Vẻ mặt Hắc Thất trong nháy mắt trở nên vặn vẹo lên. Nàng phảng phất như muốn phóng tới chụp lại, nhưng mà, nhìn thấy lọ ống nghiệm kia bị vỡ tan, trong mắt Hắc Thất lộ ra một sự hoảng sợ không cách nào miêu tả nổi. Ngay sau đó, nàng hét lên một tiếng, thân thể giống như là bị điện giật vậy, liều mạng phóng thẳng ra ngoài... Vẻ mặt hoảng sợ kinh hoàng kia của nàng, tựa hồ như là đối với thứ chất lỏng màu lam đã bị văng ra kia đã sợ hãi đến cực điểm. Thanh âm kinh hô chói tai kia lúc này đã choáng đầy sự hoảng sợ cùng với kinh khiếp mãnh liệt.
Thứ chất lỏng màu lam kia sau khi bị phát tán ra, tiếp xúc với không khí, phảng phất chỉ là trong nháy mắt, cũng đã văng ra tứ phía. Và cũng chỉ nháy mắt sau đó, đã bắt đầu hòa tan ra, biến thành một tầng sương mù màu lam nhạt, chớp mắt đã bắt đầu dung hợp điên cuồng với không khí chung quanh.
Tốc độ lan tràn của nó, thậm chí nhanh đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ trong một chốc lát đó thôi, thân thể Hắc Thất tựa như một con thỏ đang vô cùng khiếp đảm, nhảy phốc một cái đã đến tận đầu bên kia của căn phòng. Nàng tựa hồ như muốn phá vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài. Nhưng mà, tốc độ của nàng mặc dù nhanh nhẹn như thế, vẫn như cũ không thể nhanh hơn tốc độ lan tràn của tầng sương mù màu lam nhạt kia.
Tầng sương mù kia tựa hồ như có khả năng cảm ứng vậy, ngay lập tức đuổi theo thân ảnh của Hắc Thất, tựa hồ như trên người Hắc Thất có cái gì hấp dẫn nó vậy.
Một ít sương mù màu lam nhạt rất nhanh đã bám được vào bàn tay trần của Hắc Thất. Ngay sau đó, Hắc Thất tựa hồ như đang bị thiêu cháy vậy, thống khổ thét lên một tiếng. Có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay trên bàn tay của nàng, các mạch máu dưới da thịt rất nhanh nổ bục ra. Phảng phất như tất cả các mô mạch dưới da nàng cũng muốn nổ tung ra vậy.
Những mạch máu dưới da tay rất nhanh nổ tung hết, sau đó nhanh chóng nương theo cánh tay nàng lan tràn ra khắp thân thể. Nháy mắt sau, đã bắt đầu xuất hiện trên cổ nàng.
Chỉ trong mấy lần hô hấp, Hắc Thất cường hãn tựa hồ như đã bị rút sạch toàn bộ sức mạnh. Thân thể văng lên một cái, đã mềm oặt té xuống, nằm dài trên mặt đất. Thân thể nàng không ngừng co quắp mãnh liệt. Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp kia, những mạch máu rõ ràng nổ tung liên tục.
Trần Tiêu lúc này vốn đã té ngồi trên mặt đất. Hắn kinh ngạc nhìn nữ nhân đã xông vào nhà mình kia đang không ngừng phát sinh dị biến. Trong lòng đang khiếp sợ, hắn đột nhiên lại cảm giác được trên bàn tay của mình, truyền đến cảm giác nóng cháy mãnh liệt.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn nhìn thấy trên chỗ bàn tay mình bị mảnh vỡ của ống thí nghiệm thủy tinh cắt phải, có một chút chất lỏng màu xanh lam đã thấm vào trong vết thương. Từ chỗ miệng vết thương, tựa hồ có một chút quang mang màu lam bắt đầu chậm rãi khuếch tán rộng ra. Hắn theo bản năng chà mạnh tay mình, nhưng mà, thứ chất lỏng màu lam kia phảng phất đã thấm thật sâu vào trong da thịt của mình rồi, chà mạnh đến thế nào cũng không hết được.
Rất nhanh, Trần Tiêu đã cảm giác được toàn bộ cánh tay mình đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Cái này cũng không phải đơn giản là tê liệt, mà là hắn căn bản không cảm giác được tay mình tồn tại vậy. Rất nhanh, cảm giác này cũng từ bàn tay bắt đầu lan tràn lên cổ tay, rồi nguyên cánh tay của hắn. Trần Tiêu cũng có chút kinh hoảng, nhưng hắn cũng không cách nào ngăn cản lại được.
Hắn rốt cuộc cũng vô lực ngã xuống. Màu lam kia đã lan tràn ra khắp cả người hắn. Loại cảm giác không thể cảm nhận được sự tồn tại của thân thể này, quả thật giống như hoàn toàn biến thành người thực vật vậy. Hắn chỉ có thể vô lực nằm đó. Cuối cùng, ngay cả cơ mặt cũng mất đi sự khống chế, miệng hắn có chút mở ra, nước miếng cũng không thể khống chế, chảy ra một ít.
Lúc này trong phòng, thứ khí vụ màu lam kia phảng phất vẫn còn bay lãng đãng khắp nơi.
Trần Tiêu vô lực nằm nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ đen nằm cách mình khoảng vài thước kia. May mà bộ dáng đáng sợ của nàng cũng không có duy trì lâu lắm. Rất nhanh, cảnh mạch máu nổ tung trên mặt, trên cổ, trên bàn tay của nàng cũng đã biến mất. Nhưng mà, trên thân thể mềm oặt của nàng, luồng khí vụ màu xanh lam kia lại một lần nữa bốc lên. Nhìn qua giống như máu huyết bên trong thân thể nàng đã bị chưng cất thành khí xanh vậy.
Cảm giác bốc hơi kia nhìn qua hết sức quỷ dị. Trần Tiêu lại vô pháp khống chế thân thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào tầng sương mù màu lam kia. Tầng sương mù đó tựa hồ như đã tìm thấy mục tiêu kế tiếp của nó vậy, nhanh chóng phóng thẳng về phía Trần Tiêu. Tựa hồ như đã phát hiện trên người hắn thứ gì hấp dẫn vậy, điên cuồng nhào đến trên người hắn.
Trong mơ hồ, mặc dù Trần Tiêu không thể nhúc nhích, nhưng hắn lại mơ hồ phát hiện thân thể của mình xuất hiện biến hóa. Loại cảm giác này, thật giống như là lúc người ta bị bệnh, cả người nóng sốt lên vậy, vô tri vô giác, tựa hồ như cả năm cảm giác cũng đã lâm vào chậm chạp. Nhưng lại liên tục có một loại cảm giác hết sức vi diệu, tựa hồ như trong người mình đã phát sinh ra những biến đổi thật lớn vậy.
Sự biến đổi này quả thật là có tồn tại, cũng không phải là ảo giác của Trần Tiêu.
Giờ phút này, nếu có một cái kính hiển vi, có thể xem được thế giới trong cơ thể của hắn, một cảnh tượng kỳ dị đang diễn ra. Các tế bao đang không ngừng vỡ tan rồi tái hợp, hình thành một loại cấu trúc kỳ dị. Mỗi lần tế bào vỡ ra rồi tái tạo, lại sinh ra một loại sức mạnh thần kỳ mới. Mỗi lần tim hắn đập một cái, lại đem máu tuần hoàn một vòng trong cơ thể, đem luồng sức mạnh này khuếch tán tới mỗi một chỗ trên toàn thân, mỗi một phân máu thịt, mỗi một sợi lông tơ toàn cơ thể.
Mơ hồ, phảng phất như sinh mệnh từ hằng cổ đến nay vẫn bị thứ gì đó trói buộc, lúc này đang giãy ra, thoát khỏi xiềng xích vậy...
Hắn dần dần cảm giác được ngực mình lại lần nữa phát ra sinh cơ, từ yên tĩnh lại một lần nữa bừng bừng sinh khí. Phảng phất như đã trải qua một thời gian rất dài, hai tròng mắt Trần Tiêu đã có thể khó khăn mở ra. Hắn cảm giác được mọi thứ chung quanh hết thảy đều rất chậm chạp. Trong lỗ tai không ngừng truyền đến các âm thanh hư ảo, tựa hồ như từ bốn phương tám hướng đều truyền đến các loại thanh âm cỗ quái....
Hắn tựa hồ phát hiện ra thân thể mình đã có lại cảm giác. Đầu tiên là các đầu ngón tay, sau đó là các phần trên cơ thể, từng tia cảm giác một đã trở lại. Nhưng mà, không hiểu vì sao, phảng phất như trên thân thể mình đang đeo một quả tạ thật nặng vậy, khiến cho mỗi một phân cảm giác của hắn cũng vô cùng trì trệ.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm khá quen thuộc, thanh âm cánh cửa nhà mình đang mở ra.
Cánh cửa phòng khách bị mở ra. Ngay sau đó, có người chậm rãi, tiêu sái bước vào. Người mới vào tựa hồ cũng mặc một bộ đồ da màu đen. Bộ dáng người này, nhìn qua cơ hồ hoàn toàn giống người phụ nữ tên gọi Hắc Thất kia. Ngay cả trên lỗ tai, cũng đeo một cái tai nghe giống nhau, ngay cả cặp mắt kiếng trên mắt nữa...
Trần Tiêu cảm giác được thế giới trước mắt hắn lại chớp lên. Miễn cưỡng chớp mắt một cái, nhưng lại không thể nào nhìn rõ người kia là ai, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được hình dáng của người mới xuất hiện này, tựa hồ cũng là một phụ nữ.
Trong đầu hắn xuất hiện duy nhất một ý niệm:
- Lại thêm một người nữa tới!
Cố gắng lắm, Trần Tiêu mới miễn cưỡng vịn vách tường cố gắng đứng thẳng dậy. Mà người mới tới này, đầu tiên là nhìn thấy Hắc Thất đang nằm dài trên mặt đất, khẽ kinh hô lên một tiếng, sau đó hắn mới liếc mắt nhìn thấy Trần Tiêu bên này, nhanh chóng bước lại phía hắn, vươn tay ra...
Trần Tiêu đầu tiên là muốn chống cự lại, hắn cố gắng nâng tay lên định hất tay đối phương ra. Nhưng mà, động tác của hắn chậm vô cùng, căn bản là không thể nào phảng kháng hữu hiệu được. Trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Đột nhiên ngay lúc này, một loại cảm giác sức mạnh đến từ ngay trong thân thể của hắn chợt dâng lên, trong lòng hắn chợt có một tia linh cảm...
