Môn phái nào cũng vậy, luôn có một chưởng môn nhân đứng đầu ! Và nhân vật này để có một quyền uy tối thượng điều cần yếu trước tiên là phải có bản lãnh cao minh đủ để phục chúng !
Không cần ai giải thích Tiểu Thiên cũng tự hiểu điều này! Và phải đối điện với một chưởng môn nhân, nhất là chưởng môn của phái Không Động đã có năm môn nhân bị sát hại, địch ý của đối phương như thế nào Tiểu Thiên cũng đoán biết !
Do đó, Tiểu Thiên cũng có phản ứng nhanh không kém, lúc nghe Hàn Như Thủy buột miệng hô to:
- Chạy!
Quay người, Tiểu Thiên và Hàn Như Thủy song hành bỏ chạy!
Vút ! Vút !
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng buông tiếng cười lạnh:
- Lũ oa nhi các ngươi có chạy cũng vô ích ! Ha.... Ha....
Tiếng gió xao động vang lên ở phía sau phát ra thật mạnh, cho Tiểu Thiên biết Lãnh Diện Thần Minh chưởng đã đến khá gần!
Biết có chạy nữa cũng vô ích Tiểu Thiên đột ngột kêu lên:
- Hà muội chạy đi ! Tiểu huynh sẽ Tìm cách ngăn chặn lão Lãnh Diện!
Vừa xoay người, Tiểu Thiên vừa hất mạnh cùng một lúc cả hai tay về phía Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đang lao đến:
- Xem chưởng!
ào.... ào....
Tỏ ý xem thường, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng chân không dừng bước chỉ cử lên một tay:
- Tam Phong Chưởng?
Cha đủ tư cách ! Đi !....
Vù!....
ầm...
Tiểu Thiên tuy bị chấn lùi nhưng vẫn làm cho đối phương kinh ngạc phải kêu lên “úy! Nội lực khá đấy! Bản nhân đã xem nhẹ ngươi rồi ! Lần này thì nằm xuống!” ào.... ào....
Một luồng cuồng phong mang theo hơi lạnh bỗng ập đến Tiểu Thiên, khí thế nhthư ác đổ đầu non!
Đang lúc bối rối, Tiểu Thiên không ngờ lại được nghe tiếng Hà Như Thủy hô hoán ngay bên cạnh:
- Đó là Thần Minh Chưởng, không thể xem thường.
Lui lại nào Giang huynh!
Hà Như Thuỷ nắm tay Tiểu Thiên lôi mạnh.
Vút !
Bất ngườ, có tiếng gầm kinh khiếp của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vang lên:
- Muốn lùi ư ! Muộn rồi !
Quả thật đã muộn.
ầm ! ầm !....
Bị dư kình chấn bay, sau đó là ngã lăn lông lốc, Tiểu Thiên thoáng kinh hãi khi phát hiện toàn thân Hà Như Thủy cứ run lên bần bật.
- Hà muội bị sao rồi!
Hà Như Thủy muốn đáp nhưng cứ lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời.
Thanh âm của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vang lên đáp thay cho Hà Nhthuỷ:
- Ngươi muốn biết ả bị sao ư?
Lạnh ! Nếu ngươi muốn ả toàn mạng hãy giao ả cho bản nhân. Phần ngươi, ngươi hãy đến Huỳnh Phong Trang và truyền đạt ý của bản nhân đến Trang Chủ!
Tiểu Thiên động nộ, vùng đứng lên và hét giận dữ:
- Đây là thái độ của một vị chưởng môn sao? Sao tôn giá không tự tìm đến Huỳnh Phong Trang ?
Lãnh Diện phần Minh Chưởng cười lạt:
- Nếu có thể dùng mu đạt được ý đồ bản nhân đâu có lý nào từ chối? Bất tất phải rờm lời, ngươi thuận hay không?
Tiểu Thiến vẫn lấy làm kỳ vì bản thân vẫn không cảm thấy lạnh đúng như Hà Như Thủy đang lạnh ?
Do đó Tiểu Thiển bỗng nảy ý liều lĩnh:
- Tốn giá muốn truyền đạt ý gì?
Lão nói:
- Bảo Trang chủ Huỳnh Phong Trang, nếu không có kinh văn tuyệt học Ngũ Hành Bang đưa đến, sinh mạng của ả sẽ bị bản nhân phế bỏ!
Hoang mang, Tiểu Thiên kêu lên:
- Tôn giá muốn chiếm đoạt công phu của Ngũ Hành Bang?
- Không sai ! Ngươi nên đi ngay thì hơn! Vì càng chậm, sinh mạng của ả kia càng khó bảo toàn !....
Tiểu Thiên thật sự bất bình:
- Muốn chiếm đoạt công phu của người sao tôn giá lại nhằm vào Huỳnh Phong Trang?
Lãnh Diện Thản Minh Chưởng gắt:
- Ngươi hỏi để làm gì ? Không nhắm vào Huỳnh Phong Trang, bản nhân biết phải nhắm vào đâu?
Vốn có ý định là sẽ xuất kỳ bất ý đánh vào đối phương để hy vọng tìm thoát, nghe đến đây Tiểu Thiên lại nghĩ ra ý khác !
Nó cố nói bằng giọng thật hòa hoãn:
- Tiểu bối có một vật, nguyện đem ra đánh đổi với sinh mạng của Hà muội, tôn giá nghĩ sao?
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng cau mày:
- Ngươi có vật gì ?
Tiểu Thiên lấy ra một chiếc lá Tử Linh Thảo:
- Là vật này, Cửu Diệp Tử Linh Thảo!
Hai mắt của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vụt sáng quắc! Lão chồm đến:
- Có thật là Cửu Diệp Tử Linh Thảo?
Sợ bị đối phương cướp, Tiểu Thiên vội thu kín chiếc lá vào lòng bàn tay:
- Tôn giá đổi hay không đổi?
Lão cười hềnh hệch:
-Bản nhân cân phải biết rõ thực hư mới có thể quyết định !
Tiểu Thiên xoè nhẹ bàn tay cho đối phương thấy lần nữa:
- Chính là vật do tự tay tiểu bối tìm thấy ở cạnh Khuyên Bích Trì...
Khuyên Bích Trì?!
Vừa kêu, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng vừa lao ập đến với một bàn tay v ơn thẳng vào chiếc lá trên tay Tiểu Thiên.
Vút !
Kinh hoảng Tiểu Thiên chỉ kịp kêu một tiếng:
- Đừng cướp mất...
Đúng lúc đó có một tia chớp chợt loé lên và cả bàn tay lẫn thân hình của Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đều phải lùi lại.
Viu!....
Thất kinh thì ít, giận dữ vì mất cơ hội đoạt lấy chiếc lá Tử Linh Thảo thì nhiều, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng gầm vang:
- Kẻ nào dám ám toán bản nhân?
Đáp lại tiếng gầm của lão, ở phía xa bỗng có một tràng cười vang lên:
- Cố nhân lâu không gặp, tính tham vẫn không thay đổi! Người ở Đại Lương độ nào đây ! Ha.... Ha....
Sắc mặt thay đổi, Lãnh Diện Thần Minh Chưởng lập tức tung người lao về phía vẫn vang lên tiếng cười cợt nhạo:
- Hàn Nam Long, mau đứng lại!
Vút!....
Nghe rõ ba chữ Hàn Nam Long, Tiểu Thiển thoáng bàng hoàng!
Nếu đúng như lão Hỷ Khúc Đới Lập nhận định. người đã chết ở Khuyên Bích Trì chính là Hàn Nam Long ! Vậy còn Hàn Nam Long nào nữa vừa mới xuất hiện !
Đang ngơ ngác như vậy, bỗng có một chuỗi thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu rót vào tai Tiểu Thiên:
- Chạy đi chứ, hài tử?
Chạy ?!....
Sực tỉnh và không cần biết là ai vừa lên tiếng nhắc. Tiểu Thiên lập tức khom xuống, xốc Hà Như Thủy dậy!
Chạm vào người của Hà Như Thủy, Tiểu Thiên mới biết toàn thân của NhThủy đã hoàn toàn giá lạnh.
Ngườ Như Thủy đã chết, Tiểu Thiên suýt nữa phải bật lên tiếng gào!
Nghĩ lại, nó đưa tay ngang qua mũi Hà Như Thủy !
Phát hiện vẫn có những làn hơi đưa ra, Tiểu Thiên biết Như Thủy chỉ bị lạnh giá và cha chết!
Chợt nhìn thấy chiếc lá Tử Linh Thảo vẫn còn cầm trên tay, Tiểu Thiên nhớ đến lần nó đã nhờ lá này thoát khỏi cái chết vì lạnh...
Nhanh tay vò nát chiếc lá, sau đó Tiểu Thiên vừa vạch miệng Như Thủy vừa nhét tất cả vào!
Nó lầm bầm:
- Hãy thử một lá trước đã ! Nếu cần, hãy dùng đến lá thứ hai!
Càng chờ đợi càng nôn nóng, vì thế khi thấy cơ thể của Hà Như Thủy có dấu hiệu ấm dần lên, Tiểu Thiên vội vàng xốc Hà Như Thuỷ lên vai!
Nó chạy bằng hết cả sức lực Vút !....
Chạy được một lúc lâu, Tiểu Thiên thoáng mừng khi nghe Hà Như Thủy trở mình và lảm nhảm hỏi:
- Ta đang ở đâu ? Chuyện gì đã xảy ra ?...
Tiểu Thiên cha kịp lên tiếng, Hà Như Thủy bỗng có phản ứng thật đột ngột!
Vùng thoát khỏi tay đang ôm giữ của Tiểu Thiên, Hà Như Thủy còn thần tốc quật vào Tiểu Thiên một kình:
- Ngươi là ai? Muốn đưa ta đi đâu? Đỡ!....
Vù!....
Chỉ đến lúc ngọn kình sắp chạm vào Tiểu Thiên, Hà Như Thủy mới nhận rõ sự lầm lẫn:
- Ôi chao! Là Giang huynh...
Muốn thu kình về nhưng việc đó quả là khó đối với người cha có bản lãnh tuyệt cao, như Hà Như Thủy! Do đó...
ầm!....
Tiểu Thiên choáng người và loạng choạng mãi mới có thế ổn định cước bộ! Tuy nhiên qua thần sắc tái nhợt của Tiểu Thiên, Hà Như Thủy càng thêm áy náy và lo lắng !
Vội chạy đến với Tiểu Thiên, Hà Như Thuỷ hỏi dồn dập:
- Muội không kịp nhận ra huynh! Giang huynh cảm thấy thế nào? Sao huynh không tránh, cũng không ra tay ngăn lại ?
Tiểu Thiên cười gượng:
- Tiểu huynh bị bất ngườ, Hà muội ra tay nhanh quá, khiến tiểu huynh...
Hà Như Thủy bỗng kêu lên:
- Phải rồi ! Muội nhớ là muội đã bị Thần Minh Chưởng làm cho tê cóng, chân nguyên cũng vô phương vận dụng ! Sao bây giờ muội bỗng trở lại bình ổn?...
Đang lúc Hà Như Thủy hỏi, trong nội thể của Tiểu Thiên bỗng xảy ra một chuyển biến kỳ lạ. Ngay chỗ bị Hà Như Thủy quật kình vào không hiểu sao bỗng xuất hiện một luồng nhiệt khí. Và luồng nhiệt khí này thoạt đầu làm cho chỗ đau giảm nhẹ đi, sau đó cứ lan tỏa dần về phía tứ chi, tạo cho Tiểu Thiên một cảm giác lâng lâng khó tả!
Không nghe Tiểu Thiên đáp, lại nhìn thấy thần sắc của Tiểu Thiên có phần khác lạ. Hà Như Thuỷ càng thêm hoang mang:
- Giang huynh...
Tiếu Thiên chợt thở ra. Sau đó xua tay và trấn an Hà Như Thủy:
- Tiểu huynh không sao ! Chỉ có điểu tiểu huynh vừa nhận thức được một việc!
Có lẽ vì thế Hà muội mới mau chóng có được sự bình ổn và khôi phục nguyên trạng!
Cảm thấy khó hiểu, Hà Như Thủy hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra ? Còn lão Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đâu?
Tiểu Thiên mỉm cười:
- Hà muội còn nhớ hai chiếc lá mà tiểu huynh đã nóng lòng tìm lại vì ngỡ đã mất?...
Hà Như Thủy nghi hoặc:
- Muội nhớ ! Sao ?...
Tiểu Thiên giải thích:
- Đó là Cửu Diệp Tử Linh Thảo....
Tiểu Thiên đang nói, bỗng có tiếng A Thu xen vào:
- Ai vừa đế cập đến Cửu Diệp Tử Linh Thảo?
Vút !
Nhìn thấy A Thu xuất hiện, Hà Như Thủy reo lên:
- Thế nào rồi, Thu tỷ! Sao Thu tỷ quay lại?
A Thu tuy đang muốn biết thêm về Cửu Diệp Tử Linh Thảo nhưng do câu hỏi của Hà Như Thủy là chủ nhân nên không thể không hồi đáp:
- Theo lời chủ nhân, thuộc hạ đinh dùng kế nghi binh dân dụ những ai dang muốn đến Huỳnh Phong Trang đi nơi khác ! Nhưng điếu đó xem ra không cần thực hiện nữa !....
- Không cần ! Tại sao, Thu tỷ?
A Thu cười vui:
- Có tin đưa về, Đại lão gia đã đạt ý đồ! Quần hùng các phái hiện giờ đều đổ dồn mọi chú tâm vế Đại lão gia ! Đường đi từ đây đến Huỳnh Phong Trang hoàn toàn thông thoáng ! Chủ nhân có thể yên tâm!
Hà Như Thủy lại hỏi:
- Thu tỷ có tin gì về bọn Xuân tỷ không?
A Thu gật đâu:
- Võ Đang phái cũng vì chuyện kia nên đã tự triệt thoái kiếm trận ! Xuân tỷ và mọi người đang tìm cách tiếp trợ cho Đại lão gia đối phó với quần hùng!
Thật sự quan tâm, Hà Như Thủy vội hối thúc A Thu:
- Nếu như vậy , muội và Giang huynh sẽ tự đi đến Huỳnh phong Trang! Thu tỷ hãy kíp lên đường, cùng mọi người hỗ trợ cho Đại sư bá! Đi đi !
Vẫn muốn hỏi về Cửu Diệp Tử Linh Thảo nên A Thu tuy chân bước đi nhưng mắt cứ nhìn vào Tiểu Thiên!
Thấy vậy, Hà Như Thủy lại càng hối:
- Còn chờ gì nữa, Thu tỷ? Đi nhanh đi !
Cóp phần miễn Gưỡng, A Thu tung người bỏ đi, điều đó khiến Tiểu Thiên phải thật sự dè dặt trong việc thố lộ cửu Diệp Tử Linh Thảo cho Hà Như Thuỷ!
Tiểu Thiên bảo:
- Như Thu tỷ rất quan tâm đến Cửu Diệp Tử Linh Thảo? Hà muội này.... những gì ta sắp nói mong muội giữ kín, chớ vội thố lộ cho ai khác biết!
Đến lúc này Hà Như Thủy mới nhớ đến những gì Tiểu Thiên đang nói dở trước lúc A Thu xuất hiện.
- Có lẽ Giang huynh nói đúng! Thu tỷ rất quan tâm ! Cửu Diệp Tử Linh Thảo là gì, Giang huynh? !
Tiểu Thiên đáp:
- Lúc nãy muội bị Thần Minh Chưởng làm cho lạnh cóng khắp người, với hai chiếc lá tiểu huynh đang giữ, chính là Cửu Diệp Tử Linh Thảo, tiểu huynh đã cho Hà muội dùng một ! Kết quả thật không ngườ. Hà muội đã trở lại bình ổn, Thần Minh Chưởng đã bị hóa giải!
Vụt hiểu, Hà Như Thủy kêu lên vui mừng:
- Thật vậy ư, Giàng huynh? Thảo nào lúc tỉnh dậy, muội có cảm nhận thơ thới khác thường và dường như bệnh trạng của muội cũng nhờ đó đã hoàn toàn thuyên giảm !....
- Bệnh .. Hà muội bị bệnh như thế nào?
Hà Như Thủy đột nhiên bảo:
- Muội sẽ giới thiệu sau. Bây giờ, muội muốn cùng Giang huynh dùng khinh công thử chạy đến Huỳnh Phong Trang ! Nếu trong lúc chạy, muội không cảm thấy điều gì trở ngại nữa, muội sẽ cho Giang huynh biết rõ bệnh trạng của muội ! Đi nào!
