Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 17 : Trận pháp
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong vừa thả cành cây vừa tiến vào sâu trong Nhiệt Luyện Thụ Hải. Nếu cành cây thiếu hắn lại lên cây chặt tiếp, cứ như vậy hắn đi không ngừng nghỉ, bỗng chốc đã hơn nửa tháng. May mà Dương Diệc Phong đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ nên không cần ăn uống. Nếu thấy mệt chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, vận công một vòng là lại phục hồi. Hiện tại chỗ hắn đứng, nhiệt độ đã lên đến hơn 400 độ. Bây giờ, cứ đi khoảng 100 mét thì nhiệt độ lại tăng lên 1 độ. Thân thể của Dương Diệc Phong được kiếm nguyên tu luyện nên giống như Bất Diệt Kim Thân của Vu Môn, nhiệt độ cả vạn độ cũng không làm gì được hắn. Người tu chân dù tu ma, tu tiên, tu yêu hay tu phật đều có Tam Muội Chân Hỏa trong người. Chỉ có tu quỷ là không có Tam Muội Chân Hỏa. Tam Muội Chân Hỏa của Độ Kiếp Kỳ cao thủ nóng khoảng hơn một vạn độ, có thể luyện chế cực phẩm pháp bảo và cực phẩm phi kiếm
Dương Diệc Phong tiếp tục đi về phía trước.
Lại qua ba ngày, lúc này nhiệt độ đã lên đến 5000 độ nhưng những cái cây ở đây vẫn xanh tốt. Cành cây càng ngày càng cứng, có khi còn cứng hơn cả phi kiếm cấp 9. Nếu như những người trong Tu Chân Giới biết được Dương Diệc Phong đem các cành cây tương đương với phi kiếm cấp 9 xem như rơm rác đạp lên thì chắc chắn sẻ nổi điên, đem Dương Diệc Phong nhanh chóng hủy thi diệt tích.
Cũng giống như Ma tinh ngàn năm khó gặp thì cực phẩm phi kiếm cấp 9 có thể xem là siêu cấp bảo bối. Xích Dương Phái, Thiên Kiếm Tông, Ngũ Hành Tông gom hết tài sản mấy ngàn năm chỉ có khoảng 100 cực phẩm phi kiếm cấp 9. Dù cho một thượng cổ đại phái như Ngọc Hư Cung cũng chưa chắc có đủ 1000. Toàn bộ tài sản của Ma Tông chắc cũng chỉ được khoảng 1500 thanh, là công lao thu thập , luyện chế, cướp đoạt của các tiền bối trong Ma Tông. Còn các môn phái nhỏ thì sợ rằng phi kiếm cấp 9 đã là pháp bảo trấn tông.
Dương Diệc Phong đi đến đây ném đi cũng hơn 3 vạn nhánh cây có thể so với phi kiếm cấp 9. So với toàn bộ phi kiếm cấp 9 của Tu Chân Giới còn nhiều hơn
Điều này không phải Dương Diệc Phong không biết nhưng vậy thì thế nào? Không có nó chẳng lẽ lội xuống đầm lầy mà đi ? chỉ có heo mới làm như vậy .
Dương Diệc Phong tiếp tục vừa đi vừa ném, đúng lúc này cành cây vừa được Dương Diệc Phong ném ra bỗng nhiên biến mất giữa không trung. Dương Diệc Phong theo thói quen vẫn đi về trước, khi đến lưng chừng mới phát hiện ra cành cây biến mất thì đã không thể xoay người lại. Dương Diệc Phong rất nhanh lấy cành cây khác ném xuống đất rồi dùng Thiên Cân Trụy rơi xuống, ngón chân đạp vào cành cây bay ngược trở lại thân cây.
- Nguy hiểm thật, mẹ nó , rừng cây này thật là đáng sợ, không chỉ có thiên la địa võng mà còn có thể làm cho thực vật tự nhiên biến mất. May mà ta phản ứng nhanh
Dương Diệc Phong cẩn thận nhìn quanh chỉ thấy mọi thứ vô cùng yên tĩnh nhưng hắn biết rằng, càng yên tĩnh thì càng đáng sợ. Dương Diệc Phong dùng thần thức đảo qua phía trước nhưng không phát hiện được gì. Thần thức của hắn cảm nhận tất cả đều vô cùng bình thường.
Hắn một lần nữa ném cành cây bay đi, đồng thời dùng thần thức bám theo. Cành cây lại biến mất nhưng thần thức vẫn không phát hiện được gì cổ quái.
Thần thức quét xa hơn ngàn thước cũng không phát hiện được gì, Dương Diệc Phong nghĩ mãi mà vẫn không ra đây là thứ gì
- Kinh Thiên, phía trước là gì vậy ? Sao cổ quái như thế
Dương Diệc Phong tìm Kinh Thiên để hỏi, dù sao hắn mới hạ sơn chưa lâu, kinh nghiệm thua xa Kinh Thiên sống đã hàng triệu năm .
- Phía trước tất nhiên là trận pháp
Kinh Thiên nói, đồng thời làm ra vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con mà nói tiếp
- Tiểu Dương à, ngươi có muốn tăng kiến thức không ? Tuy rằng ngươi đọc không ít sách nhưng kiến thức cũng vẫn hạn hẹp à. Đúng là đọc vạn quyển sách không bằng ba ngàn dặm đường nha.
- Dạ dạ, ngài dạy chí phải, ngài xem làm thế nào để phá trận pháp này ?
