- Vâng, khách quan. Tiệc rượu chuẩn bị xong xuôi tiểu nhân sẽ lại đây thông báo cho hai vị. Mong hai vị nghỉ ngơi thoải mái, tiểu nhân xin cáo lui
Tiểu nhị nói xong liền rời đi
- Ha ha, ở đây có vẻ rất hay, chúng ta ngừng ở đây chơi lâu một chút
Dương Diệc Phong vui vẻ cười nói, sau đó đi vào đại môn
- Vâng, thiếu gia
Tà Dương làm rất tốt vai người hầu, cung kính chạy theo Dương Diệc Phong đi vào
- Bái kiến chủ nhân
Một nam , một nữ mang trang phục của thị nữ và người hầu, khoảng hai mươi tuổi đang quỳ giữa sân mà nói
Quản gia thấy Dương Diệc Phong ngây người tưởng là hắn nhìn những mỹ nữ đẹp quá nên ngây người nên hắn không lưu ý tới. Hầu như ai đến nơi này lúc đầu cũng ngẩn người như vậy
Dương Diệc Phong trong lòng cười khổ
- Cái này có phải là khách sạn không chứ? Cái này đúng là kỹ viện cao cấp mà
- Những mỹ nữ này đều đẹp quá, có thể sánh với các ngôi sao điện ảnh hay hoa hậu
Dương Diệc Phong cũng chỉ đánh giá vậy thôi chứ thực ra trong mắt hắn cũng thấy bình thường, chưa nói đến Vong Tình Ma Quân và Mộng Yên Nhiên, mấy cô gái này so với đám mỹ nữ ở Ma Tông cũng thua xa.
Dương Diệc Phong sau khi đuổi đám quản gia và mỹ nữ ra ngoài, hắn cùng Tà Dương hai người làm quen với căn phòng. Tất cả từ bình hoa, giường chiếu, chăn màn, ấm chén đều là hàng cao cấp, bán ra phố cũng được cả ngàn lượng mỗi thứ.
Một lúc sau , tiểu nhị đến mời Dương Diệc Phong và Tà Dương ra ngoài ăn cơm
- Hai vị khách quan, tiệc rượu của ngài đã xong xuôi, xin mời theo tiểu nhân
Dương Diệc Phong theo tiểu nhị đi đến lầu ba , phát hiện ra nơi này rất lớn, nhưng ngồi ăn cơm chỉ mới có khoảng hai ba bàn, hơn nữa mỗi bàn đều ít hơn ba người. Tất cả đều có huyệt Thái Dương nhô cao, chứng tỏ là nội gia cao thủ, thấp nhất cũng là nhất lưu cao thủ. Vừa nhìn qua đã biết lai lịch không nhỏ. Dương Diệc Phong vừa lên lầu thì vài người đang ăn đều nhìn qua hướng này đánh giá hắn
Dương Diệc Phong cũng không lưu ý, những người này trong mắt hắn cũng chỉ như là con kiến mà thôi. Dù cho là Thiên cấp hay Thần cấp cũng chỉ là những con kiến to hơn một chút mà thôi. Vì vậy hắn không cần quan tâm đến bọn họ
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 51 : Kết bạn (thượng)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Vị thanh niên cao sang kia không biết vô tình hay hữu ý mà ngồi ở bàn đối diện với Dương Diệc Phong, mặt hắn đối diện thẳng với Dương Diệc Phong. Một đám cao thủ đứng im sau lưng hắn . Dương Diệc Phong cảm thán , vị công tử này có đám hộ vệ thân thủ khá quá, thấp nhất cũng là đỉnh cấp cao thủ. Còn bản thân hắn là một cao thủ mới nhập Thiên Tiên Cảnh Giới. Người trẻ như vậy mà đã đạt được Thiên Thiên Cảnh Giới thì thật sự giỏi. Phải biết rằng khi bước vào Thiên Tiên Cảnh Giới thì ngoại tức sẽ biến thành nội tức, dung mạo và thọ mệnh đều được kéo dài . Triệu Quốc cả tỉ người mới có hơn 1000 Thiên Tiên cao thủ , Thiên Tiên Cao thủ chính là làn ranh giữa phổ thông cao thủ và siêu cấp cao thủ. Có nhiều người suốt đời chỉ có thể ở tại cảnh giới này mà không thể tiến thêm
Vị thanh niên sau khi ngồi xuống còn lễ phép hướng về phía Dương Diệc Phong chào hỏi. Dương Diệc Phong cũng không thèm để ý đến hắn vẫn đang ăn như rồng như cọp. Tà Dương nhận thêm rượu từ tiểu nhị liền thanh chóng rót cho hắn , thái độ vô cùng cung kính thật không xứng với vị trí của Thiên Cấp cao thủ.
Vị thanh niên kia thấy Dương Diệc Phong không thèm nhìn hắn cũng không lưu ý, hắn từ từ thưởng thức món ăn mà Tiểu nhị bưng lên. Vị thanh niên này cùng người trung niên kia không phải là nhị vương tử của Đại Tần đế quốc và Thiên Cấp cao thủ Thiên thúc hay sao ? Bọn họ lần này là đặc phái viên được Đại Tần phái đến mừng thọ, khi nãy rõ ràng là mới ăn cơm trong phòng ? Sao nhanh đói như vậy mà mò lên đây ăn cơm ?
Người trung niên sau khi ngồi xuống liên nhanh chóng liếc mắt về Tà Dương đang vô cùng cung kính hầu rượu cho Dương Diệc Phong. Hắn tỉ mỉ đánh giá người thanh niên này, trong lòng kinh ngạc
- Hắn chính là người lúc nãy tại cửa khách sạn phóng xuất một cổ tuyệt cường khí tức, là Thiên Cấp cao thủ. Thật sự không thể tin được người này trẻ hơn mình có đến 20 tuổi mà lại có tu vi không thua gì mình , hơn nữa đã là cao thủ như vậy mà buông tha tôn nghiêm của bản thân để đi hầu hạ rót rượu cho tên công tử kia. Thật là kỳ lạ
Hắn lại quay sang nhìn Dương Diệc Phong thì thấy tu vi của Dương Diệc Phong chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong cao thủ, lai tiếp tục thầm nghĩ
- Tại các đại hình thế gia mình biết, tuyệt đối không có nhân vật như vậy. Thanh niên đạt Hậu Thiên đỉnh phong cũng tính ra là có chút năng lực nhưng tại các đại thế gia thì căn bản không cần nhắc đến, các nhân vật trẻ tuổi của các thế gia người nào mà không có tu vi ngoài Thiên Tiên. Nhưng nếu không phải là thế gia đệ tử, kiêu ngạo như vậy, lại có Thiên Cấp cao thủ bảo hộ, chẳng lẽ lại là hoàng thân quốc thích ? Điều này không có khả năng, các quốc gia trên đại lục, đặc biệt là bảy nước phía đông, thì danh sách chi tiết của hoàng thân đều nằm trong tay Đại Tần. Không có khả năng ta không nhận ra hắn . Không phải thế gia cũng không phải hoàng thân, chẳng lẽ lại là truyền nhân của mấy thế gia bí ẩn siêu nhiên trong truyền thuyết ? Nghe nói những thế gia này không mà đến thế sự, thực lực của bọn họ kinh khủng và thần bí ngay cả các đế quốc cũng không dám trêu chọc. Cũng chỉ những thế gia thần bí và thực lực kinh khủng này mới đem Thiên Cấp cao thủ xem như người hầu để sai phái. Ai chà , khẳng định đây là nhị thế tổ của một trong những thế gia thần bí đó , ở nhà chán quá nên chuồn ra ngoài chơi. Tuyệt đối không thể đắc tội
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng nên vội vàng đem những suy đoán của mình truyền âm sang cho Nhị Vương tử.
Dương Diệc Phong và Tà Dương là người phương nào ? Loại tu vi truyền âm này không khác đứng bên tai bọn họ mà rống. Hai người nhìn nhau liếc mắt, hóa ra có thể dùng miễn phí tư cách của mấy cái thế gia thần bí. Hơn nữa đối diện không ngờ lại là nhị vương tử của Tần Quốc , có thể nói là đại nhân vật trong đại nhân vật của thế tục
Đang vừa uống rượu vừa đánh giá Dương Diệc Phong , nhị vương tử nghe được truyền âm của người trung niên thì không khỏi ngừng lại. Trên mặt hiện ra nét kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại. Hắn nhìn chén rượu tự hỏi
- Là người của bí ẩn thế gia ? Xem chừng là nhị thế tổ ? Vậy rất tốt, bí ẩn thế gia bình thường chỉ là nghe nói, không ngờ là có thật. Thật là ghê gớm, Thiên Cấp đỉnh phong cao thủ lại chỉ là một tên người hầu nhỏ, như vậy những thượng tầng nhân vật trong gia tộc như trưởng lão , gia chủ, gia tộc cao thủ đều là Thần Cấp hay sao ? Có khi còn là thượng tiên trong truyền thuyết. Một người thần cấp cao thủ có thể dễ dàng tiêu diệt 20 Thiên Cấp đỉnh phong, vậy một người siêu việt Thần Cấp thượng tiên thì sao ? Thảo nào những bí ẩn thế gia này ngay cả các đại quốc và đại hình thế gia cũng không dám trêu chọc. Hèn gì người kia kiêu ngạo như vậy , sợ rằng toàn bộ Thần Cấp cao thủ trên đại lục cũng không đủ để cho các cao thủ trong gia tộc hắn chém giết.