Vút !....
Cũng muốn mau chóng đến Động Đình Hồ, Tiểu Thiên vội chạy theo.
Vút !....
Được một lúc; Hà Như Thủy hớn hở reo ầm lên:
- Hay quá ! Muội đã thật sự khỏi bệnh rồi!? Chính Giang huynh đã cứu muội, giúp muội mau chóng đạt được ý nguyện!
Vui lây với cái vui của Như Thủy, Tiểu Thiên phì cười:
- Muội cũng một lần cứu mạng tiểu huynh! Thấy muội vui như thế này, tiểu huynh thật sự mừng!
Vẫn tiếp tục thi triển khinh thân pháp, Hà Như Thủy bắt đầu nói:
- Theo gia sư thuật lại, lúc muội lên ba, toàn gia đều lâm nạn! Muội cũng bị kẻ thù dùng thủ pháp tàn độc gây thương thế trầm trọng! Tuy muội được gia sư cùng với Đại sư bá và Tam sư cô tận lực chạy chữa nhưng cũng chỉ giữ được tính mạng của muội! Với thương thế đó đã trở thành căn chứng nan y, việc luyện công cửa muội hoàn toàn không thuận lợi. Bất luận là muội đang tự luyện công bay đang cùng người giao thủ gì cũng vậy, mỗi khi vận dụng quá sức, muội lập tức lâm vào tình cảnh huyết khí nghịch hành!
- Huyết khí nghịch hành là gì?
Hà Như Thủy thở ra:
Đó là hiện trạng đại tối kỵ với người luyện võ. Người nào bị như thế nặng thì mất mạng, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma tàn phế suốt đời! Riêng muội do đã quen bị, vả lại chân nguyên nội lực còn kém nên chỉ thường bị ngất đi một lúc rồi thôi.
Tiểu Thiên chợt hiểu:
- Thảo nào khi di chuyển. Hà muội luôn dùng đến xe ! Là muốn tránh việc huyết khí nghịch hành ?
Hạ Như Thủy nói với sắc mặt u buồn:
- Nào chỉ có việc di chuyển không thôi. Muội đi đâu cũng có bọn A Xuân theo hầu cận! Cha hết, do việc luyện công không thuận lợi nên gia sư bấy lâu nay vẫn không thể dốc hết chân truyền...chợt đổi giọng, Hà Như Thủy cười thành tiếng:
- Nhưng bây giờ thì khác rồi! Muội sẽ nhanh chóng báo cho gia sư biết ! Nhất định gia sư sẽ vui mừng và nhờ đó, Tam Sư cô càng xem trọng Giang huynh. Sẽ thu nhận Giang huynh làm truyền nhân!
Không mừng như Hà Như Thủy mong đợi. Tiểu Thiên lên tiếng hỏi một cách nghi ngại:
- Tiểu huynh vẫn muốn biết mối liên hệ giữa Ngũ Hành Bang và Thanh Trúc Trang ! Nó như thế nào, Hà muội?
Hà Như Thủy trước khi đáp bỗng đổi hướng, chạy men theo một khu rừng. Và khu rừng này thoạt nhìn cứ như một nơi rất ít có người lai vãng! Do đó, tuy Tiểu Thiên vẫn nghe lời đáp của Như Thủy nhưng đối với khu rừng vẫn tạo cho Tiểu Thiên mối quan tâm kỳ quặc!
Như Thủy không để ý cứ đáp:
- Thật ra giữa Tam Trang và Ngũ Hành Bang không hề có liên can! Hay nói đúng hơn giữa Ngũ Hành Bang và Tam Trang từ xa xa đã có những ân oán khó thể hòa giải !
Tiểu Thiên kinh ngạc:
- Vậy tại sao các phái cứ đề quyết Thanh Trúc Trang là tai mắt của Ngũ Hành Bang?...
Hà Như Thủy chợt hạ thấp giọng:
- Muốn nói rõ điều này, muội cần phải cho Giang huynh biết qua nội tình của Tam Trang! Và điều đó hiện giờ vẫn là điều cấm kỵ của bổn môn!
- Cấm kỵ ư ? Nghĩa là Hà muội không thể nói?
Hà Như Thủy phân vân:
- Giang huynh đã là đại ân nhân của muội, đáng lý muội không nên giấu huynh...
Tiểu Thiên xua tay:
- Được rồi! Không nói cũng không sao! Chỉ có điều việc tiểu huynh đã cứu muội, tốt hơn hết muội đừng bao giờ đề cập đến với bất kỳ ai !
- Tại sao ?
Tiểu Thiên cố ý mỉm cười:
- Quân tử thi ân bất cần báo! Hà muội chỉ cần hiểu như thế là đủ!
Càng thêm áy náy, Hà Như Thủy đột nhiên hạ thấp giọng hơn nữa, cho dù trước đó Hà Như Thuỷ đã một lần làm như vậy.
- Nếu vậy, muội có thể nói cho Giang huynh biết một phần nhỏ có liên quan đến nội tình của Tam Trang! Mọi người bảo Thanh Trúc Trang là tai mắt của Ngũ Hành Bang vì chính Trang Chủ của Trang này cũng là đại sư bá của muội đã cố tình tiềm phục nhiều năm ở Ngũ Hành Bang! Mục đích của Đại sư bá là làm cho Ngũ Hành Bang phải bị hủy diệt?
Vụt hiểu, Tiểu Thiên kêu khẽ:
- Cùng với ý muốn này phải chăng lệnh đại sư bá còn muốn chiếm đoạt công phu tuyệt học gì đó của Ngũ Hành Bang ?
Hà Như Thủy biến sắc:
- Làm sao Giang huynh lại biết rõ điều này?...
Tiểu Thiên thừ người một lúc mới đem những lời nói của chưởng môn Không Động phái thuật lại cho Hà Như Thủy nghe! Sau đó, Tiểu Thiên còn bảo:
Lãnh Diện Thần Minh Chưởng mà có ý này, chứng tỏ việc các phái kéo đến Giang Nam, có lẽ cũng là Tổng đàn Ngũ Hành Bang, họ cũng muốn chiếm hữu tuyệt học nọ?
Hà Như Thủy đành phải thừa nhận và thố lộ thêm:
- Không sai ! Giậu đổ bìm leo, các phái này dù là danh môn chính phái, họ vẫn có mong muốn là chiếm được tuyệt học đã một thời làm cho Ngũ Hành Bang vang danh thiên hạ !
Nhưng họ đã chậm hơn Đại sư bá của muội một bước !....
Nói đến đây Tiểu Thiên Và Hà Như Thủy do vẫn di chuyển men theo khu rừng, Tiểu Thiên chợt hỏi:
- Nơi này kể như đã gần Động Đình Hồ, là nơi phải có nhiều người lưu ngụ, tại sao vẫn tồn tại một khu rừng mà thoạt nhìn cũng biết là ít có người lui tới?
Hà Như Thủy đưa mắt nhìn vào khu rừng, sắc mặt để lộ nỗi lo ngại mơ hồ:
- Muội từng nghe Tam sư cô bảo, khu rừng này có nhiều điểm kỳ quái! Đến tên gọi của nó cũng cho biết điều này ! Vì thế, lần nào cũng như lần nào, hễ muội vừa đật chân đến Huỳnh Phong Trang thì lời cặn dặn đầu tiên của Tam sư cô vẫn là:
đừng bao giờ dại dột bén mảng vào Đại Ma Lâm !
- Đại Ma Lâm ? Đó là danh xng của khu rừng?...
Mối kinh ngạc của Tiểu Thiên làm cho Hà Như Thủy phải phì cười, nhưng cái cười của Hà Như Thủy vẫn để lộ sự lo ngại kỳ bí:
- Không sai ! Đó là tên gọi của nó! Giang huynh cũng vậy, nhớ phải tránh xa khu rừng ! Ba chữ “Đại Ma Lâm” không phải ngẫu nhiên mà có!
Bất chấp lời căn dặn của Hà Như Thủy, từ thâm tâm Tiểu Thiên đã có quyết định! Do dó, hầu như Tiểu Thiên không còn nói gì nữa dù vẫn đang cùng Hà NhThủy đi đến tận Huỳnh Phong Trang...
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:35 PM.
Đến lúc gặp mặt, Tiểu Thiển mời biết tại sao bọn A Xuân vẫn gọi Tam sư cô của Hà Như Thủy là Tam nãi nãi !
Với niên kỷ xấp xỉ ngũ tuần, lại cha từng có một đức lang quân, Tam sư cô của Hà Như Thủy không những có một khuôn mặt khó đăm đăm mà tính khí cũng hỷ nộ bất thưởng!
Thoạt đầu, vị Tam sư cô này có vẻ không hài lòng khi biết Hà Như Thủy tìm đến Huỳnh Phong Trang mà không có bọn A Xuân ở một bên hầu cận ! Đã vậy, bên cạnh Hà Như Thủy còn có thêm Tiểu Thiên, một đứa bé hoàn toàn xa lạ!
Nhưng khi nghe Hà Như Thủy nói qua về sự thông tuệ khác thường của Tiểu Thiên, thái độ của vị Tam sư cô đột ngột thay đổi!....
Tự xng là nãi nãi, vị Tam sư cô bắt đầu săn đón Tiểu Thiên, mức độ càng lúc càng vồn vã khiến Tiểu Thiên khó chịu!
Do đó, dù trải qua một ngày thật sự vất vả mệt nhọc, đáng lý Tiểu Thiên phải được một giấc ngủ ngon thì nó cứ trằn trọc và thao thức rất khó chợp mắt!
Suy nghĩ mãi nguyên nhân, sau cùng Tiểu Thiên nhận ra nó khó ngủ là vì nghĩ đến sự thân thiện giả tạo của Tân Lượng đã một thời gian làm cho nó hoàn toàn lầm lẫn !
Tân Lượng chỉ giả vờ thân thiện để thực hiện mu đồ! Chính vì lý do đó sự săn đón gần như là quá đáng của Tam nãi nãi này làm cho Tiểu Thiên từ trong tiềm thức đã xuất hiện sự cảnh giác!
Và càng nghĩ Tiểu Thiên càng thấy nó cảnh giác là phải! Tam Trang tiếng là ba nhưng thực chất chỉ là một! Bởi cả ba Trang Chủ của Tam Trang đều là đồng môn shuynh sư đệ sư muội ! Họ phân ra là để tạo thành một thế lực, chắc chắn là để đối đầu với Ngũ Hành Bang, nếu giữa họ và Ngũ Hành Bang thật sự có ân oán như Hà NhThủy đã nói !
Nhưng, phải chi họ công khai cùng Ngũ Hành Bang đối đầu có lẽ ở Tiểu Thiên sẽ không xuất hiện phần nào sự ác cảm!
Đằng này, như Hà Như Thủy thố lộ Trang chủ Thanh Trúc Trang cũng là Đại sb á của Như Thủy đã cố tình tiềm phục vào Ngũ Hành Bang ! Dùng thủ đoạn này để làm cho Ngũ Hành Bang đi vào chỗ diệt vong, những vị tôn trưởng của Hà Như Thủy kể như đã sử dụng những âm mu thấp hèn ! Sự thành công của họ ít nhiều cũng làm cho mọi người mất đi sự kính phục!
đang miên man nghĩ ngợi, trống điểm canh ba bỗng vang lên làm cho Tiểu Thiên giật mình:
- “Ta phải cố gắng ngủ mới được!
Việc bái vị Tam nãi nãi làm sư phụ, giả nhHà Như Thủy đã gợi ý, đến mai ta phải tìm cách từ chối. Tư cách của họ nếu so với lão Đạo Linh Hóa đâu có gì là khác! Một bên là ác nhân ra mặt, một bên thì ngấm ngầm, cả hai nếu kể ra chỉ là bên tám lạng bên nửa cân! Hừ !” Tiếng trống canh đã dứt, Tiểu thiên đang cố dỗ giấc ngủ bỗng phải ngạc nhiên vì nghe nhiều thanh âm lạ kỳ vang ở ngay bên ngoài tịnh phòng của nó!
Dù không muốt nghe nhưng tai của Tiểu Thiên vẫn bắt được một mẩu đối thoại nhỏ!
Đầu tiên là có tiếng người hỏi lào thào:
- Sưuỵt! Nhị sư huynh định làm gì?
Tiếp đó là tiếng thì thào đáp lại:
- Ta chỉ muốn nhìn thử xen có đúng là tiểu oa nhi đang bị Đại sư huynh truy tìm?
Thanh âm đầu tiên lại vang lên:
- Không cần nhìn, muội cũng biết chắc là y!
- Sưao Tam sư muội biết ?
Tiếng đáp của vị Tam sư muội nhỏ dần, chứng tỏ vừa nói vừa bỏ đi!
Tuy nhiên Tiểu Thiên vẫn nghe rõ một phần nhỏ của lời đáp, do phần đó có liên quan đến vật Tiểu Thiên đang cất giữ:
- Theo Thủy nhi nói, Cửu Diệp Tử Linh Thảo....
Càng lúc càng hồ nghi vì Tiểu Thiên biết những lời thì thào vừa rồi rõ ràng là ám chi nó, Tiểu Thiên vội bước xuống giường và mạo hiểm mở cửa phòng bước ra ngoài!
ánh trăng thượng tuần đang cho Tiếu Thiên nhìn thấy hai bóng người đang ở xa xa, vừa đi vừa đàm đạo thật khẽ:
- Cứ theo nhân dáng của hai nhân vật đó Tiểu Thiên minh bạch thanh âm của vị Tam sư muội mà nó vừa nghe chính là vị Tam sư cô của Hà Như Thủy! Chứng tỏ nhận vật còn lại, được vị Tam sư cô gọi là nhị sư huynh, phải là sư phụ của Hà NhThủy!
Rón rén bước theo sau hai nhân vật nọ, Tiểu Thiên vừa di chuyển vừa thầm nghĩ:
- “Sư phụ của Hà Như Thủy đã đến lúc nào. Rõ ràng lúc ta và Như Thủy đến Huỳnh Phong Trang, ở đây chỉ có một mình Tam sư cô của Hà muội mà thôi! Phải chăng lão này mới đến? Như vậy việc chiếm đoạt công phu gì đó của Ngũ Hành Bang, lão và lão Đại sư bá của Hà muội đã thất bại? Bởi nếu họ đắc thủ, các phái vì hỏng việc đâu dễ gì buông tha và sư phụ của Hà muội đâu thể yên thân tìm đến Huỳnh Phong Trang này!”.
Thật may cho Tiểu Thiên, hai nhân vật nọ nhân lúc cao hứng đã đi đến một hoa viên và cả hai vừa đàm đạo vừa đưa mắt ngắm nhìn vầng trăng lên muộn!
Nương theo nhiều dãy khóm hoa um tùm, Tiểu Thiên nhích dần từng bước đến gần họ! Sau cùng, phục người cạnh một khóm hoa đinh lăng. Tiểu Thiên nghe rõ từng lời của họ!
Họ đang đề cập đến vi Đại sư huynh của họ:
- Đại sư huynh đã tính lầm một chi tiết nhỏ! Giờ có hối cũng muộn!
- ý nhị sư huynh nói chúng ta không thể nào làm cho lão Cuồng kia tỉnh lại dù chi một lúc ngắn ngủi?
- Không sai! Nhiếp Hồn Đại Pháp một khi đã vận dụng, nếu không có tâm pháp phật môn thượng thừa và được một nội gia đại cao thủ thi triển, muốn hóa giải còn khó hơn đáy bê tìm kim!
- Muội nghe nói Đại sư huynh đã lấy được gần như trọn vẹn Càn Khôn tâm pháp?
- Cha đâu ! Tâm pháp này có ai ngờ lại chia làm ba phần! Phần Đại sư huynh lấy được chỉ là phần Hạ, vả lại cũng không phải là đầy đủ!
Vị Tam nãi nãi bỗng rít qua kẽ răng:
- Dầu sao chúng ta cũng đã hoàn thành tâm nguyện của sư phụ ! Kể từ nay Ngũ Hành Bang sẽ dần dần bị mọi người quên lãng! Hậu nhân của y cũng đang nằm trong tay chúng ta!
Vị nhị sư huynh cười ằng ặc trong miệng:
- Đúng là số trời định sẵn, tiểu oa nhi bỗng dng mò đến nạp mạng! Nếu không phải nghe theo ý định của Đại sư huynh, ta chỉ muốn đưa ngay tiểu oa nhi về Quỷ Môn Quan cho rảnh nợ!
Vị Tam sư cô cũng nói:
- Muội cũng muốn như vậy! Chỉ tiếc ý của đại sư huynh lại khác! Muội càng lúc càng không biết đại sư huynh muốn gì!?
Rùng mình khắp lợt, Tiểu Thiên không những đã nhận ra những lời vừa rỗi là họ ám chỉ nó, mà còn mơ hồ hiểu bân thân nó chính là hậu nhân của một nhân vật phải có vị trí thật quan trọng của Ngũ Hành Bang!
Với chút nhận định mơ hồ về thân thế và lai lịch, Tiểu Thiên biết càng lưu lại thì tính mạng nó càng lâm nguy!
Đang định len lén bỏ đi, bất ngờ Tiểu Thiên nghe lão nhị sư huynh thố lộ một việc bàng giọng đã cố tình hạ thấp:
- Cho dù không tán thành lắm ý định của đại sư huynh nhưng ta cũng rất nôn nóng muốn được mục kích cảnh phụ tử tương tàn! Còn nữa, ta còn có ý này, nhân việc Thủy nhi vô tình khôi phục toàn bộ kinh mạch ! Đó là...
Tiểu Thiên tức tối vì dù đã cố gắng nhưng nó vẫn không tài nào nghe biết ý đồ của lão kia!
Đang tim cách men đến gần hơn, Tiểu Tiện phải hoảng hốt khi nghe bọn họ bảo:
- Đại sư huynh dụng mu là muốn tiểu oa nhi hoàn toàn quên hết quá khứ, nào ngờ vô tình giúp tiểu oa nhi tìm thấy Cửu Diệp Tử Linh Thảo! Theo nhị sư huynh, y đã ăn hết hay vẫn còn giữ bên người?
Vị nhi sư huynh cười lạnh:
- Muốn rõ hư thực thì dễ thôi ! Chỉ cần điểm huyệt y, tặng cho y một giấc ngủ say, ta sẽ mặc tình tìm kiếm! Thế nào?
Vị Tam nãi nãi lo ngại:
- Không được đâu “ Cẩn tắc vô ưu, lỡ để tiểu oa nhi phát hiện việc muội định thu y làm truyền nhân sẽ thất bại ! Muội nghĩ, chờ khi danh phận sư đồ đã rõ, muội sẽ tìm dịp hỏi cặn kẽ y về những chuyện đã qua, lúc đó...
Tiều Thiên mắng thầm:
- “Bọn giả dối ! Muốn thu ta làm truyền nhân ư?
Đừng hòng !”.
Len lén quay lui, Tiểu Thiên chui vào phòng và nằm im chờ đợi!
Đúng như nó đã đoán, sau đó không lâu, cửa phòng xịch mở! Cho nó thấy hai đôi mắt săng quắc đang nhìn nó dò xét!
- Khi thấy Tiểu Thiên cứ nằm im và thở đều đều cả hai nhẹ nhàng bỏ đi!
“Dẫu biết dục tốc bất đạt, nhưng nếu ta bỏ lỡ cơ hội này hậu quả thật khó lường!”.
Nghĩ như thế một lần nữa Tiểu Thiên len lén đi ra !
Xung quanh vắng lặng, chứng tỏ đôi huynh muội kia vì đêm đã khuya nên đều đã về phòng an nghỉ, Tiểu Thiên đi luôn một mạch đến hoa viên, nơi lúc nãy nó đã đến !
Nó nhận định không sai, phàm ở bất kỳ trang viên nào cũng vậy, hoa viên thường được bố trí ở phía hậu, Tiểu Thiên sau một lúc đi thẳng là đã đến được một vòng rào bao bên ngoài huỳnh Phong Trang!
Nhìn qua vòng rào cách đó không xa dang hiện rõ một khu rừng âm u, che chắn toàn bộ ánh sáng trăng yếu ớt chiếu từ trên chiếu xuống. Tiểu Thiên hít mạnh một hơi để tự tăng thêm đởm lược!
Sau đó, dùng.. khinh công do A Thu chỉ điểm, Tiểu Thiên phóng người lao qua vòng rào.
Vút !
Bất ngờ có tiếng quát cách đó mời trượng:
- Kẻ nào?
Nghe tiếng quát, Tiểu Thiện kinh hoảng định bỏ chạy thật nhanh? Nhưng do kịp nhớ đến lời Hà Như Thủy từng nói :
“Trong giao thủ ngoài việc dùng sức cũng cần dùng đến trí!”. Tiểu Thiên cố tình quật vào vông rào một kình, sau đó trầm giọng quát lên:
- Mau gọi trang chủ của bọn ngươi ra đây! Bằng không đừng trách bản nhân phải dùng đến Thần Minh Chưởng!
“ầm!” Tiểu Thiên giả giọng tuy không giống lắm nhưng kết quả thật như ý!
Tiếng quát tháo khi nãy lập tức đổi thành tiếng hô hoán náo loạn:
Mau đi báo Trang Chủ ! Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đến!
- “Thần Minh Chưởng!
Thần Minh Chưởng !” Nghe có tiếng người bỏ chạy vào trong Trang, Tiểu Thiên khom người nhặt lấy một đoạn củi khá dài! Nó ồm ồm hô hoán:
- “Nếu không mau giao tâm pháp Càn Khôn thì đừng trách bản nhân sao độc ác!”.
Ném mạnh khúc củi quà vòng rào, Tiểu Thiên còn quật thêm một kình nữa.
Vút!....
ầm!....
Những tiếng hô hoán vang lên nhiều hơn:
- Lão ta xông vào Trang ! ? Đã báo đến Trang Chủ cha?
- Úy ! Lão đến kia!....
Không bỏ mất cơ hội, Tiểu Thiên quay người, nhắm vào khu rừng mà chạy!
Vút !....
Có tiếng gầm vang lên từ phía Huỳnh Phong Trang:
- Lão quỷ Lãnh Diện đã đến sao không mau hiện thân?
Một chưởng của ngươi dành cho tiểu đồ Hắc Sát Đồ Tâm Vương Lịch này đêm nay quyết phải đòi lại! Mau xuất hiện nào, Lãnh Diện lão quỷ!
Một lúc sau đó, Tiểu Thiên phải cười thầm khi nghe chính lão Hắc Sát Đồ Tâm Vương Lịch, là sư phụ của Hà Như Thủy hô hoán:
- Nguy tai, Tam sư muội ! Chúng ta như đã lầm kế điệu hổ ly sơn ! Thủy nhi e nguy mất!
Mọi thanh âm từ phía Huỳnh Phong Trang dần im trở lại. Tuy nhiên như Tiểu Thiên đoán biết, một khi họ phát hiện nó đã thất tung nhất định việc tìm kiếm sẽ có một qui mô cha từng có ! Vì thế, Tiểu Thiên càng nhanh chân hơn, hy vọng càng đi sâu vào rừng chừng nào càng tốt chừng nấy!
Bởi, nếu nó muốn thoát, chỉ còn trông mong vào khu rừng này một nơi có tên gọi làm khiếp đảm rất nhiều người:
Đại Ma Lâm!
oo ánh đuốc lập loè xuất hiện càng lúc càng nhiều, Tiểu Thiên nhìn xuyên qua kẽ lá đương nhiên phải hiểu Huỳnh Phong Trang đang điều động rất nhiều người vào việc tìm kiếm nó!
Kinh hãi, Tiểu Thiển dù không muốn chút nào vẫn phải rúc người vào giữa một đám cây dại với những lớp dây gai chằng chịt bao quanh!
Những gai nhọn được dịp biểu lộ uy lực chúng tha hồ cào vào bất kỳ chỗ nào trên người Tiểu Thiên! Dù đau, Tiểu Thiên vẫn cố nén chịu. Bởi tiếng chân người và những âm thanh huyên náo đang dần dần lan tỏa đến theo từng ánh hỏa quang chập chờn!
Bất chợt, những ánh đuốc dừng lại và có một câu nói vang lên:
- Chúng ta đã tìm đến tận đây vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết nào! Liệu có cần tiến vào nữa không?
Có tiếng đáp lại, mang theo tâm trạng có phần hoảng loạn:
- Đại Ma Lâm..., không phải nơi dễ xem thường...
Tiểu oa nhi nếu lật sự đã tiến vào đó, chúng ta có muốn tìm cũng vô ích! Về thôi!....
Một gã khác lên tiếng phụ họa:
- Chỉ là một tiểu oa nhi, nhất định y không dám một mình tự chui vào rừng sâu, nhất là vào lúc trời cha sáng! Ta nghĩ, lão Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đã đến thật. Và lão đã bắt giữ tiểu oa nhi!....
Nhân vật đầu tiên lên tiếng hồi giờ bỗng nhiên nói thật hăng:
- Trang chủ đã xem xét kỹ rồi, lão Lãnh Diện không hề đến! Bằng không, lão đâu dễ dàng bỏ đi mà không chờ gặp chính Trang chủ! Hơn nữa, nếu muốn bắt người lão phải bắt giữ sư điệt của Trang Chủ mới đúng! Đàng này kẻ bi thất tung lại là tiểu oa nhi, quá đáng ngườ!
- Ngườ thì sao? Chúng ta vừa đông người vừa là những người từng trải, chính chúng ta khi tiến vào Đại Ma Lâm còn phải hoảng sợ nữa thay, một đứa bé như tiểu oa nhi không lẽ lại có đởm lược hơn cả chúng ta?
Nhân vật nọ vẫn kh kh giữ ý định:
- Nhưng lệnh của Trang chủ là phải tìm cho ra tiểu oa nhi ! Bọn ngươi cha gì đã bỏ cuộc như thế này....
- Lão Hoàng ! Ngươi đừng nên đổ hết cho bọn ta như vậy! Bọn ta không bỏ cuộc! Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi và hầu như đã vượt quá hạn định an toàn của Đại Ma Lâm rồi, ngươi không nhận ra điều đó sao?
- Ta....
Nhân vật nọ. định biện bác thì bị gã đang nói buông thêm một câu tối hậu:
- Bọn ta, ai ai cũng muốn biểu lộ lòng trung thành với Trang chủ, không riêng gì lão Hoàng ngươi! Tuy nhiên, ngươi đừng quên lời căn dặn trước kia của Trang chủ !
Chúng ta đã vượt quá hạn định rồi, nếu ngươi muốn tìm nữa, tùy ngươi ! Bất quá ở Đại Ma Lâm này rồi sẽ thêm một oan hồn vất vưởng nữa, chính là người!
Hừ ! Ta quay lại đây!
Một ánh đuốc di chuyển làm cho nhiều ánh đuốc sau đó cũng dần dần dịch chuyển quay lui!
Nhân vật được gọi là lão Hoàng sau một lúc cố chịu đựng để tỏ ra có đởm lược hơn người, bây giờ, khi còn lại một mình với một ngọn đuốc lẻ loi, lão bỗng kêu thảng thốt:
- Mẹ Ơi ! Này.... ! Chờ ta với !
Phịch!
- Thịch... Thịch... Thịch...
Tiểu Thiên do nghe rõ những lời vừa rồi nên cũng kinh hoảng không kém! Dù vậy, nó vẫn không nén được cười khi tình cờ mục kích cảnh tượng này!
Lão Hoàng sợ đến nỗi tự ném bỏ ngọn đuốc và chạy nháo nhào như lão đang bị ma đuổi thật sự!
Được một lúc, khi mọi tiếng động đã hoàn toàn yên ắng, lúc Tiểu Thiên định chui ra khỏi nơi ẩn nấp thì ở phía trước ngay cạnh ngọn đuốc vừa bị lão Hoàng vất bỏ hai bóng người chợt xuất hiện Vút!....Vút!
Một người khom xuống nhặt ngọn đuốc ! Nhờ đó, ánh lửa đang chuẩn bị tắt được dịp cháy bùng lên, cho Tiểu Thiên nhìn rõ hai nhẫn vật kia ! Họ là Tam sư cô và sư phụ của Hà Như Thủy !
Cầm đuốc đưa cao, Tam nãi nãi nhăn mật, ánh mặt mang vẻ sợ sệt lúc nhìn sâu hơn nữa vào rừng:
- Nhị sư huynh nghĩ sao ? Liệu tiểu oa nhi có dám vào đến tận đây không?
Sư phụ của Hà Như Thủy cũng có nét mặt của người đang cố nén sự khiếp sợ:
- Nếu y có vào, đấy là số của y đã hết. Dù Đại sư huynh có ở đây cũng không thể làm gì hơn !
Tam nãi nãi nghi ngại:
- Nhưng Đại sự huynh vẫn sẽ trách nhị sư huynh và muội !
- Trách ta ? Tại sao ? Chúng ta đâu có để lộ sơ hở khiến tiểu oa nhi nghi ngườ?
Tam nãi nãi thẫn thờ:
- Muội nghĩ có thể tiểu oa nhi đã nghe biết điều gì đó !
- Từ ai ? Là ta chăng?
Nói đến đây, bỗng dng lão bật cười:
- Ta nghĩ được một cách! Nếu đại sư huynh không biết chuyện tiểu oa nhi đã đến đây, bọn ta sẽ không phải âu lo! Ha.... Ha....
Khuôn mặt của Tam nãi nãi cũng giãn ra:
- Nhị sư huynh nói rất đúng ! chúng ta cứ thế mà bành động! Đi thôi!
Vút ! Vút !
Họ bỏ đi, mang luôn cả ngọn đuốc, làm cho khu rừng trở lại sự âm u cố hữu!
Còn lại một mình, Tiểu Thiên chợt nhận ra toàn thân nó đang run bắn hai mắt đã nhắm chặt từ lúc nào!
Cha bao giờ Tiểu Thiên lâm vào cảnh gây kinh hãi như thế này! Nỗi kinh hãi buộc nó phải thiếp đi vào giấc ngủ đầy mộng mi.....
oo Định thần nhìn thật lâu vào khu rừng những tia sáng đang len lén rọi chiếu vào những nơi có thể xuyên đến tuy chỉ là những tia sáng nhợt nhạt nhưng Tiểu Thiên biết đây là lúc vầng dương ở trên kia, nằm tít trên cao bên trên tán lá cây rừng dày đặc phải là một vầng dương đang lúc chính ngọ!
ánh nắng chiếu thẳng xuống, nếu không phải giờ ngọ thì ánh sáng nhất định không thể chiếu thẳng xuống như thế này!
Nó thầm nghi ngại:
- “Đang giờ ngọ như thế này, ở quanh tạ chỉ là một vùng sáng âm u, nếu ta không có ngay một quyết định, để chậm hơn một chút nữa vị tất ta có thể nhìn thấy lối đi !”.
Quay trở ra khu rừng, nó đã nghĩ nhiều kể từ lúc thức giấc, nó không dám!
Tiến vào sâu hơn, đối với Tiểu Thiên thì chỉ có một vấn đế khiến nó lo ngại!
Nếu ở Đại Ma Lâm này nó không tìm thấy một nơi được gọi là Vũ Mục Tàng Binh Thất, đó là lý do khiến nó đồng ý đi đến Động Đình Hồ cùng với Hà Như Thủy; một là những mong muốn của nó sẽ trở nên vô nghĩa, hai là nó có thể chết như những ai đã từng vào đây và đã chết!
Thủ hạ của Huỳnh Phong Trang nào phải ngẫu nhiên khi bảo lão Hoàng nếu vẫn cả gan tiến vào sẽ biến thành một oan hồn vất vưởng!
Cũng vậy, đâu phải vô duyên cớ mà đến sư phụ và tam sư cô của Hà Như Thủy cũng có sắc mặt khiếp đảm khi biết họ đang có mặt ở khu rừng được gọi là Đại Ma Lâm này?
Để tăng thêm đởm lược, nhân lúc những tia sáng vẫn còn đang chiếu thẳng xuống, Tiểu Thiên vội lấy từ trong người ra chiếc bao kiếm cũ kỹ!
Trong lòng bao kiếm, tấm da có mặt ngoài đen nhánh vẫn còn nằn đó!
Tiểu Thiên lấy tấm da ra vô tình làm cho bảy viên minh châu ở bên trong bao kiếm rơi ra!
Những viên minh châu vừa hiển lộ liền lóe lên những tia sáng lấp lánh! Chúng có bẩy viên và những tia sáng của bảy viên hợp lại cũng đủ tạo ra một quầng sáng, chiếu tỏa nơi Tiểu Thiên đàng nghỉ!
Phấn kích vì điều này, vô hình chung Tiểu Thiên có trong tay những vật tạo sáng nó sẽ không còn ngại bóng đêm nữa!
Mở rộng tấm da, Tiểu Thiên nhìn lại hàng lưu tự Ở mặt trong tấm da!
Quả nhiên có câu :
“ Cách Động Đình Hồ năm mươi dặm về phía bắc...Ta nghĩ đó là nơi được Nhạc Phi thiết lập Tàng Binh Thất. Hãy đến thử xem!”.
Đọc lại để tin chắc vào điều vừa quyết định, Tiểu Thiên chợt chép miệng:
- Thì ta đang thử đây ! Chỉ mong sao ta sẽ không gặp những gì quá nguy hiểm!
Hà...
Chui ra khỏi bụi cây, một lằn nữa lớp dây gai bên ngoại lại tha hồ cào xước khắp người Tiểu Thiên! Tuy vậy, với ánh sáng có từ bảy viên ngọc, Tiểu Thiên vẫn hăm hở tiến bước, đi sâu hơn nữa vào giữa khu rừng Đại Ma Lâm...
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:38 PM.
Soạt!....
Tiểu Thiên đừng ngẩn người nhìn một con quái xà vừa tình cờ xuất hiện ngay quầng sáng của bảy viên ngọc!
Con quái xà cùng vươn cao đầu và bắn xạ những tia mắt thu hồn nhìn lại Tiểu Thiên!
Khiếp hãi, Tiểu Thiên bước lùi lại!
Quái xà được dịp bò nhích lên. Quái xà chỉ dừng lại khi giữa nó và Tiểu Thiên đã có một khoảng cách như cũ !
Thất kinh, Tiểu Thiên quay người định chạy!
Soạt !
Tiếng động lại vang lên ngay ở sau lưng, cho Tiểu Thiên biết quái xà đang tấn công nó! Cuống cuồng, Tiểu Thiên lại quay trở lại và quát:
- Súc sinh, ngươi dám...
Bỏ ngang tiếng quát, Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn quái xà dù đang đà lao vào nó vẫn phải thu gọn thân hình và rơi xuống đất.
Phịch! Như có một lực lượng kỳ bí nào đó đã xuất hiện và làm cho quái xà phải bỏ ý định tấn công! Không những thế, sau khi lùi lại và có được một khoảng cách như cũ tuy quái xà đang bắt đầu vươn cao đầu nhưng ánh mắt thu hồn của quái xà dường như không có nhiều uy lực như lần mới rồi!
Kinh nghi, Tiểu Thiên khẽ quay đầu nhìn lại phía sau!
Quầng sáng của bảy viên ngọc hợp lại vẫn không đủ rọi sáng phía sau, khiến cho Tiểu Thiên phải rùng mình vì mục quang chỉ nhìn thấy một vùng tối đen sâu thẳm!
Ởû phía sau không có ai, chứng tỏ con quái xà khi nãy bị lùi lại và phải bỏ ý định tấn công là do một nguyên nhân nào khác, không phải do ai đó xuất lực ngăn cản?
Quay trở lại phía trước, Tiểu Thiên kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của quái xà giờ đang lờ đờ dần!
Khó thể hiểu rõ nguyên do, Tiểu Thiên bất giác đưa cao tay đang cầm giữ bảy viên ngọc?
Cử chỉ của Tiểu Thiên làm cho quầng sáng từ bảy viên ngọc phải dịch chuyển một ít.
Thật kỳ lạ, quái xà cũng dịch chuyển! Và nó chỉ dừng lại khi toàn thân nó đã dịch chuyển vào giữa quầng sáng!
Nghi hoặc, Tiểu Thiên thử di chuyển cánh tay, nghĩa là làm cho quầng sáng lại dịch chuyển. Đúng như Tiểu Thiên nghi ngờ quái xà lần nữa lại dịch chuyển! Nó dịch chuyển theo quầng sáng từ bảy viên ngọc!
Như vậy Tiểu Thiên thầm đoán ánh sáng của bảy viên ngọc đã thu hút quái xà ! Và có lẽ quái xà cũng sợ quầng sáng đó! Để minh bạch, Tiểu Thiên thử lùi!
Quái xà tiến lên theo quầng sáng!
Tiểu Thiên thử tiến lên !
Thật lạ, Tiểu Thiên cho quầng sáng tiến đến đâu thì quái xà lại lùi đến đấy ! Thuỷ chung, quái xà vẫn bằng mọi cách miễn sao bản thân nó được quầng sáng chiếu rọi là được!
Vỡ lẽ Tiểu Thiên bắt đầu ung dung tiến bước và làm cho quái xà phải lùi.... lùi mãi.
Được một lúc quái xà bỗng gục đầu xuống, và sau một vài lần lăn lộn, quái xà hoàn toàn nằm im!
“Nó đã chết? Tại sao? Là do ánh sáng từ bảy viên ngọc ư? Lạ thật!” Vừa nghĩ, Tiểu Thiên vừa thử chạm vào quái xà! Quái xà đã chết thật! Còn nguyên đo, Tiểu Thiên thật khó tin là do ánh sáng của bảy viên ngọc!
Đi thêm một lúc nữa, Tiểu Thiên lại nghe “soạt !” Lần này là cả một đôi rắn!
Chúng cũng lắc lư đầu và lùi mãi theo nhịp di chuyển của Tiểu Thiên!
Chúng cũng bị quầng sáng kỳ lạ thu hút và chúng hoàn toàn không thể thoát ra khỏi quầng sáng!
Giống như con quái xà khi nãy, đôi quái xà này lùi mãi cho đến khi tự ngã vật ra!
“Thật kỳ lạ, chúng tại sao lại chết ? Không lẽ là do bảy viên ngọc này?” Đang hoang mang, chân của Tiểu Thiên bỗng đạp vào một vật!
Bộp !
Nhìn xuống, Tiểu Thiên kêu hoảng:
- Ôi chao! Hài cốt? Quả nhiên đã có người chết ở đây!
Luống cuống bước nhanh hơn, quầng sáng trên tay Tiểu Thiên vẫn không ngớt chiếu vào từng bộ cốt khô rải rác!
Chúng nằm ở chỗ trống, nằm cạnh những cội cây, nằm bên lùm cây dại nằm ở bất kỳ chỗ nào mà chúng trước đó vốn là hình hài của của người đang kỳ làm chung!
Không những thế, qua sự mục nát hoặc còn nguyên vẹn của những bộ cốt khô, Tiểu Thiên biết họ đã từng là những người sinh sống ở nhiều thời khác nhau!
Có kẻ chết đã lâu, di cốt của họ đã bị thời gian phá huỷ gắn hết!
Có người chết chỉ vào những lúc gần đây dị cốt của họ hãy còn cứng và trắng toát!
Duy có điều lạ, cạnh những dị cốt hầu hết đều có vũ khí nằm kề, chứng tỏ họ đều là những nhân vật võ lâm!
Từ điều đó, Tiểu Thiên chợt tự hỏi:
- Tại sao họ bị chết? Ai giết họ? Hay cái gì đã làm họ tuyệt mạng ?
Soạt ?
Một con quái xà khác lại xuất hiện và bị quầng sáng thu hút!
Không muốn quái xà uổng mạng, Tiểu Thiên vội nắm chặt lòng bàn tay làm cho ánh sáng từ bảy viên ngọc không thể phát ra!
Bất ngờ, một thanh âm kỳ lạ vang lên:
Ộp!
Và tiếp đó tiếng thở phì phì và tiếng vật vã dữ tợn của vật nào đó cứ vang lên liên tục.
Tiểu Thiên mở tay ra và nhìn về phía trước.
Con quái xà khi nãy quả nhiên đang lăn lộn và tiếng thở phì phì cũng là đo quái xà tạo ra !
Đang muốn biết tại sao quái xà lâm vào cảnh ngộ này, Tiểu Thiên phải thất thần kinh hãi khi nhìn thấy từ cổ của quái xà bỗng nhảy ra một vật!
Và vật này, khi bi quầng sáng thu hút khiến nó phải lộ nguyên hình, Tiểu Thiên nhìn thấy nó chỉ là một con thiềm thừ bé nhỏ!
Nhìn lại cổ của quái xà, Tiểu Thiên càng thêm kinh hãi! Vì ở cổ quái xà máu đang luôn chảy và càng tuôn chảy quái xà càng đuối dần.
Sau cùng, quái xà nằm im, chứng tỏ cái chết của quái xà là do con thiềm thừ bé nhỏ kia gây ra!
Mơ hồ hiểu ra, Tiểu Thiên cảm thấy rợn người! Quái xà thường là loài độc vật muốn trừ khử quái xà nào phải chuyện dễ!
Thế nhưng, con thiềm thừ kia tuy bé nhỏ nhưng nó lại có thừa năng lực hạ sát quái xà chỉ trong một thời gian ngắn! Như vậy con thiềm thừ phải là một loài tối độc, độc hơn lũ quái xà nhiễu lần!
Và Tiểu Thiên cũng mang máng hiểu, ở Đại Mạ Lâm do có quá nhiều độc vật, những ai mạo hiểm vào đây, cho dù có công phu bản lãnh cao đến đâu đi nữa vẫn dễ dàng bị lũ độc vật hãm hại!
Nó nghĩ, không biết đến bao giờ sẽ đến lượt nó? Sợ hãi, Tiểu Thiện cứ đứng yên và nhìn vào con thiềm thừ!
Quầng sáng vẫn tiếp tục thu hút sự chú tâm của thiềm thừ! Những xem ra uy lực của quầng sáng lần này không đủ sức làm cho con thiềm thừ phải chết!
Vì như Tiểu Thiên nhìn thấy, con thiềm thừ sau một lúc chễm chệ ngồi giữa quầng sáng, chỉ cần nhảy một cái, con thiềm thừ lập tức khuất dạng vào bóng tối thâm u của khu rừng!....
Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên tiếp tục bước đi! Vừa đi, Tiểu Thiên vừa mường tượng cảnh con thiềm thừ sẽ bất ngờ nhảy ra và ngoạm vào cổ nó như đã ngoạm vào cổ quái xà, làm cho quái xà phải chết!
Đã lo sợ Tiểu Thiển càng thêm sợ khi càng lúc càng bắt gặp nhiều bộ cốt khô!
Qúa đủ những nỗi kinh tâm, đúng lúc Tiểu Thiên định quảy lui và bỏ cuộc thì ở phía trước một bức tường thành bằng đá bỗng bị quầng sáng soi tỏ!
Ngỡ chỉ hoa mắt, Tiểu Thiên tiến lại gần hơn và nhìn kỹ.
Những phiến đá vuông vức nằm chồng lên nhau tạo thành bức tường thành kiên cố !
Dù có nhiễu lớp dây leo che phủ phía ngoài nhưng Tiểu Thiên cũng biết đó là một bức tường thành được kiến tạo từ lâu!
Tim đập dồn, nhịp hô hấp bấn loạn, Tiểu Thiên biết nó đã đến đích!
Nó đã phát hiện một nơi mà mười phân đủ mười phải là Vũ Mục Tàng Binh Thất !
Nhìn lại đồ hình trên mảnh da, Tiểu Thiên thấy bảy hình vuông tuy nằm lồng vào nhau nhưng trên mỗi hình vuông, hình nào cũng có một dấu chấm nhỏ! Bảy dấu chấm cho bảy hình và chúng nằm ở những vị thế hoàn toàn khác nhau.
Nếu nối bảy dấu chấm này lại, có lẽ Tiểu Thiên sẽ được một hình thù khá kỳ quặc! Đó là một nét dài gồm ba chấm liên hoàn, ở ba hình vuông phía ngoài! Bốn chấm cho bốn hình vuông ở trong sẽ tạo nên một hình gồm bốn cạnh không hẳn là vuông!
Với hình thù vừa mường tượng, Tiểu Thiên có cảm nhận nó đã từng nhìn thấy hình này ở đâu rồi! Nhưng nhìn thấy ở đâu, Tiểu Thiên cố nhớ mãi vẫn không nhớ ra!
Tuy nhiên, như nó vừa nghĩ, bảy dấu chấm này vì nằm ở trên đủ bảy lớp thành vuông vức nhất định phải có liên quan đến lối dẫn vào, hoặc dẫn ra khỏi Vũ Mục Tàng Binh Thất!
Với ý nghĩ này, Tiểu Thiên thầm bảo:
“Dấu chấm ở lớp thành phía ngoài nằm ở phía đông ! Để biết có phải lối xuất nhập hay không, ta phải thử mới biết!” Tiểu Thiên lập tức đi men theo bức tường thành với quầng sáng từ bảy viên ngọc soi đường!
Đến nơi đã nghĩ, Tiểu Thiên không hề ngần ngại dùng tay gạt bỏ lớp dây leo đang bao phủ phía ngoài bức tường thành!
Lớp dây leo vừa bị gạt bỏ, Tiểu Thiên suýt nữa kêu hoảng do nhìn thấy một bộ cốt khô đang ngồi dựa vào bức tường?
Ngay bên trên khô lâu của bộ cốt khô này, Tiểu Thiên nhìn thấy ai đó đã khắc vào bức tường thành một hàng chữ cho đến giờ vẫn còn lộ rõ:
“Tần Tặc” Tuy chỉ có hai chữ vỏn vẹn nhưng vì đã biết câu chuyện gian thần Tần Cối đã hãm hại Nhạc Phi. Tiểu Thiên chợt hiểu hại chữ này phải là do bộ cốt khô kia trước khi chết đã dùng kiếm khắc vào !
Vì nếu Vũ Mục Tàng Binh thất đúng là do danh tướng Nhạc Phi thiết lập, bộ cốt khô kia chắc chắn phải là tùy tướng của Nhạc Phi! Và người này thực chất phải là do Tần Cối hạ thủ nên trước khi chết, để trút nỗi căm phẫn người này đã khắc lên hai chữ đó thoá mạ kẻ gian thần!
Hiểu thì hiểu nhưng Tiểu Thiên vẫn không tìm thấy một dấu hiệu nào cho thấy ở đây có một lối xuất nhập như trên đồ hình đã lưu một dấu chậm làm ám ký!
Nghĩ đến ám ký, Tiểu Thiên bỗng nhớ đến cách ghi ám ký của Hà Như Thuỷ !
Hà Như Thuỷ đã điểm lại ba dấu chấm biểu thị cho Tam Trang! Và ở đây đúng như trên đồ hình có lưu một dấu chấm, nếu có một lối xuất nhập thật sự phải chăng hai chữ Tần Tặc kia cũng là một kiểu lưu ám ký?
Quan sát hai chữ này một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Thiên phát hiện ở giữa hai chữ này không hiểu sao bỗng xuất hiện một lỗ thủng!
Lỗ thủng nằm trên phiến đá, chứng tỏ đó là lỗ thủng do người tạo thành, không thể trên phiến đá tự nhiên có!
Bằng chứng, ở nhiều phiến đá bên cạnh, chúng không hề có bất kỳ lỗ thủng nào?
Nhìn lỗ thủng, Tiểu Thiên không thể không so sánh với kích cỡ của bảy viên ngọc trên tay!
Đồ hình cho thấy có bảy dấu chấm, và kèm theo đồ hình lại có đúng bảy viên ngọc!
Vả lại, nếu ở bảy lớp thành, lớp nào cũng có một lỗ thủng kỳ quái như vậy, phải chăng Tiểu Thiên phải nhét vào mỗi lỗ thủng một viên ngọc? Liệu có kết quả gì không? Và nếu có, liệu Tiểu Thiên biết phải nhét viên ngọc nào vào lỗ thủng nào ? Cứ nhét bừa, miễn là có nhét, có được không? ...
Nghi ngờ giữa bảy lỗ thủng và bảy viên ngọc phải có liên quan, Tiểu Thiên bắt đầu xem xét kỹ bảy viên ngọc!
Nhờ xem xét kỹ, Tiểu Thiên bất ngờ nhận ra ở bảy viên ngọc có đúng bầy sắc màu phát ra ! Đó là :
Xích, Hồng, Huỳnh, Thanh, Lam, Bích Tía ! Và cũng là bảy sắc màu của mây trời mà bất kỳ ai cũng một lần nhìn thấy !
Như vậy, phải chăng Tiểu Thiên phải nhét những viên ngọc này vào từng lỗ thủng và phải tuân thủ đúng thứ tự của bảy sắc màu trên? ...
Không dám khinh suất Tiểu Thiên phải suy nghĩ thêm một lúc nữa mới dám đưa tay cầm lấy viên ngọc đang phát ra sắc màu đỏ (xích).
Thận trọng, Tiểu Thiên cho viên ngọc đó vào lỗ thủng! Với kích cỡ vừa vặn, viên ngọc nằm giữa phiến đá chiếu sáng ra, như một con mắt của một vị thần linh đang dõi nhìn xem ai là người đang đứng trước bức tường thành!
Tiểu Thiên nhìn viên ngọc, ánh sáng của viên ngọc nhìn lại nó!