Dương Diệc Phong khép nép hỏi thăm, dù sao có việc cần cầu người ta thì thái độ phải nhẹ nhàng một chút, dù sao hắn cũng là thương nhân ở thế kỷ 21, những điều này hắn rành vô cùng
- Không biết
Kinh Thiên trả lời vô cùng lưu loát
- Sặc, ngươi không biết ?
Dương Diệc Phong mắng để nỗi phun cả nước bọt, sau đó giơ ngón tay giữa hướng về phía Kinh Thiên
- Ngươi không biết thì ngươi biết cái gì?
- Chuyện này có gì lạ đâu, trận pháp và kết giới không giống nhau. Nếu là kết giới thì thuộc tính của ta chính là khắc tinh của nó, phá giải chỉ như uống miếng nước. Còn trận pháp thì không giống, nếu ngươi không hiểu nó thì không cách nào thoát khỏi nó
- Giờ phải làm sao bây giờ?
- Làm sao là làm sao ? Chỉ có hai biện pháp, một là quay lại. Ta biết ngươi không chọn cái này đâu. Hai là phá trận đi tiếp
Dương Diệc Phong tỉ mỉ nghiên cứu biện pháp , nhưng làm sao để phá trận pháp thì hắn dốt đặc cán mai. Dương Diệc Phong cố gắng moi các thông tin về trận pháp ra . Hắn nhờ Long Tu Quả cải tạo nên cái gì đọc qua một lần đều không thể quên. Cuối cùng Dương Diệc Phong cũng biết trận pháp chính là mượn thế, dùng những phương pháp đặc thì tạo ra một phạm vi được bao phủ “thế”.
Đây là nguyên lý cơ bản của trận nhưng phương pháp như thế nào , bố trí ra sao thì có hàng tỉ , vĩnh viễn không thể tính được.
Muốn phá trận phải lấy thân thử trận. Dương Diệc Phong nhớ khoảng 3000 tri thức về trận pháp, sau đó hắn ném cành cây, sao đó nhảy lên cành cây cùng nhau tiến vào trong trận pháp
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Dương Diệc Phong và cành cây cùng nhau biến mất
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 18 : Phá trận (thượng)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong tiến vào trong trận pháp. Khi vừa tiến vào hắn liền dùng thần thức quan sát bốn phía, chỉ thấy bên trong và bên ngoài cảnh sắc giống hệt nhau. Hắn cẩn thận dùng thần thức đảo qua một lần nữa, xác nhận phía trước không có gì nguy hiểm
Hắm ném cành cây thứ hai, tiếp tục tiến về phía trước. Cứ tiếp tục như thế, hắn bình yên đi về phía trước, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh. Dương Diệc Phong vô cùng căng thẳng, trận pháp chưa xuất hiện động tĩnh gì làm cho hắn trong lòng vô cùng khó chịu, không dám có một cử động khinh suất nào. Nếu cứ tiếp tục không phát động, Dương Diệc Phong không thể tìm được phương pháp vận chuyển của trận, không thể tìm được trận tâm. Nếu không tìm được trận tâm thì trận này hắn không thể phá.
Dương Diệc Phong đi một lúc lâu, bỗng nhiên hắn dừng lại, hắn cười khổ nhìn về phía trước. Thì ra trước khi di chuyển hắn đã đặt vài cành cây làm dấu, bây giờ những cành cây đó xuất hiện chứng tỏ hắn đã quay về điểm xuất phát.
Dương Diệc Phong đoán rằng đây là một Mê Tung Trận. Trong lòng hắn vô cùng muộn phiền. Mê Trận là một trong những trận pháp khó phá nhất. Loại trận này cơ bản không có trận tâm, hầu như trận không phải do con người thiết lập mà do trời sinh lâu ngày mà thành. Trải qua vô số năm tích lũy, hắn tự nhiên tạo thành một trận thế đặc thù. Đây chính là loại trận thế đáng sợ nhất, nếu không tìm ra đường đi thì sẽ không thể ly khai. Trừ phi pháp lực đạt đến tiên nhân cấp, có thể dùng phi thăng chi thế mạnh mẽ phá vỡ sự vây khốn của trận, trực tiếp phi lên Tiên Giới
Dương Diệc Phong đi suốt một ngày, hắn muốn tìm ra hướng đi của trận pháp nhưng quả thật vấn đề này thì giết hắn đi còn hơn. Mê trận phá thế nào ? Dương Diệc Phong suy nghĩ đến nỗi đầu như muốn trương lên
Bỗng nhiên Kinh Thiên nói
- Ta có biện pháp
Lúc này Dương Diệc Phong cảm thấy Kinh Thiên vô cùng khả ái, hắn vội vàng nắm lấy cây rơm cứu mạng này
- Biện pháp gì ? Không phải ngươi nói ngươi không có biện pháp gì đối với trận pháp hay sao ? Sao bây giờ lại có ? Ngươi có lừa ta không?
- Biến, ta ma thèm lừa ngươi làm gì ? Vậy thôi ngươi tự mình tìm cách đi, ta đi ngủ. Lòng tốt không được báo đáp hừ hừ
- Kinh Thiên đại ca, ngươi đừng đi. Tiểu đệ sai rồi, ngươi mau nói ra biện pháp gì?