Tựa hồ đây là một loại bản năng ẩn chứa trong thân thể của hắn. Loại... sức mạnh này, phảng phất như là tâm niệm hắn vừa động, đã theo từng mạch máu không ngừng bừng bừng phóng thích ra...
Bịch!!!
Hắn giơ thẳng hai bàn tay lên, từ trên bàn tay, đột nhiên bộc phát ra một đoàn khí lưu. Đoàn khí lưu kia mạnh mẽ đánh thẳng lên người mới tới. Người kia kinh hô lên một tiếng, cả người nhất thời bị ném văng ra ngoài, sau đó mạnh mẽ đập thẳng lên cái tủ lạnh đặt trong nhà bếp. Cánh cửa tủ lạnh bằng kim loại trực tiếp bị đánh lõm sâu vào một chút.
Trần Tiêu sợ đến ngây người.
Trong tiềm thức hắn muốn nhìn xuống tay mình, nhưng mà trong óc hắn không ngừng dâng lên cảm giác hư ảo, mơ hồ...
- Ta... ta bị sao thế này? Ta sao lại làm được...?
Người vừa bị hắn đánh bay kia khẽ giãy dụa đứng lên. Đây là một phụ nữ mặc trang phục giống hệt như Hắc Thất, điểm duy nhất khác biệt là tóc nàng dài hơn một chút. Gương mặt bên ngoài nhìn qua tựa hồ lớn tuổi hơn một chút. Trúng phải một kích của Trần Tiêu, khóe miệng nàng đã chảy ra một ít máu tươi. Tựa hồ cố chịu đựng thống khổ, miễn cưỡng đứng dậy, tiến về phía Trần Tiêu.
- Đừng... đừng lại đây....
Thanh âm Trần Tiêu đã có chút yếu ớt vô lực. Nhưng mà, cảm giác suy yếu nhanh chóng ập đến, hắn thậm chí giơ tay lên còn không thể.
Người phụ nữ này tiến đến gần, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng hình dáng của bà ta. Trong ánh mắt người này cũng không có ác ý.
- Trần Tiêu,... Là tôi đây, tôi là người đã gọi điện thoại cho cậu...
Trong lỗ tai Trần Tiêu phảng phất như nghe được thanh âm như vậy, thanh âm này vừa vang vọng, lại vừa như mơ hồ.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghe được câu nói tiếp theo của đối phương. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay vô lực buông thõng xuống...
- Tôi là Hắc Tam, cũng chính là người đưa Child Child đến cho cậu, Three! Tôi chính là bạn thân của mẹ cậu!
Trần Tiêu lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất xỉu, hắn mơ mơ màng màng nhìn thấy, trước cửa nhà mình, lại có thêm vài người nữa đi vào, trên tay những người đó cầm một vài thứ gì đó rất kỳ quái...
o0o
Đối với tuyệt đại đa số mọi người trên thế giới này, đây là một đêm hết sức bình thường. Chỉ có điều, đối với một thanh niên mười tám tuổi mà nói, đêm nay tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Trong suốt thời gian hôn mê, hắn đã trải qua vô số giấc mộng. Mỗi một giấc mộng đều có liên quan đến cha mẹ hắn. Từ một cái ôm thân thiết của cha, một ánh mắt trìu mến của mẹ, còn có trong mỗi một lần gặp mặt, sự âu lo buồn bã trong ánh mắt của mẹ nữa, từ cặp mắt ẩn chứa sau cặp mắt kính, là ánh mắt trầm tư của cha...
Những chi tiết trước giờ hắn chưa từng để ý đến, giờ phút này lại hiện ra hết sức rõ ràng trong giấc mơ của hắn.
Hắn mơ thấy cảnh năm mình mười sáu tuổi, đứng ở phi trường, chờ nhân viên hàng không đưa hủ tro cốt của cha mẹ mình tới. Hắn mơ thấy cảnh chính mình lặng yên không nói tiếng nào, ôm chặt hủ tro cốt trong lòng, ngồi xe từ phi trường về nhà. Dọc theo đường đi, hắn cũng không nói một lời, cũng không chảy một giọt nước mắt.
Tựa hồ, chỉ có một ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ...
Có lẽ, sự trưởng thành, chính là từ một khắc đó mà bắt đầu...
- Kỳ thật, cũng đâu có gì thay đổi đâu. Lúc trước ta chỉ có một mình, bây giờ, ta cũng vẫn chỉ có một mình...
Ngày đó, trong lòng Trần Tiêu đã tự nhủ như vậy.
Trong trí nhớ của hắn, ngày đó, tựa hồ là một ngày mưa phùn...
o0o
Sau đó, hắn tỉnh dậy.
Mí mắt vừa mở ra, ánh sáng chung quanh là cho Trần Tiêu nhất thời không thể thích ứng được. Trong tiềm thức, hắn muốn giơ tay lên che trên mặt, nhưng sau đó, hắn lại kinh ngạc phát hiện, toàn thân mình, vô số vết thương nặng có, nhẹ có lúc trước, lúc này đã hoàn toàn thần kỳ biến mất!
- Hiện tại cậu rất an toàn, sẽ không có ai đến đả thương cậu nữa đâu!
Trần Tiêu nghe được một câu nói, trong thanh âm mang đến một tia quan tâm rất chân thành.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu thấy trước mắt là một người phụ nữ mặc áo da bó sát toàn thân, tóc dài, khuôn mặt nhìn rất ôn hòa, ánh mắt rất thân thiết, nhìn qua ước chừng hơn 30 tuổi.
“ Cháu cảm thấy thế nào?”
“Hoàn hảo.” Trần Tiêu trả lời rất bình tĩnh, không giống như suy đoán trước đó của nữ nhân này, nàng đã lo lắng hắn sau khi tỉnh lại sẽ sợ hãi hoặc là hoảng loạn -- điều này làm cho nữ nhân này thở phào nhẹ nhỏm.
Sau đó, Trần Tiêu lại còn cười một chút, ngữ khí có chút quái dị:“Có phải các ngươi đều mặc đồ như vậy?”
Vừa nói, hắn vừa giơ lên ngón tay lên, chỉ chỉ lên bộ quần áo của người phụ nữ đó.
Trần Tiêu đã nhận ra giọng nói của người phụ nữ này -- nàng là Hắc Tam, cũng chính là người đã gọi điện thoại cho mình trước đây, là người đã đưa Child tới nhà mình- “Three”.
Nơi này không phải phòng bệnh, mà là một căn phòng thật lớn, trống rỗng. Còn Trần Tiêu thì đang nằm trên một cái giường ở chính giữa phòng.
“Ta biết bây giờ cháu có rất nhiều nghi vấn, bất quá ta nghĩ ta có thể tận lực trả lời các nghi vấn của cháu.” Ngữ khí của Hắc Tam rất ôn hòa:“Cháu bây giờ đã an toàn , hài tử.”
Trần Tiêu nhìn người phụ nữ này, cười nhạt:“Tôi không thích người khác gọi tôi là ‘Hài tử’. Cha mẹ tôi cũng không gọi tôi như vậy......”
Hắc Tam cười, nhìn Trần Tiêu:“Ta biết cháu sinh vào ngày 5/5, cha mẹ cháu lấy một nhũ danh khác cho cháu, gọi là Tiểu Ngũ.”
Trần Tiêu lắc đầu:“Tôi không cần bà xưng hô như thế với tôi... Điều mà tôi muốn bây giờ, rất đơn giản -- đáp án.”
“Cháu tựa hồ đối ta có chút địch ý. Bất quá ta nghĩ chắc là cháu có chút hiểu lầm, ta và cô gái đã tập kích nhà cháu, chúng tôi đều thuộc về cùng một tổ chức. Nhưng chúng tôi cùng với cơ quan nghiên cứu của cha mẹ của cháu khi còn sống không có quan hệ gì -- hơn nữa, cô gái tập kích nhà cháu, cũng chính đồng sự của ta, nàng cũng chỉ có chút hiểu lầm mà thôi.”
Vẻ mặt Hắc Tam có chút xấu hổ, nàng thở dài, trong ánh mắt có phần thương xót -- ánh mắt như vậy làm cho Trần Tiêu có chút không thoải mái.
Đó là thanh âm của một nam nhân rất dễ nghe, thanh âm rất ôn hòa rất êm tai, nhưng trong giọng nói, lại phảng phất mang theo cảm giác lạnh lùng từ bên trong.
Sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò, con mắt màu lam, mái tóc rám nắng, mặc một bộ âu phục màu lam, người này làm cho Trần Tiêu có ấn tượng ban đầu chính là: Sạch sẽ!
Toàn thân trên dưới của hắn tựa hồ không có một hạt bụi, cực kì sạch sẽ, thậm trí trong chiếc túi trước ngực của bộ tây trang hắn đang mặc cũng lộ ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp vuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Điệu cười của hắn cũng rất thong dong – mặc dù vậy cặp mắt màu lam kia vẫn lạnh lùng như trước.
“Trần Tiêu tiên sinh, ta cam đoan trong nửa giờ tiếp theo, tuyệt đại bộ phân nghi vấn của ngươi đều sẽ có đáp án.” Nam nhân này giống như từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện tại đầu giường Trần Tiêu, từ trên cao nhìn xuống chỗ hắn nằm:“Lời đầu tiên ta xin giới thiệu một chút, tên của ta gọi Black-jack. Đương nhiên, ta còn có một cái tên tiếng Trung, gọi là Lôi Hồ.”
Nam nhân này mỉm cười:“Kỳ thật ta rất không nguyện ý gặp người khác trong trường hợp như thế này...... Bởi vì công việc của ta chủ yếu là phụ trách xử lý một số phiền toái. Một khi đến phiên ta xuất trận, là chứng tỏ đã xuất hiện phiền toái -- con người của ta, không thích nhất chính là ‘Phiền toái’.”
Hắn giống như đang than thở, nhưng khóe mắt lại mang theo ý cười:“Ngươi lần này gây cho ta phiền toái thật sự không nhỏ. Ngươi chẳng những làm cho một thành viên thủ hạ của ta phải chống lại điều lệ, đồng thời còn gần như làm phế đi một người xuất sắc có khả năng......”
Black-jack(1)? Cái tên thật cổ quái, chẳng lẽ ngươi sinh ở sòng bạc sao ?
