Lý Bí gặp Thạch Tử liền tay bắt mặt mừng. Thạch Tử thấy Lý Bí mặc đồ quan lại liền hỏi nguyên do. Lý Bí nói dối rằng Triều đình, mua được cái tàu Hoa Sen hoa nhài gì đó mấy ngàn tỷ đồng, đem về để lái ngao du loè mấy nước láng giềng rằng ta đây không chỉ hạnh phúc nhất nhì thế giới mà còn giàu có nhất nhì thế giới, hàng ngày lái tàu mấy ngàn tấn đi chơi để họ sợ mà không dám xâm phạm lãnh thổ. Lý Bí nói dối hắn ta được tuyển làm lái tàu, và thật ra chức đô đốc này chỉ là kẻ làm mướn thôi….
Lý Bí mới nghĩ ra một kế cho Thạch Tử cố gắng cứu công chúa. Hắn bảo, sau bao năm lặn lội tìm vợ cho Thạch Tử, hắn thấy công chúa con vua rất là được, muốn giới thiệu với Thạch Tử, ngờ đâu chưa kịp làm ông mai thì Công chúa đã bị quái vật bắt đi. Hắn nói đến đó lại giả vờ khóc hu hu để che giấu thế bí, vì hắn chưa gặp công chúa lần nào.
Khi nói đến vụ Công chúa, Thạch Tử mới thật thà kể hết lại mọi chuyện và dẫn Lý Bí đến hang núi. Thấy hang lấp đầy gỗ, vì lo cho mạng Công chúa cũng là mạng mình nên Lý Bí ra lệnh cho quân lính: “Đây là gỗ lậu, mau tịch thu xung công”.
Bọn quân lính thì lười biếng, gỗ thì nhiều, nên đến chiều tối chỉ xong vài mét khối. Lý Bí nôn nóng nói:
- Ta cho các ngươi đó, ai lấy được bao nhiêu thì lấy
Thế là gần nửa canh giờ sau, số gỗ đã được mang đi hết. Quân lính bận vác gỗ đi bán lấy tiền nên chỉ còn Thạch Tử và Lý Bí trên miệng hang. Thạch Tử dặn dò kỹ lưỡng, xong đu dây xuống hang. Vừa xuống một đoạn Thạch Tử thấy ngay một phòng đèn nến lung linh, nguy nga tráng lệ không kém phòng ngầm của ngài Stalin nữa. Thấy con quái vật bó một cục bông to trên cánh, đang năn nỉ công chúa:
- Nàng ơi, nàng ngủ với ta một đêm đi, ta trả nàng 2000 USD.
- Không bao giờ, ngươi khinh ta.
Quái vật lại năn nỉ:
- Nàng ơi, ta xưa nay tung hoành khắp nơi, vàng bạc không thiếu, nhưng USD thì hiếm lắm, ta tích cóp được 2k thôi. Tính ra là đã gấp đôi giá em M.X rồi.
- Ta không phải ka-ve.
- Ờ vậy hả, vậy nàng đồng ý lấy ta đi. Chúng ta sống với nhau sẽ sanh ra một dòng dõi anh hùng, nào là Ngưu Ma Tinh, Độc Giác Tinh, Sơn Dương Tinh.
Công chúa hét lên:
- Trời ơi. Quái vật. Ta quyết chết chứ không lấy ngươi.
Con Đại Bàng Tinh suy nghĩ:
- Như vậy thì nàng chết liền đi, ta ăn thịt nàng rồi sẽ được trường sinh bất tử.
Công Chúa khóc:
- Ta chưa muốn chết. Có ai không, cứu ta với. Hễ ai cứu được ta, chỉ cần đẹp hơn tên này một chút thôi, ta sẽ tình nguyện lấy làm chồng…
Thạch Tử vốn khi nghe Lý Bí nói muốn làm mai thì đã có lòng để ý, nay nghe vậy liền đu dây nhảy vào giữa phòng kêu to:
- Có ta đây.
Con Đại Bàng Tinh giật nảy mình:
- Mày là Sinbad hay Tarzan?
- Ta là anh hùng cứu mỹ nhân.
Con quái vật vốn là kẻ rừng rú, liền hỏi:
- Thế là ý gì?
Thạch Tử ngây ngô:
- Ý là Công chúa rất đẹp, đẹp như mỹ nhân vậy…
Công Chúa đỏ mặt lên, còn con quái vật khịt một tiếng:
- Nịnh đầm.
Thạch Tử hô to:
- Ngươi bắt cóc công chúa. Đáng tội gì?
Công Chúa reo:
- Chém đầu!
Thạch Tử lại hô:
- Ngươi khinh mạn công chúa. Đáng tội gì?
Công Chúa reo lên:
- Chém đầu!
Thạch Tử hỏi quái vật:
- Vậy mi còn gì trăn trối không?
Con quái vật khoanh hai cánh nghinh lên trời:
- Mi chém được ta à?
Công Chúa hỏi nhỏ Thạch Tử:
- Được không?
Thạch Tử trầm ngâm:
- Không chắc.
Quái khinh thị:
- Cho mi dùng quyền trợ giúp Hỏi ý kiến khán giả.
Thạch Tử liền hỏi Công Chúa:
- Công Chúa khoẻ không?
- Hơi đói. Còn ngươi?
- Thần từ sáng giờ lặn lội ra Bắc mới về, chưa có ăn cơm.
- Thế sao biết ta là Công chúa?
- Có một vị Đô đốc nói cho ta biết.
- Ngươi nhiêu tuổi rồi?
- 23. còn Công chúa?
- Ta 19.
Con Đại Bàng tinh nghe hai người tâm tình thì tức lắm, nó gắt lên:
- Hai phút đã hết.
- Mẹ k***, đồng hồ dây thun à?
Con quái chả thèm nói nữa, xông ngay vào Thạch Tử theo thế Thần Ưng vồ mồi, Thạch Tử đưa hai tay cản lại khởi thế Gà mẹ bênh con, quái ra chiêu Rồng nhỏ quay đầu, Thạch Tử vươn tay đánh Cọp già xoè vuốt, hai bên tiếp tục qua lại. Quạ đen mổ thóc, trâu xám húc đầu, gà nòi tập hậu, linh trưởng leo cây….. Cứ mỗi lần ra chiêu, Thạch Tử lại kêu lên “Quái vật xem chiêu”, “Quái vật xem búa”, rồi “quái vật đỡ chưởng”… Con Đại bàng bực lắm liền xuất tuyệt chiêu đánh liên miên bất tuyệt. Thạch Tử lại reo lên: “Quả không hổ danh quái vật”
Con Đại bàng đình thủ thét lên:
- Ta quái chỗ nào?
Thạch Tử ngây ngô:
- Ở những chỗ lạ lạ
- Ta từ lúc mới sanh đã như vậy có gì lạ đâu
Công chúa xen vào:
- Nên từ lúc mới sanh, mi đã là quái thai.
- TẠI SAOOOO?
- Ờ thì tại mi là quái vật.
Con Đại bàng tinh tức quá, mà mới bị thương chưa lành hẳn nên bị… máu hậu sản chặn họng, hộc máu ra gục xuống.
Công Chúa mừng rỡ ôm cổ Thạch Tử: “Chúng ta song kiếm hợp bích quánh chết nó rồi”
Thạch Tử được Công Chúa ôm thì quên cả trời trăng mây nước. Ngờ đâu lúc đó con Đại bàng vận tàn lực, dùng mũi tên Như Ý khi trước đâm một phát chí mạng. Con quái cười lên đắc thắng, Thạch Tử liền vận sức đá nó bay luôn xuống vực….
Công chúa thấy mũi tên xuyên từ sau lưng ra trước ngực Thạch Tử thì hoảng sợ khóc to:
- Khanh chết rồi ta sống với ai…
- Phụ vương và mẫu hậu
- Nhưng họ không lo cho ta, khi ta bị bắt đi, họ cũng đâu đến cứu ta, chỉ có ngươi cứu ta thôi.
Thạch Tử nghĩ ra một cách dĩ độc trị độc, rút tên ra nói: “Nếu Công chúa muốn ta sống thì mang mũi tên này mài sắc cho ta uống, ta sẽ lành ngay”.
Thế là Công chúa sắc thuốc cho Thạch Tử uống. Thấy nàng ân cần chăm sóc thì hắn nghĩ “Tuy Công chúa này không đẹp bằng bà Hana, nhưng từ Nam chí Bắc không thấy ai đẹp hơn, lại chăm chỉ thuỳ mị như vầy. Sao ta không nắm lấy thứ trước mặt mà cứ mơ hảo thứ xa vời”
Lúc này hắn uống nước của tên Như Ý nên vết thương lành lại ngay. Hắn nói:
- Nàng đã nói muốn theo ta suốt đời?
- Phải.
- Nhưng người ta có câu “Con gái lòng dạ hiểm sâu, ngoài môi lại nói những câu chung tình”. Nàng khi có ta thì nói thế, biết đâu ra khỏi hang này lại chẳng còn nhớ thề nguyền?
- Nếu chàng nói thế, ta sẽ ở lại đây với chàng suốt đời.
Thạch Tử nghĩ đến Lý Bí, nếu mình không đưa Công chúa về thì Lý Bí sẽ bị tội, nên nghĩ ra một cách, nói:
- Không được. Nhưng ta có một cách này, từ nay khi ta và nàng chưa thành vợ chồng, nếu nàng xa ta nửa bước thì miệng không nói tiếng phong tình, tai không nghe lời dục vọng.
Công chúa gật đầu. Thạch Tử liền dùng phép cột một đoạn dây nhỏ vào thanh quản Công chúa rồi đưa nàng ra dây cho Lý Bí kéo lên.
Lúc này Lý Bí đang mắc võng ngủ, mắc đầu dây vào võng. Trong mơ hắn thấy một số 8 rất to, chợt Thạch Tử kéo dây một phát làm hắn giật nảy người lăn luôn xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy kéo dây lên. Kéo muốn hụt hơi thì lôi được Công chúa lên.
Dưới ánh đuốc, hắn vừa thấy Công chúa đã ngây người. Quả thật là một mỹ nhân kim cổ, có khi còn đẹp hơn cả Vương Thái Chân, Tây Thi và… và… và… Thị Nở với Chung Vô Diệm là tứ đại mỹ nhân bên Tàu nữa. Hắn nghĩ, nếu ta có được Công chúa thì không những phát tài mà còn được làm phò mã nữa. Hắn nhớ đến tiền nhân là ngài Lý Nam Đế từng tung hoành một cõi mà mừng rơn. Vậy giấc mơ số 8 chính là phát tài, và đối thủ chính của hắn hiện giờ là Thạch Tử. Ahhh Thạch Tử. Hắn liền niệm thần chú mà Thạch Tử từng kể lại cho hắn để lấp hang. Đúng là “đàn ông lòng dạ hiểm sâu”.
Vì ban đêm, Lý Bí không thấy sợi dây trên miệng Công chúa, dùng đá nghiến vào sợi dây siết chặt thanh quản lại rồi đứt. Công chúa đau quá thét lên rồi ngất đi. Lý Bí thấy thế hoảng sợ vô cùng, mà không dám đụng vào, lỡ Công chúa có bề gì, hắn đụng vào để lại dấu vân tay, ắt bị liên luỵ. Hắn réo gọi:
- Help me! Yes who no? (Giúp tôi, có ai không)
Lúc này gần sáng nên mấy anh sơn tặc đang chạy thể dục liền đến giúp đưa đi thầy lang. Sơn tặc ở đây là cướp núi, họ lấn chiếm núi trái phép thôi.
Lại nói, bài thần chú lấp hang là “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên”
*
Công chúa vẫn khoẻ lại, nhưng từ đó không nói được, mà ai nói gì cũng không nghe, các chuyên gia cho rằng do tiếng thét quá lớn nên bị thủng tai. (Thì vốn trong mắt các nhà khoa học không bao giờ có hai chữ “dị đoan” mà)
Vua thấy Lý Bí hai lần lập công lớn, cũng định gả con gái cho. Nhưng Công chúa cứ âu sầu còn mang bệnh, vua chẳng có tâm trạng đâu mà gả cưới.
*
Lại nói về Thạch Tử, chờ dây thòng xuống lại nhưng không thấy. Rồi thấy miệng hang tối sầm thì biết anh nuôi hại mình lấp hang, đến nước đó thì có thằng khùng mới không biết. Thạch Tử liền bấm tay thấy hung cát lẫn lộn, nhất thời chưa biết tính sao. Vì lúc nãy đánh nhau nên Thạch Tử thấy đói, liền tìm ra sau động tìm nhà bếp. Đi miết ra sau, chợt thấy một cái lồng to bằng đồng, nhốt một người ở trong. Hỏi ra mới biết đây là Thái tử của Thuỷ Cung, được cha là vua Thuỷ Tề sai đi tìm linh hồn em gái xem đầu thai vào nhà nào, ngờ đâu vừa lên là gặp quái vật.
Thái tử này đi tu từ nhỏ nên tuy là rồng nhưng bị cưa sừng đi rồi cạo trọc đầu. Thái tử vì là rồng, không có cánh nên bay chậm, trốn không thoát, bị Đại Bàng Tinh nhốt vào hang chờ ngày ăn thịt. Cũng may số Thái tử Long Cung còn dài nên con Đại bàng luôn kiếm được thức ăn. Khi nhốt Thái Tử đối với con quái này có hai lợi ích. Một là hắn bị xuất tinh sớm, mỗi khi đưa gái về hành lạc, hắn lại bắt Thái Tử đọc kinh để hắn không bị xuất tinh sớm nữa. Hai là khi Thái Tử tu được 800 năm, tương đương 10 kiếp, hắn mới ăn thịt Thái Tử vào thì sẽ được trường sinh bất tử.
Thạch Tử liền lấy búa phá củi đồng, nhưng vừa chém vào, cán búa đã gãy đôi mà củi đồng không suy suyển. Thạch Tử lại lấy phần cung còn lại biến thành cưa sắt cưa cũng không xong, hoá ra cái củi này cũng là vật báu không phá được. Thạch Tử thở dài:
- Ngài thì chẳng ra khỏi lồng, ta thì chẳng ra được khỏi hang. Thế là hết. Thôi thì trước khi chết, ta hãy… hôn nhau đi lần cuối…
Thạch Tử thì chưa hôn ai bao giờ, còn Thái Tử Thuỷ Tề do tu hành cũng chưa từng hôn ai. Nay vì lúc sắp chết nên tâm ý tương lân, thần thái giao hoà mà hôn nhau.
Ai biết đâu đang hôn thì một bọn thầy chùa giáng hạ, một ông là thủ lĩnh Phật giáo Tây phương cho rằng hành động hôn nhau như vậy là phản cảm, làm ảnh hưởng xấu đến uy tín Phật Tử, ngươi phải về chùa diện bích biệt chúng 3 tháng. Thế là cả bọn hoà thượng phá ổ khoá, dẫn Thái tử đi về chùa. Hoá ra cái ổ khoá sắt nên rỉ sét từ lâu, đụng đến đã bung ra, thế mà hai người cứ phá củi đồng rồi tưởng mình sắp chết.
Sau khi bọn hoà thượng hô biến đi mất, Thạch Tử bỗng thấy ngay phía sau bọn hoà thượng đứng lúc nãy đất sụp xuống, phía trong có một con đường ngầm,chắc do bọn họ độn thổ đông quá nên đất vỡ ra. Thạch Tử liền đi theo hang đó, càng lúc hang càng chúc xuống, rồi thấy nước đang dâng lên theo thông đạo đó. Rồi có hai vị Thuỷ thần hiện ra đón rước, đó là các vị dưới quyền vua Thuỷ Tề, vì cũng nhờ Thạch Tử mà con ông ta thoát được ra. Ông ta liền thiết đãi ăn uống rồi mời ở lại tặng Thạch Tử mấy vé tuor du lịch đáy biển.
Thạch Tử nghĩ là lúc trước mấy nhà máy hạt nhân bị nổ, phóng xạ tích tụ dưới đáy biển e không tốt gì cho sức khoẻ, hai là lo lắng cho người đẹp của mình. Nhìn mấy em tiên cá tuy đẹp nhưng không dùng được nên cũng chả hứng thú. Nói thẳng e không tốt nên Thạch Tử viện cớ:
- Xin tri ân ngài rất nhiều, nhưng vì hiện tại tôi vừa lên thay thế Giám Đốc Âm Nhạc Sờ-Voi, chương trình đang trong giai đoạn khó khăn, tôi không thể ở lại đây lúc này…
Vua Thuỷ Tề nghe Thạch Tử biết nghĩ cho mọi người như thế thì vui vẻ cho chàng về, còn tặng chàng một cây đàn Bảo Đại trị giá hơn 80 đồng, làm âm nhạc ắt có lúc cần dùng.
Thạch Tử về đất liền vội tìm đường về kinh đô, đêm nghỉ ngày đi….
*
Lại nói, Chằn tinh và Đại Bàng tinh tuy chết đi nhưng hai điểm oán hận Thạch Tử vẫn lây lất không hoá tán được. Chúng gặp nhau rồi, liền vào rừng tìm một khối kỳ nam bỏ vào nơi Thạch Tử đang ngủ.
Sáng hôm sau, quan quân liền bắt Thạch Tử tống giam. Kết án 3 tội:
+ 1. Hun nút lưỡi hoà thượng, hành vi phản cảm gây ảnh hưởng xấu đến văn hoá Đại Việt, phạt 5 triệu đồng
+ 2. Trộm kỳ nam của quốc khố. Thạch Tử có cãi là kỳ nam ở rừng. Nhưng họ nói kỳ nam ở rừng, nhưng tất cả đất đai rừng biển này đều là của vua, là kho tài bảo của vua. Đồ trong kho của vua là quốc khố.
+ 3. Sử dụng đồ vật không chính chủ: Đàn. Thạch Tử cãi:
- Này là của vua Thuỷ Tề tặng ta.
- Giấy tờ đâu?
Thạch Tử sau một hồi xưng con ông này cháu bà nọ không ăn thua, liền bảo hắn là em Đô đốc Lý Bí. Bọn quan quân giật mình liền tạm giam vào ngục và cho người về tâu với Lý Bí
Lý Bí nghe nói Thạch Tử còn sống thì lo sợ, vì nếu Thạch Tử còn thì nguy cơ tan nát sự nghiệp, còn mang tội khi quân. Hắn liền sai áp giải Thạch Tử lên kinh xét xử, rồi gán cho vô số tội như: Nhảy thoát y năm 3 tuổi, săn bắt động vật quý hiếm hơn cả voọc (Đại bàng tinh), đốn củi phá rừng, mê tín dị đoan (gặp vua Thuỷ Tề) và mặc khố long nhong ngoài đường. Thạch Tử bị khép án tử hình. Cũng may số Thạch Tử chưa chết nên thuốc độc thi hành án từ châu Âu chưa nhập về được.
Thạch Tử ở trong ngục buồn quá, lấy đàn ra khảy. Tiếng đàn kêu lên như muốn nói:
- Đàn kêu tích tịch tình tang
Ai đem công chúa dưới hang mà về
Đàn kêu tích tịch tình xề
Ai đem công chúa trở về từ dưới hang
Đàn kêu bà hỡi lên thang
Để tôi ở lại trừ an mãng xà
Đàn kêu trách kẻ lòng tà
Lấy ân làm oán chịu mà tai ương…
Công chúa ở chốn toà chương
Nghe đàn cảm động đêm trường xót xa
Sáng ngày tâu lại vua cha
Cho con gặp mặt, có phải là người ơn…
Công chúa ở trong cung, vừa bị câm vừa bị điếc, chán quá nên chat ola giải sầu. Vừa nghe tiếng đàn thì nàng như sực tỉnh, vội vào tâu với vua cha:
- Cha ơi! Anh hùng của con!
Vua liền cho đòi tử tội vào. Thấy Thạch Tử, vua liền hỏi:
- Ngươi là Lâm Hùng hay Lý Hùng?
Thạch Tử gặp được Vua và Công chúa thì kể lại mọi chuyện, từ khi quen Lý Bí. Vua nghe xong liền ra lệnh tóm Lý Bí vào, Vua giận lắm, liền tóm cổ hắn lên:
- Tại sao mi muốn Mãng Xà ăn thịt đứa em tốt bụng của mi?
- Dạ tại vì tôi chỉ có một cái mạng, không còn đường lựa chọn.
- Thế sao mi lại lừa lọc để tranh công giết Mãng Xà?
- Thưa vua, tôi phải nghĩ đến cái lợi của mình trước chứ. Tôi lại là kẻ vốn trước giờ biết thông minh, quyền biến, có đầu óc nhanh nhạy nữa
Vua ngớ người buông hắn ra:
- Đó là thông minh, quyền biến, có đầu óc nhanh nhạy?
Lý Bí trả lời chắc nịch:
- Phải. Đó là cơ hội, phải biết nắm bắt cơ hội mới có thể thành công được.
Lý Bí càng nói càng tự tin, hắn nói tiếp:
- Vì vậy tôi đành cho hắn chịu khuất tất vậy. Vốn hắn khù khờ, không biết thời thế mà ra làm quan có khi là hoạ cho hắn thôi. Ai cũng vì lợi ích của mình cả. Thử hỏi vua, khi ngài ra đường thấy một cái smát-phôn đẹp hay một xấp tiền, Ngài nhặt xong có tính trả không?
- Ta không xài tiền.
Lý Bí quay xuống các quan trong triều:
- Vậy xin các vị quan thần cho biết ạ
Bốn hàng quan lại “xì” ra một tiếng, nói:
- Ngu gì trả!
Nhà Vua tức lắm, nói:
- Các người nếu ai cũng tham lam tư lợi, chỉ biết nghĩ cho riêng mình thì tương lai đất nước này sẽ ra sao?
Vua nói rồi bảo tên Lý Bí này nhiều chuyện, cãi mệt, truyền quân lột hết mũ mão cân đai, đuổi về quê.
*
Dọc đường, Lý Bí bị Ngọc Hoàng sai Thiên Lôi đánh chết. Lý Bí chết thì có một bầy chim bay ra, chúng kêu “Điếm thúi, điếm thúi, tao đâu có thề tao bị đánh, điếm thúi, điếm thúi”. Ngọc Hoàng tức lắm, lại sai Bộ Trưởng bộ Thú Hoang của Thiên Đình đi xuống bẻ miệng chúng cong quắp xuống cho chúng hết mắng được…. Thế là từ đó, chúng chỉ kêu được “cú, cú”, vì sợ Ngọc Hoàng sai Thiên Lôi đánh nữa nên chúng chỉ dám hoạt động về đêm cho không ai thấy.
Thiên Lôi muốn đến nhà đánh mẹ Lý Bí, Ngọc Hoàng ngăn cản và nổ ra tranh cãi. Ngọc Hoàng liền mời các vị thần tiên đến để họp bàn về việc đó. Sau khi nghe Ngọc Hoàng nói, một vị Đại biểu hỏi:
- Bà ta tội gì?
Ông Thiên Lôi không thèm nhìn đến, nghiêng nghiêng cái mặt nói:
- Bà ta gian ác, lừa Thạch Tử để chết thế con mình.
Thiên sư Kim Tinh chia sẻ:
- Ai cũng thương con ruột mình, vì con mình mà bất phân phải trái, hại người đâu hiếm.
- Nhưng đây bà ta đâu có lừa chứ?
Ngọc Hoàng nghe xong, quay qua hỏi Nhất phẩm thần Thiên Lôi:
- Tại sao muốn chém bà ta?
Vì bà ta có số chết thì chém thôi!
Vài vị tiên thở dài:
- Đúng là làm luật kiểu trên trời….
Một ông lại hỏi:
- Thế tại sao chém Lý Bí? Hắn tội gì?
- Tội cướp em vợ nuôi, vì lời thề!
- Hắn đâu có thề Thiên Lôi giáng hắn?
Ngọc Hoàng hờ hững:
- Ờ thì tại ta tai chân nghễng ngãng, cứ nghĩ hắn bảo Thiên Lôi giáng hắn, cứ nghĩ tội hắn làm thì phải xử hắn mới đúng người, đúng tội.
Ông quản kho Thủ Thư Lại hỏi:
- Bảo Lý Bí tội lỗi ngập đầu, hãm hại vô số gái nhà lành, tại sao hắn sống sót đến nay để hãm hại Thạch Tử?
Một ông Thiên Sư nổi tiếng nhiều chuyện đáp ngay:
- Vì Thạch Tử là con của Ngọc Hoàng, còn các cô gái đó thì không.
Thường thì vị Thiên Sư này nói rất đúng, nên Ngọc Hoàng thường hay hỏi ý kiến ông ấy, và thường thì kết luận của ông ấy cũng chính xác nhất. Nhưng hôm nay nghe vậy, Ngọc Hoàng lộ sắc giận, nói:
- Ta không hỏi con ai, ta muốn hỏi vì sao hắn rất nhiều tội mà chưa bị trừng phạt?
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía vị Thiên Sư ấy, ông ta liền tâu:
- Dạ, sổ sinh tử do Bắc Đẩu đại tiên chấp chưởng.
Bắc Đẩu tâu:
Sổ tội trạng do Nam Tào giữ.
Nam Tào tâu:
- Những tội trạng trong này do Tứ đại Dạ Xoa tuần lưu bốn phương ghi lại, chắc sai sót nơi họ.
Ngọc Hoàng liền triệu bốn Đại Dạ Xoa, họ nói:
- Chém ai giết ai là do ban Thi hành án bọn Quỷ Câu hồn.
Quỷ Câu hồn nói:
- Ta do Diêm Vương sai đi
Diêm Vương được mời đến nói:
- Phán quan là thư ký ghi lại mọi thứ, ta chỉ ký phê sổ thôi
Ngọc Hoàng liền cho đòi phán quan. Quân vào tấu:
- Phán quan đi nghỉ mát ở Resort Bình Thuận rồi…
Ngọc Hoàng phán: “Ta yêu cầu các vị phải giải trình báo cáo xong trước khi hết truyện”.
Lại nói tin Thạch Tử cưới được Công chúa làm Thái tử, Hoàng tử và Vương tử 180 nước chư hầu tức tối, họ gầm thét đến nứt cả mấy cung điện. Họ nói họ cầu hôn không được mà giờ để một thằng y như chú Cuội lại vớ bẵm được Hằng Nga, chẳng khác gì chuột rơi hũ nếp.
Vì vậy họ kéo quân tràn qua gặt hết nếp, cho sau này không còn con chuột nào may mắn thế nữa.
Họ kéo quân qua gặt, khí thế mạnh như hổ báo tràn xuống đồng bằng bị chó lờn. Làm mấy con chó của các hộ dân vùng biên giới sủa ngày đêm không ngớt. Thạch Tử liền qua Trà Vinh tìm Nhạc sĩ Cao Văn Lầu thọ giáo bài Dạ Cổ Hoài Lang, đem về dùng đàn Bảo Đại đàn. Tâm trạng của một vị vua chán ghét chiến tranh, sự bất lực của mình trước cảnh dân chúng lầm than, cộng với nỗi lòng thiết tha của người vợ nhớ chồng. Tiếng đàn như ray rứt, như ai oán lan khắp quân lính, quan quân chán nản vứt giáo, ý quên, vứt liềm (lưỡi hái) bỏ về hết. Chỉ còn 180 vị Hoàng tử, Thái tử, Vương tử xông vào giành giật Công chúa, chả ai nhường ai. Họ không chia được nên còn định đốt Công chúa để chia làm Xá-lợi như Xá lợi Phật.
Thạch Tử tức lắm quát lên:
- Lũ bây thì có tài cán gì?
Lập tức 180 thằng buông Công chúa , đem tài nghệ của mình ra giễu võ dương oai:
- Một thằng cởi trần ra gồng lên, tay chân cuồn cuộn còn hơn cả Cơ Bắp Gia Lý Đức
- Một thằng vác ra một cục đá to, dùng tay chém một cái, cục đá liền nát ra như cám
- Một thằng cởi giày đi qua một đám chông
- Một thằng nhảy ngay vào chảo dầu bước ra không hề hấn gì
- Một thằng chứng tỏ mình đồng da sắt, leo lên sân thượng hoàng cung nhảy xuống làm thủng một hố to
- Một thằng trổ tài bay như Ảo Thuật gia Cốp-bơ-phiêu, bay lên tận Mặt Trăng đem về một nắm thiên thạch.
…..
Xong, cả bọn xúm lại gay gắt:
- Thế mày thì có tài cán gì?
Thạch Tử mỉm cười:
- Các vị quả thật đều là những nhân tài xuất chúng. Nhưng nhân tài thì cũng là con người, vì vậy biểu diễn nãy giờ chắc các vị đã đói… Mời các vị dùng cơm.
Nói rồi Thạch Tử mang ra một nồi cơm bằng đất nhỏ như mẻ kho tộ. Bọn Hoàng tử 180 thằng thấy thế tức lắm, định bụng ăn xong nồi này là “quánh thấy mẹ Thạch Tử”. Nhưng họ ăn mãi không hết, cứ bới hết chén cơm này đến chén cơm khác, mỗi lần đậy nắp lại rồi giở ra thì cơm lại đầy như cũ…. Trong đó có Hoàng tử nước Si-mi-leo là Tạ Hồ Đôn nuốt mãi, đến lúc chịu không nổi, nôn ra đếm được 5 nong 7 nia. Chờ cho bọn họ ăn no nê, đứng lên cũng hết muốn nổi, Thạch Tử mới bảo:
- Các vị tuy to lớn, mạnh mẽ nhưng khả năng thì cũng có giới hạn thôi. Còn ta tuy bé nhỏ (chỉ nêu cơm), nhưng muốn đối phó với 180 người thì cũng chả lấy gì làm khó khăn lắm, huống gì một người…
Bọn 180 Hoàng Tử, Thái Tử và Vương Tử nghe xong ngơ ngác, chợt nhìn lại thấy Công chúa thẹn đỏ mặt thì xấu hổ quá, cáo từ về nước hết. Thử hỏi trên đời này có cái xấu hổ nào hơn kém bản lĩnh đàn ông.
Sau đó đất nước thanh bình, dân chúng ấm no, an cư lạc nghiệp. Thạch Tử đón ông bà Thạch về Kinh thành phụng dưỡng.
*
3 năm sau,
5 năm sau, mẹ Lý Bí sống một mình đến cuối đời
*
50 năm sau,
60 năm sau, các cô gái bị Lý Bí hại đời đều đã chết hết, và chết là hết, là chẳng còn gì để bàn cãi nữa. Vì vậy đến đây là hết truyện.
#
Hết chương 8.
*
P/s:
Nhất tiễn hạ tam kê:
- 1. Tiêu diệt được Đại ma đầu mà không phải hao tổn quân phí
- 2. Trị bệnh béo phì cho Thiên Tử út.
- 3. Kết thông gia với Long Cung, nâng tình hữu nghị giữa hai nước lên …một tầm cao mới.
- Đại ma đầu sau thành Đại Bàng Tinh
- Trăn tinh được xây miếu thờ, dân gọi là Xà Vương, nhưng sau này biến quái, Thạch Tử gọi là Chằn
- Vua Thuỷ Tề cai quản Thuỷ cung, là vua của loài rồng, sống ở biển khơi, cũng gọi là Long Vương
- Công chúa ở trần gian vốn cũng là con vua Thuỷ Tề
- quánh – đánh
- hổng giò: chân đi cách mặt đất. Có một số quan niệm rằng ma đi không hề chạm đất…
*
Lời phụ lục: Một bộ truyện anh hùng nói về nhân tình thế thái như thế mà có thể lột xác thành phim tấu hài theo kiểu ngài Châu Tinh. Đại Hiệp ta vốn là Thiên hạ đệ nhứt chém gió mà còn phải đê đầu bái phục. Qủa là tài năng không thể nghĩ bàn. Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
.
Thạch Tử và Lý Bí,
( phiên bản Háo sắc Edition)
End ./.