- Trong Huyền Thiên Thần Lục có ghi chép một trong Thiên Địa Tam Đại Thần Nhãn : Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn
- Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn ? Cái công pháp này quá sức tà dị, ta không muốn trở thành người ba mắt
- Ngươi ngu thật nha, chỉ có Thông Huyền Thần Nhãn mới có con mắt thứ ba.Có hắn, trên có thể nhìn thấu chín tầng trời. dưới có thể nhìn xuyên Địa Ngục. Tất cả chân tướng sự vật đều có thể tìm kiếm. Loại Thần Nhãn này là do trời đất tạo ra , thuộc về một dạng pháp bảo. Chỉ có trên trán có một vết nhỏ nên mới nhìn giống con mắt thứ ba. Còn loại Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn trong Huyền Thiên Thần Lục, mặc dù có chút giống với Thông Thiên Thần Nhãn nhưng nó có thể nhìn rõ luân hồi, tìm kiếm mọi vật trong trời đất. Bất kỳ kẻ nào hay vật nào cũng không trốn thoát khỏi pháp nhãn của ngươi. Ngay cả Mê Trận này cũng vậy.
Kinh Thiên ngừng một chút rồi nói tiếp
- Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn chính là khắc tinh của Mê trận trong tự nhiên. Môn công pháp này giống với Hỏa Nhãn Kim Tinh đều có thể tự mình tu luyện. Điểm chính của Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn chính là dùng tu vi của tâm thần làm gốc, lấy thần thức làm vũ khí. Có thể nhìn xuyên Lục Đạo Luân Hồi, tra thiên xét địa. Pháp lực chỉ là phụ trợ, chỉ cần tinh thần ngươi càng cao thì thần nhãn càng lợi hại. Luyện đến cùng cực sẽ xuất hiện thần thông khác.
- Ta hiểu rồi
Dương Diệc Phong vội vã tìm kiếm công pháp của Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn, thì ra môn công pháp này không cần dùng đến kiếm nguyên, hắn mượn sự cường đại của tâm thần tu vi, đưa thần thức cường đại phóng ra ngoài theo một phương pháp cực kỳ huyền ảo. Từ trong mắt, thần thức bắn ra câu thông với thiên địa linh khí, dùng chúng nó làm vật dẫn để truyền đi. Nó có thể tìm thấy bất cứ sự vật nào, nếu như tinh thần càng cao thì thần thức càng mạnh, phạm vi tìm kiếm cũng càng lớn. Tuy nhiên với tu vi thấp thì không thể tìm thấy người có pháp lực cao gấp đôi và những kỳ quan trong thiên hạ. Khi sử dụng chính là vô thanh vô tức, không hề phát động pháp lực trong cơ thể, hắn cũng không làm tăng sự cuồng bạo của linh khí nơi đây
Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn chính là một bộ công pháp không trọn vẹn, do Hư Vô năm xưa đi du lịch vô tình phát hiện ra. Trên công pháp ghi chép cách vận dụng thần thức vô cùng xảo diệu. Hư Vô liền căn cứ theo phương pháp ghi trên đó sáng tạo ra Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn. Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn còn có rất nhiều công dụng đang đợi Dương Diệc Phong phám phá.
Dương Diệc Phong dùng khoảng nửa ngày đọc thuộc công pháp, sau đó từ từ vận dụng để thử Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn. Hiện tại tinh thần tu vi của hắn chỉ khoảng Đại Thừa Kỳ cao thủ nhưng dù sao cũng đủ để tìm kiếm.
Dương Diệc Phong dựa vào Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn đi về phía trước, hắn không dám hấp thu linh khí bên ngoài , chỉ có thể để cho kiếm nguyên từ từ hồi phục
Dương Diệc Phong vừa đi vừa tìm, chốc lát đã được hơn mười ngày. Nhiệt độ hiện tại đã nóng bằng chân hỏa. Dương Diệc Phong đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên hắn không dừng lại, đây vẫn chưa phải là cực hạn của hắn.
Dương Diệc Phong dựa vào Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn đi hơn 10 ngày nữa, cuối cùng đã ra khỏi Mê trận. Hắn tiếp tục đi về phía trước. Lúc này thần thức của hắn sau mấy chục ngày dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn đã tăng đến cảnh giới của Tán Tiên, kiếm nguyên trong cơ thể càng lúc càng tinh thuần. Ngoài ra hắn dùng Luân Hồn Sưu Thiên Nhãn càng lúc càng thuần thục, tiêu hao kiếm nguyên ngày càng ít đi, nhưng hắn lại bị tiêu hao tinh thần vô cùng lớn. Vì vậy, vừa ra khỏi Mê Trận, hắn vội vàng dừng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn lại
Dương Diệc Phong quay đầu nhìn về Mê trận phía sau, lòng tin của hắn hiện tại đã tăng gấp trăm lần
Dương Diệc Phong tiếp tục đi về phía trước nửa ngày, thân thể hắn mồ hôi chảy ra như suối. Nhiệt độ nơi đây đã sắp đạt đến cực hạn của cơ thể Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong vẫn cố gắng chịu đựng, hắn đang không ngừng khiêu chiến với giới hạn của bản thân. Không ngừng khiêu chiến, đó chính là việc Dương Diệc Phong thích nhất. Bỗng nhiên cảnh sắc xung quanh thay đổi, khí trời cũng bắt đầu chuyển lạnh rồi nhanh chóng quay về nhiệt độ ở bên ngoài.
Dương Diệc Phong cho rằng hắn đã đi ra khỏi địa phương quỷ quái này. Bỗng nhiên khi hắn nhìn kỹ thì phát hiện ra cảnh vật xung quanh biến đổi thành ….
- Đây là thế kỷ 21 ??????
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 18 : Phá trận (trung)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Không có khả năng
Nhưng tại đây xe cộ như nước, người đi lại đông vô cùng. Mỗi người đều mặc quần áo của thế kỷ 21. Bên đường còn có trạm xe bus, lâu lâu lại thấy xe bus tấp vào để thả người xuống và đón người lên. Tại ngã tư đường đều có đèn xanh đèn đỏ, khi đèn đỏ các xe đều dừng lại, đủ các loại xe như Audi, Mercedes … Xung quanh là những tòa nhà cao tầng chọc trời.
Hắn đang đứng tại cửa chính của Thiên Hành công ty, trên tay hắn không phải cành cây mà là chiếc vali mà hắn vẫn hay xách. Trên người hắn không phải là trường bào màu xám mà là veston màu đen, trên cổ còn thắt một chiếc cravat màu hồng. Trong túi áo bên trái là một chiếc bút máy màu vàng. Chiếc bút này hắn được thầy giáo tặng khi hắn tốt nghiệp đại học Thanh Hoa. Hắn vẫn dùng nó đến tận bây giờ, vẫn chưa từng thay vì người thầy tặng bút cho hắn được hắn xem như cha của mình. Kể từ khi cha mẹ hắn chết đi, nhờ vị thầy này mà hắn vẫn cảm nhận được tình thương của người cha. Mái tóc dài của hắn cũng đã thay bằng tóc ngắn.
Lúc này, quản lý tài vụ của công ty là Trần An vừa đến, hắn đang muốn bước vào công ty thì thấy Dương Diệc Phong đang đứng thần người ra trước cổng. Hắn vội vàng chạy lạ
i
- Tổng giám đốc, sao lại không vào trong ? hay là ngài quên mất đồ đạc gì ?
Trần An là một người trung niên khoảng tầm 40 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên mới nhìn thì thấy khoảng ngoài 30, hắn có một gia đình hạnh phúc. Trước đây hắn quản lý tài vụ của một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên về thực phẩm. Sau khi công ty hắn bị đóng cửa, hắn được Dương Diệc Phong kéo về làm quản lý tài vụ cho công ty mình. Hắn là người thành thật, làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm. Hắn sau khi gia nhập công ty đến nay đã được 4 năm. 4 năm nay đều vì công ty ra sức, sổ sách vô cùng rõ ràng.
- Đúng rồi, khi đi hình như ta quên mất một tập văn kiện
- Có quan trọng hay không ? Nếu quan trọng thì ngài nhanh về lấy đi
- Không sao, chỉ là một văn kiện nhỏ không trọng yếu. Được rồi, ngày hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
- Tổng giám đốc, có phải ngài bị bệnh không ? Bình thường ngài luôn nhớ kỹ giờ giấc mà
- Không có việc gì, do hôm qua xem văn kiện cả đêm không ngủ. Sáng sớm đi vội nên không kịp xem lịch
- Nếu không phải bị bệnh thì tốt rồi, hôm nay là ngày 31 tháng 7
- A ngày 31 ư ? Thôi vào công ty thôi
Dương Diệc Phong cùng Trần An đi vào trong tòa nhà. Dương Diệc Phong vừa đi vừa nghĩ thầm
- Ngày 31 không phải là ngày ta ký hợp đồng với Vương thị xí nghiệp hay sao?
- Tổng giám đốc, ta đi làm việc đây
Hắn lo nghĩ nên ngay cả Trần An rời đi lúc nào cũng không biết
Đi vào trong thang máy, Dương Diệc Phong vẫn cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ hắn đã trở về ? Dương Diệc Phong thử vận công toàn thân nhưng một chút kiếm nguyên cũng không có
- Kinh Thiên, ngươi ở đâu ? Chuyện gì xảy ra vậy ?
Dương Diệc Phong kêu lên trong đầu giống như vẫn thường nói chuyện với Kinh Thiên. Mãi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời.
- Chào tổng giám đốc
Một cô gái còn trẻ nói
- A, chào ngươi
Dương Diệc Phong hồi phục tinh thần, thì ra thang máy đã mở cửa
- Chào tổng giám đốc
- Chào tổng giám đốc
- Tổng giám đốc ăn cơm chưa ?
Suốt dọc đường đều có nhân viên không ngừng hỏi han hắn, tất cả đều giống như trước đây. Dương Diệc Phong đều trả lời với tất cả mọi người, hắn cảm thấy vô cùng thân thiết
- Diệc Phong, ngươi đến rồi. Làm sao sắc mặt ỉu xìu như vậy ? Tối qua không ngủ hả?
Phùng Tuấn đi từ phòng phó tổng giám đốc ra, hướng Dương Diệc Phong bắt chuyện
Dương Diệc Phong vừa thấy hắn, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lữa giận dữ, hay tay nắm chặt run lên không ngừng. Hắn cố kìm chế ý nghĩ muốn đấm thẳng vào mặt thằng vong ân phụ nghĩa, chân ngoài dài hơn chân trong, câu dẫn vợ mình, làm hại mình hai bàn tay trắng, hỗn đản Vương bát đãn. Hắn nhẹ giọng trả lời
- Đúng rồi, tối qua không ngủ xem văn kiện
Phùng Tuấn không phát hiện ra cái gì dị thường, thuận miệng nói
- Vậy ngươi có muốn về nhà nghĩ ngơi hay không?
- Không cần, hợp đồng với Vương thị xí nghiệp không phải sẽ ký vào ngày hôm nay hay sao? Ta không sao, một lúc nữa ta nói Atid pha cho ta một ly café là được.