Bất quá, sau khi người này xuất hiện, Hắc Tam dường như rất sợ hãi lui về phía sau 2 bước, sau đó lặng yên đứng một bên. Tư thế giống như cấp dưới gặp cấp trên vậy.
“Chúng ta...... có nghĩa là ta, còn có Hắc Tam, cùng với người ngày hôm qua đã cứu ngươi thoát khỏi tay bọn cướp- Hồng Thất...... Đương nhiên, còn có cả người đã xông vào nhà của ngươi - Hắc Thất nữa. Không sai, ngươi không có nghe sai, nàng gọi là Hắc Thất. Chúng ta đều thuộc cùng tổ chức...... Ách, ngươi có thể hiểu là chúng ta đều là nhân viên cùng một công ty.” Người tên Lôi Hồ này khi cười nhìn rất tốt, tạo ra một loại thân hòa lực, nhất là khi hắn cười, dường như mang theo một tia chân thành-- nhưng Trần Tiêu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ngay ra sự lạnh lùng bên trong mắt hắn.
“Tên của tổ chức chúng ta, ngươi tạm thời không cần biết. Nói tóm lại, công ty của chúng ta không tồn tại công khai trên thế giới . Hoặc là dựa theo cách hiểu của ngươi, có thể cho rằng chúng ta là một công ty đặc thù. Chúng ta có tín ngưỡng của mình, có lý niệm riêng của mình -- đương nhiên, cũng có phạm vi nghiệp vụ riêng của mình.” Lôi Hồ ngượng ngùng cười, trên khuôn mặt sạch sẽ phảng phất chút ngại ngùng:“Hơn nữa, một công ty có nhiều người như vậy, cũng luôn phải kiếm tiền ăn cơm a.”
“Mọi chuyện bắt đầu từ Hắc Tam.” Lôi Hồ nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy dáng vẻ sợ sệt của Hắc Tam, mới thản nhiên cười nói tiếp:“Nàng tiếp nhận đã tiếp nhận một phần ủy thác từ cha mẹ ngươi, hơn nữa còn chưa được công ty cho phép.”
Thân thể Hắc Tam rõ ràng run rẩy khe khẽ.
“Nàng cùng với mẫu thân của ngươi từng là bạn học, tốt nghiệp đại học công lập tỉnh V, ngành công trình sinh vật PHD. Mọi chuyện bắt đầu từ cha mẹ ngươi, bọn họ thật là bất hạnh, vài chục năm trước họ đã phát biểu một luận văn xuất sắc, và đã bị một công ty nhìn trúng, sau đó bị thu nạp vào làm nhân viên của công ty đó. Ta nghĩ công ty đó nghiên cứu những gì và vân vân, ngươi chắc là từ quyển nhật ký mà mẫu thân ngươi lưu lại đã có được đáp án.” Thanh âm của Lôi Hồ rất nhẹ nhàng:“Ta có thể nói cho của ngươi rằng, lĩnh vực nghiên cứu của công ty đó, gần như cùng loại với tổ chức của chúng ta. nhưng lý niệm của chúng ta và bọn chúng có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa...... Có thể nói, chúng ta so với bọn chúng thì tiên tiến hơn rất nhiều. Phương pháp nghiên cứu của bọn họ, gần như là loại phương pháp nghiên cứu nguyên thủy nhất.”
“Là...... Về lam huyết nhân sao? Hay là về thứ ‘Lực lượng’ đó?” Trần Tiêu hỏi lại.
“Cũng gần như vậy.” Lôi Hồ trầm ngâm một chút, đột nhiên rút ra một chiếc khăn tay từ chiếc túi trước ngực, nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, ôn hòa cười: “Kỳ thật ta và ngươi, mọi người chúng ta, đều là loài người. Nhưng nói theo một cách khác, chúng ta đã vượt ra khỏi định nghĩa của người bình thường. Hoặc có thể dùng một thứ định nghĩa chuẩn xác hơn mà nói: Chúng ta là một số ít quần thể, nhưng chúng ta rất may mắn , cũng rất không may mắn, đã tiến hóa trước loài người một bước.”
Lôi Hồ tiếp tục mỉm cười nói:“Kiến thức thông thường về vấn đề này của ngươi hẳn là không tệ, dù sao cha mẹ ngươi cũng đều là chuyên gia về phương diện này. Nói theo cách truyền thống thì cơ thể người được cấu thành từ sự sắp xếp các tế bào cơ bản. Sự sắp xếp các tế bào trong cơ thể là một hình thức cố định. Nếu như có một sự thay đổi nào đó, như vậy...... Sẽ phát sinh một ít chuyện thú vị.” Lôi Hồ ngữ khí rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nhìn chăm chú Trần Tiêu nói :“Ngươi đã từng thấy qua các quân cờ domino rồi phải không? Một khi đạp đổ một quân trong đó, sẽ lập tức phát sinh chuỗi phản ứng. (2)”
“Uh.” Trần Tiêu chăm chú nghe.
“Mà trên thực tế, sự tiến hóa của loài người vẫn không đình chỉ, nhưng hiện giờ đang lâm vào thời kì trì trệ, thời kì trì trệ này có thể rất dài, hơn nữa, phương hướng tiến hóa, cũng xuất hiện một chút bất đồng ...... Ách, nó giống như một ngã rẽ trên con đường . Nhưng sự khác biệt rất nhỏ như vậy, đã tạo thành một quần thể kỳ quái như chúng ta hiện nay, làm cho những người như chúng ta có một chút lực lượng thú vị. Giống như ngươi đã biết, tiểu thư lam huyết nhân ở cũng ngươi, và cả cô gái đã đả thương ngươi, cũng chính là người hiện giờ đã bị ngươi phế bỏ, là người có năng lực được điều khiển không khí .”
“Nhưng các ngươi vẫn là người như trước.” Trần Tiêu lạnh lùng thêm vào một câu.
“Không sai! đây cũng chính là lý niệm của tổ chức chúng ta. Chúng ta là người.” Khi Lôi Hồ nói ra những lời này, vẻ mặt chăm chú dị thường:“Cái công ty này của chúng ta đã tồn tại một thời gian rất lâu rồi, từ khoảng 2,5 thế kỉ trước đã tồn tại. Chúng ta đích xác là một quần thể đã tiến hóa trước loài người một bước, nhưng là chúng ta cũng sẽ không không bởi vậy cảm thấy mình có thể áp đảo toàn bộ loài người. Tổ chức này đã được thành lập từ 250 năm trước, từng có tên là ‘Phục vụ xã’.”
Vừa nói, Lôi Hồ vừa nhìn vào mắt Trần Tiêu:“Cái tên rất thú vị, có phải không?”
“Đúng là rất thú vị.” Trần Tiêu nghiêm mặt trả lời.
“Phục vụ xã, từ cái tên này có thể nhìn ra, tổ chức này được thành lập nhằm mục đích đem những người như chúng ta tập hợp lại, sau đó mọi người cùng giúp đỡ, chiếu cố lẫn nhau. Ngươi cũng biết đấy, đại đa số loài người vốn có tính cộng đồng, để chống lại một số sự việc mới lạ, hoặc là một ít sự việc mà con người không hiểu được. Người Trung Quốc các ngươi có câu gọi là: ‘Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi’(Tạm dịch: Cây cao trong rừng, gió thổi tất gãy), đúng không?”
Trần Tiêu gật đầu:“Tiếng Trung của ngươi rất tốt.”
“Cám ơn.”, Nhưng Lôi Hồ lại thở dài:“Nhưng trong lịch sử, những người như chúng ta thường dễ gây địch ý cho xã hội, bởi vì thân thể chúng ta quá mạnh mẽ, thường làm cho những người khác khủng hoảng hoặc là...... Cừu hận, những người như chúng ta rất dễ bị cho là dị loại và bị cừu thị hoặc là sợ hãi. Cho nên, chúng ta không thể không dùng hết khả năng để tìm kiếm càng nhiều đồng bạn càng tốt, sau đó mọi người liên hợp lại, nương tựa lẫn nhau -- dùng mọi khả năng để bảo tồn chính mình.” Nói đến đây, ngữ khí của Lôi Hồ nghiêm túc hẳn lên:“Nhưng phải nói rõ rằng, chúng ta vẫn xem mình là một con người, chúng ta cũng hy vọng những người đều coi chúng ta là con người! Chứ không phải là quái vật.”
Trần Tiêu giật mình, thay đổi hẳn cách nhìn về Lôi Hồ, Trong lòng hắn biểu hiện này của Lôi Hồ dường như đã sinh ra một tia hảo cảm.
“Chúng ta chỉ là một nhóm nhỏ do không tự chủ được mà tiến hóa trước loài người, hoặc có thể gọi là một nhóm người may mắn. Nhưng chúng ta cũng không muốn thay đổi điều gì, cũng không muốn nắm trong tay bất cứ thứ gì.” Lôi Hồ thở dài:“Cho nên, tổ chức của chúng ta cũng bởi vậy mà gánh chịu trách nhiệm rất lớn.”
“Tại sao?” Trần Tiêu cau mày.
“Ta mới vừa nói rồi, chúng ta là một nhóm người may mắn, nhưng đồng thời...... Chúng ta cũng không phải là những người may mắn duy nhất. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là ‘Tổ chức’ duy nhất trên thế giới này.” Lôi Hồ trừng mắt nhìn Trần Tiêu.
Rất nhanh, Trần Tiêu hiểu rõ ý của hắn.
Như Lôi Hồ đã nói, những người đã tiến hóa trước loài người, có được một số dị năng siêu việt hơn hẳn thường nhân -- như vậy, những nhóm người giống như vậy hẳn là tồn tại, hơn nữa nhất định không hề ít. Có một số dị năng giả đã gia nhập tổ chức này và bị tổ chức này ước thúc.
Nhưng nhất định trên thế giới còn có một ít dị năng giả còn chưa được biết đến– có một số ít người phát hiện mình có khả năng đứng trên tuyệt đại đa số người trên thế giới, có thể không cần theo pháp luật, đạo đức và quy tắc xã hội—Với tình huống như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì không khó để có thể tưởng tượng ra.
- Đơn giản mà nói, tổ chức của chúng ta, chính là một đám 'Người giám sát', hoặc nói chính xác hơn, là 'Cảnh Sát Thế Giới'. Ha ha... Ta biết cậu rất ghét cái từ này, ta cũng không thích nước Mỹ cho lắm. Đừng nhìn ta như vậy, ta là người Châu Âu. Nhưng mà, ít nhất chúng ta cũng không hề dùng sức mạnh mà mình có được để mà thay đổi hay can thiệp vào tiến trình phát triển của thế giới. Chúng ta chỉ nguyện ý đứng một bên và lặng lẽ bàng quan ngắm nhìn nó mà thôi. Hoặc là...
