Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 15-06-2008, 09:57 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 10

Nhân cùng tắc... bò


NgÆ°á»i ta nói má»™t ngÆ°á»i khi đã luyện ám khí đến má»™t trình Ä‘á»™ thật cao thì tay chÆ°a Ä‘á»™ng mà ám khí đã bay ra. Và, khi nạn nhân phát giác thì ám khí đã vào mình.
NgÆ°á»i ta nói bất cứ vật gì, dầu mÅ©i tên hay thanh kiếm má»ng, ngÆ°á»i sá»­ dụng có mạnh đến cách mấy nhÆ°ng khi xuống nÆ°á»›c thì vật đó vẫn không Ä‘i được thẳng Ä‘Æ°á»ng, nhất định sẽ bị sức nÆ°á»›c ép dạt vào.
NgÆ°á»i ta nói khi nÆ°á»›c cản được vật thì khối nÆ°á»›c phải dầy, nghÄ©a là đáy nÆ°á»›c phải sâu, phải rá»™ng, vì chỉ có nhÆ° thế, sức ép má»›i mạnh, má»›i có thể cản vật được.
NhÆ°ng ngÆ°á»i ta cÅ©ng nói rằng, nếu có má»™t ná»™i lá»±c phi thÆ°á»ng dồn vào vật gì đó để giữ cứng khối nÆ°á»›c, cho dầu khối nÆ°á»›c có nhá», cÅ©ng vẫn có đủ sức ép để cản vật nhÆ° thÆ°á»ng...
Thư Hương hoàn toàn không biết.
Nàng nghĩ không lẽ Lưu tiên sinh đã ra tay?
Tay hắn vẫn không thấy cử động.
Nàng nghĩ không lẽ Trương Dị đã bắt được ám khí? Không lẽ hắn tiếp áp khí bằng chén rượu?
Không lẽ chỉ má»™t thoáng có thể làm ngả luôn đến năm ngÆ°á»i? Chỉ má»™t thoáng có thể làm cho năm cái đầu bị thủng, mà bây giỠám khí của LÆ°u tiên sinh lại không đánh vỡ được má»™t cái chén rượu đó sao?
Thư Hương nghĩ không ra.
Nàng không tin Trương... Óc Mít lại có bản lãnh như thế ấy!
Nàng nghĩ không ra nhưng Lưu tiên sinh thì lại nghĩ ra.
Vì nghĩ ra cho nên da mặt hắn vốn xanh bây giỠlại như chàm đổ.
Trương Dị lại thở ra :
- Dùng thứ ám khí này để giết ngÆ°á»i, ít nhất cÅ©ng sẽ tổn thỠđến mÆ°á»i năm, nếu đổi là ta, thì ta nhất định không bao giá» dùng nó.
Trầm ngâm má»™t chút khá lâu, LÆ°u tiên sinh há»i, bây giá» thì y nói bình thÆ°á»ng chá»› không còn lá»›n lối... từ từ :
- Từ trước đến giỠngươi có thấy thứ ám khí này chưa?
Trương Dị lắc đầu :
- Bình sanh, ta mới thấy lần thứ nhất.
Lưu tiên sinh nói :
- Và ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i thứ nhất tiếp được thứ ám khí đó của ta.
Trương Dị nói :
- Có má»™t ngÆ°á»i thì có hai ngÆ°á»i, có hai ngÆ°á»i thì có ba ngÆ°á»i, vì thế, thứ ám khí này cÅ©ng không có gì khủng khiếp, ta thấy ngÆ°Æ¡i nên bá» nó Ä‘i là vừa.
LÆ°u tiên sinh lại trầm ngâm má»™t chút rồi há»i :
- Tống Thập Nương là gì của ngươi?
Ai là ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘á»u hiểu câu há»i đó.
Tống Thập NÆ°Æ¡ng là “Thiên hạ đệ nhất Ãm Khí Danh Gia, chẳng những là ngÆ°á»i số má»™t chuyên chế tạo ám khí, mà còn là ngÆ°á»i số má»™t vá» ném ám khí, chẳng những ném ám khí tài, mà lại còn là ngÆ°á»i tiếp ám khí số má»™t trong thiên hạ.
DÆ°á»›i con mắt của giang hồ, Tống Thập NÆ°Æ¡ng thuá»™c vào hàng “Nhân Vật Lá»›nâ€, Ä‘iá»u đó ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã có nghe.
Và trÆ°á»›c đây, giá nhÆ° Tống Thập NÆ°Æ¡ng không phải là phái nữ thì rất có thể ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã kể tên ngÆ°á»i ấy vào danh sách... chá»n chồng.
Chính vì biết nhÆ° thế nên khi nghe LÆ°u tiên sinh há»i câu đó nàng không có lấy chi làm lạ.
Không hiểu Trương Dị có lấy làm lạ hay không, nhưng hắn lắc đầu :
- Cái tên đó, bình sanh ta cũng mới nghe lần thứ nhất.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Ngươi chưa bao giỠnghe tên đó, cũng như chưa bao giỠthấy món ám khí này?
Trương Dị đáp :
- Äúng vậy!
Lưu tiên sinh nói :
- Vậy mà ngươi vẫn tiếp được ám khí đó.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Nếu không tiếp được thì cái trán của ta bây giỠlại có một cái lỗ rồi.
Lưu tiên sinh nhìn hắn trừng trừng và vụt thở dài :
- Ngươi có thể cho ta biết ngươi làm thế nào để tiếp ám khí đó không?
Trương Dị nói :
- Không!
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Ngươi có thể trả ám khí lại cho ta không?
Trương Dị đáp :
- Không!
Lưu tiên sinh lại thở ra :
- Ngươi có thể để cho ta đi không?
Trương Dị lại đáp :
- Không!
NhÆ°ng rồi hắn vụt cÆ°á»i :
- Nhưng nếu ngươi bò thì ta không phản đối.
LÆ°u tiên sinh không há»i thêm câu nào nữa.
Vì hắn đã má»p xuống... bò.
* * * * *
Thư Hương nhìn đỠđẩn.
Bất cứ ai nhìn LÆ°u tiên sinh cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy hắn cứng đầu hÆ¡n đá, hắn lạnh còn hÆ¡n băng, hắn trÆ¡ trÆ¡ còn hÆ¡n xác chết.
Mặt hắn y nhÆ° tượng gá»—, hắn không há» lá»™ má»™t chút gì để cho ngÆ°á»i ta có thể biết rằng hắn còn có... linh hồn.
NghÄ©a là con ngÆ°á»i của hắn không có má»™t thứ cảm tình nào cả.
Thế nhÆ°ng từ khi hắn thấy gã thiếu niên lùn mập này thì hắn hoàn toàn thay đổi, chẳng những hắn đã cÆ°á»i, mà hắn còn gần muốn khóc, chẳng những hắn xanh mặt mà hắn còn quì xuống để bò.
NgÆ°á»i ta nói ngÆ°á»i nông dân cầm cây chỉa Ä‘i xoi ếch, khi nhắm đã chắc chắn, phóng cây chÄ©a xuống và lỡ trật để cho con ếch nhảy Ä‘i, thì ngÆ°á»i cầm chỉa nhất định không làm sao có thể phóng thêm chỉa nữa, mặc dầu con ếch nhiá»u khi nhảy... không nhanh mà là nhảy... từ từ. NgÆ°á»i ta bảo không phải con ếch giá»i mà tại ngÆ°á»i cầm chỉa... quýnh.
NgÆ°á»i ta bảo thợ săn nhắm bắn con cá»p phát đầu lỡ trật, thì chỉ có hai Ä‘Æ°á»ng, má»™t là cá»p chạy mất, hai là cá»p vồ chết thợ săn, chá»› không làm sao bắn được phát thứ hai, mặc dầu vá» sá»± tính toán thá»i gian ngÆ°á»i ta Æ°á»›c lượng ngÆ°á»i thợ săn có thể nổ thêm phát nữa để hạ cá»p, chá»› không khi nào nó chạy thoát nổi, hoặc hại ngÆ°á»i thợ săn nổi.
NhÆ°ng sở dÄ© không bao giá» có trÆ°á»ng hợp nổ phát thứ hai là tại vì ngÆ°á»i thợ săn mất tinh thần.
Những ngÆ°á»i đã luôn thành công, tin chắc vào sá»± thành công của mình, nhÆ°ng bá»—ng có má»™t trÆ°á»ng hợp thất bại, thì bao nhiêu sá»± tá»± tin, bao nhiêu tinh thần cÅ©ng sụp đổ theo luôn.
Sụp đổ đến mức không làm sao gượng được.
Äó là trÆ°á»ng hợp của LÆ°u tiên sinh.
Nếu quả thật có thua thì, bằng vào trình độ “cao thủ†cũng phải thêm được vài chiêu nữa. Nhưng hắn không làm thế, hắn chịu thua luôn.
Và biết đâu TrÆ°Æ¡ng Dị chỉ có má»—i má»™t môn tiếp ám khí là tuyệt diệu, còn những thứ khác thì tầm thÆ°á»ng, chẳng hạn nhÆ° khinh công, chắc gì hắn sánh nổi vá»›i há» LÆ°u?
Thế nhưng vị Lưu tiên sinh của chúng ta cũng chịu thua!
NgÆ°á»i ta bảo đó là thảm bại... tinh thần.
Cao thủ là phải giá»i vá» võ công, nhÆ°ng tinh thần má»›i là chủ yếu, khi lòng tá»± tin bị sụp đổ, thì có gắng gượng cho mấy, cuối cùng sẽ thảm bại mà thôi.
Biết thắng trước đối phương và cũng biết bại trước đối phương, đó mới là cao thủ.
Lưu tiên sinh là cao thủ.
NhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng cứ thắc mắc, nàng không sao tìm được chá»— “hÆ¡n ngÆ°á»i†của TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.
Nếu hắn không giá»i sao “cao thủ LÆ°u†lại chịu thua? NhÆ°ng hắn giá»i ở chá»— nào?
Nàng thấy hắn chỉ có thể thông minh hơn kẻ... khật khùng chút đỉnh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thấy ná»—i, ngÆ°á»i khác cÅ©ng không thấy ná»—i.
Má»—i ngÆ°á»i trong bữa tiệc, con mắt dầu mở tròn gần bằng quả trứng gà, miệng há» Ä‘á»u há hốc, tất cả Ä‘á»u gần nhÆ° biến thành tượng gá»—.
Từ nãy giỠhỠđứng cả lên mà hỠvẫn không hay.
TrÆ°Æ¡ng Dị lại rót rượu và lại cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Các vị hãy ngồi xuống Ä‘i chá»›, lúc có thể ngồi thì đứng làm chi cho má»i cẳng.
Huống chi, rượu, thịt đã ê há», không ăn cÅ©ng uống, không uống cÅ©ng phí. Khách sáo làm chi!
Giá nhÆ° trÆ°á»›c khi xẩy ra chuyện, hắn có gào có thét đến rách cuống há»ng cÅ©ng không ai thèm để ý, nhÆ°ng bây giá», hắn có nói lÆ¡ lÆ¡ lá»­ng lững thế nào cÅ©ng trở thành mạng lịnh.
Hắn nói chưa kịp dứt câu thì tất cả hè nhau ngồi xuống.
Chỉ có Thư Hương là khác.
Nàng vốn đã ngồi rồi nhÆ°ng bây giá» vụt đứng lên. Äứng lên và bÆ°á»›c thẳng ra ngoài.
Như không nhìn thấy, Trương Dị nói bông lông :
- Lưu tiên sinh bây giỠchắc chưa đi xa lắm, đuổi cũng còn kịp chán.
Câu nói vu vÆ¡ của hắn là má»™t mãnh lá»±c phi thÆ°á»ng.
Thư Hương dừng hẳn lại.
Nàng đứng nhÆ° Ä‘inh đóng dÆ°á»›i chÆ¡n, nàng chỉ quay mình lại nhìn hắn lÆ°á»m lÆ°á»m.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Ta rất không thích uống rượu một mình, sao chư vị không cùng uống cho vui?
Không thấy tay hắn nhích, chỉ thấy cái đầu bự của hắn hơi ngửa ra sau, chén rượu đã cạn khô.
Thư Hương hầm hầm bước lại đứng ngay trước mặt hắn :
- Tửu quỷ, sao không bưng cả bầu mà uống cho mau?
Trương Dị nói... từ từ :
- Cái miệng tôi lớn, cái miệng bầu nhỠquá.
NhÆ° vô ý mà nhÆ° hữu ý, hắn liếc nhanh vào cái miệng nho nhá» xinh xinh của ThÆ° HÆ°Æ¡ng và cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Má»™t lá»›n má»™t nhá», bầu có kê vào cÅ©ng không vừa.
Thư Hương đỠmặt và nàng vụt nguýt dài :
- Äừng có đắc ý, cho dầu ngÆ°Æ¡i có giúp ta đó, nhÆ°ng cÅ©ng không có gì đáng kể đâu.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ủa, cô cũng công nhận rằng tôi đã có giúp cô?
Thư Hương “hứ†một tiếng nhưng lại làm thinh.
Trương Dị lại nói :
- Nếu biết ngÆ°á»i giúp mình mà sao chẳng tạ Æ¡n?
Thư Hương bĩu môi :
- Äó là tại ngÆ°Æ¡i tá»± nguyện chá»› có gì mà phải tạ Æ¡n?
Trương Dị gật gù :
- Phải phải, đúng đúng, tại ta hay ăn cơm nhà đi lo chuyện bao đồng...
Thư Hương đứng cắn môi, hồi lâu nàng vùng lớn tiếng :
- Bất luận thế nào, ta nói cho ngươi biết là ngươi cũng đừng cho rằng ta ưng ngươi.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Thật cô không ưng tôi à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trả lá»i, nhát má»™t :
- Không ưng!
Trương Dị gặn lại :
- Cô đã quyết không ưng?
Thư Hương đáp :
- Không ưng!
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Cô có sẽ đổi ý không?
Thư Hương nói như hét vào tai hắn :
- Ta nói không ưng là không ưng, chết cũng không ưng!
Trương Dị vụt đứng lên, ngó thẳng vào mặt Thư Hương, rồi cung kính vòng tay :
- Äa tạ, Ä‘a tạ, thật là cảm kích vô cùng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng sững sá», nàng hÆ¡i lá»±ng khá»±ng nhÆ°ng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên :
- Äa tạ cái gì?
Trương Dị nói :
- Chẳng những tôi tạ ơn cô mà tôi còn tạ thiên, tạ địa.
Thư Hương nhìn hắn trân trân :
- Ngươi... ngươi có bịnh phải không?
Trương Dị nói :
- Mấy lúc này tôi cứ hồ nghi là cô sẽ ưng tôi, vì thế cho nên tôi lo đến ăn ngủ không yên.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Nếu ta ưng ngươi thì ngươi sẽ... sẽ... loạn óc chắc?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i nói :
- NhÆ°ng bây giá» thì tỉnh táo lắm, cÅ©ng không sợ nữa, chỉ cần cô đừng Æ°ng tôi thì chuyện gì khác nữa cÅ©ng Ä‘á»u có thể thÆ°Æ¡ng lượng.
Thư Hương nhìn hắn như nhìn... quái vật :
- Ta với ngươi có gì để thương lượng?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i nói :
- Äào lão bá nhất định sẽ không thôi kiếm cô Ä‘em vỠđể gã cho tôi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương nói :
- Ta không vá».
Trương Dị nói :
- NhÆ°ng rồi sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải vá».
Thư Hương lại ngẫm nghĩ một lúc lâu, nàng nói :
- Ta chá» sau khi có chồng rồi sẽ vá».
TrÆ°Æ¡ng Dị vá»— tay cÆ°á»i :
- Hay, ý kiến đó hay lắm!
Nhưng rồi hắn lại cau mày :
- NhÆ°ng rồi cô chá»n ai làm chồng?
Thư Hương nói :
- Chuyện đó ngươi không cần biết.
Trương Dị thở ra :
- Không phải tôi cần biết làm chi, nhưng tôi chỉ lo nơm nớp là lỡ cô không có chồng được thì sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thiếu Ä‘iá»u nhảy dá»±ng lên :
- Ta sẽ không lấy được ai à? Ngươi cho rằng không ai... muốn lấy ta à? Bộ ta xấu như heo chắc?
TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘iá»m nhiên lắc đầu :
- Không xấu nhÆ° heo mà lại còn đẹp nhÆ° tiên, chỉ có Ä‘iá»u tánh tình của cô biết có ai chịu nổi hay không?
Thư Hương bĩu môi :
- Cái đó ngÆ°Æ¡i đừng có lo, tá»± nhiên là có ngÆ°á»i sẽ chịu nổi.
Trương Dị nói :
- NgÆ°á»i mà chịu nổi cô thì lại chÆ°a chắc cô chịu nổi ngÆ°á»i đó, chẳng hạn nhÆ° vị LÆ°u tiên sinh.
Vừa nghe nói đến cái tên Lưu tiên sinh... là da mặt của Thư Hương xuống màu trắng nhợt...
Trương Dị thản nhiên nói tiếp :
- Thật ra thì hắn cũng chưa chắc đã muốn cưới cô, sợ hắn có dụng ý khác...
Thư Hương trố mắt :
- Có dụng ý? Dụng ý gì?
Trương Dị lắc đầu :
- Tôi cũng không biết hắn có dụng ý gì, tôi chỉ lo là khi mà hắn đã đạt được mục đích rồi, hắn sẽ bỠcô, chừng đó cô lại trở vỠưng tôi thì quả là chuyện... nguy hiểm cho tôi hết sức.
Thư Hương giận xanh mặt, nàng nói gằn từng tiếng :
- NgÆ°Æ¡i hãy yên lòng, cho dầu ta có phải cạo trá»c Ä‘i làm bà vải, ta cÅ©ng không khi nào chịu Æ°ng ngÆ°Æ¡i đâu.
Trương Dị lắc đầu chầm chậm :
- Thật tôi không yên lòng chút nào cả, chuyện Ä‘á»i rất khó mà biết trÆ°á»›c, bất cứ chuyện gì má»›i nghe qua tưởng đâu là hoang Ä‘Æ°á»ng, thế nhÆ°ng nó vẫn cứ phát sanh...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng giận lắm, nàng cÆ°á»i lạt :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© rằng ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào vậy? “Mỹ nam tử†chắc? Phan An, Tống Ngá»c tái sanh chắc? Hứ, ngÆ°Æ¡i bằng vào Ä‘iểm nào mà cứ chắc mẻm rằng ta sẽ Æ°ng ngÆ°Æ¡i?
Trương Dị thản nhiên :
- “Mỹ nam tử†cÅ©ng được mà “TrÆ° Bát Giá»›i†cÅ©ng được, những cái đó Ä‘á»u không quan hệ, tôi chỉ chá» khi nào cô có chồng rồi thì tôi má»›i yên lòng.
Thư Hương gằn gằn :
- Äược, ta sẽ có chồng thật nhanh, khi ta có chồng, ta sẽ cấp tốc thông báo cho ngÆ°Æ¡i biết.
Nàng vừa nói vừa thở, nàng giận đến muốn phát điên.
Chuyện thật là đáng tức, ngÆ°á»i không yên lòng, ngÆ°á»i lo sợ khi nghe nói đến chuyện hôn nhân giữa nàng và hắn, đúng ra phải là nàng. Không ngá» hắn lại nói trÆ°á»›c, hắn tá» ra lo sợ trÆ°á»›c, thế có tức không?
Nàng không muốn nhìn mặt hắn, càng nhìn nàng càng thấy tức ứ gan, cho nên nói xong là bỠđi ngay.
Trương Dị nói :
- Khoang, chỠchút.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng quát há»i :
- ChỠcái gì? Chẳng lẽ bây giỠmà ngươi vẫn còn chưa yên lòng?
Trương Dị nói :
- Quả thật tôi không yên lòng chút nào hết, bởi vì vạn nhất nếu trước khi cô kiếm được chồng, lỡ cô chết thì sao?
Thư Hương giận dữ :
- Ta chết thì... thây kệ cha ta, ăn thua gì ngươi mà ngươi phải sợ?
Trương Dị nghiêm mặt :
- Ä‚n thua chá»› sao lại không ăn thua? Bởi vì ngay bây giá», ngay khi mà cô chÆ°a có chồng thì trên danh nghÄ©a, cô vẫn là ngÆ°á»i của nhà há» TrÆ°Æ¡ng, nếu cô có chuyện gì phiá»n phức thì tôi phải lo giải quyết, nếu cô có mệnh hệ nào, tôi phải vì cô mà báo thù, cô thấy có phiá»n không? Chuyện cứ nhÆ° thế mà kéo dây dÆ°a, tôi làm sao yên lòng được? Vả lại, tôi là con ngÆ°á»i vốn rất sợ chuyện phiá»n phức, mà tình trạng của cô bây giá» lại nhập nhằng, bảo tôi làm sao có thể yên lòng?
Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã run, không phải sợ mà vì quá tức, nàng không la nổi nữa, nàng chỉ cÆ°á»i gằn :
- Äừng sợ, ta không chết nổi đâu.
Trương Dị nói :
- CÅ©ng không có gì nhất định, tôi đã nói trên Ä‘á»i này có những chuyện kỳ cục lắm, huống chi con ngÆ°á»i có cái tánh tình nhÆ° cô, cái ngÆ°á»i bị ngÆ°á»i ta mang Ä‘i bán vào nhà thổ mà vẫn còn... cám Æ¡n thì...
Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp :
- Cô thì chÆ°a biết bao giá» má»›i có được chồng, còn Äào lão bá thì lúc nào cÅ©ng quyết kiếm cô bắt vá», vậy cô không thấy rằng rồi rất có thể cô lại gã vá» cho tôi sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cắn răng, mắt nàng sồng sá»™c, nhÆ°ng rồi nàng lại há»i :
- Äược rồi, bây giá» ngÆ°Æ¡i nói gì, bằng cách nào ngÆ°Æ¡i má»›i yên lòng, nói Ä‘i?
Trương Dị nói :
- Tôi có thể nghĩ ra cách.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cách gì?
Trương Dị nói :
- Bây giá» nhÆ° thế này, cô nghÄ© coi cô định chá»n ai làm chồng, cần phải tá»›i đâu tôi sẽ bảo vệ Ä‘Æ°a cô tá»›i đó, sau khi cô gặp được, cô có chồng thì giữa tôi và cô má»›i hoàn toàn không còn quan hệ, có nhÆ° thế tôi má»›i yên lòng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt :
- Hứ, thật không ngá» con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i mà lại cÅ©ng tính chuyện quá chu đáo nhÆ° thế.
Trương Dị nói :
- Không dám, quá khen quá khen, thật ra thì con ngÆ°á»i của tôi từ trÆ°á»›c đến nay vốn thÆ°á»ng hay có thái Ä‘á»™ mặc kệ bất cần, vì tôi lÆ°á»i lắm, nhÆ°ng chỉ riêng có chuyện này thì nhất định phải chu đáo, vì nếu mà cÆ°á»›i lỡ má»™t ngÆ°á»i vợ không vừa ý thì y nhÆ° Ä‘eo má»™t cái gông vào cổ suốt Ä‘á»i, vì thế cho nên lÆ°á»i cách mấy cÅ©ng vẫn phải lo.
Thư Hương nghiến răng kèn kẹt, nàng giận đến mức không nói được nữa...
Trương Dị lại nói tiếp :
- Chính vì sá»± việc quá trá»ng đại nhÆ° thế, cho nên cô muốn kiếm ai, muốn chá»n ai làm chồng thì dầu cho thiên sÆ¡n vại ải, dù cho leo núi trèo đèo, tôi cÅ©ng quyết Ä‘Æ°a cô Ä‘i đến nÆ¡i đến chốn.
Thư Hương cắn răng trừng trừng nhìn hắn, giá như ăn thịt được hắn, thì nàng cũng không từ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua, nàng nói :
- Äược lắm, ta định Ä‘i kiếm Ngá»c Hồ!
Trương Dị nhíu mày suy nghĩ, hắn nói lầm bầm như tự nói với mình :
- Äâu cà? Chỉ có Tây Hồ, Äá»™ng Äình Hồ, chá»› đâu có nÆ¡i nào là Ngá»c Hồ đâu hè?
Thư Hương thật muốn xáng cho hắn một tát tai sặc máu, nàng nắm tay lại la lớn :
- Ta nói Ngá»c Hồ, Lữ Ngá»c Hồ là con ngÆ°á»i, chá»› không phải “cái hồâ€, con ngÆ°á»i đó choàng khăn Ä‘á», con ngÆ°á»i đã chịu trăm kiếm tại gò Bạch Hổ đó, ngÆ°Æ¡i có nghe nói đến chÆ°a?
TrÆ°Æ¡ng Dị ngÆ¡ ngá»› há»i :
- Sao lại không nghe cà?
Rồi hắn lại lắc đầu :
- Chịu thua, không biết cái tên đó.
Thư Hương trợn vào mặt hắn :
- Äúng là thứ chỉ biết có ăn, ngoài ăn ra ngÆ°Æ¡i còn biết gì nữa không?
Trương Dị đáp :
- Còn chớ, còn biết uống rượu nữa chớ.
Nói tới rượu là y như tay hắn bị bật máy, hắn rót một chén uống cạn rồi gật gật :
- Äược rồi, Ngá»c Hồ thì Ngá»c Hồ, tôi sẽ Ä‘Æ°a cô đến gặp hắn, nhÆ°ng có Ä‘iá»u hắn có chịu cÆ°á»›i cô hay không thì tôi không bảo đảm đó nghe.
Thư Hương xòe bàn tay vỗ vỗ vào ngực, gằn gằn :
- Ta, ta... đó là chuyện của ta, tự nhiên ta có cách của ta, không phải chuyện của ngươi, biết chưa? Óc Mít?
Äúng là nàng đã giận quá nên không còn suy nghÄ©, thật ra thì bình thÆ°á»ng nàng cÅ©ng thanh nhã lá»… Ä‘á»™, nhÆ°ng ác má»™t chuyện là cứ hay nổi nóng, mà khi nổi nóng lên rồi nàng lại quên rằng thái Ä‘á»™ và lá»i lẽ của mình cÅ©ng không kém kẻ lÆ°u manh, kẻ hồ đồ hổn Ä‘á»™n là bao.
Rất tiếc là những lúc đó nàng lại không có soi gÆ°Æ¡ng, chá»› giá nhÆ° có, chắc chắn nàng sẽ “trang Ä‘iểm†lại ngay, vì lúc đó mặt mày dáng Ä‘iệu của nàng trông dị hợm lắm, dị hợm còn tệ hÆ¡n TrÆ°Æ¡ng Dị. Äó may là nàng đẹp, chá»› lỡ hÆ¡i xấu má»™t chút thì những lúc nhÆ° thế, có lẽ thiên hạ sẽ chạy luôn không dám ngó.
Trương Dị lại gật gật :
- Äược rồi, tôi sẽ Ä‘Æ°a cô Ä‘i, nhÆ°ng tôi Ä‘á» nghị giữa chúng ta phải có ba Ä‘iá»u giao Æ°á»›c trÆ°á»›c.
Thư Hương nhướng nhướng mắt :
- Giao Æ°á»›c?
Trương Dị gật đầu :
- Thứ nhất, chúng ta giao hẹn trước, tôi không bao giỠcưới cô và cô cũng không bao giỠưng tôi.
Thư Hương trợn mắt :
- Rất tốt!
Trương Dị nói tiếp :
- Thứ hai, chúng ta tuy Ä‘i má»™t Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng mạnh ai nấy Ä‘i, bất luận cô làm chuyện gì, tôi cÅ©ng không được xen vô, và bất quá tôi làm chuyện gì, cô cÅ©ng không được xen vô.
Khóe mắt Thư Hương gần muốn rách :
- Rất tốt!
Trương Dị lại nói :
- Thứ ba, chỉ cần cô bằng lòng ai thì bất cứ lúc nào cô cÅ©ng có quyá»n lấy hắn, bất cứ tôi chịu ai thì lúc ấy tôi cÅ©ng có quyá»n cÆ°á»›i ngÆ°á»i đó, không ai được can thiệp chuyện riêng của ai.
- Rất tốt!
Thư Hương nói hai tiếng “rất tốt†sau cùng thiếu chút nữa ngôi nhà đã bay luôn nóc, cơn giận của nàng thật đã tràn hông...
Äáng lý những “giao Æ°á»›c†đó phải chính miệng nàng nói ra, chính nàng bắt buá»™c hắn phải tuân theo, bởi vì những cái đó má»›i đúng là thứ mà nàng lo lắng.
Thế nhưng cái tên Trương... Óc Mít này lại cũng hớt được trước, làm như là nàng rất chú ý đến hắn, rất muốn hắn, rất mong làm được vợ hắn, cho nên nàng cứ can thiệp vào việc hắn, hắn lấy nàng nào là nàng nhảy dựng lên ghen!
* * * * *
Những “thực khách†không biết đã len lén rút mất tự lúc nào.
Trong ngôi nhà bây giỠchỉ còn có Thư Hương và Trương Dị.
TrÆ°Æ¡ng Dị uống luôn má»™t hÆ¡i ba chén rượu nữa rồi má»›i cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Bất luận chuyện nhÆ° thế nào, chính tôi cÅ©ng đã nhá» dá»±a được vào cô nên có được má»™t bữa rượu lứ lừ, nhất là lại được uống thứ “há»· tá»­uâ€, lẽ ra tôi phải cám Æ¡n cô.
NhÆ° sá»±c nhá»› ra, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Làm sao ngươi biết chỗ này mà tới? Còn cha tôi đâu?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Có những chuyện mà tôi không muốn cho cô biết, cô cũng không nên ép tôi phải nói :
Thư Hương mím môi gật gật :
- Có thể lắm, có thể ngÆ°Æ¡i và cái đám ngÆ°á»i trong nhà này giống y nhau, có lẽ bá»n ngÆ°Æ¡i đã toa rập vá»›i cái tên LÆ°u tiên sinh từ trÆ°á»›c.
Trương Dị gật gật :
- Hổng chừng... có lẽ vậy, trên Ä‘á»i này chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra.
Thư Hương nhìn quanh :
- Bá»n hỠđâu?
Trương Dị đáp :
- Äi rồi!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại làm sao ngươi lại để cho hỠđi?
Trương Dị đáp :
- Luôn cả Lưu tiên sinh mà tôi còn vẫn để cho đi thì giữ cái đám này lại làm gì?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao ngươi để cho tên Lưu tiên sinh đi?
Trương Dị đáp :
- Hắn chỉ có má»—i má»™t việc là muốn cÆ°á»›i cô, việc làm tuy có ngu nhÆ°ng không có xấu, huống chi, hắn lại còn có lòng má»i tại hạ uống rượu.
Thư Hương nói :
- NhÆ°ng hắn là tên sát nhân, là kẻ giết ngÆ°á»i.
Trương Dị him hím đôi mắt như nhà sư nhập định :
- Cô lại chẳng là kẻ giết ngÆ°á»i sao? Có những ngÆ°á»i thật cÅ©ng cần phải giết.
Thư Hương đỠmặt, nàng nhìn hắn trừng trừng...
Tài sản của killer1310

  #12  
Old 16-06-2008, 09:21 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 10

Nhân cùng tắc... bò


NgÆ°á»i ta nói má»™t ngÆ°á»i khi đã luyện ám khí đến má»™t trình Ä‘á»™ thật cao thì tay chÆ°a Ä‘á»™ng mà ám khí đã bay ra. Và, khi nạn nhân phát giác thì ám khí đã vào mình.
NgÆ°á»i ta nói bất cứ vật gì, dầu mÅ©i tên hay thanh kiếm má»ng, ngÆ°á»i sá»­ dụng có mạnh đến cách mấy nhÆ°ng khi xuống nÆ°á»›c thì vật đó vẫn không Ä‘i được thẳng Ä‘Æ°á»ng, nhất định sẽ bị sức nÆ°á»›c ép dạt vào.
NgÆ°á»i ta nói khi nÆ°á»›c cản được vật thì khối nÆ°á»›c phải dầy, nghÄ©a là đáy nÆ°á»›c phải sâu, phải rá»™ng, vì chỉ có nhÆ° thế, sức ép má»›i mạnh, má»›i có thể cản vật được.
NhÆ°ng ngÆ°á»i ta cÅ©ng nói rằng, nếu có má»™t ná»™i lá»±c phi thÆ°á»ng dồn vào vật gì đó để giữ cứng khối nÆ°á»›c, cho dầu khối nÆ°á»›c có nhá», cÅ©ng vẫn có đủ sức ép để cản vật nhÆ° thÆ°á»ng...
Thư Hương hoàn toàn không biết.
Nàng nghĩ không lẽ Lưu tiên sinh đã ra tay?
Tay hắn vẫn không thấy cử động.
Nàng nghĩ không lẽ Trương Dị đã bắt được ám khí? Không lẽ hắn tiếp áp khí bằng chén rượu?
Không lẽ chỉ má»™t thoáng có thể làm ngả luôn đến năm ngÆ°á»i? Chỉ má»™t thoáng có thể làm cho năm cái đầu bị thủng, mà bây giỠám khí của LÆ°u tiên sinh lại không đánh vỡ được má»™t cái chén rượu đó sao?
Thư Hương nghĩ không ra.
Nàng không tin Trương... Óc Mít lại có bản lãnh như thế ấy!
Nàng nghĩ không ra nhưng Lưu tiên sinh thì lại nghĩ ra.
Vì nghĩ ra cho nên da mặt hắn vốn xanh bây giỠlại như chàm đổ.
Trương Dị lại thở ra :
- Dùng thứ ám khí này để giết ngÆ°á»i, ít nhất cÅ©ng sẽ tổn thỠđến mÆ°á»i năm, nếu đổi là ta, thì ta nhất định không bao giá» dùng nó.
Trầm ngâm má»™t chút khá lâu, LÆ°u tiên sinh há»i, bây giá» thì y nói bình thÆ°á»ng chá»› không còn lá»›n lối... từ từ :
- Từ trước đến giỠngươi có thấy thứ ám khí này chưa?
Trương Dị lắc đầu :
- Bình sanh, ta mới thấy lần thứ nhất.
Lưu tiên sinh nói :
- Và ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i thứ nhất tiếp được thứ ám khí đó của ta.
Trương Dị nói :
- Có má»™t ngÆ°á»i thì có hai ngÆ°á»i, có hai ngÆ°á»i thì có ba ngÆ°á»i, vì thế, thứ ám khí này cÅ©ng không có gì khủng khiếp, ta thấy ngÆ°Æ¡i nên bá» nó Ä‘i là vừa.
LÆ°u tiên sinh lại trầm ngâm má»™t chút rồi há»i :
- Tống Thập Nương là gì của ngươi?
Ai là ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘á»u hiểu câu há»i đó.
Tống Thập NÆ°Æ¡ng là “Thiên hạ đệ nhất Ãm Khí Danh Gia, chẳng những là ngÆ°á»i số má»™t chuyên chế tạo ám khí, mà còn là ngÆ°á»i số má»™t vá» ném ám khí, chẳng những ném ám khí tài, mà lại còn là ngÆ°á»i tiếp ám khí số má»™t trong thiên hạ.
DÆ°á»›i con mắt của giang hồ, Tống Thập NÆ°Æ¡ng thuá»™c vào hàng “Nhân Vật Lá»›nâ€, Ä‘iá»u đó ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã có nghe.
Và trÆ°á»›c đây, giá nhÆ° Tống Thập NÆ°Æ¡ng không phải là phái nữ thì rất có thể ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã kể tên ngÆ°á»i ấy vào danh sách... chá»n chồng.
Chính vì biết nhÆ° thế nên khi nghe LÆ°u tiên sinh há»i câu đó nàng không có lấy chi làm lạ.
Không hiểu Trương Dị có lấy làm lạ hay không, nhưng hắn lắc đầu :
- Cái tên đó, bình sanh ta cũng mới nghe lần thứ nhất.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Ngươi chưa bao giỠnghe tên đó, cũng như chưa bao giỠthấy món ám khí này?
Trương Dị đáp :
- Äúng vậy!
Lưu tiên sinh nói :
- Vậy mà ngươi vẫn tiếp được ám khí đó.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Nếu không tiếp được thì cái trán của ta bây giỠlại có một cái lỗ rồi.
Lưu tiên sinh nhìn hắn trừng trừng và vụt thở dài :
- Ngươi có thể cho ta biết ngươi làm thế nào để tiếp ám khí đó không?
Trương Dị nói :
- Không!
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Ngươi có thể trả ám khí lại cho ta không?
Trương Dị đáp :
- Không!
Lưu tiên sinh lại thở ra :
- Ngươi có thể để cho ta đi không?
Trương Dị lại đáp :
- Không!
NhÆ°ng rồi hắn vụt cÆ°á»i :
- Nhưng nếu ngươi bò thì ta không phản đối.
LÆ°u tiên sinh không há»i thêm câu nào nữa.
Vì hắn đã má»p xuống... bò.
* * * * *
Thư Hương nhìn đỠđẩn.
Bất cứ ai nhìn LÆ°u tiên sinh cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy hắn cứng đầu hÆ¡n đá, hắn lạnh còn hÆ¡n băng, hắn trÆ¡ trÆ¡ còn hÆ¡n xác chết.
Mặt hắn y nhÆ° tượng gá»—, hắn không há» lá»™ má»™t chút gì để cho ngÆ°á»i ta có thể biết rằng hắn còn có... linh hồn.
NghÄ©a là con ngÆ°á»i của hắn không có má»™t thứ cảm tình nào cả.
Thế nhÆ°ng từ khi hắn thấy gã thiếu niên lùn mập này thì hắn hoàn toàn thay đổi, chẳng những hắn đã cÆ°á»i, mà hắn còn gần muốn khóc, chẳng những hắn xanh mặt mà hắn còn quì xuống để bò.
NgÆ°á»i ta nói ngÆ°á»i nông dân cầm cây chỉa Ä‘i xoi ếch, khi nhắm đã chắc chắn, phóng cây chÄ©a xuống và lỡ trật để cho con ếch nhảy Ä‘i, thì ngÆ°á»i cầm chỉa nhất định không làm sao có thể phóng thêm chỉa nữa, mặc dầu con ếch nhiá»u khi nhảy... không nhanh mà là nhảy... từ từ. NgÆ°á»i ta bảo không phải con ếch giá»i mà tại ngÆ°á»i cầm chỉa... quýnh.
NgÆ°á»i ta bảo thợ săn nhắm bắn con cá»p phát đầu lỡ trật, thì chỉ có hai Ä‘Æ°á»ng, má»™t là cá»p chạy mất, hai là cá»p vồ chết thợ săn, chá»› không làm sao bắn được phát thứ hai, mặc dầu vá» sá»± tính toán thá»i gian ngÆ°á»i ta Æ°á»›c lượng ngÆ°á»i thợ săn có thể nổ thêm phát nữa để hạ cá»p, chá»› không khi nào nó chạy thoát nổi, hoặc hại ngÆ°á»i thợ săn nổi.
NhÆ°ng sở dÄ© không bao giá» có trÆ°á»ng hợp nổ phát thứ hai là tại vì ngÆ°á»i thợ săn mất tinh thần.
Những ngÆ°á»i đã luôn thành công, tin chắc vào sá»± thành công của mình, nhÆ°ng bá»—ng có má»™t trÆ°á»ng hợp thất bại, thì bao nhiêu sá»± tá»± tin, bao nhiêu tinh thần cÅ©ng sụp đổ theo luôn.
Sụp đổ đến mức không làm sao gượng được.
Äó là trÆ°á»ng hợp của LÆ°u tiên sinh.
Nếu quả thật có thua thì, bằng vào trình độ “cao thủ†cũng phải thêm được vài chiêu nữa. Nhưng hắn không làm thế, hắn chịu thua luôn.
Và biết đâu TrÆ°Æ¡ng Dị chỉ có má»—i má»™t môn tiếp ám khí là tuyệt diệu, còn những thứ khác thì tầm thÆ°á»ng, chẳng hạn nhÆ° khinh công, chắc gì hắn sánh nổi vá»›i há» LÆ°u?
Thế nhưng vị Lưu tiên sinh của chúng ta cũng chịu thua!
NgÆ°á»i ta bảo đó là thảm bại... tinh thần.
Cao thủ là phải giá»i vá» võ công, nhÆ°ng tinh thần má»›i là chủ yếu, khi lòng tá»± tin bị sụp đổ, thì có gắng gượng cho mấy, cuối cùng sẽ thảm bại mà thôi.
Biết thắng trước đối phương và cũng biết bại trước đối phương, đó mới là cao thủ.
Lưu tiên sinh là cao thủ.
NhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng cứ thắc mắc, nàng không sao tìm được chá»— “hÆ¡n ngÆ°á»i†của TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.
Nếu hắn không giá»i sao “cao thủ LÆ°u†lại chịu thua? NhÆ°ng hắn giá»i ở chá»— nào?
Nàng thấy hắn chỉ có thể thông minh hơn kẻ... khật khùng chút đỉnh.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thấy ná»—i, ngÆ°á»i khác cÅ©ng không thấy ná»—i.
Má»—i ngÆ°á»i trong bữa tiệc, con mắt dầu mở tròn gần bằng quả trứng gà, miệng há» Ä‘á»u há hốc, tất cả Ä‘á»u gần nhÆ° biến thành tượng gá»—.
Từ nãy giỠhỠđứng cả lên mà hỠvẫn không hay.
TrÆ°Æ¡ng Dị lại rót rượu và lại cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Các vị hãy ngồi xuống Ä‘i chá»›, lúc có thể ngồi thì đứng làm chi cho má»i cẳng.
Huống chi, rượu, thịt đã ê há», không ăn cÅ©ng uống, không uống cÅ©ng phí. Khách sáo làm chi!
Giá nhÆ° trÆ°á»›c khi xẩy ra chuyện, hắn có gào có thét đến rách cuống há»ng cÅ©ng không ai thèm để ý, nhÆ°ng bây giá», hắn có nói lÆ¡ lÆ¡ lá»­ng lững thế nào cÅ©ng trở thành mạng lịnh.
Hắn nói chưa kịp dứt câu thì tất cả hè nhau ngồi xuống.
Chỉ có Thư Hương là khác.
Nàng vốn đã ngồi rồi nhÆ°ng bây giá» vụt đứng lên. Äứng lên và bÆ°á»›c thẳng ra ngoài.
Như không nhìn thấy, Trương Dị nói bông lông :
- Lưu tiên sinh bây giỠchắc chưa đi xa lắm, đuổi cũng còn kịp chán.
Câu nói vu vÆ¡ của hắn là má»™t mãnh lá»±c phi thÆ°á»ng.
Thư Hương dừng hẳn lại.
Nàng đứng nhÆ° Ä‘inh đóng dÆ°á»›i chÆ¡n, nàng chỉ quay mình lại nhìn hắn lÆ°á»m lÆ°á»m.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Ta rất không thích uống rượu một mình, sao chư vị không cùng uống cho vui?
Không thấy tay hắn nhích, chỉ thấy cái đầu bự của hắn hơi ngửa ra sau, chén rượu đã cạn khô.
Thư Hương hầm hầm bước lại đứng ngay trước mặt hắn :
- Tửu quỷ, sao không bưng cả bầu mà uống cho mau?
Trương Dị nói... từ từ :
- Cái miệng tôi lớn, cái miệng bầu nhỠquá.
NhÆ° vô ý mà nhÆ° hữu ý, hắn liếc nhanh vào cái miệng nho nhá» xinh xinh của ThÆ° HÆ°Æ¡ng và cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Má»™t lá»›n má»™t nhá», bầu có kê vào cÅ©ng không vừa.
Thư Hương đỠmặt và nàng vụt nguýt dài :
- Äừng có đắc ý, cho dầu ngÆ°Æ¡i có giúp ta đó, nhÆ°ng cÅ©ng không có gì đáng kể đâu.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Ủa, cô cũng công nhận rằng tôi đã có giúp cô?
Thư Hương “hứ†một tiếng nhưng lại làm thinh.
Trương Dị lại nói :
- Nếu biết ngÆ°á»i giúp mình mà sao chẳng tạ Æ¡n?
Thư Hương bĩu môi :
- Äó là tại ngÆ°Æ¡i tá»± nguyện chá»› có gì mà phải tạ Æ¡n?
Trương Dị gật gù :
- Phải phải, đúng đúng, tại ta hay ăn cơm nhà đi lo chuyện bao đồng...
Thư Hương đứng cắn môi, hồi lâu nàng vùng lớn tiếng :
- Bất luận thế nào, ta nói cho ngươi biết là ngươi cũng đừng cho rằng ta ưng ngươi.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Thật cô không ưng tôi à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trả lá»i, nhát má»™t :
- Không ưng!
Trương Dị gặn lại :
- Cô đã quyết không ưng?
Thư Hương đáp :
- Không ưng!
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Cô có sẽ đổi ý không?
Thư Hương nói như hét vào tai hắn :
- Ta nói không ưng là không ưng, chết cũng không ưng!
Trương Dị vụt đứng lên, ngó thẳng vào mặt Thư Hương, rồi cung kính vòng tay :
- Äa tạ, Ä‘a tạ, thật là cảm kích vô cùng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng sững sá», nàng hÆ¡i lá»±ng khá»±ng nhÆ°ng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên :
- Äa tạ cái gì?
Trương Dị nói :
- Chẳng những tôi tạ ơn cô mà tôi còn tạ thiên, tạ địa.
Thư Hương nhìn hắn trân trân :
- Ngươi... ngươi có bịnh phải không?
Trương Dị nói :
- Mấy lúc này tôi cứ hồ nghi là cô sẽ ưng tôi, vì thế cho nên tôi lo đến ăn ngủ không yên.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Nếu ta ưng ngươi thì ngươi sẽ... sẽ... loạn óc chắc?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i nói :
- NhÆ°ng bây giá» thì tỉnh táo lắm, cÅ©ng không sợ nữa, chỉ cần cô đừng Æ°ng tôi thì chuyện gì khác nữa cÅ©ng Ä‘á»u có thể thÆ°Æ¡ng lượng.
Thư Hương nhìn hắn như nhìn... quái vật :
- Ta với ngươi có gì để thương lượng?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i nói :
- Äào lão bá nhất định sẽ không thôi kiếm cô Ä‘em vỠđể gã cho tôi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thư Hương nói :
- Ta không vá».
Trương Dị nói :
- NhÆ°ng rồi sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải vá».
Thư Hương lại ngẫm nghĩ một lúc lâu, nàng nói :
- Ta chá» sau khi có chồng rồi sẽ vá».
TrÆ°Æ¡ng Dị vá»— tay cÆ°á»i :
- Hay, ý kiến đó hay lắm!
Nhưng rồi hắn lại cau mày :
- NhÆ°ng rồi cô chá»n ai làm chồng?
Thư Hương nói :
- Chuyện đó ngươi không cần biết.
Trương Dị thở ra :
- Không phải tôi cần biết làm chi, nhưng tôi chỉ lo nơm nớp là lỡ cô không có chồng được thì sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thiếu Ä‘iá»u nhảy dá»±ng lên :
- Ta sẽ không lấy được ai à? Ngươi cho rằng không ai... muốn lấy ta à? Bộ ta xấu như heo chắc?
TrÆ°Æ¡ng Dị Ä‘iá»m nhiên lắc đầu :
- Không xấu nhÆ° heo mà lại còn đẹp nhÆ° tiên, chỉ có Ä‘iá»u tánh tình của cô biết có ai chịu nổi hay không?
Thư Hương bĩu môi :
- Cái đó ngÆ°Æ¡i đừng có lo, tá»± nhiên là có ngÆ°á»i sẽ chịu nổi.
Trương Dị nói :
- NgÆ°á»i mà chịu nổi cô thì lại chÆ°a chắc cô chịu nổi ngÆ°á»i đó, chẳng hạn nhÆ° vị LÆ°u tiên sinh.
Vừa nghe nói đến cái tên Lưu tiên sinh... là da mặt của Thư Hương xuống màu trắng nhợt...
Trương Dị thản nhiên nói tiếp :
- Thật ra thì hắn cũng chưa chắc đã muốn cưới cô, sợ hắn có dụng ý khác...
Thư Hương trố mắt :
- Có dụng ý? Dụng ý gì?
Trương Dị lắc đầu :
- Tôi cũng không biết hắn có dụng ý gì, tôi chỉ lo là khi mà hắn đã đạt được mục đích rồi, hắn sẽ bỠcô, chừng đó cô lại trở vỠưng tôi thì quả là chuyện... nguy hiểm cho tôi hết sức.
Thư Hương giận xanh mặt, nàng nói gằn từng tiếng :
- NgÆ°Æ¡i hãy yên lòng, cho dầu ta có phải cạo trá»c Ä‘i làm bà vải, ta cÅ©ng không khi nào chịu Æ°ng ngÆ°Æ¡i đâu.
Trương Dị lắc đầu chầm chậm :
- Thật tôi không yên lòng chút nào cả, chuyện Ä‘á»i rất khó mà biết trÆ°á»›c, bất cứ chuyện gì má»›i nghe qua tưởng đâu là hoang Ä‘Æ°á»ng, thế nhÆ°ng nó vẫn cứ phát sanh...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng giận lắm, nàng cÆ°á»i lạt :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© rằng ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào vậy? “Mỹ nam tử†chắc? Phan An, Tống Ngá»c tái sanh chắc? Hứ, ngÆ°Æ¡i bằng vào Ä‘iểm nào mà cứ chắc mẻm rằng ta sẽ Æ°ng ngÆ°Æ¡i?
Trương Dị thản nhiên :
- “Mỹ nam tử†cÅ©ng được mà “TrÆ° Bát Giá»›i†cÅ©ng được, những cái đó Ä‘á»u không quan hệ, tôi chỉ chá» khi nào cô có chồng rồi thì tôi má»›i yên lòng.
Thư Hương gằn gằn :
- Äược, ta sẽ có chồng thật nhanh, khi ta có chồng, ta sẽ cấp tốc thông báo cho ngÆ°Æ¡i biết.
Nàng vừa nói vừa thở, nàng giận đến muốn phát điên.
Chuyện thật là đáng tức, ngÆ°á»i không yên lòng, ngÆ°á»i lo sợ khi nghe nói đến chuyện hôn nhân giữa nàng và hắn, đúng ra phải là nàng. Không ngá» hắn lại nói trÆ°á»›c, hắn tá» ra lo sợ trÆ°á»›c, thế có tức không?
Nàng không muốn nhìn mặt hắn, càng nhìn nàng càng thấy tức ứ gan, cho nên nói xong là bỠđi ngay.
Trương Dị nói :
- Khoang, chỠchút.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng quát há»i :
- ChỠcái gì? Chẳng lẽ bây giỠmà ngươi vẫn còn chưa yên lòng?
Trương Dị nói :
- Quả thật tôi không yên lòng chút nào hết, bởi vì vạn nhất nếu trước khi cô kiếm được chồng, lỡ cô chết thì sao?
Thư Hương giận dữ :
- Ta chết thì... thây kệ cha ta, ăn thua gì ngươi mà ngươi phải sợ?
Trương Dị nghiêm mặt :
- Ä‚n thua chá»› sao lại không ăn thua? Bởi vì ngay bây giá», ngay khi mà cô chÆ°a có chồng thì trên danh nghÄ©a, cô vẫn là ngÆ°á»i của nhà há» TrÆ°Æ¡ng, nếu cô có chuyện gì phiá»n phức thì tôi phải lo giải quyết, nếu cô có mệnh hệ nào, tôi phải vì cô mà báo thù, cô thấy có phiá»n không? Chuyện cứ nhÆ° thế mà kéo dây dÆ°a, tôi làm sao yên lòng được? Vả lại, tôi là con ngÆ°á»i vốn rất sợ chuyện phiá»n phức, mà tình trạng của cô bây giá» lại nhập nhằng, bảo tôi làm sao có thể yên lòng?
Bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã run, không phải sợ mà vì quá tức, nàng không la nổi nữa, nàng chỉ cÆ°á»i gằn :
- Äừng sợ, ta không chết nổi đâu.
Trương Dị nói :
- CÅ©ng không có gì nhất định, tôi đã nói trên Ä‘á»i này có những chuyện kỳ cục lắm, huống chi con ngÆ°á»i có cái tánh tình nhÆ° cô, cái ngÆ°á»i bị ngÆ°á»i ta mang Ä‘i bán vào nhà thổ mà vẫn còn... cám Æ¡n thì...
Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp :
- Cô thì chÆ°a biết bao giá» má»›i có được chồng, còn Äào lão bá thì lúc nào cÅ©ng quyết kiếm cô bắt vá», vậy cô không thấy rằng rồi rất có thể cô lại gã vá» cho tôi sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cắn răng, mắt nàng sồng sá»™c, nhÆ°ng rồi nàng lại há»i :
- Äược rồi, bây giá» ngÆ°Æ¡i nói gì, bằng cách nào ngÆ°Æ¡i má»›i yên lòng, nói Ä‘i?
Trương Dị nói :
- Tôi có thể nghĩ ra cách.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cách gì?
Trương Dị nói :
- Bây giá» nhÆ° thế này, cô nghÄ© coi cô định chá»n ai làm chồng, cần phải tá»›i đâu tôi sẽ bảo vệ Ä‘Æ°a cô tá»›i đó, sau khi cô gặp được, cô có chồng thì giữa tôi và cô má»›i hoàn toàn không còn quan hệ, có nhÆ° thế tôi má»›i yên lòng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt :
- Hứ, thật không ngá» con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i mà lại cÅ©ng tính chuyện quá chu đáo nhÆ° thế.
Trương Dị nói :
- Không dám, quá khen quá khen, thật ra thì con ngÆ°á»i của tôi từ trÆ°á»›c đến nay vốn thÆ°á»ng hay có thái Ä‘á»™ mặc kệ bất cần, vì tôi lÆ°á»i lắm, nhÆ°ng chỉ riêng có chuyện này thì nhất định phải chu đáo, vì nếu mà cÆ°á»›i lỡ má»™t ngÆ°á»i vợ không vừa ý thì y nhÆ° Ä‘eo má»™t cái gông vào cổ suốt Ä‘á»i, vì thế cho nên lÆ°á»i cách mấy cÅ©ng vẫn phải lo.
Thư Hương nghiến răng kèn kẹt, nàng giận đến mức không nói được nữa...
Trương Dị lại nói tiếp :
- Chính vì sá»± việc quá trá»ng đại nhÆ° thế, cho nên cô muốn kiếm ai, muốn chá»n ai làm chồng thì dầu cho thiên sÆ¡n vại ải, dù cho leo núi trèo đèo, tôi cÅ©ng quyết Ä‘Æ°a cô Ä‘i đến nÆ¡i đến chốn.
Thư Hương cắn răng trừng trừng nhìn hắn, giá như ăn thịt được hắn, thì nàng cũng không từ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua, nàng nói :
- Äược lắm, ta định Ä‘i kiếm Ngá»c Hồ!
Trương Dị nhíu mày suy nghĩ, hắn nói lầm bầm như tự nói với mình :
- Äâu cà? Chỉ có Tây Hồ, Äá»™ng Äình Hồ, chá»› đâu có nÆ¡i nào là Ngá»c Hồ đâu hè?
Thư Hương thật muốn xáng cho hắn một tát tai sặc máu, nàng nắm tay lại la lớn :
- Ta nói Ngá»c Hồ, Lữ Ngá»c Hồ là con ngÆ°á»i, chá»› không phải “cái hồâ€, con ngÆ°á»i đó choàng khăn Ä‘á», con ngÆ°á»i đã chịu trăm kiếm tại gò Bạch Hổ đó, ngÆ°Æ¡i có nghe nói đến chÆ°a?
TrÆ°Æ¡ng Dị ngÆ¡ ngá»› há»i :
- Sao lại không nghe cà?
Rồi hắn lại lắc đầu :
- Chịu thua, không biết cái tên đó.
Thư Hương trợn vào mặt hắn :
- Äúng là thứ chỉ biết có ăn, ngoài ăn ra ngÆ°Æ¡i còn biết gì nữa không?
Trương Dị đáp :
- Còn chớ, còn biết uống rượu nữa chớ.
Nói tới rượu là y như tay hắn bị bật máy, hắn rót một chén uống cạn rồi gật gật :
- Äược rồi, Ngá»c Hồ thì Ngá»c Hồ, tôi sẽ Ä‘Æ°a cô đến gặp hắn, nhÆ°ng có Ä‘iá»u hắn có chịu cÆ°á»›i cô hay không thì tôi không bảo đảm đó nghe.
Thư Hương xòe bàn tay vỗ vỗ vào ngực, gằn gằn :
- Ta, ta... đó là chuyện của ta, tự nhiên ta có cách của ta, không phải chuyện của ngươi, biết chưa? Óc Mít?
Äúng là nàng đã giận quá nên không còn suy nghÄ©, thật ra thì bình thÆ°á»ng nàng cÅ©ng thanh nhã lá»… Ä‘á»™, nhÆ°ng ác má»™t chuyện là cứ hay nổi nóng, mà khi nổi nóng lên rồi nàng lại quên rằng thái Ä‘á»™ và lá»i lẽ của mình cÅ©ng không kém kẻ lÆ°u manh, kẻ hồ đồ hổn Ä‘á»™n là bao.
Rất tiếc là những lúc đó nàng lại không có soi gÆ°Æ¡ng, chá»› giá nhÆ° có, chắc chắn nàng sẽ “trang Ä‘iểm†lại ngay, vì lúc đó mặt mày dáng Ä‘iệu của nàng trông dị hợm lắm, dị hợm còn tệ hÆ¡n TrÆ°Æ¡ng Dị. Äó may là nàng đẹp, chá»› lỡ hÆ¡i xấu má»™t chút thì những lúc nhÆ° thế, có lẽ thiên hạ sẽ chạy luôn không dám ngó.
Trương Dị lại gật gật :
- Äược rồi, tôi sẽ Ä‘Æ°a cô Ä‘i, nhÆ°ng tôi Ä‘á» nghị giữa chúng ta phải có ba Ä‘iá»u giao Æ°á»›c trÆ°á»›c.
Thư Hương nhướng nhướng mắt :
- Giao Æ°á»›c?
Trương Dị gật đầu :
- Thứ nhất, chúng ta giao hẹn trước, tôi không bao giỠcưới cô và cô cũng không bao giỠưng tôi.
Thư Hương trợn mắt :
- Rất tốt!
Trương Dị nói tiếp :
- Thứ hai, chúng ta tuy Ä‘i má»™t Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng mạnh ai nấy Ä‘i, bất luận cô làm chuyện gì, tôi cÅ©ng không được xen vô, và bất quá tôi làm chuyện gì, cô cÅ©ng không được xen vô.
Khóe mắt Thư Hương gần muốn rách :
- Rất tốt!
Trương Dị lại nói :
- Thứ ba, chỉ cần cô bằng lòng ai thì bất cứ lúc nào cô cÅ©ng có quyá»n lấy hắn, bất cứ tôi chịu ai thì lúc ấy tôi cÅ©ng có quyá»n cÆ°á»›i ngÆ°á»i đó, không ai được can thiệp chuyện riêng của ai.
- Rất tốt!
Thư Hương nói hai tiếng “rất tốt†sau cùng thiếu chút nữa ngôi nhà đã bay luôn nóc, cơn giận của nàng thật đã tràn hông...
Äáng lý những “giao Æ°á»›c†đó phải chính miệng nàng nói ra, chính nàng bắt buá»™c hắn phải tuân theo, bởi vì những cái đó má»›i đúng là thứ mà nàng lo lắng.
Thế nhưng cái tên Trương... Óc Mít này lại cũng hớt được trước, làm như là nàng rất chú ý đến hắn, rất muốn hắn, rất mong làm được vợ hắn, cho nên nàng cứ can thiệp vào việc hắn, hắn lấy nàng nào là nàng nhảy dựng lên ghen!
* * * * *
Những “thực khách†không biết đã len lén rút mất tự lúc nào.
Trong ngôi nhà bây giỠchỉ còn có Thư Hương và Trương Dị.
TrÆ°Æ¡ng Dị uống luôn má»™t hÆ¡i ba chén rượu nữa rồi má»›i cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Bất luận chuyện nhÆ° thế nào, chính tôi cÅ©ng đã nhá» dá»±a được vào cô nên có được má»™t bữa rượu lứ lừ, nhất là lại được uống thứ “há»· tá»­uâ€, lẽ ra tôi phải cám Æ¡n cô.
NhÆ° sá»±c nhá»› ra, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Làm sao ngươi biết chỗ này mà tới? Còn cha tôi đâu?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Có những chuyện mà tôi không muốn cho cô biết, cô cũng không nên ép tôi phải nói :
Thư Hương mím môi gật gật :
- Có thể lắm, có thể ngÆ°Æ¡i và cái đám ngÆ°á»i trong nhà này giống y nhau, có lẽ bá»n ngÆ°Æ¡i đã toa rập vá»›i cái tên LÆ°u tiên sinh từ trÆ°á»›c.
Trương Dị gật gật :
- Hổng chừng... có lẽ vậy, trên Ä‘á»i này chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra.
Thư Hương nhìn quanh :
- Bá»n hỠđâu?
Trương Dị đáp :
- Äi rồi!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại làm sao ngươi lại để cho hỠđi?
Trương Dị đáp :
- Luôn cả Lưu tiên sinh mà tôi còn vẫn để cho đi thì giữ cái đám này lại làm gì?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao ngươi để cho tên Lưu tiên sinh đi?
Trương Dị đáp :
- Hắn chỉ có má»—i má»™t việc là muốn cÆ°á»›i cô, việc làm tuy có ngu nhÆ°ng không có xấu, huống chi, hắn lại còn có lòng má»i tại hạ uống rượu.
Thư Hương nói :
- NhÆ°ng hắn là tên sát nhân, là kẻ giết ngÆ°á»i.
Trương Dị him hím đôi mắt như nhà sư nhập định :
- Cô lại chẳng là kẻ giết ngÆ°á»i sao? Có những ngÆ°á»i thật cÅ©ng cần phải giết.
Thư Hương đỠmặt, nàng nhìn hắn trừng trừng...
Tài sản của killer1310

  #13  
Old 16-06-2008, 09:33 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Bao há» Nam Du

Càng nhìn bá»™ mặt tròn tròn đầy thịt trắng hồng của TrÆ°Æ¡ng Dị, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy con ngÆ°á»i của hắn quả là... dị hợm.
Hơn một chút nữa, nàng bỗng thấy hắn quá ngu.
Ngu như Trư Bát Giới.
Nàng nói gằn gằn :
- Äược rồi, sá»›m muá»™n gì ta cÅ©ng sẽ tìm cái tên LÆ°u tiên sinh bần tiện đó để thanh toán vá»›i hắn.
Nín một lúc, nàng lại nói :
- Cái ám khí của tên Lưu tiên sinh ngươi có thể giao cho ta không?
Trương Dị lắc đầu :
- Không!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao không?
Trương Dị đáp :
- Không là không chớ chẳng sao hết, chúng ta đã giao ước rồi, không ai ép ai gì cả.
Thư Hương gằn gằn :
- Tốt, không ép thì không ép, đi!
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Gấp dữ vậy sao?
Thư Hương đáp :
- Sao lại không gấp? Äi kiếm chồng mà không gấp à?
Trương Dị rót một chén rượu và nói... từ từ :
- Cô gấp nhÆ°ng tôi không gấp, cô cần Ä‘i thì cứ Ä‘i trÆ°á»›c, vả lại chúng ta có nói mạnh ai nấy Ä‘i, chỉ cần tôi không để cho ngÆ°á»i ta bán cô là được rồi.
Thư Hương vụt chụp lấy bầu rượu, ném mạnh xuống đất.
Bầu rượu bằng sành bể nát không còn một miếng nguyên.
Ném xong, nàng bỠđi ra phía cửa.
TrÆ°Æ¡ng Dị quÆ¡ má»™t bầu rượu ở bàn bên, cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Cũng may là cô ta không thấy cái bầu rượu này...
Hắn rót ra một chén.
Thư Hương vùng quay lại lấy bầu rượu đó quăng luôn.
Bầu rượu nổ nghe cái bốp, nát tan.
Bây giỠthì nàng mới “hạ†được cơn giận, nàng chầm chậm quay lại thì thấy Trương Dị đương ôm... nguyên cái ché rượu.
Hắn vỗ vỗ ché rượu và nói :
- Bầu thì cô cứ việc quăng, nhưng ché này là phải để lại, chỗ miệng bầu nhỠquá, còn miệng ché này thì rất xứng với tôi.
Thư Hương vừa đi vừa chưởi lầm thầm :
- Äồ hủ chìm, đồ heo hèm, đồ TrÆ° Bát Giá»›i...
Nàng chưởi nhÆ°ng rồi nàng lại bật cÆ°á»i.
Nàng nhá»› Äào Liá»…u.
Con nhỠđó định viết má»™t tập “Äại Tiểu ThÆ° Nam Du Kýâ€, cái con nhỠđúng là khỉ láo, đúng là... Tôn Ngá»™ Không, giá nhÆ° bây giá» có nó, lại có thêm... TrÆ° Bát Giá»›i này nữa là... đủ bá»™.
Äào Liá»…u mà hay biết chuyện này, nhất định con nhá» sẽ ôm bụng cÆ°á»i lăn chiêng.
Thế nhưng cái con nhỠhay nhếch nhếch môi đó không biết bây giỠở chỗ nào, không biết nó trôi dạt vỠđâu?
Miệng cÆ°á»i, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại thở dài. NhÆ°ng cái thở dài của nàng bây giá» cÅ©ng không đến áo não cho lắm, bất luận sá»± việc ra sao, biết có ngÆ°á»i Ä‘i theo sau bảo há»™ thì quả không còn gì yên lòng hÆ¡n nữa.
Trư Bát Giới tuy có vẻ ngu xuẩn, thế nhưng cái đinh ba của hắn cũng không phải là ai cũng ghẹo được, hắn cũng khá ngon lành.
Không có TrÆ° Bát Giá»›i, nhất định ÄÆ°á»ng Tăng không thể đến Tây Thiên...
* * * * *
Thế nhưng Trư Bát Giới có thật đần độn lắm không?
DÆ°á»›i con mắt của mấy trá»± “Heo†thì kẻ đần Ä‘á»™n nhất trên Ä‘á»i có lẽ là... ngÆ°á»i.
Vì theo Heo thì ngÆ°á»i ngu quá, cứ lo tranh danh Ä‘oạt lợi, tàn sát lẫn nhau, còn Heo thì không, cứ ăn no ngủ ká»·, ai công hầu khanh tÆ°á»›ng mặc ai, cứ thủ phận Heo là sÆ°á»›ng.
Heo lại còn chê NgÆ°á»i hữu thỉ vô chung, ăn cháo đái bát, tối ngày chỉ chịu suy nghÄ© tìm thủ Ä‘oạn để ăn của kẽ khác, chá»› không khi nào chịu khó suy nghÄ© tìm cách trả Æ¡n, mà nếu có làm cái chuyện “trả Æ¡n†thì cÅ©ng là thủ Ä‘oạn “mo†tiếp tục, ít nhất cÅ©ng để cho thiên hạ thấy mình là kẻ biết Ä‘iá»u, để cho thiên hạ khen ngợi.
Còn Heo thì không, ăn của ngÆ°á»i là phải trả Æ¡n, ăn cho mập rồi “khẳng khái†để cho ngÆ°á»i xẻ thịt. Cái chết của Heo không danh vá»ng, không mong ghi vào... lịch sá»­.
Chết để trả nợ, sòng phẳng như ruột... Heo.
Chính vì thế cho nên dÆ°á»›i mắt Heo, NgÆ°á»i là giống vật ngu xuẩn nhất Ä‘á»i.
Vì, theo Heo, ngu mà cứ chịu để ngÆ°á»i ta nói “ngu nhÆ° heo†thì không hẳn là ngu, còn ngu mà lại vá»— ngá»±c tá»± xÆ°ng là thông minh, và lại khoái được tiếng “thông minh nhất trong muôn loài†thì đúng là thứ ngu hết chá»— can...
* * * * *
Chính ngá».
Mặt trá»i đứng bóng.
Ngồi dÆ°á»›i má»™t tàn cây rậm mát, ngồi dá»±a bãi biển, ngồi trong ngôi nhà thủy tạ, đón từng làn gió thoảng qua, tay bÆ°ng chén há»™t sen có những miếng băng trong vắt, thứ băng vùng quan ngoại... lúc đó, lòng ngÆ°á»i sẽ đầy dẫy hoan ca, sẽ cảm thấy thế gian thật là sáng lạn huy hoàng.
Thế nhÆ°ng nếu phải băng mình trên quảng Ä‘Æ°á»ng thiên lý, quảng Ä‘Æ°á»ng khô khốc, dÆ°á»›i ánh nắng đổ há»™t, thì ngÆ°á»i ta sẽ thấy thế gian này đúng là... há»a ngục.
Lúc ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã nguôi cÆ¡n giận, thì nàng má»›i cảm giác đến sá»± mệt má»i, hoa mắt, khát nÆ°á»›c, mồ hôi nhá»… nhại bụi Ä‘Æ°á»ng.
Nàng lỠmỠnhư mình đang trong ác mộng, nàng thở không còn muốn ra hơi.
Con Ä‘Æ°á»ng thẳng dài mút mãi, nhÆ° không có chá»— cuối cùng, không khí lợn cợn hừng hừng y nhÆ° hÆ¡i nóng bốc lên từ má»™t lò than Ä‘á», giá nhÆ° Ä‘em đặt má»™t quả trứng gà trên Ä‘Æ°á»ng, trong nháy mắt sẽ chín ngay.
Phía trước có một bóng cây, dưới bóng cây, có một cái sạp bán thức ăn và rượu.
Có mấy ngÆ°á»i ngồi nhâm nhi, vừa cầm roi ngá»±a quất quất trên đầu cá», vừa phẩm bình rượu ngon, rượu dỡ.
“Ngồi trên đống vàng không há» biết thức ăn ngonâ€.
Con ngÆ°á»i má»™t khi quá đầy đủ thì hết còn sinh thú.
Bây giỠthì Thư Hương mới thể hội hoàn toàn ý nghĩa của câu nói đó.
Giá nhÆ° trÆ°á»›c đây chừng hai ngày thì những thức ăn bày bán trên cái sạp đó, đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng, chỉ đáng cho chó ăn chá»› không khi nào nàng dám đụng tay. Thế nhÆ°ng bây giá», chỉ cần má»™t chút bánh khô, má»™t chén nÆ°á»›c lã, nàng biết chắc nàng sẽ ăn uống ngon lành.
Nếu bây giá», có ai má»i nàng má»™t trái chuối dập, má»™t chén nÆ°á»›c nguá»™i, chắc nàng sẽ cảm kích đến rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
Bụng đói đã đành, nhưng cái khốn khổ của nàng bây giỠlà khát nước.
Nhưng muốn ăn, muốn uống là phải mua.
Tuy má»›i ra khá»i nhà lần đầu, nhÆ°ng cái chân lý đó nàng cÅ©ng biết.
Trong mình nàng bây giỠkhông có một xu ten.
“Äào tiểu thơ†từ nhỠđến lá»›n, cần thứ gì, chỉ há miệng là có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tá»›i, nàng đâu có biết đồng tiá»n quí, tiện ra sao?
“TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít chắc chắn có tiá»n, nhÆ°ng biết hắn có cho mình mượn hay khôngâ€?
NghÄ© đến chuyện ngá»­a tay mượn tiá»n kẻ khác là mặt của ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã nóng bừng, bảo nàng há»i ngÆ°á»i để mượn tiá»n, có lẽ giết nàng chá»› nhất định nàng không khi nào mở miệng, nhất là đối vá»›i tên “Óc Mít†thì nàng lại càng không thể.
Những ngÆ°á»i ngồi nghÄ© chân ăn uống dÆ°á»›i bóng cây nhìn nàng chăm bẳm, không phải ngÆ°á»i ta hay tò mò, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta lấy làm lạ, không hiểu trá»i nắng đổ lá»­a nhÆ° thế này, tại sao nàng không ghé nghỉ chân uống nÆ°á»›c?
Có nhiá»u ngÆ°á»i không đói không khát, nhÆ°ng khi ngang qua đây nhÆ° thế giữa cÆ¡n nắng đốt ngÆ°á»i, há» vẫn ngồi và gá»i má»™t chén rượu, má»™t tô nÆ°á»›c, ngồi nhấp nháp để nghỉ chân và để dịu cÆ¡n nóng đốt.
NhÆ°ng nàng thì không ghé được, vì trong túi không tiá»n.
Có lẽ ghé ngồi một chút không ăn không uống cũng không ai nói gì, nhưng đó là thái độ bất lịch sự, nếu không, cũng dễ làm cho thiên hạ thấy cái khốn đốn của mình.
Nàng không muốn bất lịch sự đối với ai, càng không muốn ai nhìn thấy cái khốn đốn của mình cả.
Nàng cúi đầu cắn răng bước đi qua.
“Không hiểu cái con heo hèm đó tại sao bây giỠlại chưa tới, hay là hắn đã nhủi đầu chết trong cái ché rượu đó rồi�
Bây giỠnàng đâm tức tại sao vừa rồi bàn tiệc ê hỠmà lại không ăn không uống một ít rồi hẳn đi?
“Không ăn là uổng, không uống là phíâ€.
Bây giá» ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i thể nghiệm câu nói của TrÆ°Æ¡ng Dị ít nhiá»u hữu lý.
* * * * *
Cá»™c... cá»™c...
Cá»™c... cá»™c...
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe khua.
Cỗ xe chạy rất thong dong.
Má»™t gã thanh niên úc na úc núc ngồi đánh xe, hắn ngồi ngá»­a vào thành xe nhịp tay “tróc trócâ€...
Con ngựa bỠnước kiệu thong dong.
Thân hình mập ú của gã đánh xe lúc lắc theo đà xe qua qua xốc lại, mắt hắn lim dim, mặt hắn nhếch nhếch cÆ°á»i.
Äúng là TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.
Như vậy là hắn không say.
Dáng cách thong dong khoan khái của hắn y nhÆ° Ä‘ang ngá»± theo Ä‘Æ°á»ng, bá»™ vận thiểu não xác xÆ¡ của nàng giống nhÆ° lún dÆ°á»›i chín từng địa ngục.
Thư Hương nghiến răng kèn kẹt.
Nàng đâm tức tối, tức hắn thì ít mà tức mình thì nhiá»u.
Rõ ràng cỗ xe đậu ngay trước cửa gian nhà đó tại sao khi đó nàng lại không chợp trước, để hắn đi sau mà hắn lại... khôn hơn nàng...
Bây giá» giá nhÆ° “con heo hèm†đó gá»i nàng má»™t tiếng, thì nàng chắc chắn sẽ không há» khách sáo.
Thế nhưng hắn lại như không ngó thấy nàng, mắt hắn cứ lim dim...
Hắn không vung roi, con ngựa cất vó... từ từ cỗ xe lẻo đẻo theo nàng, trước nàng, bên phải, bên trái của nàng, làm như không muốn chạy mau.
Không nhìn bộ mặt úc na úc núc của hắn thì thôi, nhìn vào càng phát ghét, Thư Hương tức tối kêu lên :
- Ê!
TrÆ°Æ¡ng Dị hé mắt ra rồi nhắm lại, chân hắn nhịp nhịp thành xe, miệng hắn “tróc trócâ€.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hầm hầm bÆ°á»›c lại gần, giá»ng nàng hằn há»™c :
- Ê, bộ điếc hả?
Bây giá» thì TrÆ°Æ¡ng Dị má»›i mở mắt lá»›n hÆ¡n má»™t chút, hắn há»i :
- Ừ, cô nói chuyện với ai vậy?
Thư Hương trừng trừng mắt :
- Nói với ngươi chớ không lẽ nói với con ngựa?
Trương Dị thản nhiên :
- Tôi không phải hỠ“Êâ€, tôi há» TrÆ°Æ¡ng, cô gá»i “ʆthì làm sao tôi biết.
Thư Hương nghiến răng :
- Ê, hỠTrương.
Trương Dị hé mắt rồi nhắm lại.
Thư Hương giận tái mặt, nàng la lớn :
- Ta gá»i há» TrÆ°Æ¡ng, bá»™ ngÆ°Æ¡i không phải há» TrÆ°Æ¡ng hả?
Trương Dị nói :
- Trong thiên hạ há» TrÆ°Æ¡ng nhiá»u lắm, chá»› đâu phải má»™t mình tôi, tôi làm sao biết cô gá»i TrÆ°Æ¡ng nào?
Thư Hương hừ hừ :
- Ở đây có ai hỠTrương nữa? Chẳng lẽ con ngựa này cũng hỠTrương?
Trương Dị nói... từ từ :
- CÅ©ng hổng biết chừng, có thể nó há» TrÆ°Æ¡ng, mà cÅ©ng có thể nó há» Äào... Mà nè, sao cô không há»i thá»­ nó xem?
Hắn ngáp một cái thật dài và nói tiếp :
- Nếu cô muốn nói chuyện vá»›i tôi thì nên gá»i tôi là “TrÆ°Æ¡ng đại caâ€.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng càng giận dữ hÆ¡n nữa, nàng há»i lá»›n :
- Tại làm sao ta phải gá»i ngÆ°Æ¡i là TrÆ°Æ¡ng đại ca chá»›?
Trương Dị đáp :
- Thứ nhất, tôi há» TrÆ°Æ¡ng; thứ hai, tuổi tôi lá»›n hÆ¡n cô ít nhất cÅ©ng vài ba tuổi; thứ ba, bởi vì tôi đây là đàn ông, cô không lẽ gá»i tôi là “đại thÆ°â€?
Hắn dá»±a ngá»­a vào thành xe cÆ°á»i chậm rãi :
- NhÆ°ng nếu cô gá»i tôi là TrÆ°Æ¡ng đại thúc thì thật tình không dám nhận.
Thư Hương trừng trừng :
- Äồ heo hèm, đồ TrÆ° Bát Giá»›i...
Trương Dị nói :
- Chỉ có heo mới nói chuyện với heo, nhưng tôi xem cô không được giống heo cho lắm.
Thư Hương giận run quay đầu bỠđi, thỠcó chết cũng không thèm nhìn... mặt hắn nữa.
Thình lình nghe “trót†một tiếng, Trương Dị giật cương cho cỗ xe chồm tới lướt ngang qua Thư Hương và chạy thẳng.
Phía trÆ°á»›c con Ä‘Æ°á»ng thênh thang mút mắt, những tia nắng thi nhau đổ xuống, xông lên hừng há»±c, cứ nhÆ° thế mà Ä‘i thì cho có cắn răng chịu Ä‘á»±ng thì chắc cái mạng cÅ©ng phải Ä‘i Ä‘á»i...
Thư Hương vụt kêu lên :
- TrÆ°Æ¡ng Äại Äầu, chá» Ä‘i vá»›i.
Nàng kêu theo lối “ăn gianâ€.
Tiếng “TrÆ°Æ¡ng†tiếng “Äại†thì nàng kêu thật lá»›n, nhÆ°ng tiếng “Äầu†thì lại nhá», nàng cố làm cho hắn mập má» mắc bẫy.
Quả nhiên, TrÆ°Æ¡ng Dị ghịt cÆ°Æ¡ng dừng lại cÆ°á»i :
- Äào tiểu thÆ¡, cần chi đó?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i.
NgÆ°á»i con gái nào cÅ©ng khoái hÆ¡n được ngÆ°á»i khác, dầu chỉ hÆ¡n má»™t tiếng, dầu nhá» vào sá»± lấp lững mà hÆ¡n thì há» cÅ©ng muốn hÆ¡n.
Äối vá»›i tên TrÆ°Æ¡ng... đại đầu này, nàng nói chuyện cứ thua hoài, nàng tức, bây giá» hÆ¡n được má»™t tiếng, nàng khoái quá, nàng cÆ°á»i thật hả hê.
Nàng chá»›p mắt nhìn TrÆ°Æ¡ng Dị và há»i trổng :
- Xe trống, cho ngồi một đổi được không?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Có thể.
Thư Hương nói :
- Äã bằng lòng thì không có quyá»n Ä‘uổi xuống.
Nói chưa dứt tiếng là nàng đã nhảy tót lên xe...
Nàng lại hơn hắn được thêm lần nữa, nàng lại cảm thấy khoan khoái vô cùng, khoan khoái đến quên cả khát.
Nhưng có một chuyện thua mà nàng không thấy.
Äó là chuyện nàng đã phải bằng lòng gá»i hắn lại để Ä‘i nhá» xe.
Trên tinh thần, đó là một cái thua, thua đau.
TrÆ°Æ¡ng Dị không nói gì, hắn cứ cÆ°á»i cÆ°á»i...
Vừa thót lên xe xong, Thư Hương thò đầu ra cái cửa nhỠthông phía trước, nàng nói lớn vào tai hắn :
- Vừa rồi ngÆ°Æ¡i có lẽ không nghe rõ, ta đâu có gá»i ngÆ°Æ¡i là TrÆ°Æ¡ng đại ca? Ta gá»i ngÆ°Æ¡i là TrÆ°Æ¡ng “Äại Äầuâ€, cái đầu của ngÆ°Æ¡i bằng ba cái đầu thiên hạ, biết không?
Nàng chấm dứt câu nói bằng má»™t chuá»—i cÆ°á»i nhÆ° nắc nẻ.
Quả thật là nàng đã khoái chí, vì nàng cảm thấy hơn hắn bộn phần.
TrÆ°Æ¡ng Dị vẫn lắc lắc thân mình theo đà xốc của xe, hắn cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Äầu lá»›n biểu lá»™ sá»± thông minh, tôi vẫn biết rằng mình rất thông minh lâu rồi, chá»› đâu cần cô phải nhắc?
Thư Hương hứ một cái “cốc†và đóng sập cửa cái rầm.
TrÆ°Æ¡ng Dị bật cÆ°á»i ha hả và giục xe chạy tá»›i thật nhanh, vừa vung roi, hắn vừa cÆ°á»i nói :
- Äầu lá»›n là óc dầy, ngÆ°á»i ta có gia tài, tôi có đầu lá»›n... Äầu lá»›n nhiá»u chá»— rất hay ho, vá» sau cô sẽ còn thấy nhiá»u cái hay ghê lắm.
* * * * *
Có những ngÆ°á»i hình nhÆ° trá»i sanh sấp sẵn cho má»™t vận may, đó là những ngÆ°á»i không phải giàu sang, quyá»n thế, nhÆ°ng há» sống cuá»™c sống rất là thanh thản, há» không hay tức tối giận há»n.
Äó là loại ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Ai muốn làm cho hắn tức, ngÆ°á»i đó sẽ bị tức trÆ°á»›c.
Cho nên bất cứ nắng nhÆ° thế nào, hắn vẫn cứ nghe mát mẻ nhÆ° thÆ°á»ng.
Bây giỠthì đã xế rồi.
Trá»i hÆ¡i dịu nắng thì trên Ä‘Æ°á»ng thiên hạ qua lại đông hÆ¡n.
Äi bá»™ có, Ä‘i xe có, già có, trẻ có, đủ các hạng ngÆ°á»i.
CÅ©ng có cả những thanh niên kỵ mã, ngÆ°á»i mạnh, ngÆ°á»i khá»e, há» phi nhÆ° bay trong gió.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt thấy có má»™t thanh niên kỵ sÄ©, phất phá»›i vuông khăn màu Ä‘á».
Vuông khăn của hắn buộc ở cổ tay.
Tá»± nhiên, hắn không phải là Ngá»c Hồ, nhÆ°ng hắn chắc chắn là từ hÆ°á»›ng Giang Nam Ä‘i đến.
- “Không biết hắn có quen vá»›i Lữ Ngá»c Hồ không?â€
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thò đầu ra khá»i xe nhìn trân trối, nghÄ© mông lung.
Nàng hy vá»ng mình sẽ có đủ nghị lá»±c toàn tâm toàn ý Ä‘i tìm Lữ Ngá»c Hồ, gạt bá» tất cả những gì trở ngại...
Hãy quên tất cả, hãy chuyên chú vào mỗi một việc đó để thực hiện cho kỳ được...
Hãy quên tất cả...
Thế nhưng nàng vẫn không thể quên được.
Vì nàng đang đói.
Äói đến mức muốn ngủ để quên mà vẫn không ngủ được.
Má»™t con ngÆ°á»i khi mà trong bụng đã trống không thì bao nhiêu chuyện tình thÆ¡ má»™ng cÅ©ng mất luôn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thò đầu ra há»i TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít, mà đã là “óc mít†thì chỉ có thể há»i trổng thôi :
- Có biết phía trước đây là chỗ nào không?
Trương Dị đáp :
- Không biết, nhưng chắc chắn là cách Giang Nam còn xa lắm.
Thư Hương nói :
- Ta muốn kiếm chỗ dừng xe, vì... ta hơi đói.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Muốn ăn à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nuốc nÆ°á»›c bá»t :
- Ăn thì cũng... không cần lắm, nhưng cũng phải ăn chút ít.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Không cần thì ăn làm chi?
Nhưng hắn lại thở ra và nói tiếp, hắn nói lầm thầm như nói riêng với mình, nhưng cái lầm thầm của hắn cũng đủ để cho Thư Hương nghe thấy :
- Kể ra thì đàn bà vẫn có bản lãnh nhiá»u hÆ¡n đàn ông, trá»n ngày cÅ©ng không cần gì phải ăn, nếu đổi lại là tôi thì chắc tôi ngoẻo luôn!
Thư Hương vụt kêu lên :
- Ta cũng đói gần chết đây!
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Vậy thì ăn, chỉ có Ä‘iá»u ăn là phải có tiá»n, cô có tiá»n không?
Thư Hương ngập ngừng :
- Tôi... ta...
Trương Dị nói... từ từ :
- Không tiá»n mà Ä‘i ăn thì đó là ăn... chạy. Ä‚n chạy thì phải chịu đòn. Cái thứ roi mây vừa cứng vừa dẻo mà nét vô mông thì khó chịu lắm.
Thư Hương cắn môi gần chảy máu.
Giống y nhÆ° ngÆ°á»i luyện võ, phải thật lâu má»›i vận đủ... thành công lá»±c, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải chá» cho đầy đủ dõng khí rồi má»›i bật nói :
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i có tiá»n hông?
Trương Dị đáp :
- CÅ©ng có chút chút, chỉ có Ä‘iá»u tiá»n đó là của tôi, cô đâu phải là vợ tôi, cho nên tôi đâu có thể... nuôi.
Thư Hương nghiến răng, nhưng vẫn không thể chưởi, nàng giả cự nự sơ sơ :
- Ai biểu ngươi nuôi?
Trương Dị nói :
- Äã không cần tôi nuôi mà lại không tiá»n, chẳng lẽ cô định nhịn đói nhÆ° thế để Ä‘i đến Giang Nam à?
Thư Hương như khựng lại, ngập ngừng :
- Ta... ta có thể nghÄ© cách kiếm tiá»n.
Trương Dị nói :
- NhÆ° thế thì còn gì bằng... NhÆ°ng cô đã nghÄ© ra cách kiếm tiá»n chÆ°a?
Thư Hương lại khựng.
Từ nhỠđến lá»›n, trải qua mÆ°á»i tám năm trá»i, nàng đâu có “kiếm†đồng nào? Càng không biết bằng cách nào để kiếm ra tiá»n.
Thật lâu, nàng buông má»™t câu há»i nhóng :
- Tiá»n của ngÆ°Æ¡i làm sao có vậy?
Trương Dị đáp :
- Tự nhiên làm... kiếm ra.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng kiếm bằng cách nào?
Trương Dị đáp :
- Kiếm tiá»n có nhiá»u cách lắm, múa võ chợ đông, dạy võ cho môn sinh, bảo tiêu cho tiêu cục, đó là những chuyện cần nhiá»u bản lãnh, ngoài ra còn những việc khác dá»… hÆ¡n nhÆ° giữ cá»­a, Ä‘i săn, hái thuốc, chạy bàn cho những tiệm ăn... chuyện gì tôi cÅ©ng Ä‘á»u có làm...
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Má»™t con ngÆ°á»i nếu không muốn nhịn đói, thì phải lấy sức mình để mÆ°u cầu sá»± sống, chỉ cần là đồng tiá»n kiếm bằng minh chánh, bằng sức lá»±c của mình, thì bất cứ chuyện gì cÅ©ng có thể làm, kể cả chuyện Ä‘i ở đợ. NhÆ°ng chẳng hay Äào tiểu thÆ¡ có thể làm được chuyện gì?
Thư Hương nghẹn ngang.
Chuyện gì nàng cũng không biết cả.
Nàng chÆ°a từng rá»­a chén, chÆ°a từng quét nhà, cho đến mùng màn trong giÆ°á»ng ngủ của nàng cÅ©ng có ngÆ°á»i lo sẵn.
Những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt hàng ngày của chính nàng, nàng còn chÆ°a làm được, nói chi đến chuyện làm việc để kiếm tiá»n?
TrÆ°Æ¡ng Dị nói giá»ng lững lá» :
- Có hạng ngÆ°á»i sanh ra chỉ để tiêu tiá»n chá»› không biết kiếm tiá»n, những ngÆ°á»i đó nếu có chết đói chắc cÅ©ng chẳng ai thÆ°Æ¡ng.
Thư Hương trừng mắt :
- Ai biểu ngươi thương?
Trương Dị gật gù :
- Hay, có khí khái. NhÆ°ng con ngÆ°á»i có khí khái thì cÅ©ng vẫn phải ăn, khi đói thì không thể Ä‘em khí khái ra làm no bụng được. Theo cô thì cô có thể chịu đói nổi bao lâu?
Thư Hương cắn răng, nàng cố không cho bật khóc.
Trương Dị nói :
- Tôi có thể nghÄ© ra cách cho cô làm kiếm tiá»n.
Thư Hương chồm tới :
- Cách gì?
Trương Dị nói :
- Bây giá» cô hãy đánh xe cho tôi, má»—i giá» tôi sẽ trả cho cô má»™t đồng tiá»n.
Thư Hương nhướng mắt :
- Má»™t đồng tiá»n?
Trương Dị nói :
- Má»™t đồng tiá»n mà cô còn chê ít hay sao? Nên nhá»› má»™t tiá»n có mÆ°á»i đồng Ä‘iếu, ngÆ°á»i đánh xe giá»i nhất bây giá», má»—i tiếng đồng hồ cÅ©ng chỉ kiếm có năm Ä‘iếu thôi.
Cô là ngÆ°á»i “tập sự†tôi trả má»™t tiá»n là hậu đó chá»›.
Thư Hương cắn răng :
- Äược rồi, má»™t tiá»n thì má»™t tiá»n, thế nhÆ°ng... thế nhÆ°ng...
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Sao? Thế nhưng sao?
Thư Hương đỠmặt :
- Ta chưa hỠđánh xe bao giỠcả.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Tưởng gì chá»› cái đó thì dá»…, là ngÆ°á»i thì đánh xe được ngay. Vả lại, con ngá»±a này dá»… lắm, chỉ cần giữ cÆ°Æ¡ng và nhịp roi là nó Ä‘i chá»› không có khó lắm đâu. Không Ä‘iá»u khiển được ngá»±a là... lừa, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta thì đâu có thể là... lừa?
Thư Hương cố nuốt nước mắt để cầm lấy dây cương...
Tài sản của killer1310

  #14  
Old 16-06-2008, 09:36 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Ngưu đại gia


Cuối cùng là ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã kiếm được đồng tiá»n mà trong Ä‘á»i nàng má»›i kiếm được lần thứ nhất bằng chính cái lá»±c của mình.
Má»™t đồng tiá»n thật là khó kiếm.
Äánh xe suốt má»™t tiếng đồng hồ, lÆ°ng nàng đã má»i nhừ, tay cầm cÆ°Æ¡ng, tay cầm roi ê ẩm, phồng lên mấy chá»—.
Lúc tiếp lấy đồng tiá»n từ nÆ¡i tay của TrÆ°Æ¡ng Dị, nàng muốn rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
Không phải vì tủi cá»±c mà là vì vui mừng, cái vui mừng khi kiếm được đồng tiá»n bằng cái lao lá»±c của chính mình.
TrÆ°Æ¡ng Dị nhìn nàng, mắt hắn ngá»i ánh sáng, hắn cÆ°á»i :
- Bây giá» thì cô đã có tiá»n thì có thể Ä‘i ăn.
Thư Hương ưỡn ngực lớn tiếng :
- Tự ta sẽ biết đi ăn, không cần ngươi phải dạy.
Nàng nắm chặt đồng tiá»n trong tay, nàng cảm thấy cái đồng tiá»n nho nhỠđó quí hÆ¡n cả ngá»c vàng châu báo mà trÆ°á»›c đây nàng từng có.
Nàng biết chắc chắn rằng trên Ä‘á»i này không má»™t ngÆ°á»i nào có thể lừa để lấy đồng tiá»n đó được của nàng.
Nhất định không bao giỠlàm được...
* * * * *
Thị trấn này không lớn lắm.
Thư Hương tìm một quán cơm gần nhất đi vào.
Mặc dầu trong tay chỉ nắm có má»™t đồng tiá»n, nhÆ°ng nàng vẫn cảm thấy mình là má»™t đại phú gia, chÆ°a bao giá» nàng cảm thấy mình giàu nhÆ° thế ấy.
Bằng vào dáng cách “ná»­a mùa†của ThÆ° HÆ°Æ¡ng, bá»n tiểu nhị tuy có ném tia mắt nghi ngá» nhÆ°ng chúng vẫn phải chào má»i Ä‘on đả :
- Dạ thưa, chẳng hay cô nương dùng chi?
Uống luôn ná»­a chén trà khách, ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i há»i :
- Có gà nấu Äông Cô không?
Bất luận lúc nào, bất luận ở địa phÆ°Æ¡ng nào, chỉ có những bậc phú gia má»›i có thể nói đến nấm Äông Cô, những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, chÆ°a há»­i được mùi chá»› đừng nói đến việc ăn má»™t bữa.
Món ăn đó, đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng là món tầm thÆ°á»ng.
Tại Cẩm Tú sÆ¡n trang, tất cả sÆ¡n trân hải vị Ä‘á»u cÅ©ng là những món thÆ°á»ng.
Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là vị Äào tiểu thÆ¡ biết ăn mà không bao giá» biết giá.
Tên tiểu nhị lại kéo tia mắt từ trên đầu xuống tận chân của khách và trả lá»i bằng thứ giá»ng “nhắc nhở†:
- Äông Cô thì có chá»› sao không, chỉ có Ä‘iá»u là thứ đó ở đây quí lắm.
Äúng là lá»i lẽ “nhà nghá»â€.
Äông Cô chá»— nào lại không thuá»™c vá» món quí? Thế nhÆ°ng gã nói nhÆ° thế là cố ý chừa cho khách má»™t con Ä‘Æ°á»ng “thối hậuâ€.
Vì nếu tinh ý và biết xét tiá»n lÆ°ng, ngÆ°á»i khách có thể há»i giá và nói má»™t câu...
khá»a lấp “Chà, ở đây đắt thế sao? Thôi được, ta dùng thứ khácâ€.
Thế nhÆ°ng vị “Äào tiểu thơ†của Cẩm Tú sÆ¡n trang lại không hiểu hết cái ý tốt đó, nàng nói :
- Äâu có sao, cứ Ä‘Æ°a lên cho ta cÆ¡m và món gà nấu Äông Cô.
Vừa nói, nàng vừa đặt đồng tiá»n lên mặt bàn, ra dáng ta đây là kẻ có tiá»n.
Tên tiểu nhị “liếc nhẹ†đồng tiá»n và cÅ©ng vẫn bằng cung cách “nhà nghá»â€, hắn thấp giá»ng :
- CÆ¡m vá»›i gà nấu Äông Cô thì phải má»™t quan, nghÄ©a là phải mÆ°á»i lần cái má»™t tiá»n đó, chắc cô nÆ°Æ¡ng “thích†dùng món khác?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng khá»±ng ngay.
Thật lâu, nhÆ° cảm thấy đồng tiá»n nằm “trống trải†quá, nàng len lén lấy bàn tay đậy lại, nàng sợ thiên hạ thấy cái “đại phú†của mình.
Bây giỠnàng đã biết được một phần vật giá.
Bằng vào tất cả kinh nghiệm nghỠnghiệp... mấy chục năm, tên tiểu nhị nói nhỠhơn chút nữa :
- Ä‚n “cÆ¡m mâm†đi, ở đây “cÆ¡m mâm†chỉ có má»™t tiá»n, món mặn, món canh, còn cÆ¡m thì cứ ăn thả cá»­a.
Äổ mồ hôi nÆ°á»›c mắt suốt má»™t tiếng đồng hồ, được má»™t bữa “cÆ¡m mâm†đối vá»›i má»™t vị “tiểu thư†thì kể cÅ©ng Ä‘au, nhÆ°ng nếu vá»›i dân chuyên nghá» lao lá»±c thì nhÆ° thế hẳn là được tiá»n, vì ngÆ°á»i ta phải làm cả ná»­a ngày má»›i được má»™t bữa cÆ¡m.
Thư Hương cố nướt nước mắt, gật đầu :
- Äược rồi, cÆ¡m mâm thì cÆ¡m mâm...
Tên tiểu nhị hô lớn vào trong :
- Ha... CÆ¡m mâm, má»™t ngÆ°á»i ăn, bàn bên trái, số ba.
Thư Hương nóng mặt cúi đầu.
Äã vậy mà bên trong nhà bếp còn lập lại thêm lần nữa làm cho mặt nàng càng thêm Ä‘á».
Nàng biết đó là bữa ăn thấp nhất trong cái quán này.
Ngay lúc đó, bàn kế bên có tiếng gá»i :
- Thịt gà nấu Äông Cô, thêm món thịt bò hấp cải bẹ xanh, cá chÆ°ng nguyên con và hai cân “Trúc Diệp Thanhâ€.
Äúng là tiếng của TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.
Không biết bao giá», hắn vô quán và ngồi ở bàn kế ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Nàng cắn răng cúi gầm mặt xuống, “không thèm†nhìn hắn.
“Cơm mâm†đã bưng lên.
Thư Hương cúi đầu ăn, như chưa bao giỠthấy được cơm như thế ấy.
Mùi gà nấu Äông Cô, mùi bò hấp cải bay hắt vào mÅ©i nàng và thật là khốn đốn, con ngÆ°á»i có thể nhắm mắt nhÆ°ng nhất định là phải thở.
Mùi thức ăn ngon cứ tự tiện chui vào lỗ mũi, chui vào khứu giác một cách... vô giáo dục.
Thư Hương nổi đóa rủa thầm :
- Äã mập nhÆ° heo mà còn ăn cố, chắc muốn ngÆ°á»i ta mau mang Ä‘i xẻ thịt!
Nói là “rủa thầm†nhÆ°ng trong cÆ¡n tức tối, tiếng nói của nàng vẫn xẹt thấu đến bàn kế cận và lập tức có ngÆ°á»i lên tiếng :
- Tôi lá»›n hÆ¡n, tôi kiếm được nhiá»u tiá»n hÆ¡n, tá»± nhiên là phải được ăn nhiá»u hÆ¡n, đó là má»™t sá»± công bình của tạo hóa, không ai có thể giận được.
Thư Hương cúi mặt nhưng vẫn cố háy dài và lại rủa thêm, nhưng bây giỠthì chỉ rủa trong bụng thôi chứ quyết không rủa cho thành tiếng.
* * * * *
Thị trấn này tuy không lá»›n, nhÆ°ng quán này lại không nhá».
Ngoài nhiá»u bàn bên dÆ°á»›i, quán còn có lầu.
Hình như trên lầu dành để cho khách sang.
Từ trên lầu bÆ°á»›c xuống má»™t cô gái, có thể nói là từ ngá»n tóc xuống đến da chân của cô ta thảy Ä‘á»u đầy đủ... phấn son.
Dáng đi của cô ta thật dịu, đã dịu mà lại còn sửa bộ thêm, thành ra trông eo ếch của tô ta như hổng có xương.
Cô gái Ä‘i thẳng lại quầy tiá»n hất mặt bảo tên quản lý :
- NgÆ°u đại gia bảo ta đến lấy mÆ°á»i lượng bạc.
Tên quản lý cÆ°á»i há» há» :
- Tôi biết, tôi biết. Ngưu đại gia đã có dặn... cứ cô đến là đưa ngay.
Hắn mở tủ lấy má»™t nén bạc nặng mÆ°á»i lượng đặt lên mặt quầy và cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Thật chỉ có các cô là làm ra tiá»n dá»… dàng hÆ¡n hết.
Cô gái cầm nén bạc uốn éo Ä‘i ra, nhÆ°ng còn quay mặt lại cÆ°á»i :
- Nếu ông thấy bá»n này kiếm tiá»n được dá»… nhÆ° thế thì sao không cho vợ ông, con gái ông Ä‘i làm nhÆ° bá»n này có phải sÆ°á»›ng không?
Tên quản lý tái mặt, y nhÆ° là vừa bị ngÆ°á»i thồn má»™t cái trứng thúi vô mồm.
Thư Hương chớp mắt lắng nghe và Trương Dị bỗng nói :
- Có phải cô cÅ©ng cảm thấy nàng đó kiếm tiá»n dá»… quá không?
Äánh xe suốt cả tiếng đồng hồ, muốn gảy cả lÆ°ng, phồng cả tay, chỉ kiếm được có má»™t tiá»n, còn xợt xợt Ä‘i lên lầu rồi trở xuống lại có đến mÆ°á»i lượng bạc, quả thật là má»™t chuyện quá bất công bình.
Trương Dị lại nói :
- Há» kiếm tiá»n trông qua thì dá»… thật, nhÆ°ng cÅ©ng không phải giá trị của đồng tiá»n đó nhẹ đâu, bởi vì há» phải kiếm nó bằng thanh xuân và liêm sÄ©, bất cứ ai, nếu bằng lòng Ä‘em bán những thứ ấy thì kiếm tiá»n Ä‘á»u rất dá»… dàng, chỉ có Ä‘iá»u...
Hắn thở ra một hơi dài và nói tiếp :
- Tiá»n đó kiếm ra tuy dá»… thật, nhÆ°ng nó là cả má»™t sá»± tủi nhục, chỉ có tiá»n kiếm ra bằng lao lá»±c của chính mình, thì khi cần tiêu má»›i không thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm.
Thư Hương gật gật đầu.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn nói một câu chí lý.
Lần thứ nhất, nàng nhận ra tên... heo hèm này hình như không phải là ngu xuẫn.
Nàng chợt nghÄ© có lẽ đầu lá»›n chắc cÅ©ng có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i và nàng cÅ©ng cảm thấy rằng hắn có ăn nhiá»u hÆ¡n chút nữa, cÅ©ng đáng nên... rá»™ng lượng.
* * * * *
Trong tiệm ăn, dÆ°á»›i con mắt của bá»n tiểu nhị, thá»±c khách có thể chia làm hai hạng.
Hạng ăn “cơm mâm†như Thư Hương tự nhiên là hạng thứ nhất.
Hạng đó, không cần phải săn đón, mà cÅ©ng không cần có thêm nụ cÆ°á»i vá»›i há», mà phải dành để nụ cÆ°á»i đó cho hạng của TrÆ°Æ¡ng Dị.
Vì dám gá»i nhiá»u thức ăn sang, dám uống nhiá»u rượu thì tất nhiên cÅ©ng dám vung rất nhiá»u tiá»n.
Huống chi má»™t ngÆ°á»i mà gá»i đến năm bảy thức ăn thì nhất định là không làm sao ăn hết, không ăn hết là phải còn thừa, chá»— còn thừa đó, bá»n tiểu nhị sẽ dành lại khi quét dá»n.
DÆ°á»›i con mắt của đám tiểu nhị, hai hạng thá»±c khách đó thuá»™c hai giá»›i tuyến hoàn toàn khác biệt, thế nhÆ°ng hôm nay lại có hai ngÆ°á»i đặc biệt.
HỠrõ ràng có quen nhau, thế nhưng vẫn ngồi hai bàn khác nhau và thức ăn cũng khác nhau.
Hai ngÆ°á»i rõ ràng có nói chuyện vá»›i nhau nhÆ°ng lại không khi nào nhìn nhau, y nhÆ° là ngÆ°á»i nào cÅ©ng chỉ nói chuyện vá»›i... chính mình.
“Cũng có thể đó là hai vợ chồng đang giận nhau chăng�
Chúng xầm xì với nhau và ném tia mắt “kém thiện lương†vỠphía Thư Hương...
Ở má»™t thị trấn nhá», cuá»™c vui vẫn không phải ít, thế nhÆ°ng cái đám tiểu nhị này vẫn có thói quen chá»c ghẹo con cái nhà lành, nhất là đối vá»›i những cô gái quê ra chợ.
Ngay lúc đó, trÆ°á»›c cá»­a quán chợt có tiếng lục lạc khua, ngÆ°á»i ta dòm ra thấy hai con lừa thật đẹp dừng lại, và hai cậu bé từ trên lÆ°ng lừa nhảy xuống.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng lừa thì không bằng ngá»±a, vì lừa có vẻ hiá»n lành chậm chạp, nhÆ°ng hai con lừa này thì khác, lông chúng thật mÆ°á»›t, đầu lại cất cao, thêm vào đó yên cÆ°Æ¡ng má»›i toanh, lá»™ng lẫy, thá»±c khách nhìn chăm chú và không ngá»›t trầm trồ.
Hai cậu bé nhìn vào quán xầm xì má»™t chút rồi Ä‘i vào, chúng chỉ Ä‘á»™ mÆ°á»i ba mÆ°á»i bốn tuổi, nhÆ°ng dáng Ä‘i, cách nhìn trông có vẻ còn hÆ¡n ngÆ°á»i lá»›n.
Cậu bé áo xanh cầm roi da ngoắc ngoắc tên tiểu nhị :
- Ê, quán này lớn nhất ở đây phải không?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chút nữa đã bật cÆ°á»i.
Nàng nhá»› tiếng “ê†mà nàng đã gá»i gã “heo hèmâ€, nàng quay lại thấy hai cậu bé này ngồ ngá»™, chúng ăn vận gá»n gàng và sang trá»ng, vẻ trông thật dá»… thÆ°Æ¡ng, giá»ng nói tuy có vẻ phách lối nhÆ°ng miệng chúng thật có duyên, nhất là cái lúm đồng tiá»n trên má càng làm miệng chúng nhÆ° luôn Ä‘iểm nụ cÆ°á»i.
Hai cậu Ä‘á»u xấp xỉ tuổi nhau và phảng phất giống nhau.
Tên tiểu nhị cÆ°á»i há» há» mÆ¡n trá»›n, nhÆ°ng viên quản lý đã há»›t nói :
- Vâng vâng, thÆ°a hai cậu cứ vào, quán chúng tôi lá»›n nhất ở đây, nhị vị muốn dùng chi thảy Ä‘á»u có đủ.
Cậu bé áo xanh nhìn quanh và nói với cậu bé áo hồng :
- Ta đã nói mà cứ cải, thị trấn này nghèo mạt, tiệm quán lớn nhất gì mà tồi tàn quá.
Cậu bé áo hồng cũng nhìn quanh :
- Thây kệ, không có chỗ nào hơn thì biết làm sao.
Cậu bé áo xanh cau mặt :
- Dơ dáy quá, như thế này thì cô nương làm sao ăn được?
Cậu bé áo hồng chắc lưỡi :
- Chớ đâu có chỗ nào nữa, cứ dặn chúng sửa soạn cho sạch sẽ một chút.
Tên quản lý vội nói :
- Vâng vâng, chúng tôi sẽ cho dá»n dẹp sạch sẽ, thay chén Ä‘Å©a má»›i...
Cậu bé áo xanh hất mặt :
- Tiệc thật ngon, bao nhiêu một bàn?
Tên quản lý đáp :
- Dạ thưa cao nhất là năm lượng.
Cậu bé áo xanh nhăn mặt :
- Năm lượng bạc thì làm sao mà ăn được? Bá»™ các ngÆ°Æ¡i tưởng bá»n ta nhà quê chắc?
Tên quản lý cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Dạ không, thông thÆ°á»ng là nhÆ° thế, chá»› nếu quý khách cần hÆ¡n thì chúng tôi sẽ chá»n toàn thức ăn hảo hạng, mÆ°á»i lăm, hai mÆ°Æ¡i lượng má»™t bàn cÅ©ng có.
Cậu bé áo xanh chắc lưỡi gật đầu :
- Äược rồi, hai mÆ°Æ¡i lượng má»™t bàn, đặt sẵn cho ta má»™t bàn, nhá»› làm cho chu đáo rồi sẽ có thưởng thêm.
Cậu ta ném lên quày hàng một nén bạc và nói tiếp :
- Tiá»n cá»c đó, chút nữa chúng ta trở lại.
Cậu ta kéo tay đồng bạn Ä‘i ra, cả hai Ä‘á»u ném vá» phía ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»™t cái nhìn thật “ngÆ°á»i lá»›n†và xầm xì cÆ°á»i rá»™ bÆ°á»›c ra, nhÆ°ng trÆ°á»›c khi lên yên, chúng lại ném thêm cái nhìn “hữu ý†bào mặt ThÆ° HÆ°Æ¡ng rồi má»›i chịu ra roi.
Bên trong có tiếng vỗ tay :
- Tốt quá, từ ngày bỠquan ngoại vào đây, ta mới thấy cặp lừa này thật tốt.
Má»i ngÆ°á»i nhìn lại, thấy ngÆ°á»i nói từ trên lầu bÆ°á»›c xuống.
Hắn là một đại hán cao lớn có hàm râu quai nón, mặt áo bành ngực, trên tay còn cầm chén rượu.
Theo sau là má»™t gã mặt vàng bệt, hai mắt Ä‘á» hoe, xem chừng chÆ°a quá bốn mÆ°Æ¡i, nhÆ°ng dáng Ä‘i cóm róm, nếu không do má»™t tật bịnh lâu Ä‘á»i thì chắc chắn là ngÆ°á»i tá»­u sắc quá Ä‘á»™...
Hắn cÆ°á»i phụ há»a :
- À à... nếu Ngưu đại gia mà khen thì nhất định là tốt rồi.
Sau há» còn có hai ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i cao ốm, bên hông có Ä‘eo thanh kiếm, võ kiếm Ä‘en ngòm, dáng cách trông khá ngang nhiên, chỉ có Ä‘iá»u cặp mắt láo liên và nhất là vành môi luôn Ä‘iểm nụ cÆ°á»i khinh khỉnh, làm nhÆ° trong Ä‘á»i chỉ có hắn má»›i là anh hùng hảo hán...
NgÆ°á»i sau cùng lá»›n tuổi nhất, hàm răng to bản vàng bệt của lão đã rụng gần phân ná»­a, số còn lại chìa ra ngoài mặt lão nhăn nheo nhÆ°ng hắn ăn mặc thì sắc mầu thật trẻ, thật sang, tay cầm cây quạt viá»n kim tuyến chói ngá»i.
Vừa bÆ°á»›c xuống thang lầu, lão đằng hắng má»™t tiếng lá»›n nhÆ° ho và khạt luôn má»™t bãi Ä‘á»m xuống đất, làm nhÆ° lão bÆ°á»›c vào cầu xí chá»› không phải quán ăn.
Bao nhiêu cÆ¡m vô bụng nãy giá», thiếu chút nữa ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã ói cả ra.
Liếc nhìn đám bốn ngÆ°á»i này, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy gã TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít đẹp trai hÆ¡n bao giá» hết.
Bá»n chúng xuất hiện thì trong quán y nhÆ° là không có má»™t ai, vì dáng cách khệnh khạng, thái Ä‘á»™ ồn ào của chúng.
Những ngÆ°á»i có mặt, không ai nói ra nhÆ°ng từ tia mắt của hỠđủ thấy bất bình.
Ngưu đại gia nốc cạn chén rượu đánh “khà†một tiếng như rắn hổ :
- Xem dáng cách của hai đứa bé đó thì vị cô nương của chúng nhất định là “có hạng†đó nghe.
Tên mặt vàng bịnh hoạn cÆ°á»i hì hì :
- Cho cô ta “có hạng†đến mức nào, cứ hể đến đây là phải bái kiếm Ngưu đại gia vậy hè...
Ngưu đại gia lắc đầu :
- Tá»­ Tú, đừng nói thế chá»›, có mặt Mỹ Công và Lý công tá»­, nói thế không nên, giang hồ hào kiệt có nhiá»u, ta chỉ được bạn bè hổ trợ thế thôi...
Câu nói của Ngưu đại gia đã giới thiệu luôn cả ba tên.
Tá»­ Tú không hiểu xuất thân ra sao, nhÆ°ng bằng cách “nói†chuyên môn của hắn, ai cÅ©ng có thể biết hắn thuá»™c hàng thân cận “quạt mo†của NgÆ°u đại gia, còn lão già cầm quạt là Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ, giang hồ ai cÅ©ng nghe lối tá»± xÆ°ng “Mỹ Công†của lão; tên cao ốm có kiếm võ Ä‘en là Lý công tá»­, chÆ°a ai biết rõ tên hắn, nhÆ°ng chắc chắn cả hai thuá»™c hàng thượng khách cho nên NgÆ°u đại gia có hÆ¡i trá»ng vá»ng.
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ him híp đôi mắt, cÆ°á»i Ä‘Æ°a hết chân răng vàng nghệt ra ngoài :
- Ngưu huynh khiên tốn thì thôi, bất cứ ai đến nơi này cũng phải biết lễ chớ...
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i khà khà :
- Thật ra thì ở quan ngoại, tại hạ cũng không kém gì ai, nhưng vào đây rồi thì làm sao dám sánh với Mỹ Công huynh.
Âu Dương Mỹ khoát tay :
- NgÆ°u huynh đừng quên rằng chúng tôi từ xa đến chiêm ngưỡng NgÆ°u Äại huynh đó nghe...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật phát gá»›m, bá»™ mặt nào cÅ©ng làm cho nàng muốn ói cả và nàng chợt nhá»› đến NgÆ°u Ma VÆ°Æ¡ng trong truyện Tây Du. Không biết “con trâu nÆ°á»›c†đó ra sao, nhÆ°ng chắc phải hÆ¡n cái gã “NgÆ°u đại gia†này nhiá»u lắm, vì dầu sao cÅ©ng còn có được Thiết Phiến Công Chúa tôn là chồng, còn cái gã râu ria này thì chỉ có “Quá»· Dạ Xoa†dám Æ°ng hắn mà thôi.
NgÆ°u đại gia vụt há»i :
- À nè, Mỹ Công huynh Ä‘i nhiá»u biết rá»™ng, chẳng hay có rõ gốc của hai chú bé cỡi lừa hồi nãy không cà?
Âu Dương Mỹ trầm ngâm và lắc đầu :
- Không rõ lắm, nhÆ°ng theo cung cách của chúng thì nếu không phải hạng con nhà cao quan hiển đạt, thì cÅ©ng là hàng vá»ng tá»™c võ lâm, nhÆ°ng cÅ©ng không lạ lắm đâu, thứ đó bây giá» cÅ©ng có nhiá»u...
Ngưu đại gia gật gật :
- Có thể lắm, cô nương của chúng chắc là con quan vỠquê viếng thăm thân thích...
Tên “Lý công tử†lắc đầu :
- Nhị vị lầm rồi...
Âu Dương Mỹ nhướng mắt :
- Sao? Lý công tử biết hỠà?
NgÆ°u đại gia há»i tá»›i :
- Vị cô nương đó là...
Lý công tử chận đáp :
- Chi mà phải gá»i đến “vị†lận? Hồng NÆ°Æ¡ng đó.
Ngưu đại gia nhướng mắt :
- Hồng Nương?
Lý công tá»­ há»i :
- Hồng Nương mà Ngưu huynh không biết sao?
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i :
- Biết thì đã biết quá rồi, nhưng Hồng Nương sao cung cách lớn lối thế?
Lý công tử nói :
- Vì Hồng Nương này rất đặc biệt.
NgÆ°u đại gia hình nhÆ° đã “say†câu chuyện, hắn há»i dồn :
- Äặc biệt chá»— nào?
Lý công tử đáp :
- Hồng NÆ°Æ¡ng vốn để cho ngÆ°á»i ta chá»n, nhÆ°ng Hồng NÆ°Æ¡ng này thì lại chá»n ngÆ°á»i, chẳng những ngÆ°á»i không vừa không Ä‘i, giÆ°á»ng không vừa ý không lên, chá»— không vừa ý không đến và tá»± nhiên, tiá»n không vừa ý lại càng không được.
Ngưu đại gia mở tròn đôi mắt :
- Chi mà dử thế? Bộ trong mình cô ta có trổ hoa sao?
Lý công tử lắc đầu :
- Chẳng những không có hoa, mà cỠcũng không có luôn.
NgÆ°u đại gia bật cÆ°á»i hô hố :
- Cha... sao mà rành quá vậy?
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ cÅ©ng cÆ°á»i, vừa cÆ°á»i lão vừa liếc ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghệch mặt, cô ta không biết há» nói gì nhÆ°ng không câu nào nàng hiểu cho trá»n vẹn.
Nhất là hai tiếng “Hồng NÆ°Æ¡ngâ€, nghe thật lạ tai.
Nàng dá»± định có dịp sẽ há»i gã “óc mítâ€, cái tên “đại đầu†có lẽ là cái gì hắn cÅ©ng rành.
Ngưu đại gia lại nói :
- Cứ như thế thì cũng đâu có gì mà cô ta làm cao như thế?
Lý công tử đáp :
- Tại vì đàn ông là thứ mù, gặp kẻ càng làm cao thì hỠcàng bu theo dử. Vì được nên hỠlại càng làm cao hơn nữa.
Ngưu đại gia gật gật :
- Äúng, đúng, nhÆ° thế thì cô ta quả đã chá»™p được cái nhược Ä‘iểm của đàn ông, chỉ nghe không mà tôi cÅ©ng bắt... táy máy rồi đây, có dịp nhất định sẽ thá»­ chÆ¡i cho biết.
Âu Dương Mỹ vụt vỗ tay :
- Thôi, tôi nhớ ra rồi...
NgÆ°u đại gia há»i :
- Sao? Mỹ Công huynh biết cô ta?
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ há»i :
- NgÆ°á»i mà Lý công tá»­ nói đó có phải là “TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi†không hè?
Lý công tử gật đầu :
- Äúng rồi, cô ta đó.
NgÆ°u đại gia lại cÆ°á»i hô hố :
- Trương Hảo Nhi? Chà, nội cái tên nghe cũng đã hay rồi, nhưng không biết “hay†ở chỗ nào đây?
Âu Dương Mỹ nói :
- Nghe nói nàng có nhiá»u Ä‘iểm đặc biệt lắm, nàng thuá»™c vá» hàng Hồng NÆ°Æ¡ng của võ lâm, nghe đâu nghá» ngón thuá»™c vào “cứng†đó nghen.
Ngưu đại gia nhướng mắt :
- Sao? Mỹ Công huynh chắc cÅ©ng đã thấy... hÆ°ng hứng rồi à? Chà, nhÆ° vậy không biết hôm nay cô ta sẽ chá»n ai?
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau cÆ°á»i, nhÆ°ng cái cÆ°á»i cÆ¡i nhÆ° đã... thiếu phần thân thiết.
Chuyện Ä‘á»i là nhÆ° thế, má»™t khi đã dính vào hÆ¡n “tiá»n†và mùi “đàn bà†rồi thì rất có thể bằng hữu cÅ©ng trở thành thù địch.
Nhất là những tay này vốn không phải là bằng hữu, có bóng hồng phất qua là dễ đụng nhau.
Ngưu đại gia đưa mắt qua Lý công tử :
- Cứ theo cách nói của Lý công tử thì chắc Lý công tử đã có “thám hiểm†rồi chắc?
Lý công tá»­ cÆ°á»i cÆ°á»i không nói.
Bất cứ ai nhìn vào bá»™ mặt khi cÆ°á»i của Lý công tá»­, thì bàn tay cÅ©ng làm nhÆ°... ngứa ngay, nếu không có gì trở ngại, chắc sẽ dá»… dàng tặng cho hắn má»™t quả thôi sÆ¡n.
Hắn lại nhún nhún vai :
- Nhưng không biết tại làm sao Trương Hảo Nhi lại đến chỗ này, chẳng lẽ cô ta đánh hơi được Ngưu đại gia?
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i, nhÆ°ng cái cÆ°á»i của hắn bây giá» nghe nhÆ° cÆ°á»i khẩy :
- Tôi định xuất cho nàng năm trăm lượng, nhưng không biết đã đủ chưa?
Lý công tử lại nhún nhún vai không nói...
Lâu quá không “nâng†được tiếng nào, gã Tá»­ Tú bây giá» má»›i chìa bá»™ mặt vàng nghệt tá»›i trÆ°á»›c cÆ°á»i hì hì :
- Bá»™ cô ta có bịt vàng sao? Năm trăm lượng là đủ cho cô ta chạy theo lên giÆ°á»ng liá»n. Bây giỠđể tôi Ä‘i dá»n phòng hoa cho NgÆ°u đại gia là vừa đấy.
Con ngÆ°á»i lóm thóm quả xứng vá»›i tÆ° cách của hắn, hình nhÆ° thấy thiên hạ nhốm chân là lật đật thụp xuống “độ†ngay.
Ngưu đại gia lắc đầu :
- Khoan, ta còn phải tính lại xem, chưa chắc cô nàng chịu mà ta đã chịu, năm trăm lượng đâu phải là dễ kiếm.
Bợ má»™t cái không trúng ngay bàn tá»a mà lại trợt xuống chân, Tá»­ Tú hỉnh hỉnh bá»™ mặt bịnh hoạn của hắn lên cÆ°á»i hì hì, trông thật là thảm hại...
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ cÆ°á»i lá»›n :
- Cứ sửa soạn đi, chỉ cần có tân nương thì lo gì không có tân lang.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng dằn hết muốn nổi, cÅ©ng may khi đó bá»n NgÆ°u đại gia Ä‘i trở lên lầu, nàng vá»™i há»i ngay :
- Nè, Hồng Nương là cái gì? Bộ tân nương phải không?
TrÆ°Æ¡ng Dị bật cÆ°á»i :
- Có lúc cũng là... tân nương.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhưng tân nương của ai?
Trương Dị đáp :
- Rất nhiá»u ngÆ°á»i.
Thư Hương nhướng mắt :
- Má»™t ngÆ°á»i thì làm sao lại làm tân nÆ°Æ¡ng cho nhiá»u ngÆ°á»i được?
TrÆ°Æ¡ng Dị quay lại nhìn nàng khá lâu và há»i :
- Cô không hiểu thật à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cá»± ná»± :
- Hiểu thì ai lại tốn công há»i làm chi?
Trương Dị thở ra :
- Cô ta có thể làm tân nÆ°Æ¡ng cho nhiá»u ngÆ°á»i được, là vì má»—i má»™t đêm cô ta có thể thay năm ba vị tân lang.
Tài sản của killer1310

  #15  
Old 16-06-2008, 09:43 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Tiệc dá»n để coi chÆ¡i

Những ai mở quán ăn Ä‘á»u rất tôn trá»ng má»™t nguyên tắc: “Có nhiá»u bạc là... Äại giaâ€.
Hồng NÆ°Æ¡ng cÅ©ng được, Hắc NÆ°Æ¡ng cÅ©ng được, chỉ cần má»™t tiệc cỡ hai mÆ°Æ¡i lượng là... lên “Bàâ€, mà khá»i cần ai Ä‘á» cá»­.
Äối vá»›i chủ quán, vá»›i bá»n tiểu nhị, hạng đó được liệt vào hàng... tiên tổ.
Trong quán bây giỠđã dốc toàn nhân lá»±c, thiếu Ä‘iá»u há» gá»i cả giòng há» ná»™i ngoại ra để lo sắp xếp.
Bao nhiêu nùi giẻ Ä‘á»u được “tổng Ä‘á»™ng viên†đem ra lau bụi.
Chén đũa quả thật hoàn toàn mới hết, mới từ trong tủ mang ra.
Mặt bàn được trải tấm khăn đỠtươi.
Da mặt của Thư Hương còn đỠhơn tấm trải bàn.
Bây giỠthì nàng đã biết “Hồng Nương†là giống gì rồi.
Lá»i lẽ của đám NgÆ°u đại gia đối đáp vá»›i nhau bây giá» nàng cÅ©ng đã hiểu rất rõ ràng.
Nàng cÅ©ng hiểu luôn câu nói: “chẳng những không có hoa, mà cÅ©ng đến cá» chẳng có cá»ng nào†của gã Lý công tá»­ nói vá»›i NgÆ°u đại gia khi nãy, và chính vì đã quá hiểu rõ nên mặt nàng càng lúc càng thêm Ä‘á».
Nàng đâm ra tức ngang cái tên “Óc Mítâ€, nàng há»i thì há»i, ai biểu hắn giải thích làm chi chuyện... kỳ cục nhÆ° thế ấy chá»›?
Thật quả đúng là... heo hèm.
Cái tên Trư Bát Giới này nhất định cũng chẳng ra gì.
Nhất định là hắn cũng đã từng làm... Tân lang chớ chẳng không.
Nếu đúng theo quan niệm của nàng đối vá»›i “Óc Mítâ€, nếu đúng theo lá»i giao Æ°á»›c giữa hắn và nàng thì hắn có ra gì hay không ra gì, đối vá»›i nàng cÅ©ng chẳng liên can, nhÆ°ng không hiểu sao, nghÄ© đến chuyện hắn đã từng làm “Tân Lang Nhất Dạ†là nàng đâm nổi giận.
Nàng giận nhÆ°ng không có chá»— nói, không có chá»— nói cho nên môi nàng nó cứ dẫu ra, nhìn cái môi nàng bây giá», ai cÅ©ng có thể nghÄ© giá nhÆ° Ä‘em chiếc áo máng lên cÅ©ng chÆ°a chắc rÆ¡i.
NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi là con ngÆ°á»i nhÆ° thế nào? Con ngÆ°á»i đó có bao nhiêu chá»—... hảo?
Thư Hương cảm thấy thật là kỳ cục.
Nàng trông cho Trương Hảo Nhi đến để nàng biết mặt.
Và nàng khá»i phải trông lâu.
Một cỗ xe bốn ngựa, dừng ngay trước cửa quán.
Y như ông bà ông vải được vinh qui bái tổ vỠlàng, đám tiểu nhị, quản lý trong tiệm ăn dớn dác nhặng lên.
Ghế không còn chút bụi, chúng cũng lau lau, tấm vải mặt bàn không nhăn, chúng cũng kéo kéo, y như là tay chân của chúng vậy.
Äám NgÆ°u đại gia vừa bÆ°á»›c lên được mấy nấc thang cÅ©ng lật đật quay mặt lại.
Bây giỠgiá như trong đám thực khách có sẵn trong quán, trúng gió ngả đùn ra mà chết, đám tiểu nhị cũng chẳng bận tâm.
Tên quản lý và mấy tên tiểu nhị đã chá»±c sẵn tận ngoài thá»m, lÆ°ng há» không biết được uốn từ bao giá», nhÆ°ng con mắt lại đảo ngược lên, trông dáng cách của há» thật dá»… tức cÆ°á»i.
Con ngÆ°á»i càng nghiêm trang cung kính đến bá»±c nào thì há» càng hay liếc lén, liếc lung chừng nấy. Äó là phản ứng tá»± nhiên của bất cứ má»™t sá»± ká»m chế nào ở trên Ä‘á»i.
Qua một lúc lâu, rèm xe mới được vén lên.
Rồi qua một lúc thật lâu, mới thấy hai bàn chân thòng xuống.
Hai bàn chân thon nhá», mang đôi dép thêu hoa, tá»± nhiên mang dép thì không cần vá»› và khi chân không mang vá»› thì ngÆ°á»i ta thấy được làn da.
Làn da trắng hồng, gót chân má»™ng Ä‘á».
Chỉ cần liếc qua bàn chân đó, bá»n đàn ông hồn vía đủ lên mây.
Bàn chân thòng xuống vừa chấm đất là đã vội rút lên.
Lập tức, có ngÆ°á»i mang má»™t tấm thảm hồng trải ngay xuống dÆ°á»›i.
Cùng theo hầu xe, ngoài hai cậu bé, còn bảy tám ngÆ°á»i nữa, nhÆ°ng những kẻ ấy ra làm sao, đàn ông hay đàn bà, đẹp hay xấu, Ä‘en hay trắng, có đủ tay chân hay không, không má»™t ai thấy cả.
Vì bao nhiêu cặp mắt bây giá» Ä‘á»— dồn xuống chá»— tấm thảm vừa trải, ngÆ°á»i ta biết thảm đó quí lắm, nhÆ°ng không phải ngÆ°á»i ta nhìn tấm thảm mà là nhìn hai bàn chân.
Ngoài hai bàn chân nhìn đến rụng rá»i đó, còn có bốn bàn chân khác bÆ°á»›c kèm ở hai bên: hai cô gái vịn TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi chậm rãi bÆ°á»›c vào.
Há» vẫn không bịnh hoạn Ä‘au yếu gì cả, có khi há» còn mạnh gấp đôi ngÆ°á»i vịn, thế nhÆ°ng bất cứ vị tiểu thÆ¡ nào cÅ©ng phải nhÆ° thế, vì đó là cung cách đài các phong lÆ°u.
CÅ©ng nhÆ° nhiá»u khi ngÆ°á»i ta thắc mắc, không biết khi Ä‘i kinh lý, có nhiá»u ông quan nhá» Ä‘i bu theo ông quan lá»›n để làm gì? Vì từ khi khởi giá cho đến lúc “hồi loan†những ông quan nhỠấy chỉ lăng căng chạy tá»›i chạy lui theo ông quan lá»›n chá»› chẳng có má»™t sá»± “ích nÆ°á»›c lợi dân†nào cả.
Ấy vậy mà không có là không được.
Không có những ông quan nhỠ“chạy lăng căng†thì ông quan lớn sẽ hết thành...
quan lá»›n.
CÅ©ng nhÆ° nhiá»u khi trông những tên quân “chạy hiệu†trên sân khấu mà tá»™i nghiệp, nhiá»u lúc ngÆ°á»i ta có cảm tưởng “chật chá»™i†quá, ngÆ°á»i ta muốn biểu Ä‘i chá»— khác chÆ¡i... chÆ¡i bá»›t cho mát, nhÆ°ng vẫn không được, vì nếu không có đông đủ những cậu chạy lốc cốc cầm cá» thì ông tÆ°á»›ng sẽ trở thành... lạc lá»ng.
Vị “Hồng Nương†Trương Hảo Nhi này cũng nằm trong nguyên tắc đó.
Bây giỠthì nàng đã vào tới quán.
Những tay chuyên môn vỠánh sáng đã phải điên đầu, một hiện tượng nghịch đảo bỗng xảy ra.
Thông thÆ°á»ng, trong má»™t khu rừng, thÆ°a cây thì nhiá»u ánh sáng, trong má»™t gian phòng ít ngÆ°á»i thì ánh sáng cÅ©ng tăng lên, nhÆ°ng trÆ°á»ng hợp này thì khác, khi TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vừa bÆ°á»›c vào trong quán thì y nhÆ° ai phá»±c lên thêm hằng trăm ngá»n nến, quan cảnh vụt há»±c lên.
Không phải cá»­a sổ được mở thêm, cÅ©ng không có ai đốt thêm má»™t ngá»n đèn nào, nhÆ°ng con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã làm cho gian phòng rá»±c rỡ.
Má»™t tay nàng đặt há» bên ngoài ngá»±c, chá»— dÆ°á»›i buồng tim má»™t chút, không phải nàng hồi há»™p mà đó là cung cách “lá ngá»c cành vàngâ€, má»™t tay nàng vịn há» qua vai cô nữ tỳ, chân nàng hÆ¡i dừng lại...
Äôi mày vòng nguyệt của nàng hÆ¡i nhíu lại, hÆ¡i hÆ¡i thôi, vì để tá»± nhiên thì trông quá “vô tâm†còn nhíu lại nhiá»u thì trông thô tục, vành môi trái tim của nàng hÆ¡i Ä‘á»™ng, cÅ©ng hÆ¡i hÆ¡i thôi, vì Ä‘á»™ng nhiá»u thành ra nhếch ngược, mà để im thì nó xụi lÆ¡.
Tất cả những cái đó xem rất tự nhiên, nhưng nhất định phải được dầy công nghiên cứu.
Và quả thật TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi “hảo†quá, không ai giải thích, phân tách được xem nàng “hảo†ở chá»— nào nhÆ°ng ai cÅ©ng Ä‘á»u có “cảm giác†là nàng thật hảo, toàn hảo.
Bởi vì “Hồng NÆ°Æ¡ng†TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi thì phải “hảoâ€, nhất định là phải hảo.
Thật thì nàng cũng đẹp, phong tư cũng thật đẹp.
NhÆ°ng không hiểu tại sao, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn qua nhìn lại, nàng cảm thấy cô ta không phải giống con... ngÆ°á»i thật.
Mặt cô ta trông đẹp, nhưng lại đẹp giống như... tranh, dáng đi của cô ta đẹp thật, nhưng lại là cái đẹp... của cô đào.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy cô ta quá đẹp, cái đẹp của... Tây Thi, Bao Tá»±, Äiêu Thuyá»n, cái đẹp của những nàng tiên mà dạo nào ThÆ° HÆ°Æ¡ng bắt gặp trên sân khấu.
NhÆ° vậy, con ngÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi hÆ¡i... giả.
Thế nhÆ°ng không hiểu tại sao, bao nhiêu cặp mắt của bá»n đàn ông trong quán bá»—ng nhÆ° muốn đứng tròng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng “liếc thầm†vào mặt heo hèm, cặp mắt dài mà nhá» của hắn cÅ©ng hình nhÆ° lóe thêm nhiá»u ánh sáng.
Thư Hương muốn kiếm mũi dao khoét cặp mắt hắn một cái cho bỠghét.
Dáng đi của Trương Hảo Nhi thật là đặc biệt, hình như nàng sợ đạp chết những con kiến bò dưới đất, phải nguội đến ba chén trà kế tiếp, nàng mới tới bàn.
Và bây giá» thì tên quản lý má»›i có dịp “ra mặtâ€, hắn cong cái lÆ°ng thật tròn, có lẽ xÆ°Æ¡ng sống hắn đã được bào má»ng lắm, hắn cúi ngay trÆ°á»›c cái ghế dành sẵn cho chủ nhân của bữa tiệc.
Mãi cho đến khi TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi ngồi xuống thì ngÆ°á»i ta chợt nghe có nhiá»u tiếng thở phào...
Bá»n quản lý, tiểu nhị thì sợ nàng không hài lòng bữa tiệc, nàng không hài lòng thì chúng hết mong kiếm chác, đám đàn ông thá»±c khách cÅ©ng sợ cô ta không hài lòng, vì nếu cô ta không hài lòng bá» Ä‘i ngang thì há» sẽ mất dịp chiêm ngưỡng dung nhan.
Vì thế, hỠđã hùa với nhau thở phào... nhẹ nhõm khi thấy Trương Hảo Nhi ngồi xuống.
NhÆ°ng đôi mắt của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi thì hình nhÆ° má»c ở... trên đầu, vì nàng không thấy má»™t ai Ä‘ang ở dÆ°á»›i.
Nàng vừa ngồi xuống thì thức ăn nóng hổi được bưng lên.
Bàn đó chỉ có một mình nàng.
Thế nhưng nàng chỉ cầm đũa trở qua trở lại mấy lần rồi buông xuống, y như thấy có con thằn lằn rơi vào trong đó.
Cuối cùng, nàng chỉ ăn lưng lưng một chén cơm với một chút tương gừng. Tương gừng là thứ mà trên xe nàng có sẵn.
“Ủa, không ăn thì kêu dá»n làm chi? Hổng lẽ dá»n tiệc rồi để coi chÆ¡i cho vui mắt? Con ngÆ°á»i nhÆ° thế hổng lẽ lại khật khùngâ€?
Không phải, đó là khí phái của kẻ sang.
Äàn bà thÆ°á»ng rất thích khí phái sang cả, hào phóng của đàn ông, đàn ông đâu lại không “mê†cái cung cách sang trá»ng của đàn bà?
Äám thá»±c khách đàn ông trong quán nhốm lên nhốm xuống y nhÆ° có cây chong dÆ°á»›i đít.
HỠđã nôn lên tới óc rồi.
ChÆ°a ai nhìn tá»›i há», chÆ°a ai nói tá»›i há», nhÆ°ng hỠđã mê ngang.
HỠmê cái cung cách cao sang, quí phái của cô nàng.
Äược gần má»™t ngÆ°á»i đàn bà quí phái, dầu rằng má»™t cô Ä‘iếm nhÆ°ng nếu thuá»™c hạng Ä‘iếm sang, bá»n đàn ông vẫn xem đó là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh.
Gái Ä‘iếm hạng sang, mà nếu là hoa khôi trong số đó thì có nhiá»u khi có giá hÆ¡n má»™t bà hoàng.
Má»™t trong những kẻ nôn hÆ¡n hết là NgÆ°u đại gia, hắn không còn đứng yên được nữa, hắn bÆ°á»›c nhanh lại và dùng tất cả hào khí của con ngÆ°á»i bảy thÆ°á»›c ngang tàng, vòng tay khệnh khạng :
- Dám há»i, chẳng hay đây có phải là TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng?
Trương Hảo Nhi vẫn cứ ngó xuống bàn, nàng nói chậm rãi :
- Tôi hỠTrương.
Ngưu đại gia khựng ngang.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng, bất cứ má»™t chuyện gì, có qua phải có lại, “cá mè†phải tÆ°Æ¡ng xÆ°ng thì cuá»™c diện má»›i phù hợp, cÅ©ng nhÆ° má»™t vị tÆ°á»›ng trên... sân khấu, khi nổ “lôi đình chi nộ†thá»™p áo chụp Ä‘ao làm dữ, thì đối phÆ°Æ¡ng, hoặc hầm hầm “làm lại†hoặc đập đầu trăm lạy van xin, trống kèn theo đó nổi lên, lá»›p tuồng xôm tụ, đàng này NgÆ°u đại gia đã gom hết “hào khí của má»™t nhân vật lá»›n†vòng tay, vậy mà TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi xuôi xỉ khiến cho lão NgÆ°u giống nhÆ° chim Ä‘ang bay... bị gẫy cánh.
Hắn buông tay xuống không được, mà để nguyên như vậy thì lại càng giống...
hình rÆ¡m, hắn chấp chá»›i cÆ°á»i :
- Tôi... tôi hỠNgưu.
Má»™t câu nói y nhÆ° bong bóng xẹp, nó lại càng... chá»­i cha cái bá»™ khệnh khạng của nhà NgÆ°u, khắp cả quán thảy Ä‘á»u xục xịch.
CÅ©ng may là chÆ°a ai cÆ°á»i thành tiếng và cÅ©ng may là TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã nói :
- À, NgÆ°u đại gia, xin má»i ngồi.
Cho dầu thái Ä‘á»™ của nàng vẫn là lãnh đạm, nhÆ°ng cÅ©ng giúp cho NgÆ°u đại gia giải tá»a được cái vòng tay, hắn vá»™i vàng ngồi xuống.
NhÆ°ng đít hắn chÆ°a đụng ghế thì TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vụt há»i :
- Ủa, mà Ngưu đại gia có quen biết với tôi sao?
NgÆ°u đại gia lỡ ngồi lỡ đứng, hắn lom khom cÆ°á»i ngượng ngập :
- Chỉ hôm nay mới được gặp... cũng mong là không muộn lắm.
Trương Hảo Nhi thản nhiên :
- Nếu như vậy thì tôi cũng chưa được quen biết Ngưu đại gia?
Ngưu đại gia đành phải gật đầu.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- NgÆ°u đại gia không quen vá»›i tôi, tôi cÅ©ng không quen vá»›i NgÆ°u đại gia, vậy thì khá»i ngồi.
NgÆ°u đại gia Ä‘á» mặt, hắn len lén nhóng ngÆ°á»i lên, nhÆ°ng hắn cÅ©ng ráng cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Thì... thì chính cô nương... bảo tôi ngồi.
Hắn không dám nói tiếng “má»iâ€, hắn bắt đầu ngán quá.
Trương Hảo Nhi chậm rãi nói :
- Äó chẳng qua là má»™t câu khách sáo thông thÆ°á»ng, vả lại...
Bây giá» thì nàng má»›i cÆ°á»i, nhÆ°ng cái cÆ°á»i làm cho NgÆ°u đại gia muốn chết luôn, nàng nói :
- Vả lại nếu tôi... má»i NgÆ°u đại gia quì thì NgÆ°u đại gia cÅ©ng quì nữa hay sao?
Da mặt Ä‘á» vì thẹn của NgÆ°u đại gia bây giá» xuống màu xanh vì tức, thế nhÆ°ng ngÆ°á»i đẹp đã cÆ°á»i vá»›i mình thì giận làm sao được?
Trong khi Ngưu đại gia bị chôn chân một chỗ không biết chỗ nào để mà chun thì ánh mắt của Âu Dương Mỹ sáng lên, lão phe phẩy cây quạt trên tay từ từ đi lại, lão đi nhẹ nhàng từng bước thong dong...
Ngưu đại gia trừng trừng đôi mắt, hắn phập phồng không biết cái thằng già dịch này định nói giống gì?
Không, Âu Dương Mỹ không nói gì cả, lão chỉ bước lại và móc ra một nén vàng, vàng ròng óng ánh, lão đặt nhẹ lên bàn.
Năm sáu chục năm nay, đúng là lão Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ này sống không phí má»™t chút nào, lão đã há»c được nhiá»u kinh nghiệm.
Lão biết trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đẹp hạng này không cần phải nói.
Lão biết vàng nói chuyện hay hơn.
Vàng có nhiá»u lúc biết nói, mà còn nói hay hÆ¡n tất cả lá»i gấm miệng vóc trên thế gian này, nó còn hÆ¡n cả tiếng kèn, giá»ng quyá»n đối vá»›i mỹ nhân và nhất là trÆ°á»›c mặt mỹ nhân, có vàng má»›i có thể “thông ngôn†được lá»i lẽ của ngÆ°á»i muốn nói.
Lão dùng ngón tay búng búng nén vàng, quả nhiên TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi dá»i tia mắt lại.
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ mỉm cÆ°á»i.
Má»™t nụ cÆ°á»i đắc ý vá» sá»± chá»n lá»±a của mình.
Không ngỠTrương Hảo Nhi chỉ liếc sơ một cái rồi đưa tia mắt qua phía khác.
Âu Dương Mỹ nói :
- Nén vàng đang nói, chẳng lẽ Trương cô nương không nghe?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Nó đang nói cái gì?
Âu Dương Mỹ đáp :
- Nó nói chỉ cần TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng gật đầu thì nó ngoan ngoãn Ä‘i ngay vào bá»c của cô nÆ°Æ¡ng.
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :
- Nó đang nói thế à? Sao ta lại không nghe cà?
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ hÆ¡i khá»±ng, nhÆ°ng rồi lão cÆ°á»i ngay :
- Cũng có thể nó nói hơi nhỠmột chút.
Cái gì có thể nói lớn hơn một nén vàng?
Chắc chắn là hai nén vàng gập lại.
Âu Dương Mỹ móc thêm một nén nữa, đặt lên bàn và cũng búng búng ngón tay :
- Bây giỠthì chắc cô nương đã nghe?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Không nghe!
Äôi mày rậm của Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ hÆ¡i nhíu lại, lão cắn răng móc ra luôn hai nén nữa.
Vàng đã lỡ cho ra rồi, tại sao lại không tỠcho thiên hạ biết sự hào phóng của mình, không lẽ đã dám bỠvàng ra mà lại để mang tiếng “keo†sao?
Bốn nén vàng óng ánh trên bàn và Âu Dương Mỹ xoa tay... ăn chắc :
- Bây giỠthì nhất định là cô nương nghe rõ lắm rồi?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Không nghe!
Câu nói thật gá»n, thật sắc và Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ cảm nghe nhÆ° có mÅ©i dao chăm vào mặt, lão mở tròn đôi mắt :
- Bốn nén vàng mà vẫn không nghe, tiếng của nó điếc đến trăm năm cũng nghe lồng lộng.
Trương Hảo Nhi nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, hai cô tỳ nữ đứng sau lưng móc ra bốn nén vàng đặt lên bàn, giăng ngang đối diện với bốn nén vàng của Âu Dương Mỹ.
Bốn ném vàng này lớn gần gấp đôi.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Ngươi có điếc không?
Âu Dương Mỹ lắc đầu.
Lão vẫn chưa biết Trương Hảo Nhi định nói gì.
Trương Hảo Nhi chậm rãi nói :
- Nếu ngươi không điếc thì tại sao chúng nói mà ngươi lại chẳng nghe?
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ há»i :
- Chúng nói gì?
Trương Hảo Nhi nói :
- Chúng nó nói rằng chỉ cần ngươi cút đi, cút thật cho xa thì nó sẽ thuộc vỠngươi.
Bộ mặt Âu Dương Mỹ bây giỠkhông giống như bị một mũi dao châm vào mà lại giống như bị trăm ngàn mũi kim ghim một lượt, lão đứng nhăn nhăn y hệt con khỉ già.
NgÆ°u đại gia vụt ôm bụng cÆ°á»i, cÆ°á»i sặc sụa.
Cả ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể nín cÆ°á»i.
Nàng cảm thấy cái vị “Hồng NÆ°Æ¡ng†TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi này nhiá»u bản lãnh và hình nhÆ° có chá»—... hÆ¡i dá»… mến.
Äàn bà khi thấy đàn bà vần vật đàn ông thì tá»± nhiên thấy thích thú, thế nhÆ°ng khi thấy đàn bà bị đàn ông vằn vật thì há» sẽ giận rung cho rằng ngÆ°á»i đàn ông đó đố kỵ vá»›i đàn bà.
NhÆ°ng đàn ông thì khác, khi thấy đàn bà vằn vật đàn ông thì há» quên bẳng tính “đồng loạiâ€, há» thích thú vô cùng.
Thấy ngÆ°á»i bạn trai của mình bị ngÆ°á»i đàn bà giày đạp, há» nhÆ° thá»a mãn, há» hỉ hả, há» cÆ°á»i nghiêng ngá»­a.
Ngưu đại gia hiện đang khoái chí.
Hắn cảm thấy so vá»›i Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ, hắn vẫn được TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi có vẻ khách sáo hÆ¡n, nói năng cÅ©ng có vẻ lá»… Ä‘á»™ hÆ¡n, chỉ tiếc là hắn chá»n phÆ°Æ¡ng pháp không đúng lắm.
Nhưng bây giỠthì đâu đã muộn?
“Chỉ cần có đông bạc hÆ¡n là chiếm dá»… nhÆ° chÆ¡iâ€!
Thế là “hào hoa phong nhã†của Ngưu đại gia lại nổi lên, hắn ưỡn ngực đằng hắng hai ba tiếng và nói lớn :
- NgÆ°á»i nhÆ° TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng thì mấy nén vàng nhá» xíu đó mà nghÄ©a lý gì?
Hắn đưa tay vỗ vỗ bộ ngực đầy lông lá của hắn và nói tiếp :
- Bất luận TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng cần bao nhiá»u, chỉ cần TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng nói ra, chỉ cần TrÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng gật đầu, bất luận số lượng là bao, đối vá»›i tại hạ kể nhÆ° thừa sức.
Nói xong câu đó, NgÆ°u đại gia bá»—ng nghe “hào khí hừng hừngâ€, cÅ©ng y nhÆ° ngÆ°á»i nghiá»n rượu được bắt hÆ¡i men, ngá»±c hắn càng ưỡn cao hÆ¡n nữa.
Quả nhiên, ngÆ°á»i đẹp Ä‘á»™ng lòng, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi quay lại.
Nàng nhìn hắn từ trên chóp bưu xuống tới mắt cá, nàng lướt tia mắt từ từ...
Bao nhiêu xÆ°Æ¡ng cứng nhất trong ngÆ°á»i của NgÆ°u đại gia bị nàng đốt má»m nhÅ©n, hắn muốn ngất luôn bởi đôi mắt nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu, hắn đâm muốn tá»± chưởi cha vào mặt hắn, không biết tại sao hồi nẫy ngu quá là ngu. Tại làm sao không sá»›m cho ngÆ°á»i đẹp biết NgÆ°u đại gia là kẻ chẳng những dám vung tiá»n, mà lại còn vung không hỠđếm.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vụt há»i :
- Ngưu đại gia cần tôi gật đầu, nhưng mà cần cái chi thế?
Äúng là đàn bà.
Há» biết ngÆ°á»i ta nhÆ° mang guốc Ä‘i trong ruá»™t, vậy mà há» cứ làm bá»™ ngây thÆ¡.
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i hà hà :
- Không biết thật sao, Trương cô nương? Chẳng lẽ Trương cô nương thật không rõ sao?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Có phải Ngưu đại gia muốn tôi ngủ chung không?
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i quên cả ngậm miệng :
- Äúng đúng, thật cô nÆ°Æ¡ng là con ngÆ°á»i thẳng thắn.
Trương Hảo Nhi vụt ngoắc tay ra ngoài xe :
- Dẫn Kim Hoa Nhi vào đây.
* * * * *
“Kim Hoa Nhi†là một con chó bông thật đẹp, chó cái.
Không phải, nói là chó mẹ mới đúng.
Nó đã cao, đã mập mà hai hàng vú đã hơi thòng...
Chó chưa có con, vú không thòng như thế.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi ngó NgÆ°u đại gia và giá»ng nàng thật dịu dàng :
- Bất luận Ngưu đại gia cần bao nhiêu, chỉ cần Ngưu đại gia nói ra, chỉ cần Ngưu đại gia ngủ với Kim Hoa Nhi một đêm, bất luận số lượng là bao, là chủ nó, tôi cung cấp cho Ngưu đại gia thừa sức...
Nàng lập lại gần y như câu nói của Ngưu đại gia khi nãy và cuối cùng nhấn mạnh thêm :
- Kể ra thì không phải tôi rộng rãi chi, nhưng chỉ vì muốn tìm giống tốt.
Âu DÆ°Æ¡ng Mỹ vụt cÆ°á»i, lần này lão cÆ°á»i gấp hai NgÆ°u đại gia hồi nãy, lão cÆ°á»i đến phát ho luôn.
NhÆ°ng không ai cÆ°á»i theo lão được, không phải ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng hay sợ NgÆ°u đại gia, mà vì lão cÆ°á»i quá mức, cÆ°á»i đến nÆ°á»›c dải chảy ra, chảy theo râu lão lòng thòng lểnh thểnh, trông thấy phát ói luôn, không ai cÆ°á»i được.
NgÆ°u đại gia tím mặt, bao nhiêu gân xanh trong ngÆ°á»i hắn nổi lên...
Từ lâu, chỉ đứng chấp tay sau đít coi chơi, bây giỠLý công tử mới lên tiếng, hắn nói :
- Thật ra thì cũng không nên giận Trương cô nương, vì có mặt tại hạ ở đây nên Trương cô nương chỠtại hạ...
Hắn đứng nghiêng nghiêng trong dáng cách cực kỳ phong nhã và đưa tay vẫy vẫy :
- Lại đây Ä‘i, ngÆ°á»i đẹp, còn chá» chi nữa.
Trương Hảo Nhi làm thinh.
Thiên hạ Ä‘ang chá» nghe và xem phản ứng của nàng, ngÆ°á»i ta tin chắc nàng sẽ thốt ra những lá»i khinh bạc nhất đối vá»›i gã trẻ tuổi mà nhiá»u phách lối này.
Thế nhưng nàng lại làm thinh.
Bởi vì nàng rất biết rằng, dầu cho bao nhiêu lá»i nặng nhất, tệ ác nhất vẫn không bằng làm thinh.
Giữa đám đông ngÆ°á»i, nói chuyện mà ngÆ°á»i ta không thèm nói lại là má»™t Ä‘iá»u sÄ© nhục làm cho ngÆ°á»i có thể tức mà chết luôn, Ä‘iên luôn.
Lý công tử chẳng những da mặt đỠrần mà cần cổ của hắn hình như cũng phùng lớn gấp hai, phong thái “công tử†lúc này như gió cuốn ào ào, bây giỠlặn tăng, lặn tiêu mất.
Cái tức hơn hết là mặc dầu Trương Hảo Nhi không nói, nhưng hắn lại biết rõ nàng đang muốn nói những gì.
Càng tức hÆ¡n nữa là hắn biết má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết nhÆ° thế cả.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi ngó ngó Kim Hoa Nhi rồi ngó ngó hắn, vẻ mặt nàng rạng rỡ y nhÆ° là nàng vừa má»›i chá»n cho ngÆ°á»i bạn được má»™t “ý trung nhân†xứng đôi vừa lứa.
Không còn dằn nổi nữa, Lý công tử nhảy dựng lên :
- Tại làm sao ngươi không nói? Nói đi!
Thế nhưng Trương Hảo Nhi vẫn không nói.
Trương Hảo Nhi không nói nhưng Kim Hoa Nhi lại nói.
Nó “gâu†lên má»™t tiếng rồi nhảy ngay tá»›i trÆ°á»›c mặt Lý công tá»­. Giả nhÆ° con chó này nhảy tá»›i táp má»™t cái, kể ra thì cÅ©ng đủ làm cho ngÆ°á»i ta tức, thế nhÆ°ng nó không cắn, nó chỉ nhảy tá»›i trÆ°á»›c mặt Lý công tá»­ rồi đứng lại ngÆ°á»›c má» lên nhìn hắn... vẩy Ä‘uôi.
Chủ không thèm nói chuyện mà chó lại đến làm quen, khốn nạn cho Lý công tử hơn nữa là con chó đó lại là con chó... cái.
Lý công tử giận run :
- Súc sinh, cút đi!
Kim Hoa Nhi :
- Gâu... gâu...
Lý công tử trừng mắt :
- Cút ngay!
Kim Hoa Nhi vẩy vẩy đuôi :
- Gâu... gâu...
NgÆ°u đại gia cÆ°á»i hô hố :
- Äúng là chá»n được đối tượng để nói chuyện rồi.
Có ngÆ°á»i nói tiếp theo :
- Coi bộ “tâm đầu ý hiệp†rồi đó!
Má»™t sá»± sÄ© nhục không còn có thể nói bằng lá»i, Lý công tá»­ không cần biết ngÆ°á»i nói đó là ai, hắn rút thanh trÆ°á»ng kiếm nhảy tá»›i đâm ngay vào... con chó cái.
Thình lình, Trương Hảo Nhi nhấc tay lên...
Soảng!
Hai chiếc đũa bay lên ghim ngay mu bàn tay cầm kiếm của Lý công tử, chiếc đũa xuyên qua lòng bàn tay, thanh kiếm của hắn rơi xuống đất.
Thanh kiếm vừa rơi xuống thì Kim Hoa Nhi đã phóng lên.
Con chó coi to lớn, mập mạp mà thật lẹ, thanh kiếm vừa nghe cái “soảng†thì nó đã cắn Lý công tử một ngoạm nơi tay.
Lý công tử đứng ôm bàn tay, mồ hôi hắn đổ ra y như mới té dưới sông.
Hắn đã biết hai chiếc đũa đó từ đâu bay tới.
Kim Hoa Nhi nhảy lên táp tay của Lý công tử, nhưng nó không cắn mạnh, nó chỉ ngoạm hai chiếc đũa ngậm trong miệng ngoe nguẩy đuôi trở lại bàn chủ nó.
Hình như nó cũng biết xuất xứ của hai chiếc đũa.
Tất cả thá»±c khách ai cÅ©ng Ä‘á»u biết nhÆ° thế nhÆ°ng gần nhÆ° không thể nào tin nổi.
Kiếm pháp của Lý công tử đâu phải chậm, thế nhưng không ai ngỠvị “Hồng Nương†Trương Hảo Nhi tay đũa lại nhanh hơn.
Trương Hảo Nhi dòm con chó và cau mày...
Cô nữ tỳ đứng sau đã tiếp lấy đôi đũa từ nơi miệng con chó và nói :
- Thôi, bỠđi.
Trương Hảo Nhi vỗ đầu con chó :
- Äừng phiá»n, không phải miệng ngÆ°Æ¡i dÆ¡, nhÆ°ng tay hắn không sạch, bá» Ä‘i.
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™