Dương Diệc Phong cố ý nhắc đến chuyện hợp đồng, hắn muốn xem thử phản ứng của Phùng Tuấn thế nào
Nhưng mà lòng dạ của Phùng Tuấn quả thật rất sâu, hắn không hề lộ ra một điểm nào không phải.
- Tốt lắm, ngươi cứ về phòng đi, để ta giúp ngươi nói Atid đem café đến
Nói xong hắn liền bỏ đi, Dương Diệc Phong cũng đi vào phòng làm việc. Hắn cởi áo treo lên, đi thẳng đến chiếc ghế của mình. Trong lòng hắn có một loại cảm giác khó tả đang dâng trào. Có chút mừng rỡ, có chút hoài niệm, phẩn nộ, cảm khái, mê man … tất cả hòa quyện lại làm cho Dương Diệc Phong có cảm giác đã trải qua mấy đời
- Cọc cọc
Có tiếng gõ cửa vang lên
- Tổng giám đốc, ta là Atid
- Vào đi, cửa không khóa
“Lạch cạch”, cửa mở ra. Nữ thư ký Atid mang café đến đặt lên bàn của Dương Diệc Phong
- Tổng giám đốc, café của ngài đây
Dương Diệc Phong trả lời
- Cảm ơn
- Không cần cảm ơn, tổng giám đốc ngài không sao chứ
Dương Diệc Phong đứng dậy
- Ta không sao, xem ta có chuyện gì sao ? Tối qua ta xem văn kiện nên ngủ trễ. Chuyện nhỏ thôi, ta uống ly café xong là tỉnh
- Ta nghĩ ….
- Nghĩ gì nói đi
- Ta nghĩ tổng giám đốc hình như khác trước đây
Dương Diệc Phong trong lòng ngạc nhiên, cười hỏi ngược lại
- Hả ? Có gì mà không giống?
Atid chần chừ
- Yên tâm đi, hiện giờ chúng ta là bạn bè không phải cấp trên cấp dưới. có nói gì sai ta cũng không trách ngươi
Dương Diệc Phong trở lại thành một người giám đốc tốt với nhân viên như trước đây
- Ta nói, nhưng ngài không được giận
- Được ta không giận
Dương Diệc Phong gật đầu trả lời
- Tổng giám đốc hình như con người ngài đã thay đổi
- Ta thay đổi ?
Dương Diệc Phong trong lòng run lên, sắc mặt mình tỉnh hỏi
- Tổng giám đốc, ngài lạnh lùng hơn trước đây. Hiện tại tổng giám đốc làm cho ta thấy sợ hãi. Trước đây ngài luôn vừa nói vừa cười, xem ta như em gái, bình tĩnh gần gũi, tình cảm phong phú. Nhưng hiện tại ngài làm cho ta có cảm giác đáng sợ
- Ha ha, không có gì đâu, ngươi nghĩ nhiều quá. Chỉ là hôm qua có mấy văn kiện làm xong rồi nhưng sáng nay quên mang đi nên ta có chút phiền muộn thôi. Ta vẫn là ta, có gì mà thay với chả đổi, yên tâm về làm việc đi. Ta nghỉ ngơi một chút là như trước thôi
Nụ cười của Dương Diệc Phong đã xóa bỏ sự hoài nghi trong lòng Atid, hắn mỉm cười nhìn theo Atid đi ra khỏi phòng làm việc.
Dương Diệc Phong trầm mặt, nhấp chút café. Hắn tự hỏi tại sao mình lại quay về đây ? Tất cả những chuyện trước đây chẳng lẽ là do hắn nằm mơ . Đó chỉ là giấc mơ hay hiện tại của hắn mới là giấc mơ ?
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 18 : Phá trận ( hạ )
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong dùng sức véo vào đùi mình, cảm giác đau đớn làm hắn cảm thấy những chuyện đang xảy ra không phải là giấc mộng.
Trong ý thức hải của Dương Diệc Phong không có Kinh Thiên Kiếm, trên người cũng không có kiếm nguyên. Cả một tia nội khí yếu ớt cũng không có
- Lẽ nào thực sự là nằm mơ hay sao ? Chẳng lẽ chuyện phản bội kia, những chuyện thương tâm, khổ sở, tuyệt vọng trước đây, chuyện ta trở thành hai bàn tay trắng đều là giấc mộng phải không ? Long Tu Quả, Kinh Thiên Kiếm, Huyền Thiên Thần Lục, Thất Dạ sư huynh, Ma Tông, Mộng Yên Nhiên … tất cả đều là giấc mơ ?
Dương Diệc Phong không ngừng tự hỏi, mọi chuyện làm cho hắn trở nên hồ đồ.
Dương Diệc Phong lắc đầu, uống hết ly café rồi chú tâm vào công việc. Dù sao xe chạy ắt có đường, thuyền bơi ắt có sông. Mặc kệ là mộng hay không, trưa nay sẽ hiểu.
Dương Diệc Phong vùi đầu vào công việc, không biết qua bao lâu thì có tiếng điện thoại gọi. Hắn với tay trái cầm lấy điện thoại, tay phải vẫn tiếp tục viết
- Alo, đây là Dương Diệc Phong của công ty Thiên Hành, xin hỏi ai gọi đến vậy
- Anh yêu, là em Chân Chân đây. Trưa nay anh có về nhà ăn cơm không ? Em đã làm món sườn nướng mà anh thích nhất đây này
Là điện thoại của Chân Chân, mọi việc đều giống y chang ngày trước
Dương Diệc Phong nghe tiếng Chân Chân, trong lòng hắn bỗng có cảm giác kỳ quái xông lên. Là yêu hay hận ? Là vui hay giận ?