Lôi Hồ đột nhiên cười cười. Vẻ mặt của hắn đột nhiên mang theo một chút hài hước:
- Cậu có thể tưởng tượng chúng ta như là một tổ chức chánh đạo luôn gìn giữ nền hòa bình của thế giới đi. Mặc dù cách nói như vậy rất 'cẩu huyết' a!
Tiếng Hoa của người này quả thật khá tốt, ít nhất hắn cũng viết đến từ 'Cẩu huyết'. Từ này là một tiếng lóng không phải ai cũng hiểu.
- Tổ chức chúng ta có hai nguyên tắc hoạt động chính: Thứ nhất, không can thiệp vào sự phát triển của thế giới. Thứ hai, ngăn cản các 'Người dị năng' hoặc là các 'Tổ chức dị năng' khác can thiệp vào sự phát triển của thế giới.
- Nghe qua quả thật giống như là 'Cảnh sát của thế giới'.
Trần Tiêu khẽ cười một chút, nhưng giọng nói vẫn như trước mang theo vài phần không tin tưởng:
- Nhưng tựa hồ các ông đang tự hình dung mình rất vĩ đại, rất cao thượng.
Bất quá, Trần Tiêu cũng không có tiếp tục đề cập đến đề tài này nữa. Hắn khẽ suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng hỏi:
- Thế còn, tổ chức mà cha mẹ tôi làm việc thì thế nào?
Thanh âm hắn khẽ khàn khàn một chút.
- Bọn chúng thì hơi phiền toái một chút.
Lôi Hồ nói thẳng không chút che dấu.
- So với một số kẻ dị năng đơn lẻ thích làm xằng làm bậy, loại tổ chức có cơ cấu như thế này càng khó đối phó hơn một chút.
Vừa nói, Lôi Hồ phảng phất như đang làm ảo thuật vậy, từ trong túi áo chợt lôi ra một kiện đồ vật, quơ quơ nhẹ trước mặt Trần Tiêu. Đúng là quyển nhật ký lưu lại của mẹ Trần Tiêu:
- Ta không thể không lấy làm tiếc mà nói với cậu, uhm, nói chính xác thì bây giờ cậu cũng đã đoán ra được, cha mẹ của cậu cũng không phải chết vì sự cố ngoài ý muốn.
Ánh mắt Trần Tiêu khẽ ảm đạm xuống một chút.
- Đó là một tổ chức đã cùng với công ty chúng ta đối kháng nhau rất nhiều năm nay rồi. Tên của bọn chúng là 'Câu Lạc Bộ'.
Câu Lạc Bộ? Đó cũng xem là một cái tên được sao?
Rất may là, trình độ phát triển của bọn họ còn kém xa chúng ta khá nhiều. Tổng thể lực lượng tại các lần đối kháng với chúng ta, bọn họ đều nằm ở thế hạ phong. Mà tại phòng thí nghiệm mà cha mẹ cậu đang làm việc kia, đang nghiên cứu một đề án phi thường thú vị. Đơn giản mà nói, bọn họ đem một số Lam Huyết Nhân sưu tầm được đi tiến hành nghiên cứu. Lam Huyết Nhân đến thời điểm hiện tại chính là loại người có thể nói là đã 'Tiến hóa đẳng cấp cao'. Hơn nữa, từ những nghiên cứu trước đây mà nói, Lam Huyết Nhân có những đặc tính rất đặc thù, cho nên bọn họ tập trung nghiên cứu các loại số liệu về thể chất biến hóa, phân tính khả năng của loại người 'Tiến hóa đẳng cấp cao' kia. Mục đích nghiên cứu cuối cùng, ngoại trừ tìm ra các nguyên tắc tiến hóa, mục đích lớn nhất chính là tìm ra cách đối kháng với chúng ta... Hoặc nói chính xác hơn, là tìm cách đối kháng với tất cả những loài người dị năng đối nghịch với bọn họ trên thế giới này.
Lôi Hồ thở dài:
- Lọ thuốc màu xanh lam mà cha mẹ cậu để lại cho cậu, chính là đòn sát thủ tối hậu của bọn họ.
- Tịnh hóa?
- Chính là 'Tịnh Hóa'.
Sắc mặt Lôi Hồ chợt trở nên âm trầm hơn nhiều:
- Ngươi nghĩ thử xem, muốn đối phó với kẻ dị năng, biện pháp tốt nhất là cái gì?
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, liên tưởng đến hai chữ 'Tịnh Hóa', ngay sau đó ánh mắt sáng lên:
- Đem người dị năng một lần nữa biến thành người bình thường?
- Đúng là như thế.
Lôi Hồ tiếp tục thở dài. Vẻ mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm túc hơn:
- Chúng ta cùng với thế lực hắc ám đó đã đối đầu nhau khá lâu rồi. Nhưng chúng ta đã tồn tại từ rất lâu, nên cũng đã tụ hợp được khá nhiều cá thể dị năng lại với nhau, hiển nhiên đã trở thành cái đinh trong mắt của không ít người. Nhưng mà ngươi nghĩ thử xem, nếu như tổ chức kia nắm trong tay loại thuốc đáng sợ đó, như vậy, bọn chúng sẽ càng thêm tà ác hơn rất nhiều. Hơn nữa, như vừa rồi ta đã nói, trên thế giới này còn tồn tại rất nhiều người có dị năng đơn lẻ, những người này phần lớn đều không thuộc một tổ chức nào cả. Nếu như tổ chức lòng dạ khó lường này nắm trong tay 'Tịnh Hóa', sẽ có thể dễ dàng thu thập một số lớn những người dị năng tự do về dưới trướng mình. Nếu những ai không đồng ý gia nhập, rất đơn giản, trực tiếp Tịnh Hóa luôn.
Trần Tiêu trầm mặc không nói gì.
Sắc mặt Lôi Hồ cũng đã có phần âm trầm:
- Trong quá trình đối kháng lẫn nhau, Phục Vụ Xã chúng ta cũng đã từng cùng với Câu Lạc Bộ kia đấu đá với nhau, giằng co hơn chục năm nay rồi. Bọn họ một mực nghiên cứu các loại vũ khí có thể đối phó với các người dị năng của chúng ta. Thật ra loại Tịnh Hóa này, kỳ thật lúc trước bọn họ cũng đã từng nghiên cứu ra một ít bán thành phẩm rồi. Nhưng mà uy lực của các bán thành phẩm này cũng có hạn thôi. Lúc mới bắt đầu, lực lượng của chúng ta cũng đã bị một ít tổn thương nhỏ, nhưng chúng ta rất nhanh đã tìm ra được biện pháp đối phó lại. Cho nên Câu Lạc Bộ mới liên tục duy trì việc nghiên cứu sản xuất ra thành phẩm chân chính. Đây là sự đối kháng trực tiếp nhất. Chúng ta nhận được một ít tin tình báo, Câu Lạc Bộ đã gần nghiên cứu ra thành phẩm Tịnh Hóa gần như hoàn mỹ nhất. Tin tức này đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một hung tin.
Thở dài một chút, thanh âm Lôi Hồ có chút quái dị:
- Còn có một chuyện cần phải giải thích cho cậu hiểu. Chính là, người phụ nữ lúc trước xông vào nhà cậu, tấn công cậu, chính là một thủ hạ đắc lực của ta. Nàng tên là Hắc Thất. Uhm, ta nghĩ là cậu đã từng gặp qua Hồng Thất rồi. Hai người đó đều là người được tổ chức phái tới để giám sát cậu, hay nói chính xác là để bảo vệ cậu. Nhưng thật đáng tiếc, tính tình Hắc Thất hơi nóng nảy một chút. Nhất là lúc nàng giám sát cậu, lại thấy cậu cầm trong tay một lọ Tịnh Hóa. Thứ thuốc này, trước đây nàng từng gặp qua loại bán thành phẩm của thứ thuốc này, cũng có khá nhiều đồng đội của nàng vì nó mà chết. Cho nên, nàng vô cùng kích động, nên mới nhịn không nổi mà ra tay với cậu. Nàng cũng chỉ muốn cướp thứ đó khỏi tay cậu mà thôi, chứ không hề có ý muốn đả thương cậu.
- Nếu những lời này xem như là lời xin lỗi, ta đồng ý.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Dù sao cũng xem như ta nợ các ông một cái nhân tình. Cái người tên Hồng Thất kia, đã cứu mạng ta trong tay đám cướp, mặc dù lúc ấy nàng ta suýt chút nữa cũng lấy luôn mạng của ta rồi.
Ánh mắt Lôi Hồ trở nên quái lạ khác thường:
- Xin lỗi... nàng cũng không muốn như thế....
Hắn thản nhiên nói tiếp:
- Những tổn thất trong nhà của cậu, chúng ta sẽ bồi thường toàn bộ. Bất quá... Hắc Thất cũng đã trả giá quá nhiều trong chuyện lần này. Trong lúc hỗn chiến với cậu, cậu đã vô tình làm cho 'Tịnh Hóa' phát tán ra, mà rất không may mắn chính là, nàng đã bị dính phải.
Trần Tiêu ngẩn ra:
- Ý của ông là...
- Nàng đã bị 'Tịnh Hóa' rồi.
Thanh âm Lôi Hồ có chút buồn bực.
- Mặc dù tính mạng không bị ảnh hưởng, nhưng mà, theo như ta đã từng nói, nàng từ một người dị năng, đã biến thành một người bình thường.
Nghe xong những lời này, Trần Tiêu khẽ nhíu mày. Nói như vậy, tựa hồ thật ra đối phương đã tổn thất không nhỏ.
- Hắc Tam chính là được cha mẹ cậu ủy thác. Mặc dù sự ủy thác này cũng không có phục vụ cho quyền lợi của tổ chức. Nhưng ít ra, chúng ta hoàn toàn không có ác ý với cậu. Chuyện này cậu cũng không thể phủ nhận.
Trần Tiêu gật gật đầu.
- Sau đó, khi mọi chuyện phát sinh, Hắc Tam đã từng bị tổ chức trừng phạt nhẹ. Nhưng mà, từ một phương diện nào đó mà nói, cha mẹ của cậu đáng được chúng tôi tôn trọng. Rất hiển nhiên, cha mẹ cậu đã nghiên cứu ra được 'Tịnh Hóa' thành phẩm hoàn toàn. Hơn nữa, may mắn chính là, bọn họ đã đem thành quả đó hoàn toàn hủy diệt đi. Đối với chúng tôi mà nói, đó là một tin tức tốt. Sau khi Hắc Tam dính líu đến chuyện này, tổ chức chúng tôi mới tìm hiểu được một ít tư liệu, trả qua thời gian hai năm nghiên cứu, có thể nói, chúng tôi hẳn là phải thiếu cha mẹ cậu một cái nhân tình. Bởi vì chúng tôi điều tra ra được cha mẹ cậu có mối liên quan không nhỏ đối với 'Tịnh Hóa', cho nên chúng tôi mới phái một phân tổ đến, âm thầm giám sát cậu, cũng có ý muốn bảo vệ an toàn cho cậu. Chúng tôi không có ác ý. Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối mà thôi. Tựa như vị Lam Huyết Nhân chưa trưởng thành kia. Mặc dù Lam Huyết Nhân hẳn xem như là đồng loại với chúng tôi đi, nhưng mà, bởi vì đã có di nguyện của cha mẹ cậu, chỉ uy thác cho mình Hắc Tam mà thôi, cho nên chúng tôi cũng không có mạnh mẽ đem Child Child tiểu thư mang đi. Uhm, tên nàng nghe rất êm tai... Cho nên, Hắc Tam mới đem nàng chuyển lại cho cậu.
Thanh âm Lôi Hồ rất bình tĩnh.
- Tất cả mọi chuyện, chúng tôi đều hoàn toàn tuân theo di nguyện cuối cùng của cha mẹ cậu, cũng không hề ép buộc cậu phải nghe theo yêu cầu gì của chúng tôi.
Trần Tiêu lại gật đầu:
- Tựa hồ ta cũng phải cảm ơn các ông. Ít nhất các ông cũng cho phép Hắc Tam đem di vật cha mẹ chuyển giao lại cho tôi. Nếu không, cả đời tôi cũng không cách nào biết được chân tướng mọi chuyện.
- Chuyện xảy ra đối với Hắc Thất, chúng tôi có thể bỏ qua. Dù sao đây cũng là chuyện hiểu lầm, hơn nữa, cũng là do nàng tự tung tự tác, tự tiện hành động...
Sắc mặt Lôi Hồ mặc dù có chút hỗ thẹn, nhưng ngữ khí vẫn rất hòa hoãn.
- Nhưng mà, khi Hắc Tam chạy tới, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn mà chúng tôi rất không hi vọng xảy ra.
- Ngoài ý muốn?
Trần Tiêu trầm tư một chút, quay đầu nhìn về phía Hắc Tam nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên. Hắn mơ hồ như đã nhớ lại chuyện gì đó... Hình như lúc đó, trong lúc hỗn loạn, thân thể mình cũng đã bị thứ thuốc màu xanh lam kia dính phải, sau đó cả người lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu và chậm chạp.
Mà ngay lúc Hắc Tam đến, chính mình lúc này lại mơ mơ màng màng, đem Hắc Tam xem như là địch nhân, sau đó...
Hắn lập tức nhớ tới tình hình khi đó, chính mình tựa hồ đã dùng một phương thức rất kỳ quái mà đả thương Hắc Tam...
- Nhớ ra chưa?
Trong ánh mắt Lôi Hồ tựa hồ mang theo chút ý cười cười.
Trần Tiêu nhịn không được, giơ tay lên, nhìn nhìn một chút bàn tay cùng cánh tay của mình. Màu lam quỷ dị lan tràn dưới da thịt đã biến mất. Hắn rõ ràng nhớ lại lúc đó, hình như khi mình giơ tay lên, đẩy mạnh về phía Hắc Tam một cái, sau đó Hắc Tam đã lập tức bay thẳng ra ngoài. Chẳng lẽ...
- Hắc Thất là một thành viên của tổ thứ bảy. Nàng đồng thời cũng là thành viên mạnh nhất trong tổ. Năng lực thiên phú của nàng chính là điểu khiến không khí. Đáng tiếc, sau khi nàng bị 'Tịnh Hóa', bây giờ đã mấy đi năng lực đó. Nhưng mà, lúc Hắc Tam chạy tới, cậu trong lúc mơ hồ đã công kích nàng ta. Phương thức mà cậu sử dụng lúc đó, chính là...
Lôi Hồ thở dài, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, nhìn chằm chằm Trần Tiêu:
- Điều khiển không khí, hình thành xun lực đánh thẳng vào đối thủ. Đây chính là phương thức công kích mà Hắc Thất am hiểu nhất.
- Ý của ông là...?
Trong đầu Trần Tiêu mơ hồ đoán ra cái gì...
- Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ... cậu đã hấp thu sức mạnh của Hắc Thất rồi.
Thanh âm Lôi Hồ có chút cổ quái, vẻ tươi cười của hắn cũng bắt đầu trở nên quái dị:
- Chuyện như thế này, trước giờ chưa từng bao giờ xảy ra cả, cho nên chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
Trần Tiêu mơ hồ nhớ lại, lúc đó khi mình đập nát ống nghiệm, thứ chất lỏng màu lam kia rất nhanh hòa tan vào trong không khí, hình thành một tầng sương mù màu lam nhạt. Một bộ phận chất lỏng của thứ thuốc kia đã thẩm thấu vào vết thương của mình, thân thể mình cũng đã bị lây dính. Rồi sau đó, sau khi thân thể Hắc Thất xảy ra dị biến, luồng sương mù màu lam nhạt kia tựa hồ đã chủ động phóng về phía thân thể của mình....
Trong đầu rất nhanh dần dần tái hiện lại tình cảnh lúc đó, Trần Tiêu một trận không nói nên lời, lặng im không nói gì.
- Xin cậu thứ lỗi, trong lúc cậu còn hôn mê, chúng tôi tuy chưa được cậu cho phép, nhưng đã tiến hành một số kiểm tra tổng quát trên thân thể cậu. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ, loại thuốc 'Tịnh Hóa' thành phẩm này, tựa hồ có một số tác dụng bất đồng với loại bán thành phẩm trước đây mà chúng tôi chưa phát hiện ra. Chúng tôi nghi ngờ, loại thuốc 'Tịnh Hóa' này sau khi dung nhập vào trong cơ thể cậu, sau đó đã khiến cho cậu có được một số năng lực đặc biệt vốn không tồn tại trước đây. Ví như là, năng lực của Hắc Thất, đã bị thân thể cậu hấp thu mất.
Lôi Hồ nhịn không được, đưa tay lên sờ sờ mũi mình:
- Những đối thủ mà chúng tôi gặp phải trước đây, thứ Tịnh Hóa bán thành phẩm mà họ sử dụng, cũng không hề có thứ công năng này.
- Ý ông nói là, tôi đã bị biến dị sao?
Sắc mặt Trần Tiêu có chút khó coi.
- Tôi cho rằng, dùng từ 'tiến hóa' thì thích hợp hơn, mà nghe cũng tốt hơn một chút.
Lôi Hồ khẽ mỉm cười, bất quá ngay sau đó hắn lại thở dài:
- Đáng tiếc, sau khi kiểm tra toàn bộ thân thể cậu xong, chúng tôi cũng không thu hoạch được gì. Thân thể của cậu, huyết dịch, sóng não... khi kiểm tra đều cho ra kết quả phản ứng hoàn toàn giống như người bình thường. Mặc dù chúng tôi có đủ lý do để tim chắc rằng, sức mạnh của Hắc Thất, đã hoàn toàn bị cậu dùng phương thức 'Thôn phệ' mà lấy đi hết. Nhưng mà, kỳ quái nhất chính là, lúc chúng tôi tiến hành kiểm tra thân thể cậu, cậu cũng không hề có bất cứ biểu hiện gì khác thường cả. Nói thật, chuyện này khiến tôi rất lo lắng.
Trần Tiêu giật mình, lập tức hiểu rõ chỗ lo lắng của đối phương.
Thứ mà những người này kiêng kỵ nhất, tựa hồ chính là 'Tịnh Hóa'. Nhưng tất cả những thành quả nghiên cứu 'Tịnh Hóa' trước đây, đều đã bị cha mẹ mình phá hủy hết. Lọ cuối cùng còn sót lại, cũng đã bị chính mình làm hỏng luôn.
Nhưng mà, vị Lôi Hồ trước mắt này, thế nhưng lại đang rất lo lắn, bản thân chính mình, đã biến thành một lọ 'Tịnh Hóa' sống rồi!
Một lọ 'Tịnh Hóa' sống sờ sờ, so với những lọ thuốc chết càng thêm đáng sợ hơn nhiều.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
“Thật may mắn, điều ta lo lắng đã không trở thành sự thật.” Lôi Hồ an ủi Trần Tiêu một câu:“Ngươi xem, bây giờ ta và Hắc Tam đang đứng ở cạnh ngươi, nhưng ngươi cũng không thể ‘Thôn phệ’ được năng lực của chúng ta. Trong lúc ngươi hôn mê, chúng ta đã làm một vài kiểm tra đối với thân thể của ngươi, kể cả đối với não bộ và trái tim của ngươi cũng tiến hành kích thích -- bởi vì ta hoài nghi ngươi vì bị cảm nhiễm loại thuốc ‘Tịnh Hóa’ mà có được một loại dị năng nào đó, rất có thể loại dị năng này được ẩn giấu ở một nơi nào đó ở sâu trong có thể ngươi, chỉ khi nào ngươi kích động, hoặc là hưng phấn, hoặc là gặp phải nguy hiểm mới có thể bộc phát ra...... Nhưng khi trải qua một vài loại kích thích kiểm tra đã xác định...... Ngươi hoàn toàn an toàn .”
“Cũng may là như vậy.” Trần Tiêu lạnh nhạt cười:“Nếu như kết quả kiểm tra của tôi là nguy hiểm, các người sẽ đối sử với ta thế nào? Đem tôi trực tiếp ‘Tiêu hủy’ sao?”
Lôi Hồ cau mày:“Trần Tiêu tiên sinh, hình như ngươi có thành kiến rất sâu sắc đối với chúng ta.”
“Cha mẹ của tôi bởi vậy mà chết. Hơn nữa, cuộc sống tôi cũng bởi vậy mà thay đổi.” Ngữ khí của Tiêu Trần cũng không hữu hảo nữa.
“Trần Tiêu, chúng ta tới đây để giúp đỡ cháu.” Hắc Tam không nhịn được nói một câu, nàng nhìn Trần Tiêu bằng ánh mắt rất ấm áp.
Nhưng Trần Tiêu lại lạnh nhạt cười:“Cám ơn. Tôi tin tưởng, bà là bằng hữu của mẫu thân tôi, bà giúp đỡ tôi, tôi tin tưởng bà là người tốt. Nhưng .... Nếu như không phải bởi vì phát hiện tôi cùng với nghiên cứu ‘Tịnh hóa’ của cha mẹ ta có liên quan với nhau, thì tổ chức các ngươi sẽ phái ra Hắc Thất, Hồng thất vân vân tới giám thị ta sao?”
Hắc Tam im lặng -- Trần Tiêu đã nói đúng.
Lôi Hồ thở dài, hai mắt nhìn Trần Tiêu thật sâu:“Được rồi, Trần Tiêu tiên sinh, cái cần giải thích ta cũng đã giải thích xong, tiếp theo chúng ta sẽ nói về...... hình như ngài đối ta còn có chút thành kiến, vậy thì một số nội dung phía sau, hay là để cho Hắc Tam nói với ngài thì thích hợp hơn.”
Lôi Hồ nhìn liếc mắt Hắc Tam một cái:“Mọi việc nơi này đã xử lý xong hết rồi, ta còn phải chạy tới Nam Mỹ để để giải quyết một việc phiền toái mới.”
Cuối cùng hắn quay lại cười với Trần Tiêu:“Rất xin lỗi đã quấy rầy cuộc sống của ngài...... Hy vọng ngài sớm ngày mạnh khỏe.”
Nói xong, Lôi Hồ liền lui về phía sau hai bước, lúc này thân ảnh của hắn mới chậm rãi từng điểm từng điểm biến mất trước mặt Trần Tiêu.
Cũng may hai ngày nay phải trải qua không ít chuyện, khiến cho Trần Tiêu đối với việc một người sống sờ sờ trước mặt bỗng nhiên biến mất vào hư không, cũng không còn quá kinh ngạc nữa.
“Được rồi, bây giờ cháu hãy nghe ta nói chứ.” Ánh mắt Hắc Tam có chút sầu lo, thanh âm của nàng rất ôn hòa, nhưng ngữ khí rất trịnh trọng:“Trần Tiêu, ta biết cháu không thích chúng ta, cũng không thích cuộc sống bị quấy rầy. Hơn nữa, vừa mới biết được chân tướng sự tình, tâm lý của cháu nhất định rất yếu đuối. Nhưng ta hy vọng cháu sẽ nghe hết những điều ta sẽ nói sau đây.”
“Nói đi......” Trần Tiêu thở dài, đối với Hắc Tam thái độ hắn tốt hơn rất nhiều, dù sao, căn cứ theo những tư liệu trước mắt, người phụ nữ này đã từng trợ giúp cho gia đình mình hoàn toàn thuần túy bởi vì quan hệ bằng hữu với mẫu thân mình.
“Đầu tiên, ta muốn nói cho cháu biết, cháu đã bị xếp vào trong danh sách quan sát của Phục vụ xã.” Hai mắt Hắc Tam nhìn chăm chú Trần Tiêu:“Tổ chức của chúng ta có một ‘danh sách quan sát’, bởi vì chúng ta có thành viên đi khắp nơi trên thế giới, để tìm kiếm những dị năng giả chưa từng bị phát hiện, hoặc một số ít Dị năng giả còn chưa giác tỉnh, nhưng đã đã biểu hiện ra một số thiên phú nhất định. Bình thường đối với những Dị năng giả đã giác tỉnh , sau khi chúng ta tiến hành một phen khảo nghiệm, sẽ yêu cầu đối phương gia nhập tổ chức của chúng ta, nếu như đối phương không muốn, chúng ta cũng vẫn bảo trì liên lạc, hơn nữa đem tư liệu lưu lại trong kho tư liệu của chúng ta. Vừa rồi Lôi Hồ đã nói, một trong những tôn chỉ của tổ chức chúng ta, đó là hy vọng có thể liên hợp càng nhiều đồng loại càng tốt. Đương nhiên... chúng ta sẽ không mạnh mẽ bức bách bất kì kẻ nào gia nhập chúng ta như cái ‘Câu lạc bộ’ kia,. Nếu như đối phương không đồng ý gia nhập, chỉ cần người đó không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, chúng ta thông thường sẽ không can thiệp .”
“Đương nhiên, các ngươi luôn cho mình là ‘Cảnh sát Thế giới’ mà.” Ngữ khí Trần Tiêu rất lạnh nhạt.
Hắc Tam dường như không để tới với mấy câu châm chọc của Trần Tiêu, lại nói tiếp:“Ngoài ra, một phần danh sách quan sát chúng ta là về những người có thể có được dị năng, nhưng còn chưa có giác tỉnh, hoặc những người còn chưa có biểu hiện dị năng ra bên ngoài, chúng ta thông thường sẽ dùng biện pháp âm thầm quan sát, không tiếp xúc với đối phương, chỉ làm một số ghi chép. Bởi vì chúng ta không muốn làm nhiễu đi sự vận hành của thế giới, lại càng không muốn quấy rầy cuộc sống mọi người.”
“Ý của bà là tôi cũng nằm trong cái danh sách quan sát này sao?” Trần Tiêu nhíu mày.
“Đúng vậy.” Hắc Tam cười khổ một tiếng:“Cháu biết không? tại nhà của cháu, trước khi cháu hôn mê đã phóng xuất không khí trùng kích, làm cho ta bị thương, khi đó cháu đã biểu hiện ra lực lượng không tầm thường. Chỉ là sau đó lực lượng của cháu tựa hồ biến mất hoàn toàn, điều này làm chúng ta rất khó hiểu. Cho nên...... cháu tạm thời bị xếp vào danh sách quan sát.”
Trần Tiêu thở dài:“Nói cách khác, ta bị các ngươi theo dõi.”
Hắc Tam nghiêm mặt nhìn Trần Tiêu:“Chắc cháu cũng hiểu rõ, cho dù không phải vì điều này...... Bên cạnh cháu còn có một lam huyết nhân, chúng ta cũng sẽ duy trì sự chú ý đối với nàng.”
“Nói đi, Bây giờ bọn họ muốn gì ở tôi? Muốn tôi làm như thế nào?” Ngữ khí của Trần Tiêu có chút không vui, bất quá, hắn lại nói “Bọn họ”, tựa hồ cố ý đem đặt vị Hắc Tam trước mặt, người đã thật lòng trợ giúp hắn, ra bên ngoài. Đối với người đã một lòng giúp đỡ gia đình mình, lại còn bị tổ chức xử phạt, vô luận như thế nào, Trần Tiêu cho rằng mình hẳn là phải cảm tạ đối phương .
“Cháu có hai sự lựa chọn.” Ngữ khí Hắc Tam có chút không dễ dàng:“Thứ nhất, hy vọng cháu có thể chính thức gia nhập tổ chức của chúng ta. Sau đó ta có thể mang cháu trở về, cháu sẽ phải chịu một ít huấn luyện và kiểm tra......”
“Bà nói thẳng điều thứ hai đi.” Trần Tiêu thản nhiên nói:“Tôi không có hứng thú với cuộc sống bị nhốt trong phòng thí nghiệm như một con chuột bạch. Tôi thích cuộc sống của tôi hiện giờ, cũng không muốn thay đổi gì nó.”
Hắc Tam cười, vẻ mặt nàng nhìn Trần Tiêu mang theo một tia đắc ý:“Ta biết cháu nhất định sẽ lựa chọn như vậy – Tính cách của cháu, thật sự rất giống của phụ thân cháu, giống nhau ở tính quật cường.”
“Phụ thân của cháu......” Ánh mắt Hắc Tam hoảng hốt một chút, phảng phất như nhớ lại rất nhiều điều, sau đó nàng lắc đầu, tựa hồ muốn đè nén suy nghĩ trong lòng xuống:“Ta có biết hắn. Hắn là người...... Rất đặc biệt.”, Hắc Thất mỉm cười mang theo một tia tâm tình phức tạp:“Năm đó, ta chính ta người giới thiệu Phụ thân cháu cho mẫu thân cháu.”
Nhìn bộ dáng nàng nói chuyện, dường như mọi chuyện không phải đơn giản như vậy.
Bất quá Trần Tiêu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu, tiếp tục hỏi:“Lựa chọn thứ hai là gì?”
“Chúng ta hy vọng cháu có thể chủ động phối hợp với quan sát của chúng ta.” Hắc Tam nhìn thấy lông mi của Trần Tiêu nhíu lại, vội vàng nói tiếp:“Ta nghĩ cháu cũng không thích cuộc sống bị người khác âm thầm giám thị. Cho nên, so với bị giám thị âm thầm, tốt hơn hết là nên để cho việc giám thị ra ‘chỗ sáng’. Ta sẽ đưa cho cháu một địa chỉ, cháu đi tìm người ở địa chỉ này, sau đó, hắn sẽ cung cấp cho một công việc.”
“Công việc? Không phải cũng giống như việc gia nhập vào tổ chức của các người sao?” Trần Tiêu lắc đầu.
“Không, không phải như thế.” Hắc Tam cười cười:“Đó chỉ là một công việc rất bình thường. Không phai bây giờ cháu cũng cần một công việc để kiếm tiền sao? Công việc này cùng với các nhiệm vụ của tổ chức bọn ta không có bất cứ quan hệ gì. Là thế này, Phục vụ xã tồn tại tồn tại đã hơn 250 năm, các thành viên hiển nhiên có sanh lão bệnh tử, chúng ta chỉ là một đám dị năng giả, không phải là quái vật. Các thành viên trong tổ chức, bình thường làm việc cho tổ chức, nhưng đến một lúc nào đó, cũng phải về hưu . Chúng ta một chế độ cho những người về hưu. Những người là thành viên của tổ chức, đến khi về hưu sẽ một lần nữa dung nhập xã hội, sống một cuộc sống như những người bình thường. Ta sẽ cho cháu một địa chỉ, cháu đi tới nơi đó sẽ nhận được một công việc. Đó là nơi tổ chức chuyên dùng để an trí những người đã về hưu. Tức là, cháu làm việc ở đó, một mặt là nằm trong tầm mắt của chúng ta. Nhưng mặt khác, cũng không phải tạo thành điều gì quá phức tạp với cuộc sống bình thường của cháu.”
Ánh mắt Hắc Tam chợt trở nên nghiêm túc:“Về mặt tình cảm, ta đề nghị cháu nên chọn điều thứ hai. Hơn nữa...... cháu tốt nhất không nên cự tuyệt. Bởi vì cấp trên đã quyết định, nếu như cháu không chấp nhận điều thứ hai, như vậy bọn họ sẽ cường hành( cưỡng ép) cháu mang đi. Bởi vì sự tồn tại của cháu là một biến số, trong thân thể của cháu có ẩn tàng một năng lực có thể làm thương tổn rất lớn đối với chúng ta – Hắc Thất là thành viên của tổ 7, còn là một thành viên đắc lực trong tổ chức, hiện giờ cũng đã bị phế bỏ hoàn toàn. Cháu đã làm cho tổ chức chịu một tổn thất nhất định, bọn họ sẽ không mạo hiểm với nguy hiểm mà không nghe không hỏi đến cháu!”
Trần Tiêu trầm mặc một hồi, sau đó hắn cười khổ:“Dường như, tôi không có sự chọn lựa, chỉ có thể đáp ứng thôi a.”
Hắn ngẩng đầu:“Thật sự các người sẽ không can thiệp vào cuộc sống bình thường của tôi chứ?”
“Cháu sẽ tiếp tục cuộc sống của người bình thường, trừ khi chính cháu nguyện ý, nếu không chúng ta sẽ không làm thêm bất cứ sự tình gì đối với cháu. Chúng ta không giống như cái ‘Câu lạc bộ’ kia.” Hắc Tam ôn nhu nói.
“Tôi không tin trên thế giới này tồn tại tổ chức thuần túy chaisnh nghĩa và thiện lương.” Trần Tiêu thản nhiên nói, bất quá khi hắn nhìn về phía Hắc Tam, thanh âm lại nhu hòa hơn một chút:“Bất quá, tôi tin tưởng bà.”
Dừng lại một chút, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm:“Cái công ty nơi cha mẹ tôi làm việc...... Sau đó như thế nào?”
Hắc Tam thở dài, đi tới bên người Trần Tiêu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn. Trần Tiêu do dự một chút, nhưng không có né tránh, chỉ nghe thấy Hắc Tam chậm rãi nói:“Những người ở công ty kia đều chết hết rồi – cha mẹ của cháu đã tạo thành một loạt sự cố. cháu yên tâm đi. Chuyện này, không cần cháu đi báo thù đâu.”
Dừng một chút, nàng đột nhiên nhẹ nhàng gỡ tai nghe xuống, tiến đến bên tai Trần Tiêu, thấp giọng nói:“Ta hy vọng cháu không nên bởi vì ý niệm báo thù trong đầu mà thay đổi cuộc sống của chính mình. Huống hồ, chuyện này đã kết thúc, ta cam đoan, trong loạt sự cố đó, người phụ trách công ty kia đã chết...... Cho dù không chết, mọi chuyện xảy ra đã 2 năm, chúng ta cũng đã nhúng tay, tên phụ trách công ty nghiên cứu kia cũng sẽ bị chúng ta ‘Giải quyết’. Cháu muốn báo thù cho cha mẹ, xem ra không được nữa rồi.”
“Nhưng mà cái ‘Câu lạc bộ’ vẫn cứ tồn tại, đúng không?” Trần Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi nói ra một câu.
Hắc Tam nhẹ nhàng ôm đầu Trần Tiêu:“Nhớ kỹ mẫu thân cháu đã từng nói, nàng hy vọng cháu có thể sống tự do dưới bầu trời xanh thẳm....”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Đến khi Hắc Tam mang Trần Tiêu ra khỏi căn phòng đó, hắn mới biết đó là một kho hàng. Theo như lời giải thích của Hắc Tam, trong lúc Trần Tiêu hôn mê, Phục Vụ Xã đã mang tới nơi đó một ít thiết bị, đã làm rất nhiều kiểm tra đo đạc trên thân thể Trần Tiêu. Sau đó những dụng cụ này rất nhanh được chở đi.
Trần Tiêu được Hắc Tam đưa về nhà, cùng được đưa về với hắn còn có Child Child.
Trước khi Hắc Tam rời đi, còn ôm Trần Tiêu một cái, thấp giọng nói:“Kỳ thật, lúc cháu còn nhỏ ta đã tùng ôm cháu. chẳng qua cháu không nhớ đến ta thôi...... Nhớ kỹ, tên của ta là Yến Ny. Cháu sau này có thể gọi ta là Yến Ny a di.”
Nàng còn để lại cho Trần Tiêu một câu nói:“Hãy tự chiếu cố cho bản thân thật tốt, đừng quên hy vọng của cha mẹ cháu đối với cháu.”
o0o
Căn nhà vốn bị tổn hại cửa sổ, nhưng khi Trần Tiêu trở về đã được sửa chữa rất tốt, kể cả chiếc sàn phòng khách đã vị tổn hại, cả vách tường và các đồ dùng trong nhà, đều đã được thay mới .
Phục Vụ Xã hành động quả nhiên rất nhanh, hiện trường không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào của trận kịch đấu tối hôm đó.
Nhìn vách tường được thay mới và lau chùi sạch sẽ, còn cả chiếc tủ lạnh cũng đã được thay mới , Trần Tiêu chỉ cười một chút.
Bất quá, cái “Kho Sinh vật” của Child Child, cũng đã bị người của Phục Vụ Xã mang đi, không lưu lại.
Sự việc xảy ra 2 ngày nay, thật giống như một giấc mộng!
Nhưng dường như ngoài Child Child lần đầu tiên ra ngoài, còn lại trong nhà không có gì thay đổi cả. Child Child
Child Child chỉ lẳng lặng đứng ở bên Trần Tiêu -- mặc dù nàng là lam huyết nhân, nhưng dù sao nàng cũng là loài người, mà loài người luôn luôn có một loại bản năng thân cận. Mà Trần Tiêu, hiện giờ chính là người quen thuộc duy nhất của Child Child. Theo bản năng nàng đứng áp sát vào bên người Trần Tiêu, trên mặt mang theo một tia bẽn lẽn, ánh mắt ngây thơ, giống như một tiểu cô nương nhu nhược vậy.
Trần Tiêu đứng ở trong phòng khách, cẩn thận nhìn quanh nhà mình, sau đó hắn cười - hắn hình như cười nhiều hơn mọi hôm một chút, tựa hồ như trái tim vốn lạnh lùng, giờ đây đã sáng sủa thêm một chút.
Ít nhất, lần này hắn cũng đã hiểu rõ một việc -- hắn lúc trước trong lòng vẫn ôm một chút oán niệm đối với cha mẹ, luôn cho rằng cha mẹ bởi vì sự nghiệp mà từ bỏ chính mình.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, đó là cha mẹ muốn bảo vệ mình.
Ít nhất.... sau khi biết điều đó trong lòng hắn cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Cha mẹ rất yêu ta , chỉ là ta vẫn chưa từng cảm giác được thôi.
Sau đó, Trần Tiêu xoay người, kéo tay Child Child, hai người cùng ngồi ở trên ghế sa lon.
“Khụ khụ.” Trần Tiêu hắng giọng:“Mặc dù em đã tới đây vài ngày...... nhưng hình như chúng ta còn chưa có chính thức giới thiệu qua. Ách, nói đúng hơn thì anh còn giới thiệu về mình cho em.”
Hắn chỉ vào cái mũi của mình:“Anh gọi là Trần Tiêu.” Nói xong Trần Tiêu lấy từ trên bàn trà một cây bút, viết đầy đủ tên họ của mình 1 lần:“Chính là hai chữ này. Năm nay mười tám tuổi, hiện giờ còn là một học sinh, ngày thường dựa vào làm công để nuôi sống chính mình. Bắt đầu từ hôm nay,anh sẽ chiếu cố cho em.”
Hai mắt Child Child chợt lóe lên, nhìn Trần Tiêu, tựa hồ không biết nói cái gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đã có thêm một chút ý tứ thân cận.
“Anh biết em tên là Child Child, em nhỏ hơn anh 3 tuổi, sinh nhật vào ngày 6/10.” Trần Tiêu một mình đối mặt Child Child nên có chút xấu hổ:“Mặc dù chúng ta bây giờ còn chưa quen thuộc lắm, bất quá, anh nghĩ, sự tín nhiệm thì có thể chậm rãi hình thành. Sau này, sẽ chỉ có hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.” (tên này tán gái ‘thô’ thế =.=)
Nhìn thấy Child Child không nói gì, Trần Tiêu suy nghĩ một chút, cũng không biết nên nói cái gì, nhưng cuối cùng hắn nghẹn ra một câu:“Ách...... Buổi tối, em muốn ăn cái gì?”
Phốc xích.
Child Child cười, khi nàng cười bộ dáng rất hồn nhiên.
“Em sẽ làm cơm rang trứng và canh trứng đậu.” Child Child nói những lời này xong thì dường như cảm thấy mình vừa đạt được một điều gì đó, bởi vì ngày đó nàng cũng đã làm một phần cơm, đáng tiếc, còn chưa kịp ăn, đã bị Hắc Thất xông vào đập bể cả chén cơm lẫn bàn ăn rồi ...
o0o
Hắc Tam để lại một chiếc điện thoại cùng một địa chỉ, nói Trần Tiêu phải “báo tin” đến nơi này. Hắc Tam đã cam đoan rằng đó chỉ là một công việc bình thường, do đó phải đi xin việc và phỏng vấn như người bình thường.
Cho nên buổi tối hôm đó, do dự một chút, Trần Tiêu cũng nhấc điện thoại lên bấm máy - số điện thoại này cùng địa chỉ đều ở cùng thành phố.
“TU TU, TU TU...... Aloo? ai vậy?”
Đầu dây bên kia là âm thanh lười biếng của một lão đầu.
“xin chào, tôi là Trần Tiêu.” Trần Tiêu trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:“Là Hắc Tam cho tôi số điện thoại này......”
Đồng thời -- ách, chẳng lẽ mình nghe sai, tại sao đầu dây bên kia lại giống như có tiếng mạt chược chà xát ‘hoa hoa lạp lạp’ vậy?
Không đợi hắn nói xong, đối phương hình như rất không kiên nhẫn:“Được rồi được rồi được rồi! Ngươi chính là cái tên tiểu tử kia chứ gì, không cần nhiều lời, trong vòng một tuần ngươi cứ chọn thời gian đến đây 1 chuyến đi! Cần gì phải gọi điện? Phiền toái!”
Nói xong, nghe một tiếng ‘Phanh’, không đợi Trần Tiêu phản ứng lại đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
“......” Trần Tiêu giữ điện thoại sửng sốt vài giây.... Đối phương hình như rất không kiên nhẫn với mình? Ta đã chủ động tiếp nhận giám sát của các ngươi, ngươi ngược lại còn phớt lờ ta nữa sao?
Trong lòng hắn có chút khó chịu, bất quá suy nghĩ lại một chút - cũng tốt, nói như vậy đối phương sẽ không giám sát mình quá chặt rồi.
o0o
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trong nhà có thêm một miệng ăn, bản thân hắn bị Hắc Tam mang đi từ cuối tuần, khi trở về cũng đã là buổi tối ngày thứ Hai, hắn đã nghỉ làm ở tiệm fast-food đã 2 ngày, nhưng cũng chưa một lần gọi điện xin nghỉ, phỏng chừng bà chủ gian trá kia nhất định đã nổi điên rồi. Trần Tiêu dứt khoát không gọi điện thoại nữa - cái tên kia đã đem mình làm ‘chiêu tài miêu’, cũng không phải người tốt gì. Dù sao mình cũng đã sớm có ý định thôi việc, hôm nay nhân tiện đưa ra đơn từ chức luôn.
Một ngày Thứ Hai không đi học cũng không phải là việc lớn gì-- Trần Tiêu đang học ở một trường học viện quý tộc, việc trốn khóa ở đây cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên gì.
Bất quá hôm nay đã là thứ Ba, cũng không có thể tiếp tục trốn khóa được nữa. Buổi sáng, Trần Tiêu thu thập một chút, sau đó dắt Child Child vào thư phòng trong, cố ý chỉ vào computer:“Vật này em đừng chạm vào, những quyển sách trên giá em có thể tùy ý xem. Tủ lạnh trong phòng bếp có đồ ăn , lúc đói bụng ...... em hãy tự làm cho mình một chút đồ ăn đi.”
Trần Tiêu lo lắng chính là: Child Child vốn là một người “ Đặc thù” chưa từng tiếp xúc với ngoại giới, muốn làm cho nàng thích ứng với thế giới này nhanh hơn, nhất định phải theo một quá trình tuần tự. Nếu để Child Child trực tiếp lên mạng, từ internet có thể học tập nhanh hơn một chút. Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại: Trên Internet chuyện gì cũng có, tốt tất nhiên có, nhưng những chuyện xấu xa, bàng môn tả đạo gì đó lại càng nhiều. Child Child bây giờ còn như một trang giấy trắng mới mở, cho dù trí lực rất cao, nhưng về phương diện tình cảm lại rất thấp, còn chưa có năng lực phân biệt tốt xấu, rất dễ làm hư một tiểu cô nương hồn nhiên vô tội như vậy.
Dặn dò Child Child xong xuôi, Trần Tiêu để cho nàng ở lại trong nhà đọc sách, còn mình cầm cặp sách đi học.
Bởi vì xe đạp của Trần Tiêu còn đang để trước cửa ngân hàng, nên hắn chỉ có thể ngồi xe bus đi, nên cũng mất nhiều thời gian hơn một chút. Bản thân hắn bây giờ không phải là giàu có gì, chỉ là có thể nuôi sống chính mình mà thôi, mấy ngày nay trong nhà lại có thêm Child Child, tiêu dùng sau này cũng phải tiết kiệm hơn một chút mới được a.
o0o
Cơ Đức Học viện là trường quý tộc nổi tiếng nhất ở thành phố K cũng không sai, bởi vì nó được các tập đoàn tài chính khổng lồ hậu thuẫn rất mạnh mẽ và thâm sâu.Cơ Đức học viện chiếm một khối đất lớn ở phía nam nội thành thành phố K, chỉ cần từ diện tích của nó mà đánh giá, thì một trường cao đẳng cỡ nhỏ cũng không thể so sánh, hơn nữa các phương tiện trang bị lại càng gần như xa xỉ!
Trường học như vậy mới chân chính là trường học quý tộc danh tiếng, con đường trước trường được kiến tạo theo tiêu chuẩn của một con đường quốc lộ hạng nhất, phía gần cổng trường có hai sân bóng đá rất lớn, 3 tầng hầm dùng để đỗ xe. Thư viện của trường so với thư viện công lập của thành phố K còn lớn hơn. Nhà thi đấu được xây dựng theo tiêu chuẩn của nhà thi đấu quốc gia, sân bóng đá, sân tennis, bể bơi, thậm chí còn có cả một sân golf cỡ nhỏ -- trong trường học thậm chí còn có cả môn học về đánh golf, đây chính là loại hoạt động cao cấp của giới nhà giàu rất có ích cho xã giao tương lai của học sinh trong trường này.
Đây là những hạng mục có thể nói là cực kì xa hoa.
Học phí của trường này cũng thuộc vào loại cao cấp nhất, có thể vào học được trong một ngôi trường như thế này, có thể nói bối cảnh gia đình đó không phải phú thì cũng quý. Mỗi ngày chỉ cần nhìn vào bãi đỗ xe riêng của các đệ tử trong trường cũng có thể so với một cuộc triển lãm xe hơi danh tiếng trên thế giới.
Mà ở trong một ngôi trường như vậy lại phải đạp xe đạp đi học, Trần Tiêu xem như là người duy nhất!.
Kỳ thật 2 năm trước khi còn học trung học ở nơi nay, hắn cũng có một chiếc Audi A6, nhưng sau này khi gia cảnh xuống dốc, Trần Tiêu đều mỗi ngày đạp xe đạp ra vào trường học, lại tạo thành một phong cảnh khá đặc biệt. Cũng bởi vậy mà trong trường học, Trần Tiêu được coi là phi thường nổi danh - có rất nhiều người bàn tán về đề tài trong trường có một ‘phú gia đệ tử’ nghèo túng.
Trần Tiêu tới trường chậm một chút, hắn đang cố sống cố chết chạy vào trường,thì nhìn thấy ở bên cạnh chiếc sân rộng phía trước, có một chiếc xe BMWs đang đậu ở đó, đứng bên cạnh xe là một thanh niên áo quần bảnh bao, trên tóc đang đeo một chiếc kính mát hàng hiệu, thanh niên kia có vóc dáng không sai biệt lắm so với vóc người Trần Tiêu, khuôn mặt tuấn tú, nhất là đôi mắt sáng ngời, đúng là đôi mắt của người đào hoa. Lúc này vẻ mặt của hắn rất thành khẩn, ánh mắt đó lúc này trở nên rất u buồn chính là ánh có lực sát thương nhất đối với các nữ hài tử.
Trước mặt hắn, là một cô bé mặc váy màu trắng, áo hiệu LV, nhưng vẻ mặt u oán, một tay đang nhẹ nhàng lôi kéo chàng thanh niên,thấp giọng nói điều gì đó.
Trần Tiêu xa xa tiêu sái đi lại đó, nhìn thấy rõ mọi chuyện, không nhịn được phì cười.
Thanh niên trong xe BMWs thì hắn biết rất rõ -- có thể nói, đây chính là bằng hữu duy nhất của Trần Tiêu ở Cơ Đức trong học viện, Từ Nhất Phàm.
Anh chàng này Trần Tiêu biết từ khi còn học cấp ba, phụ thân hắn là một tay trùm nhà đất, gia sản lên tới hàng triệu vạn(nghìn tỷ ), với bối cảnh như vậy, cho dù là ở trong Cơ Đức Học Viện cũng có thể coi là số ít trong những ‘phú gia đệ tử’. Từ Nhất Phàm ở nhà còn có một ca ca, cho nên hắn có một ngoại hiệu khác, gọi là Từ Nhị Thiếu Gia.
Từ vài năm trước tính tình của Trần Tiêu đã khá lạnh lùng, nên không có nhiều bạn cùng trường, nhưng riêng Từ Nhất Phàm- Từ Nhị Thiếu lại là một ngoại lệ. Lúc đầu khi hai người mới nhập học, đã từng đánh nhau tại sân bóng rổ 1 trận, sau đóTừ Nhị Thiếu thua không phục, lại hẹn Trần Tiêu vào trong nhà thi đấu kẩtedo của trường đấu một trận nữa -- kết quả là nhiều ngày sau đó, Từ Nhị Thiếu Gia đều mang một "đôi mắt gấu mèo" đi học.
Bất quá người này tính tình rất cương ngạnh, nhưng cũng đủ sảng khoái, đánh cuộc chịu thua, sau lại hai người ngược lại trở thành bằng hữu.
Anh chàng này mặc dù là con nhà giàu, nhưng tính tình không hề yếu ớt, cũng không quá kén chọn: Nhà hàng 5 sao hắn ăn cũng được, mà một xâu thịt nướng chỉ đáng vài đồng của 1 quán ven đường hắn ăn cũng được. Theo như Trần Tiêu thấy, so với những công tử nhà giàu sinh ra là chỉ biết ăn chơi chác táng, thì người như hắn có thể nói là rất khó có được.
Hắn chỉ có một tật xấu duy nhấy...... đó là hắn có 'song hoa đào mắt'(1), đặc biệt lôi cuốn các cô gái. Hai người quen biết nhau từ năm 15 tuổi đến giờ , chỉ có ba năm thời gian, nhưng anh chàng này đã thay đổi ít nhất hơn 30 cô bạn gái.
Lúc này nhìn thấy tình cảnh trước cửa trường , Trần Tiêu lập tức hiểu rõ mọi chuyện, hơn phân nửa là Từ Nhị Thiếu Gia lại đang cùng với thiên kim tiểu thư nhà ai đó "diễn trò kinh điển" nữa rồi!
“Kỳ thật, em là một người tốt.” Từ Nhị Thiếu sâu kín thở dài:“Nhưng anh vẫn luôn coi em như một muội muội mà thôi .”
(1) Đào hoa nhãn: Cặp mắt có khả năng "câu" được nhiều em. Có nhiều định nghĩa về "loại mắt này" như: cặp mắt không cười mà như cười hoặc là cặp mắt có "nhiều nước mắt" (u sầu) gì đó... đứng về góc độ y học thì đây là cặp mắt "bị bệnh" cần phải chữa gấp
cái này rịch rởm tra gu gồ lâu rồi nên quên, bà con thông cả nhá ai biết thì góp ý với...
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê