Vô Nguyên Khởi Nguồn…

- Thượng Nguyên Tột Đỉnh….

Aøo…ào… Một lực xoáy cực mạnh được hợp lực này tạo ra, làm cho lão văn nhân phải khó khăn lắm mới cưỡng lại, không để lực xoáy cuốn đi Với hành vi thật bất ngờ, Hồ Thiếu Bạch động thân lao vào vùng xoáy vẫn hiện diện:

- Hỗn Nguyên Vận Khởi! Đi!

Bóng của chàng lập tức hòa nhập vào vùng xoáy, lao thẳng vào lão quái vật Aàm!

Có cảm nhận diễn biến đang thuận lợi, ở bên ngoài Gia Cát Quân lại hô hoán:

- Tam Nguyên hợp một ! Nhanh lên ! Nhanh nữa lên !

Thần Cái và mọi người ở bên ngoài cũng bị diễn biến làm cho phấn khích:

- Tam Nguyên Tam Hóa! Hay lắm! Đánh! Đánh!

Gia Cát Hiệp và Vũ Văn Bắc Hóa một lần nữa vận lực làm tăng lực xoáy Aøo …ào… Ở giữa vùng xoáy có tiếng Hồ Thiếu Bạch quát lên thật to:

- Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm! Đỡ!

Aàm! Aàm! Aàm!

Như những tiếng sấm động giữa lúc trời giông bão, từ vùng xoáy cũng có những tia sáng chớp lóe lên kinh người. Cuối cùng là một tiếng gào cực kỳ bi thảm vang lên ghê rơn:

- A…a… Sấm sét dừng, bão tan, lực xoáy từ từ biến mất Mọi người ngơ ngác nhìn nhau:

- Lão đâu rồi?

Thẫn thờ trước oai lực kinh hồn vừa diễn ra, Gia Cát Quân chép miệng than:

- Hỗn Nguyên công phu ? Hóa ra lần đó Tuyết Nguyệt nhị hùng cũng đã tự diệt bằng cung cách tương tự Thoáng nghe lời lẩm bẩm này, Hồ Thiếu Bạch hoang mang:

- Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm lợi hại thế sao? Nếu vậy, từ nay trở đi Hồ Thiếu Bạch này làm gì dám dùng đến?

Bất chợt có người tiến đến vỗ vào vai chàng:

- Hảo huynh đệ! Huynh đệ vẫn phải dùng nếu không muốn sau này hạng ác nhân như lão khi nãy lại xuất hiện Hồ Thiếu Bạch ngớ người nhìn nhân vật đó:

- Cung chủ … Vũ Văn Bắc Hóa xua tay:

- Hãy gọi ta như ta đã bảo Chàng lúng túng:

- Vũ Văn đại ca! đệ ….đệ… Vũ Văn Bắc Hóa mỉm cười:

- Đừng như vậy ! Công phu Hỗn Nguyên quả nhiên cái thế ! Ta nhận bại mà Cũng bất ngờ như vậy, có tiếng gọi chàng:

- Hồ thiếu hiệp! Ta… Chàng nhìn qua Tra Khuất và cười từ hòa:

- Một lòng trung với chủ nhân, người như tiền bối chỉ có công không có tội Từ một góc khuất Tra Ngọc bỗng bước ra:

- Đa tạ Hồ Thiếu Bạch huynh quá khoan dung. Một lễ này tiểu muội xin tạ lỗi thay gia phụ Dương Liễu Liễu tiến đến đỡ Tra Ngọc đứng dậy:

- Nói như muội không lẽ Liễu Liễu này cũng phải hành lễ đáp tạ muội đã giúp giải thoát gia phụ sao? Đừng làm Hồ Thiếu Bạch huynh khó xử Chàng gật đầu phụ hoạ:

- Tra cô nương đã chịu nhiều oan khiên, tại hạ nỡ lòng nào ghi nhớ những gì đã qua?

Gia Cát Quân bỗng bước đến:

- Ta mới là người cần được huynh lượng thứ. Chẳng hay huynh có dám nhận Gia Cát Quân này làm nghĩa muội?

Chàng sững sờ Gia Cát Hiệp chậm chân đi đến:

- Hồ Thiếu Bạch! Ta… Chàng vội ngăn lại:

- Vương gia bất tất phải khách khí! Nói thật, tại hạ ngàn lần không dám cùng vương gia đối đầu Gia Cát Hiệp cười gượng:

- Vương gia của ta là giả hiệu. Ta chỉ muốn thành người Trung Nguyên bình thường, được sinh sống tại Trung Nguyên này mà thôi Chàng bật cười:



- Nếu Gia Cát huynh có ý đó tại hạ còn gì vui hơn Gia Cát Hiệp nghi ngại:

- Nhưng, ta… Chàng lại ngắt lời:

- Nếu Gia Cát Quân đã là nghĩa muội của Hồ Thiếu Bạch, Gia Cát huynh còn ngại gì không gọi đệ là tam đệ với Vũ Văn huynh là đại ca?

Gia Cát Hiệp đỏ mặt, phải một lúc lâu mới gọi thành tiếng:

- Tam đệ ! Một nhị ca như ta, a…a… Thần Cái ở ngoài cười vang:

- Hay lắm! Một kết cục thật hay. Tam Nguyên Tam Hóa bỗng trở nên người một nhà. Hay thật đấy! Ha …ha… Thất đại phái không ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, vậy là đại kiếp nạn đã qua Mãi đến lúc này mới thấy Hứa Vân Thông, Kha Lạc và Tả Danh rón rén bước lại gần, sau họ là bọn Xuân Mai bốn người Hứa Vân Thông ấp úng hỏi Hồ Thiếu Bạch:

- Đừng trách ta chưa nói lời đáp tạ sau khi được giải thoát, gia muội đâu?

Chàng thở dài, nhìn Dương Liễu Liễu. Hiểu ý Dương Liễu Liễu lên tiếng:

- Lệnh muội vẫn bình yên và dường như sắp làm Hồ Thiếu Bạch phu nhân. Sao Hứa huynh không bắt đầu gọi y là muội phu ngay từ bây giờ?

Hứa Vân Thông kinh ngạc:

- Có chuyện đó ư ? Không phải Dương cô nương và y bấy lâu nay vẫn như hình với bóng? Y và cô nương không phải sắp là phu thê sao?

Dương Liễu Liễu đỏ bừng khuôn mặt. Đã vậy Gia Cát Quân còn cố tình trêu nàng:

- À…! Hóa ra đây là tam tẩu tẩu ? Nghĩa muội Gia Cát Quân vì không biết nên không kịp ra mắt, mong tẩu tẩu lượng thứ cho Vút!

Dương Liễu Liễu đột nhiên bỏ chạy làm mọi người ngơ ngẩn Bất ngờ có tiếng Thần Cái vang lên:

- Kìa, tiểu tử ! Sao ngươi không mau đuổi theo? Nha đầu chạy chỉ là đỡ ngượng thôi! Chậc… Giật mình, chàng vòng tay thi lễ khắp lượt:

- Tại hạ vội lắm! Mong chư vị lượng thứ!

Đuổi theo chàng là những tràng cười vui nhộn, một cảnh mà đã lâu lắm rồi chưa hề thấy xảy ra…

Hết
Tài sản của anhhe1281

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™