- Anh ơi ?? Sao không trả lời em ? Có chuyện gì vậy ?
- A, không có việc gì, anh đang soạn thảo văn kiện, trưa nay anh không về nhà ăn cơm được
- Để em đưa đến cho anh nhé
Tất cả mọi chuyện đều giống y hệt như trong trí nhớ của hắn, Dương Diệc Phong trả lời đúng như hôm đó
- Được, em đưa đến cho anh nhé, anh bận chút việc tắt máy đây
- Hẹn gặp lại anh
- Ừm
Gác điện thoại, Dương Diệc Phong đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc, hắn đi đến trước cửa phòng của Phùng Tuấn hỏi cô thư ký
- Phó tổng giám đốc Phùng có đây không?
- Dạ không, anh ấy đi ra ngoài rồi, anh ấy nói là phải đến Vương thị xí nghiệp soạn hợp đồng. Tổng giám đốc có việc gì không ạ? Một lát nữa phó tổng giám đốc về em sẽ chuyển lời
Dương Diệc Phong trả lời
- A biết rồi, không có việc gì , ta đang muốn hỏi xem hợp đồng có vấn đề gì không. Ngươi tiếp tục công việc đi
Dương Diệc Phong về phòng làm việc, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại, hắn gọi cho chủ tịch Vương Trấn Hưng của Vương Thị xí nghiệp
- A, Vương chủ tịch phải không ? Ta là Dương Diệc Phong ? Ngươi có khỏe không ? Về chuyện hợp tác giữa chúng ta có vấn đề gì không ? Ta muốn hỏi một chút xem phó tổng giám đốc bên ta đã đem hợp đông qua chưa ? A, vẫn chưa đến hả ? Ha ha, ngài nhớ xem kỹ xem các điều khoản nhé. Được được được, ký xong chúng ta sẽ bàn tiếp
Dương Diệc Phong gác điện thoại, chắc bây giờ Phùng Tuấn và Lâm Chân Chân đang gặp nhau. Hừ , cái bản hợp đồng chó chết, bữa cơm trưa ngọt ngào chó chết. Dương Diệc Phong nếu đi về nhà bây giờ chắc có thể bắt hai kẻ thông gian tại trận, có thể làm cho Phùng Tuấn và Lâm Chân Chân thân bại danh liệt. Hắn có thể tiếp tục bảo vệ công ty, tiếp tục giữ vị trí tổng giám đốc của hắn
Dương Diệc Phong lập tức đi ra , lái xe về thẳng nhà
Dương Diệc Phong đứng ở cửa nhà, cẩn thận mở cửa rồi nhẹ nhàng đi vào đóng cửa lại. Quả nhiên từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc của nam nữ.
Dương Diệc Phong đạp tung cửa phòng, trước mắt hắn là vợ mình và đại ca kết nghĩa đang làm tình trên giường. Cửa đột ngột mở, làm cho cặp gian phu dâm phụ kinh ngạc dừng lại, nhìn thấy Dương Diệc Phong, cả hai ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tuấn nhanh chóng có phản ứng
- Diệc Phong, ngươi nghe ta giải thích
Dương Diệc Phong bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên mọi phẫn nộ của hắn tiêu tan đâu mất, hắn bình tĩnh trả lời
- Không cần, ta đã thấy rõ rồi
Dương Diệc Phong quay sang Lâm Chân Chân hỏi :
- Vì sao ? Là ta không tốt hay tất cả những chuyện ngươi là đều là giả dối ? Ta chỉ cần đáp án, còn chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra, yên tâm đi
Lâm Chân Chân không dám ngẩng đầu, nàng biết tất cả đều không thể vãn hồi. Nàng thấp giọng nói
- Đúng vậy, là ta giả vờ, ta chỉ muốn lợi dụng ngươi. Ta và Phùng Tuấn vốn là …
Dương Diệc Phong nghe vậy, đột nhiên trong lòng có một cảm giác muốn hủy diệt tất cả. Hai mắt hắn đỏ đậm, toàn thân run lên. Nếu có một vị võ lâm cao thủ nào ở đây sẽ thấy ngay đây là hiện tượng chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma, nếu kéo dài chắc chắn sẽ tự bạo nguyên thần mà chết.
- Bồ đề bản vô thụ, minh tịnh diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai
Bỗng nhiên trong đầu Dương Diệc Phong nghe thấy một đoạn khẩu quyết. Hắn bỗng nhiên ngừng lại, lý trí phút chốc lại trở về. Hắn xoay người đi ra khỏi cửa, nhìn dòng xe cộ đang di chuyển. Trong lòng vang lên
- Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai
Mông lung đứng một lúc thật lâu, bỗng nhiên hắn ngừng lại. Hắn nhìn vào dòng xe cộ, nhìn những tòa nhà cao tầng, nhìn bầu trời xanh biếc. Hắn hét lên
- Ta Dương Diệc Phong muốn trở thành trời đất, ai có thể ước thúc ta ? Ai dám ước thúc ta ? Ai xứng ước thúc ta ? Ta muốn gì đều phải được. Ta yêu là vì ta yêu, ta hận là vì ta hận. Ta sợ cái gì ? Ai phản bội ta, tất cả đều phải chết
Nói xong hắn quên mất bản thân không có chút pháp lực, hắn quay đầu vận khởi kiếm nguyên phóng xuất một tia kiếm khí vào tòa biệt thự phía sau lưng. Kiếm nguyên vốn đã biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện. Một luồng kiếm khí màu trắng như giao long gào thét bay về phía biệt thự
“Bùm” một tiếng nổ vang, tất cả đều tiêu thất. Dòng người, dòng xe cộ, các tòa nhà cao tầng đều biến mất, cảnh sắc của thế kỷ 21 bỗng quay về rừng rậm của Nhiệt Luyện Thụ Hải. Xung quanh đều là các cây cao chọc trời, khí hậu vô cùng nóng bỏng.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác?
- Chúc mừng ngươi đã thoát ra, tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác. Hắn là tâm ma của ngươi.
Tiếng của Kinh Thiên truyền đến
- Kinh Thiên ? Vì sao lúc đó ta gọi ngươi mà ngươi không trả lời?
- Lúc đó ngươi còn đang ở trong tâm ma của mình, đương nhiên không liên lạc được với ta
- Tâm ma ??
- Đúng, là tâm ma của ngươi. Mỗi người tu hành đều là trái với ông trời nên trong lòng đều có tâm ma. Ta không ngờ cái trận pháp này có đến hai tầng, một tầng là Mê Trận, một tầng là Ảo Trận, tất cả đều do thiên nhiên tạo ra, không thể phá được mà chỉ có thể vượt qua. Không ngờ Ảo Trận phát động một cách vô thanh vô tức làm cho người ta thật khó lòng mà phòng bị. Nó dẫn động tâm ma sinh sôi, đưa ý thức hải phong ấn lại làm cho người ta vĩnh viễn nằm trong tâm ma. Lúc ta phát hiện ra thì đã muộn rồi, ta chỉ có thể chờ. Không nghĩ rằng ngươi nhanh như vậy đã đi ra ngoài. Tinh thần của ngươi bây giờ đã tiến thêm một bước dài, xin chúc mừng ngươi.
Dương Diệc Phong kiểm tra sơ qua cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, cảm giác không có gì có thể trói buộc hắn
- Ha ha không sai, hiện tai ta vô cùng thoải mái, một cảm giác không nói nên lời
- Tâm ma của ngươi đã bị phá, sau này có thể tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm.
Hắn vốn là trở ngại lớn nhất trên con đường tu hành. Ngươi thật sự quá may mắn, ta vốn nghĩ rằng tâm ma chỉ xuất hiện khi ngươi trở thành Nhân Tiên. Hơn nữa vì ngươi tu luyện muốn dùng lực chứng đạo nên tâm ma càng hung hiểm. Không ngờ ngươi mới tại Nguyên Anh Kỳ đã bộc phát tâm ma, vì tâm ma mới sinh ra nên không cường đại, bị ngươi đem bóp chết. Sau này người có thể yên tâm mà dùng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật
Dương Diệc Phong may mắn ? Câu trả lời này chỉ có trời mới biết. Mặc kệ thế nào , con đường dài sau này của hắn đã không lo bị tâm ma ước thúc nên có thể yên tâm mà đi. Nhưng còn công pháp thì sao? Không có tầng thứ hai của Hư Không Ngưng Kiếm thì Dương Diệc Phong sẽ vĩnh viễn nằm lại tầng thứ nhất. Con đường này do chính Dương Diệc Phong chọn, hắn chỉ có thể tiếp tục bước đi
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 19 : Đảo nhỏ trong hồ nước
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong tại Ảo trận phá vỡ tâm ma, cũng tức là đã phá luôn Ảo trận. Hắn tiếp tục đi về phía trước.
- Không biết phía trước còn có cái gì ?
Dương Diệc Phong hỏi Kinh Thiên
- Ta làm sao mà biết được, ngươi tự đi thử rồi sẽ biết
Kinh Thiên trả lời
- …….
Dương Diệc Phong trong lòng giơ ngón tay giữa vào Kinh Thiên, cũng không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
- Cái Nhiệt Luyện Thụ Hải chết tiệt này không ngờ đều là ao đầm và cây cối, còn có trận pháp thiên nhiên. Mẹ nó, nếu vận khí của ta không tốt thì chắc tiêu rồi. Cái khí trời ở đây thật quỷ dị, nóng quá đi mất, ta sắp chịu không nổi rồi . Chắc phải nóng hơn 10000 độ. Chó chết thật, sao cây cối ở đây càng lúc càng to, càng lúc càng xanh tốt như vậy ? Thật là kỳ lạ a … Mẹ kiếp, ta fuck ngươi ông trời
Dương Diệc Phong giơ ngón giữa lên trời, bất quá ông trời còn đang bận chơi cờ với Chu Công, không rảnh rỗi mà để ý đến hắn.
Dương Diệc Phong lại tiếp tục nhảy lên cây, dùng kiếm chém cành. Tốc độ và lực dùng kiếm của Dương Diệc Phong đã tốt hơn rất nhiều. Hiện tại hắn không cần dùng kiếm nguyên , chỉ cần dùng nội khí cũng có thể vừ nhắm mắt vừa chặt trúng.
Chém xong một ít cành cây hắn vừa muốn nhảy xuống thì thấy ở phía xa có một đám sương khói mờ ảo. Dương Diệc Phong nhíu mày, có phải mình lại bị ảo giác hay không ? Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì nên tát thẳng vào mặt mình
- Sao ta ngu vậy nè, không phải là ta mới học được Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn hay sao
Dương Diệc Phong dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nhìn về phía trước, chỉ thấy trong đầu hiện lên hình ảnh của một hồ nước, trên hồ nước bao phủ hơi sương dày đặc. Với pháp lực hiện tại của mình, Dương Diệc Phong thật sự không thấy rõ lắm. Nhưng dù sao cũng mặc kệ, chỉ cần không phải ảo ảnh là được rồi
- Hồ nước ? Hơn 10000 độ vẫn có nước ? Quả thật không thể ngờ a, nếu nói nham thạch nóng chảy mình còn tin chứ còn hồ nước thì …
Dương Diệc Phong hướng về phía hồ nước chạy đến. Hiện tại đã trải qua mấy tháng không ngừng được rèn luyện trong nhiệt độ cao nên thân thể của hắn vô cùng cứng cáp. Nó có thể so sánh với độ cứng của phi kiếm cấp 7. Có thể nói rằng ngoại trừ thân thể của yêu thú thì không có ai có thể so sánh được với hắn.
Thật ra là do Dương Diệc Phong hơi ngốc nghếch, có một bộ quần áo là một bảo giáp thần y trong Hư Không Giới Chỉ. Bộ đó gọi là Vô Trần Thiên Y, mặc hắn có thể nước lửa bất xâm, bách bệnh tránh xa, lại còn có thể biến ảo thành các loại quần áo theo ý thích. Nếu như Dương Diệc Phong biết mà mặc vào thì không cần để ý đến loại nhiệt độ này. Ngay cả Lục Muội Chân Hỏa cũng không thiêu nổi hắn. Dương Diệc Phong không biết nên lần này vô tình giúp cho thân thể của hắn trở nên cường đại, dung nạp chân nguyên cũng càng nhiều
Nhìn thì không xa nhưng Dương Diệc Phong nhảy cả nửa ngày mới đến. Khi đến bên bờ hồ, hắn thấy một đám sương cuồn cuộn trên mặt hồ, nước hồ sôi sục trào bọt trắng xóa. Dương Diệc Phong dùng thần thức quét xuống hồ nước thì thấy nhiệt độ trong hồ đã cao hơn 10000, dưới nước không hề có một loại động vật nào mà chỉ mó một đám vài đám cỏ. Cỏ và nước ? Dương Diệc Phong cảm thấy cỏ và nước ở đây có chút giống với cây và đầm lầy ngoài kia. Chứng tỏ chúng nó vô cùng thân thích.
Dương Diệc Phong ném vào cành cây xuống nước, cành cây nổi bập bềnh trên mặt hồ, ngoài ra không có bất kỳ tình huống nào xảy ra. Dương Diệc Phong thở hắt ra, may mà BUG “cây và nước” vẫn có thể dùng được nếu không hắn không biết làm sao để đi qua bờ bên kia.
Hồ này rộng không biết bao nhieu cây số, thần thức của hắn hiện tại không thấy được bờ bên kia. Có lẽ hắn so với hồ Thanh Hải còn lớn hơn nhiều. Dương Diệc Phong thu lại thần thức rồi dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn xuyên qua đám sương trắng nhìn vào trong hồ, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một hòn đảo nhỏ giữa hồ. Dương Diệc Phong cảm thấy hòn đảo này chắc chắn phải có một bí mật nào đó
Dương Diệc Phong tính toán sơ qua khoảng cách từ bờ hồ đến hòn đảo nhỏ. Sau đó hắn chém thêm vài cành cây bỏ vào Hư Không Giới Chỉ rồi dùng cách cũ để tiến về hòn đảo. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra mình quá ngu ngốc, nơi đây là nước không phải là đầm lầy thì cần nhiều cành cây làm gì ? Đạt Ma có thể nhất vĩ độ giang, hắn còn ghê gớm hơn thì sao không làm được?
Dương Diệc Phong dùng nội khí vận dụng xảo kình đẩy cành cây trôi nhanh về trước.Chỉ trong chốc lát hắn đã thấy hòn đảo nhỏ. Dương Diệc Phong lộn vài cái đã nhảy lên đảo. Hắn bắt đầu đánh giá hòn đảo này, chỉ thấy linh khí trên đảo nồng đậm mà tràn đầy nhiệt khí, trong đó không ngờ lại có một tia sinh khí của thực vật. Linh khí ở đây nồng đậm nhưng không hề cuồng bạo
Dương Diệc Phong đã có thể sử dụng lại kiếm nguyên, tay phải hắn rủ xuống vận chuyển kiếm nguyên, chỉ trong chốc lát trên tay hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm. Dương Diệc Phong nhìn thanh kiếm, cảm thấy được sự câu thông giữa nó và linh khí, nhưng lại có chút gì đó không được tự nhiên. Hắn phát hiện ra thanh kiếm của hắn không có sinh mệnh nhưng linh khí bên ngoài dường như có sinh mệnh và nhiệt khí. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ
Dương Diệc Phong dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn tìm tòi quanh hòn đảo nhỏ kỳ lạ này.Hắn thấy một nửa hòn đảo là do vô số nham thạch tạo thành, một nửa là do rừng cây tạo ra. Linh khí ở đây vừa có cái nóng của Hỏa, lại có sức sống của Mộc. Dương Diệc Phong đang muốn tìm hiểu thêm thì bỗng nhiên hắn phát hiện ra Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn không thể xuyến thấu một cái sơn cốc.
Dương Diệc Phong biết sơn cốc này chắc chắn ẩn dấu nhiều bí mật, hắn liền lấy thân hóa kiếm bay đến sơn động rồi từ từ đi vào
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc