Sáng nay post chương 10 chào đón ngày mới nào !!!!
Chương 10 : Mục Đích Đạt Được
Tác Giả : Phùng Hưng
Nguồn : 4vn.eu
“ Con làm tốt lắm. ”
Cha của Lâm Thánh Vương tự hào về hắn, lúc trước cha hắn chỉ muốn hắn thể hiện thực lực để cho những trưởng lão trong Lâm Gia chú ý rồi bồi dưỡng thôi. Nhưng chẳng ngờ được rằng hắn lại có đủ thực lực để vào TOP 3. Đây là chuyện mà người làm cha như hắn rất tự hào.
“ Con chỉ cố gắng hết sức mà thôi. “
“ Lúc trước ta cảm thấy rất lo lắng, cứ tưởng con sẽ chủ động bỏ cuộc ai dè lại có sự việc quỷ dị xảy ra. Con có thể nói rõ cho ta không ? “
“ Con cũng không biết nữa. Tất cả chỉ là tự nhiên mà thôi. “
“ Vậy con có thể nói về Linh Kĩ con đã sử dụng trong thi đấu chứ ?
“ Ách ! Việc này…. “
Lâm Thánh Vương đổ mồ hôi hột , hắn không nghĩ rằng cha hắn lại biết được chuyện này, Đại Trọng Hư Vô Lực là một loại Linh Kĩ rất khó lường, vì khi thi triển ra thì rất ít người phát hiện được tung tích thế mà cha lại biết được hắn đang làm gì, chẳng lẽ thực lực của cha hắn cao vậy sao ? Từ nhỏ tới giờ hắn chưa một lần chứng kiến thực lực của cha hắn, cha hắn luôn ẩn dấu không cho ai biết cả.
“ Thật ra thì may mắn mua được cuốn Linh Kĩ này với giá rẻ thôi. “
“ Đúng vậy sao ? “
“ Đúng là như vậy . “
” Vậy thì được rồi, con đi nghỉ ngơi sớm đi. “
“ Vâng. “
Lâm Thánh Vương mở cửa đi vào phòng của mình, cũng may là hắn nhanh trí không thì lộ rồi, nếu như hắn nói tất cả sự thật ra sợ liên lụy tới cha mình, dù sao hắn và cha tuy không phải mối quan hệ huyết thống nhưng cũng có công dưỡng dục hắn, hắn không thể để cha gặp nguy hiểm được. Kể từ khi hắn nhận được cuốn Đại Quyết này thì hắn đã biết thân phận của mình không tầm thường rồi, thế nên cứ giữ kín cho riêng mình là tốt nhất kẻo lại liên lụy tới người khác thì rất phiền phức.
“ Ào ào…. “
Lâm Thánh Vương đứng hình, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang tiến đến. Không chỉ có Lâm Thánh Vương cảm nhận được mà cha hắn cũng thế. Hai người mở cửa bước ra ngoài thì họ nhìn thấy một đám người, trong đó có một người mà Lâm Thánh Vương nhận biết được chính là Lâm Hắc. Người đứng bên cạnh hắn là một vị trung niên mặc áo bào màu trắng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Lâm Thánh Vương :
“ Ngươi có phải là Lâm Thánh Vương ? “
Người trung niên chỉ tới Lâm Thánh Vương rồi hỏi, Lâm Thánh Vương cũng không sợ hãi gật đầu.
“ Ta tên là Lâm Nguyên, ta là cha của Lâm Hắc. Chúng ta đến đây có chuyện muốn nói với các ngươi. “
“ Chuyện gì ? “
Lâm Thánh Vương hỏi.
“ Đó chính là các ngươi hãy từ bỏ suất vào Thương Viện đi, chúng ta chân thành khuyên các ngươi đấy ! “
“ Ngươi bị ấm đầu à ? “
Lâm Thánh Vương tức giận, hắn phải cực khổ biết bao nhiêu mới có được một danh ngạch để vào Thương Viện, bắt hắn buông bỏ là chuyện không thể xảy ra .
“ Nếu các ngươi không từ bỏ vậy chỉ còn cách phế ngươi thôi. “
“ Ngươi dám phá hỏng kết quả sao ? “
“ Chúng ta là những người có quyền lực trong Lâm Gia, chỉ cần ta lên tiếng thì không có ai dám phản đối, ngươi tưởng rằng họ sẽ bênh vực lũ người rách rưới như các ngươi sao ? “
“ Vô liêm sỉ. “
Lâm Thánh Vương tức giận mắng, Lâm Nguyên cười rồi khí tức của hắn tỏa ra ngùn ngụt. Lâm Thánh Vương biến sắc định lùi lại thì cha hắn bỗng đứng trước mặt hắn, sắc mặt ông bình tĩnh nhìn Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên nhìn thấy cha của Lâm Thánh Vương bình thản chống đỡ khí tức của hắn bèn kinh ngạc. Hắn hừ một tiếng rồi tấn công, một thanh kiếm sắc bén được hắn rút ra trong một chiếc túi nhỏ, kế tiếp hắn chỉ về phía cha Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta. Phong Chỉ Kiếm. “
Linh lực của Lâm Nguyệt vận chuyển lên trên kiếm, thanh kiếm sáng ngời lên rồi bắn một luồng sáng về phía Lâm Thánh Vương . Cha hắn không nói gì mặc kệ cho luồng sáng chói chang ấy bắn phá về phía mình, đến khi nó chuẩn bị va chạm vào ông thì ông chỉ phất tay va chạm với luồng sáng đó.
“ Keng ! “
Cả hai va chạm vào nhau chỉ trong chốc lát, luồng sáng bị bắn phá bay trở về Lâm Nguyên, Lâm Nguyên thần tình thất kinh chống đỡ nhưng hắn không ngờ rằng hắn phải chịu lực xung kích còn mạnh hơn lúc hắn bắn đi, cuối cùng cơ thể hắn loạng choạng bị đánh lui đi vài bước.
Lâm Nguyệt kinh ngạc, hắn cứ tưởng rằng trong vòng một chiêu thì có thể giải quyết được nhưng không phải như vậy, ngược lại người đang bị giải quyết chính là hắn. Thực lực của hắn đã vượt qua cấp bậc Linh Dung Thể rồi thế mà vẫn không thể nào đánh bại được có nghĩa rằng thực lực người này còn cao cường hơn hắn rất nhiều, nhìn cách đỡ đòn bình thản của cha Lâm Thánh Vương cũng đủ hiểu rằng thực lực giữa cả hai chênh lệch như thế nào.
“ Cha có sao không ? “
“ Không sao cả. Ta cũng không có già tới nỗi mà một kẻ mới vượt qua cấp bậc Linh Dung Thể cũng đánh không lại. “
Lâm Thánh Vương nhìn cha hắn lè lưỡi, hắn chứng kiến tất cả mọi chuyện nên hiểu rõ rằng cha hắn thừa sức đối phó với đám người này. Đúng như hắn dự đoán lúc trước, thực lực của cha hắn không phải bình thường.
“ Ngươi là ai ? “
Lâm Nguyên hét lên, đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, với thực lực như thế này chắc không phải là người vô danh.
“ Ta tên là Lâm Điệc. “
“ Lâm Điệc ? “
Lâm Nguyên suy nghĩ rồi sắc mặt đại biến :
“ Ngươi là Lâm Điệc, con trai của cựu tộc trưởng ? “
“ Không ngờ rằng có người vẫn còn nhớ tới ta. “
Lâm Điệc cười, Lâm Nguyên hốt hoảng sai người rút lui. Lâm Hắc nhìn mọi chuyện xảy ra như thế này đành bất mãn với cha hắn :
“ Cha ! Tại sao cha lại rút lui ? “
“ Haiz. Ngươi còn nhỏ với lại cha cũng không muốn nói cho các ngươi biết, thực ra cha của tên Lâm Thánh Vương kia chính là Lâm Điệc, con trai của cựu tộc trưởng. Khi mà cựu tộc trưởng còn sống, đó chính là thời kì thịnh vượng nhất của Lâm Gia, ngay cả tam gia tộc còn lại hợp sức với nhau cũng không dám phản kháng với Lâm Gia chúng ta vì trong Lâm Gia chúng ta có vị cựu tộc trưởng đó. Nhưng tính tình của vị đó rất ghét trói buộc, người thích tự diêu tự tại cho nên đã rời khỏi Lâm Gia khiến cho Lâm Gia ta cực kì hỗn loạn. Năm năm kế tiếp chính là thời kì khó khăn nhất của Lâm Gia vì chúng ta đã mất đi trụ cột quan trọng nhất của gia tộc. Đột nhiên vị cựu tộc trưởng đó trở về, lúc người trở lại cơ thể đầy máu, trong tay ôm chặt lấy một đứa trẻ, người nói đó là con người, người đã chỉ định vị trí tộc trưởng giao cho đệ tử của người – chính là tộc trưởng hiện tại và nhờ đệ tử của mình nuôi con mình khôn lớn, sau vài ngày thì người mất để lại bao nhiêu tiếc thương cho Lâm Gia. Sau vài năm nuôi dưỡng thì đột nhiên người con ấy biến mất, tộc trưởng cũng không nói gì về vụ này và cũng không cho mọi người đi lục soát, không ngờ rằng giờ đây chúng ta lại gặp được đứa con của người.
“ Vậy chúng ta có báo chuyện này không ? “
“ Đương nhiên là phải báo, không ngờ được kẻ này không những biến mất mà thực lực còn mạnh mẽ như vậy, theo đánh giá của cha thì thực lực của người này có thể sánh ngang với tộc trưởng hiện tại. “
‘ Không thể nào. Thực lực của tộc trưởng có thể so sánh với ba vị tộc trưởng trong Tứ Đại Gia Tộc ở Chí Kim Cảnh, nếu như chúng ta có thêm một người sánh ngang với tứ tộc trưởng thì Lâm Gia chúng ta sẽ đứng đầu tứ gia tộc, đến lúc đó tương lai sáng lạn. “
“ Việc này trọng đại. Cứ về thông báo trước rồi tính tiếp. “
***
“ Cha thật mạnh mẽ ! “
Lâm Tiên Nguyệt chạy tới tung hô cha mình, Lâm Điệc thở dài lắc đầu nhìn hai người Lâm Thánh Vương rồi xoa đầu :
“ Cũng chẳng có gì là mạnh mẽ cả. Tất cả là nhờ mẹ của Lâm Tiên Nguyệt mà thôi, nếu không có nàng thì không có ta ngày hôm nay. “
Lâm Thánh Vương nhìn Lâm Điệc đang buồn bã nhìn hai người, đột nhiên hắn nói :
“ Có vẻ như bọn họ biết cha ? “
“ Đúng là họ biết ta. Ta sẽ kể cho các con nghe tất cả về thân phận của ta. “
Khi nghe xong, sắc mặt của hai người Lâm Thánh Vương rất buồn. Không ngờ rằng cuộc đời của Lâm Điệc lại gian khổ như vậy, nếu như không có mẹ của Lâm Tiên Nguyệt, không biết bao giờ Lâm Điệc mới thoát khỏi cảnh trầm luân trong đau khổ.
“ Tất cả đều do mẹ của Lâm Tiên Nguyệt mang đến, nàng đã cứu rỗi một con người khốn khổ như ta. “
“ Cha đừng buồn nữa. Ba ngày sau là con phải đi rồi, chẳng lẽ cha không còn điều gì nhắn nhủ với con sao ? “
” Đúng vậy đó cha. Anh ấy chuẩn bị đi rồi, cha phải vui chứ ? “
“ Được rồi. Chúng ta vào nhà đi. “
Ba ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, Lâm Thánh Vương cũng đã học tập được tất cả tri thức mà cha hắn đã chỉ dạy, Lâm Điệc kể rất nhiều thứ và chỉ bảo cho hắn tận tình, kiến thức của ông không hạn hẹp trong Chí Kim Cảnh này mà còn ra bên ngoài nữa. Có vẻ như mẹ của Lâm Tiên Nguyệt đã nói với ông rất nhiều chuyện.
“ Được rồi. Đến lúc phải tạm biệt nhau rồi đấy ! “
“ Con cám ơn cha rất nhiều. “
“ Người trong nhà mà còn khách khí như vậy sao ? “
“ Con hứa sẽ sống thật tốt. “
“ Ừm. “
“ Còn Lâm Tiên Nguyệt thì sao ? Con thấy lo cho con bé lắm. “
“ Ha ha. Con đừng lo, trước khi mẹ nó ra đi đã có dặn dò với ta rồi. Con không cần lo lắng cho nó, tự ta biết việc nên làm. “
“ Vậy thì con yên tâm rồi. “
Lâm Thánh Vương để mọi người theo mình tiễn biệt, dù sao cũng sắp chia tay rồi, họ một kéo dài khoảnh khắc bên nhau lần cuối.
***
“ Cha ! Lúc này chắc chắn họ đã biết tung tích của cha rồi. “
“ Không cần lo lắng. Dù sao ta với họ cũng chẳng có tình nghĩa gì. “
Lâm Thánh Vương thở dài, hắn biết vì hắn mà Lâm Điệc cảm thấy rất khó xử. Mà hắn đã quyết rồi thì Lâm Thánh Vương cũng không cản được.
Gia đình của Lâm Thánh Vương cuối cùng cũng đã tới nơi, hắn nhìn thấy một đám người đang đứng chờ bọn họ, trong đó Lâm Tam Hợi và Lâm Phi Phi đang nhìn hắn, họ cảm thấy vui mừng khi Lâm Thánh Vương tới. Hắn liếc mắt xung quanh thấy có rất nhiều người lớn tuổi đang đứng trên sàn thi đấu, họ nhìn chằm chằm lấy đám người Lâm Thánh Vương . Trong đó có một ông lão tóc bạc phơ, râu mọc dài, khuôn mặt nhăn nheo nhìn Lâm Điệc rồi thờ dài :
“ Đã lâu rồi không gặp. Trông ngươi sống rất tốt. “
Lâm Điệc nhìn ông lão với vẻ mặt kích động, đây chính là tộc trưởng hiện tại của Lâm Gia – Lâm Kiền. Và xung quanh Lâm Kiền có rất nhiều người cao tuổi, Lâm Điệc đương nhiên biết rõ những người, họ chính là những trưởng lão trụ cột của Lâm Gia, họ chính là những người luôn luôn muốn đuổi Lâm Điệc đi khỏi Lâm Gia, nếu không phải nhờ Lâm Kiền giúp đỡ hắn, giúp hắn che đậy thân phận của mình thì chắc hắn đã bị những người này ám hại từ lâu rồi.
“ Tộc trưởng. Đã lâu không gặp. “
” Ta cứ tưởng ngươi sẽ không gặp ta nữa, chắc là do con ngươi đúng không ? “
“ Đúng là như vậy. “
“ Thực lực của ngươi… “
“ Cũng bình thường thôi. “
“ Vậy cấp bậc của ngươi hiện giờ là … “
“ Chuẩn bị đột phá Linh Luyện Phách. “
“ Cái gì ? “
Tất cả trưởng lão kể cả tộc trưởng đều kinh ngạc khi nghe Lâm Điệc nói về cấp bậc của mình. Sau Linh Dung Thể chính là Linh Luyện Phách, Linh Luyện Phách cũng chia làm ba cảnh giới : Luyện Phách, Luyện Linh, Luyện Hồn. Lâm Điệc nói vậy chứng tỏ ông đã đạt tới cảnh giới Luyện Hồn và đang sắp sửa đột phá để thăng tiến lên cấp bậc cao hơn.
“ Tuổi trẻ tài cao mà. Ta đây chỉ mới ở cảnh giới Luyện Hồn nhưng chưa có dấu hiệu đột phá. Thế mà ngươi lại sắp sửa đột phá rồi. Ha ha ha ! Đây là chuyện vui của Lâm Gia chúng ta. “
“ Bình thường thôi. Chẳng đáng bận tâm . “
“ Lâm Điệc ! Chắc ngươi còn nhớ những lão già này chứ ? “
Toàn bộ trưởng lão nhìn Lâm Điệc hỏi han, bọn họ chưa có ai đạt tới cảnh giới Luyện Hồn cả, thế mà Lâm Điệc không những đạt được nó rồi mà còn chuẩn bị đột phá nữa, phải nói rằng tiền đồ của người này không thể hạn lượng được.
“ Làm sao mà không nhớ các vị chứ. Chính các vị đã đẩy ta tới hoàn cảnh hiện tại mà. “
Nhìn thấy oán khí trong lời nói của Lâm Điệc, cả bọn xấu hổ không nói nên lời, trước đây họ đã làm chuyện có lỗi với hắn, giờ đây hắn có trách thì cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Thực lực vi tôn, kẻ nào có thực lực cao hơn thì đứng trên, người yếu ớt thì chỉ có thể cúi mình mà thôi, tỏ ra bất mãn cũng chẳng có ích lợi gì.
“ Thôi. Ngươi đã đến đây thì cũng xem như là chuyện vui, ta giao ngươi quản lí phía Bắc của Lâm Gia. Không có ý kiến gì chứ ? “
“ Hửm ? “
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe Lâm Kiền thốt lên, phía Bắc của Lâm Gia là nơi chiếm doanh thu lớn nhất của Lâm Gia, ngay cả ba khu Nam – Tây – Đông cộng lại mới hơn được nơi đó, đây là nơi trọng yếu nhất của Lâm Gia vì đây là nơi mà gia tộc giao thương với tam tộc còn lại, nó chiếm vị trí cực kì quan trọng trong việc thương mại của Lâm Gia. Thế nên việc cai quản nơi đó là việc vô cùng quan trọng, không những có thực lực mà còn phải có tài năng kinh doanh nữa.
“ Ngươi không có ý kiến gì chứ ? “
“ Tôi nghĩ rằng mình không phù hợp với chức vị đó. “
“ Đừng từ chối. Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian suy nghĩ, ngươi cũng không nên trách họ, dù sao họ cũng vì gia tộc mà thôi. Nếu vì thù hằn cá nhân mà bỏ đi tương lai của mình ta nghĩ rằng điều đó rất ngu xuẩn. “
“ Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. “
“ Được thôi. Ta mong chờ câu trả lời của ngươi. “
“ Hiện giờ bắt đầu được chứ ? “
“ Được thôi. “
Lâm Kiền phất tay, đám trưởng lão liền tản ra đứng xung quanh đài thi đấu, họ vận chuyển linh lực đan xen vào vào nhau tạo thành một lưới linh lực phủ xung quanh sàn thi đấu. Hàng loạt kí tự khó hiệu xuất hiện kết hợp với nhau tạo thành một vòng tròn.
“ Đây là linh trận sao ? “
Lâm Tiên Nguyệt hỏi Lâm Điệc, Lâm Thánh Vương cũng nghe cha hắn nói về linh trận nhưng không chắc, thế là hắn bèn đợi câu trả lời của Lâm Điệc.
:” Đây đúng là linh trận. Có vẻ như đây là linh trận dùng để dịch chuyển. Linh trận là thứ chỉ có các Linh Trận Giả mới sử dụng được, linh trận có rất nhiều khả năng như : tấn công, chữa trị, dịch chuyển,… Số lượng Linh Trận Giả ở Chí Kim Cảnh rất ít vì nó đòi hỏi thiên phú rất cao thế nên muốn mời được một Linh Trận Giả về làm linh trận phải chịu tốn chi phí rất lớn. “
“ Linh trận đã có thể sử dụng. Tất cả các ngươi tiến vào bên trong đi, linh trận sẽ đưa các ngươi đến Thương Viện. “
Lâm Thánh Vương nghe vậy liền cùng Lâm Tam Hợi và Lâm Phi Phi tiến vào bên trong linh trận.
“ Uỳnh uỳnh …! “
Linh trận rung chuyển dữ dội, cột sáng từ trong linh trận bắn lên bao phủ lấy ba người Lâm Thánh Vương sau đó họ biến mất.
Lâm Thánh Vương không kháng cự linh trận mặc kệ nó đang làm gì, mục đích của hắn cuối cùng cũng đạt được.
Ba luồng sáng bắn lên từ một linh trận, ba luồng sáng này biến mất lộ ra ba con người. Lâm Thánh Vương nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng, đây là Thương Viện sao ?
“ Đây là Thương Viện sao ? “
“ Đây không phải là Thương Viện. Đây là Thương Thành, nếu ngươi muốn đến Thương Viện thì nó ở phía Tây của Thương Thành. “
Lâm Tam Hợi giải thích cặn kẽ cho Lâm Thánh Vương, Thương Thành nằm ở trung tâm của Chí Kim Cảnh, cũng là nơi giao thương lớn nhất ở Chí Kim Cảnh thường thì tất cả các mặt hàng được xuất khẩu từ các nơi đều phải thông qua nơi này. Tuy đông đúc nhưng ở đây không xảy ra bất cứ sự hỗn loạn nào cả vì ở đây có một nơi làm cho mọi người đều phải nể sợ đó chính là Thương Viện.
Thương Viện là nơi đào tạo ra nhân tài, cũng là nơi tụ họp rất nhiều Linh Giả thực lực cao cường. Nếu có kẻ nào dám gây rối ở đây chắc chắn sẽ gặp phải hậu quả cực kì lớn, nếu nói về an ninh thì ở đây đứng đầu, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không dám so sánh với Thương Thành .
“ Nơi đây rất tấp nập. Ngay cả Lâm Thành cũng không so sánh được ở đây. “
Lâm Thánh Vương lé mắt nhìn đoàn người đi lại tấp nập với đủ loại hàng hóa sặc sỡ đủ loại mẫu mã, đối với mua bán hắn rất có hứng thú vì lúc trước hắn cùng với Lâm Tiên Nguyệt đi tới tiệm vũ khí và gặp được cơ duyên nên đối với việc này hắn cực kì hăng hái nhưng ngặt nghẽo một nỗi là tiền hắn không có nhiều. Tuy cha hắn có đưa hắn ít tiền nhưng mà đối với hắn chưa đủ, thế nên hắn từ bỏ việc mua sắm thay vào đó là để dành chi tiêu trong khoảng thời gian sống trong Thương Viện.
“ Đã đến đây rồi mà ngươi không có ý định gì sao ? “
“ Ý định gì ? “
Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ của Lâm Thánh Vương, Lâm Tam Hợi nổi đóa lên.
“ Đương nhiên là mua sắm rồi. “
“ Việc mua sắm chỉ có những cô gái như cô mới có hứng thú. Ta là con trai mà ! “
“ Đừng tưởng ta không biết ngươi, nghèo mà bày đặt làm cao. “
“ Ờ… thì…. “
Lâm Thánh Vương gãi đầu khó xử, đúng là hắn nghèo thật. Lâm Tam Hợi nhìn khuôn mặt xấu hổ của hắn đành cười ha hả. Đối với Lâm Thánh Vương nàng cũng sinh ra chút hảo cảm, một phần vì thực lực của đối phương và phần còn lại chính là tâm tính của đối phương.
“ Không việc gì phải lo. Nếu như ngươi đã đi theo bổn tiểu thư thì bổn tiểu thư sẽ rộng rãi đối với ngươi. “
“ Ta chỉ là một tên nghèo rách, cô là một tiểu thư cao sang làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng ta. “
“ Đừng ở đó mà than thở nữa. Đi nhanh lên. “
Lâm Thánh Vương hòa vào dòng người đi lại, hắn nhìn thấy những sạp tạp hóa bày trí đủ loại công cụ liền chăm chú nhìn, hắn tìm kiếm kĩ càng từng sạp không bỏ qua bất cứ một sạp nào, ngay cả hai người đi theo hắn cũng có chút không kiên nhẫn với việc này.
“ Ngươi làm gì mà nhìn kĩ thế. Ngươi nhìn còn lâu hơn bổn tiểu thư đấy. “
“ Ta xin lỗi. Nhưng ta không muốn bỏ lỡ một thứ gì cả. “
“ Bó tay ngươi rồi đấy. Nhưng mà cũng không gấp lắm đâu, mai chúng ta mới nhập viện nên còn rất nhiều thời gian. ”
“ Cảm ơn cô nhiều. “
“ Ta đã nói rồi, theo ta thì sẽ được đối đãi tử tế. “
“ Chị… còn em… “
“ Ngươi muốn đi đâu thì tùy. “
Lâm Phi Phi im re, đối với Lâm Thánh Vương thì chị của hắn hiền hòa nhã nhặn còn đối với người khác thì không khác gì một con công cao ngạo, không để ai vào mắt cả. Lâm Thánh Vương cũng bất đắc dĩ nhìn Lâm Phi Phi với vẻ có lỗi.
“ Vậy các ngươi cứ đi trước đi. “
“ Nhưng còn ngươi thì sao ? “
“ Ta sẽ tìm các ngươi sau. Không thì hẹn mai gặp các ngươi tại Thương Viện. “
“ Được thôi. Nếu ngươi đã nói vậy thì nhận lấy thứ này đi. “
Lâm Tam Hợi ném sang Lâm Thánh Vương một chiếc túi, đây là một túi trữ vật cực kì quý giá, bên trong nó có một không gian cực kì rộng lớn, tùy theo chất lượng mà kích thước của không gian cũng khác nhau, nguyên liệu làm ra càng quý thì không gian càng rộng, càng chứa được nhiều vật.
“ Bên trong là một ít tiền. Nên nhớ tiêu xài tiết kiệm, phải biết kiềm chế, thấy không mua được hay cao quá thì phải buông bỏ. Ngươi hiểu chứ ? “
“ Ừm. “
“ Được rồi. Hẹn mai gặp tại Thương Viện. “
“ Ừm. “
Lâm Thánh Vương nhìn hai người Lâm Tam Hợi bước đi hòa vào lũ người đang đi liền thở dài, hắn nợ nàng một cái ân tình rất lớn rồi, sau này phải tìm cách báo đáp mới được.
“ Thôi. Tiếp tục cuộc săn lùng nào. “
Lâm Thánh Vương tiếp tục tìm kiếm, hắn nhìn tất cả mọi nơi nhưng không tìm thấy cái nào mình ưng ý cả, có vẻ như hắn không có cơ duyên với việc này rồi. Thế là hắn từ bỏ việc tìm kiếm cơ duyên từ những sạp tạp hóa này mà chuyển sang đến những nơi đấu giá.
Trong túi trữ vật của Lâm Tam Hợi có một bản đồ về Thương Thành, trong chốc lát hắn đã biết được đường đi đến đấu giá hội. Ở đây chỉ có một Đấu Giá Hội tên là Gia Cát Nhĩ, đây là đấu giá hội có quy mô rất lớn, những người có thực lực ca hay giàu có mới có cơ hội được vào bên trong.
Lâm Thánh Vương xác định phương hướng một chút rồi bước đi. Đi được vài canh giờ thì hắn phát hiện được nơi hắn cần tìm chính là Gia Cát Nhĩ Đấu Giá Hội. Ở đây thật là xa hoa và lộng lẫy, khắp mọi nơi đều chạm khắc vàng, ngay cả sàn cũng được làm bằng một loại ngọc cứng rắn khó vỡ, cái đấu giá hội này cũng thật là hào phóng, ngay cả vật lót sàn cũng được làm bằng nguyên liệu quý giá. Hắn định tiến vào bên trong thì bị những kẻ canh cửa ngăn lại :
“ Muốn vào được bên trong thì phải thông qua một khảo hạch nho nhỏ. “
‘ Khảo hạch gì ? “
“ Đỡ được một đòn của ta. “
“ Còn cách nào khác không ? “
“ Cống nạp tiền . Chúng ta còn phải kiếm chút cháo cho nên nhớ đưa cho chúng ta ít tiền làm phí thông hành. “
“ Vậy ta chọn cách đầu. “
“ Vậy thì đừng trách ta ra tay nặng. “
Tên giữ cửa này bộc phát khí tức, Lâm Thánh Vương kinh ngạc, một Linh Giả đang ở cấp bậc Linh Động Thể Sơ Động lại đi canh cửa, chẳng lẽ bên trong còn có kẻ nào mạnh hơn sao ?
Lâm Thánh Vương suy nghĩ một chút rồi thầm than, cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là đấu giá hội lớn nhất Thương Thành, nếu không có một chút thực lực thì cũng không thể nào mà còn tồn tại cho tới ngày hôm nay.
“ Tiếp chiêu. Phá Sơn Quyền. “
Một quyền tựa như có thể phá sơn bay về phía Lâm Thánh Vương , hắn khinh thường nhìn kẻ này, dù sao hắn cũng đạt tới cấp bậc Linh Dung Thể Dung Nội, nếu mà hắn không đánh bại được kẻ chỉ mới Sơ Động Linh Động Thể thì hắn không còn mặt mũi nhìn mọi người rồi.
Lâm Thánh Vương mỉm cười giơ tay lên sau đó phẩy một cái, linh lực màu xanh phỉ thúy vận chuyển theo một quỹ đạo huyền bí rồi vô hình đẩy bay kẻ canh cửa này. Tên này kinh hoảng khi thấy cơ thể mình đang bị đẩy lùi lại liền thuận thế lui đi sau đó tiếp đất nhẹ nhàng.
“ Đủ thông qua chưa. “
“ Xin mời.”
Tên đó nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt cung kính, chỉ cần một cái phất tay thôi cũng đủ làm hắn bay đi chứng tỏ thực lực người này hơn xa hắn, nếu đánh không lại thì rút lui như vậy hắn cũng đỡ phải xấu hổ.
Lâm Thánh Vương gật đầu với hai kẻ này sau đó tiến vào trong. Hắn nhìn xung quanh, không khí nghiêm trang ở nơi đây làm cho hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm, quanh đây là hàng ngàn dãy ghế xếp cách nhau một khoảng nhất định, có vẻ như hắn đến hơi sớm vì ở đây vẫn chưa có người nào tới cả.
“ Vị khách nhân sao lại đến sớm vậy ? Hai canh giờ nữa chúng tôi mới tiến hành đấu giá, chúng tôi đã treo thông báo ngoài cửa rồi mà ? “
Lâm Thánh Vương quay mặt lại, hắn nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ, nhìn có vẻ lớn hơn Lâm Tam Hợi một chút thôi nhưng về sắc đẹp thì không kém Lâm Tam Hợi một chút nào, nói chính xác hơn cô gái này sở hữu vẻ đẹp thành thục khác xa vẻ đẹp hơi trẻ trung tràn đầy sức sống như Lâm Tam Hợi. Mà có vẻ như thứ đang đung đưa trên ngực còn lớn hơn Lâm Tam Hợi rất nhiều, mà cô gái này lại mặc một bộ đồ màu đen huyền bí mỏng manh bó sát lấy cơ thể làm cho người người nhìn rõ từng đường nét quyến rũ gợi cảm trên cơ thể. Đôi môi hồng thắm mấp máy như nụ hồng bé nhỏ, cặp mắt dài hẹp như mị xà tràn đầy sự cuốn hút. Phải nói đây là một vưu vật mà thiên nhiên ban tặng cho con người, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì cũng đủ khiến những người đàn ông phải động dục rồi.
“ Ta là người mới đến Thương Thành, đi ngang qua thấy có đấu giá hội tò mò vào xem thử. “
“ Vậy là vị khách đây là người mới rồi. Để tôi hướng dẫn cho ngài. Tên tôi là Chu Nhạc…. “
Thế là Chu Nhạc giới thiệu cho hắn tất cả mọi thứ về đấu giá hội này, Lâm Thánh Vương càng ngày càng hiểu rõ nó hơn, ở đây rất rộng rãi nhưng mà khi bắt đầu đấu giá thì đông nghịt kín hết chỗ ngồi. Lâm Thánh Vương nhìn xung quanh cảm nhận được rất nhiều khí tức đang chăm chú nhìn từng cử động của hắn, có vẻ như an ninh ở đây được thắt rất chặt.
“ Có thể nói cho ta biết các người chuẩn bị đấu giá thứ gì không ? “
“ Xin lỗi. Việc này chúng tôi không được phép nói ra. “
“ Không ngờ được ở đây lại gặp được một người như cô. “
“ Ý của ngài là …. “
” Không có gì cả. “
Lâm Thánh Vương cười cười nhìn Chu Nhạc, Chu Nhạc dường như cũng hiểu ý của hắn cho nên mỉm cười quyến rũ. Hai người nói chuyện vui vẻ thấm thoát đã qua hai canh giờ, lúc này họ đã thấy có một vài người tiến vào và ngồi xuống ghế, Chu Nhạc thấy vậy liền cáo từ Lâm Thánh Vương , trước khi đi nàng đã tặng hắn một bộ áo choàng đen, nàng nói rằng đối với một người mới thì khi tham gia đấu giá việc cần làm đầu tiên chính là che dấu khuôn mặt và ẩn dấu khí tức của mình, nếu như để người khác phát hiện rồi giết người đoạt bảo thì bọn họ lại mang tai tiếng nữa thì rất phiền phức, còn đối với một số thế lực lớn trong Thương Thành thì họ không cần làm như vậy, thứ này chỉ dành cho Lâm Thánh Vương mà thôi.
“ Cô gái này thật chu đáo. “
Lâm Thánh Vương nghĩ thầm rồi quyết định mặc vào, áo choàng này rất rộng, nếu nhìn từ bên ngoài vào thì chẳng thấy thứ gì bên trong cả, ngay cả thân thể cũng không biết ốm hay mập nữa. Chỉnh chu lại một chút rồi Lâm Thánh Vương tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút rồi hắn nhắm mắt dưỡng thần.
“ Keng keng…. “
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Lâm Thánh Vương mở mắt chậm rãi nhìn xung quanh, hiện giờ nơi đây tràn ngập người, nhìn ai cũng cảm thấy có chút thần bí, có vẻ như những người ở đây không một ai đơn giản cả. Lâm Thánh Vương nhìn tới phía trước, một cái bàn được đặt tại đó và đằng sau cái bằng chính là một cánh cửa. Đột nhiên cánh cửa được mở ra, người bước ra từ cánh cửa đó chính là Chu Nhạc, tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy Chu Nhạc liền “ ồ “ lên kinh ngạc :
“ Đây chẳng phải là Chu tiểu thư sao ? Không ngờ trong lần đấu giá này lại có cơ hội diện kiến dung nhan của nàng. Thật là may mắn. “
“ Đúng vậy đúng vậy. Đây quả là dịp may của chúng ta, tiểu thư của Đấu Giá Hội Gia Cát Nhĩ lại đích thân ra tay chủ trì cuộc đấu giá, nếu như nàng đã xuất hiện đồng nghĩa với việc lần đấu giá này rất quan trọng. “
“ Không biết trong lần đấu giá này có thứ gì khiến cho Chu tiểu thư phải đích thân ra tay chủ trì đấu giá nhỉ ? “
Lâm Thánh Vương nhìn Chu Nhạc với ánh mắt kinh ngạc, hắn không ngờ cô gái này lại có thân phận cao quý như thế, khi nói chuyện với hắn nàng giấu rất kĩ chuyện này, có vẻ như nàng không muốn nói cho hắn biết chuyện này vì đối với một người mới như hắn, việc quen biết tiếp xúc với một thế lực lớn chắc chắn sẽ gây ra nhiều sự đố kị không đáng có, nhất là người mà hắn tiếp xúc đầu tiên lại là tiểu thư của Gia Cát Nhĩ Đấu Giá Hội, một vưu vật hấp dẫn chúng sinh như vậy mà hắn lại may mắn quen biết được chắc chắn sẽ khiến nhiều kẻ xem cô nàng này như nữ thần đố kị, lúc đó phiền phức không gây cũng sẽ có.
“ Dù sao ta với nàng ấy cũng có nói chuyện qua lại với nhau, coi như may mắn gặp gỡ người cùng trang lứa nói chuyện mà thôi, nếu như nàng không muốn xảy ra mối quan hệ này thì tự nhiên ta sẽ cắt bỏ. “
Lâm Thánh Vương cũng biết phân biệt nặng nhẹ, việc gì cần buông thì bỏ, không nên cố gắng níu kéo kẻo cả hai lại bị tổn thương. Nếu như không có duyên thì xem như người dưng qua đường thôi.
“ Hiện tại cuộc đấu giá sẽ bắt đầu. “
Chu Nhạc lên tiếng lấn át tất cả tiếng ồn, mọi người nghe thấy nàng thốt lên liền chủ động im lặng chỉnh đốn lại chỗ ngồi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Nhạc chỉ dùng một lời nói mà có thể trấn áp tất cả mọi người ở đây, Chu Nhạc nhìn thấy mọi thứ đã yên tĩnh trở lại liền cầm lấy chiếc búa gõ xuống :
“ Vật phẩm đầu tiên được đấu giá chính là… “
Chu Nhạc búng tay một cái, một người trong cánh cửa tiến ra, trong tay của người này bưng một thứ được phủ kín bởi một tấm màn. Tất cả mọi người đều chú ý tới thứ được phủ trong tấm màn đó nhưng có vẻ như mọi người nhìn không thấu được thứ gì, có vẻ đây là tác dụng của tấm màn kia.
Tấm màn đã được kéo hết lộ ra bên trong một cuốn trục, Chu Nhạc cầm cuốn trục vào trong tay rồi giơ cao lên :
“ Đây là Phàm Kĩ Cao Cấp Linh Kĩ, nó có tên là Khai Sơn Quyền. Một quyền có thể khai sơn lập địa. Giá đầu tiên : 200 ngàn linh tệ, mỗi lần tăng giá phải hơn 1000 linh tệ. Bắt đầu. “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, hiện nay linh kĩ là thứ hắn cần vì hắn chẵng có kĩ năng nào chính đấu cả, còn Linh Kĩ Đại Trọng Hư Vô Lực có vẻ như lúc đầu chẳng có hiệu quả gì rõ rệt cả, có lẽ nó quá cao cấp, hắn học chưa tinh thông hết được cho nên chẳng có hiệu quả gì, nếu như hắn có thể học hết nó thì cũng chẳng cần tới những cuốn Linh Kĩ khác, chỉ cần một mình nó cũng đủ tung hoành rồi.
“ Mình cũng chưa có gấp gáp tới nỗi mà cần một cuốn Linh Kĩ, sau này có thể nhờ Lâm Gia cung cấp, không cần mua.”
Lâm Thánh Vương quyết định từ bỏ việc có cuốn linh kĩ này. Cuối cùng cuốn linh kĩ này được mua với giá 650 ngàn linh tệ, Lâm Thánh Vương líu lưỡi với cái giá của một cuốn Phàm Kĩ Cao Cấp, đa số mọi người nhìn Chu Nhạc rồi ra giá chứ không có nhìn món đồ vật để ra giá. Có vẻ như khi Chu Nhạc chủ trì đấu giá thì mọi người rất hưng phấn, hắn mỉm cười nhìn những kẻ mê sắc này rồi lắc đầu ngán ngẩm.
“ Vật đầu tiên đã đấu giá xong. “
Chu Nhạc sai người đem vật phẩm thứ hai, nàng nhanh chóng mở nó ra. Bên trong nó là có hai chiếc lọ. bên trong mỗi lọ đựng một viên thuốc tròn màu đỏ, sở dĩ đây là viên thuốc vì khi nó xuất hiện đã tỏa ra ngào ngạt mùi thuốc.
“ Chắc các vị cũng biết đây là gì rồi. Nó có tên là Dung Viêm Đan, nó là loại đan dược có khả năng giúp người đang ở cảnh giới Linh Động Thể có khả năng tăng một cảnh giới, mỗi người chỉ dùng được một viên, dùng nhiều hơn cũng không có tác dụng. Giá : 500 ngàn linh tệ. “
“ Xì xào xì xào…. “
Mọi người hỗn loạn khi Chu Nhạc nói xong, chỉ cần phục dụng một quả thôi là có thể tăng một cảnh giới rồi, viên đan dược quý giá như vậy lại được đấu giá ở đây cũng đủ cho thấy tài sản của Đấu Giá Hội này rất phong phú. Lâm Thánh Vương than thở liên tục, may mắn là hắn đã đạt tới cấp bậc Linh Dung Thể rồi cho nên không cần thiết tới nó, chứ nếu như hắn còn ở Linh Động Thể thì chắc hắn đã điên cuồng ra giá rồi.
Giá dần dần được nâng cao lên, đến 700 ngàn linh tệ mới có dấu hiệu ngừng tăng, đến 800 ngàn linh tệ thì âm thanh ra giá tắt hẳn.
“ Còn ai ra giá nữa không ? 3…2…1…. Vật phẩm thứ hai đã được đấu giá với giá 800 ngàn linh tệ. “
Kế tiếp vật phẩm thứ ba được đưa ra, đây là một mảnh giấy màu đen lấp lánh, nhìn có vẻ rất tầm thường ngay cả Lâm Thánh Vương cũng không nhìn thấu được huyền cơ bên trong nó.
“ Đây là một tờ giấy cực kì thần bí. Đấu Giá Hội chúng ta đã thử mọi cách nhưng không thể nào tìm kiếm được một chút thông tin từ nó, hiện tại chúng ta chỉ phát hiện ra một thứ chính là dùng thứ gì cũng không thể phá hủy được nó. Giá : 200 ngàn linh tệ. “
Lâm Thánh Vương cũng không biết nó là gì cả nhưng đối với thứ hắn nhìn không ra thì rất thích thú, hắn nhìn xung quanh thấy không có ai đấu giá cả, tấm giấy này tuy có chút bất bình thường nhưng họ cũng không muốn lãng phí mua về chỉ để trưng bày, ngay cả Gia Cát Nhĩ Đấu Giá Hội cũng không tìm kiếm được manh mối từ nó thì làm sao mà họ có khả năng kiếm được ích lợi từ nó.
“ Không có ai ra giá sao ? Vậy thì ta đếm 3…2…. “
“ 201 ngàn linh tệ. “
Lâm Thánh Vương ra giá, hắn chăm chú nhìn vào Chu Nhạc, có vẻ như Chu Nhạc cũng đang nhìn hắn. Lúc đầu Chu Nhạc còn cảm thấy bất ngờ với người ra giá, ai ngờ kẻ ra giá chính là Lâm Thánh Vương, cô nàng cười hì hì nhìn về phía Lâm Thánh Vương .
“Có ai ra giá nữa không ? Không có ai sao ? Ta đếm 3…2… “
“202 ngàn linh tệ. “
Một người nào đó ra giá, hắn cắn răng nhìn về phía Chu Nhạc với ánh mắt suy mê nhưng trong lòng của tên đó thì đang rỉ máu. Lâm Thánh Vương kinh ngạc, thế nhưng hắn không tiếp tục ra giá nữa mà ngồi bình thản, nhìn thấy Lâm Thánh Vương có dáng vẻ bình thản như vậy sắc mặt người kia đành trắng bệch, không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà hắn phải nhận lấy một của nợ trị giá 202 ngàn linh tệ.
“ Vị khách nhân kia có ra giá nữa không ? “
Chu Nhạc nhìn về phía Lâm Thánh Vương với ánh mắt quyến rũ, Lâm Thánh Vương bèn nói :
“ Ta chỉ ra giá cho vui thôi, chứ thật ra cũng chẳng có hứng thú gì. “
Lâm Thánh Vương mới nói ra sắc mặt của người kia càng ngày càng trắng, Chu Nhạc vui vẻ thưởng thức tình hình hiện tại. Không ngờ rằng tên nhóc này lại âm hiểm thế.
“ Nhưng nếu như vì cô thì ta sẽ ra giá. 205 ngàn linh tệ. “
Lâm Thánh Vương nói với vẻ trêu trọc Chu Nhạc, những người quanh đây cũng rất bất ngờ khi nghe cái điệu bộ của hắn rồi bật cười. Bọn họ đều cùng chung một suy nghĩ rằng Lâm Thánh Vương là một tên háo sắc cho nên họ đành từ bỏ mang của nợ này về.
“ Không còn ai ra giá nữa thì 3…2…1. Vật phẩm thứ ba đã được đấu giá với số tiền là 205 ngàn linh tệ. “
Tất cả mọi người đều cười khinh Lâm Thánh Vương vì tội phung phí. Còn Lâm Thánh Vương thì thở phào nhẹ nhõm, thực ra thì Lâm Thánh Vương đã có sự chuẩn bị rồi, hắn cảm nhận được tờ giấy này ẩn chứa huyền cơ rất thâm sâu nhưng không thể cảm nhận rõ ràng cho lắm, nhưng mà hắn mặc kệ chuyện đó cứ mang về rồi tìm hiểu sau, thế là hắn suy nghĩ một kế đó chính là giả vờ hướng tới Chu Nhạc nhưng thực ra chính là nhắm vào tờ giấy. Nếu như ngay từ lúc đầu hắn cứ ra giá hoài chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghi ngờ, đến lúc đó giá trị của tờ giấy sẽ được đẩy lên giá rất cao, thế là hắn bèn thốt lên một câu để đánh lạc hướng mọi người, giả vờ mình vì Chu Nhạc mà ra giá, như thế mọi người sẽ có một suy nghĩ khác. Đây cũng có thể coi là giương Đông kích Tây và hắn đã thành công.
Chu Nhạc nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt cảm kích, nếu như không nhờ hắn thì nàng cũng không thể nào đấu giá thành công tờ giấy này, ngay từ lúc đầu nàng đã có cảm giác không ổn với tờ giấy này rồi, may mắn là nàng đã gặp Lâm Thánh Vương . Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ mưu kế của Lâm Thánh Vương nhưng nàng không vạch trần ra mà thôi.
“ Đây là vật phẩm thứ tư. “
….
….
….
“ Đây là vật phẩm cuối cùng trong cuộc đấu giá này. “
Mọi người đều ngưng thần nhìn thứ bên trong tấm màn, nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của Chu Nhạc làm bọn họ rất sốt sắng. Bọn họ nghe thoang thoáng một thông tin, thông tin đó chính là trong lần đấu giá này sẽ xuất hiện một món đồ rất quý và nó sẽ xuất hiện khi cuộc đấu giá chuẩn bị kết thúc.
“ Không để mọi người chờ lâu nữa. Nó chính là… “
Chu Nhạc kéo tấm màn ra, đây là một cuốn trục, cuốn trục này có màu vàng sậm cổ xưa có vẻ như nó tồn tại từ rất lâu rồi.
“ Đây là một cuốn linh kĩ, và nó ở cấp bậc Linh Kĩ Trung Phẩm. Nó có tên là Phong Phiên Thân Pháp, đây là một cuốn linh kĩ giúp con người ta di chuyển với tốc độ nhanh như gió vậy, nó có thể sánh ngang với Linh Kĩ Thượng Phẩm nhưng mà do nó không phải là linh kĩ chiến đấu cho nên bị hạ một cấp. Giá : 1 triệu linh tệ. “
“ Linh Kĩ Trung Phẩm có khả năng so sánh với Linh Kĩ Thượng Phẩm ! “
Lâm Thánh Vương hít hà liên tục, hắn không ngờ mình lại may mắn gặp được Linh Kĩ Trung Phẩm ở đây, đây là một cuốn Thân Pháp Linh Kĩ, nó có thể nâng cao tốc độ của Linh Giả lên và làm cho họ sở hữu tốc độ nhanh như gió nhưng có vẻ hơi phóng đại quá nhưng mà cũng không vì thế mà xem thường uy năng của nó, đã là Linh Kĩ Trung Phẩm xém nữa thành Linh Kĩ Thượng Phẩm chắc chắn có điểm nào đó hơn hẳn bình thường rồi.
Nhưng mà hắn không nghĩ rằng mình có thể sở hữu nó, nhìn cái giá cao ngất ngưỡng kia thì hắn đành ngậm ngùi ngồi im mà thôi. Trong túi hắn cũng chỉ có khoảng 800 ngàn linh tệ, mà hắn mới đấu giá tờ giấy kia hơn 200 ngàn linh tệ nữa cho nên trong túi hắn chỉ còn khoảng 600 ngàn linh tệ mà thôi nên không có khả năng mua được nó.
Cuối cùng các đại phú hào đã ra tay, khi họ đã ra tay thì không còn tính là ngàn nữa mà là trăm ngàn, nhìn viễn cảnh như vậy làm cho Lâm Thánh Vương có chút cảm khái, tiêu tiền phung phí thật là sảng khoái, hắn ước gì mình được một lần như vậy.
Giá của cuốn Linh Kĩ Trung Phẩm này đã là 3 triệu linh tệ. Giá cũng đã ngừng tăng, Chu Nhạc nhìn thấy tình cảnh rối loạn này đều không khỏi hé môi nhe răng nhìn mọi người đầy mị hoặc. Lâm Thánh Vương bất giác cảm thấy đáng sợ với nụ cười đầy chết người này, chỉ vì nó thôi mà đã có rất nhiều người sẵn sàng dâng hiến hết toàn bộ gia sản của mình, cô ta quả thật rất đáng sợ.
Giờ đây giá của nó đã đạt tới 3 triệu 950 ngàn linh tệ rồi, chỉ còn cách 4 triệu một khoảng ngắn nữa thôi. Hiện tại chỉ còn một vài người đang đấu giá, ngạc nhiên thay hắn lại phát hiện ra một đám nữ nhân gồm 3 người, ai trong bọn họ cũng xinh xắn dễ thương tuy không bằng Chu Nhạc nhưng cũng tràn đầy mị lực dụ hoặc chúng sinh, thứ mà làm cho hắn chú ý nhất vẫn chính là cử chỉ của đám người này, các cô không ngừng tranh giá với những người còn lại.
Ngoài họ ra thì còn hai người nữa tranh nhau đấu giá cuốn Linh Kĩ kia, người đầu tiên chính là một lão già tóc bạc phơ tay chống gậy không ngừng phun nước miếng về phía trước, người thứ hai là một vị trung niên trẻ trung khỏe khoắn, ai trong số họ cũng hồ hởi ra giá khiến cho những người xung quanh ngậm câm như hến, Lâm Thánh Vương cũng tươi cười xoa cằm vui vẻ xem màn tấu hài này.
“ 4 triệu 500 ngàn linh tệ. Đây là giá cuối cùng của chúng ta, vị nào có thể ra giá nữa thì ta xin nhường lại cho người đó. “
Cô gái trông già dặn lớn tuổi nhất đứng dậy hô, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô với vẻ không tin nổi, một cô gái còn trẻ như vậy lại có thể nắm tài lực nhiều như vậy sao ?
“ Vị đại nhân này đã ra giá 4 triệu 500 ngàn linh tệ, còn ai ra giá cao hơn không ? “
Chu Nhạc hô to, hai người kia mới vừa nãy còn đấu khẩu rất kịch liệt còn bây giờ thi im phăng phắc, hiển nhiên họ cũng rất sợ hãi trước quyết định đầy táo bạo của nhóm nữ nhân trẻ tuổi kia.
“ 4 triệu 500 ngàn linh tệ lần 1. “
“ 4 triệu 500 ngàn linh tệ lần 2. “
“… lần 3. Rầm ! Lần đấu giá cuối cùng đã kết thúc. Cuốn Link Kĩ Trung Phẩm Phong Phiên Thân Pháp này đã được bán với giá 4 triệu 500 ngàn linh tệ. “
Chu Nhạc gõ búa kết thúc lần đấu giá cuối cùng này. Mọi người đều vui vẻ ra về, tuy họ không mua được thứ gì cả nhưng đến xem các thế lực lớn trổ hết tài lực của mình ra cũng đủ làm họ cảm thấy thỏa mãn rồi. Lâm Thánh Vương cũng đã mua được một thứ rất thần bí, tuy hắn không biết rõ lai lịch của nó nhưng hắn dám khẳng định rằng thứ đồ vật đó không hề tầm thường, chỉ là do những người ở Đấu Giá Hội không phát hiện ra mà thôi.
Lâm Thánh Vương đi ra ngoài đằng sau Đấu Giá Hội, hắn phải lấy tờ giấy rồi tìm chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị mai vào Thương Viện nữa cho nên cước bộ của hắn rất gấp gáp, chỉ trong chốc lát hắn đã thấy khuôn mặt của Chu Nhạc đứng trước quầy trao đồ rồi.
“ Nhạc tỷ ! “
“ Ồ. Vương đệ ! “
” Đệ đến để lấy món đồ vật mà ta đã mua. “
“ Đây. Tờ giấy này giờ là của đệ. “
Chu Nhạc nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn tay của Lâm Thánh Vương , hắn cũng móc tiền ra đưa cho cô.
“ Coi thử xem có đủ chưa ? “
“ Không cần thiết. “
“ Haiz ! Tỷ có thể nói cho đệ biết tại sao tỷ lại giấu đệ chuyện thân phận của mình không ? “
“ Tỷ cũng chẳng giấu gì đệ. Thật ra tỷ không muốn làm liên lụy tới đệ mà thôi. “
“ Nếu như tỷ còn xem đệ là một người bạn thì tỷ cứ thoải mái mà nói cho vơi nỗi lòng. Đệ sẵn sàng nghe tất cả. “
“ Đệ đã hứa thì nhất định phải giữ lời đó.”
“ Ừm. “
“ Nhớ chuẩn bị kĩ càng để ngày mai vào Thương Viện đấy ! Nhớ cố gắng tu luyện tốt để tỷ tỷ còn cảm thấy tự hào khi quen biết đệ nữa đó ! “
“ Tỷ kì vọng vào đệ quá đệ cảm thấy áp lực đó nha ! “
“ Tiểu tử thúi ! “
” Ha ha. Thôi đệ đi đây. “
“ Hẹn gặp lại. “
***
Lúc này đây Lâm Thánh Vương đang cầm và loay hoay tờ giấy, đúng như những gì Đấu Giá Hội đã nói, hắn chẳng tìm ra được thứ gì đặc biệt cả, hắn đã sử dụng mọi phương pháp nhưng vẫn không có chút manh mối nào. Dường như cần phải có một loại lực lượng nào đó thật mạnh mẽ cường hoành phá tờ giấy thì mới có thể tìm được bí mật bên trong nó.
“ Thôi. Nghỉ ngơi để lấy sức mai đi. “
Lâm Thánh Vương thu tờ giấy vào trong túi trữ vật sau đó bắt đầu tu luyện.
***
Thương Viện.
Đây là một nơi cực kì uy nghiêm, nó sừng sững đứng trong Thương Thành như một vị thần nhìn đám quân tử, ánh nắng chói chang càng gợi lên vẻ đẹp cao quý của nó. Tường vàng, mái lưu ly, tất cả như là một kiệt tác vậy. Ai đi qua đây cũng đều phải sững sờ trước vẻ đẹp mê người của nó.
Lâm Thánh Vương cũng không ngoại trừ, hắn nhìn đến lồi cả hai con mắt. Đây chính là Thương Viện sao ? Thật không tầm thường chút nào.
“ Này ! Lâm Thánh Vương. “
Lâm Thánh Vương nghe có người gọi mình thì quay lại, thì ra đó chính là chị em Lâm Tam Hợi, họ nhìn thấy hắn liền tươi cười.
“ Sao ? Thấy nơi đây như thế nào ? “
“ Còn hơn cả trong trí tưởng tượng của ta nữa. “
“ Vào trong ngươi sẽ thấy nhiều điều mới lạ hơn. “
Lâm Thánh Vương đứng chờ đợi cửa Thương Viện mở ra chào đón họ, ngoài bọn họ ra cũng có rất nhiều Linh Giả trẻ tuổi khác đứng chờ, hắn đã xem xét rất nhiều, ở đây có một số người cùng đẳng cấp với hắn, thấp nhất là Cao Động Linh Động Thể. Không hổ là nơi tuyển chọn dòng máu mới cho Chí Kim Cảnh.
Lâm Thánh Vương nghe thấy tiếng xé gió liền nhìn tới, hắn kinh ngạc khi phát hiện một đám người đang tiến về phía đây, họ chính là những người đã đấu giá thành công cuốn Linh Kĩ Trung Phẩm, ba cô gái này nhìn về hướng Lâm Thánh Vương cười cười. Hắn hiểu rõ ba cô gái này không phải cười hắn, chắc có lẽ….
“ Đúng là như vậy rồi ! “
Lâm Thánh Vương lắc đầu than khổ, thì ra người họ đang cười chính là Lâm Tam Hợi. Lâm Thánh Vương nhìn một chút thấy trên ngực mỗi người đều đeo một huy chương có chữ Linh, theo như suy nghĩ của hắn thì chắc họ đến từ Linh Gia – một trong Tứ Đại Gia Tộc.
“ Lâu rồi không gặp nhỉ ? “
“ Cũng lâu rồi chưa đọ sức với nhau. “
“ Nếu ngươi muốn thì ta chiều. “
Chưa gì hết đã ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc súng, hai người lớn tuổi nhất hai bên thì ra là kì phùng địch thủ của nhau từ lâu, chỉ cần gần nhau là đối đánh đấm, họ có phải là con gái không nhỉ ?
Lâm Thánh Vương lên tiếng, cả hai bên đều hoãn lại nhìn về phía hắn với vẻ nghi hoặc, hắn thấy mọi người đang nhìn về phía mình đành ho khan vài cái :
“ Các vị không thấy đánh nhau trước Thương Viện là điều không nên sao ? Khi nào các vị vào rồi thì vẫn còn rất nhiều cơ hội, vả lại trong đó lại rất công bằng. Không phải tốt hơn sao ? ”
“ Ngươi là ai ? “
Người đứng đầu nhóm người Linh Gia lên tiếng, đương nhiên họ không thể nào biết được một nhân tài mới nổi như Lâm Thánh Vương nên mới hỏi vậy, hắn chỉ mới xuất hiện có vài ngày thôi nên Linh Gia không thể nào nhận được thông tin nào về hắn cả, nếu nói về Lâm Tam Hợi thì hắn chỉ giống như là một tên nhà giàu mới nổi thôi.
“ Ta là…. “
“ Hắn là Lâm Thánh Vương ! Hắn là một lính mới thì sao mà ngươi biết được. “
Hắn chưa kịp nói thì Lâm Tâm Hợi đã cướp lời, hình như hai cô gái này rất thích gây gổ với nhau hay sao mà cứ có cơ hội là chọc tức người khác liền.
“ Thì ra là lính mới. Nhưng mà thực lực cũng không tầm thường ! “
“ Đương nhiên, chứ đâu như các ngươi. “
” Ngươi rất muốn gây chuyện nhỉ ? “
“ Thì sao, ngươi muốn ? “
…
“ Trời ơi ! Sao cái miệng hai người này lại chanh chua thế ? “
Lâm Thánh Vương vò đầu, cứ tưởng lúc đầu hai người đã nguôi ngoai rồi ai ngờ giờ họ lại cứ như nước với lửa, mà cái chuyện đó lại liên quan tới hắn nữa chứ. Hắn định ngăn lại thì một tiếng nói vang lên cắt ngang :
“ Đã tới giờ. Mở cửa. “
“ Rầm rầm… kẹt kẹt…. “
Cánh cửa nặng nề to lớn từ từ mở ra, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Thương Viện, ngay cả hai cô nàng kia cũng dừng tay tập trung nhìn về đó. Cánh cửa chậm chạp mở ra, người người tranh nhau vào trước. Lâm Thánh Vương tò mò dòm ngó xung quanh, ở đây có một tràng thi đấu rộng lớn nằm ở giữa, nhìn xa hơn nữa là sẽ thấy một dãy kí túc xá.
“ Các ngươi đi theo ta. “
Giọng nói lúc nãy tiếp tục vang lên, một vị thư sinh đột nhiên xuất hiện, trông có vẻ rất trẻ, làn da trắng trèo, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mọi người. Theo như Lâm Thánh Vương đoán thì thanh âm lúc nãy chắc từ người này mà ra, dựa theo sự xuất hiện đầy bất ngờ ấy hắn dám khẳng định thực lực người này không tầm thường.
“ Ta là đệ tử của Thương Viện, tên là Trầm Lãng. Ta được phân công tới đây để đón các ngươi. Đi theo ta. “
Trầm Lãng cầm quạt phe phẩy, Lâm Thánh Vương ngạc nhiên về thứ mà hắn đang cầm, chiếc quạt này làm bằng kim loại và có gắn nhiều lưỡi cưa, đây là vũ khí cực kì đặc biệt và Lâm Thánh Vương mới thấy lần đầu. Hắn đang si mê nhìn chiếc quạt thì Trầm Lãng cũng nhìn hắn, đối mắt với nhau một lát thì Trầm Lãng cười phất mạnh quạt về phía hắn tạo thành một luồng khí lưu gây chấn động không khí xung quanh, tuy đây không phải là đòn tấn công nhưng nó cũng có thể hất một gã Linh Dung Thể lùi về sau.
Lâm Thánh Vương cũng nhận ra được điều này đành cười thầm, có vẻ như người này đang muốn thử thực lực của mình, chắc là do hậu quả của việc nhìn chằm chằm vào thứ mà Trầm Lãng đang cầm trên tay đây. Hắn đành thở dài lắc đầu tiến về phía trước vài bước, hắn giơ tay lên phất một phát, linh lực xanh phỉ thúy chảy cuồng cuộn trong người hắn vận chuyển quỷ dị trở nên vô hình phóng về phía luồng khí lưu kia với ý đồ đẩy nó.
“ Vù vù vù…! “
Khi cả hai va chạm vào nhau không tạo ra một vụ nổ nào cả mà chỉ làm cho gió thổi mạnh lên một chút mà thôi, một số người thực lực còn kém không nhận biết được sự bất bình thường này, nhưng đối với một vài vị có sức mạnh không kém ở đây đều cảm nhận được sự chấn động của linh lực thông qua cơn gió mạnh bất chợt này. Tất cả bọn họ đều đang hỏi chuyện gì đang xảy ra ? Đột nhiên mọi người đều hướng về phía hai người Lâm Thánh Vương và Trầm Lãng, bọn họ nhận thấy không khí đang bị bóp nén méo mó ở đó, tất cả đều ngạc nhiên không ngờ hai người này lại đánh nhau một cách âm thầm như thế.
“ Hửm ??? “
Trầm Lãng ngạc nhiên khi thấy Lâm Thánh Vương đỡ được đòn này của mình một cách nhẹ nhàng như thế, chỉ một cái phất tay mà có thể chống chịu được sức mạnh của hắn. Hắn cười mỉm nhìn Lâm Thánh Vương, Lâm Thánh Vương cũng không né tránh nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“ Bốp bốp …! “
Dường như thư sinh không chịu nổi cái ánh mắt hung dữ của Lâm Thánh Vương nên hắn đành vỗ tay vài cái để xóa tan đi bầu không khí im lặng quanh đây. Lâm Thánh Vương cũng nhìn thấy đối phương bỏ cuộc liền thở phào, không ngờ rằng người này chỉ phất quạt một lần thôi mà đã chống đỡ được linh kĩ Đại Trọng Hư Vô Lực – Đại Phản Lực Pháp của hắn, nếu không phải Trầm Lãng còn có nhiệm vụ cần làm chắc chắn Lâm Thánh Vương không dễ dàng thoát nạn vậy rồi.
“ Ngươi tên gì ? “
“ Lâm Thánh Vương . “
” Thì ra là Lâm đệ, có thể nói cho ta biết một chút về bối cảnh được không ? “
” Tiểu đệ là người của Lâm Gia. “
” Người của Lâm Gia sao ? Một trong Tứ Đại Gia Tộc, tốt lắm. “
Lâm Thánh Vương không hiểu Trầm Lãng đang nói gì cả, Trầm Lãng cũng không có rãnh mà giải thích với hắn cho nên hắn chỉ còn cách đi theo đằng sau Trầm Lãng mà thôi. Hắn nhận ra rằng mình đang đi về phía bên phải của kí túc xá, đang yên đang lành đột nhiên Lâm Tam Hợi chạy tới chộp vai hù hắn :
” Ngươi khai thật cho ta biết. Hồi nãy ngươi và vị học trưởng đó đã xảy ra việc gì ? “
“ Cũng chẳng có việc gì to lớn cả. Chỉ là thử chút thực lực mà thôi. Mà tỷ đừng có hù dọa đệ như thế, gọi đệ đàng hoàng đi kẻo người ngoài chê cười Lâm Gia chúng ta không biết cách xưng hô “
“ Đệ đệ yêu dấu của ta à, đệ dừng tưởng tỷ không biết gì. Tỷ sợ học trưởng có tên Trầm Lãng đó định giở trò ‘ma cũ bắt nạt ma mới‘ cho nên mới lo lắng cho đệ đó. “
“ Vậy làm phiền tỷ đã quan tâm rồi. “
“ Ngươi nói chuyện thấy đáng ghét quá ! “
“ Chẳng lẽ ta phải nói rằng ngàn vạn triệu tỷ lần cảm ơn tỷ đã cứu giúp đệ sao ? “
” Hì hì, đúng rồi đó ! Sau này nhớ phải làm vậy đấy ! “
Lâm Thánh Vương lắc đầu ngao ngán, đúng lúc này Trầm Lãng dừng lại, cả đám người đều dứng lại nhìn rõ phía trước, phía trước chính là một sơn động có tên ‘Tàn Viện Động’.
“ Đây là Tàn Viện Động, ta sẽ dẫn các ngươi vào trong, các ngươi sẽ được khảo sát để kiểm tra thực lực. “
“ Hả ? “
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ rằng vào trong đây còn phải kiểm tra thực lực nữa. Trầm Lãng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người liền cười khì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Lâm Thánh Vương hắn liền nghiêm giọng lại.
“ Nếu các ngươi thất bại vẫn sẽ được vào Thương Viện tu luyện nhưng các ngươi sẽ không nhận được phần thưởng khi khảo sát. Chỉ có người vượt qua được phần kiểm tra này mới nhận được phần thưởng, và phần thưởng đó chính là…. Các ngươi cứ vào rồi sẽ biết. “
Lâm Thánh Vương trừng mắt nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa nghiêm của Trầm Lãng, không ngờ vị học trưởng này lại có hứng thú chọc ghẹo tân sinh vậy. Lâm Tam Hợi và Lâm Phi Phi nhìn hắn với vẻ lo lắng, tuy nói thua sẽ không bị thiệt hại gì nhưng thắng thì lại nhận được phần thưởng có giá trị, nhìn thì đơn giản nhưng họ chắc chắn việc này rất khó khăn.
Hắn cũng nhìn ra một chút cho nên cũng hơi hồi hộp, nhưng hắn quyết định là phải bước tiếp cho dù nó có khó khăn gian khổ, nếu lùi bước trước khó khăn thì đâu còn tư cách để bước tới con đường cường giả.
“ Các ngươi theo ta đi vào trong, nhớ theo thứ tự tránh phá rối gây mất trật tự ở đây. Nếu ai không nghe sẽ bị đuổi khỏi Thương Viện. “
Trầm Lãng đi vào trong, đám người Lâm Thánh Vương nhanh chóng theo sau. Ở bên trong rất tối, nếu không phải có vài ngọn nến le lói chắc đám người Lâm Thánh Vương không thể nào đuổi kịp cước bộ của Trầm Lãng rồi.
“ Tới nơi rồi. “
Trầm Lãng búng ngón tay một phát, cả hang động thình lình sáng rực lên, Lâm Thánh Vương kinh ngạc liếc mắt sang xung quanh, đây là một nơi rất rộng lớn nhưng không có thứ gì cả, Trầm Lãng vội vàng rút một chiếc lệnh bài ra rồi ném về phía trước, lệnh bài không rớt xuống đất mà lại dừng trên không trung một cách quỷ dị. Một thời gian ngắn lệnh bài lại bay trở về phía Trầm Lãng, hắn nhanh chóng chộp lấy cất vào trong người rồi khom người như vái lạy ai đó, đột ngột phía dưới đất sáng lên ánh đỏ rực khiến nhiều người hoa mắt.
Lâm Thánh Vương thoang thoáng ngửi thấy mùi của linh lực, hắn cúi người xuống xem, thì ra đây là một linh trận. Linh trận rung lắc dữ dội rồi biến mất, thay vào đó là một ông lão đang ngồi thiền trước mặt mọi người và đằng sau ông ta là một cái lỗ hổng. Ông lão này gầy gò, khuôn mặt thì xanh xao, da dẻ nhăn nheo bám lấy xương nhìn trông rất quái dị, còn cái thứ đằng sau ông ta hình như là lỗ hổng không gian. Lâm Thánh Vương có nghe cha hắn nói đối với một số cường giả có thực lực cao cường, họ có khả năng xé rách không gian để dịch chuyển nhanh chóng, ngoài ra nó còn có một số công dụng khác, đây là lần đầu hắn tận mắt chứng kiến thứ này.
“ Các ngươi sẽ tham gia một cuộc khảo sát. Phần thưởng chính là một cuốn linh kĩ. “
“ Linh kĩ ? “
Cả đám người trố mắt kinh ngạc khi nghe những gì ông lão trông như cây que kia nói, ông lão mở mắt nhìn phía đám người rồi tiếp tục nói :
“ Các ngươi vào đó chọn cho mình một cuốn linh kĩ thích hợp, nếu các ngươi đã chọn nó xong rồi thì các ngươi sẽ phải trải qua một cuộc khảo thí, nếu các ngươi hoàn thành thì cuốn linh kĩ các ngươi tìm được sẽ là của các ngươi, nếu thất bại thì đành phải chia tay với nó rồi. Ta cũng khuyên các ngươi một điều, nên lựa chọn một cách thích hợp, kẻo khó quá lại không vượt qua. “
“ Vậy cho hỏi khảo thí là gì ? “
“ Trước sau gì các ngươi cũng phải trải qua, vậy ta đành nói luôn. Các ngươi sẽ phải đánh bại linh phách ấn kí trong đó, nếu các ngươi đánh bại thì coi như các ngươi hoàn thành khảo thí. “
Lâm Thánh Vương cũng đã nghe một chút về linh phách ấn kí, khi đạt đến cảnh giới Linh Luyện Phách thì trong cơ thể sẽ sinh ra Linh Phách, mà Linh Phách Ấn Kí ở đây chính là dấu hiệu mà Linh Phách của một người nào đó lưu lại, chỉ cần ngươi xóa được ấn kí thì coi như thứ đó hoàn toàn thuộc về ngươi, nếu ngươi không phá bỏ nó thì chắc chắn người gieo ấn kí sẽ cảm nhận được ngươi đang làm gì đồ vật của họ, thế là họ sẽ tự bạo ấn kí để gây tổn thương cho ngươi. Nói chung Linh Phách có rất nhiều tác dụng và Linh Phách Ấn Kí là một trong những ứng dụng đó, nhưng mà Linh Phách của kẻ đó phải thật mạnh mới đủ khả năng lưu lại ấn kí, chứ nếu không thì sau một thời gian ấn kí sẽ tự động bốc hơi biến mất.
“ Nếu các ngươi đã không còn thắc mắc gì nữa thì bắt đầu thôi. “
Ông lão đứng dậy khẽ đưa đẩy những ngón tay gầy gộc của mình kết ấn lại với nhau. Lỗ hổng không gian đằng sau có vẻ cảm nhận được ông lão đang làm gì nên phản ứng lại làm cho cái lỗ dần trở nên to hơn.
“ Tiến vào trong đi. “
Tất cả mọi người vội vàng tiến vào trong. Lâm Thánh Vương cũng theo đó mà tiến vào, thấy mọi người đã đi hết Trầm Lãng mới nói chuyện với ông lão :
“ Thương Trưởng Lão, trong đám người này có một kẻ rất đặc biệt, mới bước vào Linh Dung Cảnh thôi mà đã có thể đỡ được một chiêu của đệ tử một cách nhẹ nhàng. “
“ Ngươi nói đều là thật ? “
“ Vâng. “
“ Để xem người mà ngươi nói là kẻ nào. “
Ông lão tiếp tục khẽ vươn tay, linh lực của ông tiến vào bên trong những linh trận nhỏ tạo thành những mảnh kính đục phản chiếu hình ảnh của những người vừa mới tiến vào bên trong lỗ hổng không gian.
“ Chính là hắn. “
Trầm Lãng chỉ vào Lâm Thánh Vương , Thương Trưởng Lão khẽ đưa mắt nhìn về khuôn mặt thanh tú đẹp tới mức rung động trái tim mọi người con gái rồi khẽ cười.
“ Tên nhóc này đúng là chỉ mới bước vào Linh Dung Cảnh. “
“ Trưởng lão cứ chờ mà xem. Đệ tử chắc chắn tên nhóc này sẽ đem đến cho người rất nhiều sự ngạc nhiên. “
“ Ta sẽ chờ đợi điều bất ngờ xảy ra từ hắn. “
***
Hiện giờ Lâm Thánh Vương đang ở bên trong lỗ hổng, xung quanh hắn chỉ một màu đen huyền bí, vô vàn luồng sáng chiếu về phía Lâm Thánh Vương và có ý đồ định tấn công hắn. Hắn cũng hiểu rõ và vận dụng Đại Trọng Hư Vô Lực – Đại Phản Lực Pháp đẩy một luồng sáng để nó va chạm với một luồng sáng khác, cả hai va chạm liền nổ tung. Hắn phát hiện bên trong vụ nổ có thứ gì đó liền tiến tới xem, thế là hắn chộp được hai cuốn trục bên trong.
“ Phàm Kĩ Trung Cấp – Nhật Tân Chỉ. “
“ Phàm Kĩ Trung Cấp – Tê Lê Thủ. “
Không ngờ bên trong mỗi luồng sáng lại chứa một loại linh kĩ, hắn liền tiếp tục tấn công những luồng sáng khác, đúng như những gì hắn dự đoán, trong mỗi luồng sáng chưa một linh kĩ. Trên mỗi linh kĩ chỉ hiện tên, hắn định mở ra liền phát hiện có một dấu ấn in trên mỗi cuốn trục, đây chắc là Linh Phách Ấn Kí.
Lâm Thánh Vương tiếp tục tìm kiếm cuốn linh kĩ có cấp bậc cao hơn, nếu đã tìm thì phải tìm thứ phù hợp với mình nhất, yêu cầu của hắn là phải trên Linh Kĩ Trung Cấp.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, hắn tính toán một chút liền phát hiện ra, Linh Kĩ cấp độ càng cao thì luồng sáng càng to, hắn tìm kiếm rất nhiều đột nhiên phát hiện một luồng sáng rất lớn, so với những thứ xung quanh thì như mẹ với con vậy. Hắn tập trung tất cả những luồng sáng lại rồi va chạm với nó.
“ Ầm !!! “
Quả cầu lớn rạn nứt rồi nổ tung, Lâm Thánh Vương nhanh chóng phóng tới cướp lấy cuốn trục.
“ Linh Kĩ Cao Cấp – Pham Vang Tán. “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, không ngờ hắn lại nhận được một cuốn Linh Kĩ Cao Cấp. Hắn định phá Linh Phách Ấn Kí để tham gia khảo thí liền bị ngọc bội sử dụng luồng lực lượng thần bí phá nát cuốn linh kĩ.
“ Trời ! Cuốn Linh Kĩ Cao Cấp của ta. “
Lâm Thánh Vương tức giận định mắng to thì ngọc bội trên người hắn đột nhiên bay lên rồi lơ lửng trên trời, nó tỏa ra một luồng lực lượng thần bí màu đen sậm hấp thu tất cả mọi luồng sáng, ngay cả màn hình phản chiếu cũng bị ngăn chặn không cho phát tán hình ảnh, giờ đây Trầm Lãng và Thương Trưởng Lão không biết chuyện gì đang xảy ra với Lâm Thánh Vương .
“ Chuyện gì vậy ? Tại sao lại xảy ra chuyện này. “
“ Có thứ gì đó đã ngăn chặn hình ảnh xuất hiện rồi. “
“ Vậy đệ tử có nên vào trong kiểm tra không ? “
“ Không cần. Chẳng phải ngươi nói tên nhóc đó rất mạnh sao ? Ta muốn xem tên nhóc đó có thể thoát khỏi hoàn cảnh này không. Nếu như ngay cả vậy cũng không làm được thì đừng hòng ta để mắt đến nữa. “
” Cũng đúng. Đệ tử đành nghe lời trưởng lão vậy. “
“ Để xem. Ha ha ha … ! “