- Nếu ta có thể sử dụng hắn ? Không , không được, sợ là hôm nay dùng hắn, hôm sau đã có một đám Thần Cấp cao thủ tìm đến cửa . Ta chỉ là một nhị vương tử của Đại Tần thì sao có đủ tư cách để dùng người của bí ẩn thế gia. Nếu có thể nịnh bợ hay kết bạn với hắn thì ….
Nhị vương tử nghĩ đến đó thì đã ngồi không yên
- Sướng, thật sướng, ở nhà làm sao có thể ăn những món ngon như vậy ? Làm sao uống được rượu tốt như vậy ? Mấy thằng cha già cứ quản ta nghiêm khắc làm cho thiếu gia ta làm cái này cũng không được, làm cái kia cũng không xong. Lão tử phiền chết đi được, dù sao trong nhà đã có nhiều cao thủ như vậy còn muốn ta lợi hại làm gì chứ
Dương Diệc Phong cố ý lớn tiếng gào lên
- Thiếu gia, ngươi uống quá nhiều rồi, nếu như gia chủ biết được ….
Tà Dương cũng phối hợp mà nói. Trong lòng lại cười thầm ai là gia chủ đây ? Không phải là Thất Dạ sư bá hay sao ? Trong nhà đúng là cao thủ quá nhiều còn gì ? Tùy tiện một người đến đây cũng đủ quậy bét nhè.
- Nhiều chuyện, chuyện của thiếu gia ta sao đến phiên ngươi trong nom ? Ngươi nói lời dư thừa nữa thì biến về nhà cho ta, đừng suốt ngày chạy theo như cái đuôi
- Ta còn không biết sao ? Ta cũng không muốn bị một đám Thần Cấp diệt môn
Nhị vương tử trả lời , trong lòng thầm nghĩ
- Không hổ danh là bí ẩn thế gia, so với ta còn kiên ngạo hơn nhiều, mở miệng là diệt môn. May mà ta chưa hề đắc tội với hắn
- Đi, chúng ta đi theo, xem có cơ hội kết bạn với hắn không . Nếu không dùng được hắn thì thành bằng hữu của hắn, như vậy đối với địa vị của ta tại Tần Quốc cũng cực kỳ hữu dụng. Còn thân phận của hắn, các ngươi phải bảo mật, không được để các sứ giả của các nước khác biết
Nhị Vương Tử nói
- Dạ, chúng tôi hiểu rồi
- Thiên thúc, chúng ta theo hắn
Nói xong liền mang theo người đi xuống lầu, trên bàn còn nguyên một đống cực phẩm thức ăn, nếu đem ra đổi thành tiền thì không biết có thể nuôi được bao nhiêu dân chúng
Bảo mật, trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn chắn được gió a
- Tuyệt đối không được , thực lực của bí ẩn thế gia thì thế tục hoàng gia và đại hình thế gia không thế so sánh được . Nghe nói bọn họ có thần bí công pháp, có thể đơn giản đột phá đến Thiên Tiên Cảnh Giới, Thiên Cấp cao thủ trong gia tộc tùy ý có thể bắt gặp. Thần Cấp cao thủ mới là nhân vật trung kiên của gia tộc. Trưởng lão, gia chủ đều có thể là siêu việt Thần Cấp , là thượng tiên cấp. Thế tục đại gia có vài Thần Cấp cao thủ, khoảng 20 Thiên Cấp cao thủ tọa trấn là đã thành đại hình thế gia, nhưng tại bí ẩn thế gia trong mắt thì chỉ như gà đất chó bùn. Thần Cấp cao thủ của bọn họ có đến mấy trăm người. Toàn bộ Thần Cấp của đại lục cũng không bằng một nữa của một bí ẩn thế gia
Mục tiên sinh ngưng trọng nói
- Kinh khủng vậy sao ? Nếu như vậy sao bọn họ không thống nhất đại lục ?
Tề Quốc thái tử kinh ngạc hỏi
- Thái tử ngài xem một người hầu đi theo vị công tử kia là Thiên Cấp đỉnh phong, ngài có thể thắng người hầu đó không ?
Mục tiên sinh không trả lời vấn đề của Thái tử vì bản thân hắn cũng không biết nguyên nhân
- Không đánh lại, ta vừa mới đạt Thiên Cấp , là dùng một viên đỉnh cấp đan dược mới thăng lên cấp này. Căn bản không thể là đối thủ của tên hầu kia. Bây giờ làm sao ? Không thể đụng đến tên tiểu tử kia, nếu như vậy làm cho Nhị Vương Tử của Tần Quốc chiếm tiện nghi thì …
Thái tử thành thật nói
- Không có khả năng, ta dám nói Tần Quốc cũng không dám động đến một cây tóc của hắn, cao nhất cũng chỉ có thể kết bạn với hắn, nịnh bợ hắn một chút chứ cũng không dám làm gì hơn
Mục tiên sinh khẳng định nói
- Đúng rồi, nếu như dám lợi dụng hắn để dùng thì tuyệt đối chạm vào tổ ong vò vẽ, nhưng kết bạn với hắn, nịnh bợ hắn thì tuyệt đối không có vấn đề. Nhị vương tử của Tần Quốc có thể, sao bản Thái tử không thể ?
Thái tử nhảy dựng lên nói
- Người đâu, mau tra cho ta sở thích của vị công tử kia, còn nữa, nói với chưởng quỹ rằng trả lại chi phí cho vị công tử kia, toàn bộ phí dụng, bản Thái Tử bao hết. Nếu có thể được sự chỉ điểm của hắn, hoặc được học một chút công pháp của gia tộc hắn thì bản Thái Tử có thể đơn giản mà trở thành Thần Cấp cao thủ ha ha ha
Cử động dị thường của Tề Quốc và Tần Quốc làm cho các quốc gia khác và một số ít thế gia phát hiện ra, bọn họ cũng lập tức biết được vị công tử kia là một đại nhân vật, lớn đến nổi ngay cả Tần Quốc và Tề Quốc đều muốn nịnh bợ, bọn họ đương nhiên không phải ngu ngốc, biết ngay vị công tử này không thể trêu vào. Tất cả đều có cùng một loại mệnh lệnh giống như Tần Tề hai nước.
- Ông chủ, thanh kiếm này bản công tử muốn mua
Một âm thanh đáng ghét pha chút dâm loạn từ phía sau Dương Diệc Phong truyền đến hướng vào thanh kiếm Dương Diệc Phong đang cầm trong tay
Dương Diệc Phong quay đầu nhìn lại xem thử ai có khí phách muốn đoạt đồ vật hắn đang xem
- Thanh kiếm này hình như là ta đang xem ?
- Hừ , bản công tử không cần biết ngươi đang xem hay chưa xem, bản công tử muốn cái gì thì phải có cái đó
Một người trang phục lòe loẹt béo như heo phì phì nói, sau hắn có 4 tên hộ vệ
Dương Diệc Phong thấy mấy vị đại ca này , còn tưởng là từ lò giết lợn chạy ra . Nhìn mấy thằng này xuýt nữa làm sơn hào hải vị vừa ăn suýt nôn ra . Dương Diệc Phong vội vàng cho miệng lại quay đầu nói
- Đem thằng heo con này quăng đi cho ta, làm buồn nôn qua
Tà Dương thân ảnh chợt lóe lên, đem tên đầu heo và bốn con chó con của hắn đá văng ra khỏi tiệm bán binh khí. Dương Diệc Phong thong thả giao tiền rồi cầm thanh kiếm đi ra khỏi tiệm. Lúc hắn gần đi ông chủ gọi hắn lại dặn nhỏ
- Khách quan, cẩn thận một chút. Người vừa rồi là con trai của thành chủ, bình thường vô cùng kiêu ngạo bá đạo, quậy phá bách tính, ngươi làm vậy với hắn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu
- Ha ha, cảm ơn ông chủ, ta không có việc gì đâu
Dương Diệc Phong tạ ơn rồi đi ra ngoài
Qua góc đường khác, Dương Diệc Phong thấy một người bán quả mứt rong, tính trẻ con nổi lên liền đi đến
- Mấy xâu kẹo mứt này bao nhiêu tiền một xâu vậy
- 1 quan tiền một xâu thưa quý khách
Người bán hàng rong cung kính trả lời
- Lấy hai xâu
Dương Diệc Phong lấy ra 10 quan tiền, quay sang hỏi Tà Dương
- A Dương, có muốn ăn một xâu không?
- Không, thưa thiếu gia
Tà Dương trả lởi
- Được, tiền đây ông chủ, không cần thối lại
Dương Diệc Phong đưa 10 quan tiền cho người bán hàng rong rồi lấy hai xâu kẹo mứt, hắn không quan tâm đến người bán hàng đang tạ ơn, đi thẳng về phía trước
Trên đường thấy Tà Dương muốn nói gì lại thôi, Dương Diệc Phong mở miệng hỏi
- A Dương, có phải ngươi muốn hỏi ta tại sao lại mua những thứ này hay không?
Tà Dương gật đầu, Dương Diệc Phong trả lời
- Tùy tâm mà đi, tùy ý mà làm, bởi vì ta muốn nên ta mới mua . Hiểu không?
Tà Dương suy nghĩ một chút, đang muốn hỏi Dương Diệc Phong tiếp thì thấy một đại đội quan binh chạy đến vây chặt hắn và Dương Diệc Phong
- Các ngươi là ai ?
Tà Dương hỏi
- Chính là bọn chúng, đem chúng bắt lại cho ta
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Dương Diệc Phong quay lại nhìn thì hóa ra là bọn đầu heo khi nãy tìm người đến trả thù.
- Hai thằng hỗn đản dám chơi bản công tử hả? Ta sẽ đem ngươi tống vào đại lao, từ từ xử lý các ngươi
Dương Diệc Phong còn chưa nói , Tà Dương đã hét lên
- Đố các ngươi dám
- Vậy thử xem bản công tử có dám hay không, người đâu, lên đi
Âm thanh của heo mập kéo dài
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Last edited by baongoc; 21-01-2011 at 12:17 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 53 : Nịnh bợ (thượng)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Tà Dương nhìn Dương Diệc Phong, Dương Diệc Phong vẫn đang ăn xâu mứt quả, hắn nhẹ nhàng nói
- Đem bọn họ giết hết đi
Tà Dương đang muốn xông lên thì một tiếng la lớn làm hắn ngừng lại
- Từ từ đã
Lúc này từ trong đám người đang bao vây đi ra một người, đó chính là vị khách đã ăn cơm ở tầng ba khi nảy, nhị vương tử của Tần Quốc cùng mấy người Thiên Cấp cao thủ . Bọn họ đi đến bên cạnh Dương Diệc Phong và tên heo béo
Vị đầu lĩnh quan binh đương nhiên biết rõ vị nhị vương tử này, vội vàng cung kính nói rằng
- Không biết là nhị vương tử của Tần Quốc đến, xin thứ lỗi hạ quan không đón tiếp từ xa
- Trương đầu lĩnh, vị công tử này là bằng hữu của ta, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta, có gì thì tìm ta nói chuyện
Nhị vương tử nhân cơ hội hiên ngang lẫm liệt mà nói
- Ngươi …
Tên heo béo đang định nói cái gì thì bị vị Trương đầu lĩnh ngăn lại
- Cái này là hiểu lầm thôi, chúng ta tưởng bọn họ là loạn đảng trà trộn vào thành nên muốn bắt bọn hắn về điều tra, nếu như đã là bằng hữu của nhị vương tử thì đương nhiên không phải là loạn đảng. Tất cả đều là hiểu lầm. Người đâu, quay về
Trương đầu lĩnh cung kính nói
- Nhị vương tử, chúng ta không dám quấy rối nhã hứng của ngài, xin cáo từ
Nói xong vội vàng mang theo tên heo béo chạy đi, một đội quan binh đông đảo chỉ trong mười giây đã biến mất. Trên đường lại khôi phục yên tĩnh
- Công tử, các ngươi không có việc gì chứ ?
Nhị vương tử quay sang thân thiết bắt chuyện với Dương Diệc Phong
- Không có việc gì , xin đa tạ huynh đài đã giải vây đúng lúc
Dương Diệc Phong chắp tay tạ ơn nói
- Đâu đâu, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ thôi, không biết đại danh cao tính của công tử là gì ? Tại hạ là Doanh Chính, xin được chỉ giáo
Doanh Chính nói
- Doanh Chính ? Tần Thủy Hoàng ? Má ơi ta muốn xỉu
Dương Diệc Phong nghĩ đến nhưng ngoài mặt vẫn bày ra nét nho nhã lễ độ hình dạng hồi đáp
- Nguyên lai là vương tử điện hạ, thật sự là bất kính, tại hạ Dương Diệc Phong , lai lịch là …
- Thì ra thực sự là nhị thế tổ của bí ẩn thế gia, ha ha ha thật sự là quá tốt. Ta phải cảm tạ Trương đầu lĩnh nha, đang lo không có cơ hội kết bạn thì hắn giúp ta
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại hiện ra một nụ cười ra vẻ ta đã hiểu
- A, ta minh bạch, xem ra Dương công tử lần đầu ra ngoài phải không ?
- Không sai
Dương Diệc Phong gật đầu hổi đáp
- Nếu như Dương công tử không chê thì để tại hạ làm chủ, đem ngươi đi du ngoạn các nơi có được không ?
Doanh Chính nhân cơ hội nói
- Cái này, sợ là làm phiền ngươi quá
Dương Diệc Phong giả vờ nói
- Ta và Dương huynh mới gặp mà như quen biết từ lâu, có gì mà phiền , Dương huynh không nên để bụng, nếu từ chối thì coi như coi thường tại hạ a
- Trong bảy nước phương Đông có tám đại thế gia. Tiêu gia và Lục gia thuộc Sở quốc. Hai nhà này phân nhau nắm giữ tài chính và địa chính quyền lực. Thế thực của bọn họ khổng lồ, thực lực có thể nằm trong bốn gia tộc đầu tiên trong tám đại thế gia
- Ha ha A Dương ngươi diễn kịch hay lắm, đêm nay có lẽ bọn họ hưng phấn không sao ngủ được. Chúng ta tự nhiên trở thành truyền nhân của bí ẩn thế gia ha ha
- Sư tôn, đệ tử cũng chỉ là theo ngài diễn kịch . Lần này chơi chắc là vui lắm đây ha ha
Tà Dương cười nói
Đúng là Doanh Chính sau khi trở về, lập tức đóng chặt cửa lại. Hắn và Đường Ngạo Thiên mật đàm bên trong
- Thiên thúc, xem ra suy đoán lần này của ngươi thật không sai , hai chủ tớ Dương Diệc Phong quả đúng là truyền nhân của bí ẩn thế gia ha ha
Đường Ngạo Thiên nói
- Không sai , dù khó xem một chút nhưng bọn họ chính là từ bí ẩn thế gia đi ra
Sai đó hắn lại lập tức than thở
- Nghĩ không ra , bí ẩn thế gia đúng là đáng sợ như trong truyền thuyết, tám đại thế gia liên hợp là bao nhiêu cao thủ ? bao nhiêu thực lực ? Vậy mà trong con mắt bọn họ lại giống như tiểu hài tử
Doanh Chính cũng không ngừng gật đầu
- Nhìn tác phong hành sự của vị Dương đại thiếu này thật là bá đạo kiêu ngạo, chỉ vì một chuyện nhỏ đã giết cả nhà của Thành chủ, nếu như hắn đi đến Tần Quốc thì phải nói cho đám hỗn đản trong nhà tránh xa hắn một chút, nếu không hắn giết cả nhà thì mệt lắm
- Đúng vậy, bất quá hôm nay thu hoạch thật là to lớn, làm quen được với hắn thì địa vị của nhị vương tử sau này ở Tần Quốc sẽ vượt qua Thái Tử gia
Đường Ngạo Thiên nói
- Cái vị đại ca phế vật kia chỉ ỷ vào nhà mẹ mình là Lữ gia trong tám đại thế gia nên mới lên được vị trí Thái Tử, trước đây ta không dám làm gì hắn, hiện tại nếu như được Dương Diệc Phong truyền thụ một chút công pháp của bí ẩn thế gia, đại vị của ta trong lòng phụ hoàng sẽ vượt qua đại ca hắn
- Không sai, không chỉ như vậy, nếu Lữ gia biết truyền nhân của bí ẩn thế gia là bằng hữu của nhị vương tử, sợ rằng ngay cả cơm cũng ăn không yên ha ha ha
Đường Ngạo Thiên cười lớn
- Đúng đúng, ha ha ha
Nhị Vương Tử cũng cười theo
Bên này Thái tử của Tề Quốc cũng đã nhân được tin tức, hắn cũng đã biết tất cả tình huống biểu hiện của Dương Diệc Phong nên lập tức hẹn Mục tiên sinh vào phòng mật đàm. Thái tử đi tới đi lui trước bàn, trong lòng muộn phiền vô cùng