Cứ như thế, được một thời gian đủ cho lòng nhẫn nại của Tiểu Thiên phải cạn, lúc Tiểu Thiên chán nản định lấy lại viên ngọc vì nghĩ đó là cách không có tác dụng, bất ngờ có một sự dịch chuyển mơ hồ ở bộ cốt khô!
Kinh hoảng vì ngỡ đó là hồn ma hiện về, Tiểu Thiên nhìn đăm đăm vào bộ cốt khô!
Bệ cốt khô dịch chuyển thật! Nó ngã dần về phía sau và chính một vuông đá ở phía sau bộ cốt khô đang từ từ thụt sâu vào trong!
Bồi hồi và nôn nao, Tiểu Thiên phấn chấn vì biết cách vừa rồi vô tình đúng với sự bố trí ở đây, và vuông đá kia nếu cứ thụt mãi chắc chắn sẽ để lộ ra một lối xuất nhập!
Chờ đến lúc thật sự xuất hiện một lối đi, Tiểu Thiên nhanh tay thu lại viên ngọc nọ và chui nhanh vào trong!
Cạch ! Quay lại, Tiểu Thiền phát hiện lối xuất nhập vừa rồi đã bị phong bế như trước ! Không những thế, nơi Tiểu Thiên vừa chui vào, nhờ quầng sáng từ bảy viên ngọc nó nhận ra đây là một địa đạo tối âm u!
Tuy đang hoang mang nhưng lỡ lâm vào tình cảnh này Tiểu Thiên đành phải tiếp tục dấn bước!
Chưa đi được bao xa, bỗng có một tiếng động mơ hồ vang lên.
Soạt !
Thất thần, Tiểu Thiên ngồi thụp xuống và dùng cả hai tay che kín trước mặt !
Với quầng sáng bị loang nhìn theo cử động vừa rồi, Tiểu Thiên lại nhìn thấy một lão quái xà cũng bị quầng sáng thu hút!
Gọi là “lão” vì con quái xà này cả lớp da ngoài loang lổ và có nhiều chỗ bị tróc ra xơ xác, chứng tỏ quái xà đã quá già, cho dù thân hình có to lớn và dài thậm thượt!
Bị quầng sáng ngăn cản, lão quái xà đành vươn cao đầu nhìn vào Tiểu Thiên! Biết chỉ có quầng sáng là đủ lực khống chế những loài độc vật, Tiểu Thiên đánh bạo đưa cao tay, cố tình chiếu quầng sáng vào đầu lão quái xà !Nhưng điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng bỗng xảy ra! Lão quái xà tuy bị quầng sáng chiếu vào đầu nhưng với thần thái dài thậm thượt, lão quái xà vẫn hung hăng quật thẳng vào Tiểu Thiên.
Vù!
Bị tấn công, theo bản năng Tiểu Thiên tung người nhảy tránh!
Vút !
Hụt đà, thân mình của lão quái xà phải quật mạnh vào thành địa đạo.
Ầm!
Tiếng chấn động thật kinh khiếp, tuy nhiên vẫn chưa kinh khiếp bằng điều đang xảy ra!
Do Tiểu Thiên nhảy tránh nên luồng sáng không còn chiếu vào đầu lão quái xà nữa !
Đầu của lão quái xà liền mổ thẳng vào đầu Tiểu Thiên.
Vù!
Kinh hoàng, Tiểu Thiên hươ nhanh tay cầm bảy viên ngọc, lia quầng sáng lên vừa ngăn cản vừa quát:
- Lão xà không được hung hăng! Dừng lại !
Không biết có phải do lão quái xà linh thông, nghe rõ mệnh lệnh của Tiểu Thiên, hay là vì một nguyên nhân nào khác đầu của lão quái xà liền dừng lại và lơ lửng và chỉ cách đầu Tiểu Thiên chừng một gang tay!
Thất kinh hỗn vía Tiểu Thiên cố lên tiếng, nói bằng giọng thật ôn hoà:
- Lão xà ! Ta vào được đây là nhờ có di vật lưu lại của tiền nhân ! Ta không muốn ngươi phải chết như lũ quái xà ngoài kia đã chết! Ta sẽ không hại ngươi, nếu ngươi chịu lùi lại nhường lối cho ta đi!
Đầu của lão quái xà cứ lắc lư, khiến Tiểu Thiên thật khó biết đó là do lão quái xà có ý phản kháng hay bị quầng sáng làm cho khiếp sợ!
Thử lùi lại, Tiểu Thiên phải kinh tâm vì thoáng nhìn thấy thân mình của lão quái xà dường như đang chớp động!
Không biết đúng sai thế nào, Tiểu liên cứ nhảy lùi!
Thật kịp lúc, thân mình của lão quái xà quả nhiên đang quật đến.
Vù!...
Do Tiểu Thiên đã nhảy lùi nên một lần nữa lão quái xà chỉ quật vào nền địa đạo.
Ầm !
Biết trước thế nào đầu của lão quái xà cũng mổ đến, Tiểu Thiên thừa cơ bội, lao thẳng về phía trước thật nhanh.
Vút !
Đầu của lão quái xà vì mổ đến mạnh và vì chậm hơn Tiểu Thiên một ít nên phải mổ vào nền địa đạo.
Bốp !
Tiếng động quá khô khan làm cho Tiểu Thiên nghi ngờ !
Quay lại và dùng quầng sáng chiếu rọi, Tiểu Thiên nhìn thấy lão quái xà đang lăn lộn vì đau! Không những thế một bên đầu lão quái xà dường như bị vỡ chứng tỏ cái quật vừa rồi đã làm hại chính lão quái xà !
Không dám lưu lại lâu, Tiểu Thiên vội vàng chạy theo địa đạo!
Địa đạo hoá ra không dài lắm, và đều có dấu hiệu chếch dần lên cao.
Tiểu Thiên lui ra khỏi địa đạo, lập tức nhìn thấy một bức tường thành nữa.
Đưa mắt nhìn quanh, Tiểu Thiên có ý ngờ vì không hề nhìn thấy bức tường thành khi nãy, phải chăng sau khi chui vào địa đạo, chính địa đạo này đã dẫn Tiểu Thiên quay trở ra, và bây giờ đang đối diện với bức tường thành lúc đầu?
Để minh định điều này Tiểu Thiên vội đi men theo bức tường thành.
Không bao lâu, Tiểu Thiên sững lại vì nhìn thấy một bộ cất khô và trên đầu cốt khô vẫn là một hàng chữ !
Tuy nhiên, Tiểu Thiên biết nó đang đứng trước lớp tường thành thứ hai! Vì hàng chữ đang nhìn thấy không phải là chữ Tần Tặc như khi nãy! Trái lại đó là hàng chữ “Gian thần đáng chết!”.
Thở ra, Tiểu Thiên nhặt lấy viên ngọc có phát ra màu hồng ! Và như lúc nãy, Tiểu Thiên nhét viên ngọc vào lỗ thủng vừa tìm thấy!
Đã hiểu rõ cách bố trí, Tiểu Thiên thản nhiên chờ cơ quan phát động!
Bộ cất khô di chuyển do một vuông đá ở phía sau đang di chuyển!
Nhanh nhẹn thu hồi viên ngọc, Tiểu Thiên một lần nữa chui vào địa đạo!
Lo sợ lại gặp phải một lão quái xà như vừa rồi, Tiểu Thiên đi thật chậm, ngay khi biết lối xuất nhập đã bị phong bế ở phía sau!
Đi mãi vẫn không có phát hiện gì, Tiểu Thiên nhẹ thở phào lúc nhìn thấy một bộ cốt khô cuộn tròn cho biết đó là một lão quái xà đã chết!
Cứ như thế, Tiểu Thiên vượt qua lớp tường thành thứ ba và cũng đang ở dưới địa đạo thứ ba !
ở đây điếu nguy hiểm đang chờ Tiểu Thiên không phải một lão quái xà !
Trái lại có đến năm hoặc sáu con thiềm thừ bé nhỏ từ những chỗ lẩn khuất bỗng nhây xổ vào Tiểu Thiên!
Chúng cắn vào Tiểu Thiên ở những vị trí chúng tình cờ tìm thấy!
Kinh hãi, Tiểu Thiên khua loạn tay, cố bứt chúng ra! Cử động của Tiểu Thiên làm cho bảy viên ngọc rơi xuống và văng tán loạn!
Nhưng dù đã cố sức, Tiểu Thiên vẫn không thể giật bỏ những con thiềm thừ dai dẳng!
Điên tiết, thấy một con đang cố ngoạm miệng vào mu bàn tay, để trả đũa, Tiểu Thiên nâng tay lên và dùng miệng ngoạm vào con thiềm thừ nọ.
Choé !
Bị cắn đau, con thiềm thừ kêu ré lên! Tuy nhiên, nó vẫn không chịu buông tha cho Tiểu Thiên!
Vừa sợ vừa giận, Tiểu Thiên ngốn ngấu nhai bừa vào con thiềm thừ !
Con thiềm thừ mãi đến lúc bị Tiểu Thiên cắn chết mới chịu rời miệng khỏi tay Tiểu Thiên!
Với những mẩu thịt lổn nhổn đang nằm trong miệng, Tiểu Thiên kinh tởm, phun chúng ra.
Phù... Phù...
Đanh Phun, phát hiện ở đầu vai bên kia có một con thiềm thừ đeo bám, Tiểu Thiên đã lỡ dùng miệng đành nghiêng đầu ngoạm luôn con này!
Choé !
Tiểu Thiên nhai cho đến lúc con thiềm thừ chết !
Phun ra, sau đó lại ngoạm tiếp con thứ ba đang bám vào bụng dưới, Tiểu Thiên cứ như thế khu xử lần lượt cho đến con thiềm thừ thứ năm!
Dù muốn dù không máu và những mẩu thịt vụn của lũ thiềm thừ cũng được Tiểu Thiên nuốt vào!
Không quan tâm đến điều đó, Tiểu Thiên chỉ dồn nỗ lực vào việc giật bỏ con thiềm thừ sau cùng, nó đang làm cho Tiểu Thiên cảm thấy đau rát ở phần cổ!
Dùng tay giật nó ra chính bản thân Tiểu Thiên phải chịu đau đớn. Do con thiềm thừ vẫn cứ ngoạm chặt vào cổ Tiểu Thiên!
Nhưng nếu cứ để con thiềm thừ ở đó, cảnh tượng con quái xà to lớn vẫn bị con thiềm thừ sát hại làm cho Tiểu Thiên kinh sợ!
Sa cùng, vì quá tức giận, Tiểu Thiên cố chịu đau, dùng hai tay nắm vào hai chân con thiềm thừ giật mạnh về hai bên, Tiểu Thiên rít lên hung hãn:
- Súc sinh muốn chết !
Bực!....
Choé!
Con thiềm thừ kêu lên một tiếng ngay lúc bị Tiểu Thiên giật nó thành hai mảnh rời ra!
Chưa hả giận, Tiểu Thiên chợt có một thái độ hung hãn khác thường! Cho cả hai mảnh thịt, là hai phần của con thiềm thừ vào miệng. Tiểu Thiên nhai rau ráu!
Cũng với thái độ khác lạ như vậy, lần này thay vì phun ra. Tiểu Thiên có phần thích thú khi cố tình nuốt tất cả vào bụng!
Chép miệng một cách thèm thuồng, Tiểu Thiên đảo mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm thêm nữa những con thiềm thừ tuy nhỏ bé nhưng rất háu đói! Tiểu Thiên đang muốn huỷ diệt tất cả!
Tìm không thấy, Tiểu Thiên di chuyển theo địa đạo, không hề biết là nó quên không nhặt lại những viên ngọc đang nằm rơi vãi khắp nơi!
Bất chợt, từ giữa bụng của Tiểu Thiên bỗng quặn thắt lên một cơn đau kỳ lạ! Nó ôm bụng và nhăn nhó!
Nhờ cái đau này, Tiểu Thiên như kẻ ngủ mê vừa tỉnh lại. Nó ngơ ngác nhìn quanh, sau cùng kêu lên bàng hoàng:
- Sao ta tự nhiên có thái độ hung hãn khác thường? Điều gì khiến ta trở nên như vậy?
Ôi chao! Ta vừa ăn tươi nuốt sống một con thiềm thừ ? Nguy tai! Ta đã bị trúng độc rồi? A....
A....! Đau ! Ta đau đến chết mất!
Cơn đau dâng lên càng lúc càng nhiều khiến cho tứ chi của Tiểu Thiên phải bủn rủn và vật vã!
Khắp người nó bắt đầu xuất hạn và mùi của lớp mồ hôi nhớp nhúa này không hiểu sao lại tanh hôi khó tả!
Không chịu nổi chính mùi hôi thối bốc lên từ cơ thể, Tiểu Thiên bắt đầu nôn mửa!
Nó chưa bao giờ phải nôn mửa như thế này! Mửa đến cuộn người và oằn oại cơ thể đến nỗi nó phải ngất đi!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:41 PM.
Tỉnh lại, Tiểu Thiên tuy đang nhìn thấy những cảnh quang vẫn như cũ nhưng hầu như nó không dám tin vào những gì nó đang nhìn!
Một như nó không thể nào có những hành vi vừa hung hăng vừa độc ác đến vậy! Xác của những con thiềm thừ vẫn còn đó cho Tiểu Thiên biết những gì đã xảy ra !
Cũng vậy, nền đia đạo vần còn lênh láng những gì nó đã nôn ra, nếu là bình thường nó không hề dám đến gần, nói gì bây giờ nó phát hiện nó đã nằm ngay trên những bãi nhơ nhớp đó!
Tự kinh tởm cho bân thân, Tiểu Thiên vội nhặt nhạnh những viên ngọc và vội vàng bỏ chạy khỏi nơi đang có đầy những dấu tích chứng tỏ bản thân nó vừa có những hành vi đáng khinh bỉ.
Qua khỏi địa đạo, Tiểu Thiên bàng hoàng đứng nhìn bức tường thành thứ tư!
Ở đây không hề có bộ cốt khô, cũng không có những chữ hàm ý thoá mạ hoặc mạt sát gian tặc Tần Cối!
Thay vào đó, đúng với vị trí có dấu chấm trên đồ hình, phiến đá trước mặt Tiểu Thiên ngoài một lỗ thủng để đặt một viên ngọc vào, còn có thêm một hàng chữ khá kỳ quặc:
“Mừng ngươi vượt qua ba Độc Ải. Tần Cối!” Điều này có nghĩa là những bố trí ở đây đều nhắm vào một nhân vật duy nhất:
Tần Cối? Và cũng có nghĩa Nhạc Phi khi thiết lập Vũ Mục Tàng Binh Thất là để đối phó với Tần Cối!
Phải chăng Tiểu Thiên đang tự dấn thân vào tử địa, nơi đáng lý dành để hành xử gian tặc nhưng do gian tặc không vào nên bây giờ chính Tiểu Thiên là người thế mạng?
Với ý nghĩ này, Tiểu Thiên ngao ngán chỉ muốn tháo lùi cho xong! Vào nữa để làm gì nếu chỉ để tìm cái chết?
Nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ, Tiểu Thiên cảm thấy hồ nghi! Nếu Vũ Mục Tàng Binh Thất là dành để đối phó với Tần Cối, việc lập ra bức đồ hình kèm theo bảy viên ngọc cho bảy bức tường thành phải chăng là những bố trí thừa thãi? Thay cho việc này, vị danh tướng Nhạc Phi chỉ cần bố trí những cách thức tương đối dễ hiểu, giúp Tần Cối thuận lợi trong việc xâm nhập, có phải sẽ dễ dàng hạ thủ hơn không? Cần gì phải làm cho có vẻ khó khăn, nhỡ Tần Cối vì thấy khó nên không còn ý muốn tìm hiểu nữa, mọi bố trí của Nhạc Phi chẳng hóa ra vô dụng sao?
Đặt viên ngọc có phát ra ánh sáng xanh vào lỗ thủng, Tiểu Thiên chờ đợi Cạch!
Lần này bức tường thành thay vì dịch chuyển để lộ ra một lối đi như những lần trước, phiến đá có viên ngọc vừa gắn vào bỗng vỡ thành nhiễu mảnh!
Kinh nghi, Tiểu Thiên thu hồi viên ngọc, tiện tay gỡ bỏ những mảnh vỡ của phiến đá!
Khi tất cả đã dỡ bỏ, Tiểu Thiên chỉ nhìn thấy một hốc đá vuông vức.
Trong hốc đá còn có thêm một vuông lụa được xếp làm tư!
Cầm vuông lụa, Tiểu Thiên mở ra! Nó nhìn thấy trên đó là một bức di thư của một nhân vật có danh xưng là “Tận Trung Nhân” (người bết lòng tận trung) Tiểu Thiên chậm rãi đọc:
“Hậu nhân nhã giám!
Bọn ta bốn người:
Tiên-Thần-Thánh-Nhân cố ý lập ra Tàng Binh Thất này với hai dụng ý!
Dụng ý thứ nhất, nếu gian đảng của Tần Cối phát hiện và cấp báo đến y, y sẽ đến và Tam Độc Ải ngoài kia sẽ là mồ chôn của Tần Tặc!
Giá như y vượt qua, chính bọn ta bốn người sẽ liều mình báo quốc, quyết trừ khử Tần Tặc ở đây!
Nhưng bản tính y rất đa nghi, bọn ta không dám nghĩ y sẽ mắc bẫy! Và đây sẽ là dụng ý thứ hai của bọn ta!
Số trời khó thay đổi, Nhạc tướng quân đằng nào cũng đã bị gian thần hãm hại! Biết rõ điều này, bọn ta cố lập nơi này ít ra là sẽ lưu lại cho hậu nhân những sở học hiếm có của Nhạc tướng quân đã từng một thời giữ vững sơn hà, dẹp bỏ lũ giặc ngoại xâm, tạo bình yên cho một dải Trung Nguyên rộng lớn! Cũng muốn giúp hậu nhân có đủ dũng lực để sau này an bang định quốc, bọn ta cũng lưu lại di học một đời của bọn ta! Phải chi Nhạc tướng quân biết chút ít về công phu thì đâu đã bị gian thần hãm hại! Để tránh điều đáng tiếc đó những di học của bọn ta sẽ làm cho hậu nhân trở thành một thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Bốn ải còn lại đòi hởi ở hậu nhân những lòng can đảm mà cần phải kiên gan tri chì, hết sức nhẫn nại và chịu đựng.
Hãy bắt đầu bằng “Hoa? Độc Ải”! Chỉ là Hoa? Luyện Cốt, hậu nhân đừng lo ! Mở ải bằng cách vỗ vào phiến đá phía dưới ba lượt! Bảo trọng!
Tận Trung Nhân” Hiểu tất cả, Tiểu Thiên thật sự mừng vì vô tình nó tìm thấy một lúc những bốn vị minh sư! Và với tất cả sở học của họ, chắc chắn Tiểu Thiên sẽ có công phu võ học vào hàng thượng đỉnh!
Tiểu Thiên cất bảy viên ngọc vào người và dùng tay vỗ vào phiến đá, ngay bên dưới hốc đá có lưu vuông lụa!
Bộp ! Bộp ! Bộp !
Bức tường thành chợt khai mở, để lộ một lối đi thênh thang!
Tiểu Thiên bước vào:
Lối xâm nhập ở phía sau lập tức phong bế!
Và không khí chung quanh Tiểu Thiên lúc này bỗng trở nên oi bức khác thường!
Biết sắp đến một nới được gọi là “ôHoa? Độc ải”, Tiểu Thiên cố chịu đựng và đi vào sâu hơn.
Một gian thạch thất bỗng xuất hiện ngay phía trước, bên ngoài cánh cửa đá có ghi bằng chữ:
Hoa? Kiếp!
Dưới hai chữ này còn có một dòng chữ nhỏ:
“Ngươi vượt qua tam Độc ải, chứng tỏ đã có tấm thân bách độc bất xâm! Với hoa? độc ải này ngươi không cần và cũng không nên dùng lực. Cứ để Hoa? độc thâm nhập, đó là cách luyện cốt khử trừ ma khí! Hãy vào đi!” Tuy đã đọc rõ lời căn dặn nhưng khi cánh cửa bị Tiểu Thiên mở ra luồng khí nóng phả ra quá đội ngột cũng làm cho Tiểu Thiên bất ngờ! Vì bất ngờ nên Tiểu Thiên buộc phải vận dụng chân nguyên để chống trả cái nóng! Điều đó lập tức làm cho thần trí của Tiểu Thiên hoàn toàn mê muội! Nó ngã xuống và không còn biết gì nữa!
oo Cái nóng đến cháy người và cái đói đang cồn cào ngũ tạng làm cho Tiểu Thiên tỉnh giấc?
Nhìn quanh, đâu đâu cũng l à màn x ương vụ đỏ hồng cho thấy đó là những màn hơi nóng đang hừng hực như muốn thiêu cháy tất cả!
Tiểu Thiên ngồi dậy ! Mỗi cử động đều đem đến cho Tiểu Thiện sự đau đớn tột cùng!
Thân thể rã rời, tứ chi tê liệt, Tiểu Thiên phải cố lắm mới có thể đứng lên!
Thử chạm tay vào bức tường đá ở gần bên, bức tường đá nóng đến lột da tay ! Tiểu Thiên vội rụt về và nhìn quanh với ánh mắt kinh hoảng.
Chi đến lúc ánh mắt đã quen với những bóng đỏ chập chờn, Tiểu Thiên mới nhìn thấy ở giữa nền thạch thất có khắc ghi nhiều dòng chữ.
Bước đến gần, Tiểu Thiên buộc phải ngồi bệt xuống mới cô thể đọc được những dòng chữ nọ! Đó là “Cửu Trùng Tâm Pháp” với toàn bộ kinh văn khẩu quyết tu luyện!
Nhưng Tiểu Thiên chỉ quan tâm đến hàng chữ cuối cùng ! Hàng chữ này ghi:
“ở cuối hoa? thất có ba hoàn Tịnh Tâm Đan. Mỗi hoàn có thể giúp qua cơn đói khát khoảng sáu tuần trăng hoặc hơn!” Nghe nói có thể hết đói khát, đang đói, Tiểu Thiên vội chạy đến phía cuối của Hoa? Thất!
Nhặt lấy một hoàn Tịnh Tâm Đan, Tiểu Thiên nghi ngờ công dụng của nó!
“Chỉ một hoàn bé tẹo như thế này làm sao có thể giúp ta nhịn đói và nhịn khát được nửa năm dài?!....” Cho vào miệng, Tiểu Thiên phải cố hết sức kềm chế mới không nhặt luôn hai viện còn lại để ném cả vào miệng!
Chưa biết công dụng có đúng như lời di tự hay không, Tiểu Thiên nhẫn nại, quay lại nơi có ghi kinh văn “Cửu Trùng Tâm Pháp”!
Đọc lại khẩu quyết một lần nữa, Tiểu Thiên bắt đầu ngồi xếp bằng theo tư thế tọa sen!
Cố vận dụng và dẫn lưu chân khí đúng theo tâm pháp Cửu Trùng, Tiểu Thiên đi vào cõi nhập định lúc nào không hay!
oo Nó chỉ mở mắt ra khi cảm thấy đói! Không thể tin là mới đó đã trải qua nửa năm tròn, Tiểu Thiên tự cười cợt và nuốt hoàn Tịnh Tâm Đan thứ hai. Sau dó nó lại nhập định.
oo Sau ba lần như vậy, ba hoàn Tịnh Tâm Đan tuy đã dùng hết nhưng bây giờ cảm giác đói khát đã quay trở lại, Tiểu Thiên nhìn quanh, hy vọng sẽ tìm ra bất kỳ lời chỉ dẫn nào đó cho tình cảnh hiện giờ!
Không nhìn thấy gì cả , bất quá ở Tiểu Thiên đang có một cảm giác lạ! Hơi nóng ở xung quanh dường như đã không còn!
Nhưng do những màn xương vụ đỏ hồng vẫn còn y nguyên trạng, Tiểu Thiên chợt nghi ngờ:
“Hay do ta đã luyện xong tâm pháp “Cửu Trùng”, Hoa? Độc ở đây không còn gây hại cho ta?” Để minh bạch, Tiểu Thiên đứng lên và thử áp tay vào tường đá !
Tường đá còn hay không còn nóng, Tiểu Thiên không thể biết! Nhưng cái ấn tay của nó không hiểu sao đã làm cho bức tường đá bị lún vào, và lúc thu tay lại, ở đó hãy còn nguyên hiện dấu một chưởng tay?
- Là dấu tay cửa ta? Ta có thể làm cho đá phải lún vào? Ta đã luyện xong Cửu Trùng Tâm Pháp?
Không muốn tin cũng không được, Tiểu Thiên vội vàng tìm lối thoát ra Hoa? Thất!
Ngay vị trí đã từng là cánh cửa đá dẫn vào Hoa? Thất, TiểuThiên nhìn thấy một dòng chữ thật nhỏ:
“Mở được thạch môn tức đã tựu thành!” Hiểu rõ ẩn ý của câu chữ này, Tiểu Thiên lại áp tay vào cửa đá thạch môn.
Nó hét lớn:
- Khai!
Lập tức ở thạch môn có dấu hiệu chuyển động!
Nó tăng thêm chân lực, và tỳ người đẩy mạnh:
- Mở nào!
Cạch!.... Cạch!.... Cạch...
Thạch môn vừa hé lộ đủ một chỗ để bước qua, Tiểu Thiên lập tức lao ra.
Vút !
Thạch môn sau đó liền đóng lại, tạo một tiếng động kinh hoàng, Ầm !
Quay lại nhìn, Tiểu Thiên trố mắt? Hoa? Thất không hiểu sao đang từ từ lún xuống, như ở phía dưới đang xuất hiện một vực sâu, và tiếng động vừa rồi đã làm cho vực sâu thức dậy, nuốt mất Hoa? Thất!
Không phải !
Tiểu Thiên chợt vỡ lẽ khi phát hiện Hoa? Thất chỉ lún xuống ngang bằng nền rồi dừng lại! Và do ở đó không còn Hoa? Thất nữa, nên Tiểu Thiên dễ dàng nhìn thấy bức tường thành thứ năm trước đó đã bị Hoa? Thất che khuất.
Chứng tỏ, nếu Tiểu Thiên không vượt qua Hoa? Độc ải, không thể khai mở Hoa? Thất, không làm cho Hoa? Thất chìm xuống, nó sẽ không bao giờ tìm thấy lớp tường thành thứ năm. Và như vậy hai bức tường thành cuối cùng Tiểu Thiên cũng không thể nào tìm thấy, một sự bố trí đáng khâm phục!
Ở bức tường thành lần này, phù hợp với dấu chấm nhỏ trên đỗ hình, Tiểu Thiên không cần tìm kiếm cũng dễ dàng nhận thấy nơi sẽ được đặt viên ngọc thứ năm, cạnh đó là những hàng chữ chi dẫn những việc cần làm trước khi bước vào Nhược Thuỷ Thất.
Nhược Thuỷ là một loại nước có tính chất nhẹ khác thường! Nhẹ đến độ sẽ không có bất kỳ vật nào nổi được trên mặt nước! Và như thế, toàn thân của Tiểu Thiên phải bị ngập chìm hoàn toàn trong nước Nhược Thuỷ, có như thế nước ở Nhược Thuỷ Thất mới có công dụng đúng như hàng chữ có ghi:
“Thuỷ Tẩy Thần!” Khai mở cơ quan, làm cho bức tường thành bé lộ, Tiểu Thiên bước đến cánh cửa đá dẫn vào Thuỷ Thất!
Ngay trên cánh cửa đá có ghi:
-“Vận dụng toàn bộ Cửu Trùng Tâm Pháp bế khí kín ngũ quan và phong toa? kinh mạch. Chỉ khi đạt đến mức vong ngã (quên mình) thất tình lục dục hoàn toàn bị trấn áp, toàn thân sẽ tự nổi lên khỏi mặt nước Nhược Thuỷ. Đó là lúc Thuỷ đã Tẩy Thần, công phu thành tựu ! Hãy lưu lại toàn bộ y phục ở bên ngoài, thoạt kỳ thuỷ đó chính là phương cách giúp mau đạt mức vong ngã!” Không thể không tuân thủ điều này. Tiểu Thiên mau chóng trút bỏ y phục! Nó chỉ lưỡng lự đôi chút vì không biết nên mang theo hay phải bỏ lại những viên ngọc và những vật dụng khác!
Vong ngã, đó là điều cần yếu nếu muốn công phu mau chóng tựu thành, hiểu điều này Tiểu Thiên sau tiếng chép miệng liền bỏ lại tất cả ở bên ngoài Nhược ThủyThất!
Cánh cửa đá liền xịch mở ngay khi Tiểu Thiên dùng tay đẩy nhẹ!
Trước mặt nó một mặt nước phẳng lặng đang chờ đợi! Xung quanh, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, một cảnh quan cực tốt giúp người luyện công dễ dàng quên thân!
Vận dụng tâm pháp “Cửu Trùng” Tiểu Thiên bước vào làn nước!
Mặt nước chỉ khẽ chao một ít rồi thôi. Chứng tỏ Nhược Thuỷ có nhiều đức tính khác xa với các thứ nước thông dụng!
Trước khi tiến sâu hơn vào làn nước, Tiểu Thiên có cảm nhận ở những phần thân thể được tiếp xúc với Nhược Thuỷ, từng làn đa từng thớ thịt như đều bị Nhược Thuỷ thâm nhập, gây cho bản thân Tiểu Thiên những cảm giác vừa khó tả vừa chưa bao giờ gặp phải!
Hít mạnh một hơi thật dài, Tiểu Thiên bế kín hơi thở và bắt đầu trầm hẳn mình vào làn nước!
Nhược Thuỷ vô lực, toàn thân Tiểu Thiên không hề bị bất kỳ một lực nào đẩy lên!
Điều đó có nghĩa Tiểu Thiên không gặp bất kỳ trở lực nào trong việc tự ngồi xếp bằng ở dưới nước!
Toa. công và toa. công ! Tiểu Thiên vì muốn mau vong ngã nên không còn nghĩ gì khác ngoài việc toa. công!
Chỉ một lúc sau, sự thấm nhập nhè nhẹ và chầm chậm của Nhược Thuỷ đã giúp cho Tiểu Thiên dễ dàng đi vào cõi hư vô!
Không gian vẫn tĩnh lặng!
Thời gian như ngừng trôi cho dù nó vẫn trôi!
oo Với thất tình lục dục, mọi cảm giác đều bị trấn áp, Tiểu Thiên vẫn tỏ ra điềm nhiên cho dù đang nhìn thấy một cảnh tượng khó tin! Toàn thân nó đang phiếu bồng ngay bên trên mặt nước! Nước Nhược Thuỷ vốn nhẹ, có thể nhấn chìm mọi vật, nhưng bây giờ năng lực đó đã không còn! Nước Nhược Thuỷ không thể nhấn chìm Tiểu Thiên nữa! Công phu của Tiểu Thiên đã tựu thành!
Vẫn tiếp tục vận dụng “Cửu Trùng Tâm Pháp”, Tiểu Thiên vẫy nhẹ hai tay về phía trước!
Kình phong xuất hiện, tạo một lực đẩy ngược lại làm cho toàn thân Tiểu Thiên từ từ trội về phía sau!
Bước lên khỏi mặt nước. Tiểu Thiên định đưa tay mở cửa thì một diễn biến ly lạ liền xảy ra! Làn nước Nhược Thuỷ trước mặt Tiểu Thiên bỗng từ từ hạ xuống!
Không chút kinh ngạc, Tiểu Thiên biết tất cả những điều này nếu xảy ra đều do có sự bố trí từ trước!
Không bao lâu, khi toàn bộ nước Nhược Thuỷ đã biến mất, ngay vị trí đã từng là nơi chứa đựng nước Nhược Thuỷ liền nổi rõ lên một hàng chữ:
“Mau mau vận dụng công phu phá hủy toàn bộ những gì đang có ở trên trần Nhược Thủy Thất!” - Ở trên trần?
Tiểu Thiên ngước mắt nhìn lên và lập tức phát hiện một vuông đá mà trên đó có ghi hàng chữ thật to:
“Gian tặc Tần Cối phải chết!” Tiểu Thiên hoang mang, phá hủy cái gì? Dòng chữ kìa hay cả vuông đá!
Đúng lúc đó, nền đá dưới chân Tiểu Thiên bỗng rung chuyển! Thoạt đầu thì nhẹ, sau cứ mạnh dần!
Nhớ lại lời hối thúc vừa nhìn thấy, phải mau mau, Tiểu Thiên không dám nghĩ ngợi thêm, vội tung người lao vọt lên!
Vút!....
Khoảng cách từ nền lên đến trần là ngoài ba trượng, cái nhún chân của Tiểu Thiên không ngờ đã làm cho toàn thân nó dễ dàng vượt qua khoảng cách đó!
Cũng nhanh không kém, Tiểu Thiên hất nạnh cả hai tay quật bổ vào vuông đá có khắc hàng chữ mạt sát kia hai kình toàn lực!
Ầm!
Vuông đá vỡ toang những mảnh vỡ rơi ào xuống rào rào.
Nhìn xuống dưới, phát hiện nền của Nhược Thuỷ Thất không biểu đã nứt rạn từ lúc nào, chúng vẫn chao đảo và một hố sâu bỗng xuất hiện nuốt tất cả những gì vốn trước kia là Nhược Thuỷ Thất vào đó! chợt hiểu, lối thoát thân duy nhất chính là vuông đá vừa bị phá huỷ, Tiểu Thiên định tiếp tục lao lên thì do đà bay lên đã mãn, giờ đang là đà rơi xuống!
Nếu để chân chạm đất có nghĩa là Tiểu Thiên cũng phái rơi vào hố sâu, chịu chung số phận với toàn bộ Nhược Thuỷ Thất. Do đó. Tiểu Tiện lại vận lực, giữa khoảng không bật lên tiếng thét:
- Lên!
Cùng với tiếng hét Tiểu Thiên quật xuống phía dưới một kình Vù... ầm!....
Lực phản chấn vừa có lập tức đẩy bắn thân hình Tiểu Thiên lên cao.
Nương theo đà, Tiểu Thiên lao vút qua lỗ hổng, trước đó chính là vuông đá đã bị Tiểu Thiên phá huỷ!
Vút!....
Vẫn từ trên cao nhìn xuống, do Tiểu Thiên đã lao ra khỏi phạm vi Nhược Thuỷ Thất là nơi đang bị hố sâu nhấn chìm! Y phục của nó, mấy viên ngọc, mảnh da có khắc ghi đồ hình, bao kiếm cũ kỹ và cả chiếc lá Tử Linh Thảo duy nhất còn lại, tất cả rồi cũng sẽ bị rơi vào hố sâu!
Nó không thể không có y phục!
Cũng vậy, nếu muốn khai mở hai bức tường thành còn lại nó không thể không có hai trong bảy viên ngọc kia!
Còn nữa, bức đồ hình và chiếc lá Tử Linh Thảo, cả hai cũng là những vật không thể để mất, Tiểu Thiên cần có chúng!....
Nảy sinh ý mạo hiểm, Tiểu Thiên trầm người xuống và tìm vội một chỗ có thể đặt chân khi đã tì thấy. Tiểu Thiên cũng nhìn thấy bảy viên ngọc đang lăn đi do sự chuyển dịch xuống phía dưới của Nhược Thuỷ Thất.
Vội vàng nhặt trước bảy viên ngọc, sau đó Tiểu Thiên lại phải lo thu hồi tấm da có ghi đồ hình. Vì đến lượt tấm da sắp bị rơi vào hố sâu.
Tương tự như vậy Tiểu Thiên lại phải lo nhặt chiếc lá Tử Linh Thảo trước!
Đến lúc định cầm lấy y phục thì chỗ đặt chân của Tiểu Thiên bỗng long ra và rơi xuống!
Hốt hoảng, Tiểu Thiên vội giậm chân, tung vọt lên cao!
Vút!
Từ trên cao nhìn xuống, Tiểu Thiên đành tiếc rẻ nhìn cái bao kiếm cũ kỹ và y phục đang mất hút dần dưới hố sâu....
Do mải nhìn nên Tiểu Thiên hầu như quên những gì đang xảy ra! Đến lúc nhớ lại. Tiểu Thiên không thể không kinh hoàng! Vì bây giờ đến lượt nó sắp phải rơi vào hố sâu nếu không kịp tìm thấy chỗ đặt chân khác!
Với ánh sáng có từ bảy viên ngọc, Tiểu Thiên biết nó đang gặp một thực tế khắc nghiệt! Nơi nó đang rơi xuống trở lại hoàn toàn không có chỗ nào đặt chân! Đồng thời, chỗ đặt chân duy nhất mà nó vừa nhìn thấy chính là bức tường thành thứ sáu! Khốn nỗi bức tường thành đó lại đang cách nó những bảy trượng dài hoặc hơn!
Bảy trượng, một khoáng cách đâu dễ gì vượt qua. Huống chi chính bản thân Tiểu Thiên hiện giờ đến một điểm tựa để lấy đà cũng không có!
Bị lâm vào tình cảnh sắp sửa bị mất mạng, Tiểu Thiên đương nhiên do cuống quít nên khó mong nghĩ ra một phương cách nào khả thi và kịp lúc!
Nhưng không lẽ phải chịu bó tay!
Chợt nhìn thấy có một hòn đá vừa lăn ngang ngay dưới chân, Tiểu Thiên đánh liều, trầm người xuống thật nhanh!
Vừa chạm chân vào hòn đá, Tiểu Thiên dốc toàn lực dồn vào tiếng hét:
- Đi!
Bị đạp mạnh, hòn đá nọ lập tức lao thẳng vào hố sâu! Nhưng nhờ đó, toàn thân Tiểu Thiên có cơ hội bay vọt lên như mũi tên vừa được cung cứng tác động vào!
Vu l !
Đưa mắt nhìn bức tường thành thứ sáu càng lúc càng tiến lại gần, Tiểu Thiên nhanh chóng lượng định tình thế!
Biết không thể tìm thấy bất kỳ chỗ đặt chân nào khác, cho dù có thể chạm đến bức tường thành, Tiểu Thiên bất ngớ nảy ra một ý cũng liều lĩnh không kém gì hành vi lúc nãy.
Nhặt vội viên ngọc màu bích Tiểu Thiên cầm sẵn trên tay!
Đến lúc nhìn thấy phiến đá có một lỗ thủng, chính là nơi Tiểu Thiên phải đặt viên ngọc bích vào đó, Tiểu Thiên lập tức bắt chước cách thức trước kia Hà Như Thủy đã làm ném mạnh viên ngọc bích vào đúng lỗ thủng nọ.
Viu !
Ném xong, Tiểu Thiên thầm cầu mong sao cho bức tường thành kia kịp hé lộ lối xuất nhập đúng vào lúc Tiểu Thiên lao đến!
Thật may, từ bức tường thành nọ bỗng vang lên một tiếng động khô khan Cạch!
Phiến đá có mang theo viên ngọc bích liền chuyển dịch, làm cho những phiến đá kế đó cũng phải dịch chuyển theo!
Biết sẽ muộn nếu cứ chờ cho đến lúc lối xuất nhập xuất hiện, Tiểu Thiên ngay khi có thể chạm tay vào bức tường thành liền chộp mạnh năm đầu ngón tay vào phiến đá có mang viên ngọc, sao cho viên ngọc nằm giữa năm đầu ngón tay!
Bộp!
Năm ngón tay ngập sâu vào đá, viên ngọc nọ vì thế cũng bị Tiểu Thiên chộp giữ vào lòng bàn tay!
Nhờ đó, Tiểu Thiên tạm thời có thể giữ thân mình treo lủng lẳng ở bức tường thành, với một hố sâu ở dưới chân!
Trút vội một hơi trọc khí, nạp thanh khí vào lồng ngực, Tiểu Thiên nhấn kình vào hai tay đang chộp vào phiến đá!
Bùng!
Phiến đá bị chấn vỡ, những phiến đá kế đó long ra để lại cho Tiểu Thiên một lối có thể lao qua!
Quăng mình qua đó, Tiểu Thiên nhẹ thở phào vì vừa nhìn thấy một gian tịnh phòng đang hé sẵn cửa!
Vút !
Lao luôn vào gian tịnh phòng, Tiểu Thiên vừa đặt được hai chân thì ngay phía sau bỗng vang lên một tiếng động:
Cạch!
Quay lại nhìn, Tiểu Thiên ngơ ngác vì phát hiện cánh cửa khi nãy đã đóng lại! Nó đang bị nhốt kín trong một gian tịnh phòng chưa thể biết có những gì đang chờ nó!
Chưa kịp đưa mắt tìm hiểu kỹ gian tịnh phòng, nền phòng dưới chân Tiểu Thiên bỗng rung chuyển!
Lần này Tiểu Thiên thất kinh thật sự, Nó nghĩ:
“Không lẽ cả gian tịnh phòng này đang được rơi vào hố sâu? Nếu vậy thì nguy mất! Ta chạy đâu không chạy lại chạy vào đúng chỗ chết?!” Tuy không thể hiểu điều gì đang xảy ra cho gian tịnh phòng nhưng qua những cảm giác mơ hồ. Tiểu Thiên biết gian tịnh phòng đang rơi xuống. Đã lỡ rơi vào cảnh ngộ này Tiểu Thiên chỉ còn biết đứng yên và chờ đợi. Bởi điều xấu nhất vẫn chưa xảy ra.
Thế nhưng!
Cạch !
Một tiếng chạm khô khan và gian tịnh phòng dừng lại, đó là do cảm nhận cho Tiểu Thiên biết rõ điếu này, toàn bộ sự việc liền tĩnh lặng cho Tiểu Thiên biết gian tịnh phòng không phải “bị” rơi xuống mà là “được” rơi xuống! Và nếu đúng như vậy, tất cả những gì đã xảy ra đều nằm trong sự bố trí sẵn có!
Sau đó, sự tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ! Ở phía bên tả của Tiểu Thiên, vách đá chợt dịch chuyển, để lộ ra một hốc đá vuông vức!
Bên trong hốc đá là một hộp gỗ, dằn ở phía dưới là một mảnh hoa tiên đã ố màu vì thời gian. Cầm hộp gỗ đặt qua một bên, Tiểu Thiển đọc mảnh hoa tiên:
“Bên mình ngươi giờ không còn bất kỳ vật đụng nào, kể cả y phục! Nếu ngươi là Tần Cối, chắc chắn ngươi sẽ không luyện Tâm Pháp Cửu Trùng ! Và bấy giờ, nơi này sẽ biến thành nơi tàng thân của ngươi! Dù ngươi có bắt đầu luyện Cửu Trùng Tâm Pháp thì do không có Hoa? Luyện Cốt cũng như Thủy Tẩy Thần hỗ trợ, việc luyện công của ngươi hoàn toàn vô dụng!
Còn như ngươi không phải Tần Cối mà là người tình cờ tìm đến đây dựa theo Tàng Binh Thất Họa Đồ, ngươi sẽ thoát nếu quả nhiên ngươi đã luyện đến tựu thàn Tâm Pháp kia!
Hãy vận dụng toàn lực làm cho hộp gỗ mềm ra! Mọi chi dẫn đều có sẵn bên trong!
Cầu mong sao ngươi đúng là người bọn ta cần!
Tiên-Thần-Thánh-Nhân”.
Ngay khi đọc xong, Tiểu Thiên lập tức hiểu rõ sự việc!
Bốn nhân vật kia đã có sự sắp xếp này dành cho hai trường hợp!
Với trường hợp đầu, giả như người tìm đến chính là Tần Cối, y cho dù có vượt qua những cửa ải kia rồi thì ở cửa ải thứ sáu này sẽ hóa thành tử ải cho y! Kết quả, tâm huyết của bốn nhân vật nọ sẽ đạt ý nguyện!
Ở trường hợp thứ hai, kẻ tìm đến không phải là Tần Cối, người nào lọt vào tình cảnh này nếu không đủ nhẫn nại, kém cơ trí sẽ chết ở đây! Trái lại nếu người đó tực sự đã học được Tâm Pháp Cửu Trùng, có thể tìm thấy những chỉ dẫn tiếp theo ở bên trong hộp gỗ, kẻ đó mới có cơ hội vượt thoát ! Và nhân vật kia tuyển chọn qua hàng loạt những bố trí đã được dự tinh chuẩn xác !
Không chút nghi ngờ bản thân chính là người được chọn, Tiểu Thiên đặt tất cả những gì đang cầm giữ trong tay qua một bên:
những viên ngọc, Tàng Binh Thất Họa Đồ, mảnh hoa tiên vừa đọc và cả chiếc lá Tử Linh Thảo nữa.
Cầm hộp gỗ bằng cả hai tay, Tiểu Thiên ngồi xuống theo tư thế tọa công.
Vận dụng Cửu Trùng Tâm Pháp, Tiểu Thiên dồn chân lực qua hai lòng bàn tay, truyền vào hộp gỗ.
Hộp gỗ đỏ dần!
Thật lạ, như vậy cái hộp này thật sự không phải hộp gỗ! Nó phái bằng thiết luyện!
Trên mảnh hoa tiên ghi là hộp gỗ chỉ để đề phòng vạn nhất mà thôi! Vì nếu nó chính là một hộp gỗ, bất kỳ ai nếu có công phu nội lực hơn người, việc phá hủy bộp gỗ đâu phải là điều khó khăn!
Màu đỏ của chiếc hộp tăng mạnh? đến độ nó đang biến dần thành trong suốt!
Nhìn qua thành hộp Tiểu Thiên bỗng mỉm cười thú vị! Bởi bên trong hộp không hề có chứa đựng điều gì! Trái lại ngay dưới đáy hộp, những hàng chữ nhỏ được khắc một cách tinh vi nhờ bị nung nóng đang dần dần lộ rõ.
“Tính từ hốc đá qua bên hữu đúng một trượng! Từ đó đếm xuống ba lần đá! ấn mạnh tay vào đó ba lượt!” Hiểu rõ đã thành công, Tiểu thiên nhanh chóng thu kình và làm theo lời chỉ dẫn!
Sau ba lượt ấn tay, phần trần của gian tịnh phòng liền hé lộ !
Tiểu Thiên thu nhặt mọi vật dụng, kể cả cái hộp và lao nhanh qua trần phòng!
Vút !....
Ở bên trên, nếu tính luôn gian tịnh phòng giờ đang nằm phía dưới, trước mật Tiểu Thiên là một con đường được rải sỏi. Xa xa phía trước, ngay phía cuối con đường, Tiểu Thiên nhìn thấy một ngôi miếu với bức hoành phi đề bốn chữ :
“Tận Trung Báo Quốc”.
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:42 PM.
Bên trong miếu, ngoài phần chính điện dùng để thờ tự, bốn bức vách còn lại đều chi chít chữ! Chúng là kinh văn của bốn loại công phu của bốn nhân vật tuần tự có danh xưng là :
Kiếm Tiên Vị Quốc; Thần Chưởng Phục Giang San; Thánh Y Báo Thiên Tử; Tận trung Nhân.
Theo danh xưng công phu của bốn nhân vât:
Tiên-Thần-Thánh-Nhân chính là kiếm, chưởng, y thuật với khinh công, và sau cùng toàn bộ sở học của Tận Trung Nhân như:
kỳ hoàng thuật, trụ nhan thuật, kỳ môn độn giáp, tâm pháp Cửu Trùng và pho chưởng Cửu Trùng gồm chín thức!
Qua đó, Tiểu Thiên biết tất cả những bố trí ở đây đều do Tận Trung Nhân chủ xướng! Và Tiểu Thiên thật sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy những di tự sau cùng của Tận Trung Nhân:
“Hậu nhân nhã giám!
Ngươi đã khổ nhọc gần ba năm mới có thể tìm đến và đọc được những lới này ! Chứng tỏ ngươi đã luyện xong Tâm Pháp Cửu Trùng!
Để giúp người có thể an tâm lưu lại ba năm nữa và luyện xong toàn bộ di học của bọn ta, sáu hoàn Tịnh Tâm Đan cuối cùng ta đã dành sẵn cho ngươi!
Trong khi đó nếu muốn ngươi nên đọc hoặc cất giữ quyển binh thư của Nhạc Tướng Quân! Đến lúc cần, hoặc ngươi, hoặc chính kẻ được ngươi chọn sẽ dụng binh pháp đó an bang định quốc!
Nếu muốn rời khỏi nơi này, bên dưới miếu có nhột bí đạo đưa ngươi ra!
Xong theo ta, ngươi hãy chờ đến lúc luyện xong hết toàn bộ công phu.
Cũng ở dưới bí đạo ngươi sẽ tìm thấy vị trí phát động cơ quan! Tàng Binh Thất này sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn khi cơ quan được ngươi phát động! Nhớ đấy!”.
Mãi đến lúc Tiểu Thiên tìm thấy nơi cất giữ sáu hoàn Tịnh Tâm Đan, cạnh đó là một Quyển binh thư và một bộ y phục của người lớn, Tiểu Thiên mới biết nó đã thật sự lưu lại Hỏa Thất và Thủy Thất tất cả là ba năm!
Vì cơ thể của nó giờ đã lớn, có thể mặc vừa vặn với bộ y phục kia! Như vậy, cứ mỗi hoàn Tịnh Tâm Đan quả nhiên đã giúp nó nhịn đói khát được nửa năm!
Riêng thời gian ngâm mình vào nước Nhược Thủy, nó nghĩ, do nó đã nhập định suốt thời gian đó nên quên cả đói! Và có nước bao bọc quanh thân, cảm giác khát cũng không hề có!
Thán phục mọi bố trí của Tận Trung Nhân, Tiểu Thiên bèn làm theo lời khuyên nọ! Nó quyết định sẽ chỉ đi khỏi đây khi đã luyện xong toàn bộ sở học của bốn nhân vật này!
Thời gian trôi vẫn trôi....
oo Sau khi đi theo bí đạo độ hơn trăm trượng, Tiểu Thiên nhìn sững vào khối đá to lớn đang nằm chắn ngang lối đi!
Trên khối đá có tất cả bảy lỗ thủng, chúng được sắp xếp theo hình như bảy nốt chấm trên đồ hình!
Do đã biết về kỳ môn độn giáp, Tiểu Thiên hiểu hình thù của bảy lỗ thủng được sấp xếp theo dạng Thất Tinh, với một hướng chỉ đến chòm sao Bắc Đẩu!
Điếu này có nghĩa là Tiểu Thiên phải lần lượt đặt bảy viên ngọc vào những lỗ thủng, sau đó sẽ phát động cơ quan bằng cách ấn tay vào vị trí có ngôi sao Bắc Đẩu! Và như thế, cùng với Vũ Mục Tàng Binh Thất bị chôn vùi, bảy viên ngọc kia cũng phải chịu chung số phận, Tiểu Thiên dù muốn cũng không có cách nào giữ lại.
Có luyến tiếc cũng vô ích, Tiểu Thiên đành phải thực hiện đúng như những bố trí của Tận Trung Nhân!
Sau khi đã đặt những viên ngọc vào đúng vi trí, Tiểu Thiên thở dài và khẽ ấn tay vào khối đá, nơi chính là vị thế của Bấc Đẩu tinh. Bất chợt, lớp đá ở đó vỡ ra, cho Tiểu Thiên nhìn thấy một vật kỳ lạ!
Cầm vào vật đó sau một cái rút nhẹ, trên tay Tiểu Thiên bây giờ là một thanh kiếm vừa sắc bén vừa mềm mại!
Xem qua đốc kiếm, Tiểu Thiên một lần nữa thán phục những bố trí của Tận Trung Nhân. Vì ở đó có một mảnh hoa tiên đựợc cuộn nhỏ! Trên mảnh hoa tiên đó có lưu tự như sau:
“Ngươi đừng luyến tiếc những viên ngọc kia! Ngoài giá trị của ngọc thật chúng sẽ không giúp thêm gì cho ngươi! Chính thanh Liễu kiếm này mới là vật ngươi cần! Ngay khi có kiếm, cơ quan kể như đã bi phát động! Ngươi chỉ cần chờ khối đá dịch chuyển là đủ! Đừng nấn ná thêm nữa, hậu quả sẽ khó lường!
Vĩnh biệt!” Lúc đó, khối đá dịch chuyển thật! Và khi khối đá chìm xuống, để lộ ra một thông đạo chỉ đủ một người đi qua, Tiểu Thiên lập tức lao đi!
Vút!
Ở phía sau, những tiếng động bỗng chầm chậm vang lên.
Ầm!... Ầm!....
Sau đó, lúc Tiểu Tiện đã hoàn toàn đứng bên ngoài Vũ Mục Tàng Binh Thất, toàn bộ những gì nằm ở trong bức tường thành đều rùng minh chuyển động!
Chúng vừa đổ xuống vừa chìm dần vào lòng đất tạo nên những tiếng động vang dội cả khu rừng.
Ầm!... Ầm!....
Sợ bản thân cũng bị hệ lụy Tiểu Thiên vội thi triển khinh công và lao đi thật xa, xa mãi, cho đến lúc vượt khỏi khu rừng vốn được mọi người biết đến qua danh xưng:
Đại Ma Lâm.
oo Đứng lại!
Tiếng quát vang lên khá bất ngờ, khiến Tiểu Thiên phải có phản ứng như lúc hãy còn là một đưa bé!
Dừng lại, Tiểu Thiên sợ sệt đưa mắt nhin quanh. Ngay bên ngoài cửa rừng, một hàng người, toàn là những nhân vật võ lâm đang xạ ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Thiên!
Trong đó có một nhân vật tay cắp đại đao, miệng khinh khỉnh lên tiếng:
- Ngươi vừa từ Đại Ma Lâm đi ra?
Tuy dã trấn tĩnh biết chính bản thân giờ đã khác xưa nhưng Tiểu Thiên vẫn cố ý giữ nguyên nét mặt sợ hãi:
- Tôn giá cũng đã nghe những tiếng động kỳ quái vừa mới phát ra từ trong rừng?
Vẻ mặt của nhân vật nọ bất giác cau lại:
- Ngươi muốn nói ngươi không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong đó?
Tiểu Thiên mừng nhầm, vì như thế Tiểu Thiên đã đánh lạc hướng sự Chú tâm của những nhân vật này! Tiểu Thiên càng làm ra vẻ khiếp hãi khi vừa lắc đầu, vừa bảo:
- Chỉ vì hiếu kỳ, tại hạ cũng định tiến vào thám thính Đại Ma Lâm? Vậy là nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, những tiếng động kia làm cho tại hạ sợ đến chết khiếp!
Bĩu môi, nhân vật nọ tuy nói với Tiểu Thiên nhưng tròng mắt cứ luôn đảo nhìn những nhân vật kia:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Thám thính Đại Ma Lâm ư? Thật nực cười!
Lời nói của nhân vật này đương nhiên nhận được sự tán thưởng của mọi người, những nhân vật kia được dịp cười ồ lên - Ha.... Ha....
Những tràng cười đó cuối cùng làm cho nhân vật nọ phải ngoác rộng miệng và cười thỏa thích:
- Ha.... Ha.... Ha.... ! Ngươi mà dám thám thính Đại Ma Lâm? Ha.... Ha....
Biết họ đang cười chế giễu, Tiểu Thiên không những không giận, trái lại còn thích thú cố ý nói ra những lời ngây ngô với nét mặt phụng phịu của người đang có sự bất bình.
- Sao tại hạ lại không dám?
Chẳng phải tại hạ đã vào và bây giờ đã quay trở ra rồi sao?
Đúng như dự kiến của Tiểu Thiên, nhân vật nọ càng ôm bụng cười nghiêng ngả:
- Ngươi quay trở ra? Ha....! Ha....! Phải nói là ngươi thục mạng chạy trở ra mới đúng ?
Hạng miệng hùm gan sứa như ngươi, ha.... ha.... ha.....
Những nhận vật kia nghe thế càng cười nhiều hơn, như thể họ chưa bao giờ được cười!
Vờ làm ra bất bình nhiều hơn, nhiều đến độ không còn muốn nói gì nữa với những kể đang có ý trêu chọc, Tiểu Thiên chép miệng, phẩy tay, chân bước đi, miệng bảo:
- Chư vị không tin thì thôi, cớ sao lại cười? Được, tại hạ sẽ không nói với chư vị nữa!
Những tràng cười vẫn tiếp tục đuổi theo chân Tiểu Thiên:
- Nhìn y kìa, kể ra y cũng có đởm lược đấy chứ? Thám thính Đại Ma Lâm? Ha.... Ha....
Không vội vã, sợ họ nghi ngờ, Tiểu Thiên cũng không dám đi chậm vì sợ họ sau khi nghĩ lại sẽ phát hiện sự giả dối và rồi sẽ không cho Tiểu Thiên đi! Đã cẩn trọng như vậy nhưng Tiểu Thiên cũng bị một phen hú vía khi bất ngờ nghe có tiếng người gọi lại:
- Đừng có vội đi như vậy, tiểu tử!
Đã có tiếng gọi nếu cứ tiếp tục bỏ đi ắt sẽ bị họ nghi ngờ nhiều hơn, Tiểu Thiên đành dừng lại và quay đầu về phía sau:
- Trêu chọc tại hạ như vậy, tôn giá cảm thấy chưa đủ sao?
Nhân vật đang cắp đại đao tuy muốn nén tiếng cười nhưng sự cố gắng của y chỉ làm cho tiếng cười trở nên khùng khục một cách đáng ghét. Cuối cùng, sau những cố gắng tột bực, y mới có thể buông ra một câu nói nửa thật, nửa đùa:
- Ta cũng đâu muốn trêu chọc ngươi! Mà này, người có đởm lược như ngươi nhất đinh không phải hạng vô danh! nNgươi nên cho bọn ta biết tính danh để sau này khi gặp lại, bọn ta cò biết đường mà gọi chứ!
Trong bọn kia liền có người lên tiếng phụ họa:
- Phải đó ! Đâu phải bọn ta lúc nào cũng gặp một người có nhiều đởm lược như ngươi? Mau cho bọn ta biết rõ tính danh đi, tiểu tử?
Nhìn họ, lòng Tiểu Thiên thầm thán phục! Dù họ đã tin vào những gì Tiểu Thiên cố ý làm cho họ tin nhưng họ vẫn không vì thế mà quên đi nhiệm vụ của họ! Họ nghe những tiếng động Phát ra từ Đại Ma Lâm và ngay tức khắc có mặt, chứng tỏ họ lưu ngụ Ở gần đây.
Và nếu Tiểu Thiên nhớ không lầm, nhận định không lầm thì họ phải là người ở Huỳnh Phong Trang, là nơi sáu năm trước Tiểu Thiên đã từ đó bỏ chạy vào Đại Ma Lâm để tìm thấy luôn Vũ Mục Tàng Binh Thất Không thể không xưng danh, Tiểu Thiên cố ý phình bụng, ưỡn ngực nói một cách ngông nghênh tự đắc:
- Tại hạ là Cửu Trùng Thiên!
Nhân vật nọ trố mắt:
- Cửu Trùng Thiên? Khắp thiên hạ làm gì có họ Cửu Trùng?
Tiểu Thiên trợn mắt:
- Tôn giá đừng nói đùa chứ? Chính tại hạ đang mang họ Cửu Trùng đấy thối?
Nhân vật nọ lắc đầu nguầy nguậy:
- Ngươi đùa thì có! Ta khẳng định, ta người đã gần hai mươi nămbôn tẩu giang hồ, đã từng cùng Trang chủ bổn trang gây nhiều chuyện kinh thiên động địa, vẫn chưa bao giờ biết có ai mang họ Cửu Trùng như ngươi!
Tiểu Thiên vờ tròn mắt:
- Ô! Hoá ra tôn giá và chư vị đây đều là người của Huỳnh Phong Trang, một trong Tam Trang danh chấn thiên hạ?
Nhân vật nọ ngạo nghễ:
- Ta tưởng ngươi đã biết ngay từ đầu rồi mới phải?
Tiểu Thiên quay người lại, vòng tay thủ lễ:
- Thất kính, thất kính! Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ khôngthể ngờ lại có ngày được cùng chư vị anh hùng hội kiến ! Nhữn g lời vừa rồi của tại hạ nếu có chỗ nào mạo phạm, mong chư vị lượng thứ cho!
Nhân vật nọ xua tay thái độ thật cao ngạo:
- Được rồi! Không biết thì không có tội! Nói lại đi, tính danh của ngươi là gì? Để khi Trang chủ hỏi Giả Trụ ta biết đường đối đáp!
Tiểu Thiên vờ nhăn nhó:
- Tại hạ thật sụ có tính danh là Cửu Trùng Thiên!
- Ngươi nói thật?
Tiểu Thiên gật đầu:
- Trước mật chân nhân, tại hạ dù có gan trời cũng không dám nói sai!
Giả Trụ ngoẹo đầu ngẫm nghĩ:
- Vậy thì lạ thật! Ta cũng chưa hề nghe một tính danh nào tương tự như vậy thật! Ngươi ở môn phái nào? Sư phụ là ai ? Từ đâu đến ? Đến Đại Ma Lâm để làm gì?
Tiểu Thiên nếu ngay từ đầu không trù bị sẵn những điều này có lẽ sẽ phải ngắc ngứ, càng tạo nhiều nghi ngờ cho đối phương! May thay, khi nghe Giả Trụ goi lại , Tiểu Thiên đã kịp lường trước nên ung dung đáp:
- Gia sư qua đời đã lâu, tại hạ ngoài vịệc biết tính danh của người là Cửu Trùng Nhân thì đối với những việc khác tại hạ không còn biết gì nữa.
Giả Trụ chợt đưa tay ra:
- Khoan đã ! Ngươi bảo ngươi là Cửu Trùng Thiên, sư phụ ngươi là Cửu Trùng Nhân?
Ngươi có lầm không vậy?
Biết rõ Giả Trụ muốn ám chỉ điều gì Tiểu Thiên mỉm cười:
- Không riêng gì tôn giá cảm thấy kỳ lạ! Cũng đã có nhiều người hỏi tại hạ như thế !
Chuyện sẽ dễ hiểu nếu tôn giá nghe tại hạ giải thích?
Giả Trụ im lặng, chờ nghe Tiểu Thiên giải thích.
Tại hạ vốn là một cô nhi, chưa từng biết song thân là ai! Ngay từ nhỏ may được gia sư bảo bọc, tại bạ còn được gia sư cho phép dùng đại tính của người! Ba chữ Cửu Trùng Thiên vì thế mà có?
Giả Trụ gật đầu, miệng hỏi:
- Nghĩa là ngươi không hề biết xuất xứ sư thừa?
- Không biết!
- Ngươi từ đâu đến?
- Thiên Sơn?
- Hừ ! Ở nơi xa như vậy sao? Đến đây để làm gì?
Tiểu Thiên chợt cao giọng:
- Xa thì xa! Nhưng vì muốn nên danh nên phận như mọi người tại hạ quyết phải một lần thám thính Đại Ma Lâm! Biết đâu tại hạ sẽ nhờ đó có may mắn được mọi người biết đến?
Giả Trụ nhếch môi cười nói:
- Và ngươi cũng đã được bọn ta biết đến? Nếu đó là ý của ngươi, ngươi toại nguyện chưa?
Tiểu Thiên bỗng nảy ý mạo hiểm vội lắc đầu:
- Không những không toại nguyện mà tại hạ còn bị một phen sợ đến vỡ mật! Cũng may qua sự việc này, tại hạ còn có một chút an ủi là gặp được tôn giá, một cao nhân thực thụ trong những cao nhân của Tam Trang!
Được Tiểu Thiên tâng bốc, Giả Trụ liến tỏ ra cao hứng:
- Này, ngươi gọi ta là cao nhân, giá như bây giờ ta nhận ngươi là thuộc hạ, ngươi ưng thuận không?
- Hể hả ra mặt, Tiểu Thiên xoa hai tay vào nhau:
- Được làm thuộc hạ một đại trang như....
Giả Trụ nhăn mặt:
- Ta không nói đến bổn trang đâu ngươi chớ vội ngộ nhận!
Tiểu Thiên ngơ ngác:
- Tôn giá không phải người của Huỳnh Phong Trang?
Giả Trụ phì cười:
- Sao lại không? Có điều, bọn ta còn là người của Ngũ Hành Bang nữa, nếu ngươi ưng thuận ngươi cũng sẽ là người Ngũ Hành Bang như bọn ta. Thế nào?
Tiểu Thiên cố ý hỏi:
- Đã là người Huỳnh Phong Trang, sao còn là người Ngũ Hành Bang?
Giả Trụ lấc đầu:
- Ngay một lúc giải thích tất cả cho ngươi hiểu, chuyện đó thật không dễ. Ta chỉ có thể vắn tắt nói cho ngươi hiểu như thế này. Bọn ta được lệnh phải giả làm người Ngũ Hành Bang, còn giả để làm gì, từ từ ngươi sẽ hiểu! Nếu ưng thuận thì ngay bây giờ cứ đi với bọn ta! Còn như không thích mặc ngươi, ngươi muốn đi đâu tùy ý! Thế nào?
Tiểu Thiên nhoẻn cười:
- Tóm lại, nếu là thuộc hạ của tôn giá, nghiễm nhiên tại hạ sẽ là người của Huỳnh phong Trang? Tưởng thế nào, nếu là vậy, lại hạ có lý nào bỏ qua cơ hội tiến thân?
- Ngươi thuận?
Tiểu Thiên gật đầu, thi lễ:
- Thuộc hạ, Cửu Trùng Thiên, nguyện tuân thủ mọi mệnh lệnh của Giả anh hùng!
Giả Trụ bật cười:
- Hãy gọi ta là Hương chủ! Giả Hương chủ của Mộc Hành Đường! Ha....Ha....
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:42 PM.